Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 08-05-2008, 09:17 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 10
Vì nghi ngại giải tỏ tâm tình

Văn Đế Đế thấy chàng công kích mau lẹ , biết là đổi kiếm không kịp liền cảnh cáo:
- Sĩ Kỳ ! Ô Long kiếm có thể tiết ra mù đen vây hãm được người lại che kín thân mình. Công tử phải thận trọng.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp:
- Người nào ỷ vào binh khí mà thủ thắng thì không phải là có chân tài thực học.
Lão già nghe nói bỗng quát to một tiếng. Người lão như cơn gió vây quanh Thiết Kỳ Sĩ, lẹ tựa sao xa. Lão huy động kiếm thế, quả nhiên luồng hắc khí bốc lên, dần da6`n lan rộng thành làn mù dầy đặc không tiêu tan, phút chốc đã giàn giụa khắp không trường. Chẳng những Thiết Kỳ Sĩ bị vây hãm mà lão già không thấy đâu nữa.
Thiết Kỳ Sĩ trước tình hình này vẫn bình tĩnh khác thường. Chẳng những chàng không khởi thế công, mà địch nhân quanh đến sau lưng chàng cũng chẳng đề phòng. Trái lại chàng ngồi xếp bằng xuống đất , nhưng thanh trường kiếm trong tay phát ra một động tác cổ quái. Mũi kiếm trỏ lên trời, hai bàn tay chắp lại nắm lấy đốc kiếm làm như nhà sư đang lễ Phật. Cặp mắt nữa nhắm nữa mở nhìn ra phía trước. Nếu không có thanh kiếm dựng lên thì chẳng khác một vị lão tăng đang tọa thiền.
Văn Đế Đế cùng bao nhiêu người bàng quan đều không nhìn rõ, chỉ thấy làn mù đen chập chờn rồi mỗi lúc một thu nhỏ lại trong phạm vi hai trượng. Lúc này nó đã thành hình một trái bầu đen lớn.
Quần hùng đứng bàng quan dường như đã biết đến lúc tối khẩn quan đầu . Đột nhiên có thanh âm khàn khàn của lão già thốt lênói :
- Sống chết là ở lúc này!
Tiếng nói vừa dứt thì đột nhiên trong làn mù đen phát ra tiếng rồng gầm hổ thét. Tiếp theo một bóng người vọt lên không trung.
Chỉ chớp mắt làn mù đen tiêu tan. Lão già kia vẫn đứng sững đương trường mà Thiết Kỳ Sĩ không thấy đâu nữa.
Lão già mặt xám như tro tàn, kiếm đã tra vào vỏ. Lão ngững đầu trông lên trời , mục quang đờ đẫn.
Đột nhiên Thiết Kỳ Sĩ xuất hiện sau lưng Văn Đế Đế, Chàng nhìn lão già nói:
- Thôi lão trượng đi đi tại hạ không muốn làm gì nữa.
Lão già cất tiếng đáp:
- Chàng thanh niên kia ! Chẳng lẽ chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa?
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt đáp:
- Về võ công chính thống e rằng lão trượng không còn đủ ngày tháng để rèn luyện. Nếu dùng bàng môn tả đạo thì hay hơn đừng kiếm tại hạ nữa. Lần sau mà tại hạ hạ thủ thì chẳng nể nang gì.
Lão già lẳng lặng đi xuống bờ sông. Tại đó có con thuyền nhỏ chờ đợi.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên vung tay lên. Nguyên chàng đã cầm búi tóc của lão trong tay. Người bàng quan chưa kịp chúý nhìn tới, bay giờ họ mới hiểi chàng hạ thủ lưu tình.
Văn Đế Đế cầm giây cương đưa cho chàng khẻ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người tung mình lên ngựa cho chaỵ thẳng tới thành Kim Lăng. Hai người vào thành tìm được quán trọ thì trời vừa tối . Ăn cơm xong Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế khẻ nói:
- Chúng ta nên thay y phục, đổi khăn che mặt và cả ngựa nữa.
Văn Đế Đế hiểu ý cười đáp:
- Tiện thiếp đã có điếm sở ở Kim Lăng cứ giao ngựacho họ là xong.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói:
- Bây giờ hãy còn sớm, cô nương bảo điếm gia dắt ngựa đi. Hiện giờ chưa có nhân vật nào chú ý đến bọn ta.
- Văn Đế Đế liền ra ngoài dặn tiểu nhị rồi trở vào cùng Thiết Kỳ Sĩ thay đổi y phục.
Hôm sau hai người dời khỏi thành Kim Lăng đã hoàn toàn biến đổi thân hình. Văn Đế Đế khoác áo choàng màu hồng, trong mình mặc quần áo màu lục. Thiết Kỳ Sĩ mặc xiêm áo trắng. Cả hai người cùng cưỡi bạch mã.
Lúc ra ngoài thành Văn Đế Đế bịt mặc bằng khăn đỏ. Thiết Kỳ Sĩ che mặc bằng khăn tía theo hình thức Miêu đầu ưng.
Khí trời nóng nực, ánh dương quang lúc giữa trưa nóng như lửa. Tuy hai người không sợ nóng, nhưng hai con ngựa đã vắt bọt trắng.
Thiết Kỳ Sĩ rượt kịp Văn Đế Đế nói:
- Đế Đế ! Ngựa không chịu nỗi nữa rồi, chúng ta tìm nơi nào nghĩ một lúc đã.
Văn Đế Đế trỏ về phía trước đáp:
- Đi ba dặm nữa là đến một ngôi chùa lớn. Trước chùa rất nhiều cổ thụ bóng mát. Ở đấy có đồ điểm tâm , có trà nước đủ thứ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ba người kỵ mã ở sau lưng chúng ta, không hiểu là nhân vật nào đang rượt theo?
Văn Đế Đế quay đầu nhìn lại thấy bụi cát mờ mịt, cô nói:
- Chưa chắc họ rượt theo ta, dường như họ có việc gấp thì phải.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tại hạ tưởng chẳng ai chú ý đến mình, ngoại trừ nhà điếm , còn người ngoài chưa biết.
Văn Đế Đế cười đáp :
- Mặc kệ họ ! Không phải chúng ta sợ, mà muốn tránh khỏi sự phiền nhiễu. Nếu thật có kẻ không sợ chết cứ muốn rắc rối thì đành ra tay. Hạng người võ lâm không biết tự lượng rất nhiều.
Đến trước chùa mới phhát giác ra ở đây không có nhiều người tránh nắng và họ là những khách thương. Thiết Kỳ Sĩ và Văn Đế Đế liền buộc ngựa rồi vào quán trà.
Hai người ăn điểm tâm, uống trà và ngồi một bên nghĩ mát.
Bỗng thấy ba người kỵ mã chạy tới, ba người này đều bịt mặt, tuy không trông rõ mặt nhưng cũng nhận ra là thanh niên.
Văn Đế Đế nhìn Thiết Kỳ Sĩ khẻ nói :
- Bọn kỵ mã mà công tử họ rượt theo chúng ta đã đến nơi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Nếu là những người từ Kim Lăng rượt theo chúng ta thì cô nương tính sao?
Văn Đế Đế hỏi lại:
- Công tử chẳng nói hễ gặp việc thì tùy cơ ứng biến.
Ba người kia cũng buộc ngựa vào quán trà ngồi gần hai người Văn , Thiết.
Bọn họ liền chú ý ngay đến Văn Đế Đế và Thiết Kỳ Sĩ. Trước khi ngồi xuống họ liền nhìn hai người gật đầu chào.
Trong ba người này thì một người vận đồ vàng và hai người vận đồ xanh. Người nào cũng nai nịt gọn gang, lưng đeo trường kiếm. Họ bịt mặt theo kiểu thích khách hình như Văn Đế Đế đã nói qua.
Thiết Kỳ Sĩ coi mặt ba người không khỏi cười thầm nghĩ bụng:
- Trời nóng thế này ma `bịt cả cổ chắc là khó chịu lắm.
Ba người uống trà chứ không ăn điểm ta6m, dường như họ chỉ khát nước.
Thanh niên mặc áo vàng nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Huynh dài ! Hai vị từ đâu tới đây?
Thiết Kỳ Sĩ cũng thi lễ đáp :
- đại khái cũng mới đến trước ba vị một bước.
Thanh niên áo vàng "ủa" một tiếng cười hỏi :
- Té ra các vị cũng cùng một đường. Xin hỏi hai vị có thấy hai nhân vật cưỡi ngựa đen và ngựa hoa đào không ?
Thiết Kỳ Sĩ nghĩ thầm:
- Quả bọn chúng rượt theo hai người mình rồi.
Chàng liền đáp :
- Tại hạ cũng đang đi kiếm hai nhân vật đó.
Một thanh niên áo xanh khác cười rộ hỏi :
- Thế thì tuyệt diệu ! Chắc nguyên nhân hai vị rượt theo họ cũng giống bọn tại hạ?
Văn Đế Đế nói theo... :
- Bọn tiện thiếp chỉ vì tính hiếu kỳ...
Thanh niên áo vàng cả cười đáp :
- Bọn tại hạ cũng gần giống như vậy.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Thế nghĩa là sao?
Thanh niên áo vàng đáp :
- Những bạn hữu từ Kim Lăng ra đi vì tài năng của hai người đó đã bại hai thầy trò Ô Long kiếm khách. Ai nấy điều kinh dị có đúng thế không ?
Thiết Kỳ Sĩ ậm ừ cho xuôi chuyện.
Thanh niên áo xanh nói :
- Bọn tại hạ chẳng những hiếu kỳ mà còn đi coi nhiệt náo.
Văn Đế Đế "ủa" một tiếng hỏi :
- Có người muốn kiến hai nhân vật đó để động thủ chăng?
Thanh niên áo vàng gật đầu đáp :
- Cuộc chiến ở ngoài thành Kim Lăng đêm qua đã kinh động toàn thành. Chẳng bao lâu nữa tiếng tăm sẽ đồn đại khắp giang hồ. Có người nói chàng trai đó chính là Cổ Kim Đệ Nhất KiếmT đã cải trang, nhưng có người nói lại thêm một tay kiếm thủ phi thường khác mới ra đời.
Văn Đế Đế cười đáp :
- Bọn tiện thiếp cho cả hai cùng có lý.
Thanh niên áo vàng nói :
- Bất luận phe nào nói đúng thì số người tìm kiếm chàng trai đó không phải ít. Ngay ở thành Kim Lăng mấy tay cao thủ phi thường đã phát động rồi. Nhưng hai vị không nên hỏi họ tên, vì bọn họ lúc giao thủ không ai muốn thông danh báo tánh.
Văn Đế Đế đáp :
- Đó là những cao thủ phi thường trong võ lâm, thì dù chẳng thông danh báo tính thì cũng khó mà dấu diếm được. Có điều lúc giao thủ chưa biết ngay mà thôi.
Ba người uống trà rồi đứng dậy chắp tay nói :
- Xin cáo hai vị , bọn tại hạ đi trước một bước. Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy đáp :
- Xin ba vị cứ tự nhiên.
Bọn thanh niên đi rồi , Văn Đế Đế cũng đứng dậy nói :
- Chúng ta cũng đi thôi.
Hai người kỵ mã ra khỏi cửa chùa, Thiết Kỳ Sĩ thở dài hỏi :
- Không hiểu ý kiến mấy người này ra sao? Chẳng lẽ họ học võ để tranh cường hiếu thắng?
Văn Đế Đế cười đáp :
- Công tử không thích hư danh nhưng người ta thích. Đừng nói về võ công, mà cả văn chương cũng vậy. Ai cũng có mộng muốn làm Tào Tử Kiên, thất bộ thành phi, một khi mình đã là văn nhân.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Dù sao cũng phải tự lượng sức mình, nếu như tại hạ thì chẳng bao giờ dám đi kiếm Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm ThủDNT gì đó tỷ đấu, vì biết rõ không địch nỗi người ta, tỷ đấu làm chi cho mất mặt, có khi còn mất cả mạng nữa.
Nhắc tới Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ, Văn Đế Đế đỘt nhiên hỏi :
- Hay công tử chính là người đó mà dã thay hình đổi dạng.
Thiết Kỳ Sĩ lúc ngồi trước chùa đã thấy cô lộ vẽ hoài nghi, chàng liền cười đáp :
- Bây giờ có cách nào giải thích thì nói gì cũng vô ích. Tại hạ nhận là đúng thì thật ra không phải, mà bảo là không phải thì cô nương lại không tin.
Văn Đế Đế dõng dạc nói :
- Dù sao tử cũng trả lời dứt khoát đi.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Tại hạ không phải.
Văn Đế Đế trầm ngâm hồi lâu, rồi lên giọng trịnh trọng hỏi :
- Công tử thiệt tình không muốn kiếm hắn để tỷ đấu ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ không bao giờ động thủ với y.
Văn Đế Đế thở dài nói :
- Tiện thiếp hiểu rồi, té ra công tử ưa gì tiện thiếp.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi :
- Văn Đế Đế ! Tại sao cô lại hoài nghi tại hạ như vậy?
Văn Đế Đế sa lệ lắc đầu thở dài đáp :
- Võ công của công tử tiện thiếp đoán ra rồi, so với Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ công tử còn cao hơn hắn rất nhiều. Công tử không động thủ với hắn thì thôi để mặc hắn xưng hùng, mặc cho bọn tiện thiếp bị nhục nhã, thậm chí khiến tiện thiếp vĩnh viễn là người cô độc. Giả tỷ công tử động thủ với hắn thì nhất định công tử thắng rồi, nhưng công tử không muốn là vì điều kiện của tiện thiếp.
Cái đó... há chẳng đã quá rõ ràng là công tử không ưa tiện thiếp.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên cười rộ nói :
- Cô ngốc ơi ! Cô chỉ đoán càng đoán bậy là tài. Thử hỏi... Tại hạ nếu không có lòng thích cô thì bầu bạn với cô bấy lâu nay làm gì? Tại hạ muốn ly khai thì kiếm cách gì chả được? Vả lại hôm qua thực tình tại hạ không muốn để cô thấy võ công của tại hạ.
Văn Đế Đế nói :
- Hôm qua vì bị người ta bức bách bất đa9'c dĩ công tử mới ra tay.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Cô đừng tưởng thế mà lầm. Một khi tại hạ muốn thi triển khing công thì cả chục tên kiếm khách cũng không đuổi kịp. Tại hạ có thể bỏ đi dễ như không.
Văn Đế Đế hỏi :
- Thế thì tại sao hôm qua công tử thi triển võ công cho tiện thiếp ngó thấy?
Thiết Kỳ Sĩ thở dài đáp :
- Lần này chúng ta đi chơi coi tình hình tất phải nhiều phen động thủ. Ai bảo cô nương chổ nào cũng quan tâm đến tại hạ ! Nếu nhất đán xảy chuyện trọng đại thì mối nguy hiểm như treo đa6`u sợi tóc mà cô nương không tự lo cho mình, chỉ phân tâm một chút là nguy hiểm đến tính mạng, vì thế tại hạ trổ chút công phu để cô khỏi quan tâm đến tại hạ.
Văn Đế Đế đột nhiên từ trên lưng ngựa mình nhảy vọt sang ngồi sau lưng Thiết Kỳ Sĩ, hau tay cô ôm lấy chàng trong lòng xúx động hỏi :
- Sĩ Kỳ ! Công tử chân tâm đến thế ư?
Thiết Kỳ Sĩ xoay tay lại vỗ vvai cô đáp :
- Đế Đế còn hoài nghi gì nữa?
Văn Đế Đế khẽ nói :
- Vậy tiện thiếp phải bẩm vụ này với gia gia.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Chưa đến lúc đâu !
Văn Đế Đế lại i giận dỗi ! Cất giọng lo lắng nói :
- Tiện thiếp không thể hiểu rõ lòng công tử.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêm nghị đáp :
- Đế Đế ! Chúng ta ở với nhau chưa lâu , biết đâu cô nương chẳng có ngày lòng dạ thay đổi. Còn về bên tại hạ thì không thành vấn đề rồi.
Văn Đế Đế la ` lênói :
- Tiện thiếp mà biến tâm ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chẳng những biến tâm, mà có thể Đế Đế còn căm hân tại hạ đến chết người, nhưng tại hạ hy vọng đừng xảy ra chuyện đó.
Văn Đế Đế lên giọng kiên quyết:
- Không Không ! Trăm ngàn lần không ! Tiểu muội có chết cũng không thay đổi lòng dạ. Chẳng phải vì Kỳ ca võ công cao thâm tiểu muội mới đem lòng yêu mến mà tiểu muội đã quyết tâm ngay từ ngày mới gặp Kỳ ca.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Giả tỷ có một ngày tại hạ giết chết lệnh tôn thì sao?
Văn Đế Đế kinh hãi la hoảng:
- Công tử hồ đồ mất rồi !
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tại hạ cũng hy vọng là câu nói hồ đồ. Tại hạ chỉ đặt giả thiết như vậy mà thôi.
Văn Đế Đế lại nhảy về lưng ngựa của cô , la lênói :
- Tiểu muội không nghe nữa !
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Đế Đế căm hận tên Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ đến chết thật ư?
Văn Đế Đế đáp :
- Hắn làm cho tiểu muội tức phát điên. Tiểu muội phát thệ muốn giết chết hắn. Nếu Kỳ ca lấy vụ đó để làm điều kiện cầu thân thì chém chết tiểu muội đi.
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ nói :
- Biện phát này không ổn rồi. Giả tỷ có người đánh bại Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ thì Đế Đế sẽ lấy y hay sao? Khi ấy chắcĐế Đếđộng tâm mà lệnh tôn cũng chỉ mong có thế.
Văn Đế Đế đáp :
- Kỳ ca chẳng hiểu gì hết. Điều kiện của tiểu muội không phải ở võ công mà cũng chẳng phải ở chổ giàu sang phú quí, chỉ cốt con người thành thật yêu thương tiểu muội. Còn gia gia cũng để cho tiểu muội tác chủ.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Nếu tại hạ chính là kẻ cô thù hận thì sao?
Văn Đế Đế đột nhiên trợn mắt lên nhìn chàng hỏi :
- Tiểu muội không được căm hận tên Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ kia ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Đúng thế !
Văn Đế Đế la lênói :
- Công tử là gã thiếu niên quê mùa đó hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Cô thử về chổ cũ coi lại thân cây bị nhổ lên. Tại hạ bảo đảm trên cây còn để một chữ.
Văn Đế Đế kinh ngạc hỏi :
- Hắn khắc những chữ gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hắn khắc mấy câu :
"Con a đầu này rất kiêu ngạo ngông cuồng , ta phải chọc tức và hăm dọa thì mới được. Nhưng ta ngó thấy thì lại đem lòng yêu mến, không hiểu tại sao?".
Văn Đế Đế nghe xong đột nhiên lại nhảy bổ lên lưng ngựa của Thiết Kỳ Sĩ, xoay tay rút thanh Tháia kiếm, lớn tiếng quát:
- Ta phải giết ngươi.
Thiết Kỳ Sĩ không quay đầu lại, mà còn ngửa cổ lên đáp :
- Hay hơn hết là cô giết ta đi, chứ đừng để ta thành người tàn phế.
Văn Đế Đế làm bộ mặt quỉ nhát, rồi cô không nhịn được nổi lên tràng cười khanh khách.
Cô tra kiếm vào võ, ngồi xuống ôm chặt lấy chàng khẽ nói vào tai:
- Đồ phải gió ! Thật là mặt dầy!

Hết hồi 10.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #12  
Old 08-05-2008, 09:18 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 11
Chiếc quan tài là bùa đổi mạng

Thiết Kỳ Sĩ quay lại hôn cô đáp :
- Câu nói này đau hơn giết người.
Văn Đế Đế há miệng cắn tai khá mạnh rồi nói :
- Có đau không ?
Thiết Kỳ Sĩ đau quá la làng ! Trời ơi buông ra mau ! Chơi kiểu này thì không chịu nổi rồi.
Văn Đế Đế nhảy về lưng ngựa mình cười khanh khách nói :
- Có ngày tiểu muội phải cắn đứt hai tai Kỳ ca !
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Té ra Thanh tiêu Ngọc Nữ nổi tiếng về nghề cắn người.
Văn Đế Đế quát lên một tiếng vung roi toan đánh.
Thiết Kỳ Sĩ đã phòng bị sẵn vọt ngựa chạy trốn.
Văn Đế Đế quát hỏi :
- Chạy hả?
Cô phóng ngựa rượt theo.
Cả hai con ngựa này không phải lương câu. Người chạy cứ chạy, người rượt cứ rượt chẳng bao giờ đuổi kịp.
Hai người cao hứng đùa giỡnlàm cho hai con ngựa thật thảm hại. CHúng chạy chưa được bốn mươi dặm, rồi đứng ỳ ra, đánh chết cũng không nhúc nhích được nữa. May ở chỗ trời đã hoàng hôn mà không có thị trấn. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế hỏi :
- Đế Đế! đêm nay chui vào đâu?
Văn Đế Đế cười đáp :
- Trước mặt có trái núi đất. Trên đỉnh nổi mấy cây cổ thụ. Chúng ta lại đó ngồi chờ cho đến sáng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chờ đến sáng ư? Không được. Chúng ta đi đêm còn hơn.
Văn Đế Đế đáp :
- Kỳ ca muốn ăn thịt ngựa chăng ? Dù mình chẳng thương chúng thì cũng phải cho chúng nghĩ vài giờ để ăn cỏ đã.
Thiết Kỳ Sĩ thả ngựa trên sườn núi cho chúng gậm cỏrồi dắt tay Đế Đế đi song song lên núi ngồi tựa gốc cây.
Trăng tỏ trên trời , gió đêm thổi mát, hai người trò chuyện nhỏ ta, gối tựa vai kề, chẳng biết đến thời giờ là gì nữa. Thoáng cái đã sang canh ba.
Vào khoảngcanh tư, Thiết Kỳ Sĩ bồng Văn Đế Đế lên nói :
- Đế Đế! Chúng ta đi thôi ! Y phục Văn muội bị sương xuống ẩm ướt cả rồi.
Văn Đế Đế cười mát đáp :
- Tiểu muội mong vĩnh viễn trong hoàn cảnh này.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Nhưng chúng ta không phải là hòn đá.
Văn Đế Đế cười nói :
- Vậy Kỳ ca ôm tiểu muội xuống núi.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu bồng cô lên đi kiếm ngựa rồi theo đường chính mà đi.
Thiết Kỳ Sĩ bỗng cảm thấy trên yên ngựa có vật gì liền cầm lên coi , thì ra là một mảnh giấy. Chàng không khỏi sửng sốt tự hỏi :
- Cái này ở đâu ra?
Chàng biết có điều khác lạ vội mở giấy ra coi. Lúc này trời vừa sáng, chàng đọc được giòng chữ:
- "Sư đệ chú ý đến quan tài, ta không thể phân thân, Cao".
Thiết Kỳ Sĩ rất lấy làm quái dị tự hỏi :
- Sư ca đã qua đây. Sao y không tìm đến gặp mặt?
Chẳng lẽ...
Chàng chợt nhớ tới Văn Đế Đế liền tự nhủ:
- Chắc y sợ nàng ngó thấy.
Trên giấy viết hai chữ "quan tài" khiến chàng không sao hiểu được. Nét chữ nguệnh ngoạc lại viết bằng cục than. Tỏ ra trong lúc cấp bbách không rảnh để nói nhiều. Chàng nhất định trong hai chữ "quan tài" nhất đ.nh có điều chi ngoắt ngoéo.
Văn Đế Đế hồi lâu không thấy Thiết Kỳ Sĩ nóigì, cô không nhịn được hỏi :
- Kỳ ca ! Kỳ ca nghĩ gì vậy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tiểu huynh vừa tiếp được mật báo.
Văn Đế Đế sửng sốt hỏi :
-Của ai? Chuyện gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Sư huynh bảo ta chú ý đến quan tài mà không hiểu là ý gì?
Văn Đế Đế ồ một tiếng hỏi :
- Kỳ ca còn có sư huynh ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tiểu ca còn một tên sư đệ nữa.
Văn Đế Đế cả mừng nói :
- Vậy mà trước nay không thấy Kỳ ca nhắc tới. Tiểu muội muốn gặp bọn họ.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Khi gặp bọn họ tiểu huynh sẽ giới thiệu. Có điều họ hành động cực kỳ bí mật.
Văn Đế Đế hỏi :
- Tại sao họ phải hành động bí mật? Lênh sư là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tự hiệu của gia sư rất tức cười. Lão nhân gia tự mình đặt lấy, người ngoài không ai biết. Bọn tiểu huynh kêu lão nhân gia bằng "lão hoạt đầu".
Văn Đế Đế thích quá cười nói :
- Hay lắm ! Thế thì Kỳ ca là tiểu hoạt đầu rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả đáp :
- Đế Đế đoán trúng đó, nhưng chỉ có gia sư gọi thế được thôi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Kỳ ca còn chưa cho tiểu muội biết bí mật gì?
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp :
- Đó là việc cừu nhân của tiểu huynh. Đế Đế đừng nói tiết lộ với ai.
Văn Đế Đế nghe thanh âm chàng rất nghiêm nghị liền biết không phải chuyện tầm thường. Cô lộ vẻ quan tâm nói :
- Kỳ ca ! Kỳ ca cứ yên dạ, dù trước mặt gia phụ, tiểu muội cũng không nhắc tới.
Thiết Kỳ Sĩ xúx động đáp :
- Đế Đế ! Tiểu huynh biết rõ chẳng khi nào Văn muội nói với ai, nhưng tiểu huynh phải căn căn dặn , vì chuyện này liên quan đến vụ thảm án, cả nhà tiểu huynh đã bị ngộ hại.
Văn Đế Đế thở dài nói :
- Kỳ ca! Bây giờ tiểu muội hiểu Kỳ ca rồi. Sở dĩ Kỳ ca giữ bí mật là một sự rất đau khổ. Trước kia khi Kỳ ca trò chuyện vẫn phải giữ gìn ý tứ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tiểu huynh có rất nhiều cừu nhân mà đến nay vẫn chưa tìm ra manh mối một người nào. Đáng lý tiểu huynh phải dấu Văn muội, nhưng lại sợ Văn muội nghĩ quanh nghĩ quẩn , cholà tiểu huynh đối với Văn muội hãy còn điều trá ngụy.
Văn Đế Đế hối hận đáp :
- Tiểu muội lầm rồi ! Tiểu muội hiểu lầm Kỳ ca thật là đáng chết. Kỳ ca lượng thứ cho. May mà tiểu muội chưa biết mấy. Vậy Kỳ ca đừng nói thêm gì nữa.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Để thủng thẳng rồi tiểu huynh cho Đế muội haỵ Tiểu huynh e vụ này có mối liên quan đến nhà Đế muội , vì tiểu huynh...
Văn Đế Đế không để chàng nói hết đã ngắt lời:
- Kỳ ca ! Kỳ ca đối với tiểu muội đầy đủ quá rồi, nhưng tiểu muội rất sợ. Kỳ ca có biết tại sao không ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tiểu huynh hiểu rồi , và hy vọng không có chuyện gì. Nếu sự thực có chuyện thì số mạng chúng ta đã định sẵn như vậy.
Văn Đế Đế đột nhiên dừng ngựa nói :
- Kỳ ca ! tiểu muội muốn đi kiếm gia gia.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài đáp :
- Đế Đế ! Đừng vội vã ! Việc gì cũng thủng thẳng mà làm. Về phương diện lệnh tôn, thành phần rất ít. Đế muội nóng nảy có khi làm công việc của tiểu huynh phải nát bét.
Văn Đế Đế không khỏi run lên tự nhủ:
- Đúng thế ! Rýt mây động rừng ! Vụ này biết làm sao?
Ta thật lo về gia phụ. Lão nhân gia quả có những cử động cổ quái. Nhất là chuyện lão nhân gia đi viễn du...
Hồi lâu Thiết Kỳ Sĩ thấy nàng trầm lặng, liền thở dài nói:
- Đế Đế ! Đừng nghĩ nhiều nữa. Việc trước mắt rất trọng yếu. Nhất định sư ca đã phát giác ra manh mối nào rồi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Tại sao y không viết rõ hơn một chút, bất cứ việc gì cũng phải nghĩ kỹ. Tại sao y nhắc tới hai chữ quan tài?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Bây giờ chúng ta đi đường hễ thấy quan tài là phải chú ý.
Văn Đế Đế nói :
- Trời sáng rồi ! Trước mặt là Lục Hợp Thành.
Hai người đi đến cổng thành thì trời sáng đã lâu. Vào thành rồi, việc đầu tiên là tìm chỗ ăn sáng. Ăn xong, Thiết Kỳ Sĩ đưa Văn Đế Đế vào trong thành, hy vọng phát giác ra điều gì có liên quan đến vụ bí mật.
Qua mấy đường phố lớn, chợt rẽ vào trong ngõ hẻm. Văn Đế Đế bỗng thấy một tòa cổnglớn sơn đỏ. Người dông đảo ra vào không ngớt. Cô không hiểu chuyện gì, bất giác kéo tay Thiết Kỳ Sĩ sang hỏi :
- Kỳ a ! Kỳ ca thử coi trong nah` đỏ làm gì?
Thiết Kỳ Sĩ liếc mắt nhìn cười đáp :
- Muội muội không trông thấy trên đầu tường có tấm giấy đề ba chữ : "Đương đại sư" Đó là người chết họ làm đám ma.
Văn Đế Đế chợt động tâm linh , kéo chàng lại nói :
- Chúng ta thử vào coi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nhà người ta có người chết làm đám thì mình coi cái gì? Người ta lo buồn mà mình vui chơi sao nên.
Văn Đế Đế cười ruồi nói :
- Người chết và quan tài có liên quan.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Tiểu huynh đoán quan tài mà đại ca nói đó là quan tài khiêng đi đường.
Văn Đế Đế nói :
- Cứ coi một chút chẳng sao. Kỳ cà đứng yên đây. tiểu muội đi mua `1 vài thứ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Mua gì?
Văn Đế Đế đáp :
- Mua đồ làm lễ viếng.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Thật là lắm chuyện. Tuy chàng nói vậy nhưng cũng không ngăn cản.
Lát sau Văn Đế Đế tay cầm một giỏ tế phẩm cùng hương nến rồi kéo Kỹ Sĩ vừa đi vừa cười nói :
- Người nghèo cũng không có cơm ăn gặp dịp này thường vào tế điếu để kiếm bữa.
Thiết Kỳ Sĩ ngó xuống thấy bọc đồ lễtrên đề bảy chữ "Trương Đạo Nhất Tiền Bối Thiên Cổ" Lạc khoản đề "Thế Văn Dịch Sĩ Kỳ" Văn Đế Đế cẩn điện".
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Đế muội đã hỏi thăm rõ ràng rồi ư?
Văn Đế Đế trịnh trọng đáp :
- Người quá cố là một vị nỗi danh trong võ lâm. Lão chết một cách rất tha6`n bí mà người nhà lừa bịp người ngoài. Trong vụ này rất có điều ngoắc ngoéo.
Thiết Kỳ Sĩ ồ một tiếng đáp :
- Đế muội quả là mèo mù thương chuột chết.
Văn Đế Đế tức mình đáp :
- Kỳ ca mới là con mèo mù.
Hai người tiến vào cửa lớn thấy đây là là một nhà phú hộ.
Một người ra đón khách vái chào nói :
- Thưa hai vị ! Hai vị đã đến là tân khách. Mời nhị vị vàokhách sảnh ngồi chơi.
Hắn sai gia nhân đón lấy đồ lễ rồi tiếp hai người vào khách sảnh.
Trong khách sảnh rất đông khách đến viếng tang, nhưng không có một người đàn bà nào. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế khẽ nói :
- Nữ khách có một tuyến tiếp đãi, Văn muội có để ý không ?
Văn Đế Đế ngó thấy trong khách sảnh rất nhốn nháo. Cô không sợ người ta nghe tiếng cười mát đáp :
- Kỳ ca rất là kinh nghiệm. Trong khách sảnh này xem chừng do những người không rõ lai lịch bày đặt.
Thiết Kỳ Sĩ cười bảo:
- Nói khẽ một chút. Người ta đưa trà vào đó.
Trong lòng chàng bội phục Văn Đế Đế. Chàng nhận thấy những nhân vật trong khách sảnh mười phần có đến tám là hiệp khách giang hồ. Những hào kiệt võ lâm che mặt có đến mấy chục người mà người nào cũng đem theo kẻ tùy tùng.
Bỗng thấy một người che mặt theo kiểu thích khách đang tiến về phía Thiết Kỳ Sĩ. Chân bước sột sạt, hắn nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay hỏi :
- Huynh đài ! Huynh đài có thể nào cho biết quí xứ ở đâu được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ nghĩ thầm:
- Mụ tìm lầm người rồi.
Miệng chàng đáp :
- Không dám. Tại hạ Ở Động Đình.
Nguyên chàng đã nghe ra người đó là gái giả trai.
Người kia nhìn Văn Đế Đế hỏi tiếp:
- Chắc huynh đài muốn biết một chút tin tức phải không ?
Thiết Kỳ Sĩ ngắm ngầm kinh hãi, chắp tay đáp :
- Nếu được các hạ chỉ giáo cho thì thât. là hay.
Người kia cười nói :
- Nơi đây không tiện. Chúng ta ra ngoài hay hơn ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp ngay:
- Phải lắm ! Phải lắm !
Người kia đi trước ra đường đếm một tửu lầu cười hỏi :
- Hai vị uống rượu nhé?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không . Chúng ta đứng đây được rồi. Mình nói chuyện trước quán rượu thì chẳng ai chú ý.
Người kia gật đa6`u khẻ nói :
- Trương Đạo Nhất là một nhân vật già giặn trong võ lâm. Ba chục năm trước hành động của lão không thấy quang minh. Nhưng mấy chục năm nay lão đượ c mấy chuyến phát tài nên đến đây ẩn cư.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tại hạ cũng đoán thế.
Người kia lạinói :
- Nhưng lão bị hại mấy bữa trước đây.
Văn Đế Đế nói xen vào:
- Có biết hung thủ là ai không ?
Người kia đáp :
- Không rõ. Nghe nói trước một ngày lão ngộ hại đã tiếp được một vật và kèm một phong thư.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Nội dung bức thư nói gì?
Người kia đáp :
- Trong thư chỉ viết hàm hồ mấy chữ : "Trái lệnh là chết. Hạn đến sáng mai". Như vậy thì còn ai hiểu được.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Còn vật nữa là cái gì?
Người kia cầm một vật giơ lên đáp :
- Nó là cái này tại hạ đánh cắp được.
Kỳ Sĩ đón lấy coi, kinh hãi hỏi :
- Cái này là cái gì?
Người kia đáp :
- Quan tài đan.
Thiết Kỳ Sĩ nghĩ thầm:
- Quan tài mà sư ca nói té ra là cái này.
Chàng liền hỏi :
- Phải chăng nó là tán phù?
Người kia đáp :
- Đúng là một lệnh phù của tà môn. Huynh đài có biết tà môn nào không ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
- Các hạ cũng không biết ư?
Người kia gật đầu đáp :
- Chẳng dấu gì huynh đài : Trong nhà một người thân thích của tại hạ cũng nhận được cái quái gở này.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lệnh thân là ai? Nhà ở đâu?
Người kia đáp :
- Ở Cao Bưu. Ngoài trấn Mẫn Gia Kiều.
Văn Đế Đế hỏi :
- Huynh đài xử trí bằng cách nào?
Người kia đáp :
Tệ thân phái người đến kêu tại hạ đi.
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Đa tạ các hạ có lòng chỉ giáo.
Người kia cười đáp :
- Tại hạ rất lấy làm thất vọng. Tưởng hỏi cho biết thêm ở nơi hai vị, nên mới ướm lời. Chẳng ngờ hai vị chưa biết bằng tại hạ.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Ông bạn ơi ! Tái ông mắt ngựa, đâu chẳng là điều may !
Người kia cười đáp :
- Có lý ! Có lý !
Chia tay rồi , Thiết Kỳ Sĩ nắm tay Văn Đế Đế cười nói :
- Đế Đế ! Chúng ta về thôi !
Hai người trở về điếm. Văn Đế Đế hỏi :
- Sao ? Đã có chút manh mối rồi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Có khi cái đó không liên quan gì đến công vhiệc của chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải đi Cao Bưu một chuyến xem sao.
Văn Đế Đế hỏi :
- Phải chăng vì tính hiếu kỳ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không thấy lá rụng làm sao biết trời đã sang thu ? Việc đời thường do việc Trương Tam mà ra việ cLý Tứ.
Sáng hôm sau hai người ăn cơm rồi lên ngựa ra đi, nhắm hướng Cao Bưu tr*.c chỉ. Ngựa không dừng gió chạy cúp đuôi mà mãi đến hoàng hôn hôm sau mới tới Mẫn Gia KIều.
Hai người vào trấn ăn cơm tối, gửi ngựa trong quán, ra ngoài nghe tin tức. Ngoài trấn chỉ có một tòa trang viện.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế nói :
- Chúng ta chạy đến Ngô gia trang.
Văn Đế Đế đáp :
- Người kia chưa nói họ cho mình biết.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #13  
Old 08-05-2008, 09:20 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 12
Thiết, Văn theo dõi người khả nghi

Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thân thích của người đó không phải là đại tài chủ cũnglà lão võ lâm. Nếu không phải đại tài chủ thì làm sao có trang viện? Những nhân vật lão võ lâm qui ẩn mười phần đến tám là có tiền mới làm ẩn sĩ. Nhà này chắc đúng rồi. Văn Đế Đế cười hỏi :
- Phần tương lai của Kỳ ca sẽ ra sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu có ngày đó tiểu huynh sẽ dựng một đào nguyên ngoài đời ở trên núi quân sơn.
Văn Đế Đế cười nói :
- Đồ mặt dầy ! Nói thế mà không biết ngượng miệng.
Quãng đường không xa mấy, Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên hô:
- Đánh nhau rồi !
Văn Đế Đế hỏi :
- Ở chỗ nào ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cách đây chừng ba dặm , có lẽ đúng là ở Ngô gia trang.
Còn cách chừng một dặm đã thấy hai luồng kiếm khí vọt lên không nhảy múa. Đồng thời những tiếng nổ ầm như núi lỡ trời long.
Văn Đế Đế cả kinh nói :
- Đây là một trường đại quyết đấu.
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp :
- Hiển nhiên bốn người đánh nhau ở hai chỗ. Một đôi dùng kiếm còn một đôi phóng chưởng. Cả hai nơi đều là những tay đại cao thủ mà chưa rõ là ai?
Hai người thi triển khing công vọt đi nhanh như điện chớp. Nháy mắt đã tới trước một tòa đại viện.
Văn Đế Đế kinh hãi nói :
- Kỳ ca ! Mau đến coi một đôi nam nữ cự phách đánh nhau rất hăng.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Trời cũng sinh đôi, đất cũng thành cặp. Đế Đế ! Gã trai là tiểu sư đệ của ta.
Văn Đế Đế kinh hãi hỏi :
- Gã to con như vậy mà Kỳ ca bảo là itểu sư đệ ư?
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ đáp :
- Gã mới mười lăm tuổi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Còn bên kia người nữ kiếm là ai?
Thiết Kỳ Sĩ khẽ đáp :
- Đó là Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ mà cũng là đại sư huynh của tiểu huynh. Người đối thủ với y là đàn bà.
Văn Đế Đế càng kinh ngạc hơn hỏi :
- Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ là đại sư huynh của Sĩ Kỳ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Phải rồi ! Chúng ta mau qua đó xem. Tiểu huynh thấy đối phương không phải là người tầm thường. Cuộc đã đấu này có chỗ hiểu lầm. Nếu gây thêm hậu quả khốc hại thì hỏng bét.
Chàng chưa nói dứt lời đã bỏ tấm khăn che mặt vừa chạy vừa la:
- Hai bên hãy đình thủ !
Thanh niên sử kiếm đúng là Cao Thức, đại sư huynh của Thiết Kỳ Sĩ. Y nghe tiếng hô hoán vội nhảy vọt ra khỏi vòng chiến quát lênói :
- Cô nương ! Sư đệ của tại hạ đã đến kìa. Bây giờ chắc cô tin đượ c rồi.
Nữ Lang thu kiếm về không nói, trợn mắt nhìn Thiết Kỳ Sĩ đang đi tới.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Vụ này là thếnào đây?
Cao Thức thở dài đáp :
- Đã xảy chuyện hiểu lầm rất lớn. Sư đệ Ơi ! Giữa lúc ban ngày ta ngó thấy hai nhân vật có vẻ tà môn lộ diện ở trước trang. Ta biết trong trang sắp xảy chuyện rắc rối và đoán chắc đêm nay họ mới khởi sự, nên ta đem Tam đệ là Nhị lang đến trước... Ai dè xảy chuyện bất ngờ: Địch nhân còn đến trước mình. Ta đến nơi thấy ba tên từ trong trang chạy ra, thái độ rất lật đật , ta liền chặn lại để tra hỏi :
- Thiết Kỳ Sĩ ngắt lời:
- Tiểu đệ hiểu rồi, đối phương chẳng nói gì đã động thủ ngay phải không ?
Cao Thức đáp :
- Đúng thế ! Nhưng ta không nghĩ bọn họ là hảo nhân nên ta ra tay khá nặng. Vừa thu thập xong ba tên, bất ngờ cô nương và Nhị lang đối thủ cũng chỉ vì thấy có người xuất hiện. Các cô chẳng để cho phân trần, vừa ngó thấy đã cùng ta và nhị lang liều mạng.
Thiết Kỳ Sĩ nghe trong trang văng vẳng có tiếng khóc, vội nhìn nữ lang hỏi :
- Cô nương ! Ý kiến cô thế nào?
Thiếu nữ lạnh lùng đáp :
- Ngươi lại mà coi , hắn giết ba người trong đó có anh em của cửu phụ ta.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói sững sốt nhìn Cao Thức hỏi :
- Sư ca ! Trong ba người đó sư ca có thấy tình hình nhân vật nào khác lạ không ?
Cao Thức đáp :
- Không có đâu . Hoặc giả trong bọn có một người là minh đệ của cửu phụ cô nương này, nhưng ta lão là thủ lãnh của hai tên tà môn trung niên kia.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn nữ lang hỏi :
- Cô nương! Sự tình đã đến thế này, tại hạ chẳng thể không đem tư hiệu của tệ sư huynh nói cho cô hay. Y đượ c người ta kêu bằng Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ. Cô nương thử nghĩ coi , thanh danh y như vậy mà y lại làm việc bại hoại như vậy sao?
Vụ này chúng ta hãy nghiên cứu từ từ, bên trong tất có âm mưu. Cô nương nghĩ có đúng không ?
Nữ lang đột nhiên hỏi :
- Phải chăng các hạ là khách đến viếng tang Trương phu gia ở Hợp Lục Thành?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Chắc cô nương nói chuyện khá nhiều với tại hạ Ở trước một tòa tửu lầu.
Nữ lang "ủa" lên một tiếng nói :
- Lúc ấy các hạ đã nhận đước tiện thiếp là gái ư?
Thiết Kỳ Sĩ cả cười đáp :
- Hay lắm ! Bây giờ xin mời vào trang để trấn tỉnh nhân tâm người nhà của quí nhân. Tại hạ phải đến coi ba người chết kia hoặc giả điều tra được chút gì trên mình họ chăng?
Thiếu nữ bình tĩnh lại vội đáp :
- Nếu vậy tiện thiếp sẽ kêu đại muội tử dừng tay rồi sẽ bàn.
Thiết Kỳ Sĩ cả cười nói :
- Cô nương ! Tại hạ đã coi thần lực của họ rồi. HAi bên bản lãnh tương tự như nhau. Có Phân thắng bại cũng phải vài ngày mới biết. Hiện giờ đừng ai hòng chiếm được thượng phong. Tinh lực của họ không nơi phát tiết. chi bằng để họ giỡn nhau hay hơn.
Nữ lang đột nhiên bật cười nói :
- Các hạ nói nghe thú quá !
Văn Đế Đế cũng cười khanh khách nói :
- Thư thư ! Y là tên tiểu hoạt đầu.
Nữ lang nhìn cô hỏi :
- Muội tử ! Qúi tính của muội là gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Y họ Văn , tự hiệu là...
Văn Đế Đế tức mình ngắt lời:
- Ai mượn Sĩ Kỳ nói ra?
Nữ lang bỗng lên tiếng:
- Tiểu muội không dám , quí tính thư thư là gì?
Nữ lang đáp :
- Ngu Tỷ là Bạnh Từ.
Văn Đế Đế kinh hãi la lênói :
- Thư thư là Linh Tiêu La Sát , đệ tử của Kim Quang Thần Ngưu ư?
Nữ lang thở dài đáp :
- Hai chữ LA Sát làm ta rất thê thảm. Vì hai chữ đó mà gia sư không cho ta tái xuất giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Nếu vậy thì bọn tà môn bị chết dưới lưỡi kiếm của cô nương không phải ít?
Bạch Từ mỉm cười vẫy tay nói :
- Tiện thiếp vào trang đây.
Thiết Kỳ Sĩ thấy cô đi rồi liền hỏi Cao Thức:
Sư ca ! Sư ca tìm thấy cái bí mật về cổ quan tài nhỏ ở đâu?
Cao Thức đáp :
- Cỗ quan tài nhỏ này đã làm chết nhiều người rồi mà toàn là lão võ lâm. Ta định về núi để hỏi ân sư vụ đó. Ngươi tính sao?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Bất tất phải thế. Trở về cũng uổng công, chắc sư phụ chẳng thể biết được những việc võ lâm trăm năm về sau. Còn việc trăm năm về trước thì qua rồi ai hỏi làm chi?
Cao Thức hỏi :
- Vậy chúng ta tự mình điều tra lấy hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Bắt một tên hỏi khẩu cung thì biết ngay.
Cao Thức vội nói :
- Không được đâu. Ta đã bắt ba tên rồi thì chúng lọt vàotay thì không sống được nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cả kinh hỏi :
- Bọn chúng có phương pháp cổ quái để tự sát chăng?
Cao Thức đáp :
- Đúng thế ! Thậm chí chẳng điều tra được chút gì?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Vậy chỉ có cách mỗi khi phát hiện đành theo dõi đến cùng chứ đừng bỏ dỡ.
Cao Thức gật đầuđáp :
- Lão nhị ngươi vào trang đi. Trong đó nhất định có người bị ngộ hại, Bách cô nương chẳng có lòng nào mà điều tra tỉ tỉ. Ngươi khám xét tử thi nhưng đừng để mất nhiều thì giờ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Sư ca ! Tiểu đệ giới thiệu sư ca...
Cao Thức ngắt lời:
- Không cần, ta đã biết Văn cô nương rồi. Cô làm phiền cho ta rất nhiều.
Y vừa cười vừa nói :
- Nhưng những sự phiền phức đó ta lại muốn xảy ra.
Văn Đế Đế cười khanh khách hỏi :
- Đại ca ! Những sự phiền phức này có nên đình chỉ hay không ?
Cao Thức đáp :
- Không nên ! Đó là kế hoạch của lão nhị. Càng nhiều chuyện rắc rối càng hay.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Sư ca ! Sư ca vì tiểu đệ mà phải cực nhọc.
Cao Thức trầm giọng hỏi :
- Lão nhị nói chi kỳ vậy? Việc của lão đệ há chẳng phải là việc của ta?
Thiết Kỳ Sĩ cảm động đáp :
- Tiểu đệ biết tội rồi. Sư ca ơi ! Sư ca vào trong đi.
Cao Thức chẳng có ý kiến gì lật đật vào trong.
Văn Đế Đế hỏi :
- Sĩ Kỳ ! Tại sao Sĩ Kỳ lại gịuc đại ca vào trang?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Linh Tiêu La Sát và Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ không phải là một cặp hay sao? Để họ kề cận nhau luôn mới tốt.
Văn Đế Đế cười rộ nói :
- Sĩ Kỳ đúng là một tên tiểu hoạt đầu.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thôi đừng thóa mạ ta nữa, mau đi coi họ đánh đấm, nhưng cần để ý một bên trong bọn họ, nếu có sự thất bại.
Văn Đế Đế cười nói :
- Hai đứa tuổi nhỏ mà người lớn xác đó thật ngốc. Sao chúng không coi bên này?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
0 Chúng đánh nhau hăng quá rồi, Văn muội lại hàn gắc cho họ thành duyên thiên tác chi hợp.
Thiết Kỳ Sĩ đã điều tra rồi, trong tay chàng cầm một vật, và lớn tiếng hô Văn Đế Đế:
- Đế Đế ! Mau tiến vào trang kêu Bạch thư và Cao sư ca ra đây !
Văn Đế Đế lập tức chạy vào trang. Còn Thiết Kỳ Sĩ quát hai tên cư, đồng dừng tay. CHàng phải hết hơi mới tuyết phục được cự đồng.
Chẳng mấy chốc Bạch Từ cô nương và Cao Thức chạy ra, nhưng mặt Bạch Từ đa6`y nước mắt.
Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy hỏi ngay:
- Lệnh thân ngộ hại rồi ư?
Bạch Từ buồn rầu đáp :
- Tiện thiếp chạy về thì đã muộn mất rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Cô nương coi vụ này ra làm sao?
Bạch Từ hỏi lại:
- Cỗ tiểu quan tài kia từ đâu mà ra?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tìm thấy ở trong mình người huynh đệ của lệnh thân.
Bạch Từ cả kinh nói :
- tiểu huynhế ra tên lão tặc kia đã làm nội ứng.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó thì nhất định rồi ! Bạch thư ! Bạch thư hãy ở lạitrong trang mấy bữa , bọn tại hạ phải đi đây.
Bạch Từ nói :
- Không ! Trong trang chẳng có việc gì nữa. Tiện thiếp đi theo các vị. Nhất định phải điều tra cho ra hết bọn tà môn mà tiêu diệt đi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Như vậy cũng hay. Có điều chia làm hai tóp mà hành động.
Cao Thức hỏi :
- Phân chia cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tiểu đệ vẫn đi với Văn Đế Đế. Còn hai vị đồng bạn với nhau.
Cao Thức gật đầu hỏi :
- Lão nhị chuẩn bị điều tra cách nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hễ gặp người khả nghi thì đừng rút mây động rừng. Chưa điều tra rõ ràng thì không hạ thủ. Tiểu đệ phỏng đoán đây là một phái tà môn rất lớn, cần tìm ra tên đại ma đầu đứng sau lưng chúng mới có thể trừ khử hết được.
Bạch Từ hỏi :
- Các vị đi về phương nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta điều đi về phương bắc cả. Nhưng không theo chung một nẽo đường. Phải giữ phương hướng đường thay đổi thì lúc gặp việc mới có thể thông báo cho nhau được.
Cao Thức nói :
- Hay lắm !Các vị đi trước đi !
Thiết Kỳ Sĩ và Văn Đế Đế cáo biệt rồi theo đường lớn lên Hoài Âm. Khi trời sáng thì vừa tO8'i Bảo Ứng thành. Bọn họ không lấy ngựa nữa có ngựa cũng bằng thừa.
Hai người vào thành Bảo Ứng ăn cơm sáng. Lúc chuẩn bị ra đi, Văn Đế Đế đột nhiên phát hiện một bóng người khả nghi thấp thoáng đi qua cửa quán. Cô khẽ bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Chúng ta hãy rượt theo cho lẹ.
Thiết Kỳ Sĩ biết là có điều khác lạ. CHàng vội trả tiền ro6`i chạy ra cửa quán hỏi :
- Văn muội thấy gì?
Văn Đế Đế đáp :
- Một lão già thái độ lạ lùng, tính khí nónh nảy. Dưới chân lão tỏ ra bản lĩnh rất cao thâm, vừa thoáng qua đa6y đi về phía đầu đường hướng bắc.
Thiết Kỳ Sĩ rảo bước chạy ra ngửng đầu lên nhìn quả thấy một lão già lần vào trong đám đông , chàng vội hỏi :
- Đế Đế ! Muội có nhìn thấy không ?
Văn Đế Đế gật đa6`u đáp :
- Rượt theo đi !
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Cứ thủng thẳng, hắn không thể thoát được.
Lão già lối ngoài sáu mươi tuổi, lão chạy thẳng ra ngoài thành. Khi tới ngoại ô đột nhiên lão tăng gia khinh công chạy nhanh hơn.
Thiết Kỳ Sĩ khẽ nói:
- Đế Đế ! Chúng ta ađi mé bên mà theo dõi. mình chạy sau có thể hắn cảnh giác.
Văn Đế Đế đáp :
- Bây giờ đông người qua lại chưa cần. Khi tới chỗ vắng sẽ liệu.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Đeo khăn bịt vào đi. Đừng để kiểu con bồng ngựa đuổi con ve sầu, lại có con sẽ vàng rình ở phía sau. Chúng ta chớ để người ta nhận ra mình.
Văn Đế Đế cười đáp :
- Kỳ ca đối với việc này đã cảm thấy việc che mặt là hữu dụng rồi.
Đuổi chừng ba bốn dặm, bỗng thấy lão xoay mình theo con đường nhỏ mà chạy.
Thiết Kỳ Sĩ vội hô:
- Tới lúc rồi đó !
Hai người nghiêng mình lướt đi, dời khỏi đường lớn lòn vào khu rừng.
Hai người theo dõi chừng hơn ba dặm, bỗng thấy lão già đứng trên khu đất cao ngoẳnh nhìn bốn phía...
Thiết Kỳ Sĩ khẽ hỏi Văn Đế Đế:
- Văn muội coi lão làm gì?
Văn Đế Đế đáp :
- Dường như lão chờ ai.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Không phải đâu. Lát nữa có người lên tiếng, lão đang tìm kiếm địa phương.
Văn Đế Đế hỏi :
- Sao Kỳ ca biết?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cỗ miếu ! Văn muội xem thử phía có phải là một ngôi chùa không ?
Văn Đế Đế đáp :
- Đừng tự cho mình là thông minh, hãy coi chừng lão biến mất.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Tiểu huynh chỉ ỷ vào thông minh để có cơm ăn.
Hai người vội chạy đến sau một ngôi chùa thì thấy đa6y là một ngôi tòa phế miếu. Bên trong có một cái giườngcổ mà hiu quạnh phi thường, không một bóng người.
Thiết Kỳ Sĩ lắng tai nghe , đột nhiên nói :
- Vào trong ẩn mình đi.
Văn Đế Đế không nói gì, nhảy ngay vào, thấy trên điện chẳng có chút bụi bặm liền nghi ngờ hỏi :
- Nơi đây phải chỗ không người qua lại?
Thiết Kỳ Sĩ trỏ đống ngói ở phía sau đáp :
- Chỗ đó ẩn thân được, mà lại rất kín đáo. Nơi đây có người ở, nhưng bây giờ họ ra ngoài. Dưới hiên còn có than củi đó là chỗ họ nấu ăn.
Hai người vừa ẩnmình xong, bỗng nghe ngoài cửa chùa có tiếng hai người vọng vào.
Thiết Kỳ Sĩ dùng phép truyền âm nói :
- Lão già đó chắc vao trong miếu rồi.
Chớp mắt thấy hai lão tiến vào. Một lão đã gặp trước bỗng nghe lão kia thở dài nói :
- Ngày trước đi lầm một bước đường. Thật là lỡ bước gây nên mối hận ngàn thu. Vương huynh chúng ta khó lòng trốn thoát được.
Lão già mà hai người này đã thấy trước tức lão họ Vương hoảng hốt hỏi :
- Trịnh huynh đến đây đã bao lâu mới thông báo cho Vương mỗ. Bây giờ làm thế nào?
Lão họ Trịnh đáp :
- Chỉ mong đừng gặp hắc quan lệnh thì còn tạm sống được. Văn Đế Đế thấy hai lão già ở trên điện thở ngắn than dài, sắc mặt buồn rầu, trong lòng ái ngại, liền dùng phép truyền âm bảo Kỳ Sĩ:
- Kỳ ca ! Bọnlão cũng là người bị bức bách. Kỳ ca nên ra hội diện bảo họ đừng sợ. Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu dùng phép truyền âm đáp :
- Bọn họ tin mình thế nào được? Đừng ra là hơn, mình xuất hiện càng khiến họ hoài nghi. Ta muốn chờ sự tình phát triển. Văn muội sẽ được coi màn kịch vui nhộn. Ta đã nghe thấy động tĩnh rồi.
Văn Đế Đế kinh hãi dùng phép truyền âm nói :
- Hắc quan lệnh của tà môn làm sao mà linh thông đến thế?
Đã ẩn vào đây họ cũng tìn ra được.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chưa chắc đã đúng thế. Chỉ biết có người sắp tới.
Một lúc sau bỗng ngoài cửa có người hỏi:
- Trong đó có ai không ?
Nghe thanh âm cũng là một lão già.
Trong miếu, hai lão nghe tiếng kinh hãi rồi thở phào một cái hỏi :
- Vu hóa giao !
Bọn họ cũng lớn tiếng:
- Mời Vu huynh vào đây.


Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #14  
Old 09-05-2008, 11:05 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 13
Cổ Mộ môn bắt đầu khởi sự

Sau điện bóng người thấp thoáng. Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy bất giác nghĩ thầm:
- Hắn là Ô Long Kiếm Khách.
Văn Đế Đế cũng nhận ra lão. Ô Long Kiếm Khách hỏi :
- Nhị vị ! Nơi đây làm sao trốn tránh được Cổ Mộ môn?
Chúng ta cần kiếm chỗ khác mới được.
Lão Vương đáp :
- Chờ Vu huynh đến thương lượng , chúng tôi biết đi đâu bây giờ? Trong thiên hạ tưởng không còn chổ nào để chúng tôi trốn thoát.
Ô Long Kiếm Khách hỏi :
- Chúng ta đến đầu hàng phái Trường Bạch để ẩn thân được chăng?
Họ Tịnh đáp :
- Vu huynh! Vu huynh đừng quên thế lực của Cổ Mộ môn.
Phái Trường Bạch cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ô Long Kiếm Kháchnói :
- Chúng ta không có giao tình với các phái lớn ở Trung Nguyên thì đi đâu cũng bằng vô dụng.
Họ Vương đáp :
- Các phái lớn ở Trung Nguyên cũng sợ Cổ Mộ môn như sợ cọp. Họ nghe Cổ Mộ môn ra đời rất kinh tâm động phách. Vì thế Vương mỗ mới bảo là khắp thiên hạ không còn chỗ nào để chúng ta trốn thoát được.
Ô Long Kiếm Kháchđột nhiên thở dài nói :
- Nếu biết trước thế này thì chẳng thà mình chịu chết dưới lưỡi kiếm của gã tiểu tử đó hay hơn, vì chết về tay gã còn được ấn chứng rõ rệt.
Họ Vương hỏi :
- Phải chăng c'ac hạ nói về vụ xảy ra ở ngoài thành Kim Lăng?
Ô Long Kiếm Kháchgật đầu đáp :
- Gã tiểu tử đó không phải hạng tồi bại, chỉ có tính ngạo mạng một chút. Kiếm thuật gã thật cao minh. Gã mà bị Cổ Mộ môn điều tra ra tất tìm thiên bách kế để dẫn dụ. Nhưng gã là người không phải để cho danh lợi hay nữ sắc làm lung lạc.
Họ trịnh nói :
- Tại hạ đứng trong bóng tối đã nhìn thấy gã chính là Cổ Kim Đệ Nhất Kiếm Thủ . Nhưng giả tỷ Cổ Mộ môn không dẫn dụ được, họ cũng dùng thủ đoạn uy hiếp. Uy hiếp mà không xong thì hỡi ơi ! Tính mạng gã cũng chẳng khác gì bọn ta.
Ô Long Kiếm Kháchđột nhiên lên tiếng:
- Không thể để gã mắc bẫy. Chúng ta lên đường hễ gặp người Cổ Mộ môn là hành động. Bọn người đưa hắc quan lệnh không phải là những cao thủ đặc biệt, chúng ta giết được tên nào hay tên đó rồi mình đến chết là cùng. Chúng ta còn hy vọng gặp gã hài tử đó , cho gã biết mà đề phòng.
Họ Trịnh nói :
- Ý kiến của Vu huynh tại hạ đã đồng ý một phần lớn, nhưng cũng còn có chỗ chưa được thỏa đáng.
Ô Long Kiếm Kháchtrầm giọng hỏi :
- Trịnh huynh thấy Vu mỗ lầm lạc ở điểm nào?
Họ Trịnh đáp :
- Trịnh Phương này có gia đình, Vu huynh và Vương huynh cũng có gia đình. Chúng ta không gặp hắc quan lệnh thì còn may mắn sống được một thời gian. Nếu gặp hắc quan lệnh mà không gia nhập Cổ Mộ môn thì chỉ bản thân chúng ta chịu chết. Nếu mình đối nghịch Cổ Mộ môn thì chẳng lẽ Vu huynh đã quên mất luật lệ của họ? Tức là chúng ta phải giết cả nhà. Vì thế Trịnh mỗ chỉ tán thành việc đi ẩn lánh, chứ không đồng ý chuyện chống đối Cổ Mộ môn.
Ô Long Kiếm Kháchnghe họ Trịnh nói liền lớn tiếng la:
- Chẳng thà làm viên ngọc bể còn hơn tấm ngói lành, gia đình thì có là gì?
Đột nhiên ngoài miếu có tiếng cười âm trầm nói :
- Giỏi cho Vu Hoa giao, vẫn còn giữ được nghĩa khí của người hào kiệt.
Làn gió nhẹ thổi vào. Trong điện đột nhiên thêm ra hai người. Một người đứng tuổi trong tay cầm ba cỗ quan tài nhỏ. Còn một người già vẻ mặt nghiêm khắc. Tuổi lão còn nhiều hơn bọn Ô Long Kiếm Khách.
Lão đứng đối diện Ô Long Kiếm Khách hỏi :
- Vu Hoa giao ! Kiếm khách còn nhận được bản phó lệnh chúa không ?
Ô Long Kiếm Kháchđột nhiên rút kiếm ra la lớn hỏi lại:
- Sưu Thi Lang ! Nhận được thì sao?
Lão già kêu bằng Sưu Thi Lang ngữa mặt lên trời cườirộ đáp :
- Vu Hoa giao ! Bản lãnh tầm thường của ngươi chỉ đáng nghe lệnh sai khiến của bọn Vô Quy Cổ Tùng chúng ta mà thôi. Ngươi muốn động thủ cùng bản phó lệnh chúa thì cả năm tên mới vừa. Ha ha !
Lão quay lại nhìn Vương Đồng , Trịnh Phương hỏi :
- Trịnh Phương ! Vương Đồng ! Các ngươi nhận lệnh chứ?
Hai người không nghĩ ngợi gì đồng thanh đáp :
- Bọn tại hạ muốn quay đầu vào bờ.
Sưu Thi Lang trầm giọng hỏi :
- Các ngươi muốn chết một mình hay toàn gia bị hủy diệt? Nếu các ngươi đồng ý với Vu Hoa Giao thì rút kiếm ra đi.
Thiết Kỳ Sĩ đến lúc này mới dõng dạt lên tiếng:
- Còn tại hạ nữa !
Chàng dứt lời nhìn Ô Long Kiếm Kháchchắp tay nói :
- Thưa tiền bối ! Về chuyện xảy ra ở ngoài thành Kim Lăng vãn bối ngông cuồng, xin tiền bối miễn thứ cho. Còn việc trước mắt này xin ba vị hãy lùi lại.Chàng đứng thẳng người lên tiến ra, lạnh lùng nhìn Sưu Thi Lang hỏi :
- Các hạ có đem theo thư thuộc tự tác thần bí không?
Sưu Thi Lang cười khẩy hỏi :
- Ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh đáp :
- Kể ra các hạ không đáng hỏi, nhưng muốn biết thì phải có điều kiện trao đổi.
Sưu Thi Lang quát hỏi :
- Thằng lõi điên cuồng có điều kiện gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Các hạ vừa nói là phó lệnh chúa ở Vô Quy Cổ Tùng, nhưng chưa biết lệnh chúa là ai? Trên lệnh chúa còn nhân vật nào nữa không? Vô Quy Cổ Tùng ở đâu ? Đó là điều kiện trao đổi.
Sưu Thi Lang quát lênói :
- Thằng lõi muốn chết kia ! Ngươi cần biết điều lợi hại.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Điều chi lợi hại?
Sưu Thi Lang bật tiếng cười âm trầm đáp :
- Ngươi đã phạm vào tội họa đến năm đời.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Thế thì thật là đáng tiếc ! Song thân tại hạ qui tiên rồi, tổ phụ tổ mẫu cũng qua đời đã lâu. Tại hạ chưa có con cái gì. Ha ha ! Như thế thì còn hạ thủ vào đâu? Vợ cũng chưa cưới, một mình tại hạ hứng chịu hết.
Chàng nói câu này khiến Văn Đế Đế bật tiếng cười khúc khích hỏi :
- Kỳ ca ! Kỳ ca rườm lời làm chi vậy?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Văn muội chưa thành hôn thì lại đây tiể u huynh chia cho cái này.
Văn Đế Đế lạng người nhanh như như điện chớp đến gần hán tử trung niên phe Cổ Mộ môn.
Sưu Thi Lang hình như đã nhận ra tình thế bất diệu. Mắt đầy sát khí , lão trầm giọng hỏi :
- Sư phụ ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ chợt động tâm cơ, thò tay vào mình lấy ra con kim phượng hoàng hỏi lại:
- Các hạ có nhận ra cái lệnh phù này không? Ha ha !
Chàng chỉ giơ tay một chút toan thu lại cất đi.Sưu Thi Lang rất đổi hoài nghi. Lão chưa nhìn liền lớn tiếng quát:
- Hãy cho lão phu coi !
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười , chàng thừa cơ tiến thêm hai bước nói :
- Đã lấy ra là không sợ các hạ coi. Các hạ hãy đón lấy.
Sưu Thi Lang thủ thế. Lão sợ Thiết Kỳ Sĩ dùng chân lực âm kinh đánh lén. Lão đón lấy con kim phượng hoàng cúi xuống nhìn ra chiều kinh dị. Hiển nhiên lão chẳng hiểu gì?
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Các hạ tự xưng là phó lệnh chúa , mà tấm lệnh phù trong võ lâm cũng không hiểu lại còn mắc bẫy nữa ! Ha ha !...
Sưu Thi Lang gầm lênói :
- Đây là cái đồ chơi của con nít không hơn không kém.
Thiết Kỳ Sĩ đột nhiên nỗi giận quát:
- Lão thất phu ! Trả lại ta đây !
Sưu Thi Lang ngấm ngầm đề tụ chân lực muốn bóp nát con phượng hoàng, nhưng lão đột nhiên toàn thân cảm thấy không đề tụ kình lực được. bất giác cả kinh thất sắc, người run bần bật.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi :
- Ngươi đã hiểu thiếu gia chỉ cất tay một cái là làm được hai việc chưa?
Sưu Thi Lang cất tiếng run run hỏi lại:
- Tiểu bối ! Ngươi thi triển công phu gì vậy, ngươi muốn sao bây giờ?
Thiết Kỳ Sĩ lại cườikhanh khách đáp :
- Lão chỉ biết công phu này rất kỳ quái là đủ, nó làm cho lão mất hết nội công một cách rất thần diệu. Ha ha ! Sưu Thi Lang ! Giả sử ngươi có thuốc tự sát phải bỏ vào miệng trước mới được. Nếu còn để trong mình cũng bằng vô dụng, vì chân tay ngươi không cử động được nữa rồi. Sưu Thi Lang nghe nói , mặt xám như người chết, ấp úng năn nỉ:
- Thiếu hiệp... Thiếu hiệp... Lão phu biết tội rồi...
Thiết Kỳ Sĩ thấy hán tử trung niên muốn trốn chạy , liền hô lớnói :
- Đế Đế ! Hạ thủ đi !
Văn Đế Đế giơ kiếm lên . Kiếm pháp của cô rất mau lẹ. Hán tử trung niên không kịp đỡ gạt. Hắn rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra. Thanh Tiêu Ngọc Nữ quả nhiên danh bất hư truyền.
Sưu Thi Lang thấy thế càng bở vía. Lão tự nhìn nhận chính mình cũng không phải là đối thủ của thiếu nữ này.
Ba lão già kinh dị phi thường, lúc này đã bạo dạng hơn. Ô Long Kiếm Kháchlên tiếng:
- Thiếu hiệp ! Coi chừng, đừng để Sưu Thi Lang tự sát được. Vãn bối đã nhận ra được hắn không muốn dùng dược độc để tự sát. Thậm chí hắn không phải là người ở Cổ Mộ môn, dĩ nhiên hắn chẳng cam tâm hủy mình.
Vương đồng kinh hãi hỏi :
- Sao lại thế được ? Những người ở Cổ Mộ môn nếu gặp thất bại là chết ngay kia mà?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Câu chuyện không phải như vậy. Vãn bối đã đoán ra những người ở Cổ Mộ môn vào hàng lệnh chúa, chũng phải chịu đựng âm mưu của nhân vật chúa tể. Trong mình họ đã bị đưa tà công vào. Thứ tà công này khiến người trong Cổ Mộ môn không sao thoát thân được. Tà công phát tác là họ phải chết. Ba vị lão trượng cứ hỏi Sưu Thi Lang coi. Tại hạ e rằng chính hắn cũng không hiểu.
Sưu Thi Lang đột nhiên cất tiếng run run nói :
- Thiếu hiệp ! Tình trạng của lão phu quả là như vậy. Bây giờ lão phu tuyệt vọng rồi mà chẳng hiểu tại sao không chết.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Đó là vì công lực của lão không vận dụng được nữa nên đồng thời tà công cũng hết hiệu nghiệm.
Trịnh Phương lớn tiếng giục:
- Sưu Thi Lang ! Ngươi mau mau nói rõ những bí mật ở Cổ Mộ môn ! May ra thiếu hiệp sẽ mở đường sinh lộ cho.
Dường như Sưu Thi Lang cũng không biết mấy về bí mật của Cổ Mộ môn. Hắn cất tiếng bi ai năn nỉ:
- Thưa các vị ! Lão phu nhất định phải chết rồi ! Nhưng thiếu hiệp đã phá vỡ âm mưu của bản môn, lão phu dù chết rồi cũng câm hận bản phái vì họ đối với thủ hạ rất tàn độc. Đúng thế ! Lão phu không biết gì mấy, chỉ biết trên còn một bậc "Dã Quỉ Cổ Tùng" Bạch uqan lệnh chúa là bậc cao nhất. Nhưng lệnh chúa ít ai được thấy mặt. Mọi việc điều do hắc lệnh chúa giao phó. Khi có việc gì đến hắc quan lệnh chúa, sẽ do Bạch Quan phó lệnh chúa ra lệnh.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Vô Qui Cổ Tùng ở phương nào? Dã Quỉ Cổ Tùng ở đâu?
Sưu Thi Lang toan đáp thì đột nhiên trên không có' thanh âm khác lạ. Hai mắt lão trợn ngược lên rồi không nói được nữa.
Thiết Kỳ Sĩ la lênói :
- Thế là lão chết rồi. Cổ Mộ môn quả lợi hại !
Ô Long Kiếm Kháchkiếm khách kinh hãi hỏi :
- Thanh âm gì vậy?
Thiết Kỳ Sĩ trầm ngâm đáp :
- Tại hạ vô ý quá ! Chắc có người của Cổ Mộ môn ẩn quanh đây để ám thị. Họ thấy đã lâu mà việc không ổn nhất định bỏ trốn, nhưng đi chưa xa đã có thể truyền tín hiệu rồi.
Ô Long Kiếm Kháchhỏi :
- Có phải dấu hiệu truyền đến Hắc lệnh chúa không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó không thể biết được, như người này lẽ ra ngang hàng với Sưu Thi Lang hoặc cao hơn mới có thể phúc âm thanh kỳ dị để giết lão. Âm thanh kỳ dị đó có thể phát động tà công trong người Sưu Thi Lang.
Trịnh Phương thở dài nói :
- Bọn Cổ Mộ môn thật là kỳ bí và tàn độc.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- May mình hỏi sớm biết được một chút, cũng là đã thu hoạch hiệu quả.
Ô Long Kiếm Kháchchắp tay nói :
- May được thiếu hiệp cứu viện. Bọn lão phu cảm kích vô cùng.
Thiết Kỳ Sĩ nghiêm nghị đáp :
- Sao lão tr*.ng lại nói vậy? Ở ngoài thành Kim Lăng tại hạ có chỗ càn rỡ, còn mong lão trượng lượng thứ.
Ô Long Kiếm Kháchcười nói :
- tiểu huynhiếu hiệp chẳng có lỗi gì. Vụ đó hoàn toàn do liệt đồ cuồng vọng ma `ra.
Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi :
- Sao không thấy lệnh cao đồ đâu?
Ô Long Kiếm Kháchđáp :
- Lão phu cho gã về núi rồi. Cảm ơn thiếu hiệp có dạ quan hoài.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Khi tiền bối trở về quí sơn xin chuyển lời của vãn bối cáo lỗi cùng lệnh đồ.
Ô Long Kiếm Kháchthở dài nói :
- Bọn lão hủ ba người cũng chưa hiểu mình còn trốn lánh được bao lâu.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đây lên phái Thiếu Lâm núi Trung Sơn gần hơn cả. Ba vị lão trượng hãy tạm thời đến đó ẩn thân. Tuy phái tiểu huynhiếu Lâm cũng khó lòng tránh khỏi hành vi càn rỡ của Cổ Mộ môn, nhưng đó là môn phái lớn tất chúng cũng phải e dè.
Ô Long Kiếm Khách hỏi :
- Uy danh của phái Thiếu Lâm khiến bọn tà môn muốn cử động cũng còn phải thận trọng. Nhưng bọn lão hủ trước kia chưa có mối giao hữu thì làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ lại gần thi thể Sưu Thi Lang lấy con kim phượng hoàng đưa cho Ô Long Kiếm Khách nói:
- Đây là phụng hoàng lệnh phù của gia sư. Ba vị hãy cầm đưa tới chưởng môn phái Thiếu Lâm, hoặc bất cứ vị trưởng lão nào sẽ được người tiếp đãi.
Ba lão xúc động đáp :
- ƠN đức của thiếu hiệp bọn lão hủ lấy gì đền đáp?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Ba vị dạy quá lời. Xin ba vị cứ giao lệnh phù nơi phái Thiếu Lâm . Sau này vãn bối sẽ thu về...
Chàng dừng lại một chút rồi hỏi :
- Vừa rồi ba vị chưa động thủ, không hiểu bọn Cổ Mộ môn có gia hại đến bảo quyến không?
Ô Long Kiếm Kháchđáp :
- Tuy chưa có hành động kháng cự , nhưng nếu Cổ Mộ môn biết rồi thì họ vẫn không thay đổi luật lệ.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- May ở chỗ vãn sinh ra mặt trước, không thì thật là phiền.
Ba lão chắp tay đáp :
- Vậy bọn lão hủ xin lên đường trước.
Thiết Kỳ Sĩ dặn:
- Ba vị nên thận trọng. Hay hơn hết là ngày đi đêm nghỉ.
Ba người tạ Ơn rồi chắp tay từ biệt.
Văn Đế Đế thở dài nói :
- Kỳ ca ! Trong này có ba cái quan tài nhỏ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hãy thu cả lấy ! Tuy nó khủng khiếp nhưng nó chế tạo rất tinh vi. Mình giữ lại phòng khi dùng đến. Bằng không dùng làm đồ chơi cho con mình.
Văn Đế Đế bĩu môi nói :
- Thật là mặt dầy !
Rồi cô mỉm cười nói tiếp:
- Từ giờ Kỳ ca không được nói nhảm.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Tiểu huynh mau miệng , e rằng không giữ được.
Văn Đế Đế làm mặt giận giục:
- Chúng ta đi thôi !
Thiết Kỳ Sĩ khẽ hỏi :
- Dường như có mấy người chăm chú theo dõi ba lão. Phía trước về mé tả thông tới nơi đâu?
Văn Đế Đế ra ngoài coi một lúc rồi đáp :
- Dường như đó là sông Vận Hà.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Chúng ta phải rượt theo ngay. Chắc ba lão đi dọc theo sông Vận Hà đến Triều Châu.
Hai người đề tụ khinh công chạy đi chừng được bốn dặm chợt ngó thấy bốn bóng người. Thiết Kỳ Sĩ đã nhận ra lớn tiếng hô:
- Sư huynh ! Sư huynh !
Nguyên bốn người đó là bọn Cao Thức, Bạch Từ, Cự nữ đồng và Thiết Nhị Lang. Cao Thức chạy như bay tới nơi gọi:
- Lão nhị ! Phía trước có ba lão già rất khả nghi, hành động lén lút.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #15  
Old 09-05-2008, 11:06 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 14
Cuộc do thám ngoài cửa Tây Thiên

Thiết Kỳ Sĩ cười khích khích , cố ý hỏi :
- Bọn sư huynh vừa gặp họ phải không?
Cao Thức biết ngay có điều kỳ quái liền "ủa" một tiếng rồi hỏi :
- Lão quỉ ! Ngươi lại dở trò quỉ gì đây?
Văn Đế Đế cười đáp :
- Đại ca ! Đó là bọn Ô Long Kiếm Khách , Hoài âm kiếm khách.
Cao Bưu kiếm khách mà Sĩ Kỳ vừa cứu thoát.
Bạch Từ dẫn hai tên cự đồng rượt tới nghe nói liền hỏi :
- Các vị đã gặp chuyện gì đây?
Thiết Kỳ Sĩ kể lại những chuyện vừa qua rồi nói tiếp:
- Các vị lại đi về hướng chính bắc. Bước đầu chúng ta đã gặp hắn rồi. Sau khi phân tán lại hội diện, sai nhau không mấy.
Mới sáng tinh sương, mặt trời vừa mọc . Thiết Kỳ Sĩ cùng Văn Đế Đế cáo biệt bọn Cao Thức lại đi mấy chục dặm.
Phía trước là một tòa thị trấn lớn . Gần tới nơi Thiết Kỳ Sĩ thấy cửa thị trấn có con sông lớn liền hỏi Văn Đế Đế:
- Đây là sông gì?
Văn Đế Đế cười đáp :
- Đây là sông Vân Hà.
Cô lại nói :
- Kỳ ca chắc lấy làm lạ phải không ?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Sao lại biết sông Vân Hà?
Văn Đế Đế cười rất tươi đáp :
- Nếu Kỳ ca men theo sông Vân Hà mà đi thi trưa mới tới nơi. Bọn Ô Long Kiếm Khách nhất định ngồi thuyền. Họ không cần mau lẹ mà chỉ muốn giữ hành trang bí mật, nên chúng ta vượt qua mặt họ.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Té ra tiểu huynh lầm rồi, nguyên tiến về phía bắc là lên núi Tùng Sơn.
Văn Đế Đế cười đáp :
- Xem chừng Kỳ ca không thuộc phương hướng cùng vị trí. Vậy cứ nghe tiểu muội là được.
Hai người vừa vào thị trấn đã thấy hai vị xuất gia ở trước mặt, một nhà sư và một đạo sĩ ngoài bảy mươi tuổi. Hai lão song song thủng thẳng cất bước, không nhìn ngang nhìn ngửa , thái độ rất đường hoàng.
Đạo sĩ lưng đeo trường kiếm, dây thao vàng bay phất phới. Chòm râu dài đã chóm bạc, gió thổi đập lên vai. Đứng xa trông chẳng khác Lữ Thuần Dương.
Còn nhà sư cầm cây thiền trượng lớn. Đầu trọc ánh dương quang chiếu vào bóng loáng.
Văn Đế Đế thấy vậy cười mát nói :
- Bách quái sánh với Bách nạp đi đôi thật là thú vị.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Chúng ta hãy đi theo. Đây chắc là hai cao thủ nơi cửa Phật. Văn Đế Đế hỏi :
- Các vị ăn chay mà mình ăn mặn, chẳng lẽ theo họ vào trang đường?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Tửu lầu cũng có cơm chay, có khi các vị xơi luôn cả thịt chó.
Văn Đế Đế tức giận nói :
- Đừng nói nhảm ! Các vị mà nghe thấy thì còn ra thế nào? Bây giờ Kỳ ca không phải là hạng vô danh tiểu tốt, cần học lấy một chút phong độ của người đại hiệp mới được.Thiết Kỳ Sĩ cười mát đáp :
- Tiểu huynh không muốn mang danh đại hiệp, thấy bọn võ lâm tranh cường hiếu thắng, tiểu huynh lại ngứa thịt.
Văn Đế Đế cười nói :
- Nếu muốn hoàn toàn tự do thì phải ẩn cư.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ẩn cư ư? Mình ẩn cư cũng chẳng xoay chuyển được võ lâm. Nói cho Văn muộn hay: bây giờ tiểu huynh cũng chưa tìm được cừu nhânphải chịu thế này. Khi mà biết rõ rồi tất phải làm cho Văn muội phải kinh dị.
Văn Đế Đế nói :
- Hay lắm !
Cô cũng là một tay sát thủ , mà nghe khẩu khí Thiết Kỳ Sĩ không khỏi khiếp sợ.
Nhà sư và đạo sĩ quả nhiên tiến vào một tửu điếm. Văn Đế Đế bất giác la lên:
- Trời ơi ! Người tu hành sao lại vào đây?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Không ăn nhậu là được rồi. Chẳng lẽ còn cấm cả các vị nhìn người khác ăn. Tiểu huynh tán thành kẻ xuất gia cữ lòng chứ không cữ miệng.
Hai người theo vào tửu điếm đi ên lầu. Tiểu bảo lẽo đẽo theo sau hỏi hai nhà sư ăn gì?
Thiết Kỳ Sĩ cũng bật cười. Chàng thấy hai người xuất gia đi tới đi cũng dẫn Văn Đế Đế thao tới đó. Kết quả đi đến chỗ hai bên ngồi hai bàn ở gần cửa trông ra đường.
Thực khách ở trên lầu đã chiếm hết nữa chỗ ngồi. Nhân vật rất phức tạp, đủ mặt tam giao cửu lưu, lại có trẻ nít bà già thật là hỗn loạn.
Văn Đế Đế nhìn Thiết Kỳ Sĩ khẽ hỏi :
- Kỳ ca ! Bọn Cổ Mộ môn đã náo loạn võ lâm mà sao người võ lâm vẫn qua lại như thường.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Chết là điều đáng sợ nhất. Con người ai cũng có một lần chết, nhưng ngày chết chưa tới người ta không muốn nghĩ đến.
Văn Đế Đế cười nói :
- Ủa ! Thế mà tiểu muội nghĩ đến rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Nghĩ đến thì được ích gì? Đằng nào cũng chẳng tránh khỏi. Chẳng lẽ Văn muội cứ ngồi ở nhà chờ ngày chết tới? Nhưng sao Văn muội cũng chạy đi đây đi đó, muốn ăn muốn uống, muốn nói , muốn cười?
Hai người trò chuyện, nhà sư và đạo sĩ đều nghe rõ. Đột nhiên hòa thượng niệm Phật hiệu nói :
- Đạo huynh ! Người đời biết sống quả là hạng đại trí tuệ.
Đạo sĩ niệm Vô Lượng Thọ Phật rồi hỏi :
- Đại sư đã có cơ duyên sao không thỉnh giáo một phen?
Thiết Kỳ Sĩ dường như biết đạo sĩ muốn nói về mình liền cười đáp :
- Vãn bối biết hai vị có thể biết quá khứ vị lai. Ai hỏi về bước tiến trình đều đoán không sai.
Hòa thượng chắp tay để trước ngực hỏi :
- Thiếu thí chủ ! Cổ Mộ môn là thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Là một tà môn bắt đầu từ Cổ Tùng.
Đạo nhân hỏi tiếp:
- Nhân vật chủ trương là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thần bí như biển rộng, lại cao thâm khôn lường. Muốn biết nhân vật chủ trương, trước hết phải điều tra cơ sở ở đâu?
Hoà thượng hỏi :
- Thí chủ chỉ thị rõ hơn được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Trước hết đại sư hãy bảo cho biết "Bát tự". Không thì chẳng thể nào được.
Hòa thượng đứng dậy nói :
- Bản tăng là Phổ Đà ở chùa Pháp Môn. Còn vị này là Đạo Nguyên chân nhân, chưởng giáo phái Võ Đương.
Thiết Kỳ Sĩ cũng đứng chắp tay hỏi :
Nếu vậy tại hạ thất kính mất rồi. Phải chăng hai vị cũng vì vụ Hắc quan lệnh của Cổ Mộ môn làm náo loạn võ lâm mà phải hạ sơn?
Đạo Nguyên chân nhân đáp :
- Trong võ lâm chưa biết đến Cổ Mộ môn. Vừa rồi nhân thí chủ đề cập tới mới cảm thấy kinh dị.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Quan tài lệnh chưa đưa tới tay kẻ xuất gia. Chắc đây mới là bước đầu. Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Nếu hai vị muốn biết sơ bộ thì mời lên chùa Thiếu Lâm nghe ngóng.
Hòa thượng "ủa" lên một tiếng hỏi :
- Thiếu Lâm biết tin này sao chưa truyền thiếp đi khắp giang hồ?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- E rằng Thiếu Lâm cũng phải bốn năm bữa nữa mới được tin. Hiện giờ hãy còn ở trong vòng bí mật.
Hòa thượng liền nhìn Đạo nhân nói :
- Đạo huynh ! Chúng ta đi thôi !
Lão quay lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói :
- Đa tạ thí chủ sẵn lòng chỉ điểm.
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay đáp :
- Xin chào hai vị.
Hòa thượng và Đạo sĩ đi rồi , Văn Đế Đế cười nói :
- Sao Kỳ ca không nói thẳng cho các vị hay còn để người ta phải đi cho mệt?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Bảo thẳng với họ, họ vẫn phải đến chùa Thiếu Lâm, vì hiện nay các môn phái lớn đều coi Thiếu Lâm là Minh chủ. Phái này phát thiếp đi khắp giang hồ để ước bội những nhân vật đầu não đến thương nghị rồi mới phát động.
Thế thì thật là phiền !
Ăn cơm xong, hai người đăng trình, mười mấy ngày liền vẫn chưa điều tra được động tĩnh của Cổ Mộ môn...
Hôm ấy hai người đến chân núi Thái Sơn, tìm vào một nhà nông mua cơm ăn. Văn Đế Đế đề nghị luề du ngoạn trên Nam tiểu huynhiên môn ở Trương Nhân phong trong dãy Thái Sơn.
Thiết Kỳ Sĩ đồng ý, nhưng chàng còn tính toán chuyện khác. Thái Sơn đứng đầu Ngũ nhạc. CHàng chắc trên núi này có thể điều tra thêm được chuyện bí mật.
Hai người ở nhà nông chuẩn bị lương khô, chờ mặt tor*`i mọc rồi đi vào thâm sơn.
Thiết , Văn tới chân Trượng Nhân Phong vào ngày hôm sau.
Đó là hai người đi rất mau lại không ngừng nghỉ chỗ nào.
Thiết Kỳ Sĩ tìm suối nước uống, hái mấy thứ trái cây đưa cho Văn Đế Đế nói :
- Chúng ta hãy ăn bữa tối đã. E rằng hết canh một mới lên tới đỉnh núi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Tại sao không đề cao khinh công mà đi?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Chẳng có việc gấp mà cũng không rượt theo địch thì vội vàng làm chi? Chúng ta đi du ngoạn , chạy ngựa xem hoa chứ chẳng có ý gì khác.
Văn Đế Đế hỏi :
- Nhất định Kỳ ca còn tính toán chuyện gì?
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp :
- Văn muội đã biết còn hỏi làm chi?
Văn Đế Đế ồ lên một tiếng hỏi :
- Phải chăng Kỳ ca đã phát hiện điều gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thái Sơn là khu vực cao nhất ở Tây NGuyên, nỗi tiếng khắp hoàn vũ. tiểu huynh nghĩ rằng tất có ẩn sĩ, kỳ nhân. Chúng ta đã tới đây thì cứ tìm vào phỏng vấn, may ra cũng thu lượm đượ ckết quả bất ngờ chưa biết chừng.
Văn Đế Đế hỏi :
- Cái đó có liên quan gì đến chuyện thi triển khing công?
Thiết Kỳ Sĩ thở dài đáp :
- Giả tỷ chúng ta tới nơi đây mà thấy ai phô trương tuyệt kỷ, nhất định sẽ mắng thầm là bọn ngông cuồng chẳng hiểu trời cao đất dày. Như vậy chẳng những chúng ta không được ra mắt họ mà còn khiến họ hgét cay ghét đắng.
Văn Đế Đế cười hỏi :
- Nếu vậy chúng ta giả làm người thường bước từng tất một mà lên đỉnh núi hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- tiểu huynhế cũng không được. Người thườn g mà đêm khuya còn lên Trượng Nhân Phong là hạng điên khùng hay kẻ đi tìm cái chết.
Văn Đế Đế không thể nói lý với chàng được, liền lấy lương khô ra ăn xong hỏi :
- Bây giờ đi ngay chứ?
Tuy không cần đi nhanh, nhưng đừng để bước chan phát ra tiếng động.
Văn Đế Đế cười nói :
- Nhất định Kỳ ca đã phát giác ra điều gì?
Thiết Kỳ Sĩ xua tay gạt đi:
Đừng nói nữa !
Dứt lời chàng vẫy Văn Đế Đế đi rồi len lén tiến về phía trước. Thực tình chàng đã có điều phát giác.
Trèo núi vượt khe đến hết canh hai mới tới một nơi hang thẳm.Thiết Kỳ Sĩ dừng lại chú ý lắng nghe. Chàng nghe rồi đi vào trong hang núi một cách thận trọng.
Đột nhiên Văn Đế Đế nghe thấy nhiều thanh âm từ chỗ sâu thẳm vọng ra, cô rất lấy làm kinh dị khẽ nói Thiết Kỳ Sĩ:
- Vụ này là thế nào đây?
Thiết Kỳ Sĩ khẽ đáp :
- Đó là một nhóm nhân vật rất thần bí. Chúng ta chớ để họ phát giác. Vì thế tiểu huynh không muốn Văn muội nói nhiều.
Văn Đế Đế hỏi :
- Dường như bọn họ rất đông phải không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đại khái hơn mười người.
Đột nhiên chàng nắm Văn Đế Đế dừng lại rồi tránh đường nhanh như điện chớp, ẩn vào sau tản đá. Chàng dùn gphép truyền âm nói :
- Nín thở đi !
Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng gió vèo vèo. Đồng thời hai người phát hiện ba nhân vật xuất hiện chỗ mình vừa đứng.
Ba người kia vừa hạ mình xuống đất liền đảo ccặp mắt nhìn quanh bốn phía một cách rất chú ý.
Hồi lâu mới nghe tiếng một người cười lạt nói :
- Bọn chúng trốn đi rồi.
Câu này làm cho Văn Đế Đế hết sức kinh hãi , mà cả Thiết Kỳ Sĩ cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Một người khác nói :
- Quay về bẩm phó tòa những nhân vật tới đây không phải tầm thường, bọn chúng trốn thoát rồi.
Người nói trước bảo:
- Thử xụx tìm coi ! Không chừng chúng còn ẩn núp đâu đây.
Người nói sau cười đáp :
- Trừ khi bọn chúng đã luyện Xúx khí pháp, không thì chẳng thể nào trốn được thính giác của ta.
Ba người về rồi, Thiết Kỳ Sĩ dùng phép truyền âm bảo Văn Đế Đế:
- Trong này toàn là những tay cao thủ hạng nhất, chúng ta không thể tiến vào được...
Chàng dừng lại một chút rồi cảnh cáo:
- Đế Đế phạm lỗi lầm rồi đó.
Văn Đế Đế hỏi :
- Lỗi lầm ở chỗ nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Hạng người có thói quen không tự cảnh giác, thích thò tay sờ vào lá cây bên mình, hay cành hoa ngọn cỏ. Vừa rồi Văn muội chẳng đã hái một lá cây. Tiểu huynh phát giác vội nắm Văn muội vào đây ẩn mình, vì biết chắc tất có người ra điều tra. Quả nhiên đúng sự thật.
Trong tay Văn Đế Đế còn cầm một lá cây chưa buông ra, nghe nói nàng liền tự trách:
- Vụ này mình không nghĩ tới thật đã sơ ý.
Thiết Kỳ Sĩ lại giục :
- Lùi lại cho mau ! Có người đến đó ! Có người đến đó!
Văn Đế Đế hỏi :
- Họ lại phát giác ra động tịnh của chúng ta rồi chăng?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Một tên thủ lĩnh trong bọn này phái hai người đi đón thủ lĩnh chính của họ.
Một người thi triển khinh công lùi ra cửa hang núi rồi ẩn mình ngay.
Lần này chờ lâu mới thấy hai người trung niên rảo bước đi tới. Một tên nói :
- Quãng đường có hai trượng mà sao lệnh chúa đi lâu thế? Không hiểu còn làm gì?
Người khác đáp :
- Lệnh chúa cấm chỉ người bản môn qua cửa Tây Thiên thì tất là có chuyện. Đáng tiếc chúng mình không dám thám thính.
Người thứ nhất la lên:
- Ở chỗ này được rồi. Hễ thấy lệnh chúa xuất hiện chúng ta có thể thông báo ngay. Nếu còn đi nữa là gần tới cửa TÂy Thiên. Văn Đế Đế kinh hãi nghĩ thầm:
- Hỏng bét ! Thế là chúng hết phương cử động.
Đột nhiên Thiết Kỳ Sĩ búng ngón tay một cái. Hai người kia liền không nhúc nhích được.
Văn Đế Đế cả mừng khẽ hỏi :
- Đây là cách điểm huyệt gì của Kỳ ca?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Đối với các cao thủ này, những cách chân đã huyệt, tả phong đã huyệt, ám khí đã huyệt đều không dùng được, tiểu huynh phải thi triển môn truyền công đã huyệt. Chúng ta mau đem giấu hai tên kia đi.
Văn Đế Đế hỏi :
- Không tra hỏi khẩu cung ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Không đủ thì giờ, chúng ta phải đến cửa Tây Thiên.
Văn Đế Đế hỏi :
- Tra hỏi lệnh chúa của bọn họ chăng?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp :
- Đêm nay chúng ta phát hiện được nhiều chuyện trọng đại.
Ẩn nấp xong. Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Đế Đế đã đi qua cửa Tây tiểu huynhiên chưa thì dẫn đường cho tiểu huynh, mà phải cẩn thận lắm mới được.
Văn Đế Đế gật đầu đáp :
- Những khe dài lạch ngăn, đỉnh cao động thẳm , chẳng chỗ nào tiểu muội không biết.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Văn muội chớ coi thường, đêm nay bọn cường địch rất đông.
Đến cửa Tây tiểu huynhiên, Văn Đế Đế khẽ hỏi :
- Kỳ ca muốn tìm nơi nào trong phạm vi này?
Thiết Kỳ Sĩ dặn:
- Từ giờ phải dùng phép truyền âm và thi triển khinh công, đừng để phát ra tiếng động, nhớ chưa? Văn muội đừng rời xa tiểu huynh ngoài ba trượng.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ