 |
|

10-03-2008, 06:51 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương11
Quan hệ đông, giao tiếp rá»™ng, chuyện lạ gặp đã nhiá»u, nhưng tiếp khách kiểu cô bé Ä‘ang ngồi trước mặt mình đây, thì quả tháºt đúng là lần đầu trong cuá»™c Ä‘á»i Kiệt Phong được biết.
Chỉ vá»n vẹn má»™t câu: Anh ngồi chá» Ä‘i, ba em sắp vá» rồi. Cô bá» mặc anh ngồi chèo queo trên ghế sa lon gần hai tiếng. Không bánh, không trà ... tháºm chà không má»™t tiếng há»i thăm. Từ đầu chà cuối, cô cứ giương to mắt nhìn anh chằm chằm không chá»›p. Báo hại mấy lần anh phải kÃn đáo soi mặt mình xuống mặt bà n gương. Quái! Lá» hay má»±c mà cô ta cứ nhìn trân trối như váºy?
Rõ rà ng là sạch sẽ trÆ¡n tru, chẳng có chút khôi hà i nà o. Äể tránh bị động, Kiệt Phong cố kìm mình, mở cặp táp lấy quyển đỠcương ra xem để giết thá»i gian. Nhưng... không được, đôi mắt cá»§a cô bé như có lá»a là m anh không sao táºp trung tinh thần được. Thỉnh thoảng nhìn lên, anh thấy cô cứ tá»§m tỉm cưá»i, như hà i lòng, như đắc chÃ.
Bác Hưng đâu rồi nhỉ?
Bắt đầu sốt ruá»™t, Kiệt Phong đưa mắt ngó đồng hồ. Nếu không vì số liệu quan trá»ng mà anh nằn nì xin gần má»™t tháng trá»i má»›i được kia, anh đã bá» vá» từ phút đầu rồi. Rảnh rang đâu mà ngồi đây là m há» cho cô bé kia dòm ngó.
- Bé à ! - Như không còn kiên nhẫn nổi, Kiệt Phong dợm đứng lên - Nếu bác Hưng không có nhà , chắc anh phải vỠthôi.
- Anh khoan vỠđã - Cô bé cÅ©ng đứng lên - Tháºt ra... số liệu anh cần, ba có giao cho em, bảo em đưa cho anh đó.
- Hả? - Như không tin, Kiệt Phong tròn xoe mắt. Cô bé nhẹ gáºt đầu, chẳng có chút khôi hà i nà o:
- Tháºt đó, anh chá» em má»™t chút, em và o lấy cho anh ngay.
Trá»i Æ¡i trá»i! Thả ngồi xuống ghế, bà n tay vá»— trán, Kiệt Phong không sao hiểu nổi. Cô bé kia bị ngá»› ngẩn hay mình sắp loạn óc rồi, hai tiếng đồng hồ ngồi chá» má»™t váºt có ngay trước mắt.
Tháºt ra, cô bé kia không ngá»› ngẩn và Kiệt Phong cÅ©ng chẳng bị loạn óc. Kêu trá»i, sá»ng sốt vì anh chưa biết mình đối diện vá»›i ai thôi. Äinh Äang đấy, cô là chúa thÃch là m bất ngá» ngưá»i đối diện kiểu giáºt gân váºy lắm.
Má»›i hôm qua thôi, cô cÅ©ng má»›i là m ba sợ suýt đứng tim chết đấy thôi. Vừa trở vá», chưa kịp mừng, cô đã tuyên bố má»™t câu nghe xanh rá»n, choáng váng.
- Con muốn ngà y mai ba phải tìm gấp cho con má»™t chà ng trai há»™i đủ các Ä‘iá»u kiện như sau: cao ráo, đẹp trai, há»c cao, hiểu biết, con nhà danh giá, vừa thông minh vừa già u có, lịch thiệp đà ng hoà ng, không bay bướm lăng nhăng, tuổi chừng hai mươi mấy, chưa vợ, chưa bồ.
Tưởng cô lại đùa, kiểu là m đứng tim ngưá»i như ngà y xưa, ông Hưng đã bá» qua không để ý. Ầm ừ, hứa cho qua chuyện, cả đêm ông chỉ quan tâm đến má»™t Ä‘iá»u: cho con ra Ä‘á»i váºy, đúng hay sai? Liệu có nên cho nó tiếp tục phiêu lưu há»c khôn không?
Bốn tháng rồi, Ãt á»i gì? Tháºt không sao kể xiết ná»—i vui mừng cá»§a ông khi gặp lại con. Vẫn cái nheo mắt dá»… thương, nụ cưá»i ná»a môi tinh nghịch. Äinh Äang cá»§a ông vẫn vẹn nguyên chẳng suy suyển chút nà o.
Äen nhưng rắn rá»i, hồng hà o. Äinh Äang như cao thêm má»™t chút, máºp má»™t chút. Khá»e mạnh tá»± tin hÆ¡n. Cô còn khoe vá»›i ông rằng mình đã láºp được má»™t cÆ¡ ngÆ¡i vững chắc. Không già u, song cÅ©ng đủ ăn.
Chỉ váºy thôi, ông còn mong gì nữa. Miá»…n con vui, con khá»e là ông vui lắm rồi, thế mà ... Hừ! Niá»m vui chưa trá»n ná»—i lo đã áºp đến ngay.
Má»›i sáng ra, chưa kịp rá»a mặt, Äinh Äang đã sang Ä‘áºp cá»a há»i ông chuyện kiếm ngưá»i rồi. Cô không đùa đâu, ông biết Ä‘iá»u nà y lúc nhìn và o mắt con long lanh giáºn dữ khi nghe ông trả lá»i chưa. Rõ rà ng, hiển nhiên, cô Ä‘ang cần gấp má»™t chà ng trai.
TÃnh sao đây? Bóp trán suy tư, ông nghe lòng rối rắm. Có nên chìu theo ý con không? Má»›i mưá»i tám tuổi đã cặp bồ. Sá»›m lắm không?
Nhưng dù sá»›m, ông biết mình cÅ©ng phải kiếm cho con. Bằng không, nó sẽ nổi tráºn lôi đình, sẽ giáºn ông và bá» nhà đi tháºt. Ông còn lạ gì tÃnh con bé.
Kiếm ai? Ở đâu bây giá»? Gấp như váºy là m sao kịp chứ? Äiểm nhanh trong óc danh sách các chà ng trai ưu tú mình quen biết, ông quyết định chá»n Kim Huy.
Xúi quẩy quá, Kim Huy Ä‘i vắng, cả Tấn Thà nh cÅ©ng sang Hồng Kông giao dịch thế cha rồi, cuối cùng bà quá, ông gá»i đại Kiệt Phong.
Chà ng trai Kiệt Phong nà y, ông không rà nh lai lịch lắm. Chỉ biết anh ta là con của một giám đốc tên Kiệt Hà o thôi. Trong một buổi tổng kết nghiệm thu công trình, Kiệt Phong bỗng đến tìm và nà i nỉ xin ông số liệu thống kê tổng doanh thu của ngân hà ng trong bốn năm qua.
DÄ© nhiên là ông từ chối, ông rất thẳng thừng dù số liệu kia chẳng có gì là bà máºt. Tuy nhiên, Kiệt Phong rất kiên trì, anh gá»i Ä‘iện há»i xin ông liên tục. Và có lẽ đó là lý do khiến ông chợt nhá»› đến anh giữa phút rối rắm nà y.
Chá»n Kiệt Phong là m rể cá»§a mình ư? Äó là điá»u ông Hưng không bao giá» nghÄ© đến. Chẳng qua trong lúc cấp bách, tạm thá»i nà y, ông chẳng tìm ai hÆ¡n anh được. Äà nh để nó thế vai Ä‘i, chưa chắc Äinh Äang đồng ý mà . Äợi Kim Huy vá» rồi tÃnh. Thú tháºt, ông ưng bụng chà ng giám đốc trẻ tên Kim Huy nà y lắm.
Ông đã dùng số liệu thống kê để bẫy Kiệt Phong đến nhà cho Äinh Äang coi mắt. Quả nhiên, anh đến ngay chẳng chút nghi ngá». HÆ¡n thế, vì cái số liệu vô bổ kia, còn kiên nhẫn ngồi chá» hai tiếng đồng hồ nữa. Bái phục, tháºt là bái phục. Tặc lưỡi, ông không biết mình thương hại hay khâm phục Kiệt Phong đây. Anh nà o biết, mình chẳng những là m hình mẫu cho Äinh Äang chấm Ä‘iểm, mà hai tiếng rồi anh còn là trung tâm cá»§a mà n hình, trá»±c tiếp thu qua dà n camera hiện đại, nối thẳng đến phòng ông nữa. Là m như váºy không phải ông nghi ngá» anh mà ông chỉ muốn theo dõi con gái cá»§a mình thôi. Liệu nó có mết Kiệt Phong ngay từ phút đầu gặp gỡ? Nhẹ nhấn nút di chuyển mà n hình, ông nhìn thấy Äinh Äang đứng cắn môi sau bức bình phong. Vẻ mặt đăm chiêu cân nhắc má»™t Ä‘iá»u gì. Có khi nà o nó chẳng hà i lòng ra Ä‘uổi thẳng Kiệt Phong không? Lòng ông chợt cuá»™n lên ná»—i lo lắng mÆ¡ hồ.
Äẹp trai, phong độ chẳng kém gì Triệu Vỹ nếu không nói là hÆ¡n. Äinh Äang đã có nháºn xét nà y ngay từ phút đầu gặp Kiệt Phong. Vui trong lòng lắm, cô thầm khen ba khéo chá»n. Anh đúng là vừa ý cô, chẳng chê và o đâu được. Nãy giá», cô chỉ lo có má»™t Ä‘iá»u thôi. Há»ng biết tướng anh ta phong lưu như váºy, anh có giống tên Triệu Vỹ lăng nhăng lÃt nhÃt không?
Suy nghĩ thêm một giây nữa, cô quyết định bứt một cái nút áo. VỠnhư vô tình, cô phô trần ngực trắng ra trước mặt anh:
- Kiệt Phong, tà i liệu mà anh cần đây.
- Cảm Æ¡n... - Bà n tay đưa ra bá»—ng rụt vá», hướng tia nhìn Ä‘i tháºt lẹ, Kiệt Phong nói nhá» và nhanh - Bé à , áo cá»§a bé sút má»™t nút rồi kìa.
- Ôi! - Vá» thẹn thùng cà i nhanh chiếc nút, Äinh Äang nghe lòng vui như mở há»™i. Váºy là so tư cách, anh lại hÆ¡n Triệu Vỹ rồi.
- Bác không có nhà , tôi xin phép vá» - Như thấy chỉ có mình và Äinh Äang ở bên nhau trong căn nhà vắng là bất tiện, Kiệt Phong vá»›i tay sang táºp tà i liệu, dợm đứng lên.
- á»’, khoan đã, em còn má»™t số vấn đỠmuốn há»i anh - Nhưng... nhanh hÆ¡n anh, Äinh Äang đã ôm gá»n xấp tà i liệu và o lòng - Ngồi xuống Ä‘i anh.
Vì lịch sự, Kiệt Phong đà nh phải ngồi xuống ghế. Lòng nóng như hơ, anh rót đại cho mình ly nước trên bà n.
Bé muốn há»i gì?
- Anh cao khoảng một mét bảy không?
- Má»™t mét bảy mươi hai. - Ngạc nhiên nhưng Kiệt Phong cÅ©ng trả lá»i.
- Anh hai mươi bốn tuổi ư? - Chá»›p mắt giấu vẻ hà i lòng, Äinh Äang há»i tiếp.
- Tôi hai mươi sáu. - Bắt đầu cảm thấy hoang mang, anh không biết cô bé há»i như váºy để là m gì.
- Thế, anh có ngưá»i yêu chưa váºy?
Xoảng!
Không phải má»™t mà hai cái ly bể cùng má»™t lúc. Má»™t cá»§a Kiệt Phong, còn má»™t cá»§a... ông Hưng. Xấu hổ tá»™t cùng, ông chỉ muốn vạch đất biến Ä‘i ngay. Äinh Äang hỡi, con có biết con là con gái hay không? Ai Ä‘á»i lại tá» tình vá»›i con trai má»™t cách thẳng thừng và xá»— sà ng như váºy? Kiệt Phong sẽ nghÄ© gì vá» con chứ?
Chẳng nghÄ© gì, Kiệt Phong chỉ thấy ngỡ ngà ng thôi. Tháºt không sao tin nổi, má»™t cô bé tưởng chừng ngây thÆ¡ như váºy lại có thể....
- Hả? Sao anh không trả lá»i Ä‘i, anh có bạn gái rồi chưa váºy? - Vẫn tỉnh queo, đôi mắt cô tròn vo, chỠđợi.
- Tôi... hiện tại tôi chưa nghÄ© đến vấn đỠnà y. - Äể tá» rõ láºp trưá»ng, để cô đừng hoà i công nuôi ảo tưởng, Kiệt Phong thẳng thắn - Thôi, trưa quá rồi, cô trao xấp tà i liệu, tôi còn vá», kẻo trá»…....
- Khoan đã, tôi còn má»™t chuyện muốn há»i anh. - Khư khư ôm xấp tà i liệu trong lòng, ánh mắt Äinh Äang như ngầm Ä‘e dá»a. Nếu không chìu ý cô, đừng hòng cô đưa ra.
- Bé há»i Ä‘i. - Vì xấp tà i liệu, má»™t lần nữa Kiệt Phong ngồi xuống ghế.
- Anh là giám đốc công ty nà o váºy?
Thì ra cô bé quan tâm đến vấn đỠnà y. Chợt mỉm cưá»i Kiệt Phongp như hiểu ra sá»± việc:
- Tôi không phải giám đốc, tôi chỉ là má»™t sinh viên. - Buông từng tiếng, dõi theo gương mặt Äinh Äang, anh chá» má»™t tia thất vá»ng.
Nhưng không, trái với dự đoán của anh, gương mặt đó lại nở bừng ra như mừng rỡ:
- á»’ hay quá! Anh Ä‘ang theo há»c ngà nh nà o váºy? Năm thứ mấy rồi?
- Năm cuối, ngà nh Kinh tế, khoa Kế hoạch.
- Hôm nay anh không phải đến trưá»ng sao? - Như rất quan tâm, Äinh Äang chỠđợi câu trả lá»i.
- Äang thá»i gian chuẩn bị luáºn án tốt nghiệp, tôi không phải đến trưá»ng. - Äôi mắt hướng vá» xấp tà i liệu bà i thi tốt nghiệp Ä‘ang nằm trong tay Äinh Äang, Kiệt Phong bắt đầu thấy khó hiểu. Cô bé muốn gì? Dưá»ng như không phải muốn tấn công, chinh phục như anh đã tưởng.
- Thế luáºn án cá»§a anh quan tâm đến vấn đỠgì?
- Có nói bé cÅ©ng chẳng hiểu đâu, rắc rối, dà i dòng lắm. - Kiệt Phong lại dợm đứng lên, sốt ruá»™t - Vá»›i lại anh chẳng còn thá»i gian nữa. Äã đến giá» hẹn cá»§a anh rồi.
- Váºy anh cứ vá» Ä‘i. - Äinh Äang không giữ khách - Hôm nà o rảnh đến đây, em sẽ giao xấp tà i liệu cho anh.
- Anh gấp lắm, bé giao liá»n cho anh Ä‘i - Kiệt Phong chìa tay ra trước khẩn khoản.
- Em muốn lắm nhưng... - Äôi tròng mắt đảo nhanh, Äinh Äang như khó xá» - Em còn phải nghiên cứu lại. Bao giá» Ä‘oán được ná»™i dung luáºn án cá»§a anh, em sẽ đưa cho anh liá»n, tháºt đó mà ....
Äoán ná»™i dung từ những con số vô tư vi? Kiệt Phong mở to mắt nhìn Äinh Äang lạ lắm. Rồi chợt hiểu cô chỉ bắt bà là m khó mình để được nghe bà i luáºn án, anh khẽ thở ra ngồi trở xuống, chán nản kể cô nghe luáºn án cá»§a mình. Má»™t luáºn án phát triển Ngân Hà ng thương mại và o năm hai ngà n đầy triển vá»ng.
Chẳng biết cô hiểu gì không mà mắt cứ tròn xoe, miệng há to, nghe như nuốt từng lá»i, không bá» xót.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:35 PM.
|

10-03-2008, 06:52 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 12
Mặc nồi bánh bao lạnh tanh, khô khốc, không thèm hấp, mặc khách đến rồi bá» Ä‘i không buồn má»i. HÆ¡n bốn tiếng rồi, đôi mắt Äinh Äang cứ hướng ra phÃa cây cá»™t Ä‘iện có cái bóng đèn hư, chăm chăm bất động.
Có cái gì lạ chăng? Má»™t và i vị khách hiếu kỳ nhìn theo cô rồi bá»±c bá»™i bá» Ä‘i. Chắc con bé ấy dư hÆ¡i, dá»—i việc, tâm lý bất thưá»ng. Nhìn mãi và o vùng chá»›p tắt liên tục cá»§a bóng đèn như váºy không nhức đầu sao?
Song, nếu như há» chịu để tâm, quan sát kỹ thêm chút nữa, há» sẽ nháºn ra. Dưới vùng chá»›p tắt cá»§a bóng đèn, hôm nay xuất hiện thêm má»™t chà ng trai lạ. Tâm lý cÅ©ng bất thưá»ng hoặc không thì cÅ©ng là má»™t siêu nhân. Nếu không thì sao anh lại có thể Ä‘á»c sách dưới ánh đèn luôn nhấp nháy như váºy chứ?
Duy có má»™t Ä‘iá»u, ngoà i chúng ta ra không ai biết rằng hiện tại anh ta và Äinh Äang cÅ©ng mang chung tâm trạng. Má»™t tâm trạng nôn nóng, đợi chá». Bởi lẽ, theo dá»± định, sá»± việc phải xảy ra cách đây má»™t tiếng rồi.
Äảo chánh chăng? á»’ không nghiêm trá»ng thế đâu. Há» chỉ chá» cô bạn Tuyết Ngân vá» quê lên để kết bạn thôi.
Chà ng trai, không ai xa lạ mà chÃnh là Kiệt Phong, chà ng sinh viên năm cuối trưá»ng kinh tế ngà nh Quản Trị Kinh Doanh khoa kế hoạch. Chà ng đến đây theo sá»± sắp đặt cá»§a chuyên gia kiêm cố vấn Äinh Äang. Mong thu nháºp được nhiá»u số liệu thá»±c tế, hoà n thà nh bản luáºn án tốt nghiệp cá»§a mình.
Kiệt Phong tháºt không ngá», cái luáºn án mà mình đã hoà i công ấp á»§ suốt năm dà i, trong má»™t phút nói chuyện vá»›i Äinh Äang lại bị há»§y Ä‘i dá»… dà ng như váºy. Äá» tà i cô bé đưa ra quá lá»›n lao, hấp dẫn. Không chỉ chinh phục được anh mà cả thầy chá»§ nhiệm, phó tiến sÄ© tâm lý nổi danh cÅ©ng phải tròn xoe mắt, gáºt đầu liên tục khi nghe trình bà y lại.
- Tháºt là có ý nghÄ©a. - Há»›n hở vá»— vai anh, ông hứa sẽ nhiệt tình á»§ng há»™. Ưu tiên cung cấp các giáo trình cÅ©ng như các số liệu mà anh cần đến.
Vì má»™t công trình không chỉ mang lợi Ãch cho mình mà cho cả cá»™ng đồng xã há»™i. Kiệt Phong chấp nháºn phiêu lưu, dẫn thân và o Ä‘á»i tìm hiểu thá»±c tế. Thá» má»™t chiếc xÃch lô, theo kế sách cá»§a Äinh Äang. Từ hôm nay, anh chÃnh thức là thà nh viên cá»§a khu lao động nghèo nà n.
Thưá»ng khi, vá» quê lên trá»… lắm cÅ©ng là bảy giá» thôi. Nhưng sao hôm nay, quá chÃn giá» rồi mà chẳng thấy bóng Tuyết Ngân đâu. Nôn nóng quá, Äinh Äang đứng hẳn lên khá»i ghế để tầm nhìn được xa hÆ¡n.
- Tá»›i rồi, tá»›i rồi kìa. - Cuối cùng, Tuyết Ngân cÅ©ng chịu hiện ra, xa xa cuối con đưá»ng. Mừng quýnh, Äinh Äang vẫy tay gá»i Kiệt Phong rối rÃt.
Gáºt đầu như báo vá»›i cô mình đã nháºn được tÃn hiệu rồi. Gấp quyển sách lại, trong má»™t tư thế sẵn sà ng, anh chá» ngưá»i đẹp lâm nguy để ra tay giải cứu.
Theo chương trình, cÅ©ng cá»§a Äinh Äang, cô đã bá» ra hÆ¡n hai trăm ngà n để mướn má»™t ông xe thồ vá» xông ra cháºn đưá»ng, hà nh hung ngưá»i đẹp, để anh được dịp trổ tà i sẵn cá»› là m quen.
Không được đâu, thoạt đầu Kiệt Phong từ chối. Nhưng suy nghÄ© lại, thấy chẳng còn cách nà o hÆ¡n, anh đà nh phải nháºn lá»i. Nháºn lá»i mà không ưng bụng lắm. Phải dùng thá»§ Ä‘oạn, tháºt anh thấy khó chịu là m sao.
Äúng như dá»± định, Tuyết Ngân vừa Ä‘i ngang con hẻm thì "vụt" má»™t bóng Ä‘en lao nhanh ra, giáºt mạnh cái túi trên tay cô rồi chạy thẳng vá» hướng Kiệt Phong.
- Äứng lại. - Hét vang như sấm, Kiệt Phong nhảy ra trước mặt cháºn đưá»ng. Thấy Tuyết Ngân còn ở cách xa mình, anh bảo nhá» cùng tên cướp - ÄÆ°a giỠđây rồi chạy lẹ Ä‘i. Nhưng... thay vì trao cho anh cái túi như đã định, tên cướp lại trao cho anh cú đấm như trá»i giáng và o giữa ngá»±c.
--Ãi ui!...
Không dá»± phòng đến tình huống nà y, Kiệt Phong té nhà o vá» phÃa trước, mắt tròn xoe nhìn tên cướp. Thấy hắn không giao trả túi, tiếp tục lao Ä‘i, anh chồm theo ôm chân hắn, lòng thầm nghÄ©: chắc Äinh Äang dặn hắn thế, cho có vẻ tá»± nhiên. Nhưng...
- Anh à , nhè nhẹ thôi, tôi không biết võ đâu. - Sợ tên cướp lại đánh mình như lúc nãy, Kiệt Phong nói nhá» và o tai hắn và ... lãnh thêm má»™t chá» và o giữa ngá»±c Ä‘au Ä‘iếng ngưá»i.
- Ôi!
Thấy tráºn chiến diá»…n ra lâu hÆ¡n dá»± định, Äinh Äang lấy là m lạ chạy đến xem. Äôi mắt chợt mở tròn xoe kinh hãi. ÄÆ°a tay ôm ngá»±c, cô như muốn xỉu. Trá»i hỡi, ăn cướp tháºt, không phải ngưá»i cô mướn.
- Cẩn tháºn đó anh Phong!
Cấp bách quá, cô chỉ kịp kêu lên như váºy. Tuyết Ngân cÅ©ng vừa chạy đến.
Nghe tiếng kêu báo động cá»§a Äinh Äang, Kiệt Phong biết mình gặp nguy rồi. Tên cướp trước mặt anh đây chẳng phải tay mÆ¡, và khi muốn, anh có thể tá»± cứu mình bằng cách buông tay cho hắn chạy Ä‘i.
Nhưng ... chiếc túi cá»§a Tuyết Ngân. Không, bằng má»i giá, anh phải già nh trở lại. Như được tặng thêm sinh lá»±c, Kiệt Phong bá»—ng báºt nhanh ngưá»i dáºy. Má»™t cú đấm tháºt chuẩn, tháºt mạnh, tháºt chÃnh xác giáng và o gương mặt tên cướp. Chá»›i vá»›i bất ngá», chiếc túi rÆ¡i khá»i tay bay vèo ra phÃa trước.
- á»’, hay quá! Không hẹn mà cả Äinh Äang và Tuyết Ngân đồng đưa tay ra chụp chiếc túi. Nhưng... tháºt bất ngá», trong bóng tối bá»—ng lòi ra thêm hai tên cướp. Thì ra bá»n cướp không là m ăn riêng lẻ, nãy giá» chưa ra mặt vì chúng thấy đồng bá»n mình Ä‘ang thắng thế thôi.
Một tên tóm chiếc túi, bay đến cùng tên kia tấn công Kiệt Phong.
- Anh... anh .. gì đó Æ¡i.. thôi bá» Ä‘i... Lo cho tÃnh mạng ngưá»i thanh niên tốt bụng, Tuyết Ngân run run gá»i.
Còn Äinh Äang... đảo nhanh tròng mắt nhìn con đưá»ng vắng. Cô bá»—ng co chân chạy tháºt nhanh. Äến trước nhà Triệu Vỹ, cô nhấn chuông tá»›i tấp.
- Lại là bé? Muốn gì đây? - Vừa ló đầu ra ô cá»a, nhìn thấy cô, Triệu Vỹ láºp tức cau mà y. Cánh cá»a như muốn sáºp lại ngay.
- Cứu mạng, cứu mạng mau, chị Tuyết Ngân bị cướp. - Không kịp thở Äinh Äang hà o hển nói.
- Lại bẫy anh mà y à ? Không dá»… đâu - Cưá»i khẩy chẳng tin, Triệu Vỹ sáºp mạnh cánh cá»a.
- Không bẫy đâu, tháºt mà Tuyết Ngân gặp nạn, anh cứu chị ấy mau. - Rối rắm quá, phần chẳng có cách nà o là m cho Triệu Vỹ tin, phần lo cho tÃnh mạng Kiệt Phong, Äinh Äang òa khóc - Chuyện hôm đó tôi xin lá»—i anh mà .
Tiếng khóc cá»§a Äinh Äang là m Triệu Vỹ nao lòng, ná»›i rá»™ng cá»a, nhìn Ä‘iệu bá»™ hoảng hồn cá»§a cô, biết cô không nói dối. Anh láºp tức lao Ä‘i, không kịp khoác thêm chiếc áo và o ngưá»i, chỉ độc má»™t chiếc quần đùi, anh lao và o tráºn chiến.
Chỉ vá»›i má»™t cước song phi, Triệu Vỹ đá văng hai tên cướp. Biết gặp phải cao thá»§, cả bá»n khẽ bấm nhau rút lẹ. Dây dưa chẳng lợi gì, không khéo bị tóm và o đồn là toi mạng.
- Tuyết Ngân, túi của cô đây. - Nhặt chiếc túi bước lại trao cho Tuyết Ngân với một vẻ lạnh lùng, Triệu Vỹ bỠđi nhanh.
- Triệu Vỹ.... - Bá» mặc Tuyết Ngân lo lắng cho Kiệt Phong, Äinh Äang Ä‘uổi theo anh. Cô lên tiếng gá»i rồi ngây ngưá»i ra. Không biết nói gì khi anh đứng lại. Má»™t tuần rồi, từ lúc bị cô là m quê trước mặt Tuyết Ngân, anh không đến nhà chÆ¡i cÅ©ng không nhìn mặt cô.
- Có chuyện gì? - Lạnh lùng lên tiếng, Triệu Vỹ châm cho mình Ä‘iếu thuốc rồi nghênh mặt chá».
- Anh... anh ăn bánh bao không? - Tá»± nhiên thấy bối rối, Äinh Äang bước đến thùng bánh bao, lấy hai cái chìa ra trước mặt anh.
- Tôi không ăn. - Triệu Vỹ lại nóng lòng dợm bước. Như quýnh lên, Äinh Äang nói lẹ:
- Anh ăn Ä‘i, tôi má»i đó, không tÃnh tiá»n đâu. Tôi chỉ muốn cám Æ¡n ah.
- Không cần đâu! - Khoát tay, Triệu Vỹ bước lẹ và o nhà , cánh cá»a sắt sáºp ngay trước mặt cô má»™t cách vô tình.
Buồn tá»§i quá, tá»± nhiên Äinh Äang nghe nước mắt chảy trà n mi mình nóng hổi. Cô đứng khóc má»™t mình trước cá»a nhà Triệu Vỹ mà chẳng hiểu nguyên do. Sao lạ váºy? Cô thấy mình Ä‘ang như bay trong má»™t cảm giác bồng bá»nh không trá»ng lượng.
Mải khóc, Äinh Äang không hay sau cánh cá»a, Triệu Vỹ vẫn còn Ä‘ang đứng. Äể là m gì? Anh không biết. Anh chỉ biết rằng, hiện tại có má»™t cái gì buồn lắm, cô đơn lắm Ä‘ang theo tiếng khóc cá»§a Äinh Äang len nhẹ và o trái tim mình. Có phải vì đã má»™t tuần anh không gặp, không gây vá»›i cô bé nên cảm giác nà y má»›i chợt đến vá»›i anh? RÃt má»™t hÆ¡i thuốc, anh tá»± há»i lòng.
- Äinh Äang, em đến giúp chị ngay Ä‘i, anh ta ngất xỉu rồi. - Giá»ng Tuyết Ngân chợt vang phá tan không gian tÄ©nh lặng. Như choà ng tỉnh, Äinh Äang lau nhanh dòng nước mắt rồi hối hả theo bước Tuyết Ngân. Nhìn Kiệt Phong mặt đầy máu, nằm mê man trên đất, cô bá»—ng thấy hối háºn vô cùng. Tá»± trách mình vô tình quá, cô ngạc nhiên tá»± há»i. Sao lúc nãy cô lại quên mất anh để chạy theo Triệu Vỹ?
Không đoán được, cũng như không biết được lý do gì khiến cô chợt nhớ đến anh giữa phút lâm nguy cô không hay, vô tình mình đã biến Triệu Vỹ thà nh anh hùng trong mắt Tuyết Ngân rồi.
- TÃnh sao hả Äinh Äang ? - Như rối lên, Tuyết Ngân nhìn cô.
- Còn tÃnh sao, đưa đến bệnh viện mau! - Rất tỉnh táo, cô trả lá»i không cần suy nghÄ©.
- Nhưng.... - Tuyết Ngân lại đưa mắt nhìn quanh - ÄÆ°á»ng vắng tanh có xe đâu mà kêu chứ?
- Có xe đây rồi! - Chợt nhìn thấy chiếc xÃch lô cá»§a Kiệt Phong, Äinh Äang kêu lên mừng rỡ. Rồi hì hục, cô cùng Tuyết Ngân đỡ anh lên. Nhưng... nặng quá... trầy tráºt mãi, cô không khuân Kiệt Phong lên nổi.
- Hai ngưá»i lo giữ xe Ä‘i, tôi bế anh ta cho... - Chợt, từ bóng tối giá»ng má»™t ngưá»i đà n ông vang khà n khà n, trầm ấm.
- Ôi, Triệu Vỹ!
Nháºn ra anh, Äinh Äang mừng như bắt được và ng. Không kìm chế nổi, cô nhảy lên như đứa trẻ rồi ngây ngưá»i ra ngưỡng má»™, nhìn Triệu Vỹ bế Kiệt Phong, gá»n và nhẹ như bế má»™t con mèo váºy.
- Äến bệnh viện hả anh Vỹ? - RÃu rÃt há»i, cô như quên anh Ä‘ang rất giáºn mình.
- Không, đến nhà tôi. - Vẫn bằng giá»ng lạnh lùng , Triệu Vỹ phụ cô và Tuyết Ngân đẩy chiếc xÃch lô nhẹ băng băng.
- Nhưng... anh ta bị thương nặng lắm. - Tuyết Ngân băn khoăn nhìn Kiệt Phong thiêm thiếp.
- Không sao. Tôi biết cách chữa. - Rất dứt khoát và cương quyết, Triệu Vỹ đẩy chiếc xÃch lô ngoặt và o cổng nhà mình, trước cặp mắt mở to không tin tưởng lắm cá»§a Äinh Äang. Chắc cô bé nghÄ© mình Ä‘ang khoe mẽ vá»›i Tuyết Ngân. Tá»± nhiên Triệu Vỹ thấy buồn cưá»i.
Là dân nhà võ, giao đấu đã nhiá»u, từng và o sanh ra tá» nên đối vá»›i Triệu Vỹ, vết thương cá»§a Kiệt Phong không lạ lắm. Anh ta chỉ ngất Ä‘i vì bị đánh trúng huyệt Ä‘au quá sức chịu đựng thôi. Chỉ cần và i là n hÆ¡i hô hấp nhân tạo, thoa má»™t Ãt rượu thuốc là anh ta trở lại bình thưá»ng láºp tức.
Quan tâm tá»›i Kiệt Phong, rõ rà ng là Äinh Äang quan tâm lắm. Nhưng không hiểu sao cô lại thÃch quan tâm tá»›i phòng khách cá»§a Triệu Vỹ hÆ¡n. Chắc tại tÃnh hiếu kỳ, cô không thể đứng yên má»™t chá»— giống Tuyết Ngân. Äây là lần đầu tiên cô lá»t đựơc và o nhà Triệu Vỹ, và biết đâu cÅ©ng là lần sau cùng chứ? Là m sao cô có thể bá» qua cái cÆ¡ há»™i ngà n năm má»™t thuở nà y.
Tiện nghi sang trá»ng lắm, chẳng thua gì nhà Äinh Äang. Cùng dà n dÄ©a CD bốn loa, âm thanh nổi hiện đại nhất, cÅ©ng bá»™ salon mà u xám nhạt, cÅ©ng chùm đèn pha lê trang trà giữa phòng.
Äang bước lang thang, cô chợt phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u phi lý trong cách trưng bà y. Sao có thể đặt chiếc tá»§ xấu xÃ, cÅ© kỹ kia và o giữa nÆ¡i sang trá»ng nà y được chứ? Già u như váºy, không lẽ lại trùm sò, không giám bá»? Lại còn Ä‘áºy vải lên, cứ như quý giá lắm không bằng.
Chẳng muốn coi, nhưng tò mò quá, cô không nén được lòng. Lá»±a lúc Triệu Vỹ không để ý, cô len lén vạch miếng vải lên dòm rồi ngẩn ngưá»i ra không chá»›p mắt.
á»’i! Tháºt không ngá», Äinh Äang tháºt không ngá» Triệu Vỹ lại là m mất giá trị cá»§a mình bằng những váºt dụng linh tinh, tầm phà o như váºy.
Ở ngăn đầu tiên, cô nhìn thấy má»™t trái banh rất cÅ©, đã hư rồi. Cạnh bên đó là má»™t đôi già y, má»™t cái áo thun, má»™t quần đùi, tất cả Ä‘á»u đã cÅ© kỹ, và ng ố vá»›i thá»i gian. Nhưng... Triệu Vỹ dưá»ng như rất quý, anh gói chúng cẩn tháºn trong lá»›p bao nhá»±a rồi má»›i cất và o trong tá»§. Chẳng có tà bụi nà o, chứng tá» anh vẫn thưá»ng xuyên quan tâm đến chúng.
Vừa định bá» Ä‘i không thèm xem, Äinh Äang chợt nhìn thấy má»™t dòng chữ nhỠđược ghi nắn nót, dán sau lá»›p kÃnh trong. "Di váºt cá»§a vua phá lưới Vương Thanh".
À! Thì ra là váºy, Äinh Äang mang máng hiểu. Dù không phải là dân ghiá»n bóng đá, cô vẫn thưá»ng nghe ba và má»i ngưá»i nhắc đến vua phá lưới Vương Thanh, niá»m vinh dá»± cá»§a nước nhà . Nhưng... nếu cô nhá»› không lầm, ông ta chết cách đây khá lâu rồi thì phải. Triệu Vỹ cất giữ áo quần cá»§a ông ta là m gì chứ? Tháºt là không hiểu nổi.
Ở ngăn dưới, Äinh Äang thấy bà y la liệt hÆ¡n ba mươi chiếc cúp. Thứ cúp mà cô vẫn thưá»ng thấy trên ti vi ngưá»i ta tặng cho váºn động viên Ä‘oạt giải. Lá»›n, nhá», đồng, và ng, bạc, má»›i, cÅ© Ä‘á»u có đủ. ÄÆ°á»£c sắp theo thứ tá»± thá»i gian kèm lá»i ghi chú. Dưá»ng như nó đánh dấu sá»± trưởng thà nh cá»§a má»™t váºn động viên từ lúc anh ta khởi đầu sá»± nghiệp.
Ngăn cuối cùng là má»™t chiếc cúp và ng, hình con rồng lá»›n ngáºm quả châu, má»›i tinh được chạm trổ rất công phu.
Hình tượng nà y sao quen quá. Äinh Äang đưa tay gõ nhẹ trán mình. Dưá»ng như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải. À, nhá»› ra rồi. Äây chÃnh là biểu tượng cá»§a cúp "Hữu Nghị" được báo chà nhắc nhở đây mà . Lần đó, cô còn nhá»› báo đà i là m rùm vụ nà y lá»›n lắm. Dù sao, cÅ©ng là lần đầu Việt Nam đăng cai tổ chức cho hÆ¡n mưá»i nước thuá»™c khu vá»±c Äông Nam à đến tham gia.
Chiếc cúp nà y đáng giá lắm, là m sao Triệu Vỹ có và anh mua nó là m gì chứ? Câu trả lá»i đến ngay tức khắc khi Äinh Äang chợt nhìn thấy tấm ảnh đặt sau lưng chiếc cúp. Bất ngá», khó tin quá, anh mà là vô địch Karaté Äông Nam à ư? Äinh Äang đưa tay lên dụi mắt.
Äúng tháºt rồi, đúng tháºt là Triệu Vỹ, đẹp trai, hiên ngang, phong độ, cưá»i tươi rói dưới lá quốc kỳ cá»§a đất nước được kéo cao. Tay ôm chiếc cúp và bó hoa tươi, ánh mắt tá»± hà o, anh như muốn chia sẻ niá»m vui vá»›i tất cả má»i ngưá»i.
Thẫn thá» buông tấm vải, Äinh Äang bước Ä‘i trong ná»—i ngá»› ngẩn. Trước khám phá bất ngá», đột ngá»™t nà y, cô bá»—ng thấy tâm hồn xao động lạ. Tháºt ra... Triệu Vỹ là ngưá»i như thế nà o? Có đúng là trác táng, phong lưu như cô vẫn nghÄ©? Anh là vô địch Karaté và còn là gì nữa? Sao cô bá»—ng thèm được hiểu anh ghê?
Mải suy nghÄ© miên man, Äinh Äang ra khá»i phòng khách lúc nà o không biết. Äến khi giáºt mình chợt tỉnh, cô thấy mình Ä‘ang đứng trước má»™t cánh cá»a bá»c nhung đóng im lìm.
Äoán là phòng Triệu Vỹ, tá»± nhiên cô chợt nổi hứng muốn và o xem. Äể là m gì? Không biết. Chắc là để thá»a mãn tÃnh tò mò cá»§a mình thôi.
Nhưng con gái và o phòng con trai, lại là phòng ngá»§, liệu có tiện không? Cánh tay đã đặt lên núm cá»a chợt rụt vá». Äinh Äang bá»—ng do dá»±. Cô sợ anh sẽ chá»i mình.
Chá»i thì chá»i, lo gì! Phải lần đầu bị nghe chá»i đâu. Có má»™t cái gì thôi thúc cô. Không nén nổi, Äinh Äang bặm môi, vặn chốt đẩy mạnh cánh cá»a và o rồi hối háºn ngay láºp tức.
Bởi.... dưá»ng như, cô Ä‘i lá»™n chá»— rồi. Äây không phải là phòng ngá»§ cá»§a má»™t gã đà n ông chưa vợ, bầy hầy, bê bối, ẩn chứa nhiá»u bà máºt. Mà là cõi thiên thai.
Ngoà i những bức ảnh cá»§a các cô gái treo đầy trên tưá»ng, Äinh Äang còn nhìn thấy má»™t mỹ nhân. Rà nh rà ng bằng xương bằng thịt, mặc chiếc áo ngá»§ mà u xanh ngá»c, nằm trên giưá»ng. Vừa nghe tiếng cá»a mở, cô ta đã ngỡ Triệu Vỹ vá», liá»n láºp tức nhá»m ngưá»i lên, môi nở nụ cưá»i duyên. Chừng nháºn ra trước mắt mình là má»™t cô gái khác, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ hoang mang, ná»a sợ hãi, ná»a lạ lùng trông rất đẹp.
Hừ! Quá đáng, tháºt là quá đáng mà . Tá»± nhiên Äinh Äang nghe giáºn đùng đùng. Sáºp mạnh cánh cá»a, cô Ä‘i thẳng qua phòng khách. Mặt đằng đằng sát khÃ, bất kể Tuyết Ngân và Kiệt Phong Ä‘ang ngồi đó, cô đến trước mặt Triệu Vỹ, hét to:
- Tồi bại!
Äang vui vẻ nói chuyện vá»›i nhau, bất ngá» bị tiếng thét vang như sấm cắt ngang, cả ba ngưá»i bạn má»›i quen đồng giáºt mình quay lại. Sáu con mắt nhìn nhau ngÆ¡ ngác, hoang mang.
- Có chuyện gì váºy Äinh Äang? - Lần đầu chứng kiến cô nổi tráºn tam bà nh, Kiệt Phong hoảng lắm. Anh nhìn cô đăm đăm. Không hiểu chuyện gì là m mắt cô đỠhoe, ngầu lá»a như chú ngá»±a Ä‘iên trên sa mạc váºy?
Còn Triệu Vỹ, như đã quá quen vá»›i tÃnh khà thất thưá»ng cá»§a Äinh Äang, nên chẳng thấy ngạc nhiên gì. Ngã ngưá»i ra sau ghế, mỉm cưá»i anh chá» cô diá»…n tiếp mà n hai.
Cả hai ngưá»i đà n ông Ä‘á»u ngồi yên bất động, túng thế, Tuyết Ngân đà nh phải đứng lên ôm vai cô, dịu dà ng:
- Äinh Äang, em lại muốn giở trò gì? Vá» nhà rồi nói.
- Không được! - Gạt mạnh tay Tuyết Ngân, Äinh Äang hét lá»›n - Em phải bắt quả tang, phải lá»™t bá»™ mặt đểu giả, sở khanh cá»§a hắn ta láºp tức.
- Äinh Äang! Dù sao Triệu Vỹ cÅ©ng vừa là ân nhân cứu mạng mình - Kiệt Phong không thể nà o không lên tiếng - Em dùng từ cho thanh nhã má»™t chút. Sao vô cá»› mắng ngưá»i như váºy chứ?
- Kệ cô ấy đi - Kéo Kiệt Phong ngồi xuống ghế, Triệu Vỹ phẩy tay - Tôi không chấp nhất đâu.
- Cái gì? Chấp nhất tôi à ? - ÄÆ°a tay chỉ và o mặt mình, Äinh Äang cưá»i mai mỉa - Là m sao dám? Triệu Vỹ, tôi tháºt không ngá», anh tồi bại đến thế là cùng. Uổng công tôi có lúc lầm tin....
- Con ngưá»i tôi như váºy đó, tin hay lầm tin chẳng mắc má»› gì. - Thoáng chau mà y, Triệu Vỹ lá»™ liá»…u đưa mắt ngó đồng hồ, ra dấu bảo khuya rồi, mình còn phải nghỉ ngÆ¡i, má»i há» vá» cho.
Tinh ý, Kiệt Phong đứng dáºy ngay, Tuyết Ngân cÅ©ng dợm đứng lên từ tạ. Nhưng Äinh Äang đã hét lên cản bước hai ngưá»i.
- Khoan vỠđã! Chị Ngân, anh Phong, em có việc muốn nhá» hai ngưá»i chứng kiến dùm.
Gương mặt cô khẩn trương, cấp bách như có việc gì quan trá»ng lắm. Không thể để cô lại má»™t mình trong nhà Triệu Vỹ, Kiệt Phong và Tuyết Ngân đà nh phải bước theo sau má»™t giây nhìn nhau há»™i ý.
- Äinh Äang, em Ä‘i đâu váºy? - Như e ngại, Tuyết Ngân lên tiếng há»i khi thấy cô dắt mình và Kiệt Phong Ä‘i sâu và o nhà cá»§a ngưá»i ta.
- Chị sẽ biết ngay mà ! - Bà n tay cô đặt lên núm cá»a bằng đồng, toan đẩy mạnh. Bá»—ng... má»™t bà n tay khác chồng nhanh lên tay cô. Äôi mắt Triệu Vỹ khó đăm đăm:
- Äây là phòng ngá»§ cá»§a tôi, các ngưá»i muốn và o là m gì?
- Ôi! - Tuyết Ngân thẹn chÃn ngưá»i trong lúc Äinh Äang vẫn để nguyên bà n tay mình trên núm cá»a:
- Äể biết, để hiểu rõ hÆ¡n bá»™ mặt tháºt cá»§a má»™t con ngưá»i đểu giả. Nếu đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, anh sợ gì mà không dám cho tôi mở cá»a ra?
- Không phải sợ mà là không thÃch, được không? - Nhướng mắt như khôi hà i, anh dứt khoát - Thôi khuya rồi, má»i các vị vá» cho.
- Äinh Äang, vá» thôi em. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t bà máºt riêng, chúng ta cần phải tôn trá»ng.
Chẳng muốn gây cãi, là m lá»›n chuyện, Kiệt Phong nhẹ kéo tay Äinh Äang, bảo nhá». Nhưng cô đã giáºt mạnh tay mình lại, hất mặt lên:
- Chẳng đáng tôn trá»ng đâu, cái bà máºt tồi bại đó.
- Äinh Äang, em tháºt là quá đáng. Thôi được, nếu em không vá» thì chị vá» má»™t mình váºy. - Như giáºn dữ, Tuyết Ngân quay lưng lại - Tháºt chẳng hiểu sao em cứ thÃch xen và o chuyện ngưá»i ta như váºy.
- Vì em không muốn chị bị lừa thôi. Em nói cho chị biết, bà máºt trong phòng hắn là má»™t cô gái khá»a thân, xinh đẹp tuyệt vá»i...
- Hả? - Như bất ngá», như không tin, đôi mắt Kiệt Phong và Tuyết Ngân đồng mở lá»›n.
- Äúng váºy thì sao chứ? - Má»™t thoáng tái mặt, Triệu Vỹ lấy lại phong độ ngay láºp tức. Äẩy mạnh cá»a, anh đưa tay vẫy - Cẩm Nhung, lại đây em!
Cô gái vẫn còn nguyên bá»™ đồ ngá»§, nghe gá»i, chẳng chút ngượng ngùng, mắc cỡ nà o, chạy đến đứng cạnh bên Triệu Vỹ. Äôi mắt đẹp như cưá»i đắc thắng, trêu ngươi, chá»c tức má»i ngưá»i.
- Äây là cô gái tôi đưa vỠđêm nay đó. Các ngưá»i là m gì được chứ? - Vòng tay sang cổ cô gái, Triệu Vỹ cưá»i thách thức. Rồi thấy má»i ngưá»i cứ đứng ngẩn ra không nói, anh nhẹ nhún vai - Sao? Thá»a mãn rồi, vỠđược chưa?
- Hừ! Äúng là trÆ¡ trẽn, vô liêm sỉ. Tồi bại, tồi bại quá! - Gom hết vốn từ xấu xa trên thế gian trút lên ngưá»i Triệu Vỹ, Äinh Äang đùng đùng bá» ra vá». Bước chân dẫm mạnh lên luống hoa hồng không thương tiếc. Dưá»ng như cô muốn nghiá»n nát cả đá dưới chân mình má»›i nư cÆ¡n giáºn. Tá»± nhiên, không hẹn mà Kiệt Phong và Tuyết Ngân đồng nghÄ© giống như nhau.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:41 PM.
|

10-03-2008, 06:55 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 13
Nếu Tuyết Ngân nhìn thấy cô dám bà y la liệt, cÆ¡m, canh, nước mắm lên bà n máy cá»§a mình để ngồi ăn như váºy, ngay láºp tức, mặt cá»§a chị sẽ xụ xuống, sẽ bắt cô dá»n Ä‘i ngay như bao nhiêu lần trước.
Nhưng, hôm nay thì khác, Äinh Äang ngồi ăn má»™t cách tá»± nhiên và cháºm rãi. Nhịp nhịp chân, cô thưởng thức món thịt kho tà u, còn khen chị nêm nếm tháºt là vừa miệng.
Chẳng phải cô không ngán Tuyết Ngân đâu. Cả xóm nà y chứ riêng gì cô, ai cÅ©ng á»›n cái nước kỹ và khó tÃnh cá»§a cô thợ may xinh đẹp. Cả gan là m như váºy vì cô biết chắc phải còn lâu Tuyết Ngân má»›i vỠđến. Giá» nà y, chị còn mải ở chá»— sá»a xe cá»§a Kiệt Phong, chá» anh ăn hết gà mèn cÆ¡m má»›i thá»§ng thẳng đạp xe vá».
Cắn ngáºp hà m răng và o há»™t vịt tròn vo, no ú, Äinh Äang thÃch thú cùng má»™t chân lý má»›i mà mình vừa phát minh ra. Ở Ä‘á»i, ngưá»i ta ai cÅ©ng ghét, cÅ©ng cho nói dối là má»™t Ä‘iá»u xấu cần phải tránh. Nhưng vá»›i cô, nói dối không có hại, mà đôi khi còn Ä‘em lại lợi Ãch cho Ä‘á»i nữa.
Thà dụ ư? ÄÆ°á»£c thôi, Äinh Äang ngoạm má»™t muá»—ng cÆ¡m to, nghÄ© tiếp. Nếu bảo cô chứng minh, cô chẳng ngại đưa ra kết quả má»›i nhất cá»§a mình. Từ má»™t công tá» nhà già u, Kiệt Phong bị biến thà nh má»™t sinh viên hiếu há»c quê táºn Quảng Nam. Nhà nghèo, tiá»n há»c bổng không đủ nuôi anh há»c cÅ©ng như không đủ để anh thuê má»™t căn nhà để trá». Tuy có mướn xÃch lô chạy mướn thêm, song số tiá»n đó chỉ đủ anh gởi vá» quê nuôi bà ná»™i già đã bán thân bất toại.
Cô có khiếu kể chuyện lắm sao mà lần nà o nghe cô, bà Bảy và dì Ba cÅ©ng rưng rưng nước mắt. Khó tÃnh, phong kiến như Tuyết Ngân cÅ©ng đồng ý cho anh trá» chung má»™t căn nhà ngay chẳng đắn Ä‘o. Thế má»›i biết, khi lòng nhân rá»™ng mở thì má»i sá»± việc trên Ä‘á»i Ä‘á»u dá»… được cảm thông.
Thấy anh chẳng quen lao động, mấy bữa chạy xÃch lô vá» bị rêm mình, tối cứ rên không ngá»§ được, cô gợi ý anh chuyển sang nghá» sá»a xe cho nhẹ nhà ng hÆ¡n. Chỉ mở lá»i thôi, Kiệt Phong đã gáºt đầu nhanh, còn tiết lá»™ cho cô biết, từ nhá» anh vốn đã mê nghá» sá»a xe rồi. Anh thÃch lắm cái cảm giác được vá xe cho ngưá»i khác. Nhưng.. địa vị má»™t công tá» nhà già u đã không cho anh có cÆ¡ há»™i ra lỠđưá»ng ngồi vá xe cho khách.
Äể tránh là m phiá»n hai cô gái, ngoà i thá»i gian đến trưá»ng, hầu hết thá»i gian còn lại anh ra đầu đưá»ng, giương chiếc lá»u bằng bạt cá»§a mình chá» vá xe cho khách đến tối mịt má»›i vá». Chá»— ngá»§ cá»§a anh cÅ©ng đơn giản lắm. Nó là má»™t tấm ván nhá» nằm khiêm tốn tại phòng khách.
Còn vấn đỠăn uống cá»§a anh, Äinh Äang đã bà n và được Tuyết Ngân sẵn lòng chấp nháºn. Äó là há» sẽ nháºn tiá»n nấu giùm anh. Chứ ăn hà ng ăn quán, theo ý cô vừa mắc, vừa không đủ chất.
Song đó chỉ là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chÃnh... Tá»§m tỉm cưá»i, Äinh Äang tá»± khen mình sáng trÃ, qua mặt cả hai ngưá»i như váºy mà chẳng ai phát hiện ra. Bắt Tuyết Ngân trưa trưa dở cÆ¡m ra cho Kiệt Phong ăn, chẳng phải vô tình đâu. Cô Ä‘ang cố tình gà i cho hai ngưá»i có dịp gần nhau, để phát sinh tình cảm ấy mà .
Bao giá» thì há» yêu nhau? Cô không biết. Cô chỉ biết rằng hiện tại Tuyết Ngân đã có thể vui vẻ trò chuyện vá»›i Kiệt Phong, không ngại ngùng như trước nữa. Và Kiệt Phong, anh vẫn thưá»ng xuyên bá» ra thá»i gian rảnh, khi thì mà i giùm cây kéo, lúc lại vô dầu cho bà n máy bá»›t kêu. Äà ấy, tình hình nà y, chẳng mấy chốc...
Dòng suy nghÄ© bị cắt giữa chừng bởi má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n, lù lù xuất hiện ngay cánh cá»a. Muá»—ng cÆ¡m chưa đến miệng bá» xuống tô. Ngước mắt nhìn lên, vừa nháºn ra ngưá»i má»›i đến, Äinh Äang đã nổi giáºn đùng đùng. Cô đứng báºt dáºy, hét to:
- Anh còn đến đây là m gì chứ? Tuyết Ngân không có nhà đâu. Mà dù có, chị ấy cũng chẳng thèm tiếp anh đâu. VỠđi!
Như mệt má»i, Triệu Vỹ không buồn nhìn đến cô. Mặc cô gà o, hét, anh thản nhiên Ä‘i đến bá»™ ghế giữa nhà , uể oải thả cho chiếc ba lô rÆ¡i phịch xuống bà n, ngồi và o ghế, đôi mắt anh vẫn lặng câm, bất động.
Thái độ anh vô tình, nhưng Äinh Äang lại cho là cố ý. Giáºn sôi gan, cô đến trước mặt anh hét lá»›n:
- Tại sao anh không trả lá»i? Anh khi dá»… tôi à ?
- Tôi mệt má»i quá rồi, xin cô để tôi yên, đừng kiếm chuyện gây nữa - Thả má»™t hÆ¡i thuốc, Triệu Vỹ bá»±c mình, gắt nhẹ. Gương mặt lại đăm chiêu, mắt dõi nhìn những vòng tròn thuốc như ngưá»i mang nhiá»u tâm sá»±.
Việc gì thế nhỉ? ChÆ¡m chá»›p mắt, Äinh Äang ngạc nhiên trước thái độ cá»§a anh. Sao như kẻ má»›i thất tình, đầy tuyệt vá»ng? Không hiểu có phải là má»™t trò muốn trả thù lại cô không đây? Như hoang mang, cô nhìn Triệu Vỹ chăm chăm, bán tÃn bán ngá».
Chắc không giả đâu. Nhẹ liếm môi, cô nhìn đôi mắt anh thâm quầng, hốc hác, háºu quả cá»§a má»™t đêm thức trắng. Gương mặt gầy Ä‘en Ä‘i, khắc khổ như đã già thêm năm tuổi. Mái tóc rối bù, áo quần xốc xếch, tháºt không hiểu anh đã gặp chuyện gì buồn. Tá»± nhiên cô thấy tò mò muốn biết.
- Có chuyện gì váºy? Sao anh lại mệt má»i chứ? - Tá»± lúc nà o không biết, cô hạ thấp giá»ng mình.
- Không can hệ đến cô đâu. - Vẫn không quay đầu lại, đôi mắt anh mãi đăm chiêu và o một điểm hư vô - À, mà nếu muốn biết thêm thì tôi nói. Từ hôm nay tôi sẽ đến ở đây.
- Ở.. ở.. đây ư? - Äôi mắt mở to muốn rách toang đồng tá» - Anh không... đùa đấy chứ?
- Không đùa đâu.
- Váºy... tôi và chị Ngân Ä‘i đâu chứ? anh.... Hừ!.. tháºt là đê tiện. Anh trả thù chuyện hôm ná» chứ gì? - Äinh Äang lại hét lên - Tôi sẽ không dá»n Ä‘i đâu.
- Tôi không trả thù cÅ©ng không bắt hai cô phải dá»n Ä‘i. Tôi chỉ ở ngoà i phòng khách nà y, đủ má»™t chá»— nằm để ngá»§ thôi. - Äá»u giá»ng, Triệu Vỹ không biểu lá»™ má»™t cảm xúc gì trên gương mặt lạnh lùng.
- Ở... ở chung ư? Trá»i đất Æ¡i! - Té ngồi xuống ghế, Äinh Äang thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Căn nhà chỉ bằng cái bụm tay. Có thêm Kiệt Phong đã là bất đắc dÄ© lắm rồi, giá» thêm Triệu Vỹ... là m sao mà thở?
Còn từ chối, miệng mồm, mặt mÅ©i nà o? Nhà cá»§a anh mà . HÆ¡n ná»a năm rồi, anh cho cô và Tuyết Ngân ở có lấy đồng xu cắc bạc nà o đâu.
- Nhưng.... sao anh không ở ngoà i kia mà ... và o đây chứ? Bộ... có chuyện gì? Hay... anh bán nhà rồi?
Mặc kệ Äinh Äang vá»›i những câu há»i lung tung. Lẳng lặng đứng lên, Triệu Vỹ bắt đầu cho cuá»™c sống má»›i cá»§a mình. Lấy từ trong ba lô ra chiếc búa và mấy cây Ä‘inh, chỉ và i nhát đóng, anh đã có má»™t góc treo quần áo rất tinh tươm.
Má»™t sợi dây kẽm giăng ngang, má»™t tấm gả má»ng nữa, Triệu Vỹ đã có má»™t giang san riêng cho bản thân mình. Không lá»›n lắm, nhưng cÅ©ng đủ cho anh giải quyết vấn đỠcá nhân và ngÆ¡i nghỉ.
Bưng chén cÆ¡m lên tiếp tục ăn, qua khe hở cá»§a tấm mà n bị gió lung lay, Äinh Äang thấy Triệu Vỹ Ä‘ang ngồi ôm quả bóng, nét mặt đăm chiêu như sắp Ä‘i đến má»™t quyết định gì quan trá»ng lắm.
Thá»i gian lặng lẽ trôi, má»™t ngưá»i suy tư ngồi ôm quả bóng, má»™t ngưá»i lạ lẫm ngồi nhìn. Mà n đêm sụp xuống từ lúc nà o không biết. Cho đến khi nghe giá»ng Tuyết Ngân bá»±c bá»™i vang lên, cả hai má»›i ngỡ ngà ng ngẩng lên, thầm ngạc nhiên tá»± há»i: Sao trá»i mau tối váºy?
- Trá»i Æ¡i, Äinh Äang, lần thứ mấy rồi đây? Sao em cứ cãi lá»i Ä‘em cÆ¡m lên bà n máy cá»§a chị ngồi ăn chứ?
- Còn quá dư dả thá»i gian, căng phông là m phòng cho anh nữa. Äinh Äang, em đúng là chu đáo chẳng ai bằng. - Như trách mà giá»ng Kiệt Phong nghe vui lắm. Anh cứ tưởng cô lo lắng cho mình.
- Há»ng phải em đâu. - Thu dá»n lẹ má»› chén tô lỉnh kỉnh trên bà n, Äinh Äang nói ngay mong là m nguôi cÆ¡n giáºn cá»§a Tuyết Ngân - chị Ngân, tên Triệu Vỹ ấy lại đến, hắn muốn ở chung vá»›i chúng ta.
- Hả?
Chưa kịp hết ngạc nhiên, Tuyết Ngân đã thấy Triệu Vỹ ló đầu ra xác nháºn:
- Äúng như váºy. Từ hôm nay tôi sẽ ở đây.
Nói xong, anh rút nhanh đầu và o sau tấm mà n xanh, chẳng buồn để ý đến thái độ cá»§a má»i ngưá»i.
- Sao giá» chị Ngân? Tối nay anh Phong ngá»§ đâu? - Như băn khoăn, Äinh Äang lên tiếng há»i.
- Anh ngá»§ đâu không quan trá»ng. - Nhẹ xoa cằm, Kiệt Phong thắc mắc - Äiá»u quan trá»ng là phải Ä‘oán cho ra lý do nà o Triệu Vỹ dá»n đến đây.
- Còn phải há»i, chắc mưá»i mươi là muốn có Ä‘iá»u kiện để theo Ä‘uổi em rồi. - Không cần suy nghÄ©, Tuyết Ngân nói lẹ.
- Chắc váºy. - Kiệt Phong cÅ©ng gáºt đầu rồi nghe lo trong dạ. Anh sợ mình không chinh phục nổi Tuyết Ngân, nhất là trong hoà n cảnh phải giả nghèo, giả khổ nà y.
Còn Äinh Äang, lần nà y thì mâu thuẫn quá. Sao tá»± nhiên cô không tin Triệu Vỹ dá»n đến đây chỉ vì việc theo Ä‘uổi Tuyết Ngân. Linh tÃnh dưá»ng như cho cô biết, anh Ä‘ang gặp má»™t chuyện gì nan giải lắm. Nhưng chuyện gì? Cô không tà i nà o Ä‘oán nổi.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:43 PM.
|

10-03-2008, 06:56 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 14
Cái gì? Tên Triệu Vỹ ấy đòi dá»n đến ở chung vá»›i ba tụi bây à ?
Äã ba ngà y rồi, váºy mà Äinh Äang vẫn chưa quên nét mặt phẫn ná»™ cá»§a dì Ba khi nghe Tuyết Ngân báo tin Triệu Vỹ. Chẳng cần phân tÃch, suy Ä‘oán là m gì cho lâu lắc, cÅ©ng giống như suy nghÄ© cá»§a Tuyết Ngân, dì kết luáºn ngay:
-Tên khốn ấy dá»n đến đây chỉ là tìm cách lân la tán tỉnh con Tuyết Ngân thôi.
Chà ! Äể con cáo cạnh con cừu, là m sao dì yên tâm được. Căn nhà lại cháºt chá»™i thế kia. Váºy là , chẳng cần đắn Ä‘o gì, dì quyết định ngay:
- Dù mái lá nhà tranh, nhưng nhà dì rá»™ng rãi, chắc chắn hÆ¡n, lại có hai phòng kÃn đáo và riêng biệt. Tụi bây bốn đứa ở phải rồi. Còn tao, có hai mẹ con, ở đâu mà không được.
Chỉ vá»›i má»™t câu, chắc như Ä‘inh đóng cá»™t, dì bắt chúng phải đổi nhà ngay mà chẳng há»i qua ý kiến con, thằng con trai duy nhất đã hai mươi tám tuổi cá»§a dì.
Chẳng riêng gì Kiệt Phong hay Tuyết Ngân, mà cả Äinh Äang nữa, thân vá»›i dì như ruá»™t thịt, là m chòm xóm ná»a năm rồi, cô vẫn chưa biết mặt anh Duy Hải, con trai duy nhất cá»§a dì Ba.
Má»—i lần nghe Äinh Äang hay ai há»i, dì thưá»ng đỠmặt lên, không lảng sang chuyện khác thì cÅ©ng vá»›i má»™t câu ngắn ngá»§n: Nó là m ăn xa, lâu lắm má»›i vá». Nên lần nà y cÅ©ng thế, không có ý kiến cá»§a anh, cÅ©ng thưá»ng thôi, chẳng ai thắc mắc gì.
Dá»n sang nhà má»›i rá»™ng rãi, thoải mái hÆ¡n là m Äinh Äang và Tuyết Ngân thÃch thú vô cùng. Má»—i ngưá»i mua má»™t giưá»ng cá nhân nhá» rất dá»… thương, đặt song song trong buồng cá»§a dì Ba. Từ nay không còn phải trải chiếu nằm co ro trên ná»n đất, nghe lạnh thấu xương má»—i khi trá»i trở gió.
Kiệt Phong cÅ©ng thế, cÅ©ng bắt chước hai cô mua má»™t ghế xếp cá nhân bằng lò xo nằm rất êm lưng. Ai cÅ©ng há»›n hở vá» má»™t cuá»™c sống riêng tư cá»§a bản thân mình. Chỉ Triệu Vỹ là dá»ng dưng thôi.
Vẫn má»™t góc khiêm nhưá»ng trong phòng Duy Hải. Mấy cây Ä‘inh móc và i bá»™ đồ. Má»™t tấm mà n ngăn cách vá»›i thế giá»›i bên ngoà i, anh thả ngưá»i trên chiếc võng dù, tuyệt nhiên từ sáng đến chiá»u không bước ra khá»i cá»a.
Anh chẳng nói vá»›i ai và dưá»ng như cÅ©ng chẳng ai buồn nói đến anh. Ngoà i Kiệt Phong xem anh là tình địch không kể là m gì. Tuyết Ngân bây giá» cÅ©ng thù và coi thưá»ng anh ra mặt. Trong lòng cô, bao nhiêu ấn tượng tốt là nh vá» anh không còn nữa. Nó đã bị hình ảnh cô gái mặc chiếc áo ngá»§ hôm nà o xóa sạch rồi. Trong mắt Tuyết Ngân bây giá», anh chỉ là má»™t tên tồi bại, chuyên ăn chÆ¡i, hèn hạ và lắm thá»§ Ä‘oạn thôi.
Không chỉ Tuyết Ngân và Kiệt Phong thôi, mà giỠđây cả xóm nghèo lao động như có má»™t luồng gió vô hình kÃch động. Từ ngưá»i già đến trẻ con, ai cÅ©ng ghét, cÅ©ng khinh Triệu Vỹ, cÅ©ng nhăn mặt trá» môi, phun ngay bãi nước bá»t xuống chân như kinh tởm lắm.
Chỉ có Äinh Äang. Phải, giỠđây chỉ có cô là còn quan tâm, dòm ngó đến anh thôi. Qua khẽ lá, cô lo ngại nhìn anh nằm yên trên võng, tay gác trán suy tư, đã mấy ngà y rồi không buồn ăn uống.
Thất tình, định tuyệt thá»±c tá»± tá» sao? Ôi, nếu váºy thì... Äinh Äang đột nhiên thấy khó thở. Tá»™i cô lá»›n dưá»ng nà o. Không phải má»™t mà đã nhiá»u lần cô là m cho các cô gái hiểu lầm anh.
Ghét lúc nà o, thù lúc nà o đâu không biết. Chứ giỠthấy anh nằm buồn hiu, tội nghiệp, lòng cô lại không đà nh. Muốn chạy và o nói và i câu an ủi khuyên lơn nhưng không dám. Cô sợ anh lại hét lên, lại quay lưng, ngoảnh mặt như mấy lần trước.
Xót xa, nhưng cÅ©ng đà nh đứng dáºy. Äến giá» dá»n hà ng rồi, biết sao hÆ¡n? Nhìn anh thêm lần nữa, tá»± nhiên từ lồng ngá»±c cô phát ra má»™t tiếng thở dà i.
=====
Äêm đã quá ná»a khuya rồi, Äinh Äang biết váºy, dù cô không nghe tiếng đồng hồ nhà bên gõ. Hòa trong tiếng côn trùng kêu rả rÃch là tiếng thở Ä‘á»u cá»§a Tuyết Ngân, yên bình trong giấc ngá»§.
Kéo tấm chăn lên đắp ngang ngưá»i, nhắm hai mắt lại, cô tá»± bảo mình: Thôi ngá»§ Ä‘i, đừng chá» nữa!
Nhưng, hai con mắt dưá»ng như không nghe lá»i cô. Vừa nhắm mắt và o lại mở ra ngay, ráo hoảnh, trừng trừng trong bóng tối. Tác hại cá»§a ly café đầy đặc quẹo đó mà . Bá»±c bá»™i quá, cô đá mạnh chân hất tung tấm chăn, rồi nằm yên nghe đêm trôi tháºt cháºm. Tiếng con tắc kè kêu lạc lõng giữa đêm khuya.
Chợt, đôi mà y Äinh Äang nhÃu lại. Dưá»ng như có má»™t âm thanh lạ Ä‘ang tiến dần vá» phÃa cô. Táºp trung tất cả các giác quan trên ngưá»i lại, cô háo hức chá» trông má»™t hiện tượng khác thưá»ng.
Cái âm thanh lạ đã tiến gần cô lắm rồi. Gần đến ná»—i cô phát hiện được đó chÃnh là tiếng chân ngưá»i nhẹ bước.
Ä‚n trá»™m ư? Nhưng... gian nhà tranh trống vắng nà y có gì đáng giá đâu? Nghe hoang mang, Äinh Äang nÃn thở mở to đôi mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Tên trá»™m Ä‘ang nhè nhẹ đẩy cá»a buồng cá»§a cô.
Há»ng lẽ.. hắn định ăn cắp bánh bao ế cá»§a mình? Bấu nhẹ mép chăn thầm há»i, Äinh Äang như vỡ lẽ. Chuyện đơn giản váºy cÅ©ng Ä‘iên đầu nát óc Ä‘oán không ra. Hết đổ oan cho chó mèo lại nghi ngỠđến chuá»™t.
Số là mấy hôm nay, đêm nà o dá»n hà ng ra bán cô cÅ©ng phát hiện mình bị mất hai cái bánh bao to. Kỳ cục quá, chó mèo sao biết mở ăn rồi đóng nắp nồi cẩn tháºn? Lại chỉ ăn má»—i ngà y hai cái, không hÆ¡n không kém?
Suy nghÄ© mãi không ra, Äinh Äang Ä‘iên tiết lắm. Chẳng đáng giá gì hai cái bánh nhưng thể háºm há»±c mãi trong lòng được, cô đã cố tâm uống má»™t ly cối café đặc không đưá»ng, quyết tìm ra sá»± tháºt.
Quả không ngoà i dá»± Ä‘oán, tên trá»™m đúng là đến để ăn cắp bánh bao. Như đã quen đưá»ng, chẳng chút ngỡ ngà ng nà o, hắn Ä‘i thẳng đến bên nồi bánh, giở nắp, lấy hai cái rồi đứng nguyên tại chá»— ăn luôn.
Trá»i không có gió mà bá»—ng dưng Äinh Äang nghe lạnh. Rùng mình liên tiếp hÆ¡n hai cái, cô không biết mình Ä‘ang tỉnh hay mê, Ä‘ang thức hay ngá»§ nữa. Lẽ nà o tên trá»™m bánh lại là Triệu Vỹ?
Cắn mạnh và o môi mình Ä‘au Ä‘iếng, Äinh Äang biết mình không mÆ¡ cÅ©ng chẳng nhìn lầm. Ãnh trăng đêm tuy mỠảo nhưng cÅ©ng đủ cho cô nhìn rõ mặt anh.
Một gương mặt xạm đen hốc hác, với hà m râu quai nón xồm xoà m lâu ngà y không cạo. Tròng mắt đảo liên hồi, anh như con thú đói mồi, ngấu nghiến nhai hai chiếc bánh bao.
Có thể báºt ngồi lên, mở đèn đánh thức Tuyết Ngân và Kiệt Phong dáºy là m chứng. Nhưng... Äinh Äang không hiểu sao mình lại nằm yên không dám thở, không dám trở mình dù cái chân tê cứng. Cô nhìn anh ăn vụng bánh cá»§a mình mà chẳng chút xót xa nóng ruá»™t nà o. Má»™t cái gì lạ lắm len nhẹ và o lòng.
=====
Triệu Vỹ đã ăn xong, cẩn tháºn vo tròn hai mẫu giấy lót bánh ném qua cá»a sổ, anh bước lại đầu giưá»ng, nâng chai nước lá»c cá»§a cô lên tu ừng á»±c như khát lắm. Quẹt miệng bằng tay áo, anh bước ra khá»i phòng, nhẹ như má»™t con mèo.
Còn lại má»™t mình, Äinh Äang cảm thấy thoải mái hÆ¡n. Cô cá»±a mình, duá»—i cái chân bị tê cứng ra rồi suy Ä‘oán. Vì cá»› gì Triệu Vỹ phải trá»™m bánh bao cá»§a cô giữa đêm ăn lén?
Nhưng... dù nổi tiếng thông minh, vang danh cùng biệt hiệu "Chuyên gia dá»± Ä‘oán suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác", Äinh Äang cÅ©ng phải bó tay thua. Cô không tà i nà o Ä‘oán nổi. Cà ng lúc cà ng rối rắm hÆ¡n, cô thấy mình như sa và o má»› bòng bong không lối gỡ.
Mãi đến gần sáng, cô má»›i tạm yên lòng vá»›i kết luáºn cá»§a mình. Cho Triệu Vỹ tuyệt thá»±c tá»± tá» vì tình nhưng cuối cùng đói quá không chịu nổi. Muốn ăn lại thẹn lòng, mắc cỡ vá»›i lương tâm và nhất là vá»›i cô, nên má»›i lén ăn cắp bánh như váºy, thiệt là tá»™i nghiệp, là ... sao ấy nhỉ? Äinh Äang không tìm được từ diá»…n giải cho tâm trạng hiện tại cá»§a mình.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i cô nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông bị sa cÆ¡ nên lấy là m lạ đó mà . Hà i lòng cùng cách diá»…n giải cá»§a mình, cô mỉm cưá»i, thả hồn và o giấc ngá»§ muá»™n mà ng.
=====
Như đã thà nh thông lệ, đêm nà o cÅ©ng váºy, cứ đến giá» nà y là Triệu Vỹ thấy đói cồn cà o, nghe thèm má»™t cái bánh bao.
Mấy lần nhá»m ngưá»i lên rồi cÅ©ng mấy lần nằm trở xuống. Lòng tá»± trá»ng và sÄ© diện không cho phép anh tiếp tục nháºn lòng thương hại cá»§a ngưá»i ta. Äinh Äang đã phát hiện ra tên trá»™m ấy chÃnh là anh. Không phải bây giá» mà đã hÆ¡n má»™t tuần rồi. Nếu không vì má»™t sá»± tình cá», có lẽ bây giá» anh vẫn chưa hay, vẫn tiếp tục trá»™m bánh ăn trong ánh mắt mở to đầy thương cảm cá»§a Äinh Äang.
Ãnh mắt ấy, giá» nằm đây hồi tưởng lại Triệu Vỹ thấy nhục cho mình khôn tả. Hỡi Æ¡i, má»™t trang nam tá» lại phải hạ mình hèn nhục thế kia. Giá chết được phút nà y, Triệu Vỹ nguyện cam tâm ngay tức khắc.
Thế má»›i biết Ä‘á»i là đắng cay muôn ná»—i, vinh nhục khó lưá»ng. Vừa là ông chá»§ đó, thoắt biến thà nh kẻ trắng tay ngay. Chưa bao giá» Triệu Vỹ thấy thấm thÃa hai câu thÆ¡ cá»§a Tú Xương như lúc nà y:
"Còn tiá»n còn bạc còn đệ tá»
Hết cơm hết rượu hết ông tôi"
Tháºt không sai, hai câu thÆ¡ như đùa, như giá»…u cợt kia, lại bá»—ng trở thà nh kinh nghiệm sống chua cay cho Triệu Vỹ nà y. Khẽ buông má»™t tiếng cưá»i khì mai mỉa, Triệu Vỹ bá»—ng nghe má mình đẫm đầy lệ nóng. Chua chát quá, lẽ nà o trên thế gian nà y nghÄ©a tình chỉ còn là tiếng nói Ä‘áºu ở đầu môi chót lưỡi cá»§a con ngưá»i?
Nhá»› ngà y nà o, Triệu Vỹ nà y hiên ngang, khà phách giữa thương trưá»ng. Má»™t cái búng tay trút tiá»n ra như nước. Bạn bè, bồ bịch suốt sáng thâu đêm, bao nhiêu lá»i tâng bốc.
Váºy mà ... GiỠđây, khi Triệu Vỹ nằm đây vá»›i má»™t tấm thân tà n tạ, vá»›i má»™t ba lô trống rá»—ng không dolla rá»§ng rẻng thì chẳng má»™t tiếng thăm há»i sá»›t chia nà o. Chỉ duy nhất má»™t tấm lòng thương hại cá»§a cô gái bán bánh bao. Há»i có ná»±c cưá»i, đắng cay không?
Trong phút nà y, Triệu Vỹ bá»—ng thèm rượu. Má»™t chai rượu mạnh để quên Ä‘á»i, quên tất cả, quên tuổi, quên tên, quên vì sao mình lâm và o cảnh trạng nà y. Nhưng... dù có rượu, Triệu Vỹ biết mình cÅ©ng khó lòng quên, huống hồ chi lúc nà y cÆ¡n đói lại hoà nh hà nh, cồn cà o trong dạ. Quá má»™t ngà y rồi, có ăn uống gì đâu.
Mình chỉ uống nước, không trá»™m bánh ăn đâu. Như tìm ra lối thoát, Triệu Vỹ báºt nhanh ngưá»i dáºy. Chân run run, anh đưa mắt nhìn qua giưá»ng cá»§a Kiệt Phong. Anh ta vẫn ngá»§ ngon là nh không vướng báºn, không hay cạnh bên mình có má»™t con ngưá»i Ä‘ang bế tắc khổ Ä‘au.
Những bước chân phiêu diêu như muốn ngã, hai mắt hoa lên, Triệu Vỹ biết mình đã ốm Ä‘i nhiá»u. Sức con trai mà hÆ¡n ná»a tháng rồi ngà y nà o cÅ©ng cầm hÆ¡i bằng hai cái bánh bao, là m sao đủ? Chưa suy dinh dưỡng là may.
Và o toa lét, rá»a sÆ¡ gương mặt cho bá»›t phần hốc hác, Triệu Vỹ nhẹ đẩy cá»a phòng cá»§a Äinh Äang. Cố nén lòng, anh Ä‘i thẳng đến bà n tìm chai nước.
Má»™t hÆ¡i hÆ¡n ná»a chai rồi mà cÆ¡n khát như còn mãi trong cổ há»ng. Cái bụng lại sôi lên ùng ục. Nó như cứ hướng tia mắt anh vá» phÃa chiếc nồi có chứa những chiếc bánh bao máºp ú, no căng.
Nuốt nhanh ngụm nước bá»t, Triệu Vỹ cố bắt mình quay mặt Ä‘i hướng khác. Nhưng... tá»± lúc nà o, đôi chân đã đưa anh đến sát nồi bánh cá»§a Äinh Äang.
Không được, những ngón tay cá»±a quáºy. Nó như Ä‘ang hình dung đến nụ cưá»i đắc thắng cá»§a Äinh Äang. Bao ngà y qua, cô bé chắc đã kể chuyện nà y cho má»i ngưá»i nghe để bêu xấu mình rồi, vẫn chưa quên, Triệu Vỹ nhá»› như in đôi mắt sáng rá»±c vẻ tinh ranh và ba chữ "Äáng Ä‘á»i chưa" cá»§a cô bé.
Rút tay vá», nhưng Triệu Vỹ không đà nh lòng cùng cÆ¡n đói. Äã quê nhiá»u ngà y rồi, sợ gì má»™t lần quê nà y nữa, ăn đại Ä‘i, bất quá chết là cùng.
Cuối cùng, bản năng sinh tồn đã thắng lòng tá»± trá»ng. Không kìm chế nổi mình, Triệu Vỹ mở nắp nồi rồi đứng lặng yên bất động.
Gì thế nà y? Äói quá rồi hoa mắt ư? ÄÆ°a tay lên dụi mắt, nhìn lại rõ rà ng lần nữa, Triệu Vỹ vẫn chưa tin, dù sá»± tháºt đã hiện rà nh rà nh ra đó.
Không phải là hai cái bánh bao ế khô queo, cứng ngắc lạnh tanh như thưá»ng khi nữa. Trước mắt anh, như trong mÆ¡, là má»™t tô cÆ¡m. Má»™t tô cÆ¡m trắng ngon là nh vá»›i hai khứa cá lóc kho bay mùi thÆ¡m nức mÅ©i. Má»™t trái dưa leo gá»t rá»a cẩn tháºn ngay ngắn cạnh bên như má»i gá»i, trông tháºt là hấp dẫn.
Cô bé ấy cố tình để cho mình đây mà . Tá»± nhiên sóng mÅ©i cay xè, Triệu Vỹ quay nhanh vá» phÃa Äinh Äang, kịp thá»i nhìn thấy cô nhắm lẹ đôi mắt lại, trong má»™t tư thế mất tá»± nhiên.
Cảm Æ¡n! Anh chỉ muốn nói cùng cô câu ấy nhưng không thể. Vì Tuyết Ngân ngá»§ cạnh bên hay má»™t cái gì nữa anh không biết. Anh chỉ biết mình Ä‘ang vá»™i vã bưng tô cÆ¡m lên, ăn ngấu nghiến như trong Ä‘á»i mình chưa từng được ăn cÆ¡m váºy.
"Má»™t miếng khi đói bằng má»™t gói khi no". Bây giá» thì Triệu Vỹ thấm thÃa lắm rồi. Anh thấy ông bà mình thiệt giá»i, nói ra câu gì là đúng y boong câu ấy, chẳng chê và o đâu được.
He hé má»™t con mắt nhìn ra, thấy Triệu Vỹ ngồi quay lưng lại phÃa mình, Äinh Äang má»›i an tâm mở bừng đôi con mắt dáºy. ThÃch thú nhìn anh bưng tô cÆ¡m cá»§a mình ăn không khách sáo. Chẳng nhìn thấy mặt anh, nhưng chẳng hiểu sao cô lại biết anh ăn ngon là nh lắm. Từng muá»—ng cÆ¡m to được anh cho gá»n lá»n và o mồm nhai nhá»m nhẻm. Trông tháºt là thú vị.
Mỉm miệng cưá»i, tá»± nhiên Äinh Äang nghe lòng mình đầm ấm má»™t tình cảm khác thưá»ng. Rất lạ nhưng cÅ©ng rất an toà n, hạnh phúc. Cô bá»—ng ước sao đêm nà o Triệu Vỹ cÅ©ng sang phòng ăn cÆ¡m cho cô ngắm.
Rồi như đã thá»a lòng, cô lăn ra ngá»§ rất ngon, không hay Triệu Vỹ đã ăn xong, Ä‘ang đứng bên mùng nhìn cô bằng đôi mắt rất lạ. Dưá»ng như, lần đầu tiên kể từ khi gặp Äinh Äang đến giá», anh thấy nụ cưá»i ná»a miệng cá»§a cô không đáng ghét, không là m anh khó chịu như xưa nữa.
Phải chăng má»™t Ä‘iá»u gì đó Ä‘ang dần đến....
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:46 PM.
|

10-03-2008, 06:57 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 15
Má»›i sáng ra, đã thấy Äinh Äang xách con dao bén Ä‘i lÆ¡n tÆ¡n ra lá»™, bà Bảy ngạc nhiên dừng chân há»i:
- Mà y xách dao Ä‘i đâu váºy Äinh Äang?
- Dạ! - Dừng chân, cưá»i má»™t cái cùng bà , cô huÆ¡ huÆ¡ con dao trong không khà - Con Ä‘i chặt cây.
- Chặt cây? - Bà Bảy thấy khó hiểu. Nhà có hết cá»§i đâu? HÆ¡n nữa Äinh Äang nấu bằng bếp dầu mà - Mà y chặt cây gì? Äể là m chi?
- Dạ, con chặt cây dương, để là m cây thông Noel đó. Vừa nói cô vừa hướng mắt nhìn lên cây dương cao trước mặt.
- Bà y đặt quá - Tặc lưỡi, bà nói vá»›i vẻ chẳng hà i lòng - Bá»™ tối nay há»ng bán sao?
- Dạ không! Tối nay con nghỉ - Lá»±a má»™t cà nh dá»… đốn nhất, Äinh Äang bắt đầu vung dao.
- Cái gì? Mà y có Ä‘iên không? - Bà tròn mắt như kinh ngạc - Cả năm chỉ có má»™t ngà y Noel để kiếm tiá»n mà mà y đòi nghỉ. Thiệt là ...
- Dì Bảy Æ¡i, Ä‘i chợ chưa? Trá»… lắm rồi coi chừng hết hà ng đó - Tiếng dì Ba chợt vang nheo nhéo ngoà i đầu hẻm, kịp cứu Äinh Äang khá»i bà i há»c cá»§a bà . Te tái xách cái nón bước Ä‘i, bà còn quay đầu lại - Thôi dẹp ba cái trò đón Noel, Noét đó Ä‘i, lo mà bán kiếm tiá»n. Bữa nay ngoà i đưá»ng đông lắm.
Dừng tay dao, nhìn theo bóng bà cùng dì Ba hối hả hòa và o dòng ngưá»i trên phố. Äinh Äang bá»—ng thấy lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thấy thương bà , thương những ngưá»i dân trong khu phố nghèo nà y quá. Cả Ä‘á»i cháºt váºt kiếm miếng ăn, chưa bao giá» biết hưởng thụ là gì.
Ngà y lễ, ngà y tết đối với hỠkhông phải là ngà y nghỉ ngơi. Mà ngược lại, trong những ngà y nà y hỠcòn vất vả hơn.
Có bao giá» ba mình và những ông giám đốc ngồi Mecxedes hút cigà kia chạnh lòng nghÄ© đến những cảnh Ä‘á»i cÆ¡ khổ. Bá»›t má»™t cuá»™c vui để giúp má»™t lão bà hiu quạnh hay má»™t đứa bé thiếu cÆ¡m áo đến trưá»ng? Tá»± nhiên, Äinh Äang thèm khát có được má»™t chiếc đũa thần. Ngay láºp tức, cô sẽ biến lá cây thà nh những đồng tiá»n và ng rá»§ng rẻng, cÅ©ng như biến những gian nhà tranh lụp xụp thà nh nhà ngói khang trang. Äể trong mắt những ngưá»i dân nghèo lao động không còn tia buồn lo lắng mà lấp lánh niá»m vui, hạnh phúc, cạnh cây thông Noel cùng đón má»™t Giáng sinh tháºt yên bình.
Äôi mắt long lanh, mỉm cưá»i trong ảo má»™ng, Äinh Äang như Ä‘ang bay trong hiện thá»±c mÆ¡ hồ. Giữa muôn và n vì sao lấp lánh, cô thấy mình đẹp như tiên, tay cầm chiếc đũa thần, ban những phép thần thông mầu nhiệm.
- Äinh Äang, mà y Ä‘iên hả, sao đứng đây vừa nhắm mắt vừa cưá»i váºy? - Má»™t cái vá»— và o vai, cắt ngang cÆ¡n mÆ¡ cá»§a cô. Bừng mắt dáºy, nháºn ra thằng Tân đánh giầy, cô nhảy lên mừng rỡ - Ôi, mà y hả? Tụi nó đâu rồi? Tối nay tụi bây có rảnh không?
- Là m sao rảnh được. Äêm nà y là đêm Noel mà , mà y không biết sao? - Như ngạc nhiên, mắt thằng Tân tròn xoe nhìn Äinh Äang - Còn mà y, có bán không? Sao còn đứng đây?
- Tao không bán. - Như giáºn dá»—i, Äinh Äang quay mặt sang nÆ¡i khác.
- Sao váºy? Bá»™ ai ăn hiếp mà y hả? - Má»™t cách quan tâm, thằng Tân nhìn Äinh Äang chăm chú. Từ dạo ở sân gol, nó và Äinh Äang thân vá»›i nhau lắm - Nói tao nghe, rồi tao binh mà y.
- Chẳng ai dám ăn hiếp tao đâu - Ngồi xuống gốc cây, cặp môi Äinh Äang chu chu - Có Ä‘iá»u tao chán mà y vá»›i má»i ngưá»i quá. Cả năm má»›i có má»™t đêm Noel mà không chịu nghỉ, cứ bán bán hoà i.
- Biết là m sao, tại mình nghèo chứ bá»™ - Nhún vai, thằng Tân ngồi xuống cạnh Äinh Äang.
- Bộ nghèo, nghỉ một bữa rồi chết hả?
- Há»ng chết. Nhưng nghỉ là m gì? Mình có tiá»n đâu mà đi chÆ¡i như há» chứ? - Vừa nói vừa gãi đầu, thằng Tân không hiểu vì sao Äinh Äang lại giáºn. Bá»™ Ä‘i bán.. không đúng sao?
- Váºy... có chá»— chÆ¡i mà y chịu nghỉ không?
- Sao không? - Thằng Tân đáp ngay không suy nghÄ©. Ngay láºp tức nó thấy Äinh Äang tươi ngay nét mặt:
- Váºy... mà y bảo tụi nó tối nay nghỉ bán hết Ä‘i, lại nhà tao tổ chức party.
- Party là cái gì? - Thằng Tân không hiểu.
- Là ăn tiệc đó thằng ngu - Giúi mạnh đầu thằng Tân, Äinh Äang cưá»i vui vẻ. Trong lòng cô, má»™t đêm Noel tháºt vui Ä‘ang dần được hình thà nh.
- Nhưng... thằng Tân đắn Ä‘o - Tao sợ... phiá»n anh Phong vá»›i chị Ngân. Hai ngưá»i đó khó lắm, má»—i lần thấy tao là há» lại gưá»m gưá»m.
- Mà y yên tâm Ä‘i, hai ngưá»i đó Ä‘i VÅ©ng Tà u rồi.
- Thiệt hả? - Mắt thằng Tân sáng rá»±c - Váºy là tối nay chỉ có tụi mình thôi hả? Quáºy đã! Thôi, để tao Ä‘i thông báo cho tụi nó đây.
Tháºt nhanh, thằng Tân co giò chạy, chiếc thùng đánh già y trên vai nó lắc lư như cÅ©ng muốn chia vui là m Äinh Äang nhìn theo không nén được nụ cưá»i.
Nhặt cây dao dưới chân lên, cô tìm một nhánh dương khác to hơn. Nhất định buổi tiệc tối nay cô phải là m cho ra trò mới được.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:48 PM.
|
 |
|
| |