06-06-2011, 07:54 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 6: Trốn nhà đi chơi (2)
Nguồn: ST
Ngô An Nhiên thở dà i, nhắm mắt lại rồi nói:
- Tranh Nhi, ngươi sau nà y không cần phải gá»i ta là sư phụ nữa.
Sở Tranh cả kinh nói:
- Sư phụ, ngưá»i vì sao không muốn đồ đệ nữa, hay là vì đồ đệ là m gì đó đắc tá»™i…
Nói đến đây, hắn chợt nghÄ© mình nói váºy không ổn, vì thá»±c ra mình cÅ©ng đã đắc tá»™i vá»›i sư phụ không phải là Ãt, nên vá»™i vả sá»a lại lá»i nói:
- Äồ đệ trước đây đúng là từng có nhiá»u lần bất kÃnh vá»›i sư phụ, nhưng thỉnh sư phụ đại nhân không so Ä‘o vá»›i kẻ tiểu nhân, tha thứ cho đồ đệ được không?
Ngô An Nhiên vẻ mặt có chút bi ai, lắc đầu nói:
- Không phải, là sư phụ xin lỗi ngươi.
SÆ¡ Tranh lúc nà y như lá»t và o trong sương mù:
- Sư phụ, ngưá»i xin lá»—i ta ư?
Ngô An Nhiên nói:
- Äúng váºy, vi sư không chỉ xin lá»—i ngươi, mà còn phải xin lá»—i Sở gia nữa. Tranh Nhi, ngươi nên biết, môn võ công “Long tượng phục ma công†mà ngươi Ä‘ang luyện chÃnh là trấn giáo thần công cá»§a Pháºt giáo Tây Vá»±c, võ công nà y mặc dù tiến cảnh thong thả, nhưng nếu cần cù tu luyện thì rất có lợi sau nà y, cà ng qua được tầng nà o thì uy lá»±c cà ng cưá»ng đại tầng ấy, nhưng võ công nà y lại có má»™t nhược Ä‘iểm.
Sở Tranh có chút hồi há»™p, vá»™i há»i:
- Là cái gì?
- Äối vá»›i đệ tá» cá»§a Pháºt môn mà nói, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng chẳng là nhược Ä‘iểm gì, nhưng đối vá»›i ngươi và Sở gia các ngươi thì… Aiz, ngươi phải luyện công tá»›i đại thà nh, phải bảo trì má»™t thân đồng tá», biết kiá»m chế mình, cố thá»§ tinh quan, nếu bị phá thân (hư thân/phá trinh/phá tân) trước lúc đó thì ná»™i lá»±c sẽ táºn phế, võ công sẽ hoà n toà n biến mất. Khi xưa ta Ä‘em công phu nà y truyá»n cho ngươi tháºt sá»± là có chút thiếu cân nhắc a.
- Sư phụ, như váºy chẳng phải nếu cả Ä‘á»i không đạt đại thà nh thì…
Ngô An Nhiên suy nghÄ© má»™t chút, mình không thể khoa trương quá mức, bằng không sẽ lá»™ tẩy mất, vì váºy liá»n nói:
- CÅ©ng không nhất thiết, nhưng ngươi phải luyện tá»›i tấng thứ bẩy, đến lúc đó tinh quan đã bá»n chắc thì không xảy ra cái gì nguy hại, nhưng cÅ©ng không được quá miệt mà i sắc dục nhiá»u.
- Tầng thứ bẩy ư?
Sở Tranh nhất thá»i trở nên ngây dại. Hắn tuy đã luyện tá»›i tầng thứ tư cá»§a Long tượng phục ma công, nhưng để đạt tá»›i tầng thứ năm, theo tục truyá»n đến nay, má»™t vị đại đức cao tăng nếu không khổ luyện hÆ¡n hai mươi năm trá»i thì cÅ©ng khó mà luyện thà nh, mà ngay cả ngưá»i trá»i sinh Nhâm Äốc nhị mạch tương thông, nếu muốn luyện tá»›i tầng thứ bẩy cÅ©ng phải mất Ãt nhất ba mươi năm.
- Sư phụ, ngưá»i sẽ không gạt ta chứ?
- Ngươi nói cái gì đó, sư phụ vì sao lại muốn gạt ngươi chứ? Nếu ngươi không tin thì nói phụ thân ngươi cá» ngưá»i qua Tây Vá»±c mà há»i.
Nhà ngươi bướng bỉnh, không nghe lá»i ta, hừ, ta sẽ để cho ngươi bằng tuổi ta mà vẫn chưa thà nh thân cho ngươi biết tay.
Ngô An Nhiên cưá»i thầm trong lòng, thế lá»±c cá»§a Pháºt môn Tây Vá»±c còn chưa hoà n toà n thâm nháºp và o Triệu quốc, huống hồ võ công cá»§a há» có chút thần bÃ, cho dù là vị Cao lão tổng quản trong phá»§ kia cÅ©ng chưa chắc đã biết nhiá»u Ãt vá» há», hÆ¡n nữa ngưá»i nà y rất là cổ quái, rõ rà ng hắn đã nhìn ra được lai lịch cá»§a mình nhưng lại là m ra vẻ không thấy, cÅ©ng không đà m luáºn võ công vá»›i Sở Tranh lấy má»™t lần, quả thá»±c khiến Ngô An Nhiên nghÄ© mãi không thông.
Vá» việc phái ngưá»i Ä‘i chứng thá»±c, Ngô An Nhiên lại cà ng không sợ, có ai dám há»i đám đại hòa thượng nà y rằng khi luyện Long tượng phục ma công có thể giao hoan cùng nữ nhân hay không, hắc hắc, không bị bá»n hỠđánh cho vỡ đầu má»›i là lạ.
Sở Tranh ra khá»i gian nhà cá»§a Ngô An nhiên, tinh thần có chú hoảng hốt, bằng trá»±c giác cá»§a mình, hắn cảm nháºn được Ngô An Nhiên có thể Ä‘ang nói dối, nhưng hắn lại không dám thá» vá»›i nữ nhân má»™t chút, vạn nhất là tháºt thì tháºt hết đưá»ng vá».
Sở Tranh nhìn bà n tay mình má»™t cái, ngầm váºn công lá»±c, má»™t cá»— ná»™i kình hùng háºu liá»n tụ táºp tại lòng bà n tay. Hắn cảm khái lắc đầu, hắn cÅ©ng không muốn Ä‘em võ công mình khổ cá»±c táºp luyện thoáng cái phế bá» toà n bá»™, việc luyện võ chÃnh là chuyện duy nhất mà Sở Tranh sau khi tá»›i thế giá»›i nà y cảm thấy hứng thú, khiến hắn có cảm giác giấc má»™ng thà nh cao thá»§ võ lâm Ä‘ang nằm trong lòng bà n tay váºy.
Sở Tranh cà ng nghÄ© cà ng thấy rối loạn trong đầu, bá»±c bá»™i đánh ra má»™t chưởng, phá má»™t gốc cây nhá» gần đó thà nh hai ná»a.
- Tranh Nhi, con Ä‘ang là m cái gì váºy?
Vừa nghe thanh âm ôn nhu nà y vang lên, Sở Tranh giáºt mình, vá»™i và ng quay ngưá»i lại thi lá»… nói:
- Hà i nhi bái kiến mẫu thân.
Ngưá»i vừa Ä‘i tá»›i chÃnh là Sở phu nhân, mẫu thân cá»§a Sở Tranh.
Sở phu nhân có thể nói là cố kỵ duy nhất cá»§a Sở Tranh ở trong Thái thú phá»§ nà y, hắn rất e sợ vị mẫu thân nà y. Bình thưá»ng Sở phu nhân luôn luôn che chở cho hắn, hắn nghịch ngợm gây sá»± trong phá»§, trêu đùa sư phụ, nhiá»u lúc khiến Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không nhịn được muốn phát tác, nhưng Sở phu nhân ra tay thì việc lá»›n lại hóa nhá», việc nhá» hóa vô hình. Nếu Sở phu nhân muốn hắn Ä‘á»c sách viết văn mà Sở Tranh hắn lưá»i biếng không chịu thì cho dù hắn có trăm ngà n kế, Sở phu nhân luôn có biện pháp bắt hắn cuối cùng phải ngồi và o bà n há»c. Sau má»™t thá»i gian ở trong phá»§, Sở Tranh dần phát hiện ra, vị mẫu thân bá» ngoà i thoạt nhìn có vẻ ôn nhu uyển chuyển nà y thá»±c ra lại đầy tâm cÆ¡ thá»§ Ä‘oạn, đám gia nhân hoặc thê thiếp cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng thấy bà ta như chuá»™t thấy mèo, thở cÅ©ng không dám thở. Sở Tranh thầm há»i, đám thê thiếp nà y cá»§a phụ thân vì sao chẳng bao giá» sinh nổi má»™t đứa con trai con gái nà o, trong khi Sở phu nhân thì cứ tằng tằng 4, 5 đứa, hẳn là có khúc mắc sâu xa nằm trong chuyện nà y.
Sở Tranh lắc lắc đầu, hắn thực không muốn suy đoán tiếp nữa.
Sở phu nhân tuy không có kinh ngạc gì mấy vá»›i việc Sở Tranh đột nhiên luyện võ xuất chưởng, bà ta xuất thân từ TÄ©nh Bắc Hầu phá»§, từ nhỠđã gặp qua không Ãt cao thá»§, chỉ vì lúc nà y vô tình Ä‘i qua, thấy sắc mặt cá»§a Sở Tranh có cái gì đó không đúng lắm cho nên lo lắng mà đi tá»›i há»i.
- Tranh Nhi, xảy ra chuyện gì, tại sao sắc mặt của con lại khó coi như thế?
Sở Tranh vốn muốn tìm má»™t lý do qua loa để trả lá»i, nhưng lá»i vừa đến mép thì trong lòng chợt nà y ra má»™t ý, vá»™i giả bá»™ ngây ngô há»i:
- Mẹ, cái gì là “bảo trì má»™t thân đồng tá», cố thá»§ tinh quan†?
Mặt Sở phu nhân đỠbừng lên, thầm mắng kẻ nà o dám nói những lá»i nà y cho Sở Tranh nghe, vá»™i vá»— nhẹ lên đầu Sở Tranh nói:
- Tranh Nhi, con còn nhá», không hiểu những chuyện nà y đâu. Chá» phụ thân con từ Nam tuyến đại doanh trở vá», con hãy Ä‘i há»i ông ấy.
Sở Tranh cưá»i thầm: ta còn nhỠư, nếu tÃnh cả thá»i gian cá»§a thế giá»›i kia nữa thì ta còn biết sá»›m hÆ¡n ngưá»i nữa kia. Hắn nghÄ© thì nghÄ© váºy, bất quá trong miệng lại nói:
- Nhưng câu nà y là do sư phụ nói đó. Hắn nói ta muốn luyện thà nh võ công hắn dạy thì phải là m như váºy, hÆ¡n nữa…Ãt nhất…phải bảo trì cái đó và i chục năm.
- Và i chục năm ư?
Sở phu nhân há»i mà trong lòng không ngừng kinh hãi, Sở Tranh năm nay má»›i mưá»i ba tuổi, qua và i năm nữa là có thể cưới vợ rồi. Äợi và i chục năm nữa chắc hắn có thể đã xuống mồ rồi không chừng.
- Ngô tiên sinh thá»±c nói như váºy sao?
- Äúng váºy, ông ta còn nói vì việc nay mà ông ta rất áy náy vá»›i Sở gia, mẹ, vì sao ông ta lại muốn xin lá»—i Sở gia chúng ta chứ?
Xin lá»—i, má»™t lá»i xin lá»—i là xong ư?
Sở phu nhân chỉnh lại sắc mặt, hắng giá»ng:
- Sư phụ con ở đâu?
- Còn đang ở trong phòng với Xuân Doanh, Xuân Doanh đang đấm lưng cho sư phụ đó, trông ông ấy rất thoải mái a.
Trong phòng, Xuân Doanh nhè nhẹ đấm lưng cho Ngô An Nhiên, sắc mặt có chút lo lắng há»i:
- Ây, lá»i ngươi nói vá»›i thiếu gia vừa rồi là tháºt hay giả?
Ngô An Nhiên hÃp mắt lại khoan khoái hưởng thụ, trả lá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt. Ta lừa nó là m gì.
Xuân Doanh vốn là ngưá»i cá»§a Sở gia, từ trước đến nay cÅ©ng hay mồm mép, việc nà y không thể để nà ng ta biết được, không thì há»ng bét. NghÄ© tá»›i cảnh Sở Tranh vừa rồi mặt đầy vẻ Ä‘au khổ Ä‘i ra ngoà i, trong lòng cá»§a Ngô An Nhiên không khá»i dâng lên cảm giác vui sướng.
Xuân Doanh do dự nói:
- Thế nhưng…
- Ngô tiên sinh có đó không?
Từ ngoà i cá»a bất chợt truyá»n đến thanh âm cá»§a Sở phu nhân.
Ngô An Nhiên giáºt mình hoà ng sợ, không ngá» Sở phu nhân tá»± dưng lại tá»›i đây. Ông tay cuống quit đứng dáºy bước ra ngoà i cá»a nghênh đón:
- Ngô An Nhiên cung nghênh phu nhân.
Sở phu nhân mang vẻ mặt lạnh lung đi thẳng và o nhà , ngay cả một câu “miễn lễ†cũng không nói.
Ngô An Nhiên sá»ng sốt trong chốc lát, vá»™i bước theo sau, cưá»i gượng há»i:
- Không biết phu nhân tìm Ngô má»— có chuyện gì quan trá»ng không?
Sở phu nhân hừ một tiếng:
- Chuyện quan trá»ng, tháºt đúng là má»™t chuyện rất quan trá»ng. Ngô tiên sinh, ta muốn há»i má»™t câu, ngươi có phải đã nói rằng Tranh Nhi …
Sở phu nhân suy nghÄ© má»™t chút, thấy dùng những từ ngữ kia thì không hay ho lắm, vì váºy sá»a lá»i, nói tiếp:
- Tranh Nhi sau nà y không thÃch hợp thà nh thân sá»›m, có đúng váºy không?
Ngô An Nhiên cả kinh, tiểu tá» thối kia mồm miệng thế nà o lại nhanh như váºy, vừa thấy hắn Ä‘i ra khá»i cá»a, má»™t chốc lát sau Sở phu nhân đã đến vấn tá»™i mình.
- Cái nà y…
Ngô An Nhiên rất bối rối trong lòng, ông ta biết nữ nhân trước mặt nà y không phải dá»… chá»c, nhưng cứ thế mà buông tha cho Sở Tranh thì ông ta cÅ©ng không cam lòng, huống hồ vừa má»›i nói má»™t lá»i mà bây giá» lại sá»a lại thì cÅ©ng không ổn lắm.
- Xác thực là có việc nà y.
Ngô An Nhiên chỉ đà nh đâm lao theo lao, mạnh miệng nói:
- Lúc trước do vá»™i vã cứu tÃnh mạng cá»§a tiểu thiếu gia, Ngô má»— vô ý, không nhá»› tá»›i Ä‘iểm nà y. Nhiá»u năm qua Ngô má»— vẫn hổ thẹn vá»›i lương tâm, nay tiểu thiếu gia cÅ©ng đã lá»›n tuổi má»™t chút, cÅ©ng đã hiểu má»™t Ãt chuyện Ä‘á»i nên Ngô má»— quyết định nói cho hắn biết.
Tâm tình của Sở phu nhân có chút hoảng loạn, miệng lầm bầm:
- Nên là m thế nà o cho phải, nên là m thế nà o cho phải đây.
Bà ta đột nhiên nói:
- Váºy không cần luyện công phu nà y nữa, chắc cÅ©ng chẳng có gì đáng ngại.
Ngô An Nhiên nghiêm mặt nói:
- Không thể được, nếu không tiếp tục luyện công phu nà y, Ngô mỗ tuyệt không dám đảm bảo bệnh tình của tiểu thiếu gia liệu có tái phát lại như cũ hay không.
Tâm tư của Sở phu nhân lúc nà y loạn cả lên, hai mắt ướt đẫm lệ.
Ngô An Nhiên có chút không đà nh lòng, vội nói:
- Phu nhân không cần lo lắng quá, Ngô má»— nguyện Ä‘em hết toà n lá»±c tìm đưá»ng hóa giải cho tiểu thiếu gia.
Sở phu nhân gắng gượng cưá»i nói:
- Váºy ta xin nhá» toà n bá»™ và o Ngô tiên sinh, nếu cần ngưá»i hoặc dược liệu trân quý gì thì cứ mở miệng, nếu là m được Sở phá»§ nhất định sẽ thà nh toà n cho ngà i.
Ngô An Nhiên khom ngưá»i cảm tạ, lòng thầm nghÄ©, thằng nhãi con, lúc nà o sư phụ nhìn ngươi thấy thuáºn mắt thì đó là lúc ta để cho ngươi cưới vợ.
***
Sở Tranh mang đầy tâm sá»± ở trong lòng, hắn Ä‘i dạo lòng vòng trong vưá»n, vừa Ä‘i vừa đá những hòn sá»i trên đưá»ng.
Những năm gần đây hắn đã cố quên việc cá»§a kiếp trước để sống má»™t quãng Ä‘á»i vô tư lá»±, nà o ngá» Ngô An Nhiên hôm nay lại quẳng má»™t câu trá»i đánh, tháºt khiến hắn lại lo lắng.
Sở Tranh đi tới bên cạnh một cái ao, thở dà i một cái rồi ngồi xuống, nhìn đám cá đang bơi trong nước, miệng thì thà o tự nói một mình, mùa xuân đã tới, các ngươi cũng đã đến mùa giao phối rồi đó.
Sở Tranh từ ban đầu đến giá» toà n ở chung nhà vá»›i Sở phu nhân, chỉ có hai năm gần đây hắn ương nghạnh yêu cầu, muốn đơn độc ngá»§ riêng má»™t phòng. Sở phu nhân lúc trước luôn coi hắn là má»™t tiểu hà i tá», nhưng thấy hà i tá» cÅ©ng đã lá»›n rồi, cÅ©ng cần có khoảng trá»i riêng tư cá»§a mình, liá»n cấp cho hắn má»™t biệt viện nhá» trong phá»§, lại ngầm chuẩn bị mấy nha hoà n tá»›i hầu hạ hắn.
Tam ca Sở Nguyên cá»§a hắn đã sá»›m âm thầm miêu tả cho hắn rằng trong đám nha hoà n kia, ai đẹp nhất, có bá»™ dạng động lòng ngưá»i như thế nà o, có…Nói đến đây thì Sở Nguyên lại không nói tiếp nữa, nhưng nhìn vẻ mặt dâm đãng cá»§a hắn, Sở Tranh liá»n hiểu được ý tứ cá»§a hắn. Äại ca Sở Hiên lúc nà o cÅ©ng ra vẻ chÃnh khà quân tá», nên không bao giá» nói những việc nà y vá»›i Sở Tranh, nhưng Sở Tranh thì luôn cho rằng ngưá»i nà y khéo ngụy trang, thá»±c không tin hắn ở cùng đám nha hoà n mà lòng không nghÄ© loạn báºy.
Sở Tranh vốn lúc đầu có chút hứng thú vá»›i việc ở riêng, là m chá»§ má»™t cõi, có nha hoà n hầu hạ. Nhưng hiện tại coi như biến mất hết, sau nà y lá»›n lên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tư vị nà y thá»±c còn khổ hÆ¡n chịu cá»±c hình từ Äại sưu hồn thá»§.
Sở Tranh tiện tay ném má»™t cục đá xuống hồ khiến đám cá bị dá»a hoảng sợ bÆ¡i tản hết ra.
Sở Tranh lưá»i biếng ưỡn lưng má»™t cái, ở đây tháºt buồn chán, không bằng Ä‘i ra ngoà i dạo chÆ¡i má»™t chút.
Hắn lưá»i Ä‘i vá» phÃa cá»a chÃnh cá»§a Sở phá»§ nên trá»±c tiếp chạy đến bên cạnh bức tưá»ng vây xung quanh phá»§, đầu ngón chân nhún má»™t cái, váºn lá»±c bắn vụt lên, khi tá»›i ngang phÃa trên tưá»ng thì vá»— má»™t cái lên đó, mượn lá»±c tung ngưá»i bay qua phÃa bên kia.
Sở Tranh ở giữa không trung thầm nghÄ©, “có võ công cÅ©ng tháºt tốt a.â€
Nhưng ngà y hôm nay đúng là ngà y lão thiên định trước những rắc rối cho hắn, Sở Tranh vừa rÆ¡i xuống đất liá»n đụng ngay má»™t ngưá»i Ä‘ang gánh quanh gánh, bị Sở Tranh đụng tá»›i, nước ở đâu bắn lên tung tóe, khiến hắn phải báºt ngưá»i nhảy vá» phÃa sau.
Ngưá»i mang quang gánh kia cÅ©ng cháºt váºt mãi má»›i đứng vững được, ngưá»i bị nước bắn ra là m cho ướt sÅ©ng, nổi giáºn mắng:
- Tiểu tỠkhốn kiếp không có mắt nà o…
Sở Tranh vừa nghe thanh âm nà y liá»n cảm thấy quen tai, khi nhìn lại thì báºt thốt:
- Trương Äắc Lợi.
Trương Äắc Lợi hoảng sợ khôn cùng:
- Tiểu thiếu gia.
Nói xong hắn vá»™i bước lên phÃa trước dùng áo lau lau trên ngưá»i Sở Tranh:
- Tiểu thiếu gia cá»§a ta, ngươi như thế nà o lại bất thình lình từ trên tưá»ng cao nhảy xuống thế?
Sở Tranh không để ý tá»›i câu há»i cá»§a hắn, nhấc vạt áo lên vẩy vẩy:
- Ngươi gánh cái gì váºy? Thiếu chút nữa là m bá»ng chết ta.
Bá»—ng nhiên hắn ngá»i được má»™t mùi vị quen thuá»™c:
- A, là đáºu hoa cá»§a gia đình ngươi.
Trương Äắc Lợi có chút xấu hổ đáp:
- Äúng váºy.
Sau khi Trương Äắc Lợi lên là m quản sá»± cá»§a Sở phá»§ liá»n phụ trách vấn đỠáo cÆ¡m cá»§a cả phá»§. Chẳng bao lâu sau, Trương Äắc Lợi lấy việc công là m việc tư, Ä‘em Ä‘áºu hoa thê tá» Tiểu Hồng bán ở bên ngoà i Ä‘em và o trong phá»§ để má»i ngưá»i nếm thá». Không ngá» Sở lão phu nhân và Sở phu nhân ăn xong Ä‘á»u kêu lên tán thưởng, vì váºy mà “Hồi vị Ä‘áºu hoa†cá»§a Tiểu Hồng đã trở thà nh thá»±c váºt không thể thiếu được. Sở Tranh nhân lúc cao hứng lại viết lên những gánh Ä‘áºu hoa Ä‘em và o trong phá»§ dòng chữ “Chuyên cung cấp cho Sở phá»§â€. Thế là , chẳng mấy ngà y sau, hầu như cả Bình Nguyên thà nh Ä‘á»u biết đến “Hồi vị Ä‘áºu hoa Ä‘iếmâ€, khiến sinh ý cá»§a quán trở nên cá»±c kỳ tốt. Trương Äắc Lợi thấy váºy vá»™i và ng gá»i mấy ngưá»i anh em bà con từ huyện Thanh Bình và o thà nh Bình Nguyên há»— trợ, mở mấy chi nhánh bán Ä‘áºu hoa trong thà nh. Hiện nay Trương Äắc Lợi hắn vừa là Trương quản sá»± trong phá»§ cá»§a Sở gia, vừa là Trương lão bản cá»§a Bình Nguyên thà nh, nhưng thỉnh thoảng vẫn Ä‘Ãch thân gánh Ä‘áºu hoa ra và o trong phá»§.
Sở Tranh nói vá»›i Trương Äắc Lợi:
- Tháºt không ngá» lại là m đổ Ä‘áºu hoa cá»§a nhà ngươi, để ta Ä‘á»n hết cho.
Trương Äắc Lợi nghe xong, sợ quá vá»™i nói:
- Tiểu thiếu gia, không cần đâu, không cần đâu, ta thế nà o lại đòi tiá»n cá»§a ngươi chứ.
Sở Tranh tìm kiếm toà n thân cÅ©ng không thấy má»™t đồng tiá»n nà o, chắc lúc nãy mình vá»™i vá»™i và ng và ng muốn Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i nên quên không mang theo tiá»n. Hắn nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- CÅ©ng được, Ä‘áºu hoa cá»§a nhà ngươi đã đưa đến Sở phá»§ được bốn năm năm rồi, cÅ©ng rất ngon, lần nà y coi như ta đã ăn hết chá»— Ä‘áºu hoa nà y là được, cứ tÃnh toán và o sổ sách trong phá»§ cho ta.
Hắn không đợi Trương Äắc Lợi trả lá»i, liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, nhá»› kỹ, sau khi vá» phá»§ không được nói đã thấy ta ở bên ngoà i, bằng không ta sẻ xá» lý ngươi.
Trương Äắc Lợi cả kinh, vá»™i vã lên tiếng đáp ứng. Vị tiểu thiếu gia nà y là tiểu ma tinh trong phá»§, nếu hạ nhân mà tốt thì hắn cÅ©ng không là m gì quá đáng, nhưng nếu hắn nhìn không vừa mắt ai đó thì số pháºn ngưá»i đó sẽ thê thảm a.
Sở Tranh phất tay một cái rồi nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, không cùng ngươi nói nữa, ta Ä‘i đây.
Sở Tranh tìm đến má»™t nhánh sông sạch, Ä‘em những vết bẩn trên ngưá»i rá»a sạch rồi váºn ná»™i công, đưa tay vuốt qua vuốt lại quần áo từ trên xuống dưới mấy lần, toà n thân chẳng mấy chốc khô ráo như má»›i là .
Sở Tranh nhìn ngắm lại mình má»™t chút, cảm thấy hà i lòng than má»™t câu, “biết võ công cÅ©ng hay aâ€, nói xong liá»n chạy vá» phÃa Sướng Xuân viên.
Trong khu vưá»n cá»§a Sướng Xuân viên đã có mưá»i mấy đứa trẻ tốp năm tốp ba vui đùa vá»›i nhau, vừa thấy Sở Tranh đến, tất cả Ä‘á»u tụ lại má»™t chá»—.
Hai ngưá»i ca ca Sở Hiên và Sở Nguyên cá»§a Sở Tranh đã thà nh niên, Sở Danh ÄÆ°á»ng gia giáo rất nghiêm, không để hai ngưá»i hỠở trong Bình Nguyên thà nh chÆ¡i bá»i lêu lổng mà đem hai ngưá»i hỠđến Nam tuyến đại doanh tham gia quân đội để rèn luyện. Hai ngưá»i nà y cÅ©ng không chịu thua kém ai, dù sao bá»n há» cÅ©ng là công tá» cá»§a thống lÄ©nh, ba phần công lao báo tháºp phần, hiện nay hai ngưá»i hỠđã Ä‘á»u là Kiêu kỵ quân giáo úy thống lÄ©nh ngà n ngưá»i rồi.
Sở Hiên và Sở Nguyên Ä‘i rồi, Sở Tranh tá»± nhiên thà nh hà i tá» vương trong đám trẻ con cá»§a Bình Nguyên thà nh. Äã thế, Sở Tranh hắn còn bạo gan hÆ¡n hai ca ca cá»§a hắn, thưá»ng dẫn đám con nÃt dạo chÆ¡i trên đưá»ng lá»›n cá»§a Bình Nguyên thà nh, không Ãt lần gây hấn vá»›i đám du côn lưu manh trong thà nh, nhưng đám du côn nà y cÅ©ng biết cái nhóm tiểu tổ tông nà y tuyệt không thể đụng và o được. Chẳng cần đến Thái thú đại nhân, chỉ cần thà nh thá»§ đại nhân giáºn dữ, Ä‘em bốn cá»a thà nh đóng lại rồi phái quân lung bắt thì có bay cÅ©ng khó thoát, cÅ©ng do đó mà nhiá»u lần Sở Tranh Ä‘á»u má»™t mình đánh lưu manh, khiến uy vá»ng cá»§a hắn giữa đám con nÃt cá»±c kỳ cao.
Bá»n con nÃt vui đùa ầm Ä© má»™t hồi, má»™t đứa chợt nói:
- Các ngươi có nghe ngưá»i ta nói rằng giữa chúng ta và Nam Tá» sẽ xảy ra chiến tranh đó.
Một đứa bé khác lên tiếng:
- Nói báºy, chỉ bằng Nam Tá» mà cÅ©ng dám đánh Äại Triệu chúng ta ư?
- Ta thì nghe nói, hình như Tây Tần đang chuẩn bị tấn công chúng ta.
- Váºy Äại Triệu cá»§a chúng ta chẳng phải Ä‘ang ở thế quá nguy hiểm hay sao?
Má»™t đứa đột nhiên há»i Sở Tranh:
- NgÅ© công tá», ngươi có nghe được cái gì má»›i từ chá»— Thái Thú đại nhân không?
Sở Tranh bất ngá» bị há»i, ngay ngưá»i trong chốc lát, hắn từ trước hầu như Ä‘á»u ở trong phá»§ luyện công hoặc Ä‘i chÆ¡i đùa cùng đám trẻ nà y, quả thá»±c không biết nhiá»u lắm vá» chiến sá»±, đà nh hà m hồ trả lá»i:
- Ta chỉ biết là phụ thân đại nhân đã tá»›i Nam tuyến đại doanh gần bá» sông đã má»™t tháng rồi mà chưa từng trở vá».
Bá»n con nÃt mồm miệng như chợ vỡ bà n tán vá»›i nhau:
- Sở đại nhân mà đi lâu như váºy thì xem ra sắp có chiến tranh a.
Trong lòng Sở Tranh chợt nháy động, loại chiến tranh quy mô lá»›n bằng vÅ© khà lạnh nà y hắn chưa từng được nhìn qua. Mặc dù ở kiếp trước có xem má»™t số phim truyá»n hình cổ trang vá» lịch sá» hoặc kiếm hiệp, dạng như “Tam Quốc diá»…n nghÄ©a†vá»›i Quan VÅ©, Trương Phi gì gì đó, đánh tráºn mà chỉ mang theo có hÆ¡n mưá»i ngưá»i, nếu mà còn sống thì chắc mấy vị đó đã tức giáºn chém chết mấy tên là m phim vẽ hươu vẽ vượn kia rồi. Trở vá» vá»›i thá»±c tại, hÆ¡n mưá»i vạn đại quân tung hoà nh ngang dá»c tại Bình Nguyên quáºn, thá»±c là má»™t quang cảnh hùng tráng a.
Hắc hắc, mình nhất định phải ngó qua má»™t lần má»›i thá»a. Dù sao thì lão ba cÅ©ng là vị quan to nhất tại tiá»n tuyến, nếu mình thông minh tháo vát má»™t chút chắc cÅ©ng không có gì nguy hiểm, hÆ¡n nữa lại có má»™t Ãt võ công phòng thân. Mình chỉ cần tá»›i đó thì sẽ có biện pháp lưu lại, phụ thân mặt lạnh nhưng tâm lại hiá»n từ, ngươi như thế rất dá»… bị đánh lừa, so vá»›i mẫu thân còn dá»… hÆ¡n nhiá»u.
Nhưng cái khó nhất vẫn là là m thế nà o tá»›i được đó, mình lại không biết đưá»ng, mà đưá»ng đến đó cÅ©ng không phải là thà nh trấn ngưá»i đông như châu chấu, không biết thì Ä‘i tá»›i há»i, phÃa ngoà i Bình Nguyên thà nh chÃnh là mấy trăm dặm đưá»ng hoang tà n vắng vẻ, nếu lạc đưá»ng thì khá phiá»n phức a.
Sở Tran hướng bá»n con nÃt há»i:
- Các ngươi có biết Nam tuyến đại doanh tại bá» sông đưá»ng biên cách chúng ta bao xa không?
Má»™t đứa liá»n đáp:
- Nghe cha ta nói, đại khái là khoảng ba trăm dặm gì đó.
Sở Tranh có chút yên tâm, ba trăm dặm cÅ©ng không phải là xa lắm, cÅ©ng chỉ và o khoảng 100 km là cùng, nếu mình mà lái xe ô tô chắc chưa đến má»™t tiếng đã tá»›i nÆ¡i. Nhưng nếu Ä‘i xe ngá»±a, Sở Tranh lẩm nhẩm trong bụng, Ãt nhất cÅ©ng hai ngà y.
- Có ai biết đưá»ng đến đó không?
Bá»n con nÃt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đại Ä‘a số bá»n chúng hầu như còn chưa ra khá»i Bình Nguyên thà nh bao giá», là m sao mà biết đưá»ng đến đại doanh được chứ?
Má»™t đứa lại há»i:
- NgÅ© công tá», phải chăng ngươi muốn lén Ä‘i đến đó?
Sở Tranh nói:
- Ai nói, ta chỉ tò mò há»i má»™t chút thôi.
Hắn đột nhiên trừng mắt:
- Ngươi có biết đưá»ng không, nếu không biết thì khôn hồn ngồi xuống.
- NgÅ© công tá», ngươi Ä‘i há»i các đội xe ra và o trong thà nh xem sao? Khẳng định trong đám xa phu cÅ©ng có kẻ biết đưá»ng.
Sở Tranh ngẫm lại thấy đúng, liá»n đứng lên nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, cac ngươi cứ vui chÆ¡i tiếp Ä‘i nha. Ta có việc má»™t chút.
Sở Tranh tá»›i nÆ¡i táºp kết cá»§a các đội xe ngá»±a, muốn thuê má»™t chiếc xe. Äáng tiếc hắn bình thưá»ng hay xuất đầu lá»™ diện ở khắp Bình Nguyên thà nh, Sở Tranh thì không biết má»™t ngưá»i nà o ở đây nhưng bá»n há» lại biết hắn, tiểu thiếu gia cá»§a Thái Thú phá»§. Cho nên, vừa nghe Sở Tranh nói muốn thuê xe Ä‘i ra khá»i thà nh thì kẻ nà o kẻ nấy mặt mÅ©i trắng bệch, đầu lắc như con quay, hối hối hả hả từ chối rồi đưa Sở Tranh ra ngoà i cá»a, tuyên bố hôm nay nghỉ việc không là m ăn gì nữa.
Sở Tranh á»§ rÅ© Ä‘i trên đưá»ng, xem ra tuổi quá nhá» cÅ©ng là má»™t chuyện phiá»n toái a.
Váºn mệnh xui xẻo cá»§a hôm nay tá»±a hồ còn chưa muốn tha cho hắn, bất chợt từ phÃa sau vang lên má»™t tráºn vó ngá»±a. Sở Tranh giáºt mình, vá»™i tránh sang má»™t bên, nà o ngá» chiêc xe ngá»±a kia phóng nhanh quá, chạy sát sạt bên ngưá»i hắn, “xoạt†má»™t tiếng, áo cá»§a hắn mắc phải cái gì đó bị kéo rách toang ra.
Chiếc xe ngá»±a dừng lại, má»™t thiếu niên chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi đầu đầy mồ hôi chạy tá»›i, lắp bắp nói:
- Vị thiếu gia nà y, tháºt xin lá»—i, con ngá»±a khốn kiếp cá»§a tiểu nhân hôm nay bá»—ng nhiên dở chứng.
Sở Tranh lại không có chút tức giáºn nà o, nhìn và o vẻ mặt kinh hoảng cá»§a thiếu niên kia, cưá»i cưá»i nói:
- Không có gì cả, là ta Ä‘i đưá»ng không cẩn tháºn thôi.
Hắn vừa nói vừa quan sát chiếc xe ngá»±a má»™t chút, thấy trên xe chất đầy cá»§i lá»a, con ngá»±a kéo xe thì gầy còm, da bá»c xương.
Sở Tranh há»i:
- Ngươi từ đâu tới?
Thiếu niên kia sá»ng sốt trong chốc lát rồi trả lá»i:
- Tiểu nhân là thôn dân ở dưới Tiểu Thanh Sơn ngoà i thà nh, và o trong thà nh bán củi kiếm sống.
- Tiểu Thanh Sơn có xa nơi đây không?
- Cũng xa ạ, đại khái một trăm dặm gì đó.
Sở Tranh liá»n há»i tiếp:
- Ngươi có biết đưá»ng đến Nam tuyến đại doanh ở phÃa bá» sông không?
Thiếu niên suy nghÄ© má»™t chút rồi đáp lá»i:
- Tiểu nhân đã từng hai lần đi qua nơi đó rồi.
Sở Tranh gáºt đầu, lại há»i tiếp:
- Xe cá»§i nà y nếu bán hết thì ngươi kiếm được bao nhiêu tiá»n?
- Äại khái được mưá»i đồng tiá»n.
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi ngà y mai chá» ta ở đầu phố phÃa trước, chở ta Ä‘i tá»›i đại doanh phÃa bá» sông, ta cho ngươi hai xâu tiá»n.
Thiếu niên kia cả kinh, hai xâu tiá»n có thể khiến gia đình hắn có cái ăn trong má»™t năm, vá»™i nói:
- Thiếu gia à , ngươi nói tháºt ư?
Sở Tranh cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt rồi, ra khá»i thà nh liá»n cho ngươi má»™t xâu tiá»n, sau khi tá»›i đại doanh liá»n giao cho ngươi xâu thứ hai.
Hắn đột nhiên nhá»› tá»›i má»™t chuyện, liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, đống cá»§i nà y ngươi không được bán Ä‘i nữa, ngà y mai dẫn ta ra khá»i thà nh.
- Thiếu gia, vì sao lại váºy?
Mặt Sở Tranh trầm xuống:
- Ngươi há»i nhiá»u như váºy là m gì? Chỉ cần nghe lá»i thiếu gia ta là được rồi.
Tà i sản của Thinhbobo
Chữ ký của Thinhbobo
Cứ tưởng ta đã phiêu diêu tá»± tại nhưng vẫn không thể thoát khá»i được cuá»™c Ä‘á»i có quá nhiá»u rà ng buá»™c nà y
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:55 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 6: Trốn nhà đi chơi (3)
Nguồn: ST
Ngô An Nhiên thở dà i, nhắm mắt lại rồi nói:
- Tranh Nhi, ngươi sau nà y không cần phải gá»i ta là sư phụ nữa.
Sở Tranh cả kinh nói:
- Sư phụ, ngưá»i vì sao không muốn đồ đệ nữa, hay là vì đồ đệ là m gì đó đắc tá»™i…
Nói đến đây, hắn chợt nghÄ© mình nói váºy không ổn, vì thá»±c ra mình cÅ©ng đã đắc tá»™i vá»›i sư phụ không phải là Ãt, nên vá»™i vả sá»a lại lá»i nói:
- Äồ đệ trước đây đúng là từng có nhiá»u lần bất kÃnh vá»›i sư phụ, nhưng thỉnh sư phụ đại nhân không so Ä‘o vá»›i kẻ tiểu nhân, tha thứ cho đồ đệ được không?
Ngô An Nhiên vẻ mặt có chút bi ai, lắc đầu nói:
- Không phải, là sư phụ xin lỗi ngươi.
SÆ¡ Tranh lúc nà y như lá»t và o trong sương mù:
- Sư phụ, ngưá»i xin lá»—i ta ư?
Ngô An Nhiên nói:
- Äúng váºy, vi sư không chỉ xin lá»—i ngươi, mà còn phải xin lá»—i Sở gia nữa. Tranh Nhi, ngươi nên biết, môn võ công “Long tượng phục ma công†mà ngươi Ä‘ang luyện chÃnh là trấn giáo thần công cá»§a Pháºt giáo Tây Vá»±c, võ công nà y mặc dù tiến cảnh thong thả, nhưng nếu cần cù tu luyện thì rất có lợi sau nà y, cà ng qua được tầng nà o thì uy lá»±c cà ng cưá»ng đại tầng ấy, nhưng võ công nà y lại có má»™t nhược Ä‘iểm.
Sở Tranh có chút hồi há»™p, vá»™i há»i:
- Là cái gì?
- Äối vá»›i đệ tá» cá»§a Pháºt môn mà nói, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng chẳng là nhược Ä‘iểm gì, nhưng đối vá»›i ngươi và Sở gia các ngươi thì… Aiz, ngươi phải luyện công tá»›i đại thà nh, phải bảo trì má»™t thân đồng tá», biết kiá»m chế mình, cố thá»§ tinh quan, nếu bị phá thân (hư thân/phá trinh/phá tân) trước lúc đó thì ná»™i lá»±c sẽ táºn phế, võ công sẽ hoà n toà n biến mất. Khi xưa ta Ä‘em công phu nà y truyá»n cho ngươi tháºt sá»± là có chút thiếu cân nhắc a.
- Sư phụ, như váºy chẳng phải nếu cả Ä‘á»i không đạt đại thà nh thì…
Ngô An Nhiên suy nghÄ© má»™t chút, mình không thể khoa trương quá mức, bằng không sẽ lá»™ tẩy mất, vì váºy liá»n nói:
- CÅ©ng không nhất thiết, nhưng ngươi phải luyện tá»›i tấng thứ bẩy, đến lúc đó tinh quan đã bá»n chắc thì không xảy ra cái gì nguy hại, nhưng cÅ©ng không được quá miệt mà i sắc dục nhiá»u.
- Tầng thứ bẩy ư?
Sở Tranh nhất thá»i trở nên ngây dại. Hắn tuy đã luyện tá»›i tầng thứ tư cá»§a Long tượng phục ma công, nhưng để đạt tá»›i tầng thứ năm, theo tục truyá»n đến nay, má»™t vị đại đức cao tăng nếu không khổ luyện hÆ¡n hai mươi năm trá»i thì cÅ©ng khó mà luyện thà nh, mà ngay cả ngưá»i trá»i sinh Nhâm Äốc nhị mạch tương thông, nếu muốn luyện tá»›i tầng thứ bẩy cÅ©ng phải mất Ãt nhất ba mươi năm.
- Sư phụ, ngưá»i sẽ không gạt ta chứ?
- Ngươi nói cái gì đó, sư phụ vì sao lại muốn gạt ngươi chứ? Nếu ngươi không tin thì nói phụ thân ngươi cá» ngưá»i qua Tây Vá»±c mà há»i.
Nhà ngươi bướng bỉnh, không nghe lá»i ta, hừ, ta sẽ để cho ngươi bằng tuổi ta mà vẫn chưa thà nh thân cho ngươi biết tay.
Ngô An Nhiên cưá»i thầm trong lòng, thế lá»±c cá»§a Pháºt môn Tây Vá»±c còn chưa hoà n toà n thâm nháºp và o Triệu quốc, huống hồ võ công cá»§a há» có chút thần bÃ, cho dù là vị Cao lão tổng quản trong phá»§ kia cÅ©ng chưa chắc đã biết nhiá»u Ãt vá» há», hÆ¡n nữa ngưá»i nà y rất là cổ quái, rõ rà ng hắn đã nhìn ra được lai lịch cá»§a mình nhưng lại là m ra vẻ không thấy, cÅ©ng không đà m luáºn võ công vá»›i Sở Tranh lấy má»™t lần, quả thá»±c khiến Ngô An Nhiên nghÄ© mãi không thông.
Vá» việc phái ngưá»i Ä‘i chứng thá»±c, Ngô An Nhiên lại cà ng không sợ, có ai dám há»i đám đại hòa thượng nà y rằng khi luyện Long tượng phục ma công có thể giao hoan cùng nữ nhân hay không, hắc hắc, không bị bá»n hỠđánh cho vỡ đầu má»›i là lạ.
Sở Tranh ra khá»i gian nhà cá»§a Ngô An nhiên, tinh thần có chú hoảng hốt, bằng trá»±c giác cá»§a mình, hắn cảm nháºn được Ngô An Nhiên có thể Ä‘ang nói dối, nhưng hắn lại không dám thá» vá»›i nữ nhân má»™t chút, vạn nhất là tháºt thì tháºt hết đưá»ng vá».
Sở Tranh nhìn bà n tay mình má»™t cái, ngầm váºn công lá»±c, má»™t cá»— ná»™i kình hùng háºu liá»n tụ táºp tại lòng bà n tay. Hắn cảm khái lắc đầu, hắn cÅ©ng không muốn Ä‘em võ công mình khổ cá»±c táºp luyện thoáng cái phế bá» toà n bá»™, việc luyện võ chÃnh là chuyện duy nhất mà Sở Tranh sau khi tá»›i thế giá»›i nà y cảm thấy hứng thú, khiến hắn có cảm giác giấc má»™ng thà nh cao thá»§ võ lâm Ä‘ang nằm trong lòng bà n tay váºy.
Sở Tranh cà ng nghÄ© cà ng thấy rối loạn trong đầu, bá»±c bá»™i đánh ra má»™t chưởng, phá má»™t gốc cây nhá» gần đó thà nh hai ná»a.
- Tranh Nhi, con Ä‘ang là m cái gì váºy?
Vừa nghe thanh âm ôn nhu nà y vang lên, Sở Tranh giáºt mình, vá»™i và ng quay ngưá»i lại thi lá»… nói:
- Hà i nhi bái kiến mẫu thân.
Ngưá»i vừa Ä‘i tá»›i chÃnh là Sở phu nhân, mẫu thân cá»§a Sở Tranh.
Sở phu nhân có thể nói là cố kỵ duy nhất cá»§a Sở Tranh ở trong Thái thú phá»§ nà y, hắn rất e sợ vị mẫu thân nà y. Bình thưá»ng Sở phu nhân luôn luôn che chở cho hắn, hắn nghịch ngợm gây sá»± trong phá»§, trêu đùa sư phụ, nhiá»u lúc khiến Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không nhịn được muốn phát tác, nhưng Sở phu nhân ra tay thì việc lá»›n lại hóa nhá», việc nhá» hóa vô hình. Nếu Sở phu nhân muốn hắn Ä‘á»c sách viết văn mà Sở Tranh hắn lưá»i biếng không chịu thì cho dù hắn có trăm ngà n kế, Sở phu nhân luôn có biện pháp bắt hắn cuối cùng phải ngồi và o bà n há»c. Sau má»™t thá»i gian ở trong phá»§, Sở Tranh dần phát hiện ra, vị mẫu thân bá» ngoà i thoạt nhìn có vẻ ôn nhu uyển chuyển nà y thá»±c ra lại đầy tâm cÆ¡ thá»§ Ä‘oạn, đám gia nhân hoặc thê thiếp cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng thấy bà ta như chuá»™t thấy mèo, thở cÅ©ng không dám thở. Sở Tranh thầm há»i, đám thê thiếp nà y cá»§a phụ thân vì sao chẳng bao giá» sinh nổi má»™t đứa con trai con gái nà o, trong khi Sở phu nhân thì cứ tằng tằng 4, 5 đứa, hẳn là có khúc mắc sâu xa nằm trong chuyện nà y.
Sở Tranh lắc lắc đầu, hắn thực không muốn suy đoán tiếp nữa.
Sở phu nhân tuy không có kinh ngạc gì mấy vá»›i việc Sở Tranh đột nhiên luyện võ xuất chưởng, bà ta xuất thân từ TÄ©nh Bắc Hầu phá»§, từ nhỠđã gặp qua không Ãt cao thá»§, chỉ vì lúc nà y vô tình Ä‘i qua, thấy sắc mặt cá»§a Sở Tranh có cái gì đó không đúng lắm cho nên lo lắng mà đi tá»›i há»i.
- Tranh Nhi, xảy ra chuyện gì, tại sao sắc mặt của con lại khó coi như thế?
Sở Tranh vốn muốn tìm má»™t lý do qua loa để trả lá»i, nhưng lá»i vừa đến mép thì trong lòng chợt nà y ra má»™t ý, vá»™i giả bá»™ ngây ngô há»i:
- Mẹ, cái gì là “bảo trì má»™t thân đồng tá», cố thá»§ tinh quan†?
Mặt Sở phu nhân đỠbừng lên, thầm mắng kẻ nà o dám nói những lá»i nà y cho Sở Tranh nghe, vá»™i vá»— nhẹ lên đầu Sở Tranh nói:
- Tranh Nhi, con còn nhá», không hiểu những chuyện nà y đâu. Chá» phụ thân con từ Nam tuyến đại doanh trở vá», con hãy Ä‘i há»i ông ấy.
Sở Tranh cưá»i thầm: ta còn nhỠư, nếu tÃnh cả thá»i gian cá»§a thế giá»›i kia nữa thì ta còn biết sá»›m hÆ¡n ngưá»i nữa kia. Hắn nghÄ© thì nghÄ© váºy, bất quá trong miệng lại nói:
- Nhưng câu nà y là do sư phụ nói đó. Hắn nói ta muốn luyện thà nh võ công hắn dạy thì phải là m như váºy, hÆ¡n nữa…Ãt nhất…phải bảo trì cái đó và i chục năm.
- Và i chục năm ư?
Sở phu nhân há»i mà trong lòng không ngừng kinh hãi, Sở Tranh năm nay má»›i mưá»i ba tuổi, qua và i năm nữa là có thể cưới vợ rồi. Äợi và i chục năm nữa chắc hắn có thể đã xuống mồ rồi không chừng.
- Ngô tiên sinh thá»±c nói như váºy sao?
- Äúng váºy, ông ta còn nói vì việc nay mà ông ta rất áy náy vá»›i Sở gia, mẹ, vì sao ông ta lại muốn xin lá»—i Sở gia chúng ta chứ?
Xin lá»—i, má»™t lá»i xin lá»—i là xong ư?
Sở phu nhân chỉnh lại sắc mặt, hắng giá»ng:
- Sư phụ con ở đâu?
- Còn đang ở trong phòng với Xuân Doanh, Xuân Doanh đang đấm lưng cho sư phụ đó, trông ông ấy rất thoải mái a.
Trong phòng, Xuân Doanh nhè nhẹ đấm lưng cho Ngô An Nhiên, sắc mặt có chút lo lắng há»i:
- Ây, lá»i ngươi nói vá»›i thiếu gia vừa rồi là tháºt hay giả?
Ngô An Nhiên hÃp mắt lại khoan khoái hưởng thụ, trả lá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt. Ta lừa nó là m gì.
Xuân Doanh vốn là ngưá»i cá»§a Sở gia, từ trước đến nay cÅ©ng hay mồm mép, việc nà y không thể để nà ng ta biết được, không thì há»ng bét. NghÄ© tá»›i cảnh Sở Tranh vừa rồi mặt đầy vẻ Ä‘au khổ Ä‘i ra ngoà i, trong lòng cá»§a Ngô An Nhiên không khá»i dâng lên cảm giác vui sướng.
Xuân Doanh do dự nói:
- Thế nhưng…
- Ngô tiên sinh có đó không?
Từ ngoà i cá»a bất chợt truyá»n đến thanh âm cá»§a Sở phu nhân.
Ngô An Nhiên giáºt mình hoà ng sợ, không ngá» Sở phu nhân tá»± dưng lại tá»›i đây. Ông tay cuống quit đứng dáºy bước ra ngoà i cá»a nghênh đón:
- Ngô An Nhiên cung nghênh phu nhân.
Sở phu nhân mang vẻ mặt lạnh lung đi thẳng và o nhà , ngay cả một câu “miễn lễ†cũng không nói.
Ngô An Nhiên sá»ng sốt trong chốc lát, vá»™i bước theo sau, cưá»i gượng há»i:
- Không biết phu nhân tìm Ngô má»— có chuyện gì quan trá»ng không?
Sở phu nhân hừ một tiếng:
- Chuyện quan trá»ng, tháºt đúng là má»™t chuyện rất quan trá»ng. Ngô tiên sinh, ta muốn há»i má»™t câu, ngươi có phải đã nói rằng Tranh Nhi …
Sở phu nhân suy nghÄ© má»™t chút, thấy dùng những từ ngữ kia thì không hay ho lắm, vì váºy sá»a lá»i, nói tiếp:
- Tranh Nhi sau nà y không thÃch hợp thà nh thân sá»›m, có đúng váºy không?
Ngô An Nhiên cả kinh, tiểu tá» thối kia mồm miệng thế nà o lại nhanh như váºy, vừa thấy hắn Ä‘i ra khá»i cá»a, má»™t chốc lát sau Sở phu nhân đã đến vấn tá»™i mình.
- Cái nà y…
Ngô An Nhiên rất bối rối trong lòng, ông ta biết nữ nhân trước mặt nà y không phải dá»… chá»c, nhưng cứ thế mà buông tha cho Sở Tranh thì ông ta cÅ©ng không cam lòng, huống hồ vừa má»›i nói má»™t lá»i mà bây giá» lại sá»a lại thì cÅ©ng không ổn lắm.
- Xác thực là có việc nà y.
Ngô An Nhiên chỉ đà nh đâm lao theo lao, mạnh miệng nói:
- Lúc trước do vá»™i vã cứu tÃnh mạng cá»§a tiểu thiếu gia, Ngô má»— vô ý, không nhá»› tá»›i Ä‘iểm nà y. Nhiá»u năm qua Ngô má»— vẫn hổ thẹn vá»›i lương tâm, nay tiểu thiếu gia cÅ©ng đã lá»›n tuổi má»™t chút, cÅ©ng đã hiểu má»™t Ãt chuyện Ä‘á»i nên Ngô má»— quyết định nói cho hắn biết.
Tâm tình của Sở phu nhân có chút hoảng loạn, miệng lầm bầm:
- Nên là m thế nà o cho phải, nên là m thế nà o cho phải đây.
Bà ta đột nhiên nói:
- Váºy không cần luyện công phu nà y nữa, chắc cÅ©ng chẳng có gì đáng ngại.
Ngô An Nhiên nghiêm mặt nói:
- Không thể được, nếu không tiếp tục luyện công phu nà y, Ngô mỗ tuyệt không dám đảm bảo bệnh tình của tiểu thiếu gia liệu có tái phát lại như cũ hay không.
Tâm tư của Sở phu nhân lúc nà y loạn cả lên, hai mắt ướt đẫm lệ.
Ngô An Nhiên có chút không đà nh lòng, vội nói:
- Phu nhân không cần lo lắng quá, Ngô má»— nguyện Ä‘em hết toà n lá»±c tìm đưá»ng hóa giải cho tiểu thiếu gia.
Sở phu nhân gắng gượng cưá»i nói:
- Váºy ta xin nhá» toà n bá»™ và o Ngô tiên sinh, nếu cần ngưá»i hoặc dược liệu trân quý gì thì cứ mở miệng, nếu là m được Sở phá»§ nhất định sẽ thà nh toà n cho ngà i.
Ngô An Nhiên khom ngưá»i cảm tạ, lòng thầm nghÄ©, thằng nhãi con, lúc nà o sư phụ nhìn ngươi thấy thuáºn mắt thì đó là lúc ta để cho ngươi cưới vợ.
***
Sở Tranh mang đầy tâm sá»± ở trong lòng, hắn Ä‘i dạo lòng vòng trong vưá»n, vừa Ä‘i vừa đá những hòn sá»i trên đưá»ng.
Những năm gần đây hắn đã cố quên việc cá»§a kiếp trước để sống má»™t quãng Ä‘á»i vô tư lá»±, nà o ngá» Ngô An Nhiên hôm nay lại quẳng má»™t câu trá»i đánh, tháºt khiến hắn lại lo lắng.
Sở Tranh đi tới bên cạnh một cái ao, thở dà i một cái rồi ngồi xuống, nhìn đám cá đang bơi trong nước, miệng thì thà o tự nói một mình, mùa xuân đã tới, các ngươi cũng đã đến mùa giao phối rồi đó.
Sở Tranh từ ban đầu đến giá» toà n ở chung nhà vá»›i Sở phu nhân, chỉ có hai năm gần đây hắn ương nghạnh yêu cầu, muốn đơn độc ngá»§ riêng má»™t phòng. Sở phu nhân lúc trước luôn coi hắn là má»™t tiểu hà i tá», nhưng thấy hà i tá» cÅ©ng đã lá»›n rồi, cÅ©ng cần có khoảng trá»i riêng tư cá»§a mình, liá»n cấp cho hắn má»™t biệt viện nhá» trong phá»§, lại ngầm chuẩn bị mấy nha hoà n tá»›i hầu hạ hắn.
Tam ca Sở Nguyên cá»§a hắn đã sá»›m âm thầm miêu tả cho hắn rằng trong đám nha hoà n kia, ai đẹp nhất, có bá»™ dạng động lòng ngưá»i như thế nà o, có…Nói đến đây thì Sở Nguyên lại không nói tiếp nữa, nhưng nhìn vẻ mặt dâm đãng cá»§a hắn, Sở Tranh liá»n hiểu được ý tứ cá»§a hắn. Äại ca Sở Hiên lúc nà o cÅ©ng ra vẻ chÃnh khà quân tá», nên không bao giá» nói những việc nà y vá»›i Sở Tranh, nhưng Sở Tranh thì luôn cho rằng ngưá»i nà y khéo ngụy trang, thá»±c không tin hắn ở cùng đám nha hoà n mà lòng không nghÄ© loạn báºy.
Sở Tranh vốn lúc đầu có chút hứng thú vá»›i việc ở riêng, là m chá»§ má»™t cõi, có nha hoà n hầu hạ. Nhưng hiện tại coi như biến mất hết, sau nà y lá»›n lên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tư vị nà y thá»±c còn khổ hÆ¡n chịu cá»±c hình từ Äại sưu hồn thá»§.
Sở Tranh tiện tay ném má»™t cục đá xuống hồ khiến đám cá bị dá»a hoảng sợ bÆ¡i tản hết ra.
Sở Tranh lưá»i biếng ưỡn lưng má»™t cái, ở đây tháºt buồn chán, không bằng Ä‘i ra ngoà i dạo chÆ¡i má»™t chút.
Hắn lưá»i Ä‘i vá» phÃa cá»a chÃnh cá»§a Sở phá»§ nên trá»±c tiếp chạy đến bên cạnh bức tưá»ng vây xung quanh phá»§, đầu ngón chân nhún má»™t cái, váºn lá»±c bắn vụt lên, khi tá»›i ngang phÃa trên tưá»ng thì vá»— má»™t cái lên đó, mượn lá»±c tung ngưá»i bay qua phÃa bên kia.
Sở Tranh ở giữa không trung thầm nghÄ©, “có võ công cÅ©ng tháºt tốt a.â€
Nhưng ngà y hôm nay đúng là ngà y lão thiên định trước những rắc rối cho hắn, Sở Tranh vừa rÆ¡i xuống đất liá»n đụng ngay má»™t ngưá»i Ä‘ang gánh quanh gánh, bị Sở Tranh đụng tá»›i, nước ở đâu bắn lên tung tóe, khiến hắn phải báºt ngưá»i nhảy vá» phÃa sau.
Ngưá»i mang quang gánh kia cÅ©ng cháºt váºt mãi má»›i đứng vững được, ngưá»i bị nước bắn ra là m cho ướt sÅ©ng, nổi giáºn mắng:
- Tiểu tỠkhốn kiếp không có mắt nà o…
Sở Tranh vừa nghe thanh âm nà y liá»n cảm thấy quen tai, khi nhìn lại thì báºt thốt:
- Trương Äắc Lợi.
Trương Äắc Lợi hoảng sợ khôn cùng:
- Tiểu thiếu gia.
Nói xong hắn vá»™i bước lên phÃa trước dùng áo lau lau trên ngưá»i Sở Tranh:
- Tiểu thiếu gia cá»§a ta, ngươi như thế nà o lại bất thình lình từ trên tưá»ng cao nhảy xuống thế?
Sở Tranh không để ý tá»›i câu há»i cá»§a hắn, nhấc vạt áo lên vẩy vẩy:
- Ngươi gánh cái gì váºy? Thiếu chút nữa là m bá»ng chết ta.
Bá»—ng nhiên hắn ngá»i được má»™t mùi vị quen thuá»™c:
- A, là đáºu hoa cá»§a gia đình ngươi.
Trương Äắc Lợi có chút xấu hổ đáp:
- Äúng váºy.
Sau khi Trương Äắc Lợi lên là m quản sá»± cá»§a Sở phá»§ liá»n phụ trách vấn đỠáo cÆ¡m cá»§a cả phá»§. Chẳng bao lâu sau, Trương Äắc Lợi lấy việc công là m việc tư, Ä‘em Ä‘áºu hoa thê tá» Tiểu Hồng bán ở bên ngoà i Ä‘em và o trong phá»§ để má»i ngưá»i nếm thá». Không ngá» Sở lão phu nhân và Sở phu nhân ăn xong Ä‘á»u kêu lên tán thưởng, vì váºy mà “Hồi vị Ä‘áºu hoa†cá»§a Tiểu Hồng đã trở thà nh thá»±c váºt không thể thiếu được. Sở Tranh nhân lúc cao hứng lại viết lên những gánh Ä‘áºu hoa Ä‘em và o trong phá»§ dòng chữ “Chuyên cung cấp cho Sở phá»§â€. Thế là , chẳng mấy ngà y sau, hầu như cả Bình Nguyên thà nh Ä‘á»u biết đến “Hồi vị Ä‘áºu hoa Ä‘iếmâ€, khiến sinh ý cá»§a quán trở nên cá»±c kỳ tốt. Trương Äắc Lợi thấy váºy vá»™i và ng gá»i mấy ngưá»i anh em bà con từ huyện Thanh Bình và o thà nh Bình Nguyên há»— trợ, mở mấy chi nhánh bán Ä‘áºu hoa trong thà nh. Hiện nay Trương Äắc Lợi hắn vừa là Trương quản sá»± trong phá»§ cá»§a Sở gia, vừa là Trương lão bản cá»§a Bình Nguyên thà nh, nhưng thỉnh thoảng vẫn Ä‘Ãch thân gánh Ä‘áºu hoa ra và o trong phá»§.
Sở Tranh nói vá»›i Trương Äắc Lợi:
- Tháºt không ngá» lại là m đổ Ä‘áºu hoa cá»§a nhà ngươi, để ta Ä‘á»n hết cho.
Trương Äắc Lợi nghe xong, sợ quá vá»™i nói:
- Tiểu thiếu gia, không cần đâu, không cần đâu, ta thế nà o lại đòi tiá»n cá»§a ngươi chứ.
Sở Tranh tìm kiếm toà n thân cÅ©ng không thấy má»™t đồng tiá»n nà o, chắc lúc nãy mình vá»™i vá»™i và ng và ng muốn Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i nên quên không mang theo tiá»n. Hắn nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- CÅ©ng được, Ä‘áºu hoa cá»§a nhà ngươi đã đưa đến Sở phá»§ được bốn năm năm rồi, cÅ©ng rất ngon, lần nà y coi như ta đã ăn hết chá»— Ä‘áºu hoa nà y là được, cứ tÃnh toán và o sổ sách trong phá»§ cho ta.
Hắn không đợi Trương Äắc Lợi trả lá»i, liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, nhá»› kỹ, sau khi vá» phá»§ không được nói đã thấy ta ở bên ngoà i, bằng không ta sẻ xá» lý ngươi.
Trương Äắc Lợi cả kinh, vá»™i vã lên tiếng đáp ứng. Vị tiểu thiếu gia nà y là tiểu ma tinh trong phá»§, nếu hạ nhân mà tốt thì hắn cÅ©ng không là m gì quá đáng, nhưng nếu hắn nhìn không vừa mắt ai đó thì số pháºn ngưá»i đó sẽ thê thảm a.
Sở Tranh phất tay một cái rồi nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, không cùng ngươi nói nữa, ta Ä‘i đây.
Sở Tranh tìm đến má»™t nhánh sông sạch, Ä‘em những vết bẩn trên ngưá»i rá»a sạch rồi váºn ná»™i công, đưa tay vuốt qua vuốt lại quần áo từ trên xuống dưới mấy lần, toà n thân chẳng mấy chốc khô ráo như má»›i là .
Sở Tranh nhìn ngắm lại mình má»™t chút, cảm thấy hà i lòng than má»™t câu, “biết võ công cÅ©ng hay aâ€, nói xong liá»n chạy vá» phÃa Sướng Xuân viên.
Trong khu vưá»n cá»§a Sướng Xuân viên đã có mưá»i mấy đứa trẻ tốp năm tốp ba vui đùa vá»›i nhau, vừa thấy Sở Tranh đến, tất cả Ä‘á»u tụ lại má»™t chá»—.
Hai ngưá»i ca ca Sở Hiên và Sở Nguyên cá»§a Sở Tranh đã thà nh niên, Sở Danh ÄÆ°á»ng gia giáo rất nghiêm, không để hai ngưá»i hỠở trong Bình Nguyên thà nh chÆ¡i bá»i lêu lổng mà đem hai ngưá»i hỠđến Nam tuyến đại doanh tham gia quân đội để rèn luyện. Hai ngưá»i nà y cÅ©ng không chịu thua kém ai, dù sao bá»n há» cÅ©ng là công tá» cá»§a thống lÄ©nh, ba phần công lao báo tháºp phần, hiện nay hai ngưá»i hỠđã Ä‘á»u là Kiêu kỵ quân giáo úy thống lÄ©nh ngà n ngưá»i rồi.
Sở Hiên và Sở Nguyên Ä‘i rồi, Sở Tranh tá»± nhiên thà nh hà i tá» vương trong đám trẻ con cá»§a Bình Nguyên thà nh. Äã thế, Sở Tranh hắn còn bạo gan hÆ¡n hai ca ca cá»§a hắn, thưá»ng dẫn đám con nÃt dạo chÆ¡i trên đưá»ng lá»›n cá»§a Bình Nguyên thà nh, không Ãt lần gây hấn vá»›i đám du côn lưu manh trong thà nh, nhưng đám du côn nà y cÅ©ng biết cái nhóm tiểu tổ tông nà y tuyệt không thể đụng và o được. Chẳng cần đến Thái thú đại nhân, chỉ cần thà nh thá»§ đại nhân giáºn dữ, Ä‘em bốn cá»a thà nh đóng lại rồi phái quân lung bắt thì có bay cÅ©ng khó thoát, cÅ©ng do đó mà nhiá»u lần Sở Tranh Ä‘á»u má»™t mình đánh lưu manh, khiến uy vá»ng cá»§a hắn giữa đám con nÃt cá»±c kỳ cao.
Bá»n con nÃt vui đùa ầm Ä© má»™t hồi, má»™t đứa chợt nói:
- Các ngươi có nghe ngưá»i ta nói rằng giữa chúng ta và Nam Tá» sẽ xảy ra chiến tranh đó.
Một đứa bé khác lên tiếng:
- Nói báºy, chỉ bằng Nam Tá» mà cÅ©ng dám đánh Äại Triệu chúng ta ư?
- Ta thì nghe nói, hình như Tây Tần đang chuẩn bị tấn công chúng ta.
- Váºy Äại Triệu cá»§a chúng ta chẳng phải Ä‘ang ở thế quá nguy hiểm hay sao?
Má»™t đứa đột nhiên há»i Sở Tranh:
- NgÅ© công tá», ngươi có nghe được cái gì má»›i từ chá»— Thái Thú đại nhân không?
Sở Tranh bất ngá» bị há»i, ngay ngưá»i trong chốc lát, hắn từ trước hầu như Ä‘á»u ở trong phá»§ luyện công hoặc Ä‘i chÆ¡i đùa cùng đám trẻ nà y, quả thá»±c không biết nhiá»u lắm vá» chiến sá»±, đà nh hà m hồ trả lá»i:
- Ta chỉ biết là phụ thân đại nhân đã tá»›i Nam tuyến đại doanh gần bá» sông đã má»™t tháng rồi mà chưa từng trở vá».
Bá»n con nÃt mồm miệng như chợ vỡ bà n tán vá»›i nhau:
- Sở đại nhân mà đi lâu như váºy thì xem ra sắp có chiến tranh a.
Trong lòng Sở Tranh chợt nháy động, loại chiến tranh quy mô lá»›n bằng vÅ© khà lạnh nà y hắn chưa từng được nhìn qua. Mặc dù ở kiếp trước có xem má»™t số phim truyá»n hình cổ trang vá» lịch sá» hoặc kiếm hiệp, dạng như “Tam Quốc diá»…n nghÄ©a†vá»›i Quan VÅ©, Trương Phi gì gì đó, đánh tráºn mà chỉ mang theo có hÆ¡n mưá»i ngưá»i, nếu mà còn sống thì chắc mấy vị đó đã tức giáºn chém chết mấy tên là m phim vẽ hươu vẽ vượn kia rồi. Trở vá» vá»›i thá»±c tại, hÆ¡n mưá»i vạn đại quân tung hoà nh ngang dá»c tại Bình Nguyên quáºn, thá»±c là má»™t quang cảnh hùng tráng a.
Hắc hắc, mình nhất định phải ngó qua má»™t lần má»›i thá»a. Dù sao thì lão ba cÅ©ng là vị quan to nhất tại tiá»n tuyến, nếu mình thông minh tháo vát má»™t chút chắc cÅ©ng không có gì nguy hiểm, hÆ¡n nữa lại có má»™t Ãt võ công phòng thân. Mình chỉ cần tá»›i đó thì sẽ có biện pháp lưu lại, phụ thân mặt lạnh nhưng tâm lại hiá»n từ, ngươi như thế rất dá»… bị đánh lừa, so vá»›i mẫu thân còn dá»… hÆ¡n nhiá»u.
Nhưng cái khó nhất vẫn là là m thế nà o tá»›i được đó, mình lại không biết đưá»ng, mà đưá»ng đến đó cÅ©ng không phải là thà nh trấn ngưá»i đông như châu chấu, không biết thì Ä‘i tá»›i há»i, phÃa ngoà i Bình Nguyên thà nh chÃnh là mấy trăm dặm đưá»ng hoang tà n vắng vẻ, nếu lạc đưá»ng thì khá phiá»n phức a.
Sở Tran hướng bá»n con nÃt há»i:
- Các ngươi có biết Nam tuyến đại doanh tại bá» sông đưá»ng biên cách chúng ta bao xa không?
Má»™t đứa liá»n đáp:
- Nghe cha ta nói, đại khái là khoảng ba trăm dặm gì đó.
Sở Tranh có chút yên tâm, ba trăm dặm cÅ©ng không phải là xa lắm, cÅ©ng chỉ và o khoảng 100 km là cùng, nếu mình mà lái xe ô tô chắc chưa đến má»™t tiếng đã tá»›i nÆ¡i. Nhưng nếu Ä‘i xe ngá»±a, Sở Tranh lẩm nhẩm trong bụng, Ãt nhất cÅ©ng hai ngà y.
- Có ai biết đưá»ng đến đó không?
Bá»n con nÃt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đại Ä‘a số bá»n chúng hầu như còn chưa ra khá»i Bình Nguyên thà nh bao giá», là m sao mà biết đưá»ng đến đại doanh được chứ?
Má»™t đứa lại há»i:
- NgÅ© công tá», phải chăng ngươi muốn lén Ä‘i đến đó?
Sở Tranh nói:
- Ai nói, ta chỉ tò mò há»i má»™t chút thôi.
Hắn đột nhiên trừng mắt:
- Ngươi có biết đưá»ng không, nếu không biết thì khôn hồn ngồi xuống.
- NgÅ© công tá», ngươi Ä‘i há»i các đội xe ra và o trong thà nh xem sao? Khẳng định trong đám xa phu cÅ©ng có kẻ biết đưá»ng.
Sở Tranh ngẫm lại thấy đúng, liá»n đứng lên nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, cac ngươi cứ vui chÆ¡i tiếp Ä‘i nha. Ta có việc má»™t chút.
Sở Tranh tá»›i nÆ¡i táºp kết cá»§a các đội xe ngá»±a, muốn thuê má»™t chiếc xe. Äáng tiếc hắn bình thưá»ng hay xuất đầu lá»™ diện ở khắp Bình Nguyên thà nh, Sở Tranh thì không biết má»™t ngưá»i nà o ở đây nhưng bá»n há» lại biết hắn, tiểu thiếu gia cá»§a Thái Thú phá»§. Cho nên, vừa nghe Sở Tranh nói muốn thuê xe Ä‘i ra khá»i thà nh thì kẻ nà o kẻ nấy mặt mÅ©i trắng bệch, đầu lắc như con quay, hối hối hả hả từ chối rồi đưa Sở Tranh ra ngoà i cá»a, tuyên bố hôm nay nghỉ việc không là m ăn gì nữa.
Sở Tranh á»§ rÅ© Ä‘i trên đưá»ng, xem ra tuổi quá nhá» cÅ©ng là má»™t chuyện phiá»n toái a.
Váºn mệnh xui xẻo cá»§a hôm nay tá»±a hồ còn chưa muốn tha cho hắn, bất chợt từ phÃa sau vang lên má»™t tráºn vó ngá»±a. Sở Tranh giáºt mình, vá»™i tránh sang má»™t bên, nà o ngá» chiêc xe ngá»±a kia phóng nhanh quá, chạy sát sạt bên ngưá»i hắn, “xoạt†má»™t tiếng, áo cá»§a hắn mắc phải cái gì đó bị kéo rách toang ra.
Chiếc xe ngá»±a dừng lại, má»™t thiếu niên chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi đầu đầy mồ hôi chạy tá»›i, lắp bắp nói:
- Vị thiếu gia nà y, tháºt xin lá»—i, con ngá»±a khốn kiếp cá»§a tiểu nhân hôm nay bá»—ng nhiên dở chứng.
Sở Tranh lại không có chút tức giáºn nà o, nhìn và o vẻ mặt kinh hoảng cá»§a thiếu niên kia, cưá»i cưá»i nói:
- Không có gì cả, là ta Ä‘i đưá»ng không cẩn tháºn thôi.
Hắn vừa nói vừa quan sát chiếc xe ngá»±a má»™t chút, thấy trên xe chất đầy cá»§i lá»a, con ngá»±a kéo xe thì gầy còm, da bá»c xương.
Sở Tranh há»i:
- Ngươi từ đâu tới?
Thiếu niên kia sá»ng sốt trong chốc lát rồi trả lá»i:
- Tiểu nhân là thôn dân ở dưới Tiểu Thanh Sơn ngoà i thà nh, và o trong thà nh bán củi kiếm sống.
- Tiểu Thanh Sơn có xa nơi đây không?
- Cũng xa ạ, đại khái một trăm dặm gì đó.
Sở Tranh liá»n há»i tiếp:
- Ngươi có biết đưá»ng đến Nam tuyến đại doanh ở phÃa bá» sông không?
Thiếu niên suy nghÄ© má»™t chút rồi đáp lá»i:
- Tiểu nhân đã từng hai lần đi qua nơi đó rồi.
Sở Tranh gáºt đầu, lại há»i tiếp:
- Xe cá»§i nà y nếu bán hết thì ngươi kiếm được bao nhiêu tiá»n?
- Äại khái được mưá»i đồng tiá»n.
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi ngà y mai chá» ta ở đầu phố phÃa trước, chở ta Ä‘i tá»›i đại doanh phÃa bá» sông, ta cho ngươi hai xâu tiá»n.
Thiếu niên kia cả kinh, hai xâu tiá»n có thể khiến gia đình hắn có cái ăn trong má»™t năm, vá»™i nói:
- Thiếu gia à , ngươi nói tháºt ư?
Sở Tranh cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt rồi, ra khá»i thà nh liá»n cho ngươi má»™t xâu tiá»n, sau khi tá»›i đại doanh liá»n giao cho ngươi xâu thứ hai.
Hắn đột nhiên nhá»› tá»›i má»™t chuyện, liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, đống cá»§i nà y ngươi không được bán Ä‘i nữa, ngà y mai dẫn ta ra khá»i thà nh.
- Thiếu gia, vì sao lại váºy?
Mặt Sở Tranh trầm xuống:
- Ngươi há»i nhiá»u như váºy là m gì? Chỉ cần nghe lá»i thiếu gia ta là được rồi.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:56 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 7: Ân Ä‘á»n oán trả
Nguồn: ST
Trá»i vừa má» sáng, Sở Tranh đã chuẩn bị tốt quần áo và đồ dùng, gói thà nh má»™t bao nhá», để má»™t phong thư lên chăn rồi len lén bá» trốn ra khá»i phá»§.
Sở Tranh vừa tá»›i đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia Ä‘ang đứng đợi. Trá»i sang sá»›m đầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại má»ng khiến hắn không ngừng run lên cầm cáºp.
Thấy Sở Tranh tới, thiếu niên như trút được gánh nặng, vội và ng tiến tới:
- Thiếu gia, ngà i đã tới.
Sở Tranh đưa bao hà nh lý lên xe ngá»±a há»i:
- Ngươi tên gá»i là gì?
- Tiểu nhân gá»i là Lưu A Căn.
- ÄÆ°á»£c a, váºy sau nà y ta gá»i ngươi là A Căn Ä‘i. A Căn, mau tá»›i đây giúp ta má»™t chút.
Sở Tranh chỉ A Căn lấy đống cá»§i hôm qua hắn trở và o thà nh bán, xếp qua má»™t bên để bên trong thà nh má»™t không gian vừa chưa đủ má»™t ngưá»i ngồi. Sau đó, Sở Tranh tiến và o trong rồi nói A Căn lấy cá»§i che lại.
Lưu A Căn không hiểu há»i:
- Thiếu gia, ngà i là m như váºy để là m gì?
Sở Tranh cưá»i cưá»i nói:
- Ngươi không cần phải há»i nhiá»u, đúng rồi, cái nà y đưa trước cho ngươi.
Dứt lá»i lấy má»™t quan tiá»n ra đưa cho A Căn.
Lưu A Căn trong lòng cảm thấy bất an, đưa mắt nhìn nhìn quan tiá»n trong tay, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc, lấy cá»§i che Sở Tranh lại.
Xe ngá»±a ra khá»i thà nh cá»±c kỳ thuáºn lợi. Binh lÃnh canh thà nh sáng sá»›m vẫn còn mÆ¡ ngá»§, nhìn thấy má»™t tiểu tá» cùng xe ngá»±a tồi tà n Ä‘i qua, má»™t câu cÅ©ng không thèm há»i mà cho ra khá»i thà nh
Äi được khoảng năm dặm, Sở Tranh đẩy cá»§i chui ra ngoà i hưng phấn hét lá»›n. Äã nhiá»u năm qua, trừ má»™t lần theo Sở phu nhân lên miếu thắp hương ra, còn lại hắn chưa bao giá» ra khá»i thà nh. Nhìn những ngá»n cá», hoa dại, cây cối um tùm hai bên đưá»ng. cảnh tượng nà y ở tiá»n thế đối vá»›i Sở Tranh mà nói tuyệt không thể nhìn thấy. Sở Tranh cho xe chạy chầm cháºm, hưởng thụ lấy không khà đầu xuân.
Lưu A Căn cưá»i cưá»i nhìn Sở Tranh, đúng là con cái nhà già u có khác. Trong mắt A Căn mà nói, những cảnh sắc thế nà y còn xa má»›i bằng những trái cây dại mà có thể ăn được.
Thá»i gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tá»›i trưa, Sở Tranh trán đầy mồ hôi há»i:
- Chúng ta đã đi được bao xa rồi?
Lưu A Căn nghÄ© nghÄ© má»™t chút rồi trả lá»i:
- Äã Ä‘i được khoảng hÆ¡n bốn mươi dặm rồi.
Sở Tranh lúc nà y chỉ thấy miệng lưỡi khô ran liá»n há»i:
- Ở gần đây có chỗ nà o bán nước không?
Lưu A Căn kinh ngạc nhìn hắn:
- Thiếu gia, ở đây không giống như trên núi đâu. Trên núi còn có thể tìm nước chứ ở trong rừng nà y khó mà tìm được nguồn nước. Khi tiểu nhân tá»›i thà nh bán cá»§i, lúc trở vá» Ä‘á»u tá»± mình mang nước theo.
Sở Tranh bất đắc dĩ nói:
- Váºy tốt rồi, mau lấy nước cá»§a ngươi cho ta uống má»™t chút.
Lưu A Căn vội từ bên canh xe ngựa lấy ra một bìu nước. Chẳng biết bìu nước được là m bởi cái gì nhưng nhìn bỠngoà i của nó rất dơ bẩn.
Sở Tranh nhìn bìu nước trong lòng không khá»i Æ¡n á»›n. Hắn từ trước tá»›i nay ăn sung mặc sướng, ngay cả nước uống cÅ©ng được lấy từ mạch nước khoáng trong thà nh, nà o đã bao giá» nhìn thấy thứ dÆ¡ bẩn như thế nà y.
Äá»™t nhiên từ phương xa truyá»n tá»›i tiếng vó ngá»±a, dá»±a và o âm thanh mà nói số lượng có vẻ không Ãt, khiến cho ngay cả mặt đất cÅ©ng như rung rinh. Sở Tranh vá»™i chui và o trong đống cá»§i, dung cá»§i che lại, miệng thì kêu lá»›n:
- A Căn, mau cho xe ngựa quay đầu trở vỠlại Bình Nguyên thà nh.
Lưu A Căn không hiểu há»i:
- Thiếu gia, ngà i không đi bỠsông nữa sao?
Sở Tranh lo lắng la lên:
- Äừng có há»i nhiá»u, cứ theo lá»i ta mà là m. Nếu có ngưá»i há»i ngươi thì ngươi cứ trả lá»i là và o thà nh bán cá»§i, còn nữa ngà n vạn lần không được nói gặp qua ta.
Lưu A Căn không dám há»i vá»™i theo lá»i Sở Tranh quay đầu xe.
Không lâu sau thì truy binh từ phÃa sau đã Ä‘uổi tá»›i. Sở Tranh từ khe hở nhìn ra không khá»i trợn tròn mắt. Hắn tháºt không ngá» lại có hÆ¡n năm sáu trăm ngưá»i, bên cạnh phó tướng dẫn đầu còn có má»™t lão nhân, nhìn kỹ thì chÃnh là Cao lão tổng quản trong phá»§.
Thì ra sau khi Sở phu nhân tá»›i phòng Sở Tranh tìm không thấy hắn, tiếp đó tìm trong phá»§ cÅ©ng không thấy khiến trong lòng không khá»i lo lắng. Ngay sau đó, nha hoà n tìm được thư cá»§a Sở Tranh lưu lại mang tá»›i. Sở phu nhân mở thư ra xem thì má»›i biết Sở Tranh đã Ä‘i quân doanh tìm phụ thân.
Sở phu nhân Ä‘á»c xong tức giáºn muốn Ä‘iên ngưá»i. Từ Bình Nguyên thà nh tá»›i quân doanh mấy trăm dặm, Sở Tranh là má»™t đứa con nÃt, nếu trên đưá»ng xảy ra chuyện gì thì biết là m thế nà o. Vì váºy, bà ta vá»™i cho gá»i thà nh chá»§ và o phá»§ kêu hắn phái ngưá»i cùng Cao lão ra ngoà i thà nh tìm kiếm.
Sở Tranh lẩm bẩm:
- Cái nà y đúng là lạm dụng chức quyá»n mà ! Chỉ tìm má»™t mình ta mà dùng tá»›i nhiá»u ngưá»i như váºy sao?
Sở Tranh thì nghÄ© váºy chứ thà nh chá»§ đại nhân thì muốn cÅ©ng không dám. Hắn biết rõ NgÅ© công tá» là đứa con mà Sở đại nhân sá»§ng ái nhất, huống chi ngoà i thà nh cÅ©ng là địa pháºn mà hắn quản lý. Vạn nhất tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì thà nh chá»§ như hắn coi như xong Ä‘á»i. Vì váºy, khi vừa biết tin, hắn không dám qua loa mà điá»u phái toà n bá»™ kỵ binh trong thà nh dá»c theo đưá»ng tá»›i quân doanh tìm kiếm.
Lưu A Căn kinh hãi tá»›i mức ngồi trên xe chút động Ä‘áºy cÅ©ng không dám. Äá»™t nhiên có ngưá»i la lên :
- Tiểu từ bên kia, ngươi ở đây là m gì?
Lưu A Căn sợ tá»›i mức run cầm cáºp. Chỉ thấy má»™t tên quan quân cưỡi ngá»±a chạy tá»›i, mặt mà y như má»™t hung thần nhìn chằm chằm và o hắn khiến hắn run giá»ng trả lá»i:
- Tiểu…tiểu nhân là đang muốn và o thà nh bán củi.
- Có nhìn thấy một công tỠthiếu niên mặc áo trắng đi vỠhướng Nam không?
Lưu A Căn do dá»± chưa trả lá»i khiến tên quan quân bá»±c mình vung roi quất má»™t cái:
- Nói mau!
Lưu A Căn đau tới mức nhảy lên vội la lớn:
- Không có, tiểu nhân từ sớm tới giỠnà o có nhìn thấy công tỠnà o đâu.
Phó tướng lÄ©nh binh nghe binh lÃnh nói lại liá»n thương nghị vá»›i lão tổng quản:
- Cao tổng quản, Sở tiểu thiếu gia trá»i chưa sáng đã ra khá»i thanh thì cÅ©ng không có khả năng Ä‘i xa như váºy. Chúng ta vốn má»™t đưá»ng vá»™i và ng phi ngá»±a tá»›i đây, không tránh khá»i sÆ¡ suất, không bằng chúng ta thá» quay lại tìm má»™t lần nữa xem.
Cao lão tổng quản liếc nhìn Lưu A Căn thấy không có gì đáng nghi, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Váºy cÅ©ng được.
Mấy năm qua Sở Tranh theo Ngô An Nhiên táºp võ, ông Ä‘á»u nhìn thấy tất cả. Äối vá»›i việc tiểu thiếu gia võ công tiến cảnh quá nhanh khiến ông muốn cứng lưỡi mà không hiểu. NghÄ© mãi không ra nguyên nhân, có má»™t ngà y Cao lão lừa Sở Tranh tá»›i phòng mình rồi bất ngá» Ä‘iểm hôn mê Sở tranh. Sau khi kiểm tra ông má»›i phát hiện tiểu thiếu gia là ngưá»i trong truyá»n thuyết trá»i sinh đã thông Nhâm Äốc nhị mạch khiến ông không khá»i đấm ngá»±c kêu trá»i. Sở phu nhân khi trước đã không chỉ má»™t lần nói ông truyá»n thụ võ công cho các con bà nhưng lão tổng quản lúc nà o cÅ©ng nghÄ© các vị công tá» là mang há» Sở, còn Cao gia thì Ä‘á»i Ä‘á»i luôn là gia tướng cá»§a Vương gia. Vì váºy, sau khi suy nghÄ© mãi ông ta đã từ chối. Nếu sá»›m biết tiểu thiếu gia là ngưá»i thế nà y thì ông ta đã bất kế cái gì mà ân oán trăm năm cá»§a hai nhà Sở Vương. Bây giá» thì tốt rồi, ngược lại còn để tiện nghi cho Ngô An Nhiên hưởng.
CÅ©ng bởi vì váºy, lão tổng quản xuất thà nh ra ngoà i tìm vốn cÅ©ng không mang hy vá»ng gì lá»›n. Vá»›i võ công cá»§a tiểu thiếu gia thì ở hoang sÆ¡n nà y Ä‘i chá»— nà o mà chẳng được. Vì thế, đừng có nói là năm trăm ngưá»i, dù cho là năm ngà n ngưá»i thì cÅ©ng chưa chắc đã tìm ra. Chỉ là trong lòng ông ta có má»™t chút lo lắng, tÃnh cách tiểu thiếu gia vốn cổ quái, ngay cả sư phụ còn bị thiếu gia quay tá»›i mức chóng mặt thì ngưá»i giang hồ bình thưá»ng chưa chắc đã chịu nổi hắn.
Lúc nà y phó tướng nói lớn:
- Má»i ngưá»i nghe lệnh giăng thà nh má»™t hà ng quay lại tìm kiếm, ngay cả gốc cây ngá»n cả cÅ©ng không được bá» sót. Nếu tìm thấy thiếu gia thì Sở phá»§ nhất định sẽ có trá»ng thưởng.
Äám quân sÄ© láºp tức hô lá»›n trả lá»i:
- Dạ!
Äợi đám binh lÃnh bá» Ä‘i, Sở Tranh từ trong đống cá»§i chui ra nhìn Lưu A Căn. Khi tên binh lÃnh lấy roi quất tá»›i, Lưu A Căn mặc dù đã dùng tay đỡ nhưng trên mặt vẫn còn lưu má»™t vết roi khá thâm.
Sở Tranh có chút không đà nh, chỉ chỉ há»i:
- Äau không?
Lưu A Căn cưá»i cưá»i nói:
- Không sao, đã quen rồi. Quan quân trước giá» dữ lắm, chỉ cần tránh bá»n há» là được.
Sở Tranh nhìn khuôn mặt chất phác cá»§a Lưu A Căn, trong lòng thêm mấy phần hảo cảm. Trước đó hắn Ä‘á»u là dá»±a và o thân pháºn, ăn uống sinh hoạt tất cả trừ những gia nhân không nói, còn những ngưá»i khác thì ai cÅ©ng Ä‘á»u a dua nịnh ná»t miá»…n sao là m cho hắn vui. Trước giá» hắn chưa bao giá» chứng kiến cảnh sinh hoạt cá»§a những ngưá»i thuá»™c tầng lá»›p táºn cùng xã há»™i như A Căn, mà có lẽ đây cÅ©ng chÃnh là cách thức sinh hoạt cá»§a đại bá»™ pháºn dân chúng trên thế giá»›i nà y.
Nhưng mình có thể là m gì cho những ngưá»i dân nà y ?
Dẫn dắt bá»n há» tạo phản, đòi lấy quyá»n tá»± do? Nói chÆ¡i à , đối vá»›i dạng ngưá»i như Lưu A Căn, miệng kêu gà o cái gì mà tá»± do bình đẳng bác ái hắn hiểu không? Huống chi tạo phản còn phải nói tá»›i thiên thá»i địa lợi nhân hòa, mà ở cái xã há»™i nà y trụ cá»™t chân chÃnh lại là các sÄ© tá», bất kỳ hình thức cải cách nà o Ä‘á»u cần phải được bá»n há» á»§ng há»™. Nhưng dạng ngưá»i như Lưu A Căn lại sống ở tầng lá»›p dưới cùng cá»§a xã há»™i, trừ phi cuá»™c sống hiện tại không còn có thể sống, bằng không bá»n há» cÅ©ng không muốn tranh đấu vá»›i ai. Cứ lấy thà dụ như tại Bình Nguyên thà nh, giả như ngươi muốn tạo phản láºt đổ Sở Danh ÄÆ°á»ng thì chắc cÅ©ng không có bao nhiêu ngưá»i theo nhà ngươi, tháºm chà bá»n há» còn có khả năng bắt ngươi Ä‘em lên quan phá»§. Bởi vì nguyên nhân chá»§ yếu là dưới sá»± cai trị cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng bá»n há» sống không đến ná»—i tệ, vẫn còn có thể sống được.
HÆ¡n nữa, từ mặt lịch sá» mà thấy thì ngưá»i đầu tiên dẫn đầu tạo phản thưá»ng chết rất sá»›m. Trần Thắng, Ngô Nghiá»…m khởi nghÄ©a rốt cục chỉ là m lợi cho Lưu Bang. Trương Giác, Hoà ng Cân khởi nghÄ©a tạo thà nh thế cục Tam Quốc. Rồi sau đó Hoà ng Sà o, Chu Nguyên Chương, Lý Tá»± Thà nh cÅ©ng Ä‘á»u là tiếp nháºn thà nh quả cá»§a ngưá»i khác. Loạn thế xuất anh hùng nhưng phải sống tá»›i cuối cùng thì má»›i là đế vương, mà những đế vương kia miệng thì nhân nghÄ©a chứ đằng sau thì toà n là những nhân váºt sẵn sà ng đâm sau lưng ngưá»i khác. Sở Tranh tá»± nháºn hắn so vá»›i tiêu chuẩn trên thì còn kém xa lắc.
Mà nghÄ© những việc nà y là m cái gì, Sở Tranh báºt cưá»i. Tương lai cá»§a mình chỉ sợ giống như kiếp trước là m việc cho ngưá»i khác. Sở Tranh đối vá»›i tình huống gia tá»™c Sở thị cÅ©ng hiểu đôi chút, hắn cÅ©ng biết phụ thân Ä‘ang được Sở Vương hai nhà đứng sau há»— trợ. Nếu như phụ thân có thể chấp chưởng triá»u chÃnh, sau đó nếu Sở Tranh hắn ná»— lá»±c há»— trợ thì sẽ có cÆ¡ há»™i rất lá»›n nắm quyá»n sinh sát trong tay. Tá»›i lúc đó mình hoà n toà n có thể thay đổi số pháºn cá»§a những ngưá»i như Lưu A Căn nà y.
Äến lúc đó thì….mà thôi, việc tá»›i đâu hay tá»›i đó Ä‘i.
Lưu A Căn đột nhiên há»i:
- Thiếu gia, những ngưá»i vừa rồi là tìm thiếu gia sao?
Sở Tranh tự đắc nói:
- Äúng váºy.
- Thiếu gia là từ trong thà nh lén trốn ra ngoà i a?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu không bá»n há» tìm ta là m gì.
- Ngà i là má»™t đứa trẻ ở bên ngoà i, lại ăn mặc đẹp như váºy phụ mẫu ngà i đương nhiên sẽ rất lo lắng rồi.
Sở Tranh không thèm để ý, từ trong bao hà nh lý lấy ra đồ ăn, phân ra một phần đưa cho Lưu A Căn:
- Cho ngươi.
- Cái nà y là cái gì?
- Là điểm tâm ta mang từ nhà đi, ăn ngon không ?
Lưu A Căn vừa ăn vừa liên tục gáºt đầu. Hắn là m gì mà thấy qua những thứ nà y. Cả Ä‘á»i hắn mà nói ăn ngon nhất cÅ©ng chỉ là cái banh bao mà thôi.
Sở Tranh lại lấy từ hà nh lý ra má»™t quan tiá»n:
- Cái nà y đưa ngươi trước, miễn phải khi tới quân doanh lại quên.
Lưu A Căn nhìn chằm chằm và o bao hà nh lý:
- Thiếu gia, ngà i ra ngoà i mang theo bao nhiêu tiá»n?
Sở Tranh âu sầu nói:
- Mang theo mưá»i mầy quan a. Sá»›m biết váºy chẳng thèm mang theo là m gì. NÆ¡i hoang sÆ¡n dã ngoại có muốn dùng cÅ©ng không dùng được. Mang trên ngưá»i chỉ nặng ngưá»i thôi. Bá» Ä‘i, cho ngưá»i thêm má»™t quan nữa.
Kỵ binh của Bình Nguyên thà nh rốt cục cũng không đuổi tới nữa.
Con ngá»±a gầy còm cá»§a Lưu A Căn vì váºy mà chạy khá an toà n. Hai ngưá»i ngồi trên xe cứ má»™t đưá»ng mà đi, thá»i gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc trá»i đã tối.
Sở Tranh đứng trên xe nhìn bốn phÃa nhưng không trông thấy nhà nà o liá»n há»i:
- A Căn, trước đây nếu ngươi Ä‘i trên đưá»ng gặp trá»i tối thì là m gì?
Ãnh mắt Lưu A Căn lóe lên nói:
- Tiểu nhân ngủ qua đêm trên xe.
Sở Tranh thở dà i:
- Xem ra cÅ©ng chỉ có thể như váºy, hôm nay Ä‘i tá»›i đây thôi. Chúng ta tá»›i ven rừng kia rồi nhóm đống lá»a ngá»§ qua đêm. Äống cá»§i trên xe xem ra có Ãch quá chứ.
Tá»›i ven rừng, Sở Tranh nhảy xuống xe, mang theo má»™t Ãt cá»§i ném xuống mảnh đất trống:
- A Căn, dừng ở đây thôi. Ngươi đừng nói vá»›i ta là ngươi không mang mồi lá»a a, nếu như váºy thì…
Sở Tranh đột nhiên cảm thấy một luồng gió thổi tới, vô ý thức né qua một bên. Một thanh đao bổ củi sượt qua chóp mũi hắn.
Sở Tranh giáºn dữ hét lá»›n:
- A Căn, ngươi muốn là m gì?
Sắc mặt Lưu A Căn dưới ánh hoà ng hôn lúc nà y tháºt dữ tợn:
- Tiểu thiếu gia, ngươi mang nhiá»u tiá»n như váºy không lẽ không sợ ngưá»i khác đỠmắt sao?
Sở Tranh ngẩn ngưá»i. Vừa rồi hắn còn nghÄ© xem cách giúp loại ngưá»i nà y như thế nà o, ai ngá» nháy mắt Lưu A Căn đã trở mặt muốn giết hắn.
- Ta không phải đã cho ngươi thêm một quan rồi sao?
- Nhưng nếu lấy được mưá»i mấy quan thì chẳng phải tốt hÆ¡n ư?
Sở Tranh nói:
- Ngươi muốn lấy tiá»n thì cứ lấy, vì cái gì mà muốn giết luôn cả ta?
Lưu A Căn nói:
- Ngươi sớm đã biết tên ta, lại còn biết ta ở dưới chân núi Thanh Sơn, không giết ngươi thì ta phải là m gì. Nhà ta còn có một mẹ già và hai đệ đệ muội muội nữa a.
Sở Tranh nhìn Lưu A Căn, nắm tay dần mở ra, mệt má»i nói:
- Ngươi đi đi, ta coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lưu A Căn ngẩn ngưá»i cưá»i lá»›n:
- Tiểu thiếu gia của ta, ngươi nói cái gì thế.
Dứt lá»i liá»n vung dao chém xuống.
Sở Tranh chán chẳng thèm né tránh, má»™t quyá»n vung ra đánh Lưu A Căn bay ra ngoà i. Tiếp đó Lưu A Căn còn chưa kịp đứng dáºy thì Sở Tranh đã lao tá»›i bên cạnh má»™t tay nắm áo, má»™t tay nắm lá»— tai hắn rồi ném ra xa, hét lá»›n:
- Cút đi cho ta!
Lưu A Căn choáng váng hồi lâu má»›i nháºn ra được đứa bé trước mặt mình vốn không thể trêu và o, vá»™i và ng bá» chạy.
Sở Tranh đột nhiên kêu lên:
- Quay trở lại đây!
Lưu A Căn láºp tức đứng yên, cả ngưá»i không ngừng run rẩy.
Sở Tranh nhẹ giá»ng nói:
- Mang theo xe ngá»±a cá»§a ngươi Ä‘i Ä‘i, ta dù sao cÅ©ng không biết Ä‘iá»u khiển. Ngươi cÅ©ng không cần phải sợ, sau nà y ta sẽ không tìm ngươi là m gì, nếu không thì hôm nay ta đã không tha cho ngươi Ä‘i rồi.
Lưu A Căn ngây ngốc hồi lâu rồi vội cưỡi ngựa chạy đi.
Lưu A Căn Ä‘i rồi, Sở Tranh má»›i phát hiện ra mình rÆ¡i và o má»™t hoà n cảnh khá phiá»n toái.
ÄÆ°á»ng thì không biết, trá»i thì tối, trong rừng lúcnà y không ngừng truyá»n lại tiếng sói tru khiến Sở Tranh bắt đầu hối háºn. Biết thế hắn đã lưu Lưu A Căn lại rồi từ từ dạy dá»— hắn, biết đâu chừng hắn lại khóc rống lên rồi thá» táºn trung vá»›i mình cả Ä‘á»i thì sao…….Phì phì phì, nghÄ© gì váºy, loại ngưá»i nà y mà có thể váºy sao. Lòng tham không đáy, đã thế lại còn muốn giết ngưá»i diệt khẩu. CÅ©ng may mình có chút võ công, nếu đổi là ngưá»i khác thì có lẽ đã chết sá»›m mất rồi.
Thêm má»™t tiếng sói tru lên, so vá»›i mấy lần trước thì khoảng cách có vẻ gần hÆ¡n nhiá»u. Sở Tranh rùng mình vá»™i trèo lên má»™t cây đại thụ, kiếm lấy má»™t hốc cây rồi chui và o trong nằm, trong lòng thì rầu rÄ© không biết phải là m gì bây giá». Trở vá» thì không cam tâm. Nếu tháºt sá»± không còn cách nà o thì ngà y mai chỉ còn biết Ä‘i theo hướng Nam, tá»›i bá» sông tìm nÆ¡i trú ngụ cá»§a mưá»i mấy vạn đại quân mà thôi, hi vá»ng có thể tìm thấy phụ thân.
Nghĩ nghĩ một hồi Sở Tranh ngủ lúc nà o không hay.
Không biết ngá»§ được bao lâu, Sở Tranh đột nhiên mở mắt tỉnh dáºy. Lúc nà y hắn nghe thấy phÃa dưới gốc cây truyá»n lại âm thanh Ä‘ao kiếm va chạm nhau. Phản ứng đầu tiên cá»§a Sở Tranh lúc nà y là ngạc nhiên, ai ngá» vừa má»›i trốn nhà ra ngoà i đã gặp giang hồ giao đấu, cái nà y sao mà giống như trong tiểu thuyết quá Ä‘i chứ. Trong tiểu thuyết nhân váºt chÃnh Ä‘i và o ban đêm không há» buồn tẻ thế nà o nếu không nhìn thấy cao nhân giao dấu thì cÅ©ng nghe trá»™m được bà máºt trong giang hồ. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nếu gặp mỹ nhân Ä‘ang gặp nạn thì cà ng tốt.
Sở Tranh phấn chấn tinh thần, quay ngưá»i lén nhìn xuống gốc cây. Trá»i ạ, đúng là có mỹ nhân a, mỹ nhân lúc nà y Ä‘ang cầm má»™t thanh kiếm dà i ba tấc cùng má»™t hắc y nhân đánh không biết trá»i đất ở phÃa bên dưới.
Hắc y nhân lúc nà y chợt lui vỠsau la lớn:
- Cháºm đã !
Thanh âm hắc y nhân nghe rất chói tai, theo trong sách mà nói thì loại ngưá»i nà y chắc chắn không phải ngưá»i tốt.
- Vị cô nương kia, cô đã đuổi theo ta cả ngà y không lẽ không biết là không là m gì được ta sao ? “Như ảnh tùy hình†của cô nương dù rất lợi hại nhưng còn chưa luyện tới mức đại thà nh. Không bằng chúng ta dừng tay đi.
Nữ tỠvừa thở dốc vừa nói:
- Lâm Phong Ngôn, ngươi trong giá»›i võ lâm Giang Nam coi như cÅ©ng là nhân váºt có tiếng tăm, váºy tại sao lại chịu Ä‘i là m thám tá» cho quân Tá», lại còn dám ngang nhiên tá»›i Bình Nguyên thà nh là m cà n, bản … cô nương ta không bắt ngươi giao cho Sở đại nhân không được.
Sở Tranh nghe thấy cà ng vui mừng. Theo như nữ nhân kia thì hình như nà ng ta cÅ©ng ở Bình Nguyên thà nh. Vừa cùng quê mà hình như nà ng ta đối vá»›i phụ thân rất là tôn kÃnh, quá tốt, quá tốt a.
Lâm Phong Ngôn lẫm liệt nói:
- Lâm má»— thân là ngưá»i Nam TỠđương nhiên là phải ra sức cho Nam Tá», cái nà y có gì sai chứ? Nếu cô nương không chịu bá» qua thì để Lâm ná»— tiếp tục lÄ©nh giáo “Như ảnh tùy hình†cá»§a cô nương váºy.
Sở Tranh nhìn hai ngưá»i giao đấu đã biết võ công cá»§a cả hai không bằng Ngô An Nhiên, khiến trong lòng hắn có chút coi thưá»ng.
Cái nà y cÅ©ng chỉ có thể nói Sở Tranh thiếu hiểu biết. Ngô An Nhiên mặc dù vẫn hay bị hắn quay như chong chóng nhưng chá»§ yếu là vì lão tá»± phong bế công lá»±c. Tại Nam Tá» nếu nhắc tá»›i Ma Tú SÄ© có mấy ai là không biết, tháºm chà nếu nói trên khắp thiên hạ thì Ngô An Nhiên cÅ©ng được coi là má»™t nhân váºt tiếng tăm. Chỉ là lão trước mặt Sở Tranh giống như rồng sa vÅ©ng nước, hổ tá»›i đồng bằng, má»™t Ä‘á»i anh hùng coi như trôi theo dòng nước.
Mỹ nữ đương nhiên là phải giúp. Sở Tranh chợt lóe lên má»™t ý nghÄ©, vá»™i chỉnh sÆ¡ lại y phục rồi dung tay trái đánh và o thân cây tạo nên má»™t tiếng âm thanh. Tiếp đó hai chân chụm lại, váºn kình lá»±c và o sau lưng dá»±a theo thân cây trượt xuống. Long Tượng Phục Ma Công cá»§a Sở Tranh không phải tầm thưá»ng, mặc dù công lá»±c còn xa má»›i bằng Ngô An Nhiên nhưng nếu nói vỠđộ thuần thục thì cÅ©ng không kém bao nhiêu. Lần nà y Sở Tranh toà n lá»±c thi triển khiến cho ngưá»i hắn cứ từ từ ở trên cây hạ xuống.
- Chi chi…
Sở Tranh hú lên mấy tiếng quái dị như muốn nhắc nhở hai ngưá»i phÃa dưới đừng đánh nữa, quái váºt đã xuất hiện.
Luáºn vá» giả thần giả quá»· thì đương kim thiên hạ sợ rằng không ai có thể tranh vá»›i hắn. Kiếp trước phim kinh dị, phim khoa há»c viá»…n tưởng đâu phải để coi chÆ¡i. Lần nà y Sở Tranh chÃnh là bắt chước cương thi khiến hai ngưá»i ở dưới gốc cây nghe cÅ©ng chưa nghe, nhìn cÅ©ng chưa từng nhìn thấy mà chỉ biết giá» là canh ba, lại ở nÆ¡i rừng sâu hoang dã cây cối um tùm bá»—ng nhiên từ trên cây hạ xuống má»™t quái váºt mặt trắng bệch, hai mắt đỠđẫn vô hồn, cả ngưá»i cứng đơ như xác chết thì không phải là yêu tinh quá»· quái thì là cái gì?
Hai ngưá»i sá»›m đã ngưng không đánh nữa mà ngÆ¡ ngác nhìn tiểu hà i trước mặt, cả hai Ä‘á»u thấy á»›n lạnh. Äặc biệt nữ nhân kia cả ngưá»i run cầm cáºp cho thấy hiện nà ng ta Ä‘ang rất sợ hãi.
Sở Tranh hạ được xuống đất thì sau lưng cÅ©ng đầy mồ hôi. Hắn vá»™i Ä‘iá»u chỉnh chân khà khiến hai chân trở nên nhẹ như bấc, tứ chi trở nên bất động, cả ngưá»i cứ trôi dần vá» Lâm Phong Ngôn. Lâm Phong Ngôn nhìn và o ánh mắt vô thần cá»§a Sở Tranh rùng mình má»™t cái, táºp trung tinh thần đỠphòng.
Sở Tranh không để ý tá»›i hắn mà từ từ quay vá» hướng nữ nhân. Hai chân nữ nhân như nhÅ©n ra, nhá» thanh kiếm chống trên mặt đất má»›i khiến cho cả ngưá»i không bị ngã.
Sở Tranh đột nhiên lên một tiếng:
- Tá»· tá»·!
Nữ tá» bị dá»a đến hết hồn xém chút là ngã lăn ra đất.
- Tá»· tá»· tháºt xinh đẹp, cho ôm má»™t cái.
Nói xong mÅ©i chân khẽ váºn lá»±c rồi nhảy vá» hướng nữ nhân.
Nữ nhân thét lên, hai mắt nhắm tịt lại, tay thì quÆ¡ kiếm chém. Sở Tranh lách ngưá»i né rồi đột nhiên tung ngưá»i vá» phÃa sau, xoay ngưá»i tung chân đá mạnh và o phÃa dưới bụng Lâm Phong Ngôn. Äây chÃnh là chiêu thứ tư “Thần Long Bãi Vĩ†trong Long Tượng Phục Ma Công mà hắn đã khổ công luyện táºp cả ngà n lần. Lâm Phong Ngôn vốn nghÄ© Sở Tranh lao vá» phÃa nữ nhân cả ngưá»i Ä‘ang thở phà o nhẹ nhõm, định nhân cÆ¡ há»™i trốn Ä‘i, nà o ngá» Sở Tranh đột nhiên tấn công. Võ công hắn mặc dù cao hÆ¡n Sở Tranh nhưng lại Ä‘ang lúc hoà n toà n không chút đỠphòng khiến cho má»™t cước nà y không thể né tránh, á»e má»™t tiếng phun ra má»™t ngụm tiên huyết rồi ngã phịch xuống đất.
Sở Tranh cưá»i ha hả bước tá»›i Ä‘iểm và o Ma huyệt cùng à huyệt. Lâm Phong Ngôn tá»± biết trúng kế, căm háºn nhìn Sở Tranh.
Nữ nhân lúc nà y vẫn còn nhắm tịt mắt, tay thì múa kiếm. Sở Tranh ho khan một tiếng nà o ngỠlại đưa tới một tiếng thét chói tai nữa.
Sở Tranh chỉ còn biết lên tiếng:
- Tỷ tỷ mệt chưa, hay là nghỉ ngơi chút đi.
Nữ nhân mở mắt ra thì thấy Sở Tranh Ä‘ang cưá»i cưá»i chỉ Lâm Phong Ngôn Ä‘ang nằm dưới đất. Nhìn Sở Tranh Ä‘ang cưá»i hì hì, nữ tá» hết kinh sợ há»i:
- Ngươi đã là m gì hắn?
Sở Tranh cưá»i cưá»i:
- Ta Ä‘em hắn là m lá»… váºt tặng tá»· tá»·, chút lòng thà nh mong tá»· tá»· nháºn cho.
Nữ tá» vẫn còn nghi ngá» bước lại gần xem. Vá»›i võ công cá»§a nà ng đương nhiên nhìn ra ná»™i phá»§ cá»§a Lâm Phong Ngôn đã bị trá»ng thương. Nà ng không thể ngá» nổi, quay sang nhìn Sở Tranh tá»±a hồ như không tin má»™t đứa bé lại có thể đánh Lâm Phong Ngôn trá»ng thương như váºy.
Nhìn Ä‘i nhìn lại thì vẫn thấy trước mặt cÅ©ng chỉ là đứa trẻ mà hồi nãy giả thần giả quá»·. Nữ tá» thở phà o vẫy tay gá»i:
- Tiểu đệ đệ, lại đây.
Sở Tranh nghe mấy từ “tiểu đệ đệ†liá»n cảm thấy hÆ¡i mất tá»± nhiên. Mấy từ nà y nghe thế nà o cÅ©ng khiến hắn nghÄ© tá»›i má»™t thứ khác nên vá»™i phản đối:
- Tá»· tá»· gá»i ta là tiểu đệ được rồi, đừng gá»i là ….tiểu đệ đệ.
Nữ tỠkhông hiểu nổi cái ẩn ý trong đó, nhưng nghĩ tới “tiểu đệ đệ†nà y thực có chút quái dị nên đồng ý:
- ÄÆ°á»£c rồi váºy gá»i là tiểu đệ Ä‘i. Mà tại sao tiểu đệ ở đây, cha mẹ cá»§a ngươi đâu?
Sở Tranh nói:
- Ta cùng cha mẹ ra ngoà i chơi, vừa mới chia tay nhau thôi.
Nữ tá» không tin nhưng chỉ là hai ngưá»i vừa má»›i quen biết nên không tiện há»i thêm. Nà ng bước tá»›i bên cạnh Lâm Phong Ngôn từ trong ngưá»i hắn lục soát má»™t hồi rồi lấy ra mấy tá» giấy. Nhá» và o ánh trăng chiếu sáng, nữ tá» xem má»™t lúc rồi nói:
- Tháºt đáng ghét.
Sở Tranh không hiểu há»i:
- Tỷ tỷ, đó là cái gì thế?
Nữ tá» trả lá»i:
- Äây chÃnh là bản đồ phân bố binh lá»±c cá»§a Nam tuyến đại doanh dá»c bá» sông. Tên Lâm Phong Ngôn nà y cÅ©ng là má»™t danh sÄ© trong võ lâm Nam Tá», không ngá» lại tá»± hạ thân pháºn là m chuyện nà y. Bản đồ nà y miêu tả rất tưá»ng táºn, xem ra hắn tốn không Ãt công phu. Nếu như để hắn mang vá» tá»›i Nam Tá» thì sẽ cá»±c kỳ bất lợi đối vá»›i Triệu quốc ta.
Sắc mặt nữ tỠlo lắng:
- Xem ra Nam Tá» tháºt sá»± muốn liên minh cùng Tần quốc tấn công chúng ta a.
Sở Tranh nhìn Lâm Phong Ngôn nói:
- Váºy ngưá»i nầy tá»· tá»· tÃnh xá» lý thế nà o?
Nữ TỠtrầm ngâm một lúc nói:
- Ta chuẩn bị áp tải hắn tá»›i đại doanh giao cho Sở đại nhân. Lâm Phong Ngôn tại Nam Tá» cÅ©ng coi như là ngưá»i có thân pháºn, có lẽ hắn biết không Ãt bà máºt.
Sở Tranh vui vẻ nói:
- Tá»· tá»· biết đại doanh ở đâu sao, váºy tốt quá, ta cÅ©ng Ä‘ang muốn tá»›i đó.
Nữ tá» nghi hoặc há»i:
- Ngươi không đi tìm cha mẹ ngươi, đi tới đó là m gì?
Sở Tranh nghẹn há»ng, nghÄ© ngợi rồi nói:
- Ca ca ta Ä‘ang ở đại doanh, ta tìm hắn rồi để hắn đưa ta vá».
Nữ tỠlắc đầu nói:
- Hiện tại chiến sự bất kỳ lúc nà o cũng có thể xảy ra, ca ca ngươi sao có thể đưa ngươi vỠnhà chứ.
Sở Tranh nói:
- Trước tiên cứ tới đại doanh tìm ca ca ta trước rồi nói sau. Dù sao thì tỷ tỷ cũng phải áp tải Lâm Phong Ngôn cơ mà , chúng ta đi chung có gì cũng chiếu cố lẫn nhau được.
Nữ tá» ngẩn ngưá»i Ä‘ang muốn nói má»™t đứa bé như ngươi thì có thể giúp ta gì chứ, nhưng chợt nghÄ© tá»›i má»™t đứa bé mà có thể đánh Lâm Phong Ngôn trá»ng thương như váºy, đổi lại là mình dù cho trá»±c tiếp đánh má»™t chưởng lên ngưá»i Lâm Phong Ngôn cÅ©ng chưa chắc đã là m được như thế, thì có lẽ hắn cÅ©ng sẽ giúp được mình cÅ©ng nên.
Nà ng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ là nÆ¡i đây còn cách đại doanh hÆ¡n trăm dặm, mà ngưá»i nà y võ công cao cưá»ng, dù thân Ä‘ang trá»ng thương nhưng ta sợ hắn vẫn có thể trốn mất.
Sở Tranh không chút để ý nói:
- Váºy thì cứ Ä‘em võ công hắn phế Ä‘i là được rồi.
Lâm Phong Ngôn giáºt mình sợ tá»›i mức hồn phi phách tán, nhưng vì à huyệt Ä‘ang bị Ä‘iểm khiến hắn chỉ còn biết kêu ô ô.
Nữ tá» cÅ©ng tháºt sá»± kinh hãi. Ngưá»i luyện võ trân quý nhất chÃnh là võ công cá»§a há». Nếu võ công mà bị phế thì tháºt sá»± sống không bằng chết. Trong võ lâm, trừ phi là có thâm thù đại háºn còn bằng không tuyệt đối không là m váºy. Nữ tá» thầm nghÄ©:
“Äứa bé nà y không biết là đệ tá» cá»§a ai mà sao lại có thể ác độc như thế?â€
Cái nà y khiến Ngô An Nhiên đúng là bị oan táºn mạng. Ngô An Nhiên trước giá» cùng địch nhân giao tranh luôn Ä‘em ngưá»i ta đánh chết. Còn loại đại kỵ võ lâm thế nà y thì lão chưa bao giá» là m qua. Chỉ là Sở Tranh chịu ảnh hưởng cá»§a kiếp trước, ngưá»i hiện đại nói chuyện chỉ cần kết quả, không kể thá»§ Ä‘oạn. Quan trưá»ng hay thương trưá»ng Ä‘á»u như thế. Sở Tranh ở tiá»n thế( kiếp trước) dù đưá»ng công danh khá thuáºn lợi nhưng cùng ngưá»i khác tranh đấu thì cÅ©ng có không Ãt. Mặc dù bản tÃnh hắn không xấu nhưng không có nghÄ©a các thá»§ Ä‘oạn âm độc lại không biết.
Lúc trước Lưu A Căn lấy oán báo ân, Sở Tranh mặc dù tha cho hắn nhưng đả kÃch đó tác động đến hắn không nhá», giống như đã mang hắn vá» lại cái thá»i ngươi gian thì ta trá kiếp trước. Bao năm ở Sở phá»§ má»i ngưá»i đối xá» vá»›i hắn cá»±c tốt, hÆ¡n nữa Ä‘a số ngưá»i thá»i cổ nà y chất phác hÆ¡n ngưá»i hiện đại rất nhiá»u, giả dụ có chút mưu lợi thì cÅ©ng chỉ láu cá má»™t chút nhưng vẫn rất trung thà nh vá»›i Sở gia. Sở Tranh lá»›n lên trong hoà n cảnh đó khiến hắn cÅ©ng trở nên chất phác hÆ¡n, nhưng sá»± việc cá»§a Lưu A Căn bất tri bất giác đã là m sống lại bá» mặt gian ác khi xưa.
Nữ tá» nói thế nà o cÅ©ng không chịu phế võ công cá»§a Lâm Phong Ngôn khiến Sở Tranh cÅ©ng chịu thua, đà nh phải ngồi xuống bên ngưá»i Lâm Phong Ngôn bắt đầu tìm tòi, ngay cả ná»™i y bên trong cÅ©ng không tha. Hắn biết dạng gián Ä‘iệp như Lâm Phong Ngôn bên ngưá»i nhất định còn mang theo bà máºt rất lá»›n. Lâm Phong Ngôn oán háºn nhìn Sở Tranh, hai mắt như muốn phún há»a. Sở Tranh coi như không thấy, tìm tòi má»™t hồi quả nhiên tìm thấy má»™t máºt hà m. Äây là máºt hà m do Nam Tá» giao nhiệm cho gian tế trong quân doanh, tên gian tế trong máºt hà m đỠcáºp không ngá» còn là má»™t giáo úy.
Nữ tá» mừng rỡ, ná»—i ác cảm trong lòng vá»›i Sở Tranh giảm Ä‘i và i phần. Sở Tranh thì lại thấy bình thưá»ng, dạng quân doanh phòng vệ biên giá»›i mà có và i tên gian tế thế nà y là chuyện đương nhiên.
Lấy mồi lá»a trên ngưá»i Lâm Phong Ngôn, Sở Tranh châm và o đống cá»§i do Lưu A Căn để lại rồi ngồi đối diện vá»›i nữ tá» má»™t câu cÅ©ng không nói nữa.
Sở Tranh vừa má»›i đánh ngã Lâm Phong Ngôn nhìn thì đơn giản chứ tháºt ra toà n thân khà lá»±c cá»§a hắn lúc nà y đã cạn kiệt. Äã váºy bụng hắn bây giá» lại Ä‘ang kêu đói ùng ục khiến Sở Tranh vá»™i lấy Ä‘iểm tâm trong hà nh lý, chia má»™t phần cho nữ tá» rồi vá»™i ăn ngấu nghiến.
Nữ tỠăn được và i miếng thì thấy là m lạ. Äiểm tâm nà y là m rất tinh xảo, cho thấy không phải ngưá»i bình thưá»ng có thể ăn được khiến nà ng cà ng lúc cà ng nghi hoặc, dá»±a và o ánh lá»a nhìn Sở Tranh thì thấy cà ng nhìn cà ng thấy quen quen.
Nữ tỠđột nhiên há»i:
- Tiểu đệ, ngươi hỠSở đúng không?
Sở Tranh xém chút mắc nghẹn, sao nà ng ta lại biết được.
Nhìn thấy biểu tình của hắn, nữ tỠcà ng khẳng định:
- Ta còn biết ngươi gá»i là Sở Tranh nữa, đúng không?
Miệng Sở Tranh há to, đột nhiên nghÄ© tá»›i nữ nhân nà y hình như cÅ©ng ở Bình Nguyên thà nh vá»™i há»i:
- Tỷ tỷ cũng ở Bình Nguyên thà nh, đúng không?
Nữ tá» gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, hÆ¡n nữa hai nhà chúng ta cách nhau không xa, khi ngươi còn nhá» ta đã từng ôm ngươi.
Sở Tranh nhìn toà n thân hắc y cá»§a nữ tá», trong đầu tháºt sá»± không nhá»› mình đã gặp nữ nhân nà y ở đâu.
Nữ tá» cưá»i nói:
- Khi đó ngươi còn nhá», độ hÆ¡n má»™t tuổi, ta cùng phụ vương qua nhà ngươi. Lúc vá» ngươi còn khóc lá»›n không cho ta Ä‘i nữa.
- Ta tên Triệu Kỳ.
- Cái gì, ngươi là Kỳ quáºn chúa?
Sở Tranh ngẩn ngưá»i thốt lên.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:57 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 8: Hắc kỵ hùng phong
Nguồn: ST
Sở Tranh không ngá» nữ nhân trước mặt lại là Kỳ quáºn chúa cá»§a Xương Bình vương phá»§. Giao tình giữa Sở phá»§ và Xương Bình vương phá»§ vốn không nhiá»u, chẳng qua thân là ngưá»i đứng đầu má»™t quáºn nên ngà y lá»… tết hà ng năm, Sở Danh ÄÆ°á»ng má»›i phải qua vương phá»§ thăm há»i mà thôi. Từ lúc nhá» cho tá»›i bây giá», Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng chưa từng dẫn Sở Tranh qua vương phá»§ nên Sở Tranh cÅ©ng chẳng quen biết ai, chỉ nghe nói Xương Bình vương có má»™t nam má»™t nữ.
Dù sao hai nhà cÅ©ng có chút qua lại, nên hai ngưá»i sau má»™t hồi cÅ©ng từ từ trở nên thân thiết.
- Chúng ta chưa bao giỠgặp qua, sao tỷ tỷ lại biết ta?
Triệu Kỳ cưá»i cưá»i:
- Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ta lại quen hai vị ca ca của ngươi. Ba huynh đệ các ngươi cà ng lớn thì cà ng giống nhau, đặc biệt phong thái của ngươi nhìn rất giống tam ca Sở Nguyên của ngươi.
Sở Tranh sỠmặt nói:
- Có sao, sao ngưá»i trong phá»§ ai cÅ©ng nói ta giống đại ca hÆ¡n.
Triệu Kỳ vẫn cưá»i nói:
- Ta chỉ nói phong thái. Tam ca ngươi năm đó phá phách có tiếng, không ngỠngươi lại còn lợi hại hơn.
Nghĩ tới việc Sở Tranh vừa giả là m cương thi, trong lòng Triệu Kỳ tới giỠvẫn còn thấy sợ.
Triệu Kỳ nói tiếp:
- Ngươi còn nhỠtuổi mà võ công không tệ a, không ngỠngay cả Lâm Phong Ngôn cũng thua trong tay ngươi.
Sở Tranh cưá»i gian xảo:
- Còn thua tá»· tá»· a, Kỳ quáºn chúa cá»§a Xương Bình vương phá»§, vốn kim chi ngá»c Ä‘iệp, nhưng cÅ©ng không ngá» võ công lại cao cưá»ng.
Triệu Kỳ nói:
- Ta từ nhỠđã há»c võ, gia sư há» Diệp, là má»™t kỳ nhân lánh thế cá»§a Äại Triệu ta. Sư phụ cứ ná»a năm lại tá»›i Bình Nguyên thà nh dạy ta võ công. Sau khi ta mưá»i sáu tuổi má»›i được theo lão nhân gia Ä‘i chu du thiên hạ.
Nà ng nhìn Sở Tranh há»i:
- Còn ngươi?
Sở Tranh cưá»i :
- Ta lúc trước bị bệnh nặng. Sư phụ sau khi trị bệnh cho ta xong thì thu ta là m đồ đệ.
Triệu Kỳ hai mắt sáng lên:
- Lệnh sư có phải là Ngô thần y trong phá»§ cá»§a các ngưá»i đó ư? Không ngá» trong Bình Nguyên thà nh còn có cao thá»§ như váºy.
Ngô An Nhiên vốn sợ có ngưá»i tìm hắn nhá» trị bệnh nên trong mấy năm qua luôn im hÆ¡i lặng tiếng, dù váºy Triệu Kỳ vẫn nghe qua tin đồn vá» lão. CÅ©ng may, Ngô An Nhiên tuy có danh tiếng khá lá»›n trong giang hồ, nhưng Ä‘a số ngưá»i ta chỉ biết tá»›i cái tên “Ma tú sÄ©â€, ngay cả giá»›i võ lâm Nam Tá» cÅ©ng rất Ãt ngưá»i biết tên tháºt cá»§a lão là gì.
Sở Tranh không đồng ý nói:
- Lão ta cũng là cao thủ ư, sao ta không biết nhỉ?
Triệu Kỳ trợn mắt nhìn:
- Ông ta có thể dạy ngươi như thế nà y còn không phải là cao thá»§ thì là gì? Ngươi đừng nhìn bá»™ dạng tà n tạ cá»§a Lâm Phong Ngôn mà coi thưá»ng, trong võ lâm hắn ta tuyệt đối thuá»™c hà ng cao thá»§ nhất lưu đó.
Sở Tranh lầm bầm:
- Hắn cũng là cao thủ à ?
Triệu Kỳ nhướng mà y:
- Cái gì mà hắn cÅ©ng là cao thá»§, ngay cả tá»· tá»· võ công cÅ©ng không bằng hắn. Từ khi tá»· tá»· bước và o giang hồ tá»›i nay cÅ©ng gặp không nhiá»u cao thá»§ như váºy. Nếu để giang hồ biết Lâm Phong Ngôn bị má»™t đứa bé như ngươi đánh trá»ng thương, thì việc nà y tuyệt đối sẽ gây chấn động võ lâm.
Từ lúc Sở Tranh táºp võ tá»›i nay chưa bao giá» cùng ngưá»i khác giao đấu, đương nhiên không thể tÃnh tá»›i mấy tên lưu manh trong Bình Nguyên thà nh, vì váºy đối vá»›i những việc nà y hắn như ếch ngồi đáy giếng, ngay cả đối vá»›i võ công cá»§a chÃnh mình cÅ©ng không có niá»m tin. Lần nà y nghe Triệu Kỳ nói váºy, Sở Tranh có chút sung sướng, đồng thá»i trong lòng cà ng thêm kÃnh trá»ng Ngô An Nhiên.
- Tiểu đệ, ngươi lén bỠnhà ra đây, đúng không?
Triệu Kỳ đột nhiên há»i.
Sở Tranh chẳng biết nói sao, đà nh phải thú nháºn:
- Äúng váºy, vì thế ta muốn cùng tá»· tá»· tá»›i đại doanh bên sông.
Triệu Kỳ cưá»i thầm, đột nhiên nghÄ© tá»›i má»™t chuyện liá»n nói:
- Tiểu đệ, từ đây tá»›i đại doanh còn hÆ¡n trăm dặm, chúng ta không xe không ngá»±a, váºy thì là m thế nà o áp giải Lâm Phong Ngôn giao cho Sở đại nhân đây?
Sở Tranh nói:
- Ngà y mai chúng ta ra đưá»ng lá»›n chỠđợi. Trên đưá»ng lá»›n mặc dù Ãt xe qua lại nhưng chắc vẫn có. Tá»›i lúc đó chúng ta Ä‘i nhá» xe hoặc mua luôn là được.
Triệu Kỳ nghĩ cũng không còn cách nà o khác, đà nh phải đồng ý.
Ngà y hôm sau, hai ngưá»i tại ven đưá»ng chá» cả ná»a canh giá» cÅ©ng không thấy má»™t bóng ngưá»i. Sở Tranh có chút nóng nảy:
- Bá» Ä‘i tá»· tá»·, chúng ta thá» Ä‘i vá» phÃa trước xem gần đây có thôn xóm nà o không rồi tÃnh tiếp.
Trong lòng Sở Tranh thầm nghÄ©, sá»›m biết váºy hôm qua đã không cho Lưu A Căn mang xe ngá»±a Ä‘i.
Sở Tranh bước tới gần Lâm Phong Ngôn, vỗ vỗ và o khuôn mặt hắn nói:
- Vị Lâm đại hiệp nà y, nhìn ngươi chắc cÅ©ng là má»™t ngưá»i hiểu chuyện, váºy chắc cÅ©ng biết cái gì gá»i là dưới Ä‘ao ngưá»i khác thì mình phải cúi đầu, nên ngươi trong lòng đừng có suy tÃnh gì khác. Ta cùng Kỳ tá»· tá»· liên thá»§ dù không thể nói là thiên hạ vô địch nhưng đối phó vá»›i ngươi thì có dư. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn Ä‘i cùng bá»n ta, đừng để thiếu gia ta dùng kiếm chặt từng ngón tay cá»§a ngươi xuống, chặt cho tá»›i khi ngươi chịu Ä‘i má»›i thôi.
Nhìn Lâm Phong Ngôn trừng mắt, Sở Tranh có chút không vừa ý:
- Tốt, để chứng minh ta không nói chơi, bây giỠta chặt một ngón cho ngươi xem.
Dứt lá»i Sở Tranh kéo ngón út tay trái Lâm Phong Ngôn ra chuẩn bị chém.
Triệu Kỳ giáºt mình vá»™i cản lấy kiếm trong tay Sở Tranh, giáºn dữ nói:
- Tiểu đệ, ngươi sao có thể ra tay tà n nhẫn như váºy? Lâm Phong Ngôn dù sao cÅ©ng là ngưá»i có thân pháºn, sao có thể là m nhục hắn như váºy chứ?
Sở Tranh vốn chỉ là dá»a Lâm Phong Ngôn, nà o ngá» lại chá»c giáºn Triệu Kỳ, đà nh phải lui qua má»™t bên không nói gì thêm.
Lúc nà y từ xa bá»—ng truyá»n lại tiếng vó ngá»±a. Sở Tranh có chút kinh ngạc, không lẽ mẫu thân vẫn chưa từ bỠý định phái ngưá»i Ä‘i tìm hắn?
Triệu Kỳ ngưng thần lắng nghe rồi nói:
- Là kỵ binh, độ khoảng chứng mấy ngà n ngưá»i. Kỳ lạ, trong Bình Nguyên thà nh lúc nà o lại xuất hiện nhiá»u kỵ binh như váºy.
Sở Tranh nghe thế liá»n yên tâm. Äiá»u nà y khẳng định kỵ binh nà y không phải tìm hắn, hắn vẫn còn chưa đủ mặt mÅ©i để là m phiá»n tá»›i mấy ngà n ngưá»i như thế.
Kỵ binh phi ngá»±a rất nhanh, vừa má»›i nghe tiếng vó ngá»±a cách đó mấy dặm thì trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt hai ngưá»i. Chỉ thấy đội kỵ binh nà y rất dÅ©ng mãnh, ánh mắt kiên định, mặc toà n bá»™ Ä‘á»u là áo giáp Ä‘en, cưỡi ngá»±a cÅ©ng mà u Ä‘en, lưng mang mã Ä‘ao, vai Ä‘eo cung tên. Kỵ binh còn chưa tá»›i thì sát khà đã trà n ngáºp không gian.
Sở Tranh ngÆ¡ ngác nhìn thiếu chút nữa đã la lá»›n: lão tá» rốt cục cÅ©ng được nhìn thấy, đây má»›i chÃnh là quân đội, là kỵ binh thá»i đại binh khà lạnh a.
Triệu Kỳ kinh ngạc nói:
- Là Hắc kỵ quân cá»§a Bắc cương đại doanh, là đội quân tinh nhuệ nhất cá»§a Äại Triệu ta, tại sao bá»n há» lại tá»›i Nam tuyến chứ?
Sở Tranh đột nhiên bước tới trước hô to:
- Tướng quân dẫn đội là ai, Kỳ quáºn chúa cá»§a Xương Bình vương phá»§ muốn gặp mặt?
Trong thanh âm ngà n tiếng vó ngá»±a nhưng tiếng gá»i cá»§a Sở Tranh vẫn được truyá»n Ä‘i rất rõ rà ng.
Triệu Kỳ đứng phÃa sau khen ngợi:
- Ná»™i lá»±c cá»§a tiểu đệ đúng là cao hÆ¡n tá»· tá»· nhiá»u lắm, chẳng trách Lâm Phong Ngôn cÅ©ng phải chịu khổ dưới tay ngươi.
Má»™t thanh âm mạnh mẽ từ xa truyá»n tá»›i:
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, giữ vững đội hình, ngồi trên ngựa tạm nghỉ ngơi.
Äá»™i hình từ từ dừng lại không chút hoảng loạn. Kỵ binh không há» xuống ngá»±a chỉ lạnh lùng nhìn Sở Tranh cùng Triệu Kỳ.
Sở Tranh chỉ cảm thấy má»™t cá»— sát khà khiến ngưá»i ta khó thở truyá»n lại, bất giác lui vá» sau má»™t bước nhìn Triệu Kỳ nói:
- Tá»· tá»·, khà thế bá»n há» mạnh quá.
- Bách chiến hùng binh, quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Triệu Kỳ nhìn Sở Tranh há»i:
- Vừa rồi sao ngươi dùng tên cá»§a ta, dùng tên cá»§a ngươi còn tốt hÆ¡n nhiá»u.
Sở Tranh ngẩn ngưá»i:
- Ta thì có danh tiếng gì?
Triệu Kỳ cưá»i cưá»i:
- NgÅ© công tá» cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng, thống lÄ©nh Nam tuyến đại doanh, kỵ binh Bắc cương hiển nhiên không phải vô cá»› mà tá»›i Bình Nguyên quáºn, nếu ta Ä‘oán không sai thì bá»n há» chÃnh là tá»›i há»— trợ canh giữ biên cương, chịu sá»± sai khiến cá»§a lệnh tôn.
Sở Tranh cưá»i hắc hắc nói:
- Ta ư? Một đứa bé thì là m được cái gì?
Chỉ chốc lát, ba quan quân cưỡi ngá»±a tá»›i trước mặt hai ngưá»i, cầm đầu là má»™t thanh niên độ khoảng hai bảy hai tám tuổi, trên khuôn mặt còn có hai vết dao dà i độ khoảng hai lóng tay khiến cho khuôn mặt mất Ä‘i sá»± hoà n mỹ nhưng lại là m tăng thêm sá»± uy mãnh.
Nhìn lướt qua hai ngưá»i, ánh mắt đám quan quân nhìn và o Triệu Kỳ há»i:
- Vị cô nương nà y là Kỳ quáºn chúa?
Triệu Kỳ gáºt đầu nói:
- LÃ ta.
- Có gì là m chứng?
Triệu Kỳ lấy ra má»™t ngá»c bá»™i đưa cho đám quan quân.
Ngưá»i ná» nhìn mấy lần rồi nhìn qua hai ngưá»i bên cạnh gáºt đầu. Ba ngưá»i tức thì xuống ngá»±a hướng Triệu Kỳ hà nh lá»…:
- Ty chức Sở Lạc Thá»§y, Chu Hà n An, Hạ Mạc bái kiến Kỳ quáºn chúa.
Triệu Kỳ hướng ba ngưá»i nói:
- Miá»…n lá»….
Ba ngưá»i liá»n đứng dáºy. Triệu Kỳ nhìn Sở Lạc Thá»§y nói:
- Sở tướng quân, ngươi là ngưá»i Sở thị đúng không?
Sở Lạc Thá»§y sá»ng sốt trả lá»i:
- Äúng váºy, ty chức là háºu nhân cá»§a Tiên Hà nh Công.
Quách Hoà i muốn chia sẻ lo lắng cùng Sở Danh ÄÆ°á»ng liá»n hướng vá» Triệu Minh Äế xin lấy má»™t vạn kỵ binh Bắc cương giao cho Nam tuyến. Chỉ là Bắc cương cùng quân Hồ giao chiến nhiá»u năm, từ tướng sÄ© tá»›i binh lÃnh ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u rất kiêu ngạo. Quách Hoà i lo lắng má»™t vạn kỵ binh nà y nếu tá»›i Nam doanh chẳng những không giúp mà còn mang thêm há»—n loạn cho Sở Danh ÄÆ°á»ng, như váºy chẳng khác nà o hắn có lá»—i vá»›i nghÄ©a huynh. Vì váºy, sau khi suy tÃnh liá»n rút má»™t vạn trong năm vạn quân tăng cưá»ng cho Tây tuyến, do Sở Lạc Thá»§y dẫn đầu. Sở Lạc Thá»§y vốn chỉ là má»™t phó tướng nhưng Quách Hoà i biết hắn thuá»™c Sở thị, mà Sở Danh ÄÆ°á»ng trong Sở thị lúc nà y địa vị rất cao, vì váºy Sở Lạc Thá»§y nhất định sẽ nghe lệnh cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng. ChÃnh vì thế, Quách Hoà i đã thăng chức cho Sở Lạc Thá»§y là m thiên tướng quân, dẫn má»™t vạn binh mã bất kể ngà y đêm Ä‘i tá»›i Nam tuyến đại doanh.
Triệu Kỳ cưá»i cưá»i chỉ Sở Tranh đứng bên cạnh nói:
- Sở tướng quân, hắn chÃnh là tá»™c đệ cá»§a ngươi.
Thấy Sở Lạc Thá»§y sá»ng sốt, Triệu Kỳ giải thÃch:
- Hắn tên Sở Tranh, là Ngũ công tỠcủa Nam tuyến đại doanh Sở thống lĩnh.
Lúc nà y, giao ước giữa Sở Thiên Thà nh cùng sở Danh ÄÆ°á»ng đã thá»±c hiện hÆ¡n sáu năm, tá»™c nhân Sở thị dần dần cÅ©ng biết việc nà y. Äa số tá»™c nhân khi biết Ä‘á»u không có ý kiến, đối vá»›i má»™t tá»™c nhân thuá»™c bà ng hệ như Sở Lạc Thá»§y cà ng thêm vui mừng vì Ä‘iá»u nà y cho thấy đại quyá»n Sở thị sẽ không còn do trưởng tôn nắm giữ, như thế thì những tỠđệ thuá»™c bà ng hệ xuất sắc như hắn cà ng có thêm cÆ¡ há»™i tiến và o hà ng ngÅ© cao tầng cá»§a Sở thị.
Sở Tranh tiến tá»›i trước, cung kÃnh nói:
- Lạc Thủy đại ca.
Sở Lạc Thá»§y sỠđầu Sở Tranh trong lòng có chút cảm khái. Hắn cha mẹ mất sá»›m từ nhá», vừa thiếu niên đã tòng quân, tại chiến trưá»ng Bắc cương giao tranh và o sinh ra tá» chá»›p mắt đã được mưá»i mấy năm, lâu tá»›i mức chÃnh bản thân cÅ©ng như quên mất thân tình là như thế nà o, hắn nhất thá»i luống cuống không biết nói gì cho phải.
Chu Hà n An cùng Hạ Mạc cưá»i cưá»i nhìn Sở Tranh nói:
- Hai ngưá»i bá»n ta cùng Lạc Thá»§y là huynh đệ sinh tá», ngươi đã là đệ đệ cá»§a Sở đại ca thì cÅ©ng là đệ đệ cá»§a chúng ta.
Sở Tranh thấy mấy ngưá»i há» tÃnh cách sảng khoái thì cà ng thêm ưa thÃch, cưá»i nói:
- Váºy ta sẽ xưng hô vá»›i hai vị ca ca thế nà o đây?
Hạ Mạc cưá»i:
- Hay cứ theo quy cá»§ cá»§a Bắc doanh, ngươi gá»i hắn là An ca, còn ta là Mạc ca là được rồi.
Sở Tranh cÅ©ng cưá»i :
- Váºy cÅ©ng được, sau nà y ta gá»i huynh là Mạc ca, gá»i huynh ấy là An ca.
Sở Lạc Thá»§y nhìn ngưá»i nằm trên đất há»i:
- Quáºn chúa, ngưá»i nà y là …
Triệu Kỳ nói:
- Hắn là Lâm Phong Ngôn, là gian tế cá»§a Nam Tá».
Tiếp đó, Triệu Kỳ lấy ra bản đồ cùng máºt hà m thu được từ trên ngưá»i Lâm Phong Ngôn rồi kể lại má»i chuyện cho ba ngưá»i nghe, tiếp đó nói:
- Nếu không phải như váºy thì hai ngưá»i bá»n ta cÅ©ng không cản trở việc hà nh quân cá»§a các ngươi. Vì váºy, mong Sở tướng quân dẫn bá»n ta cùng tá»›i đại doanh.
Ba ngưá»i Sở Lạc Thá»§y nghe kể tức thì biến sắc. Hạ Mạc bước tá»›i cạnh Lâm Phong Ngôn cưá»i gằn:
- Thì ra là má»™t gian tế. Ngươi biết đại gia ta bắt được gian tế Hồ man tại Bắc cương thì xá» lý thế nà o không. Ta Ä‘em hắn chôn trong cát, chỉ để chừa cái đầu hắn ra ngoà i. Khi đó, những con kên kên trên sa mạc chỉ chốc lát sẽ bay tá»›i mổ thá»§ng cái đầu cá»§a hắn, hút lấy não cá»§a hắn. Äáng tiếc ở đây không có kên kên, không thể cho ngươi nếm thá» mùi vị nà y.
Triệu Kỳ thấy hắn nói tà n nhẫn như váºy bất giác nhÃu mà y không thÃch.
Nà o ngá» Sở Tranh đứng bên cạnh vá»— tay cưá»i lá»›n:
- Mạc ca, cái nà y dá»… mà . Huynh chỉ cần mang hắn chôn trong rừng, trên đầu hắn bôi chút máºt đưá»ng thì không bao lâu sau kiến trong rừng sẽ mò tá»›i ăn hết cả thịt lẫn da đầu cá»§a hắn bảo đảm không chừa miếng nà o.
Hạ Mạc ngẩn ngưá»i rồi cưá»i lá»›n:
- Äúng là biện pháp hay. Kiến ở Bắc cương bá»n ta không thiếu. Äại ca, Hà n An, lần sau nhất định phải tìm mấy tên gian tế thá» má»›i được.
Hai ngưá»i cùng mỉm cưá»i gáºt đầu. Tướng sÄ© Bắc cương cùng Hồ man giao chiến nhiá»u năm, những ngưá»i còn sống Ä‘á»u đã trải qua trăm tráºn nên đối vá»›i sống chết rất thá» Æ¡, không há» xem địch nhân là con ngưá»i. Vì váºy, đối vá»›i đỠnghị cá»§a Sở Tranh cả ba không chút phản cảm mà ngược lại còn rất tán thưởng.
Triệu Kỳ tá»›i mức nà y thì chịu hết, nổi giáºn kéo Sở Tranh qua má»™t bên nói:
- Ngươi há»c những thứ nà y từ đâu hả? Tuổi còn nhá» mà sao có thể ác độc như thế chứ?
Sở Tranh ngạc nhiên nói:
- Ta chỉ là đỠnghị một chút, có gì ác độc đâu.
Sở Lạc Thủy bước tới nói:
- Quáºn chúa, đệ đệ, ngá»±a cá»§a hai ngưá»i đã chuẩn bị xong, chúng ta Ä‘i thôi.
Sở Tranh đỠmặt nói:
- ÄÆ°á»ng ca, ta không biết cỡi ngá»±a.
Sở Lạc Thá»§y cưá»i:
- Không sao, ngươi cùng ta cưỡi chung một ngựa đi.
Sở Tranh liếc mắt gian xảo:
- Váºy thì không tốt lắm. Tá»›i quân doanh đưá»ng ca nhất định sẽ bái kiến phụ thân ta trước, hay để ta cùng Kỳ tá»· tá»· cưỡi chung má»™t ngá»±a hay hÆ¡n.
Sở Lạc Thủy nghĩ cũng đúng. Triệu Kỳ không biết nói sao đà nh phải đồng ý.
Sở Tranh cưá»i thầm, có chá»— tốt không lợi dụng thì đúng là thằng ngốc.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
06-06-2011, 07:58 PM
Äệ nhất biến thái 4vnTrá»i đánh - Thánh váºt Viện trưởng viện phá thai Yêu Mà u TÃm, Ghét Sá»± Thá»§y Chung
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Nam Äịnh
Bà i gởi: 14,122
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngà y
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
Sở thị xuân thu
Tác giả: Ninh Trà Viễn
Quyển 1: Bình Nguyên nổi gió
Chương 8: Hắc kỵ hùng phong(2)
Nguồn: ST
Sở Danh ÄÆ°á»ng đứng bên bá» sông lẳng lặng nhìn qua bá» bên kia.
Äã mưá»i hai năm, Sở Danh ÄÆ°á»ng bá»—ng nhiên thở dà i. Bản thân mình đã nháºm chức thái thú Bình Nguyên quáºn đã mưá»i hai năm, đúng là việc chưa từng xảy ra trong lịch sá» Triệu quốc tá»›i giá». Bất quá, Sở Danh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không oán trách. Khi xưa, lúc đồng ý hướng vá» Sở gia thì ông đã dá»± Ä‘oán được tình huống ngà y hôm nay, cho nên Sở Danh ÄÆ°á»ng tuyệt không hối háºn. Nếu như không có Sở gia đứng sau thì dù có là m tướng quốc cÅ©ng chỉ là má»™t con cá» mà thôi, tiến hay lui tất cả Ä‘á»u do hoà ng thượng thao túng, mà Sở Danh ÄÆ°á»ng thì lại không chịu là m má»™t con cá».
Sở Hiên cùng Sở Nguyên đứng cách đó không xa, trên tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm má»™t cái cần câu cá. Äiểm khác nhau giữa cả hai lúc nà y là , Sở Hiên thì bình tÄ©nh còn Sở Nguyên thì không ngừng nhấc cần lên xem có cá hay không, thần sắc như Ä‘ang rất không kiên nhẫn.
Sở thÃch cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng không nhiá»u nhưng câu cá lại là má»™t trong số Ãt đó. Ông luôn coi câu cá là phương thức nghỉ ngÆ¡i tốt nhất, đồng thá»i cÅ©ng là phương pháp Ä‘iá»u chỉnh tâm tÃnh. Äã bao năm qua, má»—i khi ông rÆ¡i và o tình thế khó khăn thì ông lại tìm tá»›i má»™t nÆ¡i vắng vẻ nà o đó câu cá và tÄ©nh lặng suy nghÄ© để tìm ra giải pháp hợp lý. Nhưng hôm nay thì khác, ông dẫn hai ngưá»i con ra đây chỉ đơn giản muốn thư giãn má»™t chút. Tuy nói Nam tuyến đại doanh trên dưới Ä‘á»u chuẩn bị cho cuá»™c chiến sắp xảy ra, nhưng Sở Danh ÄÆ°á»ng không chút lo lắng, bởi vì má»i việc Ä‘á»u Ä‘ang nằm trong kiểm soát cá»§a ông.
Hiện nay hầu hết văn võ bá quan trong triá»u Ä‘á»u cho rằng Triệu quốc Ä‘ang đứng trước tình thế rất nguy hiểm. PhÃa Tây có Tây Tần Ä‘ang nhìn chằm chằm, phÃa Nam thì Nam Tá» Ä‘ang tÃch tụ quân lá»±c sẵn sang đánh bất kỳ lúc nà o. Chỉ riêng Sở Danh ÄÆ°á»ng thì lại biết tình hình không đến ná»—i xấu như thế. Tây tuyến đại doanh dù tình thế khá nguy cấp nhưng lại có hai mươi vạn đại quân cá»™ng thêm năm vạn viện quân từ Bắc cương tá»›i đối mặt vá»›i ba mươi vạn đại quân cá»§a Tây Tần, chỉ cần đóng cá»a thà nh không ra thì dù là danh tướng Tây Tần Tiết Phương Trá»ng sợ rằng cÅ©ng phải bất lá»±c. Mặc dù thống lÄ©nh Tây tuyến đại doanh Phương Lệnh Minh tà i trà bình thưá»ng, đánh vá»›i quân Tần mưá»i lần thì bại hết chÃn nhưng ngưá»i nà y vốn nhát gan, dụng binh lại rất cẩn tháºn nên chắc chắn sẽ không mù quáng tá»›i mức xuất quân giao chiến vá»›i quân Tần. Thà nh ra vá»›i quân lá»±c như váºy nếu dùng để thá»§ thà nh thì là chuyện quá dá»… dà ng.
Còn việc ở Nam tuyến đại doanh, Sở Danh ÄÆ°á»ng khẽ cưá»i, má»i việc tá»›i nay tất cả Ä‘á»u do ông bà y ra cả.
Tây Tần đúng là có phái đặc sứ tá»›i Nam Tá» thương lượng việc kết minh, nhưng những trà sÄ© Nam Tá» Ä‘á»u nháºn ra việc Ä‘uổi hổ rước sói nà y đối vá»›i Nam Tá» không há» có lợi. Huống chi hoà ng đế Nam Tá» trước giá» chỉ biết vẽ tranh ngâm thÆ¡, rất là chán ghét việc động binh. Chỉ là Nam Tá» sợ hãi sá»± cưá»ng đại cá»§a Tây Tần nên cÅ©ng không dám ngay mặt từ chối mà chỉ nói đáp ứng nhưng tháºt ra không há» có biểu hiện sẽ tiến đánh Triệu quốc. Cái nữa là thá»§y quân Nam Tá» sÄ© khà không cao, quân ká»· xuống dốc khiến Sở Danh ÄÆ°á»ng từ lâu đã muốn quét sạch năm vạn thá»§y quân nà y. Chỉ là nếu ông ta xuất binh không lý do thì trong triá»u đại thần sẽ chỉ trách ông háo chiến tham công, mà Triệu Minh Äế cÅ©ng không há» muốn ông ta láºp kỳ công như thế. May mà lúc nà y Tây Tần tụ binh khiến cho toà n bá»™ lo lắng cá»§a triá»u đình Ä‘á»u táºp trung vỠđó. Sở Danh ÄÆ°á»ng nhân cÆ¡ há»™i nà y viết tấu nói Nam Tá» cùng Tây Tần kết minh Ä‘iá»u quân tá»›i dá»c bá» sông, đồng thá»i phát ra tin tức quân lá»±c Tây doanh không đủ nên hy vá»ng Bắc cương chi viện. Triệu Minh Äế khi biết tin quả nhiên sợ hãi không còn tâm trà phái ngưá»i Ä‘iá»u tra rõ thá»±c hư mà láºp tức ra lệnh cho Sở Danh ÄÆ°á»ng toà n quyá»n xá» lý má»i việc. ChÃnh vì váºy Sở Danh ÄÆ°á»ng giống như Ä‘ang cầm thượng phương bảo kiếm trong tay, cứ váºy mà chém Nam Tá».
Sở Danh ÄÆ°á»ng nhìn vá» phÃa Nam cưá»i lạnh. Nam Tá» không muốn rước hổ Ä‘uổi sói nhưng sói thì lại muốn cắn má»™t miếng trước đây.
Sở Nguyên xem ra đã hết kiên nhẫn, lên tiếng:
- Phụ thân, đã qua hai canh giá» rồi, hà i nhi cÅ©ng đã bắt được hai con cá, chắc là đã đủ cho ba ngưá»i cùng ăn tối nay.
Sở Danh ÄÆ°á»ng hừ lạnh:
- Vi phụ kêu ngươi tá»›i là để câu cá ăn sao. Äại ca ngươi đã câu được hÆ¡n mưá»i con nhưng hắn vẫn rất bình tÄ©nh, ngươi nôn nóng là m gì.
Lúc nà y, một tên thị vệ chạy tới bẩm báo:
- Hắc kỵ quân cá»§a Bắc cương quân doanh hiện còn cách doanh trại chúng ta không quá mưá»i dặm, Vương phó thống lÄ©nh má»i thống lÄ©nh đại nhân trở vá» doanh trại.
Sở Danh ÄÆ°á»ng cưá»i khổ. Ông cầu xin viện quân chẳng qua chỉ là giả bá»™, ai ngá» Quách Hoà i tưởng tháºt liá»n cấp cho ông má»™t vạn quân, mà lại còn là Hắc kỵ quân tinh nhuệ. CÅ©ng may lần nà y ngưá»i dẫn binh là tá»™c đệ cá»§a mình, nếu không thì đúng là phiá»n phức rồi.
Ở bên cạnh Sở Nguyên đã sá»›m thu dá»n má»i thứ. Sở Danh ÄÆ°á»ng thấy váºy cÅ©ng chỉ biết lắc đầu:
- Thả hết cá ra đi, chúng ta quay vỠdoanh trại.
Thấy Sở Hiên định theo lá»i phụ thân thả cả xuống sông, Sở Nguyên vá»™i la lên:
- Äại ca chá» chút.
Hắn nhanh chóng chạy tới cái giỠnhìn và o trong nói :
- Giữ hai con cá nà y lại để tối bảo đầu bếp nấu canh cá cho chúng ta. Äại ca tháºt giá»i, ngay cả cá lá»›n váºy mà huynh cÅ©ng câu được.
Khi đám ngưá»i Sở Lạc Thá»§y tá»›i đại doanh bên bá» sông, chỉ thấy quân lÃnh ở cá»a doanh đã xếp thà nh hà ng đón chà o. Hắn mặc dù không biết mặt Sở Danh ÄÆ°á»ng nhưng Sở Danh ÄÆ°á»ng lúc nà y mặc quân phục thống lÄ©nh, Sở Lạc Thá»§y chỉ liếc nhìn là nháºn ra, trong lòng rất kÃch động. Hắn bất quá chỉ là má»™t NgÅ© phẩm thiên tướng, còn Sở Danh ÄÆ°á»ng lại là thống lÄ©nh cá»§a Nam tuyến đại doanh lần nà y tá»± mình ra cá»a doanh chà o đón, quả là quá sức tưởng tượng.
Sở Lạc Thủy hướng phia sau quát:
- Toà n quân nâng đao, hướng Nam tuyến đại doanh tướng lĩnh chà o! Quan quân toà n bộ xuống ngựa, theo ta tới bái kiến Sở thống lĩnh.
Sở Lạc Thá»§y dẫn đám quan quân tá»›i trước mặt Sở Danh ÄÆ°á»ng, quỳ gối nói:
- Ty chức là Bắc cương đại doanh thiên tướng Sở Lạc Thá»§y, phụng mệnh cá»§a Bá»™ binh Quách đại nhân, hướng Sở thống lÄ©nh báo danh. Hắc kỵ quân lần nà y đến đây có tổng cá»™ng má»™t vạn ngưá»i, xin thống lÄ©nh kiểm duyệt.
Triệu Kỳ dẫn Sở Tranh đứng ở má»™t bên, nà ng ta có thân pháºn cá»§a quáºn chúa nên không phải hà nh lá»… trước Sở Danh ÄÆ°á»ng.
Sở Danh ÄÆ°á»ng vá»™i vã nâng Sở Lạc Thá»§y dáºy, cảm khái nói:
- Hắc kỵ quân uy chấn thiên hạ, hôm nay thấy được, quả nhiên danh bất hư truyá»n…
Sở Danh ÄÆ°á»ng vốn chuẩn bị nói tiếp, nà o ngỠđột nhiên lại thấy má»™t nữ tá» và má»™t tiểu hà i tỠở gần đó, tiểu hà i tá» kia Ä‘ang nhìn mình cưá»i hì hì. Triệu Kỳ vốn thưá»ng xuyên ở bên ngoà i vương phá»§, lúc nà y lại mặc quần áo cá»§a ngưá»i gian hồ, Sở Danh ÄÆ°á»ng nhất thá»i không nháºn ra là ai, nhưng con ruá»™t mình thì lẽ nà o ông ta lại không nháºn ra. Con ngươi cá»§a Sở Danh ÄÆ°á»ng thiếu chút nữa chui ra ngoà i, lá»i Ä‘ang muốn nói lại chui trở lại bụng.
May mà Sở Danh Dưá»ng có đầy kinh nghiệm quan trưá»ng, công phu hà m dưỡng rất cao, kinh ngạc đôi chút liá»n khẽ quay đầu lại nháy mắt vá»›i Sở Hiên và Sở Nguyên Ä‘ang đứng phÃa sau.
Sở Hiên và Sở Nguyên nháºn ra Sở Tranh, lòng cÅ©ng kinh ngạc không thôi, thấy Sở Danh ÄÆ°á»ng ra hiệu, hai ngưá»i há» len lén bước qua, đưa Triệu Kỳ và Sở Tranh và o trong doanh trước.
Và o trong doanh trướng, Sở Hiên gõ và o đầu Sở Tranh quát khẽ:
- Hồ đồ, ngươi tới nơi nà y là m gì hả?
Sở Nguyên đứng ở bên cạnh lại cưá»i to:
- Hay, ngươi cũng tới đây.
Sở Hiên bất mãn trừng mắt nhìn Sở Nguyên một cái rồi nói:
- Tam đệ, ngươi đưa Tiểu ngÅ© tá»›i lá»u cá»§a thống lÄ©nh chá» phụ thân vá» xá» lý.
Nói xong liá»n quay ngưá»i hướng Triệu Kỳ thi lá»…:
- Tham kiến Kỳ quáºn chúa.
Hắn cùng Sở Nguyên vốn quen biết Triệu Kỳ từ lúc nhá», vừa nhìn là nháºn ngay được nà ng ta.
Triệu Kỳ cÅ©ng không đáp lá»i, chỉ ngây ngưá»i nhìn hắn, má»™t lúc lâu sau má»›i nói:
- Ngươi có khá»e không?
Sở Tranh nghe mà cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái, mắt mở to, tai vểnh lên hóng chuyện. Sở Nguyên thì lại không chiá»u lòng hắn, mạnh bạo kéo hắn ra ngoà i.
Thấy vẻ mặt Sở Tranh có chút bất mãn, Sở Nguyên nói:
- Bá»n há» hai ngưá»i đã lâu không gặp nhau rồi, khẳng định có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, ngươi muốn đứng ở đó là m gì?
Sở Tranh vừa nghe qua liá»n hiểu, quả nhiên không ngoà i dá»± Ä‘oán cá»§a hắn, nhưng thế nà y thì không phải đại ca có lá»—i vá»›i đại tẩu tương lai sao chứ? Hắn vừa nghÄ© vừa há»i:
- Äại ca chẳng phải đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i Trữ gia tiểu thư rồi đó sao?
Sở Nguyên ngượng ngịu trả lá»i:
- Việc nà y cÅ©ng khó nói, vốn là quáºn chúa rất thÃch đại ca, mà theo ta biết thì đại ca đến giá» vẫn chưa có cảm tình gì sâu Ä‘áºm vá»›i quáºn chúa cả.
Sở Tranh ngạc nhiên há»i:
- Vì sao?
Há»i song hắn nghÄ© lại thấy buồn cưá»i, tháºt uổng cho mình từng sống hÆ¡n ba mươi năm ở thế giá»›i kia, nam nữ yêu hay không yêu đâu phải lúc nà o cÅ©ng cần lý do chứ.
Sở Nguyên miá»…n cưỡng đáp lá»i:
- Ngươi há»i ta, ta há»i ai đây? Bất quá, nghe đại ca nói, hắn không thÃch nữ hà i tá» vung Ä‘ao múa kiếm lắm.
Sở Tranh trầm mặc nghÄ©, nếu sá»± thá»±c mà như váºy thì khổ cho Triệu Kỳ rồi.
Sở Nguyen suy nghĩ một chút lại nói:
- Kỳ thá»±c cÅ©ng không có nguyên nhân gì to tát, cÅ©ng bởi hôn nhân đại sá»± cá»§a đại ca đâu phải do hắn là m chá»§. Nếu nhìn qua loa thì hai ngưá»i bá»n há» thà nh thân là chuyện tốt, trạc tuổi nhau, lại môn đăng há»™ đối, nhưng hình như mẹ có vẻ không ưa gì Kỳ quáºn chúa lắm. Ta từng nghe mẹ nói, Kỳ quáºn chúa nếu theo sư phụ há»c võ, lúc đó sẽ quan tâm đến trách nhiệm gì, ở nhà giúp chồng dạy con hay ngang dá»c giang hồ là m việc hiệp nghÄ©a? HÆ¡n nữa, Kỳ quáºn chúa nhiá»u năm trá»i qua không ở nhà , phụ thân cÅ©ng rất bất mãn vá»›i việc nà y, vì váºy má»›i kiếm vợ cho đại ca.
Sở Nguyên nhìn và o trong trướng một cái rồi lẩm bẩm:
- Hiện tại có nói cái gì cÅ©ng Ä‘á»u muá»™n rồi, đại ca đã Ä‘Ãnh thân vá»›i Trữ gia, chỉ cần chiến sá»± ở đây kết thúc, hắn sẽ quay vá» Bình Nguyên thà nh láºp tức thà nh thân. Cha mẹ cÅ©ng không thể há»§y bá» hôn ước nà y, mà Kỳ quân chúa vá»›i thân pháºn cá»§a mình cÅ©ng không thể là m thiếp nhà ngưá»i được. Aiz, ta vốn cÅ©ng mến má»™ nà ng, sao nà ng lại không thÃch ta chứ? Nà ng có ở nhà giúp chồng dạy con hay không thì đối vá»›i ta cÅ©ng đâu quan trá»ng gì.
Sở Tranh cưá»i khẩy nói:
- Ngươi ư? Tỉnh tỉnh mau. Ngươi mà có gan cầu hôn thì phụ thân đã ở kinh thà nh rồi, hÆ¡n nữa, ở kinh thà nh có nhiá»u đại quan và quý nhân như váºy, theo ta nghÄ©, ngươi nên chuẩn bị tắm rá»a sạch sẽ chá» cha mẹ treo biển tìm vợ cho con thì hay hÆ¡n.
Giá»ng cá»§a Sở Nguyên đầy chán nản vang lên:
- Ta chuẩn bị treo biển tìm vợ xứng với mình nhất đây, còn ngươi thì sao?
Sở Tranh vừa nghe xong câu nà y, đột nhiên nhá»› tá»›i những lá»i cá»§a Ngô An Nhiên lúc trước, tâm tình nhất thá»i trùng xuống, khiên cưỡng cưá»i đáp lá»i:
- Ta đi tu.
Sở Nguyên cưá»i nói:
- Ngươi là m được hòa thượng má»›i là chuyện lạ. Cha mẹ vốn yêu thương ngươi nhất, bá»n há» há để cho ngươi là m thế sao?
Äúng lúc nà y, Triệu Kỳ từ trong trướng lao ra ngoà i, hai tay che mặt chạy thẳng vá» phÃa trước.
Sở Nguyên nhìn phÃa sau lưng nà ng, lắc đầu nói:
- Tá»± tìm phiá»n não, tá»™i gì mà lại tá»›i đây.
Sở Tranh vội la lên:
- Ngươi còn không đuổi theo?
Sở Nguyên không vui nói:
- Sao ngươi không đuổi theo đi?
Sở Tranh nói:
- Ta chỉ là má»™t tiểu hà i tá», Ä‘uổi theo có Ãch lợi gì. Nà ng ta có thân pháºn là quáºn chúa, nếu phụ thân không biết nà ng ta tá»›i thì chẳng sao, nhưng nếu biết nà ng ta tá»›i, lại nghe chuyện nà ng ta bị đại ca là m cho khóc mà bá» chạy, khẳng định sẽ quở trách đại ca, ngươi cÅ©ng trốn không thoát tá»™i a.
Sở Nguyên nghe xong cảm thấy có lý, không suy nghÄ© gì nhiá»u, vá»™i vã chạy theo hướng cá»§a Triệu Kỳ.
Tà i sản của Thinhbobo
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Thinhbobo
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîçàï÷àñòè , ìâèäåî , ïàðôþìåðèÿ , ngoc thi xuan thu , ñïåöîäåæäà , ninh trà viá»…n , sở danh đưá»ng , sở thị xuân thu , sở thị xuân thu vp , so thi xian thu , so thi xuab thu , so thi xuan thu , so thi xuan thu 3 , so thi xuan thu 4 , so thi xuan thu 7 , so thi xuan thu chuong 4 , so thi xuan thu convert , so thi xuan thu full , so thi xuan thu offline , so thi xuan thu4vn , so thi xuân thu , so thu xuan thu 4vn , truyen so thi xuan thu , ðîñáàíê