Chúng nhân đứng hai bên đường cũng chăm chú nhìn vào đây, không khỏi âm thầm bội phục lão bản nương, có đảm lực đứng trước mặt hai cao thủ Hóa Thần hậu kỳ vui vẻ trò chuyện, phần tâm tính này, không phải là người bình thường có thể làm được.
Dược Thiên Sầu nhìn lướt qua hai người, trong lòng đang cân nhắc xem, có phải hai người này đang đào hố để mình nhảy xuống không? cẩn thận ngẫm lại, cũng rất có khả năng này, quý mới biết hai người này giữ mối quan hệ như thế nào, sớm đã nghe nói qua Âm Bách Khang rất nhiều tình nhân, huống chỉ là một cái vưu vật kinh doanh ở trong địa bàn của hắn, vì thế nhìn Nhan Vũ cười hắc hắc nói: “Đầu tiên phải nhắc trước, năng lực của ta có hạn, vạn nhất không thể giúp được, thì cũng đừng trách ta thẳng thừng từ chối.”
Linh thạch trong tay ném trở về túi trữ vật, nếu người ta đã mở miệng không phải vì tiền, dù sao Cực Phẩm Linh Thạch đã trưng ra rồi, điều đó thuyết minh, bản thân mình cũng không phải là kẻ không có tiền.
Nhan Vũ hờn dỗi phóng mị nhãn nhìn hắn, che miệng cười: “Nghe nói tiền bối tài hoa xuất chúng, ở Quý trang từng làm bốn bài kinh thơ, đến hôm nay thiên hạ tu chân giới vẫn còn tán dương không thôi, nhan Vũ cũng là người kính yêu thơ phú, hiện giờ may mắn gặp được tiền bối, Nhan Vũ thật lòng muốn được tiền bối đề tặng cho một bài thơ.”
“Nói đùa gì vậy, ta đâu biết làm thơ? Lời đồn thổi này hoàn toàn sai rồi, chuyện này ta không thể giúp ngươi được đâu.” Dược Thiên Sầu chưa kịp suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối, hắn sớm đã nghĩ qua, bất luận là sự tình gì, chỉ cần đối phương mở miệng cầu xin, là hắn sẽ từ chối ngay lập tức.
“Tiền bối, ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy, chuyện này còn có thể là giả được sao?” Nhan Vũ ngạc nhiên nói, thấy Dược Thiên Sầu vẫn lắc đầu nguây nguẩy, thì không khỏi ai oán nhìn về phía Âm Bách Khang, kết quả khiến cho ngón tay Âm Bách Khang không ngừng gõ nhịp.
Theo sau, Âm Bách Khang hơi chau mày, cười ha hả nói: “Ngưu huynh, ngươi thoái thác thật trơn tru, chuyện này thiên hạ đều biết, ngươi muốn từ chối cũng là không được đâu ah! Nếu Nhan đương gia đã mở miệng cầu, xem như Ngưu huynh nể tình ta, thì không ngại tặng cho Tụ Bảo Bồn chúng ta một bài tuyệt cú lưu danh muôn thuở đi!”
Tư Không Tuyệt am hiều thái độ làm người của Âm Bách Khang, nhìn thấy hành động lần này của sư phụ, thì không khỏi đánh giá Nhan Vũ bằng con mắt khác, thầm nghĩ, nữ nhân này chỉ sợ ngay cả chính mình cũng không thể trêu vào.
Còn Nhan Vũ thì không nghĩ được, Âm Bách Khang sẽ vì mình lên tiếng, vui sướng qua đi, trong mắt xuất hiện một tia lo âu, mơ hồ cũng đoán ra được chuyện gì đó… theo sau, lại thiết tha mong chờ đưa mắt nâu nhìn về phía Ngưu Hữu Đức.
Dược Thiên Sầu không phản ứng. Âm Bách khang đã nói thẳng ra như thế, vậy chính mình cũng không thể khước từ thêm được, ít nhất trước mắt còn chưa phương tiện lắm!
Nhưng ta đâu biết làm thơ gì nha! Trong lúc vô tình, ánh mắt dừng ở trên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, trong lòng chợt động, thuận thế vươn tay vòng qua chiếc eo thon nhỏ của Nhan Vũ, cấu véo một phen, khẽ thì thầm ở bên tai nàng: “Nhưng ta cũng không thể làm việc không công đi! Ngươi chuẩn bị báo đáp ta như thế nào hả?”
Hành động ám muội như thế, khiến cho Âm Bách Khang nhìn thấy cũng phải chau mày, Tư Không Tuyệt đứng bên cạnh quan sát vẻ mặt của sư phụ, lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đức, không biết phải nói cái gì mới tốt!
Đám người xung quanh cũng âm thầm lắc đầu, quả nhiên nhìn ngươi không thể nhìn tướng mạo, Ngưu Hữu Đức này nguyên lai còn là một tên sắc lang.
Nhan Vũ dư quang tro na mắt thoáng liếc nhìn Âm Bách Khang, đồng dạng cũng kề tai nói nhỏ với Dược Thiên Sầu: “Chỉ cần tiền bối thích thứ gì trong Xuân Miên Lâu, đều có thể cầm đi.”
“Ừm, vậy ngày sau chúng ta sẽ tìm cơ hội khác để thương thảo lại chuyện báo đáp này.” Dược Thiên Sầu buông vòng eo của nàng ra, trước mắt chúng nhân, giả bộ nhìn chăm chú lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, rất có tư thế như chuẩn bị phóng tay múa bút.
“Không biết Âm huynh viết chữ như thế nào?” Dược Thiên Sầu vừa nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu vừa mở miệng hỏi.
Thực ra, hiện giờ Âm Bách Khang đang rất buồn bực, miếng thịt thơm của hắn chớp mắt một hồi, liền đã bị người ta giành lấy, lúc này hắn có thể vui sướng mới là chuyện cười, bất quá, Âm Bách Khang rất nhanh đã điều chinh lại tâm tình, cũng chĩ là nữ nhân mà thôi, huống chỉ còn là một cái nữ nhân thanh lâu, cùng nghiệp lớn của minh so sánh, thì quả thực là nhỏ bé không đána kể chút nào, nữ nhân trong thiên hạ vẫn còn vô số, không nên vì Nhan Vũ mà đánh mất hứng của Ngưu Hữu Đức lúc này.
Âm Bách Khang đã làm ra quyết định, vì thế mỉm cười nói: “Âm mỗ tuy có thể viết được vài chữ, chì sợ là kém tài văn thơ của Ngưu huynh mà thôi!”
“Ở Xuân Miên Lâu này, ta làm thơ, ngươi họa chữ, chúng ta hợp tác một phen, làm ra danh tác để cho chúng nhân bình phẩm ca tụng, ngươi thấy thế nào?” Dược Thiên Sầu thuận miệng nói.
Dược Thiên Sầu chỉ thuận miệng nói, nhưng Âm Bach Khang không phải như thế, nhất là cái câu”chúng ta hợp tác một phen” kia, khiến cho hắn mỉm cười thật dài, bao hàm thâm ý đáp: “Hảo, ta cũng đang có ý này.”
Dược Thiên Sầu nsắm nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu, hơi khẽ gật đầu, lúc này không chút do dự xuất khẩu thành thơ:.
“Xuân miên bất giác hiểu.
Xử xử văn đề điều.
Dạ lại phong vũ thanh.
Hoa lạc tri đa thiểu?”
“Giấc xuân chẳng buồn thức.
Khắp nơi chim ríu rít.
Đêm qua gió mưa về.
Hoa rụng nhiều hay ít?”
Dược Thiên Sầu ngâm xong liền quay đầu nhìn về phía Âm Bách Khang, khẽ gật đầu mỉm cười.
Như thế đã xong rồi sao? Âm Bách Khang ngẩn ra, theo sau trầm ngâm một phen, nâng tay chỉ về phía bức tường bên trái cánh cửa Xuân Miên Lâu, hai đầu ngón tay khẽ trào xuất ra khí kình sắc bén,”xuy xuy” vài tiếng, làm cho những mảnh đá xanh trên tưởng tung bay tán loạn, chớp mắt qua đi, trên tưởng xuất hiện thêm bốn hàng chữ lớn dựng thẳng, đường nét nhanh gọn, mà không hề mất đi khí thế mềm mại phong tao, chỉnh thể bài thơ trông như là rồng bay phượng múa.
Chúng đệ tử Thiên Hạ thương hội nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, còn những người khác thì âm thầm giật mình, quả nhiên không hổ danh là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ah!
Dược Thiên Sầu nhìn bốn hàns chữ như rồng bay phượng múa trên tưởng, trong lòng oán tị oán thầm không thôi, nhưng ngoài miệng lại khen: “Âm huynh quả nhiên là viết chữ rất đẹp.”
“Quá khen rồi!” Âm Bách Khang cười ha hả, theo sau lại hỏi: “Còn tên bài thơ thì sao?”
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, hắc hắc nói: “Tên bài thơ cũng là Xuân Miên Lâu đi.”
Người này cũng thật là.. Âm Bách Khang lắc đầu không nói, vung tay lên, xuy xuy vài tiếng, ba chữ”Xuân Miên Lâu” đẹp như rồng bay phương múa liền hiện ra, thể chữ lớn hơn bài thơ vài phần.
“Đa tạ hai vị tiền bối.” Lúc này Nhan Vũ liền hành lễ nói, mặc dù ngữ khí thành khẩn, nhưng nàna không rõ bài thơ này có chỗ nào hay, nghĩ rằng Ngưu Hữu Đức đang muốn gạt mình, cho nên khẽ lầm bẩm: “Giấc xuân chẳng buồn thức, khắp nơi chim… chim ríu rít, đêm qua gió mưa về, hoa(lông) rụng nhiều hay ít?”
Khi nàns đọc xong câu thứ hai, chợt hiểu ra ý nhị ám muội trong đó, không khỏi trắng mắt nhìn Ngưu Hữu Đức một cái, hai câu phía sau, quả thật là khiến cho nỗi lòng các tý muội miên man bất định ah!
Ban đầu, Âm Bách Khang cũng không nhìn ra bài thơ này có gì đặc biệt, nhưng nghe Nhan Vũ lầm bẩm đọc xong, lại đưa mắt nhìn lên chiêu bài của Xuân Miên Lâu, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thần tình hóm hĩnh nhìn Dược Thiên Sầu nói: “Ngưu huynh quả nhiên tài văn xuất chúng, bài thơ này rất phù hợp vói ý cảnh ở đây!”
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, chậm rãi bước đến vươn tay vòng qua eo Nhan Vũ cấu véo một cái, nói: “Thơ ta làm xong rồi, chờ khi nào rảnh rỗi, ta sẽ bớt chút thời gian quay lại đây bàn chuyện thù lao ah!”
Nói xong cười ha hả, hưởng Âm Bách Khang làm ra cái thủ thế xin mới, hai người liền sóng vai nhau dẫn theo đoàn người rời đi.
Nhan Vũ có chút buồn bã nhìn theo bóna lưns Ngưu Hữu Đức rời đi, khẽ nỉ non nói: “Không ngờ hắn còn là một tài tử phong lưu ah!”
Âm Bách Khang và Ngưu Hữu Đức vừa rời đi, nhóm người chuna quanh nhất thời ào đến, sôi nổi chen chúc ở bên ngoài cửa Xuân Miên Lâu, trong lúc nhất thời, nơi đây đã muốn chật kín người tranh nhau ngắm nhìn tuyệt tác của hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ làm ra, thỉnh thoảng còn có tiếng người kinh hô: “Hảo thơ., hảo thơ., quả nhiên đúng là hảo thơ, ý cảnh thâm sâu, ảo diệu khó lường ah!”
Có người chà xát hai tay cười dâm, đưa mắt nhìn Xuân Miên Lâu, lại nhìn nhìn bài thơ trên tưởng, nhịn không được sở xuống túi trữ vật bên hông, cắn răng một cái rồi lao thẳng vào bên trong Xuân Miên Lâu.
Chứna kiến đám đông bên ngoài Xuân Miên Lâu, Nhan Vũ cười lạnh không ngừng, thầm mắng nam nhân không có ai tốt, lập tức sai người đăng bảng thông báo, từ hôm nay trở đi giá tiền sẽ tăng gấp ba!
Nhất thời thanh âm oán hận nổi lên bốn phía, nhưng nào có người dám đến nháo sự ở địa phương này? Hiện giờ Thiên Hạ thương hội phá lệ không thu kim thuế của Xuân Miên Lâu, nhưng vẫn phái ra Chấp Pháp Đội canh giữ ở xung quanh nơi này.
Oán hận thì oán hận, nhưng vẫn người ta vẫn nhắm mắt đưa chân bước vào, bởi vì cái khóa sắc tâm trong lòng đám nam nhân không bao giờ chết, cho nên sinh ý tại Xuân Miên Lâu cũng là náo nhiệt hơn bao giờ hết![/FONT][/COLOR]
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Xú Tiểu Tử
Bên dưới Thần Tài Phong, mấy người Thiên Dã bị giữ lại, tự nhiên sẽ có người chiêu đãi, hai vị diễn viên chân chính không cần kẻ nào làm bạn, bay lên núi.
Âm Bách Khang trực tiếp bay lên núi thấy Dược Thiên Sầu khoan thai bay lên, nhìn thấy hắn đạp phi kiếm, có chút không giải thích được hỏi: “Ngưu huynh, ngươi làm vậy là ý tứ gì?”
“Đang tu luyện một môn kiếm quyết, cho nên thường xuyên dùng kiếm thay chân.” Dược Thiên Sầu chỉ nói tới đó, có vẻ có điểm thần bí. Âm Bách Khang nga một tiếng, nếu đã là chuyện riêng tư về tu vi của người ta, xác thực không tiện tiếp tục truy hỏi.
Trên đỉnh núi mây gió phiêu đãng, một dãy kiến trúc cũng không lớn lắm, cũng không có vẻ xa hoa, lại lạnh lùng trống trải, bên trên tấm biên viết ba chữ Kính Tài Điện, ngoài điện có một tảng đá bằng phẳng, nằm bên một gốc thương tùng, ở đây có thể thưởng thức biển mây, thật có vài phần cảm giác siêu trần thoát tục.
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, nhìn dãy núi xa xa trong mây, không khỏi tấm tắc nói: “Quả nhiên là nhân gian phúc địa, Âm huynh thật biết chọn địa phương.”
“Ngưu huynh quá khen, nói vậy chứ không thể gọi là phúc địa như lời Ngưu huynh nói, được rồi..” vẻ mặt Âm Bách Khang nghi hoặc nói: “Chẳng hay Ngưu huynh xuất thân ở đâu, vì sao trước đây ta chưa từng nghe qua quý danh của Ngưu huynh? Bằng tu vi của Ngưu huynh, ở tại tu chân giới lẽ ra không thể vô danh mới đúng, chẳng lẽ là Âm mỗ kiến thức nông cạn?”
Bắt đầu vào chính đề rồi! Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, lắc đầu nói: “Không phải Âm huynh kiến thức nông cạn, mà là địa phương mà ta đi tới, cho tới bây giờ ngươi chưa từng đi qua mà thôi.”
“Địa phương cho tới bây giờ ta chưa từng đi qua?” Ánh mắt Âm Bách Khang lóe ra, trầm ngâm nói: “Hôm nay trong thiên hạ nếu nói còn có địa phương ta chưa từng đi qua, cũng chỉ có hai trong ba đại cấm địa Đông Cực Thánh Thổ và Mê Vụ Sâm Lâm, lẽ nào Ngưu huynh đến từ một trong hai?”
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, nói: “Chỗ thứ hai.”
“Mê Vụ Sâm Lâm?” Âm Bách Khang giật mình không nhẹ.
“Xác thực mà nói, ta là từ Mê Vụ Sâm Lâm đi ra, cũng không phải đến từ Mê Vụ Sâm Lâm.” Dược Thiên Sầu bao hàm thâm ý cười cười.
“Ngưu huynh, ta có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi, có thể nói rõ hơn một chút hay không?” Ánh mắt Âm Bách Khang sáng lên.
Dược Thiên Sầu không vội đáp lời, từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ kim bào, chậm rãi mặc vào, thoáng chỉnh lý một chút, khí chất cả người trở nên cao ngạo lên, hấn đứng sừng sững trên đỉnh núi, dưới ánh mặt trời kim bào lóe lên ánh sáng kim sắc lóng lánh, sau đó lại xuất ra một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, mũi kiếm cắm dưới đất, hai tay đặt chỗng lên chuôi kiếm, nhìn ra viễn phương yên lặng không nói, thần tình trang nghiêm túc mục..
Hai mắt Âm Bách Khang híp lại, lập tức liền nhìn ra kim bào thật bất phàm, hắn lăn lộn nhiều năm trong Thiên Hạ thương hội như vậy, từng nhìn thấy vô số đồ vật, thiên hạ hầu như không có tài liệu mà hắn nhận không ra, thế nhưng kim bào này, hắn lại nhìn không ra do loại vật liệu gì tạo thành, nhất là khi nhìn về thanh bảo kiếm, con ngươi hắn đột nhiên rút lại.. bảo kiếm hoa văn cổ xưa, tựa hồ trên những điển tịch thượng cổ mới gặp qua loại hoa văn này, bằng nhãn lực và tu vi của hắn, liếc mắt liền nhìn ra chuôi bảo kiếm kia ẩn chứa uy lực thật lớn, phẩm chất tuyệt đối không thua thượng phẩm linh bảo chút nào.
Hấn rất muốn phóng xuất thần thức kiềm tra kim bào và bảo kiếm, nhưng chưa được phép làm như vậy ở tu chân giới là tối kỵ, đối phương có thể sẽ xem là ngươi khiêu khích, nói đi thì nói lại, nếu như là người có tu vi thấp hơn hắn, hắn sẽ không chút do dự mạnh mẽ kiểm tra, nhưng người này lại là Ngưu Hữu Đức có tu vi không kém hơn hắn, chỉ bằng việc hắn nhìn không thấu tu vi đối phương, liền có thể chứng minh điểm này.
“Ngưu huynh, ngươi đây là?” Âm Bách Khang nghi hoặc nói.
Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đạm nhiên nói: “Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có một tòa Thăng Tiên Thai, trên Thăng Tiên Thai có một Thăng Tiên Hào, phàm là tu sĩ tu vi đột phá Hóa Thần hậu kỳ đều có thể đến Thăng Tiên Thai thổi lên Thăng Tiên Hào, liền có tiếp dẫn sứ giả của Tiên giới phủ xuống đưa đi Tiên giới, đoạn thời gian trước có một người trẻ tuổi tên Dược Thiên Sầu, xông vào Thăng Tiên Thai, lầm thổi Thăng Tiên Hào, đã chiêu bổn sứ đi xuống..”
“A..” Âm Bách Khang nghe được trợn tròn mắt há hốc, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm quả nhiên có Thăng Tiên Thai, hắn… Hắn chính là tiếp dẫn sứ giả của Tiên giới..
Đầu của Âm Bách Khang có chút phát mộng, ngạc nhiên nghe đối phương tiếp tục nói: “Vậy mà Dược Thiên Sầu kia cũng không đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ, càng đừng nói đột phá Hóa Thần hậu kỳ, quả thực là hồ đồ, bổn sứ vì giận dữ nguyên muốn giết chết hắn, rồi lại hiếu kỳ, bằng tu vi của hắn làm sao xồng được vào trong Mê Vụ Sâm Lâm? Không ngờ chính hắn cũng không biết rõ ràng, vì vậy bổn sứ liền đi ra Mê Vụ Sâm Lâm, muốn đuồi theo truy tra nguyên nhân việc này, nếu như không biết rõ ràng, giả như người người đều có thể xông vào Mê Vụ Sâm Lâm thổi Thăng Tiên Hào lung tung, đó chẳng phải thành trò đùa.”
Nói đến đây, sắc mặt Dược Thiên Sầu hờ hững, quay đầu trành hướng Âm Bách Khang hỏi: “Âm huynh, ngươi nói ta đến từ đâu?”
Âm Bách Khang gian nan nuốt nước bọt, không biết nên làm sao trả lời mới tốt, nghe một phen nói chuyện của Ngưu Hữu Đức, liên tưởng đến chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, hắn cảm giác những bí mật trong Mê Vụ Sâm Lâm đều đã được vạch trần, trách không được cho tới bây giờ trong tu chân giới không có nhân vật Ngưu Hữu Đức, lẽ ra có tu vi cao như thế, tuyệt đối không thể chưa từng lộ mặt trong tu chân giới, trách không được sau khi Dược Thiên Sầu xông vào Mê Vụ Sâm Lâm thì Ngưu Hữu Đức mới xuất hiện trong tu chân giới, nguyên lai Ngưu Hữu Đức là bị tên hỗn tiểu tử Dược Thiên Sầu trong lúc vô ý đưa tới, trách không được Ngưu Hữu Đức không xem bất luận cao thủ nào trong tu chân giới vào mắt, người ta có thân phận tiếp dẫn sứ giả của Tiên giới, có cần phải cố kỵ tu sĩ trong tu chân giới hay không?
Còn có Phá Cấm Đan có thể mạnh mẽ đề thăng tu vi, cùng với viên cực phẩm linh thạch tiện tay ném ra lúc dưới chân núi, một loạt chuyện tình, không có chỗ nào không thể hiện bối cảnh bất phàm của hắn….
Nhìn thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa uy lực bất phàm, còn có bộ kim bào lóng lánh kim sắc mờ ảo, Âm Bách Khang đã hoàn toàn tin tưởng triệt để, nhưng thực sự khó có thể tiếp thu, người đứng ngay trước mặt mình, không ngờ là tiên nhân trên Tiên giới? Cố sự tiên nhân phủ xuống nhân gian, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không nghĩ tới lại bị mình gặp phải, thực sự không thể tưởng tượng nổi..
“Ngưu… Ngưu huynh…” Âm Bách Khang cảm giác xưng hô này gọi ra có chút khó khăn, cũng không biết hiện tại gọi như vậy còn thích hợp hay không.
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, thu bảo kiếm, cởi bỏ kim bào, cũng thu hồi lại, sau đó hắn nói: “Âm huynh, không cần chú ý, ngươi ta như cũ, nhưng có một chuyện ta nói trước, về thân phận của ta, ngươi không thể nói cho người thứ hai, ngoại trừ ngươi ra, cũng chỉ có Dược Thiên Sầu biết thân phận của ta, nhưng ta đã cảnh cáo tiểu tử kia, hắn sẽ không tiết lộ.”
Chuyện tốt như vậy ta phong tỏa tin tức còn chưa kịp, làm sao nói cho người khác! Âm Bách Khang cố nén sự vui mừng trong lòng, vẫn mạnh mẽ duy trì phong độ nên có, gật đầu nói: “Ngưu huynh xin yên tâm, thân phận của ngươi ta tuyệt đối sẽ không để lộ cho bất cứ kẻ nào, được rồi….
Âm Bách Khang tựa hồ đột nhiên nhớ tới điều gì, cau mày hỏi: “Ngưu huynh còn nhớ rõ chuyện của Yến Truy Tinh không? Nói ra thật xấu hồ, trước đó ta còn hoài nghi Ngưu huynh, nhưng hiện tại ta tin tưởng không chút nghi ngờ, ta nghĩ hỏi Ngưu huynh một chút, chuyện của Yến Truy Tinh rốt cục ra sao?”
“Ha hả! Chuyện các ngươi truy sát Yến Truy Tinh ta cũng có nghe nói, lúc đó ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới gặp phải chuyện như vậy, về phần mọi người tin hay không, có quan hệ gì tới ta? Thế nhưng có một chút không thể nghi ngờ.”
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: “Yến Truy Tinh tu luyện công pháp rất không đơn giản, không nghĩ tới trong nhân gian lại có pháp quyết tu hành bá đạo như vậy, thật sự làm cho ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu không phải ta tu luyện công pháp đặc thù, hơn nữa ta ở trên Tiên giới cũng bị ước thúc nhất định, không thích hợp tái sửa tu luyện pháp quyết tu hành khác, bằng không ta thực sự muốn tự tay bắt tiểu tử kia nghiên cứu một chút.”
“Kỳ quái, ánh mắt Ngưu huynh tất nhiên sẽ không sai, nhưng Băng Thành Tử dám nghịch thiên phát ra lời thề giả dối, lẽ nào sẽ không sợ gặp phải báo ứng?” Âm Bách Khang không giải thích được nói.
“Việc này ta nghe nói, nói thật, ta cũng có chút không nghĩ ra.” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Lẽ nào bộ pháp quyết tu hành so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn, làm cho không tiếc gặp trời phạt cũng muốn bảo hộ? Không, hẳn là còn có nguyên nhân khác, nhân gian thế nào khả năng có đại pháp quá mức nghịch thiên, bằng không tiên giới cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Ánh mắt Âm Bách Khang hiện lên một tia dị sắc, chợt lóe rồi tắt, hỏi dò: “Lẽ nào nhân gian có pháp quyết nghịch thiên gì, tiên giới đều có thể biết?”
“Lẽ nào ngươi cho rằng Yến Truy Tinh có khả năng tự nghĩ ra công pháp gì nghịch thiên?” Dược Thiên Sầu hỏi ngược lại một câu, sau đó hừ lạnh nói: “Ở nhất giới này vào thời thượng cố, từng xuất hiện một ít nhân vật nghịch thiên, thiếu chút nữa làm Tiên giới thay đổi triều đại, bất quá cuối cùng cũng bị tiêu diệt, những gì nên hủy đều đã bị hủy, không có khả năng còn lưu lại pháp quyết gì nghịch thiên.”
Vậy cũng không nhất định, phàm là mọi việc đều không có sự tuyệt đối! Âm Bách Khang cảm giác tim mình đập có chút gia tốc, nhất giới này không ngờ lại có nhân vật thiếu chút nữa làm cho Tiên giới thay đổi triều đại? Hắn ức chế lại tâm tình, bình tĩnh nói: “Nếu Tiên giới đã xuất thủ tiêu diệt, vậy hẳn là sẽ không có, Ngưu huynh không cần quan tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp tra xét Yến Truy Tinh, nếu có tình huống gì ta sẽ chuyển cáo cho Ngưu huynh.”
Ân! Hảo hảo tra xét cho ta, tra xét tới mức Yến Truy Tinh đến chết, ta rất tự tin đối với thế lực của Thiên Hạ thương hội các ngươi, không nên lãng phí một phen tâm huyết của ta! Dược Thiên Sầu gật đầu, nói sang chuyện khác: “Âm huynh, không biết tám ức thượng phẩm linh thạch còn lại, ngươi có chuẩn bị xong chưa?”
Âm Bách Khang nghe vậy thật đau lòng, miễn cưỡng vui cười nói: “Đã đáp ứng Ngưu huynh, tự nhiên sẽ không đổi ý, nhưng có một chuyện chẳng biết, Ngưu huynh là tiếp dẫn sứ của Tiên giới, chẳng lẽ còn thiếu linh thạch?”
“Ám huynh có điều chẳng biết, linh thạch vẫn thông dụng ở trên Tiên giới, ai!” Dược Thiên Sầu đột nhiên lắc đầu thở dài nói: “Âm huynh đừng tưởng rằng Tiên giới tiếp dẫn sứ là tốt thế nào, ở tại Tiên giới thực sự không lên được mặt bàn, xấu hổ!”
“Ha hả! Ngưu huynh thật quá khiêm tốn.” Ngoài miệng Âm Bách Khang nói thật dễ nghe, trong ngực lại hừ lạnh, một tiên nhân chạy vặt trên Tiên giới, có thể lên được mặt bàn mới là lạ.
Lời này vừa nói xong không bao lâu, liền thấy Tư Không Tuyệt cầm tới mấy túi trữ vật. Âm Bách Khang tiếp nhận túi trữ vật, phất tay cho Tư Không Tuyệt lui xuống, sau đó đưa cho Dược Thiên Sầu, hắn không chút do dự liền nhận ngay.
“Ngưu huynh, Phá Cấm Đan lúc nào có thể luyện chế ra?” Âm Bách Khang hỏi.
[/FONT][/COLOR]
Tiền tài tới tay, tâm tình Dược Thiên Sầu thật tốt, hắn có chút mơ hồ nói: “Phá Cấm Đan? Cho tới bây giờ ta không luyện chế thứ đó, ta vốn không biết luyện đan.”
Sắc mặt Âm Bách Khang cứng đơ, lập tức có chút xám ngắt, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: “Ngưu huynh, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?” Nếu không phải cố kỵ thân phận và tu vi của đối phương, hiện tại Âm Bách Khang đã muốn đánh chết người này..
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hơi sửng sốt, lập tức cười ha ha nói: “Âm huynh, không nên hiểu lầm, ta xác thực không luyện đan, nhưng không có nghĩa là ta lấy không được Phá Cấm Đan, chỉ cần có linh thạch, ngươi muốn bao nhiêu ta lấy ra bao nhiêu cho ngươi, chỉ sợ ngươi thiếu tiền.”
Nghe vậy sắc mặt Âm Bách Khang thoáng hòa hoãn, hồ nghi chỉ chỉ bầu trời nói: “Chẳng lẽ ý tứ của Ngưu huynh muốn nói, ngươi có thể lấy được Phá Cấm Đan từ trên Tiên gìơi?
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: “Ta nói thành khẳn với Âm huynh một chuyện, mong rằng Âm huynh thay ta bảo thủ bí mật.”
“Đây là tự nhiên.” Âm Bách Khang chờ mong câu tiếp theo của hắn.
“Thật không dám giấu diếm, Phá Cấm Đan ở nơi này là bảo bối, nhưng ở tại Tiên giới mà nói, không tính là linh đan cao cấp gì, tuy ta không luyện chế, nhưng Tiên giới có không ít người có khả năng luyện chế ra, chỉ cần có linh thạch là có thể thỉnh người luyện chế, ta vừa rồi có nói, ta ở tại Tiên giới cũng hơi thiếu thốn, thế nhưng chức vị tiếp dẫn sử của ta cũng có điều kiện tiện lợi mà tiên nhân khác không có, những tiên nhân khác không thể tùy ý hạ phàm, thế nhưng ta có thể!” Dược Thiên Sầu nháy mắt với hắn hắc hắc cười nói: “Âm huynh là người thông minh, nói vậy hiểu được ý tứ của ta.”
“Nga! Diệu, diệu tai!” Âm Bách Khang nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay hoan hô, hắn xác thực hiểu được, thì ra những tiên nhân khác trên Tiên giới không thể tùy ý hạ phàm, thế nhưng Ngưu Hữu Đức bởi vì là tiếp dẫn sử của Tiên giới, ý vào chức trách tiện lợi, có thế lui tới tiên phàm hai giới, hơn nữa ý tứ Ngưu Hữu Đức nói trong tay thiếu thốn cũng rất rõ ràng, người này là muốn chuyển Phá Cấm Đan trên Tiên giới xuống nhân gian kiếm giá linh thạch chênh lệch.
“Xem ra Âm huynh hiểu rõ được ý tứ của ta.” Dược Thiên Sầu cạc cạc cười nói.
“Hiểu rõ, hiểu rõ, hoàn toàn có thể hiểu rõ, đây là chuyện thường tình của con người a! Ta cũng xuất thân từ nghề buôn bán, chuyện có tiền nên kiếm, tốt, tốt.” Trên mặt Âm Bách Khang tươi cười nở hoa, hưng phấn không ngừng chà xát hai tay, nói đùa sao, nếu Ngưu Hữu Đức có thể lấy được Phá Cấm Đan trên Tiên giới, nói vậy cũng có thế lấy thêm thứ khác, thực sự là quá khéo, thực sự là trời cũng giúp ta!
“Sở dĩ ta ở tại Quý trang làm ra động tĩnh lớn như vậy, chính vì muốn nhìn xem trong tu chân giới, ai có tài lực hùng hậu nhất.” Dược Thiên Sầu nháy mắt nhìn Âm Bách Khang cười nói: “Đã sớm nghe nói Thiên Hạ thương hội tài lực dày nhất, không nghĩ tới quả thế, có một đồng bọn tài lực hùng hậu hợp tác, sẽ dễ dàng nhiều hơn.”
“Lời này của Ngưu huynh không sai, ta thích, việc buôn bán tự nhiên tài lực càng hùng hậu càng tốt.” Âm Bách Khang vỗ ngực cạc cạc nói: “Tại tu chân giới chuyện khác không dám nói, nhưng muốn nói đến tài lực hùng hậu, Thiên Hạ thương hội của ta nói mình là thứ nhì, tuyệt đối không ai dám nói đệ nhất.”
“Tốt tốt tốt.” Dược Thiên Sầu kêu lên ba tiếng tốt, nói: “Nói như thế, ta không chọn sai người hợp tác?”
“Không có không có, bảo chứng Ngưu huynh ở trong tu chân giới tuyệt đối không tìm được người nào càng thích hợp hơn ta.” Âm Bách Khang rất khẳng định nói.
Dược Thiên Sầu thò đầu qua, nhẹ giọng nói: “Việc này trong lòng ngươi biết là được, không nên truyền vào lỗ tai người khác, miễn cho xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
“Đây là tự nhiên.” Âm Bách Khang nói xong, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười lên ha ha, cười vô cùng hài lòng, ra vẻ có điểm vị đạo đã thực hiện được âm mưu.
Một người hao hết tâm tư muốn hung hăng cắt một khối thịt béo trên người Thiên Hạ thương hội, người còn lại nghĩ phải dùng biện pháp gì đi qua đối phương từ trên Tiên giới lộng thêm thứ tốt, mỗi người đều đang tính toán, hai người trên thực tế đều là loại người không có lợi không làm, không có người nào là thứ tốt.
“Được rồi, Ngưu huynh.” Âm Bách Khang hỏi: “Không biết chừng nào ngươi có thể làm ra Phá Cấm Đan từ Tiên giới, nói lời thành thật, ta cũng rất muốn kiến thức kỳ hiệu của loại linh đan này, muốn mở rộng tầm mắt.”
Tuy rằng hắn tin tưởng lai lịch của Ngưu Hữu Đức, nhưng hắn làm việc luôn cẩn thận, có một số việc phải tận mắt nhìn thấy mới đáng tin tưởng, không có khả năng Ngưu Hữu Đức nói gì thì hắn tin tưởng điều đó, nếu là như vậy hắn cũng không còn là Âm Bách Khang, nhiều ít phải nghiệm chứng một chút chứ!
Trọng lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, làm sao không rõ ý tứ của hắn, xuất thủ trạc trên cổ tay, rót thần thức vào kiểm tra, nhíu mày lầm bẩm nói: “Lý Thu Hương mới là Trúc Cơ hậu kỳ, cần bảy viên mới khả năng tiến vào Độ Kiếp sơ kỳ, Thiên Dã là Nguyên Anh trung kỳ, cần hai viên, còn có hai người kia mỗi người cần ba viên, tống cộng cần mười lăm viên, ân! Còn lại hai viên.”
Lắc nhẹ thủ trạc một chút, hai đạo hồng quang lóe ra, rơi vào trong tay Dược Thiên Sầu, hai viên linh đan tỏa ra đan vựng màu hồng lượn lở, hắn đưa ra nói: “Còn mười lăm viên, ta phải lưu cho mấy tên thủ hạ mới nhận sử dụng. Âm huynh, hai viên này đưa cho ngươi mở rộng tầm mắt, chở sau khi ta quay về Tiên giới, lại lấy thêm một nhóm cho ngươi.”
“Bằng vào đan vựng đã biết là thứ tốt, người bình thường căn bản không thể có được thủ pháp luyện chế cao siêu như thế, không hổ là linh đan do Tiên giới luyện chế.” Âm Bách Khang cầm linh đan cảm khái không ngờt, đan vựng nhìn thật giống hào quang, nhìn vào vô cùng hấp dẫn.
Sau đó hắn quay hưởng chân núi, không bao lâu, liền thấy Tư Không Tuyệt hai tay dẫn theo hai người vọt lên đỉnh núi, Tư Không Tuyệt hành lễ nói: “Sư phụ, Ngưu tiền bối, đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ và đệ tử Kết Đan sơ kỳ đều đưa tới.”
“Gặp qua tổ sư gia.” Hai gã đệ tử sợ hãi nói, cũng không biết là nguyên nhân gì liền bị Tư Không Tuyệt đưa lên Thần Tài Phong, bình thường bọn họ nào có tư cách đi lên địa phương này, nhất là gặp được lão tổ trấn sơn.
“Không cần khẩn trương.” Âm Bách Khang tươi cười vẫy tay nói, sau đó mở ra bàn tay, hai viên linh đan lượn lở xuất hiện trong bàn tay hắn, hắn nhìn Tư Không Tuyệt nói: “Tư Không, đây là hai viên Phá Cấm Đan, cho bọn hắn thử xem hiệu quả làm sao.”
“Đây là Phá Cấm Đan?” Ánh mắt Tư Không Tuyệt sáng lên, cầm hai viên linh đan nhìn xem một chút, nhịn không được khen: “Chậc chậc! Thủ pháp luyện đan thật cao siêu, không ngờ có đan vựng.”
Âm Bách Khang và Ngưu Hữu Đức nhìn nhau, đều hiểu rõ chỉ nở nụ cười, Tư Không Tuyệt nhìn thấy sư phụ cười tươi như vậy, trong lòng cũng vui vẻ… Xem ra sư phụ và Ngưu Hữu Đức nói chuyện riêng, hẳn đã đạt được hiệu quả phi thường thỏa màn, nếu không cũng sẽ không cười hài lòng đến như vậy, hơn nữa nhìn hình dạng thông hiểu của hai người, tựa hồ đã đạt thành ăn ý.
Tư Không Tuyệt đưa hai viên linh đan trong tay cho hai gã đệ tử nói: “Hai ngươi có cơ hội lần đầu nếm thử Phá Cấm Đan, còn không mau tạ ơn tổ sư gia và Ngưu tiền bối.”
Hai tên đệ tử tự nhiên có nghe nói qua Phá Cấm Đan là thứ gì, đó là linh đan đang truyền bá sôi sùng sục trong tu chân giới a! Có người nói có thể đề cao tu vi rất nhanh, lại nhìn thấy hai viên linh đan tỏa đan vựng chưa từng thấy bao giờ, càng vui mừng khó hiểu, không nghĩ tới chỗ tốt này lại rơi xuống trên đầu bọn họ, vì vậy hưởng Âm Bách Khang và Ngưu Hữu Đức liên tục nói lời cảm tạ.
Âm Bách Khang ý bảo Tư Không Tuyệt bắt đầu, Tư Không Tuyệt nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: “Ngưu tiền bối, nghe nói còn phải phối hợp với linh thạch để sử dụng?”
“Đó là tự nhiên, không có linh khí sung túc thế nào khả năng vồ duyên vô cở đề thăng tu vi, nào có chuyện tốt đến như vậy.” Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: “Tu vi bọn họ còn thấp, không dùng được bao nhiêu linh thạch….
Nhở Dược Thiên Sầu chỉ điểm, hai gã đệ tử ăn xong linh đan khoanh chân ngồi xuống, lúc này Tư Không Tuyệt đổ một đống lớn linh thạch ngay giữa hai người, không qua bao lâu, hai gã đệ tử đỏ bừng cả người, có vẻ khô nóng khó nhịn, lập tức dựa theo chỉ thị cầm linh thạch trên mặt đất hấp thu linh khí hạ nhiệt độ..
Mấy canh giở sau, thần sắc hai người khôi phục lại bình thường, cũng dừng lại việc hấp thu linh thạch lần nữa, đợi khi hai người mở mắt ra, hai mắt tràn ngập vẻ vui mừng không thể che giấu được, kích động đến mức không biết nên nói gì mới tốt.
Bằng tu vi của ba người, đều nhìn ra tu vi hai gã đệ tử đã đề cao hơn một tầng. Âm Bách Khang ra dấu với Tư Không Tuyệt, Tư Không Tuyệt lắc mình qua, nắm cổ tay hai người, yên lặng tra xét thân thể trạng huống bọn họ.
“Thân thể không có dị thường, tu vi vừa đề cao một tầng, Phá Cấm Đan quả nhiên danh bất hư truyền.” Tư Không Tuyệt hưởng sư phụ ám chỉ không thành vấn đề.
Trên mặt Âm Bách Khang hiện lên nét cười, ý bảo hắn đưa hai đệ tử xuống dưới, Tư Không Tuyệt cấp tốc thu thập linh thạch còn dư trên mặt đất, nắm lên hai gã đệ tử còn đang hưng phấn bay xuống núi.
“Trúc Cơ sơ kỳ dùng hơn một trăm thượng phẩm linh thạch, Kết Đan sơ kỳ dùng hơn ba ngàn, xem ra theo tu vi cao thấp bất đồng, hút lấy linh thạch cũng khác nhau.” Âm Bách Khang quay đầu nói: “Ngưu huynh, ngươi xem ta nói có đúng hay không?”
“Không sai.” Dược Thiên Sầu gật đầu cười nói.
“Ha hả! Ngày hôm nay rốt cục ta được mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới còn có linh đan thần kỳ như vậy.” Âm Bách Khang lòng đầy vui mừng cảm khái nói.
Mở rộng tầm mắt cái rắm, không phải do ngươi lo lắng linh đan có chuyện, tìm người đến thử xem sao! Cáo già! Dược Thiên Sầu oán thầm không ngờt, mặt ngoài cũng không chấp nhận nói: “Loại linh đan này trên Tiên giới không tính là gì, đồ vật thần kỳ càng nhiều hơn, chỉ là gìá cả sang quý mà thôi.”
“Đó là tự nhiên, thứ tốt trên Tiên giới tự nhiên rất nhiều.” Âm Bách Khang chà xát đôi tay vui cười, nghĩ thầm, không thể nóng vội, từng bước một đi tới. Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn lên thủ trạc trên tay Dược Thiên Sầu, có chút vô cùng kinh ngạc chỉ tay nói: “Vừa rồi thấy Ngưu huynh lấy ra đồ vật từ trong đó, chẳng lẽ bên trong thủ trạc này còn có không gian trữ vật?”
“Nga!” Dược Thiên Sầu túm thủ trạc đưa cho hắn nói: “Không sai, thứ này cũng giống như túi trữ vật ở đây, nhưng bên trong có không gian trữ vật lớn gấp mười lần, dung lượng lớn hơn túi trữ vật rất nhiều.”
Âm Bách Khang hơi sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ cho mình xem, hắn cầm trong tay rót thần thức kiểm tra, phát hiện có không gian trữ vật lớn gấp mười lần túi trữ vật, tạo thành vòng tròn phân bố trong thủ ừạc, lập tức tấm tắc nói: “Không tệ, không tệ, quả nhiên là thử tốt, không hổ là vật trên Tiên giới, bằng trình độ luyện chế tại tu chân giới, trong một thủ trạc thật không thể dung nạp được nhiều không gian như vậy.”
Bất quá hắn nhiều ít có chút thất vọng, phát hiện bên trong cũng không có bao nhiêu đồ vật, trách không được lại đưa cho minh xem, nhịn xuống sự ham thích trong lòng, đem thủ trạc trả lại nói: “Ngưu huynh nếu có thuận tiện, có cơ hội không ngại giúp ta mua một cái trên Tiên giới.” Sau đó bồ sung một câu: “Phải cần bao nhiêu linh thạch mới mua được?”
Quả nhiên là người làm ăn đánh chết cái nết không chừa! Dược Thiên Sầu âm thậm cười, đeo thủ trạc lên cổ tay, thản nhiên nói: “Cái này thì dễ thôi, ba viên tuyệt phẩm linh thạch là đủ rồi.”[/FONT][/COLOR]
“Thần... thần... thần phẩm linh thạch?” Gương mặt Âm Bách Khang liên tục co quắp, phân không ra là biểu tình gì, đường đường cao thủ Hóa Thần hậu kỳ lại nhược nhược hỏi: “Ngưu huynh, ngươi nói là thần phám linh thạch sao? Ta không có nghe nói sai chứ?”
“Ai! Ngươi xem ta, luôn quên đi chuyện này.” Dược Thiên Sầu đưa tay vỗ trán, cười khổ nói: “Đã quên nơi này là nhân gian, không phải là Tiên giới, làm gì có thần phẩm linh thạch.” Nói xong thò tay vào trong túi trữ vật bên hồng, một bóng đen lóe ra, hai ngón tay vừa kháp lại, giống như ảo thuật nắm giữ ngay trung gian.
Đồ vật đen bóng sáng lấp lánh ngay giữa hai ngón tay, con mắt Âm Bách Khang trợn thẳng, thấy Ngưu Hữu Đức bắn ra ngón tay, “đinh” một tiếng vang giòn, bóng đen phóng tới.
Âm Bách Khang chụp lấy, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một đồ vật thật giống như linh thạch, nhưng lại là màu đen chưa từng nhìn thấy qua, đen nhánh lại sáng bóng tràn ngập vẻ mê hoặc, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay, rót thần thức vào kiểm tra, lập tức cảm giác được linh khí bàng bạc ẩn chứa bên trong, phi thường hùng hậu, thật sự không thể tin một vật nhỏ như vậy lại có thể ẩn chứa được nhiều linh khí đến như thế.
“Thần phẩm linh thạch, quả nhiên là thần phẩm linh thạch trong truyền thuyết..” Âm Bách Khang thì thào mở lòng bàn tay ra, nhìn khối tinh thạch màu đen, không ngờ mơ hồ có chút kích động, đừng nói là thần phẩm linh thạch, dù là cực phẩm linh thạch hắn cũng chưa từng thấy qua, chỉ là nghe đồn tại Hoa Hạ tu chân giới từng có một buổi đấu giá xuất hiện cực phẩm linh thạch, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể nhìn thấy được thần phẩm linh thạch, dù cho hắn phú giáp thiên hạ, cũng nhịn không được mà kích động.
Hắn nắm giữ tổ chức thương nghiệp khổng lồ như Thiên Hạ thương hội, kiến thức hắn vô cùng uyên bác, thế nhưng những vật ngày hôm nay Ngưu Hữu Đức xuất ra, không có vật nào không trùng kích thị giác thần kinh của hắn, đều là những thứ tốt mà hắn chưa từng được nhìn thấy qua, làm hắn cảm giác mình thật giống như một con ếch ngồi đáy giếng, vô cùng vô tri!
Đến tận đây, một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng hắn cũng đã hoàn toàn vứt bỏ, hoàn toàn tin tưởng Ngưu Hữu Đức xác thực đến từ Tiên giới, bằng không trên người không khả năng có thể nhìn thấy nhiều đồ vật tốt không tồn tại trong nhân gian, hắn không hề biết đây chính là điều mà Dược Thiên Sầu hao hết tâm tư kỳ vọng.
“Âm huynh, cái kia, trong tay ta có chút thiếu thốn, cái khối này..” Dược Thiên Sầu nhắc nhở một tiếng, ngón tay chỉ vào vật ưong tay Âm Bách Khang.
“A? Nga!” Âm Bách Khang tỉnh ngộ, có chút không đành lòng đem thần phẩm linh thạch trả lại, đôi mắt trồng mong nhìn Ngưu Hữu Đức nhét trở vào trong túi trữ vật.
“Một khối thần phẩm linh thạch có thể đổi được một ức thượng phẩm linh thạch, nói cách khác, một thủ trạc trữ vật trị giá ba ức thượng phẩm linh thạch.” Dược Thiên Sầu nói.
“Ba ức thượng phẩm linh thạch?” Âm Bách Khang ngần người, khó có thể tin nói: “Đắt như thế? Theo giá đó, có thể mua được một ức túi trữ vật có dung lượng ba gian phòng.”
“Ngươi có điều không biết.” Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: “Vậy nói cho ngươi biết đi! Tại Tiên giới, thần phẩm linh thạch vận dụng rộng khắp, giống như thượng phẩm linh thạch ở đây, cực phẩm linh thạch lại giống như trung phẩm linh thạch, mà thượng phẩm linh thạch lại giống như hạ phẩm linh thạch nơi này, những cao thủ trên Tiên giới, bằng tu vi của bọn họ, nếu như ôm cực phâm linh thạch hấp thu linh khí, còn ngại phiền phức, quá chậm, bình thường họ đều hấp thu linh khí bên trong thần phẩm linh thạch, tựa như Âm huynh, nếu như ngươi phải hấp thu linh khí, chẳng lẽ ngươi lại dùng hạ phẩm linh thạch hay sao?”
“Sẽ không.” Âm Bách Khang lắc đầu nói: “Ta chỉ dùng thượng phẩm linh thạch, ngay trung phẩm linh thạch còn lười dùng.”
“Cho nên mới nói! Cũng đồng dạng đạo lý.” Dược Thiên Sầu ha ha cười nói: “Giá hàng trên Tiên giới, nếu như dùng ánh mắt ở đây mà xem, xác thực có chút rất cao, thế nhưng ở tại Tiên giới, tất cả mọi người đã tập thành thói quen rồi.”
“Ngưu huynh, vậy không cần nữa, ta hiểu được, vậy không cần nhắc tới trữ vật thủ trạc, mua về không có lời, chỉ là đựng đồ vật, ta dùng túi trữ vật là được.” Âm Bách Khang cười khổ, bỗng nhiên nhướng mày, nghi hoặc nói: “Theo Ngưu huynh nói như vậy, một viên Phá Cấm Đan trên Tiên giới giá trị bao nhiêu tiền?”
“Giá của Phá Cấm Đan trên Tiên giới rất tiện nghi, tính theo giá cả chênh lệch, tựa như bán Hồi Khí Đan ở đây thôi.” Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: “Một viên Phá Cấm Đan cần chín mươi khối cực phẩm linh thạch, ta đảo lại, chuẩn bị bán một viên giá một trăm cực phẩm linh thạch, mỗi viên kiếm lời mười khối là đủ rồi.”
Âm Bách Khang hít sâu một hơi, trợn tròn mắt nói: “Nếu dùng thượng phẩm linh thạch để trả, nói cách khác, một viên cần một trăm vạn thượng phẩm linh thạch?”
“Âm huynh ngại đắt?” Dược Thiên Sầu nhíu nhíu mày nói: “Không bằng như vậy đi! Gần đây ta có điếm thiếu thốn, mười ức của ngươi cho ta mượn đùng, đến lúc đó ta lộng một nhóm Phá Cấm Đan làm tiền lời, dù sao hội Tụ Bảo Bồn sắp bắt đầu, mười ức có thể lấy được hơn một ngàn Phá Cấm Đan, tin tưởng sức mua hơn ngàn viên Phá Cấm Đan của mấy trăm thế lực trong tu chân giới sẽ không thành vấn đề.”
“A… ngươi muốn đem Phá Cấm Đan bán cho chư quốc sao?” Âm Bách Khang có chút trợn tròn mắt.
Mà Dược Thiên Sầu lại vùi đầu tiếp tục nhỏ giọng tính toán: “Tin tưởng thế lực một quốc gia xuất ra một ức thượng phẩm linh thạch hẳn sẽ không thành vấn đề, hơn ba trăm quốc gia, có thể đổi lấy hơn ba trăm ức, một viên Phá Cấm Đan trị giá một trăm vạn, mỗi viên ta kiếm mười vạn, ba trăm ức ta có thế kiếm được giá chênh lệch ba mươi ức, đây là phỏng chừng với sức mua bình quân, sơ bộ phỏng chừng kiếm năm mươi ức cũng sẽ không thành vấn đề, mặt khác, còn có Hoa Hạ tu chân giới giàu có và động đúc kia nữa, nơi đó môn phái đông đảo, môn phái có thể xuất ra một lần mười ức hẳn cũng không ít, có thể kiếm được một bút thật lớn….
Càng tính càng hưng phấn, tính đến cuối cùng, có chút mừng rỡ không kìm hãm được cười nói: “Âm huynh, mười ức thượng phẩm linh thạch của ngươi, ta bảo chửng không tới một tháng liền nhẹ nhàng trả lại cho ngươi, mười ức, cho ta mượn thời gian một tháng, đến lúc đó bảo chứng đúng hạn xin trả, ngươi xem thế nào? Cùng lắm ta trả lợi tức cho ngươi.”
“Ta..” Âm Bách Khang nhìn hắn không biết nói gì, nghĩ thầm, ngươi đem những thế lực khác cho dùng Phá Cấm Đan lăn tới lăn lui cho cường đại, vậy Thiên Hạ thương hội của ta còn có nơi sống yên ổn hay sao? Thử nghĩ thực lực chư quốc tất cả đều có tu vi ngoài Độ Kiếp kỳ, lại chỉ có Thiên Hạ thương hội tu vi lẫn lộn, chỉ sợ không cần thời gian bao lâu, thì có không ít thế lực sẽ đàn áp Thiên Hạ thương hội, vậy còn cảo cái rắm!
“Thế nào?” Dược Thiên Sầu có chút không thoải mái nói: “Lẽ nào Âm huynh không muốn cho ta mượn số tiền này? Nếu không muốn cho mượn, bỏ đi, hiện tại ta trả lại cho ngươi, ta sẽ đi tìm thế lực khác nói chuyện, thực sự không được, cùng lắm ta lợi dụng số tiền trên người thuyên chuyển thêm vài lần, thế nhưng ta nói thẳng thắn trước, buôn bán không thành nhân nghĩa tại, ngươi không nên đem thân phận và lai lịch của ta để lộ ra ngoài, miễn cho đến lúc đó mọi người trở mặt.”
Nói vừa xong, liền thò tay vào trong túi trữ vật đào đồ vật, nhìn như hắn thực sự muốn trả tiền lại.
“Ngưu huynh, Ngưu huynh, không nên hiểu lầm, ta không có ý tứ này.” Âm Bách Khang dở khóc dở cười đè lại tay hắn, cười khổ nói: “Không phải giống như ý ngươi nghĩ, ý tứ của ta là nói, mười ức thượng phẩm linh thạch mua một ngàn viên Phá Cấm Đan, một mình ta bao hết, ngươi không cần đem ra ngoài bán.”
Lời này nói ra, làm hắn xót ruột đến gương mặt co quắp… lẽ ra một viên Phá Cấm Đan giá trị một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, từ giá trị tương ứng mà phán đoán, cũng không đắt, hơn nữa vật còn vượt siêu giá trị, đương nhiên, đó chỉ là nhằm vào mỗi cá nhân mà thôi, giả như là chính hắn dùng, lại có được công hiệu thần kỳ như vậy, một ức một viên cũng không ngại đắt, mà nếu đế sử dụng đại quy mô, đó chính là một con số thiên văn, một con số rất khổng lồ, đắt tiền đến thái quá.
Nhưng then chốt chính là hắn lại không cần dùng Phá Cấm Đan, chỉ là muốn đề thăng tu vi người của Thiên Hạ thương hội, nếu như mua về một vạn viên, vậy phải cần tới một trăm ức… Nhưng quy mô đệ tử của Thiên Hạ thương hội đâu chỉ một vạn người, huống hồ chi không phải mỗi một viên đều có thể đề thăng được tới Độ Kiếp kỳ, phải cần nhiều viên mới đề thăng lên được, hơn nữa đệ tử dùng Phá Cấm Đan, còn cần đại lượng linh thạch phụ trợ đề thăng tu vi, đến lúc đó, linh thạch tiêu hao tương đối kinh khủng, dù là Thiên Hạ thương hội phú giáp thiên hạ cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Nhưng nói đi phải nói lại, không mua cũng không được, nếu Phá Cấm Đan đại lượng lưu lạc trong tay các thế lực khác, đối với Thiên Hạ thương hội mà nói cũng không phải là chuyện tốt, thậm chí còn mang đến tai ương ngập đầu cho Thiên Hạ thương hội, cùng với diệt vong, còn không bằng tạm thời đau lòng một chút, từ góc độ lâu dài mà nói, đau lòng này cũng rất đáng giá, chỉ cần chỉnh thể thực lực Thiên Hạ thương hội tăng lên thêm một tầng, đến lúc đó tài nguyên sẽ cuồn cuộn mà đến.
“Một ngàn viên Phá Cấm Đan giá mười ức ngươi đều mua hết?” Dược Thiên Sầu giật mình nói.
“Không sai.” Âm Bách Khang nghiến răng nghiến lợi nói, ngày trước cho rằng Ngưu Hữu Đức biết luyện đan, cũng cho rằng tu vi của hắn không bằng minh, vì vậy ôm tâm tư gạt Ngưu Hữu Đức tới đây sau đó bắt lại sai khiến, ai ngờ lai lịch của người này lại phá thiên như vậy, không ngờ là Tiên giới tiếp dẫn sứ, hợn nữa tu vi còn cao hơn minh, mẹ nó! Mắng thì không thể mắng, đánh lại không thể đánh, còn phải cẩn thận ứng phó, thực sự vô cùng khó chịu.
Người này ăn no không việc gì làm đứng trên Tiên giới không tốt hay sao? Vì sao chạy tới nhân gian làm gì? Có chuyện gì liên can tới ngươi đâu! Không, đầu sỏ gây nên việc này chính là tên vô liêm sỉ Dược Thiên Sầu đáng giết ngàn đao kia, chính hắn đem lộ thần tiên này dẫn dắt hạ phàm làm chi nha… Âm Bách Khang hận đến nghiến răng.
“Tài lực Thiên Hạ thương hội quả nhiên hùng hậu!” Dược Thiên Sầu nhếch lên một ngón cái tán thán một tiếng, nhưng lập tức thấy hắn lắc đầu nói: “Âm huynh, thật sự rất ngại, ta không thể cho ngươi ăn toàn bộ.”
Âm Bách Khang thất kinh nói: “Vì sao? Ngươi bán cho ai cũng không phải như nhau sao? Trái phải đều là kiếm tiền, duy nhất bán cho Thiên Hạ thương hội chúng ta, ngươi còn không cần phiền phức.”
“Không không không, hoàn toàn không giống.” Dược Thiên Sầu xua tay nói: “Ngươi nghĩ đi! Ta vốn thiếu ngươi mười ức, bán Phá Cấm Đan cho ngươi, ngươi không cần trả tiền, ta không phải không còn tiền vốn lưu động nữa, bán cho người khác thì không giống, ta có thể sớm ở Tiên giới đặt mua nhóm hàng hóa tiếp theo, sau khi bán Phá Cấm Đan trong tay, lại lấy được linh thạch, lập tức trở về Tiên giới lấy thêm hàng tới, như vậy có thể nhiều lần chào hàng, lợi tức thật rất khả quan, nếu như đều cho ngươi, chặt đứt đại lượng vốn lưu động của ta, ta kiếm thiếu thật nhiều, thật là không chịu nổi.”
Âm Bách Khang trợn tròn mắt, phát hiện tên Ngưu Hữu Đức này càng có khả năng thích hợp với việc buôn bán hơn cả minh, rất có ý nghĩ sinh ý a! Lợi sinh lợi cũng đã nghĩ luôn ra, hắn ngây ra một lát, thực sự có chút không biết nên nói gì mới tốt…[/FONT][/COLOR]
“Ngưu huynh, ngươi phỏng chừng ngươi có thể từ trên Tiên giới lấy được bao nhiêu Phá Cấm Đan?” Âm Bách Khang hỏi.
Lão vương bát đản! Rốt cục đã nghĩ thông suốt sao? Dược Thiên Sầu cười thầm trong lòng, trầm ngâm nói: “Mấy vạn viên thì có thể được! Lộng quá nhiều, sợ dễ bị phát hiện, khiến cho những người khác trên Tiên giới quan tâm, như vậy có chút không an toàn, bất quá nói đi thì nói lại, muốn một lần duy nhất lấy mấy vạn viên, cũng không quá khả năng, ta cũng không dám làm đường hoàng như vậy, theo ta nghĩ nhóm đầu tiên lặng lẽ mang xuống một vạn viên, hẳn là không thành vấn đề, đến tiếp hãy tính tiếp! Chắc phải chở thêm một năm sau, ta muốn an toàn đệ nhất, bất quá linh thạch trên đỉnh đầu có hạn, một vạn viên chắc cũng phải đem tới trước một ngàn viên, nhiều lần đi lại.”
“Mấy vạn viên?” Âm Bách Khang giật mình, sắc mặt trầm ngâm lên, do dự một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Ngưu huynh, một vạn viên đầu tiên ta bao hết.”
“Ách.” Trong bụng Dược Thiên Sầu cười ngất trời, nét mặt lại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc hỏi: “Âm huynh, ngươi đừng nói giỡn, một viên viên Phá Cấm Đan giá trị một trăm ức thượng phẩm linh thạch, ngươi ăn được nhiều như vậy?”
“Chuyện này Ngưu huynh không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp, sẽ không thiếu tiền cho ngươi, hơn nữa mấy vạn viên sau đó ta cũng lấy hết toàn bộ.” Âm Bách Khang trầm giọng nói, trên mặt để lộ ra khí thế sát phạt quả đoán, tựa hồ đã làm ra quyết định gì trọng đại.
Hai mắt Dược Thiên Sầu chợt khép hở, lần này hắn thật sự giật mình, hơn nữa còn là là phi thường giật mình. Âm Bách Khang không ngờ đòi ăn hết mấy vạn viên Phá Cấm Đan, khâu khí cũng quá lớn đi thôi! Giả như là năm vạn viên, chăng phải hắn phải bỏ ra năm trăm ức thượng phẩm linh thạch? Lẽ nào Thiên Hạ thương hội có nhiều tiền tới nông nỗi như thế?
“Âm huynh, ngươi không phải là đang nói giỡn đi? Đó là mấy trăm ức nga! Ngươi đừng đem ta ra làm trò cười.” Thần tình trên mặt Dược Thiên Sầu có chút lạnh lùng.
“Ta trả tiền trước, lấy hàng sau, lẽ nào Ngưu huynh còn có cái gì phải lo lắng?” Biểu tình Âm Bách Khang không giống như đang nói giỡn.
Trái tim Dược Thiên Sầu nhất thời nhảy mạnh, hắn đang huyễn tưởng bản thân đang nằm trên mấy trăm ức linh thạch mà lăn lóc, nhưng lại nghe Âm Bách Khang nói: “Bất quá ta có điều kiện, mong muốn Ngưu huynh có thể đáp ứng ta.”
Mẹ nó! Quả nhiên không có chuyện tốt như vậy! Dược Thiên Sầu oán thầm không ngớt hỏi: “Không biết là điều kiện gì không ngại nói thử nghe xem một chút.”
“Ở tại việc buôn bán, Âm mỗ có gì xin nói thẳng.” Vẻ mặt Âm Bách Khang trịnh trọng nói: “Phá Cấm Đan, ngươi có bao nhiêu, ta ăn bao nhiêu, hơn nữa đều trước tiên trả tiền rồi mới lấy hàng, thế nhưng Ngưu huynh phải bảo chứng không bán cho người khác, chỉ có thể bán cho một mình ta.”
Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu! Dược Thiên Sầu xoay chuyển ý nghĩ, cũng nghĩ không ra Âm Bách Khang đang muốn làm gì, hắn không khỏi hắc hắc cười nói: “Âm huynh, thứ ta nói thẳng, mấy vạn viên Phá Cấm Đan, sợ rằng ngươi không dùng được, đương nhiên, ta không phải nói ngươi không mua nổi, có chuyện ngươi khả năng không biết, ta phải nhắc nhở ngươi, miễn cho đến lúc đó trong lòng ngươi không thoải mái.”
Âm Bách Khang lộ ra hình dạng ý ta đã quyết, trầm ồn gật đầu nói: “Ngưu huynh có chuyện thì cứ nói, nếu là lời khuyên, ta chăm chú lắng nghe.”
Dược Thiên Sầu tỉ mỉ quan sát biến hóa biểu tình trên mặt hắn, chậm rãi nói: “Công hiệu của Phá Cấm Đan chỉ có thể giúp người đề thăng tu vi tới Độ Kiếp sơ kỳ, sau đó thì vô dụng, giả như một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mỗi khi đề thăng một cấp thì cần một viên Phá Cấm Đan, mãi cho đến Độ Kiếp sơ kỳ, cần dùng chín viên Phá Cấm Đan, nhưng linh thạch tiêu hao từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Độ Kiếp sơ kỳ, phải cần một trăm hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, cộng thêm chín viên Phá Cấm Đan giá trị chín trăm vạn thượng phẩm linh thạch, tông cần cần tới hơn ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Âm huynh, mấy vạn viên Phá Cấm Đan! Ngươi thực sự đù khả năng thừa thụ hết sao?”
Nói lời thành thật, Dược Thiên Sầu cho rằng dù Thiên Hạ thương hội có tiền cũng không khả năng xuất ra được nhiều tiền như vậy, hắn có gần vạn thủ hạ, đến bây giờ còn có hơn phân nửa chưa đột phá được tới Độ Kiếp sơ kỳ, nguyên nhân chủ yếu là vì linh thạch tiêu hao quá lớn, đó là nói tới hắn tự sản xuất Phá Cấm Đan, hoàn toàn miễn phí sử dụng, đổi lại thành Thiên Hạ thương hội có đông đảo đệ tử như vậy, cộng thêm một viên Phá Cấm Đan trị giá một trăm vạn thượng phâm linh thạch, tùy tiện đem phân nửa đệ tử Thiên Hạ thương hội đề thăng tới Độ Kiếp sơ kỳ, tiêu hao thượng phẩm linh thạch chỉ sợ không có một ngàn ức căn bản còn không đủ, vẫn còn thiếu thốn.
Âm Bách Khang yên lặng suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lần thứ hai thanh minh nói: “Ta trả tiền trước, sau đó mới lấy hàng.” Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nói đúng ra là, ngươi không cần lo lắng, ta không thiếu tiền của ngươi.
Ta kháo! Thiên Hạ thương hội có tiền như thế? Dược Thiên Sầu hơi nhíu nhíu mày nói: “Ngươi đã thành tâm hợp tác với ta, ta cũng không thể chỉ lo cái lợi trước mắt, không để ý tới sinh ý tương lai, dù sao sau này khẳng định vẫn còn cơ hội hợp tác, có chuyện ta muốn nói cho ngươi, Phá Cấm Đan có thế giúp người đề cao tu vi thì không sai, nhưng không thể giúp người đột phá bình cảnh tu vi, thí dụ từ Trúc Cơ hậu kỳ đột phá tới Kết Đan sơ kỳ, bình cảnh như vậy không thể đột phá.”
“A!” Âm Bách Khang sửng sốt, sau đó lại nói: “Sai! Ta nghe nói Ngưu huynh ở tại Quý trang từng trợ giúp hai gã tán tu từ Trúc Cơ kỳ đề thăng tới Độ Kiếp sơ kỳ, chẳng lẽ lời đồn sai lầm?”
“Không sai, đồn đãi là thật.” Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, lập tức lấy ra một viên linh đan tỏa ra đan vựng bảy màu trong túi trữ vật, ném cho Âm Bách Khang nói: “Linh đan này tên là Thất Bảo Đan.
Lời còn chưa nói xong, liền nghe Âm Bách Khang kinh ngạc nói: “Đây là Thất Bảo Đan có thể trợ giúp người đột phá tu vi bình cảnh trong truyền thuyết? Thế nhưng là dùng chủ dược Thất Thải Linh Chi luyện ra Thất Bảo Đan?”
“Không sai.” Dược Thiên Sầu cười nói: “Âm huynh quả nhiên kiến thức uyên bác, thứ này cũng giống như Phá Cấm Đan, ở tại Tiên giới tương đối phố biến, lúc ta ở Quý trang là dùng thứ này trợ hai gã tán tu đột phá tới Độ Kiếp sơ kỳ, bất quá công hiệu cũng chỉ đến được Độ Kiếp kỳ, đối với người có tu vi ngoài Hóa Thần kỳ thì không có hiệu quả. Âm huynh không ngại tìm một người tới thử xem hiệu quả Thất Bảo Đan ra sao.”
“Tiên giới quả nhiên là Tiên giới.” Âm Bách Khang cảm thán một tiếng, lập tức truyền âm triệu hoán Tư Không Tuyệt đang ở dưới chân núi đợi lệnh, không bao lâu Tư Không Tuyệt dẫn theo một gã đệ tử có điều kiện phù hợp đi lên, đệ tử Thiên Hạ thương hội đông đảo, muốn tìm một gã đệ tử phù hợp điều kiện thật quá dễ dàng.
Tên đệ tử này bị vây trong tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đã lâu, vẫn không sao đột phá, vô cùng khổ não, không nghĩ tới lại đụng phải chuyện tốt như vậy, hai vị tuyệt đại cao thủ tổ sư gia và Ngưu tiền bối lại tự mình ban thưởng linh đan…
Tư Không Tuyệt nhìn thấy Thất Bảo Đan lượn lờ đan vựng bảy màu, vui mừng nhìn sư phụ đang mỉm cười, thầm nghĩ, xem ra lần này có thể thỉnh được Ngưu Hữu Đức đến Thiên Hạ thương hội, đã lập đại công, tinh thần trạng thái của sư phụ thật không tệ a!.
Qua một đoạn thời gian, tên đệ tử khoanh chân ngồi cả người chợt chấn động, trên người toát ra hơi nước màu trắng, vừa mở mắt, liền lập tức hưởng Âm Bách Khang và Dược Thiên Sầu liên tục dập đầu nói: “Tạ ơn tổ sư gia thành toàn, tạ ơn Ngưu tiền bối.”
Nói đùa sao, Nguyên Anh kỳ và Độ Kiếp kỳ là hai khái niệm, một khi đột phá, mất hứng mới là lạ.
Tư Không Tuyệt cấp tốc kiểm tra trạng huống thân thể hắn, sau đó vui vẻ nói: “Không sai, thân thể không việc gì, đã thuận lợi đột phá Độ Kiếp sơ kỳ, không hổ là Thất Bảo linh đan.”
“Các ngươi xuống dưới trước, ta và Ngưu huynh còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, không có ta triệu hoán, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rối, Tư Không, ngươi tự mình canh giữ ngay chân núi, nhớ kỹ, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rối.” Âm Bách Khang luôn mãi căn dặn.
“Dạ!” Tư Không Tuyệt rất cung kính hưởng hai người thi lễ, lúc này Ngưu Hữu Đức trong cảm nhận của hắn trở nên rất trọng yếu, mỗi một sự kiện cùng sư phụ trao đổi đều phải liệt vào cơ mật cao cấp nhất của Thiên Hạ thương hội, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rối, sau khi hắn xuống núi, lập tức triệu tập mười mấy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, mỗi người đều mang theo đệ tử Độ Kiếp kỳ bằng trạng thái cảnh giới cao nhất, bao quanh chân núi Thần Tài Phong, lại hạ xuống mệnh lệnh: Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, nếu có ai dám không nghe lệnh, giết chết không tha!.
Trạng thái thần hồn nát thần tính trông gà hóa cuốc như vậy, nhất thời khiến cho không ít người quan tâm, không biết trên Thần Tài Phong rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc này trên Thần Tài Phong có hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đang ở lại.
Cảnh Nguyên Không đối với mệnh lệnh không cho kẻ nào được tới gần rất là khó chịu, bởi vì câu bất luận kẻ nào cũng bao quát luôn cả hắn, đối với uy tín của hắn ở tại Tụ Bảo Bồn có ảnh hưởng không nhỏ, ngoài miệng tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn tìm một lý do chuẩn bị lên núi hưởng sư phụ hồi báo sự tình, ai biết, đệ tử thù vệ thật sự ngăn cản hắn, không cho hắn đi lên, nhất thời làm hắn giận tím mặt.
Đệ tử thủ vệ nào dám đắc tội hắn, nhưng cũng không dám cho đi, vì vậy truyền tin cho Tư Không Tuyệt, Tư Không Tuyệt hiểu rõ tình huống, lạnh lùng nói: “Không phải ta không cho sư đệ lên núi, mà là sư phụ hạ pháp chỉ, cùng Ngưu tiền bối có chuyện quan trọng thương lượng, không cho bất luận kẻ nào lên núi quấy rối, bao quát cả ta bên trong, không được sư phụ triệu hoán, ai cũng không thể đi lên, sư đệ tạm thời mới trở về đi!”
Đưa ra Âm Bách Khang, Cảnh Nguyên Không còn có thể nói gì, chỉ có thể sầm mặt đi trở về, đây chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ dưới chân núi, nhưng đã nói rõ một vấn đề, tuy rằng Thiên Hạ thương hội tài đại thế đại, nhưng nguyên nhân chính là vì như vậy, tránh không được hiện tượng tranh quyền đoạt lợi tồn tại, mà sư huynh đệ hai người, tu vi tương đồng, Âm Bách Khang cũng không có khả năng trưởng sinh bất tử, đến cuối cùng phải có một người nắm Thiên Hạ thương hội trong tay, rốt cục là ai? Ai thắng ai thua, còn phải chở xem!.
Hai người trên núi tự nhiên không biết chuyện dưới chân núi. Âm Bách Khang biết được tu vi đề thăng ngoại trừ Phá Cấm Đan còn có Thất Bảo Đan, không thấy được hắn có gì không thoải mái, trái lại mơ hồ lóe ra một tia hưng phấn trong ánh mắt.
Dược Thiên Sầu càng thêm mê hoặc, không chút biểu tình nói: “Âm huynh, ta cũng không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng vì muốn sau này hợp tác thuận lợi, thực sự khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ hãy làm.”
Lời này nói ra làm Âm Bách Khang mỉm cười, Ngưu Hữu Đức nhiều lần khuyên can, càng làm trong lòng hắn thêm quyết định, chí ít có một chút có thể khẳng định, Ngưu Hữu Đức tuyệt đối là một người rất có thành ý buôn bán, không phải loại người kiếm được một bút liền phủi tay bỏ đi, nhất thời tâm trạng đại định, có thể dùng người từ tiên giới đến như vậy kết giao thương nghiệp cơ sở tín dự, trọng yếu phi thường, đây là đại biểu cho tài nguyên cuồn cuộn sau này...
Theo như lời Ngưu Hữu Đức, chính xác hắn không có khả năng nuốt hết số lượng Phá Cấm Đan kia, Thiên Hạ thương hội tuy rằng khả năng đưa ra năm trăm ức tiền mặt, tuy rằng toàn bộ gia sản của Thiên Hạ thương hội cộng lại không chỉ là năm trăm ức, thế nhưng nếu xuất ra năm trăm ức tiền mặt, số vốn lưu động của Thiên Hạ thương hội sẽ khô kiệt, quái vật lớn của tu chân giới này sẽ bởi vì không có tài chính vận chuyển mà sụp đổ ầm ầm, dù cho có thế lực khác muốn bang trợ, cũng không có tài lực hùng hậu như vậy để cứu lại.
Thế nhưng chính hắn cũng có biện pháp! Âm Bách Khang cười nói: “Nghe trong ý tứ lời nói của Ngưu huynh, tựa hồ Thất Bảo Đan cũng có thể đại lượng làm ra?”
“Ngươi còn muốn đại lượng thu mua Thất Bảo Đan?” Dược Thiên Sầu hồ nghi nói, trong lòng liền cảnh giác, thật không rõ gốc gác người này, thế nhưng có thể khẳng định Âm Bách Khang tuyệt đối không phải là một bại gia tử nhiều tiền không chỗ tiêu xài, tài năng ở trong tu chân giới lăn qua lăn lại một kỳ tích thương nghiệp lớn như vậy, ý nghĩ khẳng định không giản đơn.
“Không sai.” Âm Bách Khang gật đầu nói: “Chính câu nói kia, ta trước trả tiền, sau mới nhận hàng, ngưu huynh hẳn là có thể yên tâm.”
Mẹ nó! Người này làm cái quỷ gì? Dược Thiên Sầu quyết định thật nhanh nói: “Thất Bảo Đan không thể bán cho ngươi, ta đã đáp ứng cho người khác rồi.”
Lời này nhất thời làm Âm Bách Khang có chút khẩn trương lên, nói đùa sao, có Phá Cấm Đan mà không có Thất Bảo Đan có tác dụng gì, Thất Bảo Đan trên tay người ta hoàn toàn có thể kiềm chế Phá Cấm Đan trên tay hắn, hắn không khỏi hỏi: “Không biết là thế lực phương nào, không ngờ có thể nhanh chân đến trước Âm mỗ?”
“Ha hả! Không tính là thế lực phương nào, lai lịch của ta đương nhiên không thể đi nói lung tung khắp nơi, trừ ngươi ra, chỉ có một người biết được lai lịch của ta, ngươi nói còn có thể có ai?” Dược Thiên Sầu cười nói.
“Không sai, chính là Dược Thiên Sầu.” Dược Thiên Sầu lộ ra hĩnh dạng bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Ngày trước ở trong Mê Vụ Sâm Lâm, trong lúc vô ý thiếu hắn một nhân tình nho nhỏ, trùng hợp tu vi của hắn đã lên tới Nguyên Anh hậu kỳ hoành phong, vì vậy liền cho hắn một viên Thất Bảo Đan trợ hắn đột phá tới Độ Kiếp sơ kỳ, hấn thấy trên tay ta có không ít Thất Bảo Đan, vì vậy năn nỉ ta bán cho hắn một ít, nói là chở tới hội Tụ Bảo Bồn, đổi tay kiếm linh thạch, lúc đó ta đối với giá cả nhân gian nhất thời không quen thuộc, lại tham tiền u mê tâm hồn, không ngờ lại cùng hắn thương lượng chuyện đầu cơ trục lợi Thất Bảo Đan, cuối cùng còn đáp ứng hắn, từ nay về sau chỉ bán Thất Bảo Đan cho một mình hắn.”
Âm Bách Khang không biết nói gì, thật đúng là tên tiểu tử kia, trách không được chờ khi hắn đi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm tu vi đã đột phá tới Độ Kiếp sơ kỳ, nguyên lai là có chuyện như vậy, vận khí cũng không tránh khỏi thật quá tốt! Hấn có chút không thoải mái nói: “Tiểu tử kia cũng không phải là thứ gì tốt, hắn nào có tiền mua Thất Bảo Đan của ngươi, làm không tốt chỉ là gạt Ngưu huynh.”
Mẹ nó! Ngươi mới không phải thứ tốt! Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp nói: “Âm huynh nói sai rồi! Dược Thiên Sầu đã sớm trả năm ức thượng phẩm linh thạch làm tiền đặt cọc, không có lý do gì mà lừa gạt ta, ngược lại cho tới bây giờ ta còn chưa cấp hàng cho hắn, lần này trở lại liền gom góp Thất Bảo Đan cho hắn.”
“Hắn có thể xuất ra năm ức thượng phẩm linh thạch?” Âm Bách Khang ngần người, lập tức nhướng mày, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: “Ngưu huynh, trước đó ta nghe được người bên dưới hồi báo, ngươi từng hỏi Quản Trung Giai nói sẽ giết Dược Thiên Sầu để đổi lấy linh thạch, vậy thì vì sao?”
“Ha hả! Lúc đó nói vậy thuần túy là muốn thử một chút, nhìn xem Thiên Hạ thương hội của ngươi có phải là tài lực hùng hậu hay không, còn chuyện giết Dược Thiên Sầu thì không được, dù sao cũng phải bàn về giao tình.” Dược Thiên Sầu cười nói.
“Tài lực cũa Dược Thiên Sầu hữu hạn, Ngưu huynh có phải nên suy nghĩ lại chuyện đem Thất Bảo Đan bán cho ta.
Âm Bách Khang còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu liền xua tay nói: “Tuy rằng ta thích tiền, nhưng chuyện đã đáp ứng người ta sẽ làm được, đạo cũng có đạo, ta mặc kệ tài lực Dược Thiên Sầu làm sao, cũng tuyệt không thể nói mà không giữ lời, đây là nguyên tắc xử sự làm người của ta, dù Âm huynh cho ta nhiều tiền hơn, ta cũng không thể làm như vậy, việc này không nên nhắc lại nữa.”
Âm Bách Khang tràn đầy tán thưởng gật đầu, hắn xuất thân từ nghề buôn bán, tự nhiên thích giao tiếp với người có tín dự, nhất là loại người không bị tài phú mê hoặc, nhưng hắn vẫn hơi khó khăn nói: “Ngưu huynh, không có Thất Bảo Đan, ta lấy nhiều Phá Cấm Đan như vậy làm gì?”
“Cũng phải!” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Ngươi xem như vậy được chưa, ta sẽ nói với Dược Thiên Sầu một chút, để hắn dùng giá gốc chuyên môn cung ứng cho Thiên Hạ thương hội của ngươi, như vậy xem như ta không vi phạm lời hứa hẹn.”
“Hắn sẽ đáp ứng sao?” Âm Bách Khang có chút hoài nghi, dù sao Dược Thiên Sầu cũng là muốn kiếm tiền, hơn nữa hôm nay Dược Thiên Sầu có Văn Lan Phong làm chỗ dựa, không cần phải sợ Âm Bách Khang.
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: “Vậy ngươi yên tâm, ta nói hắn sẽ nghe, hơn nữa sự tổn thất của hắn ta sẽ bồi thưởng chuyện khác cho hắn, chỗ tốt sẽ không ít hơn chuyện này.”
Thất Bảo Đan, hắn hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng thuận lợi giao cho Âm Bách Khang, hắn bán cho Âm Bách Khang cũng không phải loại Phá Cấm Đan trong suốt và loại màu tím Chân Phá Cấm Đan, lại là loại màu đỏ Ngụy Phá Cấm Đan, hàng giả này ăn vào sẽ chết người, nếu đột phá tới Độ Kiếp sơ kỳ, lập tức sẽ bại lộ, chỉ cần Thất Bảo Đan kéo dài thêm một đoạn thời gian, thì sẽ không dễ dàng bại lộ như vậy, có thể bán nhiều hơn một chút.
“Ha hả! Biện pháp này được.” Âm Bách Khang thỏa mãn, đột nhiên lại nghi hoặc nói: “Ngưu huynh, tiểu tử Dược Thiên Sầu nói Thăng Tiên Thai là nơi táng thân cũa Vạn Kiếm Ma Quân, thật có chuyện này sao?”
“Việc này cũng chỉ có các ngươi mới tin, ở thời thượng cổ Vạn Kiếm Ma Quân là đối thù một mất một còn của Tiên giới, nơi táng thân của hắn làm sao có thể nằm ở cửa thông đạo đi Tiên giới?” Dược Thiên Sầu lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết tên kia vì sao phóng xuất ra tin này, chờ khi gặp lại hắn, ta thật ra muốn hỏi hấn.”
Đang nói chuyện chợt khựng lại, chần chờ nói: “Âm huynh, không nói hắn nữa, nhưng nói ngươi, ngươi thật ra có thể ăn nhiều Phá Cấm Đan như vậy sao? Đó không phải là con số nhỏ a.”
“Không dối gạt Ngưu huynh, con số lớn như vậy Thiên Hạ thương hội xác thực ăn không vô, thế nhung Thiên Hạ thương hội có thế bán qua tay, từ đó kiếm được một số.” Âm Bách Khang ha hả cười nói: “Ngưu huynh không nên cười ta, Thiên Hạ thương hội vốn làm kinh thương, có cơ hội kiếm tiền tự nhiên là muốn làm.”
“Nga! Thì ra là thế.” Dược Thiên Sầu lộ ra hĩnh dạng như bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng hắn lại mắng to: Cáo già, bây giờ còn không chịu nói lời thành thật, có thể tin tưởng ngươi mới là gặp quỹ, Âm Bách Khang ngươi lại có lòng tốt như vậy, ngồi xem thế lực khác lớn mạnh?
Hấn cũng không xuyên thấu, dù sao nguồn cung cấp nằm trong tay minh, tùy thời đều có thể cắt đứt hắn, thật muốn nhìn xem hắn muốn làm cái quỷ gì.
“Không biết bao giờ Ngưu huynh quay về Tiên giới mua Phá Cấm Đan, hội Tụ Bảo Bồn không còn bao lâu là cử hành, là sáu ngày sau.
Đây là đang hối thúc hắn, Dược Thiên Sầu cười nói: “Tùy thời đều có thể trở lại, không biết lần này ngươi muốn lấy bao nhiêu?”
Dược Thiên Sầu nhảy dựng, hồ nghi nói: “Đó là một trăm ức thượng phẩm linh thạch, ngươi thực sự trả tiền trước mới lấy hàng?”
“Không sai, một trăm ức thượng phầm linh thạch, nói giữ lời, trả tiền trước mới lấy hàng.” Âm Bách Khang có vẻ rất bình tĩnh.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng không chắc, một trăm ức cũng không phải số lượng nhỏ, cho tới bây giờ hắn làm gìao dịch lớn nhất cũng chỉ có hai mươi ức thượng phẩm linh thạch, nhưng còn là ở tình huống đủ thực lực ứng phó, tiền trao cháo múc, loại tình huống này giả như đối phương Ồm tiền bỏ chạy dù hình bóng cũng không tìm được, còn phải trả trước một trăm ức, thật sự là chuyện rất mạo hiêm.
Thế nhưng Âm Bách Khang vẫn là Âm Bách Khang, cũng không phải là người khác, khí phách và lòng can đảm trong việc buôn bán, còn có ánh mắt, cũng không phải người khác có thể so sánh, phú quý hiểm trung cầu là một trong những tín điều trong việc làm ăn của hắn, không hiểm không phú, trên đời không có đạo lỹ bình an kiếm tiền.
Còn có một điều trọng yếu nhất chính là, hắn muốn để cho Ngưu Hữu Đức thấy được tiền tài quyền thế của hắn, chỉ có hung hăng ném ra một đống tiền, để vị tiên nhân như đối phương cũng phải tâm động, ngày sau chỗ tốt sẽ chậm rãi hiện ra.
Đây trên thực tế là một hồi đánh bạc, hơn nữa còn là một trận đánh cuộc, giao dịch thuận lợi thì hắn thắng, nếu như đối phương cuốn tiền bỏ trốn, vậy thì hắn thiệt thời lớn, thế nhưng Âm Bách Khang vẫn muốn đánh cuộc một lần, nếu thua, tồn thất một trăm ức thượng phẩm linh thạch, Thiên Hạ thương hội vẫn chịu được, hắn thắng, sẽ lập được một sự liên hệ với Tiên giới, mang đến lợi ích xa xa vượt qua một trăm ức.
Đánh cuộc hay không? Cho hắn thêm một lần cơ hội tuyển chọn, Âm Bách Khang vẫn quyết định đổ một lần.
Dược Thiên Sầu bị danh tác của Âm Bách Khang chấn đến có chút phát mộng, trong ngực thầm nói có âm mưu.
Hiện tại hắn có chút không dám lấy hết một trăm ức, tuy rằng hắn có thể cầm tiền bỏ chạy, nhưng tinh thế sử dụng Phá Cấm Đan lại phải làm, bằng không nếu sư phụ đi Đồng Cực Thánh Thồ, bại cục của Hoa Hạ tu chân giới bằng năng lực hiện nay của hắn không thể cứu lại, phải tạo thành đòn nghiêm trọng cho thực lực chư quốc trong tu chân giới, bằng không Hoa Hạ tu chân giới thay trời đổi đất, đại quân Thạch Văn Quảng không kham nổi một kích, toàn bộ chuẩn bị đều sẽ uổng phí, có một số việc đù có kiếm được nhiều tiền cũng không thể vãn hồi.
“Ngươi muốn sớm trả cho ta một trăm ức thượng phẩm linh thạch?” Dược Thiên Sầu lần thứ hai xác nhận, sự tình thuận lợi tới mức hắn khó có thể tin được, trước đây vắt óc tìm mưu kế tưởng có thể hung hăng kiếm được một số lớn, chuyện tới trước mắt hắn lại trở nên do dự.
“Không sai, chỉ cần Ngưu huynh gật đầu, một trăm ức thượng phẩm linh thạch lập tức cho ngươi.” Âm Bách Khang nói, thẳng thắn tới mức không thể thẳng thắn hơn nữa, có một số việc nếu đã làm quyết định, sẽ không thể không phóng khoáng, đây quả thực là làm điều thừa, không có bất luận ý nghĩa gì, dù sao cũng không còn cơ hội cho mình quay đầu lại được nữa.
Dám bỏ ra một trăm ức thượng phẩm linh thạch, hơn nữa còn quả đoán sảng khoái như vậy, phần khí phách, phần năng lực, khắp thiên hạ e rằng cũng chỉ có một mình Âm Bách Khang mà thôi.
“Vậy..” Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: “Nếu như Âm huynh sảng khoái như vậy, ta cũng sẽ không làm hỏng giao dịch này, duy nhất làm ra một vạn Phá Cấm Đan, ta sợ sẽ có phiêu lưu, đẻ ngừa vạn nhất, không bằng lấy trước năm ngàn viên đi! Trước tiên cho ta năm mươi ức là đủ rồi.”
“Ha ha!” Âm Bách Khang sang sảng cười, Ngưu Hữu Đức nói như thế hắn càng thêm yên tâm, nếu như đối phương thật sự muốn ôm tiền bỏ trốn, không có bất luận lý do gì cự tuyệt năm mươi ức còn lại, lúc này vỗ tay khen: “Tốt, làm theo ý Ngưu huynh, năm mươi ức thì năm mươi ức, ngưu huynh, chờ.” [/FONT][/COLOR]