Anh. Cái nhik hồng tham gia đựoc mấy tháng, viết đựoc 3 bài mà có một đống title thế kia cơ mà Anh ạ, như ở page 1, người ở lại bao giờ cũng là người đau khổ nhất. Nên anh đừng gục ngã, em nghĩ trên cao chị thấy anh như vậy chị sẽ buồn lắm...
Người ở lại luôn là người đau khổ nhất…”, một điều tưởng chừng giản đơn nhưng không phải ai cũng thấu hiểu được nếu chưa từng trải qua. “Người ở lại” vừa là người may mắn nhưng cũng lại vừa là người vô vàn bất hạnh. Nhưng dù sao đi nữa, vì lời hứa cuối cùng, mình sẽ phải sống thật tốt, phải tìm lại niềm vui và hạnh phúc của mình.
Cô ấy đang ở trên thiên đường dõi theo ông anh đó. Đừng phạm phải sai lầm gì để cô ấy buồn nhé. Chăm sóc đứa con thật tốt vào, đó là cả tâm nguyện của cô ấy. Hãy sống hết mình nhé ông anh, còn sức còn cố gắng!
Mình tên Tùng 28t, ở tphcm, dt 0907880856
THỉnh thoảng ông anh cứ gửi tin nhắn trò chuyện giải sầu .
Ba hôm rồi bận rộn quá, đủ thứ việc, vui buồn lẫn lộn tựa như một thứ cocktail phức tạp về cả mùi vị lẫn màu sắc. Dạo này sức khỏe mình hình như cũng kém đi thì phải, đến cuối ngày cạn kiệt cả sức lực lẫn tình thần, haizzz.
Nghe lời xui dại của địch, mình lần đầu tiên trong đời lập “phây búc” cá nhân. Cái mạng xã hội này mình biết lâu rồi nhưng không quan tâm lắm nên chẳng tham gia. Nghĩ mãi mới chọn cho mình được một cái ưng ý: NSLL. Nó gợi cho mình nhiều thứ và cũng phù hợp với hoàn cảnh bây giờ. Thế là đã có một góc riêng để chém gió mà chẳng làm phiền ai, sướng…
Thật bất ngờ, sau mấy năm lại gặp N. Mãi đến tận hôm vừa rồi cô ấy mới có thời gian đưa con về VN chơi. Đúng là trường kì ăn cơm Tây có khác, mình suýt nữa buột miệng ra câu: “béo tốt hơn xưa, không trâu bò như trước”, may thế. Con gái N bằng tuổi Chip, xinh xắn và dễ thương như mẹ nó. Hàn huyên với cố nhân lâu ngày không gặp khiến cho mình thật nhiều cảm xúc. N lại nói về cái lần mình bất ngờ xuất hiện ở Paris, dưới trời mưa, tay cầm hoa, bấm chuông chỗ ở của cô nàng. Mình bật cười, vẫn nhớ như in vẻ mặt ngỡ ngàng và vui sướng của N khi đó. Khi thực sự yêu, con người ta mạnh mẽ ghê gớm, bất chấp tất cả, bằng mọi giá để làm vui lòng người kia. Hai ngày làm hướng dẫn viên du lịch vòng quanh HN miễn phí cho mẹ con N làm mình sống lại ký ức tour VN-Pháp hồi đó, nhanh thật, đã 11 năm. Hiện nay N cũng như những NTY khác, đang sống hạnh phúc, thành đạt. Mừng cho N. Đến bao giờ mới tới lượt mình đây?
Bắt tay vào triển khai công việc mới thấy nhiều khó khăn quá, thôi thì chạy vạy đủ thứ, phải cố gắng thôi, hy vọng sẽ tốt đẹp.
Lại biết thêm nhiều chuyện về người đó, nếu thực sự như thế thì đáng buồn quá nhưng cũng thật may mắn cho mình. Giờ mới thấm thía câu nhận xét của mẹ mình, sao chuẩn thế, đúng là “khôn đâu tới trẻ, khỏe đâu tới già”. Có lẽ cách nhìn nhận con người của mình có vấn đề thật, phải thay kính thôi.
Ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Đặt lên chiếc bàn của chúng mình một bó hoa ly - loại hoa mà Susu thích nhất và cả nén hương. 8/3… bao giờ mới đến 3/8 đây?
Vẫn đau đớn và vẫn ân hận... Phải tiếp tục cố lên T ơi!
Dường như 9/3 và 10/3 đều thuộc cung hoàng đạo, hỉ tín bay tới liên tục.
L và Bebe rốt cục cũng quyết định tổ chức đám cưới. Cái thằng đẹp trai nhất bọn, đội trưởng đội cưa gái ngày nào cuối cùng cũng đầu hàng theo địch. Sau một thời gian dài, anh em Taliban mới tề tựu đông đủ như ngày hôm nay, bắt chân bắt tay loạn xạ, chửi bửi thì um sùm, loạn cả đại sảnh. Hầu hết đều thành đạt, Giám hoặc Phá Giám hết rồi nhưng vẫn vui, vẫn quậy như ngày nào. Mình lại có thêm biệt danh mới: “Người tàng hình”. Mà cũng đúng thôi, khoảng thời gian qua mình đã bỏ rơi những người bạn thân thiết đó, giam mình trong cái lồng sắt của sự ích kỉ, hão huyền. Nhưng mình biết chúng nó thông cảm và thương mình lắm. Ơn trời, mình vẫn có những người tri âm như vậy. Khi cô dâu cùng chú rể bước vào lễ đường trong nền nhạc lãng mạn bất hủ của Enternal Flame và trao nhau nhẫn cưới, mình lặng đi và cảm thấy gai người. Giờ phút này là khoảng khắc thiêng liêng nhất của đôi lứa khi họ quyết định giao phó cuộc đời cho nhau. Nhìn cặp vợ chồng son đang mỉm cười hạnh phúc nhìn nhau và cùng cắt bánh cưới, tâm hồn mình cũng như nhuốm xanh trở lại. Chúc trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão nhé, hai bạn của tôi! Đến khi tan tiệc ra về, thằng G cho vợ con về trước rồi kéo mình đi dọc theo đường HV tâm sự. Trong hơi men say chếch choáng còn tàn dư sau cuộc vui, hai thằng nói với nhau nhiều điều mà trong khi tỉnh không thể lời cất lời được. Nó chửi mình rồi mình mắng nó, đúng như hai thằng trẻ con, hehe. Nhưng cuối cùng, mình đã nhận ra được một điều: mình đã sai, hoàn toàn sai lầm rồi T ơi.
Mà còn cả thằng em AL nữa, tự nhiên lại rủ mình đi café. Đến nơi thì nó giới thiệu một em mới toanh, “em dâu anh!!!”. Hai đứa chúng nó sắp cưới. Vậy là phương châm: “Yêu 50, chọn 10, lấy 1” của cậu em đã đi tới hồi kết. Mong rằng đó là sự lựa chọn chính xác. Lại phải chuẩn bị phong bì hồi.
Cuối cùng là H, nghe giang hồ đồn đãi đã chốt hạ, cũng một thời gian nữa là cưới. Vẫn dấu!!! Sao phải vậy nhỉ??? Chẳng hiểu sao cứ mãi như thế cơ chứ.
Mình chợt muốn tặng cho những người đã yêu, đang yêu và sẽ yêu một món quà âm nhạc. Không có một thứ gì trên đời giản đơn, mộc mạc, chân thật và thiêng liêng hơn tình yêu, đừng bao hành một dạng phức tạp và đầy tính toán. Hãy trân trọng khi có được nó… “Điều giản dị” của Phú Quang:
Tối về đến nhà, cảm giác quen thuộc đã đánh mất cả tháng nay của mình đã quay trở lại: thèm ngủ. Viết xong những dòng nhật kí này, mình phải tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon mới được và hy vọng cơn ác mộng kinh khủng kia làm ơn đừng hành hạ mình nữa. Lại nhớ đến câu hỏi của thằng G trước lúc giải tán: “Nếu có một điều ước, chỉ duy nhất một điều ước thôi, mày sẽ ước điều gì?”. Lúc đó mình chỉ im lặng.
Nếu có một điều ước, mình chắc chắn không ước được những điều lớn lao chẳng hạn là hòa bình thế giới như các cô hoa hậu thường làm, mình chỉ ước: NHƯ CHIA BAO GIỜ CÓ CUỘC CHIA LY
Mới chợp mắt được một chút thì lại choàng tỉnh, đồng hồ chỉ 3h30. Lại mơ nhưng lần này không phải là cơn ác mộng kia nữa mà L. Lần đầu tiên gặp lại kể từ hôm đó, mà không phải, hơn một năm rồi mới gặp nhau. Chỉ nhìn mình cười không nói gì cả, ánh mắt sao thê lương thế, phía sau hình như còn ai đó nhưng mờ quá chẳng thấy rõ nổi. Mình hỏi han nhiều điều, đáp lại là sự yên lặng tuyệt đối. Khoảng cách một mét kia dường như có tấm chắn vô hình nào đó án ngữ. Mình cố với tới nhưng vô vọng. Và rồi mọi thứ bỗng nhòe đi kèm theo giọng nói trong trẻo của L văng vẳng lại: “Anh hứa với em là sẽ bỏ thuốc cơ mà?”. Ôi, lời hứa đó cũng chính là câu nói cuối cùng của mình với L trước khi ra HN. Đến tận bây giờ, mình vẫn chưa thể làm được điều đó.
Mình thất hứa nhiều quá, cay đắng thay, phần lớn trong số đó lại không bao giờ có cơ hội cho mình sửa chữa được nữa. Thôi phải bắt đầu ngay từ bây giờ, dù đã quá muộn màng nhưng vẫn còn hơn không. Từ hôm nay mình sẽ bỏ hút thuốc, chắc chắn như vậy. Mình sẽ thực hiện những lời hứa còn đang dang dở. Hãy yên tâm, hãy tiếp thêm sức mạnh cho anh nhé L, đừng oán trách người ta nữa, có lẽ cũng cô ấy cũng chỉ bất đắc dĩ thôi. “Save the best for last”, em thường nói thế mà nhỉ?