Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 10: Nguyên nhân lạnh nhạt. (2)
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
- Ủy viên Hùng, tôi vừa đến xã Liễu Hà công tác, cũng chưa quen thuộc mọi thứ, anh là người cũ của đảng ủy xã, tôi thật lòng muốn thỉnh giáo anh, tôi đây phải làm sao để triển khai mở rộng công tác?
- Bí thư Viên, anh cứ nói đùa, tôi còn phải mở rộng và phát triển công tác dưới sự lãnh đạo của anh, sau này còn cần anh chỉ điểm nhiều hơn.
- Ủy viên Hùng, anh lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, quen thuộc công tác tổ chức, cũng không nên nói là lãnh đạo, như vậy có vẻ xa lạ. Tôi còn trẻ, có thể hỗ trợ anh làm tốt công tác cũng thỏa mãn lắm rồi.
- Bí thư Viên, không cần phải nói như vậy, anh là lãnh đạo, là người phụ trách chỉ đạo công tác, sau này tôi nhất định sẽ xin chỉ thị nhiều hơn, làm báo cáo nhiều hơn, sẽ làm tốt công tác tổ chức của xã Liễu Hà.
Viên Tự Lập không nói gì thêm, lời nói của Hùng Khai Thắng đã truyền ra tin tức, muốn mọi người lần đầu tiên thành thật với nhau chỉ là trò cười, cảm tình phải chậm rãi được xây dựng nên.
- Bí thư Viên, đi khiêu vũ nhé, những phòng khiêu vũ ở nơi đây cũng không tệ lắm.
- Không được, ủy viên Hùng, chúng ta quay về thôi.
Viên Tự Lập cũng không có nhà ở huyện thành, sau khi rời khỏi văn phòng huyện ủy thì vấn đề về nhà ở cũng xuất hiện, vì vậy đến chủ nhật được nghỉ ngơi hắn cũng ở lại xã Liễu Hà. Nơi đây cách quê nhà ba trăm kilomet, về nhà cũng không kịp. Hắn chậm rãi cảm thấy những gì mình được phân công quản lý chỉ là nói miệng, ví dụ như vấn đề kiểm tra kỷ luật giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyên và mặt trận tổ quốc, phía dưới đều có người được phân công công tác một cách cụ thể, nếu anh mới đến chưa quen thuộc thì đừng hòng có thể mở miệng, mà dù có quen thuộc cũng không cần anh phải chủ động đi làm.
Viên Tự Lập cảm thấy rất hoang mang, mình ở xã Liễu Hà giống như một nhân vật có hay không cũng chẳng sao, giống như một con rối trong bản kịch, được đặt ra phía trước, hành động theo sự điều khiển. Tại sao lại như vậy? Viên Tự Lập không dám chắc, mà tình hình công tác hiện nay có giống với kiếp trước hay không, hắn cũng không nắm chắc. Hắn cầm một phần văn kiện phân công của lãnh đạo khối chính quyền lên xem, cẩn thận suy xét, cuối cùng thấy được vấn đề. Thì ra mỗi một lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã đều được phân công quản lý một bộ môn riêng biệt, xã có mười lăm thành viên ban ngành, những người không được phân công quản lý ngoài bí thư đảng ủy, chủ tịch xã thì có Hùng Khai Thắng và hắn. Trong sự việc này có sự khác biệt rất lớn, bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã có thân phận khác biệt, không cần phân công quản lý ban ngành. Nhưng Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đều là cấp phó, nếu không được phân công quản lý ban ngành, như vậy thì sẽ có việc gì để làm? Nếu mượn câu chuyện về phân công lãnh đạo xuống thôn thì cũng có vấn đề, thôn Kim Tử Điếm là xa nhất, lãnh đạo được phân công xem xét chính là hắn và Hùng Khai Thắng, một phó bí thư mới được sắp xếp ở nơi xa như vậy, có ý gì?
Viên Tự Lập cảm thấy nguy cơ, trong chuyện này nhất định là có vấn đề, nhưng Hùng Khai Thắng không nói, chính hắn cũng không còn cách nào, nhưng hắn tin Hùng Khai Thắng nhất định biết rõ tình huống.
Ngày 28 tháng 4, Đoạn Kim Ba trở lại xã Liễu Hà tổ chức hội nghị ban ngành, thông báo tình hình hội nghị đại biểu nhân dân của thành phố Hoài Dương. Một hội nghị nhàm chán như vậy thì Viên Tự Lập sẽ không quan tâm, kiếp trước hắn cũng từng là đại biểu nhân dân cấp thành phố, đi họp chỉ thuần túy là giết thời gian mà thôi.
Sau khi thông báo xong tình huống đại hội đại biểu nhân đân, Đoạn Kim Ba đột nhiên đưa ra yêu cầu, tất cả lãnh đạo phải có báo cáo công tác tháng tư, đặc biệt là những tình huống chứng thực từ sau hội nghị đốc thúc trồng cây thuốc lá lần trước.
Xã Liễu Hà tổng cộng có chín thôn, dựa theo nguyên tắc xa gần, báo cáo sớm nhất chính là những thôn ở gần, Viên Tự Lập nhìn đám lãnh đạo được phân công các thôn báo cáo công tác mà sinh ra cảm giác xấu, trước nay hắn chỉ đến thôn Kim Tử Điếm một lần duy nhất, nơi đó quá xa, giao thông không tiện, nếu muốn báo cáo thì hắn chẳng biết nói gì.
Thôn Kim Tử Điếm báo cáo cuối cùng, Đoạn Kim Ba nhìn Viên Tự Lập nhưng trực tiếp báo danh Hùng Khai Thắng báo cáo.
Khoảng thời gian này Hùng Khai Thắng thường qua lại với Viên Tự Lập, cũng không xuống nông thôn. Vì Viên Tự Lập cần tình huống cơ bản về tổ chức đảng, kể cả tình huống của đảng viên, nên thời gian qua Hùng Khai Thắng ngoài việc chuẩn bị tư liệu, còn phụ trách giảng giải, đưa ra những ví dụ về vấn đề đảng viên biến chất, tổ chức đảng ủy cơ sở mềm yếu tan rã... ....
Hùng Khai Thắng báo cáo không có gì khác lạ, không có sơ suất, thường thì người trường kỳ làm công tác đều có thể nói được như vậy. Vì thôn Kim Tử Điếm là nơi trọng điểm trồng cây thuốc lá, hầu như không cần đôn đốc thì nhân dân cũng trực tiếp trồng và có được hiệu quả kinh tế cao. Viên Tự Lập cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn thầm bội phục Hùng Khai Thắng, người trường kỳ làm công tác rõ ràng rất có kinh nghiệm.
Đoạn Kim Ba bắt đầu hỏi thăm về vùng nuôi trồng, về số lần xuống đốc tra, số lần tiếp xúc với nhân viên quản lý tuyến dưới. Lúc này Viên Tự Lập thấy Chu Nghĩa Hải cau mày.
Lần này có ba thôn bị cho vào thế bí, trong đó có cả thôn Kim Tử Điếm, vì Hùng Khai Thắng cũng không tiếp xúc với nhân viên quản lý bên dưới. Nếu xét từ tình huống trước mắt thì Đoạn Kim Ba nhất định biết rõ tình huống thực địa, nếu lần này còn nói dối thì sẽ rất xấu hổ, tính chất sự việc cũng biến đổi.
Đoạn Kim Ba hỏi xong thì mở miệng nói:
- Các đồng chí, lần này tôi và chủ tịch Chu đi họp quay về đã đặc biệt xuống tuyến dưới xem xét tình hình, sau khi nắm giữ tình huống thực tế mới mở hội nghị lần này. Các thành viên ban ngành chúng ta phải thật sự cầu thị, có cái gì thì nên nói cái đó, vì vấn đề trồng cây thuốc lá là chuyện lớn của toàn xã, tài chính thu vào cũng rất lớn. Bây giờ đã là cuối tháng tư, dân chúng đều hiểu không thể nào để lố sang tháng năm, nhưng bây giờ có nhiều địa phương mà diện tích vẫn chưa đủ, bắt buộc phải trồng sang tháng năm, tuy hiệu quả kém hơn một chút nhưng dù sao cũng có cái ăn. Tôi đặc biệt nhấn mạnh, thôn Kim Tử Điếm phải được nắm chặt, đó là thôn trồng thuốc lá lớn nhất trong xã, chất lượng cũng tốt nhất, giá cả cao. Bí thư Viên, anh là người mới đến, cần đốc xúc ủy viên Hùng nhiều hơn, để thôn Kim Tử Điếm làm tốt công tác trồng thuốc lá.
Viên Tự Lập có chút phẫn nộ, đốc xúc trồng thuốc lá là công tác trọng yếu của đảng ủy chính quyền xã, tất nhiên phải được coi trọng. Nhưng điều này hắn lại không biết, cũng không ai nói cho hắn biết, hơn nữa những thôn chỉ cần hơi xa là được Trịnh Kiến Thiết sắp xếp xe đưa đón, chỉ có thôn Kim Tử Điếm là không ai hỏi đến. Hơn nữa dù công tác quản lý ở thôn Kim Tử Điếm không tốt thì cũng không cần phê bình trước ban ngành như vậy, đây là có ý gì? Viên Tự Lập nhìn vẻ mặt đưa đám của Hùng Khai Thắng và vẻ mặt khó thể nhận biết của đám lãnh đạo xã, hắn cảm thấy mình phải nói vài lời. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết mình không phải là đống bùn nhão, sẽ không để người ta thích làm gì thì làm.
- Còn việc gì khác không? Nếu không thì giải tán.
- Bí thư Đoạn, tôi có vài lời.
- Bí thư Viên, anh nói đi.
- Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, công tác đôn đốc quản lý trồng thuốc lá ở thôn Kim Tử Điếm đều có trách nhiệm chủ yếu của tôi, khoảng thời gian này ủy viên Hùng chủ yếu phụ trách công tác tìm tư liệu tổ chức của tất cả các thôn cho tôi, đây là công tác tôi sắp xếp. Mà chuyện trồng cây thuốc lá là đại sự của cả xã, khoảng thời gian trước tôi không đặt nặng, bắt đầu từ ngày mai ủy viên Hùng sẽ cùng tôi đi đôn đốc. Tôi đến xã Liễu Hà đã được hơn một tháng nhưng mới đến thôn Kim Tử Điếm một lần duy nhất, đây thật sự là sai lầm. Tôi không quen thuộc công tác ở nông thôn, hội nghị hôm nay làm tôi hiểu đảng ủy chính quyền xã làm trung tâm của công tác, chủ nhiệm Hoàng, làm phiền anh sắp xếp xe, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.
Viên Tự Lập nói làm ánh mắt mọi người tập trung lại.
- Bí thư Viên nói rất đúng, bí thư Đoạn, trồng thuốc lá đã đến giai đoạn cuối cùng, bí thư Viên và ủy viên Hùng xuống tuyến dưới đốc thúc vài ngày là được. Nhưng công tác kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức nhân sự, mặt trận tổ quôsc cũng cực kỳ quan trọng, sau này bí thư Viên nên tập trung tinh lực ở phương diện này, bí thư Viên không quen thuộc công tác ở nông thôn, điều này là cả quá trình, từ từ sẽ quen, không nên gấp.
Chu Nghĩa Hải nói làm bầu không khí phòng họp chợt biến đổi, Đoạn Kim Ba không nói thêm điều gì, trực tiếp tuyên bố tan họp.
Hôm sau Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng nhận trực tiếp chạy đến thôn Kim Tử Điếm, tổng cộng có mười hai người được phân công quản lý ở thôn Kim Tử Điếm, phần lớn là bí thư chi bộ.
Bí thư thôn Kim Tử Điếm là Lưu Thắng Dũng, hơn bốn mươi, bộ dạng cao lớn, thân thể cường tráng, chủ nhiệm Đặng Thúy Lâm là nữ đồng chí, hơn ba mươi, rất mạnh mẽ, nói chuyện không có gì kiêng kỵ. Bầu không khí trong thôn cũng chẳng phải quá tốt, tất cả mọi người có vẻ vô tình.
- Bí thư Viên, thôn Kim Tử Điếm cách xa đảng ủy xã, điều kiện khó khăn, người đến đây công tác ngoài dân bản địa thì đều bị sung quân đến mà thôi.
Hùng Khai Thắng lặng lẽ nói, điều này làm cho Viên Tự Lập hiểu ra vài vấn đề.
Nói đến vấn đề đốc thúc trồng thuốc lá chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, bây giờ đã cuối tháng tư, người tình nguyện trồng đã sớm làm xong từ lâu, chỉ còn lại những vùng đất không thích hợp hoặc những người không có sức lao động, hoặc không muốn trồng cây thuốc lá, trong đó số người không thích trồng cây thuốc lá là rất ít.
Viên Tự Lập nghe xong báo cáo của Lưu Thắng Dũng thì càng thêm khó hiểu, Đoạn Kim Ba không thể nào không biết những tình huống này, vì sao ở trên hội nghị ban ngành lại nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ xuống nông thôn cũng chỉ có thể nói vài lời như thế này thôi sao? Sau khi ăn xong cơm tối thì Viên Tự Lập chỉ uống một chút rượu, vì thật sự rất khó uống, điều kiện của khu quản lý thôn rất kém, phòng ăn rất bẩn, có lẽ cũng vì không có tài chính, vì vậy nếu nói công tác nhiệt tình thì thuần túy chỉ là trò cười.
Bây giờ Viên Tự Lập đã biết rõ nguyên nhân, hắn không thể không hiểu, hắn nhất định phải biết rõ tất cả, hắn chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Hùng Khai Thắng.
Sau khi ăn cơm thì Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi dạo trong khu quản lý, cảnh sắc ở thôn Kim Tử Điếm cũng không tệ, núi cao nước xanh, điều không được hoàn mỹ chính là nơi đây vẫn còn nghèo. Tất nhiên vẫn có vài phần dân chúng giàu có, chỉ cần nhìn nhà cửa của dân là biết được điều này.
Sắc trời dần tối, bốn phía truyền đến tiếng chó sủa, nhân dân bây giờ mới bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, đồng ruộng êm tĩnh, nếu không phải trong lòng có tâm sự thì Viên Tự Lập cũng rất muốn yên tĩnh thưởng thức cảnh đẹp khó tìm này.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 11: Nguyên nhân lạnh nhạt. (3)
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
- Bí thư Viên, anh đừng nói như vậy, tôi biết rõ anh đang muốn tìm hiểu tình huống của đảng ủy chính quyền xã, nhưng tất cả tôi đều đã nói rõ ràng với anh rồi. Nói thế nào đây nhỉ, đây là lần đầu tiên tôi gặp một lãnh đạo như bí thư Viên, tôi là người có hơi tin vào số mệnh, cổ ngữ có câu nói "người tri kỷ là kẻ biết hy sinh", hôm qua bí thư Viên đã gánh trách nhiệm cho tôi trên hội nghị, ôti rất cảm kích, về tình về lý thì tôi đều phải nói ra sự thật!
- Ủy viên Hùng, không nên khách khí, cám ơn anh đã nói thật.
Trên cánh đồng yên tĩnh bát ngát, Hùng Khai Thắng bắt đầu cất lời, từng tầng sương mù trước mắt Viên Tự Lập bắt đầu tản dần ra, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân chính nằm ở đâu.
Liễu Hà là một xã được huyện Tuyên Thi cực kỳ coi trọng, trước nay bí thư đảng ủy xã đều được lựa chọn đề bạt rất khắt khe. Trong xã có nhà máy xi măng, nhà máy rượu, nhà máy thuốc lá, tất cả đều cho ra hiệu quả kinh tế và lợi ích rất tốt, tài chính thu vào rất cao, hằng năm công tác kinh tế ở Liễu Hà đều đứng đầu toàn huyện. Đoạn Kim Ba đến nhận chức năm 1990, chủ tịch xã Chu Nghĩa Hải lại đến nhận chức từ năm 1989, khi Đoạn Kim Ba đến nhận chức thì cực kỳ mạnh mẽ vang dội, thường làm gương tốt, hay thị sát công tác quản lý trong xã, hơn nữa lại rất quan tâm đến cán bộ công nhân viên chức, được tất cả cán bộ đảng ủy chính quyền xã tôn kính. Nhưng tiệc vui chóng tàn, thời gian dài thì Đoạn Kim Ba chợt bộc lộ khuyết điểm, vốn chẳng ai là người hoàn mỹ, ai cũng có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm của Đoạn Kim Ba thật sự làm người ta khó thể chịu được. Người này chuyên quyền độc đoán, tham tài, háo sắc, đặc biệt là phương diện phối hợp với chủ tịch xã Chu Nghĩa Hải, hắn nắm không đúng mức. Trong mắt hắn thì tất cả công tác đều phải do đảng ủy quyết định, tất cả thành viên ban ngành chỉ phục vụ cho bí thư, kể cả chủ tịch cũng không ngoại lệ. Căn cứ vào nguyên nhân như vậy mà mâu thuẫn giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải chợt bùng lên và khó thể tránh né. Đoạn Kim Ba là tâm phúc của chủ tịch huyện Vương Vọng Hoa, Chu Nghĩa Hải lại là người đi ra từ phòng tổ chức, kẻ nào cũng có hậu trường rất mạnh, nhưng Đoạn Kim Ba dù sao cũng là bí thư, nhiều khi vì đại cục nên Chu Nghĩa Hải cũng chỉ có nước nhẫn nhịn mà thôi. Mâu thuẫn dù sao cũng đã bộc phát, về vấn đề biên chế nhân viên, Đoạn Kim Ba điều từ các xã thị trấn khác đến Liễu Hà bốn người, lẽ ra đó là biên chế thuộc quyền của chủ tịch, chuyện này cuối cùng cũng bị Chu Nghĩa Hải phát hiện ra, nhưng Đoạn Kim Ba lại trực tiếp ký tên, đưa người vào. Kết quả là Chu Nghĩa Hải phát giác tài chính gia tăng, chất vấn Đoạn Kim Ba, Đoạn Kim Ba lại hời hợt nói ra nguyên nhân, điều này làm cho Chu Nghĩa Hải chợt nổi giận, hai người đúng lúc đang ăn cơm ở căn tin, Chu Nghĩa Hải đẩy ngã bát đũa. Sau sự việc đó thì Đoạn Kim Ba cũng có chút hạn chế, ví dụ như vấn đề về nhân sự, trước đó phó bí thư đoàn thể có quan hệ khá tốt với Chu Nghĩa Hải, vì vậy mà Đoạn Kim Ba đề nghị nhân tuyển mới, không được thông qua. Vì thế mà hắn mới nghĩ ra biện pháp đẩy phó bí thư đi, hơn nữa tự mình lên phòng tổ chức huyện ủy đề cử phó chủ tịch Trần Bình làm phó bí thư đoàn thể. Sau khi Chu Nghĩa Hải biết rõ tình huống thì chạy đến phòng tổ chức nói một câu, nếu Trần Bình được đưa lên làm phó bí thư đoàn thể thì Chu Nghĩa Hải sẽ từ chức. Vì Trần Bình là bạn tốt của Đoạn Kim Ba, nếu Trần Bình là phó bí thư đoàn thể, Chu Nghĩa Hải sẽ không còn sức chống đỡ. Khốn nổi lần này Viên Tự Lập được điều đến làm phó bí thư đoàn thể xã Liễu Hà, Đoạn Kim Ba không đặt được mục đích nên rất căm thù Viên Tự Lập. Sau này Đoạn Kim Ba biết Viên Tự Lập không phải là người của Chu Nghĩa Hải, nhưng vì Viên Tự Lập cản trở sự chuyên quyền của hắn, vì vậy hắn phải lập tức ra đòn phủ đầu.
Chức vụ phó bí thư đoàn thể là rất mấu chốt, vì trong ban ngành một xã thì ba người bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể là lãnh đạo chủ chốt, nói cách khác thì các phó bí thư khác có thể được phân công điều chỉnh một cách dễ dãi, nhưng nếu phân công một phó bí thư đoàn thể, muốn điều chỉnh nhất định phải có sự đồng ý của huyện ủy. Nếu nói từ mức độ nhất định thì bí thư đảng ủy xã, chủ tịch xã mâu thuẫn với nhau, lúc này vị trí và thái độ của phó bí thư đoàn thể là rất quan trọng. Vì phó bí thư đoàn thể có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, nếu phó bí thư hướng về phía ai thì người đó sẽ chiếm thượng phong. Dựa theo đạo lý bình thường thì phó bí thư đoàn thể là người phụ tá đắc lực và giữ gìn quyền uy của bí thư, nhưng tình huống thật sự cũng không phải là như vậy, vì vậy mới nói vị trí phó bí thư này cũng rất khó ngồi yên. Tuy là ba lãnh đạo đứng đầu nhưng thật ra lại rơi vào cảnh khốn cùng, cần phải có quan hệ linh hoạt với cả chủ tịch và bí thư. Trong đảng ủy chính quyền ngoài bí thư và chủ tịch còn có rất nhiều cấp phó, nếu nói một cách nghiêm khắc, nếu làm tốt quan hệ với bí thư và chủ tịch thì sau này còn có bát cháo, nếu không làm tốt thì cấp phó cũng giống như cán sự, không có quyền lực thực tế.
Nói về vấn đề phân công cho Viên Tự Lập thì rõ ràng Đoạn Kim Ba đã chơi trò dối trá, dựa theo sắp xếp bình thường thì Viên Tự Lập sẽ phải được quản lý cơ quan và hai đến ba ban ngành trong xã, những thứ đó mới được gọi là quyền lực thực tế. Ví dụ như việc phân công quản lý cơ quan thì chuyện ăn uống, vận chuyển, sắp xếp xe cộ...Cũng có được quyền tự do quyết định. Nếu được phân công quản lý đơn vị thì không cần phải nói, có vị khách nào đến, trong huyện chiêu đãi ai cũng đều có thể nghĩ biện pháp, thậm chí ngay cả chuyện hút thuốc ngày thường cũng được đơn vị nghĩ biện pháp giải quyết. Bây giờ Viên Tự Lập được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc nhưng chẳng bằng không quản lý thứ gì. Vì những ban ngành kia phần lớn đều đã có người trông nom cụ thể, thứ hai là không thể kiếm tiền, chỉ có thể dùng tiền, chỉ cần bí thư hay chủ tịch tìm lý do tùy tiện cũng bị xem nhẹ. Hôm nay từ trung ương đến địa phương đều nói đến vấn đề công tác kinh tế, đề nói lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, công tác đảng đã rời xa trung tâm từ lâu. Khi thời đại ngày càng phát triển thì các tình huống này sẽ ngày càng rõ ràng. Viên Tự Lập nếu được phân công quản lý cơ quan thì sẽ có thê nghĩ ra biện pháp, lấy được chút tiền, thực hiện nhiều việc, nhưng hôm nay không có xu nào, đừng mong quản được thứ gì.
Đồng thời thành viên ban ngành đều có cái nhìn riêng, Viên Tự Lập đã bị lạnh nhạt thì tất cả mọi người đều hiểu, thậm chí những người phụ trách các thôn cũng hiểu. Nếu tiếp tục như vậy thì tình huống của Viên Tự Lập rõ ràng là không ổn, sau thời gian dài thì phó bí thư đoàn thể sẽ chỉ còn là một bình hoa, cũng không làm được gì, thậm chí những công tác được phân công quản lý cũng chịu ảnh hưởng. Bí thư đoàn thể trước đó cũng gặp phải tình huống như vậy, vì thế mà công tác đảng của xã Liễu Hà luôn rớt lại phía sau, tạo thành đối lập rất rõ ràng với công tác kinh tế.
Trong các thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền xã thì có trên tám phần theo chân Đoạn Kim Ba, đây cũng là vì sau khi Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải phát sinh mâu thuẫn, huyện ủy đã đặc biệt tổ chức hội nghị sinh hoạt dân chủ ở đảng ủy xã, yêu cầu tất cả mọi người đoàn kết quanh đảng ủy xã. Vì nguyên nhân như vậy mà dù thành viên ban ngành có đồng ý hay không cũng đều tỏ rõ thái độ giúp đỡ công tác của đảng ủy xã, thực tế chính là giúp đỡ công tác của bí thư. Nhưng Viên Tự Lập lại đến xã Liễu Hà, đảng ủy có thêm nhân tốt mất thăng bằng, các thành viên ban ngành còn lại cũng muốn xem thái độ của Viên Tự Lập. Nếu Viên Tự Lập giúp đỡ Đoạn Kim Ba thì tất cả thành viên ban ngành còn do dự sẽ chẳng còn gì nhiều lời, nếu Viên Tự Lập hướng về phía Chu Nghĩa Hải, như vậy ban ngành xã Liễu Hà sẽ phân chia, đến lúc đó huyện ủy truy cứu trách nhiệm thì người có hại chỉ là Viên Tự Lập, vì hắn là phó bí thư đoàn thể.
Hùng Khai Thắng đặc biệt nhắc nhở Viên Tự Lập phải chú ý phó bí thư Trịnh Kiến Thiết và ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa, còn vì nguyên nhân gì thì Hùng Khai Thắng không nói rõ, Viên Tự Lập cũng không hỏi, rất nhiều chuyện cần chính mình đi quan sát.
Có rất nhiều tin đồn về Đoạn Kim Ba, ví dụ như vấn đề ăn cơm, khi ăn cơm ở huyện thành thì Đoạn Kim Ba thường xuyên chiêu đãi người phụ trách các đơn vị, lấy ra hóa đơn để chi trả, khi Chu Nghĩa Hải phải ký tên thì đã từng ném vỡ bút. Trên vấn đề nam nữ thì càng nhiều tin đồn, xã Liễu Hà có quốc lộ 318, kinh tế ven đường rất phát đạt, không riêng gì quán cơm, cũng có không ít thiếu nữ kiếm tiền dựa vào tư sắc, trong đó không thiếu các cô xinh đẹp, nghe nói Đoạn Kim Ba đã vài lần đến "hốt hàng", thậm chí còn có người trông thấy "gái" đi ra từ phòng ngủ của hắn.
Viên Tự Lập cảm thấy khổ sở, không biết vì nguyên nhân gì mà mình được điều đến một địa phương rối loạn thế này? Cái gì là kinh tế phát đạt, đãi ngộ cuộc sống cao, tất cả đều là giả dối, quan trọng là công tác có thoải mái hay không mà thôi. Viên Tự Lập nghĩ mình còn quá trẻ, mới hai mươi ba tuổi mà phải gặp cục diện thế này, thật sự không biết phó chủ tịch thành phố Triệu Thiên Nhiên sẽ nghĩ thế nào. Lúc này hắn không thể nào thay đổi được cục diện, bây giờ Chu Nghĩa Hải và Đoạn Kim Ba là nước lửa không dung, cũng vì thế mà phó bí thư đoàn thể trước đó phải rời khỏi đây, bây giờ người đến nhận chức bắt buộc phải có thái độ rõ ràng. Viên Tự Lập tất nhiên sẽ không quan tâm đến những tin đồn về cuộc sống của Đoạn Kim Ba, hắn thấy điều này không có vấn đề gì, đàn ông thường là như vậy, luôn có một sở thích đặc biệt gì đó. Viên Tự Lập chỉ quan tâm đến tình cảnh của mình, Đoạn Kim Ba rõ ràng có tâm tính không tốt, dù là vấn đề sắp xếp công tác hay những lời nói trên hội nghị đều cố gắng hạ thấp Viên Tự Lập, phải biết rằng Đoạn Kim Ba bây giờ cần sự giúp đỡ của Viên Tự Lập, điều này làm cho Viên Tự Lập chợt nghĩ ra một chỗ dựa.
Viên Tự Lập là thư ký của Triệu Thiên Nhiên, nếu Triệu Thiên Nhiên còn ở huyện Tuyên Thi, như vậy thái độ của Đoạn Kim Ba chắc chắn sẽ khác biệt. Nhưng bây giờ Triệu Thiên Nhiên đã đã rời khỏi huyện Tuyên Thi đến thành phố Hoài Dương, dù là thăng chức nhưng người đi thì cảnh không còn, hơn nữa Hoài Dương cách xa xã Liễu Hà, hai bên không cùng một tầng, Viên Tự Lập chỉ đi theo Triệu Thiên Nhiên vài tháng, cũng không ai tin hắn sẽ có quan hệ rất tốt với Triệu Thiên Nhiên. Căn cứ vào nguyên nhân này mà thấy ngay hắn là người không có rễ, một người như vậy không có gì đáng kiêng kỵ, chỉ cần cố gắng chèn ép là được. Viên Tự Lập đã sớm hiểu đạo lý này, trên quan trường thường coi trọng bối cảnh, chỗ dựa, còn năng lực chỉ là vị trí thứ yếu. Người Trung Quốc là như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm một người thì sẽ biết ngay, muốn làm ở nhà nước phải xem vào quan hệ.
Viên Tự Lập bắt đầu suy xét đối sách, nếu đi tìm phó chủ tịch Triệu Thiên Nhiên để kể khổ thì rõ ràng là biểu hiện mềm yếu, mà chủ tịch Triệu có thể làm gì được? Điều mình đi sao? Biện pháp duy nhất lúc này là tran thủ vị trí, tranh thủ quyền lực. Nếu Đoạn Kim Ba có thái độ như vậy thì sẽ làm cho nước đục lên, cá tiến vào. Lúc này hắn không được mềm yếu, không cần phải nghĩ biện pháp điều hòa mâu thuẫn giữa bí thư và chủ tịch, bây giờ điều hắn cần làm là một thái độ rõ ràng, trên quan trường dù là chuyện lớn hay nhỏ đều không dễ làm, hắn cần phải tỏ rõ thái độ nếu không sẽ bị ép ra bã.
Viên Tự Lập so sánh lợi hại giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải, nếu theo Đoạn Kim Ba thì lợi thế, nhưng Đoạn Kim Ba sẽ quan tâm đến hắn sao? Nếu hắn làm như vậy thì sẽ làm Đoạn Kim Ba cho rằng đó là lẽ đương nhiên, sẽ không có tâm tính cảm kích, thâm chí còn chẳng trọng dụng. Chu Nghĩa Hải thì khác, trước mắt hắn rơi vào thế yếu, lúc này nếu Viên Tự Lập trợ giúp Chu Nghĩa Hải thì sẽ thu được hiệu quả khó tưởng.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 12: Xung đột nhân sự. (1)
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Viên Tự Lập yên lặng công tác ở xã Liễu Hà, hắn công tác tuần tự theo từng bước, vì không có bao nhiêu sự việc phát sinh nên hắn phải nghĩ biện pháp, phải mượn sách xem. Có những sách thậm chí đã từng được đọc vào thời đại học, vì muốn giết thời gian nên hắn cần phải đọc lại một lần nữa. Khu đảng ủy xã dần khôi phục lại sự yên tĩnh, lần trước Viên Tự Lập gánh trách nhiệm thay cho Hùng Khai Thắng, đồng thời Chu Nghĩa Hải cũng lên tiếng đã từng làm bùng lên những con sóng nhỏ, mọi người cho rằng sẽ có chuyện gì đó phát sinh, nhưng sau này lại chẳng có gì.
Tình huống của Viên Tự Lập giống như càng ngày càng không tốt, Đoạn Kim Ba cũng công tác rất bận rộn, suốt ngày không thấy bóng dáng. Chu Nghĩa Hải bình thường cũng không ngồi trong khu ủy ban, nghe nói thường xuất hiện ở chỗ trưởng phòng Dịch của phòng tài chính, nơi đó có sắp xếp một vị trí cho Chu Nghĩa Hải, nhiều khi Chu Nghĩa Hải thường ở đây.
Buổi tối không có nhiều việc để làm, không có gì đáng để giải trí thì trong phòng họp đảng ủy xã có một chiếc ti vi và người ngồi xem rất đông, Viên Tự Lập đã đi qua chỗ này hai lần, trông thấy rất nhiều người nhường chỗ cho mình, sau này hắn không đến nữa. Dưới nông thôn có rất nhiều người chơi mạt chược, kể cả nhân viên đảng ủy chính quyền xã hay các thành viên ban ngành đều có tham gia, tiền cược không lớn, bình thường chỉ là một tệ, cả đêm nếu xui xẻo sẽ thua chừng một trăm tệ, đã có người từng mời Viên Tự Lập tham gia, nhưng hắn tìm cớ chối từ.
Viên Tự Lập tin một tin đồn, đó chính là Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải đều rất thích mạt chược, hơn nữa tiền đặc cược cũng không nhỏ, thường là mười tệ. Hắn không hiểu vì sao bọn họ có nhiều tiền để đặt cược như vậy, hôm nay tiền lương chỉ hơn một trăm đồng mà thôi. Hắn đã từng nhìn thấy ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa đặc biệt đến đón Đoạn Kim Ba, Trịnh Kiến Thiết đến nhà chơi mạt chược. Nhà của Dịch Văn Hóa ở trong xã, điều kiện rất tốt, nhưng nếu muốn vào thì phải có thân phận. Ví dụ như Viên Tự Lập, Dịch Văn Hóa chưa từng tiếp nhận, tuy Viên Tự Lập là lãnh đạo trông coi trực tiếp Dịch Văn Hóa.
Mọi chuyện đều là như vậy, Viên Tự Lập nhìn bằng mắt nhưng khắc trong lòng, hắn lại báo cáo cho chính mình biết, nên giấu tài, khi nào cần mới ló đầu ra, nếu không đánh rắn không được còn bị rắn cắn, vậy là không ổn. Dù hắn còn trẻ nhưng cũng khó thể nào chịu đựng được va vấp vào lúc này. Trên quan trường có quy tắc ngầm, hắn biết, yếu thế không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết lượng sức, không biết xem xét thời thế, tự tay chôn vùi tương lai của mình.
Trong khu hành chính đảng ủy xã có một khung cảnh mới, đó là quan hệ giữa Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng, mỗi ngày cứ sau giờ cơm chiều thì hai người cùng nhau đi dạo, bình thường đều đi một giờ, sau đó cả hai đều quay lại, tự về nhà. Những lãnh đạo đảng ủy chính quyền còn lại đều không có ở đây, tất nhiên đó đều là những lãnh đạo được phân công quản lý đơn vị, bọn họ nổi tiếng ăn mặn uống cay, ai tình nguyện ăn cơm ở căn tin đảng ủy xã?
Viên Tự Lập cũng bị ép làm cho thay đổi, nhiều khi hắn dùng cơm trong nhà Hùng Khai Thắng, vì chất lượng thức ăn ở căn tin là quá kém, ăn lâu thường khó thể chịu được. Vì hắn không được phân công quản lý cơ quan, vì vậy có khách từ trên huyện xuống cũng không được theo cùng, trừ khi là người đến từ huyện ủy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Viên Tự Lập dần dần giống như bị quên lãng trong đảng ủy chính quyền xã, trong xa có một phó bí thư đoàn thể mới, nhưng bình thường người này cũng không ra khỏi cửa, cũng không quản chuyện. Hắn đến đây đã lâu nhưng không biết rõ tất cả mọi người, nhưng hắn cũng không quên chức trách của mình, hắn thường xuyên đến thôn mình được giao quản lý, cùng tâm sự với cán bộ tuyến dưới, hoặc cùng nhau nói chuyện tán dóc. Dần dần Viên Tự Lập đã căn bản nắm được tình huống nhân viên, kể cả tình huống của nhân viên đảng ủy chính quyền xã. Thường thì lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã đều thích đứng một chỗ xem xét tình huống các thôn, không thích xuống tận nơi như Viên Tự Lập, tất nhiên Viên Tự Lập cũng không làm ra vẻ, tình huống trước mắt hắn không cần phạm húy.
Tháng 7 thời tiết rất nóng, tất cả mọi người đều mặc áo tay ngắn, Viên Tự Lập vào công tác ở xã Liễu Hà được ba tháng mà chưa về nhà, bình thường không có sự việc cụ thể, nhìn qua có vẻ uể oải không phấn chấn. Viên Tự Lập dù sao cũng vẫn còn trẻ, hắn đột nhiên gặp phải tình cảnh như vậy, trong lúc này khó thể nào che giấu được cảm nhận của bản thân. Dù hắn đã có kinh nghiệm kiếp trước, nhưng bây giờ tạm thời không nhìn thấy hy vọng, hắn cũng khó thể nào hăng hái cho được. Hắn đã từng nghĩ nếu ra ngoài kiếm tiền cũng không khó khăn thế này, nhưng sau khi tĩnh tâm lại thì phát giác có rất nhiều chuyện đều là quan thương kết hợp, với thân phận của hắn bây giờ căn bản chẳng làm được gì.
Xế chiều, Đoạn Kim Ba dùng cơm ở bên ngoài, sau đó đi vào trong khu đảng ủy xã, đặc biệt đến tìm Viên Tự Lập.
- Bí thư Viên, buổi tối có chương trình gì không?
- Bí thư Đoạn, tôi không có chương trình gì cả, bí thư Đoạn có chuyện gì sao?
- Không có gì, bí thư Viên, cậu còn trẻ, lại là sinh viên điển hình, tôi mời cậu đi khiêu vũ, cũng gọi thêm cả ủy viên Hùng.
Viên Tự Lập cảm thấy có chút kỳ quái, bí thư mời phó bí thư đi khiêu vũ, điều này thật sự khó nói, nếu dựa theo đạo lý phải là hạ cấp mời thượng cấp mới đúng chứ? Nhưng Đoạn Kim Ba đã mở miệng thì Viên Tự Lập cũng khó nói gì, hắn hẹn Hùng Khai Thắng, cùng nhau theo Đoạn Kim Ba ra khỏi khu đảng ủy xã.
Phòng nhảy Lưu Quang cách đảng ủy xã hai trăm mét, đây là phòng nhảy có lắp đặt thiết bị tốt nhất trong vùng, âm thanh bên trong đặc biệt tốt. Hơn nữa phòng nhảy Lưu Quang nổi danh nhất chính là các "em gái", bên trong có rất nhiều "em" đặc biệt tiếp khách nhảy, tất nhiên nếu muốn mời em nhảy thì phải trả tiền. Trước tiên muốn vào phòng nhảy phải trả tiền, sau đó nhìn trúng "em" nào sẽ mời em đó khiêu vũ. Vào thời đại này phụ nữ gia đình sẽ không biết khiêu vũ, mà bọn họ cũng hầu như không tình nguyện đến đây. Vì vậy giá vé ở phòng khiêu vũ rất khác biệt, nếu là đồng chí nam vào cổng thì sẽ mất năm tệ, nếu nữ đồng chí thì coi như miễn phí, nếu là một nam một nữ đi vào thì chỉ mất một tệ. Mức phí này rõ ràng là cực kỳ cao, một tháng tiền lương sợ rằng còn chưa đủ để mỗi khi trời tối vào phòng nhảy làm vài "đường".
- Ơ, bí thư Đoạn, ủy viên Hùng, vị này là... ....
- À, chú Liêu, đây là bí thư Viên... ....
- Bí thư Viên, chào anh, tôi là Liêu Hồng Vận, là ông chủ nơi đây, hoan nghênh bí thư Viên. Bí thư Đoạn, bí thư Viên, ủy viên Hùng, mời các anh vào, tôi sẽ sắp xếp vài em đến nhảy.
Hùng Khai Thắng chức vụ thấp nhất, vì vậy hắn chuẩn bị móc ra mười lăm tệ để mua phiếu.
- Ủy viên Hùng, anh làm gì vậy, anh làm vậy là xem thường Liêu Hồng Vận tôi đấy nhé. Các vị lãnh đạo đến khiêu vũ, còn phải mua phiếu thì sao? Sau này còn phải hoan nghênh các lãnh đạo đến đây chỉ dạy cho.
Liêu Hồng Vận đẩy tiền của Hùng Khai Thắng trở về, sau đó đưa ba người vào phòng nhảy.
Trong sàn nhảy ánh đèn rất tối, hơn chục cô gái ngồi bên trong, bên trong cũng có ba bốn cặp nam nữ đang khiêu vũ. Viên Tự Lập nhìn kỹ thuật nhảy của bọn họ mà lơ đãng nhíu mày, hắn thật sự chướng mắt với những người nhảy múa giả tạo này. Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, vẫn chưa đúng thời điểm khách đến đông đủ.
Liêu Hồng Vận gọi vài chai bia, gọi ba người Đoạn Kim Ba đến ngồi bên cạnh sàn nhảy, hắn nhanh chóng khui bia, đổ đầy bốn ly.
- Anh Đoạn, bí thư Viên, ủy viên Hùng, em mời các anh một ly, hy vọng sau này các lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.
Viên Tự Lập cảm thấy hôm nay Đoạn Kim Ba đã uống khá nhiều, trước đó Đoạn Kim Ba nói chuyện cũng không được rõ ràng cho lắm, bây giờ còn uống thì sợ rằng khó thể chịu được. Nào ngờ Đoạn Kim Ba nâng ly bia lên uống cạn, vi vậy mà Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng cũngg phải một hơi cạn sạch. Liêu Hồng Vận lại nhanh chóng rót bia, lần này hắn mời từng người, chỉ trong nháy mắt đã uống hết bốn ly. Viên Tự Lập có chút bội phục Liêu Hồng Vận, xem ra người này rất linh hoạt, là loại người sẽ phát triển rất tốt trong xã hội.
Viên Tự Lập không dám xem thường những người phát tài nhờ vào thực lực bản thân, sau này xã hội phát triển, những người này hô phong hoán vũ còn lợi hại hơn cả giới hành chính.
Liêu Hồng Vận vừa đi được vài phút thì có ba cô gái tiến đến, ánh sáng không tốt nên Viên Tự Lập không thấy rõ ràng, nhưng ba cô gái này tướng mạo không tệ, một người tốt nhất trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh Đoạn Kim Ba, mà hai cô còn lại lần lượt ngồi xuống bên cạnh Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng.
Nói ra thì tướng mạo của Viên Tự Lập cũng không tệ, tuổi trẻ, anh tuấn, lại là phó bí thư đảng ủy xã, nhưng cô gái ngồi bên cạnh cứ dùng cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm vào hắn, điều này làm hắn có chút mất tự nhiên.
- Bí thư Viên, cậu mời cô ấy đi khiêu vũ đi!
- Bí thư Đoạn, anh nhảy trước đi, chúng tôi thưởng thức, em gái, mau mời bí thư Đoạn ra nhảy.
Đoạn Kim Ba và cô gái kia tiến ra sàn nhảy, đây là một khúc chậm. Lúc đầu Viên Tự Lập còn nở nụ cười vui vẻ, nhưng sau khi xem xét thì nụ cười biến mất. Đoạn Kim Ba nhảy bình thường, nhưng hắn và cô gái kia không giống như đang khiêu vũ, chỉ có thể nói là ôm lẫn nhau mà thôi. Viên Tự Lập khó mà nói được gì, đường đường là bí thư đảng ủy xã, dù có sắc thì cũng phải chú ý trường hợp mới đúng, hơn nữa phó bí thư và một ủy viên còn ở nơi này, dù sao cũng phải cho người ta thấy được bộ dạng của lãnh đạo mới đúng chứ?
- Anh Viên, anh thật sự còn rất trẻ, em mời anh một ly.
Cô gái bên cạnh không biết đã rót rượu đầy ly từ khi nào, Viên Tự Lập nhìn cô gải rôi nâng ly lên.
- Xấu hổ quá, phải là tôi mời rượu mới đúng, vậy xin uống trước.
Vũ khúc nhanh chóng kết thúc, Đoạn Kim Ba và cô gái ôm nhau đi đến, ngay sau đó một vũ khúc mới lại bắt đầu. Viên Tự Lập cảm thấy động tác của Đoạn Kim Ba và cô gái kia càng lúc càng lớn gan, vì vậy hắn sinh ra cảm giác ngồi không yên, đành phải đứng lên mời cô gái bên cạnh khiêu vũ.
Đây là một khúc nhạc tầm trung, Viên Tự Lập lúc đầu còn có chút lo lắng, sợ cô gái chưa quá quen thuộc. Nào ngờ cô gái này nhảy rất tốt, vì vậy mà hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, nhảy rất kỹ thuật, làm cho những cặp đôi khác trong vũ trường cũng phải dừng lại.
- Bí thư Viên, anh nhảy rất tốt.
- Cám ơn, cô cũng nhảy rất tốt.
- Bí thư Viên, tôi là Tạ Vũ Hân, công tác ở phòng giáo dục, sau này xin bí thư Viên quan tâm nhiều hơn.
Viên Tự Lập có chút sững sờ, thì ra cô gái này là giáo viên, xem ra Liêu Hồng Vận thật sự rất tốt, biết rõ nên sắp xếp hạng người gì đến tiếp.
- Bí thư Viên, tôi rất thích khiêu vũ, mà ở xã Liễu Hà này, bí thư là người khiêu vũ tốt nhất đấy.
- Quá khen, chỉ học được một chút trong đại học mà thôi.
Một vũ khúc chấm dứt, Viên Tự Lập phát hiện không thấy Đoạn Kim Ba, cô gái kia cũng biến mất. Hùng Khai Thắng vẫn ngồi ở bên kia trò chuyện với cô gái lúc đầu.
- Bí thư Đoạn uống nhiều rượu nên đi trước, anh ấy nói bí thư Viên cứ chơi đùa cho vui.
Viên Tự Lập cảm thấy không đúng, vì sao Đoạn Kim Ba nhảy một bài đã vội bỏ đi? Lúc này khiêu vũ còn chưa được nhiều người tiếp nhận, còn trong giai đoạn phổ cập, mình và Hùng Khai Thắng ở đây sẽ thế nào.
- Chúng ta đi thôi, tôi cũng không thích khiêu vũ. Giáo viên Tạ, mọi người cứ chậm rãi chơi đùa, sau này có cơ hội sẽ mời cô khiêu vũ.
Viên Tự Lập đứng lên rời khỏi phòng nhảy, Hùng Khai Thắng theo sát phía sau, Liêu Hồng Vận đứng ở cửa ra vào chào hỏi vài câu, Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng cũng nói vài lời khách sáo rồi bỏ đi.
Không lâu sau trong đảng ủy xã đã có tin đồn, phó bí thư Viên Tự Lập vừa uốn rượu giỏi, vừa biết khiêu vũ, rõ ràng là rất tốt. Viên Tự Lập nghe được những thông tin này mà chỉ biết dở khóc dở cười, vì sao không ai quan tâm hắn công tác thế nào?
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 13: Xung đột nhân sự. (2)
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Trưa ngày 26 tháng 7 Viên Tự Lập nhận được thông báo của văn phòng, mười giờ sẽ họp ở phòng bí thư.
Viên Tự Lập đã tham gia họp vài lần, những việc quan trọng ở đảng ủy chính quyền xã đều được quyết định ở những cuộc họp thế này. Ví dụ như những vấn đề liên quan đến tài chính, khen thưởng...Đều được thông qua ở cuộc họp trong phòng bí thư. Bình thường những cuộc họp đó Viên Tự Lập không lên tiếng, thảo luận công tác không phải là chuyên môn hắn được phân công quản lý, hắn cũng không nói gì. Nhưng lần này họp rất đột nhiên, trước đó không có bất kỳ thông báo gì, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian ngắn học hỏi và quan sát thì Viên Tự Lập đã quen thuộc với công tác ở xã Liễu Hà, sau này cũng không có vấn đề gì xảy ra, chỉ là mỗi năm sẽ mời hội nghị đại biểu nhân dân mà thôi.
Sau khi tiến vào phòng họp thì Trịnh Kiến Thiết, Dương Bản Phú, Kim Quảng Quân đều đã đến, bọn họ đang nói chuyện phiếm, Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi vào, người làm nhiệm vụ ghi chép chính là ủy viên tổ chức. Vì ở xã Liễu Hà thì tổng số bọn họ và phó bí thư là số chẵn, không tốt biểu quyết, vì vậy nếu có tranh luận gì, chỉ cần không quá lớn, bình thường đều do bí thư tỏ thái độ quyết định.
Đúng mười giờ thì Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải tiến vào phòng họp, Viên Tự Lập chú ý vẻ mặt của Chu Nghĩa Hải, rất mờ mịt, xem ra Chu Nghĩa Hải cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
- Được rồi, họp, văn phòng đã thông báo mười một giờ mở hội nghị đảng ủy, thời gian rất gấp, chúng ta không nên làm chậm trễ. Hôm nay tổ chức họp chính là vì thảo luận một đề tài, mà đề tài này có liên quan đến vấn đề nhân sự.
Chu Nghĩa Hải nhanh chóng nhìn về phía Viên Tự Lập, vẻ mặt Viên Tự Lập cũng rất mờ mịt, nhân sự sao? Bình thường đó là những vấn đề do bí thư và chủ tịch quyết định, nhưng trước khi tổ chức họp thì cần có một cuộc chạm trán tay ba giữa bí thư, chủ tịch và phó bí thư mới đúng, như vậy mới làm tốt quá trình chuẩn bị, sau đó mới thông báo tình huống trong hội nghị để chẳng còn người phản đối. Vì ai cũng biết trước đó bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể đã không có ý kiến, dù bây giờ bọn họ có ý kiến cũng vô ích. Còn phía đảng ủy thì không cần phải nói, nếu bí thư đã thông qua thì chắc chắn sẽ được thông qua ở hội nghị đảng ủy, khi đó bọn họ đứng lên tuyên bố phương án thay đổi nhân sự, sẽ không có người nào lên tiếng.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, trừ khi kẻ sắp nhận chưc đắc tội với ủy viên đảng ủy, hơn phân nữa sẽ không được thông qua, chỉ cần người này lên tiếng phản đối, nếu bí thư không kiên trì ý kiến, sẽ không được thông qua.
- Nhân sự lần này rất gấp, vì vậy tôi trực tiếp giới thiệu tình huống. Mọi người đều biết đồng chí Hoàng Lâm được đề bạt làm ủy viên đảng ủy, là chủ nhiệm văn phòng, vì thế mà chiếc ghế chủ nhiệm phòng dân chính đã để không quá lâu. Còn nữa, phòng kế hoạch hóa gia đình, trưởng phòng nông nghiệp đều đã tuổi cao, cần thay đổi. Đây đều là những vị trí quan trọng, liên quan đến công tác trung tâm của đảng ủy xã, tôi suy xét đến vài đồng chí, hôm nay nói ra cho mọi người thảo luận.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, đáng lý ra phải do Viên Tự Lập thông báo tình huống mới đúng, nhưng Đoạn Kim Ba lại đứng lên nói thẳng ra, điều này chỉ có thể nói rõ một loại tình huống: "Phó bí thư đoàn thể đã không biết rõ tình huống cụ thể, chẳng biết nói thế nào cho phải!"
- Đồng chí Tô Dương phó chủ nhiệm phòng dân chính là người còn trẻ, nhiệt tình, năng lực tốt. Đồng chí Hoàng Lâm nhiều lần đề cử, tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể, vì vậy đồng chí Tô Dương được đề nghị bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng dân chính, đồng chí Thái Tiểu Hoa phó chủ nhiệm quản lý hợp tác xã thôn Thanh Lâm được đề cử làm chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình, đồng chí phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy xã Trương Đông Đào được đề xuất làm trưởng phòng nông nghiệp, mời các đồng chí nghị luận.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Chu Nghĩa Hải đẩy kính mắt lên, chậm rãi mở miệng, lúc hắn nói chuyện cũng không nhìn sang Đoạn Kim Ba.
- Bí thư Đoạn, tôi cảm thấy điều này là không thỏa đáng, đồng chí Tô Dương còn quá trẻ, đến phòng dân chính chưa lâu, còn chưa quen thuộc công tác ở phòng dân chính. Đồng chí Thái Tiểu Hoa, theo tôi được biết thì còn chưa phải là đảng viên, một nữ đồng chí còn chưa là đảng viên nếu được đề bạt làm chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình, sau này sẽ không thể triển khai mở rộng công tác. Còn đồng chí Trương Đông Đào, trước nay công tác rất xuất sắc ở văn phòng đảng ủy xã, nhưng nếu muốn sắp xếp thì chỉ có thể được đề bạt làm bí thư chi bộ thôn, nếu đứng ở một đơn vị sự nghiệp như phòng nông nghiệp thì không thích hợp.
Chu Nghĩa Hải nói giống như sấm rền, trong phòng họp càng yên tĩnh.
Đoạn Kim Ba cũng không thèm nhìn Chu Nghĩa Hải, vẻ mặt hắn vẫn như thường.
- Bí thư Viên, anh là người được phân công quản lý cán bộ, anh nói ý kiến của mình xem.
Viên Tự Lập cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy lên, hắn không thể nào không phát biểu, bí thư và chủ tịch đều đã lên tiếng, bây giờ đến lượt phó bí thư đoàn thể. Hắn bắt buộc phải lên tiếng, vì hắn là phó bí thư đoàn thể, hắn được phân công quản lý cán bộ, hắn phải có thái độ rõ ràng.
Viên Tự Lập hiểu, hôm nay thái độ của mình rất quan trọng, nếu hắn đồng ý, như vậy sẽ coi như phản đối ý kiến của Chu Nghĩa Hải, nếu không nói thì vài vị phó bí thư còn lại cũng sẽ đồng ý, tất cả sẽ thuận lợi thông qua. Nếu hắn phản đối, như vậy vài vị phó bí thư còn lại sẽ chẳng dám tỏ thái độ. Điêu này làm hắn có chút phẫn nộ, vấn đề về nhân sự thường sẽ do bí thư quyết định, nhưng ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, đây là phương diện tôn trọng lẫn nhau. Chính mình bây giờ là phó bí thư đoàn thể, là phó bí thư được phân công trông nom cán bộ, Đoạn Kim Ba hôm nay làm như vậy rõ ràng không xem hắn ra gì.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí chủ tịch, tôi là người được phân công quản lý cán bộ, ba đồng chí kia dù là đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng hay chủ nhiệm đều không thích hợp. Phòng dân chính có trách nhiệm rất lớn, liên quan đến vấn đề liên hệ với phòng dân chính huyện, tôi đề nghị, vì suy xét tốt vấn đề người phụ trách phòng dân chính mà đảng ủy xã nên thông báo tình huống cho phòng dân chính huyện. Phòng kế hoạch hóa gia đình cũng là một ban ngành quan trọng, chủ nhiệm phải do một đồng chí đảng viên đảm nhiệm. Còn về phần người phụ trách phòng nông nghiệp, tính chuyên nghiệp của kỹ thuật trong nông nghiệp là rất mạnh, đồng chí Trương Đông Đào trước nay chỉ quen công tác hành chính, cũng không thể phù hợp trong công tác kỹ thuật.
Vẻ mặt Đoạn Kim Ba chợt biến đổi, hắn thật sự không ngờ lần này vấn đề nhân sự sẽ xuất hiện tình huống thế này. Lúc này hắn bắt đầu trưng cầu ý kiến vài vị phó bí thư khác, nhưng không ngoài dự đoán, những người kia đều nói tạm thời chưa suy xét tốt, tạm thời không cho ra thái độ rõ ràng, thực tế cũng không giúp đỡ Đoạn Kim Ba.
Vẻ mặt Đoạn Kim Ba trở nên tái nhợt, hắn trầm mặc khá lâu rồi nói ra một câu mà không ai ngờ được:
- Tôi là bí thư, vấn đề nhân sự do tôi định đoạt.
Chu Nghĩa Hải không cam lòng yếu thế, hắn trả lời một câu:
- Bí thư Đoạn, nếu anh nói như vậy thì không nên họp bàn làm gì, trực tiếp gửi công văn đi là được rồi.
Bầu không khí trong phòng họp rất căng thẳng, Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải có thể nói đã giương cung bạt kiếm, đã vung lưỡi lê thấy máu. Đám người còn lại, Viên Tự Lập thì giúp đỡ Chu Nghĩa Hải, những phó bí thư khác đều không tỏ rõ thái độ, điều này nói rõ cuộc họp hôm nay đã thất bại, vấn đề nhân sự của Đoạn Kim Ba không được thông qua.
Chỉ trong chốc lát Đoạn Kim Ba đã khôi phục lại vẻ mặt ung dung.
- Vấn đề nhân sự hôm nay nếu tiếp tục suy xét sẽ không còn phù hợp, lần sau sẽ tiếp tục xem xét, tôi tuyên bố tan họp, lập tức mở hội nghị đảng ủy, tất cả thành viên ban ngành đều phải tham gia.
Đoạn Kim Ba là người đi ra đầu tiên, sau đó đến lượt Chu Nghĩa Hải, đám người còn lại đều nhìn Viên Tự Lập, mà Viên Tự Lập cũng đứng lên bỏ đi, đám người còn lại lúc này mới đi ra theo trình tự.
Viên Tự Lập vừa đi vừa nghĩ, từ hôm nay trở đi hắn đã hoàn toàn rạch mặt Đoạn Kim Ba, dù là cố ý hay vô tình thì giữa bọn họ đã khó thể dung hợp. Hắn cảm nhận mình rơi vào tình cảnh xấu, không biết Chu Nghĩa Hải sẽ có thái độ gì.
Đi vào phòng họp lớn, tất cả thành viên ban ngành đều có mặt, mọi người cười cười nói nói, nhưng sau khi Đoạn Kim Ba đi vào thì mọi người nhanh chóng an tĩnh, vì ai cũng phát hiện vẻ mặt bí thư không đúng. Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập theo vào phía sau, bầu không khí trong phòng họp càng yên tĩnh.
- Hôm nay mở hội nghị đảng ủy, mọi người đều biết có chuyện gì rồi, vấn đề sẽ được nói ra, chung ta cùng nhau bàn bạc.
Đoạn Kim Ba nói một câu không đầu không đuôi, điều này làm cho tất cả thành viên ban ngành cảm thấy kỳ quái, đảng ủy là nơi bí thư chủ trì, bí thư đề xuất chương trình hội nghị, tất cả thành viên cùng nhau thảo luận, hôm nay là sao?
- Tôi nói một việc, ngày hôm qua tôi đến kiểm tra công tác phòng nông nghiệp, không ngờ nhân viên phòng nông nghiệp đang trong giờ làm mà tụ tập đánh bài, tôi đã phê bình bọn họ.
- Cái gì, bí thư Trịnh, có chuyện như vậy sao? Những nhân viên này hưởng lương nhà nước mà lại tụ tập đánh bài, điều này thật sự không ổn, đây là tính chất gì, rõ ràng là sai lầm nghiêm trọng, nhất định phải nghiêm túc xử lý, cần phải chỉnh đốn tác phong. Đảng ủy chính quyền xã phải có thái độ rõ ràng, tôi đề nghị sau khi kiểm chứng thì đưa ra phương án giải quyết thích hợp, nếu bọn họ không quý trọng công tác, vậy cứ để bọn họ ra ngoài để mà đánh bài cả ngày cho thoải mái.
Trong phòng họp trở nên yên lặng, giờ làm việc mà đánh bài, chơi mạt chược...Nói chung ở đâu mà chẳng có, kể cả nhân viên và lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, khi không có việc gì cũng trốn sang một bên chơi mạt chược, thứ này đã không còn gì là công khai bí mật, không biết vì sao hôm nay Trịnh Kiến Thiết lạ nói ra. Đoạn Kim Ba lại yêu cầu tạm dừng công tác nhân viên phòng nông nghiệp, nếu xử lý như vậy sẽ gây ra những náo loạn ngất trời, đám người bị xử lý chắc chắc sẽ không phục.
- Bí thư Viên, anh là người được phân công quản lý cán bộ, nhân viên công tác đánh bài trong giờ làm việc, tác phong như thế là tốt sao? Anh nói xem, có phải nên tạm dừng công tác hay cụ thể nên làm thế nào?
Viên Tự Lập biết rõ Đoạn Kim Ba bắt đầu chĩa mũi dùi về phía mình, binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê, nếu đã đến nước này thì cứ nên kiên trì mà thôi. Viên Tự Lập biết rõ xử lý cán bộ cũng không phải chuyện ăn nói lung tung, không vì lãnh đạo nóng đầu muốn xả giận mà làm sao thì làm, điều này sẽ sinh loạn.
- Bí thư Trịnh, tôi muốn hỏi, những người kia có phải là đảng viên không?
- Bí thư Viên, đều là đảng viên.
- Biết rồi, bí thư Đoạn, ý kiến của tôi là dựa theo "Điều lệ kỷ luật đảng viên" để xử lý. Đánh bài trong giờ làm việc là sai, nhưng còn chưa tạo nên ảnh hưởng ác liệt, tôi đề nghị thông báo phê bình. Lần này đảng ủy chính quyền xã cũng nên lấy đó rút kinh nghiệm, chỉnh đốn tác phong cán bộ cơ quan, chúng ta lập tức làm ra công văn gửi xuống cơ sở, nếu vi phạm sẽ nghiêm túc xử lý.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Viên, đề nghị phê bình những cán bộ đã vi phạm, để cho bí thư Viên, bí thư Trịnh, bí thư Hàn cùng đi tìm bọn họ nói chuyện, tiến hành phê bình nghiêm túc sai lầm của bọn họ.
- Nếu chủ tịch Chu và bí thư Viên đều có ý kiến này, như vậy cứ làm như thế, tan họp.
Đoạn Kim Ba cung không quay đầu mà rời khỏi phòng họp, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng đứng lên bỏ đi, lúc này vẫn có rất nhiều ánh mắt tập trung lên người Viên Tự Lập và Trịnh Kiến Thiết.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 14: Xung đột nhân sự. (3))
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Viên Tự Lập đi thẳng đến văn phòng của Hùng Khai Thắng, hôm nay hắn không được thoải mái, tâm tình rất nặng nề. Hội nghị hôm nay chính thức xem như tiêu chí của hắn và Đoạn Kim Ba khác nhau một trời một vực, Đoạn Kim Ba xem hắn là người của Chu Nghĩa Hải, bí thư và phó bí thư có mâu thuẫn, tất nhiên kẻ có hại chỉ là phó bí thư. Đạo lý này rất dễ hiểu, Viên Tự Lập tất nhiên sẽ hiểu, nhiều năm kinh nghiệm để hắn hiểu, con đường sau này sẽ càng gian nan, dưới tình huống như vậy thường không có nhiều con đường để lựa chọn.
- Bí thư Viên, đã sắp tan tầm, mời vào nhà tôi ngồi chơi, tôi và bí thư cùng uống vài ly.
- Ủy viên Hùng, anh chẳng phải không biết uống rượu sao?
- Không uống được nhưng hôm nay tôi sẽ liều mình với bí thư Viên.
- Ủy viên Hùng, anh không nên làm tôi sợ, nếu uống rượu vào có vấn đề gì, tôi cũng không thể nào phụ trách được.
- Bí thư Viên, đi thôi, vào nhà ngồi.
Hùng Khai Thắng ủy thác một nhân viên đến trường thông báo vợ mau về nhà nấu cơm, sau đó hắn kéo Viên Tự Lập trực tiếp đi vào phòng trong, lúc nà phong ba hội nghị hôm nay còn chưa truyền đến, nơi đây vẫn rất yên tĩnh.
- Bí thư Viên, anh biết không, Tô Dương và Thái Tiểu Hoa đều đã mời khách chúc mừng ở bên ngoài rồi.
- Ủy viên Hùng, sao anh biết? Đây là có chuyện gì?
- Bí thư Viên, tôi cũng mới biết được tối qua, chỉ là khong biết khi nào mở hội nghị. Bí thư Viên, anh không cần nghĩ nhiều, bí thư Đoạn chắc không nói với chúng ta những điều này, nhưng tối qua tôi nghe giáo viên Lưu nói, vài ngày trước chúng ta đi khiêu vũ, anh vẫn còn nhớ chứ?
- Nhớ rõ.
- Cùng khiêu vũ với bí thư chính là giáo viên Thái Ngọc Hoa trong trường của giáo viên Lưu, là em gái của Thái Tiểu Hoa. Bí thư Đoạn nói tất cả tình huống cho Thái Ngọc Hoa, thật ra khi bí thư Đoạn dùng cơm ở bên ngoài đã cùng bàn chuyện này với bí thư Trịnh và ủy viên Dịch, người trong cuộc đều biết, nếu nói không biết thì sợ rằng chỉ có anh và chủ tịch Chu mà thôi.
- Ủy viên Hùng, như vậy cũng không phải nói một cách tùy tiện sao?
- Bí thư Viên, chờ xem đi, không cần phải quá quan tâm, tình huống cuộc họp hôm nay sẽ được lan truyền rộng rãi, người người đều biết. Bí thư Viên, chúc mừng anh, sau này đám người trong đảng ủy chính quyền và thôn xóm sẽ không ai dám xem thường anh, chỉ sợ sẽ có thêm vài phần kính trọng.
- Ủy viên Hùng, điều này cũng không phải thứ gì đáng để chúc mừng, anh nghĩ lại mà xem, tôi có chức vụ gì? Nếu phát sinh mâu thuẫn với bí thư thì sau này công tác cũng sẽ không thoải mái cho lắm.
Viên Tự Lập rơi vào trầm tư, đảng ủy không ngờ lại rơi vào tình cảnh oái oăm như vậy, một vấn đề có liên quan đến nhân sự mà bí thư lại thương lượng với phó bí thư được phân công quản lý nông nghiệp và ủy viên tuyên truyền mà hoàn toàn bỏ qua chủ tịch và phó bí thư đoàn thể, đây không phải chuyện gì tốt. Phải biết rằng sức chiến đấu của đảng ủy thường rất mạnh, nếu Viên Tự Lập đi theo nịnh hót bí thư thì sức chiến đấu sẽ giảm, thậm chí còn sinh ra nội chiến, vì hắn là một thành viên bên trong, hơn nữa còn là thành viên quan trọng.
Ngay sau đó vợ của Hùng Khai Thắng đã về, nhưng sau lưng còn có một người, là Tạ Vũ Hân.
- Chào bí thư Viên, chào anh Hùng.
- Giáo viên Tạ, mời vào, mời vào!
- Anh Hùng không nên khách khí, em đến giúp chị Lưu nấu cơm.
Vợ Hùng Khai Thắng là giáo viên Lưu, người này có tướng mạo bình thường nhưng cặp mắt rất có thần, nàng thấy Viên Tự Lập, chợt nói ra một câu:
- Bí thư Viên, hôm nay tôi nấu vài món ngon, anh Hùng và anh cùng uống rượu, bí thư Viên, anh thật sự lợi hại.
Viên Tự Lập chợt choáng váng, lúc này chưa trải qua một giờ, chẳng lẽ giáo viên Lưu cũng đã biết rồi.
- Giáo viên Lưu, chị nói như vậy là... ....
- Vợ của bí thư Trịnh và ủy viên Dịch đều công tác ở phòng giáo dục, có tình huống nào xảy ra thì các cô ấy sẽ biết đầu tiên, mà nếu như vậy thì chúng tôi cũng sẽ biết. Bí thư Viên, anh đám trực tiếp có ý kiến khác biệt với bí thư Đoạn, điều này là không đơn giản. Còn nữa, anh là lãnh đạo phân công quản lý cán bộ, vào thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ cán bộ của mình, như vậy mọi người đều hiểu rõ.
Viên Tự Lập không nói gì, nếu dựa theo đạo lý thì hội nghị các bí thư và đảng ủy đều phải được giữ bí mật, đặc biệt là chuyện liên quan đến nhân sự. Nếu truyền ra ngoài thì kẻ phản đối coi như đắc tội với người, nếu không được giữ bí mật thì có ai còn dám phát biểu ý kiến trên hội nghị? Sự thật là như vậy, Viên Tự Lập chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, kể cả trong huyện cũng như vậy, nghĩ nhiều cũng không được gì.
Vì có Tạ Vũ Hân ở đây nên bữa cơm có vẻ rất sinh động, Hùng Khai Thắng uống rượu nhưng giáo viên Lưu không trách, điều làm cho Viên Tự Lập trở tay không kịp chính là giáo viên Lưu uống khá tốt, nàng chúc sáu bảy ly làm hắn chóng mặt.
Chiều Viên Tự Lập không đi làm, hắn ở nhà nghỉ ngơi, dù sao cũng không có chuyện gì, có đi hay không cũng là như vậy mà thôi, thời gian dài đều là như vậy, Viên Tự Lập dù sao cũn tạo nên một thói quen.
Hôm sau Viên Tự Lập tiến vào văn phòng thì thấy ánh mắt khắp chung quanh có chút căng thẳng, có chút kính sợ, nhân viên khối đảng ủy chính quyền thấy Viên Tự Lập thì nụ cười trên mặt thân thiết hơn rất nhiều. Tất nhiên Viên Tự Lập biết rõ nguyên nhân nhưng không quan tâm, hắn đến phòng làm việc, thông báo cho bí thư Trịnh và bí thư Hàn cùng nhau đến phòng nông nghiệp.
Phòng nông nghiệp, lúc này trưởng phòng, phó phòng và tất cả nhân viên đều đã đứng chờ, vì sự việc đã công khai nên không ai nói gì. Sau khi đến phòng nông nghiệp thì Trịnh Kiến Thiết chủ trì hội nghị toàn thể cán bộ công nhân viên, Hàn Siêu Vũ đứng lên thông báo quyết nghị của đảng ủy khi bắt đầu hội nghị, sau đó trưởng phòng nông nghiệp đứng ra làm kiểm điểm, nói rằng công nhân viên chức đánh bài trong giờ làm là sai lầm nghiêm trọng, tạo nên ảnh hưởng không tốt. Đám công nhân viên chức tham gia đánh bài đều phải làm kiểm điểm, tỏ ra ăn năn, nếu không phải vì bầu không khí rất nghiêm túc thì Viên Tự Lập đã phải cười xòa. Sự việc cũng không quá nghiêm trọng, đám nhân viên này chẳng qua không may mắn bị đưa lên đầu súng mà thôi. Viên Tự Lập nhìn Trịnh Kiến Thiết, sự việc này bắt đầu từ Trịnh Kiến Thiết, hắn thấy vẻ mặt tên này không chút biểu cảm, rất nghiêm túc. Hắn không khỏi kính nể Trịnh Kiến Thiết, không biết sau khi đám nhân viên phòng nông nghiệp hiểu rõ sự thạt thì tên này sẽ phải giải thích thế nào?
Viên Tự Lập cuối cùng cũng không nói lời nào, hắn cũng không nghiêm khắc phê bình công nhân viên phòng nông nghiệp, chẳng qua chỉ hy vọng sau này không phát sinh sự việc tương tự, hy vọng các đồng chí bị phê bình không nên nén giận, phải cố gắng công tác tốt.
Trong lúc Viên Tự Lập nói thì không ai lên tiếng, vài người bị phê bình có chút không phục nhưng bọn họ không có chút cảm giác oán hận trước mặt Viên Tự Lập. Bọn họ hiểu, nếu Viên Tự Lập không kiên trì thì mình sẽ phải nhận thiệt thòi lớn. Sau khi kết thúc hội nghị thì Viên Tự Lập rời khỏi phòng nông nghiệp., nơi này là địa bàn của Trịnh Kiến Thiết, hắn cũng không muốn phát sinh những tin đồn bậy bạ.
Đám người phụ trách các thôn bắt đầu chậm rãi tiếp xúc Viên Tự Lập, bọn họ có lý do rất tốt, báo cáo công tác chính là lý do đó, đám lãnh đạo thôn báo cáo công tác cho lãnh đạo đảng ủy xã là thiên kinh địa nghĩa.
Viên Tự Lập rất quan tâm đến những tình huống này, dưới tình huống bình thường thì hắn đều ở phòng làm việc chờ người tuyến dưới báo cáo, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, tất cả mọi người đều biết giữa phó bí thư và bí thư Đoạn Kim Ba có chút ngăn cách, lúc này nếu báo cáo với phó bí thư thì nhất định phải có gan.
Viên Tự Lập hy vọng sáng sớm có thể được nói vài lời với Chu Nghĩa Hải.
Cuối tháng 7 đầu tháng tám, dựa theo sắp xếp thì Viên Tự Lập sẽ tiến hành kiểm tra tất cả tình huống triển khai mở rộng công tác đảng của các thôn xóm, đây là chuyện lớn của đảng ủy xã, bắt buộc phải do bí thư mở hội nghị, tất cả ban ngành thành viên đều phải tham gia, cuối cùng mới tập hợp tình huống đã kiểm tra về trong tay Viên Tự Lập. Nhưng Viên Tự Lập không được gặp Đoạn Kim Ba, sau hội nghị lần trước thì hắn chưa từng được gặp đối phương. Công tác kiểm tra nửa năm là chuyện lớn, sau khi kiểm tra xong tất cả công tác đảng thì phải báo cáo tình huống cho huyện ủy, ủy ban kỷ luật huyện ủy, phòng tổ chức huyện ủy, phòng tuyên truyền, mặt trận tổ quốc, thậm chí khi cần thiết thì đảng ủy xã còn phải tổ chức hội nghị thông báo xuống. Những năm nay công tác đảng phần lớn đều là lừa dối, làm ra vài phần tài liệu để lừa trên gạt dưới, vì cả nước đều chú trọng vào công tác kinh tế, ai quan tâm đến ba thứ này.
Nhưng Viên Tự Lập cũng không đơn giản tổ chức hội nghị như vậy, dựa theo quy định bất thành văn của đảng ủy chính quyền thì người triệu tập các lãnh đạo thôn xóm và quản lý khu vực chính là bí thư đảng ủy xã và được chủ tịch xã đồng ý, những hội nghị thế này trên cơ bản không cần có sự đồng ý của phó bí thư đoàn thể. Những hội nghị khác thì bình thường đều được quyết định thông qua hội nghị đảng ủy hay các thành viên ban ngành hội ý và quyết định. Bây giờ Viên Tự Lập không thể nào làm trễ nãi được, công tác đảng vốn đã không được coi trọng, nếu bây giờ tổ chức hội nghị cấp phó thì hiệu quả cực kỳ kém. Trong lòng hắn thầm oán trách huyện ủy, cái gì là báo cáo công tác, cái gì là vượt lên phía trước, cái gì mà là cố gắng hết sức, rõ ràng đều thoát ly thực tế. Những đảng viên trên sáu mươi dưới thôn xóm đều không biết chữ, anh muốn bọn họ đi đầu thì đi cái gì đầu? Những lãnh đạo này rõ ràng không thể nói về tư tưởng nhưng năng lực đã bị thái hóa nghiêm trọng. Còn cái gì gọi là điển hình, thật ra trong huyện cũng không phải không biết tình huống trong xã tuyến dưới, tất cả công tác đều không rời khỏi chữ tiền, rất nhiều thôn xóm còn không có chỗ đặt văn phòng, công tác nào phát triển được? Những năm nay thuế nông nghiệp thậm chí còn không thu đủ, tiền lương của công nhân viên cầm không đồng đều, ai còn quan tâm đến công tác đảng?
Dù sao thì sự thật là như vậy nhưng đừng coi đó là chuyện nhỏ, vì nếu không có gì thì thôi, đã đụng vào là có chuyện lớn, vấn đề chính trị thì khó ai đảm đương nổi.