Hồi 11: Trở Lại Giang Nam
Quách Thế Phần và Nháºm Bá Xuyên trở ra khách thÃnh thấy Quản Thiên Phát vẫn còn canh giữ nÆ¡i cá»a, năm cái thây cá»§a bá»n áo Ä‘en đã biến thà nh năm vÅ©ng nước và ng.
Quách Thế Phần khẽ cau mà y:
– Quản Thiên Phát, sao lại là m theo lối hắc đạo giang hồ như thế ấy?
Quản Thiên Phát nói:
– Bẩm sư phụ, đệ tá» vừa định mang ra ngoà i chôn cất nhưng chưa kịp thì tất cả bá»—ng Ä‘á»u ra như thế.
Nháºm Bá Xuyên cưá»i:
– Có lẽ do bà n tay cá»§a cô gái Tá» Mai đấy, cô ta định là m cho mình khá»i mất công chôn...
Quách Thế Phần lẳng lặng là m thinh...
Trong lòng ông ta cà ng kinh dị.
Chỉ là má»™t tỳ nữ tầm thưá»ng, thế mà hà nh động cá»§a Tá» Mai ngay trước mặt mình mà vẫn không hay biết, như váºy, không thể xem cô ta là tỳ nữ tầm thưá»ng được nữa.
Nháºm Bá Xuyên nhồi má»™t ống thuốc châm lá»a hút và quay qua há»i Quản Thiên Phát:
– Hiá»n Ä‘iệt có thăm chừng Giang nhị công tá» chưa?
Quản Thiên Phát vòng tay:
– Äệ tỠđã có và o, Giang nhị công tá» Ä‘ang ngá»§ say lắm.
Nháºm Bá Xuyên nói:
– Không biết những chất độc trong ngưá»i cá»§a Giang nhị công tỠđã trục hẳn hết hay chưa nhỉ?
Quách Thế Phần mỉm cưá»i:
– Bằng và o thái độ cá»§a Äổng Như Băng, không xem cÅ©ng có thể Ä‘oán biết là đã giải được cả rồi.
Nháºm Bá Xuyên thắc mắc:
– Thanh Phong đạo trưởng là con ngưá»i gian thông y dược, giang hồ đã xem ông ta là vị thần y nhưng đối vá»›i sá»± ngá»™ độc cá»§a Giang nhị công tá» vẫn phải bó tay, còn vị Äổng công tỠấy tuổi nhá» quá thế mà không hiểu tại sao giải được nhanh như thế?
Quách Thế Phần nói:
– CÅ©ng có thể Äổng Như Băng còn được sá»± chỉ bảo cá»§a báºc cao nhân nà o đó cho nên má»›i Ä‘i Äông Hải tìm thuốc như Tá» Mai đã nói.
Nháºm Bá Xuyên nói:
– Nhưng ngoà i Äông Hải, trừ hai dị nhân mà theo lá»i truyá»n thuyết năm xưa thiên hạ đồn đãi ra thì nÆ¡i đó đâu có nghe linh dược?
Quách Thế Phần nói:
– Nhất định phải là Vạn Ứng Hồi Thiên Äan, chứ không có thuốc nà o có thể giải được độc cá»§a Giang nhị hiá»n Ä‘iệt đâu.
Nháºm Bá Xuyên kinh ngạc:
– Vạn Ứng Hồi Thiên Äan? Là m sao có thể được? Truyá»n thuyết vá» Äông Hải Song Tiên chúng mình nghe từ hồi còn nhá», đến nay đã có khoảng bốn mươi năm rồi, bây giá» ngưá»i trong giang hồ biết vá» chuyện ấy cÅ©ng sợ rằng không có được bao nhiêu ngưá»i, như váºy thì thứ linh Ä‘an ấy từ đâu mà có được?
Quách Thế Phần mỉm cưá»i:
– Vị Äổng công tỠấy có má»™t võ há»c quán thế, nếu ngu huynh Ä‘oán không lầm thì nhất định hắn và Äông Hải Song Tiên phải có mối dây liên hệ vá»›i nhau.
Ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc khá lâu, Nháºm Bá Xuyên chầm cháºm gáºt đầu:
– ChÃnh tiểu đệ cÅ©ng cảm thấy vị công tỠấy lai lịch có nhiá»u kỳ bà lắm.
Thấy Quản Thiên Phát vẫn đứng canh ngoà i cá»a, Quách Thế Phần nói:
– Cũng đã quá khuya rồi, Quản nhi hãy đi nghỉ đi.
Quản Thiên Phát ngần ngừ:
– Vừa rồi đệ tá» chợt có má»™t ý nghÄ©, muốn tưá»ng trình cùng sư phụ và sư thúc.
Quách Thế Phần há»i:
– Quản nhi nghĩ chuyện gì?
Quản Thiên Phát nói:
– Vừa rồi đệ tá» nghe sư phụ nói Hà Bắc Lý lão trang chá»§ bị ngưá»i giả tráo, theo đệ tá» nghÄ© thì e.... không phải thế.
Quách Thế Phần nhìn Quản Thiên Phát chăm chú:
– Theo ý Quản nhi thì chuyện ấy thế nà o?
Quản Thiên Phát nói:
– Äệ tá» thấy vị Lý trang chá»§ dưỡng bịnh tại đây, không phải là cho địch nhân giả mạo, tên Thanh Kỳ lệnh chá»§ cố ý nói là giả như thế có lẽ chúng muốn thá»±c hiện má»™t âm mưu....
Quách Thế Phần giáºt mình...
Trong hà ng đệ tá» Hoà i Dương phái, Quản Thiên Phát tuy đứng và o báºc thứ ba, nhưng cÅ©ng là tên đồ đệ được chú ý tin cẩn nhất, không phải võ há»c cá»§a hắn trá»™i hÆ¡n mà là má»™t con ngưá»i thiên phú cÆ¡ trà vượt bá»±c, cho nên nháºn xét nà y đã là m cho Quách Thế Phần và Nháºm Bá Xuyên kinh ngạc...
Quách Thế Phần gằn lại:
– Ngươi nói thế là sao?
Quản Thiên Phát nói:
– Äệ tá» nháºn rằng Lý lão trang chá»§ là má»™t trong tứ đại danh gia trong chốn võ lâm, ông ta là má»™t báºc siêu quần, kẻ địch có thể hạ độc quả là má»™t chuyện không phải dá»…. Như váºy tình hình nà y so vá»›i Giang nhị công tá» quả có giống nhau, nghÄ©a là trong nhà nhất định phải có quân thù tà ng ẩn, tá»± nhiên phải thá»§ má»™t vai trò thân tÃn nhất.
Quách Thế Phần khẽ gáºt đầu....
Quản Thiên Phát nói luôn:
– Lý trang chá»§ là ngưá»i mà bình nháºt rất Ãt Ä‘i ra ngoà i, sau khi trúng độc nhất định phải có ngưá»i chung quanh phòng vệ như chuyện đến Bạch Vân Quan dưỡng bịnh cá»§a ngưá»i đủ chứng tá» Ä‘iá»u ấy. NÆ¡i đây được coi như má»™t căn cứ bất khả xâm phạm cá»§a Thanh Phong đạo trưởng thế mà ngoà i Lý công tá» ra, còn có Lý gia Tứ Tướng và Yến SÆ¡n Song Kiệt đó là chưa kể đến số thá»§ hạ mà mình chưa gặp mặt, như váºy lúc ở Hà Bắc và dá»c trên đưá»ng Ä‘i đến đây, có lẽ há» còn bố trà phòng vệ chặt chẽ hÆ¡n gấp mấy lần, như váºy cho dù có ngưá»i cá»§a địch trá hình trong ná»™i bá»™, tưởng cÅ©ng không thể là m chuyện tráo ngưá»i như thế ấy.
Trầm ngâm một lúc khá lâu, Quách Thế Phần lên tiếng:
– Ngươi nói tuy rất hữu lý song khi nãy chÃnh ta thấy Lý Duy Năng tay cầm mặt nạ giả và ngưá»i mà hắn cho thuá»™c hạ khiêng ra quả đúng không phải là Tiên Nhân Chưởng Lý Quang TrÃ...
Quản Thiên Phát nói:
– Äệ tá» nghÄ© kẻ địch đã muốn căn cứ dá»c giải Hoà ng Hà , tá»± nhiên cái lo ngại lá»›n nhất cá»§a chúng là lá»±c lượng Hà Bắc Lý gia, chúng là m cho Lý trang chá»§ thoái xuất giang hồ chưa đủ theo kế hoạch, chúng phải là m sao cho thế lá»±c cá»§a Hà Bắc Lý gia phải đầu phục dưới cá», và mục Ä‘Ãch tráo đổi Lý trang chá»§ nằm trong âm mưu đó...
Nháºm Bá Xuyên nói nhanh:
– Quản nhi nói đúng, âm mưu của chúng đối với Hà Bắc Lý Gia gần giống như sự khống chế Kim Lăng Giang Phủ.
Quách Thế Phần há»i lại:
– Ngươi nói chúng không thể tráo Lý trang chủ à ?
Quản Thiên Phát đáp:
– Vâng, vì tuy bị trúng độc đến mức hôn mê, nhưng vá»›i những sá»± canh phòng chặt chẽ ấy, chúng không là m sao có thể mang Lý trang chá»§ Ä‘i được, vì thế chúng cho tên Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ đến đây cố ý bảo rằng ngưá»i Ä‘ang bị hôn mê ấy vốn không phải là chÃnh Lý trang chá»§ tháºt...
Quách Thế Phần cháºn nói:
– Nếu thế thì chuyện gỡ mặt nạ và ngưá»i Ä‘ang hôn mê khi nãy vẫn không phải là Lý trang chá»§ thì giải thÃch là m sao?
Quản Thiên Phát nói:
– Äệ tá» nghÄ© rằng Lý gia chá»§ đã có kẻ địch tiá»m ẩn, mà lại chÃnh là ngưá»i mà hằng nháºt rất thân cáºn vá»›i Lý lão Trang chá»§, kẻ ấy mô phá»ng diện mạo Lý trang chá»§ để là m ra má»™t bá»™ mặt giả. Xong việc đó, chúng lại thừa lúc Lý trang chá»§ hôn mê dị dung cho thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn rồi má»›i chụp bá»™ mặt “tháºt†mà “giả†ấy và o, tá»± nhiên khi gỡ bá»™ mặt Lý trang chá»§ “giả†ra thì mặt tháºt đã bị dị dung rồi, lúc đó Lý trang chá»§ đâu còn đúng là Lý trang chá»§ nữa? Như váºy, ngưá»i hôn mê mà sư phụ thấy lúc nãy không phải là ngưá»i cá»§a địch đánh tráo, ngưá»i đó chÃnh là Lý trang chá»§ đã bị dị dung... Tháºt mà giả, giả mà tháºt, đó má»›i chÃnh là ngón đòn rất lợi hại.
Nghe đến đây, Quách Thế Phần tái mặt:
– Äúng rồi, đúng rồi.... đúng là má»™t âm mưu đáng sợ. Nam Giang, Bắc Lý ngã rồi thì võ lâm thiên hạ tất sẽ lâm nguy....
Nháºm Bá Xuyên hoảng hốt:
– Äại sư huynh, đã như thế không lẽ bây giá» chúng ta bó tay để cho “Tiên Nhân Chưởng†thá» khổn hay sao?
Quách Thế Phần lắc đầu:
– Bây giá» thì đã quá trá»… rồi, phÃa ngoà i không còn má»™t tiếng rì rà o, nhất định kẻ địch đã biến mất cả rồi.
Nháºm Bá Xuyên nói:
– Lý Duy Năng tuy đã nháºn chịu Ä‘iá»u kiện cá»§a kẻ địch, nhưng nếu mình kịp thá»i cho hắn biết thì cÅ©ng còn phương cứu vãn.
Quách Thế Phần cứ lắc đầu:
– Chỉ trừ khi nà o vạch rõ âm mưu cá»§a địch bằng cách rá»a sạch bá»™ mặt bị dị dung cá»§a Lý Quang TrÃ, chứ còn chỉ nói suông như tá»± nãy giá», thì bằng và o chá»§ quan đã không mấy có thiện cảm vá»›i mình thì là m sao Lý Duy Năng lại chịu tin? Vả lại kẻ địch tà ng ẩn nhà há» Lý lại là ngưá»i thân tÃn, tá»± nhiên há» tin ngưá»i đó hÆ¡n mình trong khi không nắm được bằng cá»› hẳn nhiên thì có gặp Lý Duy Năng bây giá» cÅ©ng chỉ là vô Ãch.
Nháºm Bá Xuyên cau mặt:
– Như thế thì phải là m sao?
Quách Thế Phần nói:
– Chuyện nà y phải chỠngà y mai gặp Thanh Phong đạo trưởng bà n kỹ với ông ta, chỉ có thể bằng và o sự giao tình giữa hỠvới nhau, ông ta mới có thể nói chuyện được với Lý Duy Năng mà thôi.
Ông ta đứng dáºy nói luôn:
– Äã sang canh tư rồi, hãy Ä‘i nghỉ Ä‘i rồi hẵng hay.
Sáng ngà y thứ hai, sau khi rá»a mặt xong, Quách Thế Phần sang phòng bên thấy Giang Hà n Thanh Ä‘ang ngồi trên giưá»ng nhắm mắt váºn công.
Quản Thiên Phát láºt Ä‘áºt Ä‘i ra cá»a vòng tay:
– Äệ tá» xin tham kiến sư phụ.
Quách Thế Phần há»i:
– Tình trạng Giang hiá»n Ä‘iệt ra sao?
Quản Thiên Phát nói:
– Vừa má»›i uống thuốc xong và đang váºn công Ä‘iá»u khÃ.
Quách Thế Phần gáºt đầu lui ra thì hai tên đạo đồng đã mang thức Ä‘iểm tâm tá»›i.
Vừa ăn Ä‘iểm tâm, Quách Thế Phần và Nháºm Bá Xuyên cố ý ngóng trông Thanh Phong đạo trưởng. Nhưng tà n bữa ăn vẫn không thấy ông ta.
Mãi đến bữa cÆ¡m trưa, Quách Thế Phần há»i tên đạo đồng:
– Có lẽ quan chá»§ báºn lắm phải không?
Tên đạo đồng vòng tay đáp:
– Quan chủ chúng tôi có chuyện cần gấp nên đã hạ sơn.
Quách Thế Phần ngạc nhiên:
– Quan chủ hạ sơn tự bao gi�
Tên đạo đồng nói:
– Quan chủ chúng tôi đi từ tối hôm qua, vì đêm qua đã quá khuya không tiện là m kinh động nên có dặn thưa lại với Quách đại hiệp xin chư vị cứ tự tiện tạm ở đây trong một hoặc hai hôm Quan Chủ sẽ vỠngay.
Quách Thế Phần hết sức băn khoăn, ông ta nghÄ© chắc Thanh Phong đạo trưởng theo dấu tên Thanh Kỳ Lệnh Chá»§ bèn há»i:
– Gia đình hỠLý chắc cũng đã đi rồi nhỉ?
Tên đạo đồng gáºt đầu:
– Vâng, tất cả ngưá»i cá»§a Hà Bắc Lý Gia đã hạ sÆ¡n và o sáng sá»›m hôm nay.
Hắn đặt mâm cơm lên bà n và vòng tay bái biệt lui ra.
Luôn đến bốn ngà y sau, Bạch Vân Quan sống trong yên tÄ©nh, nhưng Thanh Phong đạo trưởng cÅ©ng vẫn không vá».
Trong bốn ngà y đó, Giang Hà n Thanh đã uống hết má»™t trăm hai mươi hoà n “Tuyết Chi Äanâ€.
Năm xưa, phải phà mất mưá»i năm tâm trà má»›i chế luyện được má»™t lò “Tuyết Chi Äan†gồm có hai trăm bốn mươi hoà n, như váºy riêng má»™t mình Giang Hà n Thanh đã chiếm mất Ä‘i phân ná»a.
Mất phân ná»a công phu trong suốt mưá»i năm cá»§a Thanh Phong đạo trưởng, má»›i vãn hồi được nguyên khà cho Giang Hà n Thanh, tá»± nhiên, ngoà i việc vãn hồi nguyên khà đã giúp cho hắn không còn sợ má»™t chứng bịnh hay má»™t chất độc nà o xâm nháºp.
Tá»± nhiên sau khi luyện thà nh Tuyết Chi Äan, Thanh Phong đạo trưởng đã xem nó như báu váºt trên Ä‘á»i có má»™t, chỉ cần uống được má»™t hoà n thôi, công lá»±c coi như đã trui luyện được quá ba năm.
Cho nên trong giang hồ không má»™t ai nghe đến Tuyết Chi Äan mà không thèm rõ dãi, chỉ có má»™t Ä‘iá»u là không má»™t ai có thể qua được Bạch Vân Bình, nghÄ©a là không má»™t ai vô cá»› mà có thể vượt vòng đất cấm để và o tá»›i Bạch Vân Quan.
Nhưng cho dù có ai vượt qua được Bạch Vân Bình Ä‘i nữa cÅ©ng không là m sao tiến đến ngưỡng Bạch Vân Quan, vì qua khá»i Bạch Vân Bình thì còn có Há»a Linh Quan là m sao có thể có ngưá»i qua được ba chiêu đối vá»›i con ngưá»i ấy?
Giang Hà n Thanh trong vòng bốn ngà y mà uống hết má»™t trăm hai mươi hoà n Tuyết Chi Äan, bảo sao công lá»±c không tăng trưởng má»™t cách cá»±c kỳ nhanh chóng.
Cho nên sang ngà y thứ năm, khi mà n đêm vừa kéo hết khi ánh bình minh vừa ló dạng, thì Giang Hà n Thanh đã không còn một chút dấu vết gì trong chuỗi ngà y bịnh hoạn.
Buổi sáng hôm ấy, khi Quách Thế Phần và Nháºm Bá Xuyên Ä‘ang ngồi bưng chén trà bốc khói thì chợt nghe có tiếng bước chân tháºt nhẹ tháºt nhanh, hai ngưá»i ngẩng mặt lên thấy Giang Hà n Thanh thoăn thoắt Ä‘i và o.
Vừa đến cá»a, hắn đã vòng tay:
– Tiểu điệt xin tham kiến nhị vị thế thúc.
Thấy da mặt hồng nhuáºn trong má»™t con ngưá»i huyết khà phương cương cá»§a Giang Hà n Thanh, Quách Thế Phần mừng quá báºt cưá»i ha hả:
– Cung hỉ hiá»n Ä‘iệt, chỉ trong khoản thá»i gian quá ngắn mà độc tÃnh đã tiêu tan, công lá»±c tăng trưởng, tháºt đúng là má»™t kỳ công quán thế.
Giang HÃ n Thanh cung kÃnh:
– Tiểu Ä‘iệt có thể vượt được chứng bệnh trầm kha nà y, tuy nhá» y thuáºt như thần cá»§a Thanh Phong đạo trưởng, nhưng nhất định là phải do nhị vị thế thúc ban cho....
Quách Thế Phần nhướng mắt:
– Giang hiá»n Ä‘iệt chưa biết chứng bịnh nhiá»…m độc cá»§a hiá»n Ä‘iệt sỡ dÄ© hết được là nhá» vị công tá» há» Äổng lặn lá»™i táºn Äông Hải tìm thuốc vỠđấy sao?
Giang Hà n Thanh ngơ ngác:
– Ngưá»i công tá» há» Äổng?
Quách Thế Phần cưá»i:
– Äúng rồi, vị công tá» há» Äổng nà y Giang hiá»n Ä‘iệt cÅ©ng đã có gặp mặt, chÃnh là ngưá»i thư sinh áo trắng mà hiá»n Ä‘iệt đã gặp trên chiếc thuyá»n nhỠở Qua Châu đấy.
Giang Hà n Thanh cà ng kinh ngạc:
– Lại là ngưá»i ấy à ? Bình sanh tiểu Ä‘iệt chưa há» quen biết, thế tại sao ngưá»i ấy lại vượt hiểm nguy muôn dáºm để đến đây cứu trợ như thế kia?
Nháºm Bá Xuyên nói:
– Theo lão phu Ä‘oán thì vị Äổng công tá» nà y có lẽ có quan hệ vá»›i Giang Phá»§ lắm chứ không phải là chuyện ngẫu nhiên, chỉ có Ä‘iá»u vì lý do nà o đó mà Giang hiá»n Ä‘iệt không biết rõ đấy thôi.
Giang Hà n Thanh gáºt gáºt đầu:
– Nháºm nhị thúc nói có lý lắm, tháºt ra vì lúc nhỠđã phải trú ngụ Ở nhà ngoại tổ mẫu thà nh thá» chuyện nhà biết được quá Ãt á»i.
Rồi chà ng há»i tiếp:
– Không hiểu sao đã mấy ngà y rồi mà Thanh Phong đạo trưởng vẫn chưa thấy dạng?
Quách Thế Phần nói:
– Giang hiá»n Ä‘iệt, chứng độc trong mình má»›i vừa giải được, sức khá»e hãy còn cần nhiá»u thá»i gian bồi dưỡng, theo ý lão phu thì bây giá» hiá»n Ä‘iệt nên trở vá» Hoà i Dương tạm nghỉ thêm má»™t lúc để lão phu thu xếp xong chuyện trong tiêu cục rồi sẽ dốc hết toà n lá»±c hiệp trợ hiá»n Ä‘iệt...
Không đợi Quách Thế Phần hết lá»i, Giang Hà n Thanh cháºn nói:
– Gia mẫu bất hạnh, thân phụ cháu lại bị ngưá»i trá»™m mất thi hà i, gia huynh lại không nghÄ© tình thá»§ túc, thêm và o đó cứ theo sá»± việc xảy ra mà phán Ä‘oán thì tên Mai Hoa Lệnh chá»§ có nhiá»u hà nh động liên quan đến biến sá»± trong gia đình cháu rất nhiá»u.... Cho nên má»—i khi nghÄ© đến bao nhiêu chuyện ấy là lòng tiểu Ä‘iệt Ä‘au như kim chÃch, bây giỠđộc chất đã được giải trừ, nguyên khà trong ngưá»i cÅ©ng đã khôi phục, tiểu Ä‘iệt nóng lòng muốn trở lại Kim Lăng, lòng chiếu cố cá»§a nhị vị thế thúc cháu xin tạc da.....
Quách Thế Phần trầm ngâm một lúc khá lâu:
– Hiá»n Ä‘iệt đã nóng lòng muốn trở vá» nhà , đó vốn là chuyện mà ai ai cÅ©ng Ä‘á»u phải thế, váºy bá»n nà y xin cùng vá»›i hiá»n Ä‘iệt đồng đến Kim Lăng, lão phu cÅ©ng muốn gặp lại lịnh huynh má»™t lần nữa xem sao?
Biết vị thế thúc thâm tình nà y lo sợ cho mình, không muốn để một mình xông pha nguy hiểm nên Giang Hà n Thanh vội nói:
– Ân lo lắng đến an nguy cho cháu cá»§a nhị thúc, tháºt cháu không biết phải nói là m sao cho hết lòng cảm kÃch, chỉ có Ä‘iá»u chuyến Ä‘i nà y mục Ä‘Ãch chÃnh cá»§a cháu là lần dò manh mối cố nhiên đôi khi phải ẩn trong bóng tối chứ không thể chưá»ng mặt công khai, vì thế nếu Ä‘i đông ngưá»i thì mục tiêu dá»… lô..... vả lại bây giá» chân khà cá»§a tiểu Ä‘iệt đã phục hồi mà lại thêm tăng trưởng, đủ sức để bảo vệ cho mình, xin nhị vị thế thúc cứ yên tâm, bao giá» quá ư cần thiết thì tiểu Ä‘iệt sẽ tìm cách báo tin vá» cho nhị thúc.
Tuy không biết lai lịch võ công cá»§a Giang Hà n Thanh, nhưng Quách Thế Phần ngầm hiểu hắn có má»™t trình độ không phải tầm thưá»ng, thêm và o đó lá»i cá»§a hắn cÅ©ng rất có lý nên đà nh phải gáºt đầu:
– Hiá»n diệt đã nói thế lão phu cÅ©ng rất tán đồng, chỉ có Ä‘iá»u Ä‘i má»™t mình như thế tháºt là đơn thân độc mã trong khi nguy hiểm trùng trùng chá»±c chỠở kế bên mình tháºt tình lão phu có chá»— không yên, váºy theo ý lão phu thì hiá»n Ä‘iệt nên để Thiên Phát cùng Ä‘i theo, tuy sức hiệp trợ không thấm và o đâu, nhưng hai vẫn còn hôn má»™t chẳng hay ý hiá»n Ä‘iệt thế nà o?
Giang Hà n Thanh cúi mình:
– Thế thúc chu đáo như thế tháºt là may cho tiểu Ä‘iệt, nếu được Quản huynh theo há»— trợ thì còn chi bằng nữa.
Quách Thế Phần cưá»i:
– Thôi, tạm thá»i chúng ta quyết định như thế ấy Ä‘i, sau khi lão phu vá» tá»›i Hoà i Dương rồi, nếu khi cần đến thì hiá»n Ä‘iệt chỉ cần biên mấy chữ là lão phu sẽ ứng trá»±c ngay.
Giang Hà n Thanh nói bằng má»™t giá»ng cá»±c kỳ kÃch động:
– Ân nghÄ©a cao dà y cá»§a thế thúc, tiểu Ä‘iệt xin ghi tạc và o lòng, ngà y nà o tệ gia được vãn hồi thá»a đáng là ngà y ấy tiểu Ä‘iệt dù chết cÅ©ng không dám quên ân. NÆ¡i đây xin nhị vị thế thúc nháºn cho cháu má»™t lạy để tá» lòng thà nh kÃnh...
Nói xong Giang Hà n Thanh sụp xuống, lạy ngay....
Quách Thế Phần láºt Ä‘áºt đứng lên đỡ dáºy:
– Hiá»n Ä‘iệt không nên là m như thế, ngà y xưa nếu không có Giang đại tiên sinh vì trên giang hồ cÅ©ng không là m sao có tên Hoà i Dương phái.... Chỉ nguyện hiá»n Ä‘iệt có thể trừ được kẻ ác, khôi phục thanh danh cho Nam Giang thì cho dù Ä‘i trên than lá»a lão phu cÅ©ng chẳng chối từ.
Sau khi quyết định, Quách Thế Phần lưu lại má»™t phong thư cho Thanh Phong đạo trưởng nói thoát rằng vì cần Äô Lạp Thảo để giải độc nên cả bá»n đã lìa nÆ¡i đây để đến Trấn Nam.
Và để cho bá»n đạo đồng khá»i nghi ngá», Quách Thế Phần bảo Quản Thiên Phát cứ cõng Giang Hà n Thanh xuống núi y như ngưá»i còn Ä‘ang bệnh nặng.
Mặt trá»i lần lần lên cao và xế mãi vá» Tây, bóng hoà ng hôn đổ xuống...
Dân chúng trong thà nh Kim Lăng theo mà n đêm yên lặng yên là nh trút hết mệt má»i vì sinh kế cho má»™t đêm dà i....
Sáng ngà y thứ hai, khi mặt trá»i luân chuyển đúng má»™t vòng, vầng thái dương rá»±c rỡ trong buổi sáng ban mai thì ngưá»i ta đã thấy trước cá»a cổng Giang Phá»§, y như thưá»ng lệ có hai tên đại hán, Giang Thà nh, Giang Bưu trá»±c tiếp đứng canh.
Từ ngoà i đầu đưá»ng, lão chá»§ tiệm mì há» Vương mang má»™t xách mì đã nấu sẵn hÆ¡i lên nghi ngút xăm xúi Ä‘i và o.
Vừa thấy lão chủ tiệm hỠVương, Giang Bưu đưa tay vẫy vẫy:
– Vương lão thực, sao bữa nay ông lại phải mang đến đây thế? Cháu nhỠđâu?
Vương lão Thá»±c cất giá»ng khà n khà n:
– KÃnh chà o nhị vị, thằng bé phải vá» nhà vì mẹ nó Ä‘ang Ä‘au, nhưng vì biết đại công tá» sáng nà o cÅ©ng phải Ä‘iểm tâm nên tiểu nhân không dám để quên... không biết bây giá» có thể đưa ngay và o được chưa nhỉ?
Giang Thà nh cưá»i:
– Tháºt là má»™t chuyện hoà i công.
Vương lão thực tỠvẻ ngạc nhiên:
– Sao thế? Äại công tỠđã Ä‘iểm tâm rồi à ? Tháºt là báºy hết sức, bé Tam Ä‘i rồi thì trong tiệm neo ngưá»i, tiểu nhân đã phải thu xếp tháºt sá»›m thế mà vẫn trá»… bữa cho Äại công tá»... Tháºt là đáng chết, thế nà o rồi Äại công tá» sẽ quở cho má»™t tráºn nên thân.
Giang Bưu cưá»i:
– Không phải, Äại công tá» hôm nay vắng nhà .
Vương lão Thực thở phà o:
– À, nhưng sao hôm qua không nghe nói? Äại công tá» Ä‘i đâu thế nhỉ?
Giang Thà nh đáp:
– Hồi hôm.
Vương lão Thá»±c cưá»i cầu tà i:
– Nhị vị là ngưá»i thân cáºn nhất vá»›i đại công tá», thế sao hôm nay lại không cùng Ä‘i thế?
Giang Thà nh nói:
– Äã có Giang Láºp Ä‘i theo.
Vương lão Thá»±c há»i:
– Không biết bao giá» Äại công tá» má»›i vá» thế nhị vị lão gia?
Giang Thà nh nói:
– Có lẽ...
Hắn nói chưa dứt câu thì chợt nghe bên trong có má»™t giá»ng lanh lảnh:
– Giang Thà nh, các ngươi nói chuyện với ai ngoà i đó?
Giang Thà nh và Giang Bưu giáºt mình đánh thót, nhưng rồi chúng lại cưá»i mÆ¡n:
– Tổng quản, chúng tiểu nhân kÃnh chà o....
Từ trong vừa bước ra má»™t ngưá»i mÅ©i quặp mắt lồi, đúng là Sở Như Phong hắn cất giá»ng trầm trầm y như bá»™ mặt:
– Ngưá»i nà y là ai thế?
Vừa há»i, hắn vừa đưa tay chỉ và o Vương lão Thá»±c.
Giang Thà nh láºt Ä‘áºt cúi mình:
– KÃnh Sở tổng quản, hắn là Vương lão Thá»±c, tên chá»§ tiệm mì ở đầu đưá»ng...
Vương lão Thá»±c cố Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i là m vui lòng ngưá»i đối diện:
– Tổng Quản lão gia, tiểu nhân là ngưá»i thưá»ng bữa Ä‘á»u mang thức ăn đến cho đại công tá» Ä‘iểm tâm, má»i bữa thì do bé Tam nó mang đến nhưng nay mẹ nó Ä‘au nên tiểu nhân phải đưa sang.
Sở Như Phong cứ nhìn chầm cháºp lão Vương, má»™t lúc khá lâu hắn như tá» vẻ không bằng lòng:
– Äại công tá» không có nhà .
Vương lão Thá»±c lại cưá»i – Vâng, vâng... Vừa rồi tiểu nhân đã có nghe vị quản gia đây nói.
Sở Như Phong ném tia mắt khó chịu vá» phÃa Giang Thà nh, hắn láºt Ä‘áºt cúi mặt thụt ra sau....
Vương lão Thực bước tới khúm núm:
– Äại công tá» không có ở nhà váºy thức Ä‘iểm tâm đây tiểu nhân xin biếu kÃnh Tổng Quản lão gia dùng buổi sáng váºy....
Vừa nói, lão vừa xách thức ăn chực bước và o trong, nhưng Sở Như Phong đã trầm mặt:
– Không cần, hãy vỠđi.
Lão há» Vương cưá»i há» há»:
– Vâng, vâng... Tổng quản lão gia không dùng váºy tiểu nhân xin phép mang vá»...
Lão quay lại lụm khụm đi ra, nhưng môi lão vẫn còn lép nhép đủ nội mình lão nghe:
– Mẹ nó, mang vỠcho chó nó ăn còn có nghĩa hơn.
Tối ngà y hôm đó, và o khoảng canh hai.
Bao nhiêu phòng ốc cá»§a Giang Phá»§ không nÆ¡i nà o có má»™t ngá»n đèn, từng dãy, từng dãy chìm trong bóng tối.
Thình lình từ hướng Tây, trên má»™t con đưá»ng chẹt, má»™t bóng ngưá»i nhô lên, phÃa sau, cách má»™t khoảng, má»™t bóng ngưá»i khác nối theo, há» cùng phi thân vá» hướng vòng tưá»ng Giang Phá»§.
Còn má»™t khoảng khá xa má»›i đến chân tưá»ng, ngưá»i Ä‘i trước nhún mình vá»t thẳng lên không đáp xuống mái lầu Giang Phá»§...
Ngưá»i Ä‘i sau phải đến gần chân tưá»ng, trụ bá»™ nhún chân nhảy lên đầu tưá»ng, rồi từ đầu tưá»ng lại nhún mình vá»t sang mái nhà bên cạnh.
Bằng và o cách đó, đủ thấy khinh công cá»§a ngưá»i Ä‘i trước cao gấp mấy lần cá»§a kẻ theo sau.
Hai ngưá»i vừa lướt qua hai dãy nhà , chợt nghe bên dưới có tiếng quát:
– Kẻ nà o Ä‘ang đêm dám xâm nháºp Giang Phá»§ như thế?
Ngưá»i Ä‘i trước gắt khẽ:
– Ta!
Hai tên hán tá» bên dưới vừa nghe tiếng đã láºt Ä‘áºt vòng tay cúi rạp mình:
– Äại công tỠđã vá».
Ngưá»i Ä‘i trước đúng là Äại công tá» Giang Bá»™ Thanh, hắn cứ Ä‘i và o và miệng thì ra lệnh:
– Giang Bưu, ngươi Ä‘i gá»i Sở tổng quản đến thư phòng ta dạy việc.
Và quay bảo luôn ngưá»i Ä‘i sau:
– Giang Láºp hãy theo ta.
Giang Láºp cúi đầu Ä‘i theo gia chá»§.
Ãnh sáng trong thư phòng vừa lóe lên. Giang Bá»™ Thanh lá»™t khăn bao mặt ném lên thư án và ngồi ngay xuống chiếc ghế bà nh đặt dá»±a bên bà n.
Giang Láºp cÅ©ng lá»™t khăn bao mặt và đứng bên ngoà i cá»a.
Tấm rèm phòng khẽ động, cô nữ tỳ Tiểu Quyên từ trong bưng khay trà bước ra khép nép:
– Äại công tá» dùng trà ạ.
Giang Bộ Thanh khoát tay:
– Äể đó và lui và o.
Tiểu Quyên đặt nhẹ khay trà xuống, miệng nà ng một tiếng vâng nho nhỠvà quay mình...
– Tiểu Quyên.
Tiếng gá»i thình lình cá»§a Giang Bá»™ Thanh là m cho Tiểu Quyên hÆ¡i ngạc nhiên, nà ng quay lại cúi mình:
– Äại công tá» có Ä‘iá»u chi dạy bảo ạ?
Như tự cảnh giác một chuyện gì, Giang Bộ Thanh đằng hắng hai ba tiếng rồi nói:
– Ngươi đến gá»i Hồ quản lý đến cho ta dạy việc.
Tiểu Quyên đáp vâng tháºt nhá» rồi cúi mình quay trở ra ngoà i.
Giang Bá»™ Thanh bưng chung trà trên tay, nhưng không uống, bá»™ mặt hắn cau có má»™t cách dị thưá»ng, hình như hắn Ä‘ang mang má»™t tâm tư gì trầm trá»ng lắm...
Bên ngoà i có tiếng bước chân và Giang Láºp quay mặt và o trong khẽ ho hai tiếng, Giang Bá»™ Thanh nhè nhẹ gáºt đầu....
– Sở tổng quản hãy ngồi.
Tiếp theo đó là Sở Như Phong và o tới, hắn chỉ bước rồi đứng lại vòng tay:
– Thuá»™c hạ tham kiến đại công tá».
Vẻ mặt Sở Như Phong chợt phá»›t qua chút kinh nghi, nhưng hắn vẫn Ä‘iá»m nhiên bước tá»›i ngồi xuống ghế.
Hắn há»i bằng má»™t giá»ng lo lắng:
– Äang đêm Äại công tá» quay vá», phải chăng đã xảy ra chuyện chi ngoà i ý muốn?
Chầm cháºm đặt chung trà xuống, Giang Bá»™ Thanh nói:
– Hãy ngồi xuống rồi sẽ nói chuyện sau.
ChỠcho Sở Như Phong ngồi yên, Giang Bộ Thanh quay nhìn thẳng và o mặt hắn:
– Sở tổng quản có biết ta đi chuyến nà y là vì chuyện gì không nhỉ?
Sở Như Phong sá»ng sốt nhưng rồi hắn lại cưá»i:
– Khi đi, đại công tỠkhông có nói thà nh thỠthuộc hạ không được biết.
Giang Bộ Thanh hừ hừ trong miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì tên quản lý Hồ Tuấn Tà i và o tới.
Lão là má»™t con ngưá»i nhá» thó khoảng năm mươi ngoà i, tuôi hình như đã tăng hÆ¡n cho đôi mắt loắt choắt nhiá»u giảo hoạt, hắn chừa má»™t hà m râu dưới cằm lưa thưa như bá»™ râu dê....
Lão ta bước và o khúm núm:
– Hồ Tuấn Tà i xin yết kiến đại công tá».
Giang Bộ Thanh vẫy tay:
– Và o đây.
Hồ Tuấn Tà i bước thẳng và o. Giang Bộ Thanh chỉ tay và o ghế:
– Ngồi xuống đi.
Hồ Tuấn Tà i vừa ngồi vừa cưá»i nịnh:
– Äại công tá» Ä‘i lần nà y vá» sá»›m thế?
Giang Bộ Thanh trầm mặt:
– Các ngưá»i đã là m ra má»™t việc...
Sở Như Phong giáºt mình:
– Äại công tá» chẳng hay thuá»™c hạ đã là m sai chuyện chi?
Giang Bộ Thanh nhìn châm bẩm và nói từng tiếng một:
– Chuyện của Hà n Thanh...
Hắn cố kéo dà i hai tiếng “Hà n Thanh†và nÃn luôn không tiếp...
Sở Như Phong tái mặt:
– Có phải đại công tỠbảo rằng hắn chưa chết?
Giang Bộ Thanh cứ hừ hừ nhưng không nói.
Hồ Tuấn Tà i lắc đầu nguầy nguáºy:
– Không, không... nhất định không thể như thế được, chung quanh gian phòng, chúng thuá»™c hạ đã đặt sẵn Hoà ng Phong Äoạt Mạng Châm, cho dù ngưá»i có võ công tá»›i đâu cÅ©ng không là m sao thoát được huống chi Giang Hà n Thanh là con ngưá»i bệnh hoạn Ä‘i đứng phải nhá» ngưá»i vịn đỡ thì là m sao mà thoát nổi chứ?
Hắn là má»™t tên quản lý trong nhà , thế mà há» Hồ lại gá»i Giang Hà n Thanh má»™t cách không chút kiêng dè, quả đúng là hắn đã được chứng kiến đầy đủ thái độ cá»§a đại công tỠđối vá»›i ngưá»i nhị đệ.
Ãnh mắt cá»§a Giang Bá»™ Thanh lóe lên những tia xanh rá»n, nhưng vẫn không nói má»™t tiếng nà o.
Sở Như Phong nói:
– Nhưng tối hôm đó lại có hai anh em cá»§a mình mất tÃch, thêm và o đó tên Quản Thiên Phát cá»§a Hoà i Dương phái đà o thoát, nếu nhị công tá» quả tháºt không có chết thì nhất định là hắn cứu Ä‘i.
Giang Bá»™ Thanh cưá»i nhạt:
– Còn nếu gì nữa, ngưá»i ta đã đến đây rồi đấy.
Hồ Tuấn tà i nhún vai tỠvẻ khinh dễ:
– Có đến đây thì cÅ©ng chẳng có gì phải ngại cái thứ phế váºt ấy.
Giang Bộ Thanh lóe mắt gặng lại:
– Tại sao Hồ quản lý biết đó là phế váºt?
Hồ Tuấn Tà i nhếch môi:
– Giang Hà n Thanh đã uống thứ độc dược có tÃnh chất cháºm phát tác cá»§a “Thôi Mạng Lang Trung†Thôi Trưá»ng Lâm, thì cho dù là má»™t cao thá»§ đầy dẫy công lá»±c cÅ©ng không là m sao chịu nổi chứ đừng nói chi hắn là con ngưá»i bước Ä‘i phải vịn như thế.
Giang Bộ Thanh nhướng mắt:
– Nhưng Hồ quản lý đừng quên rằng Thôi Trưá»ng Lâm đã Ä‘i và không trở lại, hắn có thể chế được thuốc độc thì hắn lại chẳng chế được thuốc giải hay sao?
Hồ Tuấn Tà i vẫn nhún vai:
– Xin Äại công tá» yên lòng, Thôi Mạng Lang Trung đã từng nói thứ thuốc ấy chẳng những ông ta mà cho dù thần y trên thế gian nà y cÅ©ng không là m sao có thể nghiên cứu ra thuốc giải, ông ta chỉ là m cho chết ngưá»i chứ không là m sao có thể cứu ngưá»i.
Giang Bá»™ Thanh vụt ngá»a mặt ra sau báºt tiếng cưá»i dà i....
Vừa nghe tiếng cưá»i, Sở Như Phong biến sắc, hắn liếc nhanh Hồ Tuấn Tà i và cả hai cùng đứng dáºy....
– Không... không phải là đại công tá»...
Giang Bá»™ Thanh nhếch môi cưá»i:
– Các ngươi muốn chạy đấy à ?
Ngay trong lúc đó, từ bên ngoà i chợt có má»™t giá»ng nói quá lạnh lùng:
– Ta đã liệu đúng là ngươi rồi.
Hai câu nói như cùng má»™t lúc và bên trong Giang Bá»™ Thanh đã nhá»m mình lên...
Chỉ trong má»™t cái vẫy tay, Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tà i đã ngã quỵ xuống đất, không còn động Ä‘áºy.
Ngay trong lúc đó, bên ngoà i má»™t bóng ngưá»i mặc áo Ä‘en, mặt che lụa Ä‘en đã bước và o, Giang Bá»™ Thanh vá»›i lấy khăn trùm mặt tháºt nhanh và gắt lá»›n:
– Ai?
Từ bên ngoà i hai bóng ngưá»i bước và o tháºt nhanh tháºt nhe.....
Giang Láºp trà n qua xốc thanh Ä‘ao ngang ngá»±c án ngang giữa cá»a....
Hai ngưá»in vừa đến dừng lại.
Há» là hai ngưá»i váºn áo Ä‘en, lụa Ä‘en bao mặt, cách trang phục giống y như Giang Bá»™ Thanh và Giang Láºp.
Ngưá»i có vóc thân tầm thước Ä‘i trước chiếu đôi mắt qua hai lổ hổng ở vuông lụa Ä‘en, ánh đèn đêm phản chiếu như hai vì sao chấp chóa....
Vừa thoát thấy ngưá»i đó, Giang Bá»™ Thanh gắt khẽ:
– Giang Láºp, tránh ra.
Giang Láºp nhÃch trở vá» chá»— cÅ©, thanh Ä‘ao trên tay hắn vẫn lăm lăm...
Tên áo Ä‘en nhìn sững Giang Bá»™ Thanh, giá»ng cá»§a hắn lạnh lùng:
– Khá lắm, cách trang phục như thế là giống lắm.
Giang Bộ Thanh cũng nhìn sững gã áo đen, bà n tay đặt trên bà n của hắn hình như có vẻ run run...
Tia mắt cá»§a gã áo Ä‘en dá»i xuống chá»— Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tà i Ä‘ang nằm bất động, giá»ng hắn vẫn lạnh lùng:
– Chỉ trong chá»›p mắt đã Ä‘iểm ngã hai ngưá»i, thá»§ pháp cÅ©ng đáng kể và o hạng khá!
Vừa nói, hắn vừa bước lại giải khai huyệt đạo, Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tà i vươn mình đứng dáºy nhìn gã áo Ä‘en bằng đôi mắt sợ sệt:
– Thuộc ha.....
Gã áo đen khoát tay:
– Tránh sang bên kia.
Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tà i cung cung kÃnh kÃnh đứng nép qua má»™t góc.
Hình như có má»™t sá»± kÃch động dữ dá»™i Ä‘ang xáo trá»™n ná»™i tâm, Giang Bá»™ Thanh cứ đứng chiếu tia mắt hừng hừng, măc cho gã áo Ä‘en giải huyệt cho Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tà i, hắn không nói má»™t lá»i, hắn không cỠđộng, tia mắt hắn kéo từ đầu đến chân gã áo Ä‘en như Ä‘ang ước lượng đối phương.
Tháºt lâu, Giang Bá»™ Thanh má»›i mở miệng, hắn nói không lá»›n, không tá» vẻ giáºn dữ nhưng lá»™ đầy oán háºn:
– Äúng là Giang Nam đã đến hồi mạt váºn... Các hạ là Mai Hoa Giáo Chá»§?
Gã áo Ä‘en cưá»i lạnh:
– Mai Hoa Lệnh Chủ, phải! Nhưng tại sao các hạ lại là m chuyện giả trang như thế?
Như váºy gã sau nà y má»›i đúng là Mai Hoa Lệnh Chá»§.
Giang Bá»™ Thanh giáºn dữ:
– Ta cần phải là m như thế để gặp ngươi.
Mai Hoa Lệnh Chủ gặn lại:
– Gặp để là m gì?
Giang Bộ Thanh nói:
– Gặp để bảo ngươi hãy lột khăn bao mặt.
NhÃch thân mình tá»›i, Giang Bá»™ Thanh trầm giá»ng:
– Ta cần xem bá»™ mặt tháºt cá»§a ngươi.
Mai Hoa Lệnh Chủ lùi một bước:
– Ngươi nghÄ© rằng ta là má»™t ngưá»i quen?
Hắn nói chưa dứt câu, mảnh lụa che mặt đã bị giáºt rÆ¡i xuống đất...
Äã sẵn đỠphòng, nhưng có lẽ Mai Hoa Lệnh Chá»§ không dè thá»§ pháp cá»§a đối phương lại nhanh như thế, hắn chưa kịp có má»™t phản ứng nà o thì bá»™ mặt tháºt đã bị bà y ra....
Giang Bá»™ Thanh sững sá»...
Mai Hoa Lệnh Chủ đứng yên...
Bá»™ mặt hắn tháºt lạnh lùng.
Vá»›i đôi mắt sâu sâu sáng quắc, vá»›i khuôn mặt chữ Ä‘iá»n, hai quai hà m cá»§a hắn banh ra gân thịt nổi vòng:
Hắn là má»™t con ngưá»i lạ hoắc!
Tia mắt của Giang Bộ Thanh vụt lóe lên dễ sợ, hắn nói như gằn từng tiếng một:
– Còn đợi ta ra tay nữa à ?
Mai Hoa Lệnh Chủ gặn lại:
– Câu nói ấy có nghĩa là sao?
Giang Bộ Thanh quắc mắt:
– Hãy gỡ bộ mặt ngươi ra!
Mai Hoa Lệnh Chá»§ nhìn xói và o mặt Giang Bá»™ Thanh và hắn vụt báºt cưá»i sằng sặc:
– Các hạ có lẽ đã nháºn lầm ngưá»i?
Chiếc áo choà ng của Giang Bộ Thanh rúng động:
– Ngươi.... ngươi là ...
Giá»ng nói cá»§a Mai Hoa Lệnh Chá»§ sắt lạnh:
– Các hạ Giang Nhị công tá»!
Giang Bá»™ Thanh vụt giáºt phắt vuông lụa trên mặt mình, hắn dùng vuông lụa ấy chà xát và o chất dị dung trên da mặt nói má»™t cách thản nhiên:
– Phải, ta là Giang Hà n Thanh.
Không nói ngay cÅ©ng có thể hiểu rằng kẻ giả Giang Láºp để Ä‘i theo Giang Hà n Thanh nhất định phải Quản Thiên Phát.
Và Mai Hoa Lệnh Chủ quay qua hất mặt:
– ÄÆ°á»£c song song hà nh động cùng vá»›i Giang nhị công tá», chắc chắn không thể là hạng vô danh tiểu tốt?
Quản Thien Phát dở mảnh khăn che mặt:
– Tá»± nhiên tại hạ không phải Giang Láºp, nhưng cÅ©ng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chắc các hạ không biết mặt đâu.
Mai Hoa Lệnh Chá»§ cưá»i nhẹ:
– Vâng, tại hạ chưa được hân hạnh, nhưng chắc chắn là Giang đại công tỠcó biết tôn nhan.
CÅ©ng như Giang Hà n Thanh, ngoà i vuông lụa che mặt, bên trong Quản Thiên Phát còn thêm má»™t lượt dị dung, hắn lại nói giá»ng ngưá»i phương Bắc thà nh thá» nếu có biết qua bấy giá» cÅ©ng không còn nháºn được.
Giang Hà n Thanh nghiến răng:
– Như váºy từ trước đến nay ngươi luôn giả anh ta?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ Ä‘iá»m đạm:
– Cho đến bây giỠGiang nhị công tỠmới biết ư?
Giang Hà n Thanh rÃt giá»ng:
– Ngươi đã là m gì đối với anh ta?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ mỉm cưá»i:
– Nhị công tá» yên lòng, Äại Công Tá» vẫn bình yên.
Giang Hà n Thanh sỠlên đốc kiếm:
– Ngươi giam giữ anh ta ở đâu?
Mai Hoa Lệnh Chủ nói:
– Không xa, nếu nhị công tá» muốn viếng lịnh huynh, tại hạ xin là m kẻ đưa đưá»ng.
Quản Thiên Phát chen và o:
– Ngươi muốn ra Ä‘iá»u kiện?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ gáºt đầu:
– Tự nhiên, nhưng đó là chuyện sau khi nhị công tỠgặp mặt lịnh huynh.
Quản Thiên Phát hơi rúng động...
Như váºy là khi hai ngưá»i xâm nháºp Kim Lăng, đối phương đã sá»›m phát hiện và nhất định chúng đã sắp đặt cÆ¡ mưu đối phó...
Äá»™ng đến thá»§ túc thâm tình Giang Hà n Thanh vá»™i há»i:
– Có thể đi ngay bây giỠchứ?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ vẫn má»™t má»±c Ä‘iá»m đạm:
– Nếu nhị công tỠmuốn thì tại hạ rất sẵn sà ng.
Nói xong, hắn quay mình thong thả bước đi....
Giang Hà n Thanh quay lại chiếu tia mắt và o mặt Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tà i, giá»ng nói sắc lạnh:
– Cho các ngươi thêm mấy ngà y thong dong để dá»n mình đấy.
Hắn đưa tay khẽ vẫy Quản Thiên Phát, hai ngưá»i bám sát bên sau tên Mai Hoa Lệnh Chá»§.
Rẽ hướng Nam Thà nh, Mai Hoa Lệnh Chá»§ Ä‘i thẳng xuống hướng VÅ© Hoa Äà i.
Dá»±a lưng và o dãy núi cách má»™t cánh rừng ráºm rạp, VÅ© Hoa đà i là má»™t thắng cảnh nhất cá»§a Nam Kinh.
Tên Mai Hoa Lệnh Chá»§ cắm cúi, Ä‘i không nói má»™t lá»i, khi đến sát bên cánh rừng, hắn vụt đứng lại....
Giang Hà n Thanh cau mặt:
– Äến rồi?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ mỉm cưá»i:
– Tại hạ vừa mới nghĩ ra một việc...
Quản Thiên Phát khẽ đưa mắt ám thị, Giang Hà n Thanh lướt tới:
– Các hạ muốn gì?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ cưá»i nhẹ:
– Vừa rồi, tại hạ đã bằng lòng là m kẻ dẫn đưá»ng, nhưng tại hạ hÆ¡i băn khoăn vì không biết Giang nhị công tá» có phải là ngưá»i xứng đáng?
Giang Hà n Thanh khinh khỉnh:
– Có phải các hạ muốn thỠsức đấy không?
Mai Hoa Lệnh Chủ thản nhiên:
– Tại hạ chưa từng là m tay sai ai cả, nếu có, ngưá»i đó võ công phải vượt hÆ¡n tại hạ.
Giang Hà n Thanh gáºt đầu:
– Rất dá»…, Giang má»— sẽ không để các hạ thất vá»ng đâu.
Quản Thiên Phát chợt thấy chá»— nà y có thể là bẫy ráºp, vừa rồi trong Giang Phá»§, hắn không chịu ra tay, như váºy hắn cố dụ đến chá»— mà hắn đã an bà y....
Äảo tia mắt vá» phÃa ven rừng, Quản Thiên Phát xốc lên cưá»i nhạt:
– Lệnh Chủ được một mình cùng với Giang nhị công tỠđộng thủ đấy chứ?
Mai Hoa Lệnh Chủ so vai:
– Tự nhiên không chỉ một mình!
Giang Hà n Thanh cưá»i lá»›n:
– Cứ theo khẩu khà cá»§a các hạ thì trong ven rừng kia còn chắc cÅ©ng không phải má»™t ngưá»i, váºy xin các hạ cứ má»i ra hết cùng má»™t thể cho vui.
Mai Hoa Lệnh Chá»§ gáºt đầu ra vẻ tán thưởng:
– Quả xứng là hà o khà Giang Gia, song tại hạ không há» có tư cách hạ lưu đến mức hẹn ngưá»i trợ thá»§ như thế đâu, đây chỉ là tứ vị Há»™ Pháp cá»§a tại hạ mà đúng theo nghi lá»… thông thưá»ng phải có thì thế.
Quản Thiên Phát cÅ©ng gáºt gù như cảm thấy tổ chức cá»§a đối phương cÅ©ng có vẻ mô qui....
Mai Hoa Lệnh Chủ vỗ tay....
Từ trong ven rừng, bốn bóng đen vút ra và chúc xuống trong tư thế bao vây.
Bốn tên không bao mặt, nhưng bốn bá»™ mặt lạnh trÆ¡ trÆ¡ đủ thấy chúng Ä‘á»u mang mặt giả.
Và cả bốn tên cao thấp không Ä‘á»u, trong đó, hai tên cầm kiếm, má»™t tên cầm cây côn, còn lại má»™t tên cầm bà n toán sắt, tên nà y có vóc mình loắt choắt giống hệt Hồ Tuấn Tà i.
Nhưng tất cả bốn tên không có tên nà o vóc dáng cao lớn giống Sở Như Phong.
Bốn tên được gá»i là “Há»™ Pháp†cứ theo nguyên tắc tổ chức vá» bang phái, há» chỉ dưới “Lệnh Chủ†má»™t báºc và như váºy là Sở Như Phong địa vị thấp hÆ¡n Hồ Tuấn Tà i, vì hắn không có chân trong bốn tên “Há»™ Phápâ€.
Giang Hà n Thanh vẫn đứng bình thản như xem chúng không có gì đáng kể, hắn mỉm miệng gáºt gù:
– Cùng ra mặt má»™t lúc có nghÄ©a là cÅ©ng sẽ ra tay cùng má»™t lúc, hay lắm, xin các vị cứ giữ cho đúng vị trà thuáºn lợi cá»§a mình...
Và quay qua Quản Thiên Phát, Giang Hà n Thanh nhoẻn miệng cưá»i:
– Äá»— huynh xin tạm lui ra sau để má»™t mình đệ thù tiếp vá»›i há».
Vì muốn đối phương khó truy lai lịch, nên Quản Thiên Phát không lá»™ mặt tháºt cà cÅ©ng sá»a tên luôn, vì thế cho nên Giang Hà n Thanh má»›i gá»i “Äá»— huynhâ€.
Tuy biết Giang Hà n Thanh võ công cao hÆ¡n mình gấp bá»™i nhưng có thể chống cá»± được vá»›i năm tên ác ma nà y hay không thì Quản Thiên Phát chưa chắc lắm, hắn muốn đâu lưng trợ giúp má»™t tay nhưng trước thái độ quá dứt khoát cá»§a Giang Hà n Thanh, hắn đà nh phải nghe lá»i lui lại.
Mai Hoa Lệnh Chá»§ cưá»i sằng sặc:
– Hà o khà cá»§a Giang nhị công tá» tháºt là m cho tại hạ vô cùng kÃnh phục...
Hắn cho tay lên vai và tiếng thép khua liá»n theo đó, thanh trưá»ng kiếm lăm lăm sáng chói.
Giang Hà n Thanh vẫn đứng yên má»™t chá»— mỉm cưá»i.
Mai Hoa Lệnh Chủ hất mặt:
– Nhị công tỠđã chuẩn bị xong rồi chứ?
Tuy có Ä‘eo thanh trưá»ng kiếm nhưng hai bà n tay cá»§a Giang Hà n Thanh vẫn khoanh vòng trước ngá»±c, hắn cÅ©ng hất hà m:
– Xin chư vị cứ tự nhiên.
Tháºt là má»™t thái độ cao ngạo dị thưá»ng, má»™t thái độ thách thức và khinh bỉ.
Hai tay khoanh như thá»§ lá»…, trong khi địch nhân binh khà cháºp chá»n thêm và o đó lại ngá» lá»i má»i như má»i tân khách và o nháºp tiệc!
Tuy lá»a giáºn đã xông lên vì bị Giang Hà n Thanh miệt thị, nhưng vì chưa rõ công lá»±c cá»§a đối phương, nên Mai Hoa Lệnh Chá»§ cố ráng ôn tồn:
– Vâng, cung kÃnh bất như tòng mạng.
Tiếng nói cuối cùng chưa chấm dứt thì thanh kiếm của hắn đã lóe lên, hắn uốn vòng cánh tay từ dưới lên cho mũi kiếm xốc thẳng và o giữa ngực của Giang Hà n Thanh, tiếng đi của lưỡi thép re re trong gió.
Thưá»ng thưá»ng thì tấn công trước má»™t ngưá»i nà o, mà chưa nắm chắc võ công cá»§a ngưá»i ấy thì chiêu đầu luôn phải là chiêu đánh dứ, khi nà o thấy đối phương xuất thá»§ nắm được phần nà o lá»™ số cá»§a địch, lúc bấy giỠ“hư chiêu†má»›i đổi lại “thá»±c chiêuâ€.
Tên Mai Hoa Lệnh Chủ không theo công thức ấy.
Hắn đưa má»™t đưá»ng kiếm vá»›i ba biến thế, nhưng không má»™t thế nà o nằm trong phép “Hư chiêu†cả ba biến thế cá»§a hắn toà n là sát thá»§.
Bất luáºn địch nhân Ä‘ang kiếm chống ngăn, hoặc phi thân tránh né vẫn không sao để thoát được, vì đưá»ng kiếm vá»›i ba biến thế gồm toà n sát thá»§ là má»™t hiểm chiêu, nó là đòn đánh bất ngá» trái hẳn vá»›i công thức võ lâm mà bất cứ cao thá»§ nà o cÅ©ng không liá»u lÄ©nh như thế ấy.
Äánh đòn đầu khi chưa biết sức nhau mà Mai Hoa Lệnh Chá»§ lại tung đòn ác liệt như thế, xem chừng như là má»™t chuyện liá»u song thá»±c ra đúng là chuyện tấn công đã đắn Ä‘o tÃnh toán.
Nếu Giang Hà n Thanh và o hạng tầm thưá»ng, đòn tấn công đó sẽ sá»›m kết thúc tráºn chiến – Không, tráºn chiến thì không đúng mà phải nói là sá»›m kết thúc sanh mạng cá»§a má»™t ngưá»i, ngược lại, nếu đối phương mang trong mình nhiá»u tuyệt kỹ thì đòn đầu tiên có tánh chất sát thá»§ đó sẽ là m cho địch nhân giải phá hoặc tránh né má»™t cách vô cùng khó khăn đòn thế bắt buá»™c phải phÆ¡i bà y lá»™ số chứ không là m sao úp mở.
Má»™t khi địch nhân đã phÆ¡i bà y đầy đủ lá»™ số vá» thế tấn công rát quá, ngưá»i chá»§ động sẽ dá»… dà ng buông độc thá»§ thứ hai.
Liá»u, nhưng vẫn nắm phần chá»§ động, lối tấn công cá»§a tên Mai Hoa Lệnh Chá»§ quả là hiểm ác...
Soảng!
Ngoà i tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i, ngoà i luôn dá»± tÃnh cá»§a kẻ tấn công. Giang Hà n Thanh cứ dán mắt và o mÅ©i kiếm đối phương, mÅ©i kiếm vút tá»›i biến thế khi tả khi hữu khi trên khi dưới, nhưng cho dù biến bao nhiêu thế, khi sát và o da kẻ địch, mÅ©i kiếm cÅ©ng phải chạm mục tiêu – ChÃnh lúc mÅ©i kiếm sắp chạm và o da đó là lúc Giang Hà n Thanh phản ứng – cánh tay hắn nhoáng lên và tiếng thép cÅ©ng khua lên.
Trước mắt cá»§a Mai Hoa Lệnh Chá»§ lá»a văng tung tóe, cánh tay hắn tê rần, thân hình hắn dá»™i lui....
Giang Hà n Thanh vẫn đứng y một chỗ.
ChÃnh vì Giang Hà n Thanh không chịu truy kÃch khi kẻ địch Ä‘ang dá»™i ngược mà Mai Hoa Lệnh Chá»§ và tất cả những ngưá»i có mặt má»›i thấy được sá»± diá»…n biến cá»§a cuá»™c va chạm vừa rồi.
Không tránh né, cũng không đánh lại, Giang Hà n Thanh chỉ rút thanh kiếm của mình.
Hắn rút thanh kiếm từ trên vai, bà n tay nắm đốc kiếm được kéo sát từ trên xuống bụng, thanh kiếm vì thế mà dựng đứng trước mặt hắn với tư thế thẳng, đốc tới bụng mũi ngay tới trán.
MÅ©i kiếm cá»§a Mai Hoa Lệnh Chá»§ Ä‘ang đà tá»›i tháºt mạnh chạm đúng và o thân kiếm trên đà rút xuống cá»§a Giang Hà n Thanh, tiếng thép từ đó phát ra, ánh lá»a cÅ©ng theo đó mà tung tóe, thân hình cá»§a Mai Hoa Lệnh Chá»§ bị dá»™i ngược là do trá»›n đâm quá mạnh, chứ đối phương chưa phản kÃch, Giang Hà n Thanh chỉ rút thanh kiếm xuống là m má»™t “Bức vách thấp†cháºn ngang!
Da mặt từ đỠvì máu dồn khi bị dội của Mai Hoa Lệnh Chủ vụt xuống mà u tai tái vì mất thần, nhưng ngay sau khi ấy thì bốn món binh khà của bốn tên hộ pháp lóe lên.
Không là m theo lối kẻ trước ngưá»i sau, há» cùng áºp vô má»™t lượt.
HỠđã chứng kiến cái thảm bại cá»§a Lệnh Chá»§ há», há» không dám đón nháºn sá»± thảm bại ấy thêm má»™t lần nữa, há» phải à o lên má»™t lượt, há» hy vá»ng sức cá»§a bốn ngưá»i sẽ gỡ gạc được cho Lệnh Chá»§ cá»§a há» keo rồi.
Từ trong chỗ đứng Giang Hà n Thanh ánh thép vụt loáng lên.
Bây giá» thì không phải má»™t tiếng khua mà là nhiá»u tiếng.
Bây giá» không phải má»™t chùm lá»a lóe lên mà là cả má»™t chuá»—i vòng tròn.
Bây giá» không phải má»™t bóng ngưá»i thối lui mà là cả bốn bóng ngưá»i Ä‘á»u bị dạt ra y như những chiếc là khô bị má»™t cÆ¡n trốc xoáy hút tròn và tÆ¡i tả bắn ra ngoà i....
Và bây giá» Giang Hà n Thanh không đứng má»™t chá»— để cho má»i ngưá»i nhìn thấy thế phản công nữa, hắn tung mình truy kÃch...
Hắn bám riết theo má»™t trong bốn tên “Há»™ Pháp†cá»§a Mai Hoa Lệnh Chá»§, hắn chỉ nhún chân má»™t cái thân ảnh đã dán theo tên có vóc ngưá»i nhá» thó nhất như bóng vá»›i hình và hắn quát lên:
– Ngươi là Hồ Tuấn Tà i?
Tên có vóc ngưá»i loắt choắt sá» dụng chiếc bà n toán sắt cÅ©ng không phải tầm thưá»ng, hắn có má»™t trình độ khinh công ưu hạng, chỉ thấy hai vai hắn lắc mạnh thì thân hình hắn đã tháo lui hÆ¡n hai trượng.
Chỉ có Ä‘iá»u là hắn đến đâu là Giang Hà n Thanh đến đó, hắn tháo thoái tháºt lẹ nhưng khi chân hắn vừa chấm đất thì Giang Hà n Thanh đã đứng trước mặt hắn rồi....
Quét tia mắt lạnh lùng và o mặt hắn Giang Hà n Thanh cưá»i nhạt:
– Sao ngươi không trả lá»i? Chắc ngươi không dám trả lá»i? Hồ Tuấn Tà i, mấy mươi năm nay gia đình ta đối vá»›i ngươi trá»ng háºu, thì tại sao ngươi lại là m như thế?
Ngươi là ngưá»i cá»§a kẻ địch cho và o mai phục, hay ngươi đã bán mình cho chúng để mua lấy chức “Há»™ Pháp†cho ngươi?
Cùng má»™t lúc vá»›i những câu há»i, Giang Hà n Thanh bám sát và o ngưá»i cá»§a tên ấy và khi tiếng nói cuối cùng chấm dứt là ánh thép nhoáng lên.
Tên có vóc ngưá»i nhá» thó vụt bắn lùi như má»™t con tôm, hắn bụm lấy mang tai, máu theo những kẻ tay cá»§a hắn há»±c ra như vòi nước.
Giang Hà n Thanh bây giỠmới dừng lại, trên tay hắn cầm nhón và nh tai của địch, máu hãy còn nhiễu ròng ròng.
Sá»± kiện xảy ra chỉ trong chá»›p mắt, mấy tên há»™ pháp nhìn và nh tai cá»§a đồng bá»n trên tay cá»§a Giang Hà n Thanh bằng tia mắt hãi hùng.
Là má»™t ngưá»i cÆ¡ trà âm trầm, Mai Hoa Lệnh Chá»§ biết cả bá»n Ä‘á»u không phải là đối thá»§ cá»§a Giang Hà n Thanh, nên hắn báºt cưá»i ha hả:
– Giang nhị công tỠquả xứng đáng là tân khách của bản lệnh chủ, các vị hộ pháp hãy lui ra.
Vừa nói hắn vừa cho thanh kiếm và o vá», bốn tên há»™ pháp cÅ©ng vá»™i thu binh khà và cùng má»™t lượt nhún chân mất hút trong bóng tối cá»§a mà n đêm.
Giang Hà n Thanh hất mặt há»i Mai Hoa Lệnh Chá»§:
– Các hạ thấy còn thêm nữa chứ?
Mai Hoa Lệnh Chá»§ vòng tay cưá»i nói:
– Äá»§ quá rồi, tà i nghệ uyên thâm cá»§a nhị công tá» quả đáng cho tại hạ bá»™i phục, tại hạ xin láºp tức đưa nhị công tỠđến gặp lịnh huynh.
Hắn khẽ đưa tay để là m má»™t cá» chỉ trang trá»ng thỉnh má»i và quay mình băng thẳng và o ven rừng.