19-05-2008, 06:23 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Giản Dị Khi Yêu
Tác giả: nguyễn Quốc Thái
Tôi uể oải bước và o phòng Ä‘á»c lá»›n cá»§a Thư viện quốc gia. Hôm nay má»›i sá»›m mà đã nóng bức. Nắng và ng sánh như lá»a đổ ngoà i kia, những quạt trần quay lỠđỠthảm hại ở trong nà y. Những gương mặt già trẻ ngồi bu quanh những chiếc bà n chữ nháºt khổ rá»™ng dưới trần nhà hoà nh tráng mang vẻ u sầu cô tịch cÅ© kỹ muôn Ä‘á»i cá»§a giá»›i trà thức. Tôi chá»n má»™t chá»— ngồi hÆ¡i có gió thoảng. Tôi mở túi ni lông, rút táºp tà i liệu ra, xem qua, gác bút lên giấy. Tôi thấy chán lắm.
Tôi che miệng ngáp. Tôi buồn vì cảnh lẽo đẽo theo Ä‘uổi đỠtà i nghiên cứu lịch sá» nông dân Việt Nam, vì những gương mặt thiếu sinh khÃ. Tôi nhìn chăm chú má»™t cô gái ngồi đối diện, khám phá ra vẻ đẹp cá»§a ngưá»i ta.
Tôi nghÄ© đến cảnh ngồi bên cô ta, vui vẻ cùng cô ta. Lại biết rằng Ä‘iá»u đó hầu như không thể xảy ra được. Nhưng thà tưởng tượng còn hÆ¡n không có gì. Cô ta mỉm cưá»i lÆ¡ đãng. Cưá»i gì và vá»›i ai? Tôi nhìn cô ta chán thì lại cúi xuống nhìn táºp tà i liệu rắc rối và buồn tẻ.
Má»™t giá», hai giá», ba giá» trôi qua. Tá»›i gần trưa thì tôi biết Ä‘iá»u tôi chỠđợi đã không xảy ra. Äoạn văn chưa hoà n thà nh, ngưá»i tôi ngầm mong chưa đến. Ngưá»i ấy lung linh trong tâm tôi, tôi ngưỡng má»™, những mong ngưá»i ấy là bạn tôi. Nhưng bao lâu nay ngưá»i ấy vẫn giữ má»™t khoảng cách vá»›i tôi, thà nh ra tôi cÅ©ng không dám tiến xa.
Tôi ngoái đầu lại nhìn. Góc trái sau lưng tôi, Hoa Ä‘ang ngồi lÆ¡ đãng dá»±a lưng và o ghế, má»™t cuốn sách dá»±ng trước mặt. Tôi biết ngưá»i nà y. Cô ta là ngưá»i quen sÆ¡ cá»§a bạn tôi. Nói chung tôi không có cảm tình gì đặc biệt vá»›i cô ta, tuy cÅ©ng phải đánh giá khách quan: cô ta là nữ sinh cao, trắng, cân, thon. Thế thôi. Quá bình thưá»ng. Biết bao ngưá»i đến thư viện nà y trông còn đáng chú ý hÆ¡n.
Khi tôi ngoái nhìn lần thứ hai thì thấy Hoa đang che miệng ngáp.
Khi tôi ngoái lần thứ ba thì đối diện Hoa đã có má»™t chà ng trai trẻ ngồi nói chuyện. Xem ra há» nói rất sôi nổi, tuy ná»™i quy thư viện cấm nói chuyện trong phòng Ä‘á»c. Cặp kÃnh trắng cá»§a anh ta loang loáng. Tôi sá»a lại cặp kÃnh trắng cá»§a mình. KÃnh tôi khác kÃnh anh ta. Và tóc tôi cÅ©ng khác. Dà i hÆ¡n. Phải nói là rất dà i.
Và tóc của Hoa cũng dà i. Gần như chất tóc tôi.
Tôi ngồi thừ ra. Mưá»i má»™t giá» trưa. Chả ai đến nói chuyện vá»›i tôi. Thôi thì đến góp chuyện vá»›i há» váºy. Tôi đến bên hai ngưá»i, ngồi xuống chiếc ghế vắng chá»§ cạnh Hoa, cưá»i xã giao, bắt đầu nghe xem há» nói chuyện gì để tham gia.
Thì ra anh chà ng Năm Ä‘ang nói chuyện triết há»c và tướng số. Nghe má»™t hồi, tôi biết là triết há»c cá»§a anh ta có độ báºp bá»—ng cá»§a tướng số và tướng số lại có độ cầm chắc cá»§a triết há»c, Tôi biết phụ nữ say tướng số lắm. Gã Năm nà y tháºt khéo tiếp xúc thà nh phần đây.
Tôi bắt đầu câu chuyện bằng cách phá»§ định và i Ä‘iá»u cá»§a anh ta. Anh ta váºn chưởng phá»§ định tôi. Hoa lúc nghiêng bên nà y, lúc nghiêng bên kia, Ä‘á»u chú ý nghe chúng tôi nói. Tôi cảm thấy cái cảm giác bảo vệ lẽ phải, mà chắc anh ta cÅ©ng thế.
Nhưng tôi cũng biết rằng giữa hai con trống mà có một con mái thì không khà thế nà o chẳng khuấy động lên.
Giữa lúc đó thì trá»i mưa. Không biết nên cảm tạ trá»i mưa chăng? Äã giữa trưa, thư viện vắng vẻ. Má»™t số ngưá»i tụ táºp bên cá»a ra và o và cá»a sổ, ước tÃnh thá»i lượng cá»§a cÆ¡n mưa. ÄÆ°á»£c thoải mái, chúng tôi nói chuyện cà ng hăng.
Cuá»™c nói chuyện kết thúc bằng bữa ăn trưa cá»§a ba ngưá»i, lúc đã giữa chiá»u, khi cÆ¡n mưa đã ngá»›t. Tôi biết từ lâu rằng nhà Hoa ở gần nhà tôi. Thế mà chỉ đến chiá»u muá»™n nà y, khi Ä‘i xe qua cá»a nhà Hoa để vá» nhà tôi, tôi má»›i có cảm nghÄ© rằng gần ta lại có má»™t ngưá»i con gái gần gÅ©i thế, má»™t ngưá»i đã cùng ăn trưa vá»›i ta, nói chuyện vá»›i ta, cưá»i vá»›i ta, và còn có thể giao tiếp vá»›i ta lâu nữa.
Ngay tối đó, tôi đến nhà Hoa chÆ¡i. Bấm chuông Ä‘iện nhà Hoa mà lòng tôi căng thẳng. Cây hoa giấy trước cá»a trùm bóng lên tôi như má»™t bóng ma Ä‘e dá»a.
Cánh cá»a sắt mở rá»™ng. Hoa mỉm cưá»i chà o tôi. Cô mặc chiếc quần soóc, lá»™ ra cặp chân thẳng, dà i và tròn. Mái tóc cô buông xõa, trông dá»… thương hÆ¡n kiểu buá»™c tóc thưá»ng ngà y vẫn đến thư viện. Trong nhà cô hóa ra đã có ngưá»i lạ. Äó là anh chà ng Thá»±c tôi đã gặp má»™t lần. Trẻ hÆ¡n, cao lá»›n và có vẻ phong trần, anh ta tá»± tin hÆ¡n tôi nhiá»u. Anh ta cưá»i nói, hút thuốc lá, trò chuyện thân máºt vá»›i những ngưá»i nhà cá»§a Hoa, và chÆ¡i bà i vá»›i há». Anh ta trông như là ngưá»i cá»§a há». Tôi cảm thấy bẹp gà dưới ảnh hưởng quyá»n lá»±c cá»§a anh ta. Anh ta liên tục đưa vá» phÃa Hoa những ánh mắt và câu nói đầy ý nghÄ©a. Tôi cảm thấy nên rút lui. Và tôi đã rút lui tháºt.
Hoa giữ tôi lại không được thì tiá»…n tôi vá». Dưới bóng cây hoa giấy, cạnh dãy cây cảnh trồng trong những chiếc cháºu, Hoa nÃu tôi lại bằng câu há»i:
- Thế anh đã từng trải qua tất cả các cảm xúc với phụ nữ rồi chứ?
Tôi chạnh nghÄ© đến tuổi ba mươi cá»§a mình. Cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang trôi qua nhanh. Tôi tháºn trá»ng há»i Hoa:
- Em nói đến tuổi anh hay em há»i anh?
Hoa im lặng. Tôi chá» cô trả lá»i không được thì nói:
- DÄ© nhiên đã biết tất cả. Vì đó là do cuá»™c Ä‘á»i xô đẩy, tuy nhiên anh nghÄ© rằng con ngưá»i ta cần đến sá»± gắn kết cuối cùng vá»›i ai đó.
Tôi vô ga vù Ä‘i, nghe tiếng cá»a sắt khép sau tôi, nghÄ© rằng sẽ không bao giá» tôi trở lại nÆ¡i nà y nữa. Äêm vá», tôi khép má»i cá»a phòng riêng, đắm mình trong thuốc lá, rượu mạnh, âm nhạc, và cuối cùng là sá»± buồn rầu. Tôi lại nghÄ© đến tuổi ba mươi cá»§a mình, đến tuổi xuân đã sắp qua hết, đến những cuá»™c tình thất bại cá»§a mình, đến cuá»™c đấu tranh mưu sinh đầy nặng ná». Cảm giác tuyệt vá»ng vá» cuá»™c Ä‘á»i đè nặng tâm hồn tôi. Tôi nhá»› đến miệng cưá»i đắc thắng tá»± phụ cá»§a con ngưá»i tôi gặp tối nay, đến nhà triết gia tay trái đầy mâu thuẫn mà tôi gặp hôm nà o, đến những kẻ từng chiến thắng và thống trị tôi, tâm hồn tôi cảm nháºn sâu sắc ná»—i cay đắng cá»§a kiếp ngưá»i. Tôi tá»± biết rằng tâm hồn tôi yếu Ä‘uối, tôi biết rõ má»™t tâm hồn như thế sẽ dá»… chiến bại như thế nà o, tôi căm ghét cái hệ quả mà tâm hồn tôi tá»± trá»ng và yêu thương đó sẽ Ä‘em lại. Tôi ngá»§ thiếp Ä‘i trong ná»—i căm thù sâu sắc đối vá»›i quy luáºt cá lá»›n nuốt cá bé cá»§a cuá»™c Ä‘á»i vá»›i những kẻ thù mà cuá»™c Ä‘á»i đã Ä‘em đến cho tôi.
Nhưng buổi sáng đến lại giục giã tôi đến Thư viện quốc gia. Tiếng gá»i mÆ¡ hồ cá»§a hy vá»ng và niá»m vui giục tôi đến.
Tôi bước và o phòng Ä‘á»c lá»›n và nhìn xung quanh. Tôi nháºn thấy ngay là Hoa Ä‘ang ngồi trong má»™t góc khuất, bên cạnh cô và trước mặt cô hãy còn bá» trống. Tôi gáºt đầu chà o cô và tá»± lo cho mình má»™t chá»— ngồi cách xa.
Tôi ngồi xuống và giở tà i liệu ra. Bá»—ng nhiên tôi nhìn vá» phÃa Hoa. Những chá»— bên Hoa và trước Hoa vẫn bá» trống. Tôi lo lắng nghÄ© đến lúc những chá»— đó sẽ bị gã trai khác Ä‘iá»n đầy. Tôi nhá»m dáºy, vÆ¡ tà i liệu Ä‘i đến ngồi xuống cạnh Hoa. Tôi nói: "Chá»— nà y mát hÆ¡n chá»— anh lúc nãy". Và tôi hắng giá»ng, bà y tà i liệu ra.
Nhưng có phải chỉ tôi mới biết rõ rằng ngồi bên Hoa, tôi còn bị nóng hơn ngồi chỗ ban nãy?!
Tôi cúi xuống táºp tà i liệu. Hoa cÅ©ng im lặng, lâu lâu lại giở má»™t tá» sách đầy dẫy chữ Trung. Cô há»c thứ ngoại ngữ đó. Ngồi bên má»™t ngưá»i con gái, biết bao ý tình có thể nảy ra? Tôi cảm thấy từng hÆ¡i thở nhẹ nhà ng, hoặc tiếng thở dà i cá»§a Hoa, bá»—ng nhiên má»™t ý nghÄ© từ từ mà mạnh mẽ hiện ra, đó là ý nghÄ© phải thể hiện cho ngưá»i ấy biết rằng, tôi là má»™t ngưá»i đà n ông. Thá»±c là má»™t ý nghÄ© đơn giản. Äúng, thá»±c là đơn giản. Bất cứ ngưá»i đà n ông đã từng Ä‘au khổ vì tình nà o Ä‘á»u biết rõ Ä‘iá»u nà y.
Tôi huých nhẹ và o Hoa.
Cô yên lặng.
Tôi lấy cớ để chạm và o cô và i lần nữa.
Cô vẫn im lặng, động Ä‘áºy và thở dà i. Nhưng không dịch ghế lùi xa như nhiá»u cô gái vẫn là m.
Tôi bá»—ng hiểu có má»™t ngưá»i muốn đồng cảm vá»›i tôi. Ngưá»i đó hiểu và có thể chia xẻ những mong muốn cá»§a tôi.
Tôi biết rằng từ nay, dù Hoa trong thá»±c tế có nghÄ© ngợi như thế nà o, tôi cÅ©ng không thể nà o bá» qua con ngưá»i nà y, như đã từng lặng lẽ và lạnh nhạt từ giã nhiá»u ngưá»i phụ nữ khác.
Mà con ngưá»i ta thì dá»… dà ng tìm đến và từ bá» nhau là m sao.
Tôi lại đến nhà Hoa và o những tối thứ bảy, chịu đựng và chấp nháºn những gã đà n ông xa lạ khác cÅ©ng đến và o tối ấy.
Hoa vui lòng tiếp nháºn tôi. Cô khen cách ăn mặc cá»§a tôi, kết quả công việc cá»§a tôi, không bao giá» cho tôi là má»™t kẻ lạ lùng. Cô yêu cả mái tóc dà i kỳ dị cá»§a tôi, lắng nghe ná»—i buồn tôi hay bá»™c lá»™, bằng lòng vá»›i những gì tôi đã là m để bà y tá» tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i cô.
Cho đến má»™t chiá»u, tôi đứng trên sân thượng ngôi nhà má»›i cá»§a cha tôi, nhìn vá» phÃa nhà Hoa. Tôi như thấy hình bóng cô trong ánh trá»i chiá»u ở đằng kia cá»§a phố, thấy dáng cô đẹp đẽ khi nhìn vá» phÃa tôi ngà y nà o, thấy cánh tay tròn trắng cá»§a cô giÆ¡ lên vẫy tôi, lại như nghe được tiếng thở dà i cá»§a cô. Cô đã thở dà i khi nghe chuyện Ä‘á»i sướng khổ vui buồn độ tuổi ba mươi cá»§a tôi, thở dà i khi tiếp xúc vá»›i tôi. Trong đêm, tôi hình dung thấy Hoa má»i góc độ, tôi chỉ có thể ngá»§ khi hình ảnh cá»§a cô đã là m tôi quá mệt.
Tôi hay nghÄ© đến câu Hoa hay nói: "Tình yêu không cao niên". Tôi không biết được cô hiểu câu ấy sâu sắc đến độ nà o. Không dám chắc Hoa có lòng nghÄ© đến tôi, nhưng tôi không tháºt sá»± quan tâm đến Ä‘iá»u ấy. Tôi muốn có cô, đơn giản chỉ váºy. Tôi đã đến lúc nghÄ© rằng cô có thể là ngưá»i đà n bà tuyệt vá»i cá»§a tôi. Tôi đã quên lãng những hình bóng khác, chỉ có má»™t con ngưá»i cần phải chinh phục, đó là Hoa. Tháºm chà cuá»™c chinh phục nà y không đưa đến sá»± sở hữu, tôi vẫn là m. Bởi vì đó là niá»m vui. Cô khiến tôi quên lãng cô đơn. Bên cô, lòng tôi ấm áp.
Tôi đến nhà Hoa và o chiá»u thứ năm, nhưng cô không ở nhà . Thứ sáu, tôi lại đến thư viện. Trong quán trà gần thư viện, giữa đám độc giả, tôi chợt nghe ngưá»i ta nói rằng trưa thứ năm qua, cô ăn cÆ¡m cùng Äệ, má»™t bạn trai cá»§a chúng tôi tại nhà cô.
Tôi không muốn tin rằng tin đó là sá»± tháºt. Tâm hồn tôi sôi lên cảm xúc tôi tưởng đã chết từ lâu đó là ghen. Tôi thừa biết ghen tuông dẫn đến ngu xuẩn và bất hạnh, nhưng tình cảm quái ác nà y không thể nà o chế ngá»± được lúc nà y. Tôi lại cảm thấy như xưa rằng thế giá»›i nà y xấu xa biết bao. Äối vá»›i tôi, đó là má»™t thế giá»›i thấp hèn và phản bá»™i. Tôi rá»§ má»™t ngưá»i con gái từ lâu đã say mê tôi và o quán trà . Chá»n má»™t góc khuất, tôi vá»›i cô cùng uống trà Lipton, trà mà ngà y má»›i quen nhau tôi đã cùng Hoa uống. Lợi dụng dịp dá»… dà ng, tôi bắt đầu đưa tay vuốt nhẹ hông cô bạn má»›i, tuy chưa há» thấy ham muốn.
Äá»™t nhiên tôi nhìn thấy gương mặt cá»§a Hoa. Cô Ä‘ang sững nhìn tôi. Tuy mắt cô không có lệ, tôi đủ hiểu biết để nháºn thấy cô Ä‘ang Ä‘au khổ. Những chiếc lá cá»§a cây ngâu rÆ¡i lả tả từ bà n tay cô Ä‘ang vò nắm. Tóc cô bay rối tung bởi má»™t là n gió dữ dá»™i Ä‘ang thổi thốc từ ngoà i đưá»ng và o vưá»n. Mặt cô ánh lên vẻ kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy. Tôi láºp tức nhá»› cô hồi há»™p như thế nà o khi bà n tay tôi đây Ä‘ang vuốt ve hông cô bạn má»›i nà y, từng chạm và o ngá»±c cô đầy đặn và căng thẳng đợi chá». Hoa đã từng mong tôi đến vá»›i cô từng chiá»u hầu hết ý tôi muốn, từng là m đẹp vì tôi. Cô đã rung động vì tôi, dù cô có thể chưa thừa nháºn hay hiểu hết Ä‘iá»u đó. Còn tôi, tôi đã hiểu. Tình yêu khó lý giải thay. Chắc chắn là chúng tôi đã yêu nhau. Äó là tình yêu đến bất ngá», ngoà i dá»± tÃnh, do má»™t cuá»™c nói chuyện vu vÆ¡, trá»i mưa và bữa ăn trưa đầy tình cảm xui nên. Äó là tình yêu đến từ những cái nhìn thÃch thú hoặc đắm Ä‘uối, những tiếng thở dà i, những lần giả vá» vô tình gặp gỡ, những cuá»™c hẹn hò dưới nhiá»u lý do che Ä‘áºy, những lần ngồi bên nhau, những đụng chạm vuốt ve. Äó là tình yêu cháy rá»±c lên từ ná»—i niá»m cô đơn tÃch đầy Ä‘iện lá»±c và tuổi xuân đầy ước mÆ¡ hy vá»ng. Äó là tình yêu đầy rạo rá»±c cá»§a những khát vá»ng thầm kÃn. Äó là hiến dâng và tá»± nguyện chung tình, mặc dù hai chúng tôi chưa ai lần nà o nhắc đến chữ yêu. Chúng tôi chưa để tình yêu cắt thà nh lá»i. Chưa có lá»i, không tuyên bố, hứa hẹn, thá» thốt. Äó là trao tặng và chỉ có trao tặng.
Vá»›i tất cả những nồng nà n gần gÅ©i cá»§a nó, tôi biết rằng mình Ä‘ang yêu má»™t tình yêu chân chÃnh, đối vá»›i má»™t ngưá»i con gái không có gì đặc sắc hÆ¡n Ä‘á»i. ChÃnh vì không bị lôi cuốn bởi sắc đẹp, tiá»n tà i, địa vị, danh vá»ng hÆ¡n ngưá»i mà tình yêu đó là chân chÃnh, tá»± nhiên và tá»± do.
Chúng tôi không hỠép nhau phải là m Ä‘iá»u gì. Äó là tá»± do tháºt sá»±.
Tối biết rằng bên cạnh tình yêu, má»i Ä‘iá»u khác Ä‘á»u nhá» bé cả. Tôi nhá»› rằng từ khi có Hoa bước và o Ä‘á»i tôi, tôi đã trong sạch, cao thượng, khôn ngoan biết bao. Dục vá»ng thấp kém, tham lam, Ä‘iên dại rá»i xa tôi. ChÃnh bởi tâm hồn tôi đã được tình yêu chân chÃnh là m cho cao cả. Tôi hiểu rằng khi yêu thì ai cÅ©ng thế.
Tôi đột ngá»™t xô cô bạn má»›i ra, là m cô ngạc nhiên, tức giáºn. Tôi chạy xô ra ngoà i. NÆ¡i bóng dáng Hoa vừa xuất hiện, nay chỉ còn má»™t cuốn sổ tay.
Tôi chá»™p lấy cuốn sổ, ngay tức khắc nháºn ra nó là cá»§a Hoa. Cô bá» quên chăng, vô tình hay hữu ý? Tôi dắt xe ra khá»i thư viện, vá»™i nổ máy, lao vá» phÃa nhà Hoa. Tôi sẽ Ä‘em cuốn sổ xinh đẹp nà y đến cho em, kèm theo đó là sá»± tháºt. Tôi biết rằng trong tâm trà tôi, tên em đã trở thà nh má»™t khái niệm truyá»n thống thiêng liêng: Nà ng.
Nhưng tình yêu cá»§a tôi vá»›i Hoa không đơn giản, bằng phẳng. Tôi trải qua bao pháºt ý ghen tuông, giáºn dữ, thất vá»ng, kể cả ý muốn từ bá», trước khi cưới Hoa.
Gia đình Hoa đã không là m khó cho tôi.
Äêm đầu tiên cá»§a vợ chồng, tháºm chà ná»—i lo lắng đã lởn vởn tâm hồn tôi. Tôi sợ không thể yêu Hoa như mong muốn. Tôi đã nghe nhiá»u gã kể vá» những kỳ tÃch, tôi biết rằng mình không thể là m được như há».
Chúng tôi thoạt đầu nằm bên nhau như những ngưá»i bạn. Nà ng kéo chăn lên táºn cằm, mắt nà ng lấp lánh nhìn lên trần nhà . Tôi tắt đèn ngá»§, nà ng quay lưng lại tôi, chăn bên tôi bá»—ng nhiên hụt. Tôi xÃch lại gần nà ng. Mùi Ä‘a thịt nà ng gây gây thÆ¡m thÆ¡m, tôi thấy thế. Tôi cảm thấy cái ham muốn, cái sức sống luôn thức ngá»§ sáng tối đắp đổi trong tôi từ từ nổi dáºy, dần dà thà nh má»™t khối cháy bá»ng. Tôi cảm thấy thân thể như phát sáng, thà nh nguồn nhiệt lá»›n lao, hun rá»±c tinh thần tôi.
Tôi rụt rè ôm lấy nà ng.
Nà ng thở dà i rất nhẹ.
Tôi hôn gáy nà ng, vai nà ng, nhổm lên hôn má nà ng. Bà n tay tôi ngà y cà ng táo bạo tìm kiếm, âu yếm nà ng. Tôi xiết chặt nà ng và o tôi.
Äá»™t nhiên nà ng quay lại vá»›i tôi. Khác vá»›i Ä‘iá»u tôi chỠđợi, đại loại như má»™t câu há»i "Anh có yêu em không?" mà tôi thấy sách vở vẫn viết vá» trưá»ng hợp tương tá»± thế nà y, nà ng tin cáºy ép và o tôi.
Mặc dù trước hôn nhân chúng tôi vẫn thưá»ng trêu chá»c nhau, ôm ấp nhau, nhưng chỉ đêm nay chúng tôi má»›i thá»±c sá»± táºn hưởng nhau, má»›i biết đến tình yêu thá»±c sá»±.
Chúng tôi nằm vá»›i nhau đến sáng. Thá»±c sá»± tôi mệt má»i lắm, nhưng tôi không muốn ngá»§ mà bá» qua đêm xuân đáng giá ngà n và ng nà y.
Ngà y má»›i đến cho tôi má»™t cảm giác má»›i: cảm giác mãn nguyện, tá»± tin. Tôi thấy mình bằng vai phải lứa vá»›i thiên hạ. Tôi tháºt đáng mặt đà n ông. Tôi phải biết Æ¡n Hoa vá» Ä‘iá»u đó.
Hoa đối xá» rất phải đạo vá»›i gia đình tôi. Mẹ tôi bá»›t dần vẻ hoà i nghi mà bà có từ khi tôi cưới vợ. Bà giao tiá»n cho vợ tôi mua sắm má»i thứ và đi chợ, những việc mà bà thưá»ng không tin ai ngoà i mình. Hoa thưá»ng gá»i Ä‘iện cho bạn rất lâu. Tôi cÅ©ng thưá»ng để ý xem vợ gá»i cho ai. Nếu đó là đà n ông, tôi thưá»ng rất muốn biết kẻ đó là ai, có liên hệ thế nà o vá»›i cô ấy, kẻ đó có phải là má»™t trong những tình địch cÅ© cá»§a tôi hay không. Hoa luôn luôn nói cho tôi biết cô ấy nói chuyện Ä‘iện thoại vá»›i ai. Hoa cÅ©ng không giấu chuyện ở cÆ¡ quan, đặc biệt nhất là Hoa không giao thiệp vá»›i các tình địch cá»§a tôi nữa. Tôi khá yên tâm. Hoa có vẻ thà nh tháºt. Tôi tin vợ tôi không lừa dối tôi.
Nhưng biết là m sao, dẫu như không tin?
Tôi luôn luôn lo lắng cho vợ tôi. Hoa Ä‘i đâu quá giá» hẹn là tôi lo ngại. Tôi hình dung những chuyện đáng sợ đến vá»›i cô ấy. Thôi thì va chạm xe, và o đồn cảnh sát, bị thương, mất tiá»n... Tháºm chà cả qua chá»— vắng sÆ¡ ý bị kẻ gian hãm hại.
Ná»—i lo sợ quái gở nhất là vợ tôi bị chiếm Ä‘oạt canh cánh bên lòng tôi... Có lúc Ä‘ang mặn nồng, tôi bá»—ng lạnh cả hồn vì ná»—i nghi ngá» thoáng qua như Ä‘iện giáºt nà y.
Tôi vẫn hay đến Thư viện quốc gia. Công việc nghiên cứu cá»§a tôi cần tôi đến đó. Nhiá»u khi tôi ngá»§ gáºt trên bà n, chẳng thiết gì đến việc. Tôi nhìn các cô gái trẻ, những ngưá»i chưa chồng hoặc có chồng, vá»›i ánh mắt tò mò và so sánh. Tôi so sánh há» vá»›i vợ tôi, tìm ra những lý do để yêu Hoa hÆ¡n, tin và o tình yêu và sá»± lá»±a chá»n cá»§a mình hÆ¡n.
Còn Hoa, tôi bắt cô ấy phải ở nhà , không cho cô ấy đến thư viện nà y nữa. Tôi bảo vợ: "Ở nhà có nhiá»u việc cần là m hÆ¡n đến ngồi giữa bá»n trẻ ranh ấy."
Tôi vá» muá»™n, tắm giặt rồi ngắm nghÃa mình trong gương đứng cá»§a tá»§ tưá»ng. Tôi thấy mình đẹp trai. Tôi tá»± đắc vì đã có vợ mà vẫn còn em xin chết. Tôi tá»± đắc còn vì tôi vẫn giữ được lòng chung thá»§y vá»›i vợ.
Tôi và o phòng ăn, thấy Hoa thẫn thá» ngồi dá»±a lưng trên chiếc ghế cạnh bếp ga. Vợ tôi không muốn đứng dáºy hay sao ấy, mặc dù bữa cÆ¡m đã được nấu xong, chỉ chá» dá»n ra ăn. Tôi nháºn thấy vẻ má»i mệt trên mặt Hoa, trong dáng ngồi hÆ¡i ưỡn dà i, trong bà n chân trá» xuôi. Tôi há»i:
- Em sao thế?
- Em không sao cả. Em thấy má»i mệt, thế thôi.
Tôi giải thÃch:
- Bếp nhà mình tiện nghi. Váºy thì nấu ở đây phải đỡ mệt chứ. Vá»›i lại, chắc em được mẹ giúp đỡ nữa.
Vợ tôi gáºt đầu:
- Em biết tất cả những Ä‘iá»u đó. Trong ngôi nhà má»›i nà y cá»§a em, em không phải vất vả như nhiá»u phụ nữ khác có chồng. Em biết rằng chúng ta không đến ná»—i nà o. Nhưng em vẫn thấy mệt má»i. Má»™t cảm giác xấu nà o đó xâm nháºp tâm hồn em. Và em muốn có không khà thay đổi. Em lại muốn Ä‘i há»c như xưa.
Tôi lây cái buồn của vợ. Tôi ôn tồn nói:
- Nhưng bây giá» chúng ta là má»™t gia đình, má»i chuyện đương nhiên phải khác. Anh giúp em dá»n mâm ra nhé?
Hoa có vẻ vui hÆ¡n. Xong bữa ăn thì cô ấy vui hoà n toà n. Vợ tôi gá»™i đầu, để xõa tóc lòa xòa, hệt như ngà y nà o má»›i yêu, tôi đến nhà nà ng thấy nà ng hong tóc dưới quạt trần. Tôi mỉm cưá»i.
Hoa kể chuyện cÆ¡ quan. Hoa nói rằng cùng phòng có anh chà ng có vợ và con gái nhỠđã si mê nà ng. Anh ta thưá»ng tìm cá»› để gặp nà ng, tán tỉnh nà ng bằng những lá»i bóng gió xa xôi mà nà ng vừa cưá»i vừa thuáºt lại cho tôi nghe. Hoa chỉ nói thế thôi, nhưng tôi hình dung xa hÆ¡n. Tôi thấy bà n tay bẩn thỉu cá»§a thằng cha ấy chạm và o vợ tôi, và tôi sôi lên vì căm giáºn kẻ tôi chưa từng biết mặt. Tôi mở dà n tháºt to để tiếng nhạc át há»n giáºn trong tôi. Hoa mở báo ra Ä‘á»c. Hồi lâu sau, cô ấy bảo:
- Anh cho nhỠtiếng đi.
Tôi không cho nhá», mà còn tăng chút xÃu, tôi nói:
- Äể anh nghe cho đã má»™t lúc nữa, nếu em không muốn nghe, em ra chá»— khác. Thá»±c sá»± tôi thÃch âm nhạc. Nhưng lúc nà y tôi để tiếng nhạc ầm vang như thế là để trả thù nà ng. Tôi biết nà ng chỉ thÃch nghe nhạc êm dịu, mà cÅ©ng chỉ nghe và o lúc nà ng tháºt cần. Tôi giáºn nà ng được yêu, được theo Ä‘uổi. Tôi giáºn cái nhan sắc mà ngà y má»›i yêu tôi đã biết chỉ là bình thưá»ng. Tôi giáºn cái dá»… dãi, thương ngưá»i cá»§a nà ng. Tôi giáºn những thái độ xấu cá»§a nà ng đối vá»›i tôi và gia đình cÅ© cá»§a tôi. Tôi giáºn vô cá»›, rất nhiá»u.
Hoa lẳng lặng gấp tá» báo, đứng dáºy, lấy Ä‘iá»u khiển ti vi ra, báºt vô tuyến lên. Nà ng xem bóng đá, vòng đấu loại quốc tế. Tôi chúa ghét những tráºn đấu loại nhiá»u như cát, lê thê, tẻ nhạt, không nói lên Ä‘iá»u gì đáng kể. Tôi lại biết rõ rằng Hoa rất mê bóng đá, mê hÆ¡n tôi nhiá»u. Trước đây, Hoa đã từng trao đổi hà ng giá» vá»›i má»™t bạn trai vá» những cầu thá»§, những đội bóng và tráºn đấu nà ng mê. Tôi giáºn dữ liếc nhìn Hoa. Nà ng Ä‘ang tươi cưá»i nhìn lên mà n hình. Phòng vợ chồng có dà n, có vô tuyến, hai ngưá»i hưởng thụ hai chương trình bên nhau thì tháºt quá quắt. Tôi nói to:
- Tắt tiếng đi.
- Thì em có để tiếng đâu.
- Xuống phòng khách mà xem.
- Em muốn xem ở đây.
Tôi cà ng giáºn. Tôi chụp lấy cái Ä‘iá»u khiển, tắt vô tuyến Ä‘i. Hoa cau mặt:
- Anh là m sao thế? Tự nhiên anh dở chứng.
- Tôi thế đấy?
Tôi không muốn nói cho vợ tôi biết vì đâu tôi tức giáºn. Tôi xấu hổ nếu thừa nháºn rằng tôi ghen, rằng tôi cảm thấy mình nhá» bé và lệ thuá»™c nà ng, rằng tôi cảm thấy mình chẳng là cái Ä‘inh gì cả, rằng tôi nhất định phải tá»± khẳng định mình.
Hoa xuống tầng một. Tôi nghe tiếng xe Dream của nà ng đi xa. Tôi bỗng lo sợ.
Tôi nhìn đồng hồ: Äã hÆ¡n mưá»i má»™t giỠđêm.
Bố mẹ tôi ngó đầu và o cá»a phòng tôi, nói: "Con để nhạc to quá. Cần phải cho má»i ngưá»i ngá»§ chứ'. Tôi khép chặt má»i cánh cá»a, tiếp tục nghe nhạc. Ãt phút sau, tôi tắt dà n. Âm thanh náo động chấm dứt, phòng yên tÄ©nh đột ngá»™t, lạ thưá»ng.
Tôi nghÄ© vá» ngưá»i vợ trẻ cá»§a tôi.
Hoa Ä‘i đâu? Nà y, đừng tưởng rằng tôi cần nhé. Äi đâu mặc xác cô.
Tôi mắc mà n, chui và o giưá»ng nằm. HÆ¡i nóng đầu hè bắt đầu hun tôi. Tôi mở quạt.
Gió lùa qua mà n. Tôi nhắm mắt.
Tôi mở mắt, nhìn đồng hồ. Äã gần mưá»i hai giỠđêm. Ngà y má»›i sắp đến, đêm Ä‘en dà y đặc. Hoa Ä‘i đâu? Nà ng dấn thân và o đâu giữa đêm Ä‘en nà y? Những gì nà ng muốn? Những gì chỠđợi nà ng? Tôi chẳng có ý nghÄ©a gì vá»›i nà ng tháºt hay sao?
Ná»—i lo lắng bắt đầu từ khi Hoa Ä‘i lá»›n dần, lá»›n mãi lên trong tôi. Tôi sợ mất nà ng, và trong khi hình dung mất nà ng, tình yêu thương cá»§a tôi đối vá»›i nà ng tăng lên má»™t cách khó hiểu. Tôi vừa giáºn, vừa thương nà ng.
Tôi lấy xe đi. Tôi không biết phải đi đâu trước. Tôi nghĩ đến nhà vợ như là chỗ dựa đầu tiên.
Tôi tắt máy xe, rón rén dắt xe đến gần nhà vợ. Ngõ đã chìm trong giấc ngá»§ sâu. Chỉ má»™t và i nhà còn le lói ánh đèn, và cÅ©ng như nhà vợ tôi, Ä‘á»u vá»ng ra tiếng tưá»ng thuáºt bóng đá.
Tôi ghé mắt qua cá»a, nhìn trá»™m và o nhà vợ. Ngưá»i đầu tiên tôi thấy là bố vợ, ông Ä‘ang ha hả cưá»i. Anh chị em vợ Ä‘ang rôm rả trò chuyện.Và Hoa, nà ng Ä‘ang lặng lẽ mỉm cưá»i.
Bá»—ng nà ng nhìn ra cá»a. Rồi nà ng lại nhìn lên vô tuyến.
"Va.à .o.o.o". Má»™t tiếng reo khá»§ng khiếp là m rung chuyển thế giá»›i. Tôi bất giác cưá»i vá»›i vẻ thÃch chà cá»§a gia đình nà ng. Quả là má»™t gia đình yêu chuá»™ng bóng đá.
Tôi yên tâm, định vá». Nhưng rồi tôi nghÄ© lại nếu nà ng không được tôi chia sẻ niá»m vui thưởng thức cá»§a nà ng lúc nà y, nếu nà ng tưởng tôi bá» mặc nà ng Ä‘i đâu cÅ©ng được thì tôi là m sao yên tâm nổi? Là m sao gá»i là tình nghÄ©a.
Tôi gõ cá»a. Mắt tôi ghé nhìn. Tôi thấy nà ng ngước lên trước tiên nhìn ra, nhưng nà ng lại bảo bố nà ng ra mở cá»a xem ai đến thăm và o cái giá» khuya khoắt nà y.
Tôi ngượng ngáºp bước và o nhà vợ.
Äó là xung đột đầu tiên giữa tôi và vợ, ngưá»i tôi đã yêu thiết tha như mối tình đầu. HÆ¡n chÃn tháng sau ngà y giáºn nhau ấy, vợ chồng chúng tôi có má»™t đứa con trai, đặt tên là Phúc.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 05-09-2008 at 09:40 AM .
19-05-2008, 06:25 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chiếc Ão Ká»· Niệm
Tác giả: Tiểu Băng
Ngoà i trá»i từng giá»t mưa rÆ¡i lấp lánh nhẹ rá»›t xuống mặt đưá»ng, va chạm và o những chiếc lá khô nằm ngổn ngang phá»§ đầy trên con đưá»ng nho nhá», thà nh má»™t Ä‘iệu nhạc ưu buồn dể là m con ngưá»i đắm chìm trong sầu muá»™n.
Ngồi bên song cá»a sổ, lòng Hoà i Bảo khác hẳn vá»›i cảnh váºt chung quanh, những kỹ niệm đầy thÆ¡ má»™ng cá»§a lứa tuổi há»c trò như Ä‘ang trá»—i dáºy trong Anh...
Và o má»™t ngà y láºp đông gió là nh lạnh thổi vá» qua khu phố nhá». Hoà i Bảo cưỡi trên lưng má»™t chiếc xe đạp cÅ© kỹ, vai mang nặng chiếc cặp da đầy ấp những vỡ. Mắt hướng nhìn vỠđám trẻ Ä‘ang nô đùa trong má»™t cái sân rá»™ng lá»›n, Bảo không để ý đến những gì ở phÃa trước, Anh chỉ kịp nghe tiếng ngưá»i con gái hốt hoảng la lên:
- Ê ê... Coi chừng...
Những quyển vỡ ngá»—n ngang rÆ¡i rá»›t trên mặt đưá»ng đầy bụi còn chiếc xe đạp thì văng qua má»™t bên, cô bé bị té ngồi bệch trên mặt đất tay cô vừa xoa xoa cái chân, miệng thì xuýt xoa, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn Hoà i Bảo:
- Ui Ä‘a... Con mắt để đâu mất tiêu rồi, Ä‘i đưá»ng không để ý gì hết, chắt lỡ để quên đôi mắt ở trưá»ng rồi quá.
Bảo ngồi xuống phụ giúp cô gái lượm lên những quyển vỡ và anh phá»§i những bụi đưá»ng xuống dùm cô:
- Xin lá»—i nha cô bé, anh không có cố ý đụng cô bé đâu, thà nh tháºt xin lá»—i.
Không ngá» câu xin lá»—i cá»§a Bảo cà ng là m cho cô gái giáºn hÆ¡n, đôi má hồng hồng lên dưới bầu trá»i hoang nắng:
- Hmm... Ai cho gá»i ngưá»i ta là cô bé hã? Là em cá»§a ngưá»i sao mà xưng là Anh? Bảo thì thầm cưá»i và nhìn cô gái trước mặt.
- Trá»i, cái mặt nhá» xÃu như váºy mà không cho gá»i là cô bé, lại cÅ©ng không cho xưng bằng anh, chắt phải xưng bằng Cô Tiểu quá.
Hoà i Bảo nói rất khẽ, Anh đâu ngá» cô bé quá thÃnh tai đã nghe rõ những gì anh đã nói Nói gì váºy đã không cho gá»i thì không cho gá»i, mặt nhá» xÃu thì kệ ngưá»i ta, mắc gì mà phải nói váºy?
- Cái cô bé nà y ngưá»i ta đã xin lá»—i rồi sao mà vẫn là m dữ như thế kia, được rồi cô bé nói kệ thì tôi kệ váºy.
Cái tánh ngang bướng cá»§a Bảo lại trá»—i lên. Anh dá»±ng chiếc xe đạp cá»§ ká»· và chạy má»™t nước vá» nhà không thèm quây đầu lại nhìn cô bé ấy. Ngoà i xa xa vá»ng lại tiếng cô bé:
- Ngưá»i chi thấy ghét, nhá»› đừng cho thấy mặt lại à .
Hoà i Bảo vỠđến nhà anh má»›i thấy mình hÆ¡i báºy. Hình như chiếc áo dà i cá»§a cô bé đã bị rách bởi chiếc xe đạp cà tà n cá»§a anh, váºy mà anh không để ý há»i thăm coi cô bé có bị gì không.
- Thôi mai mốt nếu có cÆ¡ há»™i gặp cô bé thì xin lá»—i, và đá»n áo má»›i cho cô bé váºy. Anh thầm nghÄ©.
- Gió Phong, sao hôm nay trông mà y mệt má»i váºy? Chắc hôm qua Ä‘i cuốn sáºp nhà ngưá»i ta nên hôm nay uể oải quá, còn Ä‘i há»c trể nữa. Tuấn, thằng bạn thân nhất cá»§a Bảo lên tiếng há»i khi thấy Bảo từ xa Ä‘i lại.
- Äừng há»i nha, còn nữa đừng có chá»c tao à . Hôm qua tao xui quá trá»i bị đụng xe, nhưng sao lạ quá máºy? Hôm qua sau khi bị đụng xe tao lái tháºt ngon là nh vỠđến nhà , như sáng sá»›m hôm nay chiếc xe cá»§a tao nó lại bị ngá»§m cá»§ tá»i rồi, là m cả sáng hôm nay tao phải lá»™i bá»™ muốn chết hai cái chân cá»§a tao... hmm cái chân giả hà nh tá»™i cái chân thiệt. Bảo mệt nhá»c ngồi xuống cái băng đá.
- Anh Hai.
- Cô em gái cá»§a tôi hôm nay Ä‘i đâu đây? Không có lá»›p sao mà ở đây váºy? Tuấn quây lại nhìn ngưá»i con gái đứng ở sau lưng anh.
Cô gái mÄ©m cưá»i tháºt xinh và lắc lắc cái đầu nói:
- Cô giáo lớp văn hôm nay nghĩ dạy đó, cả lớp được ra ngoà i chơi, anh coi có sướng không hỹ?
Tuấn đánh yêu cô em một cái trên vai:
- Rõ là ham chÆ¡i mà . Ê Bảo, đây là Quỳnh Hương cô em gái tiểu thÆ¡ đà i các cá»§a nhà tao đó, năm nay là năm thứ nhất cá»§a Cô Bé ở trưá»ng đại há»c nà y, còn tụi mình thì sẽ phải chà o chà o cái trưá»ng nà y. Còn đây là anh chà ng Hoà i Gió Phong, bạn chiến đấu cá»§a anh trong suốt mấy năm qua.
- Gió Phong? Tên gì lạ váºy? Quỳnh Hương la lên. Cái thằng khỉ, mà y ở đó mà đổi tên tao Ä‘i nha.
Bảo bây giỠmới ngước mặt lên nhìn Quỳnh Hương.
- Trá»i... Cả hai đồng la lên.
- Hai đứa là m gì váºy, Tuấn ngạc nhiên há»i?
- Không có gì... Quỳnh Hương và Bảo lại đồng lên tiếng.
Tuấn gáºt gáºt cái đầu, Anh mÄ©m cưá»i nhìn hai ngưá»i nói:
- Hai đứa ngá»™ quá ta, hôm nay ăn nhầm cái gì sao lại nói má»™t lượt váºy kìa, coi bá»™ hai đứa có duyên sao đó, tâm đầu ý hợp ghê nÆ¡i. Nói tháºt Ä‘i hai đứa quen biết nhau từ lâu rồi hã?
- Cái thằng nà y, hôm nay mà y cÅ©ng ăn nhầm gì đó, sao lại chá»c tao hoà i váºy? Cô Tiểu nà y tao đâu có quen bao giá» rứa.
Quỳnh Hương ngoe ngoẩy liếc nhìn Bảo:
- Hổng dám đâu Anh Hai, cô bé nà y hôm qua bị Gió Phong cuốn cho té trầy cả mình mẩy đã váºy còn bị ba mẹ la cho má»™t tráºn, chắt cÅ©ng nhá» Gió Phong quen từ kiếp trước nà y đó.
- Tôi đã xin lá»—i rồi mà Cô Tiểu. Bảo ngáºp ngừng nói.
Tuấn lại la lên:
- Em nói sao, hôm qua ngưá»i cho em Ä‘o đưá»ng là hắn ta sao? Tui nói tháºt đúng mà , cô cáºu có duyên từ kiếp trước, má»™t ngưá»i hôm nay bị mất cái chân Ä‘i, má»™t ngưá»i hôm qua thì chiếc áo dà i má»›i may bị te tua tÆ¡i tã.
- Hmm, Anh Hai còn chá»c nữa sao, khi khổng khi không bị hư cái áo, rồi lại bị la, còn được cái tên má»›i nữa chứ "Cô Tiểu". Không thèm nói chuyện vá»›i anh nữa, mất công ở đó chá»c ngưá»i ta hoà i. Em Ä‘i vô lá»›p há»c cho xong à .
Nói chưa dứt câu Quỳnh Hương đã bá» Ä‘i và o lá»›p há»c không chá» cho Tuấn và Bảo nói câu nà o.
- Ê cáºu Gió Phong kia, nhà ngươi là m cái gì mà để cho cô Tiểu Thư nhà ta giáºn váºy? Tuấn trêu chá»c.
- Äừng có phá nữa mà Anh Hai, hôm qua lỡ đụng phải bây giá» gieo và o đầu cô bé ấy má»™t vết Ä‘en thùi lùi, cái tên Gió Phong nà y chắt vô sổ bìa Ä‘en cá»§a cô bé quá. Äiệu nà y tao trốn luôn không dám gặp cô bé nữa.
- Em rể tương lai, mà y đã nháºn tao là anh Hai rồi đó nha, mà là m gì mà y phải trốn chứ. Cô bé giáºn là cô bé thương đó mà lị thôi là m em tui Ä‘i, tui sẽ giúp cho cho khá»i cần phải trốn. Tuấn lại trêu Bảo.
- Mà y mà còn chá»c tao nữa là trở mặt đó nha. Thôi Ä‘i và o lá»›p mau lên kẽo trể bây giá».
- Ha ha ha ha... Cáºu Bảo mắc cở kìa ta Æ¡i, lần đầu tiên trong Ä‘á»i nhìn thấy mà y mặt đỠnhư trái gấc đó nha. Thôi Ä‘i thì Ä‘i chứ ở đây chắt lát nữa tao cưá»i Ä‘au bụng đến chết quá.
Bảo giÆ¡ tay đánh Tuấn má»™t cái tháºt mạnh trên vai.
- Ui da.. cái thằng nà y. Thôi không dám giởn nữa. Tuấn xuýt xoa nắm tay Bảo lôi đi vô lớp.
Tiếng trống trưá»ng vang dáºy liên hồi như hòa theo tiếng lòng, tiếng nhịp Ä‘áºp cá»§a tim, tiếng bước chân cá»§a Bảo, từng nhịp từng nhịp.
- Tuấn, mà y kéo tao đi đâu đây hã? Bảo vừa thở vừa đi nhanh để theo kịp bước chân của Tuấn.
- Thì Ä‘i vô coi thi ca hát, hôm nay trưá»ng mình tổ chức thi ca hát mà y không nhá»› sao? Tuấn vừa lôi Bảo vừa nói.
Hai ngưá»i Ä‘i vô há»™i trưá»ng và đi thẳng tá»›i dà n nhạc thì đột nhiên Tuấn đẩy Bảo ngồi xuống má»™t cái ghế Ä‘ang để trống.
- Mà y là m gì váºy Tuấn? Bảo ngÆ¡ ngác há»i.
Tuấn giơ tay cầm lấy cây đà n guitar để kế bên đưa cho Bảo:
- Äây nà y, lát nữa mà y đà n thế cho tao nha. Bảo la lên:
- Cây đà n nà y của tao cho mà y mượn mà , nhưng sao mà y lại không chịu đà n? nhưng mà nếu tao đà n cho mà y thì là m sao được chứ, tao chưa có dợt đó nha.
Tuấn mÄ©m cưá»i:
- Ui da thì cứ đà n dùm tui Ä‘i anh Hai ạ. Hôm nay cái tay cá»§a tao nó bị Ä‘au quá trá»i luôn, tao biết mà y đà n hay lắm đừng ở đó mà từ chối tao nha. á»’; bà i hát mang tên là "Hỡi Ngưá»i Tình", khi mà y nghe đến tên bà i hát thì chuẩn bị đà n là được. Tao biết bà i nà y mà y rất rà nh vì bản ruá»™t mà có phải không?
- Ê nhưng ai hát váºy?
- Äã bão đừng có há»i, sao mà y cứ há»i hoà i rứa, chỉ cần lát nữa mà y sẽ được biết ai hát. Thôi tao Ä‘i xuống ghế dưới ngồi. Nói vừa dứt câu, Tuấn đã bá» Ä‘i xuống dãy ghế phÃa sau không để cho Bảo từ chối.
- "Hmm cái thằng khỉ tự nhiên thần bà quá" Bảo thì thầm. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đã hơn phân nữa sinh viên lên thi sau không thấy giới thiệu bà i hát mà Bảo phải đà n dùm cho Tuấn.
Trái tim Bảo bắt đầu Ä‘áºp liên hồi khi nghe Cô Oanh, ngưá»i giá»›i thiệu chương trình lên tiếng:
- Bà i hát kế tiếp được mang tên "Hỡi Ngưá»i Tình" cho cô sinh viên năm thứ nhất cá»§a trưá»ng chúng ta sẽ hát. Äó là cô Quỳnh Hương, xin các bạn hãy lắng nghe.
Ngước mắt nhìn lên sân khấu nhá», Hoà i Bảo thấy cô bé từ từ bước ra sân khấu. Mái tóc bồng được phá»§ xuống đôi bá» vai thon nhá», Quỳnh Hương nhẹ nhà ng bước Ä‘i trong tà áo dà i mà u tÃm xinh xinh, trông cô như má»™t búp bê được trưng bà y trong cái tá»§ thá»§y tinh xinh xắn. Bảo không ngá» Quỳnh Hương hôm nay lại đẹp và thùy mỵ hÆ¡n những lần trước anh gặp.
- Bạn có phải đà n cho Quỳnh Hương, hay không, sao lại không đà n đi? Có tiếng nói kế bên đánh thức Bảo.
Tiếng nhạc bắt đầu trá»—i lên, Quỳnh Hương bắt đầu cất cao giá»ng hát:
Trá»i vẫn cứ mưa mãi cho lòng em não ná», chá» anh trong đêm nay mi em đẫm lệ rÆ¡i...
Tiếng hát dịu dà ng vút cao thánh thót hòa theo tiếng nhạc như giá»ng ca oanh và ng lÃu lo đã là m say đắm lòng Bảo. Anh không ngỠđược Quỳnh Hương, lại hát hay như những ca sÄ© Ä‘iêu luyện khác.
Bản nhạc vừa dứt thì bao nhiêu tiếng la, tiếng hò hét cá»§a các chà ng sinh viên trá»—i lên như sấm dáºy:
- Hay quá, thiệt hay quá, Quỳnh Hương, Quỳnh Hương.
Tiếng vá»— tay nhiệt liệt... Bảo nghe rõ tiếng cá»§a Tuấn phÃa sau lưng anh:
- Quỳnh Hương, Quỳnh Hương... Quỳnh Hương.
- Xin các bạn im lặng, Oan muốn nói đến má»™t ngưá»i đã đà n cho cô Quỳnh Hương trong bản nhạc "Hỡi Ngưá»i Tình", vá»›i chiếc đà n guitar cá»§a anh đã là m cho chúng ta ngây ngất, không ai xa lạ đó là anh Hoà i Bảo, ngưá»i há»™i trưởng sinh viên cá»§a trưá»ng mình. Chúng ta không ngá» có phải không?
- Phải... Tiếng hò hét vang dáºy cả há»™i trưá»ng.
Bây giá» Quỳnh má»›i tháºt sá»± biết được ngưá»i đà n cho cô không phải là Tuấn mà lại là Chà ng Gió Phong, ngưá»i đã là m cho cô giáºn và ghét. Cô cuối đầu chà o khán giả và ban giám khảo, nhưng đôi mắt khẽ liếc nhìn vá» phÃa ban nhạc thì thấy bóng dáng cá»§a Hoà i Bảo dần dần khuất sau háºu trưá»ng. Lòng Quỳnh Hương, như có cái gì lưu luyến, vương vấn là m sao.
Sau cuá»™c thi, Quỳnh Hương không ngỠđược cô đã Ä‘áºu hạng nhất trong cuá»™c tuyển chá»n giá»ng ca hay cá»§a trưá»ng. Nước mắt trà o tuôn trong ná»—i vui mừng, lòng cô như thầm cảm Æ¡n má»™t ngưá»i.... Tay cầm những bó bông xinh xắn, Quỳnh Hương ngạc nhiên bỡi má»™t món quà được bá»c kÃn bằng những tá» giấy hoa mà u hồng trông rất đẹp mắt, nhưng lại không có đỠtên.
- Quỳnh Hương, chúc mừng em nha.
Quỳnh Hương quây đầu lại nhìn thì ra Tuấn, Anh Ä‘ang mÄ©m cưá»i ngó cô.
- Anh Hai, em mừng quá à . á»’; đúng rồi, em có chuyện muốn há»i anh đó, sao anh không chịu đà n cho em mà lại giao cho ngưá»i khác váºy?
Tuấn chỉ cưá»i và đưa tay kéo cô em Ä‘i.
- Sao anh không chịu nói?
- Thì đi vỠnhà đã rồi anh nói cho em nghe sau mà .
- Thôi cũng được, à món quà nà y có phải là của anh? Quỳnh Hương giơ gói quà lên cho Tuấn xem.
Tuấn lắc đầu.
- Em cứ mở ra xem thỠcoi quà gì.
Quỳnh Hương, trao những bó bông trên tay cho Tuấn cầm hộ, cô khẽ mở gói quà thần bà Quỳnh Hương chợt reo lên:
- Wow đẹp quá, anh Hai coi nè, cái áo dà i bằng lụa trắng có thêu cánh hoa lan mà u tÃm tháºt xinh ghê váºy đó, em định may cái áo khác để Ä‘i há»c ai ngá» bây giá» lại có rồi. À mà không được, có thêu hoa rồi đâu thể nà o báºn Ä‘i há»c được... em cÅ©ng phải Ä‘i may cái khác... tiếc tháºt.
Tuấn lại mÄ©m cưá»i nhìn cô.
- Hmm anh Hai cưá»i gì váºy? Sao suốt đêm nay thấy anh cưá»i nhiá»u lắm à nha. Anh biết quà nà y cá»§a ai sao?
- DÄ© nhiên anh biết, anh bão đảm vá»›i em là cái anh chà ng kia Ä‘i may đó, hắn ta há»i anh rằng em thưá»ng may áo dà i chổ nà o, để hắn Ä‘i may cho má»™t ngưá»i bạn. Vì áo cá»§a em báºn được may tháºt khéo.
- Nhưng hắn là ai?
Tuấn lắc đầu:
- Thì để tự hắn nói với em đi. Anh không muốn phá đi cái vẽ thần bà nà y, em cứ suy nghì ra có lẽ em sẽ biết đó.
- Anh Hai nà y, là ai nói mau lên Ä‘i? Quỳnh Hương giáºn dá»—i.
Tuấn thấy em gái mình bắt đầu giáºn, trong bụng định chá»c thêm nhưng lại sợ cô bé khóc nên đà nh phải chìu.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi cô bé ạ, là cái anh chà ng há» nhà Gió đó mà . Có tháºt không váºy?... nhưng là m sao anh ta biết mà mang theo quà để tặng em?
- Thì anh thấy, trong lúc còn Ä‘ang thi thì cáºu ta đạp xe vá» nhà lấy quà cho em... coi bá»™ anh ta si tình em rồi đó nha. Äôi má cá»§a Quỳnh Hương bắt đầu đỠá»ng lên, cô mắc cở nói:
- Anh nà y nói báºy... vỠđến nhà rồi kìa...
Tiếng gió vi vu cá»§a trá»i vỠđêm hòa theo những tiếng côn trùng chung quanh Ä‘ang thì thầm như muốn nói vá»›i Quỳnh Hương "Có Phải Trái Tim Cô Äã Xao Äá»™ng Vì Ai?"...
Lòng lâng lâng trà n ngáºp những hình ảnh cá»§a cái anh chà ng Gió Phong, Quỳnh Hương. khẽ đẩy cá»a bước và o nhà . Dưới hà ng cây rợp đầy bóng mát, từng cÆ¡n gió nhè nhẹ thổi qua là m cho Hoà i Bảo như muốn say ngÅ©, Anh uể oải xếp quyển vở lại và bá» và o chiếc cặp da. Mắt nhắm nghiá»n hồi nà o anh không hay không biết, hồn như mÆ¡ mà ng nghe tiếng gá»i cá»§a ai.
- Anh Bảo, anh Bảo... trá»i Æ¡i giữa trưa như vầy mà nằm ngá»§ hay thiệt, thức dáºy Ä‘i anh Gió Phong Æ¡i...
Vừa nghe hai tiếng Gió Phong cá»§a giá»ng nói quen thuá»™c, Bảo mở to đôi mắt nhìn. Trái tim anh bắt đầu Ä‘áºp nhanh hÆ¡n bao giá» hết khi nhìn thấy Quỳnh Hương Ä‘ang trố mắt nhìn anh mÄ©m cưá»i. Bảo mắc cở đến đỠmặt Ä‘i, vì đâu có bao giá» ngá»§ gục trước mặt con gái. "Xấu hổ tháºt" anh thì thầm.
- Cô Tiểu tìm tôi có chuyện sao? Bảo gượng cưá»i. Quỳnh Hương gáºt đầu nói:
- Vâng, em tìm anh trước là cảm Æ¡n anh mấy hôm trước đã đà n giúp cho em và tặng quà cho em, sau là ... Nói đến đây tá»± nhiên cô im lặng như có gì khó nói. Không có gì đâu, tôi chỉ là m chuyện gì mình nên là m thôi. Lúc trước tôi là m rách cái áo má»›i cá»§a cô nên phải Ä‘á»n. À cô báºn có vừa không?
- DÄ© nhiên là vừa rồi, anh kêu cô thợ lấy kÃch thước cá»§a em ra mà đo thì là m sao không vừa cho được chứ. À, ngà y mai là ngà y trưá»ng nghÄ© há»c cÅ©ng là ngà y sinh nháºt cá»§a em. Em có kêu anh Tuấn má»i anh nhưng ảnh không chịu nói nên em gặp anh để má»i anh đến nhà dá»± sinh nháºt chung vui cùng em.
- Ồ; cái đó thì Tuấn đã nói rồi, cảm ơn em nha. Mai anh sẽ tới.
- Thôi em đi vỠnha, mai gặp....
Quỳnh Hương gáºt đầu chà o Bảo, cô khẽ bước chân Ä‘i vá»›i nụ cưá»i xinh xắn trên môi... Còn Bảo thì ngồi im như pho tượng đá, anh không biết lòng mình sao lạ lùng như thế nà y, cÆ¡n gió mát dịu lại thổi qua nhưng giỠđây đầu óc anh đã tỉnh táo hÆ¡n bao giá» hết, anh dá»—i mắt nhìn theo bước chân Quỳnh Hương khuất dần sau hà ng cây to lá»›n.
Hoà i Bảo bước và o nhà Tuấn, thì đã nghe tiếng nhạc tiếng cưá»i nói nhá»™n nhịp xôn xao. Anh dáo dác tìm kiếm Tuấn thì có má»™t bà n tay Ä‘áºp mạnh trên vai
- Ê, sao tá»›i trể váºy?
- Ui Ä‘a Ä‘au, cái thằng Tuấn nà y coi chừng bị Ä‘áºp à . Bảo quây qua liếc nhìn Tuấn...
Tuấn vá»›i đôi mắt tinh ranh ngắm ngÃa Bảo từ đầu cho đến chân: Wow, hôm nay sao có ngưá»i đẹp trai quá ta, ngà y quan trá»ng cá»§a ngưá»i ta có phải không chà ng Tiểu.... hahaha.
- Hmm cái gì là chà ng Tiểu..... đừng giởn đó nha, coi chừng hôm nay tao cho mà y ăn đòn nặng à . Bảo mÄ©m cưá»i.
- Anh Hai, bạn anh gá»i kìa. Uả Anh Bảo má»›i tá»›i hã?
- Ê, ở đây nói chuyện đi nha, Tao đi có chút chuyện. Nói xong Tuấn bỠBảo đứng một mình nơi đó.
Bảo nhìn vá» phÃa trước, trước mặt anh là má»™t cô thiếu nữ thướt tha trong chiếc áo dà i lụa mà u trắng có thêu hoa lan mà u tÃm xinh xinh trong như má»™t nà ng tiên giáng thế.
Bảo chợt lên tiếng:
- Quỳnh Hương, Em hôm nay xinh đẹp quá.
Quỳnh Hương là m ra vẽ giáºn dá»—i:
- á»’;! à anh muốn nói là lúc trước em xấu xà có phải không? Bảo Ä‘Ãnh chÃnh:
- Äâu có, à anh muốn nói là hôm nay em đẹp hÆ¡n hẳn đó mà .. Tiếng hát ngá»t ngà o cá»§a nữ ca sÄ© Thanh Hà trong bà i hát "Hỡi Ngưá»i Tình" được trá»—i lên, lá»i dịu dà ng trầm bổng, Hoà i Bảo tưởng chừng như Quỳnh Hương Ä‘ang say sưa hát trên sân khấu ngà y nà o.
- Quỳnh Hương, Anh có thể má»i em ra nhảy vá»›i anh bản nhạc nà y không?
Quỳnh Hương, khẽ gáºt đầu.
Nhịp nhà ng bước chân giữa Ä‘iệu nhạc êm dịu, Hoà i Bảo tưởng mình như lạc và o cá»i mÆ¡ bên cạnh Quỳnh Hương... Mùi hương dịu dà ng cá»§a mái tóc nhung huyá»n như bao vây hai ngưá»i lại. Bảo thì thầm bên tai Hương
- Quỳnh Hương, em tháºt dá»… thương, và ngây thÆ¡ như má»™t loà i hoa lan tÃm nhá» bé. Anh tháºt sá»± muốn nói vá»›i em rằng anh đã thương em rồi từ lâu từ lâu lắm em có biết hay không? Hỡi Cô Tiểu cá»§a lòng anh.
Quỳnh Hương khẽ ngã đầu và o vai Bảo, cô gái vừa tròn lứa tuổi đôi mươi, mộng mơ hôm nay lại bắt đầu biết được sự rung động của trái tim. Cô ngây ngất chìm và o trong hạnh phúc.
- Có tháºt như váºy không anh?
- Những gì anh đã nói tất cả Ä‘iá»u là sá»± tháºt. Cái hôm mà anh là m cho chiếc áo mà u trắng tinh nguyên cá»§a em bị rách thì tâm hồn cá»§a anh đã quyện và o tà áo ấy, vương vấn quyến luyến nhá»› nhung cho đến khi biết được em là em gái cá»§a Tuấn thì anh lại cà ng thương mến hÆ¡n, nhưng khi em giáºn dá»—i và ghét anh thì anh cảm thấy như bầu trá»i sáºp đỗ dưới chân.
- Anh Bảo, em cÅ©ng không biết tại sao lòng mình tá»± nhiên biến đổi sau khi nháºn được chiếc áo hoa mà u tÃm do anh tặng. ChÃnh nó đã là m vương vấn hồn em.. cÅ©ng như anh, có lẽ hình bóng anh đã in Ä‘áºm trong tâm trà em nên sá»± giáºn há»n kia cà ng khắc ghi thêm trong lòng bóng hình anh.
Bảo đưa tay ra dấu cho Quỳnh Hương im lặng:
- Em hãy nghe kìa, ngoà i kia từng cÆ¡n gió thổi, từng tiếng nhạc dịu êm, tiếng lòng anh và cá»§a em quyện và o nhau như muôn và ng lá»i yêu thương trìu mến. Má»™t Tráºn Gió Phong đã cuốn cuá»™c Ä‘á»i cô Bé Tiểu dá»… thương theo dòng Ä‘á»i cá»§a Gió.
Quỳnh Hương chỉ mÄ©m cưá»i, cô thả hồn theo tiếng nhạc, theo lá»i nói cá»§a ngưá»i yêu, lòng cô lâng lâng niá»m hạnh phúc.
- Anh Bảo, anh là m gì mà nhìn trá»i mưa, lại ngồi cưá»i má»™t mình váºy?...
Bảo quây lại nhìn vợ, khẽ đưa tay kéo vợ và o trong lòng anh thì thầm:
- Cô Tiểu của Chà ng Gió ơi, trông em vẫn dễ thương như ngà y nà o chúng ta mới gặp mặt.
Quỳnh Hương giơ tay ngắt chồng:
- Cái anh nà y, đám cưới đã bao nhiêu năm mà còn giởn như cái anh chà ng Gió Phong lúc trước. Anh đang suy nghĩ gì đó?
Bảo lắc đầu cưá»i:
- Äâu có suy nghÄ© gì đâu. á»’;! Anh suy nghÄ© không biết tại sao em lại chịu là m vợ má»™t anh chà ng há» Gió đã cuốn rách chiếc áo dà i má»›i cá»§a em và là m cho em giáºn dá»—i biết bao đêm.
- Anh nà y, chiếc áo rách đã thay và o chiếc áo lụa hoa lan tÃm xinh xinh đượm tình cá»§a anh chà ng gió thì là m sao em không chịu là m cô vợ để theo chà ng Gió phiêu bạc khắp đó đây chứ... Bảo ôm chặt Quỳnh Hương và o trong lòng.
- Chỉ câu nói ấy đã khiến cho anh thương em và cà ng yêu em hơn bao giỠhết.
Ngoà i trá»i vẫn còn mưa, từng giá»t rÆ¡i tà tách quyện và o nhau Ä‘ong đưa bên song như những chuá»—i ngá»c trắng long lanh như cuá»™c tình trong trắng cá»§a Chà ng Gió vá»›i Cô Tiểu. Chiếc áo lụa trinh nguyên vẫn đượm mà u tÃm há»c trò ngây thÆ¡ cá»§a má»™t loà i hoa Lan xinh đẹp... theo gót thá»i gian vẫn tồn tại trong trái tim cá»§a Bảo và Hương.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:30 PM .
19-05-2008, 06:26 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cánh Cá»a Thứ ChÃn
Tác giả: Trần Thuỳ Mai
Nghá» nghiệp cá»§a anh buá»™c anh phải Ä‘i rất nhiá»u nÆ¡i, còn cuá»™c sống cá»§a tôi lại luôn ở đây: những ngà y rất dà i trong khu vưá»n lặng lẽ. Má»™t ngà y, má»™t giá», má»™t khoảnh khắc nà o đó, đột nhiên hai cuá»™c Ä‘á»i riêng rẽ bá»—ng Ä‘i chéo qua nhau.
Äó là má»™t ngà y cuối năm, ngà y khởi đầu cá»§a tiết láºp xuân. Anh gá»i Ä‘iện nhầm đến nhà tôi. Mặc dù biết đã nhầm, anh không gác máy. Và chúng tôi nháºn ra nhau.
Sau đó Ãt lâu, chồng tôi bảo: "Bệnh cá»§a Quyên dạo nà y khá»i rồi sao?". Tôi chỉ cưá»i lặng lẽ. Chứng thống kinh hà nh hạ tôi hÆ¡n hai năm nay. Những cÆ¡n Ä‘au khiến cÆ¡ thể tôi lạnh giá. Sau nhiá»u tá»… thuốc đắng không chút kết quả, ông lang già cuối cùng đã khuyên tôi tìm đến sá»± táºp luyện cá»§a tâm linh.
Buthayoga, đó là thứ nghệ thuáºt là m nóng cÆ¡ thể từ sá»± bắt đầu cá»§a cái tầm thưá»ng bị vùi sâu che khuất. Trong bốn bức tưá»ng rêu nà y tôi có đủ thá»i gian và sá»± tÄ©nh lặng để là m việc đó. Nhưng linh hồn tôi không tÄ©nh, tôi không phải là đạo sÄ©. Tôi chỉ là má»™t ngưá»i đà n bà .
GiỠđây, tôi dần dần ra khá»i cÆ¡n Ä‘au. Nhá» má»™t sá»± tình cá». Má»™t giá»ng nói. Äó là anh.
Có lần nà o đó, tình cá» anh nhắc đến ngà y láºp xuân ấy! Quyên có biết vì sao anh không gác máy không? Vì bá»—ng nhiên anh nghe trong giá»ng nói tưởng như bình thưá»ng cá»§a em má»™t Ä‘iá»u gì đấy, giống như tiếng kêu cứu cá»§a má»™t ngưá»i tù.
Còn tôi, ngược lại. Từ giá»ng nói anh, tôi thấy mà u xanh và những đám mây. Sau nà y tôi má»›i nhá»› ra, đó là cảm giác khi thấy đưá»ng chân trá»i. Tôi đã có cảm giác ấy má»™t lần, thuở còn bé, khi vá» thăm quê ngoại.
A lô, Quyên đấy hả? Nà y, có phải em thưá»ng nghe ngưá»i ta tả mặt trá»i má»c trên biển không? Váºy mà bây giá» anh Ä‘ang nhìn thấy mặt trá»i lặn trên biển".
"Sao thế? Váºy là mặt trá»i lặn ở phÃa đông?".
"Không... Anh cưá»i, như thể Ä‘ang nhìn thấy vẻ mặt ngÆ¡ ngác cá»§a tôi. Chỉ vì hôm nay anh Ä‘ang ở Hà Tiên. NÆ¡i đây biển ở phÃa tây đất liá»n, thế thôi". Trong tiếng anh cưá»i, như có tiếng sóng biển, có ánh hoà ng hôn cháy rá»±c trên sóng và phản quang cá»§a má»™t vùng đất xa rất xa. NÆ¡i tôi chưa từng thấy bao giá». Tôi có thể thấy gì, ngoà i khu vưá»n nhá» bị che kÃn. Nhưng ở đây, mặt trá»i, biển và sóng Ä‘ang hiện ra trong bốn bức tưá»ng cá»§a tôi: Tôi Ä‘i bên anh, trên bá» cát. Nắng buổi chiá»u rất tươi đổ bóng chúng tôi trên những là n sóng mịn. Rồi cả hai cùng ngồi trên chiếc thuyá»n con, rẽ sóng vá» phÃa hòn Phụ Tá». Tóc tôi bay rối tung, trong khi anh chỉ cho tôi nhưng hòn núi đá nhấp nhô trong vịnh Thailand. Tất cả Ä‘á»u nhuốm mà u mặt trá»i chiá»u, mặt trá»i đỠau Ä‘ang từ từ lặn sâu và o sóng biển.
Ngoà i cổng, Hòa đã vá». Tôi ra mở cá»a cho chồng.
Chiếc Chaly trắng nổ máy xoà nh xoạch. Như má»i lần Ä‘i là m vá», Hòa há»i, giá»ng bình thản:
- Ở nhà có việc gì không?
CÅ©ng như má»i lần tôi trả lá»i:
- Không, chẳng có việc gì.
Tôi lấy nước cho Hòa rồi và o bếp sá»a soạn bữa cÆ¡m. Hòa thả ngưá»i xuống xÃch Ä‘u Ä‘á»c báo. Là m sao Hòa biết, tôi vừa từ vịnh Thailand trở vá», và giá» nà y trong tâm trà tôi vẫn chói rá»±c má»™t mặt trá»i trên biển tây.
Anh là ngưá»i đầu tiên giúp tôi biết ngưá»i ta có thể sá» dụng Ä‘iện thoại để san sẻ cuá»™c sống vá»›i nhau, chứ không phải chỉ để trao đổi những tin tức ngắn gá»n. "Hôm nay Quyên có gì vui không?". Tôi cố lục tìm trong ngà y dà i cá»§a mình má»™t Ä‘iểm sáng nà o đó.
Những cuá»™n len. Những tấm áo Ä‘an dở. Sá»± mưu sinh tá»§m má»§m..." A, nhá»› ra rồi, trước nhà em có má»™t cái ao, sáng nay có má»™t bông súng hồng vừa nở". "Hôm nay, ngưá»i hà ng xóm đến cho má»™t con mèo mà u lam đẹp lắm. Anh có tin có má»™t con mèo mà u lam không?". Có hôm anh gá»i cho tôi đúng và o lúc nấu xong bữa ăn chiá»u. "Quyên vừa nấu những gì, nói cho anh biết, cho anh thèm". Tôi kể cho anh nghe: canh mÃt nấu tôm, cá bống kho tiêu, rau muống luá»™c... Anh hÃt hà trong Ä‘iện thoại. Tôi rá»§: "Äến đây ăn cÆ¡m". "Ừ, nhá»› để phần anh nghe".
Dần dần tôi bắt đầu táºp cách thổ lá»™ những gì đã nén quá sâu trong tâm trÃ, Ä‘iá»u trước đây tôi chưa há» quen. Tôi nói vá»›i anh vá» thá»i thÆ¡ ấu, khi mẹ đã bá» Ä‘i và cha tôi đùm bá»c đà n con trong má»™t tình thương mà tôi linh cảm có lẫn lá»™n cả oán thù. Má»—i lần có lá»—i, tôi bị đánh mà không được khóc. GiỠđây trước những ná»—i Ä‘au, tôi đã quen vá»›i lối khóc không trà o lệ. Tôi đã câm nÃn như thế cả và o ngà y đứa con trai lên mưá»i được ngưá»i em chồng đưa vá» San Diego là m con nuôi. Tôi ôm con và o ngá»±c trước khi trao cho Hoà nh, bây giá» ngá»±c tôi còn mãi hÆ¡i ấm nóng cá»§a đứa trẻ, khiến những phần còn lại cá»§a cÆ¡ thể tôi mãi mãi lạnh giá.
Chồng tôi thá»a mãn. Má»™t căn nhà hương há»a, má»™t công việc ổn định, má»™t ngưá»i vợ hiá»n, má»™t đứa con trai may mắn được đỡ đầu và chắc chắn sẽ thà nh đạt. Hòa bảo tôi: "Vợ chồng mình sẽ sinh thêm đứa nữa". Nhưng tôi không sinh nở. Chứng thống kinh hà nh hạ tôi. Má»—i tháng má»™t lần, cÆ¡n Ä‘au bắt tôi cắn răng, không rên rỉ. Má»—i lần ngồi táºp môn Buthayoga, tôi thà nh khẩn nguyện cho mình khá»i bệnh. Những ngón tay, theo đà thúc đẩy cá»§a má»™t thứ ký ức siêu nhiên nà o đó cứ xoa mãi trên bụng, trên thắt lưng tôi. Nhưng cánh cá»a tâm linh không há» mở. Những ngón tay chịu không chạm nổi và o những vùng khuất lấp trong tôi.
Nhưng bây giá», trong bốn bức tưá»ng rêu đã có cả biển trá»i. Những cÆ¡n Ä‘au đã dịu xuống. Äã dứt. "Alô, Quyên đó hả? Hôm nay có gì vui?". "Hôm nay là ngà y rằm, ngưá»i ta gánh hoa sen đến bán. Quyên mua hai bó hoa vừa trắng vừa hồng. Mua hạt sen để trưa nay nấu cháo chay". "Ngà y rằm, Quyên ăn chay, còn anh, anh ở rừng Xuyên Má»™c. Ngưá»i ta là m thịt rừng chiêu đãi, giết hai con nhÃm, má»™t con cheo!'. "Ghê quá?". "Ừ, lúc nãy sắp bị giết, con cheo cứ ứa nước mắt. Nhìn thấy thương quá, không ăn được miếng nà o. Thôi, Quyên hãy đến đây Ä‘i, ở đây có má»™t dòng suối nước nóng, ngâm chân xuống thì uống bao nhiêu rượu cÅ©ng không say. Anh sẽ chỉ cho Quyên cây dầu lá»›n, có hoa rụng trắng xóa cả bãi cá»". Tôi cùng anh lang thang trên bãi hoa dầu trắng phau, rồi Ä‘i ra suối Bang mắc võng trên dòng nước. Tiếng suối chảy lúc trong vắt, lúc trầm đục đủ cung báºc. Trên đầu tôi, trá»i cao và xanh bao la. "Quyên Æ¡i, em đã đến đây thì cÅ©ng có thể bay lên trá»i vá»›i anh được". Chợt tôi thấy mình vút lên trá»i xanh. Tôi thấy anh ở bên tôi. Chúng tôi Ä‘ang bay lên, và đang lÆ¡ lá»ng trước vá»±c thẳm.
Äó là ngà y anh không chịu dừng lại ở tưởng tượng để chỉ đòi ăn canh mÃt non và cá bống kho tiêu qua đưá»ng dây Ä‘iện thoại. Anh nói vá»›i tôi huyá»n thoại vá» chÃn cánh cá»a. "Ngà y xưa có ngưá»i lạc và o sÆ¡n động và kết duyên vá»›i chúa Tiên. Má»™t hôm chúa Tiên Ä‘i chầu Trá»i, giao cho chà ng ta má»™t xâu chÃn chiếc chìa khóa và dặn chà ng mở cá»a nà o tùy thÃch, chỉ trừ cánh cá»a thứ chÃn. Trong tám ngà y chà ng lần lượt mở tám cá»a, má»—i khung cá»a dẫn và o má»™t cảnh giá»›i tuyệt vá»i như trên thiên đưá»ng... chỉ còn cánh cá»a thứ chÃn, chà ng trai tá»± nhá»§, mình không được mở ra. Nhưng...".
Cánh cá»a thứ chÃn. Cánh cá»a biết mở ra là tai há»a mà má»i ngưá»i cuối cùng Ä‘á»u đã mở. "Quyên Æ¡i, Quyên hiểu anh muốn nói gì không?". "Em hiểu. Em thấy sợ".
"Tại sao?". Tôi không biết là m sao giải thÃch ná»—i sợ hãi cá»§a mình. Dưá»ng như đã đến lúc tôi có thể nháºn diện thứ tình cảm trong lòng mình: Äấy chÃnh là tình yêu Ä‘ang má»—i lúc má»—i lá»›n lên, và tôi linh cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i tôi sẽ sụp đổ dưới sức nặng cá»§a tình yêu ấy.
Má»™t ngà y cuối hè, anh lại Ä‘i qua phố cổ. Anh muốn gặp tôi. Tôi ấp úng, cố gắng diá»…n tả cho anh biết rằng ngưá»i ta thưá»ng khuyên đừng đùa vá»›i lá»a. Äùa vá»›i lá»a, sẽ bá»ng tay, và tôi tá»± biết mình không chịu nổi xót xa. Nhưng anh hứa không là m tôi bá»ng. Không phải những hồi chuông Ä‘iện thoại là m rối tâm tư tôi. Là m rối linh hồn tôi, chÃnh là ná»—i khát khao được nhìn thấy dù trong má»™t phút, cuá»™c Ä‘á»i bao la mà trước nay tôi má»›i chỉ nhìn trong tưởng tượng.
ChÃn giá» tối, đúng và o đêm hạ chà cuối cùng, tôi ra khá»i nhà , qua cánh cổng gá»— cÅ© xưa, rồi Ä‘i men theo bá» hồ trước mặt. Hoa sen cuối mùa lan toả mùi thÆ¡m trong ánh trăng. Anh Ä‘ang chá» tôi bên kia hồ, dưới gốc cây xà cừ. Bóng đêm lẫn bóng trăng bao trùm thân thể tôi. Hai chân run run, tôi lúng túng, hoảng hốt vì đã đến má»™t nÆ¡i quá bất lợi cho mình. Nhưng ngay lúc ấy tôi cÅ©ng không kiá»m chế được mong muốn lao sâu và o khám phá má»™t thế giá»›i. Anh, anh cÅ©ng là má»™t thế giá»›i. Anh bước lại bên tôi, hay tôi Ä‘ang chạy đến vá»›i anh, tôi không biết nữa. Rồi tôi cảm thấy tay anh, mắt anh, môi anh, tất cả rất giản dị, rõ nét và rất giống hình ảnh trong trà tưởng tượng cá»§a tôi. Anh rất ấm, và rất dịu dà ng. Äúng như lá»i hứa, anh đã không là m tôi bá»ng.
Tôi không bá»ng. Tôi cháy.
Lúc tôi trở vỠnhà , cánh cổng nặng khép hỠrên rỉ dưới tay tôi. Hòa đã ngủ say, tỠbáo rơi trên ngực.
Suốt đêm tôi như Ä‘ang nằm duôi trong má»™t đám sương mù, lâng lâng, êm ái. CÅ©ng trong đêm ấy, ước mÆ¡ được rá»±c cháy suốt quãng Ä‘á»i còn lại chợt như má»™t ám ảnh Ä‘iên rồ thiêu đốt tâm trà tôi.
Trá»i má» sáng, tôi ra sân, Ä‘i lảo đảo như ngưá»i má»™ng du. Vượt qua cánh cổng, vượt qua cây xà cừ, vượt qua con đưá»ng đầy sương trắng, tôi như ngưá»i Ä‘iên Ä‘áºp cá»a căn phòng lạ.
Ngưá»i đà n ông cá»§a tôi hiện ra trước mặt.
Trong lúc Ä‘i trên đưá»ng, bên tai tôi cứ lùng bùng những Ä‘iá»u định nói cùng anh. Tôi sẽ nói rằng tôi không thể tiếp tục sống trong bốn bức tưá»ng lạnh lẽo. Tôi sẽ nói muốn cùng anh Ä‘i vá»›t mặt trá»i trên biển tây. Tôi sẽ chịu bá»ng, chịu cháy, để được Ä‘au đớn, được yêu thương. Tôi muốn chịu đựng má»i thứ trên Ä‘á»i, ngoại trừ sá»± tẻ lạnh. Nhưng lúc nà y, dưới ánh sáng quá rõ cá»§a ban ngà y, anh hiện ra rất xa lạ vá»›i hình ảnh anh trong bóng trăng. Má»™t ngưá»i đà n ông đến từ má»™t cõi Ä‘á»i khác. Tôi thấy mình đứng trên hà nh lang, trước ngưá»i đà n ông nà y má»™t cách vô lý, ngá»› ngẩn và trÆ¡ tráo. Kêu lên má»™t tiếng, tôi đâm đầu chạy ra đưá»ng.
Có tiếng xe đâu đó thắng gấp...
Không hiểu sao lúc đó tôi không biết sợ. Mãi đến lúc ngồi trên xÃch lô qua đưá»ng phố dà i, cả ngưá»i tôi má»›i bắt đầu run lên, cÆ¡n run rẩy không cưỡng được cá»§a ngưá»i suýt chết.
Hòa Ä‘ang cho chim ăn trước hiên nhà . "Em Ä‘i đâu sá»›m thế?". Giá»ng Hòa bình thản như má»i câu nói và o má»i giá», má»i ngà y khác. Tôi gắng gượng thốt lên má»™t lá»i nói dối qua loa rồi bước và o nhà .
"Sáng nay anh Ä‘i là m sá»›m, em cho anh ăn mì vá»›i hai quả trứng". Hòa bảo, không ngoái lại. "Vâng, bánh mì vá»›i hai quả trứng". Tôi và o bếp vá»›i đôi chân chưa hết run. Hòa không biết nấu ăn, cÅ©ng không há» có thói quen ăn tiệm. Anh không thể nà o xoay sở được nếu không có tôi. "Ngà y mai là ngà y hiệp kỵ, nhá»› chuẩn bị đồ lá»… đưa sang từ đưá»ng". "Vâng, em nhá»›". Tôi trả lá»i, những câu trả lá»i như tiếng vang không âm sắc.
Khi chiếc Chaly trắng xoà nh xoạch đi rồi, tôi để rơi mình xuống ghế. Cơn đau chợt quặn thắt, mồ hôi rịn ra ướt cả hai tay tôi.
Một hồi chuông reo.
"Quyên Æ¡i, em nghe đây: má»™t ngưá»i tù hèn nhát thì sẽ mãi mãi là má»™t ngưá»i tù'".
Tôi không dám nghe. Tay tôi run rẩy tháo rá»i dây Ä‘iện thoại. Anh đã nói đúng, nhưng rất có thể chÃnh anh cÅ©ng có bốn bức tưá»ng, hai cánh cổng ở đâu đó, và dù Ä‘i khắp nÆ¡i trên thế gian anh cÅ©ng không ra khá»i những thà nh trì, như tôi...
Cả tuần sau, máy Ä‘iện thoại tắt ngấm. Tôi hiểu thế nà o là sá»± trống rá»—ng cá»§a lặng im. Căn phòng trống lạnh, yên lặng đè lên tim tôi như má»™t khối nặng trịch vô hình. Sá»± yên lặng khắc khoải, Ä‘au nhói âm thầm trong lúc Ä‘i, đứng, nói, cưá»i, cố sống cuá»™c Ä‘á»i bình thưá»ng.
Vẫn biết chân trá»i là nÆ¡i không thể đến được, nhưng dù sao tôi cÅ©ng phải có má»™t chân trá»i.
Äến ngà y thứ tám, tôi nối lại đưá»ng dây. Nhưng chiếc máy không hoạt động nữa. Chồng tôi đã trả số thuê bao. "Anh thấy nó chẳng có lợi lá»™c gì mà nhiá»u khi lại thêm mất ngá»§. Chưa bao giá» anh thấy khá»e như tuần qua, khi máy hư". Tôi lặng lẽ nhìn chồng vá»›i đôi mắt cá»§a ngưá»i chết Ä‘uối. CÆ¡n Ä‘au hà nh hạ tôi. Tôi âm thầm chịu, không chút rên rỉ.
Äêm ấy tôi nằm mÆ¡ thấy má»™t con nai trúng tên, nằm khắc khoải chá» chết trong má»™t xó rừng.
Sáng sá»›m hôm sau, trong lúc táºp Buthayoga, hai tay tôi chợt rá»i thắt lưng, tá»± hướng vá» phÃa đầu, xoa mãi và o huyệt bách há»™i. Chợt như có dòng nước lÅ© xoáy mạnh là m vỡ cả con Ä‘áºp chắn ngang. Hoà n toà n không ngá» trước, tôi bá»—ng oà khóc, khóc tức tưởi, không sao cưỡng được. Những giá»t lệ trà o ra từ khóe mắt, những cÆ¡n rá»n rÄ© thoát ra từ lồng ngá»±c. Tôi khóc to, khóc thảm thiết, má»™t thứ khóc vô thức kỳ lạ, giữa lúc tâm trà phiêu bồng như Ä‘ang chìm giữa sương mù.
CÆ¡n khóc dừng khi tôi chìm và o giấc ngá»§ mê. Khi tỉnh dáºy, tôi biết môn Buthayoga lần đầu tiên đã chạm đến Ä‘iá»u gì đó trong linh hồn tôi.
Chứng thống kinh của tôi đã dứt.
Những hồi chuông Ä‘iện thoại đã tắt. Không còn mây trá»i, biển và rừng trong bốn bức tưá»ng xây kÃn. Không còn gì nữa, và tôi cÅ©ng không còn đợi.
Tôi cam tâm dừng mình lại trong hai cánh cổng.
Cánh cá»a thứ chÃn cá»§a má»—i Ä‘á»i ngưá»i.
Tối hôm sau, trong bữa ăn, chồng tôi bảo:
Sáng hôm qua mình táºp cái môn dưỡng sinh quá»· quái gì mà cứ rá»n rÄ© y như có ai chết không bằng. Tôi lặng yên. Là m sao nói cho Hòa hiểu được, má»™t thế giá»›i vừa bị lấp vùi. Tôi đã tá»± chôn mình cùng vá»›i thế giá»›i ấy, và giỠđây tôi Ä‘ang khóc tôi.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:40 PM .
19-05-2008, 06:28 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ngưá»i Vẽ Những Dòng Sông
Tác giả: Huỳnh Hải Châu
Bụp!
Má»™t trái khế chÃn má»§n rÆ¡i đúng ngay trang sách tôi vừa mở ra. Chưa kịp hoà n hồn thì... bụp bụp, hai ba trái khế nữa liên tiếp nhắm và o đầu và lưng, tôi ngước lên thằng nhóc tướng mạo Ä‘en thui, ốm nhách như con khỉ, thoăn thắc chuyển từ cà nh nà y sang cà nh kia rồi rÆ¡i xuống trước mặt tôi, khoanh tay bối rối "Xin lá»—i chị! Em không cố ý". Miệng nó nói xin lá»—i mà tia nhìn ngổ ngáo chiếu thẳng và o mặt tôi không lá»™ chút gì "ăn năn" khiến tôi phát bá»±c "Äã ăn cắp khế còn là m bẩn hết quần áo ngưá»i ta. TÃnh sao đây? Em đâu có ăn cắp. Chị ở Sà i Gòn má»›i vá» nên không biết đấy thôi. Cây khế nà y "ngoại" cho phép em được tá»± do hái mà ". Xá»i, đây là vưá»n cá»§a ngoại tôi. Ngoại tôi chỉ có đứa cháu duy nhất là tôi. Ở đâu lại "lòi" thêm đứa cháu dung mạo như khỉ thế nà y? "Chị đừng giáºn. Bữa nà o sáng trăng , Di sẽ chèo đò chở chị Ä‘i chÆ¡i sông. ThÃch lắm". Coi bá»™ nó cÅ©ng không đến ná»—i ngố. CÅ©ng biết "dụ khị" nữa chứ! "Giá» em phải vá» nấu cÆ¡m, lát nữa còn phải xuống rá»› phụ anh Hai. Hẹn chị bữa khác nhé!". Nó quay ngưá»i... leo ngược lên cây khế, chuyá»n sang nhánh chÄ©a qua nhà bên cạnh rồi... "bịch", thế là nó biến mất.
- Canh gì mà ngon thế hở ngoại?
- Canh chua cá dứa đấy!
- Chà tôi chép miệng nhìn tô canh bốc khói Ä‘ang vÆ¡i dần con nghe ngưá»i ta bảo "không dá»… ăn cá dứa đâu nhé!", bá»™ cá dứa hiếm lắm hở ngoại?
Ngoại cưá»i móm mém.
- Hiếm là đối vá»›i dân thà nh phố bá»n bây, chứ xứ biển thì khó gì. Hôm nà o bắt được cá ngon là anh em thằng Di cÅ©ng Ä‘em biếu ngoại. Mấy cái thằng... mồ côi cha mẹ mà sống hòa thuáºn, ai cÅ©ng thương.
Thì ra "con khỉ" nói đúng. Nó với ngoại tôi đã thân thiết từ lâu. Tôi tò mò:
- Anh em hỠchỉ sống bằng nghỠ"quay rớ" thôi hở ngoại?
- Thằng anh nghe đâu hồi xưa là m nghá» gì đó ở thà nh phố, không biết sao lại bá» vỠđây. Còn thấy cái chòi ở dưới sông không? Buổi tối, anh em nó quay rá»› bắt cá. Ngoại nghe hà ng xóm bảo Anh thằng Di còn là m nghá» gì "bà máºt" lắm. Lâu lâu có ngưá»i lạ mặt đến nhà đưa tiá»n rồi mang Ä‘i những gói gì được gói cẩn tháºn.
Câu nói cá»§a ngoại khiến tôi cảnh giác. Biết đâu hắn là tên buôn láºu Ä‘ang che giấu hà ng tung? Ở gần những kẻ có hà nh vi bà máºt thế nà y, phải dặn ngoại đỠphòng má»›i được.
- Con đừng nghÄ© oan cho ngưá»i ta tá»™i nghiệp. Chừng nà y tuổi rồi, ngoại không nhìn lầm ngưá»i đâu.
Cái nhìn cá»§a ngoại khiến tôi hÆ¡i ngượng nên đứng lên. Chà , được nghÄ© hè, tÃnh vỠđây thăm ngoại và thăm biển. Không ngỠở đây cÅ©ng buồn quá.
- Chị Minh nè... Ta đi chơi sông nhé!
"Con khỉ" thưá»ng xuất hiện bất chợt trên cây khế vá»›i lá»i rá»§ rê như thế. Tôi đã quen vá»›i cái tÃnh lắc xắc và tướng mạo nhà quê cá»§a nó. Ấn tượng xấu lúc đầu phai dần từ đêm nó chèo đò chở tôi Ä‘i hóng gió trên sông. Ãnh trăng mưá»i bảy nhảy nhót trên mà u nước lá» lợ và những câu chuyện tiếu lâm vá»›i pha trò rất tá»± nhiên cá»§a nó thưá»ng là m tôi cưá»i ngất.
Hôm sau nó hẹn tối nay sẽ dẫn tôi xuống rá»› chÆ¡i. Nó còn bảo xuống đó còn đãi tôi món tôm nướng cuốn bánh tráng chấm mắm nêm. Nghe nó tả những con tôm tươi rói vừa bắt lên và và o lò, để lá»a xém lá»›p vá» ngoà i, thêm má»™t Ãt bánh tráng má»ng và rau thÆ¡m mà tôi phát thèm. hồi chiá»u tôi đã có ý "để dà nh" bụng tối nay thưởng thức món đặc sản cá»§a nó.
Mặt trá»i đã chìm nghỉm ngoà i khÆ¡i xa từ lâu mà chưa thấy nó đâu. Con nước Ä‘ang ròng nên dòng sông phÆ¡i mình trÆ¡ trá»i. Tôi nhìn dưới chòi rá»› thấy có ánh đèn leo heo sáng, chắc nó Ä‘ang ở dước đó. Tôi xắn quần lá»™i qua chá»— nước cạn gần bá» rồi Ä‘i bá»™ vá» phÃa chòi rá»›.
Chòi cao khoảng ba mét, có chiếc thang gá»— cá»™t tạm. Tôi leo lên đến báºc thang cuối, vừa ló đầu và o thì cùng lúc, má»™t khuôn mặt xa lạ cÅ©ng vừa quay lại nhìn tôi. Hắn trạc khoảng ba mươi hoặc... hÆ¡n thế nữa. Nói chung, hắn thuá»™c mẫu ngưá»i khó Ä‘oán tuổi từ hình thức bên ngoà i. Mái tóc dà i và má»› râu rìa "quên cạo" khiến khuôn mặt hắn rất già , nhưng đôi mắt thì rất sáng và ... rất trẻ.
- Ủa... chà o hà ng xóm. Em là Nguyện Minh phải không?
Äoán hắn là anh cá»§a "con khỉ" nên tôi không ngạc nhiên lắm khi thấy hắn biết tên tôi. Äiá»u là m tôi ngạc nhiên là cái khung vải và bức trang Ä‘ang vẽ dở ở phÃa sau lưng hắn. Bức tranh vẽ má»™t dòng sông. Chá»— lạ cá»§a dòng sông là bên kia bỠẩn hiện má»™t vòng Ä‘á»u tăm tắp trong như những cối xay gió tôi từng thấy trong ảnh. Và chổ lạ cá»§a bức tranh là ná»n trá»i đỠrá»±c như tấm lá»a khổng lồ Ä‘ang phá»§ chụp lên dòng sông.
Những mảnh mà u tương phản tạo nên má»™t cảm giác đối nghịch... Má»™t sá»± đối nghịch giữa tình yêu và tá»™i lá»—i. Giữa khung cảnh yên bình và khói lá»a tang thương hay... má»™t Ä‘iá»u gì tương tá»±. Kiến thức năm đầu trưá»ng mỹ thuáºt chưa đủ tôi hoà n chỉnh má»™t tác phẩm nghệ thuáºt, nhưng cÅ©ng đủ để tôi biết: Hắn là cây cá» thuá»™c trưá»ng phái ấn tượng.
- Thì ra anh là há»a sÄ©?
- Thì ra "hà ng xóm" cÅ©ng là ngưá»i thÃch tranh?
Cả hai cùng báºt cưá»i. Có lẽ sá»± đồng Ä‘iệu trong tiếng cưá»i ở chổ cả hai cùng nháºn ra sá»± ngá»› ngẩn trong câu há»i cá»§a mình biết rồi còn há»i.
Hắn kéo tôi lại gần bức tranh Ä‘ang vẽ dở, đôi mắt hắn như có lá»a, và tôi biết ngá»n lá»a ấy Ä‘ang tìm cách đột nháºp và o trái tim Ä‘ang bum bùm cá»§a tôi bằng con đưá»ng ngắn nhất...
- Äây là những guồng xe nước ở quê tôi hắn chỉ và o những vòng bánh xe Ä‘á»u tăm tắp ngà y xưa, nó là công cụ dẫn thá»§y nháºp Ä‘iá»n cá»§a nông dân. Quê tôi có dòng Trà Khúc chảy qua khắp thôn là ng. Tôi yêu những dòng sông, ná»—i niá»m cá»§a sông to lá»›n quá khiến tôi luôn khát khao khắc há»a lại...
Hắn không há» than vãn, nhưng tôi biết trong lòng hắn ẩn chứa nhiá»u ná»—i Ä‘á»i bi thảm. Có lẽ lúc tôi trông hắn bá»—ng già đi là những niá»m riêng trong hắn báºt dáºy.
Có tiếng động nho nhá», "con khỉ" ló đầu và o.
- Äã bảo em ở nhà há»c bà i. Sắp thi rồi.
- Xì... bảo đảm ngon là nh mà anh Hai. Em sẽ đỗ cao kỳ thi tốt nghiệp nà y. Với lại em lỡ hứa với chị Minh...
Bổng dưng tôi không còn thấy thèm món ăn mà "con khỉ" hứa. Tôi cÅ©ng không muốn quấy rầy công việc vẽ những dòng sông cá»§a hắn nên bảo vá»›i "con khỉ" là tôi muốn vá».
- Em đưa chị Minh vá» rồi ở nhà há»c bà i. À... chá» má»™t lát.
Hắn rút cuốn sổ nhỠtrong túi ra rồi bảo tôi ngồi yên, hà hoáy vẽ. Tôi biết trong đầu hắn vừa nảy sinh một ý tưởng, và hắn đang phác thảo cho bức tranh đó.
Con nước đã lên theo con trăng, bây giá» thì không thể Ä‘i bá»™ trên sông được nữa. "Con khỉ" vừa chèo đò chở tôi và o bá», vừa tÃa lia:
- Anh hai em là há»a sÄ© "lá»›n" đó.
Ngà y xưa...
- Biết rồi Tôi cắt lá»i nó nhưng sao hai anh em lại sống ở đây?
"Con khỉ" bá»—ng im lặng sau câu há»i cá»§a tôi. Hồi lâu nó má»›i lên tiếng, giá»ng không còn là lắc nữa.
- CÅ©ng tại em nghe lá»i mấy đứa bạn, bá» há»c rồi... hút ma túy. CÅ©ng may, anh Hai phát hiện sá»›m. Anh ấy phải bá» chuyến triển lãm nước ngoà i má»i, bán nhà rồi đưa em vỠđây. À, nếu chị thÃch xem tranh thì tối mai em sẽ đưa chị qua nhà xem phòng tranh cá»§a anh ấy.
- Nhưng sao phải xem và o buổi tối? Buổi tối anh ấy không có nhà . Anh Hai không thÃch ngưá»i khác và o phòng tranh cá»§a mình.
Cho dù rất thÃch và tò mò, tôi cÅ©ng không thể nghe lá»i "con khỉ" để mang tiếng là ngưá»i xem lén. Hai hôm sau, hắn qua má»i tôi sang nhà chÆ¡i. Äúng như tôi dá»± Ä‘oán, trong căn phòng tồi tà n chứa đầy những "dòng sông" ấn tượng. Sông cá»§a hắn như biết nói những dòng sông thanh bình uống khúc. Những dòng sông khói lá»a. Bức thì như khúc tình ca thầm thì... Bức thì cuá»™n trà o...
Hắn chỉ và o bức tranh vừa má»›i hoà n thà nh. Bức tranh vẽ ngưá»i thiếu nữ có khuôn mặt giống tôi, mái tóc cô gái chảy dà i như dòng sông lấp lóa ánh trăng. Má»™t vẻ đẹp rá»±c rỡ thiên thần Ä‘ang chảy trên má»™t dòng sông khô cằn trÆ¡ trụi khi con nước Ä‘ang ròng. Tôi không nháºn bức tranh hắn tặng và vá»™i vã quay vá» Sà i Gòn vì tôi biết Tôi khó mà bình yên trước tia nhìn đắm Ä‘uối cá»§a hắn.
Hơn nữa, đứng trước những dòng sông của hắn, tôi thấy mình hãy còn quá trẻ.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:45 PM .
19-05-2008, 06:29 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mưa Và o Ngà y Cưới
Tác giả: Nguyá»…n Việt HÃ
Ngà y cưới tôi, mưa không nhiá»u, nhá» và mịn.
Äấy là điá»u may, sách số nói thế và giáo sư Trần, bạn bố tôi cÅ©ng nói thế. Tôi lấy chồng, không ngỡ ngà ng, không yêu cÅ©ng không ghét. Chồng tôi hiá»n là nh nói được chút chút tiếng Việt. Má»i ngưá»i thưá»ng cưá»i những câu báºp bẹ cá»§a chồng tôi, nhưng là cưá»i yêu. Hôm chồng tôi nói vá»›i giáo sư Trần muốn được là tá» sÄ©, để luyện thêm tiếng Việt, giáo sư cưá»i rung má»› tóc bạc: "Anh Isêkura nà y, ngưá»i Việt khi gá»i những kẻ có há»c luyện thi là sÄ© tá». Còn như anh nói, anh sẽ thà nh "I sê thây ma". Suốt má»™t năm trước ngà y cưới, chồng tôi là sếp nhất cá»§a tôi. Chá» má»™t ngà y văn phòng nhiá»u ngưá»i nghỉ phép, vị đại diện trưởng quỳ xuống vừa tá» tình vừa cầu hôn khi tôi Ä‘ang ngồi soạn thảo văn bản trước mà n hình Computer: "Anh đã muốn yêu em. Sẽ cưới anh nhiá»u nhé". Tôi không phải là tiểu thư Natasa nên không thấy hồi há»™p trước phiên bản có lối tư thế cá»§a công tước André. Äể cho giống tiểu thuyết, tôi ngước nhìn trần hai phút nhè nhẹ gáºt đầu. Khi biết tin, bố mẹ tôi Ä‘á»u tăng huyết áp. Hạnh phúc là doping.
Tôi bước ra khá»i khách sạn trên tấm thảm nhung xanh chạy suốt báºc tam cấp đến cánh cá»a chiếc Toyota trắng sữa viá»n hoa hồng Ä‘á». Mưa dịu đẫm má»™t bên voan. Những ngưá»i thân cá»§a tôi ngây ngất mùi Henessy và Champagne đứng má»™t hà ng dà i trong mái hiên rá»™ng. Lúc nà y ông cáºu tôi phó tổng giám đốc Ngân hà ng công thương, đến gần há»i nhá» vá» tiá»n lương cá»§a chồng tôi. Hạnh phúc đơn giản là già u sang. Chồng tôi gáºp ngưá»i chà o quan khách, vòng bụng là m tư thế đôi phần khiếm nhã. Tôi bâng quÆ¡ nhìn qua đưá»ng và chợt rùng mình, không phải vì lạnh, tôi đã thấy anh rồi. Có ai đấy mở há»™ cá»a xe hoa, tôi vá»™i vã chui và o, kệ cáºu thợ ảnh Ä‘ang gà o lên đòi chụp má»™t kiểu ảnh đã dặn trước "ngáºp ngừng lần cuối". Chồng tôi âu yếm ngồi cạnh tôi, vẻ mặt vẫn chưa hết thÃch thú trước những táºp tục cá»§a má»™t truyá»n thống văn hóa lạ. Tôi đăm đăm nhìn qua cá»a kÃnh mỠđục anh vẫn đứng rÅ© rượi bên gốc sấu già và má»› tóc lõa xõa bết nước mưa. Tôi và anh yêu nhau đã dà i, có thể nói dà i nhất trong các cuá»™c tình cá»§a tôi. "Vá» Ä‘i anh". Lần cuối gặp nhau tôi cÅ©ng nói váºy.
"Em không yêu anh nữa sao".
"Không hẳn thế".
Anh bỠcái bút vẽ, run run châm điếu thuốc. Anh cũng run run khi nói chuyện với bố mẹ tôi, nghỠnghiệp của anh, bố mẹ tôi nặng đầy ác cảm.
"Con yêu cái thằng ấy tháºt à ".
Mẹ tôi vừa kẻ mắt vừa há»i. Tôi không trả lá»i, hÆ¡i thấy khó chịu. Ở tuổi ngoà i bốn mươi, ngưá»i ta không nên đánh phấn son quá dà y. Mẹ tôi Ä‘ang theo há»c má»™t "cua" nhảy đầm, bố tôi báºt đèn xanh. Vị trà công tác cá»§a bố tôi hay phải dá»± những bữa tiệc chiêu đãi các quý phu nhân đà nh tuân theo nguyên tắc "phi khiêu vÅ© bất thà nh lady". Bố tôi sùng đồ ngoại nhưng lại dạy tôi thâm thúy bằng câu ca dao: "Lấy chồng cho đáng tấm chồng. Bõ công trang Ä‘iểm má hồng răng Ä‘en". Lấy chồng là má»™t đỠtà i triá»n miên quấy rầy phụ nữ. Nó cÅ©ng giống như đà n ông bị ám ảnh bởi công danh sá»± nghiệp. Thế nhưng, muốn đạt được danh hay lợi, ngưá»i ta có thể đê tiện, không hiểu lấy chồng có là m thế được không.
Xe hoa bắt đầu chạy chầm cháºm. Giây phút rưng rưng cá»§a má»™t Ä‘á»i con gái. Tôi vô cảm. Chồng tôi hôn lên tóc tôi âu yếm, đưa tay xoa nhẹ bụng tôi. Sau lần Ä‘i Äà Lạt ná»a công tác ná»a Ä‘i chÆ¡i. Tôi có bầu. Tôi thông báo ngắn gá»n bằng tiếng Anh cho ngưá»i cùng Ä‘i, vẻ mặt vị trưởng đại diện văn phòng thương mại đẫm đầy hạnh phúc. Tôi không thở dà i vì tôi đã biết nhiá»u. Chồng tôi bốn mươi tư tuổi lẻ ba tháng, sáu năm luôn khao khát baby. Äã hai lần ly dị, má»™t lần được lá»i chÃn mươi tám ngà n dollar và má»™t lần bị lầm bị thiệt cỡ ngần ấy. Äầu tư rất đà ng hoà ng và o hôn nhân mà vẫn không sao tạo dá»±ng được thế hệ sau. Chồng tôi Ä‘am mê trẻ con má»™t cách bệnh táºt. Cả khoảng dà i cá»§a thiếu thá»i chồng tôi ở Cô nhi viện: Nói theo Phân tâm há»c, đấy có thể là má»™t uẩn ức ngầm. Giáo sư Trần lý giải, những ngưá»i à Äông Ä‘a phần chịu ảnh hưởng cá»§a Nho giáo từ sâu thẳm vô thức. Mạnh Tá» dạy "Tam đại bất hiếu vô háºu vi đại nghÄ©a" là không con tá»™i to lắm. Tôi khó chịu nhiá»u cái cách ăn nói cá»§a nhà Nho, hóa ra phụ nữ chỉ là máy đẻ. Giáo sư Trần cưá»i, giải thÃch sá»± dị biệt cá»§a các quan Ä‘iểm nháºn thức xã há»™i xuyên dá»c thá»i gian. Äà n bà từ Äông sang Tây chưa cần kể đến trinh nữ tiết phụ mà ngay cả dâm phụ lăng loà n Ä‘á»u coi chuyện chồng con là quan trá»ng. Giáo sư Trần thôi không nghịch tóc tôi, nói đà ng hoà ng "Em sẽ là má»™t bà mẹ tốt". Tôi không biết, tôi không thấy mình thay đổi gì nhiá»u từ lúc có bầu. Có lẽ tôi chưa kịp yêu con tôi vì tôi chưa kịp chuẩn bị là m mẹ. Tôi giáºt mình ra khá»i vẩn vÆ¡. Ngã tư chiá»u mưa đèn đỠkhông ngưá»i. Tôi nói vá»›i bố mẹ không cho ai Ä‘i theo đưa dâu, má»i thá»§ tục là m trá»n vẹn ở khách sạn. Qua gương chiếu háºu tôi thấy cái xe "cuốc", vá»›i dáng lêu nghêu quen thuá»™c. Anh vẫn chưa chịu vá», chẳng nhẽ anh mệt má»i đến váºy sao. Anh nói yêu tôi chắc vì tôi đẹp. Còn tôi, tôi có yêu anh không. Có má»™t hồi anh thÃch vẽ tranh khá»a thân, cô bé ngưá»i mẫu nhiá»u nét tròn mê anh lắm. Tôi không ghen. Tôi hồn nhiên lần cuối cùng và o chừng giữa năm lá»›p mưá»i trung há»c. Tôi và mẹ bắt gặp bố tôi ở chung phòng vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà lạ. Mẹ tôi chưa kịp lu loa, bố tôi đã vứt ra má»™t xấp ảnh có mẹ tôi Ä‘ang ôm má»™t ngưá»i đà n ông khác. Cho đến giá» tôi chẳng còn tin và o bất cứ cái gì. Tình yêu, tình mẫu tá», tình bằng hữu. Những khái niệm sang trá»ng và chỉ thuần túy sang trá»ng. Má»i chuyện cÅ©ng chẳng thiêng liêng, cÅ©ng chẳng nhảm nhÃ. Tôi có yêu anh không. Vẻ hoang dã nghệ sÄ© cá»§a anh an á»§i tôi và o đúng thá»i Ä‘iểm buồn chán nhất. Anh vẽ nhiá»u nhưng thiếu má»™t Ä‘iá»u căn bản, tà i năng. Anh trót há»c mỹ thuáºt và phải hà nh nghá» nghệ thuáºt. Xã há»™i ngây thÆ¡ thưá»ng thÃch gá»i sinh viên tốt nghiệp trưá»ng Yết Kiêu là há»a sÄ©. Tranh cá»§a anh vặn vẹo, má»™t thứ uốn éo là m dáng. Äấy không phải là nháºn xét cá»§a tôi mà cá»§a nhiá»u ngưá»i cùng trưá»ng anh. Nhưng anh không nản, vẫn hăm hở vẽ. Anh tin chắc má»™t Ä‘iá»u xung quanh sá»± cô đơn cá»§a thiên tà i bao giá» cÅ©ng đầy rẫy sá»± ghen tỵ bất tà i. Con ngưá»i kể cÅ©ng buồn cưá»i. Äà n bà cố nghÄ© mình là đẹp. Trà thức cố chứng tá» là uyên bác. Nghệ sÄ© sợ bị coi là bất tà i. Tôi bảo anh, anh phải kiếm tiá»n, có tiá»n nguá»i ta sẽ nghÄ© vá» anh khác. Anh khinh bạc "Tiá»n là cái gì?". Tôi há»i lại giáo sư Trần, giáo sư nói đơn giản nhưng tôi nghÄ© là đúng. Tiá»n là phương tiện tốt nhất để đưa đến hạnh phúc.
Má»™t thá»i gian dà i, đối vá»›i tôi, giáo sư Trần là thần tượng. Mái tóc muối tiêu dà i vừa đủ bồng bá»nh quanh vầng trán rá»™ng. Kiến thức tuyệt vá»i và năng khiếu ngoại ngữ tuyệt vá»i. Giáo sư là m Ä‘au lòng các cô gái má»›i lá»›n và là m hà i lòng các nà ng quả phụ có tiá»n. Giáo sư là bạn cá»§a bố tôi và sau đó là ngưá»i tình cá»§a mẹ tôi. Tôi hết "sốc" rồi. "Hỡi Æ¡i, tôi không bao giỠđược trẻ. Khi tôi trẻ, tôi đã già má»™t nghìn tuổi hÆ¡n tất cả những ngưá»i già ". Không hiểu Nietzche hay Kafka đã nói váºy. Tôi không còn thiếu nữ năm tôi há»c dỡ lá»›p mưá»i hai và lúc tôi tốt nghiệp đại há»c, tôi tốt nghiệp vá» nhiá»u mặt. Các bạn gái cùng lá»›p cá»§a tôi nhiá»u ngưá»i phải giấu, phải che. Biết sao được. Không Ãt những ông bố, bà mẹ vá» già má»›i chịu đứng đắn nổi cÆ¡n dị ứng khi thấy phong hóa suy đồi. Báo Tiá»n Phong trong hà ng chục số liên tiếp mở diá»…n đà n cho thanh niên nam nữ tranh cãi vá» chữ trinh. Tham gia hăng hái nhất là những phụ nữ ế chồng. Tôi yêu đà n ông hÆ¡n đà n bà , tất nhiên là những đà n ông thông minh. Tôi vò má»› tóc bạc cá»§a giáo sư, nÅ©ng nịu há»i:
"Anh có thấy vấn đỠgì vỠđạo đức không?"
"Em đáng sợ lắm!"
"Anh ngại má»i ngưá»i biết à ?"
"Nếu má»i ngưá»i biết, anh sẽ nổi tiếng như ông già Goethe".
Tôi là thư ký cho giáo sư. Quan hệ giữa chúng tôi thá»a thuáºn là bà máºt. Những ngưá»i có há»c hay ở chá»— luôn có đủ chữ nghÄ©a để biện minh cho các hà nh vi cá»§a mình. Hồi yêu tôi, cứ cho là như váºy, giáo sư viết má»™t loạt bà i khảo cứu rất sâu sắc vá» tâm thức ngưá»i Việt. Tình yêu không những là động lá»±c cá»§a thi ca mà còn là động lá»±c cá»§a khoa há»c. Trong ngà nh há»c cá»§a mình, giáo sư Trần nổi tiếng là ngưá»i có nhiá»u ý kiến. ÄÆ°Æ¡ng nhiên có và i trùng lặp kể cả ý ngưá»i khác. Tôi thÃch trà thức hÆ¡n nghệ sÄ©, đặc biệt là những nhà nghiên cứu khoa há»c xã há»™i, há» vay mượn nhưng sáng tạo. Giáo sư Trần nói:
"Sá»± trung thá»±c cá»±c Ä‘oan không có chá»— đứng trong khoa há»c. Em Ä‘á»c nhiá»u nhưng đừng nên tin sách".
"Thế có nghĩa tất cả chỉ là giả dối".
"Anh không biết".
Tôi tò mò nhìn giáo sư. Câu trả lá»i phảng phất cá»§a má»™t công án Thiá»n. Ngá»™ tÃnh cá»§a tôi thấp, tôi chưa đạt đến cảnh giá»›i cá»§a sá»± biết. Hồi ấy, có lẽ tôi yêu sá»± uyên bác bà ng bạc khó hiểu ở giáo sư. Tuy nhiên, tôi tin giáo sư tháºt thà vì Ä‘a phần khi bà n vá» há»c thuáºt cả hai chúng tôi Ä‘á»u nằm trên giưá»ng không mặc quần áo gì cả.
Chồng tôi bắt đầu hút thuốc, loại Dullhill Ä‘á». Mùi khói nặng là m tôi tỉnh táo. Mưa có vẻ dà y hạt hÆ¡n. Chúng tôi sẽ vá» cái villa nhá» chồng tôi má»›i thuê ở sát mép hồ Trúc Bạch. Tôi hồi há»™p quay lại đằng sau. Má»™t sá»± mÆ¡ hồ rất lạ nà o đó kÃch động. Vẫn thấy anh cái xe "cuốc" láo đáo Ä‘i sau vá»›i má»™t khoảng cách nhất định. Anh ấy yêu mình, anh ấy thá»±c sá»± yêu mình. Tại sao tôi lại không tin và o Ä‘iá»u ấy ở sâu trong tôi rung rinh xanh non như cái thuở Ä‘i há»c be bé vẫn thưá»ng tin trong má»—i quả thị Ä‘á»u có cô Tấm. Trước hôm Ä‘i Äà Lạt, tôi qua nhà anh. Căn phòng nhá» trên gác hai bừa bá»™n những tranh dang dở "Em sẽ lấy chồng và o cuối thu". Anh lặng ngưá»i cầm tay tôi. Bản "Hạ trắng" tha thiết vá»›i kèn saxophone từ cái cassette đặt chênh vênh trên nóc tá»§. Anh nấc khe khẽ rồi òa khóc. Tôi rút gói Dullhill châm bâng quÆ¡ má»™t Ä‘iếu cố không nhả khói. Anh yếu Ä‘uối quá "Ngưá»i ấy chắc là nhiá»u tiá»n". Giá»ng anh khà n khà n.
"Chồng em là ngưá»i nước ngoà i".
Anh đột ngá»™t hôn tôi, vòng tay hầm hầm nÃu kéo. CÅ©ng như nhiá»u ngưá»i đà n ông, ngưá»i yêu tôi vẫn có kiểu ham muốn ấy. Tôi gỡ nhẹ tay anh, sá»± vá»›t vát là m tôi ghê. Khi yêu, ngưá»i ta Ä‘á»u mong muốn trinh bạch. Tôi không còn và cái số cá»§a tôi mãi mãi không được gặp. Nhưng hôm nay tôi hy vá»ng là ngà y hạnh phúc.
Äến đầu đưá»ng Thanh Niên, xe hoa Ä‘i nhanh hÆ¡n. Tôi hạ cá»a kÃnh xe, mưa bay ngược đầm Ä‘áºm tạt. Tôi ngoái hẳn ngưá»i, không còn thấy anh nữa. Tôi rưng rưng buồn. Xe hoa dừng trước ngôi nhà hai tầng xinh xắn quét vôi mà u be nhạt. Tôi cởi voan, chồng tôi mở cá»a xe. Tôi đã có gia đình, hôn nhân không hẳn là hạnh phúc. Chợt nhiên tôi bảo: "Em phải quay vá» nhà ". Chồng tôi ngạc nhiên. Tôi giải thÃch táºp tục nghìn Ä‘á»i cá»§a ngưá»i Việt, con gái sau khi đón dâu bắt buá»™c phải vá» má»™t mình chà o bố mẹ. Chồng tôi chìu và tin tôi. Tôi đưa chồng tôi bó hoa cưới và nói sẽ Ä‘i chừng ba chục phút. Chồng tôi vá»™i vã chạy ra bảo cáºu lái xe, cái Toyota trắng sữa chạy chầm cháºm quay lại con đưá»ng chúng tôi vừa Ä‘i.
Mặt Hồ Tây sóng sánh mà u sáng mặc dù trá»i vẫn nặng mây. Tôi thấy nhá»› anh, tha thiết nhá»›. Hạnh phúc là tình yêu. Xe Ä‘i dá»c Thụy Khuê đỗ trước cá»a nhà anh. Tôi rút tá» năm mươi dollar đưa cáºu lái xe dặn ngồi chá». Cái cầu thang lên căn phòng gác hai quen thuá»™c ẩm ướt rêu. Tôi không gõ cá»a, luồn tay qua lá»— nhá» hất then như bao lần tôi đã từng mở. Ngưá»i yêu cá»§a tôi không ở má»™t mình. Tôi cắn môi. Trong quả thị vẫn chỉ là há»™t thị. Chà ng há»a sÄ© cá»§a tôi Ä‘ang gục đầu và o lòng cô ngưá»i mẫu có nhiá»u nét tròn. Anh ngẩng khuôn mặt bết nước mưa hay nước mắt ngÆ¡ ngác nhìn tôi. Tôi bước xuống cầu thang từng bước má»™t. Trá»i vẫn gió sÅ©ng đầy hạt nước. Hình như ngà y cưới cá»§a ai cÅ©ng có mưa.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:47 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó