Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 21-05-2008, 06:11 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 11: Thệ Tử Hãn Vệ



Phong Linh Tinh lạnh lùng mỉm cưá»i, thân ngưá»i vốn Ä‘ang lượn trên không, đột nhiên ngừng lại dá»±ng đứng lên, thân mình giống như má»™t ngôi sao tàn rÆ¡i thẳng xuống.
Lúc đã gần xuống đến mặt đất, Phong Linh Tinh chợt hít mạnh má»™t hÆ¡i, rồi "hà" má»™t tiếng, thân ngưá»i đã từ má»™t góc độ bất khả tư nghì, phóng bật lên lướt Ä‘i trên mặt đất, thẳng đến sau lưng Âu Dương Chi Hô, tốc độ cá»±c nhanh.
Bấy giá», Âu Dương Chi Hô sau khi má»™t chiêu quá không, thu lưỡi Ä‘ao vá» trước ngá»±c, làm sao kịp xoay ngưá»i phòng thá»§?
Phong Linh Tinh đắc ‎ý cưá»i nhạt, ngá»n Nga Mi Thích trong vụt tá»›i vá»›i tốc độ khiến ngưá»i mục huyá»…n thần mê, công kích vào sau lưng Âu Dương Chi Hô.
Chợt một đạo hàn quang từ dưới nách Âu Dương Chi Hô loé lên, thì ra thanh đao trên tay phải Âu Dương Chi Hô vòng qua, đâm ra từ dưới nách trái của mình.
Phương vị xuất kích kỳ quái quỷ dị, tốc độ lại cực nhanh kinh hoàng.
Phong Linh Tinh không ngỠÂu Dương Chi Hô lại xuất chiêu này, trông thấy hai cổ tay sắp bị lưỡi Ä‘ao cá»§a Âu Dương Chi Hô chặt xuống, hắn liá»n vá»™i vã triệt chiêu.
Nhưng Ä‘ao pháp cá»§a Âu Dương Chi Hô lúc này lại đại biến, Ä‘ao pháp cá»§a chàng vốn Ä‘ang hung mãnh lanh lợi đột nhiên trở nên liá»n mạch tinh mật. Nếu nói Ä‘ao pháp ban đầu y như liệt hoả thì Ä‘ao pháp hiện tại lại giống hệt nhu thuá»·.
Phong Linh Tinh muốn triệt chiêu, Ä‘ao cá»§a Âu Dương Chi Hô lại phóng theo như hình vá»›i bóng. Äồng thá»i, thân ngưá»i chàng cÅ©ng không xoay lại, cứ hướng lưng vá» phía Phong Linh Tinh mà thoái lui, cÅ©ng không quay đầu lại, thanh Ä‘ao trong tay thi triển ở sau lưng vẫn mạch lạc liên hồi.
Äao pháp Âu Dương Chi Hô sá»­ dụng trước sau thay đổi quá nhanh và quá khác nhau, khiến cho Phong Linh Tinh nhất thá»i không cách nào thích ứng được.
Cao thá»§ đả đấu, đâu thể "dung" được nhất thá»i không thích ứng! Lúc Âu Dương Chi Hô vừa ngã ngưá»i vá» sau, má»™t tiếng thét thảm thiết vang lên, hai cổ tay cá»§a Phong Linh Tinh đã bị cắt đứt, đôi bàn tay văng lên không trung.
Thân phaÌp Âu Dương Chi Hô vẫn chưa ngừng lại, hai chân nhún má»™t cái, hú lên má»™t tràng, chàng như má»™t con hoàng hạc phóng thẳng lên trá»i cao hÆ¡n mấy trượng, trên không trở ngưá»i thành thế chân trên đầu dưới rồi lao xuống.
Trưá»ng Ä‘ao ở phía trước phiêu diêu như tuyết, nhắm trên đỉnh đầu Phong Linh Tinh mà xẹt xuống. Má»™t đạo huyết quang vá»t lên không, CÆ¡ thể Phong Linh Tinh ngã phịch xuống đất.
Khi Âu Dương Chi Hô đáp xuống đất, Ä‘ao đã cắm trở vào vá» trúc, gương mặt chàng vẫn bình đạm và vô thần như tượng gá»—, phảng phất má»™t nét như ngưá»i vừa ác đấu vá»›i Phong Linh Tinh không phải là chàng.
Hồng Nhi lại hưng phấn dị thưá»ng, nàng mừng rỡ chạy đến phía trước, nắm lấy tay Âu Dương Chi Hô, nói lá»›n: "Ngươi đã giết được Phong Linh Tinh, trang chá»§ Vạn Thú SÆ¡n Trang, sư phụ ta nhất định sẽ trả tá»± do cho ngươi."
Nàng cũng không biết vì sao nàng lại vui mừng thay cho Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô lắp bắp từng chữ: "tự … do … cho … ta …"
Ngoài cá»­a bá»—ng có bóng ngưá»i xẹt qua, Hồng Nhi giật mình, bóng ngưá»i kia đã tiến vào cá»­a rồi, Hồng Nhi vừa nhìn lại thì ra là Liá»…u Nhi. Sau lưng Liá»…u Nhi còn có ba ngưá»i. Nhìn thi thể trên mặt đất, Liá»…u Nhi kinh ngạc: "Äây … đây là Phong Linh Tinh?"
Hồng Nhi gật đầu, lại há»i: "Sao ngươi không lưu lại trong cốc?"
Liá»…u Nhi ngập ngừng: "Sư phụ sợ má»i ngưá»i có gì sÆ¡ thất nên phái muá»™i đến để tiếp ứng."
Hồng Nhi nhìn nàng rồi không nói gì nữa. Liễu Nhi lại nói: "Lúc muội đi, sư phụ dặn muội nói với tỷ, dù có thành công hay không cũng phải nhanh chóng quay vỠcốc."
Hồng Nhi trầm tư một lúc rồi nói: "Cũng tốt, chúng ta quay vỠthôi!"
Ba ngưá»i Hồng Nhi, Liá»…u Nhi, Hương Nhi dẫn Âu Dương Chi Hô cùng hai ngưá»i đàn ông khác rá»i khá»i Vạn Thú SÆ¡n Trang. Lúc Ä‘i xuyên qua sÆ¡n trang, cả má»™t sÆ¡n trang yên lặng như tá».
Từ cái tên Vạn Thú SÆ¡n Trang có thể nghÄ© ra bên trong nuôi luyện khá nhiá»u mãnh thú, nhưng chúng đã bị Hồng Nhi và Hương Nhi lập kế đầu độc giết chết toàn bá»™. Còn tất cả trang Ä‘inh trong Vạn Thú SÆ¡n Trang Ä‘á»u bị Ä‘iểm huyệt, đây hiển nhiêu Ä‘á»u là công lao cá»§a Hương Nhi. Nàng cải trang thành Tiểu Lục Lâm Tá»­ tiếp cận bá»n chúng, có ai lại đỠphòng được nàng?
Liá»…u Nhi líu lo suốt trên đưá»ng Ä‘i: "Không biết vì sao Kiếm Cá»­u, Äao Thất, Biện NgÅ© truy sát con gái Phong Linh Tinh mà đến bây giá» vẫn chưa há»™i hợp vá»›i má»i ngưá»i? Theo l‎ý thì võ công cá»§a hỠđối phó vá»›i má»™t tiểu cô nương cùng má»™t tên Trang Tá»­ Tống gì đấy chẳng có gì khó khăn, trừ phi bá»n há» gặp phải chuyện gì ngoài ‎ý muốn?"
Hồng Nhi cứ để mặc cho nàng nói, không đáp gì. Thật ra, nàng cho rằng chỉ cần giết được Phong Linh Tinh là đủ, vì sao phải đuổi cùng giết tận con gái hắn?
Nhưng nàng không dám nói sư phụ có chỗ nào sai.
VỠđến sÆ¡n cốc, Kiếm Cá»­u, Äao Thất, Biện NgÅ© cÅ©ng đã vỠđến tập hợp, xem ra quả thật đã có gì xảy ra ngoài dá»± tính. Hồng Nhi và Âu Dương Chi Hô Ä‘i vào căn phòng nhá» kia, sau đó Hồng Nhi nói vá»›i chàng: "Ngươi cứ ngồi đây, ta Ä‘i bẩm báo sư phụ, ta sẽ nói ngưá»i trả tá»± do cho ngươi, chỉ là… chỉ là…" những lá»i kế đó nàng không nói tiếp nữa mà bá» Ä‘i ra ngoài.
Âu Dương Chi Hô ngồi im ở đó, gương mặt vẫn vô thần trống không.
Chợt, khoé miệng chàng giật giật mấy cái, rồi lại khôi phục sắc mặt như cũ. Qua một lúc, khoé miệng chàng lại giật càng mạnh hơn.
Äá»™t nhiên, gương mặt tượng gá»— cá»§a chàng tươi tỉnh lên, trở thành má»™t nét mặt kinh ngạc.
Äang lúc chàng ngó đông ngó tây thì bên ngoài cá»­a vang lên tiếng bước chân.
Tiếng chân càng lúc càng gần, đúng là Ä‘ang tiến vá» phía gian phòng này. Lúc này, Âu Dương Chi Hô giống má»™t ngưá»i vừa từ trong cÆ¡n ác má»™ng tỉnh lại, trong đầu rá»—ng tuếch. Chàng không hiểu vì sao mình lại ở đây và lại ngồi yên tại chá»— này. Chàng chợt nhá»› lại đêm trăng hôm trước, chính đêm trăng chàng vì cứu má»™t vị tiểu cô nương, đến bên má»™t bụi mận gai… rồi sau đó? Sá»± việc tiếp theo chàng chẳng nhá»› gì cả.
Nhưng không còn thá»i gian để chàng nghÄ© ngợi nữa, vì tiếng chân kia đã ngừng ngay trước cá»­a. Bước vào đầu tiên là má»™t ngưá»i đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, nhìn y phục cá»§a hắn giống như ngưá»i trong má»™t nhà khá giả, tất cả Ä‘á»u sáng sá»§a đẹp đẽ, nhưng thần tình cá»§a hắn rất đặc biệt, đó là má»™t thần thái rá»—ng không vô vật. Âu Dương Chi Hô lay động tâm niệm, trong đầu nhá»› ngay đến bạch y nhân, ngưá»i đó cÅ©ng có thần tình như vậy, trừ phi… trừ phi mình cÅ©ng đã từng vô tri vô giác giống hắn?
Bấy giá», lại có má»™t ngưá»i tiến vào, đó lại là má»™t nữ nhân hình dáng mỹ lệ, đặc biệt là đôi chân mày liá»…u cong. Äến khi Liá»…u Nhi nhìn đến Âu Dương Chi Hô thì chàng đã nhắm mắt vá» như Ä‘ang ngồi trên ghế ngá»§ gật. Äây là phương pháp ứng phó duy nhất mà chàng nghÄ© ra trong tình hình này, chỉ có như thế chàng má»›i không để lá»™ chân tướng.
Chỉ nghe giá»ng nói cá»§a cô gái: "Từ nay, ta là chá»§ nhân cá»§a ngươi."
Âu Dương Chi Hô không biết nàng Ä‘ang nói vá»›i ai, Ä‘ang nghÄ© có nên ngẩng đầu lên không thì lại có má»™t giá»ng nam nhân lắp bắp từng chữ: "từ… nay… ngươi… là… chủ… nhân… cá»§a… ta…"
"Ngươi thỠsẽ bảo vệ ta, trung thành vô hạn."
"Ta thỠsẽ bảo vệ ngươi, trung thành vô hạn."
Âu Dương Chi Hô cảm thấy giá»ng nói này khá quen tai, cả hai câu nói này cÅ©ng rất quen thuá»™c, nhưng bất luận thế nào cÅ©ng không nhá»› được mình đã nghe qua ở đâu.
Kế tiếp, cô gái lại nói: "Ngươi cứ ngồi yên ở đây, ta đi bẩm báo với sư phụ, không được đi lại lung tung."
Nam nhân lại lên tiếng: "Không… được… đi… lại… lung… tung…"
Tiếp theo, Liá»…u Nhi lại lẩm nhẩm má»™t mình: "Äao Tứ đêm nay giết được Phong Linh Tinh, chắc cÅ©ng mệt má»i quá rồi, ngồi như vậy mà cÅ©ng ngá»§ được."
Âu Dương Chi Hô giật nảy mình, trong phòng bấy giá» chỉ có chàng Ä‘ang ngá»§. Nói vậy là chàng đã giết ngưá»i?
Âu Dương Chi Hô bối rối, chẳng hiểu gì cả.
Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng đây là tiếng bước chân rá»i khá»i gian phòng. Âu Dương Chi Hô đợi tiếng chân Ä‘i xa rồi má»›i len lén mở mắt ra hi hí, trá»™m nhìn xung quanh bốn phía.
Âu Dương Chi Hô thấy trong phòng chỉ còn lại tên nam nhân kia, hắn không động đậy gì cứ ngồi yên trên ghế, mắt nhìn vào bức tưá»ng trống không trước mặt.
Âu Dương Chi Hô ho một tiếng nhè nhẹ, tên kia vẫn ngồi yên bất động.
Âu Dương Chi Hô lại ho một tiếng mạnh hơn, tình hình vẫn không thay đổi.
Liá»n lúc này, bên ngoài có má»™t nữ tá»­ gá»i: "Äao Tứ, ra đây, cùng ta đến gặp sư phụ."
Âu Dương Chi Hô không biết mình có nên "tỉnh lại" đi ra không.
Nữ tá»­ lấy làm lạ, "á»·" má»™t tiếng rồi bước vào há»i: "Ta gá»i sao lại không nghe thấy? Thì ra là mệt má»i quá độ nên ngá»§ mất rồi."
Nàng tiến đến lay lay vai Âu Dương Chi Hô, Âu Dương Chi Hô tâm trí bậc nào? Trong chớp mắt, chàng đã nắm được chủ ‎ý, bèn cố làm ra vẻ giật mình, mở mắt ra, gương mặt si si ngơ ngơ nhìn cô gái trước mặt.
Äó chính là Hồng Nhi, nàng gòi: "Äi!"
Nàng chỉ nói có má»™t chữ, Âu Dương Chi Hô vừa bá»±c mình vừa tức cưá»i, nghÄ© thầm rằng: "Sao lại nói chuyện ngắn gá»n vậy? Trừ phi trước kia cô ta cÅ©ng sai khiến ta như thế?"
Khi gặp ngưá»i phụ nữ che mặt, Âu Dương Chi Hô có vẻ kinh ngạc, nhưng thần thái cá»§a chàng vẫn không biến đổi. Vì lúc Ä‘i qua suốt sÆ¡n cốc, chàng đã nhìn thấy biểu hiện cá»§a tất cả nam nhân trong này, loại biểu hiện vô thần. Ngưá»i phụ nữ che mặt quan sát Âu Dương Chi Hô hồi lâu rồi má»›i mở miệng nói: "Làm tốt lắm, từ nay ngươi là Äao Nhất."
Hồng Nhi giật mình há»i: "Sư phụ, lão nhân gia không phải từng nói đợi Äao Tứ giết được Phong Linh Tinh rồi thì thả hắn ra khá»i sÆ¡n cốc sao? Sao giá» lại thay đổi chá»§ ‎ ý?"
Ngưá»i phụ nữ che mặt đáp: "Kỳ tài nan cầu, ta đành phải nuốt lá»i vậy."
Hồng Nhi có vẻ bất bình: "Nhưng đối vá»›i Äao Tứ mà nói thì lại không công bằng, mà còn có phần… có phần tàn nhẫn!"
Nàng do dự một lúc, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm nói ra hai chữ "tàn nhẫn".
Ngưá»i phụ nữ che mặt mục quang bạo phát như Ä‘iện, trợn mắt nhìn Hồng Nhi, trong lòng Hồng Nhi thấp thá»m bất an. Sau má»™t lúc, bà ta thở dài má»™t hÆ¡i rồi nói: "Hồng Nhi, ngươi thay đổi không ít rồi." Ngừng má»™t hồi rồi nói tiếp: "Ta cÅ©ng là bất đắc dÄ© má»›i làm thế, mắt nhìn thấy mưá»i mấy năm trôi qua, tiểu thư nhà ta ở dưới cá»­u tuyá»n thấy toàn bá»™ kẻ thù Ä‘á»u Ä‘ang tiêu dao trên nhân thế, làm sao không khá»i lạnh lòng? Mà ta cÅ©ng quyết định thay đổi thuốc cho Äao Tứ uống, chuyển thành Bán Má»™ng Bán Tỉnh, như thế hắn cÅ©ng không đến ná»—i cứng nhắc ngÆ¡ ngác. Ta thấy hắn anh khí bức ngưá»i, phải trở thành như vậy cÅ©ng có ‎ ý luyến tiếc."
Hồng Nhi dưá»ng như có phần vui mừng, nàng nói: "Äa tạ sư phụ".
Sư phụ nàng lại há»i: "Ngươi tạ cái gì?" giá»ng nói có ‎ý thăm dò. Hồng Nhi không giấu được gương mặt đỠrần lên. Bà lấy trong bụng áo ra má»™t cái lá» nhá», vừa vươn tay ra đã bay vá» phía Hồng Nhi, Hồng Nhi tiếp lấy rồi há»i: "Äây là loại Bán Má»™ng Bán Tỉnh?"
Bà gật đầu nói: "Hai viên".
Hồng Nhi liá»n đổ ra hai viên, đưa cho Âu Dương Chi Hô nói: "Uống thuốc này vào."
Âu Dương Chi Hô rất nghe lá»i, đưa tay tiếp lấy, nhưng chính trong tích tắc tay chàng chạm vào tay Hồng Nhi, chàng lật mạnh tay bấm chặt mạch môn cá»§a Hồng Nhi nhanh như Ä‘iện xẹt.
Sá»± việc xảy ra đột ngá»™t, lúc ngưá»i phụ nữ che mặt định thần lại thì Hồng Nhi đã bị Âu Dương Chi Hô khống chế rồi.
Bà ta vừa sợ vừa giận nhưng không dám vá»ng động.
Âu Dương Chi Hô vẫn chưa dừng lại, ngón tay phóng ra như mÅ©i kiếm, xẹt đến Ä‘iểm hai huyệt Giáp Xa và Phù Äá»™t cá»§a Hồng Nhi, miệng Hồng Nhi khẽ mở ra.
Âu Dương Chi Hô vung tay, hai viên thuốc bắn vào miệng Hồng Nhi, sau đó chàng nhanh nhẹn Ä‘iểm vào huyệt Liêm Tuyá»n cá»§a Hồng Nhi, giải khai hai huyệt Giáp Xa và Phù Äá»™t, lại vá»— má»™t chưởng lên huyệt Thuá»· Äá»™t, chỉ nghe tiếng "á»±c á»±c", Hồng Nhi đã nuốt trá»n hai viên thuốc xuống khá»i há»ng.
Trong chớp mắt, ánh mắt Hồng Nhi loé lên một thần thái kỳ dị, như kinh sợ lại như phẫn nộ cũng gần như một sự mừng vui. Nhưng Âu Dương Chi Hô không nhìn thấy.
Äá»™ng tác cá»§a chàng khoái tiệp dị thưá»ng, chỉ trong má»™t hÆ¡i thở đã có thể hoàn tất.
Ngưá»i phụ nữ che mặt lạnh lùng nói: "Các hạ công phu tốt thật, ngang nhiên có thể che mắt được cả lão thân."
Âu Dương Chi Hô tươi cưá»i nói: "Kỹ thuật lừa ngưá»i, tại hạ chỉ xem như hạng múa rìu qua mắt thợ. Tại hạ chỉ vừa không lưu thần đã trúng ngay thá»§ Ä‘oạn cá»§a qu‎ý cao đồ, hôm nay có thể bước ra khá»i nước cá» này xem như đã rất may mắn rồi."
Bà ta bàng hoàng há»i: "Trừ phi ngươi chưa trúng phải Tu‎ ý Sinh Má»™ng Tá»­ mà chỉ là giả trang phải không?"
Âu Dương Chi Hô cưá»i nói: "Tại hạ không biết cái gì là Tu ‎ý Sinh Má»™ng Tá»­, chỉ có cảm giác hôm nay chợt như vừa tỉnh cÆ¡n ác má»™ng, xem ra Tu‎ ý Sinh Má»™ng Tá»­ cá»§a ngưá»i thật bá đạo".
Ngưá»i phụ nữ kinh ngạc vô cùng, bà nhìn Âu Dương Chi Hô giống như nhìn thấy quá»· vậy, ngá»ng nghịu nói: "Ngưá»i thưá»ng trúng phải Tu‎ ý Sinh Má»™ng Tá»­ cá»§a ta, ít nhất phải cần má»™t tháng má»›i có thể tá»± giải khai được, còn ngươi chỉ trong mưá»i ngày đã tá»± hành giải khai, trừ phi… Không, không thể nào, ngươi tuổi tác còn trẻ, làm sao có thể đả thông được hai mạch Nhâm Äốc?"
Âu Dương Chi Hô không thèm để ý đến lá»i nói cá»§a bà ta, trầm giá»ng nói: "Xin gá»i ngưá»i dẫn đưá»ng, tại hạ phải rá»i khá»i sÆ¡n cốc này!"
Dứt lá»i, Ä‘ao cá»§a chàng đã xuất chiêu, ká» bên cổ Hồng Nhi.
Ngưá»i phụ nữ lắc đầu nói : "Chưa ai có thể tá»± rá»i khá»i cốc này, trừ phi lão thân thả ra, ngươi cÅ©ng không ngoại lệ."
Âu Dương Chi Hô ghì đao nói : "Trừ phi ngay cả tính mạng của cô ta, bà cũng không ngó ngàng đến ?"
Giá»ng bà ta lạnh lùng như châm vào tận xương cốt : "Ta vốn sống trên thế gian là vì thù hận, bây giá» có thêm má»™t phần ta cÅ©ng chẳng sợ ! Nhưng ngươi sẽ phải trả giá gấp trăm lần !"
Âu Dương Chi Hô cảm thấy khó xá»­. Kỳ thá»±c, chàng không muốn ra tay làm Hồng Nhi bị thương, huống chi vừa rồi Hồng Nhi còn cầu xin cho chàng. Chàng bắt lấy Hồng Nhi chỉ vì muốn an toàn rá»i khá»i sÆ¡n cốc, ngỠđâu ngưá»i phụ nữ che mặt này lại không trúng kế.
Äã thế, Âu Dương Chi Hô đành phải tìm cách khác.
Tay chàng lật lại, Ä‘ao đã rá»i khá»i cổ Hồng Nhi.
Nhưng Hồng Nhi không nhân cÆ¡ há»™i này để rá»i khá»i chàng mà ngược lại còn áp sát hÆ¡n, Âu Dương Chi Hô bàng hoàng, kế đó liá»n hiểu ngay là do Bán Má»™ng Bán Tỉnh phát huy hiệu lá»±c. Chàng bất giác nhếch miệng cưá»i gượng. Ngưá»i phụ nữ che mặt vá»— tay má»™t cái, cá»­a sổ bốn phía căn phòng hình tròn "lách cách" mấy tiếng rồi rá»i ra bay tứ tung, từ đó phóng vào bốn nam nhân, gương mặt ngưá»i nào cÅ©ng si si ngÆ¡ ngÆ¡, hệt như bốn cái xác biết cá»­ động. Ba ngưá»i trì kiếm, má»™t ngưá»i cầm roi. Bà ta chỉ vào Âu Dương Chi Hô hét : "Giết tên cầm Ä‘ao cho ta !" thanh âm khàn khàn. Bốn kẻ không hồn không phách không hé tiếng nào, phóng vá» phía Âu Dương Chi Hô, bốn bóng ngưá»i hoá thành bốn sợi dây vụt Ä‘i như Ä‘iện xẹt.
Lại nghe "Choeng" má»™t tiếng, Hồng Nhi đã rút má»™t đôi Tí Ngá» Äinh ra cầm trên tay, bổ vá» hướng bốn ngưá»ii kia.
Chỉ sau má»™t tiếng "phách", Hồng Nhi loạng choạng thoái lui mấy bước, trước ngá»±c nàng đã bị roi quét trúng, áo bị cắt rách má»™t đưá»ng để lá»™ vùng ngá»±c trắng muốt như ngá»c, bên trên đã có má»™t lằn roi xúc mục kinh tâm.
Âu Dương Chi Hô tim đập tai nóng, nói thầm : "Cả thẹn thật, xấu hổ thật."
Trước ngực Hồng Nhi nhanh chóng bị máu nhuộm đỠmột vùng.
Nhưng nàng vẫn không để ‎ý đến, nghiến răng vung Tí Ngá» Äinh ra lần nữa. Nhưng võ công cá»§a nàng làm sao có thể đối trận cùng lúc vá»›i bốn ngưá»i được ?
Chỉ nghe má»™t tiếng "há»±c" thê thảm, lúc thân hình nàng dừng lại thì trên đùi nàng đã bị rạch má»™t đưá»ng, máu thịt hở cả ra.
Chân phải của nàng không thể chịu lực được nữa.
Âu Dương Chi Hô trong lòng bất nhẫn, má»™t ngá»n lá»­a vô hình bốc lên, chàng thét lá»›n má»™t tiếng, Ä‘ao quang tuôn ra như núi, xoáy tròn cuốn lên như liệt diệm cuá»™n vá» phía bốn ngưá»i kia. Mắt nhìn thấy gã sá»­ roi đã sắp táng mệnh dưới Ä‘ao pháp kinh tuyệt kỳ dị cá»§a chàng thì Hồng Nhi lại đồng thá»i phóng bổ vá» phía bốn ngưá»i kia.
Như vậy, nếu Âu Dương Chi Hô chỉ nghÄ© đến việc đả thương địch thá»§ thì Hồng Nhi tất cÅ©ng bị đả thương. Tuy Hồng Nhi và chàng chẳng có quan hệ gì nhưng Âu Dương Chi Hô lại không nhẫn tâm nhìn thấy Hồng Nhi lại thá» thương thêm nữa, đành phải thu chiêu lại, trưá»ng Ä‘ao lệch sang má»™t bên, hú vang đánh vá» phía hai gã Ä‘ang tập kích Hồng Nhi.
Có lẽ, Âu Dương Chi Hô là ngưá»i không muốn nhìn thấy ngưá»i khác thá» thương vô ích, nhưng cứ thế thì chẳng phải mình lại càng dá»… bị đả thương hÆ¡n sao ?
Äao thế cá»§a Âu Dương Chi Hô như má»™t trận toàn phong che đỡ má»™t kiếm má»™t roi Ä‘ang công kích vá» hướng Hồng Nhi, đồng thá»i lập tức vặn eo khoát chân, Ä‘ao phong bẻ ngoặc lại, phóng ra vô số tia chá»›p, liên tục như nước chảy hướng vá» phía hai tên còn lại.
Äao pháp cá»§a Âu Dương Chi Hô tuy kinh thế hãi tục, nhưng cùng lúc phải kiêm cố an nguy cá»§a bản thân mình và cả Hồng Nhi nên uy lá»±c bị giảm Ä‘i rất nhiá»u, ứng phó khá vất vả.
Âu Dương Chi Hô bất giác vừa tức mình vừa buồn cưá»i, chàng nghÄ© thầm trong bụng : "Làm sao lại thành ra chiến cục kỳ lạ như thế này ?"
Äá»™t nhiên, ngưá»i phụ nữ che mặt "hắng" nhẹ má»™t tiếng.
Chỉ má»™t tiếng nhè nhẹ mà lại khiến bốn gã kia phấn chấn, thế công kích đại tăng, chiêu số toàn liá»u mạng tấn công, Âu Dương Chi Hô lúc này cảm thấy áp lá»±c tăng lên, chàng và Hồng Nhi bị dồn vào hiểm cảnh, mấy lần chết Ä‘i sống lại.
Âu Dương Chi Hô đại ná»™, hú dài má»™t tiếng, trưá»ng Ä‘ao vụt lên trá»i, chá»›p mắt đã cuá»™n trở lại, Ä‘ao ảnh bao phá»§ như má»™t tấm màn kỳ dị, vang lên tiếng rít phá không thích nhÄ©, lướt vá» phía má»™t gã sá»­ kiếm. Äao lập loè như rắn trưá»n trăn cuá»™n, huyá»n nguyệt phiên phi.
Tài sản của giacuongly

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #12  
Old 22-05-2008, 03:04 AM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 12: Vô Hồn Vô Phách


Thân đao hướng vỠbụng của tên kia, Âu Dương Chi Hô biết nhát đao này của mình chắc chắn cắt vào bụng gã.

Quả nhiên lưỡi Ä‘ao cắm sâu vào bụng gã kia, mà kết quả lại còn đến sá»›m hÆ¡n thá»i gian Âu Dương Chi Hô Ä‘oán định.

Vì khi gã thấy lưỡi đao của Âu Dương Chi Hô phóng vỠphía mình, không những gã không tránh né mà còn tiến lên một bước, dùng cơ thể máu thịt của mình nghênh tiếp lưỡi đao của Âu Dương Chi Hô.

Cùng lúc lưỡi đao cắm sâu vào bụng gã, thanh kiếm trên tay gã bật ra nhanh như điện xẹt, đâm vỠhướng Âu Dương Chi Hô.

Nhát kiếm này vô chiêu vô thức, bình phàm dị thưá»ng, nhưng tốc độ nhanh kinh ngưá»i.

Mà lúc này, thanh Ä‘ao cá»§a Âu Dương Chi Hô đã bị cÆ¡ thể cá»§a gã giữ chặt. Tình thế bấy giá» ngay cả vặn tay rút Ä‘ao ra cÅ©ng không có thá»i gian. Không còn cách nào khác, Âu Dương Chi Hô đành phải bá» Ä‘ao tá»± há»™ lấy thân.

Äồng thá»i, lại có má»™t kiếm má»™t roi tiến đến.

Âu Dương Chi Hô vừa tránh qua nhát kiếm bình thưá»ng nhưng bén ngót cá»§a đối phương, thân hình nghiêng như muốn ngã xuống. Bấy giá» kiếm roi lại đến, nhất thá»i làm sao thiểm biến? Âu Dương Chi Hô đành phải vận động ná»™i lá»±c mãnh kích má»™t chưởng cuốn vá» hướng gã trì kiếm, đồng thá»i hai chân chàng nhún má»™t cái, thân ngưá»i lá»™n ngược ra sau, cÅ©ng trong chá»›p mắt đó chân phải tung ra bốn cước như Ä‘iện xẹt.

Bốn cước này vốn có thể ép gã cầm roi lui lại một bước, nhưng gã này lại như điên cuồng, hoàn toàn không thèm để ‎ý đến, vẫn tiến lên công kích.

Cùng lúc chân phải Âu Dương Chi Hô tung trúng cằm gã thì sợi roi trên tay gã như con độc xà quét vỠtrước ngực Âu Dương Chi Hô.

Dù cho Âu Dương Chi Hô có phản ứng nhanh thế nào, lập tức hít má»™t hÆ¡i hóp ngá»±c thu vào bụng, nhưng vẫn bị quét trúng má»™t roi, tuy không trá»ng thương nhưng cÅ©ng rách má»™t mảng áo trước ngá»±c.

Có một vật gì đó từ trong ngực áo chàng rơi ra.

Nhưng chàng cÅ©ng không kịp ghé mắt nhìn, vì hai thanh kiếm khác như bị quá»· ám, tá» tá» chỉ đến. Má»™t tiếng thét lá»›n: "Dừng tay!" giá»ng nói phát ra từ ngưá»i phụ nữ che mặt.

Bốn ngưá»i vô hồn vô phách kia nghe thấy, lập tức dừng lại.

Âu Dương Chi Hô thì không mẫn tiệp đến vậy, vốn Ä‘ang phóng chưởng ra, không dừng lại ngay được mà chỉ giảm lá»±c đạo Ä‘i quá ná»­a. Nhưng dù đã giảm Ä‘i quá ná»­a lá»±c đạo cÅ©ng đủ dính hai ngưá»i rồi, vì sau khi há» triệt chiêu thì không còn giá»›i bị chút gì nữa.

Có lẽ, trong tâm trí há», chá»§ nhân há» kêu "dừng tay" thì tất cả má»i ngưá»i trên mặt đất Ä‘á»u lập tức dừng tay lại. Hai tiếng "hức" phát ra, hai ngưá»i kia văng lên không như diá»u đứt dây, phun ra má»™t búng máu tươi.

Ngưá»i phụ nữ che mặt lại không ngó ngàng gì đến mà hai mắt cứ chằm chằm nhìn vào Âu Dương Chi Hô, ánh mắt cá»§a bà cá»±c kỳ quái lạ, trong tay nắm má»™t vật gì đấy, đó chính là má»™t quyển sách rÆ¡i ra từ ngá»±c áo Âu Dương Chi Hô, quyển sách nhuốm máu.

Bà gắt giá»ng: "Phong Hồng Nguyệt là gì cá»§a ngươi?"

Sau khi há»i xong, bà hồi há»p nhìn Âu Dương Chi Hô, cánh tay phải đặt trên thành ghế cÅ©ng run rẩy không ngừng. Âu Dương Chi Hô nghe bà ta nói ra tên mẹ mình, không khá»i kinh ngạc, chàng nghiêm sắc mặt đáp: "Gia mẫu húy danh có thể để kẻ tà ác như bà có thể tuỳ tiện gá»i à?"

Toàn thân ngưá»i phụ nữ che mặt run lên, giá»ng nói cá»§a bà trở nên vô cùng quái dị, kinh hãi chỉ Âu Dương Chi Hô nói: "Ngươi … ngươi …"

Äá»™t nhiên, thân ngưá»i bà run đến cá»±c độ rồi ngã bật vá» sau, hôn mê. Lúc này, Hương Nhi và Liá»…u Nhi nghe tiếng đả đấu Ä‘á»u đã chạy đến, thấy sư phụ hôn mê liá»n vá»™i vã tiến lên đỡ dậy.

Sau một hồi tay chân luống cuống, sư phụ cũng dần dần tỉnh lại.

Bà cố gắng định thần lại ngồi vững trên ghế, nhìn Âu Dương Chi Hô cấp thiết há»i: "Không biết mẫu thân thiếu hiệp còn tại nhân thế không?"

Ngữ khí của bà đã trở nên khách sáo thành khẩn.

Thưá»ng nghe giÆ¡ tay không đánh ngưá»i Ä‘ang cưá»i, Âu Dương Chi Hô vốn là ngưá»i khoan hồng đại độ nên sau khi thấy thần thái cá»§a ngưá»i phụ nữ che mặt thay đổi, mặc dù cÅ©ng thấy kỳ lạ nhưng chàng vẫn trả lá»i thành thật: "Gia mẫu bị kẻ gian hãm hại, không còn tại thế!"

Lá»i nói vừa phát ra, ngưá»i phụ nữ che mặt tuôn lệ ào ạt.

Bà bước xuống ghế, đi đến trước mặt Âu Dương Chi Hô, tỉ mỉ xem xét chàng, có lúc gật gật đầu, có lúc lắc lắc đầu, làm cho Âu Dương Chi Hô cảm thấy không được thoải mái.

Má»™t ngưá»i vừa rồi muốn giết chàng, bây giá» lại vừa rưng rưng nước mắt vừa nhìn ngó chàng kỹ lưỡng, chàng có thể cảm thấy thoải mái không?

Cuối cùng bà cũng đứng lại nói: "Không biết tôn tính đại danh của thiếu hiệp là gì?"

Âu Dương Chi Hô dưá»ng như đã phát hiện ra gì đấy, bất giác cÅ©ng cảm thấy hồi há»p, chàng cố nén cho tim khá»i đập nhanh rồi đáp: "Tại hạ Âu Dương Chi Hô …"

Không chá» chàng nói câu, ngưá»i phụ nữ che mặt vá»™i nắm lấy tay chàng, quỳ xuống đất, giá»ng nói thật thống thiết: "Thiếu chá»§! Lão thân chính là Äông Thanh!"

Âu Dương Chi Hô vừa nghe cái tên này, toàn thân chấn động.

Vì chàng đâu chỉ xem Ä‘i xem lại hàng ngàn lần phần huyết tiá»…n mà Phong Hồng Nguyệt để lại, trong huyết tiá»…n đã đỠcập tất cả má»i chuyện, chàng ghi nhá»› đến mức không thể nhá»› sâu hÆ¡n nữa, vừa nghe hai chữ "Äông Thanh" thì chàng đã hiểu ra tất cả.

Âu Dương Chi Hô vá»™i đỡ ngưá»i phụ nữ dậy, nói: "Là Äông cô cô thật ư?" ngữ khí vừa vui mừng vừa bất ngá».

Äông Thanh không đáp lá»i mà Ä‘i trở vá» phía cái ghế, nắm lấy tay vịn ghế rồi dùng sức vặn má»™t cái, má»™t tràng thanh âm rần rần vang lên, tảng đá xanh bên dưới ghế chuyển động để lá»™ ra má»™t cái hốc vuông sâu chừng má»™t thước, trong đó có đặt má»™t cái há»™p gá»—. Nhưng Äông Thanh vẫn chưa trá»±c tiếp lấy ra, lại vặn cái gì đó sau lưng ghế, lại nghe má»™t tràng thanh âm rần rần như vừa rồi vang lên.

Bấy giá» Äông Thanh má»›i trút má»™t hÆ¡i thở nhẹ nhõm, móc ra má»™t đôi bao tay da nai từ trong bụng áo, sau đó má»›i đưa tay vào lấy cái há»™p gá»— ra, hiển nhiên trên há»™p gá»— có thấm má»™t chất kịch độc.

Äông Thanh trịnh trá»ng đặt cái há»™p gá»— lên ghế, lại móc ra má»™t sợi tÆ¡ thép hình trạng kỳ quái, châm châm chá»t chá»t vào cái lá»— nhá» trên há»™p gá»—, nắp há»™p bật ra. Âu Dương Chi Hô nhìn qua, trong há»™p có ná»­a quyển sách, bá» mặt sách đã nhuốm màu vàng. Lại nhìn tên sách thì trên đó có bốn chữ xanh "Dị Phật Tâm Kinh".

Äông Thanh dùng hai tay nhấc lấy quyển sách, cung kính đưa lên trước mặt Âu Dương Chi Hô: "Má»i thiếu chá»§ xem qua!"

Âu Dương Chi Hô lúng túng nói: "Cô cô đừng gá»i tiểu Ä‘iệt như vậy nữa."

Äông Thanh vẫn cung kính nói: "Trưởng ấu tôn ti, không thể không có thứ tá»± được"

Âu Dương Chi Hô gượng cưá»i, tiếp lấy Dị Phật Tâm Kinh, chợt Äông Thanh cưá»i lá»›n: "Trá»i cao có mắt! Trá»i cao có mắt! Phục thù có hy vá»ng, phục thù có hy vá»ng rồi!"

Giá»ng cưá»i tràn đầy sá»± vui mừng, nhưng không chỉ có vui mừng mà còn có sá»± chua chát, cay đắng. Hương Nhi, Liá»…u Nhi bất giác nhìn nhau.

Âu Dương Chi Hô vừa định lên tiếng thì lại nghe Äông Thanh gắt: "Còn không mau đến khấu kiến thiếu chá»§ cá»§a các ngươi?"

Bốn phía xung quanh Ä‘á»u quỳ má»p xuống đất.

Âu Dương Chi Hô kinh hãi thất sắc, vá»™i vàng liên thanh: "Sao lại như thế? Bất tất Ä‘a lá»…! Má»i đứng dậy đứng dậy!"

Hương Nhi, Liá»…u Nhi nghe chàng nói thế liá»n đứng dậy, nhưng còn số ngưá»i đã bị khống chế tâm trí vì chưa nghe Äông Thanh lên tiếng nên làm sao dám đứng dậy? Âu Dương Chi Hô vá»™i nói vá»›i Äông Thanh: "Äông cô cô, mau cho hỠđứng dậy. Năm xưa gia mẫu bị ác thế truy bức, hôm nay chúng ta sao có thể dùng thá»§ Ä‘oạn này để bức ép ngưá»i ta được?"

Äông Thanh bàng hoàng, rồi lại cưá»i nói: "ÄÆ°á»£c, được, thiếu chá»§ tấm lòng rá»™ng mở, thật là vạn hạnh"

Kế đó bà quay sang Hương Nhi, Liá»…u Nhi dặn dò: "Mau Ä‘i chuẩn bị rượu tiệc, ta phải trấn an thiếu chá»§, đồng thá»i xin lá»—i những chá»— đã mạo phạm thiếu chá»§, mong thiếu chá»§ lượng thứ!"

Âu Dương Chi Hô nói: "Äông cô cô sao lại xa lạ như vậy? Äông cô cô vì gia mẫu vào sinh ra tá»­, tiểu Ä‘iệt đã cảm kích vạn phần, sao dám nói đến hai chữ mạo phạm?"

Äông Thanh nghe chàng nhắc đến Phong Hồng Nguyệt, không khá»i thương tâm, nhịn không được lại oà khóc nức nở không ngừng. Há»· há»· bi bi, cưá»i cưá»i khóc khóc, má»™t lúc lâu sau má»›i ká»m chế được tâm tình bị kích động cuồng loạn, Äông Thanh hiá»n từ nhìn Âu Dương Chi Hô má»™t hồi rồi nói: "Thiếu chá»§ thật là tuấn lãng phi phàm, mà võ công cÅ©ng thật là cao thâm, tiểu thư dưới cá»­u tuyá»n cÅ©ng được an tâm rồi." Nói đến đây, dưá»ng như bà lại nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó, há»i: "Thiếu chá»§, lão thân đến nay vẫn còn nhá»› tình cảnh năm xưa bá»n cẩu tặc vây công mẫu thân ngài, lúc đó ngưá»i đã có mang chín tháng, lại bị sáu tên sư huynh đồng môn vây đánh, làm sao lại thoát được miệng cá»p?"

Âu Dương Chi Hô buồn bã thuật lại chuyện Thuá»· Hoả Song Tà làm sao ra tay cứu giúp, Phong Hồng Nguyệt làm sao mổ bụng lấy thai, sau đó Thuá»· Hoả Song Tà nuôi dạy chàng thành ngưá»i như thế nào. Âu Dương Chi Hô tuy không nhá»› rõ chuyện lúc nhá» nhưng năm chàng chín tuổi được Thuá»· Hoả Song Tà tả cho biết hình dạng khuôn mặt mẹ chàng chết thảm, khắc sâu vào tâm trí chàng, tuy chưa từng lâm vào cảnh đó nhưng chàng có thể cảm nhận được tình cảnh bi tráng, thảm thương sặc mùi máu tanh đó.

Nay nghe Äông Thanh nói lại, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u cảm nhận được phần nào cục diện thảm tuyệt đó, bất giác Ä‘á»u nhăn mặt nhíu mày. Hương Nhi, Liá»…u Nhi Ä‘á»u thất sắc, trong lòng không khá»i bá»™i phục dÅ©ng khí xá thân cứu con cá»§a Phong Hồng Nguyệt. Còn Hồng Nhi thì chỉ biết nép sát Âu Dương Chi Hô, hai mắt chứa chan tình cảm nhìn Âu Dương Chi Hô.

Âu Dương Chi Hô chợt giật mình, vá»™i gá»i: "Äông cô cô …"

Äông Thanh lúc này má»›i hồi thần, vá»™i rút ra má»™t cây ngân châm, châm vào các huyệt Thiên Äá»™t, Hoa Cái, Tá»­ Cung cá»§a Hồng Nhi nhanh như Ä‘iện xẹt. Sau khi châm vào má»—i huyệt lại rung nhè nhẹ vài cái rồi nhanh chóng rút ra, trong chá»›p mắt đã châm đủ ba huyệt.

Thân ngưá»i Hồng Nhi run lên, sau đó "á" má»™t tiếng hoảng hốt, vốn Ä‘ang nép sát vào ngưá»i Âu Dương Chi Hô, nàng vá»™i bật ngược ra sau, miệng lắp bắp vá»›i vẻ vừa giận vừa hoảng vừa xấu hổ: "Ngươi … Ngươi dám vô lá»… như thế?"

Âu Dương Chi Hô chỉ còn biết gượng cưá»i.

Liá»n nghe Äông Thanh nói: "Không được vô lá»… vá»›i thiếu chá»§, mau đến chào thiếu chá»§!"

Hồng Nhi giật mình, sao chỉ trong chá»›p mắt, Äao Tứ đã trở thành thiếu chá»§ cá»§a nàng? Nhưng ba ngưá»i nàng và Hương Nhi, Liá»…u Nhi từ nhỠđã nghe sư phụ nói vá» chuyện năm xưa, trong lòng cÅ©ng đã hiểu được mấy phần.

Chỉ là theo sư phụ suy đoán, Phong Hồng Nguyệt lúc đó chắc không còn khả năng sinh hoàn nữa, sao đột nhiên lại chạy ra một thiếu chủ đây?

Äông Thanh nói: "Có trách thì trách sư phụ quá vá»™i vàng", sau đó bà giải thích má»™t lượt, Hồng Nhi bất giác đỠmặt, thẹn thùng nói: "Xin thiếu chá»§ tha thứ Hồng Nhi đã mạo phạm."

Âu Dương Chi Hô cưá»i đáp: "Äao Tứ không dám"

Má»i ngưá»i không khá»i bật cưá»i ầm lên.

Lúc này, mấy vị thiếu nữ đã chuẩn bị xong rượu thịt trong gian phòng hình tròn.

Äông Thanh nói: "Thật không ngá» lão thân lại có thể tương phùng thiếu chá»§ ngoài định liệu, quả thật vạn hạnh. Mưá»i mấy năm nay, tôi ngày đêm suy ngẫm phải làm thế nào để báo thù rá»­a hận cho tiểu thư, chưa từng nghÄ© đến việc tiểu thư còn lưu lại thiếu chá»§! Từ đây, lão thân nguyện roi trước ngá»±a sau, hiến chút sức má»n cho việc báo thù cá»§a thiếu chá»§. Äêm nay là lúc bá»n cẩu tặc bắt đầu gặp ác má»™ng rồi!"

Dứt lá»i, bà má»i Âu Dương Chi Hô nhập tiệc.

Bất luận Âu Dương Chi Hô thoái thác thế nào, cuối cùng chàng vẫn phải ngồi lên trên, Äông Thanh ngồi kế tiếp, còn Hương Nhi, Liá»…u Nhi, Hồng Nhi phân nhau ngồi hai bên.

Âu Dương Chi Hô trịnh trá»ng rót má»™t ly rượu, hai tay đưa lên, ngẩng đầu nói: "Cha, mẹ, hài nhi hôm nay đã gặp được Äông cô cô. Từ nay, hài nhi xin lấy thù làm kiếm, lấy hận làm Ä‘ao, giết sạch bá»n cầm thú ấy, báo thù cho cha mẹ, nếu cha mẹ dưới cá»­u tuyá»n có biết thì xin trợ giúp hài nhi má»™t tay!"

Gương mặt chàng tá» rõ sá»± trang trá»ng, ngưá»i nghe không ai không động lòng.

Nói xong, Âu Dương Chi Hô cầm ly rượu vòng tay từ từ rót lên mặt đất.

Sau đó, chàng nói vá»›i Äông Thanh: "Äông cô cô, đúng như tri ká»· tri bỉ, bách chiến bất bại, tiểu Ä‘iệt muốn nghe tình hình cá»§a bá»n cẩu tặc kia."

Thần sắc cá»§a Äông Thanh trở nên vô cùng oán phẫn, bà uống cạn ly rượu rồi từ từ thuật lại chuyện năm xưa.

Trong căn phòng hình tròn yên tÄ©nh trở lại, chỉ có giá»ng nói bình ổn có phần thê lương cá»§a Äông Thanh Ä‘ang vang vá»ng. Mấy mươi năm trước, giang hồ có má»™t võ lâm kỳ nhân, ngưá»i ngưá»i gá»i là Tà Phật, khi Tà Phật còn trẻ vô cùng hiếu thắng. Trong những trận quyết đấu vá»›i ngưá»i khác, có bảy lần ngưá»i ta Ä‘á»u ngỡ rằng Tà Phật đã chết, nhưng qua mấy tháng thậm chí là ná»­a năm sau, Tà Phật lại trùng xuất giang hồ.

Sau khi bị ngưá»i ta đâm chín dao, Tà Phật vẫn sống lại.

Sau khi bị ngưá»i ta chấn đứt hết phần lá»›n kinh mạch, Tà Phật vẫn sống lại.

Thậm chí có má»™t lần, ngưá»i cá»§a Thiên Sát Môn đã chẻ đôi đỉnh đầu, lá»™ ra cả óc trắng, sau đó vứt xác xuống sưá»n núi. Ba tháng sau, kỳ tích xuất hiện, Tà Phật lại trùng xuất giang hồ. Chỉ là trên cổ ông có má»™t vết sẹo dài ná»­a vòng cổ, giống như má»™t sợi dây kéo vậy. Thiếu mất má»™t lá»— tai, hai bàn tay cá»™ng lại cÅ©ng chỉ còn có sáu ngón, trên đầu có mưá»i ba vết Ä‘ao, miệng cÅ©ng có má»™t vết sẹo hình nét phẩy vì từng có má»™t nhát kiếm su‎ýt chút nữa thì cắt rách ná»­a khuôn mặt ông. Äến hai chân cÅ©ng má»™t ngắn má»™t dài, vì chân trái có má»™t Ä‘oạn xương nát, sau khi bị búa đập nát, ông tá»± dùng dao cắt từng Ä‘oạn xương nát đó ra.

Tà Phật không có sư phụ, võ công của ông không phải luyện ra mà là do đánh giết mà ra. Mồ hôi của ông, máu của ông, gân cốt của ông, sẹo của ông, tất cả cùng tạo ra võ công của ông.

Äến lúc ông chẳng còn miếng da nào lành lặn, võ công cá»§a ông đã độc bá»™ thiên hạ. chính vào lúc này, ông không còn tìm ra được đối thá»§ nữa.

Thật ra, có thể đối trận vá»›i ông không phải không có, nhưng ngưá»i có võ công cao mà lại háo thắng như ông thì chẳng còn.

Ngưá»i có thể đối trận vá»›i ông thì không ra tay vá»›i ông, những ngưá»i đó như nhàn vân dã hạc, Ä‘á»u đã trở thành thế ngoại cao nhân xa lánh những sá»± phân tranh cá»§a giang hồ.

Những kẻ võ công không bằng ông thì thưá»ng khiêu chiến vá»›i ông, nhưng ông lại không muốn ra tay nữa, những kẻ như thế mà đối trận vá»›i ông thì chỉ có chết. Còn đối vá»›i Tà Phật mà nói, ông thích nhất là khoảng thá»i gian tích tắc khi Ä‘ao hoặc kiếm cá»§a đối thá»§ cắm vào da thịt ông, như vậy thì ông lại ngá»™ ra má»™t Ä‘iểm võ há»c gì đó, nhưng bá»n ngưá»i kia hiển nhiên không thể để cho ông đạt được ‎ý muốn. Do đó ông trở thành má»™t ngưá»i cô độc, ông đã nghe quen tiếng Ä‘ao kiếm giao tranh, tiếng hàn nhận ngập máu, nhìn quen thi thể đổ ngã, ngá»­i quen mùi tanh có chút vị ngá»t cá»§a máu tươi, để cho ông má»™t mình ngồi trên cao, ông cảm thấy lạnh lẽo buồn chán.

Nhưng Tà Phật lại không phải là ngưá»i bạo sát, ông thích sá»± công bằng trong giao tranh chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu. Cuối cùng, ông quyết định thu nhận vài đồ đệ.

Phương thức thu nhận há»c trò cá»§a ông rất quái dị, toàn do ông ra ngoài tìm kiếm, trông thấy đứa cô nhi, lang thang nào thích hợp, ông liá»n mang Ä‘i. Tổng cá»™ng ông tìm được tám đứa bé như vậy, trong đó có má»™t bé gái. Tà Phật đặt tên cho tám đứa bé là Phong Phi Tinh, Phong Linh Tinh, Phong Hàn Tinh, Phong Hồn Tinh, Phong Dịch Tinh, Phong Thiên Tinh, Phong Giáp Tinh, đứa bé gái là Phong Hồng Nguyệt.

Tà Phật thu nhận đồ đệ không phải vì hồng dương võ há»c, cÅ©ng không phải vì kiến công lập nghiệp, càng không phải để hùng bá giang hồ, ông chỉ cần được nhìn thấy những trận chiến đấu đối địch vá»›i thế quân bình.

Cho nên võ công mà ông truyá»n thụ cho các vị đồ đệ toàn bá»™ Ä‘á»u khác nhau.

Truyá»n thụ mưá»i mấy loại võ công khác nhau, đối vá»›i ông không phải việc khó, vì võ công cá»§a ông vốn là tập hợp từ võ há»c cá»§a nhiá»u ngưá»i khác mà thành. Thậm chí, ông còn cải tiến những chá»— yếu kém cá»§a các loại võ há»c rồi truyá»n dạy cho các há»c trò.

- Phong Phi Tinh: Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao, ám khí.

- Phong Linh Tinh: Lạc Mai Thích, Huấn Thú Thuật.

- Phong Hàn Tinh: Tàn VÅ© Kiếm Pháp, Äá»™c Thuật.

- Phong Hồn Tinh: Äa Tình Kích, Mê Hồn Äại Pháp.

- Phong Dịch Tinh: Tâm Toái Câu, Dịch Dung Thuật.

- Phong Thiên Tinh: Thập Tá»± Biện, Kỳ Môn Äá»™n Giáp.

- Phong Giáp Tinh: Vấn Thiên Ngá»c Qua, bài binh bố trận.

Tà Phật truyá»n cho Phong Hồng Nguyệt Xà Kiếm và U Vân Bá»™.

Sau khi Tà Phật Ä‘em các loại võ công truyá»n thụ cho các đồ đệ, rồi cho há» quá chiêu vá»›i nhau, cách ông chá»n cho các đồ đệ chiết chiêu há»c há»i lẫn nhau không giống như các sư phụ khác. Ngưá»i khác cho đệ tá»­ chiết chiêu là dừng lại đúng lúc, còn ông lại cho phép, thậm chí cổ vÅ© cho đả thương đồng môn. Chỉ đến khi nguy hiểm tá»›i tính mạng, ông má»›i ra tay ngăn trở. Do vậy, các đồ đệ cá»§a ông rất nghiêm túc, vì nếu lưá»i nhác thì rất có khả năng lần sau thành ngưá»i bị thương. Äả đấu như vậy, võ công cá»§a các há»c trò tăng tiến không ngừng. Äến khi bá»n há» trưởng thành thì toàn thân đã mang đầy thương tích. Và võ công cá»§a há» cÅ©ng theo con số thương tích đó mà tiến bá»™ hàng ngày.

Tà Phật vốn hy vá»ng trong số há»c trò cá»§a mình sẽ có ngưá»i có thể giống ông tìm được những chá»— lợi hại qua các cuá»™c ác đấu vá»›i sư huynh đệ để cuối cùng trở thành má»™t võ há»c đại gia.

Nhưng cả tám ngưá»i đồ đệ Ä‘á»u khiến ông thất vá»ng.

Tuy trải qua mấy mươi năm khổ luyện, tám ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u đã có thể được liệt vào số võ lâm tuyệt đỉnh cao thá»§, nhưng Ä‘á»u chỉ có thể tinh thông được trong phạm vi sở há»c cá»§a mình, cách xa sá»± mong muốn cá»§a Tà Phật quá nhiá»u. Càng đáng sợ hÆ¡n nữa là Tà Phật phát hiện bảy sư huynh đệ không ngừng được tôi luyện tâm não trí trá trong những cuá»™c đấu, háo thắng tranh cưá»ng, ham muốn chinh phục quá mãnh liệt.

Hoặc có thể nói bá»n há» Ä‘á»u có dã tâm vô cùng lá»›n.

Các vị đệ tá»­ Ä‘á»u biết rõ nếu đạt được thuần thục toàn bá»™ võ công chân truyá»n cá»§a Tà Phật, lại thêm quả tim hiếu dÅ©ng ác đấu mưá»i phần bá khí được hình thành từ nhá», tất có thể hùng bá võ lâm.

Hùng bá võ lâm, bất luận đối vá»›i ai mà nói, Ä‘á»u là má»™t sá»± mê hoặc cá»±c mạnh, gần như không có ngưá»i nào có thể thoát khá»i sá»± mê hoặc đó. Vì thế, các đệ tá»­ trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Tà Phật để mưu đồ há»c hết các loại võ há»c. Nhưng lúc này, Tà Phật đã nhận rõ phẩm hạnh cá»§a các vị đệ tá»­, đồng thá»i cÅ©ng biết rằng ngá»™ tính cá»§a há» không đủ, cho nên không thể đạt được như mong muốn. Phong Hồng Nguyệt là đệ tá»­ duy nhất không có dã tâm, tính cách cá»§a nàng cÅ©ng được Tà Phật hài lòng, nên bình thưá»ng ông yêu qu‎ý nàng nhất.

Vá» sau, có má»™t lần Tà Phật uống rượu ngà ngà say nói ra ông đã Ä‘em hết tất cả võ công tâm pháp toàn bá»™ ghi chép lại vào má»™t quyển sách. Chúng đệ tá»­ vừa nghe Ä‘á»u thất kinh, nhưng ngoài mặt thì bất động thanh sắc. Sau đó, bảy sư huynh đệ không hẹn mà cùng lúc bắt đầu ân cần vá»›i Phong Hồng Nguyệt, ngưá»i nào cÅ©ng thá» thốt rối rít.
Tài sản của giacuongly

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #13  
Old 22-05-2008, 03:07 AM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 13: Tà Phật Tâm Pháp


Trên thá»±c tế, mục đích cá»§a bá»n chúng là muốn đạt được võ công tâm pháp cá»§a Tà Phật, chúng cho rằng sư phụ ghi chép lại tâm pháp võ công là để truyá»n cho hậu thế, phát dương quang đại, chỉ là tạm thá»i chưa chá»n được ai để truyá»n lại mà thôi.

Vì Phong Hồng Nguyệt được sư phụ yêu thương nhất nên bá»n chúng nghÄ© rằng, nếu Ä‘oạt được Phong Hồng Nguyệt thì sẽ được Tà Phật chá»n trúng, trở thành truyá»n nhân y bát chân chính. Nhưng Phong Hồng Nguyệt là ngưá»i thông minh đến bậc nào? Nàng đã sá»›m nhìn rõ mưu đồ cá»§a chư vị sư huynh, cho nên nàng không thèm để ‎ý đến sá»± hư hoài giả tạo cá»§a bảy gã sư huynh.

Vào lúc này, Phong Hồng Nguyệt tình cá» quen má»™t thư sinh tên Âu Dương Dã, chàng thư sinh này tuy sức trói gà không chặt nhưng là ngưá»i vô cùng đôn hậu chất phác, chỉ là tính cách có phần cổ há»§. Phong Hồng Nguyệt từ nhỠđến lá»›n sống trong Ä‘ao quang kiếm ảnh, nàng đã quá chán ghét những cuá»™c phân tranh không ngừng không nghỉ, mà chàng thư sinh Âu Dương Dã lại không há» có chút dính líu gì đến việc giang hồ, Ä‘iểm này làm cho Phong Hồng Nguyệt vô cùng yêu thích.

Vá» sau, hai ngưá»i trở thành phu thê, khoảng thá»i gian này, các gã sư huynh cá»§a Phong Hồng Nguyệt trăm phương ngàn kế ngăn trở chia rẽ. Nhưng Phong Hồng Nguyệt là má»™t cô gái ngoài má»m trong cứng, tâm ‎ý nàng đã quyết, làm sao thay đổi được? Tà Phật tuy cảm thấy võ công cá»§a mình độc bá»™ thiên hạ, nhưng đồ đệ mình nuôi dạy lại gả cho má»™t anh văn nhược thư sinh không biết tí gì vá» võ công, ông cÅ©ng thấy có phần mất mặt, nhưng tính tình ông vốn hào phóng nên cÅ©ng không làm khó Phong Hồng Nguyệt.

Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã má»™t văn má»™t võ nhưng lại rất hợp nhau. Âu Dương Dã rất yêu Ä‘á»c sách, xem sách như mệnh căn, thưá»ng Ä‘i khắp nÆ¡i để dò tìm cổ tịch, gặp được quyển nào ưa thích thì không tiếc phải bá» bao nhiêu tiá»n để mua cho bằng được.

Má»™t hôm, Âu Dương Dã nhìn thấy má»™t quyển sách ở chá»— ông lão bán thuốc mỡ da chó, tên sách là Dị Phật Tâm Kinh, chàng nghÄ© thầm: "Chắc là má»™t phần tâm đắc cá»§a Phật môn đây." NgỠđâu sau khi Ä‘á»c sÆ¡ qua, chàng không hiểu trong sách nói gì.

Âu Dương Dã thất kinh, chàng tá»± phụ tuy không dám nói là sở há»c Ä‘ong đầy năm xe, tài cao bát đẩu, nhưng thư tịch tầm thưá»ng chàng chỉ cần liếc sÆ¡ qua cÅ©ng có thể hiểu được đại khái, chưa từng gặp chuyện sau khi Ä‘á»c rồi vẫn không hiểu sách muốn nói gì.

Lòng hiếu kỳ cá»§a Âu Dương Dã nổi dậy, bèn xoay sang ông lão bán thuốc mỡ da chó há»i lai lịch quyển sách này, ông lão kéo đông đẩy tây má»™t hồi cÅ©ng nói được trước kia sau này, Âu Dương Dã liá»n bá» hai mươi văn tiá»n ra để mua lại quyển sách. Âu Dương Dã để quyển Dị Phật Tâm Kinh trong thư phòng, nghiên cứu tỉ mỉ, nhưng vẫn rối mù như mây che vụ ám. Chỉ thấy đầu sách ghi là: "Há»c hữu tứ định, viết: Không vô biên xứ định, thức vô biên xứ định, vô sở hữu xứ định, phi tưởng phi phi tưởng xứ định…"

Xem đi xem lại càng thấy khó hiểu: "… Ngã vu thử định, y dục giới thân, cụ túc sắc pháp, hà cố bất kiến? Tác thử niệm chi, tức đương nhất tâm đỠquán thử thân, nhất thiết mao đạo dữ cửu khổng, thân nội không tập trung… nội ngoại tương thông, diệc như sắc tiêu, trùng trùng vô thực…"

Chữ "si" đối vá»›i ngưá»i Ä‘á»c sách và ngưá»i há»c võ thật chẳng có gì phân biệt, Âu Dương Dã suy nghÄ© vất vả ba ngày ba đêm cÅ©ng chưa được gì, bất tri bất giác ngưá»i đã tiá»u tuỵ hẳn, không màn cÆ¡m nước, không biết ngày đêm…

Phong Hồng Nguyệt chưa bao giá» thắc mắc chuyện tập tính cá»§a chồng, nhưng thấy chàng si mê như vậy, không khá»i lo buồn liệu có phải vì quyển sách này mà khiến chàng si ngÆ¡ như vậy? Vì vậy má»›i nhắc chàng Ä‘i tìm ngưá»i thấu hiểu kinh Phật để thỉnh giáo, biết đâu có ích phần nào. Âu Dương Dã sau khi nghe xong, như ngưá»i vừa tỉnh má»™ng, lập tức chạy lên Thiên Tranh Tá»± trên Thiên Tiêu SÆ¡n. Chá»§ trì Thiên Tranh Tá»± là Ãch Duyên Äại Sư sau khi xem xong cÅ©ng luôn miệng: "Kỳ tai, kỳ tai". Thì ra sau khi xem quyển sách này, Ãch Duyên Äại Sư phát hiện đây không phải kinh thư cá»§a phật gia.

Hết sức ngạc nhiên, há» lại mang quyển sách đến Thiện Duyên ÄÆ°á»ng cho mấy vị khách khác xem thá»­, trong đó có má»™t ông lão đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Dị Phật Tâm Kinh!"

Äây chả phải dư thừa sao? Ngưá»i biết Ä‘á»c chữ Ä‘á»u có thể Ä‘á»c được, lão ta lại gào thét gì chứ? Nhưng những lá»i nói tiếp theo cá»§a ông lão má»›i khiến má»i ngưá»i kinh sợ thất sắc, vì ông lão này nhận ra đây chính là má»™t bá»™ võ lâm bí kiếp đã thất truyá»n hÆ¡n hai trăm năm, võ há»c được ghi chép bên trong toàn là võ công cao thâm kinh thế hãi tục.

Những ngưá»i trong chùa Ä‘á»u không phải ngưá»i trong võ lâm, sau khi trầm trồ hiếu kỳ rồi cÅ©ng trở lại bình thưá»ng, Âu Dương Dã lại lay động tâm tư.

Vì chàng chợt nhá»› đến thê tá»­ Phong Hồng Nguyệt cá»§a chàng là ngưá»i tập võ, đối vá»›i ngưá»i trong võ lâm mà nói, có thể gặp được má»™t quyển võ lâm bí kiếp là việc hân hoan dị thưá»ng.

Âu Dương Dã quyết ý Ä‘em quyển sách này tặng cho thê tá»­, không cầu gì khác ngoài má»™t nụ cưá»i cá»§a nàng. Má»™t thư sinh như Âu Dương Dã rốt cuá»™c cÅ©ng không thể nào ngỠđược giang hồ hiểm ác. NghÄ© vậy rồi, chàng cầm quyển Dị Phật Tâm Kinh cứ thế Ä‘i má»™t mạch vá» nhà, thế chẳng phải đã để lại má»™t há»a căn cá»±c lá»›n rồi ư?

Sau khi Âu Dương Dã đưa Dị Phật Tâm Kinh cho Phong Hồng Nguyệt, Phong Hồng Nguyệt vừa lật ra Ä‘á»c, không nén nổi kinh hoàng, vá»™i há»i đã có mấy ngưá»i xem qua quyển sách này, Âu Dương Dã ậm ừ không rõ ràng, chỉ nói là có không ít, khoảng mấy chục ngưá»i. Phong Hồng Nguyệt nghe xong, thần sắc đại biến, biết chắc sá»± tình đã vô cùng nghiêm trá»ng. Nàng im lặng hồi lâu má»›i buồn rầu nói: "Thiên giáng kỳ duyên, phúc há»a nan biện, là phúc thì tốt quá, là há»a thì tránh cÅ©ng không khá»i, tất cả đành nghe theo thiên mệnh thôi vậy."

Từ đó, Phong Hồng Nguyệt ngày đêm giá»›i bị trong Tư Phu Trai, nàng Ä‘em hết tất cả các dị thuật há»c được cá»§a các sư huynh đệ đồng môn ra sá»­ dụng, bốn phía quanh Tư Phu Trai sắp đặt cÆ¡ quan trùng trùng. Nhưng ná»­a năm trôi qua vẫn bình an vô sá»±, bụng dạ Âu Dương Dã ngày đêm cồn cào cÅ©ng nhẹ nhõm hẳn, cưá»i nhạo thê tá»­ quá cẩn thận. Tuy nhiên, Phong Hồng Nguyệt vẫn chưa yên tâm, nhưng lúc này nàng đã có thai mấy tháng, niá»m vui cá»§a ngưá»i lần đầu làm mẹ dần dần trấn át được ná»—i bất an, lâu ngày nàng cÅ©ng quên Ä‘i phần nào.

Chính ngay khi Phong Hồng Nguyệt mang thai đến chín tháng, Tà Phật Thượng Nhân đột nhiên vô bệnh mà quy thiên. Phong Hồng Nguyệt vốn là cô nhi, may nhá» Tà Phật Thượng Nhân thu dưỡng, lại thêm được ông vô cùng yêu mến nên lâu nay nàng tôn kính Tà Phật như cha ruá»™t. Nghe tin kinh hoàng này, nàng bi thương thảm thiết, từ Tư Phu Trai chạy suốt đêm Ä‘i bôn tang. Khi đến sÆ¡n trang cá»§a Tà Phật Thượng Nhân, các vị sư huynh khác cÅ©ng đã có mặt, thần sắc cá»§a tất cả Ä‘á»u tràn đầy Ä‘au thương, Vô Tà Vô Phật SÆ¡n Trang nhất thá»i u uất như tràn ngập mây Ä‘en.

Sau khi hậu táng cho Tà Phật Thượng Nhân, má»i ngưá»i má»›i phát giác con linh cầm Vô Ảnh Cốt Cốt mà Tà Phật Thượng Nhân nuôi dưỡng đã mất tích, ngưá»i đầy tá»› là ÄÆ°á»ng Má»™c thưá»ng ngày cho Vô Ảnh Cốt Cốt ăn cÅ©ng không biết đâu mất.

Con linh cầm này bình nhật cùng vá»›i Tà Phật Thượng Nhân như hình vá»›i bóng, nay Tà Phật Thượng Nhân vừa chết, nó cÅ©ng bá» Ä‘i, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© thì ra trong loài Ä‘iểu thú cÅ©ng có tập tính dá»±a vào thế chá»§.

Äêm ấy, Phong Hồng Nguyệt và má»i ngưá»i Ä‘á»u lưu lại trong Vô Tà Vô Phật SÆ¡n Trang, lần lượt thay nhau thá»§ linh cho sư phụ. Bá»n sư huynh biết sư muá»™i mình yếu nhược, lại Ä‘ang có mang bèn nói: "Sư muá»™i đợi ngày mai trá»i sáng rồi hãy đến linh đưá»ng thay cho các huynh".

Phong Hồng Nguyệt thối từ không được, nghÄ© thầm: "CÅ©ng là ‎ ý tốt cá»§a các sư huynh cả." liá»n đồng ‎ý. Nhưng vỠđến phòng rồi làm sao ngá»§ cho được? Sau má»™t hồi trằn trá»c, nàng quyết định trở lại linh đưá»ng để gần gÅ©i vá»›i linh vị cá»§a sư phụ vẫn tốt hÆ¡n. Lúc nàng đến gần linh đưá»ng, nàng nghe thấy má»™t tràng tiếng "ti ti" dị thưá»ng. Trong lòng Phong Hồng Nguyệt kinh hãi, vá»™i ẩn náu vào trong bóng cây, xuyên qua cá»­a sổ nhìn vào linh đưá»ng, cảnh tượng nàng nhìn thấy khiến nàng vừa kinh sợ vừa giận dữ, toàn thân không ká»m chế được run lên, bất tri bất giác răng nghiến đến rách môi, máu tươi ứ ra.

Nàng nhìn thấy ngưá»i thá»§ linh đưá»ng là đại sư huynh Phong Phi Tinh Ä‘ang lục đông kiếm tây, linh đưá»ng đã bị lật tung cả lên.

Phong Hồng Nguyệt chuyển động tâm niệm thì biết ngay Phong Phi Tinh Ä‘ang tìm kiếm quyển võ há»c tâm đắc mà sư phụ từng nhắc tá»›i, thật không ngá» thi cốt sư phụ còn chưa lạnh mà chúng đã không nhịn nổi nữa.

Lòng Phong Hồng Nguyệt nhất thá»i lạnh lẽo, thoáng chốc nàng đã hiểu ra ná»­a năm lại đây vì sao không có ai ra tay vá»›i nàng để Ä‘oạt lấy Dị Phật Tâm Kinh, đó không phải vì thế gian giảm Ä‘i bá»n tiểu nhân vô lại mà là vì bá»n chúng khiếp sợ võ công cái thế cá»§a Tà Phật Thượng Nhân nên không dám động đến nàng.

Như nay sư phụ đã chết, xá»­ cảnh cá»§a Phong Hồng Nguyệt cấp cấp khả nguy. NghÄ© như vậy, nàng chợt thấy gió lạnh thổi xào xạc dưới lưng, mồ hôi lạnh toát đẫm cá»§a ngưá»i mà nàng vẫn không hay biết. Nàng nhá»› đến Âu Dương Dã không biết võ công Ä‘ang ở nhà.

Nhưng nàng cần phải thá»§ hết thất đầu cho sư phụ, trong bảy ngày ở đây, ná»—i Ä‘au mất sư phụ và sá»± lo lắng cho chồng cùng đè nén lên tim nàng, chỉ qua vài ngày mà nàng tiá»u tuỵ Ä‘i rõ rệt.

Cuối cùng, nàng đã thá»§ đủ bảy ngày, liá»n lập tức lên đưá»ng trở vá».

Äến khi nàng trông thấy Âu Dương Dã Ä‘ang cầm quyển sách trên tay đứng trong Tư Phu Trai nhìn nàng, từng giá»t lệ nóng hổi đầm đìa trên khuôn mặt. Äêm đó, Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã bàn bạc phải rá»i khá»i Tư Phu Trai, tìm nÆ¡i ẩn cư, há» quyết định tặng cho hai tỳ nữ má»—i ngưá»i hai trăm lượng bạc và cho há» rá»i Ä‘i. Nhưng Hạ Hà và Äông Thanh khổ sở năn nỉ cho được lưu lại hầu hạ, cuối cùng Phong Hồng Nguyệt cÅ©ng không cho. Sau khi dùng cÆ¡m tối xong, má»i ngưá»i bắt đầu thu dá»n hành l‎ý, chuẩn bị trá»i vừa sáng thì khởi hành. Äêm đó vốn là ngày mưá»i lăm, nhưng trá»i phía tây mây Ä‘en tích tụ trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, trên đầu lại má»™t màn trá»i màu xanh, gió tây bắc thổi trận nhẹ trận gấp, ánh trăng đã đứng giữa bầu trá»i nhưng chỉ là má»™t chùm sáng vàng. Âu Dương Dã ngồi ôm đống sách, nhìn trá»i rồi nói: "E rằng đêm nay sẽ có mưa to gió lá»›n."

Phong Hồng Nguyệt nghe vậy, trong lòng không khá»i rầu rÄ©.

Nhà tuy nhá» nhưng thật khó nỡ rá»i bá», má»i ngưá»i thu thập hành l‎ý má»™t lúc khá lâu má»›i xong, nhưng cÅ©ng phải có đến mấy bao lá»›n nhá». Sau khi vứt Ä‘i má»™t số đồ có thứ cần có thứ không cần, hành lý còn lại vẫn không ít, đặc biệt là sách cá»§a Âu Dương Dã, vừa nhiá»u vừa nặng. Phong Hồng Nguyệt bèn gá»i Hạ Hà vào má»™t cái thôn gần đó mua vá» má»™t con lừa để chở đồ. Lúc Hạ Hà ra khá»i cá»­a, nhìn lên trá»i thì thấy mây Ä‘en phía tây đã che mất ná»­a bầu trá»i, giống như má»™t tá» giấy xanh bị nhuốm má»±c, trong mây lại có sấm giật chá»›p xẹt, lại càng tăng thêm cảm giác hoảng sợ. Sấm động ồm ồm như bị mây Ä‘en dầy đặc bao bá»c không thoát ra được.

Bá»—ng, Hạ Hà dưá»ng như nghe thấy má»™t tiếng động rất nhá», không phải tiếng gió, nàng liá»n quay ngưá»i lại. Dưới ánh trăng lá» má», có má»™t bóng ngưá»i từ má»™t gốc cây xẹt qua rồi biến mất.

Hạ Hà thất kinh, vội kêu lớn: "A a, cả ngân lượng cũng quên mang theo."

Dứt lá»i, nàng liá»n quay vá» Tư Phu Trai.

Lá»i nói vừa rồi cá»§a Hạ Hà, Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã Ä‘á»u nghe thấy, cả hai ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© thầm: "Không phải vừa má»›i đưa rồi sao?" Lập tức, há» hiểu ra ngay, hai ngưá»i nhìn nhau, thần sắc đại biến.

Quả nhiên, khi Hạ Hà tiến vào nhà, thần sắc đã rất quái dị. Nàng vừa muốn lên tiếng thì bị ánh mắt cá»§a Phong Hồng Nguyệt ngăn lại. Phong Hồng Nguyệt nói lá»›n: "Rốt cuá»™c cÅ©ng dá»n dẹp xong. Hạ Hà, Äông Thanh, các em cÅ©ng mệt rồi, Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, ngày mai trá»i sáng còn phải lên đưá»ng."

Hạ Hà, Äông Thanh ứng lá»i liá»n Ä‘i vá» phòng cá»§a mình. Äèn trong phòng chính, phòng bên Ä‘á»u tắt hết. Lúc này, đột nhiên có má»™t tiếng sét lá»›n đánh ra, mây Ä‘en nhanh chóng bị tách ra. Ãnh trăng màu vàng nhợt nhạt, tiếp theo tiếng sét là má»™t trận mưa như trút nước.

Ở Tư Phương Trai lại rần rần như bị cát đá bay lượn , cuồng phong cuồn cuá»™n, mây Ä‘en càng thêm mù mịt, lúc này đưa tay ra cÅ©ng không thể nào nhìn thấy năm ngón tay nữa. Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã yên lặng nằm phục trên mặt đất. Má»™t hồi sau, có tiếng nhịp thở nhẹ nhàng tiến đến gần, lại có thêm mùi thÆ¡m nhè nhẹ đặc biệt trên ngưá»i thiếu nữ. Phong Hồng Nguyệt thì thào: "Hạ Hà, Äông Thanh à?" bên kia "ưa" má»™t tiếng. Cuối cùng, Phong Hồng Nguyệt cÅ©ng nắm được tay bá»n há», hai đôi tay lạnh ngắt.

Phong Hồng Nguyệt nói nhá»: "Hai em bảo vệ tướng công mượn bóng đêm lẫn vá» phía tây, ta chạy vá» hướng đông để dẫn dụ kẻ địch, sau má»™t canh giá», gặp nhau ở cái miếu thổ địa phía nam, nếu sau hai canh giá» vẫn chưa thấy ai đến thì không cần đợi nữa."

Hạ Hà, Äông Thanh trầm giá»ng nhăn nhó: "Không, bá»n em muốn cùng tiểu thư xông ra má»™t đưá»ng." Bá»n há» vốn là ngưá»i trong sÆ¡n trang cá»§a Tà Phật, trước giá» Ä‘á»u gá»i Phong Hồng Nguyệt là tiểu thư, sau khi Phong Hồng Nguyệt thành gia lập thất, há» vẫn không đổi cách xưng hô. Giá»ng cá»§a Phong Hồng Nguyệt chợt trở nên nghiêm nghị: "Xuẩn nha đầu, còn cứng đầu nữa thì làm há»ng việc!" Dứt lá»i, nàng đưa tay vá» hướng Âu Dương Dã, tìm được tay chàng liá»n kéo áp lên mặt mình xoa xoa mấy lượt, Âu Dương Dã cÅ©ng cảm nhận được tay mình ướt át, hiển nhiên đó là nước mắt cá»§a Phong Hồng Nguyệt.

Phong Hồng Nguyệt nói: "Giá» ta sẽ xung sát ra hướng đông, các ngưá»i thấy ta vừa ra khá»i cá»­a thì thừa cÆ¡ chạy vá» hướng tây."

Nói xong, nàng nhấc mạnh lưng, phóng ra bên cá»­a rồi nhắm hướng đông lướt Ä‘i, sau đó đột nhiên hét lá»›n: "Äông Thanh, Hạ Hà, theo sát bên ta."

Hiển nhiên, Phong Hồng Nguyệt làm vậy là để kẻ địch Ä‘uổi theo phương hướng cá»§a nàng. Hạ Hà, Äông Thanh, Âu Dương Dã không dám trái lá»i, thừa cÆ¡ chạy vá» hướng tây. Phong Hồng Nguyệt vừa lướt ra được bốn năm trượng thì đã có bóng ngưá»i bổ vá» phía nàng, nghe tiếng gió thì biết không chỉ má»™t ngưá»i. Phong Hồng Nguyệt lạnh "hắng" má»™t tiếng, xà kiếm trong lưng bật ra.

Äêm tối như vậy, chiêu số thi triển toàn dá»±a vào nhÄ© lá»±c phân biện âm thanh, má»™t tràng "tinh tang" vang lên, Phong Hồng Nguyệt đã đánh lùi kẻ tập kích đầu tiên.

Nhưng lấy này, nàng kinh hoảng thất sắc, vì từ binh khí và chiêu số của đối phương nàng phát giác ra hắn là đại sư huynh Phong Phi Tinh của nàng.

Phong Hồng Nguyệt lạnh lùng nói: "Äại sư huynh đến cÅ©ng thật không chậm!" lá»i vừa nói, nàng vừa thoái lui mấy bước vô thanh vô tức. Quả nhiên, mấy đạo kình phong như Ä‘iện xẹt bắn đến vị trí vừa rồi cá»§a Phong Hồng Nguyệt, má»™t giá»ng nói hồn hậu đầy từ tính: "Sư muá»™i cÅ©ng thật là cÆ¡ cảnh!"

Ngưá»i này quả nhiên là đại sư huynh Phong Phi Tinh, Phong Hồng Nguyệt se thắt trong lòng nghÄ© thầm: "Äồng môn tương tàn, sư phụ dưới cá»­u tuyá»n làm sao nhắm mắt được?"

Lại má»™t trận kim thiết giao kích vang lên, nhưng không phải Phong Hồng Nguyệt và Phong Phi Tinh quá chiêu, Phong Hồng Nguyệt hoảng sợ nghÄ© thầm: "Những ngưá»i đến đây lại không phải cùng bá»n sao?"

Phong Phi Tinh cưá»i ha hả nói: "Thật không ngá» Lạc Mai Thích cá»§a nhị sư đệ lại tinh tiến thêm không ít…" câu nói cá»§a hắn bá»—ng ngừng ngang, rõ ràng là lúc này lại có ngưá»i khác tập kích hắn.

Phong Hồng Nguyệt vừa bi phẫn vừa mừng thầm, bi phẫn vì nhất định đêm nay các vị sư huynh là muốn dẹp ổ mà đến, không ngá» bá»n chúng lại không nghÄ© đến tình đồng môn, hạ thá»§ vá»›i cả sư muá»™i cá»§a mình. Mừng vì nhân đêm tối, lại thêm vào bá»n chúng vốn cÅ©ng Ä‘ang minh tranh ám Ä‘oạt, cÆ¡ há»™i thoát thân đêm nay cÅ©ng lá»›n hÆ¡n.

Trong cuồng phong bạo vÅ©, má»™t trận há»—n chiến long trá»i lở đất.

Phong Hồng Nguyệt khéo tâm kế, nàng chỉ má»™t má»±c chạy thoát thân, rất ít xen vào các trận chiến. Ngược lại, mấy gã sư huynh thi nhau ác đấu không ngừng, la ó vang trá»i.

Äá»™t nhiên, má»™t tiếng sấm vang rá»n, trá»i đất chợt bị tia lá»­a Ä‘iện chiếu sáng bừng, kế đó có tiếng ngưá»i hô lá»›n: "Phía tây có ngưá»i!" ngưá»i vừa hô đó không giống sư huynh cá»§a Phong Hồng Nguyệt.

Sau khi tia chá»›p xẹt qua, trá»i đất lại tối sầm như cÅ©.

Phong Hồng Nguyệt nghe thấy tiếng hô, giật mình kinh sợ, nàng vốn đã dần dần tiếp cận cánh rừng phía đông, rất nhanh đã có thể lẫn vào trong đó, sau khi nghe thấy thế liá»n vá»™i vã lướt sang phía tây.

Lại có hai đạo kình phong vạch không tiến tá»›i, vì tiếng mưa to gió lá»›n nên hai kẻ kia tập kích đến trước mặt, Phong Hồng Nguyệt má»›i phát hiện, vá»™i nghiêng ngưá»i tránh nhưng vẫn trá»… má»™t bước, vai trái nhói Ä‘au, đã bị lợi khí rạch toát má»™t đưá»ng, Phong Hồng Nguyệt cảm giác được là Nga Mi Thích cá»§a nhị sư huynh. Phong Hồng Nguyệt cắn răng nhịn Ä‘au, thân ngưá»i lùi lại, nhắm hướng tây lướt Ä‘i, thân hình còn Ä‘ang trên không thì bá»—ng nghe thấy phía tây có má»™t tiếng kêu thảm thét lên, là tiếng cá»§a nam nhân.

Phong Hồng Nguyệt hồn phi phách tán, má»™t hÆ¡i chân khí cÆ¡ hồ như không còn đỠlên nổi nữa, thân ngưá»i nàng vì thế lại rÆ¡i xuống.

Bấy giá», lại má»™t luồng chá»›p rạch không giật qua, như má»™t lưỡi kiếm sáng loà rạch phá màn đêm. NhỠánh sáng này, Phong Hồng Nguyệt nhìn rõ phía tây có hai nữ tá»­ Ä‘ang kiệt lá»±c chống đỡ sá»± công kích cá»§a bốn năm tên đàn ông áo vàng, còn sau lưng bá»n há» là má»™t chàng thư sinh Ä‘ang đứng đó. Phong Hồng Nguyệt không nén được sá»± vui mừng, thì ra kẻ vừa ngã xuống là má»™t tên đàn ông áo vàng. Phong Hồng Nguyệt hô lá»›n: "Äừng hoảng sợ, ta Ä‘ang đến đây."

Thân hình cá»§a nàng vụt vá» hướng tây như Ä‘iện xẹt, dưá»ng như nàng bị trúng má»™t mÅ©i ám khí, nhưng nàng không thèm để ‎ý đến, chỉ má»™t má»±c đỠkhí lướt vá» hướng tây, nhắm phía có tiếng binh khí giao tranh mà tiến.

Lại má»™t luồng chá»›p loé lên, Phong Hồng Nguyệt thét lên vô cùng kinh hãi, trong khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i đó nàng nhìn thấy Âu Dương Dã từ từ ngã vá» sau, ngá»±c bị má»™t thanh trưá»ng kiếm đâm xuyên qua.

Phong Hồng Nguyệt chỉ cảm thấy tay chân Ä‘á»u lạnh buốt, xà kiếm trong tay gần như cÅ©ng không giữ chặt nổi. Nếu không phải tiếng sấm kinh thiên vang vá»ng sau tia chá»›p làm nàng sá»±c tỉnh thì e rằng nàng cÅ©ng táng mạng vá»›i hai đợt tập kích trái phải cá»§a má»™t kiếm má»™t câu rồi.

Những kẻ tiến công đến Ä‘á»u là sư huynh cá»§a nàng, đối vá»›i võ công cá»§a nàng đã rất quen thuá»™c, làm sao nàng đả thương được bá»n chúng, ngược lại Phong Hồng Nguyệt bị tập kích cùng lúc hai bên trái phải, khó tránh được trúng thương.

Xem ra, đêm nay chỉ còn má»™t cách dốc toàn lá»±c đào thoát, ngày sau tính việc báo thù cho chồng má»›i là thượng sách. Nếu không, sau khi cưá»ng đấu thì đến cuối cùng cả nhà Ä‘á»u chết sạch.

Vì vậy nên Phong Hồng Nguyệt đè nén lá»­a giận Ä‘ang ngùn ngụt vạn trượng trong lòng, triệt thoái mấy bước không má»™t tiếng động, U Vân Bá»™ cá»§a nàng vốn thần kỳ dị thưá»ng, nay lại nhá» bóng tối nên nàng rút ngưá»i ra sau mà hai tên kia vẫn chưa hay biết, ác đấu vá»›i nhau má»™t trận không phân rõ xanh đỠđen trắng gì cả. Kế đó, Phong Hồng Nguyệt không hy vá»ng đả thương ngưá»i khác, chỉ mong tá»± bảo vệ được mình, tránh má»™t ngưá»i lại má»™t ngưá»i ngăn trở. Äến khi nàng tiến tá»›i bên cạnh Hạ Hà, Äông Thanh thì hÆ¡i thở cá»§a hai ngưá»i đã bị đứt Ä‘oạn vì nãy giỠđả đấu liên miên không nghỉ, chỉ còn có thể toàn lá»±c phòng thá»§. Âu Dương Dã thì đã nằm im trên mặt đất, nước mưa cuốn trôi hết cả máu tươi không ngừng tuôn ra, đôi mắt sung mãn khí tiết lá»… độ cá»§a chàng đã vÄ©nh viá»…n khép lại.

Phong Hồng Nguyệt lại mượn ánh sáng của tia chớp loé lên, nhìn rõ Âu Dương Dã đang nằm trên mặt đất, nàng gào lên thảm thiết rồi bổ nhào đến.

Bất ngá», lập tức có hai tên áo vàng thừa cÆ¡ phóng lên.

Phong Hồng Nguyệt nổi giận, trưá»ng kiếm vụt ra như Ä‘iện. Hai tên áo vàng đó chỉ là thuá»™c hạ cá»§a Phong Phi Tinh, võ công bình thưá»ng, làm sao đỡ nổi má»™t kiếm tràn đầy thù hận vô hạn cá»§a Phong Hồng Nguyệt?

Sau hai tiếng thét, cả hai tên Ä‘á»u ngã bịch xuống đất. Thân ngưá»i Phong Hồng nguyệt dưá»ng như vẫn chưa dừng lại, nghe rõ phương hướng có tiếng binh khí va chạm rồi bắn ngưá»i vá» phía đó, thân ngưá»i vẫn còn trên không, nàng há»i: "Hạ Hà?"

Má»™t tiếng đáp lại: "Em là Äông Thanh."

Lá»i nói chưa dứt, Phong Hồng Nguyệt đã dÅ©ng mãnh đánh vá» bên hông hướng có tiếng nói, miệng thét lá»›n: "Hai em mau lui ra, ta yểm há»™!"

Cùng lúc miệng nói, tay không cần dò xét, xuất thủ với chiêu thức cực kỳ hiểm hóc và linh lợi. Lại có hai tên áo vàng bị xà kiếm đả thương.
Tài sản của giacuongly

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #14  
Old 22-05-2008, 03:09 AM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 14: Phân Äạo Äá»™t Vây



Äồng thá»i, Hạ Hà và Äông Thanh cÅ©ng bắt đầu nhắm vào cánh rừng phía tây nhào tá»›i, chỉ vì mấy tên áo vàng lần lượt xông đến ngăn trở nên thế tiến cá»§a hai ngưá»i bị chậm lại, nhưng vì có sá»± yểm trợ cá»§a Phong Hồng Nguyệt, thêm vào mưa gió lúc này càng lá»›n, đối phương đông ngưá»i cÅ©ng không chiếm được lợi thế bao nhiêu, nên từ từ há» cÅ©ng tiến vào được trong cánh rừng đó.
Xông vào trong rừng, há» cứ mặc cho gai nhá»n đâm chích, không còn chá»n lá»±a đưá»ng để tháo chạy nữa, bá»n há» mấy lần su ‎ýt nữa thì vấp chân ngã xuống vá»±c sâu. Tiếng Ä‘uổi giết sau lưng càng lúc càng xa, dần dần không còn nghe thấy nữa. Äông Thanh lúc này má»›i kéo Hạ Hà dừng lại, chợt nghe Hạ Hà "ai da" má»™t tiếng, dưá»ng như nàng vấp té, Äông Thanh giật mình vá»™i ngồi xuống xem má»›i biết vừa rồi sÆ¡ ‎ ý để chân bị trật. Äông Thanh vá»™i đỡ Hạ Hà ngồi dậy, nắm lấy chân Hạ Hà vừa kéo vừa xoa, chỉ nghe Hạ Hà "ai da" má»™t tiếng nữa, chân đã được nắn lại như cÅ©. Trận cuồng bôn vừa rồi khiến há» mệt má»i vô cùng, sau khi dừng lại, lập tức cảm thấy toàn thân như mất hết sức lá»±c, đâu còn có thể đứng lên nổi nữa.
Hạ Hà khóc nức nở : "Tiểu thư …" Ä‘oạn phía sau không thể nói ra tiếp nữa. Trong hai ngưá»i há», Äông Thanh trước giá» phần nào kiên cưá»ng hÆ¡n, tuy nàng cÅ©ng lo lắng cho an nguy cá»§a tiểu thư, nhưng nàng biết trước mắt phải nhanh chóng chạy đến cái miếu hoang má»›i là quan trá»ng nhất. Nếu quay trở lại chá»— Phong Hồng Nguyệt, không những không giúp được Phong Hồng Nguyệt mà còn liên luỵ thêm. Do đó nàng cố đỡ Hạ Hà đứng lên, dùng giá»ng nói hết sức bình tÄ©nh để nói : "Vá»›i võ công cá»§a tiểu thư, muốn mượn bóng tối để thoát thân không khó, chúng ta nên đến chở ở miếu hoang là hÆ¡n."
Không ngá» rằng chạy đông chạy tây má»™t hồi, bá»n hỠđã mất phương hướng rồi, trên trá»i lại không trăng không sao, d ù cho có thì bá»n há» cÅ©ng không thể phân biệt được phương hướng nữa. Vì vậy mà sau má»™t hồi lần mò má» mịt, gân cốt cả ngưá»i Ä‘á»u rã rá»i kiệt sức mà vẫn chưa tìm được ngôi miếu thổ địa hoang. Không còn nhẫn nại được nữa, hai ngưá»i đành đến ngồi dưới má»™t vách đá, tá»±a lưng vào nhau, toàn thân cả hai Ä‘á»u ẩn ẩn hiển lá»™ qua lá»›p áo ướt đẫm, bấy giá» vừa ngồi yên má»™t lúc liá»n cảm thấy se se lạnh ngay.
Há» vẫn cố gắng kiên trì chịu đựng dưới cÆ¡n mưa gió không ngừng không nghỉ trong màn đêm dày đặc giữa khu rừng, dần dần toàn thân há» run lên không làm thế nào khống chế nổi nữa, hai hàm răng đập vào nhau "lập cập" liên hồi. Hạ Hà vẫn khóc thúc thích, lệ đã nhoà nhoẹt trên mặt. Äông Thanh tuy cÅ©ng cá»±c kỳ sợ hãi lo buồn, lục thần vô chá»§, nhưng vẫn còn có thể hạ giá»ng an á»§i Hạ Hà. Sau má»™t lúc, mưa từ từ nhá» dần rồi ngừng rÆ¡i, gió cÅ©ng giảm nhá», mặt trá»i dần dần ló dạng, hỠđã ngồi như thế trong mưa gió hết má»™t đêm.
Chợt Hạ Hà loạng choạng đứng lên, cất giá»ng run run : "Miếu ! Miếu ! Bên kia có má»™t ngôi miếu."
Äông Thanh vá»™i nhìn vá» phía Hạ Hà Ä‘ang chỉ. Quả nhiên, bên kia có má»™t toà miếu thổ địa má» má» hiện lên, hai ngưá»i mừng rỡ, vá»™i chạy vá» bên đó.
Còn chưa đến trước cá»­a miếu, há» bá»—ng nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i má» má» thoáng vụt qua trước cá»­a, hai ngưá»i vừa định mở miệng gá»i thì phát giác ngưá»i kia chỉ là má»™t lão nông mình mặc áo tÆ¡i, đầu đội nón vành. Hạ Hà, Äông Thanh chợt cảm thấy thất vá»ng, cước bá»™ cÅ©ng chậm Ä‘i, chập choạng tiến vá» hướng miếu thổ địa. Äá»™t nhiên, lão nông kia đứng lại, nhìn vá» phía há», lên tiếng gá»i : "Phải Äông Thanh, Hạ Hà không ?"
Giá»ng nói ấy rõ ràng là giá»ng cá»§a Phong Hồng Nguyệt, hai ngưá»i mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn, hoàn toàn quên hẳn sá»± mệt má»i suốt đêm qua, bổ nhào sang phía Phong Hồng Nguyệt. Thì ra lão nông ấy là do Phong Hồng Nguyệt cải trang, trước kia vì Phong Dịch Tinh muốn lấy lòng nàng nên từng Ä‘em thuật dịch dung dạy cho nàng, Phong Hồng Nguyệt cảm thấy thuật dịch dung rất thú vị nện cÅ©ng không cá»± tuyệt, há»c được má»™t thá»i gian, thật không ngá» hôm nay lại có lúc dùng đến.
CÅ©ng không biết Phong Hồng Nguyệt tìm đâu ra được ba bá»™ áo tÆ¡i, ba cái nón vành. Sau khi đưa cho Hạ Hà, Äông Thanh mặc vào rồi cải trang cho há» má»™t cách tỉ mỉ.
Kế đó, nàng lấy trong bụng áo ra Dị Phật Tâm Kinh, phân thành hai phần, giao cho Hạ Hà, Äông Thanh và dặn : "Quyển sách này phân làm hai phần do hai em cất giữ, đợi sau khi trá»i sáng, ba ngưá»i chúng ta chá» cÆ¡ há»™i phân nhau chạy, nếu chúng ta Ä‘á»u có thể thoát cả thì không còn gì tốt hÆ¡n, nếu ta bất hạnh gặp nạn thì các em tìm cách há»c võ công trên đó, sau này báo thù cho ta !"
Hạ Hà, Äông Thanh mếu máo : "Tiểu thư, chúng em không rá»i ngưá»i đâu." Kỳ thá»±c, bá»n há» cho rằng bấy giỠđã thoát khá»i tay bá»n ngưá»i kia, nhất thá»i cÅ©ng không có gì nguy hiểm nữa, vậy thì chi bằng Ä‘i chung vá»›i nhau để có thể tiếp ứng cho nhau. Phong Hồng Nguyệt thở dài : "Ta thá»±c sá»± cÅ©ng không muốn rá»i khá»i hai em, chỉ vì hình thế hiện giá» nguy cấp, nếu ba ngưá»i chúng ta Ä‘i cùng nhau thì khó tránh nguy cÆ¡ trở thành mục tiêu quá lá»›n, chi bằng phân tán hành động thì thích hợp hÆ¡n."
Dứt lá»i, nàng liá»n tiến vào trong miếu thổ địa, thổi lá»­a thắp lên má»™t ngá»n nến còn thừa trong miếu, kế đó lấy ra bút, sách, nghiên má»±c không biết nàng tìm được từ đâu. Nàng viết lên bìa sách "Âu Dương Chi Hô thân duyệt", Hạ Hà, Äông Thanh biết bốn chữ "Âu Dương Chi Hô" vì đây là cái tên mà Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã đặt cho đứa con chưa ra Ä‘á»i cá»§a há». Lúc đó, miệng hai ngưá»i không ngá»›t lá»i hân há»· mừng cho sinh mệnh nhá» bé má»›i, Âu Dương Dã rất nóng lòng, lo tra văn dẫn Ä‘iển để tìm má»™t cái tên cho đứa con trai hoặc con gái còn chưa biết mặt cá»§a mình. Chàng vò đầu bức tai hết ná»­a ngày mà vẫn chưa quyết định được, Phong Hồng Nguyệt thấy thế buồn cưá»i, má»›i nói rằng : "Xem chàng tá»± xưng là ngưá»i ngày ngày Ä‘á»c sách, tá»­ viết thi vận, hay cứ đặt là Âu Dương Chi Hô vậy nhé."
Âu Dương Dã nghe thế, hớn hở nhìn sang, khiêm nhượng nói : " Hay, cái tên Âu Dương Chi Hô hay thật ! Hợp ‎ý ta lắm !"
Hạ Hà, Äông Thanh nhìn thấy Phong Hồng Nguyệt viết bốn chữ này thì biết chắc Phong Hồng Nguyệt đã có lòng quyết tá»­, chỉ mong má»i có thể được chút may mắn sinh sản xong rồi má»›i đối mặt vá»›i kiếp nạn, hai ngưá»i nghÄ© lại Phong Hồng Nguyệt thưá»ng ngày đối vá»›i mình luôn nhân ái, không nén được thương tâm. Phong Hồng Nguyệt có lẽ cÅ©ng quá kích động bi phẫn, viết được má»™t hồi liá»n vung chưởng đánh xuống đất làm bể nát má»™t vùng. Phong Hồng Nguyệt nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, hai hàng lệ tuông dài trên mặt.
Bỗng nàng giơ tay phải lên, đưa ngón tay giữa vào miệng rồi cắn mạnh một cái, máu đỠlập tức ứa ra, Phong Hồng Nguyệt dùng máu để tiếp tục viết lên giấy.
Má»™t lúc sau, bên ngoài miếu thổ địa có tiếng la hét vang lên, Äông Thanh nhìn qua khe cá»­a thấy có mấy bóng ngưá»i từ trướic cá»­a miếu bay lướt vá» phía nam.
Phong Hồng Nguyệt càng viết nhanh hÆ¡n, cuối cùng cÅ©ng viết xong, nàng nhét phần huyết tiá»…n đó vào trong áo, sau đó thấp giá»ng nói : "Äợi lúc không có ngưá»i thì nhắm hướng bắc mà Ä‘i". Äông Thanh, Hạ Hà gật đầu. Äến lúc mấy bóng ngưá»i kia khuất dạng, há» lập tức xông ra khá»i miếu thổ địa, nhắm hướng bắc mà Ä‘i, chuẩn bị đến chân núi má»›i chia tay. Thật không ngá» chỉ má»›i đến khúc quanh gần chân núi, hỠđã bị Phong Phi Tinh Ä‘uổi kịp, sau khi hai bên ác đấu má»™t hồi, mấy gã sư huynh khác cÅ©ng nghe động mà kéo đến cả. Ba ngưá»i Phong Hồng Nguyệt và Hạ Hà, Äông Thanh làm sao chống cá»± nối vá»›i số ngưá»i cá»§a Phong Phi Tinh ? Phong Hồng Nguyệt đã nhanh chóng thá» thương nhiá»u chá»—. Trong lúc nguy cấp, Phong Hồng Nguyệt đã sá»­ dụng Bình Bá»™ Thanh Vân Pháp cá»§a Tà Phật Thượng Nhân, kích khởi công lá»±c toàn thân để kháng cá»± vá»›i bá»n Phong Phi Tinh, yểm há»™ cho Hạ Hà, Äông Thanh chạy thoát.
Khi Äông Thanh vừa hoà mình vào khu rừng thì nghe Phong Hồng Nguyệt "hức" lên má»™t tiếng thảm thiết, không khá»i hồn phi phách tán, nghÄ© Phong Hồng Nguyệt chắc không thể nào sống nổi, nhưng nếu bấy giá» quay lại thì cÅ©ng chỉ là đưa mình vào chá»— chết.
Äông Thanh lòng đầy thù hận và bi thương, nhấc chân phóng nhanh, trong đầu nàng lúc này chỉ có hai chữ : "Báo thù ! Báo thù !"
Cũng không biết nàng đã chạy được bao xa, cái nón vành rơi xuống đất, nàng cũng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

----- oOo -----

Nghe Äông Thanh nói đến đây, Âu Dương Chi Hô, Hồng Nhi và những ngưá»i khác không khá»i kinh hoàng, tuy há» biết sau khi Äông Thanh hôn mê cÅ©ng không có chuyện gì phát sinh, nếu không thì hôm nay đã không thể ngồi đây được, nhưng trong tình thế đó mà hôn mê thì quả thật hiểm ác vạn phần, cho nên má»i ngưá»i không nén được kinh hoàng đến mức phát ra thành tiếng.

Äông Thanh đưa mắt quét nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt rồi nói tiếp : "CÅ©ng không biết qua bao nhiêu lâu, ta má»›i dần dần tỉnh lại, phát giác ra mình Ä‘ang nằm bên má»™t bá» sông nước Ä‘ang chảy róc rách, ta bèn nhúng đầu ngập vào nước sông cho đến lúc không thể nhịn thở được nữa ta má»›i ngẩng đầu lên, rồi lại nhúng đầu xuống nước … sau vài lần như thế ta má»›i làm cho tim ta vốn Ä‘ang đập loạn nhịp được bình tÄ©nh trở lại để dùng l ‎ ý trí suy nghÄ© má»i vấn Ä‘á».

"Ta biết từ đây ta phải nghiêng vai gánh lấy trách nhiệm báo thù cho tiểu thư, nhưng với sức của một kẻ cô thế như ta, muốn báo thù nói thì dễ lắm ! Ta bèn lặn lội khắp nơi tìm Hạ Hà, mất hai năm mà vẫn không tìm được, ta đoán chắc Hạ Hà cũng đã trúng phải độc thủ, vậy là thù hận của ta lại nặng thêm một phần."

"Bá»n cầm thú mặt ngưá»i Phong Phi Tinh không cam tâm để ta sống sót trên thế gian, vì má»™t ngày ta còn tồn tại thì bá»n chúng lại bị uy hiếp thêm má»™t ngày. Bá»n chúng Ä‘á»u là ngưá»i có dã tâm nên không muốn vì ta mà khiến cho uy danh cá»§a chúng bị thổi sạch. Vì vậy mà trong mấy năm nay, ta không biết đã bao nhiêu lần chết Ä‘i sống lại."

"Vá» sau, ta nghÄ© mình không nên tiếp tục hành động mù quáng như thế nữa, vì thá»±c lá»±c còn kém quá xa bá»n chúng. Äể hoàn thành kế hoạch cá»§a ta, ta đã tìm đến má»™t sÆ¡n thôn kín mật và ẩn cư, bắt đầu nghiên cứu và tập luyện ná»­a phần Dị Phật Tâm Kinh. Quyển sách này đáng lẽ ta không nên xem nhưng vì đại nghiệp báo thù, ta cÅ©ng không nghÄ© ngợi gì được nhiá»u hÆ¡n nữa. Ai ngá» Dị Phật Tâm Kinh quả thá»±c huyá»n ảo, ta nghiên cứu mất năm năm mà chỉ má»›i hiểu được phần sÆ¡ lược, các phần dị thuật trong sách còn chưa được gì, chỉ phân giải được những phần như dịch dung, biến âm, nhiếp hồn, dùng độc. Sau năm năm, ta má»›i quay lại hành tẩu giang hồ, bắt đầu nghe ngóng tình hình cá»§a bá»n cẩu tặc Phong Phi Tinh. Vì ta đã biến mất lâu năm nên bá»n chúng đã dần dần quên mất ta rồi, nhá» thế má»›i khiến cho ta thám thính được không ít tin tức."

"Ta cÅ©ng biết đã trải qua nhiá»u năm, võ công cá»§a bá»n chúng cÅ©ng tinh tiến không ít, nếu ta muốn báo thù thì chỉ có thể dùng kế thá»§ thắng, cho nên ta không tiếc phải bá» ra rất nhiá»u công sức để tra thám tất cả tình hình cá»§a bá»n chúng."

"Trong khi ta hành tẩu giang hồ, ta đã thu nhận và nuôi dưỡng ba đứa bé gái, đó chính là Hương Nhi, Liá»…u Nhi và Hồng Nhi. Bốn ngưá»i chúng ta nương tá»±a vào nhau mà sống, lúc thám thính tin tức, bá»n nó đã bá» ra không ít công sức, vì tuổi còn nhá» lại vì ngưá»i trong giang hồ chưa há» biết mặt, thêm vào bá»n nó được trá»i sinh bản tính linh tuệ, trong năm năm sau đó đối vá»›i ta bá»n nó đã có má»™t sá»± trợ giúp rất lá»›n."

"Càng biết nhiá»u vá» bá»n Phong Phi Tinh, ta càng cảm thấy kinh sợ. Trong bao nhiêu năm, võ công cá»§a bá»n chúng không những tinh tiến mà còn tá»± lập môn phái, đặc biệt là Phong Hồn Tinh, võ công cao đến kinh ngưá»i, ngang nhiên trở thành lãnh tụ má»™t vùng võ lâm phía nam Trưá»ng Giang."

"Vá» sau, rốt cuá»™c ta cÅ©ng nghÄ© ra được má»™t biện pháp là dÄ© độc công độc, ta cho Hương Nhi, Hồng Nhi, Liá»…u Nhi đặt bẫy bắt nhốt các nhân vật tà phái trong võ lâm, sau đó khống chế tâm trí bá»n chúng để sai khiến chúng Ä‘i giết bá»n Phong Phi Tinh."

Âu Dương Chi Hô nghe đến đây, không nén được nụ cưá»i gượng.

Äông Thanh vá»™i nói : "Äối vá»›i việc thiếu chá»§ bị … bị Hồng Nhi mạo phạm là vì bá»n nó lầm tưởng thiếu chá»§ là ngưá»i cá»§a Vạn Thú SÆ¡n Trang nên má»›i ra tay đặt bẫy, không ngá» bá»n nó đánh nhầm bắt nhầm mà lại ra chuyện tốt, nếu không thì làm sao lão thân tìm được thiếu chá»§ ?" Âu Dương Chi Hô vốn cảm thấy việc Äông Thanh dùng phương pháp khống chế thần trí cá»§a ngưá»i khác, bức há» trở thành sát thá»§, thá»§ Ä‘oạn khó tránh có phần tàn độc, như nay má»›i biết bá»n ngưá»i kia Ä‘á»u là bá»n tà ác, tâm tình cÅ©ng phần nào cảm thấy yên ổn. Äông Thanh nói tiếp : "Suốt mưá»i năm nay, để trốn tránh sá»± truy sát cá»§a bá»n cẩu tặc Phong Phi Tinh, ta ngày ngày Ä‘á»u phải che mặt, không để hiện gương mặt thật. Nay đã gặp được thiếu chá»§, ta cảm nhận được trá»ng nhiệm trên vai nhẹ Ä‘i phần nào, từ nay ta không phải mang cái vật này trên mặt nữa."

Dứt lá»i, bà kéo tấm màn che mặt xuống.

Chúng nhân vừa nhìn, chỉ thấy gương mặt bà đã hoá lão rất nhiá»u so vá»›i tuổi cá»§a bà, thêm vào nhiá»u năm luôn mang màn che trên mặt nên càng nhợt nhạt hÆ¡n, má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy có phần Ä‘au lòng, biết rằng đây Ä‘á»u do việc phục thù mà ra. Ngay cả Hồng Nhi, Hương Nhi, Liá»…u Nhi cÅ©ng chưa từng nhìn thấy gương mặt cá»§a Äông Thanh.

Hôm nay được nhìn thấy, không thể không nhìn kỹ thêm má»™t chút, bấy giá» má»›i phát hiện ra sư phụ cá»§a mình thá»i trẻ nhất định là má»™t nữ tá»­ mỹ mạo tuyệt sắc, nét thanh lệ giữa hai chân mày không ngá» chỉ vì phục thù mà dần dần biến mất, thay vào là sá»± tiếc nuối và Ä‘au thương. Hồng Nhi lá»›n nhất trong ba ngưá»i, lại Ä‘ang trong thá»i tình hoa má»›i nở nên nàng hiểu rõ thế gian ngoài thù hận, còn có rất nhiá»u thứ mỹ hảo, nhưng nay nàng lại chỉ có thể như má»™t u linh vô thần vô hồn, không cách nào hưởng thụ được tình ái như ngưá»i thưá»ng. Do đó, nàng không khá»i thở dài má»™t hÆ¡i nhẹ. Hương Nhi liếc nhìn nàng, dưá»ng như hiểu ra được chút gì đó. Âu Dương Chi Hô vừa nhìn thấy mặt Äông Thanh cÅ©ng không khá»i giật mình, chàng biết Äông Thanh tuổi vẫn chưa đến tứ tuần mà diện mạo đã già như thế. Má»™t tỳ nữ vì nghÄ© vá» thù hận cá»§a chá»§ mà lại hy sinh lá»›n đến thế, thật vượt xa hai chữ "khả kính".

Vì vậy mà bất giác chàng cảm thấy kính phục Äông Thanh.

Lúc này, có má»™t nữ tá»­ tiến vào bẩm báo đã tìm được thi thể cá»§a Kiếm Cá»­u và Äao Thất, còn Biện NgÅ© thì vẫn chưa biết tông tích.

Äông Thanh há»i : "Trên thân thể bị loại binh khí nào đả thương ?"

Nữ tử kia đáp : "Do kiếm đả thương, chỉ là …"

Äông Thanh há»i tiếp : "Sao lại lá»ng ngá»ng thế ?"

Nữ tá»­ kia đáp : " Kiếm thương đó rất kỳ quái, không phải má»™t kiếm đâm thá»§ng mà là cùng lúc có đếm mấy mÅ©i kiếm cắm vào cÆ¡ thể. Äệ tá»­ đếm qua số vết thương trên ngưá»i há», trên ngưá»i Kiếm Cá»­u có tám lá»— thá»§ng, trên ngưá»i Äao Thất có mưá»i má»™t lá»—, mà số vết thương đó phân bố cá»±c kỳ Ä‘á»u nhau."

Hai mắt Äông Thanh híp lại, má»™t lúc lâu sau bà má»›i lạnh lùng lên tiếng : "Tàn … VÅ© … Kiếm …" giá»ng nói lạnh như kim châm vào xương cốt. Âu Dương Chi Hô kinh ngạc thốt lên : "Phong Hàn Tinh ?"

Äông Thanh gật đầu, trầm giá»ng nói : "Chúng ta còn chưa ra tay vá»›i hắn, hắn lại không nhẫn nại được nữa rồi. ÄÆ°á»£c ! Mục tiêu kế tiếp sẽ là Phong Hàn Tinh !" Lại nhìn hai mắt bà lúc này đã lạnh như băng sương. Âu Dương Chi Hô vá»™i nói : "Tiểu Ä‘iệt có má»™t lá»i, không biết nên nói không ?"

Äông thanh sợ hãi nhìn chàng, nói : "Thiếu chá»§ xin cứ nói đừng ngại."

Âu Dương Chi Hô nói : " Tiểu Ä‘iệt muốn xin Äông cô cô thả má»™t số ngưá»i đã bị vô thần mất trí, chỉ giữ lại má»™t số thuá»™c bá»n đại hung đại ác chân chính. Ngoài ra, số thiếu nữa kia võ công không cao, đối trận vá»›i cao thá»§ như Phong Hàn Tinh e rằng cÅ©ng không có tác dụng gì, mà ngược lại còn có thể làm há» uổng mạng, chi bằng thả bá»›t Ä‘i tốt hÆ¡n."

Äông Thanh suy nghÄ© má»™t hồi rồi má»›i nói : "Lão thân xin nghe lá»i thiếu chá»§."

Tiếp theo, Äông Thanh bèn hạ lệnh xuống, số thiếu nữ kia ai muốn Ä‘i thì Ä‘i, phát bản đồ cho há» tìm đưá»ng vá» nhà. Số thiếu nữ ấy thấy có ngân lượng, lại không cần phải mạo hiểm nữa nên Ä‘i hết má»™t ná»­a. Äông Thanh lại khuyên số ngưá»i võ công còn kém trong số ở lại nên vá» nhà, rốt cuá»™c chỉ còn lại mưá»i sáu thiếu nữ trung thành vá»›i Äông Thanh, võ công cÅ©ng có thể xem là cao cưá»ng.

Sau đó, Äông Thanh lại chá»n ra bảy ngưá»i trong đám thần trí bất minh, phần là Kiếm Nhất, Kiếm NgÅ©, Äao Lục, Biện Nhị, Thương Tam, Kích Tứ, Kích NgÅ©.

Còn lại năm ngưá»i khác thì phế võ công, giải mê rồi đưa ra khá»i cốc.

Bấy giá» trong sÆ¡n cốc chỉ còn lại Hồng Nhi, Hương Nhi, Liá»…u Nhi cùng vá»›i mưá»i sáu thiếu nữ và bảy tay sát thá»§ vô hồn vô phách.

Âu Dương Chi Hô há»i : "Äông cô cô, bây giá» cô chuẩn bị Ä‘i bước tiếp theo như thế nào ?"

Äông Thanh đáp : "Äáng l‎ ý các việc nên do thiếu chá»§ định Ä‘oạt, nhưng thiếu chá»§ má»›i nhập giang hồ, đối vá»›i bá»n ác tặc kia vẫn chưa hiểu rõ, lão thân xin tạm thá»i vượt phận nhận lấy. Phong Hàn Tinh đã ngang nhiên ra tay vá»›i chúng ta thì đương nhiên mục tiêu tiếp theo chúng ta nhắm tá»›i chính là hắn."

Dứt lá»i, bà nói vá»›i Hồng Nhi : " Äem quyển sách dưới gối nằm cá»§a ta cho thiếu chá»§ xem." Hồng Nhi ứng thanh Ä‘i ra, má»™t lát sau nàng quay lại, tay cầm má»™t quyển sách, nét chữ trên đó là khải thư dùng đầu ruồi làm ngòi bút.

Âu Dương Chi Hô tiếp lấy, mở ra xem, trong đó phân làm sáu phần, má»—i phần Ä‘á»u viết vá» má»™t gã sư huynh cá»§a Phong Hồng Nguyệt. Phần thứ nhất là Phong Linh Tinh, chữ viết kín mít mà dài đến mấy trang , nhưng trang cuối đã đánh má»™t dấu móc lá»›n màu Ä‘á».

Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm : " Chắc là chết rồi nên mới đánh dấu như vậy để biểu thị."

Xem đến phần của Phong Thiên Tinh thì lại trống trơn.

Lật tiếp, phần của Phong Hồn Tinh cũng lại trống trơn.

Âu Dương Chi Hô có chút nghi hoặc.

Äông Thanh dưá»ng như nhìn thấy tâm tư cá»§a chàng, liá»n nói : "Năm xưa Tầ Phật Thượng Nhân thu dưỡng tám ngưá»i đồ đệ, trừ tiểu thư ra thì còn bảy sư huynh đệ, mà khi vây công mẹ ngài thì chỉ có sáu ngưá»i. Ngoài Phong Phi Tinh lúc đó chết dưới tay mẹ ngài, sáu tên còn lại ta Ä‘á»u cho Ä‘iá»u tra cẩn thận nhưng không tìm được Phong Thiên Tinh, có thể hắn là ngưá»i chưa há» ra tay vá»›i mẹ ngài."

Âu Dương Chi Hô hiển nhiên chưa chú ý đến số ngưá»i, sau khi nghe Äông Thanh nói, chàng ngập ngừng má»™t lúc. Kế đó má»›i há»i : " Vậy còn Phong Hồn Tinh vì sao cÅ©ng không có gì ?"

Äông Thanh ôn tồn nói : "Vì ngưá»i này cao thâm khó Ä‘oán, ta bá» ra nhiá»u thá»i gian nhất để Ä‘iá»u tra hắn nhưng kết quả thu được toàn là tin tức vô dụng, không phải trước sau mâu thuẫn mà toàn là những chuyện nhá» nhặt, chỉ biết má»™t Ä‘iá»u duy nhất là võ công cá»§a hắn hiện nay đã vượt xa bá»n sư huynh đệ."

Võ công càng cao thì vốn danh tiếng phải càng lá»›n, có thể bị ngưá»i khác thám thính được càng nhiá»u việc, nào ngá» Phong Hồn Tinh lại ngược lại, Ä‘iá»u này không khá»i khiến cho Âu Dương Chi Hô càng kinh sợ.

Äông Thanh vá»™i nói : "Sức mạnh cá»§a chúng ta trước mắt chưa đủ để đồng thá»i xuất kích vá»›i bá»n chúng, cho nên nếu như mục tiêu tiếp theo cá»§a chúng ta là Phong Hàn Tinh thì đối vá»›i bá»n khác, chúng ta gạt sang má»™t bên, đây gá»i là kích phá từng tên."

Âu Dương Chi Hô gật đầu, lật sang phần của Phong Hàn Tinh, trong đó viết như sau :

"Phong Hàn Tinh, nam, không cha không mẹ không vợ, có má»™t con nuôi. NghÄ©a tá»­ năm nay mưá»i sáu (ghi chú : tính từ năm Giáp Tí). Võ công : Tàn VÅ© Kiếm Pháp, kiếm pháp phân thành tám thức, đặc trưng là hư thá»±c nan phân, sau khi đả thương đối thá»§ nhất định để lại mấy vết thương được phân cách Ä‘á»u nhau. Tuyệt kỹ khác là dùng độc, có thể hạ độc vô sắc vô vị trên bất kỳ vật thể nào, bá đạo nhất là loại độc mang tên Vong Trạng, dược tính chưa rõ.

Sở thích cá»§a Phong Hàn Tinh : Uống rượu, huấn luyện ngá»±a, mặc y phục màu đỠhoặc xanh lục. Thân hữu cá»§a Phong Hàn Tinh : không có. Khi có hứng thì thưá»ng đến má»™t trà quán bên cạnh Tàn VÅ© Lâu để đánh cá» vá»›i chưởng quỹ, nhưng kỳ nghệ không bằng ngưá»i đó, thưá»ng đánh thua. Nhược Ä‘iểm : không rõ. NghÄ© tá»­ háo sắc, thưá»ng đến thanh lâu."

Xem đến đây, Âu Dương Chi Hô lẩm bẩm : "Nghĩa tử ?"
Tài sản của giacuongly

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #15  
Old 22-05-2008, 03:11 AM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 15: Thế Gia Tá»­ Äệ



Liá»…u Trấn là má»™t nÆ¡i huyên náo, ở đây chá»§ yếu được lợi thế vì có dòng Liá»…u Giang chảy qua phía đông trấn. Liá»…u Giang tuy không rá»™ng lắm nhưng có thể gá»i nó là "hà" thì thích hợp hÆ¡n. Dù sao thì cÅ©ng chẳng có gì trở ngại nó trở thành má»™t con sông náo nhiệt và giàu có tiá»m năng. Vì Liá»…u Giang tiếp giáp hai tỉnh, cây gá»— từ thượng du cần phải Ä‘i qua Liá»…u Giang má»›i có thể vào được Hoàng Hà, sau đó lưu thông đến các nÆ¡i, còn gạo và tÆ¡ lụa ở Kinh Hàng trong vận hà nếu muốn chuyển đến các tỉnh lân cận thì cÅ©ng phải Ä‘i ngược dòng Hoàng Hà, bồn nhập vào Liá»…u Giang rồi má»›i tiến vào được các tỉnh lân cận.

Có được địa lợi độc đáo như thế, Liá»…u Trấn có muốn thanh tịnh hÆ¡n má»™t chút cÅ©ng không thể được. Vì có đủ ngưá»i từ nam tá»›i bắc, vào đông ra tây, Liá»…u Trấn náo nhiệt đến mức có phần phức tạp. Ở đây, tam giáo cá»­u lưu, tăng đạo nho cái Ä‘á»u có thể gặp được, trong trấn lại có hồng lâu hoạ các, tú há»™ chu môn, xe Ä‘iêu cá»™t khắc, tuấn mã tranh nhau phi. Äá»§ các loại hàng hoá lạ mắt, trà phòng tá»­u tứ, y phục hoa lệ.

Thật là hoa thÆ¡m khắp đưá»ng, rá»™n rã trá»i mây.

Má»™t nÆ¡i phồn hoa như thế nếu thiếu Ä‘i thanh lâu nữ tá»­ đứng tá»±a cá»­a bán nụ cưá»i thì có chút gì đó không bình thưá»ng.

Nhưng Liá»…u Trấn lại rất bình thưá»ng, tại đầu phía đông con phố ngang là nÆ¡i phồn hoa nhất Liá»…u Trấn, có má»™t toà thanh lâu tên gá»i Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu.

Hai chữ Kiá»u Mi vốn đã có mùi vị câu hồn Ä‘oạt phách, huống chi lại là Thiên Kiá»u Bách Mi?

Cho nên ngưá»i ra kẻ vào Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu, không ai không có cái dáng vẻ thất hồn thất phách. Có lẽ, trước khi tiến vào Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu, chắc là há» muốn tìm lại phần hồn phách cá»§a há», ngỠđâu sau khi vào Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu rồi, ngay cả chút ít hồn phách còn lại cÅ©ng làm mất sạch cả.

Không cần nhìn thấy Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu, cÅ©ng có thể cảm giác được sá»± tồn tại cá»§a nó từ xa. Tiếng cưá»i cợt trêu đùa, mùi son phấn phiêu ám cùng vá»›i không khí ngá»t ngào kỳ dị ấy chẳng phải đã cho ngưá»i ta biết sá»± tồn tại cá»§a nó đấy sao?

Äêm nay, mụ tú bà cá»§a Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu cưá»i đến mức chỉ còn thấy răng mà chẳng thấy mắt đâu nữa, vì tất cả cô nương cá»§a mụ hình như Ä‘á»u đã rá»i khá»i ổ, vậy mà vẫn chưa hết ngưá»i đến gá»i: "Gá»i A Thu ‎ ý, đại gia hôm nay phải vui cho đủ !" Hoặc gá»i: "Hai nàng, hai nàng !"

Trên mÅ©i mụ tú bà toát cả mồ hôi, cÅ©ng không biết là mừng hay là sợ. Ngay lúc này, có má»™t vị công tá»­ trẻ tuổi đến thật phiêu nhiên, hai tay chấp sau lưng, thần tình tiêu sái, toàn thân cẩm bào sáng chói, lưng mang trưá»ng kiếm, gương mặt thật tú nhã tuấn lãng, duy nhất chỉ có đôi mắt là chưa đủ đẹp, trong đôi mắt ấy ẩn chứa má»™t sắc vị tà dâm, càng tiến gần đến Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu thì càng như thế. Mụ tú bà vừa nhìn thấy ngưá»i này đã không thể đứng đấy nữa, vá»™i chạy ra nghênh tiếp: "Ai da, Phong công tá»­, sao lâu thế không thấy ngài quang lâm? Tiểu Kiá»u ngày đêm mong nhá»› ngài, mà ngài lại trầm khí như vậy, thật là ngưá»i lòng dạ gang thép."

Kỳ thực, Phong Thiếu Văn, Phong công tử này đêm trước mới cuồng hoan một đêm ở đây, làm gì lại "lâu rồi không gặp?"

Phong Thiếu Văn mỉm cưá»i, cÅ©ng không nói gì, vừa đưa tay ra đã có má»™t đỉnh bạc rÆ¡i vào tay mụ tú bà. Nụ cưá»i trên mặt mụ lại biến mất, chỉ nghe mụ nói: "Con gái tôi tiêu chí như thế mà chỉ đáng giá có hai đồng tiá»n nhá» này à?"

Phong Thiếu Văn bật cưá»i ha hả: "Äây là cho bà uống trà, tiá»n tiêu tính riêng. Phong thiếu gia ta bạc đãi bà khi nào?"

Gương mặt mụ tú bà lập tức lại há»›n hở, cưá»i nói: " Lão thân chỉ đùa vá»›i Phong công tá»­, khắp cái Liá»…u Trấn này ai không biết hào khí cá»§a Phong công tá»­? Nếu Phong công tá»­ thích, mua cả cái lầu vụn này cá»§a lão thân cÅ©ng chẳng có gì là lạ."

Phong Thiếu Văn không thèm mài răng vá»›i mụ nữa, vừa Ä‘i vừa nói: "Quy định cÅ©, trong phòng Tiểu Kiá»u, má»™t ít rượu thịt, hôm nay đừng hầm gà nữa, món thịt sợi hôm trước lạnh răng lắm."

Mụ tú bà liá»n dông mất.

Phong Thiếu Văn đối vá»›i toà Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu này rất quen thuá»™c, cÅ©ng không thèm để ‎ý đến lá»i chào há»i cá»§a số nữ tá»­ kiá»u mi kia, xoay xoay rẽ rẽ má»™t lúc nhắm hướng căn phòng ở đầu phía tây mà Ä‘i.

Äứng bên ngoài phòng, hắn vẫn chưa trá»±c tiếp bước vào mà cúi ngưá»i ghé mắt nhìn trá»™m vào trong qua cánh cá»­a sổ giấy.

Chỉ thấy bên trong có má»™t cái giưá»ng, màn buông xuống má»™t ná»­a, má»™t thân hình yểu Ä‘iệu Ä‘ang nằm xoay mặt nhìn ra, mày liá»…u mÅ©i cao, má hồng miệng nhá» làn môi ướt đẫm, hai mắt khép kín, từ hai hàng lông mi có thể nhìn thấy được đôi mắt kia bình thưá»ng câu dẫn hồn phách ngưá»i khác đến thế nào.

Má»™t tấm chăn má»ng bằng cẩm đắp ná»­a ngưá»i, phần vai nhá» nhắn và phần ngá»±c mượt trắng Ä‘á»u nằm ngoài tấm chăn, dưới ánh đèn đỠlập loè càng khiến ngưá»i ta liên tưởng miên man.

Phong công tá»­ nuốt từng ngụm nước bá»t, nhè nhẹ đẩy cá»­a, cánh cá»­a không cài khoá, Phong công tá»­ mừng rỡ bèn nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, đến bên cạnh giưá»ng, từ từ quỳ xuống, nhìn chăm chăm vào gương mặt Tiểu Kiá»u Ä‘ang chìm trong giấc ngá»§ má»™t cách thèm thuồng. Trong hÆ¡i thở nhè nhẹ cá»§a Tiểu Kiá»u có má»™t mùi thÆ¡m thoang thoảng, má»™t loại hÆ¡i thở ấm áp, trên đầu nàng quấn má»™t sợi tÆ¡ xanh, có má»™t cái kết mắt loan, tá»±a như vân vụ lại giống như sa cẩm, càng làm tăng thêm nét xinh tươi cá»§a nàng khiến ngưá»i khác động lòng.

Phong công tử không nhịn được nữa , chầm chậm ghé lên đôi bỠmôi đỠướt ấy, đúng lúc sắp chạm vào thì bên ngoài có tiếng nữ nhân nói: "Rượu thịt của Phong công tử đã chuẩn bị xong."

Lúc này Tiểu Kiá»u bừng tỉnh, ngá»­ng đầu ngồi dậy, nhìn kỹ Phong công tá»­ rồi cất giá»ng nÅ©ng nịu: "Chàng hư lắm ! Làm ngưá»i ta giật cả mình !"

Nói xong liá»n đưa hai tay lên kéo Phong công tá»­ Ä‘i. Phong công tá»­ bật cưá»i ha ha rồi đứng lên, cÆ¡n giận vừa rồi vì bị ngưá»i ta phá mất chuyện tốt lập tức tiêu tan thành mây khói.

Hắn ngoảnh đầu lại gá»i: "Mau mau Ä‘em vào !"

Bên ngoài đáp lá»i, tiến vào là má»™t nha đầu thân hình mảnh khảnh, trên tay bưng má»™t mâm rượu thịt. Sau khi bày ra bàn rồi, Ä‘ang lúc muốn lui ra thì Phong công tá»­ không để mất thá»i cÆ¡, đưa tay vuốt lên khuôn mặt Ä‘ang lấm tấm ướt, con nha đầu "á" má»™t tiếng thất thanh rồi vụt chạy mất.

Tiểu Kiá»u mím môi, từ trên giưá»ng bước xuống, đưa đôi tay ngá»c nhấc bình rượu lên rót ra hai ly, sau đó ngồi xuống lên tiếng giận dá»—i: "Thiếp còn tưởng chàng để cô nào nhiếp mất hồn rồi, mấy ngày không thấy bóng đâu."

Phong công tử ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy đôi bàn tay nàng nói: "Hôm kia chẳng phải ta mới đến một lần đấy thôi?"

Tiểu Kiểu vặn ngưá»i, nhăn mặt: "Hai ngày không phải là mấy ngày rồi sao? Nếu đã chán chê thiếp rồi thì từ nay đừng đến nữa, thiếp chẳng cần chàng." Nói đến đây, hai mắt đỠngần, dáng vẻ thật hấp dẫn. Phong công tá»­ nóng ruá»™t, vá»™i nói: "Ta làm sao rá»i bá» nàng được? Chì vì gần đây cha ta quản thúc có phần chặt chẽ. Sau này chỉ cần nàng thích, ngày nào ta cÅ©ng đến, nếu ta không giữ được lá»i thì trá»i …"

Tiểu Kiá»u lập tức chặn ngang miệng hắn, nói: "Lại phải thỠđộc gì nữa. Chỉ cần trong lòng chàng có thiếp thì đã đủ rồi."

Phong công tá»­ thừa cÆ¡ hôn lên bàn tay ngà ngá»c đó.

Tiểu Kiá»u đưa má»™t ly rượu lên nói: "Bây giá» thiếp phạt chàng uống hết ly này."

Phong công tá»­ tiếp lá»i: " Äáng phạt, đáng phạt." rồi cầm lấy ly rượu, vừa há»›p má»™t ngụm nhá» thì nghe Tiểu Kiá»u nói: "Phải uống hết má»™t hÆ¡i má»›i tính."

Phong công tá»­ cưá»i nói: " Ta cảm thấy trong rượu có thêm gì đấy."

Tiểu Kiểu giật mình, đột nhiên miệng nở nụ cưá»i tươi, cưá»i má»™t lúc rồi má»›i cố nhịn để nói: "Công tá»­ nhãn lá»±c tốt thật, không biết vì sao công tá»­ biết vậy?"

Lá»i nói vừa phát ra, sắc mặt Phong công tá»­ chợt hÆ¡i biến, giá»ng nói cÅ©ng có phần lạnh nhạt Ä‘i: "Äá»™c thuật cá»§a cha ta trên giang hồ không ai sánh bằng, ta tuy bất tài nhưng chuyện phân biện mùi vị cÅ©ng có chút thông hiểu."

Sắc mặt Tiểu Kiá»u lại á»­ng Ä‘á», đôi mắt mỹ lệ rưng rưng, giá»ng nói thá» thẻ như không muốn để ngưá»i khác nghe thấy: "Trong rượu có thêm … thứ gì … không tốt sao?" nói xong, nàng thẹn thùng liếc nhìn Phong công tá»­, cả hÆ¡i thở cÅ©ng nhanh hÆ¡n.

Phong công tá»­ vừa nghe, lập tức sá»±c tỉnh, cưá»i ha hả đáp lá»i: " Thêm thứ gì đó, tốt ! Tốt ! Vẫn là Tiểu Kiá»u thông minh !"

Dứt lá»i, hắn ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

Sau đó, hắn nhìn Tiểu Kiá»u nói: "Äêm nay, dưá»ng như nàng đẹp hÆ¡n lúc trước."

Tiểu Kiá»u cưá»i nói: "Thiếp đếm ba tiếng, sau ba tiếng chàng sẽ không còn cảm thấy thiếp có chá»— nào đẹp nữa, công tá»­ tin không?"

Phong công tử không biết nàng lại chơi trò gì, liên thanh đáp: "Không tin, không tin."

Tiểu Kiá»u liá»n bắt đầu đếm: "Má»™t !"

Phong công tá»­ vẫn nhìn nàng cưá»i.

Tiểu Kiá»u cÅ©ng mỉm cưá»i rồi tiếp tục đếm: "Hai !"

Nụ cưá»i cá»§a Phong công tá»­ càng nồng hÆ¡n, hắn cảm thấy Tiểu Kiá»u Ä‘ang thá»±c đáng yêu, nhưng lại Ä‘ang đếm rất nghiêm chỉnh. Khi nghe tiếng thứ "Ba !" vừa ra khá»i miệng nàng, nụ cưá»i cá»§a Phong công tá»­ càng nồng đượm hÆ¡n nữa, đột nhiên nụ cưá»i ngưng bặt, thần tình cá»§a Phong công tá»­ đã trở nên như má»™t khúc gá»—, rá»—ng không.

Tiểu Kiá»u Ä‘i quanh hắn má»™t vòng rồi há»i: "Bây giá» có phải cảm thấy ta xấu xí như má»™t con yêu bà không?"

Phong công tá»­ lặp lại từng chữ má»™t: "xấu … xí … như … má»™t … con … yêu … bà …" Tiểu Kiá»u cưá»i nghiêng cưá»i ngã, lại nói: "Ngươi cấu lấy mặt mình Ä‘i, chỉ cấu má»™t cái thôi."

"Xoẹt" má»™t tiếng, trên mặt Phong công tá»­ nổi lên má»™t vết máu. Tiểu Kiá»u lại nói: "Dùng răng cắn mÅ©i mình."

Phong công tá»­ liá»n há miệng, ngẩng đầu lên cắn, càng lúc càng nghiêng đầu ra sau, cuối cùng ngã bật ra phía sau.

Lúc này, con nha đầu bưng rượu thịt tiến vào, cất giá»ng trầm trầm: "Hương Nhi, đừng có ham chÆ¡i, coi chừng há»ng việc."

"Tiểu Kiá»u" thè lưỡi làm ra bá»™ dạng mặt quá»·, bấy giá» má»›i nói vá»›i Phong công tá»­ Ä‘ang nằng trên đất: "Äứng dậy, từ từ Ä‘i xuống lầu, Ä‘i vá» phía đông, đến má»™t ngôi đình mát ở phía đông chá» ta, Ä‘i Ä‘i."

Phong công tá»­ lồm cồm bò dậy, quay ngưá»i Ä‘i ra má»™t cách máy móc.

Con "nha đầu" thì thầm: "Ta dá»n rượu thịt Ä‘i, ngươi đánh thức Tiểu Kiá»u thật dậy phải cẩn thận, đừng để nó phát hiện, sau khi làm xong việc ta cÅ©ng sẽ đến ngôi đình đó."

Gương mặt Hương Nhi nghiêm chỉnh nói: "Dạ, Hồng Nhi tá»·." nhưng vẫn cưá»i khúc khích. Hồng Nhi nhanh chóng Ä‘i dá»n dẹp đồ đạc.

Hương Nhi quỵ ngưá»i xuống, đưa tay xuống gầm giưá»ng, cuối cùng nắm được gì đấy, kéo ra thì là má»™t ngưá»i, hình dạng giống hệt nàng.

Hương nhi ôm lên giưá»ng, phá»§i sạch bụi bặm, phá»§ lại chăn mằn gá»n gàng, sau đó ghé sát tai cô ta nói: "Ngươi là Tiểu Kiá»u, vậy ta là ai?" nói xong, nàng lại cưá»i "hí hí" má»™t tràng, bấy giá» má»›i nhè nhẹ Ä‘i đến bên cá»­a sổ phía sau, nhẹ nhàng đẩy ra, quay đầu nhìn quanh má»™t lượt rồi má»›i xoay ngưá»i kéo xuống má»™t sợi dây chuá»—i trên thành cá»­a sổ, tay phải giật mạnh, sợi chuá»—i bắn mạnh ra. Äồng thá»i, thân ngưá»i nàng cÅ©ng từ cá»­a sổ bắn ra, mất hút vào bóng đêm sâu thẫm như má»™t cánh chim hồng.

Phía dưới có tiếng má»™t cô gái nói: "Äêm khuya như vậy mà vẫn còn chim chóc kiếm ăn."

Lại có má»™t giá»ng đàn ông lên tiếng: "Lại nói lảm nhảm rồi, nàng quan tâm đến chim chóc hay không chim chóc làm gì, nó tìm thức ăn cá»§a nó, nàng đút cho ta ăn no trước má»›i là vấn đỠchính." Má»™t trận cưá»i dâm dục trá»—i dậy.

Giá»ng cô gái lại cất lên: "chàng là con chim đói …" câu nói chưa kịp hết đã bị cắt ngang. Tiểu Kiá»u trên lầu lúc này cÅ©ng tỉnh dậy, thầm cảm thấy kỳ lạ, không biết sao mình lại ngá»§ thiếp Ä‘i. Nhìn ra ngoài, dưá»ng như thá»i gian đã không còn sá»›m nữa mà Phong công tá»­ sao lại chưa đến? Trừ phi hắn đã quên mất Tiểu Kiá»u ở Thiên Kiá»u Bách Mi rồi chăng?

Má»™t sá»± lạc lá»ng cuồn cuá»™n trong tâm nàng.

Bấy giá», Phong công tá»­ Ä‘ang Ä‘i trên con đưá»ng phía đông. Lúc vừa xuống khá»i Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu, má»™t số ngưá»i nhìn thấy bá»™ dạng cứng ngắc ngá» nghệch cá»§a hắn, trên mặt lại có má»™t vết máu, Ä‘á»u không khá»i nghÄ© thầm: "Gã Phong công tá»­ này chÆ¡i bá»i thật quá phong cuồng, lại có thể đến mức ra hình hài như thế này đây."

Mụ tú bà thấy hắn chỉ Ä‘i vá» phía trước, không có ‎ý trả tiá»n, Ä‘ang tính tiến đến ngăn lại thì ả nha đầu thân hình mảnh khảnh tên Tiểu Cúc kia đã bước đến, móc ra má»™t đỉnh bạc lá»›n nói: "Phong công tá»­ hôm nay mệt rồi, không muốn nói nhiá»u, đây là ngân lượng cá»§a Phong công tá»­."

Mụ tú bà nhìn thấy ngân lượng, nhếch miệng cưá»i toe toét. Mụ rất hài lòng, bắt tay Tiểu Cúc. Ả Tiểu Cúc này đích xác không tồi, hôm qua nó vá» xin vỠđưa tang, hôm nay đã Ä‘i suốt đêm để quay lại đây, thật không còn gì để nói.

Mụ dá»± định tháng này sẽ tăng thêm hai mươi văn tiá»n công cho Tiểu Cúc. Phong công tá»­ ra khá»i Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu, lại không trở vá» Tàn VÅ© Lâu cá»§a hắn mà chầm chậm Ä‘i vá» hướng đông. Ngưá»i qua đưá»ng nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a Phong công tá»­ Ä‘á»u nghÄ©: "Tên ôn con này chắc là chÆ¡i bá»i ở Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu vui vẻ quá nên má»›i ra cái ác tướng thế này !"

Ai cÅ©ng tránh hắn xa xa, chẳng ai dám tiến đến há»i thăm hắn.

Phong Thiếu Văn càng Ä‘i càng xa, dần dần, hắn rá»i khá»i mặt phố cá»§a Liá»…u Trấn, bước lên má»™t con đưá»ng nhá». Cho đến khi trước mắt hắn hiện ra má»™t ngôi đình, hắn nhấc từng bước Ä‘i vá» phía ngôi đình.

Bấy giá», trong đình đã có hai ngưá»i, má»™t ngưá»i là Hương Nhi, ngưá»i kia có hình dáng giống hệt Phong Thiếu Văn.

Phong Thiếu Văn vừa bước vào đình, nhìn thấy ngưá»i kia thì có chút kinh ngạc, lắp bắp từng chữ: "Ngưá»i … là … ta, … ta … lại … là … ai?"

Hương Nhi cưá»i đáp: "Ngươi là Kiếm Thập."

Phong Thiếu Văn nhắc lại: "Kiếm … Thập?"

Hương Nhi gật đầu, há»i: "Ngươi có biết Tàn VÅ© Kiếm không?"

Phong Thiếu Văn đáp: "Biết."

Hương Nhi nói: " Ngươi dùng Tàn VÅ© Kiếm Pháp cá»§a ngươi diá»…n luyện cho bá»n ta xem má»™t lượt, phải chú tâm má»™t chút."

Phong Thiếu Văn bạt kiếm ra, mÅ©i kiếm cá»§a hắn thật không tầm thưá»ng, không phải mÅ©i nhá»n như những mÅ©i kiếm khác mà là hình cung tròn.

Ngưá»i có hình dáng giống Phong Thiếu Văn thốt ra má»™t tiếng "á»·" tá» vẻ kinh ngạc, Phong Thiếu Văn đã bắt đầu diá»…n luyện bát thức Tàn VÅ© Kiếm Pháp, mÅ©i kiếm cá»§a hắn có thể má»—i lúc đánh ra chân giả khó lưá»ng, có khi xem là giả nhưng lại tá»±a như chân, thấy là chân lại ngược là giả, thanh trưá»ng kiếm vạch không có tiếng "sa sa" như tiếng nước mưa Ä‘ang rÆ¡i vừa nhanh vừa dày.

Äợi sau khi bát thức kiếm pháp cá»§a hắn diá»…n xong, Hương Nhi má»›i há»i: "Thiếu chá»§, ngài xem rõ hết rồi chứ?"

Ngưá»i được gá»i là thiếu chá»§ đó chính là Âu Dương Chi Hô, chỉ là hiện tại đã dịch dung thành hình dạng cá»§a Phong Thiếu Văn, chàng đáp: " Äại khái cÅ©ng xem rõ rồi, nhưng vẫn còn vài chá»— chưa xem kỹ."

Hương Nhi liá»n quay sang nói vá»›i Phong Thiếu Văn: " Ngươi diá»…n lại Tàn VÅ© Kiếm Pháp má»™t lần nữa."

Phong Thiếu Văn vẫn im lìm như khúc gá»—, không đáp má»™t lá»i, trưá»ng kiếm lại múa tít lên, đến lúc hắn diá»…n xong thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

NgỠđâu Âu Dương Chi Hô lại nói vẫn còn một chỗ chưa rõ lắm .

Hương Nhi đành phải bắt Phong Thiếu Văn diễn lại thêm một lần.

Phong Thiếu Văn ngày thưá»ng không chú tâm há»c tập, chỉ biết ăn chÆ¡i cá» bạc, không những chưa há»c được hai ba thành võ công cá»§a Phong Hàn Tinh mà ngay cả cÆ¡ thể hắn cÅ©ng đã sá»›m bị tá»­u sắc làm cho tàn phế rồi, sau ba lần múa kiếm hÆ¡i thở cá»§a hắn đã hồng há»™c như bò rồi. Nhưng thần sắc cá»§a hắn thì vẫn không biến, vẫn như khúc gá»—. Âu Dương Chi Hô buá»™c miệng thanh rằng: "Kiếm pháp tinh diệu như thế mà để cho hạng đổ rượu nhồi cÆ¡m này há»c, thật là uổng phí."

Hương Nhi cưá»i nói: " Nếu như hắn tinh minh thì chúng ta làm sao dá»… dàng đắc thá»§ như vậy được? Chỉ là vá»›i kiếm thuật cá»§a Phong Thiếu Văn thì ngay cả Kiếm Thập cÅ©ng không xếp vào được."

Nói xong, nàng ra lệnh cho Phong Thiếu Văn đưa kiếm cho Âu Dương Chi Hô. Âu Dương Chi Hô Ä‘ang muốn mở miệng thì nghe bên ngoài đình có tiếng ngưá»i nói: "Nhị vị thật là tiêu diêu, ta lại phải mất má»™t đêm làm việc hầu hạ kẻ khác." Dứt lá»i, Hồng Nhi tiến vào, nàng đã khôi phục lại diện mạo cá»§a mình, trên tay còn cầm má»™t bình rượu, Hương Nhi cưá»i nói: "Hồng Nhi tá»· trừ phi muốn cùng thiếu chá»§ uống rượu ngâm thÆ¡ ở đây, bày tá» ná»—i lòng?"

Chỉ má»™t câu cợt đùa này lại khiến Hồng Nhi xấu hổ không biết nói thế nào, len lén đưa mắt nhìn sang Âu Dương Chi Hô, má»›i biết chàng dưá»ng như không để tâm, bất giác cảm thấy buồn lòng, nghÄ© thầm: "Ta lại … lại nghÄ© ngợi nhiá»u quá rồi."

Vì vậy nàng mới nghiêm sắc: "Hương Nhi sao lại có thể mang thiếu chủ ra đùa? Thật là không biết tôn ti !"

Âu Dương Chi Hô giật mình , nghÄ© thầm: "Hồng Nhi sao lại giận mà nói như thế?", vá»™i lên tiếng: "Hồng Nhi … cô nương đừng nói như vậy, ta có đáng làm thiếu chá»§ gì đâu? Sau này cứ gá»i tên ta là được."

Hương Nhi vẫn cưá»i nói: " Nếu Hồng Nhi muốn đổi ngài thành ca ca thì sao?"

Âu Dương Chi Hô ngỡ ngàng, gương mặt tuấn tú đỠbừng, nói: "Ngưá»i cùng vai cả, lá»›n làm anh cÅ©ng là không sai, dưá»ng như gá»i … gá»i … gá»i đại ca thì có vẻ ổn hÆ¡n nhỉ?"

Hồng Nhi không nhịn được nữa, bổ nhào vỠphía Hương Nhi, miệng nói: "Hương Nhi, xương của muội ngứa ngáy rồi.", vừa nói nàng vừa đưa tay gãi Hương Nhi.

Hương Nhi sợ nhất là chiêu này, không ngừng kêu xin tha mạng, nhưng vẫn không thoát khá»i tay Hồng Nhi, cho nên cưá»i má»™t lúc khí tức trong miệng không còn được liên tục nữa: "Tá»· tá»· … tốt, tha … a … a … hi hi … tha cho Hương Nhi … hi hi …"

Hồng Nhi liên tục gãi đến lúc tay chân Hương Nhi má»m nhÅ©n ra ngồi bệt xuống đất má»›i chịu ngừng tay.

Âu Dương Chi Hô thấy hai nàng đùa đủ rồi mới nghiêm mặt nói: "Ta cũng thấy rất kỳ lạ, Hồng Nhi cô nương vì sao lại mang bình rượu đến?"

Hồng Nhi không dám nhìn vào hai mắt chàng, xoay ngưá»i lại đáp: "Thiếu … chá»§ … đại ca nếu đã giả làm Phong Thiếu Văn, mà Phong Thiếu Văn sau khi đã vào Thiên Kiá»u Bách Mi Lâu rồi ra thì lý nào lại không uống rượu?"

Âu Dương Chi Hô khen rằng: " Hồng Nhi cô nương quả nhiên tâm tư thật là tinh tế, su‎ýt chút ta để lá»™ má»™t chá»— hở lá»›n." Hồng Nhi nói: "Thá»i gian đã không còn sá»›m nữa, bây giá» muá»™i sẽ Ä‘em tình hình ở Tàn VÅ© Lâu nói cho huynh nghe."

Kế đó, Hồng Nhi tỉ mỉ thuật lại tình trạng cá»§a Tàn VÅ© Lâu má»™t cách tưá»ng tận, bao gồm bố cục bên trong, có mấy ngưá»i nô bá»™c, xưng hô thế nào, Ä‘á»u nói hết má»™t lượt cho Âu Dương Chi Hô nghe. Cuối cùng nàng còn nhấn mạnh thêm má»™t lần: "Phong Thiếu Văn gá»i Phong Hàn Tinh là nghÄ©a phụ, xin đừng quên. Kỳ thá»±c hay nhất là Chi đại ca cần phải tuỳ cÆ¡ ứng biến !"

Âu Dương Chi Hô gật đầu, nói: " Bây giỠchúng ta chia tay, ta đến Tàn Vũ Lâu, Hồng Nhi cô nương đến Thanh Ca Trà Lâu, Hương Nhi cô nương vỠcốc."

Sau đó, má»i ngưá»i chia tay, Phong Thiếu Văn tất nhiên Ä‘i theo Hương Nhi. Âu Dương Chi Hô uống hết rượu rồi quăng bình Ä‘i, án theo vị trí mà Hồng Nhi nói, nhắm hướng tây trở vào trấn, chàng vừa Ä‘i vừa quan sát. Ngưá»i qua đưá»ng nghe toàn thân chàng là mùi rượu nên thấy bá»™ dạng chàng Ä‘ang tìm kiếm gì đó cÅ©ng không kinh ngạc, chỉ thì thầm: "Công tá»­ nhà há» Phong lại say sưa đến ná»—i cả cá»­a nhà mình cÅ©ng không nhá»›."

Âu Dương Chi Hô rốt cuộc cũng tìm được cửa nhà có một bụi trúc, trên cửa đại viện quả nhiên có ba chữ "Tàn Vũ Lâu".
Tài sản của giacuongly

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
êàðàîêå, huyá»n công tà phật, huyen cong ta phat, huyen cong ta phat full, huyen phat ta cong, huyencongtaphat, ïðîåêòû, long nhân 4vn, ñïàðòàê, ñòîëà, ta phat huyen cong, thần long nhân tà



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™