Hồi 11
- Thân mẫu nhìn xem, Doanh nhi sá»a soạn như thế nà y đã được chưa?
Doanh Doanh nũng nịu xoay một vòng trước mặt mẹ cha như đang múa. Tà áo trắng kéo thướt tha diễm lệ.
Hai vợ chồng già Dương Thế Hùng quay nhìn nhau mỉm cưá»i, Dương phu nhân nhìn chồng hãnh diện:
− Phu quân, ngưá»i nhìn xem chúng ta có thể ngồi sui được rồi đó.
Ông mỉm cưá»i không đáp kê tách trà thÆ¡m lên môi, há»›p từng chút má»™t, cá» chỉ tán đồng cá»§a cha đã là m nà ng phải thẹn thùng. Doanh Doanh chạy đến ngã và o lòng mẹ:
− A! Mẹ! Sao mẹ nói váºy? Con còn nhá» chưa chịu chuyện đó đâu.
Bà đỡ con dáºy dịu dà ng:
− Còi chừng nhăn áo hết bây giá», Doanh Doanh con cÅ©ng lá»›n rồi đừng mắc cá» thái quá.
Ông đặt chén trà xuống bà n nhìn con trìu mến:
− Con nó còn nhá», phu nhân đừng nói đến chuyện vợ chồng là m nó thẹn. Tôi chưa muốn xa đứa con cưng đâu.
Bà lưá»m chồng âu yếm:
− Mưá»i tám tuổi rồi, nhá» nhoi gì nữa?
Chợt tỳ nữ bước và o duyên dáng:
− Bẩm tiểu thư, xe song mã đã sẵn sà ng.
Doanh Doanh đứng dáºy vòng tay:
− Xin phép song thân con lên chùa lá»… Pháºt!
Ông gáºt đầu:
− Ờ! Con đi mau vỠsớm kẻo mẹ cha mong đợi.
Bà cÅ©ng gá»i vá»›i theo:
− A Liên! Trông chừng tiểu thư cẩn tháºn.
− Vâng!
Bước lên cá»— xe song mã, Doanh Doanh khẽ kéo chiếc rèm hồng cưá»i vui vẻ, cha mẹ nà ng cứ thế là m như nà ng nhá» lắm không bằng, lúc nà o cÅ©ng dặn Ä‘i dặn lại mấy câu thưá»ng tình như váºy. Má»—i khi nà ng Ä‘i đâu vá» là hai ngưá»i cứ đến nhìn nà ng từ đầu đến chân, như để kiểm soát xem coi có cá»ng tóc, kẽ lông nà o rÆ¡i rụng hay không?
Nhiá»u khi nghÄ© cÅ©ng thẹn thùng.
Vì tiếng đồn con cưng cá»§a vợ chồng viên ngoại Dương Thế Hùng đã lan truyá»n khắp là ng trên xóm dưới, nên Ä‘i đến đâu nà ng cÅ©ng nghe ngưá»i ta xì xà o bà n tán, và bắt gặp những ánh mắt ganh tỵ, thèm muốn. Phải, má»i ngưá»i ganh tỵ, thèm muốn cái hạnh phúc mà gia đình nà ng Ä‘ang có, các cô gái Ä‘á»u mÆ¡ ước cái địa vị cá»§a nà ng, cô con gái duy nhất cá»§a Dương viên ngoại.
Doanh Doanh cÅ©ng biết, vá»›i cha mẹ, nà ng là viên ngá»c quý, nên nà ng tha hồ nhá»ng nhẽo, bắt mẹ cha phải chìu mình hết má»±c. Mưá»i tám tuổi rồi, mà má»—i lúc phiá»n lòng là giẫy lên khóc lóc như má»™t đứa bé lên ba.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng chùa Cổ Lâm tá»±. Hai tỳ nữ vén rèm cung kÃnh:
− Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi.
Doanh Doanh nhẹ đặt gót sen xuống báºc thang, chiếc hà i thêu cá»§a nà ng ánh lên sắc ngá»c lưu ly lấp lánh. Tá»±a và o hai thị nữ, nà ng bước khá»i cá»— xe, dịu dà ng, mảnh mai như cánh hoa xuân trước gió.
Hôm nay là ngà y lá»… Pháºt, khắp chùa dáºp dìu tà i tá» giai nhân, nam thanh nữ tú, mùi hương trầm thÆ¡m bay ra ngan ngát, tạo nên má»™t khung cảnh vừa trang nghiêm, vừa gợi cảm.
Trên đỉnh cá»™t cao, lá Pháºt kỳ bay phất phá»›i, pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát lá»›n đặt giữa sân, trên bà n má»™t mâm trái cây to được chưng bà y má»™t cách khéo léo đẹp đẽ.
Gương mặt Pháºt Bà hiá»n từ, độ lượng, đôi mắt buồn nhìn xuống như muốn rưới hết bình cam lá»™ nÆ¡i tay, để cứu nhân độ thế.
Doanh Doanh cung kÃnh thắp ba nén hương thÆ¡m thầm khấn. Trước là cầu thá» cho song thân, sau là ... cầu mong sao cho mình tìm được má»™t tấm chồng xứng đáng. Nà ng tin tưởng và o tấm lòng thà nh kÃnh cá»§a mình sẽ được Pháºt bà chứng giám vì tiếng đồn pháºt ở Cổ Lâm tá»± rất linh thiêng, cầu chi được đó.
Bái Pháºt xong, nà ng cùng hai thị nữ bước lên báºc tam cấp để và o chùa. Chợt nà ng dừng lại trước má»™t bà lão ăn xin gầy yếu. Nà ng liá»n bá» và o đôi bà n tay già nua cá»§a bà ta má»™t quan tiá»n:
− Äá»™i Æ¡n tiểu thư.
Giá»ng bà lão khà n khà n, nghèn nghẹn, không hiểu do giá»ng nói hay do bà ta quá cảm động trước số tiá»n bố thà háºu hỉ. Mái tóc rối bù như tổ quạ khiến nà ng không nhìn thấy được khuôn mặt cá»§a bà n lão.
Nà ng lại chuyển gót sen và o trong chánh Ä‘iện quỳ lá»… Pháºt. Äến khi trở ra thì trá»i đã xế chiá»u, má»i ngưá»i đã ra vá» thưa thá»›t. Trên báºc tam cấp bà lão ăn mà y vẫn ngồi yên bên chiếc gáºy.
Có tiếng vó ngá»±a dáºp dồn rồi bốn tên công tá» hiện ra. Bầu trá»i Ä‘ang trong sáng, bá»—ng chốc bị tối sầm, bởi những bá»™ phục Ä‘en tuyá»n. Không khà tôn nghiêm bị vẩn đục bởi những con hắc mã hý vang hung hãn.
Äang đà lao nhanh, bá»n chúng bá»—ng ghì cương kìm lại vì vừa trông thấy từ tòa chánh Ä‘iện bước ra má»™t đóa hoa hà m tiếu. Má»™t bá»™ xiêm y trắng thướt tha vá»›i gương mặt ngá»c ngà .
A Liên sợ hãi nép và o mình Doanh Doanh.
− Chết rồi tiểu thư Æ¡i, bá»n Hắc ma đến đây kìa.
Doanh Doanh sợ hãi quá, chân tay nà ng bỗng trở nên cuống cuồng, tiếng nói nà ng lắp bắp:
− Dìu ta trở lại xe maụ..
− Khoan đã mỹ nhân đi đâu mà vội!
Má»™t con hắc mã cháºn đưá»ng:
− Hãy theo bá»n ta vá» thanh lâu Má»™ng Ngá»c hưởng má»™t đêm ái ân vui vẻ.
Ba nà ng con gái sợ hãi, co rúm và o nhau. A Liên cất giá»ng run rẩy:
− Xin các ngà i hãy thương tình, tiểu thư của chúng tôi là con gái duy nhất của Dương viên ngoại.
Ba tiếng Dương viên ngoại vừa thốt ra, bà lão ăn mà y bá»—ng nhiên giáºt mình ngẩng dây. Ai có thể dám ngá» rằng dưới mái tóc bạc rối bù kia, là má»™t giai nhân có nhan sắc diá»…m kiá»u, đôi mắt bén như hai lưỡi liá»…u Ä‘iệp Ä‘ao, có thể là m ngã gục bất cứ trái tim sắt đá nà o.
− Nà ng là con gái của Dương viên ngoại à ? Cà ng tốt, chúng ta vốn thèm những tấm thân tinh khiết như thế nà y đây.
Nói xong hắn sá»— sà ng nắm lấy tay nà ng. Nhưng chưa kịp chạm và o là n da trắng ngá»c, hắn bá»—ng ôm tay rú lên Ä‘au đớn.
− Äừng há»—n láo!
Cùng với tiếng thét, bà lão ăn mà y phóng mình đến đứng bên cạnh Doanh Doanh bảo vệ cho nà ng.
Tên Hắc ma lùi lại kinh hoà ng:
− Tuyết Hoa Nương! Nà ng tái xuất giang hồ tự bao gi� Sao lại xen và o chuyện của ta?
Tuyết Hoa Nương mỉm cưá»i:
− Bình sinh ta không thÃch chen và o chuyện cá»§a ngưá»i khác. Nhưng hôm nay ta cấm các ngươi động đến cô gái nà y.
Má»™t tên khác cất giá»ng cưá»i ngạo mạn:
− Và nà ng cÅ©ng biết rằng, chen và o chuyện cá»§a ngưá»i khác thì như thế nà o rồi chứ?
Tuyết Hoa Nương nhướng mắt:
− Nếu các ngươi không chịu lui ra thì... đừng trách sao ta ra tay độc ác.
Cùng vá»›i lá»i nói, bà n tay lúc nãy gầy còm nhăn nhúm, bây giá» bá»—ng trắng ra nõn nà xinh đẹp, phát ra má»™t chiêu kỳ lạ, y hệt như lúc nà ng Ä‘ang múa, nhẹ nhà ng, má»m mại.
Một tên kêu lên thảng thốt:
− Trá»i, “Miêu linh gia phápâ€, chạy mau!
Nhưng bá»n chúng chẳng kịp quay lưng, đã ngã váºt ra sau tắt thở, trên ngưá»i tuyệt nhiên không há» có má»™t thương tÃch nhá» nà o. Doanh Doanh sau má»™t giây phút bà ng hoà ng, bước đến gần bà lão ăn mà y cung kÃnh:
− Äa tạ lão tiá»n bối ra tay cứu mạng. Lúc nãy cháu cứ tưởng ngưá»i là hà nh khất nên cá» chỉ có phần nà o khiếm nhã, mong ngưá»i bá» lá»—i cho.
Tuyết Hoa Nương nhìn nà ng âu yếm:
− Không sao.
Bà ta bỗng tát tay lên má nà ng nói yêu thương:
− Cô nương đây xinh đẹp quá, có phải là đứa con gái duy nhất của Dương Thế Hùng không?
Doanh Doanh gáºt đầu:
− Dạ phải, nhà cháu cÅ©ng gần đây, xin má»i tiá»n bối vá» nhà để song thân cháu Ä‘á»n Æ¡n đáp nghÄ©a.
Dừng lại một chút nà ng nói tiếp:
− Mà tiá»n bối cÅ©ng đẹp nữa. Tuy nay tuổi đã cao nhưng nhan sắc cÅ©ng con xinh thắm.
Có lẽ cảm động trước lá»i khen tặng cá»§a cô gái nên Tuyết Hoa Nương đứng ngẩn ra bồi hồi mất má»™t giây rồi má»›i giáºt mình sá»±c tỉnh.
− À, khá»i Ä‘i, bấy nhiêu đó mà ơn vá»›i nghÄ©a gì? Nếu có rảnh má»i cô nương đến báºc thá»m kia má»™t lát, ta có chuyện cần nói vá»›i nà ng.
Doanh Doanh ra hiệu cho hai thị nữ lui vỠxe rồi vui vẻ đáp:
− Cháu sẵn sà ng.
Tuyết Hoa Nương nắm tay nà ng dẫn Ä‘i. Cá» chỉ tá»± nhiên thân thiện như quen biết vá»›i nhau từ lâu lắm. Hai ngưá»i cùng ngồi xuống gốc mai rồi Tuyết Hoa Nương há»i nà ng vá»›i giá»ng yêu thương:
− Năm nay cô nương tròn mưá»i tám tuổi phải không?
Nà ng ngạc nhiên:
− Dạ phải, nhưng sao tiá»n bối biết?
Tuyết Hoa Nương như nói với mình:
− Nhanh tháºt, thá»i gian như bóng nhạn qua mau.
Rồi nà ng quay qua há»i Doanh Doanh:
− Ta nghe đồn Dương viên ngoại rất cưng con, có phải không?
Doanh Doanh gáºt đầu vá»›i vẻ tá»± hà o, mong bà ta sẽ ngợi khen song thân cá»§a mình, nhưng bà ta lại lắc đầu nói chẳng vừa lòng:
− Cưng theo kiểu ông ta không cho con dầu dãi nắng sương như váºy không hay đâu!
Doanh Doanh chớp chớp mắt:
− Tiá»n bối nói như váºy nghÄ©a là sao?
Tuyết Hoa Nương vuốt tóc nà ng trìu mến:
− NghÄ©a là Dương viên ngoại biến cô nương thà nh má»™t cô gái yếu má»m nhu nhược, nắng không ưa, mưa không chịu. Rồi đây má»™t mai vợ chồng viên ngoại qua Ä‘á»i, rá»§i gặp cảnh phong ba bão tố thì là m sao cô nương chống chá»i vá»›i cuá»™c Ä‘á»i.
Doanh Doanh ngơ ngác:
− Nhưng cháu không gây thù oán vá»›i ngưá»i ta, thì ngưá»i ta hại cháu để là m gì?
Tuyết Hoa Nương bá»—ng phì cưá»i:
− Doanh Doanh, cháu còn khá» quá! Thế lúc nãy cháu có chá»c bá»n hắc ma đầu mà chúng vẫn toan hãm hại Ä‘á»i cá»§a cháu?
− À!
Doanh Doanh kêu lên lo sợ:
− Váºy mà cháu chẳng nghÄ© ra. Bây giá» cháu phải là m sao đây? Không lẽ cháu vá» bảo phụ thân Ä‘i tìm má»™t ông thầy vá» dạy võ công. Mà phụ thân cháu thì chẳng bao giá» cho cháu biết những thứ giết ngưá»i như váºy đâu!
Äôi mắt Tuyết Hoa Nương sáng long lanh:
− Thế cháu có muốn ta dạy cho cháu há»c võ công không? Những thế võ cá»§a ta dá»… há»c lắm, lại nhẹ nhà ng nữa.
Doanh Doanh kêu lên mừng rỡ:
− Ôi, váºy thì còn gì bằng! Nhưng tiá»n bối là ai, còn võ công cá»§a ngưá»i sao mà lạ lùng quá váºy, chẳng thấy kình phong bay ra ngoà i mà ngưá»i chết cÅ©ng chẳng bị thương tÃch gì cả?
Tuyết Hoa Nương trầm ngâm lượm má»™t cánh hoa cầm lên tay nói ngáºm ngùi:
− Ta là má»™t cà nh hoa rÆ¡i giữa dòng Ä‘á»i giông bão. Là kẻ Ä‘au khổ nhất trần gian và cÅ©ng là kẻ có trái tim bằng sắt.
Doanh Doanh cãi lại:
− Tiá»n bối nói váºy chứ cháu thấy trái tim cá»§a ngưá»i vẫn nồng nà n tình thương nhân háºu.
Tuyết Hoa Nương cưá»i buồn:
− Lần đầu tiên ta xen và o chuyện thiên hạ sau hÆ¡n mưá»i tám năm trá»i gác kiếm.
Mà thôi Doanh nhi, con hãy bái ta là m sư phụ, rồi ta sẽ chỉ dạy cho con. Tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng ta cũng không hổ thẹn bảo rằng:
“Miêu gia linh pháp†của ta là một độc chiêu mà giang hồ không là m sao hiểu nổi sự ảo hóa của nó.
Doanh Doanh chẳng cần bảo lần thứ hai, liá»n sụp chân bái lạy:
− Äệ tá» ra mắt sư phụ.
Bà n tay Tuyết Hoa Nương đặt lên đầu nà ng âu yếm:
− ÄÆ°á»£c, kể từ nay ta nháºn Doanh nhi là đệ tỠđầu tiên và duy nhất cá»§a “Miêu gia linh pháiâ€, con sẽ là truyá»n nhân cá»§a ta.
Doanh Doanh vội sụp lạy lần nữa:
− Äá»™i Æ¡n sư phụ.
Tuyết Hoa Nương đỡ nà ng đứng dáºy:
− Thôi, bây giá» trá»i cÅ©ng đã xế chiá»u, con hãy trở vá» nhà kẻo song thân mong đợi.
Riêng chuyện hôm nay con đừng kể lại cho ai nghe hết.
Doanh Doanh băn khoăn:
− Thế nhưng bao giỠsư phụ mới bắt đầu chỉ dạy cho con?
Tuyết Hoa Nương mỉm cưá»i:
− Con chớ lo, ta sẽ không quên con đâu. Sớm muộn gì ta cũng đến gặp con mà .
Doanh Doanh vòng tay:
− Váºy thì con xin giã từ sư phụ.
Rồi nà ng lặng lẽ lên xe song mã cùng hai thị nữ trở lại trang viên. Trong ánh nắng chiá»u vừa tóc, mái tóc mà u bạc kim cá»§a Tuyết Hoa Nương ánh lên rá»±c rỡ. Doanh Doanh có cảm tưởng là ở phÃa sau lưng mình, Tuyết Hoa Nương vừa đưa tay lên châm mắt.