Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Chương 118: Cứu người đẹp đua xe (2)
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Người tài xế kia tinh thần trở nên phấn chấn, vội vàng gọi điện thoại đến đài giao thông, đem tình hình nói ra. Đài giao thông nghe nói là hỗ trợ cảnh sát phá án, lập tức ra sức ủng hộ, thông báo cho tất cả taxi cùng tìm kiếm chiếc xe tải kia. Không bao lâu sau thì có hai lái xe báo cáo nói thấy được chiếc xe tải kia, tuy nhiên hai người này trống đánh xuôi kèn thổi ngược, căn bản không ở cùng một chỗ. Đỗ Long lập tức hiểu được, chiếc xe đụng người kia chỉ sợ là dùng biển số giả!
Nếu như mục tiêu đã thay biển số xe, cảnh sát giao thông bên kia sẽ tra không được thân phận thật sự của chủ xe rồi, một khi để đối phương chạy mất, đổi lại biển số xe, vậy cũng sẽ khó tìm thấy. Vốn chuyện này không có liên quan gì đến Đỗ Long, hắn có thể không cần quan tâm đến, nhưng đối phương đã đụng hư xe của hắn, quan trọng hơn là, tay đua nữ kia có khả năng có dính dáng đến một vị lãnh đạo tỉnh nào đó. Nếu như Đỗ Long đã gặp phải, vậy hắn cũng không có lý do để khoanh tay đứng nhìn.
Cảnh sát giao thông làm việc quả thực rất chậm, vẫn là những người tài xế nhiệt tình, hễ nghe đường dây nóng của đài thông báo thì đều chú ý đến biển số xe của chiếc xe tải kia. Hơn nữa Phúc Xà cũng đang không ngừng gọi điện thoại liên lạc với Đỗ Long, biển số chiếc xe kia căn bản vẫn không đổi. Đỗ Long ngồi trên xe taxi vẫn theo sát mục tiêu, đi đường tắt nhanh chóng tiếp cận mục tiêu…
Trên chiếc xe tải kia cũng nghe được thông báo của đài giao thông, lúc nghe thấy một tài xế taxi thông báo vị trí mới nhất của bọn chúng, tài xế xe tải mắng to:
- Bọn chó này hôm nay muốn chết sao, không lo lái xe lại nhìn chằm chằm vào chúng ta!
- Chúng ta tính toán không để sót chi tiết nào, không ngờ lại gặp phải một tên thích chõ mõm vào chuyện của người khác như vậy…
Người thanh niên ngồi bên cạnh tài xế đeo kính mắt nhìn gương chiếu hậu nói:
- Trước tiên chúng ta phải giải quyết xong chiếc xe máy phía sau kia đã, tìm chỗ dừng lại một chút. Hai người các anh đi giải quyết hai người kia, sau đó quay về điểm tập trung thứ nhất gặp mặt, nếu phát hiện có gì bất thường, phải đi đến điểm tập trung thứ hai. Nếu là bị bắt, thì cứ một mực khai là do gây ra chuyện nên trong lòng hoảng loạn mà chạy trốn, dù thế nào cũng ko được nói thật, bằng ko ai cũng đừng hòng trốn thoát.
Xe tải tấp vào lề đường dừng lại, hai người thanh niên bước xuống xe. Phúc Xà cũng ko có ngốc, đã sớm dừng xe ở phía xa, chỉ cần chiếc xe tải kia bắt đầu chạy, anh ta sẽ lập tức đuổi theo. Anh ta ko sợ đánh nhau, nhưng bây giờ ko phải là lúc đánh nhau, Phúc Xà đang muốn bắt cướp.
Hai người thanh niên kia đi gần đến chỗ Phúc Xà, Phúc Xà theo chân bọn chúng chơi trốn tìm. Cuối cùng em trai Phúc Xà ở phía sau xuống xe, từ phía sau lưng rút ra con dao xếp dài hơn nửa thước, cầm trong tay có vẻ rất thuần thục. Hai tên từ trên xe tải xuống liền chần chừ một chút, ko dám đến gần thêm nữa.
Xe tải lại khởi động lần nữa bắt đầu chạy nhanh về phía trước, Phúc Xà vội vàng đuổi theo. Khi dừng lại ở đây, Đỗ Long đã đuổi tới chạy vượt lên đến giao lộ phía trước, nghe nói xe tải sắp đến đây, Đỗ Long muốn tài xế taxi chuẩn bị tông vào xe tải. Tài xế taxi hỗ trợ đuổi bắt người thì không có vấn đề gì, nhưng muốn anh ta tông xe thì lại không đồng ý rồi.
Mắt thấy xe tải điên cuồng chạy tới đây, Đỗ Long chợt hạ kính chắn gió xe taxi chỗ gần GPS xuống. Sau khi xuống xe nhìn chính xác là chiếc xe tải đang lao tới, lập tức nắm lấy thiết bị GPS ném mạnh ra ngoài.
GPS ầm một phát đâm sầm vào kính chắn gió, lập tức bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Kính chắn gió của xe tải bị đụng phải cũng xuất hiện một vết lõm nhỏ, vết nứt như mạng nhện lan rộng ra lớn như mặt bồn. Quan trọng nhất là, tài xế xe tải bị hoảng sợ, theo phản xạ tự nhiên mà giơ chân đạp mạnh phanh xe, chiếc xe mất đi sự khống chế, lập tức nằm chắn ngang giữa đường, nhiều chiếc xe thiếu chút nữa thì đụng vào xe tải.
Trên đường lớn tiếng thắng xe vang lên không dứt. Đỗ Long chờ tình hình ở hiện trường ổn định lại sau đó xông tới phía trước, nắm cửa xe bên ghế lái kéo ra, đem tài xế kéo xuống dưới, một chân giẫm lên dùng còng số tám còng tay gã lại.
Người thanh niên ngồi ở vị trí kế bên tài xế thấy thế cũng không căng thẳng lắm, gã nói:
- Sĩ quan cảnh sát, chỉ là đụng vào người khác thôi mà, không cần thiết phải còng tài xế lại chứ?
Đỗ Long lạnh lùng nói:
- Thật không? Chỉ là đụng vào người khác thôi sao? Các anh tông cho xe máy của tôi nát bét ra, còn mang bạn của tôi lên xe, có phải các anh muốn đem cô ấy đến nơi không có người vứt ở đó, coi như không có chuyện gì xảy ra đúng không?
Đỗ Long lại đi tới ghế lái phụ, sau khi mở cửa xe người thanh niên đeo kính giải thích nói:
- Sĩ quan cảnh sát, chúng tôi chỉ là muốn đưa cô ấy đến bệnh viện gần đây mà thôi.
- Bớt nói nhảm đi, các anh cũng đã bỏ qua mấy bệnh viên rồi! Có trời mới tin lời của các anh, cũng xuống xe cho tôi!
Đỗ Long lôi gã đeo kính ra khỏi xe, không chút lưu tình cũng đem gã trói ngược lên.
Trên xe còn có một người, cũng bị Đỗ Long còng tay lại. Đỗ Long đi lên phía sau xe thấy tay đua nữ kia vẫn đội mũ bảo hiểm ngồi ở hàng thứ hai. Cô mặc trang phục bó sát người dành cho tay đua mô tô chuyên ngiệp, ngửa mặt ngồi ở đó, hai ngọn núi trước ngực cao ngất vô cùng nổi bật. Ánh mắt Đỗ Long quét qua trên người cô, không nhìn thấy có vết máu hoặc vết thương nào rõ ràng. Trên quần áo của cô rất nhiều chỗ có dấu vết của việc ma sát, nhưng quần áo của cô là trang phục đua xe có chất lượng tốt, có khả năng bảo vệ rất tốt, chút vết tích ma sát này có lẽ không gây tổn thương gì lớn cho cô.
Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, tháo mũ bảo hiểm của cô xuống, ngay lúc ấy một mái tóc như mây lập tức xõa xuống. Đôi hàng mi thanh tú mỹ lệ như trăng rằm, chiếc mũi cao thanh thoát, hai gò má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào. Khuôn mặt tự nhiên không chút phấn son cùng với hai lúm đồng tiền duyên dáng tạo thành một vẻ đẹp động lòng người không thể diễn tả được. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đại mỹ nhân như vậy, làm cho Đỗ Long không thể không ngẩn ngơ.
Người đẹp đua xe vẫn còn đang hôn mê, nếu không thì cộng thêm đôi mắt xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng rất có thể sẽ còn cao hơn một bậc.
Bàn tay Đỗ Long luồn vào trong mái tóc cô gái, sờ khắp đầu cô một hồi, cũng không phát hiện bị sưng và vết thương nào. Đỗ Long liền xuống xe, nhìn ba người đang bị còng tay quát:
- Lên xe!
Đỗ Long khởi động xe tải định chạy đi, tài xế taxi kia lại chạy tới, ngăn xe lại nói to:
- Sĩ quan cảnh sát, tiền xe sáu mươi tám, chỉ cần trả gấp đôi là được...
Đỗ Long rút ra hai tờ tiền có mệnh giá trăm tệ đưa cho anh ta, khởi động xe đi khỏi ngã tư đường. Anh tài xế kia sau khi lấy được tiền mừng rỡ cười toe toét, chỉ có điều rất nhanh anh ta vừa nhớ lại một chuyện rất quan trọng. Đó chính là anh ta trên đường chạy quá tốc độ lại vượt đèn đỏ, nếu như Đỗ Long không giúp anh ta giải quyết chuyện vi phậm luật giao thông này, hai trăm này căn bản không đủ nộp phạt, anh ta cũng chịu không hết tội.
Đỗ Long cũng không quản nhiều như vậy, hắn mở cửa xe, chạy tới bệnh bệnh Công Nhân thành phố Ngọc Minh gần nhất. Người nam mang mắt kính bên cạnh không ngừng lải nhải:
- Cảnh quan, anh bắt chúng tôi như thế là phạm pháp đó…
Đỗ Long xem như gió thoảng bên tai. Đến phòng cấp cứu dưới lầu của bệnh viện, Đỗ Long ôm cô gái xuống xe. Sau đó khóa cửa xe lại tránh ba tên kia xuống xe chạy thoát.
Đỗ Long bế người cô gái kia vào phòng cấp cứu, hắn kêu lớn:
- Y tá! Y tá! Có người bị thương! Cần cấp cứu!
Y tá vội vàng chạy đến, đỡ cô gái lên trên xe đẩy, vừa đẩy vào phòng cấp cứu vừa nói:
- Cảnh quan, cô ấy bị thương thế nào? Làm sao bị thương?
Đỗ Long nói:
- Cô ấy chạy xe motor, bị một xe tải đụng phải. Bên ngoài thì không bị thương nhưng lại hôn mê bất tỉnh, có thể là bị nội thương rồi. Mấy cô làm ơn kiểm tra toàn diện cho cô ấy. Cần làm những thủ tục gì? Đóng tiền ở đâu?
Y tá nói:
- Chúng tôi chụp CT cho cô ấy trước đã. Tiểu Lệ, mau hướng dẫn vị cảnh quan này đi làm thủ tục cấp cứu.
Không biết tên cô gái được đưa vào phòng cấp cứu, cô y tá tên tiểu Lệ kia nói với Đỗ Long:
- Anh đi theo tôi.
Đỗ Long nhanh chân đi theo cô y tá tiểu Lệ, trên tay hắn đang cầm một chiếc ví dạng gấp màu hồng phấn. Đó chính là ví tiền của cô gái kia mà Đỗ Long thuận tay lấy được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Chương 119: Gặp bọn gây tai nạn rồi chạy trốn
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Bạch Nhạc Tiên, nữ, người Hán… Đỗ Long rốt cuộc cũng biết tên của cô gái kia, thậm chí biết luôn năm sinh và sinh nhật của cô. Trong ví tiền của Bạch Nhạc Tiên chỉ có chút tiền lẻ, hai thẻ tín dụng không cùng ngân hàng. Đỗ Long đi làm thủ tục, còn giúp cô đưa trước 500 tệ, tất cả đều do hắn dùng thẻ của mình.
Sau khi làm xong thủ tục, tiểu Lệ để cho Đỗ Long kiên nhẫn chờ đợi. Đỗ Long gọi trung tâm 110 báo công an, sau đó gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào. Chỉ thấy tài xế taxi cùng với Phúc Xà lần lượt đi tới.
Tài xế taxi mở niệng nói:
- Sếp, sếp đập bể GPS của tôi rồi làm sao đây? Còn nữa, tôi trên đường vượt mấy lần đèn đỏ, còn vượt tốc độ, sếp nói xem có thể giúp tôi xóa mấy tội này được không.
Đỗ Long nói:
- Biển số xe của anh tôi đã nhớ rồi, khi về tôi sẽ giúp anh xóa mấy tội đó. Còn GPS của anh bao nhiêu tiền?
Tài xế taxi báo vài con số, Đỗ Long nói với Phúc Xà:
- Phúc Xà, tôi không mang nhiều tiền, cậu cho tôi mượn 500 tệ. Khi về tôi sẽ trả.
Phúc Xà không nói nhiều lời lập tức đưa tiền cho Đỗ Long. Đỗ Long đưa tiền cho tài xế taxi, y mừng rỡ lái xe đi. Đỗ Long quay lại nói với Phúc Xà:
- Biểu hiện hôm nay của cậu không tệ chút nào.
Phúc Xà cười nói:
- Cảm ơn sếp Đỗ quá khen. Bọn hung thần đường phố bây giờ quá nhiều với lại cũng quá ác. Đụng người thì thôi đi, thế mà còn định phi tang luôn cả người lẫn xe, đúng là không phải người mà. Đến tôi còn không chấp nhận được. Hôm nay là lần đầu tiên tôi làm việc tốt, thấy sếp Đỗ bắt từng tên từng tên một tôi thấy rất hả dạ. Tôi đang hối hận vì sao trước đây lại không đi làm công an đây.
Đỗ Long cười nói:
- Cho dù không làm cảnh sát, nhưng cũng nên làm chút việc tốt, chí ít cũng có thể tích chút đức. Anh bây giờ có thể về được rồi, chốc nữa nếu có thời gian tôi sẽ mời anh uống rượu.
Phúc Xà cười nói:
- Sếp khách sáo rồi… À ba tên kia chạy rồi, sếp Đỗ mau truy bắt chúng đi!
Phúc Xà đúng lúc nhìn thấy một người từ trong xe phá cửa sổ chui ra ngoài. Y kêu to lên một tiếng liền nhào tới. Ba tên bị bắt trong xe đã tự mở khóa tay trốn ra, tên mà Phúc Xà nhìn thấy là tên cuối cùng. Nghe thấy tiếng kêu gã vội vàng bỏ chạy. Phúc Xà và Đỗ Long hô lên và đuổi theo, kết quả bảo vệ trước cổng lớn nghe thấy cũng nhào ra, bắt được một tên. Hai tên còn lại thì đánh ngã cả bảo vệ rồi bỏ chạy. Đỗ Long chạy nhanh hơn Phúc Xà, tuy mang giày da nhưng hắn càng chạy càng nhanh, chớp mắt trong vòng một trăm mét đã đuổi đến sau lưng hai tên kia.
- Mẹ nó, khinh người quá đáng, lão Nhị xử nó đi!
Tên tài xế xe tải thấy chạy không lại Đỗ Long, cho nên sau khi kêu lên một tiếng đã rút dao ra, hướng vào ngực của Đỗ Long mà đâm đến. Tên còn lại cũng dừng lại, nhưng trên người lại không có dao. Thế là gã nhanh mắt, chụp ngay cục đá trong bồn cây xanh ven đường nhắm Đỗ Long mà đánh.
Con dao từ phía đối diện đâm tới, Đỗ Long nghiêng người né, đồng thời bẻ cổ tay gã khiến con dao rơi xuống đất. Hắn đá một cước vào chân tên tài xế, gã kêu lên kinh hãi. Thân người gã bị mất trọng tâm, khiến gã như một chiếc phi cơ hết xăng lao thẳng xuống đất, khiến gã choáng váng thất điên bát đảo.
Tên cầm gạch thấy tình hình như thế thì giận sôi người, ném ngay viên gạch vào trán Đỗ Long. Gã ném rất chính xác, nếu trúng thì chắc não Đỗ Long cũng phải chấn động. Nhưng Đỗ Long nhanh nhẹn, giơ tay chụp ngay được viên gạch. Tên kia thấy mình không phải là đối thủ của hắn nên có chút do dự. Thấy Đỗ Long cầm gạch đưa lên, gã vội vàng quỳ xuống, giơ cao hai tay lên nói:
- Đừng đánh, đừng đánh, tôi nhận tội, xin chính phủ xử lý khoan dung!
Vừa nghe đã biết tên này trước kia từng bị bắt hoặc cũng có thể đã ngồi tù. Nếu không thì sẽ không mở miệng kêu chính phủ xử lý khoan dung.
Đỗ Long đem gạch để lại vào chậu hoa, xốc hai tên kia đứng dậy rồi cười lạnh nói:
- Không phải chúng mày gây tai nạn giao thông sao? Sao lại bỏ chạy? Thành thật theo tao về, nếu không tao đánh gãy chân chó tụi mày đấy.
Hai tên kia hậm hực bị áp tải về bệnh viện. Phúc Xà chạy tới, đá hai tên kia một cước, Đỗ Long cũng không ngăn cản. Lúc quay trở lại bệnh viện thì phát hiện tên đeo kính cứ mở miệng là đòi tìm luật sư kia bị bảo vệ đè xuống đất. Mắt kính của gã sớm bị bể nát, trên mặt còn có hai dấu giày, sớm không còn dáng vẻ bình tĩnh nữa.
- Dừng tay!
Đỗ Long hét lên, ngăn bảo vệ tiếp tục tấn công, hắn lôi tên đeo mắt kiếng dậy, cười lạnh nói:
- Từ đầu tao đã nghi ngờ chúng mày có vấn đề, cho nên cố ý không lấy con dao đi. Tụi mày chạy nhanh lắm, nhanh hơn tao nghĩ. Bây giờ tao bắt đầu hiếu kỳ rồi, rốt cục tụi bây đang làm gì? Mày tuyệt đối đừng nói ra, có nói tao cũng không tin. Tao chỉ tin phán đoán của tao thôi, tụi mày không giấu tao được đâu.
Tên đeo kính kia, mắt sưng lên nói:
- Tao muốn tố cáo mày lạm dụng vũ lực, tra tấn bức cung! Mày tiêu rồi!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Mày tưởng quan tòa ngu ngốc à! Tụi mày sợ tội bỏ trốn, bị bảo vệ của bệnh viện bắt lại. Trong quá trình bắt giữ tụi mày ra sức chống cự, vì thế bảo vệ không thể không dùng vũ lực. Vết thương nhỏ này thì nhầm nhò gì. Tất cả đều được cameras ghi hình lại rồi. Có gan mày cứ đi tố cáo!
Đỗ Long bắt ba tên đến bên xe tải, trói ngược hai tay, làm chúng phải quỳ đối mặt với xe tải. Đỗ Long mở cốp xe, kiểm tra chiếc xe yêu quý của hắn. Phúc Xà thì đắc ý nhìn mấy người bảo vệ và các quần chúng hiếu kỳ về hành vi anh dũng, không ngại nguy hiểm bắt giữ tội phạm gây tai nạn giao thông bỏ trốn.
Xe cảnh sát 110 cuối cùng cũng đến. Đỗ Long, Phúc Xà và bảo vệ bệnh viện làm ghi chép đơn giản. Đỗ Long đặc biệt nhấn mạnh điểm đáng ngờ của ba tên này với cảnh sát phụ trách. Tuy nhiên người cảnh sát cũng không quá coi trọng lời nói của hắn. Sau khi lưu lại cách thức liên lạc với Đỗ Long, nghe nói người bị hại đang hôn mê và được kiểm tra, liền đem ba tên kia cùng với chiếc xe tài và chiếc xe mô tô tàn tạ của Đỗ Long giải đi.
Trước khi ba tên bị đẩy lên xe cảnh sát, tên đeo mắt kính quay lại liếc Đỗ Long một cái. Ánh mắt đắc ý của hắn khiến Đỗ Long có chút bất an. Phúc Xà thấy đã hết chuyện, cũng chào Đỗ Long một tiếng rồi đi. Đỗ Long cau mày quay trở lại phòng cấp cứu. Từ trong túi móc ra một cái iPhone 6, nhưng chiếc iPhone này toàn màu hồng. Đây là Đỗ Long lấy được từ người tên đeo mắt kính.
Khởi động máy...
Chiếc iPhone 6 này dùng khóa bằng dấu vân tay. Đỗ Long cầm điện thoại cũng chỉ giương mắt nhìn. Ngay lúc hắn không biết liên lạc với người nhà của Bạch Nhạc Tiên như thế nào thì điện thoại đột nhiên reo lên. Đỗ Long vội vàng nhận điện thoại, chưa kịp nói câu nào thì trong điện thoại truyền đến một giọng tức giận.
Đó là giọng của một người phụ nữ trung niên:
- Tiên nhi à, sao con không nghe lời thế. Ba con mới nhắc nhở vài câu, sao con lại đóng sập cửa mà đi thế? Ba không phải quản con, cấm túc con, mà là đang bảo vệ con. Tiên Nhi mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng lúc này con không thể một mình chạy ra ngoài. Mau về đi con, ba mẹ đang đợi con…
Đỗ Long đợi người phụ nữ kia nói xong mới ho một tiếng nói:
- Cô …
Người phụ nữ kia đột nhiên cao giọng, lạnh lùng nói:
- Cậu là ai? Điện thoại của Tiên nhi sao trong tay cậu? Nó bây giờ đang ở đâu? Mau kêu nó nghe điện thoại!
Trong tiếng nói kia lộ ra vẻ uy nghiêm, quả nhiên là quen cách sai bảo người khác. Đỗ Long kiên nhẫn nói:
- Cô, cháu không biết con gái của cô. Con gái cô đang cấp cứu ở bệnh viện Công Nhân. Cô ấy chạy xe bị một chiếc xe tải đụng phải…
Bên trong điện thoại, người phụ nữ kia thiếu chút ngất đi. Đỗ Long giải thích hai lần bà ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà ấy bảo Đỗ Long ở lại bệnh viện chờ, bà ấy sẽ đến ngay lập tức, sau đó thì cúp điện thoại.
Đỗ Long kiên nhẫn chờ ở bệnh viện. Không bao lâu sau Bạch Nhạc Tiên đã được đẩy ra. Đỗ Long vội vàng hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, tình hình cô ấy bây giờ thế nào?
Bác sĩ có vẻ khẩn trương liến nhìn Đỗ Long một cái rồi nói:
- Cô ấy đã chụp CT rồi, trong não có máu bầm đè lên dây thần kinh cho nên hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ cô ấy không nên làm phẫu thuật, chúng tôi phải cầm máu cho cô ấy trước. Xem máu bầm có tự tan đi không sau đó mới quyết định có nên phẫu thuật hay không. Bây giờ cho cô ấy nhập viện trước
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Chương 120: Cừu non xinh đẹp mất trí nhớ
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đỗ Long vội vàng đi làm thủ tục nhập viện cho Bạch Nhạc Tiên. Hắn lại phải trả một ngàn tệ tiền nhập viện bằng thẻ của mình. Bạch Nhạc Tiên được đưa vào phòng bệnh, Đỗ Long ngồi ghế salon bên cạnh. Hắn vừa định hút thuốc liền bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Đỗ Long cười khổ dập điếu thuốc. Thứ này giống như Hoàng Kiệt Hào đã nói, cứ hút riết thành thói quen. Lúc không có việc gì làm thì muốn lôi ra hút một điếu. Lúc có việc cũng muốn lôi ra hút một điếu. Làm cảnh sát mà muốn bỏ thuốc thì đúng rất khó.
Không bao lâu sau, di động của Bạch Nhạc Tiên lại vang lên. Người phụ nữ trung niên hồi nãy lại hỏi:
- Là tiểu Đỗ à? Tôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện rồi. Con gái tôi ra sao? Cậu đang ở đâu?
Đỗ Long báo số phòng bệnh, sau đó nói cho bà ấy biết bệnh tình của Bạch Nhạc Tiên. Bà ấy rất nhanh liền chạy tới.
Trong hành lang lập tức có thêm bốn người, một nữ ba nam. Người phụ nữ lúc nãy hóa ra là mẹ của Bạch Nhạc Tiên. Bà ấy chắc đã ngoài năm mươi rồi nhưng tóc vẫn còn đen mun, thùy mị thướt tha, thoạt nhìn chỉ giống hơn bốn mươi một chút. Đỗ Long sau khi thấy bà ấy thì trong lòng đã hiểu. Thì ra Bạch Nhạc Tiên thừa hưởng vẻ đẹp của bà ấy. Nếu cô sau này mà giống như Bạch Tùng Tiết bí thư Đảng Ủy Công an tỉnh Thiên Nam thì phiền toái rồi đây.
Đỗ Long dùng di động lên mạng điều tra. Lãnh đạo tỉnh Thiên Nam chỉ có Bí thư Đảng ủy Công an là họ Bạch. Từ cú điện thoại vừa rồi có thể phán đoán Bạch Nhạc Tiên chính là con gái của Bạch Tùng Tiết. Vị phu nhân trước mặt chắc chắn là vợ của Bạch Tùng Tiết, phu nhân Triệu Tuệ Anh rồi.
Triệu Tuệ Anh liếc mắt liền thấy Đỗ Long, bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn. Ba người trẻ tuổi phía sau cũng chạy theo. Không biết họ có quan hệ thế nào với bà ấy.
- Đỗ cảnh quan? Con gái tôi đã tỉnh chưa?
Triệu Tuệ Anh hỏi hắn.
Đỗ Long nói:
- Cô Triệu, cô ấy chưa tỉnh. Nhưng bác sĩ nói là không có nguy hiểm đến tính mạng. Cô ấy đang ngủ bên trong.
Triệu Tuệ Anh bước nhanh vào phòng bệnh, phía sau bà một thanh niên hơi lớn tuổi cũng bước theo vào. Hai người còn lại thì giơ tay ngăn Đỗ Long lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn. Một trong hai người lên tiếng:
- Chị tôi là do anh đụng à?
Chưa nghe Bạch Tùng Tiết có con trai bao giờ? Đỗ Long cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ trực tiếp trả lời:
- Mấy người hiều lầm rồi, cô ấy không phải do tôi đụng. Gây tai nạn là một chiếc xe tải, đã giao cho công an tuần tra 110 rồi.
Hai người kia sắc mặt có phần dịu lại, họ gật gật đầu với Đỗ Long rồi đi sang một bên gọi điện thoại xác nhận. Đỗ Long đi vào phòng bệnh chỉ thấy Triệu Tuệ Anh đang đứng bên giường gọi tên con gái, còn dùng tay khẽ vuốt mặt cô gái. Thấy tình cảnh cảm động và ấm áp như vậy Đỗ Long nhẹ nhàng đi tới tránh phá hỏng sự yên lặng này.
Bạch Nhạc Tiên vẫn nằm yên bất động. Triệu Tuệ Anh kêu một hồi cũng không thấy cô tỉnh dậy. Lòng bà chua xót thiếu chút là rơi lệ, nhưng vẫn cố nén. Bà ấy chán nản quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Đỗ cảnh quan, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu không biết con gái tôi sẽ bị bọn người đó vất ở chỗ nào.
- Đây là điều cháu nên làm mà…
Đỗ Long dừng một chút nói tiếp:
- Cô Triệu, cháu sở dĩ xuất hiện đúng lúc là vì đêm qua xe cháu bị người ta ăn cắp. Theo điều tra của cảnh sát thì con gái cô lấy xe cháu tham gia một cuộc đua xe. Lúc cháu đang tiếp tục điều tra thì phát hiện con gái cô lái xe cháu trên đường phía tây cầu vượt Hoàn Thành. Sau đó thì bị một chiếc xe tải đụng phải, lúc này cháu mới phát hiện điều kỳ lạ và kịp thời cứu cô ấy.
Triệu Tuệ Anh từ trong lời nói của Đỗ Long nghe ra được mấy vấn đề, bà ta cau mày nói:
- Cậu nói Tiên nhi trộm xe cậu tham gia đua xe trái phép à? Chiếc xe motor màu đỏ của nó trước đây tôi có thấy qua rồi. Nó đưa bán cho cậu lúc nào?
Đỗ Long thấy Triệu Tuệ Anh không mấy tin tưởng mình cho nên giải thích một chút. Triệu Tuệ Anh nghe xong liền biết Đỗ Long không hề nói dối. Hai người thanh niên kia bước vào, người lúc nãy nói chuyện với Đỗ Long nói với Triệu Tuệ Anh:
- Mẹ nuôi, con hỏi qua rồi. Chị Tiên quả đúng bị một chiếc xe tải đụng phải. Ba người trên xe đó đã bị giao cho công an rồi.
Triệu Tuệ Anh hừ một tiếng nói:
- Minh Huy, con có biết chuyện chị con làm không? Không nên gạt mẹ. Sáng sớm hôm nay mẹ đã thấy hai đứa tụi con còn xe vào đại viện.
Người trẻ tuổi tên Dương Minh Huy bị Triệu Tuệ Anh điểm danh cũng là con của một vị lãnh đạo Tỉnh ủy sống ở trong khu tập thể của Tỉnh ủy. Y bị Triệu Tuệ Anh nói nên cũng sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ lên rồi lắp bắp nói:
- Mẹ nuôi, chuyện này… chị Tiên… chị ấy…
Triệu Tuệ Anh cắt đứt những lời nói ấp úng của hắn:
- Xem ra những lời Đỗ cảnh quan nói là sự thật. Minh Huy à, mẹ và chú Bạch của con đều biết con rất thành thật nên vốn nghĩ đến con giúp trông chừng chị nuôi của con. Không ngờ con lại cùng nó làm điều càn quấy, còn giúp nó gạt chúng ta nữa…
Dương Minh Huy bị khiển trách thì tỏ vẻ xấu hổ. Triệu Tuệ Anh thấy thế cũng không đành lòng trước mặt người ngoài mà tiếp tục trách mắng y, bèn quay lại nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cháu mua chiếc xe đó bao nhiêu tiền? Giúp Tiên nhi nằm viện cũng đóng không ít tiền đúng không? Nói cho cô biết, cô trả tiền lại cho cháu.
Đỗ Long nói giá tiền ra thì Dương Minh Huy kinh ngạc kêu lên:
- Chiếc motor đó 2000? Điều này sao có thể? Chị Tiên cũng phải tốn cho nó vài chục ngàn ấy!
Đỗ Long nói:
- Cậu muốn bồi thường cho tôi mấy chục ngàn tôi cũng không phản đối. Dù sao đây là số tiền tôi lấy xe này từ đội cảnh sát giao thông. Giá này bao gồm cả tiền làm giấy chứng nhận.
Triệu Tuệ Anh bảo Dương Minh Huy đi lấy tiền. Hai người Dương Minh Huy vừa đi thì Bạch Nhạc Tiên đang hôn mê trên giường bệnh đột nhiên tỉnh dậy. Triệu Tuệ Anh vui mừng chạy đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
- Tiên nhi, Tiên nhi…
Ánh mắt thân thiết của Bạch Nhạc Tiên từ từ hé mở. Triệu Tuệ Anh mừng rỡ nắm tay cô nói:
- Tiên nhi, con tỉnh rồi, làm mẹ lo lắng chết đi được.
Ánh mắt Bạch Nhạc Tiên từ từ dừng lại trên khuôn mặt bà ấy. Sau đó từ từ lộ ra vẻ nghi hoặc, thoát ra khỏi bàn tay của Triệu Tuệ Anh:
- Bà… bà là ai? Tôi không quen bà, làm sao bà biết tôi tên Tiên nhi?
Triệu Tuệ Anh sửng sốt, sờ lên đầu Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tiên nhi, mẹ là mẹ của con đây, con sao thế?
Bạch Nhạc Tiên nghi ngờ lại nhìn bà ấy một cái, đột nhiên ánh mắt bắt gặp Đỗ Long. Cô bất ngờ vui mừng hét lên:
- Chú! Chú! Đây là đâu, chú dẫn cháu về nhà đi!
Lời nói của Bạch Nhạc Tiên khiến Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long cùng lúc choáng váng. Triệu Tuệ Anh nhìn về phía Đỗ Long, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, sắc bén.
Đỗ Long vội vàng lắc đầu nói:
- Bạch tiểu thư, tôi không quen cô, càng không phải là chú của cô. Cô nhìn kỹ lại một chút, đây mới chính là mẹ của cô!
Bạch Nhạc Tiên mím môi một cái, mở chiếc chăn trắng trên giường ném về phía Độ Long, ôm hắn khóc:
- Chú, chú không cần con sao? Chú, Tiên nhi rất ngoan, chú đừng bỏ rơi Tiên nhi…Con xin chú, chú, Tiên nhi lúc nào cũng nghe lời chú. Tiên nhi lớn rồi, Tiên nhi sẽ kiếm thật là nhiều tiền cho chú…
Mặc dù được ôm trong vòng tay mềm mại, ngát hương nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của phu nhân Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam, đầu hắn như vỡ tung…
Bác sĩ vừa kiểm tra cho Bạch Tiên Nhi nhanh chóng chạy đến, sau khi nhìn Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long thì đến bên giường kiểm tra cho Bạch Nhạc Tiên. Y nói ngọt với cô:
- Cô bé, tôi là bác sĩ, tôi sẽ kiểm tra cho cháu một chút, sẽ không đau đâu, đừng làm loạn nhé…
Bạch Nhạc Tiên vẫn đưa tay về hướng Đỗ Long nghẹn ngào nói:
- Chú, cháu sợ… Chú mau dẫn cháu về nhà…
Đỗ Long trốn ở chỗ xa xa, Bạch Nhạc Tiên khóc không ngừng như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Triệu Tuệ Anh lại gần khuyên can một chút xém chút bị Bạch Nhạc Tiên cào ngay vào mặt. Bà ấy chán nản đi đến trước mặt Đỗ Long, thấp giọng nói:
- Tiểu Đỗ, cậu đến an ủi nó một chút đi. Để bác sĩ kiểm tra sớm một chút, chúng ta cũng biết được bệnh tình của Tiên nhi như thế nào.
Đỗ Long đành phải đi đến bên giường an ủi nói:
- Tiên nhi, chú không có bỏ rơi cháu. Cháu vửa hôn mê một thời gian ngắn, chú đưa cháu tới bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra. Cháu phải ngoan, nghe lời bác sĩ, nếu không chú sẽ giận đó.
Nói ra cũng lạ, Đỗ Long vừa nói mấy lời Bạch Nhạc Tiên liền bình tĩnh lại, tuy vẫn khóc nức nở nhưng không phản kháng nữa. Lúc bác sĩ kiểm tra, ánh mắt Bạch Nhạc Tiên cứ dán chặt vào Đỗ Long, như sợ hắn biến mất.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ thì không có vấn đề gì. Sau đó bác sĩ cho Bạch Nhạc Tiên làm thêm vài mục kiểm tra nữa. Trong quá trình kiểm tra thì hai người Dương Minh Huy đã quay trở lại. Nghe nói Bạch Nhạc Tiên sau khi tỉnh lại thì không nhận ra mẹ mình, lại gọi Đỗ Long là chú. Lúc cô vô cùng thân thiết với hắn, mắt của họ còn trợn tròn to tưởng như sắp rơi ra ngoài.
Nhân lúc Bạch Nhạc Tiên đi kiểm tra, lúc Triệu Tuệ Anh còn chưa định thần lại, Dương Minh Huy kéo Đỗ Long sang một bên nói:
- Có phải anh cho chị ấy uống thuốc mê không? Hay là dùng tà thuật gì đấy mê hoặc chị ấy hả?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Chương 121: Tiên nhi giao cho cậu đấy
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đỗ Long lườm hắn một cái, nói:
- Nếu tôi có bản lĩnh lớn như thế thì đã thống nhất toàn thế giới rồi. Tôi cũng đang bực đây, hay các người để tôi đi đi, tôi không muốn vướng víu ở đây nữa.
Dương Minh Huy với mấy người khác cùng nhìn nhau một cái. Họ tin lời Đỗ Long. Dương Minh Huy buồn bực nói:
- Không được, nếu anh đi, chị tôi làm sao đây?
Lúc này đến lượt Đỗ Long trừng mắt với y.
Trải qua một lượt kiểm tra cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận. Bác sĩ thấp giọng nói với Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long:
- Máu bầm trong não cô ấy có dấu hiệu thu nhỏ lại. Nhưng nhìn phản ứng của cô ấy thì máu bầm đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Việc cô ấy tạm thời mất trí nhớ và việc nhận lầm Đỗ cảnh Quan là người thân, đều có liên quan đến máu bầm trong não. Nếu máu bầm trong não Bạch tiểu thư dần dần biến mất thì cũng không cần làm phẫu thuật. Chỉ cần theo dõi và uống thuốc một thời gian, máu bầm tan hết thì sẽ khôi phục lại bình thường.
Triệu Tuệ Anh lập tức hỏi một vấn đề mà ai cũng quan tâm:
- Bác sĩ, con gái tôi cuối cùng thì đến bao giờ mới có thể khôi phục lại bình thường?
Bác sĩ cười khổ nói:
- Cái này thật sự tôi không có cách nào nói cho bà biết. Bởi vì não là bộ phận rất phức tạp, bất kỳ một vấn đề nhỏ nào xảy ra cũng sẽ khiến cho cả hệ thống gặp vấn đề. Thậm chí có thể hỗn loạn hoàn toàn. Bây giờ chỉ có thể để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, tránh để cô ấy khóc rống lên như lúc nãy.
Bác sĩ vừa nói xong, Bạch Nhạc Tiên trong phòng bệnh lại kêu lên:
- Chú, tôi muốn chú!
Triệu Tuệ Anh buồn bã nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cậu vào trước đi, tôi muốn suy nghĩ một chút…
Đỗ Long vừa đi vào Bạch Nhạc Tiên đã nói:
- Chú, kiểm tra hoàn toàn không có vấn đề gì không? Khi nào chúng ta mới về nhà?
Đỗ Long nhìn Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:
- Bạch tiểu thư, đùa vui cũng có mức độ, cô không thấy mẹ cô đang rất đau lòng sao.
Bạch Nhạc Tiên chớp đôi mi thanh tú một cái, bĩu môi nói:
- Chú, chú nói gì cháu không hiểu. Chú, có phải chú muốn bỏ rơi cháu phải không?
Nhìn “ cô bé “ mỹ nữ mơ hồ trước mắt, Đỗ Long chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt một cái, an nủi nói:
- Tiên nhi xinh đẹp như thế, ngoan như thế, chú làm sao có thể bỏ Tiên nhi chứ? Chúng ta bây giờ chưa thể về nhà được, chú sẽ ở cạnh cháu. Cháu ngoan nhé!
Đỗ Long an ủi Bạch Nhạc Tiên, thuận miệng hỏi cô một vài vấn đề. Bạch Nhạc Tiên ngoại trừ việc nhớ tên mình là gì, cùng với Đỗ Long là người chú thân nhất ra thì chẳng nhớ gì nữa. Tuy nhiên chỉ cần Đỗ Long ở cùng cô thì cô rất vui vẻ
Đỗ Long nghĩ mình quả đen như chó. Triệu Tuệ Anh cũng nghĩ tương tự, bà ấy nghĩ rằng chuyện xui xẻo như thế làm sao có thể xảy đến với con gái mình. Sau khi suy nghĩ bà ấy quyết định gọi điện thoại cho chồng. Gọi điện xong bà ấy có vẻ bình tỉnh lại một chút, rồi vào phòng nói với Đỗ Long:
- Tôi có thể nói riêng với Tiên nhi vài câu không? Tôi bảo đảm không làm nó kích động.
Đỗ Long gật đầu, nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi, em nói chuyện với bà ấy một chút. Anh ở ngay bên ngoài, nếu thấy sợ thì cứ kêu lên một tiếng, anh sẽ lập tức vào ngay.
Bạch Nhạc Tiên nghe Đỗ Long nói thì gật gật đầu. Triệu Tuệ Anh thấy thế trong lòng không khỏi buồn bã. Người mẹ tốt giờ lại thành cô. Điều này làm sao bà có thể chịu đựng được.
Đỗ Long đi ra ngoài cửa. Dương Minh Huy buồn bực đưa cho Đỗ Long một điếu thuốc. Đỗ Long châm điếu thuốc hút, buồn bực nói:
- Tôi nghi ngờ đây không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn. Theo tình hình mà bạn tôi đã nhìn thấy, thì chiếc xe tải đó là cố tình đụng vào Bạch tiểu thư. Nếu như tất cả đều là kế hoạch tỉ mỉ của một vụ bắt cóc thì tình hình Bạch tiểu thư hiện nay có thể giải thích được. Cô ấy nhất định bị bọn bắt cóc cho dùng thuốc gì đó, như vậy đối phương sẽ dễ dàng khống chế.
Dương Minh Huy quăng mạnh điếu thuốc trong tay xuống đất, hung hăng nói:
- Đúng vậy! Nhất định là như vậy! Mẹ nó, tôi mà biết là ai làm thì tôi liều mạng cũng sẽ lột da hắn! Đi! Lý Huy, chúng ta đi đến chỗ cảnh sát giao thông xem ba thằng kia có khai không. Nếu không khai thì đừng trách tôi tàn nhẫn!
- Không được đâu…
Lý Huy nhìn Đỗ Long đầy thâm ý, nói:
- Đây chỉ là suy đoán của Đỗ cảnh quan. Chúng ta không nên manh động như thế.
- Mẹ nó, cậu không đi tôi đi!
Dương Minh Huy tức giận bỏ đi. Người tên Lý Huy cũng chỉ đành đi theo sau.
Không lâu sau Triệu Tuệ Anh bước ra kêu Đỗ Long vào. Sau khi Đỗ Long vào phòng bệnh, bà ấy lại gọi điện cho chồng mình, Bạch Tùng Tiết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam.
Sau khi tiến vào phòng bệnh Đỗ Long lại gặp vấn đề của Bạch Nhạc Tiên:
- Chú, khi nào chúng ta mới về nhà?
Vấn đề này Đỗ Long cũng không cách nào trả lời. Lúc hắn đang ấp úng thì Triệu Tuệ Anh bước vào với đôi mắt đỏ hoe:
- Tiễu Đỗ, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Đỗ Long và Triệu Tuệ Anh đi đến một góc phòng, Triệu Tuệ Anh hỏi:
- Tiểu Đỗ, cậu có bạn gái không? Hiện nay cậu sống cùng bố mẹ hay thuê phòng sống chung với bạn gái?
Đỗ Long nói:
- Cháu có bạn gái, nhưng vì bố mẹ cô ấy phản đối nên chúng cháu tạm thời không ở chung. Hiện tại cháu sống một mình, bố mẹ cháu rất ít khi về. Cô Triệu, cô hỏi chuyện này để làm gì?
Triệu Tuệ Anh hạ giọng nói:
- Tiểu Đỗ, đến nay cậu vẫn chưa biết tình hình nhà chúng tôi sao. Ba của Tiên nhi là Bạch Tùng Tiết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam. Chúng tôi chỉ có mỗi đứa con là Tiên nhi thôi. Từ nhỏ nó đã được cưng chiều, không ngờ nó lại gạt chúng tôi làm những chuyện sai như thế. Bây giờ nó trở thành như thế có lẽ là do ông trời trừng phạt chúng tôi… Hiện tại nó chỉ nghe lời cậu, chúng tôi không thể làm nó kích động. Trước khi nó hồi phục trí nhớ, chúng tôi lấy tư cách là bố mẹ nó, xin cậu tạm thời thay chúng tôi chăm sóc nó. Có khó khăn gì cậu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng!
Đỗ Long cười khổ nói:
- Cô Triệu… Không Triệu phu nhân. Không phải là cháu không muốn giúp. Nhưng cháu không thể phân thân được. Hiện nay cháu đang công tác trong đội hình sự tỉnh Tây Sơn. Bí thư Bạch lãnh đạo Đảng ủy công an hẳn bác ấy rất rõ công việc chúng cháu bận rộn như thế nào. Làm sao cháu có thể chăm sóc cho Tiên nhi. Huống hồ cô ấy cũng không phải còn nhỏ, đã là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi rồi. Chúng cháu cô nam quả nữ, cô yên tâm giao cô ấy cho cháu sao?
Triệu Tuệ Anh thấy Đỗ Long không có vẻ cự tuyệt, trên khuôn mặt bà ấy xuất hiện ý cười, bà hiền lành nói:
- Tôi thường xuyên xem tiết mục của thành phố Ngọc Minh. Tôi nhận ra cậu. Cậu là một minh tinh trong đội ngũ cảnh sát, là một người thích làm việc chính nghĩa dũng cảm. Nếu như cả cậu tôi còn không tin thì tôi biết phải tin ai. Tôi sẽ nói với chồng tôi tạm thời điều cậu đến công tác ở Đảng ủy Công an thành phố Ngọc Minh. Hoặc có thể cho cậu nghỉ phép dài hạn. Những chuyện nhỏ này chồng tôi đều làm được.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tạm thời cháu không thể điều động công tác được. Công việc của công an hình sự rất bận, cháu cũng không thể vô duyên vô cớ nghỉ phép dài hạn. Con gái cô đẹp như thế, cháu không tin tưởng bản thân có thể cầm lòng được. Nếu xảy ra chuyện gì không hay bí thư Bạch không hận chết cháu mới lạ. Triệu phu nhân, cô nhờ người khác đi, chuyện này thật sự cháu làm không được.
Triệu Tuệ Anh hừ một tiếng, nói:
- Nếu không phải Tiên nhi chỉ nhận một mình cậu, thì cậu nghĩ rằng tôi đồng ý đem con gái giao cho cậu sao? Quyết định như thế đi, cùng lắm tôi giúp cậu tìm bảo mẫu. Lúc cậu làm việc sẽ có bảo mẫu chăm sóc cho Tiên nhi, đồng thời cũng đề phòng cậu ức hiếp nó. Đây là 3500 tệ trả lại cậu, còn có 1500 tệ xem như tiền thuê nhà trong một tháng Tiên nhi ở nhà cậu. Tiểu Đỗ, bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện cho nó, cậu hãy ở cạnh nó. Chút nữa chúng ta sẽ đưa nó đến nhà cậu.
Đỗ Long cau mày nói:
- Cô Triệu à, cô phải biết cháu là công an hình sự. Bất kỳ tình huống nào khả nghi cháu cũng phải điều tra cho ra manh mối, cô không thấy việc này quá nguy hiểm sao? Nếu cô không nói rõ với cháu vậy cô đừng trách cháu vô lễ. Cháu không thể đáp ứng yêu cầu của cô
Triệu Tuệ Anh không hề nghĩ rằng tên tuổi của chồng mình lại không uy hiếp được một công an hình sự cỏn con. Bà ta sửng sốt, đành phải giải thích với hắn:
- Tiểu Đỗ, chuyện này đúng như lời cậu nói, có nhiều điểm rất đáng ngờ. Tôi vừa gọi điện cho chồng tôi, ông ấy nói ba tên kia đã nộp tiền phạt và được phóng thích tại chỗ rồi. Chuyện này sau lưng chắc chắn có vấn đề. Chúng tôi giao con gái cho cậu có hai lý do. Thứ nhất, Tiên nhi chỉ nhận ra mình cậu, còn nguyên nhân thứ hai là… Nếu Tiên nhi được đón về đại viện Tỉnh ủy, thì an toàn của nó không thành vấn đề. Nhưng người núp sau lưng chuyện này cũng sẽ biến mất…
Triệu Tuệ Anh dừng lại một chút, Đỗ Long tiếp lời:
- Cho nên mấy người mới thuận nước đẩy thuyền, dùng con gái làm mồi nhử dụ rắn ra hang. Vậy mấy người có nghĩ đến nếu con gái các người thật sự xảy ra chuyện vậy thì làm thế nào? Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Triệu Tuệ Anh nói:
- Đối phương có ý bắt cóc Tiên nhi, cho nên sẽ không ra tay với nó. Chồng tôi cũng phái người âm thầm bảo vệ Tiên nhi, bảo đảm sẽ không có sai sót nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Chương 122: Chung nhà với chú xấu xa
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đỗ Long nói:
- Vậy các người thật sự quyết định rồi sao?
Triệu Tuệ Anh nói:
- Quyết định rồi, tiểu Đỗ, xin cậu dốc sức phối hợp. Vì Tiên nhi, cũng vì nghiêm trị mấy tên côn đồ này.
Đỗ Long chậm rãi gật đầu nói:
- Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng có thể phái mấy cô công an xinh đẹp giả làm bảo mẫu có được không?
Một tiếng đồng sai Đỗ Long về tới nhà, bây giờ đã là giữa trưa, mọi người đều đã ăn cơm. Xem ra chiều này Đỗ Long không thể đi làm được rồi.
- Điều kiện nhà cậu cũng không tệ.
Triệu Tuệ Anh tự mình dìu con gái vào nhà Đỗ Long, nhìn nhà cửa của hắn thì tán thành gật đầu. Đỗ Long không có giải thích, chỉ ba gian phòng rồi nói:
- Đây là phòng của bố mẹ cháu, họ rất ít khi về. Đây là phòng cháu, phòng thứ ba là của một người đồng nghiệp. Phòng thứ tư…
- Đợi một chút, không phải nói cậu ở một mình sao? Tại sao lại có thêm một người đồng nghiệp
Triệu Tuệ Anh hỏi.
Đỗ Long nói:
- Cháu không nói một người, cháu chỉ nói là bố mẹ cháu ít khi về, cháu sống ở nhà. Nếu cô không vừa ý thì mời cô nhờ người khác.
Triệu Tuệ Anh miễn cưỡng nói:
- Thôi bỏ đi, nếu ngươi có thể cho đồng sự sống chung nhà chứng tỏ cậu rất tình nhiệm hắn. Có điều… phòng thứ tư có phải là này hơi hẹp một chút ?
Đỗ Long nói:
- Cũng không còn cách nào, cả bốn phòng đều không thể lớn như thế. Tiên nhi sẽ không để ý đâu, đúng không Tiên nhi?
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, cũng tò mò đánh giá nhà của Đỗ Long
Triệu Tuệ Anh cũng không còn cách nào khác chỉ đành kêu người đến sửa sang lại phòng. Kỳ thực căn phòng ấy cũng không nhỏ, chẳng qua nếu muốn ở hai người thì hơi chật chội một chút. Triệu Tuệ Anh âm thầm quyết định để nữ công an giả làm bảo mẫu cũng có thế giải quyết vấn đề.
Đỗ Long chỉ phụ trách chỉ huy và xem náo nhiệt. Phòng nhanh chóng được chỉnh sửa xong. Những đồ vứt đi đều tạm thời để trong phòng bố mẹ hắn. Bạch Nhạc Tiên sờ căn phòng mới của mình, khuôn mặt hiện lên rõ sự vui sướng.
Đỗ Long xin Hoàng Kiệt Hào cho nghỉ phép, nhưng hắn không nói sự thật, chỉ nói là lấy khoản tiền bồi thường chuẩn bị đi mua xe máy mới. Hoàng Kiệt Hào rất yêu quý và khoan dung với cấp dưới này nên cho hắn nghỉ thêm một ngày. Khoản thời gian trước mọi người bận luôn tay luôn chân, thời gian nghỉ phép cũng nhiều thêm.
Sau khi giải quyết chuyện xin nghỉ, Hoàng Kiệt Hào kiến nghị:
- Nghe nói cậu đầu tư cổ phiếu kiếm chút lời, còn mua motor gì nữa à. Tôi giúp cậu mua chiếc xe bán tải, rất tiện lợi, vừa chở người vừa chở hàng hóa. Hiện nay xe trong đội cũng không đủ dùng, xe của cậu có thể làm thành xe công. Tôi cho cậu tiền đổ xăng.
Đỗ Long cười nói:
- Được, xe bán tải cũng rất thuận tay. Nhưng tôi không có bằng lái.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Với kỹ thuật của cậu, tôi giúp cậu móc nối quan hệ. Cậu đi thi là có thể lấy bằng lái, đảm bảo không quá một tuần.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt quá, sếp Hoàng, khi nào sếp đưa xe đến cho tôi thế?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Việc này đơn giản thôi, một cuộc điện thoại là xong. Sáng mai tôi lái xe đó đón mấy cậu đi làm.
Đỗ Long cúp máy, men theo ban công trở vào nhà, thấy tất cả đã sắp xếp xong. Bạch Nhạc Tiên vui hớn hở đi qua đi lại trong phòng mình. Triệu Tuệ Anh bên cạnh nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thương vô hạn
Đỗ Long đột nhiên thấy ghen tị. Hắn biết bố mẹ rất yêu thương hắn nhưng rất ít khi họ cùng hắn như thế. Cả ngày đều bận, lúc trước thành tích của hắn không tốt họ cũng không quan tâm. Đỗ Long học công an là vì ngưỡng mộ bố hắn, cũng vì thành tích của hắn không cao cũng không thấp, chỉ có thể học trường trung cấp cảnh sát Thiên Nam thôi.
- Tiểu Đỗ, con gái tôi làm phiền cậu…
Triệu Tuệ Anh nhìn con gái mình muốn nói lại thôi, bà ấy lại khóc lóc. Bạch Nhạc Tiên từ trong đi ra, vui vẻ nói vói Đỗ Long:
- Chú, cháu rất thích nhà mới… À, cô đây cũng ở chung nhà sao?
Triệu Tuệ Anh thầm than một tiếng, đứng lên, nói:
- Tôi đi liền đây… tiểu Đỗ, bảo mẫu ngày mai mới đến được. Tối nay… nhờ cậu rồi…
Đỗ Long nói:
- Cô Triệu, cô yên tâm, Tiên nhi ở hiền gặp lành, sẽ không sao đâu.
Triệu Tuệ Anh cứ bước đi một bước lại quay lại nhìn. Dáng vẻ không nở ấy khiến cả Đỗ Long cũng phải cảm động. Bạch Nhạc Tiên lại coi như không thấy, vui vẻ đi lại ngắm căn phòng. Cuối cùng khi tiếng khóa cửa vang lên, Đỗ Long quay đầu lại, thấy Bạch Nhạc Tiên đang mặc bộ quần áo bẩn do tai nạn giao thông thì cười nói với cô:
- Tiên nhi, quần áo cháu bẩn rồi. Cháu đi tắm không? Có cần chú giúp cháu tắm không?
Bạch Nhạc Tiên thấy ánh mắt đắm đuối của Đỗ Long thì cảm thấy nguy hiểm. Hai tai cô khoanh trước ngực nói:
- Chú, ánh mắt chú rất đáng sợ. Tiên nhi sẽ đi tắm. Trước đây chú đã dạy Tiên nhi rồi, chú quên rồi sao?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Chú sợ cháu quên. Như vậy đi, cháu tắm, chú đứng trông chừng. Nếu cháu làm không đúng chú sẽ giúp cháu sửa lại cho đúng.
Bạch Nhạc Tiên dịu dàng nói:
- Chú, chú giả làm người xấu kiểm tra Tiên nhi sao? Chú trước kia không phải đã nói qua sao? Lúc con gái tắm không thể cho người khác nhìn, nhất là đàn ông. Chú cũng là đàn ông cho nên cháu cũng không cho chú nhìn. Nếu không chú là người xấu, Tiên nhi sẽ không thích chú nữa.
Giọng nói của Bạch Nhạc Tiên không mềm dễ vỡ như trẻ con mà lại đầy ngọt ngào. Giọng nói cô ấy có thể từ tai mà đi thẳng vào tâm khảm. Đỗ Long nghe thấy trong lòng cũng như bị mèo cào, ngây người một lúc. Bạch Nhạc Tiên đã chạy vào trong phòng và khóa cửa lại.
- Ôi, làm một người chú xấu xa quả là không dễ!
Đỗ Long thầm than trong lòng. Sau đó hắn giúp Bạch Nhạc Tiên mở máy nước nóng rồi nói:
- Hai mươi phút sau là có thể tắm rồi, bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh. Có gì không hiểu có thể kêu chú bất cứ lúc nào, chú sẽ vào giúp cháu. Còn nữa, đừng nghịch nước, giá nước bây giờ mắc lắm đấy…
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng. Đỗ Long liền khép cửa nằm trên giường. Hắn vừa rồi cố ý để nhiệt độ nước cao một chút, chỉ cần nghe tiếng thét của Bạch Nhạc Tiên hắn sẽ xông ngay vào phòng tắm…
Đáng tiếc thanh âm hắn nghe được là tiếng dép lẹp xẹp của Bạch Nhạc Tiên trong phòng tắm. Nghe cả tiếng nước phun ra từ vòi sen, duy chỉ không nghe tiếng thét chói tai của Bạch Nhạc Tiên.
- Nha đầu này chỉ mất trí nhớ chứ đâu có ngốc…
Đỗ Long cực kỳ thất vọng suy nghĩ mông lung, thời gian từ từ trôi qua như lúc gần sắp ngủ. Bỗng nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Bạch Nhạc Tiên ở khoảng cách gần:
- Chú, cháu muốn lên mạng. Máy tính của chú cháu có thể dùng không?
- Lên mạng, cháu vẫn còn nhớ cách lên mạng hả?
Đỗ Long cau mày, trợn mắt nhìn Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên chu môi, oan ức nói:
- Chú không cho cháu lên mạng thì thôi, cháu không lên nữa là được chứ gì, chú dữ quá đấy.
Đỗ Long ngẩng đầu liếc nhìn, hắn nói:
- Cháu còn nhớ cách lên mạng, cách khởi động máy chứ? Cháu tự đi mở máy, lên mạng rồi sáng mai chú bảo mẹ cháu mua cho cái máy tính xách tay, rồi nâng cấp băng thông (<a href="http://www.crviet.com/news/bang-thong-la-gi.html" Băng thông là gì?) giúp chú, cài đặt wifi là cháu có thể lên mạng ở trong phòng mình rồi.
- Vâng.
Bạch Nhạc Tiên cẩn thận đi tới trước bàn máy tính, quan sát một chút những đường dây phức tạp trên bàn. Cô tìm ra cái ổ cắm máy tính chính xác, rồi cắm nguồn điện vào khởi động máy tính.
Đỗ Long trông thấy thế thì nói:
- Tiên Nhi, cháu giỏi quá, ngoài việc mở máy lên mạng ra, cháu còn nhớ gì nữa không?
Bạch Nhạc Tiên vừa mở trình duyệt web vừa đáp:
- Cháu không nhớ gì nữa, không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Cháu có thể nhớ ra thứ gì đó bất kỳ lúc nào. Ơ, trang web “E7wan”(trò chơi mạng của Trung Quốc) sao lại không mở được nữa rồi?
Tuy Đỗ Long không biết cách chơi điện tử, nhưng hắn cũng hiểu một chút vụ sát nhập internet năm đó, hắn đáp:
- Trang web “e7wan” mấy năm trước đã bị người bị người ta mua lại, sau đó do hoạt động không tốt nên đã đóng cửa rồi.
Bạch Nhạc Tiên quay đầu lại nói với vẻ mặt buồn bực:
- Mấy năm trước? Mua lại? Chú, chú nói gì vậy, sao cháu nghe không hiểu thế? Cháu nhớ ngày hôm qua cháu vẫn còn chơi cơ mà?
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Tiên Nhi, cháu bị mất trí, nên có rất nhiều chuyện không nhớ nữa, thế nhưng sao cháu vẫn nhớ chú chứ?
Bạch Nhạc Tiên nghiêng đầu suy tư một lát. Bộ dạng vừa nhỏ bé vừa xinh đẹp đó lập tức khiến Đỗ Long mất phương hướng một lần nữa. Chỉ nghe Bạch Nhạc Tiên nói:
- Cháu cũng không biết nữa. Cháu chỉ nhớ chú đeo một cái kính râm to, mặc trang phục cảnh sát trông rất bảnh trai, rồi đi về phía cháu làm lễ chào.
Nghe Bạch Nhạc Tiên miêu tả, trong lòng Đỗ Long bỗng hiện ra hình ảnh tấm biển quảng cáo rất lớn sừng sững ở cây cầu vượt đường Tây Hoàn. Đỗ Long với tư thế hiên ngang hướng về phía trước chào tất cả mọi người mà hắn đi ngang qua. Lẽ nào Bạch Nhạc Tiên nhớ ra Đỗ Long, chỉ vì trước khi hôn mê cô đã trông thấy tấm ảnh quảng cáo công ích rất lớn của Đỗ Long, được dựng lên để xây dựng hình tượng chiến sĩ cảnh sát của phòng Công an quận Tây Sơn sao?
Tuy trang e7wan đã không còn nữa, nhưng Bạch Nhạc Tiên cũng nhanh chóng tìm thấy vô số những trò chơi nhỏ hơn có mặt mọi nơi trên mạng internet. Những trò chơi vô bổ đó khiến Bạch Nhạc Tiên rất vui, tiếng hoan hô của cô cùng những âm thanh phát ra từ volume của máy tính đan xen vào nhau. Đỗ Long vốn định ngủ một giấc, nhưng giờ thì kế hoạch đó đã tiêu tan rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius