Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 144: Quan tài trống không
Lưu Trọng Thiên thả Tiền Thiên Tâm ra, vừa mới buông tay, Thiên Tâm không yếu thế liền vung nắm đấm tới, tiểu tử này, thật không biết sống chết, còn chưa từ bỏ ý định cả gan đánh lén Vương gia, có điều nắm đấm của Tiền Thiên Tâm quả thực rất lợi hại, không giống như tùy tiện đánh ra, mà có chút võ công, nhưng dáng người hắn thế kia... Không phải trứng chọi đá sao?
Lưu Trọng Thiên vội tránh được, lần này nói gì thì nói cũng không thể bỏ qua cho tên du côn không biết điều này, chàng thuận thế siết cổ tay Thiên Tâm, căm tức đẩy, thân thể Thiên Tâm lập tức nhào ra ngoài, ngã xuống đất rất xa, cú té ngã mạnh này, khiến mắt kính cũng bay theo không biết rớt chỗ nào.
Tiền Thiên Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng, vô số sao nhỏ bay lượn trước mắt, hắn gắng gượng bò dậy, cũng chảy cả máu mũi, đứng chưa được một lúc, thân thể liền loạng choạng, trước mắt tối đen như mực, kêu ai ui một tiếng rồi té lăn ra đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Xem ra bị ngã tới hôn mê rồi, Lưu Trọng Thiên cười khổ một cái, chàng cũng không muốn ra tay nặng như vậy, chỉ có điều Tiền Thiên Tâm này có phần quá lưu manh, chàng tiến lên, đỡ Thiên Tâm dậy, đương định gọi quản gia quăng hắn ra ngoài, khuôn mặt Tiền Thiên Tâm thoáng dựa vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, khuôn mặt ấy, Lưu Trọng Thiên không khỏi hít một hơi lạnh, người cũng ngây ra.
Trong lòng chàng là khuôn mặt thanh tú động lòng người, làn da trắng ngần mịn màng, ngũ quan xinh xắn mê người, đây hiển nhiên chính là Uy Thất Thất, sao có thể chứ, Lưu Trọng Thiên không nhịn được vuốt ve gương mặt Thiên Tâm, thương tiếc lau sạch vết máu đọng trên mũi, Lưu Trọng Thiên không thể suy xét được gì, một nam nhân dạng vẻ giống Uy Thất Thất như đúc, Tiền Thiên Tâm.
Lẽ nào Thất Thất chưa chết, hay có ai đang trêu đùa chàng, hai người giống y chang nhau.
Lưu Trọng Thiên ôm lấy Tiền Thiên Tâm, nhất thời có chút giật mình, chàng sai người chuẩn bị nước rửa mặt, sau đó sải bước tiến vào hậu viện, đá văng cửa phòng mình ra, đặt Tiền Thiên Tâm lên trên giường, rồi nhẹ nhàng lấy nước lau vết máu trên mặt Thiên Tâm, đây là Thất Thất của chàng, chàng nhớ lại Uy Thất Thất trước kia, khuôn mặt này cả đời chàng cũng không thể nào quên.
Hắn là nữ nhân? Dáng người gầy yếu, vòng eo thon gọn, trên chiến trường Đại Hán, lần đầu gặp gỡ Uy Thất Thất, chẳng phải lúc đó nàng cũng ăn mặc thế này sao, Lưu Trọng Thiên cần phải chứng thực ý nghĩ của chàng, tay không nhịn được di chuyển tới vạt áo của Thiên Tâm, đương định kéo dây lưng vạt áo ra, vừa mới chạm tay vào Tiền Thiên Tâm, Thiên Tâm bỗng nhúc nhích cựa quậy, tỉnh lại, khi phát hiện ánh mắt si mê kia của Lưu Trọng Thiên, còn cả bàn tay đương vươn tới, lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Ê! Làm gì thế?” Tiền Thiên Tâm trợn trừng mắt, biểu cảm đó đúng là của Uy Thất Thất, ngay cả dáng vẻ lúc giận dữ cũng giống nhau như đúc.
“Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên mặc kệ hắn có bằng lòng hay không, là nam nhân cũng được, là nữ nhân cũng chẳng sao, người trước mặt chính là người khiến chàng ngày đêm nhung nhớ, những tương tư kia trong phút chốc trào dâng cuồn cuộn, chàng kéo Thiên Tâm lại, ôm vào trong lòng, siết chặt không chịu buông ra “Là em sao? Thất Thất, em khiến ta đau khổ tột cùng, tại sao phải tàn nhẫn như vậy.”
Tiền Thiên Tâm liên tục đấm đá, vất vả lắm mới giãy thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, đỏ bừng mặt xấu hổ, nhanh chóng trốn sang một bên “Lưu Trọng Thiên, làm gì thế, tôi là nam nhân, nam nhân, ngài có hiểu không? Nam nhân cùng nam nhân là không thể...”
“Nam nhân?” Lưu Trọng Thiên khẽ nở nụ cười, chàng nhìn chằm chằm vào mắt Thất Thất, nữ nhân của mình chẳng lẽ chàng còn nhận lầm hay sao? Vì sao cứ không chịu thừa nhận, Uy Thất Thất đương trốn tránh điều gì?
Tiền Thiên Tâm siết chặt nắm tay, vẻ mặt cau có “Vương gia, hóa ra cảm thấy hứng thú đối với nam nhân?”
“Em không phải là nam nhân, em là Vương phi Uy Thất Thất của bổn vương!”
“Vương phi?” Tiền Thiên Tâm dường như có hơi mất tự nhiên, thế nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại “Ngài đừng nổi điên, vương phi của ngài chẳng phải đã mất từ lâu rồi sao, Thiên Tâm là nam nhân, nam nhân đích thực.”
Lời nói của Tiền Thiên Tâm đã đả kích Lưu Trọng Thiên, nam nhân? Chàng do dự nhìn Thiên Tâm, lẽ nào mình thực sự điên rồi, Thất Thất đã chết, hơn một năm trước đã rời bỏ chàng, mang đi niềm hi vọng lẫn nhiệt huyết của chàng, khiến chàng nản lòng thoái chí, sống như cái bóng vô hồn, song Tiền Thiên Tâm trước mặt này quá giống... Lưu Trọng Thiên làm sao có thể bỏ qua cho hắn.
“Ngươi thực sự không phải là Uy Thất Thất, mà là nam nhân?”
“Cũng là nam nhân như ngài vậy, cho nên chớ có ý định đánh tôi đó, tôi chỉ thích nữ nhân, không thích nam nhân thối như ngài đâu!”
Dáng vẻ Tiền Thiên Tâm nghiêm trang, lại pha chút nghịch ngợm, khiến Lưu Trọng Thiên càng nhìn càng mê hồn, hắn chẳng những có dáng vẻ như Uy Thất Thất, động tác kia, ánh mắt kia, biểu cảm kia, còn cả giọng nói kia nữa, nhưng sao nàng có thể sống lại, còn biến thành nam nhân? Cải trang? Che giấu tai mắt người ngoài?
Có điều theo như dáng vẻ hiện tại này, Lưu Trọng Thiên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Tiền Thiên Tâm không phải là nam nhân, bờ vai kia, vòng eo kia, cả cánh tay lẫn ngón tay kia, rồi bộ ngực kia...
Ánh mắt Lưu Trọng Thiên dừng trước ngực Thiên Tâm, đoán rằng nàng nhất định dùng tấm vải bố quấn quanh bộ ngực sữa đầy đặn, giống như ở doanh trại Hung Nô, khiến bản thân mình tưởng nàng là nam nhân, nếu không phải nàng bị thương, có lẽ vĩnh viễn cũng không phát hiện ra nàng là thân nữ nhi.
“Lại đây!” Lưu Trọng Thiên dõng dạc ra lệnh.
Thiên Tâm chẳng những không qua, mà trái lại còn lui xuống, cảnh giác nhìn Lưu Trọng Thiên, Vương gia này lại nảy ra chủ ý gì đây.
Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, nếu như Thất Thất của chàng có thể chết đi sống lại, như vậy cuộc sống sau này, Lưu Trọng Thiên sẽ không cần phải phiền não ưu thương nữa, càng khỏi bị người ta nói là một Vương gia thanh tâm quả dục, đối mặt với nữ nhân đã khiến chàng mê đắm đến phát điên, muốn làm người thanh tâm quả dục, thật khó biết bao, hơn nữa gương mặt nàng luôn tươi cười, tràn đầy tự tin, khiến một Vương gia như Lưu Trọng Thiên vô cùng khoan khoái trong lòng.
“Chẳng phải ngươi muốn một ngàn lượng bạc sao? Dễ thôi, cởi bỏ y phục ra, bổn vương cho ngươi năm ngàn lượng, thế nào, đều là nam nhân ngươi sợ cái gì?”
“Biến thái!” Thiên Tâm run lẩy bẩy, cởi y phục? Sao có thể, cô cũng chẳng thiết một ngàn lượng bạc kia nữa, lựa đúng thời cơ vội chạy tới cửa, mở cửa chạy thoát ra ngoài, vừa chạy vừa la “Một ngàn lượng, Thiên Tâm không cần nữa, rõ thật là một Vương gia dở người, cổ quái, đồng tính, thích nam nhân?”
“Bổn vương không thích nam nhân!” Lưu Trọng Thiên nhìn bóng dáng Thiên Tâm tháo chạy, đột nhiên cười vui vẻ, Tiền Thiên Tâm, Uy Thất Thất? Ông chủ Thất Sắc Giai Nhân, hẳn là bà chủ mới phải, nhưng Thất Thất của chàng tại sao còn sống nhỉ, rõ ràng đã đích thân mai táng rồi mà... Chẳng lẽ trong chuyện này có bí mật ám muội gì?
Bà chủ Thất Sắc Giai Nhân? Hình như rất quen tai, đúng rồi, chính là tên điêu dân không chịu đến vương phủ? Lẽ nào là Uy Thất Thất, xem ra Thất Thất của chàng từ lâu đã lưu lại đường lui, bất cứ lúc nào rời đi cũng sẽ có chỗ nương thân.
Trong lòng Lưu Trọng Thiên còn rất nhiều nghi hoặc, ban đêm không tài nào ngủ được, chàng thức dậy từ sớm tinh mơ, đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn đã biết không được nghỉ ngơi tốt, chắc do sự xuất hiện đột ngột của Tiền Thiên Tâm, khiến chàng có chút phiền muộn bực dọc, chàng mặc y phục vào, phấn chấn lên đôi chút, bước nhanh ra khỏi phòng.
Lưu Trọng Thiên gọi quản gia, nhỏ giọng căn dặn “Mang vài tâm phúc theo bổn vương ra ngoài một lát!”
“Vâng, Vương gia!” Quản gia không biết Vương gia muốn làm gì, liền gọi thân tín trong tam vương phủ, ra ngoài cùng Lưu Trọng Thiên.
Lưu Trọng Thiên dẫn thân tín vương phủ tới chỗ mộ Uy Thất Thất, chàng nhìn bia mộ Thất Thất, đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng, trong lòng chờ mong vô hạn, bất luận thế nào chàng cũng muốn làm rõ một chuyện, bằng không chàng tuyệt đối không cam lòng.
“Đào lên!”
“Cái gì? Vương gia?” Quản gia sợ hết hồn, Lưu Trọng Thiên điên rồi, đây là nơi yên nghỉ của nữ nhân Vương gia yêu thương nhất Uy Thất Thất, tại sao đột nhiên lại muốn làm chuyện đại bất kính như vậy, khiến người đã khuất khó mà an nghỉ!
Quản gia không dám chần chừ nữa, ông sai mấy thân tín, bất đắc dĩ nói “Đào đi!”
Mấy thân tín bắt đầu đào phần mộ kia lên, trong lòng mỗi người đều ẩn chứa mâu thuẫn, bởi dù sao quấy nhiễu người đã khuất, là chuyện bọn họ không muốn làm nhất, thế nhưng Vương gia kiên quyết như vậy, cũng đành kiên trì làm, rất nhanh quan tài được nhấc lên, vài thân tín đứng ở một bên, cúi đầu xuống, không dám lên tiếng, sợ đắc tội với vong linh.
“Mở ra!” Lưu Trọng Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài kia, lòng cũng thấp thỏm, không khỏi nhắm mắt lại, Thất Thất, nàng ngàn vạn lần đừng ở bên trong, trái tim chàng không chịu nổi đả kích lần nữa.
Quản gia mở nắp quan tài ra, chột dạ nhìn thoáng qua phía trong quan tài, lập tức chấn động, kinh hô lên “Trống không, Vương gia, không thấy Vương phi đâu!”
Lưu Trọng Thiên kinh ngạc mở mắt ra, bước nhanh lên phía trước, kích động nhìn chiếc quan tài, bên trong quả nhiên rỗng tuếch, đồ vật chôn theo đều còn đây, chỉ không thấy Thất Thất của chàng đâu, giống y chang dự đoán của chàng đêm qua, Uy Thất Thất căn bản chưa chết, có người che giấu một âm mưu to lớn.
“Ha ha!” Lưu Trọng Thiên cười khùng khục, khẽ đặt tay lên quan tài “Chuyện hôm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài, nếu để lộ tin tức, đừng trách bổn vương không niệm tình cũ, giết không tha!”
“Vâng, Vương gia!”
Quan tài lại được lấp kín, chôn xuống dưới, quản gia mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám truy hỏi, bí mật này có lẽ chỉ có Vương gia biết vì sao, bọn họ chỉ cần giữ bí mật về việc bên trong chiếc quan tài trống không là được.
Lưu Trọng Thiên quay về phủ đệ, kích động đi đi lại lại, chàng nhìn bội kiếm treo trên tường, lẩm bẩm nói “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thất Thất, tại sao phải khiến ta đau khổ như thế, em có biết ta nhớ em nhớ đến sắp phát điên không, nhất định phải cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Tiền Thiên Tâm? Nam nhân? Nếu hắn là nam nhân, có quỷ mới tin, xem ra nhất định phải làm sáng tỏ thân phận của Tiền Thiên Tâm, nàng là Thất Thất của chàng, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Có điều bí mật này đồng nghĩa với tội chết, Uy Thất Thất giả chết đào hôn, khi đó đã tháo gỡ tình huống quẫn bách về cuộc quyết đấu giữa Lưu Trọng Thiên và Hoàng thượng, nhưng lại chuốc lấy một phiền phức khác, chẳng trách nàng cải trang thành nam nhân, có lẽ như vậy sẽ che đậy thân phận của nàng tốt hơn, cho dù bị phát hiện bộ dáng giống nhau như đúc, người khác cũng không dám hoài nghi hắn chính là Uy Thất Thất.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 145: Cải tử hoàn sinh?
Tiểu mỹ nam đẹp trai có tiền, vây quanh người là một đám nữ nhân xinh đẹp gợi tình, ha ha, sắp xếp thật chu đáo không có kẽ hở nào, Thất Thất của chàng lúc nào cũng sáng suốt, nếu như không phải bị nàng quấy rầy, đánh rơi mắt kính, thì có lẽ hiện giờ vẫn chưa hay biết gì, nàng rốt cuộc muốn giấu diếm tới khi nào nữa, thật sự nhẫn tâm khiến mình đau lòng đoạn tuyệt tình yêu hay sao?
Một ngàn lượng bạc, là lấy cớ đi, phải chăng vì mình xuất chinh nửa năm, Uy Thất Thất nhớ nhung da diết, cố ý chắn xe hoa giữa đường, lừa bịp tống tiền chàng một ngàn lượng?
Lưu Trọng Thiên xoa cằm, lòng tràn đầy vui sướng mỉm cười, có điều hôm qua cú té ngã kia, quả thực đau điếng người, chắc hẳn bây giờ nàng đang giận dỗi chàng, trách chàng không biết thương hương tiếc ngọc, trong lòng Lưu Trọng Thiên bất giác hối hận, chàng ra tay có phần hơi nặng, còn chảy cả máu mũi, nếu biết đó là nàng, Lưu Trọng Thiên thương xót còn chưa kịp, sao có thể cam lòng để nàng bị thương chứ.
Lưu Trọng Thiên xúc động đồng thời cũng bắt đầu nổi lên bất an, Thất Thất của chàng đang có ý tránh né chàng, không biết tới khi nào thì phu thê bọn họ mới có thể đoàn tụ đây, loại giày vò này, dù chỉ một ngày Lưu Trọng Thiên cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.
Thất Sắc Giai Nhân? Lòng Lưu Trọng Thiên trăm mối tơ vò, vội vã đến đường phố Trường An, đi tới quán thẩm mỹ viện tráng lệ, nơi đây buôn bán quả thật không tệ, Thất Thất bắt đầu kinh doanh từ khi nào nhỉ? Có lẽ Thất Thất không chỉ đang buôn bán, mà còn đang tìm một chỗ lánh nạn, Thất Sắc Giai Nhân này quả nhiên là nơi tuyệt vời để nàng ẩn náu! Ai có thể nghi ngờ chỗ này chứ?
Lưu Trọng Thiên cất bước tiến vào, đám cận vệ Thất Sắc Giai Nhân lập tức xông lên, khi phát hiện ra là Lưu Trọng Thiên, không dám lỗ mãng nữa, lập tức lui trở về.
Náo động một hồi ngoài cửa, tiếng cười đùa vang lên, Lưu Trọng Thiên lập tức ngoảnh lại, trông thấy Tiền Thiên Tâm từ đằng xa, không, phải là Uy Thất Thất mới đúng, dưới chân nàng đương giẫm lên một ván trượt, rất nhanh trượt tới, thân hình di chuyển linh hoạt, ván trượt vênh lên, người liền dừng lại, trên mặt chẳng biết từ lúc nào đã đeo đôi kính mắt nhỏ màu đen, vô cùng khôi hài, thật là một tiểu nữ nhân đáng yêu, nàng luôn có kha khá những phát minh như vậy.
Thiên Tâm lấy tay nhấc ván trượt lên, sải bước tiến vào Thất Sắc Giai Nhân, giả bộ cũng thật giống nam nhân, tư thế kia, thần sắc kia, song bất luận giống thế nào đi chăng nữa, cũng có thể nhận ra được bóng dáng Thất Thất, đám cận vệ đều cung kính đứng ở một bên, xem ra Tiền Thiên Tâm rất có địa vị ở nơi đây, không thể xem thường nàng được.
“Ông chủ Tiền!” Một nữ tử vận xiêm y màu đỏ nũng nịu bổ nhào tới, nép vào trong lòng Thiên Tâm, Thiên Tâm vội vàng bỏ ván trượt xuống, ôm nữ nhân kia, động tác kia, không khách khí chút nào.
“Tiểu Quân à, chẳng phải không cho phép cô đến thẫm mỹ viện tìm tôi nữa hay sao?”
“Ngài đã nói tìm người ta, nhưng lần nào cũng không đến, làm cho người ta đau lòng.” Tiểu Quân dẩu môi, vẻ mặt không vui.
Tiền Thiên Tâm thoáng nâng mắt kính đen lên, véo má Tiểu Quân một cái “Cục cưng à, chẳng phải tôi buôn bán bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi hay sao?”
Dứt lời ôm Tiểu Quân nghênh ngang tiến vào, khi trông thấy Lưu Trọng Thiên ngồi phía trong đương nhìn cô, tức thì lúng túng quay người lại, khẩn trương đẩy Tiểu Quân ra phía ngoài “Về trước đi, hôm khác lại đến.”
“Vì sao? Ông chủ Tiền, người ta vất vả lắm mới gặp được ngài! Tiểu Quân không đi đâu!” Tiểu Quân cự nự kéo cánh tay Thiên Tâm, Thiên Tâm không biết phải làm sao.
Lưu Trọng Thiên cố kìm nén, thiếu chút nữa bật cười, xem ra hồng nhan tri kỷ của Uy Thất Thất cũng không ít, hôm qua một cô Tố Tố, hôm nay một cô Tiểu Quân, sung sướng hơn nhiều so với Tam vương gia, có điều... Lưu Trọng Thiên xoa cằm, nàng sẽ đối phó với những nữ nhân kia thế nào đây, chẳng lẽ những nữ nhân kia...
Ha ha, thật thú vị, Uy Thất Thất tiểu nữ nhân xảo quyệt này, trông thấy mình liền trốn đông né tây, nhưng ánh mắt kia không che giấu được nỗi hoang mang trong lòng nàng, đặc biệt là khoảnh khắc khi nhìn thấy mình.
Tiền Thiên Tâm thực sự bất đắc dĩ, dẫn Tiểu Quân đi tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, ngẩng cao đầu, dáng vẻ vênh váo tự đắc.
“Sao? Vẫn muốn đánh nhau à?” Dứt lời xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, Lưu Trọng Thiên thấy cánh tay gầy gò nước da trắng mịn như vậy, còn phăm phăm xông về phía Tam vương gia, chẳng phải định đánh nhau ư? Nhưng chàng cam lòng sao?
Lưu Trọng Thiên rút từ trong ngực ra tờ ngân phiếu, đưa cho Tiền Thiên Tâm “Bổn vương tới trả bạc cho ngươi!”
Trả bạc? Tiền Thiên Tâm nghi hoặc nhìn Lưu Trọng Thiên, lại giở trò đùa bỡn gì đây, hôm qua rõ ràng không muốn trả cho cô, còn vì chuyện này mà giáo huấn mình, hôm nay bỗng thay đổi tính tình?
“Vậy... Là ngài chủ động đấy, không được đánh người!” Thiên Tâm nhanh chóng vươn tay ra, Lưu Trọng Thiên lại rút tay về, đùa giỡn nhìn Thiên Tâm, Thiên Tâm nhất thời nổi đóa “Này, là ngài nói muốn trả tiền, làm gì vậy, muốn bỡn cợt Thiên Tâm sao?”
Lưu Trọng Thiên kéo đôi tay Tiền Thiên Tâm vừa vươn ra “Tam vương gia muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, cho ngươi thêm một ngàn lượng, xem như tiền uống rượu!” Nói xong đặt hai tấm ngân phiếu vào tay Thiên Tâm.
Tiền Thiên Tâm không khách khí nhận lấy tờ ngân phiếu, phấn khích cất vào trong ngực, phủi phủi tay “Ngân phiếu kia, có nhiều hơn một tờ, Thiên Tâm không ngại nhiều, về phần kết giao bằng hữu, Thiên Tâm thích kết giao với nữ nhân hơn, tỷ như Tiểu Quân mỹ nhân!” Dứt lời hôn một cái lên má Tiểu Quân, Tiểu Quân xấu hổ đánh hắn một cái, tiện thể dựa vào trong lòng Thiên Tâm, thật là một cảnh tượng nhạt nhẽo.
Lưu Trọng Thiên phục Thất Thất của chàng sát đất, giả bộ quá đạt, chàng đứng lên, đi tới trước mặt Thiên Tâm, cưỡng ép kéo nữ nhân kia ra, ôm bả vai Thiên Tâm.
“Đừng vội thân mật cùng nữ nhân, hãy xem chỗ một ngàn lượng đi, uống một chén với Vương gia thôi.”
“Uống, uống một chén?” Tiền Thiên Tâm bị Lưu Trọng Thiên lôi xềnh xệch ra khỏi Thất Sắc Giai Nhân, Thiên Tâm vẫn không quên ngoảnh lại an ủi Tiểu Quân “Mỹ nhân, chờ Thiên Tâm ra ngoài một lát, lúc khác sẽ tới tìm cô!” Giả bộ khéo ghê.
Lưu Trọng Thiên không biết làm sao, bèn gia tăng lực đôi tay, xương cốt Tiền Thiên Tâm đã sắp rã rời, chẳng phải chỉ uống một chén ư? Tam vương gia muốn đòi mạng hay sao! Đồ tồi Lưu Trọng Thiên, muốn hành hạ mình tới khi nào đây?
Lưu Trọng Thiên dường như đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, Túy Nguyệt Lâu tao nhã nhất thành Trường An, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị đầy đủ, bốn bề giăng đầy dải lụa màu bồng bềnh, từng cơn gió mát rượi băng qua lầu các, mang theo hương hoa tươi thơm ngát, nói uống rượu, chi bằng hãy nói đây là thiên đường để trò chuyện yêu đương.
Tiền Thiên Tâm cố trấn tĩnh tâm tình, không chút khách khí ngồi xuống “Tam vương gia, cho thêm một ngàn lượng bạc, còn có rượu ngon thức ăn ngon, sớm biết vậy mang cả hồng nhan tri kỷ của Thiên Tâm đến, cùng vui vẻ náo nhiệt một bữa, bằng không hai nam nhân cô quạnh biết bao!”
“Ai nói tri kỷ nhất định phải là hồng nhan, Lưu Trọng Thiên hôm nay chỉ muốn kết giao bằng hữu với Tiền Thiên Tâm đây!” Lưu Trọng Thiên rót đầy rượu vào chén của Tiền Thiên Tâm, đưa chén rượu đến trước mặt Thiên Tâm.
Tiền Thiên Tâm vội xua tay “Tửu lượng Thiên Tâm rất kém! Không thể cạn chén cùng Vương gia!”
Lưu Trọng Thiên cười xởi lởi “Vậy ngươi hãy nhìn ta uống đi, hơn một năm qua ta chưa lúc nào vui vẻ như thế này, còn ngươi? Có phải vẫn rất vui vẻ, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, thật khiến người ta ghen tị, nhưng, là một Vương gia, hồng nhan duy nhất cũng đã rời bỏ ta, nhẫn tâm mang theo cả những niềm vui kia đi mất.” Dứt lời nâng chén uống một hơi cạn sạch, ánh mắt si ngốc nhìn Thiên Tâm, lẽ nào Thất Thất không muốn nhận Lưu Trọng Thiên sao?
Tiền Thiên Tâm cúi đầu xuống, vân vê chén rượu, không nói lời nào, hình như đầy ắp tâm sự. Đeo cặp kính mắt đáng ghét kia, hầu như không nhìn thấy đôi mắt đẹp mê người của cô.
Lưu Trọng Thiên liếc nhìn Tiền Thiên Tâm, “Gỡ kính mắt đen của ngươi xuống được không? Hiện tại sắc trời cũng tối rồi, ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Ngươi có thể nhìn rõ mọi người sao? Nhìn rõ khuôn mặt ta sao?”
“Không cảm thấy khó chịu, quen rồi!” Thiên Tâm căng thẳng thoáng sờ qua kính mắt, né tránh ánh mắt nóng rực của Lưu Trọng Thiên.
“Ha ha!” Lưu Trọng Thiên không nhịn được cười lớn “Đừng sợ, tối qua ta trông thấy ngươi, chỉ là nhất thời không khống chế được, Vương phi của ta đã mất được một năm rồi, đó là sự thật không thể thay đổi, ngươi chỉ có dáng vẻ giống nàng mà thôi, ngươi là nam nhân, chẳng lẽ sợ ta vô lễ với ngươi hay sao?”
Lưu Trọng Thiên đứng dậy, vươn tay ra, Thiên Tâm hơi né tránh, Lưu Trọng Thiên chợt cảm thấy có chút thất vọng, chẳng lẽ không nhận nhau, nhìn một chút cũng không được sao? Thiên Tâm thoáng nhìn thấy vẻ thất vọng của Lưu Trọng Thiên, đặt tay lên mắt kính, từ từ tháo xuống, cười gượng một cái.
“Mọi người đều nói bộ dáng Thiên Tâm giống nữ nhân, nên mới đeo kính mắt, cho có chút vị nam nhân!”
“Vị nam nhân?” Nữ nhân xinh đẹp như vậy, tại sao lại muốn có vị nam nhân?
Lưu Trọng Thiên mê mẩn nhìn dung nhan yêu kiều của Thiên Tâm, đây là Thất Thất của chàng, không thể giả được, chỉ cần chàng khẽ vươn tay, là có thể ôm nàng vào lòng, nhưng chàng không thể, Uy Thất Thất nhất định đương lo sợ sự việc bại lộ, chỉ cần để lộ thân phận nữ nhân, ắt sẽ gặp họa sát thân.
“Như vậy tốt chứ sao, có phải đã cảm thấy khuôn mặt tôi rõ ràng hơn nhiều rồi không!” Lưu Trọng Thiên ép bản thân mình trở về chỗ ngồi, cầm chén rượu lên tiếp tục uống.
Sắc trời tối dần, ánh trăng lên cao, Lưu Trọng Thiên cũng uống không ít, có vẻ say ngà ngà, Tiền Thiên Tâm chỉ uống một chút xíu, cô quả thực vô cùng cẩn thận, không dám lơ là tẹo nào, đặc biệt là đối mặt với Lưu Trọng Thiên nam nhân đã từng yêu sâu đậm, chàng là Tam vương gia Đại Hán, khắp nơi đều có tai mắt người ngoài, không thể chủ quan.
“Vương gia, Thiên Tâm đã uống rượu cùng Vương gia rồi, Vương gia cũng đã uống không ít, chi bằng hôm nay đến đây thôi!”
Lưu Trọng Thiên kéo tay Tiền Thiên Tâm đang muốn rời đi “Chờ chút, uống hết mình cùng ta, không say không về! Đừng vội bỏ đi!”
Tiền Thiên Tâm hất bàn tay kia ra, giật lấy chén rượu trong tay Lưu Trọng Thiên, đặt mạnh xuống bàn, căm tức đứng lên.
“Vương gia, đừng uống nữa, Thiên Tâm phải về rồi!”
“Ngồi thêm một lát với ta đi, Thiên Tâm!” Lưu Trọng Thiên cầm tay cô, ra sức kéo Tiền Thiên Tâm lại, ôm vào trong lòng “Ta đã căn dặn bọn họ không được tới quấy rầy, Thất Thất, hãy để ta ôm em một cái! Hơn một năm qua, chẳng lẽ em cứ nhẫn tâm như vậy sao?”
“Vương gia, ngài uống say rồi, tôi là Thiên Tâm, không phải là Thất Thất của ngài, để người khác nghe thấy sẽ phiền toái đó!”
“Bổn vương biết, thế nhưng bổn vương không kiềm chế được.”
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 146: Mèo và chuột
Lưu Trọng Thiên ôm chặt Thiên Tâm vào lòng, lưu luyến dựa vào bờ vai cô, trong lòng chàng thầm nghĩ, Thất Thất, tại sao phải nhẫn tâm như vậy, đối mặt với nam nhân nhớ thương nàng như vậy, nàng không chút động lòng sao? Trên chiến trường Đại Hán đã từng hoạn nạn sống chết có nhau, cũng đã kết làm phu thê, những tình cảm sâu đậm ấy há có thể một ngày hai ngày, một năm hai năm gạt bỏ được chứ.
Lưu Trọng Thiên khẽ hôn thân mật lên má Thiên Tâm, nụ hôn kia không có dục vọng, chỉ có nỗi thất vọng, Tiền Thiên Tâm có phần luống cuống, cô không sao tránh né được, đành để mặc chàng ôm như vậy, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau thương của chàng. Lưu Trọng Thiên đã say ngà ngà, ma xui quỷ khiến những hồi ức bấy lâu kia bỗng chốc ùa về xâm chiếm cõi lòng chàng...
“Thất Thất, Thất Thất, đừng bắt ta đau khổ nữa, trở lại bên cạnh ta đi!”
Giọng nói khàn đục kia khiến thân thể Tiền Thiên Tâm thoáng chấn động, cô cuống cuồng đẩy Lưu Trọng Thiên đã say túy lúy ra.
“Tam vương gia, ngài thật thất lễ, tôi là nam nhân, mau buông tôi ra!” Tiền Thiên Tâm nhanh chóng trốn thoát, Lưu Trọng Thiên say rượu vô lực, thần sắc uể oải, vị thống soái kiên cường oai phong trước kia đã biến mất, Tam vương gia trước mặt hiện giờ là một nam nhân đau thương tuyệt vọng, chàng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ hy vọng Uy Thất Thất có thể trở về bên cạnh mình, ngoài ra không cần gì hết.
Tiền Thiên Tâm không đành lòng nhìn Lưu Trọng Thiên say rượu nữa, trong đôi mắt đã ngân ngấn lệ, cô nhanh chóng trốn khỏi chàng, sợ rằng nếu như liếc nhìn chàng thêm nữa, sẽ khó có thể rời đi.
Tiền Thiên Tâm bất chấp Lưu Trọng Thiên có say thật hay không, cô nhất định phải tháo chạy khỏi nơi này, không thể nán lại thêm một giây phút nào nữa, xoay người bỏ chạy khỏi Túy Nguyệt Lâu, cô độc đi trên đường phố Trường An, nước mắt cô ràn rụa, run rẩy cầm đôi kính mắt nhỏ trong tay, có chút hồn xiêu phách lạc, cô đồng ý với bà thầy bói sẽ mai danh ẩn tích, nhưng khó nén nổi sự nhớ nhung trong lòng kia, khiến Tam vương gia bắt đầu hoài nghi Thiên Tâm chính là Thất Thất, một khi thân phận bại lộ, những cố gắng kia sẽ trở thành công cốc, nhất định phải dập tắt ý nghĩ của chàng, bằng không sẽ thực sự hại chàng.
Lưu Trọng Thiên nhìn Túy Nguyệt Lâu trống trơn, trong lòng tràn đầy phiền muộn, đối mặt với Uy Thất Thất yêu dấu, chàng lại chẳng có biện pháp giữ nàng lại, đành giương mắt nhìn nàng bỏ đi, lòng chàng vô vàn mâu thuẫn, có lẽ không nhận nhau, Uy Thất Thất sẽ càng có nhiều tự do hơn, một khi để lộ thân phận, vĩnh viễn tổn thương, nỗi lo lắng trong lòng Thất Thất cũng chính là mối lo của Lưu Trọng Thiên, thế nhưng Lưu Trọng Thiên sao có thể chịu đựng loại cảm giác tương tư không thể gặp gỡ nhau này đây.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Trọng Thiên cảm giác lòng mình ngổn ngang, quả thực khó mà an tọa trong vương phủ, hình bóng Thất Thất cứ thấp thoáng ẩn hiện trong đầu, chàng bực dọc không thôi, rõ ràng Thất Thất ở ngay bên người, sao có thể coi nàng như chưa từng xuất hiện đây? Chàng lại không tự chủ được xuất hiện ở Thất Sắc Giai Nhân.
Lưu Trọng Thiên đứng trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, liền trông thấy Tiền Thiên Tâm đeo kính mắt, Thiên Tâm cũng nhìn thấy Tam vương gia, tiểu nữ nhân ấy cau mày, chẳng nói chẳng rằng, nhanh như chớp chạy vụt đi mất, Uy Thất Thất, ngang nhiên dám trốn tránh mình, Lưu Trọng Thiên nổi nóng siết chặt nắm tay, chàng chẳng qua chỉ muốn hàng ngày được gặp nàng mà thôi, sao lại giống như chuột thấy mèo vậy.
Liên tiếp mấy ngày, Lưu Trọng Thiên đều chỉ nhìn được bóng dáng Uy Thất Thất, chàng dần dần mất đi sự kiên nhẫn, phải nghiêm túc giáo huấn tiểu nữ nhân này mới được, chàng là Vương gia, cũng là phu quân của nàng, chẳng lẽ nàng muốn trốn tránh chàng cả đời này sao? Cho dù Uy Thất Thất có thể làm được, nhưng Lưu Trọng Thiên không làm được.
Lưu Trọng Thiên thực sự bất lực đối với Uy Thất Thất, chàng muốn để Thất Thất biết rằng, bất luận tiểu bá vương đường phố Trường An oai phong đến cỡ nào, gặp Tam vương gia rồi, cần phải biết ai mới là bá chủ chân chính ở nơi này.
Chàng oai phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn trước cửa Thất Sắc Giai Nhân, hai bên có hơn chục tên quan binh Đại Hán, ai nấy đều trang bị vũ khí đầy đủ, cầm trong tay lưỡi đao sắc lẹm, trừng mắt lạnh canh giữ chỗ đó, đám hộ vệ Thất Sắc Giai Nhân đều núp ở đằng sau, Triệu Tam Bưu chỉ đành trợn mắt nhìn, cũng không dám thở mạnh, Tam vương gia này hình như hôm nay đương bực bội.
Ván trượt dưới chân Uy Thất Thất dừng lại trước cửa, kinh ngạc nhìn thế trận này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều quan binh bao vây Thất Sắc Giai Nhân như vậy, khi cô thấy rõ Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, liền cảm giác được tình hình không ổn, xoay người định chạy.
Lưu Trọng Thiên vung tay lên, gầm một tiếng “Bắt lấy Tiền Thiên Tâm!”
Quan binh nhất loạt xông lên, trên cổ Tiền Thiên Tâm toàn là đao kiếm, điệu bộ kia, không có vẻ là giả, Tam vương gia chết tiệt, chàng điên rồi sao? Đến thật sự rồi.
“Này, này, tôi phạm pháp chuyện gì, tại sao muốn bắt tôi, Tam vương gia, tôi oan uổng quá!” Tiền Thiên Tâm không dám nhúc nhích nữa, những quan binh kia dường như cũng chỉ nghe mệnh lệnh của Lưu Trọng Thiên, hoàn toàn không để ý tới việc cô bị oan hay không.
“Áp giải về vương phủ, bổn vương muốn từ từ thẩm vấn!” Lưu Trọng Thiên cười thầm trong bụng, đứng lên, một binh lính dắt ngựa tới, chàng phi thân lên ngựa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, khẽ phất tay, Uy Thất Thất liền bị quan binh áp giải, lẽo đẽo theo sau.
Uy Thất Thất bị dẫn vào phủ đệ Tam vương gia, bị nhốt trong căn phòng trước kia của Uy Thất Thất, đám quan binh hoàn thành nhiệm vụ rồi, rất nhanh đều rút lui ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên rảo bước tiến vào căn phòng, đi tới bên người Uy Thất Thất, phá lên cười vui vẻ “Dám trốn tránh ta, cho rằng ta sẽ không có biện pháp gặp em hay sao?”
“Dựa vào đâu đòi bắt tôi?” Tiền Thiên Tâm tháo kính mắt xuống, trợn tròn mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, vừa nhìn đã biết nổi trận lôi đình rồi.
“Ta bắt em, bởi vì em là một tên trộm!”
“Tên trộm?” Tiền Thiên Tâm không nhớ ra mình đã làm chuyện xấu gì, ngoại trừ việc Lưu Trọng Thiên chủ động đưa hai ngàn lượng bạc, hình như không có món tiền bạc bất chính nào.
Lưu Trọng Thiên vươn tay nâng cằm cô lên, ngắm kỹ gương mặt đã lâu không gặp “Em trộm lòng của ta, không phải là trộm hay sao?”
“Lưu Trọng Thiên, ngài nói cái gì đó?” Hai má Thiên Tâm đỏ lựng, thẹn thùng, ở trong mắt Lưu Trọng Thiên càng thêm quyến rũ động lòng người, ai dám nói đây không phải là Thất Thất của chàng chứ.
“Vì sao che giấu bổn vương, mặt em đã đỏ bừng, Thất Thất... Lẽ nào nam nhân đối với nam nhân cũng ngượng ngùng như vậy sao?”
Mặt Uy Thất Thất càng lúc càng đỏ, cô nhanh chóng che mặt, né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lưu Trọng Thiên, trong lòng hoảng sợ, Vương gia xấu xa, vì sao nhất định phải từng bước dồn ép chứ?
“Vương gia, mau thả tôi trở về, tôi nghĩ ngài nhất định là nhận lầm người rồi, ai trên đường phố Trường An cũng biết Tiền Thiên Tâm, không biết Uy Thất Thất gì đó.”
Lưu Trọng Thiên tức giận nắm chặt tay Thiên Tâm “Quan tài trống không, Uy Thất Thất... Em còn muốn giả trang làm Tiền Thiên Tâm tới khi nào nữa, người khác có thể xem em là Tiền Thiên Tâm, nhưng đối với ta mà nói, em chính là Uy Thất Thất khiến ta ngày đêm nhung nhớ.”
Lưu Trọng Thiên nhanh chóng bắt lấy mũ cài trên đầu Thất Thất, khẽ giật một cái, trong nháy mắt mái tóc đen nhánh xõa bung ra, Uy Thất Thất biết không thể giấu diếm nữa, đều trách bản thân mình, cầm lòng không đặng đi gặp Vương gia, làm hỏng đại sự, cô phẫn nộ nhìn Lưu Trọng Thiên.
“Lưu Trọng Thiên, ở Đại Hán, Uy Thất Thất chỉ ước mong xa vời một điều, chính là chân tình, nhưng bất luận thế nào Thất Thất cũng không thể làm hại chàng, có lẽ cầu xin Tam vương gia hãy quên Uy Thất Thất, cưới người khác đi!”
“Em cuối cùng cũng thừa nhận...” Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Uy Thất Thất “Ta phải chăng nên cảm thấy vui mừng nhỉ, em còn sống, chỉ cần em có thể tiếp nhận ta, bất kể em thích thân phận gì, ta cũng sẽ không gượng ép, đừng như mấy ngày qua trốn tránh ta nữa, em biết ta không có cách nào phớt lờ đi sự hiện hữu của em.”
“Trọng Thiên!”
Uy Thất Thất rưng rưng lệ, cô đâu muốn trốn tránh chàng, nỗi nhớ thương chàng cứ đeo bám cô, nhưng nếu như không giả bộ là người dưng nước lã, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân “Chàng là Tam vương gia, bách tính Đại Hán, thậm chí là Hoàng thượng Đại Hán đều chú ý tới chàng, Thất Thất cũng không còn cách nào, cuộc sống đau khổ như vậy rốt cuộc tới khi nào mới có thể chấm dứt? Vì sao chàng lại là Vương gia? Vì sao hết lần này tới lần khác chàng và Hoàng thượng muốn tranh đấu với nhau? Thất Thất không nên đến Đại Hán, rồi yêu Tam vương gia Đại Hán, tất cả hết thảy đều sai lầm, khiến Uy Thất Thất đau đớn không chịu nổi, tan nát cõi lòng.”
Uy Thất Thất rốt cuộc đã tìm được cơ hội phát tiết, nép vào lòng Lưu Trọng Thiên khóc thổn thức, cô là người vui tươi hoạt bát, lúc này lại trở nên bất lực, nét mặt không còn tươi tắn rạng rỡ nữa.
Lưu Trọng Thiên lưu luyến khẽ vuốt mái tóc Thất Thất, chàng biết, chàng không bảo vệ tốt nữ nhân này, nếu như muốn sống hạnh phúc bên Thất Thất, chàng nhất định phải vứt bỏ những thứ hiện có, chính là quyền lực và phú quý, vứt bỏ thân phận Tam vương gia Đại Hán, nhưng cho dù chàng chịu vứt bỏ, Hoàng thượng sẽ cam lòng thật sao?
“Thất Thất, ta thề, sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chịu tủi thân nữa, mất đi rồi, lại có được lần nữa, không biết có phải ông trời thương xót Lưu Trọng Thiên ta hay không, lần này bất kể là ai, cũng đừng hòng đoạt em đi được.”
“Trọng Thiên!” Uy Thất Thất sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngời sáng của Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia sẽ không lại đòi tranh đấu với Hoàng thượng chứ? Nam nhân kia là Đại Hán thiên tử, Tam vương gia chẳng qua chỉ là một Vương gia mà thôi.
Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt mái tóc dài của Thất Thất, nhìn cô thương tiếc.
“Mặc kệ em đến từ nơi nào, từ tương lai xa xôi cũng được, hay là từ quá khứ phủ đầy bụi cũng chẳng sao, bổn vương chỉ muốn mãi mãi được ở bên em, loại cuộc sống hoàng thất lừa gạt lẫn nhau, Lưu Trọng Thiên đã nếm trải đủ rồi, nhưng nếu muốn thoát khỏi đó quả thực nói thì dễ làm mới khó, song... Lần này ta tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào.”
“Sớm biết vậy... Thất Thất khỏi cần trốn tránh khổ cực thế này, mỗi lần lén nhìn Vương gia, lòng buồn khôn tả...”
“Thất Thất cũng không giấu diếm chàng nữa, em không phải là người Đại Hán, ở nơi Thất Thất sống, đã là hai ngàn năm sau, nơi đó có ông nội yêu thương Thất Thất, nhưng lời nguyền rủa ác độc đã đưa Thất Thất đến nơi này, Thất Thất cho rằng đã đánh mất cuộc sống hạnh phúc nhất, song may mắn thay, trên chiến trường Đại Hán, Thất Thất đã gặp Vương gia, cũng đã yêu Vương gia, Uy Thất Thất giờ này khắc này chẳng còn ước mong xa vời nào khác, chỉ hy vọng ở Đại Hán sống vui vẻ bên Vương gia, cũng hy vọng Vương gia cả đời chỉ yêu thương một mình Thất Thất.”
“Ta hiểu, Lưu Trọng Thiên cả đời chỉ yêu thương một mình em, những thứ khác đều chẳng màng!” Lưu Trọng Thiên ôm Thất Thất thật chặt, cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 147: Vị thượng khách trăm mối tương tư
Bàn tay Lưu Trọng Thiên bất giác đặt lên bụng Thất Thất, khẽ thở dài, chàng mặc dù buồn bực không nói, Thất Thất cũng hiểu ý Tam vương gia, thoáng chốc gương mặt bỗng ửng đỏ, trong lòng nổi lên dư vị ngọt ngào “Trọng Thiên, con của chúng ta ở chỗ Tiểu Đào.”
“Con? Còn sống, Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên mừng rỡ nhìn Uy Thất Thất, sao có thể chứ?
“Là vị thầy bói – hồi còn ở trong sa mạc ý – đã cứu Thất Thất, thứ cô ấy cho Thất Thất uống không phải độc dược, nhìn qua cứ tưởng đã chết, may mà Vương gia không chôn Thất Thất nhập hoàng lăng, bằng không Thất Thất và con thực sự không còn được gặp Vương gia, bởi vì hoàng lăng canh phòng nghiêm ngặt, thầy bói không thể vào được!”
Lưu Trọng Thiên lúc này mới chợt vỡ lẽ, hóa ra mọi chuyện đều do một tay nữ nhân kia an bài, không biết nên cảm tạ bà ta thế nào đây, bao phen cứu Thất Thất, đáng tiếc lại là nữ nhân thần bí xuất quỷ nhập thần, không thể nào tìm được.
“Em thiệt thòi rồi, cả con chúng ta nữa.”
“Đó là một tiểu công chúa, đẹp tựa ánh trăng!” Thất Thất dựa sát vào Lưu Trọng Thiên, cô nằm mơ cũng hy vọng có ngày này, nói cho chàng biết về chuyện của bé cưng, nói cho chàng biết Thất Thất nhớ chàng biết bao nhiêu, nói cho chàng biết, những tháng ngày đó Thất Thất đã len lén dõi theo chàng, biết chàng đau khổ lẫn thương tâm, nhưng Thất Thất không thể xuất đầu lộ diện, chỉ khi Lưu Trọng Thiên bi thương tuyệt vọng, Hoàng thượng mới càng thêm tin tưởng Uy Thất Thất đã chết thật sự rồi.
Nếu chân tướng mọi chuyện sáng tỏ, thì nghênh đón bọn họ sẽ là điều gì đây?
Trong hoàng cung Đại Hán, Hoàng thượng tĩnh lặng ngồi trong ghế rồng, trong tay Tiểu Vu Tử bưng một cái khay dâng tới trước mặt Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, đây là dạ minh châu Cao Ly tiến cống.”
“Cao Ly?” Hoàng thượng không nhìn viên dạ minh châu kia, trái lại lâm vào trầm tư, lẩm bẩm “Đây là quốc gia Uy Thất Thất dùng trí tuệ để hàng phục, đáng tiếc, nàng đã rời bỏ trẫm hơn một năm rồi!”
“Đúng vậy, Hoàng thượng!” Tiểu Vu Tử đặt cái khay sang một bên, cung kính nhìn Hoàng thượng, nữ nhân ấy đã ra đi được hơn một năm, sao Hoàng thượng vẫn không từ bỏ được?
“Lưu Trọng Thiên gần đây bận việc gì? Mấy ngày rồi trẫm không trông thấy hắn!” Hoàng thượng bỗng nhiên nghĩ đến Tam vương gia, sao mấy ngày qua không lên triều nhỉ?
“Tam vương gia...” Tiểu Vu Tử ngẫm nghĩ, thấp giọng nói “Gần đây có vẻ là lạ, có người nói cho tiểu nô tài biết, Tam vương gia hình như thường xuyên xuất hiện ở đường phố Trường An, dáng vẻ vô công rồi nghề.”
“Hả?” Hoàng thượng chợt cảm thấy hứng thú, Lưu Trọng Thiên bắt đầu hòa mình vào đường phố Trường An? Đúng là tin sốt dẻo “Đây cũng không phải là tác phong của Lưu Trọng Thiên, đường phố Trường An có thứ gì hấp dẫn hắn sao? Người hay là việc?”
“Người!” Tiểu Vu Tử nhẹ giọng nói.
“Người?” Hoàng thượng nhướng ánh mắt về phía Tiểu Vu Tử “Mau nói xem, người nào?”
“Tiểu nô tài cũng không rõ lắm, chỉ biết là Tam vương gia hình như kết giao với một bằng hữu phố phường vô lại, tiểu bá vương đường phố Trường An Tiền Thiên Tâm!”
“Tiền Thiên Tâm?” Hoàng thượng như có điều suy tư thoáng xoa cằm “Lưu Trọng Thiên làm sao vậy? Đường đường là Tam vương gia, khí phách hiên ngang, vậy mà bắt đầu qua lại với côn đồ phố phường vô lại, trẫm cảm thấy rất quái lạ.”
Trong lòng Tiểu Vu Tử có chút lo âu, sao Hoàng thượng luôn để tâm đến chuyện của Tam vương gia như vậy nhỉ, sẽ không định sai mình làm chuyện gì đấy chứ, vừa nghĩ tới Tam vương gia kia, Tiểu Vu Tử rét run người, lần nào chàng ta cũng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, tốt nhất đừng sa vào cuộc tranh đấu giữa Hoàng thượng và Tam vương gia, không có kết cục tốt đẹp đâu.
“Tiểu Vu Tử!”
“Tiểu nô tài đây!” Tiểu Vu Tử nghe thấy tiếng Hoàng thượng gọi tên mình, da đầu hắn đã tê rần lên.
“Dạ minh châu Cao Ly đem tặng cho quý phủ của Lưu Trọng Thiên, còn nữa... Đưa Hi Chân vũ nữ ca múa Cao Ly trong cung cũng tặng cho hắn!”
“Hoàng thượng?” Trong đầu Tiểu Vu Tử đầy ắp nghi vấn, Hoàng thượng biết rõ, Tam vương gia kia giờ đây là người thanh tâm quả dục, tặng dạ minh châu thì thôi, còn muốn tặng cả mỹ nữ? Không phải đợi bị đánh chết sao?
Hoàng thượng đột nhiên phá lên cười “Thanh tâm quả dục? Trẫm không tin, Lưu Trọng Thiên đối với Uy Thất Thất tình sâu nghĩa đậm, đã như vậy, trẫm sẽ ban cho hắn một mỹ nhân, cũng coi như trẫm đền bù cho hắn.”
Tặng mỹ nhân cho Lưu Trọng Thiên, một mặt, thực sự muốn giúp Lưu Trọng Thiên có thể giải khuây nỗi sầu, mặt khác chính là nhờ mỹ nhân để ý mọi động tĩnh của Lưu Trọng Thiên, xem Lưu Trọng Thiên đang làm trò quỷ gì, có lẽ sẽ thu hoạch được kha khá đây.
“Vâng, Hoàng thượng...” Tiểu Vu Tử thoáng lau mồ hôi, xui xẻo, tại sao lại dây vào một chuyện cực nhọc thế này.
Trong phủ đệ Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, có một vị khách thường xuyên ghé thăm, chính là tiểu bá vương đường phố Trường An, ông chủ Tiền Thiên Tâm của Thất Sắc Giai Nhân, mỗi lần xuất hiện ở trong vương phủ, đều trưng dáng vẻ vênh váo tự đắc, hoạt bát lanh lợi, hàng ngày vào thời điểm này, Lưu Trọng Thiên đều căn dặn quản gia chuẩn bị sẵn bàn cờ, cùng Tiền Thiên Tâm đánh cờ.
Thật lòng mà nói, tài nghệ chơi cờ của Uy Thất Thất quá kém cỏi, Lưu Trọng Thiên dạy cô mất rất nhiều thời gian, cô cứ mơ mơ màng màng, cuối cùng chẳng tiếp thu được mấy, vẫn không có phẩm chất chơi cờ, luôn có vẻ thích chơi xấu, càn quấy.
“Không được! Vương gia vô lại!” Uy Thất Thất bắt lấy tay Lưu Trọng Thiên, nói gì cũng không chịu để cho chàng đặt quân cờ xuống, vô lại?
Tài nghệ chơi cờ của Lưu Trọng Thiên vô cùng cao siêu, chẳng cần thiết chơi xấu với một tiểu nữ nhân.
“Tiền Thiên Tâm, đây cũng giống như việc hành quân đánh trận trên chiến trường, tuyệt đối không thể nhường được!” Lưu Trọng Thiên trở tay nắm lấy bàn tay cô, quân cờ lập tức liền hạ xuống, tuyệt không có ý định giữ thể diện cho cô.
“Ngừng!” Thất Thất nghịch ngợm sáp lại trước mặt Vương gia, cong đôi môi đỏ thắm lên, phóng ra ánh nhìn rất ám muội “Có thật ngài muốn đặt ở chỗ này...”
Lưu Trọng Thiên nở nụ cười mãn nguyện, quân cờ trong lòng bàn tay nắm chặt, thả ngón tay ra, quân cờ rơi xuống chỗ không nên rơi, chàng lại thua rồi, Lưu Trọng Thiên tài nghệ cao siêu hàng ngày đều bại dưới tay Uy Thất Thất như thế này, lại thua cam tâm tình nguyện, thua tâm phục khẩu phục, chàng chỉ biết cười xòa.
“Ta đã chuẩn bị rượu ngon nhất Đại Hán rồi, Thiên Tâm có bằng lòng tối nay say cùng ta hay không?” Lưu Trọng Thiên khẽ nắm bàn tay ngọc ngà của Thất Thất, có chút suy nghĩ vẩn vơ, Lưu Trọng Thiên không biết có phải mình đã trở thành người háo sắc rồi hay không, nhưng đối diện với Uy Thất Thất, trái tim ấy khó lòng an phận.
“Này, ngài lại quên mất rồi!” Thất Thất đánh chàng một cái, người này lúc nào cũng vậy, tìm đủ mọi lý do để giữ cô lại, may mà Thiên Tâm đủ định lực, không để chàng được như ý, bằng không chỉ cần bắt đầu, sẽ không dứt ra được.
Lưu Trọng Thiên mỉm cười buông tay ra, Uy Thất Thất rõ thật nhẫn tâm, khiến chàng chỉ có thể nhìn, lại không thể ôm vào trong lòng, lẽ nào nàng không muốn Vương gia sao? Chỉ muốn là bằng hữu thế này thôi sao? Khi chàng đương nhìn Thất Thất chằm chằm, ngoài cửa quản gia tiến đến.
“Vương gia, Tiểu Vu công công ở trong cung đến, còn dẫn theo một nữ nhân!”
“Nữ nhân?” Uy Thất Thất nhanh chóng đeo kính mắt lên, ngồi ngay ngắn một bên, trong lòng có vô số ý nghĩ chợt lóe lên, nữ nhân nào? Tiểu Vu Tử tên cẩu nô tài này, phải chăng lại thích ăn đòn, chẳng lẽ muốn sử dụng chiêu mỹ nhân kế với Tam vương gia sao? Không được, ai cũng đừng hòng có ý đồ với Lưu Trọng Thiên, chàng chỉ thuộc về một mình Uy Thất Thất.
“Thiên Tâm, em tránh trước đi!” Lưu Trọng Thiên không biết Hoàng thượng lại muốn giở trò gì, hy vọng không dính dáng đến Thất Thất.
“Em muốn xem xem, nữ nhân nào?” Uy Thất Thất đánh một cái vào tay Lưu Trọng Thiên, dáng vẻ không vui, tại sao phải tránh?
Hừ, cô muốn ở nơi này, cô hiện giờ là Tiền Thiên Tâm, cũng không phải là Uy Thất Thất, có gì phải sợ chứ.
Đối với việc Thất Thất giả trang thành Thiên Tâm, Lưu Trọng Thiên không có biện pháp nào, vậy thì tùy ý nàng, dù sao bộ dáng hiện tại của nàng, rất khó có người có thể nhận ra nàng chính là Uy Thất Thất.
Tiểu Vu Tử cười ha hả tiến vào, theo sau là một nữ nhân yểu điệu, y phục hoàn toàn khác hẳn với Đại Hán, Thất Thất trừng lớn mắt nhìn, y phục này chẳng phải của người Hàn Quốc hay sao? Đây là nữ tử Cao Ly, Hoàng thượng đang làm gì thế, chẳng lẽ tìm nữ tử Cao Ly đến quyến rũ Tam vương gia sao? Tam vương gia sẽ không cảm thấy cô đơn, động lòng thật sự chứ?
Nữ nhân kia thẹn thùng che mặt, tay áo buông sau, mỹ nhân mắt phượng nhỏ xinh, mềm yếu mảnh mai, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thục nữ, Thất Thất nhìn xong có chút đứng ngồi không yên, hai tay miết chặt vào nhau đến nỗi ngón tay trắng bệch, Lưu Trọng Thiên sẽ không giữ nữ nhân kia lại chứ? Ngàn vạn lần không được.
“Cao Ly tiến cống dạ minh châu thượng hạng, còn cả vũ nữ ca múa xinh đẹp, Hoàng thượng lệnh cho tiểu nô tài tặng hết cho Tam vương gia!” Tiểu Vu Tử hướng về phía vũ nữ ca múa nháy mắt “Còn không tới diện kiến Tam vương gia, để Vương gia ngắm nhìn cho kỹ!”
Nữ tử Cao Ly bước nhanh tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, khẽ ngẩng đầu lên, dường như nàng cũng bị vẻ lạnh lùng của Tam vương gia hấp dẫn, hai má hây hây đỏ, ánh mắt cực kỳ quyến rũ nhìn Lưu Trọng Thiên “Vũ nữ ca múa Hi Chân diện kiến Tam vương gia!”
Lưu Trọng Thiên quan sát nữ tử này thật kỹ lưỡng, nữ tử Cao Ly, nói chuyện bằng ngôn ngữ Đại Hán giỏi đến thế, dung mạo cũng xem như thanh tú, Hoàng thượng đột nhiên tặng nàng ta đến vương phủ, lẽ nào chỉ đơn thuần muốn cho Lưu Trọng Thiên một nữ nhân giải sầu thôi sao? Trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Hi Chân cúi đầu xuống, Vương gia chăm chú nhìn mình như thế, trong lòng khấp khởi mừng thầm “Hi Chân là vũ nữ nổi danh Cao Ly, hy vọng những lúc Vương gia buồn phiền, Hi Chân có thể giải khuây giúp Vương gia! Nếu như Vương gia có yêu cầu khác...” Nàng không nói thêm gì nữa, mà hướng về phía Lưu Trọng Thiên đầu mày cuối mắt, đứa ngốc cũng biết điều đó có ý gì.
Giải khuây? Thất Thất đứng bên lồng ngực như sắp nổ tung, cô rất muốn xông lên giáo huấn Tam vương gia này, có Hi Chân bên người rồi, lẽ nào có mỹ nhân trước mặt, không lưu luyến người cũ sao? Còn nói yêu mỗi mình, toàn là nói bậy.
Tiểu Vu Tử nhìn lướt qua Uy Thất Thất, trong lòng có chút nghi hoặc, sao ở chỗ Vương gia lại có một nam nhân xa lạ, đôi kính mắt kia thật khôi hài “Vị này là?”
“Tiền Thiên Tâm!” Thất Thất cố ý cho giọng nói ồm ồm, hét lớn một tiếng, Tiểu Vu Tử sợ tới mức run bắn người, đây là ai, sao thô lỗ như vậy, hắn đâu biết rằng, Uy Thất Thất tức giận thật rồi, nếu không phải vì che giấu thân phận, thì lúc này Tiểu Vu Tử xúi quẩy rồi, trời sinh tính nữ nhân có ai lại không ghen tuông chứ, huống chi Thất Thất là nữ nhân hiện đại, đây quả thực chính là ghen tuông chết người.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 148: Vương gia? Tướng công?
Tiểu Vu Tử cứ cúi thấp đầu, không dám nhìn Tiền Thiên Tâm nữa, hắn thầm nghĩ bụng, vị này chính là Tiền Thiên Tâm, xem ra mối quan hệ giữa Tam vương gia và tên du côn này không bình thường, đã đến nhà chơi, còn cả bàn cờ kia nữa, xem ra kết giao sâu đậm đây.
“Tiểu nô tài phụng mệnh về trước...” Tiểu Vu Tử cúi đầu xuống, hận không thể lập tức lui ra ngoài, có nán lại nữa cũng chẳng ích lợi gì, quả thực, Tam vương gia căn bản không để ý tới hắn, tiểu thái giám này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Lưu Trọng Thiên dời tầm mắt đi, dặn dò quản gia đứng bên “Bố trí chỗ ở cho Hi Chân, bổn vương hôm nay không có tâm tình xem ca múa! Sau này sẽ tính tiếp!”
Vẻ mặt Hi Chân có hơi mất tự nhiên, Vương gia tối nay không cần nàng sao? Không lẽ thật sự đúng là nam nhân thanh tâm quả dục ư?
Hi Chân cúi thấp đầu, cực kỳ không tình nguyện đi theo quản gia ra ngoài.
Hi Chân vừa mới lui ra ngoài, Thất Thất liền tức giận đứng lên, kéo tay Lưu Trọng Thiên “Cho cô ta đi, đừng giữ cô ta lại!”
Lưu Trọng Thiên bất giác mỉm cười, Thất Thất ghen tuông rồi, chẳng qua chỉ là một vũ nữ ca múa mà thôi, nếu là của Hoàng thượng tặng, há có đạo lý trả lại “Hoàng thượng đưa tới, lẽ nào em bảo bổn vương ném trả cho hắn hay sao?”
“Vậy chàng để cô ta ở lại vương phủ ư? Phải chăng muốn để cô ta ở cùng chàng, vô lại, háo sắc, đáng ghét, em không thèm tới nữa!” Thất Thất giậm chân một cái, xoay người bỏ đi, nói tới nói lui, còn không phải xem trọng nữ tử Cao Ly kia dung mạo thanh tú ư, có lẽ mình đã cản trở chuyện tốt của Vương gia rồi.
“Thất Thất! À không... Thiên Tâm.” Lưu Trọng Thiên kéo cô lại, nhìn thoáng qua xung quanh, kéo cô rời khỏi phòng tiếp khách, Thất Thất căm tức đá chàng, Lưu Trọng Thiên như không có cảm giác vẫn sải bước vào hậu viện, đẩy cửa phòng mình ra, kéo Thất Thất vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Được rồi, Thất Thất, em thực sự cho rằng Lưu Trọng Thiên đứng núi này trông núi nọ hay sao?” Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm Thất Thất vào trong lòng “Vũ nữ ca múa Hi Chân kia là Hoàng thượng đưa tới, bổn vương chỉ là đang nghĩ, vương phủ có thêm một tai mắt của Hoàng thượng, sau này em ra vào sẽ có chút phiền toái rồi.”
“Vì sao? Hắn tại sao muốn làm vậy?” Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ khó hiểu.
“Di chiếu —— một phần di chiếu khiến Hoàng thượng và Thái hậu ăn ngủ không yên.”
“Bọn họ thích thì cho bọn họ!” Uy Thất Thất không hiểu bản di chiếu đó có gì quan trọng, cần thì giao cho.
“Ha ha.” Lưu Trọng Thiên thương tiếc vuốt ve mái tóc Thất Thất, chuyện đó đâu có đơn giản như Thất Thất nghĩ, đưa di chiếu ra, Lưu Trọng Thiên căn bản sẽ ở thế đối địch với Hoàng thượng, quan hệ giữa bọn họ sẽ càng thêm căng thẳng, đổ máu là việc khó tránh khỏi.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc!”
“Gì mà chưa phải lúc? Em còn phải nếm trải cuộc sống kiểu này tới khi nào!” Thất Thất thận trọng nhìn Lưu Trọng Thiên, phải giả trang thành bằng hữu của Tam vương gia, cô không kiên trì nổi nữa, Lưu Trọng Thiên chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Rời xa chàng mỗi ngày là việc không tình nguyện biết bao.
“Ta đã quyết định rồi, để Tam vương gia Đại Hán vĩnh viễn biến mất, cùng em hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, di chiếu gửi lại cho Đại Hán thiên tử để hắn không phải lo hậu họa sau này, quên hẳn Lưu Trọng Thiên đi!”
“Thất Thất không rõ, chàng chớ có làm chuyện điên rồ.” Uy Thất Thất có phần lo lắng, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt Lưu Trọng Thiên, nghi hoặc nhìn chàng, chàng không thể lại lỗ mãng nữa, ở Đại Hán Lưu Trọng Thiên chính là chỗ dựa duy nhất của Thất Thất, bọn họ không thể lại xa nhau nữa, những tháng ngày không có đối phương ở bên tựa như một nỗi đau giày xéo tâm can.
“Chỉ có một biện pháp duy nhất có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, ta muốn nắm giữ ấn soái đi biên cương, tử trận nơi sa trường!”
Một câu “tử trận nơi sa trường”, thiếu chút nữa hù dọa Uy Thất Thất hôn mê bất tỉnh, cô liều mạng ôm lấy Lưu Trọng Thiên “Đừng mà, chàng không thể làm như vậy, Uy Thất Thất ở Đại Hán chỉ có một mình chàng, nếu ngay cả chàng cũng chết đi, Thất Thất biết làm sao? Em không cho phép, không cho phép...”
Uy Thất Thất càng nghĩ càng sợ hãi, bất giác òa khóc, phân tranh kiểu này, Tam vương gia sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào trong đó, nếu thật sự bị Hoàng thượng giết, hoặc là chết trên chiến trường, Uy Thất Thất sẽ không còn chỗ nương tựa ở lãnh thổ Đại Hán rộng lớn, loại cảm giác này thoáng chốc xâm chiếm cô, Thất Thất vùi đầu vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, muôn phần không muốn.
“Nếu chàng dám chết, Thất Thất chết cùng chàng!”
“Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên cảm động vô vàn, Uy Thất Thất đối với chàng tình sâu nghĩa đậm như thế, không uổng công Lưu Trọng Thiên đưa ra quyết định kia.
Chàng khẽ hôn lên mái tóc Thất Thất “Em hiểu lầm rồi, ta nói chết trận là chết giả thôi, nha đầu ngốc, sau đợt chiến dịch này, Lưu Trọng Thiên sẽ không còn là Vương gia nữa, mà là tướng công của Uy Thất Thất.”
Chết giả? Có thật không? Thất Thất ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, giống như mình vậy, vĩnh viễn biến mất, im hơi lặng tiếng?
“Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, vì sao nhất định phải ra chiến trường!”
“Nói em thông minh, lúc này lại hồ đồ, chạy trốn không phải là một biện pháp hay, nếu như Hoàng thượng biết Tam vương gia Lưu Trọng Thiên vẫn còn sống trên thế gian này, hắn sẽ ăn ngủ không yên, lo lắng Tam vương gia một ngày nào đó vùng lên tạo phản, nhất định sẽ nghĩ cách tìm được chúng ta, nếu Lưu Trọng Thiên không may qua đời, hắn cũng sẽ an tâm, chúng ta có thể trải qua cuộc sống thần tiên.” Lưu Trọng Thiên đăm chiêu nói, tựa như mưu kế kia đã chắc thắng trong tay.
Thì ra là như vậy, rõ là Tam vương gia tinh ranh, nhưng mưu kế của chàng có thể thành công không? Ngộ nhỡ không thành công, trên chiến trường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây, Thất Thất vẫn cảm thấy có chút âu lo.
“Em vẫn không yên lòng, chàng mang theo Thất Thất cùng ra chiến trường đi! Chúng ta cùng đánh trận!”
“Không được, ta sẽ không để em lại mạo hiểm lần nữa, ta đã sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ rồi, em và con hãy đi Tây Vực Thông Lĩnh chờ ta, nếu kế hoạch lần này không thành công... Ngộ nhỡ có bất trắc gì, em và con cũng sẽ có người chăm sóc!”
Sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi thứ rồi, để người khác chăm sóc hai mẹ con cô, Lưu Trọng Thiên này, từ khi nào đã đưa ra ý định ấy, vì sao Thất Thất chẳng biết gì hết vậy? Ai cho chàng cái quyền sắp đặt vô tình kia chứ.
“Trọng Thiên, chàng nhất định phải thành công! Thất Thất sẽ đợi đến khi chàng trở về, được chứ? Chàng nhất định phải tới tìm Thất Thất! Không được bỏ rơi mẹ con em.”
“Ta biết, có điều...” Lưu Trọng Thiên ghé sát bên tai Thất Thất, giọng khàn khàn “Em hãy đồng ý ở lại đây vài ngày với ta!”
Uy Thất Thất đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu một cái, Lưu Trọng Thiên nâng cằm cô lên “Ta phát hiện ra một chuyện, Thất Thất càng ngày càng trở nên giống nữ nhân rồi, trong khoảng thời gian đợi đến khi ta đi Tây Vực, em phải hầu hạ tướng công của em thật tốt đấy, giống như nữ nhân Đại Hán vậy, chớ có không nghe lời, đối nghịch với tướng công!”
“Đừng hòng nhé, không để cho chàng hầu hạ em là may lắm rồi!”
“Vậy sao? Vậy bây giờ bổn vương sẽ tới hầu hạ em...” Dứt lời, Lưu Trọng Thiên đặt một nụ hôn lên môi Thất Thất, bàn tay khẽ khàng tháo mũ cài trên đầu cô xuống, mái tóc xổ tung ra, Thất Thất yêu kiều mê người đã trở lại rồi.
“Trọng Thiên... Chờ chút!” Thất Thất thẹn thùng né tránh đôi môi Lưu Trọng Thiên “Thất Thất vẫn chưa đi báo cho Thất Sắc Giai Nhân biết, hôm nay về trước đã, ngày mai lại đến.”
“Không được, ta đã sai người đi rồi, bởi vì tối nay em nhất định phải ở lại đây!” Lưu Trọng Thiên dường như đã sớm dự liệu hết tất thảy, không có lý do gì đã lâu như vậy, nữ nhân yêu dấu đang ở bên mình, lại không thể thân mật gần gũi.
Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Thất Thất, Uy Thất Thất đột nhiên căng thẳng, đương định nhắc nhở Lưu Trọng Thiên, người đã bị đặt xuống giường, những nụ hôn cuồng nhiệt ập đến tới tấp, y phục dễ dàng được cởi bỏ, da thịt tiếp xúc nhau, khoảnh khắc đó đã khiến cô không thể nghĩ ngợi được gì khác, chỉ mong nụ hôn kia hòa quyện cùng tình yêu thêm nóng bỏng.
“Trọng Thiên...” Thất Thất khẽ gọi, tiếng gọi đó đối với Lưu Trọng Thiên mà nói, êm ái hơn nhiều so với khi gọi Vương gia, những thanh tâm quả dục kia khi đối diện với nữ nhân đáng yêu thế này, đều tan biến thành hư vô, dục vọng mãnh liệt trào dâng trong Tam vương gia, chàng gần như dốc hết toàn bộ nỗi niềm thương nhớ tương tư lẫn buồn khổ đã tích tụ suốt một năm qua ra ngoài.
Trong phòng cảnh xuân phấp phới, tiếng thở gấp không ngừng, miên man bất tận, Lưu Trọng Thiên chỉ quan tâm nữ nhân trong lòng, đâu biết phía ngoài cửa sổ đương có một đôi mắt nhìn lén, do xúc cảm quá mãnh liệt nên hoàn toàn không phát hiện ra.
Hi Chân đứng ngoài cửa sổ, cảm thấy trong phòng Lưu Trọng Thiên hình như... Nàng đục một lỗ trên ô cửa sổ, liền trông thấy cảnh tượng, trên giường, một nam một nữ quấn quýt si mê không ngừng, nam nhân kia chẳng phải là Lưu Trọng Thiên sao, để lộ cơ bắp săn chắc, khiến Hi Chân bất giác mặt đỏ tía tai, quả là một nam nhân cường tráng.
Có điều, tình huống này và những lời Hoàng thượng nói sao không khớp nhau nhỉ, Hoàng thượng nói Vương gia thanh tâm quả dục, bắt mình bằng mọi giá phải muốn chiếm được trái tim Vương gia, nhưng sự thật nàng nhìn thấy lại hoàn toàn tương phản, Tam vương gia lúc này thoạt nhìn chơi bời phong lưu, khí huyết sung mãn, nữ nhân dưới thân chàng ta là ai nhỉ, chẳng lẽ là nha hoàn thị tẩm ở phủ đệ?
Không có lý gì lại không màng đến Hi Chân đầy ắp cảm giác mới lạ, đi si mê một ả nha hoàn, nữ nhân kia nhất định không phải nha hoàn, Hi Chân chưa từ bỏ ý định nhìn vào bên trong cửa sổ, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ khuôn mặt nữ nhân kia, chỉ biết tóc cô ta đen nhánh, suôn dài, da dẻ mịn màng, đôi tay ngọc ngà quấn trên người Vương gia, run rẩy không ngừng, rõ là nữ nhân hồ ly tinh, tiếng rên rỉ mê đắm tâm can, có lẽ là Vương gia tìm nữ nhân bên ngoài phủ?
Nữ nhân trong phòng kia vô cùng quyến rũ, bất kể nam nhân nào cũng không cưỡng lại được, Hi Chân cảm thấy cơ hội của mình có vẻ không nhiều, trước tiên phải kể rõ với Hoàng thượng đã, chớ đề cập đến việc cuối cùng không thực hiện được, nếu Hoàng thượng trách tội, Hi Chân không gánh nổi trách nhiệm.
Trong hoàng cung, Hi Chân quỳ gối ở Vị Ương Cung, không dám ngẩng đầu, chỉ lo Hoàng thượng trong cơn giận dữ sẽ giết nàng, nàng chẳng qua chỉ nói đúng thực tế mà thôi, nhưng biểu cảm kia của Hoàng thượng quả thực khiến Hi Chân không nắm chắc trong lòng.
“Ngươi nói Lưu Trọng Thiên có nữ nhân?” Đại Hán thiên tử vẫn không tin, sao có thể chứ, rõ ràng bao nhiêu người đều biết, Tam vương gia hầu như không tiếp xúc với nữ nhân, sao đột nhiên lại mọc ra một nữ nhân.
“Đúng ạ, Hoàng thượng, Hi Chân không dám bịa đặt, đêm qua Vương gia không muốn Hi Chân, Hi Chân nghĩ bụng nhân lúc ban đêm tiến vào phòng Vương gia, định quyến rũ Tam vương gia, kết quả... Lại bất ngờ phát hiện ra Vương gia đang ở trên giường cùng một nữ nhân! Khi đó Vương gia tuyệt đối không phải là một người thanh tâm quả dục, dường như vô cùng say đắm nữ nhân kia!”