Chủ phong Phù Vân Sơn, Đoan Mộc Vũ ngồi xếp bằng ở trên tảng đá cao nhất nhìn trời sao trong đêm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Ngay khi nghe Tiểu Hà Nhi nói câu "so với ngươi có tư cách hơn!" thì hắn lập tức xoay người rời đi, không nói thêm dù chỉ một câu!
Bởi vì hắn suy đoán Tiểu Hà Nhi chính là một trong ba người đứng đầu Phù Vân Sơn, chính là Yên Vân Tử chưa từng thấy bóng dáng, không có bất kỳ tin tức gì, gần như là mất tích!
Nếu không phải như thế thì làm sao Tiểu Hà Nhi có thể nói câu “so với hắn còn có tư cách hơn!”? Nhưng nếu chỉ như thế thì cũng không đủ để chứng minh việc này!
Lúc trước, Thương Minh Tử đã nói Đoạn Thiên Đồ là do chính tay hắn giết nên vì vậy mới lưu lại tâm ma.
Những lời này tuyệt đối có vấn đề!
Đoạn Thiên Đồ là ai? Chính là một Đại Ma Quân! Thương Minh Tử là người tu hành chánh đạo, cho dù có đánh lén sau lưng rồi tiện đà giết chết Đoạn Thiên Đồ thì cũng không thể nào lưu lại tâm ma. Vì vậy chuyện này nhất định có ẩn tình khác!
Còn nữa, thực lực của Ninh Chi Đồng tại sao lại cao thâm như vậy? Theo suy đoán của Đoan Mộc Vũ thì Khô Mộc cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng!
Chẳng lẽ vì cô ta tu luyện Yên Vân Quyết sao? Không, tuyệt đối không phải! Rất có thể vì nàng là truyền nhân của Yên Vân Tử, nhưng trên danh nghĩa lại là môn hạ của Thương Minh Tử cho nên mới có chiếc đàn cổ cường đại mà Yên Vân Tử lưu lại!
Manh mối cuối cùng chính là nếu Tiểu Hà Nhi không phải là Yên Vân Tử thì sao lại đặc biệt để ý Lam Mị, hơn nữa còn cho nó một khúc Tử Đinh Hương Mộc thượng hạng? Rõ ràng là có ý chỉ điểm truyền thụ vì dù sao Tiểu Hà Nhi cũng tu luyện Yên Vân Quyết!
Nhưng mà Yên Vân Tử sao lại hóa thân thành Tiểu Hà Nhi? Mà cô ta tột cùng có quan hệ gì với Anh Nhược – cũng chính là Đoạn Thiên Đồ? Cô ta có phải là người đứng đầu Hắc Thành như lời đồn hay không, chính là tiểu thiếp của Đoạn Thiên Đồ? Rốt cuộc bọn họ liên quan gì với Phù Vân Sơn?
Tất cả mọi việc Đoan Mộc Vũ không sao nghĩ ra được, mà có nghĩ ra thì cũng không quản được! Chẳng trách Thương Minh Tử lại muốn tự tay xử lí, đúng là việc xấu trong nhà!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Đoan Mộc Vũ chợt động trong lòng. Bốn phương tám hướng dưới Phù Vân Sơn có vô số mây đen kéo đến cuồn cuộn, sát khí ngất trời và bên trong hình như có vô số oan hồn đang gèo thét thê lương! Trong nháy mắt, trận pháp phòng hộ của Phù Vân Sơn cũng được kích hoạt, tỏa ra hào quang rực rỡ!
"Hỏng bét! Giương đông kích tây?"
Đoan Mộc Vũ lập tức nghĩ đến chuyện Thất Tinh Môn cầu viện mấy ngày trước. Hôm nay, đám người Ninh Chi Đồng đã đi cứu viện Thất Tinh Môn nên trên dưới Phù Vân Sơn chỉ còn có Thương Minh Tử và hắn có thể đánh một trận.
"Ồ, không đúng! Hình như là Thương Minh Tử cố ý an bài!" Nghĩ lại, Đoan Mộc Vũ liền ý thức được điểm này. Hắn vội vàng phi thân, vừa muốn xuất Phi Vũ Kiếm ra thì đã thấy Thương Minh Tử đạp mây mà đến. Đây cũng là thần thông thuấn di!
"Đoan Mộc Vũ, ngươi không cần phải nghênh chiến! Ngươi cứ bảo vệ căn cơ nơi này cho Phù Vân Sơn còn chuyện khác không cần quản nhiều!"
Thương Minh Tử phân phó một câu rồi vung tay áo lên, lao ra ngoài trận pháp phòng ngự Phù Vân Sơn. Tiểu Hà Nhi thoạt nhìn yếu đuối cũng thuấn di đến bên cạnh Thương Minh Tử, Đoan Mộc Vũ quả nhiên không đoán sai. Cảm ứng ba động từ nàng hẳn cũng là tu vi Tử Khí!
Nhưng điều khiến hắn thấy lạ là cô ta chẳng phải tiểu thiếp của Đoạn Thiên Đồ sao, cũng chính là người đứng đầu Hắc Thành nên phải đứng đối diện Thương Minh Tử mới phải chứ?
Lúc này, mây đen vây quanh Phù Vân Sơn từ từ tụ lại, cuối cùng biến thành một người. Đoan Mộc Vũ vừa thấy người này thì liền cả kinh bởi vì người này có tướng mạo giống hệt Anh Nhược nhưng không hoàn toàn. Toàn thân hắn đầy hắc khí, mang đến cảm giác thô bạo, sát phạt. Mà thực lực hắn cũng cực kỳ cường hãn, đoán chừng ít nhất là Tử Khí đỉnh phong!
"Ha ha ha ha! Thương Minh Tử sư đệ! Yên Vân Tử sư muội, không, hẳn phải gọi là tiểu thiếp mới đúng. Lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ! Các ngươi nhốt ta hơn trăm năm, chém thiện niệm trong lòng ta ra làm thực lực ta giảm xuống một nửa thì sao? Đoạn Thiên Đồ ta còn không phải đã thoát khốn? Hiện tại, các ngươi ngoan ngoãn giao thiện niệm của ta ra đây, ta sẽ nể tình sư tôn đã thăng tiên của chúng ta mà không so đo nữa. Nếu không thì đừng trách sư huynh ta đại khai sát giới!" Giờ phút này, gã nam tử giống Anh Nhược cười ha ha nói. Hắn vừa nói ra lời này liền giúp Đoan Mộc Vũ thông suốt mọi việc. Thì ra đây mới chính là bản thể của Đoạn Thiên Đồ song toàn bộ đều là ác niệm. Mà việc khó tin hơn chính là hắn từng là đệ tử Phù Vân Sơn! Chẳng trách sao trong lòng Thương Minh Tử lại xuất hiện tâm ma, mà trong khoảng thời gian này Anh Nhược cũng ngày càng tiều tụy. Thì ra bởi vì ác niệm của Đoạn Thiên Đồ đã thoát khốn!
Chân tướng sự việc thật sự khó tưởng tượng được!
"Ngươi đã không phải là Đoạn Thiên Đồ, ngươi chỉ là một ác ma mà thôi! Hôm nay, chỉ cần hai người chúng ta còn một hơi thở thì tuyệt đối không để ngươi được như ý!" Thương Minh Tử trầm giọng quát lớn. Lão và Yên Vân Tử liên thủ thật sự có lực đánh một trận!
"Ha ha ha ha! Sư đệ của ta ơi, sao ngươi vẫn ngây thơ như trước vậy? Ngươi cho rằng sư muội sẽ liên thủ cùng ngươi sao? Sợ rằng ngươi không nghĩ tới chuyện này đâu! Nàng vì nhận mệnh bài của ngươi, à, cũng chính là mệnh bài trói buộc một nửa bản thể khác của ta nên đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý đấy! Ngoài việc lừa gạt sư huynh Thương Ngô Tử đi ngoại vực ra thì nàng còn âm thầm cổ động môn hạ đệ tử của sư huynh phản bội sư môn. Thậm chí còn sai bảo thủ hạ, lấy mấy vạn tính mạng của người phàm ngưng tụ số mệnh thạch nữa cơ. Sách sách, chẳng qua nàng không nghĩ tới chuyện đám thủ hạ kia đã phản bội nàng vì dù sao ta mới thật sự là đứng đầu Hắc Thành! Ta mới chính là nhất đại Ma Quân uy chấn thiên hạ!" Đoạn Thiên Đồ cười điên cuồng nói. Hắn vung tay lên, liền có trăm người xuất hiện phía sau mây đen. Trong những người này, rõ ràng có cả cô gái ở Thất Bảo Lăng Lâu tự xưng là môn hạ Cửu Dương!
"Hừ! Ác ma ngươi đừng vội khích bác ly gián, nếu không phải do ngươi phụ sư tỷ thì như thế nào nàng lại suy sụp đến mức ấy. Có gan thì ngươi xông vào trận pháp phòng ngự do sư tôn tự tay bố trí xem nào!"
Thương Minh Tử không hề bị ngôn từ của Đoạn Thiên Đồ mê hoặc. Lão hét lớn một tiếng, cả cửu phong Phù Vân Sơn liền chấn động kịch liệt. Trên chín ngọn núi liên tục xuất hiện những cột sáng khổng lồ, bao phủ cửu thiên, khí thế vô cùng. Vừa xuất hiện, chúng đã xua tan mây đen của Hắc Thành!
"Sư đệ, ngươi sai rồi! Đại trận phòng ngự do sư tôn bố trí tất nhiên vô cùng lợi hại nhưng ngươi đừng quên ta là đệ tử nhận được chân truyền của sư tôn nhiều nhất cho nên ta không thể xông vào đại trận này sao?" Đoạn Thiên Đồ cười luôn miệng. Hắn liên tiếp đột phá mấy cột sáng khổng lồ kia, hiển nhiên hắn vô cùng hiểu rõ đại trận này!
"Hỏng bét!" Đoan Mộc Vũ hôm nay mặc dù thực lực không mạnh nhưng nhãn lực có thừa. Hắn nghĩ một chút liền nhận ra cho dù hai người Thương Minh Tử và Yên Vân Tử liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của Đoạn Thiên Đồ. Một khi không có phòng ngự đại trận hỗ trợ thì thảm bại chỉ là vấn đề thời gian!
Không dám chần chờ, Đoan Mộc Vũ liền nhảy khỏi tảng đá rồi vác ba tấm bia đá lên. Hắn gọi Đại Hắc rồi lao vào căn nhà nhỏ trong núi, sau đó đặt Lam Mị và nhóc mập đang ngủ say lên lưng Đại Hắc. Hắn không có biện pháp đối kháng Đoạn Thiên Đồ nên việc duy nhất có thể làm là chạy!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Suy nghĩ một chút, Đoan Mộc Vũ cảm thấy hơi hơi tức giận. Hắn thật sự không nghĩ đến việc từ đầu đã bị Thương Minh Tử tính kế mà chẳng hay biết gì! Bao gồm cả việc Ninh Chi Đồng đi cứu viện Thất Tinh Môn, khẳng định thì do Thương Minh Tử bày mưu để tránh họa!
Nguyên nhân chắc vì chuyện này đã tiến triển đến trình độ không cách nào khống chế! Tác Ly từng nói, trong cấm địa dưới Phù Vân Sơn có nhốt một yêu vật cường đại nhưng qua chuyện hôm nay thì yêu vật khỉ gì, ác niệm của Đoạn Thiên Đồ thì có!
Còn lí do Yên Vân Tử làm thế chắc vì yêu quá sâu đậm nên không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn khôi phục thiện lương trong Đoạn Thiên Đồ. Nhưng người tính không bằng trời tính! Ác niệm của Đoạn Thiên Đồ lại thoát khốn, thậm chí còn lấy lại quyền lực trong Hắc Thành!
Mà đúng lúc này, Thương Ngô Tử có thực lực mạnh nhất lại bị lừa đi ngoại vực, chắc Khô Mộc cũng như thế! Hèn chi mấy năm qua không trông thấy bóng dáng hai người bọn họ!
Vô số ý niệm hiện lên trong đầu nhưng hai chân Đoan Mộc Vũ lại không ngừng di chuyển. Hắn dẫn Đại Hắc theo, chạy thẳng một mạch ra phía sau chủ phong Phù Vân Sơn. Giờ phút này, Thương Minh Tử, Yên Vân Tử đang liều mạng chém giết với Đoạn Thiên Đồ trên bầu trời Phù Vân Sơn, khung cảnh trận chiến như thiên băng địa liệt vậy! Mà khắp bốn phương tám hướng Phù Vân Sơn cũng bị mấy trăm thủ hạ Đoạn Thiên Đồ bao quanh, mây đen cuồn cuộn, sát khí ngất trời. Lúc này mà ngự kiếm phi hành thì chẳng khác nào tự vả vào mồm!
May mà Đoan Mộc Vũ luôn luôn quan sát cẩn thận cảnh vật chung quanh nên không hề hoảng hốt. Vòng ra sau núi đến trên một vách đá cao ngàn trượng thì hắn dừng lại, lẩm bẩm trong miệng. Một đạo Liễm Tức Thuật nhanh chóng được phủ lên người hắn, Lam Mị, nhóc mập và Đại Hắc.
Lúc này Lam Mị giật mình tỉnh lại, đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm lên trời. Nó cảm nhận được cả Phù Vân Sơn đang chấn động kịch liệt song rất thông minh nên không hề hỏi han gì mà gắt gao bám chặt Đại Hắc. Ngược lại, nhóc mập béo múp thì ngủ say, thỉnh thoảng còn nói mớ, nước miếng chảy cả ra ngoài.
Đoan Mộc Vũ không có thời gian để giải thích. Hắn đi trước một bước, theo vách đá trượt xuống. Mà Đại Hắc mặc dù nhìn vô cùng ngốc nhưng thân thể to lớn lại vô cùng linh hoạt. Quả thực nó giống như một con khỉ lớn, nhẹ nhàng vịn vào vách đá leo xuống, tốc độ nhanh như gió!
Dưới vách đá chính là cấm địa Phù Vân Sơn, là một cái thâm cốc khổng lồ. Đoan Mộc Vũ vốn còn muốn thừa cơ cứu Anh Nhược vì hiện tại Anh Nhược là Anh Nhược, không liên quan gì đến Đoạn Thiên Đồ. Chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi này thì Đoan Mộc Vũ có biện pháp tránh thoát khỏi ác niệm Đoạn Thiên Đồ. Nhưng ngoài ý muốn của hắn chính là Anh Nhược không có tại nơi diện bích, hẳn là bị Yên Vân Tử giấu.
Không dám trì hoãn, Đoan Mộc Vũ vội vàng tìm một phương hướng khác nhanh chóng chạy trốn. Lúc này, trận pháp phòng ngự Phù Vân Sơn đã sớm bị Đoạn Thiên Đồ phá cho nên một đám tà tu Hắc Thành vọt vào, hắc khí cũng tràn ngập khắp nơi.
Hắc khí này mặc dù không bằng yêu khí bá đạo, nhưng trong hắc khí cất giấu lại là tà tu Hắc Thành dùng tà pháp luyện ra tới vô số thi quỷ thi ma!
Bọn họ vừa mới chạy chưa được mười dặm thì đã chạm mặt không biết bao nhiêu thi quỷ, trong đó còn có ba con thi ma khổng lồ cao vài chục trượng!
Gia cường cho Đại Hắc Băng Giáp Thuật xong, Đoan Mộc Vũ liền quát: "Đại Hắc, xông lên!"
Gầm lên giận dữ, Đại Hắc đột nhiên đứng thẳng dậy, một màn sáng màu vàng bao quanh thân thể nó. Nó hóa thành một đại hán cao ba trượng nhưng trên người vẫn bị lông đen bao trùm, tai gấu trên đầu và bốn chân còn chưa biến hóa hoàn toàn! Có thể biến hóa thành nhân hình đại biểu Đại Hắc đã có thể thi triển pháp thuật đặc hữu của Yêu Tộc. Nó dựa vào thân thể cường hãn, đấu đá lung tung càng có thêm uy lực đặc biệt!
Rống giận luôn miệng, hai chân Đại Hắc chợt đạp mạnh một cái trên đất, phi thân lên cao ước chừng ba mươi trượng. Mặt đất lúc trước bị đạp liền xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ!
Tuy chỉ là nhảy lên nhưng Đại Hắc đã xông vào bên trong bầy thi quỷ. Vừa rơi xuống đất, nó đã dùng lực lượng cường đại đấm đá tứ tung khiến thi quỷ trong phuong viên trăm trượng loạng choạng không thôi!
Tiếp theo đó, đôi tay Đại Hắc đột nhiên được một màn sáng màu vàng đất bao trùm. Nó cúi xuống đất muốn nhấc lên một khối đất khổng lồ. Đến khi khối đất nặng hơn mười vạn cân bị lật lên thì liền biến thành hay mươi con gấu lớn gần bằng Đại Hắc. Cả đám rống giận rồi xung phong lao vào trong bầy thi quỷ, so với thiên quân vạn mã xung phong thì càng thêm đáng sợ!
Nhất thời, chúng lao thẳng vào bầy thi quỷ tấn công rồi biến mất!
Còn Đại Hắc thì không ngừng sải bước theo sau, hai bàn tay gấu khổng lồ liên tục bốc đất, hóa thành những con gấu lớn xông về phía trước!
Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng dùng Phi Vũ Kiếm chém chết hai Thi Ma, trọng thương một!
Không có Thi Ma thực lực cường hãn ngăn cản, Đại Hắc phá vây càng thuận lợi. Ngắn ngủn chốc lát, cả đám đá thoát khỏi thi quỷ vây giết!
"Đi mau! Không nên ham chiến!" Thấy Đại Hắc còn điên cuồng giết chóc, Đoan Mộc Vũ vội vàng quát lên. Bọn họ xuất kỳ bất ý nên không chạm mặt tà tu Hắc Thành, nếu không làm sao lại dễ dàng như vậy. Nếu ngừng lại lâu ở chỗ này thì rất có thể bị tà tu ngăn cản!
Chẳng qua lúc này từ trong đám hắc khí trên trời cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh âm trầm: "Tiểu bối Phù Vân Sơn, trốn chỗ nào rồi? Mau ra chịu chết đi!"
Thanh âm vang lên, hắc khí đầy trời bỗng nhiên hóa thành một cái rìu cực lớn, chém thẳng về phía đám người Đoan Mộc Vũ!
"Rống!" Đại Hắc nổi giận gầm lên một tiếng. Nó không trốn tránh mà lại hạ thấp người, giơ hai tay lên chặn ngang phía trước. Một tấm chắn màu vàng bỗng nhiên xuất hiện, khó khăn lắm mới kháng trụ được cái rìu chém tới!
Đồng thời Phi Vũ Kiếm của Đoan Mộc Vũ cũng xé gió lao đi, tạo thành mười hư ảnh liên tiếp, chém chết tà tu giữa không trung!
Nhưng công kích có uy lực như thế cũng đã khiến cả đám bại lộ hành tung, lập tức có hơn mười tên tà tu bay về hướng này. Tà tu Hắc Thành biết môn hạ đệ tử Phù Vân Sơn cực ít nên bắt được một tên chính là công lớn!
"Đi mau Đại Hắc, đừng có ngừng lại!" Đoan Mộc Vũ thấy lúc này là thời khắc mấu chốt nên quát một tiếng. Kiếm quang Phi Vũ Kiếm chợt lóe, hắn đã ở trên kiếm quang. Trong nháy mắt, người cùng kiếm quang hợp thành một, tốc độ tăng lên đột biến!
"Mau chặn lại, tiểu tử kia muốn trốn!" Thanh âm quát tháo từ bốn phương tám hướng vang lên. Nhưng sau một khắc, hơn mười tên tà tu Hắc Thành kinh ngạc khi phát hiện Đoan Mộc Vũ không hề trốn chạy mà lại lấy một loại thủ pháp ngự kiếm bọn họ khó có thể tưởng tượng ra mà công kích mãnh liệt! Điều khó tin hơn là bản thân Đoan Mộc Vũ vẫn còn đứng trên kiếm!
Nhưng cả đám không kịp suy tư vì giờ phút Đoan Mộc Vũ đã hợp thành một thể với Phi Vũ Kiếm, công kích bén nhọn vô cùng mà tốc độ lại cực nhanh. Chỉ dựa vào kiếm rồi lượn mấy vòng, hắn đã chém đứt đầu của mấy tên tà tu Hắc Thành! Nhất thời cả đám tà tu Hắc Thành đều thấy lạnh sống lưng!
"Tiểu tử khốn nạn, đền mạng Mộ Huyền cho ta!"
Đúng vào lúc này từ phương xa truyền đến tiếng quát mắng của một nữ tử, chính là phụ nhân ở Thất Bảo Lăng Lâu ngày đó. Người này đã có tu vi Linh Thai đỉnh phong, những tà tu chỉ có cảnh giới Động Huyền xung quanh không thể sánh bằng!
Đoan Mộc Vũ không dám chậm trễ, tâm niệm vừa chuyển liền quay đầu bỏ chạy. Phụ nhân này hẳn là người có phân lượng trong Hắc Thành, thực lực bản thân ả sợ cũng tương đương Khô Mộc, nếu đối đầu tuyệt đối là tự tìm đường chết! Cũng may lúc này Đại Hắc đã chạy đi khá xa, thoát khỏi đám tà tu Hắc Thành vây bắt, Đoan Mộc Vũ do dự một chút rồi bỏ chạy theo phương hướng khác. Phụ nhân kia đau lòng vì Tô Mộ Huyền đã chết nên hận Đoan Mộc Vũ thấu xương, ả bỏ lại đám tà tu Hắc Thành tăng tốc đuổi theo.
Nếu là người tu hành cảnh giới Động Huyền khác thì tuyệt đối chạy không thoát nhưng Phi Vũ Kiếm có phẩm chất bất phàm, thêm vào Đoan Mộc Vũ đã quá quen thuộc với việc thao túng kiếm khí nên nhất thời phụ nhân kia không thể đuổi kịp.
Song đây cũng chỉ là tạm thời! Đoán chừng chỉ cần chốc lát thời gian nữa chắc ả có thể bắt kịp.
Lúc này, đại chiến phía trên Phù Vân Sơn vẫn hừng hực khí thế như cũ. Cửu phong rung động, núi đá sụp đổ. Sau trận chiến này, Phù Vân Sơn không bị san thành bình địa thì cũng lạ.
Đoan Mộc Vũ âm thầm lo lắng, không phải lo chuyện hắn bị phụ nhân này giết chết mà lo vì không biết Đại Hắc có thể thoát không! Không có hắn chỉ đạo thì cho dù bây giờ bọn nó có thoát thì cũng không trốn được bao lâu!
Một đuổi một chạy đã sớm ra khỏi phạm vi Phù Vân Sơn. Phụ nhân kia đã cách hắn gần năm trăm trượng, ả liên tục mắng, hận ý ngút trời, rất muốn lóc da lóc thịt Đoan Mộc Vũ!
Đoan Mộc Vũ lại làm như mắt điếc tai ngơ. Phụ nhân này rất khó đối phó, không giống La Yếm Hỏa Bằng ngày trước. La Yếm Hỏa Bằng do bị ba động của Yêu Thạch hấp dẫn nên tinh thần phấn khởi, hay nói cách khác là lâng lâng. Hắn dựa vào điều đó mới giết chết được nó còn phụ nhân này tuy giận dữ nhưng tuyệt đối tĩnh táo, Chấn Thiên Hống mặc dù có thể chấn trụ nhất thời nhưng sau đó ả phòng bị thì sẽ khó có hiệu lực!
Phụ nhân kia càng đuổi càng tới gần, ả triển khai công kích mãnh liệt. Đoan Mộc Vũ không đánh trả mà tập trung thao túng Phi Vũ Kiếm tránh né, tựa hồ như đã bị dọa cho bể mật!
Tình hình như vậy kéo dài ước chừng mười mấy tức, công kích của phụ nhân kia cũng càng sắc bén. Nhưng đúng vòa lúc đó, kiếm quang của Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên lao thẳng xuống đất. Nơi này là một mảnh núi rừng rậm rạp, phụ nhân kia cũng không hề để ý gì, với thực lực của ả thì cho dù Đoan Mộc Vũ trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng!
Nhưng trong nháy mắt lúc kiếm quang của Đoan Mộc Vũ lao vào núi rừng thì trong tay của hắn bỗng xuất hiện một cái bình nhỏ do ngọc thạch chế tạo. Bên trong nở rộ màu đỏ hồng, giống như một ngọn lửa màu máu!
Đây chính là máu của La Yếm Hỏa Bằng được Đoan Mộc Vũ thu thập. Vỗn dĩ hắn định luyện chế ngọc phù cường đại nhưng không ngờ bây giờ lại có công dụng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Trong nháy mắt khi Đoan Mộc Vũ hợp nhất cùng Phi Vũ Kiếm hạ xuống mặt đất thì phụ nhân kia cũng đã tích súc công kích của mình đến cực điểm. Chỉ thấy ba đạo quang hoa từ trên trời giáng xuống, nối tiếp lẫn nhau như sông lớn chảy cuồn cuộn không thể nào dừng, giống như một con rồng đang nổi giận. Nơi chúng đi qua, cây cối trên mặt đất đều bị chém đứt, một cọng cỏ cũng không lưu lại, sát cơ tràn ngập!
Một đòn này ả đã suy tính rất lâu, lấy nhanh chế chậm, lợi hại không ngờ! Cho dù Đoan Mộc Vũ lợi hại thế nào cũng tránh né không xong!
Vào thời khắc mấu chốt này, Đoan Mộc Vũ đột nhiên quay đầu lại. Bình nhỏ trong tay trái hắn bật nút, một giọt máu của La Yếm Hỏa Bằng bay ra như hỏa diễm. Hơn thế nữa, tay phải hắn đồng thời dùng chính giọt máu đó vẽ một đôi hỏa dực giữa không trung!
Đôi hỏa dực đỏ rực vừa mới xuất hiện liền hóa thành một cơn cuồng phong, cuốn Đoan Mộc Vũ đưa xa mấy trăm trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát một đòn tất sát kia. Mà tại vị trí lúc trước hắn đứng, gần như phân nửa đỉnh núi đã bị san bằng!
Thầm khen một tiếng lợi hại nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn không ngừng thao túng Phi Vũ Kiếm lướt gấp sát mặt đất. Đồng thời hắn lấy một hơi trăm cái lông vũ của La Yếm Hỏa Bằng ra rồi nhúng vào máu La Yếm Hỏa Bằng để thi triển pháp quyết, ném đi về phía sau. Nhất thời trăm cái lông vũ liền biến thành trăm hỏa cầu, phô thiên cái địa bay về phía phụ nhân!
Công kích này nhìn thì mạnh mẽ nhưng mỹ phụ kia lại là cao thủ cảnh giới Linh Thai nên ả chỉ bị trì hoãn chốc lát rồi tiếp tục đuổi theo. Nhưng Đoan Mộc Vũ muốn đúng là chút thời gian này, bởi vì phía trước xuất hiện một con sông lớn! Đây là địa lợi mà hắn cần!
Bởi vì đối mặt với cao thủ cảnh giới Linh Thai đỉnh phong, dưới tình huống không chuẩn bị sẵn sàng trước thì cho dù là Đoan Mộc Vũ cũng không nắm chắc phần thắng. Cho nên ngay từ đầu hắn không đánh trả, chỉ lo chạy trối chết. Nhưng khi có địa lợi thì lại bất đồng!
Lúc này còn chưa tới gần sông lớn nhưng Đoan Mộc Vũ đã bấm độn pháp quyết, liên tiếp xuất ra chín băng trùy khổng lồ. Tuy nhiên hắn không công kích phụ nhân phía sau mà là phóng về phía con sông lớn!
Chín cây băng trùy mỗi một cây đều dài mười lăm trượng, lớn cỡ vạc nước. Chúng vừa phóng vào lòng sông lập tức tạo thành một trận pháp Hàn Băng!
Hàn khí trên chín cây băng trùy đông cứng nước xung quanh lại. Một cây băng trùy thì không có gì nhưng một lúc có cả chín cây nên đã đóng băng cả một phần ba độ rộng của con sông!
Đến khi Đoan Mộc Vũ ngự kiếm bay tới gần thì hai bàn tay trống không của hắn lại xuất thêm chín cây băng trùy khổng lồ giống như trước, rồi cho cắm vào phương hướng khác của con sông!
Làm như thế khiến cho hai phần ba bề rộng của con sông bị bế tắc, mà nước sông lại chảy xiết nên tạo thành con sóng cao hơn mười trượng. Nhưng con sóng ấy liền bị đóng băng! Kể từ đó, ngắn ngủn có mấy tức mà Đoan Mộc Vũ đã dùng mười tám cây băng trùy đóng băng gần hết con sông. Nước từ thượng nguồn không ngừng đổ xuống rồi bị đóng băng nên đã tạo thành một tòa thành bằng băng trên sông!
Mỹ phụ kia xông đến, thấy một màn này cũng không khỏi sửng sốt bởi vì Đoan Mộc Vũ không trốn nữa mà hiên ngang đứng trên băng thành, bộ dạng tựa hồ muốn tử chiến một trận!
"Ha ha ha, con nít vô tri! Ngươi cho rằng dùng hàn khí tạo thành băng thành thì có thể chống đỡ được Phệ Kim Luân của ta sao? Thật đáng chê cười! Ngươi dám giết con ta thì hôm nay ta sẽ cho ngươi chịu đựng hết thảy cực hình trên thế gian này; khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Mỹ phụ kia khàn giọng nói, đôi mắt âm lãnh giống như rắn độc! Ả căn bản không xem băng thành dưới chân Đoan Mộc Vũ ra gì vi trong mắt ả núi đá cũng bị hủy diệt huống chi băng thành do hàn khí duy trì!
Đoan Mộc Vũ không nói năng gì mà hắn tất nhiên sẽ không làm chuyện điên rồ, cũng không ngu xuẩn muốn dùng một tòa băng thành để phòng ngự. Cái hắn muốn thật ra là lực lượng thiên địa!
Hắn tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết nên lấy hàn khí làm trụ cột mà thuộc tính thủy thuần âm, đồng dạng là một loại hàn khí nên con sông lớn tuy có lực lượng yếu nhưng bao hàm chí lí trong đó. Nếu có thể hội tụ lực lượng của cả con sông, mượn dùng được một thành cũng đã đủ rồi!
Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể làm thế, không đủ ngộ tính, căn bản là sẽ không ý thức được điểm này.
Giờ khắc này, Đoan Mộc Vũ lại chậm rãi hai mắt nhắm lại, tay phải ngón trỏ ngón giữa thống nhất, chỉ xuống phía dưới, lại nghe từng tiếng kiếm ngân vang lên, Phi Vũ Kiếm đang ở dưới băng thành rung động không dứt, nhưng mà rất kỳ quái, chính là Phi Vũ Kiếm cũng không có lao ra, chẳng qua là rất quỷ dị, Đoan Mộc Vũ bên cạnh, rõ ràng liền hiện lên chín đạo kiếm khí hư ảnh trắng xoá, hoàn toàn là do hàn khí ngưng tụ mà thành!
Tình hình như thế tất nhiên mỹ phụ kia nhận không ra, nhưng Đoan Mộc Vũ lại không cho ả cơ hội để hiểu. Hắn lập tức vung tay phải lên, trước người hắn liền có một luồng hàn khí ngưng tụ thành hư ảnh thanh kiếm. Trong nháy mắt, hư ảnh lúc trước liền biến thành một thanh kiếm chân chính, ngang trời chém tới!
"Hừ! Trò quỷ gì đây?"
Mỹ phụ kia hừ lạnh một tiếng, trong tay ả xuất hiện một mòn pháp khí cực kỳ tinh xảo, hình dạng như trăng rằm, phía trên có ba cái chuông nhỉ. Không cần hỏi cũng có thể đoán được đây chính là Phệ Kim Luân ả đã nhắc tới! Vật này có uy lực phi phàm, tốc độ công kích cực nhanh, so với những thanh kiếm bình thường thì càng thêm lợi hại. Nó vừa xuất hiên lập tức đón gió biến dài, ô ô rít lên liên tục, nhìn thoáng qua giống như là một vầng trăng sáng chém tới. Dưới một chém này, hàn băng kiếm khí thứ nhất của Đoan Mộc Vũ xuất ra bị chém thành phấn vụn!
"Ha ha ha! Ta còn tưởng ngươi giở trò gì cổ quái nhưng hóa ra chả có cái vẹo gì. Tiểu tử, nạp mạng đi!" Mỹ phụ kia thấy vậy không khỏi quát lên!
Nhưng Đoan Mộc Vũ không thèm để ý chút nào. Tay trái hắn bấm kiếm quyết, tay phải không ngừng đem từng luồng hàn khí ngưng tụ thành kiếm khí đối kháng cũng Phệ Kim Luân!
Thời điểm mới bắt đầu, Phệ Kim Luân gần như áp đảo, chỉ cần bị nó chém thì hàn băng kiếm khí không duy trì được lâu. Cứ như vậy nó đã tiến tới gần Đoan Mộc Vũ trăm trượng! Nhưng lúc này, hàn khí tự tập quanh người Đoan Mộc Vũ càng ngày càng nhiều, hàn băng kiếm khí cũng là càng ngày càng mạnh, càng ngày càng lợi hại. Cuối cùng hàn băng kiếm khí đã có thể chặn đứng Phệ Kim luân, không cho nó tiến sâu thêm!
Lúc này mỹ phụ kia biến sắc, nhanh chóng bấm niệm một đạo pháp quyết. Ba cái chuông trên Phệ Kim luân bỗng nhiên rung động, thanh âm cực kỳ bén nhọn. Nhất thời, băng thành bị tác động nứt ra vô số khe hẹp! Hiển nhiên mỹ phụ kia cũng đã chú ý tới băng thành có điều cổ quái!
Lúc này rốt cuộc Đoan Mộc Vũ rống một tiếng dữ dội, thi triển Chấn Thiên Hống! Phệ Kim luân cách hắn hơn trăm trượng nhưng được mỹ phụ mạnh mẽ kia thao túng nên chỉ khựng lại một chút! Mặc dù khoảnh khắc chỉ trong nháy mắt nhưng đã đủ rồi! Liên tiếp hơn mười đạo hàn băng kiếm khí ầm ầm lao đến oanh kích lên Phệ Kim luân, dùng lực lượng áp chế khiến nó!
Mà giờ phút này, bóng kiếm huyền phù bên cạnh Đoan Mộc Vũ đã tăng lên tám mươi mốt đạo, trong đó một nửa bóng kiếm dùng để áp chế Phệ Kim luân, còn lại bóng kiếm lại là hướng mỹ phụ kia công kích! Mỹ phụ kia mặc dù rất thủ đoạn nhưng lúc này không nhịn được mà phải kinh hồn táng đảm bởi vì ả đường đường là cao thủ Linh Thai đỉnh phong lại bị một người tu hành cảnh giới Động Huyền chèn ép đến độ này!
Tuy nhiên lí do chủ yếu chính là Đoan Mộc Vũ sao có thể chống lại được, không phải chỉ là đóng băng con sông lớn phía trước thôi sao?
Chính vì thế mỹ phụ kia không đoán được Đoan Mộc Vũ còn có thủ đoạn gì nữa. Ả nhắm không chắc ăn nên dứt khoát thu hồi Phệ Kim luân, quát to một tiếng rồi hóa thành một làn khói xanh bỏ trốn mất dạng!
Sau khi mỹ phụ kia trốn đi, thân hình Đoan Mộc Vũ mềm nhũn cả ra thiếu chút ngã xuống. Mà băng thành dưới chân hắn cũng sụp đổ ầm ầm. Trạng thái của hắn cũng đã là đèn cạn dầu, dù sao duy trì hàn khí nhiều như thế cũng thật sự quá tiêu hao, cũng may cuối cùng mỹ phụ kia sợ quá chạy mất! Đoan Mộc Vũ không dám dừng lại, đầu tiên biến ảo dung nhan hóa thân thành Hạ Mạch Nhiên rồi lại thi triển liễm tức thuật, sau đó đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say để nó dẫn đường đi tìm Đại Hắc, Lam Mị và nhóc mập!
Tiểu Bạch tự mình thu phục Đại Hắc nên chỉ cần Đại Hắc không chạy ra khỏi phạm vi trăm dặm thì nó có thể biết được vị trí của Đại Hắc. Cho nên lúc trước Đoan Mộc Vũ mới để Đại Hắc tự trốn.
Tiểu Bạch mặc dù cả ngày trừ ngủ thì ăn ra nhưng vẫn còn nghiêm túc tìm kiếm, ước chừng hai canh giờ sau đã tìm được Đại Hắc ở một chỗ khe núi bí mật. Cả người Đại Hắc toàn vết thương nhưng Lam Mị cùng nhóc mập may mà bình yên vô sự. Lúc này, nhóc mập bị hù đến tái mét, đôi môi run run, cả người lẩy bẩy không ngừng. Hiển nhiên kịch chiến lúc trước đã khiến nó sợ hết hồn!
Nhưng khiến Đoan Mộc Vũ bất ngờ chính là Lam Mị không hề bối rối lúc rời Phù Vân Sơn, giờ phút này nó lại đang cẩn thận xử lý vết thương cho Đại Hắc!
Thấy Đoan Mộc Vũ xa lạ đột nhiên xuất hiện, nhóc mập ngã đùng một cái ra đất miệng sùi bọt mép giả chết. Lam Mị cũng bị giật mình nhưng chợt trên mặt nó bỗng lộ ra vẻ vui mừng, dò hỏi: "Đoan Mộc sư huynh, là huynh sao?"
Không đợi Đoan Mộc Vũ trả lời, nhóc mập tứ chi co quắp giả chết trực tiếp nhảy dựng lên hét lớn: "Đoan Mộc sư huynh? Sư huynh ở đâu? Cứu mạng a sư huynh, đệ sắp chết rồi!"
"Loạn cái gì? Đàng hoàng lại xem!"
Đoan Mộc Vũ tiến lên tát cho nhóc mập một cái, lúc này mới rất kinh ngạc hỏi Lam Mị: "Sao muội biết là ta? Lợi hại thế!" Nhận ra đúng là Đoan Mộc Vũ, Lam Mị cũng là rất vui mừng nhưng nó nhanh chóng ngượng ngùng nói: " A! Đoan Mộc sư huynh, thật ra thì muội cũng không cách nào nói rõ! Mặc dù bộ dáng huynh thay đổi nhưng muội hình như nhận ra mùi trên người huynh ... nên mới đoán vậy!"
"Không sai!" Đoan Mộc Vũ gật đầu. Thiên tài chính là thiên tài, năng lực cảm ứng bén nhạy thật sự không tệ! Lúc này, hắn quay đầu nói với Đại Hắc: "Đại Hắc, đa tạ rồi! Lần này ta thiếu ngươi một phần nhân tình! Nơi đây không nên ở lâu, Phù Vân Sơn cũng không cách nào trở về, chúng ta tạm thời tới Lạc Tinh Tông tránh né!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
"Đoan Mộc sư huynh, sơn môn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Lam Mị nhỏ giọng hỏi, mặc dù nó chỉ mới mười hai tuổi nhưng không giống nhóc mập, rất nhiều chuyện có thể hiểu được.
"Một lời khó giải thích hết. Chuyện này cứ từ từ, khi nào tìm được Ninh sư tỷ của các ngươi thì sẽ có lời giải đáp!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Mặc dù hắn đoán được đại khái chân tướng nhưng cũng cần một lời giải thích.
"Thế à! Tiểu Mị Nhi biết rồi, sư huynh không nên tức giận. Ninh sư tỷ là người tốt!" Lam Mị kéo tay Đoan Mộc Vũ lắc lắc, nũng nịu nói. Nó nhận ra trong giọng nói của Đoan Mộc Vũ có phần không vui.
Đoan Mộc Vũ cười trừ, không nói thêm gì. Hắn đặt Lam Mị và nhóc mập lên lưng Đại Hắc, ba người một gấu liền nhanh chóng rời đi.
Lúc này trời đã sáng trưng, bọn họ chạy xa khỏi Phù Vân Sơn ít nhất cũng bảy tám trăm dặm. Để không chạm trán tà tu Hắc Thành, Đoan Mộc Vũ chẳng những thu liễm khí tức mà còn cẩn thận đi luẩn quẩn hồi lâu mới theo hướng Bắc chạy tới Lạc Tinh Tông.
Lần này tới Lạc Tinh Tông chủ yếu là vì Lam Mị cùng nhóc mập có chỗ để tu luyện, còn bản thân Đoan Mộc Vũ thì không sao cả. Hắn ở đâu cũng có thể tu luyện nhưng đối với đám Lam Mị và nhóc mập thì thời gian hiện nay là giai đoạn quan trọng không thể trì hoãn! Bởi vì chỉ cần hai đến ba năm nữa, lấy tư chất của Mị Nhi tất nhiên có thể tiến giai cảnh giới Động Huyền.
Còn về đám người Ninh Chi Đồng, giờ phút này khẳng định cũng không có ở Thất Tinh Môn cho nên chuyện này để sau này hẵng tính.
Không cách nào ngự kiếm phi hành nên ước chừng một tháng sau Đoan Mộc Vũ mới chạy đến ngoài sơn môn của Lạc Tinh Tông. Khi tới nơi, việc đầu tiên hắn làm là tìm một nơi bí mật trong lòng núi gần đó để cho Đại Hắc bảo về Lam Mị cùng nhóc mập, còn hắn đến Lạc Tinh Tông quan sát tình hình.
Có thân phận Hạ Mạch Nhiên nên sẽ không xảy ra vấn đề gì, Liễu Lịch sẽ không phản bội hắn tuy nhiên có một vấn đề duy nhất chính là chuyện xảy ra ở Bắc Hải Cô Thành. Liệu Liễu Lịch có bị vu oan không? Vì Lan Đình và Trình Bân cũng rất có thể tìm được đường sống, nếu như bị bọn chúng cắn ngược lại một phát thì nhất định Liễu Lịch sẽ gặp phiền phức.
Sơn môn của Lạc Tinh Tông không đơn sơ giống Phù Vân Sơn, thực tế thì cả môn phái này nằm trên năm tòa núi lớn, phương viên phạm vi ít nhất cũng gần trăm dặm. Mà môn phái này cũng không thần bí như Phù Vân Sơn, từ dưới chân núi đã xây dựng một lối đi bằng đá rất chỉnh tề, bằng phẳng nên cho dù là phàm nhân cũng có thể đi lên sơn môn Lạc Tinh Tông.
Thực tế đúng là vậy! Ở dưới sơn môn Lạc Tinh Tông có đến sáu bảy tiểu trấn của phàm nhân, rất là phồn hoa. Mỗi tiểu trấn ước chừng đều có trên vạn người, dân chúng ở các tiểu trấn này tựa hồ cũng hiểu biết về Lạc Tinh Tông. Họ không thuộc sự quản hạt của Đế quốc Đại Tần, mọi người sắc mặt hồng nhuận, thanh âm vang dội, thân thể khỏe mạnh, hiển nhiên được hưởng ít Thiên Địa Linh Khí. Nói không chừng đời sau của những người phàm này có khả năng tiến vào Lạc Tinh Tông để tu hành, điểm này coi như cũng có lợi thế.
Đoạn đường Đoan Mộc Vũ đi lên, trùng hợp gặp phải ba đệ tử của Lạc Tinh Tông từ trên núi đi xuống. Bọn chúng thấy Đoan Mộc Vũ giống như nhìn thấy quỷ, sững sờ hồi lâu. Sau một hồi sửng sốt một đệ tử Lạc Tinh Tông kinh ngạc nói: "Hạ Mạch Nhiên, ngươi còn sống sao?"
Nghe thấy hắn hỏi thế, Đoan Mộc Vũ khẽ cau mày bởi vì ba đệ tử Lạc Tinh Tông tuy kinh ngạc nhưng trong không có vẻ khinh bỉ như trước mà ngược lại là kính sợ.
"Ờ! Ta còn sống, có vấn đề gì sao?"
"Hắc hắc, dĩ nhiên là không! Thật không ngờ ngươi vốn không có tiếng tăm gì mà thực lực lại cường hãn đến thế! Lúc trước Chương Lan ta có nhiều lần đắc tội, mong ngươi bỏ quá!" đệ tử Lạc Tinh Tông này lúng túng cười nói, hai người bên cạnh hắn cũng cười làm lành.
"Được rồi, Liễu Lịch sư tỷ đã trở về chưa?" Đoan Mộc Vũ gật đầu, trong lòng liền khẳng định với tình hình hiện nay có lẽ Liễu Lịch đã nói rõ ràng chuyện ngày đó, nếu không ba người Chương Lan sẽ không có bộ dạng này.
"Hắc, Liễu sư tỷ đã sớm trở về sơn môn rồi. Không ngờ hai người Lan Đình và Trình Bân lại có bộ mặt như thế, vứt bỏ đồng môn chạy trốn một mình đã không nói, ngược lại còn muốn trả đũa, vu hãm Liễu sư tỷ. Nếu không phải có người của Vô Cực Môn làm chứng, ắt hẳn kế hoạch của bọn chúng sẽ thành công rồi. Bọn chúng đáng bị xử phạt!" Vẻ mặt Chương Lan xúc động, phẫn nộ nói. Nhưng ngay sau đó tiếng nói vừa chuyển, vừa cười: "Tuy nhiên Hạ Mạch Nhiên ngươi bình an trở về, chỉ dựa vào lực lượng một người chém chết yêu cầm Tử Mục, chắc hẳn chưởng môn sẽ có trọng thưởng, rất có khả năng trở thành thập tam thủ đồ Tử Trúc Viện. Chúng ta liền chúc mừng ngươi trước!"
"Đa tạ!" Đoan Mộc Vũ chắp tay, từ biệt ba người Chương Lan rồi tiếp tục tiến vào sơn môn Lạc Tinh Tông. Mà trên đường đi, quả nhiên chỉ cần gặp phải đệ tử của Lạc Tinh Tông thì hơn phân nửa đều nhìn hắn với vẻ kính sợ mà cũng có người ghen tỵ. Xem ra Liễu Lịch không keo kiệt gì khi báo công cho hắn. Chẳng qua đây không phải việc hắn muốn, cái hắn muốn là lén đem Lam Mị cùng nhóc mập vào Lạc Tinh Tông nhưng hiện tại nhiều người chú ý như vậy thì chuyện này không dễ nữa rồi.
Đi thẳng về phía trước, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng đến được ngã ba ngày đó! Hai con đường, một cái dẫn đến Mộc Tuyết Viện, một cái tới Tử Trúc Viện. Lúc trước hắn đi nhầm một lần, lần này nhất định sẽ không sai.
Theo con đường lát đá xanh đi về phía trước sáu bảy dặm, thế núi vừa chuyển lâp tức hắn thấy một cốc nhỏ ở phía trước. Cốc nhỏ này trồng đầy trúc, thỉnh thoảng ẩn hiện một vài dãy phòng ốc. Chắc chắn nơi đây là Tử Trúc Viện rồi, nhưng Đoan Mộc Vũ lại cảm thấy nhức đầu bởi vì hắn không biết mình đang ở nơi nào của Tử Trúc Viện cả!
Trong lúc hắn đang chần chờ, bỗng một luồng kiếm quang từ đằng xa bay tới, hạ xuống mặt đất nơi hắn đang đứng. Đây là một nam tử đạt cảnh giới Linh Thai, trên miệng có một hàng ria mép, vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt lăng lệ. Sau một lúc đánh giá Đoan Mộc Vũ, hắn mới cau mày hỏi: "Ngươi chính là sư đệ Hạ Mạch Nhiên?"
"Đúng vậy!" Đoan Mộc Vũ gật đầu, trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Có thể nói ở Lạc Linh Tông, Hạ Mạch Nhiên giống như không hề tồn tại.
Thấy Đoan Mộc Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngay cả cử chỉ thi lễ vấn an cũng không có thì hắn không khỏi nhíu mày lần nữa.
"Liễu Lịch sư muội khen ngươi hết lời nhưng ta thấy chẳng ra sao cả. Hôm nay, nếu ngươi đã sống trở về thì coi như có công, thập tam thủ đồ Tử Trúc Viện vừa lúc thiếu một vị trí, chính là ngươi. Theo quy củ, sau khi trở thành thập tam thủ đồ thì ngươi có thể tự đến một tòa tinh xá hoặc tự mở động phủ. Bây giờ ngươi tới Chấp Sự Đài lo công việc đi!"
Nói cho hết lời, gã nam tử kia liền lập tức rời đi. Hiển nhiên hắn có trách nhiệm quản lý Tử Trúc Viện nhưng điều này khiến Đoan Mộc âm thầm than thở một tiếng. Hắn nhìn lại tinh xá trong rừng trúc mới hiểu thì ra đây là chỗ dành cho thập tam thủ đồ hoặc đệ tử có thực lực của Tử Trúc Viện trú. Với tình huống của Hạ Mạch Nhiên lúc trước thì đoán chừng ngay cả chỗ ở cũng không có!
Nhưng chính điều này cũng làm hắn thêm đau đầu. Hắn có thể tới được Tử Trúc Viện nhưng lại không biết Chấp Sự Đài ở đâu Hắn càng không thể mở miệng mà hỏi người khác được!
Nghĩ tới nghĩ lui, Đoan Mộc Vũ định không đến Chấp Sự Đài nữa. Mà Liễu Lịch sau khi nghe tin tức hắn trở lại tất nhiên là sẽ tới tìm hắn, đến lúc đó không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?
Lập tức hắn liền theo con đường đá xanh, chầm chậm đi về phía trước thuận tiện quan sát Tử Trúc Viện một phen. Thật ra Tử Trúc Viện chiếm diện tích khá rộng, tổng cộng chiếm lấy hai ngọn núi, ba cái sơn cốc, cộng thêm nửa đầm nước. Đầm nước này chính là cái đầm dưới thác nước ngày đó hắn trốn ra. Nơi đó do Mộc Tuyết Viện, Tử Trúc Viện, cùng một viện khác cùng sở hữu.
Nhân số của Tử Trúc Viện có bao nhiêu người thì Đoan Mộc Vũ không rõ ràng lắm nhưng có ít nhất mười ba tinh xá, xem ra là chuyên cung ứng cho thập tam thủ đồ. Mỗi tòa tinh xá cũng chiếm diện tích rất lớn, chẳng những trong tinh xá có đan phòng, luyện thất, tĩnh thất mà còn có mảnh linh điền lớn, xem như tương đối đầy đủ.
Trừ tinh xá ra thì khu vực khác có thể tự do lựa chọn mà ở, làm động phủ tu luyện nhưng điều kiện khác biệt rất nhiều với các tinh xá kia.
Đoan Mộc Vũ vòng quanh một vòng, bất tri bất giác đến thác nước hồi trước. Chỉ thấy xung quanh đầm nước có vài chục đệ tử Lạc Tinh Tông khoanh chân đả tọa tu luyện. Nơi này là một trong những nơi tự tập lốc xoáy linh khí của Lạc Tinh Tông, cho nên thích hợp tu luyện nhất.
Mà việc khiến hắn vui mừng chính là Liễu Lịch cũng ở chỗ này, lập tức hắn kiên nhẫn chờ đợi ở phía xa. Chẳng qua bất ngờ chính là hắn mới đợi không bao lâu thì cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình! Hắn ngẩng đầu lên, thì thấy chủ nhân đôi mắt chính là con cự mãng Kim Mục!
Trong lòng hắn nghĩ thế là xong rồi!
Đoan Mộc Vũ vốn tưởng rằng cự mãng sẽ không có chú ý tới hắn, nhưng bây giờ xem xét rõ ràng con cự mãng này đã phát hiện lai lịch của hắn. Cự mãng cấp bậc Kim Mục tương đương với người tu hành cảnh giới Tinh Uẩn!!!
Song cũng may Kim Mục cự mãng này nhìn hắn xong liền thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng Đoan Mộc Vũ đã sớm quyết định, sau này không bao giờ tới nơi này nữa chứ nếu không sớm muộn gì cũng bị cự mãng này phát hiện.
Cứ như thế hai ba canh giờ sau, đến khi mặt trời ngả về phía Tây thì mọi người tu luyện ở đầm nước lúc này mới rối rít thu hồi công pháp. Người đầu tiên Liễu Lịch trông thấy là Đoan Mộc Vũ. Đầu tiên nàng khẽ ngẩn người rồi chợt mừng rỡ nhưng nàng không đi tới đây. Nàng khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt báo cho hắn biết có Kim Mục cự mãng rồi liền theo một đám đệ tử Lạc Tinh Tông cúi người chào Kim Mục cự mãng, im lặng rời đi.
Thấy cảnh này, trong lòng Đoan Mộc Vũ mới hiểu được con Kim Mục cự mãng này có thân phận cỡ nào ở Lạc Tinh Tông. Chẳng phải là giống như sư tôn bình thường sao? Hắn mạo hiểm xông tới như thế khó trách bị nó phát hiện.
Đang định len lén chạy đi thì gió bỗng gào thét, thân ảnh của Kim Mục cự mãng đã hiện ra ở trước mặt hắn, ngăn cản đường đi! Đúng lúc hắn cho là đại sự không ổn thì cự mãng này lại dùng tiếng người mà nói:" Ta đã từng thấy ngươi lén lút mò lên từ thủy động dưới thác nước, lại cùng với một người chết nói chuyện. Hôm nay ngươi vì hoàn thành nguyện vọng cho hắn mà đến hay sao?"
Lời vừa ra, da đầu Đoan Mộc Vũ dựng đứng! Thì ra ngày đó Kim Mục cự mãng lại ở phía sau lén theo dõi mình, nhưng mà thoạt nhìn nó cũng không có ác ý gì chứ nếu không đã sớm vạch trần rồi.
"Ngươi không cần lo lắng, ta không phải hộ sơn linh thú nơi đây! Ta chỉ là tạm trú ở nơi này, sẽ không rảnh quản quá nhiều chuyện. Nhưng mà bằng hữu của ta gần đây gặp phải một chút khó khăn, nàng cần luyện chế một loại linh đan trong đó có một vị thuốc chủ yếu chính là Băng Ngọc Linh Chi. Tuy nhiên nó có phẩm chất hơi kém một chút, ngươi vừa vặn tu hành công pháp hàn thuộc tính tinh thuần nhất, cho nên, nếu ngươi nguyện ý giúp ta một tay, dùng hàn khí của bản thân ôn dưỡng Băng Ngọc Linh Chi để có phẩm chất cao hơn thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng kia, mặt khác còn có hậu tạ. Lấy thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần hai ba năm là đủ! Ý ngươi thế nào?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.