Dịch : duongthanh
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : maxxoros
Nguồn : Tàng Thư Viện
Áo choàng ma pháp sư?
Đỗ Duy nhìn qua cha mình, mặc dù trong lòng vẫn mờ mịt nhưng đã tựa hồ hiểu được điều gì đó.
Hắn cười khổ: ”Tuy nhiên, đó chỉ là thân phận ma pháp sư mà thôi, điều đó thực sự rất quan trọng sao?”
“Nếu chỉ đơn thuần là ma pháp sư, hơn nữa cho dù là huy chương ma pháp sư cao cấp đi nữa cũng không ai quản ngươi làm gì. Nhưng là... trên người ngươi là chiếc áo bào ma pháp sư này, như thế ...đã không phải chuyện thường rồi! Ma pháp học sĩ, hừ hừ...” Raymond bá tước cười lạnh một tiếng.
Đỗ Duy vẫn im lặng chờ đợi, bá tước đại nhân đột nhiên nhắm mắt lại, sắc mặt có chút suy tư, trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: ”Được rồi, ngươi đã quay lại, chuyện phức tạp này rất rất nhanh ngươi sẽ hiểu rõ thôi. Bây giờ cũng không vội vàng... Ùm, ngươi còn chưa gặp lại mẹ đúng không, hàng ngày mẹ ngươi vẫn nhớ tới ngươi, lần sinh nhật trước của cô ấy ngươi tặng món lễ vật kia đã làm cho mẹ ngươi nhớ thương nhiều ngày rồi. Bây giờ ngươi vừa quay lại đã bị ta gọi lên thư phòng sợ rằng mẹ ngươi đang rất nóng lòng.”
Đỗ Duy lập tức hiểu điều này, biết rằng với địa vị hiện nay của mình trong lòng cha thì cha cũng sẽ không nói với mình nhiều lắm, không nhiều lời hỏi nữa, hắn lập tức buông chén rượu trong tay, khom người mỉm cười: ”Vậy thưa cha, con đi gặp mẹ đã.”
“Cứ đi đi..” Raymond bá tước vung tay lên, nhưng khi Đỗ Duy đi qua cửa phòng đột nhiên gọi hắn lại.
“Chờ một chút.”
Nghe vậy Đỗ Duy đứng lại, nhưng trong lòng hắn có chút động, xoay người nhìn người có địa vị là cha mình này: ”Cha còn điều gì dặn dò sao?”
“...” cặp mắt Raymond bá tước lộ ra một ánh mắt phức tạp, cẩn thận đánh giá nhi tử của mình một lúc lâu sau đó dùng thanh âm trầm thấp hỏi: ”Ngươi...không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Thanh âm của hắn có chút gì đó khổ não, nhìn vào ánh mắt Đỗ Duy phảng phất như không có chút tinh anh nào mà ngược lại còn hiện lên một chút âm mai.
“… không có gì ạ.” Đỗ Duy giật mình, trong đầu phảng phất một điều gì đó vừa thoáng qua, một mũi tên quân dụng, chỉ là không biết tại sao những lời nói chuyện vừa rồi của cha làm cho những nghi vấn trong nội tâm Đỗ Duy vơi đi không ít. Lần đầu tiên cha đối với chính mình tỏ ra tình cảm phụ tử, nhưng tựa như trong lòng hắn vẫn mờ mờ có chút băn khoăn nhưng hắn cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.
Sau khi Raymond bá tước nghe câu trả lời của Đỗ Duy hắn phảng phất như nở một nụ cười khổ, sau đó hắn thở dài, ánh mắt lần này nhìn trực diện ánh mắt Đỗ Duy: ”Ta nghe nói, ngươi gặp một vài sự cố... ngoài ý muốn trên đường.”
Trong lòng Đỗ Duy chấn động, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra nửa điểm nào, một chút cử chỉ hiện ra chỉ là gật gật đầu, dùng một ngữ điệu rất bình tĩnh nói: ”Đúng vậy, tuy nhiên chỉ là một chút cướp phỉ bình thường, kinh tâm một chút mà thôi ạ.”
Cướp phỉ?
Thật ra cả Đỗ Duy và bá tước Raymond đều hiểu rằng điều này chỉ là nói mặt ngoài mà thôi, cũng đơn thuần chỉ là một loại diễn kịch lấy cớ. Hơn nữa Đỗ Duy càng tin tưởng rằng cho dù mình ra lệnh cho gã đội trưởng kỵ binh kia không được nói ra chuyện đồ quân dụng thì cũng không thể gạt được cha nửa điểm. Dù sao bá tước Raymond cũng là tộc trưởng, là người nhận được sự thuần phục của cả gia tộc, mà chính mình chỉ bất quá là một thiếu gia trong nhà vốn không quyền không thế mà thôi.
Gã đội trưởng kỵ binh kia có thể giấu người khác nhưng tuyệt đối sẽ không dám giấu diếm người có địa vị như cha mình.
Cho nên trong lòng Đỗ Duy hôm nay nổi lên một câu hỏi.
Mới vừa rồi khi nói chuyện tại thư phòng này, người cha luôn lãnh đạm với mình từ nhỏ lại đột nhiên trở nên thân thiết với mình, lại còn biểu hiện ra nhiều tình cảm cha con như thế... mặc dù loại tình cảm này khiến người ta xúc động, nhưng Đỗ Duy không phải là loại thiếu niên mười mấy tuổi đầu... hai kiếp làm người khiến nội tâm hắn đã trở nên vững chải, và trình độ thành thục của tâm trí đã hơn xa so với tưởng tượng của bất cứ ai rất nhiều.
Cho dù là đối mặt với vị cha này thì Đỗ Duy cũng không dám trong một lần hoàn toàn tín nhiệm đối phương.
“Chỉ là cướp phỉ sao...” ánh mắt bá tước Raymond cũng nhẹ nhàng tĩnh táo trầm xuống, trên mặt lại khôi phục lên vẻ uy nghiêm của một tộc trưởng gia tộc. Nhưng chính Đỗ Duy lại không nhịn được trong lòng nảy lên vài cái.
Hắn đang chờ đợi!
Và trong lòng hắn là sự chờ mong.
Hắn chờ mong bá tước Raymond chủ động nói về chuyện cung nỏ với mình, nếu cha chủ động nhắc tới chuyện này thì Đỗ Duy mới có thể thêm một bước tin tưởng vào vị cha vốn lãnh đạm với mình từ nhỏ này, mới có thể tin rằng sự thân thiết vừa rồi là từ thật tâm bên trong của cha hắn..
Tuy nhiên bá tước Raymond lại trở nên trầm ngâm, trong nội tâm Đỗ Duy lúc này một chút điểm nghiêm túc dần nổi lên...
Quả nhiên, bá tước Raymond mỉm cười, nụ cười ấm áp giống như vừa rồi lên tiếng gọi mình là "con" : ”Chuyện này không hề đơn giản, ta sẽ hạ lệnh cho thủ bị quân điều tra... đầu tiên xem thử xem thời gian gần đây quanh phụ cận đế đô có cướp phỉ lưu tới hay chăng”. Nói tới lúc này vẻ mặt bá tước Raymond trở nên lạnh lùng, một tiếng hừ vang lên với vẻ mặt uy nghiêm dùng sức vỗ mạnh cái bàn: ” Ta muốn nhìn xem, là ai dám lớn mật không thèm để ta vào mắt như thế. Là ai có đủ dũng khí đụng vào con trai của ta! Chuyện này ta hoàn toàn không lo gì về cướp phỉ, chỉ sợ trong chuyện này có chút âm mưu nào đó.”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn vào Đỗ Duy, rồi ánh mắt vội vã chuyển dời đi nơi khác: ”... chuyện ngươi gặp phải không nên nhắc tới với mẹ của ngươi, tránh cho cô ấy lo lắng.”
“Vâng!” Đỗ Duy nội tâm đã âm trầm lại rồi, nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười, khom lưng quay về phía vị cha đại nhân này rồi sau đó mới cẩn thận nhẹ nhẹ xoay người đi ra phía cửa.
Vừa ra cửa, Đỗ Duy nhìn vào ánh nắng trên bầu trời, ánh mặt trời chói mắt đang nhảy múa trên thân thể, tiết trời gần mùa hè mà mặt trời đã tràn đầy ấm áp, nhưng nội tâm Đỗ Duy đang dần dần trở lên lạnh lẽo.
Ông ta...chưa nói.
Ông ta chưa nói.
Ông ta một chữ cũng không nói, một chữ cũng không nói về cung nỏ trong quân đội.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan
Nếu hắn nói, như thế có lẽ Đỗ Duy sẽ tiến thêm một bước trên con đường tin tưởng vào sự chuyển đổi thái độ của vị cha này. Nếu ông ta không nói...trong lòng của cả hai người đều biết rõ chuyện, nhưng ông ta cố ý làm ra bộ không biết gì...rõ ràng chính là tránh né vấn đề này mà.
Bên ngoài sân, thị vệ trưởng Alfa vẫn đứng ở đấy, mỉm cười vẫy tay với Đỗ Duy.
Đỗ Duy ho khan một tiếng, bước đi nặng nhọc, Alfa nhìn Đỗ Duy với thần sắc rất ôn hòa: ”Bá tước đại nhân lại vừa giáo huấn ngài à?”
Đỗ Duy lắc đầu, mỉm cười nói: ”Không có, thật ra cha đối với ta rất thân ái và nhiệt tình nhiều lắm, cho nên vừa rồi ta trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc thất thần.”
Hắn che dấu cực tốt, cho dù bây giờ mọi người đều biết vị thiếu gia này không phải ngu ngốc, mà còn hơn thế là một thiên tài nữa. Nhưng dù sao với độ tuổi của hắn lúc này thì không ai dám cho rằng một thiếu niên mười bốn tuổi sẽ có tâm cơ thâm trầm như thế.
Thị vệ trưởng Alfa nở nụ cười, đột nhiên vỗ nhẹ nhàng vào bả vai Đỗ Duy: ”Thiếu gia, đi gặp phu nhân nào. Trong lúc ngài đang ở trong thư phòng phu nhân đã phái người tới hỏi rất nhiều lần rồi.”
“Thiếu gia đã đi gặp phu nhân.” Alfa vẫn đứng ở cửa, đóng cửa phòng lại.
“Trong khi hắn đi ra ngoài, vừa rồi có điểm gì khác thường không?”
Alfa suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu.
Vẻ màu thâm trầm trong con mắt bá tước Raymond ngày càng thêm đậm, qua cả nửa ngày, hắn đột nhiên mỉm cười mang theo một tia vừa đùa cợt pha lẫn tức giận, lạnh lùng nói: ”Đứa con trai này của ta, mặc dù tuổi không lớn nhưng tâm tư lại rất lớn a... Chuyện ám sát lần này hắn không hề tín nhiệm bất cứ kẻ nào, mà ngay cả ta cũng gạt đi! Gã đội trưởng kỵ binh bên cạnh hắn đã bị hắn cảnh cáo không cho nói lung tung... Alfa, ngươi có thấy hắn vì thế đối với ta sinh ra điều hoài nghi chăng?”
Alfa cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó chắc chắn nói: “Đại nhân, trên cung nỏ này có có ấn ký quân dụng thì việc thiếu gia sinh ra điểm hoài nghi cũng là tình huống thông thường… mà tình cảm giữa ngài và thiếu gia cũng không tốt, vậy vừa rồi ngài?”
“Vừa rồi ta không nói điều gì cả, chỉ làm bộ không biết.” Raymond bá tước cười lạnh nói: ”Tiểu tử kia mới trưởng thành nhưng đã rất thông minh rồi, hơn nữa tâm cơ cũng có thể chịu đựng rất tốt. Chịu qua một trận như thế mà vẫn có thể nhẫn nại không hé nửa lời, vậy ngươi cần phải cảnh cáo người của mình bảo thủ bí mật này. Tuy nhiên dù sao hắn tuổi vẫn còn rất nhỏ, kinh nghiệm do đó cũng thiếu rất nhiều. người trong gia tộc có ai dám giấu ta điều gì ư? Tuy nhiên như thế cũng tốt, ta vừa rồi thuận theo thế hắn không biết, do vậy hắn không hỏi thì ta cũng không phải khó khăn trả lời.”
Trên khuôn mặt của bá tước giờ này hoàn toàn là một vẻ lạnh lùng và âm lãnh, còn đâu bộ dáng người cha lúc trước?
Dừng một chút, ánh mắt Raymond bá tước đã giảm dần đi nhiều phần duệ khí, nhàn nhạt nói: ”Chuyện này, chính là vì gã đội trưởng kỵ binh lắm miệng kia! Nếu không phải hắn lắm miệng nói về việc cung nỏ có ấn ký quân dụng thì một đứa nhỏ như Đỗ Duy làm sao có thể hiểu được điều này cơ chứ? Hừ, hắn chỉ nói linh tinh vài câu thì làm sao khiến ta quan trọng hoá việc này cơ chứ… Hôm nay ta thấy, đứa con trai này của ta rất thông minh nhưng chỉ sợ sẽ không có giao tình tốt với ta…Gã lắm miệng kia ngươi giải quyết hắn tốt tốt cho ta.”
“Dạ.” Alfa gật đầu, phảng phất như do dự và chần chờ một chút bèn nói: ”Đại nhân..”
Raymond bá tước liếc mắt nhìn hắn với một ánh mắt sắc sảo lạnh lùng: ”Tốt lắm, Alfa, nơi này chỉ có hai người chúng ta mà thôi, trong lúc nói chuyện ngươi cũng không cần phải cố kị điều gì cả.”
Alfa thở dài nói: ”Đại nhân, Đỗ Duy thiếu gia thông minh như thế, chuyện này cũng cho thấy có chút thủ đoạn, trong gia tộc có thể có một người trẻ xuất sắc như vậy chẳng phải là mong muốn và kỳ vọng bao năm nay của ngài sao? Ta xem ra trong tương lai Đỗ Duy thiếu gia nhất định bất phàm…”
“Nhưng như vậy cũng phải xem tương lai sẽ ra sao đã.” bá tước Raymond lắc đầu vô lực: ”Chuyện tới mức này, hai bên cũng đều ép ta, tuy vậy…có thể qua được cửa này hay không ..ta cũng chưa từng nắm chắc, về phần đứa con trai này của ta, thử xem xem hắn có được thần linh ưu ái hay kẻ nào dẫn đường chỉ lối cho hắn không!”
Sau khi nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt Raymond bá tước hiện lên một vẻ quyết liệt, trong ánh mắt càng lộ ra một tia quyết tâm sắt đá.
Last edited by Sóng Xô Bờ; 07-01-2009 at 11:04 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Rời khỏi thư phòng của bá tước , mặc dù Đỗ Duy trong lòng có rất nhiều suy nghĩ bởi việc gặp lại cha lần này khiến nội tâm hắn rất bất ổn , nhưng là sau đó khi đi gặp bá tước phu nhân hắn cố gắng đè nén tất cả các ý niệm trong đầu này xuống . Hắn tỏ ra tinh thần phấn khởi cùng với khuôn mặt tươi cười tràn đầy tình cảm ấm áp đi đến gặp mẹ mình .
Nói đến tình cảm của Đỗ Duy đối với gia tộc Rowling thật ra có một chút đặc thù và phức tạp .
Hắn đi đến thế giới này một cách kỳ lạ , nguyên lúc đầu là một thanh niên với trí óc trưởng thành nhưng lại xuất hiện với hình hài trẻ con . Từ lúc đầu hắn đã có cha mẹ của mình tại kiếp trước , mặc dù thân thể này được người khác sinh ra nhưng là không thể xem bá tước phu nhân là mẹ của mình .
Loại tâm lý này thật sự cũng rất bình thường . Thử nghĩ xem một thanh niên tự nhiên phải quên đi cha mẹ ruột của mình , phải nhận người khác làm cha mẹ thì trong lòng đương nhiên không cách nào chấp nhận được .
Nhưng là khi hắn lớn lên tại phủ bá tước , bá tước phu nhân lúc nào cũng xinh đẹp hiền lành , lúc Đỗ Duy bị bệnh nặng bá tước phu nhân đã quỳ ở thần điện một đêm vừa cầu khẩn vừa chăm sóc cho hắn khiến cả người gần như kiệt sức đi . Đỗ Duy lúc này mới dần dần cảm động trước vị "Mẫu thân" này , sau đó đối với bá tước phu nhân thân mật hơn rất nhiều .
Mà từ nhỏ đến lớn , sau khi ba tuổi Đỗ Duy cố ý làm việc lười biếng , cố ý trốn tránh trách nhiệm , làm bộ như không có trí óc nên thậm chí bị người ta chê cười là ngu ngốc . Ngay cả cha ruột của mình cũng không thích mình , nhưng là bá tước phu nhân vẫn thương yêu đứa con này như trước . Hàng đêm nàng đều lén lút đi đến phòng của Đỗ Duy nói chuyện với đứa con đáng thương này , thậm chí hát cho hát hắn ngủ…Như vậy từng ngày từng ngày một , từng chút từng chút một , ngay cả Đỗ Duy trong lòng có ý chống lại thế giới thì dần dần cũng tan chảy trước tình mẫu tử của người mẹ này .
Có thể nói , trong lòng của Đỗ Duy đối với vị "Phụ thân" bá tước đại nhân không có nhiều cảm tình , nhưng là đối với vị bá tước phu nhân sau mười mấy năm như thế đã sinh ra vài phần tình cảm hiếu thuận . Dần dần thì trong lòng cũng chậm rãi chấp nhận đối với vị "Mẫu thân" này .
Rời nhà một năm Đỗ Duy đã quay trở lại . Xa xa nhìn thấy bá tước phu nhân với mái tóc dài mềm mại mặc trường bào màu tím đứng ở cửa, đang nhìn Đỗ Duy nhẹ nhàng cười . Đỗ Duy lúc này trong nháy mắt nội tâm có chút hoảng hốt , phảng phất nhớ lại khi mình còn nhỏ vị mẫu thân này nửa đêm đến ôm mình , ca hát cho mình ngủ . Chính mình cũng có thói quen thích cầm lấy mái tóc của mẹ mà ngủ…
Mái tóc ấy mang lại cảm giác mềm mại mượt mà a .
Bá tước phu nhân nhìn qua vẫn xinh đẹp như xưa , nhất là trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu và vui vẻ . Mặc dù năm tháng có để lại dấu vết trên mặt nàng nhưng đôi mắt đã từng rơi lệ trong một đêm mưa gió khi nàng ôm đứa con bệnh tật của mình vẫn trước , ánh mắt ấy vẫn động lòng người .
Đỗ Duy giờ phút này nội tâm thật sự cảm động , nhanh chóng đi đến sau đó quỳ xuống trước mặt vị bá tước phu nhân , hai tay nắm lấy tay của nàng nhẹ nhàng nói: "Con đã về đây…. Thưa mẹ kính yêu !"
Một tiếng mẹ như vậy nói ra một cách tự nhiên như vậy thuận miệng hơn nhiều so với trong thư phòng vừa rồi lên tiếng gọi phụ thân .
Bá tước phu nhân ánh mắt khẽ ngấn nước , chậm rãi nâng đứa con lớn của mình lên sau đó ôm lấy một cách nhẹ nhàng , thấp giọng nói: "Lần này trở về , mẹ nói gì cũng tuyệt đối không để cha con đuổi con đi nữa !"
Thanh âm tuy không lớn nhưng lại mang theo âm điệu đầy kiên quyết !
Đỗ Duy cùng bá tước phu nhân vào phòng và ngồi xuống nói chuyện một lúc . Bá tước phu nhân nhìn ngắm đứa con đã rời nhà một năm lại nhớ đến lúc Đỗ Duy khi còn nhỏ thân thể yếu đuối, nhiều bệnh tật , sau đó lớn lên lại không được trượng phu của mình thích khiến hắn chịu không ít lạnh nhạt và xem thường . Trong cả nhà sợ rằng chỉ có chính mình mới là thật lòng yêu thương đứa con trai này , rồi sau đó nó lại bị trượng phu độc ác đuổi ra khỏi nhà ....
Trong lúc ấy nàng cảm thấy rất đau lòng , cẩn thận hỏi chuyện của Đỗ Duy tại Rowling bình nguyên . Mặc dù bá tước phu nhân hiểu rõ rằng thành Rowling được cung ứng đầy đủ , con của mình dù bị thất sủng nhưng dù sao cũng là vị trí thiếu gia , chắc chắn là cũng sẽ không phải chịu đau khổ gì . Nhưng là trên thế giới này người mẹ đều có chung một tâm tư là khi con cái không bên mình thì luôn lo lắng cho nó từ bát cơm đến việc trời nóng lạnh .
Đỗ Duy trong lòng rất cảm động , tinh thần tốt hơn trả lời hết tất cả , lại vắt óc nói ra một chút những chuyện vui vẻ tại Rowling bình nguyên; cuối cùng đã khiến những nét u buồn còn lại trên khuôn mặt của bá tước phu nhân biến mất .
Hai mẹ con nói chuyện cao hứng đến qua cả giờ ăn trưa . Nhìn thấy giữa trưa đã trôi qua , Đỗ Duy thật ra không cảm thấy gì nhưng lại lo lắng bá tước phu nhân đói bụng , cố ý sờ sờ bụng cười nói: "Mẹ à , con từ sáng đã ra khỏi nhà rồi , đến bây giờ còn chưa ăn gì cả".
Bá tước phu nhân lúc này mới tỉnh ngộ vội vàng cười nói: "Là mẹ quên mất… ai , một năm không gặp chỉ chú ý nói chuyện với con , nhưng lại… để mẹ gọi người hầu đưa đồ ăn lên".
Đỗ Duy lại cười nói: "Không cần vội ạ , bữa ăn trưa này để con an bài cho . Con tại nhà cũ đã nghĩ ra một phương pháp nấu ăn mới rất thú vị".
Nói xong Đỗ Duy sai người gọi Marde đến rồi bảo lão đến chỗ hành lý mà mình mang theo trên xe ngựa lấy ra mấy cái kệ sắt và than , sau đó lại sai nhà bếp đưa lên vài đĩa thịt gia súc cùng với nội tạng , còn có một ít rau tươi .
Sau đó Đỗ Duy kéo bá tước phu nhân ra khỏi phòng , ra lệnh cho Marde theo chỉ đạo của mình tạo ra một cái bếp nướng . Đỗ Duy chính mình cắt thịt do nhà bếp đưa lên thành từng miếng cắm ở đầu que , đốt lửa lên , phết nước sốt đã chuẩn bị tại Rowling rồi bắt đầu nướng .
Hắn tại kiếp trước là một người độc thân , sống một mình nên ăn uống đều là chính mình tự làm , khả năng nấu nướng cũng là không tệ lắm . Khi đi đến thế giới này có người hầu hạ nên đã lười đi rất nhiều , nhưng là lúc trước tại Rowling bình nguyên ăn uống thức ăn ngon tại thế giới này xong thì muốn chế biến một vài món ăn từ kiếp trước . Mặc dù các thành phần cùng gia vị không giống nhau nhưng là việc làm ra món nướng Trung Hoa thì không có vấn đề gì .
Thịt dê nướng này là lấy từ phần phần mềm nhất của con dê . Đỗ Duy lấy ra một cái bình nhỏ bên trong có chứa gia vị , chính là Đỗ Duy tìm kiếm rất lâu đối với thực vật của đế quốc mới tìm ra một loại có khẩu vị gần giống một loại gia vị kiếp trước là "Thì là". Hơn nữa hắn còn kiểm tra cẩn thận để chọn ra loại tốt nhất nghiền thành dạng bột , hơn nữa các gia vị đặc biệt khác cũng được lấy ra .
Lúc này Đỗ Duy một mặt chậm rãi nướng thịt , một mặt thả bột này lên bề mặt của thịt dê , hơn nữa trên bề mặt thịt dê đều có bị cắt một vài chỗ để độ nóng được lan tỏa đều , chỉ trong chốc lát hương thơm đã bay bốn phía .
Đỗ Duy nướng chín một miếng thịt , hai tay đưa đến trước mặt mẫu thân mỉm cười nói: "Mẹ , người nếm thử một chút , cái này mùi vị hẳn là khác biệt với những thứ khác".
Bá tước phu nhân là phụ nữ nên ngày thường đều ăn rất ít , nhưng là đứa con yêu xa cách một năm mới gặp lại làm sao có thể từ chối ý tốt của con mình được ? Nhìn thấy trên mặt Đỗ Duy vẫn còn dính tro đen khi nướng thịt nàng suýt chút nữa trào ra nước mắt , nhận lấy miếng thịt rồi cắn lấy một miếng , quả nhiên là rất ngon . Trước ánh mắt nhìn của con nàng ăn hết cả khối thịt dê nướng , so với ngày thường ăn nhiều hơn rất nhiều .
Đỗ Duy nhìn thấy mẫu thân cao hứng như vậy thì nướng không ngừng . Bá tước phu nhân tâm tình rất tốt , thậm chí còn bảo những người hầu nữ đi lên giúp đỡ , lại ra lệnh mang rượu ngon đến . Như vậy cái bếp nướng lộ thiên này trong phút chốc tràn đầy tiếng cười , ngay cả mấy người hầu nữ cũng nhận được thịt do chính thiếu gia nướng .
Bồi tiếp mẫu thân nửa ngày , nhìn thấy bá tước phu nhân dung nhan khởi sắc , khí sắc tốt hơn nhiều , Đỗ Duy nhìn thấy trời đã tối vừa cười vừa nói: "Lần trước khi sinh nhật mẹ con không có cách nào đến được , chỉ có thể để Marde mang đến lễ vật nhưng mà mẹ nhất định là thích . Con lần này lại mang đồ vật này đến . Bây giờ trời đã tốt để con làm cho mẹ xem !"
Bá tước phu nhân ôn nhu cười nói:"Không cần đâu…trước hết cứ giữ lại , qua mấy ngày nữa là ngày lễ hội mùa hè , đợi đến buổi tối hôm đó phóng lên sẽ náo nhiệt hơn".
Đỗ Duy cùng mẫu thân còn nói một vài điều nữa đến khi trời đã tối sầm mới trở về trong phòng . Lúc này hắn đột nhiên cười nói: "Hôm nay đều không thấy em trai Gabri ở đâu ? Không phải là nó có lỗi bị cha nhốt tại trong phòng đấy chứ ạ ?"
Nói đến em trai , bá tước phu nhân không khỏi thở dài: "Em trai con sáng nay đã sớm đi ra ngoài , sợ là phải đến khuya mới trở về… ai , cha con đối với nó kỳ vọng rất cao , Alfa ngày thường dạy nó võ công , lại còn đặc biệt mời vị học giả nổi tiếng nhất đế đô là Lam Hải* tiên sinh để thu nó làm học trò . Chỉ là Lam Hải tiên sinh thân phận đặc biệt không có cách nào đến nhà để dạy nên em con cứ hai ngày một lần phải đi đến nhà của Lam Hải tiên sinh để học . Hôm nay là ngày đầu tiên , nghe nói Lam Hải tiên sinh sẽ còn tiến hành khảo hạch đối với nó nữa , chỉ sợ là sẽ không về sớm được…"
Đỗ Duy nghe xong trong lòng không khỏi thở dài .
Đúng là thiên tài không sai vào đâu được !
Gabri từ nhỏ đã thông minh dị thường , cha của mình quả là không tiếc tiền bồi dưỡng a .
Vị Lam Hải tiên sinh kia Đỗ Duy cũng đã nghe qua tên , đúng là một trong những vị học giả hàng đầu ở đế đô . Vị thế so với vị sư phụ đầu tiên được mời đến dạy mình lúc bé cao hơn nhiều ! Nghe nói ngay cả con cháu trong hoàng tộc cũng chưa chắc đã mời được .
Vào buổi tối , Đỗ Duy ở tại căn phòng trước kia của mình , nơi đây là một chỗ rất tĩnh mịch sâu bên trong phủ bá tước . Từ bé Đỗ Duy đã không được sủng ái do đó khoảng cách từ nơi này đến phòng của vợ chồng bá tước rất xa; điều này chính là do bá tước đại nhân không hề mong muốn gặp gỡ nhiều đứa con thất bại này .
Sân trước phòng đầy yên tĩnh , người hầu xung quanh cũng không nhiều lắm . Đỗ Duy khi trở lại không hề thấy có chút gì đổ nát , ngay cả một cây cỏ dại cũng không hề có liền nghĩ đến mẹ mình khi mình vắng mặt vẫn như trước cho người quét dọn hàng ngày .
Trong phòng những đồ vật mình để lại vẫn như xưa , thậm chí ngay cả quyển sách tiện tay để lại khi mình rời đi vẫn nằm ở vị trí cũ . Mặt bàn vẫn sáng bóng không hề có một chút bụi nào .
Marde đã sớm làm theo lời Đỗ Duy phân phó mang tất cả đồ dùng tùy thân vào phòng . Đỗ Duy yêu cầu người hầu không được tiến vào quấy rầy , ngay cả cổng vào sân cũng khóa lại rồi hắn mới đóng cửa phòng sau khi bố trí một ma pháp tĩnh âm .
Đỗ Duy đầu tiên sửa sang lại quần áo trước gương một chút , sau đó tháo các đồ dùng kẹp tóc xuống . Hắn lúc này không tránh được thở dài , trong đầu cảm thấy vô cùng phiền phức . Hôm nay khi ở cùng mới mẫu thân , lúc tình cảm dạt dào bà không nhịn được đưa tay xoa dầu Đỗ Duy , may là hắn trong lòng cơ trí nhanh chóng tránh được; chỉ là cái sừng này để lại trên đầu không ổn , dù sao cũng phải nghĩ biện pháp mới được .
Một lúc sau , Đỗ Duy bảo Marde đưa đến rương hành lý đặc chế của mình . Rương vừa mở ra thì bên trong vang lên âm thanh ai oán của QO: "Trời a , ngươi cuối cùng cũng đến rồi ! Cả ngày như thế này làm ta bực mình đến chết mất !"
Nói xong , chim cánh cụt tự mình nhảy ra đứng ở trước mặt Đỗ Duy , một thân ngắn ngủn trông rất là buồn cười . Đúng lúc này chuột Gageu cũng nhảy ra , há mồm thở dốc rồi bất mãn nhìn Đỗ Duy:" Ta với ngươi thử đổi chỗ xem ? Cả ngày phải ở trong cái rương bé tí này buồn bực đến chết mất !"
"Buồn sao ?" Đỗ Duy mỉm cười nói: "Không phải là xuất khí là hết chứ"
Gageu giận giữ nói: "Ngươi thật đúng là cho ta là thú cưng rồi ! Đừng quên ta là Gageu đại nhân , đường đường chính chính là một ma pháp sư lại bị ngươi nhốt trong cái rương này…ta…ngươi chẳng lẽ không hiểu sự sao . Suốt cả ngày như vậy ngươi để lại thức ăn bên trong , nhưng là ta cũng cần phải đi vệ sinh nữa chứ !".
Nói xong , Gageu đã nhìn láo liên xung quanh rồi chạy về phía nhà xí như một làn khói .
QO ngược lại trông phong cách rất là thư thái , không hề để ý đến Đỗ Duy mà lại đi đến trước gương , cẩn thận ngắm nhìn hồi lâu lại còn chỉnh vuốt lại một số vùng lông bị xù ra trên người . Nó sửa sang đẹp đẽ xong thì mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Xấu hổ , xấu hổ quá ! Ngươi sau này ngàn vạn lần đừng để ta và con chuột đó cùng một chỗ như vậy ! Lông của ta đẹp đẽ như vậy bị dính lông xám của con chuột đó trông khó coi chết đi được !"
Đỗ Duy nhìn thoáng qua "Thần thú" do Aragon lưu lại này , cười lạnh nói: "Khó coi lắm sao ? Mặc dù nó chỉ là con chuột nhưng tốt xấu một thân còn có ma pháp , còn có thể dạy ta không ít tri thức về ma pháp , còn ngươi ? Ngươi ngoại trừ có thể nói chuyện ra thì thật là thứ lãng phí lương thực . Thật không biết Aragon lưu lại ngươi cho ta rốt cuộc có lợi ích gì .?"
QO lập tức kháng nghị , lớn tiếng nói: "Nói bậy ! Trên thế giới này ta chính là đệ nhất…..
"Nhất ưu nhã sinh vật , đúng không ?" Đỗ Duy khẽ nhếch mép: "Ưu nhã mà cần ăn cơm sao ? Ngươi bất quá cũng chỉ là một con chim mà thôi . Trừ việc mang lại gánh nặng cho ta thì ngươi có thể giúp ta được việc gì ?"
Nói xong , Đỗ Duy không hề để ý đến con chim ngốc này nữa mà xoay người đi sắp xếp đồ đạc của mình .
Không phải Đỗ Duy chán ghét QO , chỉ là sau khi Gandalf chết đi thì Đỗ Duy trong lòng sinh ra ác cảm đối với những gì có liên quan đến Aragon . Ngay cả con chim cánh cụt này thì trong lòng hắn cũng vài phần ác cảm nốt . Hắn chỉ cảm thấy rằng phàm là những chuyện gì có liên quan đến Aragon đều ít nhiều mang lại phiền phức…
Đỗ Duy vừa lấy ra từ trong túi ma pháp "Di vật" do Aragon lưu lại .
"Di vật" này thật sự không có nhiều giá trị . Ngoại trừ thanh "Vương giả chi kiếm" rách nát ra thì những thứ còn lại khiến Đỗ Duy rất bực mình vì chẳng có chút giá trị nào .
Hắn mở một cái mảnh vải nhàu nát ra . Mảnh vải này quả nhiên được gia trì ma pháp nên trải qua ngàn năm cũng không hề bị hư hỏng nhưng là khi mở ra thì , mẹ kiếp thật , trên bề mặt đầy hình vẽ quỷ quái mình xem không hề hiểu . Sau khi hắn cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu mới xác nhận đây là bản đồ của một cái gì đó , chỉ là vẽ quá sức ẩu tả khiến hắn rốt cuộc không biết đây là bản đồ của địa phương nào .
Trên mặt của bản đồ không hề có ghi chú , cũng không hề có một chữ nào ! Một cái bản đồ lung tung như thế làm sao mà Đỗ Duy có thể nghiên cứu ra được ?
Ngoài ra còn có một quyển sổ …quyển sổ này càng làm cho Đỗ Duy đau đầu hơn .
Quyển sổ này nguyên là ở trong cái hộp sắt di vật của Aragon . Khi hắn lấy ra thì mặt trước của nó đã rỉ sét , chỉ là may mà bên trong dùng bạc thuần chất để làm nên không bị gì ! Đỗ Duy sau khi nghiên cứu một phen thì thấy trên mỗi tờ kim loại đều khắc đầy những thứ khó hiểu , trên vài tờ còn có bản đồ của một chỗ nào đó , còn có cả chữ ghi chú ngay bên cạnh…
Đỗ Duy nghiên cứu thật lâu thì đoán rằng cái thứ này được làm ra chẳng qua chỉ là để người ta bực mình mà thôi . Ghi chú chữ nghĩa ở đây một chữ hắn cũng không nhận ra được ! Đỗ Duy tự mình cho là bác học đa tài , hơn nữa từ khi đến thế giới này từ nhỏ đã ở trong phủ bá tước đọc sách mười mấy năm , những gì trên đại lục hắn không biết sợ là vô cùng ít .
Vậy mà cái loại chữ nghĩa này không hề có chút đầu mối nào , hắn căn bản xem xong không hiểu đến nửa chữ .
Cho nên quyển sổ này cho dù có được chế tạo bằng bạc nguyên chất thì với Đỗ Duy mà nói cũng chỉ là một vật vô dụng . Bản đồ ở đây cũng được Đỗ Duy phục chế lại trên giấy một phần , hắn khi tại thành Rowling đã tìm mấy người thợ thủ công đưa bản đồ phục chế cho bọn họ xem , nhưng là không có ai nhìn ra được văn tự hay ghi chú nào cả . Thậm chí ngay cả đây là bản đồ về cái gì cũng nhìn không ra .
Ngoại trừ cái bản đồ quỷ quái kia và quyển sách kim loại ra , di vật Aragon lưu lại vẫn còn có vài cái bình , bên trong chứa một loại bột phấn kỳ quái mà Đỗ Duy rốt cuộc không biết là cái gì . Đỗ Duy đối với ma pháp dược tề rất là có nghiên cứu nhưng là cuối cùng cũng không cách nào biết rõ bột phấn đó là cái gì .
Có điều dù sao những thứ Aragon lưu lại , ngay cả đám bình kia cũng là đồ tốt cả nên Đỗ Duy mới chưa có vất vào thùng rác mà cất giữ cẩn thận .
Vũ kỹ cường đại nhất của Aragon , không hề có .
Ma pháp cường đại bí ẩn nhất của Aragon , cũng không có nốt .
Hừ , chỉ để lại một bản đồ rách nát , một quyển sổ kim loại không ra thể thống gì , lại còn một đám bình đầy những thứ bột không rõ…
Đây là toàn bộ di vật Aragon lưu lại đấy .
Đương nhiên… còn có một thanh "Vương giả chi kiếm" rách nát , còn có một con chim cánh cụt nói nhiều nữa .
Về phần thanh "Vương giả chi kiếm" kia mặc dù rách nát thật nhưng là trên vỏ kiếm khảm bảy viên bảo thạch đều không phải là đồ tầm thường mà đều là ma hạch của ma thú cao cấp . Mặc dù ma lực trong đó đã bị giảm đi những vẫn là bảo thạch cao cấp .
Những đồ vật này Đỗ Duy thường xuyên lấy ra để nghiên cứu nhưng là lần nào cũng không hề tìm thấy đầu mối . Di thư Aragon để lại trong chuôi kiếm kia hắn đã nhìn nhiều lần vẫn không tìm thấy gì . Về phần nội dung di thư yêu cầu đối đãi tử tế với chim cánh cụt Đỗ Duy đã thực hiện theo , cho nó ăn ngon uống mát , cứ xem như là nuôi thú cưng đi .
Mà bảo thạch hình lục lăng kỳ quái trong chuôi kiếm kia , trong di thư có nói là có bảo tồn lực lượng của Aragon nhưng là Đỗ Duy nghiên cứu bảo thạch này nhiều ngày cũng không phát hiện ra điều gì .
Tóm lại thì những đồ vật này trong tay Đỗ Duy cơ hồ không có đến nửa điểm giá trị .
Đỗ Duy thở dài cuối cùng cũng không nỡ vứt những món đồ này đi , tìm một chỗ kín trong phòng cẩn thận cất đi . Dù sao cũng sẽ không có người đến phòng mình lục soát , mà cho dù có tìm được những thứ này thì người khác xem cũng không hiểu thôi .
Ngoài ra thì những di vật của Gandalf đều rất có giá trị . Đỗ Duy gần đây dựa vào pháp môn học tập thuật tự nhiên Druid trong hai tháng cũng đã có một chút kết quả ưng ý .
Thu dọn đồ đạc vào buổi tối xong , Đỗ Duy cũng không ngủ mà mở cửa nhìn bầu trời . Ngắm vầng trăng sáng cùng muôn vàn vì sao trên bầu trời , Đỗ Duy chậm rãi ngồi xuống nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng , tu luyện ma pháp .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Tình
Đỗ Duy cho đến hôm nay cũng chưa tìm thấy manh mối của Ma pháp Ngôi sao . Mặc dù hàng ngày đều dựa vào cách thức tu luyện của Ma pháp Ngôi sao mà ma lực tăng tiến cực nhanh , cường độ của ma lực và khả năng thao khống cũng mạnh hơn nhiều , nhưng là….
Chính là Semel từ khi Gandalf chết đi , Đỗ Duy vô luận thế nào gọi về thì Semel cũng không có xuất hiện ra một lần ! Ma pháp Ngôi sao không có người chỉ dạy đương nhiên càng không có cách nào học tập được .
Minh tưởng suốt một đêm , khi trời hửng sáng thì Đỗ Duy mở mắt , cảm thấy tinh thần lực tràn đầy , ngũ quan đều cảm thấy nhạy bén . Thậm chí ngay cả mình không cố ý thì phương viên chung quanh mấy chục thước , bất kỳ động tĩnh nhỏ nào đều có thể cảm giác được . Nếu như Đỗ Duy cố ý thi triển ra thì tinh thần lực của hắn có thể bao trùm không gian phương viên tầm vài trăm thước , thậm chí ngay cả âm thanh đập cánh của côn trùng cùng tần số đập cánh của nó cũng có thể nghe thấy dễ dàng !
Hắn quay đầu lại nhìn vào bên trong phòng ngủ của mình . Giường của mình hiện nay đã bị con chuột cùng QO sử dụng , một chuột một chim nằm ngủ ở trên giường , khung cảnh này thật sự là tức cười !
Đỗ Duy nhìn cũng đã quen nên mặc kệ bọn chúng .
Buổi sáng vừa đến , Đỗ Duy đã đuổi hai con thú cưng kia ra khỏi giường để người hầu vào dọn dẹp , sau đó đưa bữa sáng lên .
Đỗ Duy nhớ đến đã quay về một ngày mà chưa gặp em trai Gabri của mình , không nhịn được hỏi người hầu một tiếng… Người hầu lập tức trả lời: "Phu nhân biết thiếu gia nhất định sẽ hỏi chuyện này nên dặn ta nói cho ngài . Tiểu thiếu gia hôm qua đi đến chỗ thầy giáo kiểm tra , kết quả là thầy giáo rất thích cậu ấy . Tối hôm qua cậu ấy được thầy giáo giữ lại nên không về được ."
Đỗ Duy gật đầu ra ý người hầu đi ra , trong lòng vui mừng cười nghĩ: "Tiểu tử kia xem ra rất thông minh , thời gian của mình năm đó cũng không hề bị uổng phí . Hắn cư nhiên được đệ nhất học giả của đế đô Lam Hải tiên sinh yêu thích , nếu được giữ lại qua đêm hẳn là Lam Hải tiên sinh đã dạy hắn không ít chuyện .
Sau này khi tiểu tử thành tài , chuyện gia tộc đương nhiên sẽ gánh trên lưng hắn…. Đỗ Duy rất vui vẻ khi nghĩ đến chuyện như thế .
Buổi sáng không có việc gì , Đỗ Duy lại đi gặp mẫu thân , bồi tiếp bá tước phu nhân một hồi do bá tước Raymond đã đi bộ Thống soái . Đỗ Duy sau khi trở về phòng thì phát hiện có chút nhàm chán , nguyên là lúc đầu ở Rowling bình nguyên mình có rất nhiều chuyện bận rộn , từ kẻ dưới tay cho đến sản nghiệp , còn có thể cùng với Solskjaer cùng nhau tiến hành làm thí nghiệm ma pháp .
Nhưng là về đến nhà trong ngày đầu tiên thấy rằng mình không có việc gì để làm khiến Đỗ Duy cảm thấy không quen lắm .
Hắn tùy ý lấy ra một quyển sách để xem , trong lòng có chút phiền muộn; đột nhiên Đỗ Duy nhớ đến hôm qua khi chia tay pháp sư Clark có ám chỉ vài câu .
Có lẽ mình sẽ đi ma pháp công hội một chuyến ? Tốt xấu gì thì bây giờ mình cũng là đệ tử đóng cửa của Gandalf , danh tiếng còn là ma pháp học sĩ tại ma pháp công hội . Mình mặc dù lớn lên tại đế đô nhưng là ma pháp công hội đến giờ vẫn chưa đi xem qua , bây giờ đi xem qua một chút cũng tốt .
Hơn nữa bây giờ gặp mấy chuyện phức tạp này , có lẽ đi ma pháp công hội sẽ thu hoạch được một chút tin tức đấy chứ !
Đỗ Duy chính là loại người nghĩ là làm , lập tức mặc quần áo vào , còn cố ý mặc vào áo bào ma pháp học sĩ màu đen . Sau khi khóa cửa cẩn thận nhốt hai con thú cưng trong phòng lại , hắn còn ra lệnh cho người hầu không được tiến vào phòng mình rồi mới đi ra ngoài .
Sau khi bảo Marde chuẩn bị xe ngựa , Đỗ Duy đang đi đến cổng phủ bá tước thì thấy thị vệ trưởng Alfa không biết từ đâu xuất hiện .
Hắn không có cùng cha đi đến bộ Thống soái sao ?
Đỗ Duy có chút cau mày nhìn vị lão thần của gia tộc này , trước hết mỉm cười chào hỏi . Alfa sắc mặt bình lặng đi đến trước mặt Đỗ Duy thấp giọng nói:" Đỗ Duy thiếu gia , ta hôm qua đã khuyên ngài không nên ra ngoài a . Như thế nào sao hôm nay ngày lại muốn đi chứ ?"
Đỗ Duy cười nói: "Ta muốn đi ma pháp công hội một chuyến"
Alfa nghe xong trong mắt hiện lên một tia kỳ quái , thở dài nói: "Nếu như vậy …. Chuyện ám sát hôm trước còn chưa tìm ra nguyên do , ngài thật sự không thể ra ngoài một mình . Ta cùng ngài đi một chuyến vậy ."
Đỗ Duy nghe xong trong lòng cảm thấy trầm xuống , trên mặt mặc dù không có biểu hiện gì nhưng đã sinh ra một tia bất mãn !
Chuyện này là thế nào ? Giam lỏng sao ?
Nghĩ đến ngày hôm qua Alfa dặn dò mình : Không nên muốn ra ngoài .
Hôm nay chính mình muốn ra ngoài phải có hắn theo .
Hắn dù sao cũng là tâm phúc của cha , như vậy để ý đến mình….
Đỗ Duy trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng là không hề biểu hiện ra ý tứ gì , mỉm cười nói:"Không cần đâu , ta chỉ là một đứa bé mang theo vài thị vệ là được . Ngài là thị vệ trưởng không cần phải đi theo một đứa bé như ta đi khắp nơi đâu ."
Alfa lắc đầu: "Không , ta vẫn phải đi với ngài . Ngài một mình ra ngoài làm ta rất lo lắng ."
Đỗ Duy biết không thể từ chối liền gật đầu . Alfa gọi mấy thị vệ tới , những người này là thân vệ kỵ binh theo Đỗ Duy từ Rowling bình nguyên trở về . Có điều Đỗ Duy khi nhìn thoáng qua phát hiện cái gã thủ lĩnh từng nhắc mình về việc cung nỗ dùng trong quân đội không có ở đó , hắn giật mình giả bộ lơ đãng nhìn một kỵ binh cười nói:"Đội trưởng các ngươi đâu rồi ."
Kỵ binh kia bị Đỗ Duy hỏi sửng sốt một chút rồi cười nói:"Ông ấy hôm qua đã bị Alfa đại nhân điều trở lại Rowling bình nguyên rồi…."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Dịch : maxxoros
Biên tập : maxxoros
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đỗ Duy không đợi hắn nói xong liền vỗ lên vai hắn cười nói: "Được rồi , là ta chỉ vô ý hỏi thôi . Ai da , nếu biết trước hắn quay về thì ta có một vài chuyện cần nhờ hắn . Lúc trước khi ra đi ta quên dặn dò mấy người tại thành Rowling vài chuyện , nếu biết như thế thì đã tính toán xong rồi .
Alfa nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản gì , chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn gã kỵ binh một cái, sau đó tự mình đưa Đỗ Duy lên xe rồi mới gọi người đưa ngựa đến . Alfa cũng không mặc áo giáp mà chỉ mặc trang phục võ sĩ , thậm chí ngay cả kiếm cũng không mang theo nhảy lên ngựa đi tại phía trước của đội ngũ .
Tổng hội của Ma pháp công hội của Roland đại lục ở tại phía tây của đế đô . Tại nơi này có một quảng trường hình tròn rất lớn , tại chính giữa là nơi đặt ma pháp công hội . Nơi này vốn không hề giống với đại bản doanh của các ma pháp sư đầy tính truyền thuyết và thần bí mà Đỗ Duy tưởng tượng trước đây, bởi khi nhìn qua thì không hề có chút hơi thở "Thần bí" chút nào .
Tại xung quanh quảng trường có một vòng tròn gồm những cột lớn hình trụ màu trắng , tất cả tạo thành một hình lục giác tạo nên một ma pháp trận , giúp chiếu sáng nơi này quanh năm . Cho dù là ban đêm thì tại ma pháp công hội vẫn sáng rực rỡ . Nghe nói là ánh sáng của ma pháp trận này kể từ khi được tạo ra chín trăm sáu mươi năm trước đến tận hôm nay vẫn chưa hề tắt một lần . Ngọn lửa ma pháp vĩnh hằng tượng trưng cho văn minh ma pháp trên thế giới phồn thịnh mãi mãi !
Mà đồng thời vì ma pháp công hội quả là có địa vị cao quý , cho dù là đại lục trải qua thời kỳ chiến tranh hay đế quốc đã trải qua hai lần nội chiến thì cũng chưa có một thế lực nào dám trêu chọc đến ma pháp công hội .
Xe ngựa chậm rãi đi đến quảng trường rồi giảm tốc độ lại . Tại quảng trường có sáu con đường đi khác nhau thông đến trung tâm , tại đó có một tòa nhà lớn hình lục giác .
Nhìn từ không trung xuống sẽ phát hiện ra quảng trường lớn bên ngoài cùng với kiến trúc của ma pháp công hội sẽ tạo thành một đồ án hình lục giác vô cùng lớn .
Đoàn người Đỗ Duy từ góc bên trái của "Hình lục giác" đi vào . Tại quảng trường Đỗ Duy xuống xe ngựa , sau đó với sự hộ tống của hộ vệ gia tộc Rowling tiến vào tòa nhà hình lục giác màu trắng kia .
Cả tòa nhà của ma pháp công hội chỉ có ba tầng , có điều lại mang hình dáng của cái giếng một chút . Tại chính giữa của lục giác là một khoảng sân tương đối lớn . Chính giữa sân là một tòa tháp rất cao , độ cao chỉ thấp hơn một chút so với tòa bạch tháp trong hoàng cung . Dựa vào các tài liệu ghi chép lại mà Đỗ Duy đã đọc thì tòa tháp tại ma pháp công hội có độ cao là tám mưới tám thước .
Sau khi xuống xe ngựa , tại bên cạnh của tòa nhà là một dãy các gian phòng nghỉ có kiến trúc đơn giản , Alfa liếc nhìn Đỗ Duy mỉm cười nói: "Thiếu gia , ở nơi này hẳn là rất an toàn rồi , ngài cứ vào đi thôi , ta ở nơi này chờ ngài trở lại ."
Đỗ Duy nhìn Alfa và nói: "Ngươi không cùng ta vào sao ?"
Alfa mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia kiêu ngạo: "Thiếu gia , ngài quên rồi sao , ta là một võ sĩ !".
Tại đại lục Roland mặc dù vũ kỹ cùng với ma pháp đều có lịch sử lâu đời , nhưng là bởi vì văn minh ma pháp phồn thịnh nên vũ kỹ nói tóm lại ngàn năm nay đã bị ma pháp áp chế địa vị .
Trong một tình huống bình thường thì ma pháp sư khi thực tế chiến đấu cùng võ sĩ cùng cấp bậc đều có lực lượng mạnh hơn nhiều . Ví dụ như trước kia Đỗ Duy trên đường lần nọ bị ám sát , một ma pháp sư Clark có thể triệu hồi tử linh võ sĩ , dễ dàng giết chết mấy tên võ sĩ sát thủ có thực lực không tầm thường .
Ma pháp sư có thể vận dụng ma lực để khống chế lực lượng thần kỳ của các ma pháp nguyên tố , chỉ vào điểm này thì võ sĩ chỉ dựa vào tu vi của bản thân không cách nào chống đỡ lại được .
Mặc dù trên lý thuyết là ma pháp sư am hiểu công kích tầm xa còn võ sĩ am hiểu công kích cận thận , nhưng là từ góc nhìn thời đại mà nói thì uy lực của công kích tầm xa lớn như sóng triều lên .
Mà tuy ma pháp sư mặc dù nhược điểm lớn nhất là công kích cận thân , nhưng là văn minh ma pháp lại tìm được cách thức để bù vào điều này . Ví dụ như pháp sư Clark gọi về "Tử linh võ sĩ", loại tử vong sinh vật đáng sợ này có thể bảo vệ bên cạnh ma pháp sư . Ngoài ra ma pháp sư còn có thể sử dụng ma pháp kết giới như một cách để bù đắp cho nhược điểm của mình .
Nhiều lý do như vậy khiến đồng cấp ma pháp sư so với đồng cấp chiến sĩ có rất nhiều ưu thế .
Nếu như không phải do ma pháp sư đào tạo quá sức khó khăn , mà võ sĩ so với ma pháp sư tu luyện dễ dàng hơn nhiều thì sợ rằng địa vị của võ sĩ sẽ càng đáng xấu hổ hơn .
Dù sao một người bình thường , cho dù thiên phú kém một chút chỉ cần cố gắng tu luyện cũng có thể luyện tập vũ kĩ , ngay cả dù không đạt đến cảnh giới cao cấp thì cũng không phải không đạt được võ sĩ cấp thấp .
Nhưng là tu luyện ma pháp không giống như vậy , nếu như không có ma pháp thiên phú thì cả đời cũng không thể trở thành ma pháp sư , thậm chí không bước qua ngưỡng cửa để trở thành ma pháp sư cấp một .
Uy lực của ma pháp rất lớn , nhưng là tu luyện quá khó khăn tạo thành rào cản lớn đối với chức nghiệp này dẫn đến số lượng ma pháp sư rất ít . Giới võ sĩ mặc dù đẳng cấp thấp hơn nhưng là may mắn có số lượng khổng lồ nên còn có thể chống chọi lại giới pháp sư một chút .
Nhưng là địa vị dù sao cũng rất khác nhau .
Ví dụ như ma pháp công hội có thể đặt ngang hàng với thần điện , được xem như là một trong những thế lực cường đại nhất .
Nhưng tương quan mà nói thì "Hiệp hội kỵ sĩ" kia vị thế kém hơn rất nhiều . Việc quản lý thì lỏng lẻo lại còn bị ma pháp công hội áp chế đến tắt thở khiến cho địa vị của hiệp hội kỵ sĩ tại đế đô kém rất xa so với ma pháp công hội .
Nhưng là dù sao giới võ sĩ vẫn còn có sự kiêu hãnh của mình . Thân là một võ sĩ cao cấp , Alfa chính mình nghiêm khắc tuân thủ theo các nguyên tắc tôn nghiêm và chính trực của võ sĩ cao cấp .
Tại đại lục Roland , giới võ sĩ cao cấp hầu hết đều có một tín điều giống nhau đã được truyền lại không biết đã bao nhiêu đời .
"Võ sĩ , không liên quan đến ma pháp công hội"
Tuy nhiên bởi vì địa vị của võ sĩ đi xuống nhiều nên số người tuân thủ dần dần cũng không còn nhiều nữa , chỉ có những võ sĩ tu luyện cao thâm thì mới tiếp thục tuân theo tín điều này còn những võ sĩ bình thường thì bởi áp lực sinh tồn đã sớm quên đi điều kiêu hãnh này…
Ví dụ như có ma pháp sư vì để bù đắp cho khả năng chiến đấu cận thân có thể chiêu lãm một ít võ sĩ để làm hộ vệ . Thật sự mà nói khi chiến đấu nếu bên cạnh có võ sĩ bảo vệ thì là sự bù đắp rất lớn cho nhược điểm cận chiến của ma pháp sư .
Mà những võ sĩ được ma pháp sư thuê về để hỗ trợ thông thường đều bị những võ sĩ cao cấp như Alfa khinh bỉ .
Đỗ Duy đương nhiên là biết những chuyện đó , cho nên khi Alfa cự tuyệt đi vào Đỗ Duy hiểu rõ ý tứ của hắn , cũng không có nói gì thêm .
Sau đó Đỗ Duy sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi một mình đi vào tòa nhà hình lục giác .
Việc làm cho Đỗ Duy có chút kinh ngạc là ma pháp công hội cư nhiên không hề có cửa !
Nhìn qua thì "Cửa" trống không không hề có cánh cửa , chỉ là khi đi qua lại có thể mơ hồ cảm giác được một đạo ma lực ba động quét ngang qua thân , huy chương ma pháp học sĩ đeo trên ngực Đỗ Duy lập tức có cảm ứng , sau đó thì ma lực ma động đang quét kia mới dần tiêu tán .
Đỗ Duy biết đại khái đây là ma pháp trận của ma pháp công hội . Mặc dù không có "Cửa" nhưng là không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào ma pháp công hội !
Chỉ có ma pháp sư chính thức đeo huy chương ma pháp sư của chính mình mới có thể tiến vào cửa của ma pháp công hội !
Đương nhiên , ma pháp sư trên đại lục rất ít . Toàn đại lục số ma pháp sư chính thức bất quá chưa đến vài trăm người mà thôi . Một ma pháp công hội khổng lồ như vậy sẽ cần người làm những công việc bình thường khác , mà ma pháp sư vốn thân phận cao quý phần lớn đều trầm mê nghiên cứu trong khi hàng ngày đều có những việc cần làm . Như vậy dẫn đến tại Roland đại lục xuất hiện một nhóm người với nghề nghiệp mới có liên hệ với ma pháp sư .
Ma pháp học đồ .
Những người này so với người thường đều có ma pháp thiên phú nhưng lại là không cách nào trở thành ma pháp sư; thậm chí trở thành ma pháp sư cấp một cũng rất khó khăn . Những người như vậy thường được ma pháp sư chiêu lãm thành trợ thủ và học đồ , thật ra chính là loại công việc làm người hầu .
Trừ các ma pháp sư tự thân chiêu lãm ma pháp học đồ ra thì tại phân hội của ma pháp công hội ở khắp đại lục cũng thu nhận ma pháp học đồ . Những người này phải làm rất nhiều việc thường ngày của ma pháp công hội , ví dụ như bảo tồn văn kiện , tu sửa tài liệu ma pháp…..
Đỗ Duy đi vào tòa nhà của ma pháp công hội lập tức cảm nhận được sự khác biệt ….
Ở đây trên trần nhà không nhìn thấy chất liệu xây nên , trần nhà là một mảnh hư không , trên đó trôi nổi những mây , mặt trời , mặt trăng , các vì sao…tất cả đều đang lấp lánh tạo thành một quang cảnh tráng lệ mà cũng đầy kỳ lạ - Đương nhiên tất cả những thứ này là do ma pháp tạo ra .
Có thể thấy những người đi xung quanh tất cả đều mặc trường bào của ma pháp sư .
Đương nhiên là màu sắc trường bào không giống nhau .
Ma pháp sư cấp thấp và trung cấp mặc áo bào màu xám , mặc áo bào trắng chính là ma pháp sư cao cấp . Mà còn lại đại đa số đều mặc áo bào màu tím , tức toàn bộ đều là ma pháp học đồ .
Đỗ Duy đi vào bên trong đại sảnh thì thấy tuyệt đại đa số người ở đây đều mặc áo bào màu tím , đều là ma pháp học đồ . Thỉnh thoảng hắn mới nhìn thấy một hai ma pháp sư mặc áo bào màu xám . Còn về phần áo bào màu trắng thì đều là các thành viên cao cấp trong ma pháp công hội , họ sẽ không tự nhiên đi lại như vậy trong đại sảnh .
Đỗ Duy thân mặc trường bào màu đen lập tức thu hút không ít ánh mắt ngạc nhiên .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Silverwing