Hắc y thiếu niên nọ nghe thấy thanh âm của Tây Môn tiên sinh nói chuyện và Tiếu lão đầu giống nhau như đúc, mặt mày biến sắc kêu lên:
- Các ngươi rốt cục là ai? Sao tiếng nói lại giống lão già kia như đúc vậy? Cho dù là thân huynh đệ thì khẩu âm cũng không thể giống nhau đến thế! Kì quái, thật là kì quái!
Tây Môn tiên sinh còn chưa mở miệng thì đã thấy Phương Kiếm Minh nháy mắt, lúc này hắn đang hóa trang thành bộ dạng Tiếu lão đầu nghe vậy buồn cười nói:
- Con vật này là sủng vật của ta, các ngươi muốn bắt nó sao?
Thiếu niên nọ hai tròng mắt đảo tròn, thần thái kiêu ngạo lớn tiếng đáp:
- Lão gia, ta nhìn trúng con sủng vật của ngươi, ngươi nói đi, ngươi cần bao nhiêu tiền ta cũng có thể trả.
Phương Kiếm Minh thấy hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định bắt giữ Kì lân thử, lại liên tưởng tới Long nha đầu bất thường kia liền trợn mắt cười lạnh nói:
- Ta không bán, ngươi mau cút đi!
Hắc y thiếu niên nhìn lại thì thấy giữa bãi cỏ năm đại hán nọ vẫn đang tung hoành, đại đao như cuồng phong bão tố; Tiếu lão dưới sự vây công của năm người có vẻ rất chật vật, liên tục bước loạn, quyền không ra quyền cước không ra cước. Những quyền cước này đánh ra kình phong cũng không kém, nhưng cũng chỉ làm đình trệ thân thể của mấy người kia một chút chứ không có mấy tác dụng. Hắc y thiếu niên thấy thế liền yên tâm ha hả cười nói:
- Nhìn xem, Hắc y võ sĩ của Phi Ưng bảo chúng ta võ công cao cường, huynh đệ của ngươi lại quá yếu ớt. Lão gia hỏa, bổn thiếu gia khuyên ngươi nên thức thời một chút, đừng có đắc tội với Phi Ưng bảo chúng ta. Nếu không, chờ bọn hắn xử lý xong lão già kia thì ngay cả hai người các ngươi cũng không thoát được đâu!
Phương Kiếm Minh mỉm cười đang định ra tay giáo huấn hắn một chút, mở mắt cho tên không biết trời cao đất rộng này. Hắn quan sát thấy thân thủ của tên Thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo này cũng chẳng đáng để ý, với thân thủ của hắn trong vòng ba mươi chiêu có thể bắt sống được hắn. Đang định ra tay thì đã nghe Tiếu lão đầu cười lớn:
- Ha ha, đao pháp thật là lợi hại, suýt nữa thì lấy được cái mạng nhỏ của lão phu. Các ngươi đã mời ta nếm đao thì ta cũng mời các ngươi nếm quyền vậy. Quyền của ta không giống quyền pháp bình thường mà là “Tiếu Quyền”!
Chỉ thấy thân hình Tiếu lão tung lên lộn nhẹ một vòng. Tiếu lão ngửa mặt cười lớn mấy tiếng rồi đột nhiên chuyển thân, tốc độ thân pháp được đề thăng đến cực điểm không ngừng xoay tròn trước người năm hắc y võ sĩ. Năm hắc y võ sĩ này múa tít đại đao, đao phong xé gió rít lên chói tai, chỉ cần nhìn cũng biết năm người này đã dùng toàn lực. Thế nhưng cả năm người đều có cảm giác lực bất tòng tâm, ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm tới được. Trước mắt chỉ thấy một thân ảnh nhoáng lên, trong một sát na đã bị trúng ba quyền, kì lạ là ba quyền này lại rất nhẹ, tựa như đang cù léc bọn họ vậy. Vừa nghĩ đến chuyện cù léc đột nhiên cảm thấy trên người nổi lên một cơn ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan tràn lên đại não; cả năm người còn chưa kịp liếc mắt nhìn xem đối phương ở đâu đã đồng loạt buông đại đao ôm lấy bụng cười ha hả như điên như dại.
Phương Kiếm Minh và hắc y thiếu niên thấy năm đại hán đồng loạt buông đao ôm bụng cười lăn lộn đều cảm thấy cực kì kinh hãi. Hắc y thiếu niên vội vàng lao tới kéo một người định hỏi, nào ngờ người đó hất tay hắn ra rồi lại ôm bụng cười điên cuồng. Thấy thế hắc y thiếu niên giận dữ quát lên:
- Nhất Hào, các ngươi đang làm cái gì vậy? Không được cười nữa, mau đứng lên cho ta!
Nhưng năm đại hán vẫn y như cũ, ôm bụng gập người xuống mà cười, tiếng cười này truyền vào tai hắc y thiếu niên lại khiến hắn có cảm giác như bọn họ đang chế nhạo hắn vậy. Phương Kiếm Minh thấy Tiếu Quyền của Tiếu lão lại cổ quái như vậy liền lại gần nhỏ giọng hỏi:
- Tiếu lão, đây là Tiếu Quyền của người sao?
Tiếu lão cười cười đáp:
- Đúng vậy, đây chính là bản lãnh giữ nhà của ta. Tiếu Quyền này đã nhiều năm không dùng đến, hôm nay sử ra lại thấy sút giảm không ít, nếu không bọn chúng đều đã lăn lộn trên mặt đất cả rồi!
Hắc y thiếu niên quay lại chỉ tay vào Tiếu lão cả giận quát:
- Lão gia hỏa nha ngươi sử dụng yêu pháp gì vậy, thế nào lại khiến bọn họ cười cuồng dại như vậy. Mau giải khai cho bọn chúng, nếu không Phi Ưng bảo ta quyết không để yên cho ngươi đâu!
Tiếu lão đầu cười cười nói:
- Bọn họ trúng phải Tiếu Quyền của ta, không phải là yêu pháp. Thật ra ngươi nói là yêu pháp cũng không sai, một bộ quyền pháp này của lão phu đến giờ vẫn chưa có người nào phá giải được, nói nó là yêu pháp cũng không quá đáng. Hắc hắc, Phi Ưng bảo có thể dọa được người khác chứ không dọa được lão phu đâu.
Hắc y thiếu niên biến sắc hỏi:
- Lão già này, rốt cuộc ngươi là ai?
Tiếu lão đầu cười đáp:
- Về hỏi cha ngươi đi, hắn biết ta đó. Nói với hắn là Tiếu Bát Gia đợi hắn đã hơn năm mươi năm rồi, nếu hắn còn không chịu tới tỷ thí thì chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa đâu!
Hắc y thiếu niên tái mặt nhắc lại:
- Ngươi nói ngươi kêu là Tiếu Bát Gia?
Tiếu lão đầu lại cười bảo:
- Đó là danh hiệu thời trẻ của ta, bây giờ người ta gọi lão phu là Tiếu lão đầu. Ngươi về nói với cha ngươi nếu hắn không dám tới tìm ta thì chấp nhận võ kĩ của sư phụ hắn không bằng người đi.
Hắc y thiếu niên cảm thấy lời này cực kì kì quái nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chỉ vào năm hắc y võ sĩ đang ôm bụng cười hỏi:
- Bọn họ phải làm sao bây giờ? Ta không thể cứ thế mà mang chúng về được.
Tiếu lão đầu cười lớn vài tiếng, đánh ra một phách không chưởng, chưởng phong vừa lướt qua năm người đã đồng loạt ngưng cười, mặt mũi đỏ bừng. Một tên mở miệng:
- Thiếu gia, chúng ta…
Hắc y thiếu niên hừ lạnh nói:
- Đừng nói nữa, năm người các ngươi đúng là đồ phế vật, có một lão già cũng đánh không lại. Đi, theo ta trở về!
Nói rồi dẫn theo năm hắc y võ sĩ rời đi.
Ba người bọn Phương Kiếm Minh cũng không cản trở, nhìn bọn chúng cúp đuôi rời đi Tây Môn tiên sinh cười ha hả nói:
- Tiếu lão nhi, Tiếu Quyền của ngươi quả thật uy lực bất phàm! Năm hắc y võ sĩ của Phi Ưng bảo này cũng không phải là kẻ tầm thường, vậy mà ngươi một chiêu lại có thể đánh trúng, lợi hại, lợi hại!
Tiếu lão đầu cười hắc hắc nói:
- Làm sao bằng Thiên Sư công của ngươi, Tiếu Quyền của ta làm sao bì được, chỉ là một chút tài mọn mà thôi!
Phương Kiếm Minh nghe ngữ khí của ông ta có vẻ khiêm nhường vội vàng lên tiếng:
- Tiếu tiền bối, Tiếu Quyền của người đúng là Võ lâm nhất tuyệt. Con kiến thức nông cạn khôgn biết trên đời còn một môn quyền pháp thần kì như vậy! Xấu hổ, xấu hổ.
Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười nói:
- Minh nhi, người có thể biết Tiếu Quyền của Tiếu lão nhi trên đời này cũng không nhiều lắm, ngươi lại là một trong số đó cũng đã là vinh hạnh rồi. Bất quá trên đời này tuyệt học thật sự rất nhiều, tề danh với nó có thể tính tới Thiếu Lâm thất tuyệt của các ngươi, ngoài ra còn có Tứ đại thánh thư, Tứ đại tà thư. Những bảo điển võ học này người trong giang hồ há có ai lại không biết, nhưng lại có một số tuyệt kĩ vô danh không ai biết mịt mờ tựa như sương khói. Sau này ngươi một mình hành tẩu giang hồ ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được vọng đại mà chuốc họa vào thân!
Phương Kiếm Minh vội vàng vâng dạ:
- Lời dạy của Tây Môn sư phụ Minh nhi nhất định ghi tạc trong tâm khảm.
Bọn họ vừa cười nói vừa quay về phá miếu. Phương Kiếm Minh và Tây Môn tiên sinh sau khi khôi phục lại dung mạo lại nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo mà cảm thấy buồn cười.
Đêm nay Phương Kiếm Minh nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đầu óc khôgn sao ngừng nghĩ về Tiếu Quyền của Tiếu lão lúc nãy. Khi thấy uy lực của Tiếu Quyền hắn rất kinh ngạc, chẳng hiểu huyền cơ bên trong là thế nào. Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được hắn liền ngồi dậy đưa cho Kì lân thử một miếng thịt rồi xách Thiền đao lặng lẽ chạy ra sau núi. Hắn tìm một nơi rộng rãi, ngồi xuống đem Thiền đao cắm xuốgn trước người, hai mắt khép lại, tâm thần quy nhất, khi đã lâm vào trạng thái này thì trong vòng một dặm không có một động tĩnh nào có thể qua được đôi tai của hắn.
Lúc này đã là cuối thu đầu đông khiến cho không khí buổi tối có chút lạnh lẽo, gió thu thổi dọc theo các khe núi rít lên tựa như dã thú đang gào thét vậy, một luồng gió nhẹ thổi qua làm mấy sợi tóc mai bên tai Phương Kiếm Minh bay loạn lên. Trời đêm nay tối đen như mực, không có ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời…
Sau khi khoanh chân đả tọa, Phương Kiếm Minh nhanh chóng tiến vào cảnh giới tâm thần hợp nhất, lập tức thôi động nội gia chân lực của Thiếu Lâm tự, sau đó lại dẫn động chân lực của Thiền đao. Hai đạo chân lực một đen một trắng chậm rãi vận hành trong cơ thể hắn, không lâu sau thì hai đạo chân lực này nhanh chóng hợp nhất tạo thành một đạo chân lực màu xám rất lớn. Đối với loại chân lực này Phương Kiếm Minh cũng không hiểu được, từ trước tới nay hắn động thủ so chiêu với người vẫn chỉ đơn thuần là dùng nội gia chân lực của Thiếu Lâm tự, không thể sử ra một tia chân lực nào của Thiên Thiền đao, đạo chân lực hợp nhất màu xám này lại càng khôgn phải nghĩ đến.
Sau khi chân khí vận hành được vài chu thiên thì thần trí Phương Kiếm Minh cũng trở nên thanh sảng hơn rất nhiều, nghĩ tới ba thức cuối cùng của Thiên Thiền đao pháp tựa như có chút lĩnh ngộ, nhưng chút lĩnh ngộ này cũng cực kì mơ hồ, chỉ trong một sát na đã biến mất trong đầu hắn.
Phương Kiếm Minh không hề vội vã, hắn cầm lấy Thiên Thiền đao không ngừng diễn luyện ba thức này, vừa diễn luyện vừa suy nghĩ hơn mười cách biến chiêu. Lúc này hắn hoàn toàn tập trung vào trong chiêu thức không một chút sao nhãng, hắn biết rằng chỉ một chút linh cảm đó thôi cũng là cơ hội vô cùng quý giá, nếu không thể nắm bắt thì không biết phải trọng tu đến bao nhiêu lâu mới có thể lĩnh ngộ được.
Đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh thử tu luyện Thiên Thiền đao pháp trong mộng, càng diễn luyện trong lòng càng cảm thấy vui mừng, chút linh cảm nọ dần dần cũng hiện hữu trở lại, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Phương Kiếm Minh mừng rỡ lập tức tập trung tinh thần cảm thụ đao chiêu, đúng lúc này một cơn cuồng phong từ trong núi quét qua tựa như đang hô ứng với linh cảm của hắn vậy. Đột nhiên, hai con mắt của Phương Kiếm Minh mở lớn, từ trong đó hiện lên hai luồng tinh quang sáng ngời chấn nhiếp lòng người, hai luồng tinh quang này mang theo khí thế phá liệt thời không thật khiến cho người ta kinh hãi.
Phương Kiếm Minh tâm thần hợp nhất tập trung cao độ, hai tay cầm Thiên thiền đao toàn tâm sử ra một thức “Thiền diễm”. Thân hình khẽ động, miệng thét lên một tiếng hai tay rút Thiên thiền đao, lưỡi đao xuất vỏ tựa như một tia chớp lóe lên giữa trời không, Thiên Thiền đao vừa ra khỏi vỏ lập tức giữa không trung nổi lên vô số ảo ảnh thiền nhân vây lấy Phương Kiếm Minh, hắn nhẹ nhàng đứng lên, khẽ vung tay; Thiên thiền đao phá không mà xuất. Những nơi thiền đao đi qua đều bùng lên ngọn lửa rực rỡ, theo sự vũ động của Phương Kiếm Minh hư ảnh thiền nhân đầy trời cũng đột nhiên bốc cháy tạo thành một vòng lửa bao vây lấy phạm vi ba trượng xung quanh hắn.
Một thức “Thiền diễm” này lại ẩn chứa chín chín tám mươi mốt loại biến hóa, mỗi loại biến hóa lại là một đao xuất ra, góc độ phương hướng đều bất đồng, mỗi đao bổ ra đều khiến người ta khó mà phòng bị. Tổng cộng là chín chín tám mươi mốt đao, đao thế như lôi điện, đao kình như lưu tinh; một khi đã sử ra rất khó thu hồi. Đao thức này chuyên dùng để đối phó với tình huống bị vây công, trong phạm vi ba trượng xung quanh Phương Kiếm Minh không một nơi nào có thể đặt chân. Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra lại cực nhanh, chỉ thấy hắn khẽ quát lên một tiếng, thân hình đã đình trụ đứng lại trên mặt đất, toàn thân thẳng tắp nghiêm trang tựa như cây tùng trên đỉnh núi vậy! Từ trên thân thể hắn không ngừng tán phát ra một cỗ đao khí siêu cường vô cùng lăng lệ. Phương Kiếm Minh lẳng lặng nhìn về phía chân trời, một lát sau trên mặt hắn chợt lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Hai chân khẽ điểm một cái, cả người chợt hoa lên, thoáng chốc đã biến mất sau núi.
Người ta thường nói rằng: “ở trong núi không hay ngày tháng”. Bất tri bất giác Phương Kiếm Minh đã ở trên núi đợi tám ngày, trong tám ngày này Thiên Hà bảo lục vẫn không hề xuất hiện như lời đồn đại. Những nhân sĩ võ lâm nóng tính trước khi bỏ đi còn lớn tiếng mắng chửi tên nào tung ra tin đồn này. Thế nhưng đại bộ phận những người khác thì lại tập trung ở các vùng phụ cận tiếp tục chờ đợi khiến cho vùng này đột nhiên trở thành một nơi ngọa hổ tàng long. Hôm nay ở trấn dưới chân núi rốt cục là có bao nhiêu người không ai biết được, chỉ thấy trên đường cái chỗ nào cũng có thể tùy tiện bắt gặp vài nhân sĩ võ lâm đi lại. Cũng may mắn là những người này đều rất kiềm chế, đến giờ vẫn chưa xảy ra một vụ tranh chấp đáng kể nào. Kể từ lần Phương Kiếm Minh đụng độ với nhóm Long Bích Vân đến nay không xảy ra thêm một vụ đánh nhau nào trên quan đạo nữa, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi tin tức Thiên Hà bảo lục xuất thế, có một số ít người thì tiến vào trong núi tìm kiếm vận may.
Những người này phần lớn đều là độc hành khách hoặc là những kẻ võ công thấp kém, bọn họ cho rằng Thiên Hà bảo lục được cất giấu ở trong núi nên không tiếc sức chạy ngược chạy xuôi lùng sục khắp nơi. Ngược lại, đối với cao thủ mà nói, chỉ cần bảo vật xuất hiện là bọn họ có thể lập tức cảm ứng được nó, bây giờ vẫn chưa có gì thì có nóng vội cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Sang đến ngày thứ mười cũng là ngày lập đông, vừa sáng sớm Tiếu lão và Tây Môn tiên sinh đã cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, một loại kích động vô cùng kì lạ. Hai người nhìn nhau lập tức chuyển niệm tới việc Thiên Hà bảo lục đã xuất thế, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Mà Phương Kiếm Minh không phải tự tỉnh lại, hắn bị tiếng rít kì lạ của Kì lân thử cùng dao động năng lượng bất thường của Thiên Thiền đao đánh thức. Trong lúc mơ hồ mắt nhắm mắt mở hắn nghe được tiếng Thiên thiền đao rung lên khe khẽ trong lòng thất kinh, tiếng ngâm này rõ ràng chỉ có khi Thiên Thiền đao gặp phải siêu cấp đối thủ mà thôi. Đã nhiều năm qua Thiên Thiền đao tựa như đang ngủ say, chưa từng có biểu hiện khác thường như lần này. Một trận đao ngâm rung lên khiến cho Phương Kiếm Minh vô cùng kích động, hắn vội vàng đứng lên bước ra khỏi phòng. Không thấy Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh ở trong đại điện hắn lại dẫn theo Kì Lân thử ra bên bờ suối rửa mặt mũi chân tay. Khi trở về chợt nghe thấy từ trong núi vang lên từng đợt âm thành rào rạt, tiếng kêu vang vọng quanh quẩn trong núi mãi không dứt thật khiến người ta kinh tâm động phách.
Phương Kiếm Minh vừa nghe đã biết có người phát hiện ra Thiên Hà bảo lục, hắn lập tức phi thân như bay về phá miếu vớ lấy tay nải đeo lên lưng. Hôm nay nơi này đã không còn là bí mật nữa, hắn sợ có người vào đây không thấy người lại tiện tay dắt dê. Thu xếp xong xuôi hắn lập tức hướng về nơi vừa xuất hiện tiếng kêu triển khai thân pháp, hai chân cơ hồ không chạm đất, thân thể lao như bay ra vào trong núi, đi được chừng mười dặm thì bắt gặp từng nhóm cao thủ võ lâm cũng đang thi triển khinh công lao về phía nọ. Phương Kiếm Minh thấy có nhiều cao thủ võ lâm như vậy trong lòng âm thầm chấn động, hai mắt đảo quanh một vòng vẫn không thấy thân ảnh của nghĩa phụ Đao thần ở đâu, đi loanh quanh một hồi vẫn không tìm thấy.
Cao thủ võ lâm nhanh chóng đổ xô tới khiến cho trong núi khắp nơi đều tràn ngập bóng người, Phương Kiếm Minh phi thân mấy trăm trượng cũng gặp không ít người, khắp nơi đều vang lên tiếng quần áo xé gió bay phần phần, cảnh tượng thật hoành tráng náo nhiệt. Phương Kiếm Minh trong lòng âm thầm cười trộm, những người này trong võ lâm hẳn là danh tiếng không nhỏ, nhưng lúc này cũng không phải là lúc so đo thân phận, tất thảy đều là người tranh ta đoạt xem ai nhanh chân hơn ai, tất cả đều thúc đẩy khinh công bản thân lên tới đỉnh điểm, thân hình như điện nhằm thẳng về đỉnh núi phía đông lao đến
Phương Kiếm Minh đang đứng một bên đánh giá tình hình thì đột nhiên phát hiện phía trước có mấy thân ảnh khá quen thuộc, hắn ngưng mắt nhìn kĩ thì thấy mấy người này đúng là nhóm của Long Bích Vân, theo sát một bên nàng ta là Long Nguyệt, đi sau một chút là Địch Hướng Thu, thiếu niên đeo cự kiếm và huynh muội Sử Đan Phong. Còn mấy người nữa ngày đó đụng độ với Phương Kiếm Minh hôm nay vẫn đầy đủ không thiếu một ai. Phương Kiếm Minh sợ bọn họ nhận ra mình nên lập tức buông lỏng cước bộ. Chỉ một lát đã có rất nhiều nhân sĩ võ lâm dần dần vượt qua hắn, nhưng hắn cũng không hề nóng ruột, hứng thú của hắn với Thiên Hà bảo lục không lớn, chẳng qua cũng chỉ đi xem một tràng náo nhiệt mà thôi, tiện đường thử xem có thể tìm gặp nghĩa phụ hay không.
Hắn cứ thế phi hành với tốc độ không nhanh không chậm, đột nhiên từ phía sau nổi lên một đạo kình phong, có người từ phía sau tiến lên, hơn nữa còn lấy tay vỗ lên vai hắn. Phương Kiếm Minh vốn định tránh đi không ngờ đã biến đổi vài loại thân pháp mà bàn tay người nọ thủy chung vẫn ma quỷ theo sát đầu vai của hắn không rời. Phương Kiếm Minh vội quay đầu lại, vừa thấy mặt người nọ lập tức mừng rỡ kêu lên:
- Bệnh tiền bối, hóa ra là người. Con còn tưởng là ai, không trách võ công lại cao như vậy!
Chỉ thấy người này nhíu mày hỏi hắn:
- Sao ngươi còn ở đây, tại sao lại không sử dụng chân bản lĩnh? Nếu cứ chậm chạp như vậy chờ ngươi đến nơi Thiên Hà bảo lục đã bị người ta lấy đi rồi!
Nói rồi kéo theo Phương Kiếm Minh cùng tiến lên. Phương Kiếm Minh xấu hổ cười nhẹ vài tiếng phân trần:
- Phía trước có vài người con không muốn gặp. Nếu để bọn họ trông thấy con thế nào cũng có phiền toái!
Bệnh tiên sinh đột nhiên cười lạnh nói:
- Là ai mà dám tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nói đi để ta đuổi cổ bọn chúng đi.
Phương Kiếm Minh cười đáp:
- Không cần đâu tiền bối, việc này không cần nhọc công người, con tránh mặt bọn họ một chút là được. Tiền bối cứ đi trước đi, con nghỉ ngơi một lát rồi đi sau!
Bệnh tiên sinh nhìn hắn một cái, nhẹ lắc đầu, thân hình chợt nhoáng lên vượt qua trước mặt Phương Kiếm Minh, chỉ trong chớp mắt đã đi hơn mười trượng. Phương Kiếm Minh thấy khinh công kinh thế hãi tục của ông ta cũng không khỏi âm thầm giật mình.
Sau khi đi được chừng hơn hai mươi dặm thì mọi người dần dần tiến vào trong một sơn cốc. Sơn cốc này vô cùng rộng lớn, có thể dung nạp mấy vạn người cùng một lúc. Phương Kiếm Minh vừa tới lập tức trà trộn vào trong đám người láo nháo ở bên ngoài. Lúc này ở sâu trong sơn cốc có bốn người phân chia thành bốn phương hướng đông – tây – nam – bắc đứng trấn giữ, bốn người này đều nhìn chằm chằm vào một đồ vật đang lơ lửng trong không trung. Phương Kiếm Minh len lỏi vào trong đám người tiến lên phía trước đến một cái gò tương đối cao, vừa đưa mắt nhìn lại thì trong lòng không khỏi giật mình kinh hãi.
Bốn người này hắn đều đã gặp qua, trấn giữ phía đông là Hoa Sơn Thất tình kiếm Khổng Hải Sơn, ở phía tây là Phó bảo chủ Phi Ưng bảo, giữ phía nam chính là Mã trưởng lão của Ma giáo, còn ở phía bắc lại là một lão giả tóc bạc trắng, người này ăn mặc cực kì hoa lệ, cả tóc cũng ánh lên lấp lánh. Phương Kiếm Minh nhớ kĩ người này chính là một trưởng lão của Ma môn. Tám năm trước tại Ngũ Châu phủ người này bị nghĩa phụ bắt được, còn nghe Y Di tỷ gọi ông ta là Phương trưởng lão.
Phương Kiếm Minh sau khi đánh giá bốn người liền quét mắt nhìn lại quần hùng bốn phía, chỉ thấy trong sơn cốc vô số nhân sĩ võ lâm đều vây quanh trợn mắt ngẩng đầu nhìn về vật đang lơ lửng giữa không trung. Phương Kiếm Minh nhìn theo ánh mắt của họ thì thấy trên đầu bốn người nọ có một cuốn sách đang không ngừng lơ lửng lượn lờ, cuốn sách này vừa lượn lờ vừa phát ra từng tràng âm thanh tựa như tiếng nước chảy vậy, loại thanh âm này truyền tới tai Phương Kiếm Minh lại khiến hắn có cảm giác cực kì cổ quái!
“Chẳng lẽ đó là một trong Tứ đại thánh thư – Thiên Hà bảo lục?”
Phương Kiếm Minh nghĩ thầm trong đầu.
Phương Kiếm Minh hai mắt lóe sáng, lập tức tập trung toàn bộ nhãn lực nhìn kĩ vật kia, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái của nó mà thôi, còn muốn xem xét kĩ hơn thì thật là muôn vàn khó khăn. Hắn không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm: “Võ học bảo điển quả nhiên đúng là Võ học bảo điển, tự thân còn có loại Chướng nhãn pháp thần diệu đến mức này, quả thật không hổ là một trong Tứ đại thánh thư!”
Hắn bèn chờ đợi xem quần hùng sẽ làm thế nào xử lý Thiên Hà bảo lục, mà lúc này bốn người gần với Thiên Hà bảo lục nhất vẫn đứng yên bất động, xem ra không ai có ý đồ động thủ trước. Phương Kiếm Minh xoay chuyển suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề, nếu một người nào đó dám bước ra tranh tiên thì quần hùng làm sao đứng yên nhìn hắn đoạt đi Thiên Hà bảo lục chứ? Lúc đó cho dù là một cao thủ tuyệt đỉnh của Thiên Bảng cũng đừng mong thoát thân. Thấy mọi người đều lộ ra thần thái suy tư trầm mặc, Phương Kiếm Minh không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười. Đột nhiên có một người cười ha hả nói:
- Hay lắm, tới nhiều người như vậy, thật đúng là quần hùng thiên hạ hội tụ. Phái Hoa Sơn, Phi Ưng bảo, Ma giáo, Ma môn, còn có người của phái Hoàng Sơn, Võ Đang, nhiều người quá lão phu không tính được! Các ngươi mãi không chịu động thủ là định tặng vật này cho lão phu đúng không?
Theo tiếng nói từ trong đám đông có một thân ảnh bay lăng không bay ra, phương vị hắn đặt chân vừa đúng vào chính giữa bốn người, Thiên Hà bảo lục đang lơ lửng cách đỉnh đầu hắn chừng năm trượng. Người này thân pháp cực nhanh, mới chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên đã đến nơi rồi, có người muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp. Phương Kiếm Minh thấy người này trong lòng vui mừng nghĩ thầm:
“ Hóa ra là Tiếu tiền bối, a, còn Tây Môn sư phụ đi đâu mất rồi?”
Nghĩ rồi đảo mắt tìm kiếm trong đám đông xem có thấy Tây Môn tiên sinh hay không. Bất quá nơi này quá đông, muốn tìm một người cũng không phải dễ dàng. Vừa rồi hắn còn định tìm kiếm nghĩa phụ nhưng chưa thấy bóng dáng đâu cả, xem tình hình hôm nay thì đây tuyệt đối là một chuyện rất đau đầu. Hắn tuyệt đối không thể cứ lang thang hết chỗ này sang chỗ khác để tìm kiếm được, lỡ như vận rủi gặp phải nhóm người Long Bích Vân lại sinh sự không hay, đến lúc đó có muốn yên ổn cũng không được!
Tiếu lão đầu thấy tất cả mọi người đều chỉ biết trợn mắt nhìn mình, không ai nói gì liền cười ha hả vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Hà bảo lục một chút rồi cười nói:
- Các vị, vật này chính là Thiên Hà bảo lục ư?
Khổng Hải Sơn nhìn Tiếu lão đầu mỉm cười đáp:
- Tiền bối nghĩ sao?
Tiếu lão đầu lại nói:
- Đương nhiên là thật, nếu không làm sao có thể kích động nhiều người đến đây tranh đoạt như vậy. Nhưng mà bảo vật chỉ có một, còn chúng ta lại nhiều người như vậy; Các vị, theo các vị bảo vật này là của ai mới đúng?
Ông ta vừa dứt lời thì Phó bảo chủ Phi Ưng bảo đã lớn giọng tiếp lời:
- Đương nhiên là Phi Ưng bảo chúng ta rồi. Ta đã ở trên núi tìm kiếm rất lâu, hôm nay đến đây liền sớm nhìn thấy bóng dáng nó, điều này có thể nói rằng nó và Phi Ưng bảo có duyên. Không phải Phi Ưng bảo thì là ai chứ!
Lại nghe Mã trưởng lão của Ma giáo cười lạnh nói:
- Ngươi nói là ngươi sớm phát hiện vậy lão phu đến sớm hơn ngươi một bước, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lập tức mắng:
- Thúi lắm, ngươi đến khi nào sao ta không biết?
Mã trưởng lão lạnh lùng nói tiếp:
- Ta tới lúc nào còn phải tìm ngươi báo một tiếng sao!
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo giận tới nỗi mặt mày trắng bệch, hung hăng nhìn Mã trưởng lão chằm chằm, Mã trưởng lão coi như không thấy gì quay đầu sang trầm giọng hỏi Tiếu lão đầu:
- Lão đầu ngươi là ai?
Tiếu lão đầu cười hì hì nói:
- Người ta đều gọi ta là Tiếu lão đầu, tiểu tử, ngươi cứ gọi ta như vậy đi.
Mã trưởng lão nghe thế nét mặt già nua chợt đanh lại, thoạt nhìn thì hắn và Tiếu lão đầu tuổi tác cũng tương đương, vậy mà Tiếu lão đầu dám gọi mình là tiểu tử trước mặt quần hùng, đây chẳng phải là làm mất thể diện của hắn sao?
- Tiếu lão đầu, ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay Thiên Hà bảo lục này Ma giáo chúng ta nhất định phải lấy. Nếu ai dám cùng ma giáo tranh đoạt thì cứ chờ người nhà đến nhặt xác cho hắn đi!
Phong trưởng lão của Ma môn nghe vậy liền âm trầm cười lạnh:
- Người của Ma giáo thật là uy phong. Mã trưởng lão, những lời này là giáo chủ các ngươi kêu ngươi nói phải không?
Mã trưởng lão đỏ mặt lên chống chế:
- Không phải, là lão phu tự mình nói!
Phong trưởng lão cười hắc hắc nói:
- Ta nghe nói công chúa của Ma giáo các ngươi cũng tới, sao không thấy nàng ta đâu?
Mã trưởng lão nghe vậy liền cười lớn nói:
- Phong trưởng lão, ta cũng nghe nói Thánh cô của các ngươi cũng tới nhưng đâu có thấy!
Tiếu lão đầu nghe bọn họ nói xong liền cười cắt ngang:
- Chuyện của Ma giáo và Ma môn các ngươi có thể đi ra ngoài mà lý luận, nếu dùng miệng mà không giải quyến được thì dùng chân tay. Nếu vậy ai cũng sẽ không xen vào, còn nếu ở đây nói nhảm thì…
Nói rồi đưa mắt liếc nhìn bốn người một cái rồi nhìn lại phía quần hùng một chút, Tiếu lão đầu cười thoải mái nói:
- Ta thấy các ngươi trì hoãn mãi không chịu động thủ vậy để ta xuất đầu giúp các ngươi!
Lời vừa dứt người đã như pháo thăng thiên bay lên chộp lấy Thiên Hà Bảo lục. Mọi người đâu ngờ người này vừa nói động thủ là lập tức động thủ, hơn nữa võ công lại cao siêu, khinh công xuất thần nhập hóa, không ai kịp phản ứng chỉ biết giương mắt nhìn hắn đoạt Thiên Hà bảo lục vào trong tay. Nhân sĩ võ lâm đều nóng ruột kêu lên:
- Lão đầu dừng tay!
Một số ít cao thủ võ lâm tự thị võ công cao siêu liền phi thân lao đến xuất thủ công kích Tiếu lão đầu, nhất thời phách không chưởng tung ra ào ạt, đám nhân sĩ võ lâm đứng bên ngoài cũng đại loạn, bốn phía vang lên tiếng mắng chửi không ngớt. Mấy đạo chân lực đều nhằm thẳng vào Tiếu lão đầu mạnh mẽ đổ tới, Tiếu lão đầu quát lớn một tiếng tay lộn trở về trước ngực rồi đẩy ra một đạo chưởng lực như bài sơn đảo hải. Luận về công lực, trong quần hùng ngoại trừ mấy lão bất tử ra thì còn ai xứng là đối thủ của ông ta! Một chưởng này ẩn tàng hơn hai hoa giáp công lực, mấy ai dám nghạnh kháng chứ?
Một trận tiếng chưởng phong va chạm lùng bùng vang lên, trong phương viên bảy trượng bụi đất mù mịt, cát đá bay loạn xạ; những người ở bên ngoài cũng bị chưởng phong của Tiếu lão đầu và mấy người nọ ép phải lui ra hơn mười trượng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh sợ. Lão gia hỏa này cũng thật sự quá biến thái đi, một mình đối chưởng với mấy cao thủ cùng lúc. Mấy người này gồm có Phó bảo chủ Phi Ưng bảo, Mã trưởng lão của Ma giáo, còn có một lão già vẻ mặt hung tàn nữa; Khổng Hải Sơn tuy cách ông ta không xa nhưng dù sao hắn tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, làm sao có thể cùng những người này đồng loạt ra tay đối phó với Tiếu lão đầu được. Hắn chỉ yên lặng nắm chặt chuôi kiếm gắt gao quan sát biểu hiện của Tiếu lão đầu, thấy nội gia chân lực của ông ta hùng hậu như vậy hắn cũng phải âm thầm thất kinh:
“Lão già này cả ngày lang thang dưới trấn không ngờ cũng là một siêu cấp cao thủ. Theo như ta thấy thì ông ta nhất định là một nhất đại cao thủ ẩn cư đã lâu! Ài, lão gia này đừng nói là ta, cho dù là sư phụ đích thân tới đây cũng chưa chắc có thể đánh ngang tay với ông ta. Bất quá bổn ý của ta tới đây cũng không phải vì Thiên Hà bảo lục, ta chỉ đến giám sát xem nó rốt cuộc là rơi vào tay ai là được. Chỉ cần Thiên Hà bảo lục không rơi vào tay hạng ác đồ thì không cần xuất thủ ngăn cản, nếu một người thiện lương nào lấy được nó thì cứ xem như đó là thiên địa tạo hóa đi!”
Hắn đang trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe tiếng Tiếu lão đầu cười nói:
- Mẹ ơi, nhiều người như vậy cùng đánh ta chắc ta chết mất!
Thân hình lập tức xoay chuyển lướt ngang ra ba trượng nhảy tới trên đỉnh đầu Mã trưởng lão đồng thời bổ ra một chưởng. Khuôn mặt già nua của Mã trưởng lão chợt đỏ lên, khẩn cấp lui ra sau ba bước. Tiếu lão đầu cười dài một tiếng nương theo chưởng lực của Mã trưởng lão phi thân ra ngoài hơn mười trượng, chân chưa chạm đất đã cười nói:
- Đa tạ Mã trưởng lão, hôm nào rảnh rỗi ta nhất định sẽ mời cơm ngươi!
Vừa xoay người lại thì một quyền cực kì hung mãnh mang theo lực đạo ngàn cân của một lão giả mặt đỏ đã đánh tới bên hông. Người này thấy Tiếu lão đầu dính một quyền này của hắn thì cực kì cao hứng, đang định đưa tay đoạt lấy Thiên Hà bảo lục thì chợt nghe Tiếu lão đầu cười hì hì tựa như không có việc gì xảy ra. Tiếu lão đầu đưa tay ra nắm lấy cổ tay đối phương giật tới nửa bước rồi đẩy mạnh một cái, cả thân thể khổng lồ của lão già mặt đỏ lập tức như một quả đạn thịt bay bổng lên trong không trung rồi rơi xuống giữa đám cao thủ giang hồ. Tiếu lão đầu xuất xong chiêu này mặc kệ ba bảy hăm mốt lập tức thi triển khinh công lao đi…
Tiếu lão đầu làm loạn một hồi, trong tay lại cầm theo Thiên Hà bảo lục bỏ đi, lập tức không ai bảo ai đều tranh nhau đuổi theo thân ảnh Tiếu lão. Tiếu lão đầu cũng rất cổ quái, phi thân vào trong đám người quan chiến đông đúc ở bên ngoài, võ công những người này so với ông ta quả thật là một trời một vực. Kể cả mấy cao thủ đang truy đuổi theo phía sau cũng không có cách nào bắt kịp với tốc độ của Tiếu lão. Mấy cao thủ võ lâm này mặc dù đã thấy qua khinh công cùng công lực của Tiếu lão đầu, bọn họ cũng không dám vọng tưởng là có thể đoạt được Thiên Hà bảo lục từ tay Tiếu lão nhưng cũng không kịp suy nghĩ, theo phản ứng tự nhiên vừa thấy Tiếu lão đầu phi thân đến đều hồ loạn đánh ra mấy chiêu. Tiếu lão đầu như cá gặp nước ha hả cười lớn, thân thể uyển chuyển luồn qua lách lại một chút đã đến gần chỗ Phương Kiếm Minh, lúc này chỉ còn cách hắn chừng có mười trượng.
Phương Kiếm Minh thấy Tiếu lão đầu chạy đến chỗ hắn thì vui mừng kêu lên:
- Tiền bối, người mau đi đi, con sẽ đoạn hậu cho người!
Đang định xuất thủ thì chợt có một bàn tay giữ lấy vai hắn, Phương Kiếm Minh quay đầu nhìn lại thì thấy Bệnh tiên sinh không biết từ lúc nào đã đứng sẵn sau lưng hắn. Bệnh thư sinh buồn cười nhìn vẻ chật vật của Tiếu lão đầu hai mắt đảo tròn cao giọng nói:
- Tiếu lão nhi, có phải ngươi có ý đồ gì với Phương tiểu tử không?
Tiếu lão đầu thấy Bệnh thư sinh thì lộ ra vẻ mặt vui mừng cười nói:
- Bệnh lão quỷ ngươi rốt cục cũng tới rồi, mau mau cùng ta mở đường cho Phương tiểu tử đi ra ngoài!
Nói rồi xông tới còn nhanh hơn, bất kể ba bảy hăm mốt xuất ra một mạch mười tám quyền, mười tám quyền liên hoàn tạo thành một đạo cuồng phong quét qua, quần hùng liền lập tức bị bức dạt ra một khoảng lớn.; một vài người bị thương nhẹ còn phần lớn là té nhào trên mặt đất. Thân hình Tiếu lão đầu nhoáng lên đã tới bên cạnh Phương Kiếm Minh và Bệnh thư sinh, ông ta móc Thiên Hà bảo lục dúi vào tay Phương Kiếm Minh, hắn thấy vị tiền bối dúi củ khoai nóng vào tay mình thì sắc mặt đại biến, đang định mở miệng hỏi thì đã nghe Tiếu lão đầu thấp giọng bảo:
- Toàn lực thi triển khinh công đi về phía đông ba mươi dặm rồi lại đi về phía nam mười dặm, Tây Môn đang ở đó chờ ngươi! Đi mau! Lúc khẩn cấp nhớ dùng đao, chớ quên ngươi là nghĩa tử của Đao thần!
Nói rồi đánh mắt với Bệnh thư sinh một cái, Bệnh thư sinh ở chung với ông ta nhiều năm sớm đã tâm thần tương thông, một người cầm lấy vai một người cầm lấy chân Phương Kiếm Minh vận khí đẩy Phương Kiếm Minh bay ra ngoài trước khi đám cao thủ võ lâm kịp nhào tới…
- Tiền bối, các người…
Phương Kiếm Minh chưa kịp nói xong câu đã bị bọn họ ném văng ra ngoài, chỉ thấy cái gò lúc nãy hắn đang đứng đã biến mất về phía sau, chỉ còn thấy được lơ thời vài nhánh cây, khi thân thể còn bay trong không trung hắn không dám động đậy chút nào, chỉ sợ Thiên Hà bảo lục rơi mất. Khi hắn rơi xuốgn đất thì đã cách xa chỗ cũ lắm rồi, lúc này ít nhất cũng phải cách Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh ít nhất ba dặm. Phương Kiếm Minh thấy nhân sĩ võ lâm vòng ngoài đang ào tới đuổi theo mình nào dám chậm trễ, vội vàng thúc đẩy nội gia chân lực Thiếu Lâm tự và Thiên Thiền chân lực, vận lực xuống hai chân thi triển khinh công “Táp đạp lưu tinh” tựa như một tia chớp lao đi, chỉ trong chớp mắt đã lướt đi hơn mười trượng, bỏ xa đám nhân sĩ võ lâm ở phía sau!
Nếu Tiếu lão đầu đã giao Thiên Hà bảo lục cho hắn thì mặc kệ là có chuyện gì hắn cũng phải toàn tâm toàn ý bảo vệ bằng được, phía trước cho dù là núi đao biển lửa thì hắn cũng không do dự. Dù có gặp cao thủ chắn đường hắn cũng không ngại xuất thủ, trong lúc khẩn cấp thì hắn sẵn sàng gặp thần giết thần, gặp phật sát phật!
Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh sau khi đẩy Phương Kiếm Minh bay đi thì đã có hơn mười người định lao qua đỉnh đầu họ đuổi theo, nhưng hai người là nhân vật cỡ nào, lập tức xuất thủ ngăn cản. Hai đạo chưởng lực hùng hậu lập tức tạo thành một bức tường vững chắc kéo dài chừng ba mươi trượng chắn ngang trước mặt quần hùng. Hai người đồng thời há miệng hét lớn, trông tiếng ngâm này ẩn chứa hơn hai hoa giáp công lực, hai người đồng thời hét lên tác dụng cộng hưởng lại thành bốn hoa giáp công lực lập tức đánh ngã một lượng lớn nhân sĩ võ lâm, phần lớn những người đương trường đều phải dùng tay bịt tai vận khởi toàn thân công lực mới có thể chống đỡ được âm thanh khủng khiếp này.
Lúc này còn có thể đứng vững mà không biến sắc cũng chỉ có hơn mười người, mà từ lúc đầu đến giờ cũng chỉ có hơn mười người này giữ được vẻ bình tĩnh thản nhiên mà thôi. Trong số này có Long Bích Vân, ĐỊch Hướng Thu, thiếu niên đeo cự kiếm, ngòai ra còn có phó bảo chủ Phi Ưng bảo, Mã trưởng lão của Ma giáo, Phong trưởng lão của Ma môn, Khổng Hải Sơn; còn có một lão đạo sĩ và một tiểu đạo sĩ, cuối cùng là hai đại hán trung niên mày rậm, trên lưng có dắt một đôi song câu. Dưới sự liên thủ của Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh cũng chỉ có những người này là còn có thể đứng mà thôi. Những người này đều là nhất lưu cao thủ, võ công không chỉ đạt tới trình độ ưu việt trong võ lâm mà nội công còn cực kì thâm hậu!
Long Bích Vân lẳng lặng đứng giữa quần hùng không biểu hiện một chút ý nghĩ nào, yên tĩnh tọa sơn quan hổ đấu. Mấy nhân sĩ võ lâm thấy Long đại mĩ nhân liền ngơ ngẩn ngắm nhìn, quên luôn cả việc Thiên Hà bảo lục vừa bị người ta mang đi mất. Địch Hướng Thu, thiếu niên đeo cự kiếm và Sử Đan Phong lập tức vận khởi chân lực tự động tách ra giữ khoảng cách hai trượng tạo thành một khoảng trống bao vây lấy Long Bích Vân, Long Nguyệt và muội muội Sử Đan Phong. Lúc này cho dù có người muốn động thủ nhưng nhìn thấy khí thế của mấy người cùng ánh mắt lạnh lẽo của Địch Hướng Thu cũng không ai còn can đảm vọng động!
Khi Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh cất tiếng hú bọn họ đều vận khởi nội lực kháng cự nhưng chỉ chốc lát sau muội muội của Sử Đan Phong đã không chịu được ngã xuống, Long Nguyệt cũng đồng dạng, Sử Đan Phong cũng đã tận lực thúc đẩy nội công đang sắp không chịu nổi nữa rồi, trán đổ mồ hôi hột, mắt hoa lên thì đột nhiên hai người bọn họ ngừng tiếng hú lại. Sử Đan Phong thở ra một hơi quay đầu nhìn lại thì thấy còn có thể đứng được cũng chỉ còn chừng ba bốn chục người mà thôi. Long Bích Vân, Địch Hướng Thu và thiếu niên đeo cự kiếm đứng bên cạnh không hề có một chút thay đổi nào, Sử Đan Phong thấy vậy liền đỏ mặt, hắn hiểu rằng võ công của mình còn cách bọn họ một khoảng xa.
Long Bích Vân vươn đôi ngọc thủ vỗ nhẹ lên lưng hai nữ tử kia, hai người lúc này mới có thể đứng dậy mặt mày tái nhợt nhìn Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh. Long Bích Vân cũng đưa mắt nhìn hai người, khi gặp phải khuôn mặt của Bệnh thư sinh nàng ta không khỏi có chút kinh dị, mà khuôn mặt của Bệnh thư sinh vẫn uy nghiêm như cũ.
Long Bích Vân đang định mở miệng thì phó bảo chủ Phi Ưng bảo đã giận dữ hét lên:
- Hai người các ngươi rốt cục là ai?
Tiếu lão đầu cười hì hì nói:
- Không phải ta đã nói rồi sao, ta gọi là Tiếu lão đầu, vị này là bằng hữu của ta. Hắn năm đó đại danh đỉnh đỉnh, nói ra chỉ sợ dọa chết các ngươi, tốt nhất là ta không nói ra, nếu không sẽ khiến các ngươi không dám tới nữa đâu!
Nghe xong trên mặt những người này đều lộ ra vẻ kì quái, chưa kịp hỏi thì đã nghe Tiếu lão đầu nói tiếp:
- Nói thật với các ngươi, chúng ta cũng không lấy Thiên Hà bảo lục của các người, mà mấu chốt là bảo vật chỉ có một, mà các ngươi lại nhiều người như vậy biết đưa cho ai? Bởi vậy ta và mấy lão bằng hữu thương lượng ra một kế sách an toàn, yên tâm, nếu bảo vật là của ai thì cuối cùng cũng sẽ về tay người đó mà thôi!
Mã trưởng lão của Ma giáo cười lạnh một tiếng nói:
- Ta cũng nói thật cho ngươi hay, công chúa của chúng ta đã sớm dẫn theo mấy vị trưởng lão mai phục bên ngoài núi rồi, chỉ cần tiểu tử nọ đi đến đó sẽ lập tức bị Công chúa phát hiện, Thiên Hà bảo lục nhất định là của Ma giáo chúng ta, chỉ tiếc là tiểu tử nọ bị công chúa bắt được thì khó có thể giữ được mạng nhỏ này!
Phong trưởng lão của Ma môn cũng cười âm trầm nói:
- Ma giáo các ngươi thông minh thì Ma môn chúng ta cũng không ngốc nghếch. Thánh cô đang chờ sẵn bên ngoài, chỉ cần có người mang theo Thiên Hà bảo lục đi ra ngoài lập tức sẽ bị chặn lại. Thiên Hà bảo lục chưa đến lượt vào tay Ma giáo các ngươi đâu!
Tiếu lão đầu nghe bọn họ nói xong cũng không tỏ vẻ gi, cười nói:
- Bây giờ không cần nói gì cả, nếu các ngươi tự tin vào võ công bản thân thì cứ đi theo hai người chúng ta, ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ thấy được Thiên Hà bảo lục!
Chúng nhân không biết trong hồ lô của ông ta đang chứa thuốc gì, nháo loạn một hồi cũng chỉ là muốn dẫn bọn họ đi theo mà thôi.
Bệnh thư sinh cũng cảm thấy kì quái, không biết Tiếu lão đầu đang đùa giỡn chuyện gì đây, hắn và Tây Môn đến tột cùng là đang muốn làm gì. Ông ta đã lâu không xuất hiện, Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh cũng không đi tìm hắn, đối với chủ ý của hai người cũng cảm thấy cực kì mờ mịt. Tiếu lão đầu sau khi nói câu kia liền xoay người bước đi, vừa đi vừa cười nói:
- Trước hết ta nói rõ một chút, nếu ai không có bản lãnh tốt nhất là đừng đi theo, cho dù ngươi có lấy được Thiên Hà bảo lục cũng không giữ được đâu, chỉ có người võ công cao cường mới có thể bảo vệ mà thôi. Đương nhiên là các ngươi cũng có thể đi theo xem náo nhiệt, nhưng ta cũng nói trước, nếu các ngươi không thể leo lên vách đá cao mười trượng thì cũng đừng đi theo đến đó, miễn cho mình khỏi tự bêu xấu!
Nói xong câu này liền thi triển khinh công lao đi, Bệnh thư sinh cũng nhún chân một cái lập tức đuổi theo sánh vai cùng ông ta. Chúng nhân nghe xong nửa hiểu nửa không cũng lập tức lên đường, mấy người nhóm Long Bích Vân cũng cất bước đi theo. Vừa đi được chừng mười trượng thì chợt nghe tiếng vó ngựa từ phía trước lao tới, chỉ chớp mắt từ trong rừng cây có mười một con khoái mã lao ra, trên lưng ngựa đều là người mặc quan phục màu đỏ tay cầm trường kiếm.
Dẫn đầu là một trung niên hán tử trên đầu đội một cái mũ sắt có đính lông, mười một người này đúng là Cẩm Y vệ của Đại Minh. Mọi người thấy họ đột nhiên xuất hiện đều giật mình, cả Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy trung niên nọ hai chân kẹp chặt bụng ngựa âm thầm sử ra nội lực mang theo cả con ngựa lăng không một khoảng chừng năm trượng, ngay khi bốn vó chấm đất con ngựa ngẩng mặt lên trời hí dài bộ dáng cực kì uy phong.
Hán tử trung niên cười ha hả rồi nhảy lên lăng không tới trước mặt Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh đánh ra một đạo phách không chưởng. Đúng là đánh vào giữa hai người, có phải người này quá kiêu ngạo rồi không?
Từ ngày mai tại hạ phải đi công tác chừng một tháng để khảo sát các đơn vị thành viên, do công việc bận rộn nên tạm thời sẽ không làm tiếp được. Nếu ai có hứng thú xin làm tiếp hoặc chờ sau khi tại hạ đi công tác về sẽ tiếp tục làm cho anh em đọc!
Thân,
Trung niên nhân này nếu như biết Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh vốn là dạng người gì thì có lẽ sẽ không dám làm như thế. Tiếu lão đầu thấy một kích của hắn hướng đến thì cười hì hì, thân hình thoáng một cái vừa xoay tròn vừa di chuyển đã tránh sang một bên, Bệnh thư sinh thì cười lạnh một tiếng, hất tay xuất ra một chưởng, lưỡng đạo chưởng lực khí thế như bài sơn tiếp xúc, một thanh âm vang lên, người bọ bị văng lên cao hơn mười mấy trười, mà Bệnh thư sinh thì vẫn không dừng chân đuổi theo Tiếu lão đầu phía trước.
Chỉ thấy trung niên hán tử nọ cuồng tiếu một hồi, hai chân chạm đất, quay người lại, nhìn về phía bóng của Bệnh thư sinh kêu lớn:”Hảo chưởng lực, lão tử đã hơn ba mươi năm không có gặp phải hảo thủ rồi, hãy xưng tên!” Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng, xoay mình ho khan một hồi, mọi người cảm thấy kỳ quái, Bệnh thư sinh cũng không quay đầu lại, từng chữ thốt ra:”Bệnh … thư … sinh …”
Trung niên hán tử nọ nghe xong liền biến sắc, lại càng cười lớn:”Nguyên lai là cao thủ trên thiên bảng, hạnh ngộ, hạnh ngộ, ôi, xem ra ta đa đến chậm, càng không thế chứng kiến các người ra tay đọt đấy ‘Thiên Hà Bảo Lục’, Bệnh thư sinh, nhớ kỹ, đầu năm sau sẽ có đại hội võ lâm được triển khai ở kinh thành, lão tử sẽ ở đó chờ ngươi!”
Nói xong cũng mặc kệ là Bệnh thư sinh có đi hay là không quay đầu lại đối với quần hùng nói:”Các người chắc cũng nghe rõ rồi, đương kim thánh thượng cử hành đại hội võ lâm ở kinh thành vào đầu năm sau, đến lúc đó hoan nghênh các vị võ lâm hào kiệt hội tụ kinh thành, long tranh hổ đấu, thập đại cao thủ đứng đầu sẽ được tặng phẩm, cũng có thể trở thành Thiên Hộ, Bách Hộ trong cẩm y vệ như tại hạ, quang tông diệu tổ.” quần hùng nghe xong thì dao động, bùng nổ lên, trung niên hán tử sau khi nói xong những lời này liền bay người lên khoái mã, mang theo mười cẩm y vệ như một đạo hàn phong bắn đi, địch hướng thu vốn định mở miệng hỏi hắn là người từ phương nào đến, thấy hắn vội vàng rời đi như vậy liền lên tiếng:”XIn hỏi đại nhân là vị nào? Vãn bối ĐỊch hướng thu vẫn chưa từng gặp qua đại nhân?”
Trung niên hán tử nọ nghe xong cũng không có quay đầu lại cười to nói:”Thì ra là địch hiền chất, lão Hà thường xuyên trước mặt lão tử nói về ngươi, nói ngươi võ công trong sư môn thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam<@chắc ý nói là dùng võ công sư môn mà thắng được người trong sư môn>, tốt lắm, sang năm hoan nghênh ngươi đến nhà bá bá làm khách, hy vọng ngươi có thể trên lôi đài nhất cử thành danh, nhớ kỹ, ta là Phó Thống Lĩnh Cẩm Y Vệ - Nam Cung Nham, tới kinh thành có thể tùy tiện hỏi thăm là có thể tìm được phủ thượng của ta.”
Theo thanh âm, mười một con khoái mã càng lúc càng xa, biến mất ở phía xa xa đỉnh núi mà Phương Kiếm Minh triển khai kinh công, từ lúc Tiếu lão đầu cùng Bệnh thư sinh hợp lực đưa hắn đi, kỳ lân thử lại cực kỳ nhu thuận trốn vào trong lòng của hắn, lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn về phía trước, Phương Kiếm Minh dùng hết toàn lực, tựa như bôn lôi, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa nhóm người võ lâm không còn bóng dáng, chạy khoảng tám chín lý hắn mới cúi đầu nhìn vào ‘Thiên Hà Bảo Lục’ trong tay, lúc này tình huống khẩn cấp, hắn còn chưa có liếc mắt qua một cái đánh giá một trong tứ đại thánh thư này, lúc này vừa nhìn, liền có cảm giác không ổn.
Thì ra không xem là tốt hơn, vừa nhìn xuống hắn liền cảm giác được thiên thiền đao trên đầu vai có chút động, cơ hồ như muốn bay ra khỏi vai của hắn, kỳ lân thử cũng chi chi kêu loạn lên, Phương Kiếm Minh liền không dám xem tiếp vội vàng dùng toàn lực lăng không mà đi, hắn di chuyển vốn là về phía đông theo chỉ dẫn của Tiếu lão đầu, phía trước có một rừng cây, Phương Kiếm Minh không chút nghĩ ngợi liền phi thân vào rừng, khi vừa vào thì có một đạo kình lực bá đạo bất ngờ đánh đến, Phương Kiếm Minh sớm đã có trù bị là có người chặn đường, nên đã có chuẩn bị, mặc dù nội gia chân lực này hết sức mạnh mẽ nhưng muốn thương tổn hắn thì còn lâu mới được!
Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, một bàn tay xoay chuyển, hai chân tại không trung co lại, song chưởng chạm nhau, một chưởng này của Phương Kiếm Minh đã dùng tám phần chân khí, người nọ tựa hồ như không nghĩ đến Phương Kiếm Minh lại liều mạng như thế, suýt nữa là bị đã thương, chỉ nghe ‘Bịch’ một tiếng, thân thể từ trong không trung rớt xuống, thân hình của hắn mập mạp xoay chuyển, trong miệng cười khan nói:”Già rồi không xài được nữa rồi, công chúa giao lại cho người!” Phương Kiếm Minh thân mình gập lại, bay đi hơn năm sáu trượng, hắn nhìn trộm một chút thì thấy được đối phương chính là một lão giả mập mạp có cái mũi cao, chính là người mà ngày đó hắn đã thấy trên tửu lâu, là người của ma giáo, Phương Kiếm Minh không nhận ra cũng không biết thân phận của lão, nhưng có thể ở cùng một chỗ với công chúa của ma giáo tuyệt không dưới Đường Chủ, lão giả này sợ rằng sẽ là một trong các trưởng lão của ma giáo.
Thân hình của Phương Kiếm Minh vừa khởi liền cảm thấy bên trái có người cười lạnh, nói:”Tiểu tử, mau giao thiên hà bảo lục ra nếu không lão phu cho ngươi một chưởng!” Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thấy từ trong rừng lóe ra ba người, đúng là công chúa ma giáo, tiểu nha hoàn với trang phục của một tiểu cô nương, và một lão giả mặt lạnh trên đầu có lốm đốc tóc bạc, lúc này lão giả vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi đến, toàn thân phát ra một cổ kình khí siêu cường, Phương Kiếm Minh không cam lòng yếu thế cũng phát ra một cổ kình khí, khi va chạm với nhau thì hắn lùi về sau một bước, thế mới biết lão giả mặt lạnh này so với lão mập mạp thì mạnh hơn không ít.
Phương Kiếm Minh chuyển mắt liếc nhìn ma giáo công chúa ‘Tu La Ma Nữ’ Đông Phương Thiên Kiêu sau lưng của lão già một chút, thấy nàng không có ý định rat ay, đại khái vốn tưởng là rằng chỉ cần lão già mặt lạnh ra tay thì Phương Kiếm Minh sẽ không có đường thoát. Phương Kiếm Minh cười ha ha nói:”Tại hạ không có rãnh để ở lại phụng bồi các vị!” nói xong thì thân hình biến thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, sử dụng thân pháp ‘Kỳ Lân Bát Biến’, vây quanh ba người bọn họ, lão giả mặt lạnh thấy Phương Kiếm Minh động thân tưởng hắn muốn ra tay công kích, hay tay nắm chặt, nhưng nào biết hắn sử dụng một bộ pháp cực kỳ quỷ dị, thoáng một cái thân hình của Phương Kiếm Minh đã vượt qua người lão, mặt lão đỏ lên, quay đầu lại:”Công chúa, ngăn tiểu tử này!” Đông Phương Thiên Kiêu có chút ngơ ngác nhìn Phương Kiếm Minh, thấy Phương Kiếm Minh sử dụng thân pháp cực nhanh lướt qua người nàng, lại nghe tiếng hét của lão giả mặt thì khuôn mặt xinh xắn phát lạnh, thân thể mềm mại chớp lên, ngọc thủ duỗi ra, phát ra một cổ chân lực cường đại, chuyển hướng về phía Phương Kiếm Minh, miệng cười nói:”Bằng hữu vì sao phải chạy, bổn công chúa xin mời bằng hữu đến ma giáo một chuyến, không biết có được không?” nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình của Phương Kiếm Minh bị kiềm hãm mạnh mẽ, mắt thấy sẽ bị chân lực của Đông Phương Thiên Kiêu đánh trúng liền khẽ quát một tiếng, đem thiên thiền chân lực vận đến cực điểm, thân pháp đột phá cực hạn, so với trước kia còn muốn nhanh hơn, tránh khỏi chân lực của Đông Phương Thiên Kiêu, vượt qua ba người bọn họ, đến một cây đại thụ, hai chân đạp lên một cành cây, lăng không lộn vòng vượt xa bảy tám trượng, thân hình bay đi tới trước, Đông Phương Thiên Kiêu thấy không thể ngưn Phương Kiếm Minh trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, liền trầm giọng quát:”Đuổi thoe đừng cho hắn chạy!
Vừa nói vừa vươn ngọc thủ ra để lên đầu vai của nha hoàn, hai người triển khai kinh công đuổi theo, lão giả mặt lạnh và lão giả mập mập nhìn nhau cười khổ rồi cũng triển khai thân pháp đuổi theo Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh không cần quay đầu lại xem chỉ biết bọn họ sẽ không vì vậy mà dừng tay, nhất định sẽ theo sát phía sau, hắn sao có đủ dũng khí để chần chừ, khi hội tụ đủ nội lực liền lập tức chạy đi, đảo mắt cái đã vượt xa bảy tám trượng, sau khi vượt qua sườn núi nhỏ thì còn chưa kịp thấy vật gì thì đã thấy một đạo kiếm quang đang đâm đến, dưới thế công ấy Phương Kiếm Minh liền sử dụng một chiêu thiếu lâm long trảo thủ đem lợi kiếm của đối phương đẩy sang một bên, lăng không lộn một vòng, hai chân còn chưa chạm đất thì ánh mắt đã đảo qua, lập tức toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy phía trước khoảng mười trượng có một nhuyễn kiệu cùng với chín người sớm đứng ở đó, đứng ở đầu chính là người mà cả đời này Phương Kiếm Minh không thể nào quên được, chính là nữ tử che mặt mà mấy ngày trước hắn đã gặp trên đường.
Thần sắc của Phương Kiếm Minh ngơ ngẩn, nhưng thân hình không dám dừng, thoáng chống đã đi đến phía trước hai trượng, Phương Kiếm Minh nhìn nữ tử che mặt, trong lòng đang nghĩ có cần phải ra tay hay không thì nghe được tiếng cười ha hả:”Tiểu tử, nếu ngươi không hạ thủ được thì để cho lão tửu quỷ này đi!” theo thanh âm một thân ảnh từ bên phải bay ra, người này đến thật sự là quá nhanh, khi ở trên không trung còn cười to một tiếng, lấy ra một cái hồ lớn ở phía sau ngửa đầu uống một ngụm, khi hai chân chạm đất thì hám mồm phun ra một đạo tửu vũ, về phía trước của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe được thanh âm của lão thì trong lòng mừng rỡ, đang muốn bắt chuyện thì người nọ đã cười nói:”Tiểu tử thúi còn không mau chạy, nhớ kỹ đến thời khắc mấu chốt thì chớ quên xuất đao!” vừa nói chuyện lại chốc chốc phun ra vài đạo tửu vũ, ngăn cản những người kia, Phương Kiếm Minh vừa chuyển thân thì nghe được tiếng hừ lạnh của nữ tử, một chưởng được xuất ra, chưởng phong mãnh liệt đánh vào màn tửu vũ, tay giơ lên nắm lấy chuôi bảo kiếm trên vai,”tranh” một tiếng, bảo kiếm được rút ra nhanh như chớp, tiếp đó liền bổ ra một kiếm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết