Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #146  
Old 20-05-2008, 11:35 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Câu Hát Tìm Nhau
Tác giả: Quế Hương

Tôi gặp lão lần đầu trong quán thịt chó cá»§a bà Tư béo, nÆ¡i tôi đến bá» rượu gạo hàng chiá»u sau giá» Ä‘i làm. Lão xuất hiện vá»›i bá»™ dạng má»™t ngưá»i lỡ đưá»ng, tay bị, tay mÅ© cối, gương mặt rá»— hoa lấm tấm bụi đưá»ng và mồ hôi. Tưởng lão là ngưá»i ăn xin, bà Tư Ä‘uổi như Ä‘uổi tà:

- Ãi ra! Ãể ngưá»i ta bán, đừng có hãm tài.

- Thưa bà, tôi không xin. Tôi tận Hà Bắc vào đây tìm ngưá»i quen. Bà cho tôi há»i... bà có biết ngưá»i này.

Lão chìa ra mảnh giấy bá»c ép nylon như thẻ căn cước, ghi dòng chữ: Hai Xuân, ngưá»i Bắc Ninh, có chồng tên Tuất. Sau 1975 có ngưá»i gặp sinh sống ở Ãà Nẵng.

- MÆ¡ hồ thế có trá»i biết! Không đưá»ng, không số nhà... Già rồi lẩm cẩm. Con cháu sáng suốt không sai Ä‘i tìm. Thôi Ä‘i chá»— khác. Ãây cÅ©ng là dân ngụ cư thôi! Không biết!

Bà chá»§ quay ngoắt, dá»nh ngang bá»™ mông núng nính Ä‘i vào bếp. Lão lẩm bẩm:

- Cả tuần nay... há»i ai cÅ©ng trả lá»i chừng đó!

Thương hại lão, tôi gợi chuyện:

- Thế bà Xuân ngưá»i như thế nào?

- Cô ấy ngưá»i dong dá»ng. Trắng tươi. Hát hay. Xinh đẹp.

Bàn thịt chó bên cạnh lập tức nhao lên:

- ồ ! Cháu lão hả? Bao nhiêu tuổi? Ãể tụi này tìm giúp coi có "xÆ¡ múi" chi không?

- Cô ấy thua tui một tuổi.

Cái quán ven đưá»ng bá»—ng òa vỡ tiếng cưá»i. Tiếng đập bàn, la ó, huýt gió, hô hố... náo loạn.

- Thế thì "cố" chứ "cô" gì! Làm tụi này tưởng bở bố ạ! Cỡ ấy ra nghĩa địa tìm dễ hơn.

- Mà cố Xuân là gì cá»§a lão? - Gã để râu xồm xoàm vừa nhai vừa há»i.

- Xưa cô ấy là bạn hát quan hỠcủa tôi.

- Lão vượt đưá»ng dài ở tuổi này để tìm má»™t bạn hát xưa già khú đế à?

- Vâng.

- Trá»i Æ¡i... là trá»i... ở mô rá»›t xuống ông ngố Ä‘a tình như ri hở trá»i! - Gã giá»ng Huế cùng bàn cúi gập ngưá»i rên giữa má»™t tràng cưá»i. Còn lão Ä‘iá»m tÄ©nh, kiên định há»i tiếp:

- Mua bản đồ thành phố ở đâu mấy chú?

- Thôi lão ơi, có khát tợp ít ngụm rồi mua vé vỠnhà nằm nghỉ. Kiếp sau yêu cho dài ngày rộng tháng.

Rồi để thưởng câu nói mà gã tá»± cho là ý vị ấy, gã để râu ngá»­a mặt lên trá»i, ném Ä‘iệu nghệ má»™t miếng dồi chó vào miệng, nhai nghiến ngấu, tợp má»™t ngụm rượu, khà má»™t tiếng khoái trá.

- Ngoài tôi, chỉ có món xào và rá»±a mận là để bát đĩa. Còn các món khác đựng trong lá tất... ?n bốc má»›i đúng Ä‘iệu. - Ãá»™t ngá»™t lão góp ý.

- Coi bộ cũng là dân nghiện mộc tồn.

- Phải thật thoải mái, không cần giữ ý tứ. Bữa ăn phải đượm mùi hoang sÆ¡ cá»§a những ngưá»i lục lâm tứ chiếng.

- Mở đầu được đấy ! Mần ly rượu nói tiếp đi!

Câu chuyện xoay quanh chó: cách chá»n chó, nấu chó, ăn chó... Lão sành đến ná»—i những cái mặt đỠgay, những cái miệng bóng nhẫy Ä‘á»u quay vá» phía lão hóng chuyện. Cái mông núng nính cá»§a bà Tư cÅ©ng yên vị trên chiếc ghế dá»±a hồi nào. Bà chá»§ Ä‘ang há hốc miệng nghe lão bày cách chế biến từ bảy món cầy cÆ¡ bản thành mưá»i món hoặc hÆ¡n nữa. Lạ là lão sành món "hương nhục" đến thế lại từ chối động đũa vào đĩa chó bà Tư đích thân bưng đến đặt trước mặt lão để mong thụ giáo. Lão giải thích há»… lão cầm đũa là phải ăn no má»›i thôi. Cái thứ này há»… ăn là say, ăn mãi... ăn thì phải đúng Ä‘iệu vá»›i bạn tri ân để say còn khóc cưá»i cho hả...

- Khách cá»§a tui đủ giá»›i, ở khắp thành phố này - bà chá»§ lên tiếng - Dò tìm má»™t cố Xuân nói giá»ng Bắc, vấn khăn, cao dong dá»ng, biết hát quan há» không phải là khó. Tui sẽ nhá» anh em... sẽ để lão ăn thịt chó thá»a thuê không lấy tiá»n... vá»›i Ä‘iá»u kiện lão giúp tôi tiếp khí sắc cho quán. Dãy này bốn quán... phải có ngón nghỠđặc biệt má»›i kéo khách vá» mình...

Quán thịt cầy cá»§a bà Tư béo từ độ có lão bá»—ng đông khách hẳn. Thịt bao giá» cÅ©ng lá»›n bùi, bé má»m, cả tÆ¡ cả cứng cho đủ vị cuá»™c Ä‘á»i. Lá sen, lá dong riá»ng, lá chuối được thay đĩa men. Quán có đến mưá»i hai món "hương nhục", thÆ¡m Ä‘iếc mÅ©i. Buổi tối quán tắt đèn Ä‘iện thắp đèn cầy ăn thịt cầy... âm âm u u thế mà gá»i má»i đáo để. Những câu chuyện vá» Ä‘á»i, vá» chó cá»§a lão dưới ánh nến bao giá» cÅ©ng khiến khách ăn cảm thấy bữa rượu thịt đậm đà. Bữa nào lão không tá»›i, há» lại ăn uể oải đòi lão có mặt. Bá»n há» gá»i lão là "lão Tầm Xuân". Cái quán ven đưá»ng rôm rả hẳn lên khi ông lão mặt rá»— hoa, ăn mặc nhếch nhác bước vào. Há» hát ong á»ng đón lão: "Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc. Em Ä‘i lấy chồng anh tiếc lắm thay. Già rồi tiếc vẫn chưa nguôi. Xắn quần anh lá»™i suối, khòm lưng anh vượt đèo...". Có hôm, men rượu không giải được ná»—i sầu vô vị, há» lại Ä‘em lão ra giải buồn. HỠđổi những tin "dá»m" vá» cố Xuân bằng những câu chuyện cá»§a lão hoặc má»™t cú tẩm quất sướng ê ngưá»i. Nếu quán vắng khách, há» nằm ưá»n ngay trên ná»n quán, ưỡn tấm thân trẻ trung rã rá»i cho lão tẩm. Xương bật dòn tan, còn bá»n há» lè lưỡi: "Hồi trẻ, lão phải vật trâu!"

- Hồi trẻ, tôi giật đến hai giải thi vật - Hứng chí lão khoe.

- Thế mà không vật nổi cô Xuân dong dá»ng, trắng tươi, hát hay xinh đẹp.

Cả bá»n cưá»i ồ còn lão bá»—ng tiu nghỉu. Lão ngừng đấm há»i:

- Lần này "dá»m" không đó?

- Dá»m 50%. 50% có thể thật. Ãứa nào nói dối 100% há»™c bia ra ngay.

Chân dung cố Xuân thay đổ xoành xoạch. Khi thì cố Xuân ở tận bên làng biển An Hải, mù vì khóc lão. Khi thì ở trên Hòa Khánh, Ä‘iếc đặc. Khi thì ở tận Hòa Cưá»ng, suốt ngày ho sù sụ...

Có lúc bá»n trẻ kéo vào quán má»™t bà già nghá»…nh ngãng, ré lên: "Lão Tầm Xuân Æ¡i, cố Xuân đây nè!". Bà già chá»­i te tua còn bá»n chúng cưá»i hô hố: Chỉ có lão không nói má»™t lá»i. Tôi có cảm tưởng có cái gì nặng hÆ¡n chiếc lá khô vỡ tan tành trong lòng lão. Ôi lão Tầm Xuân! Lão tìm trong cuá»™c Ä‘á»i nước chảy mây trôi như má»™t hình bóng cá»§a ký ức thì tìm sao đặng? Những cuá»™c "gặp" ấy để lại trong lòng lão dư vị cay đắng. Lão ngồi uống rượu suông, mắt mỠđục như có khói và lão hát. DÄ© nhiên không phải để cho chúng tôi nghe! Lão hát hay lắm. Hay đến ná»—i có lần tôi phải chở vợ đến nghe. Nàng đứng ở ngưỡng cá»­a nghe lão hát bài ruá»™t: "Khi tương phùng, khi tương ngá»™. Xuôi lên bá»™, văng vẳng tÆ¡ tình. Chiêm bao lần chẵn năm canh. Bao lần anh ngồi tá»±a trăng thanh. Thương nhá»› sâu oanh. Lẻ loi chim nhạn. Bạn tình Æ¡i! Em biết đến bao giá» gặp mặt sánh đôi. Suốt năm há»a là. Duyên bén ngãn, văng vẳng tÆ¡ tình. Trước không phải, sau Ä‘á»n duyên ba sinh". Khó tưởng tượng má»™t giá»ng hát say đắm ngá»t ngào dưá»ng kia lại thoát ra từ má»™t lồng ngá»±c hom hem phô những giẻ sưá»n. Vợ tôi bảo không phải lão hát mà tình yêu lão hát. Nàng có đôi chút há»c vấn để nhận xét: đằng sau vẻ ngù ngá», xấu xí, già nua kia là má»™t trái tim thá»±c có má»™t cô Xuân dong dá»ng, trắng tươi, hát hay, xinh đẹp trên Ä‘á»i. Cô Xuân ấy không bao giá» già, không bao giá» xấu, không bao giá» chết trong lão!

Sau lần nghe lão hát và những câu chuyện tôi kể vá» lão, vợ tôi bá»—ng trở nên "ái má»™" lão. Nàng bảo tôi chở lão đến nhà chÆ¡i rồi lão trở thành khách quen thuá»™c cá»§a cả nhà. Há» cÅ©ng bị lão "mê hoặc" như cả quán cầy tÆ¡ cá»§a bà béo. LÅ© con tôi quý lão vô cùng. Lão bày chúng hát nghêu ngao những bài quan há». "Sá»›m Ä‘i chÆ¡i há»™i, tối vá» quay tÆ¡. Dải yếm phất phÆ¡. Miếng trầu, mồi mốc. Miếng ăn, miếng buá»™c. Miếng gối đầu giưá»ng. Muốn tìm ngưá»i thương. Tìm đâu cho thấy?"... Lão cho chúng những đồ chÆ¡i thật ngá»™ - những con vật bằng lá dừa biết ngúc ngắc, con gà trống bằng đất sét lòe loẹt xanh đỠtím vàng kẹp chiếc kèn lá có thể cất tiếng gáy... Bếp nhà ấm áp khi có lão. Lão nếm rượu chính xác như Ä‘o, hàn giúp cái xoong, cái nồi rất khéo. Lão mÆ¡ màng kể cho chúng tôi nghe những ngày há»™i Lim, những liá»n anh áo the khăn xếp, liá»n chị thắt lưng hoa lý, yếm đào con nhạn, mắt lá răm lúng liếng hát thâu đêm. Tôi ngồi nghe lão tả những làn Ä‘iệu quan hỠđắm say miên man dìu dặt và yêu cầu lão hát nhưng thưá»ng lão lắc đầu. Lão bảo hát quan há» phải có đôi, có bạn, có chá»—. Ký ức lão còn giữ nguyên vẹn những ngày há»™i quê lão: Há»™i làng, Há»™i Xuân, Há»™i mùa... Trai thi mạnh, gái thi má»m. Thi hoa, thi vật, kéo co, hát chèo, nấu cÆ¡m, đánh Ä‘u, cá» ngưá»i...

- Lão gặp cố Xuân ở những ngày hội đó à?

- Vâng. Ãó cÅ©ng là ngày há»™i quan há», cả vùng như ngấm men say, phát cuồng vì há»™i lá»…. Năm ấy anh cu Rá»— là tôi tròn 18 tuổi, được cá»­ vào bá»n quan há» làng để luyện giá»ng thi hát vá»›i bá»n quan há» làng bên kia sông. Nhà tôi ba Ä‘á»i hát quan há». Tôi luyện trên dưới 200 giá»ng, thế mà khi hát đôi vá»›i cô ấy tôi run. Tâm hồn tôi lÆ¡ lá»­ng không đặt hết vào lá»i. Cô ấy là tiên quan há». Ngày xưa cô Tấm cÅ©ng đẹp thế là cùng! Giá»ng hát sóng sánh. Mắt Ä‘en lóng lánh. Môi cắn chỉ đỠthắm. Cần cổ như cuống hoa huệ... Tôi say, say lá»i hát, say cô ấy, quên cả ngón ruá»™t phải tung ra vào phút chót để thắng dứt Ä‘iểm. Cuá»™c thi kéo dài đến ba ngày. Tiếng trống dứt má»›i giật mình ngÆ¡ ngẩn. DÄ© nhiên tôi thua...

- Ãa tình thế sao không lấy?

- Lệ quan há» những đôi trai gái đã kết bạn quan há» không lấy nhau. Tình yêu có nảy sinh thì cÅ©ng gá»­i thương gá»­i nhá»› qua lá»i hát. Kết nghÄ©a quan há» như kết nghÄ©a anh em, được cha mẹ hai bên, dân hai làng chấp nhận. Tình bạn ấy chân thành, thá»§y chung, thắm thiết không chỉ Ä‘á»i mình mà có khi còn đến Ä‘á»i sau. Làng tôi có nhiá»u cặp quan há» khi đầu bạc răng long, tình yêu trong câu hát xưa vẫn không tàn. Có dịp gặp nhau trên chiếu quan há», há» lại sống lại thá»i xuân sắc. Anh em kết nghÄ©a quan há» gặp nhau "xuân thu nhị kỳ", đến thăm nhau, ăn uống, vui chÆ¡i, ca hát vá»›i nhau. Má»—i bên có chuyện vui buồn Ä‘á»u tổ chức Ä‘i lại thăm viếng. Tôi nhận ra má»™t Ä‘iá»u: ngưá»i ta có thể cho nhau niá»m hạnh phúc to lá»›n biết dưá»ng nào và chẳng lần nào giống lần nào... Rồi cô ấy cÅ©ng phải Ä‘i lấy chồng. Bá»n quan há» chúng tôi đến chia vui. Tôi Ä‘au lòng hát miên man...

Mắt lão bá»—ng mÆ¡ màng xa vắng. Rồi má»™t giá»ng hát trẻ trung đằm thắm da diết cất lên: "?n quả nhãn lồng. Ước sao ngưá»i ấy tôi bồng trên tay...". Không phải lão Tầm Xuân tóc bạc da mồi hát mà anh cu Rá»— tóc Ä‘en như mun, da mầu đồng, có giá»ng hát Trương Chi hát! Cô ấy hiểu lòng tôi, chú ạ! - Lão lại ngưng hát, kể: Tôi hát bài "Khi tương phùng, khi tương ngá»™" ngang ná»­a bài thì cô ấy xen ngang, hát tiếp: "Bạn tình Æ¡i! Em biết đến bao giá» há»p mặt sánh đôi... Trước không phải, sau Ä‘á»n duyên ba sinh". Chúng tôi cắt câu quan há» làm đôi, má»—i đứa giữ má»™t ná»­a. Hẹn kiếp sau chắp lại.

Sau đó là chiến tranh... nạn đói... Câu quan hỠtan tác trăm phương. Tôi vào Vệ quốc quân, tham gia kháng chiến chống thực dân Pháp, khi hòa bình lập lại, tôi vỠlàng thì nghe cô ấy đã theo chồng... nghe nói vào Nam.

Rồi tuổi già đến. Già buồn lắm chú ạ! Cô đơn và bất lá»±c. Chết không đáng sợ bằng tuổi già. Sống đến đó, ngưá»i ta má»›i nếm tận cùng chén đắng cay cá»§a Ä‘á»i. Tôi sợ hình ảnh ông hàng xóm ngày nắng được bế cả ngưá»i lẫn chăn ra hong nắng. Nắng rá»±c rỡ Ä‘á»ng thành từng vÅ©ng quanh ông ấy, còn ông ấy nhăn nhúm trong cái chăn rách... Tôi có cảm tưởng ông được Ä‘em phÆ¡i cho chết vi trùng. Có bà, được mua cho má»™t cá»— hậu sá»± thật tốt. Lâu không chết, áo quan bị má»t đục. Ngày nắng con cháu Ä‘em ra phÆ¡i, trở qua lật lại rá»­a ráy càu nhàu... Luật Ä‘á»i chú ạ! Già thì lụi tàn, phải chết. Sống lâu thành nợ cá»§a má»i ngưá»i ngay con cái cÅ©ng chán... Má»™t lần tôi ốm, trận ấy ốm thương hàn, thập tá»­ nhất sinh. Trong những cÆ¡n mê, tôi cứ nghe má»™t giá»ng hát lảnh lót níu tôi lại trần thế: "Ngưá»i vá» bá» bạn sao đành. Ngưá»i vá» em vẫn Ä‘inh ninh tấm lòng...". Giá»ng cô ấy! Chỉ có cô ấy má»›i có cái giá»ng la đà sát ngá»n cá», cao vút chạm mây xanh, thầm thì luồn lách trong da trong thịt. Tôi tỉnh lại Ä‘ang mÆ¡ màng thì nghe giá»ng dâu con thở than gần hết ngày tốt mà cha chưa chịu Ä‘i. Tôi mở mắt, chúng nó lại ríu rít há»i han, làm ra vẻ vui mừng... Sau lần ốm ấy, tôi nghÄ© đến chuyện Ä‘i tìm cô ấy. Chính cô ấy níu tôi lại cuá»™c Ä‘á»i này. Tôi phải Ä‘i tìm ná»­a câu quan há» cắt đôi. Trẻ không lấy nhau được, già ở bên nhau, hát vá»›i nhau cho đỡ côi cút. Trước sau vẫn là bạn có gì sai trái đâu?

Lão im bặt. Ãôi mắt già nua chìm trong cõi vắng. Thá»i gian vá»›i lão chỉ là lá»›p bụi má». Gió thổi, bụi bay, dÄ© vãng lại hiện ra nguyên vẹn trước mắt lão. Ãêm ấy, lão hát miên man bên bếp lá»­a tàn. Má»™t mình hát, má»™t mình nghe, má»™t mình mở há»™i đồi Lim, lúng liếng, đắm say, chân tình lai láng.

Thế mà sau má»™t tuần Ä‘i công tác xa vá», con tôi đã mếu máo níu áo ngoài cá»­a đòi tôi Ä‘i tìm lão Tầm Xuân. Thì ra lão đã bá» Ä‘i... Tá»± nguyện theo lão là con chó mập ú cá»§a bà Tư cầy. Dưá»ng như chán gặm xương đồng loại, nó bá» theo lão Tầm Xuân.

Tôi cũng vô tình quên lão nếu không có lần gặp lại ở Hàng Xanh, Sài Gòn cách đó hai năm.

Ãó là má»™t buổi trưa nắng chang chang. Con hẻm em gái tôi ở vang lên tiếng rao lạc lõng: "Ai hàn soong hàn nồi, mài dao mài kéo không...? - Tiếp liá»n sau má»™t giá»ng hát cất lên :"Khi tương phùng khi tương ngá»™, xuôi lên bá»™ văng vẳng tÆ¡ tình... thương nhá»› sầu oanh, lẻ loi chim nhạn. Bạn tình Æ¡i...". "Ôi!". Lão. Lão chứ còn ai nữa. Không kịp xá» dép, tôi chạy nhào ra hẻm gá»i Æ¡i á»›i: "Lão mài dao... lão Tầm Xuân". Lão quay phắt lại rồi ôm chầm lấy tôi mừng rỡ. Má»›i hai năm mà lão già thêm nhiá»u. Lão đã thá»±c sá»± già thêm nhiá»u. Lão đã thá»±c sá»± già! Gương mặt chằng chịt nếp nhăn lá»— chá»— nốt rá»— như tấm gá»— má»t. Ãôi mắt mỠđục, giá»ng hát khào khào. Lão mang lỉnh kỉnh dụng cụ hàm mài. Câu quan há» lầm lÅ©i lạc theo, lạc lõng trong thành phố hoa lệ. Con chó vàng cá»§a bà Tư cầy lẽo đẽo theo bên. Chỉ khác là nó không còn mập ú nữa, nó xÆ¡ xác gầy nhom như chá»§.

Chúng tôi tấp vào quán nước bên đưá»ng. ở đó tôi được biết vì sao lão bá» Ä‘i đột ngá»™t. Bà chá»§ quán thịt cầy cùng dãy vá»›i bà Tư béo bảo có gặp má»™t bà ngưá»i Bắc Ä‘i xin ở Gia Ãịnh biết hát quan há» và y hệt cô Xuân cá»§a lão. Thế là há» Ä‘i!... Quán bà Tư mất hấp lá»±c, đâu lại vào đấy. Tôi nghÄ© thế nhưng không nói ra, sợ lão buồn. Tôi định bụng khuyên lão trở vá» quê. Không ngá» lão cÅ©ng nói:

- May gặp nhau lần cuối... Tuần sau tôi vá» chú ạ. Tiá»n tàu xe đủ rồi... Tôi vỠđể mưá»i ba tháng Giêng tá»›i dá»± há»™i Lim lần cuối. Há»™i Lim giỠđâu như xưa nữa... Nhưng tôi vẫn nghe tiếng trống vào há»™i giục giã lòng tôi. Tôi yếu rồi! Tôi đã nghe đất gá»i. Quê gá»i. Ãành hẹn kiếp sau vậy...

Tôi nhìn lão, còn lão nhìn dòng xe cá»™ nưá»m nượp đến chóng mặt. Chiá»u tà dần trong đôi mắt mầu hoàng hôn.

- Lâu ngày gặp lại, tui vá»›i lão mần đích đáng má»™t bữa thịt chó Ä‘i! ở đây có Bồng Lai quán nghe nói khá lắm, ăn hoài không đã miệng. Tui má»i lão.

- Cảm Æ¡n chú! Nhưng năm rồi tôi không đụng thứ đó. Tôi sẽ không đụng cho đến ngày cuối Ä‘á»i...

Lão cúi xuống vá»— vá» vào lưng con vàng. Con chó ngước đôi mắt nặng trÄ©u yêu thương nhìn lão rồi không dằn lòng nổi, nó đứng trên hai chân sau, vừa kêu ư á»­ hài lòng vừa liếm khắp ngưá»i lão.

- Chú thấy đấy! Cứ tưởng tượng nó thành những đĩa dồi, đĩa luá»™c, đĩa xào, xáo... là tôi lợm giá»ng rồi... Không có nó tôi không sống nổi ở đây đến hai năm... Nó sưởi ấm tôi, kéo tôi đứng dậy, nó bị đánh què cẳng vì ăn cắp cá»§a ngưá»i ta để cho tôi ăn những ngày tôi ốm... Nó từng sung sướng... theo tôi nó má»›i cá»±c thế này... Nó...

Lão nghẹn ngào, mắt hấp háy. Giá»t lệ tuổi già chắt mãi má»›i thành dành cho kẻ đồng hành bốn chân!

Khoảng mươi hôm sau, con dao chặt thịt bị mẻ, em tôi nhắc:

- Không thấy lão mài dao kéo vào xóm... cái lão thật lạ, không lo kiếm khách chỉ lo hát... Có đồng nào mua đồ ăn lại chia đôi cho chó má»™t ná»­a. Con chó cÅ©ng đáo để, không bao giỠăn trước chá»§ dù có đặt trước miệng... Ngưá»i già cÅ©ng lạ! Trại dưỡng lão em làm có má»™t bà già... nhập trại ba năm không nói má»™t lá»i, tưởng câm, khi gần chết hóa ra biết hát. Cái giá»ng cái Ä‘iệu, cái lá»i na ná như lão mài dao.

- Ãâu? Bà ấy ở đâu? - Tôi chụp tay nó.

- ở trong, sắp chết rồi. Mà anh há»i làm gì?

Tôi kéo áo nó, bắt nó chở Ä‘i rồi tôi sẽ giải thích. Dá»c đưá»ng tôi kể vắn tắt chuyện lão Tầm Xuân Ä‘i tìm ná»­a câu quan há». Tôi linh cảm đó là cố Xuân.

- Ba năm trước, má»™t ngưá»i đàn ông sang trá»ng, gương mặt tràn trá» nhân ái dẫn bà ấy vào trại. Ông ta bảo vá»›i Ban quản đốc ông ta thấy bà già cÆ¡ nhỡ, ngá»§ trước hiên nhà nên thương xót dẫn giúp vào đây. Ba năm ở đây, bà ấy sống lặng lẽ như bóng không há» nói, nằm quay mặt vào vách. Nhưng cách đây má»™t tháng, dưá»ng như không nén được ná»—i Ä‘au đớn, bà ta khóc rống lên: "Hắn là con tôi, cái thằng dẫn tôi vào đây chính là con tôi". Mấy hôm nay bà ta hát... không ăn, không uống... chỉ phá»u phào hát... -Em tôi kể.

Bây giá» nằm trước mặt tôi, trên chiếc chiếu tá»a mùi khai thối trải trên ná»n gạch loang lổ là bà cụ tóc trắng như bông vấn vành khăn nhung đã sá»n, má»ng như giấy, mặt vàng, hÆ¡i thở dốc...

"Dong dá»ng, trắng tươi, hát hay, xinh đẹp..."

Hình hài ấy không còn nét nào giống lão Tầm Xuân tả. Thá»i gian cho, thá»i gian lấy hay tôi đã lầm? Tôi định lui ra nhưng chiếc lá khô ấy bá»—ng khẽ khàng động đậy. Rồi từ lồng ngá»±c thoi thóp hÆ¡i tàn, phá»u phào những tiếng, lá»i rá»i rạc. "Bạn tình Æ¡i! Duyên bén ngãi, trước không phải... sau Ä‘á»n... duyên... ba sinh".

-Ãúng rồi! Cố Xuân đây rồi! Tôi reo to giữa những gương mặt già nua ngÆ¡ ngác - Lão Tầm Xuân Æ¡i! Ná»­a câu quan hỠđây rồi.

Lão tìm ba năm, nay biết tìm lão ở đâu.

Bà cụ mấp máy môi hát, âm sắc yếu dần... yếu dần... Nhanh trí, tôi nắm lấy bàn tay còn xương vá»›i da ấy và tôi lập lại lá»i hát cá»§a lão Tầm Xuân: "Khi tương phùng, khi tương ngá»™, xuôi lên bá»™ văng vẳng tÆ¡ tình..." Giá»ng hát vụng vá» thô ráp như Ä‘á»c cá»§a tôi cất lên, và lạ lùng thay, nó tá»±a những giá»t nước cành dương diệu kỳ... Mí mắt bà lão động đậy, ngá»±c phập phồng rồi giá»ng hát yếu á»›t cứ rõ dần hòa vá»›i cái giá»ng vịt đực ồ ồ cá»§a tôi. Những bà già trên ná»n nhà lập tức ngồi dậy. Há» không hiểu nhưng há» vá»— tay như những đứa trẻ. Há» reo, há» hò, há» hát ru... Những đôi mắt má» mỠđục chất ngất ná»—i buồn và bất hạnh bá»—ng háo hức như mắt trẻ con. Má»™t bà lão lục đục trong hai ba lần áo má»™t cái gói nhá» mở hai ba lá»›p nylon bày má»™t nhúm thịt chà bông, chần chừ ngắm rồi nhón tay bốc hai sợi thịt Ä‘em tá»›i đút vào miệng tôi má»™t sợi, miệng cố Xuân, bị lá»i hát đẩy ra, còn trong miệng tôi, trào thành nước mắt!

Tôi lập tức đạp xe Ä‘i quanh vùng Gia Ãịnh tìm lão Tầm Xuân nhưng bóng lão bặt tăm... Hình như lão đã vá» quê rồi. Em gái tôi góp ý nhắn lão trên tivi. Mẩu tin kỳ quái được nhắc lại hai hôm: "Lão Tầm Xuân! Ãã tìm ra ná»­a câu quan há». Ãến gấp trại dưỡng lão số 3, đưá»ng... Mau lên kẻo không kịp".

Không kịp thật. Cố Xuân hắt ra hơi thở cuối cùng, lão vẫn bặt tăm. Chiếc xe tang của trại đưa cố đến lò thiêu. Không một vành khăn, không dòng nước mắt.

Có lẽ giá» này lão Tầm Xuân Ä‘ang lê bước trở vá». Ná»­a câu quan há» lầm lÅ©i theo lão... ChÆ¡i vÆ¡i... ChÆ¡i vÆ¡i...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #147  
Old 20-05-2008, 11:36 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bức thư gửi mẹ Âu Cơ
Tác giả: Y ban

Mẹ kính yêu của con!

Ngày hôm nay con được chứng kiến ná»—i Ä‘au những ngưá»i mẹ. Ná»—i Ä‘au cá»§a con lại bùng lên và biết bao nhiêu bà mẹ cÅ©ng có ná»—i Ä‘au như con.

Bà mẹ thứ nhất: cô gái nhá» 16 tuổi, cô vừa bước chân vào tuổi dậy thì đã vá»™i làm mẹ. Cô là má»™t bệnh nhân, bệnh nhân cô-vắc. Cô không há» hay cô Ä‘ang mang má»™t mầm sống trong cÆ¡ thể. Ngay ngày hôm trước khi bị mang ra xét xá»­, cô còn ngồi đánh chuyá»n vá»›i các bạn, ngồi ở tư thế gò bó, thỉnh thoảng vươn dậy cho đỡ má»i, và bây giá» cô Ä‘ang nằm đó, hồi sức lại sau cÆ¡n Ä‘au. Sau khi qua khá»i cÆ¡n kinh hoàng, cô bá»—ng hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Cô đưa mắt tìm kiếm. Nó đó - hài nhi còn Ä‘ang há mồm đớp khí. Nó chưa biết khóc, hai mắt mở thao láo, cái miệng như hai cái má» chim non mà má»›i hôm qua thôi cô còn chụm môi để má»›m cho chút nước bá»t. Còn nó thì nằm đó. Ãiá»u phán xá»­ là nó phải chết! Bá»—ng nhiên cô quặn Ä‘au. Ãau thắt vùng tim. Ãau như ai bóp chặt. Ãau nhợt nhạt. Ãau ràn rụa nước mắt. Qua cÆ¡n Ä‘au cô bá»—ng trở thành má»™t ngưá»i đàn bà từng trải. Ai đã xét xá»­ Ä‘iá»u đó? Mẹ cô? Bá»—ng cô thương hại con ngưá»i ruá»™t thịt cá»§a mình đến cháy lòng. Bà Ä‘ang đứng kia âm thầm Ä‘au đớn. Và nó - nó Ä‘ang Ä‘au đáu muốn sống.

Bà mẹ thứ hai: mẹ cô gái nhá» kia, bà Ä‘au ná»—i Ä‘au nhục nhã vá»›i thiên hạ. Bà mong muốn, thoát khá»i tá»™i lá»—i cho nhanh. Cái giống sao mà nó sống dai dẳng đến thế. Không tã lót gì cả để cho nó chết Ä‘i! Bà đặt nó vào má»™t tấm xăng rồi bê ra má»™t gốc cây. Bà ngồi dưới má»™t gốc cây khác rồi chá». Nó dai dẳng, chân tay ngá» nguậy, mồm ngáp đòi ăn, đòi thở. Màn đêm buông xuống lạnh lẽo bao quanh. Bà cứ chá». Nó cứ sống dai dẳng, bà khóc than thân phận và nguyá»n rá»§a đứa con tá»™i lá»—i cá»§a bà. Bà Ä‘au cái Ä‘au riêng cá»§a mình...

Mẹ kính yêu cá»§a con! Ngày ấy con cÅ©ng thế. Con như cô gái nhá» tá»™i nghiệp kia. Con Ä‘au ná»—i Ä‘au cá»§a con. Mẹ Ä‘au ná»—i Ä‘au cá»§a mẹ - hai ngưá»i mẹ - Từ bấy đến nay, năm tháng trôi qua, con vẫn âm thầm Ä‘au ná»—i Ä‘au cá»§a con. Ná»—i Ä‘au nó trôi Ä‘i theo năm tháng nhưng nó lại bừng dậy bởi hàng ngày chứng kiến lại âm thầm Ä‘au. Những ngưá»i mẹ là những ngưá»i sinh ra nhân loại, sinh ra những đứa con. Là những ngưá»i có trước hãy hiểu ná»—i lòng cá»§a những đứa con gái, để ná»—i Ä‘au hòa chung, đồng cảm và biến mất Ä‘i.

*
* *

Ngày ấy...

- Bệnh nhân cô-vắc sang phòng làm thuốc, - Tiếng cô bác sÄ© gá»i chỉ cho ngưá»i còn thức nghe thấy.

Cả phòng phụ khoa nhổm dậy hoảng hốt nhìn quanh. Tiếng cô-vắc là tiếng giết ngưá»i. Từ giưá»ng cuối cá»§a căn phòng, con nhổm dậy chuẩn bị Ä‘i. Má»i con mắt đổ dồn vá» phía con, kinh ngạc, khinh bỉ:

- ái à, thế mà mình lại cứ tưởng...

- Vậy mà sáng nay mình còn bắt chuyện với nó kia đấy.

- Trông ngưá»i chả ai biết được nhỉ, rõ hiá»n lành tá»­ tế mà khốn nạn, ** bợm.

Con lao đi ra phía cửa. Những tiếng nói nghiệt ngã đuổi theo. Con câm lặng chịu đựng. Con biết nói gì nữa!

Con bước vào phòng làm thuốc. Trong phòng lố nhố vài ba bóng áo choàng. Cô bác sĩ ra lệnh:

- Cởi váy, nằm lên bàn!

Con kinh hãi nắm chặt cạp váy vốn đã không có cúc. Con quay sang nhìn ngưá»i ná», ngưá»i kia cầu cứu. Chẳng có ánh mắt nào thương hại con. Con tuyệt vá»ng biết không thể nào cứu vãn được tình thế. Con buông tay, chiếc váy sản phụ tụt xuống chân con.

Không đợi nhắc đến lần thứ hai, con nằm ngay lên trên bàn.

- Tắt kinh từ bao gi�

- Từ tháng sáu.

- Thở bình thưá»ng, má»m bụng ra.

Tiếng má»™t ngưá»i phụ việc há»i xen vào:

- Cô hãy khai cho thật nhé. Cô phải nói thật, không được giấu giếm gì, như ngưá»i bệnh ấy. Cô phải kể rõ ngá»n nguồn căn bệnh, có thế chúng tôi má»›i chữa cho cô hiểu không nào?

- Dạ, hiểu.

- ÃÆ°á»£c rồi, cô thụ thai trong trưá»ng hợp nào? ở đâu? Trong công viên? Trên ná»n cá» hay cạnh bá» ao? Hay trên giưá»ng nhà anh ta?

Con mở mắt ngÆ¡ ngác. Con chú ý đến cÆ¡n Ä‘au tức ở bụng dưới hÆ¡n những câu há»i cá»§a ngưá»i y tá. Khi cÆ¡n Ä‘au qua Ä‘i, con má»›i chú ý.

- Cô hãy khai thật Ä‘i nào! Anh ta là ngưá»i yêu cô chứ?

- Vâng, anh ấy là ngưá»i yêu cá»§a cháu ạ.

- Yêu nhau được mấy ngày?

- Chúng cháu yêu nhau được hai năm ạ...

- Anh ta có vợ rồi phải không?

- Chưa ạ, cháu và anh ấy sẽ cưới nhau.

- Thế ở đâu, cô và anh ấy... Cô nói đi, phải khai cho đúng vào.

- ...

Tiếng cô bác sĩ bảo y tá:

- Chị đi lấy cho tôi chai huyết thanh:

- Vâng.

Ngưá»i y tá định Ä‘i nhưng bá»—ng dừng lại nói vá»›i con:

- Nào, cô khai thật đi. Mấy lần? Cô và anh ta ngủ với nhau mấy lần? Cô nghe rõ này, một lần thì chúng tôi có huyết thanh một lần, hai lần có huyết thanh hai lần... Sáu, bảy tám có huyết thanh sáu, bảy, tám lần. Nào khai đi. Cô không thành thật nó không ra đâu. Thuốc của chúng tôi công hiệu lắm... Cô nói nhanh lên cho tôi còn đi lấy thuốc.

Con trân trối nhìn cô ta, vẻ mặt cô ta cố tá» ra nghiêm trang, nhưng đôi mắt phản bá»™i cô ta, nó cưá»i cợt:

- Nào, cô có khai không? Nói đi tôi còn đi lấy thuốc.

Con chợt hiểu. à thì ra sự thể là thế này đây.

Thá»i há»c sinh ngồi tán chuyện trên trá»i dưới biển con đã được nghe những chuyện như thế này. Bây giá» thì nó Ä‘ang vận vào con đây. Uất ức trào lên nghẹn cổ, con bật dậy hét lên:

- Bằng số lần để cô có được đứa con ấy!

Sau khi hét lên như thế con đã nhảy phắt ra khá»i bàn. Trong con chỉ còn tồn tại má»™t con thú bị săn Ä‘uổi đến đưá»ng cùng. Con chạy ra phía cá»­a, không nghÄ© đến việc phải mặc váy nữa. Má»™t vệt máu chảy theo chân con. Cô bác sÄ© vá»™i vàng chạy theo giữ con lại:

- Dừng lại! Muốn chết hay sao?

- Vâng, tôi đang muốn chết đây.

- Cô hãy bình tĩnh lại, chết lúc nào cũng được. Nhưng không phải lúc này. Chị y tá đi lấy huyết thanh cho tôi. Chị hộ lý, chưa cần đến chị đâu.

Cô y tá tiu nghỉu Ä‘i ra, mắt cô ta còn cố lưá»m con má»™t cái dài.

- Ãồ gái...

- Chị đi nhanh lên cho - Tiếng cô bác sĩ gắt.

Má»i ngưá»i ra hết rồi, cô bác sÄ© bảo con:

- Chúng tôi xin lỗi cô. Lâu nay ở đây những trò đùa như thế vẫn hay xảy ra. Quả thật đó là một trò dớ dẩn, vô ý hết sức. Cô hãy bình tâm... Mà cô còn phải chịu đựng nữa kia.

Cách cư xá»­ cá»§a cô bác sÄ© làm con dịu lại. Nhưng con vẫn nhìn cô bác sÄ© vá»›i ánh mắt cá»§a con thú dữ bị xích. Cô bác sÄ© để con ngoan ngoãn nằm lên bàn. Ngưá»i y tá mang huyết thanh vào rồi hấm hứ Ä‘i ra ngoài.

Má»™t cÆ¡n Ä‘au tức dữ dá»™i lại nhói lên ở bụng dưới, rồi như ngưá»i nhịn giải lâu ngày, bụng căng lên anh ách. Má»™t cảm giác choáng váng và buồn nôn.

Con nhợt nhạt bước vào phòng vô sinh. Thật trá»› trêu thay, ngưá»i khi làm cô-vắc bị xếp cùng phòng vá»›i ngưá»i vô sinh. Buổi sáng hôm trước vào viện, phòng cô-vắc đã đóng, hết chá»—. Mẹ đã phải nhá» ngưá»i quen, con má»›i được vào viện ngay, không phải chỠđợi. Y tá hành chính xếp tạm con vào phòng vô sinh. Phòng vô sinh cÅ©ng khá đông ngưá»i. Há» khá»e mạnh và mau mồm miệng, thoạt đầu khi con bước vào phòng má»i ngưá»i tiếp đón con niá»m nở. Ngưá»i ta kể chuyện vá» mình, ngưá»i lấy chồng mưá»i năm mà chưa có con. Ngưá»i lấy chồng mưá»i lăm năm... ngưá»i nhiá»u tuổi, ngưá»i ít tuổi, Ä‘á»u mong muốn má»™t mụn con và cÅ©ng có ngưá»i như con, bây giá» không thể sinh nở được nữa. Lúc con sang phòng làm thuốc, mẹ đã kịp bịa ra má»™t nguyên cá»› nhằm giảm nhẹ tá»™i cho con:

- Cháu nó lấy chồng từ đầu năm, nhưng cháu bị bệnh tim, ốm yếu quá thành ra sợ thai phát triển không đầy đủ, đành phải phá đi.

Nhưng thể chất cá»§a con không thể là bệnh tim, ngay cả lúc bấy giá» con nhợt nhạt vô hồn bước từ phòng làm thuốc vá». Sá»± nói dối cá»§a mẹ càng làm cho ngưá»i ta dè bỉu thêm.

- Ôi dào, bệnh tim, bệnh dài tim ấy thì có.

- Trá»i Æ¡i, sao trá»i không có mắt? Ngưá»i chính chuyên hẳn hoi thì trá»i không ban cho lấy má»™t mụn, kẻ lả lÆ¡i thì lại mau mắn.

Ngưá»i ta nói, ngưá»i ta nguýt. Con câm lặng. Nước mắt con đã cạn khô. Giá như nó chảy ra được, thì sẽ vợi Ä‘i nhiá»u. Tá»§i hổ, bẽ bàng đến cùng cá»±c, con trở ra, con mắt ráo hoảnh nhìn má»i ngưá»i. Con có cảm giác há» Ä‘ang dồn con vào chân tưá»ng. Bây giá» con má»›i hiểu mẹ là ngưá»i Ä‘au nhất. Mẹ âm thầm khóc. Má»i ngưá»i đổ dồn vào con mà không chú ý đến mẹ, chỉ có má»™t bà mẹ Ä‘i thăm con mình vô sinh đã nhìn thấy. Bà ấy bảo má»i ngưá»i:

- Nếu các bà bảo ông trá»i không có mắt là sai. Ông trá»i có mắt. Ông ấy phạt bá»n chúng ta đấy, phạt cả cô ta lẫn các ngưá»i. Thôi, các bà đừng nói nữa mà nẫu cả lòng...

Quả sau đó ngưá»i ta không nói nữa thật. Nói ngưá»i rồi ngẫm đến ta. Há» Ä‘ang nghÄ© vá» cuá»™c Ä‘á»i há». Ãau đớn và buồn rầu, con cảm thấy được hả hê. Con có cảm giác Ä‘au đầu và buồn nôn. Con nói vá»›i mẹ:

- Con buồn nôn quá, mẹ lấy cho con cái bô.

Mẹ sực tỉnh đi lấy cái bô cho con. Nhưng đó chỉ là cảm giác. Con chỉ ậm oẹ không nôn ra được, mẹ cằn nhằn:

- Sướng chưa? Ai đã dạy mày như thế cơ chứ?

Mẹ cá»§a con! Khi con biết cảm nhận và nhá»› những gì xung quanh mình thì nÆ¡i con sống là má»™t vùng quê êm ả, trù phú. Ãồ đạc chuyển đến từ bao giá» con không nhá»›. Con chỉ nhá»› rằng khi mẹ cõng con đến nÆ¡i thì đông vui lắm rồi. Bao nhiêu ngưá»i ở trong nhà mình. Lúc ấy trá»i Ä‘ang tối dần. Còn vòi vÄ©nh "Mẹ Æ¡i, con đói lắm". Mẹ bảo: "Chá» tí nữa mẹ thổi cÆ¡m cho ăn". Con đã không phải chá». Má»™t bác trong đám đông vui ở nhà ta ấy cõng con vá» ngay nhà bác. Bác đặt con xuống giưá»ng và lấy cÆ¡m cho ăn. Con ăn ngon lành. Bác nhìn con ấu yếm:

- Con nhà, ăn ngon lành quá!

Khi con làm quen vá»›i nÆ¡i ở má»›i xong thì bao nhiêu Ä‘iá»u thú vị xung quanh con. Làng xóm vào vụ gặt, con theo các bạn ra sân đình. Vui Æ¡i là vui. Có đêm trăng sáng, còn đêm không trăng thì thắp đèn to. Sân đình ngổn ngang những đống thóc to. Từng tốp ngưá»i đứng xung quanh chiếc cối đá úp sấp. Há» giÆ¡ lên đập những bó lúa. Thóc bắn ra như hằng hà sa số sao trên trá»i...

Mẹ Æ¡i, cám Æ¡n cha mẹ biết chừng nào khi tuổi ấu thÆ¡ cá»§a con được sống ở nông thôn. Ãể những câu chuyện cổ tích cha kể cho con nghe, con đã gặp những hình ảnh ở xung quanh mình. Ãể bài há»c o, a đầu tiên sao hấp dẫn đến như vậy!

Con Ä‘i há»c sá»›m, năm tuổi cha mẹ đã cho con Ä‘i há»c vì: "Con gái phát triển sinh lý sá»›m, cho nó Ä‘i há»c muá»™n đến tuổi 16,17 yêu đương, không Ä‘i há»c được". Lá»›p há»c cá»§a con ở trong cái đình to. Lá»›p con đông vui lắm, toàn các bạn quen. Cô giáo đầu tiên cá»§a con là cô Tiên gù. Không, không bao giá» cô xấu cả. Cô vẫn tròn như quả trứng gà...

Mẹ ơi, ai đã dạy con ư? Mẹ dạy. Ngày hè con nằm quay đầu ra bỠao, gió từ ba cây nhãn thổi vào, mẹ ngồi bắt chấy cho con, con thiếp đi ngon lành. Lúc tỉnh ngủ không thấy mẹ đâu. Mẹ đã đi làm rồi. Con bâng khuâng, buồn thiếu mẹ. Con cứ muốn nằm mãi trong lòng mẹ.

Mẹ Æ¡i, ai đã dạy cho con ư? Ãất đấy, thiên nhiên đấy, mầu vàng cá»§a lúa, mầu xanh cá»§a cây, miá»n quê con sông ấy đã kiến tạo nên tâm hồn con, để con biết khóc trong tiếng mưa, biết cưá»i trong nắng, biết múa hát trong tiếng cây cá» trá»—i dậy sau trận mưa rào.

*
* *

"Ai đã dạy mày như thế cơ chứ?"

Cha mẹ làm y tá bệnh viện huyện. Mẹ hay dắt con đến nÆ¡i làm việc khi con Ä‘ang ở cái tuổi biết nhận thức và hay tò mò. Mẹ làm việc ở khoa sản. Khi đến nÆ¡i, mẹ dắt con vào phòng hành chính, đặt con lên cái ghế và dặn: "Ngồi yên đấy chÆ¡i, không được Ä‘i lang thang". Mẹ yên trí vì đã dặn dò con cẩn thận. Con chỉ ngồi yên được năm phút là chạy Ä‘i chÆ¡i khắp nÆ¡i. Ngõ ngách nào con cÅ©ng ngó vào. Những phòng đóng kín cá»­a là những phòng con thích ngó nhất. Con đã đứng sau mẹ khi mẹ đỡ em bé. Thế là con biết em bé đã ở đâu ra, má»™t cái ngách rất nhá», kín đáo, bí mật chứ không phải ở nách chui ra, chứ không phải ở bãi rác, khi mẹ Ä‘i qua con đã bíu chặt lấy, mẹ Ä‘em vá» nuôi.

Và khi chơi đồ hàng, búp bê, mẹ con, con biết vén áo lên. Trên ngực con có hai cái núm bé xíu. Con bẹo thịt ở ngực ra để ấn cái núm bé xíu ấy vào miệng búp bê thủ thỉ dịu dàng: "Con ngoan của mẹ, bú tí đi nào".

Ãấy, sau bài há»c o, a đầu tiên, con đã biết cái Ä‘iá»u mà không cô giáo nào dạy con cả.

"Ai dạy mày như thế cơ chứ?"

Nhà mình không ở làng quê ấy nữa. Chiến tranh bom đạn, sÆ¡ tán. Lần chuyển nhà thứ hai con biết trong Ä‘á»i, nhà mình chuyển đến má»™t căn nhà chật hẹp. Cả nhà mình, con đã có thêm em thứ hai nằm trên má»™t chiếc giưá»ng. Mẹ và ba chúng con nằm má»™t chiá»u. Cha nằm dưới chân. Giấc ngá»§ trẻ thÆ¡ say sưa mê mệt. Ban ngày con nô đùa, chạy nhảy nên đặt mình xuống là ngá»§ như chết. Thưá»ng là những đêm như thế. Nhưng những ngày chiến tranh kéo dài quá, ngày ngày bom rÆ¡i đạn nổ, ngày ngày vì cái sống cái chết, ngày ngày từng lá»›p ngưá»i ra Ä‘i. Ngày ngày vì những Ä‘iá»u trá»ng đại ấy nên mẹ cá»§a con đã không chú ý đến má»™t đêm con bá»—ng mở mắt ra đúng lúc ấy, tò mò, con băn khoăn và con không hiểu... Sáng hôm sau thức giấc, con đã không trong trẻo như những ngày thưá»ng. Con cứ mang má»™t câu há»i trong đầu. Con không dám há»i những ngưá»i lá»›n. Con chỉ há»i những đứa bạn cùng tuổi vá»›i con:

- Ban đêm cha mẹ mày có cởi truồng không? Có đứa nhìn con kinh ngạc, Có đứa thì gật đầu...

*
* *

"Ai dạy mày như thế cơ chứ?"

Ngay từ hồi há»c lá»›p má»™t, lá»›p hai bá»n con đã biết chế nhau rồi. Thế là lá»›p há»c phân biệt thành hai phe lá»›n: phe nam, phe nữ. Ãứa con gái nào mà chÆ¡i thân vá»›i con trai thì bị ê ê cho đến khi biết xấu hổ thì thôi.

Ngày con há»c lá»›p ba thì mẹ đã từng mắng con như vậy.

- Ai dạy mày đi chơi như thế?

Giá» thì con biết Ä‘i chÆ¡i ấy là do trá»i đất dạy con.

Ãất bao la và Trá»i rá»™ng lá»›n dạy con. Cuá»™c Ä‘i chÆ¡i ấy...

Buổi sáng trước khi Ä‘i làm, mẹ dặn con: "ở nhà trông nhà đừng Ä‘i chÆ¡i nhé". Con ngồi ở ngoài cổng chÆ¡i đồ hàng thì thằng Ba đánh trâu Ä‘i qua. Nó há»c cùng lá»›p vá»›i con, nhưng con không dám chÆ¡i vá»›i nó vì sợ chúng bạn chế. Thằng Ba rá»§ con: "Mày có Ä‘i chăn trâu vá»›i tao không".

Con chưa bao giỠđược chăn trâu nên con đồng ý luôn. Thằng Ba đỡ con lên lưng trâu ngồi sau nó: "Mày ôm chặt lấy tao kẻo ngã đấy". Con trâu đủng đỉnh đưa hai đứa Ä‘i. Thằng Ba cho trâu Ä‘i dá»c mương, chỉ cho con xem:

- Mày xem kìa, bóng chúng mình in xuống nước đẹp không?

Con nhìn theo tay thằng Ba chỉ quả là đẹp thật, nước trong suốt, phẳng lì in bóng chúng con và con trâu. ở dưới nước, chúng con xinh hơn và áo quần không đầy mụn vá. Con trâu cũng đẹp, da nó căng bóng lên.

Thằng Ba cho trâu lội qua mương. Mương sâu. Nó bảo con cởi quần áo đội lên đầu kẻo ướt. Thằng Ba cũng cởi quần áo, một tay cầm thừng trâu, một tay nó đội quần áo lên đầu. Thằng Ba dặn con: "Mày phải ôm chặt lấy tao, ngã xuống nước là chết đấy nghe chưa?".

Con ôm chặt lấy thằng Ba. Con trâu dầm mình xuống nước, chỉ để cái mÅ©i thở. Nước dâng lên đến ngá»±c con. Con hÆ¡i sợ má»™t chút, nhưng khoái quá. Nước mÆ¡n man trên da thịt. Con trâu rẽ nước, nước rẽ bên sưá»n con. Thằng Ba thúc trâu Ä‘i nhanh. Nước tát nhẹ vào ngá»±c con như ai mÆ¡n man cù nhẹ. Con khoái chí cưá»i vang. Thằng Ba cÅ©ng cưá»i. Ãến khi hai đứa thấy rét má»›i cho trâu lên bá».

Thằng Ba cho trâu Ä‘i dá»c bá» ruá»™ng. Ruá»™ng lúa Ä‘ang chín, mầu vàng rá»±c lên dưới nắng. Thằng Ba để cho trâu gặm cá», rá»§ con bắt muồm muá»—m. Con chạy dá»c bá» ruá»™ng, như ngày nào lần đầu tiên ra đồng, con bị cái mầu vàng làm mê Ä‘i, ngồi xuống bá» cá» nghiêng nghiêng đầu đón gió. Bá»—ng con phát hiện ra Ä‘iá»u má»›i mẻ, ruá»™ng lúa lăn tăn như sóng, từng đợt sóng nhá» rồi lan ra xa to hÆ¡n, cồn lên những sóng vàng, gió rì rào như lá»i hát. Con gá»i thằng Ba bảo nó Ä‘iá»u đó. Nó nhìn con ngạc nhiên:

- Sao đến bây giá» mày má»›i biết Ä‘iá»u đó?

Hai đứa thi nhau nghiêng đầu nhìn đồng lúa. Chúng con thấy càng ra xa sóng lúa càng to hơn, cái mầu vàng óng ả như tấm thảm vàng ai đang rũ. Một lúc thằng Ba chỉ:

- Mày xem lắm cò chưa?

- ừ nhỉ.

Cánh cò trắng bay tung nổi bật trên ná»n lúa vàng, cánh cò bay lan xa chấp chá»›i đổ xuống. Rồi lại ở xa hÆ¡n, má»™t đám khác tung lên như những mảnh giấy trắng rắc trên trá»i vàng. Tuyệt quá! Con mê Ä‘i không còn nhá»› gì nữa.

Khi chúng con đã chán đồng lúa chín, thằng Ba đánh trâu đến gốc Ä‘a. Cây Ä‘a to tán lá dầy xanh gắt tá»a ra khoảng đất rá»™ng mát rượi. Má»™t ná»­a tán cây tá»a xuống lòng mương. Thằng Ba trèo lên bứt những búp Ä‘a vứt xuống cho con. Cái búp Ä‘a trông như cái ngòi bút. Thằng Ba lại bứt xuống bao nhiêu là lá. Nó dạy con gấp con trâu lá Ä‘a, bù đài... gấp chán con nằm dài xuống gốc cây. Thằng Ba trèo lên cây chá»n má»™t cành là ra mặt nước ngồi vắt vẻo. Bóng thằng Ba in xuống nước. Con bá»—ng nhá»m dậy bắt gặp má»™t hình dáng quen quá con bá»—ng nhá»› ra. A, câu chuyện tìm mẹ mà cha kể. Hai đứa - thằng Nhà, con Gạo ngồi trên cây gạo in hình xuống nước để tìm khuôn mặt giống chúng nó... thằng Ba nghe há hốc mồm.

Con kể xong, thằng Ba ngồi băn khoăn. Hết rồi à? Hay thế! Ai kể cho mày nghe vậy?

Ãồng quê và câu chuyện tìm mẹ ấy làm cho con vá» muá»™n. Mẹ đã đánh con má»™t trận cho chừa Ä‘i. Vâng, con đã chừa, chừa cho đến khi xảy ra chuyện này, con đã không chÆ¡i vá»›i má»™t ngưá»i bạn trai nào. Nhưng cuá»™c Ä‘i chÆ¡i ấy bằng cả tuổi thÆ¡ cá»§a con.

*
* *

"Ai đã dạy mày như thế cơ chứ?"

Ngày con lên mưá»i nhà mình có sá»± thay đổi lá»›n. Cha bảo: "Vì tương lai cá»§a chúng nó, chúng mình phải chuyển lên phố em ạ".

Thế là cả nhà mình chuyển lên thành phố. Con được sống trong ná»n văn minh má»›i. Con bắt đầu mở mang bằng những quyển sách dá»… kiếm. Những ngày đất nước chưa giải phóng, mẹ vẫn bận trăm công nghìn việc, bởi thế, mẹ không có thá»i gian chăm chút đến con. Con đã được tá»± do kiến tạo nên tâm hồn mình bằng tất cả những loại sách rÆ¡i vào tay con.

Có những cuốn sách tuyệt vá»i: "Jên ErÆ¡". "Ãitê con cá»§a ngưá»i Ä‘á»i","Anna Karênian","Tấm lòng vàng", "Thép đã tôi thế đấy", "Dấu chân ngưá»i lính"...

Nhưng cÅ©ng có những cuốn sách "Ãồi thông hai má»™", "Vụ án thành Pari"... cÅ©ng được truyá»n bí mật từ cặp đứa ná» sang cặp sách đứa kia.

Nhưng tất cả những cuốn sách ấy Ä‘á»u không dạy con cái lần đầu tiên ấy. Không, con hoàn toàn không ấu trÄ©. ở lá»›p con là đứa bé nhất. Con thắc mắc - mùa hè nóng thế mà chúng nó cứ mặc hai áo và tại sao môn thể dục lăn bánh xe, các bạn ấy, mặc dù bị thầy mắng cÅ©ng không chịu làm. Con xung phong làm nhiá»u lần, có gì khó kia chứ. Chống hai tay xuống đất, động đầu xuống, dạng hai chân lên trá»i, rồi chống chân xuống. Khi con làm, các bạn nữ quay mặt Ä‘i, các bạn nam bụm miệng cưá»i. Con không hiểu sao các bạn ấy lại cưá»i. ừ thì áo nó tụt xuống tận cổ, quần nó tụt đến tận gối thì có gì đáng cưá»i. Có lẽ tại ở cái ngá»±c nó má»c hai cái mụn. Ãi há»c vá» nó tức tối há»i cha. Mẹ thì chẳng để ý đến con nên con không dám há»i:

- Cha Æ¡i, chết rồi, con bị má»c hai cái mụn ở vú đây này, Ä‘au Æ¡i là Ä‘au.

- ừ, cứ để nguyên rồi là nó khá»i thôi.

Con còn để ý các bạn gái cá»§a con hay có quyển lịch tay, cứ má»—i tháng đánh dấu ba ngày. Ãiá»u bí mật ấy cứ thập thò và con hiểu rằng sẽ có ngày vá»›i con cÅ©ng xảy ra Ä‘iá»u ấy. Con chá» trong ná»—i thấp thá»m mong đợi, vui vui. Cái ngày ấy con không hoảng hốt, con mừng vui nhưng con xấu hổ. Con bí mật xé vải màn cá»§a mẹ thành từng miếng nhá», đến tối con má»›i dám thay. Con phÆ¡i ở chá»— kín đáo nhất, cha phát hiện ra trước, cha bảo con:

- Con gái bẩn thỉu, mày giặt giÅ© thế à? Ãem ra chá»— nắng mà phÆ¡i cho nó sạch chứ.

Con xấu hổ trào nước mắt. Con gào lên:

- Cha biết gì, kệ con!

Giá mà là mẹ, mẹ bảo con và hướng dẫn cho con con đã không gào lên như thế.

*
* *






Chiá»u, anh ấy Ä‘em cÆ¡m vào cho con. Mặt anh ấy tái Ä‘i vì sợ hãi.Anh ấy chỉ định dừng lại má»™t phút để trao làn thức ăn cho con. Mắt anh ấy không dám nhìn con. Anh ấy bước vá»™i ra cá»­a. Con nhìn anh ấy, cái nhìn níu anh lại. Ngập ngừng, anh quay gót ngồi xuống cạnh con. Con lấy trứng bóc vá», tá» ra chăm chú làm và không ngước nhìn lên. Con ăn ngon lành. Cố ăn thật ngon lành. Con bầy ra giưá»ng đủ thứ, trứng vịt lá»™n, phở, thịt nạc rán, chuối, cam... Con cố tình phÆ¡i bầy sá»± sung túc để tá» ra được chiá»u chuá»™ng quan tâm. Con tươi cưá»i má»i những ngưá»i buổi trưa đã nguyá»n rá»§a con. Ngưá»i này quả chuối, ngưá»i kia múi cam... con âu yếm vá»›i anh ấy. Anh ấy không hiểu. Anh ấy trân trân nhìn con, quả cam Ä‘ang bóc ở tay anh ấy rÆ¡i xuống. Anh ấy sợ hãi nhìn con. Chắc anh ấy sợ vẻ mặt cá»§a con. Ãôi mắt long lanh như Ä‘iên dại, má»™t mắt ráo hoảnh, má»™t mắt ngấn nước. Miệng méo lệch má»™t bên cưá»i, má»™t bên mếu. Gương mặt méo mó thật dá»… sợ, thế mà con vẫn cố bật thành tiếng cưá»i khúc khích.

- Sao anh mang cho em nhiá»u thế?

- Anh vỠđây.

- Cứ ngồi đây đã - Con ghìm giá»ng.

Mẹ Ä‘i giặt cho con vá», con Ä‘on đả:

- Anh ấy đem cơm vào cho con mẹ đây này. Mẹ để đấy ăn đi cho nóng.

Ãón bắt được ý con, mẹ cÅ©ng Ä‘on đả:

- Anh để đấy rồi vỠđi kẻo tối.

Anh vá». Con Ä‘i nằm. Bây giá» có dá»… chịu hÆ¡n, cÆ¡ thể Ä‘ang dần dần thích nghi vá»›i túi nước trong bụng, xung quanh má»i ngưá»i nhìn con ít khinh rẻ hÆ¡n. Thì ít ra cô ta cÅ©ng không bị bá» rÆ¡i. "ít ra cô ta không bị bá» rÆ¡i như những con chó hoang". Chỉ bao biện được có đến thế mà con đầy can đảm để đóng màn kịch lố lăng nhất trên Ä‘á»i. Con cảm thấy xấu hổ quá, ân hận và tá»± trách móc mình đến ná»—i, con không sao ngá»§ được, muốn ngá»§ cho quên Ä‘i, vÆ¡i Ä‘i. Mẹ bảo con:

- Cố ngủ mà lấy sức.

Con cÅ©ng tá»± răn mình như thế, quên hết sá»± Ä‘á»i, quên Ä‘i! Mẹ chuẩn bị Ä‘i đâu.

- Cứ nằm ngủ đi, tao chạy lại đằng kia tí.

Mệt nhá»c quá, ná»—i mệt nhá»c thể xác đã thắng, chẳng bao lâu con ngá»§ thiếp Ä‘i. Chắc giấc ngá»§ đã khá dài. Con chợt tỉnh giấc vì cảm giác rét kinh khá»§ng. Con quá» tay tìm chăn. Tiết trá»i tháng chín se lạnh. Con đụng phải mẹ ngồi cạnh.

- Mẹ ơi, con rét lắm.

- Sao, đau rồi à?

- Không, con rét lắm.

Mẹ đắp cho con cái áo nilông. Con vẫn run. Vừa nóng, vừa rét, con rên khe khẽ:

- Ãỡ Ä‘au chưa? Há»… Ä‘au gá»i tao nhé.

Lúc mẹ tôi đã Ä‘i gặp cô bác sÄ© quen. Mẹ chỉ muốn tá»™i lá»—i thoát cho nhanh ra khá»i cÆ¡ thể con. Cô bác sÄ© đã cho mẹ hai ống oxytoxin.

- Chỉ hơi ê ẩm thôi mẹ ạ.

- Thế thì ngủ đi mà lấy sức.

- Nhưng con rét lắm.

- Làm sao được. Phải chịu đựng lấy, đừng có kêu tao, tao có dạy mày thế này đâu?

Con cố gắng nằm, thỉnh thoảng bụng hÆ¡i vần lệch má»™t chút, lẩm nhẩm rồi lại thôi. Chỉ có rét. Rét kinh khá»§ng. Chiếc áo nilông lạnh lẽo như càng rét hÆ¡n, mồ hôi bốc lên Ä‘á»ng vào cổ áo. Chá»— chân tay để hở chạm vào như động phải nước đá, khó chịu quá con lại rên lên khe khẽ. Mẹ lại há»i.

- Ãau rồi à?

- Không. Mẹ nằm xuống ngủ đi.

- Mặc kệ tao.

Gần sáng mẹ thấy con vẫn không Ä‘au gì. Mẹ lấy xi lanh đã khá»­ trùng sẵn, chẳng cần đèn đóm, mẹ bảo con giÆ¡ đùi ra ánh sáng nhá» nhá» cá»§a ngá»n đèn đưá»ng hắt vào. Mẹ tiêm cho con hai ống thuốc. Mẹ chỠđợi nhưng con vẫn không Ä‘au. Con không Ä‘au tức là tá»™i lá»—i cá»§a con nó còn bám chắc vào lòng con. Mẹ cáu gắt luôn.

Sáng ra, cô bác sĩ đi tua cặp nhiệt độ cho con. Sốt 390C, con buộc phải tháo "sông ra". Nếu cứ để sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng con.

*
* *

Con chuyển sang phòng cô-vắc. Phòng đã có năm bệnh nhân, thêm con là sáu. Con quan sát những bệnh nhân cô-vắc. Toàn những cô gái trẻ nhưng nhợt nhạt vô hồn. Há» ngước mắt nhìn con, cái nhìn thoáng vẻ đánh giá, như những con thú nhìn đồng loại. Ãặc biệt trong phòng cô má»™t cô bé trẻ nhưng xanh lướt, yếu đến ná»—i chẳng thể tá»± Ä‘i được. Má»™t bà mẹ già lưng còng gập, ngày ngày đến chăm sóc cô.

Con được xếp cùng giưá»ng vá»›i má»™t cô bé to lá»›n. Cô ta mau mắn hay khóc, hay cưá»i. Con phải nằm tiêm truyá»n cả ngày. Cô ta giúp đỡ con trong những việc vặt, cô ta đã kịp thông báo vá» tình hình những ngưá»i cùng phòng.

- Con bé yếu nhất kia nó bị băng huyết gần chết đấy. Chẳng hiểu ai xui nó chị ạ. Nó đặt rễ cau vào bụng, chị xem, mẹ nó già nhỉ. Mẹ nó khóc suốt.

- Còn cái chị nằm cùng giưá»ng vá»›i nó là Ä‘i Tiệp vỠđấy. Ngưá»i yêu chị ấy vá» sau. Anh ấy bảo chị vá» nước là cưới nhau. Mẹ chị ấy không cho, cứ bắt Ä‘i phá. Em mà như chị ấy em chẳng phá. Ãi tây vá» thì sợ gì.

- Thế còn chị thì sao?

- Chẳng sao cả.

- Chị bị ốm à?

- ừ

Cô ta Ä‘ang nói rôm rả bá»—ng ôm lấy mặt khóc. Con nằm im nhìn những giá»t nước rÆ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u vào máu như những giá»t yêu đương đã rÆ¡i vào cuá»™c Ä‘á»i con.

- ối, ối đau quá, chết mất!

Cô bé to lá»›n Ä‘ang khóc bá»—ng kêu lên dữ dá»™i. Cô ta nhảy phắt xuống đất lăn lên trên sàn. Mấy ngưá»i bệnh nhân ở các phòng khác chạy đến xem:

- Cho chết đi!

- Sướng Ä‘á»i, ừ thế má»›i sướng!

- ối Ä‘au quá. Chị gì Æ¡i. Chị Ä‘i gá»i bác sÄ© há»™ em.

- Ãừng kêu nữa, chị Ä‘i đây.

- Chết mất thôi. ối trá»i Æ¡i!

Chị gì trở lại:

- Ãừng kêu nữa, há» bảo không chết ngay được đâu. Cố chịu vậy thôi.

Cô ta bíu chặt lấy chị "gì".

- Chị cứu em với!

Chị "gì" chắc cũng thương hại cô ta. Chị để yên cho cô ta bíu lấy tay mình nhưng ngoảnh mặt đi. Cô ta lăn lộn đầu tóc rũ rượi. Con nhìn vào khiếp đảm cái hình ảnh như điên như dại kia. Con sợ nhưng tự an ủi, chắc chỉ đau như đau ruột thừa là cùng.

Ãá»™t nhiên ngừng hẳn tiếng kêu rên.

- Chị ơi hình như nó ra rồi!

- Ãể chị Ä‘i gá»i bác sÄ©.

Cô y tá chạy sang:

- Ãứng dậy. Sang phòng làm thuốc.

Cô y tá cau có, không chút thương tâm.

Chị "gì" đỡ cô ta dậy. Cô khúm núm bê má»™t bá»c to dưới váy. Những giá»t nước hồng hồng chảy theo chân cô ta.

- Chị ơi rơi mất!

- Giữ chặt lấy.

- Ãi nhanh lên kẻo bẩn hết sàn. Ãến khổ cho các bà trẻ. Các bà sướng lắm để làm khổ ngưá»i ta thế này. Ãi nhanh lên! Không chết được đâu mà phải rón rén.

Truyá»n gần hết chai huyết thanh mà con vẫn không Ä‘au. Tá»™i lá»—i cứ bám vào lòng con muốn sống.

"Cái giống lạc loài", con và hài nhi cá»§a con là cái giống lạc loài. Con và các con cá»§a con là thế nào hả mẹ? Con là đứa con lạc loài. Các em con không lạc loài. Ngày ấy khi mẹ mắng con như thế, anh ấy vẫn bên con như cha vẫn bên mẹ kia mà. Vậy khác nhau như thế nào? Cái gì làm thước. Tình yêu hay hôn nhân? Con sẽ không lạc loài nếu như không bao giá» xảy ra chuyện này. Hài nhi cá»§a con sẽ không lạc loài, nếu như con và anh ấy đã cưới nhau. Phải thế không mẹ? Có khác nhau nhiá»u không hả mẹ? Tình yêu và hôn nhân? Con chưa có hôn nhân nên con không biết Ä‘iá»u đó.

Ãêm hôn nhân mẹ đã sinh ra con trong niá»m hạnh phúc toại nguyện và trong sá»± cho phép. Ãêm tình yêu cá»§a con... đó là đêm thứ năm con bị ốm ở xa cha mẹ. Anh ấy ở bên con chăm sóc cho con. Nhà con ở chỉ có má»™t chiếc giưá»ng. Anh ấy nằm dưới đất. Thỉnh thoảng anh ấy lại sá» con có ngon giấc hay không? Ãêm thứ năm ấy, con khá»e mạnh hoàn toàn. Con bảo anh ấy:

- Anh nằm bên cạnh em cÅ©ng được, tiết trá»i hãy còn lạnh, anh nằm dưới đất khéo ốm mất đấy.

- Em cho phép anh nằm bên cạnh em ư?

- Vâng, anh nằm cạnh đây nhé. Em để cái chăn này giữa hai chúng mình. Anh có nhá»› những chuyện mình cùng Ä‘á»c không? Câu chuyện thá»i chống Mỹ ấy? Những đêm hành quân, những ngưá»i yêu nhau ấy, há» chỉ nằm cách nhau bằng má»™t chiếc bạt má»ng thôi. Bây giá» giữa anh và em cách nhau bằng má»™t chiếc chăn dày kia mà. Ãấy như thế đấy. Anh ngá»§ Ä‘i.

- Chúc em ngủ ngon.

- Vâng.

Anh ấy quàng tay qua chiếc chăn đặt lên con. Ôi khi bàn tay mạnh mẽ cá»§a anh ấy ôm lấy con thì vÅ© trụ ngừng quay. Khi môi anh ấy chạm vào môi con thì vÅ© trụ ngừng thở. Tất cả Ä‘á»u chìm Ä‘i, không còn gì tồn tại cả. Cả trinh tiết, cả những lá»i mẹ dạy, cả những bài luân lý. Chỉ có anh ấy và con ở trên Ä‘á»i này. Chúng con cuồng nhiệt trao nhau những Ä‘iá»u đã há»c ở cuá»™c Ä‘á»i. Ãến lúc tỉnh ra đứa ná» nhìn đứa kia bối rối. Con sợ hãi:

- Nhỡ chúng mình có con thì sao?

Anh ấy lảng tránh ánh mắt con. Ãó là Ä‘iá»u trung thá»±c. Anh ấy cÅ©ng chẳng biết "thì sao". Quả thật sau đó chúng con không biết sẽ ra sao.

Vậy vá» vật chất, cái đêm sinh ra giống lạc loài có giống cái đêm sinh ra giống không lạc loài không hả mẹ? Mẹ, con yêu mẹ. Con tin mẹ. Nhưng con cÅ©ng yêu sách vở và tin sách vở. Vậy mà con không hiểu được rằng, tình yêu thì được hết lá»i ca ngợi như thế. Mà tình yêu lại hay sinh ra những giống lạc loài! Và những đứa con lạc loài thì hay bị ruồng bá».

*
* *

Mẹ gần như tuyệt vá»ng Ä‘i tìm cô bác sÄ© quen. Cô bác sÄ© Ä‘i nói vá»›i bác sÄ© trưởng khoa. Bác sÄ© trưởng khoa đồng ý khám cho con. Xong, bà ra lệnh cho y tá cầm đến má»™t ống thuốc nhá». Bà tiêm cho con:

- Chỉ nửa tiếng nữa là sổ. Cô là nhất đấy. Hằng trăm ca, chỉ có ca cô là được dùng đến thứ này đấy nhé.

Mẹ mừng rỡ chạy Ä‘i mua quà cho ca trá»±c. Má»i ngưá»i ra khá»i phòng. Quả thật chưa được mưá»i phút sau cÆ¡n Ä‘au thúc lên tim, tim như ai bóp chặt. Cái Ä‘au thúc sang trái, sang phải, má»›i đầu con còn nằm im trên giưá»ng. Ãau quá con nhảy xuống đất, vết kim truyá»n ở tay lại chảy máu. Máu chảy ròng ròng xuống đất.

Trong số những ngưá»i đứng xem con Ä‘au ở cá»­a có má»™t ngưá»i thương tình chạy Ä‘i tìm cho con ít bông. Con không kịp rịt máu, đã lăn ra nhà. Cái Ä‘au ngày càng dữ dá»™i. Ngồi thì cái Ä‘au thúc phải đứng lên. Ãứng lên thì nó thúc cho khuỵ xuống. Quay sang trái nó thúc cho quay sang phải. Quay sang phải rồi quay sang trái. Rồi đứng lên. Rồi ngồi xuống, bật ngưá»i ra sau gập vá» phía trước, bò bằng bốn chân, giá như được đóng thêm cái Ä‘inh để quay như chiếc cù chắc dá»… chịu hÆ¡n. Con kêu la ầm Ä©. Con gá»i mẹ chẳng thấy mẹ đâu. Con đập đầu vào tưá»ng, cái Ä‘au nó giảm Ä‘i chút ít. Ãập thêm cái nữa thì cô bác sÄ© quen chạy vào:

- Ãừng làm thế cháu, há mồm ra, thở Ä‘i, đừng kêu nữa há» cưá»i cho.

- Kệ há», cháu cần gì đâu. Mẹ cháu đâu? Cháu chết Ä‘i còn hÆ¡n.

Nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng. Cái váy không có cúc cứ tụt xuống. Mẹ vỠđúng lúc con đau nhất. Mẹ xoa cho con:

- Chịu đựng tý, con ạ, sắp xong rồi.

- Chết mất thôi mẹ ơi.

- Ãừng kêu nữa, chịu khó tý.

Ãá»™t nhiên ngừng hẳn má»i Ä‘au đớn, như từ độ cao rÆ¡i xuống, con tỉnh táo hẳn. Con định xem mình Ä‘ang làm sao. Váy con ướt sÅ©ng. Mẹ dìu con sang phòng thá»§ thuật. Cô bác sÄ© khám cho con:

- Chưa, mới vỡ ối thôi.

Con nằm im trên bàn chá». Con buồn ngá»§ quá, lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ không được vì vẫn bị những cÆ¡n Ä‘au thúc. Con nghe tiếng mẹ ngoài cá»­a:

- VỠđi, tôi bảo anh vỠđi.

- Cháu...

Con nhìn ra. Anh ấy đang áp mặt vào cửa kính nhìn vào. Bỗng con cảm thấy căm thù anh ấy, vì cái con đang trải qua là do anh ấy. Con muốn nhảy xổ ra mà đánh. Mẹ kéo anh ấy đi.

Cô bác sĩ bảo con:

- Há mồm ra thở Ä‘á»u nhé, không phải rặn nữa đâu.

- ÃÆ°á»£c rồi, má»m bụng ra.

- Y tá lấy cho tôi chút iôt!

- Má»m bụng ra, không được nâng mông dậy. Thở cho Ä‘á»u, há mồm ra và thở Ä‘á»u!

Như con dao nào đó đưa vào bụng con mà ngoáy. Con bật dậy thét lên:

- Ãể cháu chết Ä‘i cÅ©ng được các cô Æ¡i!

Cô y tá vá»™i vàng ấn con nằm xuống. Mẹ chạy vào. Lưỡi dao lại ngoáy tiếp vào bụng con lần nữa. Con lại co ngưá»i lên hét. Ba, bốn ngưá»i lại giữ chặt lấy con. Cô bác sÄ© ra lệnh:

- Há mồm ra thở Ä‘á»u Ä‘i!

Con há mồm ra ngớp không khí vừa chuẩn bị kêu, tay cô bác sĩ thò vào đến đâu con kêu đến đó.

Lần thứ ba cô bác sĩ rút tay ra tuyên bố: Xong rồi!

Mẹ mặc quần áo cho con. Con đã hết đau. Con bỗng nhớ đến nó. Con tìm kiếm nó. Dưới chân con có cái khay phủ khăn trắng. Con bỗng khiếp đảm. Không dám thò chân xuống lối đó nữa. Con co chân nhảy qua đầu bàn, cô y tá vội vàng đỡ lấy con:

- Mày muốn băng huyết chết hay sao?

Con hẩy tay mẹ và cô y tá, Ä‘i như chạy vá» giưá»ng. Con nằm xuống và thở hổn hển, mồ hôi tứa ra. Lúc ngồi nhá»m dậy con đã nhìn qua chân, thấy cái nhau to hÆ¡n bàn tay, và cái cuống nhau dài dài nối vá»›i nó - hài nhi, đứa con đầu tiên cá»§a tôi. Tá»™i lá»—i cá»§a con. Tình yêu cá»§a con! Chiếc khăn trắng phá»§ kín nó.

Nó đã chết.

*
* *

Ãêm thứ ba ở lại bệnh viện chỉ có má»™t mình, mẹ đã vá» từ buổi tối. Mẹ Ä‘au đớn và mệt má»i nên mẹ không thể ở lại vá»›i con đêm ấy. Vả lại, đêm ấy con đã thoát khá»i tá»™i lá»—i rồi: Phòng cô-vắc có vẻ bình thản hÆ¡n. Có bé to lá»›n nằm cùng giưá»ng con, vừa khóc ồn ào má»™t chập xong, cô ta lại cưá»i nói ngay. Cô ta kể vá»›i con, cô ta đã kéo chiếc khăn trắng phá»§ khay. Cô ta đã nhìn thấy rõ má»™t thằng bé hẳn hoi, to gần bằng con búp bê.

- Chị ơi, hơn sáu tháng rồi còn gì nữa, kể cũng tiếc chị nhỉ. Chỉ hai tháng nữa là nó biết khóc rồi còn gì. Chị này, kể ra nó sống cũng dai thật. Khi em bị chửa, em uống năm chục viên thuốc ký-ninh mà nó chẳng sao cả.

- Sao em lại phá nó đi!

- Mẹ em bắt, vả lại nó chuồn rồi.

- Ai?

- Thằng ngưá»i yêu em ấy. Thằng đểu ấy Ä‘i yêu đứa khác rồi.

- Thế sao em không bắt Ä‘á»n?

- Em không cần. Nhưng phen này em sẽ cho nó biết tay!

- Em định làm gì?

- Em sẽ tạt cho nó lá» a-xít vào mặt để nó mất tương lai. Ãá»i em thì chẳng cần nữa. Thế chị Æ¡i, đứa cá»§a chị, chị có xem không?

- Chị không dám.

- Thế nó là con trai hay con gái?

- Chị không biết, thôi chị buồn ngủ lắm rồi.

Cô ta im lặng. Cô úp mặt xuống gối. Tất cả đã qua rồi, con không thấy Ä‘au đớn và mệt má»i nữa. Hừ, thế là xong. Lúc Ä‘au đớn con mong muốn nó như má»™t chiếc nhá»t bá»c vỡ ra là hết Ä‘au. Nhưng bây giá» là cái Ä‘au khác. Cô gái to lá»›n há»i con: Chị Æ¡i, nó là trai hay gái? Con không biết. Nó chết rồi. Trái tim ngưá»i cá»§a nó đập được bao nhiêu nhịp? Nó đã kịp sung sướng gì chưa? Nó đã biết đến Ä‘au đớn chưa? Tá»™i lá»—i cá»§a con, ngưá»i đàn bà tuổi ấy có quyá»n có đứa con chứ. Vậy sao con không bảo vệ nổi nó. Con lặng lẽ khóc. Nước mắt tràn đầy trên gối. Cái gối bệnh viện đã bão hòa nước mắt. Nó không thể ngấm thêm. Những giá»t nước mắt chảy dài xuống chiếu rồi rÆ¡i xuống đất. Ãất mẹ có thấm ná»—i Ä‘au cá»§a con hay không, con không biết.

*
* *

Sáng hôm sau, mẹ đến vá»›i con. Mẹ quan sát con. Mẹ sá» vào ngá»±c con - Ãã xuống sữa rồi đấy! Ôi, giá như bây giá» con chÆ¡i trò đồ hàng, búp bê, mẹ con, con không phải bẹo thịt ra nữa. Hai bầu vú con căng sữa, sữa chảy ra áo. Mẹ lo lắng: "Sữa mày nhiá»u đấy, vá» nhà nhá»› ý tứ kẻo ngưá»i ta biết!". Mẹ bảo con phải uống thêm kháng sinh để chóng tiêu sữa Ä‘i. Ãến chiá»u, mẹ xin cho con vá». Lần đầu tiên mẹ giục con đánh son phấn:

- Ãánh vào má»™t tý cho nó hồng hào lên:

Con thay áo quần trả bệnh viện. Mấy bà bệnh nhân nhìn con:

- Gớm, trông cô lại như thiếu nữ dậy thì.

Mẹ Æ¡i, từ bấy đến nay hai mẹ con ta cùng mang ná»—i Ä‘au. Mẹ mang ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i mẹ, ná»—i Ä‘au có đứa con hư há»ng. Con Ä‘au ná»—i Ä‘au cá»§a con, và cÅ©ng là ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i mẹ. Tháng thứ nhất con mÆ¡ hồ, tháng thứ hai lo sợ, tháng thứ ba có cái gì đó thắng ná»—i lo sợ... cái gì đó ấm áp dịu dàng... Giá» thì không còn nữa. Ná»—i Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i mẹ đã không bảo vệ nổi con mình, những ná»—i Ä‘au như thế cá»§a con chắc mẹ đã hiểu.

Còn má»™t ná»—i Ä‘au này nữa mẹ Æ¡i, là ná»—i cô đơn con không thể chia sẻ cùng ai. Sau ngày ấy tình yêu cá»§a con chết Ä‘i theo nó. Sau ngày ấy con đã là má»™t ngưá»i đàn bà từng trải, nhưng bên ngoài con vẫn là má»™t thiếu nữ trong sáng, e ấp con chá» má»™t tình yêu má»›i đến vá»›i con, tình yêu má»›i đến - đâu có thể dá»… dàng như lá»i nói ấy. Con đã từng trải, mẹ thì khắt khe hÆ¡n.

Cuá»™c sống ngày ngày cứ diá»…n ra sôi động. Ngày ngày con vẫn cứ nhập cuá»™c: con Ä‘i xem, Ä‘i vÅ© há»™i, Ä‘i du lịch... nhưng sau tất cả những cuá»™c vui, con càng cô đơn hÆ¡n. Con mong muốn tình yêu. Con đã có đầy đủ má»™t tình yêu đầu tiên ấy rồi. Hoặc là bằng, hoặc là hÆ¡n. Mẹ và lý trí không cho con buông thả. Giá như ngày ấy mặc dù tá»™i lá»—i, mẹ cứ cho chúng con lấy nhau thì con đã trở thành ngưá»i phụ nữ bình thưá»ng chứ không phải mang cảnh góa bụa trong cô thiếu nữ kén chồng thế này.

Chuyện truyá»n rằng, những ngưá»i đàn bà góa bụa đêm đến phải đổ thóc vào xay, xay cho mệt lá»­ Ä‘i để ngá»§, ngá»§ mê mệt để quên Ä‘i. Con không có thóc mà đổ vào xay. Tối con Ä‘i xem vá», con tiếp xúc nhưng không buông thả. Ãêm đến, màn đêm bao phá»§ sá»± bí mật cá»§a con. Con thao thức, con hồi tưởng và con khát khao. Lý trí đôi lúc chẳng được việc gì, con bèn hồi tưởng lại và vá»›i bàn tay mình, con tá»± vuốt ve thân hình thiếu nữ để thá»a mãn cÆ¡n đàn bà!

Mẹ, mẹ có hiểu được con chăng?

Từ ấy đến nay mẹ Ä‘au ná»—i Ä‘au cá»§a mẹ, con Ä‘au ná»—i Ä‘au cá»§a con. Nhưng có đêm nào mẹ tỉnh dậy vì ná»—i Ä‘au cá»§a mẹ không? Ãêm đêm cha mẹ vẫn bên nhau và con thức tỉnh vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a mình. Mẹ, mẹ có hiểu con không.

Mẹ Âu CÆ¡ sinh được 50 ngưá»i con trai, 50 ngưá»i con gái. Con trai cá»§a mẹ thì thành anh hùng, thi sÄ©, con gái cá»§a mẹ thì trở thành những bà mẹ. Ãất nước anh hùng, ngoại xâm, thiên tai liên miên, nên mẹ quan tâm đến những anh hùng, thi sÄ©. Mẹ đã không chú ý đến những cô gái vốn dịu dàng, nhu mì, không mấy đòi há»i. Mẹ Æ¡i, mẹ hãy quan tâm đến chúng con, đến ná»—i Ä‘au cá»§a những cô gái, những bà mẹ.

Mẹ kính yêu ơi! Xin mẹ hãy tha thứ cho con.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #148  
Old 20-05-2008, 11:38 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Câu Chuyện Má»™t Chiá»u Thứ Bảy
Tác giả: Trần Thanh Giao

Má»™t chiá»u thứ bảy, bá»n chúng tôi dắt nhau ra bá» sông Hồng chÆ¡i. Bấy giỠđã là cuối mùa thu rồi. Nước sông rút xuống và lặng lẽ trôi xuôi, cuốn theo vô số phù sa mầu gạch non đùng đục. Chúng tôi trèo lên má»™t đống gá»— ngồi nhìn xuống lòng sông. Chẳng bao lâu mà mặt trá»i tắt hẳn. Trăng mồng mưá»i treo trên cao. Gió lạnh làm sông Hồng nhăn mặt. Thỉnh thoảng mấy gợn sóng con con sáng lên, lấp lánh như những lưỡi búa vàng.

Cảnh sông thật đẹp nên chuyện cứ nở như gạo rang. Chúng tôi Ä‘i từ chuyện cá mè, tép bạc sang chuyện rươi đúc trứng, chuyện tôm tả-pi-lù... Má»—i ngưá»i má»—i miá»n Ä‘á»u tranh nhau nói. "Danh cua" vá»›i giá»ng Nam Bá»™ hòa hợp giá»ng bắc, Ä‘ang sôi nổi tán vá» món sò huyết nướng than hồng, bá» vào má»™t tý muối tiêu. Danh ngồi chồm chá»—m trên khúc gá»—, tay giả vá» vắt má»™t múi chanh vào con sò huyết tưởng tượng, đưa lên miệng húp má»™t cái rồi trệu trạo nuốt làm cả bá»n chúng tôi đứa nào cÅ©ng phải nuốt nước bá»t theo má»™t cách ngon lành.

Từ chuyện sò, chúng tôi bắt sang chuyện ngao, chuyện hến... Danh chợt quay sang má»™t anh bạn miá»n bắc:

- Ngao à? Trong nam gá»i ngao là vá»p. Có má»™t lần mình ăn vá»p. Năm ấy cách đây vừa đúng bảy năm...

Danh bá»—ng trầm hẳn xuống rè rè như Ä‘ang có vật gì mắc ở cổ há»ng:

- Bảy năm qua rồi mà mình không sao quên được...

Tôi bảo thầm trong bụng: Lại sắp có chuyện đây. Nhìn nét mặt Danh Ä‘ang thừ ra nghÄ© ngợi, nhìn đôi mắt Danh Ä‘ang mÆ¡ màng trông xa xa, tôi Ä‘oán có lẽ là má»™t chuyện tình. Các anh em khác chẳng ai bảo ai mà cÅ©ng Ä‘á»u ngồi yên chỠđợi. Má»™t lúc, sốt ruá»™t quá, tôi giục:

- Kể Ä‘i! Kể chuyện ăn vá»p Ä‘i!

Danh "ừ" một tiếng, cho tay vào túi áo ngoài, moi moi khoắng khoắng cả hai bên chẳng biết là tìm bao thuốc hay là lục lại vật gì cũ kỹ. Tôi vội đưa cho anh chàng điếu thuốc và đánh diêm. Danh hít một hơi ngon lành, thở khói ra dày đặc, rồi lấy tay khoát nhè nhẹ như đang vén lên một bức màn:

"Câu chuyện này cÅ©ng bắt đầu bằng má»™t chiá»u thứ bảy cuối thu. Lúc ấy cả phân xưởng mình Ä‘ang đổ dồn vào má»™t công việc đột xuất là đúc lá»±u đạn. Anh em thay phiên làm quần quật suốt ngày đêm không nghỉ để cho kịp chiến dịch. Trong hoàn cảnh ấy, lại hết cá»§i để nấu cÆ¡m, làm bếp. Kể thì cÅ©ng nhá» má»n thôi. Nhưng nguyên tắc bảo mật tuyệt đối cấm kiếm cá»§i ở vùng gần xưởng. Bá»n này thưá»ng phải Ä‘i xuống Vàm Ãầm, xa vài mươi cây số. Sau má»™t bữa cÆ¡m ná»­a sống ná»­a chín-mà có anh mặt nhăn như bị, cô Miên, cấp dưỡng cá»§a bá»n này, má»›i quyết định tá»± mình Ä‘i lấy cá»§i. Ãó là má»™t việc nặng. Mà để cho cô Ä‘i xa thì bá»n này cÅ©ng không yên tâm. Ãịnh cắt má»™t ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i cô. Nhưng anh em không ai rứt việc ra được. Miên xin cho mình Ä‘i theo. Má»i ngưá»i quay lại nhìn mình. Hồi ấy mình vừa rá»i ghế nhà trưá»ng Ä‘i xuống miá»n tây kháng chiến, công việc trong xưởng cÅ©ng má»›i biết ti toe nên rá»—i hÆ¡n anh em, hôm sau chá»§ nhật mình lại được nghỉ, nhưng mà công tác lao động có thể nói là mình dốt đặc cán mai. Tuy vậy, không thể để anh em chá» lâu, mình "xung phong" Ä‘i ngay vá»›i cô Miên. Xung phong thì cÅ©ng có nhiá»u lý do. Trước tiên nghÄ© rằng "cả làng" ngưá»i ta Ä‘ang làm cật lá»±c chẳng lẽ mình cứ "cà nhổng chống xâm lăng", "phất phÆ¡ làm cách mạng". Hai là thưá»ng ngày mình cứ nói vanh vách nào là yêu nước, nào là chá»§ nghÄ©a xã há»™i, nói chuyện Liên-xô kiến thiết cái này, xây dá»±ng cái kia mà bây giá» không Ä‘i thì mang tiếng lý thuyết suông, để ngưá»i ta chê mình là "lạc hậu" thì còn gì giá trị con ngưá»i cá»§a mình nữa. Ba là má»™t mình Ä‘i vào rừng vá»›i cô Miên thì cÅ©ng hay hay. Các cậu cưá»i à? Cái đồ quá»·, cứ nghÄ© tầm bậy! Hay, hay là thế này: Lúc bấy giá» mình nghÄ© ngay đến cảnh rừng cây má»c vút cao, ánh nắng xuyên qua kẽ lá như rẻ quạt, sóc trên cành nhảy lon ton, có má»™t đôi thanh niên nam nữ vừa đẵn gá»— vừa hát... ấy đại loại hay hay là như thế vậy."

Trong bá»n tôi, bật ra những tiếng cưá»i thú vị y như khi xem xiếc thấy anh chàng Ä‘i dây rất "chúa" mà lại giả vá» trượt ngã. Thật vậy, "Danh cua" thì ghê lắm! Ông ấy việc gì cÅ©ng sành và là tay tiện cừ nhất bá»n trẻ trong kíp và cả trong xưởng chúng tôi. Nếu ai má»›i Ä‘i lao động công trưá»ng mà thấy Danh cứ xắn hai nhát mai má»™t hòn đất và dạy rạch ròi cho anh em đổ ná»n, bện sá»t thì lại tưởng Danh là nông dân chính cống. Danh năm nay chưa đầy ba mươi tuổi, nghÄ©a là "còn xoan", ngưá»i tầm thước, đầu cắt "cua" nên được gá»i là "Danh cua". Mà Danh là "cua" cÅ©ng vì có đôi tay chắc nịch, sá» vào rắn như sá» phải chiếc kìm càng cua. Ãặc biệt Danh cua "kẹp" đến mức "trá»i gầm không nhả" những anh chàng nào xem lợi riêng bằng cái hÅ© còn lợi chung chỉ bằng cái khu tô. Thế mà nay lại nghe Danh nói toàn giá»ng "đâm hÆ¡i" như vậy thì ai mà không cưá»i cho được. Nhưng sau này ngẫm nghÄ© cái Ä‘iá»u trái ngược ấy chúng tôi má»›i dần dần hiểu ra tại sao Danh lại tốt và hết lòng lo cho anh em như bây giá». Ãó cÅ©ng là cái đầu mối chính cá»§a câu chuyện mà Danh kể tiếp sau đây:

"Thế là sau khi cÆ¡m nước, cụ bị xong xuôi, mình và Miên xuống má»™t chiếc tam bản xuất hành đúng vào chiá»u thứ bảy. Ãi loanh quanh mấy con rạch bảo mật, bá»n mình trổ ra sông to. Bắt đầu chèo. Mình ở phía sau, Miên đứng trước mÅ©i. Theo nhịp Ä‘á»u Ä‘á»u, hai đứa thong thả chèo Ä‘i. Con thuyá»n chồm chồm, lướt nhẹ trên dòng nước. Mặt trá»i đã khuất. Gió sông lên. Sóng lưỡi búa đánh lách chách vào mạn thuyá»n. Gió thổi tung mái tóc ngắn trên vai Miên. Nói thật, ngày thưá»ng mình không chú ý đến Miên lắm. Miên tuy có má»™t nước da mịn và trắng, ngưá»i đầy đặn, nhưng lúc đầu mình trông có phần cục mịch. Vả lại lúc ấy mình cho rằng Miên suốt ngày chỉ hÅ© mắm, tép hành, hết nấu cháo cho bệnh thì lại Ä‘i bổ cá»§i, khó thông cảm. Nhưng ở xưởng, nhiá»u anh chàng chết mệt vá»›i cô gái mưá»i tám tuổi ấy, có đôi mắt mí lót và cái mồm luôn luôn cưá»i cởi mở. Ngưá»i ta khen Miên làm việc chí tình, khen Miên đẹp, nhất là khen đôi chân. Có ngưá»i bảo đôi chân ấy mà cho Ä‘i múa thì phải biết. Mình thì cho Miên không đẹp. Nhưng tài làm việc và đôi chân cá»§a Miên thì mình cÅ©ng chịu, không tìm được chá»— nào để mà chê. Quả thật vậy. Gió chiá»u trên sông thổi ngược. Vạt áo và ống quần bà ba Ä‘en dán chặt vào chân Miên bay lật phật... Miên chèo, chân trái bước tá»›i má»™t tí, rồi chân phải nhẹ nhàng đá lên phía trước, thân ngưá»i nghiêng chênh chếch. Ãôi chân đẹp uyển chuyển cứ như nhảy múa trên sạp thuyá»n. Máy chèo quạt nước xoáy tròn trôn ốc trôi vá» phía sau.

Lần đầu tiên mình buột miệng khen lên một tiếng:

- Chị Miên chèo chân đẹp quá!

Miên hất mái tóc vỠđằng sau, quay lại mỉm cưá»i. Mình thấy đôi mắt Miên sáng lên và đôi gò má á»­ng hồng:

- Dữ ác! Anh đến đây năm tháng rồi mới thấy anh nói nghe được!

Rồi lại thêm một câu như đã có ý định từ trước:

- Mai vào rừng bắt vá»p nướng ăn. Ngá»t lắm! Dưới này vá»p thật nhiá»u.

Các cậu hiểu câu ấy thế nào? Mình thì khi đó cảm thấy trong lòng là lạ: Miên chú ý đến mình từ lâu. Ãúng đấy chứ không phải chá»§ quan đâu. Chẳng biết sao mà mình lại huýt sáo vang lên và chèo thật mạnh.

Chúng mình tá»›i Vàm Ãầm hÆ¡i khuya. Trăng đã xế xuống sát ngá»n đước bên kia sông. Buá»™c thuyá»n lại chắc chắn hai đứa lên má»™t trạm gác bá» trống, trải chiếu ngá»§ dưới đất. Ãêm ấy mình suy nghÄ© nhiá»u. Có lúc ngồi dậy nhìn dòng sông. Chung quanh toàn là rừng heo hút. Nhưng nói thật vá»›i các cậu là ma không dám đến...".

Danh cưá»i má»™t tiếng nhá», vất tàn thuốc lá ra xa. Ãám lá»­a bay vút Ä‘i như ma trÆ¡i, loé lên rồi rÆ¡i ngay xuống.

"Sáng hôm sau, Miên đánh thức mình dậy trước khi có ánh nắng mặt trá»i. Miên Ä‘em cÆ¡m nước xuống thuyá»n rồi đứng lái. Chèo má»™t quãng, chúng mình bá» sông to và bắt đầu Ä‘i vào rừng. Miên đưa thuyá»n sâu vào những rạch nhá», vào các ngả con, quanh qua quẹo lại mà không do dá»± má»™t tý nào. Có lẽ Miên thuá»™c lòng vùng ấy. Ãến má»™t nÆ¡i hÆ¡i quang. Miên hạ lệnh dừng lại và sá»­a soạn để lên rừng. Mình định bá» quần dài ra vì nghÄ© rằng lao động thì phải quần đùi, áo cá»™c cho ra vẻ "con nhà" chứ. Miên Ä‘oán được, cúi mặt xuống cưá»i to:

- Bận vô! Bận vô Ä‘i ông Æ¡i! Lên kia ô rô nó quào rách chân hết bây giá».

Rồi Miên đến gần lấy chiếc khăn rằn đội lên đầu mình, hai chéo khăn quấn tròn chung quanh cổ thật chặt chỉ chừa ra đôi mắt và má»™t phần mặt thôi. Miên lôi dưới khoang ra hai chiếc búa mài kỹ, lưỡi sáng loáng. Mình cầm búa lên. NghÄ© buồn cưá»i quá. Y như Ãông-ki-sốt nai nịt lên đưá»ng Ä‘i chinh chiến vậy!

Cuá»™c tấn công vào cá»§i bắt đầu. Miên bước lên bá» Ä‘i hăm hở, vừa Ä‘i vừa phạt những nhánh con, những dây leo để dá»n đưá»ng. Mình bá» thuyá»n bước theo. Nói ra các cậu đừng cưá»i chứ lần đầu tiên đặt chân xuống bãi sình cá»§a rừng U-Minh sao mà mình rợn ngưá»i đến thế! Má»™t cảm giác lành lạnh, kinh kinh từ gót chân chạy lên đầu sởn gai ốc. Giống như bước xuống má»™t ao bùn nhá»›p nhúa vậy. Mà còn gay hÆ¡n nữa kia. Vì đầy đất và lá gai, cành nhá»n, sắc như những mÅ©i dao con. Má»—i bước Ä‘i, chân lún xuống, lá mục kêu xèo xèo, mùi hôi xông lên khó chịu, ghê ghê như giẫm vào đống phân đã lên men. Mình phải từ từ chá»n chá»— đặt chân, khi bước lên má»™t khúc gá»— mục, khi trèo từ rá»… đước này sang rá»… đước khác. Có lúc hụt chân xiêu bên ná», vẹo bên kia... Miên đã bá» mình má»™t quãng khá xa. Mình có cảm giác cá»§a má»™t đứa trẻ sợ lạc đưá»ng:

- Chị Miên Æ¡i! Ãợi tôi vá»›i!

Miên dừng lại. ChỠhồi lâu, mình chưa đến kịp. Miên cau mày:

- Mau lên! Trưa rồi! Làm gì mà cóm róm như bà già đi âm phủ vậy!

Lần đầu tiên Miên gắt vá»›i mình, và mình thấy tá»± ái. Theo con đưá»ng Miên đã phát quang, mình bước bạt mạng. Kể ra Miên nói cÅ©ng phải. Ãi như thế vừa nhanh vừa vững, lại vừa oai. Mà cÅ©ng chẳng mất má»™t tý thịt nào cả. Chỉ có mất cái bá»™ Ä‘iệu cóm róm thôi. Mình theo kịp Miên ngay và cÅ©ng vung búa phạt cây ra tuồng. Lưỡi búa theo nhịp tay đưa, sáng loang loáng.

Ãã đến chá»— hái cá»§i được, Miên dặn mình lấy cây khô vá»›i cây dốt dốt thôi, đừng chặt cây tươi, ngưá»i ta cấm. Mình nhìn vòng quanh. NÆ¡i đây là má»™t rừng đước con. Cây má»c chi chít, chá»— dày chá»— thưa loạn xạ, có nÆ¡i cách nhau hàng mấy chục thước, có nÆ¡i chen ngưá»i không qua lá»t. ÃÆ°á»›c còn nhá», Ä‘á»u Ä‘á»u má»™t loạt bằng cổ tay. Thân cây thẳng tắp, cao chừng bốn năm thước. Trên ngá»n là vài cành nhá» mầu xám Ä‘á», Ä‘eo mấy cái lá xanh. Gốc sát đất chỉ bằng ngón tay cái, nhưng lên trên vài mươi phân lại có năm, sáu rá»… phụ ăn vòng ra, cắm xuống đất, mưá»ng tượng như những chiếc răng nÆ¡m. Lá mục, cành khô, ô rô, cóc kèn... giăng đầy mặt đất. Thỉnh thoảng nhú lên những mầm non Ä‘en Ä‘en, như lưỡi mèo, hay trên các cảnh Ä‘ung đưa vài quả cám bằng nắm tay mốc mốc. Ngước mắt trông lên, sương mù trùm xuống đầy rừng. Trá»i xanh chẳng thấy. Chá»n má»™t cây khô, mình giÆ¡ búa chặt mạnh. Nhưng cây quá dòn, lưỡi búa cắt ngang làm mình mất đà ngã chúi. Cây cá»§i dài và cao gãy làm ba bốn khúc rÆ¡i xuống quật vào đầu, vào lưng và cả vào đít mình. Mình thì bá»±c quá nhưng cô Miên thì ôm bụng gục đầu vào cây cưá»i ngặt nghẽo làm rung cả đám lá nhá» trên cành. Cố nhịn cưá»i, Miên chạy đến giằng lấy búa trong tay mình, cắm phập vào má»™t khúc cây to ngã dưới đất. Rồi cô xoa lưng mình:

- Ãau không? Hái bằng tay thôi. Chừng nào cần má»›i chặt. Anh coi đây nè.

Miên bước đến má»™t cây đước khô gần đấy. Ãôi chân Miên hÆ¡i dạng ra, lấy thế đứng. Tay phải Miên nắm chặt thân cây, chá»— gần gốc. Miên giật gá»n má»™t cái, cây cá»§i gãy đánh rắc. Lừa theo đà rÆ¡i cá»§a cây, Miên đặt nó vào má»™t chá»— đất trống cho thuận đưá»ng vác xuống bá» sông. Ãôi chân Miên thoăn thoắt bước sang phải bước sang trái... ÃÆ°á»›c gẫy răng rắc, lần lượt nằm chồng chất lên nhau. Mình nhìn theo bước Miên Ä‘i. Kể thì cô cÅ©ng giá»i đấy, luôn tay luôn chân không nghỉ. Má»™t lát, Miên quay lại:

- Coi kìa! Làm đi chớ! Sao lại đứng từ bi chi phật vậy?

Mình mắc cỡ, vá»™i bắt tay làm như Miên. Lúc đầu cÅ©ng hăng, bẻ được vài chục cây. Nhưng mình cứ hay nhìn lên, tìm tìm kiếm kiếm. Cây bé không muốn hái vì nghÄ© rằng chẳng bõ công. Cây to lại cứng, giật không quen nó không gẫy. Phải lấy búa chặt. Chặt xong kéo xuống đất lại khó vì cành nhiá»u, chằng bên ná» níu bên kia. Có khi cây tươi trụi lá lại tưởng cây khô, sấn tá»›i đẩy, nó quật trở vá» cho bật ngá»­a má»™t cái nên thân! Càng làm càng thấy khó, mất tinh thần. Không khí trong rừng âm u, mùi hôi hám khó chịu. Thỉnh thoảng mình lại dừng, uốn éo vài cái cho giãn gân, không muốn cất tay nhấc chân lên nữa... Nào đâu ánh mặt trá»i soi như rẻ quạt? Nào đâu sóc nhảy lon ton? Chỉ có ba con mòng vo ve bay quanh, lâu lâu lại chích cho má»™t cái nhảy nhổm! Còn muá»—i Ä‘en thì thôi khá»i nói! Khắp mình râm ran, ngứa ngáy. Chá»— da mặt để hở sá» lên đã thấy mấy cục mận to. Mình cứ trông hết buổi cho xong, nghÄ© rằng làm nhiá»u làm ít cÅ©ng là hai đứa, vá» nhà ai biết đấy là đâu bị tra khảo gì mà sợ.

Làm được khá lâu bá»—ng có tiếng Miên hú lên gá»i mình xa xa. Mình đáp lại. Lát sau đã thấy bóng Miên, Miên cởi khăn rằn cầm tay làm quạt. Mấy sợi tóc má»m dán chặt trên trán mướt mồ hôi. Miên vừa lau cổ vừa tươi cưá»i há»i:

- Mệt chưa? ÃÆ°á»£c bao nhiêu rồi?

Mình đưa mắt nhìn đống củi:

- Nội chỗ đó.

Miên sa sầm mặt xuống, nói như dằn vặt:

- Thiệt à? Anh làm gì nãy gi� Có ngủ gục không?

Mình tự ái quá, cự ngay:

- Tôi chưa biết làm, làm ít. Ãừng có lên giá»ng thầy Ä‘á»i mà chá»­i khéo tôi.

Miên đỠmặt lên, môi run run, mắt phát ra những tia giận dữ:

- Chửi anh thì tôi no béo gì? Sợ anh em ở nhà phải ăn cơm sống thêm một bữa nữa chớ!

Rồi Miên quay phắt ngưá»i, quấn khăn lên đầu, thắt thật chặt và bước Ä‘i chẳng thèm ngó lại. Mình giận run lên. Giận đến tức thở. Con gái gì ăn nói như dùi đục chấm mắm!

Dùi đục thật! Nhưng mà là đục vào xương sống cá»§a mình! Cho nên sau đó mình phát lên làm bán sống bán chết. Mình hái cá»§i rốp rốp. Cả đến những cây lúc nãy phải chặt bằng búa, lúc này bẻ má»™t cái cÅ©ng gãy lá»i. Mình quyết tâm làm cho thật nhiá»u để "xài" lại cô má»™t phen chÆ¡i. Chuyện Ä‘á»i! Khi ý mình đã quyết thì khó cÅ©ng thành dá»…. Tay chân quen dần, nhanh nhẹn thêm. Mắt tinh hÆ¡n. óc sáng ra. Từ cây ná» sang cây kia, từ chá»— đặt ôm cá»§i này đến ôm cá»§i khác... mình Ä‘á»u tính toán chi ly; mà chỉ trong nháy mắt. Chuyện ấy Miên làm thế nào bằng mình được. Bởi vậy chẳng bao lâu mà mình đã có năm đống cá»§i. Mình dừng lại. Miệng như ống bá»… thở phò phò. Mồ hôi ra ướt áo. Nhưng trong bụng thì hả lắm. Mình bá» cá»§i đấy chạy Ä‘i tìm Miên.

Nghe có tiếng chặt gá»—, mình mò đến. Miên Ä‘ang đứng trước má»™t thân vẹt to bằng ba vòng tay, to bằng cây bá»n mình Ä‘ang ngồi đây (Danh vá»— bá»™p bá»™p xuống lưng gá»—). ừ, đúng bằng này. Chân trái Miên đứng dưới đất, chân phải đè lên giữ chặt lấy cây cho nó khá»i lăn, hai tay cầm chót cán búa đưa lên cao chặt chếch xuống vá» bên trái. Má»—i nhát búa giáng vào gá»— lại có má»™t tiếng "há»±" kèm theo. Miên đã tháo tung khăn rằn ra. Trên thái dương, má»™t dòng mồ hôi theo tóc mai chảy dài xuống má, đến tận cằm. Mái tóc ngắn cứ rÅ© xuống lại bị hất lên, không che nổi đôi má đỠhây hây và bá»™ ngá»±c căng đầy sức sống. Lưỡi búa sáng bay loang loáng nhịp nhàng. Cây gá»— sợ hãi kêu "cum, cum" vang cả má»™t góc rừng. Nhìn Miên chặt gá»—, bao nhiêu cái giận cá»§a mình tan đâu mất. Mình gá»i to:

- Miên đứng ra! Ãể đấy!

Mình nhổ nước bá»t vào tay, chặt cật lá»±c. Mảnh gá»— vàng phÆ¡n phá»›t liên tiếp văng ra. Miên chống búa quệt mồ hôi trán đứng nhìn mình và cô cưá»i. à! Thế má»›i được chứ! Cô phục lăn chứ không à?

Miên bảo vá»›i mình là cây gá»— ấy có ngưá»i đã đốn xuống nhưng không vác nổi nên bỠđấy. Ãịnh chặt lấy má»™t khúc dài độ ba thước mang vá», chụm đượm và lợi hÆ¡n cá»§i nhá» gấp mấy lần.

Và Miên liếc nhìn mình, mỉm cưá»i nói đùa:

- Lát nữa phải "hợp tác xã" lại mới khiêng nổi...

*
* *



Dứt xong Ä‘oạn gá»— thì mặt trá»i cÅ©ng gần đứng đầu, bá»n mình trở vá» thuyá»n vì đã thấy đói. Bữa ăn thật là ngon: cÆ¡m nếp còn nóng vá»›i mắm lóc chưng, có hành, tiêu và tóp mỡ. CÆ¡m xong, Miên rá»­a mặt chải đầu. Còn mình cứ nằm khoanh trên sạp thuyá»n mà hút thuốc lá. Nhìn lên, sương mù đã tan từ bao giá». ánh nắng trưa ấm áp xuyên qua kẽ lá, cành cây, chiếu vào những quả vẹt Ä‘ung đưa, mầu xanh loang loáng. Rá»… đước dài nâu xám, to bằng ngón chân từng khúc nối nhau rá»§ xuống đầy mặt nước soi những chiếc đầu tròn. Con lạch mầu đỠđục, cuồn cuá»™n phù sa. Thỉnh thoảng từ trên rừng má»™t khe nước trong reo reo chảy xuống. Cá thòi lòi giương kỳ, giương mắt chạy xèn xẹt trên mặt nước như đánh thia lia. Quanh bá»™p dừa, ốc len bám đầy, quÆ¡ râu xanh xanh đỠđá». Loáng loáng có vài con vá»p lá»›n nằm phÆ¡i trên bãi chiếc vá» mốc Ä‘en. Gió rung lá đước lào xào. Bá»n mình cắm thuyá»n dưới bóng cây. ánh nắng vẽ trên áo bà ba cá»§a Miên những hoa vàng lốm đốm. Nói tóm lại vá»›i các cậu là "cảnh vật rất hữu tình".

Miên cảm hứng hò khe khẽ như cho mỗi mình mình nghe:

Vắng cÆ¡m năm bảy bữa anh không phiá»n
Vắng em má»™t bữa anh Ä‘au liá»n tương tư
Tương tư đắp chiếu, trùm má»n,
Mua con tép bạc nấu canh rau Ä‘á»n anh ăn

Các cậu biết không! Khi mình nghe Miên hò câu ấy thì có thể gá»i là "chết được". Giá»ng Miên trong trẻo và tình tứ, nhẹ nhàng ngân vang trong lặng lẽ cá»§a rừng trưa. Mình cứ muốn nằm mãi trên thuyá»n mà nghe Miên hát. Khá»i cần dài dòng, chắc các cậu cÅ©ng rõ tình cảm cá»§a mình lúc ấy...

Chải đầu xong, Miên quay sang:

- Anh ngó ra trước đi. Tôi rửa chân một chút.

Mình bảo "được rồi!" và lấy nón lá úp lên mặt, cố nhắm mắt lại ngá»§... Nhưng trá»i xui khiến má»™t luồng gió thổi tá»›i tốc nón rÆ¡i xuống sông rÆ¡i vá» phía sau. Mình nhổm dậy và thấy Miên Ä‘ang duá»—i chân phải ra vá»›i lấy nón. Cả đôi chân trắng nõn, nổi bật trên dòng nước hồng hồng..."

Kể đến đây Danh đột nhiên dừng lại hấp tấp xin thuốc lá. Má»™t đứa trong bá»n tôi vá»™i vàng móc túi nhái đưa cho. Tay Danh run run quấn rất lâu không được má»™t Ä‘iếu. Tôi lấy làm lạ và Ä‘em hết sức mình tưởng tượng xem đôi chân trần ấy đẹp đến mức nào. Ãẹp vì đưá»ng nét hay đẹp vá» mầu da mà đã bảy năm nay rồi còn làm cho "Danh cua" cá»§a chúng tôi xúc động đến như thế được. Tôi Ä‘ang phân vân thì Danh đã châm xong thuốc lá và tiếp tục câu chuyện:

"Sau đấy mình ngá»§ quên má»™t lúc. Nghe động thuyá»n và có tiếng gì lá»™p cá»™p rÆ¡i xuống khoang, mình tỉnh giấc. Hóa ra là má»™t đống vá»p. Miên cất nón lá rồi gá»i mình Ä‘i vác cá»§i xuống thuyá»n. Thú thật, lúc đó mình buồn ngá»§ sật sừ, hết muốn ngồi dậy. Tay và nhất là bả vai Ä‘au ê ẩm. Những chá»— gai quào ở chân thấm rát. Ãôi chân nặng trình trịch như Ä‘eo đá, khó bá» nhấc lên. Mình có cảm giác như tất cả máu trong ngưá»i Ä‘á»u dồn hết xuống hai chân vậy. Miên nhìn mình có vẻ ái ngại:

- Ãi Ä‘i anh. Vác hết cá»§i rồi vá» chá»› nằm đây hoài sao?

Mình nhớ lại "kinh nghiệm" ban sáng nên cố gắng mở mắt ra. Cứ kể sau khi làm mệt, được ăn no, ngủ một tý, thì cũng thích nằm đấy. Nhưng nghe Miên nói, mình nhớ lại mục đích cuối cùng của hai đứa là kiếm củi vỠcho anh em chứ có phải đi rừng chơi đâu, nên mình ngồi dậy bước lên bỠtheo Miên.

Có lẽ mình ngá»§ cÅ©ng lâu vì Miên đã rút dây cóc kèn bó chặt hết các ôm cá»§i. Mình khom ngưá»i xuống, vác bó đầu tiên lên vai và theo đưá»ng trở lại bá» sông. Nói ra thì xấu hổ chứ quả là lúc ấy sợ thật. Mình nghÄ© rằng cứ cho bẻ đước má»™t ngày cÅ©ng không sợ bằng vác vài ba chuyến! ÃÆ°á»ng xuống bến gần nhất là năm trăm thước.

Bó cá»§i đè nặng vai Ä‘au buốt. Má»—i bước Ä‘i, chân lún sâu xuống sình rút lên thật khó, cứ ngã tó ngã xiêu. Khổ má»™t ná»—i nữa là bó cá»§i dài, đưá»ng thì hẹp lại cong cong quẹo quẹo, vì cây rừng nó có má»c ngay hàng cho mình Ä‘i đâu. Bởi vậy cứ xoay bên này mắc cây, quay bên kia vướng rá»…, lướng ca lướng cướng mãi. Ãau vai quá mình dá»±ng ôm cá»§i lên rồi đưa lưng vào cõng. Nhưng Ä‘i như thế thì đầu lại cúi xuống không trông thấy đưá»ng, có khi đâm sầm vào cây dá»™i ngược. Vì vậy cứ Ä‘i chừng mưá»i thước mình lại đặt xuống nghỉ. Gần đến bến, thấy Miên đã có hai đống cá»§i rồi. Miên gá»i to, ná»­a như khuyến khích ná»­a như chê trách:

- Cắn răng lại! Nín thở Ä‘i má»™t hÆ¡i má»›i được nhiá»u! Cứ nhứt bá»™ nhứt bái thì tá»›i tối cÅ©ng chưa xong đâu!

Mình đến nÆ¡i, hất cá»§i xuống má»™t cái "bịch" thở phào. Nếu có gương mà soi thì chắc mặt mÅ©i bèo nhèo như con mèo ướt. Miên bụm miệng không dám cưá»i lá»›n. Mình giận lắm, chẳng thèm nhìn cô, đứng lật áo xem vai. Nó đã đỠửng. Miên đến gần đặt tay lên vai mình. Cô chu má» lại giả vá» xuýt xoa:

- Ui cha! Tội nghiệp quá! Da giấy!

Rồi Miên bật cưá»i khanh khách. Mình giận cành hông, quày quả bá» Ä‘i lên. Miên đã kéo tay mình lại.

- Khoan đã! Ãi khiêng khúc vẹt Ä‘i. Không chút nữa mệt, khiêng không nổi.

Mình không thèm trả lá»i cứ Ä‘i theo Miên. Hai đứa đến bên khúc cá»§i. Miên ghé vai vào phía trước và ngồi chịu cây gá»— cho mình nâng phía sau lên.

Vá» sau, nhá»› lại những khi Miên chịu nặng thay mình ấy, tim mình cứ nhói lên, yêu Miên không biết chừng nào? Nhưng lúc đó mình ngu dại quá, không hiểu được những chuyện bình thưá»ng như vậy... Tay phải Miên giữ cây gá»— trên vai, tay trái chống gối đứng dậy. Mình thấy đôi chân Miên run run. Hai đứa bước Ä‘i rất khó nhá»c. Miên ngoẹo đầu sang má»™t bên, cây gá»— sần sùi áp chặt vào má, cắn vào vai, má»—i bước Ä‘i, chân cứ phải xoạc ra loạng choạng. Mà mình thì chậm nên làm trở ngại cho Miên rất nhiá»u. Có khi Miên bước tá»›i nhưng vì vướng mình nên phải bước lui. Miên nói hổn hển qua hÆ¡i thở:

- Nhanh lên! Anh chậm như rùa!

Lúc ấy tại sao đầu óc mình ngu xuẩn đến thế! Miên muốn làm cho chóng xong, Ä‘em cá»§i vá» cho anh em. Còn mình thì muốn làm từ từ "cho khá»e cái thân má»™t chút" nên nghe Miên gắt mình tá»± ái ghê lắm: "Lúc nào cÅ©ng nhanh lên, nhanh lên. Không thèm nhanh! Giá»i thì cứ nhanh Ä‘i!"

Tuy thế, cuối cùng hai đứa cũng đến bến. Mình muốn quẳng ngay khúc gỗ xuống cho rồi, nhưng Miên đã biết ý, nói trước:

- Ãi luôn! Ãem luôn xuống!

Mình giận quá! "Không cho ngưá»i ta nghỉ, cứ Ä‘i luôn, Ä‘i luôn! Bá»™ cẳng cây sao chá»›?"

Lúc đó chân phải cá»§a Miên vừa bước xuống thuyá»n, chân trái còn trên bá». Chiếc thuyá»n bị đẩy, lướt sào trôi dạt ra. Miên la lá»›n như đứt hÆ¡i:

- Bước tới! Nhanh lên!

Mình đã quen với tiếng "nhanh lên" của Miên nên cũng không chú ý lắm.

Và má»™t chuyện đã xảy ra như trong mÆ¡: Miên mất đà ngã dúi, cây gá»— từ trên rÆ¡i mạnh xuống, dưới là be thuyá»n ở giữa là chân phải cá»§a Miên. Mình chỉ nghe rắc má»™t cái cùng vá»›i tiếng kêu:

- Trá»i Æ¡i! Cái chân em!

Trong ánh nắng chiá»u, tiếng kêu Ä‘au đớn vang lên tận rừng già, vá»ng tá»›i trá»i cao, âm thanh ào ào vang Ä‘i vá»ng lại!..."

Giá»ng Danh lạc hẳn không còn ra tiếng nữa. Tôi liếc nhìn sang, môi Danh mấp máy như má»™t ngưá»i sắp khóc. Danh tỳ hai cánh tay lên đùi, hai bàn tay vày vò lấy nhau, đầu cúi xuống như má»™t phạm nhân Ä‘ang nghe kêu án mình trước vành móng ngá»±a. Tôi rùng mình, khắp ngưá»i gai ốc nổi lên. Má»™t anh bạn Ä‘ang mân mê bật lá»­a tá»± nhiên gõ thật mạnh vào cây gá»— chúng tôi Ä‘ang ngồi. Bá»—ng đột nhiên Danh há»i:

- Các cậu có bao giá» nỡ nhẫn tâm vô cá»› mà vác cây gậy đánh gẫy chân má»™t ngưá»i vẫn yêu và lo lắng cho các cậu chưa? Lúc nghe Miên kêu lên, mình mang máng có ý nghÄ© ấy. Ãúng thế không sai! Sau này má»—i lần ôn lại, lòng mình cứ như có má»™t bầy quạ Ä‘ang rỉa rói.

Mình nhá»› khi đó chiếc thuyá»n trôi Ä‘i, lôi cả Miên theo, mình vá»™i nhảy xuống như ngưá»i mất hồn, gỡ chân Miên ra, xốc Miên từ dưới nước lên thuyá»n. Miên bị Ä‘au và sặc nước, ngất lịm Ä‘i. Mình để Miên tá»±a vào ngá»±c, giật tóc mai gá»i mãi má»›i tỉnh.

Vừa mở mắt ra, Miên đã nhổm dậy vén quần lên nhìn chân. Giữa ống chân còn hằn sâu đỠbầm má»™t vết be thuyá»n, thịt da không nở lại được. Miên dùng hai tay nhấc lên, phía dưới chân cứ oặt oà oặt oại. Miên giật thót mình, mặt nhăn rúm, mồ hôi và nước rừng Ä‘á»ng lại trên trán lấm tấm, đôi mắt Miên nhìn mình:

- Nó gãy thật rồi anh à!...

Trong câu nói cá»§a Miên có cái gì vừa oán trách vừa yêu thương, vừa xót xa, vừa nhẫn nhục. Miên ngoảnh mặt Ä‘i, nhìn mấy đống cây trên bá», chặc lưỡi má»™t cái nghe như xé ruá»™t, xé gan. Mình vuốt tóc Miên an á»§i, và định giúp Miên thay quần áo. Miên xua tay:

- Anh lên vác củi đi. Thay một mình được.

Mình không thiết gì cá»§i nữa, đứng dậy ra phía sau nhổ sào chống thuyá»n Ä‘i. Nếu có thể hóa thành ngá»±a mà chạy được thì mình cÅ©ng vui lòng làm ngay để chóng đưa Miên đến nhà.

- Quay lại! Tôi bảo anh xuống củi mà!

Miên hét to quá đến ná»—i chiếc sào tụt khá»i tay mình rÆ¡i đánh chát trên mặt nước. Mình giật bắn ngưá»i, cúi nhặt chiếc sào lên. Các cậu ạ, mình đã hiểu Miên rồi và nghÄ© rằng phải Ä‘em hết cá»§i vá» dù có gục tại đây cÅ©ng được. Mình cắm thuyá»n thật chặt và nhảy lên bá», vút Ä‘i, vừa vác cá»§i vừa chạy không còn kể gì gai góc nữa.

*
* *






Dứt xong Ä‘oạn gá»— thì mặt trá»i cÅ©ng gần đứng đầu, bá»n mình trở vá» thuyá»n vì đã thấy đói. Bữa ăn thật là ngon: cÆ¡m nếp còn nóng vá»›i mắm lóc chưng, có hành, tiêu và tóp mỡ. CÆ¡m xong, Miên rá»­a mặt chải đầu. Còn mình cứ nằm khoanh trên sạp thuyá»n mà hút thuốc lá. Nhìn lên, sương mù đã tan từ bao giá». ánh nắng trưa ấm áp xuyên qua kẽ lá, cành cây, chiếu vào những quả vẹt Ä‘ung đưa, mầu xanh loang loáng. Rá»… đước dài nâu xám, to bằng ngón chân từng khúc nối nhau rá»§ xuống đầy mặt nước soi những chiếc đầu tròn. Con lạch mầu đỠđục, cuồn cuá»™n phù sa. Thỉnh thoảng từ trên rừng má»™t khe nước trong reo reo chảy xuống. Cá thòi lòi giương kỳ, giương mắt chạy xèn xẹt trên mặt nước như đánh thia lia. Quanh bá»™p dừa, ốc len bám đầy, quÆ¡ râu xanh xanh đỠđá». Loáng loáng có vài con vá»p lá»›n nằm phÆ¡i trên bãi chiếc vá» mốc Ä‘en. Gió rung lá đước lào xào. Bá»n mình cắm thuyá»n dưới bóng cây. ánh nắng vẽ trên áo bà ba cá»§a Miên những hoa vàng lốm đốm. Nói tóm lại vá»›i các cậu là "cảnh vật rất hữu tình".
Miên cảm hứng hò khe khẽ như cho mỗi mình mình nghe:

Vắng cÆ¡m năm bảy bữa anh không phiá»n
Vắng em má»™t bữa anh Ä‘au liá»n tương tư
Tương tư đắp chiếu, trùm má»n,
Mua con tép bạc nấu canh rau Ä‘á»n anh ăn

Các cậu biết không! Khi mình nghe Miên hò câu ấy thì có thể gá»i là "chết được". Giá»ng Miên trong trẻo và tình tứ, nhẹ nhàng ngân vang trong lặng lẽ cá»§a rừng trưa. Mình cứ muốn nằm mãi trên thuyá»n mà nghe Miên hát. Khá»i cần dài dòng, chắc các cậu cÅ©ng rõ tình cảm cá»§a mình lúc ấy...

Chải đầu xong, Miên quay sang:

- Anh ngó ra trước đi. Tôi rửa chân một chút.

Mình bảo "được rồi!" và lấy nón lá úp lên mặt, cố nhắm mắt lại ngá»§... Nhưng trá»i xui khiến má»™t luồng gió thổi tá»›i tốc nón rÆ¡i xuống sông rÆ¡i vá» phía sau. Mình nhổm dậy và thấy Miên Ä‘ang duá»—i chân phải ra vá»›i lấy nón. Cả đôi chân trắng nõn, nổi bật trên dòng nước hồng hồng..."

Kể đến đây Danh đột nhiên dừng lại hấp tấp xin thuốc lá. Má»™t đứa trong bá»n tôi vá»™i vàng móc túi nhái đưa cho. Tay Danh run run quấn rất lâu không được má»™t Ä‘iếu. Tôi lấy làm lạ và Ä‘em hết sức mình tưởng tượng xem đôi chân trần ấy đẹp đến mức nào. Ãẹp vì đưá»ng nét hay đẹp vá» mầu da mà đã bảy năm nay rồi còn làm cho "Danh cua" cá»§a chúng tôi xúc động đến như thế được. Tôi Ä‘ang phân vân thì Danh đã châm xong thuốc lá và tiếp tục câu chuyện:

"Sau đấy mình ngá»§ quên má»™t lúc. Nghe động thuyá»n và có tiếng gì lá»™p cá»™p rÆ¡i xuống khoang, mình tỉnh giấc. Hóa ra là má»™t đống vá»p. Miên cất nón lá rồi gá»i mình Ä‘i vác cá»§i xuống thuyá»n. Thú thật, lúc đó mình buồn ngá»§ sật sừ, hết muốn ngồi dậy. Tay và nhất là bả vai Ä‘au ê ẩm. Những chá»— gai quào ở chân thấm rát. Ãôi chân nặng trình trịch như Ä‘eo đá, khó bá» nhấc lên. Mình có cảm giác như tất cả máu trong ngưá»i Ä‘á»u dồn hết xuống hai chân vậy. Miên nhìn mình có vẻ ái ngại:

- Ãi Ä‘i anh. Vác hết cá»§i rồi vá» chá»› nằm đây hoài sao?

Mình nhớ lại "kinh nghiệm" ban sáng nên cố gắng mở mắt ra. Cứ kể sau khi làm mệt, được ăn no, ngủ một tý, thì cũng thích nằm đấy. Nhưng nghe Miên nói, mình nhớ lại mục đích cuối cùng của hai đứa là kiếm củi vỠcho anh em chứ có phải đi rừng chơi đâu, nên mình ngồi dậy bước lên bỠtheo Miên.

Có lẽ mình ngá»§ cÅ©ng lâu vì Miên đã rút dây cóc kèn bó chặt hết các ôm cá»§i. Mình khom ngưá»i xuống, vác bó đầu tiên lên vai và theo đưá»ng trở lại bá» sông. Nói ra thì xấu hổ chứ quả là lúc ấy sợ thật. Mình nghÄ© rằng cứ cho bẻ đước má»™t ngày cÅ©ng không sợ bằng vác vài ba chuyến! ÃÆ°á»ng xuống bến gần nhất là năm trăm thước.

Bó cá»§i đè nặng vai Ä‘au buốt. Má»—i bước Ä‘i, chân lún sâu xuống sình rút lên thật khó, cứ ngã tó ngã xiêu. Khổ má»™t ná»—i nữa là bó cá»§i dài, đưá»ng thì hẹp lại cong cong quẹo quẹo, vì cây rừng nó có má»c ngay hàng cho mình Ä‘i đâu. Bởi vậy cứ xoay bên này mắc cây, quay bên kia vướng rá»…, lướng ca lướng cướng mãi. Ãau vai quá mình dá»±ng ôm cá»§i lên rồi đưa lưng vào cõng. Nhưng Ä‘i như thế thì đầu lại cúi xuống không trông thấy đưá»ng, có khi đâm sầm vào cây dá»™i ngược. Vì vậy cứ Ä‘i chừng mưá»i thước mình lại đặt xuống nghỉ. Gần đến bến, thấy Miên đã có hai đống cá»§i rồi. Miên gá»i to, ná»­a như khuyến khích ná»­a như chê trách:

- Cắn răng lại! Nín thở Ä‘i má»™t hÆ¡i má»›i được nhiá»u! Cứ nhứt bá»™ nhứt bái thì tá»›i tối cÅ©ng chưa xong đâu!

Mình đến nÆ¡i, hất cá»§i xuống má»™t cái "bịch" thở phào. Nếu có gương mà soi thì chắc mặt mÅ©i bèo nhèo như con mèo ướt. Miên bụm miệng không dám cưá»i lá»›n. Mình giận lắm, chẳng thèm nhìn cô, đứng lật áo xem vai. Nó đã đỠửng. Miên đến gần đặt tay lên vai mình. Cô chu má» lại giả vá» xuýt xoa:

- Ui cha! Tội nghiệp quá! Da giấy!

Rồi Miên bật cưá»i khanh khách. Mình giận cành hông, quày quả bá» Ä‘i lên. Miên đã kéo tay mình lại.

- Khoan đã! Ãi khiêng khúc vẹt Ä‘i. Không chút nữa mệt, khiêng không nổi.

Mình không thèm trả lá»i cứ Ä‘i theo Miên. Hai đứa đến bên khúc cá»§i. Miên ghé vai vào phía trước và ngồi chịu cây gá»— cho mình nâng phía sau lên.

Vá» sau, nhá»› lại những khi Miên chịu nặng thay mình ấy, tim mình cứ nhói lên, yêu Miên không biết chừng nào? Nhưng lúc đó mình ngu dại quá, không hiểu được những chuyện bình thưá»ng như vậy... Tay phải Miên giữ cây gá»— trên vai, tay trái chống gối đứng dậy. Mình thấy đôi chân Miên run run. Hai đứa bước Ä‘i rất khó nhá»c. Miên ngoẹo đầu sang má»™t bên, cây gá»— sần sùi áp chặt vào má, cắn vào vai, má»—i bước Ä‘i, chân cứ phải xoạc ra loạng choạng. Mà mình thì chậm nên làm trở ngại cho Miên rất nhiá»u. Có khi Miên bước tá»›i nhưng vì vướng mình nên phải bước lui. Miên nói hổn hển qua hÆ¡i thở:

- Nhanh lên! Anh chậm như rùa!

Lúc ấy tại sao đầu óc mình ngu xuẩn đến thế! Miên muốn làm cho chóng xong, Ä‘em cá»§i vá» cho anh em. Còn mình thì muốn làm từ từ "cho khá»e cái thân má»™t chút" nên nghe Miên gắt mình tá»± ái ghê lắm: "Lúc nào cÅ©ng nhanh lên, nhanh lên. Không thèm nhanh! Giá»i thì cứ nhanh Ä‘i!"

Tuy thế, cuối cùng hai đứa cũng đến bến. Mình muốn quẳng ngay khúc gỗ xuống cho rồi, nhưng Miên đã biết ý, nói trước:

- Ãi luôn! Ãem luôn xuống!

Mình giận quá! "Không cho ngưá»i ta nghỉ, cứ Ä‘i luôn, Ä‘i luôn! Bá»™ cẳng cây sao chá»›?"

Lúc đó chân phải cá»§a Miên vừa bước xuống thuyá»n, chân trái còn trên bá». Chiếc thuyá»n bị đẩy, lướt sào trôi dạt ra. Miên la lá»›n như đứt hÆ¡i:

- Bước tới! Nhanh lên!

Mình đã quen với tiếng "nhanh lên" của Miên nên cũng không chú ý lắm.

Và má»™t chuyện đã xảy ra như trong mÆ¡: Miên mất đà ngã dúi, cây gá»— từ trên rÆ¡i mạnh xuống, dưới là be thuyá»n ở giữa là chân phải cá»§a Miên. Mình chỉ nghe rắc má»™t cái cùng vá»›i tiếng kêu:

- Trá»i Æ¡i! Cái chân em!

Trong ánh nắng chiá»u, tiếng kêu Ä‘au đớn vang lên tận rừng già, vá»ng tá»›i trá»i cao, âm thanh ào ào vang Ä‘i vá»ng lại!..."

Giá»ng Danh lạc hẳn không còn ra tiếng nữa. Tôi liếc nhìn sang, môi Danh mấp máy như má»™t ngưá»i sắp khóc. Danh tỳ hai cánh tay lên đùi, hai bàn tay vày vò lấy nhau, đầu cúi xuống như má»™t phạm nhân Ä‘ang nghe kêu án mình trước vành móng ngá»±a. Tôi rùng mình, khắp ngưá»i gai ốc nổi lên. Má»™t anh bạn Ä‘ang mân mê bật lá»­a tá»± nhiên gõ thật mạnh vào cây gá»— chúng tôi Ä‘ang ngồi. Bá»—ng đột nhiên Danh há»i:

- Các cậu có bao giá» nỡ nhẫn tâm vô cá»› mà vác cây gậy đánh gẫy chân má»™t ngưá»i vẫn yêu và lo lắng cho các cậu chưa? Lúc nghe Miên kêu lên, mình mang máng có ý nghÄ© ấy. Ãúng thế không sai! Sau này má»—i lần ôn lại, lòng mình cứ như có má»™t bầy quạ Ä‘ang rỉa rói.

Mình nhá»› khi đó chiếc thuyá»n trôi Ä‘i, lôi cả Miên theo, mình vá»™i nhảy xuống như ngưá»i mất hồn, gỡ chân Miên ra, xốc Miên từ dưới nước lên thuyá»n. Miên bị Ä‘au và sặc nước, ngất lịm Ä‘i. Mình để Miên tá»±a vào ngá»±c, giật tóc mai gá»i mãi má»›i tỉnh.

Vừa mở mắt ra, Miên đã nhổm dậy vén quần lên nhìn chân. Giữa ống chân còn hằn sâu đỠbầm má»™t vết be thuyá»n, thịt da không nở lại được. Miên dùng hai tay nhấc lên, phía dưới chân cứ oặt oà oặt oại. Miên giật thót mình, mặt nhăn rúm, mồ hôi và nước rừng Ä‘á»ng lại trên trán lấm tấm, đôi mắt Miên nhìn mình:

- Nó gãy thật rồi anh à!...

Trong câu nói cá»§a Miên có cái gì vừa oán trách vừa yêu thương, vừa xót xa, vừa nhẫn nhục. Miên ngoảnh mặt Ä‘i, nhìn mấy đống cây trên bá», chặc lưỡi má»™t cái nghe như xé ruá»™t, xé gan. Mình vuốt tóc Miên an á»§i, và định giúp Miên thay quần áo. Miên xua tay:

- Anh lên vác củi đi. Thay một mình được.

Mình không thiết gì cá»§i nữa, đứng dậy ra phía sau nhổ sào chống thuyá»n Ä‘i. Nếu có thể hóa thành ngá»±a mà chạy được thì mình cÅ©ng vui lòng làm ngay để chóng đưa Miên đến nhà.

- Quay lại! Tôi bảo anh xuống củi mà!

Miên hét to quá đến ná»—i chiếc sào tụt khá»i tay mình rÆ¡i đánh chát trên mặt nước. Mình giật bắn ngưá»i, cúi nhặt chiếc sào lên. Các cậu ạ, mình đã hiểu Miên rồi và nghÄ© rằng phải Ä‘em hết cá»§i vá» dù có gục tại đây cÅ©ng được. Mình cắm thuyá»n thật chặt và nhảy lên bá», vút Ä‘i, vừa vác cá»§i vừa chạy không còn kể gì gai góc nữa.

*
* *

Thuyá»n cá»§i cá»§a chúng mình ra đến trạm gác Vàm Ãầm thì mặt trá»i đã lặn. Miên bắt buá»™c mình phải đậu lại nấu cÆ¡m ăn để lấy sức mà vá». Mình không dám cãi đành cõng Miên lên bá», trải chiếu, lót chăn màn cho Miên nằm, rồi Ä‘i nhóm lá»­a...

Gió đầu đêm thổi lạnh. Trăng má»c đã cao tá»a ánh sáng trên dòng sông, trên ngá»n đước. Mình đến, muốn chăm sóc Miên. Nhưng Miên nhất định không cho và bảo Ä‘i lấy vá»p nướng ăn. Mình làm theo cho Miên vui lòng chứ các cậu nghÄ© xem ai còn bụng dạ nào mà ăn uống nữa. Vá»p chín, Miên gá»i mình Ä‘em lại và móc ba lô lấy ra má»™t gói muối tiêu. Miên nhìn mình ăn, mắt ánh lên má»™t niá»m vui, và miệng mỉm má»™t nụ cưá»i như sắp khóc:

- Ngá»t không anh? Tiếc quá! Em tính xuống cá»§i xong Ä‘i hái trái giác, mai vá» cho các đồng chí ăn canh vá»p.

Nghe câu há»i ấy, con vá»p ngá»t và nóng chạy ngang cổ mình bá»—ng tắc lại. Mình như nghẹt thở. Mắt mở trừng trừng nhìn xuống dòng sông. Những sá»± việc trong ngày lại hiện hết trong đầu óc mình nhanh trong chá»›p mắt. Nhá»› nhất là lúc Miên hét bảo mình quay lại xuống cá»§i. Bây giá» nhiá»u đêm há»… nhắm mắt thì hình ảnh Miên lúc ấy cứ nổi lên, hằn sâu trong ký ức: Miên nằm nghiêng vá» má»™t bên, chống thẳng trên cánh tay trái, ngưá»i dướn cao lên, tay phải nắm chặt lại trá» vá» phía trước. Thật chẳng khác gì ngưá»i chỉ huy dÅ©ng cảm bị thương Ä‘ang giục giã những ai còn bo bo lo cho cái "bổn mạng" cá»§a mình, hãy nghe lệnh xông lên đạt mục đích cuối cùng:

- Quay lại! Tôi bảo anh xuống củi mà!!!

Mình nhớ đôi mắt Miên sắc lại, lóe sáng lên. Nó đảo lộn cả tâm trí mình, và cứ ánh mãi, ánh mãi như những gợn sóng lưỡi búa vàng đang lấp lánh trên mặt sông kia vậy..."

Danh ngừng chuyện đằng hắng mấy cái, rồi lấy tay vuốt má»› tóc "cua" không nói nữa. Tôi chẳng có ý định an á»§i gì nhưng tá»± nhiên cứ cầm lấy tay Danh. Tôi mân mê những vết chai cứng cứng giữa lòng bàn tay còn thÆ¡m mùi dầu máy như vẫn thưá»ng mân mê những chiếc pít-tông sáng loáng đã qua mấy nghìn vòng máy tiện. Danh cứ ngồi lặng im. Cuối cùng không chịu được, tôi phải há»i:

- Chân Miên sau rồi ra sao?

Danh ngước nhìn lên trá»i như sợ rÆ¡i cái gì trong khóe mắt. Má»™t lúc Danh má»›i đáp:

- Sau rồi phải cưa đi. Cưa ngang đây.

Danh vén quần lên, bàn tay trái đưa ngang qua ống chân phải, chỗ gần đầu gối:

- Vì hoàn cảnh kháng chiến, thiếu thuốc, thiếu thầy, chạy chữa không khá»i.

Trong bá»n tôi, có má»™t tiếng thở dài Ä‘au như rứt thịt.

Tôi buá»™t miệng há»i:

- Thế Miên đã có chồng chưa?

- Có chồng rồi.

- Có con chưa?

- Có con rồi.

Như lúc đầu. Danh lại moi moi lục lục cái túi áo và móc ví chìa cho chúng tôi xem một bức ảnh:

- Vợ mình đây này...

Tôi đánh diêm lên. Giấy ảnh cÅ©, sá»n cả góc, nhưng ánh lá»­a chập chá»n vẫn soi được rõ ràng má»™t ngưá»i con gái tóc ngắn, miệng cưá»i rất xinh, Ä‘ang bế má»™t chú bé con bụ bẫm. Bức ảnh không chụp đến chân. Lật phía sau có mấy dòng chữ:

"Anh ra bắc ráng làm. Ãừng quên mẹ con em."

Dưới ký tên Miên và đỠtháng 11 năm 1954.

Trả lại Danh tấm ảnh, bá»n chúng tôi lặng lẽ ngồi sát vào nhau. Gió cứ dứt dây Ä‘iện kêu hoài, vi vu, vi vu.

Tận dưới xa kia, dòng sông Hồng vẫn trôi xuôi lấp lánh...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #149  
Old 20-05-2008, 11:40 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bút Máu
Tác giả: Vũ Hạnh

Lương Sinh ngưá»i ở Mân Châu, con nhà thế phiệt, nổi tiếng thông minh dÄ©nh ngá»™ từ khi tóc để trái đào. Lên tám đã giá»i thÆ¡ ca, từ phú, ai cÅ©ng ngợi khen là bậc thần đồng. Lên mưá»i có bài "TÆ¡ liá»…u trong trăng" được tán thưởng nhất mấy câu:

Trăng cũ phô đầu bạc
Liễu tơ chuốt mi dài
Trăng, liễu xa ngàn dặm
Má»™t tối hẹn vưá»n ai.

Năm lên mưá»i hai, gặp thá»i loạn ly, cha mẹ Ä‘á»u bị giặc giết, Sinh sầu thảm mấy tháng liá»n, mất ăn mất ngá»§ lại thêm căn tạng yếu Ä‘uối nên lâm bệnh nặng, thần kinh hốt hoảng, luôn luôn giật mình, nằm mÆ¡ thấy toàn máu lá»­a, sá» xương. May có ngưá»i cậu Ä‘em vá» săn sóc đêm ngày. Sau nhỠđạo sÄ© há» Trình ở núi Hoa Dương cho bài Hi - di Ninh - thần dùng toàn não tá»§y má»™t giống Bạch hầu trong núi Nga Lâm, uống thuần vá»›i nước viá»…n trí nên được lành bệnh, tâm thái trở lại an tÄ©nh Ä‘iá»u hòa. Khi lên mưá»i lăm, Sinh được ngưá»i cậu gá»­i đến Lã Công, má»™t quan Thá»§ hiệu bãi chức từ lâu ở nhà mở trưá»ng dạy võ. Sinh há»c rất chóng, ná»­a năm đã làu thông cả mưá»i hai môn võ bí truyá»n cá»§a nhà há» Lã. Lã Công quý mến, má»™t hôm lấy thanh bảo kiếm cá»§a mấy mươi Ä‘á»i há» Lã lập công trao cho luyện tập. Giữa buổi Sinh Ä‘ang múa kiếm, bá»—ng dừng phắt lại, đưa kiếm lên ngá»­i rồi cau mày kêu lên:

- Máu ngưá»i tanh quá!

Ãoạn Ä‘em thanh kiếm ná»™p trả, cáo từ mà vá».

Ãến nhà, lậy cậu thưa lên:

- Võ nghệ không phải là con đưá»ng cháu nên theo. Máu ngưá»i chảy trong cÆ¡ thể quý giá vô cùng nhưng dính ra ngoài lại quá hôi tanh. Kẻ cầm lưỡi dao trá»n Ä‘á»i sao cho khá»i đổ máu ngưá»i! Ãiá»u tàn nhẫn ấy cháu không làm được.

Ngưá»i cậu giận lắm, bảo rằng:

- Mày thá»±c cạn nghÄ©, phụ cả lòng ta trông đợi lâu nay. Ãành rằng máu ngưá»i là quý, nhưng để máu ấy chảy trong đầu bá»n ác nhân thì càng tác quái cho ngưá»i, lại càng có tá»™i!

Lương Sinh cúi thưa:

- Ai cÅ©ng cho mình là phải, lấy đâu để nói xấu tốt rõ ràng? Làm thiện má»™t cách hăm hở mà không ngá» rằng đấy là Ä‘iá»u ác, lại càng có tá»™i vì đã lừa mình, lừa ngưá»i. Trá»™m nghÄ© binh Ä‘ao là nghá» dứt khoát, cháu chưa dứt khoát trong ngưá»i, tá»± thấy không dám theo Ä‘uổi.

Cậu nói:

- Hoài nghi như thế, e rồi không khéo mày tá»± mâu thuẫn vá»›i mày. Không phân biệt được giả, chân, thiện, ác, làm sao có thể tá»± tin mà sống trên Ä‘á»i? Xã há»™i chưa đâu có thể gá»i là chốn thiên đưá»ng, bên cạnh nhà trưá»ng còn có nhà ngục, bên cạnh ngòi bút còn có lưỡi dao, không thể chỉ thấy má»™t chiá»u chỉ yêu má»™t cạnh. Vị tất nhà trưá»ng đã không tá»™i lá»—i, ngòi bút đã không oan khiên! Ta không có con, từ lâu kỳ vá»ng nÆ¡i mày, nhân thá»i tao loạn những mong cho mày múa gươm trận địa hÆ¡n là múa bút rừng văn. Bây giá», thế thôi là hết. Từ nay tùy mày định lấy Ä‘á»i mày ta không nói nữa.

Từ đấy, Lương Sinh sẵn có nếp nhà phú túc, chuyên nghá» thÆ¡ văn, tiêu dao ngâm vịnh tháng ngày. Lá»i thÆ¡ càng gấm, ý thÆ¡ càng hoa, tiếng đồn lan xa, lan rá»™ng như sóng trên biển chiá»u gió thổi. Quan lệnh trấn má»›i đổi đến địa phương vốn ngưá»i hâm má»™ văn chương, cho vá»i Sinh đến. Thấy Sinh tướng mạo khôi ngô, lòng quan cảm mến, tiếp đãi hết sức trá»ng hậu. Sau đó, quan lệnh mượn những thi tuyển cá»§a Sinh trong má»™t tháng trưá»ng, nhiá»u khi bá» cả xá»­ kiện để mà bình thÆ¡. Khi quan giao trả, Sinh thấy sau những bài đắc ý nhất cá»§a mình Ä‘á»u có bài há»a, văn từ tao nhã, ý tứ thâm trầm, nét chữ uyển chuyển, dưới Ä‘á»: "Tuyết Hồng tiện nữ chuyển há»a". Há»i, biết Tuyết Hồng là gái đầu lòng cá»§a quan. Theo lá»i nha lại tán tụng thì nàng tài sắc vẹn toàn, khiến Sinh đêm ngày tÆ¡ tưởng, cứ thấy giai nhân chập chá»n trong cÆ¡n má»™ng ảo. Càng ngày Sinh càng tương tư mê mệt tưởng không có nàng thì không thể nào sống được. Nhiá»u lần lảng vảng sau tư thất để nhìn cho được Tuyết Hồng, chỉ thấy hoa sau rèm lá chập chá»n, lại càng mê đắm tâm thần hÆ¡n nữa. Dịp đâu may mắn, quan má»i Sinh đến uống rượu, ngỠý muốn kén Sinh làm giai tế. Sinh mừng run ngưá»i, tưởng có thể đội mái nhà bay lên. Bấy lâu, ước ao ngưá»i đẹp, bây giá» thế là thá»a nguyện.

Trong lá»… hôn phối, Sinh má»›i nhìn rõ Tuyết Hồng: mặt nàng hÆ¡i gày, mÅ©i nàng hÆ¡i to, lưng nàng hÆ¡i cong. Sinh rất buồn lòng, xong nghÄ© duyên số tá»± trá»i, nhan sắc nàng kém nhưng tài nàng cao cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u an á»§i. Suốt tuần trăng mật, nhiá»u lần Sinh ép Tuyết Hồng làm thÆ¡ xướng há»a, nàng Ä‘á»u từ chối. Há»i sao ngày xưa thi tứ cá»§a nàng dồi dào là thế mà bây giá» chẳng cho nghe được má»™t lá»i nào, thì nàng cúi đầu ngập ngừng giây lâu má»›i đáp:

- Chàng kén thiếp làm vợ đâu phải để làm thÆ¡? Ãạo vợ lại là đạo lá»›n, e rằng Ä‘em hết trí lá»±c chu toàn chưa chắc đã trá»n, đâu dám lấy chuyện thÆ¡ văn mà làm chểnh mảng. Dù chàng ép nài bao nhiêu, thiếp cÅ©ng đành cam chịu lá»—i.

Ãã thế, nhiá»u lần Sinh Ä‘á»c thÆ¡ cho nàng nghe bảo nàng góp ý, nàng cÅ©ng có vẻ hết sức dá»­ng dưng. Sau cùng, Sinh đâm nghi hoặc, nghÄ© thầm có lẽ những bài thÆ¡ há»a ngày xưa không phải cá»§a nàng mà chính là cá»§a quan lệnh. NghÄ© thầm chứ không nỡ nói, cÅ©ng không dám nói, vì khi giận dữ Tuyết Hồng thưá»ng khóa chặt buồng nằm riêng, hai ba đêm liá»n không tiếp.

Càng ngày Sinh càng chán nản khôn khuây, ảo tưởng vỡ tan, tưởng như tuyệt vá»ng tình Ä‘á»i. Thiếu thốn hình ảnh giai nhân, cuá»™c sống tá»± nhiên cằn cá»—i y như nuốt toàn thuốc đắng không có mật đưá»ng trợ vị. Nhân tết Nguyên đán, Tuyết Hồng vá» thăm song thân, Sinh bèn thừa dịp xuân nhật, noi gương Tá»­ Trưá»ng ngày xưa phiếm du xuân thá»§y, tiếp lấy sinh lá»±c muôn vẻ thiên nhiên nuôi cho văn khí thêm phần phong phú, siêu dật.

Bước ra khá»i nhà, Sinh chá»n con đưá»ng hai bên cá» non phÆ¡i phá»›i, quanh co theo má»™t dòng suối trong veo, lÆ¡ thÆ¡ bắc đôi nhịp cầu nho nhá», mÆ¡ màng lá đào rÆ¡i rắc, mà vào chốn thiên thai. Xuân ý, xuân tình chứa chan ở trong cảnh sắc, mầu trá»i, như theo giác quan rào rạt thấm vào mạch tá»§y, khiến Sinh ngây ngất. Ãi đã ba ngày mà không nghÄ© đến đưá»ng vá». Ãi được sáu ngày thì sá»±c nhá»› đến vợ ở nhà, nhưng vợ cách xa đến sáu ngày đưá»ng cÅ©ng không đáng sợ bằng những cÆ¡n giận dữ. Ãi đến mưá»i ngày, tiá»n lưng muốn cạn túi thÆ¡ chừng đầy. Chợt đến má»™t miá»n tiêu Ä‘iá»u dân cư thưa thá»›t, Sinh chán nản định quay vá», nhưng ruá»™t đói lưỡi khô, bèn Ä‘i tìm má»™t tá»­u quán nghỉ chân. Qua ba dặm đồng trÆ¡ trá»i vẫn chưa thấy má»™t bóng ngưá»i để há»i thăm nÆ¡i. Bá»—ng nghe phảng phất tiếng trống, tiếng chiêng, lẫn tiếng reo cưá»i. Dò theo âm thanh vá»ng lại, lần bước đến nÆ¡i, thấy đám há»™i trước chùa, bèn vào quán nhá» gần đấy ăn uống. Chá»§ quán cho biết đã mấy năm rồi ở đây má»›i có má»™t ngày há»™i lá»›n, vì quan Khâm sai triá»u đình sắp vỠđịa phương nên quan Tổng trấn há» Lý bày ra trò vui để cho dân chúng thá»a thuê ít bữa. Ãang ngồi nhắm rượu lại nghe những tiếng hò hét rồi thấy đám ngưá»i ở cá»­a dạt ra hai bên có vẻ hết sức sợ hãi. Từ xa tiến đến má»™t chiếc kiệu hoa do bốn ngưá»i khiêng và thêm chừng mưá»i lính hầu áo mầu lòe loẹt, tiá»n hô hậu á»§ng. Kiệu đến trước quán thì bị nghẽn ngưá»i, dừng lại, Sinh ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đàn bà tuyệt đẹp. Há»i kẻ chung quanh, biết là Lý Duyên Hương con quan Tổng đốc vùng này. Ngưá»i đẹp nhìn thẳng vá» phía trước, mặt hÆ¡i vênh lên, như không muốn thấy má»™t ai quanh mình. Vẻ kiêu hãnh và nét sắc sảo cá»§a má»™t khuôn mặt tươi hồng khiến Sinh ngây ngất, tưởng như gặp tiên giáng trần, sá»­ng sốt chiêm ngưỡng, tay cầm ly rượu buông rÆ¡i lúc nào không biết. Ly rượu chạm vào mặt bàn vỡ tan, tá»a hÆ¡i nồng ra bốn phía. Ngưá»i ngá»c nghiêng đầu liếc xuống, thấy vẻ mặt Sinh ngây nhìn, chợt hiểu, bá»—ng nhoẻn miệng cưá»i. Nụ cưá»i lá»™ng lẫy như hé sáng má»™t trá»i tình, Sinh lảo đảo đứng lên, không phải say vì rượu, trả tiá»n cho chá»§ quán rồi tiến vá» phía kiệu hoa. Ngưá»i xem đã giãn, kiệu vào trong chùa, Sinh vá»™i bước theo, cố quên rằng mình đã có vợ ở nhà.

Trong chùa chật ních những ngưá»i. Phần đông quần áo mùa xuân tươm tất nhưng mặt mày hốc hác mang nhiá»u vết hằn Ä‘au khổ. Ai cÅ©ng cố gắng mà vui, hình như không có dịp nào để vui hÆ¡n nữa. Lương Sinh chen vào, nghe mùi mồ hôi xông lên khó thở, gượng nghÄ© vẫn còn hương thÆ¡m ngưá»i đẹp Ä‘i qua sót lại phần nào. Khổ nhá»c rất lâu, bước đến thá»m trong thì đã thưa ngưá»i. Thấy Sinh có vẻ nho nhã, ngưá»i gác để Sinh Ä‘i qua. Vào tận trong xa vẫn chưa gặp được ngưá»i ngá»c. Thoạt nhìn lên má»™t bục cao, hương trầm nghi ngút, sá»±c nức mùi thÆ¡m, thấy Lý tiểu thÆ¡, vẻ mặt thành kính, Ä‘ang cùng mấy vị tăng già đàm đạo. Lương Sinh hậm há»±c đứng nhìn, giận mình từ xưa chẳng chịu thế phát quy y.

Một lát, tiểu thơ quay vào bàn lễ, Sinh ngại nàng vội đi nên bỗng nảy ra một ý. Lại gần biệt phòng bên cạnh, sẵn nghiên bút và hoa tiên để khách thập phương đỠvịnh, Sinh bèn thảo phóng mấy câu:

Lá gió đầu xuân, đưa đẩy duyên trá»i hẹn ước,
Tiên hoa gài má»™ng, vấn vương Ä‘á»n Phật bâng khuâng
Ãá»™ng biếc, thoáng cưá»i tiên nữ
Rêu xanh, ngẩn lối Lưu Thần
Mặt nước hồ in, xao động bốn mùa sóng gió
Bóng đêm hang thẳm long lanh một vẻ giai nhân.

Rồi bẻ cành hoa kẹp vào. Khi Lý tiểu thÆ¡ lá»… xong, khoan thai xuống thá»m, má»i ngưá»i sợ hãi bật ra hai bên thì Sinh vá»™i vã Ä‘i theo. Ãến lúc nàng vừa lên kiệu, Sinh ném cành hoa lên chá»— nàng ngồi. Lính hầu thoáng thấy kêu lên:

- Có ngưá»i ám hại tiểu thÆ¡.

Lập tức hai ba, rồi chín, mưá»i lưỡi gươm dài vung lên, lính hầu vây lấy Lương Sinh. Những ngưá»i xem há»™i thất sắc lùi lại, dồn dập đẩy nhau kêu la náo động. Tiểu thÆ¡ ngồi trên, vén rèm nhìn xuống không nói má»™t lá»i, vẻ mặt hết sức kiêu kỳ. Lương Sinh đã toan mở lá»i khống chế, nhưng lính xông vào trói chàng.

Ãám đông có tiếng thì thào:

- Anh ta chỉ ném có một cành hoa thôi đấy.

- Bấy nhiêu cÅ©ng đủ héo cuá»™c Ä‘á»i rồi.

- Qua dinh Tổng trấn không lấy nón xuống là đã bay đầu, nói chi xúc phạm tiểu thÆ¡ vàng ngá»c!

Lúc ấy Lương Sinh sá»±c nhá»› đã quên từ lâu mưá»i môn võ bí truyá»n cá»§a nhà há» Lã.

VỠđến nha môn, lính dẫn Lương Sinh nhốt vào trại giam, rồi tâu trình lên tổng trấn. Nằm trong bốn vách tưá»ng đá, Lương Sinh nghÄ© cuá»™c Ä‘á»i bằng phẳng cá»§a mình bấy lâu mà lòng rầu rÄ© không yên. Chắc là phen này không thể sống thoát, tiếng vang danh sÄ© ngày nào bây giá» phải chịu hoen nhục vì không nén được tấm lòng bồng bá»™t phút giây. Ãang mÆ¡ màng vá» thế giá»›i bên kia, chợt nghe tiếng ngưá»i gá»i dậy, lập tức được lính dẫn đến công đưá»ng. Tổng trấn ngồi giữa, vóc dạng phương phi, hàm én râu hùm, trên tay còn cầm tang vật là mảnh hoa tiên.

Sinh cúi đầu thi lá»…, toan tìm lá»i kêu oan gỡ tá»™i thì quan ra lệnh mở trói. Trước sá»± kinh hoàng cá»§a Sinh, quan bước xuống thá»m, dắt Sinh vào trong, kéo ghế bảo ngồi. Sinh chối từ hai, ba lần không được. Quan nói:

- Ta thưá»ng ước ao được gặp má»™t ngưá»i tài đức nay biết ngưá»i là danh sÄ© nên thá»±c hết lòng hâm má»™. Lính hầu sÆ¡ xuất phạm Ä‘iá»u vô lá»… vừa rồi, ta sẽ nghiêm trị. Gác Ãằng thuận nẻo gió đưa, ngưá»i hãy ở đây cùng ta hưởng mấy ngày xuân vui câu xướng há»a, cho thá»a tình ta khao khát lâu nay.

Ãoạn truyá»n Ä‘em rượu ngon thịt béo ra thết đãi nồng hậu. Lương Sinh tá»± thấy tài năng cá»§a mình thá»±c đã bảo đảm cái mệnh vô cùng vững chắc, hết sức cởi mở tấm lòng, uống rượu say khướt từ sá»›m đến chiá»u, má»—i khi chập chá»n thức tỉnh lại ngâm thÆ¡ sang sảng, tưởng như lúc nào sau rèm cÅ©ng có ngưá»i đẹp nép nghe. Tổng trấn có vẻ đặc biệt kính trá»ng tài năng cá»§a Sinh, luôn luôn nhưá»ng lá»i Sinh thành ra Sinh phải độc xướng, độc há»a, độc ngâm suốt ngày. Ãôi lúc Sinh muốn há»i thăm tiểu thÆ¡ định trao duyên nÆ¡i nào chưa, nhưng thấy Tổng trấn đãi mình như bậc thượng khách nên phải giữ ý làm thinh.

Ãá»™ vài hôm sau, quan tổ chức cuá»™c du xuân, đưa Sinh Ä‘i xem cảnh trí trong miá»n. NÆ¡i nào quan cÅ©ng cho thấy kỳ công đại lá»±c cá»§a quan tạo lập cho dân: kia là dòng suối quanh co quan khai thông để dân lấy nước cày cấy, ná» là đồng ruá»™ng bao la trước kia toàn là rừng rậm hoang vu quan đã tốn công khai phá cho dân trồng trá»t.

Ngồi trên kiệu cao, Sinh nhìn theo ngón tay quan trá» phía xa xa, mÆ¡ hồ thấy suối, thấy đồng nhiá»u vẻ khác mầu mà miệng không ngừng tán tụng. HÆ¡i men nồng nàn lòng Sinh chứa chan nhiệt tình đối vá»›i những bậc "dân chi phụ mẫu" mà xưa nay Sinh thưá»ng tỠý rẻ khinh.

Ãến đâu quan cÅ©ng xin Sinh lưu bút để cho khắc vào bia đá, cá»™t đồng, Sinh phóng bút thao thao bất tuyệt, hết lòng ca ngợi tài đức cá»§a quan. Má»±c thÆ¡m bút quý, lá»i lá»i châu ngá»c, hàng hàng gấm thêu. Trước khi giã từ, Sinh còn lưu lại bài tán(1) tổng kết công đức cá»§a quan để khắc ở chốn công đưá»ng và bài minh, ký(2) để ghi tạc vào mấy cá»— hồng chung tại các tháp Ä‘á»n quy mô trong hạt. Quan ân cần tiá»…n chân Sinh ra khá»i nha môn, đưa tặng má»™t cá»— ngá»±a bạch, mấy nén vàng, nhưng Sinh má»™t má»±c chối từ không nhận để giữ vẹn lòng thanh khiết.

Giữa mùa xuân ấy, Sinh lâm bệnh nặng, nằm liệt suốt má»™t tháng liá»n. Tuyết Hồng hết sức săn sóc thuốc thang, nhiá»u đêm không ngá»§. Bây giá» Sinh có lòng mừng là nàng không biết làm thÆ¡, nhưng Sinh ngày đêm khắc khoải vì không cầm được cây bút. Má»™t ngày không viết được má»™t câu nào, Sinh có cảm tưởng như mình không còn sống nữa. Ngoài ná»—i bệnh tật giày vò, sinh còn bị ná»—i băn khoăn sáng tạo hành hạ. Bệnh cÅ© như muốn tái phát, thần kinh rạo rá»±c không yên, giấy ngá»§ chập chá»n ác má»™ng. Mấy lần chống tay ngồi dậy nhưng lại bá»§n rá»§n nằm xuống, hÆ¡i thở nóng ran như lá»­a. Má»™t sá»›m Ä‘ang nằm, nghe tiếng chim hoàng oanh hót ngoài vưá»n vụt tắt, thấy má»™t tia nắng lá»t qua khe cá»­a chợt tàn. Sinh bá»—ng hốt hoảng tưởng chừng mùa xuân bá» mình mà Ä‘i, bèn gượng ngồi lên, xô mạnh cá»­a sổ. Mấy nụ hoa thắm cưá»i duyên trước thá»m, lá xanh tươi màu nhá»±a má»›i. Sinh gá»i Ä‘em nghiên bút và tập hoa tiên. Vừa cầm bút lên, Sinh bá»—ng kinh ngạc: nghiên má»±c đỠtươi sắc máu. Thá»­ chấm bút vào, lăn tròn ngá»n bút đưa lên, bá»—ng thấy nhá» xuống từng giá»t từng giá»t thắm hồng như rỉ chảy từ tim. Khiếp đảm, Sinh ngồi sững sá», tâm thần thác loạn. Cố viết đôi chữ lên giấy, nét chữ quánh lại, lợn cợn như vết huyết khô trên cát. Sinh vá»™i buông bút, tưởng chừng bàn tay cÅ©ng thấm máu đầy. ÃÆ°a lên ngang mÅ©i, mùi tanh khá»§ng khiếp. Quệt tay vào áo; Ä‘au nhói trong ngưá»i. Sinh nằm vật xuống, mê man bất tỉnh. Sau mấy ngày, Sinh tỉnh dậy, lòng khao khát cầm bút. Nhưng nhá»› hình ảnh vừa qua, tá»± nhiên đâm ra e ngại, Sinh cố tập trung thần lá»±c, men đến án thư vừa cầm bút lại thấy lảng vảng sắc máu, không sao đủ can đảm vạch được nét bút nào. Sinh ném bút, hất giấy, vô cùng khiếp sợ tưởng như xôn xao chung quanh vô số hồn oan đòi mạng. Từ đó Sinh gầy rạc hẳn, liệu không sống thoát.

Ngưá»i cậu cá»§a Sinh từ lâu đã vào trong núi Hoa Dương ở vá»›i đạo sÄ© há» Trình, má»™t hôm tạt vá» thăm nhà thấy cháu suy nhược rất là lo lắng. Sau khi nghe Sinh thuật hết những Ä‘iá»u quái dị vừa qua, ông suy nghÄ© hồi lâu, rồi nói:

- Ta từng bảo cháu ngòi bút không phải không có oan khiên. Lưỡi gươm tuy ác nhưng mà trách nhiệm rõ ràng lá»—i lầm tác hại cÅ©ng trong giá»›i hạn. Mượn sá»± huyá»…n hoặc cá»§a văn chương mà gây Ä‘iá»u thiệt hại cho con ngưá»i, tá»™i ác cá»§a kẻ cầm bút xưa nay kể biết là bao, nhưng chẳng qua má» mịt hư ảo nên không thấy rõ hay không muốn rõ mà thôi. Làm cho ngưá»i gái lá»›n lên băn khoăn sầu muá»™n, làm cho trai trẻ Ä‘ang hăng khinh bạc, hoài nghi, gợi cho ngưá»i ta nghÄ© vật dục mà quên ái tình, khêu cho ngưá»i ta tiếc tài lợi mà xa đạo nghÄ©a, hoặc cưá»i trên Ä‘au khổ cá»§a tha nhân, hát trên bi cảnh đồng loại, Ä‘em sá»± phù phiếm thay cho thá»±c dụng, lấy việc thiển cận quên Ä‘iá»u sâu xa, xuyên tạc chân lý, che lấp bần hàn, ca ngợi quyá»n lá»±c, bá» quên con ngưá»i, văn chương há chẳng đã làm những Ä‘iá»u vô đạo? Tá»™i ác văn chương xưa nay nếu Ä‘em phân tích biết đâu chẳng dồn thành ngàn dẫy Thiên SÆ¡n? Thần tạng cá»§a cháu kinh động thất thưá»ng, nhưng mà bản chất huyá»n diệu có thể cảm ứng vá»›i cõi vô hình, chắc cháu làm Ä‘iá»u tổn đức khá nặng nên máu oan má»›i Ä‘uổi theo như vậy. Hãy xem có lỡ hứng bút Ä‘i lệch đưá»ng chăng? Soát lại cho mau, soát lại cho mau, chá»› để chầy ngày.

Lương Sinh nghe xong bồi hồi tấc dạ, trí tuệ xem như minh mẫn hÆ¡n nhiá»u. CÆ¡n bệnh do đó lui được khá xa. Sinh Ä‘em mấy tập thi tuyển cá»§a mình Ä‘á»c lại từng câu, dò lại từng chữ, thấy toàn là ý bướm tình hoa, phát triển cảm xúc mà xao nhãng trí tuệ, tán tụng thiên nhiên mà bá» mất cảnh Ä‘á»i, trốn tránh thá»±c tại, từ chối tương lai, nhưng nghÄ© kỹ lại vẫn chưa dò được lối máu từ đâu. Bá»—ng sá»±c nhá»› thấy những bài phóng bút viết cho Tổng trấn, không ghi lại trong thi tuyển, tâm não trở nên bàng hoàng. Ãồng thá»i bao nhiêu gương mặt hốc hác trong ngày há»™i chùa lại hiện lên rõ, mấy cánh đồng trÆ¡ trá»i, những tiếng thì thầm hai bên kiệu hoa, vẻ ngưá»i nhá»›n nhác sợ hãi, những đòn dây trói, mấy dãy nhà giam, lần lượt như sống lại trước mắt. Những cảnh ấy thá»±c đã trái ngược vá»›i những bài tán, bài minh đã viết. Mồ hôi toát ra như tắm, Sinh đứng lên được, quyết định trở lại chốn cÅ© để tìm hiểu sá»± thá»±c.

Sinh đến chá»— cÅ© vào má»™t buổi chiá»u nắng vàng thê lương phá»§ trên cảnh vật tiêu Ä‘iá»u, xÆ¡ xác. Qua khá»i dòng suối khô cạn, Sinh bước vào trong má»™t thôn trang vắng vẻ, thưa thá»›t những mái tranh nghèo, không má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng. Ãến má»™t gò cỠúa héo chợt thấy má»™t ngưá»i nông phu á»§ rÅ© trước nấm má»™, má»›i liu hiu mấy nén hương tàn. Sinh dừng bước, lại gần ngồi xuống má»™t bên, khẽ há»i:

- Bác khóc thương thân quyến nào vậy?

Ngưá»i kia ngước lên không nói, ngắm nhìn lá»›p bụi đưá»ng trưá»ng bạc thếch trên quần áo cá»§a Sinh, dịu đôi mắt xuống:

- Ngưá»i nằm dưới má»™ không phải bà con quen thuá»™c cá»§a tôi.

Sinh nghÄ©: "Chẳng nhẽ ngưá»i này cÅ©ng là má»™t kẻ thi nhân khóc thương cho kiếp hồng nhan bạc mệnh nào chăng". Chưa kịp dò ý, ngưá»i kia chợt há»i, ra vẻ hoài nghi:

- Ông từ đâu mà đến đây:

- Tôi ở chốn xa, nhân bước đưá»ng phiêu lưu ghé tạt qua thôi. Buồn thấy miá»n này có vẻ tiêu Ä‘iá»u hÆ¡n các nÆ¡i khác.

Ngưá»i nông phu bá»—ng long lanh đôi mắt như không dằn được tấm lòng dồn nén, bật lên những tiếng căm há»n:

- Nói hết cho muôn ngàn khách qua đưá»ng cÅ©ng chưa hả được dạ này. Ví dù phải chết ngày nay, thân này chẳng tiếc, miá»…n sao bá»™c bạch cho được sá»± thật uất hận từ lâu. Ãã bao năm rồi, sống dưới nanh vuốt cá»§a tên Thống trấn há» Lý, chính sá»± độc dữ hÆ¡n hùm beo, đồng ruá»™ng gầy khô, dân làng đói rách. Ãầu xuân này có Khâm sai Ä‘i vá», cụ Thôn trưởng cá»§a chúng tôi, mặc dù già yếu cÅ©ng quyết vì dân làm bản trần tình, can đầu ngá»±a níu bánh xe mà tá» bày sá»± thá»±c. Thế nhưng Khâm sai Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, chá»— nào cÅ©ng thấy bia đá cá»™t đồng đầy lá»i hoa mỹ tán dương công đức Tổng trấn cá»§a thằng danh sÄ© chết khốn nào đó nên ném bản trần tình, không xét, bảo rằng: "Muôn ngàn lá»i nói cá»§a lÅ© dân Ä‘en vô há»c đâu bằng mấy vần từ Ä‘iệu cao xa cá»§a kẻ danh nho. Danh sÄ© bao giá» cÅ©ng biết tá»± trá»ng. Tổng trấn đã được hạng ấy tôn xưng, hẳn không phải bất tài". Thế đã thôi đâu, Khâm sai Ä‘i rồi, Tổng trấn phái sai nha vá» tróc nã những ngưá»i đã đầu đơn tố cáo nó. Bao ngưá»i phải chế vì ná»—i cá»±c hình thảm khốc, vợ góa con côi, má»™t trá»i nước mắt, ruá»™ng đồng từ đấy đành để nuôi loài cá» dại mà thôi.

Sinh chết Ä‘iếng cả ngưá»i, giây lát má»›i gượng gạo há»i:

- Chẳng hay bác có biết... danh sĩ ấy tên gì không?

Ngưá»i nông phu trợn trừng cặp mắt, gào lên:

- Làm gì mà biết! Mà biết làm gì? Những hạng hiếu lợi, hiếu danh, trốn trong từ chương để tiếp sức cho kẻ ác mà cứ tưởng mình thanh cao, hạng ấy thì đâu chẳng có? Dân làng đây, ai cÅ©ng nguyá»n rá»§a hắn, mà hắn nào có biết đâu? NghÄ© thương cho cụ Trưởng tôi, mấy lần đứng ra chịu nhận hết tá»™i để cứu bao ngưá»i, mà bá»n chúng chẳng chịu tha, cứ việc tàn sát thẳng tay, lôi Ä‘i lá»›p này rồi đến lá»›p khác, nên khi bị dẫn qua đây cụ tá»± móc há»ng cho trào máy ra mà chết để khá»i bị ngưá»i đầy Ä‘á»a. Trước khi nhắm mắt, cụ còn gượng nói: "ÃÆ°á»£c chết trên cánh đồng đã đẫm mồ hôi cá»§a ta, cá»§a bà con xóm làng ta, thế là quý rồi. Chôn ta ở đây, cho ta gần gÅ©i vá»›i các ngưá»i". HÆ¡i thở gần tàn, cụ nói tiếp: "Tá»™i ác là ở lÅ© vua quan. Tên danh sÄ© kia chỉ là cái cá»› để chúng vun vào mà che lấp sá»± thá»±c. Ãừng oán há»n tên danh sÄ©. Ãáng thương cho nó, đáng thương cho nó!".

Ngưá»i nông phu dừng lại, nghẹn ngào rồi tiếp:

- Nhưng bao ngưá»i khổ ở đây, bao kẻ chết nÆ¡i kia, nghÄ© còn đáng thương đáng xót gấp trăm ngàn lần!

Ãoạn gục đầu xuống mồ, khóc than thảm thiết. Sinh cÅ©ng sụp xuống, hòa tiếng khóc theo. Bóng đêm xóa nhòa, gió lạnh như từ cõi âm thổi vá» rung động bá» lau bụi cá». Sinh tưởng như theo cÆ¡n gió oan hồn cá»§a ngưá»i đã khuất hiện vá» chứng kiến cho những giá»t lệ chảy ra từ má»™t tấm lòng hối hận chân thành.

-----------------------------------------
(1) Má»™t thể loại văn trong văn há»c cổ để ca tụng công đức.

2) Thể loại văn trong văn há»c cổ
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #150  
Old 20-05-2008, 11:42 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bóng Ngưá»i Trong Sương Mù
(Viết theo chuyện má»™t ngưá»i bạn kể lại)
Tác giả: Nhất Linh

Ở ngoài, đêm tối như má»±c. Trong toa hạng nhì, riêng tôi ngồi đối diện vá»›i Trạch, má»™t ngưá»i bạn cÅ©, tình cá» gặp vì cùng Ä‘i má»™t chuyến xe. Mưá»i năm trước, bạn tôi còn là má»™t ngưá»i cầm lái xe lá»­a, cÅ©ng hàn vi như tôi: bây giá» lại gặp nhau trong toa hạng nhì, hai ngưá»i cùng ngạc nhiên và cùng mừng cho nhau.

Lúc nói chuyện, tôi thấy bên bạn có cái há»™p khảm rất đẹp, liá»n cầm lấy xem, rồi tình cá» mở há»™p ra; bạn tôi như có ý không bằng lòng, nhưng vì nể tôi nên không nói gì. Tôi nhìn vào há»™p thấy rất lạ: há»™p bịt kín, ở trong có má»™t con bướm rất to, hai cánh đã xÆ¡ xác. Tôi há»i bạn:

- Con bướm này vùng tôi thưá»ng thấy luôn, quý gì mà anh giữ cẩn thận thế này?

- Vâng, bướm thưá»ng, nói cho đúng thì chính là má»™t con ngài, nhưng đối vá»›i tôi...

Vừa nói đến đấy, xe rầm rập đi qua một cái cầu sắt. Bạn tôi lắng tai nghe rồi nói:

- Xe Ä‘i qua cầu N.G... Tôi bắt con bướm chính ở giữa cái cầu này đã mưá»i năm nay...

Thấy bạn có vẻ khác, tôi Ä‘oán có chuyện gì, liá»n há»i:

- Con bướm này chắc cũng có sự tích gì đây?

- Vâng, những sá»± tích buồn... chuyện đã ngoài mưá»i năm: mưá»i năm trước độ anh Ä‘i Sài Gòn thì tôi còn là anh cầm lái tàu há»a. Chính độ ấy tôi chạy con đưá»ng này, tình cảnh tôi độ ấy anh đã rõ.

- Cũng như tình cảnh tôi...

- Nhưng có má»™t việc tôi không nói anh hay là độ ấy tôi có lấy má»™t ngưá»i vợ, nhưng giấu nhà, giấu má»i ngưá»i, giấu anh. Chúng tôi sống trong cảnh nghèo khổ mà thật lấy làm sung sướng. Nhưng vì cảnh nghèo, vì nhà tôi không quen chịu được kham khổ nên ngưá»i má»™t ngày má»™t yếu dần.

Vá» sau, nhà tôi bị bệnh nặng mà tôi thì vẫn phải Ä‘i làm, không ai trông nom ở nhà. Má»™t đêm nhà tôi yếu quá ngất ngưá»i Ä‘i mấy lần, mà chính đêm ấy là đêm tôi được ông Chánh cá»­ Ä‘i cầm lái chuyến xe riêng chở quan toàn quyá»n. Thật là má»™t dịp rất hay cho tôi. Nhưng tôi biết không thể nào Ä‘i được, liá»n vào thưa vá»›i ông Chánh, nói là vợ ốm. Ông Chánh đập bàn, đập ghế, gắt:

- Tôi không biết! Má»™t là mưá»i giỠđêm nay anh phải có mặt ở ga, hai là từ giá» này trở Ä‘i anh đừng bước chân tá»›i đây nữa. Thôi anh ra.

Lá»i ông Chánh nói quả quyết, tôi phân vân không biết nghÄ© sao: lúc vá» nhà, ngồi ở đầu giưá»ng, nhìn đến vợ má»›i biết rằng không Ä‘i được, dầu có mất việc làm cÅ©ng không cần.

Nhà tôi thấy tôi có vẻ lo nghÄ©, há»i duyên cá»› vì sao, tôi liá»n Ä‘em việc ấy kể cho nhà tôi nghe. Nhà tôi nghe xong, vẻ mặt tươi hẳn lên, bảo tôi rằng:

- Thế cậu Ä‘i chứ! Việc gì phải ngần ngừ! Tôi không việc gì đâu, đã thấy đỡ nhiá»u. Chiá»u mau vá» mua cái gì làm quà cho tôi đấy.

Tôi thấy nhà tôi cưá»i nói vui vẻ, tôi vững tâm, thay quần áo ra ga. Ãến ga đúng mưá»i giá». Nhưng khi cho xe chạy rồi tôi má»›i thấy lo, tôi má»›i biết là tôi liá»u. Lúc đó tôi có cái cảm giác lạ lắm: hình như tôi Ä‘i thế này, lúc vá» chắc không nhìn thấy mặt vợ nữa. Tôi cố định trí để cầm máy, nhưng chỉ được má»™t lúc thôi.

Bá»—ng cả chuyến xe lá»­a nghiêng vá» má»™t bên, rồi lắc lư như muốn đổ. Ngưá»i "ét" cá»§a tôi vá»™i bá» cái xẻng xúc than, níu lấy tôi nói:

- Ô hay! Hôm nay ông làm sao thế? Chá»— ấy đưá»ng cong nguy hiểm thế mà ông không hãm máy. Ông ngá»§ à?

Tôi không ngá»§ nhưng ngưá»i tuy ở đây mà trí còn nghÄ© đến ngưá»i vợ nằm đợi chết má»™t thân, má»™t mình trong gian nhà nhá» kia. Mắt tôi hoa lên, mồ hôi ra ướt đẫm cả ngưá»i.

Xe Ä‘i vào khe núi, hết lên cao lại xuống thấp như có vẻ nhá»c nhằn. Tôi thò đầu ra cá»­a nhìn thẳng trước mặt, nhưng đêm ấy sương mù đầy trá»i, không nhìn rõ gì cả, chỉ má»™t mầu trắng xóa dưới ánh hai cái đèn ở đầu toa. Bá»—ng tôi thấy... rõ ràng, tôi thấy in trên sương mù má»™t cái hình ngưá»i đàn bà mặc áo rá»™ng đứng dang tay. Tôi dụi mắt tưởng mình trông hoảng, nhưng không, hình ngưá»i đàn bà vẫn đấy. Tôi gá»i ngưá»i "ét" lại cá»­a toa, bảo ông ta nhìn, rồi há»i:

- Bác có thấy gì không?

Vừa nói xong hình ngưá»i vụt biến mất. Bác "ét" thò đầu ra và bảo tôi:

- Chỉ thấy sương mù! Ông lại mê ngủ rồi.

- Không, rõ ràng tôi thấy có hình ngưá»i đàn bà in trên sương mù nhưng vừa biến mất.

Ngưá»i "ét" cưá»i ra vẻ không tin, lấy xẻng xúc than cho vào lò, còn tôi vẫn đứng nguyên chá»— cÅ© đăm đăm nhìn thẳng trước mặt. ÃÆ°á»£c má»™t lát, hình ngưá»i đàn bà lại hiện ra, lần này rõ ràng hÆ¡n, hai tay vẫn dang thẳng như muốn ngăn đưá»ng không cho xe chạy lên nữa.

Tôi gá»i ngưá»i "ét" nhưng bác ta làm bá»™ không nghe thấy, cứ cắm đầu xúc than cho vào lò. Tôi biết tôi không mê, tôi biết là cái hình ngưá»i ấy có thật, mà ai nhìn cÅ©ng phải thấy. Tôi đến cầm lấy tay bác "ét" kéo bác ra xem rồi bảo, cả quyết:

- Nhìn xem!

Bác ta há hốc mồm giương to đôi mắt hốt hoảng nói:

- Lạ thật!... Ma ông ạ!

Xe tiến đến đâu, cái hình ngưá»i lui đến đấy, có lúc má», có lúc rõ, lÆ¡ lá»­ng giữa lưng chừng trá»i.

Rồi cái hình ngưá»i ấy vẫy hai tay má»™t cách thong thả, như có ý bảo chúng tôi đừng tiến lên nữa, có sá»± gì nguy hiểm.

Tôi bảo bác "ét":

- Bác này, có sự gì lại sắp xảy ra.

- Vâng, sao cái hình lại như lấy tay làm hiệu bảo ta đứng lại.

Cái hình ngưá»i trước còn vẫy tay thong thả, sau vẫy thật nhanh như ngưá»i tá» ra ý thất vá»ng vì bảo chúng tôi không nghe.

- Hay ta dừng xe lại xem sao, chắc là ma!

- Không được, tự nhiên vô cớ.

Còn tôi lúc bấy giá» hai tai ù như ngưá»i mất trí khôn; tôi văng vẳng nghe có tiếng ngưá»i ở thật xa đưa lại, tiếng má»™t ngưá»i đàn bà bảo tôi:

- Ãá»— lại! Ãá»— lại!

Tôi lắng tai, tay nắm chặt lấy cái "phanh" như định hãm rồi lại không dám hãm.

Má»™t lát, tôi lại nghe tiếng ngưá»i đàn bà, rõ hÆ¡n lần trước, giục tôi:

- Hãm lại! Hãm lại ngay!

Lúc bấy giá» tôi không biết gì nữa, nhắm mắt hãm phanh lại thật mạnh. Các toa rùng má»™t cái, bánh xe kêu rít lên trong đêm thanh vắng. Xe chạy từ từ má»™t quãng rồi đỗ hẳn. Tôi chưa kịp bước xuống, đã thấy ngưá»i "xếp tanh" cầm đèn chạy lên há»i:

- Việc gì thế?

Tôi luống cuống không biết trả lá»i làm sao, vì nói thật ai tin mình. Tôi trả lá»i má»™t cách mập má».

- Chắc có sá»± gì lạ. Ãể tôi cầm đèn Ä‘i xem đã.

Lúc bấy giá» mấy ông quan hầu quan toàn quyá»n cÅ©ng vừa đến, rồi thấy lạ, Ä‘i theo chúng tôi. Vừa Ä‘i được má»™t quãng thì nghe trước mặt có tiếng nước chảy ầm ầm. Tôi định tâm má»›i nhá»› ra rằng đó là cầu N.G.

Mấy đêm ấy mưa lÅ©, nước chắc chảy xiết, nên má»›i réo to như vậy. Ãến bá» sông, giÆ¡ đèn lên soi, mấy ngưá»i Ä‘á»u kinh hoảng: cái cầu N.G. bị nước nguồn chảy vá» xoáy gãy làm đôi.

Má»™t tí nữa, nếu không hãm kịp thì cả má»™t chuyến xe riêng chở quan toàn quyá»n đâm nhào xuống sông sâu, chắc không sống sót má»™t ai: tưởng không có cái tai nạn nào ghê gá»›m hÆ¡n, thế mà chính nhá» tôi nên má»›i không có cái tai nạn ấy. Tôi đứng ngẩn ngưá»i không hiểu ra sao cả.

Ngưá»i "xếp tanh" mừng cuống quýt, há»i tôi:

- Sao ông biết mà hãm?

- Tôi cũng không hiểu.

Mấy ngưá»i quan hầu có vẻ mừng lá»™ ra mặt, xúm xít quanh tôi há»i dồn, tôi không biết trả lá»i ra sao, má»™t lát, má»i ngưá»i đứng giãn ra. Quan toàn quyá»n đến, ngài không ná» tôi là ngưá»i lao động, trong lúc mừng quá, ngài giÆ¡ tay bắt tay tôi, cái bàn tay đầy bụi than, rồi ngài tá» lá»i khen.

Tôi chắc rồi sau thế nào cÅ©ng được trá»ng thưởng, nhưng trá»ng thưởng lúc đó đối vá»›i tôi cÅ©ng như không, tôi chỉ nghÄ© đến nhà tôi ở nhà, không biết ra sao. Tôi Ä‘i trở lại và thoáng thấy con gì bám ở cái đèn để ở đầu toa, nhìn kỹ thì ra má»™t con bướm thật to, vướng vào đèn đương đập cánh để tìm đưá»ng thoát. Chính là con bướm trong cái há»™p này đây.

Trông thấy con bướm, tôi thốt nghÄ© ra ngay. Chính phải rồi, chính cái hình ngưá»i đàn bà lúc nãy là cái bóng con bướm này in lên trên sương mù, đầu con bướm là đầu hình ngưá»i mà hai cánh con bướm đập là hai cánh tay ngưá»i vẫy.

Tôi bắt con bướm rồi định thả cho nó bay đi; sau nghĩ con bướm đã giúp mình được việc, nên giữ lại làm kỷ niệm. Tôi nhìn vào đồng hồ trong toa, thấy kim chỉ đúng hai giỠđêm...

Hôm sau tôi vừa vỠtới cổng nhà thì thằng nhỠchạy ra báo tin nhà tôi mất, mất vào khoảng một giỠđêm qua.

Tôi không tin nhảm; tôi chắc đó chỉ là má»™t sá»± tình cá», má»™t sá»± ngẫu nhiên, nhưng tôi vẫn yên trí là linh hồn nhà tôi đã nhập vào con bướm này để phù há»™ cho tôi tránh được tai nạn đêm hôm ấy. Nhưng tránh được tai nạn mà làm gì, tôi thoát được thân tôi mà làm gì, giàu sang phú quý bây giỠđối vá»›i tôi cÅ©ng như không, tôi cÅ©ng chỉ như con bướm này, xác đấy mà hồn tận đâu đâu.

Bạn tôi kể xong câu chuyện, đậy cái hộp khảm lại rồi thẫn thỠnói:

- Bây giỠchỉ còn lại cái xác bướm không hồn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™