Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #146  
Old 02-06-2008, 10:29 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 145

A Kha hành thích Ngô Tam Quế

Ngô Tam Quế nói:
- Bữa nay Vi huynh đệ giúp giùm tiểu vương trong cÆ¡n hoạn nạn này là chuyện tày đình, không thể dùng vàng bạc, châu báu để tạ Æ n được. Có Ä‘iá»u huynh đệ thống lãnh quan binh khá nhiá»u, cần phải có gì để lấp miệng chúng và để tá» chút lòng thành cá»§a tiểu vương. Vậy tiểu vương vá» phá»§ rồi sai ngưá»i Ä‘em đến ngaỵ Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu tướng xin đa tạ. Không hiểu thương thế của thế tử hiện giỠra sao?
Chúng ta thá»­ đến coi xem. Ngô Tam Quế cÅ©ng nóng lòng vá» vết thương cá»§a con lão. Hai ngưá»i liá»n cùng nhau lại thăm. Thầy thuốc lắc đầu nói:
- Tánh mạng không có gì đáng ngại, nhưng... nhưng...
Ngô Tam Quế gật đầu ngắt lá»i:
- Tánh mạng không việc gì là hay lắm rồi.
Lão sợ Vi Tiểu Bảo giữ con mình lại, vá»™i truyá»n gia tướng lập tức đưa Ngô ứng Hùng vá» phá»§ Ä‘iá»u trị. Chính lão đứng ngăn chặn Vi Tiểu Bảo phòng ngừa gã biến đổi tâm ý. Lão chá» bá»n gia tướng đưa Ngô ứng Hùng dá»i khá»i An Phụ viên rồi má»›i cáo biệt. Vi Tiểu Bảo nghÄ© thầm:
- Sau khi tên tiểu Hán gian tỉnh lại, chắc hắn sẽ thuật rõ ná»™i vụ cho cha hay, nhưng cÅ©ng chẳng làm quái gì. Ai mà tin được má»™t vị công chúa cành vàng lá ngá»c bá»—ng tá»± nhiên vô cố lại thiến chồng? Ngay tên đại Hán gian cÅ©ng chẳng tin nào, chắc hẳn còn thống mạ tên nghịch tá»­ nữa là khác. Vi Tiểu Bảo nghÄ© thế rồi yên tâm trở vá» phòng mình. Bá»n Từ Thiên Xuyên, Huyá»n Trinh đạo nhân đã hay tin. Ai nấy Ä‘á»u vá»— tay hí há»­ng ra chiá»u khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo không nói rõ hết má»i chi tiết cho bá»n há» nghe. Gã há»i ngay tá»›i việc Ä‘i chÆ¡i kỹ viện thì quần hùng cho biết là đã y kế thi hành và má»i việc Ä‘á»u được thuận lợi.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Äêm qua vừa xảy ra đại biến mà ta lập tức phái ngưá»i lai kinh tất tên đại Hán gian sinh lòng ngá» vá»±c, cho là mình báo cáo má»i sá»± vá»›i Hoàng thượng. Vậy ta hãy chá» vụ này yên tÄ©nh trở lại rồi sẽ cho đưa gã Mông Cổ rậm râu ra khá»i Vân Nam. Suốt má»™t đêm lật đật, quần hùng toan cáo từ lui ra thì đột nhiên tên Ngá»± tiá»n thị vệ hốt hoảng đến báo:
- Khải bẩm tổng quản! Bình Tây vương bị hành thích! Vi Tiểu Bảo Ä‘ang cầm trong tay chén canh Bách hợp để ăn, chợt nghe tin này, bất giác giật bắn ngưá»i lên. Choang má»™t tiếng, chén canh trên tay gã rá»›t xuống đất vỡ tan tành. Gã há»i ngay:
- Y bị hành thích có chết không? Thích khách là ai?
Gã không muốn cho Triệu Tá» Hiá»n trông thấy quần hùng Thiên Äịa há»™i đêm khuya còn tụ tập trong phòng mình, liá»n nhảy vá»t ra cá»­a há»i:
- Äại... đại Hán... Bình Tây vương không việc gì chứ? Triệu Tá» Hiá»n đáp:
- Bình Tây vương không chết. Nghe nói lão nhân gia chỉ bị thương nhẹ. Thích khách bị bắt ngay đương trưá»ng. Nguyên y là... nguyên y là... má»™t vị cung nữ thân cận cá»§a công chúa.
Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hÆ¡n há»i:
- Là cung nữ hầu cận công chúa ư? Tên nào vậy? Tại sao ả lại hành thích Bình Tây vương? Triệu Tá» Hiá»n đáp:
- Thuá»™c hạ không biết rõ tình hình má»™t cách tưá»ng tận, vừa được tin này phải tức tốc vỠđây báo cáo.
Vi Tiểu Bảo giục:
- Ngươi lại Ä‘i dò la cho rõ rồi vá» báo ngay! Triệu Tá» Hiá»n vâng dạ trở gót. Y vừa Ä‘i được mấy bước thì Trương Khang Niên chạy tá»›i nói:
- Khải bẩm tổng quản! ả cung nữ hành thích Bình Tây vương tên gá»i Ngá»c Khả. Vi Tiểu Bảo nghe nói bá»—ng loạng choạng ngưá»i Ä‘i, run lên há»i:
- Sao y.... y.... lại làm thế? Nguyên Ngá»c Khả chính là A Kha đổi tên. Chữ Kha bổ đôi thành Ngá»c Khả. Trương Khang Niên đáp:
- Bình Tây vương đã Ä‘em y vào phá»§ tra xét. Lão nhân gia nói là sẽ thân hành thẩm vấn cho ra ngưá»i sai khiến. Vi Tiểu Bảo nghe nói ý trung nhân bị bắt, ruá»™t rối như má»› bòng bong, chẳng nghÄ© ra được chá»§ ý gì. Trương Khang Niên nói:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u cho là chẳng có ai sai khiến y hết. Ngá»c Khả là má»™t vị tiểu cô nương , tuổi, hết dạ trung thành vá»›i công chúa. Cô thấy công chúa thụ nhục tá»± tá»­, tất nhiên Ä‘em lòng phẫn ná»™ mà ra tay trả thù cho công chúa.
Vi Tiểu Bảo khác nào ngưá»i lạc vào trong vùng tối Ä‘en, nghe Trương Khang Niên nói vậy liá»n nhìn thấy tia sáng. Gã nói ngay:
- Phải rồi! Phải rồi! Äúng là như vậy. Má»™t vị tiểu cô nương xinh đẹp đến thế lại chẳng có thù oán gì vá»›i Bình Tây vương chúng ta dại gì mà phái cô Ä‘i làm việc tày đình. Triệu Tá» Hiá»n và Trương Khang Niên đưa mắt nhìn nhau nghÄ© bụng:
- Vi Tổng quản dưá»ng như ăn nói hồ đồ mất rồi. Có lý nào chúng ta lại phái ngưá»i Ä‘i hành thích Bình Tây vương? Trương Khang Niên đáp:
- Tưởng Bình Tây vương cũng chẳng đem lòng ngỠvực cho ai hết. Việc này mà đồn đại ra ngoài chẳng tốt đẹp gì. Chắc lão nhân gia sẽ hạ sát cô cung nữ kia đi cho liễu sự. Vi Tiểu Bảo lại cất tiếng run run nói:
- Không giết y được! Không giết y được! Nếu hắn giết y thì lão gia phải liá»u mạng vá»›i con rùa Ä‘en. Hai gã Trương, Triệu lại nhìn nhau, sinh dạ hoài nghi tá»± há»i.
- Chẳng lẽ Vi Tổng quản thấy cong chúa thụ nhục mà phẫn hận phái ả cung nữ kia đi hành thích? Nhưng hai gã chỉ thõng tay đứng yên không dám nói gì. Vi Tiểu Bảo la:
- Làm thế nào bây giá»? Làm thế nào bây giá»? Trương Khang Niên thấy Vi Tiểu Bảo tâm thần hoảng hốt, lòng dạ bồn chồn, liá»n an á»§i gã:
- Vi Tổng quản! Nếu việc này quả nhiên xảy ra và tố cáo đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ truy cứu gốc ngá»n thì cha con Ngô Tam Quế gây nên tá»™i lá»—i trước. Ngô ứng Hùng cưỡng gian công chúa mà tha được ư? Huống chi Ngô Tam Quế lại không chết, dù lão có tra ra ngưá»i sai phái, chúng ta nhất định không nhìn nhận thì lão cÅ©ng chẳng làm gì được. Vi Tiểu Bảo lắc đầu, nhăn nhó cưá»i đáp:
- Ngưá»i sai khiến cung nữ Ä‘i hành thích quả không phải là tiểu đệ. Chúng ta là chá»— anh em, chẳng lẽ còn lừa dối nhau?
Triệu Tá» Hiá»n và Trương Khang Niên nghe gã nói vậy liá»n vững tâm trở lại, Ä‘á»u thở phào má»™t cái nhẹ nhõm. Triệu Tá» Hiá»n nói:
- Vậy thì dễ quá rồi. Chúng ta cứ việc trùm chăn ngủ kỹ, giả vỠchẳng biết gì là xong. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không được! Nhị vị đại ca! Xin hai vị chịu khó má»™t chuyến, cầm danh thiếp cá»§a tiểu đệ đến gặp Bình Tây vương nói là vụ Ngá»c Khả hành thích Vương gia thật đáng tá»™i chết! Tiểu đệ căm giận vô cùng, nhưng vì thị là cung nữ hầu cận cá»§a công chúa, vậy xin Vương gia tha thị ra cho các vị đưa vá». Tiểu đệ sẽ bẩm rõ vá»›i công chúa để nàng trách mắng, đánh đòn Ngá»c Khả cho Vương gia được hả giận. Hai gã Trương, Triệu vâng dạ Ä‘i ngay, nhưng bụng bảo dạ:
- Mình làm việc này là thừa, cứ để Ngô Tam Quế thá»§ tiêu tên cung nữ đó môộ cách bí mật, thần không hay quá»· không biết, là ai nấy Ä‘á»u thái bình vô sá»±. Vi Tiểu Bảo lật đật đến phòng Cá»­u Nạn. Gã đẩy cá»­a bước vào thấy bà vận công vừa xong còn ngồi trên giưá»ng. Gã há»i ngay:
- Sư phụ!... Sư phụ đã biết việc gì xảy đến cho sư tỷ chưa?
Cá»­u Nạn há»i lại:
- Chuyện chi mà ngươi có vẻ hoảng hốt như vậy?
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:
- Sư tỷ... sư tỷ đi hành thích đại Hán gian, bi... bị bắt rồi.
Cá»­u Nạn dương cặp mắt bâng khuâng lên há»i:
- Äã đâm chết được hắn chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn không chết... mà sư tỷ bị bắt rồi.
Cá»­u Nạn "hừ" má»™t tiếng ra chiá»u thất vá»ng nói:
- Thật là đồ vô dụng! Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ, nghĩ bụng:
- Nàng là đồ đệ cá»§a sư phụ, nay nàng bị Hán gian bắt mà sao sư phụ vẫn há» hững như không? Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghÄ©, như chợt hiểu, liá»n há»i:
- Thưa sư phụ! Phải chăng sư phụ đã có kế cứu sư tỷ? Cửu Nạn trừng mắt nhìn gã đáp:
- Chẳng có kế chi hết! Con nha đầu đó thật là vô dụng. Vi Tiểu Bảo trong khi Ä‘i đưá»ng đã nhận thấy Cá»­u Nạn vẫn lãnh đạm vá»›i vị sư tá»· này, chẳng có vẻ yêu thương chi hết, mà bà lại có vẻ ưa thích gã hÆ¡n. Nhưng dù bà không ưa, chẳng lẽ thấy nàng sắp chết mà không giải cứu?
Gã nghÄ© vậy liá»n nói:
- Nghe tình hình đại Hán gian dưá»ng như muốn hạ sát sư tá»·. E rằng bây giá» y Ä‘ang bị hắn đánh thừa sống thiếu chết để tra khảo... cho biết rõ ngưá»i sai khiến y là ai.
Cửu Nạn lạnh lùng đáp:
- Chính ta đã sai y làm việc này. Tên đại Hán gian kia có bản lãnh thì cứ để hắn đến đây bắt ta là xong. Cá»­u Nạn sai đồ đệ Ä‘i hành thích Ngô Tam Quế là sá»± thưá»ng. Vi Tiểu Bảo nghe bà nói vậy chẳng ngạc nhiên chút nào. Nguyên bà là công chúa con gái cá»§a Sùng Trinh hoàng đế nhà Minh. Giang sÆ¡n nhà Minh mất vì tay Ngô Tam Quế nên việc bà căm giận hắn thấu xương cÅ©ng là lẽ thưá»ng. Hôm lên NgÅ© Äài sÆ¡n, chính Cá»­u Nạn đã định sai A Kha hành thích vua Khang Hy nhưng bản lãnh cô hãy còn tầm thưá»ng. Ngô Tam Quế có rất nhiá»u cao thá»§ dưới trướng Ä‘i theo luôn bên mình. Dù A Kha có hạ sát được hắn cÅ©ng khó lòng trốn thoát. Cá»­u Nạn sai nàng Ä‘i làm việc này thì có khác gì bảo nàng đưa mình vào chá»— chết? Vi Tiểu Bảo trong lòng nghi hoặc mà không dám há»i thẳng Cá»­u Nạn. Gã đáp:
- Nhất định sư tá»· không xưng ra sư phụ. Cá»­u Nạn há»i:
- Có chắc thế không? Rồi bà nhắm mắt lại và ngồi yên. Vi Tiểu Bảo cÅ©ng không dám nói gì nữa. Gã ra khá»i phòng nghÄ© thầm:
- Trương Khang Niên và Triệu Tá» Hiá»n đến đòi A Kha ở nÆ¡i Ngô Tam Quế, chắc hắn không chịu trả ngưá»i má»™t cách mau chóng. Ruá»™t nóng như lá»­a đốt, gã bước lui rồi lại bước tá»›i trong sảnh đưá»ng. Gã nhìn thấy trá»i chiá»u má»—i lúc má»™t sáng dần. Vi Tiểu Bảo đã sai ba bá»n thị vệ Ä‘i dò la tin tức mà chưa thấy tốp nào trở vá» báo cáo.
Gã không dằn lòng được nữa, liá»n Ä‘iểm má»™t đội Kiêu Kþ doanh binh tá»± mình thống lãnh Ä‘i vá» phía Bình Tây vương phá»§. Khi còn cách Vương phá»§ ba dặm thì đóng lại ở trong chùa Pháp Tuệ. Vi Tiểu Bảo lại sai thị vệ cưỡi ngá»±a Ä‘i thám thính. Sau khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a dồn dập. Trương Khang Niên chạy vỠđến trước Vi Tiểu Bảo báo cáo:
- Thuá»™c hạ cùng Triệu Tá» Hiá»n vâng lệnh Tổng quản cầm thiếp đến xin ra mắt Bình Tây vương, nhưng chưa được Vương gia tiếp kiến. Triệu Tá» Hiá»n còn Ä‘ang chỠđợi ở cá»­a phòng. Vi Tiểu Bảo vừa bồn chồn vừa tức giận, giậm chân thoá mạ:
- Con mẹ nó! Ngô Tam Quế làm gì mà khệnh khạng thế? Trương Khang Niên nghĩ bụng:
- Y là bậc vương gia trá»ng trấn má»™t phương. Trong thiên hạ y chỉ dưới quyá»n má»™t mình Hoàng thượng. Vậy y không thèm tiếp mấy tên thị vệ vô danh cÅ©ng là lẽ thưá»ng. Vi Tiểu Bảo hậm há»±c nói:
- Ta phải thân hành đi gặp hắn. Các vị hãy theo ta! Vi Tiểu Bảo quay lại ra lệnh cho một tên tham lãnh trong Kiêu Kþ doanh:
- Hãy Ä‘iá»u động hết đội ngÅ© đến chá» lệnh ở bên ngoài cái ổ chó cá»§a Ngô Tam Quế! Tên tham lãnh vâng dạ Ä‘i ngaỵ Bá»n Trương Khang Niên Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh hãi. Chúng ngó thấy Vi Tiểu Bảo đằng đằng sát khí, tá»±a hồ muốn khai chiến vá»›i Ngô Tam Quế ngay tức khắc lại càng run sợ, vì nhân mã dưới trướng Bình Tây vương đông như kiến, còn quan binh từ Bắc Kinh đưa tá»›i để há»™ tống công chúa chỉ có trên hai nghìn ngưá»i. Nếu xảy cuá»™c động thá»§ thì e rằng không đầy má»™t giá» là bên mình phải chết hết, chẳng còn sót má»™t mống. Trương Khang Niên vá»™i khuyên can:
- Tổng quản là một vị khâm sai đại thần vâng chỉ của đức Hoàng thượng đến Côn Minh. Vậy có việc gì hai bên thương lượng cùng nhau cho ổn thoả. Bình Tây vương chắc phải nể mặt Tổng quản mà không dám trái ý. Theo ngu kiến của thuộc hạ thì ta cứ hành động hoà hoãn...
Vi Tiểu Bảo Ä‘ang cÆ¡n tức giận không chá» Trương Khang Niên hết lá»i đã cất tiếng thoá mạ:
- Con mẹ nó! Ngô Tam Quế đã là cái thá gì mà ngang tàng như vậy? Nếu mình trùng trình mãi thì hắn Ä‘em... Ä‘em... Ngá»c Khả giết Ä‘i, còn cứu mạng cho y làm sao được? Trương Khang Niên thấy vẻ mặt gã hầm hầm, thanh âm gay gắt, nên không dám nói gì nữa. Y tá»± há»i:
- Hạ sát một tên cung nữ thì làm gì mà to chuyện thế! Thị có phải là em gái Tổng quản đâu mà đến nỗi phải gây sóng gió, nổi can quả Vi Tiểu Bảo lại hô lớn:
- Dắt ngá»±a mau! Dắt ngá»±a mau! Gã tung mình lên ngá»±a chạy như bay đến Bình Tây vương phá»§. Bá»n thị vệ trong vương phá»§ thấy Khâm sai đại nhân tá»›i, má»™t mặt chạy ra đón chào, má»™t mặt phi báo cho Ngô Tam Quế. Chỉ trong giây lát đã thấy hai tên tổng binh là Hạ Quốc Tương và Mã Bảo chạy ra nghênh tiếp. Hạ Quốc Tương là con rể Ngô Tam Quế, đứng đầu mưá»i vị tổng binh. Hắn nhìn Vi Tiểu Bảo thi lá»… nói:
- Vi đô thống! Tệ vương bị thích khách ám toán, chắc đô thống đã hay tin rồi! Lão nhân gia bị thương trầm trá»ng, không thể thân hành ra nghênh tiếp, xin đô thống miá»…n thứ chá» Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi há»i:
- Vương gia bị thương ư? Sao nghe nói không việc gì kia mà? Hạ Quốc Tương vẻ mặt rất lo âu khẽ đáp:
- Vương gia bị thích khách đâm một kiếm vào trước ngực. Vết thương sâu đến ba tấc. Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hơn la lên:
- Trá»i Æ¡i! Thế này thì há»ng bét rồi! Hạ Quốc Tương ngập ngừng:
- Vương gia phen này... thoát hiểm được hay không, khó mà Ä‘oán trước. Bá»n tiểu tướng sợ dao động lòng quân không dám tiết lá»™, má»›i nói là không việc gì. Vi đô thống cÅ©ng như ngưá»i trong nhà, dÄ© nhiên bá»n tiểu tướng không dám dấu diếm. Vi Tiểu Bảo nói:
- Bản tướng vào thăm vương gia. Hai tên tổng binh đưa mắt nhìn nahụ Hạ Quốc Tương đáp:
- Tiểu tướng xin dẫn đưá»ng. Vừa tá»›i phòng ngá»§ cá»§a Ngô Tam Quế, Hạ Quốc Tương gá»i:
- Thưa nhạc phụ! Vi đô thống tá»›i thăm lão nhân gia. Chỉ nghe Ngô Tam Quế ở trong màn rên hừ hừ mấy tiếng chứ không trả lá»i.
Hạ Quốc Tương liá»n vén mùng lên thì thấy Ngô Tam Quế chay mày nghiến răng ra chiá»u ráng chịu Ä‘au khổ. Chăn đệm đầy những máu tươi. Trước ngá»±c băng bó mà vẫn còn chảy huyết ra không ngá»›t. Hai tên y sinh đứng bên giưá»ng buồn bã lo âu, lông mày rá»§ thấp. Vi Tiểu Bảo không ngá» Ngô Tam Quế bị thương trầm trá»ng đến thế. Làn ná»™ khí cá»§a gã lập tức tiêu tan. Ngô Tam Quế sống hay chết gã cÅ©ng chẳng để tâm, nhưng nếu lão bị thương đến chết thì việc giải cứu A Kha sẽ khó khăn hÆ¡n rất nhiá»u.
Gã cúi xuống khẽ há»i:
- Vương gia! Vết thương cá»§a vương gia Ä‘au lắm ư? Ngô Tam Quế chỉ ú á»› mấy tiếng, dương cặp mắt thất thần lên mà nhìn. Hạ Quốc Tương lại gá»i:
- Nhạc phụ! Nhạc phụ! Có Vi đô thống vào thăm lão nhân gia. Ngô Tam Quế kêu lên mấy tiếng "úi chao" rồi miệng ấp úng:
- Ta.... không sống được nữa rồi. Các ngươi... các ngươi bắt thằng súc sinh ứng Hùng giết đi! Gã... gã làm hại... chết ta rồi.
Hạ Quốc Tương không dám trả lá»i, khẽ buông mùng xuống, rồi đưa Vi Tiểu Bảo ra phòng ngoài.
Hạ Quốc Tương vừa ra khá»i phòng, gã hai tay bưng mặt, vừa khóc vừa nói:
- Vi đô thống! Vương gia nguy đến nÆ¡i rồi. Suốt Ä‘á»i lão nhân gia hết lòng vì nước mà Ä‘i đến kết quả này. Thật là... thật là... trá»i không phù há»™ ngưá»i lành. Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Hết lòng vì nước cái con khỉ gì? Trá»i không phù há»™ tên đại Hán gian cÅ©ng là hợp đạo nghÄ©a.
Ngoài miệng gã đáp:
- Hạ tổng binh! Bản tướng coi vương gia tuy bị thương trầm trá»ng nhưng nhất định không chết đâu.
Hạ Quốc Tương thở phào má»™t cái há»i:
- Chỉ mong được như kim khẩu cá»§a đô thống là bá»n tiểu tướng tạ Æ n trá»i phật lắm lắm. Nhưng không hiểu tại sao đô thống lại nói quả quyết như vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bản tướng biết đôi chút vỠtướng số. Tướng diện của vương gia hiển vinh không biết đến thế nào mà kể. Sau này chức quan của vương gia còn cao sang gấp trăm lần hiện naỵ Nhất là lần này vương gia không chết đâu.
Hạ Quốc Tương trống ngực đánh thình thình, sắc mặt luôn luôn biến đổi.
Ngô Tam Quế đã làm đến chức thân vương. Hai tỉnh Vân Nam, Qúy Châu do má»™t mình hắn cai quản tất cả má»i việc quân, dân, chính. Thế là tước vị đã tuyệt đỉnh rồi. kẻ nhân thần làm nên quan chức như Ngô Tam Quế là tá»™t bá»±c, không còn chá»— nào để thăng lên được nữa.
Vi Tiểu Bảo bảo Ngô Tam Quế địa vị còn cao sang gấp trăm lần thì trừ phi hắn lên làm Hoàng đế, chứ chẳng còn chức gì có thể hơn được Bình Tây thân vương. Hạ Quốc Tương nghe gã nói vậy tuy ngoài mặt khiếp sợ nhưng trong lòng cũng có ý mừng thầm. Hắn kinh nghi nói:
- ¢n đức cá»§a Hoàng thượng bao la như trá»i biển. Vương gia cá»§a tiểu tướng tước lá»™c đã đến mức này, đã thành má»™t vị cá»±c phẩm nhân thần rồi, dù Thánh chúa muốn thăng quan cÅ©ng không còn đất để mà thăng nữa. Bá»n tiểu tướng chỉ mong kết quả được như lá»i vàng ngá»c cá»§a Vi đô thống là vương gia nạn khá»i tai qua, phùng hung hoá cát mà thôi.
Vi Tiểu Bảo coi thần sắc Hạ Quốc Tương, bụng bảo dạ:
- Ngô Tam Quế mưu đồ phản loạn, mưá»i phần có đến chín là gã này đã biết rồi. Nếu không thế thì sao khi ta bảo lão con rùa còn cao thăng bách bá»™i, thằng cha này ban đầu lại giật mình sợ hãi? Ta phải hăm doa. hắn phen nữa cho biết taỵ Gã nghÄ© vậy liá»n nói:
- Bản tướng coi tướng tổng binh cÅ©ng cao sang vô cùng. Sau này bản tướng mong được tổng binh hết lòng đỠbạt, ra sức tài bồi chá» Hạ Quốc Tương đưa lá»i vấn an rồi kính cẩn đáp:
- Äô thống đại nhân dạy quá lá»i. ÄÆ°á»£c đại nhân khích lệ, tiểu tướng dÄ© nhiên phải hết mình trung quân báo quốc, không dám phụ lòng kỳ vá»ng cá»§a đại nhân. Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hà hà! Tổng binh cứ yên trí phục vụ cho đắc lá»±c. Thế tá»­ cá»§a các vị đã làm phò mã, quan phong Thiếu bảo, kiêm Thái tá»­ Thái bảo là má»™t Ä‘iá»u hạnh phúc tày đình. Äến như Nhạc Phi gia gia ngày trước phá tan quân Kim ở Chu Tiên trấn, đánh Ä‘uổi Kim Ngá»™t Truật phải chạy té đái vãi phân cÅ©ng chỉ được phong đến chức Thiếu bảo. Äằng này thế tá»­ lại còn làm trượng phu cá»§a công chúa là má»™t bước bước lên ngay chá»— đó. Hạ tổng binh! Tổng binh hãy gia tâm phục vụ cho hết lòng. Gã vừa nói vừa Ä‘i ra ngoài.
Hạ Quốc Tương lúc này sợ đến toát mồ hôi, nghĩ thầm:
- Nghe giá»ng lưỡi gã này thì rõ ràng là nhạc phụ ta sẽ làm Hoàng đế. Chẳng lẽ... chẳng lẽ cuá»™c mưu đồ cá»§a nhạc phụ đã bị tiết lá»™ phong thanh đến tai gã? Hay gã là má»™t thằng lá»i nhá» tuổi chẳng biết trá»i cao đất dày, bạ đâu nói đấy.
Vi Tiểu Bảo Ä‘i tá»›i hành lang liá»n dừng bước lại há»i:
- Tên thích khách hành thích vương gia đã bắt được chưa? Ngưá»i ngợm y thế nào? Ai là kẻ giật dây? Kẻ chá»§ mưu là dư đảng cá»§a nhà Minh hay ngưá»i trong Má»™c vương phá»§? Hạ Quốc Tương đáp:
- Thích khách là má»™t đứa con gái, tên gá»i Ngá»c Khả. Có kẻ ăn nói hồ đồ bảo thị là... má»™t trong các cung nữ hầu cận cá»§a công chúa. Nhưng tiểu tướng không tin, chắc là thị mạo xưng. Cao kiến cá»§a đô thống khiến cho tiểu tướng vô cùng khâm phục. Có lẽ thị là ngưá»i cá»§a Má»™c gia phái đến. Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kinh hãi la thầm:
- Nguy rồi! Cung nữ cá»§a công chúa thì bá»n chúng còn e dè chưa dám động đến. Chúng vu cho A Kha là ngưá»i cá»§a Má»™c vương phá»§ thì chỉ việc hạ sát má»™t cách hàm hồ cho yên chuyện. Nếu vậy thì thật há»ng bét! Gã liá»n há»i:
- Ngá»c Khả ư? Công chúa quả có tên cung nữ hầu cận tên gá»i Ngá»c Khả. Ngá»c Khả là má»™t cô bé mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi, thân hình mảnh dẻ, dung nhan rất xinh đẹp phải không? Hạ Quốc Tương ngần ngừ má»™t chút đáp:
- Tiểu tướng bận tâm lo nghÄ© vá» thương thế cá»§a vương gia, không lưu ý đến thích khách. Con nhá» này nếu không mạo xưng cung nữ thì cÅ©ng là má»™t ngưá»i trùng tên. Äô thống đại nhân thá»­ nghÄ© coi cung nữ Ngá»c Khả đã được công chúa sá»§ng ái thì hẳn ngày thưá»ng thưá»ng được công chúa giáo huấn. Thị đã Ä‘á»c sách và biết lá»… nghÄ©a, rất ôn nhu lá»… phép, khi nào còn hành thích vương giả Tên thích khách này nhất định không phải là cung nữ. Giá»ng nói cá»§a hắn má»—i lúc má»™t thêm cương quyết để phá»§ nhận thích khách không phải là cung nữ ká» cận công chúa khiến cho Vi Tiểu Bảo lại càng kinh hãi trong lòng. Gã cất tiếng run run há»i:
- Các vị đã giết thị rồi ư? Hạ Quốc Tương đáp:
- Cái đó thì chưa. Còn phải chá» vương gia hồi phục vết thương, đích thân thẩm vấn kỹ càng để Ä‘iá»u tra ra ngưá»i sai phái.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hạ tổng binh hãy đưa tên thích khách ra đây cho bản tướng coi là biết ngay thị có phải là cung nữ hay là thị mạo xưng? Hạ Quốc Tương đáp:
- Vụ này bất tất đô thống phải nhá»c lòng. Tên thích khách đó nhất quyết không phải là cung nữ hầu cận cá»§a công chúa rồi. Những chuyện phao ngôn ở ngoài rất nhiá»u, tưởng đô thống đại nhân chẳng cần há»i tá»›i vụ này làm chị Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Hắn không muốn cho mình coi, thì mình phải coi cho bằng được. Gã liá»n sa sầm nét mặt nói:
- Vương gia bị hành thích, thương thế rất trầm trá»ng. Nếu vương gia có mệnh hệ nào thì chẳng ai thoát được mối liên can. Khi bản nhân vá» tá»›i Bắc Kinh dÄ© nhiên Hoàng thượng sẽ bắt phải trình bày má»™t cách tưá»ng tận. Thích khách là nhân vật thế nào? Ai sai khiến? Nếu bản nhân không được mắt thấy rõ ràng thì khi Hoàng thượng há»i đến biết tâu trình làm sao? Chẳng lẽ tổng binh muốn bản nhân ăn nói hồ đồ? Tá»™i khi quân bản nhân không chịu nổi, mà cả tổng binh, ha ha, e rằng cÅ©ng chịu không nổi đâu.
Gã đưa Hoàng đế ra để hăm doa. Hạ Quốc Tương, quả nhiên hắn sợ quá không dám tỠý phản kháng. Nhưng hắn chỉ vâng dạ liên thanh chứ không cất bước.
Tài sản của ngocvosong1986

  #147  
Old 02-06-2008, 10:36 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 146


Mộc Kiếm Bình gieo vạ tổng binh

Vi Tiểu Bảo tá» vẻ khó chịu há»i:
- Hạ tổng binh chỉ tìm cá»› thoái thác, trong vụ này có Ä‘iá»u chi bí ẩn? Phải chăng tổng binh còn muốn dở trò mạt cưa mướp đắng để lừa gạt bản nhân? Tổng binh cứ Ä‘em y ra đây cho bản nhân coi, thá»­ xem bản nhân có giải quyết được không? Gã thấy ý trung nhân bị bắt và lâm vào tình trạng dữ nhiá»u lành ít, nên trong dạ rất đỗi bồn chồn, thốt ra những câu cạn tàu ráo máng. Bá»™ mặt nghiêm nghị giả dối bên ngoài cá»§a giá»›i quan trưá»ng để tụt mất. Hạ Quốc Tương vá»™i đáp:
- Khi nào tiểu tướng dám bịp bợm đô thống đại nhân? Chỉ vì• chỉ vì trong vụ này thật tình có Ä‘iá»u khó xá»­. Vi Tiểu Bảo x½ng giá»ng há»i:
- Làm sao mà khó xử? Hạ Quốc Tương đáp:
- Vương gia cá»§a bá»n tiểu tướng trị ngưá»i rất nghiêm khắc. Tiểu tướng là nữ tế cá»§a lão nhân gia, nên lão nhân gia đối đãi vá»›i tiểu tướng là nữ tế cá»§a lão nhân gia, nên lão nhân gia đối đãi vá»›i tiểu tướng càng nghiêm ngặt hÆ¡n để tránh bá»n thuá»™c hạ nói lén là lão nhân gia bất công. Vi Tiểu Bảo mỉm cưá»i nói:
- Làm chú rể này khó thật! Bản nhân nghe nói Trần Viên Viên, vương phi cá»§a vương gia là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ. Trần vương phi lại có mối liên quan đến việc nhà Äại Thanh ta lấy được giang sÆ¡n này. Trượng mẫu cá»§a cá»§a tổng binh đã có tấm dung nhan hoa nhưá»ng nguyệt thẹn thì bà vợ cá»§a tổng binh dÄ© nhiên cÅ©ng nhan sắc cá lặn nhạn sạ Làm rể đã là chuyện khó, muốn làm rể cho đắc lá»±c lại càng khó hÆ¡n. Chú rể dòm ngó mẹ vợ nhiá»u lần rồi bị bố vợ đét vào đít là chuyện thưá»ng. Hạ Quốc Tương đáp:
- Tiện thê của tiểu tướng...
Vi Tiểu Bảo Ä‘ang nói đến chá»— cao hứng, không chỠđối phương nói hết đã cướp lá»i:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói "Mẹ vợ thấy chàng rể dòng châu nhá» giá»t". Ta coi bá»™ tổng binh có bà mẹ vợ đẹp như vậy thì câu đó phải đổi ngược lại "Chàng rể thấy mẹ vợ nuốt nước miếng ừng á»±c". Ha ha! Ha ha!...
Hạ Quốc Tương bẽn lẽn mắng thầm:
- Thằng lá»i này nói nhăng nói càn, rõ phưá»ng lưu manh ở nÆ¡i đầu đưá»ng xó chợ, chẳng ra thể thống quan đại thần chút nào.
Ngoài miệng hắn đáp:
- Tiện thê không phải là con ruột của Trần vương phị Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Nếu vậy thật là đáng tiếc! Äáng tiếc! Vận khí cá»§a tổng binh xúi quá. Äá»™t nhiên gã sa sầm nét mặt lá»›n tiếng:
- Ta muốn thẩm vấn thích khách mà sao ngươi đưa toàn chuyện không đâu, nói giằng sang cả chuyện mẹ vợ? Chà chà! Thế này thi thật là quái gở! Hạ Quốc Tương trong lòng càng tức giận, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ cung kính đáp:
- ÄÆ°á»£c đô thống đại nhân đến thẩm vấn thích khác thì còn gì hay hÆ¡n nữa?
Äô thống đại nhân há»i má»™t câu, còn hÆ¡n bá»n tiểu tướng há»i hàng trăm hàng ngàn câu. Nhưng chỉ sợ vương gia.... vương gia....
Vi Tiểu Bảo tức giận quát há»i:
- Vương gia làm sao? Lão nhân gia không cho ta thẩm vấn thích khách chăng? Hạ Quốc Tương vội đáp:
- Không phải thế! Không phải thế! Äô thống đại nhân đừng hiểu lầm. Äại nhân đến coi thích khách để Ä‘iá»u tra cho biết rõ lai lịch ngưá»i con gái kia thì vương gia cá»§a bá»n tiểu tướng chỉ có phần cảm kích, quyết chẳng khi nào ngăn trở. Tiểu tướng lá»›n mật nói câu này, xin đại nhân miá»…n trách. Vi Tiểu Bảo dậm chân la lên:
- Ngươi nói năng úp úp mở mở, chẳng dứt khoát chút nào, không ra tuồng trượng phu khí khái. Chắc ngày thưá»ng ngươi phải nhiá»u lần quỳ gối trước giưá»ng cá»§a bà vợ. Nói lẹ Ä‘i! Nói lẹ Ä‘i! Hạ Quốc Tương mắng thầm trong bụng:
- Tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i há» Vi nhà ngươi Ä‘á»u là giống súc sinh. Hắn đáp:
- Chỉ sợ tên thích khách kia vạn nhất mà đúng là cung nữ hầu cận cá»§a công chúa, đại nhân trông thấy rồi Ä‘em Ä‘i, thì lúc vương gia đòi thích khách tiểu tướng lấy đâu ra ngưá»i để phúc đáp. Như vậy là... há»ng bét! Vi Tiểu Bảo nghÄ© thầm:
- Thằng cha này thật là giảo quyệt! Hắn nói đón đầu để mình hứa lá»i không Ä‘em thích khách Ä‘i. Con mẹ nó! Thích khách là vợ mình, có lý đâu lại để bá»n chúng khinh nhá»n? Gã liá»n cưá»i há»i:
- Ngươi đã quả quyết thích khách không phải là cung nữ của công chúa, sao lại còn e sợ? Hạ Quốc Tương đáp:
- Äấy là tiểu tướng Ä‘oán như vậy, còn hư thá»±c thế nào, quả tiểu tướng không hiểu rõ. Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ngươi định không cho ta đem thích khách đi chăng? Hạ Quốc Tương đáp:
- Tiểu tướng không dám. Xin đô thống đại nhân hãy tạm ngồi chỠở sảnh đưá»ng má»™t lát, tiểu tướng vào bẩm rõ vá»›i vương gia để việc này do vương gia và đô thống đại nhân định Ä‘oạt. Như thế thì dù vương gia có tức giận cÅ©ng không đổ trách nhiệm lên đầu tiểu tướng được. Vi Tiểu Bảo cưá»i khành khạch lẩm bẩm:
- Té ra ngươi chỉ sợ bố vợ đánh nát đit, nên tìm cách đổ trách nhiệm đi mà thôi.
Gã liá»n gật đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi vào bẩm Ä‘i! Rồi gã dặn:
- Ta cho ngươi hay trước:
Bất luận vương gia thức hay ngá»§, ngươi cÅ©ng phải trả lá»i gấp vì ta phải vá» ngay tức khắc. Tấm thân cá»§a vương gia dÄ© nhiên rất quan trá»ng, nhưng sá»± sống chết cá»§a công chúa cÅ©ng không phải chuyện tầm thưá»ng. Sau khi công chúa Ä‘iện hạ bị thế tá»­ cá»§a ngươi khinh nhá»n, hiện tình không hiểu ra sao, nên ta phải vá» ngay để coi xem má»›i được. Sở dÄ© Vi Tiểu Bảo phải căn dặn Hạ Quốc Tương như vậy là vì gã sợ Ngô Tam Quế li bì chưa tỉnh, hắn vào ngồi ỳ ra ở bên giưá»ng không dám kinh động. Hạ Quốc Tương khom lưng đáp:
- Tiểu tướng chẳng khi nào dám để lỡ việc của đô thống đại nhân. Vi Tiểu Bảo hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Việc là việc của các vị, chứ nào phải việc của bản nhân? Hạ Quốc Tương vào phòng một lúc khá lâu. Vi Tiểu Bảo ngồi chỠbên ngoài nóng ruột cơ hồ không nhẫn nại được nữa. Gã bước lui rồi lại bước tới, nện mạnh gót chân xuống đất. Bỗng thấy Hạ Quốc Tương trở ra lên tiếng:
- Vương gia vẫn chưa tỉnh hẳn nên tiểu tướng chỉ bẩm cáo cho vương gia hay mà không kịp chá» chỉ thị, phải lật đật trở ra chầu chá»±c đại nhân Ä‘i thẩm vấn thích khách. Vi Tiểu Bảo gật đầu theo Hạ Quốc Tương Ä‘i vào phía trong. Hai ngưá»i xuyên qua mấy dãy hành lang ra tá»›i vưá»n hoa. Trong vưá»n, mấy chục tên gia tướng tay cầm binh khí Ä‘i lại tuần tiá»…u. Cách phòng vệ rất nghiêm mật. Hạ Quốc Tương dẫn Vi Tiểu Bảo đến trước má»™t hòn non bá»™. Hắn cầm mÅ©i lệnh tiá»…n bằng vàng đưa cho tên võ quan canh gác ở đó và bảo:
- Ta phụng khẩu dụ của vương gia đi chầu chực đô thống đại nhân vào thẩm vấn thích khách. Tên võ quan kia xem xét lệnh tiễn rồi khom lưng đáp:
- Xin má»i đô thống đại nhân và tổng binh đại nhân. Äoạn hắn nghiêng mình đứng tránh sang má»™t bên. Hạ Quốc Tương lại nói:
- Tiểu tướng xin dẫn đưá»ng. Rồi hắn chuồn vào cá»­a động trong núi non bá»™. Vi Tiểu Bảo Ä‘i theo má»›i được mấy bước thì gặp khuôn cá»­a sắt lá»›n. Bên cá»­a có hai tên gia tướng canh giữ. Nguyên hòn non bá»™ này là cá»­a vào trong địa lao.
Qua ba tầng cá»­a sắt nữa, đưá»ng Ä‘i má»—i lúc má»™t xuống thấp dẫn tá»›i trước má»™t căn nhà nhá». Mặt trước căn nhà đặt những chấn song sắt lá»›n bằng cánh tay trẻ con. Phía trong song sắt, má»™t thiếu nữ ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu Ä‘ang khóc thút thít. Trên tưá»ng đặt mấy ngá»n đèn dầu, chiếu ra ánh sáng vàng khè. Vi Tiểu Bảo rảo bước tiến lại, hai tay vịn chấn song sắt. Gã chú ý nhìn thiếu nữ. Hạ Quốc Tương quát lên:
- Äứng dậy! Äô thống đại nhân có Ä‘iá»u há»i ngươi đó. Thiếu nữ ngoảnh đầu nhìn ra, ánh đèn sôi rõ mặt cá»™ Vi Tiểu Bảo cùng thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, cùng bật tiếng la hoảng:
- ¤ hay! Thiếu nữ đứng dậy. Xiá»ng khoá chân tay cô phát ra những tiếng loảng xoảng. Cô ngập ngừng há»i:
- Tướng công• tướng công đấy ử...
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sao... sao nàng lại ở đây?
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u cá»±c kỳ kinh dị. Vi Tiểu Bảo không ngá» thiếu nữ này chẳng phải là A Kha mà là tiểu quận chúa Má»™c Kiếm Bình ở Má»™c vương phá»§. Gã định thần rồi quay ra há»i Hạ Quốc Tương:
- Tại sao lại đem y giam ở trong này?
Hạ Quốc Tương há»i lại:
- Äại nhân quen mặt thích khách. Y.... y đúng là cung nữ chầu hầu công chúa hay sao?
Vi Tiểu Bảo không trả lá»i, há»i lại:
- Y.... y là thích khách đã hành thích Ngô.... hành thích vương gia phải không? Hạ Quốc Tương đáp:
- Chính y đó! Cô gái này thật là lá»›n mật, dám làm Ä‘iá»u phạm thượng phản loạn. Xin đại nhân thẩm vấn cho ra ngưá»i đã sai phái ỵ Vi Tiểu Bảo vững tâm được má»™t chút, miệng lẩm bẩm:
- Té ra má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu lầm. Kẻ hành thích Ngô Tam Quế không phải là A Kha mà là tiểu quận chúa cá»§a Má»™c gia. Phụ thân nàng bị Ngô Tam Quế gia hại, nàng ra tay hành thích hắn để trả thù cho phụ thân, chẳng có chi là lạ. Gã lại há»i Hạ Quốc Tương:
- Phải chăng y đã xưng danh là Ngá»c Khả và là cung nữ hầu cận cá»§a công chúa.
Hạ Quốc Tương đáp:
- Bá»n tiểu tướng sau khi bắt được y đã tra há»i tính danh, lai lịch cùng nhân vật nào đã sai khiêế, nhưng y nhất định không chịu cung khai chi hết. Sau có ngưá»i nhận ra y là cung nữ Ngá»c Khả. Không hiểu có đúng vậy chăng? Xin đại nhân chỉ thị. Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Tiểu quận chúa bị bắt, dÄ© nhiên ta phải tìm cách cứu nàng. Gã liá»n nói:
- Y đúng là cung nữ hầu cận cá»§a công chúa. Công chúa vốn rất yêu thương ỵ Gã nói rồi chá»›p mắt nhìn Má»™c Kiếm Bình, lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi thật là lá»›n mật! Sao dám cả gan hành thích Bình Tây vương. Ngươi không muốn sống nữa chăng? Kẻ nào xúi bẩy ngươi? Biết Ä‘iá»u thì hãy cung xưng đúng sá»± thật Ä‘i, để khá»i chịu Ä‘au khổ vá» xác thịt. Má»™c Kiếm Bình khẳng khái đáp:
- Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế nhận giặc làm cha, Ä‘em giang sÆ¡n nhà Äại Minh dâng cho quân Thát đát. Äã là ngưá»i Hán ai mà chẳng muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Äáng tiếc là ta chưa giết được tên gian tặc đó. Vi Tiểu Bảo giả vá» nổi lôi đình, quát mắng:
- Con tiểu nha đầu kia! Sao dám thốt ra những lá»i vô pháp vô thiên như vậy?
Mi ở trong hoàng cung đã lâu ngày mà không hiểu một chút luật lệ nào hết. Mau mau cung xưng ra:
Ai là kẻ sai mi đến hành thích? Äồng đảng cá»§a mi còn những ai nữa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Ngươi ở hoàng cung lâu hÆ¡n ta nhiá»u, nhưng đã biết những luật lệ gì? Hắn là đồng đảng và đã xúi bẩy tạ Cô vừa nói vừa trá» vào Hạ Quốc Tương. Hạ Quốc Tương tức giận quát:
- Con tiểu nha đầu kia! Sao mi dám nói nhăng nói càn? Vi Tiểu Bảo tiến lại một bước, giơ ngón tay cái bên mặt trỠvỠphía sau ra hiệu cho tiểu quận chúa tiếp tục buộc tội Hạ Quốc Tương. Gã lấy thân hình che ngón tay, mà Hạ Quốc Tương đứng ở phía sau nên không trông thấy thủ thế cùng việc gã liếc mắt ra hiệu.
Má»™c Kiếm Bình hiểu ý, liá»n lá»›n tiếng:
- Äúng là hắn xui ta hành thích Ngô Tam Quế. Hắn bảo Ngô Tam Quế là con ngưá»i cá»±c kỳ bại hoại xấu xa, ai cÅ©ng căm hận muốn đâm chết lão. Hắn dá»— dành ta sau khi đâm chết được Ngô Tam Quế hắn có thể... có thể...
Cô không hiểu Hạ Quốc Tương địa vị thế nào, lại không thạo nghá» nói dối, nên ấp úng mãi không nói tiếp được. Vi Tiểu Bảo liá»n há»i:
- Phải chăng y bảo có thể thăng quan phát tài và sau này không còn bị ai kiá»m chế đánh mắng nữa?
Mộc Kiếm Bình lại nói lớn:
- Phải rồi! Hắn bảo Ngô Tam Quế thưá»ng đánh mắng hắn, lại đối đãi vá»›i hắn rất hung ác, nên trong lòng hắn căm tức vô cùng. Hắn muốn trừ bá» Ngô Tam Quế từ lâu rồi, nhưng... nhưng hắn không đủ can đảm. Hạ Quốc Tương nghe cô nói má»—i lúc má»™t thêm bá»±c tức, quát mắng cô không ngá»›t, nhưng Má»™c Kiếm Bình không lý gì đến hắn. Vi Tiểu Bảo cÅ©ng quát lên:
- Con nha đầu kia! Ngươi phải coi chừng đừng có ăn nói tầm bậy. Ngươi có biết y là ai không? Y là nữ tế cá»§a Bình Tây vương tên gá»i Hạ Quốc Tương, hiện làm tổng binh dưới trướng vương gia. Bình Tây vương tuy có lúc đánh mắng y, song đó chỉ là làm lợi cho y, nào phải chuyện thù hằn? Má»™c Kiếm Bình nói:
- Tên Hạ tổng binh này bảo ta há»… giết được Ngô Tam Quế thì hắn có thể lên làm Bình Tây vương. Hắn còn dá»— ngon dá»— ngá»t ta bất luận hành thích có thành công hay không, hắn cÅ©ng buông tha ta, chứ không để ta Ä‘au khổ chút nào. Thế mà hắn lại giam cầm ta trong này.
Äoạn cô lá»›n tiếng há»i:
- Hạ tổng binh! Bao giỠtổng binh mới buông tha tả Hạ Quốc Tương bụng bảo dạ:
- Nguyên con tiện nhân kia không nhận biết ta là ai, chính thằng lá»i này nói ra hết. Thật là khả ố! Gã muốn cứu thị rồi dùng lão gia làm cái bung xung. Hắn lại quát tháo:
- Mi mà còn nói tầm bậy thì ta róc từng rẻ xương của mi ra đó, ít lắm cũng đánh cho mi mấy trận chết đi sống lại mới vừa lòng. Mộc Kiếm Bình quả nhiên kinh hãi không dám nói nữa.
Cô nghĩ thầm:
- Nếu Vi Tiểu Bảo không cứu thoát được ta ra thì tất nhiên tên võ quan này sẽ đối xá»­ tàn nhẫn vá»›i tạ Vi Tiểu Bảo bèn má»›m lá»i:
- Trong lòng ngươi còn có Ä‘iá»u gì thì cứ nói hết Ä‘i! Hạ tổng binh đây là bạn thân cá»§a tạ Nếu y có xúi bẩy ngươi thật sá»± đến hành thích Bình Tây vương cÅ©ng cứ nói thá»±c, ta quyết chẳng tiết lá»™ vá»›i ai.
Gã vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu.
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Hắn... hắn sẽ đánh chết tạ Ta không dám nói nữa.
Vi Tiểu Bảo tuyên bố:
- Cứ tình trạng này mà xét thì những lá»i cá»§a thị Ä‘á»u là sá»± thá»±c. Gã buông tiếng thở dài lùi lại mấy bước, gục gặc cái đầu.
Hạ Quốc Tương lên tiếng:
- Xin đại nhân minh xét. Quân phản tặc vu hãm quan trưá»ng là chuyện thưá»ng. DÄ© nhiên đại nhân chẳng nên cho là sá»± thật. Vi Tiểu Bảo trầm ngâm đáp:
- Tổng binh nói cÅ©ng có lý, nhưng ngày thưá»ng Bình Tây vương đối vá»›i tổng binh rất nghiêm khắc, nên tổng binh ấm ức trong lòng muốn giết nhạc phụ Ä‘i. Bản nhân e rằng con nhá» này còn bé quá chưa thể bịa chuyện ra như vậy được. Hãy chá» Bình Tây vương khá»i vết thương rồi bản nhân sẽ khuyên can lão nhân gia cho nhạc gia cùng nữ tế trong má»™t nhà từ đây đừng xung khắc nhau như nước vá»›i lá»­a nữa.
Ban đầu Hạ Quốc Tương nghe Má»™c Kiếm Bình vu vạ, hắn chẳng quan tâm, vì đưá»ng công danh phú quý cá»§a hắn Ä‘á»u do Bình Tây vương ban cho, chẳng ai tin rằng hắn lại có chuyện âm mưu bất chính. Nhưng nếu Vi Tiểu Bảo Ä‘em vụ này nói vá»›i Ngô Tam Quế thì chắc chắn là cha vợ sẽ vô cùng phẫn ná»™ vá»›i chàng rể vì tá»™i thốt lá»i oán trách vá»›i ngưá»i ngoài.
Mấy năm gần đây Ngô Tam Quế tính tình nóng nảy, đối xá»­ vá»›i bá»n thuá»™c hạ cá»±c kỳ nghiêm khắc. Lão mà nghe tá»›i vụ này, e rằng có thể xảy ra tai há»a bất trắc. Hắn nghÄ© vậy vá»™i nói:
- Vương gia đối vá»›i tiểu tướng thật hết lòng nhân nghÄ©a, chẳng khác gì cha đẻ vá»›i con ruá»™t. Tiểu tướng trong lòng cảm kích muôn vàn. Xin đô thống đừng đưa câu chuyện này đến tai vương gia. Vi Tiểu Bảo thấy hắn lá»™ vẻ bồn chồn, liá»n mỉm cưá»i đáp:
- Ngưá»i không muốn giết cá»p, nhưng cá»p vẫn định ăn thịt ngưá»i. Việc Ä‘á»i Ä‘em oán trả ân cÅ©ng là sá»± thưá»ng. Gã ngừng lại má»™t chút rồi tiếp:
- Có Ä‘iá»u Bình Tây vương đối đãi vá»›i bản nhân rất chân tình. Bản nhân sẽ khuyến cáo lão nhân gia cần đỠphòng má»™t chút để khá»i bị ngưá»i trong nhà hạ độc thá»§. Bình Tây vương binh cưá»ng tướng mạnh, lại bao nhiêu cao thá»§ phòng vệ bên mình thì ngưá»i ngoài có muốn gia hại lão nhân gia cÅ©ng khó lòng thành công. Sợ là sợ giặc ở trong nhà má»›i khó ná»—i đỠphòng cho xiết. Ngưá»i nhà định hạ thá»§ thì e rằng tránh không thoát được. Hạ Quốc Tương càng nghe càng bở vía. Hắn biết rõ Vi Tiểu Bảo muốn đục cây tra cành để giải cứu thiếu nữ bị giam trong ngục. Má»™t đằng Bình Tây vương lại rất đỗi Ä‘a nghị Bất cứ đối vá»›i ai lão cÅ©ng Ä‘em lòng ngá» vá»±c. Mấy bữa trước đây ngưá»i em ruá»™t lão là Ngô Tam Mai chỉ vì quên không cởi Ä‘ao đã tiến vào hậu đưá»ng liá»n bị lão thống mạ má»™t chập. Chính lão thò tay rút Ä‘ao cá»§a em quẳng xuống đất. Nếu Vi Tiểu Bảo xúi bẩy Ngô Tam Quế những chuyện như "giặc ngoài dá»… chống, ná»™i địch khó phòng" gì đó thì dù lão không tin Hạ Quốc Tương mưu đồ làm phản lão, nhưng cÅ©ng khắc vào tâm khảm lão má»™t ấn tượng không hay có thể làm trở ngại lá»›n đến bước đưá»ng công danh cá»§a hắn. Hạ Quốc Tương cÅ©ng nghÄ© đến Ä‘iểm này liá»n nói khẽ:
- Nếu tiểu tướng được đô thống đại nhân có lòng đỠbạt, tài bồi cho thì suốt Ä‘á»i không quên Æ¡n đức. Äại nhân sai khiến Ä‘iá»u chi, dù phải nhảy vào dầu sôi lá»­a bá»ng, tiểu tướng quyết không lùi bước, hay việc can hệ tày đình, tiểu tướng cÅ©ng hết sức gánh vác. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Việc này thật rắc rối! Äể bản tướng nghÄ© dùm tổng binh xem có biện pháp nào chăng? Bây giá» những lá»i cung xưng cá»§a con tiểu nha đầu có trá»i biết, đất biết, tổng binh biết, bản nhân biết, cả con nha đầu này cÅ©ng biết. Thế là ba ngưá»i biết rồi. Giả tá»· tổng binh nhân lúc rối loạn chém thị má»™t Ä‘ao kết liá»…u để bịt miệng thì không còn lo gì nữa.
Gã thở dài nói tiếp:
- Lá»i cung khai cá»§a thị đã lá»t vào tai bản nhân thì tổng binh có muốn bịt miệng lại phải má»™t Ä‘ao giết luôn bản nhân Ä‘i. Nhưng thị vệ cùng binh tướng thá»§ hạ cá»§a bản nhân đến mấy ngàn ngưá»i Ä‘ang chỠđợi ở ngoài vương phá»§. Vậy tổng binh muốn giết bản nhân so vá»›i lúc sá»± việc má»›i xảy ra còn khó khăn hÆ¡n nhiá»u.
Hạ Quốc Tương nghe gã nói tá»›i đây bất giác tái mặt liá»n đưa lá»i thỉnh an rồi đáp:
- Tiểu tướng không bao giá» dám nghÄ© tá»›i những hành động vô pháp vô thiên như thế. Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Nếu không bịt miệng thì còn cách nào để vụ này khá»i lá»t vào tai Bình Tây vương được? Hạ tổng binh! Tổng binh là nhân vật đứng đầu trong mưá»i vị tổng binh, lại là giai tế cá»§a Bình Tây vương. E rằng chín vị tổng binh kia và bao nhiêu văn võ quan viên trong vương phá»§ có lắm ngưá»i ghen tức. Ngưá»i ta thưá»ng nói:
vừa mở cá»­a đã gặp bảy thứ là cá»§i, gạo, dầu, tương, muối, dấm, trà. Äã có ngưá»i ăn phải dấm chua thì không khá»i thêm dầu thêm muối vào. Vụ này chỉ lá»™ ra má»™t chút cho kẻ khác phong thanh là trái tai Bình Tây vương không thanh tÄ©nh được đâu. Há» sẽ tìm cách xúi bẩy lão nhân gia vá» những Ä‘iá»u tệ hại cá»§a tổng binh. Há» còn thêm thắt, bịa đặt để tâng công cho mình và dèm pha tổng binh thì phiá»n lắm đấy, nhất là hiện nay Bình Tây vương Ä‘ang bị thương. Ngưá»i nằm dưỡng bệnh thế nào tính khí cÅ©ng cục cằn, nóng nảy. Cái đó... cái đó... hỡi Æ¡i!...
Hạ Quốc Tương nghe Vi Tiểu Bảo nói hợp tình hợp lý, bụng bảo dạ:
- Thằng lá»i này biết rõ nhiá»u việc trong vương phá»§ ta rồi.
Hắn liá»n há»i:
- Xin đại nhân lo mưu giúp dùm cho tiểu tướng. Tiểu tướng xin kết cỠngậm vành. Không hiểu bây giỠnên làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bản nhân đã nói là lấp liếm vụ này rất khó khăn! Thôi, bản nhân đành gánh lấy việc này để kết thêm má»™t ngưá»i bạn. Tổng binh giao con tiểu nha đầu kia cho bản nhân Ä‘em Ä‘i, nói là công chúa muốn thân hành tra há»i.
Gã nói tới đây kỠmiệng vào tai Hạ Quốc Tương nói rất khẽ:
- Tối hôm nay, bản nhân giết phứt thị Ä‘i rồi phao tin ra ngoài thị nhất định không chịu cung xưng, lại thụ hình không nổi nên uổng mạng. Như vậy có phải việc tày đình ấy sẽ thu nhá» lại bằng cái kim, mà việc nhá» thì thành số không. Ai nấy Ä‘á»u bình yên không lo ngại gì nữa.
Hạ Quốc Tương đã Ä‘oán trước gã sẽ nói những câu này liá»n mắng thầm trong bụng:
- Con mẹ nó! Thằng lá»i thối tha muốn cứu con tiểu nha đầu kia lại nói chuyện làm Æ¡n cho mình. Thế là gã được tiếng giúp mình má»™t việc lá»›n lao. Có Ä‘iá»u mình không hiểu tại sao thằng lá»i này lại quen biết con tiểu nha đầu kiả Kể ra cÅ©ng hÆ¡i lạ. Hắn há»i lại:
- Äại nhân đã nhận diện rõ ràng chưa? Thị có đúng là cung nữ hầu cận công chúa không? Lúc nãy tiểu tướng đã há»i thị để thá»­ coi thị có biết tướng mạo và niên ká»· cá»§a công chúa thế nào, cùng tình hình trong hoàng cung ra sao, thì thị trả lá»i sai bét. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thị đúng là cung nữ hầu cận công chúa, nhưng vì không muốn để liên luþ đến nàng, dÄ© nhiên thị cố ý nói trệch Ä‘i. Con tiểu nha đầu này đã hết lòng trung vá»›i công chúa, lại không phụ lá»i á»§y thác cá»§a tổng binh. Hay lắm! Hay lắm! Hạ Quốc Tương nghe Vi Tiểu Bảo lại giở giá»ng quàng trách nhiệm vào cổ mình vá»™i nói:
- Diệu kế cá»§a đại nhân quả là cao minh! Xin đại nhân mấy chữ thá»§ dụ nói là Ä‘em phạm nhân Ä‘i để công chúa tra há»i. Như thế thì tiểu tướng má»›i có đưá»ng phúc đáp vương gia. Vi Tiểu Bảo bật cưá»i nghÄ© bụng:
- Con mẹ nó! Lão gia đã mù chữ thì còn biết đằng nào mà viết thá»§ dụ vá»›i cước dụ. Gã thò tay vào bá»c móc cây súng ngắn ra nói:
- Äây là lá»… vật cá»§a vương gia tặng cho bản nhân. Tổng binh cứ cầm cái này đưa cho vương gia coi mà nói là bản nhân vâng lệnh công chúa đến bắt khâm phạm Ä‘em Ä‘i, để cây súng lại làm bằng chứng. Hạ Quốc Tương đưa hai tay ra đón lấy súng chuồn vào bá»c rồi Ä‘i kêu hai tên võ quan tá»›i. Hắn bảo chúng mở cá»­a sắt và tháo bá» xích chân cho Má»™c Kiếm Bình, nhưng vẫn giữ khoá xiá»ng ở tay cá»™ Hạ Quốc Tương tay cầm xiá»ng đưa Má»™c Kiếm Bình ra ngoài vương phá»§. Hắn giao xiá»ng cho Vi Tiểu Bảo, đồng thá»i lá»›n tiếng hô:
- Äô thống đại nhân vâng thị dụ cá»§a công chúa Ä‘iện hạ Ä‘em má»™t tên nữ phạm vỠđể công chúa thẩm vấn. Các vị phải canh chừng cho cẩn thận, đừng để phạm nhân chạy mất. Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Có phải tổng binh sợ bản nhân bắt tù phạm rồi chối phăng Ä‘i. Má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u mắt thấy tai nghe, bản nhân có muốn chối cÅ©ng không được nào.
Tài sản của ngocvosong1986

  #148  
Old 02-06-2008, 10:41 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 147


A Kha chẳng biết đi đâu mất

Hạ Quốc Tương khom lưng nói:
- Äại nhân nói giỡn mà thôi. Tiểu tướng đâu dám có ý nghÄ© như vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tổng binh nói dùm với vương gia cho là bản nhân rất băn khoăn vỠthương thế của lão nhân gia. Sáng mai bản nhân sẽ lại tới vấn an. Hạ Quốc Tương kính cẩn đáp:
- Không dám! Vi Tiểu Bảo đưa Má»™c Kiếm Bình vá» An Phụ viên, vào thẳng phòng gã đóng cá»­a lại. Gã cưá»i há» há» há»i:
- Hảo lão bà! Vụ này là thế nào đây?
Má»™c Kiếm Bình thẹn quá mặt đỠbừng lên, há»n mát đáp:
- Há»… thấy mặt là dở giá»ng bá»m xÆ¡m. Cô giÆ¡ tay lên. Xiá»ng khoá phát ra những tiếng loảng xoảng. Cô nói:
- Äại ca, hãy trừ bá» cái này Ä‘i rồi sẽ tính. Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Ta phải âu yếm nương tá»­ má»™t chút đã. Sau khi trừ bá» xiá»ng khoá rồi, e rằng nương tá»­ không chịu...
Gã nói rồi giang tay ra ôm lấy lưng cộ Mộc Kiếm Bình hốt hoảng:
- Äại ca.... đại ca lại khinh bạc tiểu muá»™i rồi.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Ta không khinh bạc cô thì còn khinh bạc ai?
Gã khẽ hôn vào má cô rồi lấy chìa khoá mà Hạ Quốc Tương đã giao cho để mở xiá»ng. Äoạn gã kéo Má»™c Kiếm Bình ngồi sánh vai xuống cạnh giưá»ng để há»i gốc ngá»n vá» vụ hành thích Ngô Tam Quế. Má»™c Kiếm Bình nói:
- Hồng giáo chá»§ và phu nhân nhận được những cái mà đại ca gá»­i đến Ä‘á»u vui mừng khôn xiết. Hai ngài phái Xích Long phó sứ đưa cả tiểu muá»™i Ä‘i, để khuyến khích đại ca hết dạ trung thành mà làm việc. Hồng phu nhân còn cho hay giáo chá»§ và phu nhân biết đại ca nhá»› tiểu muá»™i, nên... nên...
Vi Tiểu Bảo nắm chặt lấy tay cô há»i:
- Nên phái nương tử đến làm vợ ta chứ gì? Mộc Kiếm Bình vội cãi:
- Không phải! Không phải! Phu nhân bảo sợ đại ca trong lòng nhá»› mong tiểu muá»™i, chẳng thể yên tâm phục vụ. Thá»±c sá»± phu nhân chỉ nói như vậy, chứ không còn chuyện gì khác. Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Nhất định phu nhân nói thế kia, nương tử không dối được ta đâu.
Mộc Kiếm Bình gắt lên:
- Äại ca không tin thì khi gặp phu nhân thá»­ há»i coi.
Vi Tiểu Bảo thấy mắt cô đỠhoe, cÆ¡ hồ sa lệ, sợ cô phát khóc liá»n chậm rãi dá»— dành:
- Phải rồi! Phải rồi! Phu nhân không nói thế thật. Có Ä‘iá»u muá»™i muá»™i cÅ©ng nhá»› ta lắm phải không? Má»™c Kiếm Bình quay lại khẽ gật đầu.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Xích Long phó sứ hiện giỠở đâu? Sao muội muội lại đi hành thích Ngô Tam Quế? Mộc Kiếm Bình đáp:
- Ba bữa trước đây, bá»n tiểu muá»™i tá»›i Côn Minh, nghÄ© ngay đến việc tìm đại ca, không ngá» lại gặp tệ ca ca cùng Ngô sư thúc. Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ủa! Lệnh huynh và Ngô lão sư cũng đến Côn Minh ư? Tiểu huynh chưa biết. Mộc Kiếm Bình đáp:
- Tệ huynh gặp tiểu muá»™i rồi liá»n đưa vá» chá»— y ở. Tiểu muá»™i gặp cả Liá»…u sư phụ, Ngao sư ca, Lưu sư cạ Nguyên má»i ngưá»i đến Côn Minh đã an bài kế hoạch ám sát công chúa.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi há»i:
- Hạ sát công chúa ư? Tại sao vậy? Công chúa có đắc tội gì với Mộc vương phủ đâu?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Tệ huynh bảo:
Chúng ta muốn lật đổ tên đại Hán gian Ngô Tam Quế thì hiện nay có cÆ¡ há»™i rất tốt. Em gái cá»§a Hoàng đế Thát đát Ä‘em gả cho con trai hắn. Nếu chúng ta giết được công chúa thì nhất định Hoàng đế sẽ thống hận Ngô Tam Quế đã không bảo vệ được an toàn cho công chúa rồi hạ chỉ trách phạt. Như vậy là bức bách Ngô Tam Quế Ä‘i vào con đưá»ng tạo phản. Vi Tiểu Bảo nghe đến đây, bất giác lòng bàn tay chảy mồ hôi, nghÄ© thầm:
- Kế hoạch này rất thâm độc! Ta chỉ lo mưu gia hại Ngô Tam Quế mà không nghÄ© tá»›i việc bảo vệ công chúa. Giả tá»· bá»n Má»™c vương phá»§ hạ thá»§ rồi thì thật là há»ng bét. Gã liá»n há»i:
- Rồi sau sao nữa:
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Tệ huynh bảo tiểu muá»™i giả làm cung nữ để ká» cận công chúa đặng hạ thá»§ hành thích. Bá»n hỠỞ ngoài tiếp ứng. Há» chá» há»… tiểu muá»™i thành công là xông vào cứu ra. Xích Long phó sứ nghe há» bàn kế hoạch rồi cho tiểu muá»™i hay và bảo:
Äại ca bảo vệ công chúa mà công chúa bị hành thích tất bị liên luþ. Tiểu muá»™i nghe y nói vậy cÅ©ng phải, muốn tá»›i thương lượng vá»›i đại cạ Không ngá» Liá»…u sư phụ biết chuyện này liá»n động thá»§ vung Ä‘ao chém chết Xích Long phó sứ. Cô nói tá»›i đây, ngưá»i run bần bật. Hiển nhiên cô nghÄ© tá»›i tình trạng lúc đó, bây giá» hãy còn khiếp sợ. Vi Tiểu Bảo nắm chặt tay cô an á»§i:
- Äừng sợ! Äừng sợ! Thế là muá»™i muá»™i đã vì ta, ta rất cám Æ¡n. Má»™c Kiếm Bình hai hàng nước mắt chảy xuống. Cô nghẹn nào nói:
- Thế mà... thế mà... há»… đại ca thấy mặt tiểu muá»™i liá»n ra chiá»u khinh bạc, lại còn... không tin lá»i tiểu muá»™i nữa.
Vi Tiểu Bảo cầm tay Mộc Kiếm Bình giơ lên tát mạnh vào mặt mình một cái, miệng cất tiếng thoá mạ:
- Tên khốn kiếp thật là đáng chết! Phải đánh chết con mụ điếm đi! Mộc Kiếm Bình vội níu kéo tay gã nói:
- Không! Tiểu muội không muốn đại ca tự mình lại đánh mắng mình. Vi Tiểu Bảo cầm tay cô nhẹ nhàng đưa lên mặt khẽ hôn một cái nói:
- Dù sao Vi Tiểu Bảo cũng đáng chết, vì lẽ muội muội bị Ngô Tam Quế bắt mà gã không đến cứu ngaỵ Mộc Kiếm Bình nói:
- Äại ca chẳng đã giải thoát cho tiểu muá»™i rồi là gì? Có Ä‘iá»u chúng ta phải mau mau nghÄ© cách nào để cứu viện tệ huynh cùng Liá»…u sư phụ. Vi Tiểu Bảo kinh hãi há»i:
- Lệnh huynh và Liễu lão sư cũng bị bắt cả rồi ư? Mộc Kiếm Bình đáp:
- Hôm kia, chá»— tạm trú cá»§a bá»n tiểu muá»™i đột nhiên bị bá»n võ sÄ© thá»§ hạ cá»§a Ngô Tam Quế đến bao vây. Chúng đến đông quá có tá»›i ba mươi tên mà tên nào cÅ©ng võ công cao thâm. Bá»n tiểu muá»™i ít ngưá»i không địch nổi số đông. Ngao Bưu sư huynh bị giết ngay đương trưá»ng. Tệ huynh, Liá»…u sư phụ và tiểu muá»™i Ä‘á»u bị bắt. Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Muá»™i muá»™i bị chúng bắt làm sao còn đến hành thích Ngô Tam Quế được? Má»™c Kiếm Bình há»i lại:
- Hành thích Ngô Tam Quế ư? Tiểu muá»™i không làm việc này. Sá»± thá»±c thì tiểu muá»™i vẫn mong giết được tên đại Hán gian đó, nhưng bá»n ngưá»i khốn kiếp kia Ä‘eo xiá»ng khoá và tay chân thì dù tiểu muá»™i có muốn hành thích cÅ©ng không được. Vi Tiểu Bảo càng nghe càng lấy làm kỳ há»i:
- Äêm hôm kia muá»™i muá»™i bị bắt phải không? Hai bữa nay muá»™i muá»™i ở đâu?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Tiểu muá»™i bị chúng giam trong má»™t gian phòng tối. Äến bữa nay bá»n chúng Ä‘em vào địa lao. Chưa được mấy chốc thì đại ca tá»›i.
Vi Tiểu Bảo trong lòng ngấm ngầm biết là có Ä‘iá»u bất diệu. Hiển nhiên Hạ Quốc Tương chÆ¡i gã vố này rồi.
Trong lúc nhất thá»i, gã không nghÄ© được kế gì, trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Hôm nay Ngô Tam Quế bị ngưá»i đến hành thích, thương thế khá nặng. Nhát kiếm đó không phải muá»™i muá»™i đâm ư? Má»™c Kiếm Bình đáp:
- DÄ© nhiên không phải. Tiểu muá»™i chưa từng gặp mặt Ngô Tam Quế bao giá». Hắn đã chết chưa?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu:
- Tiểu huynh cÅ©ng không rõ. Rồi gã há»i:
- Thân thế cùng lai lịch của muội muội chúng đã biết chưa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Chắc không biết vì tiểu muá»™i chẳng nói câu gì. Tên võ quan thẩm vấn tức giận há»i tiểu muá»™i có câm không? Äại ca! Trước kia đại ca đã bảo tiểu muá»™i là con câm. Vi Tiểu Bảo khẽ hôn vào mặt cô nói:
- Muội muội là con câm rất cưng của tạ Hôm ấy ta còn bảo muốn khắc con rùa đen vào mặt muội muội.
Má»™c Kiếm Bình vừa bẽn lẽn vừa mừng thầm. Mặt cô đầy vẻ nhu tình mà không dám quay lại ngó gã. Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Tại sao Hạ Quốc Tương lại đưa Má»™c Kiếm Bình ra giả xưng cung nữ? Phải rồi! Hắn muốn thá»­ xem ta có quen biết bá»n ngưá»i ở Má»™c vương phá»§ không? Ta cứu tiểu quận chúa ra thì có khác gì thừa nhận mình cùng phe đảng vá»›i Má»™c gia. Hạ Quốc Tương bày ra cạm bẫy mong ta bước chân vào. Hiện giá» lão gia bất cẩn sa vào cạm bẫy cá»§a hắn rồi. Vụ này há»ng bét! Thật là há»ng bét! Tuy gã là ngưá»i cÆ¡ cảnh giảo hoạt, nhưng còn nhá» tuổi thì lúc gặp đại sá»± sao khá»i hoang mang? DÄ© nhiên gã chưa phải là đối thá»§ cá»§a những tay cáo già như Ngô Tam Quế, Hạ Quốc Tương. Vi Tiểu Bảo trong lòng hối hận, toàn thân toát mồ hôi ướt đầm, gã nói:
- Hảo lão bà! Nàng ở đây chỠđợi, ta phải Ä‘i thương lượng vá»›i anh em tìm cách cứu lệnh huynh và Liá»…u sư phụ. Gã liá»n tá»›i tây phòng, triệu tập quần hùng trong Thiên Äịa há»™i lại nói rõ đầu Ä‘uôi cho má»i ngưá»i haỵ Bá»n Từ Thiên Xuyên nghe gã kể chuyện Ä‘á»u cảm thấy vụ này rất khó khăn. Huyá»n Trinh há»i:
- Phải chăng vụ chúng ta thay hình đổi dạng để hạ sát Hãn Thiếp Ma giả đã bị Ngô Tam Quế khám phá? Tiá»n lão bản há»i:
- Không hiểu Ngô Tam Quế lấy được tin ở đâu mà nửa đêm phái thủ hạ đến vây bắt những bạn hữu ở Mộc vương phủ? Vi Tiểu Bảo chợt động tâm linh nói:
- Trong Má»™c vương phá»§ có gã há» Lưu, tên gá»i Lưu Nhất Chụ Hắn thù hận tại hạ, lại là kẻ tham sinh úy tá»­. Chắc hắn bị tra tấn rồi cung xưng tất cả. Tiá»n lão bản vá»— đùi nói:
- Hẳn là đúng rồi! Vi hương chá»§! Bây giá» cÆ¡ sá»± đã ra thế này, thì chỉ còn cách nói cứng vá»›i Ngô Tam Quế là hương chá»§ vâng thánh chỉ cá»§a Hoàng đế giao hảo vá»›i Má»™c vương phá»§, nhân dịp đến Vân Nam. Vi Tiểu Bảo được lão thức tỉnh liá»n cưá»i khanh khách đáp:
- Phải lắm! Phải lắm! Việc ta tha bá»n Ngô Lập Thân quả là...
Gã nói tới đây, lập tức im miệng nghĩ thầm:
- Vụ Hoàng thượng ngầm bảo ta phóng thích bá»n Ngô Lập Thân không nên tiết lá»™ ra ngoài.
Gã liá»n đổi giá»ng:
- Tuy tại hạ có thể bảo gã là vâng chỉ dụ cá»§a Hoàng đế, nhưng e vẫn không gạt được tên đại Hán gian đó. Tiá»n lão bản nói:
- Muốn bịp được tên đại Hán gian kia dÄ© nhiên không phải chuyện dá»… dàng. Nhưng Vi hương chá»§ lên tiếng xác định đây là ý chỉ cá»§a Hoàng đế thì dù trong lòng hắn không tin cÅ©ng chẳng làm gì được. Nói tóm lại chỉ cần hương chá»§ đừng trở mặt vá»›i hắn để mình dá»i khá»i hai tỉnh Vân Nam, Qúy Châu yên lành là không còn sợ gì hắn nữa.
Từ Thiên Xuyên gật đầu nói:
- Kế này quả rất cao minh! Äại Hán gian có tật giật mình, không khá»i sợ bóng sợ gió, trong lòng nÆ¡m ná»›p lo âu vá» chuyện tiểu Hoàng đế biết hắn âm mưu tạo phản. Bàn tá»›i việc giải cứu bá»n Má»™c Kiếm Thanh, Liá»…u Äại Hồng thì quần hùng không tìm ra được kế hoạch nào hoàn thiện. Việc này thá»±c không phải dá»… dàng. Má»i ngưá»i cúi đầu ngẫm nghÄ© tưởng chừng muốn phát Ä‘iên. Giữa Thiên Äịa há»™i và Má»™c vương phá»§ tuy có chuyện tranh hùng nhưng Ä‘á»u có chung mục đích, vả ai nấy Ä‘á»u khâm phục tấm lòng anh hùng nghÄ©a hiệp cá»§a bá»n Liá»…u Äại Hồng, quyết chẳng thể tụ thá»§ bàng quan, sống chết mặc bay được. Quần hùng thương nghị hồi lâu vẫn không giải quyết được vấn Ä‘á». Vi Tiểu Bảo nói:
- Bây giỠchúng ta nghĩ cách gì e rằng chưa chắc đã dùng được, đành đợi tại hạ đến gặp đại Hán gian xem có cơ hội nào không rồi mới quyết định được. Quần hùng cáo từ lui ra. Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Äại Hán gian đã bắt tiểu quận chúa thì chắc A Kha không việc gì, ta đến coi nàng xem sao.
Gã tá»›i phòng Cá»­u Nạn, chẳng thấy A Kha đâu liá»n há»i:
- Sư phụ! Sư tá»· không vỠđây ư? Cá»­u Nạn sá»­ng sốt há»i lại:
- Ngô Tam Quế thả y rồi sao? Hắn... hắn biết hết rồi chăng? Lúc bà há»i câu này, thần sắc có Ä‘iá»u khác lạ, thanh âm bà cÅ©ng phát run. Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
-Ngô Tam Quế biết chuyện gì? Cá»­u Nạn lẳng lặng không trả lá»i. Hồi lâu bà lại há»i?
- Thương thế của đại Hán gian ra sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thương thế cá»§a hắn nặng lắm. Äệ tá»­ vừa đến thăm, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, e rằng khó lòng thoát chết. Nét mặt Cá»­u Nạn thoáng lá»™ vẻ vui mừng, nhưng rồi bà lại chau mày khẽ nói:
- Cần phải cho hắn biết lúc hắn còn sống má»›i được. Vi Tiểu Bảo muốn há»i lại:
cho hắn biết chuyện gì, nhưng thấy thái độ sư phụ rất nghiêm nghị, gã không dám há»i nữa. Gã toan thuật lại chuyện trong vương phá»§ bắt được thích khách là tiểu quận chúa cá»§a Má»™c vương phá»§ chứ không phải A Kha, bá»—ng thấy Cá»­u Nạn xua tay cho gã lui ra.
Vi Tiểu Bảo dù là ở trước mặt Hoàng đế gã vẫn thấy tự do thoải mái, chứ không rụt rè sợ hãi như ở trước mặt sư phụ. Gã lấm lét khác nào chuột thấy mèo, chẳng nói gì nũa, rón rén lui ra.
Vi Tiểu Bảo lần Ä‘i dò há»i tin tức A Khạ Ngày thưá»ng cung nữ Ngá»c Khả rất ít khi lá»™ diện. Cô không chuyện trò, giao thiệp vá»›i ai, thậm chí nhiá»u ngưá»i không biết đến cô cung nữ này nữa.
Bá»n cung nữ, thái giám trong An Phụ viên Ä‘á»u nói là không gặp cô đâu. Vi Tiểu Bảo lật đật mất má»™t ngày má»™t đêm, trong ngưá»i đã má»i mệt. Gã trở vá» phòng nói chuyện phiếm vá»›i Má»™c Kiếm Bình mấy câu rồi nằm lăn ra ngá»§. Hôm sau gã đến thăm Ngô Tam Quế. Con thứ cá»§a Bình Tây vương ra nghênh tiếp nói là thương thế cá»§a phụ thân gã vẫn không thay đổi. Vương gia Ä‘ang ngá»§ yên, nên gã không tiện kinh động. Vi Tiểu Bảo há»i đến Hạ Quốc Tương, thứ công tá»­ cÅ©ng nói là hắn Ä‘ang Ä‘i tuần tiá»…u, đỠphòng lòng ngưá»i dao động có thể xảy ra biến cố. Vi Tiểu Bảo há»i đến thương thế cá»§a Ngô ứng Hùng thì cÅ©ng không được trả lá»i má»™t cách đích xác. Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm cảm thấy Bình Tây vương phá»§ không những đã sinh dạ hoài nghi gã mà còn có ý coi là đối nghịch nữa.
Lúc này muốn giải cứu bá»n Má»™c Kiếm Thanh, Liá»…u Äại Hồng nhất định chẳng thể thành công mà còn e kích động cho vương phá»§ lập tức động thá»§ thì cái mạng nhá» xíu cá»§a gã phải bá» lại Côn Minh mất. Má»™t ngày nữa trôi qua, Vi Tiểu Bảo Ä‘ang ngồi thương nghị vá»›i bá»n Tiá»n lão bản, Từ Thiên Xuyên bá»—ng thấy Mã Ngạn Siêu chạy vào báo có má»™t vị lão đạo cô muốn vào ra mắt. Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Lão đạo cô ư? Äạo cô kiếm tại hạ làm chỉ Phải chăng bà ta đến khuyến giáo?
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Thuá»™c hạ đã há»i bà ta có việc gì thì bà ta nói là vâng lệnh trên đưa tin đến cho Khâm sai đại nhân. Y cầm má»™t bao thư bằng giấy vàng đệ lên. Vi Tiểu Bảo chau mày nói:
- Cảm phiá»n Mã đại ca mở thư ra xem há» viết những gì? Mã Ngạn Siêu mở bao thư, rút ra má»™t tá» giấy vàng. Y liếc mắt nhìn rồi Ä‘á»c:
- A Kha gặp nạn...
Vi Tiểu Bảo vừa nghe bốn chữ này đã giật bắn ngưá»i lên, vá»™i há»i:
- A Kha gặp nạn làm sao?
Quần hùng Thiên Äịa há»™i không biết gì đến chuyện Cá»­u Nạn và A Kha, Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau.
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Trong thư viết chẳng ra đầu Ä‘uôi gì hết, lại không đưa thư danh. Há» chỉ dặn má»i hương chá»§ Ä‘i theo ngưá»i đưa thư đến nÆ¡i để thương nghị biện pháp giải cứu.
Vi Tiểu Bảo vá»™i há»i:
- Vị đạo cô kia còn ở ngoài đó không? Mã Ngạn Siêu đáp:
- Bà ta vẫn còn ở ngoài kia. Y chưa dứt lá»i, Vi Tiểu Bảo đã nhảy vá»t ra. Gã đến bên cá»­a lá»›n thì thấy má»™t vị đạo cô đầu bạc phÆ¡ Ä‘ang ngồi trên ghế chỠđợi.
Tên thị vệ gác cổng lớn tiếng hô:
- Khâm sai đại nhân đã tá»›i! Äạo cô đứng dậy cúi đầu thi lá»…. Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ai phái đạo cô tới đây?
Äạo cô đáp:
- Xin đại nhân dá»i gót tá»›i nÆ¡i sẽ biết. Vi Tiểu Bảo há»i:
- Bây giỠđi đâu?
Äạo cô đáp:
- Má»i đại nhân Ä‘i theo bần đạo. Hiện giá» chưa tiện nói ra.
Vi Tiểu Bảo nóng ruá»™t muốn biết A Kha lạc lõng nÆ¡i nào, lại há»i:
- Ngưá»i nhắc đến trong thư bây giỠở đâu?
Äạo cô đáp:
- Bần đạo vâng lệnh trên sai khiến không hiểu rõ nội tình. Xin đại nhân lượng thứ chỠVi Tiểu Bảo nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta Ä‘i theo đạo cá»™ Rồi gã hô:
- Sắp xe ngá»±a cho mau! Äạo cô nói:
- Xin đại nhân ngồi xe để khá»i làm kinh động ngưá»i ngoài.
Vi Tiểu Bảo gật đầu.
Gã ra khá»i cổng rồi cùng đạo cô ngồi chung má»™t xe. Bá»n Từ Thiên Xuyên, Tiá»n lão bản sợ địch nhân bày ra cạm bẫy, liá»n bảo nhau Ä‘i theo cách xa má»™t quãng. Äạo cô trỠđưá»ng cho xe ngá»±a Ä‘i vá» hướng tây.
Xe rá»i khá»i cổng thành phía tây rồi má»—i lúc càng Ä‘i vào nÆ¡i hoang vắng. Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi há»™p cất tiếng há»i:
- Äạo cô đưa tại hạ Ä‘i đâu đây?
Äạo cô đáp:
- Chẳng còn mấy nữa là tới nơi.
Xe Ä‘i chừng hÆ¡n ba dặm bá»—ng rẽ qua hướng bắc. Quãng đưá»ng này nhá» hẹp chỉ vừa má»™t cá»— xe Ä‘i, dẫn tá»›i má»™t cái am nhá». Äạo cô nói:
- Tá»›i nÆ¡i rồi! Vi Tiểu Bảo nhảy xuống thấy tấm biển trên cổng đỠba chữ thì chữ đầu là chữ tam, còn hai chữ nữa, gã không biết. Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy bá»n Mã Ngạn Siêu vẫn theo hút ở phía xa xạ Gã biết là mình vào am rồi, bá»n há» cÅ©ng chỠđợi quanh đây, cảm thấy an tâm liá»n theo đạo cô tiến vào.
Phía trong cổng am sạch như chùi không má»™t vết bụi. Ngoài sân trồng mấy khóm trà hoa, má»™t khóm tá»­ kinh. Chính giữa Ä‘iện đưá»ng đặt má»™t pho tượng Quan ¢m mặc bá»™ áo trắng. Pho tượng Quan ¢m này diện mạo rất xinh đẹp mà diện mạo lại rất trang nghiêm. Vi Tiểu Bảo nghÄ© thầm:
- Nghe nói trong đám vợ cá»§a Ngô Tam Quế có má»™t mụ vợ ngoại hiệu là Tứ diện Quan ¢m, lại có má»™t mụ kêu bằng Bát diện Quan ¢m. Chẳng hiểu đức Quan ¢m bồ tát có thật đẹp thế này chăng? Con mẹ nó! Diá»…m phúc cá»§a tên đại Hán gian quả nhiên không nhá». Äạo cô dẫn Vi Tiểu Bảo đến toà thiên Ä‘iện mé đông. Ngưá»i nhà bưng trà lại.
Gã mở nắp chén trà, thấy mùi thanh hương thoang thoảng đưa lên mÅ©i, nước trà màu xanh biếc. Äúng là trà Long Tỉnh còn tươi. Gã lấy làm kỳ nghÄ© bụng:
- Thứ trà Long Tỉnh này từ Giang Nam vận chuyển tá»›i đây không phải rẻ tiá»n. Bá»n ni cô đạo cô trong am này làm gì có nhiá»u tiá»n mà xài sang như vậy.
Lại thấy một đạo cô bưng vào một cái hộp sơn đen bày tám thứ kẹo mứt:
nào mứt Tùng tá»­, nào Tiểu bồ đào cao, nào Hạnh đào phiến, nào Mai côi cao, đưá»ng hạnh nhân, bánh đậu xanh, bách hợp tô, nào quế hoa mật, toàn là những đồ Ä‘iểm tâm mà Tô Äông Pha khi xưa ưa dùng. Những chén đựng kẹo mứt cÅ©ng tinh xảo dị thưá»ng. Những món Ä‘iểm tâm cá»§a Giang Nam này, Vi Tiểu Bảo hồi ở trong kỹ viện thành Dương Châu Ä‘á»u đã biết qua. Chỉ khi nào có khách sang mụ chá»§ má»›i lấy ra má»i má»c. Gã nhân lúc ngưá»i ta không để ý, lấy cắp mấy viên ăn. Sau này gã vào Hoàng cung không được nhìn thấy nữa.
Ai ngỠtrong một toà am nhỠở tỉnh Vân Nam lại có những vật này. Vi Tiểu Bảo trong lòng khoan khoái, miệng lẩm bẩm:
- Thế này là lão gia lại vỠđến Lệ Xuân viện ở thành Dương Châu.
Äạo cô bưng Ä‘iểm tâm vào rồi lại lui ra.
Trên ká»· trà đặt má»™t chiếc đỉnh đồng nhá», khói xanh bốc lên nghi ngút. Thứ trầm đốt trong đỉnh cÅ©ng là trầm hương rất quý. Vi Tiểu Bảo đã nếm trải mùi Ä‘á»i, nên rất biết ngưá»i biết cá»§a. Má»—i lần gã vào Từ Ninh cung cá»§a Thái hậu là ngá»­i thấy mùi trầm hương này. Bây giá» gã đột nhiên ngá»­i thấy không khá»i giật mình tá»± há»i:
- Trá»i Æ¡i! Há»ng bét! Chẳng lẽ mụ Ä‘iếm già đã đến đây?
Gã liá»n đứng phắt dậy.
Bá»—ng nghe ngoài cá»­a có tiếng bước chân nhè nhẹ êm ái. Má»™t ngưá»i đàn bà tiến vào nhìn Vi Tiểu Bảo hai tay chắp để trước ngá»±c thi lá»… nói:
- Kẻ xuất gia là Tịch TÄ©nh xin tham kiến Vi đại nhân. Giá»ng nói ôn hoà trong trẻo, đúng là khẩu âm Tô Châu.
Ngưá»i đàn bà này cỡ bốn mươi tuổi, mình mặc áo màu biếc lợt, cặp lông mày xinh như vẽ, nét mặt thanh tú không bút nào tả xiết. Suốt Ä‘á»i Vi Tiểu Bảo chưa từng thấy ai đẹp như nàng. Tay gã cầm chung trà, miệng há hốc ra không ngậm lại được, chân tay luống cuống. Ngưá»i đàn bà kia mỉm cưá»i nói:
- Má»i Vi đại nhân an toạ!
Tài sản của ngocvosong1986

  #149  
Old 02-06-2008, 10:44 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 148

Viên Viên xuất thân ở chốn phong trần

Vi Tiểu Bảo luống cuống đáp:
- Dạ dạ! Hai chân gã nhủn ra ngồi phệt ngay xuống. Nước trà trong chung đổ ra làm ướt một mảng vạt áo.
Äàn ông thiên hạ thấy mặt ngưá»i đẹp thưá»ng lâm vào tình trạng hồn lạc phách xiêu, nàng được chứng kiến nhiá»u rồi nên không để ý. Nhưng Vi Tiểu Bảo, má»™t gã thiếu niên má»›i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, cÅ©ng bị dung quang tuyệt thế cá»§a nàng làm cho mê mẩn, khiến nàng không nhịn được, tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Vi đại nhân tuổi nhá» tài cao, tưởng Cam La ngày trước má»›i mưá»i hai tuổi đã làm thượng khanh ở nước Tần cÅ©ng chẳng thể hÆ¡n được. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ không dám! Trá»i Æ¡i! Chẳng hiểu Tây Thi, Dương Qúy Phi ngày trước thế nào mà thiên hạ Ä‘ua nhau tâng bốc, nhưng tại hạ nhất quyết còn thua nương tá»­ xa lắm. Ngưá»i đẹp giÆ¡ tay áo lên che ná»­a mặt ngá»c mỉm cưá»i. Cá»­ động này tưởng chừng bao nhiêu vẻ đẹp Ä‘á»u hiện ra. Nàng nghiêm trang nói:
- Mỹ sắc làm hư việc nước, xưa đã thế mà nay cÅ©ng thế. Con ngưá»i bất tưá»ng tá»± hận mình được trá»i ban cho tấm dung nhan khuynh quốc chỉ tổ làm Ä‘au khổ lê dân trong thiên hạ. Vì thế mà mấy năm gần đây tiện thiếp giam mình vào chốn am mây, làm bạn cùng thanh đăng cổ phật, khổ tâm sám hối. Hỡi Æ¡i! Tiện thiếp dù khua tan mõ gá»—, niệm nát chân kinh cÅ©ng không đủ Ä‘á»n tá»™i trong muôn má»™t. Nàng nói tá»›i đây vành mắt đỠhoe rồi không nhịn được để hai hàng châu lệ tuôn rÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo không hiểu những câu nàng nói có ẩn ý gì. Gã chỉ biết lúc nàng mỉm cưá»i như ánh thần quang, chia rồi lại hợp, lúc nàng buồn thảm khiến ngưá»i xúc động can trưá»ng. Bất giác gã nảy lòng thương hương tiếc ngá»c. gã chẳng biết nàng há» tên là gì, lai lich thế nào, mà bầu máu nóng trong lồng ngá»±c sá»§i lên sùng sục. Dù gã có phải vì nàng mà tan xương nát thịt cÅ©ng lấy làm mãn nguyện. Bất giác gã vá»— ngá»±c đứng dậy nói:
- Ai là kẻ đã khinh khi nương tá»­? Tại hạ quyết liá»u mạng vá»›i kẻ đó. Nương tá»­ có Ä‘iá»u chi khó giải quyết cứ trông vào bàn tay tại hạ. Nê Vi Tiểu Bảo làm không được thì xin chặt đầu dâng cho nương tá»­. Gã vừa nói vừa giÆ¡ tay lên chặt mạnh vào cổ. Ngưá»i đẹp cÅ©ng đứng dậy, ngưng thần nhìn gã má»™t lúc, vành mắt lại đỠhoe, bá»—ng nàng quỳ xuống sụp lạy, nghẹn ngào nói:
- Vi đại nhân nghÄ©a cả ngất trá»i xanh, tiện thiếp chẳng biết lấy gì đến đáp cho vừa.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Không đúng! Không đúng! Gã cÅ©ng quỳ xuống nhìn vá» phía ngưá»i đẹp, dập dầu binh binh. Gã vừa lạy vừa nói:
- Nương tá»­ là tiên nhân giáng thế, Bồ Tát hiện hình. Tại hạ dập đầu trước nương tá»­ má»›i phải, khi nào dám nhận đại lá»… cá»§a nương tá»­. Ngưá»i đẹp khẽ đáp:
- Äại nhân dạy thế khiến tiện thiếp phải tổn thá»! Nàng giÆ¡ tay ra nhẹ nhàng đỡ gã dậy.
Vi Tiểu Bảo thấy trên má nàng còn Ä‘á»ng mấy giá»t nước mắt lóng lánh như mấy hạt châu, vá»™i giÆ¡ tay áo lên khẽ lau cho nàng và kiếm lá»i an á»§i:
- Nương tá»­ đừng khóc! Äừng khóc! Dù có gặp việc tày đình chúng ta cÅ©ng giải quyết cho xong. Kể tuổi thì ngưá»i đẹp đáng là mẫu thân Vi Tiểu Bảo, nhưng dung nhan cung cách, cá»­ chỉ lá»i nói cùng dáng Ä‘iệu cá»§a nàng xinh đẹp quá chừng khiến ngưá»i ta chẳng thể không sinh lòng lân mẫn. Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Nương tá»­ có Ä‘iá»u chi khó giải quyết? Ngưá»i đẹp đáp:
- Vi đại nhân thấy thư liá»n đến ngay lập tức, tiểu nữ tá»­ thá»±c là cảm kích...
Nàng chưa hết lá»i, Vi Tiểu Bảo đã la lên má»™t tiếng "úi chà" Gã giÆ¡ tay lên đập vào trán nói:
- Tại hạ thật là hồ đồ. Äây là vì A Khạ Cặp mắt gã trừng trừng ngó ngưá»i đẹp rồi chợt tỉnh ngá»™, lên tiếng há»i:
- Phải chăng tôn giá là mẫu thân cá»§a A Khả Ngưá»i đẹp khẽ đáp:
- Vi đại nhân quả là ngưá»i thông minh. Tiện thiếp chưa kịp nói đại nhân đã Ä‘oán ra rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vụ này dá»… Ä‘oán lắm vì tướng mạo hai ngưá»i rất giống nhau. Có Ä‘iá»u... có Ä‘iá»u... A Kha sư tá»·... không đẹp bằng tôn giá...
Ngưá»i đẹp hÆ¡i đỠmặt lên. Màu da trắng mịn á»­ng hồng khác nào bạch ngá»c Ä‘iểm phấn tô son càng tăng vẻ kiá»u diá»…m. Nàng khẽ há»i:
- Äại nhân kêu A Kha bằng sư tá»· ư? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äúng thế! Y là sư tá»· cá»§a tại hạ. Rồi gã chẳng giấu diếm gì nữa, Ä‘em chuyện gặp A Kha trong trưá»ng hợp nào, bị nàng đánh trật khá»›p tay ra sao, cả chuyện bái Cá»­u Nạn làm sư phụ, cho đến chuyện Ä‘i Côn Minh, thuật lại cho ngưá»i đẹp nghe. Gã còn thú nhận mình say mê A Kha mà cô đối vá»›i gã tuyệt không để vào mắt xanh chút nào.
Vi Tiểu Bảo kể hết đầu Ä‘uôi má»i việc đã xảy ra từ ngày gặp A Kha đến naỵ Chỉ có thân thế cá»§a Cá»­u Nạn và cuá»™c mưu đồ cá»§a gã bất lợi cho Ngô Tam Quế là những chuyện trá»ng đại nên gã lược Ä‘i không nói đến. Ngưá»i đẹp lẳng lặng chú ý nghe Vi Tiểu Bảo kể xong, nàng khẽ thở dài và cất tiếng ngâm:
Thê tử xen chi vào đại kế Anh hùng lại cũng giống đa tình Rồi nàng nói:
- Hồng nhan là nguyên nhân cá»§a tai hoạ. Việc trước mắt lại càng rõ rệt. Bước tiá»n đồ cá»§a Vi đại nhân thật là viá»…n đạt...
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không phải! Không phải! Câu hồng nhan là nguyên nhân tai hoạ, tại hạ đã từng nghe thầy đồ nói tá»›i. Nào Tây Thi, nào Vương Chiêu Quân, nào Äiêu Thuyá»n, nào Dương Qúy Phi gì gì Ä‘á»u là những mỹ nữ làm nguy hại cho quốc gia. Thá»±c ra nếu chẳng có bá»n đàn ông tồi bại, bá»n quân vương hôn ám thì những mỹ nhân kia dù đẹp hÆ¡n thế nữa cÅ©ng chẳng làm gì nguy hại cho quốc gia. Ngưá»i ta nói Bình Tây vương vì Trần Viên Viên mà phải đầu hàng Thanh triá»u. Theo nhận xét cá»§a tại hạ, nếu Ngô Tam Quế tận trung vá»›i Minh triá»u thì dù có cả chục mụ Trần Viên Viên, tổ bà tên Ngô Tam Quế cÅ©ng chẳng chịu hàng nhà Äại Thanh. Ngưá»i đẹp đứng dậy xăm xăm bước tá»›i sụp lạy nói:
- Äa tạ Vi đại nhân! Kiến thức cao minh cá»§a đại nhân đã thấu rõ ná»—i oan ức ngàn Ä‘á»i khó lòng bá»™c bạch cá»§a tiện thiếp. Vi Tiểu Bảo lật đật đáp lá»…. Trong lòng rất lấy làm kỳ, gã lắp bắp:
- Phu nhân... phu nhân... Trá»i Æ¡i! Äúng rồi! Tại hạ thật hồ đồ hết chá»— nói. Phu nhân mà không phải là Trần Viên Viên thì... trong thiên hạ làm gì... còn có ngưá»i thứ hai... dung nhan khuynh quốc như thế này? Hỡi Æ¡i! Tại hạ má»—i lúc má»™t Ä‘i vào chá»— u mê tăm tối. Phu nhân không phải là vương phi cá»§a Bình Tây vương thì sao lại Æ¡ chốn này... A Kha sư tá»· không phải là ái nữ cá»§a phu nhân thì còn cá»§a ai nữa.
Ngưá»i đẹp đây đúng là Trần Viên Viên, má»™t nhân vật có dính líu đến quốc vận Äại Thanh, Äại Minh lưỡng triá»u.
Trần Viên Viên đứng dậy đáp:
- Vụ này câu chuyện khá dài. Tiện thiếp má»™t là có Ä‘iá»u thỉnh cầu Vi đại nhân, chẳng dám dấu diếm má»™t Ä‘iểm gì, hai là vừa nghe đại nhân minh oan cho tiện thiếp, trong lòng cảm kích vô cùng. HÆ¡n hai chục năm nay, tiện thiếp bị hết thảy má»i ngưá»i trong thiên hạ thoá mạ nhục nhằn... Bao nhiêu tá»™i danh vá» việc vong quốc đổ hết lên đầu tiện thiếp. Trên cõi Ä‘á»i này chỉ có hai vị đại tài từ là thấu rõ ná»—i oan cho tiện thiếp. Má»™t là đại thi gia Ngô Mai Thôn Ngô tài tá»­. Còn má»™t vị nữa là Vi đại nhân. Thá»±c ra Vi Tiểu Bảo mù tịt vá» những việc lá»›n nhà nước. Gã nói vÆ¡ nói vẩn, dè đâu lại trúng vào ná»—i oan uổng cá»§a Trần Viên Viên, vì gã ngó thấy con ngưá»i tuyệt sắc này liá»n nảy lòng thương hương tiếc ngá»c. Gã Ä‘ang thống hận Ngô Tam Quế đến cùng cá»±c, huống chi ngưá»i đứng trước mặt gã lại là mẫu thân A Kha, thì dù nàng có trăm ngàn tá»™i lá»—i gã cÅ©ng đổ hết lên đầu Ngô Tam Quế. Vi Tiểu Bảo nghe Trần Viên Viên xưng tụng mình là đại tài tá»­ thì không khá»i hổ thẹn. Vá» Ä‘iểm này quả gã sáng suốt tá»± biết bản sắc cá»§a mình, gã vá»™i xua tay đáp:
- Tại hạ là một thằng ngốc chẳng hiểu chữ nghĩa gì, viết ra không được một nhúm mà phu nhân tán tụng là đại tài tử thì tưởng nên thêm vào hai chữ •cẩu thí• và kêu bằng cẩu thí tài từ Vi Tiểu Bảo.
Trần Viên Viên không nhịn được mỉm cưá»i nói:
- Làm được văn chương thÆ¡ phú là hay, nhưng chỉ má»›i đáng mặt tiểu tài tá»­. Con ngưá»i có kiến thức, đảm đương nổi việc lá»›n má»›i là đại tài tá»­. Vi Tiểu Bảo nghe hai câu tâng bốc này không khá»i có ý tá»± phụ. Gã phổng mÅ©i lên nghÄ© thầm:
- Äệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ bảo ta là đại tài tá»­. Ha ha! Thá»±c ra lão gia chẳng phải là con ngưá»i kém tài tình. Con mẹ nó! Từ ngày lá»t lòng mẹ, bữa nay lão gia má»›i được nghe ngưá»i ta ca tụng lần đầu.
Trần Viên Viên đứng dậy nói tiếp:
- Xin đại nhân dá»i gót để tiện thiếp trình bày rõ đầu Ä‘uôi vụ này.
Vi Tiểu Bảo dạ má»™t tiếng rồi theo Trần Viên Viên xuyên qua lối Ä‘i giải đá vụn tá»›i má»™t gian phòng nhá». Trong phòng không đặt bàn ghế, chỉ có hai cái bồ Ä‘oàn. Trên tưá»ng treo má»™t bức thư pháp viết đầy những chữ. Bên cạnh bức thư pháp treo má»™t cây đàn tỳ bà. Trần Viên Viên nói:
- Má»i đại nhân an toạ. Nàng đến bên tưá»ng vá»›i lấy cây tỳ bà ôm vào lòng, ngồi xuống chiếc bồ Ä‘oàn thứ hai.
Trần Viên Viên trỠvào bức thư pháp khẽ nói:
- Äây là Ngô Mai Thôn tài tá»­ tặng tiện thiếp má»™t bài trưá»ng thi kêu bằng Viên Viên khúc. Bữa nay gặp cÆ¡ duyên xin tấu khúc nhạc này để đại nhân thưởng thức, dù nó chẳng bõ làm nhÆ¡ tai đại nhân. Vi Tiểu Bảo thích quá vá»— tay reo:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Có Ä‘iá»u phu nhân hát mấy câu rồi lại giải thích cho rõ nghÄ©a, vì cẩu thí tài tá»­ há»c vấn rất tầm thưá»ng. Trần Viên Viên mỉm cưá»i đáp:
- Äại nhân quá khiêm mà thôi.
Rồi nàng so dây dạo đàn bật lên những tiếng tình tang. Nàng nói đón trước:
- Khúc này tiện thiếp bỠlâu ngày không tấu. Có chỗ nào sơ sót xin đại nhân miễn thứ. Vi Tiểu Bảo gạt đi:
- Phu nhân bất tất phải khách sáo. Dù phu nhân có tấu nhầm, tại hạ cũng không biết được. Trần Viên Viên dạo mấy tiếng nữa, rồi tay tiên dìu dặt gảy đàn, miệng cất tiếng hát:
Quân vương xa lánh cõi trần hoàn Phá giặc thâu thành đoạt ải quan Khóc chúa ba quân đồng chế phục Ra oai giận dữ vị hồng nhan Trần Viên Viên hát bốn câu rồi giải thích:
- Äây là tích nói vá» ngày đức Sùng Trinh quy thiên, Bình Tây vương đánh vào Bắc Kinh. Ba quân mặc đồ tang phục khóc đức Hoàng đế băng hà. Bình Tây vương đã vì kẻ bất tưá»ng này mà mở cuá»™c xuất binh. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Vương phi xinh đẹp thế này thì Ngô Tam Quế vì vương phi mà đầu hàng nhà Äại Thanh cÅ©ng không thể trách được. Giả tá»· Vi Tiểu Bảo này ở vào địa vị Ngô Tam Quế cÅ©ng phải làm thế. Trần Viên Viên đưa đẩy sóng thu, bụng bảo dạ:
- Thằng nhá» này ăn nói có vẻ giỡn cợt tạ Nhưng nàng thấy Vi Tiểu Bảo nét mặt nghiêm nghị má»›i biết là lá»i nói cá»§a gã tá»± đáy lòng phát ra, nàng không khá»i cảm lòng tri ká»·. Trần Viên Viên tiếp tục cất tiếng hát:
Hồng nhan lưu lạc ra chi Bạo thiên nghịch địa hay gì mà chơi?
Ra tay quét sạch kiến ruồi Nhớ quân vương luống ngậm ngùi lòng son Rồi nàng nói:
- Khúc này nói vỠvụ vương gia đánh bại Lý Sấm. Sở dĩ Lý Sấm không thành đại sự là vì chính hắn chẳng ra gì. Vương gia nghe câu này trong lòng không vui vẻ chút nào.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải rồi! Lão nhân gia còn vui vẻ làm sao được? Vì trong bài này ngụ ý đả bại Lý Sấm cũng chẳng vinh hạnh gì. Trần Viên Viên nói:
- Sau này là khúc hát nói vỠthân thế của tiện thiếp Rồi nàng lại cất tiếng hát:
Cá»­a quyên Ä‘ua nở trăm hoa Cô Tô gái ná» mặn mà hÆ¡n ai Làm cho mê mẩn Phù Sai Kiếp xưa nàng đã là ngưá»i nào đây?
Tiếng ca uyển chuyển, tiếng tỳ bà thánh thót dặt dìu. Vi Tiểu Bảo nghe đàn, tiếng hát mà trong lòng thư thái mê lỵ Trần Viên Viên khẽ nói:
- Khúc này ngưá»i ta ví tiện thiếp như Tây Thi thá»±c là quá đáng. Vi Tiểu Bảo cãi:
- So bì như thế là không đúng. Tây Thi làm gì sánh được vá»›i vương phỉ Trần Viên Viên cưá»i đáp:
- Vi đại nhân nói giỡn mà thôi. Khi nào tiện thiếp dám tự so với Tây Thị Vi Tiểu Bảo nói:
- Tại hạ quyết không nói giỡn mà là có bằng chứng. Tây Thi là ngưá»i ở phá»§ Thiệu Hưng tỉnh Triết Giang, tướng mạo nàng tuy đẹp thật, nhưng ngưá»i ở Thiệu Hưng nổi tiếng là ăn nói không được thanh tao, đâu có êm Ä‘á»m dịu dàng như vương phi ở Tô Châu?
Trần Viên Viên không nhịn được bật cưá»i nói:
- Té ra còn có đạo lý như vậy. Ngô vương Phù Sai cÅ©ng là ngưá»i ở Tô Châu, không hiểu sao ngài lại thích Tây Thi được? Vi Tiểu Bảo gãi tai đáp:
- Lá»— tai Ngô vương Phù Sai không được linh mẫn cho lắm là Ä‘iá»u không sai được. Trần Viên Viên lại bật cưá»i, hát tiếp:
Trước thá»m oanh yến dập dìu Tài này sắc ấy dá»… xiêu lòng ngưá»i Phong trần kiếp cÅ©ng như ai NghÄ© thân mà lại ngậm ngùi cho thân Nàng nhẹ buông tiếng thở dài nói:
- Tiện thiếp cũng xuất thân ở chốn phong trần, không muốn dấu diếm đại nhân...
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
- Xuất thân ở chốn phong trần là nghĩa làm sao? Vương phi đừng nói văn chương với tại hạ, vì tại hạ chẳng hiểu chi hết? Trần Viên Viên đáp:
- Tiện thiếp vốn là kỹ nữ ở Tô Châu...
Vi Tiểu Bảo vỗ đùi reo lên:
- Hay tuyệt! Thật là hay tuyệt! Trần Viên Viên hơi lộ vẻ giận dữ nói:
- Äó chẳng qua vì tiện thiếp mệnh bạc...
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
- Tại hạ cùng vương phi chi đồng đạo hợp. Tại hạ cũng xuất thân ở chốn phong trần. Trần Viên Viên dương cặp mắt trong suốt lên nhìn Vi Tiểu Bảo. Nàng ngơ ngác không hiểu, bụng bảo dạ:
- Chắc gã chưa hiểu ý câu xuất thân từ chốn phong trần. Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Vương phi xuất thân từ nÆ¡i kỹ viện thì tại hạ cÅ©ng xuất thân tá»± chốn lầu hồng... Có Ä‘iá»u má»™t đằng ở Tô Châu, má»™t đằng ở Dương Châu.
Mẫu thân tại hạ là kỹ nữ trong Lệ Xuân viện thành Dương Châu, nhưng tướng mạo y so vá»›i vương phi khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c. Trần Viên Viên rất lấy làm kỳ há»i:
- Phải chăng Vi đại nhân muốn nói giỡn? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Làm gì có chuyện nói giỡn? Hỡi ôi! Tại hạ bận nhiá»u chuyện quá, đáng lý phải phái ngưá»i vá» Dương Châu đón tiếp mẫu thân, không nên để ngưá»i làm kỹ nữ nữa. Nhưng tại hạ thấy ngưá»i ở Lệ Xuân viện vui vẻ náo nhiệt suốt ngày, đón ngưá»i đến Bắc Kinh có khi làm cho ngưá»i buồn dạ. Trần Viên Viên nói:
- Bậc anh hùng chẳng sợ xuất thân ở nÆ¡i ti tiện. Vi đại nhân là ngưá»i quang minh lá»—i lạc. Äúng là bản sắc anh hùng. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ chỉ nói với một mình vương phi chứ không tiện nói với kẻ khác vì sợ hỠchỉ mặt thoá mạ là dòng giống ** điếm đê hèn. Trước mặt A Kha lại càng không dám nhắc tới. Nàng đã coi tại hạ không ra gì mà còn nói đến vụ này thì vĩnh viễn nàng không thèm ngó tới nữa.
Trần Viên Viên nói:
- Vi đại nhân cứ yên lòng, tiện thiếp không bép xép đâu. Thực ra má má y....
cũng chẳng phải danh môn thục nữ gì. Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Nói rút lại thì vương phi đừng nhắc tá»›i vụ này cho A Kha nghe. Nàng ghét nhất là bá»n kỹ nữ và đã bảo hạng đàn bà hư đốn như vậy là cùng cá»±c. Trần Viên Viên cúi đầu xuống khẽ há»i:
- Y.... y bảo... phụ nữ ở trong lầu hồng kỹ viện... hư đốn đến cùng cực ư? Vi Tiểu Bảo vội đáp:
- Xin vương phi đừng bận tâm, tại hạ nhất quyết không phải y có ý ám chỉ vương phị Trần Viên Viên nói:
- DÄ© nhiên y không nói tiện thiếp, vì y có biết đâu tiện thiếp là mẫu thân ỵ Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Sao nàng lại không biết? Trần Viên Viên lắc đầu đáp:
- Y không biết thật. Rồi nàng chậm rãi nói tiếp:
- Hoàng hậu há» Chu cá»§a Sùng Trinh thiên tá»­ cÅ©ng là ngưá»i ở Tô Châu. Thiên tá»­ sá»§ng ái Äiá»n quý phị Hoàng hậu cùng Äiá»n quý phi tranh đấu rất gay gá» Phụ thân cá»§a Hoàng hậu là Gia Äịnh bá đến kỹ viện mua tiện thiếp đưa vào hoàng cung, hy vá»ng chia lòng sá»§ng ái cá»§a thiên tá»­ đối vá»›i Äiá»n quý phi....
Vi Tiểu Bảo nói:
- Kế ấy rất diệu! Phen này chắc Äiá»n quý phi phải thua bét...
Trần Viên Viên đáp:
- Y cÅ©ng không thua bét. Sùng Trinh thiên tá»­ mải lo quốc sá»±, không mê nữ sắc. Tiện thiếp ở trong cung không được bao lâu thì hoàng thượng bảo Chu hoàng hậu đưa tiện thiếp ra khá»i cung vị Vi Tiểu Bảo la lá»›n:
- Lạ quá! Lạ quá! Tại hạ nghe ngưá»i ta nói Sùng Trinh hoàng đế có mắt không tròng, chỉ tin yêu kẻ gian thần, còn hạng đại trung thần như Viên Sùng Hoán lại giết Ä‘i. Té ra lão nhân gia coi đàn ông đã không mắt, coi đàn bà lại càng không mắt hÆ¡n. Má»™t mỹ nhân như vương phi mà lão phế bá» thì thật là kỳ! Gã nói rồi tặc lưỡi mấy cái tá»±a hồ trong thiên hạ chẳng còn chuyện gì lạ hÆ¡n vụ này.
Trần Viên Viên nói:
- Vá» phía nam nhân ngưá»i ta ưa thích công danh phú quý, kẻ thì mê vàng bạc, cá»§a báu. Làm hoàng đế lại nghÄ© cách giữ vững sÆ¡n hà xã tắc, chứ không phải vị nào cÅ©ng ham mê gái đẹp. Vi Tiểu Bảo nói:
- Tại hạ thì công danh phú quý cÅ©ng muốn, bạc vàng báu vật cÅ©ng thích, mỹ nữ lại càng say mệ Chỉ có Hoàng đế là không muốn làm, dù ai cho cÅ©ng chẳng thèm. Ha ha! Trong thành Côn Minh này có má»™t vị nhân huynh đã làm quan lá»›n nhất thiên hạ, giàu sang nhất thiên hạ, vợ đẹp nhất thiên hạ, lại còn mong lên làm hoàng đế. Trần Viên Viên biến sắc há»i:
- Phải chăng Vi đại nhân muốn nói Bình Tây vương? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ nói trống không vậy thôi, chẳng chỉ vào ai cả, và nhất định không phải Trần Viên Viên, cũng không phải Vi Tiểu Bảo.
Trần Viên Viên nói:
- Mấy Ä‘oạn dưới khúc hát này nói vá» tiện thiếp gặp Bình Tây vương trong trưá»ng hợp nào. Lão nhân gia xin Gia Äịnh bá Ä‘em tiện thiếp Ä‘i rồi tá»± mình đến làm trấn thá»§ SÆ¡n Hải quan và lưu tiện thiếp ở nhà tại Bắc Kinh. Chẳng bao lâu Lý Sấm đánh vào kinh thành. Rồi nàng cất tiếng hát:
Biết cùng ai ngá» sá»± lòng Ra tay tháo cÅ©i mở lồng cho chim Trưá»ng An chút phận sắm bìm Kiếm ngưá»i bạc mệnh như tìm bóng mây Nàng hát đến đây, tiếng tỳ bà cÅ©ng dừng lại, ngồi ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Vi Tiểu Bảo tưởng nàng hát xong rồi, vá»— tay khen hay và há»i:
- Äã hết chưa? Hát hay quá! Hát hay quá! Trần Viên Viên đáp:
- Giả tỷ tiện thiếp chết vào lúc này rồi thì dĩ nhiên khúc hát đến đây là chấm dứt. Vi Tiểu Bảo thẹn đỠmặt lên mắng thầm:
- Con mẹ nó! Lão gia chẳng có há»c vấn gì thành ra ngu ngốc. Lý Sấm tiến vào Bắc Kinh là khúc hát vỠđức Sùng Trinh hoàng đế đã chấm dứt. Nhưng khúc hát Trần Viên Viên hãy còn. Trần Viên Viên khẽ nói:
- Lý Sấm Ä‘oạt tiện thiếp Ä‘em Ä‘i, sau lại bị Bình Tây vương Ä‘oạt trở vá». Tiện thiếp không phải là ngưá»i mà là má»™t món hàng ai mạnh thì ngưá»i ấy Ä‘oạt được. Äoạn nàng lại cất tiếng hát:
Nếu không thừa thắng trận trung Còn mong tranh đoạt má hồng được sao?
Ba quân phất ngá»n cỠđào?
Bày hàng cổ súy kéo vào Tần Xuyên...
Nàng hát xong lại ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Lần này Vi Tiểu Bảo không dám há»i khúc hát hết rồi hay còn nữa, gã quyết định chá»§ ý:
- Ta để mặc y hát đến lúc nào hết thì hết, chứ không há»i cho lòi cái dốt ra.
Trần Viên Viên nói:
- Tiện thiếp đi theo Bình Tây vương vào đánh Tứ Xuyên. Kế đó lão nhân gia được phong tước vương và tiện thiếp trở thành vương phị Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tin này đồn vá» Tô Châu, những chị em trong viện ngày xưa Ä‘á»u khen tiện thiếp tốt phước. Bá»n há» lá»›n tuổi rồi nhưng vẫn phải ở lại trong viện làm kỹ nữ như xưa.
Tài sản của ngocvosong1986

  #150  
Old 02-06-2008, 10:48 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 149


Sá» mÅ©i làm cho ngưá»i phát sợ

Vi Tiểu Bảo nói:
- Khi tại hạ còn ở Lệ Xuân viện thưá»ng nghe ngưá»i ta nói những gì:
"Hoa chúc động phòng đầy hỷ khí, đêm đêm thay đổi mặt tân lang". Tại hạ chẳng thấy chi là không hay cả. Trần Viên Viên liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo thấy gã tuyệt nhiên không có ý chê bai, nàng chép miệng đáp:
- Vi đại nhân còn nhá» tuổi lại là nam nhân nên không hiểu rõ chá»— Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i đàn bà. Rồi nàng gảy đàn tỳ bà, cất tiếng hát:
Tiếng tăm đồn đại khắp gần xa Cùng bạn đồng hành gái giặt sa Số phận hồng nhan ai có biết Ngàn thu đài các khách vương gia Nàng ngưng tiếng đàn lại nói:
- Ngô Mai Thôn tài tá»­ biết tiện thiếp tuy tiếng tăm đồn đại khắp thiên hạ, ngưá»i ngoài cho là giàu sang sung sướng, mà thá»±c ra trong lòng Ä‘au khổ vô cùng! Ngưá»i Ä‘á»i mai mỉa những gì "hồng nhan hoa. thuá»·", làm mất giang sÆ¡n cá»§a nhà Äại Minh. Nàng ngừng lại má»™t chút rồi tiếp:
- Ngô tài tá»­ biết tiện thiếp là đứa con gái yếu á»›t, chẳng làm gì được. Hay dở Ä‘á»u phải trông vào công việc cá»§a bá»n nam tá»­ hán. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äúng thế! Binh mã nhà Äại Thanh kéo cả hàng ngàn hàng vạn đến tấn công, má»™t ngưá»i kiá»u diá»…m thướt tha như vương phi thì ngăn cản làm sao nổi bá»n há»? Gã nghÄ© thầm trong bụng:
- Bà này vừa đàn hát lại vừa nói chuyện, chẳng khác gì thầy đồ ở Tô Châu ngâm thơ giảng tích. Ta đối đáp với bà mấy câu cũng biến thành đệ tử của thầy đồ. Giả tỷ bà cùng ta đến Dương Châu mở quán trà thì tiếng tăm lừng lẫy toàn thành, trong quán chật ních quan khách, không chừng hỠchen lấn nhau xô đổ cả quán. Lại nghe Trần Viên Viên cất tiếng hát:
Äổi bậc thay ngôi nghÄ© lại sầu Ngán cho châu ngá»c đất Lương Châu Xin ai chá»› hát Ngô cung khúc Sông Hán quanh năm chảy má»™t chiá»u Trần Viên Viên hát đến chữ cuối cùng, tiếng hát ngân nga hồi lâu không dứt. Tiếng đàn tỳ bà chuyển lên cao vút, át tiếng hát Ä‘i không nghe thấy nữa.
Sau má»™t lúc, tiếng đàn tỳ bà gảy chậm lại rồi dần dần im bặt. Bầu không khí trong phòng yên lặng như tá». Trần Viên Viên bá»—ng buông tiếng thở dài. Dòng châu tầm tã tuôn không dứt. Nàng nghẹn ngào nói:
- Tiện thiếp đã phô bày nghá» má»n xấu xa....
Nàng từ từ đứng dậy treo cây tỳ bà lên tưá»ng rồi trở lại ngồi xuống bồ Ä‘oàn. Trần Viên Viên lại nói:
- Äoạn hát sau cùng nói vá» việc Ngô Phù Sai ngưá»i chết nước mất. Ngày ấy tiện thiếp không hiểu rõ tại sao khúc hát cho mình lại nhắc tá»›i Ngô cung? Dù có muốn tá»· tiện thiếp vá»›i Tây Thi thì bên trên cÅ©ng đã nói rồi. Ngô cung! Ngô cung! Chẳng lẽ ngưá»i ta muốn nói vương cung cá»§a Bình Tây vương...
Nàng thở dài nói tiếp:
- Mấy năm gần đây tiện thiếp mới hiểu ra ý tứ bài thơ, vì thấy vương gia một mặt thao luyện binh mã, một mặt xa xỉ quá độ. E rằng... e rằng tương lai... hỡi ơi...
Tiện thiếp đã khuyên can vương gia mấy lần thì lại làm cho vương gia nổi nóng. Vì thế tiện thiếp má»›i xuất gia tại Tam Thánh am, để tóc tu hành, sám hối những tá»™i nghiệt trong Ä‘á»i mình. Tiện thiếp chỉ mong má»i ngưá»i Ä‘á»u bình yên và tiện thiếp sống cho qua kiếp này khá»i gặp tai nạn là lấy làm mãn nguyện. Nàng ngừng lại má»™t chút rồi ngập ngừng:
- NgỠđâu... ngỠđâu A Kha.... A Kha....
Trần Viên Viên nói đến đây rồi nghẹn ngào không thốt nên lá»i được nữa.
Vi Tiểu Bảo mải nghe đàn hát hàng ná»­a ngày, cÅ©ng vì đàn ngá»t hát hay lá»t vào tai làm cho gã tâm thần thư thái quên cả việc mình đến đây để dò há»i.
Bây giá» gã nghe Trần Viên Viên nhắc tá»›i hai chữ A Kha, lập tức nhảy bổ lên há»i:
- A Kha làm sao? Nàng có hành thích Bình Tây vương thật không? Vụ này khiến cho tại hạ rất đỗi hoài nghi, vì A Kha là con gái của vương phi, tức quận chúa của vương gia thì sao lại hành động như vậy?
Gã sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, bá»—ng bật tiếng la hoảng? - Trá»i Æ¡i! Há»ng bét! Há»ng bét! Trần Viên Viên há»i:
- Việc chi mà há»ng bét? Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không có chi cả. Nguyên gã chợt nghÄ© tá»›i A Kha chẳng coi mình vào đâu. Nàng là quận chúa cá»§a Bình Tây vương mà gã bất quá là con má»™t ả kỹ nữ thì tư cách hai bên xa cách nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, hôn sá»± cá»§a gã vá»›i A Kha làm sao thành tá»±u được? Trần Viên Viên nói:
- A Kha năm má»›i lên hai, má»™t hôm vào lúc ná»­a đêm đột nhiên mất biến. Vương gia phái ngưá»i xục tìm khắp nÆ¡i trong thành mà chẳng thấy tông tích y đâu. Tiện thiếp sinh dạ hoài nghi.... hoài nghi....
Rồi nàng đỠmặt lên, quay mặt ra phía khác. Vi Tiểu Bảo há»i:
- Hoài nghi chuyện gì? Trần Viên Viên đáp:
- Tiện thiếp hoài nghi đây chắc là kẻ thù cá»§a vương gia đánh cắp con nhá», hoặc để uy hiếp, không thì bắt cóc để đòi tiá»n chuá»™c. Vi Tiểu Bảo nói:
- Trong vương phá»§ biết bao nhiêu là cao thá»§ thị vệ cùng gia tướng mà có ngưá»i lẻn vào bắt A Kha sư tá»· Ä‘em Ä‘i, không má»™t ai hay biết, thì bản lãnh ngưá»i đó thật là quá»· khốc thần sầu.
Trần Viên Viên đáp:
- Äúng thế! Khi đó vương gia nổi nóng quá chừng, lập tức hạ sát hai tên thá»§ lãnh thị vệ đội, lại cách chức hai viên đỠđốc và tri phá»§ trong thành Côn Minh. Sau mấy ngày Ä‘iá»u tra vẫn chẳng thấy tăm tích chi hết. Vương gia lại muốn giết ngưá»i, nhưng tiện thiếp hết sức khuyên can, lão nhân gia má»›i chịu thôi. Mưá»i mấy năm nay thuá»· chung vẫn chẳng nhận được tin tức gì vá» A Khạ Ai cÅ©ng cho là y chết rồi...
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thảo nào A Kha bảo y há» trần, thì ra y theo há» cá»§a vương phị Trần Viên Viên nghiêng mình Ä‘i cất giá»ng run run há»i:
- Y.... y bảo... y hỠTrần ư? Sao y lại biết thế? Vi Tiểu Bảo động tâm nghĩ thầm:
- Äại Hán gian ngày nào cÅ©ng như ngày ấy, đêm nào cÅ©ng như đêm ấy, sợ có ngưá»i đến hành thích, cuá»™c phòng bị cá»±c kỳ nghiêm mật. Vào vương phá»§ để bắt má»™t đứa nhá» Ä‘em ra, tưởng còn khó hÆ¡n hành thích đại Hán gian. Khắp thiên hạ, ngoại trừ Cá»­u Nạn sư phụ, tưởng không còn ai làm được. Gã đáp:
- Chắc ngưá»i bắt y Ä‘em Ä‘i đã nói cho y haỵ Trần Viên Viên gật đầu, ngập ngừng há»i:
- Phải rồi! Nhưng tại sao... ngưá»i đó lại không bảo ho... ho... Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
- Không bảo há» Ngô ư? Hừ... cái há» cá»§a Bình Tây vương chẳng vẻ vang gì, vì lẽ ngưá»i ta gán cho vương gia những Ä‘iá»u tiếng không hay, nên chỉ cho nàng biết há» cá»§a mẫu thân. Trần Viên Viên bâng khuâng nhìn ra ngoài cá»­a sổ, ngÆ¡ ngẩn xuất thần, dưá»ng như nàng không nghe thấy những lá»i nói cá»§a Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Rồi sau sao nữa?
Trần Viên Viên đáp:
- Trong lòng tiện thiếp thưá»ng nhá»› tá»›i y, chỉ cầu trá»i phù há»™ cho y khá»i chết, rồi cÅ©ng có ngày mẫu tá»­ tương phùng...
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Chiá»u hôm kia trong vương phá»§ có tin đưa ra nói là vương gia gặp thích khách bị đâm trá»ng thương. Tiện thiếp lật đật vá» vương phá»§ coi thương thế. Té ra vương gia gặp thích khách là chuyện thá»±c, nhưng lão nhân gia không bị thương. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi há»i:
- Vương gai bị thương rất nặng ở nơi ngực là chuyện giả vỠhay sao?
Trần Viên Viên đáp:
- Vương gai cho hay lão nhân gia giả vá» bị thương nặng để cừu nhân trở lại vá»ng động sẽ nghÄ© cách quăng má»™t mẻ lưới bắt hết. Vi Tiểu Bảo sợ quá cặp mắt thất thần, miệng lẩm bẩm:
- Quả nhiên là giả trá. Äáng lẽ... ta phải biết trước Ä‘iểm này.
Rồi gã tự nhủ:
- Äúng là đại Hán gian đã nẩy lòng ngá» vá»±c ta rồi.
Trần Viên Viên kể tiếp:
- Tiện thiếp há»i thích khách là con ngưá»i thế nào thì vương gia không nói gì, dẫn tiện thiếp vào sương phòng. Má»™t thiếu nữ chân tay Ä‘á»u Ä‘eo xiá»ng khoá ngồi ở trên giưá»ng. Tiện thiếp không cần nhìn đến lần thứ hai cÅ©ng biết y là con gái mình rồi, vì y vẫn giống hệt như tiện thiếp ngày trước. Y ngó thấy tiện thiếp cÅ©ng ngẩn mặt ra, đột nhiên cất tiếng há»i:
- Phải chăng bà là má má của tiện nữ? Tiện thiếp gật đầu, trỠvào vương gia giới thiệu:
- Äây là gia gia ngươi.
A Kha tức giận nói:
- Không phải! Hắn là đại Hán gian, chứ chẳng phải gia gia cá»§a tiện nữ. Hắn sát hại gia gia cá»§a tiện nữ, nên tiện nữ phải trả thù cho gia gia. Vương gia há»i:
- Gia gia ngươi là ai?
A Kha đáp:
- Sư phụ không nói cho ta haỵ Lão nhân gia bảo, ta cứ gặp má má là má má sẽ bảo cho biết. Trần Viên Viên nói tiếp:
- Vương gia lại há»i sư phụ y là ai, y không chịu nói. Sau má»›i tiết lá»™ ra vâng lệnh cá»§a sư phụ đến hành thích vương gia. Vi Tiểu Bảo đã hiểu rõ nguyên do ná»™i vụ, hay ít ra là mưá»i phần y đã biết được đến bảy tám. Gã Ä‘oán sư phụ căm hận Ngô Tam Quế đến cùng cá»±c, nếu chỉ giết má»™t mình hắn Ä‘i thì chưa đủ tiêt hận. Vì thế nên bà bắt con gái lão Ä‘em Ä‘i truyá»n dạy võ công để cô ra tay đâm chết phụ thân. Vi Tiểu Bảo đứng dậy đến bên cá»­a sổ nhìn ra ngoài. Gã lẩm bẩm:
- Phải rồi! Sư phụ vốn chẳng thích gì A Khạ Tuy lão nhân gia có dạy nàng những chiêu thức võ thuật nhưng lại không dạy cách rèn luyện nội công chút nào.
Vì thế nên chiêu thức của nàng tuy rất cao minh mà lại chẳng có một chút hoa? hầu.
Gã nghÄ© tá»›i cách rá»­a hận cá»§a Cá»­u Nạn cá»±c kỳ thâm độc, bất giác run ngưá»i lên. Trần Viên Viên nói:
- Sư phụ của y suy nghĩ sâu xa, lại căm hận vương gia đến cực điểm mới bày ra kế hoạch này. Giả tỷ A Kha đâm chết được vương gia là hay lắm rồi. Bằng hành thích không xong thì vương gia cũng biết kẻ hành thích y là con gái ruột của mình thì trong lòng đau đớn vô cùng, có khi còn khổ sở hơn là chính mình bị đâm chết...
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Bây giá» thế là má»i việc Ä‘á»u hoàn hảo. Y không đâm tá»›i vương gia, lại được má»™t nhà Ä‘oàn tụ. Vương phi nói rõ đầu Ä‘uôi cho A Kha biết, há chẳng khiến cả nhà vui vẻ sung sướng. Trần Viên Viên thở dài đáp:
- Nếu được như vậy thì ai cÅ©ng tạ Æ n trá»i phật đã chu toàn chá» Vi Tiểu Bảo nói:
- A Kha là con ruá»™t cá»§a vương phi thì bất cứ ai trông thấy má»™t lần cÅ©ng nhận ra ngay, vì vương phi có tấm dung nhan chim sa cá lặn thì sinh hạ cô con gái cÅ©ng phải nguyệt thẹn hoa nhưá»ng. Gã tả hình dung ngưá»i đẹp chỉ xoay quanh ở tám chữ "chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhương", ngoài ra không tìm được từ ngữ nào khác. Gã ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Vương gia không chịu buông tha A Kha, chẳng lẽ lại trách phạt đánh mắng y ư? Ngày y má»›i lên hai đã bị ngưá»i ta đánh cắp Ä‘em Ä‘i thì hiểu thân thế mình làm sao được? Trách phạt y trong trưá»ng hợp này há chẳng là bất nhân ư? Trần Viên Viên đáp:
- Vương gia đã bảo:
"Ngươi không nhận ta là phụ thân thì dÄ© nhiên chẳng phải con gái tạ Äừng nói ngươi chẳng phải là con gái ta, mà thật tình có là con gái ta Ä‘i nữa mà phạm thượng tác loạn, hành động vô pháp vô thiên ta cÅ©ng xá»­ tá»­ chứ không để sống những hạng loạn thần tặc tá»­ này làm gì". Vương gia nói rồi sá» tay lên mÅ©i.
Vi Tiểu Bảo mỉm cưá»i há»i:
- Vương gia thích sỠtay lên mũi mình lắm phải không? Trần Viên Viên cất tiếng run run đáp:
- Äại nhân chưa rõ. Äây cÅ©ng là má»™t thói quen cá»§a vương gia. Há»… vương gia sá» tay lên mÅ©i là muốn giết ngưá»i đó. Trước nay chưa sai lần nào.
Vi Tiểu Bảo la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Vậy thì làm thế nào được? Vương gia.... vương gia đã giết A Kha chưa?
Trần Viên Viên đáp:
- Hiện giá» thì chưa. Vì vương gia còn muốn Ä‘iá»u tra xem ngưá»i đứng đằng sau giật dây A Kha là nhân vật nào? Gia gia cá»§a A Kha là ai?
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Vương gia phải bệnh Ä‘a nghi rất trầm trá»ng, thành ra hÆ¡i lẩn thẩn. Tại hạ vừa ngó thấy vương phi đã biết ngay vương phi là má má cá»§a A Kha, có lý nào vương gia lại không phải là ba ba cá»§a A Khạ Chắc vì A Kha hành thích lão nhân gia nên lão căm hận mà thôi.
Gã nói tá»›i đây, vẻ mặt bá»—ng trở nên trịnh trá»ng há»i:
- Vậy chúng phải tìm cách nào để giải cứu A Kha bây giá»? Nếu để vương gia lại sá» tay lên mÅ©i mấy lần nữa thì đại sá»± há»ng mất. Trần Viên Viên đáp:
- Tiện thiếp lá»›n mật má»i đại nhân tá»›i đây cốt để thương nghị vá» việc này.
Tiện thiếp nghÄ© rằng đại nhân được hoàng thượng phái đến, là má»™t vị mệnh quan cá»§a triá»u đình, thế nào vương gia cÅ©ng phải nể mặt. Nàng thở phào nói tiếp:
- A Kha mạo xưng là cung nữ hầu cận cá»§a công chúa, vậy chỉ cần đại nhân đứng ra nói thẳng vá»›i vương gia là công chúa đòi ngưá»i, chắc vương gia không từ chối vào đâu được. Vi Tiểu Bảo co ngón tay trá» lại gõ vào trán mình nói:
- Ngu quá! Ngu quá! Phải lừa hỠmất rồi.
Trần Viên Viên há»i:
- Äại nhân bảo sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Kế hoạch cá»§a vương phi chẳng phải là tại hạ chưa nghÄ© tá»›i mà đã làm qua rồi. NgỠđâu vương gia Ä‘i nước cá» cao hÆ¡n mình má»™t bậc, Vi Tiểu Bảo này đành chịu bó taỵ Tại hạ đã qua vương phá»§ đòi ngưá»i. Vương gia cÅ©ng trả ra rồi, nhưng ngưá»i đó lại không phải là A Khạ Gã liá»n Ä‘em chuyện Hạ Quốc Tương đã đưa gã vào trong địa lao nhận ngưá»i làm sao, gặp má»™t vị cô nương quen biết thế nào, nghe lầm tin tức rồi thấy thích khách không phải A Kha làm sao, nhận ẩu cô kia là cung nữ hầu cận công chúa thế nào, nhất nhất thuật lại cho Trần Viên Viên nghe. Gã há»i:
- Thằng cha Hạ Quốc Tương đã dá»± bị mưu kế sâu xạ Hắn cho hàng mấy trăm ngưá»i la lá»›n trước cá»­a vương phá»§ là vị cung nữ hầu cận công chúa đã giao trả tại hạ rồi. Như vậy liệu còn dám vác mặt lần thứ hai đến vương phá»§ đòi ngưá»i nữa không? Y nói :"Vi đại nhân! Äại nhân làm thế này thì ra coi cái mạng cá»§a tiểu tướng như trò đùa. Vị cung nữ hầu cận công chúa kia phạm tá»™i hành thích vương gia, mà tiểu tướng vì nể mặt đại nhân hy sinh cả cái đầu này, đưa ngưá»i cho đại nhân Ä‘em Ä‘i đó". Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Hắn tuyên bố trước mặt hàng trăm hàng ngàn ngưá»i:
"Vương gia rất mong má»i đại nhân Ä‘em tên cung nữ này vá» nghiêm lệnh thẩm vấn há»i cho ra kẻ cầm đầu. Thế mà đại nhân đến đòi ngưá»i chỉ coi như má»™t trò đùa". Gã há»c giá»ng nói cá»§a Hạ Quốc Tương giống hệt. Trần Viên Viên nói:
- Äại nhân nói đúng lắm! Hạ cô gia quả là con ngưá»i như vậy. Té ra... té ra bá»n hỠđã sắp đặt mưu mô để lấp miệng đại nhân rồi.
Vi Tiểu Bảo giậm chân thoá mạ:
- Tổ bà chúng nó! Chúng nó mà...
Gã liếc mắt nhìn Trần Viên Viên nói tiếp:
- Chúng nó mà đụng đến má»™t sợi tóc cá»§a A Kha, lão gia nhất định... má»™t phen liá»u mạng rồi muốn đến đâu thì đến. Trần Viên Viên lạy phục xuống nói:
- Äại nhân có lòng thương yêu tiểu nữ như vậy, tiện thiếp xin tạ Æ n trước. Có Ä‘iá»u...
Vi Tiểu Bảo vội đáp lễ nói ngay:
- Bây giỠtại hạ thống lĩnh binh mã xông vào phủ Bình Tây vương giết cho kỳ hết để cứu A Kha ra. Tại hạ theo hỠlàm Hán gian. Lão gia không phải hỠVi mà hỠNgộ Con mẹ nó! Lão gia là Ngô Tiểu Bảo.
Trần Viên Viên thấy thái độ Vi Tiểu Bảo cá»±c kỳ khích động, nói càn nói ẩu thì trong lòng không khá»i kinh hãi, cất giá»ng ôn nhu:
- Thịnh tình của đại nhân đối với A Kha....
Vi Tiểu Bảo cướp lá»i:
- Äại nhân, tiểu nhân gì lắm thế? Nếu vương phi coi tại hạ như ngưá»i nhà thì cứ kêu tên Tiểu Bảo hay hÆ¡n. Äáng lý tại hạ kêu vương phi bằng bá mẫu là phải, nhưng con mẹ nó! Nghe đến cái tiếng bá bá, bá mẫu thật khiến cho ngưá»i ta phải chán ngấy.
Trần Viên Viên bước gần lại, đưa tay ra nhẹ nhàng vịn lên vai gã, nói:
- Tiểu Bảo! Ngươi mà không khinh rẻ ta thì kêu ta là a di là được. Vi Tiểu Bảo mừng quá reo lên:
- Äiệt nhi kêu vương phi bằng a di thì cÅ©ng như ngày ở Lệ Xuân viện thành Dương Châu...
Gã Ä‘ang nói dở câu đột nhiên dừng lại, im bặt. Trần Viên Viên đã hiểu là gã ở Lệ Xuân viện kêu các ả kỹ nữ bằng a dị Bà là ngưá»i am hiểu nhân tình thế thái, liá»n nói:
- Ta có má»™t tên Ä‘iệt nhi như ngươi thật khoan khoái muốn chết. Rồi bà Ä‘i vào vấn Ä‘á»:
- Này Tiểu Bảo! Chúng ta không nên cứng cá»i vá»›i vương gia, vì trong thành Côn Minh này binh mã nhiá»u lắm, khó lòng chống nổi. Dù ngươi có thắng Ä‘i nữa mà vương gia vung Ä‘ao hạ sát A Kha thì hai ngưá»i chúng ta phải ôm hận suốt Ä‘á»i.
Bà nói vừa hợp lý, thanh âm lại uyển chuyển dá»… nghe. Trong câu nói còn tá» ra coi Vi Tiểu Bảo như ngưá»i nhà. Gã nghe rồi bao nhiêu lá»­a giận bá»—ng tiêu tan hết. Gã há»i:
- Hảo a di! Vậy có cách nào cứu được A Kha không? Trần Viên Viên ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Ta chỉ còn đưá»ng khuyên nhá»§ A Kha nhận vương gia làm ba ba thì dù lão gia có nhẫn tâm đến đâu cÅ©ng chẳng thể hạ thá»§ sát hại con gái ruá»™t cá»§a mình...
Bà vừa dứt lá»i, bá»—ng nghe ngoài cá»­a có ngưá»i lá»›n tiếng quát:
- Nhận giặc làm cha ư? Có lý nào thế được? Rèm cá»­a vén lên, má»™t vị lão tăng thân hình cao lá»›n bước vào. Tay nhà sư cầm má»™t cây thiá»n trượng lá»›n đập mạnh xuống đất. Những vòng sắt trên cây trượng đụng nhau vang lên những tiếng loảng xoảng. Vị lão tăng này mặt vuông, dưới cằm có chòm râu xanh. Mục quang loang loáng như Ä‘iện, lá»™ vẻ uy mãnh phi thưá»ng. Lão đứng trước cá»­a coi đồ sá»™ như má»™t trái núi nhá». Lưng lão ngay thẳng, dáng Ä‘iệu tá»±a hùm beo sư tá»­, khí thế đủ làm cho ngưá»i ta phát sợ. Vi Tiểu Bảo kinh hãi lùi lại ba bước, tưởng chừng như muốn chúi vào sau lưng Trần Viên Viên. Trần Viên Viên lại sung sướng vô cùng. Ná»—i mừng vui lá»™ ra ngoài mặt, bà chạy đến trước nhà sư khẽ nói:
- Hoà thượng... đã đến đấy ư? Nhà sư già đáp:
- Phải rồi! Ta đã tới đây.
Lão hạ thấp giá»ng xuống, mục quang cÅ©ng trở nên nhu hoà. Hai ngưá»i bốn mắt nhìn nhau, khoé mắt lá»™ vẻ thương yêu trìu mến. Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ tá»± há»i:
- Lão sư già này là ai? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là nhân tình của a dị Hay lão là khách làng chơi hồi a di còn làm kỹ nữ? Hoà thượng chơi kỹ nữ thì không còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng rồi gã lẩm bẩm:
- Ồ! Cái đó... kể ra cũng không lạ. Ngày lão gia làm hoà thượng cũng đã đến phá quấy kỹ viện rồi.
Trần Viên Viên há»i:
- Hoà thượng đã nghe hết rồi ư? Lão tăng đáp:
- Nghe hết rồi.
Trần Viên Viên nói:
- Tạ Æ n trá»i phật, vậy thì hài nhi.... có cÆ¡ sống sót...
Äá»™t nhiên bà khóc oà lên rồi nhảy lại nép vào lòng lão tăng. Nhà sư già đưa tay trái lên khẽ vuốt mái tóc bà và an á»§i:
- Ta đã bảo cứu y là phải ráng cứu cho bằng được. Nàng bất tất phải nóng nảy.
Thanh âm hùng tráng của lão chứa đầy vẻ thâm tình. Trần Viên Viên chúi vào lòng lão khẽ bật tiếng khóc thút thít. Vi Tiểu Bảo vừa lấy làm kỳ lại vừa sợ hãi không dám nhúc nhích, miệng lẩm bẩm:
- Hai ngưá»i này há» coi lão gia như ngưá»i chết, thì lão gia giả làm ngưá»i chết hay hon. Trần Viên Viên nghẹn ngào há»i:
- Liệu hoà thượng... có cứu được hài nhi thật không? Lão tăng đáp:
- Ta cứ làm cho hết sức. Trần Viên Viên đứng thẳng ngưá»i lên lau nước mắt há»i:
- Làm thế nào? Hoà thượng thử nói nghẻ Lão tăng chau mày đáp:
- Bất luận trưá»ng hợp nào cÅ©ng không thể để y kêu gian tặc bằng gia gia. Trần Viên Viên đáp:
- Dạ dạ! Tiện thiếp lầm rồi! Muốn cứu hài nhi mà không nghĩ đến hoà thượng. Tiện thiếp... xin lỗi.
Lão tăng nở má»™t nụ cưá»i thê lương đáp:
- Ta hiểu rồi. Ta không trách nàng, nhưng chẳng thể cho con nhận hắn làm phụ thân, ta nhất quyết như vậy.
Lão nói không lá»›n tiếng, mà luồng trung khí rất mãnh liệt, tưởng chừng trước mặ có thiên binh vạn mã cÅ©ng phải cúi đầu nghe lệnh. Bá»—ng ngoài cá»­a có tiếng giầy lẹp kẹp, má»™t ngưá»i cưá»i ha hả rồi dõng dạc nói:
- Lão bằng hữu giá lâm thành Côn Minh, tiểu vương rất lấy làm hân hạnh. Chính là thanh âm Ngô Tam Quế.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™