Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1482: Một đao chém đứt.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Vốn dĩ vẫn còn mười mấy tên tu sĩ Hóa Chân và hơn chục tên tu sĩ Kiếp Biến nữa, những tu sĩ dưới cấp Kiếp Biến thậm chí cũng có hơn mấy trăm người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ còn lại mấy tông môn lớn như Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái, Phiêu Miểu tiên trì, Tiên Tinh phái. Nhưng những tông môn nhỏ dưới tám sao cũng còn năm sáu tông môn, còn lại đều là những Tán Tu tự phát ở lại. Còn Huyền Băng phái và Phiêu Miểu tiên trì cũng chưa đi, mọi người đều đoán rằng, đó là vì liên quan đến Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết.
Tu sĩ Hóa Chân chỉ còn lại hai người của Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái có một người, cộng thêm Kỷ Bẩm, còn lại đều là tu sĩ Kiếp Biến hoặc dưới cấp Kiếp Biến.
- Chưởng môn sư tỷ, em làm sai rồi sao?
Thiện Băng Lam nhìn thấy nhiều tu sĩ rời đi như vậy, trong mắt cô lộ ra tia thất vọng, quay người hỏi một nữ tu Hóa Chân khác của Thanh Mộng Trai.
Nữ tu Hóa Chân được gọi là chưởng môn sư tỷ kia cũng chỉ mỉm cười nói: - Sư muội, nếu em cảm thấy đúng, thì em làm. Thế giới này không có cái gì là đúng với sai cả, chỉ có nên làm hay không nên làm thôi. Em cảm thấy nên làm chuyện này, thì đó là đúng. Ma Minh cư sĩ cảm thấy gã không nên làm chuyện này, cũng chưa chắc đã là sai. Người tu đạo, bản tâm mà thôi…
- Cám ơn sư tỷ chỉ bảo, Băng Lam hiểu rồi.
Thiện Băng Lam trong mắt lộ ra chút minh ngộ, cảm thấy tâm cảnh của mình lại được nâng lên một tầng mới.
Cô thở ra một hơi nói với những tu sĩ còn lại:
- Nếu đạo hữu nào bằng lòng cùng tôi ngăn lại ngọn lửa Diễm Hải kia, mời tiếp tục ở lại đây, nếu như không muốn, Băng Lam cũng sẽ không cho rằng mọi người làm không đúng.
- Mời Thiện trưởng lão chỉ thị, chỉ cần chưa tuyệt vọng, chúng tôi cũng sẽ không rời khỏi nơi này. Chúng tôi tin Thiện chưởng môn và Thiện trưởng lão, tin rằng Diệp thành chủ chắc chắn sẽ có cách tiêu diệt hết Phệ Linh Trùng kịp thời đến đây.
Vài tu sĩ dưới cấp Thừa Đỉnh lần lượt trả lời, nhưng cũng không có tu sĩ nào rời đi nữa.
Tu Chân giới mặc dù phần lớn tu sĩ đều rất ích kỷ, nhưng cũng có bộ phận tu sĩ căn bản cũng không so đo sống hay chết, bọn họ biết Nam An châu diệt vong, bọn họ căn bản cũng chẳng còn con đường nào đi được, so với chết ở Vô Tâm Hải, thà rằng bây giờ tìm được một chút cơ hội. Đương nhiên một số tu sĩ ở lại, là vì cuồng nhiệt sùng bái và tôn kính Diệp Mặc.
Thiện Băng Lam trong lòng bỗng nhiên nóng như lửa, cô bỗng nhiên cảm thấy mình quá hẹp hòi rồi, cho dù là Tu Chân giới, cũng có vô số tu sĩ vì người khác mà chết.
- Kỷ tiền bối, chúng ta bố trí một trận pháp phòng ngự trong này nữa, ba người tôi và sư tỷ còn có trưởng lão Hóa Chân đoạn hậu, bảo vệ trận pháp này. Kỷ tiền bối và những tu sĩ còn lại lùi về sau năm mươi dặm, rồi lại bố trí một trận pháp phòng ngự cuối cùng.
Thiện Băng Lam vừa nói xong, lại nghe thấy một tiếng nổ ầm cực lớn, trận pháp phòng ngự trước mặt bỗng nhiên nổ tung trong nháy mắt. Vô số những ngọn lửa kinh khủng vô tận lập tức bắn ra ngoài, điên cuồng hướng về phía mọi người. Tốc độ vô cùng nhanh, dường như trong nháy mắt cũng đã cháy được nửa đường. Ngọn lửa còn chưa đến, thì sức nóng kinh khủng cũng đã cuốn đến, những tu sĩ có tu vi yếu hơn chút cũng cảm giác được từng trận choáng váng.
- Không ổn rồi, mọi người nhanh chóng di chuyển đến nơi an toàn, không kịp bố trí trận pháp nữa rồi…
Kỷ Bẩm lớn tiếng hô, gã cũng không ngờ trận pháp phòng ngự trước mắt này lại không kiên trì được đến hai tuần hương. Căn cứ theo kinh nghiệm của gã, một trận pháp phòng ngự ít nhất cũng phải kiên trì được nửa ngày. Thời gian nửa ngày này bọn họ có thể bố trí một trận pháp phòng ngự nữa, nhưng trận pháp trước mặt này bất ngờ nổ tung, phá vỡ kế hoạch của gã.
Ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa này giống như bị một đập nước lớn ngăn nước lại vậy, một khi bị vỡ rồi, thì ngọn lửa đó điên cuồng phóng ra, quả thực quá nhanh chóng. Những tu sĩ trên cấp Ngưng Thể còn tốt hơn chút, những tu sĩ dưới cấp Ngưng Thể thậm chí đến rút lui cũng không kịp.
Kỷ Bẩm nắm được hai tu sĩ Hư Thần bay lên trời rời khỏi nơi này, liền nhìn thấy một đường đao màu tím trực tiếp được bổ xuống.
Bùm…
Đường đao màu tím đó hoàn toàn đập vào ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, nổ thành tiếng nổ cực lớn, còn những ngọn lửa đang điên cuồng phóng ra, không ngờ lại bị đường đao màu tím này chém đứt, cứ như vậy bị chặn lại.
Tất cả mọi người lúc này mới phản ứng lại, bọn họ lập tức nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng bên cạnh ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa. Con dao thái rau mà Diệp Mặc dùng cũng đã biến hóa thành một thanh đao lớn dài nghìn trượng, mà thanh đao này đúng lúc chặn lại lỗ hổng của Diễm Hải cấm địa. Sau đó Diệp Mặc lại phóng ra mấy chục trận kỳ ném xuống, trận kỳ kết hợp với Tử Đao, nhanh chóng ổn định lại biển lửa đang gào thét kia.
- Diệp thành chủ đến rồi…
Dường như cùng lúc đó, tất cả những tu sĩ thoát chết trong tích tắc cũng đều vui mừng sung sướng. Nhưng đợi sau khi đám người đó hiểu ra, lập tức lại sững người lại, Diệp Mặc cũng là tu sĩ Hóa Chân, tại sao hắn có thể đứng bên ngọn lửa mà không sao cả?
Còn lúc này một bóng màu xanh rơi xuống giữa đám người đó, Thanh Nguyệt dừng lại, Thiên Vị chưởng môn và Đỗ Tú Dĩnh bước ra ngoài.
- Thiên Vị chưởng môn, ông không sao chứ?
Kỷ Bẩm và Thiện Băng Lam dường như đồng thời thốt lên.
Thiên Vị có chút ngại ngùng nói:
- May mà Diệp thành chủ đến kịp thời, tiêu diệt Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét, rồi lại cứu tu sĩ của Băng Kiếm môn và Kim Cương tự. Tôi cũng không giúp được gì nhiều, Diệp thành chủ tiêu diệt mấy tỉ con Sa hồn thú, lại tiêu diệt Phệ Linh Trùng, rồi lại cấp tốc chạy đến đây, đó mới thực sự là khổ cực.
Mặc dù người có mặt tại đây không nhiều, nhưng tất cả mọi người nghe thấy Thiên Vị nói vậy cũng chấn động. Phệ Linh Trùng cũng không phải là loại trùng bình thường, một người có thể giết được Phệ Linh Trùng trong phạm vi nghìn mét vô cùng vô tận sao? Hơn nữa, từ lúc nào Sa hồn thú lại có đến mấy tỉ con? Nhưng những người ở đây cũng biết, Thiên Vị tuyệt đối sẽ không nói khoác. Ông ta nói có, thì chắc chắn có.
Lúc trước rất nhiều người nghe thấy Phệ Linh Trùng của Băng Kiếm môn phạm vi những nghìn mét, đều cho rằng Ma Minh là mượn cớ để rời đi, bây giờ bọn họ mới biết những lời mà Ma Minh nói không chút khoa trương nào, không ngờ lại đến phạm vi nghìn mét thật.
Bất luận là mấy tỉ Sa hồn thú hay là Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét, cũng sợ đến mức nghĩ cũng không dám nghĩ đến, còn Diệp Mặc không ngờ lại giết chết hết những thứ này? Vậy Diệp Mặc nghịch thiên đến mức nào?
Thiện Băng Lam lúc này mới nhớ ra Diệp Mặc chặn trước ngọn lửa, lập tức phản ứng lại, vội vàng kinh hoảng quay đầu, lại phát hiện Diệp Mặc cũng đã chầm chậm bước đến, những ngọn lửa Diễm Hải vô tận bị một đao của con dao thái rau kia cộng thêm mấy trận kỳ nữa chặn lại.
- Diệp thành chủ quả nhiên độc nhất vô nhị, cho dù Sở Cửu Vũ tiền bối năm đó cũng kém hơn. Diệp thành chủ làm tất cả vì Nam An châu, tôi nghĩ tất cả tu sĩ của Nam An châu cũng sẽ không quên.
Diệp Mặc vừa muốn bước đến chào hỏi Thiện Băng Lam và Kỷ Bẩm, thì một nữ tu lại bước lên trước chào hỏi hắn trước.
Đây cũng là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín, dung mạo xinh đẹp, khiến người ta nhìn không ra được tuổi tác thực tế của cô rốt cục là bao nhiêu. Mặc một áo đạo sĩ màu xanh nhạt, hoàn toàn ôm trọn lấy thân hình cô.
Thấy áo đạo sĩ trên người cô là của Thanh Mộng Trai, mặc dù Diệp Mặc chưa gặp cô bao giờ, những cũng đoán được nữ tu trước mặt này có khả năng là chủ trì Thiện Vũ Dĩ của Thanh Mộng Trai, cũng chính là sư tỷ của Thiện Băng Lam. Không đợi Thiện Băng Lam giới thiệu, Diệp Mặc vội bước đến hành lễ nói:
- Diệp mặc bái kiến Thiện tiền bối Thanh Mộng Trai, cám ơn tiền bối ở lại đây bảo vệ Diễm Hải cấm địa.
Thiện Vũ Dĩ mỉm cười, cũng không nói thêm bất kỳ câu nói khách khí nào khác.
Thiện Băng Lam lại bước đến kích động nắm lấy tay Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, không ngờ anh lại có thể một đao chém đứt được ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, lúc trước còn tiêu diệt được Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét và hàng tỉ Sa hồn thú nữa. Cám ơn, Thiện Băng Lam cám ơn anh làm tất cả vì Nam An châu.
Diệp Mặc cũng không ngờ Thiện Băng Lam lại kích động như vậy, hắn chưa bao giờ thấy Thiện Băng Lam kích động như bây giờ. Từ trước tới nay, Thiện Băng Lam đều là cho dù thế nào thì cũng chỉ mỉm cười một chút hoặc nói thêm vài câu mà thôi. Nhưng lúc này, cô đến tay của mình cũng bắt lấy rồi.
- Sư phụ, sư phụ nắm chặt lấy tay của Diệp thành chủ rồi.
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc ngượng ngùng, vội vàng nhắc nhở một câu.
Thiện Băng Lam lập tức lại phát hiện ra thái độ của mình, cô vội buông tay, vẫn kích động không ngừng. Rõ ràng chuyện mà Diệp Mặc làm, so với cô thất lễ nắm chặt lấy tay Diệp Mặc mà nói căn bản cũng không là cái gì.
- Diệp tiền bối…
- Diệp đan vương…
- Diệp thành chủ…
Lúc này những tu sĩ còn lại ai ai cũng ánh mắt cung kính nhìn Diệp Mặc chào hỏi, lúc này không ai là không kích động. Nam An châu mất đi rồi, bọn họ cũng không còn chỗ nào tồn tại được. Diệp Mặc bảo vệ được Nam An châu, cũng là cứu bọn họ. Hơn nữa bọn họ tin rằng Diệp Mặc có thể ngăn cản được sự phát nổ của mồi lửa của Diễm Hải cấm địa kia.
Trong này có mười mấy tu sĩ Hóa Chân, mấy chục tu sĩ Kiếp Biến cũng không ngăn được mồi lửa Diễm Hải kia lại, Diệp Mặc sau khi đến rồi, một đao chém ra là có thể ngăn lại được, có thứ gì còn có sức thuyết phục hơn nữa?
Tất cả tu sĩ chào hỏi với Diệp Mặc đều mang tâm trạng kích động khó diễn tả thành lời, may là bọn họ còn chưa đi, nếu như bọn họ đi rồi, sau này sự tích kề vai sát cánh cùng Diệp Mặc tiêu diệt Diễm Hải cấm địa, cũng không có phần của bọn họ nữa rồi.
Một số tu sĩ thậm chí lộ ra thái độ tự hào, chỉ cần đợi Diệp Mặc phong bế mồi lửa của Diễm Hải cấm địa kia lại rồi, sau đó bọn họ sẽ dùng Thủy Tinh Cầu ghi lại bản thân cũng đã từng góp sức trong Diễm Hải cấm địa lần này.
Diệp Mặc mặc dù nghi ngờ trong này sao lại có một số ít tu sĩ thế này, lại còn chào hỏi từng người một nữa. Ngạn Quan trong lòng đồng thời cũng vui mừng sung sướng, gã sau khi thấy một đao của Diệp Mặc chém đứt ngọn lửa điên cuồng trong Diễm Hải cấm địa phóng ra kia, liền biết được, gã ở lại trong này là đúng rồi.
Dường như cùng lúc đó, Ngạn Quan và Hậu Phi tiên tử của Phiêu Miểu tiên trì cùng đến chào hỏi Diệp Mặc, chưởng môn của Tiên Tinh phái là Quý Thúc Nghiệp cũng đến chào hỏi Diệp Mặc.
Đám người sau khi chào hỏi Diệp Mặc xong, Diệp Mặc mới nghi ngờ hỏi:
- Tại sao trong này chỉ có mấy người này? Những người còn lại đâu?
Đã nói hắn và Thiên Vị đi tiêu diệt Sa hồn thú và Phệ Linh Trùng, những người còn lại ở trong này phong bế Diễm Hải cấm địa khoảng mười lăm ngày, không để cho ngọn lửa Diễm Hải phân tán ra ngoài. Tại sao sau khi hắn tiêu diệt Sa hồn thú và Phệ Linh Trùng quay về, người trong này chỉ còn chút ít thế này?
Lăng Hiểu Sương hừ lạnh một tiếng nói:
- Một số tên ham sống sợ chết đó, sư phụ tôi nói muốn bảo vệ trong này mười lăm ngày, những người đó nghe nói Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét đến rồi, cái gì mà tiền bối của Kim Cương tự bị Phệ Linh Trùng cắn chết rồi. Ai ai cũng đề nghị rời khỏi Nam An châu, trốn vào trong Vô Tâm Hải, chỉ có sư phụ tôi là không đồng ý. Những tu sĩ ở lại đây đều nghĩ giống sư phụ tôi, Nam An châu ngoại trừ tu sĩ chúng tôi ra, còn có bao nhiêu sinh mạng nữa, sư phụ tôi nói không thể không chịu trách nhiệm mà rời đi như vậy được.
Những tu sĩ ở lại thấy Lăng Hiểu Sương nói vậy, ai ai cũng cảm thấy lòng dạ của mình được nói ra hết rồi, thậm chí còn cảm thấy tự hào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1483: Tu sĩ Tam Thần cảnh
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc lúc này mới hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng lại càng có thiện cảm với Thiện Băng Lam, cho dù lúc trước có chút ngăn cách nhỏ, nhưng lúc này cũng tiêu tan hết. Cô kích động nắm lấy tay Diệp Mặc, là vì trong lòng cô thực sự kích động, cô kích động không phải vì bản thân cô, mà là vì Nam An châu và tất cả tu sĩ của Nam An châu.
Diệp Mặc lại cố ý quay sang phía mấy vị chưởng lão Ngạn Quan, Quý Thúc Nghiệp và Hậu Phi tiên tử lại bày tỏ cám ơn. Hắn bây giờ cũng coi Nam An châu như quê hương mình rồi, đừng thấy vừa nãy một đao của hắn ngăn lại ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, đó là vì ngọn lửa đó còn chưa phóng ra hoàn toàn. Một khi ngọn lửa đó tàn sát bừa bãi cả Nam An châu rồi, một mình hắn làm sao tiêu diệt được? Cho dù bao nhiêu lâu sau này nữa hắn tiêu diệt ngọn lửa, nhưng Nam An châu thành một mảnh đất khô cằn rồi, thì Mặc Nguyệt Chi Thành làm sao có thể tồn tại được trên mảnh đất khô cằn đó được?
Diệp Mặc thử qua ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Hư không viêm, nhưng nơi mà ngọn lửa này thiêu qua, cho dù là vô số năm sau cũng không có thực vật nào có thể lớn lên được, thậm chí đến linh khí cũng sẽ bị thiêu sạch.
- Ha ha, Khinh Tuyết tiên tử đến từ Phiêu Miểu tiên trì, Hậu Phi tiên tử đương nhiên không thể nào rời đi được.
Quý Thúc Nghiệp của Tiên Tinh phái cũng không nói thêm với tông môn chín sao Huyền Băng phái gì nhiều, nhưng gã lại cho rằng Phiêu Miểu tiên trì là vì Ninh Khinh Tuyết mới ở lại đây. Ý của gã cũng rất rõ, mục đích mà Hậu Phi tiên tử ở lại đây cũng không đơn thuần như gã.
Không ngờ Hậu Phi tiên tử giống như không nghe thấy những lời của Quý Thúc Nghiệp vậy, ngược lại lại thản nhiên cười nói:
- Anh nói cũng không sai, Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu tiên trì tôi gả cho Diệp thành chủ, chưởng môn tôi cũng mát mày mát mặt, tôi đương nhiên muốn ở lại rồi. Diệp thành chủ bây giờ không thu đạo lữ nữa, nếu lại thu đạo lữ, Hậu Phi tôi cũng đồng ý theo Diệp thành chủ.
Nữ tu cuả Phiêu Miểu tiên trì trước giờ rất đứng đắn, giống như tiên tử vậy, không thể mạo phạm, bọn họ cũng sẽ không vì nam tu mà chăm chút nhan sắc.
Cho dù môn phái muốn gả nữ tu đi, cũng phải đường đường chính chính, tuyệt đối không cho phép sau lưng kết bè kết phái.
Là chủ của một phái Phiêu Miểu tiên trì lại càng phải có hình tượng tiên tử lạnh như băng, bây giờ Hậu Phi tiên tử lạnh như băng này đột nhiên lại nói ra những lời lộ liễu như vậy, đừng nói là Diệp Mặc, cho dù là Quý Thúc Nghiệp cười nhạo Phiêu Miểu tiên trì và Ngạn Quan đứng bên cạnh cũng cảm thấy không chịu nổi.
Diệp Mặc cũng sẽ không cho rằng Hậu Phi tiên tử thích hắn thật. Lời này của Hậu Phi tiên tử, có hai khả năng, một là muốn lấy sự tín nhiệm từ hắn, giúp Phiêu Miểu tiên trì thăng cấp lên tông môn chín sao. Còn một cái nữa chính là trong lòng cô cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài của cô, giống như tiên tử vậy, mà là một người đàn bà có dã tâm, chỉ cần bên cạnh mình, thì con đường tu luyện của cô cũng được mở rộng, phi thăng lên Tiên giới cũng không chút áp lực nào.
Hoặc là cô cho rằng, với dung mạo của cô không kém hơn Ninh Khinh Tuyết, chỉ cần bày tỏ được tâm tư của mình, muốn mãi mãi ở trong hồ Mặc Nguyệt cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Nếu Hậu Phi tiên tử là cách nghĩ đầu tiên, Diệp Mặc cảm thấy bản thân mình cũng có thể giúp được cô. Nếu như là cách nghĩ thứ hai, vậy thì cứ tùy tiện đi. Người mà hắn ghét nhất chính là đàn bà dùng tâm cơ. Những người đàn bà bên cạnh hắn không có ai là người có tâm cơ sâu sắc, loại phụ nữ như vậy hắn không thích.
Diệp Mặc cũng không tiếp lời Hậu Phi tiên tử, chỉ nói với Kỷ Bẩm và Thiện Băng Lam:
- Kỷ tiền bối, các anh ở đây đợi tôi, tôi đến Diễm Hải cấm địa xem xem ngọn lửa đó sao lại điên cuồng phóng ra như vậy.
- Anh có thể vào Diễm Hải cấm địa sao?
Thiện Băng Lam kinh ngạc hỏi một câu.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Tôi có thể thử xem, nếu như không được, thì tôi cũng không cố vào.
Nếu dám nói lời này, Diệp Mặc đương nhiên cũng nắm chắc. Ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa này quả thực lợi hại hơn so với ngọn lửa của Tu Chân giới. Thậm chí cũng không kém gì so với mồi lửa kì dị đã thăng cấp lên màu lục. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy ngọn lửa này so với Hư không viêm, cũng kém hơn chút ít. Hắn vì không dám chắc bên trong Diễm Hải cấm địa có thứ gì, nên mới nói vào đó xem sao.
- Ngọn lửa đó có phá vỡ đường đao màu tím mà xông ra không?
Một tên tu sĩ Kiếp Biến có chút lo lắng hỏi.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tuyệt đối không thể, yên tâm đi.
Tử Đao là pháp bảo của hắn, nếu không ngăn được ngọn lửa Diễm Hải này, thì Diệp Mặc là người biết đầu tiên, không thể nào để ngọn lửa phá hỏng Tử Đao được, hắn còn không biết hay sao.
Thấy Diệp Mặc không ngờ lại nhảy vào trong Diễm Hải cấm địa thật, tất cả mọi người ngây dại ra. Bọn họ thấy bóng dáng của Diệp Mặc dần biến mất trong ngọn lửa, nhưng cũng không biến thành tro bụi như những tu sĩ lúc trước.
Chỉ có duy nhất Hậu Phi tiên tử của Phiêu Miểu tiên trì sắc mặt có chút thất vọng, Diệp Mặc đối với những lời cô nói căn bản cũng không để ý.
- Diệp Mặc không ngờ là tu sĩ luyện thể Tam Thần cảnh, hắn rốt cục sao lại tu luyện ra được?
Thiên Vị chưởng môn thấy bóng dáng của Diệp Mặc dần biến mất trong ngọn lửa, một lúc lâu sau, mới chấn động không ngừng nói.
Luyện thể Tam Thần cảnh? Tu sĩ đứng bên cạnh Thiên Vị chưởng môn sau khi nghe thấy cũng đơ người ra, đại lục Lạc Nguyệt từ trước tới giờ cũng chưa có ai luyện thể lại có thể đạt đến Tam Thần cảnh, Diệp Mặc không ngờ lại là tu sĩ luyện thể Tam Thần cảnh?
- Thiên Vị chưởng môn, ông có phải nhìn nhầm rồi không? Có lẽ Diệp thành chủ có pháp bảo hộ thân, nên mới…
Một trưởng lão Hóa Chân của Huyền Băng phái chấn động, có chút không dám tin nói.
Ngay cả những người còn lại cũng nghi ngờ nhìn Thiên Vị chưởng môn, đều cho rằng Diệp Mặc có thể là có pháp bảo hộ thân, Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, đã là tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ rồi, cái này căn bản cũng kinh người rồi, nếu như lại còn là tu sĩ luyện thể Tam Thần cảnh nữa, vậy thì quá đáng sợ rồi. Cho dù từ khi sinh ra đã là luyện thể rồi, có đầy đủ các loại tài nguyên, hơn nữa không tu luyện, với tuổi tác bây giờ của Diệp Mặc cũng không thể nào là Tam Thần cảnh được.
Đến chưởng môn Thiện Vũ Dĩ của Thanh Mộng Trai cũng cảm thấy có chút không thể nào, Hóa Chân hậu kỳ cộng thêm luyện thể Tam Thần cảnh sao?
Cũng không trách đám người không dám tin, tu sĩ luyện thể trong Hắc Thạch Thành mặc dù nhiều, thậm chí tu sĩ luyện thể Tam Thần cảnh cũng không ít, nhưng bọn họ đã sống bao nhiêu năm? Tu sĩ Hóa Chân sau khi phi thăng tuổi thọ lập tức được kéo dài. Nhưng trong tình cảnh tu sĩ của Hắc Thạch thành đều bị giam trong khe nứt hư không, không thể nào tiến vào Tiên giới được, chân nguyên không thể nào chuyển hóa thành tiên nguyên, sức mạnh không thể nào tăng lên được, bọn họ chỉ có thể liều mạng luyện thể.
Hơn nữa khe nứt hư không lại là nơi tốt nhất để luyện thể, luyện thể của những tu sĩ đó dưới sự tích lũy trong bao nhiêu năm, không thăng cấp mới là chuyện lạ.
Diệp Mặc có thể khiến luyện thể của mình thăng cấp nhanh chóng như vậy, công lao lớn nhất là của Tam Sinh quyết và Thế giới trang vàng, đương nhiên còn có côn huyết, cho dù khe nứt hư không có thích hợp để luyện thể, hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy thăng cấp lên Tam Thần cảnh. Thử hỏi, có mấy người có thể có máu thần thú luyện thể? Có mấy người có được Tam Sinh quyết? Và có mấy người có được cơ hội luyện thể trong khe nứt hư không? Hơn nữa không màng sống chết, một khi nguy hiểm lập tức tiến vào Thế giới trang vàng trị thương?
Nhưng mấy điều này Diệp Mặc lại chiếm toàn bộ, hắn không thăng cấp, đó mới là chuyện lạ thực sự.
Thấy mọi người còn có chút không dám tin, Thiên Vị chưởng môn nhìn một ngọn lửa trong Diễm Hải nói:
- Diệp thành chủ cho dù không phải là vừa mới tiến đến Tam Thần cảnh, tôi đoán rằng anh ta không phải Kiếp cảnh thì cũng là Thần cảnh, tuyệt đối không thể nào là Tôn cảnh được. Nếu là Thần cảnh thì quá kinh người rồi. Tương truyền tu sĩ của Tu Chân giới không thể nào tu luyện tới. Tôi thậm chí còn đoán rằng Diệp thành chủ là tu sĩ luyện thể Thần cảnh rồi. Thực không biết Diệp thành chủ từ nơi nào mà tu luyện ra được.
Luyện thể Tam Thần cảnh có ba cảnh giới, Tôn cảnh, Kiếp cảnh, Thần cảnh. Tu sĩ bình thường biết ba cảnh giới này, nhưng cũng không biết sự khác biệt trong đó, nhưng Thiện Vũ Dĩ trong lòng lại không ngừng chấn động. Theo những gì cô biết, tu sĩ luyện thể Thần cảnh không thể nào xuất hiện trong Tu Chân giới được, nói cách khác anh có luyện thể, thì cũng chỉ có thể là Kiếp cảnh đỉnh phong, nếu Diệp Mặc là Thần cảnh, hắn tu luyện thế nào?
Sự chấn động của Thiện Vũ Dĩ không phải là không có lý do, Hắc Thạch thành tọa lạc trong khe nứt hư không bao nhiêu năm, vô số tu sĩ luyện thể, hơn nữa điều kiện luyện thể căn bản cũng không phải là chỗ mà nơi khác có thể so sánh được. Cho dù như vậy, tu vi luyện thể cao nhất cũng không qua được Tác An Sơn, Tác An Sơn cũng chỉ là Kiếp cảnh đỉnh phong trong Tam Thần cảnh mà thôi, còn cách một bậc so với Thần cảnh.
Đám người bị lời nói của Thiên Vị làm cho chấn động, đều hướng về phía trong Diễm Hải cấm địa, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Mặc, nhưng con dao thái rau cực lớn của Diệp Mặc vẫn vắt ngang ở mép Diễm Hải, đám người liền biết được Diệp Mặc lúc này vẫn bình yên vô sự.
Mấy vị chưởng môn cũng không bàn luận về Diệp Mặc nữa, nhưng những tu sĩ còn lại thì lại bắt đầu xôn xao.
- Tôi thấy Ma Minh tiền bối của Thần Phong cốc cũng không thể nào tiến gần đến mép Diễm Hải được, Diệp thành chủ không ngờ lại có thể vào trong Diễm Hải, cái này đúng là cách biệt quá xa rồi…
- Vậy thì sao? Anh không nghe thấy Thiên Vị chưởng môn nói sao? Diệp thành chủ tiêu diệt Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét, còn tiêu diệt mấy tỉ Sa hồn thú. Nếu anh ta cũng giống như những tu sĩ Hóa Chân khác, thì cũng không thể nào một đao chém đứt được ngọn lửa của Diễm Hải.
- Diệp thành chủ là tu sĩ luyện thể Tam Thần cảnh, vừa nãy Thiên Vị chưởng môn cũng đã nói rồi.
…
Lăng Hiểu Sương thấy đám người còn đang bàn tán về Diệp Mặc, trong lòng cũng có chút nghi ngờ Diệp Mặc có phải là tu sĩ luyện thể Tam Thần cảnh hay không. Nhưng cô cũng giống như sư phụ, cũng không nghi ngờ gì về chuyện Diệp Mặc đã tiêu diệt Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét. Lúc trước mặt trời màu lam của Diệp Mặc quá lợi hại, đến tu sĩ Kiếp Biến cũng có thể giết được, nếu Diệp Mặc phóng ra mặt trời đó, tiêu diệt Phệ Linh Trùng cũng không có gì khó khăn cả.
Cô nhìn thấy Đỗ Tú Dĩnh đang đứng một bên, bỗng nhiên bước đến, cô biết Đỗ Tú Dĩnh đến cùng với Diệp Mặc, có chút chuyện cô rất muốn hỏi thăm chút.
- Tú Dĩnh bái kiến Hiểu Sương sư tỷ.
Đỗ Tú Dĩnh thấy Lăng Hiểu Sương tiến về phía cô, vội vàng bước lên trước chủ động chào hỏi.
Lăng Hiểu Sương vội vàng nói:
- Tú Dĩnh, chúng ta cũng xấp xỉ tuổi nhau, cô cứ gọi tên tôi là được rồi. Đúng rồi, vừa nãy cô cùng Diệp Mặc đến đúng không?
Đỗ Tú Dĩnh vội gật đầu nói:
- Đúng vậy, Diệp đại ca cứu tôi, rồi dẫn tôi đến đây.
Lăng Hiểu Sương sững sờ một lát, cô còn cho rằng Đỗ Tú Dĩnh sẽ gọi Diệp Mặc là Diệp thành chủ, không ngờ Đỗ Tú Dĩnh lại gọi Diệp đại ca tự nhiên như vậy, cô theo bản năng hỏi:
- Cô gọi Diệp Mặc đại ca?
Hỏi xong, Lăng Hiểu Sương mới hiểu ra câu hỏi có mình có chút vấn đề, đối phương gọi Diệp Mặc thế nào căn bản cũng không quan trọng, hơn nữa, tại sao Đỗ Tú Dĩnh lại không thể gọi là Diệp Mặc đại ca cơ chứ?
Đỗ Tú Dĩnh dường như không nghe ra ý tứ của Lăng Hiểu Sương vậy? Chỉ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi rời khỏi Hợp Hoan tông, bây giờ cũng không phải là người của Hợp Hoan tông nữa, Diệp đại ca thấy tôi không còn chỗ nào đi, định dẫn tôi đến Mặc Nguyệt Chi Thành, sau đó tôi ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành. Hiểu Sương, nếu cô có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành, có thể đến tìm tôi.
- Cô rời khỏi Hợp Hoan tông rồi?
Lăng Hiểu Sương lại hỏi lại, không đợi Đỗ Tú Dĩnh trả lời, cô lại nói thêm:
- Cô rời khỏi chỗ đó cũng tốt, tông môn Hợp Hoan tông đó quả thực quá dơ bẩn rồi… Xin lỗi, Tú Dĩnh, tôi không phải nói cô.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1484: Một miếng đậu phụ.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Đỗ Tú Dĩnh trong mắt có chút ảm đạm nói:
- Hiểu Sương, không sao, nhưng tôi cũng không muốn nói đến chuyện của tông môn.
Lăng Hiểu Sương cũng cảm thấy mình lỡ lời rồi, cô ngại ngùng xoa xoa mặt, không khí trầm xuống. Nhanh chóng cô lại nhớ ra một chuyện, chính là Diệp Mặc hình như cũng không nhiệt tình với cô, thậm chí còn có chút lãnh đạm, tại sao lại thân thiết với Đỗ Tú Dĩnh như vậy?
Nói về nhan sắc, mình lại kém hơn Đỗ Tú Dĩnh sao? Hai người cũng đều là người trong thập đại mĩ nữ của Nam An châu, nhưng cô xếp thứ hai, còn Đỗ Tú Dĩnh lại xếp thứ chín.
Lăng Hiểu Sương không hỏi Đỗ Tú Dĩnh, Đỗ Tú Dĩnh đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của Vân Tử Y. Cô cũng biết Diệp Mặc nể cô đôi chút, cũng có ít nhiều liên quan đến Vân Tử Y, hoặc là nói có chút áy náy với Vân Tử Y.
…
Diệp Mặc càng đi vào trong Diễm Hải cấm địa, lại càng cảm thấy nóng, mặc dù sức nóng này dưới công pháp luyện thể Thần cảnh của hắn cũng không thương hại gì nhiều, nhưng Diệp Mặc càng thêm cẩn thận hơn. Đây vẫn chưa đến đáy, nhiệt độ cũng đã cao thế này rồi, nếu như đến đáy rồi, thì nhiệt độ còn thế nào nữa? Có phải sẽ còn kinh khủng hơn như này nhiều không?
Bên trong Diễm Hải cấm địa hoàn toàn là màu đỏ sậm, thần thức của Diệp Mặc trong này thậm chí cũng không thể nào quét xa hơn được. So với Thanh Sa khanh, nơi này dường như mới đúng là nơi có mồi lửa thực sự.
Nơi có mồi lửa Diệp Mặc cũng đi qua ba chỗ rồi, thứ nhất là Hư không viêm, hắn thăng cấp lên Thần cảnh ở trong đó. Nếu không phải là trong nơi sâu nhất của Hư không viêm, Diệp Mặc đoán chừng mình cũng không thể nào thăng cấp lên Thần cảnh được. Vì nhiệt độ nơi sâu nhất của Hư không viêm thấp hơn nhiều so với bên ngoài, nếu như ở phía ngoài Hư không viêm, nói không chừng hắn còn chưa ra được, thì đã bị hóa thành tro bụi rồi.
Diệp Mặc biết sau khi hắn thăng cấp lên Thần cảnh, nhiệt độ nơi sâu nhất của Hư không viêm đối với hắn mà nói cũng không là cái gì. Nhưng nhiệt độ bên ngoài Hư không viêm, hắn cũng không biết mình có thể chống chọi được không.
Còn trong Diễm Hải cấm địa và trong Hư không viêm của Khe nứt hư không thì lại hoàn toàn trái ngược nhau, nhiệt độ bên ngoài ngược lại còn thấp hơn chút, càng vào trong thì nhiệt độ lại càng cao, thậm chí Diệp Mặc cảm thấy bây giờ nơi mà mình đang đứng, nhiệt độ cũng không thấp hơn nhiệt độ trong nơi sâu nhất của Hư không viêm nữa rồi.
Khi bước vào trong được mấy mét nữa, cho dù là tu vi luyện thể Thần cảnh, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút nóng nực. Ngọn lửa đối với hắn mà nói cũng không phải giống như nhiệt độ của nước nóng, mà là càng lúc càng như thiêu như đốt. Toàn thân Diệp Mặc bắt đầu toát mồ hôi. Cuối cùng, mồ hôi của hắn càng lúc càng nhiều. Lúc này Diệp Mặc cũng đã chắc rằng nhiệt độ nơi này hoàn toàn vượt khỏi ngưỡng của Hư không viêm rồi, Tu Chân giới không ngờ lại có nhiệt độ như này, Diệp Mặc căn bản cũng không thể nào hiểu nổi.
Diệp Mặc dừng lại, đồng thời phóng đại đỉnh tám cực ra. Dưới nhiệt độ như này, hắn cho dù có luyện thể Thần cảnh, nhưng nếu ngọn lửa trong nơi sâu thẳm kia đột nhiên cuốn đến, thì hắn cũng bị trọng thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Đại đỉnh tám cực sau khi được phóng ra, ngọn lửa xung quanh lập tức yếu đi nhiều. Diệp Mặc thở phào, đang định bước lên phía trước, thì lại nhìn thấy dưới chân mình có một viên đá màu nâu to bằng nắm đấm. Diệp Mặc cảm thấy viên đá này dường như có gì đó không bình thường, sau đó hắn giơ tay ra nhặt viên đá đó lên. Khi hắn dùng thần thức quét vào trong viên đá đó, lập tức kinh ngạc bật thốt lên:
- Cực diễm tinh kim?
Cực diễm tinh kinh thuộc vào nguyên liệu luyện khí cao cấp, Tu Chân giới vì loại nguyên liệu này xuất hiện cực kỳ ít, cho nên tu sĩ trong Tu Chân giới cũng không để ý đến, đều phân nguyên liệu này vào nguyên liệu luyện khí cấp mười.
Diệp Mặc cũng là tông sư luyện khí, cũng biết cực diễm tinh kim tuyệt đối không chỉ là cấp mười, còn cụ thể cấp bậc như nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Cực diễm tinh kim bình thường đều xuất hiện trong hư không cao cấp. Cho nên Diệp Mặc mới kinh ngạc bật thốt lên. Cực diễm tinh kim xuất hiện trong hư không này, sao Diễm Hải cấm địa của Tu Chân giới cũng có? Diễm Hải cấm địa này rốt cục là thế nào?
Diệp Mặc tìm được một viên cực diễm tinh kim, thần thức lại càng chú ý hơn. Nhanh chóng hắn lại tìm được viên thứ hai, viên thứ ba, thậm chí còn nhiều hơn, viên to nhất không ngờ còn to hơn cái chậu.
Bất luận có thể tiêu diệt được ngọn lửa trong này hay không, Diệp Mặc cũng biết, hắn phát tài rồi. Tử Đao của hắn mặc dù là pháp bảo cao cấp, nhưng lần trước khi đối chiến với tên Hư Tiên kia, Diệp Mặc cũng đã cảm thấy Tử Đao lực bất tòng tâm rồi, nói cách khác Tử Đao của hắn cần phải thăng cấp rồi.
Nguyên liệu cao cấp của Diệp Mặc mặc dù không ít, nhưng hắn cho rằng nguyên liệu để thăng cấp Tử Đao của hắn cũng không nhiều, mà Cực diễm tinh kim trong này lại quá phù hợp.
Diệp Mặc vừa đi vừa tìm Cực diễm tinh kim, cho đến khi nghe thấy một âm thanh như tiếng vải bị xé rách mới khiến Diệp Mặc tỉnh lại, hắn cũng đã đi đến nơi sâu nhất của Diễm Hải cấm địa rồi. Ngọn lửa kinh khủng kia cuốn vào đại đỉnh tám cực, quét đến bên cạnh hắn, cuốn đi một mảnh áo giáp.
Quần áo mặc trên người Diệp Mặc, hắn còn chưa cảm thấy gì, nhưng đã bị ngọn lửa kia cuốn đi, bộ quần áo đó đến nhìn cũng không nhìn thấy, đã bị hóa thành hư vô rồi.
Cho dù có sự bảo vệ của Đại đỉnh tám cực rồi, toàn thân Diệp Mặc cũng bị nướng hồng từng mảng, Diệp Mặc biết nếu trong này còn chưa phải là nơi sâu nhất của Diễm Hải cấm địa, thì hắn hoàn toàn không thể nào đi vào trong được nữa, chỉ có thể dừng lại ở đây được thôi.
Hắn cũng không thể nào chịu đựng được thêm nhiệt độ này nữa, cho dù luyện thể Thần cảnh, trong này cũng không chịu nổi nữa rồi.
Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận phóng ra, hắn không dám phóng thần thức của mình ra quá rộng, trong một nơi như này thần thức nếu phóng ra thì trăm phần trăm bị thương, một khi thần thức phóng xa nhất, thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Rất nhanh thần thức của Diệp Mặc dừng lại, hắn nhìn thấy một viên khoáng thạch to bằng lòng bàn tay, hoặc là nói không thể coi là khoáng thạch, chỉ có thể nói là một thứ mềm mềm giống như đậu phụ vậy.
Vì Diệp Mặc nhìn thấy thứ đó còn có thể lắc lư xung quanh ngọn lửa kia, rõ ràng không phải trạng thái cố định. Diệp Mặc có một cảm giác cực kỳ quái dị, hắn cảm thấy miếng “đậu phụ” lắc lư này chính là nơi bắt nguồn của Diễm Hải cấm địa này. Dường như ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa này cũng là nó phóng ra, một khi không có cái thứ nhỏ nhỏ này, thì ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa lập tức sẽ biến mất.
Cái cảm giác này quá kỳ quái, cái thứ nhỏ như này, lại mềm nhũn nữa, sao có thể phóng ra sức nóng kinh người đến vậy?
Diệp Mặc cẩn thận dùng thần thức dò xét trong cái thứ này, nhưng thần thức của hắn còn chưa hoàn toàn quét vào trong, lập tức cảm thấy thức hải đau đớn, sau đó lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Thần thức của hắn vừa mới tiếp xúc vào miếng “đậu phụ” này hoàn toàn biến mất, không ngờ lại bị thiêu hủy rồi.
Diệp Mặc vội vàng nuốt một viên Phục Thần đan, đồng thời trong lòng thầm kinh hãi, đây là hắn, nếu đổi lại là một người khác, thần thức trực tiếp bị hủy nhiều như vậy, thức hải căn bản cũng không thể nào khôi phục được trong thời gian ngắn,
Diệp Mặc không tiếp tục ở lại đây nữa, hắn trực tiếp tiến vào Thế giới trang vàng, bắt đầu luyện chế trận kỳ. Nếu nói trong nơi sâu nhất của Hư không viêm, hắn còn có thể dùng nguyên liệu cao cấp bố trí trận pháp, nhưng trong này hắn ngoại trừ dùng Cực diễm tinh kim luyện chế trận kỳ ra, căn bản cũng không còn nguyên liệu nào khác có thể ngăn lại được nhiệt độ đáng sợ trong này.
Trong Tu Chân giới dùng Cực diễm tinh kim luyện chế trận kỳ, Diệp Mặc đoán chừng cũng chỉ có mình hắn có thể làm được, đổi lại là người khác, cho dù muốn luyện chế cũng không thể nào hòa tan được Cực diễm tinh kim, thứ này ít nhất cần phải thiên hỏa cấp cao mới được, còn thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn cũng đã là màu tím rồi, muốn hòa tan Cực diễm tinh kim cũng không có chuyện gì lớn cả.
Một canh giờ sau, Diệp Mặc lại lần nữa xuất hiện trong ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, lần này hắn không liều lĩnh dùng thần thức quét miếng “đậu phụ” kia, mà lại lấy trận kỳ ra phong ấn viên khoáng thạch mềm phóng ra nhiệt độ cực cao này trước, sau đó không ngừng đánh cấm chế vào viên khoáng thạch không biết tên là gì này.
Là một tông sư trận pháp cấp chín đỉnh phong, muốn đánh cấm chế vào một viên khoáng thạch không có sinh mệnh có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ trong tích tắc là làm được. Nhưng viên khoáng thạch trước mặt này, Diệp Mặc dùng đến hai canh giờ, mới có thể phong bế hoàn toàn được.
Viên khoáng thạch này sau khi bị phong bế lại, Diệp Mặc lại dùng Cực diễm tinh kim luyện chế một hộp ngọc thật tốt, đặt toàn bộ viên khoáng thạch mềm này và cả phong ấn của nó vào trong hộp ngọc, rồi lại đánh vài cấm chế bên ngoài hộp ngọc nữa.
Tất cả những thứ này làm xong xuôi rồi, Diệp Mặc mới cất hộp ngọc đó vào một góc trong thế giới trang vàng, cách Khổ Trúc và linh dược viên của hắn xa mấy nghìn mét. Hắn cũng sợ viên khoáng thạch này đột nhiên thoát ra khỏi cấm chế, sau đó hủy đồ của hắn.
Tất cả gia tài của hắn đều nằm trong Thế giới trang vàng, nếu bị hủy đi rồi, cho dù viên khoáng thạch có quý giá đi nữa, Diệp Mặc cũng cảm thấy không đáng
Viên khoáng thạch mềm này bây giờ hắn cũng không nhận ra, sở dĩ phong ấn lại, là Diệp Mặc định khi nào có thời gian rảnh rỗi, thì lại vào Thế giới trang vàng, từ từ luyện hóa viên khoáng thạch này.
Sau khi cất viên khoáng thạch, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy sức nóng trong chốc lát hạ xuống. Hơn nữa nhiệt độ càng lúc càng giảm, cuối cùng thậm chí cũng không còn khác biệt gì so với ngọn lửa bình thường nữa rồi, nhưng đây vẫn chưa là triệt để nhất, vì ngọn lửa vẫn còn thu nhỏ lại, nhiệt độ vẫn còn giảm hơn nữa.
Xem ra Diễm Hải cấm địa sở dĩ có nhiệt độ cao như này, chắc hẳn chính là do viên khoáng thạch không biết tên này. Ngọn lửa hạ xuống, không gian xung quanh dần hiện ra, xung quanh cũng bị ngọn lửa kinh khủng này thiêu đốt bao nhiêu năm, sớm đã hình thành nên một mảng màu nâu xám. Một số Cực diễm tinh kim hiện ra, Diệp Mặc bắt đầu đi thu lượm Cực diễm tinh kim, trong chốc lát, Cực diễm tinh kim trong này cũng đã bị hắn lấy đi hơn nửa
…
Diệp Mặc tiến vào Diễm Hải cấm địa cũng được nửa ngày rồi, không có chút tin tức gì, những tu sĩ đứng bên ngoài Diễm Hải cấm địa thậm chí cũng đã sốt ruột. Nếu không phải Tử Đao của Diệp Mặc vẫn bình yên vô sự ngăn ngọn lửa bên ngoài Diễm Hải cấm địa, thì bọn họ thậm chí cũng cho rằng Diệp Mặc sớm đã mất mạng trong Diễm Hải cấm địa rồi.
- Mọi người nhìn xem, ngọn lửa rút đi rồi…
Một tên tu sĩ Thừa Đỉnh kinh ngạc chỉ ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa bị Tử Đao của Diệp Mặc chặn lại thốt lên.
Thực ra không cần gã nói, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy ngọn lửa đó rút đi rồi. Hơn nữa với mắt thường cũng có thể nhìn được tốc độ rút đi của nó, giống như thủy triều rút vậy, nhanh chóng rút về.
Đám người ai ai cũng kích động bước về phía trước mặt Tử Đao, mặc dù biết rõ ngọn lửa trước mặt đang rút giảm, nhưng cũng không có ai dám tiến vào Diễm Hải cấm địa.
Tất cả mọi người đều đứng bên cạnh Tử Đao, nhìn ngọn lửa dần rút đi, hoàn toàn không dám tin. Bọn họ cho rằng Diệp Mặc cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng chỉ phong ấn ngọn lửa trong Diễm Hải cấm địa được thôi, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại có thể khiến ngọn lửa đó trực tiếp rút đi rồi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1485: Cấm địa tiêu tan
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
- Bản lĩnh của Diệp thành chủ quả nhiên là thông thiên. Cậu ấy chỉ cần có nửa ngày ngắn ngủi, thì đã có thể làm cho mồi lửa của Diễm Hải cấm địa phải lùi lại rồi.
Thiên Vị chưởng môn thấy một màn này thì phải sợ hãi than thành tiếng. Cho dù là lão đã tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc tiêu diệt bầy Phệ Linh Trùng trong cả nghìn dặm, nhưng vẫn bị thủ đoạn đẩy lùi ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa khiến cho kính sợ.
Tiêu diệt Phệ Linh Trùng là vì Diệp Mặc có công pháp Thiên hỏa nghịch thiên, cho nên khi môn công pháp này vừa được thi triển, thì đã có thể tiêu diệt được Phệ Linh Trùng rồi. Nhưng đẩy lùi mồi lửa của Diễm Hải cấm địa thì không phải chỉ dựa vào một loại công pháp là có thể giải quyết được. Vì người bình thường cho dù muốn tiến nhập vào bên trong Diễm Hải cấm địa cũng là điều không thể, chứ đừng nói tới việc đẩy lùi lại mồi lửa. Nhưng Diệp Mặc thì lại có thể làm được tất cả.
Thiên Vị chưởng môn tuy rằng chỉ có tu vi Hóa Chân tầng ba, nhưng tuổi tác của lão so với Thiên Vũ Di là tu vi Hóa Chân tầng chín còn lớn hơn nhiều. Hơn nữa lão hoàn toàn khác với Thiên Vũ Di, vì lão là người vô cùng nhiệt tâm đối với chuyện tình của Tu Chân Giới. Cho nên lời nói của Thiên Vị chưởng môn càng có thể khiến cho nhiều người hưởng ứng hơn. Ở đây tuy là chỉ có hơn ba mươi người, nhưng trong lòng mỗi người đều có một loại nhiệt huyết.
Khiến cho mồi lửa của Diễm Hải cấm địa bị đẩy lùi hoàn toàn không có công lao của họ, nhưng bọn họ lại thực sự đã tham gia vào trận đấu tranh này, từ đầu tới cuối chưa hề lùi bước.
Cho nên hiện tại mồi lửa của Diễm Hải cấm địa đã bị đẩy lùi, thì nhiệt huyết trong lòng họ cũng trào dâng không ngớt. Tất cả đều có một loại cảm tình kích động và vinh dự.
Lúc này không có người nào mở miệng nói chuyện, cũng không có ai tiến vào trong Diễm Hải cấm địa cả. Mặc dù mọi người đều biết nếu như mồi lửa của Diễm Hải cấm địa bị đẩy lùi, thì đã có thể đi vào Diễm Hải cấm địa rồi.
Tu sĩ ở đây có tu vi kém cỏi nhất cũng đã là Nguyên Anh, cho nên đương nhiên cũng không phải là người ngu ngốc. Vô số năm qua Diễm Hải cấm địa đã bị ngọn lửa với nhiệt độ vô cùng cao vây quanh, hiện tại ngọn lửa đã bị đẩy lùi, thì cũng có nghĩa là ở bên trong tuyệt đối là sẽ có rất nhiều tài liệu đỉnh cấp. Nhưng hiện tại Diệp Mặc không nói gì, thì nếu bọn họ cứ trực tiếp đi vào trong chính là bất kính đối với Diệp Mặc.
Địa vị của Diệp Mặc trong lòng tất cả mọi người lúc này đã vô cùng cao, cho nên cũng không có người nào muốn bất kính với hắn cả.
Vừa lúc đó, thì thanh Tử Đao vắt ngang qua Diễm Hải cấm địa bỗng nhiên bay lên, biến mất vào sâu bên trong Diễm Hải cấm địa. Rất nhanh ở trong thần thức của mọi người đều đã thấy được cái bóng của Diệp Mặc, đồng thời nghe được thanh âm của Diệp Mặc truyền đến:
- Các vị, ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa đã bị tôi phá hủy, hiện tại bên trong có rất nhiều 'Cực diễm kim tinh', cho nên mọi người hãy cùng nhau vào tìm kiếm đi. Bất luận là ai tìm được, thì đó là thuộc về người ấy. Chúc mọi người may mắn.
'Cực diễm kim tinh'?
Hầu như khi tất cả mọi người nghe được tin tức này, thì đều ngây ngẩn cả người. Tu Chân Giới có rất ít tài liệu đỉnh cấp, mà 'Cực diễm kim tinh' tình nghe nói rằng đã vượt qua đẳng cấp tài liệu cấp mười rồi. Chỉ cần một khối 'Cực diễm kim tinh' nhỏ cỡ móng tay thôi, cũng đã là vô giá rồi. Diệp Mặc nói rằng ở đây có rất nhiều, điều này là sự thật sao?
Hiện tại không có bất kỳ người nào không tin tưởng Diệp Mặc cả, Diệp Mặc đã nói có thì chính là có. Cho nên không hề có ai do dự cả, toàn bộ đều phi thân vào trong Diễm Hải cấm địa.
Cho dù là Thiên Vũ Di cũng có chút kích động. Tuy rằng tâm cảnh của cô tu luyện cũng đã rất thâm hậu, nhưng không có nghĩa là cô nghe được cái tên 'Cực diễm kim tinh' cũng có thể thờ ơ.
Toàn bộ ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa lúc này được không còn nữa rồi. Mặc dù là nhiệt độ bên trong vẫn rất cao. Nhưng vì Diệp Mặc đã lấy đi khối khoáng thạch mềm, ngọn lửa cũng không còn, cho nên với nhiệt độ này thì ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không coi vào đâu cả. Lại càng không phải nói tới việc ở đây tu sĩ tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh rồi. Huống chi nhiệt độ ở đây còn đang giảm xuống liên tục theo thời gian, càng ngày càng xuống thấp hơn.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, thì tất cả mọi người đều đã ở chỗ sâu nhất trong Diễm Hải cấm địa.
- Hóa ra nơi này là một cái lòng chảo mầu nâu thật lớn...
Sau khi thấy được lòng chảo ở sâu bên trong Diễm Hải cấm địa thì lập tức có tu sĩ cảm thán.
- Hẳn là do bị hỏa diễm thiêu đốt thành như vậy. Tôi nghĩ rằng ở đây vốn cũng không phải là một cái lòng chảo như thế này.
Nhưng ngoại trừ mấy vị chưởng môn đang cùng Diệp Mặc nói chuyện, thì đã có nhiều tu sĩ bắt đầu tìm kiếm 'Cực diễm kim tinh' rồi. Đối với họ mà nói, thì 'Cực diễm kim tinh' mới là đồ vật trân quý nhất.
- Thực sự có 'Cực diễm kim tinh'... Tôi không ngờ lại tìm được một khối to như thế này...
Một tên tu sĩ Hư Thần giơ viên khoáng thạch mầu nâu to bằng hạt nhãn ở trong tay lên cao, thốt lên với vẻ mừng rỡ.
Đã có người tìm được 'Cực diễm kim tinh', cho nên những người còn lại đều nóng lòng hơn. Mà ngay cả mấy vị chưởng môn cũng đã không chịu nổi sự hấp dẫn, bắt đầu tìm kiếm 'Cực diễm kim tinh'.
Rất nhanh thì đã có thêm người tìm được 'Cực diễm kim tinh', sau đó người tìm được 'Cực diễm kim tinh' ngày càng nhiều hơn. Diệp Mặc thì chỉ cầm một vài khối 'Cực diễm kim tinh' lớn nhất, còn rất nhiều khối nhỏ hơn hắn không hề muốn đi tìm.
Thật không biết là cái khối khoáng thạch kia đã thiêu đốt ở nơi này bao nhiêu năm rồi, mà có thể tạo thành nhiều 'Cực diễm kim tinh' như vậy. Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, đó chính là Diễm Hải cấm địa này chính là một trong tứ đại cấm địa của Nam An Châu, năm tháng tồn tại khẳng định là đã từ thời viễn cổ rồi, vậy thì tại sao lại đột nhiên tự bạo? Hơn nữa lại là trùng với lúc Lục Chính Quần reo rắc tai họa cho Nam An Châu chứ?
Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin tưởng rằng cái khối khoáng thạch kia là do Lục Chính Quần lưu lại chỗ này. Bởi vì cái khối khoáng thạch đó Diệp Mặc cảm giác được nó vô cùng trân quý. Lục Chính Quần chịu để lại Tu Chân Giới một thứ trân quý như vậy sao?
Nhưng điều này cũng rất khó nói, vì dù sao thì tầm mắt của y cũng không hề đặt ở Tu Chân Giới, nói không chừng là cái khối khoáng thạch kia căn bản là không hề đáng giá để nhắc tới ở Tiên Giới cũng nên. Nghĩ tới đây thì Diệp Mặc lấy một khối 'Cực diễm kim tinh' của chính mình đi về phía Thiên Vị chưởng môn. Thiên Vị chưởng môn mặc dù là chưởng môn của một tông môn chín sao, nhưng cũng không thể nào không động dung trước 'Cực diễm kim tinh' được.
Thấy Diệp Mặc đi về phía mình, thì Thiên Vị chưởng môn dừng việc tìm kiếm 'Cực diễm kim tinh' của mình lại.
- Thiên Vị chưởng môn, tôi muốn hỏi ngài một chút là cái Diễm Hải cấm địa này tồn tại đã bao nhiêu năm rồi? Vì sao lại có thể có nhiều 'Cực diễm kim tinh' như vậy? Còn ngọn lửa kia vì sao lại có thể sản sinh ra 'Cực diễm kim tinh'?
Diệp Mặc liên tiếp ném cho Thiên Vị hòa thượng mấy vấn đề liền. Mấy vấn đề này đều là thứ mà hắn rất muốn biết.
Nếu như ở đây chỉ mới tồn tại khoảng trăm ngàn năm, thì Diệp Mặc khẳng định là do Lục Chính Quần bố trí ra. Nhưng với thời gian trăm ngàn năm, thì sao có thể sinh ra 'Cực diễm kim tinh' được?
Thiên Vị chưởng môn không hề hỏi Diệp Mặc là làm thế nào mà hắn có thể hủy đi Diễm Hải cấm địa, vì điều này là bí mật của riêng Diệp Mặc hắn rồi. Hiện tại Diệp Mặc hỏi lão về lai lịch của Diễm Hải cấm địa, thì Thiên Diệp chưởng môn chỉ suy nghĩ một chút lập tức đáp:
- Diễm Hải cấm địa đã tồn tại từ khi có Nam An Châu rồi, về phần đã được trăm ngàn năm hay cả triệu năm thì lão nạp cũng không biết rõ. Tương truyền rằng mỗi năm thì ngọn lửa trong Diễm Hải cấm địa đều sẽ phát tán ra ngoài, nhưng cũng chỉ ở trong một phạm vi rất nhỏ. Nhưng bạo phát ra như lần này thì là sự tình trước nay chưa từng có.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm. Diễm Hải cấm địa đã tồn tại được nhiều năm như vậy, thì không thể nào là do Lục Chính Quần bố trí được. Lục Chính Quần cũng hẳn là chưa từng tới nơi này, nếu như y đã từng tới thì hẳn là sẽ không bỏ qua cái khối khoáng thạch kia. Khôi khoáng thạch này đã tồn tại trên triệu năm rồi, còn có thể sinh ra được ngọn lửa có nhiệt độ kinh khủng như vậy, thì nhất định không thể nào là vật tầm thường được.
Thiên Vị chưởng môn tiếp tục nói:
- Về phần 'Cực diễm kim tinh', thì lão nạp cũng chỉ được nghe nói qua thôi. Ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt. Nghe nói vật này chỉ xuất hiện trong hư không, về phần tại sao lại có ở chỗ này, thì lão nạp thật sự là không biết. Nhưng tuy rằng thứ này rất trân quý, nhưng nếu như không phải là tông sư luyện khí sở hữu Thiên hỏa, thì chỉ sợ là cũng không thể nào luyện chế loại 'Cực diễm kim tinh' này thành pháp bảo được.
'Cực diễm kim tinh' quả nhiên là thứ tồn tại trong hư không. Diệp Mặc gật đầu, trong lòng cũng có chút hiểu ra.
Diễm Hải cấm địa tuy rằng không nhỏ, nhưng nhiều tu sĩ có tu vi cao như vậy tìm kiếm 'Cực diễm kim tinh' ở trong này, thì chỉ trong một thời gian ngắn thôi, toàn bộ 'Cực diễm kim tinh' có ở đây đều đã được thu thập hết.
Cũng may là tất cả mọi người đều không có ai đi một chuyến trắng tay cả, cho dù là tu sĩ có thu hoạch ít nhất thì cũng được ít nhất một hai khối.
Diệp Mặc thấy như vậy thì bỗng nhiên cao giọng nói:
- Các vị bằng hữu, để cảm tạ các vị đã cố thủ tại Diễm Hải cấm địa này, thì Diệp mỗ xin nguyện ý giúp các vị luyện chế mỗi người một lò đan dược. Thời gian luyện chế là nửa tháng sau ở Lưu Xà thành. Tới thời gian này thì mọi người có thể mang theo linh thảo của mình tới Lưu Xà thành tìm tôi.
Lời hứa hẹn này của Diệp Mặc vừa nói ra, thì lập tức đã khiến cho toàn bộ tu sĩ có mặt ở đây mừng rỡ. Tất cả đều tiến lên cảm tạ Diệp Mặc. Có người thậm chí còn cho rằng việc hôm nay ở lại cố thủ cho Diễm Hải cấm địa chính là việc làm đúng nhất trong cuộc đời này.
Diệp Mặc lưu lại một thanh phi kiếm cho Đỗ Tú Dĩnh rồi nói:
- Tú Dĩnh, cô và Thiên Vị chưởng môn cùng nhau về Mặc Nguyệt Chi Thành đi, tôi muốn đi Cụ Phù sơn một chuyến.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Diệp Mặc. Diệp Mặc đi Cụ Phù sơn chính là vì việc của Thôn Hỏa Trùng Ma. Đỗ Tú Dĩnh cũng biết lần này thì cô không thể nào tìm được cái cớ mà đi cùng Diệp Mặc nữa rồi, cho nên chỉ có thể tiếp nhận phi kiếm rồi gật đầu với Diệp Mặc mà thôi.
Thấy Diệp Mặc vừa mới phá hủy ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, thì đã muốn rời đi, hơn nữa còn là tiếp tục đi vì tai kiếp của Nam An Châu. Cho nên lúc này trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng cảm kích Diệp Mặc.
Ngay cả Thiên Vũ Di cũng có chút kích động mà lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Diệp Mặc rồi nói:
- Diệp thành chủ, đây là ngọc bài của Thanh Mộng Trai, nếu như sau này Diệp thành chủ có chuyện gì cần Thanh Mộng Trai chúng tôi giúp đỡ, thì xin Diệp thành chủ cứ việc phân phó.
Thấy cách làm này của Thiên Vũ Di, thì Thiên Vị và mấy người Ngạn Quan cũng đều bắt chước theo. Một ít tông môn tám sao trước khi đưa ngọc bài ra thì còn sợ rằng Diệp Mặc sẽ không nhận, nhưng không ngờ rằng Diệp Mặc đối xử cũng rất bình đẳng, chỉ cần ai nguyện ý để lại ngọc bài cho hắn, thì hắn đều thu nhận toàn bộ, đồng thời còn nói lời cảm tạ.
Mọi người đều biết, đạt tới trình độ tu vi như Diệp Mặc, thì căn bản là không cần phải nhờ vả tông môn khác hỗ trợ. Có lẽ Thiên Vũ Di cũng chỉ là do nhất thời kích động nên mới làm như vậy, nhưng những người còn lại để lại ngọc bài cũng là vì muốn cùng Diệp Mặc kết một cái thiện duyên mà thôi. Sau này nhắc lại, thì cũng có chút mặt mũi. Dù sao Diệp Mặc cũng đã tiếp nhận ngọc bài trưởng lão cung phụng danh dự của môn phái mình.
Lăng Hiểu Sương luôn tu luyện ở trong Thanh Mộng Trai, cho nên tâm tình lúc này tốt hơn mọi người rất nhiều, hơn nữa cô đối với chuyện nam nữ càng vô cùng hời hợt, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ để chuyện gì ở trong lòng. Nhưng hiện tại thì cô thấy Diệp Mặc trước khi đi còn để lại một thanh phi kiếm cho Đỗ Tú Dĩnh, thì trong lòng thậm chí liền có một tia phiền muộn.
Nhưng lập tức cô đã đem cái tia phiền muộn này vứt sang một bên. Đồng thời cô cũng cảm giác được tâm tình của mình có chút buồn cười.
Kiếp nạn ở Diễm Hải cấm địa đã kết thúc, Diệp Mặc lập tức cùng mọi người cáo từ. Lúc này hắn muốn đi tới Cụ Phù sơn giết chết Thôn Hỏa Trùng Ma mà lúc trước hắn đã để y trốn thoát.
Tính uy hiếp của Thôn Hỏa Trùng Ma thì Diệp Mặc vô cùng rõ ràng. Hắn cũng biết cho dù Thôn Hỏa Trùng Ma nghịch thiên, nhưng cũng không thể nào phóng ra được Thôn Hỏa Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm được. Có thể là Thôn Hỏa Trùng khác với Phệ Linh Trùng. Thôn Hỏa Trùng xếp thứ bẩy trong các loại linh trùng ở Tu Chân Giới, hơn xa so với Phệ Linh Trùng. Hơn nữa Thôn Hỏa Trùng thì có Thôn Hỏa Trùng Ma điều khiển, còn Phệ Linh Trùng thì lại không có một ai chỉ huy cả, cho nên càng không thể so sánh với nhau được.
Nhìn theo hướng Diệp Mặc rời khỏi, thì những tu sĩ còn lại lúc này mới tự bắt chuyện với nhau, sau đó rời khỏi Diễm Hải cấm địa.
Diễm Hải cấm địa một ngày trước vẫn còn biển lửa ngập trời, nhưng lúc này thì đã hoàn toàn trở nên an tĩnh. Theo nhiệt độ liên tục hạ thấp, thì nơi này đã biến thành một không gian tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại cả.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1486: Làm ni cô
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Từ Diễm Hải cấm địa đến Cụ Phù sơn thì cũng không phải là khoảng cách gần, cho dù là 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc thì cũng phải đi mất hai ba ngày mới tới.
Đối với việc Thôn Hỏa Trùng Ma chạy ra từ Ma Ngục cấm địa, thì Diệp Mặc rất khó chịu. Trước đây là vì tu vi của hắn mới chỉ có Hóa Chân tầng ba, không có năng lực để ngăn cản Thôn Hỏa Trùng Ma chạy trốn. Nhưng hiện tại thì hắn đã đạt tới tu vi Hóa Chân tầng tám rồi, chỉ cần Thôn Hỏa Trùng Ma gặp phải hắn, thì hắn sẽ không thể để cho việc lần trước lặp lại lần nữa.
Sau một ngày, thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc bỗng nhiên ngừng lại, vì thần trí của hắn đã thấy được một vị tiểu ni cô bên trong một cái am ở một thôn làng của những người bình thường.
Vốn việc thấy được một tiểu ni cô ở trong một thôn làng thì cũng là bình thường. Nhưng đối với Diệp Mặc thì lại không bình thường, bởi vì trong thần trí hắn thấy lại chính là Trình Na Na.
Chỉ là lúc này thì mái tóc đen trên đầu Trình Na Na đã bị cắt bỏ đi rồi. Cô dĩ nhiên đã trở thành một ni cô.
Thấy ánh mắt trống rỗng của Trình Na Na đang đờ đẫn cầm một cái mõ, căn bản là không hề tụ khí để tu luyện, thì Diệp Mặc khẳng định là Trình Na Na đã xảy ra chuyện rồi.
Trình Na Na xảy ra chuyện, thì Diệp Mặc đương nhiên là sẽ không mặc kệ. Hắn lập tức thu hồi lại 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', không chút do dự nào đi về phía am ni cô kia. Chỉ là hắn chưa đi tới cửa của am ni cô, thì đã có một cô gái nông thôn với khuôn mặt tàn nhang đứng ra ngăn cản hắn lại rồi nói:
- Các ngươi, những tên đàn ông thối này, lẽ nào không sợ chết sao? Mỗi tên đều là sắc quỷ đầu thai tới à? Đã chết mấy tên rồi, mà vẫn còn có người muốn... muốn...
- Tránh ra...
Diệp Mặc trầm giọng nói, giọng nói của hắn đã có chút lạnh lùng.
Cô gái nông thôn kia thấy bộ dạng hung ác của Diệp Mặc, thì hừ một câu rồi nói:
- Ngươi đã không sợ chết, vậy thì cứ vào đi.
Thấy Diệp Mặc đi về hướng am ni cô kia, thì cô gái nông thôn kia còn khinh thường mỉa mai:
- Trông như vậy hóa ra cũng là hình người dạng chó mà thôi, thấy một tiểu ni cô xinh đẹp như vậy, thì sắc tâm đã đại động rồi. Chờ lát nữa ngươi chết rồi, lại phiền lão nương phải nhặt xác cho ngươi.
Diệp Mặc vừa mới đi tới cửa am ni cô, thì đã có một đạo đao gió phóng tới. Đạo đao gió kia hiển nhiên là do Trình Na Na phát ra, chỉ là cô không hề ý thức gì về đạo đao gió này cả, dường như là bất luận người nào muốn đi vào am ni cô này thì đều sẽ nhận được sự chiêu đãi này của cô.
Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu được ý tứ của cô gái nông thôn kia. Hóa ra là Trình Na Na không cho phép ai tiến vào trong am ni cô này cả, chỉ cần đi vào thì sẽ bị cô giết.
Trình Na Na cũng đã đạt tu vi Nguyên Anh tầng năm. Muốn giết một người thôn dân bình thường, thì xác thực là không cần phải động não, thậm chí cũng không cần thi triển tới chiêu thứ hai.
Diệp Mặc đưa tay ra hất văng đạo đao gió kia, sau đó tiếp tục đi vào bên trong am ni cô.
Trình Na Na dường như cảm giác được có người đã đi vào, liền đưa ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Diệp Mặc. Nhưng cô cũng không hề nói gì, dường như là không hề nhận ra Diệp Mặc vậy.
Diệp Mặc biết rằng Trình Na Na không phải là không nhận ra hắn, mà là tâm thần của cô đã nhận được một đả kích rất lớn, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, thì chân nguyên sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, Trình Na Na chắc chắn sẽ phải chết.
Diệp Mặc cũng không hề suy nghĩ nghiều, liền đưa tới mấy đạo thanh thần quyết. Với tu vi của Diệp Mặc, hơn nữa với sự lĩnh ngộ về thanh thần quyết của hắn, thì đừng nói là mấy đạo, mà chỉ cần một đạo thanh thần quyết thôi, cũng đã đủ để khiến Trình Na Na tỉnh táo lại rồi.
Quả nhiên, khi thanh thân quyết của Diệp Mặc vừa đưa ra, thì Trình Na Na liền thở dài một hơi, sau đó lại mở mắt ra. Chỉ là ánh mắt của cô lúc này đã có chút biến hóa khác với lúc trước.
Cô cũng nhanh chóng nhận ra Diệp Mặc, lập tức đứng lên rồi sợ hãi kêu một câu:
- Đại ca...
Diệp Mặc nhíu mày:
- Na Na, cô rốt cuộc làm sao vậy? Không ở Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện, lại chạy tới đây để làm ni cô là sao?
Trình Na Na sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong mắt bỗng nhiên rơi đầy lệ. Cuối cùng thì càng khóc nhiều hơn, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang ‘Lạch tạch’ của nước mắt rơi trên cái bồ đoàn phía trước cô.
Rốt cuộc thì cô cũng không thể nào khắc chế được nội tâm kích động của mình, nhào lên cái bàn ở bên cạnh rồi gục xuống mà khóc nức nở.
Diệp Mặc không biết Trình Na Na rốt cuộc là vì sự tình gì mà thương tâm như vậy. Hắn không tiếp tục hỏi nữa, mà chờ cho tới khi Trình Na Na an ổn xuống rồi mới hỏi cũng không muộn.
Thời gian nửa nén hương qua đi, thì lúc này Trình Na Na mới có chút bình tâm lại. Cô ngẩng đầu lên rồi nức nở nói:
- Đại ca, xin lỗi, em...
- Có chuyện gì, cô cứ nói đi. Ở Mặc Nguyệt Chi Thành có người nào khiến cho cô phải chịu ủy khuất hay sao?
Diệp Mặc không biết phải nói gì. Hắn gặp phải loại chuyện này, thì thật đúng là hết cách.
Trình Na Na vội vàng nói:
- Không phải, chỉ là vì em không muốn tu luyện nữa...
Thấy Trình Na Na không muốn nói ra nguyên nhân, thì Diệp Mặc cũng bất đắc dĩ. Hắn thở dài:
- Nếu nói như vậy, thì cô cùng tôi đi đi, chẳng lẽ tính ở lại cái am ni cô này cả đời hay sao?
Lần này thì Trình Na Na lại lắc đầu:
- Đại ca, xin lỗi, em, em cũng không muốn quay trở về, em cảm thấy cứ ở đây cả đời cũng...
Lời còn chưa nói hết, thì cô đã lại cúi đầu xuống khóc nức nở.
Diệp Mặc lại cau mày rồi nói với giọng điệu có chút cường ngạnh:
- Không được, cô nhất định phải đi cùng tôi. Nhìn bộ dạng hoang mang lo sợ của cô, ở lại đây sao có thể đảm bảo không xảy ra sự tình gì chứ?
Khi hắn vừa tới đây, thì ánh mắt của Trình Na Na trống rỗng vô hồn, hiển nhiên là đã bị đả kích tâm hồn tới mức không muốn sống nữa. Mặc dù là chỉ hai đạo thanh thần quyết của mình thì đã làm cho cô tỉnh lại, nhưng ai biết cô có thể trở lại như vậy lần nữa không?
Nơi này là chỗ ở của những người dân thường, tuy rằng Trình Na Na thương tâm quá độ, nhưng với tu vi Nguyên Anh của cô, thì chắc chắn sẽ không tự chủ được ý thức phòng thủ. Nhưng một khi gặp tu sĩ có tu vi cao một chút, thậm chí chỉ cần tu sĩ Kim Đan thôi, thì cô cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Chưa nói tới sự xinh đẹp của cô, ngay cả nhẫn trữ vật trong tay của cô cũng có thể khiến cho vô số tu sĩ nhìn mà thèm.
Vốn Diệp Mặc còn đang suy nghĩ nếu như Trình Na Na vẫn không muốn đi cùng hắn, thì hắn sẽ phải dùng biện pháp gì tiếp đây? Nhưng không ngờ là Trình Na Na lần này lại ừ một tiếng rồi nói:
- Vâng thưa đại ca.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô nguyện ý đi cùng là tốt rồi. Hắn chỉ sợ Trình Na Na vẫn không muốn di. Nếu thật như vậy, thì hắn không thể không dùng biện pháp mạnh với Trình Na Na rồi. Dù sao thì Trình Na Na cũng không còn là trẻ con nữa, hơn nữa lúc này cô cũng đã thanh tỉnh hơn trước nhiều rồi.
Diệp Mặc và Trình Na Na vừa đi tới cửa am, thì đã có một tên tu sĩ Trúc Cơ và một tên tu sĩ Kim Đan lao đến. Khi hai người thấy Diệp Mặc và Trình Na Na đi ra, thì đều sửng sốt một chút.
- Đại ca, chính là cô gái kia, anh xem trên tay của cô ta...
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia sau khi thấy Trình Na Na, thì lập tức nói với tên tu sĩ Kim Đan bên cạnh, sau đó ánh mắt đã nhìn thẳng vào nhẫn trữ vật trên tay của Trình Na Na.
Tên tu sĩ Kim Đan gật đầu, bỗng nhiên ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Anh bạn, thứ tốt thì mọi người đều có phần. Huống chi cô gái này là do huynh đệ của tôi thấy trước, cô ta xác thực là vô cùng xinh đẹp nhưng mà chúng tôi cũng không hề muốn thân thể của cô ta, cho nên xin chúc mừng anh bạn rồi. Chỉ là nhẫn trữ vật trên tay của cô ta thì có thể lưu lại cho chúng tôi hay không, hoặc là chia cho chúng tôi một phần?
Diệp Mặc không ngờ rằng, hắn vừa nghĩ tới Trình Na Na có thể gặp nguy hiểm, thì thực sự đã có người tới rồi. Hắn lắc đầu không biết phải nói gì. Nếu như hắn không tới, thì khẳng định là với cái trạng thái lúc trước của Trình Na Na thì khẳng định là sẽ không có kết quả tốt dưới cái nhìn chằm chằm của hai tên tu sĩ kia rồi.
Thấy Trình Na Na bộ dạng có chút ngạc nhiên, thì Diệp Mặc liền thở dài:
- Do trạng thái hoang mang lo sợ của cô, cho nên tên tu sĩ Trúc Cơ kia mới muốn đoạt đi nhẫn trữ vật của cô đấy. Chỉ là y đã bị đạo đao gió mà cô phòng thủ trong lúc vô thức đánh lui mà thôi. Hiện tại y tìm thêm người qua đây, hiển nhiên là vì muốn cướp đi đồ đạc của cô rồi. Cô rốt cuộc là đã tới đây mấy ngày rồi?
Trình Na Na giờ mới hiểu được, bản thân mình là một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, lại bị một tên tu sĩ Kim Đan tầng một và một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng tám đến đánh cướp.
Trình Na Na đến Tu Chân Giới này cũng không phải là ngày một ngày hai rồi, cho nên gặp phải loại chuyện này thì cô cũng tuyệt đối không hề nương tay. Không chút do dự nào lấy ra một thanh phi kiếm rồi nhanh chóng đánh ra một đạo quang mang nhanh như thiểm điện về phía tên tu sĩ Kim Đan kia.
Tên tu sĩ Kim Đan này chỉ kịp kêu lên một câu ‘Tu sĩ Nguyên Anh...’ thì đã bị kiếm quang của Trình Na Na giết chết rồi. Còn tên tu sĩ Trúc Cơ còn lại ngay cả nói một câu cũng không kịp, đã bị phi kiếm bay trở lại giết chết rồi.
Sau khi giết hai tên tu sĩ này, thì sự phiền muộn trong lòng Trình Na Na có chút giảm bớt, tinh thần cũng khá hơn một chút. Cô thu hồi phi kiếm lại, sau đó e dè nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Đại ca, xin lỗi...
Diệp Mặc khoát tay:
- Không nên nói xin lỗi, tốt xấu gì cô cũng gọi tôi là đại ca, chỉ chút chuyện mà cứ nói xin lỗi mãi làm gì. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cô nói cho tôi nghe một chút được không?
Đối với việc Trình Na Na ra tay giết hai tên tu sĩ kia, thì trong lòng Diệp Mặc cũng rất hài lòng. Trình Na Na vẫn luôn rèn luyện bên ngoài, cho nên ra tay cũng rất nhanh chóng và quả quyết, so với tu sĩ bình thường thì sắc bén hơn nhiều.
Trình Na Na lần này không tiếp tục nức nở nữa, cô chỉ do dự một chút rồi nói:
- Đại ca, em, em...
Diệp Mặc nhìn ra được là Trình Na Na không muốn nói, vì việc này liên quan đến chuyện riêng tư của Trình Na Na, cho nên Diệp Mặc cũng không muốn gặng hỏi nữa. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
- Nếu không muốn nói, vậy thì tạm thời không cần nói nữa. Chờ khi nào cô muốn nói cho tôi biết, thì lại nói tiếp. Nếu như có chỗ nào không tiện nói cho tôi, thì trở về nói với Ánh Trúc hoặc là Tĩnh Văn cũng được.
- Vâng.
Trình Na Na ừ một tiếng, sau đó không nói chuyện nữa.
Sau khi Diệp Mặc đưa Trình Na Na lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì liền đẩy nhanh tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', sau đó mới lên tiếng:
- Tôi muốn đi Cụ Phù sơn giết Thôn Hỏa Trùng Ma, cô cứ ở trên này tu luyện, có chuyện gì thì nói cho tôi biết.
Nói xong thì Diệp Mặc lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Trình Na Na:
- Ở đây có rất nhiều tài nguyên tu luyện, mà tu vi của cô thì còn quá thấp. Với tư chất của cô thì không nên chỉ có chừng ấy tu vi, cho nên cô hãy nắm chặt thời gian mà tu luyện đi.
Lần này thứ hắn đưa cho Trình Na Na còn nhiều hơn so với lần rời khỏi Ma Ngục cấm địa nhiều.
Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là sau khi Trình Na Na tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật, thì vành mặt lại đỏ lên rồi tiếp tục thút thít.
...
Cụ Phù sơn vốn là một nơi rất bình thường, chỉ là sau khi nơi này trở thành địa bàn của một tông môn, thì mới được người khác biết đến. Mà cái tên của tông môn này cũng rất bình thường, thậm chí là giữ nguyên ba chữ ‘Cụ Phù sơn’
Sở dĩ hiện tại Cụ Phù sơn rất nổi danh, đương nhiên không phải là vì cái tông môn này quật khởi. Mà là vì Cụ Phù sơn hiện tại đã bị một tên gọi là Thôn Hỏa Trùng Ma ma đầu tiêu diêt rồi. Mà cái tên Thôn Hỏa Trùng Ma này sau khi tiêu diệt môn phái Cụ Phù Sơn, thì vẫn không hề rời đi mà lưu lại Cự Phù sơn này.
Thôn Hỏa Trùng Ma ai mà không biết? Y chính là lão ma trong truyền thuyết mà trăm ngàn năm trước đã từng tiêu diệt cả tông môn chín sao. Nghe nói lúc đó y nhìn trúng cái sơn môn của tông môn chín sao kia, nhưng người ta lại không cho, cho nên Thôn Hỏa Trùng Ma đã giận giữ mà tiêu diệt cả cái tông môn đó. Trăm ngàn năm sau, Thôn Hỏa Trùng Ma lại lần nữa xuất hiện, lại thích đi diệt tông môn của người khác, hơn nữa sau khi tiêu diệt Cự Phù sơn, thì y vẫn lưu lại Cụ Phù sơn. Xem ra y có vẻ rất thích cái sơn môn này.
Chuyện tình trăm ngàn năm trước Thôn Hỏa Trùng Ma bị Sở Cửu Vũ tiêu diệt thì rất nhiều người biết. Nhưng không ngờ là lão ma đầu này căn bản là chưa hề chết, vẫn có thể xuất hiện lần nữa tại Nam An Châu.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ