Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1487: Nguyên nhân
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ngừng lại trên bầu trời của Cụ Phù sơn. Diệp Mặc cũng không lập tức đi xuống dưới. Cụ Phù sơn lúc này đã là một mảnh hỗn độn, tuy rằng không thể nói là đã bị san thành bình địa, nhưng ngọn núi đã bị đánh sập, các khe nứt ngang dọc khắp nơi, rất rõ ràng là đã trải qua một hồi đại chiến mà tạo thành.
Diệp Mặc sau khi dừng 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại, thì liền cẩn thận kiểm tra đầy rẫy thi thể của Thôn Hỏa Trùng vương vãi khắp nơi.
Diệp Mặc lập tức biết được là có người đã đại chiến một hồi với Thôn Hỏa Trùng Ma ở chỗ này. Nhưng ai thắng ai thua thì lại không cách nào biết rõ ràng cả.
Bản lĩnh của Thôn Hỏa Trùng Ma thì Diệp Mặc rất rõ ràng. Trước đây khi ở trong Ma Ngục cấm địa thì hắn đã chém đứt được một cánh tay của Thôn Hỏa Trùng Ma. Mà khi đó thì thực lực của Thôn Hỏa Trùng Ma có lẽ là còn chưa phục hồi được tới ba thành. Hiện tại thì y nếu đã dám ra khỏi Ma Ngục cấm địa, thì cũng có nghĩa là y đã khôi phục hoàn toàn rồi. Một Thôn Hỏa Trùng Ma đã khôi phục lại thực lực, hơn nữa còn có vô số Thôn Hỏa Trùng, thì cho dù là so với Hồng Nhất Hấn, cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.
Bây giờ lại có người có thể đại chiến một trận cùng Thôn Hỏa Trùng Ma, thậm chí không phân rõ thắng bại nữa. Thế giới này cũng thật sự là nhiều người tài. Diệp Mặc vốn cho rằng tại Nam An Châu rất khó tìm ra tu sĩ nào có tu vi so sánh được với Đồ Tử Chân, nhưng hiện tại lại có tu sĩ có thể đại chiến cùng Thôn Hỏa Trùng Ma, thì tu vi hiển nhiên là sẽ không kém hơn so với Đồ Tử Chân rồi. Hơn nữa nếu tu sĩ đó có thể tiêu diệt được Thôn Hỏa Trùng Ma, thì cũng có nghĩa là có thể giết được Đồ Tử Chân.
Thần thức của Diệp Mặc đảo quanh Cụ Phù sơn để kiểm tra một vòng, nhưng không hề thấy bất kỳ dấu vết nào của Thôn Hỏa Trùng Ma cả. Ngay cả tu sĩ đã cùng y đại chiến cũng không hề thấy chút tung tích nào. Cũng không biết rốt cuộc là hai người này đã đồng quy vu tận, hay là đã đi tới nơi khác đánh tiếp rồi.
Một hồi lâu sau, thì thần thức của Diệp Mặc đã dừng lại ở phía sau núi của Cụ Phù sơn. Ở đó có một cái cấm chế ẩn nấp đã bị hủy đi một mặt. Sau khi hắn nhìn thấy đồ vật bên trong cấm chế này, thì đã hiểu vì sao Thôn Hỏa Trùng Ma lại phải ở lại Cụ Phù sơn này rồi. Y không phải là thích sơn môn của Cụ Phù Sơn, mà là vì Cụ Phù sơn chính là nơi mà y để lại một cái hang ổ nuôi dưỡng Thôn Hỏa Trùng, lúc này y mới tới đây để thu hồi lại.
Theo tình thế này thì rất có thể là thực lực của y còn chưa hoàn toàn khôi phục, kết quả là gặp phải đối thủ tại Cụ Phù sơn này, sau đó cả hai đại chiến một hồi. Cụ Phù sơn thì bị diệt, Thôn Hỏa Trùng cũng chết đi vô số.
- Đi thôi, Thôn Hỏa Trùng Ma đã đi rồi, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì...
Không gặp được Thôn Hỏa Trùng Ma, thì Diệp Mặc có chút thất vọng. Hắn liền hướng tới Trình Na Na nói một câu.
Trình Na Na vẫn chưa trả lời, nhưng Diệp Mặc bỗng nhiên lại nói tiếp:
- Đợi một chút...
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lập tức biến thành một cái bóng, trong nháy mắt đã chặn trước mặt của hai cô gái. Hai cô gái này vốn muốn rời đi, nhưng lại bị Diệp Mặc chặn lại nên nhất thời cả kinh.
- Là ngươi?
Cô gái mặc quần áo mầu lam nhìn thấy Diệp Mặc, thì lập tức kinh thanh kêu lên.
- A... Diệp đại ca...
Cô gái mặc bộ quần áo mầu xanh nhạt còn lại thì vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói cũng có chút run run.
Diệp Mặc không ngờ là cả hai cô gái này thì hắn đều biết. Cô gái mặc bộ đồ mầu lam chính là Văn Thái Y xếp thứ nhất trong mười mỹ nữ Nam An Châu. Sau khi Vô Cực Tông bị hắn tiêu diệt, thì tu sĩ của Vô Cực Tông đều đã mai danh ẩn tích rồi. Diệp Mặc cho rằng bọn họ nhất định là trốn ở nơi nào đó một lần nữa mở lại sơn môn, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể gặp Văn Thái Y ở chỗ này.
Mà cô gái mặc bộ đồ mầu xanh nhạt kia thì Diệp Mặc càng không thể nào tin được. Không ngờ lại chính là Vân Tử Y. Kiếm Cốc thì chính là bị Vô Cực Tông tiêu diệt, vậy thì tại sao Vân Tử Y lại đi cùng Văn Thái Y của Vô Cực Tông chứ? Hơn nữa quan hệ của hai người dường như cũng không hề cạn? Càng khó hiểu hơn là vì sao hai người lại cùng xuất hiện ở Cụ Phù sơn này?
Diệp Mặc không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Tử Y. Đối với cô gái tên Văn Thái Y kia, thì hắn căn bản là không buồn nhìn tới. Hắn cần chính là một lời giải thích của Vân Tử Y, tại sao lại làm như vậy?
- Diệp đại ca, tôi muốn đi cùng với Thái Y...
Sự kinh hoàng trong mắt của Vân Tử Y ngày càng đậm, căn bản là không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Mặc.
- Tử Y, Lạc Phi và mấy người Cam Lang đều đang ở Mặc Nguyệt Chi Thành, lẽ nào cô không định cùng tôi quay về Mặc Nguyệt Chi Thành sao? Chẳng lẽ cô không muốn giải thích một chút sao?
Diệp Mặc nhíu mày rồi trầm giọng nói.
Nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì Vân Tử Y càng kinh hoàng và hổ thẹn. Mà Văn Thái Y thì nhìn qua Trình Na Na một chút, sau đó cười lạnh một tiếng:
- Lời đồn quả nhiên là sự thực. Tử Y muội tử cùng đi với ngươi mới là chuyện xấu. Cho dù ngươi giết ta, cũng không thể cản được miệng lưỡi thế gian đâu.
Vân Tử Y vội vã ngăn cản Văn Thái Y rồi nói:
- Thái Y, cô đừng nói vậy. Diệp đại ca không phải loại người như vậy.
Nói xong thì cô càng mang vẻ mặt sợ hãi mà nói tiếp với Diệp Mặc:
- Diệp đại ca, xin lỗi, tôi không đi Mặc Nguyệt Chi Thành đâu. Thái Y có hơi thẳng thắn, anh không nên để ở trong lòng.
Diệp Mặc bình thản nói:
- Cô có đi Mặc Nguyệt Chi Thành hay không đương nhiên là do cô tự quyết định, chẳng lẽ tôi còn có thể ép buộc cô hay sao? Nhưng Tử Y à, tôi muồn nói là làm người thì không nên quên nguồn gốc. Kiếm Cốc là do Vô Cực Tông tiêu diệt, mà cô lại đi cùng với người của Vô Cực Tông, vậy là có ý gì?
- Xin lỗi Diệp đại ca, con đường của tôi là do tôi tự mình lựa chọn. Thái Y hiện tại cũng không còn là đệ tử của Vô Cực Tông, mà Thái Y lại có ơn cứu mạng đối với tôi, tôi, tôi...
Vân Tử Y cũng không biết phải giải thích với Diệp Mặc như thế nào.
Diệp Mặc thở dài một tiếng. Con đường của mình do tự mình lựa chọn là không sai, nhưng mấy người Lạc Phi và Cam Lang còn đang muốn vì Vân Tử Y mà báo thù, Đỗ Tú Dĩnh thì vẫn muốn đi tìm kiếm Vân Tử Y, ngay cả bản thân mình cũng luôn hổ thẹn với Vân Tử Y. Nhưng hiện tại thì Vân Tử Y lại đi cùng với kẻ thù của cô, còn muốn ngăn cản hắn động thủ.
Diệp Mặc rất muốn nói cho Vân Tử Y biết chuyện tình của cha cô, nhưng thấy Vân Tử Y lúc này, thì hắn bỗng nhiên cảm giác không còn hứng thú nữa. Nói cho cô rồi thì sao chứ?
Văn Thái Y bỗng nhiên kéo Vân Tử Y lại rồi nói:
- Tử Y, cô nợ Diệp thành chủ cái gì sao? Hay là hắn đã giúp đỡ cô điều gì? Nếu như cái gì cô cũng không thiếu nợ hắn, thì sao cô phải như vậy?
Nói xong thì cô còn cười nhạt rồi nói với Diệp Mặc:
- Diệp thành chủ, tu vi của ngươi đương nhiên là cao hơn so với chúng ta, ngay cả tông môn chín sao ngươi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt, cho nên muốn giết chúng ta đương nhiên là càng đơn giản. Nhưng ngươi có quyền gì mà nhất định muốn Tử Y phải đi Mặc Nguyệt Chi Thành với ngươi?
- Thái y, cô dừng nói như vậy với Diệp đại ca.
Vân Tử Y vội vàng nói.
- Cô tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Diệp Mặc đã không còn ý nghĩ muốn đưa Vân Tử Y về Mặc Nguyệt Chi Thành nữa rồi, cô nếu đã tự đưa ra quyết định cho mình, muốn đi làm chuyện của mình, thì hắn cũng không cần thiết phải miễn cưỡng.
Văn Thái Y lạnh lùng nói:
- Diệp thành chủ, ta và Tử Y đều là thân gái, tới nơi này cũng là vì chút chuyện riêng của con gái, chẳng lẽ loại chuyện này ngươi cũng muốn hỏi sao?
- Tử Y, chúng ta đi.
Nói xong, thì Văn Thái Y liền kéo theo Vân Tử Y lập tức bước lên pháp bảo phi hành.
- Diệp đại ca, tôi không làm chuyện gì xấu...
Vân Tử Y còn chưa nói hết câu, thì đã được pháp bảo phi hành của Văn Thái Y đưa đi rồi, đảo mắt đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Diệp Mặc không hề đuổi theo. Hắn đoán rằng hai cô gái này tới đây chắc chắn không phải do ngẫu nhiên. Nhưng nếu nói rằng hai người bọn họ có thể đối chiến cùng Thôn Hỏa Trùng Ma, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Diệp Mặc chợt nhớ tới một chuyện, hắn liền bước lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' sau đó lại lần nữa quay lại Cụ Phù sơn. Ngọn núi Cụ Phù sơn đổ nát, khe nứt ngang dọc khắp nơi, vừa nhìn thì có thể nghĩ là do tranh đấu của tu sĩ Hóa Chân tạo thành. Nhưng Diệp Mặc sau khi tới đây lần nữa, thì đã kiểm tra tỉ mỉ lại vết tích của ngọn núi bị sập kia, sau đó cười lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Vân Tử Y và Văn Thái Y biến mất.
Nhưng hắn cũng không hề đuổi theo. Hắn tin tưởng vào câu nói cuối cùng của Vân Tử Y. Mấy môn phái trước đó cũng là bị Thôn Hỏa Trùng Ma tiêu diệt chứ không phải là do các cô làm. Hơn nữa hắn đoán rằng Thôn Hỏa Trùng Ma là do hai cô gái này giết chết, nhưng về phần giết thế nào thì hắn không hiểu được.
Nếu như Thôn Hỏa Trùng Ma không phải là do hai cô giết, thì hai cô cũng không cần thiết phải bố trí tình cảnh đại chiến của tu sĩ Hóa Chân ở đây.
Đứng lặng một hồi lâu thì Diệp Mặc mới chậm rãi nói:
- Na Na, chúng ta quay về Mặc Nguyệt Chi Thành thôi.
Trình Na Na vẫn theo sau Diệp Mặc, thẳng đến lúc này cũng không hề nói câu nào. Diệp Mặc nói đi đâu, thì cô cũng sẽ đi đó. Điều này làm cho Diệp Mặc cũng rất bất đắc dĩ. Nếu như là Ninh Khinh Tuyết hoặc Tô Tĩnh Văn, thì hắn còn có thể đoán được một chút, nhưng đối mặt với Trình Na Na, thì hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào cả.
Tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' càng lúc càng nhanh hơn. Diệp Mặc muốn nhanh chóng đưa Trình Na Na về Mặc Nguyệt Chi Thành, sau đó để cho Tĩnh Văn và Diệp Lăng an ủi cô một chút.
...
Một ngày sau, thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã trở về tới Mặc Nguyệt Chi Thành. Thần trí của hắn quét tới nơi ở trong Mặc Nguyệt Hồ. Đường Bắc Vi và Tống Ánh Trúc dường như đang nói gì đó với Từ Đồng, mà Từ Đồng cũng sưng đỏ hai mắt giống hệt như Trình Na Na.
- Anh, anh đã trở về. A, Na Na, cô cũng trở về rồi sao?
Thấy Diệp Mặc tiến vào Mặc Nguyệt Hồ, thì Đường Bắc Vi lập tức chạy ra đón chào. Sau đó cô lập tức nhìn thấy Trình Na Na, trong mắt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ. Nhưng khi cô phát hiện Trình Na Na đã cạo sạch tóc, thì biểu tình lại biến thành kinh ngạc.
Tống Ánh Trúc vừa qua đây nói chuyện, thì Diệp Lăng và Tô Tĩnh Văn cũng đều đi tới. Vẻ mặt của Diệp Lăng u sầu, hiển nhiên là trong lòng cũng đang có chút khổ sở.
Thấy mấy người đều có bộ dạng do dự, thì Diệp Mặc lúc này mới dò hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Từ Đồng cúi đầu không nói, nhưng Đường Bắc Vi lại bỗng nhiên nói:
- Một thời gian tước, sau khi Ức Mặc trở về, thì Na Na có chút tưởng niệm Tử Phong, lại muốn đi ra ngoài tìm kiếm Diệp Tử Phong. Chị Khinh Tuyết sợ Na Na đi một mình có thể xảy ra sơ xuất, cho nên để cho Lâm đại ca và chị Từ Đồng đi cùng cô.
Từ Đồng vẫn im lặng lúc này bỗng nhiên lại mở miệng nói:
- Sau đó ba người chúng tôi đã gặp Tử Phong ở Ngư Di thành...
Diệp Mặc lập tức cắt đứt lời Từ Đồng:
- Cô nói là các cô đã tìm được Tử Phong rồi hả? Vậy Tử Phong đâu?
Đường Bắc Vi nói:
- Diệp Tử Phong lúc đó đang đi cùng Nam Cung Tiểu Đại (cái tên quái dị @_?), hơn nữa bộ dạng vô cùng thân mật. Khi y thấy Na Na thì cũng không hề mừng rỡ, mà còn chửi ầm lên. Y nói Na Na không biết xấu hổ, cùng anh... Sau đó nói Na Na cút đi, đừng để y gặp lại nữa. Y còn nói Diệp Tử Phong là Diệp Tử Phong, Diệp Mặc là Diệp Mặc, hai người không hề có quan hệ gì, sau này đừng đem hai người liên hệ với nhau nữa. Lúc đó Na Na lập tức khóc rồi chạy ra khỏi Ngư Di thành.
Sắc mặt của Diệp Mặc trầm xuống. Tính cách của Diệp Tử Phong thì hắn biết rõ, không phải loại bá đạo như vậy. Sự tình còn chưa biết rõ thì đã điên cuồng đánh đuổi Na Na đi rồi.
- Sau khi Na Na đi, thì chị Từ và anh Lâm vì sao lại không ngăn cản lại?
Diệp Mặc tuy rằng rất căm tức, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1488: Muốn báo thù
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc đương nhiên cũng biết cô gái tên Nam Cung Tiểu Đại. Cô là một trong mười mỹ nữ Nam An Châu, người của Nam Cung sơn trang. Nam Cung sơn trang vốn là Ngư Dược Long Môn sơn trang, đồng thời cũng có tên là Cửu Tinh sơn trang. Chỉ là sau khi Sở Cửu Vũ rời đi, thì Cửu Tinh sơn trang đã bị người của Nam Cung gia chiếm lấy.
Lâm Dị Bán vẫn luôn muốn thu hồi lại Cửu Tinh sơn trang, nhưng tu vi của y hiện tại mới là Thừa Đỉnh, thực lực còn xa mới có thể khiêu chiến tông môn tám sao như Nam Cung sơn trang.
Diệp Mặc tuy rằng vẫn dự định là sẽ đi xem Nam Cung sơn trang một lần, nhưng cũng không phải là giúp Lâm Dị Bán ra mặt, hơn nữa chưa chắc Lâm Dị Bán đã nguyện ý để cho Diệp Mặc ra mặt dùm mình. Với y mà nói, thì tự mình thu hồi lại Cửu Tinh sơn trang mới là điều tốt nhất.
Nghe được Diệp Mặc hỏi, thi Từ Đồng vội nói:
- Lúc đó ngoại từ Nam Cung Tiểu Đại và Diệp Tử Phong ra, còn có cả đệ nhất thiên tài dòng chính Nam Cung gia là Nam Cung Bình Điền ở đó. Dị Bán thấy Nam Cung Bình Điền thì liền nhịn không được mà châm chọc vài câu, kết quả là Nam Cung Bình Điền trả lời lại một cách mỉa mai. Nếu như không phải tôi và Dị Bán đều là người của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì không chừng là sẽ bị người của Nam Cung gia giết chết tại chỗ rồi.
- Lúc Dị bán và Nam Cung Bình Điền tranh luận thì có rất nhiều người vây xem. Dị Bán dưới sự giận giữ đã muốn động thủ, kết quả là trúng phải kế khích tướng của Nam Cung Bình Điền. Hai người liền đem tất cả đồ đạc giao cho người bên cạnh, chỉ mang theo một pháp bảo công kích, sau đó đi ra ngoài quyết đấu. Bọn họ quyết đấu bất kể sinh tử, cũng không có ai biết họ đi tới đâu để quyết đấu. Hơn nữa hai người đều nói trước mặt rất nhiều người rằng bất luận là ai sống ai chết, thì những người khác đều không thể làm gì cả.
- Chuyện này xẩy ra khi nào?
Diệp Mặc cảm giác được chuyện này dường như có chút không đúng, lập tức hỏi lại Từ Đồng.
- Đã một tháng rồi. Dị Bán đi rồi, tôi rất lo sợ. Na Na đi đâu tôi cũng không biết, cho nên đợi ở Ngư Di thành mười ngày, vẫn không gặp được Dị Bán trở về, nên mang theo sự lo âu sợ hãi mà trở về Mặc Nguyệt Chi Thành.
Vành mắt của Từ Đồng vẫn sưng đỏ, hiển nhiên là cô cho rằng Lâm Dị Bán đã lành ít dữ nhiều rồi.
Diệp Mặc giờ mới hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Lâm Dị Bán đi quyết đấu khiến cho Từ ì đâu còn tâm trí nào mà để ý lo lắng cho Trình Na Na nữa? Nhưng Diệp Mặc càng nghĩ thì càng thấy chuyện này có chút quỷ dị.
Trình Na Na đột nhiên tìm được Diệp Tử Phong thì thôi, nhưng vì sao Nam Cung Bình Điền lại đột nhiên xuất hiện?
- Anh, cái tên Diệp Tử Phong kia thật sự là ác tâm mà, em cảm thấy người như y sống làm gì cho lãng phí linh khí (Ở Nam An Châu thì đúng là không thể nói sống làm gì cho chật đất được ). Na Na bỏ qua thời gian tu luyện của chính mình, cực khổ ở bên ngoài tìm kiếm mấy năm trời. Vất vả lắm mới gặp được y, thì không ngờ y lại là kẻ không có nhân tính như vậy.
Đường Bắc Vi thấy Diệp Mặc không nói gì. Lo lắng rằng Diệp Mặc trong lòng sẽ tức giận, nên vội vã đến bên cạnh cầm tay an ủi Diệp Mặc. Hiển nhiên là cô đối với Diệp Tử Phong không có nửa điểm hảo cảm nào.
Sau khi nói xong, thì cô dường như cảm giác được lời mình nói không được thỏa đáng cho lắm, nên lại áy náy nhìn Diệp Lăng:
- Chị Lăng, em là đang luận sự, chị đừng để trong lòng.
Thấy Trình Na Na chỉ biết khóc, thì cô cũng không thể làm gì khác hơn là quay sang an ủi:
- Na Na, nếu tôi là cô, thì đã sớm một cước đạp cái loại người vô tình vô nghĩa này đi rồi, cần gì phải đau lòng như vậy.
Diệp Mặc thấy Tố Tố và Khinh Tuyết đều không đến, thì biết rằng bọn họ vẫn đang bế quan tu luyện. Thấy Đường Bắc Vi còn muốn nói tiếp, thì Diệp Mặc liền khoát tay:
- Tôi muốn đi tới Nam Cung sơn trang một chuyến. Từ Đồng, Na Na, hai người đi cùng tôi đi.
- Em cũng đi.
Đường Bắc Vi nhanh chóng thốt lên.
- Anh, em muốn đi hỏi anh hai một chút. Bởi vì anh chưa trở về, cho nên em vẫn chưa đi. Lần này em muốn đi cùng anh.
Diệp Lăng lúc này mới nói một câu đầu tiên.
Diệp Mặc gật đầu:
- Bắc Vi thì không nên đi, nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, với tư chất của em, mà đến giờ vẫn còn là tu vi Nguyên Anh tầng chín. Tĩnh Văn thì đã sắp thăng cấp Thừa Đỉnh rồi, ngay cả Ánh Trúc cũng sắp đuổi kịp em rồi. Em nên tranh thủ thời gian bế quan tu luyện thì hơn.
Thấy Đường Bắc Vi còn muốn nói gì đó, thì Tống Ánh Trúc vội vã kéo cô lại rồi nói:
- Bắc Vi, anh của em nói rất đúng, hiện tại thông đạo phi thăng đã mở rồi, đến lúc đó mọi người cùng nhau phi thăng, em nguyện ý ở lại đây một mình sao?
Nghe Tống Ánh Trúc nói xong, thì Đường Bắc Vi lập tức gạt bỏ ý niệm muốn đi cùng ra khỏi đầu. Cô lập tức gật đầu đồng ý đi tu luyện.
- Chính anh cũng nên cẩn thận một chút, sau khi Ức Mặc trở về vẫn một mực tu luyện, tu vi của nó tiến bộ rất nhanh, anh không cần phải lo lắng.
Tống Ánh Trúc nói xong, thì liền đi qua giúp Diệp Mặc sửa sang lại y phục.
...
Nam An thành. Có thể nói đây là thành thị tu chân lớn nhất Nam An Châu. Tuy rằng thực lực không bằng Đan Thành, nhưng nơi này là chỗ mà tu sĩ cấp thấp thích nhất. Về sự phồn hoa của nó thì không hề kém hơn so với Lưu Xà thành.
Nguyên nhân chủ yếu là do Nam An thành gần với Vô Tâm Hải, rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều đi tới Vô Tâm Hải tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Mạc Hải thành cách Nam An Châu khá xa, hơn nữa việc quản lý của Mạc Hải thành cũng rất hỗn loạn. Tu sĩ bị giết rồi có khi vẫn còn chưa biết là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Nam An thành thì lại khác. Sự an toàn của Nam An thành thì vẫn được đảm bảo. Trước đây Hư Nguyệt Hoa chính là đi từ Nam An thành ra ngoài, sau đó thẳng một đường đi tới Mạc Hải thành.
Lúc này trong tất cả các quán rượu ở Nam An thành, hay là Linh tức lâu, thì chủ đề chính luôn là Diệp thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành giết hết mấy tỷ Sa Hồn Thú, sau đó lại tiêu diệt Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm. Đương nhiên hấp dẫn nhất vẫn là chuyện Diệp Mặc phá hủy Diễm Hải cấm địa ngăn chặn biển lửa bạo phát. Bời vì sau khi ngọn lửa trong Diễm Hải cấm địa bị hủy đi, thì rất nhiều người đều có được 'Cực diễm kim tinh'.
Linh tức lâu ở hai bờ của Nam An thành có vị trí tốt nhất, giá cả lại vừa phải, cho nên lúc này luôn kín hết chỗ.
- Hắc hắc, hiện tại mấy tông môn rời khỏi Diễm Hải cấm địa hẳn là phải hối hận tới tận ruột gan rồi. 'Cực diễm kim tinh' đó, chỉ cần một khối thôi đã đủ phát tài rồi. Đáng tiếc, ta lúc đó không có mặt ở đấy.
Nghe được người khác bàn tán, thì một tên tu sĩ Kim Đan cũng không nhìn được mà tự sướng một câu.
- Ngươi ở đó thì đã làm sao? Thấy mấy tông môn chín sao đều đã bỏ đi, mà ngươi còn có thể ở lại mới là chuyện lạ. Những tu sĩ ở lại lúc đó đều là tu sĩ không sợ chết, hoặc là tu sĩ cực kỳ đại nghĩa. Ta thấy bọn họ hoàn toàn xứng đáng có được 'Cực diễm kim tinh' đấy.
- Ta nghe nói sau khi Diệp thành chủ tới Diễm Hải cấm địa, thì chỉ vung tay lên đã ngăn chặn được ngọn lửa rồi. Sau đó thì khắp nơi đều xuất hiện 'Cực diễm kim tinh'.
- 'Cực diễm kim tinh' thì cũng thôi, đã thế còn được Diệp thành chủ hứa hẹn rằng mỗi tu sĩ ở lại Diễm Hải cấm địa đều có thể nhờ ngài luyện chế cho một lò đan dược đấy ngươi có biết không? Hiện tại thì mỗi một tu sĩ từng ở lại Diễm Hải cấm địa đều là một miếng bánh ngọt, vô số người đều muốn lôi kéo bọn họ đấy. Chính là để bọn họ hỗ trợ...
Lúc này lại có một tên mập tu vi Kim Đan trung kỳ hạ giọng nói:
- Các ngươi biết không? Hậu Phi tiên tử của Phiêu Miễu Tiên Trì còn công khai muốn trở thành song tu đạo lữ của Diệp thành chủ đấy. nhưng Diệp thành chủ lại không hề để ý tới cô.
- Không thể nào, Hậu Phi tiên tử là một ‘Băng nữ’ vô cùng cao ngạo mà.
- Sao lại không thể, đây tuyệt đối là sự thật. Bản lĩnh của Diệp thành chủ vô cùng lớn, nhưng thái độ làm người vẫn luôn đúng mực. Nếu như là ta, thì trước hết cứ thu vào tay rồi hãy nói. Một ‘Băng mỹ nhân’ xinh đẹp như vậy...
- Tên béo đáng chết, ngươi không muốn sống rồi. Dám nói Diệp thành chủ và Hậu Phi tiên tử như vậy. Ngươi hãy mau câm mồm lại...
Vừa lúc đó, bỗng nhiên lại có một đạo ô quang bay tới. Tên béo vừa rồi còn đang nói về Hậu Phi tiên tử, thì nháy mắt đã bị đạo ô quang này đánh nát đầu rồi.
Những người xung quanh đều bị dọa đến kinh hãi mà tránh ra xa. Chỉ có một cô gái tuyệt mĩ và một tên thanh niên mặc đồ mầu trắng vẫn ngồi ở một bên không hề nhúc nhích. Hiện tại tất cả mọi người đều biết, tên béo nói xấu Hậu Phi tiên tử kia là do hai người này giết chết đấy.
- Lâm sư tỷ thân thủ thật tốt.
Tên thanh niên mặc đồ trắng kia vội vã nói một câu với vẻ kính phục.
Cô gái được gọi là Lâm sư tỷ khinh thường nhìn thoáng qua tên thanh niên mặc đồ trắng kia rồi nói:
- Giết một con kiến hôi tu vi Kim Đan thôi mà cũng gọi là thân thủ tốt sao? Vuốt mông ngựa thì ngươi cũng không cần phải nói khoác như vậy.
Tên thanh niên kia xấu hổ ho khan một. Nhưng cô gái kia cũng không tiếp tục nói về chuyện này mà là lạnh lùng nhìn về phía những tên tu sĩ còn lại rồi nói:
- Nếu như lại để ta nghe thấy các ngươi bất kính với Hậu Phi tiên tử một lần nữa thì ta sẽ giết không tha.
Những tu sĩ còn lại đều vô cùng kinh hoàng, nhanh chóng khúm núm gật đầu rồi rời đi.
Cô gái xinh đẹp nhìn về phía những tu sĩ đang vội vã rời đi kia lạnh giọng nói:
- Đúng là một đám vô tri không biết gì cả. Phệ Linh Trùng trong phạm vi ngàn dặm là thứ mà sức người có thể tiêu diệt được hay sao? Lại còn vung tay lên đã phá hủy Diễm Hải cấm địa nữa chứ. Thật đúng là chuyện gì cũng có thể bịa ra được. 'Cực diễm kim tinh', đó là thứ chỉ có trong ‘Vô tận tinh không’, từ lúc nào mà lại biến thành sỏi đá trên đường cái ở Tu Chân Giới rồi? Một đám ngu ngốc. (Còn cô em là mù thông tin )
- Sư tỷ hà tất phải nhiều lời với hạng người vô tri này, bọn họ căn bản là cũng không biết cái gì gọi là 'Vô tận tinh không', chỉ là một đám người nhàm chán tán dóc giết thời gian mà thôi.
Tên thanh niên mặc đồ trắng kia lại lần nữa nói.
Lần này thì cô gái kia gật đầu:
- Ngươi cũng thật sự là kém cỏi, có 'Nhất đóa tử viêm', hơn nữa còn là Đan Vương lục phẩm, không ngờ lại ở trong đại hội Đan Vương thua dưới tay một tên còn trẻ tuổi hơn so với ngươi nữa. Thật là mất mặt, thật sự là xấu hổ đến chết người.
Trong mắt tên thanh niên mặc đồ trắng kia hiện lên một tia không cam lòng, bất quá cái tia không cam lòng kia chớp mắt đã biến mất. Sau đó y lập tức nói:
- Sư tỷ, cũng không thể trách ta được. Ai biết tên kia lại chính là kẻ giả heo ăn thịt hổ chứ. Hắn chỉ có tu vi Nguyên Anh, lại là một tên tán tu, cho nên ta căn bản là không thèm để ý. Không ngờ là hắn luyện đan từ Anh hỏa, tới Địa Hỏa, cuối cùng không ngờ còn lấy ra 'Vụ liên tâm hỏa' đứng thứ ba trong Tu Chân Giới. Nếu như sớm biết rằng hắn có 'Vụ liên tâm hỏa', thì ta căn bản là sẽ không để cho hắn đi lên tới ‘Mười hai bậc Đan Vương’.
Cô gái xinh đẹp lạnh lùng nhìn thoáng qua tên thanh niên rồi nói tiếp:
- Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy. Sư phụ cho ngươi 'Nhất đóa tử viêm', nhưng ngươi lại dùng nó để thua dưới 'Vụ liên tâm hỏa'.
Tên thanh niên kia xấu hổ nói:
- Sư tỷ, chỉ cần tỷ giúp ta lần này, thì lần sau tỷ muốn ta làm chuyện gì ta cũng đồng ý.
Cô gái xinh đẹp kia thở dài:
- Sư phụ chuẩn bị phi thăng rồi, còn ta sau khi trở về chào hỏi tỷ tỷ, cũng phải chuẩn bị để trùng kích Hóa Chân trung kỳ. Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi một lần cuối cùng thôi, sau này có chuyện gì nữa, thì ngươi tự mình giải quyết đi. Nói đi, muốn ta giúp ngươi như thế nào?
Trong mắt tên thanh niên mặc đồ trắng hiện lên một tia mừng rỡ, lập tức nói:
- Chỉ cần tỷ có thể cướp được 'Vụ liên tâm hỏa' của hắn, thì những thứ còn lại ta có thể tự mình làm được. Ta muốn dùng bản lĩnh luyện đan đánh bại hắn ở ngay tại Đan Thành, sau đó sẽ giết hắn. 'Vụ liên tâm hỏa' thì ta không muốn, sẽ để lại cho tỷ.
- Ta biết rằng ngươi ở trên con đường đan đạo nếu như không thể đánh bại hắn, thì kiếp này cũng chỉ có thể dừng lại ở Đan Vương lục phẩm mà thôi. Được rồi, ta giúp ngươi lần này. Hắn đang ở đâu?
Cô gái xinh đẹp không chút do dự nào hỏi lên.
- Khi ta rời khỏi Nam An Châu đi tìm tỷ, thì hắn vẫn còn đang ở Đan Thành. Hiện giờ chúng ta cứ đi Đan Thành trước rồi hãy nói.
Tên thanh niên mặc đồ trắng kia lập tức trả lời.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1489: Anh em trong nhà cãi cọ nhau.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Người đàn ông mặc đồ trắng chính là Cửu Kiền ngày trước thua dưới tay Diệp Mặc trong đại hội đan vương, gã vì đi Vô Tâm Hải cầu viện binh cứu giúp, không biết Nam An châu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu gã biết Diệp Mặc giết chết mười một tên Hóa Chân của Đan thành, thậm chí còn tiêu diệt hai tông môn chín sao, gã cũng không dám để sư tỷ của mình xuất đầu.
Cửu Kiền và sư tỷ vừa mới đứng dậy, thì lại bị hai tên Hóa Chân chặn lại. Hai tu sĩ chặn bọn họ lại vừa nhìn liền biết là hộ sĩ của Nam An thành, nữ tu xinh đẹp vừa nãy trong Khí Tức lâu giết người, hai hộ sĩ này rõ ràng là đến bắt người.
Nữ tu đó vừa nhìn thấy tu sĩ của Nam An thành không ngờ lại dám chặn cô lại, khí thế toàn thân lập tức dâng lên, hai tên hộ sĩ bị khí thế này đẩy lùi vài bước, lúc này mới kinh hãi nói:
- Hóa Chân tiền bối…
…
Nam Cung sơn trang mặc dù là một tông môn tám sao, nhưng lại là tông môn thần bí nhất trong toàn Nam An châu. Vì Nam Cung sơn trang có rất ít những hoạt động công khai, hoặc là trước giờ chưa bao giờ hoạt động công khai. Không ai đã từng đến Nam Cung sơn trang, người của Nam Cung sơn trang thỉnh thoảng có tham gia hoạt động của một số tông môn khác. Nhưng nếu so sánh, thì cũng rất ít ỏi. Cho dù lần đại kiếp của Nam An này, cũng không thấy bóng dáng của Nam Cung sơn trang.
Lúc này Diệp Mặc cũng đã đến được bên ngoài của Nam Cung sơn trang, hắn mặc dù vẫn muốn đến thăm Ngư Dược Long môn trang này, nhưng hôm nay quả thực là lần đầu tiên đến. Nếu không phải vì chuyện của Diệp Tử Phong, hắn cũng không đến nhanh như vậy.
- Diệp thành chủ đại giá quang lâm, Nam Cung sơn trang tôi thật vinh dự.
Thanh Nguyệt của Diệp Mặc vừa mới hạ xuống, một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ năm liền mở cửa sơn trang, hơn nữa ngay lập tức ôm quyền chào hỏi Diệp Mặc, rõ ràng, gã vẫn quan sát tính hình bên ngoài.
Diệp Mặc gật đầu, dẫn theo ba người Diệp Lăng vào trong sơn trang, không có chút đề phòng gì.
Diệp Mặc vừa tiến vào, thần thức liền quan sát xung quanh, hắn cũng sẽ không ngại ngùng gì, nhưng sau đó Diệp Mặc lại phát hiện Nam Cung sơn trang đâu đâu cũng là trận pháp, hơn nữa đẳng cấp của trận pháp cũng rất cao. Diệp Mặc đoán những trận pháp này chắc hẳn là do Sở Cửu Vũ để lại, loại trận pháp này những tông sư trận pháp bình thường cũng không thể nào bố trí được.
- Mời Diệp thành chủ…
Tên tu sĩ Kiếp Biến đó thấy Diệp Mặc không để ý đến gã, cũng không để bụng gì, vẫn khách sáo mời Diệp Mặc vào trong.
Cửa của Nam Cung sơn trang mở rộng, thoạt nhìn liền giống như hoan nghênh Diệp Mặc đến vậy.
Tên tu sĩ Kiếp Biến đó dẫn Diệp Mặc đến đại điện của Nam Cung sơn trang, còn lúc này cửa của đại điện cũng được mở rộng rồi, mười mấy tu sĩ cũng đã ngồi ngay ngắn trong đại điện như nghênh đón Diệp Mặc đến vậy, ai ai cũng bày tỏ lòng nghênh đón Diệp Mặc đến Nam Cung sơn trang, rất hoan nghênh.
Người đứng ở cửa vào đại điện là một người đàn ông trung niên, không nhìn ra được bao nhiêu tuổi, khuôn mặt khẽ mỉm cười, vẻ mặt lộ vẻ cực kỳ tự tin.
Tu sĩ trung niên này nhìn thấy mấy người Diệp Mặc đến, vội vàng bước lên trước vài bước ôm quyền hành lễ nói:
- Nam Cung Hư của Nam Cung sơn trang bái kiến Diệp thành chủ, Diệp thành chủ đại giá quang lâm Nam Cung sơn trang, đúng là phúc phận Nam Cung sơn trang rồi.
- Diệp thành chủ, vị này là gia chủ Nam Cung Hư của Nam Cung sơn trang.
Tên tu sĩ Kiếp Biến dẫn đường đứng bên vội vàng hướng về phía Diệp Mặc giới thiệu.
Tử Đồng giọng khàn khàn nói:
- Đây là Nam Cung sơn trang sao? Đây chắc hẳn là sơn trang chín sao của Sở gia.
Nam Cung Hư cũng không phản bác lại lời nói của Tử Đồng, chỉ cười nhạt nói:
- Từ sư muội nói đúng, sơn trang này trước đây chính xác là sơn trang chín sao, nhưng có phải là của Sở gia không, thì tôi cũng không biết. Vì chuyện này tôi cũng rất nghi ngờ, gọi là sơn trang chín sao hay là Nam Cung sơn trang thì có gì khác nhau sao? Nam Cung Bình Điền và Dị Bán huynh cũng đều là người trong nhà, chỉ có điều quá nóng tính, haizz…
Nam Cung Hư dường như đúng là rất tiếc nuối, nói xong liền thở dài một câu rồi lại cung kính nói với Diệp Mặc:
- Diệp thành chủ mời ngồi.
Diệp Mặc cũng không nói gì, Nam Cung Hư này không ngờ lại nói sơn trang chín sao chưa chắc là của Sở gia, cái này cũng có thể nói sao. Hơn nữa gã cuối cùng còn nói trận quyết đấu của Nam Cung Bình Điền và Dị Bán trong sơn trang chỉ là giận quá mà thôi. Đừng nói Tử Đồng cảm thấy không ổn, mà Diệp Mặc cũng cảm thấy Nam Cung Hư này quá vô sỉ rồi.
Một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy? Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ không nói gì, hắn không khách khí, trực tiếp hướng về chỗ ngồi đầu tiên ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Lâm Dị Bán và Nam Cung Bình Điền đến đâu quyết đấu rồi?
Nói xong câu này, Diệp Mặc mới phát hiện hắn căn bản cũng không nhìn nhầm, Nam Cung Hư căn bản không phải là Kiếp Biến tầng thứ chín, mà là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư. Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư dùng bí thuật ẩn giấu tu vi của mình, đến hắn cũng suýt nữa không nhận ra, bí thuật ẩn giấu này tuyệt đối là đẳng cấp, rất có khả năng chính là công pháp mà Sở Cửu Vũ truyền lại. Nếu như hắn tu luyện không phải là Tam Sinh quyết, thật chưa chắc đã có thể nhận ra.
Diệp Mặc quét một vòng, phát hiện ra trong mười mấy người này chỉ có Nam Cung Hư là tu sĩ Hóa Chân, còn lại có phải là còn có tu sĩ Hóa Chân còn chưa đi ra, thì Diệp Mặc bây giờ cũng chưa dám chắc. Ít nhất hắn cũng biết được, Nam Cung sơn trang tuyệt đối không phải là tông môn tám sao.
Sau khi nghe thấy Diệp Mặc đến câu đầu tiên không phải là hỏi về Diệp Tử Phong, mà là Lâm Dị Bán, Nam Cung Hư hơi kinh ngạc một chút. Gã sở dĩ nói qua về chuyện của Lâm Dị Bán, là vì gã chắc chắn Diệp Mặc đến đây câu hỏi đầu tiên sẽ là về Diệp Tử Phong, đợi lát nữa mới hỏi đến chuyện của Lâm Dị Bán, gã cũng chỉ nhắc tới chút thôi.
- Sao? Chẳng lẽ Nam Cung môn chủ vẫn còn điều gì giấu diếm khó nói sao?
Thấy Nam Cung Hư không trả lời, giọng nói của Diệp Mặc cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Lâm Dị Bán cho dù đánh không lại Nam Cung Bình Điền, cũng sẽ không thể không có chút tin tức nào, cho dù tu vi của hai người cũng tương đương nhau. Lúc trước Diệp Mặc cũng cho rằng Nam Cung Hư tuyệt đối không dám ra tay với Lâm Dị Bán, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy nữa, Nam Cung sơn trang ẩn nấp sâu như vậy, đến tông môn cũng có tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư, bọn họ có dám ra tay với Lâm Dị Bán hay không, ai mà biết được?
- Không hải, quả thực tốc độ của Bình Điền và Dị Bán rất nhanh, hai người sau khi rời khỏi Ngư Di thành rồi, cũng không biết đến nơi nào quyết đấu rồi, tôi cho người đi tìm một tháng rồi, đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ tin tức nào.
Nam Cung Hư vội vàng đứng dậy nói.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói:
- Gọi Diệp Tử Phong ra đây.
Nam Cung Hư nghe thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng nhắc đến Diệp Tử Phong, vội vàng nói tiếp:
- Tử Phong đang ở cùng Tiểu Đại, bây giờ anh ta cũng không muốn ra ngoài, nói gặp nhau không bằng không gặp.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Tôi đợi mười giây, nếu như không gặp được Diệp Tử Phong, Nam Cung sơn trang sẽ biến thành quá khứ.
Người của Nam Cung sơn trang trong đại điện nghe thấy đều vô cùng tức giận, nghe nói Diệp Mặc bá đạo, nhưng cũng không ngờ lại bá đạo đến mức này.
Những đường gân xanh trên tay của Nam Cung Hư cũng nổi lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói:
- Diệp thành chủ nói đùa rồi.
Diệp Mặc liếc nhìn Nam Cung Hư, lại nói tiếp:
- Nam Cung môn chủ cảm thấy tôi là một người hay nói đùa sao? Mười giây cũng sắp đến rồi đấy.
Nam Cung Hư lại không tiếp tục nói với Diệp Mặc nữa, nhưng lại trầm giọng nói với mấy tu sĩ Nguyên Anh đứng sau lưng:
- Đi mời cô gia đến đây.
- Vâng.
Tên tu sĩ Nguyên Anh đó nói xong liền lập tức ra ngoài, chỉ trong chốc lát, Diệp Tử Phong và một nữ tu nhan sắc tuyệt trần cùng đi đến tiến vào trong đại điện. Hai người thậm chí còn tay trong tay màđi, mối quan hệ đúng như Tử Đồng lúc trước nói, vô cùng thân mật.
Trình Na Na thấy Diệp Tử Phong đến, vành mắt hoen đỏ. Nhưng cô nhìn thấy Nam Cung Tiểu Đại đi bên cạnh Diệp Tử Phong, lại không nói gì, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống. So với Nam Cung Tiểu Đại, cô kém hơn quá nhiều. Ngoại trừ hơn về tư chất mạnh mẽ ra, bất luận là tướng mạo hay tu vi, cô cũng đều kém xa.
Diệp Mặc vừa nhìn thấy Diệp Tử Phong liền sững người, hắn nghe Trình Na Na nói qua Diệp Tử Phong không có linh căn, nhưng Diệp Tử Phong căn bản cũng không thể nào tu luyện được không ngờ cũng đã là tu sĩ Hư Thần rồi, tu vi còn cao hơn Trình Na Na, đây rốt cục là thế nào?
- Anh hai, sao anh không để ý gì đến Na Na vậy, anh biết bọn em đều ở Mặc Nguyệt Chi Thành, sao anh lại không đến đó, mà lại ở lại đây? Đại ca đối xử với anh có điểm nào là không tốt sao? Anh muốn vu cáo hãm hại đại ca, chính là vì người con gái bên cạnh anh đây sao? Na Na khổ sở tìm anh mấy năm trời, anh lại đối xử với chị ấy như vậy sao? Diệp Lăng từ lúc đến chưa nói gì, sau khi thấy Diệp Tử Phong, cuối cùng cũng bạo phát, nổ một tràng phản vấn lại.
Nam Cung Tiểu Đại thấy Diệp Lăng nói vậy, cau mày lại, nhưng lại nhìn nhìn Diệp Tử Phong đang đứng bên cạnh, cũng không nói gì.
- Diệù anh ở lại sơn trang này. Đừng quay về cái gì mà Mặc Nguyệt kia nữa. Còn về đồ đê tiện bên cạnh em kia, anh hi vọng em đừng đi cùng với cô ấy nữa.
Diệp Tử Phong nhìn Diệp Lăng một cái, cũng không có sự sung sướng vui mừng khi anh em gặp lại nhau, mà lại bình thản nói một câu.
Diệp Lăng đơ người nhìn Diệp Tử Phong, cô không ngờ người anh trai quen thuộc của mình ngày trước lại nói ra những lời cay nghiệt đến vậy.
Trình Na Na không ngờ đi cùng Diệp Mặc đến, vẫn bị sỉ nhục, cũng không chịu được rưng rức khóc thành tiếng, nếu không phải Diệp Mặc ở đây, cô sớm đã chạy đi rồi.
Diệp Lăng và Tử Đồng vội vàng an ủi Trình Na Na, nhưng bọn họ cũng không biết nên an ủi thế nào. Bị chính người chồng của mình sỉ vả trước mặt người phụ nữ khác, đổi lại là ai đi nữa thì cũng không chịu được.
- Anh hai, anh mắng nhiếc như vậy không nghĩ có lỗi với Na Na sao? Anh có phải là bị khống chế rồi hay không, hay là bị đoạt xá rồi?
Diệp Lăng bắt đầu nghi ngờ, Diệp Tử Phong tính cách hiền hòa, sao lại có thể đột nhiên trở nên như này được?
Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nó không bị đoạt xá, cũng không bị khống chế gì cả.
Còn một câu nữa Diệp Mặc vẫn chưa nói ra, Diệp Tử Phong từ không có chút linh căn nào đến một tu sĩ Hư Thần, có phải vì sau khi nuốt một linh quả nào đó mà diễn sinh ra linh căn hay không, nên tính cách lại thay đổi thế này? Hay là vì nhẹ dạ cả tin vào lời dèm pha của Nam Cung gia?
Nhưng Diệp Tử Phong cho dù có linh căn cũng chỉ là một tu sĩ Hư Thần mà thôi, anh ta làm sao có thể bị Nam Cung gia nhắm trúng cơ chứ.
Hoặc là biết Lâm Dị Bán đến nhờ vả mình, sau đó Nam Cung sơn trang muốn lôi kéo lừa gạt Diệp Tử Phong, mục đích chính là vì muốn đối phó với mình? Tính cách của Diệp Tử Phong không phải rất kiên định, thậm chí còn có chút dao động. Nam Cung sơn trang cũng có khả năng lợi dụng Diệp Tử Phong, nhưng nếu là lợi dụng, thì cũng sẽ không lấy Nam Cung Tiểu Đại ra chứ?
Nam Cung Tiểu Đại tư chất vô cùng tốt, xinh đẹp như vậy, Nam Cung sơn trang sao có thể tùy tiện phó thác lên người Nam Cung Tiểu Đại được? Diệp Mặc vừa nhìn liền biết Nam Cung Tiểu Đại và Diệp Tử Phong là tình nghĩa phu thê thực sự, hắn cũng không thể nào xác định được Diệp Tử Phong có phải là bị lợi dụng hay không.
Diệp Mặc và Diệp Tử Phong vốn dĩ không có chút quan hệ huyết thống nào, thái độ này của Diệp Tử Phong, Diệp Mặc hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn anh ta quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, thậm chí cũng chẳng thèm nhiều lời.
Hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Hư nói:
- Nam Cung môn chủ, tôi cho anh một ngày, nếu trong thời gian một ngày này mà không có tin tức của Lâm Dị Bán, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Nam Cung sơn trang.
Nam Cung Hư sững người, một lúc lâu sau mới nói:
- Diệp thành chủ, anh có biết đạo lý hay không vậy?
- Anh nói đúng đấy, tôi chính là không thích những người có đạo lý. Giọng nói của Diệp Mặc lạnh như băng.
- Uy phong thật lớn. Diệp Tử Phong bỗng nhiên châm chọc một câu.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1490: Bỏ vợ
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc là một người làm việc dứt khoát, nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì sẽ không lề mề. Hắn nghe thấy Diệp Tử Phong nói vậy, bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Diệp Tử Phong, trước giờ đều là anh nợ tôi, tôi chưa nợ anh cái gì cả, anh và tôi cũng không có quan hệ gì. Anh lại làm cho Mặc Nguyệt thành của tôi rối tinh rối mù lên, tôi chưa giết anh, không phải vì vợ anh cũng không phải vì Diệp gia nhà anh có chút thế lực, mà là vì tôi niệm tình cũ. Hôm nay cắt đứt quan hệ, nếu anh còn dám khiêu khích Mặc Nguyệt Chi Thành của tôi, hoặc là trên đầu tôi, tôi cũng sẽ giết chết.
Diệp Tử Phong bỗng nhiên theo bản năng rùng mình một cái, anh ta trước giờ chỉ thấy Diệp Mặc tức giận với người khác, nhưng hôm nay khi Diệp Mặc đối diện với mình nói ra lời nói này, anh ta lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, không ngờ cũng không dám nói thêm nửa từ nào.
Diệp Lăng thấy đại ca và anh hai đột nhiên bất hòa, cô lập tức hoang mang lo sợ, cô lúc này cũng không biết nên an ui Diệp Mặc hay là đến an ủi Diệp Tử Phong nữa.
Tại sao ba anh em đến một nơi xa lạ như này không thể vui vẻ đoàn tụ với nhau? Lúc này cô thậm chí nhớ khi còn ở Lạc Nguyệt Thành, mặc dù không thể tu luyện, nhưng ba anh em đoàn tụ cùng nhau, cũng còn hạnh phúc hơn lúc này.
Nhưng Diệp Lăng cũng biết Diệp Tử Phong là anh trai ruột của cô, Diệp Mặc và cô không có chút quan hệ nào. Theo lý mà nói cô nên nói giúp Diệp Tử Phong, ở lại Nam Cung sơn trang này. Nhưng cô biết sự suy đoán của anh hai căn bản không có chút đạo lý nào, đại ca tuyệt đối sẽ không ở cùng Trình Na Na.
- Diệp Lăng, nếu như em tin lời anh, thì cùng anh ở lại Nam Cung sơn trang. Chúng ta mới là anh em ruột có mối quan hệ huyết thống, chẳng lẽ em lại đi tin lời của một người ngoài, lại không muốn tin anh sao?
Diệp Tử Phong không dám nói với Diệp Mặc nữa, lại quay sang khuyên Diệp Lăng.
Diệp Lăng vốn dĩ hoang mang lo sợ, bây giờ Diệp Tử Phong lại khuyên vậy, lại càng nấp đằng sau lưng Tử Đồng khóc thành tiếng. Những lúc như này, cô cũng không biết chọn lựa thế nào.
Tử Đồng ngược lại lại an ủi Diệp Lăng, Trình Na Na bỗng nhiên đứng dậy lấy ra một dây chuyền mã não, rồi cả một tập sách màu đỏ, đồng thời xé tan tành trước mặt Diệp Tử Phong, mắt ngấn nước dứt khoát nói:
- Diệp Tử Phong, tôi cám ơn anh đã từng thích tôi, đại ca muốn giết tôi, anh lại đứng ra cứu tôi. Tôi là một đứa mồ côi, không có cha mẹ, trước giờ có một người thật lòng đối đãi tốt với tôi như anh, tôi cho rằng cả đời này như vậy là đủ rồi. Hôm nay tôi mới biết, đối với anh mà nói có thứ còn quan trọng hơn tôi. Tôi hối hận đã để cho anh dẫn tôi lên truyền tống trận, nhưng tôi lại vui mừng làm như vậy, nếu không tôi làm sao biết được, hóa ra đây mới là con người thật của anh.
- Đừng vu oan cho đại ca nữa, anh vu oan cũng không liên quan gì đến tôi, tôi nợ anh, nhưng đại ca không nợ anh. Từ nay về sau tôi cái gì cũng không nợ anh nữa rồi, những đồ mà anh cho tôi, tôi trả lại anh hết…
Diệp Tử Phong thấy chiếc vòng mã não bị vỡ tan tành một bên, và cả tập sách màu đỏ bị xé tan kia nữa, giống như trong lòng bỗng nhiên có thứ gì đó bị lấy đi vậy. Nếu nói vẫn còn một người hiểu mình nhất, đó chẳng phải là Trình Na Na sao. Những lời mà cô vừa nói, người khác nghe không ra, nhưng anh ta thì lại nghe ra. Trình Na Na mặc dù không nói rõ ràng, nhưng ý đó là nói anh ta vì đạt được mục đích của mình, thậm chí còn đi vu oan cho đại ca của mình.
Rất nhanh Diệp Tử Phong có chút ngượng ngùng, trong mắt anh ta có chút gì đó ảm đạm thoáng qua.
Diệp Mặc lại cảm thấy có gì đó không đúng, Trình Na Na sau khi ném thứ này ra, bỗng nhiên giơ tay ra áp lên đỉnh đầu của cô, rõ ràng là muốn đánh vỡ nguyên anh của mình tự sát.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, trong chốc lát tay của Trình Na Na cũng đã bị vực của Diệp Mặc cố định trên không trung.
Tử Đồng và Diệp Lăng mới hiểu ra, hóa ra Trình Na Na muốn tự sát.
- Na Na, chị làm cái gì vậy?
Diệp Lăng gác vẻ u sầu của mình sang một bên, vội vàng giữ chặt lấy tay Trình Na Na thất thanh nói.
Trình Na Na đau buồn cười với Diệp Lăng một cái, bỗng nhiên bước ra khom người hành lễ với Diệp Mặc nói:
- Đại ca, cám ơn anh đã cứu tôi một lần.
Diệp Mặc thở dài nói:
- Na Na, cái này có gì mà luẩn quẩn trong lòng? Lúc trước cô cũng sống ở địa cầu rồi. Người li hôn nhiều như vậy, không giống nhau sao?
Trình Na Na lắc lắc đầu nói:
- Đại ca, những chuyện qua rồi tôi cũng quên rồi, tôi phải đi đây.
- Cô muốn đi đâu? Đợi lát nữa chúng ta cùng quay về Mặc Nguyệt Chi Thành mà?
Diệp Mặc có chút lo lắng nói, Trình Na Na coi như đã tự sát hai lần rồi, nếu như một mình rời đi, thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Trình Na Na lại lần nữa nhẹ nhàng hành lễ với Diệp Mặc nói:
- Đại ca, vừa nãy là lần cuối cùng tôi tự sát rồi, sẽ không làm lần nữa nữa đâu. Tôi không về Mặc Nguyệt Chi Thành nữa, lúc trước tôi là vì người khác mà sống, sau này tôi sẽ vì bản thân mình mà sống.
- Nếu như cô để ý người khác nói gì, vậy thì cũng không cần nữa. Cô ở Mặc Nguyệt Chi Thành chăm chỉ tu luyện, rồi sẽ có một ngày cô cũng có thể phi thăng Tiên giới.
Diệp Mặc quả quyết nói, hắn sợ Trình Na Na vì tránh người khác lời qua tiếng lại, khiến mình khó xử, nên mới đột ngột muốn rời đi.
Trình Na Na lại kiên quyết tiếp tục nói:
- Cám ơn anh, đại ca, Na Na sẽ mãi mãi nhớ Diệp đại ca đã đối xử tốt với em. Đáng tiếc, em không thể gặp được một người giống như đại ca đây.
Sau đó cô lại quay người nhìn Nam Cung Tiểu Đại nói:
- Nam Cung Tiểu Đại, cô quả thực xinh đẹp hơn tôi, nhưng một người có thể vứt bỏ người vợ tào khang, chưa hẳn sẽ không vứt bỏ người tiếp theo.
Nói xong, Trình Na Na cũng không nói gì, quay đầu lại chậm rãi đi ra ngoài đại điện Nam Cung sơn trang, thần thức của Diệp Mặc tiễn cô rời khỏi Nam Cung sơn trang, sau đó phóng ra pháp bảo phi hành, trong nháy mắt rời khỏi tầm thần thức.
Diệp Mặc biết lần này Trình Na Na đi, cũng sẽ không trở về nữa, Diệp Tử Phong đã làm tổn thương con tim cô rồi.
Không ai biết Trình Na Na tại sao muốn đi, chỉ có một mình Trình Na Na biết. Cô rời đi không phải vì người khác gièm pha, cô đến từ trái đất, căn bản cũng sẽ không để ý những lời gièm pha này. Đừng nói người khác đoán, cho dù chuyện này là thật, trên trái đất, sau khi li hôn thì cũng không còn chút quan hệ nào nữa.
Cô ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành là vì Diệp Mặc là anh trai của Diệp Tử Phong, bất luận anh em bọn họ có phải rạn nứt hay không, nhưng có một số chuyện cũng không thể nào thay đổi được. Diệp Lăng cũng ở Mặc Nguyệt Chi Thành, cô ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy. Thay vì còn có một ít ảnh hưởng, còn không bằng sớm ngày rời đi. Cô vốn chính là một người dứt khoát, khi ở thành Lạc Nguyệt cũng vậy. Sau khi tự sát một lần rồi, lại càng chôn chặt những tâm tư đó trong lòng, giống như lời cuối cùng cô nói, sau này cũng sẽ không sống vì người khác nữa, muốn đi con đường riêng của mình.
Diệp Lăng sững sờ nhìn Trình Na Na biến mất, một lúc lâu sau mới quát Diệp Tử Phong:
- Diệp Tử Phong, lòng dạ anh bị chó nó ăn rồi sao? Chính là vì người con gái này xinh đẹp hơn chút ư? Tại sao? Anh nói đi.
Diệp Tử Phong không biết có phải không muốn tranh luận với Diệp Lăng hay không, hay là sợ Diệp Mặc, chỉ đứng cùng với Nam Cung Tiểu Đại, trầm mặc không nói gì.
Không ai biết tại sao anh ta lại như vậy, ngoại trừ bản thân anh ta, cũng không có ai biết ngày trước sau khi anh ta rời bỏ Trình Na Na mà đi, sống một cuộc sống như nào. Lại càng không có ai biết, anh ta vì có thể tu luyện đã trải qua những đày đọa khổ sở như nào. Cũng không ai biết, ngày trước khi Trình Na Na và các sư huynh đứng cùng nhau nói nói cười cười, anh ta giống như một con chó trốn một góc xa để khóc. Sau khi trải qua bao nhiêu hành hạ, anh ta hạ quyết tâm, cho dù phải chết ngay lập tức, anh ta cũng phải tu luyện.
Đại điện vì sự rời đi của Trình Na Na, bỗng nhiên trầm mặc. Nam Cung Tiểu Đại dường như nhìn thấy Diệp Tử Phong có chút ảm đạm, cô lại càng nắm chặt lấy tay của Diệp Tử Phong, rõ ràng rất quan tâm đến Diệp Tử Phong. Còn những lời mà Trình Na Na nói trước khi rời đi, cô cũng không nghe lọt, ai cũng không biết.
- Xảy ra chuyện như này, Nam Cung sơn trang tôi cũng rất lấy làm tiếc, Tiểu Đại và Tử Phong tình sâu nghĩa nặng…
Nam Cung Hư thấy sắc mặt của Diệp Mặc khó coi, sợ Diệp Mặc lại tìm cớ, chủ động nói ra trước.
Từ Đồng bỗng nhiên cười một tiếng nói:
- Nam Cung Hư, ông đừng luôn mồm Nam Cung sơn trang của ông nữa, nơi này không phải là Nam Cung sơn trang, nơi này là sơn trang chín sao của Sở gia.
Nam Cung Hư nghe thấy Từ Đồng lần thứ hai nói nơi này sơn trang chín sao, cũng sợ Diệp Mặc bỗng nhiên muốn người của Nam Cung sơn trang rời đi, trả nơi này lại cho Sở gia, vội đứng ra nói:
- Diệp thành chủ, sơn trang ngày trước chính xác là của Nam Cung gia…
Diệp Mặc vẫn đang buồn bực, Nam Cung Hư trong này chẳng lẽ vẫn còn cái gì cổ quái sao? Nghe khẩu khí của Nam Cung Hư, dường như sơn trang này ông căn bản cũng không muốn nhượng lại. Diệp Mặc càng nghĩ, lại càng cảm thấy Nam Cung sơn trang không đơn giản. Cao nhân như Sở Cửu Vũ, lại có thể ở một nơi bình thường lập một sơn trang sao? Mà còn bố trí nhiều trận pháp như vậy trong sơn trang này nữa?
Nếu nơi này không ra làm sao, một tông môn tám sao như Nam Cung gia, làm sao lại không thể tìm được sơn môn? Diệp Mặc nghĩ như vậy, nhưng bây giờ hắn cũng không tiện lục soát Nam Cung sơn trang này một lượt được, xem xem rốt cục cổ quái thế nào.
- Ha ha…
Từ Đồng bỗng nhiên cười lớn.
- Nam Cung Hư, lời như vậy nói ra ông cảm thấy không thẹn sao? Sơn trang chín sao là của Nam Cung gia ư? Tôi sao lại nghe nói chiếm đóng sơn trang chín sao lại chính là một gia đinh của Sở gia năm đó nhỉ?
Diệp Mặc không thể nào tham gia vào cuộc tranh giành của sơn trang này, tổ tiên của Nam Cung sơn trang là một gia đinh của Sở gia, Diệp Mặc cũng có nghe nói qua.
Không ngờ Nam Cung Hư nghe thấy lời nói của Từ Đồng, cũng không có chút kinh ngạc nói:
- Những chuyện đó tôi đương nhiên không biết, năm đó khi Sở Cửu Vũ đến Nam An châu, còn lâu mới có được tu vi thông thiên sau này. Sau đó ông ta lại bái một sư phụ ở Nam An châu, sư phụ của ông ta chính là tổ tiên của Nam Cung gia Nam Cung Tái Thiên. Còn tổ tiên của Nam Cung gia tôi Nam Cung Tái Thiên lại ẩn cư trong Ngư Dược Long Môn trang ngày trước, chỉ có điều lúc đó còn chưa trở thành sơn trang mà thôi.
- Sau đó tổ tiên Nam Cung Tái Thiên sau khi rời khỏi nơi này, lại giao lại nơi này cho Sở Cửu Vũ và một tổ bối khác của Nam Sơn gia chúng tôi, Sở Cửu Vũ thành lập một Ngư Dược Long Môn trang trong này. Chỉ có điều một vị tổ bối khác kia của Nam Cung gia không thích tranh giành quyền lợi, chỉ làm một quản sự nhỏ của Ngư Dược Long Môn trang mà thôi. Bất luận là Ngư Dược Long Môn trang năm đó, hay là sơn trang chín sao sau này, tất cả quản sự đều họ Nam Cung, tôi nghĩ anh không thể không biết điều này chứ?
Chuyện sơn trang chín sao, Từ Đồng chỉ là nghe Lâm Dị Bán nói qua một lần, những gì Lâm Dị Bán biết cũng không rõ ràng lắm, thì cô cũng làm sao biết được những chuyện này, lập tức bị Nam Cung Hư hỏi ngược lại.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1491: Báo thù vô vọng
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Lời Nam Cung Hư khiến cho Từ Đồng không biết phải trả lời thế nào, cũng không có người nào lên tiếng, cho nên y cũng không hỏi nữa. Y biết rằng chỉ cần nói thể là đủ rồi.
Diệp Mặc cũng không biết phải nói gì, hắn vốn cũng không hề có tính toán giúp đỡ Lâm Dị Bán đoạt lại Nam Cung sơn trang, mà hiện tại Nam Cung sơn trang vốn là của Sở gia hay Nam Cung gia thì cũng vẫn là một dấu hỏi, cho nên hắn càng không thể nào ra mặt làm loại chuyện này được. Hắn biết ý của Nam Cung Hư chính là nói cho Diệp Mặc hắn rằng đây là chuyện riêng của Nam Cung gia và Sở gia.
Vừa lúc đó, thì có một đạo phi kiếm bỗng nhiên bay vào, trực tiếp rơi vào trong tay của Từ Đồng. Từ Đồng sau khi tiếp nhận phi kiếm nhìn một chút, thì trong mắt bỗng nhiên hiện ra sự mừng rỡ rồi nói:
- Dị Bán đã trở về, hiện đang ở Ngư Di thành.
Nói xong thì cô liền đứng lên, hiển nhiên là đang rất khẩn cấp muốn đi gặp Lâm Dị Bán. Về phần vừa rồi cô cùng Nam Cung Hư tranh luận về vấn đề Nam Cung sơn trang vốn thuộc sở hữu của ai, thì cô đã sớm quên rồi. Muốn đoạt lại Nam Cung sơn trang cũng không phải là cô, mà là Lâm Dị Bán. Nếu như không phải là vì Lâm Dị Bán, thì cô chắc chắn sẽ không quản loại chuyện này.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Nam Cung Hư. Hắn khẳng định rằng lúc trước Lâm Dị Bán không trở về là có liên quan tới Nam Cung gia, có lẽ là Nam Cung sơn trang đang muốn thử xem đâu là giới hạn của Diệp Mặc hắn. Nếu như không phải là bản thân hắn đã quá mức cuồng ngạo, thì Lâm Dị Bán có khả năng sẽ vĩnh viễn không về được. Nam Cung sơn trang không có khả năng sẽ lưu lại một kẻ thù lớn như vậy tiếp tục phát triển ở Mặc Nguyệt Chi Thành.
Nhưng sự phản ứng kịch liệt của Diệp Mặc đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nam Cung sơn trang, thậm chí mở miệng là đã nói sẽ tiêu diệt Nam Cung sơn trang. Cho nên chưa được bao lâu sau thì đã có tin tức của Lâm Dị Bán rồi.
Diệp Mặc đột nhiên hỏi:
- Lâm huynh có bị tổn thương gì không? Nếu có nửa điểm tổn thương, thì hôm nay tôi sẽ giúp anh ấy đòi lại từ Nam Cung sơn trang.
- Không có, Dị Bán nói anh ấy rất tốt, bây giờ đang ở Ngư Di thành, nếu như chúng ta đã quay về Mặc Nguyệt rồi thì anh ấy cũng sẽ lập tức trở về.
Từ Đồng vội vàng nói.
Diệp Mặc gật đầu:
- Nơi này cách Ngư Di thành cũng không xa, cô hãy truyền tin tức cho Lâm huynh, nói rằng lát nữa chúng ta sẽ qua đó. Nếu như Lâm huynh có chút tổn thương nào, thì tôi sẽ quay lại đây.
Nghe được sự uy hiếp của Diệp Mặc, thì đám tu sĩ Nam Cung sơn trang vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không có người nào dám nói gì cả. Bất luận chuyện gì mà Diệp Mặc từng làm, thì cũng không phải là thứ mà Nam Cung sơn trang có thể chống đỡ được. Nam Cung sơn trang cho dù có trâu, thì cũng không thể bằng một bầy Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm, cũng không thể bằng Đan Thành được.
Diệp Mặc đứng lên. Vốn là hắn tới đây để tìm Diệp Tử Phong trở về, hiện tại Diệp Tử Phong và hắn đã trở mặt thành thù rồi, mà hắn thì lại biết rõ Diệp Tử Phong không hề bị 'Đoạt xá', cũng không bị ai khống chế cả, cho nên ngay cả suy nghĩ muốn tra cứu nguyên nhân cũng không hề có. Bất luận là vì nguyên nhân gì, thì nếu chính mình đã tới mà Diệp Tử Phong vẫn còn như vậy, đã nói rõ lên rằng y đã quyết tâm phản bội hắn rồi.
Diệp Lăng vốn đang có chút do dự, nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Tử Phong thiếu chút nữa đã bức tử Trình Na Na, thì lúc này khi Diệp Mặc đã đứng lên, cô thậm chí cũng không còn chút do dự nào mà đi theo Diệp Mặc rời khỏi Nam Cung sơn trang.
Diệp Mặc nhìn mấy người Nam Cung Hư đi theo đưa tiễn, thì bỗng nhiên mỉm cười nói thêm một câu:
- Nam Cung môn chủ, ngươi tốt nhất là không nên để cho ta có cái cớ để tiêu diệt Nam Cung sơn trang. Một khi ta đã có được cái cớ này, thì ta chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà diệt trừ Nam Cung sơn trang đâu đấy!
Nam Cung Hư tức giận đến run người, nhưng cũng không có biện pháp. Tại Tu Chân Giới này thực lực là tất cả. Đừng thấy Diệp Mặc không hề nói chút đạo lý nào đã uy hiếp như vậy là dã man, kỳ thực thì loại tu sĩ như Diệp Mặc này thật đúng là cũng không có nhiều lắm.
Nếu như đổi lại là một tên tu sĩ khác, thì căn bản là sẽ không cần mượn cái cớ nào cả. Muốn diệt Nam Cung sơn trang, thì cứ trực tiếp tiêu diệt là được rồi. Mượn cớ sao? Cứ tùy tiện tìm một cái là được rồi.
Diệp Mặc xác thực là có thể lập tức tiêu diệt Nam Cung sơn trang, nhưng thật sự là hắn không làm được. Nam Cung sơn trang vốn không có thù hận gì với hắn, hơn nữa đây lại là chuyện giữ Nam Cung gia và Sở gia, hắn lại càng không thể tùy tiện mà nhúng tay vào. Như vậy thì đối với hắn cũng không tốt.
Hắn không phải là kẻ ‘Độc thân độc vãng’, hơn nữa lúc này tại Nam An Châu thì hắn cũng đã có một ít danh vọng, lại tích lũy được một ít nhân mạch tại Mặc Nguyệt Chi Thành. Lúc trước giết liền mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông, đó là bởi vì hai môn phái này có thâm thù đại hận với hắn. Cho nên Diệp Mặc tiêu diệt hai môn phái này, thì căn bản là không có ai nói thêm điều gì cả.
Nhưng nếu như hắn cứ vô lý mà tiêu diệt Nam Cung sơn trang, thì mặc dù cũng sẽ không có người nào dám nói cái gì, nhưng tu sĩ của Nam An Châu chắc chắn sẽ có cái nhìn khác đối với Mặc Nguyệt Chi Thành. Diệp Mặc hắn lúc này lại là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, đương nhiên là hắn không muốn Mặc Nguyệt Chi Thành trở thành một tông môn thuộc hàng ác bá rồi. Giết đi thì cũng sảng khoái đấy, nhưng hắn sớm muộn gì cũng có một ngày phải phi thăng, mà Mặc Nguyệt Chi Thành thì vẫn còn ở đó. Nếu như tất cả mọi người đều chán ghét Mặc Nguyệt Chi Thành, thì cho dù là Mặc Nguyệt Chi Thành có cường đại hơn nữa, mà không có bất cứ một cái thành thị đồng minh nào, thì cũng sẽ không thể nào tồn tại lâu dài được.
Nam Cung Hư nhìn lướt qua những người của Nam Cung gia đứng ở đằng sau rồi nói:
- Chuyện ngày hôm nay các ngươi cũng đã nhìn thấy, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay. Chờ một ngày kia mà thay Nam Cung gia chúng ta báo mối thù này.
Thấy ba người Diệp Mặc đã biến mất, thì Nam Cung Tiểu Đại bỗng nhiên xiết chặt nắm tay rồi nói:
- Nam Cung Tiểu Đại ta, trong tương lai nhất định sẽ giết chết cái tên càn rỡ kia, bằng không sẽ không thể nào tiêu tan đi mối hận ngày hôm nay của Nam Cung gia chúng ta.
...
Đan Thành.
Hiện tại Đan Thành mặc dù so với thành thị tu chân bình thường thì phồn hoa hơn rất nhiều. Nhưng so với cái sự náo nhiệt vô cùng trước kia, thì đã hoàn toàn không còn cùng một cấp bậc nữa rồi.
Lúc này ở một trong căn phòng xa hoa tại Đan Thành, có năm tu sĩ đang cùng nhau bàn luận. Trong đó có một nam một nữ chính là hai tu sĩ đã xuất hiện ở Nam An thành, chính là Cửu Kiền và cô gái gọi là Lâm sư tỷ, chỉ là lúc này thì sắc mặt của cả hai đều đang rất khó coi.
- Trường Thuận Đan Vương, ngài nói Diệp Mặc thực sự lợi hại như vậy sao? Giết liền một lúc mười một tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, hủy đi hai tông môn chín sao, vẫn còn có thể tiêu diệt một bầy Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm? Thậm chí ngay cả chuyện phá hủy Diễm Hải cấm địa cũng là sự thật sao?
Vị sư tỷ của Cửu Kiền nhíu mày, cố gắng xác nhận lại một lần nữa.
Trường Thuận Đan Vương gật đầu:
- Hậu Lâm tiên tử, việc này chắn chắn là thật 100%. Đệ tử của tôi là Diệp Hữu Thâm có thù sâu như biển đối với Diệp Mặc. Cho nên nhất cử nhất động của hắn đều được để ý kỹ càng, còn có cả Thủy Tinh Cầu ghi lại.
Nói xong thì Trường Thuận Đan Vương liền lấy ra một viên Thủy Tinh Cầu, và một khối khoáng thạch to cỡ quả trứng gà rồi đưa cho cô gái kia và nói:
- Cô hãy xem cái này đi.
Cô gái tên là Hậu Lâm này cũng không nhìn tới viên Thủy Tinh Cầu kia, mà vội vã đưa tay chộp lấy khối khoáng thạch to bằng quả trứng gà kia rồi kinh hãi kêu lên:
- Thật sự là 'Cực diễm kim tinh'? Tu Chân Giới thực sự xuất hiện 'Cực diễm kim tinh' sao?
- Chắc chắn là thật, cô nhìn vào Thủy Tinh Cầu này mà xem.
Trường Thuận Đan Vương gật đầu khẳng định.
Trong Thủy Tinh Cầu là hình ảnh của Diễm Hải cấm địa đã không còn biển lửa nữa. Hậu Lâm chỉ dùng thần thức tùy tiện nhìn một chút thì đã thấy rất rõ ràng.
Sau một lúc lâu, thì Hậu Lâm mới giật mình hít sâu một hơi:
- Trên đời này thật sự có cái tên yêu nghiệt như vậy...
Sau khi nói xong, thì cô thấy Cửu Kiền cũng không nói gì cả. Cô thật sự không ngờ là tin tức trong Linh tức lâu tại Nam An thành kia lại đều là sự thật. Mà cái tên Diệp thành chủ trong miệng mấy người kia không ngờ lại chính là Diệp Mặc.
Vẻ mặt Cửu Kiền suy sụp. Y không thể ngờ rằng mình tốn nhiều tâm lực như vậy đi mời sư tỷ về đây trợ giúp, lại kém xa lắc so với Diệp Mặc. Hiện tại y thấy sư tỷ nhìn về phía y, thì sao có thể không biết ý tứ của sư tỷ y chứ. Nhưng y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu:
- Chúng ta đi về thôi, tìm hắn báo thù là không thể rồi. Cũng may là ta và hắn cũng không có thù hận gì lớn. Cùng lắm thì ta không tu đan đạo nữa, chuyên tâm vào tu luyện mà thôi.
- Cửu Kiền Đan Vương nói lời này là sai rồi, hiện tại báo thù đương nhiên không phải là lúc, vì lúc này đang là lúc số mệnh tên Diệp Mặc kia hưng thịnh nhất. Nhưng hắn càn rỡ ở Tu Chân Giới này, thì cũng không có nghĩa là sau khi hắn tới Tiên Giới cũng có thể ngông cuồng giống như vậy. Tiểu đồ Hữu Thâm của tôi cũng có thâm thù đại hận với tên Diệp Mặc kia, nhưng chỉ cần có thể sớm ngày tu luyện tới lúc phi thăng Tiên Giới, thì mối thù hận này cũng không coi vào đâu rồi.
Trường Thuận Đan Vương mỉm cười nói.
Diệp Hữu Thâm thấy hai người đang tỏ vẻ khó hiểu, thì lập tức lên tiếng giải thích:
- Ông nội của tôi đã phi thăng Tiên Giới từ lâu, cho nên cái tên Diệp Mặc kia dù có phi thăng lên được Tiên Giới, thì cũng chỉ cần chúng ta đều phi thăng, tìm được ông nội của tôi thì hắn sẽ chỉ còn con đường chết mà thôi.
Một lão già còn lại vốn không nói gì, thì lúc này lại lên tiếng:
- Hữu Thâm nói không sai. Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông đã truyền thừa vô số năm, tu sĩ đã phi thăng cũng không biết đã bao nhiêu người rồi. Chỉ riêng việc chúng ta đem tin tức Diệp Mặc tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông đến cho những người đó trên Tiên Giới, thì hắn cũng sẽ không còn nơi náu thân nào nữa.
Cửu Kiền trầm mặc không nói, vì những người kia đều không hiểu được ý của y. Y muốn báo thù Diệp Mặc cũng không phải là muốn một đao giết chết Diệp Mặc. Y và Diệp Mặc mặc dù là có thù hận, nhưng vốn không phải là chuyện một đao có thể giải quyết được. Khi tham gia đại hội Đan Vương thì Diệp Mặc đã khiến cho lòng tin của y bị phá hủy rồi, khiến cho con đường đan đạo sau này của y không thể nào tiến thêm được nữa. Cứ như vậy mà chặn đi còn đường đan đạo của một thiên tài luyện đan như y, khiến y cực kỳ không cam lòng.
Cho nên y mới mời sư tỷ của mình đến để hỗ trợ, cướp đi 'Vụ liên tâm hỏa' của Diệp Mặc. Sau đó lại khiêu chiến luyện đan với Diệp Mặc để giành được thắng lợi, như vậy thì y mới có thể hiểu rõ được tâm tình của mình. Bằng không thì cho dù là có một đao chém chết Diệp Mặc, thì cũng không làm nên được chuyện gì cả.
Hậu Lâm biết tâm tư của Cửu Kiền, nhưng cũng chỉ lắc đầu không giải thích. Lúc này thì cô có chút nuối tiếc không muốn trả lại 'Cực diễm kim tinh' ở trong tay mình nên mở miệng nói:
- Tài liệu này xác thực là vô cùng tốt.
Lão già kia bỗng nhiên mỉm cười:
- Năm đó ta và sư phụ của cô là Cửu Chỉ Đan Vương Hồ Nhất Khuẩn (DG: Cái tên nghe đã thấy muốn xài VIM rồi) cũng là bạn tốt của nhau, cùng nhau đàm luận về đan đạo, đàm luận về tu luyện, vô cùng hứng khởi. Ài, từ biệt nhau đã vô số năm, mà sư phụ của cô hiện tại ở Vô Tâm Hải cũng đã sắp phi thăng rồi, nhưng ta thì vẫn còn đang đấu tranh ở Hóa Chân tầng bẩy.
Dừng một chút, lão lại chỉ tay vào khối 'Cực diễm kim tinh' ở trong tay Hậu Lâm rồi nói:
- Khổi khoáng thạch này tặng cho cô, vì ta cũng không có vật gì tốt để làm quà cả.
- Như vậy sao được? Dịch tiền bối, thứ này thực sự là quá mức trân quý rồi.
Hậu Lâm vội vã từ chối. Tuy rằng cô không để mấy tên hộ vệ của Nam An thành vào mắt, nhưng lão già trước mặt này lại là Thái thượng thành chủ của Đan Thành, Đan Vương bát phẩm Dịch Vô Hằng. Cho dù là cô có cuồng vọng hơn nữa, thì Hậu Lâm cô cũng không dám cuồng vọng với lão già này. Dù là cô thực sự rất muốn khối 'Cực diễm kim tinh' này đi chăng nữa.
Lão già khoát tay:
- Cô cứ cầm đi, vì dù sao ta cũng còn có chuyện muốn làm phiền Hồ huynh.
Lão chỉ một ngón tay vào Diệp Hữu Thâm rồi nói tiếp:
- Hữu Thâm cũng coi như là một đồ tôn của ta, nhưng nó ở lại Đan Thành thì không thể có tâm tư tu luyện được. Nó và Diệp Mặc có thù sâu như biển, nếu tên Diệp Mặc kia đi tới Đan Thành này thì ngay cả ta cũng không thể nào bảo vệ được cho nó. Cho nên ta muốn cô giúp đỡ, đưa Hữu Thâm tới Vô Tâm Hải đi, để cho nó tu luyện tại Vô Tâm Hải.
Hậu Lâm lúc này mới hiểu được, hóa ra là người ta cũng không phải tặng không 'Cực diễm kim tinh' cho cô, mà là muốn cô giúp đỡ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ