Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1449: Xây dựng khu sinh thái Hồng Liên.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Chuyện thăng lên chức Phó phòng tôi thấy chủ nhiệm Mâu phải giúp một tay, nếu như trên bộ còn một vị trí trống chủ nhiệm Mâu không phải cũng nên chuyển lên sao. Tới khi đó thực sự có cơ hội cũng có thể đưa Tử Kỳ qua đây.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi sẽ về xem thế nào.
Vụ trưởng Phong cười cười nói.
- Cảm ơn Vụ trưởng.
Mâu Thăng đứng dậy, nói cảm ơn Phong Thanh Lục sau đó hỏi Diệp Phàm có thể cho mang đồ ăn lên chưa.
- Chờ thêm lát nữa, vẫn còn mấy người bạn chưa tới.
Diệp Phàm cười nói. Vừa nói dứt lời thì bên ngoài cửa có tiếng chuông, sau khi Diệp Tử Phàm mởi cửa thì thấy là mấy người thanh niên, mà chủ yếu là con gái. Mai Thiên Kiệt vừa thấy lập tức lao ra như điên, ân cần hướng về phía Hòa Hòa nói:
- Hòa Hòa, mau vào đi, anh đem ghế cho em.
- Không có chuyện gì mà ân cần ngọt nhạt thì không phải gian cũng là tặc. Mai Thiên Kiệt giờ đã biết sự lợi hại của Hòa Hòa chưa?
Phí Thảo Thảo miệng chua ngoa châm chọc Mai Thiên Kiệt.
Tên này có chút đỏ mặt cười trừ nói:
- Không dám không dám.
- Điệp Vũ, Thảo Thảo, Hòa Hòa ngồi xuống đi các em.
Diệp Phàm niềm nở tiếp đón.
- Nơi này làm gì có chỗ cho chúng em, các anh đều là quan cao chức lớn, bọn em chỉ là dân đen.
Ninh Hòa Hoa tâm trạng không được vui, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh thường.
Phong Thanh Lục và Mâu Viện Sĩ tuy không nói gì nhưng khá tò mò không biết ba cô gái này từ đâu ra. Sao lại nói chuyện với Diệp Phàm kiểu ấy. Thân phận của ba cô này nhất định phải xem xét tới.
Mai Thiên Kiệt vừa nhìn thấy muốn bật cười nhưng không dám cười. Nhìn sư phụ, khuôn mặt đó tương đối khó chịu.
- Tiểu tử cậu muốn cười gì thì cười đi, đừng có ngồi đó bịt mồm lắc lắc phiền chết đi được.
Diệp Phàm quay sang cốc đầu Mai Thiên Kiệt một cái.
Tên này xoa xoa đầu giọng bất mãn nói:
- Sư phụ, lại đánh vào đầu con rồi.
Đạn mà hỏng rồi thì Hòa Hòa biết tính làm sao?
- Đạn hỏng là đáng! Cho mất trí thì càng tốt, khỏi phải cả ngày theo đuôi làm phiền người khác. Hòa Hòa không giữ lại cho Mai Thiên Kiệt chút thể diện.
- Thấy chưa, sau này tiểu tử cậu chắc chắn sẽ là một tên bị vợ quản chặt.
Diệp Phàm hừ một tiếng, lườm cho tên đệ tử không có đầu óc kia một cái, có chút bất mãn với cái kiểu vô tích sự trước mắt đám con gái này của thằng đệ tử. Thật ra, Mai Thiên Kiệt không hề vô tích sự, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước mặt Hòa Hòa Mai Thiên Kiệt dường như trở thành một tên ăn hại.
- Sư phụ, việc này đệ tử tự nguyện.
Mai Thiên Kiệt sau khi tuôn ra những lời đó còn ưỡn ngực tự mãn, Diệp Phàm hết chỗ nói với y. Lại muốn rút ra khỏi chuyện này, nhưng Mai Thiên Kiệt với Hòa Hòa sớm đã kè kè bên nhau rồi. Vừa nghe xong câu này, Ninh Hòa Hòa không ngờ lại có vẻ hơi đắc ý nhìn Diệp Phàm và Mai Thiên Kiệt. Lòng hư vinh của phụ nữ đã được thỏa mãn rồi.
- Điệp Vũ, Hòa Hòa giới thiệu với hai em, đây là Vụ trưởng vụ kiến thiết kinh tế bộ tài chính Phong Thanh Lục, còn vị này là Viện sĩ danh tiếng lững lẫy nước ta ngài Mâu Trung Ninh.
Diệp Phàm cười nói.
- Chào viện sĩ Mâu, chào Vụ trưởng Phong ạ.
Điệp Vũ và Hòa Hòa lễ phép chào hai vị khách lạ.
- Mấy cô đây là bạn của Bí thư Diệp hả? Phong Thanh Lục cười nói.
- Ai thèm là bạn hắn, chúng cháu là kẻ thù của nhau.
Ninh Hòa Hòa hừ nói. Phong Thanh Lục kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm trong bụng muốn bật cười.
- Hòa Hòa cô ấy là thế đấy, thích nói ngược với suy nghĩ của mình. Lần sau gặp Bộ trưởng Ninh anh nhất định sẽ nói với ông ấy.
Diệp Phàm cố ý nói vậy, thật ra là đang muốn nhắc nhở Phong Thanh Lục. Hắn tin Vụ Trưởng Phong là một con người rất thông minh, nên khi nghe thấy thế sẽ có chút cân nhắc đến điều gì đó.
Quả nhiên, không cần đợi Ninh Hòa Hòa phản ứng lại, Phong Thanh Lục nhìn Diệp Phàm một cái rồi cười nói:
- Bộ trưởng Ninh, không biết bố của Hòa Hòa công tác ở đâu vậy?
- Phòng quản lí chức nghiệp.
Phí Thảo Thảo hừ một tiếng, Phong Thanh Lục chớp mí vài cái, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng y đang gợn sóng.
Không thể tưởng tượng được Ninh Hòa Hòa lại là con gái của Thứ trưởng Ban tổ chức Trung ương. Phong Thanh Lục trong lòng rất cảm kích Diệp Phàm, biết Diệp Phàm đã tạo cơ hội cho mình.
- Tôi cũng có cô con gái tên là Bạch Tuyết, cũng trạc tuổi cô bé Hòa Hòa đây.
Phong Thanh Lục ấp úng. Ninh Hòa Hòa cũng có chút tò mò về Phong Bạch Tuyết, hai người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Nhưng Mâu Thăng bỗng nhiên mặt mũi có chút kinh hãi, nhìn Diệp Tử Kì và Diệp Phàm một cái, trong lòng đang rên khẽ rằng mình hên, không ngờ lại may mắn gặp được Diệp Tử Kỳ.
Diệp Phàm ghé sát tai vào viện sĩ Mâu đang ngồi bên cạnh nói:
- Viện sĩ Mâu, tôi có đem theo toàn bộ tài liệu qui hoạch có liên quan đến khu Thủy Châu Hồng Liên. Viện sĩ xem giúp tôi. Đồng chí là thái sơn bắc đẩu trong lĩnh vực này, một vài ý kiến của đồng chí là điều cực kì quí báu.
- Được, đưa đây tôi xem.
Viện sĩ Mâu vừa nhắc đến chuyên môn của y là y tỏ ra rất cao hứng, sau khi cầm tập tài liệu Diệp Phàm đưa ngay cả rượu cũng quên uống, chuyên tâm nghiên cứu đống tài liệu đó. Tất nhiên thấy Diệp Phàm giúp đỡ cháu Mâu Thăng thì Viện sĩ Mâu tùy là chuyên gia học giả nhưng cũng phải hiểu mình nên làm một số chuyện giúp Diệp Phàm.
Hơn nữa, Diệp Phàm cung cấp tài liệu rất đầy đủ, có cả băng ghi hình video đều có, diện mạo khái quát cả khu Hồng Liên đều hiện ra trước mắt.
- Từ những tài liệu này có thể thấy, sông Hồng Liên sắp thành một đống rác. Xử lí rác từ trước tới nay luôn là một vấn đề đau đầu khi thiết kế xây dựng thành phố. Đối với người trong nước thì việc thay đổi thói quen vứt rác bừa bãi của họ là một việc quá khó. Theo quan điểm của tôi, tôi cho rằng sông Hồng Liên là một thanh kiếm hai lưỡi, vừa là trọng điểm xử lí rác thải của khu Hồng Liên vừa là cái cây rụng tiền của các anh.
Viện sĩ Mâu nói chuyện rất đẳng cấp, ba chữ “cây rụng tiền” là ba chữ rất đắt.
- Cây rụng tiền ư? Viện sĩ Mâu tôi không hiểu lắm. Nếu là rác thải rồi thì làm sao mà biến thành cây rụng tiền được?
Diệp Phàm khiêm tốn hỏi.
- Haha, rất đơn giản, chắc chắn là anh cũng có phát hiện gì rồi thì mới quay video tỉ mỉ chi tiết như thế. Tôi thấy anh cũng rất quan tâm đến sông Hồng Liên, chắc là cũng muốn kiến thiết nó thành một đường huyết mạch đa chức năng.
Ý tưởng này tốt lắm, anh xem, khu Thiên Đông, quận Hoành Đô, quận Mã Cảng ba khu vực thuộc khu Hồng Liên này nối liền nhau bao quanh sông Hồng Liên.
Nó tựa như huyết quản của con người, nếu sử dụng mà bị tổn hao thì cơ thể nhất định sẽ bị thương tổn nhưng nếu qui hoạch sông Hồng Liên này có hiệu quả thì nó sẽ mang lại cho sự phát triển của khu Hồng Liên những lợi ích không thể tưởng tượng.
Anh xem xem một loạt các cảnh quan nổi tiếng như: Thất Uyển Tam Phường, Hồng Nham Nhai, Thuyền Chính Học Đường triều Thanh, còn có nhà bảo tàng Thủy Châu, sân thể dục, những nơi này đều mang tính biểu tượng, là cảnh quan thiên nhiên trời ban.
Cùng với những di tích quí giá mang tính văn hóa mà ông cha để lại ở mảnh đất xung quanh sông Hồng Liên. Nội hà thật ra là con sông sinh thái văn hóa kết hợp văn hóa giữa xưa và nay. Nếu tận dụng nó một cách hợp lí thì phế thải sẽ biến thành bảo ngọc. Nói nó là cây rụng tiền cũng không quá.
Viện sĩ Mâu điềm nhiên cười nói.
- Lúc trước tôi cũng có ý tưởng này nhưng sông Hồng Liên là nội hà, nếu như muốn làm nó sinh lợi thì bắt buộc phải khai thông nó với bên ngoài.
Hiện tại tuy nói nó cũng có thể liên thông ra bên ngoài rồi nhưng mặt sông hơi hẹp, nếu mưa to thì có thể sinh họa.
Khai thông và mở rộng tất nhiên là được nhưng đầu tư vào nó giống như bỏ tiền vào cái thùng không đáy. Ngay cả tài chính của khu Hồng Liên chúng tôi, chắc hẳn phải dùng tất cả tiền bạc của 10 năm cộng lại thì cũng không làm cho nó sinh lợi được.
Diệp Phàm thở dài, nghĩ đến hiện trạng nghĩ đến tài chính của Hồng Liên bây giờ mà nhíu cả mày.
- Không phải là không có biện pháp, cái chính là có thể làm được những dự án này không. Tôi nghĩ, Thủy Châu cũng là một thành phố cổ kính, nghe nói ở nước ngoài ví dụ như các nước Đông Nam Á như Singapore kiều bào rất nhiều, chẳng nhẽ họ lại không yêu sông Hồng Liên, tuyệt đối không thể như thế.
Huy động vốn việc này có thể nhờ đến Tỉnh, Bộ, rất nhiều nơi khác miễn là trả lại được, ngoài ra còn có thể khai thác tiềm lực vốn đó từ bản thân mình.
Ví dụ có thể đem sông Hồng Liên ra để làm phương thức đấu thầu phương thức hợp tác với một số các tập đoàn tài chính kinh doanh, thực hiện các dự án du lịch, ví như làm dự án du lịch Châu Giang mới được có nửa năm mà lợi nhuận thu về đã tương đối cao rồi.
Hơn nữa tạo ra một hành lang cảnh quan dài, thì yêu cầu thành phố đó phải phát triển, bệnh viện và trường học là điểm mấu chốt.
Viện sĩ Mâu thao thao bất tuyệt nói, Diệp Phàm tỏ rõ sự khâm phục, hắn nhiệt tình mời viện sĩ Mâu tới Hồng Liên một chuyến, Viện sĩ cũng vui vẻ nhận lời.
- Bí thư Diệp, nói đến việc xử lí rác thải tôi có một ý tưởng.
Vụ trưởng Phong cười nói. Khi nãy Phong Thanh Lục nói chuyện với Ninh Hòa Hòa xong tâm trạng có vẻ rất tốt.
- Xem này, nói tới chuyện không có tiền tôi lại quên mất ông thần tài như ông, có chủ ý gì hay xin Vụ trưởng Phong cứ nói, Diệp tôi đây xin dỏng tai nghe.
Diệp Phàm biết Phong Thanh Lục muốn kiểu có qua có lại mới toại lòng nhau, bản thân là Vụ trưởng vụ kiến thiết tài chính bộ tài chính, tùy ý ứng ra ít tiền cho một dự án là điều không khó.
- Vừa rồi nghe anh nói chuyện với Viện sĩ Mâu, tôi biết xung quanh sông Hồng Liên có rất nhiều cổ tích văn hóa. Có phải là muốn lấy mục đích là bảo tồn những di tích văn hóa cổ để xin Bộ cấp cho ít tiền. Hiện giờ đất nước ngày càng coi trọng việc bảo tồn những di tích cổ như Thuyền Chính Học Đường mà các anh nói. Nếu sông Hồng Liên trở thành một bãi chứa rác thải thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc bảo tồn các di tích cổ. Để bảo vệ những di tích cổ có nên cấp tiền đầu tư không?
Phong Thanh Lục mỉm cười nói.
- Như thế thì tốt rồi, Vụ trưởng Phong tôi sẽ sắp xếp người nghiên cứu điều tra ngay lập tức, sau đó sẽ gửi tài liệu trình lên cấp trên. Việc này có lẽ phải làm phiền đồng chí chuyển giúp hộ.
Diệp Phàm cười nói, thật ra, những chủ ý mà Phong Thanh Lục nói cũng chẳng có gì to tác.
Giống như cái loại giấy báo cáo thường chẳng mang lại được bao nhiêu tiền, nếu như muốn tạo ra tiền thì cái di tích cổ này của anh phải tăng cấp lên bảo tồn cấp quốc gia.
Kiểu dạng như di sản văn hóa thế giới. Cái gọi là di tích cổ Sông Hồng Liên ấy chẳng có gì vang dội. Nhưng Thuyền Chính Học Đường vẫn là một di tích nổi tiếng, chỉ là chưa được khai thác một cách triệt để thôi.
Đương nhiên có sự ra mặt của Phong Thanh Lục thì khác. Đơn giản chỉ là tìm một lí do. Lí do tích cực hay không đều không quan trọng, cái cốt yếu là có người ở Bộ giúp mình được hay không, đây mới là điểm lấy được tiền. Phong Thanh Lục đề xuất ra chủ ý này chắc chắn là y đã nắm chắc được việc sẽ lấy được tiền.
Mai Thiên Kiệt mải mê nói chuyện với Ninh Hòa Hòa, tâm trạng của thằng nhãi này rất thoải mái, tán gẫu rất hăng, xem ra tên nhãi này đã rơi vào lưới tình thật rồi.
Chỉ có Phí Vũ Điệp không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi chăm chú nghe Diệp Phàm nói chuyện với Viện sĩ Mâu. Diệp Phàm đưa mắt phát hiện thấy cô này đang chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng có chút bối rối.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1450 : Thái độ kiên quyết của Đoàn Hải Thiên
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi trở về Thủy Châu, Diệp Phàm đã mở một hội nghị Thường vụ liên quan đến những gì Viện sĩ Mâu nói về kế hoạch chuẩn bị hoàn thiện lại dự án Hồng Liên.
Trước khi họp Diệp Phàm đã báo cáo một cách tỉ mỉ với Phó chủ tịch thành phố Chu với Đoàn Hải Thiên. Đối với việc qui hoạch khu Hồng Liên như lời Viện sĩ Mâu đã nói, phó chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc điềm nhiên tin rằng Diệp Phàm sẽ làm được.
Bí thư Đoàn nghe Diệp Phàm báo cáo xong tươi cười nói:
- Lần này tới Bắc Kinh quả không uổng. Về phương diện công trình kiến trúc thành phố, qui hoạch thành phố thì viện sĩ Mâu là người có quyền uy. Anh phải tận dụng tốt cơ hội này để nhanh chóng hoàn hiện kế hoạch qui hoạch toàn bộ khu vực. Không được làm cái kiểu hai ngày rải đường ba ngày sau lại phá, hết rải lại phát hết phá lại rải, phải thiết kế sao cho mạng lưới quản lí thành phố đi vào qui củ.
Hơn nữa, phải tập trung hết sức vào đó. Tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy cảnh tượng gồ ghề khắp nơi, phải cố gắng làm cho đâu ra đấy, còn nữa phải nhanh chóng xúc tiến việc xin hỗ trợ tiền từ Bộ tài chính.
Anh mau hoàn thiện tài liệu để tôi đưa luôn lên Tỉnh, nếu có thể đưa nghị quyết của hội nghị thường vụ Nam Phúc lên mặt báo thì càng tốt.
Về việc này, đồng chí có thể thương lượng một chút với Bí thư Tề, Bí thư Thiết Thác, bộ trưởng Minh Châu. Tận dụng triệt để những tài nguyên trong tay mình đang có, tranh thủ để hội nghị chỉ cần họp một lần là có thể thông qua.
Diệp Phàm, có tiền mới làm được việc. Về chức năng của sông Hông Liên, nếu đầu tư thì sẽ là một cái động không đáy, nhưng nếu đồng chí đã có quyết tâm như thế thì tôi ủng hộ đồng chí vô điều kiện.
- Tôi đã sắp xếp đồng chí Vệ Sơ Tịnh phụ trách công việc này rồi. Còn nữa, Bí thư Đoàn, tôi định lấy việc Viện sĩ Mâu xuống khu ta để long trọng tổ chức một hoạt động tuyên truyền. Mượn cơ hội này để nói rõ về kế hoạch khu Hồng Liên và sông Hồng Liên. Sự khác nhau giữa một sản phẩm được quảng cáo pr rầm rộ với một sản phẩm không có gì rất lớn. Tôi định coi sông Hồng Liên như một sản phẩm để giải quyết nó.
- Nói đi, đồng chí có cần hỗ trợ của đài truyền hình không?
Đoàn Hải Thiên nói
- Vâng.
Diệp Phàm gật gật đầu
- Được, khi nào Viện sĩ xuống tôi sẽ nói một tiếng với Trưởng ban Vương của ban tuyên truyền.
Tới lúc đó các anh sẽ làm cái chuyên đề cho đài truyền hình, mở rộng thêm phạm vi tuyên truyền cho khu chức năng Hồng Hà.
Đoàn Hải Thiên thẳng thắn bày tỏ thái độ. Về tới Tỉnh, Diệp Phàm giao cho Vệ Sơ Tịnh làm một số chuyện.
Vệ Sơ Tịnh mang theo người lẫn phương tiện đi suốt một tuần, điều tra nghiên cứu về cách thức mở rộng toàn khu Hồng Liên như một vài gợi ý của viện sĩ Mâu để thu thập số liệu xác thực cung cấp cho Viện sĩ Mâu sắp xuống khảo sát tình hình và cho hội nghị thường vụ do Diệp Phàm triệu tập.
Để thuyết phục Chủ tịch quận Trương ủng hộ mình, Diệp Phàm đã đích thân tới văn phòng Trương Lăng Nguyên.
Văn phòng của Trương Lăng Nguyên nằm ở một tầng khác, vốn tòa lầu nhà máy khóa Kì Lâm đang sửa chữa. Tất nhiên, khi đó cái được gọi là xây nhà lầu ấy thật là là nhà ngang.
Ở giữa là một lối đi nhỏ, hai bên có một căn phòng. Giữa phòng không có ánh sáng mà tối om. Hơn nữa, sàn gác lại lát gỗ, đi lên là phát ra tiếng cọt kẹt, các nhân viêm dù đã cố gắng đi cẩn thận nhưng đường lối vẫn rất bẩn và bừa bộn, tiếng cọt cét không ngừng bên tai.
Nhìn thấy Diệp Phàm tới, ai gặp đều tỏ ra cung kính lên tiếng chào:
- Chào Bí thư Diệp.
- Mọi người đều vất vả rồi cố gắng thêm vài tháng nữa là chúng ta sẽ có nhà mới.
Diệp Phàm cười ha hả, vẻ mặt thân thiết.
- Không vất vả.
Một vài nhân viên cười đáp.
- Nói không vất vả là nói dối nhưng nghĩ về tòa nhà mới của chúng ta, sau khi khu Hồng Liên được qui hoạch lại tất cả chúng ta đều có công lao có đúng không?
Diệp Phàm động viên mọi người.
- Ngồi ngồi đi Bí thư Diệp.
Trương Lăng Nguyên đang đợi thư kí Tiểu Vương ở cửa có việc gì đó, vừa nhìn thấy Diệp Phàm tới liền nhiệt tình chào hỏi mời mọc Diệp Phàm vào văn phòng.
Hơn nữa nhất định phải mời Diệp Phàm ngồi vào chỗ của mình. Nhưng Diệp Phàm không ngồi mà ngồi cạnh góc ghế sofa. Tuy nói mình là nhân vật số một nhưng đây là địa bàn của Trương Lăng Nguyên, cướp địa bàn của người sẽ bị người ta hận.
- Lăng Nguyên, văn phòng của anh nhìn cũng nát rồi nhỉ, sao không làm sửa sang qua loa tí đi. Không nên quá tiết kiệm.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn quanh một cái rồi cười nói.
- Dù sao cũng ở được không lâu nữa, làm cũng lãng phí. Tòa nhà mới của chúng ta đã xây được một tầng rồi. Tôi đã giao cho nhà thầu thiết kế, trong trường hợp phải bảo đảm chất lượng và số lượng thì nhất định phải tăng ca tăng giờ, nhanh chóng xây xong tòa nhà mới. Không có văn phòng làm việc rộng rãi cũng có cái không tiện. Nhân viên làm có vẻ khá vất vả. Hai người làm cha làm mẹ như chúng ta vẫn chưa quản lý tốt ngôi nhà này.
Trương Lăng Nguyên cười nói.
- Đúng vậy! Nhiều người thì nhu cầu ăn ở càng cao. Nhưng sau khi xây xong văn phòng mới việc xanh hóa nó cũng sẽ bù đắp được vào đó. Tôi hi vọng tòa nhà chính phủ Hồng Liên của chúng ta có thể nằm giữa màu xanh của cây cỏ và sắc đỏ của hoa, tạo cảm hứng cho các đồng chí khi đến làm việc. Chúng ta không cần phải làm cho nó trông hoa lệ nhưng phong cách xưa và hơi thở văn hóa nhất định phải có. Có kẻ thường xuyên cười chúng ta rằng cán bộ chính phủ rất tục tằn, thật ra chúng ta đều là những người có phẩm vị.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi tách riêng một khoản hơn ba triệu dành riêng cho dự án phủ xanh Viên lâm này, mời các nhà thiết kế nổi tiếng ở Tô Châu tới làm việc. Tôi tin là tòa nhà mới của chúng ta sau khi được khánh thành sẽ thích hợp để làm việc hơn Song tử tinh. Tòa nhà Song tử tinh tuy cũng không tệ nhưng nó có vẻ nghiêng về thương nghiệp hóa một chút. Văn phòng ủy ban nhân dân nên cho người ta một cảm giác vừa trang trọng lại vừa thoải mái mới đúng.
Tâm trạng của Trương Lăng Nguyên khá tốt, y nhìn Diệp Phàm một cái rồi cười nói:
- Bí thư Diệp lần này tới thủ đô chắc là có nhiều thu hoạch hả?
- Đúng, quen được Viện sĩ Mâu, tuần sau ông ấy sẽ xuống thăm Hồng Liên ta một chuyến.
Ý kiến của Viện sĩ Mâu rất hay, ông ấy đã phân tích lại dự án khu kinh tế mới Hồng Liên dưới góc nhìn chuyên gia của ông ấy.
Từ các phương diện về lịch sử nhân văn đã cho tôi mở mang đầu óc ra rất nhiều. Tôi nghĩ, ngày mai phải mở một cuộc họp thường vụ về những ý kiến của Viện sĩ Mâu, tôi muốn thảo luận với các đồng chí về kế dự án qui hoạch khu Hồng Liên, đâu là khởi điểm cho khu kinh tế Hồng Liên, Hồng Liên cần những gì?
Muốn bổ sung nhận thức cho cán bộ công nhân viên chức về ưu thế phát triển của khu kinh tế Hồng Liên, phải thực sự coi Hồng Liên như ngôi nhà của mình để xây dựng kiến thiết nó mới đúng. Chỉ có như vậy mới có thể đoàn kết một lòng, tạo ra thương hiệu mới cho khu kinh tế mới Hồng Liên.
Diệp Phàm nói rồi đưa một ít tài liệu có liên quan đưa cho Trương Lăng Nguyên xem.
Trương Lăng Nguyên sau khi chăm chú xem qua một lượt chỗ tài liệu đó, vẻ mặt có chút do dự. Nhưng vẫn nói:
- Bí thư Diệp, kế hoạch và ý kiến đều được, nhưng tôi có chút lo lắng.
- Lo lắng là chuyện bình thường, nhưng thử nói xem đồng chí lo lắng vấn đề gì, chúng ta lưu ý tới một chút là được.
Diệp Phàm hắn trước tiên lấp kín lối đi của Trương Lăng Nguyên.
- Đồng chí xem, sông Hồng Liên tuy là nội hà nhưng cũng tương đối dài. Chuyện nó ô nhiễm không nói đến nhưng trong kế hoạch nó liên quan đến việc mở rộng và tu sửa toàn bộ.
Chuyện tu sửa lại hết còn được nhưng việc mở rộng mới thành chuyện. Mở rộng nghĩa là phải đào rộng chỗ hẹp ra, độ hẹp ấy không phải là mấy mét mà ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi mét mới có thể đạt yêu cầu của dự án.
Có nghĩa là phải có người dời đi đúng không?
Việc di dời chính là một cái động không đáy, cái khó của việc xây dựng thành phố là ở chỗ di dời chỗ đất này. Rồi sẽ rất nhiều chuyện phát sinh xoay quanh việc di dời này. Giả dụ như trong quá trình di dời gặp phải tòa nhà cao mấy chục tầng thì sao?
Huống chi việc tu sửa lại toàn bộ không phải là có thể làm trong một hai năm liền. Đồng chí cũng biết cấp trên không cho chúng ta nhiều thời gian, chỉ có hai năm thôi.
Trương Lăng Nguyên nói những lời rất thật lòng.
- Đúng vậy, lãnh đạo đương thời đều không thích những dự án chậm cho hiệu quả. Tại sao? Chính là vì từ chiến tích ra thành tích rất khó, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, rất ít người cả đời ngồi một chỗ chấp chính.
Nếu không có thành tích thì sẽ bị điều đi, như thế không phải là phí công phí của rồi sao. Hơn nữa, cả đời mình vất vả mà cuối cùng cũng chẳng có gì.
Cũng có nhiều đồng chí rất thích làm cái gì đó, thích bỏ tiền của những năm cuối trên ghế quan vào những công trình sớm cho lợi nhuận như hoa viên quảng trường gì đó. Tới khi đó bản thân mình được cái tiếng, có chiến tích rồi thì vỗ mông chạy lấy người, để lại một một khoản nợ dưới mông cho người kế nhiệm.
Cán bộ như vậy có khá nhiều, nhưng đồng chí Lăng Nguyên này, tôi nghĩ là chúng ta không phải là những cán bộ đi con đường đầu tiên và cũng không phải con đường thứ hai. Chúng ta cân bằng chúng, đạo Trung Dung! Dùng trong hoàn cảnh này cũng hợp lí.
Về sông Hồng Liên, đồng chí Vệ Sơ Tịnh đã dẫn nhân viên theo để làm công tác điều tra nghiên cứu lại, đợi ngày mai Viện sĩ Mâu tới chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ chào đón long trọng, tạo ấn tượng tốt. Chính là để mượn gió đông của Viện sĩ Mâu để ra chiêu bài về chức năng khu Hồng Liên.
Tôi đã báo cáo với đồng chí Phó chủ tịch thành phố Chu và Bí thư Đoàn, hai vị lãnh đạo đều không có ý kiến gì. Bí thư Đoàn đã lên tiếng sẽ tích cực ủng hộ.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Trương Lăng Nguyên nói. Thằng nhãi này vừa nghe xong trong lòng có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm trong bụng việc này đã báo cáo rồi, lãnh đạo cũng đồng ý rồi thì còn bàn với mình, bàn cái rắm ấy.
Trương Lăng Nguyên đành phải nói:
- Thế thì được.
Đương nhiên Diệp Phàm biết là tên Trương Lăng Nguyên đó có chút miễn cưỡng, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói chỉ cần ông ta gật đầu, trong hội nghị không có ý kiến phản bác gì là được.
3 giờ chiều, Diệp Phàm trong văn phòng của hắn nhận được điện thoại của Phạm Xuân Hương, nói là em gái cô là Phạm Nghiên Nhi muốn gặp hắn. Diệp Phàm hỏi là gặp ở đâu, Phạm Xuân Hương nói là tối đứng đợi ở cửa chính Thiên Trúc Viên.
Diệp Phàm cũng không để ý, thuận miệng đồng ý. Biết là Phạm Nghiêm Nhi tìm mình là vì công việc, Diệp Phàm sớm đã tính toán rồi, cứ đưa Phạm Nghiêm Nhi về khu kinh tế mới Hồng Liên. Ở ngay dưới mắt mình thì cũng tiện chiếu cố cho cô ấy.
Khi đó ở thị trấn Lâm Tuyền, Phạm Nghiên Nhi đang học trung học, thoắt cái đã mấy năm, mấy tháng nữa là sẽ tốt nghiệp. Phạm Nghiêm Nhi khi đó đã lộ nhan sắc xinh đẹp, cái dáng người ấy không thua kém Phạm Xuân Hương tí nào. Mấy năm không gặp không biết trông giờ trông như thế nào rồi, trong lòng Diệp Phàm thậm chí có chút thèm khát, hắn đang rất mong ngóng được gặp cô ta.
Thằng nhãi này sờ môi mình, tự mắng mình một tiếng:
- Vô sỉ, chẳng nhẽ mày lại đạo hạnh thế này hả, Nghiêm Nhi là em gái Xuân Hương, sao có thể có ý nghĩ bất lương như thế được.
Buổi tối sau khi tan sở đã gần 5 giờ, vì nghe báo cáo công việc nhiều quá nên phải ngồi tới tối muộn. Trong giai đoạn này tất cả cán bộ phụ trách dự án Hồng Liên đều rất bận, tăng ca tăng giờ đã thành chuyện cơm bữa.
May là Diệp Phàm là kẻ hào phóng, phó thác cho Trương Lương phải đối xử tử tế với nhân viên. Vì vậy, tuy ai cũng bảo công việc vất vả nhưng giữa tháng lĩnh lương nhận thêm tiền thưởng đều rất hạnh phúc, có tiền tự nhiên sẽ không nhận phải lời oán hận của ai.
Diệp Phàm lái xe thẳng tới “Thiên Trúc Viên”.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1451: Đối đầu với sóng lớn.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Thiên Trúc Viên ở Thủy Châu cũng khá có danh tiếng, thuộc nơi có chi phí cao. Phạm Nghiên Nhi chắc chắn là không có tiền, tiền này chắc là do chị Xuân Hương của cô cho.
Sau khi dừng xe xuống, bãi đỗ xe cũng khá đông, đưa mắt tìm, lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Ở trong này.
Xoay người thấy, Diệp Phàm lập tức có chút ngây người, lòng thầm nói sao lại thế này? Phạm Nghiêm Nghi bây giờ không ngờ giống hệt như chị Xuân Hương của cô, quá giống. Diệp Phàm nghi ngờ có phải mình hoa mắt hay không?
- Ha ha!
Phạm Nghiên Nhị bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng cười nói:
- Nhìn cái gì, em là Xuân Hương, anh tưởng là em gái đúng không?
- Em…em là Xuân Hương, làm tôi giật cả mình, còn tưởng là Nghiêm Nhị lớn lên giống chị.
Diệp Phàm bình thường trở lại, nhìn quanh tìm Phạm Nghiêm Nhi.
Lúc này, từ gốc cây bên cạnh đi ra một cô nàng. Cao khoảng mét bảy, dáng người hơi béo một chút. Tuy nhiên, da trắng hơn so với Phạm Xuân Hương, đôi lông mi cong nhẹ nhàng. Làm cho người ta không chịu nổi chính là bộ ngực, hình như còn lớn hơn so với Xuân Hương. Có thể nói đàn ông phải chết.
Quả nhiên, Phạm Nghien Nhi đi tới, đồng thời cũng làm cái đó lọt vào tầm nhìn. Hai chị em nhà họ Phạm tuy nói khuôn mặt không tuyệt vời chỉ có thể ở mức trung bình nhưng dáng người hai chị em đều có thể nói là tuyệt nhất. Sóng lớn thắt lương tiểu kiều đồng, mà thắt lưng cũng không phải thùng nước, đây là vũ khí tuyệt vời mà ông trời dành cho các cô.
- Anh Diệp, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng đàn ông.
Phạm Nghiên Nhi cười khanh khách, làm người khác cứ muốn nhìn.
Hơn nữa, cô cũng không gọi Diệp Phàm mà gọi là anh Diệp. Làm Diệp Phàm xấu hổ, cười nói:
- Nghiên Nhi của chúng ta đã trưởng thành, như hoa sen mới nở, anh Diệp nhìn cũng không ngừng được, ha ha ..
- Anh dám sao?
Phạm Nghiên Nhi cũng không phải là Phạm Xuân Hương, lườm Diệp Phàm một cái, cô bé này đi học vài năm, lá gan và da mặt cũng được luyện khá dày. Cặp mắt như trồng hai cây ớt hình như đốt nóng Diệp Phàm.
- Chúng ta về nhà đi.
Phạm Xuân Hương nói, bởi vì ba người đứng đây nói chuyện, mọi người để ý. Tình cờ đi qua cạnh còn có thể ngắm hai bộ ngực lớn của hai chị em.
- Nhà?
Vẻ mặt Diệp Phàm đầy nghi hoặc nhìn Phạm Xuân Hương.
- Anh Diệp, đây là kinh doanh quán ăn sáng có chút tiền lời. Ngoài ra, Nghiên Nhi ở Thủy Châu học, có khi muốn tự do một chút cho nên, em mua một phòng. Thiên Trúc viên ngay gần Cảnh bọt nước vườn tiểu khu, ba phòng ngủ một phòng khách. Có khi Phạm Cương cũng sẽ về đây ở, tuy nhiên, đơn vị nó cũng có phòng, thi thoảng đến.
Phạm Xuân Hương nói.
- Sao không nói sớm, nhà này bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm vừa lái xe vừa hỏi.
- Đã trả xong tiền.
Phạm Xuân Hương nói.
- Chị, không phải là vẫn nợ sao? Phòng hơn một trăm mét vuông phải 18 vạn.
Lúc này Phạm Nghiên Nhi có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Phàm vừa nghe liền rõ, Phạm Xuân Hương nói như thế chính là không muốn hắn lấy tiền ra.
Vì thế nghiêm mặt hừ nói:
- Sao thế, còn giấu anh?
- Không phải thế, anh Diệp, anh đã cho nhà chúng em nhiều lắm. Em nghĩ, thanh toán 18 vạn, sau này mỗi năm trả 2 vạn, mười năm có thể trả hết. Cũng không sao, Phạm Cương hiện đã có tiền lương, hơn nữa đơn vị của nó tiền thưởng không ít, còn có trợ cấp đi công tác. Mà khách sạn nhỏ của em kinh doanh cũng không tồi, hiện tại Nghiên Nhi cũng đã ra trường, ba người hợp sức, tiền thưởng tiền lương có thể trả hết nợ trong vài năm.
Phạm Xuân Hương có chút sợ Diệp Phàm tức giận, vội vàng giải thích.
- Không phải đã nói với em, cần tiền nói với anh là được. Số tiền đó đối với anh mà nói đều là tiền lẻ, em cũng không cần lo lắng cái gì. Anh sẽ không giơ tay đòi tiền người khác, anh không phải là người tham nhũng. Em cũng hiểu về anh một chút, trước kia có học về y dược thảo mộc, gần đây còn kiếm được ít tiền.
Diệp Phàm oán giận nói, sau khi xuống xe, không lâu ba người vào phòng.
Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách được lắp đặt thiết bị khá tốt, phòng khách lát gạch hoa sang trọng, phòng ngủ tất cả đều ốp gỗ.
Lúc này Phạm Nghiên Nhi chỉ vào một căn phòng cười nói:
- Anh Diệp phòng này là chị chuẩn bị riêng cho anh. Em muốn vào ngủ cũng không được, nói là để cho anh. Ba phòng em với chị chen chúc một gian, Phạm Cương một gian, gian lớn nhất chính là của anh.
- Phải không?
Diệp Phàm cảm thấy không ngờ, bước vào phòng.
Phòng được trang hoàng với mầu hồng phấn là chủ đạo, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Bởi vì trước kia ở Lâm Tuyền căn phòng ở cùng Phạm Xuân Hương chính là màu hồng nhạt.
- Thấy không anh Diệp, giường này rất lớn.
Phạm Nghiên Nhi nhẻo miệng cười, cả người bổ nhào lên giường, kều lên:
- Thật là thoải mái!
Chợt cô nàng bay người đến, cả người lao vào Diệp Phàm. Giữa hai chân tuy nói có quần áo che nhưng vẫn phồng lên, hơn nữa khá thu hút ánh mắt người khác.
Cái kia của Diệp Phàm, không ngờ không chịu thua kéo, bất nhã vểnh lên. Hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác, bàn tay cho vào túi tìm thuốc vội vàng đem đồ chơi của mình đè xuống, nếu không sẽ xấu hổ.
- Anh, em đi chuẩn bị nước, anh đi tắm. Một ngày làm việc mệt rồi để Nghiên Nhi cọ lưng giúp anh, em đi nấu cơm.
Phạm Xuân Hương nói rất tự nhiên.
- Việc này, anh tự làm là được. Tuy nhiên, đồ nội y không mang đến.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Chị em đã chuẩn bị trước cho anh, anh trai ạ.
Phạm Nghiên Nhi mặt ửng đỏ nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói:
- Trước kia em đã cọ lưng cho anh, chẳng lẽ còn sợ em ăn thịt anh, hừ hừ.
- Lúc đó là em còn nhỏ.
Diệp Phàm cãi lại.
- Còn nhỏ, em lúc đó đã 18 tuổi. Cả ngày coi em là đứa trẻ, năm nay em cũng 22 tuổi. Nếu nói như ngày xưa hơn Tử Đô vài tuổi.
Phạm Nghiên Nhi nói xong không nghĩ liền xông ra, sau đó sắc mặt quái di, lập tức vừa nghĩ đến những lời vừa rồi có bao nhiêu xấu hổ, nhất thời mặt đỏ lên.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, bước vào phòng tắm.
Bồn tắm khá lớn, Diệp Phàm nhìn là hiệu Italy nhập khẩu. Nằm ngâm mình trong nước, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, đột nhiên có cảm giác như một gia đình.
Hắn thở dài, nhắm mắt nghỉ ngơi trong bồn tắm lớn. Để nước ấm áp mềm mại nhẹ nhàng chăm sóc làn da của mình.
Khoảng 10 phút qua đi, cảm giác có hai tay đang giúp mình xoa bóp. Diệp Phàm biết là Phạm Nghiên Nhi, ừ một tiếng còn xoay người quay toàn bộ lưng ra, hắn không mở mắt, để cô gái nhỏ này dùng đôi bàn tay xoa xoa trên người mình.
- Em đã học qua?
Diệp Phàm ừ nói.
- Ha ha, thế nào, không tồi chứ. Em còn hỏi qua chuyên gia mát xa. Chị nói, anh Diệp về sau đến đây là thư giãn. Mát xa một chút có lợi cho việc phục hồi sức khỏe.
Phạm Nghiên Nhi đắc ý mỉm cười một tiếng.
- Phải không?
Diệp Phàm nói xong mở mắt.
Hiện Phạm Nghiên Nhi trong trang phục cổ, toàn bộ phía sau không che gì, bộ ngực chỉ được che lại bằng một chiếc yếm đỏ thẫm nhỏ hẹp như các cô gái ngày xưa. Chiếc yếm thêu hai đôi uyên ương đang vui đùa. Bởi vì chiếc yếm rất nhỏ, cho nên khoác lên bộ ngực lớn. Hơn nữa, bởi vì nhỏ, cho nên không thể che toàn bộ, một nửa bộ ngực lộ ra ngoài, thêm vào đó bên trong không mặc gì, rốn cũng lộ hết ra ngoài…
Thân mình Phạm Nghiên Nhi cửa động, chiếc yếm rung động, hai viên cỏ nhỏ rung động, tình cảnh làm người ta không thể không phun huyết.
Hắn cuối cùng không nhin được, giơ tay đặt lên chiếc yếm diễm lệ kia. Cầm một lần, không ngờ trúng lúc tiêu đầu dâu tây.
Cơ thể Phạm Nghiên Nhi nhẹ nhàng run lên, không ngờ hai mắt nhắm nghiền, giống như con mèo lười đang ngủ, miệng giống như đang mơ nói:
- Anh…
Thình thình một trận tiếng nước vang lên, người đàn ông không nhịn được, kéo người con gái vào trong bồn tắm.
- Nghiên Nhi!
Diệp Phàm gọi một tiếng.
- Anh. Nghiên Nhi giữ cho anh. Nghiên Nhi học bốn năm đại học, chưa từng để ai chạm vào người mình. Trước chị có nói, cơ thể Nghiên Nhi là của anh. Nghiên Nhi can tâm tình nguyện giữ gìn vì anh.
Phạm Nghiên Nhi giống như đang nói mơ, tuy nhiên, bởi vì tấm thân trinh nữ, cho nên, sau khi bị Diệp Phàm kéo vào bồn tắm, cơ thể phản ứng mãnh liệt, toàn thân hơi rung, hơn nữa, hình như còn không tự chủ được sợ run.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài, hai chiếc miệng rốt cuộc ghé vào nhau, là Phạm Nghiên Nhi mãnh liệt tấn công, Diệp Phàm chỉ là người bị hại, bị động nhận.
Tuy nhiên, Phạm Nghiên Nhi dù sao cũng là lần đầu, đến hôn cũng không biết, thiếu chút nữa cắn vào môi của Diệp Phàm.
- Em cứ gặm ở bên ngoài làm chi, anh là thịt đầu heo có phải không, Nghiên Nhi, hôn môi phải thế này, trước tiên ngậm miệng lại, dùng đầu lưới liếm liếm, môi ấm áp, mềm mại sau…
Diệp Phàm giảng giải cho Nghiên Nhi.
Một cái hôn, cuối cùng cô em gái học xong cách hôn môi.
Tuy nhiên, dường như khóa học cũng tan, giới hạn chỉ trong học hôn môi, những cái khác có chướng ngại về tâm lý, cuối cùng vượt qua sức hấp dẫn, không ăn Phạm Nghiên Nhi ngay tại chỗ.
- Hừ, nhu nhược!
Phạm Nghiên Nhi bất mãn, chu chu miệng còn lườm người đàn ông một cái, thậm chí vươn năm ngón tay bóp cái trên người của người đàn ông. Bóp đến khi Diệp Phàm nhíu mày mới buông ra.
- Từ từ sẽ đến Nghiên Nhi.
Phạm Xuân Hương cười cười nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Ăn cơm đi.
Hai chị em một người đàn ông, Diệp Phàm ngồi giữa, hai chị em một phải một trái. Đồ ăn đều là Phạm Xuân Hương gắp. Diệp Phàm đột nhiên có cảm giác như Hoàng đế, thầm nghĩ, nếu Phạm Cương là thái giám, đem đồ ăn lên thì thực sự là Hoàng đế.
- Nghiên Nhi, học chuyên ngành gì?
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Phạm Nghiên Nhi đang có chút hờn dỗi liếc mặt một cái cười nói.
- Pháp luật, em muốn làm kiểm sát trưởng.
Phạm Nghiên Nhi hừ nói. Cúi đầu gẩy gẩy bát cơm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1452: Giao chiến.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Vậy làm kiểm sát trưởng, hay là đến thành phố Thủy Châu đi? Anh cũng dễ quan tâm hơn một chút.
Diệp Phàm cười nói, cảm giác Phạm Nghiên Nhi thực sự rất đáng yêu, cô nàng này lớn mật. Làm kiểm sát trưởng có lẽ là có khiếu. Đến lúc đó cái miệng trơn chu này có thể làm người ta chú ý.
- Bất luận chỗ nào cũng được, dù sao anh cũng phải sắp xếp giúp. Ai bảo anh…
Phạm Nghiên Nhi nói nửa chừng, nhìn chị Phạm Xuân Hương liếc mắt một cái.
- Được, cứ quyết định như vậy, em không phải bắt đầu đi thực tập sao. Để tôi liên hệ một chút, trước tiên đến thành phố Thủy Châu thực tập mấy tháng. Thành thạo một chút công tác này, tháng sáu năm nay tốt nghiệp thì vào, Nghiên Nhi chính thức đi làm.
Diệp Phàm cười cười, nhìn hai chị em một cái, cười nói:
- Xuân Hương, chúng ta vì kiểm sát trưởng Nghiên Nhi nhậm chức uống một ly, thế nào?
- Em, chúc mừng em. Chị rất vui!
Phạm Xuân Hương vẻ mặt hạnh phúc giơ chén lên, hơn nữa giọng nói có chút nghẹn ngào.
- Là kiểm sát trưởng Phạm phải không kiểm sát trưởng Ngiên Nhi, Nghiên Nhi, Nghiên Nhi, em suốt ngày gọi em như đứa nhỏ.
Phạm Nghiên Nhi không phục, hừ nói.
- Rất cứng rắn, đã đi vào khuôn khổ của một kiểm sát trưởng lớn.
Diệp Phàm cười nói, ba người cụng một ly.
- Phạm Cương đang làm gì?
- Đang bận, cả ngày cũng không biết bận gì, bận đến nỗi không thể nhìn thấy mặt.
Phạm Xuân Hương nói nhìn Diệp Phàm một cái, chu mồm lè lưỡi không nói gì nữa.
- Có phải Phạm Cương muốn chuyển chỗ khác.
Diệp Phàm đoán hỏi.
- Ừ, nó nói không muốn ở sở An ninh Quốc gia nữa, muốn xuống cơ sở rèn luyện. Nghe nói như vậy sau này đề bạt mới có lợi, không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở sau này muốn được đề bạt không dễ dàng.
Phạm Xuân Hương nói.
- Cơ sở, đúng. Như vậy đi, anh xem xem có chỗ nào thích hợp với cậu ấy không. Tuy nhiên sao nó không trực tiếp nói với anh?
Diệp Phàm gật gật đầu, cảm thấy Phạm Cương thật ra là người thật tinh mắt, là người có khả năng.
- Tôi không phải hổ, sợ gì?
Diệp Phàm vẻ mặt buồn bực.
- Anh so với hổ còn đáng sợ hơn, là một con hổ lớn.
Phạm Nghiên Nhi lại cười không ngừng, bầu ngực lớn lắc lư trước mặt Diệp Phàm.
- Ái chà, dám chê anh hả.
Diệp Phàm buông bát, lao về phía trước, Phạm Nghiên Nhi nghiêng người tránh. Phạm Xuân Hương liếc Diệp Phàm hừ nói:
- Ăn cơm cũng không thành thật, anh đường đường là lãnh đạo lớn của Thủy Châu.
- Anh, Nghiên Nhi chỗ đó so với em còn lớn hơn. Em già rồi, về sau nhớ Nghiên Nhi thì cứ gọi nó.
Phạm Xuân Hương cười nói.
- Chị, chị không già.
Phạm Nghiên Nhi cười nói, lườm Diệp Phàm một cái, hừ nói:
- Anh mới mặc kệ hắn.
Cơm nước xong Diệp Phàm kiên quyết đưa cho Phạm Xuân Hương tấm chi phiếu 1 triệu, bảo cô đem trả tiền nhà, còn lại mua thêm vài đồ dùng.
Chị em Phạm Xuân Hương không chịu nhận, tuy nhiên thấy vẻ mặt Diệp Phàm làm người ta khá sợ hãi, hai chị em cũng không yên tâm nhận.
Diệp Phàm vội vàng đi, chỉ sợ hắn buổi tối không giữ được làm chuyện sai. Mặc dù hai chị em rất mê người, nhưng có một số việc từ từ sẽ đến, không cần nhất thời vội. Nếu Phạm Nghiên Nhi thực sự tìm được người, Diệp Phàm sẽ chúc phúc cho cô. Có lúc, cũng không có thể đảm nhiệm nhiều việc. Gây ra nhiều khoản nợ tình vẫn không tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, hội nghị thường vụ về quy hoạch khu Hồng Liên. Lúc này chủ yếu là về công năng khu bờ sông Hồng Liên, ví dụ như mở rộng, cảnh quan, tiến hành thỏa luận.
Đầu tiên là Vệ Sơ Tịnh báo cáo chi tiết về quy hoạch lần này.
Về sau, vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, nhìn 12 ủy viên thường vụ có mặt ở đây một cái.Hắn nhẹ nhàng cầm chén trà che, phát ra tiếng cười rất nhỏ sau mới nói:
- Các đồng chí, vì sao tôi muốn yêu cầu Vệ Sơ Tịnh một lần nữa tổ chức điều tra nghiên cứu các vùng lân cận của khu Hồng Liên.
Điều tra nghiên cứu để đưa ra phác họa quy hoạch chỉnh thể công năng của khu bờ sông Hồng Liên. Mấy ngày trước đi Bắc Kinh, đã tham khảo ý kiến các chuyên gia quy hoạch xây dựng, cũng chính là kiến trúc sư Trung Ninh.
Sau khi xem tài liệu có liên quan đến khu Hồng Liên của chúng ta, kiến trúc sư đưa ra một số đề nghị có thể sử dụng. Hội nghị thường vụ hôm nay, trước mặt các đồng chí đều có sẵn tài liệu. Nói vậy vừa rồi trước khi hội nghị bắt đầu mọi người đã cẩn thận xem qua.
Tiếp theo, các đồng chí cứ đưa ra đề nghị, ý tưởng cách nhìn của mình. Nếu có ý tưởng tốt, chúng tôi sẽ đưa vào.
Ngày mai kiến trúc sư sẽ đến Hồng Liên một chuyến, chúng ta thống nhất suy nghĩ trước. Kình hướng một chỗ khiến, lực hướng một chỗ dùng. Chỉ có như vậy, mới có thể làm thay đổi diện mạo của Hồng Liên.
Các đồng chí, trọng trách trên vai chúng ta rất nặng, cấp trên chỉ cho chúng ta thời gian hai năm. Nếu khu Hồng Liên thực sự trở thành
“Lịch sự”, không cần nói đến thất vọng của lãnh đạo Thành ủy và Tỉnh ủy đối với chúng ta.
Chính là đối mặt với 120 vạn dân chúng Hồng Liên chúng ta cũng không thể giải thích.Tôi cảm thấy hôm nay tôi đã tới sát vách nói, nếu không hăng hái thì sẽ bị lịch sử đào thải. Đương nhiên, kể cả thành viên bộ máy Đảng ủy quận, mọi người cũng tự do lên tiếng.
Sau khi Diệp Phàm nói xong, mọi người im lặng.
Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, các vị ủy viên thường vụ đều nhìn người này người khác rồi nhìn tài liệu ngẩn người. Dường như lập tức tẻ ngắt, dường như việc này không có gì để bàn bạc, trực tiếp có thể quyết định. Tuy nhiên, Diệp Phàm có cảm giác im lặng này có nhân tố không hài hòa. Diệp Phàm cũng không lên tiếng, im lặng chờ.
- Diệp Phàm, tôi muốn nói mấy câu.
Lúc này, Ngô Thanh Tùng khu ủy Thiên Đông quả nhiên không nín được.
Diệp Phàm biết, đối với quy hoạch công năng khu sông Hồng Liên, chạm đến lợi ích của ba khu. Đối với các ủy viên thường vụ các quận ủy khác mà nói vấn đề không phải rất lớn. Xem ra để cho tiêu điểm tranh luận trên người ba vị nhân vật số một của ba khu.
- Đồng chí Thanh Tùng cứ nói.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đàu tiên nói về đề nghị của kiến trúc sư, tôi vừa rồi cũng xem ra, chủ đề quy hoạch là Sông Hồng Liên sinh thái và nhân văn. Theo chủ đề có thể thấy, mục tiêu chính của chúng ta là khu vực trong dòng sông Hồng Liên. Hơn nữa về phương diện sinh thái và nhân văn.
Ngô Thanh Tùng nói đến đây cố ý nhìn chằm chằm Vệ Sơ Tịnh, dáng vẻ rất có ý tứ.
- Đúng vậy Bí thư Ngô, chủ đề này đã được các đồng chí trong tổ quy hoạch cân nhắc điều tra nghiên cứu cẩn thận, căn cứ khả năng phát triển và triển vọng tương lai của sông Hồng Liên mới quyết định. Chúng tôi đã báo cáo qua Chủ tịch quận Diệp và Chủ tịch Trương, hai vị lãnh đạo đều thấy tên này rất hợp lý. Hơn nữa, rất phù hợp với đặc điểm khu vực sông Hồng Liên chúng ta sắp tạo ra. Trên thực tế thì sinh thái văn hóa chính là tăng khả năng đặc biệt của sông Hồng Liên. Ý của Bí thư Diệp và Chủ tịch Trương là muốn dựa vào đó để đẩy cả khu Hồng Liên phát triển.
Vệ Sơ Tịnh bình tĩnh đáp, theo trực giác của Diệp Phàm có lẽ ba vị lãnh đạo của ba khu sẽ coi Vệ Sơ Tịnh là mục tiêu tấn công. Trên thực tế là họ tấn công hắn.
- Tôi muốn nói chính là, bình thường sinh thái văn hóa đều là nơi dân cư thưa thớt. Khu sông Hồng Liên của chúng ta lại nằm trong phố xá sầm uất.
Đây còn là nơi vừa không có các cây cối cổ thụ vả lại hiện tại rất bẩn. Để đạt đến chủ đề kia có phải là phải nói đến một chút sự thật.
Nói về đoạn sông Hồng Liên chảy qua khu Thiên Đông của chúng tôi, nhà khách quân khu tỉnh đặt ở bờ sông, lúc trước phê duyệt quy hoạch nhà khác hơi loạn.
Hơn nữa, bọnh họ là đại diện cho quân đội. Cho nên, căn bản về xây dựng không được cấp phép hay thu phí gì.
Kết quả, khu bờ sông đều bị bọn họ chiếm vào đến hai mươi mét. Kết quả thế nào, mọi người đều thấy nhà khách quân khu vi phạm quy định chiếm dụng bờ sống.
Hơn nữa, lúc ấy người giám sát thi công không có lực, kết quả rất nghiêm trọng. Chiếm gần trăm mét dòng sông, chiều rộng chỉ còn chưa đến ba mươi mét.
Nếu phải mở rộng quy hoạch mới đến sáu bảy mươi mét, xem ra phải phá bỏ nhà khách quân khu ven sông.
Thế còn có thể gọi là nhà khách quân khu sao? Đến lúc đó nhóm quân nhân nổi giận, tư lệnh quân khu Hồ Trung Minh là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tôi là Chủ tịch quận cũng không hơn.
Câu đầu tiên người ta có thể lấy mũ của tôi.
Trong ba ủy viên quận ủy Ngô Thanh Tùng danh tiếng khá cao, thâm niên nhiều nhất.
Đối mặt với Vệ Sơ Tịnh cấo Phó giám đốc sở, Ngô Thanh Tùng cũng không lộ ra chút cung kính. Bởi vì, Ngô Thanh Tùng không có khả năng tiến vào hàng ngũ phó quận ủy. Ngược lại làm Vệ Sơ Tịnh từ góc huyện Ngư Dương điều đến lại có được ưu thế, chiếm vị trí phó quận ủy mà y cho rằng thuộc về y. Trong lòng y có chút bực. Cho tới này, Ngô Thanh Tùng đối với các việc Vệ Sơ Tịnh làm đều có chút ý kiến.
Kỳ thật, không riêng gì Ngô Thanh Tùng, chính là Đinh Mạo Thiên của khu Hoành Đô cùng với Thái Đình của khu Mã Cảng. Còn có các chức phó Quận ủy lớn, đều không hài lòng với Vệ Sơ Tịnh.
Bởi vì, bọn họ không đấu lại nổi người này. Trước kia huyện Ngư Dương đều là nhân vật cuối cùng của tỉnh, kinh tế và các chỉ tiêu đều đếm ở những vị trí cuối cùng. Như Thiên Đông, Hoành Đô và Mã Cảng đều là đơn vị cấp huyện. Các chỉ tiêu đều đứng vững vàng ở top 20 toàn tỉnh.
Đương nhiên, Vệ Sơ Tịnh có thể thăng chức, tất nhiên là Đoàn Hải Thiên nể mặt Diệp Phàm đề bạt lên. Thứ hai, lúc đó khu kinh tế Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương có ảnh hưởng, thực sự làm nơi có khả năng như khu Thiên Đông có chút xấu hổ. Vệ Sơ Tịnh cũng là nể tình Diệp Phàm.
Mà Vệ Sơ Tịnh cũng biết rõ điểm này, sau khi đến khu Hồng Liên luôn luôn khiêm tốn. Cố gắng không tranh cái với các vị lãnh đạo quận.
Tuy nhiên, hiện tại không giống thế, Diệp Phàm đã trở lại. Việc Diệp Phàm phải làm, Vệ Sơ Tịnh cũng vì báo ân, cũng kiên trì thực hiện.
Không có Diệp Phàm vốn không có cô, diệp phàm ngã cô chăc chắn cũng ngã. Cho nên, vì tiền đồ của chínhmình, cô thật sự thành người dẫn đầu tích cực của Diệp Phàm.
Đương nhiên, hai người từng có một thời gian có tình cảm lưu luyến hoang đường, một trong những nguyên nhân cũng là vì Vệ Sơ Tịnh khăng khăng phất cờ hò reo vì Diệp Phàm. Dù sao, con người đều có tình cảm, cũng không giống như con rắn máu lạnh. Có người nói tình cũ khó quên, kỳ thật, một khi có tình, muốn quên cũng khó khăn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1453: Căng thẳng hội nghị thường vụ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Bí thư Ngô nói đúng, mọi người ngồi đây đều hiểu được. Quân đội, nói là bảo vệ tổ quốc nhưng hiện tại là hòa bình, bọn họ có mấy cơ hội ra chiến trường.
Không, không có cơ hội đánh nhau trên chiến trường, sức lực thừa, ngược lại dùng đối với với tiểu dân như chúng ta.
Khi chính quyền và quân đội xảy ra tranh cãi, cấp trên đều nghiêng về quân đội. Lấy một câu “Chúng ta phải nắm giữ quân đội” làm câu nói đầu tiên đuổi chúng ta. Chúng ta có thể thế nào, chẳng lẽ cầm súng đánh nhau. Khu Thiên Đông có nhà khách quân khu tỉnh, khu Hoành Đô cũng có khó xử của riêng mình.
Hình như cũng có liên quan đến quân đội, gần đây tôi luôn luôn lo nghĩ việc này, haiz…
Đinh Mạo Thiên của khu Hoành Đông không ngờ vẻ mặt đau khổ, hình như là không phải giả vờ.
- Lão Đinh, anh có chuyện gì khó xử? Quân khu Thiên Đông người ta có nhà khách quân khu ở đó, không phải là chỗ anh cũng có quân khu thứ hai chứ? Hoành Đô hình như cũng không có khu huấn luyện của tập đoàn quân nào.
Lúc này trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng lấy giọng thoải mái trêu chọc Đinh Mạo Thiên.
Phải biết rằng Phạm Đông Bằng gần đây luôn lấy Diệp Phàm làm chuẩn. Đó là do đồng chí Trưởng ban thư ký Phạm nhìn năng lượng của Diệp Phàm làm chuẩn. Lúc trước nhậm chức hai vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cùng xuống với Diệp Phàm, mà Diệp Phàm lại rất được khen ngợi.
Phạm Đông Bằng quyết định thật nhanh, gần đây biểu hiện không tồi. Ở khu Hồng Liên thăng chức còn dễ dàng hơn một chút so với Thành ủy. Khu Hồng Liên thiếu một phó, các ủy viên thường vụ quận ủy vừa lên chính là cấp Phó giám đốc sở, Phạm Đông Bằng đương nhiên đang chờ đợi cơ hội.
Vả lại trước đây Cố Nhất Võ cũng không thích Phạm Đông Bằng. Nói một câu thời thượng thì hai người không cùng chí hướng. May mắn Phạm Đông Bằng bỏ sức mới bảo vệ được vị trí Trưởng ban thư ký của mình.
Bằng không, đã sớm bị Cố Nhất Võ đưa đến một vị trí nào đó để hóng mát rồi. Những năm gần đây, Phạm Đông Bằng cũng không thể nào được thuận lợi. Vì mũ trên đầu y luôn trong tình trạng kiệt sức. Nếu tiếp tục gây sức ép xuống dưới có lẽ sức cùng lực kiệt mà chết.
- Trưởng ban Thư ký Phạm, khu Hoành Đô tuy nói không có nhà khách quân khu nhưng khu Hoành Đô có khu liên quan chặt chẽ đến quân đội. Hơn nữa so với nhà khách quân khu tỉnh không kém hơn nhiều.
Đinh Mạo Thiên nói đến đây hình như cố ý xem thái độ của các ủy viên ngồi đây. Nói đến đây cố ý dừng lại, nhìn tất cả mọi người một cái, mỉm cười thần bí.
- Được rồi anh Đinh, đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là chỗ nào? Hiện tại là hội nghị thường vụ, không phải trò đùa của trẻ con, thật sự là đồ dơ dáy.
Phó chủ tịch Vương Đại Trung nhíu nhíu mày, hừ nói. Y có chút không quen việc Đinh Hạo Thiên tự cho là đúng.
Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu rõ, cảm thấy hai vị này không có cảm tình. Đương nhiên, Diệp Phàm đoán đúng. Vương Đại Trung tuy nói là Phó chủ tịch thường trực quận, nhưng nhân vật số một của ba khu chưa chắc nể mặt y. Có khi Vương Đại Trung đến khu kiểm tra, ba vị đồng chí đều từ chối tránh mặt.
Nói như ba vị người ta vừa nói chính là anh tuy là phó Chủ tịch thường trực quận nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng. Bọn tôi cũng là cán bộ cấp cục trưởng. Hơn nữa, nắm giữ một khu, Vương Đại Trung anh chỉ là một nắm quyền không thực thôi.
Lời này không biết tại sao lại đến tai Vương Đại Trung, Vương Đại Trung tức giận. Lúc này tìm cớ đến ba khu kiểm tra công tác. Hơn nữa là bắt bẻ, trứng gà cũng phải tìm ra xương. Vốn muốn đến màu mè khiến nhân vật số một của ba khu thành thật một chút. Dùng thuật ngữ quan trường mà nói chính là “gõ” một chút.
Nào biết ba vị bình thường không quan hệ không ngờ kết phường, đánh một đòn khiến Vương Đại Trung thiếu chút nữa sượng mặt. Từ đó về sau, Vương Đại Trung cùng ba vị ủy viên quận ủy thường xuyên âm thầm phân cao thấp.
Hậu quả là cái gì, Vương Đại Trung là phó Chủ tịch thường trực quận. Chỉ thị của y ba ủy viên quận ủy bên dưới không chấp hành. Mà ba vị ủy viên quận ủy trong hội nghị thường kỳ âm thầm làm mấy chuyện xấu, cũng là một trong các nguyên nhân làm mà cuối cùng Cố Nhất Võ làm hỏng bét chuyện khu Hồng Liên.
Diệp Phàm đang suy nghĩ, không thể để quan hệ trong bộ máy khu tiếp tục chuyển biến xấu đi. Nếu không, lòng người tan, muốn khôi phục Hồng Liên chỉ có thể là giấc mơ.
- Ha ha, Chủ tịch Vương, hội nghị thường vụ tuy nói là nơi nghiêm túc. Nhưng, tình cờ có nút thắt cũng không ảnh hưởng đến mọi việc có đúng không?
Đinh Mạo Thiên nhìn Vương Đại Trung một cái, có chút nghi ngờ.
Hơn nữa, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện Đinh Mạo Thiên vừa nói xong liếc mắt nhìn hai vị nhân vật số một Ngô Thanh Tùng và Thái Đình một cái. Trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ, ba vị ủy viên quận ủy xem ra là đã có tin tức từ trước, muốn ở hội nghị thường vụ muốn gây rối. Hoặc là đòi điều kiện…
Việc này không thể để tiếp tục như thế không can thiệp, nếu không sẽ sinh chuyện. Và khi lửa lớn muốn dập cũng khó. Việc này nhất định phải đem đám lửa nhỏ này dập tắt trước khi nảy sinh trạng thái khác mới được.
- Rắc!
Một tiếng bật lửa trong trẻo truyền đến, lập tức ánh mắt của toàn thể các ủy viên đều bị hấp dẫn lại đây. Bởi vì chiếc bật lửa này khi đốt lửa ma sát phát ra âm thanh lớn một chút. Hình như là có người cố ý làm.
Các vị ủy viên thường vụ vừa thấy, không ngờ là Diệp Phàm tạo ra âm thanh. Hơn nữa Diệp Phàm miệng còn vểnh cao lên, mặt nhăn lại. Động tác này khoa trương một chút.
Các đồng chí ngồi đây đều lăn lộn trong quan trường đi ra nên rất giảo hoạt. Diệp Phàm vì sao cố ý gây ra tiếng động lớn như vậy, hơn nữa động tác rất khoa trương. Mặt nhăn như vậy, trán giống như thành vỏ cây thông già.
Chắc chắn phải liên quan đến những lời Đinh Mạo Thiên vừa nói. Việc này những người ngồi đây đều hiểu Diệp Phàm không hài lòng với những lời Đinh Mạo Thiên vừa nói.
Chỉ có điều Diệp Phàm đang giả bộ im lặng, là cho Đinh Mạo Thiên cơ hội tự xét lại. Nếu không, khi Diệp Phàm lên tiếng, xem ra Đinh Mạo Thiên phải ăn một chút gậy.
Vương Đại Trung vừa thấy trong nháy mắt lĩnh hội được ý tứ của Diệp Phàm. Trên mặt y cũng không biểu lộ dương dương tự đắc mà lập tức mặt càng nghiêm trọng.
Còn Đinh MạoThiên vừa thấy, mặt đang cười lập tức có chút cứng ngắc. Y không ngu ngốc, không thể tượng tượng được. vốn định nắm Vương Đại Trung sau đó kết hợp Ngô Thanh Tùng và Thái Đình chỉnh y một chút. Không thể tưởng tượng không ngờ Diệp Phàm lại nhức đầu.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống chi uy tín của Diệp Phàm đã từng bước tạo nên. Chính Chủ tịch quận Trương gần đây biểu hiện cũng rất thân thiết. Hình như hết thảy mọi hành động đều nghe chỉ huy của đảng. Huống chi, trước mặt Diệp Phàm y chỉ có thể được coi là một ủy viên quận ủy tép riu.
Đinh Mạo Thiên thay đổi rất nhanh, trên mặt không mỉm cười, trở nên nghiêm túc nói:
- Vừa rồi nói đến khu Hoành Đô liên quan đến quân đội, khu Hoành Đô của chúng ta thật sự có. Xem ra các lãnh đạo ngồi đây đều đã quên “Thuyền chính học đường”
“Thuyền chính học đường” là học đường hải quân đầu tiên của Trung Quốc chúng ta. Năm 1860 dưới sự chủ trì của đại thần Hoàng Thiên Bảo xây dựng ở Thủy Châu. Khi mới xây dựng gọi là Cầu mới đường, để tuyển người Hoàng Thiên Bảo đã chủ trì kỳ thi đầu tiên của Cầu mới đường.
Hơn nữa, tự mình tổ chức cuộc thi, phê duyệt bài thi, danh sách thí sinh trúng tuyển cuộc thi thứ nhất của Cầu mới đường sau trở thành giảng viên Bắc Dương Thủy Trương Trung Lâm.
Năm 1865 Hoành Cảng Thủy Châu xây dựng xưởng đóng tàu mới dời đến khu Hoành Cảnh đổi tên thành “Thuyền chính học đường”. Đại soái Hoàng đã vất vả ở thuyền chính học đường bồi dưỡng ra những quân lính hải quân và kỹ sư kỹ thuật đầu tiên của Trung Quốc chúng ta. Học sinh tốt nghiệp Thuyền chính học đường trở thành nòng cốt trung kiên của hải quân và công nghiệp của Trung Quốc chúng ta.
Mà hiện nay tuy nói Thuyền chính học đường đã trở thành lịch sử, nhưng mười mấy năm trước sau khi trùng tu Thuyền chính học đường đã trở thành bảo tàng quân sự.
Nghe nói Thuyền Chính học đượng là do bảo tàng quân đội quốc gia tiếp quản. Người lãnh đạo của bọn họ chưa bao giờ để ý đến người khác. Hơn nữa, chúng ta có thể nhìn thấy trên tài liệu, Thuyền chính học đường không ngờ kéo dài vào trong lòng sông Hồng Liên.
Nếu phải thực hiện quy hoạch mở rộng sông Hồng Liên lần này, chắc chắc một bộ phận của Thuyền chính học đường bị cắt quay về sông Hồng Liên. Việc này, có khả năng sao?
Đinh Mạo Thiên nói cũng có lý.
Nhất thời, mọi người đều im lặng, đây thật sự là vấn đề khó giải quyết, hơn nữa là vấn đề lớn.
- Việc này thật là có chút phiền toái, nếu phải cắt Thuyền chính học đường, phải tìm được lãnh đạo của bảo tàng quân sự quốc gia.Việc này một chút liên hệ đều không có. Hơn nữa người ta ở Bắc Kinh, sẽ để ý đến khu nhỏ của chúng ta mới là lạ.
Chủ tịch Trương Lăng Nguyên nhíu nhíu mày nhìn Diệp Phàm một cái.
- Khó khăn lớn đến mấy cũng phải tiến hành. Người xưa nói, binh đến tướng chặn. Tôi nghĩ người xưa cũng khí thế như thế này, chúng ta là lãnh đạo thời đại mới, chẳng lẽ không được như người xưa?
Khí thế của Diệp Phàm cao lên, nhìn Đinh Mạo Thiên một cái nói:
- Trước tiên anh thương lượng với người phụ trách của Thuyền chính học đường, nếu có thể bàn bạc thì chúng ta chịu thiệt thòi cũng không có việc gì.
- Bí thư Diệp, thêm việc này thì tài chính khu của chúng tôi không đủ sức. Mặc dù là Thuyền chính học đường đồng ý rời khỏi đó chúng tôi cũng không thể chịu nổi chi phí. Hiện tại giá đất Thủy Châu nói là trên trời cũng không được.
Đinh Mạo Thiên lẩm bẩm.
- Việc này anh báo cáo Chủ tịch quận Trương một chút là được.
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, đem khối nóng bỏng tay này ném cho Trương Lăng Nguyên. Nếu gói tiền to trong tay Trương Lăng Nguyên quản lý, không thể để mọi ưu thế cho y chiếm hết, vấn đề bỏng tay này phải chính hắn giải quyết mới được.
- Bí thư Diệp, khi anh nói với tôi việc này tôi đã luôn luôn suy nghĩ vấn đề này. Vì thế đêm qua tôi còn tổ chức một hội nghị người phụ trách các phòng chuyên môn của quận, bàn tính phương pháp quản lý.
Trương Lăng Nguyên không nghĩ nhận khối việc nóng bỏng tay này, vội vàng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai