Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 590: Giá cả
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Đoàn người Sato hơi rùng mình, tùng người giống như quả cà bị dính xương ỉu xìu đi! Sato thì như bị đánh cho lảo đảo, suýt nữa té ngã xuống đất! Lý do này của Phương Minh Viễn khiến họ không còn gì để nói! Đừng nói giữa hai bên vẫn chưa có ký kết nào chính thức, cho dù là ký rồi, điều này cũng hoàn toàn trở thành cái cớ để bội ước! Ai bảo chúng dám bôi nhọ nhà họ Phương?
-Như vậy làm sao mới để cơn thịnh nộ của chúng bình thường lại?
Sato giọng điệu bất lực nói. Nếu là vì vấn đề tiền, như vậy thì có thể thương thảo?
-Gía gấp chín lần! Họ đưa ra giá gấp mười một lần!
Sato nghẹn ngào nói,
-Hơn nữa, họ đều đưa ra giá gấp mười lần với tất cả các công ty Nhật Bản! Thấp hơn giá này, họ ngay cả nói chuyện cũng không có hứng thú!
-Mười một lần?
Sato nghẹn ngào nhìn trân trối Hạ Mã Tả Dực, ông hi vọng Hạ Mã Tả Dực mỉm cười nói với ông đây chỉ là một lời nói dối! Một câu nói đùa hù dọa! Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là ánh mắt của Hạ Mã Tả Dực nhìn ông chậm rãi kiên định mà gật đầu!
-Sao bọn họ không đi cướp ngân hàng?
Sau một lúc lâu, Mitsui Masaki mới tức giận nói.
Lúc này Sato mặt đã xám như tro tàn! Gía gấp mười một lần! Lần này Phương gia đưa ra một cái giá trên trời! Nói thật, giá gấp tám lần, là đã dồn Sato đến chỗ chết rồi, như vậy, sau khi về Nhật Bản, cũng không có công! Mà không ngờ bây giờ Phương gia lại đưa ra lên gấp mười một lần! Cơ hội đổi ý những người này sẽ phải chớp lấy!
Hạ Mã Tả Dực thở dài, hắn cũng không thể không thừa nhận, lần này, Phương gia đã nắm được nhược điểm rất tốt! Mà bọn người Sato lại vì nhất thời hồ đồ mà đẩy mình xuống hố!
Giới truyền thông Trung Quốc bây giờ một mặt gầ như khiển trách bọn người Sato, hơn nữa không chỉ Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, người phát ngôn Bộ ngoại gia Trung Quốc cũng là truyền thông của nước mình, một lần nữa khẳng định, hi vọng người ngoại quốc đến Trung Quốc, phải tôn trọng pháp luật Trung Quốc, để tránh xảy ra chuyện không vui. Bày tỏ sự tán thưởng đối với cách giải quyết của Cục trưởng cục cảnh sát Tần Tây Ngụy Nhiên quyết định tạm gian bọn người Sato!
Mà trong chuyện này, Phương gia đóng vai người bị hại, như vậy, bất luận là về hoàn cảnh xã hội, hay là lập trường của Phương gia đều có đầy đủ lý do! Mà bọn người Sato đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, còn phải chịu sự tức giận của người Nhật khi họ bị Phương gia trút tức giận---Đòn này của Phương gia đã quét tất cả các doanh nghiệp của Nhật Bản đi!
-Bây giờ, Phương Minh Viễn không còn ở Phụng Nguyên nữa, Phương gia vốn không muốn lộ cho họ biết! Lỗ Vận Hưng nghe nói cũng đã về Chương Châu, chỉ để lại cho chúng ta một bản hợp đồng, chúng ta muốn mua thì phải giá gấp mười một lần, nếu không mua, họ nói sẽ bỏ đi! Dù sao họ vốn cũng không định bán ra bên ngoài!
Akiko Sano lấy trong túi ra bản hợp đồng đưa cho Sato nói.
Sato cầm lấy lật xem, đúng là bản nháp thỏa thuận lúc đầu giữa họ và Phương gia, trừ mức giá đã được thay đổi ra, những điều khoản khác không có gì khác biệt.
Sato cảm thấy đầy chua xót. Đi chín mươi chín bước, thì lại ngã ở bước cuối cùng! Mắt đã thấy thành công lại vì không kiềm chế ược mà trởr thành bọt biển!
-Việc này, công ty biết chưa?
Sato chỉ cảm thấy trong miệng toàn mùi tanh.
-Công ty đã biết rồi, nhưng…nhưng công ty chỉ nói để Sato ngài xử lý!
Akiko Sano thấp giọng nói.
Sato trầm xuống, lãnh đạo cấp cao công ty muốn làm gì? Không ngờ ngay cả một ý kiến rõ ràng cũng không có? Lẽ nào, là lãnh đạo cấp cao công ty đã không hài lòng với thất bại lần này của ông đến cực điểm? Chuyện này không phải không thể, tình hình trước mắt, công ty sản vật Mitsui phái người đến chỉ sợ cũng không có cách nào làm dịu bớt cơn phẫn nộ của Phương gia, tất nhiên cũng không có cách nào thay đổi mức giá của Phương gia! Mọi việc diễn ra sơ với mức giá đàm phán lúc đầu nhiều hơn bốn phần có dư, cũng phải có người chịu trách nhiệm chuyện này! Mà mặt khác vì công ty Nhật Bản bị tổn thất không phải cũng cần phải trấn an sao?
Sato hiểu rõ hơn bất cứ ai, lãnh đạo cấp cao công ty rất coi trọng đất hiếm! So với những tài nguyên không thể tái sinh, chỉ cần có máy in tiền thì tiền mặt có thể không ngừng được in ra thì có là gì? Trữ lượng đất hiếm của công ty đều là để ứng phó với các tình hình khó khăn xuất hiện! Chỉ cần còn có thể, lãnh đạo cấp cao của công ty tuyệt đối không thể dễ dàng đồng ý động đến trữ lượng này!
-Tôi hiểu rồi!
Sato vẻ mặt sầu thảm cười nói:
-Phiền phức tôi tạo ra tất nhiên tôi phải tự mình giải quyết!
Sau đó Sato toàn thân mềm nhĩn ngã trên đất!
Lúc này Phương Minh Viễn thực sự vẫn ở Phụng Nguyên, chẳng qua là đang tránh mặt, không gặp người Nhật, cũng không gặp nhân viên chính phủ người Nhật đến xin xỏ! Có lúc anh thật sự không rõ những quan chức này rốt cuộc là lấy lương của nước nào, đang đứng ở bên nào! Rõ ràng nhận thuế thu nhập do dân Trung Quốc nộp, làm việc lại đứng về phía nước ngoài, hơn nữa còn không biết thế nào gọi là hổ thẹn, thế nào là đỏ mặt!
Sau khi đoàn người Sato bị bắt, tối hôm đó có quan chức của Ủy ban nhân dân tỉnh gọi điện tới Phương gia, sau đó liên tục có quan cức gọi điện đến, đại khái đều yêu cầu, mặc dù nói chuyện rất khéo léo, nhưng vẫn là miệng yêu cầu muốn Phương gia và cảnh sát Phụng Nguyên suy xét tới anh hưởng quốc tế, ảnh hưởng đến con đường ngoại giao, muốn chân trọng quan hệ hữu nghị không dễ dàng giữa hai nước Trung Nhật, quý trọng thành cổ ngoại giao quý báu của các vị lãnh đạo trước…Nói ngắn gọn, là khuyên Phương gia ra mặt thả bọn người Sato! Chắc bọn người này không thể nói được Dương Quân Nghĩa, nên mới đi theo đường vòng tìm đến Phương gia!
Phương gia phiền toái không chịu nổi sau đó Phương Minh Viễn không chút khách khí nói với một trong các quan chức trong banh ngành ngoại giao tỉnh, lúc xảy ra chuyện, còn có Chủ tịch công ty điện ảnh New Line Hollywood của Mĩ Nciku ở đó,hơn nữa đều thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nếu thả bọn người Sato như vậy, sau này khi bọn người Nciku về nước sẽ đem chuyện này lên giới truyền thông Mĩ, dùng chuyện này để chứng minh Trung Quốc không phải một quốc gia pháp trị! Mà là một quốc gia nhân trị! Tình cảm giữa các quan chức lơn hơn pháp luật quốc gia! Các quan chức dẫn đầu còn không tuân thủ quy định pháp luật, còn quay lại chèn ép chính những quan chức mình,nhân dân trong trấn,như đưa tay sai lắc đầu vẫy đuôi với với người nước ngoài! Người Nhật ở Trung Quốc có thể nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt nhất! Đến lúc đó, nếu trên xã hội quốc tế, gây ra hiểu lầm gì với các quốc gia khác, làm ô nhục danh tiếng của Trung Quốc, trách nhiệm này đễn lúc đó ai chịu?
Còn về nghi vấn của Phương Minh Viễn, viên quan chức đó ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng thì gác máy. Sau đó, thì không có ai gọi điện đến Phương gia nữa. Nhưng những quan chức này lại quay sang các quan chức.thương nhân có quan hệ tốt với Phương gia để gây áp lực, nếu họ đi thuyết phục Phương gia, nói hộ vài lời cho bọn Sato. Sở dĩ bây giờ Hạ Mã Tả Dực nhận vụ của Sato, trong đó cũng vì thực tế Phương gia đã quá phiền với việc này rồi! Kết quả thoáng một chút.
Nhưng việc bọn người Sato bị tạm giam mặc dù đã được giải quyết, nhưng vấn đề khác lại đến, Sato việc của bọn Sato bị công khai ra bên ngoài, các công ty khác của Nhật tất nhiên được biết những động hướng mới về vấn đề nhập khẩu đất hiếm của công ty sản vật Mitsui, thế là cũng dồn dập phái người đến quận Bình Xuyên, dồn dập yêu cầu đầm phán việc nhập khẩu đất hiếm với Phương gia!
Mặc dù càng hận Nhật Bản, người Trung Quốc cũng không thể không thừa nhận Nhật Bản rất hiểu quan chức Trung Quốc, hiểu nhiều hơn so với Trung Quốc hiểu quan chức Nhật, mà quan chức Trung Quốc vì đủ loại nguyên nhân mà “thân cận” với người Nhật Bản, còn hơn cả quan chức Nhật Bản thân cận với Trung Quốc! Kết quả này chính là, những công ty này công ty nào cũng thông qua quan hệ phức tạp rắc rối, để quan chức Trung Quốc đưa tin nói vài câu tốt cho họ!
Phương Minh Viễn không hề muốn gặp những người Nhật Bản này, cũng suy xét đắc tội nhiều với quan chức trong nước, trong đó không thiếu những lãnh đạo cấp cao mang tới những hậu quả nghiêm trọng! Nếu Phương gia vì thế quyết định từ bỏ thị trường trong nước, chuyên chú tâm đến thị trường quốc tế, thì đã xong rồi. Nhưng điều đó tất nhiên là không thể được, cho nên Phương Minh Viễn chỉ có thể nghiến răng tiếp đại diện Nhật Bản!
Cũng may sau việc của Sato bất luận người nhà Phương gia có tỏ thái độ gì với người Nhật, những người Nhật đó cũng chỉ cho rằng họ vẫn còn giận, mà mình cũng chỉ bị liên lụy xui xẻo từ vụ của bọn người Sato!
Sau đó, Phương Minh Viễn giao hết những việc này cho Lỗ Vận Hưng, dù sao một miệng chắc chắn, thấp hơn so với giá yêu cầu đàm phán trên thị trường quốc tế, căn bản không cho họ có thời gian suy xét! Mọi người đối xử bình đẳng như nhau! Anh mượn cớ còn phải thương thảo với Nciku để tránh mặt đi.
Nhưng hôm qua, Phương gia và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông đã đi tới thỏa thuận chung với công ty điện ảnh New Line, việc chọn lựa đạo diễn và địa điểm quay công ty điện ảnh New Line đều phải nhượng bộ Phương Minh viễn và công ty điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông! Hai bên căn bản đã quyết định do đạo diễn New Zealand Peter. Jackson làm đạo diễn bộ phim!
Hai bên giao hẹn đợi sau khi Nciku trở về Hollywuood Mĩ sẽ lại hẹn thời gian cùng tuyên bố tin này lên toàn thế giới!
Sáng hôm nay đoàn người Nciku thừa cơ rời khỏi Phụng Nguyên về nước, nhân viên đàm phán do tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông phái tới cũng đến sân bay trở về Hông Kông chuẩn bị các công việc liên quan, việc này tạm thời coi như đã xong một công đoạn.
Phương Minh Viễn thật ra cũng muốn đi Hông Kông, nhưng việc ở Phụng Nguyên anh cũng không thể buông tay ngay lập tức, dù sao trong gia đình, nói thật, trừ anh ra, chỉ sợ không có ai chịu được bao nhiêu đến nhờ vả như vậy, vừa làm cầu nối, vừa đưa thư! Nếu ai không lau mặt kịp, đi đồng ý những người này, ngay cả có muốn quay lại xử lý cũng không dễ dàng gì!
Cho nên anh vẫn phải ở lại Phụng Nguyên! Cho bụi bặm rơi xuống đất hết đã!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 591: Để lợi ích cho chúng tôi
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Tháng ba, mặc dù tỉnh Tần Tây khí trời vẫn se se lạnh, nhưng phía nam đã bắt đầu trở nên ấm áp.Cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á đến lúc này, đã bùng nổ được hơn nửa năm, toàn bộ Đông Nam Á, bao gồm cả các quốc gia Đông Á, hiện giờ đều hoặc nhiều hoặc ít chịu ảnh hưởng của nó! Mà trong đó, ảnh hưởng lớn nhất, đương nhiên các nước Đông Nam Á. Những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế đột nhiên rút lui, khiến Đông Nam Á càng sa vào nước sôi lửa bỏng!Phương Minh Viễn chú ý thấy, từ tháng ba, một số phương tiện truyền thông Indonesia đã bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía người Hoa, công kích những người Hoa ở Indonesia vi phú bất nhân, không chịu đồng hóa với dân bản xứ! Hơn nữa trong các bài báo hoặc video, hoặc chỉ rõ hoặc ám chỉ —— Indonesia hiện giờ sở dĩ lâm vào khốn cảnh, là bởi có tác động của người Hoa, người Hoa phải chịu trách nhiệm trước sự sụp đổ kinh tế của quốc gia này! Điều này khiến Phương Minh Viễn nhạy bén nhận định, việc trong kiếp trước lại một lần nữa là không thể tránh khỏi!Dưới sự ngấm ngầm thúc đẩy của Phương Minh Viễn, Quách gia và Trịnh gia, trung tuần tháng ba, các báo đài nổi danh trên thế giới như Associated Press, Reuters, Agence France Presse, Interfax, Deutsche Presse-Agentur, Kyodo News Service, đều thông qua nhiều phương thức, lên án việc tàn sát người Hoa ở Đông Nam Á từ năm 50 đến năm 80! Trong lúc cả thế giới đang coi trọng hòa bình, coi trọng chủ nghĩa nhân đạo nhân sĩ, nên đã kịch liệt lên án chính phủ các nước Đông Nam Á năm đó!Việc này khiến chính phủ các quốc gia này bất mãn, nhưng sự kháng nghị của bọn họ, lại bị giới truyền thông không thèm coi trọng —— so với sự kháng nghị của họ, hơn mười triệu đô la Mỹ thu vào thì bọn hắn mới càng coi trọng hơn! Hơn nữa những gì mà giới báo đài nói không phải là không có căn cứ, có thể nói là bằng chứng chất đầy như núi! Những quốc gia này đừng nói là kháng nghị, kể cả kháng nghị lên công pháp quốc tế, bọn họ cũng không sợ!Hơn nữa nếu chính phủ những quốc gia này thật sự làm như vậy, nhất định sẽ khiến bọn họ mừng đến mừng cười trong mộng! Những cơ hội mở rộng sức ảnh hưởng của mình như thế này, không phải là lúc nào cũng có! Chuyện này chắc chắn có thể thắng kiện. Đến lúc đó chẳng những tần suất xem và lượng tiêu thụ sẽ cao lên rất nhiều, mà còn có thể trước mặt mọi người trên thế giới nhân, tạo hình tượng coi trọng chủ nghĩa nhân đạo của mình! Sauk hi thắng kiện sau, còn có thể đòi chính phủ những quốc gia bồi thường danh dự! Có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích!Vì đều muốn là người đầu tiên nắm được tin nên họ còn phái ra tinh binh tướng tài tạo thành từng nhóm phỏng vấn, đi tới các quốc gia Đông Nam Á, mà trong đó, Indonesia là nước trọng điểm được các tổ phỏng vấn này đặc biệt coi trọng!Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến giới truyền thông Indonesia giống như bị một cú trời giáng vậy!Nhưng thắng lợi ngắn ngủi này cũng không khiến tảng đá trong lòng Phương Minh Viễn bởi vậy mà dịch chuyển đi, bởi vì hắn hiểu được, chỉ cần người thống trị Indonesia kéo dài thủ pháp thống trị mấy chục năm không đổi, để tránh cuộc khủng hoảng kinh tế thêm một bước mở rộng, ảnh hưởng đến đế chế của mình, chính quyền Suharto liền sử dụng đủ loại thủ đoạn. Lợi dụng lòng đố kỵ của dân bản xứ nhân với những thành tựu sự nghiệp của người Hoa kiều, cùng với những phần tử cực đoan mù quáng thù hận người Hoa kiều, hướng ngọn lửa giận của bọn họ vào tầng lớp không có quyền lực chính trị kia —— người Hoa.Cho dù là biết rõ giới truyền thông đang chú ý hết sức, chính quyền Suharto cũng không có lựa chọn khác! Bởi vì nếu không làm như vậy, bởi vì khủng hoảng kinh tế kích thích mà biến xã hội Indonesia trở nên mâu thuẫn gay gắt, tất cả sẽ chĩa mũi nhọn vào chính phủ, uy hiếp địa vị thống trị của gia tộc Suharto ở Indonesia! Để bảo vệ gia tộc mình, Suharto chuyện gì mà không làm được?Bình Xuyên lúc này, không chỉ có đại diện của sáu tập đoàn tài chính Nhật Bản đang lưu lại, mà còn có hai công ty Hàn Quốc, và cả công ty khoa học Mài Lực của Mĩ, cũng đều phái đại biểu tới. Dù sao đối với những công ty này mà nói, chẳng qua cũng chỉ là thu mua 25% sản lượng đất hiếm, cũng không đủ thỏa mãn nhu cầu nghiên cứu của quốc gia bọn họ.Nhật Bản và Hàn Quốc đều không muốn sử dụng đến lượng dự trữ! Nước Mĩ mặc dù có đầy đủ dự trữ đất hiếm, nhưng do đóng quặng nhiều năm, kể cả muốn mở lại mỏ khai thác, cũng không phải nói mở là có thể mở ngay được, ít nhất một hai năm, vẫn còn phải thu mua từ Trung Quốc!Sato ảo não mang theo đoàn người Mitsui Masaki từ trong viện bảo tàng đi ra, hôm nay đàm phán không thu được hiệu quả gì, người của Phương gia một chút giá cũng không chịu nhường! Việc này khiến Sato vô cùng bất đắc dĩ!-Ngài Sato! Từ cách đó không xa truyền đến một tiếng hô, Sato theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy cách đó, Shindo của tập đoàn Fuji đang đứng ở ven đường vẫy tay với hắn.Sato nghiêng đầu nói vài câu với mọi người đi cùng, Mitsui Masaki mang theo những người còn lại đi về phía tân quán, Sato mang theo Akiko Sano tiến đến chỗ Shindo.-Ngài Sato, hôm nay đàm phán có thu được gì không? Shindo nói.Sato áo não lắc đầu nói: -Không có bất kỳ tiến triển nào cả, Phương gia quyết không chịu nhượng giá!Shindo nhẹ nhàng thở dài, kết quả này cũng không ngoài dự liệu của hắn! Tập đoàn Fuji mấy ngày qua, cũng có tiếp xúc với Phương gia, nhưng đúng là giá cả không có chút nào tiến triển —— chỉ tăng không giảm!Kỳ thật ngay cả thu mua chỗ đất hiếm này với giá cả gấp mười lần, đối với những công ty này mà nói, vẫn là lợi nhuận dày, vượt xa ngành sản xuất bình thường, nhưng, thứ nhất, mấy năm qua, tất cả mọi người đã quen với giá cả tiện nghi của đất hiếm, đương nhiên là không muốn bỏ thêm tiền; thứ hai, cũng là lo lắng, một khi tiền lệ này mở ra, đất hiếm có thể giống dầu thô, tiếp tục tăng giá trên phạm vi lớn?!Nhưng lo lắng vẫn là lo lắng, bọn họ cũng không có biện pháp gì. Phương gia đã nói rằng, mua chỗ đất hiếm này là vì tự dùng, hơn nữa người ta cũng không có ý định bán ra, chỉ có bọn họ mới là những người muốn mua. Hiện tại nếu buông tay, xem bộ dạng của Phương gia, dường như sẽ hoàn toàn không thèm để ý. Điều này làm họ như chuột mắc bẫy, không thể nào hạ miệng!Mà bọn họ thường dùng một phương pháp hữu hiệu —— đó là dùng sức ảnh hưởng của quan trường ở Trung Quốc. Trước mắt mà nói, đối với Phương gia cũng không có tác dụng gì. Phương gia vốn là cố ý không bán, hiện giờ đã đồng ý bán ra, đây cũng xem như là lui một bước, nếu như còn tiếp tục nhờ người ta vung tay múa chân chỉ đạo giá cả, thì đúng là khinh người quá đáng rồi! Phương gia ở Trung Quốc cũng không phải là ai cũng có thể động đến được, sau lưng lại là Tô Hoán Đông, ứng viên sang giá cho chứ Thủ tướng Trung Quốc nhiệm kỳ tới, về tài lực hay sức ảnh hưởng đều không thể coi thường, bọn quan viên cũng không dám làm quá mức!Đoàn người đi vào một quán trà, tìm nơi yên lặng, Shindo nháy mắt ra dấu, Sato giật mình chốc lát. Lúc này mới xua tay ra dấu cho Akiko Sano ra chỗ khác. Shindo lúc này mới nói:-Ngài Sato, xem ra Phương gia là quyết tâm bóc lột chúng ta rồi!Sato thở dài một hơi, từ khi hắn trở thành cán bộ cấp cao của công ty sản vật Mitsui, đã lâu rồi, hắn chưa có nếm mùi suy sụp như vậy.-Ngài Shindo, quý công ty lúc này đây có đối sách gì? Sato hỏi.-Quả là khó, bọn quan viên Trung Quốc, nói sao cũng không muốn tạo áp lực cho Phương gia! Chúng ta cũng không thể tránh được! Hơn nữa, hiện giờ đã không chỉ có sáu đại công ty chúng ta,còn có hai công ty Hàn Quốc, và cả công ty khoa học Mài Lực của Mĩ, đối với chỗ đất hiếm này như hổ rình mồi, Phương gia căn bản cũng không lo lắng về nguồn tiêu thụ! Shindo thở dài nói.-Nhưng tôi không rõ, Phương gia có được công ty khai thác mỏ Hoa Tân, lại hợp lại các công ty khai thác mỏ Chương Châu, vốn đã có được 25% sản lượng đất hiếm của Trung Quốc, chẳng lẽ chừng này còn chưa đủ cho Phương gia sao? Về phần vì sao phải trữ đất hiếm nhiều như vậy, hắn không sợ, đem giá cả đất hiếm đẩy cao lên đến mức này, các nước Mĩ, Australia, Canada, Nga cũng sẽ mở lại ngành khai thác đất hiếm sao? Chờ đến lúc đó, đất hiếm không thể do một mình Phương gia định đoạt rồi! Sato buồn rầu nói.Shindo nhíu nhíu mày, nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: -Này tôi thật ra có nghe nói được một tin tức, ngài có biết tập đoàn Samsung Hàn Quốc không?-Biết! Sato nói. Tập đoàn Samsung và tập đoàn Mitsui vẫn thường hay có quan hệ qua lại.-Cách đây không lâu, một công ty Hongkong chẳng phải là cổ đông của tập đoàn Samsung sao? Việc này chắc ngài đã biết? Shindo nói tiếp.-Ừ! Biết! Sato gật đầu nói, kỳ thật hắn còn biết, lúc ấy cũng không biết Lý Giản Hi bị làm sao, lại cùng một công ty Hongkong đạt thành hiệp nghị nhập cổ phần đầu tư. Vốn công ty sản vật Mitsui, đang muốn thời cơ thích hợp, nhập cổ phần vào tập đoàn Samsung.-Nghe nói, sau lung công ty này chính là Phương gia! Shindo thấp giọng nói.-Hả? Sato tay run lên, chén trà trong tay lung lay hai cái, vài giọt nước trà rơi xuống trên bàn!Sato hai mắt đăm đăm, hắn đã hiểu ra đôi chút! Khó trách, lúc này đây trong hai công ty Hàn Quốc đến không có tập đoàn Samsung, hắn nghĩ tập đoàn Samsung ỷ vào lượng đất hiếm dự trữ hùng hậu, không vội mà thu mua đâu. Hóa ra vấn đề là như thế!Tập đoàn Samsung có thể nói là cầm đầu ngành điện tử Hàn Quốc, hơn nữa đứng đầu tập đoàn Samsung Lý Giản Hi, cũng là có người có đại tài đại khí, tập đoàn Samsung dưới sự quản lý của hắn, mấy năm nay phát triển nhanh chóng! Nếu không phải thình lình xảy ra cuộc khủng hoảng tài chính, đã cắt đứt tài chính của tập đoàn Samsung, người ngoài muốn nhập cổ phần vào tập đoàn Samsung, sao dễ dàng như vậy!Nếu như đứng đằng sau công ty kia chính là Phương gia, như vậy là tất cả đều đã được giải thích! Phương gia sở dĩ trữ nhiều đất hiếm như vậy, chỉ sợ không chỉ cung để nhà mình sử dụng, mà còn để cung cấp cho tập đoàn Samsung. Mà tập đoàn Samsung, tập đoàn điện tử lớn nhất Hàn Quốc, hàng năm cầu về đất hiếm, số lượng tương đối kinh khủng!Mà tập đoàn Samsung và các công ty điện tử Nhật Bản, vừa là quan hệ hợp tác vừa là quan hệ cạnh tranh, vì tranh đoạt thị trường quốc tế, giữa hai bên sớm cũng đã có không biết bao nhiêu lần giao tranh rồi. Nếu như tập đoàn Samsung có thể có được nguồn cung đất hiếm liên tục không ngừng, còn các công ty điện tử Nhật Bản lại bị khống chế về đất hiếm, không nghi ngờ gì là một việc vô cùng bất lợi đối với các công ty điện tử Nhật Bản!Một năm hai năm có lẽ còn chưa thể hiện rõ ràng ra ngoài, nhưng tám năm mười năm sau, tập đoàn Samsung chỉ sợ là không ai địch nổi!Hiểu được điểm này, Sato trong lòng lại càng suy sụp, khó trách Phương gia mua nhiều đất hiếm như vậy lại không hề khẩn trương tìm cho nó nguồn tiêu thụ. Lượng đất hiếm trong hai năm, tuy chỉ hơn một tỷ đô la Mỹ, nhưng lại chặn đứng con đường phát triển của những công ty khác!-Phương gia này thật sự là giỏi tính toán! Shindo thở dài nói:-Chúng ta nếu không mua chỗ đất hiếm này, thì hắn sẽ trữ lại cung cấp cho tập đoàn Samsung sử dụng. Nếu như chúng ta muốn mua đất hiếm, thì phải thu mua với giá cao ngất ngưởng. Cứ như vậy, chi phí sản xuất, tập đoàn Samsung cũng không thấp hơn chúng ta! Chỉ có Phương gia là ở giữa đạt được lợi nhuận lớn!-Nhưng chúng ta không thể không mua! Sato miệng đầy chua xót. Đây là tài nguyên không thể thiếu được. Tuyệt đại bộ phận tài nguyên đều phải cậy vào thị trường quốc tế cung cấp. Giống như dầu thô, than đá, những thứ này còn đỡ hơn một chút, dù sao phần đông các nước xuất khẩu, không có các nước phương Đông thì có các nước phương Tây, chỉ có vấn đề nhiều tiền hay ít tiền. Nhưng Trung Quốc lại cung cấp đại lương đất hiếm, bọn họ cũng chưa có lựa chọn nào khác!-Đúng vậy, chúng ta lại không thể không mua! Shindo cũng thở dài một hơi nói:-Hiện tại chỉ có thể hy vọng Mĩ, Canada, Australia có thể mở lại ngành khai thác đất hiếm, thay đổi đại cục độc quyền của Trung Quốc! Bằng không mà nói, chúng ta không có lựa chọn!Sato trong lòng không khỏi thất vọng. Nhìn về phía Shindo, sắc mặt càng âm trầm.-Ngài Shindo, có lời gì xin nói thẳng?Shindo hơi hơi cười nói: -Ngài Sato, xem ra Phương gia sẽ không tiếp tục nhượng bộ cho chúng ta đường sống đâu! Mà chúng ta lại nhất định phải mua đất hiếm. Chỉ có điều với giá cả gấp mười lần. Thật sự là khó có thể giải thích cho công ty và quốc nội. Cho nên...-Cho nên các người đem tâm tội đổ lên đầu tôi? Sato cười lạnh nói:-Có phải muốn tôi làm kẻ chết thay?-Ngài Sato xin đừng quá lời. Chúng tôi sao có thể khiến ngài chết thay như vậy được, chỉ có điều hy vọng ngài Sato có thể gánh vác trách nhiệm của mình! Sở dĩ có cục diện bất lợi như hiện giờ, ngài Sato khó mà chối được sai lầm của mình? Shindo rót trà cho Sato, mỉm cười nói:-Lúc trước, có phải chính ngài đã đề xuất, mọi người cùng liên hợp chống lại đất hiếm Trung Quốc, hơn nữa phải chèn ép giá cả của đất hiếm Trung Quốc? Đúng là nghe xong chủ ý của ngài, mọi người lúc ấy đã không cùng các doanh nghiệp của Trung Quốc ký kết hợp đồng thu mua, cho Phương gia thời cơ lợi dụng! Mà hiện tại, cũng là bởi vì ngài chọc phải Phương gia, mới khiến Phương gia một mực trả giá gấp mười lần. Chúng tôi đều là bị ngài làm dính líu!Sato trống ngực đập liên hồi, hắn đang muốn tức chết! Đây đúng là vu khống! Ban đầu là hắn đề nghị chống lại đất hiếm của Trung Quốc, nhưng nếu bọn họ không đồng ý, chẳng lẽ hắn có thể thay những đại công ty này làm chủ hay sao?-Ngài Sato, ngài đừng như thế! Shindo cười nói:-Thành thật mà nói, ngài lúc này đây bất kể là có cùng Phương gia ký kết hay không, sau khi trở về cũng khó mà miễn phải chịu sự trừng phạt của công ty, ngay cả được điều đến vị trí nhàn nhã hơn, cũng không có gì là lạ, ngài Sato, ngài nói xem có đúng hay không?Sato nắm chặt nắm đấm, mười đầu móng tay cắm sâu trong lòng hằn lại thật sâu! Hắn đã hoàn toàn hiểu rồi! Ý đồ của bọn Shindo, hắn đã hiểu rồi! Thời gian trôi qua, những người khác đã không còn kiên nhẫn tiếp tục giằng co, đương nhiên, phương diện này cũng có không ít người lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Phương gia có thể thay đổi hay không? Có thể đêm dài lắm mộng, Phương gia lại nâng giá cao lên hay không?Nhưng là bọn họ cũng không muốn là lần đầu tiên cùng Phương gia ký kết, dù sao giá cả đất hiếm so với năm trước, là con số mười! Nếu như mang lại về cho Công ty, nhất định là sẽ bị chửi mắng một trận, thậm chí còn có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ!Mà nếu như nói Sato có thể là người đầu tiên cùng Phương gia ký kết, bọn họ có lấy cái giá tiền để ký kết, sau khi về nước, cũng phải cho ban quản lý công ty một câu trả lời thỏa đáng, hoàn toàn có thể đem tất cả tội lỗi đều đổ lên hắn Sato, bởi vì hắn làm việc trước, nên những người này không có lựa chọn nào khác! -Đúng như vậy thì sao? Sato nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù hắn cũng đã sớm hiểu được, một khi trở lại công ty, bất kể là chuyện bị tạm giam ở Trung Quốc, hay là thu mua đất hiếm với giá cả quá cao, đều đủ để khiến tiền đồ của hắn trong công ty bị hủy hết! Tình huống tốt nhất là vẫn được lưu lại tại chức vị này, từ nay về sau không tiến thêm tấc nào nữa. Tình huống xấu nhất, hắn cũng không dám suy nghĩ! Shindo nhìn nhìn Akiko Sano cách đó không xa, để chắc chắn cô không nghe được hai người nói chuyện, lúc này mới giảm thấp thanh âm, nói với Sato: -Nếu như vậy, ngài Sato không bằng để lợi ích cho chúng tôi! Chúng tôi tất sẽ có hậu báo! Không biết... Ngài Sato có muốn nghe một chút, những lợi ích mà chúng tôi giành cho ngài!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 592: Hẹn gặp
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Ngày 15 tháng 3 năm 1998, người phụ trách ban quản lý đất hiếm của công ty sản vật Mitsui Nhật Bản là Sato, chính thức đại diện cho công ty sản vật Mitsui đạt thành hiệp nghị với công ty khai thác mỏ Hoa Tân về việc mua lại lượng đất hiếm năm chín tám, thu mua 1800 tấn đất hiếm với giá cả cao gấp mười lần bình thường!Ngày 17 tháng 3 năm 1998, tập đoàn Fuji Nhật Bản bao gồm nhiều công ty cũng lần lượt lấy giá cả này đạt thành hiệp nghị với công ty khai thác mỏ Hoa Tân, tổng cộng mua tới hơn bảy ngàn tấn. Đến đây, giữa Nhật Bản và Hoa Hạ, cuộc tranh giành đất hiếm năm chín tám coi như tạm thời được vẽ lên một dấu chấm tròn! So với năm trước, số lượng đất hiếm Nhật Bản mua vào bị cắt giảm gần bốn mươi phần trăm, nhưng cái giá phải trả, lại cao gấp mười!Tới cuối tháng 3 năm chín tám, các công ty Mỹ và Hàn Quốc cũng chính thức đạt thành hiệp nghị với công ty khai thác mỏ Hoa Tân, mặc dù cũng không công khai công bố, nhưng từ tin tức lén thu được của người Nhật Bản, các công ty Hàn Quốc và Mỹ, còn nhận được một phần ưu đãi so với giá mua của các doanh nghiệp đất hiếm Nhật Bản!Khi chuyên cơ của Phương Minh Viễn đáp xuống Hongkong, tới đón hắn là Vu Thu Hạ và Trịnh Gia Nghi, nhìn trong ánh mắt của hắn, không nghi ngờ gì có vài phần sùng bái —— công ty khai thác mỏ Hoa Tân vừa chuyển chủ, liền thu được 500% lợi nhuận, chỉ vậy thôi, công ty khai thác mỏ Hoa Tân năm nay bỏ ra những phí dụng thu mua, và những khoản thuế chưa nộp, trừ đi tất cả, thì thu nhập cũng phải hơn một tỷ nhân dân tệ, con số này còn không bao gồm, hơn vạn tấn đất hiếm tồn kho.Hơn một tỷ nhân dân tệ này, hoàn toàn có thể khiến địa vị của công ty khai thác mỏ Hoa Tân trong giới sản nghiệp đất hiếm quốc nội, vững vàng leo thêm mấy bậc, mặc dù chỉnh thể thực lực vẫn khó có thể địch nổi các công ty quốc hữu lấy ngân khố quốc gia làm lá chắn, nhưng đã hoàn toàn có được xem như có năng lực trên thị trường đất hiếm quốc nội và quốc tế! Mà lượng đất hiếm tồn kho này, cũng đủ để bảo đảm nhu cầu cho sản nghiệp của mình, còn có thể dự trữ để sử dụng sau này!Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cũng hiểu rằng, chuyện tốt như thế này chỉ có thể xảy ra trong hai năm nay mà thôi. Hai ngàn năm sau, các doanh nghiệp khai thác đất hiếm quốc nội chắc chắn sẽ không lấy giá tiền này để bán ra đất hiếm cho mình, mà trên quốc tế, giá cả đất hiếm cũng sẽ tăng lên, hơn nữa các nước như nước Mĩ không muốn bị Hoa Hạ quản chế đất hiếm, cũng sẽ mở lại ngành khai thác đất hiếm quốc nội. Đến lúc đó, còn muốn mưu cầu một món lãi kếch sù như vậy, đương nhiên là không có khả năng rồi!Tuy nhiên, đây cũng chỉ là bước đầu đạt đến mục đích của hắn! Ít nhất sản lượng đất hiếm quốc nội sẽ không giống như trước bị khai thá bừa bãi, càng sẽ không bị bán phá giá với cái giá bèo bọt! Hắn là muốn cầm bảo bối của nhà mình đi giúp đỡ các nước khác phát triển kinh tế!Kế tiếp, hắn cần phải từng bước hạn chế các quốc gia thu mua đất hiếm, trong lĩnh vực ứng dụng ở đất hiếm, ít nhất cũng phải khiến họ đồng ý, tất cả đất hiếm, đều không được sử dụng trong lĩnh vực quân sự!Sau đó nữa là cố hết sức đem chỗ đất hiếm này đều lưu lại ở trong nước, ít nhất cũng phải làm thành sản phẩm rồi mới bán đi. Như vậy lợi nhuận, so với hiện tại, càng cao hơn gấp bội! Tuy nhiên, những mục tiêu này, cũng không phải là có thể trong khoảng thời gian ngắn mà đạt được! Trong đó liên lụy đến khá nhiều quan hệ và ích lợi, ngay cả là Phương gia có được sự ủng hộ to lớn của quốc gia, trước mắt cũng không dám dễ dàng thay đổi trên phạm vi lớn!Mà phải lấy được sự ủng hộ của quốc gia, thật là khó!-Chị Thu Hạ, Gia Nghi, đã liên lạc với Lý Chương và Hứa Gia Tường chưa? Phương Minh Viễn lên xe, câu nói đầu tiên là hỏi về hành tung của Lý Chương và Hứa Gia Tường.-Có liên lạc, bọn họ hiện tại vẫn còn ở Hongkong! Tôi đã thay cậu sắp xếp khoảng nửa giờ nữa thì sau gặp! Vu Thu Hạ nhìn đồng hồ đeo tay nói.-Vậy thật tốt quá! Phương Minh Viễn trong lòng có chút nhẹ nhõm. Mặc dù do trên thế giới nhiều phương tiện truyền thông nổi tiếng đột nhiên lên tiếng, cũng có nhiều tổ phỏng vấn đột nhiên tới, giới truyền thông Indonesia sống yên ổn ít lâu, mấy hôm trước lại chửi bới Hoa kiều, mâu thuẫn chủng tộc trong quốc nội Indonesia lại một lần nữa chiếm cứ trên các trang báo.Mặc dù kết quả này, cũng không ra ngoài ý liệu của Phương Minh Viễn, bởi vì cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, dẫn phát tới đồng tiền của Indonesia bị giảm mạnh giá trị, có thể nói, quốc dân Indonesia phải vô cùng cực khổ tích tụ của cải, trong vòng chưa đầy một năm, đã dẫn nhiều mâu thuẫn trong quốc nội vốn vì kinh tế phát triển tốc độ cao mà bị che giấu đi, nay được dịp bùng phát! Gia tộc Suharto một lòng vơ vét của cải, nếu như không chịu buông tha địa vị chính trị trong quốc nội, thì hắn chỉ có thể dời đi mâu thuẫn quốc dân sang một tiêu điểm khác!Sự một khi đã phát, với tốc độ nhanh khiến các Hoa kiều nguyện ý rời khỏi Indonesia, không nghi ngờ gì phải chuẩn bị cho việc này rất kĩ lưỡng. Phương tiện giao thông, nước tiếp nhận, ăn uống ngủ nghỉ, cái nào mà không cần quan tâm? Singapore và Malaysia là nước láng giềng của Indonesia, cứu viện có thể nói là so với các quốc gia khác càng mau lẹ và thuận tiện!Chỉ có điều bất kể là Singapore hay là Malaysia, sức ảnh hưởng của Phương gia, Quách gia và Trịnh gia ở nơi nào, cũng tuyệt đối là không bì được với thân là địa đầu xà (rắn địa phương) như Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Tinh Quang Lý Ẩn Thương và Thứ trưởng bộ Tài chính Hứa Trường Căn!Phương Minh Viễn không phải là không xem trọng Lý Ẩn Thương và Hứa Trường Căn, chỉ có điều hắn hôm nay, nếu chính thức đi tiếp hai vị này, động tĩnh dường như có chút to lớn! Dễ dàng khiến cho những người khác chú ý, hơn nữa có nhiều thứ, Phương Minh Viễn bây giờ còn đang thử dò xét đối phương, xem xem có thể thỏa mãn yêu cầu của mình hay không. Cho nên, thông qua Lý Chương và Hứa Gia Tường không thể nghi ngờ là rất thích hợp!Lúc này, Lý Chương và Hứa Gia Tường đã đi ô-tô tới cảng, nơi này, bọn họ gần như là dễ dàng thấy được chiếc du thuyền bắt mắt đang bỏ neo ở cảng nội! Ngay cả là bọn họ, cũng không thể không thoáng thất thần! Đây thực sự là con thuyền hạng nhất trên toàn thế giới!Lý Chương và Hứa Gia Tường ngơ ngác nhìn nhau, đối với tài lực của Phương gia, bởi vậy càng thêm hiểu rõ!Sauk hi mừng thọ Trịnh lão phu nhân, thái độ đối đãi của Trịnh Gia Nghi đối với hai người có chút thay đổi, Hứa Gia Tường còn đỡ một chút, Lý Chương muốn thấy cô, cũng không dễ dàng. Hơn nữa, những nhà quyền quý ở Hongkong, đối với Lý Chương đã dần dần để mắt tới, khiến danh dự của Lý Chương ở Hongkong đã có chút trượt giảm. Lý Chương tuy rằng vẫn luôn muốn đền bù, nhưng Trịnh Gia Nghi không hề cho hắn cơ hội!Hôm nay, trịnh Gia Nghi và Vu Thu Hạ đột nhiên cho hắn biết, Phương Minh Viễn có ý muốn gặp hắn, Lý Chương mặc dù không muốn đến, nhưng lại lo lắng như vậy sẽ khiến cho quan hệ giữa hắn và Trịnh Gia Nghi thêm xa cách, cũng sẽ khiến cho mối quan hệ giữa Lý gia và Quách gia, Trịnh gia bị hao tổn. Cũng may, sau đó, hắn được biết Hứa Gia Tường cũng được thông báo, lúc này mới hạ quyết tâm!Chỉ có điều hai người nhìn thấy con thuyền trước mắt này tuyệt đối là du thuyền hạng nhất thế giới, đối với tài lực của Phương gia, không thể nghi ngờ gì thêm được nữa!-Này, Gia Tường, anh nói xem Phương Minh Viễn muốn gặp chúng ta để làm gì?Nhìn còn một chút thời gian, hai người đứng ở một góc cảng, thấy cách đó không xa, những người là con cháu gia tộc hào phú như bọn họ, nhìn thấy chiếc du thuyền này cũng phải thèm chảy nước miếng, Lý Chương trầm giọng hỏi.Hứa Gia Tường hơi hơi nhún vai nói: -Tôi cũng không thần, sao có thể biết hắn muốn làm gì! Đối với tình hình của Phương Minh Viễn, mấy ngày nay, Hứa Gia Tường đã ngầm tìm hiểu, nhưng hắn biết càng nhiều, trong lòng càng kinh ngạc! Bất kể là luận tiền hay tài, người thanh niên này đều vượt xa mình! Nếu như mình là Trịnh Gia Nghi, nếu như không có lý do gì đặc thù, sẽ để ý hơn đến người thanh niên này!Khác với Lý Chương, Hứa Gia Tường tuy rằng cũng thích Trịnh Gia Nghi, nhưng còn phân được nặng nhẹ, hiểu được chuyện này là không thể, hắn liền nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, đối với Trịnh Gia Nghi, có thể có được đương nhiên là tốt nhất, nhưng cũng tuyệt đối không thể bởi Trịnh Gia Nghi mà trở mặt với Trịnh gia, Quách gia, và quan trọng nhất là Phương gia!Tốc độ phát triển của Phương gia làm hắn cảm thấy chóng mặt, kẻ mạnh như vậy, đương nhiên kết bạn vẫn hay hơn kết thù! Hơn nữa, Hứa Gia Tường phát hiện, sự đầu tư của Phương gia cực kỳ tinh mắt, mỗi một khoản đầu tư, mặc dù là với lúc ấy xem ra, là không thể tin nổi, nhưng vài năm sau, sẽ phát hiện thấy, đó thật sự là một khoản đầu tư mang lại lợi nhuận kếch sù! Hơn nữa sức ảnh hưởng của Phương gia ở chính phủ Hoa Hạ, những năm gần đây, vẫn không ngừng tăng lên, nhất là quan hệ giữa bọn họ với Phó Thủ tướng đương nhiệm, mà nhiệm kì tới sẽ là Thủ tướng Tô Hoán Đông, lại khiến Hứa Gia Tường không ngừng hâm mộ!Cho nên, đối với cái hẹn này của Phương Minh Viễn, Hứa Gia Tường cũng không có cảm xúc gì mâu thuẫn, ngược lại còn mơ hồ vui sướng, hắn tin rằng, chỉ cần tiếp xúc vài lần, có thể có ngày cùng Phương Minh Viễn nâng cốc ngôn hoan! Hứa gia nếu như có được nguồn viện trợ mạnh mẽ này, đừng nói là kinh tế sẽ có bao nhiêu ưu đãi, mà kể cả lợi ích chính trị cũng khó có thể không cân nhắc!-Thật sự là đáng giận! Lý Chương thấp giọng nói lầm bầm, hắn chán ghét loại người không cho đối phương biết dụng ý gặp mặt, lại không thể không đến, sớm biết như vậy, mấy ngày trước hắn đã trở về Singapore! Những người này, cũng không thể bắt mình chạy từ Singapore tới mà?-A? Hứa Gia Tường phát ra một tiếng thốt nhẹ, Lý Chương ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một đoàn xe sang trọng đang tấp vào ven đường, tiếp theo Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ và Trịnh Gia Nghi lần lượt từ trên xe xuống.Nhìn Trịnh Gia Nghi cười duyên đi cạnh Phương Minh Viễn, Lý Chương hai tay nắm thành nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay!Nhìn đoàn người Phương Minh Viễn bước lên du thuyền, Hứa Gia Tường nhìn đồng hồ đeo tay nói: -Anh Lý, chúng ta cũng mau lên thuyền đi, sắp tới giờ rồi!-Đi! Lý Chương dường như rít lên từ trong cuống họng nói! ! ! !
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 593: Hóa ra là vậy
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Hai người Lý Chương và Hứa Gia Tường mang theo tùy tùng của mình thuận lợi bước lên boong tàu, dưới sự hướng dẫn của các thuyền viên tiến vào khoang tàu.Khi họ đến phòng khách của con tàu, ngay cả hai người bọn họ cũng bị cách bày trí và đồ vật trên tàu làm cho chết lặng! Hai người cũng xuất thân từ những gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn, quen ăn sung mặc sướng, tài sản cá nhân cũng khiến người đời phải kinh ngạc, những chiếc xe và tòa nhà sang trọng khiến người đời phải ngưỡng mộ, đối với họ mà nói không có gì là quá lớn cả!Nhưng so với con tàu này lại khiến hai người thật sự cảm thấy được “nghèo rớt mùng tơi” của mình! Chỉ giá trị của con tàu đã lớn hơn gấp mấy lần tài sản của hai người thậm chí hơn 10 lần!Lúc này ba người Phương Minh Viễn đã ngồi trong phòng khách nghênh đón họ, nhìn họ bước vào Vu Thu Hạ đứng dậy nói:-Các anh đến rồi! Mời ngồi!Lúc này, cho dù là Lý Chương, đối diện với Phương Minh Viễn cũng không có nổi dũng khí.Đối với bọn họ mà nói, tài sản, gia thế, có thể nói là chỗ dựa lớn nhất bây giờ, nhưng đối diện với một người mà ngay cả tài sản hay gia thế đều không kém gì mình, thậm chí còn hơn cả mình, khi thành tích cá nhân của đối thủ càng nổi bật hơn, kiêu ngạo trong lòng đã bị chèn ép tới cực điểm, tất nhiên không thể diễn nổi trò trống gì!Nhìn biểu hiện của hai người có vẻ gượng ép thiếu tự nhiên, Trịnh Gia Nghi không kìm được cúi đầu xuống thầm cười, chủ ý gặp hai người Lý Chương trên thuyền chính do cô đề xuất, bây giờ xem ra hiệu quả rất tuyệt vời! Hai bên chào hỏi nhau xong, Phương Minh Viễn mới quay về vấn đề chính.-Mạo muội hỏi một câu, hai vị dự định ở Hoogn Kông bao lâu? Nếu hai vị dự định về nước trong thời gian tới, có thể mang giúp tôi mấy món quà cho Chủ tịch hội đồng quản trị Lý và Bộ trưởng Hứa được không?Phương Minh Viễn trực tiếp hỏi.Lý Chương và Hứa Hia Tường không khỏi kinh ngạc, Phương Minh Viễn có thứ gì muốn đưa cho các bậc bề trên của mình?-Tôi định ngày kia sẽ về Kuala Lumpur, không biết Phương thiếu gia cần tôi đưa thứ gì cho cha?Hứa Gia Tường trả lời trước.Phương Minh Viễn khoát tay chặn lại, Lâm Dung rất nhanh chóng đưa ra một cái túi dày, đạt trước mặt Hứa Gia Tường.-Chính là cái túi này, mong Hứa thiếu gia nhất định giao tận tay không mất mát gì cho Bộ trưởng Hứa!Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói. Hứa Gia Tường bất động đưa tay ra lấy cái túi, cái túi có vẻ nặng. Bên trong giống như có loại văn kiện gì.-Dung Dung, cô sắp xếp đi,ngày kia bảo cơ trưởng Dương đưa Hứa thiếu gia đến Kuala Lumpur!Phương Minh Viễn nói với Lâm Dung.Hứa Gia Tường hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ mỉm cười nói:-Ý của Phương Minh Viễn là, dùng máy bay riêng của anh ấy đưa anh về, như vậy thời gian sẽ linh hoạt hơn, cũng thoải mái hơn.Hứa Gia Tường và Lý Chương ngạc nhiên, máy bay riêng đối với họ mà nói thì không có gì lạ. Chế độ quản lý của các hãng máy bay ở Malaysia và Singapore không nghiêm như ở Trung Quốc, một vài các doanh nghiệp lớn và phú hào có máy bay công vụ, nhưng Phương Minh Viễn là người đại lục, lại có cả máy bay công vụ,điều này khiến họ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hơn nữa, tàu của Phương Minh Viễn lại đặc sắc như vậy. Nghĩ tới máy bay công vụ của anh ta cũng không thể là thứ bình thường! Không ngờ tài lực của Phương gia lại hùng hậu như thế?Nghi vấn trong lòng Hứa Gia Tường bị đè nén, mỉm cười nói:-Nếu như vậy, thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi!Phương Minh Viễn lại đưa ánh mắt chuyển sang Lý Chương, Lý Chương hơi rùng mình, lại lắc đầu nói:-Trong thời gian ngắn tôi không có dự định về Singapore, Phương thiếu gia có chuyện gì, cứ nói tôi có thể chuyến lời cho cha!Hứa Gia Tường ngạc nhiên nhìn Lý Chương, hôm trước Lý Chương còn nói phải về Singapore, không ở Hông Kông chịu sự tức giận nữa! Sao tự nhiên lại thay đổi? Nhưng hắn rất nhanh chóng hiểu ra Lý Chương đang đấu trí với Phương Minh Viễn, cố ý đối đầu với Phương Minh Viễn!Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, hơi lắc đầu nói:-Việc này không thích hợp nói qua điện thoại!Người bên cạnh không biết, nhưng Phương Minh Viễn đã biết được tin tức trên internet rất rõ ràng, xung quanh Trung Quốc, từ Alaska đến Nhật Bản rồi đến Australia, người Mĩ đã bố trí một loại thiết bị nghe lén!Ví dụ như quân Mĩ bố trí rada dây angten cỡ lớn ở Nhật Bản, angten chảo cao to giống như “thiết kế rào chắn”, có thể bắt tín hiệu trong khoảng 360 độ! Công năng của nó rất lớn khiến người ta vô cùng tức giận, có thể nói tất cả các thiết bị điện tử thu phát của bất cứ quốc gia nào trên thế giới---điện thoại, tivi, fax và sóng ngắn, nghe trộm bằng các thiết bị điện tín không dây hàng không hàng hải dân dụng.Năm 1983, việc máy bay Liên Xô chiến đấu bắn rơi máy bay Hàn Quốc đã chấn động toàn thế giới! Sau việc đó, Hàn Quốc và Liên Xô tranh chấp càng kéo dài. Mà ghi chép thông tin về máy bay do Mĩ cung cấp để phi hành gia của Liên xô bắn rơi lúc đó và trung tâm chỉ huy mặt đất của Liên Xô đã đưa người Liên Xô lên đầu đỉnh ngọn sóng! Khiến người Liên Xô lâm vào hoàn cảnh ngàn người chỉ trích! Mà thu hoạch được đều là những tài liệu cơ mật, chính là thiết bị nghe lén của người Mĩ ở Nhật!Hơn nữa theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, người Mĩ hiện nay ngay cả thông tin cao tần và các tín hiệu vệ tinh cao tần, cá tín hiệu cao tần cực cao cũng có thể nghe lén!Mà phía Nam Australia Đông Nam Á là căn cứ quan trọng nhất Mĩ đạt hệ thống nghe lén ở khu vực Thái Bình Dương, có thể giám sát toàn bộ mục tiêu khu vực Đông Á và Nam Á.Mặc dù sau sự kiện bùng nổ Indonesia tàn sát người Hoa, theo phản ứng của người Mĩ, người Mix và Tô Cáp Thác không đứng cùng một trận tuyến. Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu, rất nhiều việc trên thế giới này, không đủ chống đỡ tình báo, chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối sẽ bị đưa tới khe cống ngầm. Cho nên đối với người Mĩ Phương Minh Viễn không chút yên tâm!-Như vậy, chúng tôi sẽ phái người có chuyên môn đưa nó đến chỗ Chủ tịch hội đồng quản trị Lý, làm phiền cậu báo cho Chủ tịch Lý, đến lúc đó tự mình ký nhận.Phương Minh Viễn nói.Mặc dù trong lòng Lý Chương cự tuyệt, nhưng nhìn mặt Vu Thu Hạ và Trịnh Gia Nghi hắn thật sự không có dũng khí lặp lại nhiều lần!Năm người nói chuyện một lúc, Lý Chương và Hứa Gia Tường thấy không còn việc gì khác liền chủ động cáo từ, Phương Minh Viễn cũng không giữ bọn họ lại.Xuống tàu,đến bãi đậu xe không xa, Lý Chương dừng bước, quay đầu lại nhìn con tàu đang bỏ neo trong cảng, tức giận nói:-Tỏ uy phong gì cơ chứ? Chẳng phải là một con tàu bình thường sao? Hừ!Hắn lại quay sang nhìn Hứa Gia Tường, đưa tay ra nói:-Gia Tường, đưa tớ xem trong túi là cái gì?Hứa Gia Tường lắc đầu nói:-Không được, miệng túi có dấu rồi, nếu cậu mở, chắc chắn không thể phục hồi nguyên dạng! Đến lúc đó, tớ không thể chịu trách nhiệm nổi!Mặc dù hắn rất tò mò, Phương Minh Viễn có thể giao thứ gì cho cha hắn, nhưng hắn cũng hiểu, Phương Minh Viễn đã trịnh trọng nhờ như vậy, nhất định phải đích thân đưa cho cha, nếu hắn tự tiện mở ra, một khi để cha và Phương gia biết, hắn chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng lành! Hơn nữa, qua hôm nay,hắn đã biết thêm hơn về tài lực của Phương gia, hắn không thể chiều theo sự tò mò của Lý Chương mà đắc tội với Phương Minh Viễn.-Hừ!Lúc này Lý Chương có chút hối hận, sớm biết như vậy, chẳng thà nhận cái túi, như vậy cũng có thể biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, có cái gì thần bí bên trong.-Lúc nữa tớ có cuộc hẹn không thể đi cùng với cậu!Hứa Gia Tường nhìn đồng hồ nói,-Tạm biệt!Nói xong, không đợi Lý Chương trả lời hắn bước lên xe, bỏ đi.Khi Hứa Gia Tường nhìn thấy chiếc máy bay công vụ tư nhân mà Phương Minh Viễn nói, thật sự ngạc nhiên. Mặc dù trong lòng cũng đã có chuẩn bị, nhưng khi chính mắt nhìn thấy chiếc máy bay công vụ hào hoa trên quốc tế, khiến hắn khó có thể bình tĩnh được!Hứa Gia Tường thuận buồm xuôi gió về tới Kuala Lumpur, lập tức chạy đến Bọ tài chính, may thời gian quẹt thẻ vẫn hợp lệ, chính là thời gian Hứa Trường Căn nghỉ trưa.Hắn luôn mang theo chiếc túi bên mình đưa cho Hứa Trường Căn, Hứa Trường Căn trịnh trọng nhận lấy, nhìn cái phong ấn ở miệng túi mới nói:-Gia Tường, không có ai động vào thứ trong chiếc túi chứ?-Không ạ! Lý Chương muốn mở ra xem, con đã từ chối!Hứa Gia Tường vội vàng nói.-Lý Chương? Hừ, đúng là tên tiểu tử không biết trời cao đất dày!Hứa Trường Căn lạnh lùng nói,-Về sau ít đi cùng nó thôi!-Vâng!Hứa Gia Tường trả lời buông xuôi.-Lần này con làm rất tốt! Say này phải quan hệ nhiều với Phương Minh Viễn, nếu có thể trở thành bạn thì càng tốt!Hứa Trường Căn thoáng nhìn đứa con trai, khen ngợi.Hứa Trường Căn mở chiếc túi ra, không hề tránh Hứa Gia Tường, cứ đổ ra trên bàn như vậy.Bên trong là một chồng ảnh và giấy tờ, Hứa Gia Tường nhìn mấy bức ảnh bên trong lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.Hứa Trường Căn cầm lấy ảnh, từng cái một lật xem, vẻ mặt càng ngày càng trầm xuống! Đến cuối cùng, quả thực giống như ngồi ở đấy nồi! Ông ta lại cấm lấy mấy bức ảnh, phát hiện đều là cắt từ báo của giới truyền thông Indonesia! Từ niên đại năm mươi, cho đến gần đây! Những tờ báo này đều có một đặc điểm chung đó chính là công kích Trung Quốc ác liệt!Hứa Trường Căn rất lâu sau mới đạt lại chúng lên bàn, thở dài nói:-Hóa ra là vậy! Lẽ nào họ chú ý!Hiện nay Malaysia cũng đang trong thời kỳ khủng hoảng nghiêm trọng, Hứa Trường Căn thân là Phó bộ trưởng Bộ tài chính, nửa năm nay cũng bận rộn đánh vào gót sau, không đủ quan tâm cục diện Indonesia, nhưng sau khi nhìn những thứ Hứa Gia Tường mang về, hắn lập tức phát hiện ra những thứ đối phương muốn nói!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 594: Cơ hội, đồng ý
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Hứa Trường Căn cơ bản không để ý tới người lơ mơ như Hứa Gia Tường, bấm chuông gọi thư ký của mình vào để hỏi về lịch trình của buổi chiều và hủy đi vài việc một cách dứt khoát. Cứ như vậy, hắn lại có thêm 3 giờ đồng hồ. -Nếu không xảy ra việc gì cấp bách thì tạm thời đừng để người khác vào làm phiền tôi!Hứa Trường Căn dặn lại thư ký của mình. Thư ký mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn nghe theo.Đợi thư ký ra khỏi phòng Hứa Gia Tường mới mở miệng nói chuyện với cha mình: -Những việc này là thế nao?Hắn ở một bên cũng nhìn thấy một vài bức ảnh linh tinh, nhưng chỉ cần nhìn thấy bao nhiêu đó thôi cũng làm hắn khiếp sợ rồi.Hứa Trường Cân dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn, để lại vào túi công văn ban nãy, hắn nói: -Đây đều là những ghi chép chân thực về mấy chục cuộc bạo loạn lớn nhỏ xảy ra giữa các thương nhân Hoa kiều trên đất Indonesia trong hơn mấy chục năm qua!Hứa Gia Tường đồng tử co lại, thất thần lùi về sau, là người Malaysia hắn cũng đã từng nghe nói về những vụ bạo loạn của Indonesia này. Nhưng dù sao đó cũng không phải quê hương của hắn, hơn nữa khi hắn còn nhỏ người nhà cũng không cho hắn tiếp xúc nhiều với những sự việc mang tính bạo lực, máu me; khi hắn đã lớn thì khi đó kinh tế Indonesia bắt đầu bước vào thời kỳ phát triển, những mâu thuẫn xã hội được che dấu sự phát triển nhanh của kinh tế, cho nên mấy năm gần đây, có thể coi là sóng yên biển lặng, cho nên những gì hắn biết chỉ là từ những lời truyền miệng mà thôi.Cho nên khi nãy lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh kia, Hứa Gia Tường liền nghĩ ngay tới những lời đồn đại kia, mà những lời đó lại chứng minh được dự cảm của hắn không hề sai.Hứa Gia Tường kinh ngạc nhìn tập công văn trong tay mình, anh ta cũng không so bì gì, nhưng hắn cũng đã tự mình trải qua phong trào bài trừ người Hoa, nên cũng có những cảm nhận chân thực về màn thảm kịch kia! Đặc biệt là những gì đã xảy ra ở Indonesia và Việt Nam. Điều này để lại cho anh ta ấn tượng vô cùng sâu sắc! Cũng chính là bởi lẽ đó, anh ta mới tích cực tham gia vào chính đàn Malaysia, từ đó một mạch trèo lên tới chức Thứ trưởng bộ Tài chính, trở thành một trong số ít Hoa kiều ở Malaysia nắm giữ chức vụ cao trong chính phủ Malaysia!Cho nên khi anh ta nhận được túi công văn này, chỉ cần nhìn sơ qua là đã nhớ lại những màn thảm kịch kia, nhớ lại những oan hồn đến nay vẫn chưa được ngủ yên! Cũng chính bởi vậy, Hứa Trường Căn đã hiểu ra ngay dụng ý của Phương Minh Viễn khi để Hứa Gia Tường đem túi hồ sơ này về - chính là để nói với hắn, nói với tất cả Hoa kiều ở Malaysia rằng bi kịch rất có thể sẽ lại một lần nữa xảy ra ở Indonesia !Điều này cũng có thể lý giả vì sao trước đó một thời gian truyền thông thế giới lại đột nhiên có hứng thú với một loạt những sóng gió của Hoa kiều xảy ra ở các quốc gia Đông Nam Á trong những năm 50, 60, 70. Chỉ sợ rằng đằng sau sự việc này cũng có bóng dáng của Phương gia! Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông mà Phương gia nắm giữ là một trong những công ty đứng đầu ngành công nghiệp điện ảnh thế giới, luôn có quan hệ mật thiết với truyền thông thế giới. Nếu như họ đánh tiếng trước thì giới truyền thông tất nhiên nguyện giúp đỡ họ rồi! Huống chi trong hoàn cảnh cả thế giới đang đề cao hòa bình và coi trọng chủ nghĩa nhân đạo thì việc đăng những tin tức như thế này cũng có thể thu hút sự chú ý cao độ của người dân! Hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì lớn với các nước phát triển, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích! Hơn nữa, Hứa Trường Căn cũng nhớ lại, khoảng thời gian gần đây, Quách lão gia của tập đoàn vận tải Quách Thị Hồng Kông và Trịnh lão gia và ông chủ hãng đồ trang sức Châu Đại Phúc Hồng Kông dường như đang có liên hệ chặt chẽ với Hoa kiều ở các nước Đông Nam Á, mời tới Hồng Kông gặp mặt! Mà ông cụ Quách và ông cụ Trịnh đều thân thiết với Phương gia, xem ra đây đến tám phần là yêu cầu của Phương gia, chuẩn bị cho tấn thảm kịch sắp có thể xảy ra tại Indonesia!Nếu thật sự là như vậy… Hứa Trường Căn lo lắng vô cùng! Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là người Hoa đại lục không hề quên mất đồng bào của mình đang lưu lạc ở nước ngoài, tuy rằng chính phủ không thể công khai ra mặt ủng hộ bọn họ, nhưng người Hoa ở đại lục vẫn quan tâm bọn họ theo cách khác.Các Hoa kiều, mặc dù luận về quốc tịch thì đã không còn là người Hoa, nhưng cũng không thể phủ nhận, bọn họ cùng với người Hoa vẫn là long chỉ truyền nhân!Thời kì chiến tranh kháng Nhật, trong hoàn cảnh số đông Hoa kiều người Hoa ở Đông Nam Ấ đều gặp khó khăn, nhưng vẫn vì tổ quốc mà kháng chiến mà đóng góp cả về nhân lực và vật lực, cống hiến vào việc người Hoa cuối cùng cũng đuổi được kẻ xâm lược Nhật Bản ra khỏi quốc thổ. Nhưng sau khi giành được độc lập thì vì nhiều lý do, đất nước lại không quan tâm tới những khó khăn cực khổ của người Hoa ở các nước Đông Nam Á. Điền này khiến cho bọn họ lại càng thất vọng hơn với chính phủ, Hứa gia cũng là một trong số đó!Giờ đây nhìn thấy cục diện biến đổi như vậy, Hứa Trường Căn cảm thấy rất vui mừng!Huống chi, trong tập công văn này, Hứa Trường Căn lại thấy một lời hứa, Phương gia hứa sẽ cho chính phủ Malaysia vay 1,5 tỷ đô la trong vòng 10 năm mà không lấy lãi, đổi lại một khi có xảy ra bạo loạn ở Indonesia, chính phủ Malaysia phải đảm bảo cho phép người Hoa mang quốc tịch Indonesia được tạm thời lưu lại trong địa phận nước mình và cung cấp phương tiện đi lại, đồng thời quan tâm họ về mọi mặt. Chi phí cho tất cả những chuyện này có thể tính riêng, cũng hi vọng Hứa gia có thể giúp đỡ từ bên trong để việc có thể thành công. Phương gia sau này tất có hậu báo!Hứa Trường Căn trầm ngâm chốc lát rồi nói:-Gia Tường, Phương Minh Viễn gần đây vẫn luôn ở Hồng Kông sao?-Đúng vậy ạ, nghe nói là sẽ ở lại Hồng Kông trong suốt mùa hè. Hứa Gia Tường gật đầu nói.-Những chuyện khác đều gác lại đã, con hãy ở nhà 2 ngày, sau đó hãy trở lại Hồng Kông, ở bên cạnh hắn ta, làm người liên lạc giữa Hứa gia chúng ta và hắn.Hứa Trường nói.-Làm người liên lạc giữa gia đình ta và hắn?Hứa Gia Tường ngây ra một lát, hỏi lại vẻ không hiểu. Là do anh ta không hiểu hết, Phương Minh Viễn và Hứa gia không hề có hợp tác vì lợi ích riêng gì, cũng không hề có mâu thuẫn xung đột gì, thì vì sao lại phải làm vậy?-Đúng vậy!Hứa Trường vuốt cằm nói.-Con phải ở bên cạnh hắn ta, nếu hắn cần Hứa gia chúng ta giúp đỡ gì, con cần báo lại ngay lập tức!Hứa Trường Căn cũng không biết tương lai có như Phương Minh Viễn nói hay không, xã hội Indonesia sẽ xảy ra bạo loạn, nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận, lo ngại của Phương Minh Viễn cũng không phải là vô cớ, từ dấu hiệu của Indonesia, có thể nói một đợt bạo loạn mới đang dần nổi lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra! Không nói, mọi người đều là cùng tổ tông người Hoa, gặp phải chuyện như thế này, bất luận thế nào dù cho quốc tịch có khác nhau thì cũng đều là đồng bào với nhau.Huống chi, Hứa Trường Căn đã ý thức được, nếu đúng như những gì mà Phương Minh Viễn lo lắng, Indonesia có biến động, nếu Phương gia có thể lập tức ra tay giúp đỡ khi bạo loạn vừa xảy ra, thì lại càng có lợi trong việc nâng cao địa vị của Hứa gia trong cộng đồng Hoa kiều ở khu vực Đông Nam Á! Nên biết rằng, người Hoa ở các quốc gia Đông Nam Á này, tuy rằng không có địa vị chính trị nhưng lại nắm tới 70% kinh tế của các nước đó. Nếu có thể làm cho dấu ấn của Hứa gia với những người này càng sâu đậm thì đối với Hứa gia mà nói thì bất luận là thương đồ hay chính đồ đều có lợi không ích.Người đã hiểu được rõ vấn đề như Hứa Trường Căn tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, rất nhanh liền quyết định cho Hứa Gia Tường quay lại Hồng Kông ở bên Phương Minh Viễn, như vậy một khi sự tình có biến, cũng có ích để giúp hai bên kết nối.Hơn nữa, Hứa Trường Căn còn có ý khác, nếu tất cả bình an vô sự, mọi mối lo đều là vô cớ thì khi đó, Hứa Gia Tường cũng đã thân quen với Phương Minh Viễn, nếu như có thể làm bạn, vậy thì lại càng tốt!Giữa Hứa gia và Phương gia không hề có xung đột gì về lợi ích, ngược lại nếu 2 bên có thể hợp tác với nhau, có thể có tiếng nói chung trong các vấn đề ở khu vực Đông Nam Á và đặc biệt là Malaysia. Ít nhất thì tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông của nhà họ Phương cũng có thể thúc đẩy ngành du lịch của Malaysia!Một bộ phim điện ảnh xuất sắc, có thể thúc đẩy ngành du lịch, điều này trong lịch sử ngành công nghiệp điện ảnh có thể tìm ra vô số ví dụ! Mặc dù hiện nay kinh tế Malaysia lâm vào khó khăn nhưng ngành du lịch vẫn là trọng yếu của kinh tế nước nhà!Hơn nữa, nhà họ Phương lại nắm giữ nguồn vốn lớn, điều này có thể nhìn ra từ việc họ hứa cho chính phủ Malaysia vay 1,5 tỷ không lãi trong mười năm. Có quan hệ tốt với Phương gia, có lẽ… ít nhất có thể làm có thể khiến cho nguồn vốn của Quách gia, Trịnh gia chuyển hướng sang Malaysia, điểm này đối với việc kéo kinh tế Malaysia ra khỏi vũng bùn không khác gì đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi cả. Mà tiếng nói của Hứa gia trong chính phủ cũng sẽ như nước lên thuyền lên.Cho nên, Hứa Gia Tường và Phương Minh Viễn quan hệ tốt lên cũng chính là điều trước mắt Hứa gia cần đạt được-Còn nữa!Hứa Trường Căn còn vỗ vỗ một bên của túi công văn, trịnh trong nói: -Con có thể nói với hắn, ta, Hứa Trường căn đại diện cho Hưa gia đồng ý cố gắng ngăn chặn khả năng xảy ra sự việc xấu này. Nếu điều xấu nhất xảy ra, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để cứu viện! Còn về lời hứa này của hắn, nếu Phương gia đồng ý tới Malaysia đầu tư xây dựng công xưởng, chúng ta sẽ giơ hai tay hoan nghênh, nhưng nếu như để Hứa gia ta thất vọng thì ta chỉ có thể nói, hắn đã nhìn lầm Hứa Trường Căn ta rồi!