Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1497: Hải Giác không có đường ra
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc biết tâm tư của tên Vương Cảnh này. Y chính là sợ rằng mình sẽ muốn cái vị trí thành chủ của y mà trực tiếp giết y để chiếm đoạt. Nhưng Diệp Mặc hắn sao có thể ở lại cái chỗ này mà làm thành chủ cơ chứ? Cho dù là thực sự không thể ra ngoài được, thì thà rằng hắn xé rách không gian đề tiến nhập vào 'Vết nứt hư không' ngày trước, cũng không bao giờ nguyện ý ở lại chỗ này sống quãng đời còn lại.
Diệp Mặc khoát tay cắt đứt lời nói của Vương Cảnh:
- Ta tên là Diệp Mặc. Vương thành chủ, ta sẽ không ở lại chỗ này làm thành chủ hay phó thành chủ gì đâu. Chỉ là ta muốn hỏi Vương thành chủ một việc. Chính là không biết rằng Vương thành chủ đã sinh sống tại Hải Giác này nhiều năm như vậy, liệu có chút đầu mối nào đối với Hải Giác này hay không?
Vương Cảnh cười khổ:
- Anh Diệp, tôi không biết xưa kia có tiền bối nào nghĩ tới việc có thể đi ra ngoài hay không, nhưng tự bản thân tôi thì đã thử qua vài lân, mỗi lần đều là thiếu chút nữa đã mất mạng dưới 'Giác hồn tảo' của Hải Giác rồi. Đặc biệt là loại Ám Tảo thì càng khó lòng phòng bị. Sau này thì dần dần tôi đã phai nhạt đi cái tâm tư này rồi, nhưng hàng năm, thì vẫn có rất nhiều tu sĩ đều ra khỏi Hải Giác đảo để kiếm đường ra khỏi Hải Giác. Nhưng những tu sĩ này thì một người cũng đều không thấy trở về. Tôi biết là họ cũng không phải là tìm được đường ra ngoài, mà chắc chắn là đều đã chết trong Hải Giác rồi. Hải Giác chính là nơi không hề có đường ra.
Diệp Mặc nhất thời nhíu mày. Hắn không ngờ Vương Cảnh là thành chủ của Hải Giác thành, đã ở Hải Giác đảo nhiều năm như vậy, vậy mà đến cả một tia đầu mối cũng không có. Một tu sĩ đã sinh tồn ở đây mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm còn không có đầu mối, vậy bản thân mình muốn tìm ra đầu mối chỉ trong vài ngày căn bản là không có hiện thực.
- Anh Diệp, Phong Tiển hiện tại đã chết, chỗ ở của y cũng rất xa hoa, nó hiện tại thuộc về anh Diệp...
Vương Cảnh một lần nửa muốn lôi kéo Diệp Mặc.
Diệp Mặc không đợi cho Vương Cảnh nói xong, thì đã trực tiếp ngắt lời y:
- Không cần, ta có nơi ở của riêng mình, đa tạ Vương thành chủ.
Đối với người như Vương Cảnh, thì Diệp Mặc không hề có chút thiện cảm nào. Hơn nữa thứ khác ở Hải Giác thành có lẽ không nhiều, nhưng đất trống thì rất nhiều.
Nói xong thì Diệp Mặc liền đưa Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê đi tới một mảnh đất trống, sau đó thì hắn lại lấy ra một cái pháp bảo có hình một căn nhà. Chỉ trong nháy mắt, thì kiện pháp bảo chân khí kia đã biến thành một cái biệt thự có diện tích tới mấy trăm mét.
Không riêng gì Vương Cảnh mà tất cả các tu sĩ còn lại của Hải Giác đảo đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Giải Ấu Huê cũng có chút ngây ra mà nhìn vào Diệp Mặc. Ai lại đi dùng tiền mua loại pháp bảo chân khí này chứ? Đã thế còn là pháp bảo chân khí cực phẩm nữa, chẳng lẽ hắn không biết phải tiêu xài linh thạch vào việc gì khác sao?
Chỉ có Lạc Ảnh biết, cái pháp bảo chân khí này của Diệp Mặc là do chính hắn tự tay luyện chế ra. Bên trong căn nhà thì cũng vô cùng đầy đủ các loại vật dụng. Mà loại pháp bảo không gian chân khí cực phẩm này lại càng trân quý. Nhưng người khác luyện chế ra pháp bảo không gian chân khí thì đều tận lực mà gia tăng diện tích không gian, sau đó có chỗ mà cất giữ đồ vật. Chẳng bao giờ có người nào giống như Diệp Mặc cả, đi luyện chế một cái pháp bảo không gian chân khí cực phẩm thành một căn nhà ở.
Sau khi Diệp Mặc mang theo Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê hai người tiến vào bên trong căn nhà, thì hắn cũng không thèm để ý chút nào xem ở bên ngoài căn nhà của hắn có gì nguy hiểm hay không. Bởi vì ở bên ngoài cái căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm này, thì hắn đã bố trí một trận pháp phòng ngự cấp chín ở bên ngoài rồi, cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể nào phá vỡ trận pháp này một cách nhanh chóng được.
Nhìn ba người Diệp Mặc tiến vào trong căn nhà, thì một lát sau Vương Cảnh mới lắc đầu. Tên tu sĩ này quá mức giầu có rồi, ngay cả một căn nhà làm bằng pháp bảo chân khí cực phẩm cũng có thể tùy tiện mang theo bên người, đây quả thực là xa xỉ trong các loại xa xỉ rồi. Thứ này trông thì ngon nhưng thực tế lại chẳng dùng được, chỉ có đứa ngốc mới tiêu tốn vô số linh thạch để mua cái loại pháp bảo chân khí cực phẩm này mà thôi.
- Diệp đại ca, anh còn có thứ đồ này ư? Cha tôi nói chân khí cực phẩm vô cùng đắt đỏ...
Nói tới đây thì Giải Ấu Huê lại nhớ tới lúc trước Diệp Mặc còn đưa cho cô một chân khí cực phẩm để phòng thân, cho nên liền vội và lấy kiện chân khí cực phẩm kia ra đưa trả lại cho Diệp Mặc rồi nói:
- Diệp đại ca, đây là đồ anh cho em mượn, hiện tại em không cần nó nữa.
Diệp Mặc đẩy cái chân khí cực phẩm lại cho cô rồi nói:
- Thứ này tôi có rất nhiều, nên tặng luôn cho cô đấy.
- A...
Giải Ấu Huê lần đầu tiên nghe được có người nói bản thân có rất nhiều chân khí cực phẩm đấy, vì cho dù là một tông sư luyện khí đỉnh cấp, thì cũng không thể nào nói rằng mình có nhiều pháp bảo chân khí cực phẩm được.
Lạc Ảnh mỉm cười:
- Diệp Mặc xác thực là có rất nhiều, cho nên cô cứ nhận lấy đi.
Diệp Mặc là một tông sư luyện khí đỉnh cấp, hơn nữa nhẫn trữ vật mà hắn chiếm được của Tác An Sơn mặc dù là không có linh đan và linh thảo, nhưng lại có rất nhiều tài liệu luyện khí. Hơn nữa tất cả tài liệu luyện khí của Tác An Sơn đều là thứ đỉnh cấp hết đấy. Cho nên hắn có thể có ít tài liệu luyện khí được sao? Huống chi trước đây hắn ở trong 'Vết nứt hư không' cũng đã thu thập được rất nhiều. Có thể nói là luận về tài liệu và linh thảo, thì rất khó có thể tìm được ai giàu có như Diệp Mặc hắn cả.
Sau khi nghe Lạc Ảnh nói xong, thì Giải Ấu Huê cũng không từ chối nữa. Cô cảm thấy Diệp Mặc tùy tiện lấy ra nhiều chân khí cực phẩm như vậy, thì cũng không phải là kẻ tự khoe mẽ.
- Diệp đại ca, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
Giải Ấu Huê chiếm được một cái chân khí cực phẩm, tuy rằng cô rất vui vẻ, nhưng nếu cả đời bị nhốt ở cái nơi này, không thể tu luyện, mà chỉ có thể chờ chết, thì thật sự là một chuyện quá đỗi bi ai.
Lạc Ảnh cũng không hề có chút lo lắng nào, thậm chí biểu tình của cô còn hết sức bình tĩnh nữa. Vì cô tin tưởng rằng Diệp Mặc nhất định sẽ có biện pháp. Hơn nữa cho dù là Diệp Mặc không có cách nào, thì chỉ cần cô được ở bên hắn thì cô cũng sẽ không cần phải lo lắng gì.
- Không cần lo lắng. Cái tên Vương Cảnh kia đã bị năm tháng làm mòn đi ý chí rồi, chỉ muốn cứ sống như vậy cho hết đời mà thôi. Nhưng ở Hải Giác thành này thì không có bao nhiêu tu sĩ cam lòng như y, bọn họ nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để tìm kiếm lối ra. Những tu sĩ này cho dù là tìm được đầu mối của lối ra ngoài, thì cũng sẽ không tùy tiện mà nói cho người khác biết. Chúng ta chỉ cần đặt một tấm bảng thông báo ở bên ngoài, viết rằng nếu có tu sĩ nào muốn đi ra ngoài, đồng thời có được chút đầu mối nào đó thì có thể hợp tác cùng chúng ta.
Diệp Mặc đã dự liệu trước việc này, cho nên cũng không lo lắng mà nhanh chóng trả lời Giải Ấu Huê.
Thấy Diệp Mặc và chị Tố Tố cũng không hề biểu hiện sự gấp gáp, thì Giải Ấu Huê cũng thu hồi lại tâm tư lo lắng của mình.
...
Hải Giác đảo tuy rằng không nhỏ, nhưng Hải Giác thành cũng không lớn, hơn nữa trong thành chỉ có tổng cộng hơn trăm nghìn người, cho nên tin tức lan truyền đi cũng rất nhanh.
Chỉ mới nửa ngày, thì tức tin có một cao thủ số một vừa mới tới Hải Giác đảo và ra tay giết phó thành chủ Hải Giác thành là Phong Tiển chỉ trong vòng chưa đầy mười lần hít thở đã lan truyền đến khắp các tu sĩ trên Hải Giác đảo rồi. Một số tu sĩ có thù oán với tên Phong Tiển thì càng cùng nhau âm thầm chúc mừng.
Mà khi ba người Diệp Mặc dừng chân lại ở trong một căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm, sau đó còn đưa ra thông báo tìm kiếm tu sĩ hợp tác để thoát ra khỏi Hải Giác này, thì tin tức cũng chỉ mất nửa khắc đã truyền đến khắp mọi người rồi.
Vương Cảnh đương nhiền là thời thời khắc khắc đều chú ý đến động tĩnh của Diệp Mặc, cho nên sau khi y thấy được cái thông báo kia của Diệp Mặc, thì đã lập tức lắc đầu. Tự cổ chí kim, đã có biết bao nhiêu người muốn thoát ra khỏi Hải Giác rồi, nhưng ai có thể thực sự làm được? Tự cổ chí kim, cũng đã có không biết bao nhiêu người bị nhốt ở trong Hải Giác này, có ai là người không mong muốn tới được Hải Giác đảo? Nhưng có mấy người may mắn có thể tới được Hải Giác đảo này chứ? Hiện tại bọn họ đã tới được Hải Giác đảo này rồi, thì hẳn là nên cảm thấy may mắn mới phải, không phải là cố gắng đi tìm kiếm lối ra làm gì cho phiền phức.
- Không cần phải xen vào, chờ qua một thời gian ngắn nữa, thì hắn sẽ hiểu được rằng Hải Giác là nơi mà không ai có thể thoát ra được, khi đó thì hắn sẽ an tâm ở lại Hải Giác đảo này thôi.
Vương Cảnh khoát tay nói với tên tu sĩ vừa đến bẩm báo, cũng không hề để ý tới việc làm này của Diệp Mặc.
Không chỉ một mình thành chủ của Hải Giác đảo là Vương Cảnh, mà hầu hết những tu sĩ ở Hải Giác đảo này đều đang bàn tán về ba người Diệp Mặc. Hải Giác đảo chỉ có diện tích như vậy, cũng không có bao nhiêu người, cho nên khi xẩy ra một chút sự tình, thì ai lại không quan tâm tới nó cơ chứ?
- Tu sĩ tên là Diệp Mặc kia dán thông báo muốn tìm tu sĩ hợp tác để rời khỏi Hải Giác đảo. Anh nói là sẽ có kẻ ngu nào đi hợp tác với hắn sao?
Trong một thành thị của Hải Giác đảo, thì lúc này đang có vài tên tu sĩ Ngưng Thể bàn tán về chuyện của Diệp Mặc. Tu sĩ đang nói chính là một gã có vóc người cực kỳ cao. Khi nói chuyện thì giọng điệu của y vẫn mang theo ý tứ khinh thường.
- Vậy anh sẽ đi hợp tác với hắn sao?
Người bên cạnh liền hỏi ngược lại.
- Ta ngu ngốc vậy sao? Biết rõ một khi đi là chết, mà vẫn muốn đi chịu chết ssao?
Tên tu sĩ cao ráo kia lập tức phản bác lại.
- Đáng tiếc...
Lại có một tu sĩ ngắt lời.
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc cho hai cô gái kia, đặc biệt là cô gái mặc đồ mầu vàng, tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng được gặp. Các cô đi cùng tên Diệp Mặc kia tìm đường ra ở Hải Giác này, vậy thì còn có cơ hội sống hay sao?
- Anh không muốn sống sao? Thi Tu Vũ bởi vì dám đưa ra cái giá ngàn linh thạch để mua cô gái kia, cho nên đã bị Diệp Mặc tiền bối tát một cái thiếu chút nữa chết. Phong Tiển ra mặt cho y, kết quả là đã bị giết rồi. Vương Cảnh thành chủ kia thì vì muốn lấy lòng Diệp tiền bối, nên đã giết tên Thi Tu Vũ, vậy mà anh còn dám nói tới cô gái ấy sao?
- Anh nhỏ giọng một chút được không! Chúng ta ở chỗ này nói chuyện phiếm một chút, cũng không có người nào biết cả, chẳng lẽ là anh sẽ đi mật báo? A, Hạnh Khê đi đâu rồi? Y sẽ không đi mật báo chứ?
- Hạnh Khê không phải loại người như vậy. Nếu anh nói là y nguyện ý đi hợp tác cùng với Diệp Mặc tiền bối, thì thật ra là có thể. Chứ nếu nói y đi mật báo, thì ta tuyệt đối không tin.
...
Trong một căn phòng đơn giản ở Hải Giác thành, lúc này đang có một tên thanh niên đen gầy và một tên thanh niên mặt chữ điền dáng vẻ khỏe mạnh đang ngồi đối diện với nhau. Mà tên thanh niên đen gầy kia chính là người vừa lặng yên rời khỏi phường thị kia tên là Hạnh Khê. Khi y vừa nghe được Diệp Mặc đang tìm người hợp tác để rời khỏi Hải Giác này, thì đã lập tức đứng ngồi không yên rồi. Cho nên người khác bàn tán cái gì, thì y cũng không hề quan tâm.
- Chú nói chúng ta sẽ đi hợp tác với vị Diệp Mặc tiền bối kia sao?
Sau một lúc lâu, thì tên thanh niên mặt chữ điền kia mới nặng nề thốt ra một câu. Người này chính là Hạnh Dực anh trai của Hạnh Khê. Mấy chục năm trước, thì hai anh em này bởi vì sự truy sát của một con yêu tu, mà cùng lúc bị rơi vào Hải Giác của Vô Tâm Hải này.
- Vâng, anh à, lẽ nào anh không muốn về nhà? Chúng ta đều là tu vi Ngưng Thể, nếu cứ lãng phí thời gian ở Hải Giác này, thì chỉ có thể chờ đợi tới chết mà thôi.
Hạnh Khê trầm giọng nói.
Hạnh Dực lắc đầu:
- Chú cũng biết là anh vẫn luôn tìm cách ra ngoài, sao lại không muốn về nhà chứ? Nếu không muốn trở về nhà, thì sao anh có thể mỗi ngày đều đi sớm về khuya đây, chính là vì muốn tìm cách rời khỏi Hải Giác này nên mới vậy. Chỉ là vị Diệp Mặc tiền bối kia tu vi quá mức cao tuyệt, hơn nữa sát phạt cũng rất quyết đoán. Vạn nhất khi chúng ta cùng hắn đi, lại vô ý mạo phạm tới hắn, thì chúng ta đúng là chết không có chỗ chôn ở Hải Giác này.
Hạnh Khê lập tức nói:
- Diệp tiền bối kia cũng là một cao thủ không tệ, bằng không cũng không thể nào đơn giản mà giết chết Phong Tiển được. Nhưng tu vi của hắn càng cao thì càng tốt mà, đây chính là cơ hội của chúng ta. Bằng không thì dựa vào hai người chúng ta, cho dù là có được một ít đầu mối, thì cũng không thể nào thoát ra khỏi Hải Giác này được. Hơn nữa, đại trượng phu, chết thì chết thôi, ở lại chỗ này chịu khổ làm cái gì? Chị dâu vẫn ở nhà chờ đợi anh vài chục năm rồi, lẽ nào anh không tưởng nhớ chị dâu sao?
Hạnh Dực thở dài:
- Chú thấy tôi mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm lối thoát, vài chục năm nay không nghỉ một ngày, nhưng cũng không phải là tôi không muốn. Nhưng hai người chúng ta mới chỉ là tu vi Ngưng Thể, thì dựa vào cái gì để hợp tác khi đối phương là một tiền bối Hóa Chân chứ?
- Bằng vào kinh nghiệm thăm dò Hải Giác suốt vài chục năm qua, hơn nữa còn có một chút tâm đắc trong việc tìm kiếm lối thoát nữa. Nếu như chúng ta không nắm chắc lấy cơ hội lần này, thì sau này tuyệt đối là sẽ không còn cơ hội nữa.
Hạnh Khê khẳng định.
Hạnh Dực trầm mặc một hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên nói:
- Được, nhưng chúng ta sẽ quan sát thêm một thời gian nữa, nhìn xem thái độ làm người của vị Diệp tiền bối kia như thế nào, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có một lần cơ hội mà thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1498: Người bắt Giác Hồn Tảo trong Hải Giáca
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Bên vìa Hải Giác đảo, Diệp Mặc một mình xuất hiện ở nơi này, hắn để lại Giải Ấu Huê và Lạc Ảnh ở lại Hải Giác thành, một mình đến bắt Giác Hồn Tảo.
Hải Giải đảo là một đảo chết, Diệp Mặc tin rằng không có ai dám làm gì Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, huống chi hắn còn bố trí một khốn trận và sát trận cấp chín, không có sự cho phép của Lạc Ảnh, thì không ai có thể tiến gần được.
Bất luận Hải Giải đảo ở chỗ nào của Hải Giác, Giác Hồn Tảo bên cạnh Hải Giải đảo cũng rất ít, thậm chí là không nhìn thấy. Diệp Mặc một chân nhảy lên không trung, rời khỏi Hải Giải đảo, chầm chậm tiến vào chỗ có nhiều Giác Hồn Tảo, đồng thời thần thức cẩn thận được phóng ra.
Một bóng đen bay đến, Diệp Mặc nghiêng người né, đồng thời phóng ra Tử Đao bổ đến.
Sau một tiếng nổ trầm trầm “Bịch” vang lên, Giác Hồn Tảo không ngờ lại đổi hướng khác, biến mất tăm mất tích. Còn Diệp Mặc thì lại bị một lực cực mạnh đánh tới, người nghiêng đi, suýt nữa thì bị đám bóng đen đó đâm trúng.
Diệp Mặc thở phào, nếu một Giác Hồn Tảo với tốc độ nhanh như vậy mà đâm trúng người Diệp Mặc, cho dù luyện thể Thần cảnh của hắn, cũng khó chắc sẽ không bị thương. Xem ra lần trước bọn họ có thể nhanh chóng tìm được Hải Giác thành, cũng là may mắn.
Diệp Mặc bình tĩnh lại, lại thấy một bóng đen nữa bay đến, lần này hắn lại phóng ra Tử Đao, chân nguyên bộc phát ra ngoài, một đường đao màu tím cùng với tốc độ cực nhanh được phóng ra, đập vào với những bóng đen kia.
Ầm…
Diệp Mặc cảm nhận được một chút lực đẩy lại, vì lần này hắn toàn lực ra tay, ngược lại lại không có chút ảnh hưởng nào.
Bóng đen đó bị một đao của Diệp Mặc lập tức khiến cho dừng lại, có hiệu quả, Diệp Mặc còn chưa kịp vui mừng, thì lại nhìn thấy bóng đen kia đột nhiên nổ tung, biến hóa thành vô số chấm li ti biến mất trong Hải Giác vô cùng vô tận.
Diệp Mặc sững người lại, thứ này không ngờ lại mạnh đến vậy, tốc độ bay vun vút, lực lượng lớn mạnh chưa nói, quả thực không thể nào bắt được nó.
- Thật bản lĩnh…
Thần thức của Diệp Mặc vừa mới nhìn thấy một bóng đen, đã nghe thấy giọng nói của người đó truyền đến.
Thấy có người không ngờ cũng giống như hắn một mình đứng trong Hải Giác này, Diệp Mặc ngược lại lại có chút vui sướng, nhưng không đợi hắn nói gì, thì người đó lại nói tiếp:
- Vị bằng hữu không ngờ lại có thể xé rách được Giác Hồn Tảo, lợi hại, lợi hại. Người bình thường cũng không thể nào làm được chuyện này.
Người đó nói xong, còn giơ ngón tay cái lên về phía Diệp Mặc, rõ ràng là rất khâm phục tu vi của Diệp Mặc.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Anh cũng không tồi, có thể ở lại trong Hải Giác này.
Người này tu vi Hóa Chân tầng thứ tư, vì sống trên biển lâu rồi, sắc mặt cũng có chút hơi nước nhàn nhạt, nhưng có thể ở định cư trong Hải Giác này, rõ ràng cũng không phải là tu sĩ bình thường. Tên tu sĩ Hóa Chân đó lại lắc đầu nói:
- Tôi không giống anh, tôi ở trong này mấy trăm năm rồi, đối với những Giác Hồn Tảo này cũng quá quen thuộc rồi, bất luận là minh tảo hay ám tảo, một đao vừa nãy của anh đã đập bay Giác Hồn Tảo, thực ra cách làm cũng đã sai rồi, dễ dàng phản kháng lại như vậy, anh xem tôi…
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư nói xong, phóng ra một cây thương dài, đánh về phía một bóng đen sắp đến trước mặt.
Diệp Mặc nhìn thấy tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư này không ngờ lại to gan đến vậy, liền kinh ngạc, với sự cứng rắn và tốc độ của Giác Hồn Tảo, Diệp Mặc cũng đã gặp qua, tùy tiện như vậy cũng có thể đánh đuổi được Giác Hồn Tảo sao?
Nhưng chuyện khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc nhất cũng lại xảy ra, mũi thương của tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư này sau khi đập vào Giác Hồn Tảo kia, Giác Hồn Tảo đó lại trực tiếp đổi một hướng khác, nhanh chóng biến mất.
- Anh dùng chính là một loại pháp quyết di chuyển?
Diệp Mặc lập tức tỉnh ngộ, đối phương chỉ là thông quan thủ đoạn di hoa tiếp mộc, đổi phương hướng tiến đến của Giác Hồn Tảo một chút, cũng không thay đổi tốc độ và những thứ khác của Giác Hồn Tảo.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nói như vậy, có thể dùng chân nguyên cực ít để chạy trốn những Giác Hồn Tảo này. Nhưng muốn bắt được những Giác Hồn Tảo cũng không thể được, muốn bắt được Giác Hồn Tảo còn cần phải dùng cách khác nữa.
Lại một bóng đen tốc độ vô cùng nhanh lao đến, Tử Đao trong tay Diệp Mặc vung lên, bóng đen đó lập tức bị dẫn sang một bên, trong nháy mắt liền biến mất.
- Ồ, anh chỉ cần nhìn một lần là biết?
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư đó kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, trong mắt vô cùng khâm phục.
Diệp Mặc khẽ cười nói:
- Chiêu này của anh không tồi, tôi tên Diệp Mặc, vừa mới đến đây.
Tên tu sĩ đó cũng không thèm để ý tiếp tục đi hỏi những thứ khác, gã cũng đã rất khâm phục Diệp Mặc rồi, không chút do dự nói:
- Tôi tên Cố Hà Chu, ở trong này cũng được hơn hai trăm năm rồi.
- Anh trước giờ vẫn sống trong Hải Giác? Sao lại không đến Hải Giác thành?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.
Cố Hà Chu gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng nơi này cũng không thể nói là nơi nguy hiểm trong Hải Giác được, nơi này cùng lắm cũng chỉ là mảnh đất an toàn nhất của Hải Giác. Phần lớn đều là minh tảo, nếu như đến nơi nguy hiểm nhất của Hải Giác, đâu đâu cũng là ám tảo, cho dù là tôi, cũng không thể sống được bao lâu. Hải Giác thành tôi cũng có chỗ ở, nhưng tôi không ưa cái tên phó thành chủ đó, cũng đánh không được y, cho nên phần lớn thời gian tôi đều ở trong này bắt Giác Hồn Tảo. Nhưng khi có Giác Hồn Tảo phải đến phường thị, tôi mới đến Hải Giác thành.
Diệp Mặc vốn dĩ nói Phong Tiễn đã bị hắn giết rồi, bây giờ nghe thấy Cố Hà Chu nói bắt Giác Hồn Tảo, lập tức quên mất chuyện định nói ra, vội vàng nói:
- Giác Hồn Tảo bắt như nào?
Cố Hà Chu lắc đầu nói:
- Rất khó, thứ này nếu như trốn tránh thì cũng đơn giản, nhưng muốn bắt được nó quả thực rất khó. Tôi thỉnh thoảng có thể bắt được Giác Hồn Tảo, sau đó mang đến Hải Giác thành bán. Mỗi một Giác Hồn Tảo có thể đổi lấy một lượng lớn linh thạch, ngày nay ở trong Hải Giác thành, những tu sĩ giàu có hơn tôi cũng không còn nhiều nữa, ha ha…
Diệp Mặc bỗng nhiên hỏi:
- Anh có thể bán cho tôi một Giác Hồn Tảo không?
- Được, nhưng giá cao lắm, một Giác Hồn Tảo tôi cần tám nghìn linh thạch thượng phẩm, nhưng tôi cảm thấy anh là một người không tồi, tôi bằng lòng bán cho anh rẻ hơn chút, anh đưa năm nghìn là được rồi.
Cố Hà Chu dứt khoát nói.
Diệp Mặc đơ người, thế này mà giá rất cao? Tám nghìn linh thạch thượng phẩm, hắn có lúc còn thưởng cho tu sĩ giữ cổng thành cũng không chỉ có từng này.
- Nếu như linh thạch của anh không đủ, có thể nợ tôi, tu vi của anh cao hơn tôi, hơn nữa hiểu biết nhiều hơn tôi, tôi tin rằng sau này Giác Hồn Tảo mà anh lấy được tuyệt đổi còn nhiều hơn tôi nhiều.
Cố Hà Chu thấy Diệp Mặc không nói gì, lập tức bổ sung một câu.
Nói xong, gã tiện tay lấy ra một miếng khoáng thạch màu nâu đen đặt vào tay Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nhìn thấy miếng khoáng thạch này, lập tức hiểu ra tại sao lại gọi là Giác Hồn Tảo. Thứ này màu nâu đen, ở giữa có hai phần, thoạt nhìn giống lá của Hải Giác (rong biển) vậy.
Diệp Mặc nắm chặt lấy miếng Giác Hồn Tảo mà Cố Hà Châu đưa cho hắn, một loại cảm giác thoải mái phát ra từ sâu thẳm linh hồn truyền đến, Diệp Mặc thậm chí chưa tu luyện, đã cảm thấy được nguyên thần của mình mở rộng, hơn nữa thần thức dường như cũng kéo dài thêm được một chút. Giác Hồn Tảo này chẳng những có tác dụng lớn với thần thức, không ngờ còn có tác dụng củng cố thêm chân nguyên và linh hồn.
- Đồ tốt.
Diệp Mặc không tự chủ được thốt lên một câu.
Cố Hà Chu mỉm cười nói:
- Đây chỉ là Giác Hồn Tảo có cấp bậc thấp nhất, nếu như anh nhìn thấy Giác Hồn Tảo cao cấp, anh sẽ biết được thế nào mới là thứ tốt thực sự. Còn ám tảo thì lại càng là hàng cao cấp hiếm có khó tìm, nhưng tôi trước giờ cũng chưa bao giờ bắt được ám tảo, bắt được ám tảo cần phải đến sâu trong Hải Giác, tôi bây giờ vẫn chưa đủ sức mạnh.
Diệp Mặc nghe thấy Cố Hà Chu nói vậy, trong lòng lại càng kiên quyết cho dù có muốn đi, cũng phải mang về một đống lớn Giác Hồn Tảo, nếu không, thì đã bỏ phí chuyến đi này của hắn.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới thu lại Giác Hồn Tảo, lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Cố Hà Chu nói:
- Cám ơn anh, số linh thạch này đưa cho anh, đợi lát nữa có cách bắt được Giác Hồn Tảo, thì cũng dạy tôi chút nhé.
Cố Hà Châu thấy Diệp Mặc không ngờ lại dùng nhẫn trữ vật đựng linh thạch đưa cho gã, ngược lại lại sững người, nhưng nhanh chóng gã tỉnh táo lại, nhận lấy nhẫn trữ vật của Diệp Mặc nói:
- Không vấn đề gì, một mình tôi trong này bắt Giác Hồn Tảo có khi cũng rất nhàm chán, á….
Lời nói phía sau của Cố Hà Chu lập tức bị tiếng á thay thế, gã nắm chặt lấy nhẫn trữ vật sắc mặt kích động có chút đỏ lên, một lúc lâu sau nắm chặt nhẫn trữ vật không dám tin nói:
- Cái này, chỗ này quá nhiều rồi, một triệu linh thạch, tôi, làm gì cần nhiều đến thế này…
Mặc dù nói như vậy, nhưng Cố Hà Chu cũng không đành lòng trả lại nhẫn trữ vật cho Diệp Mặc. Ở Hải Giác đảo, không có tài nguyên, không có linh thạch. Giác Hồn Tảo mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ là thứ tu luyện thần thức. Linh thạch ở Hải Giác đảo thuộc vào loại tài sản cực kỳ quý giá, dùng hết một viên là mất đi một viên. Gã đột nhiên lấy được nhiều linh thạch như này, làm sao có thể không kích động được?
Ở Hải Giác đảo, tác dụng của linh thạch thì không nói cũng rõ, bất luận là tu luyện, khôi phục hay mua bán, linh thạch cũng có thể làm được.
Diệp Mặc cười khua khua tay nói:
- Linh thạch bây giờ đối với tôi cũng không có tác dụng gì, anh cứ cầm lấy đi. Đợi khi tôi lấy được nhiều Giác Hồn Tảo, anh nếu như không để ý gì, thì cùng tôi đi tìm đường ra, tôi tin rằng trong này chắc chắn có cách rời khỏi đây được.
Cố Hà Chu lại lần nữa cám ơn Diệp Mặc, lúc này mới nhận lấy nhẫn trữ vật, sau đó lại muốn lấy Giác Hồn Tảo đưa cho Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc từ chối. Giác Hồn Tảo hắn cần cũng không phải một hai miếng, mà là một đống lớn.
Thấy Diệp Mặc từ chối gã tiếp tục đưa thêm Giác Hồn Tảo, Cố Hà Chu lại càng có thiện cảm với Diệp Mặc, gã thu lại Giác Hồn Tảo nói:
- Anh Diệp, bắt Giác Hồn Tảo trong Hải Giác, với tu vi của anh, thì chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng tôi khuyên anh từ bỏ ý nghĩ rời khỏi nơi này trong đầu đi, hoặc có một ngày chúng ta tu luyện đến Hóa Chân viên mãn, thì có thể phi thăng rời khỏi nơi này. Nếu không, Hải Giác tuyệt đối không phải là nơi mà với sức mạnh của cá nhân mà có thể rời khỏi được nơi đây.
Diệp Mặc sững người, hắn cho rằng Cố Hà Chu có thể bắt Giác Hồn Tảo hàng trăm năm trong này, chắc chắn cũng muốn rời khỏi nơi này, không ngờ gã lại nói ra những lời chán chường như này, rõ ràng cũng giống như Vương Cảnh, bị mài mòn ý chí đi vậy.
Diệp Mặc trong lòng lại càng đáng tiếc người có nhiều kinh nghiệm như Cố Hà Chu này không thể hợp tác cùng hắn, hắn cũng có ý tôn trọng Cố Hà Châu, xua tan ý nghĩ tiếp tục mời Cố Hà Chu cùng mình ra ngoài.
Cố Hà Châu dường như biết được mình từ chối lời mời của Diệp Mặc cũng có chút không hay lắm, lập tức lấy ra một pháp bảo hình võng nói với Diệp Mặc:
- Đây chính là cách mà tôi bắt Giác Hồn Tảo, tôi làm một lần, anh nhìn xem.
Nói xong Cố Hà Chu trước tiên phóng pháp bảo hình võng của mình ra, sau đó là đứng một bên chờ, một lát sau một bóng đen bay qua. Cố Hà Châu bỗng nhiên bước lên phía trước vài bước phóng cây thương dài trong tay mình ra, cây thương đó vừa đâm ra, thì bóng đen kia lập tức thay đổi phương hướng. Cố Hà Chu rõ ràng cũng không thể nào khống chế được phương hướng của Giác Hồn Tảo, bóng đen đó chỉ lướt qua pháp bảo hình võng kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1499: Điên cuồng thu thập
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Cố Hà Chu ngượng ngùng nói:
- Cái đám Giác Hồn Tảo này có tốc độ cũng khác nhau, khống chế không tốt, thì tỉ lệ thành công cũng không cao lắm. Một khi bị tôi lưới được, thì tôi có thể thông qua phương pháp theo dõi, rồi chậm rãi thu lấy Giác Hồn Tảo.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn đã hiểu phương pháp của Cố Hà Chu rồi, tuy rằng không thể nói là há miệng chờ sung, nhưng cũng không khác là bao. Cái lưới lớn kia của y chỉ để sẵn một chỗ, chờ khi Giác Hồn Tảo tới, thì y sẽ dùng phương pháp này để khiến cho Giác Hồn Tảo tự tiến vào trong cái lưới đó. Nhìn một đoạn dây mảnh mầu vàng trong tay y thì cũng biết nó chắc là cần thu lưới rồi, cái này cũng không khác với việc câu cá là mấy.
Phương pháp này tuy bắt được Giác Hồn Tảo, nhưng lại không phải là thứ mà Diệp Mặc muốn. Cho nên hắn liền ôm quyền nói với Cố Hà Chu rằng:
- Cảm tạ Cố huynh đã vui lòng chỉ giáo, tôi xin được cáo từ trước.
Cố Hà Chu cho rằng Diệp Mặc muốn đi Hải Giác thành, cho nên vội vàng nói:
- Anh Diệp, anh muốn đi Hải Giác thành sao? Vậy thì chuyện trên người của anh có ngàn vạn linh thạch không nên tiết lộ ra ngoài, bằng không thì cái tên phó thành chủ Phong Tiển kia nhất định sẽ có ý đố cướp đoạt của anh đấy. Tên Phong Tiển này cực kỳ vô sỉ, hơn nữa cũng vô cùng háo sắc.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Anh không cần lo lắng, cái tên Phong Tiển kia đã bị tôi giết rồi. Tôi đi trước đây, khi nào rảnh rỗi ta sẽ gặp lại nhau ở Hải Giác thành.
Nói xong thì Diệp Mặc liền xoay người biến mất ở phía phụ cận Hải Giác đảo. Hắn muốn đi bắt Giác Hồn Tảo, không thể ở lại khu vực phụ cận này được.
Giác Hồn Tảo còn có Minh Tảo và Ám Tảo. Đối với Diệp Mặc mà nói thì đương nhiên là Ám Tảo có lực hấp dẫn hơn rồi. Một khối Minh Tảo đẳng cấp tương đối thấp, thì Diệp Mặc đã cảm giác chỗ tốt lớn như vậy, vậy thì cái Ám Tảo kia sẽ còn nghịch thiên cỡ nào? Diệp Mặc thậm chí còn có chút mong đợi.
- Cái gì, Phong Tiển đã bị anh giết rồi sao?
Khi Cố Hà Chu khiếp sợ nói ra những lời này, thì y phát hiện Diệp Mặc đã rời khỏi từ lâu rồi. Lập tức y càng khiếp sợ hơn vì nơi mà Diệp Mặc đi tới không phải là Hải Giác đảo, mà là nơi sâu bên trong Hải Giác, rất rõ ràng là hắn muốn đi bắt Giác Hồn Tảo cao cấp hơn, thậm chí còn có thể là hắn đi tìm bắt Ám Tảo.
- Điên rồi, điên thật rồi...
Cố Hà Chu nhìn thân ảnh Diệp Mặc biến mất ở phía sâu trong Hải Giác, đứng một chỗ thì thào nói.
Y biết rằng Diệp Mặc đi chuyến này rất có thể là sẽ không thể trở về được rồi. Vì cho dù là tu sĩ có tu vi cao tới đâu, thì sau khi tiến vào nơi sâu bên trong Hải Giác, mà có lẽ chỉ là tiến vào nơi có thật nhiều Giác Hồn Tảo, thì cũng chính là có đi mà không có về rồi.
...
Ám Tảo xác thực là rất đáng sợ, nhưng Diệp Mặc cũng không hề lo lắng. Ngày trước hắn đã có kinh nghiệm tránh né không gian loạn lưu và không gian đao gió ở trong Vẫn Chân cấm địa rồi. Chỉ cần tạo ra một đạo chân nguyên khí tràng, để cho không gian loạn lưu sau khi tiến nhập vào đạo chân nguyên khí tràng kia thì sẽ khiến cho chân nguyên khí tràng có sự thay đổi, từ đó mà hắn sẽ biết được phương hướng xuất hiện không gian loạn lưu.
Càng về sau thì tu vi của hắn càng đề cao hơn, cho nên với 'Vực' được mở rộng ra thì hắn càng không cần phải để ý. Cho tới khi hắn lạc vào 'Vết nứt hư không', thì hắn còn mặc cho không gian đao gió đánh lên người hắn mà hắn cũng không hề sợ hãi chút nào.
Bây giờ đối với Diệp Mặc mà nói, thì cái Ám Tảo kia bất quá cũng không khác mấy với không gian loạn lưu và không gian đao gió. Chỉ cần 'Vực' của hắn mở rộng ra, tới khi Ám Tảo kéo tới thì hắn có thể biết được từ sớm rồi. Đương nhiên loại chuyện này cũng có nguy hiểm rất lớn, bởi vì tốc độ của Ám Tảo quá nhanh, cho nên dù đã sớm biết, thì cũng không nhất định là có thể tránh né hết được.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà tu sĩ khác không dám tới thử. Một khi tránh né không được, thì có thể là sẽ bị chết do va chạm với Ám Tảo.
Mấy cái bóng đén ngang dọc lai tới. Diệp Mặc không dám tiếp tục đi vào sâu hơn nữa. Giác Hồn Tảo ở đây đã đủ nhiều rồi. hắn lập tức sử dụng phương pháp của Cố Hà Chu, đao quang của Tử Đao chập chờn, chỉ đơn giản một chút thôi đã khiến cho Giác Hồn Tảo ở phía trước phải thay đổi phương hướng, cũng không hề gây hại gì cho hắn cả. Đáng tiếc chính là 'Vực' có tác dụng rất nhỏ đối với Giác Hồn Tảo.
Tử Đao phân tán đao quang ra ngoài, mỗi một đao đều có chứa đựng thần thức của Diệp Mặc, có thể khiến cho Giác Hồn Tảo phải thay đổi phương hướng một cách chính xác. Đây chính là 'Huyễn vân hành ý đao' của Diệp Mặc. Người khác nếu như không thể đem thần thức ẩn chứa vào trong đao quang, thì cũng không thể nào làm giống như Diệp Mặc được.
Răng rắc...
Một dao động có tốc độ nhanh hơn nhiều so với Minh Tảo vọt vào bên trong 'Vực' của Diệp Mặc. Diệp Mặc thậm chí còn chưa kịp phản ứng, lực lượng kia đã đụng vào ngực của hắn rồi.
Diệp Mặc cảm giác được chân nguyên mình trở nên nhộn nhạo, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu tươi. Mà một đạo lực sau khi khiến hắn bị như vậy, thì lại thay đổi một phương hướng khác. Đảo mắt một cái đã biến mất hoàn toàn rồi. 'Vực' đối với Minh Tảo thì còn có chút tác dụng, nhưng đối với Ám Tảo thì không có nửa điểm tác dụng nào cả.
- Đây là Ám Tảo sao? Thật lợi hại...
Diệp Mặc nuốt xuống một viên đan dược, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi than. Đây là bản thân hắn đấy, nếu đổi thành người khác, thì chắc sau pha vừa rồi không chết cũng phải mất nửa cái mạng rồi. Hơn nữa tu sĩ có thể sống sót được phỏng chừng là rất ít. Với loại tốc độ như thế này thì hoàn toàn có thể khiến cho thân thể tu sĩ nổ tung sau khi va chạm.
Bị Ám Tảo đánh một cú, thì Diệp Mặc lại bình tĩnh trở lại. Một bên hắn khống chế 'Vực' của mình khiến cho đao quang của Tử Đao đánh bay Giác Hồn Tảo lao tới, một bên thì nghĩ đến phương pháp xử lý tốt hơn.
Một ngày sau, thì Diệp Mặc đã vô cùng uể oải tiến vào Thế giới trang vàng nghỉ ngơi. Sau một ngày không ngừng săn bắt và tránh né Giác Hồn Tảo, thì Diệp Mặc đã có chút ít quen thuộc với Giác Hồn Tảo rồi. Hơn nữa tuy là Ám Tảo cũng tập kích hắn vài lần, nhưng một lần cũng không trúng được hắn.
Chỉ là chân nguyên và thần thức của hắn cực kỳ mệt mỏi. Diệp Mặc lấy ra Giác Hồn Tảo lúc trước Cố Hà Chu cho hắn sau đó bắt đầu sử dụng để khôi phục lại thần thức.
Khiến Diệp Mặc kinh hỉ chính là sau khi sử dụng Giác Hồn Tảo để khôi phục lại thần thức, thì vốn thần thức đang cực kỳ mệt mỏi của hắn đã lập tức được khôi phục, tiếp đó hắn lại vận chuyển công pháp 'Tử nhãn thần hồn thiết cát' để tu luyện thần thức, thì thần trí của hắn cũng lập tức tiến bộ lên vài lần so với bình thường.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thì thần thức của hắn không chỉ khôi phục được mà còn tăng tiến thêm được một ít.
Giác Hồn Tảo quả nhiên là đồ tốt, không hề kém hơn 'Dưỡng thần tuyền' tinh khiết. Diệp Mặc không biết Dưỡng Thần Châu sinh ra 'Dưỡng thần tuyền' cực kỳ tinh thuần thì sẽ có hiệu quả như thế nào, nhưng hắn biết rằng hiệu quả của 'Dưỡng thần tuyền' không được tinh thuần thì khẳng định là không thể tốt bằng Giác Hồn Tảo được.
Dưỡng Thần Châu là đồ tốt, hơn Giác Hồn Tảo không chỉ mấy lần, chỉ có một khiết điểm duy nhất chính là nó sinh ra 'Dưỡng thần tuyền' hơi chậm một chút, một năm cũng không được quá hai ba giọt. Với lại đó là dưới trạng thái linh khí đầy đủ, còn một khi linh khí thiếu thốn, thì đẳng cấp 'Dưỡng thần tuyền' được sinh ra có thể sẽ càng thấp. 'Dưỡng thần tuyền' tinh thuần của hắn, thì hắn còn chưa nghĩ tới việc sẽ sử dụng bây giờ, vì hắn muốn tích góp được một lọ sau đó cùng mọi người dùng.
Sau khi khôi phục lại thần thức ở bên trong Thế giới trang vàng, thì Diệp Mặc lại lần nữa xuất hiện ở ngoài Hải Giác. Một ngày vừa rồi, thì hắn đã thử nghiệm qua vô số biện pháp rồi. Dùng 'Vực', dùng 'Chân nguyên thủ', dùng 'Đại đỉnh tám cực'...
Tất cả các biện pháp này đều không có một biện pháp nào có thể thật sự bắt được một Giác Hồn Tảo nào cả. Không khiến cho Giác Hồn Tảo thay đổi phương hướng mà trốn đi, thì chính là khiến cho Giác Hồn Tảo lập tức nổ tung, ngay cả một chút bột phấn cũng không còn sót lại.
Cuối cùng Diệp Mặc dự định sẽ luyện chế một cái lưới lớn học theo phương pháp của Cố Hà Chu. Cách này của Cố Hà Chu cũng không tốt, tuy là có tác dụng, nhưng đồng dạng cũng là rất nguy hiểm. Một khi bắt được Giác Hồn Tảo, thì y nhất định phải kéo lấy Giác Hồn Tảo kia bay trong một thời gian ngắn. Mà trong cái khoảng thời gian ngắn này, chính là thời điểm nguy hiểm nhất. Ai biết rằng bên cạnh mình còn có Giác Hồn Tảo nào bay tới nữa không?
Cố Hà Chu cũng biết biện pháp này nguy hiểm, cho nên chỗ của y cũng chỉ là ở sát phía bên ngoài, nơi có ít Giác Hồn Tảo. Tốc độ của Giác Hồn Tảo ở đây cũng kém xa so với nơi có nhiều Giác Hồn Tảo.
Lại có mấy đạo bóng đen đi qua, đồng thời còn có một Ám Tảo cũng đi qua. Tử Đao của Diệp Mặc tuy rằng không bắt được Ám Tảo, nhưng sau khi đã trải qua một ngày suy xét, thì hắn cũng đã biết được một ít quy luật. Tốc độ của Ám Tảo rất nhanh, 'Vực' không thể chống đỡ được nó, nhưng một khi Ám Tảo tới, thì 'Vực' của hắn sẽ có sự dao động. Lúc này hắn sẽ né tránh, bằng không thì nhất định sẽ bị va trúng.
Cũng may là Ám Tảo ở đây cũng không phải là rất nhiều, cho nên Diệp Mặc lại lần nữa khống chế Tử Đao khiến cho đao quang đánh bay đi mấy đọa bóng đen. Nhưng lúc này thì hắn lại chợt nhớ tới một vấn đề.
Hải Giác có nhiều Giác Hồn Tảo bay loạn khắp nơi như vậy, nhưng vì sao đám Giác Hồn Tảo này lại không một lần nào đụng vào nhau?
Diệp Mặc càng nghĩ càng nghi hoặc. Nếu như không phải là hắn đã chiếm được một miếng Giác Hồn Tảo, thì hắn thậm chí còn cho rằng những Giác Hồn Tảo này đều là sinh vật có thần trí đấy. Nhưng thực tế, những Giác Hồn Tảo này tuyệt đối chỉ là một loại tài liệu, hoặc là một loại linh dược, căn bản là không hề tồn tại thần trí.
Khả năng duy nhất đó là nó chính là một loại thực vật trời sinh đã có một loại năng lực cảm ứng.
Diệp Mặc nghĩ tới đây, thì trong lòng liền khẽ động. Khi lại có một đạo bóng đen phóng tới, thì hắn liền không chút do dự nào mà phóng ra một đaọ thần thức đao, chặt đứt tất cả các mối liên hệ xung quanh Giác Hồn Tảo vừa bay tới này.
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Diệp Mặc vô cùng kinh hỉ, đó là Giác Hồn Tảo kia trong nháy mắt đã chậm lại, sau đó ngoan ngoãn để cho Diệp Mặc thu vào trong tay.
Một khối Giác Hồn Tảo cực kỳ hoàn mỹ lúc này đã yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay của Diệp Mặc. Cái loại cảm giác khiến cho Nguyên Thần thư thái này, khiến cho Diệp Mặc lập tức biết rằng khối Giác Hồn Tảo này còn tốt hơn khối mà Cố Hà Chu cho hắn gấp mấy lần.
Hóa ra chỉ cần đơn giản như vậy thôi. Diệp Mặc cố gằng khắc chế nội tâm vui mừng lại. Hắn đã sớm nghĩ đến việc sử dụng công pháp thần thức rồi, nhưng cũng may là đến lúc này cũng chưa chậm, chỉ mới lãng phí hơn một ngày mà thôi.
Chuyện tiếp theo thì đối với Diệp Mặc mà nói chính là rất đơn giản. Không cần biết Giác Hồn Tảo có tốc độ cao như thế nào, nhưng một khi đã đem sự liên hệ của nó đối với xung quanh chặt đứt hoàn toàn, thì nó cũng sẽ dừng lại, và lúc đó nó cũng chỉ là một khối khoáng thạch bình thường mà thôi. Đương nhiên, cũng có thể nói nó là một loại linh dược bình thường.
Diệp Mặc bắt Giác Hồn Tảo càng lúc càng dễ dàng, lại có một đạo bóng đen mà thần thức của hắn không thể nào theo được lần nữa lao vào trong 'Vực' của hắn. Diệp Mặc biết rằng đây hẳn là một khối Ám Tảo rồi. Hắn liền không chút do dự nào phóng ra liền mấy đạo thần thức đao, sau đó thì khối Ám Tảo kia liền nhanh chóng chậm lại rồi rơi vào trong tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc lần đầu tiên được nhìn rõ Ám Tảo. Loại Ám Tảo của Giác Hồn Tảo này có mầu sắc khác hoàn toàn so với Minh Tảo. Minh Tảo là mầu nâu đen, mà Ám Tảo là một mầu trắng nõn giống như một đóa hoa tuyết vậy. Đặt nó ở trong lòng bàn tay nhìn rất đẹp. Hai mảnh phân ra hai bên giống như hai cái lỗ tai của một chú thỏ trắng nhỏ, nhìn vô cùng khả ái. Hơn nữa cảm giác dễ chịu cho Nguyên Thần và thần thức còn mạnh hơn gấp mấy lần so với khối Minh Tảo có tỷ lệ tốt mà vừa rồi hắn bắt được.
Lúc trước Cố Hà Chu nói rằng Ám Tảo tốt hơn Minh Tảo nhiều, thì Diệp Mặc còn không mấy ấn tượng, nhưng lúc này thì hắn biết rằng Ám Tảo không chỉ tốt hơn nhiều so với Minh Tảo, mà quả thực là không thể so sánh cùng nhau rồi. Diệp Mặc cũng không còn tâm tư để săn bắt Minh Tảo nữa rồi, hắn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào sâu bên trong Hải Giác để săn bắt Ám Tảo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1500: Uy lực của sát trận cấp chín
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Ở Hải Giác thành thì Lạc Ảnh vẫn bình tĩnh, nhưng Giải Ấu Huê thì lại có chút lo lắng rồi. Cô đi đi lại lại nửa ngày, cuối cùng cũng không có cách nào tu luyện cả, chỉ có thể tiến tới nắm lấy tay Lạc Ảnh rồi lo lắng hỏi:
- Chị Tố Tố, Diệp đại ca đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, hiện tại vẫn còn chưa trở về, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lạc Ảnh mỉm cười:
- Sẽ không, em cứ yên tâm tu luyện là được rồi, anh ấy nhất định sẽ trở lại trong vòng hai ba ngày nữa.
- Vậy được rồi.
Giải Ấu Huê miễn cưỡng yên ổn lại tâm tình.
Lúc trước thì nơi mà Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê ở, căn bản là không có một người nào dám lại gần, nhưng hai ngày gần đây, thì tu sĩ đã tiến đến xung quanh nơi hai cô ở nhiều hơn. Không chỉ có tu sĩ Kiếp Biến, thậm chí còn có cả một số tu sĩ Thừa Đỉnh cũng bắt đầu đi tới đây nhìn tới nhìn lui.
- Thành chủ đại nhân, tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, dựa theo đạo lý mà nói thì hẳn là hắn đã bỏ mạng ở Hải Giác này rồi. Mấy ngày nay đã có rất nhiều tu sĩ đi đi lại lại nơi hai cô gái kia ở, vậy chúng ta có nên đem hai cô gái kia...
Vương Cảnh nghe một tên tu sĩ Kiếp Biến bẩm báo, nhưng khi y nghe được câu nói sau cùng thì sắc mặt y lập tức lạnh lẽo.
- Ngu ngốc.
Vương Cảnh không chút do dự nào mà quát lớn một tiếng.
Thấy tên thủ hạ của mình dường như vẫn còn chưa hiểu được ý của mình, thì Vương Cảnh lại lạnh lùng nói tiếp:
- Sáu ngày là có thể kết luận hắn đã chết rồi sao? Cái tên Cố Hà Chu kia vẫn đang ở Hải Giác bắt Giác Hồn Tảo một hai trăm năm rồi đấy, ngươi thấy y đã chết chưa?
- Nhưng y là ở sát ngoại vi Hải Giác đảo...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia vẫn lầu bầu giải thích một câu, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt khinh thưởng của thành chủ, thì y đã lập tức biết cái tên Cố Hà Chu kia còn ở sát ngoại vi, vậy thì làm sao có thể biết được Diệp Mặc có đi vào sâu bên trong Hải Giác hay không?
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này xấu hổ muốn cáo lui, thì lại có một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tiến đến bẩm báo:
- Thành chủ đại nhân, Cố Hà Chu đã về tới Hải Giác thành, nhưng cũng không lập tức rời khỏi, dường như không hề có ý muốn rời khỏi Hải Giác thành. Hơn nữa y còn mang tới một tin tức, đó là tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia sau khi biết được chỗ tốt của Giác Hồn Tảo, thì đã tiến vào sâu phía trong Hải Giác rồi, nghe nói là hắn muốn đi săn bắt Giác Hồn Tảo.
- Cái gì? Cố Hà Chu nói rằng Diệp Mặc tiến sâu vào trong Hải Giác để săn bắt Giác Hồn Tảo sao?
Vương Cảnh cũng nhịn không được mà đứng lên.
- Vâng, khi Cố Hà Chu trở về xác thực là đã nói như vậy, y nói khi Diệp Mặc tiến sâu vào trong Hải Giác, thì y muốn gọi lại cũng không kịp nữa.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh nhanh chóng trả lời.
Tên tu sĩ Kiếp Biến lúc trước dường như là muốn thay đổi ấn tượng của mình trong mắt của thành chủ, cho nên vội vàng tiếp lời:
- Thành chủ, hiện tại Diệp Mặc đã không còn ở đây, chúng ta...
Vương Cảnh khoát tay:
- Ngươi tu luyện tới Kiếp Biến rồi, nhưng có thể sử dụng đầu óc để suy nghĩ sự tình một chút được không? Đừng nói là hiện tại chưa biết rõ được sống chết của tên Diệp Mặc kia, mà cho dù là Diệp Mặc chết rồi, thì ta cũng chẳng cần phải vội vã như vậy. Hai cô gái kia thì chúng ta không cần thiết phải động tới, cho dù là để hai cô gái đó ở đây tám năm mười năm thì đã sao chứ?
- Nhưng đã có một số tu sĩ tiến gần tới chỗ họ, tôi sợ rằng người khác sẽ ra tay trước.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia vẫn chưa từ bỏ chủ ý.
Vương Cảnh thật sự là hết chỗ nói đối với tên tu sĩ Kiếp Biến này rồi. Nếu không phải là tên này luôn trung thành tận tâm với y, thì chắc y đã sớm một cước đá bay đi rồi.
- Các người đi ra ngoài đi, loại chuyện nhỏ nhặt này thì đừng tới làm phiền ta.
Vương Cảnh căn bản là không muốn trả lời, chỉ vung tay lên đã hất văng cả hai tên thủ hạ ra ngoài.
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sau khi ra ngoài, vẫn còn có chút khó hiểu nói với tên tu sĩ Thừa Đỉnh:
- Thành chủ đại nhân dường như là chẳng có chút vội vàng nào cả thì phải? Az, nhiều tu sĩ lai vãng ở chỗ hai cô gái kia như vậy...
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh thấy thế thì liền lắc đầu:
- Vạn quản sự, kỳ thực là anh đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì nếu như thực sự có kẻ nào dám động vào hai cô gái kia, thì thành chủ đại nhân sẽ là người đầu tiên đem y đánh đuổi đi, sau đó đưa hai cô gái kia về bảo vệ, cho dù là có đưa đến phủ thành chủ để bảo vệ cũng được...
Tên tu sĩ Kiếp Biến kia sửng sốt một chút, sau đó thì y rốt cuộc đã hiểu rõ rồi. Hóa ra là thành chủ đại nhân không phải là sợ có tu sĩ nào động đến hai cô gái kia hay không, mà là sợ rằng sẽ chẳng có tên tu sĩ nào dám động tới hai cô gái đó cả. Một khi có người động tới, thì lúc đó thành chủ sẽ danh chính ngôn thuận mà đem hai cô gái đó về phủ thành chủ để bảo vệ. Cho dù là tên Diệp Mặc kia không chết, thì khi hắn trở về cũng chỉ có thể cảm tạ thành chủ mà thôi.
...
Cố Hà Chu là vì người khác hỏi tới chuyện tình của Diệp Mặc, cho nên y mới nói ra, bằng không thì y đâu thừa hơi mà đi rêu rao chuyện của Diệp Mặc. Nhưng chờ sau khi y nói xong, thì y mới biết được là hóa ra Diệp Mặc vốn vẫn còn để lại hai cô gái thiên kiều bá mị ở lại Hải Giác thành này. Điều này khiến cho Cố Hà Chu có chút hối hận.
Nhìn những tu sĩ cứ lảng vảng quanh nơi hai cô gái ở, thì y biết là lời mình nói lộ ra chẳng có chỗ tốt nào với hai cô gái kia cả. Cố Hà Chu rất có thiện cảm đối với Diệp Mặc, vì Diệp Mặc phóng khoáng và thẳng thắng, hơn nữa tu vi cũng rất cao. Nếu như không phải là hắn nhất thời kích động mà tiến vào sâu trong Hải Giác, thì y tin tưởng là sau này bản thân nhất định sẽ là bằng hữu tốt nhất của Diệp Mặc ở Hải Giác thành này.
Mà hiện tại y đã để lộ ra tin tức Diệp Mặc có khả năng sẽ chết, đã tạo thành tình cảnh rất nhiều tu sĩ lảng vảng ở nơi hai cô gái kia. Y cố tình bảo vệ hai cô gái này, nhưng y rất rõ ràng rằng nếu quả thật là có người động tới hai cô gái này, thì y phỏng chừng cũng không thể giúp được gì. Tu vi của y ở Hải Giác thành này mặc dù cũng tính là cao, nhưng cũng không phải là tối cao nhất.
Chưa nói tới thành chủ Vương Cảnh đã là Hóa Chân tầng chín, mà cho dù là tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy cũng có hai người, Hóa Chân tầng bốn đến Hóa Chân tầng sáu còn có tới sáu người. Cũng may là cái tên Phong Tiển kia đã bị Diệp Mặc giết chết, bằng không thì bản thân chắc sẽ bị tên Phong Tiển kia giết chết vì vốn đã không vừa mắt nhau rồi.
Cố Hà Chu đứng ở bên ngoài căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm của Diệp Mặc, lúc này chợt nghe thấy một tiếng quát khẽ:
- Tránh ra, nếu như ngươi còn dám bước tới trong vòng một trăm mét, thì đứng trách ta không khách khí.
Cố Hà Chu thấy một cô gái đứng trước căn nhà, thì nhất thời đã hiểu vì sao lại có nhiều tu sĩ lảng vảng tới đây như vậy. Tại Hải Giác thành này thứ trân quý nhất không phải là Giác Hồn Tảo, mà chính là phụ nữ. Mà cô gái mặc bộ đồ mầu vàng trước mặt này thì không chỉ nói là ở Hải Giác thành này, mà ngay cả là ở cả đại lục Lạc Nguyệt thì cũng là một mỹ nhân hàng đầu. Ngay cả cô gái ở bên cạnh cũng vô cùng xinh đẹp.
Thấy Lạc Ảnh đứng ở cửa, thì Cố Hà Chu lập tức biết là sắp có chuyện rồi. Một khi y muốn bảo vệ cho hai cô gái này, thì chờ đợi y chính là con đường chết. Nhưng y bây giờ còn chưa thể chết được, vì nếu như y không sợ chết, thì y đã sớm đồng ý đi cùng Diệp Mặc tìm kiếm đường ra rồi.
Tiến tới chỗ ở của Lạc Ảnh là một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai, tên này cũng đã nghe được tin tức mà Cố Hà Chu mang về rồi. Mỹ nhân như Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, thì một ngày ra tay chậm, chắc chắn sẽ không phải là của mình nữa. Nếu tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia thực sự chết rồi, vậy thì y phải ra tay thật sớm. Cho dù là đến lúc đó có tu sĩ tu vi cao hơn y muốn đòi người, thì y cũng đã được hưởng thụ rồi. Huống chi đưa hai cô gái này tới tay cao thủ khác, thì y còn nhận được một cái nhân tình nữa.
Nhưng y không ngờ là một cô gái tu vi Hư Thần cũng dám nói y tránh ra, bằng không thì sẽ không khách khí. Đây chẳng phải là một chuyện đáng buồn cười sao? Nhưng giọng nói kia quả thực là rất êm tai.
- Động thủ thì đừng nóng vội, nơi này là Hải Giác thành, tôi lại chưa đi tới chỗ của cô, lẽ nào đi bộ bên ngoài này mà cô cũng muốn quản sao?
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa nói ra được mấy chữ kia, thì đã nhìn thấy cô gái áo vàng kia ném ra ngoài mấy miếng trận kỳ.
Y lập tức sửng sốt một chút, sau đó thì còn chưa kịp phản ứng xem là có chuyện gì xảy ra, cũng đã cảm giác được không gian xung quanh nhất thời đã biến đổi. Lúc này thì y cũng không còn nhìn thấy cô gái áo vàng và căn nhà kia nữa, xung quanh chỉ còn lại một mảnh trắng xóa mà thôi.
- Không tốt, bị vây trong trận pháp rồi.
Khi tên tu sĩ Kiếp Biến này vừa kịp phản ứng, thì vô số đạo sát khí hình đao đã bao phủ lấy y rồi. Y lập tức cảm giác được cơ thể mình cũng trở nên trì trệ. Sát trận cấp chín, nói đúng hơn chính là sát trận cấp chín mà Diệp Mặc đã bố trí. Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai bị hãm vào trong sát trận này, mà còn muốn chạy trốn thì hiển nhiên là quá không hiện thực rồi.
Chỉ trong nháy mắt, thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này đã biến thành một vũng máu ở giữa sát trận rồi.
Các tu sĩ khác thấy tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này muốn ra tay, thì lập tức đều nóng lòng muốn thử. Nhưng đảo mắt một cái thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai đã biến thành một vũng máu rồi, thì những tên tu sĩ còn lại nhất thời đều sợ hãi mà rút lui.
Lúc này thì những tên tu sĩ bên ngoài mới hiểu được, vì sao cái tên tu sĩ Hóa Chân gọi là Diệp Mặc kia lại yên tâm rời đi rồi. Cái trận pháp kia căn bản chính là một cái sát trận cấp chín đỉnh cấp. Nếu như còn có người khống chế, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân bình thường cũng có thể bị vây khốn mà chết, chứ đừng nói tới tu sĩ Kiếp Biến.
Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai cũng chỉ giữ vững được thời gian mấy lần hít thở, thì đã bị sát trận giết chết rồi, thì đâu còn người náo dám liều mạng nữa.
Cố Hà Chu thở pháo nhẹ nhõm, xem ra cái tên Diệp Mặc kia cũng không phải là loại người bình thường, không ngờ lại có thể lưu lại một cái sát trận cường hãn như vậy. Cho nên y cũng yên lòng rời khỏi, trở về chỗ ở của mình. Lúc này thì trên người của y đã có thêm nhiều linh thạch rồi, đã có thể bế quan tu luyện rồi, không cần thiết phải đi bắt Giác Hồn Tảo nữa.
Một tên tu sĩ Kiếp Biến đã bị giết, sau đó những tên tu sĩ còn lại cũng rút đi, dĩ nhiên là cũng không có một tên tu sĩ Hóa Chân nào tới đây cả. Tất cả đều hiểu rằng, không phải hai cô gái Diệp Mặc lưu lại không đủ hấp dẫn, mà là những tu sĩ Hóa Chân kia cũng không cần thiết phải gấp gáp. Bọn họ có thể chờ đợi được, cho dù là thời gian một hai năm cũng không hề có vấn đề gì.
Đã sinh sống ở Hải Giác đảo mấy trăm tới mấy nghìn năm rồi, còn phải lo lắng tới thời gian một hai năm sao?
Đương nhiên thứ có thể khiến bọn họ phải chờ đợi chính là sự cường thế của Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa tới đã giết Phong Tiển và mấy tên thủ hạ của y, thì những tu sĩ Hóa Chân bình thường khác phỏng chừng là còn chưa đủ cho hắn đấm một cái. Nếu như Diệp Mặc không chết, thì ai động tới người của hắn, chính là kẻ đó ngại mình đã sống quá lâu.
...
Diệp Mặc thở dài một hơi, hắn cảm giác được số lượng Giác Hồn Tảo mình bắt được đã đủ nhiều rồi. Mười ngày gần đây, thì hắn chuyên môn tìm những nơi có nhiều Giác Hồn Tảo nhất mà đi.
Lúc mới bắt đầu, thì hắn chỉ bắt được mỗi lần một miếng Giác Hồn Tảo. Nhưng sau khi đã quen dần, thì hắn còn trực tiếp sử dụng thần thức đao chặt đứt sự liên hệ với xung quanh của cả một đám Giác Hồn Tảo, sau đó một lần hắn có thể thu lấy có khi tới tận mười miếng Giác Hồn Tảo. Hiện tại thì hắn tiện tay đã có thể bắt được Giác Hồn Tảo rồi, và thần thức đao của hắn cũng đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế, có thể tùy tâm sở dục được rồi. Bất luận là Minh Tảo hay Ám Tảo, thì hắn cũng có thể dễ dàng mà bắt lấy được.
Ngay cả Ám Tảo mà thần thức của người khác không nhìn thấy được, thì thần thức của hắn lúc này cũng đã có thể cảm nhận được khá rõ ràng rồi, căn bản là không cần phải dùng 'Vực' để cảm ứng.
Nhìn hai đống lớn đầy Minh Tảo và Ám Tảo trong Thế giới trang vàng của mình, thì Diệp Mặc biết là đã đến lúc hắn phải trở về rồi. Tuy rằng ở chỗ này thì hắn có thể tiếp tục tùy ý mà bắt Giác Hồn Tảo, nhưng hắn cảm giác được rằng Hải Giác này không phải là nơi thích hợp để ở quá lâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1501: Cô gái xấu xí chờ đợi Diệp Mặc.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Giác Hồn Tảo đã rất nhiều, cho nên Diệp Mặc quyết định buông tha không tiếp tục thu thập Giác Hồn Tảo nữa. Một khi hắn đã cảm thấy đủ, thì hắn sẽ không tiếp tục nữa. Hắn liền không chút do dự nào mà xoay người biến thành một đạo độn quang rời khỏi khu vực này.
Trước đây thì hắn phải cẩn thận vạn phần, mà vẫn còn bị Giác Hồn Tảo đánh vài cái, nhưng hiện tại thì hắn dùng tốc độ này mà xuyên qua đám Giác Hồn Tảo, cũng không gặp chút sự tình nào cả. Đây chính là tác dụng của việc Diệp Mặc tu luyện công phápthần thức .
Hắn quyết định là sau khi trở về thì bất kể như thế nào cũng phải tìm một một công pháp thần thức hoàn thiện để mà tu luyện. Công pháp thần thức hiện tại của hắn hoàn toàn là nhờ hắn lĩnh ngộ được từ con ‘Tam nhãn tử oa’, cho nên không hề trọn vẹn, mà cấp bậc cũng không cao lắm.
Nếu có một môn công pháp thần thức đẳng cấp cực cao, thì Diệp Mặc khẳng định là hắn ở bên trong Hải Giác này sẽ giống như là cá gặp nước vậy. Đáng tiếc chính là người biết công pháp thần thức quá ít. Tuy là hắn cũng đã được chứng kiến vài loại pháp bảo công kích thần thức, nhưng chưa từng thấy qua người nào sở hữu công pháp thần thức cả. Người duy nhất mà hắn hoài nghi chính là cái tên Cửu Kiền. Trước đây trên ‘Mười hai bậc Đan Vương’ ở đại hội Đan Vương thì Cửu Kiền không hề bị ảnh hưởng gì cả, cho nên Diệp Mặc hoài nghi rằng cho dù y không phải là có công pháp thần thức, thì cũng phải có cách xử lý để chống lại áp lực của các 'Đan bậc'.
Diệp Mặc vừa trở lại Hải Giác đảo, thì đã thấy một tu sĩ nấp ở ngoại vi Hải Giác đảo. Sau khi tu sĩ kia thấy Diệp Mặc trở về, thì lập tức tiến tới phía trước Diệp Mặc hắn.
Đây là một cô gái tu vi Thừa Đỉnh tầng ba, hơn nữa lại vô cùng xấu. Khắp nơi trên mặt đều là các vết sẹo ngang dọc. Tuy rằng tất cả đã kết thành vẩy, nhưng lại giống như những con giun mầu hồng nằm ở khắp trên mặt vậy. Thoạt nhìn thì thấy vô cùng dữ tợn, khiến cho người khác thật sự là không muốn nhìn lại lần thứ hai. Còn xấu hơn cả Cảnh Anh Ly nhiều. Hơn nữa khuôn mặt này không chỉ là xấu, mà còn phải nói là rất đáng sợ.
Không chỉ nói trên mặt của cô, mà ngay cả những nơi lộ ra da thịt trên người cô như cánh tay và cổ, thì đều là các vết sẹo mầu hồng như những con giun vậy.
Sau khi Diệp Mặc nhìn rõ, thì trong lòng thầm than một tiếng. Hắn sao có thể không biết là cô gái này đã tự biến mình thành như vậy chứ. Hơn nữa cho dù đây thực sự là những vết thương của cô, thì ở Tu Chân Giới này đều có thể chữa trị được. Nhưng cô lại giữ lại bộ dáng dữ tợn đầy rẫy vết thương này, thì hiển nhiên là vì nơi này chính là Hải Giác đảo, mà bản thân cô thì lại không có năng lực để tự bảo vệ mình.
Tu sĩ có tu vi cao hơn cô, thì khẳng định là cũng biết cô đã cố ý đấy. Nhưng chỉ cần thấy bộ dạng này của cô, thì cũng không có hứng thú mà động thủ rồi. Hơn nữa đan dược và dược liệu trong Hải Giác thành này đều là thứ vô cùng trân quý, cho nên không có người nào nguyện ý xuất đan dược ra để mà khôi phục lại dung mạo cho cô cả. Hơn nữa một cô gái có thể hủy đi dung mạo của mình như vậy, thì tuyệt đối sẽ không luyến tiếc tính mạng của mình. Người như vậy, thì cho dù là có khiến cô phục hồi lại dung mạo, thì không chừng là cô sẽ trực tiếp tự sát.
- Vãn bối Sầm Thiên Cầm xin ra mắt Diệp tiền bối.
Cô gái kia sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, thì liền kính cẩn thi lễ.
- Cô cố ý đứng đây đợi tôi sao?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại. Hắn nhìn ra rằng cô gái này hẳn là cố ý ở đây chờ hắn.
- Vâng, vãn bối xác thực là cố ý ở đây chờ tiền bối, xin tiền bối thứ tội.
Sầm Thiên Cầm cũng không có chút ý sợ hãi nào, thẳng thắn trả lời.
Diệp Mặc ừ một tiếng:
- Cô vì sao lại chờ tôi, cứ nói ra đi.
- Vãn bối cả gan muốn cùng hợp tác với tiền bối.
Sầm Thiên Cầm lập tức đáp.
Diệp Mặc nghe được hai chữ ‘Hợp tác’ này, thì sao có thể không hiểu được ý của Sầm Thiên Cầm chứ? Sầm Thiên Cầm mới chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng ba, hơn nữa tuổi tác cũng không quá lớn. Căn bản là không phải một lão yêu quái đã sống mấy trăm năm. Diệp Mặc đoán rằng cô nhiều lắm cũng mới chỉ sống trên Hải Giác đảo này vài chục năm mà thôi.
Nếu như là người như Cố Hà Chu muốn hợp tác với hắn, thì hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ không thôi, nhưng một cô gái còn trẻ như Sầm Thiên Cầm muốn hợp tác với hắn để thoát khỏi Hải Giác này, thì Diệp Mặc cũng không thể nào cố biểu hiển ra một chút sự vui mừng nào được. Nếu như Sầm Thiên Cầm chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng ba, nhưng tuổi tác đã rất lớn rồi, thì nói không chừng là hắn có thể biểu hiện ra chút vui mừng, vì dù sao thì tuổi càng lớn, thì càng có khả năng hiểu rõ về Hải Giác này.
Đại khái là Sầm Thiên Cầm đã nhìn ra tâm sự của Diệp Mặc, nhưng cô cũng không hề có chút sợ hãi lùi bước nào, mà lại trực tiếp nói:
- Tiền bối muốn chính là cách để có thể thoát khỏi Hải Giác này, chứ không phải là tuổi tác hay đã ở Hải Giác này nhiều năm rồi. Có người đã ở Hải Giác đảo này tới mấy nghìn năm, nhưng cũng không hề có ý muốn rời đi, còn tiền bối thì vừa mới tới được hơn mười ngày, thì đã nghĩ đủ mọi biện pháp để tìm cách thoát ra rồi.
Nói tới đây, thì cô vẫn bình tĩnh nhìn Diệp Mặc rồi nói tiếp:
- Vãn bối nghĩ Diệp tiền bối hẳn là hiểu được ý của vãn bối, đó chính là nếu như là tu sĩ không muốn rời khỏi nơi này, thì cho dù là tiền bối ở trong này cả một trăm ngàn năm, thì cũng không có tu sĩ nào muốn hợp tác cùng tiền bối cả.
- Không sai.
Diệp Mặc gật đầu:
- Cô nói xem, cô đối với việc thoát ra khỏi Hải Giác này có biện pháp nào không? Nếu như cô có biện pháp tốt, thì tôi hợp tác với cô cũng không có vấn đề gì.
Đồng thời trong lòng của Diệp Mặc cũng thất kinh, vì cô gái Sầm Thiên Cầm này tâm tư cũng thật là linh mẫn. Loại năng lực quan sát này thì hắn mới chỉ thấy được ở trên người Cảnh Anh Ly mà thôi, không ngờ là hôm nay hắn lại lần nữa thấy được ở một cô gái như vậy. Cô gái này giống với Cảnh Anh Ly ở chỗ chính là cả hai người bọn họ đều rất giỏi về việc quan sát, đều cực kỳ thông minh, hơn nữa dung mạo cả hai đều rất xấu. Thứ khác nhau chính là Cảnh Anh Ly vốn lớn lên đã xấu rồi, còn Sầm Thiên Cầm thì là cố ý hủy đi dung mạo của mình. Về phần dung mạo của cô như thế nào, thì Diệp Mặc nhìn cũng không đoán ra được, nhưng thực tế thì hắn cũng không muốn suy đoán.
Sầm Thiên Cầm liền nói không chút hoang mang nào:
- Hải Giác này thật là một cái tiên trận, hơn nữa còn là một cái tiên trận có cấp bậc không thấp.
Cô biết là nếu không đưa ra chút thủ đoạn, thì đối phương nhất định sẽ không tin tưởng lời cô nói.
- Làm sao cô biết được?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi lại.
- Bởi vì tổ tiên của tôi chính là một tiên trận sư, hơn nữa còn là một tiên trận sư cấp năm.
Sầm Thiên Cầm bình tĩnh trả lời.
Diệp Mặc không nói gì. Tiên trận sư cấp năm xuất hiện ở Tu Chân Giới thì hắn tuyệt đối không tin. Sở Cửu Vũ lợi hại như vậy, nhưng Diệp Mặc đoán là ông ta tối đa cũng chỉ là một tiên trận sư cấp một mà thôi. Tu Chân Giới không có tiên tinh để bố trí trận pháp, vậy mà có thể trở thành một tiên trận sư cấp năm thì Diệp Mặc sao có thể tin tưởng được?
Sầm Thiên Cầm thấy Diệp Mặc không nói gì, thì cũng không hề lo lắng mà nói tiếp:
- Tu Chân Giới tuyệt đối không có người nào có khả năng đạt tới trình độ tiên trận sư cấp năm, nhưng vì tổ tiên của tôi chính là một tiên nhân. Tuy rằng người chỉ là một Kim Tiên, nhưng trình độ trận pháp của người thì lại cực kỳ cao siêu. Nhưng người lại bị kẻ khác dùng thủ đoạn ép buộc tới Tu Chân Giới này bố trí trận pháp và phong ấn. Tổ tiên của tôi biết rằng, một khi người bố trí xong trận pháp, thì sẽ lập tức bị diệt khẩu. Cho nên khi người bố trí trận pháp, chỉ có thể nói là điều kiện ở Tu Chân Giới có hạn chế, cho nên không thể nào bố trí trận pháp quá cao cấp được.
- Kẻ ép buộc tổ tiên của tôi tuy rằng có tu vi cực cao, nhưng trình độ trận pháp thì lại không thể nào so sánh với tổ tiên của tôi được. Hơn nữa dù tu vi của kẻ đó rất cao, nhưng cũng không thể thông qua thủ đoạn nào mà xuống Tu Chân Giới được, nên tất cả sự tình đều chỉ có thể giao lại cho tổ tiên của tôi mà thôi. Cho nên khi tổ tiên của tôi bố trí mấy trận pháp và phong ấn đó, thì đã cố ý lưu lại lỗ hổng, bởi vì kẻ kia chỉ là muốn đem một vật để lại ở Tu Chân Giới, mà chính bản thân kẻ đó cũng phải cần vạn năm sau mới có thể xuống Tu Chân Giới được, cho nên không thể nào biết rằng tổ tiên của tôi đã động tay chân trong đó. Sau khi tổ tiên của tôi bố trí xong trận pháp cực đại kia, thì lại len lén bố trí thêm một cái Dật Thần Trận nữa.
Diệp Mặc nghe tới đây, thì lập tức nhớ tới Lục Chính Quần. Hắn cũng nhớ tới bẩy khối đá và cái tấm bia đá kia. Còn có cả những ấn kỳ nữa. Nếu thực sự là do một tiên trận sư bố trí, thì muốn ẩn nấp những cái ấn kỳ kia lẽ nào lại không thể làm được sao? Lẽ nào những thứ kia đều là do tổ tiên của Sầm Thiên Cầm bố trí ra?
- Tổ tiên của cô tên là gì? Người có còn sống hay không?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi.
Sầm Thiên Cầm thật ra thì lại nghi hoặc mà nhìn Diệp Mặc. Cô và Diệp Mặc đang nói tới việc tìm cách thoát ra khỏi Hải Giác, thế nào mà Diệp Mặc đột nhiên lại hỏi về tên của tổ tiên cô chứ? Cái đó chẳng liên quan chút nào tới việc thoát ra ngoài cả.
Nhưng cô vẫn hồi đáp:
- Tổ tiên của tôi tên là Sầm Kim Lĩnh, người hiện tại đã không còn nữa rồi. Lúc đó kẻ đã giết người cũng chỉ là một Hư Tiên mà thôi, nhưng mà tên Hư Tiên kia không thể ngờ là tổ tiên của tôi đã sớm bố trí một ‘Dật thần trận’, giúp người đào thoát một phần của Nguyên Thần. Tổ tiên của tôi sau khi về đến nhà, thì cũng biết là một phần Nguyên Thần của mình cũng không thể nào trốn thoát được lâu dài. Cho nên người cố gắng kìm nén không để cho Nguyên Thần tan rã, dùng thời gian một tháng, để tạo ra mấy miếng ngọc giản. Một tháng sau, thì Nguyên Thần của tổ tiên của tôi liền tiêu tán.
- Ông ấy đã lưu lại mấy cái ngọc giản sao?
Diệp Mặc lại lần nữa ngắt lời của Sầm Thiên Cầm.
Sầm Thiên Cầm nhíu mày, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Đó là vật truyền thừa của Sầm gia, tôi cũng từ những thừ mà tổ tiên lưu lại mới biết dc. Tôi nói hợp tác cùng tiền bối, bởi vì tôi cũng là một tông sư trận pháp cấp bẩy, cũng có thể hiểu được một chút về tiên trận. Chỉ là tu vi của tôi có hạn, hơn nữa một mình tôi cũng không thể nào rời khỏi đây được.
Diệp Mặc biết ý của Sầm Thiên Cầm. Sầm Thiên Cầm đã nói rất rõ ràng, đó chính là cô đã nhận được truyền thừa của tổ tiên, cho nên có thể biết được một ít mánh khóe của Hải Giác này. Chỉ cần mình hợp tác với cô, thì cô có thể cung cấp cho mình tin tức, sau đó hai người sẽ hợp tác với nhau cùng thoát ra ngoài. Về phần những ngọc giản kia, là thứ thuộc về sở hữu tư nhân của cô, không có trong vụ hợp tác này.
Nhưng Diệp Mặc hiện tại muốn cũng không phải là những thứ này, thứ mà hắn muốn chính là ngọc giản mà tổ tiên Sầm Thiên Cầm lưu lại. Hắn biết chỗ nghịch thiên mà công pháp 'Tam sinh quyết' hắn tu luyện mang lại, nhưng nếu hắn không có sơ lược ban đầu về cách bố trí tiên trận, thì hắn cũng không thể nào diễn sinh ra bộ dạng của tiên trận và thủ đoạn để bố trí tiên trận cả. Nhưng chỉ cần hắn có thể biết được thủ đoạn chân chính của việc bố trí một cái tiên trận, thì hắn có thể thông qua 'Tam sinh quyết' mà diễn sinh ra, sáng tạo cho riêng hắn một thủ đoạn bố trí tiên trận đỉnh cấp.
Huống chi hắn thực sự là rất muốn biết cái ấn kỳ ở Tây Tích Châu, còn có cả trận pháp và phong ấn ở Ma Ngục cấm địa liệu có phải là do tổ tiên của Sầm Thiên Cầm bố trí hay không nữa.
Diệp Mặc biết mấy thứ này đối với Sầm Thiên Cầm mà nói thì đều là thứ cực kỳ trân quý, nếu như không phải ở đây chỉ có thể tìm hắn để hợp tác, thì Sầm Thiên Cầm tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói ra với ai cả. Nếu như cô nói ra, mà gặp phải một tu sĩ ngoan độc nào đó, thì chắc chắn là sẽ có sự kiện giết người đoạt bảo.
Thấy Diệp Mặc không thèm nhắc lại, thì Sầm Thiên Cầm cũng lo sợ bất an. Cô xác thực là có suy nghĩ giống như Diệp Mặc. Ở chỗ này cô chỉ có thể tìm Diệp Mặc để hợp tác, vì cô thực sự muốn đi ra ngoài. Nhưng ở đây lại không có một tu sĩ nào dám tìm đường thoát ra ngoài cả. Huống chi những tên tu sĩ Hóa Chân tại Hải Giác thành này, thì cô đều nhìn thấu cả rồi. Một khi cô để lộ bí mật này ra, thì đừng nói tới việc thoát ra ngoài, ngay cả sống được nữa hay không còn chưa thể nói trước được nữa là.
Sở dĩ lần này cô tìm Diệp Mặc hợp tác, ngoại trừ lí do vì đã không còn cách nào cả, còn có một phần nguyên nhân là đến từ Lạc Ảnh. Là một cô gái cực kỳ thông minh, thì cô sao có thể không nhìn ra Lạc Ảnh đối với Diệp Mặc chính là tình yêu tới từ tận xương tủy chứ? Lạc Ảnh thì cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn ôn nhu hiền hòa, cho dù là hành vi của cái tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai lúc trước đã cực kỳ rõ ràng rồi, thì cô ấy vẫn nhắc nhở trước một câu, sau đó thì mới buộc phải khởi động sát trận.
Nếu như Diệp Mặc là loại người hung ác, thì tuyệt đối sẽ không chiếm được sự yêu mến khắc cốt ghi tâm của một cô gái hoàn mỹ như vậy. Cho nên cũng là một cô gái thông minh, thì Sầm Thiên Cầm lúc này mới quyết định đi ra ngoài chờ Diệp Mặc. Nếu như chờ được Diệp Mặc, thì cô sẽ hợp tác cùng hắn. Nếu như chờ không được, thì cũng thôi.
Nhưng hiện tại cô đã nói ra vốn liếng để hợp tác của mình, mà Diệp Mặc lại trầm mặc không nói gì, khiến cho cô thực sự là có chút khẩn trương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R