Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1502: Giao dịch hai bên cùng có lợi
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Sầm Thiên Cầm thậm chí cũng chuẩn bị sẵn rồi, một khi Diệp Mặc cứng rắn, thì cô sẽ tự bạo, cho dù miếng ngọc giản đó cũng phải vỡ hoàn toàn cùng mình khi phát nổ. Cô lại không biết, nếu như Diệp Mặc mạnh hơn, cô làm gì còn cơ hội phát nổ nữa?
Chính vào lúc cô cực kỳ bất an, Diệp Mặc bỗng nhiên lại lấy ra năm miếng Giác Hồn Tảo, sau đó lại lấy ra hai bình ngọc đưa cho cô nói:
- Dùng những thứ này đổi lấy số ngọc giản kia của cô, không, không phải đổi, chỉ là để tôi phục chế một phần. Đương nhiên khi tôi rời đi rồi, thì vẫn dẫn cô đi cùng.
Sầm Thiên Cầm cho rằng Diệp Mặc muốn ra tay, không ngờ Diệp Mặc lại lấy ra đồ trao đổi với cô. Cô vẫn còn đang nghĩ nếu như không đổi, chỉ còn con đường chết, thì lại phát hiện ra thứ mà Diệp Mặc lấy ra đặt trước mặt cô không ngờ lại là Giác Hồn Tảo.
- Giác Hồn Tảo…
Sầm Thiên Cầm kinh ngạc bật thốt lên, nhanh chóng cô phát hiện ra những Giác Hồn Tảo này chẳng những độ tinh khiết cực tốt, hơn nữa còn có năm miếng ám tảo. Cái này, cái này quả thực đúng là của trên trời rơi xuống.
Sự quý giá của Giác Hồn Tảo Sầm Thiên Cầm làm sao không biết? Cô sinh sống ở Hải Giác đảo mười mấy năm trời, sớm cũng muốn lấy được một miếng Giác Hồn Tảo, đáng tiếc là năng lực của cô có hạn, chỉ có thể trừng mắt nhìn Giác Hồn Tảo qua qua lại lại, đến một miếng cô cũng không lấy được. Mà bây giờ, Diệp Mặc chẳng những lấy ra năm miếng Giác Hồn Tảo, mà còn là năm miếng ám tảo.
Ám tảo của Giác Hồn Tảo cho dù là Hải Giác thành cũng là thứ cực kỳ tốt, bao nhiêu năm nay, Sầm Thiên Cầm ở Hải Giác đảo cũng gặp qua mấy vụ giao dịch của người khác, cũng nhìn qua các loại Giác Hồn Tảo. Nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy Giác Hồn Tảo có độ tinh khiết như của Diệp Mặc lấy ra này, càng đừng nói đến ám tảo.
Sầm Thiên Cầm theo ý thức cầm lấy một miếng ám tảo trong đó lên, ám tảo màu trắng tuyết nằm trong tay cô, một cảm giác thoải mái và thú vị từ sâu linh hồn truyền đến, Sầm Thiên Cầm liền biết được, tất cả Giác Hồn Tảo trước mặt đều là hàng cao cấp trong Hải Giác.
Diệp Mặc liền lúc lấy ra nhiều Giác Hồn Tảo như này, hắn rốt cục lấy được bao nhiêu Giác Hồn Tảo trong Hải Giác? Đây cũng là lần đầu tiên Sầm Thiên Cầm nhìn thấy một tu sĩ có thể lấy được nhiều ám tảo trong Hải Giác như vậy, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy một tu sĩ có thể lấy được nhiều ám tảo như thế.
Đừng nói Diệp Mặc một lần lấy ra nhiều Giác Hồn Tảo như này, cho dù là lấy ra một mảnh ám tảo, cô cũng muốn đổi rồi. Nếu Diệp Mặc định đổi, thì cũng chứng tỏ đối phương không phải là người ỷ mạnh, hơn nữa, những ngọc giản này đối phương chỉ là phục chế một phần, cũng không phải là lấy đi toàn bộ.
- Tiền bối, tôi đồng ý đổi, chỉ cần tiền bối đồng ý dẫn tôi rời khỏi Hải Giác.
Sầm Thiên Cầm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô phát hiện ra giọng nói của cô cũng không thể bình tĩnh lại được.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cái đó đương nhiên không vấn đề gì, rời khỏi Hải Giác cũng có chút nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cô cần phải chuẩn bị thật tốt.
- Tiền bối, vãn bối biết, cho dù có chết, vãn bối cũng đồng ý cùng tiền bối rời khỏi Hải Giác, không màng đến sống chết.
Sầm Thiên Cầm kiên quyết nói.
Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng rất hài lòng với thái độ của Sầm Thiên Cầm. Nếu nói mười mấy ngày trước hắn rời khỏi Hải Giác thì đúng thật cũng có khả năng mất mạng. Nhưng bây giờ hắn rời khỏi Hải Giác căn bản cũng không có vấn đề gì, cùng lắm cũng chỉ là lại lần nữa quay về Hải Giác đảo mà thôi. Những Giác Hồn Tảo đó đối với một số tu sĩ khác mà nói là chí mạng, bây giờ trong mắt hắn cũng chỉ là một bảo bối có thể tu luyện thần thức mà thôi.
Sầm Thiên Cầm lấy ra sáu miếng ngọc giản đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là ngọc giản mà tổ tiên tôi để lại, mời tiền bối phục chế.
Diệp Mặc không ngờ Cầm Kinh Lĩnh lại để lại sáu miếng ngọc giản, hắn gật gật đầu, lấy ra mấy miếng ngọc giản rỗng bắt đầu phục chế.
Sau khi Sầm Thiên Cầm cẩn thần dùng mười năm hộp ngọc cất lại Giác Hồn Tảo, lúc này mới lấy ra hai bình ngọc còn lại.
- Kiếp Sinh đan? Chân Linh đan…
Sầm Thiên Cầm hoàn toàn kinh ngạc đến đơ người ra, cô không ngờ hai bình ngọc còn lại lại có hai viên đan dược, một viên Kiếp Sinh đan, một viên Chân Linh đan.
Năm miếng Giác Hồn Tảo cộng thêm hai viên đan dược, đừng nói là trên Hải Giác đảo của Hải Giác, cho dù là bên ngoài cô cũng chắc chắn rằng sẽ bằng lòng đổi. Ngọc giản Tiên Trận đương nhiên quý giá, nhưng có thể quý giá hơn những thứ có lợi ích thực tế này sao?
Địa vị của Diệp Mặc trong lòng cô đương nhiên lại được nâng cao thêm một bậc, tiền bối Hóa Chân này tuổi tác thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình nhiều nhưng hắn chẳng những có tu vi thông thiên, hơn nữa lại còn giàu có nữa.
Đương nhiên cái này đối với cô mà nói cũng chiếm lợi thế cực lớn, đối với Diệp Mặc mà nói cũng thuận tiện hơn nhiều. Hắn chẳng những có thể sớm tiếp cận được đến Tiên trận, hơn nữa còn có thể sớm hiểu được, ấn kỳ của Ma Ngục cấm địa và Tây Tích châu có phải có quan hệ với Cầm Kim Lĩnh hay không.
- Cám ơn tiền bối.
Sầm Thiên Cầm sau khi khom người hành lễ với Diệp Mặc, lần này cô cũng hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Mặc rồi. Cô tin chắc Diệp Mặc chính là tu sĩ mà cô muốn hợp tác.
Diệp Mặc gật gật đầu, thu lại những ngọc giản đã phục chế xong, đưa lại nguyên bản cho Sầm Thiên Cầm, những ngọc giản này đợi lát nữa xem sau cũng không muộn.
- Tiền bối, theo như tôi đoán, Tiên trận của Hải Giác có vô số dòng hải triều, chỉ cần nắm chắc được quy luật của một trong những dòng hải triều này, thì có thể tìm được một trận môn của trận pháp này.
Sầm Thiên Cầm lần này không giữ lại, mà lại trực tiếp nói suy nghĩ của mình ra. Mặc dù tìm được một trận môn và từ trận môn đó ra ngoài cũng tương đối xa, nhưng dù sao cũng là một cơ hội.
Diệp Mặc nhìn Sầm Thiên Cầm hỏi:
- Vậy cô cũng đã biết quy luật của một trong những dòng hải triều đó rồi sao?
Sầm Thiên Cầm lắc lắc đầu:
- Tôi bây giờ còn chưa tìm ra, muốn tìm được quy luật của dòng hải triều này, cho dù là người có lòng nhẫn nại thế nào đi nữa, cũng cần phải năm mươi đến một trăm năm.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn không cho rằng Sầm Thiên Cầm nói khoác, Sầm Thiên Cầm là tông sư trận pháp cấp bảy, tuyệt đối sẽ không phán đoán đúng sai trong này.
Hắn đồng thời cũng không cho rằng mình có thể trong thời gian cực ngắn có thể tìm được quy luật của dòng hải triều, hắn cũng không thông minh hơn người khác bao nhiêu, hay là trải qua nhiều chuyện hơn người khác bao nhiêu, còn có sự giúp sức của Tam Sinh quyết, đầu óc của hắn cũng tinh tế và bình tĩnh hơn người khác, cái này cũng không có nghĩa là hắn thông minh hơn người khác. Cho dù mình có thông minh hơn người khác, có thể rút ngắn được một nửa thời gian tìm ra được quy luật của dòng hải triều, cũng cần phải đến hai mươi ba mươi năm. Hắn tuyệt đối không thể nào đợi trong này đến hai ba mươi năm, sau đó mới ra ngoài được.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Sầm Thiên Cầm cũng không vội vàng mà nói:
- Diệp Mặc tiền bối không cần lo lắng, quy luật của dòng hải triều này mặc dù tôi chưa tìm ra, nhưng trên Hải Giác đảo chắc hẳn có người cũng đã tìm ra rồi.
- Ai?
Diệp Mặc dường như bật thốt lên, căn bản cũng không ngờ tới.
Sầm Thiên Cầm thấy Diệp Mặc bật thốt lên như vậy, liền biết được tâm trạng của Diệp Mặc muốn ra ngoài còn nôn nóng hơn cô, nên cũng không tiếp tục giấu diếm mà nói:
- Chính là anh em Hạnh gia trước giờ vẫn ở phường thị đó là Hạnh Khê và Hạnh Dực, tôi nghĩ hai anh em họ một lòng muốn rời khỏi Hải Giác thành, nếu không phải sức mạnh của bọn họ còn quá thấp, căn bản không thể nào chặn lại được Giác Hồn Tảo kia, tôi cũng định hợp tác với bọn họ rồi. Tôi nghi ngờ anh em Hạnh gia cũng đã nắm được quy luật của một trong những dòng hải triều này rồi, tiền bối dán thông báo tìm người hợp tác, bọn họ sở dĩ không lập tức đến hợp tác cùng tiền bối, đó là vì bọn họ đang chờ đợi.
Ngừng lại một lúc, Sầm Thiên Cầm chắc chắn nói:
- Tôi dám chắc chỉ cần tiền bối vừa quay về Hải Giác thành, anh em Hạnh gia sẽ ngay lập tức đến tìm tiền bối hợp tác. Lần trước bọn họ thấy có người dám lao vào phủ đệ tiền bối để lại ở Hải Giác thành, chắc chắn là cho rằng tiền bối…
Diệp Mặc bỗng nhiên cắt đứt mạch nói của Sầm Thiên Cầm, lạnh giọng nói:
- Có người dám lao vào chỗ ở của tôi?
- Đúng vậy, nhưng tên tu sĩ đó cũng đã bị trận pháp giết chết rồi…
Sầm Thiên Cầm còn chưa nói xong, lại thấy Diệp Mặc đã độn thổ về phía Hải Giác thành rồi, chỉ là một bóng dáng xoẹt qua, liền biến mất không thấy đâu nữa. Sầm Thiên Cầm cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Diệp Mặc vừa đến Hải Giác thành liền nhìn thấy bên ngoài trận pháp có một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ năm đang đứng đó, tên tu sĩ đó thần thái cung kính, đứng bên ngoài trận pháp cao giọng nói:
- Hai vị tiên tử, phủ chủ tôi có tổ chức một hội đấu giá, mời hai vị tiên tử đến tham gia.
- Chúng tôi không đi, cám ơn phủ chủ anh, mời về đi.
Giọng nói lạnh nhạt của Lạc Ảnh truyền đến.
- Phủ chủ tôi còn thiết kế một yến tiệc linh quả, là cố ý mời hai vị tiên tử đến, nếu như hai vị tiên tử không đến, tôi quay về cũng không tiện bẩm báo…
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ năm còn lấy ra hai tấm thiệp màu đỏ vẫn còn lải nhải nói không ngừng.
Lạc Ảnh cũng chỉ mỉm cười bước ra, tên tu sĩ đó thấy Lạc Ảnh bước ra, lại càng vui mừng hớn hở. Gã cho rằng mình mời được rồi, trong lòng lại càng kích động trống ngực thình thịch.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến bên tai gã:
- Nếu anh quay về không dám bẩm báo, thì anh không cần quay về nữa.
Sau đó một chân nguyên đại thủ chụp đến, tên tu sĩ Thừa Đỉnh đó vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc liền hồn bay phách lạc, còn chưa đợi gã tỉnh táo lại, thì đại thủ chân nguyên cũng đã bóp gã tan tành.
- Anh quay về rồi.
Lạc Ảnh mặc dù biết Diệp Mặc không chuyện gì, nhưng mười ngày rồi chưa quay về, trong lòng cô cũng có chút lo lắng rồi.
- Diệp đại ca, anh quay về rồi.
Giải Ấu Huê cũng vui mừng nhảy cẫng lên.
Diệp Mặc kéo tay Lạc Ảnh nói:
- Uhm, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.
Giải Ấu Huê không đợi vào trong liền nói:
- Hôm qua và hôm nay bực chết đi được, cái gì mà phủ chủ gì đó, hôm nào cũng phái một tu sĩ đến gây ồn ào trong này, cái gì mà hội đấu giá nữa, cái gì mà yến tiệc linh quả, phiền chết đi được.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, phủ chủ gì đó cho rằng dùng những lời ngọt ngào này, chỉ cần không mạo phạm đến Lạc Ảnh, hắn quay về cũng sẽ không tìm gã tính sổ, đáng tiếc là, phủ chủ đó đúng là mắt mù. Nếu Diệp Mặc hắn dễ nói chuyện như vậy, thì sớm bị người khác ăn nuốt đến cái xương vụn cũng không còn nữa rồi. Nơi như này làm sao có đạo lý nào có thể nói được? Nếu hắn không phải là một tu sĩ Hóa Chân có thể giết chết Phong Tiễn, thì phủ chủ đó còn dùng cách ngon ngọt này sao? Nói không chừng đã sớm đến bắt người rồi.
Những tu sĩ đứng quan sát phía xa thấy Diệp Mặc vừa về đã giết chết một tu sĩ Thừa Đỉnh, còn tu sĩ Thừa Đỉnh đó chỉ là thuộc hạ đến mời mà thôi. Cái tên tu sĩ Hóa Chân Diệp Mặc này đúng là sát tâm quá nặng rồi, những tu sĩ mạnh hơn chút cũng bắt đầu dần lùi bước lại, sợ mình không cẩn thận lại chọc giận đến sát thần kia.
Đồng thời cũng có rất nhiều người trong lòng lại thầm vui sướng khi thấy người khác gặp họa, tên phủ chủ Hóa Chân tầng thứ tư đó xong đời rồi. Diệp Mặc còn chưa chết ở Hải Giác, không ngờ quay về rồi, quả thực nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Diệp Mặc chỉ là cùng với Lạc Ảnh, Giải Ấu Huê nói một hai câu, lại có một bóng người xuất hiện trước mặt họ. Là một tu sĩ mặt trắng béo mập, y vừa mới đến đây, liền cười tít mắt ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, Bành Hỏa Dương ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cố ý mở một bàn tiệc linh quả, mời anh Diệp đến góp vui.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1503: Ba mươi ba thiên
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc trực tiếp cắt đứt lời nói của y:
- Tên tu sĩ Thừa Đỉnh vừa bị tôi giết chết chính là người của anh, gã mỗi ngày đều đến đây nói phủ chủ gì đó chính là anh?
- Đúng đúng, đều là người làm của tôi nói chuyện không biết đạo lý, cám ơn anh Diệp xử lý giúp, ý của tôi quả thực là muốn thông qua việc kết giao với hai vị tiên tử này để kết giao với anh Diệp, anh Diệp ngàn vạn lần không nên…
Lời nói của tên tu sĩ béo mập còn chưa dứt, thì lại cảm thấy toàn thân mình ớn lạnh từng trận, lập tức sắc mặt của y liền biến sắc, cũng không phải là khuôn mặt cười híp mắt vừa nãy nữa.
Bùm…
Còn chưa đợi gã tránh thoát, thì một màn lửa màu tím cũng đã vây lấy gã, một giọng hét thất thanh truyền đến, ngọn lửa đó trong tiếng thất thanh cũng biến mất không nhìn thấy nữa, dường như ngọn lửa chính là do tiếng hét đó gọi ra vậy.
Đáng tiếc là sau khi ngọn lửa đó biến mất, thì bóng dáng của tên béo mập đó đồng thời cũng biến mất theo. Đừng nói là tro vụn, đến nhẫn trữ vật cũng biến mất hoàn toàn.
Vương Cảnh đang đứng bên cạnh lén lút qua sát khi nhìn thấy cảnh này, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Trước đó không lâu gã trong lòng vẫn còn căm tức Bành Hỏa Dương không tuân thủ phép tắc, ba cao thủ Hóa Chân hậu kỳ còn chưa ra, y không ngờ lại dám động thủ trước. Nhưng sự căm tức đó lúc này cũng đã biến mất hoàn toàn, Diệp Mặc quay về rồi, hơn nữa vừa quay về đã lại giết một tên tu sĩ Hóa Chân. Nói cách khác chỉ trong chốc lát, liền giết một tu sĩ Hóa Chân trung kỳ, Bành Hỏa Dương đến chút sức lực phản kháng cũng không có.
Vương Cảnh cố gắng trấn tĩnh lại mình, lúc này mới nhanh chóng bay đến trước mặt Diệp Mặc cười cười ôm quyền nói:
- Anh Diệp, tên Bành Hỏa Dương đó tự tìm đến cái chết, tôi đang định xử lý y, không ngờ anh Diệp quay về rồi…
Diệp Mặc liếc nhìn Vương Cảnh, Vương Cảnh theo bản năng nghiêm mặt lại, lại nghe thấy Diệp Mặc lạnh giọng nói:
- Cút…
Khuôn mặt Vương Cảnh lúc này vẫn còn vương chút cười trên mặt lập tức nghiêm nghị trở lại, gã không ngờ Diệp Mặc lại không nể mặt như vậy, đây là ý gì? Mình có lòng đến chào hỏi chẳng lẽ lại sai sao? Trên thế giới này còn có người không biết đến tình cảm và thể diện như này sao?
Cho dù là cảm giác cũng đã bị mài mòn rồi, Vương Cảnh còn cảm thấy trong lòng từng trận nhục nhã và buồn bực, gã là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín có bao giờ bị sỉ nhục như này? Gã cảm thấy mặt của mình dần đỏ lựng lên, hỏa khí tăng cao. Nhưng khi gã lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc lại liếc nhìn đến, thì hỏa khí đó không ngờ lại dần giảm xuống.
Gã biết nếu như muốn ra tay, phỏng chừng cũng chỉ là trong tích tắc, thế giới này cũng không còn người nào là Vương Cảnh nữa, sau khi hiểu được điều này, Vương Cảnh nghiêm mặt ôm quyền với Diệp Mặc, rồi nhanh chóng bay đi.
Vương Cảnh trốn một bên thì thôi, còn đến nói lời đẹp đẽ. Loại tu sĩ như này đời này cũng chỉ chết già ở Hải Giác, tên hai lòng, Diệp Mặc đến hơi biểu cảm cũng chẳng thèm làm.
Lúc này Sầm Thiên Cầm đúng lúc đến đây, nhìn thấy Diệp Mặc quát Vương Cảnh cút, còn Vương Cảnh thì một từ cũng không dám nói, trong lòng lập tức cảm thấy sảng khoái.
Không chỉ có một mình Sầm Thiên Cầm cảm thấy thoải mái, ngay cả những tu sĩ còn lại bên cạnh cũng cảm thấy từng đợt thoải mái trong lòng. Những tu sĩ bị Vương Cảnh và Phong Tiễn áp bức quá nhiều rồi, đến Hải Giác đảo này, cũng có nghĩa là phần lớn linh thạch trên người cũng sẽ bị vài người có tu vi cao một chút trên Hải Giác đảo lấy hết.
- Tiền bối…
Sầm Thiên Cầm bước lên trước gọi một câu.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Vào đi rồi nói sau.
…
- Anh nói may là vẫn chưa hành động, thân thủ của Diệp tiền bối đó quả thực không tồi. Nhưng đến nơi sâu cùng của Hải Giác lấy Giác Hồn Tảo, haizz…
Lúc này trong phòng ở một góc của Hải Giác thành, Hạnh Dực thở dài nói.
Hạnh Khê cũng không ngờ Diệp Mặc với thực lực của một người, tiến vào Hải Giác sao có thể quay về được, lúc này gã cũng có chút khâm phục vào khứu giác của đại ca rồi. Theo cách nghĩ của gã, gã sớm đã đi tìm tiền bối Hóa Chân kia rồi, làm gì còn chờ đợi đến bây giờ?
- Nhưng anh trai à, nếu nói như vậy. Chúng ta cả đời chẳng phải là không ra ngoài được ư?
Hạnh Khê có chút không cam tâm nói.
- Nếu như lại qua mười năm nữa chúng ta chưa tìm được đối tượng để hợp tác. Thì chúng ta tự đi thử xem sao, chết ở nơi này, anh quả thực cũng không cam tâm.
Hạnh Dực trong mắt hiện lên ý không cam tâm, lắc lắc đầu nói.
- Vậy trước đây anh…
Hạnh Khê có chút nghi ngờ hỏi, lúc trước gã khuyên anh trai một hồi lâu, anh trai mới đồng ý hợp tác cùng tên Diệp Mặc kia, sao bây giờ nghe ý của anh trai, thì sớm đã muốn tìm người hợp tác rồi?
Hạnh Dực trầm giọng nói:
- Hạnh Khê, em không hiểu đạo lý trong đó. Diệp tiền bối đó sát tính rất nặng, vừa đến đã giết mấy người rồi, đến phó thành chủ Phong Tiển cũng bị hắn giết rồi. Chúng ta nếu muốn hợp tác với người này, làm không tốt sẽ thịt nát xương tan đấy.
- Nhưng Diệp tiền bối giết Phong Tiển căn bản là nên giết mà, tu vi em quá thấp, nếu như tu vi của em cao hơn chút, em sớm đã giết y rồi. Tên súc sinh đó cướp vợ của Ma Vũ em còn chưa nói, còn trực tiếp giết Ma Vũ, vợ của Ma Vũ cũng tự sát, loại người như này giết cũng có sao, giết là tốt.
Hạnh Khê lập tức nói.
Hạnh Dực lắc đầu nói:
- Em không hiểu ý của anh, anh không phải là nói Diệp Mặc giết Phong Tiển là sai, mà là hắn hơi tí là giết người chứng tỏ hắn là một người cực thích giết chóc, một khi chúng ra cung cấp thông tin không có chút giá trị nào, nói không chừng hắn sẽ lập tức giết chết hai chúng ta. Chúng ta chỉ là nắm được một số quy luật di chuyển mỗi ngày của Giác Hồn Tảo ở Hải Giác và thời gian thủy triều xuống ở khu vực Hải Giác đảo mà thôi, những thứ này ai biết được đối với việc ra ngoài có tác dụng hay không?
Hạnh Dực sau khi nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, Hạnh Khê cũng đứng dậy, rõ ràng thần thức hai người đều nhìn thấy ồn ào huyên náo bên ngoài, hình như có chuyện gì đó xảy ra.
Hai người vội vàng ra ngoài, liền nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ đang tụ họp một chỗ bàn bàn tán tán.
- Có chuyện gì vậy?
Hạnh Khê vội vàng chen lấn vào hỏi.
- Động phủ của Bành Hỏa Dương bị tranh đoạt rồi, bây giờ động phủ của y đã bị một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín khác chiếm giữ rồi.
Một tu sĩ Ngưng Thể tiện miệng nói ra, gã cũng không nhìn rõ là ai hỏi nữa.
- Bành tiền bối chẳng phải là Hóa Chân trung kỳ sao…
Hạnh Dực cẩn thận hỏi.
Tên tu sĩ vừa nãy trả lời câu hỏi của Hạnh Khê quay đầu lại khinh thường nhìn Hạnh Dực nói:
- Còn Hóa Chân trung kỳ? Y sớm đã bị Diệp tiền bối giết chết rồi, đến Phong Tiển cũng bị Diệp Mặc giết chết, y chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư, cũng dám đến động phủ của Diệp tiền bối diễu võ dương oai, cái này chẳng phải là tìm cái chết hay sao?
- Cái gì? Diệp tiền bối quay về rồi?
Hạnh Dực thất thanh kêu lên, sau khi hỏi xong, gã và Hạnh Khê nhìn nhau một cái, trong mắt cũng hiểu ra ý của đối phương.
Tên tu sĩ đó lại càng lớn tiếng quát:
- Diệp tiền bối làm sao có thể xảy ra chuyện được? Diệp tiền bối tu vi thông thiên, chỉ là Hải Giác…
Nhưng khi gã đang biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình đối với Diệp Mặc, thì anh em Hạnh Thị cũng đã biến mất rồi.
…
Lúc này Diệp Mặc cầm chắc một miếng ngọc giản trong đó trầm mặc không nói gì, hắn không ngờ phong ấn của Ma Ngục cấm địa chính là do Sầm Kim Lĩnh bố trí ra, Sầm Kim Lĩnh bị Lục Chính Quần cố ý kéo đến Tu Chân giới Lạc Nguyệt bố trí phong ấn và trận pháp của Ma Ngục cấm địa.
Chủ yếu là vì Sầm Kim Lĩnh phi thăng từ đại lục Lạc Nguyệt, hơn nữa lại rất quen thuộc Ma Ngục cấm địa, đây mới là nguyên nhân chủ yếu để Lục Chính Quần chọn Sầm Kim Lĩnh, đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa chính là Sầm Kim Lĩnh là một Tán tu.
Diệp Mặc cũng hiểu tại sao ấn kỳ của phong ấn đó sau khi bị hắn đánh vỡ tan một trong số đó rồi, vẫn còn cơ hội đi phá tiếp cái thứ hai, đó là vì cái này căn bản chính là để lại tài nguyên tu luyện cho người đời sau.
Sầm Kim Lĩnh đều để lại sơ hở trong toàn bộ ấn kỳ, đến cả phiến đá xanh và tấm bia đá, cũng là do y cố ý để lại khe hở. Nếu không, khi Diệp Mặc phá vỡ ấn kỳ thứ nhất rồi, những ấn kỳ còn lại cũng sẽ tự động giải tán hoặc ẩn nấp đi.
Trong những ngọc giản mà Sầm Kim Lĩnh để lại cho người đời sau rõ ràng có chỉ, nếu như tu vi chưa đến Hóa Chân tầng thứ chín, trình độ trận pháp chưa đến tông sư trận pháp cấp chín đỉnh phong, tuyệt đối không cho phép động đến ấn kỳ của phong ấn. Nếu như sau khi đến được trình độ này rồi, người đời sau của Sầm gia đi phá ấn kỳ sẽ không bị cắn trả lại, hơn nữa ấn kỳ lại càng sẽ không bị tự phát nổ.
Chỉ cần có người đời sau trong huyết mạch của Sầm gia, sau khi đến Ma Ngục cấm địa, có thể lấy được miếng ngọc giản của y để lại để đi giải khai phong ấn, sau đó đi lấy tiên tinh trong phong ấn. Hơn nữa trong ngọc giản mà Sầm Kim Lĩnh để lại cũng nhiều lần dặn dò người đời sau của Sầm gia đừng đến đụng mặt với Bỉnh Thâm trong Thông Minh hà kia, rõ ràng y cũng biết gốc cây kia mặc dù tốt, nhưng không phải là thứ mà Sầm gia nên lấy.
Sầm Kim Lĩnh thậm chí đến đường lui của Sầm gia để trốn tránh Sa hồn thú cũng nghĩ đến, nhưng khiến Diệp Mặc nghi ngờ chính là Sầm Kim Lĩnh lại không nhắc đến Phệ Linh Trùng trong ngọc giản. Y chỉ nhắc nhở người của Sầm gia sau khi phi thăng rồi, lập tức lên Cung Hoa Thiên, nhỡ kỹ không được đến Việt Hành Thiên.
Thông qua ngọc giản của Sầm Kim Lĩnh, Diệp Mặc cũng đại khái hiểu được Tiên giới có ba mươi ba thiên, Việt Hành Thiên và Cung Hoa Thiên chỉ là hai thiên vực trong đó mà thôi. Mỗi một thiên vực đều có thiên chủ, Lục Chính Quần chính là thiên chủ của Việt Hành Thiên thiên vực, tu vi cực cao.
Ngọc giản còn ghi chép một số quy tắc và thế lực của Tiên giới, Diệp Mặc cũng không có tâm trạng đi xem, vứt sang một bên. Năm miếng ngọc giản còn lại đều là giới thiệu trận pháp, hơn nữa mỗi ngọc giản đều là giới thiệu cách bố trí từng cấp Tiên trận, từ Tiên trận cấp một đến Tiên trận cấp năm đều có, còn có một số ví dụ mẫu Tiên trận.
Sầm Kim Lĩnh để lại năm miếng ngọc giản ghi lại Tiên trận, rõ ràng cho rằng trên Tiên giới nắm vững được Tiên trận là rất quan trọng. Diệp Mặc đại khái nhìn qua một chút, lập tức biết được những ngọc giản này hắn muốn nghiên cứu kỹ lưỡng không phải mấy năm thì cũng không nghiên cứu hết được.
Diệp Mặc tin vào lời nói của Sầm Thiên Cầm, cũng tin Hải Giác là một Tiên trận, hơn nữa còn là một Tiên trận có đẳng cấp không thấp. Nhưng hắn bây giờ có cơ hội nghiên cứu cách bố trí Tiên trận, hắn cũng sẽ không ủy thác hi vọng lên người Sầm Thiên Cầm.
Chỉ có nắm chắc vận mệnh trong tay mình mới là chắc chắn nhất, cho dù hắn biết rõ Sầm Thiên Cầm sẽ không như con thiêu thân, hắn cũng không muốn làm như này.
Chính vào lúc này, thần thức của Diệp Mặc lại quét được anh em Hạnh gia đang đến.
Sầm Thiên Cầm rõ ràng cũng nhìn thấy Hạnh Khê và Hạnh Dực, lập tức nói với Diệp Mặc:
- Diệp tiền bối, bên ngoài có hai người đang đến chính là Hạnh Dực và Hạnh Khê, tôi đoán không sai, hai người bọn họ sau khi biết được tin tiền bối quay về, cũng đã tìm đến rồi.
Diệp Mặc gật đầu lấy một truyền tin châu đưa cho Giải Ấu Huê nói:
- Ấu Huê, em đưa truyền tin châu này cho bọn họ, bảo bọn họ về đợi, khi nào anh đi, sẽ truyền tin cho bọn họ.
Diệp Mặc bây giờ còn chưa hiểu dòng hải triều mà Sầm Thiên Cầm nói là có ý gì, hắn cần phải nghiên cứu một chút mấy miếng ngọc giản này, sau đó mới quyết định có nên đến tìm sự giúp đỡ của hai anh em họ không. Nếu như không cần, trong Hải Giác này hắn cũng sẽ không làm người tốt chi cho mệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoanganh92
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1504: Người độc nhất Hải Giác thành
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Sau khi Diệp Mặc đi vào phòng bố trí trận pháp ẩn nấp, thì mới tiến nhập vào trong Thế giới trang vàng, đồng thời lấy ra trận bàn thời gian. Nếu như không cần trận bàn thời gian mà đi nghiên cứu tiên trận thì hắn sợ là bản thân không thể nào hoàn thành trong một thời gian ngắn được.
- Chị Thiên Cầm, mặt của chị là cố ý làm thành như vậy sao?
Giải Ấu Huê nghi hoặc nhìn khuôn mặt dữ tợn của Sầm Thiên Cầm mà hỏi. Cô mặc dù không đi vào Hải Giác thành, nhưng sau mấy ngày vừa rồi thì cũng đã được chứng kiến rõ ràng những tu sĩ ở Hải Giác thành. Họ căn bản là không coi phụ nữ ra gì cả. Sầm Thiên Cầm biến bộ dạng của mình trở thành như thế này, hiển nhiên là vì cô sợ những tên tu sĩ cao cấp ở Hải Giác thành này.
Sầm Thiên Cầm gật đầu:
- Ừ, nếu không làm như vậy, thì tôi đã sớm mất mạng rồi. Các cô may mắn là vì đi theo Diệp tiền bối tới đây, nếu như là cùng tôi tới đây, thì kết cục chắc chắn là sẽ rất thê thảm. Tu sĩ đáng sợ nhất Hải Giác thành kỳ thực không phải là cái tên Phong Tiển kia, mà chính là tên thành chủ Vương Cảnh kia cơ. Chỉ là tên Vương Cảnh luôn luôn làm chuyện xấu ở trong bóng tối, còn tên Phong Tiển thì lại luôn chường ra cái mặt của mình. Hơn nữa tên Vương Cảnh kia so với Phong Tiển thì càng thâm đọc hơn nhiều. Người khác đều cho rằng Phong Tiển mới là kẻ độc ác nhất Hải Giác thành, nhưng kỳ thực thì không phải như vậy.
- Sao chị biết?
Giải Ấu Huê nghi hoặc.
Sầm Thiên Cầm hơi trầm ngâm rồi nói:
- Tôi là một tông sư trận pháp cấp bẩy, cho nên để rời khỏi Hải Giác này, thì tôi luôn ở bên cạnh Hải Giác đảo quan sát phương hướng và quy luật của thủy triều ở Hải Giác. Hơn nữa tôi cũng rất cẩn thận, bình thường khi tôi ở Hải Giác đảo này quan sát, thì đều sẽ bố trí một cái trận pháp ẩn nấp. Vì thế có một ngày tôi đã tận mắt nhìn thấy tên Vương Cảnh kia và đạo lữ song tu của y đi tới, khi đó thì tôi còn tưởng là bọn họ tới để bắt Giác Hồn Tảo. Sau đó thì tôi mới biết được là không phải, mà không ngờ chính là tên Vương Cảnh kia lại ở phía sau ám toán đạo lữ song tu của y, trực tiếp giết chết cô ta...
- A...
Giải Ấu Huê kinh ngạc kêu lên, cô căn bản là không thể tưởng tượng ra được loại chuyện như thế này. Cô lập tức thắc mắc:
- Liệu có phải là tên Vương Cảnh kia có mâu thuẫn gì với đạo lữ song tu của y không?
- Không phải!
Sầm Thiên Cầm lắc đầu:
- Cô gái kia cũng có tu vi Kiếp Biến, sau khi lạc vào Hải Giác này thì liền chủ động đi theo Vương Cảnh, làm đạo lữ song tu của y. Hơn nữa luôn ngoan ngoãn phục tùng đối với Vương Cảnh, tuyệt đối không có khả năng sinh ra mâu thuẫn, huống hồ tôi còn biết lý do mà Vương Cảnh giết cô gái kia nữa, vì sau khi giết chết cô gái kia thì Vương Cảnh còn nói một câu.
- Y nói gì thế?
Giải Ấu Huê vội vàng hỏi. Ngay cả Lạc Ảnh cũng có chút tò mò muốn biết rốt cuộc là vì sao tên Vương Cảnh kia lại giết chết đạo lữ song tu của mình.
Sầm Thiên Cầm lộ ra vẻ mặt đầy căm hận rồi nói:
- Tên Vương Cảnh kia quả thực là không bằng cả một con chó, sau khi y giết đạo lữ song tu của mình thì còn nói một câu là: “Cô quá lãng phí linh thạch của ta, mỗi ngày tu luyện đều cần tới mười viên linh thạch, nên thôi ta cũng chỉ có thể tiễn cô lên đường...”
- A...
Giải Ấu Huê không thể tin vào lỗ tai của mình được nữa, chỉ vì tu luyện mỗi ngày mất mười viên linh thạch mà giết người sao? Hơn nữa còn là giết đạo lữ song tu của chính mình. Mười viên linh thạch mà thôi, đối với một tu sĩ Kiếp Biến mà nói thì dùng để khôi phục lại chân nguyên cũng không đủ. Một tên tu sĩ Hóa Chân lại chỉ vì mười viên linh thạch mà giết chết đạo lữ song tu của mình, đây quả thực là chuyện quá mức khó tưởng.
- Quả nhiên là chó lợn cũng không bằng.
Ngay cả người luôn bình tĩnh ôn hòa như Lạc Ảnh cũng phải nhíu mày mắng một câu.
Sầm Thiên Cầm thì lại lắc đầu:
- Đấy cũng chưa phải là điều đáng buồn nôn nhất đâu, vì sau đó y còn mang trên mình cái bộ dạng bị trọng thương mà trở về Hải Giác thành, sau đó lại vẽ nên cho mình một câu chuyện buồn thảm đến long trọng, nói rằng đạo lữ song tu của hắn đã bị chết khi săn bắt Giác Hồn Tảo. Hơn nữa y còn nói rằng bản thân vì muốn cứu đạo lữ của mình mà bị Giác Hồn Tảo làm cho trọng thương, hận không thể nào dùng mạng của chính mình đổi về mạng sống của đạo lữ song tu. Mà chuyện này thực ra là hai ngày sau tôi trở lại Hải Giác thành, thì mới nghe được người khác đang bàn tán đấy.
- Phải bảo Diệp đại ca đi giết chết cái tên súc sinh này...
Giải Ấu Huê oán hận nói một câu.
...
Lúc này thì Diệp Mặc đang ở giữa trận bàn thời gian nghiên cứu tiên trận. Sau thời gian một năm, thì Diệp Mặc mới có thể hiểu được đại thể cái gì gọi là quy luật thủy triều. (Triều tịch lưu)
Quy luật thủy triều chỉ là một trong vô số hướng đi của một loại trận kỳ trong tiên trận mà thôi, chính là lợi dụng nó để thay đổi vị trí của trận kỳ, đồng thời lại lợi dụng sự thay đổi vị trí của trận kỳ mà biến hóa hoàn cảnh của trận pháp. Đây thuộc về loại thủ đoạn bố trí tiên trận bậc trung.
Khó trách vì sao Sầm Thiên Cầm nói muốn từ Hải Giác đi ra ngoài, thì cần phải biết quy luật của thủy triều. Chỉ cần tìm được một quy luật của thủy triều thì sẽ có thể tìm được một trận môn của trận kỳ trong tiên trận. Sau đó sẽ thông qua trận kỳ này mà tính toán ra vị trí của trận kỳ thứ hai.
Đối với Diệp Mặc mà nói, thì cái này rất giống với Sa Hà ở Tây Tích Châu. Chỉ cần tìm được vị trí của một ấn kỳ, thì sau đó có thể tính toán ra vị trí của cái ấn kỳ thứ hai.
Diệp Mặc hồi tưởng lại tình huống ở Hải Giác, dường như thật sự là giống như vậy. Nhưng quy luật của thủy triều này cũng có biến hóa, không phải là một quy luật cố định, như vậy thì xem ra Sầm Thiên Cầm nói năm mươi năm mới có thể tìm ra quy luật biến hóa của thủy triều ở Hải Giác này xem ra cũng chỉ là một lời nói bảo thủ mà thôi.
Nghĩ đến bộ dáng chưa được năm trăm tuổi của anh em họ Hạnh, hơn nữa tu vi đều chỉ là Ngưng Thể, vậy thì bọn họ thực sự có thể tìm ra được quy luật của thủy triều hay sao? Nếu như hai anh em nhà kia không thực sự tìm được quy luật của thủy triều, thì Diệp Mặc biết rằng hắn sẽ phải tự mình đi quan sát nếu như muốn phá trận rồi.
Dùng mấy chục năm để quan sát quy luật của thủy triều thì đối với Diệp Mặc quả thực là chuyện không thực tế. Điều khiến Diệp Mặc lo lắng chính là nếu Hải Giác này là một cái tiên trận, vậy thì cũng có nghĩa là nó được người khác cố ý bố trí ra. Nếu như là một vị tiên nhân bố trí, vậy thì dù hắn muốn xé rách không gian ở đây cũng rất khó khăn.
Biện pháp duy nhất chính là chỉ có thể đi tìm trận môn của cái tiên trận này. Diệp Mặc thở dài một tiếng. Cho dù là anh em họ Hạnh kia biết quy luật của thủy triều, thì Sầm Thiên Cầm cũng không thể biết được. Cô dường như là chỉ nhìn ra được đây là một tiên trận, thậm chí thì cô cũng chỉ là một tông sư trận pháp cấp bẩy. Nếu cứ trông cậy vào cô để tìm lối ra, thì căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ.
Xem ra vẫn là phải tự dựa vào chính mình. Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc liền an tĩnh xuống, toàn tâm toàn ý tìm hiểu về thủ đoạn bố trí tiên trận, thậm chí còn lấy ra tiên tinh để thí nghiệm.
Sau khi toàn tâm toàn ý vào việc học cách bố trí tiên trận, thì Diệp Mặc rất nhanh đã quên luôn là mình đang bế quan.
...
Diệp Mặc bế quan, thì Hải Giác thành liền trở nên an tĩnh lại, cũng không có người nào dám đi tới nơi ở của Diệp Mặc, dù cho lại đứng ở gần cũng không có.
Một tháng sau, thì trận bàn thời gian của Diệp Mặc dừng chuyển động, mà Diệp Mặc cũng vừa vặn tỉnh lại. Nhìn tiên tinh trên trận bàn đều đã trở thành linh thạch mầu xám, thì Diệp Mặc cũng không thể tin được là hắn đã bế quan hết bẩy năm. Hắn từ trận pháp sư cấp một thăng cấp tới tông sư trận pháp cấp chín thì tổng thời gian cộng lại cũng chỉ mất có ít thời gian mà thôi. Mà lần này hắn thăng cấp từ tông sư trận pháp cấp chín tới tiên trận sư cấp một không ngờ mất tới gần chín năm.
Cũng may là hắn đã trở thành tiên trận sư rồi. Hắn biết rằng chỉ cần hắn đã thăng cấp tới tiên trận sư, thì sau này muốn thăng cấp tiếp lên tiên trận sư cấp hai có lẽ là sẽ có tốc độ nhanh hơn một ít.
Thủ đoạn bố trí tiên trận hoàn toàn khác với thủ đoạn bố trí trận pháp của Tu Chân Giới. Đương nhiên mỗi người đều có hiểu biết khác nhau về trận pháp, cũng đại biểu cho việc thủ đoạn bố trí ra tiên trận cũng khác nhau.
Diệp Mặc chỉ tham khảo nguyên lý bố trí tiên trận của Sầm Kim Lĩnh, sau đó lại tự mình diễn sinh ra cách bố trí tiên trận mới. Bởi vì hắn chưa từng đi tới Tiên Giới, cho nên hiện tại việc diễn sinh còn có chút khó khăn.
Hôm nay hắn đã trở thành tiên trận sư cấp một rồi, thì hắn mới hiểu được ý của Sầm Thiên Cầm. Với trình độ tông sư trận pháp cấp bẩy của Sầm Thiên Cầm, cũng mới chỉ hiểu được chút da lông bên ngoài của tiên trận, mà đã muốn mang theo bọn họ rời khỏi Hải Giác này thì căn bản là chuyện không thực tế.
Diệp Mặc đi ra khỏi phòng, phát hiện chỉ có một mình Lạc Ảnh đang nghiên cứu đan dược, còn Giải Ấu Huê và Sầm Thiên Cầm thì không thấy ở trong phòng.
Thấy Diệp Mặc đi ra, thì Lạc Ảnh vội vã thu hồi đồ vật lại rồi đứng lên hỏi:
- Anh đã xem hết mấy cái ngọc giản đó rồi à?
- Đúng thế, đã hiểu được phần lớn rồi. Có lẽ chúng ta có thể thoát ra rồi. Nhưng Ấu Huê và Thiên Cầm đâu rồi?
Diệp Mặc hỏi Lạc Ảnh.
- Giải Ấu Huê ở đây cảm thấy buồn chán, cho nên cùng đi vào trong thành với Thiên Cầm rồi.
Lạc Ảnh đáp lời.
Diệp Mặc không biết phải nói gì. Hải Giác thành thì có cái gì tốt mà đi dạo chứ? Ở đây tuyệt đối là không thể nào xuất hiện thứ tốt được. Hắn tiện tay thu lại căn nhà bằng pháp bảo chân khí của mình, sau đó mang theo Lạc Ảnh chuẩn bị rời khỏi Hải Giác thành.
Không đợi Diệp Mặc phát ra thông tin, thì Sầm Thiên Cầm và Giải Ấu Huê đã cùng với anh em họ Hạnh đi tới đây. Hai anh em họ Hạnh thấy Diệp Mặc, thì liền vội vã tiến lên chào hỏi.
Diệp Mặc đã là Tiên trận sư cấp một, đã nghiên cứu qua cách bố trí tiên trận, nên hiện tại hắn đã biết thực sự là cần phải mất một thời gian dài mới có thể kết luận được về quy luật của thủy triều. Nếu như anh em họ Hạnh biết quy luật của thủy triều, thì quả thực đó là một sự trợ giúp rất lớn.
Hạnh Dực tuy là có một bộ dáng khỏe mạnh, nhưng trên thực tế thì y cực kỳ khôn khéo. Sau khi y bắt chuyện với Diệp Mặc, thì không đợi Diệp Mặc hỏi y đã lên tiếng nói trước:
- Tôi cùng em trai Hạnh Khê đến Hải Giác này đã chín mươi năm. Từ đó đến nay, chúng tôi luôn luôn nghĩ mọi biện pháp để đi ra ngoài. Tuy rằng tu vi của chúng tôi rất thấp, nhưng đã nắm giữ được quy luật di động của Giác Hồn Tảo và một phần quy luật thủy triều ở hướng đông nam của Hải Giác này...
- Hướng đông nam sao?
Diệp Mặc giật mình lặp lại một câu. Ở Hải Giác này thì căn bản không thể biết được bất cứ một cái phương vị nào, vậy thì anh em họ Hạnh này làm sao lại biết được đâu là hướng đông nam?
Hạnh Khê nghe thấy câu hỏi nghi hoặc của Diệp Mặc, thì liền nói với vẻ ngượng ngùng:
- Diệp tiền bối, kỳ thực là hướng đông nam mà anh của tôi nói chỉ là do chúng tôi tự mình chia Hải Giác ra làm bốn phương tám hướng để có thể dễ dàng quan sát mà thôi. Cho nên cái phương hướng này cũng không nhất thiết phải đúng với ở bên ngoài, nhưng lại có thể giúp chúng tôi dễ dàng nắm bắt mà không bị nhầm lẫn.
- Biện pháp tốt.
Diệp Mặc giơ ngón tay cái lên. Anh em họ Hạnh này có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, xác thực là rất tốt. Vừa đơn giản lại vừa hữu hiệu. Dù cho phương hướng khác với ở bên ngoài, nhưng căn bản cũng không ảnh hưởng gì cả. Cho dù là hướng đông trong này chính là hướng nam ở ngoài kia, thì chí ít cũng sẽ không bị nhầm lẫn phương hướng ở trong Hải Giác này.
Nhưng mà biện pháp này còn có một khuyết điểm, đó chính là phải dựa vào kinh nghiệm của chính mình để phán đoán, một khi phán đoán nhầm, thì phương hướng trước đó sẽ sai lầm toàn bộ. La bàn đi biển chính là thông qua phương thức trận pháp mà luyện chế ra, dựa vào trận pháp để chỉ định phương hướng, đương nhiên là không có kinh nghiệm khác nhau của từng người ở trong đó. Bởi vì ở trong này thì la bàn đi biển hoàn toàn mất tác dụng, cho nên Diệp Mặc mới không thể dùng nó mà thôi
La bàn đi biển vì sao mất tác dụng? Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì trận pháp ở bên trong Hải Giác này khiến cho trận pháp ở trong chiếc la bàn bị mất đi hiệu lực rồi. Điều này làm cho Diệp Mặc lại nhớ tới một loại la bàn khác không cần tới hiệu quả của trận pháp, cho nên hắn liền lấy ra một chiếc lược tinh xảo.
- Diệp đại ca, anh vẫn còn giấu một chiếc lược sao?
Giải Ấu Huê nhìn thấy Diệp Mặc lấy ra một chiếc lược tinh xảo như vậy, thì liền kinh ngạc hỏi một câu. Nhưng cô cũng lập tức biết được chiếc lược này là đồ của con gái sử dụng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1505: La bàn phá trận Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc thấy Lạc Ảnh nhìn qua, áy náy cười cười với Lạc Ảnh nói:
- Đây là thứ của một người con gái mà lúc trước anh quen ở Lưu Xà tặng cho, cô ấy tên Trì Uyển Thanh, cô ấy đến đại lục Lạc Nguyệt liền mất tích rồi.
Nói xong Diệp Mặc thở dài một hơi, hắn cũng rất lo lắng về hướng đi cuả Trì Uyển Thanh, không có chút tin tức nào
Lạc Ảnh hờn dỗi nhìn Diệp Mặc một cái, sau khi cô thấy Diệp Mặc giải thích như vậy, lập tức nói:
- Uyển Thanh em cũng biết, là đến cùng với chị Nguyệt Hoa, nhưng cô ấy bây giờ cũng không biết ở đâu, khi nào có thời gian rảnh thì chúng ta phaỉ đi tìm cô ấy.
Diệp Mặc có chút trầm giọng nói:
- Anh ở Bắc Vọng châu và Tây Tích châu cũng không tìm thấy cô ấy, Nam An châu quá rộng lớn, anh nghĩ nếu như cô ấy ở Nam An châu chắc hẳn có thể nghe thấy chuyện của Mặc Nguyệt Chi Thành. Cô ấy không tìm đến, anh sợ cô ấy có thể không ở Nam An châu, trong lòng anh cũng rất lo lắng cho cô ấy.
Lạc Ảnh bước lên phía trước nắm chặt lấy tay Diệp Mặc nói:
- Anh không cần lo lắng, như em, lúc trước vẫn ở Huyền Băng phái tu luyện, trước giờ đều không quản chuyện bên ngoài, nếu không phải ở cùng với Bắc Vi, nói không chừng bây giờ em vẫn còn chưa biết anh đến Nam An châu rồi. Em nghĩ Uyển Thanh nói không chừng cũng giống như em, đợi tu vi của cô ấy cao rồi, có lẽ có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành rồi.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Cái lược này là lúc trước Uyển Thanh tặng anh, trên đó có một dòng số điện thoại chính là do cô ấy khắc lên, còn có la bàn chuyên dụng nữa, sau này anh mới nhìn thấy.
Chiếc la bàn chuyên dụng kia Diệp Mặc quả thực sau này mới nhìn thấy, sau đó hắn nghĩ đến Trì Uyển Thanh, lại nhớ ra chiếc lược này. Sau khi lấy chiếc lược này ra, mới nhìn thấy một la bàn khảm nạm cùng màu với chiếc lược, làm vô cùng tinh xảo.
- Haiz, cái này chính là la bàn sao? Giải Ấu Huê cũng chen đến, nhìn thấy thứ nhỏ nhỏ trong suốt được khảm nạm trên cây lược liền kinh ngạc hỏi.
Lạc Ảnh cười cười nói:
- Đúng, đó chính là la bàn, phương hướng mà la bàn chỉ chính là hướng nam.
- Vậy bây giờ hướng này cũng là hướng nam?
Giải Ấu Huê nghi ngờ chỉ chiếc kim nhỏ trên la bàn hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Cũng chưa chắc, la bàn là căn cứ theo nguyên lý từ trường mà làm ra. Ở Lạc Nguyệt chỉ hướng chưa chắc đã là hướng Nam. Nhưng phương hướng đó sẽ không thay đổi. Hơn nữa la bàn sẽ không chịu ảnh hưởng của trận pháp trong này, bị mất đi phương hướng giống như la bàn hải tiêu.
Hạnh Dực thấy Diệp Mặc lấy ra một thứ có thể chỉ dẫn phương hướng, lập tức có chút bất an bước đến hỏi:
- Diệp tiền bối, vậy chúng tôi…
Diệp Mặc khua khua tay nói:
- Kinh nghiệm của các anh rất tốt, tôi đồng ý hợp tác với các anh, mọi người cùng đi đi.
Nói xong, Diệp Mặc trực tiếp phóng ra Thanh Nguyệt nói:
- Cùng lên đi, chúng ta bây giờ rời khỏi Hải Giác.
Thanh Nguyệt vừa mới khởi động, một đường độn quang liền nhanh chóng bay đến, Diệp Mặc dừng Thanh Nguyệt lại nhìn người đến hỏi:
- Anh Cố, anh có phải nghĩ thông rồi, muốn đi cùng chúng tôi rồi?
Người đến chính là Cố Hà Chu, gã lắc lắc đầu nói:
- Tôi biết bây giờ cũng không có cách nào khuyên anh ở lại được. Có rất nhiều tu sĩ nắm chắc rời khỏi nơi này, sau khi rời đi, cũng không có chút tin tức gì. Những tu sĩ sau này tiến vào đem đến tin tức, bọn họ cũng không ra ngoài, đều bị mất mạng trên Hải Giác. Tôi chỉ có thể chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, anh Diệp, bảo trọng.
Cố Hà Chu thấy Diệp Mặc có thể từ sâu thẳm Hải Giác trở về, trong lòng cũng cực kỳ khâm phục rồi. Nhưng gã cũng không cho rằng Diệp Mặc có thể ra khỏi Hải Giác.
Cố Hà Chu mặc dù hàng năm đều thu thập Giác Hồn Tảo ven đảo Hải Giác. Nhưng gã quá coi trọng tính mạng của mình, vốn dĩ trước khi Diệp Mặc rời đi, còn định tặng một bình ngọc đan dược cho gã, nhưng vì gã quen biết mình, tên Bành Hỏa Dương đó phái người đến quấy nhiễu Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, gã cũng không đứng ra nói giúp câu nào, Diệp Mặc sớm cũng đã xóa đi suy nghĩ này rồi.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Nếu như vậy, thì tôi đi đây, anh Cố sau này gặp lại.
Nói xong Thanh Nguyệt mang theo một đường ánh sáng màu xanh, biến mất khỏi Hải Giác thành.
Cố Hà Chu thấy Thanh Nguyệt biến mất, trong lòng không ngờ lại dâng lên một cảm giác hối hận nhàn nhạt. Cảm giác này không thể nào nói rõ được, gã cảm thấy mình dường như nên đi cùng với Diệp Mặc.
Vương Cảnh trốn một bên nhìn thấy Diệp Mặc rời khỏi Hải Giác thành, trong lòng cuối cùng cũng thở phào. Sắc mặt của y rất âm trầm, đáng tiếc là, y biết cho dù Diệp Mặc cho y mấy cái bạt tai, y cũng không thể nào làm gì được Diệp Mặc. Y hung ác nhìn chằm chằm Cố Hà Chu, nếu như Cố Hà Chu không phải hàng năm sinh sống trong Hải Giác, y thậm chí cũng chém cho Cố Hà Chu mấy đao rồi.
Thanh Nguyệt của Diệp Mặc cũng chưa bay được bao xa, lại dừng lại bên bờ Hải Giác đảo. Diệp Mặc lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Hạnh Dực nói:
- Anh viết quy luật Giác Hồn Tảo mà anh quan sát được vào đây ngay lập tức, còn cả tình hình thủy triều lên xuống bên bờ Hải Giác đảo cũng viết vào.
Hạnh Dực sớm đã chuẩn bị một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Mặc nói:
- Tiền bối, tôi mấy năm nay sau khi quan sát cũng đã tổng kết quy luật lên miếng ngọc giản này rồi, mời tiền bối xem.
Diệp Mặc gật gật đầu, nhận lấy miếng ngọc giản trong lòng cũng rất hài lòng với tên Hạnh Dực này, xem ra gã sớm đã muốn rời khỏi đây rồi, chỉ có điều chưa tìm được cơ hội mà thôi. Nếu không phải là tu sĩ sớm đã muốn rời đi rồi, thì cũng không thể nào cố gắng đi quan sát những quy luật này như vậy.
Bao nhiêu năm nay, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ bị giam giữ trong Hải Giác đảo này rồi, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ muốn ra ngoài giống Hạnh Dực đây, hoặc là quy luật bọn họ tổng kết không được đầy đủ như Hạnh Dực làm, nhưng trước giờ cũng chưa có một tu sĩ nào có thể rời khỏi Hải Giác đảo. Cho dù là anh em họ Hạnh, cuối cùng cũng có thể giống như những tiền bối đi trước, cuối cùng cũng sẽ bị chết già ở Hải Giác đảo hoặc là chết dưới Giác Hồn Tảo.
Nhưng so với những tiền bối này, ít nhất anh em họ Hạnh cũng còn cố gắng muốn ra ngoài, so với những tu sĩ có tu vi cao hơn như Cố Hà Chu hay Vương Cảnh, bọn họ còn có một tia sống. Nếu đến lòng muốn ra ngoài cũng không có, thì tia sống đó cũng đã tự mình dập tắt rồi.
Diệp Mặc sau khi quan sát miếng ngọc giản này, lại men theo bờ Hải Giác đảo quan sát so sánh với những gì mà anh em nhà họ Hạnh đã quan sát, sau một tiếng đồng hồ sau Diệp Mặc đưa lại miếng ngọc giản cho Sầm Thiên Cầm, sau đó điều khiể Thanh Nguyệt chầm chậm bay vào lòng Hải Giác.
Anh em họ Hạnh hàng năm đều quan sát chung quanh đây, vừa nhìn liền nhìn ra phương hướng mà Diệp Mặc bay chính là hướng mà bình thường bọn họ tìm được quy luật di chuyển của Giác Hồn Tảo, lập tức kinh ngạc, ít nhất thông tin mà bọn họ cung cấp cũng có chút tác dụng.
Nhưng nhanh chóng bọn họ lại cảm thấy không đúng, tốc độ mà Diệp Mặc điều khiển Thanh Nguyệt từ chậm rồi nhanh dần, rồi nhanh lại càng nhanh hơn, cuối cùng thậm chí cũng đã vượt qua tốc độ của chân khí cực phẩm.
Anh em họ Hạnh nhìn thấy Thanh Nguyệt với tốc độ nhanh như vậy lao vào lòng Hải Giác, lập tức đánh trống ngực, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác hối hận. Lúc này Diệp tiền bối tự phụ tu vi cao thâm, ở trong Hải Giác thành cũng không nể mặt ai cả, không ngờ đến Hải Giác lại liều lĩnh và bất cần đến vậy.
Giác Hồn Tảo trong Hải Giác cũng không quản anh là ai, với tốc độ như này mà đi vào có thể không bị Giác Hồn Tảo giết chết sao? Hơn nữa bọn họ cũng láng máng phát hiện ra, Diệp tiền bối này điều khiển pháp bảo Thanh Nguyệt sớm đã rời phương hướng bọn họ nghiên cứu sự lưu động của Giác Hồn Tảo rồi, nơi này bọn họ cũng chưa từng đến, càng không biết hướng bay và vị trí bây giờ.
Bất luận Diệp Mặc có phải là tìm đến cái chết hay không, anh em họ Hạnh cũng đã hoàn toàn hiểu ra, cho dù bọn họ có nghiên cứu một nghìn năm đi nữa, cũng không thể nào rời khỏi Hải Giác đảo được. Đừng nói là rời khỏi, cho dù là tìm được một nơi như này mà không bị Giác Hồn Tảo giết chết cũng là không thể nào.
Nghĩ đến đây, anh em họ Hạnh dứt khoát cam chịu số phận, cho dù bọn họ không ra ngoài cùng với Diệp Mặc, cũng chết già ở Hải Giác đảo mà thôi.
Sầm Thiên Cầm sau khi nhìn miếng ngọc giản, cũng hiểu được hướng bay của Diệp Mặc. Nhưng sau đó, cô cũng giống như anh em họ Hạnh, hoàn toàn không hiểu phương hướng và quy luật bay của Diệp Mặc.
Còn Diệp Mặc thì lại trong lòng vui sướng, khi hắn phát hiện ra quy luật mà anh em họ Hạnh nghiên cứu chỉ trong phạm vi mấy trăm dặm, liền biết được dựa theo quy luật mà anh em họ Hạnh nghiên cứu này cũng không thể nào rời khỏi Hải Giác đảo được. Nhưng sau đó hắn lại vui mừng phát hiện ra, phương hướng mà la bàn chỉ chính là hướng Giác Hồn Tảo triều mà anh em họ Hạnh nghiên cứu ra, quy luật triều lên xuống của Giác Hồn Tảo ven đảo hoàn toàn không có tác dụng gì.
Nói cách khác, bây giờ hắn căn bản cũng không cần nhìn miếng ngọc giản mà anh em họ Hạnh nghiên cứu nữa, chỉ cần bay theo phương hướng mà la bàn chỉ là được rồi.
Khiến cho Diệp Mặc không ngừng kinh ngạc chính là, hắn phát hiện Thanh Nguyệt tiến theo hướng mà la bàn chỉ, cho dù có nhanh đi nữa, cũng không có một miếng Giác Hồn Tảo nào động phải. Có lúc, rõ ràng Giác Hồn Tảo muốn xông lên Thanh Nguyệt, nhưng sau khi đến phương hướng này rồi thì Giác Hồn Tảo lại đột nhiên đổi một hướng khác.
Nếu là một tu sĩ bình thường phát hiện ra quy luật này, rõ ràng cũng vui mừng hớn hở, nhưng Diệp Mặc thì lại buồn bực, hắn còn chuẩn bị trên đường thu thập Giác Hồn Tảo, nhưng một cái cũng không đụng phải.
Người khác cho rằng, Thanh Nguyệt không đơn thuần là tốc độ cực nhanh, hơn nữa trong Hải Giác không ngừng chuyển phương hướng, cũng không ngờ Diệp Mặc chỉ là căn cứ theo phương hướng la bàn chỉ mà bay mà thôi, chỉ có điều hướng mà la bàn chỉ trong này nhất thời thay đổi, hắn cũng không thể không kịp thời thay đổi phương hướng.
Một la bàn rất đỗi bình thường, là thứ mà công nghệ hiện đại sản xuất ra, không ngờ lại có hiệu quả như này, khiến Diệp Mặc vui mừng hớn hở, lại càng nghĩ đến Trì Uyển Thanh lúc trước tặng chiếc lược này cho hắn.
Nhanh chóng anh em họ Hạnh và Sầm Thiên Cầm liền phát hiện ra điều này, bất luận Diệp Mặc nhanh thế nào, trước sau cũng không hề đụng phải miếng Giác Hồn Tảo nào cả.
Anh em họ Hạnh lúc này cũng không còn tâm trạng hối hận như lúc trước nữa, trong lòng lại vô cùng vui mừng, xem ra Diệp tiền bối đã hiểu được làm thế nào mới ra ngoài rồi.
Sầm Thiên Cầm lại càng khâm phục Diệp Mặc, cô từ miệng Giải Ấu Huê biết được Diệp Mặc là một tông sư trận pháp cấp chín, cũng không ngờ Diệp Mặc chỉ tốn chín ngày, là có thể nhìn thấu được ngọc giản mà tiên tổ để lại, rồi lại tìm được đường ra chính xác.
Diệp Mặc cũng không nghĩ như vậy, lúc trước hắn cũng cùng Sầm Thiên Cầm cho rằng nơi này là một Tiên trận, nhưng theo tuyến đường mà Thanh Nguyệt bay, hắn lại cảm thấy nơi này chắc hẳn không chỉ là một trận pháp đơn giản như vậy. Nếu nhất định phải nói nơi này là một trận pháp, hắn thà cho rằng nơi này là một trận pháp tự nhiên cao cấp, cũng không cho rằng nơi này là một Tiên trận.
Khi tiến vào Hải Giác, dường như cũng không rộng lớn, nhưng khi đi ra, thì lại cảm thấy rộng lớn vô cùng. Một ngày sau, Thanh Nguyệt không ngờ quẹo 180 độ, tiếp tục lao vùn vụt. Xem ra, cái này giống như quay đầu lại vậy.
- Diệp tiền bối, chúng ta có phải vòng một vòng trong Hải Giác không?
Vào ngày thứ ba, Sầm Thiên Cầm cuối cùng cũng không chịu được mà hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1506: Xông ra Hải Giác
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
- Không phải.
Diệp Mặc chắc chắn nói, hắn mặc dù cũng bị la bàn dẫn đi, một phương hướng di chuyển cũng không có, nhưng hắn biết đây không phải là lượn một vòng.
Thanh Nguyệt cũng không chỉ một lần quay 180 độ, ngoài Lạc Ảnh tin tưởng Diệp Mặc ra, những người còn lại thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ Thanh Nguyệt lại lượn một vòng rồi.
Ngày thứ tư, khi một khối đá ngầm cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người liền biết được Thanh Nguyệt quả thực không phải lượn vòng.
Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra, cho dù Thanh Nguyệt của hắn rời khỏi khối đá ngầm này, la bàn cũng sẽ chỉ vào vị trí của khối đá ngầm này. Nói cách khác cho dù hắn cố gắng rời khỏi nơi này, cuối cùng cũng sẽ bị la bàn dẫn đến khối đá ngầm này thôi.
Những người còn lại phát hiện ra vấn đề này, đều nhìn về phía Diệp Mặc.
Sau khi thần thức của Diệp Mặc cẩn thận phóng ra ngoài quan sát một lượt, lúc này mới nói:
- Nơi này chưa chắc đã là một Tiên trận, hơn nữa cho dù là một Tiên trận, tuyệt đối cũng không thấp hơn cấp sáu, căn bản không phải là thứ mà chúng ta có thể phá vỡ được.
- Hả…
Sầm Thiên Cầm khi Diệp Mặc theo la bàn mà tăng tốc bay, cũng đã không hiểu chút nào rồi, bây giờ Diệp Mặc nói nơi này chưa chắc là một tiên trận, nói cách khác không phải là một Tiên trận không thấp hơn cấp sáu, cho dù tổ tiên của cô đến, cũng không ra khỏi nơi này được.
Diệp Mặc thu lại chiếc lược của Trì Uyển Thanh nói:
- Hải Giác chắc hẳn là một không gian phong bế, muốn ra khỏi không gian này chỉ có duy nhất xé rách không gian, thế mới có thể…
Mấy người sau khi thấy Diệp Mặc nói vậy cũng đối mặt nhìn nhau, xé rách không gian? Có thể xé rách không gian Tu Chân giới, tu vi thậm chí cũng vượt qua Hư tiên rồi, là một chuyện mà tu sĩ của Tu Chân giới có thể làm được sao?
- Hơn nữa, cho dù tu vi có cao, ở nơi khác trong Hải Giác cũng không thể nào xé rách không gian được. Khả năng duy nhất không gian bị xé rách, chắc hẳn chính là trong này.
Diệp Mặc chỉ khối đá ngầm nói, tu vi của hắn cũng đã vượt qua Hư tiên rồi, cũng đã từng đến khe nứt không gian rồi, thậm chí dưới sự giúp đỡ của trận pháp cũng từng xé rách không gian rồi, sự hiểu biết của hắn về xé rách không gian cũng đã thâm hậu hơn nhiều so với những tu sĩ khác.
Mấy người cũng không nói chuyện nữa, bọn họ biết Diệp Mặc nếu nói như vậy, chắc chắn cũng sẽ có lời khác.
Quả nhiên Diệp Mặc nói tiếp:
- Khoảng không gian này chưa chắc là thông lên đến giới diện khác, rất có khả năng từ trong này đi ra chính là Vô Tâm Hải, nhưng độ cố định của khoảng không gian này cũng không thấp hơn không gian hư không.
- Diệp đại ca, anh sao biết được? Nếu như cần phải xé rách không gian thật, vậy thì phải làm sao? Cha em nói từ trước tới nay tu sĩ có thể xé rách được không gian là những đại năng cực kỳ hiếm có…
Giải Ấu Huê nghi ngờ hỏi.
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không trả lời lại, hắn cũng không biết trả lời thế nào. Hắn chỉ là có một dự cảm, bên ngoài không gian này chính là Vô Tâm Hải. Nhưng tại sao hắn lại có dự cảm này, thì hắn cũng không biết.
- Nếu không phải la bàn, chúng ta căn bản cũng không có cách nào tìm đến nơi này được. Nhưng bây giờ cũng đã đến rồi, thì chúng ta cứ thử xem sao…
Diệp Mặc sau khi nói xong, lại phát hiện ngoài Lạc Ảnh ra, mấy người đều nghi ngờ nhìn về phía hắn. Rõ ràng không cho rằng hắn có thể xé rách được không gian.
Diệp Mặc ra hiệu mọi người tiến vào trong Thanh Nguyệt, phóng mấy trận kỳ ra, sau khi bố trí một trận pháp gia tốc, lập tức vận chuyển toàn bộ chân nguyên và thần thức của mình nắm lấy hư không.
Từng đường rung động mà bằng mắt thường không nhìn thấy được bắt đầu dao động, Thanh Nguyệt từng trận đung đưa, mấy người trên Thanh Nguyệt cũng cảm thấy xung quanh lay động, dường như Thanh Nguyệt sẽ biến mất vào trong vực thẳm ngay lập tức vậy.
Dao động không gian xung quanh càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí mang theo từng âm thanh như tiếng sấm sét. Sắc mặt Diệp Mặc càng lúc càng tái nhợt, hắn cho rằng Sở Cửu Vũ có thể xé rách không gian, thì hắn chắc chắn cũng không có vấn đề gì. Bây giờ khi đến lượt hắn, hắn mới biết xé rách không gian khó khăn như nào.
May mà hắn vẫn còn có thể chạm tới ranh giới không gian, người có tu vi thấp một chút thậm chí đến ranh giới không gian này cũng không thể nào tiếp xúc được.
- Mở cho ta…
Diệp Mặc lại quát lớn, một hồi âm thanh ken két dường như không nghe thấy truyền đến, một đường khe nứt bị Diệp Mặc từ từ xé rách ra.
Đám người Sầm Thiên Cầm còn chưa phản ứng lại, Diệp Mặc đã khống chế Thanh Nguyệt mang theo một cái bóng mà mắt thường không nhìn thấy được, đẩy nhanh trận pháp gia tốc từ khe nứt đó phóng qua.
Thanh Nguyệt biến mất trong nháy mắt, đường khe nứt đó lập tức lại lần nữa hợp lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
- Hả? Chỉ là một tên Hóa Chân tầng thứ tám, lại có thể tìm đến đây cũng đã cực kỳ nghịch thiên rồi, không ngờ hắn lại còn có thể xé rách ranh giới không gian trong này nữa. Khi Thanh Nguyệt biến mất trong nháy mắt, một tên tu sĩ áo xanh đột nhiên xuất hiện trên khối đá ngầm mà vừa nãy Diệp Mặc đứng trên đó.
Chỉ có điều trên người gã dường như có một đường trói buộc mà thần thức cũng không thể nào nhìn thấy được, khiến gã không thể nào rời nơi này ra được. Tên tu sĩ áo xanh đó đứng trên khối đá ngầm đó một lúc lâu bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Quyết Nhai, cái này cũng không trách tôi được, người ta tìm được đến đây, lão già tôi còn chưa ngủ dậy, người ta cũng đã xé rách ranh giới không gian rồi. Chỉ có thể trách anh quá rác rưởi, ranh giới không gian này đến một Hóa Chân tầng thứ tám cũng không thể chặn lại được. Ha ha, tôi không nhìn thấy cái gì cả, tôi đi ngủ đây
Nói xong xoẹt qua một cái bóng xanh, trong nháy mắt liền biến mất. Diệp Mặc từ khi tới đến khi đi, cũng không phát hiện ra trong này còn có một người
…
- Vô Tâm Hải, trong này chính là Vô Tâm Hải…
Hạnh Dực nhìn thấy Vô Tâm Hải vô cùng vô tận trước mặt, hít lấy không khí mang linh khí, nước mắt chảy ròng ròng.
Ba người Diệp Mặc cùng Lạc Ảnh tiến vào Hải Giác cũng chỉ có mười mấy ngày, cảm giác đó cũng không in đậm lắm. Nhưng anh em họ Hạnh và Sầm Thiên Cầm cũng đã hoàn toàn không thể nào khống chế được sự kích động trong lòng mình, bọn họ trong lòng thầm nhủ mình liều mạng cùng Diệp Mặc xông ra khỏi Hải Giác, không ngờ thành công thật rồi.
- Diệp tiền bối, không ngờ anh lại ra khỏi Hải Giác dễ dàng như vậy, Thiên Cầm cám ơn ân cứu mạng. Sầm Thiên Cầm cố gắng khống chế sự xúc động trong lòng mình, chỉ có điều những lời cô nói ra, vẫn run lẩy bẩy.
Anh em họ Hạnh sau khi sự kích động đã qua đi rồi, Hạnh Dực lại quỳ xuống nói với Diệp Mặc:
- Diệp tiền bối, cái mạng này của vãn bối là của tiền bối, nếu như tiền bối không chê anh em chúng tôi, vãn bối quay về dẫn vợ cùng đi với tiền bối.
Diệp Mặc cũng rất thích sự cẩn thận và tỉ mỉ của Hạnh Dực, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ muốn hai anh em nhà này đi theo. Hắn sau khi bảo anh em họ Hạnh đứng dậy nói:
- Chỉ là tiện thể giúp đỡ mà thôi, huống chi các anh cũng giúp tôi nhiều mà.
- Anh em chúng tôi còn cho rằng chắc chắn sẽ chết ở Hải Giác, không ngờ tiền bối lại có thể ra khỏi Hải Giác dễ dàng như vậy…
Hạnh Dực kích động nói lại.
Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ dễ dàng như vậy sao? Nếu như không phải anh em họ cung cấp quy luật mà họ nghiên cứu trong mấy chục năm, nếu không phải là miếng ngọc giản của Sầm Thiên Cầm, hắn có thể ra được sao? Cho dù những thứ này đều có cả, mà không có la bàn của Trì Uyển Thanh, hắn cũng không thể nào ra được. Hoặc là nói nếu đổi là một người khác, cho dù tìm được khối đá ngầm này, anh có thể xé rách được ranh giới không gian sao? Cái mà Diệp Mặc không biết chính là, cho dù có đủ những thứ kia, thì người mặc áo xanh kia muốn chặn hắn lại, hắn cũng không thể nào ra được.
Nếu như dễ dàng như vậy, thì thế giới này cũng không còn chuyện nào không dễ dàng nữa. Người khác nhìn hắn xé rách ranh giới không gian rất đơn giản, nhưng lại không biết hắn cũng đã là tu vi luyện thể Thần cảnh rồi, chân nguyên của hắn thâm hậu cũng không kém gì tu sĩ Hư Tiên, cho dù như vậy, hắn xé rách ranh giới không gian kia, cũng suýt nữa bị nôn ra máu.
Chỉ có Lạc Ảnh biết nỗi khổ sở của Diệp Mặc, cô lặng lẽ bước đến bên cạnh Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi thăm:
- Anh có sao không?
- Không sao, chỉ là chân nguyên có chút cắn trả lại thôi, một lát nữa là ổn thôi.
Diệp Mặc vỗ vỗ tay của Lạc Ảnh, an ủi nói.
Hắn cũng biết, cảm tình của Lạc Ảnh thoạt nhìn rất bình thản, nhưng cảm tình của Lạc Ảnh đối với hắn lại vô cùng sâu đậm, không kém gì Ninh Khinh Tuyết. Chỉ có điều cô trước giờ đều giấu tình cảm nồng nàn đó của mình trong đáy lòng đến mức chỉ có Diệp Mặc có thể biết, hoặc là nói chỉ trước mặt Diệp Mặc, cô mới hoàn toàn thả lỏng tâm tư của mình ra.
Bất luận là từng giờ từng khắc khi bình thường, hay là cuộc giống giữa hai vợ chồng, thì từ lúc trước hai người trong ngày tân hôn trong ngôi nhà tranh cũng có thể nhìn ra, Lạc Ảnh đối với Diệp Mặc cũng không có chút thẹn thùng gì.
- Không biết tiền bối muốn đến đâu?
Hạnh Khê trong lòng cũng rất khâm phục Diệp Mặc, gã lại càng gấp gáp hơn đại ca của mình muốn đi theo Diệp Mặc, giống như những người có xuất thân tán tu bình thường như bọn họ, nếu như có thể tìm được sư phụ tốt, tuyệt đối còn mạnh hơn nhiều so với tự mình tìm tòi tu luyện. Diệp Mặc là một cao thủ bình thường hiếm gặp, hơn nữa khí phách cũng không tầm thường. So với Diệp Mặc, hai tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín ở Hải Giác thành cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi muốn đến Đông Huyền châu, nếu như các anh đến Đông Huyền châu, thì tôi cũng có thể dẫn các anh đi cùng. Nếu như đến Nam An châu, cũng có thể đi cùng tôi. Sau khi tôi đến Đông Huyền châu giải quyết xong chuyện rồi, thì sẽ quay về Nam An châu.
Lần này có thể ra ngoài, anh em họ Hạnh cũng bỏ chút công sức. Dẫn bọn họ đến Đông Huyền châu và Nam An châu cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu đến Bắc Vọng châu hoặc Tây Tích châu, thì hắn cũng không có cách nào. Dù sao đến hai nơi đó cũng không phải là chuyện một hai ngày, Diệp Mặc cũng không có nhiều thời gian mà lãng phí như vậy được.
Không đợi anh em họ Hạnh nói chuyện, Sầm Thiên Cầm lại lần nữa hành lễ nói:
- Tiền bối, vãn bối muốn cùng tiền bối quay về Nam An châu…
Diệp Mặc không đợi Sầm Thiên Cầm nói ra lời yêu cầu, lập tức khua tay nói:
- Không vấn đề gì, quay về Nam An châu hoàn toàn có thể, đợi tôi sau khi đến Đông Huyền châu làm xong chuyện rồi, thì chúng ta có thể cùng quay về, nói không chừng còn có thể ngồi truyền tống trận.
Hạnh Khê có chút kích động nói:
- Tiền bối, chúng tôi chính là quay về Đông Huyền châu, đại ca tôi muốn quay về đón chị dâu tôi, nếu như tiền bối bằng lòng, đại ca tôi sau khi đón chị dâu rồi, chúng tôi muốn cùng tiền bối đến Nam An châu.
Linh khí của Nam An châu còn mạnh hơn Đông Huyền châu rất nhiều, Hạnh Khê đương nhiên biết. Tu vi của bọn họ ở Đông Huyền châu cũng coi như là không tồi rồi, nhưng ở Nam An châu thì căn bản không đáng để nhắc tới.
- Đương nhiên có thể, tôi ở Nam An châu có một thành phố tên Mặc Nguyệt Chi Thành, các anh đi theo tôi, cũng có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành định cư.
Diệp Mặc không chút do dự đồng ý. Anh em họ Hạnh đối nhân xử thế không tồi, hơn nữa Hạnh Dực là một nhân tài rất tuyệt, đến thêm vào Mặc Nguyệt Chi Thành, Diệp Mặc cũng rất hoan nghênh.
- A, tôi biết đây là đâu.
Giải Ấu Huê bỗng nhiên lớn tiếng cắt đứt lời nói của đám người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R