Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần Chương 1507: Gặp mặt không như hoài niệm.
Dịch Giả: Friendship Nguồn: Mê truyện
- Đây là phía đông của Lạc Hồn Khư, đi qua một chút thôi chính là đảo Nhân Trúc của tôi rồi. Không đợi người khác hỏi thăm, Giải Ấu Huê đã vội vàng nói ra, nói xong cô lại trực tiếp nhìn về phía Diệp Mặc, rõ ràng muốn quay về đảo Nhân Trúc xem sao.
Diệp Mặc không ngờ từ Hải Giác đi ra, lại đến được đảo Nhân Trúc, đám người quay đầu lại nhìn, làm gì còn bóng dáng của Hải Giác? Giống như bọn họ căn bản xuất hiện ở nơi này vậy. Hải Giác quả nhiên không còn tồn tại, không ai biết được Hải Giác xuất hiện ở chỗ nào và từ lúc nào.
- Ấu Huê dẫn đường đi, chúng đến đảo Nhân Trúc xem sao. Diệp Mặc hiểu ra được ý tứ của Giải Ấu Huê, nói với cô.
…
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc đến đảo Nhân Trúc, nhưng con người Giải Phong này thì Diệp Mặc lại rất thích. Diệp Mặc không biết lúc trước đảo Nhân Trúc như thế nào, hắn chắc rằng đảo Nhân Trúc tuyệt đối sẽ không xuất hiện như này, trên đảo bị tàn phá oanh tạc tùm lum, sớm cũng không nhìn ra bóng dáng nguyên vẹn nữa rồi, mấy đường rãnh cực lớn hiện rõ trên đảo là nơi có linh mạch đã bị lấy đi.
Giải Ấu Huê trực tiếp lao lên đảo đỡ những bức tường đổ nát hoang tàn mà khóc thất thanh, cô sống trên đảo này cũng mấy chục năm, nhưng bây giờ quay về lại biến thành như này, cha sống chết không rõ, chị cả và em gái cũng sống chết không biết thế nào, cái này quả thực cô khó lòng mà chịu được.
Lạc Ảnh và Sầm Thiên Cầm đến an ủi Giải Ấu Huê, Diệp Mặc và anh em họ Hạnh cũng đến đảo Nhân Trúc. Từ vị trí của đảo Nhân Trúc, Diệp Mặc có thể nhìn ra nơi này tuyệt đối là nơi tu luyện thích hợp nhất trong Vô Tâm Hải, không ngờ Đồ Tử Chân lại độc ác đến vậy, phá hủy đảo Nhân Trúc thành bộ dạng như này.
- Tôi nhất định phải tìm người đàn bà đó báo thù.
Giải Ấu Huê khó khăn lắm mới được Lạc Ảnh và Sầm Thiên Cầm khuyên nhủ trấn tĩnh lại một chút lại nắm chặt nắm đấm, sự căm hận trong giọng nói cũng không thể nào điều chế được.
Nếu Giải Ấu Ngưng rắn giọng nói những lời này, Diệp Mặc cũng cảm thấy bình thường, Giải Ấu Huê nói ra những lời này, có thể thấy cô rất thù hận Đồ Tử Chân kia. Cô có một gia đình êm ấm, cứ như vậy bị Đồ Tử Chân ra tay hãm hại tiêu hủy hoàn toàn.
Diệp Mặc lại cảm thấy Giải Phong chưa chắc đã bị Đồ Tử Chân giết chết, mặc dù hắn chưa từng thấy Giải Phong ra tay, nhưng hắn lại biết Giải Phong không đơn giản như vậy. Ông không phải là đối thủ của Đồ Tử Chân là điều chắc chắn, nhưng nếu nói thông qua bí thuật gì đó chạy trốn từ tay Đồ Tử Chân, thì cũng có thể.
Giải Ấu Huê sau khi xin Diệp Mặc dùng một trận pháp phong bế đảo Nhân Trúc lại, mới bảo Diệp Mặc trong trận pháp này cho thêm tinh huyết để phân biệt. Chỉ có người của Giải gia mới có thể tiến vào trong trận pháp này. Sau đó cô để lại một miếng ngọc giản trong trận pháp này, thông báo cho người của Giải gia tiến vào trận pháp, muốn tìm cô thì đến Mặc Nguyệt Chi Thành tìm.
Vốn dĩ Diệp Mặc còn định đi tìm một chút vận đen của Đồ Tử Chân, nhưng Giải Ấu Huê nói vậy rồi, Diệp Mặc quyết định để Giải Ấu Huê tự mình đi báo thù. Nếu như hắn đi tiêu diệt Bằng đảo rồi, Giải Ấu Huê ngược lại cũng không còn động lực để tu luyện nữa.
Đến lúc đó hắn lại truyền công pháp thần thức lại cho Giải Ấu Huê, dù gì cũng là bạn kết giao với Giải Phong. Còn Giải Ấu Huê tu luyện đến thế nào có thể là đối thủ của Đồ Tử hay không, Diệp Mặc hoàn toàn biết, bản lĩnh của Đồ Tử Chân rất lợi hại, nhưng Diệp Mặc tin rằng sau khi thông qua mình dạy dỗ, Giải Ấu Huê sẽ không kém gì Đồ Tử Chân.
Chỉ có điều Giải Ấu Huê muốn báo thù, phỏng chừng trong Tu Chân giới rất khó, vì Đồ Tử Chân có thể sớm đã phi thăng rồi, nhưng cô ít nhất cũng có thể phản sát tiêu diệt bằng được Bằng đảo của Đồ Tử Chân.
Sau khi rời khỏi đảo Nhân Trúc, tốc độ của Thanh Nguyệt mới nhanh thực sự, lúc này anh em họ Hạnh mới hiểu ra, hóa ra tốc độ lúc trước của Thanh Nguyệt cũng chưa phải là nhanh nhất. Với tốc độ này, cho dù từ Đông Huyền châu đến Nam An châu phỏng chừng cũng không tốn bao nhiêu thời gian
Bọn họ cũng đang ngồi đoán đẳng cấp của Thanh Nguyệt rốt cục là thế nào rồi, là bán tiên khí hay tiên khí?
Thanh Nguyệt trên đường vun vút lao, một số yêu thú đừng nói là chặn đường, thấy tốc độ của Thanh Nguyệt như vậy, cũng sớm đã nấp sang một bên. Pháp bảo phi hành tốt quả thực khiến người khác đỏ mắt. Nhưng một khi pháp bảo phi hành của anh tốt đến một mức nhất định rồi, thì cũng sẽ không khiến người khác đỏ mắt nữa, mà chỉ có thể khiến người khác kinh hãi.
Không có bản lĩnh nhất định, làm gì có được loại chân khí phi hành như này? Làm gì có được quyết tâm nghênh ngang bay vun vút như vậy được.
Anh em họ Hạnh hoàn toàn không có tâm trạng ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi nữa, một tháng ngồi đơ ra ở lối vào Thanh Nguyệt. Lúc này bọn họ trong lòng lại càng kích động, có một thứ gì đó khó có thể miêu tả thành lời muốn nổ tung ra vậy.
Lúc trước khi bọn họ đến Vô Tâm Hải, lúc nào nơi nào cũng cẩn thận, nào là sợ tu sĩ cao cấp hoặc là yêu thú phát hiện ra tung tích.
Làm gì còn nghênh ngang như này mà bay vun vút qua Vô Tâm Hải? Căn bản không cần ẩn nấp gì, căn bản cũng không cần trốn tránh, đó chính là thực lực. Lúc này sự khâm phục của bọn họ đối với Diệp Mặc cũng không còn từ ngữ nào có thể hình dung được nữa rồi, lại càng quyết tâm đến Đông Huyền châu sau khi xử lý chuyện xong, lập tức cùng Diệp Mặc đến Nam An châu tu luyện.
Thanh Nguyệt trên đường nghênh ngang như vậy không chút che giấu nào mà vun vút lao đi, quả thực cũng gặp vài yêu thú cao cấp, thậm chí còn có một con yêu thú cấp mười một, cũng gặp vài tên tu sĩ Hóa Chân, trên đường không có ai dám chặn Thanh Nguyệt lại, trước tiên không nói có thể chặn lại được hay không, những người trên pháp bảo phi hành này làm sao có thể tầm thường được? Một khi chọc giận người trên pháp bảo phi hành này rồi, thì chính là hành động tìm đến cái chết.
Diệp Mặc quả thực không giống như những gì mà anh em họ Hạnh nghĩ, hắn sở dĩ quang minh chính đại như vậy nghênh ngang đi, là vì hắn cảm thấy mình căn bản cũng không cần đi dấu giếm tung tích của mình. Lúc trước khi hắn là tu vi Ngưng Thể tung hoành Vô Tâm Hải, còn phải giấu tung tích, bây giờ hắn hoàn toàn không cần phải làm như vậy nữa rồi. Nếu làm như vậy thì cũng có chút khoa trương một chút, nhưng lại có thể đến Đông Huyền châu với tốc độ nhanh nhất
…
Một tháng sau, bên ngoài Tất Thông thành một thành phố ven biển phía nam gần Đông Huyền châu có sáu tu sĩ tiến vào, ba nam ba nữ. Sáu người này rõ ràng chính là đám người Diệp Mặc, bọn họ chỉ tốn một tháng, có thể từ đảo Nhân Trúc đến được vùng biên Đông Huyền châu, Tất Thông thành.
Sở dĩ tiến vào Tất Thông thành, là vì anh em họ Hạnh có một cửa hàng ở Tất Thông thành, bọn họ hàng năm đều mưu sinh ở một nơi gần với Vô Tâm Hải, sau đó, tu vi của hai người cao rồi, thì quyết tâm đến Tất Thông thành làm một cửa hàng của riêng mình.
Hai người bọn họ chính là vì một lần rời khỏi Tất Thông thành, cùng với mấy người bạn hợp lại thành một tổ cùng đến Vô Tâm Hải nhưng không cẩn thận lại lạc vào Hải Giác.
- Đại ca, tên cửa hàng Dực Khê sao lại đổi rồi?
Hạnh Khê nhìn bảng hiệu cửa hàng Canh Môi trước mặt nghi ngờ nhìn Hạnh Dực hỏi.
Hạnh Dực nhíu nhíu mày, thời gian bọn họ ra ngoài mặc dù trăm năm rồi, nhưng một cửa hàng trong Tu Chân giới cho dù ông chủ không có mặt, qua hàng nghìn năm vẫn tồn tại cũng có, huống chi còn chưa đến trăm năm?
- Vào trong hỏi xem.
Hạnh Dực nhíu nhíu mày nói, gã mặc dù không ở đây, nhưng gã vẫn còn có người làm ở đây, hơn nữa bạn đời của gã cũng sẽ qua hỏi. Tên của cửa hàng đổi rồi, chính là nói nơi này chắc chắn cũng xảy ra chuyện gì rồi.
Hạnh Dực và Hạnh Khê bước vào cửa hàng, ra nghênh đón lại là một người căn bản không quen biết gì. Hạnh Dực sững người, ngay lập tức hỏi:
- Ông chủ cửa hàng này đâu?
Tên đó thấy Hạnh Dực vừa bước vào đã hỏi Ông chủ, hơn nữa tu vi cũng cao hơn y nhiều, thậm chí y cũng không nhìn ra được, vội vàng khách sáo nói:
- Anh bạn muốn gì, tìm tôi là được rồi.
Hạnh Khê có chút không kìm chế được nói:
- Nơi này không phải là cửa hàng Dực Khê sao? Sao lại đổi thành cửa hàng Canh Môi rồi?
Tên đó vội vàng nói: - Cửa hàng này chính là ông chủ của cửa hàng Dực Khê đổi lại, còn tại sao lại đổi, thì tôi cũng không biết.
Hạnh Dực và Hạnh Khê nhìn nhau, lập tức nói:
- Gọi Ông chủ của các anh ra đây, nếu không tôi sẽ phá tan cái cửa hàng này ra đấy.
- Vâng, tôi lập tức vào trong gọi.
Tên người làm cũng nghe ra người ta đến gây chuyện, vội vàng phóng truyền tin châu đi.
Đợi một lát lâu sau, từ trên lầu có hai tên tu sĩ rảo chân bước nhanh xuống, một nam một nữ. Người nam tu đó không nhìn anh em họ Hạnh ngay, mà thấy Lạc Ảnh đứng bên cạnh Diệp Mặc, lập tức chăm chăm nhìn.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng cũng không thích chút nào.
- Lộ Huyễn Canh, thế này là thế nào, sao anh lại có mặt trong cửa hàng của tôi? Cửa hàng của tôi từ lúc nào trở thành của anh rồi? Hạnh Khê tức giận quát lớn, tu sĩ tên Lộ Huyễn Canh trước mặt cũng là kẻ thù của bọn họ, sao bọn họ không quay về, lại biến thành chủ nhân của cửa hiệu của bọn họ rồi?
Tên tu sĩ chằm chằm nhìn Lạc Ảnh, lúc này mới nhìn sang Hạnh Khê, lập tức sắc mặt đại biến, thu lại ánh mắt của mình, con ngươi lóe sáng trong nháy mắt, lại không biết nên nói cái gì.
- Anh…
Hạnh Khê lúc này mới phát hiện Hạnh Dực chằm chằm nhìn nữ tu kia, tay cũng đã siết chặt đến nỗi nổi gân xanh rồi, gã lúc này mới phản ứng lại gọi một câu:
- Chị dâu.
- Sao hai người quay về rồi? Nữ tu đó sau khi gượng gạo gọi một câu, cũng không nhúc nhích gì.
Diệp Mặc đứng bên nghe thấy có chút nghi ngờ, hắn nghe thấy Hạnh Khê nói qua, đại ca và chị dâu của gã tình cảm rất tốt, hơn nữa Hạnh Dực quả thực lúc nào cũng nhớ nhung đến người vợ của mình, không ngờ sau khi quay về lại có kiểu gặp mặt như này. Nữ tu này mặc dù cũng không coi là tuyệt sắc, nhưng dung nhan cũng thanh tú, lại có chút quyến rũ nữa.
Hạnh Dực sắc mặt tái nhợt, miệng tím tái, một lúc lâu sau, phun ra một ngụm máu.
Hạnh Khê vội vàng đỡ lấy Hạnh Dực:
- Anh, anh không sao chứ? Cho dù cửa hàng bị lấy đi rồi, sau khi chúng ta quay về, cũng có thể lấy lại được. Hơn nữa, cửa hàng này chúng ta bây giờ cũng không cần nữa rồi. Chúng ta cần phải đến Nam An châu cùng Diệp Mặc tiền bối, cần cái cửa hàng rách nát này làm cái gì? Cái này có cái gì mà tức giận cơ chứ?
Hạnh Dực vẫn không nói ra một từ nào, người khác không biết gã tại sao lại phẫn nộ, nhưng trong lòng gã thì lại biết rõ nhất. Nữ tu trước mặt là người bạn đời của gã Vô Môi, ở cùng nhau hơn một trăm năm rồi, làm sao lại không hiểu người bạn đời của mình chứ?
Vành tai Vô Môi đỏ ửng, dưới cằm thì lại nổi một đường gân xanh, chứng tỏ cô vừa mới vui thú cùng nam tu này. Vì mỗi lần sau khi bọn họ vui vẻ với nhau xong, thì cô đều có hiện tượng như này.
Trăm năm không quay về, vừa mới quay về lại gặp cảnh tượng như này. Hạnh Dực làm sao không thể tức giận được cơ chứ, ân ân ái ái năm xưa, quả thực chính là một nhát dao quá sâu.
- Vô Môi, cô được đấy, được đấy…
Hạnh Dực nói xong vài câu này, cũng không nói ra được thêm nữa, thậm chí đến tay không kìm chế nổi cũng run lẩy bẩy.
Năm đó là người đàn bà luôn miệng nói không thể rời xa gã nửa bước, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ cho gã, sau khi gã đi rồi, chẳng những bán cửa hàng của gã đi, mà lại còn giao cho kẻ thù của gã nữa.
Hạnh Khê lập tức hiểu ra, Lộ Huyễn Canh chẳng những cướp đi cửa hàng của bọn họ, mà cả chị dâu cũng cướp đi luôn. Trong nháy mắt Hạnh Khê cũng tức giận, pháp bảo Đoản Giản trong tay cũng được phóng ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1508: Tin tức của Mục Tiểu Vận
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Chỉ trong nháy mắt, chiếc chùy trong tay Hạnh Khê cũng đã mang theo một mũi nhọn hướng về phía Lộ Huyễn Canh. Lộ Huyễn Canh tu vi Ngưng Thể tầng bảy, Hạnh Khê chỉ là tu vi Ngưng Thể tầng bốn, một Ngưng Thể trung kỳ, một Ngưng Thể hậu kỳ, muốn động thủ chắc chắn không phải là đối thủ của Lộ Huyễn Canh. Huống chi Hạnh Khê ở lại Hải Giác cũng đã gần trăm năm, cũng không có chút tiến bộ nào. Dù sao không phải tu sĩ nào cũng có thể vượt cấp giết địch như Diệp Mặc được.
Lộ Huyễn Canh vừa nhìn thấy Hạnh Khê động thủ, khóe miệng lộ vẻ cười khẩy, y cũng không sợ Hạnh Khê. Tu vi của Hạnh Khê y vừa nhìn là có thể nhìn ra, lúc trước cũng giống tu vi của y, bây giờ vẫn dậm chân tại chỗ, còn mình thì đã thăng cấp lên Ngưng Thể tầng bảy rồi. Chỉ là một Ngưng thể trung kỳ, cũng dám ra tay với Ngưng Thể hậu kỳ như mình sao?
Sau đó y phóng ra một đường vòng cong màu đen, trong mắt y, anh em Hạnh Thị bây giờ cũng chỉ là người không nơi nương tựa, nếu đụng đến mình, y cũng không khách khí nữa. Sau khi đường vòng màu đen đó được phóng ra, y lại hướng về phía Hạnh Dực cười khẩy nói:
- Hạnh Dực, tôi ngủ với người đàn bà của anh rồi, anh làm gì được tôi?
Nói xong y liền phóng ra vòng tròn màu đen đó vây khốn cây chùy ngắn của Hạnh Khê lại, nhưng sau đó y lại kinh ngạc há to miệng, trong mắt hoàn toàn kinh hãi. Y phát hiện ra mình không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn cây chùy ngắn của Hạnh Khê càng lúc càng có nhiều đường sáng màu đen vây lấy y.
Đến lúc đó, Hạnh Khê làm sao còn không biết là Diệp Mặc đang giúp gã, gã lại càng không chút phòng hộ toàn lực khởi động pháp bảo hình chùy ngắn của mình.
Nữ tu đứng bên tên Vô Môi cũng nhìn ra có gì đó không đúng, cô vốn dĩ hi vọng Lộ Huyễn Canh có thể giết chết được anh em Hạnh Thị, để cô đỡ phải áy náy khó xử. Nhưng bây giờ cô phát hiện ra Lộ Huyễn Canh không ngờ lại không chút nhúc nhích được, làm sao không biết chuyện này cũng đã vượt khỏi dự liệu của cô rồi?
Cô vội vàng hô lớn:
- Dừng tay, Huyễn Canh bây giờ là đệ tử thân truyền của trưởng lão tông môn tám sao Trường Thanh phái, anh không được động…
Nhưng lời nói của cô chưa dứt, thì cây chùy ngắn của Hạnh Khê cũng đã xé tan tành Lộ Huyễn Canh đang kinh ngạc kia rồi, màn máu phun đầy trời, tỏa ra một mùi tanh của máu. Hạnh Khê cũng không có bản lĩnh của Diệp Mặc, có thể biến hóa đối phương thành hư không, nhưng như này, gã lại càng cảm thấy hả dạ rồi.
Một nguyên thần với tốc độ cực nhanh từ thi thể của Lộ Huyễn Canh trốn ra ngoài, nhưng nguyên thần này còn chưa lao ra được bao xa, thì lại bị một bóng đen nuốt chửng. Và nuốt nguyên thần của Lộ Huyễn Canh chính là Vô Ảnh. Diệp Mặc nhìn không ưa cái tên Lộ Huyễn Canh này, nên đã để cho Vô Ảnh ăn nguyên thần của y.
- Tiện nhân…
Thấy Hạnh Khê giết Lộ Huyễn Canh rồi, Hạnh Dực lúc này mới dịu lại, nhìn Vô Môi lạnh lùng nói một câu.
Vô Môi sắc mặt trắng bệch, cô lẩm bẩm nhìn Hạnh Dực nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến tôi, anh cũng đi được gần trăm năm rồi, một mình tôi làm sao có thể vựng được cửa hàng này? Tôi chỉ có thể cùng hùn vốn với người khác.
- Tôi nhổ vào, hùn vốn còn có thể hùn vốn trên giường sao? Cái thứ không cần đến thể diện là gì. Tiếc cho đại ca tôi mỗi ngày thương nhớ cô, còn cố ý về đón cô.
Hạnh Khê nhổ nước bọt nói.
Hạnh Dực bỗng nhiên lắc lắc đầu nói:
- Hạnh Khê, không phải nói nhiều nữa, chúng ta đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Diệp tiền bối rồi, đi thôi, nơi này cũng không còn thứ gì lưu luyến anh nữa rồi.
- Đi? Giết đệ tử của Trường Thanh phái tôi rồi, còn muốn đi sao?
Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến, anh em Hạnh Thị lúc này mới phát hiện ra bên ngoài cửa hàng cũng đã chật kín tu sĩ đứng xem rồi.
Một tu sĩ tóc dài mặt như mặt chim gáy bước vào, nhìn thấy anh em Hạnh Thi lạnh giọng nói. Vô Môi nhìn thấy tu sĩ tóc dài này bỗng nhiên cúi đầu xuống, dường như có chút xấu hổ.
- Môi Tử, đến bên tôi, ai giết đệ tử của tôi, nói đi. Thôi, cũng không cần nói nữa. Tôi giết chết toàn bộ là được, nhớ kỹ, người giết các anh là Cữu Lương của Trường Thanh phái.
Tên tu sĩ tóc dài mặt như mặt chim gáy này nói xong, liếc nhìn mấy người Hạnh Khê, sau đó y lại nhìn Lạc ảnh và Giải Ấu Huê. Một lúc sau, lại chằm chằm nhìn Lạc Ảnh, ánh mặt lộ ra vẻ dâm dục.
Hạnh Dực thấy Vô Môi đứng bên cạnh Cữu Lương, làm gì còn không biết người đàn bà này không ngờ đến sư phụ và đệ tử cũng lên giường hết rồi, lập tức ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Hạnh Dực tôi có mắt như mù, không ngờ lại nhắm trúng một con tiện nhân như cô, giết cô đúng là càng làm bẩn tay tôi thêm mà thôi, cút đi…
Vô Môi vỗn dĩ có chút hổ thẹn nghe thấy lời nói của Hạnh Dực, ngược lại không còn hổ thẹn nữa, lại lạnh lùng nói:
- Vô Môi tôi cũng không nợ anh cái gì cả, anh không có tư cách nói như vậy với tôi.
Hạnh Dực cũng không thèm để ý đến Vô Môi, coi Vô Môi như không khí vậy. Vô Môi cười khẩy một cái, đối với chuyện Cữu Lương muốn giết anh em Hạnh Thị ngay lập tức, lại càng không có chút áy náy và thương hại nào.
Diệp Mặc liếc nhìn ánh mắt của Cữu Lương, khóe miệng nhếch lên khinh thường nói:
- Chỉ là một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng ba, mà cũng dám nói ra câu này. Hạnh Khê, đi giết y cho ta.
Hạnh Khê nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, làm gì không biết Cữu Lương đúng là tìm đến cái chết rồi, lập tức đáp lại:
- Vâng, Diệp tiền bối.
Diệp Mặc đến tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín cũng có thể giết dễ dàng như một cây cỏ, một trưởng lão Kiếp Biến của Trường Thanh phái cũng dám khoa trương phách lối trong này.
Sau đó gã lại phóng ra pháp bảo hình chùy, hướng về phía Cữu Lương dữ tợn cười nói:
- Nhớ rõ, người giết anh chính là Hạnh Khê…
Nói xong cây chùy ngắn trong tay đâm tới cũng như vừa nãy giết chết Lộ Huyễn Canh.
Ngoại trừ mấy người bên cạnh Diệp Mặc, những người đứng bên quan sát cũng đơ người ra nhìn, Hạnh Khê là một tu sĩ Ngưng Thể, lại dám đối đầu với Cữu Lương, còn dám nói những lời khoa trương như này, chẳng lẽ quả thực có tu sĩ tìm đến cái chết như này sao? Hay là đầu óc của gã hỏng mất rồi?
Cữu Lương lại càng tức giận cười ha hả nói:
- Cữu Lương tôi muốn xem xem anh giết tôi như nào…
Nhưng y cũng giống như Lộ Huyễn Canh, chỉ nói được nửa lời, trong mắt đã lộ ra tia kinh hãi, sau đó y nhìn rất rõ ràng Hạnh Khê phóng pháp bảo hình chùy về phía y, pháp bảo hóa thành những đường màu đen bao lấy y, nhưng y cũng không có chút năng lực phản kháng nào.
- Vực, tu sĩ Hóa Chân…
Kiến thức của Cữu Lương cũng phong phú hơn Lộ Huyễn Canh nhiều, đáng tiếc là y cũng không có chút sức lực phản kháng nào.
Phụt…
Một màn máu bắn ra, tu sĩ Kiếp Biến cho dù lời hại đi nữa, bị vực của Diệp Mặc trói buộc lại, đến cử động cũng không cử động được, cho dù tu sĩ Kim Đan cũng giết được y, càng không cần nói Hạnh Khê lại là một tu sĩ Ngưng Thể trung kỳ.
Một đường nguyên thần bay ra, tương tự cũng bị Vô Ảnh đuổi theo nuốt gọn.
Vô Môi đơ người đứng nhìn hai nhân tình của cô liên tiếp bị Hạnh Khê giết chết, căn bản cũng không dám tin Hạnh Khê tại sao lại biến thành lợi hại như vậy.
- Đi thôi.
Diệp Mặc thấy Hạnh Khê sau khi giết chết Cữu Lương và Lộ Huyễn Canh rồi, Hạnh Dực cũng đã không còn lòng dạ nào giết Vô Môi nữa rồi, lắc lắc đầu nói.
Hắn mang theo Lạc Ảnh quay về đến Thần Dược môn xem xét, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
- Ha ha, anh Diệp, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Trong đám người có một người nam tu mặc áo lam bước ra, từ rất xa đã ôm quyền lớn giọng nói với Diệp Mặc. Ngữ khí rất vui mừng, có cái gì đó kích động khi gặp lại người bạn cũ.
Diệp Mặc lập tức nhận ra tu sĩ mặc áo lam trước mặt mình, lập tức cũng vui mừng ôm quyền nói:
- Hóa ra là anh Phó, quả nhiên là nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Phó Vũ là một người bạn mà Diệp Mặc quen biết trong tiểu thế giới, lúc đó là vì Phó Vũ cứu Cơ Mi, mà người con gái Cơ Mi này lại cứ khăng khăng muốn đi cùng Diệp Mặc, kết quả ba người cùng đến một quán rượu ăn uống một bữa, Cơ Mi trở thành tì nữ của Diệp Mặc. Nhưng Phó Vũ thì lại là một người bạn đáng để kết giao, ước mơ của Phó Vũ là đi khắp Thần châu du lịch danh sơn đại châu, bây giờ gã đến Đông Huyền châu, không biết ước mơ này có còn như vậy nữa hay không.
- Không ngờ anh Diệp lại bước đến trước mặt tôi rồi, năm đó trong Hàng Thủy thành ở tiểu thế giới, tu vi của anh cao hơn tôi nhiều rồi, bây giờ vẫn là cao hơn tôi rất nhiều.
Phó Vũ cười ha hả, mặc dù nói tu vi của Diệp Mặc cao hơn gã, nhưng vẻ mặt vô cùng tự nhiên, căn bản không có chút buồn bực nào trong đó.
Nói xong gã không đợi Diệp Mặc nói gì, liền nói tiếp:
- Đi, chúng ta đi tìm một nơi nào đó uống rượu, mấy vị này là…
Diệp Mặc giới thiệu qua mấy người, sự cởi mở và tự nhiên của Phó Vũ ngay lập tức khiến cho mọi người có thiện cảm, Sầm Thiên Cầm lại càng không ngừng liếc nhìn Phó Vũ, đáng tiếc là tu vi của Phó Vũ quá thấp, chỉ là tu vi Nguyên Anh.
Sau khi mấy người tìm một Linh tức lâu trong Tất Thông thành ngồi xuống, Phó Vũ nói với Diệp Mặc:
- Năm đó tôi có một chuyện muốn tìm anh, nhưng anh rời khỏi tiểu thế giới rồi, sau đó sau khi tôi đến Đông Huyền châu, cho rằng cũng không thể nào gặp được anh nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp lại anh, vừa lúc chuyện này có thể nói với anh, thì tôi cũng yên tâm.
Diệp Mặc lấy ra một bình rượu ngon làm từ “Vạn niên thạch duẩn tủy”, lại lấy ra bảy ly rượu, sau khi rót cho mỗi người một ly, mới nói với Phó Vũ:
- Mời anh Phó nói đi.
Phó Vũ vẻ mặt lại có chút ngưng trọng nói:
- Anh Diệp, tôi nghe nói anh đi tìm một người con gái tên Mục Tiểu Vận ở tiểu thế giới, người con gái đó là đệ tử của Băng hồ, có chuyện này không?
Diệp Mặc bỗng nhiên đứng dậy, kích động nắm chặt lấy tay Phó Vũ nói:
- Không sai, anh Phó, đúng là vậy, Mục Tiểu Vận chính là vợ của tôi, cô ấy ở đâu rồi?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Ngay cả Lạc Ảnh cũng có chút kích động mà đứng lên, vì cô biết vị trí của Mục Tiểu Vận trong lòng của Diệp Mặc cũng không hề thấp hơn so với các cô. Sự tưởng niệm của Diệp Mặc đối với Mục Tiểu Vận cũng giống như là với Ức Mặc vậy. Tuy rằng cô chưa từng gặp Mục Tiểu Vận, nhưng trong lòng của cô cũng hiểu rõ rằng, một cô gái có thể khiến cho Diệp Mặc tưởng niệm như vậy, thì tuyệt đối không phải là một cô gái tầm thường.
Phó Vũ khoát tay, ý bảo Diệp Mặc ngồi xuống rồi mới nói chuyện tiếp:
- Anh Diệp, anh không cần phải gấp gáp, hiện tại anh có đi thì cũng không thể tìm được cô ấy đâu. Lúc đó ở tiểu thế giới tôi nghe được tin tức rằng anh đang đi tìm Mục Tiểu Vận, cho nên mới chú ý đến một chút. Sau này có một lần tôi nghe được hai võ giả bình thường khi đang thu thập dược liệu nói chuyện với nhau, thì có một người trong đó nói rằng y đã tận mắt nhìn thấy xe ngựa của Băng Hồ đã tiến vào trong Lượng Ki sơn cốc, lúc đó y không dám phát ra tiếng động nào, chỉ dám đứng núp ở một bên...
Diệp Mặc bỗng nhiên đứng lên, run giọng nói:
- Anh nói chính là cái lão ôn bà kia của Băng Hồ còn chưa trở lại Băng Hồ phái, mà trên đường đi lại tiến vào trong Lượng Ki sơn cốc sao?
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được, vì sao hắn đã lật tung Băng Hồ lên tới mấy lần, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ một người nào vừa từ núi Thần Châu trở về cả. Hóa ra là lão ôn bà kia đã sớm có dự định. Cũng may mắn là hắn đã cấp cho Mục Tiểu Vận một chiếc vòng cổ và ít đan dược, hy vọng là nó có thể khiến cho lão ôn bà kia tự tìm đường chết.
- Đúng thế.
Phó Vũ nói với vẻ mặt ngưng trọng:
- Tôi sau đó còn đến hỏi thăm hai tên võ giả kia, rồi sau khi được họ chỉ đường, thì tôi liền đi tới Lượng Ki sơn cốc một chuyến. Nhưng tôi ở cái khe núi đó tìm hết gần một ngày, cũng không hề tìm được cái lối ra nào cả. Lúc đó tôi cảm thấy rất khó hiểu, vì tôi tin tưởng rằng hai tên võ giả kia sẽ không lừa gạt tôi. Nhưng hiện tại thì tôi đã hiểu được đại khái rồi, vì nếu như ở đó không phải là cái truyền tống trận nào đó, thì cũng sẽ phải là một loại trận pháp tu chân khác.
Diệp Mặc ngơ ngác im lặng không nói, khi hắn còn ở tiểu thế giới, thì đều đã đến các di tích tìm kiếm vài lần, nhưng khi hắn còn đang nghi hoặc là vì sao không tìm được Tiểu Vận, thì hóa ra là cô đã bị cái lão ôn bà kia của Băng Hồ mang đi rồi. Lão ôn bà kia mang Tiểu Vận đi, nhất định là đã phát hiện ra công pháp mà Tiểu Vận tu luyện có chút cổ quái.
Lúc này Diệp Mặc hận không thể lập tức quay lại tiểu thế giới, đi tới cái sơn cốc kia xem một chút. Nhưng hắn cũng biết rằng dù có như vậy cũng chỉ là uổng công mà thôi.
Lạc Ảnh biết tâm ý của Diệp Mặc, nên liền đưa tay ra nắm lấy tay của hắn rồi nói:
- Tiểu Vận cát nhân thiên tướng, chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Rồi sẽ có một ngày sẽ gặp lại thôi. Anh trước đây đã từng về qua được Địa Cầu, hiện tại muốn trở về tiểu thế giới thì cũng không phải là nhất định không được. Đến lúc đó thì chúng ta trở về tìm biện pháp là được rồi.
Diệp Mặc thở dài:
- Cảm ơn em, Tố Tố.
Nói xong thì Diệp Mặc miễn cưỡng đem chuyện tình của Mục Tiểu Vận đè nén xuống, chuẩn bị trở về Mặc Nguyệt Chi Thành, sau đó sẽ nghĩ biện pháp tiếp. Lúc này hắn liền đứng lên ôm quyền nói với Phó Vũ:
- Anh Phó, đa tạ anh đã mang tin tức này đến cho tôi. Tôi bây giờ đang ở Nam An Châu, mà lần này tới Đông Huyền Châu cũng là vì có một số chuyện cần làm. Nếu như anh Phó nguyện ý, thì có thể cùng tôi đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành của tôi ở Nam An Châu, nơi ấy linh khí khá đầy đủ...
Phó Vũ không đợi Diệp Mặc nói hết, thì đã ôm quyền cười ha hả rồi nói:
- Đa tạ anh Diệp, chỉ là tính tình của tôi luôn thích du sơn ngoạn thủy. Linh khí của Đông Huyền Châu không bằng được Nam An Châu, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ ở đây tiêu diêu tự tại. Nếu như có một ngày, tôi mệt mỏi rồi, thì nói không chừng sẽ đột nhiên tới Nam An Châu làm phiền anh Diệp rồi.
Phó Vũ cự tuyệt lời mời, thì Diệp Mặc đã dự liệu được rồi. Tính cách của Phó Vũ luôn hào hiệp và tôn trọng tự do, ở tiểu thế giới thì y đã như vậy, đến hiện tại thì vẫn là như vậy.
Diệp Mặc vốn muốn cầm một ít đồ đưa cho Phó Vũ, nhưng hiện tại thì hắn đã thay đổi suy nghĩ. Phó Vũ có thể ở Đông Huyền Châu mấy năm mà không hề đầu nhập vào bất kỳ một môn phái nào, hơn nữa vẫn có thể tu luyện đến Nguyên Anh, thì tuyệt đối là phải có kỳ ngộ. Y thích du sơn ngoạn thủy, vậy thì nói không chừng y đã gặp được một di tích truyền thừa rồi cũng nên.
Mấy người bắt đầu uống rượu tâm sự, chỉ là trong lòng Diệp Mặc vẫn nghĩ tới Mục Tiểu Vận, cho nên bầu không khí không được vui vẻ cho lắm.
- Rượu ngon, thực sự là rượu ngon...
Trong linh tức lâu đột nhiên có người đi tới bên cạnh bàn của Diệp Mặc, đưa mũi ra dùng sức mà hít hà. Sau khi nói ra những lời này, thì càng kinh hỉ mà bổ sung một câu:
- Chẳng lẽ là 'Vạn niên thạch duẩn tủy' ủ ra? Không ngờ là lại dùng loại vật này để cất rượu, quá lãng phí, quá lãng phí rồi...
Tên tu sĩ trước mặt này có chút lộn xộn, trong tay y cầm một bầu rượu, hiển nhiên cũng là một kẻ mê rượu. Tu vi của y cũng không thấp, đã là tu sĩ Kiếp Biến tầng chín rồi.
Nếu như là bình thường, thì Diệp Mặc cũng sẽ mời người này tới uống một chén, nhưng đáng tiếc là tâm tình của hắn hiện tại rất kém, nên không hề có cái tâm tư này.
Tên tu sĩ kia thấy những người ở bàn rượu này của Diệp Mặc thì cũng chỉ có tu vi của Sầm Thiên Cầm là cao nhất, nhưng cũng chỉ có tu vi Thừa Đỉnh mà thôi. Còn Diệp Mặc và cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn thì nhìn còn rất trẻ, cho nên tuy là y không nhìn ra được tu vi của Diệp Mặc, nhưng cũng không cảm thấy gì, vì công pháp ẩn nấp tu vi ở Tu Chân Giới có nhiều lắm.
Theo lý thuyết, thì một tiền bối Kiếp Biến như mình tới đây, lấy một chén rượu uống một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng mấy tên hậu bối này không ngờ lại coi như không biết, điều này làm cho trong lòng của y vừa giận vừa tham. Mấy tên hậu bối này dám đem rượu được chưng cất từ 'Vạn niên thạch duẩn tủy' ra uống một cách công khai, loại đảm khí này quả thực là khiến cho y cực độ kính phục đấy.
Khi mà y muốn chủ động mở miệng, thì một cỗ khí thế cường đại bỗng nhiên lại bao phủ lấy toàn bộ linh tức lâu, sau đó lập tức có năm tên tu sĩ tiến vào trong linh tức lâu, đi thẳng tới vị trí bàn của mấy người Diệp Mặc.
Sắc mặt tên tu sĩ Kiếp Biến lập tức biến hóa, sau đó ôm quyền nói:
- Hóa ra là chưởng môn Dư Kim Ám và đại trưởng lão Vưu Miễn của Trường Thanh Phái đại giá quang lâm.
Hai người dẫn đầu năm tu sĩ vừa tiến vào có tu vi Kiếp Biến viên mãn. Sau khi Diệp Mặc nghe được lời của tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín nói, thì lập tức đã biết những người kia tới là vì chuyện của tên Cữu Lương. Thật sự tới cũng nhanh đấy, vì hắn giết tên trưởng lão của Trường Thanh Phái kia bất quá mới qua thời gian hai nén hương mà thôi, vậy mà lúc này đối phương đã tới rồi, nhất định là đối phương thông qua truyền tống trận để tới đây rồi.
Một tên tu sĩ mặt dài trong số năm tên vừa tới sau khi nghe được lời chào hỏi của tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín, thì liền lạnh giọng nói:
- Nhiễm Phu Hi, hi vọng là ngươi không có liên quan gì tới việc chém giết Cữu Lương trưởng lão của Trường Thanh Phái bọn ta, nếu như mà liên quan, vậy thì ngươi chờ chết đi!
Tên tu sĩ gọi là Nhiễm Phu Hi nghe được lời nói của tên tu sĩ mặt dài, thì liền sửng sốt một chút, sau đó y lập tức đã hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi. Hóa ra là trưởng lão của Trường Thanh Phái bị người ta giết, khó trách vì sao mà lần này thì toàn bộ cao thủ của Trường Thanh Phái đều được xuất động.
Nhưng Nhiễm Phu Hi này hiển nhiên cũng không phải là một kẻ sợ phiền phức, cho nên sau khi nghe được tên tu sĩ mặt dài nói, thì y liền cười lạnh:
- Uy thế của Trường Thanh Phái thật lớn. Cữu Lương chỉ là một tên tu sĩ Kiếp Biến sơ kỳ, cũng đáng để lão nhân gia ta động thủ hay sao? Đừng tự cho rằng mình quá thần kỳ. Trường Thanh Phái bất quá cũng chỉ là một tông môn tám sao, ở trong mắt của ta thì cũng chỉ như vậy mà thôi. Vưu trưởng lão, nếu như cứ muốn diễu võ dương oai trên đầu Nhiễm Phu Hi ta, thì ta đây cũng xin được tiếp nhận.
Tên tu sĩ mặt dài lập tức giận dữ, tuy rằng lời nói của Nhiễm Phu Hi đã nói rõ ra là không phải y ra tay giết Cữu Lương. Nhưng giọng điệu của y thì thật sự là làm cho người ta không được thoải mái. Khi mà tên tu sĩ mặt dài đang định nói tiếp, thì một tên tu sĩ trung niên bên cạnh đã ngăn cản lại, sau đó tên tu sĩ này ôm quyền nói với Nhiễm Phu Hi:
- Nếu Nhiễm huynh đã không có liên quan gì, thì xin mời Nhiễm huynh rời đi cho, vì ngày hôm nay Trường Thanh Phái chúng tôi muốn đại khai sát giới.
Nhiễm Phu Hi lập tức hiểu ra. Hóa ra Trường Thanh Phái làm ra thanh thế lớn như vậy, chính là vì mấy người đang uống rượu kia. Lúc này y lập tức nghi hoặc chỉ vào đám người Diệp Mặc rồi nói:
- Dư chưởng môn, không phải là vì bọn họ có rượu được pha chế từ 'Vạn niên thạch duẩn tủy', cho nên Dư chưởng môn mới muốn mượn cớ mà tiêu diệt bọn họ chứ? Nếu vậy thì cái cớ này cũng quá tồi rồi.
Tên tu sĩ gọi là Dư chưởng môn kia sau khi nghe được lời Nhiễm Phu Hi nói, thì trên mặt liền lộ ra một tia lệ khí, sau đó y liền lạnh lùng nói với Nhiễm Phu Hi:
- Nếu Nhiễm huynh đã muốn ra mặt, vậy thì Trường Thanh Phái chúng tôi cũng xin tiếp.
Nói xong thì y liền đưa ánh mắt quét về phía mấy người Diệp Mặc. Nói thật ra thì nếu Nhiễm Phu Hi không lên tiếng, y còn không biết rằng rượu mà mấy người bọn Diệp Mặc đang uống được pha chế ra từ 'Vạn niên thạch duẩn tủy'.
Nhiễm Phu Hi nhìn một chút về phía mấy người Diệp Mặc, rốt cuộc ngồi xuống một bên rồi nói:
- Ta đến linh tức lâu này cũng chỉ là để uống rượu mà thôi, các người muốn làm gì, thì cũng không liên quan tới ta.
Y cũng hiểu rõ, nếu thực sự phải đấu với Trường Thanh Phái, thì y cũng không phải là đối thủ. Y chỉ là tiếc cái bầu rượu trên bàn của Diệp Mặc mà thôi.
Tên tu sĩ mặt dài của Trường Thanh Phái lúc này lại đi tới trước mặt mấy người Diệp Mặc rồi lạnh giọng nói:
- Mấy con kiến hôi cũng dám ám toán trưởng lão của Trường Thanh Phái ta, đúng là muốn chết...
Tâm tình Diệp Mặc lúc này đang không tốt, thì mấy tên tu sĩ của Trường Thanh Phái lại đến dong dài. Cho nên hắn trực tiếp quát lạnh một tiếng:
- Cút.
Tên tu sĩ mặt dài kia không nhịn được nữa, liền đưa tay tới muốn bắt lấy Diệp Mặc.
Nhưng tay của y chỉ giơ lên được một nửa, thì đã bị đình trệ lại ở không trung. Không chờ cho khuôn mặt của y biểu lộ ra sự kinh hoàng, thì đã có một 'Chân nguyên thủ' bao phủ lấy thân thể y rồi.
- Hóa Chân...
Tên tu sĩ mặt dài kia chỉ có thể kinh hãi nói ra hai chữ này, thì đã bị 'Chân nguyên thủ' của Diệp Mặc biến thành một mảnh hư vô rồi.
Diệp Mặc giết người khác với Hạnh Khê. Hạnh Khê sau khi giết người thì khắp nơi đều là máu tanh, mà 'Chân nguyên thủ' của Diệp Mặc sau khi giết người xong thì chỉ có một mảnh hư vô mà thôi, có lẽ chỉ có thể nói là có thể nhìn thấy được một màn sương mầu đỏ mờ mờ chớp động lên, rồi biến mất không còn gì cả.
Diệp Mặc chỉ một chiêu đã giết chết tên tu sĩ trưởng lão Kiếp Biến tầng chín viên mãn, thì những người còn lại đều kinh hãi không tạo ra nổi một tiếng động nào. Còn tên chưởng môn của Trường Thanh Phái thì lập tức phản ứng lại trong nháy mắt, mồ hôi lạnh cũng chảy dài trên mặt của y. Y đâu có thể ngờ rằng, bản thân mình tự dưng lại đi tìm một tu sĩ Hóa Chân để gây phiền phức chứ.
Trường Thanh Phái của y chỉ là một cái tông môn tám sao, mặc dù hiện tại đang là một tông môn có thực lực mạnh nhất trong số các tông môn tám sao ở Đông Huyền Châu, nhưng trước mặt một tu sĩ Hóa Chân, thì tông môn tám sao nào cũng chỉ là phù vân mà thôi.
Nhiễm Phu Hi ngơ ngác nhìn Diệp Mặc. Y rốt cuộc đã hiểu vì sao mà người ta lại dám lấy ra rượu 'Vạn niên thạch duẩn tủy' uống ngay tại đây rồi, hóa ra là một tu sĩ Hóa Chân. Ở Đông Huyền Châu này thì tổng cộng lại cũng không có bao nhiêu tu sĩ Hóa Chân, vậy mà một tu sĩ Hóa Chân ở chỗ này uống rượu, thì ai dám đến làm gì hắn chứ? Bản thân không ngờ lại bị rượu làm mê mẩn tâm hồn, muốn đòi rượu của tu sĩ Hóa Chân để uống, đây chẳng phải là muốn chết sao?
Y không sợ Trường Thanh Phái là bởi vì y biết toàn bộ cao thủ Trường Thanh Phái liên thủ thì y vẫn có cơ hội chạy trốn, nhưng trước mặt một tu sĩ Hóa Chân, thì y trốn như thế nào đây?
- Tiền bối, vãn bối là chưởng môn Trường Thanh Phái Dư Kim Ám xin được ra mắt tiền bối. Vừa rồi mạo phạm tới tiền bối, mong tiền bối thứ tội...
Lúc này thì tên chưởng môn của Trường Thanh Phái đã đầy một đầu mồ hôi. Trong mắt y lúc này thì trọng yếu nhất không phải là cái chết của tên đại trưởng lão, mà là mạng của y lúc này phải giữ lại như thế nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by sjnpro9x; 16-09-2013 at 06:17 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Dư Kim Ám làm sao nghĩ đến ở một nơi xa lạ trong Tất Thông thành này lại có tu sĩ Hóa Chân? Mặc dù trình độ Hóa Chân ở Đông Huyền châu cao hơn Bắc Vọng châu một chút, nhưng cũng chỉ là cao hơn một chút mà thôi. Ở Đông Huyền châu, Trường Thanh phái cũng đã là môn phái đứng đầu rồi, một trưởng lão Kiếp Biến mất mạng lại càng là một chuyện động trời, cho nên Trường Thanh phái mới có xu thế sụp đổ, không ngờ lại gặp phải một tu sĩ Hóa Chân.
- Cút.
Diệp Mặc quả thực cũng không còn tâm trạng nào mà giết người nữa.
Thực lực của Trường Thanh phái so với Đông Huyền châu mà nói, cũng quá lớn mạnh rồi, cũng lớn lối quen rồi. Đây là do hoàn cảnh tạo nên, cho dù giết nhiều đi nữa, sau này môn phái cũng vẫn như vậy.
Nếu như ở Nam An châu, tông môn tám sao làm gì dám phách lối như vậy? Đồng thời, tông môn chín sao ở Nam An châu cũng lớn lối quen rồi. Khi anh chưa chọc giận đến bọn họ, thì anh sẽ cảm thấy bọn họ thoạt nhìn thì cũng không phải khó nói chuyện, nhưng một khi anh bất cẩn chọc giận những người này, anh mới phát hiện ra, hóa ra bọn họ không phải khó nói chuyện mà chỉ là không thèm tính toán với anh mà thôi, Trường Thanh phái đây chính là ví dụ điển hình nhất.
Dư Kim Ám nghe thấy Diệp Mặc nói một từ cút, suýt chút nữa khụy xuống, sau khi vội vàng khom người cám ơn, thì cũng lùi ra khỏi linh tức lâu.
Bốn tên tu sĩ của Trường Thanh phái vừa rời khỏi Tất Thông thành, sắc mặt của Dư Kim Ám lại lần nữa trở nên khó coi, gã nói với ba người còn lại:
- Các anh lập tức về môn phái, tôi đi tìm Mạnh tiền bối và Hoàng tiền bối.
Ba người còn lại vừa nghe liền biết chưởng môn cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, chỉ có thể rời đi trước.
Nhiễm Phu Hi mặc dù không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng biết tu sĩ Hóa Chân cũng không phải là người mà y có thể chọc giận được. Bây giờ sau khi tu sĩ của Trường Thanh phái đi rồi, y vội vàng bước lên trước ôm quyền nói:
- Vãn bối Nhiễm Phu Hi không biết tiền bối Hóa Chân giá lâm, vừa nãy đã đắc tội rồi.
Diệp Mặc mặc dù không có tâm trạng uống rượu cùng Nhiễm Phu Hi, lại cảm giác con người này cũng không tệ. Hắn lấy ra một bầu rượu nhỏ đổ vào đó chút rượu thạch duẩn tủy nói:
- Cái này tặng cho anh.
- Hả…
Nhiễm Phu Hi sững người, y cũng không ngờ Diệp Mặc lại tặng cho y một bầu rượu nhỏ. Y định từ chối, nhưng sức hấp hẫn của bầu rượu đó quá lớn rồi.
Diệp Mặc cũng không còn tâm trạng để ý đến những chuyện phù du, trực tiếp đứng dậy nói:
- Đi thôi, sau khi giải quyết xong chuyện rồi, chúng ra quay về Nam An châu.
Nhiễm Phu Hi lúc này mới hiểu ra, hóa ra vị tiền bối này đến từ Nam An châu.
- Diệp tiền bối, khi anh rời đi, có đi qua Tất Thông thành không? Nếu như còn đi qua nơi này, thì em sẽ ở đây đợi anh và em Lạc Ảnh.
Sầm Thiên Cầm đứng dậy trước nói, cô cảm thấy Diệp Mặc có chút chuyện riêng phải làm, mình không đi theo vẫn tốt hơn. Chỉ cần đợi ở đây là được rồi.
Anh em nhà họ Hạnh cũng không phản ứng lại, bây giờ Sầm Thiên Cầm nói như vậy bọn họ cũng tỉnh ngộ ra, Hạnh Dực vội nói:
- Chị Sầm nói đúng, Diệp tiền bối nếu như có chuyện, chúng tôi có thể ở Tất Thông thành đợi cũng được.
Duy nhất chỉ có Giải Ấu Huê kinh nghiệm còn non, cuộc sống từng trải cũng ít hơn ba người kia, cũng không muốn ở lại nơi này đợi.
Diệp Mặc hiểu ra ý tứ của mấy người, khua khua tay nói:
- Mọi người đi cùng nhau đi, cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đến thăm một nơi cũ mà thôi.
Phó Vũ thấy Diệp Mặc muốn đi, cũng đứng dậy cáo từ. Chí hướng của gã là du sơn ngoạn thủy, rõ ràng không thể nào đi cùng với mấy người này được.
…
Diệp Mặc sau khi rời khỏi Tất Thông thành, Thanh Nguyệt trực tiếp mang theo một đường độn quang hướng về phía Thần Dược môn, vì Lạc Ảnh, tốc độ của Diệp Mặc cũng không nhanh.
- Đó là Tàng Đao tông.
Hạnh Khê chỉ một tông môn lớn phía dưới Thanh Nguyệt nói.
Diệp Mặc sững người, theo bản năng hỏi:
- Tàng Đao tông, đó là tông môn tám sao sao? Tông chủ là Biên Hướng Tân?
Lần này không đợi mấy người Hạnh Khê trả lời, Lạc Ảnh liền cười nói:
- Đúng vậy, Tàng Đao tông và Trường Thanh phái mà lúc trước bị anh giết chết hai vị trưởng lão đều là tông môn tám sao. Đông Huyền châu có ba tông môn tám sao lớn một tông môn chín sao, ngoại trừ hai tông môn tám sao ra, còn một tông môn tám sao nữa là Đông Lương phái. Thực lực của Đông Lương phái lớn nhất, thực lực của Tàng Đao tông là yếu nhất.
- Đúng vậy, Tàng Đao tông thực sự là tông môn tám sao yếu nhất trong Đông Huyền châu. Bây giờ Trường Thanh phái có hai tu sĩ Kiếp Biến bị Diệp tiền bối giết chết rồi, Tàng Đao tông nói không chừng được nhảy lên một bậc.
Hạnh Khê lập tức gật đầu đồng ý nói.
Không ngờ là môn phái mà Biên Phượng Tháp ở, lúc đó Biên Phượng Tháp nói vợ chưa cưới của gã và sư huynh Diêu Thiện có họ hàng gần, hơn nữa cha của gã không ngờ lại giúp Diêu Thiện, gã tức giận rời khỏi Tàng Đao tông. Cuối cùng vượt qua Vô Tâm Hải. Như hôm nay Biên Phượng Tháp ở Mặc Nguyệt Chi Thành điên cuồng tu luyện, cũng đã là tu sĩ Kiếp Biến tầng một rồi. Diệp Mặc cũng biết gã cũng không quên được những lúc vui vẻ cùng với cô vợ chưa cưới kia, chỉ có điều không muốn nói ra mà thôi.
Nhị Tháp và Đại Đằng đều là bạn của Diệp Mặc, bây giờ đến nhà của Nhị Tháp, Diệp Mặc bất luận thế nào cũng phải qua đó thăm. Nghĩ đến đây, hắn lại nói với Lạc Ảnh:
- Nơi này là môn phái của Nhị Tháp, Biên Hướng Tân chính là cha ruột của Nhị Tháp, chúng ta xuống đó thăm một chút, tiện thể thông báo cho cha của Nhị Tháp biết, Nhị Tháp bây giờ rất tốt.
Đề nghị của Diệp Mặc, đương nhiên không có ai từ chối, Thanh Nguyệt hạ xuống bên ngoài sơn môn của Tàng Đao tông.
Là một tông môn tám sao của Đông Huyền châu, khí phách sơn môn của Tàng Đao tông cũng không thua kém gì tông môn của Nam An châu, thậm chí linh khí gần với Tàng Đao tông cũng rất nồng đậm, có thể thấy bên dưới Tàng Đao tông chôn ít nhất một đoạn linh mạch thượng phẩm.
- Xin mấy vị tiền bối dừng bước.
Mấy người Diệp Mặc vừa bước đến cổng vào sơn môn của Tàng Đao tông, liền có đệ tử của Tàng Đao tông bước đến chặn lại mấy người Diệp Mặc.
Diệp Mặc ôm quyền nói:
- Tôi và Biên Phượng Tháp của Tàng Đao tông là bạn bè, thuận tiện đến thăm Biên môn chủ của Tàng Đao tông một chút, mời thông báo một câu.
Đệ tử chặn đám người Diệp Mặc lại nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, cũng không biểu hiện chút nhiệt tình nào, ngược lại lại kinh ngạc đánh giác đám người Diệp Mặc, một hồi lâu sau mới nói:
- Môn chủ của Tàng Đao tông tôi là Lôi tông chủ, lão môn chủ nhiệm kỳ trước cũng đã hóa Tiên rồi. Hơn nữa Biên sư huynh cũng đã rời khỏi tông môn mấy chục năm rồi, bây giờ cũng không có mặt ở tông môn.
Diệp Mặc nghe thấy câu này nhíu nhíu mày, ý hóa Tiên chỉ là một cách nói khéo đã mất rồi mà thôi. Khi hắn và Nhị Tháp quen biết nhau, từ miệng của Nhị Tháp hắn biết được tình hình cha của gã. Biên Hướng Tân là môn chủ của Tàng Đao tông, tu vi Kiếp Biến tầng tám, hơn nữa tuổi tác cũng không cao, còn sống rất lâu, năm nay mới bao nhiêu tuổi? Sao có thể đột nhiên chết như vậy được?
- Có chuyện gì?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, hai nữ tu từ trong tông môn bước ra. Một nữ tu trong đó tuổi cũng đã cao sau khi thấy đám người Diệp Mặc, lập tức hỏi tên đệ tử.
Tên đệ tử đó sau khi thấy hai nữ tu này, vội vàng khom người nói:
- Đệ tử bái kiến Mẫn trưởng lão, bái kiến Kỳ sư tỷ…
Tên đệ tử này sau khi hành lễ xong, lập tức tiếp lời nói:
- Bẩm Mẫn trưởng lão, mấy vị này nói là bạn của Biên Phượng Tháp sư huynh, muốn đến gặp trưởng môn cũ, tôi đang giải thích cho mấy vị bằng hữu này.
- Ồ…
Nữ tu tên Mẫn trưởng lão kia chằm chằm nhìn đi nhìn lại đám người Diệp Mặc, sau đó ánh mặt lại dồn về người Sầm Thiên Cầm, ôm quyền nói:
- Mấy vị đi cùng với Nhị Tháp, chắc hẳn là biết Nhị Tháp mất tích rồi?
Sầm Thiên Cầm đương nhiên không biết, nhưng Diệp Mặc cũng đã tiếp lời nói:
- Không sai, Nhị Tháp là bạn của tôi, anh ta mất tích tôi biết, Nhị Tháp còn đang bận tu luyện chưa quay về được, tôi đúng lúc đi qua Tàng Đao tông, cũng muốn tiện đường vào thăm.
Nữ tu một mực chưa nói gì nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ có điều sự ngạc nhiên đó lại biến mất ngay tức khắc.
Mẫn trưởng lão nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng nói:
- Hóa ra là bạn của Nhị Tháp, mời mấy vị vào trong, vừa lúc còn một tháng nữa chính là ngày đại hỉ thiếu môn chủ chúng tôi tiếp nhận chức vị môn chủ, mấy vị đúng lúc có thể tham gia ngày vui thiếu môn chủ chúng tôi nhận chức này.
Nói xong, Mẫn trưởng lão đó là nói với nữ tu bên cạnh:
- Di Dung, cô đi gọi Hạ trưởng lão và thiếu môn chủ cùng đến đây đón tiếp mấy người bạn của Nhị Tháp đến, tôi dẫn mấy vị này đến phòng khách lớn của Tàng Đao tông trước.
Nữ tu tên Di Dung theo bản năng giật mình, vội vàng nói:
- Vâng, trưởng lão.
- Di Dung, cô cũng sắp là môn chủ phu nhân rồi, đừng gọi tôi là trưởng lão nữa, cứ gọi chị Mẫn là được rồi.
Mẫn trưởng lão đó khiển trách một câu.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra nữ tu tên Di Dung này chính là Kỳ Di Dung mà Nhị Tháp ngày đêm mong nhớ, nhưng hắn lại cảm thấy Kỳ Di Dung này dường như không phải là người hay thay đổi như Biên Phượng Tháp nói, hắn tin vào trực quan của mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại tiếp lời nói:
- Vị này chắc hẳn là Kỳ tiên tử của Nhị Tháp, vì Nhị Tháp nói về cô rất nhiều, cho nên tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Nói xong Diệp Mặc liền chuyển giọng, lại quay sang nói với Mẫn trưởng lão:
- Mẫn trưởng lão, hay là, để Kỳ tiên tử dẫn chúng tôi đến đại điện đi, có người quen vẫn dễ nói chuyện hơn.
Trong mắt Mẫn trưởng lão có một tia tức giận xoẹt qua, nhưng ngay sau đó cô lại mỉm cười nói:
- Cũng được, Di Dung, khách quý không được sơ suất. Nếu như để cho khách quý không hài lòng về Tàng Đao tông chúng ta, mà lại rời đi ngay, thì đại trưởng lão sẽ không vui đâu.
- Vâng, Mẫn trưởng lão.
Kỳ Di Dung lập tức trả lời, vẫn xưng hô là Mẫn trưởng lão, cũng không gọi là chị Mẫn.
Mẫn trưởng lão đó dường như cũng không để ý, sau khi gật gật đầu với đám người Diệp Mặc, lại quay người đi, đến nửa giây cũng không đợi lâu.
Kỳ Di Dung sau khi dẫn mấy người Diệp Mặc đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại vội vàng nói:
- Mọi người đi nhanh đi, nói với Nhị Tháp, tôi không có lỗi với anh ấy, bảo anh ấy đừng quay về đây nữa.
Sự việc quả nhiên có chút không khớp với những gì Nhị Tháp nói, Diệp Mặc nhíu nhíu mày hỏi:
- Nhị Tháp là bạn của tôi, không làm rõ cha của Nhị Tháp chết như nào, chúng tôi cũng sẽ không đi như vậy.
- Sao anh lại không nghe lời khuyên thật lòng thế? Đại trưởng lão của Tàng Đao tông đã là…
Lời nói của Kỳ Di Dung bị một trận cười ha hả lớn chặn lại, một bóng người nhanh chóng từ xa tiến lại gần, trong nháy mắt đã đến trước mặt đám người.
- Di Dung, khách quý đến rồi tại sao lại không mau mau dẫn đến đại điện, lạnh nhạt với khách như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì đâu.
Người đó sau khi đến, trách mắng Kỳ Di Dung một câu trước, sau đó lại quay người giơ tay ra nói với đám người Diệp Mặc:
- Mời mấy vị bằng hữu, bạn của Nhị Tháp, chính là bạn của Tàng Đao tông tôi.
Diệp Mặc bắt đầu cảm giác có chút bất thường, tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu này đến mặc dù khách khí, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy không chịu được cái không khí hoan nghênh chào đón này. Liên tưởng đến những lời mà Kỳ Di Dung nói, hắn liền ẩn giấu tu vi của mình đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by sjnpro9x; 16-09-2013 at 06:18 PM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Kỳ Di Dung cúi thấp đầu xuống, nhưng cũng không nói câu gì, nhìn bộ dạng không dám phản bác lại.
Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu đến lại khua khua tay nói với Kỳ Di Dung:
- Cô xuống đi, nơi này cứ giao cho tôi là được rồi.
Diệp Mặc bắt đầu cảm thấy có chút không đúng rồi, Kỳ Di Dung sắp làm môn chủ phu nhân rồi, vừa nãy Mẫn trưởng lão còn sai bảo cô, bây giờ tên trưởng lão này lại không có chút tôn kính nào đối với cô cả. Xem ra, Mẫn trưởng lão này giống như đang giám sát cô vậy.
Không đợi Kỳ Di Dung trả lời, Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Kỳ Di Dung nói chuyện rất hợp với tôi, cứ để cô ấy cùng nói chuyện với tôi đi.
Tên trưởng lão Kiếp Biến tầng sáu đó cũng không ngờ Diệp Mặc lại mở miệng chủ động giữ Kỳ Di Dung ở lại, ngữ khí lập tức lạnh lùng. Diệp Mặc cũng nói như vậy rồi, y cũng không tiếp tục bảo Kỳ Di Dung rời đi nữa, chỉ gật gật đầu nói:
- Cũng được, vậy thì Di Dung cùng vào đi.
Nói là đại điện, nhưng thần thức của Diệp Mặc sớm đã quét vào bên trong này thấy đây cũng không phải là đại điện của Tàng Đao tông, mà là một thiên điện. Bên ngoài điện có trận pháp phòng ngự cấp tám, mặc dù bố trí tương đối kín, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn qua liền thấy.
Đợi sau khi đám người Diệp Mặc đều ngồi vào trong đại điện hết rồi, thì tu sĩ Kiếp Biến kia mới nói:
- Không biết Nhị Tháp bây giờ ở đâu rồi?
- Nghe nói bạn của sư đệ đến rồi, tôi trong lòng quả thực cũng rất vui mừng.
Một giọng nói chói tai truyền đến, cắt đứt lời nói của tên tu sĩ Kiếp Biến, cùng với giọng nói này tiến vào là Mẫn trưởng lão và một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất trên đỉnh đầu có chút phát sáng.
Diệp Mặc không ngờ Tàng Đao tông cũng có tu sĩ Hóa Chân, tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất đó sau khi tiến vào ánh mắt liền dừng lại phía Diệp Mặc. Diệp Mặc lập tức đoán ra, chắc hẳn là Mẫn trưởng lão không nhìn ra tu vi của mình, nên mới mời tu sĩ Hóa Chân này đến. Diệp Mặc cũng biết hắn đây chỉ là đoán, một tu sĩ Hóa Chân có thể vì vài vị khách tầm thường đến, theo ý mà nói cũng không hẳn chỉ đơn giản là kiểm tra tu vi.
Giọng nói có chút chói tai đó chắc hẳn là của sư huynh của Nhị Tháp là Diêu Thiện, xem chừng tu vi của gã nâng cao cũng không chậm, cũng đã là Ngưng Thể sơ kỳ rồi, Kỳ Di Dung ngược lại vẫn dậm chân mức tu vi Hư Thần.
- Di Dung, sao em cũng lại ở đây?
Tu sĩ có giọng nói chói tai đó nhìn thấy Kỳ Di Dung, vui mừng nói.
Kỳ Di Dung đứng dậy thấp giọng nói:
- Em dẫn vài người bạn của Nhị Tháp đến đây.
- Uhm. Đợi lát nữa anh tìm em có chút chuyện.
Tu sĩ có giọng nói chói tai đó sau khi nói xong, lại quay người nói với tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất:
- Thái thượng trưởng lão mời ngồi…
Tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất trên đầu có chút phát sáng đó gật gật đầu, sau đó lại nói với Diệp Mặc:
- Công pháp ẩn giấu của người bạn này quả nhiên thâm hậu, Mẫn mỗ không ngờ cũng không nhìn ra được.
Diệp Mặc cười cười, căn bản cũng không tiếp lời, hắn sở dĩ ẩn giấu tu vi của mình, chính là muốn nhìn xem Tàng Đao tông rốt cục là có ý gì? Nếu như không phải nơi này là môn phái của Nhị Tháp, nói không chừng hắn cũng trực tiếp chất vấn rồi. Nhưng đây lại là môn phái mà Nhị Tháp ở, chẳng may chữa lợn lành thành lợn què, thì cũng quá mất mặt rồi. Hơn nữa Nhị Tháp biết rồi, trong lòng gã cũng không thoải mái, dù sao Tàng Đao tông cũng là tông môn mà gã đã từng ở, gã thậm chí còn từng là thiếu môn chủ nữa.
Thấy Diệp Mặc không trả lời, tên tu sĩ Hóa Chân họ Mẫn này cũng không để ý, chỉ bước đến vị trí đầu tiên ngồi xuống, sau đó không nói thêm gì.
- Tôi là Diêu Thiện, là sư huynh của Nhị Tháp, bạn của Nhị Tháp cũng chính là bạn của tôi, còn chưa hỏi mấy vị nên xưng hô như nào.
Tên tu sĩ giọng nói chói tai quả nhiên tự xưng mình là Diêu Thiện.
Nói xong gã lại chỉ về phía tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu nói:
- Vị này là Nam trưởng môn của Tàng Đao tông tôi.
Diệp Mặc đứng dậy ôm quyền nói:
- Tôi tên Diệp Mặc, lần này đến Tàng Đao tông cũng là tiện đường ngang qua, chỉ có điều không ngờ Biên môn chủ sớm qua đời rồi, quả thực khiến người ta vô cùng đau xót. Nhị Tháp bây giờ cũng chưa biết tin này, nếu như Nhị Tháp biết được tin này, trong lòng chắc chắn rất đau thương.
Chỉ đơn gian giới thiệu mình một chút, Diệp Mặc cũng không giới thiệu những người còn lại. Nhưng Diêu Thiện cũng không để ý, rõ ràng trong lòng gã cũng không để tâm đến những người còn lại.
Diệp Mặc sau khi nói xong, Diêu Thiện lập tức tâm trạng trùng xuống nói:
- Đúng vậy, Nhị Tháp sau khi rời khỏi Tàng Đao tông, sư phụ vì vừa tức vừa lo lắng, kết quả tu luyện có chuyện, kết quả, haizz…
Nhị Tháp sau khi rời đi Biên Hướng Tân liền vừa tức vừa lo lắng sao? Diệp Mặc mặc dù chưa từng gặp Biên Hướng Tân, nhưng hắn cũng không tin Nhị Tháp lại có thể nói láo được. Theo những gì Nhị Tháp nói, gã rời khỏi Tàng Đao tông rồi, Biên Hướng Tân chỉ có động lực thúc đẩy, chứ không có chút biểu hiện vừa giận vừa lo gì.
Diêu Thiện nói xong thở dài một hơi, một lát sau, gã lại cố gắng trấn tĩnh tinh thần của mình lại hỏi:
- Anh Diệp, Nhị Tháp không biết bây giờ ở đâu rồi? Tháng sau là ngày tôi nhận chức chưởng môn của Tàng Đao tông, thực ra vị trí này nên là của sư đệ Nhị Tháp. Nhưng tôi vẫn không tìm được Nhị Tháp đang ở đâu, nếu như Nhị Tháp có thể quay về, tôi thà rằng nhường lại vị trí này cho sư đệ Nhị Tháp.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Nhị Tháp tôi quả thực biết, anh ấy đang…
- Đừng nói, anh ta muốn Nhị Tháp quay về chỉ là muốn giết Nhị Tháp, cướp đi truyền thừa Tàng Đao tông trên người Nhị Tháp…
Kỳ Di Dung bỗng nhiên đứng dậy cắt đứt lời nói của Diệp Mặc.
Diệp Mặc bình tĩnh nhìn Kỳ Di Dung, hắn trước giờ vẫn đợi Kỳ Di Dung nói ra chân tướng sự việc. Tâm tư của Kỳ Di Dung từ khi nhìn thấy bọn họ cho đến lúc này, cũng đã cực kỳ chấn động rồi, hơn nữa khi mình nói đến Nhị Tháp ở nơi nào, cô lại càng kích động.
- Di Dung, em điên rồi sao? Nếu như Nhị Tháp quay về rồi, chúng ta có thể nhượng lại chức chưởng môn của Tàng Đao tông cho Nhị Tháp, chúng ra sẽ làm đám cưới. Chẳng lẽ em không muốn Nhị Tháp quay về, nó là sư đệ của anh mà? Là dòng máu duy nhất của Tàng Đao tông chúng ta.
Diêu Thiện bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt không hiểu lớn tiếng nói, rõ ràng rất không hài lòng về câu nói của Kỳ Di Dung.
Kỳ Di Dung cười khẩy, căn bản không thèm để ý đến Diêu Thiện, lại quay người nói với Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, anh là bạn của Nhị Tháp, tôi cũng gọi anh là sư huynh. Tôi chắc chắn mà nói với anh, anh hôm nay nếu như vào đây rồi, bất luận có nói về tung tích của Nhị Tháp hay không, thì anh cũng không thể nào rời khỏi Tàng Đao tông được. Vì cái mà bọn họ muốn không phải là Nhị Tháp quay về, mà là muốn cái mạng của Nhị Tháp và truyền thừa mà Nhị Tháp mang đi.
Diệp Mặc lúc này mới hiểu vì sao mình thoạt nhìn là một tu sĩ cấp thấp đến, lại có một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất cũng chủ động đến đại điện, hóa ra là vì nghe ngóng tin tức của Nhị Tháp, mà mục đích nghe ngóng tin tức của Nhị Tháp rõ ràng chính là truyền thừa của Tàng Đao tông. Xem ra Nhị Tháp mang truyền thừa của Tàng Đao tông đó đi, cũng không phải đơn giản.
Nhưng lúc trước hắn cũng không nghe thấy Nhị Tháp nói qua về truyền thừa của Tàng Đao tông, chẳng lẽ Nhị Tháp lại giấu chuyện này sao?
Tên tu sĩ Hóa Chân đỉnh đầu phát sáng lạnh lùng liếc nhìn Kỳ Di Dung nói:
- Đưa xuống dưới.
- Vâng.
Mẫn trưởng lão vội vàng khom người nói một câu, sau đó bước đến kéo Kỳ Di Dung, Diêu Thiện trong mắt hiện lên tia lo lắng, nhưng cũng không dám nói câu nào.
Kỳ Di Dung lại nói với Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, anh tin lời tôi, Nhị Tháp tuyệt đối đừng quay về, nói với Nhị Tháp, tôi đi trước đây.
Nói xong cô lại cười khẩy với Diêu Thiện nói:
- Diêu Thiện, kết hôn với anh? Kỳ Di Dung tôi trước giờ chưa bao giờ muốn kết hôn với anh. Anh và Mẫn Hướng Thiên hại chết Biên môn chủ, đừng cho rằng mọi người không biết, sẽ có một ngày Nhị Tháp sẽ quay về tìm anh báo thù.
Cô cũng không đợi Mẫn trưởng lão lôi đi, cũng đã bước về phía Mẫn trưởng lão. Trong mắt cô cũng không còn ý muốn sống nữa rồi, nhưng cô cũng biết tự sát trong này đồng nghĩa với việc tự rước lấy nhục nhã.
- Nếu cô cũng biết rồi, vậy thì đừng đi nữa, chết trong này cũng vậy thôi.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất cười khẩy, trực tiếp khua tay một đường chân nguyên đại thủ vươn ra.
- Thái thượng trưởng lão, đừng giết Di Dung, Di Dung cô ấy sẽ không nói…
Diêu Thiện thấy Thái thượng trưởng lão muốn ra tay, lập tức nôn nóng hét lớn.
Tên trưởng lão Hóa Chân đó lạnh lùng nhìn Diêu Thiện một cái, Diêu Thiện rùng mình một cái, cũng không dám nói gì nữa, thậm chí mắt cũng không dám nhìn Kỳ Di Dung nữa.
Diệp Mặc không ngờ nhanh như vậy lại chứng kiến cảnh này, Biên Hướng Tân quả nhiên là do đệ tử của lão hãm hại. Hơn nữa còn là đại đệ tử lão thích nhất - Diêu Thiện, tên Diêu Thiện này có thể hãm hại sư phụ của mình, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Kỳ Di Dung dường như có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng lại không dám nói, đến cuối cùng, cô không còn cơ hội nào nói hết mọi thứ ra.
Chân nguyên đại thủ của trưởng lão Hóa Chân đó chỉ vươn ra được nửa đường, liền tự động tiêu tán. Tu sĩ trong đại điện đều cho rằng Thái thượng trưởng lão vì Diêu Thiện cầu xin, tạm thời bỏ qua cho Kỳ Di Dung, chính vào lúc kinh ngạc này, lại phát hiện ra Thái thượng trưởng lão đang ngồi hàng đầu kia trong mắt lộ ra vẻ cực kì kinh hãi.
Sau đó đám người liền nhìn thấy một chân nguyên đại thủ tương tự bắt lấy Thái thượng trưởng lão đó, giống như một con gà con bị ném ra giữa đại điện vậy.
- Hóa Chân hậu kỳ, vực đại thành…
Tên tu sĩ Hóa Chân này bị Diệp Mặc xách lên ném ra giữa đại điện, đến bò dậy cũng không bò được nữa. Diệp Mặc đã tiện tay phong bế tu vi của gã rồi, nếu như chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Biên Hướng Tân, thì Diệp Mặc sẽ giết chết tên này.
Ở Đông Huyền châu tu luyện đến Thừa Đỉnh cũng là cao thủ trong các cao thủ rồi, huống chi là Kiếp Biến. Nhưng bao gồm cả Mẫn trưởng lão và trưởng lão Kiếp Biến tầng thứ sáu kia, thì cũng bị hành động Diệp Mặc làm cho kinh người chết sững rồi.
Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất không ngờ lại không có chút sức lực phản kháng nào, giống như một con gà con bị người ta dùng chân nguyên đại thủ xách lên vậy, cho dù là Hóa Chân hậu kỳ cũng không làm được?
Chỉ có Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê vẻ mặt bình tĩnh, tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất, trong mắt Diệp Mặc thực ra cũng chỉ lợi hại hơn con kiến hôi chút ít mà thôi.
- Diệp sư huynh, tiền bối…
Kỳ Di Dung không ngừng kích động nhìn Diệp Mặc, cô cho rằng khi sắp chết, lại phát hiện ra chuyện căn bản không thể nào xảy ra được. Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, không ngờ là một cao thủ Hóa Chân hậu kỳ? Lúc trước, cho dù cô có nghĩ đến, cũng không dám nghĩ như vậy.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Nhị Tháp cũng đã từng nói với tôi về cô, nhưng trong ấn tượng của Nhị Tháp, cô dường như không phải bộ dạng như bây giờ. Có chuyện gì nói kỹ ra xem nào, nơi này không có ai dám làm gì cô đâu?
- Vâng.
Kỳ Di Dung kích động vội vàng gật đầu, cô cho rằng đời này cũng không đợi được đến ngày này, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng đợi được rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x