Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1728
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Không ai nghĩ Vương Trạch Vinh lại cứng rắn đến vậy.
Điều này làm cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh.
Thủ tướng Đức lên tiếng trước:
- Mọi người tham gia họp lần này là bàn vấn đề phát triển sau đây của thế giới, chúng ta không nên làm căng thẳng như vậy làm gì. Có gì mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.
Thủ tướng Nga nói:
- Lời này rất đúng, có gì chúng ta đều có thể từ từ trao đổi mà, cuối cùng sẽ có kết quả.
Có hai người điều đình, vẻ mặt Ao Feipu tốt hơn nhiều. Y cười gượng nói:
- Xem ra bên Trung Quốc rất cứng rắn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mỹ cứng rắn quen nên không thích người khác như vậy. Trung Quốc đã có đủ tự tin và có đủ năng lực bảo vệ nước nhà. Các nước khác không có quyền nói này nói kia. Trung Quốc đi con đường gì cho chính Trung Quốc quyết định.
Ao Feipu nói:
- Mỹ từ trước đến giờ vẫn luôn có lập trường ủng hộ một Trung Quốc, đây là điều không thay đổi.
Vương Trạch Vinh nói:
- TÔi cũng đã nói đây là chuyện nội bộ của Trung Quốc, các nước không cần phải quan tâm. Có một điều mà Trung Quốc muốn khẳng định đó là nếu có tiếng nói phản đối thì chúng tôi sẽ tự mình giải quyết bằng biện pháp hòa bình, không được sẽ dùng vũ lực.
Câu này của Vương Trạch Vinh lại làm Ao Feipu tức tối.
Chẳng qua Ao Feipu biết Vương Trạch Vinh đây là nói thật. Nếu ép Trung Quốc quá thì dù ở mặt nào đó Trung Quốc kém Mỹ nhưng nếu Trung Quốc phát động chiến tranh vũ khí hạt nhân sẽ khác.
Nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh một lát, Ao Feipu biết mục đích đặt ra hôm nay đã không thể đạt được.
Gặp phải kẻ cứng rắn như Vương Trạch Vinh mà muốn dùng thủ đoạn uy hiếp sẽ là vô dụng.
Thủ đoạn này bình thường hay có tác dụng nhưng hôm nay thì không làm Ao Feipu trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Vì thế y bất đắc dĩ nói:
- Mọi người nói đúng. Phát triển kinh tế trong nước mới là việc chính. Tôi cũng đã nói Trung Quốc cần mở cửa thị trường hơn nữa. Đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc phải tăng giá mới phải.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thưa tổng thống Ao Feipu, anh đây là tát thẳng vào mặt Trung Quốc rồi. Từ trước đến giờ các nước phương Tây luôn bảo hộ các ngành công nghiệp, nông nghiệp, khai khoáng trong nước. Các vị đã là những nước có nhiều tiền nhất thế giới. Mà Trung Quốc chúng tôi thành nơi làm thuê cho các vị. Chẳng qua đúng như anh nói, kinh tế trong nước phát triển mới là quan trọng hơn cả. Vì thế Trung Quốc chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh chính sách, chú trọng vấn đề trong nước hơn nữa.
Vương Trạch Vinh nói cũng là điều mà các nước như Mỹ vẫn đắc ý. Các nước phương tây lợi dụng đủ loại thủ đoạn ép buộc Trung Quốc nhường bước. Bây giờ hắn nói chính phủ Trung Quốc sẽ điều chỉnh chính sách làm các nước ngồi đây hơi đổi sắc mặt.
Bọn họ biết không thể ép Vương Trạch Vinh nữa, nếu ép quá không biết hắn còn có thể làm gì nữa.
Gặp phải một tên quan chức Trung Quốc không chịu nói lý lẽ làm mấy người không biết nên làm gì để đối phó. Hắn có thể nói quá bá đạo, hơi động chút là lấy vũ khí hạt nhân ra uy hiếp.
Mấy nước khác nhìn Mỹ để muốn xem Mỹ nói gì.
Những lời kia bình thường phải do Mỹ nói ra mới đúng, sao bây giờ lại do Trung Quốc – một nước vốn luôn mềm yếu nói ra?
Mấy nước như Nhật Bản, Hàn Quốc càng nghĩ càng giật mình.
Bọn họ nghĩ Trung Quốc đánh bất ngờ Đài Loan, bây giờ Vương Trạch Vinh lại nắm quân đội Trung Quốc nếu như hắn ra lệnh đột nhiên tập kích thì ai biết nước bọn họ có thể chống đỡ nổi không?
Trước đây có Mỹ đứng sau nên không có gì phải sợ, nhưng bây giờ ngay cả Mỹ cũng không có biện pháp gì với Trung Quốc, đó là điều rất nguy hiểm.
Nhìn thoáng qua Ao Feipu, tổng thống, Thủ tướng hai nước này có thể nhận ra Ao Feipu đang không có biện pháp gì đối phó với Vương Trạch Vinh.
Nhìn Ao Feipu, nếu ngày nào đó Trung Quốc thật sự tấn công nước mình, khả năng Mỹ tham chiến có cao hay không? Không quá chắc nếu như bên nước bọn họ không có lý.
Mấy nước này đều suy nghĩ phải nhanh chóng tạo quan hệ tốt với Trung Quốc, như vậy mới giảm được mối uy hiếp từ Trung Quốc.
Tổng thống Hàn Quốc cười gượng một tiếng và nói:
- Hàn Quốc và Trung Quốc từ xưa tới giờ đều là láng giềng tốt, gần đây chúng tôi cũng đã tỏ ý bồi thường ngư dân Trung Quốc, sau đây hai nước chúng ta cần phải tạo quan hệ tốt hơn nữa.
Vương Trạch Vinh nghe y nói như vậy cũng cười đáp lại:
- Tổng thống nói rất đúng. Tôi vẫn chú ý tới việc này và thấy cố gắng của Hàn Quốc. Tôi rất vui mừng, hai nước cùng giữ ổn định, phát triển là điều ai cũng mong thấy có.
Tổng thống Hàn Quốc vội vàng nói:
- Không biết Bí thư Vương lúc nào có thời gian thì tôi xin mời anh tới Hàn Quốc.
Y đang cố gắng hóa giải cơn tức của Vương Trạch Vinh với Hàn Quốc, đó mới là điều quan trọng nhất.
- Cảm ơn Tổng thống đã mời, tôi rất vui mừng được tới Hàn Quốc học tập một chút.
Vương Trạch Vinh sau nhiều năm làm chính trị nên vừa nhìn điệu bộ của đối phương là biết có muốn nói lý lẽ cũng vô ích.
Vì thế hắn quyết định phải cứng rắn, tỏ vẻ không sợ gì hết mới có thể thay đổi cục diện. Hôm nay nếu mình yếu thế thì không thể nào qua được sự chèn ép của mấy nước này.
Quả nhiên biểu hiện của hắn đã khiến mục đích của các nước kia không đạt được.
Thấy tình hình phát triển có lợi cho nước mình, Vương Trạch Vinh đương nhiên phải thu thanh kiếm về và tỏ thái độ thân thiện.
Hắn cười thầm trong lòng, hội nghị lãnh đạo các quốc gia chẳng qua cũng chỉ như một cuộc mặc cả mà thôi.
Nói vài câu với Tổng thống Hàn Quốc, Vương Trạch Vinh quay sang nhìn Thủ tướng Nhật Bản nhưng không nói gì.
Mặc dù hắn không nói gì nhưng Thủ tướng Nhật Bản lại hơi run.
Nghĩ đến tên lửa của Trung Quốc có thể bắn tới Đài Loan thì bắn đến địa phận Nhật Bản của mình cũng không khó khăn gì, y biết Vương Trạch Vinh rất có thể đặt mục tiêu vào nước mình.
Nhất định phải mau chóng nghiên cứu việc này.
Nói thật mấy nước phương tây không quá sợ Trung Quốc vì cách khá xa, nhưng mấy nước Châu Á lại khác. Nếu ép Trung Quốc quá rồi có chiến tranh thì không có nước nào tốt đẹp cả.
Trong đầu mọi người đều suy nghĩ khá nhiều nhưng có một cảnh chung đó là Vương Trạch Vinh điên cuồng chỉ huy quân đội Trung Quốc dùng vũ khí hạt nhân tấn công vào nước mình.
Nghĩ đến việc này làm mọi người đều sợ.
Không ai dám cam đoan hắn không phát động chiến tranh.
Bộ trưởng bộ ngoại giao Anh không khỏi thở dài một tiếng. Y thầm nghĩ gặp phải người như tên này thì về sau cũng sẽ không dễ dàng gì.
Thủ tướng Nga vẫn quan sát Vương Trạch Vinh, y thấy nếu Trung Quốc và Nga tăng cường quan hệ đồng minh có lẽ sẽ thay đổi cục diện thế giới.
Nghĩ vậy, Thủ tướng Nga nói:
- Bí thư Vương, không biết lúc nào anh có thời gian, tôi mời anh tới viếng thăm Nga. Hai nước chúng ta có nhiều điểm có thể hợp tác.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi rất hân hạnh được tới Nga.
Vương Trạch Vinh cũng biết Trung Quốc nếu muốn đứng vững sẽ cần hợp tác với những cường quốc trên thế giới để làm đối trọng với Mỹ.
Tổng thống Pháp nói:
- Bí thư Vương và nước Pháp chúng tôi có tình cảm sâu sắc. Tôi Bí thư Vương lần đầu ra nước ngoài là tới nước Pháp chúng tôi. Tôi hy vọng Bí thư Vương lúc rảnh có thể quay lại Pháp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Người dân Pháp là những người bạn thân thiết của tôi, tôi rất vui được trở lại Pháp một lần nữa.
Ao Feipu thấy có vài nước thay đổi thái độ, việc này làm y rất tức giận.
Mấy nước khác đã thế thì mình Mỹ sao có thể làm gì được Trung Quốc. Vì thế y đành nói:
- Tôi và Bí thư Vương có quan hệ khá tốt, Bí thư Vương cũng nên tới Mỹ viếng thăm chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trung Quốc và Mỹ có nhiều quan hệ hợp tác cả về kinh tế và chính trị. Tôi rất hy vọng quan hệ hợp tác này tiếp tục kéo dài. Khi điều kiện cho phép tôi sẽ tới Mỹ xem một chút.
Mọi người nói chuyện vài câu, Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Xem ra hội nghị lần này của chúng ta diễn ra rất thành công, đạt được hiệu quả như mong muốn
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1729
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Sau khi hội nghị bí mật kết thúc, lãnh đạo mười nước lúc đi ra đều nở nụ cười.
Bề ngoài không thấy vẻ mặt mọi người có gì khác lạ nhưng một vài phóng viên vẫn nhạy cảm nhận ra vị trí sắp xếp các lãnh đạo có thay đổi.
Mấy ngày trước đại diện Trung Quốc đều bị mọi người cố ý bỏ sang bên nhưng hôm nay lại khác. Người Trung Quốc đi ra thì lãnh đạo hai nước Mỹ, Nga đi cùng.
Đặc biệt nhất là đại diện Trung Quốc lại tỏ ra rất thân mật với đại diện của Nga, Mỹ.
Thấy biến hoá như vậy, người bình thường chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên nhưng với phóng viên theo mảng quốc tế nhiều năm thì hiểu đây là thay đổi lớn về thái độ. Không biết nội dung hội nghị là như thế nào mà dẫn tới kết quả này.
Không nhìn ra được biến đổi từ mấy vị lãnh đạo, các phóng viên liền nhìn đến nhân viên đi theo của bọn họ. mấy phóng viên tinh mắt nhận ra vẻ kích động của quan chức Trung Quốc.
Mấy phóng viên không ngừng suy đoán nhưng bọn họ biết có hỏi cũng không ra được gì cả.
Hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh về phòng nghỉ của mình.
Mở máy ra, Vương Trạch Vinh thấy có không ít cuộc điện gọi tới, đây đều là gọi đến hỏi nội dung hội nghị.
Vương Trạch Vinh cầm máy gọi lại từng cuộc.
Thư ký Phan Bằng Trình cũng đã ghi chép lại vài cuộc điện thoại không quá quan trọng rồi báo cáo với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nghe thấy còn cả Hoàng Vĩ gọi tới.
Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Mình muốn cảm ơn người đập gạch vào đầu mà Hoàng Vĩ lại nghĩ đó là mình muốn trả thù.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hoàng Vĩ.
Nghe thấy tiếng của Vương Trạch Vinh, Hoàng Vĩ có chút kích động nói:
- Bí thư Vương, công việc mà ngài bố trí tôi đã hoàn thành.
Mấy hôm nay Hoàng Vĩ rất hưng phấn. Đây là chuyện Vương Trạch Vinh tự giao cho mình, dù là lãnh đạo thị xã hay tỉnh sau khi biết việc này mình có gọi tới đều nói chuyện nhiệt tình, vui vẻ hơn trước nhiều.
- Ồ, thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, những người đánh nhau lúc ấy chúng tôi đã tìm được địa chỉ hết. Chẳng qua lúc ấy khá loạn nên không biết ai đánh ngài. Tôi yêu cầu Công an huyện khống chế tất cả bọn họ, người đến nơi khác liền nhờ cơ quan công an bên bọn họ giúp đỡ. Bây giờ còn một người đã sang Canada. Sở công an cũng khá coi trọng nên đã liên lạc với Đại sứ quán Canada yêu cầu phối hợp.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền biết ngay mình đoán đúng. Hắn có chút buồn bực nói:
- Hoàng Vĩ, tôi nhờ anh tìm giúp bọn họ chủ yếu là muốn mời bọn họ dùng cơm. Anh có cần làm phức tạp như vậy không?
Hoàng Vĩ nghe xong liền hơi sợ:
- Bí thư Vương, tôi làm sai ư?
- Hoàng Vĩ, chúng ta là đồng nghiệp cũ, anh biết tôi đó. Lúc ấy tôi không có lý tưởng lớn nhưng sau khi bị đánh vào đầu tôi tỉnh dậy mới có suy nghĩ tiến bộ, vì thế mới có thể phát triển đến như ngày hôm nay. Thật lòng mà nói tôi phải cảm ơn bọn họ. Đây là nguyên nhân tôi muốn tìm bọn họ.
Tìm người chỉ là vì mục đích này thôi sao?
Hoàng Vĩ há hốc mồm.
Mặc dù có chút khó chịu vì nguyên nhân này mà mình phải mất thời gian vài ngày. Nhưng Hoàng Vĩ lại nghĩ với thân phận hiện nay của Vương Trạch Vinh, hắn nhờ mình làm là may mắn của mình.
Hoàng Vĩ lại đổ mồ hôi, mình hiểu lầm ý của Vương Trạch Vinh nên bắt mấy người kia.
- Bí thư Vương, tôi sai rồi.
Hoàng Vĩ nhăn nhó nói.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là do Hoàng Vĩ muốn thể hiện với mình nên không trách đối phương.
- Hoàng Vĩ, anh giờ đã là Bí thư huyện ủy nên làm việc gì cũng cần có tư tưởng, suy nghĩ của riêng mình. Anh cần phải cố gắng đặt tâm trí vào công việc, như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ được.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ làm theo lời ngài nói.
Hoàng Vĩ vội vàng nói.
- Ừ, anh nói với mấy người kia lúc tôi tới Khai Hà sẽ mời bọn họ dùng cơm.
Vương Trạch Vinh nói.
Thấy Vương Trạch Vinh không trách mình, Hoàng Vĩ lúc này mới yên tâm.
Bỏ máy xuống, Hoàng Vĩ vội vàng chạy ra ngoài xử lý nốt công việc.
Đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, Vương Trạch Vinh không quá để ý vì hắn còn có nhiều việc quan trọng khác cần làm.
Ngồi trên ghế hút thuốc, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ lại tình hình hội nghị hôm nay.
Hắn biết tình hình của Trung Quốc. Mình mặc dù tỏ vẻ cứng rắn nhưng Trung Quốc còn nhiều điểm chậm phát triển. Trung Quốc nếu muốn theo kịp các cường quốc thì còn phải đi rất dài. Trung Quốc đã nhiều lần thất bại trong tranh chấp kinh tế quốc tế, có thể nói nhiều chính sách hiện tại làm chậm sự phát triển của Trung Quốc. Sau đây cần chính là để nền kinh tế Trung Quốc vận động theo nền kinh tế thị trường.
Đang nghĩ việc này, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh rất quan tâm tình hình hội nghị hôm nay. Y biết nếu Vương Trạch Vinh không chống được áp lực thì sẽ do mình chống.
Vương Trạch Vinh nói qua tình hình hội nghị với Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh nghe xong khá lâu mới nói:
- Trạch Vinh, cậu làm rất tốt. Hội nghị lần này cậu đã tranh thủ được hoàn cảnh phát triển ổn định, an toàn cho Trung Quốc chúng ta.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng chỉ là cường điện một chút nhưng may là làm bọn họ hơi sợ. Nhưng một quốc gia mạnh hay yếu là do thực lực chính nó, ở điểm này chúng ta còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Bí thư Trịnh nghe ra điều Vương Trạch Vinh lo lắng nên nói:
- Trạch Vinh, chúng ta sẽ cùng cố gắng.
Cuộc gặp thượng đỉnh 10 nước nhanh chóng kết thúc. Đám phóng viên không nhận được tin tức gì, có lợi duy nhất đó là biết được việc Mỹ không còn tỏ vẻ quá cứng rắn như trước mà đã chịu nhường ở vài mặt.
Các quan chức Trung Quốc đi theo khi nhìn Vương Trạch Vinh đều lộ rõ sự kính trọng. Đi theo lãnh đạo như vậy ra nước ngoài khiến bọn họ cảm thấy có được tôn nghiêm.
Vương Trạch Vinh ngồi trong máy bay, trước mặt hắn là một tấm bản đồ rất lớn. Hắn thi thoảng dùng bút khoanh tròn trên đó.
- Bí thư Vương, sắp vào lãnh thổ nước ta.
Phan Bằng Trình nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện có một luồng quan khí nồng nặc từ phía Trung Quốc ập tới.
Quan khí đến rất mạnh, cảm nhận được điều này, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của mình đang tăng lên rất nhanh.
Hai tán ô còn lại trong nháy mắt đã hoàn toàn thành hình.
Bảy tán ô càng lúc càng lớn, chúng chuyển động cũng càng nhanh hơn nữa.
- Bí thư Vương, lần này tới Geneva, đoàn Trung Quốc chúng ta thu được thành quả rất lớn, tôi tin Trung Quốc chúng ta sẽ có lợi rất lớn.
Một quan chức nói.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Hắn biết tại sao hai tán ô còn lại của mình nhanh chóng thành hình như thế.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và nói:
- Quan chức Trung Quốc chúng ta đều có trọng trách đưa Trung Quốc trở thành cường quốc. Chúng ta cũng phải phấn đấu vì mục tiêu này, chỉ có như vậy thì quốc gia chúng ta mới có hy vọng.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Trung Quốc rộng lớn, hùng vĩ như vậy, chúng ta dù ở đâu, gặp đối thủ mạnh tới đâu thì trong lòng chúng ta chỉ cần có nhân dân, chúng ta sẽ không sợ gì hết.
Thấy mọi người đều thầm gật đầu, Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Chúng ta đang ở trên mây, chúng ta cần có giấc mộng Trung Quốc sẽ bay lên. Tôi tin Trung Quốc chúng ta nhất định sẽ trở thành cường quốc
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1730
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Sau khi hội nghị bí mật kết thúc, lãnh đạo mười nước lúc đi ra đều nở nụ cười. Bề ngoài không thấy vẻ mặt mọi người có gì khác lạ nhưng một vài phóng viên vẫn nhạy cảm nhận ra vị trí sắp xếp các lãnh đạo có thay đổi. Mấy ngày trước đại diện Trung Quốc đều bị mọi người cố ý bỏ sang bên nhưng hôm nay lại khác. Người Trung Quốc đi ra thì lãnh đạo hai nước Mỹ, Nga đi cùng. Đặc biệt nhất là đại diện Trung Quốc lại tỏ ra rất thân mật với đại diện của Nga, Mỹ.
Thấy biến hoá như vậy, người bình thường chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên nhưng với phóng viên theo mảng quốc tế nhiều năm thì hiểu đây là thay đổi lớn về thái độ. Không biết nội dung hội nghị là như thế nào mà dẫn tới kết quả này. Không nhìn ra được biến đổi từ mấy vị lãnh đạo, các phóng viên liền nhìn đến nhân viên đi theo của bọn họ. mấy phóng viên tinh mắt nhận ra vẻ kích động của quan chức Trung Quốc.
Mấy phóng viên không ngừng suy đoán nhưng bọn họ biết có hỏi cũng không ra được gì cả.
Hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh về phòng nghỉ của mình. Mở máy ra, Vương Trạch Vinh thấy có không ít cuộc điện gọi tới, đây đều là gọi đến hỏi nội dung hội nghị. Vương Trạch Vinh cầm máy gọi lại từng cuộc.
Thư ký Phan Bằng Trình cũng đã ghi chép lại vài cuộc điện thoại không quá quan trọng rồi báo cáo với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nghe thấy còn cả Hoàng Vĩ gọi tới.
Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Mình muốn cảm ơn người đập gạch vào đầu mà Hoàng Vĩ lại nghĩ đó là mình muốn trả thù. Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hoàng Vĩ.
Nghe thấy tiếng của Vương Trạch Vinh, Hoàng Vĩ có chút kích động nói:
- Bí thư Vương, công việc mà ngài bố trí tôi đã hoàn thành.
Mấy hôm nay Hoàng Vĩ rất hưng phấn. Đây là chuyện Vương Trạch Vinh tự giao cho mình, dù là lãnh đạo thị xã hay tỉnh sau khi biết việc này mình có gọi tới đều nói chuyện nhiệt tình, vui vẻ hơn trước nhiều.
- Ồ, thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, những người đánh nhau lúc ấy chúng tôi đã tìm được địa chỉ hết. Chẳng qua lúc ấy khá loạn nên không biết ai đánh ngài. Tôi yêu cầu Công an huyện khống chế tất cả bọn họ, người đến nơi khác liền nhờ cơ quan công an bên bọn họ giúp đỡ. Bây giờ còn một người đã sang Canada. Sở công an cũng khá coi trọng nên đã liên lạc với Đại sứ quán Canada yêu cầu phối hợp.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền biết ngay mình đoán đúng. Hắn có chút buồn bực nói:
- Hoàng Vĩ, tôi nhờ anh tìm giúp bọn họ chủ yếu là muốn mời bọn họ dùng cơm. Anh có cần làm phức tạp như vậy không?
Hoàng Vĩ nghe xong liền hơi sợ:
- Bí thư Vương, tôi làm sai ư?
- Hoàng Vĩ, chúng ta là đồng nghiệp cũ, anh biết tôi đó. Lúc ấy tôi không có lý tưởng lớn nhưng sau khi bị đánh vào đầu tôi tỉnh dậy mới có suy nghĩ tiến bộ, vì thế mới có thể phát triển đến như ngày hôm nay. Thật lòng mà nói tôi phải cảm ơn bọn họ. Đây là nguyên nhân tôi muốn tìm bọn họ.
Tìm người chỉ là vì mục đích này thôi sao?
Hoàng Vĩ há hốc mồm.
Mặc dù có chút khó chịu vì nguyên nhân này mà mình phải mất thời gian vài ngày. Nhưng Hoàng Vĩ lại nghĩ với thân phận hiện nay của Vương Trạch Vinh, hắn nhờ mình làm là may mắn của mình.
Hoàng Vĩ lại đổ mồ hôi, mình hiểu lầm ý của Vương Trạch Vinh nên bắt mấy người kia.
- Bí thư Vương, tôi sai rồi.
Hoàng Vĩ nhăn nhó nói.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là do Hoàng Vĩ muốn thể hiện với mình nên không trách đối phương.
- Hoàng Vĩ, anh giờ đã là Bí thư huyện ủy nên làm việc gì cũng cần có tư tưởng, suy nghĩ của riêng mình. Anh cần phải cố gắng đặt tâm trí vào công việc, như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ được.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ làm theo lời ngài nói.
Hoàng Vĩ vội vàng nói.
- Ừ, anh nói với mấy người kia lúc tôi tới Khai Hà sẽ mời bọn họ dùng cơm.
Vương Trạch Vinh nói.
Thấy Vương Trạch Vinh không trách mình, Hoàng Vĩ lúc này mới yên tâm. Bỏ máy xuống, Hoàng Vĩ vội vàng chạy ra ngoài xử lý nốt công việc. Đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, Vương Trạch Vinh không quá để ý vì hắn còn có nhiều việc quan trọng khác cần làm.
Ngồi trên ghế hút thuốc, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ lại tình hình hội nghị hôm nay.
Hắn biết tình hình của Trung Quốc. Mình mặc dù tỏ vẻ cứng rắn nhưng Trung Quốc còn nhiều điểm chậm phát triển. Trung Quốc nếu muốn theo kịp các cường quốc thì còn phải đi rất dài. Trung Quốc đã nhiều lần thất bại trong tranh chấp kinh tế quốc tế, có thể nói nhiều chính sách hiện tại làm chậm sự phát triển của Trung Quốc. Sau đây cần chính là để nền kinh tế Trung Quốc vận động theo nền kinh tế thị trường.
Đang nghĩ việc này, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Bí thư Trịnh. Bí thư Trịnh rất quan tâm tình hình hội nghị hôm nay. Y biết nếu Vương Trạch Vinh không chống được áp lực thì sẽ do mình chống. Vương Trạch Vinh nói qua tình hình hội nghị với Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh nghe xong khá lâu mới nói:
- Trạch Vinh, cậu làm rất tốt. Hội nghị lần này cậu đã tranh thủ được hoàn cảnh phát triển ổn định, an toàn cho Trung Quốc chúng ta.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng chỉ là cường điện một chút nhưng may là làm bọn họ hơi sợ. Nhưng một quốc gia mạnh hay yếu là do thực lực chính nó, ở điểm này chúng ta còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Bí thư Trịnh nghe ra điều Vương Trạch Vinh lo lắng nên nói:
- Trạch Vinh, chúng ta sẽ cùng cố gắng.
Cuộc gặp thượng đỉnh 10 nước nhanh chóng kết thúc. Đám phóng viên không nhận được tin tức gì, có lợi duy nhất đó là biết được việc Mỹ không còn tỏ vẻ quá cứng rắn như trước mà đã chịu nhường ở vài mặt. Các quan chức Trung Quốc đi theo khi nhìn Vương Trạch Vinh đều lộ rõ sự kính trọng. Đi theo lãnh đạo như vậy ra nước ngoài khiến bọn họ cảm thấy có được tôn nghiêm.
Vương Trạch Vinh ngồi trong máy bay, trước mặt hắn là một tấm bản đồ rất lớn. Hắn thi thoảng dùng bút khoanh tròn trên đó.
- Bí thư Vương, sắp vào lãnh thổ nước ta.
Phan Bằng Trình nhỏ giọng nói. Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện có một luồng quan khí nồng nặc từ phía Trung Quốc ập tới. Quan khí đến rất mạnh, cảm nhận được điều này, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của mình đang tăng lên rất nhanh. Hai tán ô còn lại trong nháy mắt đã hoàn toàn thành hình. Bảy tán ô càng lúc càng lớn, chúng chuyển động cũng càng nhanh hơn nữa.
- Bí thư Vương, lần này tới Geneva, đoàn Trung Quốc chúng ta thu được thành quả rất lớn, tôi tin Trung Quốc chúng ta sẽ có lợi rất lớn.
Một quan chức nói.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Hắn biết tại sao hai tán ô còn lại của mình nhanh chóng thành hình như thế.
Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và nói:
- Quan chức Trung Quốc chúng ta đều có trọng trách đưa Trung Quốc trở thành cường quốc. Chúng ta cũng phải phấn đấu vì mục tiêu này, chỉ có như vậy thì quốc gia chúng ta mới có hy vọng.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Trung Quốc rộng lớn, hùng vĩ như vậy, chúng ta dù ở đâu, gặp đối thủ mạnh tới đâu thì trong lòng chúng ta chỉ cần có nhân dân, chúng ta sẽ không sợ gì hết.
Thấy mọi người đều thầm gật đầu, Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Chúng ta đang ở trên mây, chúng ta cần có giấc mộng Trung Quốc sẽ bay lên. Tôi tin Trung Quốc chúng ta nhất định sẽ trở thành cường quốc!
-o0o-
Đại Công Cáo Thành_Công Đức Viên Mãn
-------oo0oo-------
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào