'Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát’ của Diệp Mặc, đã tu luyện đến tầng sáu, thần thức càng vô ảnh vô hình thì không phải nói, hắn còn ngưng tụ ra thần thức kích của mình, thần thức kích và thần hồn kích khác nhau, thần thức kích không phải chuyên dùng để công kích thần thức, mà là dùng để đối phó trận pháp thần thức, cấm chế quét không vào…
Thần thức đao lúc trước của hắn cũng có thể dùng, Thần thức đao xuyên qua trận pháp ẩn chức thần thức có hai nhược điểm, thứ nhất tiêu hao quá nhiều thần thức, dễ mệt mỏi. Thứ hai thần thức đao động tĩnh quá lớn, nếu có người trong coi trận pháp, dễ bị phát hiện được. Mà thần thức kích thì không có hạn chế này, thần thức kích có thể vô thanh vô thức xuyên qua trận pháp thần thức không nói, hơn nữa rất khó bị phát hiện.
Đương nhiên muốn thi triễn thần thức kích xuyên qua trận pháp không bị phát hiện, ngoài trừ mình phải có thần thức cường đại phóng ra thần thức kích, còn có một điều quan trọng, đó là phải nắm rõ trận pháp, nếu không nắm rõ trận pháp, cho dù nắm rõ thần thức kích đi nữa, cũng sẽ bị phát hiện.
Lúc này thần thức của Diệp Mặc nhẹ nhàng lại dễ dàng xuyên qua trận pháp cấp chín trước mắt này, tiến vào trong phòng.
Trước đó Diệp Tử Phong vẻ mặt không có chút biểu cảm đi vào, Diệp Mặc liền đoán ra nơi này không phải là chỗ tu luyện của Diệp Tử Phong, bây giờ mọi thứ hiện ra trong thần thức không khác mấy với hắn suy đoán, nơi này thực sự không phải chỗ tu luyện của Diệp Tử Phong.
Phòng chỗ này rất đơn giản, đến mức chỉ có một căn phòng đá mười mấy mét vuông, chung quanh phòng đá không có bất kì thứ gì, nếu nhất thiết phải nói có thứ gì thì đó thì chính là một cái bồ đoàn trong phòng đá, ngồi trên bồ đoàn đó là một nam tu nhìn không ra tuổi tác, đầu cực to, thân mình cực nhỏ, có vẻ không hài hòa lắm.
Diệp Tử Phong đứng ở phía trước nam tu này, rất cung kính hai tay rủ xuống.
Nam tu đầu to mình nhỏ quan sát Diệp Tử Phong từ trên xuống dưới rất lâu, mới thỏa mãn gật gật đầu nói:
- Con không tệ, tốc độ tu luyện gần đây còn tạm được, cũng không uổng công ta đào tạo con, ta hy vọng sau này anh có thể trở thành đệ nhất nhân ở Nam Cung gia, thậm chí là đệ nhất nhân ở toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt
Diệp Tử Phong lập tức cung kính khom người xuống nói:
- Mạng của Nam Cung Tử Phong con chính là do sư phụ cứu, Tử Phong tuyệt đối sẽ không phụ lòng sư phụ, sẽ không phụ lòng Nam Cung gia.
Diệp Mặc nghe được lời này nhất thời khựng lại, tên Diệp Tử Phong này cũng đổi cả họ thành Nam Cung rồi, nếu để Diệp Bắc Vinh cường thế nghe được, nói không chừng sẽ tức chết mất, nhưng Diệp Bắc Vinh đó bây giờ nói không chừng đã không còn trên thế gian nữa, cho dù có tức chết, cũng không có cách nào làm gì được Diệp Tử Phong.
Nam tu đầu to đó càng hài lòng gật đầu nói:
- Rất tốt, không hổ là trụ cột của Nam Cung gia, Nam Cung Tiểu Đại là đệ tử kiệt xuất của Nam Cung gia, còn là Uẩn Mộc linh căn, anh phải đối đãi tốt với nó, không có nó anh cũng không thể có thành tựu của ngày hôm nay.
Diệp Mặc nghe đến đây, nhất thời thở dài một cái, hắn bây giờ không phải như lúc trước không biết gì, đối với Uẩn Mộc linh căn cũng hiểu khá rõ, giống như Ẩn Băng linh căn của Tô Tĩnh Văn vậy, trước khi bị kích phát là không thể tu luyện, sau khi kích phát, tốc độ tu luyện nhanh vô cùng.
Mà Uẩn Mộc linh căn thuộc Mộc linh căn trong Ngũ hành linh căn, cực hiếm, bất kì Uẩn linh căn nào trong Ngũ hành linh căn cũng cực hiếm, tốc độ tuy không như Ẩn linh căn, nhưng không kém Thuần linh căn, mà Uẩn linh căn còn có một đặc tính quan trọng, chính là có thể giúp người không có linh căn phát triển ra linh căn mới.
Đương nhiên không phải hoàn toàn không có điều kiện, người không có linh căn đó nhất định phải uống linh vật đỉnh cấp trong ngũ hành mới có thể được. Nếu như ăn phải linh vật đỉnh cấp thủy hệ, vậy chỉ có thể tìm Uẩn linh căn của thủy hệ.
Cho nên điều này cực kỳ trắc trở, trước không nói bản thân Uẩn linh căn cực kì thưa thớt, coi như là anh tìm được Uẩn linh căn rồi, anh có thể tìm được linh vật Ngũ Hành đỉnh cấp không?
Hơn nữa, cho dù là anh tìm được linh vật Ngũ Hành đỉnh cấp, vậy linh vật anh tìm được có tương ứng với Uẩn linh căn không?
Nam Cung Tiểu Đại là Uẩn mộc linh căn, mà Diệp Tử Phong không có linh căn để tu luyện nhanh đến như vậy, hiển nhiên là đã dùng qua linh vật đỉnh cấp của hệ mộc.
Cuối cùng đã hiểu được Diệp Tử Phong tại sao không thể rời khỏi Nam Cung Tiểu Đại, nhưng Diệp Mặc lại không phải bởi vì mấy chuyện lặt vặt này mà than thở, hắn than là bởi vì hắn còn biết được thông qua Uẩn mộc linh căn sản ra linh căn không những tốt, hơn nữa càng thích hợp để đoạt xá.
Chẳng lẽ tên đầu to mình nhỏ trước mặt muốn đào tạo Diệp Tử Phong, mục đích chỉ là đoạt xá? Bằng không, Diệp Tử Phong là tên vô danh, anh ta dựa vào cái gì đạt được Nam Cung Tiểu Đại và linh vật đỉnh cấp?
Nếu nói Diệp Tử Phong tự mình không cẩn thận, đã dùng linh vật đẳng cấp hệ mộc, sau đó được nam tu đầu to phát hiện mang về đây, Diệp Mặc có chút không tin, trước đây Diệp Tử Phong không có tu luyện, nhiều nhất chỉ là một võ giả Hoàng cấp mà thôi, thậm chí Huyền cấp cũng chưa tới.
Năng lực như vậy có thể tìm ra linh vật đỉnh cấp của hệ mộc, mới là chuyện lạ.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào nam tu này, hắn lập tức phát hiện nam tu đầu to mình nhỏ này đã không có da thịt, trên người ông có lẽ là do trúng một thứ độc cực kỳ lợi hại dẫn đến, chỉ cần qua một thời gian nữa, thân xác của ông sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Tên này đào tạo Diệp Tử Phong quả nhiên là để đoạt xá, Diệp Mặc âm thầm lại thở dài một hơi, tuy hắn biết được sự thật của chuyện này, cũng không tính nhúng tay.
Hắn không giết Diệp Tử Phong, là nể mặt Diệp Lăng, cũng nể tình từng quen biết, nhưng hắn cũng sẽ không giúp Diệp Tử Phong, Diệp Tử Phong vì Uẩn linh căn, bỏ Trình Na Na còn chưa tính, còn bôi xấu sự trong sạch của Trình Na Na, thậm chí đến mình cũng kéo vào, mình không giết gã đã là tích đức ba đời tổ tông gã rồi.
Diệp Mặc không hiểu sao Diệp Tử Phong lại biến thành như vậy, hắn chỉ có thể đoán được đại khái, khi Diệp Tử Phong một mình ở Nam An Châu sinh sống, có lẽ đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng những thứ này đối với Diệp Mặc căn bản chỉ là viện cớ.
Dù có khổ hơn nữa, gã cũng là một người trưởng thành, đại lục Lạc Nguyệt cũng có rất nhiều người không thể tu luyện, cũng không phải một mình gã. Lẽ nào nỗi khổ của gã có thể so với mình khi còn bé?
Không cha không mẹ, không chốn dung thân, không cái ăn cái mặc, đến khi được lão đạo của Thần Dược Môn dẫn đi, hắn đã qua được thời kỳ khó khăn nhất của mình rồi. Bởi vì hắn đã trưởng thành rồi, sau khi trưởng thành dù không tu luyện, việc tìm cái ăn cũng đơn giản hơn
- Vâng sư phụ, Đại Đại chính là mạng của con, cho dù chết, cũng không thể để Đại Đại chịu tủi nhục.
Diệp Tử Phong cung kính nói, trong mắt mang theo tia kiên định, làm người ta nhìn là biết, anh ta đối với Nam Cung Tiểu Đại cực kì tốt.
Nam tu đầu to gật gật đầu:
- Ừ, tốt, tốt.
Nói xong nam tu đầu to bắt đầu trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ gì, qua một lúc, ông đột nhiên mở mắt nói:
- Tử Phong, giữa tháng sau con qua đây, ta có bộ pháp bảo động thiên, tháng sau ta chuẩn bị truyền lại cho con, haiz, ta sợ mình phải phi thăng rồi, đến tiên giới, cũng quá lãng phí…
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, giữa tháng sau, đúng ngày lễ ma quỷ, nguyên thần buông lỏng, là cơ hội tốt để đoạt xá, tên nam tu đầu to vốn còn định đợi, có thể thấy tu vi Diệp Tử Phong tấn cấp nhanh quá, nên y không dám tiếp tục nữa.
Thân xác đã sắp tiêu tán, tu vi Nguyên Thần cũng rất không ổn, nói không chừng chỉ cần Diệp Tử Phong tu luyện một thời gian nữa, y căn bản không có cách đoạt xá, y vậy mà sắp phi thăng ư? Đúng là chẳng biết xấu hổ, những lời này cũng chỉ là lừa được Diệp Tử Phong tay gà mờ này thôi, nếu là một tay tu chân lão luyện, chỉ cần nghe lời này là có thể biết không ổn rồi.
Tên nam tu đầu to vẫy tay nói:
- Tử Phong, đừng khách sao với ta, đến Tiểu Đại ta cũng có thể cho con, mấy thứ khác có là gì? Chỉ cần sau này con nhớ con là người của Nam Cung, là đệ tử của Nam Cung Phi ta là được, bằng không nếu con sau này phi thăng tiên giới, ta ở tiên giới cũng sẽ không dễ dàng tha cho con.
- Vâng, Tử Phong nhớ.
Diệp Tử Phong mang trên mặt một tia sợ hãi nói.
- Con cũng không cần lo, chỉ cần con biết mình là người của Nam Cung là được rồi. Được rồi, không có chuyện gì, con ra ngoài đi.
Nam tu tên Nam Cung Phi đầu to này vẫy vẫy tay nói.
- Vâng sư phụ, Tử Phong về trước đây.
Diệp Tử Phong cung kính chào sau đó rời đi.
Nam Cung Phi lại như nghĩ ra cái gì, kêu Diệp Tử Phong lại, bổ sung một câu:
- Tử Phong, Diệp Mặc ở Mặc Nguyệt chi thành gần đây có động tĩnh gì không?
Diệp Tử Phong vội vàng nói:
- Gần đây Diệp Mặc thực sự không có động tĩnh gì lớn, con và Tiểu Đại đến Lưu Xà thành một lần, nghe nói Diệp Mặc đó nghiên cứu bùa, con không hiểu tại sao hắn nghiên cứu bùa, cố tình hỏi thăm một chút, mới biết hắn không ngờ trong vòng ba năm ngắn ngủi, thì có thể luyện chế ra bùa cấp mười một, thật không biết não hắn làm bằng gì, Đan vương cấp chín không nói, còn có thể trong thời gian ngắn luyện chế bùa cấp mười một.
Diệp Mặc nghe đến ngây ra, bùa tu chân giới đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là cấp mười hai, hắn lúc nào có thể luyện chế bùa cấp mười một? Hắn bây giờ cũng chỉ có thể luyện chế ra bùa cấp bảy thôi, đối với bùa, hắn vốn không nghiên cứu qua, Diệp Tử Phong này tại sao lại nói dối?
- Ồ, có việc này sao?
Sau khi Nam Cung Phi nhíu mày nói một câu, hình như nghĩ tại sao Diệp Mâc phải luyện chế bùa, Diệp Mặc là một luyện đan sư, linh thạch vốn dùng không hết, hắn lại phí thời gian đi luyện chế bùa sao?
Diệp Tử Phong lại khẳng định nói:
- Đúng vậy, sư phụ, Tiểu Đại cũng cảm thấy việc này có chút kì lạ, bởi vì Diệp Mặc đó với Nam Cung gia ta có chút khúc mắc, Tiểu Đại rất để tâm, sau đó Tiểu Đại cố ý kéo con đến tham gia buổi đấu giá của Lưu xà, mua được tấm bùa như vậy, con và Tiểu Đại về định chuẩn bị đi gặp môn chủ, thì sư phụ cho gọi con, nên con đến đây trước.
Nam Cung Phi gật đầu lập tức nói:
- Con đem tấm bùa cấp mười một mà Diệp Mặc luyện chế cho ta xem.
- Vâng, sư phụ.
Diệp Tử Phong cẩn thận cầm một tấm bùa màu vàng nhạt tới trước mặt Nam Cung Phi nói:
- Sư phụ, người xem, đây chính là chúng con ở chỗ đấu giá tốn tới…
Diệp Tử Phong sau khi nói xong hai chữ ‘tốn tới’, bùa trong tay đột nhiên vỗ ra, tấm bùa đó mang theo một đường ánh sáng vàng, nháy mắt liền vỗ vào người Nam Cung Phi.
- Anh làm gì?
Nam Cung Phi kinh sợ quát, ông ta tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Tử Phong ngoan ngoãn vâng lời lại đột nhiên như vậy, trong lúc vội vã, đâu thể giãy khỏi ràng buộc của Nguyên Thần
Diệp Tử Phong cười lớn một tiếng nói:
- Tôi làm gì hả? Nam Cung Phi, Diệp Tử Phong tôi làm gì còn phải nói ông biết ư…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Khi đang nói chuyện, thì đạo bùa chú kia đã biến ảo thành một màn sáng, trói buộc chặt lấy Nguyên Thần của Nam Cung Phi. Lúc này thì Diệp Tử Phong cũng trực tiếp lấy ra một cái pháp bảo đánh về phiá Nam Cung Phi.
Diệp Mặc giật mình, lập tức không hề do dự gì nữa mà tiến vào trong trận pháp, sau đó lấy ra một cái Thủy Tinh Cầu để bắt đầu ghi lại hình ảnh. Lúc trước, khi Nam Cung Phi còn đang bình thường, thì hắn không dám tiến nhập vào trong trận pháp, bởi vì tu vi của Nam Cung Phi quá cao, hơn nữa tâm thần của y cũng đã tương liên với cái trận pháp kia rồi. Nhưng Diệp Tử Phong thì không có bản lĩnh lớn như vậy, nên Diệp Mặc khẳng định là Diệp Tử Phong không thể nào biết được hắn đã tiến vào trong trận pháp.
Còn Nam Cung Phi thì lúc này tự lo thân còn không kịp, sao có thể bận tâm tới việc có người khác tiến nhập vào trong trận pháp chứ?
Nam Cung Phi đâu có bao giờ ngờ rằng một tên Diệp Tử Phong vẫn luôn kính cẩn với y, đột nhiên lại ra tay với y chứ? Nam Cung Tiểu Đại tuy rằng không phải là cháu gái dòng chính của y, nhưng cũng là một chi thứ gần đấy. Y đã làm chủ đem Nam Cung Tiểu Đại hứa gả cho Diệp Tử Phong rồi, hơn nữa còn tận tâm chỉ dạy Diệp Tử Phong tu luyện.
Mà Diệp Tử Phong đối với y cũng cực kỳ cung kính, lại lịch của Diệp Tử Phong thì y cũng đã điều tra rõ ràng rồi. Chính là em trai của Diệp Mặc, đến từ một thế giới hoàn toàn không thể tu chân. Một kẻ bình thường như vậy, một tên đệ tử luôn ôn thuần không dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, lại đột nhiên ra tay ám toán y, thì y sao có thể ngờ được?
Huống chi, Diệp Tử Phong đã rời đi rồi, nhưng lại là chính bản thân mình gọi nó trở về. Nếu như y muốn động thủ, thì vì sao không sớm động thủ một chút? Lại phải chờ tới khi rời đi rồi đợi chính mình gọi nó lại một lần nữa thì mới ra tay. Lẽ nào nó biết mình sẽ gọi nó trở lại sao?
Răng rắc...
Pháp bảo của Diệp Tử Phong đánh lên trên người của Nam Cung Phi, khiến cho thân thể của Nam Cung Phi bị đánh đến nát bấy, nhưng Nam Cung Phi cũng không có bao nhiêu thương tổn cả, chỉ là trên cái đầu to lớn hơn thân thể của y vẫn mang theo biểu tình kinh khủng mà quát lên:
- Diệp Tử Phong, mày điên rồi, mày dám dùng trói buộc thần phù cấp mười một để đối phó tao, mày quả thực là loại súc sinh đê tiện vô sỉ...
Lúc này trong lòng của Nam Cung Phi chỉ có sự hối hận vô cùng, chì vì sự khinh địch của y, mà khiến cho y bị một con kiến hôi ám toán.
Thấy Diệp Tử Phong không chút do dự nào mà động thủ, thì Nam Cung Phi cũng biết dù y có phẫn nộ cũng chỉ là uổng công mà thôi. Bỗng nhiên y bình tâm lại một chút, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Tử Phong rồi hỏi:
- Mày tại sao lại phải giết tao? Nam Cung Phi tao cứu mạng của mày, lại đem Tiểu Đại hứa gả cho mày, nếu như mày không có lý do gì, thì mày trọn đời sẽ bị Tâm Ma dầy vò.
Diệp Tử Phong lại lấy ra thêm hai đạo bùa chú nữa án ngữ lên trên Nguyên Thần của Nam Cung Phi, nhưng hai tấm bùa chú này chỉ có cấp mười, xem ra bùa chú cấp mười một thì y chỉ có một tấm mà thôi.
Sau khi làm xong, thì Diệp Tử Phong mới lạnh lùng đáp lời:
- Tao không giết mày, thì ngày rằm tháng sau chính là ngày tao phải chết. Cái lão già mày cũng quả thật biến thái đấy, Nam Cung Tiểu Đại là hậu bối của mày, mà mày lại muốn 'Đoạt xá' tao, lẽ nào mày còn không biết xấu hổ mà muốn kết hôn cùng với cháu gái của mình sao? Tao đê tiện vô sỉ à, nhưng tao thấy mày so với tao còn đê tiện hơn nhiều.
- Mày sớm đã biết rồi sao?
Nam Cung Phi kinh ngạc hỏi lại. Y không tin là một tên ăn mày như Diệp Tử Phong lại có thể biết loại chuyện này.
Diệp Mặc ở một bên cũng rất nghi hoặc, hắn từ quyển sách 'Vật' mới biết được về sự tình của Uẩn Ngũ Hành linh căn, nhưng còn Diệp Tử Phong thì làm thế nào mà biết được?
- Tao không biết.
Diệp Tử Phong lạnh giọng nói:
- Nhưng những chuyện tao đã từng trải qua nhiều lắm, tao đã từng làm gia chủ một gia tộc đấy mày biết không? Tao còn từng làm qua một vị thành chủ mày biết không? Tao cũng từng giống như một con chó vì một mẩu thức ăn mà đánh nhau vỡ đầu mày có biết không? Khi tao giống như một con chó đi giành dật đồ ăn, thì tao đã hiểu được một cái đạo lý. Đó chính là bất luận tao làm gia chủ, hay là làm thành chủ, hoặc là làm một con chó, thì đều có một thứ không hề thay đổi.
- Cái gì không hề thay đổi?
Nam Cung Phi vô thức hỏi một câu.
Diệp Tử Phong lẩm bẩm giống như là đang trả lời Nam Cung Phi:
- Để cho tao làm nhất gia chi chủ, cũng chỉ là muốn lợi dụng tao mượn cái oai hùm khác mà thôi. Để cho tao làm thành chủ cũng chỉ là vì tao sẽ không bán đứng thành thị kia, mà tao sẽ tận tâm tận lực phục vụ cho nó. Nhưng khi tao làm một con chó giành dật đồ ăn, thì cũng là sau khi tao nỗ lực mới có được cơ hội. Bắt đầu từ ngày đó, thì tao đã biết, ở thiên hạ này sẽ không bao giờ có bữa cơm trưa miễn phí, không có gì tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả. Cái gì là tình nghĩa huynh đệ? Cái gì là tình cảm vợ chồng? Tao nhổ vào, tất cả đều là những cái cớ đáng buồn nôn.
Nói xong thì Diệp Tử Phong nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi rồi cười lạnh:
- Mày cứu tao, là vì tao đã ăn nhầm linh vật hệ Mộc. Mà mày cũng không hề nói cho tao biết là lúc đó tao đã ăn nhầm linh vật hệ Mộc. Mày chỉ nói là nhìn trúng nghị lực của tao, sau đó thì mang tao về Nam Cung sơn trang, thậm chí còn cố ý để cho Nam Cung Tiểu Đại tiếp cận tao, để cho Nam Cung Tiểu Đại yêu mến tao. Sau đó mày lại để cho Nam Cung Tiểu Đại giúp tao nuôi dưỡng linh căn, thu tao làm đồ đệ, tận tâm tận lực truyền thụ công pháp cho tao, dạy tao tu chân. Nam Cung Phi, mày biến tao từ một kẻ rác rưởi bị vứt bỏ, trở thành một kẻ được sủng ái, nhưng mà tao thì lại không bao giờ tin tưởng rằng thiên hạ này có chuyện ‘Trời cho’ như vậy, nhưng mày hết lần này tới lần khác lại muốn tao tin tưởng, thì liệu tao có cần phải tin hay không?
Nhìn sắc mặt trầm xuống của Nam Cung Phi, thì Diệp Tử Phong càng khinh thường hơn:
- Để tìm được những gì liên quan tới Uẩn linh căn, tao đã cố ý đi tới rất nhiều nơi, tìm qua vô số ngọc giản. Tao rốt cuộc đã có thể tìm được một cái ngọc giản trong một cái quán vỉa hè. Mà ở ngọc giản kia cho tao một cái kết luận rằng, một người được nuôi dưỡng Uẩn linh căn chính là thân thể thích hợp nhất để 'Đoạt xá'. Còn Nam Cung Phi mày, thì càng tu luyện càng teo nhỏ thân thể lại, vậy mày có thể phi thăng sao? Cái thân thể đó của mày có thể vượt qua lôi kiếp được sao? Nếu như tao không đoán sai, thì mày chỉ muốn lợi dụng để 'Đoạt xá' tao mà thôi.
- Nếu như mày đoán sai thì sao?
Giọng điệu của Nam Cung Phi đã có chút đờ đẫn.
Diệp Tử Phong cười ha hả:
- Tao đoán sai thì đoán sai thôi, chỉ là giết một tên Nam Cung Phi mà thôi, có vấn đề gì chứ?
Lần này thì không ngờ là Nam Cung Phi cũng không hề tức giận, mà bình thản nói:
- Mấy năm vừa qua, mày vẫn luôn một mực tìm cơ hội đánh lén tao phải không?
- Mày đoán đúng rồi, đáng tiếc chính là, mày vẫn không có cho tao cơ hội đó. Chính ngày hôm nay, tao cũng thiếu chút nữa đã không có cơ hội rồi.
Giọng điệu của Diệp Tử Phong thậm chí còn có vẻ có chút đáng tiếc, dường như là tới tận hôm nay mới có thể ám toán Nam Cung Phi khiến cho y không hề vừa lòng chút nào.
- Quả nhiên là ác độc. Nam Cung Phi tao cả một đời anh minh, không ngờ lại thua trong tay một tên tiểu nhân. Hôm nay nếu tao không gọi mày trở về, thì có phải là mày sẽ không quay lại phải không? Còn nữa, khi mày lấy ra đạo bùa chú kia, rồi đột nhiên động thủ, thì có phải là đã đoán trước được lúc đó tâm thần của tao sẽ suy yếu hay không?
Giọng điệu của Nam Cung Phi lạnh lẽo, không hề chứa đựng chút tình cảm nào ở bên trong cả.
Diệp Tử Phong gật đầu:
- Lão già kia, mày nói không sai, tao xác thực là chỉ có một lần cơ hội. Hơn nữa cơ hội này đúng là do mày giúp tao đấy, bằng không thì tao phải đối mặt với một lão yêu quái như mày, còn không biết là sẽ phải chết bao nhiêu lần. Cũng may là hôm nay mày đã cho tao cái cơ hội này. Nếu như ngày hôm nay không thành công, thì tao sẽ tìm cơ hội trước ngày rằm tháng sau, nhưng lúc đó sẽ không thể nào có cơ hội tốt như hôm nay được. Vốn tao còn dự định sẽ từ từ tìm cơ hội, nhưng mày thì lại đợi không được nữa rồi, rằm tháng sau đã muốn 'Đoạt xá' tao rồi, cho nên, nói đúng ra là tao còn phải cảm ơn mày nữa đấy.
- Sớm biết rằng Nam Cung Phi tao sẽ chết trong tay loại đạo chích như mày, thì còn không bằng đường đường chính chính đi đánh với Diệp Mặc một trận, chết ở trong tay của hắn còn đáng giá hơn một ít.
Nam Cung Phi thở dài rồi nói một câu. Y xác thực là muốn 'Đoạt xá' Diệp Tử Phong, nhưng y không ngờ là loại chuyện như thế này lại bị Diệp Tử Phong phát hiện. Phải biết rằng ngay cả gia chủ Nam Cung gia là Nam Cung Hư cũng không hề biết việc này.
Diệp Tử Phong lại lần nữa cười lạnh:
- Mày muốn đánh nhau với Diệp Mặc? Đừng tự đề cao chính mình. Diệp Mặc giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, trong đó còn có cả một tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn sử dụng tiên khí hạ phẩm. Phải biết rằng lúc đó hắn mới chỉ có tu vi Hóa Chân sơ kỳ. Mà hiện tại thì tu vi của hắn đã là Hóa Chân hậu kỳ rồi. Đừng nói là mày, cho dù là toàn bộ Nam Cung gia ra hết, thì cũng chỉ có thể là kẻ bị giết thôi.
Thấy Nam Cung Phi không nói lời nào, thì Diệp Tử Phong lại nói tiếp:
- Mày không cần phải trầm mặc như vậy, tao tuy rằng còn chưa biết Nam Cung gia rốt cuộc là có bí mật gì, nhưng tao biết chắc rằng Nam Cung gia tuyệt đối không phải đơn giản như ngoài mặt của nó. Về phần bí mật cụ thề, thì tao sẽ từ từ điều tra.
- Mày...
Nam Cung Phi lần này rốt cuộc đã tức giận và có chút kích động rồi.
Diệp Tử Phong khoát tay, căn bản cũng không hề coi sự phẫn nộ của Nam Cung Phi vào đâu cả, mà lại tiếp tục nói:
- Mày cũng không cần phải tức giận, tài nguyên của Nam Cung gia để cho tao là chuyện tốt rồi. Còn cái tên Diệp Mặc kia, thì đến lúc đó tao sẽ giúp mày giết chết hắn.
- Ha ha...
Nam Cung Phi nghe tới đó, thì không ngờ lại cười ha hả:
- Mày cho dù giết Nam Cung Phi tao thì thế nào chứ? Mày vẫn chỉ là một thằng đội nón xanh mà thôi, vợ của mình bị đại ca cưỡi, tao nhổ vào.
Cái câu nhổ vào này, thì là y vừa mới học được từ chỗ của Diệp Tử Phong đấy, đảo mắt một cái đã biết dùng rồi.
Ngoài dự liệu của Nam Cung Phi chính là Diệp Tử Phong lại lạnh lùng cười nói:
- Mày sai rồi, tao muốn giết Diệp Mặc không phải là vì hắn cướp vợ của tao. Trình Na Na tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng cũng không hề được Diệp Mặc nhìn trúng. Có lẽ Trình Na Na cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng tao thì lại khẳng định là Diệp Mặc sẽ không nghĩ như vậy...
Nhìn vẻ mặt khó tin của Nam Cung Phi, thì Diệp Tử Phong lại nói tiếp:
- Tao muốn giết Diệp Mặc, đó là vì bí mật ở trên người của hắn. Diệp Tử Phong tao muốn đứng ở trên đỉnh, thì nhất định phải lấy được những bí mật ở trên người của hắn.
- Mày thực sự rất ngoan độc, vì sau khi mày giết Diệp Mặc rồi thì phỏng chừng là người khác cũng sẽ không hề nói gì mày cả, đúng không?
Nói xong thì Nam Cung Phi nhìn Diệp Tử Phong như đang nhìn một thằng ngu nào đó vậy.
Giết Diệp Mặc, thằng này cho rằng mình là ai chứ? Nếu như Diệp Mặc dễ giết như vậy, thì hắn đã sớm chết vô số lần rồi, còn chờ Diệp Tử Phong mày ra tay nữa sao? Diệp Mặc chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, thì đã thăng cấp tới tu vi Hóa Chân hậu kỳ, vậy thì có ai mà không đoán ra rằng trên người Diệp Mặc có bí mật chứ? Nhưng vì sao lại không có người nào dám động đến hắn? Bởi vì những kẻ động đến hắn đều đã chết hết rồi.
Thấy Nam Cung Phi nhìn mình một cách ngây dại, thì Diệp Tử Phong cũng không hề giải thích. Y biết là Nam Cung Phi sẽ không bao giờ tin, nhưng y xác thực là có biện pháp.
Y không nói tiếp về chuyện của Diệp Mặc nữa, mà lại tiếp tục nói với Nam Cung Phi:
- Mày biết vì sao tao không giết mày không, vì tao biết mày còn có một cái pháp bảo Động Thiên, có lẽ nó không thể nào thực sự Động Thiên được, nhưng chí ít là mày còn có một cái Động Phủ, đúng hay không? Đem vật kia giao ra đây, tao bảo đảm là sẽ không tiêu diệt Nam Cung gia.
Sắc mặt của Nam Cung Phi bình thản nói tiếp:
- Tao đúng là có một cái Động Phủ, tao cũng có thể giao nó ra cho mày, nhưng tao cũng rất muốn biết, mày rốt cuộc là làm thế nào đề giết Diệp Mặc?
Diệp Mặc nghe được câu hỏi này, thì lập tức giật mình. Sau đó hắn cũng lập tức hiểu ra rằng đây chính là câu hỏi mà Nam Cung Phi hỏi giúp cho hắn đấy. Bản thân mình sau khi tiến vào trập pháp phòng ngự của Nam Cung Phi vào trong này, thì Nam Cung Phi đã cảm ứng được rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại cũng không hề lo lắng là Nam Cung Phi sẽ nói ra, vì Nam Cung Phi muốn thì đã nói ra từ sớm rồi, cũng không cần phải đợi đến hiện giờ
Có lẽ y biết, dù y có nói ra, thì y cũng khó lòng thoát khỏi cái chết. Hiện tại y hỏi được bí mật của Diệp Tử Phong, khiến cho mình càng thêm phẫn hận đối với Diệp Tử Phong, thì nói không chừng còn có khả năng lập tức ra tay giết chết Diệp Tử Phong ở đây cũng nên.
Diệp Tử Phong cười nhạt một tiếng:
- Nghe nói hắn rất thích cô gái nào si tình với hắn, và cũng rất thích mười mỹ nữ Nam An Châu, mà tao thì có bên mình một Nam Cung Tiểu Đại...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nam Cung Phi hét lớn một tiếng, nếu như y hiện tại có thân thể xác thịt, nói không chừng y đã phun ra ba lít máu rồi.
Y lúc này mới phát hiện, so với Diệp Tử Phong, sự ngoan độc của y còn kém quá xa.
Oanh…
Một tiếng nổ mạnh không hề có dấu hiệu, Diệp Tử Phong tuy rằng trong lúc vội vã đã phóng ra pháp bảo phòng ngự rồi, thế nhưng vẫn bị vụ nổ kịch liệt này hất bay ra xa
Lập tức gã vẻ mặt kinh hãi nhìn Nam Cung Phi hóa thành hư vô, thế mới biết dù là tu sĩ Hóa Chân đã không còn thân thể, Nguyên Thần bị gã trói buộc chặt, cũng không chịu để Tu sĩ Ngưng Thể như gã uy hiếp
Diệp Tử Phong sắc mặt biến hóa vài lần, rồi mới bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực trước mắt, gã xử lý toàn bộ tàn tích trong phòng, rồi lập tức lui ra khỏi gian nhà.
Diệp Mặc thật không ngờ tính cách của Diệp Tử Phong trở nên biến thái như vậy, vì đạt được mục đích căn bản là không từ thủ đoạn
Thần thức quét đến bóng lưng rời đi nhanh chóng của Diệp Tử Phong, Diệp Mặc bất giác lắc đầu. Không cần nói hắn biết Diệp Tử Phong chuẩn bị dùng Nam Cung Tiểu Đại ám toán mình, dù là hắn không biết, Nam Cung Tiểu Đại cũng ám toán không được Diệp Mặc hắn
Cũng không biết Diệp Tử Phong là ngu ngốc, hay tự cao. Như Nam Cung Phi đã nói, nếu như Diệp Mặc hắn dễ bị ám toán như thế, hắn đã sớm chết vô số lần rồi, còn chờ cho tới ngày hôm nay sao?
Diệp Mặc đi tới cái bồ đoàn duy nhất đặt giữa gian phòng này, cái bồ đoàn này Diệp Tử Phong đã mở xem qua, không có gì dị thường. Diệp Tử Phong tuy rằng tu vi đã là Ngưng Thể, nhưng đã quen với nhìn bằng mắt thường, thói quen đã nhiều năm không thể một sớm một chiều là thay đổi được
Kinh nghiệm của Diệp Mặc so với Diệp Tử Phong phong phú hơn nhiều, hắn đã dùng thần thức quét qua một lần, thần thức của hắn đã sớm quét được dưới bồ đoàn này có một trận pháp ẩn nấp.
Đây cũng là một trận pháp cấp chín, bởi vậy Diệp Mặc có thể suy đoán, Nam Cung Phi chí ít cũng là tông sư trận pháp cấp chín. Đối với việc Nam Cung Phi là tông sư trận pháp cấp chín, Diệp Mặc thật không có gì kinh ngạc. Truyền thừa trận pháp của Sở Cửu Vũ đều là đến từ Nam Cung gia, Nam Cung Phi là tông sư trận pháp cấp chín cũng không có gì kỳ quái cả
Trận pháp ẩn nấp cấp chín dưới bồ đoàn đối với người khác mà nói có lẽ cả đời vẫn không thể nào vào được, nhưng Diệp Mặc chỉ tốn vài phút đồng hồ thì đã tiến nhập trận pháp ẩn nấp, thân ảnh trong gian nhà hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa
Sau khi tiến nhập trận pháp ẩn nấp, bên trong là một lối đi bằng ánh sáng giống như thang máy, thế nhưng bên trong không có thang máy
Chẳng những không có thang máy, ngay cả bậc thang cũng không có. Chỉ có một ít trận kỳ hiện hữu trên không trung, những trận kỳ này thoạt nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng Diệp Mặc lại biết nếu muốn xuống lối đi này, nhất định phải nương nhờ những trận kỳ này
Nếu như không hiểu trận pháp, tùy tiện trực tiếp đi xuống phía dưới, hoặc là dẫm đạp nương theo trận kỳ, lập tức sẽ dẫn phát sát trận cấp chín
Cái sát trận cấp chín đối với Diệp Mặc mà nói ảnh hưởng không lớn, nếu như là tu sĩ dẫn phát khác sát trận cấp chín, dù là Hóa Chân tầng chín, tại nơi còn có khốn trận thế này, cũng chỉ có thể chờ chết.
Khoảng cách lối đi ánh sáng trước mắt không ngắn, mặc dù có trận pháp che đậy thần thức, thần thức của Diệp Mặc vẫn là có thể quét đến điểm cuối của lối đi
Điểm cuối là một tầng nham thạch đen nhánh, xung quanh tựa hồ lại có trận pháp ngăn trở. Đây quả là nơi nghiêm mật nhất mà Diệp Mặc gặp được, dù là phong ấn Sở Tiêu Y bố trí ở Vạn Dược sơn mạch, cũng không nghiêm mật đến vậy
Cái chỗ này có Nam Cung Phi tự mình bảo vệ, còn bố trí khốn trận cấp chín và sát trận cấp chín, trong lối đi này cũng nghiêm mật như thế
Tất cả nhưng thứ này khiến cho Diệp Mặc cho rằng, ở đây nói không chừng chính là nơi ẩn chứa bí mật tu luyện quá nhanh của Nam Cung gia
Mà khi Diệp Mặc thấy đồ vật trong này thì hắn thật sự chấn động rồi. Dù là ở chỗ này nhìn thấy Tụ Linh tiên trận đã ngoài cấp bốn, hoặc là nhìn thấy một ấn kỳ phong ấn gì đó, Diệp Mặc cũng sẽ không khiếp sợ như bây giờ.
Hắn đi thẳng xuống sâu dưới cùng, sau khi phá vỡ khốn trận trước mắt, đập vào mắt là một mảnh linh trì rậm rạp tầng tầng lớp lớp, phạm vi khoảng chừng hơn mười dặm. Mà mảnh linh trì này cũng không phải là chỗ tu sĩ tu luyện, bởi vì linh trì tầng tầng lớp lớp kia, mỗi một tầng đều có vô số trứng trùng.
Mà vô số trứng trùng này, Diệp Mặc đại bộ phận đều biết, chẳng những có Phệ Linh Trùng, còn có Thôn Hỏa Trùng, thậm chí còn có cả Phệ thần trùng.
Nam Cung gia không ngờ là một gia tộc Trùng tu.
Nhưng dù là Trùng tu cũng không thể nuôi nhiều trùng như vậy chứ. Diệp Mặc thật sự chấn động rồi, số linh trùng hung mãnh này của Nam Cung gia là từ đâu mà có? Mà còn nhiều như thế nữa chứ?
Thôn Hỏa Trùng ma lúc xưa chính là Sở Cửu Vũ tiêu diệt, tuy rằng cuối cùng vẫn để Trùng ma chạy thoát, thế nhưng mối thù của Trùng ma và Sở Cửu Vũ, Diệp Mặc cũng biết rất rõ. Mà bây giờ chỗ ở của Sở Cửu Vũ thậm chí có cả Thôn Hỏa Trùng, ngay cả chính Diệp Mặc cũng nghĩ không thông, đây rốt cuộc là chuyện gì đây
Ở đây nhiều linh trì như vậy, nhiều tầng như vậy, phạm vi hơn mười dặm, đây cần bao nhiêu linh mạch và linh vật nuôi dưỡng? Linh dịch trong linh trì kia rốt cuộc là vật gì mà có thể nuôi dưỡng nhiều linh trùng như vậy?
Nếu như những linh trùng này tất cả đều thành hình, thì số lượng sẽ là bao nhiêu đây? Tuyệt đối sẽ không chỉ là phạm vi trên con số ngàn dặm, mà hàng ngàn hàng chục ngàn dặm cũng không phải là không thể
Linh trùng đỉnh cấp với phạm vi hàng chục ngàn dặm cùng lúc công kích thì…
Diệp Mặc hầu như không dám nghĩ tới, trừ phi Cửu Dương Thiên hỏa của hắn đạt tới ba mặt trời trở lên, bằng không những linh trùng này hắn cũng không có cách nào tiêu diệt hết toàn bộ.
Nếu như những linh trùng này có người chỉ huy, thì lúc đó dù hắn tu luyện ra được ba mặt trời, thì cũng không thể diệt sạch đám linh trùng này
Diệp Mặc đột nhiên nghĩ đến Phệ Linh Trùng phạm vi ngàn dặm xuất hiện ở Băng kiếm môn trước đây, lúc này hắn đã khẳng định đám linh trùng đó không phải vô duyên vô cớ mà ra đâu, mà là Nam Cung Phi giở trò quỷ.
Bất luận chuyện này có liên can tới Nam Cung gia hay không, Nam Cung Phi nhất định là trốn không thoát.
Thảo nào tên Nam Cung Phi kia đối với mình rất là để ý, còn cố ý hỏi thăm tình hình của mình, hóa ra là bởi vì Cửu Dương thiên hỏa của hắn là đại địch của Nam Cung Phi
Nhìn thấy linh trì với phạm vi hơn mười dặm, còn có vô số trứng lúc nhúc trong linh trì, Diệp Mặc cảm giác được từng đợt buồn nôn
Thôn Hỏa Trùng thì thôi kệ đi, Phệ thần trùng và Phệ Linh Trùng thì đều có vô số dịch nhờn, loại trùng này toàn bò trên đó, chỉ dịch nhờn kia cũng đủ làm cho Diệp Mặc buồn nôn phát kiếp, hắn thực sự không nghĩ ra, vì sao lại có cái loại người thích nuôi thứ gớm ghiếc này cơ chứ
Nhiều trùng như vậy một khi đi ra ngoài, vậy so với tai họa lần trước còn tại vạ hơn. Diệp Mặc không chút do dự phóng ra Cửu Dương thiên hỏa, hai vầng thái dương màu tím trong chớp mắt toàn bộ bao phủ lại linh trì trứng trùng trong phạm vi hơn mười dặm
Vô số trứng trùng dưới thiên hỏa hóa thành tro bụi, tiêu tán không còn, cuối cùng ngay cả linh dịch trong linh trì cũng bị Cửu Dương thiên hỏa thiêu đốt khô cạn. Dù cho Diệp Mặc biết vật bên trong linh trì không đơn giản, hắn cũng không có hứng thú để đi kiểm tra
Duy nhất một điều khiến Diệp Mặc không rõ chính là, nếu như Phệ Linh Trùng ngàn dặm lúc trước là do Nam Cung Phi thả ra, vì sao bản thân y lại không ra chứ? Còn nữa, chính là thời điểm y chọn sao mà trùng khớp dữ vậy, đúng ngay lúc Lục Chính Quần phát động Sa hồn thú mới lạ chứ?
Sau khi tất cả trứng trùng và linh trì bị Diệp Mặc tiêu diệt, thì lộ ra một mảnh nham thạch cháy đen. Thần thức của Diệp Mặc quét qua phía dưới đó một lần, hắn lập tức đã tìm được một chỗ rất không ổn lắm, hoặc có thể nói hắn tìm được một trận pháp chưa bố trí xong
Khi Diệp Mặc đem trận pháp ẩn dấu còn chưa bố trí xong từng tầng mở ra, thì liền phát hiện trận tâm thật lớn. Vô số trận kỳ rậm rạp xếp hàng ở chung quanh, mà số trận kỳ này cái nào cũng là tài liệu luyện chế đỉnh đỉnh cấp
Diệp Mặc hít một hơi lãnh khí, hắn không ngờ phát hiện đây là một tiên trận cấp một, Nam Cung Phi không ngờ không phải là tông sư trận pháp cấp chín, mà là một tiên trận sư cấp một, đây có chút ngoài dự liệu của Diệp Mặc
Huống hồ đối với Diệp Mặc mà nói tiên trận cấp một không phải là chính yếu, cái chính chính là miếng trận bàn ở giữa tiên trận, Diệp Mặc căn bản nhìn không ra trận bàn là đẳng cấp gì, hắn khẳng định trận bàn này tuyệt đối không phải đồ vật của Tu Chân giới. Dù là Sầm Kim Lĩnh, Diệp Mặc phỏng chừng ông ta cũng luyện chế không được.
Tiên trận cấp một chưa bố trí xong này đây, chỉ là để cố định trận bàn mà thôi. Diệp Mặc không nhìn ra trận bàn này là dùng để làm gì, có tác dụng thế nào, nhưng hắn lại có một loại cảm giác, một khi trận bàn này bị Tiên trận cấp một cố định xong, vậy đối với hắn tuyệt đối không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Hắn thậm chí hoài nghi, đây là thủ đoạn dự bị để Lục Chính Quần khi muốn xuống đây.
Với loại kiêu hùng như Lục Chính Quần, đem gốc cây trân quý thế kia để ở Tu Chân giới, thì muốn xuống đây thì tuyệt đối không chỉ có một con đường.
Diệp Mặc không do dự chút nào, đem trận bàn và Tiên trận cấp một chưa bố trí xong toàn bộ thu lại. Diệp Mặc trải qua nhiều kinh nghiệm, lúc này hắn thậm chí không dùng thần thức quét trận bàn kia, chỉ là đem toàn bộ các thứ xung quanh trận bàn nhét vào Thế giới trang vàng, và phong ấn cùng với tấm bia đá trước đó. Chưa đến được Tiên giới, hắn kiên quyết không mở mấy thứ này.
Thu hồi xong cái thứ có thể là đường xuống đây mà Lục Chính Quần bố trí, Diệp Mặc cũng không cao hứng trở lại. Nếu như hắn suy đoán chính xác, Lục Chính Quần có thể bố trí đường xuống thứ hai, khó nói là y sẽ không bố trí đường xuống thứ ba thứ tư
Diệp Mặc nghĩ như vậy cũng không thể trách hắn, hắn suy đoán đúng là không sai, cái trận bàn này chính là đường xuống Lục Chính Quần bố trí đấy.
Có lẽ Diệp Mặc chưa từng tới Tiên giới, đương nhiên không biết từ Tiên giới muốn xuống Tu Chân giới có bao nhiêu trắc trở. Dù là tấm bia đá mà Sầm Kim Lĩnh bố trí, thì bùa chú bên trong cũng là Lục Chính Quần cung cấp đấy. Loại trận bàn như thế này đây thì tu sĩ bình thường há có thể lấy được ư? Chỉ là Sầm Kim Lĩnh khi đang bố trí tấm bia đá và bảy phiến đá xanh, động chút tay chân vào đó mà thôi
Lục Chính Quần ở Tiên giới tu luyện vô số năm, loại bùa chú từ Tiên giới xé rách Tu Chân giới cũng chỉ tìm được có hai tấm, đây còn là vì y gặp may đấy
Một được Sầm Kim Lĩnh luyện chế vào tấm bia đá, sau đó bảy phiến đá xanh xung quanh tấm bia đá cũng là phải dựa vào tấm bùa của bia đá mới có thể kích phát. Mà tấm còn lại chính là trận bàn đã bị Diệp Mặc thu hồi, đây chỉ là chuẩn bị ở sau y dự tính lưu lại mà thôi
Vì gốc cây kia, hai tấm Phá Giới Phù đều xài hết rồi, đáng tiếc chính là, hiện tại bia đá và trận bàn đều bị Diệp Mặc lấy đi. Nếu như y biết Diệp Mặc còn đang lo lắng y có tấm thứ ba, nói không chừng y sẽ chỉ vào mũi Diệp Mặc chửi ầm lên, ngươi cho là đây là rau cải trắng sao muốn có là có cả đống cả làng?
Diệp Mặc thu hồi trận bàn này, lại tìm kiếm khắp nơi nửa ngày, sau khi không có phát hiện vật gì khác, lúc này mới lo lắng bùi ngùi rời khỏi Nam Cung Sơn Trang
Phát hiện lối đi thứ hai có thể từ Tiên giới xuống tới đây, Diệp Mặc đã không có bất cứ tâm tình gì để mà đi dò xét các nơi trong Nam Cung Sơn Trang. Lúc này thậm chí nhu cầu cấp thiết của hắn là phải phi thăng, phi thăng đến Tiên giới, sau đó liều mạng tu luyện, thẳng đến lúc giết quách Lục Chính Quần, bằng không hắn quả thực ăn ngủ cũng không yên
Dù hắn phi thăng rồi, nhưng Mặc Nguyệt Chi Thành vẫn là ở đại lục Lạc Nguyệt, nếu như Lục Chính Quần xuống được đây, hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp nào bảo trụ Mặc Nguyệt Chi Thành.
Diệp Mặc tin tưởng dưới tình huống hắn có trận bàn thời gian, chỉ cần ở Tiên giới tìm được tài nguyên tu luyện, nhất định cũng có thể giống y như ở Tu Chân giới, tu vi nhanh chóng tấn cấp
Biết thời gian bức bách như thế, Diệp Mặc đâu còn tâm tư đi quản chuyện của Nam Cung Sơn Trang chứ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nam Cung Sơn Trang dù là còn có bí mật khác, Diệp Mặc lúc này cũng không có tâm trạng đi điều tra…
Nam Cung Phi hóa chân tầng chín trước đó cũng bị giết rồi, hơn nữa mấy tông môn chín sao và Mặc Nguyệt chi thành của Nam An Châu cũng có phòng bị, Nam Cung Sơn Trang vốn không đáng nhắc tới.
Lúc này Diệp Mặc càng tin tưởng trực giác của mình, trước kia hắn đã đoán được Nam Cung Sơn Trang có lẽ không có truyền tống trận đến Tiểu thế giới, nhưng trực giác của hắn khiến hắn cần phải đi một chuyến, bây giờ trận bàn kia sau khi bị hắn lấy đi, hắn không ngờ không có bất kì ý nghĩ nào muốn ở lại.
Diệp Mặc nhanh chóng rời khỏi Nam Cung Sơn Trang, hắn muốn xé rách hư không cần phải đến Vô Tâm hải, bằng không sẽ tạo nên sự không cân bằng cho không gian, có ảnh hưởng đến Nam An Châu không, Diệp Mặc cũng không dám khẳng định, về phần Diệp Tử Phong, khi Diệp Mặc biết mục đích của gã là chính mình, ngược lại không lo lắng cho Mặc Nguyệt chi thành nữa
Hắn sẽ không cho Diệp Tử Phong có cơ hội thứ hai, bất luận là bởi vì Diệp Lăng hay là từng có phần tình thân, những thứ có thể làm hắn đều đã làm rồi, Diệp Tử Phong ra tay với hắn nữa, hắn sẽ không do dự mà giết chết luôn.
Tốc độ Thanh Nguyệt tăng chóng mặt, chỉ trong năm ngày, Diệp mặc đã vào sâu trong biển Vô Tâm hải, Diệp Mặc vốn còn muốn vào sâu trong biển Vô Tâm hải một chút nữa, nhưng một tu sĩ độ kiếp khiến hắn chú ý tới, khi Diệp Mặc thấy người tu sĩ này, lôi kiếp của anh đã gần đến đoạn cuối cùng, tuy toàn thân anh cháy đen, lại thành công độ qua lôi kiếp.
Tu sĩ đó thấy Diệp Mặc qua đây, chỉ thay một bộ đồ sau đó đứng một bên đợi.
- Anh Diệp…
Vị tu sĩ đó chắp tay ôm quyền nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng nhận ra đây là ai, chính là Mông Chẩm lúc trước lợi dụng bùa phá không trốn đến Sa Hà, Phương Ức Tông đuổi giết Mông Chẩm còn bị hắn chặt đứt một bên cánh tay, sau cùng bị mạnh mẽ cưỡng ép phi thăng, từ góc độ này mà nói, hắn đối với Mông Chẩm là có ân cứu mạng.
Đối với Mông Chẩm này, Diệp Mặc cũng có chút thiện cảm, chủ yếu là vì anh ta chủ động cứu Lăng Trung Thiên, từ đây có thể thấy người này cũng là một tu sĩ có lòng nhiệt tình, bằng không sẽ không vô duyên vô cớ cứu Lăng Trung Thiên.
- Anh Mông, nghe nói lần trước anh đưa Lăng tiền bối bị thương nặng về, Diệp Mặc cảm ơn.
Diệp Mặc cũng chắp tay nói.
- Anh biết Lăng… Đạo Hữu?
Mông Chẩm nghi ngờ hỏi một câu, trong lòng lại đang kinh ngạc, tu vi Diệp Mặc cao hơn nhiều so với Lăng Trung Thiên, sao lại gọi Lăng Trung Thiên là tiền bối, hắn vốn phải gọi thẳng là Lăng Trung Thiên chứ, bởi vì Lăng Trung Thiên cũng gọi anh là tiền bối, bây giờ Diệp Mặc nói vậy, anh cũng không dám gọi tên Lăng Trung Thiên nữa.
Diệp Mặc biết ý nghĩ của Mông Chẩm, mỉm cười nói:
- Lăng Trung Thiên là một trong những trụ cột của Bắc Vọng Châu, cũng là người tôi ngưỡng mộ, anh Mông có thể cứu anh Lăng, Diệp Mặc rất cảm kích.
Tuy không hiểu ý của Diệp Mặc lắm, Mông Chẩm lại không hỏi tiếp, đúng lúc anh muốn tạm biệt Diệp Mặc, trực tiếp phi thăng
Diệp Mặc lại nói:
- Chúc mừng anh Mông phi thăng tiên giới.
Mông Chẩm có chút ngại cười nói:
- Phi thăng tiên giới đối với tôi mà nói là cơ hội cả đời, đối với anh Diệp mà nói có thể là rất đơn giản.
Dừng một chút, Mông Chẩm nói tiếp:
- Lần trước ở Tây Tích Châu, Mông Chẩm cảm ơn anh Diệp đã cứu giúp, hôm nay Mông mỗ phải phi thăng tiên giới, đặc biệt nói với anh Diệp một tiếng, anh Diệp sắp phi thăng, phải cẩn thận với Phương Ức Tông lần trước bị anh Diệp chặt đi một cánh tay, Phương Ức Tông cũng thế thôi, nhưng mà nơi tông môn của Phương Ức Tông lại là một đại tông môn truyền thừa lâu đời, cái tông môn đó là Ma di tông, ở tiên giới nhất định có truyền thừa, anh Diệp phải cẩn thận một chút.
Diệp Mặc gật đầu, hắn đúng là nợ nhiều không cần lo, còn chưa phi thăng tiên giới, đã đắc tội với nhiều người vậy rồi, hắn cũng không để ý tới Ma di tông đó, lập tức nói:
- Cảm ơn anh Mông, người lần trước mà anh Mông muốn tìm đã tìm thấy chưa?
Mông Chẩm buông lỏng khí trên người, chỉ trong nháy mắt linh vân phi thăng liền bao phủ cả người lại, lúc này anh nghe thấy lời Diệp Mặc, lắc đầu nói rằng:
- Không tìm được, tôi lần này vốn đi Nam An Châu tìm, chỉ là trong lúc tu luyện không cẩn thận cảm ứng được lôi kiếp phi thăng, tôi nghĩ cho dù đến Nam An Châu cũng không nhất định tìm được Kỳ nhi, mới quyết định độ kiếp phi thăng.
Nói xong, cái linh vân phi thăng đó đã đưa Mông Chẩm đi, Mông Chẩm vẩy tay nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, hẹn gặp lại ở tiên giới.
Diệp Mặc nhìn Mông Chẩm phi thăng mà đi, trong lòng cảm ngộ được một chút, không ngờ ngổi xuống chỗ Mông Chẩm phi thăng.
Một ngày sau, Diệp Mặc vui vẻ ngồi dậy, hắn căn bản là không tu luyện, đã là tu vi hóa chân tầng chín rồi, Diệp Mặc lắc đầu, đối với tu vi tăng nhanh như vậy, hắn không thể nói gì, nhưng Tam sinh quyết của hắn chính là như vậy, càng tu luyện về sau, dù không chủ động tu luyện, 'Tam sinh quyết' cũng sẽ tự vận hành.
Lúc bắt đầu, hiệu quả tự vận hành không ra sao, mà theo thần thức trên phạm vi lớn của hắn tăng mạnh, hiệu quả Tam sinh quyết tự động tu luyện cũng là càng ngày càng lớn mạnh.
Diệp Mặc cũng biết, hắn vừa mới trực tiếp thăng cấp đến Hóa chân tầng chín, cũng có liên quan đến linh vân phi thăng của Mông Chẩm.
Bây giờ Diệp Mặc cũng đã quyết định sớm phi thăng tiên giới, đối với tu vi thăng cấp cũng không để ý, hắn lần nữa bước lên hư không, chân khi toàn thân bộc phát ra, hắn còn chưa bắt đầu xé rách không gian, không gian xung quanh đã bắt đầu uốn khúc lên rồi.
Diệp Mặc lại biết xé rách không gian là việc vô cùng khó khăn, cho nên hắn không hề nhẹ tay, vận chuyển chân khí toàn thân, xé rách hư không sau Hóa chân hậu kỳ, Diệp Mặc rất ít dùng loại vận chuyển chân khí toàn thân.
Đối với xé rách hư không đã có chút kinh nghiệm, tu sĩ khác không có cách nào cảm nhận được ranh giới không gian, lại bị Diệp Mặc bắt được.
Không gian xao động bắt đầu uốn khúc, không gian phạm vị ngàn dặm cũng bắt đầu không ổn định, hơn nữa còn phân tán, trong lòng Diệp Mặc kinh sợ, hắn ở Hải Giác cũng xé rách không gian vùng biên, nhưng không gian Hải Giác uốn khúc tạo thành chỉ là trong phạm vi nhất định, mà bây giờ hắn xé rách không gian tạo thành không gian uốn khúc không ngờ lớn như vậy.
Thế này so với biển động lúc trước cũng không xê xích gì, trong lòng Diệp Mặc thầm vui sướng, may mà hắn không ở đại lục Nam An châu xé rách không gian.
Theo chân nguyên và thần thức của Diệp Mặc hoàn toàn bộc phát ra, hư không trong hai tay hắn bắt đầu hiện ra một khe nứt, nhưng khe hư không đó trong nháy mắt lại lần nữa lắp lại.
Diệp Mặc vốn còn tưởng tu vi của hắn so với Sở Cửu Vũ hẳn là cao hơn rất nhiều, Sở Cửu Vũ có thể xé rách không gian, hắn nhất định làm được, nhưng bây giờ hắn mới biết, mình hoàn toàn sai.
Đã bắt tay vào rồi Diệp Mặc tuyệt đối không bỏ giữa chừng, lại càng cố gắng hơn, lần nữa vận chuyển chân khí và thần thức, hai tay dốc sức xé ra
Không gian một lần nữa rung động, không gian uốn khúc làm yêu thú phạm vi xung quanh cũng cấp tốc trốn xa. Một đường khe cực nhỏ lại lần nữa mở ra, Diệp Mặc lần nữa không có nhụt chí, càng điên cuồng vận chuyển chân nguyên.
Cái khe nứt càng lúc càng lớn, sau cùng phát ra tiếng ma sát răng rắc chói tai, Diệp Mặc cũng không lo mấy thứ khác, xông thẳng vào khe nứt.
Diệp Mặc không ngờ xé rách hư không khó như vậy, xem ra mới đầu hắn ở Hải Giác xé rách vẫn là một không gian phong ấn, lúc này Diệp Mặc bội phục nhất là người luyện chế Phá không phù, lão làm sao luyện chế ra bùa nghịch thiên phá không như vậy được chứ?
Lúc Diệp Mặc nghĩ lại, xé rách không gian chính là đi vào Khe nứt hư không trước, sau đó lại từ Khe nứt hư không tìm ra đường đi.
Nhưng khi Diệp Mặc bay tiến vào trong khe nứt bị hắn xé rách, hắn lập tức cảm thấy không ổn lắm, một luồng sức mạnh xé rách cực kỳ nguy hiểm từ bên hông của hắn xoẹt qua, Diệp Mặc căn bản không kịp ngẫm nghĩ, xoay mình để tránh sức mạnh này, nhưng sau một khắc lại có hai luồng sức mạnh khủng khiếp xông vào hắn, thứ sức mạnh xé rách khủng khiếp này một khi đụng vào, thì sẽ chết chắc, thậm chí bị xẻ thành mảnh nhỏ.
Đây tuyệt đối không phải Khe nứt hư không.
Dưới sự kinh hoảng, Diệp Mặc cũng không cần nghĩ ngợi, liền đi vào Thế giới trang vàng, ý nghĩ này của hắn mới xuất hiện, sức mạnh đó liền đụng vào người hắn.
Một trận đau đớn xé rách truyền đến, Diệp Mặc trực tiếp bị luồng sức mạnh này tung lên, máu tươi trào ra.
Cảm giác yếu ớt truyền đến, Diệp Mặc lúc này làm sao dám ở trong hư không, khi hắn lần nữa muốn vào Thế giới trang vàng, thì một luồng sáng chói mắt chíu vào.
Diệp Mặc biết ngay, hắn đã xé rách hư không, đã đến một giới diện khác rồi.
Sau khi nuốt mấy viên linh đan, Diệp Mặc đi thẳng vào Thế giới trang vàng trị liệu, hắn khẳng định cách của mình dùng là sai rồi, xé rách không gian tuyệt đối không phải như cách hắn đã xé, hắn không tin Sở Cửu Vũ còn lợi hại hơn hắn, khi xé rách không gian, khi bị thứ sức mạnh xé rách không biết tên đó đánh vào, thì căn bản cũng tránh không được.
Với tu vi luyện thể Thần cảnh của hắn, xém tí bị giết, đến cơ hội đi vào Thế giới trang vàng cũng không có, Sở Cửu Vũ có thể tránh được sao?
Sở Cửu Vũ xé rách hư không đến Địa Cầu, tuyệt đối là dùng cách khác, còn Phương Ức Tông kia, so với hắn còn kém xa, cho dù y đi theo sau Bùa phá không của Mông Chẩm, cũng không thể không bị thương.
Sau khi Diệp Mặc vào Thế giới trang vàng, trong lòng thầm sợ hãi, hắn đã xé rách vùng biên của không gian, đi vào không phải là Khe nứt hư không cũng không phải là trực tiếp đi vào một giới diện khác, mà là sau một thời gian lơ lửng trong một loại sức mạnh xé rách khủng khiếp, mới xông ra đây.
Có thể nói hắn không có tu vi Luyện Thể Thần cảnh, thì sớm bị hư không giết, vô tri thì chết chắc, nói đi nói lại hắn cũng biết được rất nhiều, nếu như Sở Cửu Vũ cũng như hắn xé rách đến địa cầu, Diệp Mặc cũng hiểu Sở Cửu Vũ vì sao không xé rách hư không trở về, nếu như Sở Cửu Vũ không phải như hắn vậy xé rách đến địa cầu, vậy Diệp Mặc đoán được Sở Cửu Vũ nói không chừng cũng có loại Bùa phá không đó.
Diệp Mặc lần này bị thương không nhẹ, ở Thế giới trang vàng của hắn tuy có gốc cây con có thể chữa trị, Diệp Mặc lại không muốn dùng, gốc cây con lần trước sau khi chữa trị có chút ủ rũ, lần này hắn thương nặng như vậy, nếu dùng gốc cây con chữa trị tuy rất nhanh khỏi, nhưng là việc không tốt với gốc cây con, gốc cây con đó còn quá nhỏ, Diệp Mặc cảm thấy gốc cây con sau này sẽ có tác dụng rất lớn được hắn.
May là tiên tinh của Diệp Mặc còn có một ít, đồng thời còn có rất nhiều đan dược trị thưởng đỉnh cấp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Hai ngày sau, thương thế của Diệp Mặc đã lành được hơn nữa, lúc này hắn mới hiểu được thương tổn trong hư không bị xé rách là kinh khủng thế nào. Nếu như là thương thế khác, với hai ngày thời gian thì hắn sớm đã lành lặn rồi. Bản thân hắn là Luyện Thể Thần Cảnh, cộng thêm tiên tinh và đan dược, vậy mà liên tục hai ngày, thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, có thể thấy được thương thế kia nghiêm trọng đến mức nào rồi
Tuy rằng vết thương còn chưa hoàn toàn khép miệng, Diệp Mặc đã không muốn tiếp tục lưu lại Thế giới trang vàng thêm nữa, hắn ra khỏi Thế giới trang vàng, sốt ruột muốn biết hắn hiện tại rốt cuộc đang ở chỗ nào
Hiện ra ở trước mắt Diệp Mặc chính là một mảnh thế giới trụi lủi, khắp nơi đều là đất đá nửa mềm nửa cứng. Lẽ nào nơi này là một vùng núi bị bỏ hoang? Diệp Mặc bước lên Thanh Nguyệt, rất nhanh rời đi, hắn muốn sớm một chút tìm một người hỏi cho rõ, hiện tại hắn đang cái chốn nào
Năm ngày sau, Diệp Mặc vẻ mặt khó coi lại lần nữa về tới điểm xuất phát. Lúc này hắn đã hiểu rõ chỗ mình đang ở, ở đây căn bản cũng không có bất cứ con người nào, cũng không có bất kỳ thực vật nào, thậm chí đến yêu thú, nước cũng không có. Cái có duy nhất chính là đất đá trống trơn này thôi, còn có một mảng ánh sáng làm mờ mắt
Nói cách khác nơi đây căn bản là một vùng đất chết, Diệp Mặc khẳng định đây không phải là bất kỳ góc khuất nào của Tu Chân giới, càng không thể là Tiểu thế giới.
Lại trải qua thêm nửa tháng không ngừng tìm kiếm, Diệp Mặc thật sự đã thất vọng rồi. Hắn thậm chí hoài nghi mình tiến nhập vào thế giới tàn tích của người khác, chỉ là thế giới này đã bị hủy diệt mà thôi.
Nơi đây nếu không phải là đất đá, thì là mỗi phương hướng đều có một cột hình trụ mà thần thức không thể quét vào, tổng cộng có năm cột. Diệp Mặc cũng thử qua di dời cột hình trụ này vào Thế giới trang vàng của mình, thế nhưng năm cột hình trụ đó không chỉ dời không nhúc nhích, hơn nữa cũng không hề bị sứt mẻ nửa phần.
Nỗ lực hai mươi ngày mà không hề tiến triển, Diệp Mặc biết, hắn có lẽ thực sự tiến nhập thế giới đã bị tàn phá của người khác. Được cái chủ nhân của thế giới này đã chết rồi, bằng không mà nói, hắn hiện tại là mặc người chà đạp đấy
Diệp Mặc thở dài, hắn thực sự không muốn tiếp tục lại một lần nữa xé rách không gian, thế nhưng sự thật trước mắt nói cho hắn biết, hắn nhất định lại phải tiến hành một lần xé rách không gian. Bằng không hắn căn bản là ra không được. Cái loại xung đột của không gian xé rách, cho tới bây giờ, Diệp Mặc còn cảm thấy sợ hãi. Hắn khẳng định đó không phải là Khe nứt hư không gì, mà thật sự là sát thủ lấy mạng người
Lần này sau khi Diệp Mặc chuẩn bị xong tùy thời tiến nhập Thế giới trang vàng, lại lần nữa vận chuyển chân nguyên toàn thân chuẩn bị xé rách không gian. Thế nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền ngây dại ra, không gian ở đây hắn căn bản là sờ không ra được, thì làm thế nào mà xé rách đây?
Trong sự hốt hoảng, Diệp Mặc lại thử thêm vô số lần. Thế nhưng sự thực khiến hắn vô cùng thất vọng rồi. Hắn thực sự sờ không tới giới diện trong này, không chỉ nói không chạm được, mà là chút cảm ứng cũng không có.
Diệp Mặc thậm chí không có cách nào tỉnh táo lại rồi, hắn biết mình khẳng định tiến nhập một nơi còn cao cấp hơn cả Tu Chân giới. Chỉ là nơi đây năng lực hiện tại của hắn không có biện pháp xé rách, sờ không tới rào cản của giới diện, còn nói xé rách thì đúng là chuyện cười
Lại thêm một tháng nữa trôi qua.
Diệp Mặc như là điên tiết bay lòng vòng trong này, cứ qua một khoảng cách, hắn sẽ thử xé rách một lần. Thế nhưng bất kỳ chỗ nào nơi nào, hắn đều không thể xé rách. Hơn nữa qua hai tháng điên cuồng bay loạn, Diệp Mặc cũng có thể hiểu thật rõ ràng, đây đúng là giới diện phong bế, cùng loại với Hải Giác…
Cùng loại với Hải Giác ư?
Diệp Mặc nhớ tới lúc trước ở Hải Giác nghe được tin, tên tu sĩ tên Mộc Vô Hồn gì đó có nói đến một không gian cùng loại với Hải Giác gọi là Thiên Nhai, lẽ nào nơi này chính là Thiên Nhai?
Nhưng Mặc rất nhanh Diệp Mặc liền tự phủ định ý nghĩ của chính mình. Không gian của Hải Giác hắn có thể xé rách. Mà không gian ở trong này hắn đến chạm cũng chạm không được. Đây tuyệt đối không phải là Thiên nhai, mà chắc là một nơi hoàn toàn mới
Huống chi, nếu như tiến nhập Thiên Nhai còn phải xé rách hư không mới có thể tiến vào, vậy thì Thiên Nhai sẽ không có người biết đến rồi
Hơn nữa, Giác Hồn Tảo của Hải Giác tỏa sát khí khắp nơi, mà ở trong này ngoại trừ không có cách ra ngoài, căn bản cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Sau tháng thứ ba, Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn đã nghĩ thông suốt, mình coi như là tiếp tục nữa cũng không có bất kỳ tác dụng nào, có thể ra được sớm đã ra được rồi, ra không được, mặc cho hắn cố gắng nữa cũng ra không được.
Hiện tại đối với hắn mà nói, muốn tìm Mục Tiểu Vận căn bản là người si nói mộng. Không chỉ nói tìm kiếm Mục Tiểu Vận, dù là trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng là không thể được
Điều duy nhất khiến Diệp Mặc yên tâm, đó chính là khi hắn rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành đã nói qua, rất có thể sẽ không còn trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành, trực tiếp phi thăng luôn. Không nghĩ tới hắn vừa đi ra, liền không về được rồi.
Hiện tại cái duy nhất hắn có thể làm, đó chính là tu luyện tới Hóa Chân viên mãn rồi phi thăng. Nếu như ở đây đến phi thăng cũng không thể thì hắn chỉ có thể chết già ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thôi
Diệp Mặc bình ổn lại, trực tiếp tiến nhập Thế giới trang vàng, bắt đầu bố trí Tụ Linh Trận tu luyện. Tiên tinh hắn còn có khoảng bảy mươi miếng, cũng may hắn đã là Hóa Chân tầng chín rồi, cần tu luyện tới Hóa Chân viên mãn cũng không phải là chuyện khó khăn.
Tuy rằng tiên tinh rất ít, Diệp Mặc còn dùng bảy miếng tiên tinh khởi động Trận bàn thời gian. Diệp Mặc để lại hai mươi miếng tiên tinh, số bốn mươi miếng tiên tinh còn lại thì dùng để tu luyện. Hắn sợ chẳng may không thể phi thăng, lúc tới cần tiên tinh, lại không có thì xong đời thật luôn
Tu luyện là không biết ngày tháng, một khi Diệp Mặc quyết định một lòng tu luyện, hắn rất nhanh đã quên phắt cái chuyện đang ở nơi không biết là đâu ấy
Lúc này thứ duy nhất có thể làm bạn Diệp Mặc chỉ Có Vô ảnh thôi, Vô ảnh tựa hồ biết Diệp Mặc hiện tại đã lâm vào khốn cảnh, cũng không dám tiếp tục ở bên cạnh Khổ Trúc nữa, trái lại lại bay ra xa, nhường Khổ Trúc lại cho Diệp Mặc
Diệp Mặc tu vi lúc này là Hóa Chân tầng chín, một khi toàn lực tu luyện, linh khí bên trong linh mạch cực phẩm liền tạo thành từng màn sương linh khí, bị Diệp Mặc hấp thu hết. Nếu như không phải có hơn mấy chục miếng tiên tinh phối hợp, dù cho linh mạch cực phẩm nơi này nhiều hơn nữa, phỏng chừng cũng không đủ cung cấp Diệp Mặc tu luyện.
Vô số linh mạch cực phẩm tồn tại vô số năm hoàn toàn bị Diệp Mặc tiêu hao hầu như không còn, lúc đó khi tiên tinh trên trận bàn đã tiêu hao gần hết, Diệp Mặc vẫn tiếp tục tu luyện, lúc này hắn đã đạt tới hậu kỳ Hóa Chân tầng chín, khoảng cách tới viên mãn cũng chỉ có một bước ngắn.
Thời gian trận bàn ngưng vận chuyển, hơn bốn mươi miếng tiên tinh cũng dùng hết rồi, Diệp Mặc vẫn không dừng lại. Lúc này hắn chỉ là dùng linh mạch tu luyện, mà không dùng hai mươi miếng tiên tinh đã cất lại trước đó ra dùng luôn
Lại một năm trôi qua, Diệp Mặc ở trong đống linh mạch tấn cấp tới Hóa Chân viên mãn.
Hóa Chân viên mãn là thứ mà tất cả tu sĩ đều theo đuổi, thế nhưng Diệp Mặc sau khi tấn cấp tới Hóa Chân viên mãn cũng không mừng rỡ. Hắn chỉ cần toàn lực tu luyện, tấn cấp Hóa Chân viên mãn vốn là chuyện trong dự liệu, hắn lo lắng chính là ở trong cái không gian này không thể cảm nhận được lôi kiếp, nếu là như vậy thật, vậy hắn thật là không còn cách nào.
Diệp Mặc sau khi tấn cấp Hóa Chân viên mãn, trước tiên là ra khỏi Thế giới trang vàng, đi ra bên ngoài.
Điều khiến Diệp Mặc mừng rỡ chính là, hắn lập tức cảm ứng được lôi kiếp rồi.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ là cả lôi kiếp cũng cảm ứng không được. Cái khiến hắn có chút bận tâm chính là hắn cảm ứng được trình độ cường liệt của lôi kiếp kia thậm chí không bằng cường độ lôi kiếp khi tấn cấp tu vi Hư Thần trước đó
May là dù sao thì hắn cũng đã cảm ứng được lôi kiếp.
Sau khi cảm ứng được lôi kiếp, Diệp Mặc lập tức lại lần nữa ném ra bốn linh mạch cực phẩm. Linh mạch cực phẩm bên trong Thế giới trang vàng mặc dù nhiều, nhưng cũng không chịu nổi sự tiêu hao của Diệp Mặc, giờ đây hắn lại lần nữa lấy ra bốn linh mạch cực phẩm, thì Linh mạch cực phẩm của hắn chỉ còn lại mười mà thôi
Diệp Mặc với tốc độ nhanh nhất bố trí xong Tụ Linh Trận, sau đó càng điên cuồng của vận chuyển 'Tam sinh quyết", lần này hắn không thất vọng, luồng lôi kiếp thứ nhất rất nhanh hiện ra rồi
Diệp Mặc trước vượt qua lôi kiếp Hóa Chân, hắn cho rằng lôi kiếp Hóa Chân rất điên cuồng, trên thực tế là lôi kiếp Hóa Chân của hắn chỉ có chín lần đánh tia sét xuống, cho nên Diệp Mặc lúc này cũng không dám xác định lôi kiếp phi thăng rốt cuộc là có bao nhiêu tia sét đây
Oành…..
Tiếng vang nặng nề trong hư không bùng nổ, thế nhưng màu sắc bên ngoài bầu trời kia lại không hề có gì thay đổi cả, mà sau tiếng vang đó, chỉ có một tia sét cỡ chiếc đũa đánh lên người Diệp Mặc thôi
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn chưa từng thấy qua loại Lôi Kiếp phi thăng này, âm thanh rền vang kinh khủng như thế kia, sao tia sét bổ xuống chỉ bằng chiếc đũa thề này chứ?
Khi tiếng vang thứ hai truyền đến, thì đến một tia sét cũng không hề đánh xuống, Diệp Mặc liền biết sự tình có chút không ổn rồi. Hắn cấp tốc thu hồi bốn linh mạch, đạp hư không bay lên, bay thẳng về nơi có tia sét đánh xuống
Khi tiếng vang thứ năm truyền đến, rốt cục có ba tia sét cỡ chiếc đũa đã đánh lên người Diệp Mặc, lôi kiếp phi thăng dù chỉ to cỡ chiếc đũa cũng đã cấp cho Diệp Mặc không ít chỗ tốt
Diệp Mặc hiện tại không có bất kỳ tâm tình nào đi cảm thụ chỗ tốt của loại Lôi Kiếp này, hắn chỉ có một cách suy nghĩ, mau chóng tìm được nơi tia sét đánh xuống, rồi mượn uy của lôi kiếp phi thăng, liều mạng xé rách hư không, bằng không hắn sẽ không còn cơ hội.
Mà mượn uy của lôi kiếp, thì càng gần chỗ lôi kiếp đánh xuống càng tốt, bởi vì càng gần nơi lôi kiếp đánh xuống, có thể không gian nơi đó càng lỏng lẽo
Hắn suy đoán lôi kiếp phi thăng của hắn hẳn là bị mảnh không gian này chặn lại, cũng may quy tắc của mảnh không gian này đã không còn đầy đủ, không có cách ẩn dấu khí tức phi thăng của hắn, nên mới khiến hắn cảm ứng được lôi kiếp. Bằng không thì, hắn thật đúng là sau đó sẽ phải chết già ở cái chốn này mất thôi
Diệp Mặc nghĩ không sai, chỉ là hắn chưa bay được bao xa đã là lần thứ bảy tia sét đánh xuống rồi. Mắt thấy chỉ còn hai lần cuối cùng, nếu quả thật như là hắn suy đoán, một khi tia sét hai lần cuối đánh xong rồi tiêu tán, thì không gian trong này lại lần nữa vững chắc kiên cố lại, thì hắn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội xé rách không gian.
Chân nguyên trong cơ thể không chuyển hóa thành Tiên Nguyên, hắn căn bản là hết cách tiếp tục tấn cấp, cho dù là có tu luyện một vạn năm nữa, hắn vẫn là quanh quẩn ở Hóa Chân viên mãn
Cho nên Diệp Mặc thật sự khẩn trương, bất luận là đúng hay sai, hắn đều phải cần thử một lần. Lúc này Diệp Mặc cũng bất chấp tất cả, còn đang lúc độ kiếp, liền thiêu đốt hơn nửa tinh huyết, sau đó toàn lực thi triển Ngũ Hành độn thuật, nhất thời như một đạo quang mang nhìn không thấy xông thẳng tới hướng tia sét
Ầm ầm ầm…..
Thanh âm trầm đục càng lúc càng lớn, mà Diệp Mặc nhìn thấy tia sét đánh ra càng lúc càng nhỏ rồi, thậm chí ngay cả chiếc đũa cũng không bằng
Khi thanh âm sét đánh lần thứ chín truyền đến, Diệp Mặc càng liều mạng phi độn tới phương vị của lôi kiếp
Theo tiếng vang của đạo kiếp lôi thứ chín gần kết thúc, Diệp Mặc lại lần nữa điên cuồng vận chuyển chân nguyên, đồng thời vươn hai tay ra nắm lấy vìa của hư không mà xé toạc ra….
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x