Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 625: Giá sắt vụn
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Hơn nữa, nếu nói bản thân giúp chính phủ Nga vượt qua cửa ai khó khăn, mặc dù nói Phương Minh Viễn cho rằng khả năng của việc này là rất nhỏ, thế nhưng cẩn tắc vô áy náy, nếu đồng Rúp vì vậy mà không bị giảm giá trị thì bản thân chẳng phải là tự đem đá đập chân mình sao, số tiền lợi nhuận lớn trong dự tính đành như nước trôi đi sao?
- Belevski tiên sinh, ngài đang nói đùa đấy à?
Phương Minh Viễn cười nói :
-Nếu tôi thực sự có số tiền ấy, thì việc gì phải rút tiền từ ngân hàng của quý quốc để mua đồ cơ chứ? Huống chi, không phải tôi nói ngoa, mặc dù là chính phủ quý quốc đưa ra lãi suất cao nhất, cũng không bù lại được tổn thất thực tế của tôi! Tôi tại sao lại phải chịu khoản lỗ này?
Belevski không hề cảm thấy kinh ngạc trước lời từ chối của Phương Minh Viễn, những ngày gần đây, chính phủ Nga không biết đã bao nhiều lần từ chối các ngân hàng ngoại quốc và các tổ chức tiền tệ thế giới rồi!
Hơn nữa, những gì Phương Minh Viễn nói cũng có lý, sự phát triển của Phương gia những năm gần đây đã hoàn toàn chứng minh được tài năng của Phương gia trên thương trường, nếu một khoản vốn trong tay có thể mang lại lợi nhuận lớn hơn thì tất nhiên sẽ không muốn cho người khác vay, không những phải mạo hiểm chính trị mà còn tổn thất lợi nhuận, những chuyện thế này đổi thành chính hắn cũng không vui!
-Phương tiên sinh, tôi không phủ nhận là mặc dù cho ngài mức lãi suất cao nhất, cũng chắc chắn đạt được số lợi nhuận mà Phương tiên sinh tự kiếm được! Thế nhưng, nếu Phương tiên sinh có thể mượn tiền, thì người được lợi sẽ là chính phủ Nga và tình hữu nghị của tổng thống! BeLevski trầm giọng nói. Phương Minh Viễn ngầm bĩu môi, tình hữu nghị của bọn tây? Bỏ đi cho rồi? Nếu thực sự tin điều này, chỉ sợ ngày nào đó bị chúng bán đứng rồi mà bản thân vẫn còn đang giúp chúng đếm tiền! Lịch sự sớm đã cho thấy sự thực, bài học từ máu nói cho ta biết, gấu bắc cực tham lam và tàn bạo cỡ nào!
Hơn nữa, chính phủ Nga mấy năm nay luôn không ổn định, chọn thủ tướng quả thực cũng như là đèn kéo quân vậy, thay đổi liên tục. Hơn nữa bản thân tổng thống, cũng vì lý do sức khỏe, không lâu sau đó, cũng nhường chức tổng thống cho thủ tướng hiện giờ Putin. Trong tình hình này, cái gọi là hữu nghị có được mấy phần là thật? Ông già nghĩ quá vẹn toàn. Miệng trống răng không mà còn muốn từ tay mình kiếm được một khoản tiền lớn, coi bản thân mình là kẻ ngốc sao?
-BeLevski tiên sinh, mặc dù tôi cũng rất muốn có được tình hữu nghị tốt đẹp với chính phủ Nga và tổng thống các hạ, nhưng số tiền trong tay tôi đã dùng toàn bộ vào việc mua dầu thô của quý quốc rồi. Nếu nói BeLevski tiên sinh vẫn luôn quan tâm thì hẳn phải biết, số tiền trước mắt mà tôi có trong tay, đến mua 20% cổ phần của công ty dầu mỏ Nga cũng phải cố hết sức!
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt tiếc nuối.
Levski tất nhiên không tin những lời này của Phương Minh Viễn, quan hệ của Phương Minh Viễn với hắn ta còn lâu mới tới mức trung thực được! Thương nhân nếu như nói rõ ràng rành mạch số vốn họ có thì đã chẳng còn là thương nhân rồi!
Thực ra BeLevski trong lòng cũng có chút vui mừng, Phương Minh Viễn cũng không nói rõ ràng dứt khoát là không cho mượn, mà ngược lại còn nhấn mạng là số tiền bản thân có hiện giờ không đủ, điều này nói lên điều gì? Không phải hắn ta không có tiền mà vì hắn ta căn bản không thích điều kiện mà hắn đưa ra! Mặc dù BeLevski cũng có chút buồn bực, Phương Minh Viễn sao có thể xem nhẹ tình hữu nghị của chính phủ Nga và tổng thống đến như thế? Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chính như những gì Phương tài nói, họ không muốn mượn tiền từ mấy nhà phú hào như Haldore Khodorkovsky là vì có thể sẽ kéo theo một loạt điều kiện chính trị. Mà Phương Minh Viễn mặc dù không có điều kiện chính trị nào, nhưng cũng là không thích khoản thu nhập vì vậy mà thu được!
Phương Minh Viễn dựng thẳng bàn tay, ngăn lời BeLevski định nói tiếp, nghiêm mặt nói:
-BeLevski tiên sinh, tôi có thể nói rõ ràng với ngài, vay tiền cá nhân là không thể được! Các ngài là chình phủ Nga, còn tôi chỉ là một kẻ thương nhân người Hoa, điều này trước nhất là đã không bình đẳng. Sau này một khi có phát sinh vấn đề gì, tôi đến nơi khởi tố quý vị cũng không có! Thứ hai, đất nước tôi mặc dù không trực tiếp bị tác động gì từ cuộc khủng hoảng toài chính châu Á vừa rồi, nhưng vì lời hứa không để đồng nhân dân tệ bị giảm giá trị, nền kinh tế trong nước cũng đối mặt với việc vì không muốn suy thoái mà phải giảm tốc độ! Trung Quốc hiện giờ cũng đang thiếu đầu tư, nếu để chính phủ Trung Quốc và người dân biết được trong lúc này, số tiền trong tay tôi không phải dùng đề đầu tư mà để cho quý quốc vay…tin rằng với trí óc của ngài Levski, tất nhiên không khó lí giải tình cảnh của Phương gia chúng tôi hiện giờ! Thứ ba, Phương gia chúng tôi hiện giờ cũng không có hướng gì về tài chính!
Levski há hốc miệng, cuối cùng cũng thở dài trong thất vọng, không nói chút gì, mặc kệ Phương gia giờ đây rốt cuộc là có tiền hay không, nhưng có một điều Levski không thể bác bỏ, tiền vốn là không có tổ quốc, nhưng người có tiền thì lại có. Phương gia không muốn khoản tiền quý dùng để đầu tư cho đất nước mình để cho Nga vay, cũng là không có gì đáng trách.
Dù sao Trung Quốc mới là quê của Phương gia, mà Nga chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời họ, trừ phi Nga có bản lĩnh làm cho hắn ta đổi quốc tịch thành Nga!
-Tuy nhiên, tôi cũng thấy khá lạ! Cho dù là một năm nay, xuất khẩu dầu mỏ Nga bị nhục, chính phủ Nga chẳng nhẽ không có tư sản nào có thể bán hay cầm cố? Thế nên phải nhờ tổng thống ra tay?
Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm với vẻ mặt tò mò nói :
-Tôi nhớ rất nhiều đồ vật ở nước các ngài đều bán rất chạy trên thị trường quốc tế mà?
-Ví dụ như?
Levski nhíu mày, cười như không cười mà nói.
-Ví dụ như tàu con thoi Bão tuyết, như kĩ thuật sản xuất động cơ của các vị hay ví dụ như, đạn đạo người Nga yêu nước của các vị…
Phương Minh Viễn nắm chặt lấy ngón tay nói năm sáu thứ, Levski nghe mà khóe mặt nháy nháy! Vị này thực sự là không khách khí, toàn chọn kĩ thuật tinh vi nhất của Nga.
Tàu con thoi Bão tuyết thì chẳng cần nói, trên thế giớ trừ tàu con thoi của Mĩ ra thì đây là con tàu không người lái duy nhất đầu tiên đã tiến hành bay ngoài không gian. Mặc dù nói lần bay đầu tiên của nó muộn hơn của Mĩ mấy năm, thế nhưng hàm lượng kĩ thuật trong đó, có rất nhiều chỗ tiên tiến hơn của Mĩ. Chỉ có điều sinh không gặp thời, sau lần bay đầu tiên, Liên Xô đã giải thể, không có đủ tiền. Phi thuyền nuốt vàng cung không còn có cơ hội được bay lượn nữa! Thế nhưng, đó vẫn là kết tinh của khoa học kỹ thuật cao của Nga
Kỹ thuật động cơ của Nga là kỹ thuật duy nhất trên thế giới hiện giờ có thể chống lại kĩ thuật động cơ của Mỹ. Phi cơ của Liên Xô có thể trong 10 năm đối đầu với Mỹ trên thế giới. Kĩ thuật động cơ tiên tiến cũng là một trong những ngành kĩ thuật quan trong. Mà kĩ thuật động cơ của Trung Quốc trong thập kỷ trước, do bắt đầu muộn, mãi đến khi bắt đầu thế kỷ này, so những nơi có kỹ thuật động cơ đỉnh cao là Mỹ và Nga thì còn khoảng cách rất lớn,. Điếu này dẫn tới việc máy bay chiến đấu mà Trung Quốc tự sản xuất, không tránh khỏi phải dùng động cơ của Nga! Điều này nếu thời bình thì không có gì, nhưng nếu lỡ một khi có xảy ra chiến tranh, Nga lại chặn đường xuất khẩu động cơ, Trung Quốc dù cho có sản xuất được máy bay chiến đấu, cũng không có động cơ thích hợp, nếu không bay lên được, thì thà cắt bỏ hết các chức năng! Chính phủ Trung Quốc cũng nhiều lần muốn nhập khẩu kĩ thuật sản xuất động cơ của Trung Quốc, thế nhưng chính phủ Nga vẫn luôn không nhả ra.
Mà đạn đạo Người yêu nước của Nga, còn gọi là hệ thống đạo đạn S300V, thực ra có thể coi là sớm, quân Liên Xô những năm 80 đã có thể làm ra được . Thế nhưng cũng chính là vì hệ thống đạn đạo người yêu nước của Mỹ được bắn trong chiến tranh vùng vịnh nên mới nhận được sự chú ý của mọi người, thực ra có thiết bị giống của Nga!
Những nước không thể có được hệ thống đạn đạo Người yêu nước của Mỹ kia liền chuyển hướng sang Nga! Trung Quốc cũng mua từ Nga không ít, thế nhưng việc mua bán loại vũ khí đạn dược này, không những giá thành cao, hơn nữa chức năng của những thiết bị mà hai Mỹ Nga bán đi tất nhiên sẽ phải thấp hơn của bản thân họ được trang bị rồi. Cho nên, Chính phủ Trung Quốc cũng vẫn luôn muốn mua kĩ thuật để tự mình sản xuất!
-Phương tiên sinh, ngài thế này là đang đại diện cho chính phủ Trung Quốc, quân đội Trung Quốc saoLevski hít một hơi dài nói.
-Không không không, Levski tiên sinh, nếu ngài nghĩ như vậy thì đã làm rồi!
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
-Tôi chỉ cảm thấy nếu quý quốc chịu bán ra ngoài những kỹ thuật này, thì tôi nghĩ chắc chắn sẽ có quốc gia ra mặt đặt mua, tôi chỉ là một thương nhân, làm sao có thể đại diện cho chính phủ được! Đương nhiên rồi, nếu quý quốc còn có ý đó, lại không tiện thông qua còn đường chính thức thì tôi có thể truyền tải giúp ngài!
Levski lòng đầy bất đắc dĩ, tên tiểu tử này làm gì giống một tên thanh niên mới ngoài 20 tuổi, rõ ràng là giống một tên cáo già bốn mươi, năm mươi tuổi, những lời này quá cẩn thận, không cho mình một khe hở nào để lợi dụng!
-Thế nhưng, tôi có một chút ý kiến của cá nhân, Levski tiên sinh có thể nghi và đánh giá một chút,!
Phương Minh Viễn lại cười nói :
-Kĩ thuật động cơ và hệ thống phản đạo của quý quốc, nói cho cùng thuộc vào trang bị quân sự, chính phủ các ngài còn rất nhiều e dè, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Thế nhưng, tàu con thoi Bão tuyết kia, nếu quý quốc còn có ý định phát triển tiếp, thì hay là chuyển ra nước ngoài! Nếu không thì chỉ sợ qua vài năm nữa, các ngài chỉ có thể bán ra một đống sắt vụn!
Levski không khỏi mở to hai mắt! Phế…phế..tiền sắt vụn? Đùa kiểu gì vậy! Dự án tàu con thoi Bão tuyết, toàn bộ chi tiêu còn hơn 20 tỷ Rúp, đây còn là giá đồng Rúp trước khi Liên Xô giải thể! Thời đó, tỷ giá đồng đô la với đồng Rúp là một chọi 09! Cũng có nghĩa là, tàu tổng chi tiều của toàn bộ dự án tàu con thoi Bão tuyết là khoảng 22 -23 tỷ đô của thời thập niên 80.
22 – 23 tỷ đô la, các quốc gia thời bấy giờ, tổng số tiền mà nhân dân làm ra được cũng không nhiều như vậy!!!!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 626: Kinh hoàng
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Cho dù nói, những thứ độc quyền kỹ thuât khác đều không tính, chỉ nói giá trị của một mình tàu con thoi Bão tuyết cũng là không thể đếm được. Chỉ tính tiền chế tạo cũng đã hơn 1,4 tỷ đô la Mỹ. Cho dù k tính đến giá trị kỹ thuật, chỉ nguyên tiền bán nguyên liệu cũng không thể nào bán đi với giá của đồ sắt vụn.
Trên mặt Levski hiện ra nét tức giận. Ông ta cho du đã già, cho dù là đến nhờ cậy người khác, cũng tuyệt đối không chop phép người khác xỉ nhục tâm huyết của người trong ngành hàng không Nga.
-Đừng nóng giận, đừng nóng giận!
Phương Minh Viễn vừa cười ha hả vừa rót đầy chén cà phê trước mặt rồi đưa cho người bồi bàn, yêu cầu hắn đi pha một bình khác, khoan hãy nói, cà phê mà Haldore Khodorkovsky chuẩn bị có hương vị quả không tồi.
Levski nén cơn tức giận trong lồng ngực, nói: Phương tiên sinh, ngày thế này là
-Tôi không phải đang sỉ nhục các ngài! Nếu Levski tiên sinh không tin thì chúng ta đánh cược vậy! Tàu con thoi Bão Tuyết của các ngài cứ treo ngoài vũ trụ như vậy, bây giờ cũng nên niêm phong cất vào kho đi. Giá trị chế tạo của nó nếu như không thể dự liệu được, thì tầm khoảng giữa 1,2 tỷ và 1,6 tỷ đô la Mỹ, chúng ta cứ lấy một con số ở giữa, 1,4 tỷ, ông thấy sao?
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
-Không có đâu!
Levski hầm hừ nói.
-Được rồi, năm nay là năm 98, nếu đến năm 2005 mà nó vẫn chưa được hóa giải, có người chịu mua nó với giá hơn 1,4 tỷ đô la Mỹ thì có nghĩa là tôi đã thua, tôi chịu trả cho ông 1,4 tỷ đô la. Còn nếu giá thấp hơn 1,4 tỷ thì có nghĩa Levski ngài thua và phải trả cho tôi 1,4 tỷ! Lấy chính phủ hai nước bảo đảm, thế nào?” Phương Minh Viễn vỗ tay nói.
Levski suýt thì phun hết ngụm cà phê vừa uống, tên tiểu tử này nói cái gì vậy? Cược 1,4 đô la Mỹ! Hắn coi lão già này là Haldore Khodorkovsky sao? Dù cho có là Haldore Khodorkovsky cũng không đời nào bỏ 1,4 tỷ đô ra đánh cược. Hơn nữa còn lại còn lấy chính phủ 2 nước ra bảo đảm, hắn ta coi đây là cái gì?
Tuy nhiên Levski cũng đã hiểu ra Phương Minh Viễn không hề có cái nhìn lạc quan với tương lai của tàu con thoi Bão Tuyết, thế cho nên hắn mói dám nói đến chuyện vài năm sau đến 1/10 giá trị chế tạo của nó cũng không bán được. Nếu thật sự đúng là như vậy, giá phế liệu cũng không quá mức. Nghĩ đến đây, mắt của Levski sáng lên, quá trinh phát triển của Phương gia ông ta cũng hiểu rất rõ, trong đó ấn tượng sâu sắc nhất chính là con mắt nhìn của Phương Minh Viễn.
-Đánh cuộc thì thôi đi! Căn bản của tôi không bằng anh, đừng nói 1,4 tỷ, đến 14 triệu đô toi cũng không có.
Levski híp mắt nói,:
-Thế nhưng tôi rất hiếu kỳ, sao anh lại có thể chắc chắn như thế về tương lai thảm hại của tàu con thoi Bão Tuyết?
-Muốn biết?
Phương Minh Viễn cưởi ha ha
-Đương nhiên rồi!
Levski nói mà không hề che dấu lòng hiếu kì của mình. Tàu con thoi Bão Tuyết bán với giá của sắt vụn, vậy thì ông ta tin chắc tàu con thoi của Mỹ cũng chẳng tốt đẹp hơn.
Mặc dù Nga bây giờ không thể bằng Liên Xô trước đây, đã không còn cạnh tranh với Mỹ trên mọi mặt nữa, thế nhưng người Nga nói cho cùng cũng đều là người từ thời Liên Xô trước đây cả, thấy tàu con thoi của nước mình chỉ có thể nằm trong kho ăn bụi mà tàu con thoi của người Mỹ lại có thể trở thành minh tinh của ngành hàng không thế giới, mỗi lần phóng đều thu hút được sự quan tâm của vô số người trên thế giới. Sự chênh lệch lớn như vậy khiến cho lòng người không còn cân bằng được.
Hơn nữa, sau khi Nga độc lập, chính sách của tổng thống có thể nói là đều có hướng giao hảo với các nước phương tây, thế nhưng những thứ mà các nước phương tây hứa thì lại không được thực hiện, điều này làm cho rất nhiều người Nga, bao gồm không ít quan chức, vừa hận vừa yêu các nước phương tây, mà cầm đầu là Mỹ.
Tàu con thoi là bảo bối của người Mỹ, lại có người nói tương lai của nó chẳng hề tốt đẹp! Người Nga chắc chắn rất hứng thú với những tin tức kiểu này.
-Nhưng vì sao tôi phải nói với ngài?
Phương Minh Viễn nhấc cốc cà phê lên, nói không chút để ý, lại càng làm cho Levski tức nghẹn không nói lên lời.
-Phương Minh Viễn thật là tài giỏi à !
Lrina kéo bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Lyudmila. Tuổi của cô ta cũng không còn nhỏ, ngày thường mưa dầm thấm đất, cũng không biết nhiều về tình hình quan trường Moscow. Mà Levski lại là một trong những nhân vật lón mà cô ta biết !
Những cán bộ trong quan trường Nga, trừ một số ít vị ra, thì có ai gặp vị lớn tuổi này lại không tất cung tất kính cơ chứ? Chi cần tổng thống đương thời của Nha còn tại vị một ngày, ông già này còn là một trong số những người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong quan trường Nga! Cho dù là phụ thân của của ông ta phó chủ tịch thành phố Moscow khi gặp Levski cũng phải cúi đầu chào! Cho dù là hôm nay nhà mình cũng đã có hy vọng liên hôn với nhà Haldore Khodorkovsky.
Vị tổng thống hiện tại của Nga, có thể có người cho rằng khi ông ta gặp những quí tộc Nga thì đã quá mềm yếu nhu nhược, cầm quyền máy năm gần đây, phần lớn thời gian đều là hội nghị tranh chấp không ngớt, mà những cán bộ mà ông ta bổ nhiệm có khi cũng đang muốn đưa Nga trở về con đường phát triển bình thường. Thế nhưng rất nhiều lần, những gì họ làm và những gì mà họ tuyên bố lại cách xa nhau tơi vạn dặm. Thế nhưng, trong số những nhân vật chính trị trước khi Liên Xô giải thể, vị này có thể là người bình thường không?
Mà trong thời Tân Quý, vì rất nhiều lý do, hắn sẽ cảm thấy lực lượng tan chảy nhiều, thế nhưng nếu như, nói khi mục đích của hắn chỉ là chèn ép người nào đó thì trong lãnh thổ Nga, ai có thể là đối thủ của hắn ta? Mà Levski lại là một trong số ít những người có ảnh hưởng tới sự quyết đoán của vị tổng thống này.
Y Lệ Na hoàn toàn không tưởng tượng nổi, lại có thể có một ngày, cô lại có thể nhìn thấy trong hoa viên Levski đang nói chuyện với một người thanh niên tầm 20 tổi, hơn nữa, dường như người thanh niên kia đang nắm thế chủ động.
-Thời khắc này thật khiến người ta mê mẩn!
Dianna cũng nói lẩm bẩm. Bàn tay cũng theo bản năng mà nắm lấy cánh tay của chị.
Lyudmila hơi nhíu mày, những nhìn hai đứa em thì lại chẳng nói lời nào.
Để ý được phản ứng của ba chị em, Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Dung không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại nhin đối phương một cái, cười hiểu ý. Đi theo Phương Minh Viễn lâu như vậy, bọn họ tự khắc hiểu rõ, sự tương phản giữa quyền lực và tuổi tác này, trong xã hội bây giờ, đối với nữ giới có sức sát thương lớn. Chị em Lyudmila không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng!
-Zakharov, tôi thật nghi ngờ mắt tôi có phải đã thấy ảo ảnh không.
Adger liNa hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó tin nói. Phương Minh Viễn lại quen với Levski, trợ thủ thân thiết nhất của tổng thống, đã đủ để khiến người ta ngạc nhiên rồi. Vậy mà giờ đây, hai người lại có thể nói chuyện một cách bình đẳng như vậy, trong mắt của Adger liNa, đây quả thực như là chuyện một con hổ bụng đói lại chung sống bình an vô sự với một con thỏ vậy.
Zakharov cũng trợn tròn mắt, miệng há hốc, môi mở lớn trong vô thức, có chút ngốc nghếch. Đối với câu hỏi của vợ, hắn ta cũng không biết phải trả lời thế nào. Mặc dù đã sớm biết người mà Mã Sinh Hương Nguyệt coi trọng thì không thế nào nào nhân vật bình thường, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới thế này, người thanh niên này lại có thể nghịch thiên như vậy.
-Phương quả thật không giống thanh niên!
Hai người Haldore Khodorkovsky và Nicholas Laski đứng ở một bên của hoa viên, nhìn từ xa. Levski chắc chắn không muốn cuộc nói chuyện của mình và Phương Minh Viễn bị người khác nghe thấy, vì vậy hai người phải đứng ra xa. Mặc dù bọn họ cũng tò mò Levski và Phương Minh Viễn nói gì, thế nhưng vì chuyện này mà đắc tội với Levski quả không đáng.
Lời của Haldore Khodorkovsky khiến cho Nicholas Laski rất đồng tình. So với Phương Minh Viễn, ông ta cảm thấy con trai mình đúng là óc heo. Cho dù nó đã vào học ở trường đại học danh tiếng nhất ở Nga hơn nữa thành tích lại rất tốt. Tất nhiên rồi, còn không thể trách con mình được, bởi vì ông ta cảm thấy bản thân mình khi đứng trước Phương Minh Viễn thì lại thấy mấy mươi năm sống của mình quả là vô dụng.
-Nếu như anh nói có lý, có thể thuyết phục được tôi, tôi khắc sẽ giúp anh thuyết phục những người khá, tàu con thoi Bão Tuyết anh cũng có thể mang đi vào một ngày nào đó.
Levski mãi mới mở miệng nói được.
-Ngày nào đó trong tương lai? Ha ha, toàn bộ dùng kỹ thuật của những nam 70-80, lần bay đầu tiên cũng là năm 88, giờ cũng đã là năm 98 rồi. Thế giới giờ đây, mười mấy năm, một số kỹ thuật đã trở nên lỗi thời rồi, ngài thấy tàu con thoi có thể bị bỏ phí bao nhiêu năm nữa? Hừ, đến năm 2ngan lẻ mấy, thì cũng có thể bỏ vào viện bảo tàng, lấy tiền tham quan rồi.
Phương Minh Viễn bĩu môi nói với vẻ khinh thường,
-So với việc để nó ở trong kho đợi nó hoàn toàn xong đời thì không bằng lấy ra đổi lấy ít tiền, hóa giải những khó khăn bây giờ của các ông!
Levski cảm thấy số lần mình bị người khác làm cho tức nghẹn không nói được lời nào trong những năm gần đây còn không nhiều bằng ngày hôm nay! Thế nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận, tàu con thoi Bão Tuyết cho tới ngày nay, giá trị của nó quả như những gì Phương Minh Viễn nói, đã không còn như năm ấy rồi. Kỹ thuật của nó, cũng bắt đầu lạc hậu rồi. Mặc dù không phải là toàn bộ, thế nhưng cũng coi như là một tỉ lệ tương đối lớn.
-Tàu con thoi phát triển được đến ngày hôm nay, thực ra đã trệch xa mục tiêu thiết kế ban đầu của nó.
Phương Minh Viễn cũng không tiếp tục làm khó,
-Levski tiên sinh, tôi hỏi ngài một câu, người Mỹ ban đầu quyết định nghiên cứu phát triển tàu con thoi với mục đich là gì?
Levski cau mày suy nghĩ rất lâu rồi mới nói:
-Có thể là vì để tiết kiệm số tiền thăm dò ngoài không gian và tiền phí phóng tàu chăng?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 627: Ngài là anh rể của cậu Phương thì thật là tốt quá.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Đặc điểm nổi bật nhất chính là có sử dụng nhiều lần! Theo mục tiêu lúc thiết kế của người Mỹ, mỗi một tàu con thoi trên cơ bản phải được sử dụng một trăm lần!
Bởi vì tàu con thoi có sức chịu đựng cao hơn phi thuyền vũ trụ, có thể mang theo nhiều phi hành gia hơn phi thuyền vũ trụ, nếu như nói thật sự mỗi một tàu con thoi có thể sử dụng một trăm lần, cho dù là chỉ có mười lần, so với phi thuyề vũ trụ chỉ có thể phóng ra duy nhất một lần, thì sẽ tiết kiệm được không ít phí dụng!
Nhưng theo như cách nói của kiếp trước, đó là lý tưởng rất đầy đặn, sự thật rất cốt cảm! Sau khi đưa tàu con thoi vào vận hành, có thể nói là mở ra một bước quan trọng trong tiến trình thăm dò vũ trụ của nhân loại, cũng làm ra nhiều kỉ lục lớn, tuy nhiên cũng mang lại nhiều phiền phức!
Đầu tiên, người Mỹ phát hiện, việc sử dụng tàu con thoi thật ra cũng không kinh tế! Dù là người Mỹ đề xuất tàu con thoi, ước nguyện ban đầu là để giảm thấp hao phí trong quá trình nghiên cứu chế tạo và phóng ra, nhưng đang thi hành kế họach này, người Mỹ lại phát hiện tình hình thật ra không phải như vậy.
Theo mục tiêu ban đầu của cục hàng không nước Mĩ khi thiết kế tàu con thoi, phí dụng phóng tàu con thoi chỉ giới hạn khoảng hai trăm đô la Mỹ mỗi kg, phí dụng tối đa của mỗi một lần phóng ra không được vượt quá tám đến mười triệu đô la Mỹ! Nhưng trên thực tế đưa vào hoạt động, mỗi một lần tàu con thoi phóng ra, cần có phí dụng ít thì cũng hơn trăm triệu đô la Mỹ, nhiều thì 200 triệu đô la Mỹ! Cố nhiên trong chuyện này là do có nhân tố đồng đô la Mỹ giảm mạnh giá trị, nhưng phóng tàu con thoi, phí dụng rất đắt, hơn nữa dùng nó để phát vệ tinh, so với dùng hỏa tiễn phóng ra còn đắt hơn, đó cũng là sự thật không thể chối cãi!
Belevski cau mày cố gắng nhớ kỹ những số liệu Phương Minh Viễn nói, đối với tàu con thoi hắn cũng không rõ rành. Cho nên cũng không thể bình luận những lời Phương Minh Viễn nói. Nhưng Belevski có cảm giác, những con số mà Phương Minh Viễn nói, cho dù chưa phải chuẩn xác, nhưng cũng thua kém không nhiều!
-Độ khả dụng của máy bay hàng không và hỏa tiễn, phi thuyền là không giống nhau, bởi vì phải lặp lại sử dụng, hơn nữa từ lúc cất cánh, bay lên, tiến vào vũ trụ, vận hành quỹ đạo, tái nhập tầng khí quyển rồi trở về mặt đất, quá trình này cần phải trải qua hoàn cảnh khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc, bởi vậy kỹ thuật sử dụng nó rất khó khăn, hệ thống thiết kế phức tạp, linh kiện sử dụng lại càng dễ hư hỏng, đem đến tai họa ngầm cho nhiệm vụ hàng không! Nước Mĩ tổng cộng có năm tàu con thoi, hàng năm bay chỉ từ năm đến mười lần, tổng số lần bay chưa hơn trăm lần, cũng đã có một lần bùng nổ trong khi đang thi hành nhiệm vụ, khiến bảy phi hành gia tử vong, tạo nên sự cố thảm khốc nhất từ trước đến nay trong lịch sử hàng không! Điều này có nghĩa là sự an toàn của nó tính thậm chí còn còn không bằng các loại máy bay dân dụng!
Phương Minh Viễn nói tiếp:
-Hơn nữa mỗi một lần phóng ra, đều phải tiến hành kiểm tu rồi mới có thể phóng tiếp. Chẳng những cần có thời gian tương đối dài lâu, hơn nữa cũng phải chi một khoản vô cùng lớn, khiến tài chính của cục hàng không nước Mĩ vô lực chống đỡ.
-Nếu nó có nhiều khiếm khuyết như vậy, vậy tại sao người Mỹ còn sử dụng tàu con thoi?
Belevski nhíu mày nói:
-Hơn nữa tôi không hiểu, ý đồ nghiên cứu phát triển hàng không kiểu mới của người Mỹ!
-Nguyên nhân rất đơn giản! Người Mỹ bây giờ là không thể không dùng!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
-Nếu như đổi lại là ngài Belevski ngồi ở vị trí cục trưởng cục hàng không, ngài có thể quyết đoán như vậy không? Đem một dự án đã hao tổn của cải gần trăm tỷ đô la Mỹ, can hệ đến danh dự mấy đời Tổng Thống và việc làm của hàng vạn người, khi nó vẫn đang ở thời điểm được mọi người biết tới và hết lời ca tụng, ngang nhiên dừng lại? Ngay cả vì danh dự bản thân, người Mỹ cũng phải dùng hết thời gian dự định, mới được bỏ không dùng nữa!
Belevski trong lòng lặng yên suy đi tính lại, theo cách nói trong nghề, thì chiếc tàu con thoi mới nhất, lần đầu bay là chiếc Endeavour năm 1992, và sẽ kết thúc sử dụng năm 2012! Mà chiếc tàu con thoi đầu tiên Colombia, đã kết thúc sử dụng năm 2001!
Belevski có chút ngộ ra, thảo nào Phương Minh Viễn vừa nãy lại định thời gian ở tại năm 2005! Nếu như nói, thật sự như những gì Phương Minh Viễn, người Mỹ hiện tại đã ý thức được đủ loại nhược điểm của tàu con thoi, nếu như sắp tới những nhược điểm không bị đả kích mạnh, như vậy vứt bỏ nó sẽ trở thành lựa chọn tất nhiên! Như vậy sau khi tàu Colombia ngưng sử dụng, phải giải thích cho quốc dân Mĩ về hành động không xây dựng thêm tàu con thoi của cục hàng không nước Mĩ.
Mà tới lúc đó, vì đến cả quốc gia duy nhất trên thế giới sử dụng tàu con thoi cỡ lớn cũng cho rằng sử dụng tàu con thoi tiến hành thăm dò vũ trụ là không thể tiếp tục kéo dài, và sắp có những thay đổi mới, như vậy đối với những quốc gia có ý định thăm dò vũ trụ trên thế giới mà nói, giá trị của chiếc tàu con thoi của Nga này đương nhiên sẽ bị thu hẹp lại!
Phương Minh Viễn cười dài nhìn sắc mặt Belevski chuyển từ trắng qua xanh mét, nhưng hắn nhớ rõ, kiếp trước, tàu con thoi Buran của Nga, bởi vì bị tuyết phủ, cuối cùng, có chỗ bị tháo dỡ, có chỗ bởi vì thiên tai mà bị hủy hoại, có thể nói là tương lai đen tối!
Hắn thật ra cũng không trông cậy gì buổi nói chuyện đơn giản của mình có thể làm cho chính phủ Nga xúc động, nhưng nếu như nói có thể khiến chính phủ Nga ý thức được, nếu như bọn họ vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, không tăng đầu tư nghiên cứu phát triển kỹ thuật tân tiến, những kỹ thuật mà bọn họ vẫn lấy làm quang vinh này, rất nhanh sẽ đều quá hạn, tới lúc đó, chỉ sợ đến vốn cũng không hoàn lại được! Như vậy là quá đủ rồi!
Nói như vậy, có lẽ thừa lúc cuộc khủng hoảng tài chính kế tiếp của Nga, Hoa Hạ còn có thể khai thác được một ít nhân tài của Nga đến quốc nội! Kỹ thuật của Nga tuy rằng so sánh với các quốc gia Âu Mĩ, có chút thô, nhưng ở quốc nội, vẫn có không ít ưu thế! Ở thời điểm khó có thể đạt được kỹ thuật như các quốc gia Âu Mĩ hiện tại, có thể có được một ít kỹ thuật của Nga, cũng khiến cho việc nghiên cứu của mình phát triển thêm một chút, cũng là chuyện tốt!
-Chị, chị nói xem Phương Minh Viễn và Belevski đang ở bên kia nói chuyện gì mà lâu như vậy! Bọn họ đang nói chuyện gì nhỉ?
Irina nhẹ giọng hỏi han. Cô thật sự là có chút không hiểu, ngài Belevski, trợ thủ thân cận của Tổng Thống, sao có thể có chung một chủ đề, một mối quan tâm với một chàng thanh niên mới hai mươi tuổi đầu? Đám cán bộ ở Moscow này, người nào gặp được Belevski, mà không phải khúm núm nghe hắn giáo huấn?
Lyudmila ánh mắt di chuyển, nhìn thoáng qua cách đó không xa Haldore và Dacca đang tiến đến, lại liếc nhìn Dianna bên cạnh ánh mắt không rời khỏi Phương Minh Viễn, lúc này mới thấp giọng nói:
-Đừng có dò hỏi bừa về chuyện này, đây không phải là chuyện mà em có thể biết đâu!
Họa là từ ở miệng mà ra, loại chuyện này, có thể không phải chỉ của riêng Trung Quốc. Mặc dù là hiện giờ, cô và Haldore có được ngày hôm nay, gia đình của nàng cũng không có tư cách tham gia vào cuộc tranh đấu của giới cao tầng.
-Hừ!
Irina chu đôi môi đỏ mọng đáng yêu, không nói gì nữa. Chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn càng thêm nóng!
-Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp tầm quan trọng của cậu Phương rồi!
Haldore thấp giọng nói với Dacca. Khách tới không ít, hai người mãi đến lúc này mới có dịp đứng cạnh nhau.
-Ừ, tôi cũng cảm thấy thế!
Dacca vừa chào hỏi khách nhân, vừa đáp. Mặc kệ Phương Minh Viễn bây giờ cùng Belevski đang nói về việc gì, nhưng có thể cũng Belevski bình đẳng giao lưu trong thời gian lâu như vậy, cho dù là họ không nói đến vấn đề gì to tát, thì cũng đủ để chứng minh tầm quan trọng của Phương Minh Viễn ở trong lòng Belevski!
Dacca nhìn lướt qua mấy chị em Lyudmila, thấp giọng nói với Haldore:
-Tôi xem chừng tiểu thư Dianna và tiểu thư Irina rất có hảo cảm với cậu Phương, nếu anh có thể trở thành anh rể của cậu ấy, thì thật là quá tốt rồi!
Hắn đang tính xem, nếu như nói có thể làm cho Haldore và Phương Minh Viễn trở thành người một nhà, như vậy ngân hàng Menatep và công ty xăng dầu Youke đều sẽ có thêm hậu thuẫn hung hậu! Phương Minh Viễn lần này thu mua dầu thô, tổng giá trị đã vượt qua tám tỷ đô la Mỹ rồi!
Mặc dù nói vẫn phải vay từ ngân hàng Nga, cũng không phải là thanh toán dứt điểm trong một lần, nhưng đầu năm nay, thị trường tài chính rung chuyển bất an, không có chân kim bạc trắng, ngân hàng cũng khẳng định không để cho ngươi mượn tiền! Có thể mượn được tiền, chỉ có thể là đại gia!
Haldore nhìn lướt qua bạn gái của mình, thành thật mà nói, lúc trước hắn chọn Lyudmila làm bạn gái, cũng là bởi vì cô và Ma Sinh Hương Nguyệt có quan hệ tốt. Về phần gia đình Lyudmila, Phó Chủ tịch thành phố Moscow tuy rằng cũng cũng được coi là quan chức cao, nhưng còn không đến mức khiến hắn Haldore vì thế mà phải cúi đầu! Với thân thế hiện giờ của hắn, nếu chịu đồng ý, thì đến cháu gái Thủ tướng, Phó Thủ tướng hắn cũng sẽ lấy được!
Xinh đẹp? Ha ha, ở Nga không thiếu gì nữ nhân xinh đẹp! Lấy mười ngàn đô la Mỹ đi ra ngoài, ắt sẽ có nữ nhân xinh đẹp tiến đến! Hơn nữa xong việc có thể phủi mông bước đi, không phải lo nghĩ! Chứ không giống như tìm một người bạn gái, phiền toái không ít!
Hai người em của Lyudmila, cũng đều là tuyệt sắc, nghe nói trong trường học số nam sinh theo đuổi nhiều vô kể, nếu có thể lọt vừa mắt Phương Minh Viễn... ! ! !
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 628: Người già nhưng tâm không già.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Haldore thật đúng là có chút động tâm rồi! Nếu thật như Dacca nói, có thể làm cho Phương Minh Viễn trở thành chồng của Irina hoặc là Dianna, cho dù là lấy ai trong hai người cũng không thành vấn đề, đối với mình mà nói, thì thật là tốt quá! Không chỉ là mình có được một hậu thuẫn hùng mạnh về tài chính, mà ở trước mặt giới cao tầng Nga, địa vị sẽ càng thêm vững chắc!
-Có cần phải tạo điều kiện một chút không?
Haldore lẩm bẩm. Hắn tin rằng sự nhiệt tình của các cô gái Nga cũng không dễ dàng ngăn trở!
Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn đảo qua Ma Sinh Hương Nguyệt, Haldore trong lòng chợt nhảy dựng lên, hắn cũng là người từng trải, đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của Ma Sinh Hương Nguyệt nhìn Phương Minh Viễn, trong đó có ẩn hàm ý tứ hàm súc. Dianna và Irina mặc dù là tuyệt thế giai nhân, nhưng Ma Sinh Hương Nguyệt cũng là một mỹ nhân hiếm có, hơn nữa hắn với Phương Minh Viễn đều là người da vàng, có lẽ ở trong mắt Phương Minh Viễn, Ma Sinh Hương Nguyệt vẫn đẹp hơn!
Đến lúc đó, Phương Minh Viễn chẳng những không thể kết thân được, mà ngược lại còn bởi vậy đắc tội với Ma Sinh Hương Nguyệt! Nói như người Trung Quốc—— trộm gà không được còn phí thóc! Haldore mấy năm qua, đối với văn hóa Trung Quốc cũng đã bỏ ra chút ít thời gian tìm hiểu!
-Anh đang lo lắng về tiểu thư Ma Sinh Hương Nguyệt?
Dacca và Haldore hợp tác đã nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhận ra nỗi băn khoăn của Haldore.
Haldore chậm rãi gật gật nói:
-Người thanh niên ưu tú như cậu Phương, không thiếu những nữ nhân ưu tú ngưỡng mộ hắn! Tiểu thư Ma Sinh Hương Nguyệt ở Ng cũng nhiều năm rồi, anh đã từng nghe thấy điều tiếng gì xấu về cô ấy chưa?
Dacca lắc lắc đầu, ở Moscow, có không ít những nam nhân theo đuổi Ma Sinh Hương Nguyệt, nhưng có thể thành công tiếp cận cô thì dường như không có!
-Ừ, đó mới là vấn đề. Tuy nhiên, anh có cảm thấy, một người thanh niên ưu tú như cậu Phương, tiểu thư Ma Sinh Hương Nguyệt có thể giữ được lòng của hắn sao?
Dacca lải nhải miệng nói. Và hắn chỉ vào Lâm Dung đang đứng bên cạnh Ma Sinh Hương Nguyệt!
Haldore ngơ ngác một chút, không khỏi á khẩu. Dacca ý tứ rất rõ ràng, nếu như nói Ma Sinh Hương Nguyệt và Phương Minh Viễn là một đôi, như vậy Phương Minh Viễn sẽ không việc gì phải dùng đến một cô gái tư sắc không chút nào thua kém Ma Sinh Hương Nguyệt là Lâm Dung, sẽ không khỏi khiến những người nữ nhân ưu tú khác phải ghen tị!
-Chúng ta cũng không cần phải làm gì, chỉ cần tạo cho hai cô ấy một chút điều kiện, tiểu thư Ma Sinh Hương Nguyệt cũng không dám oán trách chúng ta đâu. Ai bảo cậu Phương lại ưu tú như vậy? Nếu không phải cô nương nhà tôi tuổi còn quá nhỏ, tôi có muốn có một vị cô gia như vậy còn chẳng được!
Dacca chớp mắt, cười nói.
Haldore mỉm cười. Dacca tuổi so với hắn còn lớn hơn, cũng kết hôn sớm hơn hắn, hiện giờ đã có một đứa con gái sáu tuổi và một đứa con trai ba tuổi.
Phương Minh Viễn đương nhiên là không biết, đám người Haldore và Dacca đang âm thầm "tính kế" với hắn.
-Như vậy ý của cậu Phương là, tương lai tàu con thoi nhất định sẽ xuống dốc hả?
Belevski cười khan hai tiếng nói.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai, hai tay khoanh lại nói:
-Việc này thì sao có ai có thể nói chắc được chứ? Thế hệ tàu con thoi này nhất định là như vậy, nhưng nếu như nói trong tương lai, kỹ thuật có bước đột phá, tàu con thoi sẽ lại được dục hỏa trùng sinh, cũng không phải là điều không thể.
Sau khi người Mỹ nghiên cứu phát triển tàu con thoi, trên cơ bản đã vứt bỏ phi thuyền vũ trụ. Mà lúc đó chẳng phải có rất nhiều người đều cho rằng tàu con thoi mới là phương hướng phát triển chính xác cho sự nghiệp hàng không của nhân loại trong tương lai, lúc ấy không chỉ có Liên Xô đầu tư một món tiền khổng lồ nghiên cứu phát triển, mà cả Anh, Pháp, và Trung Quốc cũng đều có ý định nghiên cứu phát triển tàu con thoi. Ai có thể ngờ rằng nửa đầu thế kỷ sau, nước Mĩ lại trở về với phi thuyền vũ trụ!
Hơn nữa, đối với Phương Minh Viễn, phương hướng thiết kế tàu con thoi thì không có gì sai, chẳng qua là điều kiện kỹ thuật của lúc đó, không thể thực hiện được phương án thiết kế hoàn mỹ. Tàu con thoi mới tạo thành mặc dù có một loạt ưu điểm mà phi thuyền vũ trụ không thể theo kịp, nhưng xét về phí dụng, lại hoàn toàn rời bỏ thiết kế ban đầu. Nhờ có tài chính hung hậu mà hàng không nước Mĩ mới có thể chịu đựng được sức ép lớn như vậy! Nếu như nói, có một ngày, nhân loại có đột phá tiến bộ kỹ thuật trong chế tạo khung máy móc và động cơ, tái sử dụng tàu con thoi, cũng không phải là không thể được! Cho nên tàu con thoi Buran của Nga, cũng không phải toàn bộ đều biến thành vô giá trị, nếu như có thể mang về nước, vẫn có giá trị nghiên cứu nhất định!
Belevski trầm ngâm thật lâu, Phương Minh Viễn ngồi đó thưởng thức cà phê và nhìn những người tham gia buổi tiệc rượu.
Lúc này khách đến dự đã ngày càng nhiều, khắp nơi đều có những người túm năm tụm ba. Không thể không thừa nhận, người đẹp ở Nga thật sự là không ít, bên cạnh những người thành đạt luôn có hình bóng của những nữ nhân trẻ tuổi với vóc dáng người mẫu và gương mặt thiên sứ, hơn nữa bởi vì hiện giờ đang là mùa hạ, quần áo mỏng manh, càng lộ rõ ra những đường cong quyến rũ, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nơi nào có mỹ nữ, đương nhiên cũng sẽ không thiếu những nam nhân trẻ tuổi, có những người là thanh niên tuấn kiệt được Haldore mời tới, có những người là con cháu của các đại lão gia cũng được mời tới, dù sao Phương Minh Viễn cũng nhìn thấy không ít những thanh niên chạc tuổi mình lúc ẩn lúc hiện trong đám người này.
Belevski theo ánh mắt đảo qua đảo lại của Phương Minh Viễn, không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên nói:
-Cậu Phương có cần tôi dẫn đi một vòng giới thiệu một chút không, ở phía bên trái cậu cách chừng 50m về phía trước, cái cô gái tóc vàng hoe kia là con gái của ông trùm truyền thông nước tôi Nosov, tên là Nastassia! Đi cùng cô ấy là người phụ trách chuyên mục cuộc sống của đài truyền hình Moscow nổi tiếng Nova, rất được các nam thanh nước tôi ưa thích! Còn người ở phía suối phun kia, là cháu gái của Chủ tịch Marzullo công ty xăng dầu Siberia tên là Eugenia...
Lời nói của Belevski như nước sông cuồn cuộn, nói ước chừng bảy tám phút vẫn chưa xong, đem hơn mười nữ nhân trẻ tuổi trong tầm nhìn của Phương Minh Viễn đều giới thiệu một lượt. Phương Minh Viễn không khỏi có chút kỳ lạ nhìn hắn nói:
-Ngài Belevski, xem ra ngài đã lớn tuổi nhưng tâm không già!
Một người thoạt nhìn đã hơn sáu mươi như ông ta, cho dù thân là nhân vật chính trị, khá hiểu biết về thành viên các gia đình nhân sĩ nổi danh trong xã hội, có thể chỉ vào từng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chậm rãi mà mà nói, thuộc như lòng bàn tay, vẫn là làm người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Belevski lúc ban đầu còn chưa hiểu, sau một lúc lâu mới có chút đắc ý nói:
-Cô vợ trẻ của tôi là bạn tốt của họ! Sao tôi lại không thể quen họ được chứ?
-A?
Lúc này đây Phương Minh Viễn giật mình mở to hai mắt... ! ! !
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 629: Bị thọc gậy bánh xe.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Belevski đắc ý rút ví tiền từ trong túi quần mình, rồi lại từ trong ví lấy ra một tấm hình, đưa lên trước mặt Phương Minh Viễn.
Thoạt nhìn, đó là một tấm hình toàn gia đình, Belevski ngồi ở ở giữa, bên cạnh hắn, hai bên trái ôm phải ấp là hai cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn mới chỉ đôi mươi, đứng bên cạnh họ, là ba người thanh niên tuổi cũng trên dưới hai mươi, phía sau hắn, là sáu người trung niên ba nam ba.
-Thấy không, bên tay trái tôi, chính là Victoria!
Belevski mang theo vài phần đắc ý chỉ vào bức ảnh nói.
Phương Minh Viễn nhìn vào bức ảnh, trong lòng không khỏi thầm mắng, người con gái này thoạt nhìn cũng chạc tuổi mình, bởi người Nga thường lớn trước tuổi nên có khi người con gái này còn nhỏ tuổi hơn hắn! Với độ tuổi của Belevski, chắc cũng phải đáng tuổi ông của nàng!
-Vậy cô gái bên tay phải ngài, chắc cũng là một cô vợ trẻ đúng không?
Phương Minh Viễn cố ý chỉ vào một cô gái khác trên tấm ảnh nói.
-Nói hươu nói vượn! Đó là cháu giá của ta Aurora Rolla!
Belevski dựng râu trợn mắt nói.
-Tôi thật tâm cảm thấy bi ai thay cho cháu gái của ngài, cô ấy không thể không gọi bạn cùng trang lứa với mình là bà nội!
Phương Minh Viễn ra vẻ thương tâm nói.
-Vì sao?
Belevski kinh ngạc nói:
-Họ từ khi học cấp hai đã là bạn tốt của nhau, lại cùng học chung trường cấp ba và đại học, ngay cả sau khi tôi và Victoria kết hôn, họ vẫn luôn là bạn thân!
Phương Minh Viễn thật sự là hết chỗ nói, không ngờ ông ta lại cưới bạn học của cháu gái mình!
-Nhìn thấy không? Cháu gái tôi Aurora quả là xinh đẹp, không hề kém cạnh ai!
Belevski chỉ vào cô gái trên tấm ảnh, vẻ mặt đắc ý nói:
-Aurora ở Moscow là một mỹ nữ nổi tiếng trong giới nữ nhân trẻ tuổi thượng lưu bây giờ, mà còn chưa có bạn trai, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?
Không thể không thừa nhận, đừng nhìn bề ngoài của Belevski mà đánh giá cháu gái của ông ta, xem trong ảnh thì đó quả thật là một mỹ nữ!
Phương Minh Viễn bĩu môi nói:
-Thôi thôi, tôi không có hứng gọi ngài là ông, còn vị kia là bà đâu!
Belevski ngơ ngác một chút, mới hiểu được ý tứ của Phương Minh Viễn, không khỏi phá lên cười.
Phương Minh Viễn đột nhiên chú ý thấy, không biết từ lúc nào, bên cạnh Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Dung đã xuất hiện hai người đàn ông trung niên da trắng.
Belevski cũng chú ý thấy, hắn cẩn thận nhìn một lúc lâu, mới bừng tỉnh ngộ nói:
-Đây chẳng phải là Anatoly. Fedorovich Kerensky và Charlie de Roberto Erlong sao? Không thể ngờ rằng bọn họ cũng được Haldore mời đến!
-Bọn họ là ai?
Phương Minh Viễn tò mò hỏi. Hai người kia danh xưng hắn nghe rất xa lạ! Mà đa số các phú hào Nga, trước khi tới đây, Ma Sinh Hương Nguyệt đều đã từng nói với hắn.
-Kerensky là hội trưởng hội Điện ảnh Nga, hắn cố riêng một công ty điện ảnh mang danh nghĩa của mình. Về phần Roberto Erlong, hắn là một phú thương nổi danh nước Pháp, nắm trong tay cổ phần tuyệt đối của công ty điện ảnh Raymond ở Pháp! Hai người bọn họ năm ngoái đã hợp tác bỏ vốn quay bộ phim "tên trộm", nghe nói ở trên quốc tế nhận được không ít tán thưởng. Hiện giờ thanh danh trong giới điện ảnh quốc nội rất vang dội!
Belevski nói:
-Không biết cậu đã từng nghe nói qua chưa?
Nhà đầu tư của bộ phim "tên trộm"? Phương Minh Viễn chợt nhớ ra. Bộ phim này của Nga đã nhận được giải thưởng Thanh niên quốc tế lại Liên hoan phim quốc tế ở Venice năm 97, đề cử giải Oscar và Quả cầu vàng năm 98 dành cho bộ phim nước ngoài hay nhất, và một loạt giải thưởng như đạo diễn hay nhất, nhân vật nam chính xuất sắc nhất, nhân vật nữ chính xuất sắc nhất, được xem như kiệt tác hiếm có của Nga mấy năm qua.
Điện ảnh Nga, có thể nói là được kế thừa đại bộ phận di sản của nền điện ảnh Liên Xô, trong thời kì chiến tranh lạnh, mỗi một lần nền điện ảnh Liên Xô đi vào quốc tế, đều nhận được sự châm biếm và thờ ơ của các quốc gia phương tây, nhưng về chỉnh thể mà nói, sự đánh giá của quốc tế đối với nền điện ảnh Liên Xô vẫn là tương đối cao —— nó có thể làm cho loài người quên đi cuộc chiến tranh lạnh, quên đi sự bất đồng về hình thái ý thức. Quốc tế lúc ấy cho rằng nền điện ảnh Liên Xô chẳng những mang tính cốt truyện rất mạnh, hơn nữa nghệ thuật nội hàm phong phú, không hề thương nghiệp hóa, hay tiểu chúng hóa, sau khi xem mọi người thường có ấn tượng rất sâu đậm, cảm động vô cùng, hơn nữa thể tài đa dạng hóa cũng hoàn toàn có thể được so với Hollywood.
Từ thời kì chiến tranh lạnh, nền điện ảnh Liên Xô vẫn luôn đạt được nhiều giải thưởng trọng yếu trên thế giới, bao gồm hai lần đạt giải Oscar dành cho phim nước ngoài hay nhất (Chiến tranh và hoà bình, Moscow không tin vào nước mắt) và nhiều lần đề danh, ảnh hưởng tới rất nhiều người mê điện ảnh Mỹ trên thế giới.
Nhưng từ sau khi Liên Xô giải thể, kinh tế Nga lâm vào khốn cảnh, số lượng người xem phim giảm mạnh. Theo thống kê của những ban ngành có liên quan của Nga những năm tám mươi, hàng năm lượng người đến các rạp chiếu phim của Nga xem phim khoảng hai trăm triệu lượt người, nhưng từ sau khi bước vào thập niên 90, số người xem phim đã nhanh chóng trượt dốc, tới năm ngoái cũng chỉ có hơn bảy mươi triệu lượt người, còn không bằng 3% của quá khứ! Điện ảnh Nga cũng theo đó mà gặp phải khó khăn, đa số những người làm điện ảnh hoặc là thất nghiệp hoặc là đổi nghề, số người hành nghề giảm từ ba trăm ngàn người tới mức còn chưa tới một trăm ngàn, sản lượng cũng theo đó giảm từ một trăm bốn mươi năm mươi bộ phim tới mức còn chưa tới hai mươi bộ mỗi năm, vốn có ba mươi chín công ty sản xuất điện ảnh nay cũng chỉ còn sót lại bảy!
Trong các rạp chiếu bóng, đại bộ phận phim đều là điện ảnh phương Tây thừa cơ mà tiến vào, chủ yếu là điện ảnh Mĩ, Hollywood và phim sex phương Tây, đây đối với điện ảnh Nga quả là một sự công kích lớn! Đương nhiên, cũng bao gồm một bộ phận điện ảnh Hongkong, nhưng phạm vi ảnh hưởng không lớn!
Vì thế, năm ngoái chính phủ Nga còn đặc biệt chế định một loạt cải cách, trợ giúp điện ảnh Nga phục hưng!
Cho nên, bộ phim <<tên trộm>> được trình chiếu năm ngoái đã đạt được một loạt giải thưởng lớn, ở Nga đã gây ra một con chấn động tương đối lớn, rất nhiều người Nga còn coi nó như là điềm báo cho sự trở lại huy hoàng của điện ảnh Nga!
-Ồ!
Belevski vỗ tay áo não nói:
-Già rồi, trí nhớ cũng không còn tốt! Khó trách sao cậu không để mắt tới, tôi quên mất, tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hongkong là của nhà cậu! Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu cũng là một nhân vật phong vân hàng đầu trong giới điện ảnh quốc tế!
Lời nói của ông ta đầy thâm ý.
Phương Minh Viễn vẻ mặt không quan tâm khoát tay chặn lại nói:
-Cũng chỉ là chút ít hư danh mà thôi, không là gì cả!
Belevski nghẹn họng nhìn trân trối Phương Minh Viễn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải! Nhà biên kịch Hollywood nổi tiếng nhất hiện nay, có những công ty điện ảnh, để có được kịch bản của hắn, thậm chí còn đưa ra mức nhuận bút cao tới tám triệu đô la Mỹ! Nhưng cho tới bây giờ, có thể được hắn biên kịch mới chỉ có tập đoàn điện ảnh Gấm Hồ Hongkong, những công ty điện ảnh khác, như công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu , công ty điện ảnh Colombia và Dreamworks, toàn bộ đều là thông qua hợp đồng với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hongkong mới có được kịch bản!
Hơn nữa, người này không chỉ có tài biên kịch xuất sắc, ảnh hưởng của hắn đối với rất nhiều đạo diễn, diễn viên Mĩ cũng là không thể coi thường! <<Tên trộm>> mặc dù được đánh giá tốt, nhưng sao có thể so sánh với <<Titanic>>?
-Cô Lâm, trong số những nữ nhân phương Đông tôi đã từng gặp, cô là người đẹp nhất và có khí chất nhất! Thế nào, liệu cô có hứng thú đến nước Pháp biểu diễn nghệ thuật? Tôi có thể bảo đảm với cô, công ty điện ảnh Raymond nhất định có thể biến cô thành một ngôi sao đấy!
Roberto Erlong nho nhã nói với Lâm Dung:
-Công ty điện ảnh Raymond chúng tôi là một trong bốn công ty điện ảnh lớn của Pháp! Ở Châu Âu tiếng tăm vô cùng lừng lẫy! Tôi nghĩ điểm này, hội trưởng Kerensky có thể làm chứng cho tôi!
Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Dung không khỏi vừa tức giận, lại vừa buồn cười! Người Pháp này không ngờ lại định thọc gậy bánh xe mà lại động vào đúng mình! Điều này nghe ra, quả thực giống như là chuyện cười!
Hội trưởng hội Điện ảnh Nga, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty sản xuất điện ảnh Bạch Hoa Kerensky đứng bên cạnh, trộm nhìn thấy Ma Sinh Hương Nguyệt không có biểu lộ gì tức giận, lúc này mới cười nói:
-Ngài Roberto Erlong là chủ tịch của công ty điện ảnh Raymond ở Pháp, đã cùng tôi hợp sức quay bội phim “tên trộm” đạt được giải thưởng lớn trong liên hoan phim quốc tế tại Venice năm 97, nhận được đề cử giải Oscar thưởng và Quả cầu vàng năm 98! Có thể nói đã được đánh giá khá tốt trên toàn bộ thế giới! Roberto Erlong có thể không biết Ma Sinh Hương Nguyệt là ai, nhưng hắn thì biết.
Lâm Dung và Ma Sinh Hương Nguyệt đứng chung một chỗ, hiển nhiên hai người là quen biết, chẳng may Roberto Erlong đắc tội với Ma Sinh Hương Nguyệt, thì thật là sai sót không thể bù đắp được! Ma Sinh Hương Nguyệt tuyệt đối có thể khiến cho hắn dở sống dở chết!
-Ngài Roberto Erlong, tôi vốn không có hứng thú gia nhập giới biểu diễn nghệ thuật! Cảm ơn hảo ý của ngài!
Lâm Dung lắc đầu cự tuyệt nói.
Roberto Erlong trong lòng có chút không vui, thân là nhân sĩ nổi danh nước Pháp như hắn ở Nga đã một năm nay có thể nói là danh lợi song thu, đi đến đâu, người Nga đều rất coi trọng quốc tịch, thân gia và danh tiếng của hắn, đối với hắn có phần khách khí. Không biết có bao nhiêu mỹ nữ Nga, nguyện ý trả giá bất cứ giá nào, để được hắn để mắt đến, có thể gia nhập giới biểu diễn nghệ thuật, có thể đi Paris thành phố của nghệ thuật!
Hôm nay, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy Lâm Dung, Lâm Dung không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà quan trọng hơn là khí chất của cô, còn có giọng nói độc đáo của cô, khiến Roberto Erlong lập tức hứng thú. Hắn cảm thấy, Lâm Dung rất có giá trị bồi dưỡng! Bất kể là làm của riêng cho mình hay là làm cái cây hái ra tiền cho công ty!
Hắn cũng hỏi thăm qua lai lịch của Lâm Dung, biết được cô cũng chỉ là trợ lý cho một tên công tử con nhà giàu đến từ Trung Quốc, cảm thấy lời mời của mình đơn giản là ván đã đóng thuyền!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca