Sự cố gắng lần này không làm Diệp Mặc thất vọng, dưới chín đạo lôi kiếp oanh kích xuống, không gian ở đây quả nhiên trở nên không ổn định, Diệp Mặc không ngờ lại chạm được vào rào cản không gian, lúc này hắn không thể bận tâm bất kỳ điều gì nữa rồi, chuyển động chân khí và thần thức toàn thân liều mạng xé rách ra hai bên.
Đến thần thức đao cũng không ngừng chém ra, bất kể là có tác dụng hay không, Diệp Mặc lúc này như người bị chết đuối nắm được một cành cây.
Không gian vốn có một chút buông lỏng, dưới sự điên cuồng xé rách của Diệp Mặc, không ngờ là càng ngày càng lớn, một Linh Vân màu sắc rực rỡ từ trong khe tiến vào, nháy mắt cuống thẳng Diệp Mặc vào đó.
Trong lòng Diệp Mặc vui mừng, hắn biết đây là Linh Vân phi thăng, cái cảm giác đó hắn trải qua rồi, càng là điên cuồng hít Tiên Linh khí của Linh Vân, muốn nhanh chóng phục hồi nguyên khí, di chứng để lại sau khi thiêu đốt tinh huyết rất lớn, rất nhiều tu sĩ sỡ dĩ không muốn thiêu đốt tinh huyết, chính là bởi vì sau khi thiếu đốt dễ dàng thành ra thăng cấp khó khăn, hơn nữa còn tạo nên nguyên khí không ổn định.
Diệp Mặc rất ít khi thiêu đốt tinh huyết, mà trước kia vì thoát khỏi không gian phong bế kia, hắn trực tiếp thiêu đốt tinh huyết , sự tổn thất lớn này, nếu không kịp thời hít Linh Vân trị thương thì hắn sợ sẽ ảnh hưởng đến tu luyện ở Tiên giới của mình sau này.
…
Thình thịch. . .
Diệp Mặc như một bao cát lớn bị ném xuống đất, một luồng tiên linh khí truyền đến, Diệp Mặc trong lòng run lên, hắn biết mình thực sự đã phi thăng rồi, hắn thỏa thích hít tiên linh khí đó, dùng để làm dịu vết thương, thậm chí đến đứng lên cũng không muốn.
- A, một Địa Tiên bị thương, còn nằm ở đây nữa, hình như chưa chết…
Một âm thanh truyền đến, Diệp Mặc nghe rất rõ ràng, hắn biết Địa Tiên chính là Hư Tiên, trong tu chân giới cũng có người kêu Hư Tiên là Địa Tiên, đồng thời thần thức của hắn cũng quét qua hai tu sĩ này, đều là tu vi Hư Tiên.
Diệp Mặc khó khăn bò dậy, chắp tay với hai người nói:
- Hai vị, lúc nãy tôi bị truy giết, một mạch chạy đến đây, xin hỏi đây là đâu?
- Không đúng.
Người lúc nãy còn nói Diệp Mặc là tu sĩ Địa Giới vốn không có trả lời lời Diệp Mặc, mà sau khi đánh giá Diệp Mặc một chút nói một câu không đúng.
- Ý của anh là hắn không phải là Địa Tiên, mà là tu sĩ Hóa Chân đúng không? Vừa mới phi thăng?
Người tu sĩ khác bổ sung.
Tu sĩ Hư Tiên trước đó gật đầu nói:
- Không sai, hắn hẳn là vừa mới phi thăng, mà không có qua Phi thăng điện.
- Bây giờ Phi thăng điện của rất nhiều giới diện đều không thể chấp nhận tu sĩ phi thăng, như vậy không thể nói là vừa mới phi thăng chứ?
Tu sĩ khác hỏi ngược lại một câu, nhưng khi anh ta nói chuyện có chút nóng nảy, chỉ là bạn đồng hành của anh ta không thấy.
Hai người nói chuyện xem Diệp Mặc như vô hình.
Diệp Mặc lắc đầu, lấy ra Thanh Nguyệt của mình, xoay người bỏ đi, nếu hai gã này không muốn trả lời thì hắn cũng chả muốn hỏi nữa.
- A, pháp bảo phi hành gần tới Tiên khí hạ phẩm? Là đồ tốt.
Tu sĩ lúc đầu nói Diệp Mặc là Địa Tiên đột nhiên phi thân ngăn cản Diệp Mặc, vốn anh ta phải trả lời bạn đồng hành, nhưng bây giờ bị Thanh Nguyệt của Diệp Mặc thu hút.
Diệp Mặc nhíu mày, ngừng lại, nhưng cũng không nói lời nào.
- Chân khí của anh vẫn chưa có chuyển hóa thành Tiên Nguyên, hẳn là tu sĩ mới phi thăng đúng không?
Tu sĩ Hư Tiên đó nhìn chằm chằm trầm giọng hỏi.
Diệp Mặc không muốn có xung đột với hai Hư Tiên này, hắn gật đầu một cái nói:
- Không sai, tôi đúng là vừa mới phi thăng.
Hai gã Hư Tiên tu sĩ đó nhìn nhau, đều gật đầu, Diệp Mặc có cảm giác không tốt lắm, hắn lấy viên thuốc nuốt vào, âm thầm chuẩn bị tùy cơ ra tay .
- Anh nói anh là phi thăng ở đây sao? Không phải là đến Phi thăng điện?
Tu sĩ hỏi chuyện đó kích động lên.
- Đúng thì sao?
Diệp Mặc nhíu mày.
- Ha ha, thực là may mắn…
Hư Tiên đó đột nhiên cười ha hả, đưa tay liền chộp lấy Diệp Mặc, hiển nhiên Diệp Mặc một tu sĩ Hóa Chân viên mãn như thế, anh ta căn bản không để vào mắt.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, hắn không hiểu tại sao tu sĩ này đột nhiên muốn ra tay với hắn, chẳng lẽ ở đây không phi thăng được? Nhưng nếu muốn bắt hắn, vậy hắn không nói chuyện tử tế nữa.
Chẳng qua làm cho Diệp Mặc không ngờ tới là tu sĩ Hư Tiên mới vươn tay, liền bị trì hoãn, anh ta cực khổ xoay đầu nhìn bạn đồng hành của mình, vẻ mặt không cam tâm nói:
- Hứa Dị, anh, tại sao…
Tu sĩ Hư Tiên tên Hứa Dị đó từ trên người anh ta rút ra một cây Họa kích màu trắng, lạnh lùng nói rằng:
- Thế giới Tu Di chỉ có một, cho anh hay là tôi?
Diệp Mặc nghe lời này liền hiểu ra, hai người này không ngờ lại biết trên người mình có Tiểu thế giới? Phải biết hắn có không phải là Tiểu thế giới, hắn có là thế giới hỗn độn
Hai người này là làm sao mà biết được? Chẳng lẽ dựa vào nơi phi thăng của mình không phải là Phi thăng điện là có thể đoán ra trên người mình có thế giới Tu Di?
Sau khi Hứa Dị giết bạn đồng hành của mình, thậm chí đến chiếc nhẫn còn chưa kịp lo, liền lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói rằng:
- Giao ra thế giới Tu Di, tôi cho anh sống sót.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, bảo mình giao ra Thế giới trang vàng, tên này muốn chết à? Nhưng hắn không có lập tức ra tay, trái lại trầm giọng gỏi:
- Giao ra thế giới Tu Di cũng được, tôi rất muốn biết anh sao lại rõ tôi có thế giới Tu Di?
Hứa Dị nghe xong lời của Diệp Mặc, trong mắt càng lộ ra vẻ vui mừng, cho là mình đoán đúng, Diệp Mặc thực sự có thế giới Tu Di.
Anh ta không hề nói với Diệp Mặc làm sao anh ta biết, Họa kích màu trắng trong tay đã vẽ ra một vòng tròn màu trắng, sau khi vẽ xong vòng tròn màu trắng này, Họa kích đó nhất thời hóa thành kích long màu trắng, hướng về phía Diệp Mặc cuốn đến.
Diệp Mặc không cảm thấy sự ràng buộc nào, trong lòng cười nhạt, đến vực cũng không có mà muốn giết mình, cùng lúc đó hắn lấy ra Tử Đao, Vực đã mở ra, nhưng lập tức Diệp Mặc ngẩn cả người, hắn ở Tu Chân giới hoàn toàn có thể mở rộng Vực, ở đây chỉ có vài cái bóng mờ.
Không tốt, Diệp Mặc lập tức hiểu được, quy luật của thiên địa ở Tiên giới so với Tu Chân giới mạnh hơn nhiều, sức mạnh hiện giờ của hắn căn bản không có cách mở rộng vực.
Mà lúc này kích long màu trắng đã đến trước mặt của Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng không dám có nửa phần chần chờ, Tử Đao toàn lực đánh ra, hắn bị thương chưa lành, thêm vào đó đối phương thực sự là Hư Tiên, hơn nữa hắn miễn cưỡng phi thăng không nói, càng không phải nói đến chuyển hóa thành Tiên Nguyên, dưới tình huống như vậy, hắn ra tay làm sao dám do dự?
Ầm…
Tử Đao và kích long màu trắng va vào nhau, phát ra âm thanh cực lớn, nếu thứ xung kích này ở Tu Chân giới, vậy không gian xung quanh sớm đã bị xé rách rồi, nhưng ở đây, không gian xung quanh đến một tia rung động cũng không có.
Trên kích long màu trắng truyền đến lực Tiên Nguyên kinh khủng, Tử Đao của Diệp Mặc xém chút bay mất, đồng thời người của hắn bị kích long màu trắng đó đánh văng ra mấy trăm mét, người còn chưa hạ xuống, không trung đã phun ra một ngụm máu.
Hứa Dị cũng không khác hơn, bị Tử Đao của Diệp Mặc đánh bay ra mấy chục mét, mới ngừng lại, trên mặt hiện lên mảnh ửng đỏ.
Diệp Mặc thầm kêu đáng tiếc, nếu hắn là trạng thái toàn vẹn, đối phương lại là kẻ kinh địch, hắn một chiêu có thể làm Hứa Dị thương nặng, đáng tiếc chính là, vết thương của mình nặng quá, đến bây giờ còn chưa phục hồi được một nửa.
- A?
Hứa Dị không nghĩ rằng chiêu đối đầu vừa nãy, anh ta không thắng được mấy phần, anh ta nhìn chằm chằm Diệp Mặc ‘a’ một tiếng, ánh mắt của anh ta lập tức sốt ruột.
Hiển nhiên anh ta cho rằng Diệp Mặc sở dĩ lợi hại như vậy, là bởi vì hắn có thế giới Tu Di, đồng thời cái anh ta sợ còn có đao màu tím trong tay Diệp Mặc, Họa kích màu trắng của anh ta là tiên khí hạ phẩm duy nhất của anh ta, hơn nữa chất lượng của tiên khí hạ phẩm này của anh ta trong tiên khí hạ phẩm là không tệ.
Đao màu tím của Diệp Mặc có thể đối chiến với họa kích, không có chút tổn thương, nói rõ con đao đó cũng không bình thường, ít nhất là đồ có đẳng cấp tiên khí hạ phẩm.
Nghĩ đến chỉ cần giết Diệp Mặc, thế giới Tu Di và con đao đó đều thuộc về mình, Hứa Dị càng cười dữ hơn, kích long màu trắng trong tay quét qua, vô số mưa tiễn màu trắng bay ra, mưa tiễn màu trắng này mang theo âm thanh gào thét, nháy mắt liền toàn bộ bao phủ lại Diệp Mặc.
Trong mưa tiễn màu trắng, một con kích long màu trắng to lớn mở ra cái miệng to kinh khủng hướng đến Diệp Mặc mà ngoạm, hình như muốn nuốt cả người và đao Diệp Mặc.
Diệp Mặc đưa tay liền lấy ra Đại đỉnh tám cực, chân nguyên của hắn không đủ, nhưng thần thức của hắn cường hãn không gì sánh được, cùng lúc đó, hắn lại phóng ra mấy chục đường lôi kiếm, lôi kiếm này mang theo tia chớp màu đen, cùng mưa tiễn màu trắng đánh trên Đại đỉnh tám cực Diệp Mặc, chớp mắt bao vây lấy kích long màu trắng.
Trong lúc Diệp Mặc lấy ra đại đỉnh tám cực, trong ánh mắt Hứa Dị nóng bỏng thế nào Diệp Mặc đều có thể nhìn thấy, Hứa Dị không ngờ rằng đồ tốt của Diệp Mặc một thứ thêm một thứ, Đại đỉnh tám cực này lại là thứ đồ tốt, mấy thứ đồ tốt này đều ở trong tay con kiến Hóa Chân, con kiến Hóa Chân này cũng quá may mắn, anh ta không nghĩ mình cũng chỉ là một tu sĩ Hư Tiên, lúc này trong mắt anh ta chỉ có toàn bộ pháp bảo trên người Diệp Mặc.
Thế nhưng sau một khắc anh ta hoàn toàn mất đi vẻ vui mừng này, lôi kiếm của Diệp Mặc đã đem kích long màu trắng hoàn toàn bao phủ, kích long màu trắng trong lôi kiếm gào thét, đồng thời phát ra tiếng răng rắc
Hứa Dị sắc mặt nhất thời tái nhợt hẳn lên, Lôi Tu? Anh ta không ngờ Diệp Mặc còn là một lôi tu, không những là một Lôi tu, công pháp lôi hệ còn nghịch thiên như thế, Họa kích màu trắng của anh ta bởi vì hòa với máu tươi và một phần nguyên thần của mình luyện hóa, vậy mới có hiệu quả công kích lớn như vậy, pháp bảo này sợ nhất là gặp phải tu sĩ lôi hệ, mà hôm nay anh ta lại gặp đúng tu sĩ lôi hệ.
Một thứ cảm giác bực mình truyền đến, Hứa Dị biết, Diệp Mặc là tu sĩ thuộc lôi hệ, không sợ tu vi không bằng anh ta, cũng có thể khắc chế được anh ta, huống chi đối phương có Đại đỉnh tám cực căn bản không sợ mưa tiễn màu trắng của mình, vậy thì lôi kiếm kia kích long màu trắng của anh ta càng đỡ không được.
Hứa Dị cấp tốc lui về phía sau, đồng thời phát ra một lá bùa phi kiếm, anh ta muốn tìm trợ giúp để tiêu diệt Diệp Mặc, để Diệp Mặc loại tu sĩ giàu có như vậy trốn thoát, anh ta tuyệt đối không cam tâm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Chỉ là Hứa Dị vừa phát ra phi kiếm phù, thì Tử Đao của Diệp Mặc đã tới rồi.
'Huyễn vân 'Vực' sát đao'!
Diệp Mặc hắn không thể nào hình thành được 'Vực' của chính mình, nhưng Tử Đao thì lại có thể hình thành được đao 'Vực' trong một phạm vi nhỏ. Cho dù là vì quy tắc không gian của Tiên Giới, cho nên đao 'Vực' của hắn chỉ có thể phát ra một phạm vi nhỏ, nhưng vẫn là 'Vực' chân chính. Bình thường khi hắn giảm thiểu diện tích phạm vi của đao 'Vực', thì uy lực của đao 'Vực' cũng sẽ hung mãnh như cũ. Huống chi dù là đao 'Vực' có nhỏ chăng nữa, không thể nào trói buộc được Hứa Dị, nhưng cũng đủ để khiến cho động tác của Hứa Dị bị chậm lại trong nháy mắt, và cái thời gian nháy mắt này cũng đã đủ rồi.
Sau khi Hứa Dị phát ra phi kiếm phù, thì cũng không hề tính toán tiếp tục cùng Diệp Mặc đấu đá, vì y đã chuẩn bị phóng ra hỏa cầu để thiêu hủy đi thi thể của đồng bạn trước đã, miễn cho bị người khác nhìn ra chân tướng sự thật là do y ra tay giết người. Chỉ là khi y vừa mới lui về phía sau, còn chưa kịp phóng ra hỏa cầu thì Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã phá không mà đến rồi.
Hứa Dị cũng không kịp suy nghĩ gì, lập tức phóng ra Họa Kích mầu trắng muốn đánh văng Tử Đao của Diệp Mặc. Chân nguyên của Diệp Mặc chưa hề chuyển hóa thành Tiên nguyên, điều này thì ngay từ đầu y đã biết rồi, cho nên hiện tại y cũng không hề lo lắng.
Nhưng y lại lập tức phát hiện Họa Kích mầu trắng sau khi được đánh ra thì tốc độ cũng không hề nhanh như trong tưởng tượng, dường như đã bị ánh đao tím của đối phương ngăn cản lại vậy.
- Đao 'Vực'...
Hứa Dị cũng không phải là loại tu sĩ không có kiến thức, nhưng y cũng chỉ vừa thốt ra được hai chữ này, thì Tử Đao cũng đã hoàn toàn phá vỡ thân thể y rồi, còn cái Họa Kích mầu trắng của y thì vẫn chưa hề đụng tới Tử Đao.
Một đạo Nguyên Thần nhanh chóng chạy ra, nhưng 'Vô ảnh' thì cũng đã sớm chờ đợi sẵn rồi. Nguyên Thần của một Hư Tiên thì Diệp Mặc sao có thể buông tha được? Sau khi 'Vô ảnh' cắn nuốt xong đạo Nguyên Thần kia, thì Diệp Mặc cũng thu hồi lại hai chiếc nhẫn. Giữa lúc Diệp Mặc đang muốn phóng ra hai mồi lửa thiêu hủy đi hai cái thi thể tu sĩ Hư Tiên này, thì không gian xung quanh đã có những đợt dao động truyền đến. Lúc này Diệp Mặc lập tức đã biết là có người tới, cho nên hắn cũng không dám chậm trễ nửa giây, mà nhanh chóng xoay người biến thành một đạo độn quang biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn có thể cảm nhận được dao động trong không gian, là bởi vì kinh nghiệm khi săn bắt Giác Hồn Tảo ở Hải Giác mà có được. Ban đầu ở Tu Chân Giới, thì chẳng có kẻ nào có thể khiến hắn phải chạy trốn cả, cho nên loại kinh nghiệm này không có chỗ để dùng. Nhưng hiện tại Diệp Mặc không ngờ là, vừa mới bước lên Tiên Giới thì đã có chỗ để dùng tới rồi.
Chỉ chốc lát sau khi Diệp Mặc biến mất, thì hai bóng người đã hạ xuống nơi Hứa Dị và tên tu sĩ bị Hứa Dị giết đi.
- Hứa Dị chết rồi, Mãng Dung cũng bị giết...
Bóng người vừa tới thì lập tức nhìn thấy hai thi thể, sau đó nói một câu. Sau khi nói xong, thì y lại nhìn về phía người đồng bạn hỏi:
- Anh Phồn, kẻ giết hai người Hứa Dị và Mãng Dung chắc chắn là chưa đi xa, chỉ là tôi sợ rằng người đó ít nhất đã là tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ, chúng ta liệu có nên truy đuổi...
Tu sĩ này nói có chút do dự, y sợ tu vi của đối thủ cao hơn nhiều, cho nên vẫn không biết có nên mau chóng đuổi theo không?
Tu sĩ được gọi là anh Phồn lắc đầu:
- Mãng Dung không phải là bị người khác giết, mà là Hứa Dị giết. Còn Hứa Dị mới thực sự là bị người khác giết.
Tu sĩ kia trước tiên nghi hoặc nhìn một chút phía thi thể tên tu sĩ bị Hứa Dị giết, một lát sau mới giật mình rồi nói:
- Đúng là do Hứa Dị giết, nhưng trước nay thì giao tình giữa Mãng Dung và Hứa Dị luôn là tốt nhất, hai người vẫn luôn đi chung với nhau cho tới nay, vậy thì tại sao Hứa Dị lại phải giết Mãng Dung?
Tu sĩ gọi là anh Phồn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Hứa Dị giết Mãng Dung khiến tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng nguyên nhân có thể khiến cho Hứa Dị ra tay giết Mãng Dung chỉ có hai loại. Một là hai người đồng thời tìm được một loại tài liệu đỉnh cấp, kết quả là Hứa Dị nổi lên dị tâm mà ám toán Mãng Dung. Thứ hai là có thể từ trước hai người vốn đã có xích mích, cho nên Hứa Dị mới ám toán Mãng Dung.
Tu sĩ kia lại gật đầu:
- Anh Phồn, anh nói không sai, Mãng Dung đúng là bị Hứa Dị ám toán mà chết. Liệu có phải là có vật gì tốt, khiến cho Hứa Dị ám toán Mãng Dung để độc chiếm, sau đó thì lại bị người khác thấy được, kết quả là bị người kia đoạt đi mất rồi?
Tu sĩ gọi là anh Phồn ừ một tiếng:
- Rất có thể. Hẳn là đã có kẻ ở phía sau làm ‘Ngư ông’.
- Vậy giờ chúng ta có nên truy đuổi không? Thời gian mà Hứa Dị phát ra phi kiếm phù thông báo cho chúng ta cũng chưa lâu, nhưng người kia có thể giết Hứa Dị trong thời gian ngắn như vậy, thì liệu có phải là tu vi Kim Tiên hay không?
Giọng điệu của tên tu sĩ này có chút do dự, hiển nhiên là vì y sợ tu vi của tu sĩ giết chết Hứa Dị cao hơn bọn họ nhiều. Nếu như vậy mà vẫn cứ đuổi theo, thì nói không chừng là sẽ tự vứt bỏ cái mạng của mình mất.
Tu sĩ gọi là anh Phồn lắc đầu:
- Tuyệt đối không có khả năng, nếu như đối phương thật sự là tu vi Kim Tiên, thì sẽ không bao giờ lưu lại pháp bảo của Hứa Dị ở đây, chí ít thì pháp bảo này của Hứa Dị cũng là một tiên khí hạ phẩm, cho dù là một vị Kim Tiên thì cũng không thể tùy tiện mà vứt bỏ được.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó cùng gật đầu. Tu sĩ gọi là anh Phồn kia lập tức thu hồi lại Họa Kích mầu trắng của Hứa Dị, sau đó nhanh chóng cùng tên tu sĩ còn lại đuổi theo hướng Diệp Mặc đã bỏ chạy.
Diệp Mặc đã nhiều lần trải qua ‘Cửu tử nhất sinh’, còn có chuyện gì mà hắn chưa gặp nữa? Cho nên hiện tại hắn căn bản cũng không hề có biện pháp nào để xác định người tới sau kia có khả năng đuổi theo hắn hay không, thì hắn cũng không dám liều lĩnh, mà lập tức thi triển độn thổ xuống đất khi đã đạt được một khoảng cách nhất định, sau đó nhanh chóng tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Chỉ chốc lát sau, thì đã có hai bóng người hạ xuống gần nơi mà Diệp Mặc vừa độn thổ xuống.
- Khí tức biến mất ở chỗ này?
Tu sĩ gọi là anh Phồn kia nhíu mày nói một câu, sau đó lập tức lấy ra một con linh thú mầu xám. Con linh thú này sau khi đi vài vòng xung quanh nơi Diệp Mặc độn thổ, thì đứng lại kêu lên vài tiếng.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Tên tu sĩ còn lại hỏi.
Phồn ca chỉ do dự trong chốc lát sau đó lập tức nói:
- Hẳn là hắn đã chạy thoát rồi, vả lại sườn núi Nhược Phong này cũng không có gì tốt cả, không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Nghe nói Dặc Nghiên tiên tử sẽ đến Bỉ Dực tiên thành để chúc mừng cho đại hội luyện khí của Bỉ Dực tiên thành, đến lúc đó Bỉ Dực tiên thành sẽ mở tiệc rượu chiêu đãi toàn bộ tu sĩ có mặt, chúng ta cũng có thể đi kiếm một chút 'Văn phong nhưỡng' miễn phí để uống. Đây chính là một cơ hội khó cầu đấy.
Tên tu sĩ còn lại vừa nghe tới 'Văn phong nhưỡng' thì đã nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi. Sau đó y lập tức gật đầu:
- Nghe nói 'Văn phong nhưỡng' cực kỳ tinh khiết và thơm mát, uống vào có thể khiến cho Nguyên Thần được vững chắc hơn, không biết là thật hay giả. Thứ này thì tôi chưa từng được uống qua.
- Tôi cũng chưa từng, cho nên chúng ta lập tức đi thôi.
Phồn ca lên tiếng, sau đó hai người liền cấp tốc rời đi.
...
Diệp Mặc ở trong Thế giới trang vàng thì không hề có chút tâm tư nào muốn kiểm tra tình hình bên ngoài cả. Lúc này hắn đang trọng thương, cho nên chữa thương mới là chuyện trọng yếu nhất.
Xem hai nhẫn trữ vật mà mình lấy được, thì trong lòng Diệp Mặc cũng không có bao nhiêu mong chờ cả. Vì hai tên tu sĩ kia khi nhìn thấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của hắn cũng phải thèm thuồng, thì hẳn là cũng không phải loại giàu có gì.
Thực tế thì Diệp Mặc cũng không đoán sai, vì sau khi mở hai chiếc nhẫn trữ vật ra, thì bên trong cũng chỉ có tổng cộng hơn một ngàn miếng tiên tinh, nhưng lại có một số tiên tinh chất lượng tốt hơn nhiều, cho nên Diệp Mặc đoán rằng hẳn là tiên tinh trung phẩm rồi. Về phần đan dược, thì Diệp Mặc chỉ tìm được hai viên Tiên đan nhất phẩm, còn lại đều là Thiên đan cửu phẩm của Tu Chân Giới.
Hơn một ngàn miếng tiên tinh đối với người khác mà nói thì chẳng đáng gì, nhưng với Diệp Mặc mà nói thì cũng đã là một lượng tài phú lớn rồi. Lần này Diệp Mặc cũng không hề keo kiệt, lập tức dùng bẩy miếng tiên tinh để khởi động trận bàn thời gian, sau đó bắt đầu trị thương và tu luyện.
Vốn là dùng bẩy miếng tiên tinh để khởi động trận bàn thời gian thì có thể kiên trì trong một tháng, và trong trận bàn thời gian thì đã là thời gian gần một vài năm rồi.
Nhưng khi Diệp Mặc toàn lực vận chuyển 'Tam sinh quyết' để tu luyện, thì tiên tinh trên trận bàn thời gian cũng tiêu hao nhanh chóng, chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, thì bẩy miếng tiên tinh trên trận bàn thời gian đã không còn nữa rồi. Ba ngày thì trong trận bàn thời gian bất quá mới chỉ là hơn một năm mà thôi.
Diệp Mặc vốn đã biết việc tu luyện của hắn có liên quan trực tiếp tới lượng tiêu hao của trận bàn thời gian, nhưng chỉ mới ba ngày mà đã tiêu hao hết bẩy miếng tiên tinh rồi, thì quả thật là một cái tốc độ ngoài dự liệu của Diệp Mặc.
Nếu như là tại nơi khác, thì lúc này thương thế của Diệp Mặc đã gần bình phục rồi, chắc chắn sẽ không tiếp tục dùng trận bàn thời gian để tu luyện nữa. Nhưng ở đây lại là Tiên Giới, cho nên khi hắn vừa mới tới đây, đã lập tức bị người khác nhìn ra là một tu sĩ vừa phi thăng, chân nguyên của hắn còn chưa chuyển hóa hết thành tiên nguyên lực, kết quả là hắn thiếu chút nữa đã bị giết rồi.
Nếu như lúc trước Hứa Dị và tên đồng bọn của y liên thủ, thì Diệp Mặc phỏng chừng là sẽ rất khổ sở. Cho dù là cuối cùng hắn có thể chạy thoát, nhưng hắn cũng vẫn bị bại lộ việc bản thân không phải là phi thăng từ Phi thăng điện gì đó
Đối với Tiên Giới, Diệp Mặc hoàn toàn không biết gì cả. Hắn không có môn phái truyền thừa, cũng không có vị sư phụ đại năng nào. Tất cả của hắn đều là cho bản thân nỗ lực phấn đấu mà có. Nếu bàn về tu luyện thì hắn không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng bàn về sự hiểu biết trên Tiên Giới này, thậm chí là về 'Ba mươi ba Thiên Vực', thì hắn cũng không thể sánh bằng một tu sĩ bình thường ở trong một đại tông môn trên Tiên Giới này.
Đến tận bây giờ, thì hắn vẫn chưa hiểu vì sao hắn vừa phi thăng lên đã bị bại lộ chuyện tiểu thế giới rồi.
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, thì Diệp Mặc đã lập tức lấy ra bẩy miếng tiên tinh trung phẩm để khởi động trận bàn thời gian. Hắn nhất định phải đem chân nguyên chuyển hóa thành tiên nguyên, vững chắc tu vi của mình ở Hư Tiên sơ kỳ, bằng không thì khi đi ra, hắn sẽ lập tức bị người khác nhận ra là vừa mới phi thăng lên Tiên Giới này.
Không có ai biết, ở phía dưới một cái đồi cát nhỏ trông rất bình thường, lúc này lại đang có một tên tu sĩ vừa mới phi thăng đang nỗ lực chuyển hóa chân nguyên của mình.
Răng rắc...
Khi viên tiên tinh cuối cùng trong tay của Diệp Mặc biến thành tro bụi, thì hắn mới phát hiện rằng bản thân đã dùng hết cả ngàn miếng tiên tinh trong một thời gian ngắn rồi. Mà tiên tinh trung phẩm dùng để khởi động trận bàn thời gian cũng đã mờ đi một chút rồi, nên Diệp Mặc đoán là tiên tinh trung phẩm thì cũng chỉ có thể kiên trì trận bàn thời gian từ ba tới năm ngày nữa mà thôi.
Diệp Mặc tính toán một chút, hắn đã tu luyện ở trong trận bàn thời gian đại khái là được khoảng sáu năm rồi, nói cách khác bẩy miếng tiên tinh trung phẩm cũng chỉ có thể khởi động trận bàn thời gian tối đa là hơn hai mươi ngày mà thôi. Xem ra sau này có muốn tu luyện, thì cũng có nghĩa là phải đi kiếm thật nhiều tiên tinh rồi.
Vận chuyển cho chân nguyên lưu động một chút, sau đó Diệp Mặc thở dài một hơi. Hắn đã chuyển hóa được hai thành chân nguyên sang tiên nguyên rồi, hẳn là sẽ không được liệt vào dạng tu sĩ vừa mới phi thăng nữa.
Hắn chuyển hóa hai thành chân nguyên này thành tiên nguyên, cũng mất tới thời gian bẩy năm, về phần tu sĩ khác cần thời gian bao lâu, thì Diệp Mặc đoán chừng là không thể ít hơn so với hắn, thậm chí có khi càng tốn nhiều thời gian hơn hắn nhiều.
Lúc này thì hắn mới yên lòng tìm kiếm mấy miếng ngọc giản trong nhẫn trữ vật của hai tên tu sĩ Hư Tiên lúc trước. Những ngọc giản này đều là giới thiệu về một vài địa phương thường được đi tới. Lúc trước Diệp Mặc không có thời gian để xem, hiện tại thì hắn không thể tu luyện nữa, cho nên mới lấy ra mà xem.
Từ những miếng ngọc giản này, thì Diệp Mặc đã biết nơi hắn hiện tại đang ở là ngoại vi của Bỉ Dực tiên thành. Bỉ Dực tiên thành là một tiên thành có quy mô thuộc vào bậc trung, là một trong vô số tiên thành thuộc về Văn Cử Thiên.
Văn Cử Thiên thì Diệp Mặc chưa nghe nói qua, nhưng chỉ cần không phải là Việt Hành Thiên thì hắn yên tâm rồi. Trong ngọc giản thì ngoại trừ giới thiệu về Bỉ Dực tiên thành, thì giới thiệu nhiều nhất chính là một nơi có tên gọi 'đầm lầy Mu Tức, dường như là nơi mà những tu sĩ cấp thấp thường đi tới.
Thu hồi lại ngọc giản, Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục ở lại trong Thế giới trang vàng nữa. Hắn tự sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó thì ra khỏi Thế giới trang vàng.
Lúc này Diệp Mặc hắn muốn đi Bỉ Dực tiên thành trước để xem một chút. Tin tức mà hắn biết được quá ít, cho nên chí ít hắn muốn hiểu rõ một chút về vị trí của Việt Hành Thiên, còn có một số những kiến thức cơ bản của Tiên Giới nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Đập vào mắt là một mảnh đồi cát, cao thấp không bằng nhau, Diệp Mặc lúc này mới nghĩ ra, bản thân mình căn bản không biết Bỉ Dực Tiên thành rốt cuộc ở đâu.
Ngay lúc Diệp Mặc đang do dự đi đến bên kia, thần thức của hắn xuất hiện bóng dáng ba người, ba người này sử dụng đều là loại chân khí phi hành thượng hạng, cách Diệp Mặc không xa lắm.
Nghĩ đến chân nguyên của mình đã có hai phần chuyển thành Tiên Nguyên rồi, Diệp Mặc phỏng chừng người khác có lẽ sẽ không tưởng rằng hắn vừa phi thăng nữa, nghĩ đến đây, hắn cũng tế ra một loại chân khí phi hành thượng hạng, rất nhanh đuổi tới đó, Thanh Nguyệt bị người ta ngấp nghé qua một lần, Diệp Mặc cũng không muốn lấy ra nữa.
Thần thức ba người kia cũng đã thấy Diệp Mặc, khi bọn họ thấy Diệp Mặc đang đạp pháp bảo phi hành qua đây, thì đều ngừng lại.
Diệp Mặc đi tới trước mặt ba người họ khách sáo chắp tay nói:
- Ba vị xin hỏi, Diệp Mặc tôi bởi vì thời gian phi thăng không lâu, sau khi tôi từ Phi thăng điện ra, vốn muốn ra ngoài tìm tài nguyên tu luyện, không ngờ lại lạc đường, cho nên muốn hỏi ba vị đây, đây là chỗ nào vậy?
Ba vị tu sĩ này hai nam một nữ, đều là tu vi Hư Tiên, tu vi cao nhất là người đàn ông tóc ngắn kia, đã là Hư Tiên hậu kỳ rồi, mà tu vi của người phụ nữ vóc dáng không cao kia là Hư Tiên trung kỳ, người nam tu còn lại có vẻ rất ốm, nhưng tu vi cũng là Hư Tiên trung kỳ, nhưng trong ba người này bất kỳ ai cũng đều cao hơn tu vi của Diệp Mặc, Diệp Mặc mới là Hư Tiên sơ kỳ, hơn nữa chỉ có hai phần chân nguyên chuyển hóa thành Tiên Nguyên.
- Anh đến từ Phi thăng điện sao?
Người nữ tu có vóc dáng không cao, lại có chút thon thả kinh ngạc hỏi một câu, hiển nhiên có chút kỳ lạ tại sao Diệp Mặc lại đến đây.
Diệp Mặc không biết Phi thăng điện cách ở đây bao xa, hắn chỉ đành kiên trì nói:
- Đúng vậy, tôi đến từ Phi thăng điện, tôi phi thăng cũng được hơn mười năm rồi, chỉ là mấy năm nay tốn thời gian vào việc tìm đường và tài nguyên tu luyện, tu vi cũng không có tiến bộ.
Lời nói này của Diệp Mặc rất mơ hồ, nếu Phi thăng điện cách nơi này rất gần, vậy hắn có thể nói ở gần đó tìm tài nguyên tu luyện sau đó bị lạc đường, nếu Phi thăng điện ở xa vậy thì hắn nên nói tốn thời gian ở trên đường, chân nguyên của hắn chỉ có hai phần là chuyển hóa thành Tiên Nguyên, thời gian mười mấy năm đáng lẽ là vừa đủ.
Nữ tu sĩ vóc dáng thon thả đó có chút kỳ lạ nói:
- Phi thăng Điện gần đây của Văn Cử Thiên vực cũng ở Y Tiên thành, bảo pháp phi hành chân khí thượng hạng của anh cho dù không ngừng nghỉ bay đến đây, tôi sợ chưa đến hai ba mươi năm cũng không tới được…
Nói xong, nữ tu kia chằm chằm Diệp Mặc, hiển nhiên thấy Diệp Mặc đang nói dối.
Diệp Mặc sao mà nghĩ ra khoảng cách Phi thăng điện gần đây xa như vậy, bây giờ người ta tưởng hắn nói dối, hắn không thể làm gì hơn là tế ra Thanh Nguyệt nói:
- Tôi còn có một phi hành pháp bảo bán tiên khí, cho nên mới đến đây nhanh như vậy.
Vị nữ tu kia sau khi nghe lời nói của Diệp Mặc, sự nghi ngờ nhất thời biến mất, mỉm cười nói:
- Khó trách, tôi nói anh sao mà đến sườn núi Nhược Phong ngoài Bỉ Dực Tiên Thànhnhanh vậy, thì ra là có bán tiên khí, nói vậy, tốc độ của anh cũng không nhanh lắm.
Diệp Mặc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ Phi thăng điện không chỉ có một?
Nữ tu kia gật đầu nói:
- Đúng vậy, Phi thăng điện của Văn Cử Thiên có mười cái, mà thường sau khi những tu sĩ phi thăng, đều không ra ngoài, họn họ đều ở Tiên thành của Phi thăng điện nghe ngóng tình hình Tiên Giới, anh tùy tiện ra đây sẽ rất nguy hiểm, ở Tiên thành của Phi thăng điện, những tu sĩ vừa mới phi thăng là được bảo vệ, hơn nữa có thể gia nhập một số thế lực, nhưng ở Văn Cử Thiên thì không cho phép ép buộc những tu sĩ mới phi thăng.
Diệp Mặc mặt toát mồ hôi nói:
- Lúc đó tôi thấy người khác ra thành đi tìm tài nguyên, tôi cũng muốn đi thử vận may, kết quả là bị lạc, một mạch bay đến đây.
Nữ tu mỉm cười
- Tuy tu sĩ bị lạc rất ít, nhưng cũng có, thường những tu sĩ mới phi thăng, đều sẽ tốn mười thậm chí trăm năm ở Tiên thành phi thăng, đem chân khí chuyển hóa thành Tiên Nguyên mới ra đây, anh đúng thật dũng cảm.
Thấy thái độ của nữ tu rất tốt, trong lòng Diệp Mặc cũng có cảm tình, bắt lấy cơ hội hỏi:
- Xin hỏi ở đây Bỉ Dực Tiên Thành bao xa? Tôi ở đằng trước hỏi một người, anh ta có việc gấp chỉ nói với tôi rằng ở đây cách Bỉ Dực Tiên thành không xa, chưa kịp nói đã đi rồi.
- Chúng tôi đến Bỉ Dực Tiên thành đây, anh đi cùng chúng tôi đi.
Người nam tu sĩ hơi ốm nói.
Nữ tu lại càng nhiệt tình, cô nói với Diệp Mặc:
- Chúng tôi mới vừa từ 'đầm lầy Mu Tức' trở về, nếu lần sau anh muốn đi tìm tài nguyên tu luyện thì 'đầm lầy Mu Tức' chính là sự lựa chọn tốt nhất, ở đó nguy hiểm ít, thu hoạch lớn, nếu không phải Dặc Nghiên Tiên Tử muốn đến Bỉ Dực Tiên thành, chúng tôi sẽ không trở về sớm như vậy đâu.
Diệp Mặc ra vẻ xấu hổ nói:
- Lần trước tôi đi tìm tài nguyên, kết quả bị lạc đến bây giờ mới tìm được Bỉ Dực Tiên thành, tôi định ở Bỉ Dực Tiên thành tu luyện trước rồi mới tính tiếp, nếu không, ra ngoài nữa lại bị lạc đường.
Nữ tu cười khúc khích nói:
- Sẽ không đâu, 'đầm lầy Mu Tức' cách Bỉ Dực Tiên thành không xa, rất dễ tìm, nhưng nếu anh muốn đến 'đầm lầy Mu Tức' thì tốt nhất nên tổ đội với người khác, với tu vi của anh đi một mình rất nguy hiểm.
Nói xong nữ tu nhìn người nam tu tóc ngắn một mực không nói gì đó nói:
- Anh Ly Hoành, Diệp Mặc mới phi thăng, đến lúc đó cho hắn tham gia vào đội của mình nha, mới đầu chúng ta cũng trải qua khó khăn thế này, ý em là giúp được thì giúp.
Người đàn ông tóc ngắn tên Ly Hoành đó lập tức mỉm cười nói:
- Đương nhiên là được, chúng ta cũng từ không biết tới biết mà.
Sau khi Ly Hoành đồng ý lời đề nghị của nữ tu, lập tức chắp tay với Diệp Mặc nói:
- Tôi là Ly Hoành, nếu anh chịu tham gia với chúng tôi thì sau này chúng ta có thể cùng nhau đi tìm tài nguyên tu luyện, tiểu đội của chúng tôi phải có năm người rồi, bây giờ còn thiếu hai người, anh tham gia cũng được, đương nhiên, nếu anh không chịu thì cũng có thể cùng chúng tôi đi Bỉ Dực Tiên thành.
- Vậy thì cảm ơn anh Ly Hoành, sau này xin hãy chỉ bảo nhiều hơn.
Diệp Mặc đang lo không có tài nguyên tu luyện, mà 'đầm lầy Mu Tức' hắn cũng không biết, còn rất nhiều thứ đều là mơ hồ không biết gì, bây giờ có người mời vào đội, Diệp Mặc không tí do dự gì liền đồng ý ngay.
Nữ tu nghe thấy Diệp Mặc đồng ý gia nhập, cũng cười nói:
- Tôi là Cao Noãn, đó là anh tôi Cao Hổ.
Nói xong, cô chỉ tu sĩ hơi ốm người vừa mới nói chuyện đó.
Diệp Mặc không ngờ rằng hai người lại là anh em, sau khi hai anh em này phi thăng, tu vi Hư Tiên mới có thể tìm thấy nhau, cũng có bản lĩnh.
Bốn người nói chuyện một lúc, bởi vì Diệp Mặc cũng gia nhập vào đội này, mọi người rất nhanh chóng thân thiết, Cao Noãn là người nhiệt tình, người thích tán gẫu, Cao Hổ thì không mấy nói chuyện, còn về Ly Hoành nói chuyện rất trầm ổn, cũng không khoe khoang khoác lác, ba người này cho Diệp Mặc cảm giác không phải là hạng người gian xảo, đây cũng là lý do Diệp Mặc gia nhập vào đội.
Diệp Mặc cuối cùng là không nhịn được nghi ngờ của mình, sau khi quen thân với Ly Hoành và mấy người khác, ra tiếng hỏi:
- Anh Ly Hoành, có phải là toàn bộ tu sĩ tu chân giới, cũng phải từ Phi thăng điện phi thăng đến Tiên Giới không?
Ly Hoành cũng không để bụng ý ngoài lời của Diệp Mặc, chỉ gật đầu nói:
- Nghe nói quy tắt phi thăng của một số Thiên Vực bị phá rồi, tu sĩ phi thăng không nhất định từ Phi thăng điện ra, nhưng tu sĩ phi thăng của Văn Cử Thiên chúng ta đều phải từ Phi thăng điện ra.
- Thì ra là vậy.
Diệp Mặc đãng trí trả lời, hắn không có được câu trả lời như mong muốn, hỏi thêm thì lộ liễu rồi.
Cũng may Cao Noãn kịp thời trả lời nghi hoặc của Diệp Mặc, lúc Ly Hoành nói xong, Cao Noãn bổ sung một câu:
- Tôi nghe người ta nói, nếu có thế giới Tu Di của mình, ở trong thế giới Tu Di của mình độ kiếp, thì sẽ không xuất hiện ở Phi thăng điện, nhưng thế giới Tu Vi và tiểu thế giới khác nhau, thế giới Tu Di so với tiểu thế giới cao cấp nhiều, hơn nữa thế giới Tu Di phải là đủ ngũ hành mới có thể độ kiếp, bằng không đến Lôi Kiếp cũng không cảm ứng được.
Ly Hoành mỉm cười nói rằng:
- Cao Noãn em thật biết nghĩ, thế giới Tu Di đến Đại năng của thế giới cũng không mấy ai có, Tu chân giới có thể có vật này sao?
Diệp Mặc trở nên hiểu ra, hắn đã biết hai người Hứa Dị tại sao nói hắn có thế giới Tu Di, đó không phải là phát hiện ra Thế giới trang vàng của hắn ta, mà là bởi vì nơi hắn độ kiếp là một thế giới Tu Di, nơi hắn phi thăng vừa không phải là Phi thăng điện, kết quả Hứa Dị sai lầm cứ theo sai lầm, anh ta từ chỗ Diệp Mặc phi thăng phán đoán Diệp Mặc có thế giới Tu Di, lại không biết Diệp Mặc vừa khéo có Thế giới trang vàng, chỉ là Thế giới trang vàng so với thế giới Tu Di căn bản là không thể so sánh nổi.
Diệp Mặc lúc này suy đoán năm cây cột kia hẳn là ngũ hành, thế giới Tu Di đó hẳn còn là bị hỏng rồi, bằng không cho dù hắn ở trong thế giới Tu Di của người khác cảm nhận được Lôi Kiếp, cũng không có cách nào xé rách thế giới của người khác, Diệp Mặc nghi ngờ nơi hắn độ kiếp không chỉ là thế giới Tu Di, thậm chí so với thế giới Tu Di có thể còn cao cấp hơn.
- Diệp Mặc vận khí của anh không tệ, lần này Dặc Nghiên Tiên Tử muốn tới Bỉ Dực Tiên Thành, nghe nói sẽ dùng Văn phong nhưỡng mở tiệc mời tất cả tu sĩ trên Địa Tiên đang ở Bỉ Dực Tiên thành, anh rất đúng lúc, Văn phong nhưỡng bình thường rất khó mua được, hơn nữa cho dù mua được, giá cả cũng rất mắc.
Cao Noãn không để ý lời nói của Ly Hoành, cười nói, rất rõ ràng, cô cũng cảm thấy lời nói của Ly Hoành rất đúng.
Thông qua cuộc nói chuyện với Ly Hoành và mấy người khác, Diệp Mặc biết chỉ cần đến Bỉ Dực Tiên thành ở bất kỳ một điện các nào mua một miếng ngọc giản, lập tức có thể hiểu được toàn bộ bố cục và thế lực của Tiên giới, hơn nữa có thể hiểu rõ được cấp bậc của tu tiên và một vài Đại năng của Văn Cử Thiên.
Cao Noãn nói không sai, nơi của bọn họ cách Bỉ Ức Tiên thành thực sự không xa, trong khi nói chuyện, mấy người họ đã tới bên ngoài Bỉ Dực Tiên Thành rồi.
Diệp Mặc không phải là người ít hiểu biết, Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn càng là thành phố có khí thế hùng vĩ nhất toàn Đại Lục Lạc Nguyệt, nhưng khi hắn thấy Bỉ Dực Tiên Thành, hắn mới biết cái gì thật sự là khí thế hùng vĩ.
Cổng lầu cao vút xuyên mây căn bản không thấy được đỉnh, chỉ có thể ở trong tầng mây nhìn thấy bốn chữ 'Bỉ Dực Tiên Thành' to sáng chói, bức tường xung quanh thì sử dụng thần thức căn bản nhìn không được, ngoại trừ mây nhiều màu sắc có tiên linh khí bay lượn trên không, thì không còn thứ gì khác, mà toàn bộ kiến trúc trong cái Tiên thành càng huy hoàng, Diệp Mặc không biết trong đó có khu nhà nghèo nào không, ít nhất hắn không nhìn thấy ở cửa thành.
Mà Bỉ Dực Tiên thành chỉ là một Tiên thành bình thường của Văn Cử Thiên, nghe Ly Hoành và mấy người khác nói Văn Cử Thiên trong ba mươi ba thiên vực được cho là một thiên vực đứng gần chót.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Tu vi của hai gã tiên vệ ở cửa Bỉ Dực Tiên Thành không ngờ đã là Kim tiên hậu kỳ rồi, hai gã Kim Tiên lại rất ôn hòa, sau khi nhìn ngọc bài của Ly Hoành ba người, lập tức cho đi.
Diệp Mặc giờ mới biết sao mình không vào được, hắn không có ngọc bài.
Cao Noãn cũng nhớ ra là Diệp Mặc không có ngọc bài, vội nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, anh lần đầu đến Bỉ Dực Tiên Thành cần phải làm một miếng ngọc bài, làm ở chỗ tiên vệ là được rồi, năm trăm tiên tinh hạ phẩm trong một năm, mười năm thì là hai nghìn, nếu anh có tiên tinh thì làm mười năm có lợi hơn, còn về trăm năm hay nhiều hơn thì bây giờ cũng không vội…
Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó liền xấu hổ nói:
- Nhưng tôi chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh…
Hai mươi mốt miếng tiên tinh hạ phẩm này, chính là Diệp Mặc để dành để phòng khi cần dùng tới, nếu không thì sớm đã bị hắn lãng phí trong Thế giới trang vàng kia rồi.
Sau khi Ly Hoành ba người nghe xong lời nói của Diệp Mặc rồi nhìn nhau, bọn họ thực sự không nghĩ tới Diệp Mặc nghèo tới mức độ này, cho dù là một tu sĩ Hư Tiên kém cõi nhất phi thăng được mười mấy năm, trên người cũng không chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh chứ, đến hai gã tiên vệ đó cũng không nói gì, tu sĩ trên người chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh bọn họ vẫn là mới gặp lần đầu.
Hai mươi mốt miếng tiên tinh cũng không phải là gia tài gì, nhưng năm trăm miếng tiên tinh lại không ít, đến Ly Hoành cũng khó xử, anh ta lần đầu gặp Diệp Mặc tuy nói chuyện với nhau không tệ nhưng bọn họ lấy ra năm trăm tiên tinh mượn cho người mới gặp, thực là quá khó khăn rồi, năm trăn tiên tinh, đối với bất kỳ ai cũng không phải là con số nhỏ.
Diệp Mặc trong nháy mắt liền hiểu được, hắn không thích làm người ta khó xử, theo đó chắp tay nói:
- Tôi đã biết ví trí Bỉ Dực Tiên Thành rồi, tạm thời không vào Tiên thành nữa, đợi tôi tập hợp đủ tiên tinh mới lại cùng ba người hội hợp.
Cao Noãn mới định mở miệng mượn cho Diệp Mặc năm trăm tiên tinh hạ phẩm trước, thì thấy một luồng ánh sáng rực rỡ rơi suống trước cửa Tiên thành.
Diệp Mặc là tông sư Luyện Khí đỉnh cấp trong Giới tu chân, luồng ánh sáng rực rỡ vừa đáp xuống, hắn liền nhìn ra đó chí ít là một tiên khí thượng phẩm, người có thể dùng tiên khí phi hành thượng phẩm, địa vị nhất định không thấp.
Tiên khí phi hành thượng phẩm đó vừa mới hạ xuống, trong tiên khí phi hành bước ra hai nữ tu, hai nữ tu này đều xinh đẹp không ai sánh được, nữ tu đi ở phía trước đầu tóc bới thành búi, mặc một chiếc váy hoa vàng, bộ đầm vừa vặn làm thân hình thon thả hiện lên vẻ đẹp quý phái không sánh được, mà nữ tu bên cạnh đó mặc một bộ váy màu hồng, cũng bắt mắt như vậy, chỉ là thân phận của cô thấp hơn, nói không chừng là thị nữ của nữ tu váy hoa kia.
Người thiếu nữ váy hồng đó đã là tu vi Kim tiên, người nữ tu váy hoa thì Diệp Mặc đoán chừng cô ấy đã vượt qua tu vi Kim tiên rồi.
Hai nữ tu sau khi xuống Tiên khí phi hành, nữ tu váy vàng đó lập tức thu lại pháp bảo phi hành, theo đó Diệp Mặc thấy hai tiên vệ lập tức cung kính đi tới, khom lưng cúi chào vị nữ tu đó:
- Xin ra mắt Dặc Nghiên tiên tử…
Diệp Mặc giật mình.
Hóa ra cô chính là Dặc Nghiên tiên tử.
Dặc Nghiên tiên tử nghe hai gã tiên vệ chào hỏi mình, thì gật gật đầu, lại thêm hai pháp bảo phi hành đáp xuống, hai vị tu sĩ nhìn không ra tuổi tác đáp xuống hai bên Dặc Nghiên tiên tử, lần này Diệp Mặc hoàn toàn nhìn không ra tu vi của hai vị này.
Diệp Mặc biết không phải hắn nhìn không ra, mà bởi vì hắn đối với hệ thống tu luyện của Tiên giới còn chưa rõ ràng, nhưng hắn cũng đoán ra được, hai vị tu sĩ đến sau đó có lẽ là hộ vệ của Dặc Nghiên tiên tử, chỉ là tốc độ pháp bảo phi hành của Dặc Nghiên tiên tử nhanh hơn chút, tốc độ của bọn họ hơi chậm mà thôi.
Biết là Dặc Nghiên tiên tử tới, ba người Ly Hoành có vẻ hơi lúng túng, Cao Noãn kéo Diệp Mặc nói:
- Tôi cho mượn anh năm trăm tiên tinh hạ phẩm để anh đổi một miếng ngọc bài, chúng ta mau đi vào…
- Noãn Noãn em đợi một chút, hai tiên vệ đó còn chưa qua đây.
Cao Hổ sợ em gái đắc tội với tiên vệ Tiên thành, vội lên tiếng kêu lại, hiển nhiên là sợ em gái mình đắc tội tiên vệ của Tiên thành.
- Chuyện gì vậy?
Nữ tu váy hồng đó nghi hoặc nhìn Diệp Mặc bốn người, theo lý sau khi Dặc Nghiên tiên tử đến, tu sĩ ở cửa thành đều phải tránh ra, không thể chen lấn tụ tập ở cửa thành.
Sắc mặt hai gã tiên vệ lập tức hoang mang, thêm vào đó bọn họ thấy vô số tu sĩ từ Tiên thành đi ra, đó chắc chắn là nghênh đón Dặc Nghiên tiên tử, hai gã tiên vệ càng sốt ruột hơn, trong lòng bọn họ hiểu rõ, một khi quản sự của Tiên thành hỏi đến chuyện này, bọn họ sẽ thảm rồi.
Một trong hai gã tiên vệ vội vàng nói:
- Trong bốn người này có một người không có ngọc bài vào thành, vì hắn chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh, không thể mua một miếng ngọc bài, hắn đang định rời khỏi Bỉ Dực Tiên Thành, nhưng không ngờ Dặc Nghiên tiên tử đã tới, chúng tôi lập tức đưa bọn họ đi…
Dặc Nghiên tiên tử nghe xong gật đầu, nhìn Diệp Mặc một cái, Diệp Mặc hiển nhiên là tu sĩ vừa mới phi thăng, đến chân nguyên cũng chưa chuyển hóa hoàn toàn, cô mỉm cười lấy ra năm miếng tiên tinh thượng phẩm đưa cho tiên vệ nói:
- Ngọc bài của hắn, tôi thanh toán giúp hắn.
Diệp Mặc còn chưa kịp cảm ơn, Dặc Nghiên tiên tử cùng với hai hộ vệ và nữ tu váy hồng đã đi vào Bỉ Dực Tiên Thành, còn hai gã tiên vệ kia vẫn còn ngây ngốc đứng đó, không rõ tại sao Dặc Nghiên tiên tử lại giúp một tên Địa tiên vừa mới phi thăng trả tiên tinh.
- Bỉ Dực Tiên Thành Hướng Hành xin hoan nghênh Dặc Nghiên tiên tử…
- Hạ Tung xin được chào đón…
Theo bước chân Dặc Nghiên tiên tử tiến vào Tiên thành, những tiên nhân hoan nghênh Dặc Nghiên tiên tử đã đến cửa thành, nhao nhao hỏi thăm Dặc Nghiên tiên tử.
Theo đó vài chục người đi cùng Dặc Nghiên tiên tử tiến vào Tiên thành, trong quá trình ấy Diệp Mặc vốn không có cơ hội cảm ơn.
- Anh thật may mắn, lại được Dặc Nghiên tiên tử giúp trả tiên tinh…
Gã tiên vệ đó nói xong lấy ra một miếng ngọc bài nói:
- Anh tên là gì vậy?
- Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết hôm nay thực sự là may mắn, dùng tiên tinh thượng phẩm trả phí vào thành cho tu sĩ Hư Tiên phỏng chừng không có mấy ai.
Gã tiên vệ đó rất nhanh đem miếng ngọc bài đã làm xong đưa cho Diệp Mặc nói:
- Vào thành đi, nhớ trong lòng phải cảm ơn Dặc Nghiên tiên tử.
Diệp Mặc không nói gì nhận lấy ngọc bài, nói thật, hắn không muốn mắc nợ món ân tình này, hắn thà hỏi Cao Noãn mượn năm trăm tiên tinh, sau này đưa lại cho Cao Noãn cũng dễ nói chuyện hơn, nợ Dặc Nghiên tiên tử lại không tiện trả, tuy đối với Dặc Nghiên tiên tử thì chẳng là bao, nhưng trong lòng Diệp Mặc lại luôn áy náy, cái nợ này khó mà trả, vì năm trăm tiên tinh thượng phẩm đi tìm Dặc Nghiên tiên tử ư? Có thể gặp được Dặc Nghiên tiên tử mới là chuyện lạ
Sau khi mấy người vào Tiên thành, Diệp Mặc liền đem chuyện hồi nãy gác sang một bên, tiên linh khí trong thành so với ở ngoài dày đặc hơn không chỉ mười lần, Diệp Mặc cũng biết hắn cảm giác vậy là bởi vì hắn chưa đi được nhiều nơi, hắn vẫn cảm thấy với tiên linh khí ở đây, năm trăm tiên tinh một năm đúng là không nhiều.
- Diệp Mặc hôm nay anh khá may mắn đó, Dặc Nghiên tiên tử giúp anh trả tiên tinh, lúc đó người ở cửa Tiên thành không nhiều, nếu nhiều thì anh sẽ nổi tiếng ngay thôi.
Lúc Cao Noãn thấy Dặc Nghiên tiên tử thì có chút hoang mang, bây giờ lại nói giỡn với Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc chỉ có thể cười cười.
Bỉ Dực Tiên Thành rộng lớn không gì sánh bằng, Nam An thành là thành tu chân lớn nhất của Nam An châu nếu so với Bỉ Dực Tiên thành thực sự là kém xa ngàn dặm
Diệp Mặc và đám người Ly Hoành càng đi vào góc khuất của thành, tiên linh khí càng ngày càng mỏng đi, lúc này Diệp Mặc mới biết được, thì ra nơi tràn đầy tiên linh khí nồng nặc Bỉ Dực Tiên thành cũng có phạm vi.
Sau hai nén hương, bốn người đến nơi có tiên linh khí mong mảnh nhất, Ly Hoành chỉ vào từng dãy động phủ thấp trước mắt nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, động phủ ở đây đều có thể thuê, số hai ba tới hai bảy dãy chữ ‘bính’ đều là chỗ được tổ chúng ta thuê, Mi Cần ở số hai ba vốn là trong đội chúng ta hai tháng trước đã mất mạng ở đầm lầy Mu Tức, anh tạm thời ở trong động phủ của anh ta đi.
Nói xong Ly Hoành lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Diệp Mặc:
- Đây là ngọc bài để mở động phủ, chúng ta nghỉ ngơi trước, anh cũng đi nghỉ đi, Dặc Nghiên tiên tử hôm nay mới đến Bỉ Dực Tiên thành, ngày cô ấy muốn mở tiệc chiêu đãi toàn bộ tu sĩ Tiên thành còn mấy ngày nữa, đến lúc đó chúng tôi sẽ gọi anh.
- Cảm ơn anh.
Diệp Mặc nhận ngọc bài rồi nói cảm ơn, hắn cũng biết nơi hắn ở tuy là không cần tiên tinh, nhưng đến lúc đó mình cũng phải chủ động đưa một ít tiên tinh cho Ly Hoành ba người. Lúc nãy Ly Hoành cũng không có nói cho hắn ở miễn phí.
Lúc này Diệp Mặc mới hoàn toàn hiểu rõ, bên ngoài Bỉ Dực Tiên thành tuy thoạt nhìn khí thế hùng vĩ, cả kiến trúc bên trong cũng là tiên khí dồi dào, nhưng ở phía sau này vẫn còn có xóm nghèo.
Mảnh đất này không những thiếu thốn linh khí, hơn nữa nơi ở cũng kém cỏi, Diệp Mặc đi vào động phủ số hai ba, tiên linh khí bên trong so với bên ngoài tốt hơn một chút, nhưng vẫn mỏng manh như cũ, trong động phủ cũng cực là đơn giản, ngoại trừ một phòng tu luyện chính, còn có một phòng bên cạnh phỏng chừng là cho tu sĩ luyện đan còn là chăn nuôi linh thú.
Cảm nhận được tiên linh khí bên trong không nồng nặc, Diệp Mặc không có ở lại tu luyện, tu luyện ở đây quả thực là như chịu tội, tuy hắn chỉ là một Hư Tiên, nhưng tiên linh khí hắn cần thì không phải là Hư Tiên bình thường có thể so sánh được.
Lúc này Ly Hoành và mấy người khác đều đang tu luyện, Diệp Mặc một mình không thể tu luyện được, cũng không rõ cảnh giới phía sau, hắn dứt khoát rời khỏi động phủ, chuẩn bị đi dạo Bỉ Dực Tiên thành.
'Tam sinh quyết' quả là công pháp hạng nhất trong thiên địa, có thể diễn sinh ra bất kỳ pháp quyết tu chân nào, nhưng phải có chút hiểu biết đối với pháp quyết tu chân mới được, Diệp Mặc không có sư phụ, là xuất thân nửa vời, đừng nói đến công pháp tu luyện của Tiên giới làm chi, cho đến bây giờ đến cảnh giới của Tiên giới cũng không hiểu rõ, hắn chỉ biết Hư Tiên là Địa Tiên, đồng thời sau Hư Tiên là Kim Tiên, sau Kim Tiên thì hắn không rõ nữa.
Diệp Mặc cũng biết đợi hắn tu luyện đến lúc Hư Tiên viên mãn, công pháp tầng tiếp theo sẽ tự động diễn sinh ra, hắn lại muốn trước đó tìm hiểu đại khái một chút.
Hắn nhất định phải hiểu rõ khi tu sĩ đến tu vi thế nào hoặc là tu luyện đến trình độ nào đó, sẽ có quy luật đặc thù và tiên nguyên vận chuyển thế nào, bằng không lần sau hắn gặp được đối thủ đến cảnh giới cũng không nắm rõ, thì làm sao mà đánh đây?
Sở dĩ hắn không có hỏi Ly Hoành và mấy người khác, chính là sợ có thêm phiền toái không cần thiết, người phi thăng cái gì cũng không biết như hắn vậy, Diệp Mặc đoán chừng chắc không nhiều.
Diệp Mặc đương nhiên không biết nếu là tu sĩ phi thăng bình thường, sau khi hấp thụ toàn bộ lôi kiếp và Linh Vân phi thăng, phi thăng đến Tiên giới, trong đầu cũng sẽ tự động miêu tả ra cảnh giới của tu sĩ Tiên giới, mà hắn lại là tu sĩ phi thăng không bình thường, thì vốn không có loại cảm giác này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Đi ra động phủ cũng không bao lâu, Diệp Mặc nhìn thấy một cái chợ phường thị đơn sơ, chỉ là đồ nơi đây phẩm chất cực kỳ thấp kém, tu sĩ đến giao dịch phần lớn cũng là tu sĩ Hư Tiên, còn Kim Tiên thì cũng rất hiếm gặp.
Diệp Mặc ngoại trừ muốn mua mấy miếng ngọc giản ra, còn muốn tìm hiểu một chút về Bỉ Dực Tiên thành và bố cục ba mươi ba thiên vực, hắn không đến loại phường thị cấp thấp thế này, mà là đi thẳng đến trung tâm Tiên thành.
Trung tâm Bỉ Dực Tiên thành tiên linh khí nồng nặc, làm Diệp Mặc cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở đó tu luyện, nhưng hắn biết việc này là không thể nào.
Nếu Bỉ Dực Tiên thành cho phép làm như vậy thì vậy trên đường lớn khắp nơi đều là tu sĩ ngồi tu luyện rồi.
Con đường chính của Bỉ Dực Tiên thành rất náo nhiệt, cho dù là quầy hàng rong cũng bày biện rất xa xỉ, càng không phải nói mấy cửa hiệu sa hoa sang trọng kia rồi.
Diệp Mặc dạo một vòng, ở đây cửa hiệu san sát nhau, hắn không biết rốt cuộc Bỉ Dực Tiên thành có bao nhiêu tu sĩ, cũng không biết tu sĩ ở đây giàu có thế nào, đa số các cửa tiệm đều có rất nhiều tu sĩ đến xem.
Diệp Mặc biết rõ ở Lạc Nguyệt hắn là một phú hào, nhưng ở Tiên giới, hắn chính là một tên nghèo rách mồng tơi, trên người hắn chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh hạ phẩm, tuy hắn không vì như vậy mà tự ti, nhưng cũng biết với số tiên tinh ít ỏi này mà đến mấy cửa hiệu xa xỉ đó vốn là tự mình chuốc nhục
Cho nên sau khi Diệp Mặc vòng vo một đoạn đường, chọn một cửa hiệu có quy mô nhỏ liền đi vào trong.
Mới đi vào, thứ tiên linh khí còn nồng nặc hơn so với ở ngoài, làm Diệp Mặc bất giác hít một hơi thật sâu, trong lòng đồng thời thầm than, thứ quan trọng để tu tiên chính là tài nguyên tu luyện, không có tài nguyên, thì cho dù anh có cố gắng thêm cũng không có cách nào tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Trong cửa hiệu bày biện gọn gàng từng dãy quang cầu cấm chế, trong cấm chế có các loại đan dược, tài liệu, tiên thảo và pháp bảo cùng với một số ngọc giản đã viết chữ vân vân, phạm vi của cái cửa hiệu này không lớn lắm, chỉ có một tầng thôi.
Lúc Diệp Mặc đi vào, trong đó đã có vài người ở trước số quang cầu cấm chế này tỉ mỉ xem xét.
Diệp Mặc không đi xem mấy quang cầu cấm chế đó, hắn biết số tiên tinh hạ phẩm ít ỏi của mình mua không nổi thứ đó, phía sau quầy cửa hiệu đang ngồi một tu sĩ tu vi Kim Tiên, Diệp Mặc vừa đi qua đó, tên tu sĩ tu vi Kim Tiên đó liền đứng dậy khách sáo nói:
- Bằng hữu muốn mua gì?
- Xin hỏi ở đây có tài liệu công pháp tu luyện và ba mươi ba thiên không?
Diệp Mặc liền vội vàng hỏi.
Tên Kim Tiên tu sĩ đó nghe được Diệp Mặc nói là mua công pháp, nụ cười trên mặt lập tức tươi hơn, anh ta vội nói:
- Vậy anh đã đến đúng chỗ rồi, công pháp tu luyện ở đây của tôi từ thiên cấp đến tiên cấp đều có đủ, cao nhất thậm chí là tiên cấp tứ phẩm, còn về tài liệu ba mươi ba thiên, chỉ cần anh mua công pháp, tôi đều có thể tặng kèm.
- Vậy không biết công pháp tiên cấp nhất phẩm giá là bao nhiêu?
Diệp Mặc suy nghĩ một chút trên người mình còn có rất nhiều tài liệu và chân khí cực phẩm, đến lúc đó không chừng có thể đổi chút tiên tinh.
Nghe Diệp Mặc mở miệng hỏi tiên cấp, tên tu sĩ Kim Tiên đó híp mắt lại thành một đường nói:
- Công pháp tiên cấp nhất phẩm chia ra nhiều loại, xem anh cần loại nào, giá trong khoảng mười nghìn tiên tinh thượng phẩm đến ba mươi nghìn tiên tinh thượng phẩm…
- Mắc vậy sao?
Diệp Mặc hít một hơi lạnh, hắn không nghĩ rằng công pháp tiên cấp nhất phẩm này lại mắc như vậy, vậy Ly Hoành bọn họ làm sao tu luyện?
Tên Kim Tiên đó nghe Diệp Mặc nói mắc, lòng nhiệt tình giảm xuống một ít, nhưng vẫn cười nói:
- Công pháp ở đây của tôi đều là công pháp tu luyện đẳng cấp cao, với loại công pháp tu luyện bình thường mà bọn tán tu truyền đạt nhau hoàn toàn khác biệt, bất luận là đẳng cấp hay cấp bậc đều cao cấp trên vô số lần.
Diệp Mặc biết tên tu sĩ Kim Tiên này đang khoác lác, cũng không để ý, nhưng trong lòng đã rõ công pháp tu luyện của Ly Hoành và mấy người khác từ đâu mà có, thì ra đều là tu sĩ cấp thấp đưa nhau phục chế ra, như vậy, lượng tiên tinh hao phí sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa đợi đến lúc mình tu vi cao hơn, còn có thể thay đổi công pháp.
- Nếu như vậy thì, tôi không lấy công pháp, anh giới thiệu cho tôi tài liệu ba mươi ba thiên vực là được rồi.
Diệp Mặc không để ý tên Kim Tiên đó nói khoác, công pháp hắn mua không nổi, chỉ có thể từ chối mà lấy cái khác.
Tên Kim Tiên đó nghe Diệp Mặc từ công pháp chuyển sang tài liệu ba mươi ba thiên, trong mắt nhất thời có chút thất vọng, sự chênh lệch này quá lớn mà.
Nhưng anh ta vẫn lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Mặc nói:
- Một trăm tiên tinh hạ phẩm, không trả giá.
Diệp Mặc còn chưa kịp thay đổi được ý thức tiên tinh trong Tu chân giới rất đổi quý giá, hắn vốn cho rằng một miếng ngọc giản tài liệu giới thiệu, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy miếng tiên tinh là đủ, không nghĩ ra thứ có thể phục chế ở khắp nơi cũng cần nhiều tiên tinh như vậy, lần này hắn thực sự cho chút khó xử rồi.
- Cái này, tôi chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh, tôi…
Diệp Mặc còn chưa nói ra mình có thể lấy đồ để đổi tiên tinh, tên tu sĩ Kim Tiên đó liền đem ngọc giản cất đi, tuy tính tình anh ta tốt, nhưng cũng không có cách nào nhịn được một tu sĩ đến một trăm tiên tinh hạ phẩm cũng trả không nổi, huống chi, tu vi của tu sĩ này so với anh ta còn kém hơn nhiều.
- Tôi còn có một số chân khí cực phẩm, các anh có nhận không?
Diệp Mặc tuy rằng khó xử, lại cũng không cảm thấy đối phương có gì sai.
- Không nhận.
Lần này tên tu sĩ Kim Tiên tuy là trả lời, nhưng lời nói lại cộc lốc, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Diệp Mặc nữa, nếu ở đây không phải cửa hiệu, y căn bản đến hai chữ này cũng không muốn nói.
- Ha ha, anh bạn, chân khí cực phẩm của anh tôi lấy.
Một vị tu sĩ hơi mập ở kế bên bước đến nói với Diệp Mặc, khẩu khí rất chân thành.
Thần thức của Diệp Mặc quét sơ một chút, thì nhìn ra tu vi của vị tu sĩ trước mặt cũng là Kim Tiên, hơn nữa hắn còn có thể nhìn ra đôi giày dưới chân vị tu sĩ này ít nhất là tiên khí hạ phẩm, quần áo trên người anh ta và pháp bảo phòng ngự đang đeo trên cổ tay đều là cấp bậc tiên khí.
Với kinh nghiệm của Diệp Mặc, lập tức liền biết vị tu sĩ này muốn giúp mình, nếu là bình thường, hắn cũng không vội cần người khác giúp, nhưng bây giờ hắn cấp bách muốn biết vị trí Việt Hành Thiên còn có vị trí của Cung Hoa Thiên, huống hồ là một trăm tiên tinh hạ phẩm, cũng không là bao.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cảm ơn một câu, lấy ra một kiện pháp bảo phi hành cực phẩm do mình luyện chế đưa cho vị tu sĩ hơi mập kia nói:
- Anh xem thứ pháp bảo phi hành này như thế nào.
- A, không ngờ là pháp bảo phi hành, đồ tốt.
Vị tu sĩ hơi mập đó thực sự muốn giúp Diệp Mặc, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy thứ Diệp Mặc lấy ra, cũng có chút kinh ngạc, anh ta lập tức hiểu rõ, Diệp Mặc là vì lý do gì đó mới không lấy ra một trăm tiên tinh hạ phẩm, bằng không làm sao có thể có chân khí phi hành cực phẩm chứ?
Ở Tiên giới chân khí cực phẩm thực sự là không đáng giá, nhưng chân khí phi hành cực phẩm vẫn còn có giá, căn bản là không lo bán không được.
- Tôi cho anh năm trăm tiên tinh.
Tu sĩ hơi mập không chút do dự lấy ra năm trăm tiên tinh hạ phẩm đưa cho Diệp Mặc, đem phi hành chân khí mà Diệp Mặc lấy ra cất vào trong.
Diệp Mặc không biết giá cả chân khí cực phẩm của Tiên giới, nhưng chân khí cực phẩm ở Tiên giới tồn tại ở thứ hạng thấp nhất, giá cả nhất định không cao, vị tu sĩ hơi mập này có lẽ khi nãy nghe được mình chỉ có hai mươi mốt miếng tiên tinh nên mới ra tay giúp đỡ.
Diệp Mặc cũng không khách khí, sau khi hắn cất năm trăm miếng tiên tinh, lại lấy ra hai miếng 'Giác Hồn Tảo' đưa cho vị tu sĩ đó nói:
- Thứ này là tôi ngẫu nhiên có được, vừa nãy cảm ơn sự giúp đỡ anh bạn, hai miếng này tặng cho anh bạn.
- Giác Hồn Tảo. . .
Tên Kim Tiên không muốn để ý tới Diệp Mặc đột nhiên kinh ngạc đứng lên, thậm chí thốt ra.
Tu sĩ hơi mập đã giúp Diệp Mặc vốn không để ý gì, nhưng sau khi nghe được ba chữ 'Giác Hồn Tảo', nhất thời khẽ run lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, Giác Hồn Tảo cũng là đến từ Tu chân giới thôi, ở trong Hải Giác rất nhiều, làm sao có thể dẫn đến sự chú ý của tu sĩ Kim Tiên làm thuê ở cửa hiệu chứ? Thứ hắn lấy ra là Minh tảo, nếu hắn lấy ra Âm tảo, chẳng phải càng làm đối phương giật mình sao?
- Anh bạn, 'Giác Hồn Tảo' của anh còn không? Tôi đồng ý ra giá năm trăm, không, một nghìn tiên tinh thượng phẩm mua 'Giác Hồn Tảo' của anh…
Tên Kim Tiên lúc nãy không xem Diệp Mặc ra gì, lập tức gấp gáp hỏi.
Diệp Mặc trong lòng cũng cả kinh, hắn không ngờ thứ 'Giác Hồn Tảo' lại quý giá như vậy, nếu sớm biết quý giá hắn tuyệt đối không lấy ra rồi.
'Giác Hồn Tảo' quý giá như thế, cảm giác của Diệp Mặc không phải may mắn mà là lo lắng, hắn từ một tên vô danh tu luyện thành tiên nhân phi thăng, làm sao không biết sự hiểm ác của tu tiên? Đừng xem là ở thành thị phồn hoa, mọi người đều vui vẻ ra mặt với anh, nhưng đến khi có tranh cãi về lợi ích, mấy người này sẽ không do dự lấy pháp bảo ra đối phó với anh, giết chết anh trước rồi tính, nhìn Hứa Dị và bạn đồng hành của anh ta là biết rồi.
Vị tu sĩ hơi mập đó vốn rất vui mừng, nhưng sau khi nghe tên Kim Tiên chưởng quầy cửa hiệu báo giá thì trong lòng nhất thời trầm xuống, một nghìn tiên tinh thượng phẩm chính là một trăm nghìn tiên tinh hạ phẩm, hơn nữa thứ này nhất định không phải giá tối thiểu của 'Giác Hồn Tảo'
Vừa nãy tuy mình đã giúp người ta năm trăm tiên tinh hạ phẩm, nhưng đối phương đã đưa cho một cái chân khí phi hành cực phẩm rồi, nếu phải bổ sung tiên tinh cho đối phương thì cái giá đó quá đắc, mình tuy là giàu có, nhưng không thể tùy tiện sử dụng tiên tinh.
Nghĩ tới đây, vị tu sĩ Kim Tiên hơi mập đó đem hai miếng 'Giác Hồn Tảo' đưa cho Diệp Mặc nói rằng:
- Anh bạn, thứ này quá quý giá, Viêm Hồng Trung tôi nhận không nổi.
Diệp Mặc lại lần nữa đẩy hai miếng 'Giác Hồn Tảo' cho Viêm Hồng Trung nói rằng:
- Tôi chỉ có hai miếng này thôi, tôi mua được từ một phường thị, đối với tôi, thứ này tuy rằng có chút tác dụng với thần thức, nhưng cũng rất ít, nếu tôi đã cho, thì không có ý muốn lấy lại đâu.
Nói xong, Diệp Mặc đối với tên Kim Tiên kia áy náy chắp tay nói:
- Thật xin lỗi, tôi chỉ còn có hai miếng cuối, đã tặng cho người ta rồi.
Bởi vì không ngờ rằng 'Giác Hồn Tảo' ở Tiên giới cũng quý giá như thế, lấy thứ này ra vốn là cách làm không sáng suốt, Diệp Mặc lúc này cũng không có ý muốn mua ngọc giản, xoay người rời khỏi cửa hiệu
Viêm Hồng Trung lại gọi Diệp Mặc lại:
- Anh bạn, nếu đã có được thứ quý giá này của anh, ở đây tôi còn có hai miếng ngọc giản, cũng cho là tâm đắc của mình, anh lấy xem đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x