- Chương Đài, nếu ngươi có chuyện gì, trước đi làm đi.
- Trần đại thiếu, tôi chờ chở ngài về.
Chương Đài lắc đầu, nói ra.
- Ân, cũng tốt.
Trần Thanh Đế mang theo Trần Hương Hương đi vào bệnh viện.
- Mịa nó, tức chết lão tử rồi. Mẹ nó chứ, đến cùng đã phát sinh sự tình gì? Là người nào, thậm chí ngay cả góc tường nhà lão tử cũng dám đào?
Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương vừa ra thang máy, đã nghe được Trần Chấn Hoa gầm gừ phẫn nộ.
Trần Chấn Hoa bởi vì Trần đại thiếu, bị Trần lão gia tử thu thập như con thỏ, đánh không hoàn thủ, mắng không dám nói, vẻ mặt đáng thương. Nhưng mà, đây cũng chỉ là ở trước mặt Trần lão gia tử mà thôi.
Tính tình Quân Thần Trần Chấn Hoa là phi thường nóng nảy, thủ đoạn rất cường hãn, bằng không thì, như thế nào xứng với danh hào Quân Thần.
Trong quân đội cả nước hiện tại, chính thức có thể xưng là Quân Thần, cũng chỉ có Trần Chấn Hoa mà thôi.
Tính tình *** chó của Trần Chấn Hoa, cũng là nổi danh thối không chịu nổi, nóng nảy có tiếng. Binh sĩ từ trong tay Trần Chấn Hoa đi ra, không có một cái nào là tính tình tốt.
Đương nhiên, tính tình nóng nảy thì nóng nảy, nhưng lại không mất kín đáo.
- Thiết Nam, ta rất coi trọng cô, sao cô lại muốn xuất ngũ?
Trần Chấn Hoa một hồi chửi ầm lên:
- Mịa, lão tử đã có ý định tốt rồi, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, lại để cho Lôi Báo thăng cô lên làm tiểu đội trưởng, cô lại lựa chọn xuất ngũ, vì sao.
- Quân Thần, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Thiết Nam xấu hổ, không dám nhìn Trần Chấn Hoa. Đồng dạng, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, Quân Thần sẽ đích thân đến thăm nàng.
- Cái này không thể trách cô, muốn trách cũng chỉ có thể trách tên hỗn đản xúi cô xuất ngũ kia. Mịa nó, nếu để cho lão tử biết là đồ hỗn trướng nào, lão tử nhất định sẽ đập nát trứng chim của hắn.
Trần Chấn Hoa phất phất tay, nhìn Thiết Nam, nói ra:
- Thiết Nam, đại môn Huyết Nhận, đối với cô vĩnh viễn mở rộng. Ngày nào đó lăn lộn không nổi nữa, vậy hãy trở lại. Huyết Nhận, vĩnh viễn là nhà của cô.
Huyết Nhận, là bộ đội vương bài của Trần Chấn Hoa, mỗi một gã thành viên Huyết Nhận đều là vô cùng ưu tú. Từng thành viên Huyết Nhận, Trần Chấn Hoa đều coi như bảo, tổn thất bất kỳ một cái nào, đều làm cho Trần Chấn Hoa rất đau lòng.
Đương nhiên, với tư cách quân nhân, nhất là một thành viên Huyết Nhận, chết trận, tuy làm cho Trần Chấn Hoa đau lòng, nhưng hắn cũng kiêu ngạo, là hi sinh vì quốc gia. Nhưng mà, bị người khác đào góc tường, thì làm cho Trần Chấn Hoa rất khó tiếp nhận.
Trần Chấn Hoa giờ phút này, hận không thể moi tên hỗn đản xúi Thiết Nam xuất ngũ kia, xử bắn một giờ, sau đó lại quất roi một ngày.
- Đập nát trứng chim của ta?
Trần Thanh Đế ở ngoài cửa cảm thấy đũng quần có chút lạnh, vô ý thức rụt rụt mông, nhịn không được thầm nghĩ:
- Phụ thân của ta ở kiếp này, thật đúng là một cực phẩm, quá bưu hãn, quá khí phách rồi.
- Thanh Đế, thằng ranh con này, như thế nào đến bây giờ còn không có tới? Thật sự là tức chết lão tử rồi.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa hổn hển, hùng hùng hổ hổ nói.
- Thanh Đế? Trần Thanh Đế?
Thiết Nam nằm ở trên giường, trong lòng run lên, thầm nghĩ:
- Trần đại thiếu sắp đến? Ta phải làm bộ không biết hắn mới được, không thể để cho Quân Thần nhìn ra sơ hở.
Không có Trần Thanh Đế nhắn nhủ, Thiết Nam cũng không dám biểu hiện ra, nhận thức Trần đại thiếu. Nếu để cho Trần Chấn Hoa biết rõ, đào góc tường nhà hắn chính là nhi tử của hắn, Trần Thanh Đế, lúc đó có khi hắn sẽ cho xe tăng bắn nát bệnh viện này cho hả giận.
Vạn nhất, thật sự đánh nát trứng chim của Trần đại thiếu, cái kia cũng không hay a. Dù sao, Trần gia bọn hắn, còn phải trông cậy vào Trần đại thiếu nối dõi tông đường.
- Bây giờ tâm tình của ba không tốt lắm, không phải là gọi anh tới trút giận chứ?
- Bất quá, ông nội thương anh như vậy, một mực che chở anh, không có ông nội gật đầu, ba cũng không dám đánh anh.
Nghĩ tới Trần lão gia tử, Trần Hương Hương có chút nhẹ nhàng thở ra.
Trần đại thiếu có Trần lão gia tử bảo kê, cho dù Trần Chấn Hoa là Quân Thần, cấp cho hắn một trăm cái lá gan, không có Trần lão gia tử gật đầu, hắn cũng không dám động một cọng lông của Trần đại thiếu.
Dù Trần đại thiếu là con của Trần Chấn Hoa hắn.
- Ngươi tiểu nha đầu này, thậm chí ngay cả đại ca cũng dám giễu cợt, coi chừng anh đánh mông.
Hiện tại đã xác định Trần Chấn Hoa không biết là hắn đào góc tường, Trần Thanh Đế cũng yên lòng rồi.
Trần đại thiếu thật đúng là sợ, Trần Chấn Hoa làm bể trứng chim của hắn.
- Đại ca, em đã lớn rồi, không còn là tiểu nha đầu nữa.
Trần Hương Hương mặt ngọc ửng đỏ, lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng rất là không phục.
- Tốt, em đã trưởng thành, đã thành a?
Trần Thanh Đế sờ lên đầu Trần Hương Hương, nói ra:
- Đi, chúng ta vào đi thôi.
- Ranh con, rốt cục đã đến.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Trần Chấn Hoa tinh thần chấn động, cao thấp nhìn Trần đại thiếu, cười hắc hắc, nói ra:
- Ranh con, sắc mặt của ngươi không tệ. Vừa vặn, hôm nay lão tử rất không thoải mái.
- Con đã nghe được.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, tỏ vẻ ta đã biết rõ ngươi vì cái gì khó chịu rồi.
- Ha ha, đã nghe được, ta đây cũng trực tiếp nói, hôm nay mục đích gọi tiểu tử ngươi tới.
Trên mặt Trần Chấn Hoa, lành lạnh cười cười, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Những năm gần đây lão tử thay ngươi cõng không biết bao nhiêu oan ức, bị lão gia tử đánh đến thương tích đầy người. Trên người không có một ngày không xanh một miếng, tím một khối đấy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 151: Đây là mệnh lệnh của lão gia tử
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lời này của Trần Chấn Hoa mặc dù có chút khoa trương, bất quá, cách sự thật đã phi thường tiếp cận. Thiết Nam nằm ở trên giường bệnh, nghe vào trong lỗ tai, lại vô cùng khiếp sợ.
Cái này... Đây là Quân Thần sao?
- Con mẹ nó, con trai làm sai chuyện, lại muốn lão cha đến chịu tiếng xấu thay, có đạo lý như vậy sao?
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa không phục nói:
- Hôm nay lão tử khó chịu, cho nên định ném ngươi vào Huyết Nhận. Có tội, hai người chúng ta cùng một chỗ gánh chịu.
- Cái gì?
Trần Thanh Đế trừng lớn hai mắt, như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Chấn Hoa tìm hắn, dĩ nhiên là muốn ném hắn vào Huyết Nhận. Còn lấy mỹ danh, có tội, hai người cùng một chỗ gánh chịu.
- Con yên tâm.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa như thực hiện được âm mưu, vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Đế, nói ra:
- Đợi sau khi con đi vào Huyết Nhận, ba sẽ bảo huấn luyện viên Huyết Nhận, hung hăng chiếu cố cho con, thấy ba có tốt hay không.
Con mẹ nó, chiếu cố, chỉ nghe nhiệt tình chiếu cố, còn chưa nghe nói qua có người nói hung hăng chiếu cố. Xem ra, Trần Chấn Hoa là muốn cho Trần Thanh Đế hảo hảo chịu tội a.
- Hung hăng chiếu cố?
Thiết Nam nằm ở trên giường suýt nữa rơi lệ đầy mặt, trong nội tâm oán thầm không thôi:
- Quân Thần a, chính là nhi tử của ngài đã cứu chúng ta, lại để cho hắn tiến vào Huyết Nhận, chỉ sợ bị hung hăng chiếu cố chính là các huynh đệ trong Huyết Nhận a.
- Ranh con, ngươi cũng đừng nghĩ lấy lão gia tử ra dọa ta. Hắc hắc, chuyện này, là lão gia tử tự mình làm ra quyết định, ha ha.
Trần Chấn Hoa cười rất vui vẻ, bao nhiêu năm qua đã không có vui sướng như vậy.
Ở thời khắc này, Trần Chấn Hoa chỉ cảm thấy, có thể thu thập Trần Thanh Đế thoáng một phát, cái này so với mình đánh thắng một trận chiến lớn còn muốn cao hứng, thống khoái hơn.
- Lão gia tử nói, tiểu tử ngươi ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cũng cưỡng gian không được, làm cho lão gia tử rất tức giận. Cho nên...
Trần Chấn Hoa tiếng nói xoay chuyển, rất là đắc ý nói:
- Lão gia tử bảo ta ném ngươi vào bộ đội, rèn luyện đến khi nào cưỡng gian được nha đầu Tĩnh Nhu kia mới thôi.
- Từ khi lão gia tử hạ mệnh lệnh này, ta vẫn suy nghĩ, lấy tố chất thân thể của tiểu tử ngươi, muốn cưỡng gian Tĩnh Nhu nha đầu, thật sự là không dễ dàng.
Nói đến đây, Trần Chấn Hoa trong nội tâm sảng khoái vô cùng, lại thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói:
- Cho nên cha rất nhọc lòng, trằn trọc, cân nhắc rất lâu, cuối cùng nhất mới quyết định cho ngươi tiến vào Huyết Nhận huấn luyện mấy tháng.
Trần Chấn Hoa thằng này, nói dối mà không cần nháy mắt.
Choáng nha, hắn vừa nghe Trần lão gia tử nói đã quyết định ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận rồi. Còn không biết xấu hổ nói, cái gì nhọc lòng, cân nhắc rất lâu.
Mịa... Cái này đúng là cái gì, điển hình làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.
- Dùng sức chiến đấu của Trần đại thiếu, còn cưỡng gian không được một nữ nhân?
Thiết Nam nằm ở trên giường bệnh, trực tiếp lườm xem thường, suýt nữa hôn mê bất tỉnh:
- Xem ra Quân Thần cũng không biết, Trần đại thiếu rất mạnh, cũng khó trách Trần đại thiếu bảo chúng ta giấu diếm.
- Con còn cần đi học, còn có sự tình khác phải xứ lý, gần đây chỉ sợ không có thời gian.
Trần Thanh Đế lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.
Nói giỡn sao, hiện tại Trần đại thiếu làm sao có thời giờ đi Huyết Nhận ?
Huyết Nhận là ngưu bức, nhưng đối với Tu chân giả như Trần đại thiếu mà nói, thật sự là địa phương không lớn.
Hơn nữa, tà tu xuất hiện, làm cho Trần Thanh Đế ý thức được nguy cơ, bức thiết muốn tăng thực lực lên, nào có công phu dùng để lãng phí.
- Bên trường học kia, lão tử sẽ đích thân đến làm thủ tục tạm nghỉ học cho ngươi. Về phần những sự tình loạn thất bát tao có cũng được mà không có cũng không sao kia, đều ném qua một bên cho lão tử. Tiến vào Huyết Nhận, đó mới là đại sự, là mệnh lệnh của lão gia tử.
Trần Chấn Hoa thật vất vả bắt được cơ hội, làm sao có thể để cho Trần Thanh Đế trốn mất?
Xử lý thủ tục tạm nghỉ học, đối với Trần Chấn Hoa mà nói, thật sự là rất đơn giản, là sự tình một câu mà thôi. Choáng nha, cổ đông lớn nhất Trung Y Học Viện, chính là Trần gia bọn họ a.
- Huyết Nhận con sẽ đi, bất quá, chờ vài ngày nữa đã.
Trần Thanh Đế nhướng nhướng mày, thản nhiên nói:
- Con nghĩ, lão gia tử có lẽ cũng sẽ đồng ý.
- Ngươi cái ranh con này, còn cùng lão tử cò kè mặc cả? Lại cầm lão gia tử uy hiếp ta?
Trần Chấn Hoa lập tức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa nhảy dựng lên chửi mẹ, bất quá, hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn khuất phục:
- Mẹ nó, tính toán lão tử sợ ngươi, lão tử cho ngươi thêm vài ngày, hừ hừ!
Trần Chấn Hoa thật đúng là sợ Trần Thanh Đế chạy đến trước mặt Trần lão gia tử khóc lóc kể lể, giả trang đáng thương. Đến lúc đó, Trần lão gia tử nhất định sẽ mềm lòng, không chịu ném Trần Thanh Đế vào bộ đội.
Như thế, hai người không thể cùng một chỗ chịu tội rồi.
Hơn nữa, lúc trước Trần lão gia tử là ở thời điểm tức giận, mới làm ra quyết định ném cháu trai bảo bối của hắn, Trần Thanh Đế vào bộ đội. Ai biết rõ, Trần lão gia tử có phải nói nhảm hay không? Sẽ không hối hận chứ?
Còn nữa, Trần lão gia tử cũng không bảo Trần Chấn Hoa ném Trần Thanh Đế vào Huyết Nhận. Nếu để cho Trần lão gia tử biết rõ, còn không trở mặt cùng Trần Chấn Hoa sao. Ít nhất, Trần Chấn Hoa còn có thể bị ngược đãi một chầu.
- Đã thành, trời không còn sớm, các con sớm trở về nghỉ ngơi đi. Gần đây có hai cuồng ma biến thái xuất hiện, trên đường chú ý an toàn.
Trần Chấn Hoa vừa nghĩ tới hai cuồng ma gian sát xử nữ kia, liền đau đầu không dứt.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Thiết Nam nằm ở trên giường bệnh, mang theo Trần Hương Hương đi ra bệnh viện.
- Hai cuồng ma biến thái kia, thực lực rất mạnh, đang di động về bên này.
Nhìn Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương ly khai, Trần Chấn Hoa thầm nghĩ trong lòng:
- Dùng phòng ngừa vạn nhất, ngày mai bảo Thanh Đế cùng Hương Hương trở lại quân khu đại viện cho an toàn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 152: Hai Tà Tu
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Cùng lúc đó, ở một thành phố khác, trên sân thượng một tòa nhà lớn, một trung niên nam tử nhìn về phía trên tuổi hơn bốn mươi, xương bọc da, giống như thây khô, lành lạnh nói:
- Phong Nhiên, hai ngày này ngươi hút máu huyết sáu mươi bốn xử nữ, chỉ cần lại hút thêm 35 xử nữ nữa, là có thể tu luyện tới tiểu thành cảnh giới.
- Oanh!
Một tiếng trầm đục.
Chỉ thấy Trần Phong Nhiên... sắc mặt trắng bệch vô huyết, giống như cương thi, trong hai tròng mắt tràn đầy tà mang, vô cùng âm trầm. Ném một cỗ thi thể đã bị hút khô máu huyết, xương bọc da, nhìn không ra nam nữ lên trên mặt đất.
- Cái này đều dựa vào sư phụ tài bồi, Phong Nhiên hết thảy, đều là sư phụ cho.
Trần Phong Nhiên lành lạnh cười cười, nhìn cũng không nhìn thi thể trên đất, dùng thanh âm khàn khàn mà âm trầm nói:
- Sư phụ ngài không chỉ trị liệu tốt cánh tay của con, còn để cho con trở thành Tu Chân giả cường hãn. Ngày sau, Trần Phong Nhiên con, tất nhiên sẽ báo đáp ân tái tạo của sư phụ.
Trần Phong Nhiên chạy một lượt tới tất cả các bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng trên thế giới, nhưng mỗi một bệnh viện đều cho Trần Phong Nhiên một kết luận đồng dạng: cánh tay phải của Trần Phong Nhiên bị Trần Thanh Đế đánh gãy, đã triệt để phế đi. Không chỉ không có cách nào trị liệu tốt, muốn mạng sống, còn phải mau chóng cắt bỏ, nếu không sẽ khó giữ được tánh mạng.
Ngay thời điểm Trần Phong Nhiên tuyệt vọng, đã nhận mệnh, về tới trong nước, chuẩn bị cắt tay giữ tánh mạng, vừa vặn gặp Hoàng Thư Lang lăn lộn không như ý, cũng là sư phụ hiện tại của hắn.
Lúc ấy, Trần Phong Nhiên có thể tinh tường phát giác được, Hoàng Thư Lang đối với hắn động sát cơ. Bất quá, dùng thông minh tài trí của Trần Phong Nhiên, rất là xảo diệu tiết lộ thân phận của mình.
Mà Hoàng Thư Lang biết được thân phận của Trần Phong Nhiên, tinh thần chấn động, quét sạch sát cơ, còn thu Trần Phong Nhiên làm đồ đệ.
Tà Tu hút máu huyết xử nữ, dùng tăng tu vi lên, cái kia cũng phải cần đại lượng xử nữ. Mặc dù thực lực của Hoàng Thư Lang không tệ, nhưng mà, hắn cũng biết, mình không phải đối thủ của cơ quan quốc gia, làm việc cũng phảu rất cẩn thận.
Không chú ý cẩn thận, không được a.
Thời điểm Hoàng Thư Lang vừa đạp vào Tà Tu chi lộ, cũng cho mình là vô địch thiên hạ, làm việc không chỗ cố kỵ, rất là hung hăng càn quấy, suýt nữa bị cảnh sát diệt sát. Tuy cuối cùng đào thoát, cũng làm cho hắn bị trọng thương.
Từ đó về sau, Hoàng Thư Lang làm việc phi thường ít xuất hiện, cẩn thận từng li từng tí. Đồng thời, hắn cũng đã minh bạch một đạo lý, đó chính là, không có bối cảnh, là không được.
Hiện tại gặp Trần Phong Nhiên, gia hỏa này bối cảnh ngưu bức hò hét, lại để cho Hoàng Thư Lang động tâm.
Chỉ cần có Trần gia hộ tống, Hoàng Thư Lang cho rằng, về sau xử nữ cần thiết tu luyện, còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Cũng không cần mình đích thân đi tìm, sẽ có người bắt đưa tới cửa.
Đương nhiên, Hoàng Thư Lang cũng quyết định, chỉ cần tu vi của mình đại thành, sẽ phế bỏ Trần Phong Nhiên. Bởi vì hắn hiện một vấn đề đáng sợ: thiên phú của Trần Phong Nhiên so với hắn mạnh hơn rất nhiều.
Cái này làm cho Hoàng Thư Lang cảm nhận được uy hiếp.
Chỉ là hiện tại còn phải dựa vào Trần gia sau lưng Trần Phong Nhiên, Hoàng Thư Lang mới không có cam lòng động thủ.
Cũng bởi vì như thế, cánh tay phải bị phán án tử hình của Trần Phong Nhiên kia, không chỉ không cần cắt, còn khôi phục như thường, hoàn hảo không tổn hao gì. Đây hết thảy, tất cả đều là sư phụ của hắn, Hoàng Thư Lang trị tốt.
- Chỉ cần về tới Trần gia, giết Trần Thanh Đế, Trần gia chính là của ta rồi. Đến lúc kia, vị trí Trần gia gia chủ, không phải ta không ai có thể hơn. Hừ, đợi cho ta chưởng quản Trần gia, còn không phải muốn bao nhiêu xử nữ, sẽ có bấy nhiêu sao? Khặc khặc...
- Đi, tối nay lại kiếm một ít xử nữ, cho ngươi nhanh tăng tu vi lên.
Hoàng Thư Lang vung tay lên, thân thể khẽ động, nhanh chóng ly khai.
Trước kia liên tục xảy ra hai đại án, rất hiển nhiên, là Hoàng Thư Lang cùng Trần Phong Nhiên làm. Mà bọn hắn cũng chính là hai gã Tà Tu làm cho Trần Thanh Đế cảm nhận được nguy cơ, đồng thời cũng rất chờ mong kia.
- Vâng, sư phụ, khặc khặc...
Trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên, hiện lên một đạo hàn mang, cười lạnh liên tục, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngươi thu ta làm đồ đệ, còn không phải nhìn trúng gia thế của ta sao? Một khi đã nhận được cái ngươi muốn, đến lúc đó ngươi có thể bỏ qua ta sao?
Trần Phong Nhiên không ngốc, trái lại còn phi thường thông minh, tâm cơ sâu đậm, đương nhiên biết rõ, mục đích Hoàng Thư Lang thu hắn làm đồ đệ. Không phải là nhìn trúng tư chất của Trần Phong Nhiên, mà là gia thế của hắn.
Hoàng Thư Lang nhất định sẽ giết Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên biết rõ. Đồng dạng, Trần Phong Nhiên cũng sẽ không bỏ qua Hoàng Thư Lang. Chỉ cần có đầy đủ nắm chắc, Trần Phong Nhiên tất nhiên sẽ giết Hoàng Thư Lang.
Bởi vì, Trần Phong Nhiên cũng phát hiện, thiên phú của hắn so với chi Hoàng Thư Lang thì tốt hơn rất nhiều, mà Hoàng Thư Lang không có đem pháp môn Tà Tu, giao toàn bộ cho Trần Phong Nhiên.
Trọng yếu hơn là, Trần Phong Nhiên còn phát hiện ra, Hoàng Thư Lang có thể có hết thảy hôm nay, có thể trở thành Tu Chân giả cường hãn, hoàn toàn là vì, Hoàng Thư Lang nhận được một kiện bảo vật.
Trần Phong Nhiên muốn giết Hoàng Thư Lang, đạt được kiện bảo vật kia.
Hôm nay, xử nữ các nơi trong cả nước, thêm cùng một chỗ tuy không ít, nhưng là ngày càng giảm bớt. Muốn tăng tu vi lên phải không ngừng hấp thu máu huyết xử nữ.
Tuy thế Trần gia lực khổng lồ, nhưng có thể sử dụng xử nữ nhiều như vậy, cung cấp hai người tu luyện, tuy cũng đủ. Nhưng mà, có thể độc chiếm, đó đương nhiên là tốt nhất.
Phương thức độc chiếm, đó chính là chỉ có một Tà Tu.
Đạo lý này Trần Phong Nhiên hiểu, hơn nữa trước kia hắn còn phát huy vô cùng tinh tế. Hoàng Thư Lang đương nhiên cũng rất rõ ràng.
Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, theo sát lấy Hoàng Thư Lang đi ra sân thượng building, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu ra tay, nhanh tăng tu vi bản thân.
Mục tiêu, đương nhiên là xử nữ rồi.
...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 153: Anh bị trường học thôi việc
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Tiểu muội, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải đến trường.
Sau khi trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế đi tới trước cửa phòng ngủ của mình, nhìn Tiểu Hắc trong ngực Trần Hương Hương, nói ra:
- Đêm nay Tiểu Hắc ở lại chỗ anh.
- Ngao...
Tiểu Hắc núp ở trong ngực Trần Hương Hương, hình như là nghe hiểu Trần Thanh Đế nói, lập tức hưng phấn kêu lên.
- Ngày mai thứ bảy, không cần đi học đấy.
Trần Hương Hương lầm bầm lấy miệng nhỏ, một tay đưa Tiểu Hắc đến trong ngực Trần Thanh Đế:
- Hừ hừ, Tiểu Hắc không có lương tâm. Tạm thời cho mày ở chỗ đại ca một đêm.
- Đúng a, ngày mai thứ bảy, không cần đi học.
Trần Thanh Đế lắc đầu, ôm Tiểu Hắc, trở lại trong phòng ngủ, ngồi ở trên giường, đặt túi điện thoại qua một bên, bắt đầu tiến hành chải vuốt cho Tiểu Hắc.
Hiện tại Tiểu Hắc chỉ là bán Linh thú, muốn tiến hóa thành Linh thú, còn có một đường đi không ngắn. Một khi thành công tiến hóa thành Linh thú, về sau Tiểu Hắc có thể tự mình tu luyện rồi.
Hôm nay trên địa cầu, xuất hiện Tà Tu, một lần còn là hai người. Cái này ở Trần Thanh Đế xem ra, khẳng định còn có Tu Chân giả ẩn dấu khác tồn tại, nhất định phải mau chóng khuếch trương lực lượng của mình mới được.
Địa cầu, cũng không an toàn, rất nguy hiểm đấy.
Hiện tại Tiểu Hắc không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, cũng là tin tưởng nhất của Trần đại thiếu,.
Trải qua một giờ chải vuốt, nhìn Tiểu Hắc đã nằm ngủ, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, lặng yên rời biệt thự, chạy gấp tới Trung Y Học Viện.
Tăng thực lực lên, cần phải có linh khí tu luyện, hiện tại linh mạch trong hồ sen là nơi phát ra linh khí duy nhất của Trần Thanh Đế. Một khi tu luyện tới Luyện Khí tầng năm, lựa chọn có thể nhiều hơn.
Ít nhất, Trần đại thiếu có thể thành công bố trí Tụ Linh tiểu trận, tiến vào trong Linh Vụ Sơn, hấp thu linh khí mỏng manh kia tu luyện.
Luyện Khí tầng năm, là mục tiêu trùng kích của Trần Thanh Đế.
- Xem ra ban ngày đã khai trừ hơn mười đệ tử, hiệu quả chấn nhiếp không tệ, buổi tối không có ai dám đến hồ sen hẹn hò, đánh dã chiến rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là thoả mãn:
- Hi vọng đêm nay có thể thành công đột phá đến Luyện Khí tầng năm.
Hiện tại, tu vi của Trần Thanh Đế là Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong, mặc dù cách Luyện Khí tầng năm chỉ là một đường, nhưng lại là một cái cửa khẩu không lớn không nhỏ.
Luyện Khí có mười tầng, tầng thứ năm là cửa khẩu, Luyện Khí kỳ Đại viên mãn tầng thứ 10 cũng như thế.
Trần Thanh Đế hiện tại, đã gặp cửa khẩu thứ nhất.
Bất quá, kiếp trước Trần đại thiếu là cao thủ Kết Đan kỳ, đối với trùng kích tiểu cửa khẩu thứ nhất này, rất có kinh nghiệm, cũng rất có lòng tin.
- Ân?
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế nhíu mày, thân thể khẽ động, nhanh chống xuống nước, ngồi xổm trong hồ sen, lộ đầu ra. Bởi vì, hắn phát hiện hai người quen, đang từ đằng xa đi tới.
- Lão công, Trần Thanh Đế nói, bằng hữu của hắn cũng không có chụp được, căn bản không có video, chúng ta bị hắn đùa nghịch rồi.
Mạch Hoa Bích nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão công, nhất định không nên bỏ qua hắn, khai trừ hắn đi.
- Không có video? Lời hắn nói, em cũng tin tưởng sao?
Sắc mặt Chu Phàm Khoa thật không tốt, một bên đi tới hồ sen, vừa nói:
- Anh vào hôm nay, đã bị trường học cho nghỉ việc. Nếu như không có video, dùng mặt mũi anh họ của anh, làm sao có thể bị sa thải?
- Anh... anh bị trường học thôi việc?
Mạch Hoa Bích phát ra một tiếng thét kinh hãi, mặt mũi tràn đầy không dám tin tưởng nói:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Trần Thanh Đế lại đùa nghịch em? Không chỉ có video, còn bỏ đá xuống giếng, giao cho nhân viên nhà trường?
- Hừ, ngoại trừ nguyên nhân này, anh như thế nào sẽ bị sa thải? Chẳng lẽ bối cảnh của Trần Thanh Đế, so với anh họ của ta còn lợi hại hơn sao?
Trong hai tròng mắt của Chu Phàm Khoa, hàn mang lập loè, lạnh giọng nói:
- Anh tuyệt đối sẽ không buông tha Trần Thanh Đế kia, anh muốn cho hắn biết, sự lợi hại của anh.
- Lão công, anh định cho anh họ của anh ra tay, đối phó Trần Thanh Đế?
Vẻ mặt Mạch Hoa Bích chờ mong, nàng đối với Trần Thanh Đế cũng là rất hận.
- Anh họ? Anh họ của Chu Phàm Khoa là ai?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tiếp tục nghe tiếp.
- Tiểu Bích, em cũng không nên quên, anh họ của anh là lão bản của Giang Nam Xuân Vũ, là người của Lữ gia, Lữ Bất Phàm.
Chu Phàm Khoa cười lạnh không thôi, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Chỉ bằng Trần Thanh Đế hắn, cũng xứng để cho anh họ anh tự mình ra tay? Em cũng quá để mắt hắn đi à nha.
- Lão công, đã nói nhiều lần với anh, không nên gọi người ta là Tiểu Bích nữa, anh còn gọi.
Mạch Hoa Bích rất là lẳng lơ làm nũng.
Tiểu Bích, xưng hô thế này, thật đúng là đủ... đủ khác biệt!
- Em vốn cũng rất nhỏ, chậc chậc, đêm nay để anh hảo hảo làm thịt em.
Chu Phàm Khoa một tay bế Mạch Hoa Bích lên, đi vào dưới một thân cây.
Rất nhanh, các loại thanh âm nhỏ bé yếu ớt ba ba ba... A a a... không ngừng vang lên.
- Anh họ của Chu Phàm Khoa, là lão bản của Giang Nam Xuân Vũ? Chu Bưu!
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn mang.
Chu Bưu, đã bị Trần Thanh Đế phán quyết tử hình. Chu Phàm Khoa này không chỉ có đắc tội Trần đại thiếu, còn là đường đệ của Chu Bưu, điều này cũng ý nghĩa, Chu Phàm Khoa coi như là một người chết rồi.
Bất quá, hiện tại còn không phải thời điểm động thủ. Lữ Bất Phàm, mới là mục tiêu trọng yếu nhất của Trần đại thiếu.
- Trước đột phá đến Luyện Khí tầng năm nói sau.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế lặng yên tiềm xuống nước, tiến vào sơn động, xếp bằng ở phía trên linh mạch, bắt đầu tu luyện.
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 154: Đi tìm Trương Kiều
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Mấy giờ sau, Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nồng đậm:
- Rốt cục đột phá đến Luyện Khí tầng năm rồi, thật sự là toàn thân thoải mái.
Chờ Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, không bao lâu, trời đã tờ mờ sáng, Viên Cầu gọi điện thoại tới.
Án gian sát phát sinh lần nữa.
- Trần đại thiếu, lần này lại có bốn mươi ba xử nữ bị gian sát. Hơn nữa sau khi hai người kia làm xong án, đột nhiên quỷ dị biến mất. Không có ai biết hướng đi của bọn hắn.
- Quỷ dị biến mất?
Trần Thanh Đế cau mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Là hấp thu đầy đủ máu huyết xử nữ, bắt đầu tu luyện, hay là vì sự tình khác khác?
- Hôm nay thứ bảy, không đi học, buổi trưa ngươi đến chỗ ta. Chúng ta nói chuyện phát tài kia thoáng một phát. Ân, gọi Lâm Tĩnh Nhu đến luôn.
Hai gã Tà Tu kia đột nhiên quỷ dị biến mất, hướng đi cũng bất định, Trần Thanh Đế cảm giác có sự tình bất hảo sắp phát sinh. Cho nên, hắn ý định rút chút thời gian, chế tác một ít phòng ngự, điều hòa y.
- Ha ha, ngày hôm nay, ta đã đợi thật lâu rồi.
Viên Cầu tinh thần chấn động, hắc hắc cười không ngừng nói:
- Có thể làm cho Trần đại thiếu ngươi nói là phát tài, tuyệt đối có thể ngất trời.
- Nói nhảm, không tới vài triệu, ca ca ta sẽ vừa mắt sao?
Trần Thanh Đế rất là hung hăng càn quấy nói:
- Đợi lúc ngươi tới, nhớ kỹ mang mấy bộ quần áo ngươi mặc, còn nữa, cũng bảo Lâm Tĩnh Nhu mang mấy bộ đến.
- Ách? Đây là làm cái gì? Quần áo cùng kế hoạch phát tài, có quan hệ gì sao?
Viên Cầu lập tức ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khó hiểu. Choáng nha, cái này giống như không có nửa xu quan hệ?
- Bảo ngươi mang, thì ngươi mang, sao nói nhảm nhiều như vậy?
Trần Thanh Đế mở miệng uy hiếp nói:
- Vô luận là ngươi hay là Lâm Tĩnh Nhu, chỉ cần có một cái không mang theo quần áo, kế hoạch phát tài sẽ không có phần của ngươi rồi, ca ca ta tự mình đi làm.
- Oa kháo... Ta mang, ta nhất định sẽ mang.
Viên Cầu liên tục cười làm lành nói:
- Lâm Tĩnh Nhu bên kia ngươi cũng yên tâm, cho dù nàng không mang theo, ta cũng mua cho nàng mấy bộ, nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Vài triệu cũng không để vào mắt a, Viên Cầu là phi thường chờ mong. Hơn nữa, Viên đại thiếu cũng có đầy đủ tự tin, chỉ cần kế hoạch có thể thực hiện, dùng đầu của hắn, đây tuyệt đối là ổn lợi nhuận không bồi thường.
Thực lực Viên gia cường hãn, cũng rất có tiền, nhưng Viên Cầu cho tới bây giờ cũng không ghét bỏ nhiều tiền.
Dùng Viên đại thiếu mà nói: ca ca ta không có truy cầu gì quá lớn, chỉ hi vọng có một ngày, có thể đem toàn bộ tiền trên thế giới, lấy tới đạp ở dưới chân. Khi đó, ca ca ta sẽ không có tiếc nuối, triệt để thỏa mãn.
Dựa vào, cái này còn gọi không có truy cầu gì?
- Trương Kiều là Thiên Sinh Mị Cốt, tuyệt đối là có thiên phú tu chân, hiện tại là thời điểm thành lập lực lượng.
Trần Thanh Đế cúp điện thoại, thầm nghĩ trong lòng:
- Đi mang Trương Kiều về, sau đó, tiếp tục tẩy mao phạt tủy cho nàng, cho nàng ở trong thời gian ngắn nhất trở thành Tu Chân giả.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế bấm điện thoại của Chương Đài:
- Chương Đài, hôm nay không đi học, ngươi không cần đến.
- Vâng, đại thiếu.
Chương Đài ở trên đường chạy tới biệt thự, cung kính nói.
Sau khi cúp điện thoại, lấy Càn Khôn Đỉnh ở trong tủ ra, thầm nghĩ trong lòng:
- Ta đã đột phá đã đến Luyện Khí tầng năm, có thể thu Càn Khôn Đỉnh vào trong cơ thể.
Trần Thanh Đế thúc dục linh khí trong cơ thể bao quanh Càn Khôn Đỉnh, nắm bắt pháp quyết.
- Thu!
Theo chữ thu của Trần Thanh Đế vừa dứt, Càn Khôn Đỉnh biến mất trên giường, đã bị Trần đại thiếu thu vào đan điền trong cơ thể. Tiểu Hắc đã tỉnh lại, nằm lỳ ở trên giường, nhìn thấy một màn này, trước mắt lập tức sáng ngời, tràn ngập tò mò.
Thu Càn Khôn Đỉnh vào trong cơ thể, trên mặt Trần Thanh Đế lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt. Sau đó, Trần đại thiếu đi vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ, đơn giản tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo, ôm lấy Tiểu Hắc trong hai tròng mắt tràn ngập ngạc nhiên, đi ra khỏi phòng ngủ.
- Đại ca, mau tới ăn cơm, thối Tiểu Hắc, mày cũng qua ăn cơm.
Thời điểm Trần Thanh Đế đi qua phòng ăn, Trần Hương Hương liên tục kêu lên.