Từ bên hè đường, Ninh Tiểu vương chắp tay chào mọi người, thái độ y cực kỳ khiêm tốn, lễ phép, mà vẫn giữ khí độ khác thường, dễ gây hảo cảm.
Theo lời Lạc Viễn, Lâm Văn Vinh biết phụ thân Ninh Tiểu vương là Thành Vương, còn được biết dưới danh hiệu Hiền Vương, chuyên kết giao người hiền, dị sĩ. Gã
tiểu vương gia này xem ra cũng đã học được chân truyền đó.
Lạc Mẫn lên tiếng mời Ninh Tiểu vương an tọa, tiểu vương gia khiêm tốn, vui vẻ nói:
- Trước mặt các vị trưởng bối, vãn bối nào dám ngồi mà thưa chuyện! Hôm nay, Tiểu vương đặc biệt đến để chúc thọ lão phu nhân.
Là bậc con cháu nhà vua, Ninh Tiểu vương không tiện quỳ lạy, gã khom mình, vái thật dài, thưa:
- Thế tử của Thành Vương là Triệu Khang Ninh xin kính chào lão phu nhân, chúc lão phu nhân hưởng phúc lộc dài lâu, tuổi thọ sánh ngang trời đất!
Lão phu nhân hân hoan đáp:
- Tiểu vương gia hành đại lễ như vậy, lão thân thật không dám nhận, kính thỉnh tiểu vương gia nhanh chóng an toạ.
Gã phất tay, thấy có thủ hạ bưng tới một hộp gấm. Triệu Khang Ninh nâng hai tay, cung kính dâng lão phu nhân, thưa:
- Lần này Khang Ninh xuống Giang Nam, đi vội, gặp đúng dịp thượng thọ lão phu nhân, đã thiếu chuẩn bị chu đáo! Năm rồi, Khang Ninh đi sứ Cao Ly, có được quốc vương Cao Ly ban tặng cho một củ sâm Cao Ly ngàn năm, kính xin dùng làm lễ mọn chúc thọ, chúc lão phu nhân mãi mãi thanh xuân, da mồi tóc bạc, vẫn luôn khang kiện.
Mình nghe đồn nhân sâm Cao Ly danh tiếng số một, hiệu dụng không đơn giản, nghe bảo có thể cứu người chết sống lại, lễ lộc hậu hĩ vậy mà y bảo lễ mọn, cái vị vương gia này thiệt khiêm tốn quá chừng!
Sâm Cao Ly ngàn năm? Cái này vui à nhen! Sâm Cao Ly là cái món đồ chơi nào, trong mớ kiến thức của con người hiện đại Lâm Vãn Vinh, gã hiểu quá xá chừng! Má ơi .... hốt du ... . bà má tui ... hốt du ...! ()hốt du là tiếng lóng, không tra ra nghĩa!)
Triệu Khang Ninh diễn một màn đại lễ kiểu này, đa số người hiện diện đều đang ăn chén cơm triều đình, họ đương nhiên hiểu cái vị tiểu vương gia này muốn lôi kéo Lạc Mẫn vào phe.
Phụ thân của Triệu Khang Ninh, Thành Vương gia, ngày trước từng có lúc làm Lại bộ Thượng thư, môn sinh ngài trải khắp thiên hạ. Trong số khoảng mười tỉnh lớn của Đại Hoa, đám những vị quan to đầu tỉnh, ba phần mười là môn hạ xuất thân từ cửa nhà ngài, Nhưng Lạc Mẫn không ở trong số đó, mà vùng Giang Nam lại là vựa thóc lớn, ngài
đương nhiên phải tranh thủ kéo cho bằng được Lạc Mẫn vô phe đảng của ngài.
Trông thấy Lạc Ngưng đứng bên Lạc lão phu nhân, Triệu Khang Ninh mắt sáng rực lên, vỗ tay, cười và hỏi:
- Đây có phải là tiểu thư Lạc Ngưng, nàng tài nữ đệ nhất ở Kim Lăng?
Lạc Ngưng lắc đầu, ngượng nghịu trả lời:
- Lạc Ngưng học hành kém cỏi, làm sao dám nhận cái danh đệ nhất đó!
Triệu Khang Ninh cười một thôi, rồi bảo:
- Lạc tiểu thư đã khiêm tốn quá rồi! Cô tài học xuất chúng, danh tiếng vang dội khắp nơi, ở chốn kinh đô, tiểu vương đã ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được diện kiến, hệt như cây cối đón gió mùa xuân, như nắng hạn được cơn mưa rào. ta thật hết sức mừng vui.
Dòm gần, thấy cái vị tiểu vương gia này cũng chẳng ghê gớm chi cho lắm, tụi nó đồn tốt cho hắn làm lão tử đây cũng bị nhầm không ít! Coi lối hắn ăn nói, rõ ràng hắn đã có phần nào để ý tới Lạc Ngưng rồi đa. Nhưng chẳng hiểu Lạc tiểu thư đây có thèm để ý tới hắn không?
Triệu Khang Ninh lắc đầu, ra hiệu tuỳ tùng đem đến cho hắn một quyển trục, tươi cười trả lời:
- Tiểu vương đã nói, Lạc tiểu thư nếu không tin, xin xem qua tấm tranh này, thể nào Lạc tiểu thư cũng sẽ rõ!
Hắn mở quyển trục, trải rộng tấm tranh ra, thấy vẽ hình một thiếu nữ yêu kiều, mi thanh mục tú, thân hình yểu điệu, đang đứng dưới gốc một cây anh đào, trên tay thiếu nữ cầm
một quyển sách, nàng đang chăm chú đọc. Nữ tử trong tranh dáng dấp thân thiết tự nhiên, ánh mắt nhu hoà, tuy khoé miệng trầm lặng, nhưng toát ra một phong thái điiềm tĩnh. Xem kỹ nét mặt, thấy giống Lạc Ngưng chừng sáu phần.
Lạc Ngưng lấy làm lạ:
- Tiểu vương gia, người trong tranh này có phải là vẽ tiểu nữ không?
Triệu Khang Ninh gật gù, đáp:
- Đúng là Lạc tiểu thư. Bức tranh này do chính tay tiểu vương vẽ hồi ba năm trước đây, dự định khi có dịp gặp mặt sẽ đưa tặng tận tay Lạc tiểu thư, hôm nay cuối cùng cũng được thoả tâm nguyện!
- Ba năm trước đây? Nói vậy, tiểu vương gia đã có gặp qua tiểu nữ hồi ba năm trước đây sao? - Lạc Ngưng chau mày, nói tiếp - nhưng tiểu nữ có cảm tưởng hồi đó chưa từng được diện kiến tiểu vương gia.
Triệu Khang Ninh cười ha hả, nói:
- Hồi ba năm trước, ở Kinh Hoa học viện, ta ngẫu nhiên may mắn được thoáng thấy Lạc tiểu thư, chỉ tiếc cái hồi đó đứng quá xa, mà không thể đến gần để chào hỏi tiểu thư, đành âm thầm đứng nhìn. Khi Khang Ninh về trở lại phủ, đến tối không sao ngủ được, đã vẽ nên tấm tranh này vào ngay đêm đó!
Một lúc trước khi gã nói xong, Lạc Mẫn dòm Ninh Tiểu vương, đôi hàng lông mày ông khẽ cau lại, Triệu Khang Ninh bữa nay hảo ý bầy trò chúc thọ, tặng quà, ông bây giờ tự nhiên hiểu rõ ý đồ của hắn, thấy hắn không ngừng ton hót con gái mình, lòng ông sao rầu rĩ quá chừng.
Vẽ tấm tranh này hồi ba năm trước, bữa nay mượn cớ chúc thọ, tự tay đem tranh đến tận nhà, cái ý dồ của hắn quả thực rất cao minh.Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thán, cái vị tiểu vương gia đúng chẳng phải hạng bị thịt, nghề dụ dỗ gái tơ, hắn nhất định thuộc hàng cao thủ đệ nhất hạng! Bắt đầu bằng kể lể một cố sự tương tư mà hắn dựng đứng lên, kiếm chút hảo cảm nơi nữ tử, rồi đưa tặng tranh vẽ, tận tình thể hiện tấm tình si, trước đám đông mà tỉnh bơ phơi bày tâm tình, kể lể bằng giọng tha thiết, tạo ấn tượng thật sâu đậm trong lòng người nghe, thậm chí không đả động gì đến một phút gặp gỡ mang tương tư dài dài, đem áp dụng vào một nữ tử tầm thường, ả thể nào cũng bị hắn cưa đổ! Tên này mình nhất quyết không nên coi thường, Lâm Vãn Vinh thầm tự cảnh tỉnh .
Triệu Khang Ninh hai tay dâng tấm tranh, khẽ khàng nói
- Khang Ninh chẳng có ý gì khác, tâm nguyện mấy năm trường của ta, chỉ cầu mong tiểu thư vui lòng tiếp nhận!
Cao tay dữ a .... Thiệt là cao a, mỗi chữ mỗi tiếng đều nói vô tình, không ý gì khác, mà hành động thì biểu diễn trúng ngay ý đồ, ta mà là nữ tử, coi như đã bị mủi lòng rồi!
Đại tiểu thư dòm thấy Lâm Vãn Vinh vừa lúc lắc cái đầu, vừa cười tủm tỉm, nàng chẳng nhịn được, hả miệng hỏi gã:
- Ta thấy ngươi lại đã dám rục rịch có ý gì đó .... Lỡ người ta đích thực là người trongmộng của tiểu vương gia thiệt thì sao?
Coi kìa! Tiểu vương gia tính toán giỏi a, ngay khi hắn đã thực tình có vẽ tranh, rồi nỉ non đôi câu tâm sự, liệu có thể làm mủi lòng cô ả Lạc Ngưng hơ hớ này chăng? Đại tiểu thư nàng thiệt ngây thơ quá sức. Lâm Vãn Vinh cũng đã có tiếp cận Lạc Ngưng một giai đoạn rồi, ả tiểu nữu này có lý tưởng, có lòng tin, chẳng phải hạng người đam mê phú quý, tầm nhìn của ả đặt lên cao tuyệt đỉnh, chỉ để ý tìm tấm chồng văn tài làm lớn, võ dõng vào hạng anh hùng cái thế nơi sa trường, tiểu vương gia hắn chỉ dựa vào một tấm tranh cùng đôi ba câu đưa đẩy mà tính giỡn mặt cô ta được sao? Chẳng ra cái giống gì hết!
Lạc Ngưng len lén liếc chừng Lâm Vãn Vinh, rồi chậm rãi đáp:
- Cảm ơn tiểu vương gia đã hậu đãi Lạc Ngưng, nhưng bức vẽ này cũng do tiểu vương gia đã hao tâm tổn trí vẽ nên, tiểu nữ xin được tặng lại tiểu vương gia giữ làm kỷ niệm!
Nói lên được câu đó cần một sức học khá cao, khiến người người nghe được, ai nấy đều thông cảm, nhưng Triệu Khang Ninh thần sắc mặt chẳng đổi, chỉ khẽ thở dài, nói:
- Tâm nguyện nhiều năm của Khang Ninh, hôm nay không đạt được, thật là đáng tiếc, đáng tiếc lắm thôi!
Lâm Vãn Vinh quan sát thần thái tên tiểu vương gia này, so với cái người gã tình cờ gặp trong vai chủ tể vụ Bạch Liên giáo, gã đã nắm chắc được cỡ bảy phần là cái nhân vật đó cũng chính là cái thằng tiểu vương gia mang tên Triệu Khang Ninh. Hèn chi, mấy bọn đạo đức gặp hắn đều đem lòng ngưỡng ưa thích.
Trong một lúc, Lâm Tam trầm ngâm, chợt có người kéo nhẹ vào tà áo hắn, hắn nguớc trông, thì ra Lạc Viễn.
Lạc Viễn nhỏ giọng bảo:
- Đại ca, đại ca đi theo đệ, tiểu thư có chuyện muốn nói cùng đại ca.
Lạc Ngưng có chuyện muốn nói với ta? Có chuyện gì để nói kia chứ? Gã ngước nhìn quanh, quả nhiên không thấy Lạc Ngưng đâu cả, mà cũng không biết mọi người cũng đã biến đi đâu hết. Xem ra gã trầm ngâm khá lâu!
Lạc Viễn kéo gã đi vào hậu viện Lạc phủ, đây là chỗ riêng tư, người ngoài không phép lai vãng. Lạc Viễn dẫn Lâm Vãn Vinh đi thêm một quãng nữa, rồi nói:
- Đại ca, tiểu thư đang chờ đại ca trong này, đại ca mau vào gặp đi.
Hừm ... Cái tên tiểu Lạc này sao mà ra vẻ bí bí mật mật dữ a, người ngoài không biết, lại bảo ta đang tính cưa tỉ tỉ của ngươi á!
Lâm Vãn Vinh bước vào một khoảnh vườn nhỏ, lúc này mới vào mùa đông, khu vườn trống vắng, hoa hoét đang tàn tạ tiêu điều, nơi góc vườn, có một thân ảnh cô đơn. Gã đưa mắt nhìn kỹ, nhận ra cái nàng tài nữ vừa mới đối đáp ba vế đối liên tiếp, đích thị Lạc Ngưng tiểu thư .
Thần thái Lạc Ngưng lặng lẽ, nàng ngơ ngẩn, xuất thần nhìn những bông hoa tàn tạ còn sót lại, đem so với cái tính cách khoáng đạt suốt ngày nay, thật khác nhau xa.
Lâm Vãn Vinh tiến lại gần, khẽ gọi:
- Lạc tiểu thư ...
Lạc Ngưng vừa quày đầu trông thấy gã, nàng hân hoan hỏi:
- Lâm đại ca, vừa đến đấy ư?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, hỏi:
- Lạc tiểu thư, tiểu thư tìm gặp ta, có chuyện gì thế?
Lạc Ngưng ánh mắt vô thần, chăm chú vào mấy bông hoa héo tàn, trầm trầm hỏi :
- Lâm đại ca, huynh thấy bọn nữ tử chúng ta cùng với bách hoa, bên nào diễm lệ, bên nào bền lâu hơn?
Cái chuyện này, chưa thấy nhập đề ông trùm ông xã đâu cả, sao lại đem ra hỏi ngay đầu tiên? Vừa rồi, tranh tài thi thơ, sáng láng lắm kia, sao bây giờ lại ra vẻ u uẩn làm vậy?
Lâm Vãn Vinh cũng khống biết đầu óc ả này có vấn đề gì không?
- Lâm đại ca, huynh chắc cũng thấy sao ta đang không thành kỳ lạ dữ? - Lạc Ngưng thấy hàng lông mày gã xoắn tít vào nhau, đã đoán ra ý nghĩ của gã, nàng bất giác nhoẻn miệng cười.
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng, gật đầu, đáp:
- Kỳ quái hết sức, Ta không thể nghĩ có lúc lại gặp gỡ Lạc Ngưng cô, nghe câu hỏi của cô tại cái xó xỉnh này có liên quan gì tới một cái cô nàng lúc nào cũng tươi tắn, hồn nhiên?
Lạc Ngưng ngượng ngùng đáp:
- Đại ca, ai nấy cũng đều sắm cho mình hai bản mặt, ta trước mặt người ngoài thì tươi tắn, hồn nhiên, chẳng cho phép mình được ngượng nghịu ...nhưng nói cho cùng, ta cũng vẫn chỉ là một nữ tử !
- "Nữ tử cùng hoa tươi", cái đó cùng chung một sự thực, khi nở tràn ra rồi, sau khi đã qua thời điểm đẹp tuyệt vời, mỹ lệ hết sức rồi, cũng giống như khi tàn xuân, bọn ta đều cùng số phận như lá rụng, khi rớt xuống mặt đất rồi, không biết có còn ai nghĩ nhớ tới cái thời khắc bọn ta rực nở rạng rỡ?
Giọng Lạc Ngưng cô đơn, trầm lắng, từa tựa như đang vật vờ trôi về nơi chân trời, mà không biết tự phương nào, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không hiểu hết tâm ý trong câu nói của nàng.
Cái màn hý kịch này hay đây, coi chừng mình đang bị ả này dụ dỗ! Trong lòng Lâm Vãn Vinh đang gào thét!
Lạc Ngưng cười khúc khích, nói:
- Lâm đại ca, huynh đừng lấy làm lạ, cái ý nghĩ nho nhỏ đó bất quá chỉ là ta đôi lúc ngẫu nhiên nảy sanh giữa dòng suy tưởng vậy thôi!
- Lạc tiểu thư, cái ý tưởng nho nhỏ đó, có khi làm thay đổi cả cuộc đời tiểu thư không chừng! - Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.
Lạc Ngưng khe khẽ đáp:
- Lâm đại ca, huynh nói không sai đâu, cái ý nghĩ nho nhỏ đó, cũng có khi đã thay đổi thực sự cuộc đời của ta, chỉ là ta nhận ra điều đó quá trễ, ta bị thay đổi vào hồi nào, chính ta giờ cũng không biết nữa!
Lạc Ngưng dòm gã, nở một nụ cười khả ái, nói:
- Đại ca, huynh biết không, vừa rồi tiểu vương gia tán tỉnh ta xong, ta đột nhiên nảy sinh một cảm giác sợ sệt hiếm thấy!
Lạc Ngưng có vẻ ngường ngượng, cười, đáp:
- Chẳng dám dối đại ca, ta thưở còn bé đã từng phát thệ, ta sau này tìm chồng, phải là một nam tử đỉnh thiên lập địa (đội trời, đạp đất), không những văn tài vào hàng trạng nguyên, mà còn phải là người vũ dũng xông pha chiến trường tận sát lũ sài lang. Thành ra suốt mấy năm nay, ta rắp tâm nhắm vào mục tiêu đó!
Lâm Vãn Vinh ậm ừ một tiếng,nghĩ bụng "Cái chí hướng tung hoành của cô, ta đây đã sớm biết rồi!, Lão đệ của cô đã sớm cảnh tỉnh ta!, Ta cũng đã tự răn, ta và mấy cái thứ văn thao vũ lược đó, đừng có nhẹ dạ mon men tới gần chúng.
- Cái vị Triệu Khang Ninh Tiểu vương đó, ta cũng đã có nghe nói, không những văn tài phong nhã, mà võ nghệ cũng không tồi, lại có hảo cảm với ta, nếu theo đúng lý luận vừa rồi, đúng là đối tượng tâm ta hằng tìm kiếm.
Lạc Ngưng ngượng ngùng tiếp:
- Lại nữa, dẫu hắn đã ba năm trường nuôi mộng cùng ta, ta chẳng thấy có một tí ti cảm nghĩ gì tốt về hắn. Chẳng những không phải vì hắn, ngay lúc này, ta hốt nhiên nhận ra rằng, bây giờ, nếu có y chang một nam tử văn thao vũ lược ta hằng mộng tưởng đó hiện ra ngay trước mặt, ta cũng sẽ chẳng chọn y đâu. Cái mà ta sợ nhất, ta chợt vừa phát hiện, là cái mục tiêu mà ta hằng theo đuổi đó, điều bất ngờ, thật sự không phải là cái mà ta mong muốn!
Đổ mồ hôi thiệt! Lâm Vãn Vinh minh bạch tâm ý của cô nàng rồi, thể theo mấy câu nói vừa rồi, tục gọi là sự sụp đổ lòng tin, nó tàn nhẫn lắm! Lâm Vãn Vinh thầm chia buồn cùng cô ta, tiểu nữu này, cái khoảng cách giữa lý tưởng cùng hiện thực sao mà chúng xa vời, diệu vợi quá đi!
- Lại nghĩ đến chuyện mà Lâm đại ca từng trao đổi với ta, ta có nói muốn đi du lịch thiên hạ, nhưng chính ra chẳng phải không có dịp đi. Du lịch để thưởng ngoạn theo như ước muốn thì tốt, nhưng cái quá trình du lịch chính bản thân chưa hẳn đã là tốt.
Câu nói Lạc Ngưng cũng có chút gì làm gã choáng váng. Tâm tình nữ nhân quả thật khó hiểu, trước có đại tiểu thư, rồi bây giờ lại có Lạc tiểu thư, nữ nhân mà đi học, đọc sách, đúng là đại phiền toái, chỉ có Xảo Xảo cuả ta là cực ngoan ngoãn thôi!
- Cái này, Lạc tiểu thư, tiểu thư nói ý tứ như vậy, là niềm tin của tiểu thư đã lẳng lặng thay đổi rồi, phải vậy không? - Lâm Vãn Vinh đang định nói từ tiếp theo, chợt gã thận trọng ngừng lại, ý ban sơ, gã định bảo là quan niệm về phối ngẫu của cô đã thay đổi rồi, nhưng hai từ đó sắp ra đến miệng , gã vội chữa lại là "niềm tin", chỉ vì đã cẩn thận tránh chuyện dụ dỗ con nhà lành, tội trạng đó có bộ lớn a!
Lạc Ngưng khe khẽ thở dài,đáp:
- Đúng đấy ! Lâm đại ca, na ná như thế này này, trong ngay cả ta cũng không nhận thấy kịp, đến giờ, thì đã thay đổi nhiều rồi.
Còn tuỳ! Nói như cô, cái ả tiểu nữu này có khi không hiểu là cô ta đã nảy sinh tình ý với gã, chuyện này quan trọng đây, Lâm Vãn Vinh cẩn thận dò dẫm:
- Lạc tiểu thư, cô chính cô cũng không hiểu cô đang ưa đang thích ai sao?
Lạc Ngưng dổ ửng mặt mày, nổi giận:
- Lâm đại ca, huynh ăn nói sao kỳ cục! Ta dĩ nhiên biết người ta đang ưa thích là ai chớ!
- A.. ,- Lâm Vãn Vinh ngoác mồm kêu to lên, - Ta hiểu rồi, Lạc tiểu thư, cô đang ưa thích một gã nào đó, nhưng gã này từ đầu đến cuối là chẳng chung một lý tưởng, thành ra, những niềm tin ngày xưa của cô nó đã sụp đổ cái rụp, phải vậy không?
Lạc Ngưng mặt càng đỏ tợn, chẳng bảo không, mà cũng chẳng bảo có!
Lâm Vãn Vinh trong lòng khoái trá, rồi cũng có một nam tử đã khiến ả tiểu nữu này bị sụp đổ ráo trọi niềm tin, cái gã nam tử này giỏi thiệt,Lâm Van Vinh cười ha hả:
- Yêu ai, tới giờ còn toàn là chưa hiểu chưa chắc, cái chuyện tiếng sét ái tình đó, xem ra là chuyện nói lường gạt người đời thôi a!
Lạc Ngưng ngượng chín mang tai,vội vàng nói:
- Lâm đại ca, ta đâu có ưa thích gã đó đâu, chỉ ưa đàm đạo cùng gã thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Cũng hệt vậy thôi! Lạc tiểu thư, ta có câu này, "Đời người ngắn ngủi, thích làm thì cứ làm, muốn đổi thay, thì cứ đổi thay...Chẳng cưỡng cầu gì hết, cái ta thoải mái nhất, là tự mình sống cho mình!
Lạc Ngưng cùng gã trao đổi một lúc, dường như đã giúp cô trút bỏ một gánh nặng, cô cười hì hì:
- Lâm đại ca, sau khi nói chuyện cùng huynh, ta thấy nhẹ nhõm cả người, còn muốn học hỏi nhiều hơn, ta thật rất thích nói chuyện trao đổi cùng huynh đó.
--- hết chương 143 ---
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 07:56 PM.
Khuôn mặt Lạc Ngưng rạng rỡ như hoa mới nở, so với lúc vừa rồi u u oán oán quả là hoàn toàn khác biệt. Lâm Vãn Vinh thấy nàng đã khôi phục lại bộ dạng hoạt bát thì thầm cười khẽ một tiếng: “Sao bọn tiểu nữ lại cứ thích kiếm ta để tâm sự vậy chứ? Đại tiểu thư đã như thế, Lạc Ngưng cũng vậy, từ rày trở đi nếu không làm ở Tiêu gia nữa, vậy ta cũng có thể mở một phòng khám, chuyên môn chẩn đoán tâm bệnh của nữ tử, hắc hắc!”
Lạc Ngưng đột nhiên vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra nắm lấy tay hắn hỏi:
- Lâm đại ca, huynh có cảm thấy là ta so với ngày trước đã khác nhiều không?
Bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, dường như có chút run rẩy. Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt động: “Tiểu nữ này quả thực không đơn giản a, mau như như vậy đã học được chiêu chiếm tiện nghi của ta.” (Sặc)
Lạc Ngưng tâm tư thuần khiết, tuy bàn tay khẽ run rẩy nhưng tuyệt không có một chút ý dâm tà. Lâm Vãn Vinh nắm tay nàng ‘lơ đãng’ vuốt ve một chút, cảm thấy tay nàng thật mịn màng mềm mại. “Tay của tiểu nữ này cũng mềm mại thật, cũng không biết sau này là kẻ nào may mắn chiếm hữu được đây?” Hắn thầm thở dài, nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Ngưng, ra vẻ “thánh khiết”:
- Lạc tiểu thư, nhờ ta mang ánh sáng chiếu rọi tới, nàng đã tìm thấy cuộc sống mới của mình, chúc mừng nàng. Vậy chúng ta có thể ôm một cái thật thuần khiết nhé.
Lạc Ngưng cười khanh khách, vội vàng rụt tay chạy đi, chưa được vài bước, đột nhiên quay đầu lại cười nói:
- Lâm đại ca, con người huynh mắc dù có điểm xấu xa, nhưng mà, ta thực sự thích nói chuyện cùng huynh.
Nàng nói xong, cười hì hì chạy mất, để lại Lâm Vãn Vinh đứng đực tại chỗ: “Ngươi thoải mái, còn lão tử thì lại buồn bực đây, mất toi nửa ngày khai đạo cho một vị tiểu thư, vậy mà một chút tiện nghi cũng không chiếm được, hôm nay làm ăn quả thật lỗ lớn.”
Trong vườn muôn hoa đã tàn héo rơi rụng, Lâm Vãn Vinh cúi người nhặt một cánh hoa nhỏ, vò nhẹ một cái, nhớ tới lời Lạc Ngưng vừa nói, trong lòng mơ mơ màng màng, mông mông lung lung thầm nghĩ: “Thật không biết nha đầu kia rốt cuộc nghĩ cái gì làm bây giờ mình lại chợt có loại cảm giác bị người bỏ rơi.”
Lâm Vãn Vinh trong lòng không thoải mái, thong thả quay về đại sảnh, thấy Lạc Ngưng đã đứng bên cạnh lão phu nhân từ lúc nào, đang nhìn hắn mỉm cười. Đại tiểu thư thấy hắn quay về, khẽ giọng hỏi:
- Ngươi mới đi đâu vậy? Sao ta tìm ngươi khắp nơi vẫn không thấy?
Lâm Vãn Vinh vốn đã bị Lạc Ngưng làm cho mơ mơ hồ hồ, tâm tình buồn bực, quay mặt nhìn nàng, cười hắc hắc nói:
- Ta đi tiểu, dường như đại tiểu thư người không có tới mao xí kiếm phải không?
Đại tiểu thư “phì” một tiếng, hai má đỏ bừng, chỉ trừng mắt nhìn hắn không biết nói gì.
Lúc này Lạc Mẫn đã mời Triệu Khang Trữ ngồi trên bàn chủ vị, cười nói:
- Tiểu vương gia, hôm nay quang lâm hàn xá, Lạc gia cảm thấy hết sức vinh dự, Lạc Mẫn cảm kích vô cùng.
Triệu Khang Trữ cười cười đáp:
- Cái này, cái này... Lạc đại nhân quá nhiêm nhường rồi. Phụ vương thường ở trước mặt ta nhắc nhở, đại nhân quản lý tỉnh Giang Tô, chuyên cần chính trực thương dân, người người tán tụng, còn nói tiểu vương phải tới nhờ đại nhân cố gắng dạy dỗ một phen.
- Thành vương gia quá khen rồi, lão phu thật xấu hổ không dám nhận.
Lạc Mẫn khiêm cung.
Triệu Khang Trữ liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên cười:
- Đúng rồi, Lạc đại nhân, mới rồi ta ở ngoài phủ chợt nghe thấy trong phủ có mấy tiếng khen ‘hay’, cũng không biết là tán thưởng cái gì. Tiểu vương rất là tò mò.
Lạc Mẫn đáp:
- Mới vừa rồi ư? Là gia mẫu đưa ra mấy câu đối chúc thọ, mấy vị thiếu niên anh tuấn đa tài đang thi đối với nhau, mọi người đều rất cao hứng.
- Thi câu đối?
Triệu Khang Trữ tựa hồ rất có hứng thú:
- Tiểu vương cũng rất thích việc này, bên người thường mang theo cao thủ ra câu đối. Hôm nay nhân lúc lão thọ tinh đang vui vẻ, chi bằng tiểu vương đề ra chút ý kiến, để vị sư phó này cùng các bậc anh tài ở đây luận đàm một phen, chư vị thấy thế nào?
Mọi người thấy tiểu vương gia cũng thích câu đối như vậy, nhất thời đều đồng ý ầm ĩ cả lên. Lạc Mẫn trong lòng hơi do dự, nhưng thấy mọi người đều có vẻ cực kì cao hứng, cũng không tiện ngăn cản. Triệu Khang Trữ mỉm cười nói tiếp:
- Đã là so câu đối, không thể thiếu cá cược được. Như vậy đi, nếu là tiểu vương thua, Khang Trữ sẽ hiến tặng một bức “Phong tuyết quy nhân” của Từ Văn Trường tiên sinh. Nhưng nếu như Lạc đại nhân thiếu may mắn mà thua cuộc, tiểu vương muốn lấy vật cược là...
Triệu Khang Trữ nửa như vô tình, nửa như cố ý quay đầu liếc nhìn Lạc Ngưng trong sảnh, khẽ cười:
- Là xin Lạc tiểu tư đồng ý thu nhận bức họa “Sĩ nữ đồ” mà tiểu vương đã vẽ hồi ba năm về trước. Lạc đại nhân thấy thế nào?
Điều kiện này thoạt nghe thì có vẻ như không kể tiểu vương gia thắng hay thua, đều đưa ra một bức họa đồ. Nhưng sự thật lại tuyệt không phải như vậy, Lạc Ngưng vốn đã thẳng thắn cự tuyệt tiểu vương gia, giờ hắn lại nhân cơ hội cá cược câu đối này, đem bức họa mà ép nàng phải lấy, rõ ràng là làm khó người ta. Lạc Ngưng thầm ‘hừ’ một tiếng, không nói gì.
Tranh của Từ Vị ngàn vàng cũng khó cầu, người người vừa nghe thấy Trữ vương gia muốn đem bức họa “Phong tuyết quy nhân” của Từ Vị ra cược, nhất thời đều cao hứng, khen hay ầm ĩ cả lên. Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới trong tay mình cũng còn một bức “Tây Hồ yên vũ” của lão Từ, lại là tác phẩm mới, trên tranh còn có chữ ký hiếm hoi của Từ Vị, nói chung so với bức “Phong tuyết quy nhân” càng đáng giá hơn.
Lạc Mẫn trong lòng có chút khó xử, Triệu Khang Trữ tuy nói là chỉ đi xem đối chơi thôi, thực chất chính là một trường thi thố, lần này mà thua đối câu thì cũng như là thua mất thể diện của con gái mình vậy.
Triệu Khang Trữ phất tay ra hiệu, trong đám tùy tùng phía sau hắn chợt có một người trung niên trông như một tú tài bước ra, toàn thân mặc một bộ y phục màu trắng. Vị trung niên này ôm quyền nói:
- Tại hạ là Trầm Bán Sơn, là đại biểu của Bắc phương bảy tỉnh thư hữu đồng minh.
“Ta khinh, đại biểu? Bảy tỉnh thư hữu đồng minh? Là tổ chức gì vậy? Đừng nói là tổ chức của mấy vị hảo hán chặn đường cướp của nhé?” Đại tiểu thư thấy Lâm Tam ngẩn người nhìn, biết hắn không nhận ra tên Trầm Bán Sơn này, bèn nhỏ giọng giải thích:
- Bắc phương bảy tỉnh thư hữu đồng minh, chính là một tổ chức tự phát, do những người đạt học vị tú tài tụ tập lại lập nên, quy mô cực lớn. Mỗi phen khoa cử ứng thí, chỉ cần Trạng nguyên là người phương Bắc, thì nhất định là người nằm trong bảy tỉnh đồng minh, nên nó còn được gọi là Trạng Nguyên Minh. Trầm Bán Sơn chính là nhân vật đầu lĩnh của Trạng Nguyên Minh, tuy là không phải tú tài, bao năm nay chưa từng đỗ đạt, nhưng hắn được tôn xưng là vua câu đối, Nam Bắc nghe danh, trình độ đối câu đối có thể xưng thiên hạ nhất tuyệt.
“Hử, cái gì mà bảy tỉnh đồng minh, tổng biểu bả tử, nói trắng ra chẳng phải là hội học sinh sao? Chỉ là hội học sinh cao trung (2). Mẹ nó, nghe tên lại tưởng là băng cướp chứ!”
Trầm Bán Sơn hướng xung quanh hành lễ, ngạo nghễ nói:
- Tiểu sinh Trầm Bán Sơn, đại biểu cho tài tử bảy tỉnh miền Bắc, hỏi thăm sức khỏe các vị đồng liêu phương Nam. Hôm nay luận bàn, không hạn chế nhân số, chư vị phương Nam chỉ cần có thể đối được, xin mời trả lời.
Tên Trầm Bán Sơn này thật cao ngạo, mới một câu đã chọc giận đám tài tử phương Nam, Hầu Dược Bạch vừa rồi bị thất thế, lúc này giận dữ đứng lên, ôm quyền đáp:
- Tại hạ Kim Lăng Hầu Dược Bạch, xin ra mắt Trầm tiên sinh. Mời Trầm tiên sinh chỉ giáo.
Trầm Bán Sơn từ từ quay đầu lại hỏi:
- Xin ra mắt Hầu tiểu huynh, không biết Hầu tiểu huynh đã từng đỗ đạt gì chưa?
Hầu Dược Bạch đáp:
- Chính là may mắn được kim bảng đề danh.
Trầm Bán Sơn cười hỏi:
- Hầu tiểu huynh nếu đã nhập triều đình, sao lại không làm quan?
Hầu Dược Bạch hơi trầm ngâm đáp:
- Các lão!
Trầm Bán Sơn cười hắc hắc, ra một câu đối:
- Kì lão tư các lão. (Già lão/ chưa già chưa cáo lão)
Đây chính là một vế đối châm chọc, chính là hứng chí xuất ra, tâm đến ý tuôn. Trầm Bán Sơn này quả là vua câu đối, thông minh mẫn tiệp, người thường không thể bì được. Câu này quả thực không dễ đối, đối được là một chuyện, làm sao có thể châm chọc ngược lại Trầm Bán Sơn mới hay. Tài tử phương Nam vừa ra trận đã gặm ngay phải khúc xương to.
Hầu Dược Bạch mặt đỏ như thịt lợn sống, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Lạc Ngưng tự suy nghĩ trong chốc lát, cũng không có đáp án, nhịn không được thầm lo lắng trong lòng: “không phải mới chỉ hiệp đầu đã thua chứ?” Nàng không kìm được trộm nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhất thời có chút thất vọng.
Lạc Mẫn thấy không ai ứng đáp, đang nhận thua trận này, chợt nghe có người mở miệng hỏi:
- Trầm tiên sinh dường như không phải là tú tài đúng không?
Người vừa đứng lên hỏi là một tên gia đinh áo xanh đang đứng cười nham nhở, da dẻ ngăm đen, trông rất khỏe mạnh. Trầm Bán Sơn này nếu xét về câu đối thì là thiên hạ đệ nhất, nhưng chỉ là đi thi bao năm mà bảng vàng lại không thế đề tên, đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời hắn. Lâm Vãn Vinh mới hỏi, đã chạm ngay vào vết thương lòng của hắn, hắn nghiến rắng đáp:
- Đúng vậy!
Lâm Vãn Vinh đi tới bên cạnh Hầu Dược Bạch, ấn hắn ngồi xuống, nhìn Trầm Bán Sơn cười nói:
- Như vậy thì hay quá. Trầm tiên sinh chính là đại biểu của Bắc phương bảy tỉnh thư hữu đồng minh, ta cũng là đại biểu cho Nam phương tám tỉnh thư hữu tổng hội Tổng đương gia– Tiêu gia viên đinh bộ , xin đối là : ‘Vô tài tố tú tài’. (Thiếu tài làm tú tài)
- Hay lắm ...
Quách Vô Thường là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, mọi người trong sảnh cũng vỗ tay rào rào như sấm dậy. “Vị lão tư các lão ; Vô tài tố tú tài” thật là diệu tuyệt thiên hạ. Đến ngay cả tên Hầu Dược Bạch kia sắc mặt cũng lộ vẻ kích động, lúc này rõ ràng là Lâm Tam vừa cứu hắn một phen.
“Cái gì mà Nam phương tám tỉnh thư hữu tổng hội tổng đương gia Tiêu gia viên đinh bộ? Thật là bậy bạ!” Đại tiểu thư vừa mừng vừa sợ, cũng hòa theo mọi người vỗ tay tán thưởng. Lòng cao ngạo của Trầm Bán Sơn giảm hẳn, nói không nên lời, lại thấy tên gia đinh này dáng vẻ chả chớt, nào có chút phong thái của tài tử, nhịn không được hừ một tiếng:
- Chỉ là một tên gia đinh nhỏ xíu mà cũng học đòi người ta đối câu, ta khuyên ngươi một câu, “Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến.”
(Người ngoài/gian chớ đến, ngưởi hiền đến) – ‘nhàn’ với ‘hiền’ phát âm tiếng Hoa giống nhau.
Lâm Vãn Vinh thấy hắn ngang ngược mắng mình là gian nhân, cười hắc hắc hai tiếng đáp:
- Trầm tiên sinh nghi biểu đường đường vì lão thái thái mà đến chúc thọ, chính là “đạo giả vị lai đạo giả lai.”
(Đạo tặc chưa đi, đạo sỹ đi) hoặc (Kẻ trộm chưa đi, kẻ tu đi)
Trầm Bán Sơn nói:
- Gượm đã, gượm đã, vị tiểu huynh này hiểu lầm ý ta rồi, câu của ta là ...
Hắn vung bút viết lên trên giấy: “Hiền nhân miễn tiến nhàn nhân tiến.”
Tuy là đảo ngược vị trí hiền nhân với nhàn (gian) nhân, nhưng cũng vẫn là ngầm châm chọc tên tiểu gia đinh nho nhỏ này. Lâm Vãn Vinh cũng cười đáp:
- Trầm tiên sinh cũng đã nghe sai câu của ta rồi...
Hắn từ trong người lấy ra một cây bút chì, soạt soạt viết: “Đạo giả vị lai đạo giả lai ...”
Cả hai câu này đều đổi vị trí hai chữ, đều trở thành câu mắng người, kết hợp với nhau như áo trời không có vết, người trong sảnh nghe xong đều cười to, tiếng vỗ tay nổ ra như sấm dậy. Lạc Viễn với Quách Vô Thường đều hứng chí kêu:
- Đại ca, đối rất hay!
- Lâm Tam, đối rất hay!
Thấy tên vua câu đối kia tái mặt hắng giọng, Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Trầm huynh, đối qua đối lại mấy câu mà thôi, chỉ là đùa giỡn một chút, làm gì phải chấp nhất như vậy. Chẳng bằng đêm nay tiểu đệ làm chủ, chúng ta tới bờ Tần Hoài Hà kiếm mấy cô em, hát bài thập bát mô, so với việc này còn thú vị hơn.
Trầm Bán Sơn thấy hắn cũng có chút thực lực, trong lòng từ từ trầm tĩnh lại, chỉ vào một gốc cổ thụ trong viện nói:
- Cây cổ thụ này trong phủ trạch của tổng đốc đại nhân thật đẹp đẽ, ta liền ra một câu, “Thiên niên cổ thụ vi y giá.”
(Giá áo này cây cổ ngàn năm)
Tên thư sinh này đem cây cổ thụ ngàn năm trong phủ tổng đốc đại nhân ví như cái mắc áo, rõ ràng là kiếm chuyện hạ thấp Lạc Mẫn. “Hử, lão Lạc tuy có gian xảo thật, cũng rất giảo hoạt, nhưng tính ra cũng làm cho bách tính rất nhiều việc, chính là một vị quan tốt, so với tên vương gia chủ tử chó chết của ngươi còn tốt hơn nhiều.” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:
- “Thiên niên cổ thụ vi y giá”, Trầm tiên sinh quả thực đại tài. Quê hương Giang Nam của ta đều nằm trên hai bờ Trường Giang, ta xin đối lại tiên sinh một câu, “Vạn lý Trường Giang tố táo bồn.” (Bồn tắm đấy sông dài vạn dặm)
Câu đối này coi như là đã lấy lại thể diện cho Lạc Mẫn, lão hồ ly này cười hì hì, không biết nên làm gì. Trầm Bán Sơn ánh mắt đảo quanh, thấy Lạc gia tường hồng ngói xanh, người ngồi trong nhà đều là thư sinh áo vải Giang Nam, tiện miệng nói:
- Phách phá thạch lưu, hồng môn trung hứa đa toan tử.
(Bửa phá thạch lựu, trong cửa hồng sao nhiều kẻ khổ/mầm giống) – chơi chữ ‘toan tử’ vừa có nghĩa là kẻ khổ, vừa có có nghĩa mầm chua.
- Giảo khai ngân hạnh, bạch y lí nhất cá đại nhân.
(Cắn mở ngân hạnh, sau vỏ trắng một vị đại nhân/nhân to) – chơi chữ 2 chữ ‘nhân’ đồng âm khác nghĩa, người và nhân hạt.
Lâm Vãn Vinh hề hề đáp, ngầm lấy bạch y của Trầm Bán Sơn so với khố quần.
Trong sảnh một phen cuồng nhiệt hoan hô, đến lúc này ngay cả Lạc Mẫn cũng không nhịn nổi, vội vàng xoay người nén cười. Lạc Ngưng tiếu ý ẩn hiện nhìn Lâm Vãn Vinh, hai má xuất hiện một vầng ửng hồng. Còn Trầm Bán Sơn thấy Lâm Vãn Vinh quả thực là thông minh nhanh trí, rốt cuộc không còn dám khinh thường hắn, đi qua đi lại mấy bước, trong lòng đang rầu rĩ, chợt thấy trên cái ao bên ngoài có đám vịt con bơi lội, bèn nói:
- Thất áp phù đường, sổ sổ sổ tam song nhất chích.
(Vịt bảy con bơi ao, đếm đếm đếm ba đôi một lẻ) - ba đôi lẻ một = 7.
Lâm Vãn vinh hơi trầm ngâm, lại thấy con vịt đang ngậm một con cá trong miệng, linh cảm chợt đến, đáp lại:
- Xích ngư dược thủy, lượng lượng lượng cửu thốn thập phân.
(Cá một thước quẫy nước, đo đo đo chín tấc mười phân) – 10 phân = 1 tấc, 10 tấc = 1 thước.
Chương 145: Lâm Tam tiên trưởng.
Phần 1
Dịch: Thanh Nhi muội muội
Biên dịch: Melly Biên tập: asin
Nguồn: tàng thư viện
“Mẹ nó chứ, ngươi muốn gì ta đây không phải không biết nhé, còn dám trước mặt lão tử làm bộ sao. Muốn làm trang B là được sao, lão tử so với ngươi còn nhiều kinh nghiệm hơn.” Lâm Vãn Vinh thầm ‘hừ’ một tiếng, trên mặt lại ra vẻ mơ hồ, nghi hoặc nhìn Triệu Khang Trữ hỏi:
- A, tiểu vương gia vừa rồi là nói với ta sao? Chẳng lẽ tiểu vương gia trước đây có quen tại hạ ư? Thật là hết sức vinh hạnh.
Triệu Khang trữ cười:
- Cho dù là trước kia không quen, nhưng sau hôm nay chỉ sợ không ai không biết ngươi đó. Lâm Tam, chỉ thấy qua khả năng đối câu của ngươi, quả nhiên không phải người tầm thường. Ngày sau có thời gian rảnh, tiểu vương thật rất muốn cùng ngươi đàm đạo một phen.
- Cảm ơn tiểu vương gia yêu thương, tiểu vương gia người là vương tử long tôn, là tinh hoa của quốc gia như mặt trời ban ngày, lại luôn bận bịu việc công. Lâm Tam chỉ là một kẻ dân thường, sao dám cùng người nói chuyện.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Triệu Khang Trữ đương nhiên không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn, đưa tay vuốt tóc rồi khẽ phất tay, tùy tùng lập tức đưa lên một bức họa. Hắn cầm lấy cười nói:
- Lạc đại nhân, hôm nay thi câu đối, bản vương đã thua, đây là bức “Phong tuyết quy nhân” mà tiểu vương mấy năm trước đã xin được của Văn Trường tiên sinh, hôm nay xin đem tặng lại cho Lạc đại nhân.
Lạc Mẫn vội ôm quyền từ chối:
- Không dám không dám, hôm nay tỷ thí đối câu chính là do Lâm Tam cùng Trầm tiên sinh đấu nhau, hạ quan nào có liên quan, Lạc mỗ vô công sao có thể thụ lộc?
Triệu Khang Trữ gật đầu:
- Tiểu vương gia đã nói, đương nhiên phải giữ lời. Lâm Tam, vậy ta đem bức “Phong tuyết quy nhân” tặng cho ngươi.
Đưa tiền đương nhiên phải lấy, Lâm Vãn Vinh liền nhận lấy bức họa rồi cười hì hì:
- Đa tạ tiểu vương gia tặng tranh đẹp. Chỉ có điều ta vốn là một kẻ thô lỗ, đối với tranh ảnh không biết thưởng thức. Tiểu vương gia đã hậu đãi như vậy, tại hạ cũng không dám lấy làm của riêng. Như vậy đi, hôm nay là ngày mừng thọ của lão thái thái, vậy xin mượn hoa dâng Phật, đem bức ‘Phong tuyết quy nhân’ này làm lễ vật mừng thọ, kính tặng lão thọ tinh vậy.
Trong đại sảnh chợt có ai cất lên một tiếng kinh thán, Lâm Tam làm chiêu này cực kỳ vi diệu, một tên gia đinh nhỏ xíu như hắn, sao có thể dám nhận tranh tiểu vương gia tặng chứ? Lúc này đem tranh chuyển qua tặng lại cho lão thái thái, cả người cả ta đều có lợi, lưỡng toàn kì mĩ.
Lão lấy ra một bát nước trong, lại lấy ra ba cây đũa vuông dài, nhúng một đầu đũa từ từ vào nước cho đến khi nước ngập đến nửa đũa, sau đó chụm ba cây đũa lại với nhau, mỉm cười nói:
- Mời các vị thí chủ quan sát kỹ.
Lão lấy bát nước trong kia lên, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đem ba cây đũa từ từ cắm vào trong bát. Ba cây đũa hơi cong lại, Huyền Huyền Tử cấp tốc đi vòng quanh bát nước mấy vòng, miệng niệm chú:
- Thái Thượng Lão Quân, Tam Thanh Đạo Tôn, cấp cấp như lệnh, đứng...
Thật là kì quái, ba cây đũa kia gốc đang chụm lại một chỗ, từ từ bắt đầu đứng thẳng lên. Cây đũa trong nước lại dựng đứng lên, đây chính là điềm lành, trong đại sảnh nhất thời ‘ong ong’ nổi lên một trận, vị Huyền Huyền Tử này quả nhiên là tiên nhân, pháp lực phi phàm.
Lão phu nhân kích động nói:
- Tiên sư, xin mời an tọa! Người đâu, mau lấy tiền hương hỏa dâng lên tiên sư!
Huyền Huyền Tử râu dài quá rốn, nét mặt tươi cười, vừa nhìn trông thật như một vị tiên nhân đắc đạo. Lâm Vãn Vinh cười sặc ra một tiếng: “Ta khinh, vị ‘tiên sư’ này so với lão tử cũng chỉ là hạng tôm tép, cái rắm chó gì mà tiên pháp thần công? Nói xin lỗi chứ trình độ kỹ thuật của ngươi quá kém cỏi, làm cho cây đũa đứng thẳng trong nước hả, từ mười tuổi lão tử đã không thèm chơi trò này rồi.”
Đại tiểu thư thấy hắn xem thường tôn trưởng như vậy, liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Tên chết tiệt nhà ngươi cười cái gì, không cẩn thận không tiên trưởng nghe được lại trừng phạt ngươi.
“Ài, thời phong kiến người ta quá mê tín nên mới xuất hiện cái bọn này, tiên sư, tiên trưởng cái rắm ấy. Hắn mà là tiên trưởng, vậy ta đây chính là Thái Thượng Lão Quân.” Lâm Vãn Vinh cười đau cả bụng, nhưng nghĩ đến đạo nghĩa giang hồ, hắn cũng không vạch trần ra. Nói trắng ra, Lâm Vãn Vinh từng dùng chiêu rửa tay trong dầu sôi, cùng với trò đũa đứng trong nước cũng giống nhau, đều là dùng phương pháp bịp bợm, hắn với Huyền Huyền tử cũng có thể nói là người đồng đạo, mọi người đều là hành tẩu giang hồ kiếm chén cơm ăn, không tố cáo thủ đoạn kiếm cơm của nhau, chính là đạo nghĩa giang hồ.
Triệu Khang Trữ đang mỉm cười, chợt thấy Lâm Tam vẻ mặt quỷ dị, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt, hắn nhịn không được khẽ ‘hừ’ một tiếng, mỉm cười nói:
- Lâm Tam, ngươi đối với đạo pháp của tiên trưởng có điều gì dị nghị vậy?
- Vừa rồi, rất hay, rất hay!
Lâm Vãn Vinh cười nói, nhưng trên mặt lại không có một chút vẻ tôn kính nào: “Đều là người trong nghề, không chỉ ra thủ đoạn của ngươi thì thôi, ngươi cũng đừng mong lừa gạt ta.”
Huyền Huyền Tử thấy Lâm Tam áo xanh nón nhỏ. nguyên lai chỉ là một hạ nhân, lão phẩy cây phất trần:
- Đứa nhỏ vô tri, sao lại dám báng bổ Tam Thanh đạo tôn!
Lạc Ngưng thấy tiên trưởng đối với Lâm Tam có thành kiến như vậy, vội vàng tới cạnh Lâm Vãn Vinh nói:
- Lâm đại ca, vị tiên trưởng này sợ là có chút pháp lực, huynh chớ có nên khinh thị đắc tội với ông ấy, coi chừng ông ta thi pháp hại huynh đó.
“Ừm, tiểu nữ này đối với ta cũng không tệ, không uổng công ta đã quan hoài nàng lúc nãy.” Lâm Vãn Vinh bật cười:
- Không sao, lão là Huyền Huyền Tử tiên trưởng, ta đây cũng là Lâm Tam tiên trưởng, mọi người đều là kẻ thắp hương trong miếu, không ai ngại ai.
Lạc Ngưng mím miệng cười khẽ:
- Lâm đại ca, huynh nói chuyện thì thật không biết câu nào là thiệt câu nào là giả nữa.
Đại tiểu thư đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, ho khan một tiếng:
- Lâm Tam, tiểu vương gia đang nhìn ngươi kìa.
Lạc Ngưng trong lòng kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy tên tiểu vương gia kia quả nhiên đang mỉm cười nhìn sang bên này. Triệu Khang Trữ nhìn Huyền Huyền Tử tiên trưởng nháy mắt một cái, lão đạo sĩ liền nhìn Lâm Vãn Vinh:
- Vị tiểu thí chủ này, ngươi không phải là đối với Tam Thanh đạo tôn có cái gì hoài nghi chứ? Bần đạo xin khuyên tiểu hữu một câu, với đạo hạnh của ngươi, nên nghi chính mình chớ đừng hoài nghi đạo tôn.
Lâm Vãn vinh lời này vừa ra, đã khiến người nghe kinh hãi, pháp lực vừa rồi của tiên trưởng, chính là bọn họ đích thân chứng kiến, tên Lâm Tam này không phải là muốn tìm chết chứ, đại tiểu thư sắc mặt lo lắng, khẽ dậm dậm chân: “Tên chết tiệt nhà ngươi sao lại lỗ mãng như vậy chứ!”
Huyền Huyền Tử tiên trưởng sắc mặt biển đổi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lấy ra ba cây đũa sạch đầu vuông, hướng xung quanh vuốt cằm nói:
- Mời mọi người cùng xem cho kỹ.
Lâm Vãn vinh bắt chước bộ dạng của Huyền Huyền Tử, chậm rãi nhúng ba cây đũa đầu vuông ấy vào trong nước, đem ba cây dài ngắn giống nhau tụ lại một chỗ. Thấy ba cây đũa có chút nghiêng lên, Lâm Vãn Vinh trong lòng căng thẳng:
- Lâu rồi ta không luyện tập, có chút không quen tay.
Hắn cười hắc hắc, bắt chước tên thần côn kia đi vòng quanh bát nước, miệng lẩm bẩm niệm chú:
- Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Đại Từ Đại Bi chú, mau mau hiển linh, đứng lên cho ta !
Ba cây đũa hơi nghiêng một chút, liền ổn định lại ngay, từ trong nước từ từ đứng thẳng lên. Mọi người nhìn thấy đều trợn tròn mắt, Huyền Huyền Tử khi xuất ra tiên pháp này, đó là do người ta đã khổ tu sáu mươi năm mới được, tên Lâm Tam này đâu có bao nhiêu tuổi, làm sao lại có được công pháp đến bực này, chẳng lẽ hắn cũng là tiên trưởng? Quái sự hàng năm đều có, riêng năm nay lại đặc biệt nhiều, không nghĩ tới một tên gia đinh nhỏ xíu của Tiêu gia thế nhưng lại có tiên pháp, trong đại sảnh bắt đầu ồn ào cả lên.
Lạc Ngưng cùng đại tiểu thư bụm chặt miệng, thật không dám tin tưởng điều đang xảy ra trước mắt. Lạc lão thái thái lại càng kinh hãi hơn:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu mà học được tiên pháp, sao lại giống pháp thuật tiên trưởng như đúc vậy?
Lâm Vãn Vinh vốn là định thấy xong thì lui, chợt nghe câu đó, không nhịn được lắc lắc đầu, vị tiên trưởng tiền bối này thật là chấp mê bất ngộ quá đi. Hắn cười hắc hắc, lạnh giọng nói:
- Đạo trưởng, ta đây vốn không có học qua tiên pháp gì cả, cái này bất quá chỉ là trò bịp thôi, không biết chút tài lẻ này có nhập được vào pháp nhãn của ngài không?
Huyền Huyền Tử sắc mặt trắng bệch, nói nói gì. Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Tiên trưởng, tiên pháp của người ta đã học xong. Nhưng mà tại hạ cũng có một tiểu pháp môn, không biết tiên trưởng có học được không?
Huyền Huyền Tử không dám đáp lời, trộm liếc nhìn Triệu Khang Trữ, thấy tiểu vương gia sắc mặt không chút biểu tình cũng không quay đầu lại thì biết mình không còn đường lui đành nghiến răng nói:
- Vậy ngươi cứ thử làm xem nào.
Động tác của hai người bọn họ đều lọt vào mắt Lâm Vãn Vinh. Hắn hừ lạnh: “Mẹ ngươi chứ, muốn hợp lại chơi ta, tên rắm chó tiểu vương gia này quả thực là âm hiểm.”
Lạc Viễn từ bên ngoài vội vàng đi vào, nhìn Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Lâm Vãn Vinh trong lòng bình tĩnh lại, nhìn lão đạo cười nói:
- Ta hôm nay sẽ biểu diễn một trò, được gọi là “Hỏa thiêu miên tuyến” (đốt cháy sợi chỉ).
Trong lúc nói, Lạc Viễn đã đưa cho hắn một sợi chỉ. Lâm Vãn vinh cầm lấy vuốt ve, tựa hồ như hong khô sợi chỉ. Sau đó hắn để Lạc Viễn cầm lấy một đầu, đầu kia sợi chỉ hắn cầm lấy giơ lên nói:
- Mọi người đều thấy, vật đang nằm trong tay ta, chính là một sợ chỉ bình thường. Mời tiểu vương gia cùng đạo trưởng tra xét một chút.
Trong tay nàng là một viên đá trong suốt sáng lấp lánh, nguyên là viên kim cương mà Lâm Vãn Vinh đem làm lễ vật chúc thọ, “Đây là ta tặng lão thái thái, đâu phải là tại cho nàng chứ.”
Lạc Ngưng tựa hồ nhìn thấy tâm tư của hắn, bật cười:
- Huynh tặng cho tổ mẫu, tổ mẫu lại tặng cho ta, ta liền coi như là huynh tặng cho ta.
Cái kết luận này hình như quá miễn cưỡng đó, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ: “Dù là ta đem tặng, cũng không cần phải vui sướng như vậy chứ.”
- Lâm đại ca, huynh nhất định phải nói cho ta biết, mấy cái tiểu hí pháp đó huynh học được từ đâu vậy?
Lạc Ngưng nhớ tới sự việc li kỳ cổ quái vừa rồi, tò mò hỏi.
- Cái đó hả, lúc trước rảnh rỗi ta có xem qua một quyển kỳ thư, tên là “Mười vạn điều tại sao”, trong đó có rất nhiều cố sự thú vị.
Lâm Vãn Vinh trả lời.
- Mười vạn điều tại sao?
Lạc Ngưng nhíu mày:
- Quyển sách đó do ai viết ra, sao ta chưa từng nghe nói qua? Đại ca đọc sách nhiều thật.
Thấy Lạc Ngưng chăm chỉ cầu học, Lâm Vãn Vinh quả thực có chút không biết trả lời ra sao, đang muốn chuồn đi tiểu, chợt thấy Quách Vô thường vội vàng đi tới nói:
- Lâm Tam, mau ra ngoài, biểu muội nói có chuyện muốn bàn bạc.
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 08:46 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
- Có việc muốn bàn bạc với ta?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái nói:
- Có lẽ là việc khẩn cấp. Lạc tiểu thư, vậy chúng ta hôm khác nói tiếp, bây giờ ta phải đi gặp Đại tiểu thư thương lượng đại sự.
Lạc Ngưng nén cười:
- Lâm đại ca, vậy huynh đi lo “đại sự” của mình đi. Chỉ là hôm nào huynh có thời gian rảnh, có thể tới giảng giải cho ta về “Mười vạn điều tại sao” không?
- Được, ta nhất định tới giảng cho nàng.
Lâm Vãn Vinh lơ đễnh nói. Lạc Ngưng mím môi cười khẽ, không nói gì thêm, chỉ nhìn hắn cùng Quách Vô Thường đi mất.
- Kỳ quái thật, Lạc tiểu thư dường như có chút thay đổi.
Biểu thiếu gia đi được mấy bước, lẩm bẩm một mình.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
- Thay đổi gì?
Biểu thiếu gia lắc lắc đầu đáp:
- Không rõ lắm, chỉ là trực giác thôi.
“Nghe muốn ói, ngươi với nàng quen thân lắm sao? Còn trực giác!!” Lâm Vãn Vinh cười a a một mình, không nói gì. Đại tiểu thư đang ngồi trên kiệu đợi bọn họ, thấy hai người bọn hắn bước đến nhưng không nói gì. Nhỏ giọng ra lệnh:
- Khởi kiệu.
Kiệu gấm khẽ rung nhẹ rồi ung dung rời đi. Lâm Vãn Vinh cưỡi hắc mã đi sau kiệu mà trong lòng cảm thấy kỳ quái: “Không phải là bàn đại sự sao, sao Đại tiểu thư không nói một lời đã đi rồi?” Hắn vỗ vỗ vai Quách Vô Thường hỏi:
- Thiếu gia, Đại tiểu thư không phải là nói có việc muốn cùng ta thương lượng sao?
Biểu thiếu gia cũng ngạc nhiên đáp:
- Đúng thế, mới vừa rồi biểu muội thấy ngươi đang cùng Lạc tiểu thư nói chuyện, liền nhờ ta đi kiếm ngươi, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi. Cụ thể là chuyện gì thì cũng không nói rõ với ta, ta còn tưởng ngươi biết chứ. Đã vậy, ngươi đi hỏi biểu muội thử xem.
“Ta biết cái rắm ấy, hôm nay Đại tiểu thư tâm tư có điểm không giống bình thường. Không biết có phải là đến ‘chu kì hàng tháng’ không? Những lúc này nữ nhân thường rất là khó hiểu, lão tử tránh ra xa xa một chút thì tốt hơn, nàng nếu thật có sự tình trọng yếu gì đó, tự nhiên sẽ tìm ta nói mà thôi.”
Ba người đều im lặng không nói, tiếp tục đi thẳng tới trước. Đi được một lúc, từ trong kiệu đột nhiên truyền ra thanh âm:
- Biểu ca...
Biểu thiếu gia vội vàng ứng tiếng. Đại tiểu thư mới bảo:
- Huynh về trước một bước, bẩm cáo với nương thân muội là muội hôm nay có chút mệt mỏi, việc tiếp nhận cửa tiệm Đào gia cứ để các quản sự thương lượng làm việc là được, không cần mọi sự đều phải kiếm muội bẩm báo.
Ái dà, thật hiếm khi thấy Đại tiểu thư chủ động nghỉ ngơi không làm việc, xem ra tâm tình hôm nay quả thực không ổn lắm. Biểu thiếu gia hết sức nghe lời, liền thúc ngựa chạy vội đi, so với lúc tới Diệu Ngọc Phường còn có vẻ tích cực hơn.
Tiêu Ngọc Nhược phân phó xong, kiệu chợt dừng lại ven hồ Huyền Vũ. Màng đêm đã vây kién, gió lạnh cùng tiếng sóng vỗ bờ rì rào truyền tới, phía xa xa những chiếc thuyền hoa nhàn du đã treo những chiếc đèn lồng màu đỏ lên, từ xa nhìn lại chỉ thấy những đốm sáng lấp lánh, trông như những vì sao đang lung linh soi sáng giữa trời đêm. Dưới bóng tối ảm đạm, hết thảy mọi vật đều mang vẻ mông lung. Đại tiểu thư đứng trên bờ ngơ ngẩn nhìn hồ nước, không nói một lời.
Thấy Tiêu Ngọc Nhược dừng bước không đi tiếp, Lâm Vãn Vinh cũng đành phải xuống ngựa, không khí nhất thời có chút nặng nề. Hắn không đoán được Đại tiểu thư đang suy nghĩ gì, đành ấp úng hỏi:
- Đại tiểu thư, mới rồi có nghe biểu gia nói, nàng có việc muốn cùng ta thương lượng, không biết là việc quan trọng gì?
Đại tiểu thư không quay đầu lại, giọng mơ hồ:
- Thật sao? Vừa rồi thấy ngươi với Lạc tiểu thư nói chuyện hết sức vui vẻ, ta đây cũng không đành lòng phá hỏng niềm vui của các ngươi, đi qua đi lại muốn hỏi câu gì cũng quên mất rồi.
Lâm Vãn Vinh sững người: “Này này, cái lý do này ngươi cũng nói ra được sao?” Đại tiểu thư lại tiếp:
- Lâm Tam, ngươi với Lạc tiểu thư quen nhau bao lâu rồi, làm sao lại thân nhau vậy?
“Ặc, muốn kiểm tra hộ khẩu sao?” Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đại tiểu thư, nàng đừng nên hiểu lầm, ta cùng Lạc tiểu thư thanh thanh bạch bạch, không hề có liên quan gì nhau, cái này người ta gọi là quân tử chi giao đạm như thủy (1), ta với nàng ấy so với quân tử còn thanh bạch hơn.
“Phì phì, mẹ ơi ta từ lúc nào trở thành quân tử thế, cái chức nghiệp này quá cao thượng đi, không thích hợp với ta.”
Tiêu Ngọc Nhược sớm đã quen nghe hắn ba hoa tự đề cao mình, cả câu chỉ nên tin năm phần thôi, liếc mắt nhìn hắn khẽ nói:
- Ta chỉ là hỏi ngươi với nàng ấy làm sao lại quen nhau thôi, ngươi việc gì phải kể lể quân tử với không quân tử gì đó, lại nói nếu ngươi đúng là quân tử thì Đào gia chắc toàn Khổng Mạnh thánh nhân hết.
“Lời này thật không sai à, trước giờ ta chưa từng làm quân tử!” Hắn không hề tức giận, mỉm cười:
- Ta với Lạc tiểu thư cũng chỉ là quen biết bình thường thôi, chính là ngày trước ở nhà Xảo Xảo có gặp qua, cũng không có gì đặc biệt.
Sau đó, hắn liền đem mấy điểm cơ bản kể ra, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, những việc với Lạc Ngưng có thể mang đến hiềm nghi nhất luật bỏ qua, chỉ nói việc cùng nàng xung đột mấy lần thôi. Đại tiểu thư nghe xong, than một tiếng:
- Trên bờ đê, trước mặt bao nhiêu người, Lạc tiểu thư lại là tài nữ danh chấn Kim Lăng, ngươi cũng không chịu ăn nói đàng hoàng.
Tuy là nói như vậy, nhưng vẻ mặt nàng đã thanh thản hơn rất nhiều.
- Đại tiểu thư, nàng cũng biết mà, ta đây là người luôn luôn thiết diện vô tư, cương trực không a dua nịnh hót. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Lạc tài nữ không chịu tiếp nhận lời phê bình của ta, cũng không thể tính là bằng hữu chính thức của ta được.
Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm liệt nói, lời nói ra đến cả chính mình nghe cũng cảm thấy tin ba phần, thổi da bò không cần đóng thuế, nói mấy câu có làm sao đâu.
Đại tiểu thư ‘hừ’ một tiếng:
- Ngươi đối đãi với Lạc tiểu thư không khách khí như vậy, nhưng ta thấy nàng đối xử với lại ngươi rất là tốt. Mọi chuyện đều nghĩ cho ngươi, ngay cả việc đắc tội với tiểu vương gia cũng là vì ngươi, không biết ngươi đã dùng ác pháp(2) gì nữa.
Lúc Lạc Ngưng với hắn trò chuyện, Đại tiểu thư ngồi bên cạnh, có chối cũng không được. Vả lại, hắn cũng căn bản không có ý chối, lập tức ra vẻ vô tội đáp:
- Nói như vậy, Lạc tiểu thư đã là người như thế, quả đúng là bằng hữu chân chính, gian nan cùng chịu, một tấc không rời...
“Bõm bõm” mấy tiếng vang lên, ra là do gót sen của Đại tiểu thư đá một hòn đá vào hồ nước, giống như vô tình chặn không cho hắn nói nữa. Hắn thấy Đại tiểu thư sắc mặt khó coi, thầm nghĩ tiểu nữ này làm vậy là vì tức giùm cho Ngọc Sương, nàng đối với với Ngọc Sương quả là rất tốt, bèn cười nói:
- Đại tiểu thư, nàng yên tâm, ta đối với Ngọc Sương là thật tâm, cái vị Lạc tiểu thư kia mắt để trên trán, ta với nàng ấy trước giờ không hề có “lai diện”...
- Lai điện nghĩa là sao?
Đại tiểu thư nghi hoặc hỏi.
- À, lai điện, nói đơn giản là thế này, ví dụ giống như ta với nàng lúc này, ta nhìn nàng, nàng nhìn ta, tình tình cảm cảm, cái này kêu là lai điện...
Lâm Vãn Vinh vội vàng giải thích từ lai điện, chợt nghe Đại tiểu thư ‘phì’ một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, nũng nịu nói:
- Cái tên này, nói bậy bạ gì đó, ai thèm cùng ngươi lai điện chứ.
Ách, Lâm Vãn Vinh thấy Đại tiểu thư e thẹn chịu không nổi, vội vàng bào chữa:
- Đại tiểu thư chớ nghĩ bậy, cái này chỉ là ví dụ thôi. Ta với Lạc tiểu thư không có lai điện là thực, hơn nữa nàng ta cũng đã từng đích thân nói cho ta nghe, nàng đã thích một người rồi. Ta đây tuy là một người “bác ái”, nhưng trước mắt còn chưa tu luyện đến cảnh giới “lạm ái”, tuyệt sẽ không làm người thứ ba đâu, Đại tiểu thư cứ hết sức yên tâm.
“Này này, ngươi còn muốn tiến thêm một bước chèn ép ta sao. Ngươi cho dù là tỷ tỷ của Ngọc Sương, nhưng cũng không thể nào mù quáng như vậy. Muốn ép ta cam đoan, ta vì sao phải cam đoan với ngươi chứ?” Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nghiêm trang đáp:
- Đại tiểu thư, ta nghĩ nàng nói vậy là sai rồi. Ta sở dĩ nói cho nàng biết việc của Lạc tiểu thư, chỉ là muốn thuật lại cho nàng nghe sự thật, chứ cũng không phải là giải thích gì với nàng, mà cũng không việc gì phải giải thích với nàng. Đem một việc tuyệt đối không có bắt ta cam đoan, thật là vô căn cứ, nàng suy nghĩ quá xa rồi đó, cho dù là Tiêu Ngọc Sương, cũng tuyệt không nói như vậy.
Đại tiểu thư nghe thấy vừa thẹn vừa giận, nước mắt vòng quanh:
- Ngươi... Ngươi... Tên xấu xa...
Nàng không nói tiếp được nữa, hai vai run rẩy kịch liệt, hai dòng nước mắt trong suốt chảy dọc hai má rơi xuống. Lâm Vãn Vinh vốn là không chịu được thói ngang ngược của nàng, chợt thấy nàng lúc này khóc lên như vậy, thanh âm hết sức nghẹn ngào giống như là bị người ta khi phụ. Nhìn hình dạng nàng khi này đâu còn giống một nữ tử mạnh mẽ cao ngạo kiên cường thường ngày chứ. Lúc nàng khóc lóc tựa hoa (lê) trong mưa, nước mắt tuôn rơi như những hạt sương long lanh vương trên hoa hải đường, tả cũng không hết vẻ kiều mị động lòng người.
“Mẹ ơi, đến khóc cũng có thể rung động lòng người đến thế, đây không phải là muốn câu mất linh hồn ta sao. Mẹ nó chứ, lão tử đây vốn không phải là Liễu Hạ Huệ (3)!” Lâm Vãn Vinh trong lòng đánh thót mấy cái, vội vàng quay mặt đi không dám nhìn nàng nữa. Đại tiểu thư thấy hắn đến nhìn mình một chút cũng không thèm, trong lòng càng bi thương, khóc lóc càng thê thảm, nghẹn ngào nói:
- Tên xấu xa này, chỉ toàn nói chuyện độc ác với ta như vậy. Ta nói ngươi chuyện đó, chẳng lẽ là muốn làm hại ngươi sao? Ngươi đúng là đồ xấu xa không hiểu tâm ý mà.
Nói đến tính tình của Đại tiểu thư, mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng mà tuyệt đối không bao giờ muốn hại mình, điều này Lâm Vãn vinh hoàn toàn có thể xác nhận, chỉ là quá háo thắng, quá cứng đầu thôi. Đại tiểu thư tiếp tục mếu máo:
- Hôm nay trong lúc yến hội, ngươi khiến cho tiểu vương gia khó chịu như thế, là ai vì ngươi mà lo lắng? Cũng là ta... Tiêu gia ta quan tâm đến ngươi như thế, ngươi đúng là tên xấu xa không có lương tâm mà.
“Cái tên này hình như quá dài, hơn nữa nghe cũng không đúng lắm!” Hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy Đại tiểu thư khóc loạn lên như vậy, so với hình dạng nữ tử hung hung hăng hăng thường ngày thì không biết là ôn nhu hơn bao nhiêu lần. Nếu mỗi ngày đều thấy nàng khóc lên yêu kiều như vậy, cảm giác quả thật rất không tệ.” Trong lòng vừa nổi lên ý nghĩ này, Lâm Vãn Vinh lại giật thót: “Tội lỗi tội lỗi, Đại tiểu thư, ta không phải là trù nàng mỗi ngày đều khóc đâu nha.”
Đại tiểu thư thấy hắn không nói một tiếng, trong lòng càng thêm ấm ức, nghẹn ngào:
- Tên tiểu vương gia kia chỉ hiếp đáp ngươi mấy câu, ngươi chỉ nhẫn nhịn một chút là được rồi, sao lại còn muốn trêu chọc hắn, trí thông minh thường ngày của ngươi không biết đã đi đâu rồi hả? Đó không phải là ngươi muốn lấy lòng Lạc Ngưng hay sao?
Ặc, nghe câu đầu còn đang hết sức cảm động, thì ngay câu sau đã khiến người ta khóc cười không xong rồi. Đại tiểu thư còn không biết tên Triệu Khang Trữ với Bạch Liên giáo có mối quan hệ ngầm, lại tưởng rằng nếu Tiêu gia không trêu vào hắn, thì hắn cũng không làm khó Tiêu gia. “Đại tiểu thư đáng thương, nàng không biết sự rắc rối trong đó, chúng ta đây sớm đã chọc giận hắn rồi, hắn chính là quyết ý nhằm vào chúng ta đó.” Lâm Vãn Vinh cười khổ một tiếng, bất kể là Tiêu gia hay Lâm Tam, từ sau khi xảy ra sự tình với Bạch Liên giáo đã là người trên cùng con thuyền, ai cũng không thoát ra được.
- Sau đó thì nàng cũng biết rồi, Thanh Tuyền kịp thời xuất hiện cứu được chúng ta.
Lâm Vãn Vinh không tiện nói tới Lâm Tiên Nhi, bèn đem tất cả công lao quy hết lên người Tiếu Thanh Tuyền.
Đại tiểu thư thầm nghĩ một lúc mới hỏi:
- Lâm Tam, chẳng lẽ ngươi hoài nghi tên tiểu vương gia kia...?
- Không phải hoài nghi, mà là khẳng định. Tên Triệu tiểu vương gia này chính là chủ tử đứng sau lưng Đào Đông Thành.
Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.
(1) quân tử chi giao đạm như thủy: quân tử giao lưu trong sáng như nước
(2) ác pháp: biện pháp ác độc
(3) Liễu Hạ Huệ (sinh 720 TCN, mất 621 TCN) tức Triển Cầm 展禽, tên Hoạch 獲, tự là Quý 季, người đất Liễu Hạ 柳下, nước Lỗ 魯, thời Xuân Thu 春秋, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Truyền thuyết kể rằng ông một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
(4) Phối phương: Phương pháp điều chế (nước hoa)
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 09:05 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang