Người đến đúng là túy đạo nhân, chỉ thấy lão cười ha ha, há miệng phun ra một tia rượu lên trên thân kiếm của đối phương đã được nội gia chân lực quán trụ, phát ra một cổ hàn khí, khi tửu tiễn va chạm với thân kiếm thì lập tức bị đóng thành một khối băng.
Nữ tử che mặt phi thân muốn đuổi theo Phương Kiếm Minh, lúc này túy đạo nhân dùng tay xuất ra hơn mười đạo chân lực, đem những người kia chặn lại, không cho họ đuổi theo Phương Kiếm Minh, ở bên kia nhuyễn kiệu có bốn thiếu niên khi túy đạo nhân phun rượu liền nâng nhuyễn kiệu lên, nữ tử che mặt thì phi thân đuổi theo Phương Kiếm Minh.
Túy lão nhân thấy thế thì khuôn mặt già nua giận dữ:”Lão phu sống đã hơn trăm tuổi rồi nếu như không thể ngăn cản các tiểu bối này lại lão tửu quỷ này sẽ quy ẩn giang hồ!” nói xong trong tay xuất ra một cái hồ lô lớn chuyển xoay ba vòng rồi bay khỏi tay, “Hô Hô” thanh âm xé gió vang lên, trong nháy mắt bay đến đỉnh đầu của nữ tử che mặt với lực đạo tựa ngàn cân, nữ tử che mặt cũng không nói một tiếng, thân kiếm bổ ra, bổ vào thân của hồ lô, một tiếng động lớn vang lên, lúc này cũng không biết đại hồ lô kia là làm bằng chất liệu gì đao thương bất nhập, cũng không có bị nội gia chân lực của nữ tử chế trụ, nữ tử che mặt bị hồ lô cản trở lại bay trở về phía nhuyễn kiệu ở phía bốn thiếu niên, phát ra một cổ kình lực khổng lồ, bốn thiếu niên vận khởi nội gia chân lực cũng khó tiến lên được nửa bước.
Tiếp đó, đại hồ lô trong nháy mắt bay ba vòng xung quanh nữ tử che mặt cùng nhuyễn kiệu, túy đạo nhân đánh ra một phách không chưởng, đánh văng những người khác, lăng không xuất trảo nắm lấy đại hồ lô, hai chân vừa chạm đất, liền trừng mắt, một đạo điện quang hiện lên theo hai con mắt của lão, phát ra một cổ khí phách lẫm lẫm, hoàn toàn ngăn cản những người này lại.
Nữ tử che mặt lạnh lùng nói:”Ngươi là ai sao lại cản chúng ta?” Túy đạo nhân cười ha ha nói:”Các ngươi chính là người của ma môn?” nữ tử che mặt nói:”Đúng vậy thì sao?” Túy đạo nhân cười nói:”Yên tâm, các ngươi cũng sẽ có một phần, các ngươi nếu muốn đoạt được thiên hà bảo lục, lão tửu quỷ đương nhiên phải ra tay ngăn cản, nếu các ngươi có thể dựa vào khả năng của mình đoạt được thì lão tửu quỷ này cũng không nói gì, người của ma giáo cũng truy đến đây, hay lắm, hay lắm!” nữ tử che mặt cùng những người khác quay đầu nhìn lại chỉ thấy có vài bóng người đang đuổi đến như bay, đảo mắt đã đến trước mặt, nữ tử che mặt khi thấy nhóm người này cũng không biết trong lòng suy nghĩ gì chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nhóm người của đông phương thiên kiêu thấy nhóm người của ma môn trên mặt cũng lộ ra tia kinh ngạc, thấy bọn họ cũng không có ngăn được Phương Kiếm Minh lại, với thực lực của Phương Kiếm Minh lại có thêm vài phân hoài nghi, tiểu tử này rốt cục là ai có thể thoát khỏi sự ngăn cản của người của ma môn, nếu như hắn lấy được thiên hà bảo lục, tu luyện thành công thì có hy vọng trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh!
Túy đạo nhân thấy bọn họ giương mắt hổ nhìn đối phương, cười ha ha nói:”Muốn gặp thiên hà bảo lục thì hãy theo lão đến đây! Lão không thể chờ lâu quá đâu.” Nói xong liền chuyển thân, không nhanh không chậm đi ra ngoài, cái đại hồ lô được lão giắt lên trên lưng, người của ma giáo, ma môn nghe xong thì chỉ nghe nữ tử che mặt hừ một tiếng, mang theo người của ma môn đuổi theo, cái miệng nhỏ nhắn của đông phương thiên kiêu cũng xuất ra một tiếng cười lạnh, cũng không chần chờ, mang theo nha hoàn của nàng, lão giả mặt lạnh và lão giả mập mạp triển khai thân pháp đuổi theo sát phía sau, trong lòng tuy có chút hoài nghi nhưng vẫn tiếp tục.
Phương Kiếm Minh đi khoảng được ba mươi lí thì thay đổi phương hướng, nhằm về phía nam mà chạy. Trong lòng hắn còn suy nghĩ về trận đánh của túy lão nhân và nữ tử che mặt, bất kỳ ai trong bọn họ bị thương cũng là việc hắn không muốn, nhưng túy lão nhân là ai, chính là cao thủ trên thiên bảng, nếu dùng võ công có thể đả thương lão thì chỉ có thể là cao thủ cùng đẳng cấp, mà những người đó nơi đây làm sao mà tìm được. hắn đối với thân thủ của Y Di cũng có hiểu biết, mặc dù nàng không phải là đối thủ của túy lão nhân, nhưng luận về võ công cũng không thua kém túy lão nhân quá xa, túy lão nhân lại không muốn tìm người của ma môn để gây phiền toái, kiếm pháp của Y Di tỷ cũng rất siêu việt, chắc cũng sẽ không bị thương tổn gì, trong lòng lập tức nhẹ bớt, trong chốc lát hắn đã đi hơn ba dặm, địa hình phía trước cũng biến đổi, sau khi vượt qua hơn mười tảng đá lớn, địa hình ngày càng đẩu tiễu, chỉ thấy hắn bị vây quanh trong một khu vực toàn đá lớn, những tảng đá này cao hơn năm trượng, thấp thì cũng hơn hai trượng, Phương Kiếm Minh còn chưa có gặp qua loại địa hình này, trong lòng khẽ động, liền cảnh giách, thân hình chuyển một cái, phóng qua một tảng đá lớn.
Bỗng dưng kỳ lân thử trong lòng hắn nhảy dựng lên kêu chi chi, phía bên phải của Phương Kiếm Minh có một đạo khí kình muốn phá thể mà ra, hắn liền lập tức đem khí kình ngăn chặn, giương mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy một thân ảnh ẩn hiện ở một tảng đá phía trên, hắn đứng trên một tảng đá lớn, quần áo của hắn bị gió thổi tung bay, trên người phát ra một khí thế siêu cường, Phương Kiếm Minh nhìn hắn chỉ thấy người này có võ công thật là cao, tuy không thể nói là ngang hàng với bọn người nghĩa phụ hắn nhưng tuyệt đối cũng là bá chủ một phương, hoặc là nhân tài đứng đầu một phái mới có thể có được loại khí thế này.
Thân hình Phương Kiếm Minh phóng về phía sau, phóng thảng lên một cự thạch, cùng người nọ cách nhau khoảng tám trượng, Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy khoảng cách này cũng khó có thể tấn công nhanh được, người này là một lão nhân gầy yếu, mặc một đại bào màu xanh, đại bào rộng thùng thình, đôi ngươi lòe lòe phát lạnh, nhìn thấy hiên hà bảo lục trong tay trái của hắn thì khóe miệng lộ ra một tia cười cổ quái, lão giả này thấy Phương Kiếm Minh chỉ có một thân một mình lại là một thiếu niên nên liền xem thường hắn, không có nửa phần xem trọng hắn, ẩn chứa trong đó còn có vài phần khinh địch đối với Phương Kiếm Minh.
Nhưng như vậy Phương Kiếm Minh mới có thể cảm thấy người này không dễ đối phó, chỉ cần lão giả này có động thì Phương Kiếm Minh tin rằng chỉ cần trong thời gian nói vài lời thì hắn có thể vượt qua lão giả này, nhưng mà từ khi lão giả nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì căn bản không có thái đột lơi lòng thần thái, đôi điện nhãn gắt fao khóa trụ thân thể của Phương Kiếm Minh.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Phương Kiếm Minh cũng lão nhìn nhau một chút, rồi cùng chuyển thân, nhảy lên cao, hắn muốn phi thân qua đầu lão giả, lão nhân cười lạnh một tiếng, thân hình lật một cái, xoay người rơi xuống một tảng đá lớn cách đó sáu trượng, một đôi bào tụ rộng thùng thình chậm rãi động, Phương Kiếm Minh thấy lão muốn động võ, tâm thần trầm xuống, đem công lực toàn thân vận khởi đến năm ngón tay, năm ngón tay có chút mở ra, thiếu lâm long trảo thủ sẵn sàng xuất ra.
Lão nhân thấy năm ngón tay của hắn chậm rãi mở ra rồi chộp lại, nhưng mày nhìn Phương Kiếm Minh quát:”Thiếu Lâm Long Trảo Thủ! Được, bổn chưởng môn xem xem ngươi đến tột cùng là đã học được mấy tầng.” Thân hình như tia chớp bắn về phía Phương Kiếm Minh, một đôi bào tụ rộng thùng thình vung lên, một cổ nội gia chân lực mãnh mẽ đánh ra, Phương Kiếm Minh không dám xem thường, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ liền xuất ra ba chiêu, ba chiêu liên hoàn này xuất ra chỉ nghe trảo phong lẫm nhiên, sắc mặt lão nhân hơi kinh hãi, gia tăng thêm ba phần chân lực tiếp đón ba chiêu của Phương Kiếm Minh, chỉ thấy hai bóng người trên không trung va chạm, Phương Kiếm Minh rơi xuống một tảng đá lớn, lão nhân thì bay lên, luân chuyển thân mình, đáp lên một tảng đá lớn, mạnh bào tụ lại trên một tảng đá lớn, ném đến Phương Kiếm Minh như sấm, ống tay áo của hắn chợt động, một tiếng động chấn vang lên, đá bay loạn lên “Thiết Tụ Thần Công”, lão nhân cười lạnh nói:”Tiểu Tư, của ngươi đó, đến đi.”
Lúc nói chuyện xong thì đã xuất ra ba chiêu, mỗi một chiêu xuất ra đều bức Phương Kiếm Minh lùi lại từng bước, sắc mặt của Phương Kiếm Minh trầm xuống, kêu lên:”Tiền Bối, xin đắc tội!” Năm ngón tay chia ra rồi hợp lại rồi lại chia ra, một tiếng động vang lên, đánh lên trên bào tụ của đối phương, Phương Kiếm Minh đắc thế cũng không dừng lại, trong khoảnh khắc đã đánh ra sáu chiêu Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, bức lão nhân lùi về phía tảng đá lớn, lão nhân không thể phá giải, chỉ nghe lão nhân hét lớn:”Đây không phải là Thiếu Lâm Long Trảo Thủ chính tong, tiểu tử ngươi sao học được!” Phương Kiếm Minh bức lui lão cười to:”Thiếu Lâm Long Trảo Thủ uy lực vô cùng, tại hạ chỉ bất quá là học được nhất chiêu bán thức, khó trách tiền bối nói là không phải chính tông! Cáo Từ!” Trong miệng tuy nói chuyện nhưng thân mình đã phi thân bay qua đầu lão nhân.
Lão đầu chân còn chưa kịp chạm đất thì Phương Kiếm Minh đã vội vã bỏ chạy, thấy thế mặt mũi lão đỏ bừng nghiến răng ken két, từ trong ống tay áo phải rộng thùng thình đột nhiên thò ra một thanh đoản kiếm. Một đạo kiếm khí lập tức phá không mà tới chém thẳng vào khoảng không dưới chân Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh nghe thấy kiếm khí đuổi tới trong lòng cũng âm thầm kinh dị, thật không ngờ trong tình huống này mà lão đầu vẫn kịp xuất kiếm; hắn vội vàng hít sâu một hơi thân hình tựa như một quả pháo thăng thiên nhanh như chớp lao lên trên một mỏm đá cao chừng năm xích. Vừa đặt chân lên mỏm đá còn chưa kịp định thần thì bên tai đã truyền đến tiếng cười lạnh của lão đầu nọ, ông ta điểm nhẹ chân xuống đất thân thể tung lên lộn một vòng trong không trung, đoản kiếm trong tay tựa như cuồng phong bạo vũ chỉ trong chớp mắt đã xuất ra mười ba kiếm, kiếm khí tầng tầng lớp lớp, kiếm phong phá không rít gào! Hai vạt áo của Phương Kiếm Minh rung lên phần phật, hắn bị bức thối lui liên tục ngay cả Thiên Thiền đao đang dắt trên đao cũng không kịp rút ra, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Lão nhân nọ cầm đoản kiếm trong tay tấn công như mưa sa bão táp buộc Phương Kiếm Minh từ từ lui tới bên bờ mỏm đá, đúng lúc này cánh tay trái của ông ta chợt vươn ra, ngón tay thực chỉ, ngón giữa và ngón cái khum lại thành hình Ưng trảo phân biệt điểm vào Nội quan và Liệt khuyết nhị huyệt trên cổ tay Phương Kiếm Minh. Nhận huyệt chuẩn xác, ra tay mau lẹ chỉ bằng một chiêu này cũng có thể thấy được lão đầu này có không ít hơn mười năm khổ tu môn võ học này. Phương Kiếm Minh mặt mày đại biến, hắn không còn cách nào khác đành phải liều mạng chịu một kiếm, sau đó rút Thiên Thiền ra cùng phân cao thấp vậy!
Đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Trọng Dương lão nhân, bức hiếp một tên hậu sinh vãn bối không phải là tự làm mất thân phận của ngươi sao!
Theo tiếng nói một thân ảnh tựa như tia chớp lao lên mỏm đá, đồng thời gậy trúc trong tay người này không chậm trễ điểm ra một cái, xảo diệu là một cú điểm này vừa đủ ngăn chặn thanh tiểu kiếm đang sắp chạm vào người Phương Kiếm Minh, vừa vặn cứu hắn một mạng. Phương Kiếm Minh vừa định thần trở lại thì người nọ đã cùng lão đầu giao tranh kịch liệt. Hai người tay kiếm tay trúc không ngừng qua lại, chân cũng không dám trễ nải không ngừng đạp cước bộ di chuyển vòng quanh mỏm đá, giao tranh mấy chiêu liền có thể thấy được hai người thực lực bất phân cao thấp, không ai nhường ai.
Từ lúc nghe tiếng nói đó vang lên Phương Kiếm Minh đã đoán được người đến là ai, hắn lấy lại bình tĩnh rồi phi thân lên một mỏm đá khác kêu lớn:
- Hoa đại ca, ta lại thiếu ngươi một món nhân tình, sau này có dịp sẽ hồi báo. Bây giờ ta còn có việc cần xin đi trước!
Người này cũng cười ha hả lớn giọng đáp:
- Lần này không tính, là Tiếu lão đầu muốn ta làm thế. Ngươi mau đi đi, Tây Môn tiên sinh đang chờ ở phía trước!
Phương Kiếm Minh nghe vậy cảm giác có chút khó hiểu, không biết là trong hồ lô của bọn họ đang dấu thuốc gì, nhưng lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ về điều này cho nên hắn không dám chần chờ vội vàng phi thân bỏ đi.
Lão đầu thấy Phương Kiếm Minh tựa như một làn khói biến mất vào trong núi rừng không khỏi tức giận tới thất khiếu bốc khói mở miệng quát lớn:
- Hoa Tự Lưu, là ngươi phá hỏng chuyện tốt của lão phu!
Hoa Tự Lưu cười lớn vài tiếng, gậy trúc trong tay lại vung lên chặn trước mặt lão đầu, lần giao thủ này Trọng Dương lão nhân vì nóng giận nên kiếm pháp đại loạn bị cây gậy trúc của Hoa Tự Lưu ép tới luống cuống tay chân. Lúc này lại thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh đã hoàn toàn biến mất liền hiểu cơ hội tước đoạt Thiên Hà bảo lục đã hoàn toàn vô vọng, nộ hỏa trùng thiên chỉ còn biết trút hết lên đầu Hoa Tự Lưu mà thôi. Đánh nhau được một lúc lão đầu cũng dần tĩnh tâm lại, kiếm xuất cũng trở nên trầm ổn nghiêm mật hơn, kiếm khí tung hoành, trúc phong lay chuyển. Hai người đánh nhau hơn nửa khắc vẫn bất phân thắng bại như cũ.
Phương Kiếm Minh tựa như một cơn cuồng phong đạp trên đầu từng tảng đá lớn mà lao đi, chỉ chốc lát đã đi hết Thạch Lâm, địa hình trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi, trước mặt đã là vách núi dựng đứng, đỉnh này nối tiếp đỉnh kia liên miên bất tận, cảnh quan hùng vĩ tráng lệ thật khiến cho người ta than thở không thôi! Phương Kiếm Minh hít vào một hơi thật sâu rồi điểm nhẹ chân xuống đất cả người như nhất hạc xuyên vân lao lên chừng bốn trượng lại đạp chân vào gờ đá mượn lực lao lên một gờ đá khác. Phương Kiếm Minh không ngừng di chuyển trên các mỏm đá, chốc lát đã vượt qua được năm vách đá cao vút. Hắn âm thầm tính toán trong lòng, khinh công của mấy võ lâm cao thủ này còn kém mình rất xa, mặc dù không thể chắc chắn mười phần nhưng cũng rất ít người có thể bám đuôi được mình. Lên trên đỉnh mỏm đá đã có thể nhìn thấy nơi mà Tây Môn tiên sinh hẹn gặp mình hắn không khỏi thở ra một hơi, giảm cước bộ chậm rãi bước đi về phía trước.
Chợt thấy phía trước mặt chợt hiện ra một bóng nam tử đang trồng cây chuối lặng lẽ như đang chờ đợi một điều gì đó. Phương Kiếm Minh chăm chú quan sát một chút liền có cảm giác người này cực kì quen thuộc nhưng bởi vì người này đang trồng chuối nên Phương Kiếm Minh không thể nhìn rõ được hắn là ai. Hắn đi tới gần chỉ còn khoảng chừng bốn trượng thì chợt nhớ tới một người lập tức mặt mày đại biến, nghĩ thầm trong lòng: “Không xong rồi, xem ra chuyện này đã không tránh kịp nữa rồi! Có Phi Long Tử ở đây ta làm sao đối chọi được với hắn!”
Nghĩ vậy hắn liền mở miệng quát lớn:
- Phi Long Tử, ngươi làm cái quái gì vậy?
Người nọ đảo mắt nhìn Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị; sau đó hắn lại nhìn lên khuôn mặt Phương Kiếm Minh một chút cảm giác thiếu niên này có chút quen thuộc, không biết đã từng gặp qua ở đâu. Đột nhiên một tràng tiếng kêu “Chi chi…” vang lên, Kỳ Lân thử từ trong lồng ngực Phương Kiếm Minh vừa nhảy xuống đất đã gặp ngay một kẻ quái dị đang lộn ngược đầu xuống đất liền hoảng hốt quay trở lại nép bên chân Phương Kiếm Minh giương đôi mắt nhỏ ngạc nhiên nhìn đối phương.
Người nọ thấy Kỳ Lân thử liền lộn người đứng thẳng dậy, mở miệng cười ha hả nói:
- Ta biết người là ai rồi, ngươi không phải là tên tiểu tử họ Phương đó sao. Nghĩa phụ ngươi đã nhiều năm không gặp, không biết võ công hắn giờ thế nào? Ta vẫn đang tìm hắn!
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hóa ra là ngươi đã đoạt được Thiên Hà bảo lục, hay lắm hay lắm! Ngày đó cùng ngươi luận võ cả “Hỏa diễm thủ đao” của ta cũng bị phá ta liền biết rằng tương lai ngươi sẽ không tầm thường; quả thật lão phu không nhìn nhầm người!
Phương Kiếm Minh lo lắng nghĩ thầm: “Tây Môn tiên sinh ở ngay phía trước không xa, hi vọng ông ấy kịp nghe được tiếng nói chuyện ở đây, chỉ cần ông ấy tới thì tên Phi Long Tử này dễ đối phó rồi!”. Ngoài miệng lại cười nói:
- Ha ha, Phi Long Tử, ngươi cũng muốn cướp Thiên Hà bảo lục sao? Ta nghe nói ngươi đã leo lên đến chức Tán nhân của Ma giáo, địa vị cao cả sao lại đích thân đến đây. Bên trong Ma giáo cũng có không ít võ công bí tịch. Nghe nói trong Võ lâm tứ đại tà thư thì ma giáo cũng đang sở hữu Thiên La Sách phải không, nếu ngươi muốn đoạt lấy Thiên Hà bảo lục coi chừng mất mạng đó. Ta chân thành khuyên ngươi nhất tâm tu luyện “Hỏa diễm thủ đao” cho tốt, nếu rảnh rỗi thì tham khảo Thiên La Sách một chút, không nên chú ý tới Thiên Hà bảo lục làm gì! Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi!
Phương Kiếm Minh nói nhiều như vậy rõ ràng là đang cố gắng trì hoãn thời gian chờ đợi Tây Môn tiên sinh tới giúp hắn, Phi Long Tử là hạng người nào sao có thể không nhìn ra tâm tư của hắn chứ. Nghe Phương Kiếm Minh nói vậy liền cười hăng hắc từng bước tiến tới, trên mặt đất lưu lại những dấu chân thật sâu. Đường đi ở đây không phải là bùn đất mà là đá núi vô cùng cứng rắn vậy mà Phi Long Tử cũng có thể để lại dấu chân sâu như vậy có thể biết mấy năm nay tu vi võ học của hắn lại tiến bộ không ít. Theo lý mà nói thì với thân phận Tán nhân của Ma giáo, Độc Cô Cửu Thiên vì muốn lung lạc hắn tất nhiên phải tặng cho hắn không ít võ công bí tịch, còn việc hắn có từng xem qua Thiên La Sách hay không cũng chỉ có hắn và Độc Cô Cửu Thiên biết mà thôi!
Phương Kiếm Minh thấy hắn không ngừng đi lên, đảo mắt đã thấy tới trước mặt vội vàng thối lui năm bước, Phi Long Tử thấy thể liền cười ha hả nói:
- Phương tiểu tử, trong lòng ngươi nghĩ gì lão phu đã sớm nắm rõ. Ma giáo ta nhất quyết phải có được Thiên Hà bảo lục. Lúc này nghĩa phụ ngươi lại không có ở đây tốt nhất là nên giao Thiên Hà bảo lục ra, tránh cho hòa khí đôi bên đều bị tổn thương!
Vừa nói vừa đưa tay tới đọat lấy Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh, động tác cực kì chậm rãi, hoàn toàn không có một chút phong phạm cao thủ nào cả.
Lúc này Kì Lân thử đang đứng một bên giương đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Phi Long Tử, nếu Phương Kiếm Minh gặp nạn thì tốt xấu gì nó cũng có thể giúp đỡ được một chút. Phương Kiếm Minh thấy Phi Long Tử chậm rãi đưa tay tới muốn nắm lấy Thiên Hà bảo lục trong tay hắn liền muốn động thân lui lại sau. Chợt hắn cảm thấy cả người cứng đờ tựa như không còn chịu khống chế của bản thân mình nữa, hắn âm thầm kinh hãi trong lòng lập tức vận khởi Thiên Thiền chân lực. Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc, chỉ nghe “Phuỳnh” một tiếng thân hình Phương Kiếm Minh đã bắn lên không trung, mà trên mặt đất thì bàn tay của Phi Long Tử vốn đã thụ chỉ thành đao lại đang run rẩy trong hư không. Thấy thế hắn cười lớn nói:
- Phương tiểu tử, mấy năm không gặp công phu của ngươi quả nhiên là ngày tiến ngàn dặm! Tốt, quả nhiên lợi hại!
Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn Phương Kiếm Minh phi thân nhảy lên trên vách đá, trên mặt không lộ ra một chút nóng nảy nào. Nhưng khi Phương Kiếm Minh vừa đặt chân xuống mỏm đá thì Phi Long Tử cũng hét lớn một tiếng, bàn tay lập tức xỉa ra như một thanh đao cách không chém ra một đao, một đạo đao phong sắc bén cuồn cuộn lao thẳng tới chỗ Phương Kiếm Minh lập tức khiến hắn bộ vị không vững, lung lay một chút rồi trượt chân rơi xuống.
Phương Kiếm Minh kinh hãi nghĩ thầm trong lòng: “Phi Long Tử những năm gần đây võ học tăng tiến quả nhiên không ít. Nghĩa phụ, người đang ở đâu! Tây Môn tiên sinh sao còn chưa tới tiếp ứng cho tiểu tử chứ!”
Phi Long Tử thấy Phương Kiếm Minh đã rơi xuống đất mà vẫn quay lưng về phía mình liền cảm thấy có chút kì quái, hắn biết Phương Kiếm Minh này có chút cổ quái khó dò, lại sợ hắn đang bày trò di đó nên cũng không dám vội vàng, chậm rãi đi tới.
Đây là chương dịch thử nghiệm, em mong các cô cô, lão lão chém nhẹ tay Mất công spam 20 bài mới đc post
Chỉ một sát chốc mà tựa như một ngàn năm trôi qua vậy, Phương Kiếm Minh chậm rãi quay người lại, khuôn mặt tuấn tú cực kì bình tĩnh, hai mắt lấp lóe tinh quang, tay phải hơi chỉ lên trời. Phi Long Tử thấy hình dáng cổ quái của hắn chân bước hơi ngập ngừng một chút thì Phương Kiếm Minh đã đưa tay lên cầm lấy chuôi Thiên Thiền đao trên vai, chuôi đao vào tay lập tức một loại cảm giác tương thân từ từ bàn tay truyền đến. Thiên Thiền đao chưa xuất vỏ mà đã vang lên một tiếng đao ngâm nhè nhẹ. Cầm Thiên Thiền đao trong tay Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy trong người bùng lên một cỗ khát vọng chiến đâu, đầu óc tràn ngập hưng phấn một cách khó hiểu. Lúc này cho dù đứng trước mặt hắn là thần là phật hay là yêu ma quỷ quái hắn cũng không chút e ngại, tất cả đều chỉ có một đao mà thôi!
Phi Long Tử vừa thấy Phương Kiếm Minh rút Thiên Thiền đao từ trên vai xuống trong lòng không khỏi run lên, Phương Kiếm Minh đã từng nói với hắn là đã đoạt được Thiên Thiền đao, chẳng lẽ thanh đao tiểu tử này vẫn đeo trên lưng chính là thanh đao truyền kì ấy? Phi Long Tử mặt mày biến sắc quát lớn:
- P tiểu tử, thanh đao trong tay ngươi là Thiên Thiền đao sao?
Phương Kiếm Minh lạnh nhạt đáp:
- Đúng vậy!
Phi Long Tử nghe vậy không nén được hít sâu một hơi, hai bàn tay thập chỉ hé ra, lập tức lộn người trở lại tư thế trồng chuối, mười ngón tay bám chặt xuống mặt đường, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Thiên Thiền đao trong tay Phương Kiếm Minh.
Thân hình Phương Kiếm Minh nhoáng lên chỉ trong sát na đã tới trước mặt Phi Long Tử, Thiên Thiền đao trong tay lập tức xuất vỏ, ánh đao bay múa, đao khí tung tung hoành tạo thành một cơn lốc lao thẳng đến chỗ Phi Long Tử, đao ảnh tạo thành vô số thiền nhân nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, thân đao không ngừng ngân lên nhè nhẹ - Đao này chính là thức thứ sáu trong Thiên Thiền đao pháp – Thiền động!
Phi Long Tử hét lớn một tiếng, hai tay thổ kình lập tức lộn người nhảy lên trên không, hai bàn tay trở nên đỏ rực – một chiêu thành danh nhiều năm “Hỏa diễm thủ đao” toàn lực đánh ra. Nhất thời trong phạm vi hai trượng tiếng kim khí va chạm vang lên không ngớt, hai đạo đao ảnh màu bạc của Thiên Thiền đao và hỏa diễm thủ đao đỏ rực cuốn lấy nhau khiến người ngoài không thể phân biệt rõ ai với ai.
Hai người đối đao một lúc rồi lại tung người nhảy lên, Phi Long Tử hét dài một tiếng vận thân pháp tới cực điểm xoay người nhằm đỉnh đầu Phương Kiếm Minh bổ ra một đao, lập tức một ngọn lửa đỏ rực mang theo kình lực như thái sơn đổ ập xuống. Thiên Thiền đao trong tay Phương Kiếm Minh cũng không chịu kém phách ra một đao, thiền nhân uốn lượn đánh thẳng vào ngọn lửa nọ, giữa không trung lập tức vang lên một tiếng nổ mạnh. Phương Kiếm Minh thúc đẩy công lực toàn thân lập tức xuất ra liên tục hai thức thứ bảy “Thiền toàn” và thức thứ tám “Thiền hồn”. Hai thức đao hợp làm một bổ tới, Phi Long Tử thấy thế lập tức hai tay đẩy mạnh xuống đất, thân hình xoay liên tục ba vòng, hai tay hợp lại đẩy ra liên tục, thân pháp của hắn có thể nói là nhanh tới cực điểm, chỉ trong thời gian xoay người ngắn ngủ đó đã đánh ra mười đạo hỏa diễm thủ đao, tiếng kim khí va chạm vang lên vô cùng khốc liệt. tóc trên đầu Phi Long Tử cũng xù ra thẳng đừ tựa như lông nhím thật khiến người ta kinh sợ!
Nói thì chậm nhưng sự việc xẩy ra cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Phương Kiếm Minh chém mạnh một đao bức Phi Long Tử lui ra xa rồi mở miệng cười ha hả nói:
-Phi Long Tử ngươi quả nhiên không hổ là cao thủ Địa bảng, có năng lực tiếp được ba thức của Thiên Thiền đao! Thứ lỗi tại hạ không thể phụng bồi nữa!
Nói rồi quay Thiên Thiền đao cắm vào trong vỏ, mang theo Kì Lân thử phi thân lên trên vách đá, đảo mắt đã biến mất trong núi không thấy bóng dáng đâu nữa. Phi Long Tử không phải không muốn ngăn cản mà là một thức thứ tám “Thiền hồn” kình lực vẫn còn chưa hết quấn quýt lấy hắn không tha. “Thiền hồn” vừa xuất quả nhiên là như âm hồn bất tán, theo riết không buông, hỏa diễm thủ đao của Phi Long Tử không ngừng phách loạn ra xung quanh, chém ra hơn bốn mươi đao mới có thể hoàn toàn hóa giải một thức Thiền hồn quái dị này. Hắn phi thân lên trên đỉnh núi liền thấy Phương Kiếm Minh và Kì Lân thử đang ở cách hắn chừng hơn mười trượng vội hét lớn một tiếng rồi triển khai thân pháp đuổi theo.
Phương Kiếm Minh đâu có đứng yên đợi hắn đuổi tới, lập tức thi triển tuyệt đỉnh khinh công cực lực lao đi như tên bắn, hai người một trước một sau phi thân như bay. Chạy qua sáu ngọn núi đá nhỏ thì trước mặt chợt xuất hiện một cái vách đá cao chừng mười trượng, Phương Kiếm Minh hít một hơi thật sâu hai chân thổ kình, thân hình tựa như tên rời cung lao lên chừng bảy trượng, lúc kình lực vừa hết hắn lại điểm nhẹ mũi chân vào vách đá tay phải chụp lấy một mỏm đá nhô ra mượn lực lộn người một vòng vừa vặn vượt qua vách đá này. Ở phía sau Phi Long Tử đuổi đến đây cũng hét dài một tiếng, thân hình bắn lên chừng tám trượng, hắn không thèm chạm vào vách đá, bàn chân phải đỉểm nhẹ vào bàn chân trái sử ra một thức “Thê Vân Tung” mà hắn học được từ một đạo sĩ phái Võ Đang, thân hình lại bắn lên chừng một trượng. Sau đó chân trái lại đạp lên chân phải mượn lực lao lên một trượng nữa lập tức đã ở trên đỉnh đầu Phương Kiếm Minh, tay trái lập tức chém ra một đạo Hỏa diễm thủ chưởng, tay phải nhanh chóng đoạt lấy Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh đang ở trong không trung tự nhiên thân hình không được vững vàng, hắn chỉ cảm thấy một cỗ kình phong đang áp sát vào mặt không kịp nghĩ nhiều lập tức hét lớn:
-Tây Môn sư phụ, người mau tới đây!
Lời còn chưa nói hết đã nghe tiếng của Tây Môn tiên sinh vang lên bên tai:
-Phi Long Tử, từ từ đã, có gì cần cứ nói với lão phu, chớ có khi dễ hậu sinh vãn bối như vậy chứ!
Theo tiếng nói một thân ảnh tựa như tia chớp lao đến, đồng thời một đạo chưởng lực nặng như núi bổ thẳng vào trước mặt Phi Long Tử. Phi Long Tử nge tiếng chưởng phong lập tức biết người đến là một siêu cấp cao thủ nào dám phân thần dây dưa với Phương Kiếm Minh nữa, thân hình lập tức xoay một vòng trong không trung rồi song chưởng cùng đẩy ra, lập tức trong không trung vang lên một tiếng nổ mạnh, hai người đều xoay tròn trong không trung mấy vòng rồi hạ xuống mặt đất.
Phương Kiếm Minh nhân cơ hội này đã sớm chạy tới bên cạnh Tây Môn tiên sinh, Tây Môn tiên sinh nhìn hắn cười ha hả nói:
-Minh nhi, dọc đường đi đã khiến ngươi kinh hãi rồi. Đây đều là chủ ý của Tiếu lão quỷ cả, hắn nói là muốn thử công phu của ngươi một chút, đồng thời rèn luyện cho ngươi nên mới nảy ra ý định mang ngươi đến đây tham gia tràng luận võ đoạt bảo này. Vốn có ý khác nhưng không ngờ có thể dẫn ra một cao thủ Địa bảng, hay lắm, hay lắm!
Hai mắt Phi Long Tử hiện ra vẻ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tây Môn tiên sinh, thủ đao lập tức phách ra, một đạo chân lực phá không đánh tới, đao phong cuồn cuộn, những tảng đá nhỏ bị cuốn vào trong đao quyển liền bị chấn cho nát vụn. Tây Môn tiên sinh biết hắn cố ý thử võ công của mình cũng chỉ mỉm cười, bàn tay phải nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng. Lập tức trong phạm vi mười trượng gió nổi mây cuộn, hai đạo chân lực giao phong kình lực lan toả xung quanh như sóng biển. Phương Kiếm Minh và Kì lân thử đứng sau lưng Tây Môn tiên sinh suýt chút nữa bị kình khí ép đến ngã sấp xuống, Kì lân thử trong ngực hắn không ngừng kêu lên “Chi chi” ra vẻ cực kì hưng phấn, lông toàn thân cũng dựng đứng cả lên.
Chỉ nghe trong đao phong của Phi Long Tử lại vang lên một tiếng Sư tử hống, kì quái là người ta không thể xác định được tiếng Sư tử hống này là từ đâu truyền đến, tựa như nó vốn được giấu sẵn ở trong không khí vậy, chỉ cần đụng phải một đạo kình lực đủ lớn là nó sẽ lập tức xuất hiện. Sau khi tiếng sư hống qua đi lại nghe một tiếng “uỳnh” vang lên, Phi Long Tử và Tây Môn tiên sinh khôgn hẹn mà cùng thối lui một bước, đúng là kì phùng địch thủ kẻ tám lạng người nửa cân! Kì thật Tây Môn tiên sinh cũng biết vừa rồi mình chiếm không ít tiện nghi, trước đó Phi Long Tử đã giao phong với Phương Kiếm Minh mặc dù chỉ là một chốc nhưng Thiên Thiền đao là một trong Thất tuyệt của Thiếu Lâm tự đâu có dễ chịu gì. Để hóa giải ba thức Thiên Thiền đao pháp của Phương Kiếm Minh, Phi Long Tử cũng phải hao tổn khôgn ít nội lực. một chưởng này của Tây Môn tiên sinh đã dùng tới tám thành công lực mà Phi Long Tử cũng đã sử ra tới chín thành, bất quá là lúc này Phi Long Tử không còn ở trạng thái tốt nhất chứ không phải là hắn kém cỏi hơn. Nếu là lúc khác thì một chưởng này cũng chỉ có thể ép hắn sử ra chừng bảy, tám thành công lực mà thôi.
Tây Môn tiên sinh thấy Phi Long Tử sau khi giao tranh cùng Phương Kiếm Minh mà còn đối được hai chưởng của mình không lui, hơn nữa lại còn đứng sừng sững, tóc tai dựng đứng, hai mặt trợn trừng như một chiến thần vậy, khí thế hung hãn thủy chung không giảm chút nào cũgn không khỏi bội phục hắn. Luận về tuổi thì Phi Long Tử còn kém ông ta nhiều lắm nhưng nội công hỏa hậu lại không dưới cơ chút nào, hơn nữa lại còn cao hơn ông ta nửa thành. Võ công như thế hỏi sao không khiến cho Tây Môn tiên sinh cảm thấy kinh dị. Tuy nói tâm đắc nhất của Tây Môn tiên sinh là Dị dung thuật nhưng những năm gần đây ông ta cũng không bê trễ võ học chút nào, lúc còn là một thiếu niên ông ta đã bái một vị phong trần dị nhân làm sư phụ, được ăn không ít linh đan diệu dược, nội công vô cùng sung mãn. Hơn nữa còn được sư phụ truyền thụ cho một thân võ công bất tục tuyệt đối có thể xưng là tuyệt học xưng bá võ lâm chẳng kém gì thuật Dịch dung của ông ta. Cũng không có ai biêt được Phi Long Tử học được Hỏa diễm thủ đao từ đâu, đại khái cũng chỉ có thể cho rằng hắn gặp kì ngộ gì đó, nếu không làm sao có thể học được loại võ công cương mãnh như vậy.
Phương Kiếm Minh thấy hai người chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau đánh giá đối phương vội đưa mắt nhìn quanh một chút, hóa ra là trên này địa hình bằng phẳng hơn rất nhiều, nơi này là một bãi loạn thạch khá lớn, thi thoảng mới thấy vài bụi cỏ dại nhưng cũng ở cách bọn họ rất xa, rất khó có thể nhìn thấy rõ ràng…
Đây là chương dịch thử nghiệm, em mong các cô cô, lão lão chém nhẹ tay Mất công spam 20 bài mới đc post
Phương Kiếm Minh không biết vì sao Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu lại chọn nơi này, sườn núi này thật sự quá nguy hiểm chẳng mấy ai tình nguyện đến nơi hiểm yếu như thế này nếu không có việc bắt buộc phải đi. Thấy địa hình nơi này khắc nghiệt như vậy, lại nghĩ đến đoạn đường hung hiểm vừa qua không khỏi khiến Phương Kiếm Minh nảy ra ý nghĩ mang theo Thiên Hà bảo lục đi càng xa càng tốt, đến một nơi hoang vu nào đó khổ tu võ không, sau khi luyện thành tuyệt thế thần công thì sẽ tái xuất giang hồ, lúc đó còn phải sợ ai nữa chứ.
Lại nói đến một chiêu này của Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu thật sự quá cao minh, bọn họ dụ hết võ lâm cao thủ đến nơi này thật sự có dụng ý thâm sâu khác; Phương Kiếm Minh cho dù có thông minh đến đâu cũng khó có thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ!
Phi Long Tử đánh giá Tây Môn tiên sinh một lúc, thần sắc không ngừng biến đổi, đột nhiên nghĩ tới một người vội mở miệng quát hỏi:
- Theo thái độ của Phương tiểu tử thì ngươi và hắn rất thân thuộc. Hắn gọi ngươi là Tây Môn sư phụ vậy ngươi mang họ Tây Môn sao?
Tây Môn tiên sinh cười hăng hắc vuốt chòm râu dài nói:
- Không sai, ta đúng là mang họ Tây Môn, những người quen biết đều gọi ta là Tây Môn tiên sinh. Phi Long Tử, ta nhận ra ngươi chẳng lẽ ngươi lại không nhận ra ta!
Phi Long Tử lắc đầu nói:
- Mặc dù ta không biết ngươi là ai nhưng cũng có thể nhận ra võ công của ngươi cực kì cao minh, tuyệt không kém hơn các cao thủ trên Thiên – Địa nhị bảng.
- Đa tạ ngươi tán thưởng, Tây Môn không dám nhận. Ta chỉ là kẻ vô danh nơi thôn dã đâu dám so sánh với các ngươi!
Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười đáp.
Phi Long Tử chớp mắt nói tiếp:
- Mặc dù ngươi vô danh nhưng “Thiên Sư công” của ngươi lại không vô danh chút nào!
Tây Môn tiên sinh nghe thế không khỏi thốt lên một tiếng “hả?” kinh ngạc hỏi hắn:
- Ta còn tưởng rằng công phu của ta trên đời này rất ít người biết, không ngờ ngươi cũng biết đến Thiên Sư công. Làm sao ngươi biết được?
Phi Long Tử cười lạnh một tiếng nheo mắt nhìn ông ta trầm giọng hỏi:
- Ngươi là Thiên Trúc tăng có phải không?
Tây Môn tiên sinh kinh ngạc hỏi:
- Cái gì mà Thiên Trúc tăng? Thiên Trúc tăng là ai?
Phi Long Tử thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tây Môn tiên sinh khi nghe nói đến Thiên Trúc tăng không khỏi có chút băn khoăn, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Hắn vốn tưởng rằng Tây Môn tiên sinh này và vị Thiên Trúc tăng năm đó hắn gặp có chút quan hệ, vốn năm đó khi gặp vị Thiên Trúc tăng kia chỉ giao thủ đúng một chiêu hắn đã hoàn toàn thảm bại. Cho nên trong đời Phi Long Tử, ngoài Đao Thần ra thì cũng chỉ có vị Thiên Trúc tăng thần bí kia mới khiến hắn ăn ngủ không yên mà thôi! Điều đáng nói ở đây là vị Thiên Trúc tăng kia cũng chỉ lưu lại Trung Nguyên có mấy năm rồi quay lại Thiên Trúc. Năm đó, Võ lâm Vạn sự thông đã xếp vị Thiên Trúc tăng này đứng thứ hai trong Thiên Bảng nhưng lại nhận xét về võ công của ông ta là : “Võ công thần kì, phong phạm vương giả, không ai có thể sánh bằng!”.
Cũng năm đó sau khi tỷ thí một chiêu với ông ta đã bại Phi Long Tử nhận ra võ công người này cao hơn hắn rất nhiều, nhưng rốt cuộc là võ công của ông ta cao tới đâu thì hắn không thể đo lường được, chỉ có thể dung mấy chữ “cao thâm khó lường” để hình dung về tu vi võ công của người này mà thôi!
Hôm nay hắn thấy trong chân lực của Tây Môn tiên sinh còn ẩn giấu tiếng sư hống, loại võ công cổ quái như vậy dường như không phải là mạch phái Trung Nguyên. Năm đó sau khi tiếp một chiêu của ông ta Phi Long Tử nghe như trong chiêu đó vừa có tiếng long ngâm lại có cả tiếng tượng gầm, hắn liền đưa vấn đề này ra hỏi thì vị Thiên Trúc tăng nọ cũng chỉ cười đáp: “Võ lâm Trung Nguyên tuyệt học vô số, Ba La Long Tượng Công của bần tăng còn kém cỏi lắm. Gia sư còn một môn tuyệt học khác tên là Thiên Sư công, sau này nếu thí chủ gặp phải người sử ra Thiên Sư công xin chớ kinh động!”
Ông ta nói rồi cất bước phiêu sái bỏ đi. Nhiều năm trôi qua Phi Long Tử đã gần như quên mất vị Thiên Trúc tăng kia, nhưng hôm nay đột nhiên thấy môn võ công quái dị của Tây Môn tiên sinh tựa như có chút tương đồng với võ công của lão dị tăng nọ trong đầu chợt nhớ lại chuyện trước kia. Hắn biết rất nhiều nhân vật phong vân cùng tuyệt kĩ thành danh của họ nhưng lại không thể biết dị tăng Thiên Trúc kia là ai, hơn nữa còn nhớ tới lời dặn dò “ngày sau gặp người sử ra Thiên Sư công” liền không khỏi biến sắc mặt, âm thầm cảm thán vị dị tăng kia quả nhiên liệu sự như thần!
Phi Long Tử nghĩ đi nghĩ lại một hồi cũng cảm thấy đau đầu, hơn nữa có tiếp tục truy cứu vấn đề này cũng sẽ chẳng đi tới đâu, tốt nhất là cứ cho qua cho rảnh chuyện. Hắn vỗ đầu một cái rồi trầm giọng nói:
Phương tiểu tử, có mấy năm không gặp mà ngươi lại quen biết thêm nhiều dị nhân nữa rồi, thật không biết đây là phúc hay là họa nữa. Được rồi, Tây Môn tiên sinh, ngươi chờ ở đây làm gì, chẳng lẽ đợi Phương tiểu tử đem Thiên Hà bảo lục đến cho ngươi sao?
Tây Môn tiên sinh chỉ cười hăng hắc không nói gì, trường bào phất lên phủi sạch một tảng đá bằng phẳng chậm rãi ngồi xuống rồi mới nhìn Phi Long Tử nói:
- Phi Long Tử, nếu ngươi muốn biết đáp án thì đi hỏi bọn Tiếu lão đầu đi, bọn họ tới rồi!
Phi Long Tử và Phương Kiếm Minh ngưng thần lắng nghe liền cảm thấy dưới sườn núi mơ hồ có tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện vọng lại. Không lâu sau lại càng trở nên rõ ràng hơn, được một lúc chợt có một tiếng cười lớn vang lên, từ dưới sườn núi có ba bóng người bay lên. Cả ba người này đều một hơi phi thẳng lên trên đỉnh vách đá, điều này khẳng định mấy người này đều có không dưới một giáp công lực. Ba người này nội công thâm hậu, tiêu sái phi thân đi lên thật khiến người ta kinh phục. Phương Kiếm Minh nhìn rõ ba người này liền reo lên mừng rỡ:
- Tiếu tiền bối, Bệnh tiền bối, Túy tiền bối; cả ba người đều tới rồi!
Tây Môn tiên sinh vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn ba người nở một nụ cười, thần thái rất thoải mái. Phi Long Tử thấy ba người này khinh công siêu tuyệt không khỏi thất kinh trong lòng. Hắn vốn cho rằng trong võ lâm hiện tại người có võ công cao hơn hắn cũng chỉ có mấy lão bất tử mà thôi, không ngờ hôm nay lại cùng lúc gặp được ba người, thêm cả Tây Môn tiên sinh nữa là hôm nay hắn đã gặp phải bốn vị siêu cao thủ. Chỉ cần nhìn vào phong thái ung dung của họ cũng có thể hiểu được, họ muốn đoạt lấy Thiên Hà bảo lục chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!
Phi Long Tử đưa mắt đánh giá một lượt cuối cùng dựng lại trên người Bệnh thư sinh, hai bàn tay không nhịn được khép hờ lại như đao, chân khí cuồng loạn vận chuyển, trong người bừng lên một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, chỉ hận không thể lập tức tiến lên đánh nhau với ông ta một trận. Tiếu lão đầu, Túy đạo nhân, Bệnh thư sinh ba người đều nhẹ nhàng đáp xuống bãi đá, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn Phi Long Tử một cái rồi tiến lại bên cạnh Tây Môn tiên sinh. Tiếu lão đầu với Túy đạo nhân mặc kệ mặt đất là bẩn hay sạch đều nhất loạt ngồi xuống, còn Bệnh thư sinh lại thầm vận nội lực dưới chân lập tức nổi nên một cơn gió nhẹ quét sạch cát bụi rồi mới ngồi xuống. Lúc này Tiếu lão đầu mới cười cười nhìn Phi Long Tử nói:
- Hóa ra là Phi Long Tử, ngươi cũng ngồi đi, không cần khách khí!
Phi Long Tử cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống một tảng đá. Hắn có thể đoán ra Bệnh thư sinh và Túy đạo nhân là ai nhưng đối với Tiếu lão đầu thì lại khôgn rõ ràng lắm; bất quá lúc còn ở dưới trấn hắn đã từng gặp ông ta, không cần ra tay cũng có thể khẳng định Tiếu lão đầu này là một trong những cao thủ hàng đầu võ lâm!
Chợt nghe có hàng loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng y phục bay lật phật cực kì náo nhiệt, từ dưới vách đá có không ít người phi thân nhảy lên. Có người chỉ dụng một hơi chân khí đã lên tới nơi nhưng cũng có người phải dùng tới cả tay chân chật vật một lúc mới lên được. Phương Kiếm Minh thấy nơi này đến nhiều người như vậy không khỏi âm thầm kinh ngạc, quay lại nghi hoặc nhìn Tiếu lão đầu. Tiếu lão đầu cũng chỉ cười cười nháy mắt với hắn một cái chứ không giải thích gì nhiều. Đợi thêm một lúc thì số người đến cũng đã tương đối đầy đủ, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng nghĩa phụ Đao Thần đâu, hắn chợt thấy một nữ tử che mặt liền nở nụ cười với nàng, nữ tử che mặt này thấy hắn thân hình liền run lên. Bên cạnh nữ tử này là một cô gái mặc y phục màu lam, trên đầu đội một cái nón tre lớn, trên nón tre lại phủ một tấm lụa đen che kín bốn phía. Tấm lụa đen này không biết là do chất liệu gì dệt thành mà có thể khiến cho nàng ta quan sát được mọi sự bên ngoài nhưng người khác lại không thể trông thấy mặt mũi nàng ta. Phương Kiếm Minh thấy một thân trang phục của cô gái này liền ngây người ngẩn ngơ, hắn không khỏi nghĩ tới hình dáng của Y Di tỷ trong lần gặp gỡ đầu tiên. Y phục của cô gái này cực kì giống với Thánh Cô năm đó, chỉ khác là năm đó Y Di tỷ vận bạch y còn nàng ta thì mặc lam y mà thôi. Nhân sĩ Ma môn ngoài hai cô gái này còn có Phương trưởng lão đang đứng sau lưng. Cùng đi với bọn họ còn có bốn thiếu niên khiêng kiệu nữa nhưng bốn người này không theo lên trên vách đá mà đứng ở dưới sườn núi chờ ba người bọn họ.
Ánh mắt Phương Kiếm Minh vừa đảo qua thì đã thấy Ma giáo công chúa Đông Phương Thiên Kiều mỉm cười với hắn, quả nhiên là thiên kiều bá mị, tuyệt sắc giai nhân. Phương Kiếm Minh không khỏi cảm thấy rung động, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên; sau lưng nàng ta còn có một lão giả mập mạp, Mã trưởng lão, lão giả mặt mày lạnh lùng và một tiểu cô nương mặc y phục nha hoàn nữa. Năm người bọn họ chậm rãi đi tới bên cạnh Phi Long Tử, Phi Long Tử thấy Đông Phương Thiên Kiều đi tới vội vàng hướng tới nàng ta nở một nụ cười chào hỏi, Đông Phương Thiên Kiều cũng nhanh chóng thi lễ hậu bối với ông ta rồi lại giới thiệu ba vị trưởng lão cho ông ta chào hỏi. Phương Kiếm Minh không hiểu lắm về quy củ của Ma giáo, chỉ thấy bọn họ thấp giọng trò chuyện, đại khái cũng chỉ bàn quanh về chuyện Thiên Hà bảo lục mà thôi…
Tam yêu xứ lạng mĩ miều
Anh thương anh nhớ anh liều anh đi
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tử Bất Hưu
Người ta vẫn thường nói đại nạn không chết tất có "hậu phúc", ước gì "hậu phúc" của mình là "Én mọi" nhỉ
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lại chỉ đi có một mình, bên cạnh hắn còn có một lão đạo sĩ và một tiểu đạo sĩ, hai đạo sĩ này Phương Kiếm Minh đã gặp tại tửu lâu ở trong trấn cũng biết họ là người của Võ Đang. Thiếu Lâm và Võ Đang giao tình rất tốt, nhìn thấy hai người này trên mặt Phương Kiếm Minh liền lộ ra một nụ cười tràn đầy thiện ý. Tiểu đạo sĩ nọ cầm bảo kiếm trong tay đang thấp giọng nói cái gì đó với lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nghe xong liền quét ánh mắt nhìn về phía Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh dĩ nhiên cũng chỉ đảo mắt qua bọn họ mà thôi rồi lại dời chú ý sang người khác cho nên không để ý tới ánh mắt của lão đạo sĩ. Bên cạnh hai người này chính là Thất tình kiếm Khổng Hải Sơn của phái Hoa Sơn, ông ta đang ngồi yên trên mặt đất, trên mặt cười cười khiến người ta không thể nào đoán định được ý đồ của ông ta.
Đáng chú ý còn có một hán tử trung niên lưng đeo song câu chỉ cúi đầu yên lặng riêng một mình có vẻ rất cô độc, Phương Kiếm Minh cũng không nhận ra được người này là ai. Cách đó không xa là một lão nhân khá “quen biết”, chính là người lúc ở dưới trấn đã từng đánh nhau với hắn một trận, theo như lời Manh hiệp Hoa Tự Lưu thì ông ta gọi là Trọng Dương lão nhân thì phải. Lúc này vẻ mặt của Trọng Dương lão nhân có vẻ như đang rất phẫn nộ, giận giữ trợn mắt nhìn hắn một cái. Bên cạnh Trọng Dương lão nhân còn một hán tử lạ mặt nữa, sau bọn họ chính là mấy người nhóm Long Bích Vân. Vừa đến nơi chưa kịp ngồi xuống thì cả nhóm đã trông thấy Phương Kiếm Minh đang ở bên kia nhìn sang, hơn nữa vây xung quanh hắn chính là mấy người nhóm Tiếu lão đầu thì vẻ mặt tỏ ra cực kì kinh ngạc. Người thiếu lịch lãm nhất là Long Nguyệt chỉ biết há hốc miệng nhìn Phương Kiếm Minh, cô ta ngây ngốc một lát rồi mới chỉ vào Phương Kiếm Minh ghé vào tai Long Bích Vân nói nhỏ chuyện gì đó.
Long Bích Vân tuy trông thấy Phương Kiếm Minh nhưng vẫn bảo trì phong thái như cũ, hé miệng mỉm cười gật đầu với Phương Kiếm Minh tỏ ý chào hỏi. Phương Kiếm Minh thấy nàng ta như vậy trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, còn Sử Đan Phong ở bên cạnh lại giương đôi mắt tóe lửa trừng mắt trợn mày với hắn. Phương Kiếm Minh thấy thế vội chuyển ánh mắt quét qua một lượt thì chợt thấy Hoa Tự Lưu cũng đang ngồi một mình cách đó không xa, hắn muốn gọi Hoa Tự Lưu sang bên này nhập bọn, lát nữa chắc hẳn Manh hiệp sẽ giúp được không ít công sức. Phương Kiếm Minh chưa kịp mở miệng thì bên tai chợt truyền đến một giọng truyền âm nhập mật quen thuộc của Túy đạo nhân:
- Phương tiểu tử, ngươi đừng gọi hắn lại đây, để hắn ở bên đó là ý của bọn ta. Trên giang hồ hắn là một trong Cửu đại thần bí khách, cứ để hắn bảo trì thân phận thần bí của hắn đi!
Phương Kiếm Minh nghe vậy liền nhìn Túy đạo nhân mỉm cười coi như trả lời ông ta.
Ngoài ra bốn phía xung quanh còn có mười mấy nhân sĩ võ lâm hoặc đứng hoặc ngồi, mấy người này đến đây nếu không để tranh đọat Thiên Hà bảo lục thì chắc chắn là đang chờ đợi một tràng phong vân náo nhiệt. Từ khí thế trên người tỏa ra cũng có thể thấy bọn họ đều là hảo thủ hùng bá một phương, nhất định cũng là nhân vật phong vân trong Võ lâm.
Phương Kiếm Minh vừa nhìn quanh một vòng thì Tiếu lão đầu cũng thấy không còn ai lên nữa, đang định mở miệng thì chợt nghe Trọng Dương lão nhân hắc hắc cười lạnh vài tiếng rồi nói:
- Hay lắm, nhiều người tới như vậy quả nhiên là quần hùng quy tụ. Tiếu lão đầu, bốn người các ngươi là ai, dẫn chúng ta đến đây là có ý gì?
Tiếu lão đầu cười hì hì đáp:
- Bốn người chúng ta tự xưng là Võ lâm tứ hữu. Chúng ta vốn tiêu dao tự tại khoái hoạt thần tiên, không ngờ bị việc Thiên Hà bảo lục xuất hiện làm quấy nhiễu, buộc phải trọng hiện giang hồ. Chúng ta cũng muốn xem thử Thiên Hà bảo lục này rốt cuộc là loại bảo bối gì mà có thể khiến nhân sĩ võ lâm thèm muốn như vậy. Chúng ta không có ý đồ gì xấu mong mọi người chớ hiểu lầm!
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo nghe thế cười lạnh không thôi, hắn đang định nói thì chợt nghe từ dưới vách đá có tiếng nói vọng lên:
- Hoa đại ca, ai cũng muốn cầm được Thiên Hà bảo lục vào tay, hôm nay nó đã ở ngay trước mặt rồi, huynh có muốn đi xem không?
Phương Kiếm Minh nghe thấy giọng nói này trong lòng mừng rỡ, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ. Người vừa nói không ai khác chính là Ngô Thế Minh, không ngờ hắn cũng chạy tới đây. Lời của Ngô Thế Minh vừa dứt thì đã một giọng nói cực kì sung mãn vang lên:
- Nhị đệ, Tứ đại thánh thư vang danh thiên hạ, ngươi ngàn vạn lần không được khinh thường. Chúng ta cùng tiến lên xem sao, để xem ở đây có bao nhiêu người đáng cho ta gặp gỡ!
Hai người ở dưới vách đá nói chuyện mà tiếng nói vẫn vang vào tai từng người rõ mồm một, chỉ riêng điều này cũng chứng tỏ người đến nội công cực kì thâm hậu. Chúng nhân đang ngạc nhiên nhìn lại thì đã thấy hai bóng người như hai cánh chim ưng bay vọt lên, đợi bọn họ đứng yên trên thạch bình mới thấy người đến là một đại hán cao lớn và một tên thanh niên trông giống như khất cái. Người thanh niên này tay cầm một thanh trường côn, diện mạo tuy đoan chính nhưng vẻ mặt lại điên điên khùng khùng; hán tử kia thì ngược lại, trên mặt lúc nào cũng bảo trì một nụ cười mỉm cực kì ôn hòa. Vóc người cực kì cao lớn, tướng mạo khôi vĩ, thần thái như rồng như hổ. Khóe miệng người này hơi nhếch lên khiến người ta có cảm giác không giận mà uy, hào khí vạn trượng. Chúng nhân thấy người này đều không khỏi âm thầm tán dương trong lòng: Hảo hán tử!
Phương Kiếm Minh thấy thanh niên này liền mừng rỡ như điên, không kìm được đứng lên cao giọng gọi:
- Thế Minh ca, ngươi cũng tới rồi!
Ngô Thế Minh nhìn thấy hắn trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vội kéo theo hán tử khôi vĩ kia nhanh chóng tiến sang, Phương Kiếm Minh cũng vội bước lên nghênh tiếp. Ngô Thế Minh nhìn hắn cười ha hả nói:
- Kiếm Minh, hóa ra ngươi tới sớm như vậy. Tốt quá, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một người,. Vị này chính là đại ca kết giao của ta – Hoa đại ca. Hoa đại ca, người này chính là Phương lão đệ mà đệ đã nói với huynh!
Phương Kiếm Minh nghe Ngô Thế Minh nói thế thì ngẩn người ra, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ một chút, chợt hắn biến sắc thất thanh kêu lên:
- Hoa đại ca, chẳng lẽ huynh là…
Lại nghe Ngô Thế Minh cười lớn đáp:
- Không sai, đây chính là Hoa đại ca mà ngươi muốn gặp. Hôm nay ta dẫn huynh ấy đến đây cho ngươi, ngươi phải tận dụng cơ hội nói chuyện cho thỏa thích!
Phương Kiếm Minh thấy hắn cắt ngang lời mình liền biết Ngô Thế Minh không muốn để người khác biết thân phận thật sự của hán tử này. Nhìn lại mới thấy, trên lưng hán tử này không đeo túi, cũng không mặc áo vải gai ở bên trong đương nhiên là có ý ẩn giấu thân phận khiến người ta khôgn nhận ra hắn là ai. Phương Kiếm Minh cũng nở một nụ cười hướng “Hoa đại ca” ôm quyền thi lễ, nhưng lúc này tay trái hắn còn bận cầm Thiên Hà bảo lục cho nên không còn cách nào khác chỉ đành vòng cánh tay phải lên trước mặt coi như bái lễ, cung kính cười nói:
- Tiểu đệ xin ra mắt Hoa đại ca!
Đại hán này nhìn qua Phương Kiếm Minh một chút trong mắt liền hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng đại hán cũng rất nhanh khôi phục nhìn hắn cười đáp:
- Ngươi chính là Phương lão đệ sao, nghe danh đã lâu. Ta vẫn thường nghe nhị đệ nhắc tới ngươi, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Hôm nào tới “nhà ta” ta mời ngươi uống một phen thỏa thích!
Phương Kiếm Minh cũng cười đáp một câu “ngưỡng mộ đã lâu”. Mọi người xung quanh nhìn trang phục của Ngô Thế Minh đã đoán ra được thân phận của hắn, cho dù không phải là đệ tử Cái Bang thì cũng có quan hệ ít nhiều. Đại hán kia được hắn xưng là Hoa đại ca kia cũng chưa lớn tuổi lắm, Bang chủ Cái Bang cũng họ hoa, nhưng người này rất ít khi xuất đầu lộ diện, cho nê trong võ lâm không có mấy người từng gặp qua hắn. Hán tử này cũng họ Hoa chẳng lẽ hắn ta chính là Bang chủ Cái Bang sao? Bất quá trong thiên hạ thiếu gì người họ Hoa, nếu ngươi cứ nhất quyết hán tử này là Hoa bang chủ cũng quá khiên cưỡng rồi. Đơn giản là người này không mặc bố y (áo rơm hoặc áo rách tơi tả như rơm ) như khất cái mà lại giống một hán tử du lãm phong trần thì đúng hơn.
Phương Kiếm Minh dẫn hai người bọn họ đi tới bên cạnh bốn người nhóm Tiếu lão đầu, bốn lão bất tử liếc mắt nhìn qua họ Hoa một cái đều giật mình kinh hãi. Không ngờ ngay cả họ mà cũng không tra ra được võ công của đại hán này rốt cục là sâu cạn tới mức nào, bốn người nhìn nhau một cái đều đọc được vẻ kinh ngạc của người kia. Tiếu lão đầu vỗ đùi một cái đét rồi đứng lên quay về quần hùng tứ phương nói:
- Các vị, hôm nay mọi người tụ tập ở đay chính là vì một trong Tứ đại thánh thư – Thiên Hà bảo lục. Hôm nay Thiên Hà bảo lục đang ở trong tay Phương lão đệ, các người nghĩ thế nào?
Ngô Thế Minh nghe xong mới chú ý trong tay Phương Kiếm Minh đang cầm cái gì đó, sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn cười hăng hắc tiếp lời Tiếu lão đầu:
- Ta có ý này, Tiếu tiền bối. Chúng ta dùng võ luận anh hùng, ai có võ công cao nhất thì được sở hữu kì thư. Như vậy tất cả mọi người đều có thể thi triển hết tuyệt học của mình, không sợ không công bằng!
Tiếu lão đầu gật gù tỏ vẻ ưng ý, cười hì hì nói:
- Ngô lão đệ, ta cũng có ý như vậy. Các vị, vậy hôm nay ở thạch bình này chúng ta sẽ tổ chức luận võ đoạt bảo; nếu ai kĩ áp quần hùng thì Thiên Hà bảo lục đương nhiên thuộc về người đó. Trước khi luận võ xin mọi người xem kĩ Thiên Hà bảo lục là cái gì đã, nếu không chắc mọi người không cam lòng. Phương lão đệ, ngươi đem Thiên Hà bảo lục ra cho mọi người xem!
Phương Kiếm Minh “Vâng” một tiếng rồi tay trái cầm Thiên Hà bảo lục đưa ra đi tới chính giữa, lúc này chúng nhân đều mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Phương Kiếm Minh thấy mọi người đều giương mắt không hẹn mà cùng tập trung lại một điểm thì không khỏi thở dài trong lòng:
“Chẳng lẽ võ học bảo điển lại hấp dẫn người ta đến vậy!”
Hắn nghĩ rồi chậm rãi mở Thiên Hà bảo lục ra nhưng lại quay mặt đi hướng khác không dám nhìn, chỉ sợ trong đó có điều gì dị thường.
Tam yêu xứ lạng mĩ miều
Anh thương anh nhớ anh liều anh đi
Last edited by MacVanDanh; 18-09-2009 at 02:46 PM.