Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 151 : Đại Vận hiện nay (2)
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Hơn nữa ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Với thực lực của Sở Tương Hợp, ngươi và ta vào thành lâu như vậy, tuy rằng ta đã thu liễm khí tức, nhưng vẫn sẽ bị hắn phát hiện mới đúng. Ngươi cảm thấy nếu như ngươi là thần thủ hộ của quốc gia này, ta đột nhiên tới, ngươi sẽ ngồi yên sao?
Lam Thông nhìn Âu Dương cười híp mắt.
- Thì ra là như vậy!
Âu Dương gật đầu. Hắn chưa đạt được cấp bậc như Lam Thông. Đối với những điều này hắn cũng không rõ ràng lắm. Lúc này Lam Thông nói những điều này ra, hắn mới biết được.
- Không đúng! Lúc này Chân Linh Giới mở ra sắp tới. Sở Tương Hợp không nên đi lại khắp nơi mới phải.
Lam Thông cảm thấy có chút kỳ quái. Thân là thần thủ hộ, vì sao vào lúc này Sở Tương Hợp lại rời khỏi Đại Vận. Lẽ nào hắn có chuyện gì quan trọng nhất định phải giải quyết sao?
- Chúng ta không cần suy nghĩ về những điều này nữa. Dù sao đi nữa nhiều nhất chỉ khoảng mấy tháng nữa Lam Thông đại ca nhất định có thể gặp lại hắn trong Chân Linh Giới. Cần gì phải gấp gáp như vậy!
Âu Dương cười nhìn Lam Thông một chút. Đừng thấy Lam Thông từng nói sẽ không ghi hận Sở Tương Hợp, nhưng hiện tại thực lực của Lam Thông đã được khôi phục. Nếu gặp phải cao thủ cấp bậc như Sở Tương Hợp, cho dù sẽ không vật lộn sống mái chí ít cũng sẽ xuất thủ.
Nơi này là Đại Vận. Nếu như hai cường giả tuyệt thế đại chiến ở chỗ này, cho dù chỉ là giao thủ ngắn ngủi cũng nhất định sẽ khiến vô số người vô tội bỏ mình. Âu Dương cũng không muốn nhìn thấy Đạii Vận thật vất vả với có thể hồi phục hòa bình, không có bị ngọn lửa chiến tranh gột rửa, lại bị hai cường giả tuyệt thế đại chiến gây ra tổn hại.
- Ha ha! Chẳng lẽ ta còn không biết ý của tiểu tử ngươihay sao? Được rồi. Trước tiên mặc kệ Sở Tương Hợp, ta giúp ngươi giải quyết chuyện của ngươi đã. Ta và Sở Tương Hợp nhất định sẽ có một trận đại chiến. Tuy nhiên chờ tới lúc đến Chân Linh Giới cũng chưa muộn.
Lam Thông vẫn rất thông tình đạt lý. Lần này đến Đại Vận chủ yếu là xử lý chuyện của Âu Dương. Hắn chỉ được xem là vai diễn phụ. Hắn vẫn có giác ngộ của một diễn viên phụ nên có.
Hai người không trực tiếp đi tới Lăng Hoa biệt viện. Theo Âu Dương thấy, với địa vị của Lăng Trung Thiên, Lý Vĩ và Lăng Túc hẳn đều sống có vô cùng tốt. Hắn chỉ lo lắng về người nhà của Tiêu Vân Cận và Lưu Hồng Xương.
Đừng thấy lúc đó Tiêu Vân Cận nói cho Âu Dương biết đệ đệ của hắn sống không tệ lắm, nhưng bất luận không tệ đến mức nào, hắn cũng chỉ là một hạ nhân, làm hạ nhân, có khả năng ngày hôm nay ngươi vẫn là hạ nhân được chủ nhân thích, ngày mai ngươi đã bị đá bay ra ngoài.
- Đại ca biết Tiền trang Vân Thôn ở đâu không?
Âu Dương không hiểu rõ chuyện của Đô Thành, cho nên hắn muốn hỏi Lam Thông một chút. Nếu như ngay cả Lam Thông cũng không biết, vậy hắn chỉ có thể hỏi dò người đi đường.
- Tiền trang Vân Thôn được xem là một tiền trang khá nổi tiến tại Đại Vận. Ta nhớ đhơn hai mươi năm trước Tiền trang Vân Thôn nằm ở phía đông nam của Đô Thành. Hiện tại có chuyển đi nơi khác hay không, ta cũng không biết.
Lam Thông suy nghĩ một chút. Với trí nhớ của hắn, vẫn có thể có một ấn tượng khá mơ hồ.
Chỉ cần có phương hướng, vậy muốn tìm ra sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Âu Dương và Lam Thông không dừng lại ở trong thành. Hai người bọn họ trực tiếp tiến về phía đông nam của Đô Thành. Trên đường đi, Âu Dương suy tư phải thu xế cho đệ đệ của Tiêu Vân Cận thế nào.
Từ trong giọng nói của Tiêu Vân Cận Âu Dương có thể biết, Lưu Quang Đống hẳn không có cách nào trở thành Tu luyện giả. Nếu không với mức độ quan tâm của Sở Tương Hợp đối với Tiêu Vân Cận, dù như thế nào cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để Lưu Quang Đống biến thành một tu luyện giả.
Nếu như nói Lưu Quang Đống là Tu luyện giả, như vậy sẽ dễ xử lý hơn, nhưng hắn lại không phải! Hắn chỉ là một người bình thường. Âu Dương biết, một người bình thường, với thủ đoạn của Âu Dương hiện nay, khiến hắn trở thành đại phú đại quý rất dễ dàng. Nhưng cho hắn phú quý, liệu hắn có thể giữ được không? Đột nhiên cho một ăn mày 10 triệu, hắn có thể sẽ không thể biến thành phú hào, thậm chí ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không thể. Có lẽ hắn sẽ chết oan chết uổng.
- Lam Thông đại ca, đại ca nói xem, nếu như đổi lại là đại ca, đại ca sẽ xử lý một người bình thường như thế nào?
Âu Dương suy nghĩ rất lâu về vấn đề này. không chỉ có Lưu Quang Đống, còn có cả người nhà của Lưu Hồng Xương. Bọn họ đều là người bình thường. Đây đúng là một vấn đề.
- Ha ha ha ha! Vấn đề đơn giản như vậy, ngươi còn cần phải hỏi ta sao?
Lam Thông nghe thấy Âu Dương nói vậy, cảm thấy có chút buồn cười. Gia hoả này, đào ra nhiều thất giai đã tuyệt vọng như vậy dành cho bọn họ một cơ hội tiến vào Chân Linh Giới, sau đó ngay cả chuyện tập hợp thành một đoàn, hắn còn nghĩ ra được. Nhưng đến lúc này hắn lại trở nên hồ đồ. Điều này thực sự buồn cười.
- Lý gia đã tồn tại ở Tây Kỳ nhiều năm như vậy. Lý gia bất kể là trên phương diện thực lực của Tu luyện giả hay là trên những phương diện khác đều để khả năng để chống lại Trịnh gia! Tuy rằng bọn họ không leo lên bảo tọa, nhưng Tây Kỳ lại là tình huống thiên hạ thuộc về hai phần. Muốn để người bình thường được sống tốt, không cần thế lực đáng sợ như Lý gia, ta nghĩ chỉ cần ngươi quen thuộc với Lăng gia, nhờ bọn họ che chở cũng đủ!
Lam Thông cười nói.
- Lăng gia!
Nghe thấy đáp án này mắt Âu Dương liền phát sáng. Quả thật, hắn vẫn nghĩ phải làm thế nào để bọn họ có thể sống tốt, nhưng không biết không phải mỗi người đều có vận khí của hắn hay ý tưởng của hắn. Cho nên có thể được một đại gia tộc có thực lực cường đại che chở, tuyệt đối là một diệu kế tuyệt hảo. Trước mắt Lăng gia cũng đủ để che chở cho bọn họ!
Lăng gia tại Đại Vận thâm căn cố đế. Cho dù Lăng Trung Thiên rời khỏi, nền móng của Lăng gia không dễ dàng lay động. Những người này dưới đôi cánh che chở của Lăng gia, muốn một đời bình an phú quý tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
- Ồ! Xem ra Tiền trang Vân Thôn này vẫn chưa đổi chỗ. Ngươi xem! Đó chính là Tiền trang Vân Thôn!
Sau khi giải đáp nghi hoặc của Âu Dương, hai người bọn họ rốt cuộc đã đi tới phía đông nam của Đô Thành.
Hai người phóng tầm mắt nhìn tới. Một toà kiến trúc cao ba tầng vô cùng bắt mắt nằm trong khu vực đông nam. Vừa nhìn bốn chữ vàng Tiền trang Vân Thôn đã biết đây là kiệt tác của danh gia. Tuy rằng Âu Dương không hiểu thư pháp, nhưng vẫn có thể hiểu được...
- Xem ra Tiễn trang Vân Thôn này không bình thường!
Âu Dương nhìn thấy kiến trúc hùng vĩ như vậy, hắn biết, nếu như đây là sản nghiệp thủ hạ của một tu luyện giả nào đó, vậy không có gì để nói. Nhưng nếu như đây thật sự là sản nghiệp của người bình thường, như vậy người này cũng quá mạnh.
- Hình như lão bản của tiền trang Vân Thôn họ Lưu. Tuy nhiên ta không mấy tiếp xúc với hắn.
Tầm mắt của Lam Thông cao tới mức nào? Người hắn có thể coi trọng, trên căn bản đều là cấp bậc cường giả tuyệt thế.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 152 : Tin tức tốt
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Bằng không, chí ít ngươi cũng phải có tư cách tiến vào Chân Linh Giới mới được. Một chủ tiền trang dù cho thế lớn, nhưng đối với loại cường giả như Lam Thông mà nói, chỉ cần một câu nói, trong nháy mắt tan thành tro bụi cũng không phải quá đáng.
- Hắn họ gì không liên quan đến chúng ta. Chúng ta dẫn Lưu Quang Đống đi là được!
Âu Dương không dự định sẽ dành mấy tháng cuối cùng lại ở lại gia tiếp với lão bản của Tiền trang. Tuy rằng bản thân của hắn cũng khá thích tiền, nhưng theo tu vi tăng cao, tầm mắt của hắn cũng có cao hơn.
- Người ở đây hơn bốn năm trước, hy vọng hơn bốn năm sau vẫn còn ở đó!
Lam Thông đã gặp vô số thay đổi. Đối với biến hóa trong bốn năm, hắn biết khả năng này rất lớn. Có khả năng bốn năm trước Lưu Quang Đống vẫn là người sống. Nhưng sau bốn năm... Ai biết sau bốn năm hắn còn sống hay đã chết?
- Ta biết. Tuy nhiên đã đáp ứng cũng nên cố gắng làm đến cùng!
Trên mặt Âu Dương mang theo nụ cười khổ. Thật ra điều hắn lo lắng nhất chính là hiện tại hắn không tìm thấy Lưu Quang Đống. Nếu nói như vậy, bây giờ hắn phải làm thế nào?
- Nếu như Lưu Quang Đống thật sự rời khỏi Tiền trang Vân Thôn, ngươi không thể nào đi khắp thiên hạ tìm người được. Ngươi chỉ có thể lựa chọn từ bỏ. Nếu như Lưu Quang Đống thật sự đang sống tốt tại Lưu gia, ta cảm thấy chúng ta cũng không nên quấy nhiễu cuộc sống của hắn. Cứ để hắn làm một người bình thường. Nếu như hắn vốn vui sướng lại biết mình có một ca ca, biết người ca ca này còn chết ở Sinh Tử Cảnh. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?
Khi Lam Thông nói những lời này, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương. Dù sao hắn đã sống bốn mươi, năm mươi năm. Khinh nghiệm của hắn cũng nhiều hơn Âu Dương.
- Nếu như hắn thật sự sống tốt ở đây, vậy xem như ta đã thay huynh đệ giải quyết xong một việc!
Âu Dương và Lam Thông nói xong, hai người bọn họ đã đi tới trước Tiền trang Vân Thôn. Ngay khi Âu Dương vừa nói xong, chợt nghe thấy một giọng nói từ trong Tiền trang truyền ra.
- Quang Đống, tiền tháng này chàng phải tính toán tỉ mỉ một chút. Cha vẫn đang chờ để xem. Đây chính là tháng đầu tiên chàng làm chưởng quỹ, nhất định phải cố gắng biểu hiện!
Một nữ tử có tướng mạo thanh tú, vừa nhìn đã biết thuộc hình tượng vợ hiền mẹ tốt vừa nói vừa mỉm cười đi từ trong tiền trang ra.
- Ha ha, Trân Nhi, câu nói này nàng đã nói gần một trăm lần. Tối hôm qua không phải ta đã nói với nàng chuyện liên quan tới các khoản tiền trong tháng này sao! Yên tâm đi!
Nàng đang nói chuyện, một nam tử khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi từ trong tiền trang đi ra. Tuy rằng người này ăn mặc bình thường, nhưng từ chất liệu vải mặc trên người vẫn có thể nhận ra hắn không phải là người bình thường,
- Quang Đống?
Nghe thấy hai chữ này, Lam Thông và Âu Dương theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái. Xem ra sự tình có khả năng rất lớn là phát triển theo chiều hướng khiến bọn họ hài lòng. Nhìn hình dạng của hắn có bốn năm phần tương tự với Tiêu Vân Cận. Âu Dương đoán Quang Đống này có khả năng rất lớn chính là Lưu Quang Đống.
- Hai vị đến tiền trang gửi tiền sao?
Khi Âu Dương và Lam Thông chú ý tới người này, người này cũng chú ý tới đám người Âu Dương.
- Dám hỏi các hạ có phải là Lưu Quang Đống?
Âu Dương tiến lên một bước. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười. Nếu như đây thật sự là Lưu Quang Đống, như vậy xem ra trong hơn bốn năm này, Lưu Quang Đống sống không tồi. Điều này chẳng khác gì đã giải quyết xong một việc vẫn day dứt trong lòng hắn.
- Chính là tại hạ. Không biết hai vị là?
Lưu Quang Đống nhìn Âu Dương. Đây là tháng đầu tiên hắn làm chưởng quỹ. Theo lý, hẳn không có nhiều người biết hắn mới đúng. Nhưng Âu Dương mở miệng liền hỏi hắn có phải là Lưu Quang Đống hay không. Điều này khiến hắn hơi kinh ngạc.
- Không có chuyện gì! Chúng ta chỉ tới xem thôi!
Âu Dương nghe thấy đáp án này hắn cảm thấy rất hài lòng. Chỉ cần Lưu Quang Đống sống tốt, bất kể là ở Lăng gia hay ở Tiền trang Vân Thôn, đối với hắn mà nói như vậy đã đủ rồi. Âu Dương tin tưởng với đáp án này Tiêu Vân Cận dưới suối vàng có biết hẳn cũng rất hài lòng.
- Nếu hai vị có chuyện gì có thể vào ngồi một chút!
Lưu Quang Đống không có vẻ yếu ớt của một chưởng quỹ. Trái lại hắn chủ động tiến tới muốn vào Âu Dương và Lam Thông vào trong.
- Không cần, hai người chúng ta nghe nói Tiền trang Vân Thôn thay đổi chưởng quỹ, nên đặc biệt tới xem. Sau này nếu có cơ hội chúng ta sẽ trở lại!
Lam Thông ở bên cạnh tiếp lời. Hắn biết, mục đích đầu tiên của Âu Dương đã đạt được. Nếu còn ở lại sẽ lộ ra sơ hở. Lúc này bọn họ nên đến nhà tiếp theo.
- Bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đổi! Tiền trang Vân Thôn từ ông già tới trẻ con đều không bắt nạt! Có thể tới bất kỳ lúc nào.
Lưu Quang Đống không hề bởi vì bị từ chối mà mất hứng. Hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười. Nụ cười này của hắn cũng không phải là nụ cười gượng. Có thể nhìn ra được, đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Âu Dương và Lam Thông đồng thời gật đầu. Đối với biểu hiện của Lưu Quang Đống như vậy, hai người cảm thấy rất hài lòng.
Hai người xoay người rời khỏi Tiền trang Vân Thôn. Chuyện thứ nhất xem như đã giải quyết khá viên mãn. Nếu như ngươi nhà của Lưu Hồng Xương cũng có cuộc sống tốt đẹp, Âu Dương mới có thể thật sự an tâm.
Sau khi rời khỏi Tiền trang Vân Thôn, Âu Dương dựa theo địa chỉ lúc trước Lưu Hồng Xương đã nói cho hắn biết bắt đầu đi về phía nam của Đô Thành. Lưu Hồng Xương từng nói qua, nhà bọn họ kinh doanh một cửa hàng rèn tương đối nhỏ. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng đối với cuộc sống một nhà ba người mà nói cũng được coi là dư dả.
Theo cách nói của Lưu Hồng Xương chính là, nhà hắn không cần đại phú đại quý, chỉ cần có thể sống bình an vui vẻ như vậy là đủ rồi!
- Cửa hàng rèn Hồng Xương. Nếu như ta nhớ không nhầm, hẳn là cái tên này. Chúng ta tìm thử xem!
Âu Dương và Lam Thông vừa đi về phía nam Đô Thành vừa tùy ý trò chuyện. Dù sao giải quyết xong chuyện một nhà khiến tâm tình của Âu Dương tương đối thoải mái. Nếu như người nhà của Lưu Hồng Xương cũng có thể sinh sống vui vẻ, vậy có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi hai người tìm kiếm ở phía nam thành một hồi, rốt cuộc tìm được địa chỉ mà Lưu Hồng Xương đã nói với Âu Dương trong Sinh Tử Cảnh. Nhưng khi hai người bọn họ lúc đến nơi, lại vô cùng sửng sốt!
- Phân bộ 31 quân bộ Đại Vận?
Nhìn thấy chiêu bài này, hai người nhìn nhau, có phần không hiểu nổi! Cái gì gọi là phân bộ 31 quân bộ? Lúc nào quân bộ Đại Vận cũng mở cửa hàng rèn sao? Hay là nói người nhà Lưu Hồng Xương đã gia nhập quân đội?
Nếu quả thật là như vậy, có thể nói hành chính Âu Dương tới Đại Vận lần này đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ. Tuy nhiên hắn cảm thấy điều này không đơn giản.
Quân đội, đó là chỗ người bình thường có thể gia nhập sao? Muốn hợp tác với quân đội, đây chính là một giấc mơ ban ngày của rất nhiều người.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 153 : Trọng địa của quân bộ
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Nhưng bây giờ cửa hàng rèn Hồng Xương lại sửa lại tên thành quân bộ Đại Vận. Tất nhiên không ai biết rõ sự tình.
- Vị đại ca này, ta muốn hỏi một chút, phân bộ 31 là có ý gì?
Âu Dương tùy ý kéo một người đi ngang qua đường hỏi. Theo hắn nghĩ, nếu như nơi này từng phát sinh chuyện gì trọng đại, vậy người trong thành này phải biết mới đúng.
- Không rõ, không rõ!
Nhưng Âu Dương cũng không nhận được đáp án như mong muốn. Người này nghe thấy bị hỏi đến phân bộ 31, lập tức giống như tránh ôn thần, vội vàng quay đầu lách người đi.
- Ha ha, xem ra sự tình không đơn giản!
Lam Thông ở một bên hé miệng nói. Chỉ cần nhìn phản ứng của người này, hắn đã biết, trong này hẳn có rất nhiều chuyện.
- Xem ra sự tình không thuận lợi như chúng ta đã tưởng! Lưu Hồng Xương từng nói với ta, hắn và Vương Phong Minh có chút mâu thuẫn. Hắn sợ nhất chính là Vương Phong Minh mượn lực lượng của hoàng gia ép nhà hắn. Nhưng quân bộ không phải thuộc về sự quản lý của Lăng Thiên sao? Vậy tại sao hiện tại nơi này lại có chiêu bài như vậy?
- Nếu quả thật chính là quân bộ gây ra, như vậy ta dám cam đoan, phía sau còn có rất nhiều chuyện khiến ngươi phải giật mình.
Lam Thông vẫn mỉm cười. Với sự khôn khéo của hắn, hắn đã đoán được một cách đại khái. Lam Thông biết Vương Viễn. Tuy rằng năm đó thời điểm Lam Thông còn ở Đại Vận thời gian Vương Viễn vừa mới đăng cơ. Nhưng đối với một đế vương không có tiền đồ này, Lam Thông vẫn có một chút ấn tượng.
Lăng gia chưởng quản quân bộ mấy đời, trước sau tay cầm binh quyền của Đại Vận. Lăng gia không hề có suy nghĩ phản bội giống như Lý gia ở Tây Kỳ. bọn họ hoàn toàn trung thành với Đại Vận. Chỉ có điều trong mắt của Vương Viễn, tất cả đều không vượt qua được hoàng quyền. Như vậy xem ra sớm muộn cũng sẽ có chuyện.
- Đại ca, ý của đại ca là Lăng gia cũng đã xảy ra chuyện?
Âu Dương có chút khó tin đối với kết quả này. Dù sao thực lực của Lăng Thiên như vậy. Lăng Thiên và Sở Tương Hợp lại là bạn tri kỉ. Nếu như hoàng thất Đại Vận muốn động tới Lăng gia, bọn họ không sợ lại sớm xuất hiện một Lý gia Tây Kỳ hay sao?
- Hoàng thất Đại Vận hoàng thất không có lực lượng như vậy. Tuy nhiên hiện tại xem ra, những năm này Đại Vận quả thật đã phát sinh rất nhiều chuyện. Dường như Vương Viễn không còn thích hợp để làm người quản lý một nước nữa!
Lam Thông nói vô cùng tùy ý, dường như trong mắt hắn, một đế vương còn không quan trọng bằng một cường giả.
Tuy nhiên hắn nói không sai. Với hiểu biết của Âu Dương, hiện tại Sở Tương Hợp không có ở trong hoàng thành. Nếu Lam Thông thể hiện thần uy, chắc hẳn Sở Tương Hợp vẫn không về, hoàng thất có thể bị kiếm linh của Lam Thông tiêu diệt toàn bộ! Đây chính là thực lực.
- Đi hỏi thăm một chút đã, sau đó mới nói tiếp!
Âu Dương suy nghĩ một lát, sau đó thoáng nhìn về phía cửa hàng rèn mang biểu hiệu quân đội kia. Dù sao hiện nay mới chỉ là suy đoán của hai người bọn họ. Cụ thể vẫn phải xem thực tế thế nào.
Hai người tiến vào cửa hàng rèn. Lúc này phía trước cửa hàng rèn có một tiểu đội vệ binh thủ vệ. Khi hai người tới gần, một tên vệ binh nử người trên mặc áo giáp tiến lên một bước ngăn hai người lại nói:
- Trọng địa của quân bộ, không phải do tư nhân mở ra!
- Trọng địa của quân bộ sao? Nơi này rõ ràng là cửa hàng rèn, từ lúc nào đã thành trọng địa của quân bộ vậy?
Nghe thấy khẩu khí của tên vệ binh này, lông mày của Lam Thông thoáng nhíu lại. Nhìn bộ dáng kia, rõ ràng hắn vô cùng khó chịu khi bị người quát mắng như thế!
- Từ ba năm trước, nơi này đã biến thành nơi đặc biệt đúc để cung cấp đặc cung cho quân bộ. Ở đâu ra cửa hàng rèn! Các ngươi không nên ở chỗ này quấy nhiễu!
Tuy tên vệ binh kia bị khí thế trên người Lam Thông phát ra uy hiếp một chút, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng đã gặp nhiều quen mặt, không hề bị Lam Thông doạ.
- Nơi này vốn là cửa hàng rèn Hồng Xương. Tại sao lại biến thành trọng địa của quân bộ?
Âu Dương nhìn tên vệ binh kia hỏi.
- Quân bộ muốn thu đất của ai, còn cần phải báo với các ngươi sao?
Tên vệ binh kia nghe giọng điệu của hai người rõ ràng không có thiện ý, hắn liền rút ra trường kiếm bên hông ra. Đồng thời với động tác này của hắn, bốn, năm tên vệ binh phía sau cũng đồng loạt rút kiếm ra. Nhìn bộ dáng kia, giống như nếu đám người Âu Dương tiến thêm một bước nữa, bọn họ sẽ chém giết.
- Không biết trời cao đất rộng! Ngay cả Sở Tương Hợp lão nhi ở chỗ này cũng không dám nói với lão tử như vậy!
Lam Thông quá tức giận.Hắn không rõ, từ lúc nào quân bộ lại dám ngang ngược như vậy?
- Quên đi đại ca!
Âu Dương dùng một tay nhẹ nhàng kéo Lam Thông lại. Thu thập mấy tên vệ binh này cũng không quan trọng. Hiện tại quan trọng chính là phải biết tại sao quân bộ muốn trưng thu nơi này. Rốt cuộc là thủ đoạn của ai. Người nhà của Lưu Hồng Xương còn sống hay đã chết!
Thoáng nhìn về phía mấy tên binh sĩ kia, rất rõ ràng mấy tên binh sĩ này không có kẻ nào ngốc! Tuy Lam Thông ăn mặc bình thường, hình dạng cũng rất bình thường, nhưng trên người hắn có khí thế không tầm thường. Đối với những binh sĩ đã từng chém giết trên chiến trường như bọn họ, vẫn có thể cảm giác được. Bọn họ không thể nào ngốc tới mức chủ động khiêu khích Lam Thông.
Sau khi Âu Dương lôi kéo Lam Thông, hai người liền rời đi. Âu Dương biết, rất nhiều chuyện, đám tiểu vệ binh này căn bản không thể nào hiểu rõ. Muốn biết tin tức cụ thể, hắn chỉ có thể đi hỏi thăm ở những chỗ khác.
Cái này gọi là, tới bất kỳ chỗ nào, hỏi thăm tin tức tại quán rượu tửu lâu khẳng định đều là tốt nhất. Sau khi lôi kéo Lam Thông, Âu Dương tùy tiện vào một nhà quán rượu nhìn có quy mô tương đối lớn.
Sau khi đặt một phòng đơn, hai người tùy tiện gọi một bàn ăn có giá trị không nhỏ. Sau đó Âu Dương liền lấy từ trong ngực ra một miếng kim tệ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy động tác này của Âu Dương, ánh mắt của hai tiểu nhị phụ trách đón tiếp chợt sáng lên. Bọn họ làm tại quán rượu lâu như vậy. Thật ra có rất nhiều người khách tới không phải vì ăn cơm. Giống như Âu Dương và Lam Thông, bọn họ vừa tiến vào liền gọi một phòng tốt nhất, gọi một bàn ăn đối với hai người mà nói căn bản không thể nào ăn được hết, tiểu nhị liền biết hai người có ý không ở trong lời.
- Khách quan cần gì xin cứ việc phân phó. Tiểu nhân tự nhận vẫn được xem là hiểu rõ một vài biến hóa trong Đô Thành...
Tiểu nhị vừa nói vừa liếc miếng kim tệ trên bàn. Đối với chuyện ngày hôm nay có thể gặp được người khác trực tiếp khen thưởng bằng kim tệ, tiểu nhị này vẫn có chút kích động!
Một năm tiền lương của hắn mới được bao nhiêu? Lần này nếu như có thể khiến hai vị đại gia vui vẻ, như vậy khen thưởng lần này đã tương đương với thu nhập nửa năm của hắn. Nếu như lúc này tiểu nhị không vui mới là lạ!
Âu Dương lại cầm kim tệ trong tay đặt trên bàn, mở miệng nói:
- Mấy năm qua Đại Vận đã xảy ra những chuyện trọng đại gì, ngươi nói cho ta nghe một chút!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 154 : Biến hóa tại Đại Vận
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
- Hả?
Nghe thấy vấn đề này, tiểu nhị rõ ràng có phần sửng sốt. Hắn đã gặp nhiều người tới hỏi thăm, nhưng vẫn chưa từng thấy người nào lại hỏi mông lung như thế. Nhưng yêu cầu của người khách chính là nguồn thu nhập của mình. Dù thế nào mình cứ thỏa mãn người khách là được.
- Khách quan! Nếu nói tới Đại Vận trong mấy năm qua, quả thật có vài chuyện trọng đại. Sớm nhất chính là hội võ tứ quốc lần trước. Lúc đó đột nhiên xuất hiện một tiểu tử tên là Âu Dương dẫn dắt đội ngũ của Đại Vận chúng ta bị tiêu diệt toàn đoàn. Đây xem như là sỉ nhục lớn nhất của Đại Vận ta trong nhiều năm qua...
Khi tiểu nhị đề cập tới chuyện này, Âu Dương cảm thấy có chút xấu hổ! Hắn nhìn Lam Thông ngồi bên cạnh, dường như có chút không chịu nổi. Lúc này hắn chỉ hận không thể cắn chết tên tiểu nhị này!
Ta hỏi, ngươi nói cái gì không nói, tại sao lại bóc vết sẹo của ta? Từ khi Âu Dương xuất đạo tới nay, nếu như nói chuyện nào khiến hắn cảm thấy thất bại nhất, khẳng định chính là hội võ tứ quốc. Chỉ vì một sơ sót của hắn đã khiến mười hai người bọn họ phải khổ sở, tất cả đều biến mất không còn tăm hơi. Hơn nữa bọn họ còn bị ép vào Sinh Tử Cảnh, cuối cùng chỉ có một mình Âu Dương có thể ra được.
Nhưng nói ngược lại, nếu như không có cuộc hành trình vào Sinh Tử Cảnh lần này, Âu Dương cũng không có khả năng có được Tu Phục Thuật này. Cho nên có được ắt phải có mất. Đối với sai lầm này hắn cũng không thể làm được gì.
- Nói tiếp đi. Chuyện này ta đã biết!
Âu Dương cố gắng trấn tĩnh. Đây chính thời điểm không quan tâm tới việc của mình, ai cũng có thể duy trì được sự bình tĩnh. Nhưng bây giờ xem ra chính mình gần như đã thành tội nhân của Đại Vận, dù thế nào Âu Dương cũng không bình tĩnh được.
- Dạ dạ dạ!
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
- Tiếp theo chính là chuyện quốc sư Sở Tương Hợp sau lần đội ngũ Đại Vận chúng ta bị diệt sạch toàn đoàn, đã lên tiếng muốn từ giã. Không ngờ được bệ hạ lại chấp thuận. Bốn năm trước quốc sư đã rời khỏi Đại Vận...
Khi tiểu nhị nói ra tin tức này, Lam Thông cũng không cười nổi. Âu Dương có cảm giác kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm!
Chuyện gì vậy? Sở Tương Hợp là ai? Đó chính là nhân vật được xưng là vô địch thiên hạ! Một nhân vật cấp thần thủ hộ như thế, không ngờ tên Vương Văn Viễn ngu xuẩn kia bởi vì hoàng quyền lại để Sở Tương Hợp chạy mất? Hắn thật sự không thể nói nổi. Bất luận Sở Tương Hợp làm chuyện gì, chung quy Sở Tương Hợp vẫn thủ hộ Đại Vận. Lẽ nào quyền lợi trong lòng hắn lại quan trọng như vậy sao?
- Thật không ngờ được đế vương Đại Vận này...
Lam Thông cười đầy vẻ khinh thường. Trong mắt Lam Thông, hiện tại Vương Văn Viễn đã trở thành nhân vật không đáng nhắc tới. Ngươi xem Tây Kỳ một chút. Lý gia cả ngày nội đấu với Trịnh gia. Thậm chí Lý Thanh Phong dám đi tới hoàng thành khiêu chiến, nhưng Trịnh Khiếu Thiên vẫn lựa chọn nhẫn nhịn!
Cái nhẫn nhịn này chính là nhẫn nhịn có sách lược. Nếu quả thật đánh nhau, Trịnh gia liều mạng tuyệt đối có thể đuổi toàn Lý gia cút khỏi Tây Kỳ. Nhưng đánh như vậy, Tây Kỳ có ích lợi gì? Lý gia tồn tại đối với Trịnh gia mà nói là một sự uy hiếp. Nhưng Lý gia cũng là một trong những người thủ hộ của Tây Kỳ!
Một khi Tây Kỳ có nguy hiểm, vậy bất kể Lý gia và Trịnh gia cắn nhau lợi hại tới mức nào cũng sẽ nhất định đồng lòng đối ngoại. Trong lịch sử chuyện này không phải chưa từng phát sinh! Có người muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa Lý gia và Trịnh gia tấn công vây hãm Tây Kỳ. Nhưng cuối cùng đã chứng minh, Lý gia và Trịnh gia không ngốc. Bọn họ đều muốn giết chết đối phương, tuy nhiên đạo lý trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, có người nào không hiểu rõ.
Đại Vận thì sao? Có một nhân vật như Sở Tương Hợp ở chỗ này, nhưng bọn họ lại muốn đuổi Sở Tương Hợp đi. Lam Thông thực sự không rõ trong mắt Vương Văn Viễn ngoại trừ hoàng quyền ra, liệu còn gì khác nữa không?
- Nói tiếp đi!
Âu Dương nghe thấy tin tức kia chỉ cười lạnh. Ngay cả Sở Tương Hợp cũng bị ép đi? Hắn biết có lẽ bởi vì Sở Tương Hợp tự biết mình sắp đi vào Chân Linh Giới. Nếu như hai mươi năm trước, có lẽ hiện tại Đại Vận đã đổi họ.
- Sau đó chính là chuyện lập Thái tử. Hoàng tử xuất sắc nhất Đại Vận chúng ta, Vương Phong Minh điện hạ đã được chính thức lập làm Thái tử. Hơn nữa còn tiếp quản binh quyền của lão nguyên soái Lăng Trung Thiên...
Sau khi tiểu nhị nói đến đây, Âu Dương và Lam Thông đã hiểu rõ tất cả! Không trách được quân bộ lại biến thành như vậy! Hóa ra binh quyền đã từ trong tay Lăng gia chuyển tới tay của một tiểu Thái tử...
Xem ra Vương gia giống như chó điên. Trong mắt của bọn họ, hoàng quyền lớn hơn tất cả. Tất cả đều phải nhường cho cảnh giới của hoàng quyền.
- Ngay cả binh quyền của Lăng gia cũng bị bãi miễn. Mấy năm qua Đại Vận đúng là có biến hóa quá lớn!
Âu Dương bất đắc dĩ cảm thán.
- Không phải vậy sao? Tuy nhiên điều này không phải là điều nhân vật nhỏ như ta nên thảo luận. Khách quan ngài còn có vấn đề gì nữa không?
Con mắt của tiểu nhị chăm chú nhìn kim tệ trên bàn.
- Cầm đi! Đi ra đi!
Âu Dương bỏ tay ta, thảy kim tệ chuẩn xác vào trong tay tiểu nhị. Sau đó tiểu nhị tươi cười hớn hở giúp Âu Dương và Lam Thông đóng kín cửa rời khỏi phòng.
- Không cần nghĩ cũng biết, cửa hàng rèn kia hẳn là do tên Thái tử đó giở trò quỷ! Không phải ngươi đã nói huynh đệ này của ngươi có cừu oán với tên Thái tử đó sao?
Lam Thông lắc đầu. Tuy rằng Lưu Hồng Xương chết trận tại hội võ tứ quốc, nhưng bất luận như thế nào người ta đều chết vì quốc gia. Người ta cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng của mình. Kết quả lại như vậy.
- Xem ra năm đó không nên buông tha cho Vương Phong Minh!
Trong mắt Âu Dương chợt hiện lên một đạo hung quang. Nhưng Âu Dương lại là một người ngoan độc chân chính. Đối với kẻ địch trừ phi cần phải làm, bằng không hắn sẽ không lưu lại bất kỳ chỗ hở nào! Hiện tại Vương Phong Minh đã chạm đến điểm mấu chốt của Âu Dương.
- Thế nào? Tiểu tử chuẩn bị đại náo Đô Thành sao?
Lam Thông rót cho mình một chén rượu. Hắn vui vẻ hài lòng cười. Đối với việc tạo ra chấn động lớn, bản thân của hắn cực kỳ tình nguyện. Tuy nhiên hắn cũng biết với thực lực của Âu Dương bây giờ muốn đại náo Đô Thành còn hơi kém một chút.
Đừng thấy Âu Dương là Tu Phục Tông Sư. Thực lực bản thân của hắn chỉ mới tới lục giai. Một lục giai muốn đại náo Đô Thành, có người tin tưởng sao? Nhưng hiện tại Lam Thông ở chỗ này lại khác! Sở Tương Hợp không ở đây. Một mình Lam Thông tiêu diệt hoàng thành cũng không có chút áp lực nào. Có hắn áp trận cho Âu Dương, Âu Dương muốn thu thập ai cũng không có vấn đề gì!
- Lam Thông đại ca, lần này xem ra phải nhờ đại ca giúp ta áp trận!
Âu Dương cũng tự biết mình. Tuy nhiên lần này hắn đã chuẩn bị đại khai sát giới! Thực lực của hắn đã dừng lại quá. Tuy rằng thực lực của Tu Phục Tông Sư tiến vào Chân Linh Giới giống như một đại gia, nhưng Âu Dương cảm giác mình cần phải tăng thực lực của mình lên một chút.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 155 : Đánh hoàng thành
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
- Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi muốn đại khai sát giới! Yên tâm, có Lam Thông ở chỗ này, cho dù Sở Tương Hợp lão quỷ đi ra cũng đừng hòng động được tới một cọng tóc gáy của ngươi!
Lam Thông rất tự tin. Với thực lực của hắn lúc này, nếu tái chiến với Sở Tương Hợp không dám nói là thắng, nhưng muốn thua cũng không dễ dàng.
- Cũng không thể nói là đại khai sát giới. Tuy nhiên tên Vương Phong Minh này đã sống nhiều năm như vậy, cũng nên đưa hắn lên đường.
Âu Dương nở nụ cười âm hiểm. Hiện tại trong mắt hắn, Vương Phong Minh ngoại trừ là một kẻ bại hoại ra, còn giống như một con quái vật. Đánh đổ quái vật này, hắn liền có thể thăng cấp. Bên cạnh quái vật này còn có rất nhiều tiểu quái vật chờ hắn đánh đổ sau đó cầm kinh nghiệm thăng cấp.
Đương nhiên, những quái vật này đều được xem là boss, nhưng Âu Dương lại mang theo người một đại boss. Lam Thông trong tiểu thế giới này chính là nhân vật cấp đại boss. Chỉ cần dẫn theo một đại boss như vậy, Âu Dương không dám nói quét ngang, chí ít đánh quái thăng cấp hẳn không có áp lực.
Với năng lực giết người có thể hấp thu huyết lực của hắn, chỉ cần có thể tiếp tục giết, lực lượng của Âu Dương gần như vô tận. Vì như thế hắn không ngừng hấp thu lực lượng của người chết, tăng cường cho mình đồng thời còn có thể giết địch. Hai cái máy lừa dối cùng ở trên người, Âu Dương đúng là hào khí vạn trượng. Rời khỏi Đại Vận hơn bốn năm, nếu đã đi ra, không cho Đại Vận chút vui mừng kinh ngạc vậy còn tính làm gì?
Đại Vận không phải xem hắn là tội nhân, xem đội viên của hắn là tội nhân sao? Nếu đã là tội nhân, vậy còn có gì đáng để lo lắng nữa? Khi cái lý lẽ của bản thân không thể được lý giải, vậy dùng thủ đoạn bạo lực để kết thúc tất cả!
Bóng đêm phủ xuống. Đô thành Đại Vận vẫn cực kỳ náo nhiệt. Đối với thời đại hòa bình, Đô Thành gần như là thành không có đêm. Tuy nhiên thành không có đêm này, ngày hôm nay nhất định không bình tĩnh!
Ầm!
Đột nhiên có một tiếng động rất lớn từ hoàng thành hình vuông ở trung tâm thành thị truyền đến. Sau đó ánh mắt của tất cả mọi người trong Đô Thành đều tập trung về phía hoàng thành. Vô số người hiểu chuyện bắt đầu chạy về phía đó. Đô Thành đã bình yên quá lâu. Đột nhiên phát ra động tĩnh như vậy, rất rõ ràng mọi người đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra!
- Một cửa thành nho nhỏ cũng muốn cản ta sao? Ta nói không mở cửa ta sẽ cho nổ thành. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang hù dọa ngươi sao?
Lúc này hai người Lam Thông và Âu Dương đang đứng ở bên dưới thành. Lam Thông nhìn cửa hoàng thành đã bị một kiếm của hắn đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ. Trên mặt hắn đầy vẻ khinh thường.
Đối với quốc gia này, Lam Thông có cảm tình. Nhưng đối với hoàng thất này hắn không sao có cảm tình được nữa! Đại Vận là của tất cả người dân Đại Vận. Đại Vận không phải là của riêng hoàng gia Đại Vận. Vương gia muốn làm cũng phải làm một cách thận trọng. Không làm được thì cút đi! Đây chính là suy nghĩ của Lam Thông.
Ầm ầm ầm ầm!
Đại đội binh sĩ tinh nhuệ võ trang đầy đủ không ngừng từ trong hoàng thành đi ra. Cùng với sự xuất hiện của binh sĩ, ba, bốn tên Lục Tiên cũng đạp gió bay tới. Cửa hoàng thành bị nổ. Đây là là sự khiêu khích trắng trợn. Tuy rằng Sở Tương Hợp đã rời khỏi Đại Vận, nhưng Đại Vận cũng không suy sụp tới mức bị người đánh vào tận hoàng thành!
- Người phương nào đang ở ngoài thành! Dám cả gan oanh kích cửa hoàng thành như vậy, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
Một tên Lục Tiên rơi xuống cách Lam Thông khoảng ngàn mét nói vọng tới! Hắn không phải là kẻ ngốc. Một kiếm đã khiến cửa hoàng thành mấy vạn người khó đánh vào phải nổ tung. Chỉ cần xét thực lực này cũng có thể thể tưởng tượng được.
- Gọi Vương Phong Minh lăn ra đây gặp ta!
Âu Dương tiến lên một bước đứng trước người Lam Thông. Có Lam Thông ở đây, an toàn của hắn đã có thể được bảo đảm. Giờ này phút này người mạnh nhất toàn Đô Thành chính là Lăng Trung Thiên mới lên cấp cửu giai. Mà thôi Âu Dương phán đoán, lúc này Lăng gia hẳn đang bất mãn với hoàng tộc.
- Lớn mật! Ngươi thuận miệng có thể gọi loạn tên của Thái tử điện hạ sao?
Lại một tên Lục Tiên chỉ vào Âu Dương gầm lên. Nhưng dù có phẫn nộ hắn cũng không lựa chọn ra tay. Bọn họ đã phái người tớiLăng gia mời Lăng Trung Thiên. Lúc này, Lăng Trung Thiên chắc chắn là người mạnh nhất Đô Thành. Tuy rằng Lăng Trung Thiên bị lột bỏ binh quyền, nhưng Lăng Trung Thiên không thể nào mặc kệ ngồi nhìn chứ?
Vèo...
Một tia kiếm quang cắt phá bầu trời đêm, mang theo ánh bạc rực rỡ màu bạc từ phía xa bay nhanh đến. Nhìn thấy đạo ánh kiếm này, Lam Thông nở nụ cười. Sau đó trên người hắn bỗng nhiên phát ra uy thế đáng sợ gần như có thể xé rách thiên địa! Một đạo kiếm linh lớn đến trăm mét lấy Lam Thông làm tâm xông thẳng lên trời!
Đại kiếm linh tản ra hào quang kim sắc, đâm vào trong mây xanh, đánh tan cả đám mây đang che lấp mặt trăng! Kiếm linh đáng sợ như vậy, khiến cả toà hoàng thành bất kể là binh sĩ hay Lục Tiên đều hít một hơi lạnh!
Đây là một cường giả tuyệt thế! Đây là một cường giả tuyệt thế đủ để phá hủy tất cả! Từ khi nào, Đại Vận lại chọc phải cường giả như vậy? Nếu như cường giả như vậy muốn đại náo hoàng thành, còn ai có thể ngăn cản? Lăng Trung Thiên? Lăng Trung Thiên mới lên cấp cửu giai. Cho dù hắn liều mạng đánh một trận cũng tuyệt đối không có khả năng thắng lợi!
- Lục Tiên cửu giai! Ngươi là Lăng Trung Thiên sao?
Kiếm linh không ngừng cuồn cuộn. Sau đó không ngờ trên bầu trời bắt đầu xuất hiện một hư ảnh rất lớn của Lam Thông!
- Ngạo kiếm Lam Thông!
Chỉ thoáng nhìn thấy hư ảnh này xuất hiện, Lăng Trung Thiên liền cảm giác phía sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh! Hắn đã sớm nghe đồn Ngạo kiếm Lam Thông được một tên Tu Phục Sư sửa cho kiếm linh, từng giương thần uy tại Tây Kỳ buông lời thiên hạ có ai dám đánh một trận!
Nhưng ai có thể ngờ được, lúc này mới chưa được bao lâu, Lam Thông lại bất ngờ đi tới Đại Vận! Cường giả như vậy, toàn bộ thiên hạ ngoại trừ Sở Tương Hợp ra, còn ai dám đánh một trận?
Lăng Trung Thiên biết, dù cho mình là cửu giai, nhưng một cửu giai như hắn hoàn toàn không thể so sánh được với cửu giai như Lam Thông! Cùng là cửu giai, Lam Thông tung hoành thiên hạ gần như vô địch. Còn mình thì sao?
- Ngạo kiếm Lam Thông!
Lăng Trung Thiên mở miệng kêu lên một tiếng kinh hãi. Bốn chữ Ngạo kiếm Lam Thông nhất thời truyền khắp Đô Thành! Ngạo kiếm Lam Thông, thử hỏi trong thiên hạ có ai dám đánh một trận. Không ngờ Ngạo kiếm Lam Thông lại chạy tới Đô Thành, dùng kiếm phá vỡ cửa hoàng thành! Hắn muốn làm gì? Hắn muốn đồ thành sao?
- Hoàng thất Đại Vận ép Sở Tương Hợp phải rời đi. Lúc này Đại Vận có ai dám đánh với ta một trận?
Khẩu khí Lam Thông cuồng ngạo không biên giới. Những lời này của hắn chính là đang khiêu khích với tất cả cường giả tại Đại Vận. Nhưng hắn có thực lực này!
- Lam Thông tiền bối!
Lúc này, trong lòng Lăng Trung Thiên đầy khiếp sợ. Nếu như đúng là Lam Thông tìm đến gây phiền phức, vậy hắn thật sự không dám nhận chiến.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden