Người hộ vệ trước đó được Dặc Nghiên tiên tử phái đi tìm Diệp Mặc đã trở về, lúc này anh ta đang đứng trước mặt Dặc Nghiên Tiên Tử sắc mặt có chút xấu hổ.
- Ngươi nói ngươi không tìm được tên tu sĩ đó?
Dặc Nghiên tiên tử nghi hoặc nhìn hộ vệ của mình, Bỉ Dực Tiên thành tuy là lớn, nhưng mà một tu sĩ Đại Ất Tiên tìm người mà tìm không được sao?
- Vâng.
Tên tu sĩ đó xấu hổ nói:
- Tôi biết tên hắn là Diệp Mặc, hắn và ba tu sĩ Hư Tiên đã ra khỏi thành.
Dặc Nghiên tiên tử nhíu mày nói rằng:
- Vậy ba tu sĩ đi cùng hắn ngươi cũng tìm không được? Lúc đó tuy Diệp Mặc không uống rượu, nhưng mà ba tu sĩ khác không phải uống qua Văn Phong Nhưỡng sao? Chỉ cần uống qua Văn Phong Nhưỡng, mùi rượu đặc biệt trong năm ngày đều không thể hoàn toàn biến mất, chỉ cần ngươi tìm được ba đồng bọn của hắn, chẳng phải tìm được Diệp Mặc rồi sao?
Tu sĩ Đại Ất Tiên đó càng thêm xấu hổ nói:
- Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, sau khi rời khỏi quảng trường, tôi lập tức phái người canh ở cửa thành, không cho phép tu sĩ đã uống rượu ra ngoài, nhưng đã có một ít tu sĩ uống qua rượu ra ngoài rồi, tôi đã điều tra qua một số tu sĩ, đáng tiếc là không tìm được ba người đồng bọn của Diệp Mặc, mấy tu sĩ còn lại đi đầm lầy Mu Tức rồi, Tạng Thành Chủ đã phái người đến đầm lầy Mu Tức rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
- Cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta mua hai miếng 'Giác Hồn Tảo' trước rồi nói sau.
Dặc Nghiên tiên tử trầm mặc chốc lát nói.
…
Lúc này trên địa bàn của đầm lầy Mu Tức dưới trận pháp ẩn nấp, Ly Hoành chủ động chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, không thì tôi vào trước vậy.
Diệp Mặc vẫy vẫy tay nói:
- Ở đây thần thức quét không vào, hiển nhiên còn có trận pháp, tôi vào trước, đợi sau khi tôi xác định bên trong không có vấn đề gì, mọi người cùng nhau vào.
- Được, dựa cả vào anh Diệp.
Ly Hoành không chút do dự gật đầu nói, Cao Noãn và Cao Hổ càng không có ý kiến.
Bất kể Ly Hoành nghĩ thế nào Diệp Mặc cũng không để ý, sau lần tìm kiếm di tích này, hắn sẽ tự động rời khỏi, lần trước đi vào đầm lầy Mu Tức, tu sĩ Kim Tiên đó ở Bỉ Dực Tiên thành làm hắn có dự cảm không hay, nếu không phải Ly Hoành nói ở đây có di tích, hắn sớm đã tự chạy trốn rồi, bây giờ đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là tài nguyên tu luyện.
Diệp Mặc không đi vào trước, mà là tế ra mấy đạo thần thức đao, thần thức đao nháy mắt liền xé rách vách ngăn trận pháp thần thức thô ráp, một cái động phủ không lớn lắm hiện ở trước mặt Diệp Mặc, ở trên động phủ còn có một trận pháp chiếu sáng, đem mọi thứ trong động phủ chiếu rọi một cách rõ ràng, thậm chí đến thần thức cũng không cần dùng.
Trong động phủ không lớn, Diệp Mặc dùng thần thức quét một cái, bên trong không có bất kỳ sát trận nào, chỉ là ở ngay chính giữa có hai cái xác, Diệp Mặc quay đầu vẫy tay với Ly Hoành và mấy người khác nói:
- Bên trong không có nguy hiểm, mọi người cùng vào đi.
Ly Hoành ba người sửng sốt một chút, bọn họ thấy Diệp Mặc sở dĩ muốn vào trong động phủ trước, đó nhất định là muốn xem xem bên trong có thứ đồ tốt đặc biệt không, nếu có đồ tốt đặc biệt, hắn sẽ thu gom trước.
Thế nhưng trên thực tế, Diệp Mặc chỉ ở động phủ quan sát một chút, thì liền vẫy tay với bọn họ, dù đối với cử chỉ của Diệp Mặc có chút không hiểu, Ly Hoành ba người vẫn là trước tiên theo Diệp Mặc vào động phủ, đối với tu sĩ tu vi tầng thấp mà nói, di tích quý giá hơn bất kỳ thứ gì.
- Hai người Kim Tiên đã chết?
Cao Noãn nhìn hai thi thể trước mặt kinh hãi nói.
Ly Hoành lại lắc đầu nói rằng:
- Hai tu sĩ này không phải Kim Tiên, em xem màu vàng xương cốt trên người họ đã giảm đi, hiển nhiên là tu sĩ Huyền tiên rồi.
- Hai Huyền tiên bị giết ở đây?
Cao Noãn càng ngạc nhiên hỏi.
Ly Hoành đáp:
- Hai người họ không phải bị giết, mà là tàn sát lẫn nhau mà chết, em xem phương hướng công kích pháp bảo của hai người là biết, hơn nữa nhẫn của hai người vẫn còn.
- Bọn họ thật sự giết lẫn nhau mà chết, hai tu sĩ này còn là một nam một nữ.
Diệp Mặc đồng ý sự phán đoán của Ly Hoành.
Ly Hoành nhặt lên hai chiếc nhẫn, đặt ở một bên, Diệp Mặc lại nhặt lên một cái lò luyện đan, lò luyện đan đẳng cấp không cao, nhưng cũng không thấp, cũng là một tiên khí trung phẩm, nếu không phải tu vi của Diệp Mặc cao nhất, thì cái lò luyện đan này Ly Hoành nhặt lên trước rồi.
- Tôi hiểu sao bọn họ giết lẫn nhau rồi.
Ly Hoành thấy lò luyện đan Diệp Mặc để bên cạnh chiếc nhẫn, lập tức la lên.
- Nê Liên…
Cao Noãn thốt ra.
Ly Hoành khô khốc nói:
- Đúng, giữa cái lò luyện đan chính là một đài sen của Nê liên…
Y nghĩ không ra trước đó không lâu y còn nói chỉ cần tìm được một gốc Nê liên, thì tương đương với tài nguyên tu luyện mấy trăm năm, không ngờ rằng nhanh như vậy y thật sự tìm được một gốc Nê liên, dù là không phải Nê liên tươi nữa, nhưng Nê liên loại vật này cho dù là để nhiều năm, chỉ cần không hư, thì cũng đáng giá như nhau.
Diệp Mặc không biết tác dụng của Nê liên, lúc này hắn nghe thấy Nê liên, chìa tay một cách vô thức lấy cái đài sen đã khô kia trong lò đan ra.
- Đây chính là Nê liên?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.
- Đúng vậy, đây chính là Nê liên, Nê liên có thể luyện chế 'Thái Ất đan'. Mà Thái Ất đan là tiên đan tứ phẩm, là một trong những đan dược quan trọng của Huyền tiên tấn cấp Đại Ất Tiên nhân
Ly Hoành thu lại tâm tình của mình, cố nén kích động nói.
Sau khi nói xong dường như để chứng minh mình không có tư tâm, lại bổ sung:
- Đối với mười một hạ thiên vực mà nói, tấn cấp khó nhất không phải tấn cấp giữa đại tiên, mà là từ thiên tiên đến đại tiên, có người cả một đời cũng chỉ có thể kẹt ở Huyền tiên, trơ mắt nhìn tuổi thọ của mình chấm dứt, cũng không có cách tấn cấp đại tiên cho nên sự quý giá của 'Thái Ất đan' có thể biết được.
Diệp Mặc gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, chẳng trách Ly Hoành nói một cây Nê liên có thể để tấn cấp tu sĩ tu luyện đến mấy trăm năm không phải lo lắng, Nếu như 'Thái Ất đan' thật sự quý như vậy thì đừng nói đến tu luyện mấy trăm năm, hay tu luyện trên nghìn vạn năm, không chừng tài nguyên đều đủ rồi.
Ly Hoành tựa hồ như hiểu rõ ý của Diệp Mặc, nói tiếp:
- 'Thái Ất đan' tuy rằng quý, đáng tiếc là người có thể luyện tiên đan tứ phẩm quá ít, loại đan dược này ít nhất cần đại sư tiên đan tứ phẩm mới có thể luyện chế ra, mà đại sư tiên đan tứ phẩm cho dù là Văn Cử Thiên cũng không nhiều, càng không phải là người thường có thể mời được cho nên cho dù là chúng ta có được 'Nê liên’ cũng chỉ có thể bán ra ra giá một phần nghìn, thậm chí ít hơn.
Diệp Mặc mở đài sen trong tay ra, trong đó còn có sáu hạt sen.
Nhìn thấy sáu hạt sen trong đài sen, Cao Noãn bỗng nhiên nói:
- Em biết hai người này tại sao phải giết lẫn nhau rồi.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Cao Noãn nói:
- Nhất định là hai người này có được một Nê liên, một người trong đó là tiên đan sư, cho nên định luyện chế 'Thái Ất đan'. Kết quả luyện chế mấy lò đều thất bại, người còn lại không cho phép anh ta tiếp tục lãng phí Nê liên, sau cùng xảy ra tranh chấp.
- Đài sen của 'Nê liên' đều là có hai mươi hạt sen, ở đây thiếu sáu hạt.
Nói xong Cao Noãn lại bổ sung một câu.
Ly Hoành gật đầu nói rằng:
- Hoặc là một trong hai người biết thời điểm của mình đã đến, cho nên bất chấp điên cuồng mà luyện chế 'Thái Ất đan’, đáng tiếc là trình độ luyện đan của anh ta có hạn… đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, ao khô cạn bên ngoài rất có thể chính là nơi sinh trưởng của Nê liên, hai người này nói không chừng là ở đây đợi rất lâu, không ngờ tới cuối cùng lại chết trong tay của đối phương…
Nói đến đây, Ly Hoành hình như nghĩ ra cái gì, không nói thêm gì nữa, mà là cúi đầu vô thức lui về sau một bước.
Diệp Mặc làm sao không biết Ly Hoành đang lo lắng mình sẽ vì Nê liên đột nhiên nổi lòng dạ ác độc, một mạch giết ba người họ.
Diệp Mặc trong lòng âm thầm lắc đầu, đừng nói hắn đối với Ly Hoành ba người có cảm tình tốt, cho dù là thực sự cùng tổ đội, hắn cũng sẽ không có tâm tư, ngoài trừ có người dám đối với hắn có loại tâm tư này.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cảm thấy có chút tẻ nhạt, hắn chủ động lấy đi hai hạt sen nói rằng:
- Mặc kệ Nê liên này là thế nào để lại, chúng ta chia ra trước, Nê liên có sáu hạt, tôi lấy hai hạt.
- Vậy tôi và anh mỗi người một hạt, còn lại cho anh Ly Hoành là được.
Cao Noãn vội vàng nói, nói xong cũng lấy hai hạt sen.
Ly Hoành sau khi lấy hai hạt sen nói:
- Hạt sen của Nê liên có thể chăm chút thành Nê liên mới, chỉ là cần thời gian rất dài mà thôi.
Diệp Mặc nghe xong lại giật mình, trong thế giới trang vàng có 'Ngũ Thải Liên’, lại trồng thêm một gốc Nê liên thì ngại gì? Thời gian dài thì đã sao, đợi sau khi hắn tìm về số lượng lớn tiên tinh, hắn sẽ sử dụng trận bàn thời gian để trồng.
Diệp Mặc lần nữa mở ra hai cái nhẫn, trong nhẫn có hai pháp bảo tiên khí hạ phẩm, còn có một pháp bảo công kích tiên khí trung phẩm, ngoài ra, tiên tnh hạ phẩm cộng lại năm mươi ngàn miếng, tiên tinh trung phẩm cộng lại mười ngàn miếng, mà tiên tinh thượng phẩm cộng lại cũng có tám nghìn mấy, còn có là một đống tiên linh thảo không có cấm chế phòng hư thối, cùng với phần lớn đan dược.
- Thật là người giàu có…
Cao Noãn hít một hơi nói, cô thì chưa thấy qua nhiều tiên tinh như vậy, còn có tám nghìn mấy tiên tinh thượng phẩm.
Ly Hoành từng trải hiển nhiên hơn Cao Noãn nhiều, anh ta lắc đầu nói:
- Hai tu sĩ chưa tính là giàu có đâu, sau khi bọn họ đem toàn bộ tiên tinh xài gần hết, mới đến được đây.
Diệp Mặc cũng hiểu được ý của Ly Hoành, hai người này có một người nhất định là tiên sư luyện đan, trước khi họ đến đây, đã dùng một lượng lớn tiên tinh mua tiên linh thảo rồi, có lẽ là đến đây chuẩn bị tấn cấp Đại Ất Tiên. Luyện đan sư, bất kể là Tu Chân giới, hay là Tiên giới, đều là số ít người giàu có , đáng tiếc là tiên linh thảo đó không đặt vào dược đỉnh, tự động mục nát mất rồi, mà Nê liên trong dược đỉnh, vì có cấm chế của dược đỉnh và linh khí tiên dược làm dịu, nên mới có thể giữ gìn.
Cao Noãn thoáng nghĩ một chút, liền gật đầu, hiểu rõ ý tứ của Ly Hoành.
Diệp Mặc nhặt một trong mấy miếng ngọc giản lên, phát hiện đều là giới thiệu một vài linh thảo, còn có một vài phương thuốc của Tiên giới, lập tức nói:
- Mấy miếng ngọc giản này là giới thiệu tiên linh thảo và ngọc giản luyện đan, tôi cất đi đây.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Với việc Diệp Mặc cất đi ngọc giản luyện đan, Ly Hoành và mấy người khác đều không có ý kiến, tu sĩ muốn luyện đan quá nhiều, nhưng cuối cùng trở thành đan sư thì quá ít, Diệp Mặc mới vừa phi thăng Tiên giới, có cách nghĩ này cũng không ngạc nhiên.
Cho nên Ly Hoành thấy Diệp Mặc cất đi ngọc giản càng hỏi thẳng:
- Nếu anh Diệp thích luyện đan, vậy cái lò tiên khí trung phẩm cho anh vậy.
Diệp Mặc làm sao không hiểu ý của Ly Hoành, lò tiên khí trung phẩm tuy là quý, nhưng bọn họ lấy đi cũng chỉ có thể đổi tiên tinh mà thôi, chi bằng bây giờ tặng Diệp Mặc, trước khi tặng, Ly Hoành còn đặc biệt chỉ ra đây là tiên khí trung phẩm.
Diệp Mặc không do dự, sau khi hắn cất đi lò tiên khí trung phẩm, lại lấy đi năm nghìn tiên tinh thượng phẩm nói:
- Tôi lấy bây nhiêu là đủ rồi, còn lại ba người các anh chia đi.
Lấy đi năm nghìn tiên tinh thượng phẩm, Diệp Mặc là vì để ba người họ yên tâm, nếu hắn lấy ít quá, ba người nói không chừng sẽ nghi ngờ hắn, đương nhiên quan trọng hơn là, Diệp Mặc cho rằng bây giờ hắn cần tiên tinh thượng phẩm tu luyện, hơn nữa trận bàn cũng cần tiên tinh thượng phẩm, những lúc thế này, không cần quá khách sáo.
Diệp Mặc một lần lấy đi năm nghìn tiên tinh thượng phẩm, Ly Hoành không những không cho rằng Diệp Mặc lấy quá nhiều, ngược lại cũng nghĩ như Diệp Mặc, còn thở phào nhẹ nhỏm, dù sao ở đây còn có ba pháp bảo tiên khí, Diệp Mặc không động vào, nếu ước tính giá trị pháp bảo, thứ Diệp Mặc lấy đi không nhiều, cũng chỉ là một phần tư mà thôi, đây cũng bởi vì giá cả của lò đan so với giá cả của mấy pháp bảo khác cao hơn một chút.
Món đồ trong di tích này chia cho bốn người đều rất hài lòng, sự rộng lượng và thẳng thắng của Diệp Mặc làm cho Ly Hoành ba người càng phục, nhẫn trữ vật đó chính là tiên khí hạ phẩm, nhưng Diệp Mặc cũng không lấy.
- Anh Diệp, chúng tôi định về Bỉ Dực Tiên thành bế quan, anh cũng về chung chứ?
Ly Hoành lúc này đối với Diệp Mặc không có chút phòng bị nào nữa, Diệp Mặc muốn giết họ, thì không thể để cho họ có thể đi ra từ trong di tích, cho nên sau khi anh ta đi ra, đầu tiên là hỏi Diệp Mặc có về hay không.
Nếu Diệp Mặc về chung với bọn họ, sau này lại tổ đội đến đầm lầy Mu Tức, vậy sẽ không sợ mấy tu sĩ Hư Tiên khác nữa rồi.
Diệp Mặc chắp tay nói:
- Cảm ơn sự giúp đỡ của mấy vị, tôi tạm thời không về Bỉ Dực Tiên thành, chúng ta sau này có duyên gặp lại.
Biết có Kim Tiên đang tìm kiếm mình, Diệp Mặc lại về Bỉ Dực Tiên thành ư, hắn đâu phải thằng điên.
…
Nhìn Diệp Mặc đạp Thanh Nguyệt vội vàng biến mất ở đằng xa đầm lầy Mu Tức, Ly Hoành than thở nói:
- Anh Diệp này đúng là người kỳ lạ, tu sĩ quang minh lỗi lạc như thế Ly Hoành tôi chưa từng gặp qua, mai sau anh Diệp nhất định là người tôi ngưỡng mộ, đáng tiếc lòng dạ tôi hẹp hòi, lại để ý năm trăm tiên tinh hạ phẩm…
Cao Noãn an ủi:
- Anh Ly Hoành, thực ra anh cũng là người quang minh lỗi lạc, em tin mai sau thành tích của anh dù không bằng Diệp Mặc, cũng tuyệt đối không kém hơn.
Lời Cao Noãn thực không có nịnh nọt, trong lòng cô thực sự cho là vậy, tu vi của Ly Hoành cao hơn nhiều so với bọn họ, nhưng từ khi lập đội đến nay, chưa từng đánh giá thấp anh em bọn họ, có thể nói bọn họ vẫn luôn đi theo Ly Hoành cùng nhau lang bạt cho đến hôm nay, bằng không anh em hai người đến tấn cấp Hư Tiên trung kỳ cũng nguy hiểm, thực lực tiểu đội này thực sự rất kém có thể lăn lộn trong đầm lầy Mu Tức đến ngày hôm nay có quan hệ rất lớn đến Ly Hoành
- Ha ha…
Ly Hoành ha ha cười nói:
- Không sai, chỉ cần chúng ta cố gắng, thì có thể thành Tiên vị không, ai biết được? Đi, chúng ta về Bỉ Dực tiên thành bế quan.
Anh em Cao Noãn biết Ly Hoành muốn xông kích Kim Tiên, hai anh em họ cũng phải xông kích Hư Tiên hậu kỳ, lúc này có lượng lớn tiên tinh, đương nhiên phải về bế quan rồi tính tiếp.
Sau một lát, ba người cũng biến mất ở đó.
…
Năm ngày sau, Diệp Mặc đã thay đổi một hướng khác rời khỏi đầm lầy Mu Tức, hắn cảm thấy nơi này không nên ở lâu, hắn phải đem toàn bộ chân khí chuyển hóa thành Tiên Nguyên, thì nhất định phải tìm một chỗ an toàn, đáng tiếc tu vi hắn quá thấp, pháp bảo phi hành cũng không ra gì, nếu không hắn thậm chí cũng muốn rời khỏi Văn Cử Thiên vực rồi.
Đẩy tốc độ phi hành của Thanh Nguyệt đến mức cao nhất, Diệp Mặc đã rời xa khỏi Bỉ Dực Tiên thành, mới giảm tốc độ xuống, đồng thời thu Thanh Nguyệt lại.
Sở dĩ thu Thanh Nguyệt lại, không tiếp tục đi, bởi vì Diệp Mặc thấy một phường thị ngoài trời, phường thị rất náo nhiệt, đủ các loại linh thảo, hơn nữa không có bố trí cấm chế, ở ngoài phường thị đến chữ cũng không có, hiển nhiên là phường thị tự phát, thậm chí mới thành lập chưa được bao lâu.
Diệp Mặc vốn không có ý định ở lại phường thị này, nhưng sau khi hắn thấy mấy gốc Hoàn hồn quả ở một hàng rong, hắn lập tức không nghĩ ngợi nhiều mà đi vào phường thị, đến trước chỗ hàng này.
- Ba gốc Hoàn hồn quả bán thế nào?
Khi vừa đến trước hàng rong, thì vội hỏi Hoàn hồn quả, hắn tìm rất nhiều nơi, thậm chí Tam thần chủ Tây Tích châu cũng hỏi qua, nhưng chưa từng tìm được, không ngờ đến lần này hắn lại ở một tiệm hàng rong nhìn thấy thứ linh quả cấp tám hiếm hoi này, bất luận thế nào hắn cũng phải mua được ba gốc Hoàn hồn quả.
Hoàn hồn quả là linh quả chính để luyện chế 'Dưỡng hồn đan', mà Diệp Mặc lại định dùng 'Dưỡng hồn đan' để cứu sống Nhiếp Song Song, bất kể là được hay không, hắn cũng phải thử.
- Năm trăm tiên tinh hạ phẩm, toàn bộ bán cho anh…
Chủ quán nọ thấy Diệp Mặc như thế, thì biết Diệp Mặc cần gấp ba gốc 'Hoàn hồn quả’ này, không do dự mà ra giá.
Diệp Mặc cũng biết mình quá gấp gáp rồi, tuy hắn có chút tiên tinh, nhưng tiên tinh cũng không phải để lãng phí như vậy, hắn nhíu mày nói:
- Chỉ là mấy gốc linh quả, cần gì mà mắc như vậy?
Ông chủ đó khinh thường nhìn sơ Diệp Mặc một cái nói:
- Linh quả? Vậy cũng phải xem đó là linh quả gì, không thì anh cho tôi một gốc 'Cửu Thải Liên’, hoặc là anh cho tôi một gốc 'Tiên khuyên hoa’, tôi cho anh một nghìn tiên tinh được chưa? Hoàn hồn quả có thể luyện chế Dưỡng hồn đan, nói không chừng còn có thể cứu sống một người chết đã lâu, anh nói xem có đáng giá hay không?
Diệp Mặc biết ba gốc Hoàn hồn quả này chắc chắn không đáng cái giá như vậy, nhưng hắn không có cách, bởi vì đối phương đã thấy bộ dạng gấp gáp của hắn.
Thở dài một cái, Diệp Mặc lấy ra ba trăm tiên tinh nói:
- Bán thì tôi mua, không bán thì thôi.
- Đương nhiên bán.
Tu sĩ đó không do dự cất đi ba trăm tiên tinh của Diệp Mặc, lấy ra cái hộp ngọc đựng ba gốc Hoàn hồn đan đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc vuốt vuốt mũi, hắn biết mình lỗ to rồi, nhưng hắn tự biết chuyện của mình, nếu đối phương chắc giá năm trăm tiên tinh, hắn sau cùng cũng sẽ lại lấy ra thêm hai trăm đưa anh ta, đừng nói là năm trăm tiên tinh hạ phẩm, cho dù là phải lấy mấy nghìn tiên tinh thượng phẩm trên người hắn cũng chịu nữa là.
- Thằng ngốc, anh lỗ to rồi. Ba gốc Hoàn hồn quả này nhiều nhất là mấy chục tiên tinh, không ngờ lại đưa mấy trăm tiên tinh.
Một giọng nói trong trẻo ở đằng sau Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầu thì nhìn thấy một cô gái mười lăm sáu tuổi, đầu cột đuôi ngựa, trông vẻ hoạt bát, trên khuôn mặt tròn trịa hai má hồng hào, thoáng ửng đỏ, ngực phía trước dường như không nhỏ, chỉ là bị ép chăt lại.
Làm cho Diệp Mặc kinh ngạc là tu vi của cô gái này còn cao hơn hắn, không ngờ đã là Hư Tiên hậu kỳ rồi, nhưng Diệp Mặc nghĩ lại, cũng nhẹ nhỏm, nói không chừng cô ta đã là lão yêu quái vạn năm rồi, chỉ là mình không nhìn ra thôi.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Cảm ơn vị sư tỷ này, lần sau tôi biết rồi.
Sở dĩ gọi là sư tỷ, đó là bởi vì Diệp Mặc đối mặt cô gái này luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên hoặc là nói hắn luôn cảm thấy trước mặt không phải là một cô gái.
Diệp Mặc nói xong xoay người rời đi, cô gái đó lần nữa chặn Diệp Mặc lại:
- Anh đừng đi, anh mua Hoàn hồn quả có phải dùng để luyện chế Dưỡng hồn đan không?
Đối với việc này Diệp Mặc tuyệt đối không giấu diếm, gật gật đầu:
- Đúng vậy, tôi đúng là dùng để luyện chế Dưỡng hồn đan, một người bạn vì cứu tôi, đã chết mấy chục năm, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Cô gái kia cười lạnh một tiếng nói rằng:
- Ngu ngốc, người chết mấy chục năm đều có thể dùng Dưỡng hồn đan cứu sống, thì Hòan hồn quả đó không phải chỉ là mấy trăm tiên tinh rồi, đem xương cốt trên người anh vắt khô hết ra cũng mua không nổi.
Diệp Mặc ngẩn ngơ, cũng không bởi vì bị mắng mà tức giận, điều hắn nghĩ là đối phương nói đúng, nếu Hoàn hồn quả có tác dụng như vậy, làm sao còn không đáng giá như vậy? Đó vốn là tiên thảo Vô Thượng rồi.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc đờ ra, lắc đầu nói rằng:
- Tôi nói anh biết, tác dụng chính của Dưỡng hồn đan là sau khi tu sĩ vừa mới chết, dùng cho trước khi Nguyên Thần còn chưa tán loạn, có thể làm vững chắc Nguyên Thần tu sĩ, để cho tu sĩ chết đi sống lại. Ở Tu Chân giới, đây đúng là linh thảo vô thượng, đáng tiếc là Dưỡng hồn đan chỉ có thể dùng cho tu sĩ dưới Hư Tiên, tu vi đạt đến Hư Tiên thì không có tác dụng cho nên tôi nói anh bị lừa rồi.
Diệp Mặc một lát mới thở dài chắp tay nói với cô gái:
- Cảm ơn sư tỷ đã chỉ dạy, tu vi của bạn tôi còn thấp, tôi cũng muốn đi thử xem.
Cô gái tóc đuôi ngựa chống nạnh nói:
- Anh gọi tôi là sư tỷ này sư tỷ nọ, chẳng lẽ tôi trông lớn lắm sao? Hay là tôi có vẻ già?
Diệp Mặc nhất thời nghẹn lời, trong lòng nói ai mà biết cô có phải là lão yêu quái đội lốt cô gái trẻ không? Tuy tôi nhìn không ra, nhưng tôi cảm thấy tuổi tác của cô không nhỏ.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc không lời nào để nói, thì lại vui vẻ đứng ở trước mặt Diệp Mặc nói:
- Tôi nói anh biết, nếu anh có người bạn như vậy, anh muốn dùng Dưỡng hồn đan cứu, thì đó là nằm mơ, nhưng mà, sư tỷ của tôi thực sự có thể cứu cô ấy, đừng cho là tôi lừa anh, sư tỷ tôi đã là Vị tiên rồi.
Diệp Mặc trong lòng âm thầm lắc đầu, hắn đương nhiên không tin lời cô gái trẻ này, tu vi của cô gái trẻ này là Hư Tiên, sư tỷ của cô ta là một Vị tiên, làm sao có thể chứ?
Cô gái kia thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, dường như có chút sốt ruột mình chặn đường của hắn, bỗng nhiên cười khúc khích nói rằng:
- Anh chắc có thể nhìn ra tu vi của tôi cao hơn anh rất rất nhiều đúng không. Thực ra tu vi của tôi thế này còn không bằng sư tỷ của tôi đâu, cho nên, tôi sẽ không lừa anh đâu.
Diệp Mặc mỉm cười, chỉ là một Hư Tiên hậu kỳ, mà cũng cao hơn tu vi của mình rất rất nhiều sao? Nếu thật sự đánh nhau, hắn có thể nháy mắt giết chết đối phương đấy.
Diệp Mặc không để ý cô gái tóc đuôi ngựa nữa, định tế ra Thanh Nguyệt rời khỏi, nhưng khi thần thức của hắn lần nữa quét qua trên người cô gái trẻ đó, thì liền giật mình, tu vi cô gái trẻ trước mắt không ngờ đã là cấp bậc Đại La tiên rồi.
- Không phải chứ, anh thực sự có thể nhìn ra tu vi của tôi ư?
Cô gái đó càng kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nghe được lời này trong lòng Diệp Mặc càng kinh sợ, hắn vội sửng sốt nói:
- Chẳng lẽ cô thật sự không phải Hư Tiên hậu kỳ?
Cô gái đó nghe lời nói của Diệp Mặc, nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, cô cũng không biết Diệp Mặc lúc nãy nói thật hay giả.
Diệp Mặc bị cô gái trước mặt đùa giỡn, càng không muốn để ý cô ta, tế ra Thanh Nguyệt liền rời khỏi, ở cùng loại người này toàn thân hắn không thoải mái.
Thấy Diệp Mặc không để ý tới mình muốn đi. Cô gái đó lần này cũng không có ngăn cản, chỉ cười nhạt nói:
- Tôi nói anh ngu ngốc đúng là không có nói sai, nếu bạn anh thật sự mất đi Nguyên Thần mấy chục năm, anh bây giờ dùng Dưỡng hồn đan, đó không phải cứu bạn anh, mà là để bạn anh hồn bay phách tán.
Trong lòng Diệp Mặc càng kinh sợ, vậy hắn cũng thật có lỗi với Nhiếp Song Song rồi.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, cô gái đó lấy ra một miếng ngọc giản ném cho Diệp Mặc nói:
- Không tin anh tự mình xem chương linh hồn trên ngọc giản này xem…
Diệp Mặc nhận lấy ngọc giản thần thức quét vào, lập tức ngạc nhiên, ngọc giản này quả thực là một cuốn bách khoa toàn thư, so với đồ của hắn còn phong phú hơn nhiều, chương khoáng thạch, chương tài liệu, chương linh thảo, chương tiên thảo, có đủ loại, thậm chí còn có đủ loại phương thuốc.
Diệp Mặc không cần tốn chút sức nào thì tìm ra công dụng của Dưỡng hồn đan, lúc hắn thấy chỗ thiếu sót và kiêng kỵ của 'Dưỡng hồn đan' dung hợp Nguyên Thần, thì lập tức biết được cô gái trước mặt thật sự không có lừa hắn.
Dưỡng hồn đan, thực sự có thể cứu sống Nhiếp Song Song, nhưng tỷ lệ đó không lớn, hơn nữa sử dụng Dưỡng hồn đan thực sự phải gia tăng theo thời gian tan rả của Nguyên Thần, mà càng khó khăn hơn, nếu Nguyên Thần tan rả không di chuyển, thời gian kiên trì có thể lâu một chút, nếu di chuyển thì một khi không có cách chữa trị Nguyên Thần đó sẽ lập tức tan rả.
Chính là nói hắn dùng Dưỡng hồn đan cứu Nhiếp Song Song có hai khả năng, một là Nhiếp Song Song được cứu sống, hai là Nhiếp Song Song hoàn toàn chết đi, mà sẽ không có Nhiếp Song Song như hiện tại, trong Thế giới trang vàng không có chút động tĩnh, không biết tình hình thế nào.
Cô gái đó thấy Diệp Mặc nhìn ngọc giản rồi do dự, lập tức biết Diệp Mặc đã tin lời của cô, đang muốn nói gì đó, đột nhiên khuôn mặt vui mừng nói:
- Sư tỷ tôi tới rồi
Không đợi Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn, một bóng dáng màu xanh rơi xuống trước mặt Diệp Mặc, vô thanh vô tức, trong lòng Diệp Mặc chấn động khôn cùng, người này đến rồi, mà hắn đến một chút cảm giác cũng không có, thần thức của hắn ý thức quét một cái, lập tức kinh hoảng thu trở về.
Người đến là một nữ tu trung niên, nhìn thì có vẻ bình thường, không có điểm đặc biệt nào, làm Diệp Mặc sợ chính là hắn phát hiện mình căn bản không nhìn được tu vi của cô ta.
Mình nhìn không ra tu vi của đối phương, khả năng duy nhất là đối phương đã thành Vị tiên rồi, hắn không ngờ rằng lời của cô gái trẻ này là thật, sư tỷ của cô là một Vị tiên thật.
- Sư tỷ, em dẫn chị đi xem, em chắc chị cần thứ đó.
Cô gái đó nói xong lập tức dẫn cô gái áo xanh đến phường thị, nhưng mà mới đi mấy bước dường như nhớ ra Diệp Mặc xoay mình nói với Diệp Mặc:
- Anh không được đi, một lát tôi qua đây tìm anh.
Diệp Mặc biết, cho dù hắn muốn đi, cũng đi không được, đối mặt với một Vị tiên, dù đối phương chỉ là một Tiên vương, cho dù cho hắn đi trước một ngày, cũng sẽ bị người ta bắt lại.
Nhìn hai nữ tu đi vào phường thị, Diệp Mặc vội lấy ra một chiếc nhẫn, đem giường ngọc của Nhiếp Song Song để vào trong, nghĩ một chút, hắn lại cất quan tài ngọc của Lạc Nguyệt vào chiếc nhẫn.
Đợi một lát nếu cô gái đó muốn xem bạn của hắn, hắn mà lấy đồ trong Thế giới trang vàng ra, rất có thể không thể giấu được Vị tiên áo xanh đó, vẫn là chuẩn bị trước thì sẽ tốt hơn.
…
Diệp Mặc không cần đợi bao lâu, vị tiên áo xanh và cô gái đó đi ra.
“- A, anh thực sự chưa đi? Tôi còn tưởng anh nhân cơ hội bỏ đi, người thành thật như anh đúng là ít.
Cô gái đó thấy Diệp Mặc còn chờ bên ngoài phường thị, lập tức kinh ngạc kêu lên.
Diệp Mặc dở khóc dở cười, rõ ràng là cô gái này để hắn chờ, bây giờ lại nói như vậy, hắn không đi ngoài trừ biết chạy không thoát, đương nhiên còn một lý do là muốn nhờ tiên nữ áo xanh trước mặt giúp đỡ, xem Nhiếp Song Song có phải có thể cứu sống không.
Biết cô gái trẻ này là Đại La Tiên, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không tự chuốc khổ vào thân, hắn vội chắp tay nói:
- Diệp Mặc xin ra mắt hai vị tiền bối.
- Anh thực sự nhìn thấy tu vi của tôi.
Cô gái trẻ đó trừng mắt chằm chằm nhìn Diệp Mặc lại nói câu nói đó.
Diệp Mặc không nói gì:
- Tôi thực sự nhìn ra tu vi của cô, nhưng tu vi vị tiền bối áo xanh tôi nhìn không ra, nếu cô ấy là sư tỷ của cô, vậy cũng là tiền bối của tôi.
Cô gái trẻ đó không nói gì, vị tiên áo xanh vẫy tay nói rằng:
- Úc Tương, đi thôi,
Hiển nhiên cô ta rất hiểu tính cách của sư muội mình, chắc là lại đùa cợt với tu sĩ mới phi thăng trước mặt này rồi.
Diệp Mặc không đợi cô gái trẻ đồng ý rời khỏi, vội lấy ngọc giản ra đưa trả cho cô ta, lập tức chắp tay nói:
- Tiền bối, cô không phải nói là để tôi đợi ở đây, sau đó cô nói vị tiền bối này sẽ cứu giúp bạn của tôi sao?
- Tôi lừa anh đó, anh còn cho là thật.
Cô gái trẻ một tay nắm lấy ngọc giản, chu mỏ nói với Diệp Mặc, giống như cô ta không có gì muốn kiếm chuyện để làm vậy.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, cô gái trẻ này lúc nãy cứ như diễn thật vậy, thì ra chỉ là chán quá tìm trò để chơi thôi.
Diệp Mặc nhất thời nhíu mày, hắn biết, cô gái trẻ trước mặt phỏng chừng một chưởng liền có thể lấy mạng hắn, tuy trong lòng hắn bực bội vô cùng, nhưng lại không dám nói gì cả.
Vị tiên áo xanh đó lại nhẹ giọng trách:
- Úc Tương, sau này không được vậy nữa.
Nói xong cô ta lại nói với Diệp Mặc:
- Bạn của cậu ở đâu, đưa tôi đi xem xem.
Diệp Mặc ngây ngốc một chút, hắn không ngờ nữ tu áo xanh tu vi cao như thế, lại thực sự vì tu sĩ Hư Tiên như hắn đi xem một người bạn, đây quả thực khác xa so với tưởng tượng của Diệp Mặc, Diệp Mặc nghĩ, cho dù tu sĩ có lập trường như Ly Hoành cũng sẽ không làm như vậy, huống chi là vị cao nhân trước mặt có tu vi cao gấp vô số lần so với hắn chứ?
- Thế nào, tôi nói giúp anh thì sẽ giúp được anh mà, anh xem, nếu không phải vậy thì, sư tỷ của tôi nhất định sẽ không giúp anh đâu, anh nên cảm ơn tôi mới đúng.
Lời nói của cô gái trẻ kia lại xoay chuyển, lại đắc ý nhìn Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc càng không có cách xác nhận cô gái trẻ đó nói thật hay là giả, hắn nhất quyết không để ý tới cô gái trẻ này nữa, mà trực tiếp lấy ra giường ngọc trong nhẫn nói:
- Đây là bạn của tôi, tiền bối xem có phải cứu được không.
- Vô ảnh thao tằm?
Nữ tu áo xanh đó sau khi thấy Diệp Mặc lấy ra giường ngọc, nhìn thấy trước tiên không phải là Nhiếp Song Song, mà là 'Vô ảnh thao tằm' trong tay Nhiếp Song Song.
Một lúc sau, Diệp Mặc cảm giác được cả người nhẹ hẳn, hắn liền biết là bị người ta cuộn lại mang đi rồi.
Thật là tu vi lợi hại, mình đến năng lực phản ứng cũng không có, càng không cần nói đến phản kháng, chỉ trong tích tắc, hắn lại lần nữa đáp đất, chỉ là bây giờ hắn đang ở đỉnh núi hoang sơ hẻo lánh, mà cái phường thị lúc nãy, sớm đã biến mất tiêu khỏi thần thức của hắn rồi.
Cô gái trẻ kia lúc này không nói chuyện nữa, chỉ là đứng ở một bên tò mò nhìn Diệp Mặc.
Vị tiên áo xanh liếc nhìn Diệp Mặc một cái, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên kinh sợ nói:
- Phong Linh Căn cực thuần khiết?
Nói xong càng chằm chằm nhìn Nhiếp Song Song đang ngủ trên ngọc giường.
Sau một lúc lâu, cô mới thở dài nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Linh hồn của nữ tu này đã ngủ say mấy chục năm rồi, mà đến bây giờ còn chưa có chút tiến triển, cậu nói cậu để cô ấy vào trong nhẫn?
Diệp Mặc cho rằng câu hỏi thứ nhất của Vị tiên áo xanh này nhất định sẽ là: tại sao Nhiếp Song Song có 'Vô ảnh thao tằm’, hoặc là chuyện Phong Linh Căn cực thuần khiết, hắn đang nghĩ làm sao để trả lời về lai lịch của Vô ảnh thao tằm, không nghĩ rằng câu hỏi Vị tiên áo xanh này hỏi lại không ăn nhập với những gì hắn nghĩ, không ngờ lại hỏi chuyện Nhiếp Song Song tại sao mấy chục năm không hề thay đổi, kêu hắn trả lời? Tiết lộ ra Thế giới trang vàng? Đó là không thể nào.
Diệp Mặc biết chuyện này, không thể có nửa phần do dự, ý nghĩ mới hiện lên, liền nói:
- Bởi vì vãn bối là một tiên trận sư, cho nên hiểu sơ sơ về bố trí cấm chế và trận pháp
Khi nói chuyện, Diệp Mặc đã lấy ra trận kỳ, ở trước mắt tùy tiện bố trí một Dưỡng thần trận, hắn tin Vị tiên này có lẽ sẽ không điều tra nhẫn trữ vật của một tu sĩ Hư Tiên như hắn, vậy cũng quá mất mặt đi.
Vị tiên áo xanh đó gật gật đầu nói:
- May cậu để Âm Sát châu ở bên cạnh cô ấy, tuy đẳng cấp thấp không thể thấp hơn, nếu không có hạt châu này thì cho dù cậu bố trí nhiều trận pháp hơn nữa, cô ấy cũng không cứu được.
Diệp Mặc nghe thấy lời của Vị tiên áo xanh, lập tức vui mừng nói:
- Tiền bối, bạn của tôi còn cứu được sao?
Vị tiên áo xanh đó gật đầu nói:
- Đúng là có thể cứu, nhưng tôi phải đưa cô ấy đi, may cô ấy là Phong Linh Căn cực thuần khiết, làm đệ tử của tôi vừa tốt.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, hắn không đồng ý Nhiếp Song Song bị mang đi, chỉ cần Nhiếp Song Song được cứu sống, hắn nắm chắc việc Nhiếp Song Song sẽ tăng tu vi trong thời gian ngắn.
Thấy sắc mặt của Diệp Mặc thay đổi, Vị tiên áo xanh đó không nói gì, chỉ nói:
- Hai mươi hai trung - hạ thiên vực có thể cứu cô ấy sẽ không vượt qua mười người, mà tôi là một trong mấy người đó, hơn nữa, cho dù tôi cứu sống cô ấy, cậu cho cô ấy theo cậu, cũng không có tiền đồ, tuy cậu còn trẻ đã tấn cấp đến Hư Tiên, tôi nghĩ cậu chắc là ở Tu chân giới có được truyền thừa nghịch thiên, nhưng cho dù truyền thừa của cậu có nghịch thiên hơn nữa, cũng chỉ là truyền thừa của Tu chân giới, độ khó của tấn cấp ở Tiên giới cậu mãi mãi cũng nghĩ không tới được đâu.
Diệp Mặc hiểu rõ ý của cô, đó chính là tạp linh căn của mình, tuy mình không cẩn thận đã phi thăng rồi, nhưng tạp linh căn chính là tạp linh căn, cũng không có tiền đồ ở Tiên giới, để Nhiếp Song Song theo mình, đó là hại Nhiếp Song Song.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Vị tiên áo xanh đó lại hỏi lần nữa:
- 'Vô ảnh thao tằm' của cậu từ đâu mà có, cậu nói xem.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Diệp Mặc không trả lời câu hỏi của Vị tiên áo xanh, chỉ khom người hành lễ nói:
- Tiền bối sau khi cứu được bạn tôi, bạn tôi sẽ tự động kể cho tiền bối nghe chuyện này, tiền bối, vãn bối biết tố chất ngu dốt của mình, nhưng vãn bối cũng còn một việc mong được tiền bối cho phép.
- Cậu nói đi.
Nữ tu áo xanh gật đầu.
Diệp Mặc hiểu rõ, gặp được một Vị tiên dễ gần gũi như vậy rất khó, hắn vội nói:
- Khi bạn của vãn bối tỉnh dậy, vãn bối muốn nói vài câu với cô ấy…
- Việc này tuyệt đối không được.
Chưa đợi Diệp Mặc nói xong, Vị tiên áo xanh liền cắt đứt lời nói của Diệp Mặc:
- Cho dù ta cứu cô ấy, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa ta không thể đưa cậu đến chỗ ta ở, cho nên cậu từ bỏ ý định này đi.
- Vậy xin tiền bối nói cho vãn bối biết, nơi tiên phủ của tiền bối, vãn bối sau này đến tìm bạn của mình
Diệp Mặc kiên định nói, cho dù phải cứu Nhiếp Song Song, hắn cũng không thể nào giao Nhiếp Song Song cho một người xa lạ, hắn ít nhất cũng phải biết lai lịch của Vị tiên áo xanh này mới được.
Vị tiên áo xanh mỉm cười nói:
- Cậu biết tôi sẽ không ham Vô ảnh thao tằm của bạn cậu, hơn nữa cậu hẳn là biết Vô ảnh thao tằm chỉ nhận chủ một lần, cho dù tôi lấy đi, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ do dự chốc lát, cô vẫn nói:
- Lời nói thật có lẽ làm người ta khó chịu, nhưng tôi vẫn là nói với cậu mấy lời thật lòng, nếu tôi không nhìn lầm, tu vi cả đời của cậu chỉ sẽ tới Kim Tiên, cho dù là Huyền tiên cũng không có cách nào chạm tới, mà Phong Linh Căn cực thuần khiết của bạn cậu, lại là chủ của Vô ảnh thao tằm, tiền đồ của cô ấy không có giới hạn, cho dù là sau này đến mười một thượng thiên vực cũng không chừng, cho nên, chúng ta căn bản không còn gặp lại, tôi nói cho cậu biết ở đâu, chỉ làm cậu buồn phiền mà thôi.
Sau khi nói xong, cô ấy lắc đầu thở dài mấy câu
- Đúng là đáng tiếc.
Sau khi thở dài, Vị tiên áo xanh lại lấy ra một chiếc nhẫn ném cho Diệp Mặc:
- Cái này là cấp cho cậu tu luyện đến Kim Tiên đó, cũng là cơ duyên của cậu
Làm xong mấy việc này, Vị tiên áo xanh này nhìn cô gái trẻ nói:
- Úc Tương, chúng ta đi.
Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn vẻ mặt Diệp Mặc có chút ngẩn ngơ, dường như có chút không nỡ, lại đem ngọc giản trong tay mà Diệp Mặc đưa cho cô lúc nãy lần nữa ném lại cho Diệp Mặc nói:
- Cái này tặng luôn cho anh vậy, coi như là thù lao anh giúp sư tỷ tôi tìm được một đồ đệ tốt.
Cô gái trẻ vừa nói xong, hai đường độn quang đã biến mất trước mặt Diệp Mặc, đi cùng còn có Nhiếp Song Song và chiếc giường ngọc đó.
Thật không ngờ xem mình như thằng ăn mày đầu đường xó chợ, trong lòng Diệp Mặc nhất thời tức giận, nhưng nghĩ lại, bây giờ hắn không phải chính là một thằng ăn mày sao? Chiếc nhẫn này mình mượn xài trước, đến lúc đó trả gấp trăm lần cho người phụ nữ đó là được, hắn bây giờ không cần thiết vì tu vi của mình tăng cấp mà băn khoăn.
Thở dài một cái, Diệp Mặc lần nữa đem hòm ngọc của Lạc Nguyệt vào Thế giới trang vàng sau đó mới cầm lấy ngọc giản lúc nãy quét thần thức vào, hắn muốn xem 'Giác Hồn Tảo' rốt cuộc có tác dụng gì khác, vì sao làm cho tên Kim Tiên ở Bỉ Dực Tiên thành kinh hoàng như vậy?
…
Lúc này cô gái trẻ kia tò mò nhìn Vị tiên áo xanh hỏi:
- Sư tỷ, lúc nãy chị nói chỉ đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?
Sư tỷ áo xanh đó lại thở dài lần nữa nói:
- Vô ảnh thao tằm, đều là xuất hiện thành cặp, bây giờ một con ở đây, còn một con nhất định là ở trên người Hư Tiên đó, đáng tiếc mà ta nói, chỉ là đáng tiếc hắn lãng phí một con Vô ảnh thao tằm, có lẽ không phải bị hắn nuôi chết, thì chính là không có tiền đồ.
- A, thì ra là đáng tiếc này, nhưng tên đó cũng không tệ, em xem khá thuận mắt.
Sau khi cô gái trẻ thở dài một cái lại nói:
- Đúng là đáng tiếc thật, là tạp linh căn, hắn có thể phi thăng đến Tiên giới, đúng là làm khó hắn rồi.
…
Sắc mặt Diệp Mặc lúc này thay đổi thất thường, hắn cuối cùng hiểu tác dụng thật sự của 'Giác Hồn Tảo', hèn chi tên Kim Tiên ở Bỉ Dực Tiên thành lại kinh hoàng khi thấy 'Giác Hồn Tảo' đến như vậy.
'Giác Hồn Tảo' có thể thêm vào bất kỳ đan dược nào để tấn cấp đại tiên, còn có thể tăng một phần cơ hội tấn cấp, cũng là nói nếu 'Thái Ất đan' có thể đề cao ba phần tỷ lệ tấn cấp từ Huyền tiên lên Đại Ất Tiên, thì sau khi thêm 'Giác Hồn Tảo' vào, tỷ lệ này sẽ lập tức biến thành bốn phần, như vậy quả thực gần đến nửa rồi.
Bởi vì tu vi càng cao, tấn cấp càng khó, không đơn giản chỉ là tâm cảnh và Tiên Nguyên, quan trọng giống vậy còn có tấn cấp thần thức, nếu Tiên Nguyên của anh dưới sự phụ trợ của đan dược, đã đủ tấn cấp rồi, nhưng thần thức của anh quá kém, thì cũng không thể tấn cấp được.
Ở Tiên giới và Tu Chân giới cũng như nhau, thần thức mới là thứ khó tu luyện nhất, cho nên rất nhiều tu sĩ bị cảnh giới bó buộc, không phải là vì Tiên Nguyên không đủ, mà là tại không đủ thần thức.
Tuy trên ngọc giản không có viết ra rõ ràng, nhưng Diệp Mặc biết trên đó nhất định là Minh tảo, nếu là Âm tảo thì công hiệu đó tuyệt đối còn lớn hơn.
Trừ cái này ra, 'Giác Hồn Tảo' còn có một đặc tính quan trọng, đó là có thể luyện chế 'Song thần đan'.
Tác dụng của 'Song thần đan' giống như 'Phục thần đan' và ‘Thức thần đan’ kết hợp lại. Nó có thể chữa trị phục hồi Thần hồn và thần thức của tiên nhân cao cấp, đồng thời còn có tác dụng cực lớn để chữa trị Nguyên Thần.
Diệp Mặc nhìn đến đây càng âm thầm hối hận, tuy hắn ở Hải Giác kiếm về một đống lớn 'Giác Hồn Tảo’, nhưng ai biết thứ này lại đáng giá và quan trọng chứ?
Diệp Mặc còn tưởng tác dụng của Giác Hồn Tảo cùng lắm chỉ là ở Tu Chân giới mà thôi, sau khi đến Tiên giới, thì giống với Phục thần đan, dần dần mất đi hiệu quả.
Nhưng sự thật là tới Tiên giới, theo đà tu vi của mình tăng cao, Phục thần đan và các loại đan dược khác của Tu Chân giới thực sự là mất đi hiệu quả, nhưng 'Giác Hồn Tảo' lại vẫn vững vàng như thế, việc này Diệp Mặc không ngờ được, bất kể là ở nơi nào, thứ chữa trị được thần hồn và thần thức đều đáng quý vô kể, nếu 'Giác Hồn Tảo' có loại tác dụng này, thì có người khác cướp giật cũng không có gì lạ cả.
Mà trên ngọc giản đối với việc phân loại đẳng cấp 'Giác Hồn Tảo' không ngờ lại là đang được xác định, phía sau có lời chú thích: 'Giác Hồn Tảo' rất khó xuất hiện ở Tiên giới, đẳng cấp có lẽ là giữa tinh linh thảo cấp một đến tiên linh thảo cấp chín, cụ thể không có cách phân loại, phải căn cứ đẳng cấp phân chia, hơn nữa trên ngọc giản không có nói rõ là có Âm thảo chỉ nói chung chung là 'Giác Hồn Tảo'.
Cất đi ngọc giản, Diệp Mặc cũng không dám ở lại nơi này, hắn bây giờ phải đi thật xa, càng xa càng tốt, thứ này dù là đáng tiền hơn nữa, hắn cũng không dám bán ra, bán 'Giác Hồn Tảo' không phải là tự chuốc khổ vào thân sao? Huống chi nếu 'Giác Hồn Tảo' thật sự có tác dụng nghịch thiên này, bản thân hắn cũng không đủ dùng nữa là, sao mà bán cho người khác chứ?
Diệp Mặc lấy ra Thanh Nguyệt, bắt đầu dùng hết sức mà bay, tốc độ Thanh Nguyệt ở Tiên giới không cho là nhanh, nhưng Diệp Mặc bất kể ngày đêm mà bay, một tháng dần trôi qua, hắn đã rời xa khỏi phạm vi Bỉ Dực Tiên thành.
…
Phủ Thành chủ của Bỉ Dực Tiên thành
Thành chủ Tàng Hòa cũng chỉ ngồi ở phía dưới bên phải, Dặc Nghiên tiên tử trước kia cũng ngồi phía dưới bên trái, lúc này ngồi ở đằng trên là một tên đàn ông trung niên mắt tam giác, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không có biểu cảm gì, người đàn ông mắt tam giác này chính là thiên chủ của Văn Cử Thiên vực, Dặc Bách Văn, cũng là cha của Dặc Nghiên tiên tử
- Phụ vương, con đã hỏi qua, Ly Hoành ba người và Diệp Mặc đó chỉ là tình cờ gặp nhau, Ly Hoành là người nhiệt tình, sẵn giúp Diệp Mặc một chút, đưa hắn đến Bỉ Dực Tiên thành.
Dặc Nghiên tiên tử nói trước.
Người đàn ông mắt tam giác ngồi ở trên gật gật đầu:
- Đừng nên quan tâm đến bọn họ, cũng đừng nói cho họ biết bất kỳ chuyện gì, chỉ thông báo bọn họ, một khi Diệp Mặc về tìm bọn họ, lập tức báo cáo.
Nói xong người đàn ông này lại lần nữa chằm chằm Tàng Hòa nói:
- Việc Giác Hồn Tảo cảnh cáo thương hội Hồng Tiên một tiếng, không cho phép tiết lộ nửa chữ ra ngoài, bằng không…
- Vâng, Thiên chủ Hoàng Thượng, Tàng Hòa đã rõ.
Thành chủ đó vội vàng cung kính trả lời.
Người đàn ông mắt tam giác ừ một tiếng nói tiếp:
- Hư Tiên đó chỉ có hai phần chân khí chuyển hóa thành Tiên Nguyên, tu vi thấp kém, cho dù dốc toàn sức phi hành, bây giờ cũng không thể bay ra ngoài phạm vi Bỉ Dực Tiên thành, huống chi hắn không biết chúng ta đang tìm hắn, Dặc Hỏa, ngươi và Tàng Hòa thành chủ lập tức đi đuổi bắt ở vùng ngoài đầm lầy Mu Tức, có lẽ có thể có được tung tích của hắn.
- Vâng, Hoàng Thượng.
Một tên hộ vệ đứng sau người đàn ông mắt tam giác lập tức khom lưng nói.
Tàng Hòa cũng lập tức đứng dậy lãnh lệnh.
- Phụ vương, Diệp Mặc đó cũng chỉ là một tu sĩ mới phi thăng, tu vi thấp kém, xin cha khi tìm được hắn, hỏi hắn một chút về lai lịch của 'Giác Hồn Tảo', đừng làm hại hắn.
Dặc Nghiên tiên tử vội đứng ra nói.
Người đàn ông mắt tam giác đó mỉm cười nói:
- Cha dĩ nhiên sẽ không làm hại đến hắn, cha còn muốn thưởng cho hắn.
Lúc này một tên hộ vệ đứng sau Dặc Nghiên tiên tử nuối tiếc nói:
- Chỉ đáng tiếc, hắn không có uống 'Văn Phong Nhưỡng, nếu hắn uống Văn Phong Nhưỡng, chúng ta sớm đã tìm thấy hắn rồi.
Người đàn ông mắt tam giác gật đầu nói:
- Đi làm việc đi, bắt tên Diệp Mặc càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể kéo dài.
Mọi người đều lui ra khỏi đại điện, đợi mọi người đều lui ra hết, người đàn ông mắt tam giác nói với tên hộ vệ lần nữa:
- Dặc Hỏa, sau khi bắt được Diệp Mặc, ngay tức khắc dùng cách trực tiếp nhất hỏi lai lịch của 'Giác Hồn Tảo', hỏi xong, lại dùng phương pháp sưu hồn kiểm chứng một chút xem hắn nói có đúng không, sau đó…
Thấy sắc mặt thiên chủ bình tĩnh không gì sánh, hộ vệ tên Dặc Hỏa đó vội khom lưng nói:
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Nghe được câu trả lời của Dặc Hỏa, người đàn ông mắt tam giác đó mới gật đầu:
- Mau đi đi, ta cần phải biết càng sớm càng tốt
…
Đây là tháng thứ hai Diệp Mặc liên tục phi hành, đã phi hành hai tháng, Diệp Mặc không tiếp tục phi hành, hắn tin là phi hành hai tháng chắc chắn đã rời xa khỏi Bỉ Dực Tiên thành rồi, Thanh Nguyệt tuy không cho là tiên khí hạ phẩm, nhưng là thứ hắn tự luyện chế, hơn nữa đẳng cấp cũng không tệ, dốc toàn lực phi hành, tốc độ so với tiên khí hạ phẩm cũng không chậm hơn mấy.
Lúc này Diệp Mặc đang đứng ở một nơi hoang dã thiếu thốn tiên linh khí, so với Tu Chân giới, Tiên giới càng vắng người hơn, nơi hoang dã thiếu thốn tiên linh khí vô biên như thế, tuyệt đối ít tiên nhân đến, cho dù có đến, cũng chỉ là đi ngang thôi, xung quanh ngoài một vài linh thú cấp thấp thỉnh thoảng chạy qua, thì chỉ có cỏ dại và linh thảo cấp thấp.
Diệp Mặc chọn một nơi không bắt mắt, độn thổ vào trong đất, đến khi không vào sâu hơn được nữa, Diệp Mặc mới vào Thế giới trang vàng, bây giờ đối với hắn mà nói, trừ thế giới trang vàng có thể tin tưởng ra, hắn sẽ không tin bất kỳ Tiên thành và Tức lầu nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Sau khi tiến nhập vào trong Thế giới trang vàng, thì chuyện thứ nhất Diệp Mặc làm chính là lấy ra nhẫn trữ vật của Vị tiên áo xanh kia cho hắn, trong chiếc nhẫn có mười ngàn tiên tinh thượng phẩm, Diệp Mặc sớm đã xem qua, ngoài ra còn có một số Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm.
Mấy thứ này đối với Diệp Mặc mà nói thì đều là những thứ hắn cần tới nhất, hiện tại thì trên người của hắn còn năm ngàn tiên tinh thượng phẩm nữa, vậy là tổng cộng hắn có mười lăm ngàn tiên tinh thượng phẩm rồi, hơn nữa với số Tiên đan kia, thì Diệp Mặc chuẩn bị thông qua trận bàn thời gian để thăng cấp tu vi của mình lên tới Hư Tiên hậu kỳ trước rồi mới tính tiếp.
Bẩy miếng tiên tinh thượng phẩm lập tức được gắn lên trên trận bàn thời gian. Với tiên tinh thượng phẩm này thì tốc độ vận chuyển và thời gian kiên trì của trận bàn thời gian cao hơn nhiều so với loại tiên tinh hạ phẩm.
Chỗ tốt khi hấp thụ linh khí nồng đậm của tiên tinh thượng phẩm thì đối với Diệp Mặc mà nói, đó là không còn gì tốt hơn nữa rồi.
Diệp Mặc đương nhiên không biết lúc này thì thiên chủ của Văn Cử Thiên đang điên cuồng tìm kiếm hắn ở xung quanh, còn hắn lúc này thì đã hoàn toàn tiến vào trạng thái bế quan rồi. Lại thêm một miếng tiên tinh nữa hóa thành tro ở trong tay của hắn, từng viên Tiên đan đều bị hắn ăn như ăn kẹo. Về phần tác dụng phụ của Tiên đan, thì hắn căn bản là không hề cố kỵ. Hắn dự định là sẽ lợi dụng những tiên tinh và Tiên đan này thăng cấp tới tu vi Hư Tiên hậu kỳ trước đã. Sau khi đạt tới Hư Tiên hậu kỳ rồi, thì hắn mới có tư cách đi tới một số tiên thành cao cấp hơn để tìm kế sinh nhai
Để đảm bảo cho trận bàn thời gian liên tục vận chuyển, thì Diệp Mặc thậm chí còn bố trí một trận pháp tự động cung cấp thêm tiên tinh cho trận bàn thời gian, như vậy thì hắn sẽ không lo tới việc phải dừng lại giữa chừng vì trận bàn thời gian hết tiên tinh ấy mà.
Thời gian trong trận bàn thời gian cấp tốc trôi qua, thì chân nguyên của Diệp Mặc cũng dần chuyển hóa thành tiên nguyên, sau đó tiên nguyên lại không ngừng tăng lên, lại sắp sửa trùng kích vào một cảnh giới.
Tu luyện qua nhiều năm tháng, lại thêm một viên tiên tinh nữa vỡ vụn trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn lại đưa tay cầm hụt vào khoảng không, lúc này thì hắn mới phát hiện ra rằng đan dược và tiên tinh của hắn đã hoàn toàn không còn gì nữa rồi.
Cảm thụ một chút tu vi của mình, thì Diệp Mặc cực kỳ thất vọng. Lý tưởng và hiện thực luôn luôn có sự chênh lệch với nhau. Tài nguyên thì đã dùng hết, nhưng tu vi Hư Tiên hậu kỳ như trong dự liệu của hắn thì hoàn toàn không xuất hiện, mà bản thân hắn lúc này chỉ mới miễn cưỡng tiến nhập vào cảnh giới Hư Tiên trung kỳ mà thôi.
Diệp Mặc vốn biết là hắn tu luyện sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên, nhưng thật không ngờ là lại tiêu hao nhiều tới mức này. Nhiều tiên tinh và Tiên đan như vậy, chỉ có thể giúp hắn từ tu vi Hư Tiên sơ kỳ miễn cưỡng mà thăng cấp lên tới tu vi Hư Tiên trung kỳ thôi, cái mức độ tiêu hao này quả thực là quá lớn rồi.
Nếu như đổi thành tu sĩ bình thường khác, có nhiều tài nguyên như vậy, thì nói không chừng đã có thể tu luyện tới tận Kim Tiên rồi. Hơn nữa Diệp Mặc hiểu rõ, hắn từ tu vi Hư Tiên sơ kỳ thăng cấp tới Hư Tiên trung kỳ dùng hết mười lăm ngàn tiên tinh thượng phẩm, còn có hơn mười bình Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm, thì cũng không có nghĩa là chỉ cần có lượng tài nguyên như vậy, là hắn có thể lần nữa thăng cấp lên tu vi Hư Tiên hậu kỳ được. Vì từ Hư Tiên trung kỳ lên Hư Tiên hậu kỳ thì hắn nhất định là sẽ phải cần một lượng tài nguyên tăng lên gấp bội.
- Xem ra là cần phải đi một chỗ tìm việc làm rồi.
Diệp Mặc đứng lên tự nói với mình một câu. Hắn nhìn một chút sau đó tính toán, trận bàn thời gian đã vận chuyển một năm rồi, vậy thì cũng có nghĩa là hắn đã tu luyện ở bên trong được gần một trăm năm rồi.
...
Thuần Khẩu Tiên Trạm là một Tiên Trạm nhỏ cực kỳ thông thường ở Văn Cử Thiên vực. Tu sĩ ở bên ngoài muốn đi tìm kiếm tài nguyên tu luyện, thì đều phải tới nới này để chờ lên Tiên Thuyền.
Ở đây không có thành thị, cũng không có Tiên Trấn nào, chỉ vì nguyên nhân là có Tiên Trạm này, cho nên với thời gian trôi qua, nơi này cũng đã tự biến thành một cái phường thị. Cũng có một số quán rượu đơn giản và một số nhà trọ, thậm chí còn có một số thương lầu quy mô tương đối tốt.
Lúc này có một tên tu sĩ Hư Tiên bình thường khống chế pháp bảo phi hành của mình hạ xuống đi vào dịch trạm. Đây chính là Diệp Mặc vừa phi hành hết gần một tháng thời gian tới đây. Diệp Mặc biết, dựa vào pháp bảo phi hành của hắn, thì dù có phi hành vô số năm, cũng không nhất định là có thể bay ra khỏi Văn Cử Thiên vực được.
Cho nên sau khi hắn thấy mấy chữ ‘Thuần Khẩu Tiên Trạm’, thì lập tức khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' hạ xuống. Lúc này thì hắn cũng không còn là một chú chim nhỏ lạc đường như khi vừa mới lên Tiên Giới nữa rồi, cái Tiên trạm này so với ga xe lửa trên Địa Cầu cũng không khác gì nhau là mấy. Chính là một pháp bảo phi hành cỡ lớn dùng để chở tu sĩ đi từ tiên thành này tới tiên thành khác, cũng có trạm dừng trạm đỗ, và đương nhiên là muốn đi thì phải trả tiên tinh phí rồi.
Sau khi tới, thì Diệp Mặc đầu tiên là thấy một cái quảng trường vô cùng trống trải, trên quảng trường vẫn còn hai chiếc pháp bảo phi hành rất lớn đậu ở đó. Ở cửa vào của chiếc pháp bảo phi hành thì còn có rất nhiều tu sĩ đang đi lại, hiển nhiên là chiếc pháp bảo phi hành này cũng chỉ vừa mới dừng lại ở đây thôi.
Tiên trạm mặc dù không náo nhiệt như tiên thành, nhưng so sánh với một kẻ bế quan lâu năm như Diệp Mặc, thì nơi này quả thực là rất náo nhiệt rồi. Diệp Mặc vừa mới tiến vào Tiên trạm, thì đã có một tên tu sĩ Hư Tiên thoạt nhìn vô cùng hiền hậu tươi cười chạy ra chào đón.
Tên tu sĩ này cũng không đợi Diệp Mặc nói gì, đã ôm quyền nói:
- Anh bạn có phải là muốn ngồi Tiên thuyền hay không, xin hỏi là anh bạn muốn đi đến đâu?
Diệp Mặc chần chờ một lúc, vì hiện hắn cũng không biết nên đi đâu cả, hắn chỉ biết là nên rời khỏi Bỉ Dực tiên thành càng xa càng tốt, tốt nhất là có thể rời khỏi Văn Cử Thiên vực. Thế nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, với tu vi Hư Tiên như hắn hiện tại, thì muốn rời khỏi Văn Cử Thiên căn bản là một việc không đúng thực tế.
Tên tu sĩ hiền hậu kia thấy Diệp Mặc cũng chưa xác định được là mình muốn đi đâu, thì lập tức cười nói tiếp:
- Anh bạn, nếu như đi Hòa Y tiên thành, thì ở Tiên trạm này đúng là rẻ nhất rồi đấy, chỉ cần mười ngàn tiên tinh thôi, nếu như muốn đi Tân Quỳnh tiên thành, thì cần ba mươi ngàn tiên tinh, nếu như muốn đi rừng rậm Hắc Lô thì...
Không đợi cho tên tu sĩ kia nói xong, thì trong lòng Diệp Mặc liền nhảy thót lên một cái, vội vàng hỏi lại:
- Anh nói là mười ngàn tiên tinh thượng phẩm sao?
Tên tu sĩ kia nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng hơn:
- Đương nhiên là tiên tinh thượng phẩm...
Diệp Mặc có chút xấu hổ:
- Tôi không lên Tiên thuyền được rồi, tôi không có nhiều tiên tinh như vậy.
Tên tu sĩ kia lại lần nữa đánh giá toàn thân Diệp Mặc một chút, sau đó lắc đầu xoay người rời đi. Y vừa rồi thấy pháp bảo phi hành của Diệp Mặc cũng không tệ lắm, nên cho rằng Diệp Mặc cũng là loại người có chút giàu có, nhưng thật không ngờ là Diệp Mặc lại nghèo như vậy, còn hỏi lại y là có phaỉ tiên tinh thượng phẩm hay không nữa!
Diệp Mặc nhìn tên tu sĩ kia xoay người đi, thì trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Trên người hắn bây giờ đến một viên tiên tinh thượng phẩm cũng không có. Năm trăm viên tiên tinh là do bán pháp bảo của mình đi mà có được, lúc này thì chỉ còn lại hai trăm viên vì hắn đã dùng mất ba trăm viên rồi. Then chốt chính là, hai trăm viên tiên tinh này của hắn cũng chỉ là loại tiên tinh hạ phẩm, dùng để ngồi trên tiên thuyền kia một nén nhang thôi cũng không đủ.
Sau khi lắc đầu tự giễu một cái, thì Diệp Mặc quyết định là nên dùng pháp bảo phi hành mà bay vậy, rồi lại tiếp tục tìm kiếm tài nguyên tu luyện dọc theo đường đi thôi. Nếu là trước khi biết được tác dụng của Giác Hồn Tảo, thì hắn nói không chừng là còn có thể tìm một cái tiên thành, sau đó ở lại mà tu luyện. Hiện tại thì cho dù là thiếu thốn tài nguyên tu luyện hơn nữa, thì hắn cũng không thể đi đến một cái tiên thành nào ở Văn Cử Thiên nữa.
Giác Hồn Tảo quan trọng như vậy, thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị lộ ra, đến lúc truyền tới tai Dặc Nghiên tiên tử, mà Dặc Nghiên tiên tử lại biết Giác Hồn Tảo là từ trên người hắn mà ra, vậy thì thật là rất không hay rồi. Thế lực của Dặc Nghiên tiên tử không phải là cái tên tu sĩ Kim Tiên trong tiểu thương lầu kia có thể so sánh được, người ta muốn bắt Diệp Mặc hắn, thì cũng chỉ là một hai câu nói mà thôi.
- Anh Phùng, tôi nguyện ý bỏ ra tài liệu của bốn lò đan dược, tôi chỉ cần một lò mà thôi.
Một giọng nói có chút cấp thiết vang đến bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc lập tức chú ý tới hai người tu sĩ kia, đều là tu vi Hư Tiên hậu kỳ. Đi ở phía trước là tu sĩ có một chòm râu dê, sắc mặt hơi đen, còn người đi phía sau là một người khỏe mạnh lực lưỡng. Không biết vì sao, thứ mà Diệp Mặc ghét chính là kiểu râu dê kia, thấy cái chòm râu dê như vậy là trong lòng hắn đã rất không thoải mái rồi, khiến hắn lập tức muốn xoay người rời đi.
- Thêm chút tiên tinh nữa, thì vụ làm ăn này tôi sẽ miễn cưỡng giúp cho. Nói thật ra, nếu như không phải là vụ làm ăn lớn gì, thì tôi thực sự là không muốn giúp cậu đâu, thật sự là không kiếm chác được gì cả.
Cái tên tu sĩ để chòm râu dê kia dường như đã bị chàng trai khỏe mạnh kia quấn lấy đến mức không kiên nhẫn được nữa, cho nên lúc này mới cực kỳ miễn cưỡng nói.
Vẻ mặt chàng ta liền vui vẻ, lại tươi cười đáp lời:
- Anh Phùng, anh biết là tiên tinh trên người tôi thật sự không có nhiều mà, chỉ có...
Không đợi chàng trai kia nói hết lời, thì tên tu sĩ râu dê kia đã hừ lạnh một tiếng:
- Đã như vậy, thì cũng đừng trách tôi không niệm tình giúp đỡ.
Nói xong thì liền nhanh chóng xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát thì đã biến mất trong đại sảnh.
Chàng trai kia ngây người trong chốc lát, lập tức muốn đuổi theo. Lời nói của anh ta chỉ là có ý muốn mặc cả một chút mà thôi, ai biết là cái tên Phùng đan sư kia lại cứng rắn như vậy, một lời không hợp, thì lập tức đã không thèm để ý tới y rồi.
Trong lòng Diệp Mặc cũng khẽ động, hắn bước nhanh lên ngăn cản chàng trai kia lại, rồi ôm quyền nói:
- Xin chào anh bạn.
Chàng trai kia bị một người lạ mặt ngăn cản lại, thì trong lòng cũng sững sỡ, nhưng thấy được tu vi Diệp Mặc chỉ có Hư Tiên trung kỳ, thì lập tức liền nhíu mày hỏi lại:
- Cậu có chuyện gì không?
Diệp Mặc liền đi thẳng vào vấn đề:
- Vừa rồi tôi thấy có phải là anh bạn muốn tìm Phùng đan sư để xin luyện đan hay không?
- Vậy thì sao?
Chàng trai kia thấy Diệp Mặc hỏi thăm chuyện riêng của mình, thì lập tức nhíu mày.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Anh bạn không cần đa nghi, tôi là vì hảo tâm nên mới tìm tới anh, bởi vì tôi cũng là một Tiên đan sư, chỉ là không biết anh bạn muốn luyện chế loại Tiên đan có phẩm cấp thế nào? Nói không chừng là tôi có thể giúp anh bạn luyện chế đấy.
Khi nói ra lời này, thì trong lòng Diệp Mặc vẫn có một chút bồn chồn, vì trong lúc bế quan, hắn cũng đã nghiên cứu qua mấy miếng ngọc giản rồi, cho nên đối với tiên linh thảo và đại đa số phương thuốc của các loại Tiên đan hắn cũng đã có được hiểu biết nhất định. Đương nhiên thứ cho hắn có thu hoạch lớn nhất chính là ngọc giản của cô gái trẻ Đại La tiên kia. Trong ngọc giản của cô ấy thì các loại phương thuốc của Tiên đan nhiều vô cùng, hơn nữa giới thiệu về các loại tiên linh thảo cũng vô cùng chi tiết, so với ngọc giản mà Cao Noãn cấp cho hắn thì đầy đủ hơn, khiến cho Diệp Mặc hắn có được rất nhiều kiến thức.
Sở dĩ trong lòng của hắn còn có chút bồn chồn, đó là vì hắn đến giờ vẫn chưa từng luyện chế qua một lò Tiên đan nào, cho dù là Tiên đan nhất phẩm cũng chưa từng. Cho nên dù là hắn khẳng định, bản thân đã có thể luyện chế được Tiên đan, thì trong lòng hắn cũng không thể nào bình thản như nước được.
- Cậu là một Tiên đan sư?
Chàng trai kia nghi hoặc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, đánh giá toàn thân hắn một hồi. Tuổi của Diệp Mặc cũng không lớn, nên nếu thức sự đã là một Tiên đan sư ở độ tiểu này, thì y quả thực là rất khó tin. Nếu như y biết rằng Diệp Mặc chưa từng luyện chế qua một lò Tiên đan nào, thì không chừng là y đã sớm tát cho Diệp Mặc một cái rồi.
Cũng khó trách vì sao y lại không tin tưởng, vì ở Tiên Giới này, thì nghề nghiệp có tiền đồ nhất chính là Tiên đan sư và Luyện khí sư, còn có cả Tiên trận sư nữa. Một Tiên đan sư không phải là thành tựu có thể dễ dàng đạt được, vì nó không liên quan gì nhiều tới tu vi cả. Rất nhiều tu sĩ đạt tới tu vi Đại Ất tiên thậm chí cũng chỉ có thể luyện chế các loại Thiên đan bình thường, căn bản không thể nào luyện chế ra Tiên đan cả.
Chính là vì như vậy, cho nên Tiên đan mới quý giá. Hầu hết đại bộ phận tu sĩ Hư Tiên đều sử dụng các loại Thiên đan để tu luyện mà thôi. Lúc trước Diệp Mặc hắn bế quan, sử dụng nhiều Tiên đan nhất phẩm và nhị phẩm như vậy, nếu như mà để tu sĩ khác biết được thì chắc sẽ tức hộc máu ra mất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x