Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 635: Giải quyết dứt khoát
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Mà phải đạt được sự ủng hộ của Phương gia, cách trực tiếp nhấtcũng là cách mà bọn họ thấy hữu hiệu nhất, không gì hơn được sự ủng hộ của Phương gia đối với phương án tuyến An Tần! Nếu như nói có thể làm cho ban năng lượng thông qua phương án tuyến An Tần của Phương gia, như vậy Phương gia tất sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau, đem công trình tuyến đường ống dẫn dầu giao cho công ty ống dẫn dầu Hoa Hải.
Đối với điểm này, ban quản lý của dầu Hoa Hải vẫn tương đối tin tưởng! Những năm gần đây, hễ là thành tâm cùng Phương gia hợp tác, đều kiếm được đầy chậu, đầy bát. Phương gia không phải loại người qua cầu rút ván, điểm này trải qua nhiều năm như vậy, đã chiếm được cảm tình của mọi người!
Cho nên, Lâm Ức Mai mới từ quốc nội chạy tới Moscow, và được Đinh Nghi dẫn đến gặp Phương Minh Viễn!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Phương Minh Viễn vẫn chưa có ý kiến gì, ngay lúc Lâm Ức Mai cho là thỉnh cầu của mình dứt khoát bị Phương Minh Viễn cự tuyệt, có chút nản lòng thoái chí, Phương Minh Viễn đột nhiên mở miệng nói:
-Giám đốc Lâm, đề nghị này cũng không phải là không thể được, không biết quý công ty có thể chắc chắn thuyết phục được ban lãnh đạo dầu Hoa Hải được bao nhiêu phần?
Lâm Ức Mai tinh thần lập tức rung lên nói:
-Cậu Phương, chúng tôi có thể nắm chắc 70%! Ban lãnh đạo tập đoàn chúng tôi đối với... Hì hì, cũng là rất bất mãn!
Đây quả là lời nói thật, là xí nghiệp dầu mỏ quốc hữu thành lập cuối cùng, dầu Hoa Hải ở trong nước căn bản là chiếm không được bao nhiêu mỏ dầu, không thể không ra biển để tìm dầu! Mà trên biển tìm kiếm mỏ dầu, chuyện này quả là khó khăn hơn so với lục địa gấp nhiều lần! Hơn nữa mặc dù là tìm được, nhưng phí tổn khai thác vẫn là rất mạo hiểm, rủi ro cao hơn các mỏ dầu ở lục địa! Cứ như vậy, khi ngang giá, lợi nhuận kiếm được cũng thấp hơn nhiều so với hai công ty kia!
Khổng Tử đã nói: “Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân”, nói như vậy có nghĩa là, cùng là các doanh nghiệp dầu mỏ quốc hữu, nhưng bởi vì thành lập muộn, nên chỉ có thể nhìn đồng môn sư huynh ăn thịt, còn mình thì uống súp! Hơn nữa ba công ty này mặc dù về đối ngoại còn có thể đại khái nhất trí, nhưng không có nghĩa là bên trong chúng không có mâu thuẫn!
Trong chuyện về tuyến đường ống dẫn dầu Hoa - Nga, không thể nghi ngờ gì, cái nhìn giữa ba công ty là không hoàn toàn nhất trí. Đối với dầu Hoa Hải mà nói, tuyến đường ống dẫn dầu rốt cuộc là theo hướng đông bắc hay là tây bắc, đối với nó mà nói cũng không có gì khác nhau về bản chất, nhưng do ai kiến thiết, mới là chuyện can hệ đến dầu Hoa Hải.
Hơn nữa, theo lời của Đinh Nghi, ban quản lý dầu Hoa Hải cũng nghe nói, họ cũng rất đồng ý với phán đoán rằng người Nhật Bản sẽ nhúng tay vào An An tuyến! Bởi vì ở Đông Hải, bọn họ đối với khát vọng dầu mỏ của người Nhật Bản là có nhận thức trực tiếp nhất! Cho nên, ban quản lý dầu Hoa Hải vẫn tương đối thiên về mau chóng kiến thiết tuyến đường ống dẫn dầu Hoa - Nga. Lâm Ức Mai hiểu được tâm lý này nên mới dám chắc đến bảy phần!
Phương Minh Viễn ánh mắt lại chuyển hướng về phía Đinh Nghi. Đinh Nghi hiểu ý, nói:
-Nếu có sự ủng hộ của tập đoàn dầu Hoa Hải, tôi nghĩ ý kiến của Bộ trưởng Vũ sẽ càng được trung ương coi trọng!
Phương Minh Viễn không khỏi có chút thất vọng, hơi hơi lắc đầu nói:
-Như vậy vẫn không thể đủ giải quyết dứt khoát sao?
Đinh Nghi trên mặt nổi lên một chút khó xử, giải thích:
-Cậu Phương, chuyện này không chỉ là vấn đề về hướng đi của tuyến đường ống dẫn dầu. Về việc kiến thiết tuyến đường ống dẫn dầu, chúng tôi vẫn đang tranh cãi với chính phủ Nga. Chính phủ Nga hiện giờ tài chính rất eo hẹp, căn bản là không thể trải một tuyến đường ống dẫn dầu lớn như vậy. Cho nên bọn họ hy vọng có thể vay chúng ta để kiến thiết tuyến đường ống dẫn dầu, đợi cho tuyến đường ống dẫn dầu kiến thiết xong, sẽ dùng dầu thô để hoàn trả khoản vay! Nhưng chúng tôi đang tính, bất kể là tuyến An An hay là tuyến An Tần, phí dụng kiến thiết đều cần ít nhất hai tỷ đô la Mỹ trở lên! Tài chính của chính phủ tôi tin rằng cậu cũng đã biết, hiện giờ cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á đã biến thành cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, Hongkong cũng không yên ổn, dự trữ ngoại hối quốc gia... Ha ha.
Phương Minh Viễn khinh miệt nhìn hắn một cái, ở kiếp trước, khi ba công ty dầu tiêu mấy chục tỷ, mấy trăm tỷ đô la Mỹ thu mua dầu thô từ Trung Đông, trung ương đã phải hối hận vì đã không thu về sản lượng dầu thô từ Siberia.
Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm, chuyện này cứ tiếp tục như vậy, hiển nhiên là không phù hợp với ích lợi của Phương gia, càng không phù hợp với ích lợi của quốc gia. Thời gian người Nhật Bản động thủ sắp đến gần! Phương Minh Viễn cũng không hy vọng thành quả chính mình vất vả mới có được nay lại để cho người Nhật Bản chiếm được. Mặc dù nói chính mình cũng không muốn làm to chuyện. Nhưng đôi khi, lý tưởng rất đầy đặn, sự thật rất cốt cảm! Cứ tiếp tục như thế này, có lẽ đến năm sau cũng chưa có quyết định chắc chắn!
Về phần đề nghị của Lâm Ức Mai, nếu ban quản lý dầu Hoa Hải thật sự có thể bởi vậy mà bị thuyết phục, về sau có thể trở thành đồng minh với Phương gia, thì hợp đồng trải tuyến đường ống dẫn dầu này giao cho bọn họ có ngại ngần gì? Giao cho ai xây dựng cũng được, dù sao Phương gia cũng không thể tự mình xây dựng!
Phương Minh Viễn ho nhẹ một tiếng nói:
-Bộ trưởng Đinh, nếu như nói phí dụng kiến thiết tuyến đường ống dẫn dầu, Phương gia tôi có thể thay chính phủ cho vay, ngày sau nhận lại dầu thô hoàn trả từ công ty xăng dầu Youke, như vậy Bộ có thể mau chóng thông qua thủ tục phê duyệt tuyến An Tần được hay không?
Đinh Nghi và Lâm Ức Mai lập tức mở to mắt, sau một lúc lâu Đinh Nghi chộp nhanh lấy bàn tay Phương Minh Viễn ở trên bàn, kích động nói:
-Các vị thật có thể cung cấp phí dụng trải tuyến đường ống dẫn dầu không? Vậy thì chuyện này sẽ dễ dàng thôi!
Lâm Ức Mai cũng kích động liên tục gật đầu, giống như gà mổ thóc vậy.
Phương Minh Viễn không nói gì mà rút tay lại, cùng một người đàn ông trung niên thân thiết như vậy, làm hắn cảm thấy rất không quen, nếu là Lâm Ức Mai thì còn tạm được.
Đinh Nghi và Lâm Ức Mai lúc này tâm tình đã kích động khó nói lên lời, nếu như nói Phương gia có thể bỏ ra phí dụng trải tuyến đường ống dẫn dầu Hoa -Nga mà nói, như vậy lựa chọn tuyến An An hay là tuyến An Tần vẫn còn là một vấn đề sao? Thành phố An Đạt thì làm sao? Công ty Xăng dầu Trung Quốc thì làm sao? hóa dầu Trung Quốc thì thế nào? Các ngươi có phản đối thế nào, liệu các ngươi có thể bỏ ra khoản phí dụng này sao?
Ngành năng lượng sở dĩ vẫn luôn không thể quyết định hướng đi của tuyến đường ống dẫn dầu, một mặt cố nhiên là bởi vì lợi ích của các tập đoàn có liên quan ở quốc nội, mặt khác cũng là bởi vì Nga trước mắt vô lực gánh vác phí dụng trải tuyến đường ống dẫn dầu, hy vọng quốc nội có thể cho vay, mà quốc nội tuy rằng dự trữ ngoại hối thì có, nhưng một hạng mục vượt quá hai tỷ đô la Mỹ, ở trong nước muốn được phê chuẩn, cũng không phải là dễ dàng. Hơn nữa trong chính phủ, đối với việc có cho Nga vay hay không, còn chưa được thống nhất, cho nên sự tình cứ như vậy mà tiếp tục giằng co.
Nhưng, nếu như nói Phương gia nguyện ý bỏ ra số phí dụng này, như vậy có nghĩa là phương diện tiền bạc đã không còn là vấn đề, chỉ cần chính phủ và Nga đạt thành hiệp nghị chính thức, tuyến đường ống dẫn dầu Hoa - Nga lập tức có thể tiến vào giai đoạn chính thức! Cũng có nghĩa là dự án này chính thức khởi công!
Nói như vậy, đối với ngành năng lượng mà nói, đối với hắn Đinh Nghi mà nói, đối với các cán bộ cao tầng của Bộ mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là một chiến tích lớn! Đối với con đường làm quan ngày sau của bọn họ, mở ra một tương lai đầy hứa hẹn!
Mà tất cả những điều này, thành phố An Đạt và Xăng dầu, hóa dầu Trung Quốc có thể cho bọn họ sao?
Đinh Nghi tin rằng, nếu như đem điều kiện này của Phương Minh Viễn báo lên trên, thì những người trong Bộ nhất định sẽ rất nhanh đạt thành thống nhất, mặc dù là có lòng với thành phố An Đạt và xăng dầu và hóa dầu Trung Quốc, họ cũng sẽ không để loại chuyện này chắn con đường làm quan của mình! Chớ đừng nói chi là, một khi cản lại, tiếp theo sẽ hoàn toàn đắc tội với những người còn lại!
Lâm Ức Mai lúc này trong lòng cũng kích động khó có thể điều khiển bản thân, mình thể hiện thiện ý với Phương Minh Viễn, không thể nghi ngờ gì là đã đi một bước quá chính xác! Nếu như nói phí dụng trải tuyến đường ống dẫn dầu là do Phương gia bỏ ra, như vậy sử dụng công ty nào tiến hành công việc, Phương gia đương nhiên có quyền quyết định!
-Cậu Phương, cậu tạm ngồi ở đây một lát, tôi lập tức đi thông báo tin tức này về Bộ!
Đinh Nghi khẩn trương đứng lên nói.
-Bộ trưởng Đinh!
Lâm Ức Mai vội vàng kéo hắn nói:
-Ngài đi đâu để thông báo đây?
Nơi này cũng không phải là đại sứ quán, cũng không phải trong khách sạn, đây là biệt thực của Haldore, tin tức trọng yếu như vậy, đương nhiên là không thể dùng điện thoại bình thường báo cáo về quốc nội, ai biết có thể có tình báo Nga nghe lén hay không? Chuyện lớn như vậy, cũng không thể để Nga biết trước được, bằng không mà nói, phía họ sẽ đi trước một bước!
Đinh Nghi vỗ trán, hắn là cao hứng mà hồ đồ rồi, lúc này mới lại ngồi xuống nói:
-Thất thố, thật sự là thất thố! Khiến cậu Phương chê cười rồi!
Phương Minh Viễn hơi cười nói:
-Bộ trưởng Đinh cũng là quan tâm đến lợi ích quốc gia! Ai có thể chê cười?
Lâm Ức Mai nũng nịu cười nói:
-Bộ trưởng Đinh, tôi nghe Chủ tịch Hội đồng quản trị Mã của chúng tôi nói, lần cuối ngài kích động như vậy, là khi dầu Hoa Hải chúng tôi thành công độc lập đánh ra một vạn thùng dầu Nissan, có lẽ đã là năm sáu năm về trước nhỉ?
Đinh Nghi vẻ mặt tươi cười.
-Cậu Phương, đến lúc đó, cậu phải chiếu cố công ty ống dẫn dầu Hoa Hải chúng tôi một chút đấy! Tôi hiện tại là trăm phần trăm nắm chắc có thể thuyết phục ban lãnh đạo tập đoàn, ủng hộ phương án tuyến An Tần!
Lâm Ức Mai mỉm cười duyên dáng nói. Nữ nhân mà! Trời sinh ra là có thể tỏ vẻ yêu kều trước mặt nam nhân, cho dù là nam nhân đó còn nhỏ tuổi hơn mình!
-Nếu như quý công ty có thể đạt tới tiêu chuẩn kỹ thuật mà chúng tôi yêu cầu, tôi nghĩ, cũng không phải là không thể được!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Nếu như các lãnh đạo ngành năng lượng không có đề xuất ra yêu cầu gì đặc biệt!
Lâm Ức Mai ngầm hiểu ý gật gật đầu, Phương Minh Viễn ý tứ rất rõ ràng, công ty ống dẫn dầu Hoa Hải nếu có thể thành công ngăn chặn xăng dầu và hóa dầu Trung Quốc, như vậy công trình này có thể giao cho bọn họ!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 636: Chuyến đi này không tệ
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Lâm Ức Mai không hề cảm thấy yêu cầu của Phương Minh Viễn có gì quá mức, Phương gia tuy là bên đầu tư thế nhưng vẫn có quyền quyết định trong công ty dẫn dầu, nhưng nếu như công ty công trình đường ống dẫn dầu Hoa Hải không thể làm tốt việc trong bộ năng lượng, Phương gia không cần vì công ty đường ống dẫn dầu Hoa Hải mà đắc tội với dầu mỏ và hóa dầu Trung Quốc. thế nhưng, Phương Minh Viễn có thế có thái độ như thế này đối với Lâm Ức Mai mà nói đã là không tệ rồi. Trong hai năm qua, trong lúc công ty công trình ống dẫn cạnh tranh hợp đồng, thì có rất nhiều lúc đến cả cơ hội này cũng không có! Vì vậy, mấy người Lâm Ức Mai đã không biết bao lần bị những người đồng hành trong ngành dầu mỏ và hóa dầu Trung Quốc chế nhạo.
Ánh mắt của Phương Minh Viễn chú ý được ở cách đó không xa Haldore Khodorkovsky đang ở cùng với tổng giám đốc công ty vận chuyển đường ống Nga Vladislav Bromwich.
“Giám đốc Lâm, có cần gặp mặt người đồng hành với các vị ở Nga không?” Phương Minh Viễn nhìn hai người kia rồi nói :
- Bộ trưởng Đinh, tôi hy vọng bộ năng lượng có thể nhanh chóng phê chuẩn phương án tuyến An Tần, tránh đêm dài lắm mộng. Một khi tình hình tài chính của Nga có chuyển biến tốt rồi thì e là khi đó Nhật Bản đến làm rối, muốn chính phủ Nga thông qua phương án này thì cũng cần tính toán kỹ.
Đinh Nghi hiểu ý liền gật đầu, đến Nga lâu như vậy, Đinh Nghi cũng đã có được những hiểu biết nhất định về hiện trạng ngành công nghiệp dầu khí Nga, cũng khó tránh được có chút xúc động, Siberia mảnh đất rộng lớn này, ban đầu cũng từng thuộc về Trung Quốc, chỉ đáng tiếc là người dân lúc đó không ai biết được ẩn dưới lớp đất lạnh giá lại là bao nhiêu tài sản quý giá, kết quả là tói thời cận đại Nga đã dần dần lấy mất, nếu không thì giờ đây Trung Quốc đâu cần phải đau đầu vì trữ lượng dầu mỏ như vậy.
Lâm Ức Mai nhìn theo ánh mắt của Phương Minh Viễn, rất nhanh liền lộ ra sắc mặt vui mừng, trước khi tới, cô đã xem qua tấm ảnh chụp người điều hành công ty dầu mỏ Youkevà tổng giám đốc Vladislav Bromwich của công ty vận chuyển đường ống Nga, hai nhân vật này, trong cuộc tranh đấu để giành giật công trình đường ống dẫn dầu trong nước ở công ty công trình đường ống dẫn dầu Hoa Hải không phải là nhân vật mà có thể một lời quyết định mợi việc, thế nhưng ý kiến của bọn họ lại là lời quốc nội không thể không coi trọng.
-Giám đốc Lâm, kỹ thuật lắp đặt đường ống trong nước của chúng ta nếu so với công ty vận chuyển đường ống Nga thì có ưu thế gì không?
Phương Minh Viễn tiện miệng hỏi.
Lâm Ức Mai ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới nói:
-Chỉ nói về kĩ thuật lắp ghép thì kĩ thuật lắp ghép của nước ta so với của công ty vận chuyển đường ống Nga cũng không có chênh lệch quá lớn, nhưng nếu đến những việc như thiết lập đường ống lúc ban đầu, thăm dò địa chất, bảo quản đường ống vận chuyển, .v..v cũng tính vào thì sự chênh lệch giữa chúng ta và công ty vận chuyển đường ống Nga lại rất lớn.
Phương Minh Viễn vừa xoa cằm vừa suy nghĩ một hồi, đột nhiên đứng thẳng dậy, cao giọng gọi Haldore Khodorkovsky và Vladislav Bromwich, cả hai người liền đi tới rất nhanh.
-Haldore Khodorkovsky, tổng giám đốcVladislav Bromwich, tôi tin rằng hai vị không hề lạ mặt vị nam nhân này, tôi sẽ không giới thiệu nữa, còn vị nữ sĩ xinh đẹp trẻ trung này là giám đốc Lâm của công ty công trình đường ống thuộc tập đoàn Hoa Hải chúng tôi. Phương Minh Viễn nói với hai người.
Haldore Khodorkovsky và Vladislav Bromwich nhiệt tình bắt tay Đinh Nghi và Lâm Ưu Mai, bọn họ cũng hiểu rõ. Việc dẫn dầu giữa hai nước Trung Quốc và Nga có thể nhanh chóng khởi động hay không phía chính phủ Trung Quốc có thể nhanh chóng phê chuẩn đề án tuyến An Tần mới là mấu chốt. Mà Đinh Nghi với tư cách là thứ trưởng bộ năng lượng là nhân vật quan tròng đàm phán với chính phủ Nga về dự án này. Thái độ của cô ấy, tất nhiên là vô cùng quan trọng.
Mà Lâm Ức Mai tuy rằng công ty công trình đường ống chỉ là một công ty con thuộc tập đoàn Hoa Hải, thế nhưng sự có mặt của cô ta có thể cho thấy sự nảy sinh chia rẽ ở lập trường của ba thùng dầu ở trong Trung Quốc. Mà sức ảnh hưởng của dầu Hoa Hải không thể bằng Dầu khí và Hóa Dầu Trung Quốc nhưng nó nói cho cùng cũng là một trong ba mũi nhọn của ngành dầu mỏ Trung Quốc, không thể nào mà đến một chút ảnh hưởng trong bộ năng lượng cũng không có.
Thực ra hai Phương tài đang thảo luận ý nghĩa của việc Đinh Nghi và Lâm Ức Mai đột nhiên xuất hiện ở đây
Mặc dù nói sau khi Haldore Khodorkovsky của công ty dầu mỏ Vưu Khoa Tư Cơ có được khoản tiền 1,4 tỷ đô la từ đơn hàng mua hàng thì đã hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ suy sụp. Không những trên thị trường cổ phiếu đã diễn một hổi kịch kinh thiên, trong dầu ỏ của Nga cũng có địa vị càng chắc chắn và mạnh mẽ hơn. Thế nhưng, trên danh nghĩa là một nhà tư bản thành công Haldore Khodorkovsky sẽ mãi không chê mình nhiều tiền. Nếu có thể rèn sắt khi còn nó, có thể giúp hạng mục đường ống dẫn dầu giữa hai nước Nga Trung được phê duyệt thì địa vị của công ty dầu mỏ Youke Chomsky trong ngành dầu mỏ Nga sẽ không có ai có thể làm lung lay được.
Mà Vladislav Bromwich tận mắt thấy công ty dầu mỏ Youke Chomsky lần này ăn được miếng thịt mỡ thì tự khắc cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Thế nhưng phía chính phủ Trung Quốc từ đầu tới cuối không chịu nhượng bộ, quyết giữ đề án An An tuyến không buông, khiến cho cuộc đàm phán của hai phía trước mắt rơi vào cục diện bế tắc. Điều này khiến Vladislav Bromwich chỉ có thể lo lắng không thôi mà không có cách nào giải quyết.
Lần này tiệc rượu của Haldore Khodorkovsky tự nhiên cũng sẽ mời anh ta, bởi vì Vladislav Bromwich gặp phải một chút chuyện trên đường, nên đến muộn, không nhìn thấy một số việc đã xảy ra giữa Phương thiếu Phương Minh Viễn và Roberto Erlong!
-Tổng giám đốc Vladislav Bromwich, Haldore Khodorkovsky tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp hai vị!
Lâm Ức Mai hơi kích động.
Phương Minh Viễn ra hiệu cho mọi người ngồi hết xuống rồi nói:
-Mọi người bây giờ có thể nói đều là đồng mình trong cùng một tuyến, chúng ta đều hi vọng tuys dường ống dẫn dầu đầu tiên nối Nga Trung hai nước có thể nhanh chóng khởi công,chứ không phải là bị bỏ mốc như bây giờ, làm cho sự kiên nhẫn của mọi người đều bị mài mòn dần đi. Quan điểm của cá nhân tôi, tôi hy vọng sau này việc lắp đặt đường ống dẫn trong nội địa Trung Quốc sẽ do công ty của giám đốc Lâm đảm nhận, cho nên mọi người hiểu một chút đểu sau này nếu có vấn đề gì thì cũng tiện phối hợp.
Haldore Khodorkovsky và Vladislav Bromwich hiểu ỹ liền gật đầu, mặc dù nói Phương Minh Viễn nói đó là ý kiến cá nhân, nhưng thái độ của anh ta đã hoàn toàn có thể đại diện cho mọi người, mà Phương gia lại là người đề xuất và thúc đẩy đề án An Tần tuyến, ẩn ý này không cần nói mọi người đều hiểu.
Phương Minh Viễn lại nói với Vladislav Bromwich:
-Tôi có ý kiến, tổng giám đốc Vladislav Bromwich, đề cho toàn bộ công trình được nhanh chóng khởi động và sớm hoàn thành, tôi hy vọng quý công ty bây giờ có thể chính thức bắt đầu công tác thăm dò, tất cả các chi phí cần thiết, có thể do Phương gia chúng tôi tạm thời ứng ra. Nếu như đến cuối cùng tuyến đường ống này quả thực là đề án An Tần tuyến thì khoản tiền này sẽ được triết khấu từ phí của công trình. Nếu nói…haha, tôi thấy những việc như thế này khó có thể phát sinh, số tiền này có Phương gia chúng tôi trả.
Phương Minh Viễn đồng ý khởi động giai đoạn trước của công trình, Vladislav Bromwich tất sẽ không phản đối, dù gì thì công ty vận chuyển đường ống Nga trước mắt cũng không có công trình nào lớn, tiếp nhận tiếp thì mặc kệ là có thành công hay không thì đối với công ty cũng không có gì là không tốt.
-Còn nữa, để cho sự hợp tác tốt đẹp của song phương sau này, tôi hi vọng công ty công trình đường ống dẫn dầu Hoa Hải và công ty vận tải đường ống Nga từ giai đoạn đầu tiên sẽ bắt đầu hợp lực, cùng nhau hoàn thành những công tác chuẩn bị của giai đoạn tiền kì, tổng giám đốc Vladislav Bromwich , quý công ty có thể chập nhận một số nhân viên từ công ty công trình đường ống dầu Hoa Hải, huấn luyện bọn họ đề đảm bảo việc lắp đặt của hai bên về sau có thể được thuận lợi?
Phương Minh Viễn nói.
Mắt Lâm Ức Mai lập tức sáng lên, Phương Minh Viễn thế này là đang cho công ty của cô ta tranh thủ cơ hội rồi. Nếu đúng như những gì Phương tài nói, công ty công trình đường ống dầu Hoa Hải đem so với công ty nổi tiếng trong ngành này là công ty vận tải đường ống Nga, trong một phương diện nào đó có thể vượt qua, nhưng nếu như nói về thực lực tổng thể thì vẫn còn một sự chênh lệch tương đối lớn. Nếu như nói có thể nhân cơ hội này, kết mối giao hảo với công ty vận tải đường ống Nga, đưa một loạt nhân viên kỹ thuật sang đó huấn luyện trước thì đối với việc nâng cao hàm lượng kỹ thuật cho công ty, có ích lợi rất lớn.
Vladislav Bromwich cũng rất nhạy bén, lấp tức phản ứng, Phương Minh Viễn nói vậy rõ ràng là muốn công ty vận tải đường ống Nga giúp công ty công trình đường ống dầu Hoa Hải huấn luyện nhân viên. Mặc dù nói công ty công trình đường ống dầu Hoa Hải cũng có thể coi là đối thủ cạnh tranh của công ty ông ta, thế nhưng Vladislav Bromwich cũng biết được một chút về tình hình của công ty công trình đường ống dầu Hoa Hải, tập đoàn này rõ ràng chỉ là một trong những công ti nhỏ nhất trong ngành dầu mỏ của Trung Quốc, tới nay cũng thành lập chưa tới 20 năm. Nếu là công ty con của nó, công ty công trình đường ống thì chắc chắn lại càng chẳng cần phải nói.
Mà công ty vận tải đường ống Nga đã thành lập được hơn nửa thế kỉ rồi, lại còn là công ty duy nhất về vận tải đường ống từ thời Liên Xô, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, rõ ràng là sánh nổi. Cho nên nếu nói công ty công trình đường ống Hoa Hải là đối thủ cạnh tranh của công ty vận chuyển đường ống Nga thì đã là đánh giá quá cao nó rồi.
Hơn nữa, công ty công trình đường ống dầu Hoa Hải lại phụ trách công trình đường ống trong lãnh thổ Trung Quốc, thị trường này, công ty vận tải đường ống Nga về căn bản là không thể tiến vào được, dù cho thực lực của ông ty công trình đường ống dầu Hoa Hải có được nâng cao, thì đầu tiên đối mặt với nó lại chính là công ty công trình đường ống của chính Trung Quốc. Đợi khi nó có thể tranh cao thấp với công ty vận tải đường ống Nga, thượng đế mới biết, bản thân còn có thể tiếp tục nắm giữ quyền lực ở công ty vận tải đường ống Nga hay không.
Cho nên Vladislav Bromwich quyết định rất nhanh, vừa cười to vừa nói:
-Phương tiên sinh đã đề nghị thì công ty vận chuyển đường ống dầu Nga chúng tôi sao có thể từ chối cơ chứ, giám đốc Lâm, hoan nghênh công ty các cô phái người tới thăm, mọi người cùng nhau hợp tác, hết sức mình hoàn thành yêu cầu của Phương tiên sinh!
Lâm Ức Mai mừng rỡ trong lòng, có thế đạt thành ý định hợp tác song phương với tổng giám đốc công ty vận chuyển đường ống Nga, chuyến đi này của cô tới Moscow đã có thể cho là không uổng phí rồi!
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 637: Lại bán một mối ân tình
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Đinh Nghi và Lâm Ức Mai lòng tràn đầy vui sướng, chuyến này, bọn họ có thể nói là thu hoạch cực kỳ nhiều, có lời hứa hẹn này của Phương Minh Viễn, Đinh Nghi tin rằng tuyến đường ống dẫn dầu An Tần coi như là ván đã đóng thuyền, không ai có thể cản trở!
Đinh Nghi thì muốn trước tiên đem tin tức này thông báo cho Bộ, còn Lâm Ức Mai lại muốn báo cho ban quản lý dầu Hoa Hải trước khi hai công ty còn lại kịp phản ứng! Sớm một giây đồng hồ thôi, nhưng đối với công ty ống dẫn dầu Hoa Hải mà nói, cũng vô cùng trọng yếu! Hai người đều không đợi buổi tiệc của Haldore chấm dứt, liền cáo từ rồi vội vàng rời đi!
Mà đối với Haldore và Bromwich, đây cũng là một niềm vui bất ngờ! Nếu như không phải chờ tới khi ban năng lượng Trung Quốc phản hồi lại, hai người đều quả thực khẩn cấp nghĩ rằng trước tiên phải tuyên cáo cho tất cả truyền thông!
Bromwich đứng dậy, nhiệt tình ôm lấy Phương Minh Viễn, sau đó cáo từ với Haldore, hắn nhất định phải mau chóng đem tin tức này truyền lại cho các ban ngành tương quan của chính phủ Nga, thúc đẩy bọn quan viên mau chóng đạt thành hiệp nghị với đoàn đại biểu của chính phủ Trung Quốc! Hiện giờ lúc này, hợp đồng này, giống như một cây châm, khiến Công ty vận chuyển Nga lập tức hồi sinh!
Haldore hoàn toàn có thể lý giải được tâm trạng cấp bách này của Bromwich, kỳ thật hắn hiện tại cũng hận không thể lập tức chấm dứt buổi tiệc này, lập tức liên hệ với các cán bộ ban ngành tương quan, mau chóng hành động, ngay khi nhận được sự đáp lại của ban năng lượng chính phủ Trung Quốc, tranh thủ khi Phương Minh Viễn còn chưa có rời khỏi Moscow, mau mau ký kết hợp đồng này!
Phương Minh Viễn cầm di động lên, bấm vào di động của Belevski. Muốn thông qua hạng mục này nhanh một chút, Belevski không nghi ngờ gì chính là con đường truyền đạt tin tức này nhanh chóng nhất!
-Cậu Phương? Chẳng lẽ cậu đã có ý tưởng gì mới?
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười của Belevski:
-Tôi nhớ, chúng ta vừa mới chia tay chưa đến một giờ đồng hổ mà!
-Đúng là có một tin tức tốt, tôi nghĩ, có lẽ có thể giải quyết nỗi cấp bách trước mắt của quý quốc!
Phương Minh Viễn khẽ cười nói:
-Chỉ có điều không biết ngài có hứng thú hay không?
-Đương nhiên là có hứng thú! Chỉ có điều không biết cậu Phương đã nhìn trúng được điều gì?
Belevski cười nói.
-Tôi hy vọng chính phủ Nga có thể mau chóng đạt thành nhất trí với chính phủ Trung Quốc về tuyến đường ống dẫn dầu Hoa - Nga, mau chóng khởi động công tác kiến thiết tuyến An Tần! Một khi hợp đồng chính thức được ký tên, nội trong một tuần, công ty vận chuyển Nga có thể nhận được không ít hơn 1.5 tỷ đô la Mỹ! Khoản tiền này, tôi nghĩ dùng như thế nào, chắc cũng không cần tôi phải nhiều lời?
Phương Minh Viễn lại cười nói.
-Cái gì?
Trong di động lại truyền đến tiếng thét kinh hãi của Belevski, tiếp theo, chợt nghe hơi thở của hắn chậm lại vài phần, nói:
-1.5 tỷ đô la Mỹ? Cậu có phải đang nói đùa không thế?
Belevski cảm thấy trái tim của mình tại thời khắc này như đang xoắn vào nhau! 1.5 tỷ đô la Mỹ, nếu như có được khoản tiền này, khủng hoảng tài chính của chính phủ Nga tháng này có thể được giảm bớt! Mặc dù nợ của tháng sau vẫn không thể bồi hoàn lại được, nhưng có được thời gian một tháng này, có lẽ... có lẽ... tình thế sẽ có chuyển biến!
Tuy rằng biết rõ số tài chính này chẳng qua là để đẩy lùi sự sụp đổ trật tự tài chính Nga lại một ít thời gian, nhưng mọi người là như vậy, luôn hy vọng có thể chống đỡ thêm một ít thời gian, chỉ chờ mong có kỳ tích xảy ra!
-Ngài Belevski, chuyện này, tôi sao có thể nói giỡn được?
Phương Minh Viễn có chút không vui nói.
-Đúng đúng, đương nhiên là không thể nói giỡn!
Belevski liên thanh nói:
-Cậu Phương, chữ tín của cậu luôn được người Nga chúng tôi tin tưởng!
Hắn cũng cảm giác được trong giọng nói của Phương Minh Viễn lộ ra vài phần không hài lòng, vội vàng bù lại nói. Hắn cũng không hy vọng vì vậy mà khiến Phương Minh Viễn sinh lòng bất mãn, đến lúc đó, chính phủ Nga chỉ có thể ngậm bồ hòn!
-Tuy nhiên, ngài Belevski, tin rằng ngài cũng biết, tôi ở Nga cũng đã ký vài hợp đồng rồi, tài chính hiện giờ đã là không còn nhiều nữa. Số tài chính này, chỉ có thể là tiến hành cho vay đối ngoại...
Phương Minh Viễn kéo dài thanh âm nói.
-Ý của cậu là..
Belevski giật thót mình nói.
-Tôi định bước đầu vay từ một ngân hàng của Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất. Ngân hàng này là của con cháu trong vương thất, có quan hệ rất tốt với tôi. Tài chính cũng khá đầy đủ, cho vay không thành vấn đề, nhưng lãi suất...
Phương Minh Viễn kéo dài thanh âm nói.
-Lãi suất thì có thể do chính phủ tôi gánh vác!
Belevski quyết định thật nhanh nói. Ảrập là nơi đan xen ảnh hưởng giữa Mĩ và Nga. Tuy nhiên ngân hàng mà Phương Minh Viễn nhắc tới, Belevski dễ dàng hiểu được tuyệt đối không phải là những quốc gia như Iraq, Iran và Syria có thể có thực lực hùng hậu như vậy, lại có quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, nhất định phải là con cháu vương thất của Kuwait và Dubai!
Hiện giờ chính phủ Nga, không thể vay được từ thị trường quốc tế kể cả với lãi suất cao, với tình huống như vậy, có thể lấy được khoản tiền này, là đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi, còn có tư cách gì chọn lựa?
-Lãi suất thì tính theo trên lãi suất quốc tế, nhưng tôi hy vọng quý quốc có thể bảo đảm, khoản tài chính này ngày sau nếu như nói quý quốc hoàn trả khó khăn, có thể lấy dầu mỏ để hoàn lại. Nhưng giá cả...
Phương Minh Viễn lại kéo dài thanh âm nói.
-Lấy mỗi thùng sáu phẩy tám đô la Mỹ, chỉ cần trước tiên thông báo, thời gian yêu cầu ra sao, như thế nào?
Belevski nói:
-Tôi sẽ đến điện Kremlin, cậu đừng ấp úng như vậy!
Phương Minh Viễn không yêu cầu lãi suất cao, Belevski đương nhiên phải có điều báo đáp lại!
-OK! Chúng ta đã xong!
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột.
Buông điện thoại xuống, Phương Minh Viễn quả thực muốn cất tiếng cười to, 1.5 tỷ đô la Mỹ tài chính này, đối với chính phủ Nga mà nói, đúng là uống rượu độc giải khát, chẳng qua chỉ làm chậm lại một chút sự sụp đổ tài chính về sau, còn ích lợi mà Phương Minh Viễn thu hoạch được từ giữa cũng khó có thể đo đếm hết được. Chẳng những cho Belevski và Tổng Thống Nga thêm một mối ân tình, còn thu hoạch được một lượng lớn dầu thô, chỉ sợ đợi đến thời điểm này của năm sau, Belevski nhìn thấy giá cả dầu thô trên thị trường quốc tế, sẽ kích động mà chết mất!
Robert Erlong mang theo một chút bất an về tới khu nhà cao cấp của mình ở Moscow. Hai thiếu nữ Nga xinh đẹp vội vàng ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ chạy ra đón chào.
-Đi đi đi, ra chỗ khác!
Robert Erlong vung tay lên, đuổi họ ra xa! Hắn tới quầy rượu cầm hai bình rượu đỏ lên, lại cầm thêm một cái chén, ngồi xuống ghế sa lon uống rượu giải sầu! Hai cô gái đứng ở góc phòng kinh hãi sợ sệt.
-Thật là xui xẻo!
Robert Erlong hung hăng nốc một chén rượu, rồi lại lấy chai rượu rót đầy một chén cho mình. Dọc đường về, hắn đã gọi cho không ít người, nhưng các tin tức truyền về, không hề lạc quan!
Chẳng những xác thực lại những gì Nicholas Laski đã nói với hắn lúc cuối, hơn nữa còn mang về nhiều tin tức không tốt!
Thí dụ như người trẻ tuổi kia rất có thể chính là nhà biên kịch thần bí nhất hiện nay của thế giới điện ảnh, cũng là nhà biên kịch được hoan nghênh nhất!
Tin tức này khiến Robert Erlong lúc ấy suýt nữa thì ném chiếc di động trong tay ra ngoài! Là người sở hữu công ty điện ảnh Raymond, Robert Erlong đương nhiên là không thể không biết đại danh “Phương” trong giới điện ảnh hiện nay, cho tới bây giờ, rất ít người biết được thân phận thật của nhà biên kịch có sức ảnh hưởng lớn với nền điện ảnh thế giới!
Khó trách tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hongkong có thể mạnh mẽ mà quật khởi như vậy! Khó trách người trẻ tuổi kia dám tuyên bố trước mặt mọi người phải phong sát công ty điện ảnh Raymond! Khó trách Haldore và Nicholas Laski bọn họ lại nhìn mình với ánh mắt như vậy! Hiện giờ tất cả đều đã rõ đáp án!
Robert Erlong lúc này đối với lời nói của Phương Minh Viễn đã không còn có gì hoài nghi, chỉ còn ôm một tia ảo tưởng cuối cùng! Hắn hy vọng gia tộc của mình có thể tới kịp xoay chuyển tình thế đã không thể vãn hồi này.
Đoàn người Phương Minh Viễn đón xe trở về khu nhà cao cấp của Ma Sinh Hương Nguyệt ở Moscow, Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Dung cũng không nén được hưng phấn trong lòng, không chỉ là bởi vì tuyến đường ống dẫn dầu Hoa Nga rốt cục cũng gặp được ánh rạng đông, hạng mục mà Phương Minh Viễn mấy năm gần đây rất coi trọng sắp sửa thành công, mà còn bởi vì Phương Minh Viễn đã vì các cô mà quyết định toàn diện phong sát Robert Erlong và công ty điện ảnh Raymond!
Nữ nhân cũng có sĩ diện của họ, xét về mức độ, cũng không chút nào thua kém hơn nam tử! Trải qua sự việc ngày hôm nay, Ma Sinh Hương Nguyệt tin rằng mình ở Moscow sẽ càng được các phú hào Nga tôn trọng! Không phải một người tùy tiện, dám vì một việc cũng không quá to tát như vậy, ngang nhiên khai chiến với một người thân gia mấy tỷ đô la Mỹ, sau lưng lại còn có một gia tộc nổi danh nước Pháp với gia sản mấy chục tỷ đô la Mỹ! Mặc dù tất cả mọi người đều cho rằng, gia tộc Robert Erlong chưa chắc sẽ toàn diện tham gia cuộc xung đột này!
Nếu không phải là còn có Lâm Dung, Ma Sinh Hương Nguyệt hận không thể rúc vào lòng Phương Minh Viễn! Cô quả thực yêu hắn chết mất! Nam nhân Nhật Bản, vĩnh viễn không có khả năng làm ra những chuyện như vậy!
Chuông điện thoại vang lên, làm Ma Sinh Hương Nguyệt đang ngắm nhìn Phương Minh Viễn một cách si mê phải giật mình!
Nhận điện thoại, cô chỉ nghe vài câu, sắc mặt liền không vui đưa điện thoại di động cho Phương Minh Viễn nói:
-Minh Viễn, Canner Snow của gia tộc Robert Erlong gọi! Bảo là muốn thay mặt Robert Erlong tạ tội với anh, nguyện ý tặng cho anh một đôi tượng đầu rồng và đầu rắn! ! ! !
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 638: Tượng đầu rồng và đầu rắn
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
-Cái gì?
Phương Minh Viễn lập tức ngồi ngay ngắn, thân là một người Hoa, đương nhiên sẽ không quên sự kiện bán đấu giá tượng đồng đầu thỏ và đầu chuột của vườn Viên Minh năm đó!
Tượng đồng mười hai con giáp là thuộc đời nhà Thanh, thợ thủ công người Trung Quốc dưới sự chỉ đạo và thiết kế của các thầy tu Thiên Chúa giáo Pháp đã chế tác cho Hoàng Đế Khang Hi và truyền lại cho đời sau. Sau đó, khi Anh Pháp liên quân đánh vào vườn Viên Minh, tượng đồng mười hai con giáp đã bị bọn lính Anh Pháp cưa mất đầu rồi mang đi, lầu Tây Dương cũng bị đốt cháy thiêu hủy. Nhưng sau đó mọi người phát hiện ra, mười hai đầu đồng này tả hữu xếp thành hai hàng, mỗi hàng sáu cái, lần lượt đại diện cho mười hai canh giờ của một ngày đêm. Mỗi khi đến một canh giờ, thì tượng đồng đại diện cho canh giờ đó sẽ từ trong miệng tự động phun ra một dòng suối, tới giữa trưa thì cả mười hai tượng đồng trong miệng sẽ đồng thời phun ra nước suối. Có thể ví như một chiếc chuông nước dung hòa văn hóa Đông Tây.
Những thứ đồ chế tác tinh mỹ này, có ý nghĩa lịch sử quan trọng, sau đó một phần bị các nhà sưu tập Hongkong mua lại trên thị trường bán đấu giá rồi quyên tặng cho bảo tang quốc nội, ngoài đầu thỏ và đầu chuột bị bán đấu giá ở Pháp với giá mười bốn triệu Euro, thì đầu rồng, đầu rắn, đầu dê, đầu gà, đầu chó vẫn là tung tích không rõ.
Chuyện này lúc ấy ở Trung Quốc đã chấn động một thời, khiến vô số người đau lòng!
Cho nên khi Phương Minh Viễn nghe được Ma Sinh Hương Nguyệt nói gia tộc Robert Erlong muốn tặng cho mình đầu rồng và đầu rắn, phản ứng đầu tiên chính là, chẳng lẽ kiếp trước đầu rồng và đầu rắn vốn chưa rõ tung tích, hóa ra là ở trong tay gia tộc Robert Erlong?
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, mới vừa rồi Nicholas Laski cũng nói qua cho Phương Minh Viễn về gia tộc Robert Erlong, gia tộc Robert Erlong lúc ấy ở chính đàn nước Pháp cũng là có lực ảnh hưởng không thể coi thường, sau đó mặc dù bị suy tàn trên phương diện chính trị, nhưng của cải đều được lưu giữ lại, đặt nền móng cho gia tộc bọn họ ngày nay!
Mà quý tộc nước Pháp, phần lớn đều thích cất chứa đồ cổ, đồ cổ đến từ Trung Quốc, không nghi ngờ gì chính là tinh phẩm đáng được cất giữ nhất, cho nên tượng đầu rồng và đầu rắn được gia tộc Robert Erlong cất chứa, cũng không phải là không có khả năng!
Phương Minh Viễn nhận lấy điện thoại, hơi hơi hắng giọng một cái, lúc này mới dùng tiếng Anh nói:
-Ngài Robert Erlong, tôi là Phương Minh Viễn!
Từ trong điện thoại di động truyền đến một thanh âm hùng hậu nói:
-Cậu Phương, tôi là Canner Snow Robert Erlong, tin rằng Chủ tịch Nicholas Laski đã đề cập tới tôi với cậu! Đầu tiên, tôi muốn thay mặt cháu mình là Luis Roberto Erlong xin lỗi các vị! Để tỏ lòng áy náy của chúng tôi, gia tộc tôi nguyện ý đem hai vật phẩm cất chứa trong gia tộc —— đến từ quý quốc là tượng đầu rồng và đầu rắn coi như quà nhận lỗi tặng cho hai vị quý bà! Hy vọng cậu có thể nguôi giận! Không biết ý của cậu như thế nào?
Phương Minh Viễn lúc này mới biết, vị chủ tịch của công ty điện Raymond hoá ra tên là Luis Robert Erlong.
Phương Minh Viễn trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
-Ngài Robert Erlong, ngài đã thừa nhận, hai vật đó là đến từ quốc gia của tôi, lại muốn dùng chúng để làm nguôi lửa giận của tôi, há chẳng phải là truyện cười sao?
Đầu dây bên kia dường như đã liệu được Phương Minh Viễn có thể sẽ nói như vậy, nên nói tiếp:
-Đầu tiên, hai vật này cũng không phải do gia tộc tôi mang từ quý quốc ra ngoài, mà là tổ tiên chúng tôi mua lại từ trong tay người Anh! Nếu như cậu Phương không tin, trong tay tôi còn có văn kiện lúc đó, có thể chứng minh, tổ tiên của gia tộc tôi đã hợp pháp mua được chúng. Tiếp theo, nếu như cậu Phương cảm thấy như vậy không tốt, tôi cũng có thể dùng các vật phẩm cất giữ của Anh hoặc Pháp có giá trị tương đương, để bồi thường cho hai vị quý bà. Cậu có thể yên tâm, những vật này lai lịch đều đã qua khảo nghiệm, toàn bộ đều là tài sản hợp pháp của gia tộc tôi! Không biết cậu có bằng lòng hay không?
Phương Minh Viễn trong lúc nhất thời không nói gì, Canner Snow Robert Erlong này, thật đúng là người không đơn giản. Một câu nói đơn giản nhưng đã động đến chỗ yếu điểm của mình! Những vật có giá trị tương đương, cho dù là của Pháp hay của Anh, mình cũng không thể nhận! Những vật này, giống như Phỉ Thúy vậy, rất khó nói được giá trị đích thực của nó.
Tranh của Trương Đại Thiên? Ngựa của Từ Bi Hồng? Dù cho một bức tranh có đẹp như thế nào rơi vào tay một nhà sưu tập đồ đồng, hắn cũng nhất định sẽ không chút do dự dùng bức tranh đó đi đổi lấy đồ đồng mà hắn thích. Phương Minh Viễn nếu nhận được những văn vật của Pháp hoặc Anh, cho dù là giá trị của chúng có cao hơn cả tượng đầu rồng và đầu rắn, cũng muốn đổi lấy hai quốc bảo này!
-Cậu Phương, Luis lúc này đây đúng là đã đắc tội với cậu, nó cũng đáng bị trừng phạt! Nhưng vì một chuyện như vậy, mà toàn diện phong sát công ty điện ảnh Raymond, đối với danh dự của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của cậu cũng có ảnh hưởng tiêu cực, có phải vậy không? Tôi rất thích một câu cách ngôn của quý quốc, giết chết địch nhân một ngàn người, cũng chính là tự mình tổn thất tám trăm mạng, cậu không thấy là rất thích hợp với tình huống bây giờ sao?
Hắn khẽ cười nói:
-Gia tộc chúng tôi và gia tộc của cậu vốn không có thù hằn gì, tôi rất hy vọng có thể được cùng cậu kết làm bằng hữu! Quý quốc không phải có câu cách ngôn ấy ư, thêm bạn thêm một con đường!
-Hừ! Bằng hữu đến có rượu ngon, nhưng lang sói đến sẽ có súng săn!
Phương Minh Viễn tức giận nói, tên Robert Erlong này rõ ràng rất thông hiểu về Trung Quốc! Phương Minh Viễn cảm thấy ở đầu dây bên kia căn bản không phải là người, mà là một con cáo già!
-Tôi tin rằng sẽ có một ngày, cậu và tôi sẽ có cơ hội ngồi uống rượu với nhau, tôi có mấy bình Romanee Conti bảo tồn đã nhiều năm, tin rằng cậu Phương nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đấy!
Hắn cười nói:
-Lần trước, cựu Tổng Thống Pháp khi tới nhà tôi, tôi còn không có lấy ra mời ngài ấy đâu đấy!
-Thật là một con cáo già!
Phương Minh Viễn trong lòng mắng thầm. Tên Robert Erlong này so với Luis Robert Erlong còn khó đối phó hơn! Vô tình nhưng hữu ý làm cho người ta có cảm giác vô cùng hữu hảo.
-Dung Dung, việc phong sát công ty điện ảnh Raymond, bảo mọi người tạm buông đã!
Phương Minh Viễn bịt microphone lại, nhẹ giọng nói.
Lâm Dung gật gật đầu, bảo Trần Trung dừng xe ở ven đường, xuống xe đi gọi điện thoại.
-Ngài Robert Erlong, tôi không thể không thừa nhận, ngài là một thuyết khách rất tài ba!
Phương Minh Viễn nói.
-Cảm ơn! Có thể được cậu Phương tiếng tăm lừng lẫy đánh giá như vậy, là vinh hạnh của tôi!
Hắn khẽ cười nói:
-Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận, cậu là người xuất sắc nhất trong những người trẻ tuổi mà tôi biết, không có người thứ hai!
-Nhưng, tôi phải nhấn mạnh một chút, công ty điện ảnh Raymond, đối với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ mà nói, cũng không phải cái gì giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm! Có lẽ chúng tôi sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng tiêu cực chỉ là suy đoán của ngài mà thôi!
Phương Minh Viễn lên giọng nói.
Robert Erlong trầm mặc một lát nói:
-Đúng vậy, tôi thừa nhận nói như vậy, đúng là đã quá đề cao công ty điện ảnh Raymond! Nó và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ không phải là có thể so sánh với nhau được!
Phương Minh Viễn trong lòng đối với tên cáo già này càng thêm kiêng dè, có thể nhận rõ sự chênh lệch giữa mình và đối thủ, hơn nữa còn có thể thẳng thắn thừa nhận mới là người khó đối phó nhất! Sự thừa nhận vô cùng đơn giản này khiến Phương Minh Viễn không thể nói thêm được điều gì, nếu nói sẽ ra vẻ mình rất không phóng khoáng!
-Được rồi, nể ngài, chuyện này tôi không truy cứu nữa! Nhưng!
Phương Minh Viễn lên giọng nói:
-Tôi cũng không làm khó, Luis Robert Erlong, nhất định phải công khai xin lỗi họ trên truyền thông Nga, nội dung cụ thể có thể không đề cập tới!
-Được! Điểm này không thành vấn đề!
Hắn nói rất rõ ràng. Hắn cũng hiểu được, hôm nay việc này dù sao cũng là xảy ra ở nơi công cộng, lúc ấy người ở chỗ này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, hiện tại không biết có bao nhiêu người đã biết Phương Minh Viễn lúc ấy đã nói phải phong sát công ty điện ảnh Raymond. Nếu như nói Luis Robert Erlong không công khai xin lỗi, mà việc này lại không giải quyết được gì, Phương Minh Viễn đương nhiên là sẽ không đồng ý để danh dự của nhà mình bị đạp bỏ. Phương Minh Viễn không có yêu cầu công bố nguyên do xin lỗi cụ thể, cũng đã là tương đối nể tình rồi.
-Vấn đề thứ hai, như lời ngài nói, tượng đầu rồng và đầu rắn này, có đúng là tượng của vườn Viên Minh hay không? Nếu như đúng như thế thì ai có thể chứng minh?
Phương Minh Viễn hỏi.
Trầm mặc một lúc lâu, Robert Erlong mới nói:
-Xem ra cậu Phương đối với văn vật của quý quốc cũng là tương đối tinh mắt, không ngờ lập tức đoán được đây là văn vật từ vườn Viên Minh! Tổ tiên của gia tộc tôi sau khi thu mua hai văn vật này, đã từng lưu lại bản ghi chép, người Anh khi bán đi chúng nó, đã nhắc tới hai văn vật này là bọn họ mang về từ vườn Viên Minh của quý quốc! Hơn nữa, tôi có thể mời chuyên gia khảo cổ nối tiếng của quốc gia tôi, cũng là người luôn luôn hữu hảo với quý quốc là ngài Gomes đích thân giám định báo cáo, cậu xem như vậy có được không?
-Ngài Gomes? Người phụ trách hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu?
Phương Minh Viễn không khỏi bật thốt lên.
- Người phụ trách hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu? Không không không, tôi không có nghe nói ngài Gomes từng đảm nhiệm qua chức vụ như vậy!
Robert Erlong chần chờ nói. ! ! !
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 639: Như thế nào cho phải?
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Phương Minh Viễn vỗ trán, vội vàng nói:
-Vậy có lẽ là do tôi nhớ lộn rồi!
Hắn là lỡ miệng mà nói, năm đó sự kiện bán đấu giá tượng đầu thú của Phương Minh Viễn ở hải ngoại đã gây chấn động Trung Quốc một thời, nhưng rất nhiều người đều chỉ chú ý đển tung tích của hai tượng đầu thú kia mà không để ý đến trong việc này, một người bạn Pháp đóng một vai trò rất quan trọng! Một người vẫn luon tận sức giúp các văn vật cổ của Trung Quốc trở về với chính quốc, Bernardo Gomes.
Phương Minh Viễn cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy một báo cáo của ông ấy, Gomes là chuyên gia về văn vật và các tác phẩm nghệ thuật châu Á, đồng thời cũng là một chuyên gia về lĩnh vực bán đấu giá. Từ những năm 1970, ông ta đã được bộ Văn hóa Pháp xác nhận tư cách! Mấy chục năm sau đó, dấu chân của Gomes đã đi đến khắp các nơi trên lục địa Á Âu, từng đảm nhiệm chuyên gia giám định đồ cổ tại các triển lãm khác nhau ở Pháp, Tây Ban Nha và Italy, đồng thời ở Pháp còn tổ chức triển lãm các tác phẩm nghệ thuật, văn vật, đồ cổ của châu Á và đặc biệt là Trung Quốc. Đối với văn vật của Trung Quốc, có trình độ giám định cực cao.
Gomes cảm thấy vô cùng đau lòng đối với sự thất thoát văn vật của Trung Quốc, từng tự mình bỏ vốn mua lại các văn vật đó, và quyên tặng cho bảo tang của Trung Quốc. Sau đó, còn đặc biệt thành lập hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu, đảm nhiệm chức Chủ tịch, luôn cố gắng bảo vệ an toàn cho các văn vật của Trung Quốc ở hải ngoại.
Việc bán đấu giá tượng đầu thỏ và đầu chuột, Gomes đã xin lệnh cấm của tòa án Pháp! Mặc dù cũng không đạt được mục đích, nhưng đã khiến rất nhiều người Pháp chú ý tới vận mệnh của những văn vật thất lạc của Trung Quốc!
Nhưng sau này, Gomes cũng vì vậy mà nhận được rất nhiều sự đãi ngộ không công bằng. Có rất nhiều người chỉ trích ông ấy. Ông không thể không đối mặt với rất nhiều hiềm nghi đối với bản thân mình. Nói thí dụ như, có một nhà truyền thông đã từng công khai công bố, việc ông yêu cầu tòa án ban bố lệnh cấm là do chính phủ Trung Quốc ủy thác! Tội này ở nước Pháp mà nói, là tương đối nghiêm trọng, khiến ông ta nhiều lần biện giải không có hiệu quả, và phải chịu sự chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
Hơn nữa, sau đó, bởi vì ông ta không thể coi thường việc rất nhiều văn vật Trung Quốc xuất hiện ở châu Âu từ sau thế chiến lần thứ hai, nguồn gốc không rõ ràng và thậm chí còn là đồ ăn trộm nhưng lại được đưa lên sàn đấu giá, ông đã dứt khoát vạch trần những tin tức về việc giao dịch các văn vật này, khiến cho bản thân phải tạm thời rời khỏi nước Pháp, rời xa quê hương.
Đối với người bạn Pháp này, Phương Minh Viễn trong lòng vô cùng tôn kính ông ấy. Chỉ có điều những chuyện này, nếu như không phải hôm nay Robert Erlong nhắc đến ông ta thì hắn chắc cũng nghĩ không ra.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:
-Ngài Robert Erlong, xin hỏi người mà ngài vừa nói tên đầy đủ là gì?
-Bernardo Gomes, một chuyên gia nổi tiếng của nước tôi về các văn vật châu Á, cũng là một chuyên gia về bán đấu giá. Hơn nữa, ông ta luôn mong muốn được giúp đỡ đưa các văn vật thất lạc của Trung Quốc trở về với quê hương đất nước. Cho nên cậu có thể không cần phải lo lắng ông ta sẽ giúp tôi lừa gạt gì cậu! Đương nhiên, cậu cũng có thể mời các chuyên gia của quý quốc, cùng tiến hành giám định!
Robert Erlong hiển nhiên rất có lòng tin với hai văn vật trong tay mình!
-Quả nhiên là ông ta!
Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi có chút kích động!
-Được rồi, tôi tin tưởng người mà ngài đề cử! Không biết ngài định khi nào thì thực hiện lời hứa này? Hơn nữa, tôi hy vọng đến lúc đó có thể có cơ hội được tự mình giao lưu với ngài Gomes!
Phương Minh Viễn quả thực hồi hộp rồi, nếu như tượng đầu rồng và đầu rắn có thể xuất hiện, như vậy chỉ còn lại ba tượng đầu thú không rõ tung tích, nếu có thể cũng xuất hiện thì ngày sau có thể đem mười hai tượng đồng này tề tựu lại, không thể nghi ngờ gì chính là việc trọng đại nhất trong giới văn vật của Trung Quốc!
Robert Erlong khẽ cười nói:
-Xem ra phần lễ vật này của tôi, khiến cậu Phương rất hài lòng nhỉ!
Phương Minh Viễn khẽ rùng mình, mình đã quá cao hứng mà quên mất rồi! Làm cho đối phương nắm được nhược điểm của mình rồi. Nhưng điều làm hắn thật không ngờ, chính là Robert Erlong không ngờ lại nói tiếp:
-Tôi rất vui có thể thuận lợi mà hòa giải với cậu. Hơn nữa, tôi cũng rất coi trọng tấm lòng của cậu đối với những văn vật của quốc gia mình, cho nên tôi có thể tặng cho cậu một tin tức! Theo tôi được biết, hai tượng đầu thú khác của quý quốc là đầu thỏ và đầu chuột hiện đang nằm trong tay nhà thiết kế tài ba nhất của nước tôi, ngài Laurent!
Phương Minh Viễn trầm mặc một lúc lâu, sau nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn ngài!
Hắn kiếp trước mặc dù biết đầu thỏ và đầu chuột bị bán đấu giá ở Pháp, nhưng người bán chúng là ai, hắn thật không biết! Có câu nói này của Robert Erlong, ít nhất hắn đã biết cần phải làm gì chứ không chỉ là ngồi chờ tới khi chúng được đưa ra đấu giá vào một ngày nào đó!
Phương Minh Viễn gập di động lại, đưa nó cho Ma Sinh Hương Nguyệt nói:
-Em có biết nhà thiết kế Pháp tên là Laurent này không?
Từ kiếp trước, đối với lĩnh vực thiết kế trang phục hắn vốn đã không có tí hứng thú nào, ở kiếp này, đương nhiên cũng không thay đổi. Mặc dù người mà Robert Erlong nói là một nhà thiết kế nỏi tiếng nhất thế kỉ, nhưng hắn cũng không có ấn tượng gì. Nhưng một nhân vật nổi danh như vậy, các nữ nhân chắc chắn phải biết.
- Laurent ư? Em đương nhiên là biết!
Ma Sinh Hương Nguyệt quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn nói:
-Tuy nhiên, thời đại hoàng kim của hắn là ở những năm bảy mươi tám mươi, lúc ấy hắn đứng trên đỉnh của giới thiết kế trang phục thế giới, thu hoạch được vô số giải thưởng. Trong đó nổi danh nhất còn có giải thưởng đặc biệt được vinh danh bởi hiệp hội thiết kế thời trang Mĩ, cũng từng được nhận giải thưởng của Oscar, thời kì còn Liên Xô, bảo tang Moscow đã từng vì hắn mà tổ chức triển lãm tái hiện hai mươi lăm năm quá khứ!
Phương Minh Viễn hít sâu một hơi, chứng tỏ người này có tài sản tương đối lớn!
-Ý của anh là, tài sản cá nhân của hắn rất lớn đúng không?
Phương Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi han.
Ma Sinh Hương Nguyệt ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn nói:
-Minh Viễn, giới thiết kế, ai mà chẳng hầu bao rủng rỉnh! Anh phải biết rằng, phong cách thiết kế của hắn cho tới nay luôn được giới thời thượng Pháp và thậm chí là quốc tế tôn sùng, rất nhiều nhân vật trong giới thời thượng, giới biểu diễn nghệ thuật và các minh tinh nổi tiếng đều đặc biệt ưa thích các tác phẩm của Laurent. Các loại quần loe, trang phục thủy thủ, trang phục kỵ sĩ, giày ống cao, trang phục hippi, trang phục trung tính do hắn thiết kế, cái nào mà không trở thành mốt trên thế giới?
-Tất cả đều là hắn thiết kế sao?
Phương Minh Viễn mở to hai mắt, mặc dù là hắn cũng chẳng ưa thích gì giới thời trang, nhưng cũng không thấy xa lạ đối với những loại trang phục đã một thời bị mọi người điên cuồng săn đón này! Đầu của hắn bỗng nhói lên, hắn không hề nghĩ tới con người này!
-Hơn nữa hắn còn có công ty thiết kế thời trang của chính mình! Nếu em nhớ không lầm, công ty này đã cùng một công ty quốc hữu của Pháp xác nhập rồi! Anh nói tài sản cá nhân của hắn có thể ít được sao?
Ma Sinh Hương Nguyệt nói tiếp.
Ma Sinh Hương Nguyệt có chút tò mò tiến tới trước mặt Phương Minh Viễn, nói:
-Minh Viễn, sao tự nhiên lại hỏi về hắn vậy?
Cùng Phương Minh Viễn đã nhiều năm, Ma Sinh Hương Nguyệt chưa từng thấy Phương Minh Viễn dành sự chú ý cho giới thời trang! Ngay cả y phục của Phương Minh Viễn, nếu như không phải mình, Vũ Điền Quang Ly hay Lâm Liên mua cho hắn, hắn thực sự là người có thể tùy tiện mua rồi mặc. Hôm nay nhận được cuộc điện thoại này, đột nhiên lại hỏi tới Laurent, cô rất hoài nghi, e rằng Phương Minh Viễn trước đây cũng chưa từng biết có một người như vậy?
-Vừa nãy Robert Erlong nói cho anh biết, trong tay Laurent hiện đang có hai tượng đầu thú của vườn Viên Minh năm đó bị liên quân Anh Pháp cướp đi, mà anh thì rất hứng thú với chúng! Nói như vậy chắc em cũng hiểu?
Phương Minh Viễn nói.
Ma Sinh Hương Nguyệt đương nhiên là hiểu, Phương Minh Viễn là lo lắng với số tài sản của Laurent, sẽ không chuyển nhượng hai văn vật này.
-Chuyện này, em sẽ hỏi thăm cho anh. Để em nghĩ một chút!
Ma Sinh Hương Nguyệt tay chống cằm, nhẹ giọng nói:
-Em còn nhớ, hình như là nhà người thiết kế trang phục cho Quang Ly có chút quan hệ với Laurent, hình như từng là học sinh của hắn! Nếu như chúng ta thông qua anh ta đi hỏi ý tứ của Laurent thì sao?
Phương Minh Viễn hơi lắc đầu, những chuyện thế này, càng ít người biết càng tốt, bằng không mà nói, trời biết đất biết sẽ có thêm ai đến cạnh tranh. Hiện giờ việc cất giữ những văn vật Trung Quốc dường như đã mơ hồ hình thành một phong trào, nếu như nói sự tình bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành phiền toái lớn. Hơn nữa quan trọng hơn là, Phương Minh Viễn cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền, cũng không phải hắn tiếc tiền, mà là cứ như vậy, không thể nghi ngờ gì sẽ thúc đẩy giá cả của văn vật Trung Quốc trên thị trường bán đấu giá, nói vậy, việc buôn lậu các văn vật quốc nội sẽ càng thêm nghiêm trọng, đây chẳng phải là hảo tâm làm chuyện xấu sao!
Thu hồi hai văn vật đó, lại khiến cho nhiều văn vật hơn bị thất lạc, đây chẳng phải là mất nhiều hơn được à!
Ma Sinh Hương Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, việc hỏi thăm này, cũng không thể cứ thế mạo mạo thất thất mà trực tiếp đi tới cửa. Những người làm nghệ thuật này, tính tình phần lớn không quá tốt, hơn nữa theo cô biết, Laurent từ xưa tới nay mắc chứng bệnh trầm cảm, nghiện thuốc, nghiện rượu, đã là bí mật mà ai cũng biết. Dù nghe nói rằng sau đó hắn đã trải qua trị liệu, nhưng vẫn nghiện thuốc lá như trước, thậm chí từng có ngày hút hơn trăm điếu.
Người như vậy, đôi khi muốn qua lại xã giao tế, so với người bình thường còn gian nan hơn! Hơn nữa người ta cũng không có thiếu tiền!