Diệp Mặc vỗ vai của Duẫn Ưng rồi nói:
- Mạng của anh thì hãy tự mình giữ lấy, tôi cũng không cần tính mạng của bạn bè mình làm gì.
Nói xong thì hắn lại lần nữa lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Giang Cận và Đồng Xu:
- Đồ vật ở trong này thì giống như của Duẫn Ưng, nhưng nhiều hơn mấy cái ngọc giản. Những miếng ngọc giản này là tôi lấy được của kẻ khác đấy. Duẫn Ưng đã có truyền thừa của mình rồi, cho nên không cần những miếng ngọc giản này, tặng cho hai cô đấy.
Giang Cận và Đồng Xu thì vốn cũng chẳng có chút ước ao nào được giống như Duẫn Ưng cả, vì Duẫn Ưng có ân đối với Diệp Mặc cho nên Diệp Mặc giúp đỡ lại Duẫn Ưng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng các cô thì lại chẳng hề giúp được Diệp Mặc cái gì, ngược lại là Diệp Mặc vẫn luôn giúp đỡ các cô, cho nên cả hai đều không biết phải làm sao cả.
- Mấy thứ này tôi có nhiều lắm, nên hai người hãy nhận đi. Sau này mọi người ở lại Hắc Lô trấn thì hãy chiếu cố lẫn nhau, nếu tu vi quá kém thì không tốt đâu.
Diệp Mặc thấy hai người đang không biết phải làm sao, thì liền nói thêm một câu.
- Cám ơn Diệp đại ca.
Tuy rằng tuổi tác của cả hai đều lớn hơn nhiều so với Diệp Mặc, nhưng bất kể là ở Tiên Giới hay Tu Chân Giới, thì tuổi tác cũng đều không phải là nhân tố chủ yếu để phân chia thứ bậc tôn ti.
Diệp Mặc tặng đồ cho Giang Cận và Đồng Xu cũng không phải là vì đồng tình mà muốn giúp đỡ, mà là vì Giang Cận và Đồng Xu cũng là người đáng đề hắn ra tay giúp đỡ. Duẫn Ưng bị đuổi ra khỏi trấn tây, chính là vì lý do đã ăn chặn hết tiên tinh và đan dược của mọi người. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc mất hết danh dự ở toàn bộ Hắc Lô trấn này. Bình thường thì Hắc Lô trấn luôn chỉ tập trung tất cả tài nguyên vào một người để người đó đi tìm người hỗ trợ luyện đan, cho nên nếu đã bị mắc phải cái tội danh đó, thì đó sẽ là tình cảnh bị ngàn người phỉ nhổ, không ai thấy thích
Nhưng Giang Cận và Đồng Xu cũng không vì chuyện này mà xa cách với Duẫn Ưng, trái lại còn đưa Duẫn Ưng về lại chỗ ở của các cô nữa, điều này quả là rất đáng trân trọng. Cũng có nghĩa là cả hai cô gái này đều là người có tính tình trung hậu, không phải loại người mặt lạnh vô tình, chỉ cần có thể tu luyện thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Huống chi sau này hắn tới Hắc Lô trấn, thì hắn vẫn còn cần Giang Cận và Đồng Xu giúp đỡ khá nhiều.
Diệp Mặc hận nhất là loại tu sĩ vì tu luyện mà ‘Lục thân bất nhận’, không từ thủ đoạn. Hắn tu luyện từ trước tới nay đều có nguyên tắc của riêng mình, đó là nên động thủ thì sẽ tuyệt đối không do dự, nhưng các điểm mấu chốt trong tâm tưởng thì vẫn luôn phải kiên định. Nếu như đánh mất chính mình, thì còn không bằng đem bản thân mình tu luyện thành một cỗ máy sinh học không có tính người cho rồi.
Tài nguyên tu luyện đã phân phát xong, bốn người Diệp Mặc bắt đầu đào bới động phủ. Bốn người đều là tu sĩ Hư Tiên, cho nên đào bới một cái động phủ thì cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Ba ngày sau, Diệp Mặc đã bố trí một tiên trận ẩn nấp cấp một đỉnh ở bên ngoài sơn cốc. Sau đó lại bố trí thêm một cái sát trận và một cái ảo trận cũng là tiên trận cấp một đỉnh nữa. Cuối cùng hắn vẫn còn bố trí thành công thêm một cái tiên trận phòng ngự cấp hai nữa.
Sau khi bốn người đều tiến vào trong động phủ, thì bên ngoài sơn cốc lại một lần nữa khôi phục lại quang cảnh ban đầu. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng có một hai còn Tiên yêu thú đi ngang qua, thì cũng không thể nhìn đoán ra được dấu vết gì cả.
Mà bốn người Diệp Mặc ở trong động phủ, thì đều có riêng cho mình một cái động thất để tu luyện. Diệp Mặc lại bố trí thêm một cái trận pháp che đậy thần thức cho chính mình ở bên ngoài động thất, sau đó lại bố trí thêm một cái cấm chế và một cái trận bàn theo dõi, rồi mới tiến nhập vào bên trong Thế giới trang vàng.
Lúc này thì hắn muốn tiên tinh có tiên tinh, muốn đan dược có đan dược. Bản thân đã là một Tiên đan sư tam phẩm, mà bên trong nhẫn trữ vật của hắn thì ngoại trừ các loại Tiên đan ra, còn có rất nhiều các loại tiên linh thảo cấp ba trở xuống nữa. Cho nên hắn căn bản là không sợ việc bản thân sẽ thiếu tài nguyên tu luyện.
Với hắn mà nói, thì việc để thăng thực lực của chính mình lên chính là việc duy nhất mà hiện giờ hắn cần làm.
Theo thời gian trôi qua, thì bên ngoài động phủ của họ đã bị cỏ dại bao trùm, có vẻ trở nên hoang vu dần. Không một ai biết, rằng ở đây có một cái động phủ, cũng không ai biết, bên trong động phủ đó còn có bốn người đang bế quan tu luyện.
...
Thương hội Phong Thị của Hắc Lô trấn vốn là một trong ba đại thương hội lớn nhất. Bởi vì thương hội Phong Thị ngoại trừ hội chủ Thương Bách Hà là tu vi Kim Tiên trung kỳ ra, thì còn có hai cao thủ tu vi Kim Tiên sơ kỳ nữa. Cho nên thực lực của thương hội Phong Thị tại Hắc Lô trấn này cũng thuộc vào hàng số một số hai trong thương hội lớn
Nhưng một thời gian trước, thì lại có một tên Tiên đan sư không biết từ đâu tới giết liền vài tên tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ, còn giết cả một tên cao thủ tu vi Kim Tiên của thương hội Phong THị nữa, khiến cho thực lực của thương hội Phong Thị bị rớt xuống hàng cuối cùng trong ba thương hội lớn. Sau đó thì thương hội Phong Thị cũng phái người đi rừng rậm Hắc Lô tìm cái tên Tiên đan sư đã giết người của thương hội Phong Thị kia, nhưng đáng tiếc là không tìm được. Dù cho thương hội Phong Thị biết rằng cái tên Tiên đan sư kia thực sự là đang trốn ở rừng rậm Hắc Lô cùng với mấy người Duẫn Ưng, nhưng với thực lực của thương hội Phong Thị, thì cũng không dám đi sâu vào bên trong rừng rậm Hắc Lô chút nào.
Tuy rằng một tên tu sĩ Kim Tiên bị giết, cũng làm cho thương hội Phong Thị chấn động, nhưng cũng không phải là chuyện khiến cho phải chấn động nhất. Chấn động nhất chính là cái tên Tiên đan sư kia không ngờ lại là một Tiên đan sư tam phẩm, và điều này đã được mấy chục tên tu sĩ Hư Tiên chứng thực, bởi vì bọn họ đều dùng tiên linh thảo đổi lại được đan dược, hơn nữa phần lớn những đan dược họ nhận được đều là hàng thượng đẳng, thậm chí còn có một số đan dược hạng nhất. Điều đáng tiếc duy nhất, chính là tên Tiên đan sư kia không luyện chế 'Kim ý đan'. Nếu như có 'Kim ý đan', thì có thể rất nhiều người trong số họ có thể tăng cấp lên tới tu vi Kim Tiên.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không đi luyện chế 'Kim ý đan', vì cho dù hắn có muốn luyện chế 'Kim ý đan', thì hắn cũng phải chờ cho tới khi chính mình đặt tới tu vi Kim Tiên đã. Nếu như hắn chưa thăng cấp tới tu vi Kim Tiên, thì tạo ra một nhóm tu sĩ Kim Tiên ở Hắc Lô trấn trước, thì hắn sau này sao có thể lăn lộn tại Hắc Lô trấn này chứ? Diệp Mặc hắn đã trải qua vô số sinh tử, nên hiển nhiên là đã sớm nghĩ tới điểm này rồi.
Chỉ có hơn mười tên lúc trước hoài nghi Diệp Mặc đang ôm cả một bụng đắng ngắt, thậm chí còn hối hận tới mức sắp thối ruột luôn rồi. Bọn họ vì hoài nghi Diệp Mặc, nên sớm đã rời đi, kết quả là ba ngày luyện đan thịnh hội đó của Diệp Mặc không có phần của bọn họ.
Lúc này thì bọn họ chỉ có thể chờ đợi, mong là lời nói trước kia của tên Tiên đan sư đó là thật. Đó chính là qua một thời gian ngắn nữa, thì hắn sẽ trở lại Hắc Lô trấn này.
Một số tu sĩ chiếm được chỗ tốt từ Diệp Mặc, thì không còn có ý muốn mang dươc liệu của mình đi Thuần Khẩu Tiên trạm nữa rồi. Chưa nói tới vấn đề giá cả, mà ngay cả cái tên Tiên đan sư họ Phùng ở Thuần Khẩu Tiên trạm so với Diệp đan sư này thì cũng đã không cùng một cấp bậc rồi.
Còn một số tu sĩ không được Diệp Mặc luyện đan giúp, thì cũng đều từ miệng người khác mà biết đến có một Tiên đan sư tam phẩm có tên là Diệp Mặc. Tuy rằng rất cấp thiết muốn có được đan dược tu luyện, nhưng vẫn cố nén lại không đi tới Thuần Khẩu Tiên trạm, chính là vì muốn chờ vị Tiên đan sư Diệp Mặc kia một lần nữa quay lại Hắc Lô trấn.
Đương nhiên thương hội Phong Thị càng là kẻ hy vọng cái tên Diệp đan sư kia trở về nhất. Cho dù hiện tại nơi ở của Giang Cận và Đồng Xu đã bị san bằng rồi, nhưng cũng không thể nào làm tiêu tan lửa giận của thương hội Phong Thị được.
...
Trên người Diệp Mặc hiện tại đã có hơn bốn trăm ngàn tiên tinh thượng phẩm rồi, tuy rằng đã cho mấy người Duẫn Ưng hết mấy chục ngàn tiên tinh, nhưng số lượng tiên tinh của hắn cũng không hề ít đi. Vì những tiên tinh hắn có được đều là từ trên người tên tu sĩ Kim Tiên của thương hội Phong Thị lấy được đấy. Nhiều tiên tinh và đan dược như vậy, thì Diệp Mặc hắn đâu cần phải tiết kiệm khi tu luyện nữa chứ?
Hắn không chỉ dùng tiên tinh bố trí tụ linh trận và trận bàn thời gian, mà càng không hề tiết kiệm chút nào khi tu luyện cả. 'Tam sinh quyết' đích thực là vô cùng cường đại, nhưng để tu luyện 'Tam sinh quyết' thì cũng phải tiêu hao một lượng tài nguyên lớn hơn không chỉ gấp mười lần so với các loại công pháp bình thường khác.
Diệp Mặc hiểu việc tu luyện của bản thân cần phải có taì nguyên. Hắn muốn thăng cấp từ tu vi Hư Tiên lên Kim Tiên thì cần tiêu tốn một lượng tài nguyên mà có thể dùng cho hơn mười tu sĩ Hư Tiên bình thường thăng cấp lên tới tu vi Kim Tiên. Mà càng về sau thì việc tu luyện của hắn càng khó khăn hơn. Khi ở Tu Chân Giới thì hắn đã phải sử dụng linh mạch cực phẩm và tiên tinh thì mới có thể tu luyện cũng đã đủ để thấy rồi. Đây chính là cái giá mà hắn phải trả cho việc thực lực của hắn có thể giết một người cùng cấp trong nháy mắt. Mà cái giá này thì cho dù là một số ít các đại môn phái cũng không thể nào cung cấp nổi.
Một viên tiên tinh nữa vỡ vụn trong tay Diệp Mặc, từng viên đan dược bị Diệp Mặc ăn như kẹo. Còn tu vi của Diệp Mặc hắn cũng nhờ vô số tiên tinh và đan dược này mà bay lên nhanh chóng.
Đương nhiên, cái sự bay lên nhanh chóng của tu vi này cũng chỉ có thể nói trên người của các tu sĩ khác mà thôi, còn tu vi của hắn thì cũng chỉ có thể nói là thong thả trèo lên từng bước.
Trận bàn thời gian vận chuyển được ba năm, thì Diệp Mặc cũng đã tu luyện được hơn ba trăm năm rồi. Hơn mấy trăm ngàn tiên tinh đã bị Diệp Mặc dùng hết, tất cả đan dược mà lúc trước hắn đã luyện chế ra cũng không còn. Nhưng tu vi của hắn cũng chỉ mới từ Hư Tiên trung kỳ trèo lên tới tu vi Hư Tiên hậu kỳ viên mãn.
Diệp Mặc ngừng tu luyện. Giờ hắn mới hiểu được sự khó khăn khi tu luyện. Hắn có tiên trận, có 'Khổ trúc', còn có cả 'Tam sinh quyết' và lượng tài nguyên vô cùng lớn, nhưng chỉ thăng cấp tới Hư Tiên hậu kỳ viên mãn thôi, đã khó khăn như vậy rồi, vậy thì tu sĩ khác muốn thăng cấp tới tu vi Kim Tiên còn khó khăn như thế nào nữa?
Nếu như hắn giống với các tu sĩ khác, tìm kiếm tài nguyên ở rừng rậm Hắc Lô, sau đó lại chậm rãi mà tu luyện, thì chắc có thể là vài chục ngàn năm, thậm chí là hơn trăm ngàn năm, tới khi tuổi thọ của hắn cũng đã gần hết, có lẽ là hắn vẫn chỉ bồi hồi ở tu vi Hư Tiên trung kỳ mà thôi. Thực tế thì cũng đúng là như vậy, vì nếu như là tu sĩ có tư chất bình thường, muốn tu luyện tới tu vi Hư Tiên hậu kỳ mà không tốn thời gian mấy chục ngàn năm thì đừng suy nghĩ nữa. Mà theo như tu sĩ Vị Tiên mặc áo lam kia nói, thì có rất nhiều tu sĩ chỉ có thể kẹt lại ở tu vi Hư Tiên hậu kỳ, cả đời cũng không có cách nào thăng cấp lên tu vi Kim Tiên cả.
Tu sĩ có thể đứng ở trên đỉnh, thì có ai không phải là người kinh tài diễm diễm chứ? Lại có người nào không có kỳ ngộ kinh thiên, không có lượng tài nguyên tu luyện nhiều tới bất tận?
Đã hiểu được điểm khó khăn khi tu luyện, thì Diệp Mặc cũng không có chút khó chịu nào. Hắn đã có điều kiện tu luyện như vậy rồi, mà vẫn còn khó chịu tức giận, thì hắn cũng sẽ không xứng đáng có được Thế giới trang vàng. Diệp Mặc thu thập một chút, sau đó ra khỏi Thế giới trang vàng, đi ra bên ngoài động thất của mình. Lúc này thì hắn lại phát hiện ba người Duẫn Ưng cũng không tu luyện, mà đang ngồi cùng một chỗ tán gẫu.
Ba người thấy Diệp Mặc đi ra, thì đều kinh hỉ đứng lên.
Diệp Mặc kinh ngạc phát hiện Giang Cận và Đồng Xu cũng đều đã là tu vi Hư Tiên hậu kỳ. Các cô không hề có trận bàn thời gian, mà lúc này mới chỉ qua có ba năm thôi, đã có thể thăng cấp từ tu vi Hư Tiên trung kỳ lên tới Hư Tiên hậu kỳ rồi? Tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh rồi.
- Các cô cũng đã là Hư Tiên hậu kỳ?
Diệp Mặc lập tức hỏi lên sự nghi hoặc trong lòng.
Giang Cận lập tức đáp:
- Đúng thế, bởi vì lúc trước chúng tôi tu luyện đều sử dụng loại tiên tinh hạ phẩm, cũng không có đan dược nào cả, càng không có công pháp tốt nữa. Lần này thì lại toàn là tiên tinh thượng phẩm, Tiên đan thượng đẳng, cho nên...
Diệp Mặc chợt hiểu ra. Hóa ra là do bất ngờ có tài nguyên tu luyện cao cấp. Nhiều năm như vậy bỗng chốc lại được tu luyện bằng toàn những tài nguyên cao cấp, cho nên mới tạo thành tình cảnh thăng cấp tu vi Hư Tiên hậu kỳ trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng nếu sau này lượng tài nguyên tu luyện không theo kịp nữa, thì tốc độ tu luyện sẽ lại từ từ khôi phục lại bình thường thôi.
- Anh cần độ kiếp rồi sao?
Diệp Mặc nhìn một chút Duẫn Ưng đang đứng đó với vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa bất an.
Duẫn Ưng lập tức nói với giọng điệu có chút kích động:
- Đúng thế, tôi không ngờ là mình lại có một ngày có thể độ Kim Tiên kiếp. Cho dù là độ không qua, thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi.
Duẫn Ưng tin rằng, nếu như không có tiên tinh và đan dược của Diệp Mặc, thì cho dù là y có muốn độ kiếp, chí ít cũng phải cần thời gian mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm nữa mới được. Hơn nữa nhất định là phải sử dụng 'Kim ý đan' thì mới có thể được. Mà hiện tại lúc này, thì y mới chỉ tu luyện có vài năm, đã có thể bất ngờ thăng cấp tới tu vi Hư Tiên đại viên mãn rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Vậy thì ra ngoài độ kiếp đi.
Diệp Mặc gật đầu nói, thực ra hắn cũng định độ Kim Tiên kiếp rồi, một khi hắn và Duẫn Ưng thành Kim Tiên rồi, rồi sau đó quay về Hắc Lô trấn thì cũng có thể đứng vững được rồi.
Nơi giao nhau của Văn Cử Thiên và Hà Đồng Thiên ở Hắc Lô trấn, cho dù hắn không đến Tân Quỳnh Tiên thành, chỉ cần quyết đoán, tự mình cũng có thể qua được vực giới. Còn có một lợi ích nữa là, Hắc Lô trấn rất dễ đào tẩu, một khi có người muốn truy sát anh, anh có thể trong nháy mắt chạy từ Hắc Lô trấn đến rừng rậm Hắc Lô.
Cho dù mấy người Duẫn Ưng không biết, nhưng Diệp Mặc bế quan bố trí một truyền tống trận ẩn nấp trong động phủ của mình, nhiều năm rơi vào trạng thái nguy hiểm, khiến Diệp Mặc hình thành nên bản tính cẩn thận. Huống chi bố trí một truyền tống trận đơn giản, đối với Diệp Mặc mà nói, cũng không là chuyện khó khăn gì.
Chính vì những nguyên nhân này cộng lại, Diệp Mặc mới định ở lại rừng rậm Hắc Lô một thời gian.
Bốn người rời khỏi nơi tu luyện, nhưng chỉ trong ba ngày, lại quay lại nơi cửa vào rừng rậm Hắc Lô ngày trước
Duẫn Ưng muốn độ kiếp, Diệp Mặc cũng không dám để y độ kiếp trong rừng rậm Hắc Lô. Bọn họ ở lại đây tu luyện, là vì không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không có bất kỳ con yêu thú nào đến quấy rầy bọn họ. Một khi độ kiếp, thì sẽ làm nên động tĩnh rất lớn, thu hút những con tiên yêu thú cấp cao, vậy thì mấy người họ cũng không đi được.
Thực ra chỉ cần là Hư Tiên có thể tu luyện đến độ kiếp, lôi kiếp Kim Tiên căn bản cũng có thể độ được. Lôi kiếp mà Tiên nhân khó qua nhất có ba lần, lần thứ nhất là lôi kiếp Đại Tiên, lần thứ hai là lôi kiếp Vị Tiên, còn lần thứ ba, không ai biết, cũng chưa từng có người nào nghe nói qua.
Duẫn Ưng ở trong cấp Hư Tiên vốn dĩ cũng là thâm hậu, bây giờ thăng cấp lên Hư Tiên viên mãn, Diệp Mặc tin rằng gã độ kiếp chắc hẳn không có vấn đề gì. Cho dù như vậy, Diệp Mặc vẫn để lại một Tiên khí hạ phẩm, rồi lại giúp gã bố trí một trận pháp.
Ba người Giang Cận Đồng Xu và Diệp Mặc đều là tu vi Hư Tiên, Diệp Mặc lại càng muốn độ lôi kiếp Kim Tiên, cho nên Duẫn Ưng độ kiếp đối với ba người mà nói đều có tác dụng nhất định.
Sau khi Duẫn Ưng nuốt Kim Ý đan, rồi vận chuyển Tiên nguyên tu luyện trong Tụ Linh trận, không gian trên đỉnh đầu gã lại càng trở nên âm trầm, mấy người đều biết đây là điềm báo lôi kiếp, nhưng cũng không có ai lo lắng cả.
Diệp Mặc chưa từng chứng kiến lôi kiếp Kim Tiên, hắn từng nghe nói qua, lôi kiếp Kim Tiên chỉ có chín lôi kiếp, nhưng cường độ của tia sét căn bản không phải cường độ tia sét ở Tu Chân giới có thể so sánh được.
Nếu như không phải không muốn ảnh hưởng đến Duẫn Ưng độ kiếp, Diệp Mặc thậm chí cũng muốn hấp thụ một chút lôi nguyên thử xem cường độ như nào rồi.
Một ngày sau, một tiếng nổ vang, tia sét đầu tiên được giáng xuống.
Một tia sét màu xanh da trời to bằng cánh tay nguời mang theo những đường sáng chói mắt bổ xuống, Duẫn Ưng phóng ra pháp bảo phòng ngự, đồng thời cũng bắt đầu nổi lên Tiên nguyên hình thành vòng bảo hộ tiên nguyên.
Ken két…
Tia sét giáng xuống pháp bảo tiên khí vỡ nứt, đánh lên người Duẫn Ưng một mảnh nám đen, nhưng Diệp Mặc lại biết Duẫn Ưng cũng không bị thương. Tia sét này chỉ có một tia, nhưng cũng mạnh hơn mấy lần so với tất cả những tia sét khi hắn độ kiếp lên Hóa Chân cộng lại.
Sau khi tia sét đầu tiên được giáng xuống, ba tia sét phía sau lại nhanh chóng rơi xuống, Duẫn Ưng bị tấn công liên tiếp dưới bốn tia sét, cũng bị thương chút ít. Nhưng gã lại có đan dược, sau khi nuốt Thanh Lâm đan, vết thương cũng được khôi phục bảy tám phần.
Rầm rầm rầm…
Một tia sét của lôi kiếp càng lúc càng hung mãnh hơn, không gian xung quanh phát nổ lại càng từng trận từng trận hỗn độn. Cho dù Diệp Mặc nhìn cũng có chút nhíu mày, hắn cảm thấy lôi kiếp Kim Tiên còn lợi hại hơn những gì hắn dự liệu.
Cùng với tia sét thứ chín được giáng xuống, Tiên khí hạ phẩm trong tay Duẫn Ưng hoàn toàn bị đánh nát, bản thân gã cũng bị trọng thương. May mà sau khi lôi kiếp kết thúc, vẫn còn Tiên linh vân thải, Duẫn Ưng ngồi xuống, điên cuồng vận chuyển công pháp Tiên nguyên hấp thụ nhưng Tiên linh vân thải này.
Chỉ trong chốc lát, ba người Diệp Mặc có thể nhìn thấy xung quanh Duẫn Ưng hình thành một vòng sáng màu vàng, bọn họ biết Duẫn Ưng đã chính thức trở thành tu sĩ Kim Tiên rồi.
Cùng với vòng tròn ánh sáng màu vàng kim đó mất đi, Duẫn Ưng phấn chấn đứng dậy, thương thế trên người cũng đã hồi phục hết, gã vội vàng bước về phía Diệp Mặc.
- Duẫn đại ca, chúc mừng anh đã thăng cấp Kim Tiên.
Đồng Xu và Giang Cận ngưỡng mộ bước lên trước chúc mừng.
- Cám ơn, cám ơn.
Duẫn Ưng kích động nói, lời nói có chút không mạch lạc:
- Không ngờ Duẫn Ưng tôi cũng có một ngày thăng cấp lên Kim Tiên được, anh Diệp, cám ơn anh…
Diệp Mặc khua tay nói:
- Hai từ cám ơn sau này không cần nói nữa, hơn nữa Kim Tiên cũng đã là cái gì, cái mà chúng ta muốn thăng cấp sau này là Đại tiên, là Vị Tiên…
Cho dù biết đây là lời động viên của Diệp Mặc, Duẫn Ưng vẫn tin tưởng vững chắc nói:
- Tôi tin là như vậy.
- Tôi cũng tin là như vậy.
Đồng Xu và Giang Cận cũng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên cũng không chút do dự đồng thanh tin tưởng.
Các cô có lẽ còn chưa biết thăng cấp lên Đại tiên và Vị tiên gian khổ biết chừng nào, hoặc là các cô trước giờ chưa bao giờ rời khỏi Hắc Lô trấn được bao xa, cũng chưa thấy được thế giới bên ngoài, cho nên Diệp Mặc vừa nói như vậy, các cô đã đều tin là như vậy.
Nếu để cho bọn họ chứng kiến thế giới bên ngoài, thấy được cho dù là đệ tử thiên tài của tông môn Vị tiên cũng chưa chắc đã thăng cấp lên được Vị tiên, có lẽ bọn họ cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Bọn họ đồng thời cũng không biết, cho dù bản thân Diệp Mặc cũng không biết tu luyện đến Đại tiên và Vị tiên có bao nhiêu khó khăn. Diệp Mặc quả thực biết tu luyện ở Tiên giới khó khăn, vì hắn có Thế giới trang vàng và trận bàn thời gian nghịch thiên, cộng thêm bản thân hắn cũng là một Tiên đan sư, cho nên từ bản chất, hắn cũng dừng loại khó khăn này ở mức thời gian thăng cấp tiêu tốn hơn ở Tu Chân giới và tài nguyên tu luyện cần nhiều hơn.
Nhưng cũng vì như vậy, bọn họ đối với tu luyện ngược lại cũng không còn khổ sở như lúc trước nữa, tâm cảnh ngược lại lại càng trở nên thanh lãng hơn, tầm mắt tu luyện cũng càng được mở rộng hơn lúc trước mấy lần. Dưới sự cung cấp đan dược của Diệp Mặc, lại càng tiến bộ nhanh chóng hơn.
Có lẽ lời nói của bọn họ khiến một số đệ tử thiên tài của một số đại môn phái nghe thấy sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng chính kiểu tâm thái củ chuối này mới không có bất kỳ cố kị nào.
Nếu như là tu sĩ khác cho rằng như vậy, chẳng mấy chốc sẽ bị hiện thực đả kích cho đầu óc trở nên sáng tỏ. Nhưng bọn họ còn có một Tiên đan sư, Diệp Mặc có thể tu luyện rất nhiều Tiên đan tam phẩm mà đại môn phái khác có muốn cũng không tu luyện được.
Sau khi mấy người kích động đứng nói chuyện được một lúc Diệp Mặc mới nói:
- Tôi cũng phải đi độ kiếp rồi, mọi người bảo vệ giúp tôi.
- Được, anh Diệp lại thăng cấp Kim Tiên, hai Kim Tiên chúng ta ở Hắc Lô trấn cũng không có ai dám trêu chọc nữa rồi.
Duẫn Ưng lập tức siết chặt nắm đấm nói.
…
Diệp Mặc độ kiếp khác hoàn toàn so với Duẫn Ưng, hắn căn bản không bố trí bất kỳ trận pháp phòng ngự nào, chỉ là bố trí một Tụ Linh trận mà thôi.
Duẫn Ưng độ kiếp cần dẫn động thời gian một ngày, còn Diệp Mặc sau khi nuốt Kim Ý đan xong, dưới sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, chỉ trong thời gian một tuần hương, trên đỉnh đầu mọi người cũng có những tiếng sấm vang đang cuồn cuộn trên đầu rồi.
Rầm rầm râm…
Ba đường sét màu vàng nhạt giáng xuống, mỗi một đường còn to hơn của Duẫn Ưng độ kiếp nhiều.
Két, két, két…
Ba tia sét này Diệp Mặc cũng không trốn tránh chúng, mặc cho những tia sét màu vàng này đánh vào người, những cảm giác xé rách kinh khủng được truyền đến. Tu vi luyện thể Thần cảnh cùng uy lực của Tam sinh quyết lúc này mới được hiện rõ, tấm hộ giáp trên người Diệp Mặc bị đánh chia năm xẻ bảy, mang theo từng đường máu, nhưng lôi nguyên của những tia sét màu vàng nhạt này phần lớn đều bị Diệp Mặc hấp thụ luyện hóa hết.
Cảm nhận được lôi nguyên cực kỳ cường hãn, Diệp Mặc trong lòng mừng thầm, tu vi của hắn dần dần được nâng lên, dường như không có chừng mực vậy. Đồng thời Diệp Mặc trong lòng cũng thầm kinh hãi, tu vi luyện thể Thần cảnh của hắn, còn có thể hấp thụ lôi nguyên, cũng bị ba tia sét này đánh cho da tróc thịt bong, có thể thấy lôi kiếp màu vàng này hung hãn kinh khủng như nào.
Nếu như luyện thể của hắn còn chưa đạt đến Thần cảnh, ba đường sét này nhất định sẽ phải ngăn một phần lại trước, sau đó mới có thể hấp thụ được. Nếu không, thì chỉ có chết.
Có thể thấy bản thân mình cần phải nhanh chóng tìm một nơi tu luyện trên Tiên giới, sau đó thông qua Tam Sinh quyết diễn sinh công pháp tu luyện, nâng cấp đẳng cấp luyện thể của bản thân lên cao hơn, nếu không hắn sau này độ lôi kiếp cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Tu vi luyện thể Thần cảnh mang lại nhiều lợi ích cho Diệp Mặc, mấy lần hắn đều dựa vào tu vi luyện thể này mà tránh được trọng thương. Chỉ có điều bây giờ hắn cũng không có thời gian diễn sinh công pháp tu luyện tiếp theo sau, cũng chưa tìm được nơi luyện thể thích hợp.
Ba người Đồng Xu vừa mới chứng kiến Duẫn Ưng độ kiếp, lôi kiếp của Duẫn Ưng mặc dù hung hãn, nhưng vẫn là hợp tình hợp lý. Còn bây giờ lôi kiếp của Diệp Mặc lại hoàn toàn vượt khỏi cảm nghĩ của ba người, hơn nữa cách mà Diệp Mặc độ kiếp lại hoàn toàn khác với của Duẫn Ưng, hắn thậm chí không có bất kỳ pháp bảo phòng ngự nào, cứ như vậy ngang ngạnh đối kháng cùng lôi kiếp.
- Tại sao lôi kiếp của anh Diệp là màu vàng nhạt chứ không phải là lôi kiếp màu xanh da trời? Còn nữa, lôi kiếp của anh Duẫn là từng đường từng đường giáng xuống, tại sao lôi kiếp của anh Diệp lại có ba đường giáng xuống cùng một lúc?
Câu hỏi của Đồng Xu, Duẫn Ưng và Giang Cận không thể nào trả lời được, bọn họ cũng không biết lôi kiếp của Diệp Mặc tại sao lại là màu vàng nhạt, hơn nữa còn là ba đường cùng một lúc giáng xuống nữa?
Trong khi mấy người nói chuyện, sáu tia sét màu vàng tráng kiện hơn lại lần nữa giáng xuống.
- Hả, lôi kiếp của Diệp đại ca chẳng lẽ hai lần đã xong rồi sao?
Thấy lại có sáu tia sét to nữa giáng xuống, Giang Cận không kìm chế được bật thốt lên hỏi.
Không có ai có thể trả lời được cô, cho dù là Duẫn Ưng đã là Kim Tiên rồi cũng không hiểu đây rốt cục là chuyện gì.
Lần này Diệp Mặc lại phóng ra Tử Đao, Tử Đao phóng ra đánh trúng hai tia sét trong đó, bốn tia sét còn lại hoàn toàn giáng lên người Diệp Mặc.
- Phù…
Thấy sáu tia sét tráng kiện này giáng xuống, cũng không khiến cho Diệp Mặc bị thương, Đồng Xu thở phào nhẹ nhõm nói:
- May quá, lôi kiếp của Diệp đại ca cũng qua rồi, không ngờ chỉ có hai lần lôi kiếp…
Lời nói của cô còn chưa dứt, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên lại lần nữa khiến cô ngừng lại không nói tiếp nữa, đồng thời cũng không dám tin vào mắt mình nhìn đỉnh đầu của Diệp Mặc.
Chín tia sét to không kém hai lần lôi kiếp lần trước nhanh như chớp giáng xuống, không ngờ chi chít hoàn toàn bao phủ lấy Diệp Mặc lại.
Lúc này chẳng những Đồng Xu đơ người ra, đến Duẫn Ưng và Giang Cận cũng hoàn toàn sững sờ, bọn họ sao có thể nghĩ đến sau khi chín tia sét kia qua đi, lại giáng xuống chín tia sét nữa? Hai lần chín tia sét là lôi kiếp Huyền Tiên mà.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Lúc này thì chẳng những là Đồng Xu ngây người, mà ngay cả Duẫn Ưng và Giang Cận cũng hoàn toàn ngây dại. Bọn họ đâu thể ngờ là chín đạo Lôi Kiếp đầu tiên qua đi, thì lượt Lôi Kiếp thứ hai cũng lại đánh xuống chín đạo nữa chứ? Đây là Lôi Kiếp của cấp bậc Huyền Tiên rồi.
Diệp Mặc vừa hấp thu lôi nguyên của sáu đạo Lôi Kiếp trước đó, thì Lôi Kiếp lại tiếp tục đánh xuống chín đạo Lôi Kiếp nữa. Diệp Mặc cảm giác được mình vẫn còn kém một chút nữa thì mới thăng cấp Kim Tiên. Trong nháy mắt khi chín đạo Lôi Kiếp kia đánh xuống, thì Diệp Mặc liền thu lại Tử Đao, sau đó đánh về phía chín đạo Lôi Kiếp kia.
Cường độ của chín đạo Lôi Kiếp này thì đối với Diệp Mặc hiện giờ mà nói, quả thực là còn chưa thể nào thừa nhận được.
Rầm rầm rầm...
Từng đường lôi kiếm đen của Diệp Mặc đánh vào chín đạo Lôi Kiếp mầu vàng kim, bộc phát ra những tiếng nổ kinh thiên. Ở giữa những tiếng nổ đó còn có những âm thanh ‘Ken két’ phát ra, đó chính là âm thanh của việc không gian xung quanh bị xé rách.
Trong tiếng nổ, lôi điện mầu đen và mầu vàng tràn ngập khắp nơi, đem phạm vị xung quanh hoàn toàn biến thành bình địa, thậm chí còn tạo ra một khe nứt sâu hơn mười trượng.
Mà lôi kiếm đen của Diệp Mặc lúc này đã bị chín đạo Lôi Kiếp mầu vàng kim thôn tính toàn bộ, căn bản là không cùng một đẳng cấp. Chín đạo Lôi Kiếp sau khi thôn tính lôi kiếm của Diệp Mặc, thì trong nháy mắt cũng lập tức đánh hết lên người hắn.
Thần sắc của Diệp Mặc cũng không chút dao động, vì hắn cũng không sợ bản thân bị những đạo Lôi Kiếp này đánh tan. Với hắn mà nói, thì những đạo Lôi Kiếp này chính là lôi nguyên tốt nhất để tu luyện. Tuy rằng chúng đã bị lôi kiếm của hắn cản lại một chút, những hiệu quả đối với hắn mà nói thì vẫn còn đủ.
Chín đạo Lôi Kiếp đã bị trung hòa một chút đánh lên người Diệp Mặc. Vốn Diệp Mặc đã có chút thương tổn, lại bị đánh lần nữa khiến cho máu thịt cũng bị đánh văng ra.
Diệp Mặc vẫn không chút nào kinh sợ, chỉ điên cuồng hấp thu lôi nguyên. Lôi nguyên của chín đạo Lôi Kiếp nhanh chóng bị hắn hấp thu, đồng thời khí tức của hắn cũng nhanh chóng tăng vọt, tu vi cũng thẳng tắp mà tăng lên.
Ngay khi Diệp Mặc sắp đột phá cảnh giới Kim Tiên, thì trên đỉnh đầu lại một lần nữa lóe sáng lên hơn mười đaọ kim quang. Mười tám đạo Lôi Kiếp lại một lần nữa đánh xuống. Hơn nữa mười tám đạo Lôi Kiếp này dường như còn lợi hại hơn nhiều so với chín đạo Lôi Kiếp vừa rồi.
Sắc mặt của Diệp Mặc lập tức thay đổi. Mười tám đạo Lôi Kiếp mầu vàng kim này đánh xuống, thì cho dù là hắn có dùng lôi kiếm để trung hòa bớt đi, thì cũng khó tránh khỏi việc bị đánh chết.
Lúc này Diệp Mặc khẳng định, loại Lôi Kiếp này xác thực là muốn tuyệt diệt hắn. Hắn tuyệt đối không có khả năng thừa nhận loại Lôi Kiếp nghịch thiên này.
Mà ba người Duẫn Ưng vẫn đứng ở một bên nhìn Diệp Mặc độ kiếp đều triệt để trở nên ngây ngốc. Đây là Tứ Cửu Lôi Kiếp! Tứ Cửu Lôi Kiếp chính là Lôi Kiếp dành cho tu sĩ cấp bậc Huyền Tiên thăng cấp lên Đại Ất tiên phải độ kiếp, làm sao có thể xuất hiện trên người Diệp Mặc, một tu sĩ Hư Tiên độ kiếp lên cấp bậc Kim Tiên chứ?
Hơn nữa cho dù là muốn xuất hiện trên người Diệp Mặc, thì cũng không cần phải dùng cái phương thức sét đánh không kịp bưng tai này chứ. Chín đạo Lôi Kiếp vừa rồi, sau đó lại thêm mười tám đạo Lôi Kiếp nữa, ngay cả thời gian ngừng lại nửa phần cũng không có, thì ai có thể vượt qua được?
Đáng tiếc chính là, bọn họ chỉ có thể lo lắng ở trong lòng, nhưng lại không thể giúp ích một chút xíu nào cả.
Từ trong đáy lòng Giang Cận thở dài một tiếng. Cô mơ hồ đoán ra rằng, vì bản lĩnh của Diệp Mặc quá mức nghịch thiên, nên đã xúc phạm tới quy tắc của Thiên Địa rồi.
Giờ khắc này, Diệp Mặc liền điên cuồng vận chuyển chân nguyên. Hắn căn bản là không thể nào phân tâm phóng thích ra lôi kiếm và 'Đại đỉnh tám cực' được, thậm chí ngay cả Tử Đao cũng không thể nào khống chế. Hắn muốn trước khi mười tám đạo Lôi Kiếp này đánh lên người hắn, thì hắn phải thăng cấp lên cấp bậc Kim Tiên, bằng không thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này thì tu vi của hắn đang từ từ dâng lên. Từng tiếng vang ‘Ken két’ rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên.
Rầm rầm...
‘Phụt’! Miệng phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời Diệp Mặc hắn cũng phá tan sự ràng buộc trong kinh mạch, thăng cấp tu vi lên tới cấp bậc Kim Tiên. Mà ở trong nháy mắt này, thì mười tám đạo Lôi Kiếp cũng đã đánh lên người Diệp Mặc. Diệp Mặc thăng cấp lên tu vi Kim Tiên, kinh mạch mở rộng càng lúc càng lớn, khả năng hấp thu lôi nguyên của hắn cũng gia tăng không chỉ mười lần.
Máu thịt văng ra cũng chỉ trong thời gian chốc lát, chỉ một khắc sau thì lôi nguyên của những đạo Lôi Kiếp kia đều đã trở thành lực lượng vô thượng cung cấp cho hắn ổn định tu vi Kim Tiên. Miệng vết thương của hắn cũng nhanh chóng khôi phục, mặc dù là không hề sử dụng loại đan dược trị thương nào.
Diệp Mặc lúc này rõ ràng cảm nhận được, sau khi mười tám đạo Lôi Kiếp kia đánh xuống cũng không hạ gục được hắn, thì dường như lại có thêm ba mươi sáu đạo Lôi Kiếp nữa muốn đánh xuống. Nhưng khi ba mươi sáu đạo Lôi Kiếp kia cảm nhận được tu vi của hắn đã thăng cấp tới cấp bậc Kim Tiên, thì liền tiêu tán trong nháy mắt.
Diệp Mặc thở dài một hơi. Hắn biết rằng, chỉ cần thăng cấp lên Kim Tiên rồi, thì cho dù là ba mươi sáu đạo Lôi Kiếp kia có đánh xuống, cũng không thể nào ảnh hưởng tới tính mạng của hắn được. Trái lại, nếu có đánh xuống thì cũng chỉ cấp cho hắn chỗ tốt mà thôi.
Từng đạo Tiên Linh Vân mầu vàng kim hạ xuống, tụ kết lại xung quanh thân Diệp Mặc, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy Linh Vân liên lục luân chuyển, nhưng không thể nào thấy được cả cái bóng của Diệp Mặc.
- Duẫn đại ca, Diệp đại ca vượt qua Lôi Kiếp rồi sao?
Đồng Xu cảm nhận được Diệp Mặc vẫn còn chưa ngã xuống, nhưng cô vẫn lo lắng hỏi một câu.
Duẫn Ưng gật đầu nói:
- Hẳn là đã vượt qua rồi. Diệp huynh thật lợi hại, tôi biết anh ấy khác người, nhưng không ngờ lại độ Tứ Cửu Lôi Kiếp khi thăng cấp lên tu vi Kim Tiên. Loại chuyện này nói ra thì tin chắc là sẽ không có ai tin đâu. Lúc này thì Diệp huynh cần phải củng cố tu vi, chúng ta không nên đi quấy rầy.
- Thật đáng sợ. Loại Lôi Kiếp như thế này thì em bất quá cũng chỉ có thể độ qua ba đạo trong đợt Lôi Kiếp đầu tiên. Thật không biết là Diệp đại ca làm sao để vượt qua được nữa?
Đồng Xu nhớ lại mà vẫn có chút sợ.
- Anh cũng không thể nào độ qua được.
Duẫn Ưng lắc đầu.
Giang Cận bỗng nhiên mở miệng:
- Tôi cảm thấy việc Diệp đại ca độ loại Lôi Kiếp này thì chúng ta không nên nói ra ngoài. Một khi bị một số đại nhân vật biết được, Diệp đại ca khi thăng cấp lên Kim Tiên mà phải độ Tứ Cửu Lôi Kiếp, thì có lẽ là Diệp đại ca sẽ phải gặp chút phiền toái.
Duẫn Ưng gật đầu:
- Giang Cận nói không sai, chúng ta chớ có nói chuyện này ra ngoài. Loại chuyện này, nếu không nói thì cũng sẽ không có người nào biết được.
Khi ba người nói chuyện, thì Diệp Mặc vẫn còn đang hấp thụ Tiên Linh Vân để củng cố cho tu vi của mình thêm vững chắc.
Biết Diệp Mặc không ngã xuống trước Lôi Kiếp hung bạo, giờ đang củng cố tu vi bản thân, thì ba người Duẫn Ưng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hiện tại Diệp Mặc và Duẫn Ưng đều đã có tu vi Kim Tiên, nên khẳng định là không có vấn đề gì khi muốn đứng vững tại Hắc Lô trấn nữa rồi. Huống chi khi Diệp Mặc chỉ mới có tu vi Hư Tiên, đã có thể giết cả tu sĩ Kim Tiên rồi. Vậy hiện tại hắn đã thăng cấp Kim Tiên, thì loại tu sĩ Kim Tiên bình thường càng không được hắn để vào mắt nữa rồi.
Một ngày sau, Diệp Mặc đã củng cố được vững chắc tu vi của mình, lại dùng vài đạo Khứ trần quyết, sau đó mới thay cho mình bộ bộ đồ mới. Lúc này thì căn bản là nhìn không thể nào đoán ra được, mới chỉ một ngày trước thôi, có thể hắn vẫn còn những vết thương sâu tới tận xương.
Thấy Diệp Mặc đi tới, thì ba người Duẫn Ưng đều kinh hỉ tiến lên chúc mừng.
Tâm tình của Diệp Mặc cũng vô cùng sảng khoái. Trước đây cô gái áo lam nói rằng mình tối đa cũng chỉ có thể đạt tới tu vi Kim Tiên, mà hiện tại thì hắn đã đạt được tu vi Kim Tiên rồi. Cho nên hắn cũng không tin rằng với thủ đoạn tu luyện nghịch thiên của mình, lại không thể nào đột phá được cấp bậc Kim Tiên mà thăng cấp lên Huyền Tiên cả.
- Đi, chúng ta quay về Hắc Lô trấn.
Diệp Mặc vốn có dự định là sau khi thăng cấp tới Kim Tiên thì sẽ rời khỏi Hắc Lô trấn. Nhưng sau khi phát hiện rừng rậm Hắc Lô có lượng tài nguyên phong phú, hơn nữa địa thế lại dễ dàng cho việc chạy trốn vì đã có rừng rậm Hắc Lô, cho nên hắn liền thẳng thắn đổi ý, ở lại Hắc Lô trấn tiếp tục tích góp từng chút từng chút tài nguyên tu luyện để chuẩn bị cho việc thăng cấp lên Huyền Tiên.
...
Hai ngày sau, một chiếc pháp bảo phi hành hạ phẩm mầu xanh đã hạ xuống bên ngoài Hắc Lô trấn, sau đó có bốn tu sĩ tiến nhập vào Hắc Lô trấn. Bốn người này chính là nhóm Diệp Mặc. Hiện giờ tài nguyên tu luyện của Diệp Mặc đã không còn, nên hắn cần phải đi vào Hắc Lô trấn để luyện đan kiếm tiên tinh.
Hắc Lô trấn có rất nhiều tu sĩ qua lại, tu sĩ đủ loại đều có. Nếu như không phải pháp bảo phi hành 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc là tiên khí hạ phẩm, thì căn bản là sẽ không có ai chút ý tới bốn người Diệp Mặc.
Tu sĩ có tiên khí hạ phẩm ở Hắc Lô trấn rất nhiều, nhưng có loại pháp bảo phi hành tiên khí hạ phẩm thì lại rất ít.
Sau khi những tu sĩ kia chú ý tới 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc, thì đã có tu sĩ nhận ra Diệp Mặc rồi. Diệp Mặc chính là người mà thương hội Phong Thị nhất định phải giết, cho nên khi hắn lần nữa trở về Hắc Lô trấn, thì lập tức đã đưa tới sự oanh động trong các tu sĩ. Vài tên tu sĩ lần trước đã được Diệp Mặc luyện chế cho đan dược, lập tức tiến lên hướng Diệp Mặc chào hỏi, vẻ mặt vô cùng kích động.
Theo tin tức truyền đi, càng lúc càng có nhiều tu sĩ chen lấn nhau mà đến. Những người này muốn biết điều đầu tiên, chính là lúc nào Diệp Mặc sẽ mở lại đại hội luyện đan.
- Chỗ ở của tôi đã bị phá hủy rồi.
Thần thức của Đồng Xu lập tức quét tới chỗ ở trước kia của cô và chị dâu Giang Cận. Nơi đó lúc này đã hoàn toàn thành bình địa rồi.
Dù cho hiện tại đã đạt được tu vi Hư Tiên hậu kỳ, hơn nữa trên người còn có rất nhiều tiên tinh thượng phẩm và Tiên đan, nhưng khi thấy nơi ở của mình đã bị phá hủy, thì tâm tình của Đồng Xu và Giang Cận vẫn không hề dễ chịu chút nào.
Các cô vẫn chỉ là tu luyện giả ở tầng dưới chót, cho nên một chỗ tu luyện cố định đối với các cô vô cùng trọng yếu, chỉ có trong lòng chính các cô mới hiểu rõ được điểm này. Nơi ở trước kia của các cô, mặc dù linh khí thiếu thốn, nhưng vẫn là nơi có thể để cho các cô tu luyện một cách bình yên và ổn định.
Cho dù là khi Duẫn Ưng mời các cô tới trấn tây, thì các cô cũng không hề hoàn toàn bỏ lại nơi ở trước kia của mình. Hiện tại thì nó đã bị phá hủy rồi, cho nên trong lòng đương nhiên là rất khó chịu.
- Không cần lo lắng, thương hội Phong Thị đã dám làm, vậy thì chúng ta sẽ hoàn trả lại chúng gấp đôi.
Duẫn Ưng hiện tại đã là tu vi Kim Tiên rồi, cho nên cũng không hề lo lắng gì nhiều.
- Khẩu khí thật lớn, thương hội Phong Thị chúng tao phải sợ hãi sao? Nếu như tu sĩ Hắc Lô trấn đều giống như mày, thì thương hội Phong Thị chúng tao tới tro xương cũng không còn rồi. Mày cho rằng mình đã là Đại Ất Tiên nhân rồi sao, nói mà không biết xấu hổ? Nơi ở của hai kỹ nữ này chính là bọn tao phá hủy đấy, mày có thể làm gì được nào?
Lời Duẫn Ưng vừa nói ra, thì đã có mấy đạo độn quang liền hạ xuống. Khi vừa hạ xuống thì chúng đã nghe được lời Duẫn Ưng nói, liền lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
- Hắc hắc, khẩu khí của người ta không lớn, thì làm sao dám trở về? Nhưng điều này thật ra lại khiến cho chúng ta dễ dàng hơn rất nhiều, miễn cho chúng ta cứ phải đi phát lệnh truy nã mấy thằng này...
Lại là một tên tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ nói phụ họa. Y cũng biết, cái tên Diệp đan sư trước mặt này rất lợi haị, nhưng nhóm của y cũng không cần thiết phải động thủ với hắn, vì hội chủ lập tức sẽ tới đây. Cho dù là cái tên Tiên đan sư này có lợi hại hơn nữa, thì có thể lợi hại hơn so với hội chủ của y sao?
Duẫn Ưng nhìn thoáng qua Diệp Mặc. Còn Diệp Mặc thì biết, nếu muốn đứng vững ở Hắc Lô trấn này, thì nhất định phải có đổ máu. Mà thương hội Phong Thị lại chính là đối tượng tốt nhất để cho hắn khai đao.
- Nếu muốn động thủ, thì cũng không cần thiết phải lo lắng nhiều.
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Duẫn Ưng vốn đã muốn ra tay rồi, bây giờ nghe Diệp Mặc nói như vậy, thì đâu còn nhịn được nữa. Toái Không Trượng đã lập tức được phóng ra, bóng trượng mờ ảo khắp bầu trời, trong nháy mắt đã bao vây lấy sáu tên tu sĩ kia.
- Tu sĩ Kim Tiên...
Một trong số những tên tu sĩ bị Trượng ảnh của Duẫn Ưng bao vây, thì lập tức đã hiểu ra rằng Duẫn Ưng đã thăng cấp tu vi lên Kim Tiên rồi. Khó trách vì sao mà y lại dám trở về.
Chỉ là Duẫn Ưng ra tay cũng không có chút ý muốn lưu tình nào. Toái Không Trượng hoàn toàn kích phát ra rồi. Y cũng không phải là đứa ngốc, ý muốn lập uy của Diệp Mặc đã rõ ràng, cho nên ra tay càng quyết đoán thì càng tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Sự chênh lệch giữa Kim Tiên và Hư Tiên lập tức được biểu hiện ra ngoài, Tiên nguyên Kim Tiên của Duẫn Ưng trong nháy mắt bao phủ lấy sáu tên Hư Tiên kia lại. Chỉ trong tích tắc, sáu đường độn quang mới đến vừa nãy cũng đã biến thành sáu cỗ thi thể.
Cho dù Duẫn Ưng không đột ngột ra tay, sáu tên tu sĩ Hư Tiên này cũng sẽ bị giết, còn Duẫn Ưng ra tay đột ngột, sáu tên tu sĩ Hư Tiên này thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, làm gì còn mạng sống?
Tu sĩ Kim Tiên? Lúc này những người đứng một bên cũng đều kinh ngạc nhìn Duẫn Ưng. Duẫn Ưng ở trấn tây cũng coi còn có chút tiếng tăm, có một số tu sĩ quen biết gã. Vì gã tương đối thành thật, thường xuyên giúp người khác ra ngoài luyện đan. Hơn nữa lần cuối cùng của ba năm trước, trấn tây đồn rằng gã nuốt hết đan dược và tiên tinh của người khác, lại khiến gã càng nổi tiếng hơn.
Không ngờ ba năm trôi qua, Duẫn Ưng không ngờ lại trở thành một tu sĩ Kim Tiên, nếu như từ Hư Tiên lại dễ dàng trở thành Kim Tiên như vậy, thì Hắc Lô trấn kia sẽ không có nhiều tu sĩ Hư Tiên như vậy.
Trong Hắc Lô trấn, Kim Tiên chính là cao cao tại thượng. Lúc này những tu sĩ nhìn về phía Duẫn Ưng kia trong mắt cũng có chút kính sợ rồi.
Duẫn Ưng sau khi thăng cấp Kim Tiên, đây là lần đầu tiên ra tay, đã dễ dàng giết chết sáu tên tu sĩ cũng đã từng giống như gã là tu sĩ Hư Tiên, ngay bản thân gã cũng vui mừng hớn hở.
Chỉ có điều không đợi gã thu lại nhẫn trữ vật của sáu tên tu sĩ Hư Tiên trên mặt đất, lại có mười đường độn quang tiến tới.
Duẫn Ưng biết một tên cầm đầu trong đó, cũng đã là tu vi Kim Tiên trung kỳ rồi, chính là hội chủ của thương hội Phong Thị - Thương Bách Hà. Duẫn Ưng biết mặc dù gã thăng cấp lên Kim Tiên rồi, nhưng tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của thương hội Phong Thị, gã lập tức lùi về đứng bên cạnh Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng đã chú ý đến, tu sĩ đến mặc dù đông, nhưng chỉ có hai tu sĩ Kim Tiên. Một người trong đó cũng đã là Kim Tiên trung kỳ rồi. Còn một tên còn lại là Kim Tiên sơ kỳ.
- Tên đứng giữa mắt híp kia chính là Thương Bách Hà, hội chủ của thương hội Phong Thị, tu vi Kim Tiên trung kỳ.
Doãn Ưng sau khi lùi đứng bên cạnh Diệp Mặc, nhỏ giọng nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu, cũng không thèm để ý chút nào, khi hắn ở Hư Tiên trung kỳ, đã có thể giết được Kim Tiên trung kỳ rồi. Bây giờ hắn cũng đã là Kim Tiên sơ kỳ rồi, làm gì còn để ý đến một tu sĩ Kim Tiên trung kỳ bình thường như Thương Bách Hà nữa?
- Khó trách bá đạo như vậy, hóa ra là thăng cấp lên Kim Tiên rồi. Hai tên Kim Tiên, thực lực mạnh phết nhỉ, dám giết người của thương hội Phong Thị như cỏ rác vậy à.
Thương Bách Hà liếc nhìn mấy thi thể trên mặt đất, chằm chằm nhìn Diệp Mặc lạnh giọng nói.
- Hội chủ, để tôi giết chết hắn.
Một tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ đứng bên cạnh Thương Bách Hà trong mắt có chút hung ác nói.
- Không cần, lâu lắm tôi không động tay rồi, phỏng chừng có rất nhiều người quên mất Thương Bách Hà tôi rồi, hôm nay tôi phải để cho bọn họ nhớ ra Hắc Lô trấn vẫn còn người tên là Thương Bách Hà.
Tên tu sĩ mắt nhỏ đó vừa khua tay chặn lại, vừa lạnh nhạt nói.
Nói xong lại tiến một bước về phía trước, chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người Diệp Mặc và Duẫn Ưng nói:
- Hai người các anh ai muốn tìm cái chết trước nào?
Không đợi Diệp Mặc và Duẫn Ưng đáp lại, y lại liếc nhìn Đồng Xu và Giang Cận lạnh nhạt nói:
- Hai người con gái kia mặc dù hơi xấu chút, nhưng để cho anh em thương hội Phong Thị chúng ta vui vẻ chút cũng được.
Duẫn Ưng nghe thấy Thương Bách Hà nói vậy, lập tức lửa giận bốc lên, liền muốn xông lên phía trước ra tay, Diệp Mặc khua khua tay nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi lên.
Diệp Mặc biết rõ Duẫn Ưng chắc chắn không phải đối thủ của Thương Bách Hà, đợi lát nữa sau khi y đánh thua rồi, bản thân mình muốn lên, cũng không bằng bây giờ lên trước cho tiện.
Lúc này bên ngoài Hắc Lô trấn cũng đã có rất nhiều tu sĩ vây quanh, mặc dù Hắc Lô trấn có hộ vệ, nhưng chuyện của thương hội Phong Thị, làm gì có hộ vệ nào dám đứng ra. Huống chi hai bên đều là tu sĩ Kim Tiên, hộ vệ bình thường đến cũng chỉ là tìm cái chết mà thôi.
- Anh bạn trẻ, thăng cấp Kim Tiên cũng được lắm đấy. Cũng đúng, như Hắc Lô trấn chúng tôi cộng lại cũng chỉ có vài tên Kim Tiên rác rưởi mà thôi.
Thương Bách Hà chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cười khẩy châm chọc nói, dường như y lúc nào cũng có thể giết chết được Diệp Mặc vậy.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra hai chữ thường nghe được trên Trái đất , đây chẳng phải là giả tạo sao? Hắn cũng lười chẳng thèm nói nhảm, Tử Đao đã được phóng ra, Tiên nguyên điên cuồng tuôn ra.
Huyễn Vân Vực Sát đao.
Vẻ mặt Thương Bách Hà không coi Diệp Mặc ra cái gì, nhưng trong lòng thì sớm đã bắt đầu đề phòng Diệp Mặc rồi. Diệp Mặc có thể giết chết Kim Tiên sơ kỳ, vậy tuyệt đối không thể khinh tâm được. Y làm ra vẻ thoải mái khinh thường, đều là để cho những người xung quanh nhìn, thương hội Phong Thị y thiếu đi một tu sĩ Kim Tiên, y nhất định cần phải lập uy. Chỉ có máu của tu sĩ Kim Tiên, mới có thể để cho người khác khiếp sợ. Chỉ có bộ dạng thoải mái giết một Kim Tiên sơ kỳ của y, mới có thể khiến những tu sĩ xung quanh càng thêm chấn động.
Y cũng không cho rằng Diệp Mặc mới thăng cấp Kim Tiên, lúc trước khi Diệp Mặc giết chết một tu sĩ Kim Tiên của thương hội Phong Thị, y đã đoán rằng Diệp Mặc chắc hẳn là tu vi Kim Tiên rồi, chỉ có điều che giấu ở mức Hư Tiên mà thôi. Bây giờ y nhìn thấy Diệp Mặc tu vi Kim Tiên, trong lòng lập tức hiểu ra, mình đoán hoàn toàn đúng.
Cho dù tư chất nghịch thiên đi nữa, cho dù là người đứng đầu của ba mươi ba thiên vực đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào trong vòng ba năm lại có thể thăng cấp từ Hư Tiên lên Kim Tiên được.
Cho nên trong nháy mắt Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, đỉnh đầu của y liền xuất hiện một phù đồ cực lớn, phù đồ này sớm đã chuẩn bị kĩ rồi, chính là đợi Diệp Mặc ra tay, đồng thời một pháp bảo tiên khí liệt kim hoàn cũng được phóng ra.
Phù đồ cực lớn vừa được phóng ra, lập tức hình thành vô số phù văn, những phù văn này từng tốp bảo vệ lấy Thương Bách Hà lại, đồng thời từng miếng phù văn cổ quái phát ra những âm thanh giống như muỗi vo ve bay về phía Diệp Mặc. Còn Liệt kim hoàn trong tay y lại có thể không chút kiêng kị tấn công về phía Diệp Mặc.
Thương Bách Hà lấy ra một phù đồ cao cấp, hơn nữa phù đồ này không đơn giản có tác dụng bảo vệ y, mà còn có công hiệu tấn công thần hồn của đối phương.
Thực ra phù đồ này là một miếng phù lục thượng đẳng, công hiệu chỉ có ba lần, Thương Bách Hà dùng hai lần rồi, lần này là lần cuối cùng, vì lập uy cho y ở Hắc Lô trấn, nên mới lấy ra dùng.
Diệp Mặc cảm nhận được từng trận chấn động thức hải, lập tức biết công hiệu của tấm phù lục này của đối phương, cũng không nghĩ ngợi gì liền phóng ra hơn chục thần thức đao ra ngoài.
Diệp Mặc thăng cấp lên tu vi Kim Tiên, thần thức lại lần nữa được tăng cao, thần thức đao vực lại càng được hoàn thiện, uy lực đồng thời cũng gia tăng kinh người. Hơn chục đường thần thức đao này đồng thời được phóng ra, Thương Bách Hà lập tức cảm nhận được hiệu quả tấn công của phù đồ của mình lập tức bị giảm xuống, hơn nữa sẽ phải giãy giụa trong sự khống chế của hắn.
Thương Bách Hà trong lòng kinh hãi, Diệp Mặc lúc trước giết chết một Kim Tiên, liền biết Diệp Mặc không phải là kẻ tầm thường đơn giản, nhưng cũng không ngờ đối phương lại có công pháp thần thức tấn công. Nếu như để đối phương phá hỏng phù đồ của mình, vậy tiếp theo nói không chừng sẽ rơi vào trạng thái vướng mắc, ngay cả chuyện y rơi xuống thế hạ phong cũng không phải là không thể.
Thương Bách Hà dưới thế nóng vội lại càng toàn lực thúc giục Liệt kim hoàn trong tay mình, muốn thừa dịp khi Diệp Mặc thi triển công pháp thần thức không chú ý đến y, đánh trọng thương Diệp Mặc rồi tính tiếp. Bình thường khi tu sĩ thi triển công pháp thần thức, đối với sự khống chế pháp bảo cũng bị giảm sút. Thần thức của tu sĩ là có hạn, tuyệt đối không thể nào toàn lực thi triển công pháp thần thức, lại có thể toàn lực phóng ra pháp bảo tấn công.
Đáng tiếc là, Diệp Mặc chính là con người như này. Thần thức của hắn sớm đã vượt khỏi mức Kim Tiên hậu kỳ rồi, thậm chí cũng gần chạm tới phạm vi thần thức của Huyền Tiên rồi. Tử Đao phóng ra sớm đã ma hợp thân thiết cùng với hắn rồi, làm gì có thể xung đột cùng thần thức đao? Có thể nói phù đồ của Thương Bách Hà đối với bất kỳ người nào đều có hiệu quả, nhưng đối với Diệp Mặc thì lại kém quá xa.
- Không ổn rồi.
Thương Bách Hà cảm nhận được Tiên nguyên và thần thức của mình sau khi rót vào Liệt kim hoàn, tốc độ của Liệt kim hoàn chẳng những không nhanh lên, ngược lại lại trở nên chậm chạp, y liền biết đối phương mặc dù là Kim Tiên sơ kỳ, nhưng tu vi cũng đã vượt qua y rất xa rồi.
Điều này căn bản chính là vực do pháp bảo hình thành lên, thủ đoạn này nghe nói chỉ có Đại tiên mới có thể dễ dàng thi triển ra được, còn Diệp Mặc chỉ là một Kim Tiên cũng có thể thi triển ra được, đối nghịch cùng loại người này, thương hội Phong Thị y quả thực đúng là tìm đến cái chết.
Sau khi hiểu ra điều này, Thương Bách Hà lập tức toàn thân ớn lạnh, y cũng không thèm để ý giả bộ gì nữa, vội nói:
- Anh bạn khoan đã, thương hội Phong Thị tôi muốn….
Nhưng Diệp Mặc nếu như động đến sát cơ rồi, cho dù thương hội Phong Thị có muốn thế nào đi nữa, cũng không thể nào chặn lại Huyễn Vân Sát Vực đao của hắn được. Tiên nguyên của hắn lại càng rót vào Tử Đao, Đao vực lại càng ác liệt hơn.
Tử Đao chém vào trong phù vân đang chi chít mù mịt kia, huyết quang cùng đó tóe lên, những phù văn đó mất đi sự chỉ huy của Thương Bách Hà, sớm đã biến mất trong không trung. Một Nguyên thần kinh hoảng nhanh chóng chạy ra, còn chưa chạy được bao xa, liền bị Vô Ảnh nuốt trọn.
Từ lần trước sau khi nuốt nguyên thần của tu sĩ Kim Tiên, Diệp Mặc cảm thấy tu vi của Vô Ảnh cũng đã tiến bộ một bước lớn. Đáng tiếc là Thương Bách Hà cũng chưa đáng để hắn xuất Vô Ảnh ra để đánh lén, chỉ có thể để Vô Ảnh nuốt nguyên thần của y, tiếp tục thăng cấp.
Bụp.
Thi thể của Thương Bách Hà ngã xuống đất, phát ra âm thanh khô khốc, âm thanh đó khiến những tu sĩ xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh như chết.
Không ai ngờ rằng Thương Bách Hà đánh nhau với Diệp Mặc kết quả lại như này, Thương Bách Hà lúc trước khí thế mười phần, nhưng cuối cùng đến một hiệp cũng không vững được, đã bị Diệp Mặc giết chết. Cái này khác biệt cũng quá lớn, chẳng lẽ Diệp đan sư trước mặt này còn là một Huyền Tiên sao?
Trên thực tế, đã có người nghi ngờ Diệp Mặc là một Huyền Tiên rồi, Kim Tiên sơ kỳ của hắn chỉ là bộ dạng giả vờ mà thôi.
Người phản ứng lại đầu tiên chính là tên tu sĩ Kim Tiên lúc trước đứng bên cạnh Thương Bách Hà, lúc này y cũng không còn sự hung dữ muốn giết Diệp Mặc và Duẫn Ưng lúc trước nữa. Trong mắt y hoàn toàn là sự kinh hoảng và không tin vào mắt mình, Thương Bách Hà chính là một cao thủ hiếm có trong Hắc Lô trấn, bây giờ không ngờ không đến một hiệp, đã bị người ta giết chết rồi, y làm gì dám tin?
Nhưng y cũng nhanh chóng hiểu ra đây là sự thật, hội chủ của thương hội Phong Thị quả thực đã bị tên tu sĩ trẻ tuổi trước mặt này một đao giết chết rồi. Sau khi hiểu ra, tên tu sĩ này lập tức đánh ra một độn phù, y biết mình nếu như không chạy, thì cũng không cần phải chạy nữa.
Diệp Mặc làm gì để cho y chạy thoát? Tử Đao trong nháy mắt phóng ra, Huyễn Vân Sát Vực đao lại được phóng đến.
Tên Kim Tiên sơ kỳ này biết mình ở lại đây chỉ còn con đường chết, một lòng muốn khởi động độn phù, đợi Vực Sát đao của Diệp Mặc đến, y đến sức chạy thoát khỏi sự trói buộc đó cũng không có, đã bị một đao giết chết rồi. Còn vào lúc này, độn phù của y vừa mới được khởi động mà thôi, đường độn quang kia đã bị màn máu của Tử Đao bao phủ lấy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Hai chiếc nhẫn rơi vào tay Diệp Mặc, xung quanh cũng không có ai dám lớn tiếng.
Chỉ trong chốc lát, hai tên Kim Tiên của thương hội Phong Thị đã bị Diệp Mặc giết chết, cái này trong đó còn bao gồm cả hội chủ Thương Bách Hà của thương hội Phong Thị. Thương Bách Hà là tu vi Kim Tiên trung kỳ, có thể đơn giản giết chết y như vậy, cho dù là cao nhân Huyền tiên cũng chỉ như vậy, làm gì còn có ai dám nói nhiều? Có thể khẳng định từ nay về sau, thương Phong Thị hội sẽ bị xóa tên khỏi Hắc Lô trấn.
Cường thế của Diệp Mặc lập tức có lợi, hai thương hội còn lại của Hắc Lô trấn lại càng chủ động đến chào hỏi. Bọn họ cho dù có mạnh hơn thương hội Phong Thị một chút, đối diện với cường thế của Diệp Mặc, cũng chỉ là phù du.
Diệp Mặc cũng không muốn xưng bá toàn bộ Hắc Lô trấn, đương nhiên sẽ không từ chối kết giao với hai thương hội còn lại. Sau khi khách khí chào hỏi xong với hai hội chủ của hai thương hội, lúc này mới hướng về những tu sĩ đang đợi hắn luyện đan nói:
- Ba tháng sau tôi sẽ mở một lò luyện đan ở Hắc Lô trấn, vì một mình tôi quá bận, cần một số người giúp đỡ, nếu như có Đan vương, có thể đến tìm tôi.
Lời này vừa mới nói ra, lại càng khiến đám đông tu sĩ thêm chấn động. Sự quý giá của Tiên đan sư ở Tiên giới khó có thể tưởng tượng được. Mà Diệp đan sư trước mặt này nói lời này ý tứ quá rõ ràng rồi, đó chính mà muốn thu nhận đồ đệ Đan vương. Một khi Đan vương thăng cấp lên Tiên đan sư, vậy địa vị chẳng phải tăng lên mấy trăm lần sao? Cho dù là một Tiên đan sư nhất phẩm, ở Hắc Lô trấn cũng không cần lo lắng bất kỳ tài nguyên tu luyện nào rồi.
Cùng với mấy người Diệp Mặc tiến vào Hắc Lô trấn, tin tức này lại càng theo gió truyền xa. Thậm chí đến vài trấn còn lại cách Hắc Lô trấn rất xa cũng nghe được phong thanh.
…
Trấn tây mà Duẫn Ưng đã từng ở chắc chắn sẽ không đến rồi, còn nơi mà hai người Đồng Xu và Giang Cận ở, cho dù không bị san bằng, nơi đó cũng thiếu thốn linh khí, cũng không phải là nơi mà Diệp Mặc muốn đến.
Thương hội Phong Thị bị Diệp Mặc nhổ rễ, còn nơi mà thương hội Phong Thị vốn đóng đô chính là nơi an cư mới của bốn người Diệp Mặc. Chỉ có điều Diệp Mặc không thích lối kiến trúc âm trầm vốn có của nó, đã dỡ xuống toàn bộ, căn cứ theo lối kiến trúc của Mặc Nguyệt chi thành tái tạo lại một động phủ tu luyện lớn.
Chuyện kiến trúc của động phủ đương nhiên là sau khi lấy ra bản thiết kế, giao cho mấy người Duẫn Ưng đi làm. Còn Diệp Mặc lúc này đang kiểm kê lại nhẫn trữ vật của Thương Bách Hà.
Lúc trước Diệp Mặc lấy được nhẫn trữ vật của tên tu sĩ áo vàng chẳng khác nào một món phát tài, nhưng đồ của tên tu sĩ áo vàng và của một tên tu sĩ Kim Tiên khác của thương hội Phong Thị cộng lại cũng không bằng 1/10 của tên Thương Bách Hà, trong nhẫn trữ vật của Thương Bách Hà, cho dù là tiên tinh thượng phẩm, Diệp Mặc cũng tìm được ba triệu tiên tinh. Ngoại trừ những thứ đó ra, còn một lượng lớn nguyên liệu tiên phẩm và Tiên linh thảo.
Tiên linh thảo cấp bốn cũng có mấy chục gốc, lại có cả một món Tiên khí công kích trung phẩm.
Tên này ở Hắc Lô trấn xưng bá bao nhiêu năm, quả nhiên tích lũy được nhiều. Diệp Mặc biết tiên tinh và đan dược mình tiêu hao khi tu luyện quá nhiều, nhìn thấy đống tiên tinh này nhiều như vậy, nếu dùng thì chắc chắn sẽ rất nhanh. Cho nên tu luyện cũng nhất định phải làm, từ Kim Tiên sơ kỳ đến Huyền Tiên tuyệt đối không phải là chuyện một hai năm.
Diệp Mặc nghĩ đến một Kim Tiên bình thường cũng phải có mấy chục nghìn thậm chí hơn trăm nghìn tiên tinh thượng phẩm, lúc trước người con gái áo lam đưa cho hắn mười nghìn tiên tinh, hắn mới biết hóa ra người ta đúng là đánh đuổi thằng ăn mày rồi. Chỉ có điều lúc đó hắn mới đến Tiên giới, tiếp xúc phần lớn đều là tiên tinh hạ phẩm, cho nên cũng không biết mười nghìn tiên tinh thượng phẩm đối với một Vị tiên mà nói cũng chẳng đáng là bao.
Chỉ hi vọng cô có thể cứu Nhiếp Song Song về được, bản thân cũng lười chẳng thèm gặp cô, nếu Nhiếp Song Song ở chỗ cô ta phải chịu uất ức gì, thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.
…
Một tháng sau, Hắc Lô đan lầu đã xây xong. Diệp Mặc bố trí vài trận pháp phòng ngự và sát trận bên ngoài đan lầu, ngoại trừ mấy người Duẫn Ưng ra, hắn cũng không thuê thêm ai khác, thậm chí đến tên cũng lấy một cái tên bình thường. Nơi này chỉ là nơi hắn tạm dừng chân, một khi đợi thực lực của hắn cao hơn lên một chút rồi, Hắc Lô trấn đối với hắn mà nói, căn bản cũng không phải là nơi ở lâu được.
Hắc Lô đan lầu trong Hắc Lô trấn trở thành một nơi được nghênh đón nhất, còn Diệp Mặc một năm ngoài trừ luyện đan một tháng ra, thời gian còn lại đều bế quan tu luyện. Còn việc điều hành Hắc Lô đan lầu thì giao cho ba người Duẫn Ưng. Ba người Duẫn Ưng đương nhiên cũng sẽ thuê tu sĩ đến hỗ trợ. Sau đó bản thân cũng tranh thủ thời gian để tu luyện, theo Diệp Mặc, tài nguyên tu luyện của ba người lại càng không thiếu thốn gì, còn đan lầu thậm chí tương đương với một mỏ tiên tinh mô hình nhỏ.
Diệp Mặc mặc dù ít ra ngoài, nhưng danh tiếng của hắn trong Hắc Lô trấn cũng không ai là không biết. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì Hắc Lô đan lầu là nơi duy nhất có thể trao đổi tiên đan. Thứ hai là vì kiến trúc của Hắc Lô đan lầu là nơi có đầy đủ tiên linh khí nhất của Hắc Lô trấn.
Những tu sĩ Hư Tiên cấp thấp có năng lực bố trí Tụ Linh Tiên trận đã ít lại càng ít, cộng thêm bố trí Tụ Linh Tiên trận cũng cần rất nhiều tiên tinh, thì lại càng không có người nào xa xỉ như này. Toàn Hắc Lô trấn, cũng chỉ có bên ngoài Hắc Lô đan lầu là có Tụ Linh Tiên trận.
Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là, đan dược của Hắc Lô đan lầu vẫn rất có hạn, Diệp đan sư mỗi năm chỉ luyện đan một tháng, số đan dược này không thể đủ cho nhu cầu của Hắc Lô trấn. Huống chi vẫn còn một số trấn gần với Hắc Lô trấn cũng cần đan dược.
Dường như mỗi ngày lúc nào Hắc Lô đan lầu cũng đông người, nhưng đáng tiếc là phần lớn tu sĩ đều tay không ra về. Diệp Mặc đương nhiên sẽ không vì luyện đan, mà lại lãng phí thời gian của bản thân, đối với những chuyện như này hắn cũng không thể tránh được, thậm chí đến Kim Ý đan cũng không dám đẩy ra ngoài, một khi đẩy Kim Ý đan ra ngoài, thì Hắc Lô đan lầu nói không chừng cũng sẽ đông đúc đến tan tành.
Diệp Mặc đến Hắc Lô trấn không phải vì phục vụ cho mọi người, hắn là đến để tu luyện. Đương nhiên sẽ không muốn phải mở rộng đẩy mạnh Hắc Lô đan lầu. Đối với hắn mà nói, cho dù có mở rộng Hắc Lô đan lầu lớn thế nào đi nữa, thì nơi này cũng mãi không thể đạt được đến yêu cầu của hắn.
Sau đó, Diệp Mặc lại dứt khoát mỗi năm khai trương một tháng. Tháng này hắn luyện đan, bất kỳ người nào đều có thể tìm hắn để luyện đan, số đan dược dư thừa cũng sẽ đặt ở Hắc Lô đan lầu để bán. Nói là nói như vậy, thực ra làm gì có đan dược có thể dư thừa ra được. Bên này thừa ra một viên đan dược, lập tức sẽ có người dùng tiên tinh hoặc là Tiên linh thảo để đổi lại.
Hắc Lô đan lầu sau khi vừa mới đưa ra điều kiện này, toàn bộ tu sĩ của Hắc Lô trấn đều như điên, cho dù như vậy, cũng không có ai dám đến Hắc Lô đan lầu gây náo loạn.
Hắc Lô đan lầu chẳng những có một Tiên đan sư có thể giết Kim Tiên trung kỳ một cách dễ dàng, hơn nữa một khi chọc giận vị Tiên đan sư này, người ta bỏ đi rồi, sau này muốn có một tháng như này cũng không có nữa.
Cho nên hàng năm đến tháng Diệp Mặc luyện đan, là lúc Hắc Lô đan lầu hoặc là nói Hắc Lô trấn náo nhiệt nhất, dường như tu sĩ mọi nơi đều sẽ đứng xếp hàng luyện đan ở Hắc Lô trấn. Cái cảnh náo nhiệt này căn bản vô số năm nay cũng chưa từng có.
Cho dù Hắc Lô trấn còn có hai thương gia lớn nữa, cũng không dám có bất kỳ ghen tị và bất mãn gì với Hắc Lô đan lầu. Nếu không đừng nói là tên Tiên đan sư giết Kim Tiên trung kỳ dễ như trở bàn tay kia, cho dù là vô số tu sĩ đến đây cầu đan cũng có thể xé xác bọn họ.
…
Thời gian luôn vô thức mà trôi đi, Diệp Mặc đến Hắc Lô trấn cũng đã được hai năm rồi. Lúc này tu vi Kim Tiên sơ kỳ của hắn cũng đã dần dần củng cố lại rồi, Tiên nguyên và thần thức của hắn lại càng thâm hậu hơn. Ngoại trừ là một Tiên đan sư tam phẩm ra, còn là một Tiên trận sư cấp hai và là một Tiên khí sư sơ cấp nữa, hơn nữa Tiên khí luyện chế ra còn là hàng hiệu cao cấp trong khác Tiên khí hạ phẩm nữa.
Ngày hôm nay Diệp Mặc vừa mới luyện đan xong, Giang Cận bước đến nhận đan dược xong nói:
- Diệp đại ca, có hai Đan vương cửu phẩm đến bái kiến, nói muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu bái anh làm thầy.
Diệp Mặc nghe thấy Giang Cận nói vậy lại sững sờ trong giây lát, lúc trước hắn đã từng nói lời này, bảo hắn một mình luyện đan quả thực lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Hắn muốn thu nhận hai Đan vương đến giúp đỡ, đương nhiên hắn sẽ dạy hai người họ thăng cấp lên Tiên đan sư. Sau đó mặc dù có nhiều Đan vương đến đây báo danh, đáng tiếc là không có một ai thỏa mãn được yêu cầu của Diệp Mặc, những người đến báo danh không phải muốn ôm lòng ích kỷ học xong rồi đi, thì cũng là trình độ luyện đan cũng kém quá xa yêu cầu của Diệp Mặc.
Chuyện đã cách đây hai năm rồi vẫn còn có người đến báo danh, Diệp Mặc cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng hắn quả thực cũng mệt mỏi vì luyện đan rồi, cả tháng nay không ngừng luyện đan, cho dù hắn bây giờ có là nửa bước nữa là lên đến Đại sư Tiên đan tứ phẩm đi nữa, hắn cũng cảm thấy vô vị rồi. Nếu như có người đến hỗ trợ, cũng đúng lúc Diệp Mặc đang cần.
- Cho họ vào.
Diệp Mặc dừng tay nói.
- Vâng.
Giang Cận lập tức lui ra ngoài.
Nếu như không phải vì Giang Cận không có đủ tư chất luyện đan, thì Diệp Mặc cũng muốn dạy Giang Cận luyện đan rồi. Năng lực lĩnh ngộ của Giang Cận rất tốt, không chỉ trong việc tu luyện, ngay cả trong năng lực nhìn mặt mà nói chuyện và làm việc, cũng tốt hơn nhiều so với Đồng Xu và Duẫn Ưng. Hơn nữa tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ hơn hai người họ, nói cách khác cũng có chút tâm cơ. May mà cô trước giờ chưa bao giờ phát huy cái tâm cơ đó của mình ra, cái này khiến Diệp Mặc có chút thiện cảm.
Hắn chưa bao giờ hỏi qua hai người Giang Cận và Đồng Xu về chuyện anh trai của Đồng Xu đã đi đâu rồi, những chuyện như này bọn họ không nói, thì Diệp Mặc căn bản cũng không thể nào hỏi được. Nhưng Diệp Mặc lại nghe thấy Giang Cận từng nói, thân thể của cô thuộc về Tiên Mị thể, còn Tiên Mị thể là tốt hay xấu, đừng nói là Giang Cận không biết, cho dù là Diệp Mặc cũng không biết.
Một lát sau, Giang Cận dẫn theo một nam một nữ đi vào phòng luyện đan của Diệp Mặc.
Hai tu sĩ này vừa mới đến, một mùi sát khí nhàn nhạt đã bị Diệp Mặc cảm nhận được. Diệp Mặc biết sát khí này không phải là nhắm vào hắn, mà là vì hai người trước mặt này đã từng giết chóc quá nhiều, nên mới tạo thành loại sát khí nhàn nhạt này. Chỉ là vì hắn tu luyện Tam sinh quyết, đối với sát khí bẩm sinh rất nhạy cảm, nên một thoáng qua là đã cảm nhận được.
Nam tu kia thoạt nhìn có chút gầy gò, thậm chí mang theo chút mùi vị nho nhã, nhưng sự dũng mãnh và hung ác trên người gã thì lại không che giấu được Diệp Mặc. Nữ tu đi cùng nam tu kia thì lại rất điềm đạm nho nhã, khuôn mặt cũng thanh tú, nhưng trên người cũng có một loại tiêu sát. Hơn nữa hai người này thoạt nhìn đều rất căng thẳng, là loại người lúc nào cũng có thể ra tay được.
- Liễu Trung Yên bái kiến Diệp đan sư.
Người nam tu sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, vội ôm quyền ân cần chào hỏi.
Nói xong lại chỉ vào nữ tu bên cạnh nói:
- Đây là vợ của tôi Liễu Mạn
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương