Mặc dù Tiên đan sư trước mặt này thoạt nhìn dường như cũng không hoan nghênh bọn họ lắm, Liễu Trung Yên vẫn ôm quyền nói:
- Tôi và vợ của tôi đều là Đan vương cửu phẩm, muốn đầu quân vào môn hạ của Diệp đan sư, tôi tin rằng tôi nhanh chóng sẽ có thể luyện chế được Tiên đan nhất phẩm, đương nhiên, nếu như Diệp đan sư cảm thấy chúng tôi không phù hợp ở lại Hắc Lô đan lầu, thì chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.
Nếu là những tu sĩ bình thường, Diệp Mặc sớm đã khua khua tay cho hai người này ra ngoài rồi, nhưng nam nu này hắn lại nhìn có chút quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Diệp Mặc biết rõ, sau khi hắn phi thăng cũng giao tiếp không nhiều người, nam tu này cụ thể gặp ở nơi nào, đến kí ức của Kim Tiên như hắn đây cũng không nhớ ra nổi, hắn từ Bỉ Dực Tiên thành đến Thuần Khẩu Tiên trạm, rồi lại đến Hắc Lô trấn, cũng không có chút ấn tượng nào.
Thấy Diệp Mặc vẫn không nói gì, người nam tu trong mắt hiện lên chút thất vọng, khi gã lại ôm quyền với Diệp Mặc, muốn cùng vợ mình rời khỏi, Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Hai người thật lòng muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu?
Thấy Diệp Mặc đáp lại, Liễu Trung Yên vội gật đầu nói:
- Đúng vậy, Diệp đan sư, tôi thề tôi và vợ tôi đều là thật lòng muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu. Chúng tôi nghe thấy tin tức anh thu nhận đệ tử Đan vương, nhanh chóng từ Hồng Hoàn Tiên trấn xa hàng chục triệu dặm chạy đến đây.
Diệp Mặc từ chối bình luận, nói:
- Hai người đã thật lòng muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu, vì sao ẩn nấp tu vi Kim Tiên của mình thành Hư Tiên?
Diệp Mặc sớm đã nhìn ra, Liễu Trung Yên tu vi Kim Tiên hậu kỳ, còn cao hơn hắn một bậc, Liễu Mạn cũng là tu vi Kim Tiên trung kỳ. Hai người họ đều là tu vi Kim Tiên, đến nơi vắng vẻ Hắc Lô trấn này muốn gia nhập vào Hắc Lô đan lầu, lại còn muốn bái mình làm thầy, chuyện như này tùy tiện nói như nào, cũng có chút cổ quái.
Thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt Liễu Trung Yên và Liễu Mạn đại biến, bọn họ không ngờ công pháp ẩn giấu tu vi của mình lại bị Diệp Mặc nhìn ra rồi. Bản lĩnh ẩn giấu của bọn họ này, cho dù là Đại tiên cũng chưa chắc đã nhìn ra được, Diệp Mặc sao lại có thể nhìn ra cơ chứ?
Liễu Trung Yên theo bản năng muốn đi ra pháp bảo, nhưng thấy Diệp Mặc bình thản, lập tức nhớ ra chuyện Diệp Mặc giết tên Kim Tiên trung kỳ một cách dễ dàng. Hắn có thể giết Kim Tiên trung kỳ, thực lực xem ra cũng không chênh lệch nhiều so với mình.
- Xin lỗi, Diệp đan sư. Tôi và vợ tôi quả thực đã giấu tu vi, nhưng đây cũng không phải là cố ý lừa anh. Mà là vì kẻ địch của chúng tôi quá mạnh, chúng tôi ẩn nấp khắp nơi, ở rừng rậm Hắc Lô, Hư Tiên là tu vi tầm thường nhất, sẽ không khiến người khác chú ý đến.
Liễu Trung Yên thành khẩn nói với Diệp Mặc.
Sau khi nói xong, gã lại ôm quyền, chuẩn bị rời đi. Gã cũng đã hiểu được tại sao Diệp đan sư này lúc trước lại không thèm để ý đến gã, hóa ra là đang nghĩ tại sao gã lại ẩn giấu tu vi của mình.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Hai người không cần lo lắng, tôi vì cảm thấy anh có chút gì đó quen quen…
Diệp Mặc sau khi nói ra những lời này, vẻ mặt khẽ động, hắn cũng đã nhớ ra người này là ai rồi. Còn Liễu Trung Yên và Liễu Mạn sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt lại biến đổi. Liễu Trung Yên lại càng không chút do dự phóng ra pháp bảo của mình, rất đề phòng chằm chằm nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc khua tay ra hiệu Liễu Trung Yên không cần căng thẳng, sau đó nói:
- Anh không cần phải căng thẳng như thế, nếu như tôi muốn giết anh, ở nơi này, tôi đến đứng dậy cũng không cần.
Nơi này là nơi Diệp Mặc luyện đan, sớm đã bố trí các loại sát trận rồi. Bây giờ Liễu Trung Yên trong này, Diệp Mặc muốn giết gã, quả thực cũng như những gì hắn nói, căn bản cũng không cần đứng dậy.
Liễu Trung Yên nhìn đan phòng mà Diệp Mặc đang ở, đoán chừng trong này có Tiên sát trận. Gã nhíu nhíu mày, mặc dù không thu pháp bảo lại, nhưng cũng hơi lùi về sau hai bước, bảo vệ vợ của mình Liễu Mạn sau lưng rồi nói:
- Tôi nghĩ anh không nhìn nhầm, tôi chính là từ Việt Hoành thiên đến. Anh chắc hẳn cũng đã nhìn thấy ở Việt Hoành thiên có rất nhiều hình truy nã ở cổng thành của Tiên thành rồi, trong đó có tôi.
Diệp Mặc sửng sốt, hắn sở dĩ nói đã từng gặp Liễu Trung Yên, là vì lúc trước ở Bắc Vọng châu khi Cửu đầu trùng Hư Trùng tàn sát bừa bãi, có rất nhiều môn phái đã đến Phỉ Hải thành tránh nạn. Mà Tiên Dược cốc dưới sự chỉ đạo của Minh Tâm chưởng môn cũng đến Phỉ Hải thành.
Minh Tâm chưởng môn cũng là bạn bè quen thuộc của hắn, cho nên Tiên dược cốc của cô trú đóng ở Mặc Nguyệt. Diệp Mặc quay về Phỉ Hải thành, có đến thăm Tiên Dược cốc một lần, lúc đó hắn nhìn thấy một bức hình ngay phía trên Nghị sự đường lâm thời của Tiên Dược cốc, mà bức hình đó chính là Liễu Trung Yên trước mặt đây.
Cho nên nói hắn thấy Liễu Trung Yên cũng không phải là ở bức hình truy nã ở cổng thành Việt Hoành Thiên vực, mà là bức hình trong Tiên Dược cốc.
Thấy Liễu Trung Yên căng thẳng như vậy, Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Anh không cần lo lắng, tôi không có ác ý gì cả. Tôi lúc trước ở Tiên Dược cốc ở Bắc Vọng châu cũng có nhìn thấy một bức hình giống y như anh vậy, cho nên có chút quen quen mà thôi.
- Cái gì?
Liễu Trung Yên thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt lập tức kích động có chút đỏ hồng nói:
- Anh là tu sĩ phi thăng ở Đại lục Lạc Nguyệt? Anh đã từng đến Tiên Dược cốc? Tiên Dược cốc bây giờ thế nào rồi?
Diệp Mặc thấy vẻ mặt kích động của Liễu Trung Yên, lập tức biết được bức hình mà hắn nhìn thấy ở Tiên Dược cốc chăc hẳn chính là Liễu Trung Yên rồi. Bức hình của Liễu Trung Yên ở Tiên Dược cốc treo chính giữa Nghị sự đường, nói không chừng người này chính là người khai sáng Tiên Dược cốc.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Diệp Mặc chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt, nói xong, hắn lại lấy ra mấy chiếc cốc, rót cho mỗi người một cốc rượu làm từ Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy.
- Rượu ngon.
Liễu Trung Yên sau khi nghe thấy Diệp Mặc nhắc đến Tiên Dược cốc, cũng không còn đề phòng Diệp Mặc nữa, mặc dù vẫn còn vô cùng kích động, nhưng có thể khống chế được bản thân không hỏi ngay, mà sau khi uống cạn cốc rượu Diệp Mặc đưa cho, cũng không kìm chế được lên tiếng khen ngợi.
Nửa ngày trôi qua, đợi tâm trạng của mình dần bình tĩnh lại, Liễu Trung Yên mới hỏi:
- Diệp đan sư, Tiên Dược cốc là do một tay tôi sáng lập lên. Không biết Tiên Dược cốc của tôi bây giờ thế nào rồi? Sau khi tôi phi thăng Tiên giới, cũng không tìm được đệ tử nào của Tiên Dược cốc phi thăng cả, thế này là thế nào?
Diệp Mặc thở dài nói:
- Tiên Dược cốc sau khi anh phi thăng rồi có phải là còn có tu sĩ khác phi thăng nữa, cái này tôi cũng không biết. Cái tôi muốn nói cho anh biết là, trong vòng mấy trăm năm, anh cũng không cần trông ngóng Tiên Dược cốc có người phi thăng nữa. Cho dù là có người phi thăng, cũng chỉ là cá biệt mà thôi.
Sở dĩ nói là cá biệt, là vì còn có một Cầm Mộ Tâm nữa, Cầm Mộ Tâm bây giờ tu luyện ở Nam An châu, cũng có khả năng phi thăng. Nhưng bây giờ hắn cũng đã bố trí lại truyền tống trận từ Nam An châu đến Bắc Vọng châu rồi, nếu như Minh Tâm có thể dẫn những tu sĩ còn lại của Tiên Dược cốc đến Nam An châu, muốn phi thăng cũng chưa chắc là không được.
- Rốt cục là có chuyện gì? Diệp đan sư, xin giải thích giúp Liễu mỗ, xin cám ơn.
Nói xong, Liễu Trung Yên còn đừng dậy cố ý khom người ôm quyền cám ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Tôi không biết anh Liễu phi thăng được bao lâu rồi, Bắc Vọng châu bây giờ linh khí thiếu thốn, Tiên Dược cốc đã là tông môn năm sao rồi, tu vi cao nhất cũng chỉ là Hư Thần mà thôi.
- Cái gì?
Liễu Trung Yên lại lần nữa ngây dại, hơn trăm nghìn năm trước, Tiên Dược cốc trong tay gã thịnh vượng như vậy, một tông môn chín sao làm sao lại có thể rớt xuống tông môn năm sao được?
Thấy Liễu Trung Yên mất hồn lạc vía, Liễu Mạn cũng đến bên cạnh an ủi. Diệp Mặc đành phải nói lại lần nữa:
- Thực ra không chỉ có Tiên Dược cốc, môn phái lớn nhất ở Bắc Vọng châu cũng chỉ có hai tông môn tám sao, lúc trước đến một tu sĩ Hóa Chân cũng không có.
- Bắc Vọng châu không ngờ lại rơi vào bước đường này…
Liễu Trung Yên lẩm bẩm nói, một lúc lâu sau lại lầu bầu nói một câu:
- Khó trách sau đó tôi không tìm được đệ tử của Tiên Dược cốc phi thăng.
Lại uống mấy cốc rượu sầu, Liễu Trung Yên lúc này dưới sự an ủi của Liễu Mạn, dần dần khôi phục được trạng thái lúc trước nói:
- Diệp đan sư, không ngờ anh là tu sĩ của Bắc Vọng châu Đại lục Lạc Nguyệt phi thăng, Tiên giới ba mươi ba thiên vô cùng vô tận, chúng ta có thể quen biết nhau cũng là có duyên, đáng tiếc là, tôi đắc tội với người hung ác của Việt Hoành thiên, chỉ có thể lang thang ở Văn Cử thiên, kiếm sống ở rừng rậm Hắc Lô mà thôi.
Diệp Mặc giật mình, Liễu Trung Yên đắc tội với người của Việt Hoành thiên. Nhưng người của Văn Cử thiên cũng không ngấp nghé gã, bây giờ hai thiên vực gã cũng không tiện đến, xem ra mục đích của mình cũng giống như mục đích của Liễu Trung Yên vậy.
Không đợi Diệp Mặc hỏi, Liễu Trung Yên lại thở dài nói:
- Tôi sau khi phi thăng liền ở Việt Hoành thiên, mặc dù tu luyện gian khổ, nhưng tôi là Đan vương cửu phẩm, ở Việt Hoành thiên cũng không lo tài nguyên tu luyện. Đan dược cửu phẩm mặc dù đối với tu sĩ mà nói cũng không có tác dụng gì nhiều, đối với tu sĩ Hư Tiên và với những tu sĩ vừa mới phi thăng thì lại có tác dụng. Tôi nhờ vào luyện đan mà kiếm sống, cũng dễ thở hơn những tu sĩ bình thường.
- Lúc trước tôi vừa mới phi thăng lên Tiên giới, cho rằng tu sĩ của Tiên giới đều là Tiên nhân, chắc chắn đại khí hơn so với Tu Chân giới, đáng tiếc là, tôi quá ảo tưởng rồi. Tôi ở Tu Chân giới cũng lấy được một thiên hỏa Thanh Mạt Viêm…
- Là thiên hỏa xếp thứ mười ở Tu Chân giới?
Diệp Mặc nói.
Thanh Mạt Viêm ở Tu Chân giới là mồi lửa kì dị xếp thứ mười, thuộc vào hàng thiên hỏa. Thiên hỏa của Tu Chân giới vốn dĩ đã ít, cho dù là Đại lục Lạc Nguyệt mà Diệp Mặc quen biết cũng chỉ có sáu bảy ngọn ít ỏi mà thôi. Đại lục Lạc Nguyệt rộng bao nhiêu, cho dù Kim Tiên cũng không dám nói có thể tìm được đến từng ngõ ngách của Đại lục Lạc Nguyệt. Cho nên Liễu Trung Yên có thể lấy được Thanh Mạt Viêm, cũng là rất cừ rồi.
Liễu Trung Yên gật đầu nói:
- Đúng vậy, Thanh Mạt Viêm mà tôi lấy được, cái mà tôi không ngờ đến là, ở Tu Chân giới không có chuyện gì, sau khi đến Tiên giới rồi, ngược lại lại xảy ra chuyện. Mồi lửa của tôi bị một tu sĩ tên Hàn Vị nhìn thấy, lúc đó mồi lửa của tôi đã là màu xanh rồi, sau khi tên Hàn Vị kia nhìn thấy, lập tức muốn lấy mồi lửa của tôi, y đưa cho tôi năm nghìn tiên tinh thượng phẩm.
Diệp Mặc cười khẩy, năm nghìn tiên tinh thượng phẩm là muốn mua được Thanh Mạt Viêm màu xanh sao, cái tên Hàn Vị này quá bá đạo rồi. Nếu như gặp phải mình, rõ ràng cũng không có kết quả gì tốt đẹp.
Quả nhiên Liễu Trung Yên lập tức lại nói:
- Tôi lúc đó ngay lập tức lắc đầu từ chối, năm nghìn tiên tinh thượng phẩm đối với tôi lúc đó mà nói, cũng là một khoản tiền cực lớn. Nhưng cho dù có thêm một trăm lần, tôi cũng sẽ không bán Thanh Mạt Viêm của tôi cho y.
- Y cướp đi rồi?
Diệp Mặc hỏi.
Liễu Trung Yên lắc đầu:
- Tuy lai lịch của y cũng lớn, nhưng ở Phong Thị Tiên thành mà muốn cướp giật, y cũng không có gan lớn như vậy. Lúc đó tôi không bán, y cũng không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng tôi lại cảm thấy có chút gì đó không ổn, lúc đó tôi không đi, qua được gần hai năm, tôi mới cẩn thận rời khỏi Tiên thành. Không ngờ, tên đó sau hai năm rồi vẫn nghĩ đến Thanh Mạt Viêm của tôi, lén lút theo đuôi tôi, muốn giết tôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hơn nữa Diệp Mặc bây giờ cũng biết mồi lửa trong Tiên giới thăng cấp là vô cùng khó khăn, chỉ là một Kỳ Viêm Tử Tủy cũng chỉ khiến mồi lửa làm màn khởi động mà thôi. Lúc trước hắn mặc dù biết mồi lửa trong Tiên giới đầu tiên cần phải cắn nuốt Tinh Không Viêm Tủy, nhưng cũng không biết kỹ lưỡng cho lắm, sau khi hắn nhìn thấy miếng ngọc giản của người con gái Đại La Tiên kia, sớm đã biết rõ rồi. Cho dù có Tinh Không Viêm Tủy, cũng không phải bất kỳ mồi lửa nào đều có thể cắn nuốt.
Trong Tiên giới đối với đẳng cấp của mồi lửa có một câu nói miêu tả đơn giản, đó chính là:
“Tử niết vi tam, phá niết thị tiên, tiên chi cực trí, thần diễm vô song.”
Bất luận là bất kỳ mồi lửa nào, chỉ cần có thể thăng cấp được. Sau khi mồi lửa đó thăng cấp lên màu tím, sẽ tiếp tục cắn nuốt một số nguyên liệu cao cấp có thể khiến mồi lửa đó thăng cấp, hoặc là cắn nuốt mồi lửa cùng loại, sau khi đến một trình độ nhất định rồi, mồi lửa sẽ tiến hành niết bàn.
Mồi lửa sau khi niết bàn sẽ diễn sinh ra hỏa linh, hình thành lên mồi lửa có sinh mạng. Lúc này bên ngoài mồi lửa màu tím sẽ hình thành một vòng sáng màu vàng nhạt, đó chính là mồi lửa Tử niết cấp một, còn gọi là mồi lửa Tử niết cấp một.
Khi mồi lửa Tử niết cấp một tiếp tục cắn nuốt nguyên liệu hoặc mồi lửa khác, sau khi lại thăng cấp lần nữa, sẽ hình thành hai đường sáng màu vàng, mà mồi lửa có hai đường sáng màu vàng cũng gọi là mồi lửa Tử niết cấp hai, sau khi thăng cấp bên ngoài mồi lửa hình thành ba đường sáng màu vàng, thì chính là mồi lửa Tử niết cấp ba.
Nếu như lúc này mồi lửa còn thăng cấp lên nữa, sẽ hình thành bốn đường sáng màu vàng, lúc này cũng không còn gọi là mồi lửa nữa, mà gọi là Tiên diễm. Mồi lửa hình thành bốn đường sáng màu vàng chính là Tiên diễm cấp bốn, năm đường sáng màu vàng là Tiên diễm cấp năm, sáu đường sáng màu vàng là Tiên diễm cấp sáu.
Mồi lửa có thể thăng cấp đến độ cao nào cũng có mối liên hệ với nguyên liệu cắn nuốt, lại càng có mối liên hệ với niết bàn. Lần niết bàn đầu tiên của mồi lửa màu tím có liên quan đến độ cao mà sau này mồi lửa của tu sĩ có thể thăng cấp, cho nên lần niết bàn đầu tiên này rất quan trọng. Đương nhiên, căn cứ theo những gì ghi lại, mồi lửa có thể thăng cấp lên Tiên diễm dường như đều là thiên hỏa, có rất ít địa hỏa có thể thăng cấp lên đẳng cấp Tiên diễm được.
Cho nên đẳng cấp của thiên hỏa càng cao, độ cao có thể đạt được cũng càng cao. Trong Tiên giới, Tiên diễm có thể xếp trong Top 10 trước giờ đều là thiên hỏa kỳ dị Top 10 thăng cấp.
Mà sau khi mồi lửa đến Tiên diễm cấp sáu, nếu như lại thăng cấp tiếp, cho dù đến cực hạn rồi, lúc này hỏa linh của mồi lửa cũng đã đại thành rồi, sẽ hình thành thần diêm. Trong Tiên giới, thần diễm là mồi lửa cao cấp nhất. Diệp Mặc từ miếng ngọc giản mà người con gái Đại La Tiên kia đưa cho, cũng biết được lai lịch của mồi lửa đầu tiên trong Tiên giới.
Chỉ có Tiên diễm thăng cấp lên thần diễm mới có thể hình thành mồi lửa đệ nhất trong Tiên giới, vì chỉ có thần diễm mới có thể cắn nuốt được Tinh Không Viêm Tủy, một khi thần diễm nào đó sau khi cắn nuốt Tinh Không Viêm Tủy rồi, lập tức sẽ thăng cấp thành mồi lửa đệ nhất của Tiên giới.
Nếu như hai loại thần diễm cắn nuốt Tinh Không Viêm Tủy, vậy thì hai mồi lửa đó sau khi gặp nhau sẽ cùng nhau cắn nuốt, cái nào thắng chính là thần diễm đệ nhất trong Tiên giới.
Sở dĩ nói chỉ có thiên hỏa thứ hai đến thứ mười mới có thể thăng cấp lên thần diễm đệ nhất được, đó là vì ngoài thiên hỏa Top 10 ra, những mồi lửa khác căn bản không thể nào thăng cấp lên thần diễm được. Thần diễm không thể thăng cấp, càng không thể nói đến chuyện cắn nuốt Tinh Không Viêm Tủy gì đó được.
Diệp Mặc nhớ ra miếng đậu phụ mềm mà mình lấy được ở Diễm Hải cấm địa, không biết đó có phải là Tinh Không Viêm Tủy hay không.
…
Vì Diệp Mặc biết mồi lửa thăng cấp khó khăn, còn có mồi lửa màu tím chỉ mới là bước khởi đầu, cái này cũng khiến hứng thú với Kỳ Viêm Tử Tủy cũng giảm đi đáng kể. Hắn có một Vụ Liên Tâm hỏa cũng chưa chắc có thể thăng cấp lên Tiên diễm được, càng không cần phải nói đến Thanh Như Hiểu Thiên nữa.
Đẳng cấp của Thanh Như Hiểu Thiên quả thực cao hơn Vụ Liên Tâm hỏa, cái quan trọng là Vụ Liên Tâm hỏa của Diệp Mặc bây giờ cũng đủ dùng rồi. Cho dù biết Vụ Liên Tâm hỏa không có cơ hội thăng cấp lên Thần diễm, nhưng Diệp Mặc cũng không lo lắng, Thần diễm cách hắn xa vạn dặm, quá xa.
Đương nhiên, nếu như có thể dùng cách khác để lấy được Kỳ Viêm Tử Tủy, Diệp Mặc cũng không chút do dự. Dù sao, đó cũng là nguyên liệu thăng cấp mồi lửa cao cấp mà hắn đang rất cần.
Nếu như không có Kỳ Viêm Tử Tủy, Diệp Mặc cũng đã lần nữa hạ lệnh trục khách rồi, bây giờ đối phương có Kỳ Viêm Tử Tủy, Diệp Mặc cũng không muốn Tần Niệm Mân giả song tu gì đó lấy được, hắn đành phải lật tình thế lại trước khi Tần Niệm Mân lấy ra một đống đồ, dường như muốn tìm đồ gì khác. Thực ra là đang nghĩ cách giữ lại Kỳ Viêm Tử Tủy của đối phương.
Tần Niệm Mân vốn dĩ muốn nói chuyện thấy Diệp Mặc tìm tòi đống đồ trước đó mình lấy ra, miễn cưỡng ép lời định nói xuống.
- Ồ…
Diệp Mặc ngạc nhiên lấy ra thủy tinh cầu từ trong đống đồ đó ra, hắn sở dĩ tìm thủy tình cầu, là vì trong thủy tinh cầu có hình một ụ đá, ụ đá này tương tự như bốn ụ đá bên trong Thế giới trang vàng của hắn.
Diệp Mặc trống ngực lập tức đập thình thịch, nếu nói hắn còn có thứ gì đó quan trọng nhất, thì chính là ụ đá thứ năm này rồi.
Thấy Diệp Mặc cầm thủy tinh cầu trong tay, Tần Niệm Mân vội vàng nói:
- Thủy tinh cầu này tôi ghi lại từ một lần hội đấu giá có bán ra ụ đá. Vì ụ đá đó đấu giá có giá cao nhất từ trước tới nay, hơn nữa lúc đó cha của tôi nói, ụ đá này chắc hẳn có năm ụ. Cho nên tôi ghi hình lại, nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng tìm được một ụ, rồi cũng phát tài.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, ụ đá có thể bán với giá cao nhất từ trước tới nay, bất luận là ai bán, thì người đó cũng không phải là người mà bây giờ hắn có thể đối kháng được. Tiên giới quả nhiên khác với Tu Chân giới, chỉ cần là đồ tốt, thì sẽ không bị mai một.
Tần Niệm Mân bỗng nhiên nói:
- Lúc đó ụ đá đó được bán với giá trên trời tỉ tám tiên tinh thượng phẩm, còn cộng thêm cả một tiên linh mạch thượng phẩm nữa.
Diệp Mặc hít một hơi lạnh, tỉ tám tiên tinh thượng phẩm cộng với một đoạn Tiên linh mạch thì lên giá bao nhiêu rồi? Đừng nhìn hơn trăm đoạn linh mạch cực phẩm mà hắn lấy được từ tay Tác An Sơn, nhưng cái đó là bao nhiêu vị diện bao nhiêu năm mới tích lũy nên được? Huống chi tiên linh mạch cũng không phải linh mạch của Tu Chân giới có thể so sánh được.
Không đợi Tần Niệm Mân nói gì thêm, thần thức của Diệp Mặc cũng đã quét vào bên trong thủy tinh cầu đó.
Một ụ đá vô cùng rõ rệt xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, ụ đá này giống hệt như bốn ụ đá trong Thế giới trang vàng của hắn, hơn nữa mấy chữ bên trên Diệp Mặc cũng nhìn rất rõ, “Thủy, Ngũ Hành Tề, Thế Giới Toàn”.
Đây chính là ụ đá mệnh Thủy trong ụ đá Ngũ Hành, cũng là cái mà hắn đang thiếu, nói cách khác hắn chỉ cần tìm được ụ đá này, Ngũ Hành trong Thế giới trang vàng của hắn cũng đầy đủ rồi. Một khi Ngũ Hành của Thế giới hỗn độn đầy đủ, đồng nghĩa với việc hắn chính thức có được thế giới của riêng mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc trong lòng bắt đầu kích động, thậm chí không khống chế được bản thân mình. Hắn có thể khống chế được thế giới, có nghĩa là, hắn có thể xây dựng được rất nhiều nơi tu luyện bên trong Thế giới trang vàng của hắn, những người mình thích có thể ở với mình trong thế giới thế ngoại đào nguyên này rồi.
Tần Niệm Mân bỗng nhiên hơi liếc nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc giật mình, tâm trạng kích động vừa nãy lập tức như nước đá bị giội nước nóng vào vậy. Nếu như người con gái này phát hiện ra mình có hứng thú như vậy, cô ta có nghi ngờ mình hay không?
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc thậm chí không kìm chế nổi muốn ra tay giết chết Tần Niệm Mân.
Đúng lúc hắn còn đang nghĩ có nên giết tên Tần Niệm Mân hay không, thì Tần Niệm Mân lại bỗng nhiên nói:
- Anh nghĩ kĩ hay chưa, tôi ở đây nếu như có đồ mà anh nhắm trúng, thì anh cứ lấy đi. Cho dù là thủy tinh cầu đó, tôi cũng có thể phục chế được cho anh một phần.
Diệp Mặc ngượng ngùng cười cười, thần thức rời khỏi thủy tinh cầu, sau đó nói:
- Không ngờ có đồ giá trị thế, tôi vừa nãy còn đang nghĩ, chẳng may tôi lấy được một ụ đá, tôi cũng không cần đi luyện đan chịu tội nữa rồi.
- Phì…
Tần Niệm Mân bỗng nhiên không chịu được phì cười, cô chỉ chỉ Diệp Mặc không kiềm chế được nói:
- Anh đừng suy nghĩ hão huyền nữa, cũng nghĩ giống như tôi ngày đó vậy. Anh biết lúc đó người dùng thủy tinh cầu ghi hình lại có bao nhiêu không? Người của toàn hội đấu giá đều có thủy tinh cầu này, nhưng tôi không thấy có người nào tìm được ụ đá thứ hai. Cho nên, anh cũng đừng suy nghĩ làm gì.
Diệp Mặc thầm than người con gái này đúng thật giỏi thay đổi, vừa nãy còn nói muốn san bằng đan lầu của mình, bây giờ nói chuyện còn mang theo khẩu khí này, quả thực khiến hắn không còn gì để nói. Hắn giả bộ có chút ngại ngùng đặt thủy tinh cầu trong tay mình xuống, lắc lắc đầu nói:
- Tôi biết, tôi cũng chỉ nghĩ chút mà thôi.
Nói xong, Diệp Mặc giả bộ lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi, cái người mà có khí phách lớn như vậy, có nhiều tiên tinh kia là ai vậy? Không ngờ lại tiêu tỉ tám tiên tinh, mua một ụ đá bị hỏng?
Tần Niệm Mân khuôn mặt bỗng nhiên lạnh lùng, giống như người vừa nãy vẫn cười nói không phải là cô vậy, tiện tay thu lại những đồ đang bày trên bàn nói:
- Nếu anh không có hứng thú với đồ của tôi, vậy thì thôi, tôi đi đây.
Nói xong liền đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Lần này đến lượt Diệp Mặc sốt ruột, đây chẳng phải là lừa người sao? Nếu như người con gái này đi rồi, hắn đến nơi nào tìm tung tích của ụ đá đây? Thứ này đối với hắn mà nói cũng là thứ rất quan trọng. Hắn căn bản còn định đợi khi nào mình thành Vị Tiên rồi thì lại từ từ dán quảng cáo tìm kiếm, bây giờ cũng đã có tung tích rồi, hắn đâu chịu buông tha?
Nhưng khiến Diệp Mặc sốt ruột chính là, hắn hết lần này đến lần khác lại còn giả bộ không thèm để ý, thậm chí đến cả ụ đá đến nhắc cũng không nhắc đến mới được. Lúc này Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ, Tần Niệm Mân có chút cảm thấy Diệp Mặc muốn biết tung tích của ụ đá, nếu không, tại sao lúc trước lại lo lắng mình không hợp tác, bây giờ lại chủ động muốn đi?
Quả nhiên cho dù có không trao đổi đi nữa, người có thể lăn lộn được đến Kim Tiên, bất luận là nam hay nữ cũng có chút vốn liếng.
Mắt nhìn Tần Niệm Mân rời khỏi phòng khách, Diệp Mặc mấy lần muốn gọi cô lại, cuối cùng cũng kìm chế được. Hắn biết một khi mình lộ ra hứng thú của mình với ụ đá đó, đó cũng không phải là chuyện nói đùa, thậm chí còn đáng sợ hơn việc lấy được gốc cây của Lục Chính Quần.
Diệp Mặc quyết định xong, đợi người con gái này rời đi rồi, hắn sẽ lén lút đi theo sau. Hắn không tin công pháp ẩn nấp của Tam Sinh Quyết của mình, lại không thể theo dõi được người con gái này. Chỉ cần xác định được người con gái này là người của Cung Hoa Thiên, vậy là được rồi.
Chỉ cần biết hội đấu giá của Cung Hoa Thiên bán ra một ụ đá với giá trên trời là sự thật, vậy thì hắn có thể nghe ngóng từ nơi khác được.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc trong lòng nhẹ nhõm, may mà còn chưa chặn người con gái này lại, nếu không mình có khả năng cũng bị cô ta nghi ngờ rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tần Niệm Mân là một cô gái cẩn thận và tỉ mỉ, nên cô khẳng định là mình không hề cảm giác sai. Cái tên Diệp Mặc trước mặt này sau khi cầm lấy cái Thủy Tinh Cầu lên xem, thì trong nháy mắt liền kích động vô cùng. Điều này nói rõ rằng hắn rất lưu ý tới cái ụ đá kia, cho nên cô liền không chút do dự nào đi về phía cửa ra, để bản thân có thể chiếm lấy thế chủ động.
Nhưng khiến cho cô không ngờ, chính là ngay cả khi cô sắp rời khỏi phòng khách rồi, thì cái tên Diệp đan sư kia vẫn không hề có chút ý định nào muốn gọi cô trở lại cả, lẽ nào thật sự là cô đã suy đoán sai hay sao?
Tính cách và bản lĩnh luyện đan của Diệp Mặc đều là ứng cử viên tốt nhất. Nếu muốn tìm một người khác thay thế Diệp Mặc, thì nhất thời khó có thể nào tìm được.
Nghĩ tới đây, thì Tần Niệm Mân lại lần nữa ngừng lại, cô quay đầu lại nhìn Diệp Mặc một chút rồi nói:
- Người mua ụ đá kia chỉ có ta cùng cha ta và một vài người khác nữa biết được thân phận y mà thôi, nếu như ngươi không cần cái tin tức này, thì ta sẽ đi thật đấy.
- Không tiễn.
Diệp Mặc lần này nói mà không có chút do dự nào. Hắn biết rằng đối phương xác thực là đã bắt đầu hoài nghi rồi, cho nên nếu như lúc này mà hắn còn tỏ rõ ý định với cái ụ đá kia, thì căn bản hắn chính là thằng ngốc. Cho dù là chỉ có một mình cô ta biết được tin tức về cái ụ đá này, thì hắn cũng sẽ không hỏi tới nữa.
Chỉ cần chờ tới khi thực lực của hắn cường hãn đến một mức nhất định rồi, thì có thể trực tiếp đến thẳng Cung Hoa Thiên mà hỏi.
Tần Niệm Mân thì lại ngây ngẩn cả người. Cô không ngờ là Diệp Mặc lại thực sự không thèm để ý. Lúc này thì cô mới biết rằng hẳn là mình đã phán đoán sai lầm rồi. Cũng đúng thôi, cái tên Diệp đan sư trước mặt này mới chỉ có tu vi Kim Tiên, còn cái ụ đá kia thì lại có giá tới mấy tỷ tiên tinh, căn bản chính là thứ mà hắn không thể nào mơ tưởng tới được. Một Tiên đan sư sơ cấp như hắn, thì cho dù là luyện chế đan dược vô số năm, cũng không thể nào kiếm ra mấy tỷ tiên tinh được.
Quyền chủ động lại lần nữa mất đi. Lúc này giọng điệu của Tần Niệm Mân thậm chí đã mang theo chút ý tứ thỉnh cầu rồi:
- Diệp đan sư, lẽ nào tất cả những thứ kia ngươi đều nhìn không thuận mắt sao? Ngươi giúp ta lần này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thiệt thòi đâu.
Nghe được câu nói này của Tần Niệm Mân, thì Diệp Mặc làm bộ trầm ngâm một lúc lâu, trong lòng lại mừng thầm. Đồng thời hắn cũng thầm than, quả nhiên là ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát). Đúng là làm chuyện gì thì cũng cần phải bảo trì sự bình tĩnh, nếu thiếu kiên nhẫn thì bản thân luôn luôn là người chịu thiệt. Cô gái tên Tần Niệm Mân này muốn mình cùng cô ta giả trang thành một đôi đạo lữ song tu, nhất định là sẽ cần mình đi cùng cô ta một chuyến. Chỉ cần đi theo cô một chuyến, vậy thì có thể quang minh chính đại mà biết tới thân phận của cô ta rồi. Nếu như trên đường lại có thể hỏi ra tung tích của cái ụ đá thì không còn gì tốt bằng. Nếu như hỏi không ra được, vậy thì trước tiên cứ biết được nhà của cô ta ở đâu đã, chờ sau này tu vi của mình cao hơn, thì sẽ lại quang minh chính đại trở lại mà hỏi.
Thấy Diệp Mặc trầm ngâm không nói lời nào, thì Tần Niệm Mân cũng càng không dám nói gì. Chỉ một mực chờ đợi mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, ước gì Diệp Mặc sẽ lập tức đồng ý với yêu cầu của cô.
Sau khi Diệp Mặc trầm ngâm được một lúc, thì mới thở dài rồi nói:
- Ài, con người của ta chỉ thích mềm, không thích cứng. Cô cũng rất biết cách dụng tâm dấy. Thôi được rồi, cô cứ nói ra xem xem tôi phải giúp cô như thế nào, sau đó tôi có thể xem xét một chút xem có thể giúp được hay không.
Trong lòng Tần Niệm Mân liền đại hỉ. Cô liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình. Diệp Mặc nghĩ tới chỉ trong thời gian gặp gỡ ngắn ngủi của cả hai người, mà cả hai người đều muốn lợi dụng lẩn nhau, thì trong lòng không khỏi có chút cảm giác buồn cười.
Sau khi ngồi xuống thì Tần Niệm Mân liền nói tiếp, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hòa hoãn đi nhiều:
- Diệp đan sư, tôi đến từ Đại La Tiên Môn là Cực kiếm Tiên Môn thuộc Cung Hoa Thiên.
- Đại La Tiên Môn? Trong môn phái các cô có Đại La tiên nhân sao?
Diệp Mặc giật mình hỏi lại một câu. Hắn cũng không thể nào mà không giật mình được. Liễu Trung Yên nói với hắn rằng, thiên chủ của Việt Hành Thiên là Lục Chính Quần cũng chỉ là Đại La tiên nhân mà thôi. Vậy mà Cực Kiếm Tiên Môn lại được công nhận là Đại La Tiên Môn, ý nghĩa không phải là trong môn phái của Tần Niệm Mân cũng có Đại La tiên nhân hay sao?
- Đúng thế, cha của tôi chính là Đại La tiên nhân, cho dù là thiên chủ của Cung Hoa Thiên cũng phải khách khí với cha tôi ba phần.
Tần Niệm Mân nói một cách tự hào.
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi tiếp:
- Lẽ nào cha của cô không bị thiên chủ của Cung Hoa Thiên quản lý sao?
Tần Niệm Mân sững sờ nhìn Diệp Mặc, một lát sau mới nghi hoặc hỏi lại:
- Chẳng lẽ anh cho rằng thiên chủ của một Thiên Vực là lớn nhất ư?
Diệp Mặc có chút xấu hổ mà gật đầu. Hắn đúng thật là vẫn cho rằng như vậy đấy. Nếu đã là thiên chủ của một Thiên Vực, thì đó đương nhiên phải là người có quyền lực lớn nhất trên toàn bộ Thiên Vực đó rồi.
- Ách...
Tần Niệm Mân có cảm giác không biết phải nói gì:
- Tôi hoài nghi rằng anh đã phi thăng nhiều năm như vậy, nhưng có phải là vẫn chưa bao giờ quan tâm tới loại chuyện này hay không? Thiên chủ của một Thiên Vực quả thực là có quyền lực rất lớn, nhưng cũng không phải là người có thể quản được toàn bộ người trong Thiên Vực. Đương nhiên, tôi nghe nói Trung Thiên Vực và Thượng Thiên Vực, thì có rất nhiều thiên chủ của một Thiên Vực là người có quyền lực lớn nhất đấy, không có bất kỳ một ai dám phản bác lại ý tứ của thiên chủ cả. Nhưng ở Hạ Thiên Vực chúng tôi, thì thiên chủ cũng không phải là người có quyền lớn nhất. Rất nhiều thế lực của các Đại La Tiên Môn đều không kém hơn so với Phủ thiên chủ. Hơn nữa còn có một số ít Tiên Tông có thực lực còn lớn hơn cả Phủ thiên chủ nữa, chỉ là người ta không hề có ý muốn làm Thiên Chủ mà thôi.
- Hóa ra là như vậy.
Diệp Mặc thở dài. Điều này đối với hắn mà nói, thì thực tế lại là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu. Vì nếu như trong một Thiên Vực, mà chuyện gì Thiên Chủ cũng đều có thể quản được, thì vị Thiên Chủ ấy nếu như muốn tìm một người trong Thiên Vực của mình chắc chắn sẽ không gặp nhiều khó khăn. Khó trách vì sao mà mình ở rừng rậm Hắc Lô đã khá lâu, nhưng lại chưa từng có tin tức gì về lệnh truy nã mình cả. Hóa ra rừng rậm Hắc Lô cũng chưa chắc đã là nơi mà Thiên Chủ của Văn Cử Thiên quản đến. Đương nhiên, cũng có thể là do Thiên Chủ của Văn Cử Thiên không muốn để cho tất cả mọi người đều biết chuyện, nên cuối cùng cũng là tiện nghi cho hắn.
Tần Niệm Mân trợn mắt liếc Diệp Mặc một cái rồi nói tiếp:
- Cha tôi có một người bạn tốt tên là Công Tôn Ân. Vị Công Tôn Ân này chẳng những là một Đại La tiên nhân, hơn nữa còn là một Tiên đan đại sư ngũ phẩm. Công Tôn Ân có một đệ tử tên là Công Tôn Chỉ Ngọc, cũng là một Tiên đan sư, về phần là Tiên đan sư mấy phẩm thì tôi cũng không biết. Nhưng cha của tôi lại muốn gả tôi cho cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia, nhưng tôi thì lại không muốn.
Diệp Mặc đã hiểu ra đôi chút. Tần Niệm Mân nhất định là muốn mình giả mạo làm đạo lữ song tu, sau đó mang mình về ra mắt cha của cô, để cho cha của cô bỏ cái ý định đem cô gả đi ra khỏi đầu.
Sau khi hiểu ra, thì Diệp Mặc liền nói:
- Tiên môn không phải là đều chú ý tới sự môn đăng hộ đối sao? Cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia là một Tiên đan sư, hơn nữa còn có một sư phụ là Đại La tiên nhân, vì sao cô lại không đồng ý?
Trên khuôn mặt ngọc ngà của Tần Niệm Mân hiện lên một tia đỏ ửng. Từ lúc nói chuyện với Diệp Mặc cho tới giờ, đây là lần đầu tiên mà cô nói với một dáng vẻ thẹn thùng khó khăn của một cô gái bình thường:
- Tôi biết, nhưng tôi đã có người trong lòng rồi. Anh ấy cũng là một Tiên đan sư, hơn nữa hiện tại có lẽ cũng đã là tu vi Huyền Tiên rồi.
Diệp Mặc không ngờ rằng mình lại đoán sai, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại:
- Cô đã có người trong lòng rồi, vậy vì sao mà không đưa về ra mắt với trưởng bối của mình? Đừng nói với tôi là cô sợ cha của cô đột nhiên nổi giận giết chết người trong lòng của cô, cho nên cô mới nhờ tôi đi tới để chết thay đấy nhé.
Nói xong, thì Diệp Mặc lập tức trở nên cảnh giác. Loại chuyện này thật sự là có thể xảy ra đấy. Hiện tại thì hắn đã biết rằng Tần Niệm Mân đến từ một Đại La Tiên Môn là Cực Kiếm Tiên Môn rồi, cho nên cũng không nên liểu mạng chấp nhận vụ giao dịch này.
- Anh nói mò cái gì đấy, danh tiếng của cha tôi ra sao? Sao có thể giết một tu sĩ Kim Tiên như anh được? Anh quá đề cao chính mình rồi. Tôi lấy mạng của mình để đảm bảo, cha tôi tuyệt đối sẽ không làm gì anh cả. Tôi sỡ dĩ muốn cho anh thay thế, là vì cha tôi thì nhất định đòi được gặp mặt, nhưng người trong lòng tôi thì đã đi vào Tinh Vực Hỗn Độn để thí luyện rồi.
- Đợi một chút...
Diệp Mặc lại lần nữa cắt đứt lời của Tần Niệm Mân:
- Cái Tinh Vực Hỗn Độn kia là nơi nào?
Diệp Mặc nghe được hai chữ ‘Thí luyện’ này, thì lập tức nghĩ tới việc luyện thể của mình. Hắn đang lo lắng là không có chỗ để tu luyện luyện thể đây. Lúc này Tần Niệm Mân lại nói tới cái Tinh Vực Hỗn Độn kia, không biết có phải là nơi thích hợp để luyện thể hay không? Diệp Mặc hiện tại đã có hiểu biết rất sâu đối với luyện thể rồi, chỉ là không tìm được nơi nào có điều kiện tốt để luyện thể mà thôi. Nếu như cái Tinh Vực Hỗn Độn kia có điều kiện tốt để luyện thể, vậy thì không còn gì tốt hơn với hắn nữa rồi.
Tần Niệm Mân thở dài:
- Tôi thật sự không hiểu là vì sao anh có thể tu luyện được tới tu vi Kim Tiên đấy. Cái gì anh cũng chẳng biết. Tinh Vực Hỗn Độn chính là nơi tốt nhất trong mười một hạ thiên vực để tu sĩ có thể tu luyện. Khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn, xung quanh đều có nguy cơ. Trong đó có thể tu luyện luyện thể, cũng có thể tu luyện các loại pháp thuật và tiên nguyên, cho dù là thần thức cũng có thể tu luyện được. Nó là một nơi thí luyện hay nhất trong mười một hạ Thiên Vực. Mặc dù bên trong đều là một mảnh hỗn độn, nhưng cũng có người nói rằng bên trong chia ra làm chín tầng, mỗi khi lên thêm một tầng thì nguy cơ đều tăng cao hơn. Nhưng cũng có người nói bên trong chia làm ba mươi sáu tầng, nhưng thực hư thế nào thì tôi cũng không biết, vì tôi còn chưa từng đi vào đó.
Nói tới đây, thì chân mày của Tần Niệm Mân liền nhướng lên:
- Tinh Vực Hỗn Độn không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể đi vào thí luyện được, nếu như không có được dũng khí và thực lực nhất định, thì đi vào đó chính là muốn chết.
Nói xong thì trong mắt của cô liền mang theo một tia tự hào và tưởng niệm, hiển nhiên là đang nhớ tới người trong lòng vẫn còn đang thí luyện trong Tinh Vực Hỗn Độn.
Diệp Mặc cũng không hề để ý tới tâm tư của Tần Niệm Mân, lập tức hỏi:
- Tinh Vực Hỗn Độn kia là ở địa phương nào? Như thế nào mới có thể đi vào đó?
Tần Niệm Mân lập tức nhíu mày. Cô có chút bất mãn nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Diệp đan sư, bây giờ là tôi tìm tới anh để hỗ trợ, anh hiện tại còn chưa đồng ý giúp tôi, ngược lại là tôi lại phải giải đáp các thắc mắc của anh.
Diệp Mặc nghĩ lại cũng thấy thực đúng là như vậy, nhưng vì còn rất nhiều thứ mà hắn chưa hiểu, cho nên cứ vô thức mà đặt câu hỏi với Tần Niệm Mân mà thôi. Lúc này mới có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ là muốn hỏi xem cái Tinh Vực Hỗn Độn kia ở đâu, rảnh rỗi thì tôi cũng muốn tới đó xem.
Trong lòng Tần Niệm Mân âm thầm lắc đầu. Diệp Mặc cũng chẳng phải là người của một đại môn phái nào, bản thân cũng chỉ là một Tiên đan sư bình thường, vậy mà cũng muốn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn hay sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng ở Hắc Lô trấn vượt cấp giết một tên tu sĩ Kim Tiên trung kỳ đã là rất giỏi rồi sao? Nếu như mình nói cho hắn biết, nếu hắn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì nói không chừng là vừa mới vào đã chịu không nổi mà chết rồi, thì không biết là hắn sẽ bị đả kích tới mức nào nữa. (Vậy chứ nếu nó vượt qua được cái Tinh Vực Hỗn Độn này thì cô em sẽ bị đả kích thế nào )
Bất quá hiện tại mình còn cần tới hắn giúp đỡ, thì cô liền nhịn xuống, cố gắng nhẫn nại mà đáp lời:
- Bên trong Tinh Vực Hỗn Độn cực kỳ nguy hiểm. Rất nhiều tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ đi vào cũng đều phải chết. Anh chỉ là một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ mà muốn đi vào đó, thì nghĩ thôi cũng đừng nghĩ đến. Hơn nữa muốn vào Tinh Vực Hỗn Độn thì cần phải có Đại La tiên nhân dùng 'Liệt không phù' phá vỡ lối vào Tinh Vực Hỗn Độn mới được. Bất quá lúc đi ra thì không cần thiết phải như thế.
Diệp Mặc trầm mặc một lát, sau đó dứt khoát nói:
- Tần tiên tử, tôi đồng ý giúp đỡ cô, nhưng, cô cũng phải đáp ứng tôi hai điều kiện.
- Anh không phải là muốn tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn chứ? Nếu như vậy thì không phải là tôi giúp anh, mà là giết anh đó. Tôi xác thực là có thể lấy được 'Liệt không phù' để phá vỡ lối vào Tinh Vực Hỗn Độn, nhưng với tu vi của anh mà đi vào đó thì chính là tìm chết mà.
Tần Niệm Mân không đợi Diệp Mặc nói ra, thì đã kinh ngạc kêu lên. Hiển nhiên là cô đã đoán ra được tâm tư của Diệp Mặc rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương