Công Tôn Chỉ Ngọc lúc này cũng đã toàn tâm dồn vào luyện đan, còn chuyện Diệp Mặc lấy ra mồi lửa gì căn bản cũng không thèm để ý nữa. Diệp Mặc ngược lại lại có chút khâm phục tên này rồi, có thể dưới tình huống như này, lại toàn tâm dồn vào luyện đan như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Diệp Mặc từ từ vứt nguyên liệu vào trong lò đan, sau đó khống chế Vụ Liên Tâm hỏa, bắt đầu chiết xuất Tiên linh thảo.
Thấy Diệp Mặc có bài có bản, từng bước từng bước một, rồi lại nhìn đan quyết hoa mắt của Công Tôn Chỉ Ngọc, những người bên cạnh cũng đã biết, Diệp Mặc ngoài mồi lửa đã thắng Công Tôn Chỉ Ngọc ra, những thứ còn lại cũng không bằng Công Tôn Chỉ Ngọc.
Tần Niệm Mân nhìn thấy cũng lo lắng không thôi, cô biết Diệp Mặc là Tiên đan sư tam phẩm, nhưng không ngờ trình độ luyện đan của hắn lại tồi như vậy. Người duy nhất biết rõ trình độ luyện đan của Diệp Mặc lợi hại hơn Công Tôn Chỉ Ngọc chỉ có Phong Mạch Thuần, cô biết rõ trình độ luyện đan của Diệp Mặc đạt đến trình độ nào rồi.
Sau hai tuần hương, Công Tôn Chỉ Ngọc đã đánh thu đan quyết, chỉ trong tích tắc đã kéo mười hai viên đan dược ra, mười hai viên đan dược này vừa ra đã mang theo mùi hương thơm ngát của đan dược, được gã cất vào trong một bình ngọc đã chuẩn bị sẵn.
Thần thức của Diệp Mặc lập tức phân biệt ra được đẳng cấp của mười hai viên đan dược của Công Tôn Chỉ Ngọc, những người xung quanh vẫn còn đang tán thưởng cách luyện đan của Công Tôn Chỉ Ngọc thuần thục trôi chảy, thì Diệp Mặc không ngờ cũng cầm lên một bình ngọc, trong nháy mắt thu hồi mười hai viên đan dược.
Tần Niệm Mân thấy Diệp Mặc cũng luyện đan xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Diệp Mặc thua không quá khó coi, thì cô cũng sẽ có cách.
- Ồ…
Những người xung quanh đều cho rằng Diệp Mặc thua rồi, cũng không để ý đến, thậm chí cũng không ngờ Diệp Mặc nói luyện chế xong là luyện chế xong, thời gian cũng chỉ chậm hơn Công Tôn Chỉ Ngọc vài giây mà thôi, nếu tính cả thời gian lúc trước hắn chậm chạp từ từ, thì tốc độ luyện đan của hắn cũng không chậm hơn Công Tôn Chỉ Ngọc chút nào, thậm chí còn nhanh hơn Công Tôn Chỉ Ngọc chút ít.
- Rất tốt, rất tốt, Chỉ Ngọc…
Tần Bội Phủ tán thưởng Công Tôn Chỉ Ngọc còn chưa xong, liền phát hiện Diệp Mặc cũng đã luyện đan xong rồi.
Ông lập tức đổi giọng nói:
- Sự hiểu biết của hai vị đối với đan đạo đúng là tuấn kiệt, trong thời gian hai tuần hương cũng có thể luyện chế thành công cùng một lò Huyền Tiên đan, bây giờ mời Dương trưởng lão của Cực Kiếm môn ta và ông bạn Công Tôn Ân cùng nhận xét.
Công Tôn Ân vội nói:
- Dương Nhiễm sư muội đến xem cũng được rồi, tôi thì không cần, dù nói thế nào, Công Tôn Chỉ Ngọc cũng là đệ tử của tôi.
- Nếu như vậy, tôi đến xem Huyền Tiên đan mà hai người luyện chế vậy.
Nữ Tiên Đại La xinh đẹp tên Dương Nhiễm gật đầu nói.
Thấy Diệp Mặc cũng đưa đan dược đến trước mặt Dương Nhiễm trưởng lão, Công Tôn Chỉ Ngọc không chút do dự, cũng đưa bình ngọc của mình đến trước mặt Dương trưởng lão.
Diệp Mặc trong lòng buồn cười, cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc này vì lúc trước Đại La Tiên nhân này nói giúp mình vài câu, không ngờ lại sợ người ta làm giả, đúng là lòng tiểu nhân.
Dương Nhiễm dường như không chú ý đến sự do dự trong phút chốc của Công Tôn Chỉ Ngọc vậy, trực tiếp lấy hai bình ngọc mở ra nhìn.
Trước khi xem, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, sau khi xem xong rồi, cô không ngờ lại vẻ mặt kinh ngạc.
Những người trong đại điện đều đợi vị trưởng lão này đưa ra kết quả, thấy sắc mặt cô kinh ngạc, đều càng muốn biết rốt cục là có chuyện gì, mới khiến Đại La Tiên nhân giật mình như vậy.
- Dương sư muội, kết quả thế nào rồi?
Tần Bội Phủ có chút sốt ruột hỏi.
Dương Nhiễm thở ra nói:
- Hẳn là Diệp đan sư hơn một chút.
- Cái gì?
Công Tôn Chỉ Ngọc kinh dị kêu lên, gã chỉ bật thốt ra hai từ, liền biết mình thất thổ, sau khi vội vàng nói xin lỗi, cũng không nói thêm gì nữa.
Còn những tu sĩ còn lại trong đại điện lập tức ai ai cũng bắt đầu lầm rầm, rõ ràng không thể tin được kết quả thẩm định của Dương Nhiễm trưởng lão. Nghĩ đến lúc trước Dương Nhiễm trưởng lão còn giúp Diệp Mặc nói một câu, đám người đều cho rằng Dương Nhiễm cố ý phán thua Công Tôn Chỉ Ngọc trong trận này.
Nếu Dương Nhiễm cho kết quả rồi, người khác cũng không tiện nghi ngờ thêm nữa, cho dù biết rõ Dương Nhiễm cố ý thiên vị Diệp Mặc, cũng không tiện nói thêm điều gì. Chẳng có ai ngốc mà lại đi nghi ngờ một Đại La Tiên nhân trước mặt mọi người, trừ phi là không có não.
Sắc mặt Công Tôn Ân có chút khó coi, nhưng y cũng không có dị nghị gì, chỉ nói:
- Ha ha, Diệp đan sư có thể hơn Chỉ Ngọc một chút, thật đúng là không bình thường. Chỉ Ngọc, quay về đi.
Y lập tức liền thừa nhận kết quả phán đoán của Dương Nhiễm, cũng không yêu cầu Dương Nhiễm đưa đan dược cho y nhìn.
Công Tôn Chỉ Ngọc mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng không phản bác lại, chỉ nói một câu vâng, rồi lập tức quay về bên cạnh Công Tôn Ân.
Ngay cả Tần Bội Phủ cũng thở dài, nếu Dương Nhiễm muốn giúp Tần Niệm Mân, chứng tỏ Tần Niệm Mân sớm đã thỉnh động được Dương Nhiễm trưởng lão rồi. Hơn nữa Diệp Mặc có thể luyện chế ra được Huyền Nguyên đan, cũng không tính là kém ở điểm nào, hơn nữa là người mà con gái mình thích, ông cũng không nói thêm gì nữa.
Thấy sắc mặt và ngữ khí của Công Tôn Ân, Dương Nhiễm làm gì không biết suy nghĩ của đối phương, cô đem hai bình ngọc này đến trước mặt Công Tôn Ân nói:
- Mặc dù tôi phán đoán là Diệp Mặc thắng rồi, nhưng tôi không phải là Tiên đan sư, phán sai cũng không phải là không có khả năng. Công Tôn sư huynh là đại sư Tiên đan, hay là Công Tôn sư huynh xem đi…
- Không cần, không cần…
Công Tôn Ân miệng nói không cần, nhưng tay cũng đã nhận lấy bình ngọc mà Dương Nhiễm đưa cho rồi.
Y thấy Dương Nhiễm đưa bình ngọc cho y, quả thực cũng muốn xem một chút Diệp Mặc luyện chế ra là thứ gì, không ngờ có thể thắng được đệ tử Công Tôn Chỉ Ngọc của y?
Hai bình ngọc lại lần nữa được mở ra, Công Tôn Ân nhanh chóng xem đan dược trong hai bình ngọc, sắc mặt có chút thay đổi, một lát sau thở dài nói:
- Lò Huyền Nguyên đan của Diệp đan sư này quả thực tốt hơn của Chỉ Ngọc một chút, hẳn Diệp đan sư thắng rồi. Diệp đan sư quả nhiên không nói bừa, thành tích trong tương lai chắc chắn sẽ không bị giới hạn.
Công Tôn Ân lúc trước vẫn còn nói không có người chỉ điểm, có người cả đời cũng chỉ dừng lại ở mức Tiên đan sư, bây giờ lại nói tiền đồ của Diệp Mặc rộng mở.
- Sư phụ?
Công Tôn Chỉ Ngọc cũng nghi ngờ nhìn sư phụ của mình, theo lý mà nói sư phụ không thể nào giúp Diệp Mặc được, tại sao sư phụ cũng nói tên Diệp đan sư trước mặt này thắng được? Chẳng lẽ Huyền Nguyên đan mà hắn luyện chế lại tốt hơn do mình luyện chế hay sao?
Diệp Mặc lại ôm quyền nói:
- May quá, lò đan dược này của tôi là lò đan dược mà tôi luyện chế khó khăn nhất từ trước đến giờ, cuối cùng cũng thắng rồi, thật may quá…
Thấy Diệp Mặc không hề lộ thần sắc giả bộ nói lò đan dược mà mình luyện chế là gian nan nhất, đám người cũng đã hiểu, lò đan dược này của Diệp Mặc có thể là tỉ mỉ luyện chế, kết quả may mắn luyện chế ra được một lò đan dược tốt. Nói cách khác, là cũng có duyên phận với Tần Niệm Mân.
Ngay cả Tần Bội Phủ cũng nghi ngờ nhìn Công Tôn Ân, ông thực sự không dám tin Diệp Mặc thắng.
Thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm mình, Công Tôn Ân chỉ hai bình ngọc nói:
- Trong mười hai viên Huyền Nguyên đan mà Chỉ Ngọc luyện chế, có một viên đan dược thượng đẳng, tám viên đan dược trung đẳng, ba viên đan dược hạ đẳng…
Thấy Công Tôn Chỉ Ngọc đến đan dược thượng đẳng cũng luyện chế được một viên, rất nhiều người nhìn gã với ánh mắt ngưỡng mộ. Tiêu chí quan trọng để Tiên đan sư thăng cấp lên đại sư Tiên đan chính là, có thể luyện chế mười hai viên Tiên đan tam phẩm thượng đẳng. Còn trong lò đan mà Công Tôn Chỉ Ngọc này luyện chế ra, cũng đã có một viên Tiên đan thượng đẳng rồi, chứng tỏ gã cũng đã dần đần tiến gần đến đại sư Tiên đan rồi, mặc dù quá trình này có thể rất dài, nhưng cũng hơn rất nhiều so với Tiên đan sư không có hy vọng gì.
Nhanh chóng những người xung quanh nhớ tới Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc có thể luyện chế ra đan dược còn tốt hơn của Công Tôn Chỉ Ngọc, chẳng phải là nói hắn thậm chí cũng có thể luyện chế ra được một viên đan dược thượng đẳng hay sao?
Không đợi mọi người nghi hoặc, Công Tôn Ân liền chủ động nói:
- Trong mười hai viên Huyền Nguyên đan mà Diệp đan sư luyện chế, cũng có một viên đan dược thượng đẳng, nhưng đan dược trung đẳng lại có chín viên, đan dược hạ đẳng chỉ có hai viên.
Lời nói của Công Tôn Ân vừa nói ra, những người trong đại điện cũng đã hiểu Diệp Mặc thắng ở chỗ nào rồi. Cũng chỉ là nhiều hơn một viên đan dược trung đẳng, ít hơn một viên đan dược hạ đẳng, sự khác biệt biệt này quả thực rất nhỏ.
Nếu như không phải sự khác biệt nhỏ này căn bản không phải sức người có thể khống chế được, những người xung quanh thậm chí còn cho rằng Diệp Mặc cố ý. Muốn khống chế đến trình độ này, đừng nói là Tiên đan sư tam phẩm, cho dù là Tiên đan sư lục phẩm cũng chưa chắc có thể làm được.
Lúc này những người bên cạnh chỉ thầm than Diệp Mặc gặp vận may, không ngờ đến loại may mắn như này cũng có thể gặp được.
Công Tôn Chỉ Ngọc thua lại càng bực bội hơn, chỉ là một viên đan dược trung đẳng đã thắng được gã, gã thà rằng lò đan dược kia của mình thất bại, một viên Huyền Nguyên đan cũng không luyện chế ra được, chứ cũng không muốn thua trong bực bội như này.
- Nào, cùng nếm thử Tiên linh quả của Cực Kiếm môn tôi đi…
Tần Bội Phủ chuyển chủ đề, không nhắc đến chuyện kết thân cùng Công Tôn Ân nữa, mà lại bảo Công Tôn Ân nếm thử Tiên linh quả.
Tần Niệm Mân lại càng vui sướng trong lòng, cô không tưởng tượng được Diệp Mặc xuất mã đơn giản như vậy đã thắng được Công Tôn Chỉ Ngọc, mình còn đang nghĩ chiêu sau thậm chí còn chưa xuất ra, cô tranh thủ vẫy vẫy tay với Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, mau đến đây, ngồi bên cạnh em đây.
Thấy bộ dạng hưng phấn của con giá, Tần Bội Phủ mỉm cười, ông cảm thấy con mắt của con gái mình dường như cũng không tệ, có thể tìm được một Tiên đan sư còn lợi hại hơn cả đệ tử của Công Tôn Ân, đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Diệp Mặc hành lễ cám ơn Dương Nhiễm trước mặt, lúc này mới bước đến bên cạnh bàn của Tần Bội Phủ nhưng cũng chưa ngồi xuống.
- Được, không tồi, đời tôi tu tiên, nên như nào thì như vậy.
Lúc trước Tần Bội Phủ còn cho rằng Diệp Mặc không chững chạc, lúc này lời nói cũng khác rồi, thật sự là nhìn thuận mắt rồi, cái gì cũng đều thuận mắt.
Thấy Tần Bội Phủ như muốn nói cái gì nữa, Diệp Mặc nhanh chóng ngăn lại hành lễ, sau đó nói:
- Tiền bối, vãn bối vì lâu rồi chưa nhận được tin tức gì, có chút lo lắng muốn trở về một chuyến, cho nên…
Diệp Mặc bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đường nhiên muốn đi, hắn sợ nhất chính là Tần Bội Phủ hỏi đông hỏi tây, như vậy hắn cũng không thể đỡ được.
Tần Niệm Mân cũng không ngờ Diệp Mặc nhanh như vậy đã muốn rời đi rồi, cô sững người một chút, vừa nãy Diệp Mặc giúp cô lấy được thể diện, cô vẫn còn cảm kích Diệp Mặc mà. Còn Diệp Mặc đến ngồi xuống cũng chưa ngồi, đã muốn đi rồi. Thấy cha mình nhìn với ánh mắt dò hỏi, Tần Niệm Mân trong lòng có chút không thoải mái.
Tên này thật quá vô tình, giao dịch xong rồi, đến nửa phút cũng không muốn ở lại, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể nói giúp Diệp Mặc:
- Đúng vậy, cha, khi anh ấy đến, chính là khi chuyện còn chưa giải quyết ổn thỏa, đợi anh ấy quay về giải quyết xong rồi, con sẽ bảo anh ấy ở lại đây.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Là cô?
Diệp Mặc phát hiện ra người đến không ngờ là nữ tu lạnh lùng của Cực Kiếm môn Băng Du, nghi ngờ hỏi. Nhưng nhìn thấy cô, Diệp Mặc lại thu Tử Đao lại.
Nữ tu này lạnh lùng nhìn Diệp Mặc một cái rồi lạnh lùng hỏi:
- Anh không muốn sống nữa à?
- Cô có ý gì?
Diệp Mặc nhíu mày lạnh giọng nói, suýt chút nữa lại phóng Tử Đao ra, người con gái này mở miệng ra nói mình không muốn sống nữa. Cô ta cho rằng mình là Huyền Tiên là tài giỏi lắm sao? Cũng chỉ là một Huyền Tiên sơ kỳ mà thôi.
- Đó là xe vua của Tự Tại Vương của Cung Hoa Thiên, gặp Tự Tại Vương không dừng lại nhường đường, anh còn dám xông lên, nếu như anh muốn chết, không bằng trực tiếp bóp cổ mình đi, đừng liên lụy đến Cực Kiếm môn chúng tôi.
Băng Du giọng nói vô cảm nói.
Diệp Mặc vừa muốn nói, lại nghe thấy Băng Du lại lần nữa hừ lạnh nói:
- Im miệng.
Nói xong cô Băng Du này cũng lại đứng trên pháp bảo phi hành khoanh tay cúi đầu, không nói nữa.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí thế mạnh mẽ quét đến, toàn thân hắn không ngờ lại không khống chế nổi rùng mình một cái, loại thần thức lạnh thấu xương này khiến thần hồn của hắn cũng sợ run rẩy. Dường như trong chốc lát toàn tâm thần và toàn bộ suy nghĩ của hắn sẽ không tự chủ được mà xông ra ngoài cơ thể hắn, thậm chí đến Thế giới trang vàng cũng muốn trực tiếp tràn ra, lơ lửng trên không trung.
Diệp Mặc hoảng hốt, vừa định vận chuyển Tam Sinh quyết khắc chế lại sự sợ hãi run rẩy này, lập tức phục hồi tâm linh, lúc này hắn tuyệt đối không thể vận chuyển Tam Sinh quyết được, một khi vận chuyển Tam Sinh quyết, thì sẽ bị bại lộ.
Mồ hôi lạnh từ trán hắn rơi xuống, thậm chí toàn thân cũng ướt đẫm. Đang lúc Diệp Mặc không biết nên làm thế nào mới tốt, thì đường thần thức đó đã quét qua người hắn.
Trước sau chỉ trong vài tích tắc, nhưng lại cho Diệp Mặc cảm giác đã trải qua mấy thế kỷ, trên đời này không ngờ lại có Tiên nhân kinh khủng như vậy, Tự Tại Vương này rốt cục là ai?
Tiên âm dần dần cũng trôi đi, Diệp Mặc đến dũng khí dùng thần thức đuổi theo cũng không có, hắn chắc rằng chỉ cần thần thức của mình dám đuổi lên quét, người ta cách xa ngoài mấy vạn dặm cũng có thế lấy đi mạng sống của mình.
Khi Tiên âm kia biến mất hoàn toàn, Băng Du vẫn đứng bất động trên phi thuyền. Diệp Mặc thấy thế cũng không động đậy, lại qua nửa tuần hương nữa, Băng Du mới lại lần nữa lạnh nhạt nhìn Diệp Mặc, muốn thúc giục pháp bảo phi hành của mình tiếp tục đi tới.
Diệp Mặc lần này cũng hiểu vừa nãy người con gái tên Băng Du kia đã cứu hắn một mạng, nếu không hắn chả biết gì xông lên, sớm đã bị thần thức của người ta giết chết rồi. Cho dù không bị giết, tất cả bí mật trên cơ thể hắn cũng sẽ bại lộ không nghi ngờ gì. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cao thủ kinh khủng như này, quả thực trước giờ chưa từng nghe đến.
- Băng Du sư tỷ, vừa rồi đa tạ ơn cứu mạng của cô.
Diệp Mặc lần này thật lòng cám ơn, cũng đã hiểu vừa nãy tại sao cô lại nói mình đừng làm liên lụy đên Cực Kiếm môn. Bản thân mình bây giờ từ Cực Kiếm môn đi ra, ngoài mặt vẫn còn là con rể của Cực Kiếm môn, hắn xông đến xe vua của Tự Tại Vương, Tự Tại Vương nếu như là một tên tính tình cổ quái, nói không chừng sau khi giết mình xong, sẽ giận cá chém thớt với Cực Kiếm môn.
Băng Du lạnh nhạt nhìn Diệp Mặc, không trả lời, chuẩn bị lách qua Diệp Mặc tiếp tục lên đường.
Diệp Mặc tranh thủ thời gian hỏi tiếp:
- Băng Du sư tỷ, Tự Tại Vương này lai lịch thế nào, ông ta là tu vi gì?
Vốn dĩ Băng Du định đi thấy Diệp Mặc hỏi vậy, nhíu mày nói:
- Tự Tại Vương tên Phương Tất Thành, là Tiên Vương tôn giả. Cho dù thiên chủ của Cung Hoa Thiên thấy ông ta, cũng phải dừng lại nhường đường.
Tu vi Tiên Vương? Tu vi Tiên Vương lợi hại như vậy sao? Diệp Mặc nhớ ra nữ tu áo lam đó, nữ tu áo lam đó chẳng phải cũng là Vị Tiên sao? Hoặc chính là Tiên Vương, tại sao mình thấy cô ấy không lợi hại như này? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi, nữ tu áo lam đó không phải là Tiên Vương?
Thấy Diệp Mặc đang ngẩn người một bên, Băng Du không thèm để ý đến hắn nữa, đang định tiếp tục đi, lại có một đường độn quang nữa bay đến.
- Băng Du sư muội, em đi nhanh thật đấy, khi anh đi tìm em, sư bá nói em đã đi rồi, cũng may, anh cuối cùng cũng đuổi được em rồi.
Sau khi đường độn quang đó dừng lại, một giọng nói mừng rỡ truyền đến.
Diệp Mặc cũng đã từ trong không hiểu bừng tỉnh lại, phát hiện tu sĩ trước mặt này hắn cũng biết, chính là khi hắn đến Cực Kiếm môn đã gặp nam tu này. Tu vi Huyền Tiên sơ kỳ, hình như tên là Võ sư huynh gì đó.
- Hóa ra em đi cùng với Diệp đan sư, cũng may, nếu như không phải pháp bảo phi hành của Diệp đan sư kém một chút, thì anh cũng không thể đuổi kịp em được rồi.
Nam tu đó sau khi nhìn thấy Diệp Mặc bên cạnh, lập tức vẻ mặt tươi cười nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy chán ghét tên Võ sư huynh này, rõ ràng ánh mắt lóe lên tia ghen ghét, lại cứ giả bộ vui vẻ, nói pháp bảo phi hành của mình kém, pháp bảo của gã cũng chỉ là Tiên khí phi hành trung phẩm mà thôi. Hơn nữa, pháp bảo phi hành của mình cho dù có kém, cũng là tự mình luyện chế thăng cấp.
- Võ sư huynh.
Băng Du trong mắt bất ngờ, cô không ngờ mình muốn rời khỏi đối phương nhưng đối phương đã đuổi kịp đến.
Diệp Mặc trong lòng buồn cười, Võ sư huynh này đúng là một tên si tình, giống như kẹo cao su vậy, Băng Du đến đâu, thì gã lại đuổi theo đến đó. Diệp Mặc trong lòng lại nghĩ, người con gái lạnh lùng này có gì tốt để theo đuổi? Băng Du này mặc dù trước mắt là đệ nhất mĩ nữ mà hắn đã từng gặp ở Tiên giới, khuôn mặt cô cũng tinh xảo như vẽ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì lại quá thiếu khuyết rồi.
Diệp Mặc cũng không nói nhiều, cho dù Võ sư huynh này có mỉa mai phi hành pháp bảo của hắn là Tiên khí hạ phảm, hắn cũng lười chẳng thèm phản bác lại. Anh đây là Tiên khí sư, đợi thăng cấp lên đại sư Tiên khí rồi, lúc nào cũng có thể luyện chế ra được pháp bảo phi hành trung phẩm thậm chí thượng phẩm, anh làm được không?
Thấy Diệp Mặc cũng không tiếp lời, Võ sư huynh tự mãn với câu nói của mình, gã lại nói tiếp:
- Diệp đan sư sau này nói không chừng là người của Cực Kiếm môn chúng ta rồi, tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi tên Hải Xuyên Võ, là đại đệ tử của Bích Lạc Phong của Cực Kiếm môn, Niệm Mân sư muội là một viên châu sáng của Cực Kiếm môn chúng tôi, chúc mừng Diệp đan sư.
Diệp Mặc làm sao không biết ý tứ của Hải Xuyên Võ, gã cho rằng mình và Băng Du cùng ra ngoài, dứt khoát muốn nhắc nhở một chút, con mắt của tên này đúng là không được tốt. Hắn tiện tay ôm quyền nói:
- Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.
Đến cả bản thân Diệp Mặc cũng không biết nghe danh Hải Xuyên Võ cái gì đã lâu.
Thấy Diệp Mặc dường như cũng không hoan nghênh mình, Hải Xuyên Võ cho rằng sự phản cảm với mình trong lòng Diệp Mặc đã phá vỡ không gian riêng giữa gã và Băng Du, lập tức nói:
- Vận khí của Diệp đan sư đúng không phải là trưng cho đẹp, với một viên Tiên đan trung phẩm mà có thể thắng được. Đừng nói là tôi, cho dù tất cả mọi người trong Cực Kiếm môn cũng đều tán thưởng Diệp đan sư may mắn, nói thật nếu tôi có được sự may mắn như của Diệp đan sư thì, haiz…
Cũng không biết gã là thực sự khen vận khí của Diệp Mặc tốt, hay là vì nhắc nhở Băng Du, Diệp Mặc chỉ là vì vận khí tốt mới thắng được một lần, thực ra trình độ luyện đan của Diệp Mặc cũng như vậy mà thôi.
Bản thân mình không có khiêu chiến tên này cũng không chọc ngoáy gì tên này, tên này chính vì thích Băng Du, liền dài dòng văn tự trước mặt người con gái xinh đẹp này, Diệp Mặc lại có chút gì đó không thích tên Hải Xuyên Võ này rồi, so với Công Tôn Chỉ Ngọc quả thực Công Tôn Chỉ Ngọc tốt hơn nhiều.
Lập tức hắn lạnh nhạt nói:
- Còn chuyện vận khí của tôi thế này anh cũng đừng nghĩ nữa, cả đời anh cũng sẽ không có được đâu. Sư phụ anh chưa dạy anh sao, vận khí cũng là một loại thực lực đấy.
Hải Xuyên Võ không ngờ Diệp Mặc lại trực tiếp đến vậy, nói chuyện cũng không biết uyển chuyển khéo léo chút nào, liền nhíu nhíu mày. Đồng thời gã nhớ đến khi đấu luyện đan với Công Tôn Chỉ Ngọc trong đại điện, hắn cũng nói với giọng này, lập tức đem Diệp Mặc phân vào hạng người vô lễ rồi.
Băng Du đứng bên nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ngược lại trong lòng giật mình, cô nhớ đến sự phân tích của sư phụ, chẳng lẽ tên đan sư họ Diệp này đúng là giả heo ăn thịt hổ hay sao? Vận khí của hắn chính là giống như hắn nói, cũng là một loại thực lực?
Mặc dù nhíu nhíu mày, Hải Xuyên Võ cũng không tức giận, ngược lại trong lòng gã lại có chút đắc ý. Diệp Mặc giống như rất nhiều tiền bối của Cực Kiếm môn nói, làm người không có chút vững vàng gì, cũng không kìm chế được tính cách của mình, nói chuyện giống như một đứa trẻ con vậy. Tính cách như này muốn tạo thiện cảm cho Băng Du, thì tuyệt đối không thể nào.
Nghĩ tới đây, gã lại càng bình tĩnh nói:
- Vậy cũng đúng, tôi dựa vào tất cả là khổ nhọc tu luyện, cũng không có loại thực lực may mắn như Diệp đan sư.
Nói xong gã cũng không đợi Diệp Mặc trả lời liền quay người hỏi:
- Không biết Diệp đan sư muốn đi đâu? Tôi cũng là người của Cực Kiếm môn, nếu như cần Hải Xuyên Võ tôi giúp đỡ gì, thì Diệp đan sư cứ nói.
- Không cần, Võ sư huynh cứ tự nhiên đi, chuyện của tôi bản thân tôi tự giải quyết là được rồi.
Diệp Mặc làm sao để cho Hải Xuyên Võ đi theo mình, không nghĩ ngợi gì mở miệng từ chối.
Hải Xuyên Võ cho rằng Diệp Mặc là muốn ở cùng Băng Du, Diệp Mặc bảo gã cứ tự nhiên, gã làm sao đồng ý nổi? Vội hỏi tiếp:
- Vậy sao được, Niệm Mân là minh châu trên tay chưởng môn Cực Kiếm môn, anh là người đính ước của Niệm Mân, tôi nhất định phải giúp anh, đợi sau khi giúp xong rồi, tôi sẽ cùng Băng Du sư muội rời đi.
Trong suy nghĩ của Hải Xuyên Võ, Diệp Mặc lúc đó nói có chuyện gấp phải về, bây giờ Băng Du lại đi cùng với Diệp Mặc. Rõ ràng Băng Du chính là đến giúp Diệp Mặc, gã chỉ cần theo sát Diệp Mặc, thì cũng đồng nghĩa với theo sát Băng Du.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn đến Tinh vực Hỗn Độn lịch lãm thí luyện, cái tên Hải Xuyên Võ lại này cứ quấn lấy mình là có ý gì? Hắn vì không có chút cảm giác gì với Băng Du, lại nghĩ vừa nãy Tự Tại Vương tu vi khủng bố kia, cho nên cũng không đoán được Hải Xuyên Võ tại sao nhất định muốn đi cùng hắn.
- Tôi đi vệ sinh, Võ sư huynh anh cũng đi giúp sao?
Diệp Mặc có chút chán ghét nói.
- Anh…
Hải Xuyên Võ khuôn mặt tức giận tím tái như gan heo, gã không ngờ Diệp đan sư đường đường là một Kim Tiên, lại nói ra hai từ đi vệ sinh trước mặt Tiên tử như Băng Du này, thật không có ý tứ gì cả.
Băng Du nghe xong Diệp Mặc nói vậy vẻ mặt vẫn bình thản như thường, chỉ là không muốn ở lại nơi này nữa, trực tiếp nói với Hải Xuyên Võ:
- Võ sư huynh, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước đây.
Nói xong, khởi động Tiên khí phi hành của mình, trong nháy mắt đã đi xa. Đồng thời trong lòng cũng thầm than, không phải vì Diệp Mặc, mà là thầm than cho Tần Niệm Mân. Mặc dù Diệp Mặc là một Tiên đan sư, nhưng loại người như này xứng đôi với Tần Niệm Mân cũng hơi kém chút, cho dù sư phụ có nghi ngờ, cô bây giờ cũng không cho là đúng. Có lẽ Diệp đan sư này đúng là may mắn thật, kiểu may mắn này mặc dù ít gặp, nhưng cũng không phải là không thể nào, sư phụ mình chẳng phải cũng không dám chắc đấy sao?
Hải Xuyên Võ lúc này mới biết Diệp Mặc và Băng Du không đi cùng nhau, bọn họ ở đây chắc là tình cờ gặp nhau mà thôi, lập tức hung dữ chằm chằm nhìn Diệp Mặc, rồi đuổi theo Băng Du.
Thấy Hải Xuyên Võ trong nháy mắt cũng biến mất, Diệp Mặc bừng tỉnh đại ngộ, hắn cuối cùng cũng hiểu ra Hải Xuyên Võ này tại sao lại cứ muốn đi cùng mình. Hóa ra tên này tưởng mình và Băng Du kia chắc chắn cùng đường, đáng đời tên tiểu tử này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Sau khi Băng Du và Hải Xuyên Vũ đi rồi, thì Diệp Mặc mới tiếp tục khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' theo đúng phương hướng mà phi hành. Đồng thời trong lòng hắn cũng nghĩ đến cái người đáng sợ gọi là Tự Tại Vương kia. Nếu như hắn đứng trước mặt người như vậy, thì hắn khẳng định là Thế giới trang vàng của hắn cũng không thể nào không bị bại lộ được.
Mồ hôi lạnh phía sau Diệp Mặc còn chưa khô, sau khi nghĩ tới những điều kia, thì mồ hôi lại lần nữa xuất hiện dầm dề. Nếu Thế giới trang vàng của hắn bị lộ ra, thì không phải là chỉ có mình hắn phải chết, mà toàn bộ những người có quan hệ cùng với hắn cũng đều sẽ phải chết. Bên trong Thế giới trang vàng có thứ nào không phải là bảo vật nghịch thiên chứ? Một khi bị đại năng nào đó lấy được, thì kẻ đại năng đó sao có thể lưu lại hắn và tất cả những người thân quen của hắn chứ?
Một Tiên Vương đã đáng sợ như vậy rồi, vậy thì Tiên Tôn và Tiên Đế còn đáng sợ như thế nào nữa? Nếu như Lục Chính Quần thăng cấp lên Tiên Vương rồi, vậy thì mình còn có khả năng đối nghịch với y không?
Diệp Mặc thở dài một hơi. Lần này gặp phải Tự Tại Vương cũng không tính là việc xấu, chí ít thì đã giúp cho hắn có một cảnh giác nhất định, khiến hắn hiểu được rằng nếu không tu luyện tới Vị Tiên thì chỉ là một con kiến hôi mà thôi, không nên mưu đồ đi nắm váy các vị đại năng khác. Cho dù là lần này tới Cực Kiếm Tiên Môn thấy Đại La tiên nhân, cũng là một chuyện nguy hiểm rồi.
Không có vấn đề gì cũng là vì mấy người Tần Bội Phủ không hề có ác ý gì với hắn cả. Một khi đã có ác ý, dùng thần thức rình xem hắn, vậy thì ai biết sẽ có chuyện gì phát sinh chứ?
Quá cuồng vọng và tự đại. Diệp Mặc sau khi tự định nghĩa mấy chữ này cho bản thân, thì liền quyết định sau khi vào Tinh Vực Hỗn Độn không tu luyện tới mức không thể nào thăng cấp nữa thì tuyệt đối sẽ không ra. Tiên Giới rất đặc sắc, không phải là nơi mà một tên Kim Tiên nho nhỏ như hắn có thể đùa chơi được. Cũng may là hắn trước giờ đều chỉ gặp các tiên nhân cấp thấp, không tiếp xúc với kẻ đại năng nào. Bằng không thì không chừng là tất cả bí mật trên người hắn đều bại lộ hết rồi.
Sau khi quyết định bản thân phải nhanh chóng đề thăng tu vi, thì tốc độ phi hành của Diệp Mặc liền được đẩy nhanh. Việc đi Tinh Vực Hỗn Độn của hắn giờ càng lúc càng bức thiết hơn rồi.
...
Trên đỉnh núi của Cực Kiếm Môn. Lúc này thì Tần Niệm Mân đang giống như cô bé phạm lỗi, bộ dạng ngoan ngoãn khoanh tay đứng ở trước mặt một người đàn ông râu dài. Người đàn ông này chính là cha của cô, môn chủ của Cực Kiếm Tiên Môn - Tần Bội Phủ.
- Cậu Diệp Mặc kia có địa vị như thế nào? Con tại sao lại quen biết cậu ta? Cậu ta thực sự là người mà con lựa chọn sao?
Giọng điệu của Tần Bội Phủ không còn hòa khí như khi còn ở trong đại điện lúc trước nữa, thậm chí còn mang theo sự nghiêm khắc.
- Cha, con đều đã nói qua bao nhiêu lần rồi. Người thế nào lại không tin con chứ? Tính tình của hắn chính là như thế, cũng không phải là vì không tôn trọng người. Con cũng đã nói với hắn nhiều lần lắm rồi, nhưng hắn không chịu thay đổi, con cuối cũng cũng không thể không cần hắn nữa.
Tần Niệm Mân không còn cách gì ngoài việc giải thích lại một lần nữa.
Thấy sắc mặt của cha mình hòa hoãn đi đôi chút, thì Tần Niệm Mân liền tranh thủ kể lại việc mình làm sao quen biết với Ngạn Húc Thao kể lại một lần:
- Trước đây con đã gặp được hắn khi hắn đang bầy bán đan dược ở Hải Lan tiên thành...
Một lúc sau, Tần Niệm Mân mới kể xong câu chuyện, thì Tần Bội Phủ mới gật đầu:
- Cái cậu Diệp Mặc kia tính tình tuy rằng không đủ ổn trọng, nhưng có thể thắng được đệ tử của Công Tôn Ân, xác thực là một nhân tài. Hiện tại cậu ta cũng đã là Tiên đan sư tam phẩm rồi, thành tựu sau này không chừng là sẽ ngày càng cao hơn. Cho nên, Niệm Mân, chính con cũng phải nỗ lực hơn nữa, không thể cứ chạy đông chạy tây mãi được, nhất định phải mau chóng thăng cấp tới Huyền Tiên. Sau đó trùng kích lên tu vi Đại tiên...
- Cha...
Nghe được cha mình nói muốn cho mình bế quan, thì Tần Niệm Mân liền có chút mất hứng:
- Kỳ thực hắn cũng chỉ là may mắn mới thắng được tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia mà thôi. Nếu như lại luyện chế một lò đan dược nữa, thì không chừng là hắn sẽ thua mất.
- Ồ, vậy ý của con là cậu ta không bằng Công Tôn Chỉ Ngọc sao?
Tần Bội Phủ nghi hoặc.
- Không phải, con không phải có ý như vậy, ý của con là thành tựu của hắn sau này nhất định là sẽ cao hơn Công Tôn Chỉ Ngọc.
Cô tưởng rằng cha hiểu lầm ý của mình, nên lập tức xua tay nói.
Tần Bội Phủ bỗng nhiên nói một cách nghiêm túc:
- Lai lịch của cậu ta con nhất định phải điều tra rõ ràng. Sau khi cậu ta thắng Công Tôn Chỉ Ngọc, thì ta cũng đã suy nghĩ lại một chút. Chuyện này nhìn thì giống như là may mắn, nhưng kỳ thực cũng có khả năng là cậu ta cố ý để cho nó trở nên ‘may mắn’ như vậy. Bởi vì nó quá mức trùng hợp, cho nên nếu như thật sự là do cậu ta cố ý làm như vậy, thì quả thực là cậu ta quá mức đáng sợ. Người như thế, nếu muốn kết thân, thì nhất định phải hết sức cẩn thận, nhất định phải biết rõ ý của của cậu ta trước.
Tần Niệm Mân có chút buồn cười:
- Cha, người yên tâm đi, người này từ đâu tới, làm cái gì thì con đều biết rất rõ ràng. Hắn tuyệt đối không phải là cố ý làm ra vẻ ‘may mắn’ như thế đâu, mà thực sự là may mắn đấy...
Tần Niệm Mân nói tới đây, thì bỗng nhiên cảm giác được có điều không đúng. Người mà lúc này cô đang nói tới là Diệp Mặc mà. Tuy rằng lai lịch của Diệp Mặc cô cũng hiểu rõ, nhưng Diệp Mặc cùng cô lại không có chút quan hệ nào. Cô hẳn là phải quan tâm tới Ngạn Húc Thao mới đúng. Nhưng hiện giờ Ngạn Húc Thao đang ở Tinh Vực Hỗn Độn, cô đâu có thể biết được tin tức gì? Ngày trước cùng Ngạn Húc Thao du sơn ngoạn thủy, cô cũng không hề hỏi xem Ngạn Húc Thao tới từ đâu.
Tần Bội Phủ thì lại không hề để ý tới cách suy nghĩ của Tần Niệm Mân, chỉ gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Xác thực là thế, vì cho dù là cố ý, thì cũng không phải là khả năng lớn. Con lấy đi của ta một tờ 'Liệt không phù', có phải là cấp cho cậu ta để cậu ta đi Tinh Vực Hỗn Độn không?
- Vâng thưa cha.
Lần này Tần Niệm Mân không hề dấu diếm, bởi vì Ngạn Húc Thao đã ở Tinh Vực Hỗn Độn rồi, chính mình thừa nhận thì cũng không có vấn đề gì.
Dừng lại một chút, thì cô lại sợ cha mình tiếp tục hỏi, nên liền nhanh chóng nói trước:
- Hắn nói rằng muốn nhanh chóng thăng cấp tới Kim Tiên hậu kỳ nữa đấy.
Tần Bội Phủ gật đầu:
- Tốt lắm, có nghị lực, có lòng tranh đấu, lại là một Tiên đan sư. Niệm Mân, con chọn cái cậu Diệp Mặc này, ta cảm thấy rất khá. Tính cách tuy rằng không đủ ổn trọng, nhưng nó cũng không phải là cái quá trọng yếu
Trong lòng Tần Niệm Mân âm thầm buồn cười. Nghĩ tới việc Ngạn Húc Thao so với Diệp Mặc còn mạnh hơn, đến lúc đó sau khi Ngạn Húc Thao ra khỏi Tinh Vực Hỗn Độn, thì không biết cha mình còn phải tán dương như thế nào nữa?
...
Viễn Tinh Ổ.
Ở đây không phải là một cái bến tầu, cũng không phải là một tòa thành hay tiên trấn nào. Ở đây chỉ là một cái quảng trường lớn, còn có vô số những cửa hàng ở xung quanh.
Cái quảng trường này khác với các quảng trường khác ở chỗ toàn bộ nơi này đều được bao phủ bởi một tầng sương mù mờ mờ, thần thức căn bản là không thể nào quét vào được. Xác thực là như một mảnh hư không vậy. Đương nhiên nếu là hư không, thì không thể nào mở cửa hàng để buôn bán được.
Dọc theo quảng trường đã có rất nhiều tu sĩ đang bàn luận với nhau, hoặc là rảnh rỗi trò truyện trong các hàng vỉa hè.
Ở giữa quảng trường có một cái truyền tống trận rất lớn, thỉnh thoảng lại có tu sĩ được truyền tống từ trong truyền tống trận ra. Những tu sĩ mới tới này cũng đều giống như những người khác, dừng chờ dọc theo quảng trường, hoặc là đi tìm kiếm tiểu đội để gia nhập.
Bởi vì bất cứ ai tới đây cũng biết, nơi này chính là lối vào Tinh Vực Hỗn Độn, mà tất cả bọn họ hầu hết đều muốn tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn để thí luyện.
Đây chính là quảng trường gần nhất đi thông tới Tinh Vực Hỗn Độn tại Cực Phong Thiên. Ngoại trừ những người chủ động tới đây để mở cửa hàng buôn bán ra, thì những tu sĩ còn lại tới Viễn Tinh Ổ ở Cực Phong Thiên này đều là vì muốn tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn.
Những người này không lập tức đi, là bởi vì bọn họ muốn tìm cho tổ đội của mình đủ quân số. Sau đó mới cùng nhau tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn. Nhiều người cùng tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì chỗ tốt càng nhiều. Thứ nhất là vì nếu có nhiều người đi cùng nhau, thì trên đường dù có gặp phải lốc xoáy hư không, hoặc là yêu thú hư không, thì cũng có thể chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau. Thứ hai là sau khi tới khu vực rào cản của Tinh Vực Hỗn Độn, thì cần phải có rất nhiều người cùng nhau thi triển 'Liệt không phù', mới có thể có được nhiều cơ hội phá mở không gian tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn.
Nếu như chỉ có một người tới khu vực rào cản của Tinh Vực Hỗn Độn, thì cho dù là có 'Liệt không phù' cũng chưa chắc đã vào được Tinh Vực Hỗn Độn. Điểm này thì Diệp Mặc không biết, Tần Niệm Mân cũng không nói cho hắn biết. Cũng không phải là cô cố ý không nói, mà là vì trước đó đã có không ít người đi tới Tinh Vực Hỗn Độn trước rồi. Hiện tại tu sĩ nào thuộc mười một Hạ Thiên Vực thì đều phải từ Cực Phong Thiên mà đi, sau đó tụ kết lại ở Viễn Tinh Ổ. Cho nên Diệp Mặc có thể tùy tiện mà đi tới, cũng có thể gặp được rất nhiều tu sĩ cùng chung chí hướng. Đương nhiên còn có một điều, chính là bản thân của cô cũng chưa từng đi vào Tinh Vực Hỗn Độn.
Có một số người đã thành lập xong tổ đội của mình, dưới sự chỉ dẫn của đội trưởng liền nhanh chóng làm quen sau đó chạy ào tới một bên trên cái quảng trường đầy sương mù kia, rất nhanh đã biến mất trong hư không mờ ảo rồi. Những tu sĩ tới sau cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm cho mình một tiểu đội thích hợp, rất nhiều người muốn cho thực lực của tổ đội mình mạnh mẽ hơn, thậm chí còn giơ lên cả chiêu bài quảng cáo, trực tiếp ghi rõ ra là tổ đội của mình cần tu sĩ có tu vi như thế nào, pháp bảo phi hành là đẳng cấp gì thì mới được tham gia...
...
Còn Diệp Mặc thì vì nhờ tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã nhanh hơn trước, hơn nữa 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại là do hắn tự mình luyện chế, cho nên tốc độ còn hơn cả loại pháp bảo phi hành tiên khí trung phẩm bình thường. Vốn là cần phải mười ngày thì mới tới được truyền tống trận của Cung Hoa Thiên, nhưng hắn chỉ mất thời gian năm ngày thì đã đến rồi.
Sau khi tới truyền tống trận của Cung Hoa Thiên, thì Diệp Mặc trước tiên liền thông qua truyền tống trận đi tới Viễn Tinh Ổ của Cực Phong Thiên.
Sau khi được truyền tống trận truyền tống tới Viễn Tinh Ổ, thì Diệp Mặc cũng có chút say say. Cái truyền tống trận này truyền tống với khoảng cách cực kỳ xa, khiến cho cả hắn cũng cảm giác được có chút choáng váng. Hắn cũng có thể bố trí được truyền tống trận, nhưng loại truyền tống trận như thế này, thì hắn ngay cả một cái trận kỳ cũng không thể luyện chế nổi.
- A, vì sao hắn cũng tới? Người này không phải là muốn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn chứ?
Hải Xuyên Vũ lập tức nhìn thấy Diệp Mặc. Bởi vì tiểu đội của họ còn chưa đủ người, mà sư muội Chân Băng Du của y thì lại không muốn gia nhập, nên y không thể làm gì khác hơn là đem lực chú ý đặt về phía truyền tống trận.
Không ngờ y lại thấy Diệp Mặc đi ra từ truyền tống trận khiến cho y cảm thấy rất thất vọng.
Chân Băng Du cũng nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, cô cũng không hiểu tại sao Diệp Mặc lại phải tới chỗ này, hắn không phải là có việc gấp cần làm sao? Lẽ nào việc gấp của hắn chính là đi tới Tinh Vực Hỗn Độn? Cho dù là muốn đi Tinh Vực Hỗn Độn, thì một tên tu sĩ tu vi Kim Tiên sơ kỳ như hắn sao có thể đi được? Kim Tiên sơ kỳ mà muốn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì khác nào đi chịu chết.
Thần thức của Diệp Mặc quét một chút tại quảng trường, rồi dừng lại ở ba chữ ‘Viễn Tinh Ổ’ rõ ràng ở giữa quảng trường.
Tu sĩ ở trên quảng trường rất nhiều, Diệp Mặc cũng rất nhanh đã phát hiện rằng tu vi của hắn ở đây là thấp nhất. Cho dù là các tu sĩ bầy bán hàng vỉa hè, thì chí ít cũng đã là tu vi Kim Tiên hậu kỳ rồi. Rất nhiều tu sĩ đứng ở trên quảng trường đã đạt tu vi Huyền Tiên rồi, cũng có một số là tu vi Kim Tiên hậu kỳ và Kim Tiên viên mãn, nhưng không có một tu sĩ Kim Tiên trung kỳ nào cả, lại càng không cần phải nói tới Kim Tiên sơ kỳ như hắn.
Một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ như hắn thì ở Hắc Lô trấn cũng không có gì nổi bật, nhưng ở nơi này thì lại giống như là ‘Hạc giữa bầy gà vậy’.
Hóa ra là tu vi của ta thuộc loại thấp nhất. Diệp Mặc không biết phải nói gì, chỉ sờ sờ mũi. Thần thức của hắn cũng đồng thời quét tới Chân Băng Du và Hải Xuyên Vũ, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ tới bắt chuyện.
Từ sau khi rời khỏi Cực Kiếm Môn, thì hắn đã không còn bất cứ quan hệ nào với Cực Kiếm Môn nữa rồi. Diệp Mặc đi tới trước mặt một tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn rồi ôm quyền nói:
- Anh bạn, xin hỏi nơi này có phải là nơi để đi vào Tinh Vực Hỗn Độn hay không?
Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn kia nhìn Diệp Mặc một chút, sau đó lập tức gật đầu:
- Không sai, nơi này chính là Viễn Tinh Ổ. Nếu muốn đi tới Tinh Vực Hỗn Độn, thì chính là phải đi từ nơi này.
- Làm thế nào để tiến nhập vào Tinh Vực Hỗn Độn?
Diệp Mặc lại hỏi thêm một câu.
Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn kia cũng không chú ý, vì rất nhiều tu sĩ đều là lần đầu tiên tới đây, không biết gì thì cũng là chuyện thường. Điều không bình thường duy nhất chính là tu vi của người trước mặt đang hỏi mình quá thấp mà thôi. Y chỉ chỉ vào chỗ màn sương mù mờ mờ ở Viễn Tinh Ổ rồi nói:
- Đi vào từ bên đó, sau đó trực tiếp phi hành nửa tháng đến một tháng, là có thể tới được rào cản của Tinh Vực Hỗn Độn rồi. Ở khu vực rào cản này, thì mọi người sẽ phải cùng nhau kích phát 'Liệt không phù', phá vỡ không gian lối vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì mới có thể tiến vào được.
- Đa tạ anh bạn.
Diệp Mặc tranh thủ cảm tạ một câu, sau đó lập tức đi tới trước cái màn sương mù lượn lờ kia
Tu sĩ Kim Tiên vừa rồi chỉ đường cho Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc làm như vậy thì nhất thời liền ngây dại, tự mình lẩm bẩm:
- Hắn sẽ không phải là định một mình tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn chứ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vốn dĩ Chân Băng Du thấy Diệp Mặc là Kim Tiên sơ kỳ đến nơi xa xôi như vậy sẽ cảm thấy kỳ lạ, bây giờ thấy Diệp Mặc chỉ hỏi vài câu, đã một thân một mình vào hư không Thiên vực, tiến đến Tinh vực Hỗn Độn, Chân Băng Du lại càng há mồm trợn mắt. Cô quả thực không ngờ còn có loại người cuồng vọng như này, Huyền Tiên viên mãn thậm chí Đại Tiên cũng ít người một thân một mình vào trong Tinh vực Hỗn Độn, tên này chẳng lẽ lại cố ý đến đây tìm cái chết hay sao?
Lúc này những Tiên nhân còn lại đứng quanh cũng sững người, nhưng phần lớn mọi người đều lập tức hiểu ra, tên Kim Tiên sơ kỳ mới đến này căn bản cũng không biết quy củ gì, lại cho rằng đến Tinh vực Hỗn Độn chỉ cần một mình là có thể vào trong được, đúng là thằng ngốc.
Không sai, lúc này Diệp Mặc trong mắt người khác cũng là một thằng ngốc. Không ai đứng ra nhắc nhở hắn một câu, một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ cho mọi người xem náo nhiệt cũng được rồi, ngược lại mọi người lại đang trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm. Huống hồ một mạng nhỏ của tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ, căn bản cũng không ai thèm để ý đến.
Diệp Mặc cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn lại không nói lên được. Hắn cũng không cho rằng tu sĩ Kim Tiên vừa nãy lừa hắn, trực giác của hắn cũng cho rằng nơi này cứ càng tiến vào bên trong đó, thì chính là Tinh vực Hỗn Độn. Đúng vào lúc hắn sắp tiến vào hư không dày đặc sương mù kia, thì một bóng màu xanh nhạt chặn lại trước mặt hắn.
- Anh lại không muốn sống nữa à?
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
Diệp Mặc vừa nhìn, lại là người con gái tên Băng Du kia, lần đầu tiên nói mình không muốn sống nữa à, lần này lại nói mình không muốn sống nữa à, cảm giác cô cứ mở miệng ra là nói anh không muốn sống nữa à.
Lần này Diệp Mặc ngược lại cũng không tức giận, lúc trước người con gái này cản mình lại quả thực đã cứu mình một mạng, nếu không đụng độ với Tự Tại Vương kia, thì hắn làm gì còn sống đến bây giờ?
- Băng Du sư tỷ, tôi sống rất tốt, tại sao lại nói không muốn sống nữa?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
Chân Băng Du hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh cho rằng rất nhiều người trong này không phải đến Tinh vực Hỗn Độn sao? Tại sao người ta bây giờ không đi?
- Tại sao?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi, sau khi hỏi rồi mới biết câu hỏi của mình có chút ngu ngốc. Những người này không đi, chắc chắn là vì bây giờ không thể đi được.
Chân Băng Du lạnh lùng nói:
- Từ đây đi vào đúng là hư không thiên vực, một mình vào hư không thiên vực trừ phi anh là Đại Tiên, nếu không chẳng khác gì đi nộp mạng. Hơn nữa đến khu rào cản của Tinh vực Hỗn Độn, cần phải mấy chục thậm chí mấy trăm Liệt không phù mới có thể phá được. Một mình anh đi vào trong đó, tôi nói anh tìm chết vẫn là khách khí đấy.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn những tu sĩ còn lại đang đứng xung quanh Viễn Tinh Ô, lúc này mới biết những người này âm hiểm đến mức nào. Không ngờ lấy mình ra làm trò đùa, không có ai đến nhắc nhở hắn.
- Cám ơn Băng Du sư tỷ, cô lại cứu tôi một mạng nữa
Diệp Mặc mặc dù không cho rằng mình vào hư không thiên vực sẽ bị chết, nhưng nhiều người như vậy cũng không vào trong, rõ ràng hư không thiên vực rất nguy hiểm. Nguy hiểm là thứ yếu, cái chính là nếu không có ai tiến vào đó, thì Liệt phù không của hắn ta cũng vô dụng.
Chân Băng Du cũng không nhìn Diệp Mặc, trực tiếp lại lần nữa quay về vị trí cũ. Diệp Mặc quay đầu lại nhìn thấy một tên tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ nhỏ gầy cũng vừa lúc quay đầu lại, lập tức khách khí gọi gã lại hỏi:
- Vị bằng hữu chắc hẳn cũng đến cản tôi vào đó phải không?
Tên tu sĩ nhỏ gầy kia gật đầu nói:
- Đúng, hư không thiên vực đến Tinh vực Hỗn Độn một mình anh đi không được đâu, cần phải có một tổ đội. Anh xem bên đó có rất nhiều tu sĩ giơ tấm biển lên, bọn họ đều đang kéo người thành tổ đội. Tôi vừa định chặn anh lại, thì đã có người chặn anh lại rồi.
- Cám ơn anh, tôi tên Diệp Mặc, Tán tu.
Diệp Mặc lập tức cảm kích ôm quyền nói.
Tên tu sĩ nhỏ gầy kia cũng khách khí đáp lễ lại nói:
- Tôi tên Thôi Minh Lập, đến từ Đạo Tinh môn - Đại Chí Tiên môn của Ngọc Hoàn thiên. Tôi cũng đã tìm được đội của mình rồi, anh nhanh chóng tìm người hợp thành tổ đội đi.
Thấy Thôi Minh Lập quay về, Diệp Mặc thở dài, tên Thôi Minh Lập này cũng là người có lòng nhiệt tình. Trong này có nhiều người như vậy thấy hắn một mình tiến vào hư không thiên vực, ngoại trừ Băng Du hắn quen biết ra, chỉ có một mình Thôi Minh Lập. Còn Băng Du tại sao lại chặn hắn lại, Diệp Mặc cũng biết rõ, đó là vì Tần Niệm Mân. Nếu như hắn không quen biết Tần Niệm Mân, thì Băng Du chắc chắn cũng sẽ không đứng ra chặn Diệp Mặc lại. Nhưng cho dù như vậy, Diệp Mặc cũng nhận tình cảm của cô.
Cho dù Diệp Mặc rất không muốn lập tổ cùng người khác, bây giờ hắn cũng đành phải tìm người khác hợp tổ đội. Nếu không với tu vi của hắn, cũng không thể nào có người tìm đến hắn được.
Chỉ có điều Diệp Mặc liếc nhìn một vòng liền thất vọng, yêu cầu trên những tấm biển được giơ lên hắn đều không đủ trình độ, yêu cầu thấp nhất cũng là Kim Tiên hậu kỳ, hơn nữa còn phải có tiên khí phi hành hạ phẩm. Tiên khí phi hành hạ phẩm thì Diệp Mặc có, đáng tiếc là hắn còn cách Kim Tiên hậu kỳ xa hàng trăm nghìn dặm.
Một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ bình thường muốn thăng cấp lên Kim Tiên hậu kỳ, cũng cần tốn mất mấy nghìn năm. Đương nhiên cũng có một số người có tư chất rất tốt, hoặc là những tu sĩ xuất thân từ những môn phái lớn, chỉ cần mấy trăm năm là có thể hoàn thành được nhiệm vụ này, thậm chí tốc độ tu luyện thăng cấp nhanh nhất là mấy chục năm cũng không phải là không có khả năng.
Bất luận tốc độ tu luyện có nhanh bao nhiêu, khoảng cách giữa Kim Tiên sơ kỳ và hậu kỳ cũng không phải có thể vượt qua một cách đơn giản được.
Diệp Mặc cuối cùng chỉ có thể đi hướng về một bảng biển có yêu cầu thấp nhất là Kim Tiên hậu kỳ, người giơ tấm bảng đó lên là một tu sĩ Kim Tiên viên mãn, gã nhìn thấy Diệp Mặc bước đến liền nhíu nhíu mày.
- Tôi có thể vào tổ đội của anh không?
Diệp Mặc nhìn thấy tên này nhíu mày, trong lòng cũng thầm than, vẫn chủ động hỏi một câu.
Tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn kia ngược lại lại khách khí nói:
- Xin lỗi, yêu cầu thấp nhất của chúng tôi trong này là Kim Tiên hậu kỳ, anh chỉ là tu vi Kim Tiên sơ kỳ…
- Tôi nghĩ tôi sẽ không kéo toàn đội về phía sau đâu.
Diệp Mặc lại lần nữa nói, hắn biết tiểu đội này nếu như không nhận hắn, thì những tổ đội khác cũng không cần đến nữa.
Lần này tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ đó chỉ lắc lắc đầu, cũng không nói câu nào.
Mặc dù biết hỏi nữa thì cũng vô ích, Diệp Mặc vẫn cố đi hỏi vài tiểu đội khác. Đều không ngoại lệ, không có bất kỳ tổ đội nào lại muốn nhận một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ cản chân như hắn.
Lúc này lại có một số tiểu đội quân số cũng đã đủ, bắt đầu tiến vào hư không thiên vực. Thậm chí có vài tiểu đội cùng nhau tiến vào cũng có, đối với hư không thiên vực, quân số càng đông càng tốt.
Hải Xuyên Võ thấy Băng Du chằm chằm nhìn Diệp Mặc, đứng bên cạnh chủ động nói một câu:
- Hay là bảo Diệp đan sư vào tiểu đội chúng ta đi.
Băng Du lạnh lùng nói:
- Người ta cần sự giúp đỡ của chúng ta sao?
Hải Xuyên Võ lúc trước thấy Chân Băng Du chủ động đến chặn Diệp Mặc lại, trong lòng cũng có chút vướng mắc, bây giờ nghe thấy ý tứ của cô dường như cũng không muốn Diệp Mặc vào tiểu đội của mình, trong lòng lại cực kỳ thoải mái. Nhưng gã cũng mỉm cười thở phào, cũng không nói thêm gì.
Chân Băng Du đúng là không muốn Diệp Mặc tham gia tiểu đội của mình, cô cho rằng, bất luận Diệp Mặc tham gia vào tiểu đội nào, cuối cùng cũng sẽ nộp mạng. Để hắn không vào được tiểu đội nào, ngược lại lại tốt cho hắn. Một khi Diệp Mặc không tìm được tổ đội nào, hắn sẽ tự động quay về, cũng sẽ không đến Tinh vực Hỗn Độn nộp mạng nữa. Nếu không tu vi Kim Tiên sơ kỳ như hắn, đến Tinh vực Hỗn Độn, quả thực cũng chẳng có cách nào sống sót được.
Xem ra vẫn cứ là phải một mình mình tiến vào hư không thiên vực, Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thôi Minh Lập thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng không tìm được tiểu đội nào, cũng có chút lo lắng cho Diệp Mặc. Gã sở dĩ không khuyên Diệp Mặc đừng vào Tinh vực Hỗn Độn, là vì gã cho rằng chỉ cần muốn đến Tinh vực, Hỗn Độn thì sớm cũng đã hạ quyết tâm rồi, cũng giống như gã, không ai có thể khuyên nổi.
- Trình sư huynh, vừa nãy tên Kim Tiên sơ kỳ đó…
Thôi Minh Lập còn chưa nói xong, thì bị đội trưởng tu vi Huyền Tiên sơ kỳ kia ngắt lời nói:
- Thôi Minh Lập, cho dù nhận anh cũng chỉ là nhìn anh có nghị lực đáng khen, anh còn muốn giúp người khác? Nếu như anh còn nói lời này, vậy thì mời đi chỗ khác.
Khóe miệng Thôi Minh Lập có chút đắng chát, không dám nói thêm gì nữa.
Diệp Mặc mặc dù không nghe thấy lời cầu xin của Thôi Minh Lập cho hắn, nhưng nhìn đội trưởng của bọn họ giáo huấn Thôi Minh Lập, lập tức biết Thôi Minh Lập chắc hẳn muốn mình vào tiểu đội của gã nhưng lại bị từ chối.
Diệp Mặc liên tiếp tìm mấy tiểu đội cũng không có ai tiếp nhận hắn, trong lòng có chút buồn rầu. Còn những tu sĩ xung quanh dường như lại đang đứng xem náo nhiệt, đối với dũng khí của tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc này, cũng có rất nhiều người kính phục.
Một mình dám xông vào Tinh vực Hỗn Độn không nói, thậm chí còn dám với tu vi Kim Tiên sơ kỳ muốn gia nhập vào tiểu đội. Nếu như đội trưởng của tiểu đội đó não không phải ngu lắm, thì không thể nào lại để cho một con ghẻ kí sinh như này gia nhập vào tiểu đội của mình.
Tiên yêu thú hư không, đao quang hư không, khe nứt hư không, còn cả vẩn thạch hư không nữa, những nguy hiểm trong hư không đó, đều dựa vào sức mạnh tập thể mới có thể thoát khỏi được. Nếu như một người trong đó kéo lùi lại, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến toàn tiểu đội. Cho dù có lòng tốt đi nữa, cũng không thể nào đặt một quả bom hẹn giờ vào trong tiểu đội của mình được.
Tu sĩ từ trong truyền tống trận đến trong quảng trường càng lúc càng đông, tiểu đội cũng càng lúc càng đông, Diệp Mặc biết mình chắc hẳn rất khó có thể tìm được tổ đội nào thu nhận hắn.
Vừa lúc đó, từ truyền tống trận trong quảng trường lại tiếp tục sáng lên, chỉ có điều lần này truyền đến không phải là một người, mà là mấy nghìn người.
Diệp Mặc đang nghi ngờ sao một lần lại có thể truyền tống được nhiều người như vậy, thì hắn lại nghe thấy tiếng xì xào của những người khác.
- Đây là tông môn Cực Phong Thiên cùng hợp lại để đến Tinh vực Hỗn Độn thí luyện đây mà, không ngờ một lần đã có nhiều như vậy rồi.
- Một thiên vực chỉ đến chưa đến ba nghìn người, cũng chưa phải là nhiều?
- Cũng đúng, nhưng Cực Phong Thiên lần này giải thưởng cho Top 10 thí luyện cũng vô cùng hậu hĩnh đấy, tôi nghe nói là Thái Ất đan cộng thêm Tiên khí thượng phẩm nữa, còn có cả một bộ hộ giáp nữa.
…
Hóa ra là đội đến thí luyện, thần thức của Diệp Mặc quét vào một chút, quả nhiên phát hiện ra một Đại La Tiên nhân trong đội, còn có vài Đại Chí Tiên nhân nữa.
Tên Đại Ta Tiên nhân có tu vi cao nhất đứng ra nói với mấy nghìn tu sĩ trên quảng trường:
- Thời gian thí luyện lần này là hai năm, sau hai năm, chúng ra sẽ tổng kết thành tích ở đây. Tinh vực Hỗn Độn nguy hiểm trùng trùng, tôi hi vọng mọi người trong khi thí luyện, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Được rồi, những gì nên nói tôi cũng nói hết rồi, bây giờ tổ đội các anh tiến vào Tinh vực Hỗn Độn đi.
Đại La Tiên nhân này sau khi đơn giản nói vài lời xong, mấy nghìn tu sĩ nhanh chóng hợp thành mấy tiểu đội tiến vào trong hư không thiên vực, còn vài Đại tiên thì cũng không đi vào cùng đội ngũ đó.
Chân Băng Du liếc nhìn Diệp Mặc, cũng theo tiểu đội nhỏ của mình tiến vào trong hư không thiên vực.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương