Nghệ Phong không giải thích cho nàng, mà chỉ nở nụ cười, chuyên tâm trị thương cho mình.
Bạch Hàn Tuyết nhìn quyển trục trong tay mà sững sờ. Mấy chữ to kỹ năng truyền thừa của Tiên Đế khiến nàng cảm thấy như đang mơ. Bạch Hàn Tuyết tự nhiên biết rõ Tà Tông cùng Tiên Phủ đối chọi với nhau. Thế nhưng vũ kỹ truyền thừa của Tiên Cảnh lại bị Nghệ Phong lấy đi, điều này đại biểu cho việc gì? Không thể nghi ngờ là hung hăng tát cho Tiên Phủ một cái bạt tai.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong đang thi châm chữa thương, nàng lắc đầu, bắt đầu tu luyện Tiên Thuật ngũ thức. Mặc dù lão tổ tông cũng truyền thừa cho nàng không ít vũ kỹ, nhưng truyền thừa vũ kỹ của Tiên Phủ vẫn mang lại hấp dẫn cho nàng nhiều hơn. Thứ này chỉ có Tiên Đế của Tiên Phủ được phép tu luyện, nhưng hết thảy đều thay đổi bởi chính tay Nghệ Phong.
Trong khi trị thương cho mình, Nghệ Phong có hơi đau đầu. Bởi thương thế của hắn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng vài phần. Mặc dù có Ngũ Hành chi lực điều dưỡng, nhưng muốn trong ngắn khôi phục là rất khó.
Đối với tình huống như vậy, Nghệ Phong hít sâu một hơi, muốn trị thương cho chính mình, chỉ có thể làm từng bước
Ba ngày rất nhanh qua đi, ở bên ngoài di chỉ Viễn Cổ đã tụ tập không ít võ giả. Một số người thì tiến vào bên trong, một số khác thì canh giữ ở lối đi.
Những võ giả tiến vào đều rất nhanh bay ra, bởi họ không phát hiện gì ở bên trong. Bất đắc dĩ bọn họ đành phải canh ở cửa lớn chờ Nghệ Phong đi ra.
Sau ba ngày điều dưỡng, sắc mặc Nghệ Phong cũng khôi phục chút huyết sắc. Lúc này hắn mới đình chỉ trị thương chi mình. Đương nhiên, tình huống bên ngoài Nghệ Phong cũng biết được từ chỗ của Bạch Hàn Tuyết. Tuy rằng đối phương không tìm thấy không gian này, nhưng vẫn không rời đi mà tiến hành ôm cây đợi thỏ. Đối với điều này, Nghệ Phong không chút để ý. Sau khi chém giết Á Thánh, Nghệ Phong bắt đầu suy tính điều này.
Một tổ chức có Á Thánh, chứng tỏ không nhỏ, những người này muốn nuốt trọn Nghệ Phong, cho nên sẽ không nói cho những người khác biết.
Thấy Nghệ Phong không chút quan tâm, Bạch Hàn Tuyết đành phải nhắc nhở:
- Lão tổ tông chỉ là một đám tàn hồn, không giúp được gì cho chúng ta. Cường giả của bọn họ không ít, nếu như bị vây công thì rất phiền toái.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Hiện tại không cần phải quan tâm tới họ, chờ ta trị liệu thương thế xong rồi nói tiếp. Đúng rồi nếu nàng rảnh thì sắp xếp những tấm da cừu này lại.
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, Nghệ Phong thấy vậy thì cười cười, lấy chín phần quyển da cừu ra. Đầy đủ một tấm bản đồ, Nghệ Phong muốn xem thử bí mật cất giấu bên trong là gì?
- Sao lại nhiều như vậy?
Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy Nghệ Phong lấy nhiều da cừu như vậy, ngạc nhiên hỏi.
Nghệ Phong nói:
- Lấy được bốn phần từ Tiên Đế đời này, lấy được một phần trong cấm địa Tiên Cảnh.
Sau khi Bạch Hàn Tuyết nghe thấy Nghệ Phong giải thích. Tuy rằng lúc trước không biết phát sinh chuyện gì, hiện giờ đã hiểu tại sao có nhiều người đuổi giết Nghệ Phong như vậy. Đảo một vòng bên trong cấm địa của người ta, sao có thể không khiến bọn họ lo lắng.
Bạch Hàn Tuyết nhìn chín phần da cừu, bắt đầu cùng Nghệ Phong sắp xếp lại. Tuy chỉ có 9 phần, thế nhưng mỗi một phần có không ít những chỗ rách, vì thế không bao lâu sau, Nghệ Phong liền có cảm giác đau đầu. Hắn thật không có hứng thú với trò chơi như xếp hình này.
- Hắc hắc, nàng chậm rãi chơi đi. Ta đi tìm lão tổ tông trò chuyện một chút.
Nghệ Phong đẩy mấy phần da cừu cho Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ có đôi khi Nghệ Phong thật giống tiểu hài tử.
Nghệ Phong quán thâu hồn lực vào bên trong ngọc thạch, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiền bối!
Hồn lực của Nghệ Phong không ngừng quán thâu vào bên trong ngọc thạch. Tiền bối Bạch gia rốt cục cũng phát giác được, thân ảnh của hắn xuất hiện. Khi hắn chứng kiến mấy tấm da cừu bên cạnh Bạch Hàn Tuyết thì đồng tử trong nháy mắt co rút. Mang theo thanh âm dồn dập hỏi:
- Ngươi có những cái này từ đâu? Năm đó ta nhớ mình ngẫu nhiên đạt một phần.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong rồi đáp:
- Những thứ này do hắn mang đến.
Nghệ Phong thấy ánh mắt lão tổ tông Bạch gia chuyển về phía hắn, liền giải thích:
- Cơ duyên xảo hợp vì thế đoạt được toàn bộ.
- Có đủ toàn bộ?
Ánh mắt lão tổ tông Bạch gia sáng ngời, bất quá ngay lập tức lại nhạt đi. Dù sao có chín phần cũng vô dụng, bởi hắn chỉ là một đám nguyên hồn mà thôi.
Ánh mắt lão tổ tông Bạch gia thu hồi lại, lập tức hỏi Nghệ Phong:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Nghệ Phong cung kính nhìn Lão tổ tông Bạch gia nói:
- Vãn bối có một số thắc mắc trong tu luyện, muốn thỉnh giáo tiền bối. Không biết tiền bối có thể chỉ điểm một chút hay không?
Trong số các võ giả mà Nghệ Phong từng gặp, người mạnh nhất trong ấn tượng của hắn chính là Lão tổ tông Bạch gia. Thực lực Thánh cấp Lục giai khiến người ta hít thở không thông. Ít ra, lão đầu tử cũng không mạnh bằng hắn. Hơn nữa, hắn còn là nhân vật từ thời Viễn Cổ, thỉnh giáo hắn có thể giúp ích rất lớn trong việc tu luyện.
- Ngươi muốn biết cái gì?
Nghệ Phong nói:
- Thực lực của vãn bối dã đạt tới Quân cấp đỉnh phong, thế nhưng vẫn còn mơ hồ về pháp tắc chi lực. Thỉnh tiền bối giải thích một phen.
Lão tổ tông Bạch gia gật đầu nói:
- Pháp tắc danh như ý nghĩa là một loại pháp tắc, lực lượng có thể phóng đại tới vô hạn. Ví dụ như ngươi có được pháp tắc hệ thủy trong Ngũ Hành vậy thì có thể khống chế tất cả các loại nước trong thiên hạ. Đây có thể coi là một dạng của lực lượng cực hạn. Dùng pháp tắc có thể khống chế một khu vực giống như là thế giới của chính mình. Ngươi có thể tưởng tượng, thân ở trong thế giới của người khác, ngươi có thể chống lại họ sao? Đó chính là pháp tắc chi lực, ngươi có thể dùng pháp tắc của mình áp chế đối phương. Dưới pháp tắc, lực lượng của ngươi là siêu việt cực hạn. Đây là một loại lực lượng cực độ.
Những lời này khiến Nghệ Phong không khỏi nhớ lại bị tiền bối ở Tần gia trang, chỉ cần một ngón tay đẫ khiến hỏa diễm bùng lên vô cùng tận.
- Ngươi muốn tiến vào Thánh cấp, vậy ngươi phải có được một loại pháp tắc. Chủng loại của nó rất nhiều: Ngũ Hành, thời gian, không gian, thôn phệ, hàn, hủ… Có thể làm được điều này thì coi như nửa bước tiến vào Thánh cấp, cũng chính là cảnh giới Á Thánh. Mà khi ngươi chân chính điều khiển được pháp tắc chi lực cũng là lúc ngươi đạt tới Thánh cấp. Đương nhiên, tuy rất ít người có được pháp tắc chi lực, nhưng cả đời cũng không thể điều khiển nó. Những người có thể không chế được nó đều có thiên phú khủng bố, căn cơ thâm hậu.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Ngộ tính cùng căn cơ đều cực kỳ trọng yếu. Bình thường có thể theo Quân cấp đỉnh phong, vượt qua Á Thánh trực tiếp tiến vào Thánh cấp, như vậy thực lực tương lai dưới tình huống không có gì đặc biệt xảy ra, thường mạnh hơn rất nhiều so với võ giả phải bước qua cấp độ Á Thánh. Chí tôn trên đại lục thời ấy không một ai trải qua cấp độ Á Thánh, ngay cả ta cũng vậy.
Bạch gia tổ tông nói.
- Tiền bối, vậy pháp tắc kia bắt đầu từ đâu?
Nghệ Phong hỏi.
- Không biết!
Bạch gia tổ tông hồi đáp không chút nghĩ ngợi:
- Mỗi người đều có phương pháp thích hợp riêng của mình. Bắt đầu chính là cảm ngộ của hắn, so với người khác có thể hắn đúng, mà cũng có thể hắn sai. Chỉ có hắn mới tự biết…
Lời của lão tổ tông Bạch gia khiến Nghệ Phong cười khổ, nhưng Nghệ Phong biết hắn nói sự thật.
- Tiền bối có được pháp tắc chi lực gì?
Nghệ Phong hỏi Bạch gia tổ tông.
Nói đến đây, Bạch gia tổ tông có chút tự ngạo:
- Pháp tắc ta có trong các loại pháp tắc đã được biết hiện tại được xếp hạng thứ hai, pháp tắc thời gian.
- Bài danh thứ hai? Pháp tắc chi lực cũng có bài danh?
Nghệ Phong trợn trừng hỏi.
Tổ tông Bạch gia nhìn Nghệ Phong với vẻ xem thường, xem hắn như kẻ nhà quê:
- Pháp tắc chi lực tự nhiên có bài danh. Đương nhiên đó cũng không phải ngươi có pháp tắc không gian thì có thể qua mặt các loại pháp tắc khác. Trong các võ giả ngang cấp thì bài danh pháp tắc đứng trước có thể áp chế bài danh đứng sau. Nhưng nếu thực lực của ngươi quá kém thì cho dù có pháp tắc không gian cũng vô dụng.
Lần đầu tiên Nghệ Phong được nghe tới pháp tắc có bài danh, hắn nghi ngờ hỏi tiếp:
- Vậy bài danh pháp tắc phân chia như thế nào?
- Đứng ba hạng đầu là thời gian, không gian và thôn phệ. Đây là ba loại pháp tắc được xưng là mạnh nhất trong tất cả các loại pháp tắc. Trong các võ giả đồng cấp, người nắm giữ một trong ba loại này có sức chiến đấu mạnh hơn những người khác.
Lão tổ tông Bạch gia nói tiếp.
- Pháp tắc thôn phệ?
Nghệ Phong thì thầm một tiếng nói:
- Là pháp tắc của Phệ Châu
Lão tổ tông Bạch gia nói:
- Pháp tắc của Phệ Châu xác thực là pháp tắc thôn phệ, nhưng kém rất xa pháp tắc thôn phệ do các võ giả tự mình lãnh ngộ. Dù sao, đây không phải của mình, mà đi mượn của ngoại vật. Tuy vậy nó cũng cường hãn hơn pháp tắc bình thường.
- Vậy tại sao pháp tắc thời gian và không gian đứng thứ nhất và thứ hai?
Nghệ Phong hỏi.
- So sánh với pháp tắc Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì hai loại pháp tắc trên đã vượt quá phạm trù người bình thường. Ngươi thử nghĩ một chút xem, trong lúc đánh nhau, đối phương đột nhiên khống chế được thời gian thì sẽ ra sao? Thời gian là tốc độ nhanh nhất, đồng thời cũng tạo ra lực công kích mạnh nhất? Đương nhiên không gian cũng có thể coi như rất nhanh, hơn nữa còn có hiệu quả trấn áp.
Lão tổ tông Bạch gia nói:
- Ít ra, khống chế bên trong không gian của mình, có thể áp chế thực lực của đối phương, hơn nữa còn có thể hấp thụ lực lượng trong đó, gia tăng công kích.
- Bất quá, pháp tắc chi lực không cưỡng cầu được, thích hợp nhất với ngươi cái gì, tự nhiên sẽ cho ngươi cái đó. Đương nhiên, nếu vận khí của ngươi tốt thì có thể khống chế vài loại pháp tắc. Haha, nhưng cũng chưa chắc là có nhiều sẽ tốt.
Lão tổ tông Bạch gia giải thích.
Nghệ Phong gật gật đầu, lập tức nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết. Hắn như nửa nhìn nửa không vào cặp chân thon dài của nàng rồi nói:
- Tiền bối, bên ngoài tung tin đồn những phần da cừu này có liên quan tới việc đi vào Thánh cấp. Không biết chuyện có thật như vậy không?
- Tiến vào Thánh cấp?
Lão tổ tông Bạch gia nở nụ cười khinh thường:
- Những lời đồn đó có thể coi như đúng, chỉ có điều nếu coi tác dụng của nó chỉ là tiến vào Thánh cấp thì quá coi thường giá trị của nó rồi.
Đôi mắt của Nghệ Phong đột nhiên sáng ngời:
- Chẳng lẽ nó còn có công dụng khác?
- Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, nhưng ta cũng không dám đảm bảo về tính chân thật của nó. Ở trong một đoạn thời kì nào đó của viễn cổ, đại lục rất phồn hoa, khi đó tu luyện giả đếm không hết. Tất cả đều tu luyện tới trạng thái đỉnh phong. Năm đó những Chí Tôn yêu nghiệt nhất là Tiên, Tà và Yêu Thánh. Ba người sở hữu ba loại pháp tắc tu luyện đến mức tận cùng. Khi đó chỉ cần họ dậm chân một cái đều có thể khiến đại lục lâm vào khủng hoảng.
Đương nhiên, những chí tôn tân tấn như bọn họ đều bị những lão Chí Tôn khiêu khích. Những người này cậy già lên mặt muốn áp chế ba người, trong cơn giận dữ, ba người khiêu chiến từng lão Chí Tôn một và đánh bại họ.
Nghệ Phong nghe Lão tổ tông Bạch gia nói mà máu huyết trong người sôi trào, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy được những người đó kinh tài tuyệt diễm như thế nào. Đó mới chân chính là truyền thuyết.
- Lúc ấy tuy ba người chưa phải là thực lực mạnh nhất, nhưng thời đại đó không ai có thể vượt qua họ. Thế nhưng, đúng vào lúc này, lại xảy ra một kiện khiến đại lục đều chấn động. Hai lão Chí Tôn, bởi vì đại nạn mà chết. Ngươi không ở Viễn Cổ cho nên không biết Chí Tôn đại biểu cho ý nghĩa gì. Cái chết của một Chí Tôn nhấc lên một hồi phong ba thật lớn.
Chấn động đó đương nhiên cũng lan tới ba vị Chí Tôn, so với người bình thường thì họ càng thêm rung động. Dù cho nhân vật cường hãn như Chí Tôn cũng không thể ngăn cản bánh xe thời gian. Điều này không thể nghi ngờ chính là một cái gai trong lòng bọn họ. Đạt tới cấp độ Chí Tôn chính là một lòng hướng tới vĩnh sinh bất diệt, thế nhưng hai chí tôn đã chết. Tức là sẽ có một ngày ba người phải chết.
- Bị kích thích bởi chuyện này, ba vị Chí Tôn đại biến tâm tính. Nguyên bản hai vị Tiên Tà đấu với nhau nảy lửa cũng bỏ qua ân oán. Dùng đanh nghĩa ba người mời tất cả các Chí Tôn trên đại lục. Ba vị Chí Tôn này là nhân vật bậc nào? Bọn họ đã mời thì không một ai dám không đến.
Đám Chí Tôn sau khi đến đều ở trong một không gian đặc dị suốt ba tháng. Ba tháng sau tất cả các Chí Tôn phát ra Chí Tôn lệnh, yêu cầu tất cả các Thánh cấp trong vòng ba tháng phải tập hợp lại một chỗ. Năm đó ta cũng bị Chí Tôn lệnh bắt buộc phải đến, nhưng do duyên cớ bị thương không nhẹ, trốn ở di chỉ mới kiến tạo. Đồng thời không dám đi gặp những Viễn Cổ Chí Tôn đó, dù sao có một người trong đó luôn muốn chém giết ra. Tuy kháng lệnh nhưng những Chí Tôn kia cũng không thật sự tốn thời gian trở lại đại lục lùng bắt người không đi. Bọn họ chỉ cần hơn phân nửa Thánh cấp tới là được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Đây cũng là tin tức mà sau khi ta lấy được quyển da cừu mới có. Tất cả các Chí Tôn và Thánh cấp tập trung lại để kiến tạo một không gian.
- Kiến tạo một không gian? Không gian gì mà phải tập trung gần như tất cả các võ giả cao cấp của đại lục?
Trong lòng Nghệ Phong cảm thấy rung động không thôi, hắn không cách nào tưởng tượng được phải là công trình như thế nào mới cần một lượng võ giả lớn đến vậy.
- Trường Sinh Bí Cảnh!
Lão tổ tông Bạch gia nói thật chậm từng chữ một.
- Cái gì? Thực sự có Trường Sinh Bí Cảnh sao?
Nghệ Phong trợn trừng mắt nhìn lão tổ tông Bạch gia, tuy rằng hắn cũng biết được danh tự này từ quyển trục da cừu. Nhưng không mấy tin tưởng, cho tới bây giờ lại nghe lão tổ tông Bạch gia nói, hắn mới tin đây là sự thật.
- Có ai biết chuyện này không ư? Có lẽ là có, nhưng cũng có thể không. Bởi vì ta có được tin tức này nhờ một phần của da cừu, về phần có thật hay không thì ta không biết. Dù sao chuyện năm đó ta không tham dự.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
- Bất quá, có một việc chứng minh độ tin cậy của nó. Năm đó những Thánh cấp đáp ứng lời mời đi đều biến mất. Bởi vậy mà đại lục cũng bắt đầu suy tàn theo thời gian. Giống như hiện tại, Quân Cấp ở thế tục chính là đỉnh cao, nhưng vào thời đó ngay cả Thánh cấp cũng không được coi là chuyện hiếm.
Lão tổ tông Bạch gia tiếp tục nói.
- Vậy tác dụng của quyển da cừu là gì?
Nghệ Phong trực tiếp hỏi vào trọng tâm vấn đề.
- Ha ha! Nghe nói là để mở ra Trường Sinh Bí Cảnh đấy! Nếu thật là như thế, thì việc tiến vào Thánh cấp không còn là chuyện khó nữa, vì thế mà người ta đồn đãi rằng nó có liên quan tới Thánh cấp cũng đúng.
Lão tổ tông Bạch gia cười nói.
Nghệ Phong lắc lắc đầu:
- Ta vẫn không quá tin tưởng cái gọi là Trường Sinh Bí Cảnh này. Chẳng lẽ một không gian thật sự có thể khiến cho bọn họ Trường Sinh hay sao?
Lão tổ tông Bạch gia cười cười:
- Ta cũng không tin, nhưng nếu Viễn cổ Chí Tôn đã hao tâm tổn trí kiến tạo một cái Bí Cảnh như vậy chứng tỏ nó có ý nghĩa với bọn họ. Vì không đạt tới cảnh giới đó nên ta cũng không thể đưa ra đánh giá chính xác.
Nghe thấy lão tổ tông Bạch gia nói như vậy, Nghệ Phong cũng hiểu được đạo lí này:
- Mặc kệ có phải thật hay không, bất quá cũng nên đến xem thử. Tất cả Thánh cấp Viễn cổ đều tập trung tại đó, chỉ cần những điều này thôi cũng khiến người ta không thể ngăn nổi sự tò mò.
Lão tổ tông Bạch gia thở dài một hơi, lập tức nói tiếp:
- Đáng tiếc! Hiện tại ta chỉ là một đám tàn hồn, bằng không ta cũng
muốn đi xem.
Nghệ Phong tinh ý cũng không nói tiếp, hắn suy tư về tin tức mà quyển da cừu mang lại. Nếu nó là sự thật thì chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả đại lục. Khi đó đừng nói là những người này đuổi giết hắn, cho dù là Thánh cấp cũng dốc toàn bộ lực lượng truy sát hắn.
- Khó trách ngay cả đan dược Thập giai cũng không bằng được nó.
Trong khi Nghệ Phong cùng lão tổ tông Bạch gia trò chuyện thì Bạch Hàn Tuyết đã xếp gần xong quyển da cừu. Khi một miếng da cừu cuối cùng xếp vào, lập tức quyển da cừu tản mát ra một đạo bạch quang, những khe hở của chúng sáng lên. Cuối cùng những vết rách liền lại, quyển da cừu đã trở lại nguyên vẹn, không còn giống như chắp vá hay đã từng phân liệt thành chín mảnh.
Nghệ Phong cùng lão tổ tông Bạch gia thấy một màn như vậy, hai mặt nhìn nhau. Càng lúc quyển da cừu càng tản mát ra hào quang sáng rỡ, cuối cùng trở nên chói mắt. Dưới ánh mắt soi mói của Nghệ Phong, một tấm da cừu với phong cách cổ xưa, sáng long lanh giống như một loại ngọc thạch. Đồ án phía trên nó không ngừng lưu chuyển nhìn mà hoa mắt.
Thật lâu sau hào quang mới ảm đạm đi. Theo thời gian đồ án lưu chuyển dần chậm lại.
Khi đồ án ngừng hẳn, Nghệ Phong nhìn thấy một cái mũi tên giống như kim đồng hồ chỉ phương hướng. Nghệ Phong kinh ngạc hỏi lão tổ tông Bạch gia:
- Đây là ý gì? Chẳng lẽ nó đang chỉ đường cho chúng ta phải đi theo hướng mũi tên này sao.
Lão tổ tông Bạch gia không trả lời, chỉ nhìn tấm bản đồ, không ngừng cau mày. Phía trên đó vẽ một bức tranh, có núi có biển giống như thế giới. Lão tổ tông Bạch gia nhìn tấm bản đồ rồi nói với Nghệ Phong:
- Đây là diện mạo của Đại lục viễn cổ.
- Ah!
Nghệ Phong sững sờ, lập tức hỏi:
- Tiền bối nhìn ra điều gì sao?
Lão tổ tông Bạch gia nhìn tấm bản đồ thêm lần nữa, sau đó ánh mắt hắn đảo qua mũi tên. Đột nhiên quay sang nói với Bạch Hàn Tuyết:
- Hàn Tuyết, ngươi chuyển động tấm bản đồ này một chút.
Bạch Hàn Tuyết gật nhẹ đầu, nhưng sau khi đổi chỗ vẫn phát hiện mũi tên vẫn không thay đổi tiếp tục chỉ về một hướng như cũ.
Lão tổ tông Bạch gia thấy vậy thì khẽ gật đầu nói:
- Nếu như ta không đoán sai thì ngươi cứ đi theo hướng mũi tên chỉ đường là được.
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
Nghệ Phong hỏi với giọng ngốc nghếch.
- Nếu không ngươi còn muốn khó thể nào nữa? Chỉ cần tập hợp đủ chín phần đã khó trong khó rồi, chỉ cần có cơ duyên, đương nhiên họ sẽ không động tay động chân quá nhiều.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
Bất quá lập tức hắn lại nhíu mày, nhìn bản đồ nói tiếp:
- Bản đồ này là một quyển trục truyền tống.
- Truyền tống quyển trục?
Nghệ Phong cầm nó lên nhìn chung quanh một chút, nhưng vẫn không phát hiện truyền tống ở chỗ nào.
- Ta có không gian pháp tắc, chẳng lẽ điểm ấy còn lầm được sao? Đây là quyển trục truyền tống cự ly ngắn.
Lão tổ tông Bạch gia nói.
- Vậy phải làm sao mới sử dụng được?
Nghệ Phong hỏi.
Lão tổ tông Bạch gia nhìn chăm chú thật lâu mới lên tiếng:
- Hẳn là huyết tế, dùng tinh huyết để khởi động nó.
Đối với lời nói của lão, Nghệ Phong cũng không nghi ngờ gật nhẹ đầu:
- Ta đã biết.
- Lão tổ tông, thứ này chỉ có thể truyền tống cự ly ngắn?
Bạch Hàn Tuyết nghe thấy là truyền tống quyển trục thì hai mắt sáng lên. Nếu có thể truyền tống tránh khỏi những người đáng ghét kia thì không còn gì tốt bằng.
Lão tổ tông Bạch gia nói:
- Ừ! Hơn nữa là định vị truyền tống. Cho nên nếu ngươi không có địa đồ nơi sắp đến thì chỉ lãng phí tinh huyết vô ích mà thôi.
Nghe thấy lão tổ tông Bạch gia nói, Bạch Hàn Tuyết không khỏi thất vọng a một tiếng.
Nghệ Phong thấy vậy thì khẽ cười:
- Yên tâm đi, chỉ là mấy con tôm tép nhãi nhép thôi, không thể tạo ra chút sóng gió nào. Chờ ta khôi phục thương thế thì không thành vấn đề nữa.
Thấy Nghệ Phong tự tin như vậy, Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu, chỉ có điều trên mặt vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
Lão tổ tông Bạch gia nhìn Bạch Hàn Tuyết không nói gì, trở lại bên trong ngọc thạch.
Nghệ Phong cẩn thận thu hồi tấm bản đồ vào trong giới chỉ, hiện giờ thứ này trân quý nhất trong những vật mà Nghệ Phong đang có.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Nghệ Phong ở lại di chỉ Viễn cổ trong một tháng, sau khi lãng phí không ít dược vật, thương thế của hắn mới khôi phục bằng một tốc độ kinh người.
Trong quá trình chữa thương, Ngũ Hành tuần hoàn có một tác dụng kì trọng yếu. Nó giúp làm ôn hòa những dược vật, ổn định thương thế bên trong lục phủ ngũ tạng.
Thương thế khôi phục hơn phân nửa là do nguyên nhân Ngũ Hành tuần hoàn. Nếu không phải bị thương quá nặng, Nghệ Phong nghĩ thầm chỉ cần Ngũ Hành tuần hoàn có thể giải quyết toàn bộ.
Cứ như vậy, rất nhanh hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Nghĩ đến hiệu quả của Ngũ Hành tuần hoàn, Nghệ Phong không khỏi nhớ lại lời Triệu lão đã nói. Bất luận vật gì đều là do Ngũ Hành tạo thành, ngay cả tính mạng cũng không ngoại lệ.
Bạch Hàn Tuyết vẫn tìm hiểu Tiên Thuật ngũ thức, vì đã nhận được truyền thừa từ lão tổ tông Bạch gia nên nàng tu luyện rất nhanh. Những ngày này, dường như đã mơ hồ nắm được tinh túy của Tiên Thuật ngũ thức.
Ánh mắt của Nghệ Phong tiếp tục đảo qua hai cặp chân thon dài, hấp dẫn của Bạch Hàn Tuyết. Bạch Hàn Tuyết tự nhiên nhận ra ánh mắt của hắn, sắc mặt nàng hơi nóng lên, tâm trí rối loạn không thể tiếp tục tu luyện.
Bạch Hàn Tuyết hơi co hai chân lại, tựa hồ muốn che chắn ánh mắt của Nghệ Phong, nhưng không nghĩ tới hành động này lại càng khiến Nghệ Phong bắt đầu tưởng tượng lan man.
Cảm giác được ánh mắt của Nghệ Phong càng thêm nóng bỏng, cho dù là Bạch Hàn Tuyết luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy bối rồi. Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhún nhún vai biểu thị mình vô tội, trong lòng thầm nghĩ ai bảo trời sinh chân ngươi đẹp như vậy:
- Tiên Thuật ngũ thức nàng cứ tu luyện cho tốt, nhưng đừng nên thi triển trước mặt người ngoài, nếu không khó tránh khỏi việc giết người diệt khẩu.
- Hả?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhún nhún vai cười nói:
- Đợi qua một thời gian nữa, ta sẽ truyền bá Tiên Thuật ngũ thức này cho tất cả mọi người trên đại lục tu luyện. Khi đó cho dù Tiên Phủ có muốn gây phiền toái cũng không thể tìm nhiều người như vậy. Chúng ta có thể yên tâm dùng.
Nghe thấy Nghệ Phong thích thú với trò này, Bạch Hàn Tuyết trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ đúng là phong cách của Nghệ Phong.
Bạch Hàn Tuyết không chú ý vấn đề này lắm, nàng hỏi Nghệ Phong:
- Những võ giả bên ngoài không ít, chúng ta ra ngoài như thế nào?
- Xông ra là được!
Nghệ Phong cười nói.
- Xông ra là được?
Bạch Hàn Tuyết cau mày:
- Thực lực của chúng ta đúng là có thể xông ra, bất quá cũng rất nguy hiểm.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Đợi một chút nữa nàng sẽ hiểu.
Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết tin tưởng Nghệ Phong, nhưng vẫn hỏi lại:
- Chừng nào thì bắt đầu?
- Đợi chút ít thời gian nữa.
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:
- Tuy thương thế của ta đã khôi phục nhưng thực lực vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.
Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu, lão tổ tông Bạch gia từ trong ngọc thạch đi ra. Hắn nhìn thoáng qua hai người rồi nói với Nghệ Phong:
- Ngươi là truyền nhân của Tà Chí Tôn, sau này hãy giúp đỡ Bạch gia một chút. Năm đó, ta tưởng rằng Bạch gia sẽ huy hoàng trong tay ta, nhưng không ngờ chỉ một việc sai lầm đã khiến Bạch gia lụn bại.
- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ cố gắng hết sức.
Nghệ Phong khom người nói.
- Ừ.
Lão tổ tông Bạch gia nhìn Nghệ Phong, sau đó quét mắt về phía Bạch Hàn Tuyết. Đạo tàn hồn cuối cùng hóa thành hồn lực dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng.
Khí thế của nàng bắt đầu tăng vọt một cách điên cuồng, rồi sau đó bình thường trở lại.
Bạch Hàn Tuyết phát giác hồn lực của mình đã tăng lên phạm vi lớn, trong lòng có chút hoảng hốt. Nàng hiểu rằng vị tổ tiên ưu tú nhất Bạch gia giờ phút này mới chân chính biến mất giữa thiên địa.
….
Tiếp tục ở trong không gian này trong hai ngày, tinh khí thần của Nghệ Phong triệt để khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Bạch Hàn Tuyết cũng khôi phục lại tâm tình khi lão tổ tông Bạch gia biến mất, nàng nhìn Nghệ Phong có vẻ hăng hái, khóe miệng mang theo sự vui mừng nói:
- Hiện tại đi ra ngoài sao?
Bạch Hàn Tuyết ở đây một thời gian đã lâu, tuy rằng còn chưa nắm giữ hoàn toàn truyền thừa, nhưng lão tổ tông đã biến mất, nàng không muốn tiếp tục sống ở chỗ này nữa.
Nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt, hai chân thon dài, kiều đồn ngạo nghễ ưỡn lên tản ra vô hạn mỹ cảm, hỏa khí ở bụng dưới của hắn bành trướng.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong nhìn hai chân nàng thì không khỏi bực bội, nàng nổi giận quát to:
- Ngươi có muốn sờ một cái không?
- Ah...
Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức nhìn Bạch Hàn Tuyết nuốt từng ngụm nước nói:
- Cái này không tốt lắm đâu. Cô nam quả nữ.
Bạch Hàn Tuyết nghe thấy lời Nghệ Phong nói suýt nữa tức chết. Chẳng lẽ hắn không nghe ra nàng đang nói mát sao? Vậy mà còn thuận gậy thọc luôn bánh xe. Thấy ánh mắt Nghệ Phong tiếp tục nhìn đùi mình, nàng hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới Nghệ Phong nữa.
Thế nhưng, nguyên lai tưởng rằng Nghệ Phong sẽ thu liễm, ai ngờ nàng vẫn phát hiện ánh mắt Nghệ Phong vẫn sáng quắc nhìn nàng. Điều này khiến cho Bạch Hàn Tuyết bực bội:
- Ngươi còn muốn ra ngoài hay không?
- Ah!
Lúc này Nghệ Phong mới phản ứng, hắn nhìn Bạch Hàn Tuyết nói rất chân thành:
- Ta còn muốn sờ một cái trước đã, việc ra ngoài để sau đi.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, trên mặt dần hiện ra một rặng mây đỏ, nhìn say lòng người đến cực điểm.
Nguyên lai tưởng rằng Bạch Hàn Tuyết sẽ nổi bão, nhưng không ngờ nàng lại đứng một chỗ thẹn thùng khiến cho Nghệ Phong khẽ giật mình. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thật sự thò tay đụng vào chân Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết thấy bàn tay của Nghệ Phong đưa tới, thân thể đột nhiên căng thẳng nhưng sau đó liền trầm tĩnh lại. Nàng cắn cắn bờ môi, ánh mắt nhìn về hướng khác, xem như không thấy tay của hắn.
Tay của Nghệ Phong vừa chạm vào cái đùi trắng như tuyết của Bạch Hàn Tuyết, trong lòng bỗng nhảy lên, hơi có cảm giác lưu luyến, tay hắn trải rộng khắp đùi nàng, hơi nhấn nhẹ.
Bạch Hàn Tuyết cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, nhưng chưa kịp chờ nàng thở ra thì một bàn tay bắt đầu di động lên phía trên. Điều này khiến cho Bạch Hàn Tuyết bực bội, lúc này cũng không biết làm thế nào, nàng đành dùng bàn tay trắng nõn mềm mại của mình đè lên tay của Nghệ Phong.
Nghệ Phong rất chân thành gật đầu, nhìn Bạch Hàn Tuyết với vẻ mặt vô tội, hắn nói:
- Tay của ta còn chưa rời khỏi chân của nàng, lần sờ này còn chưa chấm dứt mà.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong giải thích giống như lâu không bị đánh trở nên ngứa thịt, nàng nhịn không được cười rộ lên. Nhân cơ hội này, bàn tay ma quái của Nghệ Phong tiếp tục di động. Hai chân của Bạch Hàn Tuyết bị Nghệ Phong đụng vào giống như có dòng điện chạy qua, sắc mặt nàng đỏ ửng tản ra xuân tình nhộn nhạo.
- Nghệ Phong...
Thanh âm của Bạch Hàn Tuyết mang theo sự rung động, nàng nhẹ giọng kêu lên không dám nhìn thẳng vào mặt Nghệ Phong.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Nghệ Phong nghe thấy Bạch Hàn Tuyết thở nhẹ liền ngừng động tác nhìn nàng.
Thế nhưng dưới sự soi mói của Nghệ Phong, bàn tay của Bạch Hàn Tuyết vẫn đang đè lấy tay của Nghệ Phong, nhưng hai mắt nàng đã nhắm lại. Hàng lông mi khẽ nhíu một cái, khiến nàng càng thêm mê người.
Bộ dáng này làm sao có thể làm cho Nghệ Phong nhịn được, hắn chồm lên ngậm lấy đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng. Bị Nghệ Phong tập kích, cánh tay Bạch Hàn Tuyết cũng ôm chặt lấy thân thể hắn. Mặc dù toàn thân nàng vẫn có chút cứng ngắc nhưng vẫn không phản kháng.
Nghệ Phong bị lửa dục kích động, bàn tay hắn di động trên đùi Bạch Hàn Tuyết, ở một nơi nào đó khẽ chạm vào. Mà một chỗ khác của nàng có hơi ướt khiến Bạch Hàn Tuyết có hơi xấu hổ, lúc này Nghệ Phong mới bỏ tay ra cởi y phục trên người nàng xuống.
Nhưng cổ áo của Bạch Hàn Tuyết có nút buộc trang sức đặc biệt rất khó cởi, vì thế hắn không chút nghĩ ngợi, đấu khí trong cơ thể bùng lên một tia chấn nát y phục.
- Ngươi thật bá đạo!
Bạch Hàn Tuyết thấy y phục của mình bị Nghệ Phong chấn nát, có chút dở khóc dở cười nhìn hắn thấp giọng nói.
Bất quá, lập tức Bạch Hàn Tuyết liền phát hiện Nghệ Phong không tiếp tục làm điều gì, ánh mắt rất chăm chú nhìn vào nơi nào đó đang nhô ra. Lúc này Bạch Hàn Tuyết mới nhớ nửa thân trên của mình không mặc gì, hoàn toàn bại lộ trước mắt Nghệ Phong.
- A...
Nàng cúi đầu a một tiếng, sắc mặt đỏ bừng. Bạch Hàn Tuyết dùng hai tay ôm thật chặt đầu của Nghệ Phong không để hắn nhìn mình nữa.
Bị Bạch Hàn Tuyết kéo xuống vùi mặt vào đồi núi đang nhấp nhô, trong nháy mắt hắn cảm thấy thật khó thở. Bất quá đối với đãi ngộ như vậy, Nghệ Phong cũng vui vẻ hưởng thụ. Bàn tay hắn không chậm đưa về phía đôi chân mê người.
Có kinh nghiệm vừa rồi, vì thế Nghệ Phong trực tiếp vận dụng phương pháp thô bạo nhất. Trực tiếp chấn vụn y phục của nàng, ngay lập tức một thân thể hoàn mỹ khiến người ta hít thở không thông xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Hô hấp của Nghệ Phong càng thêm dồn dập, một tay ôm Bạch Hàn Tuyết, còn chân kia khẽ đẩy đôi chân ngọc của nàng ra.
- Đừng...
Thấy hành động này, đôi chân của nàng càng khép lại.
- A! Đại tỷ, nàng không thể trêu người ta như vậy.
Nghệ Phong dở khóc dở cười, lúc này còn không được, vậy thì đúng là nghẹn chết người.
Bạch Hàn Tuyết nhẹ gắt một cái, nàng nhận thấy nơi nào đó trên người Nghệ Phong đang nóng lên, cứng ngắc chạm vào thân thể nàng. Lúc này Bạch Hàn Tuyết mới gục đầu vào bên tai Nghệ Phong, nói với giọng run rẩy:
- Nhẹ một chút. Ta hơi sợ.
- Ừ!
Nghệ Phong nhẹ giọng đáp ứng, động tác chậm rãi hơn. Sau cái nhíu mày của Bạch Hàn Tuyết, hắn chậm rãi tiến vào trong. Một cảnh tượng vô cùng xuân sắc diễn ra.
…
Ngoài sức tưởng tượng của Nghệ Phong, Bạch Hàn Tuyết thường ngày nhu nhược là thế, vậy mà đến phút cuối trở nên điên cuồng. Không thể không thừa nhận, đôi chân kia có tác dụng vô cùng mạnh. Nghệ Phong chinh phạt thật lâu, cuối cùng Bạch Hàn Tuyết thật sự không thể kiên trì được, hắn mới chậm rãi dừng lại.
Nàng ôm lấy Nghệ Phong thở hổn hển, sau đó không chút nghĩ ngợi hung hắn cắn một cái lên bả vai Nghệ Phong.
- A!
Nghệ Phong không hiểu tại sao Bạch Hàn Tuyết lại nổi điên, nhưng hắn vội vàng áp chế đấu khí trong cơ thể, sợ bùng phát làm gãy răng nàng.
- Vẫn biết ngươi không an phận, lúc này mãn nguyện rồi chứ?
Bạch Hàn Tuyết thấy tay của Nghệ Phong vẫn còn dừng trên chân mình thì tức giận nói.
- Như nguyện? Còn sớm vậy ? Ta có rất nhiều tư thế còn chưa nếm thử. Lần sau nàng chủ chủ động, ta tùy ý cho nàng đong đưa là được.
Nghệ Phong có chút tà ác thì thầm, trong đầu nghĩ tới Yêu Hậu động tình năm đó làm bao nhiêu tư thế giống trong phim. Chỉ bất quá ngại đây là lần đầu tiên của Bạch Hàn Tuyết vì thế Nghệ Phong không tiện biểu lộ.
Bạch Hàn Tuyết nghe thấy Nghệ Phong nói như vậy, khuôn mặt nàng đỏ ửng, khẽ gắt:
- Có quỷ mới làm như vậy.
Nghệ Phong nhún nhún vai, đối với cái đề tài này không muốn bàn luận thêm, nếu không lúc đó coi chừng bị người ta tính toán.
Cảm giác được bàn tay Nghệ Phong không an phận vẫn di động trên đùi mình, Bạch Hàn Tuyết bất đắc dĩ nhìn Nghệ Phong. Không biết từ lúc nào, Nghệ Phong đã có một suy nghĩ tà ác với đôi chân của nàng.
- Nếu không chúng ta ở lại nơi này một thời gian ngắn nữa.
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết rất chăm chú hỏi.
Bạch Hàn Tuyết sao lại không biết Nghệ Phong đánh chủ ý gì, nàng trợn mắt lườm Nghệ Phong một cái rồi nói:
- Ngươi đừng có nằm mơ.
Nghệ Phong rất bất đắc dĩ nhìn Bạch Hàn Tuyết, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân quả là thích làm chuyện lùa dối bản thân. Dù sao đã trải qua một lần, thêm mấy lần nữa có sao đâu.
Trong lúc Nghệ Phong trầm mặc thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Bạch Hàn Tuyết:
- Vậy ở đây thêm ba ngày nữa.
Nếu không phải thính lực của Nghệ Phong kinh người, có lẽ không thể nghe thấy những lời này. Nghệ Phong cười nhẹ một tiếng, hắn cúi đầu tiếp tục hôn nàng.
…
Trong thời gian ba ngày, Nghệ Phong cùng Bạch Hàn Tuyết ở cùng nhau. Tuy rằng nàng vẫn không chịu buông thả, nhưng so với lần thứ nhất thì tốt hơn nhiều. Bị Nghệ Phong quấn lấy, Bạch Hàn Tuyết thẹn thùng bỗng nhiên thử một tư thế mới khiến Nghệ Phong hết sức sung sướng.
Cuộc sống ăn chơi trụy lạc ở đây trôi nhanh hơn so với tượng tượng của Nghệ Phong, tuy hắn vui đến nỗi quên trời quên đất, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, cùng Bạch Hàn Tuyết đứng thu dọn rồi chuẩn bị rời khỏi.
Tuy rằng ở đây thâu tình rất tốt, nhưng cũng không thể cứ ở mãi chỗ này được.
- Ngươi có biện pháp nào không?
Bạch Hàn Tuyết từ khi cùng Nghệ Phong phát sinh tầng quan hệ kia thì ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên càng thêm nhu hòa.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Nàng cứ theo ta ra ngoài là được.
- Ừ.
Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết không biết Nghệ Phong muốn làm cái gì, nhưng nàng vẫn gật nhẹ đầu, sóng vai cùng hắn ra khỏi di chỉ.
Một đám người đang chờ hắn tới phát điên chứng kiến Bạch Hàn Tuyết cùng Nghệ Phong đi ra, ánh mắt kìm không được dời xuống cặp đùi thon dài của nàng. Trong lòng thì thầm nghĩ, chúng ta ở bên ngoài đau khổ chờ đợi, mà Nghệ Phong lại ở bên trong chàng chàng thiếp thiếp cùng tình nhân. Thật là không công bằng.
Cả đám lập tức vây quanh Nghệ Phong cùng Bạch Hàn Tuyết tầng tầng lớp lớp, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Giao thứ đó ra đây.
Nghệ Phong cười nói:
- Cách đây không lâu, có một Á Thánh đã vẫn lạc trong tay ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng mình có thể lợi hại hơn Á Thánh sao?
Một câu nói này khiến cho cả đám trầm mặc một hồi, nhưng rất nhanh có một võ giả lên tiếng:
- Bất quá, ngươi chắc chắn cũng bị trọng thương, tối đa thực lực của ngươi chỉ tương đương với Á Thánh.
Nghệ Phong quét mắt nhìn đối phương, thấy hắn cũng ẩn ẩn có pháp tắc ba động, có lẽ cũng có thực lực Á Thánh. Trong lòng Nghệ Phong thầm nghĩ, khó trách bọn họ lại khoa trương như thế.
Một Á Thánh đi trước làm tiên phong, quả thật không thể coi thường được.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥