Diệp Lăng Phi không thừa nhận mình đánh người, Đường Hiểu Uyển nghe từ người đồng nghiệp nói Diệp Lăng Phi không chỉ ném Tôn Hằng Viễn ra khỏi phòng làm việc mà còn khiến Chu Tuấn phải nằm viện.
- Em nghe đồng nghiệp nói anh đánh người nên muốn hỏi một chút.
Đường Hiểu Uyển nhỏ giọng nói.
- Không có chuyện gì đâu, anh chỉ dọa cho tên khốn kiếp Chu Tuấn một chút thôi mà, kết quả là tên khốn kiếp đó tự đụng vào tường nên mới xảy ra chuyện này. À, Hiểu Uyển, em mau ăn cơm đi, để lâu nguội đấy.
Diệp Lăng Phi giục Đường Hiểu Uyển ăn. Đường Hiểu Uyển biết Diệp Lăng Phi không chịu nói nên nàng cũng không hỏi tiếp nữa mà cúi đầu xuống ăn cơm.
Diệp Lăng Phi ăn rất nhanh, Đường Hiểu Uyển mới ăn được mấy miếng mà hắn đã ăn xong rồi. Đẩy đĩa thức ăn về phía trước, Diệp Lăng Phi cười hề hề nói:
- Hiểu Uyển, anh về phòng làm việc ngủ trước đây. Nếu như buổi trưa rảnh rỗi thì cứ tìm anh.
- Như vậy không tốt đâu, em sẽ quấy rối giấc ngủ của anh.
Đường Hiểu Uyển lo lắng nói.
- Không sao, lúc nào anh cũng hoan nghênh Hiểu Uyển tới.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, xoay người rời khỏi bàn ăn. Đường Hiểu Uyển lướt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến mình lúc đó mới yên lòng cúi đầu ăn. Nàng đang thầm nghĩ nếu như buổi trưa đi tìm Diệp Lăng Phi, liệu có bị đồng nghiệp hiểu nhầm không?
Diệp Lăng Phi quay trở lại Bộ tổ chức, thấy trong phòng không có ai, hắn đoán chắc là mọi người đang đi ăn cơm. Diệp Lăng Phi trở về phòng làm việc của mình, trong đó có một chiếc phòng nhỏ, một chiếc giường đưuọc kê ở đấy, để khi nào mệt mỏi Diệp Lăng Phi có thể nghỉ ngơi một chút. Nằm trên giường, Diệp Lăng Phi nghĩ tới Chu Hân Mính, từ sau khi hắn và Chu Hân Mính phát sinh quan hệ thì không hề có liên lạc gì với nàng. Hắn liên tục gọi điện nhưng Chu Hân Mính không nghe máy. Diệp Lăng Phi gửi cho Chu Hân Mính một cái tin nhắn hỏi xem Chu Hân Mính đang làm gì. Kết quả đúng như Diệp Lăng Phi dự liệu, tin nhắn này một đi không trở lại, không hề có tin hồi âm.
Diệp Lăng Phi vắt tay lên trán, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Chu Hân Mính, lẽ nào cô nghĩ rằng quan hệ giữa tôi và cô thực sự có thể cắt đứt như vậy sao?”
Đường Hiểu Uyển ăn cơm xong liền quay trở về Bộ tổ chức. Nhìn cả phòng làm việc và hành lang không có ai, nàng rón rén như một kẻ trộm, đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi ra.
- Diệp đại ca.
Đường Hiểu Uyển thấy trong phòng làm việc không có ai, nàng khẽ gọi.
- Hiểu Uyển, anh ở trong này.
Giọng nói của Diệp Lăng Phi truyền ra từ bên trong căn phòng nhỏ. Đường Hiểu Uyển do dự một lúc rồi cũng đưa tay đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ đó.
- Diệp đại ca, em có chút việc muốn hỏi anh.
Đường Hiểu Uyển đứng ở trước giường, hai tay nàng nắm lại, dịu dàng nói.
- Anh thấy em không cần hỏi nữa đâu, có phải em muốn hỏi tại sao anh đánh người đúng không?
- Buổi sáng em thấy anh đi ra ngoài, tâm trạng vẫn còn rất tốt. Thế mà đến buổi trưa, những đồng nghiệp trong công ty lại nói Diệp đại ca đánh người. Bọn họ còn nói lần này Diệp đại ca sẽ gặp phiền toái lớn. Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn đều là người không thể chọc vào được, nếu như đắc tội với hai người đó, rất có thể Diệp đại ca sẽ bị đuổi khỏi công ty.
Diệp Lăng Phi biết Đường Hiểu Uyển đang lo lắng cho mình, nàng sợ vì mình đắc tội với hai người kia mà bị đuổi ra khỏi công ty. Diệp Lăng Phi ôm lấy thắt lưng Đường Hiểu Uyển, hắn cười ha hả nói:
- Nha đầu ngốc, em cho rằng anh sợ bị đuổi ra khỏi công ty sao. Không làm ở đây thì anh sẽ làm chỗ khác, lo gì.
- Không phải như thế, Diệp đại ca, nếu như anh rời khỏi công ty thì sau này em không được nhìn thấy anh nữa.
Đường Hiểu Uyển ngượng ngùng nói:
- Em muốn được nhìn thấy Diệp đại ca.
Nàng dựa đầu vào người Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Em muốn ngày nào cũng được nhìn thấy Diệp đại ca.
- Tiểu nha đầu, muốn nhìn thấy anh thì có khó gì đâu. Nếu không thì em chuyển qua ở với anh, hai người chúng ta ngủ cùng một giường, thì không phải ngày nào em cũng nhìn thấy anh sao. Lại còn có thể thấy được tất cả những thứ khác trên người của anh nữa, buổi tối đi ngủ anh thường không mặc quần áo.
Mặt Đường Hiểu Uyển đỏ bừng như quả gấc, nàng ngượng ngùng dựa sát đầu vào vai Diệp Lăng Phi. Chu cái miệng nhỏ nhắn, hồng hồng của nàng nói:
- Diệp đại ca, lúc nào anh cũng chọc Hiểu Uyển. Anh mà còn khi dễ Hiểu Uyển như vậy nữa, Hiểu Uyển sẽ không thèm để ý đến anh đâu.
- Khó làm được lắm, tại sao anh lại có thể để Hiểu Uyển không để ý đến anh được. Sau này anh sẽ không khi dễ em nữa, như vậy được chưa.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa môi tới gần Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì, đôi mắt thanh tú của nàng khép lệ, hai hàng lông mi khẽ rung rung. Đường Hiểu Uyển bắt đầu thở gấp, hơi thở của nàng như hương hoa lan truyền đến khiến thần kinh của Diệp Lăng Phi bị kích thích. Rốt cuộc thì Diệp Lăng Phi cũng rời môi mình ra khỏi đôi môi mọng nước của Đường Hiểu Uyển.
Tay phải Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Đường Hiểu Uyển, thân thể ngả về phía trước, chậm rãi đặt Đường Hiểu Uyển nằm trên giường rồi đè lên người nàng.
Khi môi hai người tách nhau ra thì Đường Hiểu Uyển mới mở mắt. Nàng dùng đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ lên, hô hấp gấp dần, bộ ngực sữa của nàng cứ phập phồng dữ dội.
Diệp Lăng Phi lại cúi đầu hôn lên môi Đường Hiểu Uyển, đồng thơi tay phải hắn đặt lên trên bộ ngực của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhắm mắt lại, miệng nàng khẽ mở, phát ra những tiếng rên khe khẽ. Diệp Lăng Phi bị Đường Hiểu Uyển câu dẫn khiến dục hỏa của hắn bừng cháy, hắn thật sự muốn cùng với Đường Hiểu Uyển ở chỗ này. Bộ ngực sữa căng tròn mềm mại của nàng khiến hắn càng không kiềm chế nổi bản thân. Diệp Lăng Phi đưa tay từ bên ngoài luồn vào trong áo Đường Hiểu Uyển rồi thẳng tay cởi bỏ chiếc áo lót của nàng. Đường Hiểu Uyển bắt đầu cảm thấy hưng phấn, mỗi khi Diệp Lăng Phi dùng bàn tay của hắn nắn bóp bộ ngực Đường Hiểu Uyển khiến nàng cảm thấy những khoái cảm, không kiềm chế được. Tuy rằng nội tâm nói cho Đường Hiểu Uyển biết phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi là một chuyện sai lầm thế nhưng nàng lại không thể dùng lý trí để khống chế lại khát khao được Diệp Lăng Phi âu yếm của mình.
Cạch, cạch.
Tiếng gõ cửa truyền đến dường như phá tan dục hỏa của Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển dường như tỉnh táo trở lại, nàng cố sức đẩy Diệp Lăng Phi đang đè lên người mình ra rồi ngồi dậy thở hổn hển.
- Diệp đại ca, chúng ta không thể làm như vậy được. Em và anh là bạn tốt, không thể làm như vậy được.
Tuy rằng Đường Hiểu Uyển nói với Diệp Lăng Phi như vậy nhưng chính nàng cũng không tin vào điều đó. Trong lòng Đường Hiểu Uyển hết sức mâu thuẫn, nàng vừa muốn có quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi lại vừa muốn duy trì quan hệ bạn bè này. Nàng sợ một ngày nào đó, nếu như giới hạn này bị phá vỡ thì quan hệ giữa nàng và Diệp Lăng Phi sẽ có thay đổi. Đối với một người chưa từng yêu như Đường Hiểu Uyển, nàng rất sợ sẽ bị rơi vào lưới tình rồi không thể thoát ra được. Nàng đã xem qua nhiều phim tình cảm trên TV, rất nhiều những người yêu nhau phải xa nhau mãi mãi, nàng rất sợ phải đối mặt với chuyện đó. Đường Hiểu Uyển ngây thơ cho rằng chỉ cần mình và Diệp Lăng Phi duy trì quan hệ bạn bè thì sẽ được ở gần nhau mãi mãi.
Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra những mâu thuẫn trong lòng Đường Hiểu Uyển, hắn không hề có thêm bất kỳ một động tác gì nữa mà nhỏ giọng nói:
- Em đừng đi ra, để anh ra xem có chuyện gì.
Nói xong, Diệp Lăng Phi để Đường Hiểu Uyển trong phòng rồi đi ra ngoài phòng làm việc, mở cánh cửa ra.
Từ Oánh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nàng không hề có chút biểu cảm gì, nói:
- Giám đốc, tới giờ họp rồi.
- Tôi biết rồi.
Diệp Lăng Phi đang định đóng cửa thì lại nghe thấy Từ Oánh bổ sung thêm;
- Họp ở phòng hội nghị chung.
- Được rồi, tôi biết rồi. Cô đi trước đi, tôi sẽ đến ngay.
Diệp Lăng Phi xua tay bảo Từ Oánh có thể đi được rồi. Trước khi đi, Từ Oánh khẽ liếc mắt vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nàng cảm thấy có chút nghi ngờ.
Diệp Lăng Phi đóng cửa lại rồi bảo Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài. Hắn ôm đống tài liệu về hạng mục cải tạo trên bàn làm việc vào ngực, nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, bây giờ anh phải đi họp. Chờ sau khi anh ra khỏi đây thì em hẵng ra nhé.
Đường Hiểu Uyển gật đầu. Diệp Lăng Phi đang định xoay người đi ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy tiếng Đường Hiểu Uyển ở phía sau:
- Diệp đại ca, anh phải cẩn thận đấy. Em không muốn anh rời khỏi công ty.
- Anh biết rồi.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đi ra ngoài phòng làm việc.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi ôm đống tài liệu đi vào thang máy xuống tầng một, chờ khi thang máy mở ra thì hắn nhanh chóng bước ra. Đúng lúc đó Trần Ngọc Đình cũng đi từ chiếc thang máy khác xuống đến đấy, thấy Diệp Lăng Phi cũng xuất hiện, Trần Ngọc Đình hơi sửng sốt một chút rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Giám đốc Diệp, không phải anh đang nằm viện sao. Tại sao lại xuất viện nhanh vậy?
Trần Ngọc Đình cầm một đống tài liệu, nàng cần phải làm rõ những vấn đề về hạng mục kia trong hội nghị.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi nghe nói lãnh đạo phó tổng Trần của tôi đã xảy ra chuyện, thế nên với cương vị là một thuộc hạ của cô tôi cần phải nhanh chóng tới đây để trợ giúp cô. Phó tổng Trần, tuy rằng tôi không giúp được cô cái gì thế nhưng tôi sẽ khích lệ tinh thần cô. Cố gắng lên, tôi tìn rằng người thắng nhất định là cô. Oh, quên mất, tôi vừa mới đánh cuộc với người khác, tôi cuộc cô sẽ thắng, cô nhất định đừng để tôi phải thất vọng đấy.
Trần Ngọc Đình rất muốn hỏi Diệp Lăng Phi: “Anh nghĩ tôi đang đánh nhau à?” Thế nhưng nàng lại không nói, mà chỉ thản nhiên cười nói:
- Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không có gì mà phải sợ hãi cả. Ngược lại thì giám đốc Diệp cần phải chú ý hơn đấy, tình hình của anh còn nguy hiểm hơn cả tôi nữa.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ trán, hắn tỏ vẻ hồ đồ hỏi:
- Phó tổng Trần có ý gì?
- Anh còn muốn giả bộ à? Hừ, Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh không nhớ hôm qua đã làm chuyện gì à?
Trần Ngọc Đình vừa thấy bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy, không nhịn nổi nữa.
Quả thật lần này không phải là Diệp Lăng Phi giả bộ, hắn thức sự không nhớ hôm qua giữa hắn và Trần Ngọc Đình đã xảy ra chuyện gì: “Không phải là vì đánh Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn mà có quan hệ tới cô ấy chứ?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi không rõ Trần Ngọc Đình nói chuyện gì. Vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt, không hiểu hỏi:
- Tôi thật không nhớ sáng nay tôi đã làm việc gì.
Trần Ngọc Đình hừ lạnh nói:
- Giám đốc Diệp, anh không nhớ sáng nay anh làm chuyện gì thật ư? Được rồi, để tôi nhắc nhở anh, sáng này anh đánh cho giám đốc Bộ sản xuất Chu Tuấn phải nhập viện. Tôi mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì nhưng anh đã nói với Chu Tuấn một số chuyện không nên nói.
Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ ra việc của Chu Tuấn. Hắn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Trần Ngọc Đình lại tới đây để làm khó mình. Thế là, hắn liền cất tiếng cười ha hả:
- Phó tổng Trần, có phải cô đã được Chu Tuấn nói lại mọi chuyện cho cô đúng không? Cô đừng có hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tên tiểu tử này nói chuyện thật là khó nghe, tôi nhịn không được nên mới tức giận với hắn một chút mà thôi. Nếu thật sự bởi vì tôi nói những lời kia mà làm cho cô tức giận thì coi như tôi xin lỗi cô được chưa?
Lục Tuyết Hoa, phụ tá của Trần Ngọc Đình có nghe qua chuyện phát sinh hôm qua ở bộ sản xuất, chuyện xấu này đã truyền đi khắp trong công ty. Chuyện Diệp Lăng Phi đánh cho Tôn Hằng Viễn cùng với Chu Tuấn ở Bộ tiêu thụ đã giống như mọc cánh, mọi người trong công ty dường như ai cũng biết. Nhất là những lời nói của Diệp Lăng Phi với Chu Tuấn được người ta thêm mắm dặm muối, miêu tả Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình đã từng vụng trộm với nhau. Khi Lục Tuyết Hoa nghe được chuyện này thì nàng lập tức báo cho Trần Ngọc Đình biết tất cả mọi chuyện. Trần Ngọc Đình vừa nghe xong liền cảm thấy tức giận. Từ sau khi chồng của nàng chết, nàng sống độc thân một mình với một đứa con trai mà thôi, cho nên rất kiêng kỵ việc bị người khác nói xấu.
Trần Ngọc Đình lại là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nàng không muốn bị người khác nói rằng mình dùng thân thể để trao đổi, có được địa vị cấp cao, càng không cho phép người khác nói nàng cùng ai đó có quan hệ, chuyện này rõ ràng là bịa đặt. Nàng muốn lập tức tới gặp để chất vấn Diệp Lăng Phi nhưng nàng không thể tưởng tượng được rằng Diệp Lăng Phi lại vô duyên vô cớ đi đánh Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn, rất có thể hắn vì mình mà ra mặt. Trong lòng nàng thầm có chút cảm kích với Diệp Lăng Phi. Cho dù kiên cường, thì nàng cũng là một người phụ nữ, ở hoàn cảnh khó khăn như vậy, có một nam nhân đứng ra giúp mình nàng cũng thấy cảm động.
Nhưng bề ngoài, biểu hiện của Trần Ngọc Đình vẫn rất quật cường, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra nội tâm yếu đuối của mình. Cho nên, Trần Ngọc Đình mới lập tức chạy tới công ty chất vấn Diệp Lăng Phi, cũng vừa đúng lúc sắp đến giờ họp.
Lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Trần Ngọc Đình giận đến mức không kìm chế được, nàng thầm nghĩ trong lòng: “Diệp Lăng Phi nhà anh có tức giận thì cũng đừng lôi tôi vào chứ, hiện cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội.”
Trần Ngọc Đình tức giận nói tiếp:
- Diệp Lăng Phi, từ nay về sau không được nhắc tới quan hệ giữa tôi và anh nữa.
- Phó tổng Trần việc gì phải tức giận như vậy, chẳng phải chỉ đùa một chút thôi hay sao, có đáng như vậy không?
Diệp Lăng Phi khinh thường nhếch môi nói:
- Hơn nữa, tôi không phải vì cô sao? Hừ, trên đời này thật không có người tốt, mình giúp đỡ người khác cuối cùng để chuốc lại cực khổ. Khụ, thôi cứ coi như tôi chưa nói gì là được.
Diệp Lăng Phi cố ý thở dài trước mặt Trần Ngọc Đình, hắn cất bước đi về đại sảnh hội nghị.
Trần Ngọc Đình thực không có biện pháp với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cứ tỏ ra như vậy, nàng đành bó tay. Cấp dưới của Trần Ngọc Đình mỗi khi thấy nàng nổi giận đều câm như hến, nhưng Diệp Lăng Phi thì ngược lại, hết lần này đến lần khác hắn đều coi như không có chuyện gì, không thèm để ý đến nàng. Chuyện này khiến cho Trần Ngọc Đình cảm thấy thật nan giải, nàng khẽ lắc đầu, cất bước đi vào trong đại sảnh.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Các nhân viên cao cấp ở tập đoàn Tân Á cũng dự hội nghị này, thành viên của ban giám đốc cũng có không ít người. Tập đoàn Tân Á là một công ty cổ phần, trong đó Trương Tiếu Thiên giữ 40%, Tiễn Thường Nam có trong tay 10%. Trần Ngọc Đình tuy là lãnh đạo cao cấp nhưng lại không có cổ phần, nàng chỉ là một phó tổng mà thôi. Bởi vậy, chuyện tham ô này ở công ty, Trần Ngọc Đình bị ban giám đốc đặc biệt chú ý tới.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng họp, ngồi kế bên cạnh Trần Ngọc Đình, không hề tỏ ra lảng tránh. Ở trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Tân Á, hắn không hề tỏ ra một chút sợ hãi. Hắn dựa vào thành ghế, hai tay đặt cùng một chỗ, mắt nhắm lại để dưỡng thần.
Trương Khiếu Thiên nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ: “Diệp Lăng Phi này rốt cuộc có thân phận như thế nào mà lão thủ trưởng dường như lại có phần kính trọng hắn thế nhỉ? Mình thực không hiểu nổi mối quan hệ giữa lão thủ trưởng và Diệp Lăng Phi, hy vọng tên tiểu tử này không làm ra chuyện gì, để tránh cho mình phải khó xử với lão thủ trưởng.”
- Chúng ta bắt đầu nào.
Tiễn Thường Nam mặc dù thấy mọi người vẫn chưa đến đông đủ nhưng vẫn nhắc nhở Trương Khiếu Thiên:
- Tổng giám đốc, Chu Tuấn hôm nay bị người khác đánh bị thương nên không thể tham gia hội nghị này được. Về phần chuyện đánh nhau ở tập đoàn Tân Á chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng ở hội nghị sau. Loại chuyện này nếu như bị giới truyền thông biết thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của tập đoàn Tân Á.
Câu nói này của Tiễn Thường Nam rõ ràng là đã chĩa về phía Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi nào có để ý đến Tiễn Thường Nam, hai mắt hắn vẫn nhắm lại, giữ nguyên dáng vẻ trước kia.
Tiễn Thường Nam tiếp tục nói:
- Tôi thấy chuyện này chúng ta cần phải xử lý nghiêm túc, nhưng hôm nay chúng ta cần phải xử lý một chuyện khác liên quan đến phó tổng Trần còn quan trọng hơn.
Lời nói này đã chiếm được không ít sự đồng tình của số đông. Trương Khiếu Thiên cũng gật đầu nói:
- Đây là chuyện lớn của công ty chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua được. Nhưng mà, tôi cần nói rõ ra một chút, theo quan điểm của cá nhân tôi, phó tổng Trần tuyệt đối không làm ra chuyện này, tôi nghĩ trong này nhất định là có điều gì đó. Phó tổng Trần, cô có thể giải thích cặn kẽ một chút được không?
Trần Ngọc Đình mở xấp tài liệu ra trước mặt, đến khi nàng lật đến trang thứ tư thì bỗng hít một hơi dài rồi mới cất tiếng nói:
- Các vị đồng nghiệp, tôi đối với việc phụ trách hạng mục cải tạo động cơ TH gặp chút vấn đề. Bởi vì tất cả những tư liệu đều đã bày ra trước mặt mọi người. Tôi thừa nhận là tôi đã ký tên ở những hợp đồng trên nhưng tôi đã nhìn thấy cái nành máy tạo ra hiệu buôn sáng sớm, tự động hóa việc cung cấp thiết bị công ty một cách hợp pháp. Hơn nữa, nhà xưởng nghiệm thu xong mới ký. Vô luận mua sắm hay là nghiệm thu tôi đều không nhúng tay vào, vậy thì có điều gì nói là tôi tham ô?
Tiễn Thường Nam hừ lạnh một tiếng nói:
- Phó tổng Trần, cô nói là cô không biết việc này nhưng hạng mục cải tạo động cơ TH là do cô phụ trách, nói đúng hơn là tất cả mọi thiết bị cô đều rõ như trong lòng bàn tay. Dựa theo phong cách làm việc của cô thì cô phải biết được. Nhưng mà, cô duyệt lắp đặt mà cuối cùng hợp đồng lại không ký tên, chuyện này thật không thể nào hiểu nổi.
- Đó là tại vì con của tôi phải nằm viện, cho nên tôi mới phải tạm thời xin nghỉ.
Trần Ngọc Đình giải thích nói.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa. Cô nói cô không biết công ty tự động hóa Ánh Bình Mình nhưng chúng tôi Đã sớm tra ra người của công ty này đã gửi vào tài khoản tiết kiệm của cô hai mươi vạn tiền mặt, cô định giải thích cái này thế nào đây?
Tiễn Thường Nam là người gây sự. Hắn cắn chặt không tha, hận không thể một phát cắn chết Trần Ngọc Đình. Hắn quăng tập tài liệu kia lên trên bàn, hung hăng quát:
- Phó tổng Trần, cô không cần phải giải thích nữa. Nói như cô thì thiết bị đó đã bị chứng minh là giả tạo. Căn bản công ty Ánh Bình Mình cũng không có năng lực để sản xuất những thiết bị này.
Ánh mắt của mọi người ở đây đều hướng về quản đốc của hai nhà xưởng, trước mặt bao nhiêu người, quản đốc Trương từ từ nói:
- Chúng tôi không có bất kỳ điều gì chứng minh nghiệm thu. Cái thiết bị nghiệm thu này căn bản là không phù hợp. Chúng tôi đã từng phản ánh qua chuyện này với phó tổng Trần, nhưng phó tổng Trần bảo rằng có thể dùng tiếp, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
- Ông nói láo.
Trần Ngọc Đình bị chọc tức. khuôn mặt của nàng tràn ngập sự phẫn nộ, tức giận nói:
- Quản đốc Trương, lúc trước, ông nói với tôi là tất cả thiết bị đều không có vấn đề gì.
- Phó tổng Trần, cô nhớ lầm rồi, tôi hoàn toàn chưa từng nói như vậy.
Quản đốc Trương không thừa nhận nói:
- Làm quản đốc của hai nhà xưởng, tôi làm sao có thể đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn được chứ. Tôi tuyệt đối không cho phép thiết bị không phù hợp sản xuất được.
- Ông… ông.
Trần Ngọc Đình tức giận đến khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nàng cắn chặt răng, run rẩy không nói nên lời.
Tiễn Thường Nam cười thầm, thầm nghĩ: “Cô mà cũng dám chơi với tôi ư, cô vẫn còn non lắm.”
Lúc Tiễn Thường Nam chuẩn bị cho Trần Ngọc Đình xấu mặt, đột nhiên nghe thấy Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, hắn lười biếng mở mắt ra nói:
- Những lời chó sủa này khiến cho tôi không thể nào ngủ ngon được.
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người tham gia hội nghị đều phải ngây người. Mà ngay cả Trương Tiếu Thiên cũng không tin được, đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Trong lòng ông thầm nghĩ: “Diệp Lăng Phi, không phải cậu định gây sự đấy chứ. Đây không phải là nơi để cậu làm ra chuyện bát nháo.”
Diệp Lăng Phi mở to mắt ra. Hắn trông thấy mọi người đều đưa mắt nhìn mình thì lại tỏ ra một vẻ có lỗi nói:
- A, thật xin lỗi, tôi vừa rồi đang ngủ cho nên mong mọi người đừng trách, đêm qua tôi ngủ hơi muộn.
Diệp Lăng Phi nói xong liền cầm lấy tập tài liệu rồi cất tiếng nói:
- Tôi cũng có liên quan đến hạng mục cải tạo chất liệu động cơ, tôi nghĩ tôi cũng có phần.
- Giám đốc Diệp, anh không cần phải làm loạn chỗ này lên, tôi hy vọng anh ăn nói cần phải chú ý đến tác phong một chút.
Tiễn Thường Nam lạnh lùng nói.
- Phó tổng Tiễn, anh cứ yên tâm, con người tôi rất chú ý đến từng trường hợp nói chuyện, tuyệt đối sẽ không nói chuyện rủ anh đi chơi gái điếm đâu. Kỳ thật, cái này thì cũng có gì chứ, tất cả mọi người đều là đàn ông, hơn nữa, mấy cô nhóc mười bốn tuổi thật không tệ, nếu như phó tổng Tiễn không nói trước, không chừng cô gái kia lại thuộc về tôi. Chỉ có điều, với quan hệ của chúng ta, là huynh đệ thân thiết, cho dù hai người có cùng chơi một kỹ nữ cũng không sao.
- Anh nói bậy.
Tiễn Thường Nam bị những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho biến sắc, môi cũng trở nên run rẩy. Chuyện này bị Diệp Lăng Phi nói rõ ra khiến cho những người ở trong hội nghị đều đưa mắt nhìn Tiễn Thường Nam. Lúc này gã cảm thấy lúng túng, không thể giải thích rõ ràng được. Diệp Lăng Phi mặc kệ mọi người nhìn hắn thế nào, hắn vẫn tiếp tục nói:
- Ai da, phó tổng Tiễn của chúng ta tức giận sao, vậy thì tôi không nói nữa.
Nói xong, hắn cầm xấp tài liệu trên bàn quăng ra, những tờ giấy bay tứ tán trên không trung.
- Những tờ giấy này đối với tôi giống như là rác rưởi, không hề có một chút tác dụng. Các vị đều là tầng lớp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Tân Á, tôi hỏi các người một chút, chẳng lẽ không có chữ ký là quy tội được hay sao? Chuyện này thật là chó má, nếu như các người muốn hãm hại người khác thì ta cam đoan, các người sẽ phải chết rất thê thảm.
Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế, cười lạnh nói:
- Nói thẳng, tôi không thích phó tổng Trần lắm, làm việc quá chuyên tâm. Trên đời này, làm việc quá kỹ lưỡng sẽ đắc tội tới rất nhiều người. Hạng mục đầu tư này tôi đã xem qua từ đầu đến cuối, tất cả đều không có vấn đề gì, tôi tin rằng phàm là người hiểu kỹ thuật một chút đều minh bạch. Các danh sách thiết bị do phó tổng Trần ký đó đều là đúng.
Trương Tiếu Thiên khẽ gật đầu, tỏ ra đồng ý với lời nói của Diệp Lăng Phi. Vốn có một số người rất bất mãn với Diệp Lăng Phi nhưng sau khi nghe hắn nói đến vấn đề trọng điểm này thì bọn họ đã hoàn toàn mất đi sự bất mãn, không hẹn mà cùng nhau gật gù.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Thế cho nên chúng ta cần phải điều tra rõ vấn đề này, dựa theo những lời của phó tổng Tiễn thì nếu như bọn họ gửi cho tổng giám đốc hai mươi vạn thì cũng có nghĩa là tổng giám đốc tham ô à?
Trương Khiếu Thiên đang hết sức đồng ý với những lời nói của Diệp lăng Phi, nhưng chợt nghe Diệp Lăng Phi đem chuyển chủ đề sang mình, trong lòng ông cảm thấy khó hiểu, nói:
- Diệp Lăng Phi, không được nói như vậy, cái gì mà tôi tham ô, công ty này là của tôi mà.
Mặc kệ Trương Khiếu thiên nói như thế nào nhưng những lời này của Diệp Lăng Phi đã chiếm được sự tán thành của đại đa số những người ngồi đây, họ bắt đầu để ý đến vấn đề này. Cái người gửi tiết kiệm có thể dùng danh tính giả để gửi tiền vào, nếu quả thật có người muốn hãm hại Trần ngọc Đình thì họ có thể lấy danh nghĩa của công ty Ánh Bình Minh để gửi đi hai mươi vạn rất dễ dàng.
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, nàng như mới tỉnh giấc mộng, thầm nghĩ: “Tại sao mình lại không nghĩ tới chuyện này.”
Tuy rằng trong lòng nàng rất cảm kích Diệp Lăng Phi giúp mình nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng.
- Tốt lắm, tất cả mọi người đều đồng ý với những lời này của tôi, tiếp theo tôi sẽ đưa ra cho mọi người một chứng cớ khác.
Diệp lăng phi nói đến đây, hắn đưa tay ra sau hông, rút ra một thanh chủy thủ hình dáng kì dị, đây là thanh chủy thủ trong truyền thuyết ‘Uống máu chủy thủ’ có tên là Thế Đao Kình. Toàn bộ phòng họp đều xôn xao, không ai dám tin Diệp Lăng Phi sẽ rút ra dao găm ngay tại đây như vậy.
- Thế đao kình!
Trương Tiếu Thiên thốt lên, lão xuất thân từ quân nhân, đối với chiếc dao găm quân dụng này hết sức quen thuộc. Cho dù sau khi xuất ngũ, lão vẫn si mê vũ khí quân dụng. Chiếc dao găm này được xưng là thế đao kình siêu phòng ngự, đó là một thanh dao găm quân dụng đặc thù, không biết có bao nhiêu kẻ trong quân đội mơ ước có được chuôi dao găm vinh quang này.
Trương Tiếu Thiên không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ tùy thân mang theo chiếc dao găm bị liệt là dụng cụ bị quản chế này, hơn nữa từ việc hoài nghi thân phận của Diệp Lăng Phi, hắn đoán rằng Diệp Lăng Phi hẳn là quân nhân, thậm chí còn nằm trong thành phần bộ đội đặc chủng bí mật nhất kia của Trung Quốc. Những người khác không chú ý Trương Tiếu Thiên thốt lên cái gì, sự chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người Diệp Lăng Phi, không hiểu Diệp Lăng Phi muốn làm gì.
Diệp Lăng Phi cầm ngược dao găm bước nhanh một bước đến trước mặt quản đốc Trương, dao găm hắn đặt trên cổ Trương quản đốc, cười lạnh nói:
- Con người của tao rất thích nhìn thấy máu, tao không biết tay của tao có thể bị run hay không, vạn nhất run lên, cái cổ của mày sẽ lành ít mà rách toác thì nhiều.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Quản đốc Trương đến thở mạnh cũng không dám, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh to như hạt đậu trên trán chảy xuống, đây không phải chuyện đùa. Trương quản đốc cảm giác da mình đã bị dao găm sắc bén cứa vào, cái lạnh buốt truyền đến từ con dao.
- Mày..... mày điên rồi.
- Tao vốn chính là kẻ điên, chẳng lẽ mày không biết sao, toa hỏi mày một câu! Lời mày mới vừa nói có thật hay không, nếu như mày dám nói dối, cổ của mày sẽ được xăm một vết sẹo nhỏ vậy.
Vẻ mặt Diệp Lăng Phi lúc này làm cho người ta sợ hãi, sát khí đó không có chút đùa giỡn, ở trước mắt bao người, hắn dám đem dao găm kề vào cổ quản đốc Trương, quả thật chỉ nhìn vào điểm ấy, cũng biết Diệp Lăng Phi là kẻ to gan lớn mật.
Quản đốc Trương đã sớm sợ đến choáng váng, nhưng hắn là người trí thức, quá sợ hãi vì bị Diệp Lăng Phi hù dọa, cái gì cũng nói ra. Trước tiên bảo trụ tính mệnh mới là đúng đắn.
- Tôi….. nói ….. dối .
Quản đốc Trương nói lắp.
- Hay lắm, phải thế chứ.
Diệp Lăng Phi đem dao găm rời khỏi cổ quản đốc Trương, tay vỗ vỗ bả vai hắn, cười ha hả nói:
- Bây giờ mày có phải là cảm giác rất vui vẻ không, mày thật là thật thà! Ừ, được rồi, đã ytót nói thật thì nói nốt đi.
Diệp Lăng Phi này mặc dù còn mang theo vẻ tươi cười, nhưng dao găm hắn nắm còn đang lắc lư trước mặt quản đốc Trương trước. Quản đốc Trương thấy dao găm dính máu trước mặt hắn như vậy, lắp bắp nói quá trình xảy ra sự việc. Hóa ra quản đốc Trương sau này mới phát hiện cái thiết bị này có vấn đề, lúc ấy, hắn cũng không có nghiệm thu kết quả báo cáo thiết bị không có vấn đề. Nhưng về sau, gặp chuyện không may, hắn lại muốn thoát tội, lúc này mới đem trách nhiệm đổ lên đầu Trần Ngọc Đình. Vừa dứt lời, Diệp Lăng Phi thu dao găm về. Hướng về phía những người còn lại đang trợn mắt há mồm cười nói:
- Mọi người hiện tại đều rõ ràng chưa. Tôi thấy chuyện này vốn chính là có người muốn hãm hại Phó tổng Trần, về phần người này rốt cuộc là ai, tôi cũng không muốn nói. À, còn cái dao găm này trong tay của tôi, mọi người không phải sợ, tôi mượn được nó của phó tổng Tiễn bên kia. Có thể nói hôm nay tôi dễ dàng làm được hết thảy đều là Phó tổng Tiễn chỉ điểm tôi, phó tổng Tiễn. Ông nói có đúng hay không?
Tiễn Thường Nam lúc này đã sớm nói không nên lời, hắn thực sự cảm giác được sự lợi hại của Diệp Lăng Phi. Chỉ là cái tên gia hỏa nhìn như ngu ngốc lại to gan lớn mật như vậy, dám ở trước mắt mọi người dùng dao găm uy hiếp người ta. Tiễn Thường Nam ý thức được mình đã xem thường Diệp Lăng Phi, vốn đang suy nghĩ như thế nào lợi dụng chuyện tình lần này, kéo Diệp Lăng Phi rớt đài, đột nhiên nghe được Diệp Lăng Phi nhắc đến chính mình, theo bản năng đáp:
- Ừ.
Tiễn Thường Nam vừa thốt ra câu này mới kịp phản ứng. Định giải thích mình không có liên quan gì tới chuyện này, nhưng Trương Tiếu Thiên đã nghe thấy lời đó, chợt nghe Trương Tiếu Thiên cười một hồi. Làm dịu đi bầu không khí khẩn trương vừa rồi Diệp Lăng Phi tạo ra.
- Phó tổng Tiễn, thì ra là như vậy đó. Tôi mới vừa rồi còn buồn bực, sao lá gan Diệp Lăng Phi lại lớn như vậy, nếu như không có cao nhân chỉ điểm, hẳn cũng không dám làm ra loại chuyện này. Hiện tại tôi mới hiểu ra, thì ra hết thảy mọi chuyện đều là phó tổng Tiễn đứng sau bày ra. Ừ, làm rất tốt, bởi như vậy, không những chứng minh được phó tổng Trần trong sạch, còn có thể tìm ra kẻ thất trách trong công ty chúng ta. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Chỉ có điều nói đi thì cũng phải nói lại, phó tổng Tiễn à, ông là nhân viên lão thành của công ty, sao có thể dạy một công nhân viên mới loại phương pháp cực đoan này, nếu như Diệp Lăng Phi vừa rồi lỡ tay làm bị thương nhân mạng, sẽ có họa lớn đó. Nhân mạng là quan trọng nhất, phó tổng Tiễn lần sau không nên làm như vậy nữa.
Trương Tiếu Thiên nói ra những lời này, Tiễn Thường Nam thực có khổ mà nói không nên lời. Hắn cười khổ một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiễn Thường Nam làm sao không rõ ý tứ Trương Tiếu Thiên làm như vậy, bày ra chuyện này cho Diệp Lăng Phi thoát tội, bằng không chỉ bằng vào hành động của Diệp Lăng Phi, quả thật cũng đủ để khai trừ Diệp Lăng Phi ra khỏi tập đoàn Tân Á. Hiện tại lại khác, đem hành động của Diệp Lăng Phi này toàn bộ đổ lên trên đầu hắn, cho dù hắn muốn giải thích, cũng không giải thích được rõ ràng.
Những người ở chỗ này, ngoại trừ mấy người Tiễn Thường Nam, người khác đều bị những lời này của Trương Tiếu Thiên lừa gạt, cho rằng đây là biện pháp Tiễn Thường Nam nghĩ ra chứng minh sự trong sạch cho Trần Ngọc Đình. Vài lão cổ đông của công ty hay nói giỡn cũng nói:
- Phó tổng Tiễn, đây là cậu không đúng, quả thật ngay cả chúng tôi đều sợ hãi, thực dọa người mà.
Trương Tiếu Thiên sợ chuyện này lại bị lái sang phiền phức khác, nên hắn lại tiếp tục nói:
- Tuy giám đốc Diệp là nhờ phó tổng Tiễn bày mưu đặt kế, vì sự trong sạch của phó tổng Trần, nhưng cái thủ đoạn này lại quá cực đoan. Thực tế giám đốc Diệp còn là nhân viên cao tầng công ty, thân là nhân viên cao tầng không thể không chịu trách nhiệm, tôi thấy chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy.
Trương Tiếu Thiên nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này thực là gây chuyện cho mình, cái sự tình đánh người buổi sáng nay ta còn chưa nghĩ ra xử lý như thế nào, ngươi lại chọc thêm một chuyện khó xử cho ta. Xem ra, từ nay về sau ta phải cho ngươi rảnh rỗi nhiều hơn, không có việc gì ngươi đừng tới công ty, ta cho ngươi tạm dừng chức vụ, ngươi ít gây chuyện cho ta thì đúng là ta phải niệm A Di Đà Phật rồi."
Trương Tiếu Thiên trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nói khác:
- Còn có chuyện khác, sáng hôm nay giám đốc Diệp đắt đầu từ quan hệ công tác, ở tập đoàn tranh chấp với Bộ quản lí của công ty, thậm chí suýt chút thì phát sinh đánh nhau. Tuy mục đích làm việc của giám đốc Diệp tốt, nhưng phương pháp làm việc này lại không đáng được tuyên dương, cho nên, lần này tôi sẽ xử phạt nặng Diệp Lăng Phi để răn đe, hy vọng mọi người không được tái phạm. Tốt lắm, vấn đề của phó tổng Trần đã được giải quyết thỏa đáng, không cần phải họp nữa, quyết định tạm dừng chức vị phó tổng Trần của ban giám đốc đưa ra, là chủ tịch, tôi đề nghị khôi phục chức vụ phó tổng Trần, các vị đổng sự có vấn đề gì không?
Sự tình đã minh bạch, chuyện này không quan hệ với Trần Ngọc Đình, đã có lý do khôi phục chức vụ Trần Ngọc Đình. Bởi vậy thành viên ban giám đốc đều giơ tay lên tỏ vẻ đồng ý, ngay cả Tiễn Thường Nam cũng không thể không giơ tay lên, tỏ vẻ đồng ý cái nghị quyết này.
Trên mặt Trương Tiếu Thiên rốt cục lộ ra vẻ tươi cười thoả mãn, lão cười nói:
- Tất cả mọi người đã đồng ý, tôi tuyên bố khôi phục Trần Ngọc Đình chức vị phó tổng công ty, Bộ nhân sự sẽ nhanh chóng tuyên bố thông cáo về nhân sự. Tốt lắm, bây giờ tan họp.
Diệp Lăng Phi vừa nghe tan họp, liền đứng dậy tính rời khỏi phòng họp, lại nghe Trương Tiếu Thiên gọi:
- Giám đốc Diệp, phiền cậu mười phút sau đến văn phòng của tôi, tôi muốn cùng cậu nói chuyện.
- Được rồi, nhưng là bây giờ tôi cần đi WC, tôi đại tiện rất chậm, ít nhất cần hơn nửa giờ, nếu như mười phút nữa tôi không đến văn phòng ông, vậy có nghĩa là tôi còn ở trong WC.
Diệp Lăng Phi nói chuyện cùng Trương Tiếu Thiên cũng không có thái độ đứng đắn, bỏ lại những lời này, hắn là người đầu tiên đi ra khỏi phòng họp.
Trương Tiếu Thiên không thể làm gì được, lắc đầu, thậm chí ngay cả hắn cũng dám trêu đùa Diệp Lăng Phi này. Ở tập đoàn Tân Á chỉ một mình hắn có bộ dạng bất cần này, đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm bị đuổi khỏi tập đoàn Tân Á. Nhưng Trương Tiếu Thiên vẫn không thể làm cho những đồng nghiệp khác có cảm giác hắn không có biện pháp với Diệp Lăng Phi, đành phải dày mặt cười nói:
- Các vị đổng sự, công ty chúng ta từ nay về sau hẳn là nên đưa ra chính sách mới, nghiêm cấm công nhân viên ở trong buồng vệ sinh quá 20 phút.
Câu nói vui đùa này khiến cho những người khác cười to ầm ầm một hồi, chỉ có Tiễn Thường Nam mặt mũi âm trầm, vô cùng không vui, vốn tưởng rằng thông qua chuyện này sẽ hạ bệ đượcTrần Ngọc Đình, người mà hắn ghét nhất, kết quả lại bị Diệp Lăng Phi làm cho hồ đồ, Trần Ngọc Đình ngược lại không có việc gì. Tiễn Thường Nam không phải đứa ngốc, nhìn ra Trương Tiếu Thiên tận lực bao che Diệp Lăng Phi. Tiễn Thường Nam là người thế nào, rất nhanh đã suy luận chuyện Diệp Lăng Phi làm vậy là do Trương Tiếu Thiên an bài. Trần Ngọc Đình chính là thân tín Trương Tiếu Thiên một tay đề bạt, Trương Tiếu Thiên đương nhiên không muốn Trần Ngọc Đình gặp chuyện không may, nhưng vì ngại thân phận tổng tài, nên lão chỉ có thể âm thầm sai khiến Diệp Lăng Phi đến làm sự tình này. Lại liên tưởng đến hành động của Diệp Lăng Phi lúc trước, Tiễn Thường Nam càng thêm tin tưởng Diệp Lăng Phi dựa vào cái hậu thuẫn này: “Hừ! Trương Tiếu Thiên này tưởng muốn làm gì thì làm à?”
Trần Ngọc Đình cũng không nghĩ tới sự tình sẽ được giải quyết thuận lợi như vậy, cô vốn tưởng rằng Tiễn Thường Nam thật vất vả có cơ hội bắt được điểm yếu của mình, lần này nhất định sẽ không bỏ qua. Sự viếc sau đó quả nhiên như vậy, sau khi tạm dừng chức vụ phó tổng của Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình đã nghĩ đến hậu quả, nàng khả năng sẽ bị khai trừ ra khỏi tập đoàn Tân Á. Trần Ngọc Đình đều đã tính toán xong cuộc sống từ nay về sau, tuy không thể đảm nhiệm phó tổng ở tập đoàn Tân Á, nhưng đổi lại đảm nhiệm quản lí công ty khác là vẫn có thể được, chỉ là cô đã quen công tác ở tập đoàn Tân Á, nếu để cho cô đến hoàn cảnh công tác mới, không nói đến phương diện tiền lương đãi ngộ sẽ bị hạ xuống, khả năng trong khi làm việc cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió giống như ở tập đoàn Tân Á vậy. Nhưng kết quả lại ra ngoài suy nghĩ của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi quấy rối phen này, lại dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi để chứng minh cô trong sạch. Bây giờ trong lòng cô đối với Diệp Lăng Phi là có chút chán ghét, lại vừa cảm kích, còn có một ít cảm tình phức tạp khác, trong nháy mắt, làm cho trong lòng Trần Ngọc Đình trăm mối ngổn ngang, không biết đối mặt với Diệp Lăng Phi như thế nào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi cũng không đi vào trong phòng vệ sinh mà là đi thẳng đến đầu cầu thang để hút thuốc. Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, dựa vào thành lan can, trong lòng thầm tính toán. Trong nội bộ tập đoàn Tân Á lúc này đang có vấn đề, tham gia hội nghị lần này, Diệp Lăng Phi nhìn rõ các phe phái, và phe lớn nhất dĩ nhiên là do Trương Tiếu Thiên đứng đầu. Ông thân là tổng tài, chiếm một số cổ phần lớn nhất. Trần Ngọc Đình cũng chính là do ông đưa lên, vừa rồi Trương Tiêu Thiên giúp Diệp Lăng Phi thoát tội, không bằng nói là giúp Trần Ngọc Đình minh oan.
Tiễn Thường Nam cũng là cổ đông của công ty, gã đã âm thầm lôi kéo một số nhân viên cao cấp, thậm chí không loại trừ trường hợp thành viên trong ban giám đốc cũng có quan hệ bất thiện với gã. Cho nên, bây giờ gã chính là người uy hiếp lớn nhất trong tập đoàn Tân Á và Trương Tiếu Thiên, đây cũng là lý do Trương Tiếu Thiên luôn để ý đến gã, ngược lại Tiễn Thường Nam cũng muốn diệt trừ Trương Tiếu Thiên.
“Xem ra vị trí tổng tài này tuy phong quang vô hạn nhưng cả ngày luôn phải vụng trộm đấu đá lẫn nhau.” Diệp Lăng Phi thầm thở dài một hơi, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Xem ra mình đã vô tình giúp Trương Tiếu Thiên. Chắc hẳn lão cũng nhận ra rằng mình không phải là một kẻ chịu an phận ở tập đoàn Tân Á, có khi lát nữa lão lại khuyên bảo mình.”
Suy nghĩ của Diệp Lăng Phi này trên cơ bản đã xác định được mục đích tại sao Trương Tiếu Thiên lại tìm mình. Hắn ném tàn thuốc xuống đất, giẫm nát sau đó đi vào trong văn phòng của Trương Tiếu Thiên.
Diệp Lăng Phi không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào. Trương Tiếu Thiên nghe thấy tiếng động thì kinh ngạc ngước đầu lên, đưa cặp mắt dò xét, sau đó ông không kìm được khẽ lắc lắc đầu.
- Giám đốc Diệp, cậu không thể chú ý đến hành vi của cậu một chút được sao? Câu cũng là lãnh đạo của công ty.
- Bây giờ tôi mới biết rằng cho cậu làm quản lý Bộ tổ chức có lẽ là một sai lầm. Cậu tựa như là một trái bom lớn, nói không chừng sẽ mang theo tai vạ đến cho tôi.
Lúc nãy Diệp Lăng Phi cũng nghĩ rằng Trương Tiếu Thiên có thể nói như vậy cho nên cũng không bất ngờ. Hắn cười cười, kéo một cái ghế ngồi đối diện Trương Tiếu Thiên, bắt chéo hai chân, cười nói:
- Tổng giám đốc, đây không phải là chuyện ông hy vọng sao? Ông thấy đó, trải qua một trận đại náo, phó tổng Trần đã không xảy ra chuyện gì.
Trương Tiếu Thiên không quanh co đối với người thông minh như Diệp Lăng Phi, ông dứt khoát nói:
- Diệp Lăng Phi, chuyện hôm nay đúng là đã ngoài dự liệu của tôi. Tôi thừa nhận tôi không hy vọng phó tổng Trần gặp chuyện không may. Nhưng điều càng khiến tôi hứng thú thêm chính là thân phận của cậu.
- Thân phận của tôi ư?.... Ha ha, thân phận của tôi rất đơn giản, tôi chỉ là một người bình thường, là một người tới tập đoàn Tân Á để mưu sinh, một tháng bốn năm nghìn tệ với tôi thế là đủ.
Trương Tiếu Thiên lắc đầu nói:
- Đối với tôi mà cậu còn dấu giếm. Không nói đến quan hệ với lão thủ trưởng, chỉ riêng con dao găm kia của cậu, đừng nói với tôi là cậu không phải là người bình thường.
Diệp Lăng Phi cười cười. Lấy con dao quân dụng kia ra, ném lên bàn làm việc của Trương Tiếu Thiên:
- Ông nói con dao găm này phải không? Con dao này tôi mua được từ một quán ven đường, bỏ ra năm đồng, dùng gọt táo cũng không tệ lắm.
“Dao này chỉ để dùng cắt táo, chỉ sợ bị người ta cười chết mất.” Trương Tiếu Thiên không cầm con dao găm quân dụng này lên mà đẩy lại trước mặt Diệp Lăng Phi rồi cười nói:
- Cậu đã không muốn nói rõ thân phận của cậu thì tôi cũng không hỏi tới. Chúng ta nói chủ đề khác đi, có quan hệ đến chuyện đánh người hôm nay của cậu.
- Ông nói đến chuyện của Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn phải không? Chuyện này tôi nhận, xử lý thế nào thì tùy ông thôi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói. Trên khuôn mặt hắn hoàn toàn không có một vẻ gì là lo lắng.
Trương Tiếu Thiên cũng cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ thẳng thắn nhận. Muốn nói chuyện uyển chuyển với Diệp Lăng Phi ư? Hắn chỉ giả bộ hồ đồ với ngươi thôi. Trương Tiếu Thiên liền dùng một giọng nói thương lượng:
- Diệp Lăng Phi, cậu là người do lão thủ trưởng giới thiệu tới đây cho nên tôi đương nhiên nghe theo chủ ý của cậu. Nhưng đây là công ty tập đoàn, nếu như tất cả mọi người trong công ty đều đánh nhau như vậy thì loạn. Như vậy đi, tôi thấy không bằng cậu viết một bản kiểm điểm, nói rằng không nên đánh người, sau đó tới bệnh viện thăm Chu Tuấn. Về phần công ty sẽ xử phạt nhẹ thôi, chỉ một bậc tiền lương, nhưng phúc lợi thì vẫn dựa theo việc quản lý, cậu thấy như vậy được không?
- Không sao, dù gì thì ông cũng là chủ tịch, ông nói gì tôi cũng nghe theo. À, đúng rồi, gần đây hỏa khí của tôi có hơi cao cho nên tôi muốn xin nghỉ hai tuần, tổng tài, ông sẽ không vì vậy mà cắt tiền lương của tôi chứ?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói với Trương Tiếu Thiên. Điều mà Diệp Lăng Phi vừa nói chính là mơ ước của ông, mấy hôm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, Diệp Lăng Phi đã sớm trở thành ngôi sao ở tập đoàn Tân Á, như vậy để hắn biến mất vài hôm cũng tốt cho nên Trương Tiếu Thiên nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi cười ha hả đi ra khỏi văn phòng, lần này hắn đến Bộ tổ chức, gọi Từ Oánh lên văn phòng, làm giúp hắn một bản kiểm điểm. Diệp Lăng Phi chỉ có một yêu cầu với nàng, đó là nhất định phải làm cảm động rơi lệ, tốt nhất phải mang một sắc thái tuyệt hảo, để nhiều người đồng tình với mình.
Từ Oánh khẽ nhấp nháy cặp lông mi, nàng thật khó lý giải, không biết giám đốc của mình đang nghĩ điều gì. Đến bản kiểm điểm cũng nhờ trợ lý ghi, vậy mà còn đòi cảm động.
Diệp Lăng Phi mặc kệ chuyện này, sau khi hắn dặn dò giao cho Từ Oánh kỹ càng xong thì lắc la lắc lư đi vào trong văn phòng của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình lúc này đang sắp xếp tài liệu, hai ngày nay không tới xử lý công tác cho nên có rất nhiều hợp đồng chờ nàng ký tên. Phụ tá Lục Tuyết Hoa của nàng cũng đứng ở bên Trần Ngọc Đình, giúp nàng sắp xếp đống tài liệu đã được ký xong.
Thấy Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng làm việc của mình, Trần Ngọc Đình ngay lập tức dừng tay. Nàng khẽ đẩy đẩy Lục Tuyết Hoa, Lục Tuyết Hoa thấy vậy liền hiểu ý, đem đống tài liệu đã được xử lý xong rời khỏi phòng.
- Giám đốc Diệp, không biết anh có chuyện gì cần tìm tôi vậy?
Trần Ngọc Đình cố gắng giữ cho giọng nói của mình tỉnh táo.
Diệp Lăng Phi cười cuời nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn đến báo cho phó tổng Trần biết một tin là tôi sẽ rời khỏi công ty trong một thời gian ngắn.
Trong đôi mắt của Trần Ngọc Đình hiện ra một vẻ kinh ngạc, nàng nhịn không được hỏi:
- Tại sao vậy?
Dứt lời, Trần Ngọc Đình đã cảm thấy hối hận. Nàng không muốn để cho Diệp Lăng Phi hiểu lầm cho nên vội vàng sửa lại:
- Đây không phải là quyết định của tổng giám đốc chứ?
- Không phải, là tôi xin phép và dĩ nhiên, tổng giám đốc đã đồng ý.
Diệp Lăng Phi bắt chéo hai chân, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, bỗng nhiên hắn dừng lại cười hỏi:
- Phó tổng Trần, cô không để ý đến việc tôi hút thuốc chứ?
Trần Ngọc Đình ghét nhất chính là việc có người hút thuốc trước mặt mình. Hồi trước chồng của nàng mỗi khi hút thuốc đều trốn trong phòng vệ sinh, hút xong phải mau chóng nhai kẹo cao su để Trần Ngọc Đình khỏi ngửi thấy mùi thuốc trong miệng của ông. Nhưng hôm nay, Trần Ngọc Đình lại gật nhẹ đầu, đồng ý để Diệp Lăng Phi hút thuốc trước mặt nàng. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, đốt điều thuốc lên, hít một hơi rồi cười nói:
- Hôm nay tôi gây ra chuyện lớn như vậy, không né tránh một thời gian thì làm sao có thể kìm chế lửa giận của những lão gia hỏa kia. Vừa rồi, tổng giám đốc còn bắt tôi làm kiểm điểm, hạ một bậc tiền lương. Khụ, công tác của tôi từ nay về sau sẽ không dễ dàng đó, phó tổng Trần, bây giờ tôi mới biết là cô rất khổ, có thể sống trong tập đoàn Tân Á lâu như vậy, quả thực là rất đáng khâm phục.
Trần Ngọc Đình vốn luôn cho rằng Diệp Lăng Phi vì việc chính mình bị tổn thương mà cảm thấy bất công. Bây giờ nàng nghe thấy Diệp Lăng Phi bị hạ một cấp tiền lương, lại còn phải viết giấy kiểm điểm thì trong lòng bỗng có một cảm giác vô cùng áy náy đối với hắn, cảm thấy mình thiểu Diệp Lăng Phi một ân tình. Nếu như Diệp Lăng Phi không can thiệp vào thì chức vị phó tổng này của cô đã sớm không còn. Tiễn Thường Nam hận nàng thấu xương, lần trả thù này gã đã chuẩn bị kỹ càng, muốn dựa vào đó mà đưa nàng vào tử địa. Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, mọi chuyện cứ hời hợt giải quyết như vậy. Trước kia, Trần Ngọc Đình vẫn có cảm giác Diệp Lăng Phi là một người không học vấn, không nghề nghiệp, vô lại, thậm chí còn có một chút khinh bỉ với Diệp Lăng Phi. Nhưng sau chuyện này, Trần Ngọc Đình đã có một cái nhìn hoàn toàn khác đối với hắn, nhất là những tia sát ý lâu lâu lại toát ra khiến cho trong lòng nàng cảm thấy nhộn nhạo. Mặc kệ Trần Ngọc Đình lợi hại thế nào trong mắt của người khác, thậm chí còn được người khác cho là nữ cường nhân nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái, hơn nữa cũng đã nhiều năm không tiếp xúc với đàn ông. Trong lòng nàng có một khát vọng đối với nam nhân, nhưng bề ngoài nàng luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng vẻ bề ngoài đó khi gặp một người đàn ông trác tuyệt thì trở nên yếu ớt không chịu nổi. Trần Ngọc Đình nhiều năm nay đã cảm thấy trống vắng, giờ đối với Diệp Lăng Phi lại sinh ra một cảm giác hứng thú mãnh liệt. Thế nhưng nàng vẫn cực lực dùng lý trí để khống chế tình cảm của mình, không thể hiện bất kỳ hảo cảm nào của mình với Diệp Lăng Phi.
Nàng vừa nghe xong lời nói của Diệp Lăng Phi thì cặp lông mày khẽ nhăn lại. Tuy nàng cực lực che dấu cảm giác áy náy của mình với Diệp Lăng Phi nhưng hắn vẫn nhận ra sự mất bình tĩnh rất nhỏ trên khuôn mặt của nàng.
- Giám đốc Diệp, anh từ nay về sau nên cẩn thận một chút, nghỉ hai tuần cũng tốt, có thể đi du lịch.
Trần Ngọc Đình nói.
Bất luận sự biến hóa nhỏ nhoi nào trên khuôn mặt của Trần Ngọc Đình cũng không rời khỏi mắt của Diệp Lăng Phi. Biểu hiện của Diệp Lăng Phi rất tùy tiện, nhưng thực chất là một người rất cẩm thận, bất kể sự biến hóa nhỏ nhoi nào cũng không qua được mắt của hắn. Hắn nhìn thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt của Trần Ngọc Đình tựa như nhìn thấu nội tâm của nàng. Diệp Lăng Phi lại lấy ra một điếu thuốc, cố ý phả khói về phía Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình lập tức nghiêng người, tránh làn khói này.
Trần Ngọc Đình cũng có một cảm giác thật kỳ quái, ngày bình thường vô cùng chán ghét những người đàn ông hút thuốc vậy tại sao hôm nay lại không có cảm giác đó với Diệp Lăng Phi.
- Phó tổng Trần, cám ơn sự quan tâm của cô. Khụ, tôi nghỉ việc xong rồi cũng không biết làm gì, cũng không có người đi chơi cùng, thật là nhàm chán. À, phó tổng Trần, khi nào thì cô có thời gian rảnh rỗi?
Diệp Lăng Phi nói những lời này rất dễ khiến cho người khác cảm thấy hiểu lầm. Nàng cắn chặt môi một cái, chần chừ nói:
- Bình thường tôi hay rảnh vào cuối tuần, bởi vì tiểu Vũ vào ngày cuối tuần đều muốn tôi dẫn nó đi chơi.
- Hóa ra là như vậy. Ha ha, phó tổng Trần, nếu như có cơ hội không bằng chúng ta cùng đi ra ngoài tản bộ, ở nhà một mình cũng cảm thấy buồn bực, cô nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi nói xong câu này liền đứng người dậy, không chờ xem Trần Ngọc Đình có đồng ý không mà tự chủ trương nói:
- Chúng ta cũng có thể nghe một chút nhạc. Ừm, cứ như vậy định đi. Được rồi, phó tổng Trần, tôi còn có chuyện tổng giám đốc còn muốn tôi đi thăm Chu Tuấn, hy vọng tên khốn kiếp đó không bị thương quá nặng.
Diệp Lăng Phi đi vào trong văn phòng, ngồi xuống ghế rồi gọi điện thoại cho Lý Khả Hân, hỏi xem Chu Tuấn được đưa đến bệnh viện nào?
- Bệnh viện số 2.
Lý Khả Hân tức giận nói:
- Diệp Lăng Phi, anh chắc hẳn đang rất vui vẻ đúng không? Chu Tuấn phải khâu mười mũi, anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?
- Khả Hân! Không thể nào, mới đụng nhẹ một cái mà đã khâu mười mũi à? Tên tiểu tử này da mặt cũng không chắc chắn cho lắm.
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Lý Khả Hân cảm thấy tức giận. Nàng cười lạnh:
- Hừ, anh lo gì chứ, dù sao anh cũng có hậu trường, cho dù anh có bị công ty đuổi việc thì vẫn còn một lão bà đúng không?
- Khả Hân, em chớ có nói lung tung, anh là một đại nam nhân, làm sao có thể như vậy được. Nói gì thì nói, anh vẫn chưa đăng ký kết hôn với Bạch Tình Đình. Khụ…. em không biết rằng anh có nỗi khổ tâm hay sao?
- Hừ, anh có nỗi khổ tâm cũng không có quan hệ tới tôi, tôi không quen anh.
Lý Khả Hân vừa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì lập tức nổi giận.
- Anh còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp điện thoại đây, tôi còn có chuyện công tác cần phải làm, anh cứ làm giám đốc nhàn nhã đi.
- Đừng cúp máy, anh muốn đợi sau khi tan sở muốn đi thăm Chu Tuấn cùng với em. Khụ…. Hết cách rồi, đánh người ta thì phải đi thăm người ta, em nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói.
- Chờ đến khi tôi có thời gian đi.
Lý Khả Hân không đáp ứng cũng không từ chối, nàng cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi không đoán ra, với tính tình của Lý Khả Hân thì liệu có đám ứng hay không đây?
Từ Oánh nhanh chóng giao bản kiểm điểm cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đọc qua một lượt, thấy bản kiểm điểm này viết rất khá. Sau đó hắn dặn dò Từ Oánh, trong khoảng thời gian hai tuần này, hết thảy phải nghe theo sự sắp xếp của Trần Ngọc Đình.
Sau khi đã sắp xếp tốt mọi việc, Diệp Lăng Phi liền gọi cho Đường Hiểu Uyển hãy chờ hắn sau khi tan sở. Đường Hiểu Uyển không biết rằng Diệp Lăng Phi tính gặp Chu Tuấn sau khi tan sở, nàng còn tưởng Diệp Lăng Phi có chuyện muốn tìm mình nữa. Cho nên vẫn chưa tan sở, Đường Hiểu Uyển đã chạy tới phòng vệ sinh sắp xếp một phen.
Sau khi tan sở, Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đi tới bãi đỗ xe. Hôm nay hắn đi một chiếc Audi A6, vừa mới lên trên xe, Diệp Lăng Phi đã gọi điện thoại cho Lý Khả Hân, nói với nàng là mình đã chuẩn bị xong.
Đường Hiểu Uyển lúc này mới biết là Diệp Lăng Phi muốn cùng nàng và Lý Khả Hân đi thăm Chu Tuấn. Do không phải hẹn gặp với một mình nàng nên trong lòng Hiểu Uyển cũng cảm thấy hơi thất vọng nhưng vẫn không tỏ ra ngoài mặt. Tuy nhiên nàng vẫn cười khúc khích hỏi:
- Diệp đại ca, anh thật sự định nghỉ hai tuần lễ sao?
- Đúng vậy, chả có biện pháp nào khác. Nếu như không phải là vì em thì anh đã sớm từ chức. Khụ…. bây giờ gặp phiền toái lớn, còn phải ăn nói khép nép với Chu Tuấn. Hiểu Uyển, anh hy sinh lần này chính là vì em, hy vọng không làm cho em cảm thấy lo lắng.
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho trong lòng Đường Hiểu Uyển cảm thấy ấm áp. Sự thất vọng lúc nãy trong nháy mắt đã không còn, thậm chí còn thầm mừng: “Diệp Lăng Phi vì mình mà hy sinh lớn như vậy.”
Khuôn mặt của nàng không kìm được mà khẽ nóng lên, nàng thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Diệp đại ca, chuyện này thì có quan hệ gì với Hiểu Uyển, em chỉ lo lắng cho anh thôi.
Thấy khuôn mặt của Đường Hiểu Uyển đỏ bừng, trong lòng của Diệp Lăng Phi cũng khẽ động. Giờ phút này hắn bỗng cảm thấy Đường Hiểu Uyển xinh đẹp vô cùng, hắn khẽ vụng trộm đặt tay lên trên đùi của nàng, chạm vào chiếc quần jean bó sát người, khẽ vuốt vuốt đùi của nàng. Trong lòng của Đường Hiểu Uyển thầm cảm thấy kích thích, nàng nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, tí nữa chị Khả Hân sẽ tới, để cho chị ấy thấy thì không tốt.
Đường Hiểu Uyển cảm thấy Khả Hân hình như cũng để ý tới Diệp Lăng Phi. Nàng sợ rằng khi Lý Khả Hân trông thấy cảnh tượng này, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
- Ai bảo em đáng yêu như vậy. Nếu như ở thời cổ đại thì đã tốt rồi, không có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Tại sao vậy?
Đường Hiểu Uyển không hiểu ý của Diệp Lăng Phi, ngẩng đầu hỏi hắn.
- Ở thời cổ đại có thể tam thê tứ thiếp, anh có thể cưới cả hai người, đến lúc đó mọi người ở cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận với nhau không phải tốt rồi sao?
Khuôn mặt của Đường Hiểu Uyển hơi đỏ bừng lên, nàng thấp giọng lầm bầm nói:
- Diệp đại ca, anh thật là xấu, Hiểu Uyển sẽ không gả cho anh.
Đường Hiểu Uyển tuy lẩm bẩm ở trong miệng nhưng tưởng tượng đến cảnh mình cùng với Lý Khả Hân ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi thì cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.
Lý Khả Hân tuy vẫn luôn nói rằng mình không đáp ứng đi cùng với Diệp Lăng Phi đi thăm Chu Tuấn nhưng sau khi tan sở nàng vẫn chờ ở trước xe của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã sớm đoán rằng Lý Khả Hân sẽ đi cùng với mình thăm tên họ Chu kia, biểu hiện của nàng có vẻ hơi lãnh đạm, tuy nhiên hắn biết rằng trong lòng nàng vẫn quan tâm đến mình bằng không thì lúc mình đánh Chu Tuấn đã không liều mạng ngăn cản. Lúc đó Lý Khả Hân sợ mình gây tai họa gì đó nên mới đứng ra.
Trông thấy Lý Khả Hân lên xe, Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều nữa mà lái xe thẳng hướng tới bệnh viện.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Thương thế của Chu Tuấn cũng không phải là quá nặng. Diệp Lăng Phi chỉ đánh vào đầu của hắn mấy cái, Chu Tuấn chỉ phải khâu mười mũi, sau đó có thể ngay lập tức xuất viện. Thế nhưng gã lại muốn ở trong bệnh viện lâu hơn một chút để kiểm tra, sợ rằng mình có di chứng gì. Hiện tại, ở những bệnh viện như thế này, chỉ cần có người chịu chi tiền thì họ đều đáp ứng.
Chu Tuấn nằm ở trên giường bệnh, vợ của hắn đang ngồi bên cạnh, lẩm bẩm nói:
- Chu Tuấn, thật là ức thay cho ông. Ông đường đương là một giám đốc Bộ sản xuất mà còn bị người ta đánh. Hừ! Ông nhất định không thể bỏ qua chuyện này, nhất định phải đẩy tên khốn kiếp kia vào chỗ chết. Hừ! Đừng để hắn cho rằng mình đễ bị bắt nạt, nếu không từ nay về sau ông làm sao có thể tiếp tục ở công ty được nữa. Không chỉ có ông mà ngay cả tôi cũng không còn mặt mũi.
Vợ của Chu Tuấn cũng là một người có bối cảnh. Anh của bà chính là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Vọng Hải, rất có thể lực. Chu Tuấn năm đó kết hôn với vợ của hắn nhau mục đích muốn nhắm đến mối quan hệ này. Cặp vợ chồng nay sau nhiều năm kết hôn, ai cũng mặc kệ ai. Chu Tuấn ở bên ngoài cũng có tình nhân, còn bà vợ thì suốt ngày chơi mạt chược, đi dạo phố, cùng với những thái nữ kia chơi bời với nhau. Bà chỉ có một yêu cầu đối với Chu Tuấn chính là mang tiền về cho lão nương tiêu, còn bên ngoài làm chuyện gì thì ả không quản. Thấy vợ mình như vậy, Chu Tuấn cũng không ngại mà ra ngoài chơi gái.
- Được rồi, bà không cần phải nói, chẳng lẽ tôi không tức giận hay sao, tên tiểu tử kia thật là khốn kiếp, ngay cả ta mà cũng dám động vào.
Chu Tuấn cũng tức giận, không kìm được nói:
- Cô nói là sẽ giúp ta vậy tại sao không nói với anh của bag. Nói với anh cô bắt giam tên tiểu tử này lại, sau đó đánh cho hắn một trận nhừ đòn.
- Ông còn nói thế nữa, ở bên ngoài gặp uất ức rồi quay về trút giận lên đầu tôi, bị người ta đánh sao không đánh lại? Thật không có một chút dũng cảm nào.
Vợ của Chu Tuấn không phục nói tiếp:
- Anh của tôi hiện đang đi công tác, phải đợi sau khi anh ấy về mới giải quyết được. Nhưng ông cứ yên tâm, anh tôi về sẽ giáo huấn tên tiểu tử kia thật kỹ càng.
- Hừ, tôi sợ anh của bà không chịu giúp tôi. Bây giờ là lúc quan trọng mà anh của bà lại đi công tác. Hừ… tại sao không nói là trốn ra ngoài đi. Đừng tưởng tôi không biết chuyện của anh trai bà, không chừng lần này hắn sẽ gặp chuyện đó.
Chu Tuấn lẩm bẩm nói.
- Ai da, ông còn có thể nói như vậy sao? Ông đừng quên rằng anh tôi đã giúp ông rất nhiều chuyện, nếu như anh của tôi mà có chuyện gì thì ông cũng chả sống tốt được đâu. Hừ! Có phải ông chơi gái đủ rồi nên không còn quan tâm nữa phải không? Đừng tưởng tôi không biết, nếu như không có anh tôi thì mấy cái chuyện tình của ông đã sớm truyền vào công ty. Tôi mặc kệ ông ở bên ngoài chơi bời thế nào nhưng tôi nói cho ông biết, nếu như để ả đàn bà nào xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ không để cho ông cảm thấy dễ chịu.
Chu Tuấn vừa nghe vợ mình nói vậy thì ngữ khí liền trở nên hòa hoãn:
- Lão bà, tôi đâu có đi chơi với gái, tôi chỉ đi chơi với bạn bè của mình mà thôi, kết quả là bị cảnh sát bắt gặp. Được rồi, chuyện này không nói nữa, tôi hy vọng anh của bà nếu có thể….
Chu Tuấn chưa nói hết thì nụ cười của hắn đã trở nên cứng ngắc. Vợ của hắn thấy khác lạ thì nhanh chóng theo ánh mắt của Chu Tuấn nhìn ra phía cửa. Ả trông thấy có một người đàn ông và hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang đứng ở đó. Phàm là phụ nữ thì đều thích đố kỵ, nhất là đối với những cô gái trẻ đẹp hơn mình, sự đố kỵ trong lòng của họ lại càng mạnh. Vợ của Chu Tuấn dùng một ánh mắt đố kỵ nhìn hai cô gái này xong rồi lập tức ngồi dậy từ bên giường, mang theo một vẻ địch ý tới bên cạnh Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, giọng nói bất thiện nói:
- Các người tìm ai vậy, đến đây làm gì?
- Chúng tôi là đồng nghiệp của giám đốc Chu , đến đây để thăm anh ấy.
Diệp Lăng Phi đi hai tay không, tuy nói là đi thăm mà chả mang theo gì. Vừa rồi ở trước cửa bệnh viện, Đường Hiểu Uyển còn gợi ý là nên mua ít đồ, hoa quả cũng được, không thể đến tay không thăm Chu Tuấn đươc. Diệp Lăng Phi nghe vậy thì vội vàng phản đối, hắn nói rằng dù sao Chu Tuấn cũng không thiếu những thứ này.
Diệp Lăng Phi tùy tiện đi vào trong bệnh viện, ngồi bên cạnh Chu Tuấn cười ha hả nói:
- Giám đốc Chu, tôi đến đây để xin lỗi anh. Anh thấy đấy, con người của tôi tính tình không tốt cho lắm, có khi không biết mình đang làm chuyện gì nữa. Khụ… Giám đốc Chu, anh cũng thật là, làm sao anh cứ thành thật để tôi đánh như vậy, nói thật với anh, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi đánh sướng tay như vậy, những tên khốn kiếp khác đều động tay động chân với tôi, không như bộ trưởng Chu cứ lặng yên cho tôi túm lấy đầu. Nói thật, lần này đánh anh là lần thoải mái nhất trong cuộc đời của tôi.
Chu Tuấn nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy tức giận, hắn thầm nghĩ: “Mày đến để xin lỗi tao mà nói những lời này à?”
Khuôn mặt gã trắng bệch không còn một chút máu. Gã khẽ liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi quay người sang hướng khác, không nhìn hắn nữa.
Vợ của Chu Tuấn nghe thấy vậy thì biết chuyện này là do người này gây nên, ả đã cảm thấy tức giận. Ỷ vào bối cảnh của mình, bà chỉ tay vào mặt Diệp Lăng Phi mắng:
- Tên khốn kiếp này, mày dám đánh chồng của bà, lại còn dẫn hai con tiểu hồ ly kia đến đây, mày thật coi thường bọn tao quá đó. Hừ, bà nói cho mày biết, anh của bà là cục trưởng cục cảnh sát, mày cứ chờ mà hối hận đi.
Lý Khả Hân cùng với Đường Hiểu Uyển chỉ cùng với Diệp Lăng Phi tới đây để thăm Chu Tuấn thôi. Hai người vốn có ý định nói thêm vài lời để Chu Tuấn và Diệp Lăng Phi có thể làm hòa với nhau. Không ngờ bây giờ lại bị vợ của Chu Tuấn mắng thành tiểu hồ ly. Đường Hiểu Uyển đã quen nhịn người khác cho nên tuy trong lòng bất mãn nhưng vẫn không biểu hiện ra vẻ bề ngoài. Lý Khả Hân thì không như vậy, nàng nhướn mi lên, hừ lạnh nói:
- Bà làm ơn chú ý đến lời nói của mình một chút, đừng tùy tiện vũ nhục người khác.
Vợ của Chu Tuấn đố kỵ với Lý Khả Hân, vừa nghe thấy nàng nói lời này thì lập tức tỏ ra giận dữ, chỉ vào mũi của Lý Khả Hân mà mắng:
- Tiểu hồ ly tinh, cô nói gì, tôi vũ nhục cô ư? Hừ nhìn cái dáng vẻ này của cô thì đã biết cô là loại chuyên môn câu dẫn nam nhân. Tôi nói cô là tiểu hồ ly vẫn còn là quá nhẹ, so với việc nói cô là tiểu ** thì vẫn còn tốt chán.
Lý Khả Hân cũng tức giận, nàng không hề yếu thế nói:
- Bà dựa vào cái gì mà mắng tôi? Tôi chỉ đến đây để thăm Chu Tuấn, bà tưởng rằng tôi có quan hệ gì cùng với chồng bà sao? Nói cho bà biết, nếu như tôi thực sự câu dẫn chồng bà thì chồng bà đã sớm ly hôn với bà rồi. Nhìn dáng vẻ của bà kìa, bất kể người đàn ông nào cũng không có hứng thú. Nhưng như vậy cũng hay, buổi tối bà ở nhà một mình sẽ vô cùng yên tâm bởi vì không có bất kỳ người đàn ông nào có hứng thú với bà.
Lời nói này của Lý Khả Hân đã khiêu khích đúng điểm yếu của vợ Chu Tuấn, khiến cho ả ta phải cứng họng không thể nói gì. Chu Tuấn ở trên giường mừng thầm, cuối cùng cũng có người thay hắn hả giận. Dĩ nhiên trong lòng gã cũng tự sướng: “Không biết cô nàng Khả Hân này có ý gì với mình hay không, từ nay về sau nếu như có thể cùng với Lý Khả Hân hưởng diễm phúc thì tất cả những người phụ nữ khác mình cũng không để ý tới nữa, chỉ cần mình nàng là đủ.”
Diệp Lăng Phi phủi phủi tay, cười nói :
- Khả Hân, em nói rất hay.
Nói xong hắn tới bên cạnh giường bệnh của Chu Tuấn, lấy ra ba quả táo từ cái rổ bên cạnh giường, đưa cho Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển mỗi người một quả, còn mình cầm lấy một quả cắn một miếng. Hắn vừa ăn vừa nói:
- Bà mập này, tôi thấy bà thật không biết tự lượng sức mình, không có việc gì làm thì đi đánh mạt chược, chơi bời với mấy tên tiểu Bạch Kiểm không phải tốt hơn sao? Còn đem anh của bà ra hù dọa tôi à? Tôi rất sợ đó, bà mập, nếu tôi không quỳ xuống để van cầu bà nha. Bà đừng dọa tôi, tôi rất nhát gan đó, tôi rất là sợ cảnh sát, cảnh sát quốc gia nào cũng sợ. Lần truớc tôi ở Paris đánh một người cảnh sát, làm hại tôi phải nhờ trưởng cục cảnh sát ở đó ra mặt để giải quyết. Ừm, lại có một lần tôi ở Libya châu Phi, giết chết một cảnh sát, cuối cùng tổng thống nước đó phải ra mặt để hòa giải chuyện này. Khụ… Cảnh sát đúng là không dễ chọc vào được.
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho những người ở đây đều mở to tròn hai con mắt lộ vẻ không tin. Diệp Lăng Phi cắn rộp một miếng táo lớn, sau đó phun hạt ra bên ngoài, từ từ nói:
- Anh của bà là cảnh sát Trung Quốc ư? Được, hay lắm, làm phiền anh của bà trước khi bắt tôi thì nên thông tri với bộ ngoại giao Trung Quốc. Tôi có rất nhiều quốc tịch nên có chế độ ưu đãi, nếu như anh của bà không ngại tranh cãi với quốc tế thì cứ đến bắt tôi.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, vỗ vỗ vai của Chu Tuấn nói:
- Giám đốc Chu, anh hãy dưỡng thương cho tốt, đừng nên nói lung tung. Về phần từ nay anh định phải làm sao thì tùy anh, nhưng tôi nhắc nhở anh rằng, nếu như anh đụng tới tôi thì nhất định sẽ không may mắn như lần này nữa. Tôi sẽ khiến cho đầu của anh bị nát bấy…. À, thuận tiện khiến cho nhà của anh cũng không còn ai. Tôi có thói quen trả thảo trừ ăn, nếu như anh không tin, thì cứ thử xem. Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10