Phương Kiếm Minh quay mặt về phía sau lại thành ra đối diện với nữ tử che mặt nọ, thấy điệu bộ của hắn như vậy nàng ta lộ ra một nụ cười mỉm, thần sắc cổ quái . Không chỉ cô ta mà nhân sĩ võ lâm xung quanh thấy bộ dạng này của hắn đều thầm kêu kì; không biết cái tên kia là loại người gì mà ngay cả Võ học bảo điển, một trong Tứ đại kì thư – Thiên Hà bảo lục cũng không dám nhìn, thật khiến cho người ta cảm thấy kinh dị.
Cũng may Thiên Hà bảo lục có sức hút quá lớn, cho dù điệu bộ của hắn có quái dị đi nữa khi Thiên Hà bảo lục được đưa ra trước mặt chẳng ai còn tâm tư nào chú ý tới hắn nữa, tất cả ánh mắt đều tập trung vào cuộn bảo điển đang được đưa ra. Nhìn kĩ mới thấy cái gọi là Thiên Hà bảo lục này cũng thật kì quái, trông qua tựa như một cuốn tự họa dài ba thước rộng tám tấc nhưng trên mặt lại không hề có một nét chữ hay đường vẽ nào, chỉ thấy một làn khí mỏng mờ ảo ngăn che hết mọi ánh mắt khiến người ta không thể nào quan sát được rốt cục bản thân nó ẩn giấu cái gì, không chỉ mặt trước mà cả mặt sau của Thiên Hà bảo lục cũng y như nhau đều là một làn sương mờ ảo mà thôi. Chuyện này khiến cho hầu hết nhân sĩ võ lâm đều giật mình kinh ngạc, đã là Thiên Hà bảo lục, được xưng tụng là một trong Tứ đại thánh thư, lại là võ học bảo điển dù không viết chữ thì cũng phải vẽ đồ hình mới đúng, đằng này cuốn trục kì quái này lại trống trơn, thật không biết đây là cái loại bảo bối gì nữa! Cho dù có lấy được nó thì làm sao mà tu luyện thần công đây chứ?
Bốn người nhóm Tiếu lão đầu cũng không nhìn ra điểm khả nghi nào, Tiếu lão đầu chợt cười một tiếng, bảo Phương Kiếm Minh thu Thiên Hà bảo lục lại rồi quay về phía quần hùng cao giọng nói:
-Chắc mọi người đều đã thấy rõ rồi, đây chính là Thiên Hà bảo lục, Võ học bảo điển chí tôn đâu phải hạng phàm phu tục tử như chúng ta có thể hiểu được nó. Hôm nay mọi người đều vì nó mà đến tuyệt đối không thể thất vọng. Tất cả đều thấy tận mắt rồi, còn ai thấy gì thì trong lòng tự biết. Ta vẫn câu nói cũ, nếu ai có thể “kĩ áp quần hùng” thì Thiên Hà bảo lục sẽ thuộc về người ấy! Được rồi, nếu ai còn có ý kiến gì thì xin nói ra cho mọi người cùng nghe!
Tiếu lão đầu vừa dứt lời thì đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:
-Ngươi dài dòng như vậy rốt cục cũng chỉ là dùng võ công quyết định quyền sở hữu mà thôi. Nếu thế tại sao không giải quyết luôn trong sơn cốc mà phải tới đây, làm hại chúng ta phải mất công chạy một đoạn đường!
Phương Kiếm Minh nhìn lại thì thấy hóa ra người nói là Phó bảo chủ của Phi Ưng bảo, Tiếu lão đầu cười cười đáp:
-Ta biết có lẽ trong lòng mọi người đang trách ta vẽ chuyện, thật ra ta làm như vậy là tránh cho nhân sĩ trong võ lâm không vì Thiên Hà bảo lục mà tạo nên một tràng sát kiếp gió tanh mưa máu mà thôi!
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo liền hừ lạnh một tiếng nói tiếp:
- Nói như vậy là ngươi chỉ một lòng suy nghĩ cho đồng đạo võ lâm thôi sao?
Tiếu lão đầu cười lớn nói:
-Tiểu tử, ngươi sai rồi! Võ lâm vốn là nơi mạnh được yếu chịu, lão phu quản chuyện này làm gì. Nói thật lòng đối với Thiên Hà bảo lục lão phu cũng rất mong muốn, chỉ là lão phu không quen nhìn mấy kẻ ỷ vào thế lực to lớn mà không để ý tới sinh tử của người khác mà thôi. Nếu có bản lãnh thì hãy tự mình xuất thủ đoạt lấy bảo vật, các ngươi đừng tưởng rằng nhiều người thì có thể muốn làm gì thì làm! Giang hồ này không phải là giang hồ của một ai, không phải giang hồ của một môn phái nào cả; Giang hồ chính là giang hồ của tất cả mọi người. Nếu lão phu không làm như vậy chỉ sợ đã có không biết bao nhiêu người chết không minh bạch rồi!
Có người nghe xong lời này thì lập tức mặt mày đỏ bừng phẫn nộ quát lớn:
-Lão già này, ngươi nói như vậy là có ý gì?
Tiếu lão đầu nhìn lại thì thấy người nói là Lãnh diện lão giả của Ma giáo, mười mấy sợi tóc bạc còn sót lại trên đầu cũng đang dựng đứng cả lên, trông rất hài hước. Tiếu lão đầu cười cười đáp:
-Ta cũng không phải nói Ma giáo các ngươi, vừa rồi ta chỉ nói tình thế võ lâm, mọi người chớ hiểu lầm!
Phi Long Tử nghe xong liền cười hăng hắc nói:
-Theo như ý ngươi thì ở đây ai có võ công cao nhất là có thể đoạt được Thiên Hà bảo lục?
Tiếu lão đầu cười lớn đáp:
-Phi Long Tử ngươi thật sảng khoái, không sai, ý ta đúng là thế!
Ông ta vừa dứt lời thì đã có một thanh âm cực kì êm ái vang lên:
-Tiếu tiền bối, vãn bối còn có một điểm không rõ, không biết tiền bối có thể chỉ điểm hay không?
Ánh mắt mọi người đều quay sang nhìn Long Bích Vân, người vừa mở miệng. Mặc dù đã trở thành trung tâm chú ý nhưng nàng ta vẫn bảo trì phong thái ung dug như cũ không chút ảnh hưởng, từ đó có thể thấy tu vi của nàng ta thực sự vô cùng cao thâm. Phương Kiếm Minh cũng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng vừa gặp phải ánh mắt nàng ta lại vội vàng quay đi né tránh. Tiếu lão đầu cười nói:
-Không biết Long cô nương có vấn đề gì, xin cứ nói ra?
Long Bích Vân cười cười đáp lời:
-Tiếu tiền bối, theo ý của người thì ai có thể “kĩ áp quần hùng” là đoạt được Thiên Hà bảo lục, vậy kể cả người đó có cầm được Thiên Hà bảo lục thì cũng một bước khó đi, trong khắp chốn giang hồ nơi nào cũng sẽ bị người khác truy sát không tha. Như vậy không phải là uổng phí một phen tâm cơ của tiền bối hay sao!
Tiếu lão đầu nghe xong liền cười:
-Lời của Long cô nương đúng là nhất châm kiến huyết! Thật ra ta cũng đã nghĩ tới điểm này, bất quá ta lại có một ý nghĩ khác, tất cả mọi người ở đây đều là người có bản lãnh, đối với Thiên Hà bảo lục đều có chút duyên phận. Nếu ai thật sự lấy được Thiên Hà bảo lục thì không ai được cản hắn, nếu ai dám ra tay chính là đối địch với tất cả mọi người ở đây. Người giang hồ chúng ta trọng nhất chính là hai chữ Tín, Nghĩa; ta không tin ở đây có người lại không trọng hai chữ này!
Một câu nói ra khiến cho tất cả đều câm lặng, không một ai dám đứng trước quần hùng nói mình không thủ tín, cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám! Nếu nói ra thì không chỉ danh tiếng bị hủy hoại mà sau này cũng đừng mong có thể đứng chân trong võ lâm!
Tiếu lão đầu thấy mọi người đều yên lặng liền cười tiếp lời :
-Nếu không ai có ý kiến gì thì xem như là đều đồng ý rồi! Tốt lắm, nếu ai thật sự “kĩ áp quần hùng” thì Thiên Hà bảo lục là của hắn. Sau khi người này lấy được Thiên Hà bảo lục không ai được cướp đoạt của hắn. Còn những cao thủ vắng mặt thì không phải là lão phu không nghĩ tới họ mà hoặc là bọn họ không để Thiên Hà bảo lục vào trong mắt hoặc là vô duyên với nó, ta há có thể lại cần bận tâm đến họ hay sao!
Vừa nói đến đây lại nghe từ dưới vách đá vang lên tiếng người phi hành, nhoáng một cái đã có mười người phi thân lên trên thạch bình, thấy có thêm nhiều người như vậy chúng nhân lại bắt đầu có chút ồn ào. Tiếu lão đầu hét lớn một tiếng trấn an quần hùng:
-Chư vị, xin yên lặng một chút!
Lão nhìn về phía mấy người đến một chút rồi nói tiếp:
-Ta tưởng rằng các vị vẫn không đến chứ! Hôm nay cao thủ tụ họp nhiều như vậy quả thật là đáng vui mừng!
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn sang thì phát hiện trong mười người này có người thanh niên cực kì tuấn mĩ mà hắn gặp qua đêm đó, ngoài ra còn có cả Vũ Văn Kiên của Bạch Đà sơn trang. Hai người này đều đứng lẫn vào trong chúng nhân chứ không nhập bọn cùng nhóm Long Bích Vân. Thấy vậy Phương Kiếm Minh âm thầm kinh ngạc, rõ ràng mấy người là cùng một bọn, tại sao chỉ qua có mấy ngày mà đã thành người xa lạ rồi? Chẳng lẽ trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì chăng, tại sao gặp mặt cũng không thèm chào hỏi là thế nào?
Tiếu lão đầu lại tiếp lời:
-Đầu tiên, lão phu phải thanh minh một chút, bốn lão già chúng ta đều đứng ngoài cuộc không tham gia luận võ. Đương nhiên, nếu ai cùng cấp bậc với chúng ta cũng mong hắn đừng ra tay, nhường cơ hội này cho hậu sinh vãn bối!
Câu nói này chính là nhằm vào Phi Long Tử, Phi Long Tử nghe thế liền cười to cao giọng nói:
-Yên tâm đi Tiếu lão đầu, ta sẽ không ra tay đâu. Có công chúa ở đây còn sợ Thiên Hà bảo lục chạy mất hay sao. Chủ ý của ngươi rất hay, để ta xem sau khi công chúa lấy được Thiên Hà bảo lục còn có ai dám tranh đoạt nữa không!
Nghe lời này phần lớn người đều yên tâm không ít. Nếu mấy lão bất tử này cũng tham gia luận võ thì còn ai dám thượng đài nữa. Mặc dù trong giang hồ vẫn còn không ít người nổi danh như họ nhưng ai nói người nổi danh nhất định là cao thủ. Thật ra những người này cũng rất tri túc, cứ nghĩ kĩ mà xem, bốn người nhóm Tiếu lão đầu ai không phải là siêu cấp cao thủ? Bốn người này hợp lực thì cho dù là xóa phái diệt môn cũng không phải là việc khó khăn!
Lập tức có người không nhẫn nại được cầm một thanh cương kiếm phi thân ra giữa bãi, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ hướng quần hùng nói:
-Tại hạ Nhất tự kiếm Khang Hải, là đệ tử Cửu Tuyền kiếm phái, không biết có vị anh hùng nào chịu xuất thủ chỉ giáo?
Lời vừa dứt đã nghe từ trong quần hùng vang lên một giọng nói khá hùng hậu:
-Tại hạ Vương Lâm của Hoàng Sơn phái xin thỉnh giáo!
Người này chính là trung niên nhân đứng phía sau Trọng Dương lão nhân, hắn cầm kiếm trong tay chậm rãi đi ra. Khang Hải nhìn hắn một chút rồi lại nhìn Trọng Dương lão nhân trầm giọng nói:
-Ngươi là thế nào của Cuồng vũ kiếm Mặc Đông?
Vương Lâm cười đáp :
-Ta gọi hắn là đại sư ca, hắn gọi ta là tam sư đệ. Ngươi nói xem chúng ta có quan hệ thế nào?
- Hóa ra là thế, thường nghe nói Hoàng Sơn phái kiếm pháp dị thường, quỷ thần khó lường. Hôm nay tại hạ cũng sẽ thử xem rốt cục là nó lợi hại tới cỡ nào!
Vương Lâm nghe vậy cũng mỉm cười đáp:
- Kiếm pháp của Cửu Tuyền phái cũng rất lợi hại, mong các hạ hạ thủ lưu tình!
Khang Hải chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì.
Phái Hoàng Sơn có thể được xếp vào hàng thứ bảy trong Cửu đại môn phái không phải vì đệ tử đông đảo mà chủ yếu là vì Hoàng Sơn phái có một bộ kiếm pháp cực kì lợi hại. Đương kim chưởng môn của Hoàng Sơn phái là Trọng Dương lão nhân hơn mười năm gần đây đều bế quan luyện kiếm, hết thảy mọi sự vụ lớn nhỏ đều giao hết cho đại đệ tử Cuồng vũ kiếm Mặc Đông xử lý. Mặc dù Trọng Dương lão nhân danh là chưởng môn nhưng thực quyền lại lọt hết vào tay Mặc Đông, người trong giang hồ hầu hết đều chỉ biết C vk Mặc Đông mà không biết Trọng Dương lão nhân là ai.
Ct kiếm phái cũng được xem là một môn phái trong giang hồ, bất quá tất cả cũng chỉ có chừng mười mấy người mà thôi, cũng chẳng phải nổi tiếng gì lắm, nếu muốn nói là có danh tiếng thì cũng chỉ trong phạm vi địa phương mà thôi, nếu muốn trở thành danh môn thực sự trong võ lâm thì còn kém xa lắm!
Vương Lâm nói là kiếm pháp Cửu Tuyền phái lợi hại, kêu Khang Hải hạ thủ lưu tình cũng không biết là vì nó lợi hại thật hay chỉ là một câu khácHoàng Sơnáo đầu môi mà thôi nữa; nhưng Khang Hải nghe thế thì lại cảm thấy chẳng khác hắn đang châm chọc Cửu Tuyền kiếm phái vậy! Hắn cầm kiếm rung lên một đạo kiếm hoa rồi thét lên một tiếng:
-Xem kiếm!
Thân vừa động thì kiếm đã đâm tới trước mặt Vương Lâm, một kiếm này không hề hoa trương mà lại rất bình thường, nhưng trong cái bình thường đó lại ẩn giấu sự bất phàm. Vương Lâm thấy kiếm này của hắn quả là kì dị nên cũng không dám sơ ý khinh thường, lập tức rút kiếm, động thân xuất kiếm. Hai kiếm giao nhau, một tiếng “đinh” thanh thoát vang lên, Khang Hải tràn tới mũi kiếm như tia chớp đảo xuống tấn công vào hạ bàn của Vương Lâm. Vương Lâm thấy thế trong lòng hãi thầm : “Kiếm pháp nhanh thật!”
Hắn lập tức lui chân trái ra sau xoay người tránh một kiếm này, đồng thời trường kiếm trong tay cũng lợi dụng thế xoay người đâm thẳng vào hông đối phương. Khang Hải thấy vậy cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc lập tức nhảy lên tránh, đồng thời từ trên không trung xoay người liên tiếp đâm ra ba kiếm, trường kiếm phá không rít lên những tiếng “rét rét rét” rợn người, ba kiếm này nối nhau thẳng tắp đâm tới, không hề có hoa chiêu. Quả nhiên là kiếm như tên, Nhất tự kiếm không phải chỉ có hư danh. Phương Kiếm Minh đứng bên ngoài quan sát thấy ba chiêu này thì cũng phải ngẩn người ra, nghĩ thầm trong lòng: “Kiếm pháp thật cổ quái!”
Đương trường, Vương Lâm cũng cười lớn nói:
-Kiếp pháp của Cửu Tuyền kiếm phái quả nhiên bất phàm, xin lĩnh giáo!
Chỉ nghe thấy một tràng tiếng kiếm va chạm nhau “đinh đinh đinh” vang lên không ngớt, Vương Lâm vừa tiếp xong ba kiếm của đối phương lại lập tức phản công lại chín kiếm. Chín kiếm đồng xuất kiếm quang bay lượn, từng kiếm từng kiếm đâm ra khí thế như sấm vang chớp giật bức Khang Hải phải lui lại mấy bước. Khang Hải mặt mũi đỏ bừng, lập tức đem toàn thân bản lĩnh xuất ra hết, Vương Lâm cũng không chịu kém thi triển Hoàng Sơn kiếm pháp giao tranh.
Lúc này giữa hai người chỉ còn lại một cơn cuồng phong màu bạc, kiếm quang uốn lượn, kiếm khí rít gào; ngươi công một kiếm ta cũng xuất một kiếm phá giải, ngươi đâm trên ta né dưới…
Chỉ trong chốc lát mà hai người đã trao đổi hơn hai mươi chiêu. Chợt nghe Khang Hải quát lớn một tiếng, cổ tay run lên, trường kiếm bay xéo đâm thẳng vào bên hông Vương Lâm khoảng ba tấc, hắn đang thầm cao hứng trong lòng thì Vương Lâm đã hét lên một tiếng, kiếm chuyển sang tay trái, tay phải nhanh như chớp đẩy ra một chưởng. Chưởng phong hùng hậu chấn thẳng vào mũi kiếm đối phương làm nó lệch đi hướng khác, Khang Hải chưa kịp triệt chiêu thì trường kiếm trong tay trái Vương Lâm đã lập tức lóe lên đâm thẳng tới trước ngực Khang Hải chỉ còn cách có một tấc. Chỉ cần Vương Lâm đẩy nhẹ tay một cái là Khang Hải sẽ bị trọng thương, Khang Hải thấy mũi kiếm của đối phương đang chỉ vào ngực mình cũng không dám cử động.
Vương Lâm cười nói:
- Đã lĩnh giáo!
Cổ tay run lên xoay trường kiếm cắm vào vỏ. Khang Hải thở dài một tiếng phi thân nhảy lên chạy như bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Hắn bị Vương Lâm đánh bại cũng không còn mặt mũi nào ở lại, đành vội vã rời khỏi thạch bình!
Vương Lâm đánh bại được Khang Hải thì ung dung mỉm cười nhìn quần hùng, chợt thấy một một hán tử mặt trâu bước lên, trên lưng người này có đeo theo một đôi song câu. Người này tuy hình dáng to lớn nhưng diện mạo lại thật sự quá khó nhìn, mũi hếch miệng rộng lại thêm hai con mắt lờ đờ như mắt cá chết vậy. Hắn đi ra giữa trường còn cách Vương Lâm khoảng chừng năm trượng thì rút song câu ra, câu trái giơ quá đầu, câu phải hoàng ngang ngực, chiêu số rất bài bản, động tác dứt khoát thành thục, có thể thấy đây là một cao thủ chuyên sử câu!
Vương Lâm nhìn song câu trong tay hắn ta vừa âm thầm suy xét xem người này là ai, thật không nghĩ ra trong võ lâm lại còn một hán tử xấu xí sử song câu. Nghĩ một hồi không được hắn trầm giọng hỏi:
-Các hạ, xin báo danh!
Hán tử xấu xí đáp:
-Giang hồ vô danh tiểu tốt, không báo danh thì hơn! Họ Vương, mau rút kiếm ra!
Vương Lâm cười hăng hắc nói:
-Nếu không phải là cao thủ chân chính thì kiếm của ta cũng sẽ không xuất vỏ. Ta thấy ngươi cũng là một cao thủ nên nhất định sẽ rút kiếm, nhưng khi kiếm xuất vỏ thì đó cũng là một kích thạch phá thiên kinh!
Hán tử xấu xí nhướng mày quát lớn:
-Được!
Đồng thời song câu huy động toàn lực tấn công, nhất thời câu ảnh ngập trời, bên ngòai chỉ thấy Vương Lâm bị nhốt vào trong câu ảnh cuồn cuộn, cực kì hung hiểm. Mắt thấy Vương Lâm sắp bị đả thương thì thân hình hắn chợt lóe lên né xéo ra sau một bước; thiết câu lại phá không đuổi theo như hình với bóng, từ bên hông đánh xéo vào.
Có người đang thầm trách Vương Lâm quá chủ quan khinh địch khiến mình bị mất tiên cơ, thân hãm vào hiểm cảnh nguy ngập, đây đều là do hắn tự làm tự chịu. Chợt nghe một tiếng “Đinh!” chói tai vang lên, thì ra Vương Lâm đã rút kiếm nhanh như chớp chặn hai mũi câu lại, đồng thời chân phải tựa như độc xà xuất động đá thẳng vào huyệt Tam âm giao trên chân của đối phương. Hán tử xấu xí nọ hừ lạnh một tiếng lập tức lộn người lui về sau năm bước. Vương Lâm được thế nào bỏ lỡ cơ hội này, trường kiếm trong tay phải như cuồng phong bạo vũ đuổi riết không tha. Chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm, mỗi kiếm đâm ra đều tạo nên kiếm phong phá không rít lên rèn rẹt, cảnh tượng như vậy thật khiến người ta lạnh mình! Kiếm quang ngập trời khiến cho hán tử xấu xí hoa cả mặt, lập tức bị bức vào hiểm cảnh.
Trọng Dương lão nhân đang ngồi ngoài thấy thế trên mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười đắc ý, đệ tử hắn đang uy phong đại phát đánh cho hán tử xấu xí kia không còn lực hoàn thủ, trong lòng cực kì cao hứng. Mắt nhìn thấy hán tử nọ sắp bị thương dưới kiếm Vương Lâm thì đột nhiên nghe hắn cười lạnh một tiếng, thân hình xoay một vòng nhanh như chớp, câu phải lập tức đâm xéo lên đầu vai Vương Lâm, câu phong rì rầm như sấm. Trọng Dương lão nhân thấy vậy mặt mày biến sắc, chỉ nghe Vương Lâm kêu lên một tiếng “ái chà” rồi nhanh chóng rút chân lui bước. Hán tử xấu xí cũng không chút chậm trễ câu trái lập tức nhấc lên đâm thẳng vào thân kiếm của Vương Lâm, hắn thầm vận nội lực vào thân câu tận lực đánh ra. Vương Lâm cũng không thèm nghĩ ngợi vận nội lực vào kiếm ngăn cản. Đương trường vang lên ba tiếng “đinh đinh đinh” chói tai, hán tử xấu xí tràn tới ép Vương Lâm phải lui lại sau ba bước; hiển nhiên là xét nội công thì Vương Lâm còn kém đối phương một bậc.
Hán tử xấu xí nọ lay động hai tay, song câu chớp lên đâm thẳng vào bên tai Vương Lâm, câu phong rít lên rèn rẹt. Một chiêu này thật sự quá nhanh, Vương Lâm đang lui lại nào kịp đứng vững, chỉ nghe bên tai còn tiếng câu phong ghê rợn lảng vảng, hai lọn tóc dài rơi lả tả trong không trung. Hai lọn tóc dài này đúng là do một chiêu vừa rồi hán tử xấu xí nọ sử câu cắt rời! Vương Lâm thấy vậy sợ đến lạnh người, nếu hán tử xấu xí sử chiêu này đẩy thêm nửa tấc thôi là đôi tai hắn đã bị cắt xuống, thậm chí hắn còn có thể phải đi chào Diêm Vương không biết chừng!
Hán tử xấu xí thu lại song câu rồi phi thân lùi lại, song nhãn không lộ một chút tình cảm nào nhàn nhạt nhìn Vương Lâm, Vương Lâm đỏ mặt chớp chớp mắt rồi lui lại sau lưng Trọng Dương lão nhân. Trọng Dương lão nhân lặng lẽ nhìn hán tử xấu xí, trong mặt hiện lên một tia lạnh lẽo, thật không biết ông ta đang nghĩ gì trong lòng. Hán tử xấu xí này đả bại được Vương Lâm thì võ công hoàn toàn có thể được xếp vào hàng cao thủ nhất lưu, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám bước ra khiêu chiến với hắn. Song câu của hắn quả thật có chút quỷ dị, không ít người đang âm thầm tính toán cách phá giải. Một lát sau Phó bảo chủ Phi Ưng bảo chậm rãi bước ra, hắn đối diện với hán tử xấu xí cười nói:
-Công phu của các hạ quả là cao, tại hạ Phó bảo chủ Phi Ưng bảo Trịnh Khả Trang xin lĩnh giáo cao chiêu!
Phương Kiếm Minh nghe xong mới biết tục danh của gã Phó bảo chủ Phi Ưng bảo này. Hán tử xấu xí nọ lạnh lùng nhìn Trịnh Khả Trang im lặn không nói lời nào, song câu rút ra múa lên, câu thanh rít gào đem hết nhất thân tuyệt học sử ra. Trịnh Khả Trang vốn có ý thu phục người này nên mới cố ý ra đấu với hắn, không ngờ hắn lại là kẻ không chút vị tình với bất kì ai. Trịnh Khả Trang không đề phòng suýt chút nữa đã bị song câu đánh trúng, hắn vội vàng nhảy lên cao chừng ba trượng, hai tay ép sát bên người. Đây chính là một môn tuyệt học nổi danh trong võ lâm: “Phân cân thác cốt thủ”; công phu này cực kì khó luyện, tưởng rằng đã thất truyền không ngờ hắn lại luyện được!
Trịnh Khả Trang sử ra Phân cân thác cốt thủ lập tức tiến vào trong phạm vi câu ảnh, chỉ thấy thân ảnh hắn tiến rồi lui, chỉ trước điểm sau tựa như chim ưng bay lượn vậy, đôi tay biến hóa vô cùng, hư thật khó lường. Thủ ảnh vờn múa trên ba mươi sáu huyệt đạo thân trước của đối phương, đúng là tĩnh thì như thái sơn mà động thì như sấm sét…
Ngày mai và ngày kia ta bận không có time làm tiếp, xin khất mọi người 2 ngày không có truyện vậy :0 (172):
Người ta vẫn thường nói đại nạn không chết tất có "hậu phúc", ước gì "hậu phúc" của mình là "Én mọi" nhỉ
Hán tử xấu xí nọ thủy chung vẫn không mở miệng, cổ tay nhích động lập tức song câu bay múa, cước đạp một loại bộ pháp kì quái, mỗi câu đánh ra đều vang lên một tiếng như tiếng sấm vang rền giữa trời không. Câu phong ập đến mặc dù chưa thể tổn thương Trịnh Khả Trang nhưng cũng khiến hắn hết sức đau đầu. Hán tử xấu xí nọ so với Trịnh Khả Trang còn đau đầu hơn, “Phân thân thác cốt thủ” của Trịnh Khả Trang không phải là loại võ công bình thường, chỉ cần hắn không cẩn thận một chút là sẽ trúng chiêu. Đến khi đó khớp xương cùng kinh mạch không bị hủy mới là lạ, cho dù võ công không bị phế thì tu vi cũng sút giảm chẳng còn bao nhiêu. Dù lúc đó vẫn sử ra được bộ câu pháp này nhưng uy lực thì chẳng còn là bao.
Hán tử xấu xí so ra còn cẩn thận hơn Trịnh Khả Trang rất nhiều, chỉ là trên mặt hắn lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng vô cảm khiến cho ngoại nhân không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã trao đổi hơn mười chiêu. Trịnh Khả Trang thân là Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lại bị hán tử vô danh này cầm tay cầm chân rất bực mình, hắn nghĩ thầm: “Ta đường đường là một Phó bảo chủ, chẳng lẽ lại không đấu lại một tên tiểu tử vô danh như ngươi!”
Hắn không kiên nhẫn được nữa, hai mắt long lên; tay phải lật lại bổ ra một chưởng, chưởng phong lướt qua thân hình Hán tử xấu xí chợt run lên. Trảo tráo của Trịnh Khả Trang nhanh như chớp chụp lấy cổ tay phải của đối phương. Hán tử xấu xí thấy hắn mạo hiểm như vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tay phải thu về tay trái xỉa ra một câu đâm thẳng vào lòng bàn tay đối phương. Trịnh Khả Trang chợt mở miệng cười ha hả, bàn tay năm ngón đang khum lại chợt xòe ra, từ chưởng tâm thổ ra một đạo chân khí chấn lệch mũi câu, ngay sau đó cả người lướt tới ngũ trảo nắm chặt lấy cổ tay đối phương. Hán tử xấu xí đang định đánh tiếp câu kia ra thì đã nghe Trịnh Khả Trang giận giữ quát lớn một tiếng đồng thời gia tăng kình lực. Hán tử xấu xí liền cảm thấy cổ tay đau đớn không chịu nổi, giống như vừa bị một thiết chùy đánh trúng vậy, đau đến nỗi cả người run lên, trên mặt toát mồ hôi hột.
Trịnh Khả Trang cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Ngươi chịu thua chưa?
Hán tử xấu xí dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Khả Trang, Trịnh Khả Trang bị Hán tử xấu xí nhìn đến phát lạnh trong lòng, hắn hơi sợ hãi lại càng nắm chặt tay hơn. Chợt nghe một tiếng “đinh” bén nhọn vang lên, thì ra Hán tử xấu xí nọ đã thả thanh câu từ trong tay trái xuống, đồng thời lạnh lùng nói:
- Ngươi còn không buông tay?
Trịnh Khả Trang rung cổ tay đẩy mạnh Hán tử xấu xí lui ra sau, vừa nghĩ đến ánh mắt hận thù lúc nãy liền nghiến răng nghiến lợi. Nếu không nhân cơ hội này giết hắn đi hoặc chí ít là phế võ công của hắn tức là đã lưu lại hậu họa vô cùng.
Ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn lập tức động thân đuổi theo, một đạo chưởng lực cực kì hung mãnh vỗ thẳng xuống thiên linh cái của Hán tử xấu xí. Mọi người thấy vậy đều kêu lên kinh hãi, Tiếu lão đầu giận giữ quát lớn một tiếng:
- Trịnh Khả Trang, không được giết người!
Chưa kịp nghĩ thì một đạo chưởng lực như núi đã áp đến, thủ chưởng của Trịnh Khả Trang chỉ còn cách đỉnh đầu của Hán tử xấu xí có nửa tấc mà thôi. Da đầu của Hán tử xấu xí đã bị chưởng phong sắc bén cắt qua khiến máu chảy thành dòng thế như vẻ mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, cũng không hề có hành động phản kháng nào. Trịnh Khả Trang nghe thấy tiếng chưởng phong đang áp đến sau lưng thầm hít vào một hơi rồi xoay người lại, hai tay liên hoàn bổ ra bốn chưởng. Đương trường vang lên một tràng chưởng thanh va chạm vô cùng chói tai, nửa thân trên của Trịnh Khả Trang lắc lư như cây lau trong gió, râu tóc tán loạn trông qua như là đang điên cuồng vậy nhưng vẫn không lui lại một bước nào. Tiếu lão đầu đang ngồi trên mặt đất toàn thân cũng run lên nhè nhẹ, trong lòng nghĩ thầm: “Tiểu tử này nội lực không kém!”
Thấy Hán tử xấu xí nọ cũng chỉ bị rách da chảy máu chứ không phải chịu thương tổn gì lớn, Tiếu lão đầu yên tâm lớn giọng chất vấn:
- Trịnh Khả Trang, hắn đã nhận thua ngươi cần gì phải truy tận sát tuyệt!
Trịnh Khả Trang chỉ cười lạnh vài tiếng rồi trừng mắt nhìn Tiếu lão đầu một cái, không nói gì. Hán tử xấu xí nhìn Tiếu lão đầu một cái rồi nhặt nốt thanh câu rơi trên mặt đất phi thân bỏ đi.
Đương trường ai cũng thấy rất rõ ràng, Hán tử xấu xí nọ đã nhận thua, thậm chí cả vũ khí cũng buông bỏ nhưng Trịnh Khả Trang vẫn không chịu thôi, quyết giết hắn cho bằng được. Loại hành động mượn gió bẻ măng này khiến quần hùng vô cùng khinh thường, không ít người còn mắng hắn là kẻ vô sỉ. Trịnh Khả Trang chỉ yên lặng đứng đó, hai tay chắp lại sau lưng, cặp mặt hơi hé để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo; hắn đang chờ có người tiến lên khiêu chiến!
Chợt nghe có một tiếng cười hăng hắc vang lên, một thân ảnh lao ra giữa bãi, Phương Kiếm Minh vội nhìn kĩ mới thấy hóa ra người này chính là Phong trưởng lão của Ma môn. Trịnh Khả Trang thấy người này liền chắp tay hỏi:
- Tôn giá là vị nào trong Ma môn?
Phong trưởng lão cười lạnh đáp:
- Lão phu chính là Phong trưởng lão của Ma môn – Phong Công Độ. Phân thân thác cốt thủ của Trịnh lão đệ quả nhiên là danh bất hư truyền!
Trịnh Khả Trang nghe Phong Công Độ nói vậy liền cười ha hả tiếp lời:
- Nói hay lắm, nói hay lắm! Cẩm chưởng của Phong trưởng lão cũng là Võ lâm nhất tuyệt, như nhau như nhau thôi!
Ngô Thế Minh đang đứng bên cạnh Phương Kiếm Minh thấy hai tên này không ngừng tâng bốc lẫn nhau không nhịn được khinh thường kêu lớn:
- Hai vị không nên nói nhảm làm gì, muốn tỉ thí thì xin nhanh một chút. Lúc này cũng đã trưa rồi, còn có rất nhiều người muốn xuất tràng nữa đó!
Hai người này nghe thế liền hung hăng trừng mắt với Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh cũng chỉ cười cười ngó lơ, giả bộ như không nhìn thấy
Phong Công Độ nhìn sang Trịnh Khả Trang, mở miệng hét lớn một tiếng, song chưởng tựa như con thoi đánh ra. Trịnh Khả Trang cũng không chịu yếu thế lập tức vung chưởng dĩ chiêu đối chiêu. Song chưởng chạm nhau lập tức vang lên một tiếng chưởng phong trầm đục, hai người đều xoay người lui ra sau. Phong Công Độ cười ha hả nói:
- Trịnh lão đệ nội công thật không kém!
Trịnh Khả Trang cũng cười lạnh một tiếng đáp:
- Cũng vừa đủ đối phó với ngươi thôi!
Hai người cơ hồ cùng lúc nhảy lên, chỉ trong chớp mắt lăng không đã tung ra bảy, tám chiêu. Một bên thi triển Cẩm chưởng, bên kia cũng sử tuyệt học Phân thân thác cốt thủ ra dĩ bạo đối bạo không chịu kém nửa phần. Hai người không ngừng di động cước bộ đảo chuyển phương vị không ngừng. Trịnh Khả Trang chân vừa chạm đất liền điểm nhẹ một cái mượn lực tung người lên lộn vòng trong không trung rơi xuống phía sau lưng Phong Công Độ, một tay lập tức vươn ra như muốn chế trụ huyệt đạo trên lưng đối phương vậy. Phong Công Độ đâu có thể bị hắn chế trụ dễ dàng như vậy lập tức lấy eo làm trục sử ra một thức Thiết bản kiều nhẹ nhàng tránh khỏi, hai tay cũng không chậm trễ đẩy ra một chưởng. Chưởng phong uy mãnh vô cùng, Trịnh Khả Trang không dám ngạnh đối vội vàng sử ra một thức “Cáp tử phiên thân” nhanh chóng né sang một bên. Phong Công Độ được thế không bỏ, chân trái đảo qua xuất cước đá xéo vào hông đối thủ. Trịnh Khả Trang biết cước này vô cùng hung mãnh, nếu bị đánh trúng thì xương sườn sẽ lập tức bị nát vụn nên không dám chần chừ, thân hình nhoáng lên xoay người lui lại nửa bước vừa vặn tránh khỏi một cước này của đối phương, song trảo không chậm trễ đưa lên đón lấy cổ chân đối phương.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, mọi người chỉ nghe “Phịch” một tiếng thì đã thấy Trịnh Khả Trang giữ chặt lấy cổ chân đối phương. Không đợi hắn kịp phát lực Phong Công Độ đã mượn lực tung người lên, hữu chưởng nhanh như chớp vỗ xuống bả vai Trịnh Khả Trang. Trịnh Khả Trang rên lên một tiếng, hai tay dùng lực đẩy văng Phong Công Độ ra rồi lùi lại hét lên:
- Họ Phong kia, ngươi thật là hèn hạ!
Nói rồi mở miệng ói ra một ngụm máu. Phong Công Độ rơi xuống đất hai chân cũng run run, hắn không miễn cưỡng được phải ngồi xuống hai tay đặt trên gối trợn mắt cả giận nói:
- Lão phu hèn hạ thế nào?
Trịnh Khả Trang hung hăng trừng mắt với hắn, một tay ôm lấy đầu vai ngồi xuống âm thầm điều tức. Hắn trúng một chưởng của đối phương khiến cho khí huyết sôi trào, Cẩm chưởng thật không phải là loại võ công dễ chịu gì. Mặc dù chịu một chưởng của đối phương nhưng hắn cũng không thiệt, cổ chân Phong Công Độ đã bị trúng Phân cân thác cốt thủ của hắn, cho dù không thể đánh gãy xương cốt nhưng trong vòng ba tháng cũng khó có thể đi lại bình thường.
Hai người bọn họ sau một hồi giao tranh rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương khiến cho chúng nhân ồn ào mất một lúc, Tiếu lão đầu cũng không biết phải xử lý như thế nào cho phải thì chợt nghe một giọng cười lớn vang lên, một thân ảnh khổng lồ từ giữa không trung sà xuống giữa sân, một đôi thiết tụ phất qua lập tức chấn nát mấy tảng đá xung quanh thành từng mảnh, người này ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
- Công phu của các ngươi thật quá kém cỏi, không xứng cho ta động thủ. Nếu ai có thể đỡ được một chiêu thiết tụ của ta lão phu lập tức rời đi, tuyệt đối không có ý gì với Thiên Hà bảo lục nữa!
Mọi người vội chú ý nhìn lại mới thấy, người này chính là Trọng Dương lão nhân của Hoàng Sơn phái, thế nhưng nhân sĩ ở đây cũng không nhận ra hắn; chỉ thấy Vl cung kính đứng sau lưng hắn liền tưởng rằng ông ta chỉ là một nguyên lão nào đó của Hoàng Sơn phái, nào ai ngờ ông ta chính là đương kim chưởng môn của Hoàng Sơn phái. Thân phận chưởng môn này nói ra cũng không phải là hữu danh vô thực.
Tiếu lão đầu có nói qua, nếu là cao thủ cùng cấp bậc với bọn họ thì không tham gia đoạt bảo. Nhìn thoáng qua thì tuổi tác Trọng Dương lão nhân cũng chỉ tương đương với mấy người bọn họ nhưng thực ra còn ít tuổi hơn nhiều lắm, nói cho cùng thì Trọng Dương lão nhân cũng chỉ có thể tính là vãn bối của mấy người mà thôi. Nếu đã không phải là cao thủ cùng cấp bậc như họ hay nói cách khác các cao thủ hơn trăm tuổi không được ra tay thì Trọng Dương lão nhân năm nay mới chỉ tám mươi đương nhiên có thể xuất đầu rồi. Bất quá có rất ít người biết về ông ta, chỉ nghe nói ông ta là một cao nhân thế ngoại của Hoàng Sơn phái mà thôi. Nhiều người đang thầm oán trách hắn không nên ra tay, thật ra với thân phận chưởng môn của ông ta dù gì cũng không nên xuất tràng; đệ tử hắn xuất tràng một lần đã là đủ lắm rồi, hắn lại còn muốn đích thân đọat bảo nữa thì thật là quá đáng. Nhưng ở đây dù cho có người bất bình thì cũng có thể làm gì chứ, thế gian này là cường thực nhược nhục!!!
Tam yêu xứ lạng mĩ miều
Anh thương anh nhớ anh liều anh đi
Last edited by Tử Bất Hưu; 24-09-2009 at 09:01 AM.
Người ta vẫn thường nói đại nạn không chết tất có "hậu phúc", ước gì "hậu phúc" của mình là "Én mọi" nhỉ
Ông ta đứng đó, một đôi tay áo buông dài lúc này cứng đờ như là sắt thép vậy, dễ dàng đập nát mấy tảng đá trên mặt đất thì không ít người giật mình. Lão nhân này có không ít hơn một giáp công lực, thấy vậy nên không có ai dám ra ứng chiến. Trọng Dương lão nhân thấy không ai chịu ra trong lòng có chút đắc ý, ông ta quay sang nhìn Phương Kiếm Minh khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng. Lần trước hai người mới chỉ giao tranh có vài chiêu đã bị Manh hiệp Hoa Tự Lưu ngăn cản làm hỏng chuyện tốt của ông ta. Manh hiệp Hoa Tự Lưu giờ cũgn ở đây, nếu hắn cũgn muốn đoạt bảo thì giải quyết luôn một thể. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn không thấy Hoa Tự Lưu có ý xuất thủ mà lặng lặng ngồi một bên, cũng không chịu nói chuyện với ai, không biết là trong lògn đang nghĩ gì.
Phương Kiếm Minh thấy Trọng Dương lão nhân mạnh miệng như vậy cũng chỉ cười trừ chứ không có hành động, chợt từ trong đám đông có một giọng cười lạnh vang lên:
- Trọng Dương lão nhân, người khác có thể sợ ngươi nhưng bổn công tử thì không. Ngươi có bản lãnh gì thì cứ đưa hết ra đi, bổn công tử sẽ bồi tiếp hết!
Theo tiếng nói một thanh niên hoa phục từ trong đám đông thong thả đi ra giữa trường. Phương Kiếm Minh thấy thanh niên này liền nhận ra hắn chính là một người trong nhóm của Long Bích Vân đêm đó, người này chính là người được Hoa Tự Lưu kêu là Vũ Văn Kiên. Hắn ta đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân chỉ còn cách một trượng thì dừng lại ngửa mặt lên nhìn Trọng Dương lão nhân, trên mặt hiện rõ vẻ ngạo nghễ. Trọng Dương lão nhân thấy hắn vạch rõ thân phận của mình liền khiến bốn phía nổi lên một trận bàn luận ồn ào, khuôn mặt già nua hơi ửng đỏ quát lớn:
- Tiểu bối vô tri, dám ở trước mặt lão phu tự xưng là “bổn công tử”, sư phụ ngươi là ai?
Vũ Văn Kiên cười ha hả đang định đáp lời thì từ trong đám đông lại có người trả lời thay hắn:
- Hắn là nhi tử của trang chủ Bạch Đà sơn trang Vũ Văn Tu Lam, cũng là một trong Võ lâm thập đại công tử, xưng là Vũ Văn Kiên. Trọng Dương lão nhân, ngươi là chưởng môn nhất phái, thế nào lại không nhìn ra hắn vậy?
Chúng nhân nghe xong lời này liền dùng ánh mắt kinh dị nhìn Vũ Văn Kiên, Bạch Đà sơn trang trang chủ Vũ Văn Tu Lam gần hai mươi năm qua rất có tiếng tăm. Vũ Văn Kiên lại là một trong Võ lâm thập đại công tử, mặc dù danh tiếng chưa thể bằng cha hắn nhưng trong vòng một năm gần đây cũng được rất nhiều nhân sĩ võ lâm chú ý. Nghe nói võ công của Vũ Văn Kiên đã có được tám phần hỏa hầu của cha hắn, trong lớp thanh niên đồng lứa cũng có thể coi là một trong những cao thủ đỉnh phong. Hắn có thể được bài danh vào nhóm Võ lâm thập đại công tử cho thấy con người này cực kì không đơn giản.
Trọng Dương lão nhân nghe giọng nói này vang lên không cần quay lại nhìn cũng biết đó là Hoa Tự Lưu, lúc trước hai người giao chiến bất phân thắng bại, lại vì Tiếu lão đầu bày trò tình hình khẩn cấp nên đành dừng lại, mà Hoa Tự Lưu cũng không ưa hắn nên mới buông lời châm chọc.
Trọng Dương lão nhân hừ lạnh một tiếng không thèm đáp, ông ta quay sang nhìn Vũ Văn Kiên nói:
- Ta nghe danh của Vũ Văn Tu Lam cha ngươi đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, không biết côgn phu của hắn thế nào. Ngươi là một trong Võ lâm thập đại công tử chắc là võ công cũng không tệ, ngươi thật sự muốn giao đấu với lão phu sao?
Vũ Văn Kiên cười nói:
- Ngươi không phải nói nếu có ai tiếp được một kích thiết tụ liền bỏ đi sao, lời này rốt cuộc là tính hay không tính?
- Lão phu thân là chưởng môn nhất phái đâu có thể tùy ý xuất ngôn!
Vũ Văn Kiên lại cười tiếp lời:
- Nghe nói Hoàng Sơn phái các ngươi thành danh vì kiếm nhưng hôm nay lại phế bỏ công phu đó đi có phải là ngu xuẩn lắm không!
Trọng Dương lão nhân nghe vậy cũng không giận chỉ cười lạt đáp:
- Tiểu tử ngươi còn vô tri lắm, có dám tiếp một chiêu thiết tụ của ta thì hẵng nói tiếp!
Vũ Văn Kiên kiêu ngạo nói:
- Được, bổn công tử sẽ tiếp ngươi một chiêu thiết tụ vậy!
Trọng Dương lão nhân lại nói:
- Ta xuất thủ một chiêu thiết tụ, chỉ cần ngươi không bị thương lão phu lập tức quay đầu rời đi. Nếu ngươi bị thương cho dù là thương thế nhẹ cũng phải lui xuống, ngươi dám đáp ứng không?
Vũ Văn Kiên đáp:
- Nếu như ta bị thương là do ta học nghệ không tinh. Trọng Dương lão nhân, bổn công tử thật muốn biết xem ngươi rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh mà khẩu khí lại lớn như vậy!
Trọng Dương lão nhân cười hăng hắc nhảy tới một bước, đôi thiết tụ chậm rãi căng phồng lên, ống tay áo thẳng tắp như một ống tiêu lớn, không biết là bên trong đang cất giấu sát chiêu lợi hại gì. Vũ Văn Kiên không dám sơ ý vội vận toàn thân nội gia chân lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp trường tụ của đối phương. Trường tụ của Trọng Dương lão nhân vừa dài lại vừa mỏng nhưng nhìn qua lại như một tấm thiết bản, từ đó có thể thấy được người này nội lực cực kì thâm hậu. Chúng nhân quan chiến đều mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người giữa trường. Chợt nghe Trọng Dương lão nhân thét dài một tiéng, thân hình di động như cơn lốc, đôi thiết tụ tựa như ánh chớp quét ra, giống như một đôi cánh én chao mình lao vào Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên thấy một chiêu này cũng không có gì thần bì liền cười lạnh một tiếng, nhanh tay rút bảo kiếm rồi lập tức động thân, một kiếm xuất ra đâm xéo lên, mũi kiếm lay động mang theo hàn mang nhằm thẳng vào đôi thiết tụ của Trọng Dương lão nhân. Trọng Dương lão nhân liền cười ha hả nói:
- Vũ Văn tiểu tử, ngươi tưởng rằng đạo hạnh của lão phu chỉ có chừng ấy thôi sao!
Mọi việc diễn ra chớp nhoáng, mọi người còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì đã nghe “Uỳnh” một tiếng, thân hình Vũ Văn Kiên không ngừng đảo lộn trong không trung rơi vào giữa đám đông. Chỉ một chiêu mà đã bị chấn bay hơn mười trượng có thể thấy thiết tụ của Trọng Dương lão nhân uy lực vô cùng, cho dù Vũ Văn Kiên là một trong Võ lâm thập đại công tử cũng không đỡ nổi một chiêu. Vũ Văn Kiên từ trong đám đông bước ra sắc mặt tái nhợt, trên khóe miệng còn rỉ ra một tia máu; hắn mở miệng cười ha hả rồi nói:
- Trọng Dương lão nhân quả không hổ là chưởng môn nhất phái, tại hạ nhận thua!
Thật ra hắn thua Trọng Dương lão nhân cũgn không tính là mất mặt mũi, với thân phận và danh vọng của Trọng Dương lão nhân hắn làm được tới mức này đã là không tệ rồi.
Trọng Dương lão nhân cũng cười cười đáp:
- Kiếm pháp của Vũ Văn hiền chất quả nhiên là không tệ, suýt chút nữa lão phu đã bị bức lui rồi. Bái phục, bái phục!
Vũ Văn Kiên nghe vậy trên mặt lóe lên một ý cười quỷ dị, quay người đi vào trong đám đông, hắn quay sang nói nhỏ với thanh niên cực kì tuấn tú đi cùng vài câu lập tức người này quay sang nhìn Trọng Dương lão nhân, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.
Một màn vừa rồi chúng nhân không ai hiểu Trọng Dương lão nhân vì sao lại có thể vừa đẩy lui Vũ Văn Kiên vừa đả thương hắn, cả nhóm mấy người Tiếu lão đầu cũng không thể nhìn ra hắn đã làm thế nào, Phi Long Tử cũng vậy. Với trình độ của bọn họ mà cũng không thể truy xét thì còn nói gì đến mấy tên ở vòng ngoài! Phương Kiếm Minh quay sang nhìn Hoa đại ca một chút chỉ thấy hắn lúc vẫn bảo trì vẻ mặt cười cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại quỷ dị nhìn Trọng Dương lão nhân. Phương Kiếm Minh thấy thái độ hắn kì lạ như vậy liền thấp giọng hỏi nhỏ:
- Hoa đại ca, ngươi đang cười gì vậy? Chẳng lẽ huynh đã nhận ra điều gì sao?
Hoa đại ca cũng chỉ gật đầu chứ không nói. Phương Kiếm Minh thấy vậy trong lòng không khỏi chấn động, nhãn lực của người này thật sự quá lợi hại. “Cao thủ Thiên – Địa nhị bảng đều không nhìn ra vậy mà hắn chỉ liếc mắt qua liền nhận ra được điểm bất thường. Nhãn lực này sợ rằng trên đời không còn ai hơn nữa, khó trách hắn có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị Bang chủ Cái Bang!” – Phương Kiếm Minh nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi đánh bại Vũ Văn Kiên Trọng Dương lão nhân lộ ra vẻ mặt cực kì đắc ý nhìn quần hùng, ra vẻ duy ngã độc tôn. N tm thấy vẻ cuồng ngạo của hắn đang định xuất tràng thì đã có người bước ra trước, người này mở miệng nói:
- Tại hạ Địch Hướng Thu, xin thỉnh giáo tiền bối!
Trọng Dương lão nhân nhìn sang mới thấy trên người hắn còn giắt theo một cái tiểu phiến màu bạc thì lập tức ngẩn người hỏi:
- Ngươi là người của Ngân Phiến môn?
Địch Hướng Thu cười đáp:
- Không sai, tại hạ là đệ tử của Ngân Phiến môn!
Trọng Dương lão nhân lại hỏi tiếp:
- Thánh thủ Hà Phi là thế nào với ngươi?
Địch Hướng Thu lại đáp:
- Ông ấy là sư thúc tại hạ!
Trọng Dương lão nhân nghe vậy liền à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu rồi tiếp tục nói:
- Ngân Phiến môn là một trong tứ đại ẩn môn, công phu cao thâm khó lường. Chẳng nhẽ ngươi cũng muốn đoạt bảo sao?
Địch Hướng Thu cười cười đáp:
- Bảo vật không phải dễ thấy. Huống chi đối với người học võ chúng ta thì Võ học bảo điển chính là tâm nguyện lớn lao nhất. Tại hạ không dám dấu, thấy Thiên Hà bảo lục trong lòng cũng có chút xúc động, không thể làm gì hơn là đắc tội với tiền bối!
Trọng Dương lão nhân cười ha hả nói:
- Không sai, chỉ cần là người trong võ lâm thì ai lại không có lòng ham muốn với các loại võ học bảo điển này chứ. Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Nói vừa dứt lời một đôi thiết tụ đã như tia chớp bắn ra, vẫn là chiêu lúc đầu ôgn ta dùng để đánh trọng thương Vũ Văn Kiên, kình phong xé gió vô cùng mãnh liệt. Địch Hướng Thu lập tức dậm chân tung người lên không, vận song chưởng múa lên nhanh như gió, chỉ thấy song chưởng của hắn chợt phân làm hai, từ hai lại phân thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu… chỉ trong chớp mắt chưởng ảnh đã bao phủ ngập trời, chưởng phong cuồn cuộn, xung quanh ba trượng đều nằm trong phạm vi công kích của hắn. Trọng Dương lão nhân bị chưởng ảnh của Địch Hướng Thu bao vây nhất thời chưa thể thoát ra.
Trọng Dương lão nhân sắc mặt không đổi, một đôi thiết tụ không chút do dự phất lên ngạnh kháng. Lập tức đương trường vang lên một tiếng nổ vô cùng mãnh liệt, chưởng ảnh ngập trời của Địch Hướng Thu biến mất tựa như ảo ảnh vậy. Một chiêu này có thể nói là thế tựa sấm sét, kình phong tỏa ra xung quanh tạo thành từng làn sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ. Địch Hướng Thu phải không ngừng thối lui để hóa giải dư kình còn sót lại, đến bước thứ sáu hắn mới có thể ngầm vận chuyển một hơi chân khí, âm thầm sử Thiên cân trụy trụ vững tại chỗ. Những tảng đá bị kình phong giao chiến quét tới chỗ hắn đều bị hắn một cước đá nát!
Một chiêu Thiết tụ này của Trọng Dương lão nhân mấy người bọn Tiếu lão đầu đều nhìn rõ, trong lòng bọn họ đều nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Trọng Dương lão nhân này đã tu luyện tới cảnh giới Thiên đạo rồi sao? Tại sao công phu Thiết tụ của hắn lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ từ trước đến giờ hắn vẫn che giấu công phu chân chính hay sao?”
Bọn họ đang lâm vào trầm tư thì chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng cười nhẹ, quay sang nhìn liền thấy người gọi là Hoa đại ca kia đang nở một nụ cười vô cùng cao thâm. Mọi người thấy thế đều ngẩn người ra, Trọng Dương lão nhân thấy vẻ mặt cao thâm khó lường của Hoa đại ca cảm thấy có chút khó chịu, không nén được bực bội hỏi:
- Các hạ chẳng lẽ đã nhìn ra công phu Thiết tụ của lão phu? Nếu như vậy sao không thượng tràng thử một lần”
Hoa đại ca nghe vậy liền cười lạt mấy tiếng rồi nói với Trọng Dương lão nhân:
- Thần công Thiết tụ của Trọng Dương tiền bối quả thật là lợi hại, có thể nói là đã thể hiện hết sự huyền ảo của Võ học. Bội phục bội phục!
Trọng Dương lão nhân nghe lời khen ngợi của hắn mà chẳng hiểu chuỵện gì đang xảy ra, có một loại cảm giác như là thụ sủng nhược kinh vậy! Thế nhưng trong lòng Trọng Dương lão nhân lại vô cùng đắc ý, trên mặt không nhịn được lộ ra một vẻ cuồng ngạo vô cùng!
Tam yêu xứ lạng mĩ miều
Anh thương anh nhớ anh liều anh đi
Người ta vẫn thường nói đại nạn không chết tất có "hậu phúc", ước gì "hậu phúc" của mình là "Én mọi" nhỉ
Địch Hướng Thu rơi ra phía sau ngây người ngẩn ngơ, hình như hắn vẫn chưa tin nổi là mình lại “dễ dàng” bị Trọng Dương lão nhân đánh lui như vậy. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, quả thật đã hoàn toàn bị người ta đánh bại, hơn nữa trên cánh tay hắn còn một viết thương nhỏ phía trong ống tay áo. Vết thương tuy là nhỏ nhưng cũng là vết thương, hắn nhìn một lúc rồi ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Trọng Dương tiền bối quả nhiên là Võ lâm cao thủ chân chính, tại hạ bội phục!
Nói rồi chuyển thân lui tới bên cạnh Sử Đan Phong. Sử Đan Phong thấy hắn bị đánh lui nhưng vẫn không bị đả thương, trong lòng cảm thấy kì quái không nhịn được mở miệng hỏi:
- Địch huynh, Trọng Dương lão nhân chưa đả thương được huynh không thể tính là huynh thua được! Huynh mau quay trở lại ép hắn lui xuống!
Địch Hướng Thu lắc đầu, đại khái quan hệ giữa hắn và Sử Đan Phong vô cùng tốt, cũng không sợ hắn giễu cợt liền kéo ống tay áo lên một chút cho hắn thấy vết thương nọ. Sử Đan Phong thấy thế biến sắc thấp giọng hỏi:
- Địch huynh, không có chuyện gì chứ?
Địch Hướng Thu cũng cười đáp:
- Không sao, hôm nay ta mới biết thế nào là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân này quả thật quỷ dị khó lường, cho dù có đánh lại thì vẫn thua thôi!
Sử Đan Phong không nén được quay lại nhìn Trọng Dương lão nhân, chỉ thấy vẻ mặt hắn cực kì cao ngạo đắc ý mười phần, tựa như trên đời này không có ai có thể phá được thần công thiết tụ của hắn vậy.
Phương Kiếm Minh nghe Hoa đại ca nói xong liền thấp giọng hỏi:
- Hoa đại ca, tại sao huynh không thượng tràng một phen?
Hoa đại ca ko nói gì, chỉ nghe Ngô Thế Minh cười tiếp lời:
- Kiếm Minh, ngươi cũng không phải ko biết Hoa đại ca là ai, chẳng nhẽ Hoa đại ca lại là loại người vì bảo vật mà động tâm hay sao? Kiếm Minh, ngươi ko lên thì để ta lên vậy!
Phương Kiếm Minh cười cười đáp:
- Thế Minh ca, huynh cứ lên đi, ta sẽ trợ trận cho huynh!
Ngô Thế Minh nghe vậy liền gật đầu cười, đang định bước ra thì đã bị Hoa đại ca lôi lại nói nhỏ vài câu, Ngô Thế Minh nghe xong thì ngẩn người ra mất một lúc. Trọng Dương lão nhân đang đắc ý đứng giữa tràng chợt nhìn thấy Hoa đại ca nói nhỏ vào tai Ngô Thế Minh điều gì đó thì trên mặt chợt nở ra một nụ cười quỷ dị. Phương Kiếm Minh nhìn thấy thế cũng không khỏi băn khoăn nghĩ thầm trong đầu:
“ Ko hay, chỉ sợ lão quỷ này lại giở trò, ko biết hắn có quỷ kế gì nữa đây!”
Đang định gọi Ngô Thế Minh trở lại thì hắn đã đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân, ôm quyền chào hỏi. Phương Kiếm Minh thấy thế đành phải nuốt lời định nói vào trong bụng, im lặng quan sát!
Trọng Dương lão nhân thấy Ngô Thế Minh thi lễ với mình cũng mỉm cười, chậm rãi dương đôi thiết tụ lên, Ngô Thế Minh thái độ trầm trọng, trường côn để dọc thân, chân đứng chẳng ra cái thế tấn gì, tựa hồ như hắn đang đối mặt không phải là cao thủ võ lâm nhất đẳng mà chỉ là một kẻ bình thường nhất vậy, hoàn toàn không để Trọng Dương lão nhân vào trong mắt. Trọng Dương lão nhân thấy vậy mặt mày biến sắc, ông ta hét lớn một tiếng đồng thời đôi thiết tụ cùng lúc công ra. Ngô Thế Minh không chút nao núng cười ha hả nói:
- Trọng Dương lão nhân, thần công thiết tụ của ngươi đã bị Hoa đại ca của ta nhìn thấu rồi, ngươi còn dám múa máy trước mặt ta sao!
Nói rồi trường côn trong tay chợt đâm xéo ra, mũi côn mang theo một luồng chân lực cực kì hùng hậu đâm thẳng vào cổ tay đối phương. Hắn không hề đối phó với đôi thiết tụ mà lại chỉ chăm chăm đánh vào cổ tay đối phương, chiêu này quả thật quá cao minh. Nếu cổ tay bị đả thương thì thiết tụ có dũng mãnh tới đâu cũng không thể thi triển ra được, một thân công phu lúc ấy hoàn toàn trở thành vô dụng. Một chiêu này của Ngô Thế Minh cũng là do vị Hoa đại ca nọ chỉ bảo, đây chính là cách tốt nhất để phá giải thần công thiết tụ của Trọng Dương lão nhân. Chỉ nghe Trọng Dương lão nhân cười ha hả, thân hình chợt bay lên, đôi thiết tụ từ trên cao quật thẳng xuống đỉnh đầu Ngô Thế Minh, ứng biến có thể nói là vô cùng mau lẹ. Trọng Dương lão nhân vừa đánh vừa mở miẹng nói:
- Tiểu tử, vừa rồi chỉ là hư chiêu mà thôi, đây mới là sát chiêu chân chính! Ta xem ngươi làm sao phá giải!
Ngô Thế Minh biến sắc mặt, lão già này thật sự quá giảo hoạt, vừa rồi ông ta đã nhìn thấy Hoa đại ca nói nhỏ với hắn đã đoán ra được đối phương đang chỉ điểm cách phá giải thần công của mình nên trước hết cố ý dụ Ngô Thế Minh xuất chiêu liền biến chiêu khiến hắn không kịp ứng phó. Chiêu này quả thật nằm ngoài sự suy đoán của mọi người!
Thật ra thiết tụ thần công của hắn cũng có thể xem là một loại võ công lợi hại nhất đẳng, cho dù hắn có đường đường chính chính thi triển thì Ngô Thế Minh cũng chưa chắc đã có thể phá giải được!
Ngô Thế Minh thấy thiết tụ đã ập tới trước mặt không kịp suy nghĩ lập tức trở côn quét ra một đòn, dồn hết công lực ngạnh kháng một chiêu của đối phương. Lập tức giữa trường vang lên một loạt âm thanh va chạm “binh binh binh…” không ngớt. Thiết tụ của Trọng Dương lão nhân quả nhiên là vô cùng cương mãnh, trường côn của Ngô Thế Minh cũng không thể kháng cự được. Chỉ nghe Trọng Dương lão nhân hét lớn một tiếng “Lui!” thì đã thấy thiết tụ đảo lộn quất ra, đem Ngô Thế Minh đánh văng ra ngoài. Ngô Thế Minh đang bay trên ko trung thì đã há miệng ói ra một ngụm máu tươi. Hoa đại ca thấy thế vội vàng phi thân lên đỡ lấy thân hình hắn, đồng thời hai tay nhanh như chớp điểm hơn mười huyệt đạo trên thân hắn. Thấy sắc mặt Ngô Thế Minh đã bình ổn trở lại Hoa đại ca liền quay sang cười ha hả rồi nói:
- Ta vốn không muốn động thủ nhưng xem ra hôm nay không ra tay ko được rồi!
Giao Ngô Thế Minh trong tay cho Phương Kiếm Minh rồi đang định đi ra thì đã nghe một người cười nói:
- Vị thí chủ này, bần đạo xem cũng đã ngứa ngáy chân tay, không biết có thể nhường cho bần đạo thượng tràng lần này được không?
Hoa đại ca quay lại nhìn thì thấy người nói là một lão đạo sĩ, theo sát phía sau còn một tiểu đạo sĩ ôm một thanh bảo kiếm trong người. Hoa đại ca liền liếc Trọng Dương lão nhân một cái rồi nói với lão đạo sĩ:
- Nếu đạo trưởng đã nói như thế thì tại hạ ko xuất thủ nữa vậy, xin mời đạo trưởng đại triển thân thủ. Tại hạ xin lui lại chiêm ngưỡng!
Nói rồi lập tức lui về bên cạnh Phương Kiếm Minh, nắm lấy tay Ngô Thế Minh xem xét nội thương của hắn. Ngô Thế Minh vẫn rất tỉnh táo, hắn đưa tay lau vết máu bên khóe miệng rồi cười nói:
- Đại ca, Kiếm Minh, ta không sao. Thần công thiết tụ của lão già này thật là quỷ dị khó đối phó!
Hoa đại ca liền cười mắng:
- Đã bị nội thương mà còn mạnh miệng như vậy, ta thật đúng là hết cách với ngươi. Nếu không phải vị đạo trưởng kia có lời ta thật muốn lên xem Thiết tụ thần công của hắn có bao nhiêu lợi hại!
Lão đạo sĩ nọ mang theo tiểu đạo sĩ đi ra giữa sân nhưng lỗ tai vẫn vô cùng linh mẫn, nghe được mấy lời này liền xoay người chắp tay xá Hoa đại ca một cái rồi mới quay lại đi tiếp ra giữa sân, sau lưng vẫn là T ds ko rời nửa bước. Hai thầy trò Lão đạo sĩ đi tới trước mặt Trọng Dương lão nhân còn khoảng mười trượng thì dừng lại chắp tay nói:
- Vô lượng thiên tôn, Trọng Dương lão nhân lão đạo hữu lễ!
Trọng Dương lão nhân liếc mắt đánh giá Lão đạo sĩ rồi hỏi:
- Lão đạo ngươi là ai? Xuất thân ở đạo quán nào?
Lão đạo sĩ cười ha hả đáp:
- Trọng Dương chưởng môn, ngươi ko nhận ra lão đạo nhưng lão đạo lại biết ngươi. Sư huynh lão đạo đối với ngươi vô cùng kính ngưỡng!
Trọng Dương lão nhân ngẩn người hỏi:
- Sư huynh ngươi là ai?
Lão đạo sĩ cười cười đáp:
- Sư huynh lão đạo chính là Chưởng môn phái Võ Đang – Phi Hồng chân nhân!
Trọng Dương lão nhân nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng biết rằng trong phái Võ Đang, ngoài Phi Hồng chân nhân ra thì cùng bối phận với ông ta cũng chỉ có Võ Đang ngũ lão mà thôi. Mặt khác Võ Đang ngũ lão đều là sư huynh của Phi Hồng chân nhân. Năm đó Phi Hồng chân nhân chính là cao thủ đệ nhị của phái Võ Đang chỉ sau đại sư huynh của ông ta mà thôi, nhưng người này lại không màng đến chuyện tiếp quản sư môn nên chức vị Chưởng môn mới được giao lại cho Phi Hồng chân nhân!
Võ Đang ngũ lão gồm Phi Nguyệt, Phi Điện, Phi Tuyết, Phi Sương và Phi Vũ. Địa vị của năm người này trong phái Võ Đang cũng tương đương với viện trưởng Đạt Ma viện và Giới luật viện trong Thiếu Lâm tự vậy, có thể nói là quyền cao chức trọng, cho dù là Chưởng môn cũng phải nhường họ ba phần. Nghe nói trên bọn họ còn một vị sư bá nữa đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, cũng không ai rõ pháp danh của ông ta là gì. Lão đạo tự xưng là Phi Tinh lão đạo này chính là lần đầu tiên nghe thấy. Nghe hắn nói thì Võ Đang còn một trưởng lão vô danh này không khỏi cảm thấy có chút kì quái, người này khí độ bất phàm, huyệt thái dương gồ cao nhất định là một cao thủ nội lực vô cùng thâm hậu, tuyệt đối có thể xếp vào hàng cao thủ đệ nhất võ lâm. Nhưng Trọng Dương lão nhân lại chưa từng nghe nói đến danh tiếng của ông ta, tựa như Phi Tinh lão đạo này vừa gia nhập phái Võ Đang vậy, thử hỏi ông ta sao lại không kinh ngạc cho được, nghĩ một lúc rồi Trọng Dương lão nhân trầm giọng hỏi:
- Võ Đang trưởng lão hình như không có ai tên là Phi Tinh, ngươi quả thật là trưởng lão của phái Võ Đang sao?
Phi Tinh lão đạo cười ha hả đáp:
- Lão đạo cần gì phải giả mạo làm người của phái Võ Đang. Trọng Dương chưởng môn, mấy vị sư huynh của ta danh tiếng vang dội nhưng ta lại không thích bên ngoài, rất ít khi hạ sơn. Đừng nói ông không nhận ra lão đạo mà cả đệ tử bổn môn cũng ko có mấy người biết đến lão đạo!
Trọng Dương lão nhân nghe vậy liền nói:
- Nếu ngươi là Trưởng lão Võ Đang thì võ công chắc phải cao thâm khôn lường. Chẳng lẽ ngươi tới một mình sao, sư huynh Phi Hồng chân nhân của ngươi đâu sao không thấy?
Phi Tinh chân nhân cười ha hả đáp:
- Chưởng môn sư huynh trăm công nghìn việc, đâu có nhàn rỗi mà tới đây làm chuyện dư thừa này. Lão đạo ở trong phái Võ Đang cũng nhàn rỗi không có việc gì nên xin Chưởng môn sư huynh cho ta hạ sơn quan sát một phen, rốt cục Thiên Hà bảo lục là bảo vật gì mà có thể khiến cho vô số nhân sĩ võ lâm ko màng sinh tử liều chết tranh đoạt như vậy? Hôm nay thấy được cũng rất mong chờ, Thiên Hà bảo lục này thật sự quá thần bí, phàm nhân chúng ta làm sao có thể thấu hiểu hết được. Hắc hắc, nói nhiều như vậy thật không phải. Lão đạo xin cung kính chờ thiết tụ của Trọng Dương chưởng môn, sao Trọng Dương chưởng môn còn chưa xuất chiêu?
Tam yêu xứ lạng mĩ miều
Anh thương anh nhớ anh liều anh đi