Cho dù bất cứ một loại nghề nghiệp nào, cũng có quy tắc của riêng mình, ai phá hỏng quy tắc đó, sẽ bị mọi người chỉ trích!Classe Luther vừa rồi mạnh miện với Tiểu Cương như vậy, là bởi vì Tiểu Cương là
một người mới, nhưng đối với Kim Hồng Chung lại khác!
Kim Hồng Chung là một người đầy kinh nghiệm, đương nhiên sẽ nói là cách của hắn không, hợp quy củ! Đồng thời cũng ám chỉ rằng, nếu làm như vậy, thì sẽ bị đồng nghiệp phỉ nhổ, lả địch nhân cùa mọi người!Bởi vi ai cũng đề phòng ngươi, hôm nay là Phi Yến Môn, nhưng mai có thể là họ.Không bằng họ sẽ tập trung diệt cái gai này!
Classe Luther đương nhiên cũng không ngu mà làm chuyện này! Mọi việc đều có nguyên nhân, nêu như có người điêu tra ra, thì bang phái của mình sẽ trở thành công địch của mọi người! Cho nên, phải cho Phi Yến Môn một cái cơ hội! Đó là ra cho họ một điều kiện,nếu như làm được, thì mọi chuyện bỏ qua! Nêu như không có làm được, vậy thì chứng tỏ ngươi không bằng người!
Đây là quy củ trong hành nghể, Classe Luther cũng rõ, Kim Hồng Chung cũng rõ,nên hai người không cần phải nói nhiều!
"nói đi, muốn chúng tôi làm gì?"Kim Hồng Chung nhàn nhạt nói.
"Tuyệt, không hổ là chưởng môn nhân của Phi Yến Môn, nói chuyện rất sảng khoái!"Classe Luther cười nói:"Lôi Thần đảng chúng tôi có một tin tức, đó là xuất hiện một viên trân châu lớn nhất thế giới. Đường kính khoảng 25cm, đương nhiên thứ này sẽ không dễ xuất thủ!"
Trân châu lớn nhất? Ha hả, lớn nhất hiện nay không phải chỉ có 23cm thôi sao?”Kim Hồng Chung hỏi ngược lại.
"Là người như chúng ta, tin cung biểt, số liệu công bố tìi thường
không phải thực tế!"Class luther cười nói:"Tin rằng trong tay ông cũng sẽ có tư liệu, đúng không?"
"ha ha, ông nói tiếp."Kim Hồng Chung từ chối cho ý kiến cười
"Được, tôi nói ngắn gọn, chúng ta đồng thời phái một người tới đọ sức, ông công,chúng tôi thủ!"Classe Luther nói.
“Có ý gì?”Kim Hông Chung hỏi.
"Nói đúng ra là tôi đã mua viên trân châu này, ông phái người tới trộm, trộm được thì mọi chuyện sẽ xong!"Classe Luther nói:"Nếu như lấy không được, vậy thật xin lỗi, cứ dựa theo lời tôi nói mà làm!"
Kim Hồng Chung hết sức rõ ràng, Classe Luther nói tuy rằng đơn, nghe thì cảm giác như mình chiếm tiện nghi lớn lao, nhưng mà Kim Hồng Chung lại hiểu, sự tình căn bản không giống như những gì Classe Luther nói.Muốn trộm trân châu đã khó, nay còn muốn trộm trong tổ chức đạo tặc đứng thứ hai thế giới lại càng khó khăn.
Lôi Thần đảng tinh thông đạo tặc, cho nên tương ứng, cũng sẽ tinh thông bố trí phòng thủ! Bởi vì bọn họ đã biết, sở hở ở những chổ nào.
Điều ấy Kim Hồng Chung cũng hiểu, Classe Luther cũng rõ, thế nhưng, không ai muốn tỏ ra yếu kém cả!
Hai tổ chức nàỵ thực lực tương đương, bình thường nhất định sẽ âm thầm phân cao thấp, không ai phục ai, rất khó có một cơ hội này, nên họ sẽ không thể buông bỏ được
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, trộm sẽ khó hơn thủ Kim Hồng Chung biết, Classe Luther chắc chắn sẽ không dùng những thủ đoạn xấu xa, nhưng phòng thủ nghiệm mật chắc chắn sẽ có! Nhưng mà sự tình đã không còn sự lựa chọn nào khác cho Kim Hồng Chung nữa rồi!
"ông cứ chuẩn bị đi, tôi cũng sẽ chuẩn bị"Classe Luther nói:"6 tháng sau, tôi thông báo cho tới!"
"một lời đã định!"Kim Hồng Chung đáp ứng nói.
… …. …
Thời gian càng ngày càng gần, trong nháy mắt đã nữa năm, Kim Hồng Chung vẫn chưa tìm ra biện pháp nào tốt cho tới khi Tiểu Đông vô tình phát hiện một người biết Thuẩn gian di động, thì trong lòng Kim Hồng Chung nhảy lên, sư phụ trỡ về thế nhưng sau đó mới biết là nhận
nhầm người, nhưng đông thời cũng biết, người kia chắc chắn có quan hệ với sư phụ. Nếu như tìm được sư phụ, dựa vào bản lĩnh của sư phụ, lấy một viên trân châu sẽ dễ như trở bàn tay
Tiêu Nha Tử nghe Kim Hồng Chung tự thuật, không khỏi lâm vào trầm tư! Bằng vào bản lĩnh của hắn, muốn lấy một viên trân châu, thì đúng là đại tài tiểu dụng.Nhưng mà Tiêu Nha Tử lại không thể làm như vậy! Bỡi vi hắn đã từng thề với Diêm Vương là sẽ không nhúng tay vảo chuyện của dương gian!
"Làm sao vậy sư phụ, ngài gặp khó xử sao?"Kim Hồng Chung dường như cũng nhận ra, Tiêu Nha Tử không muốn nhúng tay vào chuyện này.
"Tiểu Chung Tử, sự phụ không phải là không muốn giúp con, nhưng sư phụ đã thề là không nhúng tay vào chuyện của thế tục! "Tiêu Nha Tử thở dài, nhản nhạt nói.
"Thế nhưng Sư phụ, nếu như ngài không giúp con, thì Tiểu Chung Tử chỉ có một con đường chêt, Phi Yến Môn cũng đi vào đường cùng!"
Kim Hông Chung có chút bi thương nói.
"Không phải vi sư là người thấy chết không cứu nhưng thực là sự là bắt đắc dĩ"Tiêu Nha Tử lắc đầu.
"Thế nhưng..."
Kim Hồng Chung còn muốn nói điều gì, Tiêu Nha Tử đã không còn để ý đến hắn, xoay người, cung kính nhìn tôi, nói:"Sư thúc, ngài tìm Tiêu Nha Tử có chuyện gi sao?"
'ÁchI, kỳ thực chuyện thì có, cũng không vội."Tuy rằng tôi cũng chán ghét Kim Hồng Chung, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của Tiêu
Nha Tử, nên có chút đồng tình.
"Dạ, vậy thì để đệ tử tới thỉnh an sư mẫu!"Tiêu Nha Tử nói.
"Được, lát nữa đi cùng ta!"Tôi nhìn Tiêu Nha Tử gật đâu.
Kim Hồng Chung ở bên, nhìn thấy tôi phải rời đi, trong lòng sốt ruột, giữa lúc hắn còn đạng lúng túng. Thì Tiểu Cương ở bên cạnh đã "bịch" một tiếng, quỳ xuống, hướng tôi dập đầu, nói:"Thái sư thúc tổ, xin ngài giúp đệ tử một lần, cầu xin người mà!"
Kim Hồng Chung nghe Tiểu Cương nói lập tức ý thức được, chuyện này chỉ có tôi mới giải quyết được.
Cho nên Kim Hồng Chung cũng vội vàng quỷ gối nói:"Sư thúc tổ, người giúp đệ tử đi, trước đây cũng là do đệ tử không tốt, mạo phạm người,
nhưng cũng chỉ là vì đệ tử nóng lòng tìm sư phụ mà thôi!"
Lúc này tôi đúng là có chuyện cần nhờ Tiêu Nha Tử, vì vậy phất phất tay nói:"Không phải còn vài ngày sao, gấp làm gì! Chờ ta làm xong chuyện, sẽ tới tìm ngươi!"
"Dạ, dạ! Tạ ơn sư thúc tổ!"Kim Hồng Chung thấy tôi nói như vậy lập tức vui mừng, vội vàng nói tạ ơn.
Hiện tại trong phòng chỉ có Kim Hồng Chung và Tiểu Cương, chúng tôi sử dụng Thuấn Di, lập tức rời đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ryno_nguyen
Có Tiêu Nha Tử trợ giúp, tôi rất dễ dàng tống kết ra một bộ tinh thần lực tâm pháp thích hợp cho các lão bà của tôi tặp luyện nhưng mà bất kể thế nào, muốn đạt được tới trình độ nhất định, thì cũng phải kinh lịch một số điều!
Thế nhưng cho dù như vậy, tinh thần lực cũng có thể giúp cho người ta cường thân kiện thể, các cơ năng được tăng trưởng và có thể thanh xuân vĩnh trú.
Triệu Nhan Nghiên kể từ khi biết chuyện của tôi ngoài miệng tuy không nói, nhưng mà bên trong lòng cũng thât lạc! Tuy rằng nàng đẹp nhưng qua 20 năm nữa thì sao. Nàng bây giờ nói là không sao,nhưmg mà trong lòng cũng rất khó chịu.
Hiện tại, tôi công bố chuyện tâm pháp, Triệu Nhan Nghiên rất vui vẻ thế nhưng Tiêu Nha Tử thần tình lại hết sức phức tạp, nói: "Sư mẫu còn dùng tới cái cái này làm gì?"
"Lẽ nào nàng không cần? Có ý gì?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Chẳng nhẽ sư phụ đệ tử vẫn không nói gì với sư thúc?" Tiêu Nha Tử hết sức kỳ quái
"Nói cái gì?” Tôi hỏi.
"Về chuyện của sư mẫu, thôi vậy, khi nào sư thúc hỏi sư phụ đệ tử là biết!" Tiêu Nha Tử nói.
Tôi vô cùng kỳ quái, nhưng mà tôi biết, đây cũng không phải là chuyện xấu gi, nên cũng không để trong long Sau khi tôi dạy bộ tâm pháp này cho Dương Mân, thi nàng rất vui vẻ
Không thể không nói. Tiêu Nha Tử tuy rằng bối phận so với tôi thấp hơn thế nhưng năng lực và tri thúc hơn tôi rất nhiều. Bộ tâm pháp này có hiệu quả rõ ràng, khi Dương Mân luyện tập thì có thể thấy được tác dụng vô cùng tốt.
Khi tôi mang Dương Mân tới chổ Chu Trì Bình, thì hắn hoảng sọ'! Thứ nhất là hắn không nghĩ tới Dương Mân vẫn còn sông. Nhưng chuyện này không quan trọng, mà hiện giờ Dương Mân như chưa từng có bệnh, sinh hoạt rất thoải mái!
Chu Trì Bình vốn là một người cẩn thận, hiện giờ trường hợp của Dương Mân là trái ngược với quy luật thông thường! Chu Tri Binh không tin cái gì gọi là kỳ tích phát sinh, chuyện gì cũng phải có căn cứ khoa học của nó.
Lúc này, Chu Trì Bình chẳng quan tâm tới việc phải đăng ký, trực tiếp mang Dương Mân tới phòng CT kiêm tra! kết quả làm cho hắn thất kinh! Kết cấu của trái tim Dương Mân vẫn không có gì thay đổi, thế nhưng nó lại khỏe mạnh hơn người bình thường!
"Điểu nảy sao có thể?" Chu Trì Bình cầm báo cáo kiểm tra, kinh ngạc nói.
"Làm sao vậy, Chu giáo sư. Có vấn đề gì sao?" Tôi không muốn bại lộ bí mật của mình nên già vờ nói.
"Trái tim của cô ấy, tại sao lại có động lực mạnh như vậy? Điều này không phù hợp với quy luật của y học, trái tim không có công năng tự chữa trị!" Chu Trì Bình nói: "Lần trước tôi kiểm tra cho cô ấy, động lực gần như đã suy kiệt, vậy mà chỉ qua khoảng một tháng,tại sao lại có thể khôi phục nhanh như vậy?"
"Có thể là do tâm tình tốt!" Dương Mân nhìn tôi cười dưới tác dụng của tình yêu, con người thường khỏe ra.
"Thế nhưng" Chu Trì Bình không tin tâm tình tốt có thể chữa bệnh: "Hai người trong một tháng này có kỳ ngộ gì sao?"
"Kỳ ngộ? Hinh như không có. .." Dương Mân nói nửa câu đã bị tôi cắt ngang.
"Nói đến kỳ ngộ, không biểt chuyện này có tính hay không!" Tôi cố ý do dự nói.
"Có chuyện gì vậy mau nói nghe một chút!" Quả nhiên, Chu Trì Bình vô cùng cảm thấy hứng thú.
" Thời gian chúng tôi ở Venice, gặp phải một nhà sư Trung Quốc đi vân du, nói Dương Mân có bênh nặng!" Tôi nói: "Lúc đầu chúng tôi cũng không tin, cho hắn là một tên muốn lừa tiền!"
"Đúng, không sai. Đại đa số người như vậy đều là người lừa tiền!" Chu Trì Bình vô cùng tán thành!
"Nhưng sau đó hắn càng nói càng khác thường, ngay cả nguyên nhân bệnh tình của Dương Mân cũng hiểu!" Tôi nói: "Cùng với những lời bác sĩ nói lúc trước không khác nhau chút nào !"
"Cái gi, một tăng nhân vân du sao lại có thể nói ra những điều ấy?" Chu Trì Bình kinh ngạc, không thể tin tưởng hỏi.
"Đúng cho nên, chúng tôi mới ý thức được, người này là một cao nhân!" Tôi tiếp tục nói: "Vi vậy tôi mới hòi hăn, có phương pháp trị bệnh nào cho Dương Mân không!"
"Có không?"Chu Trì Bình vội la lên,bệnh của Dương Mân ở góc độ Tây Y không chửa được. nhưng biết đâu ở phương diện Đông Y lại có thể
"Nhưng mà đáng tiếc là hắn nói không có, bởi vì bệnh của Dương Mân là bệnh ngàn năm mới gặp, cho nên không có phương pháp chữa trị!" Tôi nói: "Thế nhưng tuy rằng không thể chữa được, nhưng có thể duy trì"
"Duy trì?" Chu Trì Bình đột nhiên hỏi: "Tôi hiểu, ý cậu muốn nói là, có thể làm cho trái tim Dương Mân khỏe lại, cậu nói mau lên, có phương pháp gì vậy"
"Rất xấu hổ,nói thật tôi cũng không biết hắn dùng phương pháp gì!" Tôi nói:"Ngay lúc đó hắn chỉ lẩm bẩm trong miệng, đồng thời làm vài động tác ở chổ trái tim Dương Mân, sau đó là thôi!"
"khí công?" Chu Trì Bình tuy rằng không tin mấy thứ này, thế nhưng nghe tôi nói như vậy, bắt buộc phải tin, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Thì như thế này, Dương Mân cảm thấy thoải mái hẳn lên!" Tôi nhún vai nói.
"Cái gì? Cứ như vậy là xong hay sao?" Chu Trì Bình khó có thể tin:
"Người này tên gì, ở nơi nào? Tôi đi tìm hắn!"
"Sợ rằng tìm không được!" Tôi cố ý cười khổ nói: "Tôi đã hỏi thăm tên hắn và phương thức liên lạc, nhưng hắn không nói cho tôi, chỉ cười lớn một tiếng, nói có duyên sẽ gặp,rồi đi!"
"Ai !" Chu Trì Bình thất vọng thở dài "Nếu như có thể gặp được hắn thì tốt, tôi nhất định sẽ hỏi hắn làm sao có thể làm được như vậy, đây chính là kỹ tích trong y học!"
"Thật ngại quá, Chu giáo sư, tôi lúc đó lại không biết hắn có năng lực như vậy!" Tôi nói.
"Thôi, loại kỳ nhân này rất hiếm trên thế giới lại khi tìm được, thì hắn cũng sẽ không đáp ứng cho tôi đâu!" Chu Trì Bình thoải mái lắc đầu: "Hóa ra những hiện tượng siêu tự nhiên là có thực!"
"Chu giáo sư, ông thấy bệnh của Dương Mân nên làm sao bây giờ?" Tôi sợ Chu Trì Bình lại dây dưa, vội vã chuyển hướng sang bệnh của Dương Mân.
"Dựa theo tình huống hiện tại chỉ cần tiến hành giải phẫu là có thể khỏi!" Chu Trì Bình nói: "Đương nhiên, đây chỉ là dựa theo tình huông tại phán đoán, tôi không biết là trải tim Dương Mân có duy trì được như vậy hay không, nêu như phương pháp của vân du tăng nhân kia đột nhiên biến mất thì. . . !"
Tôi đương nhiên là biết, chuyện đó không thể xảy ra, cho nên vô cùng yên tăm!
"Chu bác sĩ, tôi muốn phẫu thuật, ông có thể bổ trí được thời gian không!" Không đợi tôi mở miệng, Dương Mân bổng nhiên nói.
"Cái gì? Cô đã quyết định rồi?" Chu Trì Bình.có chút kỳ quái: "Cô không cần giải phẩu, chỉ cần không vận động mạnh, là có thể tiếp tục sống, vì sao phải làm như vậy?"
"Nếu như pháp lực của vân du tặng nhân kia mắt đi, tôi cũng sẽ chết, không bằng mạo hiểm một lần!" Dương Mân kiên quyết nói: "Hơn nữa, tôi muôn."
Nói đến đây, Dương Mân dừng lại một chút, khuôn mặt đỏ lên nói: "Tôi muốn làm mẹ! "Chu Trì Bình sửng sổt, sau đó cảm thấy buồn cười!Đúng vậy lấy tình hình của Dương Mân hiện tại, muốn làm chuyện chăn gối cũng không thể, sao có thể làm mẹ được?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
"Cô đã quyết định?" Chu Trì Bình hỏi lại một lần.
"Đúng!" Dương Mai kiên quyết gật đầu.
"Vậy còn cậu?" Tuy rằng Chu Trì Bình không cần trưmg cầu ý kiến của tôi, nhưng hắn vẩn hỏi:"Tôi ủng hộ nàng." Tôi nói.
"Được rồi vậy thì tôi sẽ mau chóng an bài, do tôi mổ chính, các người có thể yên tâm!" Chu Tri Bình nói: "Cậu để số điện thoại lại, tôi sẽ mau chóng gọi cho cậu!"
Ba ngày sau, Dượng Mân giải phẫu tiến hảnh thuận lợi.Chu Trì Bình là một chuyên gia về tim mạch số một, số hai ở trong nước, đương nhiên giải phẩu vô cùng thành công.Tốc độ khép miệng vết thương của Dương Mân, làm cho Chu Trì Bình kinh ngạc!Dương Mân có thể dùng tinh thần lực, chữa trị Vêt thương trên da thịt.
"Tiểu thư, em làm những chuyện kinh hải thế tục như thế này, Chu giáo sư kia không dây dưa với chúng ta mới là lạ!" Tôi cười khổ nói.
"Người ta đau mà!" Dương Mân nói: "Cùng lắm lại đổ lên đẩu vân du tăng nhân là được!"
"Anh sợ bệnh viện tìm em, coi em như một loại chuột bạch để nghiên cứu!" Tôi cười khổ nói.
"Bọn họ dám!" Dương Mân lười biếng lật mình: "Ai dám đem lão bà của chủ tịch đi nghiên cúu!"Nhưng mà nói tới nói lui, Dương Mân vẫn khống chế tộc độ khôi phục của mình chậm lại một chút. Cho dù như vậy, cũng đủ cho Chu Trì Bình kinh ngạc! Nhưng mà mọi chuyện chúng tôi đều đổ lên đầu vân du tăng nhân, nên hắn cũng không biết nói cái gì.
Mấy ngày nay Kim Hồng Chung đã tới tim tôi nhiều lẫn, nhưng mà do Dương Mân còn đang phẩu thuật, nên tôi không thể nào nói chuyện với hắn được.Hiện tại Dương Mân đã khôi phục lại rất tốt, có thể xuống giường đi lại, Kim Hồng Chung lúc này lại tìm tới thừa dịp Dương Mân đi toilet, nhìn tôi nói: "Sư thúc tổ, lão nhân gia ngài thương xót đệ tử, sự sinh tử tồn vong của Phi Yến môn tới rồi!"
"A, thế nhưng chuyện này có quan hệ gi tới ta?" Tôi cố ý cười nói: "Các người trực tiẽp giải tán đi có hơn không?"
"Giải tán, nếu như giải tán có thể giải quyết vấn đề, thì đệ tử đã làm rồi! Thế nhưng,Lôi Thần đảng nàỵ sẽ tuyệt đối không tử bỏ ý đồ, Phi Yến môn mà giảị tán, thi họ lại càng dể đối phó!" Kim Hông Chung nói:Đến lúc đó, thị trường Châu Á đều rơi vào tay họ, lão nhân gia ngài không muốn để Trung Quốc lọt vào tay bọn quỷ Tây Dương đó chứ?" Kim Hồng Chung nhin thấy tôi dường như là đã động tâm, vội vã rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: "Hiện tại, bảo vật trong tay chúng ta chỉ bán cho người Trung quôc, nhưng mà nếu như Lôi Thần đảng có được, thì sẽ không như vậy nữa!"
"Ông nói cũng có lý, nhưng mà ông cũng cho tôi một cái lý do chứ?" Tôi cười cười nói.
Kim Hồng Chung nghe tôi nói xong bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt tôi quỳ lớn tiêng nói: "Đệ tử Kim Hồng Chung cung thỉnh sư thúc tổ xuất sơn, giúp bản phái chế ngự cường địch!"
Đúng lúc này, Dương Mân từ trong WC đi ra, thấỵ Hồng Chung đang quỷ, vội vàng chạy lại, nâng hắn dậy nói: "Lưu Lổi, tại qao anh có thể để lão nhân gia quỳ trên mặt đất được! Người ta lớn tuổi như vậy, anh không thể giúp được hay sao!"
“Anh…”Tôi không nghĩ tới Dương Mân lại đột nhiên xuất hiện, trong khoảng thời gian ngăn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng mà Kim Hồng Chung lại cảm giác được đột phá khẩu đúng là ở đây, nhãn tình sáng lên, phụ họa nói: "Van câu người!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
"Ai nha, được rồi, lão nhân gia, người có gì thì cử đứng lên mà nói, tôi thay ông làm chủ không được sao !" Đổi lại trước đây, Dương Mân cũng không dám đảm nhiệm nhiều việc như thế, thế nhưng sau khi nàng thấy năng lực của tôi thì đã to gan hơn nhiều.
"Tạ ơn sư thúc tổ mẫu..." Kim Hồng Chung nghe vậy thì vui vẻ vái Dương Mân một cái.
"Cái gì?" Dương Mân nghe không hiểu Kim Hồng Chung nóị nhìn thấỵ hắn dập đầu, lại càng hoảng sọ', vội vã phải kéo hắn: "Lão nhân gia, ông làm như vậy là tổn thọ tôi
Lúc này, Kim Hồng Chung đứng dậy, nhưng mà vẫn không quên nhìn tôi một cách bất đắc dĩ, ý là người xem, sư thúc tổ mẩu đã đáp ứng tôi rồ
!
"Lão nhân gia, người đến tột cùng là có khó khăn gì vậy?" Dương Mân thấy Kim Hồng Chung đứng dậy rồi, mới hỏi.
"Sư thúc tổ mẫu, người cứ gọi đệ tử là Tiểu Chung Tử là được!" Kim Hồng Chung cung kính nói.
"Tiểu chung Tử?" Dương Mân có chút không hiểu nói: "Ông bảo tôi gọi ông là gi?"
"Sư thúc tổ mẫu" Kim Hồng Chung nghiêm trang nói: "ở trước mặt của người,Hông chung là hàng vãn bối, đương nhiên người gọi thế nào cũng được!"
"Sư thúc tổ mẫu!”Dương Mân nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc há to miệng: "Cái gi mà sư thúc tổ mẫu? Đây là ý gì?"
“Người xem,Lưu tiên sinh là sư thúc tổ, vậy thì đương nhiên người là sư thúc tổ mẫu rồi!" Kim Hồng Chung giải thích.
“Cái gì? ông nói anh ấy là sư thúc tổ của ông" Dương Mân càng thêm không hiểu tình huống trước mắt, sao lại lộn xộn và quái dị như vậy!
"Không sai, là lúc nãy đệ tử cầu sư thúc tổ hổ trợ bản phán chế ngự cường địch!"Kim Hồng Chung nói.
"Cường địch?" Dương Mân lúc này mới hiểu rõ, hóa ra là đồ tôn của tôi, tới tim tôi là để tìm trợ giúp!
"Đúng vậy!" Dù sao Dương Mân cũng không phải người ngoài, chuyện nàng biết tương đối nhiều, cho dù nàng có biết thêm cũng không sao.
"Hóa ra là như vậy, yêu cầu chẳng phải là viên trân châu kia hay sao?" Dương Mân hỏi.
“Đúng, nếu như anh xuất thủ, thì không có gì trắc trở” Tôi gật đầu.
"Vậy tại sao anh không giúp, Phi Yến Môn dù gi cũng giống như môn phái của anh" Dương Mân nói.
"Ạnh có bảo là khôn giúp đâu!" Tôi lắc đầu:”Nhưmg mà, sau này, ông phải đáp ứng, Phi Yến Môn phải do ta điều khiển!"
"Không biết sư thúc tổ muốn an bài Phi Yến Môn như thế nào?" Kim Hồng Chung hỏi
"Ông nói Phi Yến Môn đang thiếu nhân tài quản lý đúng không!"tôi nói: "Không từ mà biệt, vậy thì trình độ quản lý đã kém tới cực hạn rồi!"
"Cái gì? Tại sao quản lý lại kém như vậy?" Kim Hồng Chung không hiểu nói.
"Đương nhiên” Tôi gật đầu "Đầu tiên, đầu tiên phải nói Phi Yến môn là một tổ chức đạo tặc, thì sao có thể để cho người ta lừa bịp? Cho dù là tin giả cũng có thể tìm ra! Thế nhưng, các người chỉ căn cứ vào vậy đã tới Pháp, như vậy chẳng phải hành sự lỗ mãng thì là gì? Các người làm việc mà tin tưởng nhau, vậy không có gì đáng trách, mấu chốt là nếu như các người có một tồ chức tình báo thì tốt hơn!"
Kim Hồng Chung nghe thấy vậy thì gật đầu mà tôi lại tiếp tục nói "Đây chỉ là điều thứ nhầt! Thứ hai, các người không có phương pháp hành động, mà lại chỉ dựa vào kinh nghiệm! ví dụ như lần kia, các người không nói cho họ biết rằng, trong bất kỳ tình huống nào cũng không thể tháo khăn xuống đồng thời cũng không có cả kế hoạch chạy trốn sau khi lấy được rồi, tại sao không chạy, mà lại trở về chỗ cũ, căn cứ vào điều này, Lôi Thần đảng hơn xa các ngươi"
"Đệ tử vốn không nghĩ tới những điều này..." Kim Hồng Chung có chút ngại ngùng.
"Hồng Chung thụ giáo! Vậy lấy ý của sư thúc tổ, là nên làm như thế nào?" Kim Hồng Chung hỏi.
"Phi Yến Môn nhập vào Tam Thạch bang, làm một bang phái thành viên trong Tam Thạch Bang!" Tôi nói: "Sau đó phái chuyên gia tiến hành chỉnh đốn lại môn hộ!"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
Đây chỉ là sự bổ trí bên trong phòng, ở ngoài cao ốc, trực thăng, xe tuần tra, chỉ cần sẽ điều động là tới, Classe Luther an bài bọn họ ở gần cao ốc!Dưới sự phòng thủ nghiêm mật thế này, thì một con muổi cũng không thể nào bay qua được.
Hắn không tin Kim Hồng Chung còn có thể trộm đi viên trân châu được, mà cho dù viên trân châu có cánh, cũng không thể thoát ra ngoài,không nói tới chuyện viên trân châu còn có 3 tẩng bảo hiểm, có máy giám thị, mà cả căn phòng đó bị bịt nút mở cửa ở ngay trước mắt mình.
Dùng thuốc nổ? Classe Luther không tin Kim Hồng Chung lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy nhưng mà có dùng, thì cũng không thể tiến nhập vào cao ốc được!
Đừng nói mang theo thuốc nổ, cho dù người bình thường muốn vàọ cao ốc, cũng không được phép! Classe Luther đã hạ tử lệnh, không ai được phép vảo cao ốc: Người chấp hành nhiệm vụ ở đây, toàn là tâm phúc của hắn, không có chuyện sẽ bán đứng hắn!
Mà cho dù có gian tế trà trộn vào cũng không sao bởi vì mọi người đều có định vị trí của minh, ai muốn chết mà chui vào?
Classe Luther mĩm cười nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiển thị viên trân châu kia, khóe miệng cười nhạt: "Kim Hồng Chung., đừng nói tôi không cho ông cơ hội đó nha."
Nói xong, Classe Luther nhìn đồng hồ, còn cách thời gian ước định là 5 phút,classe Luther mở một bình rượu đỏ, tự mình rót một chén, chờ đợi giờ phút thần thánh!"ha ha, 15 phút đồng hồ nữa, toàn bộ Châu á sẽ thuộc về ta!" Classe Luther tự tin nói: "Phi Yến Môn, sẽ trở thành lịch sử!"
"Có động tĩnh gì không?" Thời gian ước định đã đến, Classe Luther thông qua bộ đàm nói chuyện.
"Trọng phương viên một trăm mét đều có người của chúng ta, các công cụ phát hiện đều không thấy thông báo !" Tâm phúc hồi báo lại.
"Được!" Classe Luther lạnh lùng cười nhạo nói: "Kim Hồng Chung, chẳng nhẽ ông không dám tới? Cái gì..."Classe Luther vừa mới dứt lời, con mắt hắn dừng trên màn hình, viên trân châu biến mất, sao có thể biến mất!
Classe Luther khẩn cẩp liên lạc với thủ hạ xung quanh: "Các ngươi làm gì vậy, két bảo hiêm đã xảy ra chuyện!"
"Ông chủ, két bảo hiểm không có gì dị thường," Thủ hạ kỳ quái nói.
"Không có bất cú dị thường nào? Lúc nãy không có người tới?" Classe Luther hỏi.
"Không có, sao vậy ông chủ?" Thủ hạ có chút không hiểu có chuyện gi.
"Hỏng rồị!" Cịasse Luther nhìn vào mản hinh, két bảo hiểm không mở ra, vậy tại sao trân châu lại biến mất,Chẵng lẽ trân châu lại có cánh? Nhưng mà hắn nhìn két bảo hiểm lại bỏ đi ý nghĩ này,Vậy đến tột cùng là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là thần quái? Classe Luther không
tin vào các sự kiện linh dị, cho dù là có, thì ban ngày sao dám lộ diện?
Đúng rồi, nội gian! Nhất định là nội gian! Classe Luther bỗng nhiên bừng tinh!
Gian phòng này đã được bảo vệ nghiêm mật tới như vậỵ, không ai có thể vào trong được! Nếu như cửa mật thất chưa mở, két bảo hiểm không bị hư tổn, thì chỉ có nội gian.Vậy thì chỉ có một khã năng, đó là màn hình có vấn đề, mà mục đích của chuyện này thật đơn giản, đó là gây ra hoảng loạn! Nếu như Classe Luther biết trân châu của mình đã
mất, như vậy thì chắc chắn sẽ mở két kiểm tra, nội gián này sẽ thừa cơ đoạt đi,Không đơn giản a! Classe Luther nghĩ tới đây, không khỏi than thở:”'Kim Hồng Chung, ông coi như là đa mưu túc trí, nhưng đáng tiêc là lại gặp phải tôi, biết điều thi rút lui đi! Ha ha!"
"Đúng là phiền phức!" Classe Luther vỗ một cái vào trán của minh!
Lúc này, trợ thủ đã chạy trờ về: "Ông chủ, toản bộ camere bình thường, không có bất cứ vấn đề gì!"
"Cái gi?" Casse Luther sửng sốt, dựa theo suy đoán, thì camera tám phần mười là bị người ta gép nhưng sao thủ hạ lại nói là tất cả bình thường.
"Mày đã kiểm tra cẩn thận chưa?"
"Dạ rồị ông chủ có vấn đề gì sao?" Thủ hạ còn chưa biết viên trân châu đã mẩt.
"Không có chuyệnn gì..." Classe Luther có chút bắt an phất phất tay. Lẽ nảo trân châu có chân cứ như vậy biến mât? Không có khả năng, không có đạo lý, không phù hợp với quy luật khoa học!
Khi Classe Luther định điểu tra thêm một bước, thì điện thoại từ bàn vang lên.
"Xin chào, tôi là Classe Luther!" Nhìn số điện thoại lạ, hắn có dự cảm không tốt!
"Ha ha..! Lão bẳng hữu, thật ngại quá, đa tạ!" Từ bên kia vang lên tiếng cười sang sảng của Kim Hõng Chung.
"Đa tạ? Ông nói là ông..." Điều bất an mà Casse Luther đự định hình như đã thành sự thực điêu này làm hắn khó chịu!
"Ha ha, không sai, trân châu đã đưọc tôi lấy được!" Kim Hồng Chung nói.
"Không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Hừ hừ, ông đừng quên, chỉ cần ông chưa rời khỏi Pháp thì tôi vẫn còn cơ hội trở mình!" Nói xong, Classe Luther cúp điện thoại! Hắn không có thời gian cùng Kim Hồng Chung nói chuyện tào lao! Tuy rằng hắn không biết Kim Hồng Chung dùng thủ đoạn gí lấy đi, nhưng bây giờ có một chuyện là tìm trở vê!
Classe Luther lập tức gọị điện lện thủ hạ toàn bộ giám sát các con
đường, sân bay, trạm xe lửa, bến tàu, đường cao tôc, sau đó tiến hành tìm kiêm, đống thời cũng kiểm tra người trong nội bộ!
Bời vì hắn cũng biết, thường nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất
Đương nhiên, sau khi làm xong chyện này Classe Luther đi tới két bảo
hiểm, nhưng khi mở ra, đúng lả trân châu đã biến mất!Classe Luther không hiểu, Kim Hồng Chung dùng thủ đoạn gì mà lại lấy đi được!
khi làm xong những chuyện này, điện thoại trên bàn Classe Luther lại vang lên, vẫn là Kim Hồng Chung gọi tới!
"Tôi mặc kệ ông làm như thế nào, nhưng mà ông cũng đừng cao hứng quá sớm, ông không có khả năng mang nó ra khỏi pháp đâu!" Classe Luther có chút tức giận nói.
"Lão bằng hữu, ông không phải tính không tuân thủ lời hứa đó chứ?" Kim Hồng Chung hỏi ngược lại.
"Hừ! Tôi nói thi chắc chắn, chi cần trân châu trong tay ông, mọi chuyện sẽ được thực hiện! " Classe Luther hừ lạnh nóì
"A? Thế nhưng trân châu đă ở trong tay của tôi rồi, ha ha…" Kim Hồng Chung cười nói: "Rât tuyệt, đúng là một bảo bối, hinh tròn, không một chút tỷ vết!"
"Ông..nói. . .thật. . .Sao!" Classe Luther thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống mặt đât! Làm sao có thể? Kim Hồng Chung tại sao có thể làm như vậy?trân châu ở trong tay Classe Luther, hắn không chụp ảnh, chỉ có mấy người cao cấp trong tổ chức biết!Như vậy, hắn biết nguyên nhân chỉ có một, đó chính là trân châu đã bị đánh tráo!
"Ha ha.., nói chung viên trân châu nảy đúng là cực kỳ cãm tạ ông bạn già! Lễ vật rất tuyệt!" Kim Hồng Chung cười nói!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ryno_nguyen