Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #156  
Old 20-05-2008, 11:51 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bầu Trá»i Cá»§a Ngưá»i Cha
Tác giả: Nguyá»…n Quang Thiá»u
Bữa cÆ¡m tối cá»§a ngưá»i cha tàn tật thưá»ng kéo dài đến hai tiếng đồng hồ. My vừa cho cha ăn vừa dá»— dành ông như dá»— má»™t đứa trẻ ốm yếu. Trong chiếc ghế mây rách có lót má»™t cái ruá»™t gối cÅ©, ông run rẩy như má»™t con chim non má»›i má»c lông măng. Ngưá»i cha trệu trạo nhai từng thìa cÆ¡m. Trán, cổ và hai thái dương trắng xanh cá»§a ông túa mồ hôi. Ãôi môi ông vất vả ngậm thìa cÆ¡m như con chim non phải giữ con mồi khá»e bằng cặp má» má»m cá»§a mình. Thá»i gian đầu, cứ má»—i khi bón cÆ¡m cho cha My lại khóc. Ngưá»i cha cÅ©ng khóc không thành tiếng. Hai năm trở lại đây cô không khóc nữa. Thay vào đó, cô nhí nhảnh kể cho cha cô nghe những chuyện đại loại như cây hoa trà ông trồng giá» Ä‘ang trổ nụ, những chậu xương rồng nhiá»u loại cá»§a ông má»c thêm rất nhiá»u nhánh, hay buổi sáng nào đó trong vưá»n nhà xuất hiện má»™t con chim lạ, giá»ng con chim rất trong và mảnh như tÆ¡ nhện. Cô cứ kể những chuyện như thế cho tá»›i khi ngưá»i cha ăn xong thìa cÆ¡m cuối cùng. Ãặt cái bát sang má»™t bên, và lúc nào ngay sau đó cô cÅ©ng nói vá»›i ngưá»i cha: "Ba đã hoàn thành nhiệm vụ. Con quyết định tặng huân chương cho ba". Ngưá»i cha cố ngước mắt nhìn con và cưá»i. Và chỉ có cô má»›i biết là ông Ä‘ang cưá»i.

Ngày nào cÅ©ng vậy, bữa ăn thưá»ng kết thúc vào lúc những tia nắng cuối cùng trong ngày tan biến trong vòm lá bên cá»­a sổ. Và mảnh trá»i nhá» nhìn qua ô cá»­a sổ ngả sang mầu dâu chín. Hai cha con My ngồi im lặng bên nhau. Cô đặt những ngón tay gầy và hÆ¡i lành lạnh cá»§a ngưá»i cha trong bàn tay nhá» nhắn cá»§a cô. Cả hai cha con cô ngồi như bất động nhìn vá» phía mảnh trá»i nÆ¡i có những ngôi sao bé bá»ng và ướt át thưá»ng hiện lên rất sá»›m vào những đêm không mây.

Bóng tối cá»§a đêm thưá»ng bắt đầu ùa kín những góc nhà, rồi sau đó lan vào gầm giưá»ng và gầm bàn ghế. Khi bóng tối đã ùa kín căn phòng thì là lúc hình như hai cha con nghe rõ hÆ¡n tiếng gió Ä‘i qua những tán cây ngoài vưá»n. Trong bóng đêm rá»™ng lá»›n và bí ẩn trùm xuống, những tiếng xào xạc quen thuá»™c bá»—ng trở lên huyá»n bí như từ những ngôi sao xa xăm vá»ng vá». CÅ©ng lúc ấy, My thấy những ngón tay cá»§a ngưá»i cha ấm dần lên. My khẽ ngước mắt nhìn cha. Trên gương mặt bệnh tật cá»§a ông hắt má» má» má»™t thứ ánh sáng từ đâu đó. My nhận thấy đôi mắt cha cô như tối hÆ¡n và cÅ©ng như rạng rỡ hÆ¡n. Những giây phút như thế cô không dám thở mạnh. Cô biết cha cô Ä‘ang bước từng bước mê dại trong ý nghÄ© lạ lùng vá» phía vòm trá»i kia. Rồi ông khóc. Và chỉ có My má»›i biết được cha mình Ä‘ang khóc.

"Ba Ä‘i nghỉ Ä‘i BA. BA NGá»’I LÂU QUà Rá»’I". CÔ NÓI VÀ ÃỨNG DẬY BẬT ÃÈN. ÃNH sáng tràn ngập căn phòng. Ãâu đó trên tưá»ng có bóng má»™t con gián thấy ánh sáng vá»™i chạy vào má»™t khoảng tối gần đó. My đỡ ngưá»i cha lên giưá»ng và bắt đầu bài xoa bóp chân tay cho cha theo hướng dẫn cá»§a bác sÄ© chuyên khoa. Khoảng chín giá» tối cô buông màn cho cha. "Con chúc ba ngá»§ ngon", cô nói và hôn lên trán ngưá»i cha lúc nào cÅ©ng như lấp dấp mồ hôi. Sau đó cô tắt đèn và đứng má»™t hồi lâu trong bóng tối bên giưá»ng cha. Khi cô quay ra cá»­a thì giật mình nhận ra có ngưá»i Ä‘ang đứng tá»±a vào má»™t bên cánh cá»­a.

"Mẹ đây", bóng ngưá»i nói.

"Má»i mẹ sang phòng bên", My nói sau má»™t lát im lặng.

"Mẹ vá»™i. Mẹ muốn nói chuyện vá»›i con má»™t chút", ngưá»i đàn bà nói.

"Có chuyện gì không mẹ?", My há»i, giá»ng cô như quá mệt má»i.

"Mẹ đến chỉ để nói vá»›i con chuyện công việc cá»§a con thôi. Mẹ đã xin cho con làm há»a sÄ© trình bày ở má»™t tá» báo Ä‘ang thịnh hành, lương KHỞI ÃIỂM KHOẢNG DÄ‚M TRÄ‚M NGÀN. NHƯ THẾ... SẼ Ãá»  CHO CON. à con thế nào?".

"Con vẫn dạy vẽ và tiếng Anh cho bá»n trẻ con cùng phố. Tiá»n thu nhập cÅ©ng đủ chi tiêu. Vả lại... ba con con cÅ©ng không đòi há»i gì nhiá»u lắm".

"Nhưng còn công việc của con, còn tương lai của con", bà mẹ ngập ngừng.

"Tương lai cá»§a con ư? - My khẽ bật cưá»i - Cái đó thì mẹ khá»i lo. Còn công việc... con cÅ©ng Ä‘ang làm việc đấy chứ".

"Không, con phải Ä‘i làm. Mẹ đã tốn khá nhiá»u tiá»n để xin chá»— làm cho con".

"Mẹ làm thế để làm gì - My chau mày - Nếu con đi làm thì ai trông coi ba".

"Ãấy cÅ©ng là Ä‘iá»u mẹ muốn nói vá»›i con - Giá»ng bà mẹ chợt hồ hởi - mẹ sẽ bá» tiá»n ra thuê ngưá»i chăm sóc cho ông ấy, con đừng lo".

"Chẳng ai có thể chăm sóc ba con bằng con cả - My nói và thở dài - không ai có thể hiểu được ba, ngay cả...".

Cô định nói: "Ngay cả chính mẹ", nhưng cô lại thôi.

"Sao lại không có ai chăm sóc được ông ấy. Chỉ cần trả công khá má»™t tí là khối kẻ tranh việc, mà có phức tạp gì đâu. Má»—i ngày cho ăn hai bữa, đổ bô vài lần và giặt má»™t bá»™ quần áo má»ng".

Trong bóng tối hiên nhà, My nhìn mẹ cô im lặng, mãi lâu sau cô má»›i nói: "Mẹ vá» Ä‘i, hôm nay con mệt lắm". Nói xong, cô bước xuống chiếc sân nhá». Bà mẹ lặng lẽ bước theo. My mở cổng và có ý để bà mẹ Ä‘i vá».

Bước đến cổng, mẹ cô dừng lại trước mặt cô và nói: "Con phải suy nghĩ cho kỹ đi. Mẹ lo cho con".

"Cảm Æ¡n mẹ", My nói và lại bật cưá»i khe khẽ. Cô đóng cá»­a và vá»™i vã Ä‘i vào trong nhà.

HÆ¡n má»™t tháng trở lại đây, mẹ cô thưá»ng đến thăm cô vào buổi tối. Bà thưá»ng đứng ngoài cá»­a buồng cha cô và lặng lẽ nhìn vào. Bà đứng đó đợi My cho đến khi My đã buông màn cho ngưá»i cha Ä‘i ngá»§. Lần nào bà cÅ©ng nói đến chuyện công việc cá»§a cô. Và lần nào My cÅ©ng chỉ đứng trong hiên nhà trong bóng tối mệt má»i nói chuyện vá»›i mẹ cô. Cuối cùng lúc nào cô cÅ©ng nói vá»›i mẹ cô câu: "Con mệt lắm, mẹ vá» Ä‘i", rồi bước ra mở cổng.

Có tiếng xe máy nổ và xa dần. My chậm rãi bước vào nhà. Căn phòng nhá» cá»§a cô chưa BẬT ÃÈN VÀ ÃẦY MÙI THUá»C VẼ. Ở góc phòng cạnh cá»­a sổ mở ra vưá»n, tấm toan trắng hắt sáng má» má». My lần từng bước trong bóng tối đến trước giá vẽ và ngồi xuống. Cô đưa những ngón tay nhá» chạm khẽ lên mặt toan. HÆ¡n má»™t năm nay cô đã đợi chá» những mảnh mầu kỳ diệu từ đâu đó sau tấm toan hiện vá». Nhưng má»—i lần vẽ xong cô lại càng thấy thất vá»ng hÆ¡n. Cô đã Ä‘iên khùng rạch nát không biết bao nhiêu tấm toan. Và cÅ©ng đã bao nhiêu lần cô gục khóc trên giá vẽ. Cô khóc không phải vì sá»± thất bại trong nghệ thuật. Nói đúng hÆ¡n, chưa bao giá» cô Ä‘eo Ä‘uổi má»™t thành công nào đó trong nghệ thuật. Cô chỉ vẽ như cô cần phải vẽ. Cô khóc vá» sá»± bất lá»±c trong tình yêu cá»§a cô đối vá»›i ngưá»i cha bệnh tật.

Cha cô vốn là má»™t phi công lái máy bay quân sá»± trong chiến tranh. Sau giải phóng ông chuyển sang lái máy bay dân sá»±. Sau má»—i chuyến bay trở vá», ông say đắm kể cho mẹ con cô nghe vá» những vùng trá»i ông đã Ä‘i qua. Ông quen thuá»™c những vùng trá»i tưởng như vô định ấy như mảnh vưá»n nhá» cá»§a gia đình ông, hoặc như làng quê ông bên bá» sông Hàn. Nhiá»u đêm, những câu chuyện cá»§a ngưá»i cha đã đưa cô đến những vùng trá»i ấy trong giấc mÆ¡.

Cô gặp những đứa bé trong suốt vừa bay vừa hát bên những bông hoa lạ.

"Hoa này là hoa gì, bạn nhỉ?", cô há»i.

"Hoa Anh My", những đứa bé đồng thanh nói như hát.

"Ôi! Cùng tên với mình đấy - Cô thích thú kêu lên - Thế những con chim vàng óng kia là chim gì?".

"Chim Tao Linh đấy".

"Tao Linh à, mình chưa bao giá» nghe nói đến loài chim này - Cô hÆ¡i nghiêng đầu và nhíu mày. Rồi cô nhoẻn miệng cưá»i và nói - Ba mình cÅ©ng hay bay qua đây, các bạn có biết không?".

"Ba cá»§a bạn à? - NHá»®NG ÃỨA BÉ HỎI VÀ NHÃŒN NHAU - À, chúng mình nhá»› rồi. Ba cá»§a bạn cưá»i giống bạn lắm. Ông đến đây và thưá»ng quỳ trước những bông Anh My. Mặt ông hÆ¡i ngá»­a lên, đôi mắt khép nhẹ và say đắm trong tiếng hót cá»§a bầy Tao Linh. Nhưng ông đã...".

LÅ© trẻ nói đến đó chợt im lặng và nhìn nhau khác thưá»ng.

"Ba bạn đã... đã mang hương hoa Anh My và tiếng hót Tao Linh vỠmặt đất. Lẽ ra lúc này thì chưa nên, nhưng không sao đâu, bạn đừng lo", lũ trẻ an ủi My.

"Thế ba mình...", My định há»i tiếp má»™t câu thì chợt nghe má»™t tiếng nổ. Những đứa bé vụt biến mất. My tỉnh giấc.

Ngá»n đèn ngá»§ vẫn tá»a ánh xanh nhạt trong nhà. Qua màn, My nhìn thấy ba mẹ cô Ä‘ang ngồi quay ra cá»­a. Trên ná»n nhà có những mảnh cốc vỡ.

"Tôi không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa rồi", mẹ cô tức tưởi nói.

"Anh chưa làm má»™t Ä‘iá»u gì xúc phạm đến em cả. Anh không hiểu vì sao lâu nay em luôn luôn cảm thấy khó chịu khi anh vá»".

"Anh không há» nghÄ© đến cái gia đình này. Anh cần những vùng trá»i cá»§a anh. Anh mang vá» cho mẹ con tôi những gì từ đấy. Những mây, sao, gió máy cá»§a anh không thể bán lấy tiá»n được".

"Anh nghĩ gia đình mình rất hạnh phúc. Sinh hoạt cũng không thiếu thốn lắm".

"Hạnh phúc - Mẹ cô bÄ©u môi - Anh đến nhà đồng nghiệp anh mà anh không thấy ngượng à. Há» cÅ©ng bay như anh. Sau những chuyến bay há» mang vá» cho vợ con há» những thứ cụ thể. Còn anh chỉ thấy mang vá» cho vợ con anh những thứ ngá»› ngẩn, hão huyá»n, hết sức vô dụng".

"Em im Ä‘i. Em khác xưa quá nhiá»u rồi đấy".

"Tôi không khác gì xưa cả. Chẳng qua anh không nhận ra sá»± thật cá»§a cuá»™c Ä‘á»i này mà thôi".

Mẹ cô nói và đứng phắt dậy đi sang phòng bên. Ba cô lắc đầu và đốt thuốc hút.

Sau lần ấy, sau má»—i chuyến bay trở vá», ba cô lặng lẽ và hay thở dài. Ông không còn háo hức kể vá» những chuyến bay cá»§a ông như trước nữa. Má»™t hôm cô há»i ngưá»i cha.

"Sao ba không kể cho con nghe vỠchuyến bay của ba?".

Ngưá»i cha cúi xuống nhìn cô. Rồi như quên hết má»i phiá»n muá»™n, ông lại say sưa kể cho cô nghe vá» má»™t vùng trá»i nào đó cá»§a ông. Phòng bên cạnh, mẹ cô vứt mạnh những vật gì đó và mắng chá»­i cay nghiệt con mèo hoa tá»™i nghiệp. Ngưá»i cha ngừng câu chuyện Ä‘ang kể cho cô con gái cá»§a ông. Ông bước sang phòng mẹ cô. Và cô nghe thấy tiếng ba cô rất nhá».

"Em làm gì thế? Em có biết anh đang nói chuyện với con không?".

"Con My lá»›n rồi. Nó sắp ra trưá»ng và phải Ä‘i làm. Cần phải giáo dục cho nó biết những Ä‘iá»u cụ thể cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mà nó sẽ đón nhận, chứ không phải những Ä‘iá»u lảm nhảm vô bổ".

"Chính cô Ä‘ang phá hoại tâm hồn cá»§a con, cô biết không. Trước hết con ngưá»i phải có má»™t tâm hồn đẹp, rá»™ng lượng và biết tha thứ, chứ không phải là má»™t con ngưá»i tham lam ích ká»· hay thù vặt".

"Vâng, tôi tham lam, tôi ích kỷ và hay thù vặt. Nhưng thưa anh, tôi còn biết lo toan trước mỗi bữa ăn của con, còn anh, anh viển vông và điên rồ quá rồi".

"Như vậy - Cha tôi chợt im lặng rất lâu - như vậy chẳng còn gì cho chúng ta có thể nói chuyện với nhau được nữa".

Nói xong ba cô bá» Ä‘i ra khá»i nhà, mãi khuya ông má»›i trở vá».

Má»™t buổi sáng ít ngày sau đó, ngưá»i cha phá» phạc nói vá»›i cô: "Ba và mẹ đã quyết định chia tay nhau. Chắc con cÅ©ng tá»± biết trước Ä‘iá»u này". My nấc lên khi nghe ngưá»i cha nói vậy. Cô bá»—ng thấy hoảng sợ và cô đơn khá»§ng khiếp. Buổi tối đó, cô đến trước mẹ cô. Cô ngồi xuống trước mẹ rất lâu và nói.

"Mẹ nghĩ lại đi, mẹ ạ".

"Con ranh con - Mẹ cô trừng mắt giận dữ - Mày cÅ©ng nhiá»…m cái thói mÆ¡ má»™ng vô bổ cá»§a ba mày rồi đấy. Cuá»™c Ä‘á»i sẽ dạy cho mày biết".

Rồi ba mẹ cô ra tòa và lặng lẽ chia tay nhau. Mẹ cô vỠở vá»›i bà ngoại cô và lấy má»™t ngưá»i đàn ông khác sau đó năm tháng.

My ở lại vá»›i ngưá»i cha và gấp rút chuẩn bị cho năm há»c cuối cùng ở trưá»ng Mỹ thuật. Ngưá»i cha vẫn thỉnh thoảng xa nhà vá»›i những chuyến bay. Ông ít kể vá» những chuyến bay cá»§a ông. Nhưng vào những buổi hoàng hôn, ông thưá»ng ngồi im lặng trên chiếc ghế bành bá»c vải nhung nhìn qua cá»­a sổ.

Khi My vừa kết thúc năm há»c cuối cùng thì cha cô bị tai nạn giao thông và bị liệt ná»­a ngưá»i. Biết bệnh tình cá»§a ngưá»i cha khó có thể hồi phục. My quyết định ngừng xin việc làm. Cô mở lá»›p dạy vẽ và tiếng Anh cho bá»n trẻ con cùng phố để kiếm tiá»n sinh sống và tiện có thá»i gian chăm sóc cha. Ãêm đêm cô thưá»ng phải thức giấc nhiá»u lần để trở mình cho cha và giúp ông tiểu tiện, và ngày ngày, khi hoàng hôn từ từ buông xuống, ông lại yêu cầu cô đỡ ông ngồi vào chiếc ghế bành bá»c vải nhung để nhìn vá» phía vòm trá»i nho nhá» qua ô cá»­a sổ. Khi bóng tối đã trùm kín căn phòng thì ngưá»i cha thì thầm: "Vùng trá»i... vùng trá»i, cha muốn trở lại... vùng trá»i". Những lúc ấy, giá»ng ngưá»i cha lạ lùng và xa xăm. Cô cảm thấy rùng mình và thương cha vô hạn.

Má»™t đêm trong căn phòng cá»§a cô đầy mùi thuốc vẽ, trong đầu cô lóe lên ý nghÄ© mang lại cho ngưá»i cha vùng trá»i cá»§a ông vá» trên toan. Sau ý nghÄ© ấy, cô lao vào giá vẽ. Cô vẽ trong sá»± hoảng sợ má»™ng mị và mÆ¡ hồ vá» ngưá»i cha. Và suốt hÆ¡n má»™t năm qua cô đã vẽ, đã thất vá»ng và đã khóc.

Ãêm đêm, cô đứng lặng hàng tiếng đồng hồ bên cá»­a sổ nhìn mãi vào vùng trá»i có những ngôi sao bé bá»ng, ướt át và đầy bí ẩn kia. Cô như thoáng nghe thấy tiếng nói thì thầm cá»§a những ngôi sao và những vầng mây bạc trong những đêm sáng trăng. Cô nghe thấy cả tiếng bầy kiến gá»i nhau trên những song cá»­a sổ trong cuá»™c hành trình muôn Ä‘á»i không ngá»§ cá»§a bầy kiến. Cô nghe thấy cả tiếng con chuá»™t lÆ¡ đễnh rÆ¡i từ giàn gấc xuống vưá»n. Má»™t cảm giác lãng đãng và bạc trắng lan tá»a khắp cÆ¡ thể cô. Cô lao vào giá vẽ và vẽ cho đến khi tưởng chừng như kiệt sức. Ãể rồi sáng sau tỉnh giấc, cô lại khóc cho những mảng mầu lạnh lẽo và bất động.

Mấy ngày trước, vào má»™t buổi sáng có nắng, cô mang chiếc va-li đựng những đồ lặt vặt cá»§a ngưá»i cha ra phÆ¡i. Trong va-li cô thấy cuốn nhật ký cá»§a ngưá»i cha. Cô cầm cuốn nhật ký bước vào hiên nhà ngồi xuống và Ä‘á»c.

"Ãêm qua mình tỉnh giấc mà Lan (tên mẹ cô) không hay biết gì. Hình như chưa bao giá» Lan mất ngá»§. Lan vẫn đẹp và đầy sức sống như ngày má»›i cưới. Và... Lan chưa bao giá» hiểu mình. Sao những đêm tỉnh giấc mình hay nghe thấy những tiếng gì đó mÆ¡ hồ gá»i mình. Mình thấy cô đơn".

"Mình đã sống má»™t tuổi thÆ¡ đầy cô đơn và ốm yếu. Không quên nổi những chiá»u mưa má» mịt bên bá» sông Hàn. Ba Ä‘i thuyá»n chưa vá». Má cÅ©ng Ä‘i chợ xa bán cá. Ngôi nhà lá nhá» bên sông lúc nào cÅ©ng tối và đầy mùi ẩm ướt cá»§a mùa mưa. Mình ngồi thu lu trong góc nhà. Ãói và tá»§i. Rồi ba má mất sá»›m, mình theo má»™t ngưá»i bác Ä‘i thuyá»n. Ãã bao nhiêu buổi chiá»u mình ngồi khóc nức nở trong mưa trên mui thuyá»n".

"Cái mình cần là hÆ¡i ấm cá»§a con ngưá»i. Nhưng Ä‘á»i sống càng đầy đủ thì con ngưá»i càng xa nhau. Cái mà những ngưá»i Ä‘ang sống quanh mình tìm kiếm là đồng tiá»n. Ãồng tiá»n hết sức cần thiết. Nhưng vì nó mà con ngưá»i lao vào như rồ dại, cắn xé lẫn nhau, nghi ngá» nhau và căm thù nhau".

"Sao từ ngày cưới nhau đến giá», Lan chưa má»™t lần thức dậy trong đêm và thì thầm những Ä‘iá»u gì đấy vá»›i mình. Lan giày vò mình vì những chuyện gia đình như sắm sá»­a, xây cất. Lan bá»±c tức vá»›i những ngưá»i giàu hÆ¡n và tá» vẻ khinh bỉ những ngưá»i đói kém. Mình đã từng đói khát và tá»§i nhục. Nhưng mình không thể sống được khi chỉ nghÄ© đến cái dạ dày căng tròn và lầy nhầy".

"Những lần bay qua những vùng trá»i vô tận, sao mình cứ ước được bước ra khá»i khoang lái. Tất cả những gì trong khoảng mênh mông cá»§a vÅ© trụ mà mình cảm nhận được lại làm cho mình yên tâm tin mình khi Ä‘i trên mặt đất. Những cÆ¡n mê làm mình hạnh phúc và muốn khóc. Mình thèm khát được ngồi im lặng trong hoàng hôn và vùi bàn tay trong mái tóc đẹp lạ lùng cá»§a Lan. Lan không bao giỠý thức được trong bóng tối. Lan quá rành rá»t vá»›i những thứ mà có thể đếm được dưới ánh sáng đơn giản".

Ãêm nay hình như trá»i trong hÆ¡n. Có lẽ cÅ©ng đã khuya. My áp mặt vào những song gá»— cá»­a sổ. Bá»—ng cô nghe thấy tiếng cha gá»i. Cô vá»™i vã đẩy cá»­a bước sang phòng ngưá»i cha.

"Có con rắn... đang quấn... chân ba".

Nghe ngưá»i cha nói, My hốt hoảng lật chiếc chăn dạ má»ng và sá» soạng đôi ống chân ngưá»i cha. "Không có gì đâu ba ạ. Chắc ba mê ngá»§ đấy", My nói và ngồi xuống mép giưá»ng bóp chân cho cha.

"Nó bò Ä‘i rồi hả con?" - ngưá»i cha thì thào.

My không nói được. Cô gật đầu, khi ngưá»i cha trở lại giấc ngá»§, cô đứng dậy tắt đèn và trở lại phòng mình. Cô bước trang nghiêm và quyết liệt đến bên giá vẽ. Cô nhìn xuống và nhìn ra cá»­a sổ. Những ngôi sao như Ä‘ang bay vá». Hình như đêm nay có trăng non. Những song gá»— cá»­a sổ ánh lên. Cô ngá»­i thấy hương Anh My, tiếng hót cá»§a bầy Tao Linh, tiếng ríu rít cá»§a bầy trẻ trong suốt như pha lê. Cô thấy đôi mắt ngưá»i cha căng lên như hai tấm toan chỠđợi.

"Con, My đâu... con... " - ngưá»i cha gá»i.

My lảo đảo bước sang phòng cha. Cô bật đèn.

"Ba gá»i con ư?".

"Ba thấy ngưá»i nóng quá. Hôm nay mẹ con có đến không?"

"Có ba ạ" - Cô trả lá»i sau má»™t thoáng lưỡng lá»±.

"Mẹ bảo gì con không?".

"Mẹ đến thăm ba" - Cô cố gắng nói.

"Có bao giỠcon thấy mẹ khóc không?".

"Dạ...".

"Ba thấy... nóng quá, mà, mà lạ lắm. Mẹ có khóc hả con? Mẹ đến thăm ba sao không nói cho ba hay. Lan... có khóc...".

"Ba ngủ đi ba. Mai con sẽ mượn cái xe đẩy để đưa ba ra Hồ Tây".

My kéo tấm chăn dạ má»ng đắp ngá»±c ngưá»i cha. Rồi cô trở vá» phòng mình và ngồi xuống trước giá vẽ. Cô thấy ngưá»i nóng lên ghê gá»›m. Cô cầm lấy bút vẽ. Cô bật hai ngá»n đèn dùng để vẽ đêm mà ba cô đã mua cho cô.

Ãến gần trưa hôm sau My má»›i tỉnh dậy. Khi vẽ xong cô kiệt sức và gục xuống sàn nhà. Cô mở mắt ngÆ¡ ngác. Nắng tràn ngập ô cá»­a sổ phòng cô. Cô nhìn vào bức tranh và kinh ngạc. Cô nhận thấy có bóng cha cô trong suốt Ä‘ang bay trong đó. Cô nhá»› đến cha. Cô vá»™i chạy sang phòng cha. Ngưá»i cha nằm yên lặng. Gương mặt ông như Ä‘ang trôi trong vô tận.

Ngưá»i cha đã trút hÆ¡i thở cuối cùng khi My vẽ xong nét vẽ cuối cùng.

My quỵ xuống bên mép giưá»ng. Hình như cô nghe thấy ngưá»i cha hổn hển há»i: "Có bao giá» con nghe thấy mẹ khóc không?". Ãôi môi cô mấp máy như trả lá»i: "Mẹ sẽ khóc, ba ạ".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #157  
Old 20-05-2008, 11:52 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bia Äá Rìa Làng
Tác giả: Văn Linh
Danh lợi ư? Quyá»n lá»™c ư? Tôi chán ngấy tất cả và đã Ä‘i đến quyết định trở vá» làng. ở đó tôi có mẹ, có ngưá»i thầy đầu tiên từng dạy tôi những bài há»c vỡ lòng vỠđạo làm ngưá»i. Tam tá»± kinh "Nhân chi sÆ¡, tính bổn thiện..." ở làng còn có nấm mồ mối tình đầu cá»§a tôi... NghÄ©a là vá» vá»›i làng, tôi sẽ có tất cả. Má»—i khi lòng mình lấn bấn, trí mình tù túng, bức bối, tôi lại trở vá» làng. Quê hương bao giá» cÅ©ng dành cho tôi lá»i mách bảo đúng đắn nhất để mình vững bước trên đưá»ng Ä‘á»i.

Vá» tá»›i làng, việc trước tiên, tôi tá»›i thăm thầy há»c. Thầy sống thá», tuổi đã ngoài tám mươi mà da dẻ vẫn hồng hào, râu tóc dù đã bạc nhưng đầu óc còn minh mẫn.

Chỉ tội, đôi mắt thầy, vì bom đạn chiến tranh, giỠchẳng còn nom thấy gì.

Thầy tôi đang ngồi ở tràng kỷ với cái điếu bát đặt trên bàn. Tôi bước vào và lễ phép chào thầy.

Một nét mừng rỡ thấy rõ trên gương mặt thầy:

- Ai như anh Siêu? Lâu ngày anh mới vỠlàng.

- Thưa thầy, thầy nhận ra con sao?

- Trá»i phú cho kẻ kém mắt. Tôi vẫn nhá»› tiếng nói cá»§a anh.

Thầy đưa tay ra hiệu bảo tôi ngồi xuống bên, rồi sá» sá» lên mái tóc tôi, vuốt xuống má, xuống cằm, xuống cổ, xuống hai vai tôi... bao âu yếm cứ như vá»›i má»™t cháu nhá».

Ãoạn thầy há»i:

- Tóc anh bạc chưa?

- Thưa thầy, đã hết nửa mái đầu.

- Nghe ra tiếng nói cá»§a anh còn khá»e.

Thầy ngoái vào nhà trong, gá»i cháu nhá» Ä‘em nước chè xanh lên, và thầy trò chúng tôi bắt đầu câu chuyện hàn huyên... Hết chuyện nhà cá»­a há» hàng, sang chuyện xóm làng. Qua trò chuyện, tôi thấy lòng thầy toát lên má»™t ná»—i buồn: dân làng quá ít há»c hành, đã bao Ä‘á»i nay vẫn mang tiếng "làng dốt", "làng mít"...

Nhưng rồi, thầy trở lại an ủi:

- May còn có anh Ä‘i ra há»c được chữ nghÄ©a, làm nên nhà văn, cÅ©ng mở mày mở mặt cho xóm làng chút ít.

Qua lá»i thầy, tôi cảm thấy có gì xót xa trong lòng.

- Thưa thầy, con có đáng gì, chỉ là một nhà văn loại năm, loại sáu.

- Nhà văn cũng được xếp loại ư anh?

- Thưa thầy, đó là con tự biết và tự xếp lấy.

Thầy khẽ gật đầu:

- Khiêm tốn, tự biết mình đó là đức tính đáng quý.

Nhưng con nghÄ©, thầy cÅ©ng đừng nên quá buồn, chẳng qua xóm làng mình chưa tá»›i vận há»™i. Song chả đến ná»—i nào, làng ta cÅ©ng đã có ngưá»i làm nên chức nên quyá»n rồi đấy, thưa thầy.

- Anh muốn nói tới ông Gừng phải không?

- Dạ, thưa thầy, đó cũng là một ví dụ.

Thầy như chợt nhá»›, đưa tay sá» lên trán và há»i:

- Anh vẫn còn nhìn thấy vết sẹo ở đây chứ?

- Dạ, còn má» má».

- Hồi nhá» há»c vá»›i tôi, nhà ông Gừng ấy, đã lấy son tá»± khuyên vào bài mình. Thấy vậy, tôi mắng: "Ãừng há»—n thế". Vậy là ông ta cầm cả đĩa son ném thẳng vào trán tôi, chữ thầy trả thầy luôn. - Thầy chép miệng, lắc đầu và thở dài - Nhà ông ấy, đã không có chữ lại không có nghÄ©a.

Ãang lúc bên ngoài bá»—ng có tiếng ồn ào, rồi má»™t Ä‘oàn ngưá»i kéo thẳng vào sân nhà thầy. Trong đó có ngưá»i lên tiếng há»i:

- Cụ Mộc có nhà không?

- Có tôi đây. Ai như ông Riá»ng? Thầy tôi trả lá»i.

Ngưá»i lên tiếng lúc nãy bước vào.

- Ãúng rồi, Riá»ng đây. Tôi có việc phải phiá»n đến cụ.

- Ông chủ tịch cần gì cứ nói!

Giá» tôi má»›i biết đây là ông Riá»ng chá»§ tịch xã. Ãoàn ngưá»i Ä‘i theo ông vẫn đứng lố nhố ngoài sân, nam có, nữ có...

- Chả là... - Tiếng nói ông Riá»ng rõ to - mảnh đất xã vừa nhượng lại cho tôi, chẳng rõ từ đâu, có mấy đứa cháu Ä‘ang đào hố để tôi vôi, bá»—ng thấy lồi lên má»™t tảng đá xanh, cao khoảng sải tay, rá»™ng chừng bốn gang, má»™t mặt có chữ, toàn chữ Hán. Thấy vậy chúng nó sợ quá liá»n mua hương thắp, rồi khấn vái. Thế là cả làng chẳng hiểu gì cÅ©ng Ä‘ua nhau Ä‘em hương hoa khấn vái tùm lum... Ai lại làm thế! Bởi vậy, tôi má»›i phải vào, má»i cụ ra Ä‘á»c há»™ xem những chữ khắc ở hòn đá đó.

Thầy tôi sốt sắng:

- ÃÆ°á»£c, tôi ra ngay. Nhưng ông chá»§ tịch ra trước Ä‘i, cho ngưá»i rá»­a sạch mặt chữ tôi má»›i Ä‘á»c được.

Thầy liá»n Ä‘i rá»­a mặt mÅ©i chân tay, mặc áo dài tươm tất, như ngưá»i dá»n mình để đến trước bàn thá». Ãoạn, thầy rá»§ tôi:

- Anh Siêu cùng ra chứ?

- Dạ, con đi với thầy.

Quả tình, dân làng Ä‘ang tụ tập ở thá»­a đất ấy khá đông, khói hương vẫn Ä‘ang nghi ngút, cùng vá»›i những lá»i bàn tán to nhá»:

- Vận làng đã đến, chữ nghĩa mới nổi lên.

- Sông có khúc, ngưá»i có lúc. Lẽ nào dân làng ta chịu dốt mãi.

- Nghe đâu, ngày xưa, đây còn có cả miếu thỠthiêng lắm.

Ông Riá»ng, chá»§ tịch xã lên tiếng:

- Cụ Má»™c ra đây rồi. Má»i cụ Ä‘á»c cho, xem đây là hòn đá gì? Kẻo nữa... bà con chưa gì đã hương khói, vái lạy tùm lum như vái bia bà...

Thầy tôi vá»›i vẻ trang nghiêm, như thuở trước thầy vẫn dạy há»c trò "phải biết kính trá»ng chữ thánh hiá»n". Ãôi bàn tay gầy guá»™c, già nua cá»§a thầy run run sá» lên mặt đá, lần Ä‘á»c theo dòng chữ từ phải sang trái... Tay thầy Ä‘i qua má»—i dòng chữ, gương mặt thầy má»™t sáng lên. Tôi có cảm giác hai mắt thầy Ä‘ang dần tá», có thể nhìn thấy sau những dòng chữ, trên mặt đá, có má»™t Ä‘iá»u gì khác, thiêng liêng lắm.

Thầy Ä‘á»c xong, đứng lên, bắt thân áo dài lau mồ hôi trán.

Hàng trăm cặp mắt nhìn dồn vào thầy chỠđợi.

Thầy tôi chậm rãi báo:

- Ông chá»§ tịch ạ, đây là tấm bia ká»· niệm ngày mất cá»§a ông Ãặng Ãình Lân, ngưá»i làng ta. Ông thi đỗ tiến sÄ©, khoa Ãinh Mùi dưới triá»u Tá»± Ãức.

Số dân làng vây quanh bá»—ng "ồ!" lên cùng lúc, tá» vẻ mừng rỡ trước má»™t chuyện lạ chưa bao giỠđược biết. Và tiếp đó là những lá»i đàm đạo, bàn tán đầy phấn chấn nổi lên:

- Vậy mà ai dám bảo dân làng mình nghìn Ä‘á»i vô há»c.

- Ãứa nào còn gá»i làng mình là "làng dốt" "làng mít" đánh bá» mẹ nó Ä‘i!

- Ãúng, vận làng đã đến, liệu mà cho con cháu há»c hành, theo chữ nghÄ©a... mai sau...

Các cụ vỠhưu còn tỠra hăng hái hơn:

- Ãá» nghị đảng á»§y, á»§y ban làm đơn ngay lên Bá»™ Văn hóa xin công nhận di tích lịch sá»­.

- Phải rồi, nghe nói xưa còn có Ä‘á»n thá» hẳn hoi.

- Khó gì, ta xây lại Ä‘á»n.

- Ãâu đâu ngưá»i ta cÅ©ng có di tích lịch sá»­, chỉ tiếc má»—i làng mình, trách chi con cháu cứ dốt đặc cán mai.

Riêng ông Riá»ng chá»§ tịch xã vẫn đứng đỠmặt, đầy hồ nghi:

- Cụ Ä‘á»c chính xác không đấy, cụ Má»™c? Bao Ä‘á»i nay, tôi chưa há» nghe ai nói dân làng mình lại có ngưá»i há»c cao, đỗ đến tiến sÄ©. Việc này phải xem lại, khéo không "mồ cha chẳng khóc, lại khóc tổ mối". ÃÆ°á»£c, á»§y ban, cấp á»§y sẽ làm sáng tá» chuyện này.

Thế rồi, ngay ngày hôm sau, ông Riá»ng đã đáp xe lên tận Hà Ná»™i, gặp ông Gừng là anh ruá»™t, nghe đâu làm cán bá»™ gì ngoài đó, để thỉnh thị, xin ý kiến...

- ... Em lạ chi, ngoài bá»n mê tín dị Ä‘oan, lại còn có đứa ghen ăn tức ở, chả là... dằm đất đó đẹp, mai đây đưá»ng mở sát vào đấy thì cứ gá»i đất đó hót ra vàng. Ngán nhất mấy lão vá» hưu làm đơn trương kiến nghị Ä‘i khắp nÆ¡i, gá»­i cả lên đài, báo, để xin công nhận di tích lịch sá»­.

Thá»­ há»i, di tích lịch sá»­ cái quái gì, làng ta đã có Ä‘á»n thá» tiến sÄ©... Chẳng biết chữ trên đó, cụ Má»™c Ä‘á»c có đúng không. Em chưa tin!

Ông Gừng lim dim mắt, như xem thấu xa xưa, rồi khẽ nói:

- Hồi nhá» tôi loáng thoáng nhá»›, hình như đó còn cái ná»n miếu thá», thá» ai thì không rõ. Nhưng làng mình từ buổi chiêu dân lập ấp đến nay, nặn đâu ra được ông tiến sÄ© nào... Nếu Ä‘iá»u đó không có, thì thứ miếu thá» thần linh ma quái vá»› vẩn, bá»™ nào lại công nhận là di tích lịch sá»­. Chú sợ gì? ÃÆ°á»£c, tôi sẽ giúp địa phương lo việc này...

- Anh tính, ngay cạnh trưá»ng cấp má»™t, chả lẽ để các cháu ngày ngày cứ nhìn thấy cảnh ngưá»i lá»›n chổng mông lên cúng bái, hương khói mê tín dị Ä‘oan. Lại ở ngay trước cá»­a trụ sở đảng á»§y má»›i chướng làm sao!

- Chú vá» lo khâu chuẩn bị vật chất để đón các nhà khoa há»c đến làm việc.

Ông Riá»ng cưá»i:

- Chữ nghÄ©a làng mình má»›i thiếu, vật chất anh chẳng phải lo. Nhưng, đến khi công bố kết quả nghiên cứu anh nhá»› vá». Có anh, nhiá»u tay phải nể mặt. Mấy tướng hưu vá» làng, công thần bá» mẹ.

Há» nói và hỠđã làm, má»™t thá»i gian không lâu, có ngay má»™t Ä‘oàn cán bá»™ gồm các nhà sá»­ há»c, văn há»c, Hán nôm, văn hóa vá» làng tôi. Dịp này tôi vẫn còn tại làng. Làng bá»—ng trở nên vui hÆ¡n, mấy bà hàng phở, cô hàng quà ngoài phố bưng hàng vào tận làng bán cho Ä‘oàn cán bá»™, há» cứ ăn, tiêu, tiá»n nong đã có xã chịu, bia há»™p mở xìn xịt...

Ãáng nhá»› nhất là ngày á»§y ban xã đứng ra tập trung dân làng tại thá»­a đất có bia đá nỠđể nghe Ä‘oàn cán bá»™ khoa há»c công bố kết quả nghiên cứu vá» "di tích lịch sá»­" cá»§a làng.

Hôm đó ông Gừng đánh xe con vá» dá»±. Xe đỗ ngay trước cá»­a đảng á»§y. Ông Gừng bước xuống và Ä‘i ra trước má»i gương mặt hân hoan kính nể cá»§a dân làng. Không thể bắt tay hết từng ngưá»i, ông Gừng chỉ đến vá»›i lá»›p ngưá»i có tuổi, quen biết ít nhiá»u... và, ông ta đã đến trước thầy Má»™c:

- Thầy còn nhớ tôi nữa không? - Ông chào thầy.

- Ông Gừng thì phải - thầy đáp lại.

- Giá»i! Thầy giá»i!

Thấy thầy Má»™c sá» tay lên trán, chừng như ông Gừng chá»™t dạ, nhá»› đến chuyện cÅ©, đành cưá»i và nói:

- Ngày xưa, tôi còn Ä‘i há»c chữ Hán vá»›i thầy, đến là nghịch như quá»· sứ. May có cách mạng giá» má»›i thành ngưá»i.

Thầy Má»™c cưá»i:

- Nghe giá»ng, thấy ông vẫn còn trẻ như xưa.

Hình như ông Gừng nghe lá»t ý đằng sau câu nói nên nụ cưá»i trên mặt ông bá»—ng nhạt hẳn.

Giá» phút má»i ngưá»i mong đợi đã đến. Má»™t số ngưá»i ra đây còn Ä‘em theo cả hương hoa, chá» kết quả nghiên cứu để thắp hương tưởng niệm luôn.

Má»™t nhà khoa há»c, nom còn trẻ tuổi, nhưng đầu đã hói, làm cho đám con gái làng cứ nhìn ông rồi tá»§m tỉm cưá»i, ung dung bước ra công bố kết quả nghiên cứu cá»§a Ä‘oàn. Ãoàn công nhận mặt chữ trên bia đúng như cụ Má»™c đã Ä‘á»c cho làng nghe...

Nghe vậy, dân làng vá»™i hý há»­ng... Song vá» kết quả nghiên cứu, Ä‘oàn cho biết, bia này không đúng. Qua các khoa tiến sÄ©, suốt các triá»u đại, không có vị nào đỗ tiến sÄ© tên là Ãặng Ãình Lân. CÅ©ng như không có má»™t ông tiến sÄ© nào quê ở làng này...

Sau khi nghe công bố rành rá»t kết quả cá»§a Ä‘oàn cán bá»™ nghiên cứu, dân làng bá»—ng lặng cả lại, hương hoa vẫn trên tay. Thảy như Ä‘ang chá» má»™t Ä‘iá»u gì khác.

Nhận thấy không khí trầm lặng, nặng ná» quá, ông Gừng liá»n bước ra:

- Má»i cụ Má»™c, bậc lão thành có chữ có nghÄ©a cá»§a làng cho ý kiến, xem có gì khác không?

Theo lá»i má»i, thầy tôi run run chống gậy bước ra, rồi nói:

- Ãúng như các cán bá»™ nghiên cứu vừa công bố, làng ta, chưa có ai đỗ tiến sÄ©. Nhưng tôi nhá»› ra rồi, ông tôi có kể, làng ta có má»™t ngưá»i tên là Ãặng Ãình Lân thật. Ông này là ngưá»i có chí há»c hành. Nhưng "há»c tài thi phận" bao năm nhà nghèo, vợ phải bắt ốc hái rau nuôi chồng ăn há»c, ông ta Ä‘i thi cá»­ nhân, không đỗ. Dân làng vốn yêu thương, quý trá»ng ngưá»i hiếu há»c, nên đã góp cÆ¡m, góp gạo nuôi ông ăn há»c, chá» khoa thi sau. Thi lần thứ hai ông lại há»ng. Sá»± bất quá tam, dân làng lại nuôi ông thêm mấy năm nữa để dùi mài kinh sá»­. Ông thi khóa thứ ba, không đỗ nốt! Phẫn chí, vừa nghÄ© tá»›i công Æ¡n và lòng mong má»i cá»§a dân làng, ông thấy mình đã phụ lòng, không báo đáp được công Æ¡n và lòng mong má»i cá»§a nhân dân đành uống thuốc tá»± vẫn. Dân làng lấy làm thương xót, tiếc má»™t con ngưá»i hiếu thảo tiết nghÄ©a nên đã phong ông là tiến sÄ©, tạc bia và lập Ä‘á»n thỠông...

Không khí cuá»™c há»p lúc này thật khó tả, là cả má»™t sá»± im lặng kỳ lạ hẳn không phải ỉu xìu buồn bã, như thể má»™t tâm tư, tình cảm má»i ngưá»i Ä‘ang nén lại đến căng thẳng.

Giữa lúc đó thì ông Gừng lên tiếng cưá»i, ná»­a sảng khoái, ná»­a như có phần giá»…u cợt. Ãoạn, như cốt phá vỡ không khí im lặng đến khó chịu, ông nói:

- Bà con thấy chưa? Cứ gì thá»i buổi kinh tế thị trưá»ng này, thuở trước cha ông mình cÅ©ng từng tá» ra chịu chÆ¡i đồ rởm - Ông cưá»i ha hả - Theo như cụ Má»™c vừa kể thì đây là má»™t thứ tiến sÄ© rởm - lại cưá»i ha hả.

Ông Riá»ng và mấy ngưá»i nữa cÅ©ng ha hả cưá»i theo, văng cả nước bá»t.

Tôi vốn là ngưá»i không bao giá» thích, thậm chí còn hay tránh xa các cuá»™c tranh luận. Nhưng tại giá» phút này, không hiểu sao, lòng tôi bá»—ng sôi lên má»™t cÆ¡n giận! Bản thân bị xúc phạm chăng? Cá nhân tôi chẳng đáng gì. Nhưng đây là quê hương! Quê hương bị xúc phạm, quả là Ä‘iá»u không chấp nhận được. Tôi liá»n bước ra, xin phép dân làng, xin phép thầy, cho tôi vá»›i má»™t tư cách con cá»§a dân làng được nói đôi lá»i.

Tôi như một kẻ nhập đồng:

- Thưa bà con dân làng! ở bên Tàu có "Viên ngá»c há» Hòa". Ngưá»i dân ná» Ä‘em dâng lên vua Sở má»™t viên ngá»c nói là quý. Thợ kim hoàn cho biết đó không phải là ngá»c, nên ngưá»i dân nỠđã bị chặt đôi tay. Qua mấy Ä‘á»i vua, má»—i lần dâng ngá»c là má»™t lần chịu tá»™i, đến khi ngưá»i dân há» Hòa ná» bị chặt cụt cả tay chân, vua má»›i biết đó là viên ngá»c quý nằm trong đá. Ngay nước ta, xứ Nghệ có má»™t ngưá»i thi chín khóa cá»­ nhân Ä‘á»u không đỗ. Ãến khóa thứ mưá»i vua má»›i hiểu, chín khóa trước, há»™i đồng thi đã không chấm nổi bài cá»§a ông nên đã đánh há»ng. Do đó, nếu chúng ta cứ lấy xét nghiệm thi cá»­ làm khuôn vàng thước ngá»c để đánh giá vạn vật, khó mà chính xác; hÆ¡n nữa đây lại là trí tuệ, phẩm giá má»™t con ngưá»i - tôi phải ngừng má»™t lát để giữ xúc động - Thưa vá»›i bà con, trong câu chuyện này, tấm lòng cá»§a ông Ãặng Ãình Lân đối vá»›i dân làng là hoàn toàn "thứ thiệt" - Không làm tròn trách nhiệm há»c hành, thi cá»­, đỗ đạt, trước công lao và mong má»i cá»§a nhân dân thì ông tá»± vẫn. Còn tình thương yêu vá»›i sá»± trá»ng vá»ng cá»§a nhân dân đối vá»›i ngưá»i con hiếu thảo, tiết nghÄ©a như ông hoàn toàn là thứ thiệt.

Ãến đây vì quá xúc động, tôi chưa nói thêm được gì, chỉ biết thụp xuống trước tấm bia, ứa nước mắt, tôi lạy tạ má»™t linh hồn đẹp đẽ.

*
* *

Ngay lúc đó một em bé gái, rón rén đến bên tôi:

- Hương đây chú này!

Em bé trao cho tôi một nắm hương cháy nghi ngút. Tôi đến lấy hương từ tay em bé và dắt tay em cùng quỳ xuống trước bia.

Trong dân làng vá»ng lên má»™t lá»i nói:

- Tiến sÄ© hay không, công nhận di tích lịch sá»­ hay không, đó là công việc cá»§a cÆ¡ quan văn hóa. Còn dân làng ta, đối vá»›i má»™t con ngưá»i như ông Ãặng Ãình Lân là đáng thá» phụng.

Hầu hết dân làng có mặt, trừ mấy ông trong Ä‘oàn cán bá»™ và mấy ngưá»i lẻ tẻ, tất cả Ä‘á»u quỳ rạp trước tấm bia, cúi đầu xúc động tưởng niệm...

Trong tôi bá»—ng dâng lên má»™t cảm giác vô cùng tuyệt diệu, như thể mình Ä‘ang được hóa thân giữa bốn bá» khói hương nghi ngút. "Khi những gì đã thuá»™c vá» nhân dân Ä‘á»u trở nên bất tá»­ thiêng liêng". Trong câu chuyện vừa xảy ra đó, phải chăng tôi đã nhận lá»i mách bảo trên cá»§a quê hương...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #158  
Old 20-05-2008, 11:54 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bố Vợ
Tác giả: Lê Ngá»c Minh

Khi tôi quyết định ở rể, những ngưá»i thân Ä‘á»u rất mừng. Thằng em nói thẳng ra rằng, cái tuổi Tý cá»§a tôi đúng là số "chuá»™t sa chÄ©nh gạo", mà là chÄ©nh gạo tám thÆ¡m, chứ không phải là gạo thưá»ng, gạo tấm. Chả là nhà ông nhạc tôi chỉ có hai ngưá»i con gái. Bà chị lấy chồng xa. Chồng chị là giám đốc sở tài chính ở má»™t tỉnh phía Nam. Ông nhạc tôi là ngưá»i Hà Ná»™i gốc, có nhà riêng. Mẹ vợ tôi mất khi ông còn ở quân đội. Ãến tuổi 58, ông được nghỉ hưu vá»›i quân hàm thượng tá.

Vá» hưu rồi, ông ham Ä‘á»c, ham viết. Lúc nào ông cÅ©ng có hai loại sổ: loại thứ nhất, ghi lại những Ä‘iá»u hay trong sách vở, trong giao tiếp vá»›i ngưá»i Ä‘á»i; loại thứ hai chép những suy nghÄ© cá»§a mình trước thế sá»± hoặc những ká»· niệm sâu sắc trong cuá»™c Ä‘á»i binh nghiệp. Cứ chép đầy cuốn, ông cụ lại đánh số rồi chép tiếp cuốn khác. Lâu ngày hình thành hai bá»™, má»—i bá»™ đã có trên mưá»i cuốn. Tính ông nhạc tôi Ä‘iá»m đạm, nói năng chậm rãi, giá»ng ấm, vui buồn ít lá»™ ra sắc mặt. Tôi còn nhá»›, sau ngày cưới má»™t hôm, cụ gá»i vợ chồng tôi ra, bảo tôi cùng ngồi, dặn riêng con gái :"Cúc con, cái quý nhất cá»§a ngưá»i phụ nữ là phẩm hạnh. Chồng có yêu, Ä‘á»i có trá»ng cÅ©ng từ đấy mà ra. Anh Tôn (tức là tôi) bây giá» vừa là chồng, vừa là anh cá»§a con. Con hãy ghi nhá»› lấy Ä‘iá»u đó". Nghe ông cụ nói xong, tôi liá»n chắp tay thưa:"Chúng con cảm Æ¡n bố", còn vợ tôi vá»™i tiếp lá»i :"Con xin vâng lá»i bố".

Ãúng như lá»i thằng em trai tôi nhận xét, cưới vợ xong, tôi không phải lo má»™t thứ gì, vì tất cả nhu cầu cho má»™t cặp vợ chồng trẻ vợ tôi đã lo chu tất. Lương và thu nhập cá»§a ba thành viên trong gia đình dư hai triệu rưỡi má»—i tháng. Thỉnh thoảng anh chị vợ lại gá»­i cho vài triệu. Vợ tôi là ngưá»i đảm theo lối cổ. Nàng không cho tôi đụng vào bất cứ má»™t công việc ná»™i trợ nào, kể cả việc Ä‘i đổ rác. Chiá»u chiá»u, khi ở cÆ¡ quan vá», tôi chỉ có việc tắm táp, Ä‘á»c báo và chá» cÆ¡m. Má»™t tuần vài lần ngồi tiếp chuyện ông nhạc, khi thì nói vá» tình hình thá»i sá»± thế giá»›i, khi thì trao đổi vá» má»™t bài phóng sá»± mang tính cấp bách trên báo, hoặc má»™t bá»™ phim nào đó được chiếu trên đài truyá»n hình. Thưá»ng thì quan Ä‘iểm cá»§a hai ngưá»i ít gặp nhau. Tôi luôn giữ chá»§ kiến cá»§a mình nhất là những vấn đỠcó quan hệ đến giá»›i trẻ. Những lúc như thế ông nhạc tôi hay có câu vừa như dặn dò, vừa như thể hiện cái lý Ä‘uối cá»§a mình :"Anh cân nhắc xem có phải như thế không!" hoặc "Tôi thiếu thông tin nhưng chả lẽ vấn đỠnó lại đơn giản như thế...". Tôi hăng hái khẳng định luôn ý nghÄ© cá»§a mình chẳng cần suy nghÄ© cân nhắc như ông cụ yêu cầu. Thú thật, có lúc tôi mù má» biết mình sai, mình hấp tấp nhưng thấy ông cụ có vẻ như thá»a hiệp, như nhưá»ng nhịn nên tôi có lấn tá»›i vá»›i vẻ hiếu thắng.

Vợ tôi nhận ra Ä‘iá»u đó nên có lần nàng nhá» nhẹ bảo tôi:

- Anh ạ, hình như... em cảm thấy... anh hay quá lá»i vá»›i bố.

Tôi vỗ vỗ vào lưng nàng:

- Ãã tranh luận thì phải bình đẳng, phải nói cho đến cùng lý lẽ. Vá»›i lại bố mình hiá»n ấy mà.

- Cụ không hiá»n đâu. Cụ biết hết đấy. Cụ nhưá»ng anh thì có.

- Biết, sao bố lại không tranh luận cho tới cùng đi?

- Nhưng để làm gì?

Sau câu há»i cá»§a vợ, tôi lá»±a lá»i khuyên nàng đừng quá bận tâm vá»›i các cuá»™c trò chuyện cá»§a giá»›i đàn ông chúng tôi. Ãó là thứ chuyện vừa quan trá»ng,vừa tầm phào, vui là chính, chứ có phương hại gì đến ai. Tôi vẫn khẳng định vá»›i nàng rằng ông nhạc là ngưá»i hiá»n lành, là típ ngưá»i cÅ©, bảo thá»§ và hoài cổ. Sau má»—i lần nghe tôi nói thế, Cúc, vợ tôi thưá»ng im lặng, có vẻ như tin lá»i tôi. ÃÆ°á»£c thể, tôi càng cho thái độ sống cá»§a mình là đúng.

Cho đến má»™t ngày tôi gặp tai ương, nói thế cÅ©ng là quá, vì chuyện đó do tôi gây ra mà sá»± vỡ lở lại bắt nguồn từ cái buzy, bá»™ phận đánh lá»­a cá»§a động cÆ¡ xe máy. Buổi tối hôm đó, tôi tháo cái buzy, lau chùi cẩn thận, thá»­ "lá»­a" cẩn thận, lắp vào ổ máy Ä‘á», trăm lần máy nổ cả trăm. Cúc mang trà Lipton cho tôi, há»i: "Sao hôm nay anh chăm thế?". "á», mai anh Ä‘i quay cái lá»… há»™i, xe máy phải tốt". Vợ tôi không nói gì. Tôi đảo mắt nhìn vá» phía bố vợ, nhận ra ở môi cụ có má»™t nụ cưá»i. Tuy nhiên, lúc đó tôi chỉ cho là má»™t nụ cưá»i ngẫu nhiên. ít phút sau, thằng bạn nối khố cá»§a tôi đến. Nó dặn ngày mai, tôi sẽ đón nó vào lúc 7 giá». Nó còn bảo camera và băng nó đã chuẩn bị xong rồi. Nó mua được băng ngoại chính gốc loại siêu. Nó há»i thăm sức khá»e ông nhạc tôi rồi dặn lại tôi má»™t lần nữa, lá»i dặn rất to muốn là vợ tôi cÅ©ng nghe được những ná»™i dung ấy.

Ãúng là tôi Ä‘ang có chuyện. Chả là lúc trưa trên đưá»ng Ä‘i làm vá», tôi chợt nghe tiếng phụ nữ gá»i :"Anh Tôn! Anh Tôn đấy phải không?", tôi ngoái lại, dừng xe gấp. ở chá»— ngã rẽ, má»™t cô gái cao lá»›n, ăn vận rất bít-zít, váy ngắn, áo hồng, tóc nhuá»™m vàng, cắt theo mốt Thượng Hải. Tôi ngá»› ra không biết ngưá»i gá»i là ai. Cô gái bảo :"Quên nhau rồi à? Noan - lương thá»±c ngày xưa đây". "Ô, Loan à, khác quá, lá»™ng lẫy quá! Cứ tưởng là má»™t bà Tây nào đấy!" "Ãã từng là bà đầm nhưng chia tay rồi. Anh có rá»—i không?". "Ãể làm gì?". "Anh chán bá» xừ, phụ nữ há»i mà trả lá»i kiểu đó thì nghỉ khoẻ nhé". Biết sá»± khiếm nhã cá»§a mình, tôi vá»™i xun xoe :"Ngày trước, em hay đùa thì anh cÅ©ng lên gân, lên cốt tý thôi". "Chống chế như thế là loại xoàng, nhưng Ä‘ang buồn, em tha. Có rá»—i thì Ä‘i uống cà phê vá»›i em?". "Xong!" - tôi đáp má»™t cách hứng thú tá» vẻ ga-lăng.

Tôi và Loan vào quán cà phê, loại quán có ngăn, chia từng ô kín đáo. Loan hất mái tóc nhìn tôi, há»i cá»™c lốc :"Hạnh phúc lắm hả?" "Nói hạnh phúc thì e tá»± phụ nhưng cuá»™c sống êm ấm, không có bão táp mưa sa". "Giá»i". "Còn em?" "Lấy chồng bá» chồng, lấy chồng khác, chồng bá»!". Loan nói tỉnh khô rồi lại hất mái tóc. Cá»­ chỉ mà có lần Ä‘á»c báo tôi biết đó là má»™t dấu hiệu gợi tình cá»§a phái yếu. Tôi cúi đầu lúng túng không biết nên chá»n má»™t câu đáp lại thế nào cho hợp. Ngày trước, Loan là ngưá»i yêu cá»§a tôi. Cô làm ở cá»­a hàng lương thá»±c phưá»ng. Những năm còn sá»­ dụng tem phiếu trong mua bán các mặt hàng thiết yếu thì tôi phải nói rằng, các ông, các bà, các chị, các cô ở bách hóa, lương thá»±c, thá»±c phẩm là những ông bà giá»i. Có lần, tôi Ä‘i xếp hàng từ bốn giá» sáng đến ba giá» rưỡi chiá»u má»›i mua được 10 cân gạo. VỠđến nhà trông thấy tôi, ông chú há» bảo :"Ãá»™ này mày ốm hay sao mà gầy thế, cháu?" Tôi bảo không ốm Ä‘au gì nhưng khi soi gương thấy mặt mày hốc hác, hai gò má nhô hẳn lên phá» phạc. Sẵn có cái bàn cân thu mua sắt vụn cá»§a nhà bên cạnh, tôi xem lại trá»ng lượng cá»§a mình, thấy tụt Ä‘i ba ki lô. Mua được 10 cân gạo sút mất ba cân thịt, khiến tôi phải trằn trá»c nghÄ© cách. Tôi cố lượng xem mình có thế mạnh nào không? Tôi là thằng đàn ông có mẽ, có bằng cấp nhưng là con nhà nghèo. Bốn anh em trai lá»™c ngá»™c và má»™t chị gái quá lứa chưa có ai "cẩu" Ä‘i cho. ở cÆ¡ quan tôi cÅ©ng có má»™t chức vụ nhưng là chức vụ Ä‘oàn thể mà lại là cấp phó, phó tổ trưởng công Ä‘oàn cá»§a má»™t tiểu ban có sáu ngưá»i. Má»™t lần thức giấc vào lúc ná»­a đêm, bởi má»™t cÆ¡n mÆ¡ kinh hoàng do buổi chiá»u hôm đó tôi được xem bá»™ phim "Kinh Kông" cá»§a Mỹ (xin lưu ý rằng, đầu những năm 80 phim nước ngoài được xếp vào loại phim tư liệu, xem trong ná»™i bá»™ hoặc khách má»i diện hẹp là có giá lắm), tôi chợt nhận ra mình cÅ©ng có má»™t thế mạnh. Ãó là tôi có thể kiếm được những cặp vé xem phim tư liệu. Ngay ngày hôm sau, tôi mạo hiểm xông thẳng vào phòng làm việc cá»§a ông viện trưởng, trình bày lưu loát và xin được cặp vé xem bá»™ phim "Cuốn theo chiá»u gió". Có được "thế mạnh" rồi tôi phóng thẳng ra cá»­a hàng lương thá»±c, đứng ở gốc cây nhìn vào chá»n má»™t cô có gương mặt dá»… coi nhất, đôi mắt có nét mÆ¡ màng nhất, vì tôi Ä‘oán là chỉ những cô như thế má»›i ham thích nghệ thuật, má»›i thấy cái giá cá»§a "phim tư liệu xem diện hẹp". Chá»n xong, tôi đứng chá» cho đến 5 giá» chiá»u, khi cá»­a hàng đóng cá»­a vì hết gạo, chứ không phải vì hết ngưá»i mua. Tôi tiến đến chá»— ngưá»i con gái đó, chào như đã quen biết:

- Chào em, bận lắm phải không, em?

Cô gái ngước nhìn tôi, cái nhìn thăm dò. Khi thấy tôi không mang túi, tải gì và ăn mặc cÅ©ng không đến ná»—i, cô ngá» ngợ há»i:

- Chào anh. Anh là...?

- Anh là "dân" nghệ thuật. CÅ©ng đã vài lần mua gạo ở đây. Thấy em bận bịu suốt ngày, nay mang đôi vé để em má»i bạn trai Ä‘i xem phim tư liệu giải trí vào chá»§ nhật - Tôi nói và đưa hai tấm vé cho cô.

Cô sững sá» cảm động trước cá»­ chỉ cá»§a tôi. Ãôi môi tươi tắn cá»§a cô run run má»™t lúc mà chỉ nói được có hai từ:

- Em xin.

- ÃÆ¡n giản có thế thôi. Chào em. Nhá»› chá»§ nhật Ä‘i xem em nhé.

- ở đâu ạ?

- Trong vé ghi rất nghiêm chỉnh rồi. Ãây là loại vé đặc biệt, hàng ghế ưu tiên.

- Em cảm ơn anh quá! Em xin!- Cô nhắc lại hai từ lúc nãy.

- Không có gì! - Tôi nói rồi bỠđi ngay và thầm đoán rằng thế nào cô cũng sững sỠnhìn theo tôi.

Chá»§ nhật, ngày cô gái Ä‘i xem phim, tôi có đến nÆ¡i chiếu nhưng muá»™n hÆ¡n và xin ngưá»i canh cá»­a cho đứng ghé ở má»™t góc, vì tôi không có vé. Khi buổi chiếu sắp kết thúc, tôi ra trước tìm má»™t chá»— quan sát. Dòng ngưá»i từ cá»­a buồng chiếu chen nhau ra, ai nấy Ä‘á»u thì thầm vá»›i nhau, nét mặt rạng rỡ, chắc là há» Ä‘ang nói vá» cái hay cá»§a bá»™ phim. Cô gái cÅ©ng Ä‘i xem phim. Ãi có má»™t mình. Ra khá»i cá»­a, cô có ý tìm ai đó. Tôi tiến lại chá»— cô. Cô rất mừng khi nhận ra tôi. Chào cô rồi tôi há»i:

- Bạn trai em đâu?

- Em không có bạn trai. Em đã rủ cô cửa hàng trưởng đi nhưng cô ấy bận việc đột xuất, thành ra thừa vé, phí quá. Phim hay anh nhỉ. Các anh thích thật đấy.

- Ãây má»›i là phim hay vừa vừa thôi, có nhiá»u bá»™ còn mê ly. Nếu em thích, anh sẽ đưa vé cho em Ä‘i xem thưá»ng xuyên.

- Tên em là gì?

- Dạ Noan ạ - Cô gái tá» vẻ ngượng, vì tôi biết cô nói ngá»ng tên cá»§a chính mình. Tôi há»i chuyện cho cô khá»i lúng túng:

- Nếu Loan đồng ý, anh má»i Loan Ä‘i ăn kem. ở chá»— kia có kem "Bắc Cá»±c" ăn được lắm!

- Em phải vỠthổi cơm cho mẹ.

- ?n kem cũng nhanh thôi mà. Nhà Loan có xa lắm không?

- Cũng gần thôi, ở Hàng Bồ anh ạ.

- Bây giá» là 9 giá» 30 phút, mưá»i giá» Loan vá» vẫn kịp.

Loan không đáp, theo tôi vào quán kem "Bắc Cá»±c". Từ bữa đó, tôi và Loan quen nhau, rồi yêu nhau. Tất tật tem phiếu vá» lương thá»±c cá»§a nhà tôi, cá»§a các bạn thân tôi có há»™ khẩu trong phưá»ng Ä‘á»u gá»­i cả ở chá»— Loan, cứ cần lúc nào ra mua lúc ấy mà bao giá» cÅ©ng được ưu tiên bán cho loại ngon nhất. Tôi cÅ©ng đã chấn chỉnh thưá»ng xuyên để Loan không nói ngá»ng tên cô và những tên ngưá»i có chữ "L" đứng trước. Mẹ tôi, bà chị quá lứa cá»§a tôi mừng cho tôi lắm. Má»—i khi Loan đến nhà tôi chÆ¡i, mẹ tôi nhìn cô bằng sá»± ngưỡng má»™. Cụ khen cô vừa có tướng phúc hậu, vừa có sá»± dịu dàng. Các em trai tôi thì bảo, giá chị Toàn (chị gái cá»§a tôi) mà được như chị Loan thì nhà tôi sẽ đổi Ä‘á»i. Mẹ tôi bảo :"Có voi đòi tiên, chỉ cần má»™t cái Loan là đủ. Phúc lá»™c vào nhiá»u má»™t lúc thưá»ng có há»a". Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Rồi vào má»™t ngày giáp Tết, sau chuyến Ä‘i công tác ở Lạng SÆ¡n vá», tôi há»›n hở mang đến nhà Loan cành đào phai thứ đặc sản cá»§a tỉnh biên giá»›i, cành đào mà ngưá»i láng giá»ng cá»§a tôi, làm ở ngoại giao Ä‘oàn, gạ tôi má»™t tá» (100 USD) để anh đặt vào phòng khách ngôi nhà má»›i xây, tôi cÅ©ng từ chối. Loan Ä‘i vắng. Bốn cô em gái cá»§a Loan ngày thưá»ng hồ hởi vá»›i tôi bao nhiêu thì bữa nay vừa lạnh nhạt, vừa lúng túng bấy nhiêu. Cô thứ nhì, tuổi Dần tên cÅ©ng là Dần, cái cô rất có cá tính, trán dô, có duyên nhất nhà thẳng thắn bảo tôi :"Anh Tôn Æ¡i, năm nay nhà em "chÆ¡i" quất, anh mang đào vá» cho cụ bên nhà. Nghe nói "chÆ¡i" cả đào, cả quất năm má»›i không hên". Tôi biết có chuyện rồi há»i thẳng cô Dần :"Chị Loan đâu, Dần?". "Tối nay anh đến Ä‘i, chị Loan sẽ nói chuyện hoàn cảnh vá»›i anh". Dần bảo thế và nhắc tôi mang cành đào vá».

Vừa bá»±c, vừa tức, vừa tẽn, tôi vác cành đào Ä‘i ra. ở ngoài phố, tôi vứt cành đào đáng giá má»™t tá» vào cái thùng rác. Chả ai hoài cá»§a quý, má»™t bác qua đưá»ng nhặt lấy ngay. Bác ta cẩn thận gỡ những mụn rác bám vào cành đào khen đào đẹp và mang Ä‘i.

Ãúng như Dần nói, Loan không tránh tôi vào buổi tối. Cô má»i tôi ra vưá»n hoa Hàng Ãậu. Cô đưa ra lý do. Tôi và cô yêu nhau hai năm rồi mà chưa má»™t lần tôi nói đến chuyện cưới cô. Loan cÅ©ng nói thẳng ra rằng, nhìn bà chị tôi, nhìn ba thằng em trai tôi cô hãi lắm. Nếu tôi có cưới cô vá» thì vợ chồng sẽ ở đâu? Chả lẽ lại làm giưá»ng cưới trên gác xép? Mà cô thì cần phải lấy chồng để em gái bốn đứa cá»§a cô má»›i có cÆ¡ há»™i Ä‘i lấy chồng được. Loan nói xong thở dài não ruá»™t. Tôi hét lên:

- "Rõ rồi".

Và đứng phắt dậy vá» thẳng, mặc dù Loan có gá»i vá»›i theo tôi. Trong thâm tâm dù đã thỠđộc rằng, sẽ không bao giá» nhìn mặt Loan nữa nhưng ngày cưới Loan tôi vẫn đến, mừng má»™t đôi vé Ä‘i xem phim. Tôi ngạo nghá»… nhìn chú rể. Anh này trông hiá»n lành nghe nói là há»c ở Tiệp vá». Loan xem tôi như nhiá»u ngưá»i quen biết khác, hÆ¡n há»›n cùng chú rể tiếp khách.

Má»™t thá»i gian sau, chuyện tem phiếu được dẹp bá». Gạo ngon có ngưá»i mang đến bán tận nhà, thậm chí mua chịu cÅ©ng được, vì thế, tôi chẳng phải Ä‘i Ä‘ong gạo nên cÅ©ng không biết cuá»™c sống cá»§a Loan thế nào. Rồi tôi cưới vợ, ở rể.

   Ãt lâu sau, chị Toàn tôi được má»™t anh 46 tuổi yêu chết mê chết mệt, cứ đòi cưới tắp lá»±. Chị tôi có ngá»§ng nghỉnh làm bá»™ vài lần rồi thuận tình lấy anh. Hai em trai tôi cÅ©ng theo gương tôi Ä‘i ở rể. Chúng nó không may bằng tôi, bởi rÆ¡i vào chá»— đông ngưá»i, đất cát nhà cá»­a chia bôi thế nào chẳng rõ, cứ thấy ít bữa lại kéo nhau ra toà. Cuối cùng rồi há» phải bán nhà, chia má»—i ngưá»i má»™t ít, tản ra các phía rồi má»›i yên ổn được. Mẹ tôi ở vá»›i thằng út, nó thừa hưởng chá»— 20m2 nhà cấp bốn. Vợ nó Ä‘i làm "liên doanh" nên nhanh chóng xây được nhà ba tầng. Nó vẫn hay so bì vá»›i tôi. Nó bảo, nếu có chá»— đất như tôi, nó làm biệt thá»± năm tầng có khuôn viên, có gara ôtô, tầng chót thì làm bể bÆ¡i. Nghe nó nói thế, tôi chỉ cưá»i.

Ngồi uống cà phê vá»›i Loan tôi được biết thêm, cô đã có căn há»™ bốn phòng, sống độc thân, đã nghỉ "chế độ" nhưng má»›i nhận làm cố vấn tiếp thị cho má»™t công ty trách nhiệm hữu hạn. Cô bảo cô rất buồn, rất cô đơn. Cô còn thổ lá»™ chỉ có tôi má»›i mang đến cho cô tình yêu đích thá»±c, rằng hai năm yêu tôi, cô "được" nhiá»u lắm. Cô thừa nhận sá»± nông nổi, vô duyên cá»§a mình. Cô đỠnghị tôi hãy đưa cô Ä‘i chÆ¡i xa má»™t lần. ÃÆ°a ra đỠnghị ấy, cô nhìn xoáy vào mắt tôi Ä‘am mê chỠđợi. Tôi cảm động nắm lấy đôi bàn tay có những móng dài đỠchót cá»§a cô, đưa lên môi hôn. Tôi thấy cô run lên, giá»ng lạc Ä‘i :"Hoàng tá»­ cá»§a em". Tôi nuốt khan khối rạo rá»±c, thảng thốt há»i: "Em đã Ä‘i Ao Vua chưa?" "Ãi đâu cÅ©ng được càng xa Hà Ná»™i càng tốt". "Hay Ä‘i Suối Tiên". "Tuỳ anh". Chúng tôi chấp thuận cùng nhau Ä‘i Thiên Thai. Bảy giá» sáng hôm sau tôi sẽ đón Loan. Chia tay Loan, tôi rẽ vào nhà thằng bạn, cái thằng hay bảo tôi là "Chó chui gầm chạn", dặn nó như thế, như thế... Buổi chiá»u hôm đó, tôi lòng dạ bồn chồn như lá»­a đốt. Buổi tối không biết ma quá»· mê hoặc thế nào, tôi tháo buzy ra lau. Thật ra thì tôi lo xa thôi. Ãi chÆ¡i vá»›i ngưá»i tình cÅ©, ngưá»i tình Ä‘ang cô đơn, Ä‘ang xem tôi như má»™t cứu cánh mà xe lại tậm tịt thì hoài thá»i gian lắm. Khi thằng bạn đến, cụ thể cái sá»± "như thế, như thế...' cá»§a tôi bằng thông báo Ä‘i quay lá»… há»™i vào ngày mai. Vá» rồi, tôi buồn tay thế nào lại ấn đỠcho xe nổ không tải má»™t cách ngu ngốc. Tắt máy xong, tôi Ä‘i vào, Ä‘i ra, huýt sáo vang nhà.

Sáng hôm sau, tôi dậy sá»›m, lau sàn nhà, Ä‘un nước, Ä‘i mua đồ Ä‘iểm tâm, má»i ông nhạc ăn sáng. Thá»i gian trôi thật là chậm. Mãi kim đồng hồ má»›i nhích đến 6 giá» 45 phút. Tôi chào bố vợ và vợ Ä‘i trước. Ra khá»i nhà, tôi phóng như bay vá» phía Hàng Bồ. Loan đã chá» tôi ở đầu phố. Tôi dừng xe nhanh. Loan lên xe cÅ©ng nhanh. Cả hai lặng lẽ rá»i "toạ độ chết" Ä‘i vá» phía Yên Phụ, dá»c theo đê Nhật Tân phóng vá»›i 60, 70km giá» hướng vỠđưá»ng cao tốc. Chỉ hết 55 phút chúng tôi đã đến Thiên Thai. Dừng lại trước má»™t quán ăn, tôi định mua mấy thứ nhưng Loan bảo không cần, cô đã chuẩn bị đầy đủ cho hai đứa... cả ngày. Thuê phòng, nhận chìa khóa xong, Loan nhắc tôi là mang cả xe vào phòng. Khi cái thế giá»›i riêng được chốt cài cẩn thận, chúng tôi vồ lấy nhau mà hôn. Loan trẻ trung cù vào ngá»±c tôi:"Có ma kia! ma đấy!". "Không sợ", tôi đáp và siết cô vào ngá»±c mình. Bá»—ng có tiếng gõ cá»­a rất gấp rồi giá»ng cô lá»… tân :"Anh gì, chị gì Æ¡i, em gá»­i phích nước". "Ãể đấy". "Anh Æ¡i, có việc đấy!" "Gì cÆ¡?" "Mở cá»­a em nói cái này". Chúng tôi vá»™i rá»i nhau. Tôi thầm bá»±c bõ vá»›i cách phục vụ cá»§a mấy cô nhà khách tỉnh lẻ.

- Gì đấy cô? - Vừa mở cá»­a, tôi cau có há»i.

Cô phục vụ mặt tái mét, nói nhỠvới tôi:

- Hình như là vợ anh Ä‘i tìm anh. Chị ấy ngưá»i cao cao, có má»™t chú đầu húi cua, da Ä‘en Ä‘en đèo chị ấy. Há» vừa vào lá»… tân đấy. Anh có để lại giấy tá» gì không?

- Thuê trá»n gói trả tiá»n trước, không để lại gì?

- Vậy anh chị "thoát" nhanh lên. Ãây có lối vòng ra nhà 4C Ä‘i ven hồ ra đưá»ng lá»›n, chị ấy không phát hiện được đâu.

- Cứ đóng cửa ở trong này đã sao?

- Chị ấy biết anh đến đây rồi. Tuần trước có má»™t trưá»ng hợp đánh ghen phải đưa Ä‘i bệnh viện đấy anh ạ. Lúc đầu, nói anh đừng giận, lá»… tân cÅ©ng nghi anh nhưng... nể, thành ra...

Nghe xong, tôi bá»§n rá»§n cả ngưá»i. Loan đến sau tôi, bảo: "Anh sợ thì Ä‘i vá»". Tôi trả lá»i liá»u :"Sợ thì không nhưng phiá»n phức lắm. Chả gì mình cÅ©ng phương diện...".

- Thôi vá» cho khá»i rách việc, chú thá», vá»!

Tôi dúi vào tay cô gái phục vụ tá» 20 ngàn rồi lập cập dắt xe ra. Cô gái hướng dẫn chúng tôi lối thoát như cô đã nói. Ra đưá»ng, mặt Loan nặng như chì, tôi phải động viên :"Mình vá» má»™t khách sạn ven Hồ Tây có được không? ở đó, há»a là trá»i có mắt má»›i tìm thấy.

- Xin lỗi. Anh đưa em vỠngay đi! - Loan nói xong, quẳng cái gói đồ ăn, thức uống xuống hồ, môi mím lại chỉ còn một vệt như sợi chỉ.

Biết nói gì lúc này cÅ©ng chỉ là đổ thêm dầu vào lá»­a nên tôi chá» Loan ngồi lên xe là vù Ä‘i ngay. Tôi phóng hết cỡ vì như thông báo cá»§a cô phục vụ thì ngưá»i thanh niên kia chính là cháu há» vợ tôi, thằng này có biệt tài Ä‘i xe máy. Nó đã rá»§ tôi lên đỉnh cầu Thăng Long, chá» lúc vắng ngưá»i, phóng xe vá»›i tốc độ 160km má»™t giỠđể tìm cảm giác mạnh, tôi hy vá»ng trong trưá»ng hợp này, hắn vì "quyá»n lợi danh dá»±" cá»§a nam giá»›i mà tìm kế hoãn binh há»™ tôi, chứ vá»›i sức hắn, vá»›i cái Suzuky 350cm3 cá»§a hắn thì há»a tôi có bay má»›i thoát. Ãi được mưá»i phút, thấy đã ra đến gần ga xe lá»­a tôi ngoái lại thấy không có cái Ä‘uôi nào bám đã mừng. Tôi nảy ra ý định Ä‘i ngược lên mạn trên. Thì chắc chắn là thoát. Nhưng cái ý nghÄ© ấy chưa kịp thá»±c hiện thì xe tôi ì ra, giống như là hết xăng. Tôi nhìn đồng hồ nhiên liệu, thấy kim vẫn chỉ ở con số 3 nghÄ©a là xăng trong bình vẫn còn đầy. Chiếc xe dừng lại, tôi mở cá»­a gió, Ä‘á». Máy ặc lên rồi tắt. Kiểu này là trục trặc ở buzy rồi. Tôi đẩy xe vào sau cái bảng tin. Mắt nhìn vá» phía Thiên Thai. Chỉ thấy có vài bóng xe nhá» xíu Ä‘ang phóng tá»›i. Loan cắm cẳn dẫm chân, không muốn lại chá»— bảng tin. Tôi hét lên: "Muốn chết à! Có nép vào đây không thì bảo" - Hét xong, không đợi Loan có nghe hay không, tôi đẩy chiếc xe tậm tịt vào phía sau cái bảng tin. Khốn ná»—i vì vá»™i nên bánh trước sa xuống ruá»™ng ngập đến tận moay-Æ¡. Loan đến, giúp tôi kéo nó lên, giúp tôi đẩy. Khi đã tìm được chá»— khuất, tôi ló đầu, kiá»…ng chân nhìn vá» hướng cÅ©, thấy có ngưá»i Ä‘i xe tá»›i, nhưng không phải thằng cháu vợ tôi.

Tôi tháo buzy, lóng ngóng lau, mồ hôi túa ra. Loan thì tá»±a lưng vào bảng tin, khoanh tay cưá»i. Tôi cáu, há»i :"Cưá»i gì?" Loan khá»§ng khỉnh :"Cưá»i Ä‘á»i". Tôi nhẫn nại gõ gõ cái buzy vào máy, thá»­ xem nó có đánh lá»­a hay không. Những tia lá»­a xanh tí tách nổ. Mừng quá, tôi lắp nó vào, Ä‘ang chuẩn bị đỠcho nổi thì chiếc xe Suzuky 350cm3 tá»±a như từ trên trá»i rÆ¡i xuống, quành má»™t đưá»ng rất khéo đến sát tôi, chỉ còn cách độ 60 phân. Thắng cháu há» trá»i đánh ngoan ngoãn :"Cháu chào chú Tôn ạ, cháu chào cô gì ạ". Tôi đứng như bị găm chân xuống đất. Vợ tôi nhẹ nhàng há»i :"Anh Tôn, sao lại thế này? Xe đã sá»­a xong chưa, anh?" "Xong rồi", tôi đáp như má»™t cái máy và đáo mắt nhìn Loan. Loan nhìn trừng trừng vào tôi. Tôi vá»™i tránh cặp mắt ấy.







- Anh Tôn, sá»­a xong xe thì má»i anh vá».

- Vá» - Tôi đáp vu vÆ¡ rồi đẩy cái xe ra đưá»ng. Chả biết sức mạnh nào khiến tôi đẩy nó băng băng trên bá» mương gồ ghá». Ra đến đưá»ng cái, tôi má»›i sá»±c nhá»› là còn Loan nữa. Làm sao bây giá»? Tôi chưa nghÄ© ra giải pháp thì vợ tôi lại giục.

Lá»i cô nàng lúc này kiên quyết hÆ¡n:

- Anh ngồi lên xe Ä‘i vá».

- Thì vá» - Tôi "Ä‘á»" và phóng xe Ä‘i.

Thằng cháu hỠđèo vợ tôi "áp tải" phía sau. Khi tôi phóng nhanh thì thằng cháu lướt tới dặn:

- Chú Tôn ơi, cô bảo đừng phóng nhanh nguy hiểm.
Tôi không đáp cứ giữ tốc độ má»™t cách ngang bướng, vì tâm trạng tôi vô cùng bá»±c bá»™i. Trá»i Æ¡i, Loan sẽ vá» nhà bằng cách gì? Cô sẽ nghÄ© vá» tôi như thế nào? Sao lúc vợ tôi giục tôi vá», tôi không can đảm nói vá»›i Cúc rằng, dù gì thì gì cÅ©ng phải đưa Loan vá»? Sao tôi không chào Loan má»™t câu? Cố nhiên là Loan sẽ không ngồi chung xe vá»›i tôi, bởi làm thế thì có khác nào trêu ngươi vợ tôi nhưng ít ra tôi cÅ©ng phải gá»i cho Loan má»™t "cuốc" xe ôm chứ?

- Anh Tôn, anh không cần phải phóng nhanh như thế- Khi thằng cháu chở vợ tôi vượt lên, Cúc nói như quát vá»›i tôi, Ä‘iá»u mà mấy năm chung sống, cô chưa má»™t lần dám thế.

- Chết thì thôi, cần quái gì! - Tôi trả lá»i liá»u. Vợ tôi không đáp, nói gì vá»›i thằng cháu rồi thấy nó cho xe lên chắn lấy xe tôi. Vợ tôi xuống, ngồi sang xe cá»§a tôi. Thằng cháu rồ ga Ä‘i chầm chậm phía trước cản đưá»ng không cho tôi phóng nhanh nữa.

Chúng tôi vỠđến thành phố, thằng cháu há» vụt biến mất vào dòng ngưá»i đông đúc. Tôi gợi chuyện:

- Em với cháu đi từ lúc nào?

Cúc không đáp. Tôi lẳng lặng đi tiếp. Một lúc sau, tôi buồn mồm, lên tiếng thanh minh:

- Ãừng bá»±c anh nữa. Chưa có chuyện gì đâu.

Vợ tôi vẫn im lặng.

Khi tôi định rẽ vào lối để vỠnhà, Cúc mới mở miệng:

- Ãi thẳng Ä‘i anh Tôn

- Ãi thẳng là thế nào?

- Ãi thẳng là Ä‘i thẳng chứ còn thế nào nữa.

- Thế, em không muốn vỠnhà à?

- Vá» nhà! Anh không phải há»i nữa!

Thì ra nàng bảo tôi đi thẳng, tức là "dong" tôi vỠnhà mẹ đẻ của tôi. Chà, mới cao tay làm sao! Khi vỠđến gần nhà mình, tôi lo cuống cả lên, nói như xin với vợ:

- Làm khổ anh thì em được cái gì? Cúc ơi, thương anh đi!

- Anh cứ vá», không ai làm khổ anh đâu.

- Em muốn giao thằng con hư cho mẹ anh chứ gì? "Xấu chàng hổ ai " em ơi?

Vợ tôi không trả lá»i nhưng nghe tiếng chép miệng, tôi biết cô nàng cưá»i khẩy, cá»§ng cố quyết tâm "riá»ng" tôi. Tôi phải nghÄ© cách khác để tá»± bào chữa cho mình trước mặt mẹ đẻ. CÅ©ng may cho tôi, vợ chồng thắng út Ä‘i vắng, chứ chưá»ng cái mặt cá»§a thằng đàn ông ngoại tình ra vá»›i em trai, em dâu thì còn ra thể thống gì nữa. Thấy mẹ tôi, vợ tôi nhào lại chá»— cụ, khóc nức nở như sắp chết đến nÆ¡i. Không cần há»i, mẹ tôi đã hiểu có sá»±. Bà há»i tôi:

- Thằng Tôn vụng trộm gì phải không?

- Mẹ ơi chưa có gì đâu ạ, cô ấy nông nổi..

Câu nói cá»§a tôi như ngá»n gió bùng lên ná»—i ức trong vợ tôi. Cúc khóc òa lên, rồi nói trong tiếng nghẹn:

- Mẹ Æ¡i, anh ấy đưa ngưá»i yêu cÅ© Ä‘i khách sạn, con bắt được quả tang mà anh ấy còn bảo con là nông nổi. Mẹ Æ¡i, khổ con quá!

Mẹ tôi ôm lấy Cúc, vuốt tóc cho nàng và bà nhìn tôi nghiêm khắc, mắng:

- Thằng khốn, sao mày còn đứng đực mặt ra đấy? Mày còn không vá» Ä‘i, à? Vá»!

- Mẹ...!

- Tôi bảo anh vỠđi cho mẹ con tôi yên.

- Mẹ ...! Tôi cố giãi bày thì mẹ tôi đứng dậy, bà tát cho tôi má»™t cái và tiếp tục Ä‘uổi tôi Ä‘i. Tôi lầu bầu, cắm cẳn, dắt xe ra khá»i nhà mẹ đẻ. Dá»c đưá»ng, tôi má»›i nhận ra sá»± khéo xá»­ cá»§a mẹ mình. ừ, liệu tôi ở đó thì giải quyết được gì, chỉ thêm ngứa mắt vợ tôi. Lúc này, nàng Ä‘ang hết sức Ä‘au khổ, cần phải có nÆ¡i để dốc cho hết ná»—i niá»m. Tôi tin vá»›i bản tính hiá»n lành, khéo khuyên nhá»§, mẹ tôi sẽ giúp nàng vợi Ä‘i. Yên được má»™t phần, tôi lại phải lo đến phần tiếp. Vá» nhà sẽ nói vá»›i ông nhạc tôi thế nào đây? Ông đã quý tôi như thế. Tôi đã có lúc lấn lướt ông như thế. Nhà đã cháy, chuá»™t đã lá»™ mặt. Ôi cái mặt chuá»™t cá»§a tôi giỠđây lò dò vá» nhà! Tôi quyết định sẽ nói hết sá»± thật vá»›i ông cụ. May ra cụ sẽ thông cảm, cụ "ân xá" cái sá»± Ä‘am mê ma xui, quá»· mướn ngu muá»™i cá»§a tôi.

Tôi vá» nhà, ông nhạc Ä‘ang ngồi ghi chép. Tôi chào cụ, pha ấm trà, má»i cụ uống nước. Khi cụ đã ngồi, đã uống trà và há»i thăm công việc quay "lá»… há»™i" cá»§a tôi, tôi ấp úng thưa lại vá»›i cụ câu chuyện vừa xảy ra và luôn nhấn mạnh câu :"Chưa có chuyện gì đâu ạ". Nghe tôi trình bày xong, ông cụ chưa phán xét ngay. Tôi lấm lét nhìn bố vợ. Nét mặt luôn Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a cụ buồn hẳn Ä‘i. Tôi hiểu rằng, cụ ít nhiá»u bị sốc, cụ Ä‘ang thất vá»ng vá» tôi. Thấy cụ nhìn tôi, tôi vá»™i cúi mặt xuống ấp úng:

- Con mong bố thương, vả lại cũng chưa có chuyện gì.

- Tối qua - ông nhạc tôi chậm rãi nói - nhìn anh loay hoay vá»›i xe pháo, nói anh thông cảm, tôi đã thấy sá»± bất thưá»ng. CÅ©ng thật tiếc, anh lại để cho cái Cúc nó biết. Mà con bé cÅ©ng xốc nổi quá, tại sao lại phải đưa anh vá» bên cụ? Như thế là nó há»—n vá»›i cụ quá. Thôi thì đằng nào chuyện cÅ©ng xảy ra rồi, anh cứ "hoạt động" bình thưá»ng. Má»i việc anh để tôi lo. Mai kia rá»—i tôi phải đến xin lá»—i cụ bên nhà.

- Thưa bố, trăm sự là tại con. Cúc không có lỗi ạ.

- Anh không phải nói nhiá»u. Có phải Ä‘i việc gì thì cứ Ä‘i Ä‘i.

- Dạ.. cÅ©ng không có việc gì ạ. Con má»i bố xÆ¡i nước.

Ông cụ nhấp môi chén trà tôi vừa rót thêm rồi đứng dậy, Ä‘i lại cái bàn, tiếp tục viết lách. Tôi cÅ©ng ngượng ngùng đứng dậy. Nhìn quanh chả có việc gì làm, tôi lại lau nhà, việc mà lúc sáng tôi đã làm. Lau xong tầng dưới, tôi lên tầng trên lau cá»­a kính, cá»­a sổ, đầu óc suy nghÄ© mông lung, làm mà chả biết làm việc gì. Tôi đã nhầm thảm vá»›i ná»n nhà nên "lau" thảm má»™t lúc má»›i sá»±c nhá»› ra, lại phải dùng quạt để quạt cho khô cái thảm ướt. Quạt không được, lấy bàn là ra là làm cho thảm cháy khét lẹt.

Vợ tôi vá». Tôi rụng rá»i chân tay. Tôi lẻn ra chá»— cầu thang xem, nàng sẽ "tố" vá»›i ông nhạc những gì. Tôi thấy Cúc không khóc như lúc gặp mẹ tôi nên cÅ©ng có phần mừng. Chá» cho Cúc cất xong mấy thứ, tôi nghe tiếng ông nhạc gá»i con gái:

- Cúc, con ra đây bố nói cái này.

Rồi tôi nghe tiếng ông nhạc vừa nghiêm khắc, vừa nhỠnhẹ:

- Anh Tôn có lỗi với con nhưng con xử sự như vừa rồi là không phải. Còn có biết con làm thế là xúc phạm đến cụ bên nhà không?

- Bố lại nghe anh Tôn mách gì rồi! - Vợ tôi nói thế rồi khóc òa lên.

Ông nhạc tôi nói tiếp:

- Bình tĩnh con gái.

- Con bình tÄ©nh lắm, con má»›i xá»­ sá»± như thế. Nếu là ngưá»i khác..

- Con chưa bình tÄ©nh đâu. Nghe bố đã. Vậy con so con vá»›i ngưá»i đàn bà kia ai hÆ¡n?

- Con kém cá»i nên anh Tôn má»›i làm khổ con thế.

- Khiêm tốn, nhún mình là quý nhưng con nói chưa thật lòng. Anh Tôn đã nghe con, đã phải theo con vá» nhà mẹ đẻ cá»§a anh ấy, thế là con đã hÆ¡n đứt ngưá»i phụ nữ kia, đúng không?

- Chả qua là anh ấy bị con phát hiện.

- Dù sao thì anh Tôn đã nghe con. Nói cho phân minh ra, trong trưá»ng hợp này con thắng cả hai. Ngưá»i thắng trận nên bao dung, đại lượng. Ngay ngày mai, con phải sang xin lá»—i bà cụ, còn vợ chồng, lúc thấy được, con phải có lá»i vá»›i anh Tôn.

Nghe bố vợ nói thế, không đừng được, tôi vội chạy xuống chắp tay:

- Thưa bố, tại con, tại con tất cả. Con phải là ngưá»i xin em Cúc tha thứ.

- Anh cứ Ä‘i lên nhà lo công việc. Trong chuyện này bố là ngưá»i bình tÄ©nh nhất để phân xá»­ đúng sai.

Tôi đành phải cun cút Ä‘i lên. Tôi không dám theo dõi cuá»™c trò chuyện cá»§a bố vợ và vợ tôi nữa. Ãến tối, tôi chá»§ động xin Cúc tha thứ nhưng nàng lặng im. Tiếp những ngày sau, trong bữa cÆ¡m hay lúc có ông nhạc, bao giá» Cúc cÅ©ng má»i chào đúng phép, còn khi chỉ có hai vợ chồng, tôi có há»i gì nàng cÅ©ng im lặng. Tôi rÆ¡i vào hoàn cảnh "chó chui gậm chạn" thật. Thôi thì đành lấy công chuá»™c tá»™i, ngoan ngoãn, nhẫn nại "thi hành" đến cùng các tình tiết cá»§a kế khổ nhục. Mất đúng ba tháng mưá»i tám ngày, tôi lăn đùng ra ốm, má»™t trận cảm cấp. Lúc đó, vợ tôi má»›i mở miệng vá»›i tôi, má»›i chăm sóc tôi như xưa. Lá»±a lúc nàng dịu dàng nhất, tôi ngá» lá»i xin tha thứ, nàng dí tay vào trán tôi bảo :"Chuyện cÅ© cho qua. Anh mà để xẩy ra chuyện gì nữa thì em không chịu đâu". "Biết tá»™i đáng chết rồi!". Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi thầm cảm Æ¡n trận ốm. "Chiến tranh lạnh" đã qua, đám mây u ám nặng ná» trong nhà tôi đã được sá»± khoan dung cá»§a Cúc xua Ä‘uổi. Ba tháng mưá»i tám ngày chịu trận, tôi đã có thói quen rá»­a bát, quét nhà, chiá»u chiá»u cứ quanh quẩn bên vợ chá» sai vặt. Nhiá»u hôm, vợ tôi phải giục tôi ra hầu chuyện ông nhạc.

Cho đến một ngày, chỉ có tôi và bố vợ ở nhà, ông cụ bảo tôi:

- Thế, anh Tôn đã đến xin lỗi bạn gái dạo nào chưa?

- Bố lại trêu con! - Thấy ông nhạc nói vui nên tôi cũng đáp lại một cách thoải mái.

- Có dịp nào thì đến xin lá»—i ngưá»i ta Ä‘i. Bá» rÆ¡i đàn bà, con gái giữa đưá»ng như thế là không phải. Tôi không dám bày tá» tình cảm cá»§a mình trước câu nói cá»§a bố vợ. Song sau đó, tôi lại nghÄ© đến Loan, nghÄ© dến chuyện hồi ba tháng trước. Loan vá» nhà bằng cách gì? Loan có thông cảm cho hoàn cảnh cá»§a tôi không?... Và vài ngày sau, tôi có bí mật đến nhà Loan để xin lá»—i cô. Tôi vào nhà. Loan Ä‘ang làm bếp. Tôi chào cô. Cô im lặng. Khi tôi há»i Loan :"Hôm trước Loan vá» nhà bằng cách gì?" thì cô quắc mắt nhìn tôi. Tôi cưá»i trừ tá» vẻ làm thân, tiến đến chá»— Loan. Bất ngá», cô cầm cái chảo, trong đó có hai quả trứng Ä‘ang sôi lên trong mỡ, hắt vá» phía tôi. Tôi tránh kịp. Hai quả trứng cùng vá»›i mỡ nóng lao thẳng vào tưá»ng, bám chặt và tá»a nhiệt nghi ngút.

- Loan - Tôi bàng hoàng kêu lên.

- Cút! - Loan nói và tìm cái gì đó như muốn ném vào tôi nữa.

Tôi vá»™i ra khá»i nhà Loan. Hành động cá»§a Loan làm tôi buồn và nghÄ© ngợi lắm. Bên tai tôi vang lên lá»i cá»§a vợ :"Bố không hiá»n đâu. Bố biết hết đấy!". Có phải ông nhạc tôi bảo tôi đến xin lá»—i Loan hay là cụ muốn Loan dạy cho tôi má»™t bài há»c? NghÄ© Ä‘i, nghÄ© lại, tôi vẫn cho rằng, ông nhạc tôi sai tôi Ä‘i vá»›i dụng ý tốt, ông cụ chẳng thể Ä‘oán trước được cái kết cục mà Loan đã đối xá»­ vá»›i tôi vừa rồi. Có Ä‘iá»u từ bữa đó, má»—i lúc được hầu chuyện ông cụ, tôi đắn Ä‘o cân nhắc trước khi đưa ra chính kiến cá»§a mình. Vợ tôi khen tôi là ngoan, tôi đáp lá»i nàng như ngưá»i từng trải :"Má»—i tuổi, má»—i khôn, em ạ".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #159  
Old 20-05-2008, 11:56 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bá»™ Quần Ão Má»›i
Tác giả: Ngô Ngá»c Bá»™i

Ông Vạn vác bừa vá» tá»›i cổng, thì bóng nắng đã lẳn vào chân. Bãi hoa mưá»i giỠđỠrá»±c, trông lùm lùm như mâm xôi gấc. Màu đỠnhuá»™m lên buồng chuối, gốc chanh... Và cả mái nhà má»›i lợp. Thứ hoa này ông lấy giống từ hồi Ä‘i há»p huyện, bây giá» nó đã lan ra má»™t bãi khá to ở trước sân.

Ông Vạn có tính hay háu đói, Ä‘i làm hết buổi thì cuốc thẳng má»™t mạch vá» nhà. Bà Vạn lại hay la cà, có hôm quá trưa cÅ©ng chẳng chịu vá», hôm nhặt má»› cá»§i, hôm nắm rau đồng, và con cua, ốc... chẳng có lại rẽ vào gò Thông bẻ nắm lá xanh vá» á»§ phân. Lắm hôm ông chá» vợ vỠăn cÆ¡m, cứ rít chán thuốc lào, lại ra cổng ngóng. Từ ngày có bãi hoa này ông đã đỡ bá»±c, không phải ngồi chá»±c niêu cÆ¡m như trước nữa.

Hôm nay ông Vạn lại vá» trước. Vào nhà vá»› cái Ä‘iếu cày, rít hÆ¡i thuốc dài, rót chén nước chè tợp má»™t ngụm hãm khói. Rồi tranh thá»§ ngả lưng xuống giưá»ng, xương xẩu trong ngưá»i giãn ra nổ cục cục thoải mái.

Nằm má»™t lúc ông vùng dậy nhìn quan nhà. Mấy đứa trẻ Ä‘i chÆ¡i vắng cả. Chỉ có đàn gà phá phách trong bếp. Nhà cá»­a có vẻ tanh bành rác rưởi. Ông đứng dậy quét dá»n, rồi đặt niêu cÆ¡m lên bếp.

Niêu cÆ¡m đã chín từ lâu. Ông Vạn sốt ruá»™t lại chạy ra ngắm bãi hoa, nhổ vài khóm cá», tưới thêm mấy gáo nước. Quay sang nhìn mấy con lợn con béo mụp, Ä‘ang cầy đầu nhặt thóc ở cây rÆ¡m. Mõm nó nhai nham nháp. Ông Vạn gật đầu, mồm lẩm bẩm: "Ãã đến trật bán rồi đây". Lúc ấy bà Vạn cÅ©ng vừa vác bừa vá» tá»›i cổng. Bà lẳng lặng bước vào nhà, cái đầu hÆ¡i cúi xuống, chân Ä‘i rất nhanh. Manh áo nâu bạc phếch Ä‘eo trên ngưá»i khẽ bay bay vá» phía sau. Ông Vạn nhìn theo chợt thấy trên vai áo vợ toạc ra dài gần má»™t gang tay. Miếng giẻ lập lá»u theo nhịp chân Ä‘i hở má»™t miếng da lưng nâu rám. Ông Vạn nhăn mặt: "Hừ! Gai góc đâu lại vừa cào toạc ra kia rồi, rách thế mà bảo may vẫn còn gan".

Bà Vạn đã bưng niêu cÆ¡m lên nhà, hai đứa trẻ Ä‘i chÆ¡i cÅ©ng kéo vá», nhảy tót lên giưá»ng ngồi xếp bằng tròn vây quanh mâm cÆ¡m. Tay chúng vá»› lấy đũa, hai mắt hau háu nhìn vào những món ăn. Trong nhà vui nhá»™n hẳn lên.

Bữa cơm hôm nay thêm món cua rang của bà Vạn mới bắt. Ông Vạn nhá giòn rau ráu. Mỗi bát cơm đầy, và ba miếng đã hết. Lũ trẻ tíu tít tranh nhau tìm càng cua to, làm nghiêng cả bát canh rau xuống mâm, nước chảy lênh láng.

- Mẹ chúng bay, ăn uống gì mà nhá»™n thế, ông thì cho cái cốc bây giá».

Bữa cơm ngon lành chuyện trò cũng giòn tan. Bà Vạn nói hết chuyện bừa, sang chuyện cấy. Lúc vui mồm lại cất tiếng khen bà Lược:

- Gá»›m bà Lược má»›i may bá»™ quần áo bằng vải gì mà đẹp đẹp là, chẳng biết bao nhiêu tiá»n mà sang thế.

Ông Vạn bắt chuyện luôn:

- Thì bảo may lại chẳng may, ngưá»i ta mặc thì khen. Giá»i lắm chục bạc chứ mấy.

- Chục bạc kia! Gần hết năm mươi cân thóc à? Chết chết! Bộ quần áo mất nửa tháng ăn.

Ông Vạn khó chịu, ngoảnh sang lưá»m vợ:

- Ngưá»i đâu mà cứ nói đến tiá»n là co rúm lại. ?n thì cÅ©ng phải mặc chứ. Ai ngưá»i ta lại như bà ấy. CÅ©ng liệu mà may lấy má»™t bá»™ thỉnh thoảng có Ä‘i há»p hành chăng. Còn sáu chú lợn con đấy.

- Há»p hành đâu lại đến cái con mẹ này.

Bà Vạn thấy chồng nói sợ lại khêu ra chuyện quần áo, liá»n lảng sang chuyện khác. Ông Vạn nín lặng, hai mắt nheo nheo đăm đăm nhìn ra ngoài sân nghÄ© ngợi. Má»™t cÆ¡n gió rít lên. LÅ©y tre trước ngõ trút xuống những chiếc lá khô rào rào. Ông Vạn khẽ rùng mình lẩm bẩm: "Sang đầu mùa rét rồi đây..."

Ông liá»n đặt đũa bát xuống mâm, đứng dậy rót chén nước súc miệng, rút chiếc tăm cặp vào mồm rồi Ä‘i thẳng vào buồng. Ông Ä‘i tìm dao. Gian buồng tối mỠẩm ướt, bá» bá»™n thúng má»§ng, bồ, cót và những đùm quần áo ẩm sì, muá»—i réo vo ve. Lục hết xó này đến xó ná», ông khẽ reo lên má»™t tiến nhá» "à đây rồi". Con dao bá» mãi trong xó tối, bên cạnh mấy cái que đẽo nham nhở. Chắc là thằng Trí mang nghịch bỠđây. Ông cúi xuống nhặt. Khi ngẩng lên đầu đội luôn cái bị rách cá»§a bà Vạn rÆ¡i xuống đất. Mùi hôi hám bốc lên. Mấy cái mạng nhện chằng vào mặt nhặm nhụa. "Cái cá»§a nợ này". Ông tiện chân đá luôn má»™t chiếc, cái bị lăn lông lốc, á»™c ra nào giẻ rách, nào lá» thá»§y tinh... Mấy cái cúc lăn lá»c cá»c trong há»™p bÆ¡ gỉ cÅ©ng á»™c ra xếp thành hàng đến tận chân vách.

Ông cau mặt nhìn cái bị, vừa ghét lại vừa thương. Nó chẳng còn ra hình thù cái bị cói nữa. Cái quai ken hàng trăm lượt dây bẹ chuối sù ra bằng cái nùn rơm. Thân bị đụp vào đến chục miếng giẻ. Cái miệng đã bai ra toang hoác rách lướp tướp đầy những cói nát. Cái bị này bà Vạn xách vỠtừ hồi vợ chồng mới lấy nhau, tính ra vừa hai mươi nhăm năm. Ngày ấy nó cũng rách thế này rồi. Thế mà đã đeo đi hết Lào Cai, Yên Bái rồi đấy.

Ông bần thần một chốc, toan quay ra. Nhưng nghĩ thế nào, ông lại quay vào nhặt nhạnh cẩn thận, rồi treo cái bị lên chỗ cũ. Ông chép miệng thở dài: "Hừ! Bảo vứt đi thì không vứt, cứ đeo đẳng mãi".

Ông Vạn cầm dao ra bụi tre đứng ngắm nghía từng cây má»™t, rồi lách vào tận giữa bụi chá»n đẵn má»™t cây bánh tẻ, để Ä‘an rá» lợn. Gai tre cào vào ngưá»i cÅ©ng chẳng thấy Ä‘au. Hình ảnh cái bị cứ bám riết lấy óc. Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hai vợ chồng từ thuở lấy nhau đến nay hiện lên rõ mồn má»™t.

Ông nhá»› lại từ năm đã lâu lắm, giữa trận đói tháng ba, có hai mẹ con ngưá»i đàn bà quê ở dưới xuôi dắt díu nhau đến ở nhá» cái Ä‘iếm ngoài cổng làng. Tên gá»i là mẹ con bà Lành. Mẹ thì quanh năm mò cua bắt ốc. Cái Lành Ä‘i dắt trâu thuê cho nhà lý Cá»±u. Quần áo can vá hàng trăm mảnh. Bà Lành chỉ Ä‘i nhặt mụn giẻ cá»§a thợ may để can thành váy áo. Bá»™ váy đụp cá»§a bà Lành, không biết có tá»± bao giá». Ãến khi chết, để lại cho cái Lành, ông Vạn đã thấy nó dày tá»›i bốn lượt. Nặng chình chịch như khố tải đẫm nước mưa.

Cuá»™c Ä‘á»i hai mẹ con như vậy, lại có cái tên là Lành. Dân làng gá»i thế như thấy chua chắt quá, má»›i gá»i chệch sang là "Can", vì bà mặc rách rưới can vá như tổ đỉa. Tên cái Lành cÅ©ng tá»± nhiên được gá»i là cái "Can". ÃÄ© Can Ä‘i dắt thuê con trâu đực cày cá»§a nhà lý Cá»±u, nó phá Ä‘i ngóng cái suốt ngày. ÃÄ© Can cứ lẽo đẽo chạy theo trâu kêu khóc. Cu Vạn lá»›n hÆ¡n, cÅ©ng chạy lừa bắt trâu há»™. Bá»n trẻ trông thấy thế liá»n gán ghép: "Cu Vạn lấy con ** Can". Bá»n trẻ con nói: "Váy cá»§a ** Can thằng cu Vạn khiêng không nổi đâu". Thế rồi duyên giá»i xe, hai ngưá»i lấy nhau thật.

Vợ chồng lấy nhau cÅ©ng đủ sá»± cay đắng. Ông chẳng muốn nghÄ© đến làm gì. Nhưng còn má»™t Ä‘iá»u đến chết cÅ©ng không quên được. Cái ngày sắp cưới nhau ** Can dành dụm được bốn hào bạc định may má»™t chiếc áo má»›i. Những chỉ đủ mua bốn vuông vải thô, may được tầng trên, còn tầng dưới không biết làm sao, đành liá»u ăn cắp cái vạt áo cÅ© cá»§a vợ lý Cá»±u. Nó tra soát mãi không ra. Ãến hôm ** Can mặc áo Ä‘i gặt thuê, vợ lý Cá»±u trông thấy nó nheo nhéo chá»­i từ đằng xa, rồi chạy xá»™c đến, túm tóc ** Can dúi xuống đất. Nó tát nó đấm túi bụi. Váy, áo ** Can nó xé rách tÆ¡i tả, ngưá»i tô hô. Lúc ấy nó má»›i nhả ra. ÃÄ© Can vá»™i cầm chiếc nón úp vào bụng chạy vá» nhà. Ãành lấy bá»™ váy áo đụp cá»§a mẹ mặc vào, len lén vá» nhà chồng.

Cuá»™c Ä‘á»i cứ thế xô đẩy mãi. ÃÄ© Can Ä‘eo đẳng bá»™ quần áo can vá cá»§a mẹ cho đến ngày cải cách ruá»™ng đất. Ãá»™i cải cách đến xin mang Ä‘i triển lãm ná»—i khổ cá»§a nông dân, ** Can má»›i dứt được bá»™ quần áo nặng ná» tá»™i nghiệp ấy.

Từ Cải cách đến nay, ông Vạn đã định may quần áo cho vợ nhiá»u lần. Những cứ lo chữa nhà xong, lại đến tậu trâu. Năm ngoái năm nay bảo bà ấy may mà mặc, thì nhất định không may, cứ vá chằng vá đụp. Cái ăn cái uống ở trong xó bếp vá»›i nhau, có miếng đầy miếng vÆ¡i ai biết được. Còn cái mặc thì nó phÆ¡i ra đấy. Ngưá»i ta cưá»i vào mÅ©i ấy chứ! Cái bà này! Cái bà này! Thật không hiểu bụng chồng tí nào!

Ông Vạn vằm mạnh lưỡi dao vào gốc tre, bật ra những miếng dăm trắng má»ng. Chỉ ba nhát dao, cây tre nổ ôm ốp rồi gục xuống.

Ông vác tre lại gốc cây ngồi chẻ nan. ánh nắng buổi trưa xiên vào giữa gáy bá»ng rát ông vẫn không đổi chá»— ngồi. Hai đứa trẻ xúm lại lá»™t lụa bụng tre làm cá», chạy tung tăng trước sân. Ông âu yếm nhìn theo: đứa nào cÅ©ng hao hao ná»­a giống bố, ná»­a giống mẹ.

Má»™t lúc, bà Vạn vác cuốc từ trong nhà Ä‘i ra, tưởng bà Ä‘i làm đồng. Nhưng bà lại ra đánh đống phân ngay gần chá»— ông ngồi. Ông để ý nhìn: miếng rách lập lá»u trên vai áo, bà Vạn đã vá rồi. Ông lắc đầu, da trán cau cau: "Không Ä‘i may cho bà ấy, rồi đến cùn Ä‘á»i vẫn cứ ăn mặc thế thôi". Ngưá»i đâu lại có ngưá»i suốt Ä‘á»i chịu cá»±c khổ. Ãến lúc có ăn có mặc vẫn cứ phải bóp chắt để nhưá»ng nhịn chồng con. Chẳng nghÄ© đến ăn ngon mặc lành. Làm thì hì hục như trâu lăn suốt ngày. Từ khi vào hợp tác xã bà lại là ngưá»i làm ăn khá»e mạnh đảm Ä‘ang nhất. Mấy lần được bầu là gương mẫu rồi, vụ mùa vừa qua tính Ä‘iểm bà ấy cao nhất trong hợp tác xã. Chính bản thân ông cÅ©ng còn kém vợ gần hai trăm Ä‘iểm. HÆ¡n tháng nay vừa được bầu vào tổ trưởng lao động. Lại cứ ăn mặc rách rưới thế kia thì còn ra làm sao?

Ông Vạn cứ ngồi thần ra nhìn vợ, quên bẵng cả việc Ä‘an rá» lợn. Hôm nay ông má»›i để ý những miếng vá trên quần áo bà Vạn. Miếng ná» chèn lên miếng kia, nhưng cái mụn nào cÅ©ng phẳng phiu ngay ngắn. MÅ©i kim nhá» lí nhí thẳng tắp. Tưởng như những đưá»ng cấy cá»§a bà Vạn ở ngoài đồng.

Cái Lý nhìn thấy bố ngồi cứ mân mê chiếc rỠlợn, chẳng đan xong. Nó chạy lại giục:

- Bố! Bố đan đi!

Ông Vạn chợt nhá»› ra, nhìn xuống: "Thế là lá»—i rồi". Ông kỳ cục dỡ ra Ä‘an lại. Cái Lý chạy Ä‘i chÆ¡i vá»›i em. Ông Vạn lại ngồi thẫn thá», nhìn vợ. Má»™t lúc nó lại chạy đến. Nó Ä‘ang sốt ruá»™t chá» lấy má»™t cái rá» lợn, mang đút đá vào để khiêng vá»›i thằng Trí. Nhưng lần này nó không giục ngay cứ ngồi chầu hẫu nhìn lên mặt bố, rồi lại nhìn sang chá»— mẹ. Thấy hay hay nó cÅ©ng nhe răng cưá»i:

- Bố! Bố đan đi. Bố cứ nhìn mẹ mãi.

Ông Vạn giật mình, lưá»m con má»™t cái:

- Con này chỉ nói càn.

- Thật ị! Bố nhìn mẹ thật ị! Có cái rỠđan mãi chẳng xong.

Ông Vạn nhay nháy mắt nhìn con, như có ý bảo: "Ãừng nói nữa mẹ mày nghe thấy". Bà Vạn ngẩng đầu lên, mặt mÅ©i cÅ©ng đỠbừng.

- Bố con nhà mày y như bố con phưá»ng chèo ấy. Bố mày thèm vào nhìn mẹ, cái con mẹ khai dinh dích này ấy.

Cái Lý càng cãi khá»e:

- Bố nhìn thật ị. Khéo bố nhìn để đan rỠđút mẹ vào đấy!

Ông Vạn nhe răng cưá»i, nói gióng giả:

- Bố đem rỠbán lợn để may quần áo cho mẹ mày đấy!

Bà Vạn nghe tiếng, chống cuốc xuống đất, quay ngoắt cổ lại giãy nảy lên như đỉa phải vôi:

- Này, đừng có may với vá mà chẳng xong với tôi đâu!

- Chả xong cũng may.

Ông lắc lắc cái đầu cưá»i khà khà: bà này cứ phải Ä‘i may cho rồi má»›i xong. CÅ©ng như cái giưá»ng năm ngoái, sắm Ä‘oạn bảo nằm nhất định không nằm, cứ bám lấy cái chõng tre nát. Ãến nước phải phá Ä‘i quăng vào đống cá»§i, bà ấy má»›i chịu nằm. Lại đến cái màn, căng được mấy hôm, rồi Ä‘em cất luôn Ä‘i, kêu là nằm màn bí hÆ¡i, không chịu được. Nhưng có phải đâu, chỉ sợ nó cÅ© mất. Nói mãi nào có để vào tai. Ãến khi thằng Trí bị sốt, anh y tá bảo: Vì bị "muá»—i đốt". Lúc ấy ông má»›i la cho má»™t chặp. Bà này nói ngá»t không được, cứ là phải bắt ép. Ông Vạn sung sướng đã tìm được "biện pháp" hay, liá»n giÆ¡ dao lên ngang mặt chặt vào thanh tre kê trên đòn, bốp! bốp! bốp!

*
* *





Phiên chợ hôm ấy bán lợn xong, ông Vạn mua vải may cho vợ bá»™ quần áo thật. Ông còn tạt vào hàng mậu dịch mua cho con má»—i đứa má»™t chiếc áo bông hoa. Trên đưá»ng từ chợ vá» làng, ngưá»i Ä‘i đông nghịt. Rá»§i cho những ngưá»i Ä‘i ngược chiá»u phải tránh bà con vá», chào há»i má»i miệng. Dá»c đưá»ng vỠđủ các thứ chuyện: chuyện cá»­a chuyện nhà, chuyện chồng chuyện con, chuyện hợp tác xã... ?n mặc cÅ©ng đủ màu sắc: áo hồng, áo trắng, áo xanh... Nhiá»u nhất là áo gụ quần thâm cá»§a các bà trung nữ. Ngưá»i gánh, ngưá»i mang đủ thứ. Chăn chiếu, vải hoa... Có ngưá»i còn thiếu bồ cót đựng thóc, Ä‘i mua vá» gánh nghênh ngang chật cả lối Ä‘i.

Ông Vạn hôm nay cÅ©ng Ä‘i trong đám ngưá»i này. Ông mặc bá»™ quần áo "phăng". Cái túi dết đầy lặc lè Ä‘eo bên cạnh sưá»n. Tay phải xách ná»­a cân thịt lợn. Tay trái vắt hai chiếc áo bông hoa. Ông cứ lùi lÅ©i chen Ä‘i trước má»i ngưá»i. Vừa chen ông vừa ngắm nghía hai chiếc áo bông làm cho những ngưá»i cùng Ä‘i cÅ©ng phải chú ý:

- Bao nhiêu tiá»n đấy hả ông?

Ông giÆ¡ áo lên ngang mặt, ngoái cổ lại tươi tỉnh trả lá»i:

- Chỉ mất có ba cái chân con lợn con thôi đấy! Của đứa lớn sáu đồng, đứa bé bốn đồng, thế là vừa chục bạc.

- Thế còn bà ấy không có cái gì à?

- Bà cháu đã có cái khác ở trong túi này.

Tay ông vá»— bèn bẹt vào túi dết, chân bước càng nhanh. NghÄ© đến bá»™ quần áo cá»§a bà Vạn, ông lại muốn giở ra xem. Nhưng trót xếp xuống đáy túi dết, không làm sao mà moi ra được, ông đành kéo cái túi dết ra đằng trước, rồi lại vất ra đằng sau. Cái quai túi nhùng nhằng trên cổ. Bây giá» lại thấy thắc mắc, chính lúc vào lấy ở hàng may, ông cÅ©ng chưa nhìn kỹ cái quần, chẳng biết ngắn dài ra sao, may vá có cẩn thận không? Bà ấy là khó tính lắm đấy. Lúc ở hàng may, chết chết bao nhiêu là ngưá»i đứng chỠđông nghịt cả. Ông lách mãi má»›i vào tá»›i nÆ¡i. Ông định giở ra xem, cái cậu ở thôn trên chạy ngay lại:

- Quần cá»§a bà ấy đây à? Mùa màng năm nay khá mà... Già như ông cÅ©ng thích chÆ¡i trống bá»i. Ha! Ha!

Ông Vạn mặt đỠgay, nói tuể tá»a:

- Gần chót Ä‘á»i, tao má»›i may cho vợ được cái quần đây, trống bá»i vá»›i trống cÆ¡m gì.

Thế là bao nhiêu ngưá»i đổ xô lại. Mẹ kiếp, ngượng chết được. Ông lúng túng vá»™i xếp bá»™ quần áo vào túi dết rồi lá»§i ra. Bây giá» lại không yên tâm.

Vá» tá»›i đầu làng còn phải qua má»™t quãng đưá»ng hẻm, hai bên ria đưá»ng bát ngát rừng cá», đồi chè. ở đây có nhiá»u chá»— khuất, ông Vạn nhìn trước nhìn sau, liá»n giở bá»™ quần áo cá»§a vợ ra xem:

- Chà! Thằng cha này may kỹ đáo để!

Ông vạch xem từng đưá»ng chỉ máy. Tay run run như bị cóng, sá» vào cái quần cứ mát lịm Ä‘i. Ông chợt nghÄ© tá»›i cái váy cá»§a bà Vạn hồi má»›i lấy nhau: "Cái váy vứt bảy khúc sông chẳng chìm". Nước mắt ứa ra, ông từ từ gấp quần lại, bước vá» nhà.

Mấy đứa trẻ con nhà ông Vạn, má»i ngày bố Ä‘i làm thì chúng bá» nhà Ä‘i chÆ¡i thật biệt. Hôm nay biết bố Ä‘i chợ, chúng chỉ chÆ¡i quanh quẩn trước sân. Chốc chốc cái Lý chạy xuống cổng ngóng bố. Chưa thấy vá», nó lại lừa em:

- Bố vỠrồi, bố vỠrồi! Hoan hô! Thằng Trí chệch choạng chạy theo. Cái Lý reo lên:

- Thế là phải lừa rồi.

Thằng Trí mếu máo, Ä‘uổi đánh chị. Ãến lần nghe ông Vạn bô bô từ ngoài ngõ:

- Chúng mày ơi! Có ở nhà không?

Hai đứa con reo hò chạy xô ra. Cái Lý nhanh chân hÆ¡n nhảy tót ra tận bá» ao, giằng luôn chiếc áo hoa trên tay bố, mặc vào nhảy nhót như hát chèo. Rồi chạy biến sang hàng xóm. Ông Vạn nhìn theo tá»§m tỉm cưá»i:

- Cái con nhà... dáng lại đi khoe.

Bà Vạn đang nấu cơm trong bếp thấy trẻ con ầm ĩ, cũng đi ra, cầm cái áo hoa trên tay chồng đem mặc cho thắng Trí. Nó sung sướng cũng chạy theo chị. Trong nhà còn lại hai vợ chồng.

Bà Vạn chợt nhìn thấy nửa cân thịt lợn chồng mới mua treo trên vách, vội kêu lên:

- Ghê chưa! Lại mua cả thịt nữa. ?n hoang thế!

- Hoang! Làm được thì ăn chứ hoang nỗi gì.

Thấy vợ kêu "hoang", ông chột dạ. Còn cái ở trong túi kia bà lão ấy cũng kêu hoang thì rầy rà. Ông chưa đưa ra vội. Cứ ngồi rít thuốc lào, nói chuyện tràn cung mây, dò ý vợ.

- Lợn con đắt đáo để, mưá»i sáu đồng má»™t chú đấy. Thế mà bà bảo chỉ đáng mưá»i bốn đồng.

- ừ, đắt thật! Gặt hái xong chắc ai cũng muốn nuôi.

Ông Vạn khua chân múa tay cưá»i hể hả, hai cái má hÆ¡i nhăn cứ luôn động đậy:

-... Chết chết, hàng hóa bây giá» sao mà lắm thế! Nhất là hàng mậu dịch, toàn quần áo, vải vóc... Bà con nông dân mình khuân cÅ©ng đến khá»e. Những đống vải to bằng con trâu nằm, quay ra quay vào đã hết veo. Ãấy, bà có thấy không, chục bạc hai cái áo hoa.

Hai mắt bà Vạn mở to, môi nhếch nhếch cưá»i, đầu gật gù theo nhịp nói cá»§a chồng.

- Bây giá» cái gì cÅ©ng hạ rồi, tôi cứ tưởng phải mưá»i hai đồng.

Qua mấy câu chuyện, thấy vợ đã bằng lòng những việc mình làm, ông giả vỠnhư bây giỠmới nhớ ra:

- à, của mẹ mày có cái này! Mặc thử xem.

Ông móc túi dết đưa quần áo cho vợ. Mặt mũi tươi tỉnh, hai mắt lim dim như cố lấy lòng. Bà Vạn không cầm, nét mặt đang tươi, tự nhiên xịu dần xuống.

- Này, chỉ mất có chín đồng rưỡi thôi đấy!

- Chín đồng rưỡi kia à? Tiá»n đâu mà lắm thế? Mất ná»­a tháng ăn rồi còn gì nữa!

- Chao ồi! ?n thì cũng phải mặc chứ. Cùng thứ vải của bà Lược mặc đấy mà.

Mặt bà cau có lại khó chịu:

- Kệ thây bà Lược, ai khiến ông may? Khéo lắm! Làm chảy máu mắt ra má»›i được đồng bạc, má»™t giây má»™t giá» tiêu mấy chục liá»n. Bảo rằng dành dụm để chữa cái bể nước mà ăn, rồi bó cái thá»m lại, cứ để cho nó lở mãi Ä‘i.

Bà vùng vằng chạy xuống bếp cứ ngồi đay đi đay lại.

Ông Vạn bực mình hét lên dằn từng tiếng:

- Gá»›m thật! Nói mãi, lẫn mãi! Ãâu có cái ngưá»i khốn khổ thế!

- Khốn khổ cả đấy, may vỠthì để đấy mà mặc. Tôi không có mặc đâu mà.

Cổ ông Vạn nghẹn ắng lại: đã biết trước là bà ấy sẽ cằn nhằn, nhưng có ngỠđâu lại đến ná»—i này. Bao nhiêu năm giá»i, bây giá» má»›i có mà may, không chịu mặc lại còn gằn hắt. Ông ngồi bó gối trên giưá»ng. Bà Vạn lại rít lên:

- Ãã bảo từ hôm Ä‘an rá» lợn kia rồi. Ai khiến ông, ai cầu ông?

Ông Vạn đứng phắt dậy:

- Chả mặc thì bán cổ nó đi, thế đếch nào mà phải cằn nhằn.

- Bán! Bán! Mua vải bán áo lỗ trật mắt ra.

- Lá»— cÅ©ng bán cổ mẹ nó Ä‘i! Ngưá»i đâu lại có thứ ngưá»i không nói được.

Ông Vạn cầm chén nước uống ừng á»±c, buông cái chén ra liá»n nằm vật xuống giưá»ng. Tiếng bà Vạn vẫn chì chiết dưới bếp.

*
* *

Chiá»u hôm nay bà Vạn lại xách cái bị ra, ngồi vá quần áo. Vẫn cái bị rúm ró má»i ngày. Vẫn những giẻ rách, lá» kim, ống chỉ... Ãem ra bày biện trên giưá»ng như bà lang dạo bán thuốc trẻ con. Bà ngồi loay hoay bá»›i đám giẻ rách, để tìm mụn vá, nhưng còn lại toàn gấu, cạp vá»›i gân đưá»ng chỉ. Có vài miếng gá»n mắt lại chẳng vừa lá»— thá»§ng. Bà đành phải phá cái quần rách nhất để lấy mụn. Gượng nhẹ mãi má»›i kiếm được vài mụn tạm gá»i là dai sợi. Bà cầm miếng giẻ cứ xoay giở mãi trên chiếc quần, chẳng biết đặt thế nào cho đẹp mắt.

Kỳ cục từ chiá»u đến gần tối cÅ©ng vá xong cái quần. Bà khoan khoái ngá»­a cổ vươn vai. Cắm chiếc kim lên độn khăn, tiện tay vuốt lại đưá»ng ngôi, vén mấy sợi tóc mai vào kẽ tai. Bà giÆ¡ chiếc quần lên ngắm nghía. Cái quần chẳng được vừa lòng, chá»— thì nhăn nheo, chá»— lại phùng phùng. Ãôi chân quần bên hếch lên, bên quặp xuống. Bà Vạn đứng dậy ướm thá»­ vào ngưá»i. Cái quần đã vá nhiá»u lần, nó co lên chỉ bằng ngang bắp chân. Bà lắc đầu chép miệng vứt xuống giưá»ng:

- Thế này có chết ngưá»i không, mất toi cả buổi chiá»u.

Bà ngồi xịu xuống nghÄ© ngợi: ở nhà chỉ cần mặc kín thịt thì thôi. Ãi há»p huyện mà mặc thế này ư? Ngưá»i ta cưá»i chết. Mình là đại biểu cá»§a hợp tác xã, mặc rách rưới quá há» lại bảo: "Chắc cái hợp tác xã bà này má»›i bị thất thu". Thế thì hợp tác còn ra gì nữa? Dại thật! Biết thế này cứ mặc cho xong. Ông ấy lại biết lo xa... mà có ngỠđâu là mình được Ä‘i há»p.

Bà tiếc ngẩn ngÆ¡. Thấy mình lại phụ cả lòng chồng. Ông lão hí há»­ng Ä‘i mua vá», vợ chẳng mặc lại còn bị "dồn" má»™t mẻ nên thân. Lấy nhau ná»­a Ä‘á»i ngưá»i, có bao giá» vợ chồng xô xát, nay chỉ vì bá»™ quần áo mà nên chuyện. CÅ©ng chỉ tại mình cả.

... Ãêm hôm ấy bà Vạn không sao ngá»§ được. Thằng Trí hôm nay ngá»§ ngày nhiá»u nó cứ róc rách mãi không chịu nhắm mắt, bóp nặn hai cái vú mẹ đã teo hết sữa. Bà Vạn lấy tay kéo vú ra ấn đầu nó xuống.

- Ngủ đi, gớm thật!

Muốn Ä‘i má»™t tí mà chẳng tài nào lừa nổi con. Cứ khẽ nhích ngưá»i ra nó liá»n níu lại, rồi chá»™p đầu vú nhai nhằng nhằng. Ông Vạn nằm bên kia đã ngáy khò khò.

Mấy lần bà định gá»i chồng mà không mở miệng được. Ãến lúc sốt ruá»™t không thể nén được nữa, bà đánh bạo hắng dồn mấy cái rồi cất tiếng gá»i:

- Ông Vạn! Ông Vạn ơi! Sang nằm với con, tôi đi đằng này một lúc.

Ông Vạn không thưa, cứ lặng lẽ lần sang giưá»ng vợ. Bà Vạn đứng ngần ngừ định há»i, nhưng lại mở cá»­a ra ngoài. Gió lạnh thốc vào nhà, ông thấy buốt tê cả cổ. Ông động lòng thương vợ: "Rét thế này mà cứ chạy mãi ngoài trá»i. Khổ! Ngưá»i đâu lại có ngưá»i... Cho thế má»›i chừa. Lại không thèm há»i cả...".

Khoảng mưá»i giỠđêm thì bà Vạn quay vá». Chân bước lặng lẽ trong đêm vắng, chỉ có sương mù vá»›i ánh trăng vằng vặc. Bà nghÄ© ngợi lan man: Thế là hết ngày rồi, chỉ còn đêm nay nữa, sáng mai Ä‘i sá»›m. Má»i việc chuẩn bị chẳng đâu vào đâu cả. Quần áo vẫn chưa có. Há»i mượn mấy bá»™ thì chật căng không mặc được. Vợ chồng cÅ©ng chưa bàn bạc vá»›i nhau câu gì, chả nhẽ sáng mai cứ thế này lùi lÅ©i mà Ä‘i. Từ chiá»u đến giá» mấy lần định há»i quần áo hôm ná», mà cứ nhìn thấy "lão ấy" là gá»m gá»m.

Bà Vạn, bá»—ng thấy tức dồn lên cổ, làm gì mà lão ấy không biết mình Ä‘i há»p, vậy mà không hé răng ra há»i được má»™t câu.

Bà Vạn lách cá»­a bước vào nhà, quá» quạng sá» bao diêm đốt đèn. Ba bố con ông Vạn vẫn ngáy phì phò trong màn. Bà lấy tay rÅ© những hạt sương Ä‘á»ng trên quần áo, đảo mắt nhìn quanh nhà. Chợt thấy chiếc áo nâu cá»§a ông Vạn treo trên mắc phồng cá»™m lên. Bà Vạn ngá» ngợ, vá»™i vặn nhỠđèn rón rén bước lại: "à, lão ấy mang vỠđây rồi, cất đâu mà kín thế, gá»›m thật, cứ để tìm mãi...". Bà nắm chặt lấy quai túi, ngưá»i lặng Ä‘i, tim đập thình thình. Bà khẽ bước lại giưá»ng thấy chồng vẫn ngá»§ say. Thằng Trí xoay ra ngoài chăn, nằm tênh hếch, chắc là nó rét lắm. Nhưng bà chưa dám đắp lại, sợ chồng thức giấc. Thấy đã yên trí, bà khẽ lấy cái túi dết xuống, lẻn vào buồng giở ra xem. "Ãầy đủ cả rồi, ông ấy chuẩn bị cho chăn, màn, quần áo, lại cả tiá»n nữa". Bà cảm động tần ngần, tay đặt lên trên túi dết.

Bà đứng dậy mặc thá»­ quần áo. Cứ lúng túng chân xá» mãi không vào ống quần, ngưá»i run bần bật. ánh sáng đèn hoa kỳ chiếu lại, cái quần láng nhẫy nhấp nhánh lên. Bà ngắm nghía thấy quần áo thật là vừa vặn. Tay bà vân vê trên mặt vải. Tá»± nhiên nước mắt ứa ra, ná»—i nghẹn ngào cứ hừng há»±c đưa lên cổ. Bà cắn chặt môi cố kìm lại, để khá»i bật ra tiếng khóc. Hai vai bà rung lên, cảnh vợ lý Cá»±u xé quần áo giữa hôm vợ chồng má»›i cưới nhau. Cái váy đụp cá»§a mẹ để lại, mặc mãi đến ngày Cải cách... những cảnh đó Ä‘á»u sống lại trong giây phút.

Bà đứng ngẩn ra rất lâu, rồi định vào giưá»ng ngá»§, nhưng lại quay ra. Cái quần cứ cá» vào ngưá»i sá»™t soạt. Bà thấy bâng khuâng như hồi Cải cách má»›i được chia nhà. Ãang định cởi ra, đến sáng mai Ä‘i há»p hãy mặc, nằm ngá»§ thế này sợ nó vò nát.

Chợt thằng Trí bị hở chăn rét quá, giật mình thức giấc, nó khóc tru tréo, gá»i mẹ. Ông Vạn vẫn ngá»§ say, bà vá»™i chạy lại:

- à! Mẹ đây, ngủ đi con!

Bà khẽ ghé lưng nằm xuống, những chiếc thang giưá»ng chuyển răng rắc. Bà nhấc thằng Trí ra ngoài, vạch áo cho con bú. Chá»— nằm cá»§a hai mẹ con có vẻ hÆ¡i chật, bà lấy lưng ấn chồng dịch vào trong. Ông Vạn chợt thức giấc.

- VỠrồi à?

Ông vá»™i nhá»m dậy định sang bên kia nằm vá»›i cái Lý, nhưng thấy lạnh ngắt, ông lại đặt mình xuống giưá»ng. Tay quá» phải vợ, vá»™i vàng rụt lại, ngưá»i lặng Ä‘i. Ông nằm ngẫm nghÄ© má»™t lúc, khi tỉnh ngá»§ hẳn má»›i nhận ra: "à! Mặc rồi! Chả chê mãi Ä‘i!". Ãầu óc ông Vạn bá»—ng mông lung quay cuồng. Cả cuá»™c Ä‘á»i tá»§i nhục đắng cay hiện lên... Bây giỠông có nhà, có trâu... Vợ con có quần áo má»›i... Bà Vạn nằm bên cạnh cÅ©ng Ä‘ang thổn thức. Ông ngập ngừng há»i vợ:

- Mặc rồi à?

- ...

- Có vừa không?

- Vừa!

Không khí lặng đi, chỉ có nhịp thở với tiếng chụt chụt mút bú của thằng Trí. Mùi hồ vải thơm phảng phất, man mát.

- Ngày mai đi sớm à?

- ừ, đi sớm!

- Ãến đấy mạnh bạo mà phát biểu, đừng có im ỉm như miệng hến thì chán chết.

Một lúc lâu, bà Vạn lại dặn chồng:

- Mai ông nhớ nhắc tổ cày lại chân ruộng đồng Na lượt nữa. Năm nay phải làm kỹ hơn năm ngoái đấy.

- Biết rồi!

Ãnh trăng luồn qua khe hở chiếu vào chiếc màn, gió lay động rung rinh. ánh sáng quệt Ä‘i quệt lại, nghịch ngợm như hai đứa trẻ nhà ông Vạn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #160  
Old 20-05-2008, 11:58 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bạn Viết Cũ
Tác giả: Nguyễn Khải

1

Khi ông già đó tá»›i tòa báo lần thứ ba thì các nhân viên ở Ban Trị sá»± cá»§a báo đưa mắt nhìn nhau, có ý há»i: nên nói vá»›i ông ấy như thế nào để ông khá»i đến nữa. Nhìn tướng ngoài ai cÅ©ng biết ông là má»™t cán bá»™ Nhà nước đã nghỉ hưu, mặt mÅ©i hiá»n lành, nhẫn nhục, nhìn ai cÅ©ng như hÆ¡i mỉm cưá»i, cái cưá»i làm quen, cầu thân cá»§a nhiá»u ngưá»i già. Tất nhiên không phải là má»™t ngưá»i già cá»§a Hà Ná»™i. Ông mặc cái áo dạ Ä‘en dài gần chấm gối, đã bạc đã cÅ©, quần ka-ki mầu xám và Ä‘i đôi giầy vải, đế cao su Ä‘en, luôn ôm bên ngưá»i má»™t cái cặp da căng phồng. Lần đầu há»i, ông đến có việc gì, ông trả lá»i ấp úng: "Tôi chá» má»™t ngưá»i bạn". Những ngưá»i như thế đến tòa báo chá» má»™t ai đó cÅ©ng là thưá»ng, ngày nào chả có. Nên không ai há»i thêm. Ông ta ngồi khoảng chừng má»™t tiếng, nhìn ai cÅ©ng như có hÆ¡i quen biết, khẽ nghiêng đầu và cưá»i mỉm, những ngưá»i kia cÅ©ng gật đầu chào lại, vẻ mặt thản nhiên vì hỠđâu có biết ông là ai. Lần thứ hai cách đó vài ngày, ông cÅ©ng vẫn chào má»i ngưá»i rất lá»… phép rồi ngồi vào cái ghế đẩu kê ở góc phòng khách. Nhân viên tòa báo tá»›i má»i ông ngồi ghế có lót bá»c và rót má»™t tách trà má»›i pha. Ông chỉ hÆ¡i nhổm ngưá»i cảm Æ¡n rồi vẫn ngồi nguyên chá»— cÅ©, vẫn nhìn chăm chú tất cả, những bức tranh treo trên tưá»ng và những nhân viên mặc sang trá»ng Ä‘ang làm việc ở phòng bên qua lá»›p kính, nhìn chăm chú lắm, nếu không có nụ cưá»i hiá»n lành thì cái sá»± chăm chú ấy là rất đáng ngá». Lần này là lần thứ ba, mấy ngưá»i cá»§a báo còn chưa biết xá»­ trí ra sao thì má»™t anh trong Ban Biên tập Ä‘i ngang qua biết chuyện liá»n bước vào nói vá»›i ông già rất lá»… phép: "Thưa bác, bác đến báo đưa bài, há»i bài hoặc cần gặp ai để cháu giúp?". Ông lão nhìn ngưá»i há»i rất thân thiết, nói nhá» nhẹ: "Tôi chá» gặp mấy ngưá»i quen cÅ©" - "Thưa bác, là những anh nào ạ?" - "Anh VÅ© Tú Nam còn làm ở đây không?" - "Chắc đã lâu lắm bác không đến báo, chú VÅ© Tú Nam từ lâu không làm ở báo nữa ạ" - "Thế anh Nguyá»…n Văn Bổng?" - "Bác Bổng cÅ©ng vá» hưu lâu rồi ạ. "Quả thật ông này chả há» biết má»™t tí gì vá» Há»™i Nhà văn những năm gần đây. Là há»™i viên thì không phải rồi mà cÅ©ng không thể là ngưá»i Hà Ná»™i. Ngưá»i Hà Ná»™i đã là trí thức như gương mặt ông này, dẫu làm những nghá» chả liên quan gì đến viết lách vẫn biết má»i sá»± đã xảy ra ở Há»™i Nhà văn, nhiá»u ngưá»i con biết rành rẽ hÆ¡n các há»™i viên ở xa nữa. Ông này là ai nhỉ? Chưa kịp há»i gì thêm thì ngưá»i kia đã nói tiếp, thì thào, thá»§ thỉ, lại như có chút xúc động trong giá»ng nói thì phải. Anh nhà báo vừa nghe vừa đưa mắt nhìn qua cánh cá»­a sắt, hình như anh cÅ©ng Ä‘ang chá» ai tá»›i, lỡ bước vào há»i má»™t câu, không chừng phải ngồi vá»›i ông này cả giá». "Cách đây đã mấy chục năm tôi còn là cá»™ng tác viên cá»§a báo, thỉnh thoảng cÅ©ng có má»™t truyện ngắn được đăng. Má»—i lần đến tòa soạn các anh ở báo coi như ngưá»i trong nhà". Anh nhà báo cưá»i gượng gạo, mắt vẫn đảo nhìn ra ngoài: "Cái năm ấy chắc bá»n cháu còn Ä‘ang há»c tiểu há»c". Ông già lại nói: "Má»™t Ä‘á»i ngưá»i nghÄ© cÅ©ng nhanh, anh nhỉ? Chỉ má»›i đây thôi mà đã là má»™t kiếp khác rồi". Ngưá»i tiếp chuyện vẫn cưá»i gượng ép, trả lá»i lấy lệ, mắt vẫn nhìn nhá»›n nhác nÆ¡i khác: "Vâng, vâng đúng thế". Ngưá»i kia lại nói: "CÅ©ng còn may đưá»ng phố này, cái nhà này tuy thay đổi nhưng vẫn là nó, nhìn từ xa tôi vẫn nhận được ra nó. Có Ä‘iá»u cái nhà cÅ© thì thấp và tối, bây giá» thì cao hÆ¡n nhiá»u, nhìn vào đâu cÅ©ng sáng". Anh nhà báo đứng vá»™i lên, cáo lá»—i: "Cháu có việc phải ra ngoài, bác cứ ngồi đây chÆ¡i, có ai há»i bác cứ bảo đợi cháu có việc, cháu là Nhật Vinh". Ông già cÅ©ng đứng lên theo, nắm lấy tay anh nhà báo, chắc cÅ©ng là nhà văn, nhà thÆ¡ gì đây, đã hiểu rõ ná»—i lòng cá»§a ông, đã đưa tay ra để ông có cá»› trả lá»i, có cá»› ngồi lại, có cá»› đến nữa.

2

Truyện ngắn đầu tiên anh viết năm anh má»›i 35 tuổi. Năm ấy anh là cán bá»™ tuyên huấn cá»§a nông trưá»ng Má»™c Châu sau 15 năm là lính. Vợ anh là cô giáo dạy văn cấp 3 ở Hà Ná»™i. Vợ chồng anh đã có hai con, má»™t trai má»™t gái, trai lên bảy, gái lên năm. Anh vá» Hà Ná»™i há»c Nghị quyết cá»§a Trung ương và dá»± má»™t số cuá»™c há»p cá»§a Bá»™ Nông trưá»ng khoảng ná»­a tháng. Trong ná»­a tháng, ngày Ä‘i há»p, tối vá» trông con gái Ä‘ang lên sởi để bà ngoại được nghỉ, vừa đặt bút viết thá»­ má»™t truyện ngắn vá» má»™t cặp vợ chồng ở nông trưá»ng. Mối tình cá»§a há» cÅ©ng gần giống như mối tình cá»§a vợ chồng anh hồi má»›i quen nhau thá»i còn đánh Pháp. Há» sống vá»›i nhau, thương yêu nhau, cãi cá» nhau, nuôi dạy con cái cÅ©ng giống hệt gia đình anh nhưng vui hÆ¡n, lắm chuyện hÆ¡n và có nhiá»u chuyện buồn hÆ¡n. Viết vá» ngưá»i như viết vá» mình, lại có khoảng cách vừa phải để ngẫm nghÄ©, để ngắm nghía nên anh viết rất nhanh, hÆ¡i văn tá»± nhiên, chân thật, có Ä‘oạn tá»± mình bật cưá»i thành tiếng, có Ä‘oạn cÅ©ng muốn ứa nước mắt. Ãêm viết mấy trang cuối thì con bé đã hết sốt, mụn sởi đã má»c xuống chân, đòi ăn cháo và đêm ngá»§ rất ngoan nên cái mừng cá»§a ngưá»i cha trông con Ä‘au sắp khá»i cá»™ng vá»›i cái mừng cá»§a ngưá»i viết đã lia bút tá»›i phần kết khiến ngòi bút như bay trên trang giấy, nhìn không còn rõ nét chữ nữa. Vợ anh nằm ôm con trong chăn, lát lát lại mở choàng mắt, há»i bằng cái giá»ng ngái ngá»§: "Anh định viết hết đêm à?" - "ừ, viết cho xong để lây nhây sốt ruá»™t lắm". Vợ cưá»i khẽ sau lưng con: "Nói cứ như ông nhà văn thá»±c thụ". Chồng cưá»i nhưng vẫn không ngừng tay: "Biết đâu đấy! Cô đừng có cưá»i mà rồi hối!" Giá»ng cá»§a vợ đã tỉnh hẳn nhưng vẫn là giá»ng đùa: "Thì bố em đã nói em có số lấy chồng là văn nhân mà".

Trước ngày vá» nông trưá»ng anh đèo con trai đến tòa báo Văn nghệ để gá»­i bài. Trong thư ghÄ© rõ địa chỉ mà cả tháng sau vẫn chưa nhận được thư trả lá»i được hay chưa được. Tết được vá» Hà Ná»™i má»™t tuần ăn tết vá»›i vợ con, trá»i rất rét vẫn đèo con trai phía sau lượn lại trước tòa báo mà chưa quyết định được dứt khoát là nên vào há»i hay không nên vào. Vì cÅ©ng sợ nếu nhà báo trả lá»i là chưa đăng được có phải mất vui cả mấy ngày tết không. Hy vá»ng thêm má»™t ngày vẫn tốt hÆ¡n là thất vá»ng hoàn toàn. Thằng bé lên bảy, há»c lá»›p hai nhưng đã rất khôn, nó ngồi phía sau há»i: "Tại sao bố không vào há»i bài cá»§a bố? Bố sợ các bác ấy mắng à?". Anh không trả lá»i, nó lại há»i: "Bố buồn à". Anh phì cưá»i: "Hai con khá»e và ngoan là bố vui lắm". Rồi anh nói thêm, chắc thằng bé chưa thể hiểu: "Bố vui buồn vì các con chứ ai lại buồn vui vì cái chuyện văn chương vá»› vẩn". Truyện ngắn ấy được tòa soạn xếp vào loạt truyện dá»± thi truyện ngắn hay cá»§a báo năm 60, khi kết thúc nó được Ban giám khảo tặng giải Nhì. Cô vợ bảo chồng: "Ãá»c trên báo hay hÆ¡n Ä‘á»c trên bản viết tay nhiá»u. Các bạn em phục anh lắm, không chừng anh thành nhà văn thật cÅ©ng nên". Anh chồng vênh bá»™ mặt đầy râu, nói tỉnh bÆ¡: "Chồng nói không tin lại thích tin ngưá»i ngoài".

3

Trong mưá»i năm hầu như năm nào anh cÅ©ng có má»™t hoặc hai truyện ngắn đăng trên báo. Tên anh đã được chỠđợi trong giá»›i văn cá»§a Hà Ná»™i và những ngưá»i yêu thích văn há»c trong ngành giáo dục. Các con lá»›n dần lên, nghÄ© là đã đến lúc nhàn nào ngá» vợ anh má»—i năm má»™t yếu Ä‘i vì chứng bệnh nan y cá»§a phụ nữ. Dẫu Ä‘au yếu chị vẫn không bá» dạy, vẫn chăm lo má»i việc để ngưá»i chồng đỡ phải Ä‘i vá» nhiá»u lần Má»™c Châu - Hà Ná»™i. Anh đã ngoài bốn chục tuổi, thuở trẻ anh có đủ thứ bệnh, toàn là những bệnh do chiến tranh để lại. Càng có tuổi các bệnh cÅ© như mất dần, mưá»i năm không ốm má»™t ngày nào, không Ä‘i bệnh viện má»™t lần nào, vào bệnh viện chỉ để trông vợ ốm vá»›i con Ä‘au. ở nông trưá»ng thì việc Nhà nước, việc nhiá»u ngưá»i ít, làm đủ má»i việc, không còn thì giá» ngồi ăn ngồi thở. Vá» nhà thì việc gia đình, vợ vừa bận vừa ốm Ä‘au, những công việc lá»›n trong nhà Ä‘á»u phải đợi ngưá»i đàn ông vá» thu xếp. Giá»i nhà, quét vôi, làm lại đưá»ng dây Ä‘iện, làm gác xép cho con lá»›n có chá»— ngồi há»c, khách đến có chá»— ngá»§ qua đêm. ÃÆ°á»ng từ Má»™c Châu vá» Hà Ná»™i có lần Ä‘i xe cá»§a nông trưá»ng, nhiá»u lần chỉ Ä‘i xe đạp, cái xe không chắn bùn, không chắn xích, không chuông, không cả phanh, trần trụi, gày guá»™c như ông già cởi truồng, đèo lặc lè phía sau nào gạo, nào ngô, đỗ, khoai đã xắt má»ng phÆ¡i khô, phía trước thì các bị cói lá»›n nhá» nhét đầy cà mèn đựng mỡ, thịt rừng đã sấy khô, măng khô và cả á»›t đã nghiá»n thành bá»™t phÆ¡i khô. Phần cá»§a anh có má»™t ít, phần mua lại cá»§a anh em má»™t ít, Hà Ná»™i cái gì chả có nhưng đắt; đặc sản cá»§a rừng lại càng đắt. Tất cả những nông ná»—i ấy, những tính toán ấy Ä‘á»u vào truyện cá»§a anh cả. Những nhân vật cá»§a anh ngưá»i nào cÅ©ng vất vả, cÅ©ng có bao nhiêu lo nghÄ©, toàn những lo vặt vãnh cá»§a Ä‘á»i thưá»ng nhưng không ai buồn, không có ai mất lòng tin vào ngày mai, cái buồn cái khổ và bao nhiêu hy vá»ng hư có thá»±c có như chảy vào, thấm vào má»—i trang giấy viết, thấp thoáng giữa những dòng chữ, trong từng con chữ nên câu văn, chữ dùng chả có gì là đặc sắc, là hiếm quý mà vẫn quyá»…n rÅ© ngưá»i Ä‘á»c. Ãá»c chuyện cá»§a ngưá»i mà như được nhìn lại Ä‘á»i mình, lại là má»™t cái nhìn đã tỉnh táo, đã vượt khá»i cái bá» bá»™n, vật vã cá»§a má»—i ngày để nhìn được xa hÆ¡n, cao hÆ¡n, nhẹ nhõm hÆ¡n.

4

Trong 17 năm anh viết được khoảng hai chục truyện ngắn và bút ký. Truyện đầu tiên anh viết trong má»™t đêm có tiếng nói mê cá»§a con lá»›n, tiếng khóc u Æ¡ cá»§a đứa nhá» và cái giá»ng ngái ngá»§ cá»§a vợ lát lát lại giục anh ngừng viết để vào nằm vá»›i hai con. Mưá»i tám năm sau, năm 78 anh viết truyện ngắn "Tiá»…n con Ä‘i xa", chưa nghÄ© tá»›i chuyện gác bút không dè lại là cái truyện ngắn cuối cùng. Anh vẫn ngồi viết trong gian nhà cÅ©, trên cái bàn má»™c kê giữa hai cái giưá»ng đôi. Cái bàn đã trở lại mặt má»™c cá»§a tấm ván ép hai góc bàn mép ván đã bật khá»i Ä‘inh đóng vênh cong lên. Vẫn là đồ đạc cÅ©, không thêm má»™t cái gì. Chỉ có thêm cái bàn thỠđóng ở phía trên bàn viết, đặt ba tấm hình lồng trong khung kính, hình giữa là mẹ vợ, hình bên trái là vợ, hình bên phải là con trai. Ba thế hệ Ä‘á»u buồn bã chứng kiến ngưá»i đàn ông tóc đã bạc sá»›m sống lá»§i thá»§i trong gian nhà trở nên quá rá»™ng, nấu má»™t soong cÆ¡m nhá», kho má»™t niêu cá nhá» và ngồi ăn má»™t mình, ngá»§ má»™t mình và đêm viết má»™t mình. Anh vẫn ngồi viết tá»›i khuya bên cái giưá»ng trống vẫn chưa buông màn, không có tiếng động nào ngoài tiếng ngòi bút sắt cạo soàn soạt lên mặt trang giấy xấu.

Năm 70 con trai anh 17 tuổi, vừa tốt nghiệp trung há»c phổ thông nhưng không thi vào đại há»c mà muốn tòng quân làm nghÄ©a vụ ngưá»i trai thá»i chiến. Nhà con trai má»™t, thằng bé lại tháo vát và há»c giá»i, đã có thể thay bố làm ông chá»§ nhá» cá»§a gia đình. Ãi rồi vá» lại há»c cÅ©ng chả sao. Chỉ sợ có Ä‘i mà không thể vá» thì cái phần còn lại cá»§a gia đình sẽ phải sống như thế nào? Mẹ nó nói thế rồi khóc. Ngưá»i bố cÅ©ng nghÄ© thế nhưng anh đã là ngưá»i lính thá»i đánh Pháp, anh lại còn là ngưá»i viết, anh sẽ còn dám viết gì tiếp nếu anh không á»§ng há»™ má»™t nguyện vá»ng rất đẹp cá»§a lứa tuổi nó khi đất nước còn chưa dứt tiếng súng? Nên anh đã nói, hãy để con tá»± quyết định, nó có danh dá»± cá»§a nó, cá»§a thế hệ nó, không má»™t ai có quyá»n ngăn cản, kể cả bố mẹ. Thằng bé lên đưá»ng đầu năm 71, qua thư gá»­i nó đã có mặt ở nhiá»u chiến trưá»ng, tá»›i tháng 3 năm 1975 thì nó hy sinh ở Plây Cu. Tin thằng bé hy sinh mãi cuối năm 1975 gia đình má»›i biết. Mẹ nó đã không còn đủ nghị lá»±c để chống chá»i vá»›i bệnh tật cá»§a mình, nằm liệt khoảng hai tháng rồi mất giữa năm 1976. Bà ngoại nó mất vào cuối năm má»›i 70 tuổi. Cuối năm 1977 con gái Ä‘i lấy chồng. Hai đứa yêu nhau từ những năm còn há»c ở trưá»ng trung cấp sư phạm. Khi chúng nó xin vá»›i anh được làm hôn lá»… vào cuối năm, cÅ©ng là cưới chạy vì mẹ chồng Ä‘ang Ä‘au nặng, khó mà sống qua được vụ rét, anh cÅ©ng giận. Nhà Ä‘ang có bao nhiêu là chuyện buồn mà con gái chỉ nghÄ© đến cái vui riêng cá»§a nó sao? NghÄ© thoáng thế rồi lại tá»± nhá»§, mình là ngưá»i viết văn, dẫu viết nghiệp dư vẫn là ngưá»i viết, thì không thể nghÄ© nông cạn như má»i ông bố khác được. Má»—i lứa tuổi Ä‘á»u có cái vui cái buồn riêng, không hoàn toàn giống nhau. Những buồn vui cá»§a tuổi trẻ Ä‘á»u hướng vá» tương lai, hướng vá» Ä‘oạn Ä‘á»i còn lại cá»§a chúng nó. Con gái chá»n chồng còn quan trá»ng hÆ¡n đứa trẻ chá»n cá»­a để sinh ra. Chá»n cá»­a sinh là ông giá»i chá»n, hay giở cÅ©ng chỉ trong khoảng mươi lăm năm. Còn chá»n chồng là tá»± mình chá»n, hay dở phải chịu suốt má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Mình buồn rồi mình chết, không sao cả. Buá»™c con gái phải buồn theo mình để lỡ mất vận may, ai sẽ san sẻ vá»›i nó những cái Ä‘au khổ sau này? Lúc đầu cả hai đứa Ä‘á»u có vẻ sợ vì mặt bố trở nên ngỡ ngàng, căng thẳng. Tá»± chúng cÅ©ng cảm thấy có lá»—i vì đã nói cái chuyện riêng cá»§a chúng nó vào cái lúc rất không nên nói. Nhưng chỉ má»™t lúc sau các nếp nhăn trên mặt ngưá»i bố như dãn dần ra, ông nhìn hai đứa rất âu yếm rồi nói nhá»: "Bố bằng lòng. Còn má»™t tháng nữa, phải không? Chỉ tiếc nếu mẹ còn sống thì chúng mày cÅ©ng đỡ vất vả".

Anh đã viết đúng như thế, không thêm bá»›t má»™t tí gì, nghÄ© là má»™t chuyện buồn nhưng lại không hẳn là buồn, má»™t nhà phê bình đã viết thế. Ngưá»i sống vẫn phải tiếp tục sống vá»›i những công việc cá»§a hôm nay, cá»§a ngày mai. Trong cái vui lấp ló nhiá»u cái buồn vì chiến tranh vừa kết thúc, vết thương chưa kịp kín miệng nhưng những ngưá»i còn sống buá»™c phải cưá»i, phải vui vá»›i cái Ä‘ang tá»›i.

5

Khoảng vài ngày sau, ông già mang cặp, bạn viết lâu năm cá»§a báo, lại lò dò đến. Lần này không đợi ai há»i, ông đến trước má»™t nhân viên cá»§a báo nói thầm thì: "Xin chị tha lá»—i, tôi muốn được gặp anh Nhật Vinh. "Má»™t lát sau Nhật Vinh từ trên lầu chạy xuống, thấy ông già Ä‘ang ngồi chỠở phòng khách, anh há»i mừng rỡ như hỠđã quen nhau từ lâu: "Bác chá» cháu đã lâu chưa?". Ông lão đứng dậy: "Thưa, tôi cÅ©ng vừa tá»›i, tôi đến để chào anh, ngày mai tôi vá» dưới tỉnh". Nhật Vinh nói: "Sáng nay cháu rá»—i, hai bác cháu ta ra quán uống ly rượu chia tay". Nhật Vinh gá»i hai ly cô nhắc Pháp và má»™t đĩa gá»i ngó sen. Ông già há»›p má»™t chút rượu vẫn cầm ly trên tay, lòng mắt đã bạc nhìn mông lung ra phía đưá»ng. Nhà báo trẻ há»i: "Lần này bác có gá»­i cho báo truyện má»›i nào không?". Ông già đặt ly rượu nói ngậm ngùi: "Tôi viết không được nữa anh ạ. Xưa kia tôi sống vá»™i vã, căng thẳng vá»›i rất nhiá»u dá»± tính, nhiá»u hy vá»ng, chả là má»i sá»± má»›i chỉ bắt đầu. Có ý tưởng gì hay là viết được ra liá»n, câu chữ Ä‘uổi nhau ở đầu ngòi bút, ngăn không nổi, chữ nào cÅ©ng tươi, cÅ©ng xanh như má»›i được dùng lần đầu... Còn bây giá», tôi hoàn toàn tá»± thả lá»ng, dập dá»nh ná»­a thức ná»­a ngá»§, trôi theo con theo cháu, không phải lo bất cứ việc gì, cÅ©ng không hy vá»ng cho riêng mình bất cứ cái gì. Ãã nghÄ© ngưá»i không còn gì để lo, không còn việc gì để làm, rá»—i rãi cả ngày cả tháng thì ngồi viết bao lâu cÅ©ng được, ngồi viết cả năm, cả nhiá»u năm cÅ©ng vẫn được. Nào ngá» không còn chữ để viết, chúng đã trốn đâu mất sạch. Chỉ viết được Ä‘oạn mở đầu, chuyện nào cÅ©ng chỉ viết được vài dòng mở đầu. Sao thế nhỉ? Mãi lâu vá» sau tôi má»›i hiểu, khi mình không còn gì để buồn, để lo, để hy vá»ng nữa thì chữ nghÄ©a cÅ©ng héo dần, chết dần. Bây giá» thì chúng đã chết cả loạt rồi, chúng chết trước tôi má»›i Ä‘au chứ!".

Khi Nhật Vinh há»i, hai bác cháu còn cÆ¡ há»™i gặp nhau lần nữa không, thì ông già nhấp nháy nhìn anh, trong mắt như có ngấn nước: "Chắc là không bao giá». Tôi đã ngoài bẩy chục rồi, dẫu còn sống cÅ©ng khó có việc buá»™c được tôi lên Hà Ná»™i lần nữa. Tá» báo cá»§a các anh ấy mà, nó gói ghém nhiá»u Ä‘á»i ngưá»i nhiá»u Ä‘á»i văn lắm đấy. Những Ä‘á»i văn thăng trầm, vất vả cá»§a má»™t cái nghiệp làm ngưá»i. Không có những cuá»™c Ä‘á»i ấy đổ vào cho báo làm sao nó sống được tá»›i tận hôm nay.

Ông lão đã Ä‘i được má»™t lúc nhà báo trẻ má»›i chợt nhá»› anh chưa từng há»i tên ông ta. Ông ta tên gì nhỉ, có bút danh là gì nhỉ, đã viết những truyện ngắn nào nhỉ? Vì anh không há»i nên ông già cÅ©ng không nói. Má»™t bạn viết có má»™t lai lịch hÆ¡i đặc biệt đã chạm vào tay nhưng anh đã không nắm giữ lấy nên ông ta lại lặng lẽ chuồi Ä‘i vào cõi vô danh.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™