Cường giả như vậy chỉ cần mấy chiêu đã có thể giết mình. Mình có cần vì hoàng thất như vậy mà liều mạng hay không?
- Không biết tiền bối đến Đại Vận ta có chuyện gì? Nếu cần Lăng Trung Thiên ta, Lăng Trung Thiên nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ!
Lăng Trung Thiên mở miệng gọi Lam Thông là tiền bối không phải bởi vì tuổi, mà bởi vì thực lực! Lam Thông so với Lăng Trung Thiên không lớn hơn là mấy, nhưng đối mặt với Lam Thông, Lăng Trung Thiên chỉ có thể gọi là tiền bối.
- Ta tới nơi này, giúp lão đệ tiêu diệt hoàng tộc các ngươi. Không biết ngươi có nguyện ý giúp đỡ hay không?
Khi Lam Thông nói ra câu này, hắn đã dùng kiếm linh phát ra. Tất cả mọi người tại Đô Thành đều nghe rõ câu nói này.
Câu nói cuồng ngạo như vậy, chuyện điên cuồng như vậy, sợ là trong thiên hạ cũng chỉ có Lam Thông có thể làm được! Lão đệ của Lam Thông là ai? Hắn có quan hệ thế nào với Đại Vận?
Lăng Trung Thiên điều động kiếm quang bay xuống đất. Hắn không dám đứng trên không trung nói chuyện với Lam Thông. Cao thủ đều rất để ý tới điều này. Nếu như đứng trên không trung nói chuyện với Lam Thông, vậy có khác nào không tôn trọng.
Bay xuống đất, Lăng Trung Thiên không lựa chọn giữ khoảng cách với Lam Thông. Hắn trực tiếp bay về phía Lam Thông. Đối với cấp bậc cường gia như bọn họ mà nói, một ngàn mét hay hai ngàn mét căn bản không có ý nghĩa. Chỉ nhìn kiếm linh hủy thiên diệt địa của Lam Thông, nếu như Lam Thông muốn giết người, kiếm linh quét ngang, chớp mắt đã có thể hủy diệt hơn trăm ngàn người!
Nếu như Lam Thông muốn giết hắn, kiếm linh vừa ra Lăng Trung Thiên muốn chạy trốn cũng khó. Tuy nhiên xem biểu hiện biểu hiện bây giờ, chỉ cần mình không lên tiếng làm Lam Thông tức giận, hẳn Lam Thông sẽ không đột nhiên khai đao đối với hắn.
Ngạo kiếm Lam Thông, hắn là một kẻ hung ác, thậm chí là một người không nói lý lẽ. Tuy nhiên người quen thuộc với Lam Thông hoặc là người biết Lam Thông đều hiểu rõ. Bình thường chỉ cần ngươi không trêu chọc hắn, hắn sẽ không đột nhiên không có lý do mà tìm ngươi để gây sự.
Sau khi Lăng Trung Thiên hạ xuống đất, hắn nhìn về phía Lam Thông. Bộ dạng của Lam Thông vẫn giống như hai mươi hai năm trước không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng khi Lăng Trung Thiên nhìn về phía người được Lam Thông gọi là lão đệ, đang đứng phía sau Lam Thông, cho dù hắn là Lục Tiên cửu giai, thoáng chốc, trong lòng liền kinh sợ!
- Là... Là ngươi! Không ngờ ngươi không chết!
So với Ngạo kiếm Lam Thông xuất thế lần nữa, Lăng Trung Thiên càng khiếp sợ hơn trước sự xuất hiện của Âu Dương!
Sinh Tử Cảnh! Vừa vào Sinh Tử Cảnh, liếc mắt một cái nhìn rõ giờ chết! Từ khi Tỏa Yêu Tháp xuất hiện, từ khi Sinh Tử Cảnh xuất hiện, chưa từng có người nào có thể tiến vào mà còn sống sót đi ra. Nhưng hôm nay lại có người phá vỡ ma chú này! Gia hỏa thần kỳ này đã từng phá vỡ ma chú bán yêu giả! Lẽ nào hắn sinh ra ở thế giới này chính là để kết thúc tất cả ma chú sao?
Theo tiếng nói của Lăng Trung Thiên vang lên, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Âu Dương đang đứng phía sau Lam Thông. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Lam Thông cường thế khiến người ta không để mắt đến sự tồn tại của Âu Dương. Nhưng bây giờ nhìn thấy có người có thể khiến Lăng Trung Thiên kinh hãi tới mức như vậy, mọi người đã bắt đầu chú ý đến Âu Dương.
- Nguyên soái!
Âu Dương quay về Lăng Trung Thiên ôm quyền mỉm cười. Đối với Lăng Trung Thiên, trong lòng Âu Dương vẫn cảm thấy bội phục. Một Đại nguyên soái tam quân tọa trấn, rong ruổi nơi sa trường. Tuy rằng Lăng Trung Thiên đã cho hắn sựđả kích không nhỏ, nhưng nếu như không nhận được di vật do Lăng Trung Thiên đưa cho hắn năm đó, nói không chừng cả cuộc đời này Âu Dương cũng không có cơ hội tiếp xúc với tu luyện. Chỉ sợ hắn cũng không trải qua nhiều huyền bí sau đó.
- Thật không ngờđược, lời quốc sư nói thật sự không sai. Ngay cả Sinh Tử Cảnh cũng không lấy được tính mạng của ngươi!
Lăng Trung Thiên cảm thụ khí tức trên người Âu Dương. Nói thật tuy Âu Dương che giấu rất tốt, nhưng Lăng Trung Thiên vẫn có thể cảm ứng được khí tức lục giai của hắn.
Bốn năm rưỡi, từ tứ giai đạt tới lục giai. Tốc độ của Âu Dương không tính là nhanh, tuy nhiên bất luận tốc độ trưởng thành của hắn thế nào, hắn có thể từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra đã phá vỡ tất cả ma chú trong quá khứ.
- A...
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, trong hoàng thành lại có bốn, năm người đạp gió bay ra. Người đi đầu trong năm người này chính là Vương Phong Minh đã từng bị Âu Dương sỉ nhục!
Lúc này Vương Phong Minh đã thay đổi không nhỏ. Đầu tiên là về mặt thực lực. Thực lực thất giai không tính là cao cũng không tính là thấp. Bốn năm từ ngũ giai đạt tới thất giai, xem ra nếu như không có kỳ ngộ gì, hắn căn bản không có khả năng tiến vào Chân Linh Giới. Tuy nhiên cho dù không có cách nào tiến vào Chân Linh Giới, nhưng làm bậc chí tôn của một quốc gia quả thật cũng là một lựa chọn tốt.
So với sự ngông cuồng của bốn năm trước, hiện tại Vương Phong Minh đã có biến hoá rất lớn. Lúc này phóng tầm mắt nhìn ra, Vương Phong Minh khiến người ta có một loại cảm giác thâm trầm nội liễm. Nhìn Vương Phong Minh bay tới, Âu Dương biết gia hoả này có biến hóa thật sự không nhỏ. Tuyệt đối không phải là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa chỉ khích tướng liền xông lên như trước kia nữa.
- Chính là tiểu tử kia sao?
Nhìn thấy ánh mắt Âu Dương nhìn chằm chằm vào Vương Phong Minh, Lam Thông cũng phán đoán ra người này hẳn là Vương Phong Minh có quan hệ với cửa hàng rèn bị trưng thu kia.
Vương Phong Minh dẫn người hạ xuống phía trên tường thành. Bọn họ khôngcó can đảm như Lăng Trung Thiên, tiến về phía trước đối mặt với uy thế cấp hủy thiên diệt địa của Lam Thông. Chỉ cần nhìn kiếm linh của Lam Thông biến ảo đâm thẳng vào mây xanh, Vương Phong Minh đã bị kinh sợ đến mức nói không ra lời.
Sở Tương Hợp trâu bò sao? Điều này không cần phải nghi ngờ. Nhưng Sở Tương Hợp là Huyễn Thuật Sư. Thời điểm hắn động thủ tuyệt đối không thể thoáng cái đã chấn động thiên địa giống như kiếm linh của Lam Thông.
Huyễn Thuật Sư chủ yếu dựa vào công kích tinh thần linh hồn. Cho nên cấp bậc như Sở Tương Hợp ra tay, Huyễn Trận vừa mở ngươi có thểđã bể nát linh hồn chết mà không biết tại sao.
- Âu Dương!
Đi tới nơi này, Vương Phong Minh liếc mắt liền nhìn thấy Âu Dương đang đứng ở trước người Lam Thông! Giờ này phút này đột nhiên nhìn thấy Âu Dương hẳn đã chết từ hơn bốn năm trước, Vương Phong Minh có cảm giác như mình đang nằm mơ.
- Âu Dương!
Không chỉ có Vương Phong Minh, khi Vương Minh Phong vừa mở miệng, nhóm người phía sau Vương Phong Minh đã nhận ra sự tồn tại của Âu Dương! Lúc này những người phía sau Vương Phong Minh đều là những người có quan hệ vô cùng tốt với hắn trong Lăng Hoa biệt viện ngày trước. Thậm chí có cả Minh Khâm người đã dẫn đầu đoàn người tới đại náo hoàng thành sau đó bị Lăng Trung Thiên doạ chạy.
Tuy nhiên không có ai trong số bọn họ từng nghĩ tới, người bịĐại Vận mắng là tội nhân bốn năm trước thậm chí có một ngày sẽ xuất hiện lần nữa tại Đại Vận!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngay cả Sinh Tử Cảnh cũng không giết chết được hắn. vậy hắn không phải là quái vật sao?
- Hoàng tửđiện hạ... A không, hẳn phải gọi ngài là Thái tửđiện hạ mới đúng. Từ biệt gần năm năm, mỗi giờ mỗi khắc Âu Dương đều ghi nhớ uy phong của Thái Tửđiện hạ năm đó!
Giọng điệu của Âu Dương có chút quái gở. Nói thật ngày hôm nay hắn tới chính là để hỏi tội. Người nhà của Lưu Hồng Xương biến mất khẳng định có quan hệ rất lớn với Vương Phong Minh.
0 Hừ hừ, không thể tưởng tượng được. Ngay cả Sinh Tử Cảnh cũng không vây chết được ngươi!
Lần này Vương Phong Minh không bởi vì một câu nói khiêu khích của Âu Dương mà phẫn nộ như lần trước. Đại thần Lam Thông đứng ở đó. Nếu như Vương Phong Minh thật sự dám ăn nói ngông cuồng, ai dám bảo đảm Lam Thông có thể một tát đập chết hắn hay hông?
Ngay cả một cửu giai như Lăng Trung Thiên ở trước mặt Lam Thông cũng phải đàng hoàng. Hắn chỉ là một thất giai. Đừng thấy hắn là Thái tử, trước mặt cường giảđẳng cấp như Lam Thông, loại Thái tử như hắn thật chẳng khác gì cái dép của trẻ con, muốn đá khi nào thì đá khi đó.
- Vương Phong Minh! Ta không muốn nhiều lời vô nghĩa với ngươi. Hôm nay ta tới đây chỉ hỏi ngươi một chuyện. Người nhà của Lưu Hồng Xương đang ở đâu?
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ về phía Vương Phong Minh. Lúc này, Vương Phong Minh là Thái tử trong mắt người khác, nhưng trong mắt hắn lại không đáng một xu. Âu Dương là một người hiểu cách dựa thế. Lúc này có Lam Thông làm hậu thuẫn, nếu như không giải quyết tất cả, vậy sau này còn có cơ hội hay không?
- A...
Phía xa, có một bóng người bay xuống đất. Người này toàn thân cũng có kiếm quang màu bạc bao quanh. Từ kiếm quang có thể biết được người này cũng tuyệt đối là một cường giả siêu cấp!
- Âu Dương!
Lại là một tiếng thét kinh hãi. Sau đó kiếm quang kia tan ra. Tuy nhiên khi kiếm quang tan đi, không ngờ vốn chỉ có một bóng người lúc này lại biến thành hai người. Tuy nhiên nói là hai người cũng có chút không đúng. Bởi vì một người phân ra chỉ có thể coi là là nhân ảnh không tính là người!
- Trận Đồ Sư!
Trong nháy mắt khi bóng người xuất hiện, kiếm linh thông thiên do Lam Thông ngưng tụ ra bỗng nhiên run rẩy. Có thể khiến Lam Thông khiếp sợ, trong thiên hạ tuyệt đối hiếm thấy. Cho dù là bản thân Sở Tương Hợp đích thân đến đây cũng đừng hòng khiến Lam Thông khiếp sợ như vậy!
- Trận Đồ Sư bát giai! Làm sao có khả năng? Đại Vận làm sao có khả năng có một cường giả như vậy!
Nhìn thấy nhân ản màu đen kia, Lam Thông không còn cách nào giữ bình tĩnh như lúc đầu! Trận Đồ Sư bát giai, khái niệm này nghĩa là gì? Đừng thấy hắn là cường giả cửu giai tối cao, nhưng đụng phải Trận Đồ Sư bát giai tỷ lệ hắn phải ngã lăn ra đường, trên căn bản chính là trăm phần trăm.
Loại tu luyện giả Trận Đồ Sư này ngàn năm mới xuất hiện một người. Mỗi một Trận Đồ Sư cuối cùng đều sẽ đi tới cuối con đường của cường giả, chính là đại đế. Trận Đồ Sư chính là kẻ hủy diệt đối với tất cả cường giả. Chiến đấu vượt cấp đối với những tu luyện giả khác mà nói là chuyện khó khăn. Trừ phi có máy lừa dối bằng không đều phải mất mạng.
Đối với Trận Đồ Sư mà nói, chiến đấu vượt cấp hoàn toàn không có áp lực. Đừng nói là một giai. Nếu hắn không phải là cửu giai đỉnh phong mà chỉ có cấp bậc như Lăng Trung Thiên, chỉ sợ đến một Trận Đồ Sư thất giai đỉnh phong cũng đủ để chiến thắng hắn.
Dù thế nào Lam Thông cũng không thể tưởng tượng được, hôm nay hắn tới Đại Vận một chuyến lại có thểđụng phải Trận Đồ Sư ngàn năm mới xuất hiện một lần. Mẹ nó, hơn nữa còn là một Trận Đồ Sư đã thức tỉnh. Giờ phút này hắn đột nhiên cảm giác bọn họ muốn quét ngang nơi này có chút khó khăn.
- Âu Dương, đó là Trận Đồ Sư, Trận Đồ Sư bát giai. Cho dù là ta cũng không chắc có thể là đối thủ của hắn. Một lát nữa nếu như động thủ, ngươi đi trước không cần lo cho ta! Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên bị Bát Môn Kim Tỏa của Trận Đồ Sư khóa lại. Bằng không cho dù ngươi năng lực loại trừ tất cả huyễn thuật cũng chắc chắn phải chết!
Lam Thông lặng lẽ tới sát phía sau Âu Dương mở miệng nói. Hắn sợ Âu Dương không biết sự khủng bố của Trận Đồ Sư mà đi khiêu khích.
- Trận Đồ Sư sao? Ha ha ha ha!
Âu Dương nghe thấy Lam Thông nói vậy, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to! Trận Đồ Sư đối với người khác mà nói là ác ma, nhưng ác ma này đối với hắn lại không có bất cứ uy hiếp gì. Bởi vì trong thiên hạ chỉ có một người có thể trở thành Trận Đồ Sư bát giai. Người đó tên là Lý Vĩ, là huynh đệ tốt nhất của Âu Dương hắn!
Tiếng cười của Âu Dương vang vọng bốn phương. Cho dù Lam Thông không rõ vì sao lúc này Âu Dương lại cười như vậy. Chỉ thấy phía trước nhân ảnh màu đen xuất hiện Thái Cực Đồ nho nhỏ. Nhân ảnh màu đen kia giẫm lên Thái Cực Đồ từng bước tiến lên. Hắn vừa tiến lên trước một bước, thiên địa xung quanh liền xuất hiện những biến hóa kỳ diệu.
Sau khi hắn bước mười bước, mọi người phát hiện bầu trời vốn là đêm đen bỗng xuất hiện biến hóa to lớn. Bầu trời màu đen đã không còn là màu đen nữa, mà đã biến thành hai màu trắng đen. Một trận đồ đáng sợ đã mở ra. Nó phong tỏa xung quanh. Đây là trận đồ lực thuộc về Trận Đồ Sư.
- Lý Vĩ!
- Âu Dương!
Hai thanh âm gần như vang lên cùng lúc. Hai tiếng kêu này bĩnh tĩnh một cáh kỳ lạ. Giống như bốn năm ly biệt đã bị sự xuất hiện của Âu Dương xóa nhòa.
- Ta đã biết tiểu tử ngươi nhất định sẽ không chết. Chúng ta còn chưa liên thủ rong ruổi tại Chân Linh Giới. Nếu như ngươi chết đi, vậy chẳng còn gì thú vị nữa.
Chân thân của Lý Vĩ chậm rãi hiện ra. Hơn bốn năm, đại hắc Lý Vĩđã xuất hiện biến hóa. Hiện tại Lý Vĩ trầm ổn hơn rất nhiều, không còn là trẻ con miệng còn hôi sữa như năm đó nữa.
- Chuyện này... Đây là...
Lam Thông nghe hai người nói chuyện với nhau, hắn có chút bối rối. Trận Đồ Sư này đột nhiên xuất hiện. Lam Thông cho đây là vương bài của Đại Vận. Nhưng ai biết được Trận Đồ Sư không ngờ lại là bằng hữu của Âu Dương. Tuy rằng hai người nói chuyện đơn giản như vậy, tùy ý như vậy, nhưng từ ánh mắt bọn họ nhìn nhau, Lam Thông có thể thấy được tình cảm huynh đệ.
- Lý Vĩ! Chẳng lẽ ngươi muốn phản quốc sao?
Vốn thấy Lý Vĩ xuất hiện cường thế như vậy, Vương Phong Minh cảm thấy hoàn cảnh xấu đã đi. Nhưng ai biết được Lý Vĩ và Âu Dương có quan hệ như vậy. Vương Phong Minh không phải chưa từng nghe nói tới chuyện Lý Vĩ cùng Âu Dương là chiến hữu. Nhưng hiện tại đã qua nhiều năm như vậy. Trong mắt Vương Phong Minh, nếu là chiến hữu, cho dù lúc đó quan hệ có tốt thế nào đến nay cũng đã nhạt mới phải.
Nhưng hắn không biết, Lý Vĩ cùng Âu Dương không đơn giản chỉ là quan hệ chiến hữu. Bọn họ cùng từ một sơn thôn đi ra. Bọn họ là huynh đệ thật sự. Nếu như không có Âu Dương, có lẽ Lý Vĩđã chết ngoài sa trường từ lâu, làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay.
- Phản quốc? Trong miệng ngươi, Đại Vận chính là của vương gia các ngươi sao? Đại Vận không phải là Đại Vận của Vương gia các ngươi. Đại Vận là của tất cả người dân Đại Vận.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Thật ra Lý Vĩđã sớm muốn tát một cái đập chết Vương Phong Minh. Hắn không làm như vậy cũng bởi vì sự tồn tại của Lăng Trung Thiên. Hiện tại Âu Dương xuất hiện, cho dù Lăng Trung Thiên nói một ngàn một vạn đạo lý, cũng đừng hòng lay chuyển được tư tưởng của hắn.
Đối với Lý Vĩ mà nói, Âu Dương là người thân. Còn đối với Lăng Trung Thiên, hắn chỉ có thể cảm ơn. Sự khác biệt trong chuyện này, chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn sẽ hiểu.
Nghe Lý Vĩ nói vậy, trong lòng Vương Phong Minh càng thêm khẩn trương. Thật ra vừa nãy sở dĩ hắn dám mạnh mồm nói như vậy bởi vì hắn biết Đại Vận còn giấu một Trận Đồ Sư đáng sợ là Lý Vĩ. Mà bây giờ Lý Vĩ trong mắt hắn không ngờ lâm trận phản chiến. Cho dù hắn muốn bình tĩnh cũng không làm được.
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Người nhà của Lưu Hồng Xương đang ở đâu?
Âu Dương xoay người lại. Hắn lại dùng một ngón tay chỉ vào Vương Phong Minh đang đứng trên tường thành. Lúc này có hai đại cường giả Lam Thông và Lý Vĩđứng ở sau lưng hắn. Hắn muốn lật hoàng thất cơ hồ chỉ là chuyện trong một đêm.
Nhìn ánh mắt hoảng hốt của Vương Phong Minh, trong ánh mắt Âu Dương chợt lộ sát khí.
- Nói!
Âu Dương hét lớn một tiếng. Hắn vòng tay nắm Thứ Kiêu Cung trong tay. Đã lâu như vậy không sử dụng Thứ Kiêu Cung. Lúc này hắn lại cầm tới nó, rất rõ ràng Âu Dương muốn giết người.
- Ta không rõ ý của ngươi.
Cuối cùng, Vương Phong Minh vẫn là không có dũng khí thừa nhận tất cả những việc mình dã làm. Vào lúc này, điều hắn có thể làm, chính là lảng tránh vấn đề này. Nhưng chính bản thân hắn cũng không cho rằng phương pháp này có thể thuyết phục được Âu Dương.
Âu Dương dẫn Lam Thông đến đây. Nếu như nói cho Âu Dương biết người nhà của Lưu Hồng Xương đều đã bị hắn tiêu diệt. Vậy ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
- Ha ha ha! Vương Phong Minh. Không ngờđược, đến lúc này ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi cũng không còn nữa. Tuy nhiên không sao. Ta sẽ dùng mạng của ngươi để chôn cùng bọn họ.
Câu nói này của Âu Dương vừa rơi xuống, Lý Vĩđã bước tới một bước. Trước ngực hắn bỗng nhiên hình thành một Thái cực đồ rấn lớn. Thái cực đồ lóe lên hai hào quang màu trắng và màu đen. Từng đạo trận văn không ngừng hiện lên phía trên thái cực đồ. Tuy rằng nhìn qua, Thái Cực đồ có vẻ cực kỳ bình thản, nhưng người biết sự cường đại của Trận Đồ Sư đều hiểu rõ. Nếu như một chiêu này vừa ra, Vương Phong Minh chắc chắn phải chết.
- Ngươi...
Nhìn Thái cực đồ của Lý Vĩ, Vương Phong Minh theo bản năng lui về phía sau môt bước. Tuy rằng hắn chưa từng thấy Lý Vĩ ra tay, nhưng hắn đã đọc qua một vài điển tích, cũng biết được sự cường đại của Trận Đồ Sư. Hắn tự biết mình còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của Lý Vĩ. Nếu Lý Vĩ muốn giết hắn, có lẽ chỉ cần một chiêu là đủ.
Âu Dương giơ tay ngăn cản Lý Vĩ chuẩn bị ra tay. Hai mắt Âu Dương nhìn chằm chằm vào Vương Phong Minh đang đứng trên tường thành đã không còn vẻ ung dung như trước. Hắn chậm rãi nói:
- Ta đã đáp ứng một người. Nếu như ta có một ngày có thể bước ra khỏi Sinh Tử Cảnh, sẽ cố gắng chiếu cố người nhà của hắn. Nhưng lần này ta chỉ có thể nói đã muộn! Cho nên để bù đắp sự thiếu sót của ta, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường.
Tay trái của Âu Dương đột nhiên nắm chặt Thứ Kiêu Cung trong tay. Toàn Thứ Kiêu Cung phát ra hào quang huyết sắc. Trong nháy mắt Thứ Kiêu Cung đã hoàn thành yêu hóa.
- Âu Dương!
Nhìn Âu Dương yêu hóa Thứ Kiêu Cung, Lý Vĩ biết Âu Dương chuẩn bị tự mình ra tay. Nhưng Âu Dương chỉ có lục giai. Vương Phong Minh lại là Lục Tiên thất giai. Lục giai vượt cấp chiến thắng thất giai, nếu như Âu Dương đánh lén, vậy Lý Vĩ sẽ không lo lắng. Nhưng nếu là chính diện...
- Yên tâm, ta không bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc.
Âu Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Lý Vĩ. Tại Sinh Tử Cảnh một năm rưỡi, tuy rằng hắn vẫn lục giai, nhưng miễn cưỡng có thể xem như đã tiếp cận lục giai đỉnh phong. Cấp độ của hắn không nói cao, nhưng Âu Dương lại nhận được tryền thừa Tu Phục Thuật cấp độ tông sư.
- Tu Phục Thuật không chỉ có thể dùng để phục hồi yêu binh! Nó còn có thể dùng để phá hủy yêu binh và kiếm linh.
Đây là nguyên văn lời nói của Trịnh Khôn.
- Vương Phong Minh, ngày hôm nay ta không bắt nạt ngươi. Nếu như ngươi có thể thắng ta, vậy ta sẽ lập tức dẫn người rời khỏi Đại Vận. Cảđời này không trở vềĐại Vận. Bằng không ngươi chỉ có thể dùng mạng để trả lại tất cả những gì ngươi đã làm.
Ánh mắt Âu Dương bình tĩnh nhìn Vương Phong Minh.
- Hả?
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, Vương Phong Minh vừa nãy còn đang suy nghĩ phải làm thế nào, bây giờ trong mắt hắn đã loé lên ánh sáng hi vọng. Dựa vào khí tức hắn có thể phán đoán được, rõ ràng Âu Dương không cường đại bằng hắn. Hắn vốn cho rằng Âu Dương sẽ để Lam Thông hoặc Lý Vĩ ra tay đánh chết mình. Nhưng ai biết Âu Dương lại muốn tự mình ra tay đối phó với mình. Điều này dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương thực sự có vài phần bất cẩn.
- Lời ấy có thể xem là thật không?
Vương Phong Minh đứng ở trên tường thành. Đối với thực lực của mình Vương Phong Minh có lòng tin tuyệt đối. Hắn không dám đấu với cường giả tuyệt thế, nhưng đối phó với một Yêu Cung Thủ không thích hợp với chiến đấu chính diện, hắn vẫn có lòng tin tuyệt đối.
- Âu Dương! Hay để ta đến đi.
Lăng Túc vẫn không nói gì đột nhiên đi tới bên cạnh Âu Dương. Lăng Túc đã là Lục Tiên bát giai. Trong bốn năm rưỡi này, Lăng Túc giống như ngồi hỏa tiễn xông thẳng vào bát giai. Hiện tại hắn thật sự có tư cách nói như vậy.
- Lăng Túc đại ca yên tâm. Năm đó ta có thể làm được, ngày hôm nay ta cũng có thể làm được.
Nhìn Vương Phong Minh đứng trên không trung, thoáng một cái, con mắt của Âu Dương đã biến thành huyết sắc. Giờ phút này Vương Phong Minh trong mắt hắn đã không còn gì bí mật. Tất cả linh nguyên của hắn đều hiện ra trong mắt Âu Dương.
- Được! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Âu Dương ta tin tưởng ngươi là quân tử.
Vương Phong Minh bay người lên. Giờ này phút này hắn chỉ có thể chiến thắng Âu Dương mới giữđược mạng sống, Hiện tại toàn Đại Vận thậm chí toàn thiên hạ không ai có thể giữđược hắn.
Một Lam Thông đã dám kêu lớn: thử hỏi thiên hạ có ai dám chiến một trận. Hiện tại lại xuất hiện một Lý Vĩ là Trận Đồ Sư bát giai còn biến thái hơn cả Lam Thông. Cho dù Sở Tương Hợp tới đây, tin tưởng hắn cũng khó có thể chiến thắng hai người này.
- Ha!
Vương Phong Minh xuất kiếm linh ra trước người. Một đạo kiếm linh màu bạc tạo thành cự kiếm vờn quanh thân thể của hắn. Đối mặt với Âu Dương, hắn lựa chọn ra tay trước. Hơn bốn năm trước, một chiêu hai cú của Âu Dương đã thuấn sát Mạch Thiên Nhai. Chuyện này hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Cho nên ngày hôm nay hắn dựđịnh phải đè chết Âu Dương, tuyệt đối không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào bắn ra một mũi tên kinh thiên như vậy.
Dự tính của Vương Phong Minh rất chính xác. Cung thủ sợ nhất chính là bị người tiếp cận tới sát người.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Vương Phong Minh hoàn toàn nắm được điểm mấu chốt này. Thân hình hắn lóe lên. Mây đen ẩn hiện lôi điện cuồn cuộn xuất hiện trên bầu trời, nương theo thân thể của hắn cùng kiếm linh đồng thời đánh về phía Âu Dương.
Âu Dương nhìn thấy lôi điện xuất hiện, cả người hắn đột nhiên trốn vào lòng đất. Đối mặt với lôi điện của Lục Tiên, thân thể của hắn không thể cứng rắn chống đỡ được. Dù sao đây là cấp độ nào chứ.
Hai người chiến đấu, những tiếng nghị luận xung quanh cũng theo đó vang lên. Mà lo lắng cho Âu Dương nhất, tất nhiên vẫn là Lý Vĩ. Nhìn Âu Dương trốn vào lòng đất, Lý Vĩ lo lắng nói:
- Vương Phong Minh đã tiếp cận thất giai đỉnh phong. Rõ ràng đã hơn Âu Dương một giai. Âu Dương muốn giết hắn nhất định phải dùng mũi tên linh hồn.
Lăng Trung Thiên gật đầu. Tuy rằng mũi tên linh hồn của Âu Dương cực kỳ bá đạo. Nhưng mũi tên linh hồn cần có thời giân khởi động. Nếu như đánh lén, Âu Dương có tiên cơ bắn ra hai cú. Đây tuyệt đối là thuấn sát. Nhưng bây giờ cả người Vương Phong Minh giống như một Lôi Thần xuống trần Lôi Thần. Lôi điện điên cuồng oanh kích mặt đất xung quanh. Không bao lâu, mặt đất bằng phẳng đã bị Vương Phong Minh bắn cho thủng lỗ chỗ.
- Âu Dương! Nếu như ngươi là nam nhi đừng chạy trốn xa nữa!
Vương Phong Minh đánh phá nửa ngày lại phát hiện Âu Dương không định hiện thân. Trong đầu của hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Hắn rất sợ gia hoả Âu Dương này trốn xa đến ngoài mấy ngàn mét, sau đó bắn ra mũi tên linh hồn thuấn sát mình. Cho nên không ngờ hắn chẳng biết xấu hổ la lên câu này.
- Mẹ nó! Vương Phong Minh ngươi có biết xấu hổ hay không! Lão tử xé ra ngươi ra!
Nghe thấy tiếng kêu của Vương Phong Minh, lần này Lý Vĩ có phần không kìm chếđược. Một Lục Tiên thất giai đánh một Yêu Cung thủ lục giai còn muốn người ta không nên trốn xa. Vương Phong Minh làm vậy chẳng khác nào trực tiếp gọi Âu Dương đi ra nhận lấy cái chết thì đúng hơn.
- Hừ hừ, không đi xa, ngươi cũng chỉ là rác rưởi.
Giọng nói của Âu Dương có chút ngông cuồng lại tràn ngập tự tin truyền đến. Sau đó thân thể hắn từ dưới đất thoát ra. Một đạo tiễn quang huyết sắc nương theo sự xuất hiện của hắn liền bay ra. Mũi tên này của Âu Dương trực tiếp bắn về phía đầu Vương Phong Minh.
Đinh!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Tuy rằng tốc độ của mũi tên cực nhanh, nhưng khi bay tới trán Vương Phong Minh lại bị kiếm linh của Vương Phong Minh chặt đứt. Kiếm linh của Lục Tiên thất giai ra tay nhanh tựa như tia chớp. Nếu như lực lượng của Âu Dương có thể áp chế Vương Phong Minh, vậy một mũi tên này muốn bắn chết hắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng bây giờ vấn đề là mũi tên của hắn căn bản không có cách nào đột phá phòng ngự kiếm linh của Vương Phong Minh.
- Âu Dương muốn thắng rất khó.
Lam Thông ở bên cạnh mở miệng nói:
- Kiếm linh của Lục Tiên thất giai di động như tia chớp. Mũi tên của Âu Dương nhanh, nhưng muốn nhanh hơn kiếm linh của tiểu tử này thực sự rất khó khăn. Nếu như hắn không có cách nào đột phá được kiếm linh của tiểu tử này, vậy tiểu tử này đã đứng ở thế bất bại.
- Đúng! Lam Thông tiền bối nói không sai. Lý Vĩ ngươi chú ý một chút. Nếu quả thật không được, ngươi lén lút dùng trận đồ phong tỏa một chút lực lượng của hắn.
Lăng Trung Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Hắn vừa nói ra câu này, kể cả Lăng Túc cũng dùng một loại ánh mắt không thể nói được gì nhìn về Lăng Trung Thiên.
- Cha... cha...
Lăng Túc không ngờđược Lăng Trung Thiên sẽ nói ra nhưng lời như vậy.
- Cha cái gì mà cha! Ta chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi.
Lăng Trung Thiên trừng mắt với nhi tử một cái. Đối với hoàng tộc Đại Vận hiện nay, thật ra Lăng Trung Thiên đã sớm nhìn không vừa mắt. Tuy nhiên bản thân hắn là gia chủ của Lăng gia. Có một số việc có thể muốn nhưng lại không thể làm.
- Ha ha! Âu Dương, ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua đi. Ngươi còn tưởng rằng ta vẫn là Vương Phong Minh bốn năm trước sao? Ngươi căn bản không có cơ hội.
Vương Phong Minh tự cho rằng mình đã đứng ở thế bất bại, cho nên khẩu khí của hắn cũng bắt đầu lộ ra một tia hung hăng càn quấy. Vừa nãy bản thân Âu Dương nói, nếu như thắng hắn không được sẽ dẫn người rời khỏi. Âu Dương luôn là người nói được làm được. Nếu như hắn không làm theo đúng lời mình đã nói ra, vậy hắn còn mặt mũi gì nữa?
- Thua sao? Còn nhớ rõ bốn năm trước ta đã nói gì không? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết một câu. Bốn năm trước ngươi là rác rưởi, bốn năm sau ngươi vẫn là rác rưởi!
Âu Dương lăn người tránh thoát một đạo lôi điện đánh xuống. Sau đó con ngươi huyết sắc của hắn bỗng nhiên nhìn thẳng vào Vương Phong Minh. Cùng lúc đó, trong tay hắn, một mũi Tam Lăng Tiễn đã hoàn toàn biến thành huyết sắc. Đây chính là một mũi tên toàn lực của Âu Dương. Mũi tên này hắn đã tính đến tất cả. Hắn muốn mũi tên này hoàn toàn phá hủy cái gọi là tự tin của Vương Phong Minh!
Lưu quang huyết sắc từ trên dây cung của Âu Dương bắn ra. Trong bầu trời đêm chợt hiện lên một đạo hào quang rực rỡ xông thẳng về phía Vương Phong Minh!
- Vô ích thôi. Lực lượng của ngươi căn bản không có cách nào đột phá phòng ngự kiếm linh của ta.
Nhìn thấy Âu Dương giở lại trò cũ, Vương Phong Minh dùng kiếm linh chắn ở trước người. Hắn tính lấy lực lượng tuyệt đối áp chế Âu Dương. Mặc kệ mũi tên của ngươi xảo quyệt tới mức nào, ngươi cũng không thể phá được phòng ngự của ta. Vậy thì có tác dụng gì. Ta là phòng thủ. Ngươi là tấn công. Ngươi nhất định phải tiêu hao lực lượng còn nhiều hơn cả ta! Đây chính là dự tính của Vương Phong Minh.
Vèo... Đinh... Rầm...
Ba tiếng động gần như truyền ra cùng một lúc. Tiếng thứ nhất là thuộc về mũi tên bay nhanh tới. Tiếng thứ hai là tiếng mũi tên va chạm vào kiếm linh.
Nhưng khi tiếng thứ ba xuất hiện, tất cả những người đang bàn tán Âu Dương chắc chắn sẽ phải thua đều im bặt! Miệng của bọn họ mở lớn. Bọn họ gần như không thể tin tưởng được tất cả những gì mình vừa chứng kiến.
- Kiếm... Kiếm linh bịđánh nát sao?
- Đúng... Đúng là kiếm linh bịđánh nát sao?
Nhìn kiếm linh ngân sắc của Vương Phong Minh phía trên bầu trời bắt đầu từ từ xuất hiện vết nứt. Sau đó lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng vỡ nát. Hầu như mọi người đều không thể nào tin nổi vào mắt của mình.
Kiếm linh, đó chính là tất cả của Lục Tiên, dùng linh nguyên ngưng tụ ra, tương đương với yêu đan của Yêu Chiến Sĩ. Không ngờ có thể có người đánh nát kiếm linh?
Chuyện như vậy không phải chưa từng xuất hiện, nhưng chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng quỷ dị như vậy. Hai mươi hai năm trước, Sở Tương Hợp lấy Phá Tiên Trùy đánh nát kiếm linh của Lam Thông. Đó là bởi vì Phá Tiên Trùy cường đại, lại thêm Sở Tương Hợp cường đại, trong nháy mắt đã phát ra lực lượng cuồng dã nhất.
Âu Dương thì sao? Âu Dương so với Vương Phong Minh lại thấp hơn đúng một giai. Thấp hơn một giai, khi chiến đấu lại không sử dụng bất kỳ pháp bảo nào trực tiếp đánh nát kiếm linh. Kết quả này khiến người ta không thể nào tiếp nhận được!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
- Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc tiểu tử này đã làm được bằng ách nào? Đấu vượt cấp còn đánh nát kiếm linh? Đấu vượt cấp còn đánh nát kiếm linh sao?
Nhìn Âu Dương đứng trên mặt đất một tay cầm cung một ngón tay chỉ vào kiếm linh của Vương Phong Minh đang vỡ nát trên không trung, Lam Thông cảm giác sau lưng mình lạnh toát.
Lẽ nào yêu cung thủ đáng sợ như vậy? Hoặc là nói Âu Dương đáng sợ như vậy sao? Mũi tên của hắn có thể có ma lực làm được chuyện mà bất cứ người nào cũng không làm đựo sao?
Kiếm linh của Vương Phong Minh bị nghiền nát, hắn đứng ngây người trên không trung. Nhìn kiêm linh vỡ nát trước mặt, Vương Phong Minh không biết đây có phải là giấc mộng hay không.
Kiếm linh của Lục Tiên thông thường ngưng tụ thành thể. Trong thời gian chiến đấu kiếm linh rời khỏi thân thể ra ngoài, có thểđược xem như một pháp bảo trời sinh. Thật ra cũng có vài phần tương tự với vũ khí đã được yêu hóa của Yêu Chiến Sĩ.
Thanh linh kiếm của Lục Tiên xuất thể chiến đấu, cũng không hề thu kém yêu binh của Yêu Chiến Sĩ. Mà bây giờ một mũi tên toàn lực của Âu Dương không ngờđã trực tiếp bắn nát kiếm linh của Vương Phong Minh, một Lục Tiên còn cao hơn hắn một giai.
Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Âu Dương. Lúc này, Thứ Kiêu Cung huyết sắc trong tay của hắn có vẻ chói mắt. Có phải trường cung này có ma lực quỷ dị nào đó có lực lượng phá nát kiếm linh hay không?
- Ta đã nói, bốn năm sau ngươi vẫn là rác rưởi!
Ánh mắt Âu Dương đầy khinh miệt nhìn Vương Phong Minh vẫn đứng đờđẫn trên không trung. Sau đó hắn chậm rãi rút một mũi Tam Lăng Tiễn ra. Rất rõ ràng Âu Dương cũng không vì kiếm linh của Vương Phong Minh bị nghiền nát biến thành phế nhân mà tính dừng tay.
Trong mắt những người khác, kiếm linh của Vương Phong Minh bị nghiền nát, hắn chính là phế nhân. Nhưng Âu Dương không cho như vậy. Hiếm linh của Lam Thông đã bị vỡ nát còn phục hồi được. Nếu như ngày nào đó Vương Phong Minh cũng có số *** chó thì sao? Cho nên theo Âu Dương thấy, để không lưu lại lo lắng cho tương lai của mình, phải khiến kẻ địch của mình trực tiếp biến thành người chết mới là lựa chọn tốt nhất.
- Hạ thủ lưu tình!
Bỗng nhiên, trên mặt đất có một lão giả chừng sáu mươi tuổi chui lên. Trong tay người này cầm một trường đao lóe ra những tia điện, phi thân trực tiếp ôm Vương Phong Minh đang từ trên không trung rơi xuống vào trong lòng.
- Muốn chết sao?
Lam Thông nhìn thấy có người thậm chí dám đi ra làm loạn trận đấu, hắn bước tới một bước, kiếm linh xuất thể. Xem bộ dáng kia rõ ràng muốn một kiếm chém chết lão giả này.
- Để cho ta!
Âu Dương híp mắt quay đầu nhìn Lam Thông chuẩn bị xông lên, mở miệng nói. Nói đùa, hiện tại Vương Phong Minh trong mắt hắn chính là giá trị kinh nghiệm để mình thăng cấp. Từ khí tức trên người lão giả này, hắn có thể phán đoán được, người này không mạnh hơn Vương Phong Minh là mấy. Nếu như lão già này thật sự không mở mắt, Âu Dương sẽ không để ý.
- Hiện tại kiếm linh của hắn đã bị phá hủy, biến thành phế nhân. Các hạ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Lão giả ôm Vương Phong Minh trong lòng, nhìn Âu Dương. Trong mắt của hắn mang theo một tia thâm độc. Tất rõ ràng, lão già này có quan hệ không bình thường với Vương Phong Minh.
Âu Dương không để ý tới hắn. Ngón tay hắn chậm rãi kéo dây cung Thứ Kiêu Cung dây trong tay. Mũi tên bao trùm huyết sắc.
Vèo!
Hắn vừa buông dây cung trong tay, mũi tên xuất hiện giữa không trung, bay thẳng tắp về phía đầu Vương Phong Minh. Tốc độ của mũi tên này không nhanh. Bởi vì Âu Dương không cho rằng lão già kia sẽ để mặc cho mũi tên của mình bắn chết Vương Phong Minh. Hắn làm như vậy chính là muốn cho lão già này phản kháng, tạo cơ hội cho hắn giết chết cả hai.
Mũi tên bay tới, lão già kia ôm lấy Vương Phong Minh bay ngược lại. Xem bộ dáng của hắn rõ ràng chuẩn bị chui xuống đất rời đi!
- Chạy đi đâu!
Còn không chờ lão già kia trốn vào lòng đất, Lý Vĩ bước tới một bước, Thái cực đồ đã được hắn bố trí từ trước liền di chuyển. Thoáng chốc, toàn mặt đất đã bị hắn trực tiếp phong tỏa.
Trận đồ của Trận Đồ Sư vừa mở ra, lập tức phong thiên tỏa địa. Hiện tại tuy rằng Lý Vĩ chỉđược xem là Trận Đồ Sư cấp độ nhập môn, nhưng trong tiểu thế giới này, muốn phong tỏa một thế giới vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Đại địa bị phong, cơ hội lão già kia chui xuống đất rời khỏi đã bằng không. Hắn xoay người lại nhìn Âu Dương. Giờ này phút này trừ phi Âu Dương nguyện ý buông tha hắn, bằng không chỉ sợ hắn và Vương Phong Minh thật sự khó khỏi vận rủi.
- Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi có thể tiếp được một mũi tên của ta, ta sẽ thả cho hai người các ngươi rời khỏi.
Âu Dương đứng ở nơi đó, một tay cầm cung một tay cầm mũi tên. Nếu như vừa mới mở màn, hắn nói câu này, có lẽ chín mươi chín phần trăm những người đứng ở đây đều cho rằng hắn quá kiêu ngạo. Nhưng sau khi mũi tên vừa nãy bay ra bắn nát kiếm linh, không ai còn nghi ngờ lời nói của Âu Dương nữa. Trái lại những người kia đều đang chờ mong. Có phải mũi tên của Âu Dương cũng có thể phá hoại yêu binh hay không?
Gài tên lên dây cung, con ngươi của Âu Dương lại biến thành huyết sắc. Tất cả cấu tạo yêu binh của lão già kia đều hiện rõ trước mắt của hắn. Thông qua Chân Thực Chi Nhãn, Âu Dương có thể phán đoán được, lão già kia hẳn là Yêu Chiến Sĩ thất giai giống như Vương Phong Minh. Yêu binh của hắn không được tính là cường đại. Thậm chí trên mặt yêu cung còn có một vài tổn hại. So với kiếm linh của Vương Phong Minh, yêu binh này hẳn càng không có năng lực ngăn cản hắn.
Buông mũi tên trên tay ra, mũi tên huyết sắc của Âu Dương bay nhanh ra, giống như một tia chớp huyết sắc bay thẳng về phía lão già kia. Lão già kia nhìn thấy mũi tên bay nhanh đến, hắn biết, chỉ dựa vào tốc độ của mũi tên hắn cũng không tránh thoát nổi. Hắn chỉ có thể giơ trừng đao lôi điện trong tay nhắm vê phía mũi tên bổ xuống.
Dường như đã tính toán được tất cả, mũi tên do Âu Dương bắn ra bất ngờ nửa đường xuất hiện chuyển hướng bay thẳng tới trường đao trong tay lão già kia.
Âu Dương lại rút ra một mũi tên. Hắn lại kéo cung bắn ra. Cùng lúc mũi tên này bắn ra, mũi tên huyết sắc kia đụng vào yêu binh của lão già kia.
Đinh linh... Đinh linh...
Hai tiếng động truyền đến. Mũi tên huyết sắc của Âu Dương lại một lần nữa trả lời thắc mắc của mọi người. Mũi tên của Âu Dương bắn ra không chỉ bắn nát được kiếm linh. Mũi tên này trực tiếp tách đôi trường đao lôi điện. Trường đao lôi điện lập tức vỡ đôi. Điều này đã nói rõ yêu binh của lão già kia đã hoàn toàn bị hủy.
Phụt...
Mũi tên cuối cùng của Âu Dương rốt cuộc đã bay đến. Trước tiên, mũi tên này xuyên qua đầu Vương Phong Minh, sau đó đâm xuyên qua trái tim của lão già kia, hoàn thành một mũi tên trúng hai con nhạn. Hơn nữa còn là hành động vĩđại dùng thực lực của một lục giai giết hai tên thất giai.
Tê...
Một âm thanh lạnh lẽo vang vọng trong sân. Nhìn cảnh tượng khó tin như vậy, cho dù là Lam Thông đi cùng với Âu Dương cũng có chút kinh hãi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden