Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #156  
Old 02-06-2008, 11:06 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 155


Cao Tôn Giả phát chiêu kì quái

Lý Tá»± Thành đến trước mặt Vi Tiểu Bảo, đập mạnh cây thiá»n trượng xuống đất, lá»›n tiếng quát:
- Äã là bậc đại trượng phu phải biết Ä‘iá»u ân oán phân minh. Bữa trước sư phụ ngươi đã tha mạng cho ta thì nay ta cÅ©ng tha mạng cho ngươi. Từ giá» trở Ä‘i ngươi còn liếc mắt ngó con gái ta má»™t lần, hay nói má»™t câu là ta đập ngươi nát ra như tương đấy.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Äại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tá»­ mã nan truy là nghÄ©a làm sao? Bữa trước ở Tam Thánh am, lão cùng tình nhân là Trần Viên Viên đã hứa gả A Kha cho ta làm vợ. Chẳng nhẽ bây giá» lại muốn nuốt lá»i? Lão không cho ta nhìn vợ má»™t cái, nói vá»›i vợ má»™t câu thì thật vô lý. Trong thiên hạ làm gì có bậc nhạc phụ đại nhân vô lý như vậy?
A Kha tức quá đỠbừng mặt lên nói:
- Gia gia! Chúng ta Ä‘i thôi. Không thèm giây lá»i nói vá»›i thằng lá»i nói nhăng nói càn này nữa. Miệng gã là... mõm chó không thể má»c ngà voi, thì làm gì thốt ra được những câu tá»­ tế?
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Hay quá, nàng đã nhìn nhận lão rồi. Việc nàng kết thân với ta đã có mệnh lệnh của song thân. Nàng có chịu nghe không?
Lý Tá»± Thành tức quá vung thiá»n trượng lên quát lá»›n:
- Quân cẩu tạp chủng này! Mi có câm miệng không?
Tiá»n lão bản và Từ Thiên Xuyên đồng thá»i nhảy xổ lại, vung Ä‘ao lên nhằm chém tá»›i sau lưng Lý Tá»± Thành.
Lý Tá»± Thành xoay thiá»n trượng lại gạt đánh "choang" má»™t tiếng. Hai thanh cương Ä‘ao liá»n bị hất ra.
Mã Ngạn Siêu đã rút đơn đao để ngang trước ngực xông tới đứng chắn cho Vi Tiểu Bảo.
Hắn quát mắng:
- Lý Tá»± Thành kia! Lúc còn ở thành Côn Minh, tánh mạng cha con lão do ai cứu thoát? Lão quả là phưá»ng vong ân bá»™i nghÄ©a, vô liêm sỉ.
Ngày trước Lý Tá»± Thành đã hoành hành thiên hạ, mở nước xưng đế. Ngưá»i thiên hạ chẳng ai không biết, Mã Ngạn Siêu vừa hô tên há» lão, bá»n lão khiếu hoá, Cao Tôn Giả ở trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u bật tiếng la hoảng.
Lý Tây Hoa quát há»i:
- Ngươi... ngươi là Lý Tá»± Thành ư? Té ra ngươi chưa chết. Hay lắm, hay lắm! Giá»ng nói cá»§a y đầy vẻ phẫn khích.
Lý Tá»± Thành trợn mắt lên nhìn Lý Tây Hoa há»i lại:
- Sao? Ngươi là ai?
Lý Tây Hoa đáp:
- Ta hận mình chưa ắn thịt, lá»™t da ngươi được. Ta đã tưởng ngươi đã chết rồi, nào ngá» ngươi vẫn còn sống. Äấng Hoàng thiên quả thật có mắt. Hay lắm! Y vốn là ngưá»i ăn nói văn hoa, hành vi khoát đạt, nhưng lúc này tinh thần rối loạn nên thốt ra những lá»i lá»§ng cá»§ng, chẳng theo thứ tá»± chi hết.
Lý Tá»± Thành ngày trước giết ngưá»i như nghoé. Mình lão đã thấm máu cá»§a không biết bao nhiêu vạn ngưá»i, vậy những ngưá»i kiếm lão để trả thù là chuyện rất thưá»ng, chẳng có chi kỳ lạ. Lão hắng dặng má»™t tiếng, cưá»i nhạt đáp:
- Khắp thiên hạ chẳng biết bao nhiêu ức triệu ngưá»i muốn giết ta để rá»­a hận mà ta vẫn sống đàng hoàng. Ngươi có muốn trả thù cÅ©ng không phải chuyện dá»… dàng.
A Kha kéo tay áo lão khe nói:
- Gia gia! Chúng ta đi thôi.
Lý Tá»± Thành chống cây thiá»n trượng xuống đất xoay mình ra cá»­a. A Kha và Trịnh Khắc Sảng theo sau lão bước ra.
Lý Tây Hoa la lên:
- Lý Tự Thành! Ngày mai cũng vào giỠnày, ta chỠngươi ở đây. Nếu ngươi là anh hùng hảo hán thì đến cùng ta đơn đả độc đấu, quyết một trận sống mai.
Ngươi có dám hứa hẹ không?
Lý Tự Thành quay lại nhìn Lý Tây Hoa, vẻ mặt khinh khỉnh đáp:
- Thá»i kỳ lão gia tung hoành thiên hạ, có lẽ ngươi chưa ra khá»i cái bào thai.
Lý mỗ có phải anh hùng hảo hán hay không, cũng chẳng đến thứ ngươi bình luận.
Lão lại chống thiá»n trượng xuống vá»t ngưá»i Ä‘i.
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau không ai nói gì, vì Ä‘á»u nhận thấy mấy câu cá»§a lão nói có lý.
Những hành vi cá»§a Lý Tá»± Thành kẻ khen ngưá»i chê không giống nhau. Có Ä‘iá»u ai cÅ©ng công nhận lão là anh hùng hảo hán dám nói dám làm. Dù là kẻ căm thù lão thấu xương cÅ©ng thừa nhận Ä‘iá»u đó. Hiện nay Lý Tá»± Thành đã tuổi già, nhưng lúc lão dương mắt dòm ai vẫn thần oai lẫm liệt. Quần hùng trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u là những tay võ công tinh thâm, từng trải giang hồ, mà bị luồng nhãn quang cá»§a lão bắn tá»›i cÅ©ng không khá»i sinh lòng úy kỵ.
Vi Tiểu Bảo cất tiếng thoá mạ:
- Con mẹ nó! Hiển nhiên lão đã hứa lá»i gả con gái cho ta làm vợ mà bây giá» lại chối phăng. Ai bảo lão là anh hùng ta không cần biết. Ta chỉ cho lão là cẩu hùng chứ đếch phải anh hùng.
Gã thấy Song Nhi Ä‘ang xé vạt áo buá»™c vết thương ở bả vai liá»n lại giúp thị và há»i:
- Song Nhi, sao ngươi cÅ©ng ở đây? Nếu ngươi không cứu ta kịp thá»i thì con vợ tàn ác mưu sát thân phu đã đâm mù mắt ta rồi.
Song Nhi khẽ đáp:
- Nô tỳ vẫn đi theo bên mình tướng công, nhưng tướng công không biết đó thôi, chứ chẳng phải là truyện ngẫu nhiên.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Ngươi vẫn theo dõi bên mình ta ư? Sao ta lại không biết?
Cao Tôn Giả la lên:
- Này này! Mau mau giải huyệt đạo cho ta và lấy thuốc giải đưa đây. Nếu không thì... hừ hừ... Lão gia lập tức bóp nát cái đầu của ngươi đó.
Äá»™t nhiên trong nhà đại sảnh những tràng cưá»i khanh khách, ha hả, hô hố, hì hì nổi lên không ngá»›t. Những thuá»™c hạ cá»§a Vi Tiểu Bảo lục tục kép đến.
Cao Tôn Giả bị phong toa? huyệt đạo không nhúc nhích được mà vẫn thốt ra những ngưá»i hăm nạt khiến má»i ngưá»i càng cưá»i rá»™. Hắn tức giận lá»›n tiếng há»i:
- Các ngươi cưá»i gì mà cưá»i lắm thế. Có gì đáng cưá»i đâu? Chá» lát nữa sau khi ta giải khai được huyệt đạo mà gã vẫn không chịu đưa thuốc giải ra là ta sẽ bóp nát cái đầu cá»§a gã ra cho các ngươi coi.
Tiá»n lão bản giÆ¡ đơn Ä‘ao lên cưá»i hả hả nói:
- Bây giỠnếu ta chém ba đao vào con mẹ cái đầu lão thì liệu óc lão có vỡ tan tành bắn ra tung toé không?
Cao Tôn Giả tức giận đáp:
- Cái đó thì lá» ngươi phải há»i. DÄ© nhiên ta phải vỡ sá» tan óc.
Tiá»n lão bản cưá»i nói:
- Vậy ta phải nhân lúc lão chưa giải khai được huyệt đạo mà đập tan nát đầu óc lão trước đi, để lúc lão giải khai được huyệt đạo rồi cũng chẳng thể bóp bể đầu chủ nhân của ta.
Má»i ngưá»i nghe nói thi nhau mà cưá»i.
Cao Tôn Giả tức bực nói:
- Không phải ngươi điểm huyệt ta mà lại vung đao chém vỡ đầu ta thì sao đáng kể là đấng anh hùng?
Tiá»n lão bản cưá»i đáp:
- Äáng kể hay không đáng kể ta cÅ©ng cóc cần, vì ta vốn dÄ© chẳng phải đáng anh hùng.
Lão dứt lá»i rồi dÆ¡ Ä‘ao lên.
Uỷ Tôn Giả vội la hoảng:
- Vi... Vi đại nhân! Sư ca cá»§a thuá»™c hạ vô lá»…, thốt lá»i mạo phạm đại nhân. Xin đại nhân lượng thứ cho. Thuá»™c hạ chịu tá»™i thay y.
Rồi lão há»i Cao Tôn Giả:
- Sư ca! Sư ca mau xin lỗi đi! Vi đại nhân cũng là cấp trên của sư ca chẳng lẽ sư ca còn chưa biết ư?
Cổ lão không nhúc nhích được lão phải phân biệt nói với Vi Tiểu Bảo rồi lại nói với Cao Tôn Giả, chứ chẳng thể nhìn thấy đối phương.
Cao Tôn Giả đáp:
- Nếu gã ưng thuận cho thuốc giải thì đừng nói phải bồi tá»™i, dù có dập đầu lạy hay làm thân trâu ngá»±a cho gã ta cÅ©ng chịu liá»n. Bằng gã không cho thuốc giải thì rồi ta bóp nát cái đầu gã ra.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Mụ Ä‘iếm già kia có chá»— nào tá»­ tế đâu mà lão đối vá»›i mụ lại ân thâm nghÄ©a trá»ng?
Gã toan cất tiếng há»i, đột nhiên thấy lão hương nông rung hai tay má»™t cái rồi từ trong đám ngưá»i cất bước Ä‘i ra. Lão vừa Ä‘i vừa nói:
- Thưa các vị! Tiểu đệ xin cáo từ.
Quần hùng Ä‘á»u giật mình kinh hãi vì trong bá»n bảy ngưá»i bị Phùng Tích Phạm Ä‘iểm huyệt, trừ Vi Tiểu Bảo được Song Nhi giải khai cho, còn sáu ngưá»i nữa vẫn không nhúc nhích được.
Phùng Tích Phạm phóng ná»™i lá»±c lướt qua lưỡi kiếm để Ä‘iểm huyệt bằng thá»§ pháp cá»±c kỳ lợi hại. Dù ngưá»i võ công cao thâm, ít ra cÅ©ng phải hai, ba giá» má»›i có thể hành động được.
Lao hương nông coi bá»™ khù khá» như ông già nhà quê, vừa rồi lúc lão xoa bài cẩu đã ấn thành dấu trên mặt bàn, đủ tá» ná»™i lá»±c rất cao thâm, nhất là bây giá» trong thá»i gian ngắn, lão đã tá»± giải khai được huyệt đạo thì thật là hiếm có. Quần hùng ngÆ¡ ngác nhìn lão kéo lê đôi giày da uể oải bước Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo nhìn Tiá»n lão bản nói:
- Tiá»n đại ca hãy Ä‘i giải huyệt cho anh em mình. Cả vị Lý... Lý tiên sinh đây cÅ©ng là ngưá»i nhà.
Gã nói rồi trỠvào Lý Tây Hoa.
Tiá»n lão bản dạ má»™t tiếng, tra Ä‘ao vào vá», toan giải huyệt cho Lý Tây Hoa thì lão khiếu hoá bá»—ng cất tiếng hô:
- Minh phục Thanh phản, mẫu địa phụ thiên.
Tiá»n lão bản "á»§a" má»™t tiếng.
Từ Thiên Xuyên từ từ bước tới nắn bóp huyệt đạo sau lưng lão khiếu hoá.
Äoạn lão quanh ra phía trước mặt đưa hai ngón tay khoằm khoằm vào trước mặt lão.
Nguyên các đồng chí trong Thiên Äịa há»™i rất đông ngưá»i, khó mà biết hết nhau. Những ai má»›i gặp nhau lần đầu thưá»ng dùng tám chữ "Thiên phụ địa mẫu, phản Thanh phục Minh" để làm ký hiệu cho dá»… nhận. Nhưng gặp trưá»ng hợp có ngưá»i ngoài hiện diện tại trưá»ng mà không muốn tiết lá»™ cÆ¡ mật thì đảo ngược mật hiệu đó mà hô lên. DÄ© nhiên ngưá»i ngoài nghe thấy má»™t cách đột ngá»™t chẳng thể hiểu được là chuyện gì.
Từ Thiên Xuyên vừa rồi co ngón tay khoằm khoằm làm dấu hiệu hành lá»… vá»›i lão khiếu hoá. Äồng thá»i cÅ©ng để ngưá»i ngoài khá»i biết lá»… tiết trong bản há»™i.
Tiá»n lão bản và Từ Thiên Xuyên tiếp tục giải khai huyệt đạo cho ba ngưá»i nữa là Lý Tây Hoa, Uá»· Tôn Giả và Lục Cao Hiên.
Bây giá» chỉ còn má»™t mình Cao Tôn Giả ngồi phệt dưới đất. Mặt lão đỠbừng lá»›n tiếng quát há»i:
- Sư đệ! Con mẹ nó! Sao chưa giải huyệt cho ta còn chỠgì nữa?
Uỷ Tôn Giả đáp:
- Giải huyệt thì khó gì, nhưng sư ca không được vô lễ với Vi đại nhân nữa.
Cao Tôn Giả tức giận nói:
- Ai bảo gã không chịu lấy thuốc giải cho ta. Äó là gã đắc tá»™i vá»›i ta chứ không phải ta đắc tá»™i vá»›i gã. Bây giá» gã lấy thuốc giải đưa ra và xin lá»—i lão gia là xong.
Uỷ Tôn Giả ngần ngại đáp:
- Cai đó.. thì khó lắm! Lão khiếu hoá quát:
- Lão lùn tịt mập ú kia! Làm gì mà lải nhải mãi? Äừng nói Vi huynh đệ không cho thuốc, dù y có ưng thuận ta cÅ©ng khuyên y đừng cho.
Lão giÆ¡ tay mặt lên trỠđến véo má»™t tiếng, má»™t giây kình phong bắn vá» phía Cao Tôn Giả. Tiếp theo mấy tiếng veo véo vang lên, những huyệt đạo bị phong toa? Ä‘á»u được giải khai.
Äá»™t nhiên trái banh thịt từ dưới đất nảy lên nhảy xổ vá» phía Vi Tiểu Bảo.
Lão khiếu hoá liên vung chưởng đánh ra. Cao Tôn Giả ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không cÅ©ng phóng chưởng phản kích. Thân hình hắn bị hất tung lên, võ công lại rất tinh thâm, hắn sà xuống vung song chưởng nhằm đánh vào đầu lão khiếu hoá.
Lão khiếu hoá vung chân trái nhằm đá vào sau lưng Cao Tôn Giả. Cao Tôn Giả lại phóng chưởng trả đòn. Chưởng lá»±c cá»§a hắn đụng vào thoái lá»±c đối phương, con ngưá»i to lá»›n lại bật lên.
Cao Tôn Giả lơ lửng trên không như một trái banh lớn, lão khiếu hoá chưởng đánh, chân đá thuỷ chung không đánh được trúng chiêu nào.
Äừng tưởng Cao Tôn Giả con ngưá»i thô lá»— nặng ná» là vụng dại, hắn ra tay cá»±c kì linh hoạt. Chân hắn không chấm đất, thân hìnổntòn á»§ng vẫn xoay chuyển được theo ý muốn.
Lý Tây Hoa và quần hùng Thiên Äịa Há»™i Ä‘á»u là những ngưá»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng mà chưa từng thấy lối đánh nào kỳ quái như cá»§a Cao Tôn Giả.
Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên lại để hết tinh thần theo dõi cách phát chiêu của lão khiếu hoá thấy đòn nào cũng cực kỳ mãnh liệt. Tấm thân nặng hơn hai trăm cân của Cao Tôn Giả hoàn toàn trông vào luồng lực đạo của lão khiếu hoá mới có thể bay nhảy trên không theo ý muốn mà không rớt xuống.
Hai ngưá»i càng đấu càng hăng. Quyá»n phong và chưởng lá»±c ào ạt xô ra bức bách quần hùng đèu phải đứng dá»±a lá»±ng vào tưá»ng.
Äá»™t nhiên Cao Tôn Giả quát má»™t tiếng thật to rồi ra chiêu "NgÅ© đỉnh khai sÆ¡n". Tay mắt hắn phóng chưởng rồi nắm lại thành quyá»n giáng xuống đỉnh đầu lão khiếu hoá.
Lão khiếu hoá la lên:
- Hay quá! Lão hạ thấp ngưá»i xuống sá»­ chiêu "Thiên vương thác tháp" đánh ngược lên, hai luồng lá»±c đạo khá»§ng khiếp đụng nhau. Cao Tôn Giả lại nảy ngưá»i lên, xương sống đụng phải xà nhà bật lên những tiếng "rắc, rắc". Ngói trên nóc và đất cát rÆ¡i xuống lả tả. Trong nhà đại sảnh bụi cát mịt má».
Cao Tôn Giả lại sà xuống đánh. Lão khiếu hoá co mình lại rồi đột nhiên né tránh. Cao Tôn Giả xô vào quãng không rớt mạnh xuống đất đánh huỵch một tiếng.
Lão khiếu hoá nổi lên tràng cưá»i ha hả. Tiếng cưá»i chưa dứt Cao Tôn Giả đã vá»t lại nhanh như chá»›p. Hắn đưa cái đầu nhằm đâm vào bụng lão khiếu hoá.
Lão khiếu hoá thấy tư thế xô tá»›i cá»±c kỳ uy mãnh, liá»n né sang má»™t bên tránh khá»i, rồi đưa tay mặt đẩy mạnh vào đít Cao Tôn Giả. Lão vừa nhả ná»™i kình vừa quát lên má»™t tiếng thật to.
Nguyên luồng kình lá»±c cá»§a Cao Tôn Giả đã cá»±c kỳ mãnh liệt, lại thêm ná»™i kình cá»§a lão khiếu hoá đẩy mạnh Ä‘i. Hai luồng kình lá»±c hợp làm má»™t để xô Cao Tôn Giả vào tưá»ng thì cái đầu cá»§a hắn nhất định phải nát như tương, không còn nghi ngá» gì nữa.
Quâng hùng thấy thế không nhịn được cất tiếng la hoảng.
Uá»· Tôn Giả vá»™i chụp má»™t tên Ngá»± tiá»n thị vệ Ä‘ang á» dưới đất liệng ra vừa kịp thá»i đón vào chá»— tưá»ng đó.
Chát má»™t tiếng rùng rợn! Äầu Cao Tôn Giả đâm vào bụng tên thị vệ rồi cả cái đầu hắn xuyên qua lần da thịt đâm sâu vào tưá»ng vách trổ thành cái lá»— lá»›n.
Hắn lảo đảo đứng lên thì trên đầu còn dính một mảnh da thịt bầy nhầy ở nơi bụng của tên thị vệ.
Hắn đưa hai tay lên xoa xít má»™t hồi, tức giận quát há»i:
- Con mẹ nó! Chơi cách này là kiểu gì đây?
Quần hùng thấy thế không khá»i kinh hãi.
Lão khiếu hoá lá»›n tiếng há»i lại:
- Còn đánh nữa hay thôi?
Cao Tôn Giả đáp:
- Ngày trước ta thân thể cao lớn thì lão đừng hòng đánh được ta...
Lão khiếu hoá há»i lại:
- Hiện nay thì sao?
Cao Tôn Giả lắc đầu:
- Hiện nay thì ta đánh lão không thắng được. Chi bằng thôi quách.
Äá»™t nhiên Cao Tôn Giả nhảy lên húc đầu vào chá»— tưá»ng có xác tên thị vệ còn dính ở đó.
Má»™t tiếng "sầm" rùng rợn! Tưá»ng bị xuyên thá»§ng má»™t lá»— thật lá»›n. Cả ngưá»i lão và thi thể tên thị vệ Ä‘á»u chuồn ra ngoài.
Uá»· Tôn Giả giật giá»ng gá»i:
- Sư ca! Sư ca! Hắn cũng nhảy qua lỗ hổng ra ngoài.
Lục Cao Hiên nói:
- Vi đại nhân! Xin cho thuộc hạ chạy đi coi.
Hắn tung chân lên, chân trước đầu sau, con ngưá»i bằng bặn xuyên qua lá»— hổng vá»t ra ngoài. Äồng thá»i hắn chắp hai tay lại hành lá»… vá»›i Vi Tiểu Bảo. Tư thế rất là ngoạn mục.
Quần hùng không nhịn được lớn tiếng hoan hô.
Bá»n Từ Thiên Xuyên, Tiá»n lão bản Ä‘á»u tá»± há»i:
- Không biết Vi hương chá»§ thu ở đâu được hai tên bá»™ hạ này? Võ công cá»§a há» thật là ghê gá»›m! So vá»›i bá»n mình, chúng còn cao thâm gấp mưá»i.
Lý Tây Hoa chắp tay nói:
- Tại hạ xin cáo từ! Rồi theo cửa lớn bước lẹ ra ngoài luôn.
Vi Tiểu Bảo nhìn lão khiếu hoá, chắp tay há»i:
- Thưa huynh đài! Huynh đài cho bá»n này Ä‘i được chăng?
Gã vừa nói vừa trá» vào bá»n thị vệ bị phong toa? huyệt đạo.
Lão khiếu hoá cưá»i khà khà đáp:
- Tại hạ mà biết trước hỠlà thủ hạ của Vi huynh đệ thì đã không dám đắc tội.
Lão đưa tay ra kéo bá»n Triệu Tá» Hiá»n. Không thấy lão sá» nắn gì cả, chỉ chụp má»™t cái đã giải huyệt xong cho mấy tên thị vệ.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu đệ xin Ä‘a tạ huynh đài! Gã lại cho bá»n Triệu Tá» Hiá»n, Trương Khang Niên vá» trước.
Từ Thiên Xuyên liếc mắt nhìn Song Nhi há»i:
- Phải chăng vị cô nương này là tâm phúc của Vi huynh đệ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải rồi! Chúng ta có việc gì cũng không cần dấu y.
Lão khiếu hoá nói:
- Cô này tuy còn nhá» tuổi mà đầy lòng trung nghÄ©a ít ngưá»i bì kịp. Vừa rồi nếu y không liá»u mạng cứu chúa thì cặp mắt cá»§a Vi hương chá»§ đã bị hư rồi.
Vi Tiểu Bảo dắt tay Song Nhi đáp:
- Äúng thế! Äúng thế! Tiểu đệ may mà được y giải cứu.
Song Nhi thấy hai ngưá»i tán tụng mình, đỠmặt lên, cúi đầu xuống không dám nhìn quần hùng.
Từ Thiên Xuyên tiến lên một bước nhìn lão khiếu hoá hô:
NgÅ© nhân phân khai nhất thá»§ thi Thân thượng hồng anh vô nhân tri Lão khiếu hoá Ä‘á»c tiếp:
Tá»± thá»­ truyá»n đắc chúng huynh đệ Hậu lai tương nhận Ä‘oàn viên thì Vi Tiểu Bảo khi má»›i vào Thiên Äịa Há»™i đã được anh em truyá»n thụ những khẩu hiệu cùng nghi tiết cho gã há»c thuá»™c lòng.
Những câu này rất quê mùa từa hồ có nghĩa mà lại không thông.
Nên biết những anh em trong Thiên Äịa Há»™i phần đông là hán tá»­ giang hồ, màcó đến quá ná»­a là không biết chữ. Nếu dùng những khẩu hiệu, ám ký lá»i lẽ sâu xa thì há» không thể nhá»› được.
Vi Tiểu Bảo thấy lão khiếu hoá Ä‘á»c mấy vần thÆ¡ để nhận nhau, gã cÅ©ng lên tiếng:
SÆ¡ tiến Hồng Môn kết nghÄ©a huynh ÄÆ°Æ¡ng thiên minh thệ biểu chân tình Lão khiếu hoá Ä‘á»c tiếp:
Tòng bách nhị chi phân tả hữu Trung tiết Hồng hoà kết nghÄ©a Ä‘inh Vi Tiểu Bảo lại Ä‘á»c:
Trung nghÄ©a đưá»ng tiá»n huynh đệ tại Thành trung Ä‘iểm tướng bách vạn binh Lão khiếu hoá Ä‘á»c:
Phúc đức từ tiá»n lai thệ nguyện Phản Thanh phục Minh ngã Hồng anh Vi Tiểu Bảo há»i:
- Tiểu đệ Vi Tiểu Bảo hiện làm hương chá»§ Thanh Má»™c ÄÆ°á»ng. Xin huynh trưởng cho hay cao tính đại danh, hiện giữ chức gì? Thuá»™c vỠđưá»ng nào?
Lão khiếu hoá đáp:
- Huynh đệ tên gá»i Ngô Lục Kỳ hiện làm Hồng kỳ hương chá»§ ở Hồng Thuận đưá»ng. Bữa nay may gặp Vi hương chá»§ cùng anh em, rất lấy làm hoan há»·.
Quần hùng nghe lão xưng danh liá»n nhá»› tá»›i Thiết cái Ngô Lục Kỳ, tiéng tăm lẫy lừng thiên hạ. Ai cÅ©ng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm, nhất tá» nhìn lão kính cẩn thi lá»….
Bá»n Từ Thiên Xuyên Ä‘á»u thông tên há» và đưa những lá»i ngưỡng má»™, khâm phục.
Nguyên Ngô Lục Kỳ làm đỠđốc Quảng Äông, trong tay nắm giữ binh quyá»n má»™t tỉnh. Năm trước lão được Tra Y Hoàng khuyến khích, lại có chí phản Thanh phục Minh, liá»n ngấm ngầm gia nhập Thiên Äịa Há»™i, giữ chức Hồng Kỳ hương chá»§ trong Hồng Thuận đưá»ng.
ở Thiên Äịa Há»™i, chữ "Hồng" rất được chú trá»ng. Chữ "Hồng" là do chữ "Hán" mà ra. Chữ "Hán" bá»›t Ä‘i chữ "Thổ" thì biến thành chữ "Hồng", ý nói ngưá»i Hán đã mất đất để ngưá»i Hồ chiếm giữ. Do đó các anh em trong há»™i tá»± xưng là "Hồng Anh", ngụ ý lúc nào cÅ©ng không quên trùng hưng cố quốc, khôi phục giang sÆ¡n.
Hồng Kỳ hương chá»§ không phải là hương chá»§ chính thức. Hồng Kỳ hương chá»§ không xá»­ lý công việc mà cÅ©ng không thống lãnh anh em trong bản đưá»ng, nhưng địa lại trên hương chá»§ chính thức. Vậy Hồng Kỳ hương chá»§ là má»™t chức rất tôn cao trong Thiên Äịa Há»™i, kế tiếp liá»n vá»›i Tổng đà chúa Trần Cận Nam.
Ngô Lục Kỳ làm Hồng Kỳ hương chá»§ trong Thiên Äịa Há»™i, trước nay giữ chân tướng rất ẩn bí. Cả bá»n Từ Thiên Xuyên, Tiá»n lão bản cÅ©ng chưa biết mặt.
Ngô Lục Kỳ nắm tay Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Vi hương chá»§! Hương chá»§ phải Ä‘i Vân Nam hành động để đối phó vá»›i đại Hán gian Ngô Tam Quế, huynh đệ được Tổng đà chúa truyá»n lệnh phải đến vùng Quảng Äông, Quảng Tây, Vân Nam, Quế Châu bốn tỉnh để tùy cÆ¡ tiếp ứng cho hương chá»§.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Huynh đệ nhận được lệnh liá»n phái mưá»i mấy anh em đắc lá»±c đến Vân Nam đặng ngấm ngầm trợ thá»§ cho hương chá»§. Nhưng Vi hương chá»§ xá»­ trí rất tài tình, các anh em trong Thanh Má»™c đưá»ng cÅ©ng Ä‘á»u tinh minh mẫn cán, nên dù gặp hiểm nghèo cÅ©ng qua má»™t cách dế dàng. Vì thế mà bá»n Hồng Thuận đưá»ng chẳng có chá»— nào để ra sức cho hương chá»§ nữa.
Lão kể tiếp:
- Mấy bữa trước đây nghe nói Vi hương chá»§ cùng các vị anh em đến Quảng Tây, Ngô má»— liá»n hoá trang tá»›i tụ há»™i vá»›i anh em.
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
- Té ra là thế! Ân sư hết lòng chiếu cố cho tiểu đệ, lại được Ngô hương chủ chân tâm giúp đỡ, tiểu đệ rất lấy làm hân hạnh và cảm kích vô cùng.
Äoạn gã tán dương:
- Äại danh cá»§a Ngô hương chá»§ lẫy lừng bốn bá», chẳng ai không biết, mà lại là anh em trong há»™i, thật khiến cho tiểu đệ sung sướng không bút nào tả xiết.
Thực ra hỠtên Ngô Lục Kỳ, bữa nay Vi Tiểu Bảo mới được nghe là lần đầu.
Gã thấy bá»n Từ Thiên Xuyên tá» lòng kính cẩn, ná»—i hân hoan lá»™ ra ngoài mặt nên gã cÅ©ng tâng bốc mấy câu.
Ngô Lục Kỳ cưá»i đáp:
- Vi huynh đệ đâm chết gian thần Ngao Bái má»›i xứng đáng là má»™t vụ tứ hải văn danh. Chúng ta đã là anh em trong nhà, vậy bất tất phải khách sáo nữa. Ngô má»— có đắc tá»™i vá»›i bá»n thị vệ dưới trướng Vi huynh đệ má»›i má»i được Vi huynh đệ tá»›i đây. Xin Vi huynh đệ miá»…n trách cho!
Tài sản của ngocvosong1986

  #157  
Old 02-06-2008, 11:09 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 156


Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi

Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Tổ bà nó! Mấy tên chó chết vừa rồi đánh bạc thua tiá»n còn cãi cối. Ngô đại cho cho chúng nó nếm mùi Ä‘au khổ tức là giáo huấn bá»n chúng từ nay đánh bạc phải theo đúng quy luật. Tiểu đệ rất lấy làm hả dạ và cảm Æ¡n đại ca.
Ngô Lục Kỳ nổi lên tràng cưá»i ha hả.
Quần hùng ngồi xuống rồi, Ngô Lục Kỳ há»i vá» những việc ở Vân Nam, Vi Tiểu Bảo nhất nhất thuật lại.
Ngô Lục Kỳ nghe nói đã bắt được đầy đủ bằng chứng Ngô Tam Quế quả có ý tạo phản thì lòng khoan khoái, hết sức khen ngợi. Lão nói:
- Tên gian tặc đó khởi binh làm phản nhất định sẽ đánh tá»›i Quảng Äông, chúng ta phải má»™t phen cá»­ động cá»±c nhá»c vá»›i hắn. Khi đả bại được tên gian tặc đó rồi, chúng ta quay vá» bắc đánh thẳng lên Bắc Kinh.
Quần hùng Ä‘ang nói chuyện, đưá»ng chá»§ cá»§a Gia Hậu đưá»ng là Mã Siêu Hưng được tin báo liá»n đến ngay.
Mã Siêu Hưng tương hội cùng Ngô Lục Kỳ lại diễn ra bầu không khí thân thiết.
Lúc nói tới chuyện xảy ra trong sòng bạc, Ngô Lục Kỳ lớn tiếng thoá mạ Phùng Tích Phạm, mạt sát hắn dở trò ám toán nham hiểm đê tiện. Lão muốn tìm ngay Phùng Tích Phạm để đánh cho hắn một trận.
Vi Tiểu Bảo lại nói đến chuyện Phùng Tích Phạm định hạ sát Trần Cận Nam ở Bắc Kinh, Ngô Lục Kỳ đập mạnh tay đánh "chát" một tiếng xuống mặt bàn rồi nói:
- Chúng ta phải đập cho hắn má»™t trận, má»™t là để báo thù cho anh em Thanh Má»™c đưá»ng, hai là trừ bá» mối lo tâm phúc cho Trần tổng đà chúa, ba là rá»­a cái hận bữa nay hắn ngấm ngầm tập kích anh em.
Nên biết Ngô Lục Kỳ trước nay chưa từng gặp tay địch thá»§ ngang thưng vá»›i lão mà bữa nay lại bị Phùng Tích Phạm kiá»m chế không nhúc nhích được, lão căm phẫn không bút nào tả xiết.
Mã Siêu Hưng nói:
- Lý Tự Thành là tên một đại phản tặc đã hạ sát Sùng Trinh thiên tử, nay hắn ta tới Liễu Châu, chúng ta không thể buông tha hắn một cách dễ dàng.
Nguyên Thiên Äịa Há»™i vẫn má»™t lòng trung trinh vá»›i nhà Äại Minh. Sùng Trinh hoàng đế bị Lý Tá»± Thành bức bách phải chết treo ở núi Môi SÆ¡n. DÄ© nhiên Lý Tá»± Thành cÅ©ng là kẻ thù cá»§a Thiên Äịa Há»™i.
Má»i ngưá»i há»i đến lại lịch cá»§a Cao Tôn Giả và Uá»· Tôn Giả, Vi Tiểu Bảo trả lá»i má»™t cách hàm hồ. Gã nói Uá»· Ton Giả và Lục Cao Hiên là thị vệ trong triá»u, vì gã có Æ¡n vá»›i hai ngưá»i này nên chúng dốc lòng trung vá»›i gã để Ä‘á»n đáp.
Ngô Lục Kỳ lại ca tụng lão hương nông đã giải khai huyệt đạo cho mình.
Lão nói:
- Bình sinh Ngô má»— rất ít khi chịu phục ai, nhưng vị nhân huynh ấy võ công cá»±c kỳ cao minh, Ngô má»— tá»± thẹn không bằng ngưá»i ta. Những nhân vật trong võ lâm có bản lÄ©nh như vậy thật là hiếm có, Ngô má»— nghÄ© mãi mà không biết y là ai.
Quần hùng nghị luận hồi lâu rồi Mã Siêu Hưng phái anh em bản đưá»ng Ä‘i Ä‘iá»u tra chá»— ở cá»§a Lý Tá»± Thành, Phùng Tích Phạm. Má»™t mặt y trị thương cho Phong Tế Trung, Huyá»n Trinh đạo nhân và Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo há»i lại Song Nhi xem đã theo dõi gã ở dá»c đưá»ng như thế nào thì thị cho hay là sau khi bị thất tán ở NgÅ© Äài SÆ¡n, thị Ä‘i tìm gã khắp nÆ¡i.
Song Nhi há»i dò được tin tức rồi lên chùa Thanh Lương thì vị hoà thượng trụ trì ở chùa này cho biết là Vi Tiểu Bảo đã trở vá» Bắc Kinh.
Song Nhi hối hả chạy đến Bắc Kinh thì Vi Tiểu Bảo đi Vân Nam. Thị rượt theo đến địa phận tỉnh Hà Bắc thì mới kịp.
Thị còn là đứa nhá», trong lòng có ý niệm khác ngưá»i lá»›n. Thị lo rằng Vi Tiểu Bảo đã làm quan to, không muốn dùng mình để hầu hạ nữa nên không dám thẳng thắn ra mặt nhận gã. Thị lấy cắp má»™t bá»™ áo cá»§a quân sÄ© Kiêu Kỵ Doanh mặc vào rồi trà trá»™n vào bá»n binh lính theo xuống tá»›i Vân Nam, qua Quảng Tây.
Mấy bữa nay Vi Tiểu Bảo gặp bước nguy hiểm trong sòng bạc, A Kha muốn đâm đui mắt gã, thị mới có cơ hội xông vào ứng cứu.
Vi Tiểu Bảo nghe Song Nhi thuật chuyện rất lấy làm cảm kích. Gã ôm thị vào lòng và khẽ đặt lên má thị má»™t cái hôn. Gã cưá»i nói:
- Cô ngốc này! Khi nào ta lại không để ngươi phục thị ta. Lúc nào ta cũng muốn ngươi kỠcận bên mình, trừ khi ngươi không nhận thì không nói làm chi, hoặc ngươi đi lấy chồng...
Song Nhi vừa hoan hỷvừa mắc cỡ, mặt đỠbừng lên.
Thị ấp úng đáp:
- Không... không, nô tỳ không lấy ai hết...
Tối hôm ấy Mã Siêu Hưng bày yến tiệc trong một kỹ viện ở thành Liêu Châu để thết đãi Ngô Lục Kỳ.
Trong khi uống rượu thì có ngưá»i đến báo đã tìm ra tung tích cá»§a Lý Tá»± Thành. Hiện hắn Ä‘ang ở trong căn nhà nhá» dá»±ng trên bè gá»—.
Nguyên Liá»…u Châu là nÆ¡i san xuất rất nhiá»u tre gá»—. Nghá» làm quan tài ở Liá»…u Châu nổi tiếng khắp thiên hạ. Vì thế mà ngưá»i ta có câu "Sống ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu, chết ở Liá»…u Châu".
Ngưá»i Liá»…u Châu đốn gá»— đóng thành bè lá»›n thả xuống Liá»…u giang cho xuôi vá» phía đông.
Trên sông Liá»…u giang bè gá»— rất nhiá»u, không biết bao nhiêu mà kể. Những căn nhà dá»±ng trên bè gá»— là nÆ¡i ẩn thân rất tốt vì ít ngưá»i biết đến. Thiên Äịa Há»™i ngưá»i nhiá»u thế lá»›n, ở đâu cÅ©ng có tai mắt nên má»›i Ä‘iá»u tra nhanh chóng.
Ngoài ra ít kẻ tìm thấy.
Ngô Lục Kỳ vỗ án đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi, không uống rượu nữa! Mã Siêu Hưng đáp:
- Xin để cho tiểu đệ bố trí má»™t chút rồi hãy cá»­ động, khiến bá»n chúng không tẩu thoát được.
ChỠđến canh hai, Mã Siêu Hưng dẫn quần hùng ra bá» sông bước xuống má»™t con thuyá»n nhá».
Những thuyá»n phu trên con thuyá»n nhá» không cần ai chỉ bảo, tá»± mình bÆ¡i ra. Theo sau là bảy tám con thuyá»n nhá» khác Ä‘i cách má»™t quãng xa xa.
Con thuyá»n nhá» bÆ¡i trên sông chừng bảy tám dặm thì dừng lại. Má»™t tên phu thuyá»n tiến vào trong khoang khẽ nói:
- Thưa ba vị hương chủ! Chỉ còn một chút nữa là đến trước cái bè gỗ đó.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong thuyá»n nhìn ra thấy trong căn nhà nhá» trên bè gá»— có ánh sáng vàng khè chiếu ra. Gã lại ngó quanh mặt sông thấy rải rác ba bốn chục chiếc thuyá»n nhá».
Mã Siêu Hưng nói:
- Những thuyêng nhá» kia Ä‘á»u là cá»§a bá»n ta hết.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- Trong má»—i thuyá»n đại khái có mưá»i ngưá»i, vậy cá»™ng tất cả đến ba bốn trăm ngưá»i. Bá»n Lý Tá»± Thành và Phùng Tích Phạm dù có lợi hại đến đâu, thì phen này có trốn lên trá»i cÅ©ng không thoát được.
Giữa lúc ấy nghe trong căn nhà trên bè gá»— co tiếng quát há»i:
- Ai? ở đây nấp nánh dòm ngó gì vậy?
Ngữ âm rất mãnh liệt khiến ngưá»i nghe cÆ¡ hồ thá»§ng cả màng tai. Chính là tiếng Lý Tá»± Thành.
Trên bá» sông có ngưá»i cưá»i khanh khách đáp:
- Lý Tá»± Thành! Thế là ta kiếm thấy ngươi rồi! Quần hùng Ä‘á»u nghe rõ thanh âm cá»§a Lý Tây Hoa.
Mã Siêu Hưng và Ngô Lục Kỳ đưa mắt nhìn nhau ra chiá»u kinh dị tá»± há»i:
- Sao ngưá»i này cÅ©ng tìm tá»›i đây?
Má»™t bóng Ä‘en tung mình nhảy xuống bè gá»—. Thanh trưá»ng kiếm trong tay y dưới bóng trăng lạnh lẽo phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Má»™t ngưá»i từ căn nhà nhá» trên bè gá»— tay cầm thiá»n trượng vá»t ra. Chính là Lý Tá»± Thành. Lão lạnh lùng nói:
- Hay lắm! Té ra ngươi đã tìm tới đây.
Lý Tây Hoa há»i:
- Bữa nay ta lấy đầu ngươi, e rằng ngươi sẽ biến thành con qui? hồ đồ.
Ngươi đã biết ta là ai chưa?
Lý Tự Thành đáp:
- Lý má»— giết ngưá»i có đến ức triệu thì hÆ¡i đâu mà há»i đến danh tính từng cá nhân. Lại đây mau! Ba tiếng "Lại đây mau" lão gầm lên như tiếng sét ở trên sông lại càng truyá»n Ä‘i rất xa. Lão vừa quát vừa vung thiá»n trượng đánh tá»›i.
Lý Tây Hoa né ngưá»i tránh khá»i, đồng thá»i đè trưá»ng kiếm vào cây thiá»n trượng róc xuống.
Lý Tá»± Thành rung cây thiá»n trượng quét ngang lưng địch nhân.
Lý Tây Hoa nhảy tung mình lên phóng mũi kiếm đâm xuống.
Lý Tự Thành phóng trượng đâm lên.
Lý Tây Hoa ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không chẳng thể né tránh, y liá»n đưa chân trái ra Ä‘iểm vào đầu trượng để lấy đà lá»™n Ä‘i má»™t vòng, tư thức rất là ngoạn mục. Lúc y hạ xuống, chân trái đặt lên bè gá»— chỉ còn cách chừng ná»­a thước là rá»›t xuống sông.
Ngô Lục Kỳ nói:
- BÆ¡i thuyá»n lại gần để coi cho rõ.
Thuyá»n phu liá»n bÆ¡i thuyá»n vá» phía trước.
Mã Siêu Hưng nói:
- Có ngưá»i đến tá»· đấu vá»›i hắn, chúng ta càng dá»… hành động.
Y nhìn tên thuyá»n đứng đằng mÅ©i nói:
- Phát hiệu lệnh Ä‘i! Tên thuyá»n phu dạ má»™t tiếng rồi lấy trong khoang ra má»™t cái đèn lồng màu đỠtreo lên cá»™t buồm. Lập tức trong các thuyá»n nhá» bốn mặt Ä‘á»u có ngưá»i tụt xuống sông.
Vi Tiểu Bảo cả mừng reo lên:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Gã võ công kém cá»i không muốn chứng kiến ngưá»i ta đơn đả độc đấu, bây giá» lấy số đông mấy trăm ngưá»i vây đánh ba nhân vật đối phương là ăn chắc. Huống chi gã thấy những ngưá»i bên mình thạo nghá» lá»™i dưới nước, chỉ cần há» chuồn vào gầm bè gá»—, chặt đứt những dây tre ràng buá»™c là những cây gá»— trôi Ä‘i tản mát, có thể bắt đối phương má»™t cách dá»… dàng.
Gã nghĩ tới chỗ bè gỗ tản mát vội hô:
- Mã đại ca! Vị cô nương trong căn nhà nhá» trên bè kia là hôn thê cá»§a tiểu đệ. Xin đại ca bảo anh em bảo vệ cho nàng khá»i chết chìm dưới lòng sông.
Mã Siêu Hưng cưá»i đáp:
- Vi hương chá»§ cứ vững dạ. Tiểu đệ đã sắp đặt đâu vào đấy cả rồi. Trong bá»n anh em nhảy xuống sông có mưá»i ngưá»i chuyên việc cứu viện vị phu nhân đó. Mưá»i ngưá»i anh em này bÆ¡i lộí rất giá»i, muốn bắt cá sống còn được thì còn lo gì nữa?
Vi Tiểu Bảo hớn hở nói:
- Thế thì hay quá rồi! Gã lẩm bẩm:
- Mong sao thằng lá»i Trịnh Khắc Sảng chết chìm má»›i là tuyệt diệu! Con thuyá»n nhá» từ từ bÆ¡i lại gần.
Trên bè gỗ một luồng hắc khí và một làn bạch quang bay lượn nhảy múa.
Cuộc đấu đang diễn ra khốc liệt.
Ngô Lục Kỳ nói:
- Lý Tá»± Thành không rèn luyện võ công thượng thặng, hoàn toàn trông vào tý lá»±c cá»§a cánh tay để chống chá»i. Chỉ trong vòng ba chục chiêu, hắn tất chết vá» tay Lý Tây Hoa. Không ngá» con ngưá»i kiêu hùng khét tiếng thiên hạ lại bị uổng mạng trên sông Liá»…u Giang này.
Vi Tiểu Bảo không nhìn rõ tình hình cuá»™c tá»· đấu giữa hai ngưá»i. Gã chỉ thấy Lý Tá»± Thành lùi dần từng bước má»™t.
Bá»—ng nghe tiếng A Kha từ trong căn nhà nhá» vá»ng lên:
- Trịnh công tá»­! Công tá»­ mau má»i Phùng sư phụ ra tiếp viện cho gia phụ.
Trịnh Khắc Sản đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Thưa sư phụ! Xin sư phụ ra phát lạc cho thằng lá»i kia giùm cho.
Phùng Tích Phạm chống kiếm vá»t qua cá»­a căn nhà nhá» ra ngoài.
Lúc này Lý Tự Thành đã phải lùi đến mép bè gỗ. Hắn chỉ lùi một bước nữa là lăn xuống nước.
Phùng Tích Phạm quát lên:
- Này! Thàng lá»i kia! Ta đâm vào huyệt linh đài sau lưng ngươi.
Thanh trương kiếm của lão từ từ phóng tới, quả nhiên nhằm đâm huyệt linh đài của Lý Tây Hoa.
Lý Tây Hoa toan xoay kiếm vỠđỡ gạt thì đột nhiên trên nóc căn nhà nhỠcó tiếng quát:
- Này! Thàng lá»i kia! Ta đâm vào huyệt linh đài sau lưng ngươi.
ánh bạch quang lấp loáng. Má»™t bóng ngưá»i như con chim khổng lồ sà xuống đâm lẹ tá»›i sau lưng Phùng Tích Phạm.
Diá»…n biến đột này ra ngoài sá»± tiên liệu cá»§a má»i ngưá»i vì chẳng ai ngá» trên nóc căn nhà nhá» lại có ngưá»i ẩn nấp.
Phùng Tích Phạm không kịp công kích Lý Tây Hoa, né mình vung kiếm lên gạt khí giá»›i cá»§a đối phương. Äao kiếm đụng nhau bật lên má»™t tiếng choang rùng rợn, vang rá»n hồi lâu không dứt.
Ngưá»i má»›i tá»›i tay cầm má»™t thanh đơn Ä‘ao.
Khí giá»›i vừa đụng nhau, hai bên cùng biết là gặp địch thá»§ ghê gá»›m, Ä‘á»u lùi lại má»™t bước.
Phùng Tích Phạm quát há»i:
- Ngươi là ai?
Ngưá»i kia cưá»i đáp:
- Ta nhận ra ngươi là Bán kiếm hữu huyết Phùng Tích Phạm mà ngươi không nhận được ta ư?
Lúc này bá»n Vi Tiểu Bảo đã nhìn rõ ngưá»i kia mặc quần áo vải thô, lưng thắt Ä‘ai rá»™ng bằng vải xanh, chân Ä‘i giầy cá». Chính là lão hương nông. Ban ngày ở sòng bạc, lão đã tá»± giải khai được huyệt đạo bị kiá»m chế. Chắc vì lão bị Phùng Tích Phạm ám toán, trong lòng căm phẫn, nên bây giá» tá»›i đây để trả mối hận đó.
Phùng Tích Phạm cất giá»ng âm trầm há»i:
- Thân thủ các hạ như vậy tưởng chẳng phải hạng vô danh mà sao lại dấu đầu hở đuôi, dở trò nấp nánh.
Lão hương nông đáp:
- Dù ta có là hạng vô danh cũng còn hơn tên Bán kiếm hữu huyết.
Phùng Tích Phạm cả giận phóng kiếm đâm tới.
Lão hương nông không né tránh cÅ©ng không đỡ gạt, vung đơn Ä‘ao đến véo má»™t tiếng nhằm bổ xuống đầu Phùng Tích Phạm Má»›i coi kiểu đánh này thì tá»±a hồ lão vung Ä‘ao kiểu liá»u mạng để hai bên cùng chết. Nhưng chiêu Ä‘ao ra sau mà lại đến trước, mau lẹ ra ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i.
Chiêu kiếm của Phùng Tích Phạm chưa đâm trúng đối phương thì đơn đao bên địch đã phóng tới trước ngực. Hắn sợ quá không tính đến việc hạ địch nhân, hốt hoảng né qua mé tả.
Lão hương nông lại khoa Ä‘ao quét ngang má»™t cái, tấn công vào mạng sưá»n hắn.
Phùng Tích Phạm chống kiếm lên đỡ.
Lão hương nông đột nhiên cho thanh đao chuyển hướng một cách nhẹ nhàng nhằm chém vào vai bên tả Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm nghiêng mình tránh khá»i, đánh trả má»™t kiếm.
Lão hương nông vẫn không đỡ gạt, hua đao chém vào cổ tay hắn.
Hai ngưá»i qua lại ba chiêu mà lão hương nông vẫn giữ thế công.
Äừng thấy lão tướng mạo thật thà chất phác lại thêm mấy phần ngá»› ngẩn mà cho rằng lão khù khá». Äao pháp cá»§a lão thật là lợi hại, tàn độc hiếm thấy trong võ lâm.
Bá»n Ngô Lục Kỳ, Mã Siêu Hưng, Từ Thiên Xuyên, Tiá»n lão bản Ä‘á»u ngấm ngầm thán phục và cho là má»™t kỳ nhân.
Äá»™t nhiên Phùng Tích Phạm la lên:
- Hãy khoan! Hắn nhảy lùi ra hai bước nói tiếp:
- Té ra tôn giá là Bách thắng...
Hắn chưa dứt lá»i, lão hương nông đã quát lên:
- Äánh là đánh, hà tất phải nói nhiá»u! Lão nhảy xổ lại chém veo véo liá»n ba Ä‘ao khiến cho Phùng Tích Phạm không rảnh để nói tiếp. Hắn đành phấn khởi tinh thần đỡ gạt những chiêu đánh tá»›i.
Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm quả thật kiếm pháp cực kỳ cao thâm.
Hắn ngưng thần cự địch khiến lão hương nông không thể chiếm được thượng phong.
Hai ngưá»i tiến chiêu chợt mau chợt chậm, có lúc dầy như pháo liên châu, có lúc chỉ xoay chuyển thân hình mà không trao đổi má»™t đòn.
Bên kia Lý Tự Thành và Lý Tây Hoa vẫn tiếp tục chiến đấu.
Trịnh Khắc Sảng và A Kha tay cầm binh khí đứng bên Lý Tự Thành để chỠkhi thấy lão kém sức là xông vào trợ chiến.
Lý Tá»± Thành múa tít cây thiá»n trượng khiến Lý Tây Hoa trong lúc nhất thá»i khó mà sấn vào gần được, mặc dù kiếm pháp y rất cao thâm.
Cuá»™c đấu Ä‘ang hăng, đột nhiên Lý Tây Hoa rụt chân vá», lá»™n mình tá»›i bên chân đối phương. MÅ©i kiếm cá»§a y trá» chênh chếch lên, chí vào bụng dưới Lý Tá»± Thành, quát há»i:
- Bữa nay ngươi còn sống được chăng?
Chiêu "Ngá»c vân phiên" này cá»§a Lý Tây Hoa nghe đồn là tuyệt chiêu cá»§a Lãng tá»­ Yến Thanh, má»™t tay hảo hán ở núi Lương SÆ¡n Ä‘á»i Tống truyá»n lại. Tuy chỉ là má»™t tiểu xảo, nhưng mau lẹ khôn lưá»ng khiến địch nhân khó ná»—i đỠphòng.
A Kha và Trịnh Khắc Sảng giật mình kinh hãi. Khi chúng phát giác thì Lý Tá»± Thành đã bị kiá»m chế, không kịp cứu viện.
Lý Tá»± Thành đột nhiên trợn mắt quát lên má»™t tiếng thật to khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u phải ù tai, khác nào sét nổ bất thình lình.
Lý Tây Hoa giật mình kinh hãi, bất giấc trưá»ng kiếm tuá»™t khá»i tay.
Lý Tá»± Thành vung chân đá Lý Tây Hoa lá»™n Ä‘i má»™t vòng. Äầu cây thiá»n trượng cá»§a hắn chỉ vào trước ngá»±c y đè xuống mặt bè gá»—, khiến y không nhúc nhích được nữa.
Diá»…n biến đổi bại thành thắng này xảy ra trong khoảnh khắc. Hiện giá» Lý Tá»± Thành chỉ phóng cây thiá»n trượng má»™t cái là gân cốt trước ngá»±c Lý Tây Hoa bị gẫy đứt, tim phổi cÅ©ng tan nát, chẳng thể sống được nữa.
Lý Tự Thành quát lên:
- Nếu ngươi chịu phục thì ta tha mạng cho! Lý Tây Hoa đáp:
- Ngươi mau mau đâm chết ta đi. Ta không trả được mối thù giết cha thì còn mặt mũi nào sống ở thế gian nữa.
Lý Tá»± Thành nổi lên tràng cưá»i rá»™ nói:
- Hay lắm! Hắn hạ thấp cánh tay trái, vận ná»™i lá»±c vào cánh tay phải toan ấn đầu trượng xuống thì ánh trăng tá» từ phía sau chiếu rõ vào mặt Lý Tây Hoa. Hắn thấy thái độ y vẫn bình thản, miệng lại mỉm cưá»i, tuyệt không có ý sợ hãi.
Lý Tá»± Thành bất giác run lên quát há»i:
- Phải chăng ngươi là ngưá»i há» Lý ở Hà Nam?
Lý Tây Hoa đáp:
- Äáng tiếc là trong há» Lý chúng ta lại sinh ra con ngưá»i bụng dạ hẹp hòi như ngươi thành má»™t đứa mãng phu, không làm nên việc lá»›n.
Lý Tá»± Thành cất tiếng run run há»i:
- Lý công tử, con Lý Nhan đối với ngươi là ngươi như thế nào?
Lý Tây Hoa đáp:
- Ngươi còn biết há»i câu này là khá đó! Y nói rồi lại mỉm cưá»i.
Lý Tá»± Thành nhấc cây thiá»n trượng lên há»i:
- Phải chăng ngươi là con của... Lý huynh đệ?
Lý Tây Hoa tiếp:
- Äáng khen cho ngươi còn dám cái mặt dầy kêu gia gia ta bằng huynh đệ.
Lý Tá»± Thành loạng choạng ngưá»i Ä‘i mấy cái. Tay trái hắn tá»± ấn vào trước ngá»±c mình, miệng lảm nhảm:
- Lý huynh đệ còn để lại ngưá»i nối dõi ư? Ngươi... ngươi là con cá»§a Hồng nương tá»­ phải không?
Lý Tây Hoa thấy hắn nhấc thiá»n trượng lên cao mấy thước vẫn chưa Ä‘am xuống, liá»n thúc giục:
- Mau hạ thá»§ Ä‘i! Còn há»i chuyện đó làm gì nữa?
Lý Tá»± Thành lùi lại má»™t bước, cắm cây thiá»n trượng xuống bè gá»—, thá»§ng thẳng nói:
- Suốt trong Ä‘á»i ta, Ä‘iá»u lầm lẫn thứ nhất là sát hại gia gia ngươi. Ngươi thoá ta là kẻ bụng dạ hẹp hòi, chỉ là kẻ mãng phu không làm nên nghiệp lá»›n.
Äiá»u đó không sai chút nào. Ngươi muốn báo thù cho gia gia ngươi là việc rất hợp lý. Lý Tá»± Thành này bình sinh giết ngưá»i có đến hàng trăm vạn mà trước nay chưa từng bận tâm, nhưng nghÄ© tá»›i việc hạ sát gia gia ngươi, trong lòng... hổ thẹn vô cùng.
Dứt lá»i, hắn vứt cây thiá»n trượng liệng ra xa đánh bõm má»™t tiếng. Tia nước bắn lên tung toé, cây thiá»n trượng chìm xuống đáy sông.
Bá»—ng Lý Tá»± Thành á»c má»™t tiếng há»™c máu tươi ra rất nhiá»u.
Lý Tây Hoa không ngừo xảy ra biến cố này. Y đứng phắt dậy nhìn Lý Tá»± Thành thì thấy chòm râu bạc cá»§a hắn dính đầy máu tươi. Tay cầm thanh trưá»ng kiếm mà không phóng ra, y nói:
- Ngươi đã hổ thẹn trong lòng thì còn Ä‘au khổ hÆ¡n là ta giết ngươi nhiá»u.
Lý Tây Hoa nói rồi băng mình vá»t Ä‘i. Chân trái y Ä‘iểm vào Ä‘oạn dây cá»™t bè nhảy lên bá». Chỉ mấy cái nhô lên hụp xuống, ngưá»i đã mất hút vào trong bóng tối.
A Kha cất tiếng gá»i "gia gia" rồi chạy đến bên Lý Tá»± Thành. Cô đưa tay toan để nâng đỡ phụ thân.
Lý Tự Thành xua tay, đi thẳng ra cạnh bè gỗ, bước một chân xuống nước.
A Kha lại la lên "gia gia".
Cô chạy gần tới nơi thì Lý Tự Thành đã bước nốt chân kia xuống nước.
Chá»— này là chá»— bãi sông nước cạn, Lý Tá»± Thành tiếp tục cất bước vào bá».
Chân hắn loạng choạng đi mỗi lúc một xa.
A Kha quay lại la lên:
- Trịnh công tử! Gia phu... bỠđi rồi.
Bỗng cô khóc oà lênchạy lại gieo đầu vào lòng Trịnh Khắc Sảng. Trịnh Khắc Sảng đưa tay trái ra ôm choàng lấy A Kha, tay mặt nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, miệng an ủi:
- Lệnh tôn đi rồi nhưng còn có tiểu huynh đây...
Gã chưa dứt lá»i, dưới chân bá»—ng thấy bè gá»— chuyển động.
Hai ngưá»i cùng bật tiếng la:
Trá»i Æ¡i! Rồi té cả xuống nước.
Nguyên lúc này, những tay hảo thá»§ vá» nghá» bÆ¡i lá»™i ở Gia Hậu đưá»ng trong Thiên Äịa Há»™i đã chuồn vào dưới gầm bè gá»—, chặt đứt lạt buá»™c, những cây gá»— liá»n tản ra và trôi Ä‘i.
Phùng Tích Phạm nhảy vá»t lên không nhằm đúng vào má»™t cây gá»— lá»›n nhẹ nhàng hạ xuống.
Lão hương nông rượt theo, vung đao đánh véo một tiếng nhằm chém xuống đầu hắn.
Phùng Tích Phạm vung kiếm lên nghênh tiếp.
Hai ngưá»i lại tiếp tục đánh nhau trên cây gá»— lá»›n.
Cuá»™c đấu này so vá»›i vừa rồi ở trên mặt bè gá»— còn khó khăn gấp mưá»i.
Cây gỗ ở dưới nước không ngớt chuyển động và trằn qua trằn lại, khó mà đứng vững được. Hơn nữa chẳng có điểm tựa nào để lấy đà.
Phùng Tích Phạm và lão hương nông Ä‘á»u là những tay khinh công trác tuyệt má»›i đứng vững được trên cây gá»— tròn để tá»· đấu.
Äao qua kiếm lại, hai ngưá»i vẫn ra chiêu mau lẹ phi thưá»ng chứ chẳng hoà hoãn lại chút nào.
Cây gỗ tròn theo dòng nước chảy xuôi dần dần trôi ra giữa lòng sông.
Ngô Lục Kỳ đột nhiên lên tiếng:
- Úi chà! Tại hạ nghÄ© ra rồi. Vị lão huynh kia là Bách thắng Ä‘ao vương Hồ Dật Chi. Không hiểu sao y... lại biến cải hình dạng thành thế này. Ta phải rượt theo má»›i được. BÆ¡i thuyá»n mau Ä‘i! Mã Siêu Hưng lấy làm kỳ há»i:
- Hồ Dật Chi ư? Phải chăng y có ngoại hiệu là Mỹ Ä‘ao vương? Y là nhân vật phong lưu anh tuấn. Ngày trước ngưá»i ta bảo y là đệ nhất mỹ nam tá»­ trong võ lâm. Sao y lại hoá trang thành má»™t lão nhà quê ngá»› ngẩn, khù khá»?
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Này các vị huynh đệ! Äã cứu được cô vợ tại hạ lên chưa?
Ngô Lục Kỳ có ý tức mình, nghĩ thầm:
- Ngày trước Bách thắng Ä‘ao vương Hồ Dật Chi oai danh lừng lẫy giang hồ, bạn hữu võ lâm chẳng ai là không ngưỡng má»™, cầu đến bái kiến còn chưa được. Mình gặp cÆ¡ há»™i này thật là có mối kỳ duyên. Hiện lão nhân gia Ä‘ang chiến đấu cùng cưá»ng địch ở trên mặt nước cá»±c kỳ nguy hiểm. Có lẽ nào bá»n mình không đến cứu viện ngay tức khắc. Thằng lá»i này chỉ lo cho má»™t vị cô nương, thế là gã coi trá»ng nữ sắc, khinh rẻ tình bạn bè, sao phải hành vi cá»§a đấng anh hùng?
Tài sản của ngocvosong1986

  #158  
Old 02-06-2008, 11:12 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 157


Có lý đâu đưá»ng đột giai nhân

Mã Siêu Hưng hô lớn:
- Mau mau hạ lệnh phái nhiá»u ngưá»i lặn xuống nước để cứu cho bằng được vị cô nương đó.
Tên thuyá»n phu ở đằng lái liá»n vâng dạ, lá»›n tiếng truyá»n lệnh ra.
Bá»—ng thấy hai ngưá»i ở đáy nước ngoi lên mặt sông ở giữa dòng, má»™t ngưá»i Ä‘em theo A Kha ướt sÅ©ng những nước, miệng hô lá»›n:
- Äã bắt được cô gái đây rồi.
Tiếp theo, ngưá»i ở mé tả nắm lấy búi tóc Trịnh Khắc Sảng giÆ¡ cao lên nói:
- Gã trai cũng đã bắt được...
Hắn vừa dứt lá»i, bá»—ng nghe đánh bõm má»™t cái, Trịnh Khắc Sảng lại rá»›t xuống nước chìm nghỉm. Trong tay tên thuá»· thá»§ chỉ còn lại nắm tóc.
Nguyên búi tóc của Trịnh Khắc Sảng là tóc mượn ở ngoài buộc vào, bây giỠlại tuột ra.
Má»i ngưá»i nổi lên tràng cưá»i ha hả.
Mấy tay thuỷ thủ lại lặn xuống mò tìm.
Vi Tiểu Bảo há»›n hở tươi cưá»i hô:
- Chúng ta mau mau lại coi Bách thắng đao vương xem lão nhân gia chiến đấu với Bán kiếm hữu huyết ra làm sao.
Ngô Lục Kỳ ngồi ở dưới thuyá»n giục bốn tên thuá»· thá»§ ra sức bÆ¡i thuyá»n thật lẹ vá» phía hai lão Hồ Dật Chi và Phùng Tích Phạm Ä‘ang tá»· đấu trên cây gá»—.
Thuyá»n bÆ¡i đến gần, dưới ánh trăng tá», những luồng bạch quang lấp loáng trên mặt sông. Hai cao nhân Ä‘ang chiến đấu cá»±c kỳ khốc liệt.
Kể vá» võ công thì hai ngưá»i nghệ thuật tương đương, không ai hÆ¡n kém, e rằng trong vòng ngàn chiêu cÅ©ng chưa phân thắng bại. Nhưng Phùng Tích Phạm ban ngày đã phải đấu chưởng vá»›i Phong Tế Trung và Huyá»n Trịnh đạo nhân.
Huyá»n Trinh đạo nhân thì chẳng kể làm chi, nhưng Phong Tế Trung ná»™i lá»±c cÅ©ng vào tay khá, khiến cho lão lúc đó cÅ©ng cảm thấy khí huyết trong ngá»±c chuyển vận không được thư thái. Bây giá» lão chiến đấu lâu rồi, lồng ngá»±c cÅ©ng ngâm ngẩm Ä‘au.
Hai ngưá»i đánh nhau trên cây gá»—, không tiến thì phải lùi dần chứ chẳng có đưá»ng nào xoay xở.
Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi phóng ra những chiêu đao rất hung hiểm, toàn dùng thế công chứ không giữ thế thủ. Chiêu nào cũng tựa hồ đánh thục mạng cho hai bên cùng chết.
Cách đánh này chỉ những ngưá»i võ nghệ tầm thưá»ng gặp lúc nguy hiểm má»›i hay sá»­ dụng. Nhưng Ä‘ao pháp cá»§a Hồ Dật Chi tá»± lập thành má»™t gia phái, bá» ngoài coi rất nguy ngập mà thật ra rất vững vàng. Võ công cá»§a lão đã tinh kỳ lại thêm phần ác liệt ghê gá»›m, khiến cho Phùng Tích Phạm không khá»i sinh lòng khiếp sợ.
Hắn lại ngó thấy má»™t con thuyá»n nhá» Ä‘ang bÆ¡i tá»›i. Những ngưá»i đứng trên đầu thuyá»n tay cầm binh khí, hiển nhiên là những nhân vật đã chạm trán lúc ban ngày ở sòng bạc, trong đó có cả lão khiếu hoá.
Hồ Dật Chi bá»—ng quát lên má»™t tiếng thật to, vung Ä‘ao lên chém tả, quét hữu, đâm lên bổ xuống, đánh liá»n sáu Ä‘ao.
Phùng Tích Phạm gắng sức chống chá»i. Trong lúc hoang mang, hắn vẫn trả đòn được hai kiếm và giữ môn há»™ nghiêm mật dị thưá»ng.
Ngô Lục Kỳ cất tiếng ca ngợi:
- Hảo đao pháp! Hảo kiếm pháp! Hồ Dật Chi lại chém một đao vào trước mặt đối phương.
Phùng Tích Phạm phải ná»­a bước và ngả ngưá»i vá» phía sau má»›i tránh khá»i chiêu Ä‘ao ác liệt. Hắn lại huy động trưá»ng kiếm che đỡ phía trước.
Lúc này chân trái hắn đã đạp vào ngá»n cây gá»—, ná»­a bàn chân phía sau đã dúng xuống nước rồi. Bây giá» hắn có lùi thêm ba tấc cÅ©ng không được nữa.
Hồ Dật Chi lại chém liá»n ba Ä‘ao. Phùng Tích Phạm trả đòn ba kiếm chứ không lùi thêm chút nào nữa.
Hồ Dật Chi quát lên một tiếng thật to, vung đao bổ xuống.
Phùng Tích Phạm nghiêng ngưá»i Ä‘i né tránh. Dè đâu Hồ Dật Chi ra chiêu này rồi không thu tay vá», tiếp tục phóng Ä‘ao chém xuống đánh chát má»™t tiếng. Cây gá»— bị chặt đứt làm hai Ä‘oạn.
Chá»— Phùng Tích Phạm đứng chỉ là Ä‘oạn ngá»n cây dài chừng hai thước.
Cây gỗ vừa đứt, hắn rú lên một tiếng "úi chao" rồi ngã xuống nước.
Hồ Dật Chi liêng thanh Ä‘ao khá»i tay nhằm đâm tá»›i ngưá»i Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm Ä‘ang ở dưới nước khó bá» né tránh. Hắn thấy thanh cương Ä‘ao liệng tá»›i vá»™i quăng trưá»ng kiếm ra.
Äao kiếm đụng nhau trên không bật lên tiếng choang rùng rợn. Tia lá»­a bắn ra tung toé rồi rá»›t xuống sông.
Phùng Tích Phạm liá»n lặn hụp xuống nước biến mất.
Hồ Dật Chi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Thằng cha này giá»i nghá» bÆ¡i lá»™i như vậy, nếu mình cÅ©ng bị lăn xuống nước vá»›i hắn tất gặp phải độc thá»§.
Ngô Lục Kỳ dõng dạc lên tiếng:
- Bách thắng Ä‘ao vương quả nhiên danh bất hư truyá»n! Bữa nay trông thấy thần kỹ má»›i được mở rá»™ng tầm mắt. Má»i đại hiệp qua thuyá»n này cùng nhau uống má»™t chung rượu được chăng?
Hồ Dật Chi đáp:
- Như vậy tại hạ quấy quả mấy vị một phen.
Lão nhảy qua mà đầu thuyá»n chỉ khẽ chìm xuống má»™t chút, còn thân thuyá»n tuyệt không tròng trành.
Vi Tiểu Bảo không hiểu nhảy được như vậy là khó lắm, còn bá»n Ngô Lục Kỳ, Mã Siêu Hưng rất lấy làm bá»™i phục.
Ngô Lục Kỳ chắp tay giới thiệu:
- Vị này là Mã Siwu Hưng huynh đệ, vị kia là Vi Tiểu Bảo huynh đệ. Bá»n tại hạ Ä‘á»u là ngưá»i Thiên Äịa Há»™i.
Hồ Dật Chi giơ ngón tay cái lên nói:
- Ngô huynh! Ông bạn là ngưá»i trong Thiên Äịa Há»™i. Vụ này phải giữ rất bí mật, nếu để lá»™ ra ngoài thì toàn gia khó ná»—i bảo toàn. Ngô huynh má»›i gặp lão phu lấn đầu đã nói trắng ra chẳng giấu diếm gì. Tấm lòng khẳng khái ấy khiến lão phu rất khâm phục.
Ngô Lục Kỳ cưá»i đáp:
- Äối vá»›i Bách thắng Ä‘ao vương mà cÅ©ng không tin chẳng hoá ra tiểu đệ là kẻ tiểu nhân đê hèn lắm ư?
Hai câu thổ lá»™ gan ruá»™t này tá» ra lão coi Hồ Dật Chi như ngưá»i bạn thân thiết.
Hồ Dật Chi cả mừng nắm chặt tay lão nói:
- Những năm gần đây, tiểu đệ ẩn cư làm nghá» trồng tỉa, không há»i đến chuyện giang hồ. NgỠđâu bữa nay lại được kết giao vá»›i má»™t vị hảo bẳng hữu là Thiết cái Ngô Lục Kỳ.
Nói rồi hai ngưá»i hai ngưá»i dắt tay nhau Ä‘i vào khoang thuyá»n.
Hồ Dật Chi nhìn bá»n Mã Siêu Hưng, Vi Tiểu Bảo chỉ khẽ gật đầu má»™t cái chứ chưa há»i han gì.
Vi Tiểu Bảo thấy Hồ Dật Chi đả bại được sư phụ cá»§a Trịnh Khắc Sảng thì vừa khâm phục vừa cảm tạ, liá»n nói:
- Hồ đại hiệp đánh té Phùng Tích Phạm xuống sông để loài cá mập cắn cho đấy mình những máu. Như vậy Bán kiếm hữu huyết lại biến thành Vô kiếm hữu huyết. Ha ha! Hồ Dật Chi tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Vi hương chá»§! Bản lãnh gieo thò lò cá»§a hương chá»§ quả nhiên không phải tầm thưá»ng.
Lão nói câu này có ý chế giá»…u Vi Tiểu Bảo võ công kém cá»i, chỉ giá»i nghá» gieo thò lò, chÆ¡i lối cá» gian bạc lận, làm Ä‘iá»u tệ nhÅ©ng.
Vi Tiểu Bảo chẳng lấy thế làm tức giận, lại cưá»i đáp:
- Chúng ta liên thủ với nhau làm cái đánh được vô số bạc của lão lùn mập. Dĩ nhiên Hồ đại hiệp được chia phân nửa. Lát nữa quay vỠtại hạ sẽ lấy cho.
Hồ Dật Chi cưá»i nói:
- Lần sau Vi hương chủ làm nhà cái, lão phu làm nhà con. Chúng ta đánh bạc tay đôi thì nhất định hương chủ ăn đứt rồi.
Vi Tiểu Bảo cả cưá»i đáp:
- Äại hiệp nói hay quá! Hay quá! Mã Siêu Hưng sai ngưá»i sắp má»™t bàn rượu ở dưới thuyá»n.
Má»i ngưá»i vừa uống má»™t chung, bá»—ng thấy má»™t con thuyá»n nhá» bÆ¡i tá»›i bẩm báo:
- Cặp nam nữ thiếu niên ở trên bè gá»— Ä‘á»u đã được cứu lên và trói lại để chá» phát lạc.
Mã Siêu Hưng cưá»i nói:
- Äối vá»›i vị cô nương kia, các ngươi không được vô lá»…. Äó là phu nhân cá»§a Vi hương chá»§ mà chưa làm lá»… thành hôn thôi. Còn gã trai...
Y quay sang Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa nói tiếp:
- Hãy đánh cho gã ba cái bạt tai rồi treo lên, nhưng phải nhớ đừng có đánh chết.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Mã đại ca quả là bạn tri kỷ của tiểu đệ.
Hồ Dật Chi nâng chung rượu lên uống một hớp rồi nói:
- Bữa nay chúng ta má»›i gặp nhau đã coi như tình cố cá»±u. DÄ© nhiên huynh đệ cÅ©ng chẳng dám dâu diếm công việc cá»§a mình. Nói ra lại mắc cỡ, huynh đệ lui khá»i chốn giang hồ ẩn cư ngoài thành Côn Minh vì má»™t ngưá»i đàn bà.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Khúc hát của Trần Viên Viên có câu:
Anh hùng cái gì giống Ä‘a tình. Äã là anh hùng dÄ© nhiên là khách Ä‘a tình.
Ngô Lục Kỳ chau mày lẩm bẩm:
- Gã tiểu tử này chỉ thích nói nhăng nói càn, chẳng hiểu gì hết.
Không ngỠHồ Dật Chi biến đổi sắc mặt, buong tiếng thở dài, thủng thẳng nói:
- Anh hùng lại cÅ©ng giống Ä‘a tình. Câu thÆ¡ này cá»§a Ngô Mai Thôn thật hay quá. Nhưng nghÄ© lại Ngô Tam Quế chẳng phải đáng anh hùng vữa cÅ©ng không phải giống Ä‘a tình. Bất quá hắn là phưá»ng hiếu sắc mà thôi.
Lão hắng dặng một tiếng rồi ngâm hai câu:
Thê tử xen chi vào đại kế. Anh hùng lại cũng giống đa tình.
Lão nhìn Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Vi hương chủ! Hôm đó hương chủ ở trong Tam Thánh am được nghe Trần Viên Viên hát khúc này, thật là phước lớn. Huynh đệ kỠcận nàng hai mươi ba năm mà chỉ nghe được khúc đầu có ba lần và từng đoạn một chữ không liên tục. Còn khúc sau, cũng phải nhỠhương chủ, huynh đệ mới được nghe từ đầu đến cuối.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ ngập ngừng há»i:
- Hồ đại hiệp ở gần y... những hai mươi ba năm ư? Äại hiệp là nhân tình cá»§a Trần Viên Viên phải không?
Hồ Dật Chi nhăn nhó cưá»i đáp:
- Nàng... nàng chưa từng ngó thẳng vào mặt lão phu. Lão phu ở Tam Thánh am làm những việc trồng rau, quét nhà, đ½n cá»§i, gánh nước. Nàng coi lão phu như má»™t tên Ä‘iá»n phu ở chốn quê mùa.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng đưa mắt nhìn nhau, Ä‘á»u lấy làm kinh hãi. Hai ngưá»i không ngá» Mỹ Ä‘ao vương lại mê nhan sắc Trần Viên Viên đến độ cam phận tôi đòi.
Ngày trước lão nổi tiếng võ công cao thâm, danh vá»ng cá»±c thịnh vào hàng nhân vật số nhất số nhì trong võ lâm mà lại tình nguyện làm kẻ thấp kém như vậy, thì không ai hiểu nổi.
Hai ngưá»i nhìn lại thấy tóc lão còn xanh, nhưng chòm râu thưa thá»›t mà bạc nhiá»u. Da mặt nhăn nheo, Ä‘en đủi chẳng có chá»— nào đúng chữ "mỹ" cả.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng lấy làm kỳ há»i:
- Hồ đại hiệp! Bản lãnh đại hiệp đã cao cưá»ng như vậy mà sao không ôm lấy Trần Viên Viên chạy Ä‘i cho rồi?
Hồ Dật Chi nghe Vi Tiểu Bảo há»i câu này, trên mặt thoáng lá»™ vẻ giận dữ, mắt chiếu ra những tia hàn quang hung tợn.
Vi Tiểu Bảo khiếp sợ giật nảy mình lên, bất giác gã để chung trà tuá»™t tay, nước bắn tung toé ướt cả ngưá»i.
Hồ Dật Chi cúi đầu thở dài nói:
- Hôm ấy lão phu Ä‘ang ở Thành Äô tỉnh Tứ Xuyên, ngẫu nhiên ngó thấy Trần Viên Viên. Hỡi ôi! Äây cÅ©ng là mối oan nghiệt kiếp trước xui khiến lão phu thần hồn Ä‘iên đảo, không sao thoát ra được nữa. Vi hương chá»§! Hồ má»— là má»™t hán tá»­ tầm thưá»ng, chẳng còn chí khí gì nữa. Thế rồi hồi Trần Viên Viên ở trong phá»§ Bình Tây Vương, Hồ má»— cÅ©ng xin vào trong phá»§ trông coi vưá»n tược để trồng hoa nhổ cá». Sau nàng đến ở Tam Thánh am, Hồ má»— lại tá»›i đó làm đầu bếp, chẳng dám mong gì hÆ¡n là sá»›m tối được ngó trá»™m nàng má»™t lần đã lấy làm thoa? mãn. Có lý nào... có lý nào dám tÆ¡ hào nghÄ© đến cá»­ động đưá»ng đột giai nhân.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Nếu vậy Hồ đại hiệp trong lòng say mê y mà dá»… thưá»ng hai mươi mấy năm, thuá»· chung y vẫn không biết tá»›i hay sao?
Hồ Dật Chi gượng cưá»i, gục gặc cái đầu đáp:
- Hồ mỗ sợ tiết lộ thân thế thì một ngày muốn nói vài câu ba cũng khó khăn.
Nhất là ở trước mặt nàng, Hồ mỗ đành câm miệng hến. Trong hai mươi ba năm, Hồ mỗ chỉ nói với nàng cả thảy bốn mươi chín câu.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hồ đại hiệp nhớ rõ như vậy thì thật là kỳ! Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng cảm thấy tội nghiệp cho lão và cùng nghĩ bụng:
- Lão này nhá»› được rõ cả từng bao nhiêu câu nói thì thật đã si tình đến cùng cá»±c. Trên Ä‘á»i khó kiếm được ngưá»i thứ hai như lão.
Ngô Lục Kỳ sợ Vi Tiểu Bảo ăn nói lá»— mãng khiến lão phải thương tâm liá»n lên tiếng trước:
- Hồ đại ca! Lòng sở hiếu cá»§a chúng ta má»—i ngưá»i má»™t thứ. Ngưá»i ham mê võ thuật, kẻ say sưa rượu chè, lại có ngưá»i chỉ thích cá» bạc. Trần Viên Viên là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, Hồ đại ca chỉ tán thưởng sắc đẹp và vẫn giữ được lòng thanh bạch vá»›i y thật là hiếm có. Tiểu đệ lá»›n mật có má»™t lá»i muốn khuyên giải đại ca, không hiểu đại ca có dung nạp chăng?
Hồ Dật Chi đáp:
- Xin Ngô huynh cho nghe! Ngô Lục Kỳ nói:
- Ngày trước dĩ nhiên nhan sắc của Trần Viên Viên vào bậc thiên hạ vô song, nhưng hiện giỠy lớn tuổi rồi, chắc là...
Hồ Dật Chi lắc đầu quầy quậy không nghe nữa, ngắt lá»i:
- Ngô huynh! ở Ä‘á»i má»—i ngưá»i có má»™t chí hướng, tiểu đệ là kẻ ngu ngốc, Ngô huynh đã không coi vào đâu thì Hồ má»— xin cáo biệt.
Lão nói rồi đứng dậy toan đi.
Vi Tiểu Bảo gá»i dật lại:
- Hồ huynh hãy khoan! Trần Viên Viên nhan sắc phi thưá»ng. Trên thế gian làm gì có ngưá»i như vậy. Äúng là tiên nữ giáng trần. Äáng tiếc Ngô hương chá»§ và Mã huynh chưa từng ngó thấy. Nếu không thì sau khi gặp mặt má»™t lần, chắc cÅ©ng cam tâm đến trồng rau gánh nước cho y...
Ngô Lục Kỳ mắng thầm trong bụng:
- Con bà nó! Tên tiểu quá»· này chỉ giá»i huyênh hoang nói láo.
Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp:
- Vụ này chính mắt tiểu đệ đã thấy rồi. Con gái Trần Viên Viên là A Kha chỉ xinh đẹp bằng nửa mẹ. Chẳng dấu gì các vị, tiểu đệ đã có chủ ý:
Dù bị ngàn Ä‘ao tùng xẻo, nát thịt tan xương cÅ©ng lấy nàng làm vợ bằng được má»›i nghe. Hôm qua ở trong sòng bạc, nàng toan móc mắt tiểu đệ, thật là tâm địa hung tàn, thá»§ Ä‘oạn độc ác, tiểu đệ cÅ©ng chẳng để tâm. Trưá»ng hợ này Hồ lão huynh cÅ©ng đã nhìn thấy chứ chẳng phải chuyện giả trá.
Hồ Dật Chi nghe gã nói rất láy làm cao hứng, liá»n nảy lòng đồng bệnh tương lân.
Äoạn lão thở dài ra chiá»u tá»™i nghiệp cho gã, lão đáp:
- Hồ má»— coi A Kha vá»›i Vi huynh đệ dưá»ng như có vẻ vô tình.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Há phải chỉ vô tình, nàng còn căm hận tiểu đệ thấu xương. Lão huynh chẳng đã thấy nàng mặt giận hầm hầm phóng kiếm đâm vào trước ngực tiểu đệ đấy ư?
Nếu tiểu đệ mà không hên vận thì nàng đã phạm tội mưu sát thân phu rồi. Nàng...
nàng... hừ... nàng lại thương yêu thằng cha Trịnh công tử kia nhất tâm nhất ý muốn làm phu thê với gã. Gã hỠTrịnh khốn khiép đó lại chưa chết chìm dưới đáy sông đi cho rảnh.
Hồ Dật Chi ngồi xuống cầm tay gã nói:
- Tiểu huynh đệ! Chữ tình ở trên thế gian là cái gì rất thiêng liêng, chẳng thể cưỡng cầu mà được. Tiểu huynh đệ đã được gặp A Kha, lại thành danh phận sư tỷ sư đệ với y, thế là phước lắm rồi. Hà tất phải cơ tâm quyết chí thành vợ chồng?
Trong Ä‘á»i Vi huynh đệ đã được nhìn thấy y không biết bao nhiêu lần, nói vá»›i y không biết bao nhiêu lá»i. Y đã thoá mạ, đã đánh đấm, đã cầm Ä‘ao đâm tiểu huynh đệ là trong lòng y đã có hình ảnh vá» con ngưá»i tiểu huynh đệ rồi. Tiểu huynh đệ phúc hậu đầy đình, còn đòi gì nữa?
Vi Tiểu Bảo gật đầu đáp:
- Hồ đại ca nói thế là phải. Nếu nàng đối vá»›i đệ không nhìn ngó gì đến, coi như trên Ä‘á»i không có thằng ngưá»i tiểu đệ, thì cái đó quả nhiên khó chịu thật.
Chẳng thà tiểu đệ để nàng đánh mắng, chá»­i bá»›i, cầm Ä‘ao mà đâm mà chém còn hÆ¡n. Có Ä‘iá»u nàng đừng giết chết tại hạ là hay lắm rồi.
Hồ Dật Chi thở dài cãi:
- Dù y có giết chết tiểu huynh đệ thì lại càng tốt chứ sao? Y giết chết tiểu huynh đệ, tất trong lòng không khá»i có chút hối hận. Trong khi ngá»§ mÆ¡ có khi y ngó thấy tiểu huynh đệ, hoặc ban ngày lúc vô sá»±, y ngẫu nhiên nhá»› tá»›i tiểu huynh đệ cÅ©ng chưa biết chừng. Như vậy há chẳng hay hÆ¡n trong lòng y chẳng có tý gì vá» tiểu huynh đệ.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng nghe y nói vậy đưa mắt nhìn nhau ra chiá»u kinh hãi.
Hai ngưá»i Ä‘á»u cho lão là ngưá»i si ngốc đến cá»±c Ä‘iểm. Nếu vừa rồi không được mục kích lão chiến đấu vá»›i Phùng Tích Phạm, võ công đến độ xuất quá»· nhập thần, thì chẳng thể tin được lão là Mỹ Ä‘ao vương, má»™t nhân vật phong lưu lừng danh bốn biển.
Vi Tiểu Bảo nghe lão nói gật đầu lia lịa tán dương:
- Hồ đại ca nói đâu ra đấy. Trước kia tiểu đệ chữa nghÄ© tá»›i Ä‘iểm này. Có Ä‘iá»u tiểu đệ đã say mê má»™t cô gái là quyết tâm lấy cho bằng được chứ chẳng thể nhẫn nại như lão ca. Giả tá»· A Kha có bắt tiểu đệ trồng rau gánh nước mà cho ká» cận nàng thì dÄ© nhiên tiểu đệ ưng ngay. Nhưng còn thằng lá»i Trịnh công tá»­ kia cứ quẩn quít bên mình nàng thì "lão gia" phải đâm chết gã má»›i được.
Hồ Dật Chi có vẻ không đồng tình đáp:
- Tiểu huynh đệ nói vậy e rằng không đúng. Tiểu huynh đệ đã yêu quý má»™t cô gái thì phải làm má»i Ä‘iá»u cho lòng y cao hứng, tức là vì y chứ không phải vì mình. Nếu y đã muốn lấy Trịnh công tá»­, tiểu huynh đệ lý ra phải tìm thiên phương bách kế để giúp y hoàn thành tâm nguyện, dù mình mất mạng cÅ©ng cam tâm, má»›i khá»i tổn thương đến ná»n phong nhã.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói:
- Dù tổn thương đến ná»n phong nhã, nhưng Ä‘i buôn lá»— vốn là tiểu đệ không làm đâu. Hồ đại ca! Tiểu đệ rất khâm phục đại ca vá» Ä‘iểm này, những mong bái đại ca làm sư phụ. Chẳng phải tiểu đệ thích há»c Ä‘ao pháp cá»§a đại ca, mà là há»c cái lối si tình cá»§a đại ca đối vá»›i Trần Viên Viên. Vá» mặt công phu này, tiểu đệ còn thua đại ca xa lắm.
Hồ Dật Chi rất lấy làm cao hứng đáp:
- Bất tất phải bái sư, chúng ta tha thiết khuyến khích nhau là đủ.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng nghe hai ngưá»i nói chuyện không khá»i ngấm ngầm lắc đầu. Há» là hảo hán giang hồ, đối vá»›i bất cứ ngưá»i đàn bà nào cÅ©ng chẳng để vào mắt. Nếu thích gái đẹp mà mất thì giá» thì chẳng thà vào kỹ viện, phí ít tiá»n bạc là muốn bao nhiêu cô cÅ©ng được. Há» cho Hồ Dật Chi và Vi Tiểu Bảo Ä‘á»u là hạng Ä‘iên khùng, mất hết cả bản sắc.
Hồ, Vi má»™t già má»™t trẻ càng nói chuyện càng trở nên ý hợp tâm đầu, tá»±a hồ hai ngưá»i hối hận gặp nhau quá muá»™n.
Thá»±c ra Vi Tiểu Bảo chỉ muốn lấy A Kha làm vợ, gã quyết chí vượt qua má»i khó khăn, theo Ä‘uổi y đến kỳ cùng. So vá»›i mối si tình cá»§a Hồ Dật Chi, gã hoàn toàn khác biệt. Có Ä‘iá»u má»™t ngưá»i đối vá»›i Trần Viên Viên bằng mối thâm tình, má»™t kẻ quyết chí lấy bằng được con gái Trần Viên Viên, chá»— động tâm tuy kẻ cao ngưá»i thấp, mà bên trong vẫn có chá»— tương thông. Huống chi mối thâm tình cá»§a Hồ Dật Chi dấu đáy lòng đã ngoài hai chục năm chưa từng thổ lá»™ cùng ai, bây giá» má»›i có dịp phát tiết đến độ cao hứng. Vì thế mà trước mặt quần hào, lão cÅ©ng tán thưởng con ngưá»i đồng Ä‘iệu. Trong lòng lão khoan khoái không bút nào tả xiết.
Thuyá»n đậu trên sông Liá»…u Châu, thuyá»n phu chưa được hiệu lệnh cá»§a Mã Siêu Hưng không dám bÆ¡i vá».
Mã Siêu Hưng thấy hai ngưá»i nói chuyện ý hợp tâm đầu cÅ©ng không tiện làm cho cụt hứng.
Ban đầu, y nghe mấy câu còn chịu được, sau càng nghe lâu càng không lá»t tai, liếc mắt nhìn Ngô Lục Kỳ.
Ngô, Mã hai ngưá»i cùng chau mày nghÄ© bụng:
- Vi hương chá»§ chỉ là đứa trẻ nít chưa hiểu mối tình nam nữ đã đành, nhưng Hồ Dật Chi là ngưá»i già cả mà không trang nghiêm, dạy gã thiếu niên vào con đưá»ng hư đốn.
Bất giác hai ngưá»i Ä‘á»u nảy lòng rẻ rúng lão.
Lại nghe Hồ Dật Chi nói:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta má»›i gặp nhau má»™t lần đã coi như tình cố cá»±u. Cái khó ở trên Ä‘á»i là tìm được ngưá»i hiểu lòng mình. Ngưá»i ta thưá»ng nói "Tìm được ngưá»i tri ká»·, chết cÅ©ng chẳng có gì đáng tiếc nữa" là phải lắm. Này trước Hồ má»— quen biết khắp thiên hạ mà không có lấy má»™t ngưá»i hiểu lòng mình. Bữa nay nhá» cÆ¡ duyên được gặp tiểu huynh đệ, chúng ta kết làm anh em nên chăng?
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
- Thế thì còn gì hay bằng! Äá»™t nhiên gã ngần ngừ nói tiếp:
- Nhưng có Ä‘iá»u không ổn rồi.
Hồ Dật Chi há»i:
- Äiá»u gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu sau này chúng ta hoàn thành tâm nguyện:
Hồ đại ca lấy Trần Viên Viên, tiểu đệ lấy được A Kha, khi đó đại ca biến thành lão trượng nhân mà lại hô huynh gá»i đệ là không đúng cách.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng nghe gã nói câu này không nhịn được bật lên tràng cưá»i ha hả.
Hồ Dật Chi đột nhiên biến sắc, tức giận nói:
- Hỡi ôi! Rút cuá»™c thì ngươi vẫn chưa hiểu được tình ý cá»§a ta đối vá»›i Trần Viên Viên. Suốt Ä‘á»i và cho hết kiếp, ta quyết không chìa má»™t ngón tay ra để đụng vào tà áo nàng. Nếu ta nói láo thì sẽ như cái bàn này.
Lão vừa nói vừa giơ tay trái lên bổ xuống.
Chát má»™t tiếng, chiếc bàn nhá» trong thuyá»n bị sạt má»™t góc. Hồ Dật Chi cầm lấy moếng bàn vỡ, hai tay xoa vào nhau, bụi gá»— rÆ¡i xuống lả tả.
Ngô Lục Kỳ khen:
- Hảo công phu! Hồ Dật Chi trợn lòng trắng mắt lên lưá»m y, miệng lẩm bẩm:
- Võ công thì làm cái quái gì? Mối thâm tình của ta mới ít kẻ bì kịp. Lão này không đáng là tri kỷ của ta.
Tài sản của ngocvosong1986

  #159  
Old 02-06-2008, 11:16 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts

Hồi 158


Ngô Lục Kỳ hát khúc trầm giang

Vi Tiểu Bảo làm gì có bản lãnh như Hồ Dật Chi bóp nát gá»— ra như tương, liá»n rút Ä‘ao truá»· thá»§ nhẹ nhàng cắt lấymá»™t góc khác cá»§a cái bàn trà đặt lên ghế. Tiện tay gã cầm Ä‘ao truá»· thá»§ thái cái bàn trà thành mấy miếng rồi tuyên bố:
- Vi Tiểu Bảo này mà không lấy được A Kha làm vợ thì cÅ©ng như góc bàn trà đây, để cho ngưá»i ta chặt làm tám mảnh lá»›n.
Quần hào thấy thanh truá»· thá»§ cá»§a y sắc bén ghê gá»›m Ä‘á»u lấy làm kinh dị.
Nhưng lá»i tuyên thệ cá»§a gã khiến ngưá»i ta phải phì cưá»i.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hồ đại ca! Äại ca đã nói vậy thì tiểu đệ không phải làm chàng rể cá»§a đại ca rồi. Từ nay chúng ta có thể kết làm anh em được.
Hồ Dật Chi nổi lên tràng cưá»i sảng khoái, dắt tay Vi Tiểu Bảo ra đầu thuyá»n, quỳ xuống trước vầng nguyệt tá», lão tuyên thệ:
- Bữa nay Hồ Dật Chi và Vi Tiểu Bảo kết nghÄ©a huynh đệ. Từ đây sắp tá»›i chung hưởng hạnh phúc, chia xẻ hoạn nạn. Nếu trái lá»i thá», nguyện chết chìm dưới đáy sông.
Vi Tiểu Bảo cũng thỠnhư lão, nhưng câu sau cùng gã thêm vào:
:"Nếu trái lá»i thá», Vi Tiểu Bảo này nguyện chết chìm ở đáy sông Liá»…u Châu" Gã nghÄ© bụng:
- Ta quyết chẳng bao giá» trái đạo vá»›i Hồ đại ca. Vạn nhất ta có Ä‘iá»u lầm lá»—i thì sau này chẳng đến tỉnh Quảng Tây nữa, làm sao mà chết chìm ở đáy sông Liá»…u Châu này được. Còn trên các sông ngòi khác dÄ© nhiên không kể đến.
Hai ngưá»i phát thệ xong nổi lên tràng cưá»i ha hả, dắt tay nhau trở vào khoang thuyá»n, mối tình huynh đệ càng thêm thân thiện.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng đưa lá»i chúc mừng hai ngưá»i.
Bốn ngưá»i lại ngồi vào uống rượu.
Ngô Lục Kỳ sợ hai anh si ngốc này lại nói đến chuyện Trần Viên Viên và A Kha, làm y phải phát chán tai, liá»n lên tiếng:
- Chúng ta nên vỠthôi! Hồ Dật Chi gật đầu nói:
- Hay lắm! Mã huynh, Vi huynh đệ! Hồ má»— có Ä‘iá»u thỉnh cầu là để A Kha cô nương cho Hồ má»— đưa vá» Côn Minh.
Mã Siêu Hưng chẳng có chi phải quan tâm vá» lá»i thỉnh cầu cá»§a lão nhưng Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi há»i:
- Äại ca đưa nàng vá» Côn Minh làm chi?
Hồ Dật Chi thở dài đáp:
- Bữa trước Trần Viên Viên cô nương ở trong Tam Thánh am cùng con gái nàng nhận nhau. Sau A Kha bá» Ä‘i, tối hôm ấy nàng ưu phiá»n sinh bệnh, miệng không ngá»›t la gá»i:
"A Kha! A Kha! Sao Kha nhi không trở lại với má má?" Có lúc nàng vừa khóc vừa nói:
" A Kha con Æ¡i! Má má chỉ có má»™t mình con là món bảo bối để nâng niu. Má má nghÄ© đến con lại Ä‘au khổ đến cùng cá»±c". Hồ má»— thấy nàng Ä‘au đớn vì mẫu tá»­ chia lìa, trong lòng không an má»›i theo dõi đến đây. Dá»c đưá»ng Hồ má»— đã ráng khuyên A Kha cô nương trở vào trông coi mẫu thân, nhưng y nhất định không chịu. Vụ này lại không thể dùng sức mạnh để cưỡng ép nên Hồ má»— đành thúc thá»§ mà chỉ ngấm ngầm theo dõi. Hồ má»— hy vá»ng có ngày khuyên giải được cô hồi tâm chuyển ý. Bây giá» cô bị các vị bắt rồi. Nếu Mã hương chá»§ bảo cô có chịu vá» Côn Minh vá»›i mẫu thân má»›i thả thì may ra cô ta phải theo lá»i.
Mã Siêu Hưng đáp:
- Tiểu đệ không có ý kiến vỠvụ này, xin để tùy ý Vi hương chủ muốn sao cũng được.
Hồ Dật Chi quay sang bảo Vi Tiểu Bảo:
- Vi huynh đệ! Huynh đệ muốn lấy A Kha làm vợ, ngày tháng còn dài, hà tất phải cấp bách trong lúc nhất thá»i. Nhưng nếu Trần Viên Viên cô nương bị bệnh liệt giưá»ng, từ đây nàng không được thấy mặt con gái lần nào nữa, há chẳng là...
mối hận chung thân ư?
Giá»ng nói cá»§a lão có vẻ nghẹn ngào.
Ngô Lục Kỳ ngấm ngầm lắc đầu, nghĩ bụng:
- Lão này bao nhiêu khí phách anh hùng đã tiêu tan hết, uá»· mỵ chẳng khác gì đàn bà. Lão đã vì má»™t mụ ái thiếp cá»§a Ngô Tam Quế mà Ä‘iên đảo thần hồn thì còn đâu chí khí cá»§a trang hảo hán? Trần Viên Viên là mối hoa. khởi thuá»· làm mất giang sÆ¡n nhà Äại Minh. Lần sau lão gia cầm quân đánh xuống Côn Minh thì việc đầu tiên là chém mụ má»™t Ä‘ao cho rồi Ä‘á»i.
Vi Tiểu Bảo đứng dậy nói:
- Äại ca muốn đưa nàng vá» Côn Minh cÅ©ng được nhưng... nhưng chẳng dấu gì đại ca, tiểu đệ đã cùng nàng làm lá»… bái đưá»ng mà nàng nhất định không chịu thành thân vá»›i tiểu dệ, đòi cải giá lấy gã Trịnh công tá»­ kia. Nếu nàng ưng chịu làm phu thê vá»›i tiểu đệ thì tá»± nhiên có thể buông tha vá»›i đệ được.
Ngô Lục Kỳ nghe nói tới đây nổi giận đùng đùng không nhịn được nữa. Lão đập tay thật mạnh xuống kỷ trà, bao nhiêu hồ rượu cùng cốc chén đổ vỡ tan tành. Lão lớn tiếng:
- Hồ đại ca! Vi huynh đệ! Vị tiểu cô nương này không chịu trở vá» tương há»™i vá»›i mẫu thân là phạm tá»™i đại bất hiếu. Y đã cùng Vi huynh đệ làm lá»… bái đưá»ng tức là nên nghÄ©a vợ chồng. Sao lại còn Ä‘i theo Trịnh công tá»­? Thế là phạm tá»™i đại bất trinh. Ngưá»i phụ nữ đã bất hiếu bất trinh thì còn để sống trên thế gian này làm chi nữa?...
Lão hầm hầm nói tiếp:
- Tướng mạo y càng xinh đẹp bao nhiêu thì nhân phẩm y càng tồi bại bấy nhiêu. Ngô má»— phải Ä‘i bẻ cổ con mẹ nó đánh "cắc" má»™t cái cho rồi Ä‘á»i, khiến ngưá»i ta khá»i phải nghe đến y mà bá»±c mình.
Äoạn lão lá»›n tiếng giục thuyá»n phu:
- BÆ¡i thuyá»n lẹ Ä‘i! Lẹ Ä‘i! Hồ Dật Chi, Vi Tiểu Bảo và Mã Siêu Hưng cả ba ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, sắc mặt biến đổi. Ba vị thấy lão oai phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, trán nổi gân xanh ra chiá»u phẫn ná»™ đến cá»±c Ä‘iểm, chẳng ai dám đưa lá»i khuyên giải.
Con thuyá»n dần dần tiến vào gần bá», Ngô Lục Kỳ lá»›n tiếng há»i:
- Äôi nam nữ đó đâu?
Má»™t ngưá»i trên thuyá»n khác đáp:
- Chúng bị cột ở trong này.
Ngô Lục Kỳ nhìn bá»n thuá»· thá»§ vẫy tay má»™t cái. Con thuyá»n chở quần hùng quay đầu vá» mé đông rồi bÆ¡i lại gần thuyá»n nhá» kia.
Ngô Lục Kỳ nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- Vi huynh đệ! Chúng ta là anh em trong há»™i, tình thân như cốt nhục. Tiểu huynh không nỡ để hiá»n đệ đắm Ä‘uối nữ sắc mà hư há»ng Ä‘á»i ngưá»i. Bữa nay tiểu huynh quyết Ä‘oán để gỡ vụ này cho hiá»n đệ.
Vi Tiểu Bảo kinh hãi cất tiếng run run:
- Vụ này... vụ này... nên thương lượng cẩn thận đã...
Ngô Lục Kỳ quát lên:
- Còn thương lượng gì nữa?
Vi Tiểu Bảo thấy hai thuyá»n đã gần nhau, lòng nóng như lá»­a Ä‘á». Gã nói:
- Mã đại ca! Xin đại ca khuyên can giùm cho.
Ngô Lục Kỳ nói:
- Trong thiên hạ thiếu gì con gái tá»­ tế? Vi hiá»n đệ cứ trông vào ta đây. Ta sẽ tìm cho hiá»n đệ má»™t cô vợ xứng tâm vừa ý. Hà tất phải quyến luyến con ngưá»i hạ tiện này?
Vi Tiểu Bảo mặt buồn rưá»i rượi, miệng ấp úng:
- Hỡi ôi!... Cái đó... cái đó...
Bá»—ng nghe đánh vèo má»™t tiếng. Má»™t ngưá»i nhảy vá»t qua thuyá»n đối diện.
Chính là Hồ Dật Chi.
Lại thấy lão chui ngay vào khoang thuyá»n rồi chuồn ra đằng lái. Trong tay lão ôm má»™t ngưá»i, thân pháp cá»±c kỳ mau lẹ.
Hồ Dật Chi nhảy vá»t lên bá». Chỉ mấy cái nhô lên hụp xuống, lão đã Ä‘i xa mấy chục trượng. Thanh âm lão còn vá»ng lại:
- Ngô đại ca! Mã đại ca! Vi huynh đệ! Lão phu thá»±c có Ä‘iá»u không phải, sau này sẽ đến tạ tá»i để tùy các vị trách phạt.
Tiếng nói mỗi lúc một xa, nhưng trung khí đầy rẫy, ai nghe cũng rõ ràng.
Ngô Lục Kỳ vừa kinh hãi vừa tức giận, những muốn rượt theo, nhưng thấy Hồ Dật Chi đã Ä‘i xa rồi. Lão thôi không Ä‘uổi nữa, trong lòng xoay chuyển ý nghÄ© rồi không nhịn được bật lên tràng cưá»i ha hả.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng vá»— tay cưá»i rá»™. Gã biết Hồ Dật Chi ôm A Kha chạy Ä‘i, Ä‘em cô vá» tương há»™i vá»›i Trần Viên Viên.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai con thuyá»n áp mạn vào bá». Anh em trong Thiên Äịa Há»™i Ä‘em Trịnh Khắc Sảng ra.
Vi Tiểu Bảo quát mắng:
- Tổ bà nó! Ngươi giết hại anh em trong Thiên Äịa Há»™i cá»§a ta, còn toan gia hại cả đến sư phụ ta nữa. Ngươi là con chó chết! Ngươi lại biết rõ A Kha cô nương là vợ ta mà ngươi còn quất quýt vá»›i nàng hoài.
Gã nói rồi tiến lại đứng dạng chân ra, tát vào mặt Trịnh Khắc Sảng mấy cái "bốp bốp".
Trịnh Khắc Sảng vừa rồi chìm xuống sông đã uống nước no, lại bị anh em Thiên Äịa Há»™i đánh nhừ đòn. Hắn ngồi thừ ra, ra chiá»u Ä‘au đớn. Vi Tiểu Bảo dữ tợn như hung thần, hắn biết là nguy rồi, đành năn nỉ:
- Vi... Vi... Vi đại nhân! Xin đại nhân nể mặt gia gia tại hạ mà tha tội cho. Từ nay trở đi, tại ha... tại hạ không dám nói với A Kha cô nương một câu nào nữa.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Nếu nàng nói với ngươi thì sao?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Cô có nói vá»›i tại hạ, tại hạ cÅ©ng chẳng trả lá»i. Nếu không thì... không thì...
Không thì làm sao, hắn ấp úng mãi không nói nên lá»i.
Vi Tiểu Bảo quát:
- Miệng ngươi nói như đít ngưá»i ta. Trước hết ta hãy cắt lưỡi ngươi Ä‘i, khiến ngươi có muốn nói vá»›i nàng cÅ©ng không được nữa.
Gã rút đao truỷ thủ ra quát:
- Thè lưỡi ra! Trịnh Khắc Sảng chẳng còn hồn vía nào nữa, vội đáp:
- Tại hạ nhất quyết không nói với y. Nếu tại hạ còn nói một câu... sẽ là quân chó đẻ.
Vi Tiểu Bảo vẫn sợ Trần Cận Nam trách phạt, không dám giết hắn. Gã cầm tay trái hắn giơ lên.
Xẹt một tiếng, gã đã cắt đứt một ngón tay út của Trịnh Khắc Sảng và bảo hắn:
- Từ nay ngươi còn dám vô lá»… vá»›i sư phụ ta, hoặc sát hại anh em Thiên Äịa Há»™i, hay quấn quít vá»›i A Kha cô nương là ta đâm lưỡi Ä‘ao này vào trái tim ngươi đó.
Gã giÆ¡ Ä‘ao truá»· thá»§ khẽ liệng Ä‘i, lưỡi Ä‘ao cắm vào đầu thuyá»n ngập đến tận chuôi.
Trịnh Khắc Sảng vội la lên:
- Không dám! Không dám! Tại hạ không dám đâu...
Vi Tiểu Bảo quay lại bảo Mã Siêu hưng:
- Mã đại ca! Hắn bị anh em Gia Hậu đưá»ng bắt được, xin đại ca phát lạc.
Mã Siêu Hưng nói:
- Quốc tính gia ở Äài Loan anh hùng là thế mà sao sinh ra con cháu hèn mạt như vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn là quân lộn giống, không phải cốt huyết của Trịnh Thành Công.
Trịnh Khắc Sảng tức giận đến cùng cực, ngón tay lại đau thấu xương mà không dám nói câu gì, đành mím môi ngậm miệng.
Ngô Lục Kỳ nói:
- Gã này trở vá» Äài Loan tất kiếm chuyện vá»›i tổng đà chúa. Chi bằng chặt đứt hắn làm hai Ä‘oạn để trừ mối lo vá» sau Trịnh Khắc Sảng vá»™i nói:
- Không! Không có đâu! Tại hạ vá» tá»›i Äài Loan nhất định yêu cầu gia gia phong cho Trần tiên sinh làm quan lá»›n.
Mã Siêu Phong hừ má»™t tiếng rồi há»i:
- Tổng đà chúa cá»§a bá»n ta thèm quan tước lắm sao?
Rồi khẽ bảo Ngô Lục Kỳ:
- Hắn là con Trịnh vương gia ở Äài Loan. Nếu chúng ta giết hắn, e rằng Tổng đà chúa bị mang tiếng là ngưá»i bất trung bất nghÄ©a.
Trần VÄ©nh Hoa tuân lệnh Trịnh Thành Công sáng lập ra Thiên Äịa Há»™i. Ông là thá»§ lÄ©nh cá»§a há»™i này, nhưng vẫn là thuá»™c quan cá»§a Diên Bình quận vương ở Äài Loan. Nếu anh em trong há»™i lại hạ sát con cá»§a Diên Bình Vương thì thì dù Trần VÄ©nh Hoa chẳng hiện diện tại trưá»ng, cÅ©ng không tránh khá»i mối liên quan.
Ngô Lục Kỳ nghĩ như vậy là phải. Lão rung tay một cái dứt đứt dây trói Trịnh Khắc Sảng, xách gã lên quát:
- Cút đi cho khuất mắt.
Lão liệng gã lên bá».
Trịnh Khắc Sảng khác nào ngưá»i đằng vân giá vụ bay trên cao. Ngưá»i gã lÆ¡ lá»­ng không gian, miệng thét lên be be. Gã yên trí rá»›t xuống là gân cốt phải nát nhừ. NgỠđâu lúc hạ mình xuống, đít đặt vào đám cá» trượt vá» phía trước mấy trượng. Tuy mhiên gã cÅ©ng bị rung động, toàn thân Ä‘au nhức, có Ä‘iá»u chưa bị thương. Gã lồm cồm bò dậy rồi chạy Ä‘i thật nhanh.
Ngô Lục Kỳ và Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cưá»i khanh khách.
Mã Siêu Hưng nói:
- Gã này làm cho Quốc tính gia phải mất mặt.
Ngô Lục Kỳ há»i:
- Thằng lá»i đó đã sát thương anh em bản há»™i và hãm hại Tổng đà chúa trong trưá»ng hợp nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Câu chuyện này dài lắm. Chúng ta hãy lên bá» tìm chá»— ngồi yên ổn rồi tiểu đệ tưá»ng thuật lại cho Ngô đại ca hay.
Gã đưa mắt nhìn lên trá»i nói:
- Bên này toàn mây Ä‘en dầy đặc, e rằng trá»i còn mưa lá»›n nữa. Chúng ta mau lên bá» quách.
Ngô Lục Kỳ đứng ở đầu thuyá»n. Gió thổi mạnh làm cho áo lão bay phành phạch. Chòm râu cung rung động. Lão lá»›n tiếng hò:
- Trận mưa này chắc là ghê gá»›m lắm. Chúng ta hãy neo thuyá»n lại giữa sông.
Ngồi trong thuyá»n giữa lúc cuồng phong sậu vÅ© mà uống rượu, truyện trò má»›i thú.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi há»i:
- Con thuyá»n nhá» này không chịu nổi gió bị lật thì làm thế nào?
Mã Siêu Hưng mỉm cưá»i đáp:
- Cái đó thì Vi hương chủ bất tất phải quan tâm.
Y quay lại dặn thuá»· thá»§ mấy câu. Thuá»· thá»§ vâng lá»i quay thuyá»n ra rồi kéo buồm lên.
Lúc này thế gió lá»›n dần. Cánh buồm phồng lên đưa con thuyá»n chạy ra giữa dòng sông nhanh như tên bắn.
Sóng sông rất lá»›n. Con thuyá»n nhá» chợt đưa lên cao, chợt hạ xuống thấp.
Nước sông bắn lên tung toé.
Vi Tiểu Bảo ngoại hiệu là Tiểu Bạch Long, nhưng không biết bơi lội. Gã lại còn nhỠtuổi nên sợ tái mặt. Bây giỠtrông gã chẳng xứng với chữ "Long" chút nào.
Ngô Lục Kỳ cưá»i nói:
- Vi huynh đệ! Ta cũng không biết bơi lội.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Ngô đại ca không biết bơi lội ư?
Ngô Lục Kỳ lắc đầu đáp:
- Trước nay ta không há»c bÆ¡i lá»™i, há»… thấy nước là nhức đầu váng óc.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Thế thì... sao đại ca lại bảo cho thuyá»n ra giữa sông?
Ngô Lục Kỳ cưá»i đáp:
- Việc thiên hạ càng nguy hiểm ta càng muốn xông vào. Nhiá»u lắm sóng đánh lật thuyá»n, anh em ta sẽ làm thuá»· quá»· dưới sông Liá»…u Giang là cùng chứ có gì trá»ng đại? Huống chi ngoại hiệu cá»§a Mã đại ca là Tây Hải thần giao, công phu lá»™i nước há phải tầm thưá»ng? Mã đại ca! Bá»n tại hạ xin nói trước:
Nếu thuyá»n bị lật thì đại ca phải cứu viện Vi huynh đệ trước tiên, thứ hai là cứu Ngô má»—.
Mã Siêu Hưng cưá»i đáp:
- Hay lắm! Chúng ta cứ thế.
Vi Tiểu Bảo nghe nói cũng hơi yên dạ.
Lúc này sóng gió càng lá»›n hÆ¡n. Con thuyá»n nhá» cưỡi sóng lúc vá»t lên cao mấy trượng, rồi đột nhiên nhào xuống, tá»±a hồ muốn chui xuống đáy sông.
Vi Tiểu Bảo thỉnh thoảng lại bị hất tung lên rồi dáng xuống. Ngồi trên ván gá»— trong khoang thuyá»n, gã thét lên lanh lảnh:
- Trá»i Æ¡i! Há»ng bét rồi.
Giữa lúc ấy mui thuyá»n vang lên những tiếng lách cách. Trận mưa to đổ xuống ào ào. Những đèn lồng ở đầu thuyá»n và cuối thuyá»n Ä‘á»u bị nước cuốn Ä‘i. Äèn lá»­a trong khoang thuyá»n cÅ©ng bị tắt ngấm.
Vi Tiểu Bảo lại la lên:
- Úi chao! Nguy đến nơi rồi.
Äèn lá»­a tắt hết, ngồi trong thuyá»n nhìn ra chỉ thấy sóng nước trắng xoá. Mưa to gió lá»›n, khí thế cá»±c kỳ kinh hãi.
Mã Siêu Hưng trấn an Vi Tiểu Bảo:
- Huynh đệ đừng sợ. Trận mưa gió này tuy lợi hại, nhưng đã có tại hạ thân hành bẻ lái thuyá»n.
Y liá»n ra phía sau thuyá»n, miệng quát thét t bá»n thuyá»n phu hạ buồm xuống.
Nhưng lúc này gió quá to, hai tên thuyá»n phu vừa chạy đến bên cá»™t buồm xuýt nữa bị thổi bay xuốgn sông. Chúng liá»n ôm chặt lấy cá»™t buồm không dám buông tay ra nữa. Giữa trận cuồng phong, con thuyá»n tròng trành rất dữ.
Vi Tiểu Bảo bị hất ra mé tả, gã thét lên lanh lảnh, trong bụng rủa thầm:
- Lão khiếu hoá khốn khiếp kia đưa ra con mẹ nó ý kiến cổ quái này. Chính lão cũng không biết lội nước, sao chẳng chỗ tử tế mà chơi, lại muốn đùa giỡn với sóng to gió cả giữa dòng sông. Mưa to gió lớn thế này thì da bụng con bà nó dầy mãi ra.
Ngoài trá»i mưa to gió lá»›n, nước hắt vào khoang thuyá»n. Vi Tiểu Bảo toàn thân ướt đẫm cả trong lẫn ngoài, không còn mảnh quần áo nào khô.
Bá»—ng nghe lách cách má»™t hồi, cánh buồm hạ xuống. Con thuyá»n nghiêng Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo đập đầu vào kỷ trà đánh "chát" một tiếng, đau đớn vô cùng. Gã hoảng sợ nghĩ thầm:
- Ta chưa có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i Hồ đại ca mà sao bữa này lại sắp chết chìm dưới lòng sông Liá»…u Giang này.
Rồi gã tự nhủ:
- Trá»i Æ¡i! Phải rồi! Lúc ta phát thệ, trong lòng có ý man trá bất lương, toan bài lừa gạt Hồ đại ca, nên khó lòng tránh khá»i tai hoạ. Nam mô Quán Thế Âm Bồ tát! Nam mô Ngá»c Hoàng Thượng Äế! Thập Ä‘iện Diêm Vương! Cứu khổ cứu nạn. Vi Tiểu Bảo này thành tâm thiện chí quyết tâm cùng Hồ đại ca chung hưởng hạnh phúc, chia sẻ hoạn nạn.
Giữa lúc mưa gió ào ào, bổng nghe Ngô Lục Kỳ lớn tiếng hát:
Äầy lòng phẫn ná»™ ngá» cùng ai?
Giá»t lệ già nua dạ ái hoài Trong chốn cô thành mong cứu viện Tàn quân huyết chiến luống bi ai Äoái trông cố quốc lòng Ä‘au xót Trùng vi khôn ná»—i vượt ra ngoài Trưá»ng giang má»™t dải ba ngàn dặm Nỡ để vá» tay kẻ khác loài Vạn sá»± biến thành mây khói hết Dạt dào phong vÅ© sóng vang trá»i Tiếng hát trên sông vá»ng Ä‘i rất xa. Mưa to gió lá»›n không lấn át được thanh âm cá»§a Ngô Lục Kỳ.
Mã Siêu Hưng ở đằng lái thuyá»n lá»›n tiếng hoan hô.
Vi Tiểu Bảo nghe giá»ng hát khẳng khái hiên ngang mà chẳng hiểu ý tứ gì trong từ khúc. Gã mắng thầm:
- Gã đã tốt tiếng như vậy, sao không lên sân khấu làm kép hát? Lại Ä‘i ngoác miệng ra mà van xin "Ông bà cô cậu! Bố thí cho chút cÆ¡m thừa canh cặn" để ăn cho khá»i chết đói.
Bá»—ng nghe đằng xa có tiếng ngưá»i hô:
Non nước ngàn thu để tiếng truyá»n Äau lòng huyết lệ khắp Tây Xuyên Thanh âm ở cách má»™t quãng rất xa, lại giữa lúc trá»i mưa to gió lá»›n mà nghe rất rõ, đủ tá» ná»™i công ngưá»i kia thâm hậu khôn lưá»ng.
Vi Tiểu Bảo còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, bá»—ng nghe Mã Siêu Hưng lá»›n tiếng há»i:
- Có phải Tổng đà chúa đấy không? Tiểu đệ là Mã Siêu Hưng ở đây.
Ngưá»i ở đằng xa đáp:
- Chính thị! Tiểu Bảo có đấy không?
Äúng là thanh âm Trần Cận Nam.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa vui mừng la gá»i:
- Sư phụ! Äệ tá»­ ở đây.
Nhưng cuồng phong gào thét, thanh âm gã không vá»ng Ä‘i xa được.
Mã Siêu Hưng lớn tiêng:
- Vi hương chá»§ ở đây. Có cả Hồng Kỳ Ngô hương chá»§ ở Hồng Thận đưá»ng.
Trần Cận Nam hô:
- Hay lắm! Hay lắm! Thảo này tiếng hát cao ngất từng mây.
Giá»ng ông nói đầy vẻ vui mừng.
Ngô Lục Kỳ lên tiếng:
- Thuộc hạ là Ngô Lục Kỳ, xin tham kiến Tổng đà chúa.
Trần Cận Nam nói:
- Cũng là anh em cả, hà tất phải khách sao.
Thanh âm má»—i lúc má»™t gần, hiển nhiên Trần Cận Nam Ä‘ang ngồi thuyá»n bÆ¡i lại.
Lúc này mưa gió vẫn chưa ngá»›t. Vi Tiểu Bảo ở trong khoang thuyá»n trông ra thấy trên sông má»™t vùng tối Ä‘en, có chấm lá»­a sáng Ä‘ang từ từ tiến lại. Nguyên trên thuyá»n Trần Cận Nam có thắp đèn.
Sau má»™t lúc, ánh đèn gần lại. Äầu thuyá»n hÆ¡i chìm xuống, Trần Cận Nam đã nhảy sang.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Sư phụ tới nơi thì cái mạng nhỠxíu của ta có cơ cứu vãn.
Gã vá»™i chạy ra đón. Trong bóng tối, gã không nhìn thấy Trần Cận Nam, liá»n lá»›n tiếng hô:
- Sư phụ! Trần Cận Nam nắm tay gã cưá»i há»i:
- Cơn mưa gió này lớn quá! Ngươi sợ lắm phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äệ tá»­ không sao cả.
Má»i ngưá»i vào trong khoang thuyá»n. Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng làm lá»… tham kiến.
Trần Cận Nam nói:
- Trần má»— vào thành không thấy, biết là các vị Ở trên sông liá»n đến đây tìm kiếm, bất ngá» gặp mưa to gió lá»›n. Nếu Ngô đại ca không hát lá»›n thì khó lòng mà tìm được.
Ngô Lục Kỳ nói:
- Thuá»™c hạ ngẫu nhiên cao hứng, không ngá» lại làm trò cưá»i cho Tổng đà chúa.
Trần Cận Nam há»i:
- Chúng ta xưng hô bằng anh em quách. Phải chăng Ngô đại ca hát khúc Trầm Giang trong bài Äào hoa phiến?
Ngô Lục Kỳ đáp:
- Äúng thế! Bài hát này miểu tả Sá»­ Các Bá»™ tận trung kháng địch rồi chết chìm dưới lòng sông. Ngày thưá»ng tiểu đệ rất thích nghe. Lúc nãy trên sông gặp cÆ¡n mưa to gió lá»›n, bất giác cất tiếng hát.
Trần Cận Nam khen ngợi:
- Hát hay lắm! Thật hay lắm! Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Té ra đây là khúc Trầm Giang. Hát khúc gì hay chả hát, lại hát khúc xúi quẩy này. Lão có chết chìm thì miá»…n cho tiểu đệ khá»i bồi tiếp.
Gió đã nhá» dần, nhưng vẫn còn mưa lá»›n đổ xuống mui thuyá»n rào rào. Trần Cận Nam và Ngô Lục Kỳ ná»™i công tinh thâm, thanh âm dõng dạc nên tuy trá»i mưa lá»›n, hai ngưá»i vẫn ngồi nói chuyện được.
Tài sản của ngocvosong1986

  #160  
Old 02-06-2008, 11:20 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 159


Song Nhi xuất hiện giữa phong ba

Trần Cận Nam nói:
- Ngày trước huynh đệ Ở trong thuyá»n ở Gia Hưng tại Triết Giang đã được nghe ba vị danh sÄ© đất Giang Nam là Lữ Lưu Lương tiên sinh, Huỳnh Tôn Hy tiên sinh và tra Y Hoàng tiên sinh nói đến sá»± tích cá»§a Ngô huynh, huynh đệ rất lấy làm khâm phục. Chúng ta tuy là anh em cùng há»™i, nhưng huynh đệ bận nhiá»u việc, chưa có dịp đến Quảng Äông há»™i kiến. Äịa vị cá»§a Ngô huynh khác vá»›i má»i anh em cÅ©ng không thể lên miá»n bắc được. Ai ngá» bữa nay lại gặp nhau đây, thật là thoa? ước bình sinh.
Ngô Lục Kỳ đáp:
- Tiểu đệ sau khi gia nhập Thiên Äịa Há»™i, chẳng ngày nào là không nghÄ© đến việc tham kiến Tổng đà chúa. Ngưá»i giang hồ đã có câu:
"Bình sinh chưa ra mắt Trần Cận Nam, có là anh hùng cũng uổng mà thôi" Trần Cận Nam nói:
- Bạn hữu giang hồ vì quá thương huynh đệ mà nói vậy, huynh đệ rất lấy làm hổ thẹn.
Hai nhân vật anh hùng Ä‘á»u tá» lòng thương mến nhau. Trong câu chuyện càng thêm ý hợp tâm đầu, hai ngưá»i bàn luận hùng hồn vá» những chuyện anh hùng khẳng khái, quên cả mưa to gió lá»›n ngoài thuyá»n.
Hồi lâu, mưa gió dần dần nhỠđi.
Trần Cận Nam há»i han vá» việc Ngô Tam Quế, Vi Tiểu Bảo nhất nhất trình bày.
Gặp những trưá»ng hợp hiểm nghèo, gã lại thêm diêm tương cho câu truyện thêm vẻ mặn mà.
Những chuyện Vi Tiểu Bảo đã trải qua, bây giỠMã Siêu Hưng cũng mới được nghe lần đầu.
Trần Cận Nam nghe nói đã bắt được sứ giả Mông Cổ là Hãn Thiếp Ma để làm bằng cứ xác thực. Ông nhất định phen này Ngô Tam Quế phải thất điên bát đảo, nên trong lòng rất đỗi vui mừng.
Khi ông nghe đến Ä‘oạn Ngô Tam Quế cấu kết vá»›i nước La Sát, rồi đây sẽ dấy binh tạo phản, nước La Sát hưởng ứng ở mặt bắc, cướp lấy mảnh đất rá»™ng lá»›n ngoài quan ải, ông không khá»i chau mày, lẳng lặng hồi lâu không nói gì.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thưa sư phụ! Ngưá»i La Sát mắt xanh tóc đỠcÅ©ng chẳng có gì đáng sợ, cùng lắm đừng nhìn mặt chúng là xong. Nhưng hoa? khí cá»§a bá»n chúng thật là lợi hại.
Chúng nổ súng thì dù anh hùng hảo hán đến đâu cũng không chống nổi.
Trần Cận Nam nói:
- Ta cÅ©ng Ä‘ang quan tâm đến vụ đó. Còn Ngô Tam Quế và bá»n Thát Äát xảy cuá»™c đại chiến, hai bên cùng bị tổn thương chính là cÆ¡ há»™i rất tốt mà Thượng đế muốn dành cho bá»n ta để khôi phục lại giang sÆ¡n cá»§a ngưá»i Hán. Có Ä‘iá»u xua hổ cá»­a trước, lang vào cá»­a sau. Äuổi quân hung tợn Thát Äát lại đụng phải bá»n La Sát càng hung tợn hÆ¡n. Chúng chiếm mất giang sÆ¡n cẩm tú cá»§a chúng ta thì làm thế nào?
Ngô Lục Kỳ há»i lại:
- Chúng ta thật không cách nào chống lại hoa? khí của nước La Sát ư?
Trần Cận Nam đáp:
- Có ngưá»i đến đây, để huynh đệ kêu vào ra mắt hai vị.
Ông ra cá»­a khoang thuyá»n hô:
- Hưng Châu! Ngươi hãy qua đây.
Trong con thuyá»n nhá» bên kia, có ngưá»i dạ má»™t tiếng rồi nhảy sang. Hắn Ä‘i vào trong khoang thuyá»n nhìn Trần Cận Nam khom lưng thi lá»….
Ngưá»i này lối ngoài bốn chục tuổi, thân hình nhá» bé, gầy nhom, nhưng mặt đầy vẻ tinh lanh.
Trần Cận Nam bảo hắn:
- Ngươi hãy ra mắt Ngô đại ca và Mã đại ca. Còn đây là gã hỠVi, đồ đệ của ta.
Ngưá»i kia liá»n chắp tay thi lá»…. Bá»n Ngô Lục Kỳ cÅ©ng đứng lên chào lại.
Trần Cận Nam giới thiệu:
- Y là Lâm Hưng Châu huynh đệ, vẫn theo Trần má»— làm việc ở Äài Loan và giúp đỡ Trần má»— rất đắc lá»±c. Ngày trước Quốc Tính gia đả bại bá»n qui? tóc Ä‘á», lấy lại Äài Loan, Lâm huynh đệ là ngưá»i có công trong vụ này.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Lâm đại ca đã giao thá»§ vá»›i bá»n Hồng Mao qui? là hay lắm rồi. Bá»n qui? La Sát có súng ống mà bá»n qui? Hồng Mao cÅ©ng có súng ống, chắc Lâm đại ca có kế phá địch.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng Ä‘á»u vá»— tay khen ngợi:
- Vi huynh đệ thật là ngưá»i thông minh.
Nguyên trước Ngô Lục Kỳ coi Vi Tiểu Bảo rất tầm thưá»ng, lão tưởng vì gã là đệ tá»­ cá»§a Tổng đà chúa mà lên làm hương chá»§ Thanh Má»c ÄÆ°á»ng, giữ địa vị tôn cao. Nhưng sau lão nghe gã nói mấy câu này sinh lòng bá»™i phục, nghÄ© thầm:
- Thằng nhỠnày liệu việc rất mau, quả gã có chút bản lãnh.
Trần Cận Nam mỉm cưá»i nói:
- Ngày trước Quốc Tính gia tấn công Äài Loan, Trần má»— cÅ©ng ở trong quân đội. Súng ống cá»§a bá»n Hồng Mao qui? quả là lợi hại, khó bá» chống cá»±. Khi đó bên ta dùng hai kế hoạch:
Má»™t là đắp tưá»ng để cố thá»§, vây hãm mấy ngàn quân Hồng Mao ở trong Vệ thành, đảo Äài Loan. Hai là cắt đứt nguồn nước ở trong thành khiến cho bá»n chúng không có gì uống. Quân Hồng Mao không chịu được phải xông ra đánh. Ban ngày bên ta án binh bất động. Ban đêm má»›i dùng đăng bài, lá má»™c bằng dây và đơn Ä‘ao đánh giáp lá cà. Hưng Châu! Hồi ấy huynh đệ thống lãnh đội đằng bài đánh giặc thế nào? Hãy thật lại cho các vị đây nghe.
Lâm Hưng Châu đáp:
- Äó là nhá» thần cÆ¡ diệu toán cá»§a quân sư...
Nguyên khi ấy, Trần Cạn Nam ở Äài Loan mang tên là Trần VÄ©nh Hoa, đã bày kế cho Trịnh Thành Công tấn công Äài Loan. Quân sÄ© Ä‘á»u hô ông là quân sư.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Quân sư ư?
Gã thấy Lâm Hưng Châu đưa mắt nhìn Trần Cận Nam mà ông lại mỉm cưá»i liá»n hiểu ngay, nói tiếp:
- Ủa! Hoá ra sư phụ là Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng đại phá quân Man, Trần quân sư đại phá Hồng Mao binh.
Lâm Hưng Châu liá»n thật chuyện:
- Ngày mồng má»™t tháng ba năm VÄ©nh Lịch thứ 15, Quốc Tính gia đến lá»… tế sông, đốc suất văn võ bá quan, thân quân võ vệ lên chiến hạm khởi hành. Ngày 24 đến Bành Hồ. Ngày mồng má»™t tháng tư thì đến biển Lá»™c NhÄ© ở Äài Loan. Ngoài cá»­a biển này bãi cát nông dài đến mấy chục dặm. Quân Hồng Mao đục thuyá»n đánh đắm để lấp cá»­a biển khiến cho chiến hạm cá»§a ta không tiến vào được.
Äang lúc chúng ta lâm vào tình trạng bế tắc thì đột nhiên nước thuá»· triá»u dâng lên rất lá»›n. Binh tướng mừng rỡ hò reo. Các chiến hạm ào ào ra khÆ¡i rồi lên bá» hạ trại.
Quân Hồng Mao liá»n Ä‘em súng ống đến đánh. Quân sư bảo anh em:
- Nếu chúng ta lùi lại là lăn xuống biển, chết chẳng có đất mà chôn.
Bá»n Hồng Mao qui? có súng ống rất lợi hại, nhưng binh tướng bên ta Ä‘á»u dÅ©ng cảm tiến lên. Ai nấy tuân lệnh răm rắp. Chính quân sư thống lãnh đội vệ phong cá»§a bá»n tiểu đệ.
Äá»™t nhiên những tiếng nổ liên hồi như sấm sét vang dá»™i cả má»™t vùng. Trước mặt khói bốc mù mịt. Những anh em tiá»n đội ngã lăn ra.
Binh sĩ bên ta náo loạn phải lùi lại.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äó chắc là súng cá»§a bá»n Hồng Mao qui? phát xạ. Tại hạ má»›i nghe thấy lần đầu cÅ©ng sợ hết hồn.
Lâm Hưng Châu kể tiếp:
- Tại hạ cÅ©ng lòng dạ rối bá»i, chẳng có chá»§ kiến gì thì nghe quân sư hô:
- Bá»n Hồng Mao quá»· bắn má»™t loạt súng rồi, còn phải nhồi thuốc nạp đạn.
Chúng ta phải thừa cơ nhất tỠxông lại.
Tại hạ vá»™i thống lãnh anh em tiến lên. Quả nhiên trong lúc nhất thá»i, bá»n Hồng Mao qui? chưa kịp nổ súng. Nhưng khi xông vào tá»›i nÆ¡i thì bá»n Hồng Mao qui? bắt đầu phát xạ lần thứ hai. Tại hạ lập tức lăn mình dưới đất để né tránh. Má»™t số đông anh em bên ta bị bắn chết. Bá»n tại hạ chẳng còn cách nào đành phải lùi lại.
May ở chá»— bá»n Hồng Mao quá»· cÅ©ng sợ hãi không dám Ä‘uổi theo. Trận đánh này bên ta thiệt mất mấy trăm binh sỹ. Binh tướng bên ta Ä‘á»u cúi đầu thở dài ra chiá»u chán nản, cứ nghÄ© đến hoa? pháo bên địch là lại á»›n da gà.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- VỠsau phải chăng quân sư lại đưa ra diệu kế?
Lâm Hưng Châu đáp:
- Äúng thế! Tối hôm ấy quân sư kêu tại hạ lại há»i:
- Lâm huynh đệ! Phải chăng ngươi là đệ tá»­ cá»§a Äịa ÄÆ°á»ng môn ở núi Võ Di?
Tại hạ đáp:
- Äúng thế! Quân sư nói:
- Ban ngày bá»n Hồng Mao quá»· bắn súng, ngươi lập tức nằm lăn xuống đất, thân pháp mau lẹ quá chừng.
Tại hạ hổ thẹn đáp:
- Bẩm quân sư! Tiểu tướng không dám tham sống sợ chết. Ngày mai ra trân quyết không nằm lăn ra làm mất oai phong binh tướng nhà Äại Minh ta. Nếu tiểu tướng còn phạm tá»™i, xin chịu mất đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Lâm đại ca! Tiểu đệ Ä‘oán quân sư không bảo đại ca là con ngưá»i ham sống sợ chết, mà cón tán dương thân pháp lăn mình tránh súng rất tài tình. Chắc lão nhân gia bảo đại ca truyá»n thân pháp đó cho binh sÄ©.
Trần Cận Nam liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo ra chiá»u thoa? mãn vỠđộ thông minh cá»§a gã.
Lâm Hưng Châu vỗ đùi lớn tiếng:
- Äúng quá! Vi đại ca là đồ đệ cá»§a quân sư. Quả nhiên dưới trướng minh sư phải có cao đồ...
Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa đáp:
- Lâm đại ca là bộ hạ của gia sư. Quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có quân hèn.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ồ.
Lâm Hưng Châu kể tiếp:
- Äêm hôm ấy quả nhiên quân sư bảo tại hạ:
- Ngươi đừng hiểu lầm ý ta. Ta thấy thân pháp "Yên thanh thập bát phiên", "Tùng thá»­ thảo thượng phi" áp dụng vào trưá»ng hợp này rất phù hợp, nhưng lăn mình đến trước địch quân, dùng đơn Ä‘ao chém vào chân bá»n chúng, không hiểu môn "Äịa đưá»ng Ä‘ao pháp" ngươi đã luyện được chưa?
Tại hạ nghe quân sư nói vậy chứ không trách phạt vì tá»™i nhát gan sợ chết má»›i vững dạ, liá»n há»i lại:
- Kính bẩm quân sư! Tiểu nhân đã luyện qua môn " Äịa đưá»ng Ä‘ao pháp".
Nhưng gia sư bảo:
"Khi đánh nhau ở ngoài mặt trận có thể thi triển Ä‘ao pháp này lăn xả vào chặt chân ngá»±a". Nay bá»n Hồng Mao quá»· lại không cưỡi ngá»±a, tiểu nhân chẳng hiểu có ăn thua gì không?
Quân sư bảo:
- Bá»n Hồng Mao quá»· không cưỡi ngá»±a thì ta chặt chân chúng, sao lại không được.
Tại hạ nghe quân sư nói vậy mới tỉnh ngộ bẩm:
- Dạ dạ! Tiểu nhân đầu óc rối loạn không được sáng suốt, nên chưa nghÄ© tá»›i Ä‘iểm này Vi Tiểu Bảo mỉm cưá»i nghÄ© bụng:
- Sư phụ dạy ngươi môn Ä‘ao pháp để chém chân ngá»±a mà ngươi cho là không thể chém chân ngưá»i thì quả là đầu óc hôn mê, không được linh hoạt.
Lâm Hưng Châu nói:
- Lúc đó quân sư còn bảo tại hạ thử đao pháp một lượt rồi lão nhân gia khen là tại hạ đã luyện đến nơi. Lão nhân gia nói:
- Lâm huynh đệ! Äao pháp và thân pháp cá»§a Äịa đưá»ng môn, ngươi luyện được như thế này ít ra là đã phải mất đến mưá»i năm. Ngày mai chúng ta phải ra trận, muốn truyá»n thụ cho anh em cÅ©ng không kịp được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cái đó kêu bằng:
Bình yên thì chẳng siêu hương, đến khi việc gấp ôm chân Phật Bà. Ngưá»i ta còn ví như cô gái lên kiệu hoa má»›i xuyên tai, hay lâm trận má»›i mài thương. Có Ä‘iá»u cô dâu lúc lên kiệu hoa má»›i xuyên tai tuy đã chậm, nhưng vẫn hÆ¡n tai chẳng Ä‘eo vòng. Còn chuyện lâm trận má»›i mài thương thì chẳng thà đừng mài nữa, cứ cầm cây dáo han rỉ mà Ä‘i đánh trận hay hÆ¡n.
Lâm Hưng Châu đáp:
- Äúng thế! Lúc đó quân sư cÅ©ng bảo:
- Ban ngày chúng ta ra đã sức xung đột làm cho bá»n Hồng Mao quá»· phải hoảng vía không dám xông vào. Chúng ta tiếp tục đắp tưá»ng cho cao, dùng cung tên cố thá»§. Ngươi hãy Ä‘i dạy các binh tướng cách lăn mình xông vào, vung Ä‘ao chém cẳng địch. Chỉ nên dạy ba, bốn chiêu cho anh em luyện thuá»™c là xong. Còn những môn võ công sâu xa cá»§a Äịa ÄÆ°á»ng môn nhất thiết không dùng đến.
Tại hạ nhận tướng hiệu cá»§a quân sư liá»n Ä‘i truyá»n dạy ngay đêm mấy chiêu cho binh sỹĩbản đội.
Sáng sá»›m hôm sau, bá»n Hồng Mao quá»· quả nhiên đến tấn công. Chúng bị cung ná» bên ta bắn rát quá phải quay vá».
Binh sÄ© bản đội đã luyện được năm chiêu Äịa ÄÆ°á»ng Ä‘ao pháp liá»n dạy chuyển tiếp đến những đội quân binh khác.
Quân sư lại sai binh sĩ chặt cành cây và dây leo làm lá mộc để đỡ đạn của quân Hồng Mao.
Ngày thứ tư, má»›i sáng sá»›m quân Hồng Mao lại đến tấn công. Bên ta ra nghênh địch, quân sÄ© lăn mình xông vào đánh bá»n Hồng Mao quá»· má»™t trận tan tành. Trên chiến trưá»ng để lại hàng ngàn cái chân lông lá. Viên tướng đứng đầu cá»§a bá»n Hồng Mao quá»· cÅ©ng bị chặt mất chân trái. Hắn đành chịu đầu hàng.
Lần sau tấn công Äài Loan cÅ©ng dùng phương pháp này.
Ngô Lục Kỳ cả mừng nói:
- Phương pháp đó cá»§a quân sư đã đánh bại được quân Hồng Mao thì chúng ta bất tất phải sợ bá»n La Sát.
Trần Cận Nam đáp:
- Nhưng tình thế hiện nay không giống hồi trước. Ngày ấy số quân Hồng Mao ở Äài Loan chỉ có ba, bốn ngàn ngưá»i, chết tên nào mất tên ấy. Còn quân La Sát mà đến xâm phạm bá» cõi thì ít ra cÅ©ng tá»›i mấy chục vạn ngưá»i. Chúng còn ồ ạt kéo đến không ngá»›t, giết bao nhiêu cÅ©ng không xuể. HÆ¡n nữa Äịa ÄÆ°á»ng Ä‘ao pháp chỉ có thể đánh rất gần, mà quân La Sát lại dùng súng lá»›n oanh kích thì khó lòng chống nổi.
Ngô Lục Kỳ gật đầu khen phải. Lão há»i:
- Vậy theo ý quân sư thì chúng ta nên làm thế nào?
Lão nghe Trần Cận Nam lúc giá»›i thiệu Lâm Hưng Châu, ông không kêu lão bằng hương chá»§ liá»n tưởng hắn không phải là ngưá»i trong Thiên Äịa Há»™i, nên cÅ©ng không hô Trần Cận Nam là Tổng đà chúa.
Trần Cận Nam đáp:
- Trung quốc ngưá»i nhiá»u đất rá»™ng, nếu không có Hán gian làm ná»™i ứng thì quân nước ngoài khó lòng tiến đánh vào được.
Má»i ngưá»i đồng thanh:
- Äúng thế! Bá»n Thát Äát chiếm Ä‘oạt giang sÆ¡n cá»§a chúng ta, hoàn toàn á»· vào Hán gian Ngô Tam Quế dẫn đưá»ng.
Trần Cận Nam nói:
- Hiện nay Ngô Tam Quế câu kết với nước La Sát. Khi hắn dấy quân tạo phản, trước hết chúng ta hay đánh hắn một trận tan tành. Quân La Sát mà không có nội ứng thì chẳng thể mạo muội tiến vào xâm phạm.
Mã Siêu Hưng nói:
- Có Ä‘iá»u Ngô Tam Quế mà tan sá»›m quá thì hắn chưa kịp đánh quân Thanh cho hai bên cùng chết dở.
Trần Cận Nam đáp:
- Mã huynh nói vậy rất có lý, nhưng ta phải cân nhắc bá» lợi hại. Äem Man Thanh mà so vá»›i nước La Sát thì bá»n La Sát còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»u.
Vi Tiểu Bảo xen vào:
- Äúng thế! Bá»n Thát Äát cÅ©ng giống da vàng mắt Ä‘en mÅ©i tẹt, chẳng khác gì chúng ta, nói cùng má»™t thứ tiếng. Còn bá»n quá»· nước ngoài thì tóc đỠmắt xanh, nói lí la lí lố, chá»­ng ai hiểu được.
Quần hùng bàn chuyện quốc gia đại sá»± má»™t lúc rồi Trần Cận Nam há»i đến tin tức vá» Trịnh Khắc Sảng.
Nguyên Diên Bình quận vương là Trịnh Kinh mong nhá»› ái tá»­, phái Trần Cận Nam và Lâm Hưng Châu Ä‘i đón hắn vá» Äài Loan.
Mã Siêu Hưng đáp:
- Nghe nói Trịnh công tá»­ cÅ©ng đến Liá»…u Châu và y có má»™t nhân vật rất lợi hại bảo vệ, tên gá»i Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm gì đó. Tiểu nhân đã phái ngưá»i Ä‘i thám thính để tìm xem trú sở ở đâu.
Y thấy Lâm Hưng Châu ở đó, không tiện nhắc đến chuyện vừa mới bắt được Trịnh Khắc Sảng.
Lúc này trá»i đã gần sáng, hết mưa gió rồi.
Mã Siêu Hưng nói:
- Chẳng mấy khi được quân sư và Lâm đại ca giá lâm Liêu Châu mà chúng ta lại quần áo ướt hết. Vậy xin má»i các vị lên bá» cùng uống chung rượu cho ấm bụng.
Trần Cận Nam đáp:
- Hay lắm! Trận mưa to gió lá»›n đêm qua đã đưa con thuyá»n nhá» Ä‘i xa ngoài ba chục dặm. Khi bÆ¡i thuyá»n vỠđến Liá»…u Châu thì ngày sắp đóng ngá».
Quần hùng lại theo bến cÅ© lên bá». Bá»—ng thấy có ngưá»i chạy lại hô:
- Tướng công! Tướng công... đã trở vá».
Chính là Song Nhi. Ngưá»i thị ướt đầm đìa, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sao cô cũng ở đây?
Song Nhi đáp:
- Hôm qua mưa to gió lá»›n, tướng công ngồi thuyá»n ra Ä‘i, nô tỳ rất lo lắng chỉ mong tướng công bình an trở vá».
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Cô cứ ở đây chỠta hoài sao?
Song Nhi ngập ngừng đáp:
- Da... nô tỳ... nô tỳ chỉ lo...
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Lo gì? Phải chăng ngươi lo ta bị đắm thuyá»n?
Song Nhi đỠmặt lên khẽ đáp:
- Tiểu tỳ biết tướng công phước lá»›n, nhất định không bị đắm thuyá»n nhưng...
nhưng...
Má»™t tên thuyá»n phu đứng trên bá» nói:
- Vị tiểu gia này vào lúc ná»­a đêm trá»i Ä‘ang mưa to gió lá»›n mướn thuyá»n ra Ä‘i.
Y bảo muốn kiếm má»™t ngưá»i. Y trả trước hai trăm lạng không ai chịu Ä‘i. Y liá»n tăng thêm hai trăm lạng nữa. Trương lão tam tham tiá»n ưng chịu. Nhưng thuyá»n vừa khởi hành gặp gió thổi mạnh quá. Bá»—ng nghe đánh rắc má»™t tiếng, cây cá»™t buồm bị gãy đôi. Má»i ngưá»i thấy vậy không ai dám Ä‘i nữa. Y trong lòng nóng nảy, đứng khóc rưng rức.
Vi Tiểu Bảo cảm động vô cùng. Gã nắm lấy tay Song Nhi nói:
- Song Nhi! Ngươi... ngươi đối với ta thật là hết lòng.
Song Nhi đỠmặt lên cúi đầu xuống.
Äoàn ngưá»i Ä‘i vá» chá»— trá» cá»§a Mã Siêu Hưng thay đổi quần áo ướt xong, Mã Siêu Hưng đưa Trần Cận Nam vào sương phòng thuật lại má»i việc đã xảy ra cho ông nghe.
Trần Cận Nam liá»n bảo y:
- Mã huynh đệ! Huynh đệ lập tức phái ngưá»i Ä‘i thám thính xem Trịnh công tá»­ lạc lóng nÆ¡i đâu.
Mã Siêu Hưng vâng lá»i. Y báo cáo má»i việc trong há»™i cho trần Cận Nam nghe rồi hai ngưá»i trở lại sảnh đưá»ng.
Mã Siêu Hưng sai bày má»™t tiệc lá»›n, má»i Trần Cận Nam ngồi thá»§ tịch. Ngô Lục Kỳ ngồi vào chá»— thứ hai, y má»i Vi Tiểu Bảo ngồi chá»— thứ ba, nhưng gã đáp:
- Lâm đại ca tấn công Äài Loan, thi triển Äịa ÄÆ°á»ng Ä‘ao pháp chặt chân bá»n Hồng Mao quá»·, lập nên công lá»›n. Tiểu đệ đứng bồi rượu y cÅ©ng đã vui lòng. Khi nào dám ngồi trên má»™t vị anh hùng hảo hán.
Gã dứt lá»i liá»n dắt tay Lâm Hưng Châu đặt vào ghế thứ ba.
Lâm Hưng Châu cả mừng nghĩ bụng:
- Chú tiểu đồ đệ này của quân sư tuy nhỠtuổi mà thật là đáng mặt bằng hữu.
Trong khi uống rượu, Trần Cận Nam lên tiếng dặn Vi Tiểu Bảo:
- Tiểu Bảo! Ngươi còn có việc lớn bên mình, lần này thầy trò ta cũng không thể ở với nhau lâu ngày được. Sau khi tàn tiệc, ngươi nên vỠBắc Kinh đi thôi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ! Äệ tá»­ xin vâng lá»i sư phụ. Có Ä‘iá»u đáng tiếc là lần này gặp sư phụ cÅ©ng không được nghe những lá»i giáo hối trong ít lâu đã phải chia tay. Äệ tá»­ lại còn muốn nghe Ngô đại ca kể lại những sá»± tích anh hùng cá»§a y ngày trước. Thôi đành chá» sau khi bình xong Ngô Tam Quế sẽ nghe hết chuyện cá»§a đại ca.
Ngô Lục Kỳ cưá»i đáp:
- Ngô đạ ca chẳng có sá»± tích anh hùng gì đâu, chỉ những việc tồi bại thì đã làm nhiá»u. Nếu năm trước không được nghe những lá»i giáo huấn cá»§a Tra Y Hoàng tiên sinh thì đến nay vẫn còn làm vây cánh cho cá»p dữ, bán tính mạng cho Thát Äát.
Tiệc tan, Vi Tiểu Bảo lấy súng mà Ngô Tam Quế đã tặng gã đưa cho Ngô Lục Kỳ nói:
- Ngô đại ca! Äại ca Ä‘i đưá»ng xa đến đây để gặp anh em, tiểu đệ rất cảm kích. đại ca hãy giữ lấy cây súng cá»§a nước La Sát này để làm ká»· niệm cuá»™c tương há»™i giữa chúng ta bữa nay.
Ngô Lục Kỳ cầm lấy cây súng, chỠra sân bắn một phát. Hoa? quang vừa loé lên, bỗng nghe thấy đoàng một tiếng. Tảng đá lớn trong sân vỡ nát, bụi bay mù mịt.
Má»i ngưá»i thấy thế Ä‘á»u giật nảy mình lên.
Lâm Hưng Châu nói:
- Cây súng cá»§a nước La Sát so vá»›i súng cá»§a bá»n Hồng Mao quá»· còn ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u.
Ngô Lục Kỳ cảm Æ¡n Vi Tiểu Bảo rồi cất súng vào bá»c.
Trần Cận Nam chau mày nghĩ thầm:
- Hoa? khí cá»§a nước La Sát lợi hại thế này, nếu chúng Ä‘em quân xâm phạm bá» cõi thì quả là khó bá» chống chá»i.
Vi Tiểu Bảo lại lấy tấm ngân phiếu năm ngàn lạng bạc đưa cho Lâm Hưng Châu để y tiêu xài.
Lâm Hưng Châu ngạc nhiên tá»± há»i:
- Chú bé này còn nhá» tuổi, làm gì có nhiá»u tiá»n mà hào phóng như vậy?
Y toan từ chối thì thấy Vi Tiểu Bảo lại lấy ra bốn tấm ngân phiếu, má»—i tấm năm ngàn lạng, đưa cho Mã Siêu Hưng cưá»i nói:
- Mã đại ca! Phiá»n đại ca thay mặt cho tiểu đệ má»i giúp các vị huynh đệ uống rượu.
Mã Siêu Hưng cưá»i đáp:
- Những hai vạn lạng kia ư? Thế này thì nhiá»u quá, uống rượu cả năm cÅ©ng không hết.
Äoạn y tạ Æ n thu lấy.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống trước mặt Trần Cận Nam dập đầu:
Trần Cận Nam đưa tay ra đỡ gã dậy rồi vá»— vai gã cưá»i nói:
- Ngươi hay lắm. Thật không uổng là đồ đệ của Trần Vĩnh Hoa.
Vi Tiểu Bảo đứng gần nhìn rất rõ thấy sư phụ mái tóc đốm bạc, mặt tiá»u tuỵ.
Gã biết mấy năm nay ông bôn tẩu giang hồ, dầy dạn phong sương đã lắm, gã không khá»i bịn rịn trong lòng. Gã muốn tặng cho sư phụ má»™t vật gì liá»n tính thầm:
- Sư phụ ta không cần tiá»n bạc, cÅ©ng chẳng thích châu báu cùng đồ chÆ¡i.
Ngoài những cái đó, ta biết lấy gì biếu lão nhân gia? Võ công cá»§a sư phụ tinh thâm khôn lưá»ng, lão nhân gia cÅ©ng chẳng báu gì thanh truá»· thá»§ cùng tấm bảo y cá»§a ta.
Äá»™t nhiên gã xúc động kéo tay áo Trần Cận Nam nói:
- Thưa sư phụ! Äệ tá»­ có việc cần bẩm báo lão nhân gia.
Hai ngưá»i vào sương phòng, Vi Tiểu Bảo thò tay vào phía trong lần áo lót lấy ra má»™t gói.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™