Thiên Hạt Kiếm tự động ra khỏi vỏ, chia ra làm tám cái, tám biến thành sáu mươi tư. Tổ hợp thành một Bát Quái kiếm trận tràn ngập khí tức diệt tuyệt, cuốn theo tất cả giết về phía Kim Sát, không để cho đối phương có bất cứ cơ hội nào.
Lúc này Kim Sát suy yếu đến cực điểm, mặc dù có bộ phận lực lượng tà ác bù đắp bản thân, nhưng trong lúc nhất thời há lại có thể chuyển hóa toàn bộ thành lực lượng bản thân. Trong nháy mắt đã bị Bát Quái kiếm trận cuốn đi vào, giảo sát thành hư vô.
Thương!
Thiên Hạt Kiếm trở vào vỏ, Diệp Trần ánh mắt nhìn về phía kết giới của Tà Thần.
- Trước để cho ta tới thử xem phòng ngự của kết giới này ra sao?
Ác Ma chi hoa hấp thu lực lượng tà ác quá nhiều, Ma Hoa Hoàng hai tay trái phải đều tự nâng lên một quả quang cầu ma lực, trên tay phải quang cầu ma lực đã đạt được đường kính một thước, ma lực cường đại ba động để sương mù dày đặc bốn phía đều bị đẩy ra.
Sưu một tiếng, tay phải của Ma Hoa Hoàng đảy ra, quang cầu ma lực bay vụt về phía kết giới của Tà Thần.
Trong kết giới của Tà Thần, Thiên Tà thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng hừ lạnh nói:
- Chỉ cần Thượng phẩm Tà Lực Thủy Tinh năng lượng chưa từng hao hết, sợ rằng thực lực của các ngươi có bạo tăng gấp đôi, cũng đừng hòng công phá được kết giới Tà Thần.
Tà Lực Thủy Tinh là cùng với Chân Nguyên Thủy Tinh tồn tại tương đương. Hạ phẩm Tà Lực Thủy Tinh cần Sinh Tử Cảnh Nhất Trọng Thiên Tà Linh Tộc Vương giả mới có thể dễ dàng ngưng luyện ra. Trung phẩm Tà Lực Thủy Tinh cần Sinh Tử Cảnh Tứ Trọng Thiên, Thượng phẩm Tà Lực Thủy Tinh thì cần Sinh Tử Cảnh Thất Trọng Thiên. Bất luận một quả Thượng phẩm Tà Lực Thủy Tinh nào, cũng đều ẩn chứa lực lượng tà ác kinh người, phẩm chất thập phần cao. Lấy Thượng phẩm Tà Lực Thủy Tinh làm nguồn sinh lực, kết giới Tà Thần tuy nói vị tất đã cần Sinh Tử Cảnh Thất Trọng Thiên mới có thể phá được, nhưng tối thiểu cũng cần Sinh Tử Cảnh Ngũ Trọng Thiên.
Quả nhiên, ma lực quang cầu oanh lên trên kết giới Tà Thần, ngoại trừ ở trên đó tạo ra một vòng sóng gợn thật nhỏ ra, không có thể lay động kết giới Tà Thần chút nào.
Ma Hoa Hoàng sắc mặt bất biến, quang cầu ma lực trong tay phải vừa mới ném ra, quang cầu ma lực trên tay trái cũng theo sát phía sau. Cùng lúc đó, tại tay phải của nàng, lại có quang cầu ma lực mới sinh ra.
Nếu một kích không thể phá vỡ kết giới Tà Thần, Ma Hoa Hoàng không tin mười kích, trăm kích vẫn không có hiệu quả. Hơn nữa đối với nàng mà nói, những quang cầu ma lực này là do lực lượng tà ác chuyển hóa qua đây, hầu như vô cùng vô tận, bản thân nàng tiêu hao cũng không không lớn bao nhiêu, có thể kiên trì được thời gian rất dài.
- Huyền Diệu Chi Đạo, Càn Khôn nghịch chuyển!
Huyền Hậu cũng biết hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt, nếu là không thể tại trước khi huyết sắc phong ấn bị giải phong, oanh phá kết giới Tà Thần, bọn họ sẽ đối mặt với hai đại địch nhân. Theo hai tay nàng nhanh chóng kết ấn, một môn hộ phong cách cổ xưa so với lúc trước càng lớn hơn hiện lên, hướng phía hư ảnh mơ hồ phía trên kết giới Tà Thần bao trùm tới.
Hư ảnh mơ hồ kia cũng không có bất luận ý thức gì, tùy ý môn hộ phong cách cổ xưa bao phủ mình lại.
Ông!
Bị ma lực quang cầu oanh trúng hơn mười lần, kết giới Tà Thần vẫn như trước vững như thái sơn chợt run lên, mặt ngoài kết giới sáng bóng như mặt gương, lấy một loại tần suất kinh khủng vặn vẹo.
- Dĩ nhiên muốn nghịch chuyển cấu tạo của kết giới Tà Thần!
Thiên Tà tức giận ngập trời, tay phải ngưng kết phù văn, ăn mòn huyết sắc phong ấn, tay trái đánh ra một đạo tà thuật quán nhập đến bên trong hư ảnh mơ hồ phía trên kết giới.
Thân thể hư ảnh mơ hồ chỉ là nhẹ nhàng chấn động, môn hộ phong cách cổ xưa băng toái thành trăm nghìn khối . Cổ lực lượng nghịch chuyển kia cũng không còn sót lại chút gì.
Phốc!
Môn hộ phong cách cổ xưa tâm thần tương liên băng toái, Huyền Hậu nhất thời phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
- Lực lượng của kết giới này quá mức cường đại. Trừ phi ta có thể nâng cao một bước, bằng không căn bản không thể lay động được hắn.
Huyền Hậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người khí tức sôi trào.
- Ác Ma chi hoa, thôn nạp Thiên Địa.
Ma Hoa Hoàng đánh ra chân hỏa, không hề dùng quang cầu ma lực oanh kích kết giới Tà Thần nữa, trực tiếp để Ác Ma chi hoa đẩy ra, muốn lấy Ác Ma chi hoa hấp thu lực lượng kết giới.
- Không biết tự lượng sức mình!
Hư ảnh mơ hồ không thể chủ động công kích, nhưng không có nghĩa là sẽ bị động chịu đòn, Ác Ma chi hoa vừa mới bay qua đó, đã bị hắn xé thành hai nửa, tà hỏa thiêu đốt, Ác Ma chi hoa hôi phi yên diệt.
- Hai vị tiền bối, kế tiếp giao cho ta được rồi!
Ở trước mặt phòng ngự tuyệt đối, chỉ có lấy lực lượng tuyệt đối mới có thể bài trừ được, đương nhiên, nếu kỹ xảo đạt được trình tự kinh thiên động địa cũng có thể bài trừ. Đáng tiếc, kỹ xảo cường đại cũng cần thời gian tích lũy, Huyền Hậu niên kỷ cũng không lớn, có thể có thành tựu như hiện tại cũng đã thập phần khó có được rồi.
Trên thực tế, Diệp Trần cực kỳ rõ ràng, đừng xem chiến lực của Huyền Hậu không bằng hắn, thế nhưng luận thành tựu, vị tất đã thua kém hơn hắn bao nhiêu. Chủ yếu là Huyền Diệu Chi Đạo bao hàm toàn diện, liên quan đến nhiều lắm. Tiêu hao tinh lực thập phần to lớn, nếu là Huyền Hậu và hắn đi được là lộ tuyến võ đạo tinh khiết, chiến lực tất nhiên so với hiện tại cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Mỗi người đều có truy cầu của chính mình, Diệp Trần truy cầu là võ đạo đỉnh phong, kiếm đạo đỉnh phong, Huyền Hậu truy cầu phỏng chừng là Thiên Địa huyền diệu trong u minh.
Địa Sát Kiếm Thuật từ lâu đã thi triển ra. Diệp Trần sở dĩ không có nói động thủ trước, là vì đang hấp thu Địa Nguyên sát khí, Địa Sát Kiếm Thuật dung nạp Địa Nguyên sát khí càng nhiều, uy lực mới có thể càng lớn, thời gian đã không còn quá nhiều. Diệp Trần cần phải một kiếm đánh bại kết giới, cắt đứt động tác giải phong của đối phương.
Từng tia, từng đạo, từng cổ!
Tử sắc cự kiếm lẻn vào dưới lòng đất, cấp tốc nhiễm đen, Địa Nguyên sát khí vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng dũng nhập qua đây, nhảy vào trong biến hắc cự kiếm.
- Không biết Địa Sát Kiếm Thuật uy lực cực hạn đến tột cùng có bao nhiêu cường đại!
Tâm thần tương liên, Diệp Trần có thể cảm giác được, lúc này hắc sắc cự kiếm, uy lực so với khi đối phó với Hư Hoàng, cường đại hơn không chỉ vài lần, nhưng lại đang cấp tốc gia tăng.
- Hắn đang làm gì?
Thiên Tà nhận thấy được một tia không ổn.
- Không sai biệt lắm rồi!
Khi hắc sắc cự kiếm sản sinh một tia nữu khúc, năng lượng bắt đầu bất ổn định, Diệp Trần quyết định thật nhanh, thôi động hắc sắc cự kiếm chui từ dưới đất lên.
- Đi!
Kiếm chỉ dẫn động, hắc sắc cự kiếm mang theo sát khí vô biên, oanh kích về phía kết giới Tà Thần.
Khí cơ dẫn dắt, hư ảnh mơ hồ trên kết giới Tà Thần bỗng nhiên vươn tay phải ra, một chưởng ấn hướng hắc sắc cự kiếm.
Last edited by huynhba; 12-06-2014 at 06:29 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thế nhưng, lực lượng của kết giới Tà Thần, đại đa số chỉ dùng để phòng ngự, hư ảnh mơ hồ kia có thể vận dụng lực lượng, không đến một phần mười, làm sao có thể chống lại hắc sắc cự kiếm cho được, trực tiếp bị một kiếm đánh tan thủ chưởng. truyện copy từ tunghoanh.com
Phốc một tiếng!
Sau một khắc, hắc sắc cự kiếm xuyên thủng kết giới Tà Thần, hướng phía Thiên Tà bắn xuyên qua.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, huyết sắc phong ấn bị ăn mòn bốn phần năm, chợt vỡ tan ra, một thủ chưởng hoàn toàn do lực lượng tà ác áp súc mà thành nắm lấy hắc sắc cự kiếm.
- Thiên Tà, làm phiền ngươi rồi!
Một trận thanh âm khó lường truyền ra đến.
- Cư nhiên có thể bắt lấy Địa Sát Kiếm Thuật ngưng kết thành Địa Sát cự kiếm?
Diệp Trần vùng xung quanh lông mày không khỏi vừa nhíu một cái.
Địa Sát cự kiếm một kiếm đánh bại kết giới Tà Thần, điểm này nằm trong dự liệu của hắn. Dù sao kết giới, kết giới Tà Thần lọt vào Ma Hoa Hoàng điên cuồng oanh tạc, lại bị Huyền Hậu lấy Huyền Diệu Chi Đạo vặn vẹo kết cấu, nhìn như không tổn hao gì, kỳ thực đã có dấu hiệu bất ổn. Bằng không Tà Linh Tộc cường giả chiếm thể xác của Tịch Diệt Ma Đế, không cần phải kích hoạt hư ảnh mơ hồ phía trên kết giới Tà Thần.
Mà Địa Sát Kiếm Thuật của hắn, lần này hấp thu cũng đủ Địa Nguyên sát khí, uy lực tấn chức đến trình độ ngay cả hắn cũng đều có chút không khống chế được. Một kiếm đánh bại kết giới Tà Thần, tự nhiên nằm trong dự tính.
Thế nhưng lực lượng tà ác ngưng tụ thành đại thủ, bắt lấy Địa Sát cự kiếm, lại nằm ngoài ý liệu của hắn. Tuy nói Địa Sát cự kiếm đánh nát bàn tay của hư ảnh mơ hồ kia, xuyên thủng kết giới Tà Thần đã tiêu hao đại lượng uy năng, nhưng nắm lấy và ngăn trở không phải một tầng thứ. Bắt lấy được đại biểu do có dư lực, ngăn trở đại biểu đã toàn lực ứng phó.
Thương!
Linh hồn của Diệp Trần chung quy không phải thường nhân có thể so sánh. Tâm ý khẽ động, Địa Sát cự kiếm dường như một cái răng cửa khai sơn tách địa, mạnh mẽ thiết cát về phía trước. Đại thủ do lực lượng tà ác ngưng tụ thành nhất thời bị cắt thành hai nửa, mất đi khống chế đối với Địa Sát cự kiếm.
- Không tốt!
Tà ác đại thủ sau khi mở ra, Địa Sát cự kiếm còn lại uy năng vẫn như trước không thể coi thường, hướng phía Thiên Tà nộ trảm, hung sát chi khí cùng hủy diệt Kiếm Ý đáng sợ không gì sánh được kết hợp cùng một chỗ, có khả trảm phá nhân tâm hồn phách, hủy diệt can đảm của đối phương.
Bất quá Thiên Tà tốt xấu gì cũng có Sinh Tử Cảnh Tứ Trọng Thiên cảnh giới, dù cho nương nhờ thể xác của Tịch Diệt Ma Đế chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần mười chiến lực, cũng không phải Hư Hoàng có thể sánh bằng. Chỉ thấy tay phải của hắn bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, mang theo tuyệt sát tà khí lạnh thấu xương trùng trùng oanh kích lên Địa Sát cự kiếm.
Đương!
Địa Sát cự kiếm bay ngược đi ra ngoài, bản thân Thiên Tà cũng khóe miệng rỉ máu, rút lui lại mười bước.
- Người này chỉ sợ không thể thiện!
Địa Sát cự kiếm lẻn vào dưới lòng đất, Diệp Trần thở dài trong lòng. Không nói Tà Linh Tộc cường giả sắp sửa thoát khống đi ra. Chỉ riêng gia hỏa chiếm cứ thể xác của Tịch Diệt Ma Đế sẽ không phải người có thể tùy tiện đánh bại. Đối phương một quyền vừa rồi bá đạo tuyệt luân, tràn ngập tuyệt sát và tà dị, hiển nhiên cũng là một môn võ học lợi hại vô cùng. Chỉ bất quá loại võ học này là tà linh võ học duy chỉ Tà Linh Tộc mới có. Cùng với võ học của Chân Linh Thế Giới phong cách tuyệt nhiên khác nhau, tránh đường thẳng đi đường tắt.
Bùm bùm bùm!
Ầm ầm!
Ngay trong nháy mắt ngắn ngủi này, huyết sắc phong ấn đầu tiên là nghiền nát thành trăm nghìn khối, sau đó nát bấy thành hư vô. Một cổ âm phong phảng phất như Mãnh Hổ thoát khỏi lồng nhốt, như hỏa sơn bạo phát ra, động tĩnh kinh khủng có thể khiến cho cả di tích Chân Thủy Cung đều run rẩy. Bên ngoài phong ấn sáng tối bất định, thỉnh thoảng có phong ấn hơi yếu tiêu tan thành mây khói, bị cổ âm phong đáng sợ này tách ra, nếu không phải có một vòng phong ấn do vô số chữ "Nguyên" cấu thành kia duy trì, chỉ sợ lá chắn năng lượng của di tích Chân Thủy Cung tất nhiên sẽ bị xống ra một lỗ hổng lớn, dẫn tới vô cùng vô tận nước biển chảy vào trong. Đến lúc đó, dù cho đám người Diệp Trần có thể xuyên toa hư không, cũng khó tránh khỏi chịu một ít thương tổn.
- Ha ha ha, Âm Phong Tà Đế ta rốt cục thoát khốn đi ra. Trong thiên hạ, lại có người phương nào là địch thủ của ta!
Âm phong hung ác mạnh mẽ cấp tốc xoay tròn áp súc, ngưng tụ thành một hình người. Người này thân thể cao lớn, mặc quần áo thủy lam sắc đạo bào, tuy rằng niên kỷ không nhỏ, nhìn qua đã có năm sáu mươi tuổi, nhưng khí chất khiến người ta thập phần thanh kỳ, tựa hồ là một cao nhân đắc đạo. Chỉ là ánh mắt kia phá hư vị đạo chỉnh thể, một tia ánh mắt quỷ bí tự do bất định, bất luận kẻ nào bị hắn coi trọng liếc mắt, đều có một loại cảm giác bị độc xà theo dõi, đêm không thể nhắm mắt được.
- Cung nghênh Âm Phong đại nhân!
Trên mặt Thiên Tà lộ ra sắc mặt vui mừng, từ thanh thế vừa rồi đến xem, Âm Phong Tà Đế thực lực tính toán so với thời kì toàn thịnh thua kém ba thành, cũng so với hắn mạnh hơn rất nhiều. Có một ngày nào đó, đạt được bảo vật bù đắp tinh khí tự thân, thực lực tất nhiên có thể đạt được đỉnh phong. Chỉ cần nhân vật tuyệt thế chiến lực cỡ như Nguyên Hoàng không ra, đủ để vô địch thiên hạ.
- Quả nhiên, năm xưa Chân Thủy Đại Đế đã bị Tà Linh Tộc cường giả đoạt xá.
Nói là Nguyên Hoàng, tuy rằng Đăng Cao Vọng Viễn Đồ ở trong Trữ Vật Linh Giới, nhưng trước đó, Nguyên Hoàng và Diệp Trần tâm thần đã nối tiếp với nhau, Diệp Trần có thể nhìn thấy, Nguyên Hoàng cũng có thể thấy được. Lúc này, nhìn thấy bộ dáng của đối phương, thanh âm của Nguyên Hoàng ở trong đầu của Diệp Trần vang lên, không ngừng thở dài.
- Nếu người này đã đoạt xá Chân Thủy Đại Đế, vậy là ai phong ấn hắn? Còn đem cả Chân Thủy Cung Vương giả đều chôn cùng đi vào, dẫn đến Chân Thủy Cung bị diệt?
Trong lòng Diệp Trần không giải thích được.
Nguyên Hoàng nói:
- Trước huyết sắc phong ấn, tuy rằng cùng phong ấn Bích Hải của Chân Thủy Đại Đế tính chất có điều khác nhau. Phong ấn tinh tế quan sát, kỳ thực là một loại hình thái lưỡng chủng tính chất biến hóa mà ra.
Diệp Trần tâm tư thông thấu, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Như vậy xem ra, phong ấn Âm Phong Tà Đế là bản thân Chân Thủy Đại Đế. Năm xưa Chân Thủy Đại Đế tuy rằng bị đoạt xá, nhưng chỉ là thể xác bị đoạt xá, linh hồn vẫn như trước có ý thức của bản thân. Hắn thấy linh trí của chính mình sẽ bị Âm Phong Tà Đế thôn phệ, khó tránh khỏi họa hại Chân Linh Thế Giới, liền vận dụng thủ đoạn đem bản thân phong ấn. Do đó không cần nắm lấy Bích Hải phong ấn, phỏng chừng là Bích Hải phong ấn cùng hắn liên quan mật thiết, chỉ sợ khốn không được hắn. Do đó mới dùng một môn phong ấn cực kỳ nham hiểm, lấy Chân Thủy Cung đông đảo Vương giả làm đại giới, phong ấn chính mình.
Last edited by huynhba; 12-06-2014 at 06:30 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 1277: Lấy yếu chiến mạnh, trong lòng không kiếm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Hẳn là như vậy!
Diệp Trần suy đoán cùng với suy nghĩ trong lòng Nguyên Hoàng như nhau.
Biết được chân tướng sự tình, trong lòng Diệp Trần cảm khái không ngớt, Chân Thủy Đại Đế mọi hành động không thể nghi ngờ đều là bỏ qua bản thân thành toàn cho tập thể. Không tiếc lấy Chân Thủy Cung bị diệt làm đại giới, phong ấn bản thân, để Chân Linh Thế Giới khỏi bị tai nạn. Hành động bực này, tuy rằng đối với người trong Chân Thủy Cung mà nói quá mức tàn nhẫn và vô tình, nhưng đối với người trong thiên hạ, lại là quan thiết cỡ nào.
Không chỉ là Chân Thủy Đại Đế, từ cổ chí kim, cũng có không biết bao nhiêu Vương giả phong Đế vì Chân Linh Thế Giới, vì lê dân thiên hạ, tình nguyện hi sinh chính mình, cũng muốn bảo toàn thủ hộ tất cả mọi người. Trong bọn họ, thành tựu có cao có thấp, nhưng đều là vĩ đại, chính là có bọn họ tồn tại, Chân Linh Thế Giới mới có thể bảo tồn cho tới hôm nay, không bị ngoại tộc nô dịch.
- Ai, kỳ thực hắn cũng không nhất thiết phải làm như vậy. Lấy thực lực của ta năm xưa, đang lo không có địch thủ, sao lại e ngại một Âm Phong Tà Đế!
Đối với nhân vật tuyệt thế như Nguyên Hoàng, dưới tình huống không thể rời khỏi Chân Linh Thế Giới, địch nhân càng mạnh, chiến ý của hắn cũng sẽ càng mạnh. Hậu kỳ sinh mệnh, hắn vì tìm kiếm địch thủ, xông vào tử lộ hơn mười lần, mỗi một lần đều có thể toàn thân trở ra, một lần nghiêm trọng nhất, cũng bất quá chịu một chút vết thương nhẹ.
Không ai biết suy nghĩ lúc đó của Chân Thủy Đại Đế, cũng có thể là hắn cho rằng không nên để Nguyên Hoàng gặp nguy hiểm. Nguyên Hoàng nếu là bại, tối đa một người chết. Chân Linh Thế Giới nếu bại, đó đúng là vạn kiếp bất phục, mỗi một đại nhân vật tuyệt thế, tựa hồ liên quan đến số mệnh, số mệnh vừa bại, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể ngưng tụ, không có khả năng lại xuất hiện một nhân vật tuyệt thế mới.
- Sinh Tử Cảnh Nhất Trọng Thiên cảnh giới, xem ra, ngươi chính là nhân vật tuyệt thế thời đại này của Chân Linh Thế Giới, giết ngươi, Chân Linh Thế Giới chắc chắn không có lực đánh một trận.
Âm Phong Tà Đế cảm ứng được cảnh giới tu vi của Diệp Trần, sau khi hơi kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên, năm xưa hắn có thể đoạt xá thể xác của Chân Thủy Đại Đế, kỳ thực là bởi vì Chân Thủy Đại Đế mạnh mẽ xông vào tử lộ, thụ thương trên linh hồn như vậy như vậy mới có thể để cho hắn nhân cơ hội. Bằng không hắn cho dù thực lực có cao hơn Chân Thủy Đại Đế, cũng kiên quyết không có khả năng thành công đoạt xá. Phải biết rằng đoạt xá là một thanh kiếm hai lưỡi, không thành công, thì xả thân.
Sau khi chiếm thể xác của Chân Thủy Đại Đế, Âm Phong Tà Đế ẩn dấu vạn năm, muốn thôn phệ linh hồn của Chân Thủy Đại Đế, để thực lực của chính mình đạt được trình độ càng cao hơn. Sau đó cùng với kinh tài tuyệt diễm khi ấy, luận thực lực, tựa hồ càng ở trên Chân Thủy Đại Đế, có thể cùng Nguyên Hoàng đánh một trận. Đáng tiếc, thời khắc mấu chốt, linh hồn của Chân Thủy Đại Đế hồi quang phản chiếu chiếm địa vị chủ đạo, lấy huyết tinh làm đại giới, phong ấn bản thân. Một lần phong ấn này, chính là hơn một vạn năm nghìn năm.
Hiện tại hắn thoát khốn đi ra, vô tận phong ấn để hắn thập phần khát vọng đánh một trận. Dù cho thực lực hiện tại của hắn, không bằng hai ba thành thời kì đỉnh phong, nhưng hiện nay Diệp Trần chỉ sợ cũng không có một phần năm thực lực của Nguyên Hoàng, đánh chết đối phương sẽ không quá mức khó khăn.
- Giết ngươi, dị tộc đại kiếp cũng sẽ ít đi một tuyệt đỉnh cao thủ.
Không nói Âm Phong Tà Đế muốn giết hắn. Lần này qua đây, Diệp Trần vốn là không dự định tay không mà về. Mặc kệ là Thiên Tà, hay là Âm Phong Tà Đế, đều là đối tượng mà hắn muốn kích sát. Hắn không thể tưởng tượng, để đối phương đem thực lực khôi phục đến thời kì đỉnh phong, sẽ là loại tràng cảnh gì. Cùng với đợi đến ngày nào đó, không bằng kết thúc trước thời gian.
- Thật tín tâm, đáng tiếc, lòng tin không thể mang đến thắng lợi cho ngươi. Thiên Tà, ngươi không nên động thủ, để ta tới giải quyết hắn trước.
Âm Phong Tà Đế cũng không phải hạng người quang minh chính đại gì cả. Hiện tại không cho Thiên Tà động thủ, là bởi vì hắn có tự tin giải quyết Diệp Trần, nếu thực không thể giải quyết, đối phương lại xuất thủ cũng không muộn.
- Đao đến!
Nói xong câu đó, Âm Phong Tà Đế tay phải nhấc lên một cái, chỗ vị trí trước huyết sắc phong ấn trước kia, một thanh tà binh tà khí âm sâm chui từ dưới đất lên, rơi vào trên tay hắn.
- Ngươi là kiếm khách, ta cũng là Tà Linh Tộc đao đạo cao thủ, ngày hôm nay, ta vẫn dùng Bách Chiến Tà Đao trong tay ta triệt để chém giết ngươi.
Tà đao nơi tay, trên người Âm Phong Tà Đế bắn ra một cổ âm tà đến cực điểm, đao thế phách tuyệt không gì sánh được, ở dưới cổ đao thế này dẫn động, cả người hắn tựa hồ biến thành một cây đao, một tà đao có thểm trảm hồn lục phách.
- Trước ngăn trở một kiếm này của ta đã rồi nói.
Dưới lòng đất, một thanh hắc sắc cự kiếm bắn nhanh ra, Địa Nguyên sát khí vô biên ở dưới Hủy Diệt Kiếm Ý ràng buộc, trở nên ngưng luyện không gì sánh được, một kiếm chém ra, không gian đều bị xé ra, xuất hiện một đạo khe hở tinh tượng đen kịt.
Xích!
Địa Sát cự kiếm ở dưới linh hồn lực của Diệp Trần thôi động, tốc độ nhanh như cực quang, dù cho lấy lực cảm ứng của Âm Phong Tà Đế đều không thể ở trong nháy mắt tránh ra được.
Âm Phong Tà Đế kinh sợ tránh ra. Lúc trước, tuy rằng hắn bắt lấy Địa Sát cự kiếm, nhưng đó là bởi vì Địa Sát cự kiếm liên tiếp nát bấy bàn tay của hư ảnh mơ hồ kia cùng với xuyên thủng kết giới Tà Thần, lực lượng tiêu hao hơn phân nửa, cho nên mới bị hắn nắm giữ được. Nếu là biết uy lực của Địa Sát cự kiếm lớn như vậy, hắn sẽ không cho Diệp Trần thời gian nổi lên, tất nhiên sẽ giành trước xuất thủ.
- Nguyệt Hữu Viên Khuyết!
Âm Phong Tà Đế quát lên một tiếng lớn, hai tay cầm lấy tà đao, một đao chém về phía Địa Sát cự kiếm, hôi sắc đao mạc ở trên hư không diễn hóa ra một vòng Minh Nguyệt tàn khuyết. Trong đó ngầm có ý âm dương biến hóa, đao kình nhìn như tàn khuyết, lại hung mãnh không gì sánh được, tựu như một người trời sinh tàn tật chịu đủ khi dễ, trong lòng vặn vẹo hận ý.
Tà Đao và Địa Sát cự kiếm đều tự lấy tư thái cuồng mãnh nhất va chạm với nhau. Trong lúc nhất thời, hỏa tinh bắn ra khắp nơi nói thành một đường, lấy phương thức quỷ dị nhất dâng lên bạo phát, phảng phất như trật tự không gian nơi đó đều bị quấy nhiễu, lực đạo truyền lại, trở nên kỳ quái, khiến bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ từ đó nhìn ra quỹ tích hoàn chỉnh.
Phốc!
Một ngụm tiên huyết băng lãnh phun ra, Âm Phong Tà Đế bị Địa Sát cự kiếm đang bay ngược trên không, thoáng cái đã rơi vào trong mê vụ ở phía xa. Địa Sát cự kiếm hơi dừng lại một chút, để sau đó lấy tốc độ nhanh hơn đối phương mấy lần nhanh chóng chém tới. Một đường những nơi đi qua, mặt đất nứt ra một vết kiếm thật lớn.
Last edited by huynhba; 12-06-2014 at 06:31 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 1278: Lấy yếu chiến mạnh, trong lòng không kiếm. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Sương mù dày đặc bị tách ra, bất luận vật chất gì ngăn trở một kiếm này đề sẽ gặp phải xé rách tựa như hủy diệt.
- Nộ Hải Cuồng Lan!
Âm Phong Tà Đế tuy rằng bị đánh bay ra ngoài, nhưng một chốc rơi xuống đất kia, lập tức cử đao lần thứ hai công kích tới. Lần này, đao kình tuy rằng không có hung tàn như một lần trước, nhưng càng phát ra cuồng bạo, giống như Nộ Lãng ngập trời, liên miên bất tận. Làm Tà Linh Tộc đao đạo cao thủ, Âm Phong Tà Đế ở trên kỹ xảo tham ngộ, thập phần cao minh. Địa Sát cự kiếm lực đạo nhìn như vô kiên bất tồi, thế nhưng đã bị Nguyệt Hữu Viên Khuyết tối hung tàn của hắn trung hoà một bộ phận. Uy năng còn lại không bằng tám phần mười lúc trước. Vừa lúc có thể dùng lực đạo liên miên bất tận, Nộ Hải Cuồng Lan đao kình sóng sau cao hơn sóng trước đón đánh.
Đương đương đương đương đương!
Một đao kích trúng Địa Sát cự kiếm, Âm Phong Tà Đế ngay sau đó liền phát sinh đệ nhị đao, đệ tam đao, đao tốc càng lúc càng nhanh, phảng phất như vĩnh viễn không có giới hạn. Trong nháy mắt có đủ mười bảy đao chém trúng Địa Sát cự kiếm.
Phanh!
Đệ thập bát đao phát sinh, Địa Sát cự kiếm bị đánh bay ngang ra ngoài. Bất quá Âm Phong Tà Đế cũng không chịu nổi, mười bảy đao phía trước, hắn cũng không phải lông tóc thương. Chỉ là hắn biết, hiện tại không thể thối lui, vừa lui lại, đao thế gặp cản trở, cũng sẽ không ngăn cản được Địa Sát cự kiếm tiến tới, tất nhiên sẽ bị một kiếm xuyên tim.
Chém bay Địa Sát cự kiếm, Âm Phong Tà Đế rốt cục áp chế không được thương thế, song chưởng bạo liệt từng tấc một, chỗ ngực cũng xuất hiện một lỗ máu. Nguyên lai Địa Sát cự kiếm tuy rằng không thể công kích đến bản thể của Âm Phong Tà Đế, nhưng kiếm kình vô kiên bất tồi đã truyền lại qua đó. Nếu không phải là Nộ Hải Cuồng Lan của Âm Phong Tà Đế, đao kình liên miên bất tận, một kiếm này đã có thể khiến Âm Phong Tà Đế chịu trọng thương rồi. Mặt trên Hủy Diệt Kiếm Ý cũng không phải là ăn chay.
- Hay cho một chiêu ngự kiếm thuật!
Âm Phong Tà Đế sắc mặt tái nhợt, hai mắt bắn ra sát khí âm trầm hừng hực.
- Cũng vậy cũng vậy!
Đao pháp của Âm Phong Tà Đế, nói thật ra cũng không ra sao cả, ngụ ý mặc dù thâm, phách tuyệt vô cùng, kỳ thực không có dung hội quán thông. Chỉ có thể hù dọa người khác cảnh giới võ học không bằng hắn. Nhưng đối phương tà lực cường đại, tà đạo ý chí cũng quỷ bí không gì sánh được, lại là có thể đem bộ đao pháp này phát huy đến một loại trình độ thập phần hung tàn.
- Cũng không biết, ngươi kế tiếp còn có thể phát huy ra một kiếm như vậy hay không?
Âm Phong Tà Đế sao lại nhìn không ra, ngự kiếm thuật này cần hấp thu Địa Nguyên sát khí dưới lòng đất, nếu không có Địa Nguyên sát khí, hắn tùy tiện một đao, đều có thể đơn giản phá giải được chiêu này. Mà hắn nếu đã biết nhược điểm của một kiếm này, sao lại để cho Diệp Trần cơ hội hấp thu Địa Nguyên sát khí?
- Mỏi mắt mong chờ đi.
Diệp Trần đưa tay tìm kiếm, cự kiếm màu sắc biến thành tím, lăng không phân giải, cuối cùng hóa thành một đạo tử sắc trường kiếm rơi vào trên tay hắn. Hắn có thể lấy Địa Sát Kiếm Thuật đả thương đến Âm Phong Tà Đế, chủ yếu là chiếm tiên cơ đối phương đối với Địa Sát Kiếm Thuật không giải thích được. Đối với đối phương đã hiểu nhược điểm của Địa Sát Kiếm Thuật, hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội tích súc lực lượng.
Phải biết rằng, sở dĩ hắn có thể lấy chiêu này đánh trọng thương Hư Hoàng, là bởi vì chiến lực của Hư Hoàng vốn là không bằng hắn. Hắn có thể vừa đánh vừa dùng Địa Sát cự kiếm đi hấp thu Địa Nguyên sát khí, nhưng Âm Phong Tà Đế không phải Hư Hoàng có thể so sánh được. Từ đối phương có thể nỗ lực chống lại Địa Sát cự kiếm liền có thể biết, chiến lực của hắn là gấp mấy lần Hư Hoàng rồi.
Không có Thiên Hạt Kiếm nơi tay, Diệp Trần trăm phần trăm không phải đối thủ của Âm Phong Tà Đế, một ngày hắn dùng Địa Sát Kiếm Thuật hấp thu Địa Nguyên sát khí, Âm Phong Tà Đế tất nhiên sẽ vào trong lúc đó, đánh trọng thương thậm chí đánh chết hắn. Đến lúc đó, Địa Sát Kiếm Thuật tự sụp đổ, trừ phi hắn có thanh Cực phẩm bảo kiếm thứ hai.
Dù sao thiết huyết ngân lam kiếm lại thế nào có thể cùng với Cực phẩm bảo kiếm so sánh được.
Do đó, chỉ có trong tay nắm Thiên Hạt Kiếm, Diệp Trần mới có lực đánh một trận. Về phần lấy Thiên Hạt Kiếm thi triển ra Địa Sát Kiếm Thuật, tự nhiên không thể dùng. Lấy thiết huyết ngân lam kiếm thi triển ra Địa Sát Kiếm Thuật, dùng cũng như không dùng.
- Được, lần này để xem ngươi làm sao tiếp được Nguyệt Hữu Viên Khuyết của ta!
Âm Phong Tà Đế kêu to một tiếng, người như đao quang, đao theo người mà đi, hôi sắc đao mang thê lệ, ở giữa hai người diễn hóa ra một vòng minh nguyệt tàn khuyết. Chỗ hổng đối diện với phương hướng của Diệp Trần.
Trực diện một đao hung tàn của Âm Phong Tà Đế, Diệp Trần nhãn thần ngưng trọng, thế nhưng trên tay cũng không chậm, không, động tác trên tay hắn phải nói là nhanh đến cực điểm. Rõ ràng là Âm Phong Tà Đế xuất đao trước, chỉ là khi đao quang tịch quyển tiến qua đó, ngược lại biến thành Diệp Trần phát sau mà đến trước, lấy đao quang phá qua chỗ sơ hở.
Đương!
Đao kiếm giao kích, bích lục hỏa quang bạo phát dâng lên, cùng với còn có thối lệ khí kình vô cùng âm nhu, Thủy Hỏa Vô Tình của Diệp Trần, chính là bị đao quang của đối phương xé thành từng sợi nhè nhẹ. Kiếm kình nửa bước khó tiến, mà bản thân hắn, khóe miệng rỉ ra tiên huyết nhàn nhạt, liên tiếp lui ra phía sau tám bước mới hóa giải hết đao kình.
Âm Phong Tà Đế cũng không thể thừa thắng truy kích, ngược lại không phải hắn không muốn, mà là không làm được. Bởi vì hắn cũng lui ra phía sau ba bước.
Một kiếm này của Diệp Trần ẩn chứa kiếm kình thủy hỏa dung hợp, có lực bạo phát mang tính hủy diệt. Cảnh giới kiếm pháp cao đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng chân chính khiến hắn giật mình, không phải kiếm pháp của Diệp Trần, dù sao kiếm pháp có lợi hại đi nữa, cơ sở cách nhau quá nhiều, cũng không làm nên chuyện gì. Để hắn giật mình là rõ ràng là hắn phát chiêu trước, đến cuối cùng thế nào lại biến thành chính mình để lộ sơ hở nghênh hướng đối phương.
Diệp Trần không có lau đi tiên huyết bên khóe miệng, đao kình của đối phương tuy rằng chấn đắc khiến hắn khí huyết sôi trào, nhưng còn không thể để hắn thụ thương được. Mà ắn dựa vào cảnh giới Thủ Trung Vô Kiếm Tâm Trung Vô Kiếm, đủ để phát sau mà đến trước. Trước một bước đánh trúng sơ hở, khiến đao kình của đối phương, chỉ có thể phát huy được hoảng bảy tám phần sức mạnh.
Hay nói cách khác là, lực công kích của Diệp Trần, kì thực so với Âm Phong Tà Đế yếu hơn không ít, do đó có thể một kích bức lui Âm Phong Tà Đế ba bước, dựa vào chính là cảnh giới kiếm đạo cao thâm.
Có đôi khi, lực công kích cao, cũng không nhất định có thể toàn bộ phát huy ra được.
- Đáng hận, lại tiếp Nộ Hải Cuồng Lan của ta!
Âm Phong Tà Đế đối với Chân Linh Thế Giới cường giả, thập phần đáng ghét. Những người này trên cơ bản cũng không bằng hắn. Thế nhưng không biết vì sao.
Last edited by huynhba; 12-06-2014 at 06:31 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Một võ đạo cảnh giới thập phần cao, năm xưa khi đoạt thể xác của Chân Thủy Đại Đế, hắn từng cùng với đối phương bạo phát qua một trận đánh kinh khủng. Thế nhưng khi đó Chân Thủy Đại Đế, linh hồn chịu thương tích, chiến lực tối đa chỉ có thể phát huy được tám phần mười, nguyên bản Âm Phong Tà Đế cho rằng, hắn đơn giản là có thể lần thứ hai đánh trọng thương Chân Thủy Đại Đế, sau đó xá thể xác của đối phương.
Nào ngờ, chiến lực của Chân Thủy Đại Đế tuy rằng không bằng hắn, nhưng bằng vào võ đạo cảnh giới cao siêu, dám cùng với hắn đánh một ngày một đêm. Cuối cùng dưới tình huống kiệt lực, mới mất đi sức phản kháng. Điều này đối với hắn mà nói, là một sỉ nhục, để cho hắn sỉ nhục là, Chân Thủy Đại Đế mất đi sức phản kháng, hắn cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Bằng không cũng sẽ không ngủ đông vạn năm, tự nhiên uổng phí rất nhiều thời gian như vậy.
Hiện tại, Diệp Trần cơ sở so với Chân Thủy Đại Đế muốn kém hơn rất nhiều, trên cảnh giới võ học cũng xa xa không bằng Chân Thủy Đại Đế. Thế nhưng ở trên cảnh giới kiếm đạo, cư nhiên đã đạt được cấp bậc kia, thậm chí giống như chưa từng có.
Nguyệt Hữu Viên Khuyết trọng ở hung tàn, lực đạo đơn nhất. Nộ Hải Cuồng Lan, luận hung tàn không bằng Nguyệt Hữu Viên Khuyết, luận đao kình liên miên bất tận, là Nguyệt Hữu Viên Khuyết hơn cả chục lần. Âm Phong Tà Đế kiêng kỵ cảnh giới kiếm đạo của Diệp Trần, dự định lấy nhanh đánh nhanh, dùng đao kình một đợt mạnh hơn một đợt, bao phủ Diệp Trần. Hắn không tin, Diệp Trần có thể đem Nộ Hải Cuồng Lan phá hủy sạch sẽ.
Viễn phương, Huyền Hậu và Ma Hoa Hoàng một bên điều tức, một bên quan chiến, đồng thời đề phòng Thiên Tà. Một khi Thiên Tà xuất thủ, các nàng cũng tất nhiên gia nhập chiến đấu. Trong lòng các nàng rất rõ ràng, hiện tại là Âm Phong Tà Đế và Diệp Trần quyết chiến, các nàng mạo muội xuất thủ, không chỉ làm giảm khí thế của Diệp Trần, vả lại càng giúp càng vội. Âm Phong Tà Đế tùy tiện một đao, đều có thể đủ khiến các nàng trọng thương. Khi chiến lực kém nhau quá lớn, kỹ xảo gì cũng đều không thể làm nên chuyện.
Mắt thấy đao quang vô biên vô hạn, hướng phía Diệp Trần nộ chém qua đó. Ma Hoa Hoàng và Huyền Hậu cũng không nhịn được căng thẳng trong lòng. Không phải là bọn họ không tín nhiệm đối với Diệp Trần, chủ yếu là Âm Phong Tà Đế không phải người thường. Đây là một tà ma đã từng ở Chân Linh Thế Giới làm hại một thời. Nếu như nói Âm Phong Tà Đế là kinh đào hãi lãng, như vậy Diệp Trần chính là một chiếc thuyền lá trôi trong đó. Tuy rằng bằng vào kỹ xảo, thủy chung vẫn duy trì thuyền nhỏ không bị bao phủ. Thế nhưng loại cục diện này thực sự nguy hiểm, hơi chút vô ý, chính là thuyền hủy người xong.
- Đáng tiếc một nhân vật tuyệt thế, có trách thì trách người thời gian không được đầy đủ.
Thiên Tà đối với Diệp Trần kiêng kỵ, còn muốn ở trên Âm Phong Tà Đế, thôn phệ linh hồn của Ma Đế, hắn đạt được đại bộ phận ký ức của Tịch Diệt Ma Đế, tự nhiên đối với nội tình của Diệp Trần cực kỳ rõ ràng. Hắn phải thừa nhận, nếu như cấp cho Diệp Trần cũng đủ thời gian, quang mang của hắn đủ để soi sáng cổ kim, những nhân vật tuyệt thế đã chết đi kia, cũng vị tất đã so được với hắn.
Tà ác cuồng bạo, chém hết thiên hạ đao quang tịch quyển mà qua đây, thần sắc Diệp Trần không có bất luận biến hóa gì, có lẽ, đối với hắn mà nói, chiến đấu đã thành sinh mệnh của hắn. Bước lên võ đạo đỉnh phong, kiếm đạo đỉnh phong là sứ mệnh của hắn. Dù cho Thiên Băng Địa Liệt, ngày tận thế hạ xuống, cũng đừng mơ tưởng khiến hắn thất kinh.
Xích!
Thiên Hạt Kiếm xuất kích, một màn khiến người kinh dị phát sinh, thân thể Diệp Trần, dường như huyễn ảnh, một kiếm chém ra, vô số thân ảnh tràn ngập đi ra. Mỗi một Diệp Trần, động tác xuất kiếm cũng không hết sức tương đồng. Bọn họ hoặc giả nhảy lên, hay thân thể biến chuyển, có lẽ trọng tâm đè thấp, có lẽ thân ảnh chợt né tránh, trong chốc lát, vô số kiếm quang nhảy vào bên trong nộ hải đao quang.
Ầm ầm!
Đao quang vô biên nghiền nát, đông đảo Diệp Trần hợp làm một.
- Điều này sao có thể?
Âm Phong Tà Đế quên mất tiếp tục công kích, Diệp Trần gây cho hắn chấn động, xông thẳng tới tận tâm linh, làm người phát động Nộ Hải Cuồng Lan, hắn biết rõ, mỗi một kiếm của Diệp Trần đều là nhằm vào nhược điểm của Nộ Hải Cuồng Lan mà đến. Đại lãng ngập trời nhìn như không thể địch nổi, nhưng trong đó ẩn chứa vô số lực biến hóa, Diệp Trần ở trong nháy mắt đem lực trong đó phá hư sạch sẽ. Đại lãng ngập trời mất đi lực duy trì, trong nháy mắt sẽ đổ nát tan rã. Khí thế tàn dư tuy rằng vẫn mạnh mẽ không thể đỡ như trước, nhưng đã mất đi khí thế.
Huy hoàng trong lòng có kiếm, khó tránh khỏi gặp phải sơ hở, bởi vì nhân tâm cũng không phải hoàn mỹ, trong lòng không kiếm, thì có thể làm đến chân chính tinh chuẩn, hoàn mỹ, thật giống như ngươi rất lưu ý một loại đồ vật nào đó, nhưng quá quan tâm, ngược lại sẽ mất đi phán đoán nguyên thủy nhất. Trong lòng không kiếm, cũng không phải buông tha kiếm, chỉ là thanh kiếm dung nhập đến trong huyết dịch, trong tinh thần của chính mình, thành một bộ phận của bản thân.
Nguyên bản Diệp Trần chỉ là ngộ đến cảnh giới trong lòng không kiếm, còn chưa chân chính đạt được. Thế nhưng ở dưới áp lực của Âm Phong Tà Đế, thân thể Diệp Trần theo bản năng làm ra động tác, hay nói cách khác, xuất kiếm đã thành bản năng của hắn, không cần thông qua suy nghĩ trong lòng. Lúc này suy nghĩ đã không theo kịp được bản năng của Diệp Trần nữa rồi.
- Cuồng Tà Nộ Trảm!
Âm Phong Tà Đế đao pháp thành danh là Âm Phong Lục Quyết, đây là thức thứ ba, còn hơn Nguyệt Hữu Viên Khuyết. Chiêu này ngoại trừ hung tàn ra, còn có cuồng khí vô pháp vô thiên. So với Nộ Hải Cuồng Lan, chiêu này cuồng bạo, càng thêm thuần túy trực tiếp, Âm Phong Lục Quyết có thể nói tập hợp lục bộ đao pháp, mỗi một thức đều là một chiêu thức mạnh nhất trong bộ đao pháp.
Ầm!
Trong tiếng nổ Thiên Băng Địa Liệt, một đạo đao mang thê lệ kéo dài ra, cự ly có bao nhiêu xa. Đạo đao mang này đã trở nên dài bấy nhiêu. Tựa hồ có thể kéo dài vô hạn. Lấy tư thái cuồng bạo nhất, trảm kích địch nhân.
Nếu chiêu thức không đủ tinh diệu, vậy thì lấy đao kình tuyệt đối nghiền áp đối phương.
- Thủ Kiếm Như Sơn!
Diệp Trần không có một mặt lấy công dừng công, một đao này của đối phương, đao kình đã mãnh liệt đến trình độ xem thường sơ hở. Dù cho hắn có thể đánh trúng sơ hở, đao kình còn lại cũng đủ để cho hắn trọng thương. Hai tay nắm ngược lại Thiên Hạt Kiếm, Diệp Trần khẽ quát một tiếng, cả người kiếm thế xông lên tận trời, một kiếm hung hăng cắm vào mặt đất.
Sau một khắc, kiếm kình cuồng bạo lấy Diệp Trần làm tâm, hướng phía trên phun trào ra. Bởi kiếm kình phun trào quá nhanh, khi đến chỗ cao, tốc độ lại rơi chậm xuống, dẫn đến đại lượng kiếm kình chồng chất cùng một chỗ, không ngừng áp súc, ngưng cố, cuối cùng ngưng tụ thành một tòa hư ảnh sơn phong cao vót, trên vách đá, lục ý dào dạt.
Tạp sát!
Đao mang thê lệ hung hăng trảm kích ở trên hư ảnh sơn phong, hiện ra vô số hư ảnh đá vụn.
Last edited by huynhba; 12-06-2014 at 06:33 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba