Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1580: Tính toán của Thiết Chiêm Hùng
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Không cần, chuyện luận bàn kỹ năng võ thuật là chuyện bình thường mà.
Diệp Phàm khoát tay, liếc mắt nhìn Diêm Thế Dân một cái, nói thêm:
-Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói với Diêm quán trưởng một câu. Đó chính là, hiện nay giới Quốc thuật Trung Quốc tuy nói xuống dốc, nhưng cao thủ thì vẫn có. Người ta nói nhỏ thì ẩn nơi thâm sơn, trung ẩn nơi thành thị, lớn ẩn chốn quan triều. Tôi hy vọng sau này Diêm quán trưởng đừng bao giờ coi thường người khác. Những người trông có vẻ bình thường nhưng lại là cao thủ quốc thuật trong chúng sinh đó.
-Thụ giáo, Diêm mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng.
Diêm Thế Dân mặt đỏ bừng, chắp tay nói.
-Thế Dân, ta không phải đã nói với con sao. Con phải biết cách làm người, ăn ở khiêm tốn, con xem xem, lại phát bệnh nữa rồi.
Hôm nay nếu không phải Diệp tiên sinh có đức độ, đầu tiên là võ quán tổ tông để lại cho con đã không còn rồi. Tổn thất tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, con còn hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nữa kìa.
Hơn nữa, nếu con gặp phải người độc ác, có lẽ, hôm nay con đừng mong đứng dậy nổi. Kiêu ngạo sẽ chôn vùi con đó. Phải tự biết mình có hiểu không?
Diêm Cửu Bản vẻ mặt nghiêm túc, giáo huân Diêm Thế Dân trước mặt mọi người.
-Ông chú, con nhớ rồi ạ!
Diêm Thế Dân xấu hổ gật đầu, nào dám nói câu nào khác nữa.
-Như vậy đi. Chịu đánh cược thì phải biết nhận thua. Cửu Hoàn võ quán dù nói không thể để mất được, nhưng Diệp tiên sinh cũng không thể nào mất trắng.
Nói đến đây, Diêm Cửu Bản nhìn Diệp Phàm nói:
-Mấy năm nay, tuy nói kỹ thuật võ công của ta đã đi xuống rồi, nhưng vẫn có cân nhắc được một số thứ vô cùng tâm đắc.
Khi có thời gian đã bảo người viết lại. Đó chính là quyển sách tâm đắc “Cửu Hoàn Tâm Thuật”. Hôm nay, ta tặng nó cho cậu, dùng nó thay cho Cửu Hoàn võ quán. Tính ra thì Diêm giá chúng ta chiếm lợi lớn.
-Cảm ơn, đây là bí thuật của tiền bối. Con làm sao nhận được.
Diệp Phàm trong lòng mừng rỡ, thực sự có cho mình mấy chục triệu, cũng chẳng bằng được quyển bí thuật nay. Tuy nhiên. Diệp lão đại dù sao cũng phải giả vờ từ chối. Chỉ là giả vờ giả vịt thôi.
-Haha, Thế Dân, đến phòng ta cầm ra đây.
Diêm Cửu Bản cười nói. Biết người này đang giả vờ, nhưng cũng không vạch trần. Diệp Phàm từ chối vài lần rồi cũng nhận. Diêm gia muốn giữ Diệp Phàm lại dùng bữa, nhưng Diệp Phàm từ chối, mượn cớ có việc để đi trước.
-Đại ca, lẽ nào như vậy là thôi à?
Ngồi trong xe, Lô Vĩ có chút không thoải mái, cảm thấy hơi lỗ vốn.
-Haha, ngàn vàn khó mua được quyển bí thuật này. Diêm Cửu Bản được người đời xưng là “Phệ Hoàn”, thân thủ thất đẳng mà đả thương được thân thủ bát đẳng. Người này quả không tầm thượng. Bản ghi chép này quan trọng hơn mọi thứ. Như vậy đi, tôi xem trước, sau đó chọn những thứ hữu dụng, đưa cho các cậu sử dụng có được không nào?
Diệp Phàm cười nói.
-Không thể, đây là của đại ca, chúng em không thể lấy được.
Phí Nhất Độ nghiêm trang, lắc đầu.
-Haha, các cậu đều kêu tôi là đại ca, có phúc sẽ cùng hưởng.
Diệp Phàm cười, liếc nhìn mọi người, nói thêm:
-Đương nhiên, sau này có nạn cũng cùng chịu.
-Đương nhiên!
Phí Nhất Độ gật đầu trước, Trần Quân, Lô Vĩ, Lý Cường cũng hô to gật đầu theo. Tình cảm anh em vô cùng thân thiết, hòa hợp.
-Nếu các anh em đã nói vậy, trưa nay đại ca này lại phải nhờ các cậu một chuyện nhỏ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Chuyện nhỏ thôi!
Lô Vĩ thuận miệng đáp.
-Đúng vậy, chuyện gì, anh cứ nói đi.
Phí Nhất Độ cũng rất hứng thú, nhìn Diệp Phàm.
-Cái này, trưa nay có một bữa tiệc, đặt ở phòng 208 Hoàng Thành Căn, thời gian là 12h. Tôi thì có chuyện, không đi được, các cậu thay tôi đi ăn một bữa no nê được không?
Diệp Phàm nghiêm trang, nói.
-Hoàn Thành Căn, nổi tiếng lắm. Chuyện tốt thế này. Đồng chí Trần Quân em sẽ đại khai sát giới, hahaha...
Trần Quân đắc ý cười phá lên.
-Đại khai sát giới, đồng chí Trần Quân, tôi chỉ sợ đến lúc đó cậu lại chạy trối chết thôi.
Phí Nhất Độ hừ lạnh một tiếng, Trần Quân giống như bị đập một gậy, đột nhiên tỉnh lại. Vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
-Đại ca, chẳng lẽ bữa tiệc này có ẩn chứa mưu mẹo gì đó?
-Đúng vậy. Là mời những vị khách nào vậy?
Lô Vĩ hỏi, Lý Cường không nói gì.
-Chắc là bữa tiệc Hồng Môn đây!
Phí Nhất Độ sờ sờ cái cằm chẳng có cọng lông nào, thản nhiên cười nói.
-Các cậu, thật là, sao lại gọi là Bữa tiệc Hồng Môn, đảm bảo các cậu sẽ hài lòng. Đi thôi, sắp đến giờ rồi, đừng bỏ lỡ, tôi đi trước nhé!
Diệp lão đại xuống xe, bỏ đi.
-Lão đại, không tiết lộ được à?
Trần Quân vẻ mặt vô cùng đáng thương.
-Haha, cứ đi đi rồi biết, chắc chắn là chuyện tốt mà.
Diệp Phàm cười lớn.
-Đúng là vô nhân đạo, đau khổ đều để anh em chúng ta hứng. Anh em gì chứ. Có nạn mà có cùng chịu đâu!
Lô Vĩ đau khổ kêu lên, ánh mắt vô cùng khinh bỉ Diệp lão đại.
-Đi thôi, đại ca là đại ca, đại ca dặn rồi, dù có khổ thì anh em nhà mình cũng đành gánh vậy.
Phí Nhất Độ thở dài chui vào xe, nói:
-Các cậu đoán, ai là chủ của bữa tiệc Hồng Môn này?
-Chắc chắn là phụ nữ, nợ phong lưu của Diệp lão đại chúng ta đành chịu thay vậy.
Lý Cường thản nhiên cười cười, tên này giang hồ chốn nào cũng đã lăn lộn rồi nên vô cùng bình tĩnh.
-Phụ nữ thì chúng ta sợ cái gì, bốn người đàn ông, chẳng lẽ lại đi sợ một phụ nữ!
Trung Quốc ưỡn ngực, lên tinh thần.
-Phụ nữ, thực ra là còn đáng sợ hơn cả đàn ông. Các cậu nói xem, chúng ta có ai sợ đàn ông chứ. Toàn là đi sợ phụ nữ.
Lúc trừng phạt chẳng mắng được mà còn phải năn nỉ nữa, bốn người chúng ta phải làm việc này, quá khổ rồi!
Phí Nhất Độ cười khổ. Liếc nhìn mọi người, nói thêm:
-Hơn nữa, người phụ nữ này chắc cũng là kiểu phụ nữ chỉ huy, đến lúc thấy Diệp lão đại không đến, chắc chắn là sẽ trút giận lên chúng ta. Các anh em nghĩ xem, phụ nữ của đại ca, chúng ta có thể làm gì cô ấy chứ. Đành phải làm chỗ trút giận thôi chứ sau giờ.
Bốn anh em thấp thỏm đẩy cửa phòng 208.
Lập tức, trợn tròn mắt...
Bởi vì, trong phòng không chỉ có một cô, mà là sáu cô gái. Hơn nữa, ai nấy cũng hoặc xinh đẹp, hoặc trong sáng, hoặc trang nhã, hoặc nóng bỏng...
Trang phục rất lả lơi, làm tâm thần người ta xao động.
Đi đầu còn chẳng phải Tiểu Tứ của Triệu gia thì còn ai?
-Diệp Phàm đâu?
Triệu Tứ đã từng gặp Lô Vĩ, nên mở miệng hỏi.
-Cái này, cái này, đại ca nói là có chuyện gấp, bảo mấy anh em tôi đến trước uống với mọi người, tí nữa anh ấy đến sau.
Lô Vĩ kiên trì, vẻ mặt cười nịnh nói.
-Phí lão đại, sao không nói gì. Đường đường là nhị thiếu giá của Phí gia mà sợ gì chứ?
Tào Phi Nhi đứng cạnh Triệu Tứ nhận ra Phí Nhất Độ, lạnh lùng liếc anh ta, cười hi hi nói.
-Các em... các em đều là bạn của đại ca?
Phí Nhất Độ cảm thấy hơi cà lăm, tên này cảm thấy quá mất mặt, không ngờ lại cà lăm như vậy. Nhưng, chữ bạn được nhấn rất mạnh. Chữ bạn này chắc chắn là bạn đặc biệt rồi.
-Thối, ai thèm làm bạn với hắn. Chúng tôi là chị em của Triệu Tứ.
Lúc này, một cô nàng mặc váy đỏ áo đen đứng lên nói.
-Cô em này tên gì nhỉ?
Phí Nhất Độ cười, cuối cùng cũng đã hồi phục lại. Đồng chí Tiểu Phí không hề sợ những cô em nóng bỏng, trong lòng nghĩ, cô em nóng bỏng ông đây không phải là một con hổ nóng bỏng sao? Đương nhiên, ngược lại, đồng chí Tiểu Phí này lại sợ loại thục nữ.
-Trần Thu Sương, sao nào, có phải muốn nhớ tên để tìm cơ hội trả thù không?
Cô em Trần Thu Sương nóng bỏng này quả nóng bỏng, câu đầu tiên thốt ta đã làm Phí nhị thiếu gia phải câm miệng. Nhìn Lô Vĩ một cái, hy vọng người này đủ nghĩa khí bạn bè để nói một câu công bằng phá vỡ công kích của Trần Thu Sương. Nào ngờ Lô Vĩ cũng chẳng thèm mở miệng.
Phí nhị thiếu gia trong lòng mắng anh em bất lương, miệng cười gượng, nói:
-A, a, em Trần ơi. Phí Nhất Độ anh là người như vậy sao? Buồn cười, dù không có tấm lòng biển cả, nhưng cũng có thể bao dung như một đầm nước nhỏ.
-Vậy thì được, nếu Phí thiếu gia có tấm lòng bao dung như đầm nước nhỏ, vậy có thể uống được một chai Vodka chứ nhỉ?
Lúc này, cô nàng tương đối dịu dàng bên cạnh Trần Thu Sương động thủ, bảo nhân viên phía sau mở một chai Vodka nhẹ nhàng đặt lên bàn.
-Đặt trước mặt Phí thiếu gia đi, đại thiếu gia có thể bao dung như hồ nước thì một chai rượu nhỏ này đã là gì?
Triệu Tứ hừ lạnh một tiếng.
Đám người Lô Vĩ thở dài, chai Vodka này là chai đặc biệt, nhìn dung lượng và độ cao của chai, chắc không dưới ba cân. Hơn nữa, Vodka vốn là rượu mạnh, uống hết chai này thì mạng nhỏ của Phí nhị thiếu gia có còn nữa không?
Dĩ nhiên, Lô Vĩ, Trần Quân, Lý Cường im lặng không hé răng. Lúc này, đang là thời kỳ quan trọng, ai mà ló đầu ra chắc chắn sẽ phải nhận chai Vodka thứ hai. Đối diện với những phụ nữ của đại ca, mấy anh em này nào dám phản kháng. Đúng là khổ chết bọn họ rồi.
-Xin lỗi mấy anh em, tự cầu phúc đi. Tiểu Tứ tìm tôi chắc chắn là để trút giận, các cậu làm chỗ trút giận đi nhé!
Lúc này, Diệp lão đại đang ngồi ở Hồng Diệp Bảo rung đùi phẩm trà.
Trong chốc lát, Thiết Chiêm Hùn gọi điện đến:
-Ông em, chuyện Trương Quốc Đông không thể nào điều tra được, hiện nay đang điều tra đến những món nợ cũ trước đây của gã, chắc là phải một thời gian nữa đó. Hơn nữa, phải điều tra bí mật, nên chúng tôi cũng không thể nào lộ quá được đúng không?
-Không sao, cứ từ từ. Mông của Trương Quốc Đông mà sạch, em chẳng thể tin được đâu.
Diệp lão đại lạnh giọng hừ nói.
-Trương Quốc Đông luôn làm bên mảng xây dựng, trước đây cũng có từng đảm nhiệm vị trí Giám đốc sở Xây dựng của Cục xây dựng ba cấp huyện địa tỉnh, những dự án liên quan đến xây dựng, nước béo chắc chắn không ít. Trương Quốc Đông không xơ múi chút nào, chắc chắn là chuyện không thể. Cậu yên tâm đi, tôi đã đưa Vương Triều từ Việt Đông về. Thời hạn tạm chức của cậu ấy đã đủ, chuyện này, tôi sắp xếp cho cậu ấy đích thân đi làm.
Thiết Chiêm Hùng an ủi.
-Cậu ấy về đảm nhiệm công tác gì?
Diệp Phàm cũng vui vẻ, không ngờ anh Thiết lại im lặng đưa Vương Triều trở về.
-Ông em, là mai phục trước sau giúp cậu đấy.
Thiết Chiêm Hùng cười nói:
-Cậu ấy hiện tại đảm nhiệm chức Trưởng phòng Phòng điều tra bí mật.
-Mai phục, em không hiểu ý của anh Thiết?
Diệp Phàm hỏi thẳng.
-Rất đơn giản, cậu đâu thể nào cứ ở mãi Khu Hồng Liên đúng không? Đợi khi cậu làm xong Khu Hồng Liên, có lẽ sẽ là nhân vật số hai của thành phố cấp ba. Đến lúc đó, Vương Triều sẽ xuống đó, có Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng cục công an tương trợ, cậu làm gì cũng thoải mái. Hơn nữa, Vương Triều cứ đòi đến Nam Phúc, nhưng tôi thấy ở Cục tỉnh thành, Sở tỉnh Nam Phúc cậu đều có người giúp đỡ rồi, Vương Triều xuống lãng phí lắm. Đợi có cơ hội cậu đảm nhiệm chỗ khác thì mới sắp xếp Vương Triều xuống đó luôn.
Thiết Chiêm Hùng giải thích.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1581: Không thể bắt nạt vợ bạn
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cảm ơn anh Thiết đã suy nghĩ chu toàn cho em như vậy.
Diệp Phàm chân thành cảm ơn.
- Cảm ơn cái gì, không có cậu anh có được gia đình hạnh phúc như bây giờ sao. Chị dâu của cậu dịu dàng lắm, ngày nào về cũng đấm lưng, bóp vai cho anh, nhà lại là một tứ hợp viện, sống thoải mái lắm.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, trầm ngâm một lúc hỏi tiếp:
- Vương Triều trước nay vẫn còn có danh phận bên Tổ đặc nhiệm A à?
- Không, lúc đó tướng quân Trấn Đông Hải nghe em nói thì tạm thời chưa đưa vào Tổ đặc nhiệm A. Giờ tướng quân Trấn Đông Hải đã đi về nơi thiên quốc, Lỗ Tiến này em cảm thấy không tốt với em lắm, có lúc người này còn giở thủ đoạn nữa, em không thể nào thích ông ta được. Bởi vậy nên, Vương Triều không cần vào Tổ đặc nhiệm A.
Dù sao bên họ cũng chưa lập hồ sơ, cứ để Vương Triều ở Bộ công an là được rồi. Sau này chúng ta có muốn dùng cậu ấy cũng dễ hơn đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
Thiết Chiêm Hùng lên tiếng:
- Thủ trưởng Trấn ra đi thật đáng tiếc, Lỗ Tiến này không để ý đến cậu, vậy thì cậu cũng chẳng cần phải bỏ sức cho ông ta. Đến lúc thằng nhãi này phải cúi đầu nhờ cậu, cậu mới giúp đỡ gã. Hơn nữa, nếu có thể vì thế mà dứt ra, thì cứ dứt ra khỏi Tổ đặc nhiệm A cũng tốt.
- Em cũng muốn dứt lắm, nhưng tạm thời chắc là không được. Đợi khi nào có cơ hội rồi hẵng tính.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tướng quân Cố Toàn chắc cũng sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó, những đồng chí biết rõ cậu cũng không còn nhiều nữa.
Thiết Chiêm Hùng bồi thêm một câu.
- Chắc là Lý tướng quân sẽ không để lộ bí mật của em đâu.
Diệp Phàm nói.
- Ực, ực, ực...
Trong phòng vang lên tiếng uống rượu, Phí nhị thiếu gia cau mày, đau khổ nốc chai Vodka mấy ngàn kia, giống như đang uống Hoàng Thang vậy. Còn đám Lô Vĩ thì kinh hãi, thầm muốn dứt ra khỏi chốn thị phi này.
Uống được một cân vào bụng, Phí nhị thiếu gia đột nhiên cười, nói với Lô Vĩ:
- Lô Vĩ, vừa nãy cậu không phải nói với Diệp Phàm cái gì mà ngay cả phụ nữ cũng chẳng trị được, cứ để cậu đến tiệc Hồng Môn giàn xếp cơ mà, người anh em, cậu giàn xếp đi!
- Tôi có nói đâu?
Lô Vĩ tức giận vội mở miệng.
Tuy nhiên Phí nhị thiếu gia rõ ràng muốn dời mục tiêu, quả nhiên đã làm Triệu Tứ rối lòng.
Cô nàng nóng giận, hừ lạnh nói:
- Tôi nhớ rồi, hình như cậu với Tề Thiên, Diệp Phàm ba người bái nghĩa huynh đệ, Diệp Phàm là lão đại, cậu là lão nhị, Tề Thiên kia là lão tam.
Vừa hay, Diệp Phàm trốn không lò đầu ra. Vậy tôi kính Diệp Phàm chai này, cậu phải thay anh ấy.
Triệu Tứ căn bản chẳng thèm để ý sắc mặt Lô Vĩ, phẩy tay một cái, nhân viên phục vụ lại khui một chai Vodka, giống như chai của Phí nhị thiếu gia.
- Haha, các anh em, Trần Quân, Lý Cường , bốn anh em chúng ta đồng lòng, không cần sợ! Chăng qua chỉ là phụ nữ của đại ca mời mấy chai rượu sao? Chúng ta là anh em, chẳng lẽ lại không giải quyết được chuyện này, đừng làm lão đại thất vọng nào.
Lô Vĩ cung tương đối thâm hiểm, không ngờ lại lôi cả Trần Quân và Lý Cường vào.
- Bốn anh em các người đồng lòng, lẽ nào sáu chị em chúng tôi lại phá nhau sao?
Trần Thu Sương hừ lạnh, quay sang Triệu Tứ và mấy chị em kia nói:
- Chúng tôi là phụ nữ, phải chiếu cố. Tối nay uống như vậy đi. chúng tôi một chai, các anh ba chai. Thế thì, chúng tôi uống 1600 ly, các anh mỗi người một chai Vodka là được rồi.
- Ý kiến của Thu Sương được lắm. Để sáu chị em chúng ta xem có bẻ gãy được sự đồng tâm của họ không. Chúng ta chẳng phải là lửa thử vàng sao?
Triệu Tứ cười khanh khách nói. Cũng chẳng hề phản đối câu nói mình là người phụ nữ của Diệp lão đại mà Lô Vĩ đã nói, trong lòng Lô Vĩ thầm buồn bực, vốn muốn thử xem sao, nhưng bây giờ trong lòng đã thầm chắc chắn rồi. Chắc hẳn Triệu Tứ với lão đại có gì đó mà.
- Được, được, khui rượu khui rượu!
Tào Phi Nhi còn sợ thiên hạ không loạn, vỗ tay gọi phục vụ. Không lâu sau, mỗi người anh em của Diệp Phàm đều có một chai Vodka, còn đám Tào Phi Nhi chỉ uống loại rượu hai mấy độ thôi.
- Các cô... các cô đã có lợi về số lượng, giờ lại còn uống loại rượu nhẹ như vậy, chúng tôi thì lại bắt uống Vodka là sao?
Trần Quân có chút bất mãn, than thở.
- Tôi là bạn của Diệp Phàm, lại là nữ. Các anh là anh em của Diệp Phàm, luôn đồng tâm hiệp lực cơ mà. Lẽ nào thực sự các anh muốn chuốc cho tôi say, lẽ nào các anh có ý đồ gì? Uổng công Diệp Phàm nhận các anh làm anh em, lẽ nào các anh chưa nghe câu không bắt nạt vợ bạn à?
Triệu Tứ đột nhiên cười lạnh, ngay cả những lời vô sỉ này cũng dám nói ra.
- Đúng vậy! Đúng vậy! như các anh nói, tôi với Triệu Tứ đều là bạn của Diệp Phàm mà.
Tào Phi Nhi cũng vỗ tay kêu lên, khuôn mặt trắng hơi ửng hồng, có chút xấu hổ. Chữ bạn được nhấn mạnh, coi như đáp trả Phí nhị thiếu gia.
- Uống đi,haizz... người anh em ơi, bị anh hại chết mất rồi.
Phí nhị thiếu gia thở dài, tiếp tục sự nghiệp hai cân Vodka còn dang dở.
Ực ực...
Bốn anh em đau khổ uống, cùng nhau nhíu mày, sau khi uống được một cân rồi.
Đúng lúc này...
- Náo nhiệt quá nhỉ!
Lúc này, cửa bị mở ra, gương mặt lạnh lùng của Trương Nhất Đống ló ra, còn có mấy thanh niên đi cùng nữa.
- Anh tới đúng lúc lắm, hôm nay anh mời khách, tôi có đem vài người bạn đến.
Triệu Tứ hừ lạnh nói.
- Bạn?
Trương Nhất Đống bình tĩnh, liếc nhìn mọi người, chỉ vào đám Phí Nhất Độ hừ nói:
- Những thứ này, cũng là bạn em à?
- Haha, lúc nãy tiểu thư Triệu Tứ có nói, “bạn vợ không được bắt nạt”, chúng tôi là anh em tốt của Diệp Phàm. Cho nên, được Diệp Phàm ủy thác, đến cùng uống với tiểu Tứ mấy ly rượu.
Phí Nhất Độ thản nhiên hừ nói, nháy mắt đã hiểu.
Chắc chắn Trương Nhất Đống mời tiểu thư Triệu Tứ đi ăn trưa, nhưng Triệu Tứ chẳng có cảm tình gì với Trương Nhất Đống, nên lấy Diệp Phàm làm khiên.
Không thể ngờ Diệp Phàm không tới, mà đẩy người khác đến chịu tội. Dĩ nhiên, Phí nhị thiếu gia muốn trút giận Diệp lão đại, nên đem nguyên văn câu của Triệu Tứ nói ra.
- Anh nói vậy là có ý gì Phí Nhất Độ?
Trương Nhất Đống sắc mặt đen sì, chỉ vào Phí Nhất Độ hừ nói.
- Có ý gì, anh hỏi tiểu thư Tứ đi. Câu này, là do cô ấy nói, lúc đó, tiểu thư Phi Nhi cũng phụ họa mà, không tin, anh cứ hỏi Phi Nhi đi kìa.
Phí Nhất Độ không sợ Trương Nhất Đống, lạnh lùng cười. Biết tính Tào Phi Nhi chắc chắn sẽ không nhịn được đâu.
Quả nhiên, Tào đại tiểu thư đã trúng kế. Cười nói:
- Chị Tứ có nói vậy, sao nào Trương Nhất Đống, nói đùa một câu cũng không được à? Dù sao cũng có phải thật đâu?
- Triệu Tứ, em có nói vậy à?
Trương Nhất Đống nhăn mặt, dùng giọng điệu của đấng phu quân.
Triệu Tứ không chịu nổi, hừ lạnh nói:
- Ừ, nói đó, sao? Triệu Tứ tôi giờ đang tự do, có làm bạn với ai cũng là tự do của tôi cơ mà.
- Tứ tiểu thư, cô đừng hành động theo cảm tính, đây là chuyện của hai nhà đó.
Người thanh niên phía sau Trương Nhất Đống đứng dậy hừ nói.
- Anh là ai? Tôi nói chuyện với Nhất Đống? Thằng chó anh tên gì?
Triệu Tứ nổi giận, không ngờ còn quăng những lời thô tục.
- Tôi, Điền Minh.
Mặt Điền Minh liền biến thành gan lợn, hung hăng nói.
- Điền Minh, à, đúng rồi!
." Tào Phi Nhi gật gật đầu, cười nói:
- Cha anh có phải là Điền Thắng Lợi, Phó Bí thư thứ năm trong đảng ủy Bắc Kinh chúng ta, cán bộ cấp phó tỉnh đúng không? Chả trách anh lại vênh váo như vậy, dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với chị Tứ.
- Điền Minh tôi không ỷ vào cha mình.
Điền Minh hừ lạnh nói.
- Điền Minh, cậu lôi thôi gì vậy. Câm miệng cho ông đây. Hôm nay tôi với Trương Nhất Đống cùng uống rượu, haha, có gan thì mỗi người uống một chai đi!
Phí Nhất Độ chẳng e ngại gì, la rầy Điền Minh như tôi tớ. Tư thế của Phí Nhất Độ, chính là muốn lập thiên hạ cho người anh em Diệp Phàm, che chờ cho “người vợ” nằm trong ngoặc kép của hắn, tiểu thư Triệu Tứ.
- Mày là cái thá gì chứ...
Điền Minh giận dữ, sơ suất chửi một câu.
- Nói thử câu nữa xem, xem ông đây có cho mày thấy mặt trời ngày mai nữa không?
Phí Nhất Độ bước đến trước mặt Điền Minh. Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Điền Minh. Lúc này, thân Điền Minh run lên, chợt nghĩ ra gia thế của Phí Nhất Độ.
Tuy nói cha mình Điền Thắng Lợi là Phó Bí thư thành ủy Bắc Kinh, nhưng Phí lão gia lại là cây đại thụ che trời, so ra mình vẫn yếu hơn nhiều.
Phí gia nghe nói trước đây còn là gia thế trong chốn võ lâm, chọc vào nhà này, chắc chắn là bị đánh cho tan xác rồi. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đồng chí Điền Minh dĩ nhiên có đủ lý trí ngậm miệng lại.
Hơn nữa, cả người hơi núp sau Trương Nhất Đống.
- Uống!
Trương Nhất Đống cũng chẳng sá gì nữa.
Cuối cùng, rối tinh rối mù.
Khi Diệp Phàm đến bệnh viện, Triệu Tứ và Tào Phi Nhi đang ở đùa giỡn như điên, vừa cầm chai rượu vừa cãi nhau đòi hai chai gì đó.
Cò đám Phí Nhất Độ nằm im trên giường ói lung tung, đã bất tỉnh rồi, một phòng bệnh lớn có đến mười người truyền nước, trông rất đẹp mắt, cả phòng toàn mùi rượu. Mà mấy ngày này chắc hẳn bệnh nhân nhiều lắm, ngay cả lối đi cũng có đặt giường bệnh.
Trương Nhất Đống cũng nằm im, chắc là say thật nên không có động tĩnh gì. Người bạn tốt Điền Minh của Trương Nhất Đống cũng có hai người đứng cạnh giường, một phụ nữ trung nien phúc hậu ngồi trên ghế, đưa tay sờ mặt Điền Minh, người phụ nữ bên cạnh cầm theo túi công văn, có vẻ là thư ký. Người này đứng rất cung kính.
Ngoài đám người Phí Nhất Độ Diệp Phàm nhận ra, còn sáu cô gái Diệp Phàm chỉ quen Triệu Tứ cùng Tào Phi Nhi. Bảy tám nam nữ bên kia, chắc không phải Trương Nhất Đống mời đến, thì cũng là Triệu Tứ gọi tới .
Đúng lúc này, bên ngoài một đám người vội vàng đi vào. Đi đầu là một người bụng bự, mặc đồ trắng, đeo đôi kính gọng vàng. Ông già này rất có khí thế của chuyên gia.
Tuy nhiên, từ bước đi của ông ta cho thấy, người này ắt hẳn là lãnh đạo của bệnh viện số năm Bắc Kinh.
- Trưởng phòng Trương, xin lỗi, đã tới chậm.
Từ xa, ông già bụng bự đeo kính đã đi về phía giường của Điền Minh. Chào người phụ nữ trung niên kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1582: Đuổi đi hết cho tôi!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Viên trưởng Thái, sao lại thế này, chỉ nhờ ông tìm vài phòng bệnh riêng mà cũng không có sao.
Người phụ nữ trung niên dường như là một trưởng phòng, họ Trương, nhướn mày, vô cùng khí thế, hừ giọng nói.
- Xin lỗi trưởng phòng Trương, gần đây đang tháng sáu, thời tiết nóng, người bệnh nhiều lắm.
Chị cũng thấy rồi đấy, ngay cả lối đi cũng toàn giường bệnh. Chúng tôi đã tìm được ba phòng bệnh rồi, giờ có thể chuyển qua đó ạ.
- Mới có ba phòng, sao đủ được?
Trưởng phòng Trương hừ một tiếng, liếc mắt nhìn quanh, nói:
- Còn có sáu cô gái, bạn của con tôi cũng bảy người, anh bảo bọn nó chen chúc thế nào đây?
- Trưởng phòng Trương, giờ chúng tôi cũng cố gắng lắm, nhưng đúng là khó sắp xếp được. Vừa rồi ba phòng này cũng là do Viện trưởng Thái tốn bao nhiêu khí lực, làm công tác động viên và thuyết phục, mới đẩy được ba cán bộ đi nơi khác, ở chung với mấy người. Mấy cán bộ này có một vị là cán bộ cấp sở đó ạ.
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng cạnh viện trưởng Thái vuốt mông ngựa. Biến chuyện chuyển phòng bệnh thành một việc vô cùng khó khăn.
- Cán bộ cấp sở,lớn quá nhỉ?
Lúc này, người đàn ông có vẻ như thư ký của Trưởng phòng Trương liếc nhìn Viện trưởng Thái một cái, hừ lạnh một tiếng.
- Thư ký Kiều, tôi không có ý đó.
Người trung niên vội vàng giải thích. Diệp Phàm nhìn đã rõ, chắc chắn vị trưởng phòng Trương kia là mẹ của Điền Minh, còn người thanh niên lạnh lùng đứng bên chắc hẳn là thư ký Phó bí thư Điền Thắng Lợi cha của Điền Minh. Chẳng trách lại cao ngạo như vậy.
- Không có ý đó, vậy kiếm phòng nhanh đi. Vừa nãy, Bí thư Điền gọi điện đến hỏi. Nếu một chút chuyện này mà bệnh viện các ông cũng không làm được, vậy là sao đạt được tiêu chuẩn thành phố kia chứ.
Thư ký Kiều hừ lạnh nói.
- Ngay cả phòng bệnh còn chẳng quá, còn đạt tiêu chuẩn cái gì?
Trưởng phòng Trương liếc nhìn Viện trưởng Thái một cái, hừ lạnh nói, vô cùng uy hiếp.
Diệp Phàm phát hiện, trán Viên trưởng Thái đã toát mồ hôi rồi.
- Thế này đi, lệnh công tử cứ chuyển qua trước, rồi tôi nghĩ cách tiếp, đảm bảo sẽ có thêm vài phòng nữa. Tôi cam đam chút nữa sẽ có thêm phòng.
Viện trưởng Thái cúi thấp người. Ông không còn cách nào khác, người ta là phó Bí thư thành ủy, chọc giận ông ta thì chuyện tước mũ quan của mình chẳng thành vấn đề gì cả.
- Viện trưởng Thái, tôi thích ở đây. Ông đưa mấy cô kia chuyển sang phòng khác là được, không cần kiếm phòng nữa đâu.
Lúc này, Điền Minh đã hơi tỉnh rượu, liếc mắt nhìn đám Phí Nhất Độ, hai mắt đột nhiên sáng ngời ngời, chỉ tay vào đám Phí Nhất Độ, đột nhiên nói:
- Viện trưởng Thái, tôi có yêu cầu nho nhỏ. Mấy tên kia tôi ghét lắm, ông chuyển họ ra lối cầu thang đi. Phòng này tuy lớn, nhưng cũng khá chen chúc rồi. Hơn nữa bốn người này nặng mùi quá, thối chết đi được, tôi không chịu nổi.
- Cái này...
Viên trưởng Thái liếc mắt nhìn đám Phí Nhất Độ, có vẻ chần chừ. Dù sao, tự dưng đuổi bệnh nhân cũng hơi thiếu đạo đức. Lương tâm của Viện trưởng Thái cũng chưa hỏng hết cơ mà.
- Chuyển sang lối đi đi!
Lương tâm của Viện trưởng Thái cuối cùng bị khuất phục bởi quyền lực, lão khoát tay, bảo bảy tám người đưa giường dạng bánh lăn đến đẩy đám Phí Nhất Độ đi.
Diệp Phàm sớm đã chú ý, vừa nhìn thấy, đã đưa tay ngăn lại:
- Các người muốn làm gì?
- Xin lỗi đồng chí, phòng bệnh của bệnh viện có hạn, ở đây còn cấp cứu cho những người sau. Các anh chịu thiệt thòi một chút, dù sao cũng chỉ say rượu, truyền mấy bình nước là được rồi. Nằm bên ngoài truyền cũng giống nhau cả thôi.
Một bác sĩ nói.
- Vậy còn mấy người kia?
Diệp Phàm giơ tay chỉ chỉ đám Điền Minh.
- Bọn họ à, bọn họ có sắp xếp khác.
Một bác sĩ trung niên giải thích.
- Không được, bọn họ không chuyển, tại sao chúng tôi phải chuyển?
Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu.
- Xin lỗi, các anh là bệnh nhân, đến bệnh viện thì phải tuân theo sắp xếp của thầy thuốc.
Lúc này Viên trưởng Thái hừ một tiếng, nói:
- Chuyển đi!
Mấy thầy thuốc vì vuốt mông ngựa, bèn miễn cưỡng đẩy giường đi.
- Ai dám! Đừng có trách tôi không khách khí đó.
Diệp Phàm đột nhiên khí thế mãnh liệt, dùng chân giẫm lên thanh sắt phía trước giường Lô Vĩ, hừ lạnh nói.
Lúc này, thư ký Kiều đang dán sát tai nghe Điền Minh dặn dò. Sau khi nói xong, thư ký Điền hừ lạnh nói:
- Viện trưởng Thái, đối với phần tử làm rối loạn trật tự bệnh viện ông nên xử lý thế nào?
- Gọi bảo vệ đến đây.
Viện trưởng Thái bất đắc dĩ nói.
Không lâu sau, mười mấy bảo vệ cầm gậy chạy lên.
- Người này làm rối loạn công việc của bệnh viện. Bắt đi!
Viện trưởng Thái hừ lạnh nói. Lão này bây giờ vẻ mặt đầy chính khí, chẳng biết lão này có thể vì chính nghĩa được bao nhiêu.
- Đi thôi, chẳng lẽ đợi chính tôi động thủ nữa sao?
Bảo vệ chỉ vào Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Anh thử xem.
Diệp lão đại thản nhiên đứng ở đó. Đồng chí Lô Vĩ nằm trên giường đôi mắt say khép hờ dường như đang xem kịch vui. Gã tin, chỉ cần có Diệp lão đại, chẳng có tên nào chơi công phu quyền cước qua được hắn.
- Bắt lại!
Chỉ huy đội bảo vệ hừ giọng cầm gậy gộc tiến về phía Diệp Phàm.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, rồi vài tiếng bộp bộp vang lên, ba bảo vệ đã bị Diệp lão đại đấm cho nằm xuống đất, ôm lấy bụng rên la, mặt mày nhăn nhó, vô cùng đau đớn.
- Lên, bắt lại!
Chỉ huy bảo vệ không còn nhìn được nữa. Hét to!
Vài bảo vệ từ xa đã cầm côn đánh vào đầu Diệp lão đại. Lần này xuống tay không chút lưu tình.
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng quát uy nghiêm vang lên. Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, một người trung niên dáng cao gầy, cũng đeo kính, mặc bộ đồ blouse trắng.
- Viện trưởng Tề.
Chỉ huy trưởng đội bảo vệ vội bước lên chào hỏi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Viện trưởng Thái cũng bước đến chào hỏi:
- Viện trưởng Tề, vừa nãy người này làm loạn trong phòng bệnh, căn bản là một thằng vô lại, chẳng còn cách nào để triển khai công việc, tôi đành nhờ bảo vệ mời hắn ra ngoài.
- Lưu manh?
Viện trưởng Tề hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm, đột nhiên đưa tay ra, cười nói:
- Là Bí thư Diệp à, tôi tới hơi chậm, lúc nãy bị kẹt xe.
Rồi Viện trưởng Tề vẻ mặt nghiêm túc, liếc nhìn mọi người nói:
- Làm thầy thuốc phải chú trọng y đức, đội ngũ bệnh viện ta từ trước tới nay luôn chú trọng y đức. Sao hôm nay có thể đuổi bệnh nhân ra ngoài, chẳng ra thể thống gì cả.
Kỳ thực đồng chí Thái Bồi Lâm là viện phó, nghe xong câu nói của Viện trưởng Tề vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Những lời của Viện trưởng Tề đang ngầm phê bình mình.
Tuy nhiên, viện phó Thái cảm giác hơi kỳ lạ, Viện trưởng Tề sao lại gọi thằng thanh niên này là Bí thư Diệp, hình như lai lịch của hắn không nhỏ. Tuy nhiên, viện phó Thái sợ viện trưởng Tề không biết có người nhà của Phó bí thư Điền ở đây, bèn bước qua, nói nhỏ bên tai Viện trưởng Tề mấy câu.
- Là Điền phu nhân à, xin chào. Tôi đến hơi muộn, bệnh viện quả đang có chút khó khăn, phòng bệnh thiếu nghiêm trọng. Chúng tôi đang xin thành phố cho xây thêm tòa nhà nữa. Nhưng thành phố mãi vẫn chưa trả lời.
Viện trưởng Tề cũng bước sang chào hỏi Trưởng phòng Trương.
- Dài dòng làm gì Viện trưởng Tề, nhanh chuyển những người kia ra lối đi đi, tôi nhìn thấy họ là đau đầu rồi.
Lúc này Điền Minh nằm trên giường thể hiện uy phong, còn liếc nhìn Diệp Phàm một cái, kỳ thực, thằng nhãi này cũng chẳng quen biết Diệp Phàm.
Thấy trưởng phòng Trương nhìn chằm chằm mình, Viện trưởng Tề vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Rất xin lỗi, mọi người phải chen chút ở một chỗ thôi, thực sự bệnh viện không còn phòng nữa.
- Viện trưởng Tề, tôi là thư ký Kiều Lâm của Phó Bí thư Điền, vừa nãy Bí thư có gọi điện dặn phải chú ý bên này. Nếu như ông không chuyển những người kia đi, tôi đành phải báo cáo lại với Bí thư Điền vậy.
Kiều Lâm ép.
Viện trưởng Tề cũng hơi lo lắng. Vừa nãy nhận điện thoại của Thứ trưởng bộ y tế Trương Oánh Nguyệt dặn phải chiếu cố bạn của Bí thư Diệp Phàm này. Giờ lại còn phải đối đầu với vợ con Phó bí thư thành ủy Điền Thắng Lợi.
Viện trưởng Tề sau khi cân nhắc nặng nhẹ, nhìn chằm chằm Viện trưởng Thái, hỏi:
- Viện trưởng Thái, vừa nãy bên kia có được mấy phòng?
- Chỉ có ba phòng thôi ạ.
Thái Bồi Lâm nói.
- Vậy đi, lấy hai phòng sắp xếp cho bạn của Bí thư Diệp, còn một phòng thì để lại cho công tử của Trưởng phòng Trương.
Viện trưởng Tề nói.
- Viện trưởng Tề, ba phòng đó chúng tôi có người cần rồi.
Điền Minh đưa tay chỉ Triệu tứ và Tào Phi Nhi cùng sáu cô gái kia:
- Chính là các cô ấy, chuyển các cô ấy qua, chúng tôi ở đây được rồi, chỉ cần đuổi cái đám ồn ào hôi thối kia khỏi đây là được.
Viện trưởng Tề ngẫm nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Rất xin lỗi, chúng tôi không thể làm như vậy. Đều là bệnh nhân, bệnh viện chúng tôi đối đãi ai cũng như ai cả.
- Viện trưởng Tề, tôi là Trương Nhất Đống. Báo cáo xây dựng tòa lầu mới cha tôi xem qua rồi.
Lúc này, Trương Nhất Đống nằm giường bên cạnh xem trò vui, đột nhiên mở miệng nói.
- Anh là?
Viện trưởng Tề hơi chần chừ, nhìn Trương Nhất Đống, vì ông không biết Trương Nhất Đống.
- Haha, cha anh ấy là Bộ trưởng bộ xây dựng đồng chí Trương Quốc Đông. Anh Trương thì làm ở bộ tài chính, sau này đòi tiền xây dựng có thể ông phải tìm anh ấy đấy. Chẳng cần nói đâu xa, kiếm vài chục triệu chẳng thành vấn đề đâu.
Điền Minh đắc ý nhìn Viện trưởng Tề.
- Là công tử của Bộ trưởng Trương, không ngờ, cậu cũng ở đây.
Viện trưởng Tề trong lòng hơi lạnh.
Trương Quốc Đông là Thứ trưởng bộ xây dựng, chỉ ngang với Thứ trưởng bộ y tế Trương Oánh Nguyệt. Nhưng anh người ta Trương Hướng Đông là trợ lý Thủ tướng, uỷ viên quốc hội, căn bản là không phải đối tượng mình có thể đắc tội.
Viện trưởng Tề quyết đoán, dù có đắc tội với thứ trưởng Trương Oánh Nguyệt cũng không thể đắc tội với gia đình Trương Nhất Đống, đó là một gia đình siêu cấp.
Vì thế Viện trưởng Tề đến thăm hỏi Trương Nhất Đống, rồi nói:
- Không thể ngờ là Trương công tử, chào cậu. Cậu thấy có đỡ hơn không?
- Cũng được, những cái khác tốt lắm, chri có điều phòng bệnh hơi chen chúc quá.
Trương Nhất Đống nói đến đây, liếc nhìn đám người Diệp Phàm, lập tức nhíu mày.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1583: Thủ trưởng muốn gặp cậu.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Viện trưởng Tề sao còn không rõ nữa, bước về phía Diệp Phàm nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, chỗ này quả thật là hơi chật chội một chút, hay là ta đổi chỗ khác?
- Đổi chỗ khác, là chỗ nào? Anh tìm ra được phòng khác ư?
Diệp Phàm cảm giác được cái gì, hừ lạnh nói.
- Chỗ nào à, chính là ở hành lang ấy!
Lúc này, Điền Minh đắc ý đáp.
Là hành lang phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Viện trưởng Tề.
- Điều này, xin Bí thư Diệp thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của bệnh viện. Thật sự là khó mà kiếm được thêm phòng bệnh nữa.
Viện trưởng Tề đã quyết định, đưa tay lên nói:
- Hãy chuyển giường bệnh đi, tìm một chỗ thích hợp để bọn họ truyền nước, tiền viện phí tối nay không cần trả nữa.
- Phải Viện trưởng Tề không đó, tôi thích ở đây.
Lúc này một giọng nói vang lên, đương nhiên là giọng nói của Phí Nhất Độ rồi. Gã liếc nhìn Viện trưởng Tề một cái, còn nói thêm:
- - Nơi này quả thật là hơi chật chội. Tôi hy vọng Viện trưởng Tề có thể suy nghĩ cho bệnh nhân, chuyển một vài người ra hành lang. Thối thum thủm thế này khó chịu lắm!
Phí Nhất Độ nói phóng đại, nhăn mày và bịt mũi lại.
- Anh là?
Tề Bồi Lâm dù sao cũng là một tên giảo hoạt, cảm thấy người thanh niên này nói chuyện rất quan cách, chắc là ở thủ đô cũng là người có thế lực. Trước khi hỏi thăm chi tiết cụ thể sẽ tuyệt đối không thể đắc tội được. Hỏi rõ ràng trước rồi phân biệt nặng nhẹ, đây là thái độ cư xử từ trước đến nay của Viện trưởng Tề.
- Ha ha, tôi đến từ Phí gia trang ở vịnh Phong Diệp.
Phí Nhất Độ thản nhiên nói.
- Phí gia trang!
Tất cả mọi người sau khi nhắc lại câu này, sắc mặt đều thay đổi. Phí gia trang ở vịnh Phong Diệp dù sao cũng đã xuất hiện một lãnh đạo kiệt xuất tên Phí Nhất Hoàn. Vì vậy, Phí gia trang ở vịnh Phong Diệp được người ta tôn là gia trang đệ nhất thiên hạ.
Ngay đến Trưởng phong Trương – mẹ ruột của Điền Minh của hơi thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn Điền Minh một cái, có chút oán trách hắn sao lại tham gia vào đám người gây thù chuốc oán với người của Phí gia trang.
- Vậy anh đây là con trai của vị nào?
Viện trưởng Tề tiếp tục hỏi thăm.
- Ha ha, của vị đứng đầu.
Diệp Phàm bất ngờ thản nhiên cười cười, gây ra một sự kinh động lớn cho mọi người. Viện trưởng Tề lập tức hơi thay đổi sắc mặt.
- Viện trưởng Tề, còn không mau chuyển mấy người này ra hành lang đi. Thật là đáng ghét, lải nhải lôi thôi nãy giờ!
Phí Nhất Độ lần lạnh giọng hừ nói.
- Chuyển đi!
Viện trưởng Tề bất đắc dĩ gật đầu và phẩy phẩy tay. Đám y tá hộ lý đi về phía đám Điền Minh.
- Tề Bồi Lâm, ông làm hay lắm, chúng tôi chuyển viện, không truyền nữa.
Trưởng phòng Trương mặt tím lại như gan lợn, hừ lạnh một tiếng quát.
- Vậy tôi lập tức làm thủ tục xuất viện cho các anh chị.
Viện trưởng Tề mí mắt nhảy dựng lên, khẩn trương nói. Không có cách nào khác, có thể chuyển đi một người là bớt được một người. Nếu hai đám người kia ở trong này lại đánh nhau thì dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, đến lúc đó không phải chết thì cũng là gần chết.
Nhìn thấy Trương Nhất Đống đang được y tá giúp khênh người đưa đi, Phí Nhất Độ lạnh lùng nói:
- Đấu với ta, tên nhãi ranh, thối chết mày đi!
Viện trưởng Tề ra lệnh một tiếng, không lâu sau vài bác sĩ ở phòng bệnh đi đến. Đám người của Phí Nhất Độ và Triệu Tứ lại đi vào, tiếp tục truyền nước.
Đến giữa trưa, sau khi giải quyết xong mớ bòng bong, Diệp Phàm trở lại văn phòng tại thủ đô thì Trưởng phòng Ô Băng đều đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Thấy Diệp Phàm trở về, Ô Băng lại theo Diệp Phàm vào phòng, cười nói:
- Bí thư Diệp, anh cần gì cứ gọi. Chúng tôi ở tại văn phòng thủ đô chính là vì phục vị lãnh đạo. Giữa chốn thủ đô này, tôi cũng quen biết vài người, cần liên hệ gì xin anh cứ nói.
- Ha ha, cảm ơn Trưởng phòng Ô, tạm thời tôi chưa cần gì cả, khi thực sự cần xử lý việc gì nhất định sẽ nhờ chị giúp.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn, tiện tay lấy ra một chiếc ví LV từ bên hông đưa ra, cười nói:
- Trưởng phòng Ô, chị trông rất đẹp, chiếc ví này chắc sẽ hợp với chị. Mấy tháng trước đến Hồng Kông được một người bạn tặng cho, dù sao tôi cũng là một người đàn ông, không dùng cái này được.
- Dạ thôi, nhận quà tặng của Bí thư Diệp, thật ngại lắm!
Ô Băng xua xua tay, khẩn trương chối từ nói, tuy nhiên, ánh mắt kia vẫn lén nhìn chiếc ví LV kia. Ô Băng cũng biết chiếc ví này trị giá hơn mười nghìn tệ.
- Nhận lấy đi, không phải đã nói rồi sao, để lại chỗ tôi cũng không có tác dụng gì.
Diệp Phàm kiên quyết đưa sang. Tuy rằng bản thân mình không thường xuyên đến văn phòng tỉnh ở thủ đô nhưng có một lúc nào đấy sẽ cần dùng người.
Đối với phương diện dùng tiền bạc, Diệp lão đại căn bản là không có khái niệm gì, tin rằng chỉ cần dựa vào một tay dược thuật của mình thì tuyệt đối cũng sẽ không chết vì nghèo.
- Bí thư Diệp quay lại rồi?
Hà Nghi Viễn sau khi biết tin liền nhanh chóng chạy sang.
Ô Băng cũng nhận chiếc ví LV rồi đi trước.
- Bí thư Diệp, tôi xin đi trước. Tôi muốn trở về tìm hiểu một chút về các hạng mục cải tạo của các phương diện liên quan đến thủy lợi ở địa khu Lĩnh Nam.
Hà Nghi Viễn nói. Đồng chí lão Hà nhìn thấy được hi vọng, tất nhiên lúc này chính là thời điểm mấu chốt.
- Vậy được, tôi còn chút chuyện phải ở lại thủ đô vài ngày. Vậy tôi sẽ không tiễn anh nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiễn đưa gì, tuy nói Hà Nghi Viễn tôi già hơn ông em mấy chục tuổi, nhưng chúng ta cũng là anh em. Sau này gọi tôi là anh thôi là được, không cần phân biệt làm gì. Nếu không gọi tôi là lão Hà cũng được, nghe thân thiết hơn.
Hà Nghi Viễn vẻ mặt chân thành, cười nói.
- Được, lão Hà. Vậy tôi gọi Ô Băng thu xếp cho anh một chiếc xe. – Diệp Phàm cười nói.
- Xem ra ông em tiến bộ nhanh đấy! Mới mấy ngày đã lên tay rồi?
Hà Nghi Viễn nói đùa.
- Nào dám chứ, Ô Băng xinh đẹp như giọt nước ấy. Các anh em trong nội thành còn chẳng tán được, sao có thể để mắt đến kẻ quê mùa tỉnh lẻ như chúng ta. Anh Hà nói đùa rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không nhất định à!
Hà Nghi Viễn cười đầy ẩn ý, nhưng cũng không nhắc lại chuyện này. Diệp Phàm gọi điện thoại cho Ô Băng, bảo cô tự mình đi sắp xếp.
Hà Nghi Viễn không khỏi có chút cảm phục nói:
- Ông em à, tôi đây đến làm việc tại văn phòng chính phủ mấy lần rồi. Chủ nhiệm Phương cũng là đồng nghiệp của tôi nhưng mỗi lần dùng xe không thấy họ nhiệt tình nhanh chóng như vậy. Vẫn là thể diện của ông em lớn, người anh như tôi không thể so sánh được.
- Ha ha, anh Hà cứ nói đùa. Anh gọi điện thoại trực tiếp họ sẽ thu xếp nhanh hơn.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể nào đâu.
Hà Nghi Viễn rất nghiêm túc, gật đầu.
Diệp Phàm cảm giác vừa ngủ một mạch sáu giờ đồng hồ.
Vừa mới ngủ dậy thì Ô băng lại đến, nói là bảo nhà ăn chuẩn bị cơm cho Diệp Phàm, còn nói sẽ ăn cơm cùng Diệp Phàm.
Khi Diệp Phàm đang muốn gật đầu, chuông điện thoại vang lên. Hắn vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng của Tổng tham mưu trưởng Tống Định Nhất cười nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, ngủ ngon không?
- Cũng không tệ lắm văn phòng thủ đô này khi ngủ dậy cũng khá thoải mái.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu ngủ ở văn phòng à, có cần tôi bảo bọn họ sắp xếp cho cậu một phòng ở, sau này đến thủ đô công tác càng tiện lợi hơn.
Tống Định Nhất nói cũng là thật lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- 4 phòng ở, 2 phòng khách rộng 160 mét vuông thì thế nào?
- Không cần đâu thưa Tổng Tham mưu trưởng Tống. Văn phòng tại thủ đô cũng tiện lợi lắm, lại có cơm ăn, gọi xe cũng dễ dàng, hơn nữa lại có bạn bè đồng nghiệp, đông vui hơn.
Diệp Phàm cự tuyệt, chỉ sợ mắc nợ người khác.
- Vậy được.
Tống Định Nhất nói, biết người ta đường đường là đại soái đội đặc nhiệm số 8, thiếu gì phòng ở, thiếu gì xe.
Dù muốn mỹ nữ lãnh đạo trong tổ cũng còn có thể lôi ra được. Tổ 8 không giống bộ đội bình thường. Trong đội bình thường nghiêm cấm rất nhiều điều lệnh nhưng tổ đặc nhiệm có thể công khai tiến hành, hơn nữa lại không vi phạm quân quy, đi hưởng thụ lấy hóa đơn cũng được chi trả hợp lệ.
Hơn nữa, đãi ngộ của cấp tướng vượt trội hơn hẳn cấp tướng của Bộ Tổng tham mưu nhiều. Đương nhiên, không phải là Tống Định Nhất ghen tị. Thời đại hòa bình, quân đội bình thường chỉ phải rèn luyện và rèn luyện, diễn tập đánh trận giả, tháo lắp súng chứ rất ít khi được sử dụng súng bắn đạn thật.
Mà Tổ tinh nhuệ có khi phải chấp hành nhiệm vụ, đều là những việc nguy hiểm đến tính mạng. Người ta phải trả cái giá cao như thế, đương nhiên có quyền được hưởng thụ.
- - Tuy nhiên, tôi vẫn rất cảm ơn Tổng tham mưu trưởng.
Diệp Phàm chân thành nói.
- Không cần cảm ơn, điều này vốn là phúc lợi mà cậu đáng được hưởng. Chỉ có điều trước nay cậu không ở thủ đô nên chúng tôi có phần sơ sót. Chúng tôi nên xin lỗi mới phải.
Tống Định Nhất nói xong, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Cậu hãy đến ngay văn phòng của Bộ tổng tham mưu một chuyến, thủ trưởng muốn gặp cậu, chắc là bọn họ sắp đến rồi.
- Rõ!
Diệp Phàm trả lời rõ ràng, lái xe thẳng đến Bộ tổng tham mưu, trong lòng băn khoăn không biết thủ trưởng muốn gặp mình vì chuyện gì. Mà đến Tống Định Nhất còn phải gọi là thủ trưởng thì người đó chí ít cũng phải là cấp Phó chủ tịch Quân ủy rồi, dù sao cũng có chút kỳ lạ.
Diệp Phàm vừa tập trung suy nghĩ vừa bước vào Tổng bộ Bộ tổng tham mưu.
Đích thân thư ký Dương Trì đã đứng đợi sẵn ở cửa, vừa thấy Diệp Phàm bị chặn lại đã lập tức tiến về phía chiếc xe chào với nghi thức quân đội rồi nói với một thiếu tá lãnh đạo:
- Anh ấy là thủ trưởng của tôi, các anh chặn cái gì?
- Thượng úy Dương, đây là quy định, không thể phá lệ được. Chúng tôi chỉ kiểm tra giấy thông hành và chứng minh, không nói suông ở đây.
Vị thiếu ta hướng về phía xe Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội nói:
- Rất xin lỗi thủ trưởng, xin cho kiểm tra giấy chứng nhận.
- Ha ha, không sao, các anh cứ kiểm tra đi?
Diệp Phàm cười ôn hòa, lấy giấy chứng nhận ra. Sau khi vị Thiếu tá cẩn thận xem qua, vẻ mặt khiếp sợ, lại nhìn nhìn Diệp Phàm một cái rồi vội vàng chào theo nghi thức quân đội lần nữa nói:
- Đã cản trở công việc của thủ trưởng rồi, xin mời thủ trưởng vào.
- Đồng chí thiếu tá, anh làm tốt lắm!
Diệp Phàm khích lệ một câu, lái xe đi vào.
- Biết là vị thủ trưởng nào xuống không?
Diệp Phàm hỏi Dương Trì.
- Vừa này tôi có hỏi thăm qua, nhưng không hỏi ra được.
Dương Trì nói.
- Thôi vậy!
Diệp Phàm xua tay, lái xe thẳng đến văn phòng của tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu Tống.
Diệp Phàm đã sớm nhìn thấy vài người phía đối diện đang đi đến, một người trong số đó hẳn là đồng chí thượng tá Mã Thăng Lâm thuộc ban Chính trị Bộ Tổng tham mưu. Người này lần trước từng bị mình giáo huấn cho một lần, bây giờ không biết gã sẽ xử lý thế nào đây.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm đi đến, Mã Thăng Lâm khẩn trương tiến lên vài bước, chào theo nghi thức quân đội nói:
- Xin chào thủ trưởng, Mã Thăng Lâm ban Chính trị xin hỏi thăm ngài.
Các đồng chí đi cùng Mã Thăng Lâm cũng hơi sửng sốt, dẫu sao nói thật lòng cũng không thể tin được người thanh niên sẽ tuổi này lại chính là thủ trưởng. Nhưng lãnh đạo của mình là đồng chí Mã Thăng Lâm đã gọi như vậy nên bọn họ cũng khẩn trương hành lễ theo nghi thức quân đội, nói xin chào thủ trưởng.
- Xin chào các đồng chí!
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
- Thủ trưởng, bản kiểm điểm của tôi đã viết xong rồi, xin mời thủ trưởng xem qua.
Mã Thăng Lâm lập tức lấy từ trong cặp ra một tờ giấy.
Sau khi nhận xong, Diệp Phàm liền nhìn lướt qua, phát hiện không phải là nét chữ viết bằng tay, thực sự cũng không phải sao chép của người khác, viết khá thành khẩn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1584: Phó Chủ tịch Đường ra tay.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ừ, tàm tạm. Việc này cứ như thế đi, sau này chú ý một chút là được.
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt hừ một tiếng.
- Xin cảm ơn thủ trưởng đã động viên. Thăng Lâm sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của thủ trưởng.
Mã Thăng Lâm chào theo nghi thức quân đội nói, nhìn Diệp Phàm một cái, quay sang chào hỏi Dương Trì:
- Xin chào thư ký Dương!
- Xin chào Trưởng ban Mã!
Dương Trì trong lòng chợt giật mình, đến giọng nói cũng hơi run run. Trưởng ban Mã bình thường cao ngạo không thèm để ý đến ai, chỉ ừ một tiếng mà bây giờ lại bất ngờ chào hỏi mình.
Dương Trì biết đó đều là nhờ ông chủ Diệp Phàm của mình mang lại, bằng không Mã Thăng Lâm mà chào mình mới là lạ.
- Thưa Thủ trưởng, tôi vừa mới xem qua tài liệu, cảm thấy là đồng chí Dương Trì sớm có thể đề bạt chức thiếu tá, cho nên ở bên này chúng tôi đã thu xếp xong rồi. Ngày mai xin mời đồng chí Dương Trì đến ban Chính trị điền một ít hồ sơ. Sau khi Bộ trưởng phỏng vấn qua một chút, chúng tôi sẽ giao hồ sơ lên trên.
Mã Thăng Lâm còn nói thêm.
- Ha ha, đây là chuyện của các anh, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.
Diệp Phàm cười cười, nhìn Dương Trì đang ngây người một cái, nói:
- Còn không cảm ơn Trưởng ban Mã đi?
- Xin cảm ơn Trưởng ban Mã, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.
Dương Trì mới phản ứng lại được, lập tức chào theo nghi thức quân đội, nói. Anh chàng này cảm động hết chỗ nói. Chuyện tốt sao cứ liên tiếp đến với mình như vậy. Thủ trưởng Diệp Phàm chắc chắn chính là quý nhân của mình rồi.
Thư ký của Tham mưu trưởng Tống nhẹ nhàng mở cửa chính phòng họp nhỏ cho Diệp Phàm. Còn anh thư ký và Dương Trì đều đứng ở bên ngoài chứ không bước vào phòng. Sau khi Diệp Phàm đi vào thì bọn họ lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Là Phó Chủ tịch Đường ạ, Diệp Phàm ở ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu xin kính chào ngài.
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén, vừa đi vào đã nhìn thấy Phó chủ tịch Đường Hạo Đông đang ngồi uống trà trên một chiếc ghế đơn. Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên trước mấy bước và chào theo nghi thức quân đội.
- Ha ha, cậu không mặc quân phục, không cần phải chào theo nghi thức quân đội làm gì. Ngồi đi, đồng chí Diệp Phàm.
Đường Hạo Đông cười rất hiền hòa, chỉ vào ghế tựa nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cảm thấy bất ngờ phải không?
Tống Định Nhất có chút gian xảo cười cười.
- Thực sự rất bất ngờ, không thể ngờ được Chủ tịch Đường bận trăm công ngàn việc lại có thể dành thời gian quý báu tiếp kiến tôi. Trong lòng tôi cảm thấy áy náy vì không làm tròn bổn phận của một nhân viên cấp dưới.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm không thể nói không làm tròn bổn phận. Cậu đã làm rất khá. Tuy rằng cậu rất ít tham gia vào công việc ở Bộ Tổng Tham mưu, nhưng cũng không thể nói là cậu không làm tròn chức trách. Trong công tác nghiệp vụ của chính phủ và Tổ đặc nhiệm A, cậu đã làm được những việc trọng điểm của chính phủ một cách rất xuất sắc. Nghe nói cậu làm việc xuất sắc như vậy, tôi cũng rất vui mừng. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm này, làm việc là phải làm, nhưng sức khỏe cũng cần chú ý. Sức khỏe là vốn quý của con người. Chỉ khi có sức khỏe tốt thì mới có thể phụng sự tốt cho sự nghiệp kiến thiết xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học của chúng ta, bảo vệ tổ quốc và nền kinh tế phồn vinh.
Đường Hạo Đông vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cảm ơn Phó Chủ tịch Đường đã quan tâm, tôi sẽ chú ý điều này. Thực ra, ở Tổ đặc nhiệm A, tôi cũng chỉ là một tổ trưởng lười nhác, nói ra thì tôi vẫn thích làm những công việc của địa phương hơn. Có lẽ đây âu cũng là sở thích của tôi.
- Ở Tổ đặc nhiệm A, ít nhất cậu lúc nào cũng quan sát được tình hình vịnh Lam Nguyệt. Nếu nói đến phương diện công tác của Bộ tổng tham mưu này thì quả thật cậu đúng là có chút thờ ơ. Tuy nhiên cũng không thể nói là cậu không làm tròn chức trách được.
Tống Định Nhất cười nói.
- Thật ngại quá, thưa Tham mưu trưởng Tống. Tôi thấy chức vụ ở Ban Quân vụ này không cần thiết nữa rồi. Xin Chủ tịch Đường cứ ký quyết định tước bỏ đi vậy.
Diệp Phàm muốn sớm rút chân ra.
- Đồng chí Diệp Phàm, vì câu nói này mà tôi phải phê bình cậu rồi. Chức vụ Phó trưởng ban Quân vụ này của cậu là do Chủ tịch Trấn đích thân bổ nhiệm. Đây là bổ nhiệm chính thức, sao có thể coi như trò đùa, muốn tước bỏ là tước bỏ được ngay sao?
Phó chủ tịch Đường đột nhiên nghiêm mặt nói, quay sang nhìn Diệp Phàm một cái, giọng điệu dịu đi một chút, còn nói thêm:
- Nếu cậu cảm thấy ngại thì hãy loại trừ cảm giác ấy đi.
Lời nói của Phó chủ tịch Đường Hạo Đông có chút sâu xa, Diệp Phàm có chút khó hiểu, nhìn Phó chủ tịch Đường.
- Vẫn chưa hiểu rõ phải không?
Đường Hạo Đông nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi.
- Vâng!
Diệp Phàm thành thật gật đầu, thực ra đã nghĩ ra một chút rồi, đoán là Bộ tổng tham mưu sẽ tìm một công việc gì đó giao cho mình làm.
- Ha ha, rất đơn giản. Cậu chỉ cần làm một vài việc cụ thể cho Bộ tổng tham mưu Tống không phải là có thể làm tiêu tan cảm giác ngại ngùng này của cậu rồi sao? Làm xong việc rồi thì sẽ cảm thấy tâm lý cũng không nặng nề gì nữa. Sau này khi Tham mưu trưởng Tống cũng thoải mái hơn nhiều vì có được một trợ thủ đắc lực như cậu mà.
Chủ tịch Đường thản nhiên cười nói.
- - Đồng chí Diệp Phàm, thông qua thảo luận đề cử quân ủy của toàn thể uỷ viên Bộ tổng tham mưu, được chủ tịch nước phê chuẩn, quyết định điều chỉnh công tác ở Bộ tổng tham mưu của cậu, tước bỏ chức Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu của cậu.
Bổ nhiệm cậu làm cố vấn đặc biệt của Bộ tổng tham mưu kiêm chức Phó trưởng ban quân y của Bộ tổng tham mưu, giúp đỡ Trưởng ban Dương Đĩnh của Bộ tổng tham mưu làm tốt công tác quân huấn, quân hàm cấp bậc không thay đổi.
Tống Định Nhất đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Diệp Phàm đương nhiên cũng đứng lên, ngay cả Phó chủ tịch Đường cũng đứng lên.
- Tổng tham mưu Tống, tôi nào có nhiều thời gian như vậy?
Diệp Phàm có chút sốt ruột, điều này, nếu sau này bị kẹt rồi muốn thoát thân cũng khó. Còn quân huấn chính là nhiệm vụ nặng nề nhất: mỗi ngày đều có binh viên phải huấn luyện.
- Ha ha, sao lại không thời gian. Đây là tài liệu, cậu xem trước các danh mục phải quản lý là được.
Tống Định Nhất đưa cả thư bổ nhiệm và tài liệu cho Diệp Phàm cùng một lượt. Diệp Phàm chỉ nhận tài liệu, không nhận thư bổ nhiệm, vừa mở ra xem qua đã rõ.
Hóa ra Tổng tham mưu Tống bảo mình chuyên phân công quản lý tài chính tác chiến quân đội của các sư đoàn bộ đội đặc biệt mới thành lập của các quân khu lớn.
Chẳng hạn như sư đoàn A của đại quân khu Lĩnh Nam, sư đoàn Hồng Liên của quân khu Việt Đông ... Các sư đoàn mới này đều phải đến căn cứ Báo Săn để tham gia huấn luyện.
Bởi vì Tống Định Nhất không chắc chắn về Lỗ Tiến của Tổ đặc nhiệm A nên đành tìm một biện pháp khác.
Đem chức vụ kia chụp lên đầu mình, đến lúc mình không xử lý cũng không được, làm không tốt chính là không làm tròn bổn phận, là chống lại quân lệnh.
Tống Định Nhất đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi. Diệp lão đại suýt chút nữa giận tím cả ruột lại.
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta đều là đảng viên, làm việc không thể chỉ chọn những việc nhẹ nhàng, còn việc vất vả thì sợ. Tất cả đều là vì nhân dân và đất nước thôi! Cậu vừa nãy không phải cảm thấy ngại sao, bây giờ có cơ hội này không phải là nên nắm bắt hay sao? Không được phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với cậu.
Đường Hạo Đông vỗ vai Diệp Phàm, nói đến đây liền nhẹ nhàng lấy thư bổ nhiệm từ tay Tống Định Nhất đưa về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẻ mặt khổ sở, cười đắng nhận lấy quả bom nổ chậm này, cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích đến đây của Phó chủ tịch Đường.
Tống Định Nhất chính là muốn mượn tay của Phó chủ tịch Đường để chèn ép mình. Nhiệm vụ này, anh không muốn nhận cũng phải nhận. Bởi vì, Phó chủ tịch Đường dẫu sao cũng không tiện trức tiếp hạ lệnh chuyển sân huấn luyện của Báo Săn cho Bộ tổng tham mưu.
Dù sao, Lỗ Tiến cũng do chính đồng chí Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà bổ nhiệm. Từ đó, Diệp Phàm cũng nhìn ra một số manh mối.
Hình như quan hệ tổng tham mưu Tống và Phó chủ tịch Đường khá thân thiết. Tuy nhiên, Phó chủ tịch Đường đưa tận tay thư bổ nhiệm cho mình, điều đó cho thấy ông ta thực sự tín nhiệm mình.
Diệp Phàm đang khổ sở nhưng cũng có chút an ủi, thầm nhủ đắc tội với Lỗ Tiến cũng đã đắc tội rồi, thôi đành dựa vào cây đại thụ Phó chủ tịch Đường này trước hưởng thụ chút vậy.
- Tốt rồi! Đây mới là năng lực, sự gan dạ sáng suốt mà thanh niên thời nay cần phải có.
Đường Hạo Đông lại vỗ vai Diệp Phàm, nói là có việc đi trước.
Sau đó, Tống Định Nhất nói là muốn cùng Diệp Phàm thương lượng một chút về việc huấn luyện quân lính. Chỉ lát sau, người phụ trách Bộ quân huấn và Ban Tác chiến đều đã đến.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nói:
- Tổng tham mưu trưởng Tống, anh có thể để cho tôi ăn no trước đã phải không nào? Đến vua còn không để cho quân lính bị đói nữa là.
- Cậu còn chưa ăn cơm à? Đã là mấy giờ rồi?
Tống Định Nhất có có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Chưa ăn thật ạ, vừa mới tỉnh ngủ đang định ăn thì đã bị anh bắt đến đây rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha ha ...
Tống Định Nhất phá lên cười, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi lập tức gọi người mang đồ ăn đến.
- Tổng tham mưu trưởng Tống, chúng ta nên ăn cơm cùng đồng chí Diệp Phàm một chút, vừa ăn vừa trò chuyện không phải là càng tốt hơn sao. Bây giờ dù sao cũng sắp đến tám giờ rồi, coi như không khác ăn đêm là mấy. Chắc Tổng tham mưu trưởng Tống không thể hẹp hòi như vậy chứ?
Lúc này lão già Dương Đĩnh - Trưởng ban quân huấn cười sang sảng cười, nói.
- Được, được, được! Ăn ngay tại căng tin đi!
Tống Đinh Nhất nói liên tiếp ba từ được, xem ra tâm trạng cũng không tệ.
Thực ra, Diệp Phàm hiểu là Tống Đinh Nhất chỉ tạm thời chèn ép thủ trưởng Lỗ Tiến của Tổ đặc nhiệm A, tâm trạng tự nhiên thoải mái hơn nhiều. Còn bản thân Lỗ Tiến thì trong lòng rơi vào một cảm giác tệ mới là lạ.
Đó là cảm giác bị “ăn cây táo, rào cây sung”.
- Thưa Tham mưu trưởng Tống, tôi còn có việc này muốn nhờ các vị giúp đỡ một chút. Điều này, nói thật lòng, tôi không muốn để lộ thân phận của mình ở quân đội. Cho nên, về vấn đề huấn luyện quân lính, tôi sẽ giao cho đồng chí Báo Săn Trương Cường toàn quyền phụ trách. Các anh có việc gì cứ đi tìm gặp cậu ta.
Sau khi ngồi vào bàn, Diệp Phàm uống một chút canh rồi nói.
- Là như thế à, vậy được! Cố vấn Diệp đây đã lên tiếng, chúng ta trực tiếp tìm Trương Cường là được. Tuy nhiên, việc này, cậu nên dặn dò đồng chí Trương Cường một chút. Bằng không, khi mấy người chúng ta đến, người ta không mắt trợn tròn nhìn chúng ta mới là lạ đấy nhỉ?
Tướng Dương Đĩnh của Bộ Quân tệ cười ha hả nói.
- Nói đùa rồi. Trưởng ban Dương đây đường đường là một vị tướng, Trương Cường chẳng qua cũng chỉ là một đại tá. Anh ta dám trợn tròn mắt nhìn anh sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Những lời lão Dương nói cũng là sự thật. Có thể cậu ít chú ý đến Báo Săn nên không biết lính Báo Săn ra ngoài oai phong biết bao, ha ha.
Lúc này, đến Tham mưu trưởng Tống cũng phá lên cười.
- Chắc là không thể nào đâu.
Diệp Phàm có chút nghi ngờ, nhìn dáng vẻ cả Tống Nhất Định không giống với đang nói đùa.
- Ha ha ha ...
Mấy người đều phá lên cười.
Buổi tối ngày hôm sau, sân vận động Đại Thế Giới có sức chứa lên đến sáu mươi nghìn chỗ ngồi của Bắc Kinh đều không còn ghế nào trống.
Bởi vì, đại sư kiếm đạo Akiyama Lifu đến từ Nhật Bản và đại sư Trần Vô Ba, nhân vật hàng đầu của phái Ken – đô Thái Sơn của giới Quốc thuật Hoa Hạ thực hiện giao hẹn của mấy năm trước, lại quyết một trận sinh tử.
Vài năm trước, Akiyama Lifu bị Trần Vô Ba dùng một đòn Thái Cực đẩy thủ đẩy ngã lăn xuống võ đài như lăn hồ lô. Akiyama Lifu thề báo mối thù này.
Rốt cuộc là sư phụ Trần thắng hay đại sư Akiyama thắng, điều này chính tại đây xem rồi sẽ rõ, cho nên các ghế của sân vận động Đại Thế giới có gần một nửa đã bị người ngoại quốc bao hết. Nghe nói một tấm phiếu đã đầu cơ ăn chặn lên tới năm mươi nghìn tệ rồi. Còn những người thông qua quan hệ như Diệp Phàm và Phí Nhất Độ cũng có được vé. Tề Thiên vốn dĩ muốn đến nhưng bị Trương Cường hạ lệnh cưỡng chế bắt ở lại núi Xương Bối của Việt Đông để giám sát tình hình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai