Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1590: Lên tòa án quân sự
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cũng không rõ lắm, chắc hẳn cũng nhiều hơn số lượng của chúng ta. Dù sao tình hình cụ thể của núi Xương Bối chúng ta cũng quen thuộc hơn họ.
Tuy nhiên, lần này, người của họ nhiều lắm. Theo phân tích từ chuyên gia tổng bộ, chắc hẳn họ đưa ra giá cao mướn nhiều sát thủ của thế giới đến công kích đội viên của chúng ta.
Những sát thủ này năng lực công kích có thể so với cao thủ tứ đẳng, ngũ đẳng của chúng ta. Hơn nữa, thủ đoạn tấn công, phương thức tấn công lung tung lộn xộn. Ai có cách của người nấy, làm cho đội viên của chúng ta chẳng phòng bị được.
Trương Cường nói.
- Đáng chết!
Diệp Phàm mắng một câu, hỏi tiếp:
- Sao không điều động thêm người, có thể điều động một liên từ căn cứ Ngư Đồng mà. Nhóm tinh anh ở căn cứ Ngư Đồng tuy nói không so được với đội viên Báo Săn, nhưng so với quân đội bình thường cũng mạnh hơn một chút. Hơn nữa, bọn họ cách núi Xương Bối cũng khá gần. Có lợi cho việc bí mật tiêu diệt địch ở núi Xương Bối.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không thể, căn cứ Ngư Đồng là một trong những quân đội bí mật nhất của quốc gia chúng ta, an toàn của Thần Long M2 không gì quan trọng bằng.
Thủ trưởng Lỗ có lệnh, cho dù có hy sinh toàn bộ Tổ nòng cốt thứ tám và Báo Săn, cũng không thể để lộ bí mật của Căn cứ Ngư Đồng.
Hơn nữa, địa bàn Việt Đông đang nằm dưới sự giám sát nghiêm mật của vệ tinh trinh sát. Bí mật núi Xương Bối hiện tại không nhiều nước biết, nếu mạo muội điều binh vào bao vây, chỉ sợ tin tức sẽ càng lan ra.
Quân đội các nước đều nằm dưới ánh mắt vệ tinh quan sát của đối phương, anh động một chút người ta cũng biết. Hơn nữa, Trần Vô Ba và Lifu đấu với nhau đã đưa cao thủ các quốc gia tới.
Nếu bí mật núi Xương Bối bị lộ ra, những cao thủ đang ở Bắc Kinh sẽ chạy đến, vậy không phải càng phiền phức sao.
Chúng ta đã phỏng đoán rồi, chắc hẳn tổ chức bí mật nước Anh này cũng có chút kiêng kỵ điều này, sợ bí mật này bị người khác biết. Cho nên, bọn họ cũng rất giữ bí mật. Tạm thời không xuất hiện sát thủ thần bí của các quốc gia khác.
Trương Cường nói.
Một tiếng sau, Tề Thiên báo cáo thương vong tăng mạng. Tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, toàn dùng ám khí hoặc là ám sát, dùng vũ khí lạnh làm nên số người tử vong càng nhiều. Cái này, đối với khảo nghiệm vũ khí tương đối quan trọng. Lúc này, võ học càng cao thì càng bảo vệ được cái mạng nhỏ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tổ đặc nhiệm A luôn coi kỹ năng võ thuật và công lực làm điều kiện khảo hạch chính.
- Bọn họ có cao thủ không?
Diệp Phàm hỏi, cũng lo lắng, giờ vẫn đang còn trên máy bay, ít nhất phải cả tiếng nữa mới đến được.
- Hình như có cao thủ lục đẳng, tổ chúng ta có hai cao thủ ngũ đảng bị thương nặng phải rời khỏi chiến trường rồi, may là vẫn còn giữ được mạng.
Tề Thiên thật sự lo lắng.
- Mẹ nó, tổng bộ sao không phái cao thủ lục đẳng đi hỗ trợ chứ?
Diệp Phàm chửi mẹ nó.
- Thru trưởng Lỗ nói tổng bộ vốn không có nhiều cao thủ lục đẳng, toàn bộ đều có nhiệm vụ, tạm thời không đến được. Hiện nay người ở núi Bối Xương cao nhất cũng chỉ là ngũ đẳng đỉnh, hơn nữa, đều bị thương cả rồi. Tuy nhiên, bọn họ cũng chẳng tốt hơn chúng ta, người chết còn nhiều hơn chúng ta.
Tề Thiên nói.
- Cố bám trụ với họ. Tôi và Lang Phá Thiên tới ngay. Nói với mọi người, liều chết bảo vệ bí mật núi Xương Bối, bí mật quân Quan Đông, chắc chắn không phải bí mật nhỏ, bằng không, bọn họ sẽ không mạo hiểm hy sinh nhiều chiến sĩ để công kích như vậy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thề sống chết bảo vệ núi Xương Bối, không nói nữa, em phải đi giết người rồi!
Tề Thiên rống to rồi gác máy.
- Người anh em, bảo trọng!
Hốc mắt Diệp Phàm hơi ướt, lập tức gọi điện cho Lỗ Tiến, kêu lên:
- Thủ trưởng Lỗ, đã sớm phát hiện bất thường ở núi Xương Bối, tại sao tổng bộ không phái cao thủ đến trợ giúp từ sớm, chẳng lẽ muốn có được vinh quang lịch sử, muốn Tổ nòng cốt tám vịnh Lam Nguyệt tác chiến liên tiếp để trở thành lịch sử đúng không?
- Cao thủ, anh bảo tôi tìm cao thủ ở đâu mà phái? Đồng chí Diệp Phàm, phải nhìn thẳng vào hiện tại, đừng oán trời oán đất. Có điều kiện cũng phải xông lên, không có điều kiện cũng phải xông lên. Anh không thể đem những cao thủ bảo vệ lãnh đạo quốc gia đi hết được, còn phải đảm bảo an toàn cho họ nữa chứ.
Lỗ Tiến lạnh lùng nói. Còn nói tiếp:
- Có thể phái Lang Phá Thiên đi đã là sự ủng hộ lớn nhất của tổng bộ rồi, muốn cao thủ cũng được, anh tự tìm đi.
Còn nữa, nghe nói nhà các anh có vị cao thủ họ Trần gì đó mà, anh có thể tạm thời mời đến núi Xương Bối, tổng bộ chúng tôi sẽ bỏ giá thuê cao nhất.
Cái đó, không phải đều vì lợi ích quốc gia sao. Trần Khiếu Thiên cũng là người Trung Quốc, chẳng lẽ không nên bỏ sức vì tổ quốc?
Huống hồ, anh có cao thủ mà cứ nuôi ở nhà chẳng làm gì, lãng phí. Một số đồng chí đúng là quá hồ đồ!
- Cái rắm, người ta đã sáu mươi mấy tuổi rồi, gọi người ta xuất động, ông có còn là người nữa không? Chẳng lẽ thật sự muốn các cao thủ phải làm quần quật từ lúc sinh đến chết luôn sao, quốc gia, quốc gia cũng không thể coi thường quyền lợi sinh tồn căn bản nhất của con người chứ. Quốc gia cũng phải có nhân đạo, có dân chủ chứ.
Diệp Phàm nổi giận, rống lên với Lỗ Tiến. Bởi vì, ý của Lỗ Tiến tương đối khắc nghiệt, nói gì mà anh nuôi cao thủ trong nhà, có một số đồng chí hồ đồ chứ. Đó chẳng phải nói đồng chí Diệp Phàm bụng dạ khó lường sao, bởi vậy, đồng chí Diệp Phàm mới tức giận như vậy.
- Tôi không nói nữa.
Lỗ Tiến lạnh giọng nói.
- Thật sự không được tôi sẽ điều động các đồng chí căn cứ Ngư Đồng sang, nhờ quân khu Việt Châu điều động một sư đoàn đến bao vây bọn họ. Nhiều người lực lượng lớn, tranh thủ làm một mẻ lưới bắt hết, tôi xin tổng bộ đề xuất việc này lên quân ủy. Thủ trưởng Lỗ, chuyện này không thể đợi được nữa, thêm một phút là mất đi mấy mạng người. Những đồng chí này đều là tinh anh của Báo Săn, chúng ta đã tổn thương nhiều quá rồi!
Diệp Phàm khẩn cầu.
- Chuyện này tuyệt đối không thể.
Lỗ Tiến vẫn lạnh lùng nói.
- Vì sao, lẽ nào muốn Báo Săn bị tiêu diệt sao?
Diệp Phàm hét lên.
- Báo Săn bị diệt cũng không thể nào điều động quân đội lung tung được, đây là xuất phát từ đại cục. Báo Săn cũng phải phục tùng bố trí đại cục toàn quân. Đây là yêu cầu của chiến lược quân sự quốc gia, là phương châm lớn tuyệt đối không thể thay đổi. Núi Xương Bối là bí mật, phải làm âm thầm. Tổ Thần Đạo thì sao, Báo Săn bị diệt, lẽ nào Tổ Thần Đạo còn có được bao nhiêu người sống. Muốn hủy diệt mọi người đều hủy diệt. Ít nhất cũng có thể tiêu diệt được một đối thủ mạnh.
Lỗ Tiến thực sự máu lạnh.
- Khốn khiếp!
Diệp Phàm chửi một tiếng rồi cúp máy. Quay sang liếc nhìn Lang Phá Thiên, mắng:
- Mẹ nó, Lỗ Tiến căn bản không phải con người, dương mắt nhìn Tổ tám bị tiêu diệt mà gã có thể thờ ơ như vậy. Thứ khốn kiếp!
Diệp Phàm la mắng, toàn bộ nhân viên công tác tổng bộ trợn tròn mắt, trong lòng đang nói đây là ai, sao cả gan dám chửi mắng Thủ trưởng tổng Bộ Lỗ Tiến chứ.
- Lỗ Tiến vốn là tên máu lạnh, bằng không, sao gã có thể ngồi ở vị trí Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A. Vì bố cục toàn quân, xem ra, Lỗ Tiến quyết định phải hy sinh Tổ nòng cốt thứ tám và Báo Săn. Người anh em, anh chuẩn bị tốt tư tưởng đi.
Lang Phá Thiên không thèm để ý đến Lỗ Tiến, hừ giọng nói.
Gã liếc nhìn Diệp Phàm, còn nói thêm:
- Kiêu hùng trên lịch sử, có ai mà có tình đâu. Có tình thì không là người kiêu hùng được.
Thành công của họ là giẫm trên thi thể người khác mà đi lên. Tuy nhiên, xuất phát từ đại cục toàn quân, Lỗ Tiến cũng có chỗ khó của Lỗ Tiến.
Không có Báo Săn, không có Tổ nòng cốt tám, Tổng bộ chắc chắn sẽ xây dựng lại. Nhưng bí mật núi Xương Bối quá quan trọng, vì bí mật, Lỗ Tiến đã đưa ra lựa chọn đau đớn này. Cái này, là điểm khác biệt của cái tôi lớn và cái tôi nhỏ.
- Mẹ nó, sau lần này, ông đây không làm nữa.
Diệp Phàm đưa tay quét hết tài liệu trên bàn xuống.
Mấy nhân viên quân hàm thượng ta ngồi cạnh vội bước lên nhặt tài liệu tuyệt mật.
- Không được nhặt, đốt hết cho ông, đốt hết. Báo Săn không còn nữa rồi, giữ mấy tài liệu nát đó làm gì nữa?
Diệp Phàm đạp xuống đống tài liệu, ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người. Mấy thượng tá sợ đến mức không dám động đậy, hơn nữa, từng người một lui vào xuống thành máy bay.
Không lâu sau, có điện thoại của đồng chí Cố Toàn gọi đến nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh bình tĩnh một chút. Lỗ Tiến có chỗ khó xử của Lỗ Tiến. Cậu phải thông cảm cho người làm lãnh đạo.
Xuất phát điểm của cậu là ở Báo Săn và Tổ tám, còn xuất phát điểm của Thủ trưởng Lỗ là ở toàn tổ, là ở chiến lược phòng ngự toàn quân.
Bộ phận dù trong thời điểm nào, tình hình nào cũng không thể so sánh với chỉnh thể, bộ phận trọng thương có thể tu bổ, nếu chỉnh thể trọng thương thì không cách nào xoay chuyển được. Đồng chí Diệp Phàm, nhanh chóng cho các đồng chí nhặt tài liệu lên đi, những tài liệu này quan trọng lắm, không hủy được đâu.
- Ai nói cũng vô dụng, Phá Thiên, đốt đi cho ông, đốt!
Diệp Phàm dùng chân giãm lên tại liệu, mắng.
- Diệp Phàm, anh làm vậy là cãi lại quân lệnh, công nhiên hủy diệt tư liệu bí mật của Tổ đặc nhiệm A, anh muốn lên tòa án quân sự à! Muốn bị xử bắn đúng không?
Từ tai nghe truyền đến giọng nói uy nghiêm của Lỗ Tiến, xem ra, lão già này cũng nóng rồi, cũng rối lắm rồi.
- Ông đây xé hết cho ông xem!
Diệp Phàm cúi xuống nhặt tài liệu, những tiếng roẹt roẹt vang lên.
- Lang Phá Thiên, tôi lệnh cho anh lập tức ngăn hành động thiếu lý trí cực đoan của đồng chí Diệp Phàm lại.
Giọng Lỗ Tiến truyền ra từ điện thoại.
- Xin lỗi, bản thân tôi cũng muốn xé những thứ vô dụng này, người sắp chết cả rồi, giữ những thứ đó lại làm cái rắm gì chứ.
Người anh em, tôi xé với anh. Có lên tòa án quân sự, có ngồi tù, có bắn chết, anh em ta cùng chịu. Xuống âm phủ tiếp tục làm anh em tốt.
Mẹ nó, cái thứ gì chứ, nhìn mọi người chết sạch rồi thì còn chính sách quốc gia cái gì, bố quộc toàn quân, kế hoạch tổng bộ, mẹ nó, kế hoạch cái quái gì chứ!
Lang Phá Thiên tức giận, cúi xuống nhặt tài liệu, gia nhập đội ngũ xé tài liệu của đồng chí Tiểu Diệp. Chỉ nháy mắt, dưới sự ra tay của hai cao thủ, mấy chục trang tài liệu đã thành đống giấy vụn.
- Khốn kiếp!
Từ điện thoại truyền ra tiếng rống thống khổ của Lỗ Tiến.
- Hahahaha...
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên cùng cười phá lên, hừ nói:
- Giờ ông mới biết à, hai chúng tôi vốn là một đôi khốn kiếp mà.
- Diệp Phàm, Lang Phá Thiên, hai đồng chí nghe rõ đây, Lỗ Tiến tôi sẽ báo cáo lên Chủ tịch.
Lỗ Tiến nghiến răng nói.
- Cứ tự nhiên!
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đồng thanh nói, giọng vô cùng lạnh lùng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1591: Nối đường dây mật cho tôi
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Khốn kiếp
Tổng bộ chỉ huy Tổ đặc nhiệm A truyền ra giọng nói trong trẻo. Thình thịch, Lỗ Tiến đập mạnh xuống bàn, miệng mắng:
- Ngoan cố, không phục tùng quân lệnh, người như vậy nhất định phải đá khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đá ra khỏi Tổ đặc nhiệm A! Không thể để hắn làm hỏng đại sự được.
Nói xong Lỗ Tiến quay sang nói với một đại tá mắt to bên cạnh:
- Nối đường dây mật với Chủ tịch cho tôi.
- Vâng! Tương quân!
Đại tá mắt to chào theo nghi thức quân đội rồi bấm số.
- Chậm đã, Lỗ tướng quân, ông muốn làm gì?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng nói, liếc nhìn đại tá kia, hừ nói:
- Đừng gọi vội!
Đại tá vừa nghe, bèn ngưng động tác, nhìn hai vị lãnh đạo, chẳng biết nên nghe ai.
- Lý tướng quân, vừa rồi ông không nghe thấy sao? Nếu như Tổ đặc nhiệm A có loại ngông cuồng như vậy, thì quân lệnh của Tổ đặc nhiệm A chấp hành thế nào đây.
Thà đau ngắn còn hơn đau dài, kẻ kiêu ngạo ngông cuồng, không phục tùng lãnh đạo, không nghe chỉ huy như vậy, năng lượng có mạnh đến mấy chúng ta cũng không thể sử dụng.
Nếu mỗi lần có nhiệm vụ trọng đại đều xảy ra chuyện như vậy, thì sẽ tạo ra những tổn thất không lường cho Tổ đặc nhiệm A, lần trước sau trận đại chiến đảo Rắn ưng Tổ đặc nhiệm A đã tổn thương nguyên khí nghiêm trọng., nếu bị thương nữa thì sẽ không đứng dậy nổi.
Không đá hắn ra, tôi lo *** một con chuột sẽ làm hỏng cả nồi canh.
Lỗ Tiến lạnh lùng nói, biết quan hệ giữa Lý Khiếu Phong và Diệp Phàm không tệ.
Hơn nữa, Diệp Phàm được Bộ tham mưu trọng dụng, Lỗ Tiến sớm đã thấy ghen ghét rồi. Tổ đặc nhiệm A tuy nói là đơn vị bộ đội cấp dưới của quân ủy, nhưng chỉ có Hội nghị thường kỳ Bộ chính trị mới có thể huy động được Tổ đặc nhiệm A, quân ủy trên thực tế không thể huy động. Tổ đặc nhiệm A giống như là một vương quốc độc lập trong giới quân đội.
Từ trước đến nay, một số lãnh đạo quân ủy đều kín đáo phê bình quốc gia cho Tổ đặc nhiệm A quá nhiều đãi ngộ. Chẳng hạn, quân hàm tướng quân của Tổ đặc nhiệm A rất nhiều, tiền lương cao hơn quan quân đồng cấp gấp mấy lần.
Hơn nữa, mức kinh phí nhà nước cấp cho Tổ đặc nhiệm A có thể khiến các quân khu khác đỏ mắt.
Tổ đặc nhiệm A chi tiêu cũng rất xa hoa, khiến một số lãnh đạo quân ủy không hài lòng. Tuy nhiên, họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Tổ đặc nhiệm A là con cưng của nhà nước. Cho nên, chuyện sân huấn luyện của Báo Săn lần này thực tế là mỗi dẫn khiến Tổ đặc nhiệm A và một số đồng chí quân ủy va chạm nhau.
Dù bên trong, cũng có cạnh tranh lợi ích. Cái này, gọi là đụng chạm lợi ích của các bộ phận, nói là chủ nghĩa địa phương cũng không quá.
- Ông đá cậu ta đi rồi tìm nhân tài đặc biệt như vậy ở đâu? Hơn nữa trong Tổ đặc nhiệm A có những người anh em thực lòng của cậu ấy. Chẳng hạn Trương Cường, Tề Thiên Báo Săn, Trương Hùng ở Cục an ninh quốc gia, Lang Phá Thiên cục Cảnh vệ Trung ương. Những người này, đều là đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, nếu bọn họ đều đứng lên phản đối, Lỗ tướng quân sẽ ở trong hoàn cảnh tương đối khó xử đấy.
Lý Khiếu Phong hơi tức giận liếc nhìn đồng chí Lỗ Tiến, lạnh lùng nói, ý đang cảnh cáo.
- Đúng vậy, Lỗ tướng quân, anh bớt giận đi. Diệp Phàm tuy nóng tính nhưng Báo Săn và Tổ tám là tâm huyết của cậu ấy, cấp dưới của cậu ấy.
Cậu ấy giữ gìn Báo Săn và tổ tám cũng chẳng có gì đáng trách. Cậu ấy với anh, chỉ xuất phát điểm khác nhau thôi, chứ nhìn chung đều hướng về lợi ích quốc gia.
Cậu ấy không muốn để Tổ tám bị hủy diệt, cũng chỉ vì muốn giữ lại vài cao thủ cho quốc gia. Là đang tranh đấu vì đất nước cơ mà. Xin Lỗ tướng quân suy nghĩ kỹ, chuyện này, tôi thấy bỏ qua đi được không?
Cố Toàn cũng khuyên nhủ.
- Lỗ tướng quân, trước khia khi tướng quân Trấn Đông Hải còn, rất hay khen ngợi Diệp Phàm. Trấn tướng quân tuy nói đã ra đi, nhưng chúng ta cũng không thể để ông ấy phải thất vọng đúng không nào?
Hơn nữa, Diệp Phàm chính là đại diện thế hệ mới của Tổ đặc nhiệm A do tổng bộ bồi dưỡng. Chúng ta không thể vì chút nóng giận nhỏ của cậu ấy, mà đưa cậu ấy vào tù chứ.
Không phải cậu ấy không có công lao, điểm này tất cả lãnh đạo tổng bộ đều biết. Tôi làm Chủ nhiệm phòng liên lạc của Tổ đặc nhiệm A, cũng không thể giương mắt đuổi một nhân tài như vậy ra khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đáng tiếc lắm!
Lúc này, trưởng phòng liên lạc Tổ đặc nhiệm A, thiếu tướng Tương Đại Hải cũng khuyên nhủ.
Lý Khiếu Phong liếc nhìn Tương Đại Hải, trong lòng thầm chửi má nó. Lời của Tương Đại Hải này nghe thì đang xin hộ Diệp Phàm, nhưng trên thực tế khi lọt vài tai Lỗ Tiến thì lại khác.
Tương Đại Hải là tên bất lương, căn bản đang đổ dầu vào lửa chứ khuyên giải cái gì, trên thực tế đang ly gián. Đây rõ ràng là muốn chứng tỏ Diệp Phàm đang đụng chạm vào quyền uy của Tổng thủ trưởng Lỗ Tiến này.
Lỗ Tiến quả nhiên tức giận liếc nhìn Tương Đại Hải một cái, nói:
- Đây là chuyện nội bộ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi, anh cứ làm tốt công tác liên lạc của mình đi.
- Haha, được, tôi câm miệng, các anh cứ giải quyết chuyện của mình, tôi không xen vào nữa.
Nhưng, tôi chỉ có lòng tốt thôi mà.
Tương Đại Hải thản nhiên cười nói, còn thở dài:
- Thủ trưởng Trấn trên trời đang nhìn xuống đấy!
Lỗ Tiến đang sống dưới cái bóng của Trấn Đông Hải. Nhậm chức cả năm nay, nhưng vẫn không hoàn toàn nắm được Tổ đặc nhiệm A trong tay.
Tên này vốn đã nén giận rồi, lúc này đúng là không thể kìm nổi nữa. Diệp Phàm là con cưng của Trấn Đông Hải, Lỗ Tiến tôi là Tổng thủ trưởng mới nhậm chức, vậy mà lời nói của tôi anh không thèm nghe, tôi không làm được gì anh đúng không nào?
Trong nháy mắt Lỗ Tiến đã quyết định, quay sang nói với vị đại ta:
- Nối đường dây đi!
- Lỗ Tiến, ông muốn gọi đúng không?
Lý Khiếu Phong đứng dậy, chỉ tay vào Lỗ Tiến, vẻ mặt nghiêm túc.
- Lý tướng quân, ông đã về hưu rồi. Chỉ là cố vấn nghiệp dư của Tổ đặc nhiệm A¸tôi hy vọng ông không can thiệp quá nhiều vào việc nội bộ của Tổ đặc nhiệm A. Ông biết kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A mà, biết luật vẫn phạm luật là không được đâu.
Lỗ Tiến hừ lạnh nói.
- Được! Lỗ Tiến, ông gọi đi, tôi xem ông làm gì được cậu ta?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Lỗ Tiến.
- Nối rồi ạ!
Đại tá vội vàng đưa điện thoại sang.
- Chủ tịch, núi Xương Bối,...
Lỗ Tiến báo cáo việc Diệp Phàm công nhiên cãi quân lệnh, xé văn kiện tuyệt mật. Hơn nữa, còn đưa ra đề nghị của mình.
- Ừ, tính tình hơi nóng nảy. Nhưng, nhất định phải bảo vệ bí mật núi Xương Bối, đó mới là quan trọng nhất.
Chủ tịch hừ một tiếng rồi gác máy.
Lỗ Tiến mặt lập tức biến thành gan lợn, lời chủ tịch nói là có ý gì. Căn bản không hề có ý xử lý đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa, còn khẳng định bảo vệ bí mật núi Xương Bối là quan trọng. Lúc này đang lâm trận mà đá tướng đi, đúng là không sáng suốt. Đây là Chủ tịch đang ngầm phê bình mình.
- Báo cáo Diệp tướng quân, phi cơ vốn chuẩn bị đáp xuống sân bay để các anh đi xe đến núi Xương Bối. Nhưng, tạm thời nhận dược lệnh tổng bộ, chủ tịch có điện, yêu cầu bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ bí mật núi Xương Bối, cho nên, tổng bộ có chỉ thị mới, yêu cầu anh và tướng quân Lang Phá Thiên trực tiếp nhảy dù xuống. Thời gian không đợi người, tình hình chiến đấu núi Xương Bối kịch liệt lắm rồi, thương vong đang tăng mạnh, không còn thời gian nữa.
Lúc này, một đại tá từ cabin bước ra, cầm bức điện khẩn.
- Đi, chuẩn bị nhảy dù!
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên không chút do dự, gật đầu, hai người thay trang bị nhảy dù, cái này, đối với hai người mà nói chẳng đáng là gì.
Phi cơ bay đến đỉnh núi Xương Bối, Diệp Phàm và Lang Phá Thiên thủ thế cho nhau cùng nhảy xuống.
Cùng với tiếng gió vù vù, Diệp Phàm thi triển ưng nhãn thuật, nhìn thấy được một chút hình dáng của núi Xương Bối. Thấy gần một cây đại thụ có mảnh đất trống, thằng nhãi này điều chỉnh hướng dù hạ xuống.
Đang chuẩn bị hạ xuống. Đột nhiên, núi đá bên cạnh truyền đến tiếng súng hãm thanh. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng bức nhĩ thuật của
Diệp Phàm sớm đã nghe thấy, và nghe khá rõ ràng, nên vội vàng di chuyển, tuy nhiên, đã hơi muộn một chút. Đùi cảm giác đã bị đạn xẹt ngang qua.
Chó Nhât, trong lòng Diệp lão đại mắng thầm. Nhanh chóng đáp xuống. Dùng tốc độ sét đánh chạy vào bụi cỏ rậm, sau một hồi lung lay, đã tiến thẳng vào bụi cỏ rậm rạp để di chuyển. ở đây có rất nhiều lá rụng, chắc hẳn độ dày phải cả mét, cả người giấu trong bụi cỏ cũng không phải quá khó
Mẹ nó, ông dây sắp thành con tê tê rồi. Diệp lão đại mắng thầm, nằm sấp di chuyển dưới đống lá, dóng tai lên nghe ngóng cẩn thận.
Bên cạnh đó, đôi mắt ưng có đeo kính hồng ngoại cũng quan sát kỹ bốn phương. Không biết Lang Phá Thiên đã hạ xuống an toàn không, Diệp lão đại thầm chúc người anh em Lang Phá Thiên may mắn.
Hai bên yen lặng gần nữa tiếng, đối phương rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa. Trong tai Diệp Phàm truyền đến vài âm thanh. Hình như một trong những đội viên của Nhật Bản nói là đối phương đã ngã chết gì đó, phải đến xem thử.
Quả nhiên, không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân. Hai đội viên cảm tử Nhật Bản cũng không tệ. Họ tuyệt đối không thể ngờ Diệp Phàm có thể nghe lén được họ nói chuyện.
Vì Diệp Phàm có bức nhĩ thuật, đây là do lão tổ tông Phí gia được gợi ý từ loài dơi mà sáng tạo thành. Công lực của Diệp Phàm gia tăng, nên những âm thanh cách xa mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy được.
Cảm thấy đã vào trong tầm bắn. Hai tảng đá lớn trong tay Diệp lão đại đột nhiên tấn công đối phương. Một cú mà khiến cho hai đội viên của Nhật Bản lập tức bắn ra xa.
Diệp lão đại đột nhiên nhảy cao lên hai mét, một đầu đạn phóng qua, chỉ nghe a một tiếng, tên bên kia đã thành bùn đất. Diệp Phàm biết, chắc hẳn đã xử lý được một tên, còn một tên không có động tĩnh, chắc chắn đang giả chết. Diệp lão đại nhanh chóng chui xuống ép sát mặt đất ẩn núp.
Tuy nhiên, cứ nằm mãi mà vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, cách đó không xa truyền đến tiếng súng mãnh liệt. Diệp lão đại trong lòng sốt ruột, suy nghĩ một lúc, nhặt vài hòn đá ném xuống đất chỗ đối phương đã ngã xuống. Quả nhiên, một mẫu đạn phóng ra.
Chó Nhật, đúng là một thằng còn sống. Trong lòng Diệp lão đại thầm mắng, ném thêm mấy viên đá nữa, nương theo nơi phát ra tiếng súng. Diệp Phàm như báo xông vào ổ, còn ông em kia thì lại phản ứng quá chậm.
Diệp lão đại dùng sức nặng ngàn cân đè lên bụng ông em, thịch một tiếng. Bụng của cảm tử viên kia đã lún vào, xương cốt kêu răng rắc. Nháy mắt những thứ trong bụng đều theo cú giẫm bằng đôi giày đặc chế vô cùng cứng cáp của đồng chí Diệp lão đại bắn ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1592: Đá cửa quân ủy.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Lần sau tìm chỗ tốt hơn đầu thai nhé, mẹ nó thằng chó Nhật!
Diệp lão đại nhỏ một câu, lại nằm xuống đất nghe ngóng, thấy không còn động tĩnh gì nữa. Vội gọi cho “Sát thần” nói:
- Ở đâu? Bình an không?
- Bình an cái rắm, xui xẻo, ông đây hôm nay xui quá, không ngờ lại rơi vào ổ, bốn bên đều có sát thủ tiếp đón ông đây, sắp thành cái nút chai rồi đây này.
Lang Phá Thiên mắng.
- Địa điểm?
Diệp lão đại vội hỏi. Lang Phá Thiên nói rõ địa điểm cho Diệp Phàm thẳng tiến, không lâu sau quả phát hiện một hang nhỏ, hình như bốn bề đều là núi đá.
Đối phương ai nấy nấp sau vách đá mỗi người một súng chưa bắn. Lang Phá Thiên có chút động đậy gì, chắc chắn bốn phía đều sẽ có đạn bắn qua.
Lão Lang mệch mỏi, chạy đông chạy tây nhưng vẫn chưa thoát được. Diệp Phàm không nín được cười, dặn dò lão Lang cố ý để chút sở hở. Quả nhiên, đối phương bị lừa. Phía tây lộ vị trí một súng thủ.
Diệp lão đại không tiếng động lẻn sang phía tây, phát hiện hai người Châu Âu râu rậm, chắc hẳn là sát thủ do Tổ Thần Đạo thuê tới. Diệp lão đại dĩ nhiên không khách khí, hai thanh Phi Đao được phóng ra, lập tức có hai tên ngã xuống.
Cứ vậy, hai người phối hợp, liên tiếp tiêu diệt tám sát thủ. Còn lại ba sát thủ sợ đến mức bỏ chạy không kịp đòi tiền. Diệp Phàm và Lang Phá Thiên tập trung lại, đương nhiên, hai người cũng chẳng thèm đuổi theo.
- Cẩu Tử, xin cứu trợ, xin cứu trợ!
Lúc này, thiết bị dẫn âm bí mật truyền đến giọng nói lo lắng của Trương Cường.
“Cẩu Tử” là biệt hiệu của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm A, Trương Cường là “Thái hoa xà”. Đương nhiên sau khi Diệp Phàm biết đã chọc Trương Cường là lấy tên đàn bà, Trương Cường nói do từ nhỏ sợ Thái hoa xà, vì một lần leo núi lúc nhỏ đã bị thái hoa xà cắn.
Từ đó về sau, Trương Cường mắc chứng sợ Hoa xà. Để mạnh mẽ hơn, Trương Cường lấy cho mình biệt hiệu “Thái hoa xà”.
Còn Tề Thiên là “Thối miết”, biệt hiệu của Trấn Đông Tà nghe mà thấy tởm, đó là “Con gián”. Biệt hiệu của thành viên Tổ đặc nhiệm A có đủ loại, ai nghe xong cũng thấy buồn cười.
- Sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Không chống nổi nữa, họ phát động công kích tập thể.
Trương Cường nói, Diệp Phàm vừa nghe đã cùng Lang Phá Thiên chạy tới với tốc độ cao nhất.
Dọc đường lại giết thêm vài đối thủ. Cuối cùng cũng tìm được chỗ Trương Cường nói. Phát hiện dưới phiến đá cong cong hình hàm răng có một nhóm sát thủ đang nằm, lợi dụng tảng đá để che chắn. Dù là đạn cũng khó bắn trúng vào người họ. Lúc này, đấu sáp lá cà ngược lại lại là vũ khí giết địch hữu dụng nhất.
Ầm ầm... núi trời rung chuyển, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, ắt hẳn là do nhiều lựu đạn nổ cùng lúc.
- Thối miết đã đứt liên lạc, đứt liên lạc rồi.
Giọng nói lo lắng của Trương Cường truyền tới.
- Mẹ nó, lên!
Diệp Phàm tức giận, trong lòng rống lên một tiếng. Đôi mắt ưng phát hiện bốn tên rắm đứng cách mình không xa, xem cách ăn mặc thì chúng chính là sát thủ thuê từ Châu Âu đến.
- Đám Anh kìa! Chắc hẳn là thành viên tổ Lam Sơn Hồ.
Lúc này, Lang Phá Thiên nhỏ giọng nói.
- Mặc kệ, cứ tiêu diệt bốn thằng người Anh rồi nói tiếp.
Diệp lão đại khẽ hừ một tiếng cùng lão Lang nhanh chóng phóng qua.
Khi bốn tên người Anh còn chưa kịp phản ứng, chân của Diệp lão đại bước qua, hung hăng dùng đầu gối ép xuống người hai tên. Còn tay thì hung hăng đè xuống dầu hai tên đó, giống như đang bẻ ngô vậy.
Tiếng rắc rắc vang lên, máu tươi lập tức văng khắp nơi, hai cái đầu chỉ còn chút thịt ở cổ, bốn con mắt lòi ra, chắc là đã đến chỗ báo tin với thượng đế rồi. Lang Phá Thiên còn gớm hơn, đem đoản chủy hung hăng đánh vào ngực hai người, máu bắn đầy mình. Dù sao, lão Lang cũng thân thủ thất đẳng. So vũ lực chúng dĩ nhiên phải kém xa.
- Tao nhổ, cái thứ xui xẻo!
Lang Phá Thiên nhổ một ngụm nước bột xuống hai thi thể, dùng chân đá hai cái mới thấy thoải mái được một chút.
- Bọn chúng tìm được cửa động rồi, xin chỉ thị!
Lúc này, giọng nói phẫn nộ của Trương Cường truyền đến.
- Xông lên cho tôi, làm sao thì làm, không thể để chúng vào trong động.
Diệp lão đại hừ nói.
Vách núi phía trước truyền đến tiếng thịch thịch cùng với tiếng ầm ầm của lựu đạn nổ, đá vụn bay đầy trời. Nhưng, lúc này đã là nửa đêm rồi.
- Hừ!
Diệp Phàm nghe thấy tiếng hừ ác nghiệt, trong lòng cả kinh, lập tức ngã xuống đất, quả nhiên một chiếc phi tiêu bay ngang qua đầu.
Ngay sau đó có tiếng bước chân hung hăng đá về phần eo của mình, Diệp lão đại trong lòng cười lạnh một tiếng, đưa chân lên chống đỡ.
Trong lúc gấp gáp Diệp lão đại đã dùng hết sức, tuy nhiên, tên kia cũng không kém, chỉ hơi lắc lư ba cái đã đứng vững. Trên mặt người này thoáng ngạc nhiên. Chắc hẳn thấy Diệp lão đại chưa ngã nên trong lòng phát hoảng, tuy nhiên, người nọ quát một tiếng. Lại đá vào đầu Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiêng người né tránh, thấy chân người kia cứng như đá hoa cương, đá vào vách đá đã làm tảng đá vỡ tan. Chân này, ít nhất cũng có kình lực năm sáu ngàn cân. Ít nhất cũng thân thủ lục đẳng. Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được mày rồi.
Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, đưa tay làm động tác ý chửi Chó Nhật, cuối cùng đã kích động được đối phương. Cao thủ của Tổ Thần Đạo Nhật Bản đưa tay xuống đất, lượm một thanh gỗ to nhắm về phía đầu Diệp Phàm.
Thanh gỗ phóng qua mang theo tiếng gió đáng sợ, tư thế tương đối kinh người. Lão Lang lúc này đang đấu với tên chó Nhật mặc đồ đen, từ cách ra quyền của hai người, xem ra, đều là cao thủ.
Diệp Phàm hơi khom người, đưa tay ra tiếp đón đối thủ. Đối phương cười lạnh, đá một chân về phía tay Diệp Phàm. Tuy nhiên, lần này gã cực kỳ đen đủi rồi. Diệp Phàm dùng Khai Bi Thủ của Lô gia. Tiếp cận khi đối thủ đang phát lực mạnh. Trói chân của đối thủ, xoay tay 360 độ.
Dù sao sức lực cũng kém xa nhau, đối phương hét lên một tiếng thảm thương, trên không trung Diệp lão đại đang chơi trò xoay tay, tiếng răng rắc vang lên, đùi và bắp chân đối thủ đã gãy rồi.
Đây dĩ nhiên là kiệt tác của Diệp lão đại. Tên kia bị nện xuống đất, tuy nhiên, không hề nằm yên dưới đất. Vẫn mò khắp người, chắc muốn kiếm binh khí gì đó. Diệp Phàm sao có thể để gã thực hiện được ý đồ chứ, tay vừa động đậy, ba chiếc Phi đao bắn ra, phập, phập, phập toàn bộ đều trúng người tên kia. Aaaaaaaaaaaaa....
Một tiếng hét bi thảm như sói tru, vị cao thủ lục đẳng của Tổ thần đạo Nhật Bản đã chết thảm dưới Phi đao của Diệp lão đại, cả người đầy máu ngã xuống.
Tên tổ viên Tổ thần đạo Nhật Bản đang đánh nhau kịch liệt với Lang Phá Thiên lập tức phân tâm. Diệp Phàm không khách khí thưởng cho gã hai Phi đao.
Người này lập tức ôm lấy đùi, Lang Phá Thiên tiến lên, hung hăng đá cho mấy đá, lập tức tên kia chỉ còn cách ôm đầu rên la.
Lão Lang đâu phải hạng lương thiện, bèn vồ lên trước, tàn nhẫn đá thêm cho tên kia mấy cái cái. Lập tức, mọi thứ trong bụng đều xịt ta. Cả người tên này gần như thành đống bùn lão Lang mới chịu nghỉ tay.
- Tao nhổ, về mà làm vằn thắn đi!
Lão Lang mắng một câu, đá cho thi thể bay đi mấy mét.
Hai người tập hợp với đám Trương Cường
- Thối miết đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Bị thương nhẹ, đang bám trụ với kẻ thù trong động.
Trương Cường hồi đáp.
- Tình hình thương vong sao rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Không được lạc quan, hiện không thể thống kê được. Chỉ bám trụ với họ cho tới khi các anh tới, em sẽ tổng tiến công.
Trương Cường nói.
- Sao họ phát hiện được cửa động, các cậu thủ ở đây lâu như vậy mà cũng chưa phát hiện được, kỳ lạ.
Lang Phá Thiên hỏi.
- Chắc là lúc đó có hai khóa mở cửa động. Cái của chúng em mở từ bên trong, cái của họ có thể tìm được cửa động.
Trước kia chúng em cũng mơ hồ tìm được ít manh mối, nhưng, chúng em sợ nếu mở ra lại có thiết bị phát nổ gì đó, cho nên, tới nay vẫn đang nghiên cứu, chưa dám hành động lung tung.
Trương Cường nói. Nói xong, nhìn Diệp Phàm, còn nói thêm:
- Lần này có khoảng 150 người. Một nửa đều là sát thủ thuê tới, cùng với tổ chức cao thủ của chính phủ Anh, Nhật. Lần này, bọn chúng bỏ ra số tiền lớn, chắc là muốn lấy cho bằng được bí mật núi Xương Bối.
- Có phải tổ Lam Sơn Hồ của Anh?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, hẳn là tổ chức “Tiểu Lang bang” nổi tiếng thế giới của Anh. Đây là tổ chức có thế lực rất lớn, liên quan đến thế lực của nước Anh và thế lực của những nước lân cận. Đám này tiền nhiều thế mạnh, hơn nữa, cao thủ tương đối nhiều, tuyệt không dưới thực lực Tổ nòng cốt tám của chúng ta. Lần này Tổ Thần Đạo Nhật Bản cũng đập nồi dìm thuyền, chắc là tốn cái giá trên trời.
Trương Cường nói.
- Lúc nãy có hai cao thủ lục đẳng bị chúng tôi xử lý, chắc hẳn là Tổ Thần Đạo gặp khó khăn lớn rồi. Cũng có mấy thằng Anh bị xử lý, nhưng, không phát hiện những cao thủ có thực lực nòng cốt.
Lang Phá Thiên nói.
Trương Cường trong lòng nói những tên này đối với mấy người mà nói đương nhiên chẳng đáng gì, nhưng so với chúng tôi thì đều là cao thủ rồi. Đây chính là khác biệt về trình tự, cao thủ ngũ đẳng trong mắt những người như Diệp Phàm, Lang Phá Thiên chẳng khác gì đứa con nít. Nhảy nhót cái gì chứ.
- Được rồi, thời gian không đợi người. Phát tín hiệu, bắt đầu tổng tiến công. Nếu chúng dám đến, chúng ta sẽ cho chúng nằm lại mãi mãi trên đất Trung Quốc luôn. Núi núi Xương Bối này là nơi chôn thây của chúng.
Diệp lão đại hung hăng. Trương Cường phát tín hiệu tổng tiến công. Lập tức, đội viên Báo Săn từ bốn phương tám hướng lập tức tập kết tấn công cửa động.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên một trước một sau mở đường, không lâu sau tiếng súng kịch liệt nổ ra.
Lúc này, trong phòng chỉ huy quân ủy cũng vô cùng bận rộn.
Phó chủ tịch quân ủy Tần Chí và Tiền Phong Vân, hai vị cầm lái đều ngồi ở đây, trong phòng chỉ huy toàn những tướng quân, đúng là tướng tinh lấp lánh.
Lúc này, cửa bị đá thịch một tiếng. Hơn nữa, còn tương đối thô lỗ, dường như dùng chân đá văng cửa. Ai dám to gan lớn mật dùng chân đá cửa quân ủy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1593: Diệp Phàm bị thương.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Lý Khiếu Thiên nổi giận đùng đùng xông vào, đứng trước mặt Tiền Phong Vân quát:
- Sao vẫn còn do dự, mau điều động người đi, nếu không sẽ không kịp bây giờ.
Chẳng lẽ các người muốn nhìn thấy toàn quân Báo Săn bị chôn vùi hay sao? Các người sẽ được lợi lộc gì chứ. Dù sao núi Xương Bối đã không còn là bí mật nữa rồi, có lẽ những tổ chức bí mật của nước ngoài đã ngửi thấy mùi rồi.
Tôi đề nghị quân uỷ xin chỉ thị của chủ tịch, lập tức điều động sư đoàn B57-tập đoàn quân thứ tám của quân khu Việt Đông đến trợ giúp, triệt để núi Xương Bối, có thể lấy danh nghĩa là diễn tập quân sự. Nếu không nhanh thì không kịp, chúng ta sẽ không nổi.
- Lão Lý, ông bình tĩnh một chút, điều động quân đội là chuyện lớn, đâu thể thích là điều động được. Không được toàn thể uỷ viên quân uỷ và chủ tịch thông qua thì không thể điều động được.
Phó chủ tịch Tần Chí nhanh chóng đứng lên khuyên giải.
- Các người không hành động có đúng không? Lý Khiếu Phong tôi sẽ xin lệnh của chủ tịch.
Lý Khiếu Phong nổi giận đùng đùng, liền rút điện thoại ra gọi. Tần Chí thở dài, khoát tay để Lý Khiếu Phong gọi điện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tình hình chiến đấu ở núi Bối Xương bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đã giết đỏ cả mắt rồi, cứ nhìn thấy không phải người của Báo Săn thì giết. Hai người đều là cao thủ, những tay ngoại quốc này căn bản không chịu nổi một phát đá của bọn họ. Bị bọn họ giết gần hai chục quân, người của Báo Săn rốt cục cũng tiếp cận được với tổ công kích mà Tề Thiên dẫn theo.
- Tập kết toàn bộ hoả lực, diệt hai tên kia trước.
Một người mặc áo đen quát lớn bằng tiếng Nhật, lập tức mấy chục đống lửa hướng vào Diệp Phàm và Lang Phá Thiên. Tuy nhiên Diệp Phàm và Lang Phá Thiên sớm đã chuồn rồi, chỉ có điều năm sáu đội viên Báo Săn không kịp chạy thì đã bị hy sinh.
- Đám chết tiệt. Giết sạch!
Lang Phá Thiên tức giận nói. Sau đó giật lấy khẩu súng trong tay một đội viên Báo Săn khác xông lên bắn quét.
Những viên đạn bắn ra giống như những tiếng kêu gào lớn, lập tức đã hạ gục mười mấy tên sát thủ.
- Lão Lang, mau lui lại đi.
Phát hiện quả lựu đạn bay về hướng Lang Phá Thiên, mà Tề Thiên và mấy đội viên Báo Săn khác đứng cách đó không xa. Nếu thật sự nổ tung thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
Diệp Phàm hét to một tiếng, sau đó bay người lên đá bay quả lựu đạn đi. Tuy nhiên, đã quá muộn rồi, vẫn còn hai ba quả nữa bị Diệp
Phàm đá tung rồi bay theo hướng thân thể hắn, được vài chục mét thì nổ tung.
- Chó chết.
Trương Cường và Tề Thiên, Lang Phá Thiên đau đớn kêu lên một tiếng, nhắm thẳng vào nơi quả lựu đạn nổ mà lao tới.
- Giết! Giết! Giết.
Đội viên Báo Săn đã phẫn nộ rồi, mấy chục người toàn bộ đứng lên, cầm súng điên cuồng lao về phía đối phương mà bắn.
Diệp Phàm toàn thân đầy máu, ngã ở trong đám cỏ rậm.
- Cứu người, cứu người…
Lang Phá Thiên điên cuồng kêu lên, gã ôm lấy Diệp Phàm chạy về phía sau.
- Các đồng chí, thời điểm thử thách chúng ta đã đến, vị thủ trưởng mà chúng ta kính trọng nhất đã bị thương, chưa biết sống chết thế nào, là đàn ông thì hãy đứng lên, giết sạch bọn cướp này. Bọn chúng là kẻ thù đến lấy bí mật của Trung Quốc chúng ta…
Từng lời nói của Trương Cường theo microphone truyền đến tai từng đội viên của Báo Săn. Giọng nói đó vô cùng thê lương và phẫn nộ.
Ngọn lửa lần lượt thay đổi...
- Đứng vững đi người anh em, đứng vững đi…Anh không thể chết được, anh chết rồi thì lão Lang tôi biết tìm ai để gặm đùi gà đây, không được chết…Anh mà chết thì tôi sẽ đi tìm Diêm Vương tính sổ đấy, thượng đế cũng không thể lấy mạng của đại ca tôi…
Lang Phá Thiên căn bản là không kịp, ôm lấy Diệp Phàm vừa chạy vừa gào lớn, chạy nhanh giống như hoả tiễn vậy.
Phòng chỉ huy quân uỷ và phòng chỉ huy tổ đặc nhiệm A im lặng như tờ.
- Một đám khốn khiếp các người, thấy chết mà không cứu, lão Lang tôi trở về sẽ bắn chết hết đám các người.
Lời nói của Lang Phá Thiên truyền đến tai mấy vị tướng lĩnh cao cấp trong đồn chỉ huy.
Lúc này, Phó chủ tịch Đường từ ngoài cửa lớn bước vào. Vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lập tức hạ chỉ lệnh, yêu cầu sư đoàn B57, tập đoàn quân thứ tám quân khu Việt Đông nhanh chóng đến núi Xương Bối.
Sư đoàn B57 cách núi Xương Bối cũng phải đến nửa giờ lộ trình, đợi đến khi bọn họ đến thì tình hình chiến đấu cũng kết thúc rồi. Mà lãnh đạo Thần Đạo Tổ sau khi biết tin liền truyền đạt mệnh lệnh lui lại chỉ lệnh.
Tuy nhiên, dưới sự công kích của Báo Săn, gần 100 đội viên hỗn tạp đến núi Xương Bối lần này cũng sót lại gần 30 tên tàn binh bại tướng, chật vật chạy trốn tứ phía.
Nửa tháng sau, trong một bệnh viện đặc biệt của quân đội ở Bắc Kinh. Diệp Phàm rốt cuộc cũng khẽ mở được hai mắt.
- Đại ca tỉnh rồi, tỉnh rồi.
Lang Phá Thiên nửa tháng nay cũng chưa rời khỏi bệnh viện, vừa thấy Diệp Phàm mở mắt liền vui mừng kêu lên. Lão Lang tay trái cũng bị thương, vẫn đang phải băng bó, nhưng thấy Diệp Phàm tỉnh dậy thì vui mừng đến độ vung cả tay lên.
- Đại ca, đại ca…
Tề Thiên kêu lớn lên, gã cũng mừng đến phát khóc.
- Không được ồn ào.
Lúc này một y tá trưởng trung niên đến nói.
- Rất xin lỗi.
Lang Phá Thiên vội vàng nói.
- Thủ trưởng, anh tỉnh rồi à.
Trương Cường ngồi bên cạnh nghẹn ngào nói, không ngờ trong mắt còn rưng rưng lệ.
- Một đại lão gia, khóc cái gì chứ.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười, nói.
- Em muốn khóc, đại ca, cho em khóc thoải mái đi.
Trương Cường rốt cục cũng không nín được liền khóc rống lên, điều kỳ lạ chính là người y tá trưởng đứng bên cạnh cũng khóc theo.
- Được rồi, thế chuyện bên kia thế nào rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Y tá trưởng, chúng tôi có mật sự phải báo cáo với thủ trưởng, xin anh tạm ra ngoài chút xíu.
Trương Cường nói, vị y tá trưởng kia cũng biết ý liền lui ra trước.
- Báo cáo đại soái, trận chiến lần này trên núi Xương Bối, tiêu diệt được tất cả 73 tên địch. Trong đó Thần Đạo Tổ 20 người, Y Hạ Ma khoảng 20 người, còn lại là người của “Tiểu Lang bang” và những tinh anh mà họ mời đến.
Sau trận chiến Thần Đạo Tổ phỏng chừng nguyên khí chịu đại thương, không có mười năm thì không thể hồi phục được.
Núi Xương Bối hiện đã bị Báo Săn chúng ta thế chân, chuyên gia đang nghiên cứu để mở một phòng nghiên cứu bí mật.
Tuy nhiên Tiểu Lang bang của nước Anh không biết tên nào đã đem một chiếc chìa khoá đi rồi, chẳng rõ tung tích nữa, không có chiếc chìa khoá còn lại thì bên chúng ta cũng chẳng còn cách nào.
Chuyên gia của tổng bộ kiến nghị là nên đục dần dần, nhưng chỉ sợ sẽ làm hỏng mật thất.
Trương Cường báo cáo nói.
- Bên ta tổn thất bao nhiêu người?
Diệp Phàm có chút đau xót hỏi.
- Tổ thứ tám hy sinh sáu đồng chí, trọng thương phải rời khỏi Tổ đặc nhiệm A có năm đồng chí. Tổ thứ tám của chúng ta đã bị huỷ rồi, những đồng chí còn lại vẫn đang cứng rắn chống nơi gần cổng thành. Báo Săn thì tổn thất còn lớn hơn, hy sinh 20 đồng chí, trọng thương phải rời khỏi đơn vị cũng có 20 đồng chí. Báo Săn phải chiêu binh gấp, nhưng nguồn thì lại chẳng có.
Trương Cường nhìn Diệp Phàm thở dài một cái, nói.
- Haiz…
Diệp Phàm thở dài, nhìn mọi người một cái nói:
- Chắc tôi cũng phải rời khỏi Báo Săn thôi, mọi người cũng biết vì sao rồi chứ?
- Không được, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để anh đi đâu. Chúng ta sẽ khiếu nại lên tổng bộ và quân uỷ. Đại soái công lao hiển hách, nếu như không phải đại soái tiêu diệt mấy tên cao thủ của Thần Đạo Tổ thì núi Xương Bối rơi vào tay ai thì còn khó nói. Mặc dù chúng ta có tiếp viện, nhưn bí mật này cũng chưa biết chừng đã bị huỷ.
Trương Cường nói.
- Không phải xé mấy tờ văn kiện sao, tôi cũng làm rồi. Nếu như bọn họ đòi đuổi anh đi, thì lão Lang tôi cũng không làm nữa. Mẹ nó chứ, cùng lắm mấy anh em chúng ta về kinh doanh hoặc về địa phương công tác, ngày ngày rượu thịt cho sướng đời.
Lang Phá Thiên lạnh giọng hừ nói.
- Không phải nguyên nhân này, xé mấy tờ văn kiện này thì bọn họ có thể làm gì tôi chứ. Chủ yếu là tật của chính bản thân mình, tôi vừa vận khí thử, phát hiện võ công của tôi đã bị phế rồi, giờ cùng lắm chỉ là nhị đẳng thôi. Lão Lang, cậu cũng không cần phải buồn, dù sao thứ võ công ấy giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Bị phế rồi có khi lại được yên tâm tại địa phương công tác. Mọi người chắc cũng biết rồi, chuyên gia của bệnh viện chắc cũng đã nói với mọi người rồi.
Diệp Phàm khẽ cười nói.
- Diệp soái.
Trương Cường đau khổ thốt lên một tiếng, sau đó la lớn:
- Điều này sao lại là thật chứ, tại sao?
- Không cần phải buồn, so với những đồng chí đã hy sinh thì tôi còn may mắn hơn nhiều. Ít nhất tôi vẫn còn sống, hơn nữa lại còn được sống cuộc sống của một người bình thường nữa, rất may mắn…
Diệp Phàm tươi cười nói.
- Nói hay lắm, ít nhất là cậu vẫn còn sống.
Lúc này truyền đến giọng nói của đồng chí Lỗ Tiến, người đứng đầu Tổ đặc nhiệm A.
- Lỗ tướng quân, tôi xin được rời khỏi Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Haiz…
Lỗ Tiến thở dài, mặt nhăn nhó lại. Diệp Phàm nghĩ bụng lão già này giả vờ, tôi đây gặp xui xẻo thì ông cứ việc cười là được rồi.
- Diệp Phàm, đừng kích động, có lẽ nửa nắm sau hoặc cùng lắm là mấy năm sau cậu sẽ khôi phục thôi, tổ đặc nhiệm A không thể thiếu cậu được. Đừng có lo lắng quá và cũng đừng vội vàng bỏ đi. Tôi sẽ đi tìm chuyên gia trên tổng bộ để điều trị cho cậu.
Lý Khiếu Thiên nóng nảy thật rồi, một cây giống tốt mà bị huỷ đi như vậy, ông không nóng nảy mới là lạ.
- Đúng vậy đấy đại ca, anh vẫn có khả năng khôi phục mà.
Lúc này, Lang Phá Thiên không kìm nổi khuyên nhủ.
- Vô dụng thôi, cậu cũng biết mấy chỗ gân của tôi thiếu chút nữa thì đứt rồi. Đã không còn khả năng phục hồi, mọi người cũng đừng khuyên tôi nữa. Để tôi yên tâm trở về địa phương công tác đi, từ nay về sau không còn vướng bận các việc khác, cuộc sống cũng sẽ thoải mái hơn.
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Đại soái.
Trương Cường còn muốn nói. Nhưng Diệp Phàm nói tiếp:
- Trương Cường, để cậu sống thoải mái cũng không được sao? Đừng nói nữa, nói nữa là tôi giở mặt đấy. Cậu giữ một kẻ phế nhân như tôi lại để ăn cơm tàn có phải không. Nếu như làm người khác khó chịu thì chi bằng rút sớm đi. Cứ sống mà như chó chui gầm chạn như vậy thì tuyệt đối không phải tính cách của Diệp Phàm tôi.
- Diệp Phàm, thật sự không có hy vọng sao?
Lý Khiếu Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nỗi thống khổ hiện rõ lên trên mặt, nổi thống khổ đó tuyệt đối không phải là giả vờ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1594: Dẫn đầu gây rối
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Tướng quân Lý, đối mặt với sự thật đi. Haizz...
Lỗ Tiến lại thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chuyện này tôi định không nói nhưng Báo Săn gần đây phải chịu một cú sốc quá lớn, mà Tổ tám cũng cần phải xây dựng lại.
Tổ tám quá quan trọng đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta, không thể coi nhẹ được. Tôi không thể không chính thức thông báo với anh thông qua quyết định của Tổng bộ, phê chuẩn của Quân Ủy và chủ tịch.
Quyết định bãi miễn chức Tổ trưởng tổ 8, cho phép anh quay trở lại địa phương công tác. Lần này anh lập được công lớn, chủ tịch quyết định ban cho anh huân chương vàng.
Đây là niềm vinh hạnh nhất của người dân nước cộng hòa. Tổng bộ suy xét tình hình đặc biệt của anh, quyết định nâng trợ cấp cho anh lên mức năm mươi triệu. Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh có thể phát huy sức mạnh của mình trong việc xây dựng quê hương, cố gắng vì đất nước.
- Cảm ơn. Nhất định tôi sẽ như vậy.
Diệp Phàm lườm Lỗ Tiến một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Có mới nới cũ. Các người làm tốt lắm. Ăn nói lung tung. Mẹ nó.
Lang Phá Thiên đứng bên cạnh không chịu được liền mắng.
- Đồng chí Lang Phá Thiên, anh không chỉ là thành viên Tổ đặc nhiệm A mà còn là một Đảng viên. Tôi mong anh chú ý đến hành động và lời nói của một Đảng viên, đừng có mở miệng là nói những lời bậy bạ. Công việc của anh rất đặc biệt, trên phương diện này phải đặc biệt chú ý. Là một Đảng viên phải chú ý đến đạo đức và tác phong của Đảng.
Lỗ Tiến nghiêm mặt hừ nói.
- Ông đây không làm nữa. Đồng chí Lỗ Tiến, tôi muốn chuyển ngành đến địa phương làm việc.
Lang Phá Thiên lạnh lùng hừ nói.
- Tôi cũng muốn chuyển ngành. Những hành động của các đồng chí trong Tổ đặc nhiệm A làm Tề Thiên tôi rất đau lòng. Thà bây giờ đi còn hơn để sau này bị bỏ rơi.
Tề Thiên cũng thản nhiên hừ nói.
- Tôi cũng xin chuyển ngành.
Trương Cường cũng tỏ ra tương đối kiên quyết. Lỗ Tiến lúc đó cũng hơi ngại. Không ngờ Diệp Phàm lại là một mồi lửa, dẫn đến một chuỗi lien tiếp không ngờ đến.
- Các anh đang làm gì vậy. Còn ra thể thống gì nữa không hả? Các anh có còn là Đảng viên nữa không, còn nhớ vì nhân dân vì đất nước phục vụ nữa không, còn nhớ các anh là một trong những nòng cốt của nước Cộng hòa, là hy vọng của đất nước nữa hay không?
Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Các đồng chí bình tĩnh một chút, đừng kích động. Việc chuyển ngành không phải nói chuyển là chuyển được. Lúc đầu khi các anh gia nhập vào Tổ đặc nhiệm A chắc cũng đọc thuộc kỷ luật. Ngoại trừ nguyên nhân đặc biệt ví dụ như trường hợp của Diệp Phàm thì không thể chuyển ngành được. Tổ đặc nhiệm A là một tổ chức có kỷ luật chặt chẽ, sao có thể giống như trò chơi trẻ con được.
Tình huống có vẻ tồi tệ đến mức Lý Khiếu Phong cũng có chút lo lắng rồi.
Nếu mấy người này đều gây chuyện, cùng với việc gần đây Tổ đặc nhiệm số 8 bị thương nặng, nhân lực vốn đã rất ít rồi.
Chẳng hạn như sức hiệu triệu của Lang Phá Thiên. Nếu như hắn ta cổ động vài đội viên nữa đến gây chuyện, hình thành một sức mạnh lớn. Thế thì tổ A thực sự có nguy cơ bị giải tán rồi.
Lý Khiếu Phong cũng thấy những việc Lỗ Tiến làm cũng hơi quá nhưng vì ý nghĩa lớn lao của quốc gia và lợi ích của của tổ A nên cũng ngại không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra nên lão già này vội vàng bước ra nói.
- Đúng vậy, các đồng chí hãy bình tĩnh suy nghĩ lại đã. Nếu các anh có ý kiến về chuyện tổng bộ chuyển ngành đồng chí Diệp Phàm thì có thể đề cập đến ở tổng bộ mà. Tốt nhất là đừng nói đến chuyện chuyển ngành ngốc nghếch đó. Tôi tin là Tổng bộ nhất định sẽ xem xét yêu cầu của các anh. Chuyện của Diệp Phàm cũng có thể bàn bạc lại mà đúng không?
Thấy Lý Khiếu Phong không ngừng lườm mình, Cố Toàn cũng không thể không đứng lên nói.
Ông ta nhìn Lỗ Tiến một cái nói:
- Anh nói có phải không tướng quân Lỗ không? Chuyện này có thể thương lượng lại mà đúng không? Đối với một vài yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm Tổng bộ chúng ta có thể châm chước xử lý đúng không?
- Được rồi. Các anh có thể đưa ra yêu cầu, Tổng bộ sẽ xem xét lại.
Lỗ Tiến bị ép không còn cách nào khác đành gật gật đầu nhìn tình hình có khả năng không thể khống chế được nữa rồi. Nếu những người này thật sự muốn gây chuyện thì cái ghế thủ trưởng của mình cũng khó ngồi vững rồi.
Nhưng Diệp Phàm vẫn nhìn thấy trong ánh mắt của Lỗ Tiến nhìn mình có chút ghen tỵ và bức xức.
Chuyện này rõ ràng là do Diệp Phàm gây ra. Lỗ Tiến trả lời như vậy là mất mắt lắm rồi. Thủ trưởng tổ đặc nhiệm A như Lỗ Tiến mà không nói được số đông thì làm gì còn mặt mũi ngồi trên cái ghế đó nữa.
- Phá Thiên, Tề Thiên, Trương Cường các cậu không phải nói nữa. Lần này xin rút ra khỏi Tổ đặc nhiệm A là do tôi đề xuất. Chúng ta phải đối diện với sự thật. Các cậu cũng không cần phải tức giận vì chuyện này đúng không? Mọi người hãy bình tĩnh lại nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.
Diệp Phàm thực ra cũng muốn nhân cơ hội để rút ra khỏi tổ đặc nhiệm A. Bây giờ công lực của mình đã bị phế rồi, ở lại Tổ đặc nhiệm A cũng không có ý nghĩa gì cả.
- Tổng bộ đối xử không công bằng với anh, chúng tôi có ý kiến.
Lang Phá Thiên hừ nói, không cúi đầu.
- Đúng đấy. Anh có công lớn với Tổ đặc nhiệm A. Tổng bộ nói bỏ thì bỏ thế thì vô nhân đạo quá. Thế thì sau này bọn emcũng sẽ hạ màn như vậy sao? Thà bây giờ tự mình ra đi còn hơn sau này bị vứt đi như cái giẻ rách.
Tề Thiên hừ nói tên này cũng có tầm nhìn xa đấy.
- Tôi là người biết rõ nhất những chuyện mà anh Diệp Phàm từng làm. Có thể nói tấm lòng của anh Diệp thì ai cũng biết. Vì Tổ đặc nhiệm A anh ấy hết lòng làm việc không có chút tình cảm cá nhân nào cả. Hơn nữa, rất nhiều lần còn vào sinh ra tử vì Tổ đặc nhiệm A, rất nhiều lần bước ra từ bàn tay tử thần. Vì vậy, Trương Cường tôi có ý kiến về quyết định của Tổng bộ.
Trương Cường vẫn không muốn giảng hòa.
- Các anh vẫn kiên trì ý kiến của mình đúng không? Thực sự không nghe hiệu lệnh của đất nước nữa? Thực sự muốn vi phạm kỉ luật của Tổ đặc nhiệm A.
Lỗ Tiến tức giận rồi. Cái mặt dài ra như mặt con lừa.
- Chúng tôi sẽ không thay đổi. Tổ đặc nhiệm A không thay đổi hình phạt với Diệp Phàm chúng tôi có ý kiến.
Lang Phá Thiên dẫn đầu bước lên, Tề Thiên và Trương Cường cũng gật đầu phụ họa.
- Các đồng chí, chúng ta cần bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Có chuyện gì ngồi xuống cùng nhau thương lượng, đừng hành động khi đang tức giận.
Lý Tiếu Phong lại giảng hòa.
- Đúng đấy. Bồng bột là ma quỷ, mọi người bình tĩnh lại đã.
Cố Toàn cũng góp vui.
- Thủ trưởng Lỗ đã nói như vậy rồi chúng tôi bình tĩnh thế nào được nữa. Chuyện này có liên quan đến lợi ích của bản thân chúng ta. Tổ đặc nhiệm A tuy là có kỷ luật thép nhưng cũng không thể không có tình người đúng không? Lạnh lùng không có tình người tôi khinh.
Lang Phá Thiên không khách khí nói. Tên này như vậy quen rồi nên cũng chẳng ai so đo với anh ta.
Nhưng lúc này Lỗ Tiến nghe lại không giống rồi. Ông lạnh lùng hừ nói:
- Tùy anh. Tôi có việc phải đi trước đây!
Lỗ Tiến nói xong vài câu cuối cùng rồi nhăn mặt bỏ đi.
Lý Khiếu Phong nhìn mọi người lại thở dài, cũng lắc lắc đầu rồi đi.
- Đúng là làm phản rồi. Đây có còn thành viên Tổ đặc nhiệm A nữa không? Đúng là điển hình cấp dưới hỗn láo với cấp trên, còn muốn chuyển ngành nữa. Khai trừ tất cả cho tôi.
Sau khi trở về Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, Lỗ Tiến lập tức gọi những thành viên quan trọng trong ban đến họp bàn cách xử lý bọn Lang Phá Thiên không nghe theo chỉ huy của cấp trên, coi thường lãnh đạo như thế nào. Lỗ Tiến mặt nghiêm túc ngồi ở trung tâm, ông ta đưa tay gõ gõ bàn. Vẻ mặt u ám như trời lúc sắp mưa.
- Đồng chí Lỗ Tiến tôi thấy trước mắt là thời gian nhạy cảm không nên đối đầu trực tiếp với họ. Đây là sự lựa chọn không sáng suốt.
Anh nghĩ xem, bây giờ là lúc chúng ta cần người. Tổ đặc nhiệm A của chúng ta còn lại bao nhiêu thành viên chính thức nữa? Tổ tám là trọng tâm cũng sụp đổ rồi.
Chẳng lẽ còn muốn cả Tổ đặc nhiệm A cũng tan vỡ sao? Nếu thực sự như vậy thì Lỗ Tiến anh là tội nhân của đất nước đấy.
Lý Khiếu Phong tôi cũng thấy thẹn với những lãnh đạo và anh em bao nhiêu năm nay đã hy sinh nhiệt huyết cho Tổ đặc nhiệm A, có lỗi với quốc gia, với nhân dân. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
Lý Khiếu Phong đứng lên đầu tiên, phản đối một cách dứt khoát.
- Tướng quân Lỗ tôi cũng thấy anh Lý nói có lý. Chúng ta nên bình tĩnh một chút, mọi người bình tĩnh một chút .
Bọn Lang Phá Thiên có tình cảm sâu đậm với Diệp Phàm, không đành lòng nhìn Diệp Phàm rời khỏi Tổ đặc nhiệm A cũng là bình thường.
Nếu bọn họ đã nhắc đến rồi mà Diệp Phàm vẫn muốn đi thì cũng không thể trách Tổ đặc nhiệm thế này thế kia đúng không?
Chỉ có việc bồi thường cho Diệp Phàm thì nên xem xét cấp thêm một chút nữa.
Ví dụ như, Diệp Phàm chuyển ngành nhất định sẽ về địa phương làm việc. Anh ta vốn là Phó bí thư thành ủy Thủy Châu, xem xem có thể từ đây cho anh ta bồi thường một cách xứng đáng.
Cố Toàn đưa ra một ý kiến khá hay.
- Vậy anh nói xem nên bồi thường cho anh ta cái gì?
Lỗ Tiến lườm Cố Toàn một cái hừ nói.
Tinh thần rõ ràng là có chút không thoải mái.
Nói như vậy, anh ta bây giờ tuy nói là Bí thư Thành ủy Thủy Châu, cán bộ cấp Giám đốc sở nhưng không thể so sánh với nhưng cán bộ cấp Giám đốc sở như Chủ tịch địa khu hay chủ tịch thành phố. Quyền và phạm vi chức trách đều không giống được.
Cố Toàn chần chừ một chút, nói.
- Ý của anh là cho anh ta làm Chủ tịch địa khu hoặc Chủ tịch thành phố?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Cái này, dù sao thì chức vụ cũng không đổi, chỉ là chức quyền lớn hơn một chút thôi. Đồng chí Diệp Phàm những năm gần đây ở địa phương cũng có những thành tích đáng nể mà.
Tôi thấy con người này một chút tư lợi cá nhân cũng không có. Hơn nữa không tham tiền. Điều này đối với cán bộ mà nói là một điều rất đáng quý.
Biết đâu Diệp Phàm chuyên tâm làm việc ở địa phương cũng có thể có những thành tích như khi ở Tổ đặc nhiệm A. Tôi nghĩ bồi thường như vậy bọn Lang Phá Thiên cũng không còn gì để nói nữa. Từ nay về sau Diệp Phàm đi rồi không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.
Cố Toàn nói.
- Ừ. Thế cũng tạm được.
Lý Khiếu Phong gật gật đầu.
- Chuyện này e là không được. Tổ đặc nhiệm A từ khi thành lập đến nay đều đã có quy định bằng văn bản rõ ràng: tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của chính quyền.
Làm như vậy là lộn xộn. Người ta sẽ nói Tổ đặc nhiệm A chúng ta không chỉ là con cưng của quân đội mà bây giờ cả chính phủ quốc gia cũng muốn khống chế nữa.
Thực sự làm như vậy sẽ làm cho một số đồng chí có cảm giác nguy hiểm. Tôi nghĩ việc Tổ đặc nhiệm A giải tán cũng không còn lâu nữa.
Lúc này, phó tổ trưởng tổ đặc nhiệm A đồng chí Vương Toàn Hữu vẻ mặt lo lắng nói.
- Anh Vương, sao chuyện này lại không được? Hoàn toàn có thể thực hiện mà.
Cố Toàn có chút nóng nảy, nhìn Vương Toàn Hữu một cái nói.
- Sao có thể thực hiện được anh Cố nói đi.
Vương Toàn Hữu lườm Cố Toàn một cái hỏi ngược lại.
- Chúng ta không ra mặt có thể mời lãnh đạo cấp trên của chính phủ ra mặt mà. Một chủ tịch địa khu thôi chứ có phải là chủ tịch tỉnh đâu, có nhất thiết phải lo lắng đến mức ý không? Hơn nữa, chức vụ vẫn không thay đổi chỉ là thay một chức vị khác thôi. Theo công lao của Diệp Phàm hắn hoàn toàn có thể ngồi lên cái ghế Chủ tịch thành phố.
Cố Toàn hừ nói. Biết Vương Toàn Hữu có mối quan hệ khá tốt với Lỗ Tiến tất nhiên là sẽ không để Diệp Phàm có lợi rồi. Ý kiến của y phải đảm bảo thống nhất với Lỗ Tiến.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai