... Đại quân Ma tộc Tà Linh Tộc sát nhập Chân Linh Thế Giới, điều này đã không còn phải là bí mật gì nữa. Toàn bộ võ giả tu vi đạt được Tinh Cực Cảnh trở lên, đều đã biết đến tin tức này.
Vọng Hải Vực là một vực rất nhỏ nằm ở giao giới của Đông Phương Vực Quần và Nam Phương Vực Quần. Hôm nay, người thường ở bên trong Vọng Hải Vực sinh hoạt tại đời đời kiếp kiếp, toàn bộ đã di chuyển, lưu lại trên cơ bản là Tinh Cực Cảnh cường giả và Linh Hải Cảnh đại năng. Mỗi ngày đều có đại lượng Tinh Cực Cảnh và Linh Hải Cảnh võ giả chạy tới.
Sở dĩ nhiều Tinh Cực Cảnh và Linh Hải Cảnh võ giả hội tụ với nhau như vậy, là bởi vì nơi đây sẽ trở thành chiến trường, một chiến trường quyết định tới tương lai của Chân Linh Thế Giới.
Chân Linh Đại Lục vô cùng rộng lớn, Ma tộc muốn chiếm lĩnh Chân Linh Đại Lục, không có khả năng đến đâu giết đó. Chính là hai trăm vạn đại quân, đối với Chân Linh Đại Lục rộng lớn mà nói, bất quá là một giọt nước trong biển rộng thôi. Chỉ sợ bọn họ giết đến sang năm cũng đừng mơ tưởng để Chân Linh Đại Lục cao cấp võ giả giết sạch. Do đó, chỉ cần Chân Linh Đại Lục bên này đem chiến trường xác định ở Vọng Hải Vực, Ma tộc nhất định sẽ lấy Vọng Hải Vực làm chiến trường. Từ cổ chí kim, Chân Linh Thế Giới cùng với dị tộc đại chiến, đều sẽ lấy địa phương nào đó làm chủ chiến trường. Nếu là một phương nào đó tan rã trước, chiến tuyến mới có thể kéo dài ra, cho đến cuốn theo cả thế giới.
- Lâm Kỳ, lần này để xem chúng ta ai giết được nhiều Ma tộc hơn.
Vọng Hải Vực, trên đỉnh một tòa tiểu sơn, đang tụ tập hơn mười người. Đoàn người này đến từ Thiên Phong Quốc, niên kỷ không phải rất lớn, từ bề ngoài nhìn xem, không có một ai vượt lên trước ba mươi tuổi. Vừa nói là Lạc Trần Kiếm Tông Trần Hạo Nhiên, hôm nay tu vi của hắn đã đạt được Sinh Tử Huyền Quan đệ nhị trọng cảnh giới, mà ở Thiên Phong Quốc, ngoại trừ Diệp Trần một Sinh Tử Cảnh Vương giả duy nhất ra, người có thể cùng hắn chống lại chỉ có một đó chính là Bắc Tuyết Sơn Trang Lâm Kỳ.
- Luận bàn mà nói, ta vị tất có thể chiến thắng được ngươi, bất quá luận số lượng giết địch, ngươi là không bằng được ta.
Lâm Kỳ hai tay ôm ngực, mở miệng nói.
- Ha ha, điều này chưa chắc đâu.
Trương Hạo Nhiên cười.
- Hắc, hai người các ngươi không nên đem chúng ta coi như không tồn tại. Nói như thế nào, ta cũng từng so với các ngươi mạnh hơn.
Cùng Bắc Tuyết Công Tử Tô Văn đứng chung một chỗ La Hàn Sơn bất đắc dĩ nói.
- Ngươi nha, cũng đã tới tuổi nào rồi, còn đi tranh cái này!
Cách đó không xa, Chu Mai cùng mấy nữ tử nói chuyện, liền trêu ghẹo trượng phu của mình.
Hai người đã thành hôn rất nhiều năm, muốn chết, cũng phải cùng chết. Chết sao cho oanh oanh liệt liệt, vô cớ cùng những người khác liều mạng, bọn họ trốn ở trong góc tham sống sợ chết.
Đương nhiên, không bài trừ có người như vậy, nhưng những người rất sợ chết này, cả đời sẽ sống ở trong bóng ma, đánh mất tôn nghiêm, đánh mất bản chất làm võ giả.
- Trương đại ca, chúng ta cũng đến một lần, xem xem là ngươi giết được nhiều Linh Hải Cảnh Ma tộc, hay là ta giết được nhiều Tinh Cực Cảnh Ma tộc hơn.
Diệp Huyền cười hì hì đi tới.
Trương Hạo Nhiên lắc đầu, có điểm lo lắng nói:
- Thật không biết đại ca ngươi vì sao lại để ngươi tới?
Làm cao thủ Sinh Tử Huyền Quan đệ nhị trọng cảnh giới, Trương Hạo Nhiên ít nhiều có chút năng lực tự bảo vệ mình, không đến mức ở trong khoảng thời gian ngắn bị giết chết, mà Diệp Huyền là tu vi Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, có thể nói là tồn tại giống như pháo hôi. Cho phép Diệp Huyền qua đây cũng không bỏ đi. Nhưng Diệp Tiểu Tiểu cũng đến, tiểu cô nương này cho tới bây giờ cũng chưa từng giết người qua, rất thiện lương.
Diệp Huyền nhận rõ nói:
- Đại ca của ta nói, không có quyết tâm hẳn phải chết, đã nhìn không thấy hi vọng thắng lợi.
Lời vừa nói ra, mọi người ở trên đỉnh núi đều trầm mặc.
Đúng vậy, Ma tộc nếu dám đến phạm, khẳng định có nắm chắc cực lớn. Nếu là không có giác ngộ hi sinh, vậy thì đừng tới cho xong. Lúc trước bọn họ chuyện trò vui vẻ, chỉ bất quá là vì giảm bớt áp lực mà thôi.
- Quyết tâm hẳn phải chết sao?
Trang Phỉ đã từng là Phỉ Thúy Công Tử ngẩng đầu nhìn trời.
Diệp Trần, thiên tài nho nhỏ năm xưa, đã từ rất lâu rồi đem hắn bỏ qua. Bất quá năm tháng trôi qua, để hắn thành thục, rất nhiều sự tình đã quên lãng. Tin tưởng đối phương cũng đã quên mất mình. Vốn dĩ, kiếp này bọn họ là không có giao tình gì. Thế nhưng trận chiến tranh này, để cho bọn họ liên hệ cùng một chỗ, bởi vì bọn họ đều là vì Chân Linh Thế Giới mà chiến.
- Tông chủ, không bằng chúng ta cũng đến một lần, xem ai giết được nhiều địch nhân hơn đi!
Một bên, Chưởng Tuyệt Liễu Vô Tướng năm xưa đối với Trang Phỉ cười nói.
- Được!
Trang Phỉ cũng cười, dung quang toả sáng.
- Di, đó không phải là Cơ sư muội sao?
Ánh mắt Liễu Vô Tướng rơi vào một góc trên đỉnh núi, nơi đó, một thân ảnh cô linh linh đang đứng, chính là Cơ Tuyết Nhạn đã từng là đệ tử Phỉ Thúy Cốc. Từ rất sớm, nàng cũng đã rời khỏi Phỉ Thúy Cốc, từ đó về sau chẳng biết đi đâu.
- Không nên đi làm phiền nàng, hay là, nàng thầm nghĩ muốn gặp người nào đó, hoặc giả, là vì đến giải thoát một chuyến.
Trang Phỉ lắc đầu, ngăn cản Liễu Vô Tướng qua đó chào hỏi.
Cười khổ một tiếng, Liễu Vô Tướng cuối cùng cũng không có đi tới.
Đám người Trương Hạo Nhiên La Hàn Sơn cùng với Chu Mai cũng nhìn thấy Cơ Tuyết Nhạn. Bọn họ cũng đều biết sự tình năm xưa giữa Diệp Trần và Cơ Tuyết Nhạn, chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường.
- Hài tử này, nhiều năm như vậy vẫn là lẻ loi một mình a!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh cũng đến, Trầm Ngọc Thanh trong lòng run lên, nhịn không được đi qua đó.
Cơ Tuyết Nhạn không có giãy dụa, run giọng nói:
- Thanh di!
- Hài tử ngoan, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy con nữa.
Trầm Ngọc Thanh không khỏi chảy xuống nước mắt.
Ngẩng đầu, con mắt Cơ Tuyết Nhạn mang theo ướt át:
- Ngươi không trách ta sao?
- Ngươi còn nhỏ, nói đến, ta và mẫu thân ngươi cũng có sai lầm. Không nên tự ý cho ngươi cùng Trần nhi đính hôn. Nếu là không làm như vậy, nói không chừng ngươi và Trần nhi ngược lại đã có thể đi tới cuối cùng với nhau.
Năm xưa Trầm Ngọc Thanh xác thực rất phẫn nộ, cảm thấy Diệp Trần đã bị khuất nhục, bất quá thời gian có thể hòa tan tất cả. Lưu lại chỉ là hồi ức tốt đẹp lúc ban đầu. Nói đến, Cơ Tuyết Nhạn thái độ làm người không xem như quá xấu. Chỉ bất quá tại thời gian không thích đáng làm ra sự tình không thích hợp, không lý do vì một chuyện sai lầm, khiến nàng cả đời phải gánh vác.
- Thanh di, ta đã nghĩ thông rồi. Ngươi không cần lo lắng cho ta!
Cơ Tuyết Nhạn cười cười, nhãn thần có điểm hoảng hốt, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của Diệp Trần, nàng chưa từng biết được, một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi sẽ có biểu hiện thành thục giống như vậy.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chính mình ở trước mặt hắn, ấu trĩ cỡ nào, hoặc giả chính là bởi vì một điểm này, chính mình mới không thể buông bỏ được sao?
- Nghĩ thông là tốt rồi. Tất cả đều đã là quá khứ. Hiện tại, chúng ta sẽ cùng nhau vì Chân Linh Thế Giới mà chiến đi sao!
.... Cao cấp võ giả hội tụ đến Vọng Hải Vực càng ngày càng nhiều, tuy rằng không có tập trung cùng một chỗ, nhưng từng cổ khí tức cổ cường đại vẫn như trước để bầu trời phong vân biến đổi.
Rất nhiều người Diệp Trần quen thuộc đều đã đến. Nam Trác Vực Thác Bạt Khổ, Lý Đạo Hiên, Băng Linh, Nghiêm Xích Hỏa. Trên Nam Phương Vực Quần Vũ Đạo Trà Hội Lý Tiêu Vân, Tĩnh Ngạo Huyên, Thiên Vũ Vực Hải Vô Nhai cùng với một vài người ngày trước cùng Diệp Trần có chút ân oán như Tư Không Thánh, rất nhiều rất nhiều. Bọn họ đã chứng kiến Diệp Trần trưởng thành, bọn họ và Diệp Trần đều có một đoạn thời gian cùng xuất hiện.
Mặc kệ là có ân oán, hoặc là có cừu oán, hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ tạm thời buông bỏ. Hiện tại, bọn họ đều là vì Chân Linh Thế Giới mà chiến, vì bản thân mà chiến.
Ông!
Trên bầu trời, bắt đầu xuất hiện thân ảnh của Vương giả Sinh Tử Cảnh.
Một đạo, hai đạo, ba đạo.... Vương giả Sinh Tử Cảnh càng ngày càng nhiều.
Nơi hạ xuống, ánh mắt của mọi người cũng không nhịn được rơi vào trên người bọn họ.
Trận chiến tranh này, thắng bại cuối cùng, vẫn là sẽ do Vương giả Sinh Tử Cảnh thắng bại đến quyết định. Nếu Chân Linh Thế Giới Vương giả Sinh Tử Cảnh thất bại, như vậy bọn họ mặc kệ giãy dụa thế nào, cũng đều chạy không thoát khỏi số phận bị nô dịch.
Ông! Ông! Ông lại có ba đạo thân ảnh xuất hiện. Ba đạo thân ảnh này, đứng ở phía trước của toàn bộ Vương giả Sinh Tử Cảnh, một người ở giữa vừa mới xuất hiện, tựa hồ trở thành trung tâm của thiên địa. Bởi vì, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn. Cho dù là Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không ngoại lệ, hắn tuổi còn rất trẻ, nhìn qua bất quá mới đầu hai mươi, thế nhưng trong bất tri bất giác, hắn đã thành cột trụ tinh thần của Chân Linh Thế Giới. Truyền kỳ quang huy của hắn để hắn phải gánh trên lưng áp lưc của cả thế giới.
Hắn là Diệp Trần!
- Diệp Trần, nghĩ không ra chúng ta còn có thời gian kề vai chiến đấu.
Theo Diệp Trần đến, Vương giả tuổi còn trẻ một đời cũng đều xuất hiện. Người nói là thanh niên nhân mặc bích y, hai mắt sắc bén hẹp dài, mang theo một tia tà khí.
- Liễu Vô Kiếm, đã lâu không gặp.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, người này không phải ai khác, chính là Tây Hải Kiếm Tông Liễu Vô Kiếm. Đương nhiên, hiện tại đã không phải Tây Hải Kiếm Tông, mà là Tây Hải Kiếm Vương.
- Đáng tiếc, Tuyết Kiếm Vương ở Thiên Kiếm Đại Lục, bằng không ta lại muốn nhìn một chút, ai là đại đệ nhị kiếm khách lúc này.
Liễu Vô Kiếm đã nhạt đi ý niệm cùng với Diệp Trần tranh phong trong đầu. Ngược lại cũng không phải hắn mất đi ý chí chiến đấu, mà là đã nghĩ thông suốt. Mặc kệ là Tuyết Kiếm Vương, hay là Tinh Kiếm Vương, hiện nay đều phải so với hắn cường thế hơn, càng không nói đến Thiên Kiếm Vương Diệp Trần.
- Tây Hải Kiếm Vương, lấy thực lực hiện tại của ngươi, so với Tuyết Kiếm Vương còn kém không ít a.
Phía xa, Sở Trung Thiên một thân khí phách bay nhanh mà đến, cười ha ha nói.
- A, nguyên lai là Thiên Cương Vương!
Liễu Vô Kiếm quay đầu đi, đánh giá Sở Trung Thiên.
Muốn nói hiện tại Chân Linh Thế Giới, người danh tiếng đáng kính nhất là ai, đó tự nhiên là Diệp Trần. Mà dưới Diệp Trần đó là tân tứ vương một đời này. Tứ vương phân biệt là Độc Cô Đao Độc Cô Tuyệt, Tuyết Kiếm Vương Dịch Thủy Hàn, Thiên Cương Vương Sở Trung Thiên, Minh Nguyệt Vương Đạm Thai Minh Nguyệt. Trong đó, Độc Cô Tuyệt phong hào là dòng họ của Độc Cô gia tộc. Dịch Thủy Hàn Tuyết Kiếm Hầu đổi một chữ hầu biến thành vương. Sở Trung Thiên phong hào lúc trước là Cương Linh Tử, vẫn không thay đổi, nhưng hắn không thích phong hào Vương giả của bản thân là Cương Linh Vương, do đó đem phong hào biến thành Thiên Cương Vương, về phần phong hào của Đạm Thai Minh Nguyệt lấy được là tên của mình.
Tứ vương cũng không phải là cách gọi nhất thống, chỉ là đại biểu bọn họ là Vương giả thời đại mới tầng thứ nhất.
Ở dưới tứ vương, còn lại là Vương giả thời đại mới tầng thứ hai, nhân số không ít, như đám người Tinh Kiếm Vương Vệ Thiên Thần, Kiếm Trận Vương Bộ Thanh Vân, Thanh Phượng Vương Yến Phượng Phượng, Bạch Tuyết Vương Bạch Vô Tuyết, Du Hồng Kiếm Vương Lục Thiểu Du, Tây Hải Kiếm Vương Liễu Vô Kiếm, Thiên Không Vương Khương Thiên, Ma Đao Nữ Vương Lam Sơn Mi.
Rất nhiều người. Tầng thứ nhất chỉ có bốn, tầng thứ hai có chừng hơn ba mươi người. Chỉ cần là thiên tài mấy năm gần đây tiến vào Sinh Tử Cảnh đều ở trong tầng thứ hai này.
Thiên Cương Vương Sở Trung Thiên, Liễu Vô Kiếm đương sơ cũng không có để hắn để vào mắt, cũng không từng nghĩ đến, đối phương cảnh giới càng cao, chiến lực càng phát ra đáng sợ. Ngay từ đầu không nổi bật, đến bây giờ một trong tứ vương, thực lực tốc độ tăng phúc sợ rằng chỉ có vô địch Chân Linh Thế Giới Diệp Trần có thể cùng bọn họ so sánh.
- Nói hay!
Sở Trung Thiên một đầu tóc hồng bắt mắt, dường như huyết sắc hỏa diễm.
Sưu!
Sưu!
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Độc Cô Tuyệt mái tóc bạc trắng cùng với Đạm Thai Minh Nguyệt một thân nguyệt sắc trường sam dắt tay nhau mà đến.
Sau khi tiến vào Sinh Tử Cảnh, Độc Cô Tuyệt tràn ngập khí tức khiến người đứng gần cảm thấy sợ hãi, thế nhưng một đôi nhãn tĩnh, nhìn trong suốt lấp lánh, giống như một đầm bích ba, lại giống như một thanh bảo đao hẹp dài vừa mới ở trong băng thủy rửa qua, lóe ra hàn quang nghiêm nghị không mang theo bất cứ tạp sắc nào. Bất luận kẻ nào cùng với hàn quang này vừa tiếp xúc, lập tức sẽ có một loại cảm giác linh hồn lọt vào thiết cát, phá thành mảnh nhỏ.
Ở một bên của hắn, Đạm Thai Minh Nguyệt thật không có loại vị đạo phong mang tất lộ này. Nàng giống như là ánh trăng không chỗ không ở, nhu hòa, sáng tỏ, khiến người cảm thụ không được bất cứ áp lực gì. Đồng thời, cũng khiến người ta không thể nhận biết được vị trí cụ thể của nàng. Tựa hồ bản thân nàng chính là một đoàn ánh trăng ngưng tụ mà thành, không có hình thể.
- Độc Cô Tuyệt, xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Trần quan sát hai người một cái.
- Tự nhiên.
- Trận chiến tranh này sẽ rất thảm liệt. Trong chúng ta, bất luận kẻ nào đều có khả năng ngã xuống, hi vọng ngươi không nên sơ ý.
Thực lực của Độc Cô Tuyệt rất mạnh, thế nhưng tương đối với Sở Trung Thiên, Độc Cô Tuyệt càng dễ chết hơn. Bởi vì Sở Trung Thiên thân phụ Cương Linh Thể, thân thể phòng ngự rất mạnh, hộ thể Cương Nguyên cũng không phải người bình thường có thể phá được. Diệp Trần không hi vọng Độc Cô Tuyệt chết ở trong trận đại chiến này. Điều đó đối với Chân Linh Thế Giới mà nói là một tổn thất to lớn.
- Đa tạ đã nhắc nhở, tuy rằng ta đã làm tốt giác ngộ hẳn phải chết, nhưng là bất luận kẻ nào muốn giết ta đều phải nỗ lực đại giới bằng tính mạng.
Độc Cô Tuyệt có thể cảm thụ được sự chân thành của Diệp Trần, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn một ít.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Kế tiếp, Thiên Không Vương Khương Thiên cũng đến, nói tới, Khương Thiên cùng với Không Đế, và Diệp Trần đều có một chút ân oán. Bất quá Diệp Trần đã không đi tính toán. Lần này cũng không chỉ có là bởi vì đại chiến sắp tới, cũng là vì chút ân oán nhỏ này không cần thiết phải tính toán. Chỉ cần đối phương ngày sau không đến trêu chọc hắn là được.
- Diệp Trần, nữ tử đang đứng cùng một chỗ với bá mẫu vẫn luôn nhìn ngươi!
Một bên, Mộ Dung Khuynh Thành đối với Diệp Trần nói rằng.
- Ta biết.
Lấy sự mẫn cảm của Diệp Trần đối với ánh mắt, làm sao lại không chú ý đến Cơ Tuyết Nhạn.
- Chuyện cũ như mây khói, theo gió bay đi mất, ngươi có muốn biết nàng là ai không?
Diệp Trần không nói cho đối phương nghe chuyện này.
- Không muốn biết!
Mộ Dung Khuynh Thành cười lắc đầu.
- Hi vọng nàng có thể sống sót đi sao!
Ngẫm lại, Diệp Trần không một tiếng động quay về phía Cơ Tuyết Nhạn bắn ra một ngón tay, một quả thanh sắc tinh thể nhỏ như đậu tằm lấy tốc độ linh hồn lực cũng khó có thể hận biết, tiến vào trong mi tâm của Cơ Tuyết Nhạn.
Trên đỉnh núi nhỏ, Cơ Tuyết Nhạn thần tình chợt hoảng hốt, cảm thấy trong đầu tựa hồ nhiều thêm cái gì đó, nhưng lại tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh, cuối cùng, chỉ nghĩ là do nguyên nhân áp lực quá lớn?
Diện tích Vọng Hải Vực so với Nam Trác Vực đều phải nhỏ hơn rất nhiều. Ngang dọc bất quá hơn hai trăm vạn dặm, cũng đã tương đương với diện tích của mấy đại quốc. Theo thời gian chuyển dời chuyển dời cao cấp võ giả hội tụ đến Vọng Hải Vực càng ngày càng nhiều, từ hơn mười vạn, đã tăng thêm đến gần trăm vạn, người ta tấp nập.
Mà trên bầu trời Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng đã vượt lên trước năm trăm người.
Chân Linh Đại Lục, chỉ tính Vương giả là nhân loại đã có trên dưới một trăm người. Lại thêm Vương giả nhân loại mới tăng trong mấy năm gần đây, tổng số khoảng chừng là một trăm hai mươi người. Huyết Thiên Đại Lục nhân loại Vương giả sản sinh phân lưu. Một bộ phân nhỏ chảy vào Thiên Kiếm Đại Lục, còn lại đến hai phần ba nhân số. Đến Chân Linh Đại Lục cũng có khoảng hơn ba mươi người. Về phần Vương giả nhân loại đến từ hải ngoại có khoảng năm mươi người, tổng cộng lại đó là khoảng hai trăm người.
Đây là Vương giả là nhân loại, Yêu Vương còn muốn vượt lên Vương giả nhân loại không ít, khoảng chừng hơn ba trăm.
Hơn năm trăm Sinh Tử Cảnh Sinh Tử Cảnh, đại quân gần trăm vạn do Tinh Cực Cảnh và Linh Hải Cảnh võ giả cấu thành. Đây là một cổ thế lực vô cùng khủng bố. Thế nhưng Diệp Trần biết, đem so sánh với đại quân Ma tộc vẫn như trước quá ít. Bốn trăm chiếc Khôi Lỗi chiến hạm, mỗi một chiếc đều có thể mang theo năm nghìn gã Ma tộc. Cộng lại là hai trăm vạn đại quân, tròn gấp đôi.
Chiến tranh giữa quốc gia, lấy ít thắng nhiều không phải thần thoại. Một lần đánh lén có lẽ có thể giải quyết sạch đại lượng sinh lực của đối phương. Thế nhưng chiến tranh giữa cao cấp võ giả lấy ít thắng nhiều là ít có khả năng. Muốn đánh lén đó là đưa thịt tới tận miệng đối phương. Do đó, chỉ có thể đường đường chính chính đánh một trận. Lấy tiên huyết đến rải đường cho đội hữu.
Vương giả tuổi trẻ một đời, cùng Vương giả thế hệ trước, ai nấy đều là thần tình ngưng trọng nhìn về phía Tây Nam, nơi đó là phương hướng đại quân Ma tộc sắp sửa đến đây.
Một ngày trôi qua, mọi người vẫn yên lặng chờ đợi.
Hai ngày trôi qua.
Ba ngày trôi qua
Ngày thứ tư.
Đến trước tiên không phải Ma tộc, mà là hai gã Vương giả Sinh Tử Cảnh.
- Ma tộc muốn chiếm lĩnh Chân Linh Đại Lục, trước tiên phải hỏi xem Ngục Tổ ta có đồng ý hay không đã.
Hai người này, khí tức vô cùng cường đại, so với Hư Hoàng đều cường đại hơn rất nhiều.
- Sư phụ.
Trên mặt Ngục Vương lộ ra vẻ vui mừng như điên. Người này không phải ai khác, chính là Ngục Tổ đại tông chủ đời trước của Ngục Môn. Còn bản thân hắn kế thừa cũng là y bát của Ngục Tổ.
Cùng lúc đó, một ít Vương giả Sinh Tử Cảnh đã già cũng nhận ra thân phận của hai người. nguồn tunghoanh.com
Hai người này, lão giả vóc dáng lực lưỡng là Ngục Tổ nhân vật huy hoàng một thời của Ngục Môn. Còn lão giả tóc hoa râm là môn chủ một đời trước của Hư Không Môn, Hư Không Lão Tổ. Khi bọn họ xuất hiện trong tầm mắt của chúng nhân, có người nói đã có Lục Tinh chiến lực, mấy trăm năm qua đi, thực lực không có một chút tiến bộ, quỷ cũng không tin.
- Quá tốt rồi. Hư Không Lão Tổ và Ngục Tổ trở về, thực lực tổng thể của chúng ta lại tăng thêm không ít.
Trải qua tuyên truyền miệng lưỡi, tất cả mọi người đều đã biết thân phận của hai người.
Đặc biệt sau khi bọn họ biết được, hai người này mấy trăm năm trước đã có Lục Tinh chiến lực, ai nấy càng thập phần hưng phấn. Phải biết rằng trong bọn họ, ngoại trừ Diệp Trần thập phần thâm bất khả trắc ra, hầu như không có nấy một người đạt được Lục Tinh chiến lực. Điểm này chính là địa phương khiến cho bọn họ tuyệt vọng nhất. Hiện tại mọc ra thêm hai Vương giả cường đại như vậy, làm sao có thể không cao hứng cho được.
- Lục Tinh chiến lực sao?
Diệp Trần nhìn qua đó.
Thật sự mà nói, mọi người biết Lục Tinh chiến lực, cũng không phải chỉ có hắn. Huyền Hậu mấy năm nay tiến bộ thập phần to lớn. Ngoại trừ một phận tinh lực tiêu tốn ở trên nghiên cứu phong ấn, đại bộ phận tinh lực vẫn dùng để đề thăng thực lực, lại thêm cảnh giới đề thăng tới Sinh Tử Cảnh Nhất Trọng Thiên đỉnh phong, chiến lực tổng hợp lại đã bước vào Lục Tinh.
Ngoại trừ nàng ra, cảnh giới đạt được Sinh Tử Cảnh nhị trọng thiên đỉnh phong còn có Mộ Dung Khuynh Thành có huyết thống Hắc Ám ma nữ, cũng là Lục Tinh chiến lực. Điểm này, đã nhận được Diệp Trần tự mình nghiệm chứng.
Vả lại, Diệp Trần không tin, Hư Hoàng vài năm nay không có một chút tiến bộ. Thời gian mấy năm, có thể khiến cho thực lực của bản thân Diệp Trần đề thăng ngoài chục lần, Hư Hoàng có thể đề thăng gấp một hai lần cũng không khiến người khác ngoài ý muốn.
Những Vương giả phong Đế chiến lực Ngũ Tinh cao đẳng khác phỏng chừng cũng có chiến lực tiếp cận Lục Tinh.
Thực lực cụ thể của Độc Cô Tuyệt, Sở Trung Thiên, Đạm Thai Minh Nguyệt, Diệp Trần còn không biết, nhưng từ thực lực mà bọn họ biểu hiện ra trong một khoảng thời gian gần đây, toàn bộ đều là cấp bậc Ngũ Tinh cao đẳng. Dù sao bọn họ tiến vào Sinh Tử Cảnh đã khoảng một hai năm. Ngày trước khi Diệp Trần tiến vào Sinh Tử Cảnh, trong một năm đều có thể đánh bại được Hư Hoàng. Những người này thiên phú chỉ so với hắn thua kém một ít mà thôi, hơn nữa bản thân đều đã vì trận đại chiến này chuẩn bị.
- Ngươi chính là Diệp Trần?
Hư Không Lão Tổ đứng ở trước mặt đánh giá Diệp Trần.
- Không sai!
Diệp Trần gật đầu.
- Tốt, trẻ tuổi, cuối cùng cũng có nhân vật tuyệt thế, trận chiến tranh này còn có hi vọng.
Hư Không Lão Tổ là môn chủ một đời trước của Hư Không Môn. Nhãn lực sắc bén cỡ nào, thế nhưng, hắn không thể xem thấu Diệp Trần. Điều này đại biểu thực lực của đối phương, rất có khả năng không kém hơn hắn. Thậm chí còn siêu việt hắn.
- Người này không thể khinh thường.
Ngục Tổ cũng chú ý tới Diệp Trần có thể đứng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Từ việc đối phương có thể đứng đầu chúng nhân, mà không một ai có điều dị nghị, liền có thể thấy được, mọi người đối với hắn tâm phục khẩu phục.
- Di! Nữ nhân này tựa hồ cũng không đơn giản!
Đem lực chú ý từ trên người Diệp Trần dời đi, ánh mắt của hai người lại rơi vào trên người Mộ Dung Khuynh Thành, bọn họ đang muốn nói chuyện, bất chợt, từ phía chân trời vọt tới một tầng hắc sắc. Đó là từng chiếc Khôi Lỗi chiến hạm, theo Khôi Lỗi chiến hạm hiện lên ở trong tầm mắt của mọi người, một cổ khí thế khiến kẻ khác hít thở không thông cuốn theo tất cả tới đây.
- Ma tộc đến!
Đại chiến còn chưa bắt đầu, khí tức thảm liệt đã tràn ngập ra rồi. Mọi người đều biết trận chiến tranh này không thể tránh khỏi. Vì an toàn của người nhà, vì Chân Linh Thế Giới, vì con cháu muôn đời không bị nô dịch, bọn họ chỉ có thể chiến đấu, không thể thối lui. Một người lui lại, sẽ trở thành tội nhân. Bên tai bọn họ tựa hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết của con cháu mình. Điều này khiến cho trái tim của bọn họ căng chặt lại, đồng thời, một ánh mắt đỏ máu hiện lên.
- Tử chiến không lùi!
Không biết là ai hô lên đầu tiên.
- Tử chiến không lùi!
- Tử chiến không lùi!
Tiếng rống giận dữ vang lên từng đợt. Đến cuối cùng, tất cả mọi người nhất tề hét lên. Trăm vạn cao cấp võ giả ùng nhau rống lên tạo ra âm thanh xé rách Kinh Diễm Thiên, Thái Cực Thiên, ngay cả Thiên Đính Thiên đều bị dao động. Trong lúc nhất thời, ngân sắc điện quang hoa phá trường không, cơn lốc băng tuyết, hỏa thiêu vân, mưa lớn như trút xuống. Đủ loại dị tượng ở trên bầu trời Vọng Hải Vực xuất hiện, phảng phất như thượng thiên cũng đều phẫn nộ.
Khí tức khủng bố thảm liệt không có doạ lui được đại quân Ma tộc. Từng chiếc chiến hạm hắc sắc thật lớn kia vẫn như trước hành quân nhanh chóng vọt tới. Cuối cùng dừng lại ở giải đất sát biên giới Vọng Hải Vực.
Sưu sưu sưu sưu sưu.... Khoang thuyền mở ra, từng đạo thân ảnh theo đó bay ra ngoài. Những thân ảnh này, thấp nhất cũng đều tiếp cận ba thước. Có kẻ vượt lên trước năm thước, thậm chí còn có tên đã vượt quá trăm thước thuộc loại quái vật khổng lồ. Bọn họ không phải Ma tộc bình thường, mà là Ma Vương đã bước vào Sinh Tử Cảnh. Về phần nhân số, không ngờ đã tiếp cận một nghìn.
Chỉ một nghìn tên Ma Vương Ma tộc xuất hiện tại phía trước chiến hạm, dẫn đầu là ba Ma tộc khí tức cường đại nhất.
Phanh!
Bất chợt, một khối thủy tinh hình thoi thật lớn bị ném tới, trên mặt đất đập ra một hố sâu. Đây là một khối thủy tinh hắc sắc hình thoi giống như đảo tự loại nhỏ. Hai đầu thủy tinh được bao phủ Thanh Đồng sắc kim chúc. Mặt ngoài kim chúc in dấu vô số đường hoa văn. Đường hoa văn không ngừng lóe ra. Mỗi một lần lóe ra, đều có lượng lớn ma lực thích phóng ra ngoài. Ma lực sau khi trải qua pha loãng, liền biến thành ma khí nồng đậm.
Hầu như là trong thời gian một cái chớp mắt, phương viên trăm dặm đã lọt vào ma khí ăn mòn. Nơi đó tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy vật thể, nhưng đã trở nên âm u. Ngay cả ánh mặt trời cũng đều không chiếu rọi vào được, tựa như âm thiên cực hạn trăm năm khó gặp. Lại giống như âm thiên nhiều thêm một phần sâm nhiên, bên trong ngoại trừ ma khí, bất luận Thiên Địa nguyên khí nào cũng đều không thể tồn tại được.
- Đây là?
Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành cùng với Ma Hoa Hoàng con mắt co rụt lại.
Khối thủy tinh hắc sắc hình thoi này rõ ràng là đồ vật ở chỗ sâu trong Hỗn Loạn Ma Hải. Bọn họ không nghĩ tới, đối phương dĩ nhiên cũng mang cả tới đây. Điều này rõ ràng là muốn đem Vọng Hải Vực biến thành sân nhà của bọn họ a!
- Lần này thực nguy hiểm!
Ma Hoa Hoàng gằn từng chữ nói.
- Mặc kệ có đồ vật này hay không, lần chiến tranh này, đều thập phần nguy hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh, chỉ có tử chiến đến cùng.
Hít sâu một hơi, Diệp Trần bình phục tâm tình trở lại.
Những người khác cũng chú ý tới khối thủy tinh hắc sắc hình thoi cùng với dị tượng do nó tạo thành, trong lòng liền sản sinh dự báo không ổn. Bọn họ không tiếp thu rằng Ma tộc sẽ làm ra sự tình không có chỗ tốt đối với bản thân. Từ tác dụng do ma lực thích phóng ra từ khối thủy tinh hắc sắc hình thoi đến xem, vật đó nhất định có thể khiến cho Ma tộc đẩy nhanh tốc độ khôi phục ma lực. Không gặp phải hiện tượng ma lực hao hết.
Đương nhiên, mặc dù trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng không ai lùi bước. Trước khi đến đây, bọn họ làm tốt làm tốt giác ngộ hẳn phải chết. Khối thủy tinh hắc sắc hình thoi xuất hiện, ngoại trừ khiến cho trong lòng bọn họ khổ sáp ra, đồng thời càng kích khởi ý chí chiến đấu không chịu khuất phục trước số phận của bọn họ.
- Thật sự là thú vị, ta dĩ nhiên cảm thụ không được một chút vị đạo sợ hãi nào.
Khủng Cụ Ma Đế đối với nỗi sợ hãi trong lòng mọi người thập phần mẫn cảm. Thế nhưng để hắn kinh ngạc là những người này, không một ai lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ bọn họ đã không còn sợ hãi gì nữa.
- Hắc hắc, đây chỉ là biểu tượng. Khi chúng ta bày ra thực lực áp đảo bọn họ, thì bọn họ sẽ biết sợ hãi là cái gì ngay thôi.
Trớ Chú Ma Đế cười hắc hắc, ánh mắt nhìn quét chung quanh. Rất nhanh, con mắt của hắn sáng lên. Trong đám Chân Linh Vương Giả cư nhiên có nhiều mỹ nữ khí chất phi phàm như vậy. Không nói Nhân Ma mang trên người huyết thống Hắc Ám ma nữ kia. Huyền Hậu một thân bạch y, Ma Hoa Hoàng có Hoa Ma huyết mạch, ngoài ra còn có không ít người hắn chưa từng nghe qua. Tỷ như đứng ở bên cạnh thanh niên nhân tóc trắng là một nữ tử thân mặc nguyệt sắc trường sam, khí chất linh hoạt kỳ ảo giống như nguyệt quang. Đứng ở bên cạnh Huyền Hậu lại có một nữ tử thanh y cao quý giống như phượng hoàng, cùng với một nữ tử áo lam đứng chung một chỗ với hắc y trung niên, không ai không phải là hạng người tuyệt sắc nhân gian, so với hồng nhan tri kỷ năm xưa của hắn đều không hề có chỗ nào thua kém. Thậm chí có chút vượt qua.
- Không uổng công ta bị phong ấn mấy vạn năm, thực sự quá hậu đãi ta rồi.
Trớ Chú Ma Đế liếm liếm môi, vẻ mặt dâm tà nói.
Đứng ở phía trước chúng nhân, Diệp Trần đem ánh mắt tập trung ở trên người Cự Ma Đế dẫn đầu, mở miệng nói:
- Ma tộc nhòm ngó Chân Linh Thế Giới đã nhiều năm. Lần lượt chiến tranh cũng không có tiêu diệt được Chân Linh Thế Giới. Lần này cũng sẽ không ngoại lệ, nếu như các hạ không hi vọng Ma tộc tử thương thảm trọng, ta khuyên các ngươi hiện tại rời khỏi Chân Linh Thế Giới, bằng không, không chết không ngớt!
Những lời này nói ra rất vô dụng. Nhưng Diệp Trần không thể không nói, một là hướng đối phương cho thấy quyết tâm của Chân Linh Thế Giới. Hai là nói cho đối phương, cho dù muốn giết bọn họ, muốn đánh hạ Chân Linh Thế Giới cũng sẽ phải trả đại giới thảm trọng.
- Không chết không ngớt? Ha hả! Xác thực, trận chiến tranh này đánh xuống rồi, Ma tộc tất nhiên sẽ có tổn thất. Bất quá ta cho rằng, đem so sánh với đạt được cả Chân Linh Thế Giới, nỗ lực một chút đại giới là đáng giá. Dù sao trên đời này không có đồ vật không làm mà hưởng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Cự Ma Đế cười cười, ngữ khí vừa chuyển, mang theo cảm giác áp bách nói:
- Lần này Ma tộc ta xuất động đại quân một nghìn tên Ma Vương các ngươi hai trăm vạn Ma tộc. Nếu các ngươi cho rằng chỉ một câu nói đã khiến cho chúng ta do dự, vậy thì thập phần sai lầm rồi. Nếu là không muốn chết không toàn thây, chiến hỏa thiêu đốt cả Chân Linh Thế Giới, đều đầu hàng đi thôi! Đầu hàng sẽ không giết người.
- Người đầu hàng sẽ không giết!
Một câu nói cuối cùng này, Cự Ma Đế là lấy ma lực hồn hậu rống lên, thanh âm bàng bạc như trời long lở đất, khiến cho cụ phong thiểm điện, băng tuyết hỏa thiêu vân cùng với mưa lớn như trút trên bầu trời, đều bị thổi bay ra. Bầu trời cũng trở nên trong sáng một chút, trong âm trầm mang theo khí tức sát phạt.
- Chân Linh Thế Giới chỉ có Vương giả chết trận, không có Vương giả đầu hàng.
Hư Không Lão Tổ và Ngục Tổ hai lão giả hướng phía trước bước ra một bước, đồng thanh gầm rống lên.
Ầm ầm ầm!
Chỉ là thanh âm va chạm, đã khiến khí tượng giữa hai quân xuất hiện đại tan biến. Không gian như mạng nhện, xé mở ra từng cái khe hở tinh mịn, từng tiếng tạp sát hỗn loạn vang lên.
- Tốt, vậy thì chết toàn bộ đi!
Trớ Chú Ma Đế cười quái dị hắc hắc. Tiếng cười như ma âm, không chỗ nào không lọt vào được. Mà ở phía sau đông đảo Ma Vương, bên trong những chiếc Khôi Lỗi chiến hạm từng dòng hắc sắc hồng lưu dũng mãnh tiến ra. Những kẻ này là đại quân ma tộc, tu vi thấp nhất cũng đều là Tinh Cực Cảnh trung kỳ. Một Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cũng không có. Hay nói cách khác, nếu như không phải quy tắc của Chân Linh Thế Giới áp chế. Những người này thấp nhất cũng đều là tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Phải biết rằng, võ giả Chân Linh Thế Giới đi tới Vọng Hải Vực, có người vừa mới bước vào Tinh Cực Cảnh, ở trên tu vi bị đối thủ ném ra một khoảng cách thật xa.
Về phần vì sao không trực tiếp dùng Khôi Lỗi chiến hạm oanh kích, chủ yếu là bởi vì Khôi Lỗi chiến hạm tác dụng lớn nhất không phải dùng để chiến đấu, mà là vận tải. Tuy nói mỗi một chiếc Khôi Lỗi chiến hạm, kỳ thực đều có thể cùng vài tên Vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường chiến đấu. Thế nhưng Vương giả ở đây nhiều cỡ nào, chỉ cần một gã Vương giả phong Đế lợi hại xuất thủ vài lần là có thể phá hủy đại lượng Khôi Lỗi chiến hạm. Loại tổn thất này, Ma tộc không muốn thừa thụ. Dù sao lấy thực lực hiện tại của bọn họ đã đủ để lực áp Chân Linh Thế Giới, thực sự không cần phải vẽ rắn thêm chân, không công lãng phí Khôi Lỗi chiến hạm giá trị kinh người.
Giơ cánh tay phải lên cao, Cự Ma Đế mạnh mẽ phất xuống:
- Giết! nguồn tunghoanh.com
Thương!
Cùng lúc đó, Diệp Trần đã rút ra Đồ Ma Kiếm. Đồ Ma Kiếm màu đỏ thẫm, lóe ra huyết quang khiến kẻ khác trái tim đập nhanh hơn, khiến cho bầu trời một mảnh huyết hồng, ma khí yên diệt.
Đồ Ma Kiếm hướng về phía trước nặng nề chỉ một cái, Diệp Trần đồng dạng quát lên:
- Chiến!
Ầm!
Bầu trời băng liệt, song phương Vương giả trước một bước lao đi ra, giống như hai phiến mây đen va chạm. Khí thế kinh khủng không thể diễn tả bằng ngôn từ, có thể nói là giống như ngày tận thế phủ xuống.
- Không!
Song phương chưa vọt tới một chỗ, con mắt Trớ Chú Ma Đế trợn to, hai mắt vô thần từ trên không trung rơi xuống dưới, khí tức sinh mệnh toàn bộ không còn, dĩ nhiên đã tử vong trong nháy mắt.
- Đáng hận!
Trong mắt Cự Ma Đế tràn đầy phẫn nộ cực độ, đối phương cư nhiên liên thủ thi triển linh hồn công kích, thoáng cái yên diệt linh hồn của Trớ Chú Ma Đế.
- Thành công!
Diệp Trần buông ra một hơi thở.
Trớ Chú Ma Đế am hiểu trớ chú, ngay cả ma lực đều là trớ chú ma lực. Uy hiếp cực lớn, do vậy trước đó, Diệp Trần đã cùng mọi người thương lượng xong. Để người hiểu được linh hồn công kích vừa xuất chiến đã tập thể thi triển linh hồn công kích yên diệt linh hồn của Trớ Chú Ma Đế. Tuy nói Chân Linh Thế Giới Vương giả không phải mỗi người đều tu luyện qua bí pháp công kích linh hồn. Nhưng trong hơn năm trăm người tùy tiện lựa chọn cũng có hơn mười người. Hơn mười người liên thủ thi triển công kích linh hồn, đừng nói Trớ Chú Ma Đế không chịu nổi, coi như là Diệp Trần cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đây là chiến tranh kinh khủng và vô tình. Thực lực cường đại cũng không thể bảo chứng bản thân có thể bình yên vô sự. Chỉ có thể trở thành bia ngắm tên của chúng nhân.
Đương nhiên, công kích linh hồn cực kỳ tiêu hao linh hồn lực. Một lần còn có thể, lại dùng lần nữa, tất cả mọi người sẽ rơi giảm trạng thái, chỉ có Diệp Trần linh hồn lực hồn hậu có thể thi triển nhiều lần. Do đó, đánh chết Trớ Chú Ma Đế phải thành công trong một lần.
Trớ Chú Ma Đế vừa chết đi. Trên người Cự Ma Đế và Khủng Cụ Ma Đế bắn ra sát khí kinh người. Ma tộc không am hiểu nghiên cứu linh hồn, do đó trong bọn họ, hiểu được công kích linh hồn, trong một vạn không có được một. Bất quá Ma tộc trời sinh linh hồn phòng ngự cường đại. Dưới tình huống một đấu một. Nếu muốn yên diệt linh hồn của bọn họ, đó là không có khả năng, bọn họ đều không nghĩ tới, đối phương sẽ đem mục tiêu đặt ở trên người Trớ Chú Ma Đế. Trái lại, nếu như đem mục tiêu đặt ở trên người bọn họ, bọn họ chẳng phải là cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ sao?
Thời gian công kích linh hồn một lần quá ngắn. Không kịp thi triển lần thứ hai, Trớ Chú Ma Đế vừa mới chết đi, song phương đã trùng kích cùng một chỗ.
A!
A!
A!
Đó là tràng cảnh thế nào, chỉ là lần đầu tiên va chạm lớn, đã có hơn mười người hóa thành huyết vụ, chết thảm tại chỗ. Trong đó có Ma tộc, cũng có Chân Linh Thế Giới. Ma tộc chết không đến mười người, mà Chân Linh Thế Giới chết hơn hai mươi người. Hơn hai mươi người này không phải võ giả bình thường, mà là Vương giả Sinh Tử Cảnh hàng thật giá thật. Bình thường, bọn họ ai lại không phải là nhân vật hô phong hoán vũ, hưởng hết tôn vinh. Hiện tại lại giống như rơm rạ bị cắt đi.
Chiến tranh tàn khốc, lần đầu tiên hiện lên ở trong lòng mọi người.
Xuy xuy xuy xuy!
Huyết sắc kiếm quang tung hoành, Diệp Trần thi triển ra Quỹ Bộ tựa như một U Linh quỷ mị, ở trong đông đảo Ma Vương xuyên qua. Cứ hành tẩu một bước, tất có một đạo huyết sắc kiếm quang trán phóng ra. Ma Vương tu vi yếu một chút, sẽ trực tiếp bị huyết sắc kiếm quang trảm thành huyết vụ, thân chết đạo tiêu. Ma Vương tu vi mạnh hơn, cũng bị một phân thành hai, tu vi tổn hao nhiều.
Lúc này, Vương giả cường đại hoàn toàn đang nghiền áp Vương giả nhỏ yếu. Ngoại trừ Diệp Trần ra, Hư Không Lão Tổ, Huyền Hậu cùng với Mộ Dung Khuynh Thành bốn người vừa lên đến cũng giết chết không ít Ma Vương. Hư Không Đại Thủ Ấn của Hư Không Lão Tổ so với Hư Không Đại Thủ Ấn của Hư Hoàng cường đại hơn đâu chỉ mấy lần. Một chưởng đánh ra, đối diện một gã Ma Vương lập tức hóa thành tro bụi. Nửa điểm cặn bã cũng không còn lại. Ngục Tổ võ học hình phạt quỷ dị bá đạo, đại thủ trảo ra một cái, Ma Vương đang lao về phía hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, liền gặp thiên đao vạn quả mà chết.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba