Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 160: Ta cho ngươi hy vọng
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Thấy một màn như vậy, lông mày Trần Phong Nhiên nhịn không được nhíu thoáng một phát. Bất quá, vừa nghĩ tới mình là Tà Tu, là Tu Chân giả cường hãn, hắn lại không để ở trong lòng.
Tu Chân giả là tồn tại ngưu bức cỡ nào? Trần Phong Nhiên cũng không nhận ra, Trần Thanh Đế cũng là Tu Chân giả. Nhìn bộ dáng của Trần Thanh Đế, cũng không giống.
Rất hiển nhiên, Trần Phong Nhiên đối với Tu Chân giả rất không hiểu. Cho rằng Tu Chân giả đều sẽ như hắn, cần hấp thu máu huyết xử nữ tăng tu vi lên, sau đó thời gian dần qua biến thành bộ dáng như hắn.
Người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Trần Thanh Đế vẫn không có để ý tới Trần Phong Nhiên, mà là bước nhanh đi tới trước mặt Tiểu Hắc. Khi Trần đại thiếu thấy rõ thương thế của Tiểu Hắc, sát cơ của hắn càng mạnh hơn rồi.
- May mắn đêm qua ta chải vuốt cho Tiểu Hắc một giờ, khiến nó tới gần Linh thú một bước, bằng không thì thương thế kia, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, nhanh chóng đâm vào trên người Tiểu Hắc.
- Miệng của ngươi không có đại sự gì.
Trần Thanh Đế sờ lên hai má của Viên Cầu, âm thầm đưa vào một chút linh khí, sau đó, giao Tiểu Hắc cho Viên Cầu, liếc nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói:
- Chiếu cố tốt Tiểu Hắc cùng tiểu muội.
- Ân.
Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu đều kiên định nhẹ gật đầu.
Toàn bộ quá trình, Trần Phong Nhiên đứng nguyên tại chỗ nhìn Trần Thanh Đế làm xong hết thảy, hắn hung hăng càn quấy, căn bản cũng không có ý tứ ngăn cản.
Trần Phong Nhiên với tư cách một gã Tà Tu cường hãn, hắn biết rõ mình rất ngưu bức, rất khí phách, cũng rất hung hăng càn quấy. Trong mắt hắn, đã sớm coi Trần Thanh Đế là một người chết.
Vô luận Trần Thanh Đế làm cái gì, cái kia đều là uổng công.
- Khặc khặc Trần Thanh Đế, có lẽ ngươi bề bộn đã xong a?
Trần Phong Nhiên âm trầm cười không ngừng, diện mục dữ tợn nói:
- Cũng khó trách lão gia hỏa Mã Quan Thiên kia nhìn trúng ngươi. Thiên phú của ngươi ở Trung y cùng y thuật hiện tại, đều ngoài dự liệu của ta. Bất quá…
Trần Phong Nhiên cười càng thêm tàn nhẫn:
- Ta nhìn ngươi trị liệu cho Trần Hương Hương cùng Tiểu Hắc, lại không có ngăn cản, ngươi biết tại sao không?
- Kỳ thật rất đơn giản, y thuật của ngươi rất lợi hại, điểm này ta muốn không thừa nhận cũng không được. Ngươi có thể chữa cho bọn hắn, nhưng ta có thể tiếp tục tra tấn, đánh cho bọn hắn tàn phế.
Trần Phong Nhiên diện mục dữ tợn, rất là hung hăng càn quấy nói:
- Ta cho ngươi hi vọng, cho ngươi chữa tốt bọn hắn, sau đó, ta ở ngay trước mặt của ngươi, từng chút tra tấn bọn hắn, để cho bọn hắn sống không bằng chết.
- Chậc chậc…
Trần Phong Nhiên liếm liếm bờ môi trắng bệch, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu:
- Như thế, cái trò chơi này mới vui, mới có thể để cho ta cảm nhận được, khoái cảm trả thù ngươi.
- Ân.
Trần Phong Nhiên khinh thường nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ta đã quyết định, nếu ta không ngừng đả thương bọn hắn, sau đó cho ngươi không ngừng trị liệu, trị liệu tốt một lần, ta đả thương bọn hắn một lần. Khặc khặc... Cái này hình như rất thú vị.
Một lần lại một lần cho ngươi hi vọng, sau đó một lần lại một lần phá hủy. Một lần lại một lần cho ngươi vừa đạt được thành quả lao động, sau đó một lần lại một lần hủy diệt.
Cái này là cách làm Trần Phong Nhiên muốn trả thù Trần Thanh Đế.
Trần Phong Nhiên cho rằng, chỉ có như thế, mới có thể tra tấn Trần Thanh Đế, mới có thể có được khoái cảm trả thù.
Chỉ là đơn giản giết Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên khó chịu, trong nội tâm rất không thoải mái.
- Trần Thanh Đế, hiện tại chúng ta bắt đầu trò chơi.
Trần Phong Nhiên âm trầm cuồng tiếu, thân thể khẽ động, liền công kích tới Viên Cầu. Về phần Trần Thanh Đế, bị hắn không nhìn thẳng rồi.
Viên Cầu cùng Trần Thanh Đế là quan hệ như thế nào?
Đây chính là huynh đệ tốt nhất của Trần Thanh Đế, bạn bè thân thiết a. Trần Phong Nhiên ý định đánh Viên đại thiếu trọng thương, lại để cho Trần Thanh Đế tiếp tục trị liệu, sau đó tiếp tục đánh trọng thương.
Mà cái trò chơi này, cũng từ Viên đại thiếu bắt đầu.
Về phần Trần Thanh Đế, thì bị Trần Phong Nhiên an bài giết cuối cùng.
Trần Phong Nhiên muốn cho Trần đại thiếu tận mắt nhìn toàn bộ quá trình hắn cưỡng gian rồi giết chết Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương. Muốn cho Trần Thanh Đế nhận hết tinh thần cùng thể xác tra tấn, sau đó lại giết Trần đại thiếu.
- Hừ!
Trần đại thiếu hừ nhẹ một tiếng, sát khí xông mạnh, nghênh đón tiếp lấy.
- Trần Thanh Đế, ngươi đây là đang muốn chết!
Trần Phong Nhiên vô cùng âm trầm quát lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng trào phúng:
- Bất quá, ta sẽ không dễ dàng giết ngươi như vậy. Ân, trước hết phế đi một cánh tay của ngươi.
Tại sao phải phế một cánh tay của Trần Thanh Đế?
Ngoại trừ báo thù ra, còn muốn lưu cho Trần đại thiếu một tay, để hắn trị liệu Viên Cầu. Hai cánh tay đều phế đi, vậy sẽ không thú vị.
- Trần đại thiếu... Coi chừng! . . .
- Trần Thanh Đế, coi chừng!
- Đại ca, coi chừng!
Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Hương Hương đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay ngắn nhắm hai mắt lại, không dám nhìn xuống dưới. Trần Phong Nhiên bày ra thực lực, bọn hắn đều là tận mắt nhìn thấy.
Thủ đoạn cực kỳ huyết tinh tàn nhẫn, bọn người Viên Cầu cũng không nhận ra Trần Thanh Đế có thể là đối thủ.
Hơn nữa, ở loại thời khắc nguy cấp này, Viên đại thiếu miệng bị Trần Phong Nhiên đánh biến hình, vậy mà như kỳ tích có thể mở miệng nói chuyện.
Hắn nhắm chặc hai mắt, bụm lấy miệng của mình, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ. Oa kháo. . . Ca ca như thế nào đột nhiên có thể nói chuyện? Thật sự là kỳ quái.
Ngươi có thể nói chuyện? Rất kỳ quái sao?
- Băng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 161: Không thể nào
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nương theo một tiếng vang thật lớn, Trần Phong Nhiên hung hăng càn quấy, mặt mũi tràn đầy khinh thường, giống như diều đứt dây, bay ngược mà ra, hung hăng ngã trên mặt đất.
Nghe được tiếng vang, con mắt Trần Hương Hương, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Viên Cầu càng đóng chặc hơn.
Rất hiển nhiên, bọn hắn đều cho rằng là Trần Thanh Đế bị đánh bay.
- Phốc!
Trần Phong Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẻn vẹn một cái đối mặt, đã bị trọng thương, nằm trên mặt đất, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
- Ngươi như thế nào mạnh như vậy? Không có khả năng, ngươi không có khả năng mạnh như vậy. Không có khả năng. . .
Trần Phong Nhiên điên cuồng đong đưa đầu của mình, thật sự là không cách nào tiếp nhận kết quả, mình lại bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương.
Mình trọng thương, Trần đại thiếu ngay cả đánh rắm cũng không có.
Cái này. . . Điều này sao có thể? Lão tử là Tu Chân giả cường hãn a, nhiều cảnh quan cầm súng như vậy, đều không có kịp xạ kích, đã bị hắn đơn giản diệt sát rồi.
Những thủ vệ bên ngoài biệt thự kia, mỗi một người đều là thực lực không kém, cũng không phải đối thủ của lão tử. Nhưng mà, cái phế vật Trần Thanh Đế này, như thế nào có thể mạnh như vậy?
- Ách?
Nghe được thanh âm không thể tin được của Trần Phong Nhiên, bọn người Viên Cầu ngay ngắn mở hai mắt ra, chứng kiến Trần Phong Nhiên bị đánh bay, lập tức nguyên một đám vô cùng hưng phấn.
- Oa kháo, dựa vào, Trần đại thiếu, ngươi quá ngưu bức, quá uy vũ rồi.
Viên Cầu ôm Tiểu Hắc, chấn động toàn thân, gào thét gọi bậy.
Ở thời khắc này, Viên đại thiếu giống như miệng không có đau, như thùng rỗng kêu to.
Nhanh chóng vọt tới bên người Trần Thanh Đế, ánh mắt rơi vào trên người Trần Phong Nhiên ở đối diện, trọng thương ngã xuống đất nói.
- Con mẹ nó, Trần Phong Nhiên, mới vừa rồi không phải ngươi rất ngưu bức, rất hung hăng càn quấy sao?
Viên Cầu ngưu bức hò hét, rất là hung hăng càn quấy chửi ầm lên nói:
- Như thế nào, hiện tại tàn tật rồi hả? Không được rồi sao? Hung hăng càn quấy không đứng dậy rồi hả? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, nếu không phải lão tử chửi, mắng ngươi, cũng sẽ như mắng chửi Trần đại thiếu, thì hôm nay lão tử phải mắng chết ngươi.
Trần Phong Nhiên cùng Trần Thanh Đế là anh em ruột, ngươi bảo Viên đại thiếu mắng như thế nào?
Vô luận Viên Cầu mắng cái gì, mắng như thế nào, cũng không khác gì mắng Trần đại thiếu.
- Trần đại thiếu, ca ca ta không biết mắng hắn cái gì, cũng lười phí nước miếng, ngươi trực tiếp một đao giết hắn đi.
Viên Cầu tự mình biết mình có bao nhiêu cân lượng, rất là sáng suốt nói.
Dù hiện tại Trần Phong Nhiên đã trọng thương, cũng không phải Viên đại thiếu hắn có thể đối phó.
Viên đại thiếu cũng không muốn dùng tánh mạng của mình, đi chứng minh hắn không phải là đối thủ của Trần Phong Nhiên.
- Giết ta?
Trần Phong Nhiên chấn động toàn thân, hắn biết rõ, nếu như Trần Thanh Đế muốn giết, dùng trạng thái hiện tại của hắn, căn bản là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chạy trốn?
Đây chẳng qua là tồn tại ở trong ảo tưởng, là một loại hy vọng xa vời.
- Trần Thanh Đế, ngươi có gan giết ta đi, sư phụ của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trần Phong Nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, lành lạnh cuồng tiếu:
- Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, nhưng so với sư phụ ta lại kém xa, chênh lệch quá nhiều. Ngươi so sánh với sư phụ ta, cái kia chính là cặn bã.
- Một gã Tà Tu khác là sư phụ của Trần Phong Nhiên!
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt, hiện lên một đạo hàn mang, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Phong Nhiên đã tu luyện đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong, tu vi sư phụ của hắn, tất nhiên so với hắn cường hãn hơn nhiều.
- Bất quá…
Sát cơ trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế càng đậm hơn:
- Mặc kệ tu vi của sư phụ hắn như thế nào, tuyệt đối không thể lưu, còn phải nhanh một chút chém giết.
Tà Tu, giai đoạn trước tu vi tăng lên, đây chính là rất nhanh. Kéo thời gian càng lâu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, lại càng bất lợi, uy hiếp cũng càng lớn.
Phải nhanh chóng chém giết sư phụ của Trần Phong Nhiên.
- Ta khuyên ngươi, tốt nhất hiện tại để ta đi, nếu không, ngươi sẽ sống không bằng chết.
Trần Phong Nhiên chỉ vào Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Hương Hương, diện mục dữ tợn nói:
- Đến lúc đó, sư phụ ta không chỉ không bỏ qua ngươi, Viên mập mạp cũng sẽ chết. Mà ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, cũng khó thoát chết, hơn nữa còn bị sư phụ ta cưỡng gian rồi giết chết. Khặc khặc tất cả các nàng đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng để sư phụ ta tăng tu vi.
Oanh!
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn quang, một cước đá vào trên người Trần Phong Nhiên, trực tiếp đá bay hắn, đụng vào trên vách tường.
Cưỡng gian rồi giết chết!
Mấy chữ này, làm cho Trần Thanh Đế vô cùng phẫn nộ.
Sư phụ của Trần Phong Nhiên là Tà Tu, Trần Thanh Đế ở ngay từ đầu, đã không có tính toán buông tha. Hiện tại sư phụ của Trần Phong Nhiên, lại muốn đánh chủ ý với Trần Hương Hương cùng Lâm Tĩnh Nhu, vậy thì càng đáng chết hơn rồi.
Tuyệt đối không thể lưu trên đời này.
- Ha ha, ngươi phẫn nộ rồi sao? Bất quá, hữu dụng sao? Có gan ngươi giết ta đi, khặc khặc. . .
Trần Phong Nhiên liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, tàn nhẫn nói:
- Trần Thanh Đế, giết ta đi, ha ha, ngươi tới a, giết ta đi? Sau khi giết ta, ngươi đợi các nàng bị sư phụ ta cưỡng gian rồi giết chết đi.
- Ngươi là đang tìm chết!
Toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí khổng lồ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong Nhiên.
- Muốn chết? Ha ha, ngươi dám giết ta sao? Trần Thanh Đế ngươi dám sao?
Trần Phong Nhiên duỗi tay gạt đi máu trên khóe miệng, gian nan từ trên mặt đất bò lên, vẻ mặt hung hăng càn quấy quát.
- Trần đại thiếu, ngươi còn chờ cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 162: Cút cho ta!
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Viên Cầu nghiến răng nghiến lợi quát:
- Trước hết giết cặn bã này, sự tình phía sau, sau này hãy nói. Ta cũng không tin, bằng lực lượng hai gia tộc chúng ta, còn không giết chết được sư phụ của hắn.
- Hừ, Viên mập mạp ngươi đúng là đủ ngây thơ.
Trần Phong Nhiên vẻ mặt xem thường, khinh thường nói:
- Chỉ là quân đội, cũng có thể đối phó sư phụ ta sao? Thật sự là thiên đại chê cười.
- Ngươi con mẹ nó, cho tới bây giờ lại vẫn mạnh miệng. Mịa, cho dù lực lượng hai nhà chúng ta không giết được sư phụ ngươi, nhưng ngươi bây giờ là chết chắc.
Viên đại thiếu chửi ầm lên:
- Đồ chó hoang, ngươi hung hăng càn quấy cái rắm?
- Đến a, bảo huynh đệ của ngươi động thủ đi? Động thủ giết ta đi?
Trần Phong Nhiên hung hăng càn quấy nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi có gan giết ta đi? Khặc khặc, ngươi dám sao?
Đối với Trần Phong Nhiên kích động, Trần Thanh Đế căn bản là không nhìn, thầm nghĩ trong lòng:
- Phải mau giết sư phụ của Trần Phong Nhiên, mà hiện tại ta lại không biết sư phụ của hắn ở địa phương nào.
- Muốn tìm được sư phụ của Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên là mấu chốt.
- Khặc khặc Trần Thanh Đế, ngươi sợ thì nói sợ, không cần phải che dấu.
- Lần gặp nhau tiếp theo, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, khặc khặc.
Trần Phong Nhiên cũng không có dừng lại, mà là hít sâu một hơi, chịu đựng đau nhức kịch liệt, đi ra bên ngoài biệt thự.
Trần Phong Nhiên thật sự không sợ chết sao?
Không hắn rất sợ chết.
Nhưng mà vì mạng sống, Trần Phong Nhiên biết rõ, chỉ có chuyển ra sư phụ của mình, Hoàng Thư Lang.
Nếu như có thể dùng sư phụ Hoàng Thư Lang của hắn, rung động Trần Thanh Đế. Như vậy Trần Thanh Đế sẽ không dám giết hắn, Trần Phong Nhiên hắn có thể bảo trụ một mạng.
Không chỉ như thế, Trần Phong Nhiên còn có thể khẳng định, thực lực của Trần Thanh Đế, không bằng Hoàng Thư Lang. Ít nhất, còn chưa đủ mạnh, không có nắm chắc chém giết Hoàng Thư Lang.
Đến lúc đó, Trần Phong Nhiên có thể mượn nhờ Hoàng Thư Lang giết Trần Thanh Đế.
Nếu như Trần Thanh Đế không sợ Hoàng Thư Lang.
Ở Trần Phong Nhiên xem ra, Trần Thanh Đế khẳng định phải giết Hoàng Thư Lang, mà Trần Thanh Đế lại không biết Hoàng Thư Lang ở địa phương nào.
Nhưng mà... Trần Phong Nhiên hắn lại biết.
Trần Thanh Đế muốn tìm được Hoàng Thư Lang, tất nhiên sẽ cố ý thả Trần Phong Nhiên hắn, sau đó tiến hành theo dõi. Trần Phong Nhiên đồng dạng cũng có thể bảo trụ tánh mạng của mình.
Trần Phong Nhiên tinh tường biết rõ, Hoàng Thư Lang cường đại, muốn chém giết Trần Thanh Đế, còn không phải giống như đùa sao!
- Trần đại thiếu, ngươi…
Trần Thanh Đế vậy mà thả Trần Phong Nhiên, Viên đại thiếu lập tức nóng nảy:
- Trần đại thiếu, ngươi trọng cảm tình, nhưng mà ngươi cũng phải nhìn ngươi tha là ai?
Loại người cặn bã như Trần Phong Nhiên, cũng xứng làm em trai của ngươi sao? Thả hắn đáng giá sao?
- Viên mập mạp, ngươi có gan tới giết ta đi? Tin hay không, lão tử cắt thịt của ngươi cho chó ăn?
Trần Phong Nhiên hung hăng càn quấy nói, bất quá, hắn lại không có dừng lại.
Vạn nhất, Trần Thanh Đế đổi ý, giết hắn đi, hắn đã chết, tìm ai nói rõ lí lẽ đây? Cho dù về sau, Hoàng Thư Lang giết Trần Thanh Đế thì tính sao?
Trần Phong Nhiên hắn đã bị chết, còn có một cái rắm dùng?
- Thừa dịp trước khi ta không có đổi ý, cút cho ta.
Trần Thanh Đế lạnh giọng quát.
- Trần Thanh Đế, ngươi chờ, lần sau ngươi không bỏ qua ta, ta đồng dạng cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Nhìn Trần Phong Nhiên ly khai, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi tới trước chiếc Ford màu trắng, mở cửa xe ra.
Trên đường chạy đến, Trương Kiều bị hắn đánh ngất đi, sau khi hắn cài cúc áo cho nàng xong, liền ôm xuống xe.
Thời điểm Trần Thanh Đế đối mặt Trương Kiều, đây chính là dịch dung, là Lữ Đông. Trần đại thiếu đương nhiên sẽ không để cho Trương Kiều biết rõ, diện mục chân thực của hắn.
Ít nhất, hiện tại còn không phải lúc.
- Lâm Tĩnh Nhu, cô chiếu cố tốt nàng.
Đem Trương Kiều giao cho Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế nhìn về phía Trần Hương Hương, nói:
- Tiểu muội, độc trong cơ thể em, bị anh tạm thời áp chế, chờ ta trở lại, sẽ tiếp tục bài độc cho em.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, nhanh chóng đi ra ngoài biệt thự.
- Trần đại thiếu là cố ý để cho Trần Phong Nhiên chạy, là muốn tìm ra sư phụ của Trần Phong Nhiên?
Lần này, Viên Cầu rốt cuộc đã hiểu rõ.
- Không biết, Trần Thanh Đế có phải đối thủ của sư phụ Trần Phong Nhiên hay không?
Lâm Tĩnh Nhu vịn Trương Kiều bị mê man, trên mặt tràn đầy lo lắng.
- Mịa, Trần đại thiếu, ngươi còn không có nói cho lão tử, rốt cuộc là phương pháp phát tài gì.
Viên Cầu chấn động toàn thân, nhìn bên ngoài biệt thự, chửi ầm lên.
Nhưng mà, trên mặt Viên đại thiếu, lại tràn đầy vẻ lo lắng.
- Đại ca đã dám đi, tất nhiên sẽ không sợ sư phụ của Trần Phong Nhiên.
Sắc mặt Trần Hương Hương thật không tốt, trong thanh âm, cũng không có bất kỳ tự tin.
Lúc này mới vài ngày không gặp, Trần Phong Nhiên đã trở nên lợi hại như vậy, vậy sư phụ có thể dạy dỗ ra đồ đệ như vậy, chẳng phải là lợi hại hơn sao?
Bọn người Viên Cầu, không có một cái nào là người ngu, làm sao có thể nhìn không thấu điểm này?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 163: Cảm giác kỳ lạ
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Con mẹ nó, phế vật Trần Thanh Đế kia vậy mà chưa đến.
Trần Phong Nhiên đang đào tẩu, thần thức tản ra, cũng không có phát hiện tung tích của Trần Thanh Đế:
- Hắn thật sự sợ sao? Hay là tốc độ của ta quá nhanh, hắn không cách nào đuổi kịp?
Trần Phong Nhiên là người nào?
Đây chính là Tu Chân giả thần kỳ, cường hãn a.
Trần Phong Nhiên cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua, Trần Thanh Đế sẽ là Tu Chân giả. Tu Chân giả không nên có bộ dạng như Trần đại thiếu, phải giống như Trần Phong Nhiên hắn, gầy trơ xương, giống như thây khô mới đúng.
Cho nên, Trần đại thiếu ở trong mắt Trần Phong Nhiên, chỉ là một cao thủ thực lực so với hắn mạnh hơn mà thôi.
Tuy sức chiến đấu của Trần Thanh Đế mạnh hơn hắn, nhưng điều này cũng không có thể chứng minh Tu Chân giả không lợi hại, chỉ có thể nói tu vi của Trần Phong Nhiên quá thấp.
Bởi vì tu vi hắn yếu ớt, cho nên mới bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương, không phải đối thủ của Trần đại thiếu.
Mà không phải Tu Chân giả, sẽ không có đồ vật thần kỳ như thần thức, cho dù Trần Thanh Đế lại mạnh như thế nào, cũng không cách nào giấu diếm được thần thức thần kỳ của Tu Chân giả.
Cho nên, Trần Phong Nhiên mới dám đoán chắc, Trần Thanh Đế cũng không có truy tới.
Nếu như Trần Phong Nhiên biết rõ, Trần Thanh Đế không chỉ là Tu Chân giả, mà tu vi còn cao hơn hắn, hắn sẽ không nghĩ như vậy nữa rồi.
- Nếu như phế vật Trần Thanh Đế kia không theo tới, lão bất tử Hoàng Thư Lang kia tất nhiên sẽ tự mình đi biệt thự, giết Trần Thanh Đế.
Trần Phong Nhiên một bên đào tẩu, một bên thầm nghĩ:
- Kể từ đó, Lâm Tĩnh Nhu và Trần Hương Hương, cùng ta không có quan hệ gì rồi, tất nhiên sẽ trở thành chất dinh dưỡng tăng tu vi lên của Hoàng Thư Lang.
- Hoàng Thư Lang hắn tính là cái gì chứ? Chỉ là một Tu Chân giả không có bất kỳ bối cảnh, chán nản mà thôi. Có tư cách gì đạt được Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương?
Trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên, hiện lên một đạo hàn mang:
- Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương là của Trần Phong Nhiên ta, chỉ có Trần Phong Nhiên ta mới xứng đạt được thân thể của các nàng, chỉ có ta.
- Ngoại trừ Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, còn có xử nữ mà Trần Thanh Đế kia mang về.
Với tư cách Tà Tu, Trần Phong Nhiên đối với xử nữ có thể nói là phi thường mẫn cảm, đương nhiên đã cảm nhận được Trương Kiều mê man trong xe.
- Xử nữ kia, đối với ta có một lực hấp dẫn đầm đặc, để cho ta rất khát vọng đạt được nàng.
Trần Phong Nhiên liếm liếm bờ môi, thầm nghĩ:
- Ta có một loại dự cảm, chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tu vi của ta tất nhiên sẽ tăng nhiều.
- Tu vi tăng lên tuyệt đối không chỉ là một chút.
Loại cảm ứng này của Trần Phong Nhiên, rất mãnh liệt:
- Ta có loại cảm giác mãnh liệt này, Hoàng Thư Lang cũng sẽ có, bị hắn phát hiện, ba người Lâm Tĩnh Nhu các nàng, ta một cái cũng đừng nghĩ đến.
Lúc trước bên trong mấy lần gây án, Trần Phong Nhiên gian sát, hấp thu số lượng tinh huyết xử nữ tuy không ít. Nhưng mà, hơi xinh đẹp một chút, tất cả đều bị Hoàng Thư Lang gian sát.
Dùng tướng mạo của Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, cộng thêm bản tính của Hoàng Thư Lang, có thể phân cho Trần Phong Nhiên một cái mới là lạ. Nhất là, Trương Kiều mê man trong xe, Trần Phong Nhiên càng đừng suy nghĩ.
- Không được, tất cả các nàng đều là của ta.
Trần Phong Nhiên cắn răng, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Thanh Đế, hi vọng phế vật ngươi, không phải thật sự sợ.
Trần Phong Nhiên đột nhiên chậm lại tốc độ chạy trốn của mình.
Rất rõ ràng, Trần Phong Nhiên muốn đợi Trần đại thiếu.
- Chậm tốc độ, lại không có phát hiện ta, cho rằng ta theo không kịp sao?
Trần Thanh Đế ở trong chỗ tối, trong nội tâm cười lạnh không thôi:
- Xem ra, hắn cũng nghĩ đến, ta có khả năng sẽ theo dõi. đầu của Trần Phong Nhiên, còn không có tu luyện đến ngốc.
Dùng tu vi của Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên có thể phát hiện mới là lạ.
- Con mẹ nó, Trần Thanh Đế cái phế vật kia, vậy mà thật không có theo tới.
Lại qua nửa giờ, thời điểm đi qua một biệt thự vùng ngoại ô, Trần Phong Nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng thầm:
- Phế vật, Trần Thanh Đế chính là một phế vật.
Trần Thanh Đế không theo tới, mình trọng thương trở về, Hoàng Thư Lang nhất định sẽ nhúng tay. Nhanh chóng chém giết Trần Thanh Đế, để cho Trần Phong Nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của Trần gia.
Kể từ đó, Hoàng Thư Lang có thể hưởng dụng đại lượng xử nữ, tăng lên tu vi của mình rồi.
Xử nữ!
Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương cùng với Trương Kiều, Hoàng Thư Lang chắc chắn sẽ không buông tha.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên không phục, bất quá, dù không phục như thế nào, hắn cũng không dám phản kháng. Hắn hiện tại ngay cả Trần Thanh Đế cũng đánh không lại, càng không phải đối thủ của Hoàng Thư Lang.
- Con mẹ nó, trong cái biệt thự này, vậy mà một xử nữ cũng không có, cho dù là một tiểu cô nương cũng được a.
Trần Phong Nhiên nhìn biệt thự xa hoa xa xa. Dùng Tà Tu chi pháp của hắn, trong nháy mắt cũng cảm giác được, tòa biệt thự này không có xử nữ.
- Trần Thanh Đế không đến, cũng chỉ có thể tiện nghi cho Hoàng Thư Lang rồi.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên rất không cam lòng, lại không thể tránh được, tốc độ đột nhiên bạo tăng, rất nhanh ly khai.
- Xem ra hắn là buông tha cho, cho rằng ta không có theo tới.
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 164: Ra tay phá hư
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Đi xem Tá Đằng Thiếu tổ trưởng kia muốn làm gì.
Nghĩ vậy, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, vài giây đồng hồ sau, liền tiềm nhập trong biệt thự.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng hung hăng đạp cửa biệt thự, mang theo cả đám người Nhật Bản đi vào, đi tới trước mặt Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát.
- Lữ Hậu Tích, Lữ gia các ngươi là có ý gì? Vậy mà để cho Lữ Đông giết người Sơn Khẩu Tổ chúng ta?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng nhìn Lữ Hậu Tích lạnh giọng nói:
- Gọi Lữ Đông đả thương ta kia đi ra.
- Lữ Đông? Là tìm ta sao?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, trên mặt lộ ra dáng tươi cười dày đặc, đột nhiên trong nội tâm phát ra một tiếng ngạc nhiên:
- Ồ? Lữ Bất Phàm dĩ nhiên cũng ở bên cạnh, còn có bốn gã cao thủ bảo hộ.
Trần Thanh Đế phát hiện, nhân vật thiên tài của Lữ gia, đang ở trong sơn trang này, bất quá, lại không có lộ diện. Đối với cái này, Trần đại thiếu cũng có thể lý giải.
Lữ Bất Phàm, cho tới bây giờ đều là một tên ở phía sau màn, cơ hồ không có lộ mặt qua.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, người giết Sơn Khẩu Tổ các ngươi, cũng không phải người Lữ gia chúng ta.
Lữ Hậu Tích nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lữ Đông đả thương ngươi kia, căn bản chính là giả mạo, là người Trần gia giả mạo. Mà người giết Sơn Khẩu Tổ các ngươi, cũng là người Trần gia.
- Người Trần gia?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng cười lạnh không thôi, nói ra:
- Lữ Hậu Tích, ngươi là đang vũ nhục chỉ số thông minh của bản Thiếu tổ trưởng sao? Loại nói dối này, ngươi cũng có thể nói ra miệng sao?
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, chúng ta căn bản không có tất yếu lừa ngươi, Lữ Đông của Lữ gia chúng ta đã sớm bị giết.
Lữ Hậu Tích mở miệng giải thích nói:
- Lữ gia chúng ta cùng Trung Đảo Bắc Can, là quan hệ hợp tác, là minh hữu. Chúng ta sao lại giết mấy người Trung Đảo Bắc Can? Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi nói có đúng hay không?
- Hừ, còn muốn lừa gạt bản Thiếu tổ trưởng? Cho rằng bản Thiếu tổ trưởng là người ngu hay sao?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, căn bản là không để ý tới Lữ Hậu Tích giải thích, lạnh giọng quát:
- Giao Lữ Đông ra, sự tình trước kia, ta có thể không truy cứu. Nếu như Lữ gia các ngươi còn muốn che chở Lữ Đông, cái kia chính là cùng Sơn Khẩu Tổ chúng ta là địch.
Bọn người Trung Đảo Bắc Can chết, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng căn bản là không thèm để ý. Coi như là bọn hắn không chết ở Hoa Hạ, trở lại Sơn Khẩu Tổ, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng cũng quyết không bỏ qua bọn hắn.
Là ai giết đám người Trung Đảo Bắc Can, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng không quan tâm, hắn quan tâm chính là Lữ Đông. Lữ Đông kia đả thương hắn, nhục nhã hắn, cùng đoạt nữ nhân của hắn.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này là Hoa Hạ, mà không phải Nhật Bản các ngươi, lại càng không là Sơn Khẩu Tổ của các ngươi.
Sắc mặt Lữ Hậu Tích trầm xuống, nói ra:
- Lữ gia chúng ta, cũng không sợ các ngươi. Chính thức đánh nhau, các ngươi một cái cũng đừng nghĩ rời đi, đây tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân.
- Như thế nào, Lữ gia các ngươi, còn muốn lưu lại tất cả chúng ta sao?
Trong lòng Tá Đằng Thiếu tổ trưởng run lên, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Mà chút ít người Nhật Bản sau lưng Tá Đằng Thiếu tổ trưởng kia, ngay ngắn đề phòng, chuẩn bị tùy thời công kích, che chở Tá Đằng Thiếu tổ trưởng ly khai.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi đã hiểu lầm.
Lữ Hậu Tích đứng lên, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Ta nói như thế, không phải uy hiếp ngươi, lại càng không phải là muốn lưu các ngươi lại. Chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, dùng thực lực Lữ gia chúng ta, căn bản là không sợ các ngươi.
- Chúng ta đã không sợ các ngươi, tại sao phải lừa các ngươi? Có tất yếu lừa các ngươi sao?
Trên mặt Lữ Hậu Tích, lộ ra dáng tươi cười, nói ra:
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, Lữ gia chúng ta, một mực cùng Sơn Khẩu Tổ các ngươi là quan hệ hợp tác, là minh hữu.
- Thông qua đe dọa, uy hiếp, làm cho mấy người Tá Đằng Thiếu tổ trưởng biết rõ, dùng thực lực Lữ gia căn bản không có tất yếu lừa gạt bọn hắn, làm thì nói là làm, không có làm là không có làm.
Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, thầm nghĩ trong lòng:
- Sau đó, lại cường điệu Lữ gia bọn hắn cùng Sơn Khẩu Tổ là quan hệ hợp tác, là minh hữu.
- Kế sách như vậy tuy không tính cao minh, lại một kích có hiệu quả. Rất hiển nhiên, không phải Lữ Hậu Tích có thể nghĩ ra được. Như vậy, là Lữ Bất Phàm rồi.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng ngốc nghếch kia, có lẽ sẽ tin tưởng.
Quả nhiên, như Trần Thanh Đế sở liệu, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng có chút do dự, không có kiên định như ban đầu.
- Lữ Hậu Tích, chẳng lẽ Lữ Đông kia thật là giả mạo hay sao?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại biểu lộ ra, cơ hồ đã tin tưởng.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, Lữ gia chúng ta như thế nào sẽ hãm hại minh hữu của mình?
Lữ Hậu Tích không đáp hỏi ngược lại:
- Chúng ta giết người Sơn Khẩu Tổ các ngươi, đối với Lữ gia chúng ta có chỗ tốt gì?
- Cái kia... Lữ Đông là người nào giả mạo?
Lần này, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng ngốc nghếch đã triệt để tin tưởng Lữ Hậu Tích.
- Cụ thể là người nào, ta không rõ ràng lắm.
Lữ Hậu Tích lắc đầu, nói ra:
- Bất quá, nếu như Lữ gia chúng ta đánh nhau với Sơn Khẩu Tổ các ngươi, là sự tình Trần gia muốn chứng kiến nhất.
- Xem ra, là người Trần gia rồi.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, lạnh giọng quát:
- Con mẹ nó, người Trần gia, cũng dám đối nghịch Sơn Khẩu Tổ chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha bọn hắn.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng này, thật đúng là một đại ngốc bức, xem ra ca ca ta phải hiện thân rồi.
Trần Thanh Đế rất nhanh cải biến dung mạo của mình.
Biến thành, Lữ Đông giả mạo.
- Hậu Tích thiếu gia, người Sơn Khẩu Tổ đến rồi sao!
Trần Thanh Đế kinh hoảng vọt đi vào, kêu to lên. Thời điểm nhìn thấy một đám người Nhật Bản, liền ngậm miệng lại.
- Lữ Đông!
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng vừa quay đầu lại, thình lình thấy được 'Lữ Đông' đả thương hắn.
- Con mẹ nó, Tá Đằng cặn bã, ngươi còn dám tới địa bàn Lữ gia chúng ta sao? Muốn chết phải không?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Lần trước giáo huấn, còn chưa đủ sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius