Người ta vẫn thường nói đại nạn không chết tất có "hậu phúc", ước gì "hậu phúc" của mình là "Én mọi" nhỉ
Chương này em làm vội lúc đang mệt nên chẳng muốn kiểm tra lại nữa, các bác đọc thấy có gì sai thì bảo em để khi nào khỏe em sửa lại sau
Trọng Dương lão nhân nghe xong ngửa đầu cười lớn rồi nói:
- Phi Tinh lão đạo, ngươi thật sự muốn thử Thiết tụ thần công của lão phu sao?
Phi Tinh lão đạo cũng cười đáp:
- Nếu lão đạo không muốn thử thì cần gì phải ra đây, chi bằng đứng một bên xem náo nhiệt có phải là tốt hơn không?
Trọng Dương lão nhân lại mỉm cười nói:
- Phi Tinh lão đạo, đừng tưởng ngươi cùng bối phận với lão phu mà phách lối, Thiết tụ thần công của lão phu sử ra chắc gì ngươi đã đỡ được. Đến lúc đó chỉ sợ danh tiếng của Võ Đang bị tổn hao mà thôi!
Phi Tinh lão đạo cười ha hả đáp:
- Trọng Dương chưởng môn, lão đạo vốn chẳng coi cái danh tiếng đó ra gì! Hơn nữa lão đạo không có danh tiếng, có thua cũng chẳng mất gì. Còn về phần phái Võ Đang chúng ta mà nói, hắc hắc… Nói thật, lão đạo hôm nay thượng tràng là đã được sự cho phép của sư môn. Không những thế Thiếu Lâm tự cũng có cử đệ tử đến!
Trọng Dương lão nhân nghe ông ta dài dòng như vậy không nhịn được thét lớn:
Lời vừa ra khỏi miệng hai chân lìền chùng xuống, hai tay xoay tròn tạo thành hình xoắn ốc đánh thẳng về phía Phi Tinh lão đạo, một đôi thiết tụ tựa như hai lưỡi đại phủ chém thẳng vào ngực đối phương.
Phi Tinh lão đạo thấy chiêu này của hắn cũng không có gì thần kì, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái vì sao hắn lại có thể dương danh thiên hạ, liên tiếp đả thương và đẩy lui ba gã thanh niên võ nghệ cao cường. Nghĩ vậy nên ông ta cũng không thèm quay đầu lại mà chỉ mở miệng hét lên một tiếng:
- Xuất kiếm!
Thân hình lóe lên như một tia chớp lao đến bên cạnh Tiểu đạo sĩ rút thanh bảo kiếm mà người này vẫn ôm theo mình, dưới chân vận lực sử ra một chiêu “Tê ngưu vọng nguyệt”. Tiểu đạo sĩ thấy vậy liền cười cười, chỉ thấy hắn nhún chân một cái đã phi thân lại sau hơn ba trượng; chỉ một chiêu này thôi đã khiến chúng nhân kinh hãi vô cùng. không ngờ thiếu niên này cũng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi mà khinh công đã đạt đến mức đăng đường nhập thất như thế!
Trọng Dương lão nhân thấy Phi Tinh lão đạo xuất kiếm đón chiêu thì đôi thiết tụ lập tức phất mạnh về phía trước, Phi Tinh lão đạo đang muốn biến chiêu thì chợt cảm thấy toàn thân tựa như đang bị vô vàn sợi dây vô hình trói chặt, càng cố dẫy dụa thì sợi dây vô hình này lại càng siết chặt hơn không khỏi thất kinh sợ hãi. Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, chỉ nghe một tiếng “đinh…” chói tai vang lên, lại nghe tiếng Phi Tinh lão đạo cười ha hả nói:
- Hảo công phu, hóa ra bên trong thiết tụ thần công của ngươi còn ẩn chứa công phu tá lực đả lực thần kì như vậy. Ngươi học được bản lãnh này ở đâu vậy, khiến lão đạo suýt chút nữa cũng phải chịu thiệt thòi rồi!
Chỉ thấy giữa sân hai người đang khống chế lẫn nhau đứng yên trên mặt đất, bảo kiếm của Phi Tinh lão đạo thì cắm thẳng vào trong thiết tụ của Trọng Dương lão nhân, còn thiết tụ của Trọng Dương lão nhân cũng quấn chặt lấy trường kiếm của đối thủ. Hai người trợn mắt nhìn nhau trừng trừng, cùng âm thầm vận nội lực đẩy vào vũ khí. Kình khí tương tranh bùng phát ra xung quanh tạo thành một đạo kình phong quét bụi đá bay lên mù mịt che phủ hết cảnh vật trong phạm vi một trượng. Ngoài mấy người nhóm Tiếu lão đầu ra thì những người còn lại thấy một màn này đều vô cùng khiếp đảm.
Hai người bọn họ đều đã tám, chín mươi tuổi; nội công hỏa hậu tuy không thể so sánh với nhóm Tiếu lão đầu nhưng trong chốn võ lâm hiện nay cũng có thể xem là cao thủ hạng nhất, hơn nữa thân phận của họ người là chưởng môn nhất phái, người lại là một trong số các đệ nhất cao thủ của một phái mà lại có công lực như vậy thử hỏi làm sao khiến người ta không kinh hãi cho được. Hai người duy trì trạng thái so kè như vậy được một lát thì đã thấy từ trên đỉnh đầu Trọng Dương lão nhân có một luồng bạch khí bay lên, còn khuôn mặt già nua của Phi Tinh lão đạo từ từ chuyển thành màu lam có chút sắc tía. Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của Phi Tinh lão đạo như thế liền giật mình nghĩ thầm:
“Đây không phải là Tử Khí Thần Công của phái Võ Đang sao? Hắc hắc, xem như biểu hiện này thì l ds đã luyện tới tầng thứ tám rồi, thật khó tin!”
Nguyên tổ sư đời thứ nhất của phái Võ Đang là Trương Tam Phong tên tục là Trương Quân Bảo được ca tụng là “tư thái khôi vĩ, quy hình bối hạc, tai to mắt sáng, râu tóc như cước. Nóng lạnh không chạm đến thân, thổ nạp như gió thoảng mặt hồ, có thể mấy tháng không cần ăn mà vẫn khỏe mạnh bình thường”. người này trí tuệ uyên bác trí nhớ siêu việt, phàm là sách đọc qua một lần là nhớ. Bổn tâm bác học đa tài lại có thêm phong độ thần tiên phiêu diêu phàm trần, ngoài ra do ông ta không tu hành trong đạo quán mà phần lớn thời gian là lãng du tứ hải nên được người trong giang hồ xưng là “Trương lạp tháp”. Trương Tam Phong tuổi trẻ vốn lớn lên ở Thiếu Lâm tự cho nên quan hệ rất sau đậm, sau khi rời khỏi Thiếu Lâm tự du hành giang hồ thì nhìn thấy cảnh Nguyên binh của Mông cổ hoành hoành bá đạo trên đất trung nguyên không khỏi phẫn chí phát thệ tu thành võ nghệ. Nhờ cơ duyên tại núi Chung Nam gặp được Hỏa Long đạo nhân truyền cho thuật luyện đan, sau đó lại xem biến hóa của nhật nguyệt phong vân, vận dụng cảm ngộ của mình sáng tạo ra một bộ võ công thiên cổ kì danh – Thái Cực Quyền. Sau này lại dẫn theo đệ tử tới núi Võ Đang liền dừng chân lập lều cỏ tu đạo, được một thời gian thì lại bỏ đi dạo chơi trong thiên hạ, chỉ để lại một lời nhắn “giữ dị sơn này tất đại hưng” và dặn dò đệ tử chăm lo hương khói mà thôi. Chúng đệ tử mất nhiều năm thăm dò mà vẫn không nghe ngóng được chút tin tức nào, chỉ có thể than là “Thần long thấy đầu không thấy đuôi”. Đạo hạnh cao thâm, võ công siêu việt tạo thành nhất phái, danh tiếng vang lừng khắp thiên hạ; đến cả Hoàng đế chí tôn nhân gian cũgn muốn mời ông ta làm Hộ quốc cung phụng. Năm Hồng Vũ thứ hai mươi tư (tức năm 1391 SCN) Chu Nguyên Chương từng phái người đi tìm ông ta khắp các dị sơn thánh địa mà vẫn không được. Đến năm thứ năm đời Minh thành tổ Vĩnh Nhạc vẫn còn tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Tính từ lúc tổ sư phái Võ Đang Trương Tam Phong kết lều cỏ tu đạo cũng đã hơn trăm năm trôi qua, phái Võ Đang cũng dựa vào võ công cao thâm mà trở thành nhất đại môn phái, sánh ngang với Thiếu Lâm tự. Trương Tam Phong sở học thông thiên, trước khi mất tích đã lưu lại cho phái Võ Đang vỗ số võ học cao thâm, trong số các môn võ công trấn môn có môn nội công tâm pháp “Tử Khí thần công”!
Tử Khí thần công tổng cộng chia ra làm mười hai tầng, kể từ khi khai môn lập phái đến nay cũng chỉ có Trương Tam Phong là đã tu luyện đến tầng thứ mười hai, phần lớn đệ tử tu luyện môn thần công này cũng chỉ đạt tới tầng tám mà thôi. Luyện đến tầng chín cũng chỉ có duy nhất một người chính là đại đệ tử của Trương Tam Phong. Theo truyền thừa của phái Võ Đang tính từ tổ sư Trương Tam Phong đến nay cũng đã trải qua hơn mười đời, Phi Tinh lão đạo có thể tu luyện Tử Khí thần công đến tầng thứ tám quả nhiên xứng là một trong những cao thủ đứng đầu phái Võ Đang. Khi Phương Kiếm Minh còn nhỏ đã từng nghe Phương trượng chùa Thiếu Lâm đề cập tới Tử Khí thần công, nói rằng một khi sử ra Tử Khí thần công sắc mặt sẽ biến thành màu lam, tu vi cao hơn thì sắc mặt sẽ trở nên sậm hơn, đến khi sắc mặt trở thành màu tím thì có thể nói là vô địch khắp thiên hạ. Lúc này khuôn mặt già nua của Phi Tinh lão đạo dần trở nên tái xám chứng tỏ thần công của ông ta đã luyện tới tầng thứ tám, với nhận thức của Phương Kiếm Minh thì ông ta quả là một đại cao thủ!
Hai đại cao thủ đấu nội lực khiến cho toàn trường đều bị bất ngờ, ngay cả mấy người nhóm Tiếu lão đầu cũng không kịp chuẩn bị lập tức bị kình phong quét qua ràn rạt. Đột nhiên mọi người chợt nghe Phi Tinh lão đạo hét dài một tiếng, thân hình đằng không bay lên, đồng thời Trọng Dương lão nhân cũng bị chấn văng ra ngoài, thân hình trên không trung quay cuồng mấy vòng, đôi thiết thủ không ngừng phách ra để giảm chấn lực, uy thế không giảm chút nào. Phi Tinh lão đạo cười ha hả nói:
- Trọng Dương chưởng môn, hôm nay nhất chiêu này lão phu không thể đả bại ngươi thì lão phu sẽ lập tức xuống núi đi!
Nói rồi kiếm trong tay hoa lên, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra mười ba kiếm, kiếm quang rợp trời, kiếm khí tung hoành ngang dọc, trong kiếm lại còn có kiếm, hư hư thực thực khiến người ta không thể nào nhận ra đâu là thực kiếm của ông ta. Đây chính là Thái Cực kiếm pháp của phái Võ Đang! Mấy người nhóm Tiếu lão đầu với Phi Long Tử thấy vậy cũng phải mặt mày biến sắc, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ. vị Hoa đại ca nọ lại lộ ra một nụ cười tán thưởng gật đầu nhè nhẹ. Long Bích Vân trên mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng ung dung tự tại ấy. Công chúa Ma giáo Đông Phương Thiên Kiều cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Còn về phần hai nữ tử của Ma môn vì dùng sa đen che kín khuôn mặt nên mọi người không thể nào đoán được tâm tình của hai nàng. Phương Kiếm Minh thấy chiêu này trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi:
“Hay thật, Thái Cực kiếm của lão đạo này uy lực vô cùng, chỉ e là Trọng Dương lão nhân phải chịu thua rồi!”
Đột nhiên Trọng Dương lão nhân quát lớn một tiếng, một đạo kiếm phong vừa lướt qua đầu lão cắt đứt mấy sợi tóc khiến cho chúng bay lả tả trong không trung trông vô cùng thảm hại, Trọng Dương lão nhân vội vàng liên tục thối lui. Phi Tinh lão đạo được thế không tha, trường kiếm trong tay lại xoay chuyển rồi chợt từ một góc độ không thể ngờ được đâm tới, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” gọn gàng vang lên, hông áo của Trọng Dương lão nhân đã bị cắt mất một mảnh lớn. Phi Tinh lão đạo cười ha hả phi thân lui lại, người còn ở trên không trung cũng không thèm ngoảnh lại nhìn mà ném ngược trường kiếm về phía sau, một chuỗi va chạm reng rẻng vang lên chói tai, bảo kiếm đã nằm gọn trong vỏ kiếm mà tiểu đạo sĩ vẫn ôm bên người. Ông ta hạ thân xuống đất im lặng đứng nhìn Trọng Dương lão nhân, không nói lời nào.
Trọng Dương lão nhân bị bảo kiếm của Phi Tinh lão đạo hớt mất một lọn tóc lại “xin” thêm một miếng vải bên hông khiến cho bộ dáng của ông ta trông vô cùng thảm hại, mặc dù chưa bị thương nhưng cũng rất mất mặt rồi. Vừa trụ vững thân hình liền giận giữ trợn mắt nhìn Phi Tinh lão đạo một cái, hậm hực mang theo tên đệ tử Vương Lâm nhanh chóng biến mất ở dưới núi.
Tam yêu xứ lạng mĩ miều
Anh thương anh nhớ anh liều anh đi
[/QUOTE]
Last edited by Phong Vô Thường; 16-10-2009 at 03:19 PM.
Phi Tinh lão đạo nhìn Trọng Dương lão nhân mang theo Vương Lâm bỏ đi được một đoạn chợt mặt mày tái nhợt, mở miệng kêu lên một tiếng đau đớn đồng thời ói ra một ngụm máu tươi, ông ta lau khóe miệng rồi cười nói:
- Lão gia hỏa này nội công thật là lợi hại!
Tiếu lão đầu thấy vậy vội phi thân lại bên cạnh lão lật bàn tay dánh liền mười mấy chưởng vào lưng Phi Tinh lão đạo, truyền vào người lão một ít nội gia chân lực giúp lão bình hòa thương thế. Qua một lúc sắc mặt của Phi Tinh lão đạo đã tốt hơn rất nhiều, ông ta bèn quay người lại nói với Tiếu lão đầu:
- Đa tạ tiền bối. Bần đạo và Trọng Dương lão nhân luận võ tranh đoạt Thiên Hà bảo lục kì thật bên trong còn ẩn giấu tranh đấu giữa hai phái Hoàng Sơn và Võ Đang. Hôm nay Trọng Dương lão nhân bị ta đánh bại danh tiếng nhất định có tổn hại, chỉ sợ khi trở về hắn ta sẽ thẹn quá hóa giận làm chuyện bất lợi cho Võ Đang cho nên bần đạo phải gấp rút trở về. Còn về phần Thiên Hà bảo lục bần đạo vốn không có lòng, ở đây còn có mấy người trẻ tuổi võ công thậm chí còn cao hơn bần đạo vài phần, họ xứng đáng có được Thiên Hà bảo lục. Tiền bối, việc này không thể chậm trễ, bần đạo xin cáo từ!
Nói rồi mang theo tiểu đạo sĩ phi thân xuống dưới vách đá rồi biến mất. Mọi người ở đây nghe ông ta nói xong đều cảm thấy có chút không tiếp nhận nổi, ông ta vừa đả bại Trọng Dương lão nhân hẳn là có cơ hội rất lớn đoạt được Thiên Hà bảo lục, không ngờ bên trong lại còn ẩn giấu mâu thuẫn tranh đấu giữa hai phái, người không biết nội tình thì cảm thấy hồ đồ, người biết chuyện thấy ông ta vội vã rời đi cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc
Phi Tinh lão đạo rời đi rồi thì luận võ vẫn tiếp tục, nhưng những người vừa bị đánh bại có thể tiếp tục tham gia hay không lại là một vấn đề nan giải. Tiếu lão đầu đang quay về phía quần hùng tham khảo ý kiến thì chợt nghe một tiếng cười trong trẻo vang lên:
- Tiếu tiền bối không cần phải khó xử, Thiên Hà bảo lục Ma giáo chúng ta đã quyết lấy cho bằng được, không biết có vị anh hùng nào chịu xuất thủ chỉ giáo!
Theo tiếng nói Đông Phương Thiên Kiều nhẹ nhàng đi ra giữa sân, chúng nhân thấy được vẻ mặt tuyệt thế của nàng ta đều có chút ngẩn ngơ. Tiếu lão đầu thấy nàng ta đích thân xuất tràng sắc mặt trở nên vui vẻ nói:
- Được, đã nghe võ công của công chúa cao thâm khó lường, cũng nghe ngươi đã lĩnh ngộ được không ít bí ảo trong Thiên La sách. Hôm nay có ngươi xuất tràng, ha ha… đương nhiên là có thể kĩ áp quần hùng rồi!
Nói rồi lui lại mấy bước khiến cho người ta không thể nào đoán ra được ý tứ của ông ta là thế nào. Mọi người vừa nghe đến ba chữ “Thiên La sách” đều biến sắc mặt, Ma giáo không phải là đang sở hữu một trong Tứ đại kì thư – Thiên La sách sao? Vật này tề danh với Thiên Hà bảo lục há có thể là vật tầm thường. Hơn nữa năm đó giáo chủ Ma giáo Độc Cô Động Thiên nhờ tu luyện Tiểu Thiên La thần công mà có thể thống lĩnh ma giáo tạo thành một thế lực khổng lồ, đánh bại vô số cao thủ nghiễm nhiên chiếm vị trí cao thủ đệ nhất trên Thiên bảng. Hôm nay lại nghe nói công chúa Ma giáo Đông Phương Thiên Kiều cũng tu luyện thần công đó thử hỏi chúng nhân sao không có chút lạnh lẽo trong lòng, bất tri bất giác đều tập trung ánh mắt đánh giá nàng ta. Đông Phương Thiên Kiều nhìn quanh một vòng đều thấy phần lớn chúng nhân nhìn mình bằng con mắt vừa hâm mộ lại vừa úy kị liền hiểu bọn họ vừa động tâm vì sắc đẹp của mình nhưng cũng e ngại thần công của mình không kém. Nghĩ thế nàng ta liền mỉm cười nhìn quanh, nhất thời dĩễm quang bắn ra tứ phía khiến cho phần lớn nhân sĩ võ lâm đương trường đều ngây ngất than thầm trong lòng:
“Tuyệt sắc vưu vật như thế thật là hiếm thấy, nếu có thể lấy nàng ta làm vợ thì còn cần gì đến Thiên Hà bảo lục!”
Trong chúng nhân có hơn một nửa bị hàng động này của nàng ta khiến cho đầu óc ngẩn ngơ, chẳng biết thân mình đang ở nơi nào. Đông Phương Thiên Kiều đảo mắt một lượt rồi đột nhiên dừng lại trên khuôn mặt của Phương Kiếm Minh, trong mắt hiện ra một tia kì lạ, thản nhiên cười nói:
- Phương huynh mang theo Thiên Hà bảo lục đến đây chẳng nhẽ không có ý định ra tay hay sao?
Phương Kiếm Minh thấy nàng ta nhìn mình chỉ biết là sẽ có phiền phức, lại nghe nàng ta gọi mình một cách thân mật “Phương huynh” không nhịn được rùng mình một cái bối rối cười hăng hắc đáp:
- Đông Phương cô nương đỉnh đỉnh đại danh là một trong Bát đại mỹ nhân, lại là công chúa của Ma giáo thân mang tuyệt kĩ. Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt đâu dám phô trương trước mặt cô nương!
Đông Phương Thiên Kiều nghe xong không khỏi bật cười, khuôn mặt trắng bóc ngọc ngà có chút ửng hồng cười nói:
- Phương huynh thật quá khiêm nhường. Lúc trước trong rừng cây, Phương huynh với thân pháp siêu tuyệt cùng cơ trí hơn người dễ dàng thoát khỏi mấy người bọn ta thì làm sao có thể nói đến hai chữ “phô trương”. Chẳng lẽ là Phương huynh khinh thường không muốn động thủ cùng ta sao?
Phương Kiếm Minh vội vàng đáp:
- Đông Phương cô nương, tại hạ không có ý này, xin chớ hiểu nhầm!
Đông Phương Thiên Kiều lại cười tiếp lời:
- Nếu không có ý này thì tại sao Phương huynh không xuất thủ tỷ thí cùng ta. Ta biết võ công Phương huynh quả thật cao thâm khôn lường, lại học được một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm tự, có thể nói Thiên Hà bảo lục hoàn toàn có thể cầm chắc trong tay!
Lời vừa nói ra lập tức chấn nhiếp đương trường, sắc mặt Phương Kiếm Minh cũng trở nên vô cùng khó coi. Chúng nhân đều ngạc nhiên quay sang nhìn Phương Kiếm Minh, trông hắn không giống người của Thiếu Lâm tự sao lại có thể học được võ công Thiếu Lâm, hơn nữa lại là một trong Thất tuyệt nữa? Dựa theo lời Đông Phương Thiên Kiều vài người tâm tư tinh tế quan sát một chút liền phát hiện trên đầu vai hắn hơi lộ ra một chút chuôi Thiên Thiền đao liền lập tức đoán ra môn tuyệt kĩ này của hắn là gì. Long Bích Vân lập tức nhìn hắn bằng một ánh mắt cao thâm khó lường, Sử Đan Phong lại cảm thấy vô cùng khó chịu chỉ hừ lạnh một tiếng. Địch Hướng Thu cũng vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt nhìn hắn. Cự kiếm thiếu niên trên mặt lại nở ra một nụ cười hồn hậu, hảo cảm của hắn với Phương Kiếm Minh lại tăng thêm không ít.
Phương Kiếm Minh thấy nhiều người nhìn mình như vậy không khỏi có chút xấu hổ mặt mày đỏ ửng, đang định cắn răng bước lên động thủ.
Đột nhiên có một tiếng cười lạnh của nữ nhân vang lên:
- Công chúa Ma giáo thì hay lắm sao? Đông Phương Thiên Kiều ngươi không cần phải bức người thái quá như thế! Ta vốn đã muốn cùng ngươi một trận phân cao thấp, hôm nay là một cơ hội khó có ta muốn lĩnh giáo tuyệt học của ngươi. Để xem công phu Ma giáo các ngươi lợi hại hay là võ công Ma môn chúng ta lợi hại!
Theo tiếng nói cô gái mặc lam y nhún mình phi thân như tia chớp ra giữa sân, chỉ cách Đông Phương Thiên Kiều chừng hai trượng mà thôi. Đông Phương Thiên Kiều nhìn thấy nàng ta liền cau mày trầm giọng nói:
- Nếu bổn công chúa đoán không sai thì ngươi chính là Thánh nữ Ma Môn!
Ngữ khí cực kì lạnh lẽo, thái độ ôn hòa vừa rồi biểu hiện với Phương Kiếm Minh đã biến mất không còn chút tăm hơi, đúng là nữ nhân trở mặt như trở bàn tay!
Lam y thiếu nữ trên mặt còn mang theo một tấm sa mỏng màu đen khiến người ta không thể nhìn ra vẻ mặt nàng ta, chỉ nghe nàng ta lạnh lùng đáp:
- Không sai, cũng có thể coi như Đông Phương Thiên Kiều ngươi có chút nhãn lực!
Đông Phương Thiên Kiều hừ lạnh một tiếng nói tiếp;
- Nói như vậy ngươi chính là Tiếu Sắc thiên hạ Bạch Y Nhân rồi!
Lam y thiếu nữ vẫn dùng thái độ lạnh băng trả lời:
- Đông Phương Thiên Kiều, ngươi cần gì phải hỏi nhiều như vậy, có bản lĩnh gì cứ sử ra là được!
Đông Phương Thiên Kiều cũng cười hăng hắc đáp:
- Thường nghe Tiếu sắc thiên hạ Bạch Y Nhân sắc đẹp thiên kiều bá mị, một nụ cười cũng có thể khiến nam nhân trong thiên hạ nghiêng ngả. Hôm nay ngươi lại mang sa đen che mặt làm gì, chẳng phải như thế là đã phụ sự ưu ái của ông trời dành cho ngươi sao?
Bạch Y Nhân nghe xong có chút khẩn trương, ngữ khí trở nên khó chịu đáp:
- Ngươi quản làm gì, ta thích như thế thì sao? Ngươi tưởng ta là ai? Ta không giống những người có vốn tự cho rằng mình có khuôn mặt xinh đẹp nên dương dương phô trương với thiên hạ, hừ!
Chúng nhân nghe xong đều cảm thấy buồn cười, vừa rồi thấy khẩu khí của nàng ta vô cùng lão luyện, rất giống với một đại hành gia trong võ lâm. Nhưng nghe xong đoạn nói chuyện này lại hiểu ra nàng ta có chút không thông nhân tình thế thái, từ đó có thể đoán ra nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, đại khái cũng là một tiểu thư khuê phòng! Nhưng vì thân phận của nàng ta vô cùng đặc thù, ai dám ngang nhiên mở miệng cười! Mặt khác chúng nhân lại nghe cô ta tự mình thừa nhận là một trong Bát đại mỹ nhân – Bạch Y Nhân đều không nén được tò mò trợn mắt nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu qua tấm hắc sa vậy. Nhìn cả một hồi lâu cũng không ai có thể đoán ra được tuyệt sắc tư dung của cô ta rốt cục là như thế nào trong lòng không khỏi than thầm, đối với biểu hiện của nàng ta càng thêm mong chờ.
Hôm nay trên thạch bình này đã hội tụ đến ba vị tuyệt sắc giai nhân trong Bát đại mũ nhân rồi, sau này chuyện này truyền ra có thể dễ dàng chấn động võ lâm, khiến không ít kẻ khóc hận không thôi. Chỉ sợ lực hấp dẫn của ba người này tuyệt đối không kém hơn Thiên Hà bảo lục bao nhiêu.
Đông Phương Thiên Kiều nghe Bạch Y Nhân nói xong liền thản nhiên cười nói:
- Đã nghe Bạch muội muội nhan sắc vô song, võ công trong thiên hạ lại càng hiếm thấy, tỷ tỷ sẽ cùng ngươi tỷ thí một phen!
Bạch Y Nhân nghe nàng ta gọi mình là “Bạch muội muội” còn tự xưng là “tỷ tỷ” liền nổi giận quát lớn:
- Ai là muội muội của ngươi, ngươi chớ có…
Lời còn chưa nói hết đã thấy thân ảnh Đông Phương Thiên Kiều lóe lên, thân ảnh tựa như quỷ mị chớp nhoáng lao tới, tàn ảnh trong không trung còn chưa biến mất thì đã thấy ngọc chỉ của nàng ta đang điểm tới đại huyệt trước ngực của Bạch Y Nhân. Chiêu này thoạt trông rất đẹp mắt nhưng lại vừa nhanh vừa hiểm, chỉ trong chớp mắt đầu ngón tay nàng ta đã điểm tới gần huyệt Tâm Oa của Bạch Y Nhân. Tình cảnh mập mờ này khiến cho hai cô gái đều mặt mày đỏ bừng, không khí tràn ngập một loại mùi vị là lạ khiến người ta đều cảm thấy tim đập chân run, hai mắt trợn trừng trên mặt lộ rõ vẻ không tin nổi. Những người nội công hơi kém một chút không kìm chế được liền kêu lên thành tiếng, một chỉ này thật quá quỷ dị!
Bạch Y Nhân muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi, chỉ đành hất song chưởng lên thủ trước ngực mà thôi. Mọi việc xảy ra chớp nhoáng, chỉ nghe “Phịch” một tiếng vang lên, Đông Phương Thiên Kiều liên tiếp lui lại sau ba bước tóc tai tán loạn, mặt mày đỏ bừng. Nhất là cái miệng nhỏ nhắn thở gấp không ngừng khiến cho bộ dáng nàng ta trở nên vô cùng kiều mị động nhân.
Bạch Y Nhân cũng kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại bay lui ra phía sau, nhưng không hiểu thế nào mà hướng nàng ta bay tới lại đúng vào vị trí của Phương Kiếm Minh. mấy người bọn Tiếu lão đầu đang lưỡng lự chưa biết có nên xuất thủ hay không thì Phương Kiếm Minh đã cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, bên hông có một cỗ nội lực nhu hòa đẩy văng hắn bay lên. Hắn hoảng hốt quay đầu nhìn lại mới nhận ra người vừa ra tay chính là sư huynh Ngô Thế Minh. Lúc này Ngô Thế Minh đang cười hì hì, thấy hắn nhìn mình liền nháy mắt với hắn vài cái. Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, hai người sắp đâm sầm vào nhau thì Phương Kiếm Minh chợt kêu lớn:
- Bạch cô nương, tại hạ xin đắc tội!
Cả người chợt xoay nửa vòng, cánh tay phải nhẹ nhàng luồn qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta, đồng thời dưới chân sử ra Thiên Cân trụy tự từ hạ xuống.
Last edited by Phong Vô Thường; 16-10-2009 at 03:19 PM.
Hai chân vừa chạm đất hắn liền vội buông tay, nào ngờ chỉ thấy Bạch Y Nhân hừ nhẹ một tiếng trong miệng thân thể mềm mại như không có xương ngã nhào xuống. Phương Kiếm Minh hốt hoảng vội đỡ lấy cổ nàng ta, chợt một làn hương thơm thoang thoảng vô cùng dịu dàng mà cũng không kém phần đằm thắm tràn vào mũi khiến hắn không khỏi cảm thấy ngây ngất. Hắn ôm lấy người ngọc thì cảm thấy cả người nhu nhuyễn vô lực, không có một chút dấu hiệu nào chứng tỏ nàng ta đã từng luyện qua võ công. Phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Bạch cô nương, cô không bị thương chứ!
Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: “Bạch cô nương, không phải ta quan tâm tới cô mà là do Thế Minh ca giở trò quỷ mà thôi!”
Hắn cúi đầu xuống cũng chỉ nhìn thấy tấm khăn che mặt của nàng ta mà thôi, còn diện mạo chân chính thì không thể nào thấy được. Đột nhiên hắn cảm thấy hai bên hông bị siết túm lấy vội định thần nhìn lại thì ra tiểu mĩ nhân này đang giang hai tay ôm chặt lấy người hắn, trong miệng rên hừ hừ. Tai hại nhất là tiểu mĩ nhân này lại cứ dúi đầu vào ngực hắn, nhìn qua y hệt như một con chim non đang nép vào lòng chim bố mẹ vậy khiến cho chúng nhân chỉ còn biết tròn mắt mà nhìn. Phương Kiếm Minh lúc này mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy cực kì xấu hổ; chỉ hận dưới chân không có cái lỗ nẻ nào để mà chui xuống cho xong!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nữ tử che mặt kia trông thấy Bạch Y Nhân ngã vào trong lòng Phương Kiếm Minh vội vàng phi thân lao tới. Nhưng nàng ta còn chưa tới nơi thì tiểu mĩ nhân đã vùng vẫy thoát khỏi người hắn nũng nịu nói:
- Ai bảo ngươi đỡ ta, ngươi thật là ngốc quá!
Phương Kiếm Minh nghe thấy ngữ khí của nàng ta tựa hồ như đầu óc bị ai đó gõ một cái, giọng điệu vô cùng quen thuộc này được hắn giấu kín tận sâu trong tâm linh đã nhiều năm lắm rồi. Nhất thời hắn cũng không biết làm sao chỉ đứng ngơ ngẩn ra đó, nghĩ thầm:
“Ngữ khí thật là quen thuộc, không biết là ta đã gặp qua ở đâu! Không, không đúng, nàng ta là Thánh nữ Ma môn, ta không thể gặp nàng ta được!”
Bạch Y Nhân vừa đứng dậy thì nữ tử che mặt kia cũng vừa tới, nàng ta quan thiết hỏi:
- Muội muội, ngươi không sao chứ!
Bạch Y Nhân lắc đầu rồi phi thân trở lại giữa sân, đối diện với Đông Phương Thiên Kiều lạnh lùng nói:
- Đông Phương Thiên Kiều, ngươi cũng thật hèn hạ, thừa dịp ta chưa kịp chuẩn bị đã ra tay đánh lén, chỉ giỏi sử dụng yêu pháp mà thôi!
Cùng lúc này nữ tử che mặt cũng liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái, Phương Kiếm Minh thấy nàng ta nhìn mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, đang định kiếm lời phân trần thì đã nghe nàng ta hừ lạnh một tiếng phất áo phi thân về chỗ cũ. Phương Kiếm Minh ủ rũ cúi đầu xoay người trở về, trong lòng không khỏi có chút oán giận Ngô Thế Minh khiến mình mất mặt.
Lại nói Đông Phương Thiên Kiều nhìn thấy Bạch Y Nhân ỷ ôi trong lồng ngực Phương Kiếm Minh thì trên mặt lộ ra một nụ cười kì dị, tựa như vừa ngạc nhiên lại có pha lẫn vài phần đố kị, nét mặt vô cùng cổ quái. Nghe Bạch Y Nhân chất vấn mình nàng ta liền cười đáp:
- Bạch muội muội, ngươi tốt xấu gì cũng là người trong võ lâm, việc chiếm tiên cơ trong đánh nhau là chuyện bình thường, tại sao lại gọi đó là hèn hạ được? Xem ra ngươi còn muốn đánh với ta một trận nữa phải không?
Bạch Y Nhân cười lạnh tiếp lời:
- Tất nhiên, vừa rồi ngươi ra tay bất ngờ ta có chút không phòng bị nên mới thất thế. Bây giờ ta xem ngươi làm thế nào đánh lén được ta!
Nói rồi hai cánh tay đang buông bên hông từ từ đưa lên, đôi tay trắng muốt như bạch ngọc lộ ra khỏi ống tay áo, bên trong làn da mềm mại ẩn hiện có một luồng lục quang lưu động dọc theo kinh mạch cánh tay nàng ta.
Đông Phương Thiên Kiều thấy quái tượng trong cánh tay nàng ta mặt mày đổi sắc trầm giọng hỏi:
- Ngươi tu luyện Bích Ngọc thần công?
Bạch Y Nhân cười duyên đáp:
- À, Đông Phương Thiên Kiều kiến thức quả thật bất phàm, ngay cả môn công phu này cũng biết; khó trách có thể đẩy lui được ta. Xem chiêu!
Lời vừa ra khỏi miệng thân đã như cánh én lao lên, hai tay nhanh như chớp vỗ thẳng xuống bả vai trái đối phương. Đông Phương Thiên Kiều mỉm cười, thân thể mềm mại lắc nhẹ một cái, ngọc chỉ búng ra điểm vào huyệt kiên tĩnh của đối phương. Bạch Y Nhân sao dám để nàng ta điểm trúng, chiêu còn chưa thi triển hết đã lập tức biến chiêu. Thân còn ở trên không nàng ta đã hét lên một tiếng, hai tay vận nội lực đánh ra liên tiếp tám chưởng, nhất thời chưởng ảnh mịt mù, chưởng phong cuồn cuộn khiến cho Đông Phương Thiên Kiều phải lui lại mấy bước. Sắc mặt nàng ta trở nên trầm trọng, tay trái lập tức đẩy ra tiếp Bạch Y Nhân một chưởng.
Đương trường vang lên một tiếng chưởng thanh va chạm trầm muộn rồi hai bóng người bay lên, tư thế vô cùng đẹp mắt. Đông Phương Thiên Kiều không đợi Bạch Y Nhân đuổi theo đã lập tức xoay người điểm ra một chỉ, đồng thời mở miệng quát lớn:
- Để xem Bích Ngọc thần công của ngươi lợi hại hay là Thiên La tiêu hồn chỉ của ta lợi hại!
Nội lực từ đầu ngón tay bắn ra tạo thành một đạo chân khí vô hình công thẳng về phía Bạch Y Nhân, đạo chân khí này quả là quỷ dị, thoạt trông đúng là vô cùng tiêu hồn! Bạch Y Nhân thấy vậy vội vàng điểm mũi chân xuống đất mượn lực lùi lại, chỉ khí đánh xuống mặt đất gây ra một tiếng nổ trầm trọng, hỏa quang chớp lóe, bụi bay mù mịt, đợi đến khi bụi khói tan đi thì trên mặt đất đã hiện ra một cái hố sâu.
Chúng nhân thấy thế đều biến sắc mặt. Phi Long Tử xem đến đây liền há miệng cười không ngớt, sắc mặt vô cùng đắc ý.
Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, chúng nhân chưa kịp định thần thì đã thấy Đông Phương Thiên Kiều huy động cả thập chỉ bắn ra, chỉ khí vô hình phá không rít lên vô cùng ghê rợn. Thân hình Bạch Y Nhân tựa như cành liễu trong gió không ngừng đưa đẩy nhẹ nhàng lách qua khe hở của chỉ phong, khinh công quả nhiên là siêu tuyệt thiên hạ. Đông Phương Thiên Kiều thấy thế liền cười duyên nói:
- Bạch muội muội, ngươi chỉ dùng khinh công né tránh mà không chịu tiếp chỉ của ta có phải là xem thường tỷ tỷ không vậy?
Nói vừa xong hai bàn tay đã thu lại, ngón trỏ bàn tay trái và ngón út bàn tay phải xỉa ra, lập tức hai đạo chỉ khí như tia chớp bắn tới trên đầu Bạch Y Nhân. Đồng thời nàng ta cũng phi thân lên liên tiếp bắn ra ba đạo chỉ khí từ các ngón cái và ngón vô danh của tay trái vói ngón giữa bàn tay phải. Trên có hai đạo chỉ khí, dưới lại có ba đạo khác đang ép tới, quả thật Bạch Y Nhân chỉ còn mỗi một cách là ngạnh kháng mà thôi.
Bạch Y Nhân thấy Đông Phương Thiên Kiều sử ra tuyệt chiêu bức mình phải trực diện tiếp chiêu cũng không chút e ngại, miệng hừ lạnh một tiếng đồng thời song chưởng lập tức múa lên nhanh chóng đẩy ra mấy chưởng ngăn chặn chỉ phong của đối phương rồi quát lớn:
- Tới hay lắm!
Lời còn chưa dứt hai tay đã đẩy ra liên tiếp ba chưởng, khi đánh ra ba chưởng này cả hai bàn tay Bạch Y Nhân đều trở nên xanh biếc, trông vô cùng kì dị. Nội lực hùng hậu từ song chưởng của nàng ta tràn ra bao phủ tầng không tạo thành một tầng phòng ngự vô cùng kiên cố tiếp đón ba đạo chỉ khí tới sau.
“Uỳnh!!!!!!!!”
Một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên, Bạch Y Nhân hét dài một tiếng, tựa như cánh chim én bay vút lên cao năm trượng, đôi bàn tay xanh biếc liên tục bổ xuống mười chưởng. Mười đạo chưởng lực liên tiếp tựa như sấm vang chớp giật, sóng gió cuồn cuộn lao về phía Đông Phương Thiên Kiều, trong phương viên mấy trượng đều bị luồng nội lực khổng lồ này bao phủ, võ công cỡ này thật khiến người ta khiếp đảm kinh hồn. Đông Phương Thiên Kiều cũng không chậm trễ xoay người bắn ra mười đạo chỉ khí công thẳng vào chưởng lực của đối phương. Mặc dù chỉ khí của nàng ta vô cùng sắc bén, chỉ phong rít lên vô cùng chói tai nhưng dù sao cũng không thể dũng mãnh bằng chưởng lực được, giống như là tiểu xà gặp đại mãng vậy, tình hình có vẻ vô cùng hung hiểm.
Thiên La tiêu hồn chỉ quả nhiên không hổ là tuyệt học danh chấn thiên hạ, thân hình nàng ta nương theo chỉ phong nhẹ nhàng trôi đi. Chưởng lực của Bạch Y Nhân không có cách nào chạm vào người nàng nhưng ngược lại nàng ta muốn dùng chỉ khí đả thương đối phương cũng là vô vọng.
Hai người áp sát không ngừng công kích lẫn nhau, trong mắt người ngoài thì tựa như hai tiên nữ đang bay múa trên trời vậy. Nội lực giao phong, kình khí lan tỏa khiến không gian trong phạm vi mười trượng trở nên mịt mù hư ảo, những người công lực kém cỏi từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai đạo bóng mờ đang bay lượn mà thôi. Phần ít những người có thể quan chiến rõ ràng đều là đại hành gia trong võ học thấy vậy không khỏi biến sắc mặt, Hai người này nội lực hùng hậu, thân thủ siêu việt chúng nhân thật khiến cho bọn họ cảm thấy âm thầm khiếp sợ. Mặc dù hai người này thân là Công chúa Ma giáo và Thánh nữ Ma môn nhưng tuổi tác cũng chỉ chừng mười sáu mười bảy mà thôi. Cho dù họ có học võ từ trong bụng mẹ, thông minh tuyệt thế cũng không có cách nào đạt tới mức võ công như thế này. Hơn nữa về phương diện nội công thì nữ nhân tu luyện khó khăn hơn nam nhân rất nhiều, từ trước tới nay chưa từng nghe nói có vị nữ hiệp nào đạt tới cảnh giới võ học tối cao mà nội lực có thể siêu việt qua những nam nhân cùng cấp bậc với họ! Cảnh tượng hôm nay thật khiến người ta rúng động tâm can!
Lỡ hẹn với huynh đệ nhiều quá nên không dám hứa hẹn điều gì thêm nữa, được chừng nào hay chừng ấy vậy
Mấy người nhóm Tiếu lão đầu thấy Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân đánh nhau kịch liệt đều không thể không đứng dậy, Tiếu lão đầu đưa mắt nhìn mấy người kia một cái cười khổ nói:
- Ài, đàn bà quả là đáng sợ!
Túy đạo nhân cười hì hì tiếp lời:
- Ngày đó trong số các cao thủ liệt vào Thiên – Địa nhị bảng cũng chỉ có Như Ý thần kiếm Phương Huỳnh Huỳnh là nữ nhân mà thôi, hôm nay trong số các cao thủ thiếu niên lại có thể đồng thời xuất hiện đến mấy người, xem ra đây là phúc phận của Võ lâm mới đúng! Tiếu lão đầu ngươi còn than thở cái gì!
Tiếu lão đầu trợn mắt phản bác:
- Không phải ta không biết điều này, ta chỉ e các nàng võ công đã cao như vậy lại thêm dung mạo khuynh quốc khuynh thánh thế kia… Đáng tiếc, nếu như ta sinh muộn chừng một trăm năm thì sẽ không tiếc hết thẩy mà truy cầu các nàng cho bằng được!
Túy đạo nhân phì cười mắng:
- Lão bất tử ngươi nghĩ thật là hay, cho dù ngươi có trở thành một thiếu niên tuấn tú cũng vô pháp chiếm được phương tâm của người ta. Mấy tiểu cô nương này chính là loại người vô cùng kiêu ngạo, không dễ gì lay động tâm tư; không tin ngươi cứ bảo Phương tiểu tử làm thử thì biết, xem hắn có thể thu phục được mấy tiểu cô nương này không, ta nghĩ là không thể đâu!
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi cười ha hả, Phương Kiếm Minh chỉ có thể tỏ ra chưa nghe thấy gì, chăm chú quan sát một tràng đối chiến luận võ của hai cô nương ở giữa tràng.
Tây Môn tiên sinh nghe xong cũng cười nói:
- Ta rất có lòng tin với Minh nhi, bất luận là chuyện gì hắn cũng có thể hoàn thành. Túy lão quỷ, ngươi thật uống rượu đến mờ mắt rồi, thực lực chân chính của Minh nhi cũng nhìn không ra!
Túy đạo nhân trợn trừng đôi tửu nhãn, cặp lông mày rậm rì dựng ngược lên kêu lớn:
- Tây Môn, ngươi thấy ta uống rượu say lúc nào chưa? Nếu Phương tiểu tử có thể thu phục được mấy cô bé này lão tửu quỷ ta cam tâm tình nguyện gọi hắn là đại ka. Chỉ sợ là hắn không có loại bản lãnh này, đừng nói là mấy lão bà, dù chỉ một lão bà hắn cũng khó lòng kiếm nổi! Lão tửu quỷ ta từ trước tới nay chưa từng nhìn lầm ai bao giờ, ngày cả chuyện của lão Bệnh quỷ và Tuyết Nhi năm đó cũng bị ta đoán ra!
Bệnh thư sinh nghe đến đây hai mắt chợt bắn ra hai luồng tinh quang, trong đó hàm chứa một chút hối hận, một chút phẫn nộ lại còn có cả bi thương lạc lõng; ông ta khẽ phủi phủi vai áo rồi ho khan vài tiếng, trầm giọng nói:
- Lão tửu quỷ, các ngươi nói gì thì nói nhưng đừng đả động đến ta!
Tây Môn tiên sinh cười ha hả, nói:
- Lão tửu quỷ, miệng của ngươi thật đúng là miệng của quạ đen. Ngươi nói Minh nhi sau này đến một lão bà cũng khó kiếm thì ngược lại, trong tương lai hồng phấn tri kỉ của nó tuyệt đối không ít. Ta nhất định phải sống chờ đến một ngày ngươi cung kính gọi ta một tiếng Tây Môn sư phụ; ha ha ha!
Túy đạo nhân “phì” một tiếng mắng:
- Lão bất tử ngươi sao lại muốn ta gọi ngươi là Tây Môn sư phụ?
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Minh nhi gọi ta là Tây Môn sư phụ, tương lai ngươi tôn Minh nhi làm đại ka vậy không phải quan hệ lúc đó cũng sẽ phải thay đổi, ngươi cũng sẽ phải theo nó gọi ta một tiếng “Tây Môn sư phụ”. Lão tửu quỷ, ta thật mong chờ được nghe bốn tiếng Tây Môn sư phụ từ miệng ngươi đó!
Túy đạo nhân nghe xong liền phì một tiếng rồi quay đầu sang nhìn chiến trường ở giữa bãi, lúc này Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân đã hai tay áp chặt vào nhau đứng yên một chỗ. Một đôi ngọc thủ trắng muốt của Bạch Y Nhân lúc này cũng đã chuyển thành màu lục, chân khí màu xanh biếc quỷ dị lưu chuyển quanh thân nàng ta một cách cực kì quỷ dị. Đồng thời, khuôn mặt tươi sáng của Đông Phương Thiên Kiều cũng trở nên đỏ rực tựa như đang say rượu vậy, quang mang đỏ tươi từ chân nàng ta từ từ tỏa ra bao bọc lấy toàn thân thoạt nhìn giống như một tiên nữ đang say hơi men vậy. Ánh mắt tha thướt thỉnh thoảng lại đong đưa tựa như đang muốn câu hồn nhiếp phách người khác vậy; ngay cả người có nội công thâm hậu như Tiếu lão đầu thấy vậy cũng không khỏi âm thầm nuốt nước bọt, ông ta vội vàng vận nội lực trấn định tâm thần, hai mắt bắn ra một luồng tinh quang chiếu xuống giữa trường, đồng thời than thầm trong lòng:
“Công phu trong Thiên La sách quả thật quá tà môn, chẳng trách được liệt vào một trong Tứ đại tà thư!”
Nhìn lại một vòng thì thấy có không ít người đang vô thức tiến ra giữa trường, không ngờ trong số này cũng có cả Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên vừa ngơ ngác đi ra được vài bước thì lập tức bị thiếu niên tuấn tú vỗ lên vai một chưởng đồng thời gọi lớn:
- Vũ Văn huynh, mau trở về đi!
Vũ Văn Kiên giật mình tỉnh lại mới biết mình bất tri bất giác tiến lên vài bước chân, mặt mày đỏ bừng vội vàng lui lại sau. Nhìn lại trên sân cũng đã có không ít người tiến ra, phần lớn đều là những thanh thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ, ngay cả Sử Đan Phong cũng không phải là ngoại lệ. Trong số những người cùng lứa tuổi với hắn cũng chỉ còn Địch Hướng Thu và thiếu niên mang kiếm là vẫn còn giữ được tỉnh táo đứng yên tại chỗ mà thôi, ngoài ra còn một người nữa không bị tác động gì, chính là tiểu tử họ Phương đó!
Phương Kiếm Minh gặp phải ánh mắt kiều mị của Đông Phương Thiên Kiều không khỏi có chút mê mẩn tâm thần, ý thức trở nên mơ hồ… hắn lập tức nhắm mắt loại trừ tạp niệm, nghĩ thầm trong đầu:
“Đông Phương Thiên Kiều bất quá cũng chỉ là một nữ tử có chút xinh đẹp mà thôi!”
Thế nhưng hắn cũng có chút không hiểu cảm giác chân thực của bản thân lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn lại giữa sân thấy tình cảnh kì dị như vậy không khỏi giật mình:
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?? Chẳng lẽ mị lực của Đông Phương Thiên Kiều lại lớn đến như vậy hay sao?”
Quay sang bên cạnh thì thấy Ngô Thế Minh tuy không bước chân ra ngoài nhưng hít thở có vẻ không được tự nhiên, lại nhìn sang Hoa đại ca thì thấy hắn ta đang nắm chặt lấy Ngô Thế Minh không để cho hắn thất thố. Vẻ mặt của Hoa đại ca vẫn rất tự nhiên, nhìn thấy Phương Kiếm Minh đang nhìn mình liền mỉm cười dùng công phu thượng đẳng Truyền âm nhập mật nói chuyện với hắn:
- Phương lão đệ, ngươi không sao chứ?!
Phương Kiếm Minh cũng dùng công phu “truyền âm nhập mật” đáp lời:
- Đệ không sao, bọn họ bị làm sao vậy?
Hoa đại ca đánh mắt một cái đầy ngụ ý, Phương Kiếm Minh vội quay sang quan sát thì thấy số người bước ra giữa sân càng lúc càng đông. Tiếu lão đầu cũng không dám chần chờ hơn nữa vội ngửa cổ cười lớn một tràng, thanh âm tựa như sấm sét đột nhiên vang lên giữa trời xanh vọng thẳng vào bên tai từng người khiến người ta phải giật mình bừng tỉnh. Ông ta cũng bất chấp bối phận động thân lao ra giữa trường định tách hai tiểu cô nương đang đấu đến người sống ta chết ra thì chợt nghe một thanh âm vô cùng quyến rũ vang lên:
- Tiếu tiền bối, việc nhỏ này đâu cần phiền đến đại giá của tiền bối!
-
Một thân ảnh nhỏ nhắn nhoáng lên đã tiến ra giữa trường, nhìn hai người Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân ra, cười nói:
- Hai vị muội muội cần gì phải giận dữ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một cuốn Thiên Hà bảo lục mà thôi. Tỷ tỷ ngăn cản hai người hai người không được oán giận ta đó!
Nói xong vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, miệng quát lớn:
- Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết!
Nàng ta thuận miệng đọc một câu thơ, từ “tuyết” vừa ra khỏi khóe miệng thì đã thấy một thân bạch y loáng lên phiêu bồng tựa như hoa tuyết trong gió đông vậy, cả người từ từ nổi lên khỏi mặt đất chừng một thước đồng thời hai tay phân ra. Lập tức chúng nhân cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn ngập không gian, tựa như cả một vùng không khí rộng lớn đã trở thành biển băng vậy. Nhân sĩ võ lâm nhiều người không nhịn được rùng mình run lên cầm cập, bọn họ chợt giật mình thanh tỉnh thấy mình đã tiến ra giữa trường không ít trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ liền vội vàng lui lại sau. Lúc này nhìn lại mới thấy Long Bích Vân vẫn đang lơ lửng cách mặt đất chừng một thước, đưa hai tay ra nắm lấy hai tiểu cô nương kéo ra, một chiêu kinh thế hãi tục! Một chiêu này của Long Bích Vân sử ra bất kể là mấy người nhóm Tiếu lão đầu hay là Phi Long Tử đều không khỏi giật mình đứng bật dậy, hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng, trên mặt còn hiện rõ vẻ bất khả tư nghị…
Trong số những nữ tử ở đây lại mặc áo trắng ngoại trừ Bạch Y Nhân và nữ tử che mặt ở bên kia thì chỉ còn lại một người, đó chính là Phiêu Miễu tiên tử Long Bích Vân, nữ đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Từ Hàng Hiên!
Long Bích Vân nhẹ nhàng chen vào giữa hai người rồi thản nhiên cười nói:
- Hai vị muội muội. Không biết công phu của ta thế nào? Các ngươi còn muốn tranh đoạt Thiên Hà bảo lục nữa không!
Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy ra, hai người lập tức cảm thấy một cỗ nội lực cực kì mạnh mẽ đẩy tới, không tự chủ bị đẩy lui chừng hơn một trượng. Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thiên Kiều trừng lên kinh ngạc nhìn Long Bích Vân, khuôn mặt ửng đỏ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt của người vừa bị mất sức quá nhiều. Bạch Y Nhân cũng yên lặng đứng về một phía, thần tình có vẻ rúng động vì chuyện vừa rồi.
Đông Phương Thiên Kiều đột nhiên mở miệng cười hi hi vài tiếng rồi nói:
- Công phu của Long tỷ tỷ thật lợi hại, tiểu muội cam bái hạ phong. Không biết chiêu Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết này có phải là công phu trong “Xuân – Hạ - Thu – Đông cấp” không?
Long Bích Vân mỉm cười đáp:
- Không sai, không biết Đông Phương muội muội thấy thế nào?
Đông Phương Thiên Kiều tươi cười trả lời”
- “Xuân – Hạ - Thu – Đông cấp” là một trong Tứ đại thánh thư, tiểu muội đâu có thể là đối thủ của Long tỷ tỷ. Xem ra Thiên Hà bảo lục này đã thuộc về Từ Hàng Hiên rồi!
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm:
“Nếu Thiên La tiêu hồn chỉ của ta mà luyện tới tầng mười ba thì hôm nay người phải mất mặt là ngươi!”
Long Bích Vân cũng không quản xem lời nàng ta có thật tâm hay không, cũng mặc kệ ngữ khí khiêu khích của nàng ta liền quay đầu sang Bạch Y Nhân, Bạch Y Nhân trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng:
- Long Bích Vân, mong ngươi đừng gọi ta là muội muội. Ta là Thánh nữ Ma môn, chỉ có tỷ muội huynh đệ Ma môn mới là bằng hữu của ta. Cho dù hôm nay có đoạt được Thiên Hà bảo lục thì Ma môn chúng ta cũng tuyệt đối không buông bỏ!
Nói rồi phi thân tới bên cạnh nữ tử che mặt, hai người chụm đầu thì thầm trao đổi vài câu, chỉ thấy nữ tử che mặt lắc đầu hình như không đáp ứng chuyện gì đó; Bạch Y Nhân di chân trên mặt đất tựa như có chút không hài lòng.
Nữ tử che mặt quay sang nhìn Long Bích Vân, Long Bích Vân cũng đối nhãn với nàng ta, lập tức hai luồng ám kình của hai người phát ra giao tranh giữa không trung tạo thành một cơn dao động kịch liệt khiến cho không gian tựa như bị ép chặt đến nỗi sắp bị bùng nổ vậy; tình thế đương trường có vẻ rất quỷ dị.
Nhiều việc đột xuất + một đợt ốm nặng khiến cho mình mất một thời gian khá dài, hi vọng từ nay đến tết sẽ ổn định hơn
Nữ tử che mặt và Long Bích Vân đều chấn động nhẹ, nàng ta cười lạnh một tiếng rồi quay sang cùng Bạch Y Nhân mang theo Phong Công độ vội vã quay người hạ sơn. Trước khi đi nàng ta vẫn còn kịp đánh mắt liếc qua Phương Kiếm Minh một lần, Phương Kiếm Minh thấy “Y Di tỷ” bỏ đi trong lòng quýnh lên nhưng chưa kịp mở miệng hô kêu lên thì giai nhân đã khuất bóng dưới vách núi rồi, bóng hình không còn nhưng dư hương vẫn còn quanh quẩn đâu đây…
Phương Kiếm Minh thấy “Y Dy tỷ” không từ mà biệt nghĩ tới đủ loại chuyện xưa trong lòng chợt cảm thấy chua xót, một loại cảm giác bi thương dâng lên ngập tràn khiến hắn chỉ hận không thể buông bỏ hết thảy đuổi theo giữ nàng ta lại. Thế nhưng lúc này trong tay hắn vẫn còn giữ Thiên Hà bảo lục, cho nên có muốn bỏ đi cũng phải đợi xem quần hùng có đồng ý không đã!!!
Trên thạch bích lúc này cũng chỉ có Đông Phương Thiên Kiều là “quan tâm” đến hắn nhất, trông thấy vẻ mặt thương cảm của hắn trong mắt nàng ta cũng đột nhiên hiện lên vẻ mông lung vô định, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt lại có biến hóa trở thành ánh mắt kì quái có xen lẫn một chút đố kị rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Tất cả những biến hóa này của nàng ta đều không qua được ánh mắt sắc bén của Long Bích Vân, quan sát thấy vậy trong lòng nàng không khỏi có chút lạnh lẽo:
“Nàng ta cùng hắn có quan hệ gì? Tại sao lại có loại ánh mắt như vậy??”
Nhưng chuyện này vốn là một bí ẩn chưa có lời giải, dù nàng ta có nghĩ đến vỡ đầu thì cũng không thể đoán nổi!
Long Bích Vân vừa xuất tràng mặc dù chưa cùng người giao thủ nhưng bằng vào tuyệt kĩ nhất chiêu tách đôi hai thiếu nữ cao thủ hạng nhất đó cũng có thể xem là hiếm thấy trên đời. Nếu là những kẻ bình thường đừng nói đến việc tách hai cô nàng ra mà ngay cả cơ hội đến gần cũng không có khả năng, muốn tách hai người ra chỉ có thể là một siêu cấp cao thủ mà thôi, từ đó cũng có thể thấy chênh lệch thực lực giữa họ lớn đến thế nào. Chợt có người mở miệng kêu lớn:
- Long tiểu thư thần công cái thế, Thiên Hà bảo lục ắt là thuộc về nàng ta rồi!
Tiếp đó lại có một loạt tiếng xì xào phụ họa vang lên, chỉ trong chốc lát Long Bích Vân đã trở thành nhân vật tiêu điểm thu hút sự chú ý của chúng nhân, thế nhưng nàng ta vẫn bảo trì tư thái như vũ đứng lẳng lặng một bên không hề có ý tứ tranh đoạt bảo vật thật khiến người ta vô cùng khó hiểu! Tiếu lão đầu thấy vậy liền mỉm cười lên tiếng:
- Xem ra Long cô nương rất được chúng nhân ủng hộ, không biết còn có ai xuất tràng so cao thấp với Long cô nương nữa không!
Tiếu lão đầu hỏi vài lần vẫn không có ai lên tiếng trong lòng không khỏi có chút khó nói nên lời, ông ta liếc qua Phương Kiếm Minh một cái chỉ thấy hắn cười hăng hắc ngửa mặt lên ngắm mây trời, tỏ vẻ ta đây không thèm để ý. Tiếu lão đầu mắng thầm trong lòng đang định tuyên bố Thiên Hà bảo lục từ nay về sau thuộc về Long Bích Vân thì chợt có một người cười lớn bước ra, nói:
- Long tiểu thư thần công kinh nhân, Xuân – Hạ - Thu – Đông – cấp không hổ là một trong Tứ đại thánh thư, nếu Long tiểu thư cũng mang nốt Thiên Hà bảo lục đi không phải là sẽ trở thành Thiên hạ vô địch hay sao, tại hạ xin lĩnh giáo cao chiêu của Long tiểu thư!
Phương Kiếm Minh vội quay lại nhìn thì thấy người xuất tràng chính là thiếu niên vô cùng tuấn tú nọ, không hiểu sao vừa thấy hắn Phương Kiếm Minh có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại một lúc đột nhiên biến sắc hô thầm trong lòng:
“Hóa ra là hắn, không trách được, không trách được!”
Chỉ thấy người nọ bước ra giữa sân đứng đối diện với Long Bích Vân, dáng vẻ vô cùng anh tuấn cùng nụ cười mỉm sáng ngời trên mặt khiến cho người ta phải cảm thán cho dù Tống Ngọc, Phan An tái thế cũng chỉ thế mà thôi. Long Bích Vân cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười nói:
- Tư Mã huynh cũng có hứng thú với Thiên Hà bảo lục sao?
Thiếu niên nọ cười đáp:
- Bảo vật như vậy thiên hạ có mấy người không động tâm, đến thế ngoại cao nhân như Long tiểu thư còn khó tránh khỏi động tâm huống chi là phàm phu tục tử như chúng ta!
Long Bích Vân thản nhiên trả lời:
- Tư Mã huynh thân là một trong Thập đại công tử danh chấn giang hồ, nếu cả người mà cũng là phàm phu tục tử thì thiên hạ lấy đâu ra Thế ngoại cao nhân!
Thiếu niên họ Tư Mã cười ha hả nói:
- Long tiểu thư thật biết nói chuyện, chi bằng để ta công cáo cho quần hùng cùng biết thì hơn.
Nói rồi quay sang bốn phía lớn giọng:
- Tại hạ chính là Thiếu trang chủ của Tình Nhân sơn trang – Tư Mã Sĩ, xưng là Truy hồn công tử được liệt vào vị trí thứ nhất trong Thập đại công tử, các vị anh hùng hảo hán nếu ngày sau rảnh rỗi xin mời ghé thăm Tình Nhân sơn trang, tại hạ nhất định hết lòng khoản đãi!
Chúng nhân nghe vậy không khỏi có chút giật mình kinh hãi, không ngờ hắn cũng tới nơi này! Trong chốn võ lâm ngoại hiệu “Truy hồn công tử” của hắn vốn có hai ý, thứ nhất đối với địch nhân hắn tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, đã ra tay nhất định truy hồn; thứ hai là vì hắn quá mức anh tuấn, bất kể là thiếu phụ hay cô nương chốn khuê phòng nếu định lực không đủ mà gặp hắn đều thần hồn điên đảo, cơm nước không màng, chỉ hận không thể lập tức trở thành tình nhân của hắn. Cho dù hắn không tỏ thái độ cũng sẽ có không ít khuê tú tìm đến tận cửa, nghe nói hắn có quan hệ với rất nhiều tiểu thư danh môn, phần lớn những nữ tử này đều là cam tâm tình nguyện đi theo hắn; thế nhưng hôm nay cùng Vũ Văn Kiên tới đây bên người lại không có bóng giai nhân nào thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Tình Nhân sơn trang cũng chỉ mới nổi danh trong khoảng năm năm gần đây, trước đó danh khí cũng chỉ quanh quẩn trong một dải Tứ Xuyên mà thôi. Từ khi Tư Mã Sĩ gia nhập đến nay danh tiếng cũng từ đó mà bay cao lên tận trời; trên giang hồ hầu như ai cũng biết Tứ Xuyên có một Tình Nhân sơn trang nhưng về phần nội tình cụ thể ra sao rất ít người biết được! Có một số người sau khi đến bái phỏng thì biệt tích luôn, hoặc cũng có một số người trở ra nhưng mặt mày ủ rũ, từ đó về sau cũng không thấy xuất hiện trên chốn giang hồ nữa; đại khái là Chậu vàng rửa tay không hỏi chuyện giang hồ. Càng khiến người ta khó hiểu hơn là Tình Nhân sơn trang không hề tiết lộ nhân sự cùng cơ cấu bên trong cho nên đối với sự hưng khởi của nó không ít người cảm thấy không đáng lo ngại. Nếu xét trên bình diện các môn phái trong võ lâm thì Tình Nhân sơn trang chưa được xem là thế lực nhất phương, nó cũng không giống như là Phi Ưng bảo và Phiêu Hương Cung, thực lực của hai bang phái này là do quá trình tích lũy lâu dài mà hình thành, cho đến hôm nay cũng có thể coi là có chút phân lượng. Phi Ưng bảo được chia ra làm Bảo chủ - Phó Bảo chủ - Hộ Pháp – Đường chủ quản hạt; mà Phiêu Hương Cung ngoài Cung chủ ra còn có mười Đại Hương chủ và ba Hoa chủ. Thế nhưng trong chốn võ lâm hiện nay cũng không mấy người có thể biết được thực lực của hai bang phái này rốt cục là mạnh yếu như thế nào, cũng giống như là Tình Nhân sơn trang vậy, đối với nó hầu hết chỉ có một loại cảm giác không tên vô cùng vi diệu – chỉ biết nó có một Thiếu trang chủ gọi là Tư Mã Sĩ chứ còn hình dáng cùng thực lực của hắn rốt cục là đến đâu thì không ai đoán được. Bất quá Tư Mã Sĩ có thể được liệt đứng đầu trong Thập đại công tử thì võ công nhất định có chỗ độc đáo, thực lực của Tình Nhân sơn trang nhất định không phải chỉ là một chút đàm hoa nhất hiện mà thôi. Trên giang hồ hầu như không ai không biết một dải Tứ Xuyên hiện nay tồn tại đến năm đại thế lực, nổi danh nhất chính là Đường môn, tiếp đó là Nga Mi, Thanh Thành, Phiêu Hương Cung và cuối cùng chính là Tình Nhân Sơn trang này!
Tư Mã Sĩ vừa xuất tràng nhưng phần lớn chúng nhân đối với hắn đều không gửi gắm quá nhiều hi vọng, không phải vì võ công hắn không cao mà là vì Long Bích Vân thật sự quá mạnh mẽ. Tư Mã Sĩ là một trong Thập đại công tử thì cho dù võ công cao tới đâu cũng chỉ nhỉnh hơn Địch Hướng Thu là cùng, trong khi đó Địch Hướng Thu thu ăn phải quả đắng của Trọng Dương lão nhân mà nhìn qua có thể thấy thân thủ của Long Bích Vân còn vượt hơn Trọng Dương lão nhân không ít. Đơn giản là lúc đầu Trọng Dương lão nhân bị Phi Tinh lão đạo đánh bại mà Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân giao đấu thực lực tuyệt đối không thua kém Phi Tinh lão đạo. Long Bích Vân có khả năng ung dung xâm nhập vào vùng giao tranh nội lực của hai người lại có thể thoải mái tách cả đôi ra, loại tình hình như vậy chỉ sợ thực lực nàng ta không chỉ đơn giản là vượt qua hai người bọn họ nửa trù hay một trù mà thôi, thử hỏi mấy người có thể ôm hi vọng với hắn đây!
Long Bích Vân nghe Tư Mã Sĩ nói xong liền mỉm cười đáp:
- Tư Mã huynh chớ vội hiểu lầm, đối với Thiên Hà bảo lục ta cũng chỉ là tò mò mà thôi, bổn môn đã có Xuân - Hạ - Thu - Đông cấp ta cần gì phải nảy sinh thêm lòng tham. Chẳng qua vừa rồi nhìn thấy hai vị muội muội ra tay thật sự quá mức ác liệt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều chỉ vội tách rời hai người bọn họ ra mà thôi. Không ngờ như vậy lại khiến cho ta tiến thoái lưỡng nan, nếu ta cứ vậy mà thoái lui thì sẽ khiến danh tiếng bổn môn đại tổn, còn nếu không thoái lui thì đây cũng không phải là mong muốn trong lòng của ta, thật sự rất là khổ não…
Vừa nói nàng ta vừa hơi cúi đầu lộ vẻ suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái kết hợp với tướng mạo thần thánh của mình cực kì tương đồng, vẻ mặt thuần khiết của một thánh nữ thật khiến người ta ngẩn ngơ! Một lát sau lại nghe Long Bích Vân cười nhẹ một tiếng chậm rãi nói tiếp:
- Không bằng như vậy đi, ta có một biện pháp, nói ra mong rằng sẽ được Tư Mã huynh chấp nhận:
Tư Mã Sĩ cũng cười tiếp lời:
- Long tiểu thư có biện pháp gì xin cứ nói thẳng!
Long Bích Vân đột nhiên bước tới trước mặt Phương Kiếm Minh, mọi người còn chưa kịp nghĩ xem nàng ta muốn làm gì thì đã thấy nàng ta thản nhiên cười nói với Phương Kiếm Minh:
- Vị huynh đài này có thể giúp một chút hay không?
Phương Kiếm Minh cảm thấy nao nao, hắn còn tưởng rằng người mà nàng ta tìm phải là mấy người trong nhóm Tiếu lão đầu, thật không ngờ người mà nàng ta “sờ gáy” quả thật là hắn. Phương Kiếm Minh đang chần chờ đột nhiên cảm thấy một làn hương thơm mê người ập thẳng vào mặt, nhìn lại thì Long Bích Vân đã tiến tới trước người hắn đưa tay ra nắm lấy tay hắn kéo ra giữa tràng…
Chương này dịch đc 3/4 rồi mà hôm nay mới gõ tiếp đc cho xong để post lên, oải hết nói
Last edited by MacVanDanh; 18-01-2010 at 08:52 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tử Bất Hưu